chương 8 vĩ thanh c - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - kiều lạc,...

24
Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG www.vuilen.com 233 Chương 8 Vĩ Thanh Chuyện này có lẽ đã trôi qua rất lâu, lâu tới nỗi cô nàng Tiểu Châu xinh xắn đã sinh được Tiểu Châu... Có điều việc này rất nguy hiểm, nhưng nói thế chẳng khác nào nghi ngờ bản lĩnh của một người, thế là Kiều Lạc đang ngồi trên sofa đọc báo lườm một cái: - Mang thai mười tháng là quá trình thai nghén thông thường thời gian dài đằng đẵng này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của anh. Âu Dương bế đứa bé khỏi nôi, nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn hai người đang ngồi trên sofa, thở dài: -Vẫn chưa nghĩ ra tên à? - Đúng thế... - Diệp Khinh Châu tỉ mỉ giở từ điển, rưng rưng nước mắt. - Đặt tên khó quá... Hai mắt Âu Dương lập tức sáng bừng lên. - Này, để tớ đặt cho! Tớ đặt tên là hay nhất! Kiều Lạc gập tờ báo lại: - Đặt là Âu Dương hả? - Gọi Âu Dương thì có gì không hay? - Âu Dương lập tức phản bác. - Tên hay thế còn gì, hai người nghĩ xem, Trung Quốc có rất nhiều tên, nhưng mấy người có tên như tớ đâu? Diệp Khinh Châu vội vàng lao tới an ủi cô bạn đang giận, vừa vội vàng bế em bé đặt xuống giường, nổi điên cũng được, nhưng đừng có nổi điên với con của cô: - Thế thì cậu đặt thử vài cái xem sao? Âu Dương được mẹ đứa bé đồng ý, lập tức tỏ ra đắc ý, mở miệng nói: - Con trai mà, phải là rường cột của quốc gia, gọi là Kiều Đông, hoặc là Kiều Lương cũng được! -H... - Diệp Khinh Châu ngơ ngác. - Kiều Đông? Kiều Lương? - Hình như nghe hơi kỳ. - Âu Dương cũng thấy không ổn, tiếp tục vò đầu bứt tai nói. - Hay là Kiều Thuẫn? Kiều Lạc không nhịn được nữa: - Thế thì gọi luôn là Kiều Bào? - Kiều Bào? - Âu Dương xoa cằm. - Hình như cũng được...

Upload: others

Post on 12-Jan-2020

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 233

Chương 8Vĩ Thanh

Chuyện này có lẽ đã trôi qua rất lâu, lâu tới nỗi cô nàng Tiểu Châu xinh

xắn đã sinh được Tiểu Châu... Có điều việc này rất nguy hiểm, nhưng nói thếchẳng khác nào nghi ngờ bản lĩnh của một người, thế là Kiều Lạc đang ngồi trênsofa đọc báo lườm một cái:

- Mang thai mười tháng là quá trình thai nghén thông thường thời gian dàiđằng đẵng này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của anh.

Âu Dương bế đứa bé khỏi nôi, nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn hai người đangngồi trên sofa, thở dài:

- Vẫn chưa nghĩ ra tên à?

- Đúng thế... - Diệp Khinh Châu tỉ mỉ giở từ điển, rưng rưng nước mắt. - Đặttên khó quá...

Hai mắt Âu Dương lập tức sáng bừng lên.

- Này, để tớ đặt cho! Tớ đặt tên là hay nhất!Kiều Lạc gập tờ báo lại:- Đặt là Âu Dương hả?- Gọi Âu Dương thì có gì không hay? - Âu Dương lập tức phản bác. - Tên

hay thế còn gì, hai người nghĩ xem, Trung Quốc có rất nhiều tên, nhưng mấyngười có tên như tớ đâu?

Diệp Khinh Châu vội vàng lao tới an ủi cô bạn đang giận, vừa vội vàng bếem bé đặt xuống giường, nổi điên cũng được, nhưng đừng có nổi điên với concủa cô:

- Thế thì cậu đặt thử vài cái xem sao?

Âu Dương được mẹ đứa bé đồng ý, lập tức tỏ ra đắc ý, mở miệng nói:- Con trai mà, phải là rường cột của quốc gia, gọi là Kiều Đông, hoặc là Kiều

Lương cũng được!- Hử... - Diệp Khinh Châu ngơ ngác. - Kiều Đông? Kiều Lương?- Hình như nghe hơi kỳ. - Âu Dương cũng thấy không ổn, tiếp tục vò đầu bứt

tai nói. - Hay là Kiều Thuẫn?Kiều Lạc không nhịn được nữa:- Thế thì gọi luôn là Kiều Bào?

- Kiều Bào? - Âu Dương xoa cằm. - Hình như cũng được...

Page 2: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 234

Diệp Khinh Châu lau mồ hôi, Chúa ơi, đặt tên khó quá! Cô cúi đầu nhìn đứabé đang mỉm cười ngủ ngon lành, vì sao cô cảm thấy nụ cười của nó cứ kỳ kỳ,khiến cô là mẹ mà không rét cũng run, chi bằng cứ gọi nó là Kiều... Đại Thầncho rồi!

Ngoại Truyện 1Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Năm Diệp Khinh Châu 7 tuổi. Gia đình đang hoàn hảo, hạnh phúc của cô

bỗng nhiên bị phá vỡ, mà hai năm trước, Kiều Lạc cũng từng phải trải qua mộtbiến cố của gia đình, không phải bố mẹ li hôn, mà là mẹ anh qua đời.

Kiều Lạc còn nhớ mùa xuân năm đó, mẹ cậu nói đau bụng sau đó vào nằmtrong bệnh viện của gia đình, bố nói, trong bụng mẹ có một khối u, chỉ cần mổlà sẽ khỏi.

Mẹ xoa đầu cậu nói:

- Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không,sẽ bị đau bụng như mẹ đấy.

Cậu ra sức gật đầu, từ đó bắt đầu thói quen ăn uống rất cẩn thận. Khi mẹnằm viện, cứ cuối tuần là cậu vào bệnh viện ở với mẹ.

Nhà họ Kiều truyền đời làm bác sĩ, tổ tiên là y quán nổi tiếng, tới đời ôngnội, ông biến y quán thành một phòng khám tư nhân, sau khi bố Kiều thay thế,ông tiếp tục mở rộng phòng khám với quy mô lớn hơn, viễn cảnh vô cùng tươisáng.

Kiều Lạc từ nhỏ đã chạy chơi trong bệnh viện, có lúc tan học, một mình cậuchạy vào viện thăm mẹ. Sau khi được phẫu thuật, lẽ ra mẹ được xuất viện nhưngchẳng hiểu sao vẫn cứ nằm trong bệnh viện, sắc mặt không tốt bằng trước. KiềuLạc thích kéo chiếc ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh giường bệnh, tựa đầu vào giường,hít nhẹ mùi thuốc thoang thoảng nhìn mẹ nằm trên giường bệnh.

- Mẹ, mẹ... bao giờ thì mẹ về nhà? Mẹ nói con thi được 100 điểm sẽ đưa contới công viên chơi, mà con thi được 100 điểm mấy lần rồi...

Trong ngăn kéo bàn học của Kiều Lạc chứa tất cả những bài kiểm tra được100 điểm của cậu từ hôm mẹ Kiều vào nằm viện cậu bắt đầu đặt từng bài kiểmtra vào đó, càng ngày càng nhiều, cuối cùng khi tới tờ thứ hai mươi thì Kiều Lạccẩn thận kẹp chúng lại.

Bỗng một hôm bà ngoại hoảng hốt lao vào phòng cậu:- Tiểu Lạc. Mau, mau cùng bà ngoại vào bệnh viện!

Page 3: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 235

Khi đó Kiều Lạc không biết xảy ra chuyện gì, tới bệnh viện với cậu mà nóinghĩa là có thể nói với mẹ rằng cậu lại có thêm một bài thi được 100 điểm,nhưng cậu không ngờ đó là lần cuối cậu nhìn thấy mẹ mình.

Những bài kiểm tra trong ngăn kéo mãi mãi dừng lại ở con số hai mươi. Từđó về sau mỗi lần thi, Kiều Lạc đều cố ý làm sai một câu điểm, mãi mãi khôngbao giờ được 100...

Người từng xoa đầu cậu và cười nói:- Tiểu Lạc, con làm thêm một bài 100 điểm nữa, bệnh tình của mẹ sẽ khỏe

nhanh hơn một chút.Giờ đây người ấy mãi mãi đã không còn nữa rồi, nhiều bài thi 100 điểm cũng

chỉ để dệt nên một lời nói dối mà thôi.

Sự ra đi của mẹ đối với Kiều Lạc mà nói là một vết thương không bao giờlành, trong nỗi đau đớn ấy, cậu học sự kiên cường, cậu có thể đánh sưng tímmặt mày những đứa trẻ cười chê cậu, không có mẹ, và sau đó lại nở một nụ cườivô cùng ngây thơ, để người ta không thể nào tin rằng những điều đó là do cậulàm.

Trong những ngày tháng không có mẹ, Kiều Lạc tự bảo vệ bản thân.Năm 12 tuổi, bố Kiều Lạc nói với cậu rằng cậu sẽ có một người mẹ mới.

Trong lòng Kiều Lạc không thể nào không bài xích cái người “mẹ” bỗng nhiênlao vào cuộc sống của cậu này, nhưng cậu cũng biết, cậu phải chấp nhận mọithứ...

Mà người mẹ mới lại đưa thêm một người em gái tới nhà họ Kiều, Kiều Lạcrất hứng thú với “cục nợ” này.

Cậu từng gặp mẹ Diệp, đó là một người phụ nữ thông minh, đảm đang nhanhnhẹn và cởi mở, không như những gì mà cậu nghĩ, đó là một người phụ nữ cầnbố cậu để làm chỗ dựa, điều này khiến Kiều Lạc bớt ghét bà hơn, khi tất cả mọithứ là không thể tránh được, có một người mà cậu không có ác cảm tới đóng vaidiễn này chưa hẳn đã là không tốt.

Một người phụ nữ đảm đang như vậy sẽ có một người con gái như thế nào,Kiều Lạc rất là mong đợi. Cô và cậu rất giống nhau nhưng lại không hoàn toàntương đồng, năm tuổi bị bố bỏ rơi, những gì cô đã trải qua, phải chịu đựng sẽtạo ra một con người như thế nào? Có thể cô cũng như mình, trong ngoài bấtnhất, cũng có thể cô là một người trong ngoài như một, Kiều Lạc hào hứng xoatay, chuẩn bị đón tiếp cô em gái mới.

Chỉ tiếc là kết quả lại khiến cậu thất vọng, Diệp Khinh Châu trốn sau lưngmẹ như một con cừu, rụt rè ló đầu ra:

- Em chào anh Kiều, em... em là Diệp Khinh Châu, nghĩa là một chiếcthuyền lá.

Page 4: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 236

Kiều Lạc mỉm cười trả lời:- Cái tên nghe thật là tao nhã. - Khi đó, cậu đoán định, cô bé này cũng giống

như cậu, là một người trong ngoài bất nhất.Nhưng qua đôi mắt to tròn của cô, chỉ có thể nhìn thấy sự cảm động dâng

trào, dường như không có gì giấu giếm. Cô nhóc này giả bộ giỏi lắm, Kiều Lạcnghĩ bụng cậu bước lên một bước, nhẹ nhàng, kéo tay cô:

- Dì Diệp, con đưa em gái đi xem phòng của em ấy được không?- Phòng của em? - Trong giọng nói của cô thoáng chút kinh ngạc sống mũi

đỏ hoe, hai mắt lấp lánh nhìn cậu, Kiều Lạc thoáng cau mày, kéo cô vào phòng,vừa đóng cửa phòng lại đã lập tức dùng khuỷu tay ép sát cô vào cánh cửa, hằnhọc nói:

- Nếu mày muốn mày với mẹ mày sống thoải mái một chút thì phải thíchnghi với một người anh dịu dàng như tao...

Cậu nghĩ, chắc cô sẽ để lộ bộ mặt thật, nhưng cô vẫn giữ nguyên dáng vẻđáng thương đó, nước mắt viền quanh mi cô ra sức gật đầu, theo cậu ra khỏiphòng, đầu ủ rũ, lí nhí trả lời câu hỏi của bố Kiều:

- Hài... hài lòng ạ...

Lúc này Kiều Lạc có thể khẳng định cô nhóc này không giống mẹ cô, là mộtquả hồng mềm oặt.

Hiểu được điều này, Kiều Lạc có thể xác định cô sẽ trở thành nơi để cậu trútgiận, cậu vẫn mong có một đối thủ lợi hại chiến đấu với mình. Nhưng khôngngờ lại là một cái “thùng rác”, phút chốc, niềm hứng thú của cậu giảm đi quánửa. Có điều Kiều Lạc dần dần phát hiện ra, hành hạ cô thực ra còn thú vị hơnlà chiến đấu với một nhân vật lợi hại.

Mỗi ngày đều là một ngày kích thích khi phải thách thức với giới hạn củaDiệp Khinh Châu.

Mà cô thì hình như không có thứ gọi là giới hạn, cho dù cậu sai khiến cô thếnào, dọa đẫm cô thế nào, cô đều không phản kháng không nổi giận.

Cậu nói:- Trừ một người tốt như bố tao ra thì chẳng ai thích một đứa nhát gan như

mày.

Cô chỉ cúi đầu nói nhỏ:- Anh, anh... mọi người không ghét em là được rồi...Kiều Lạc chẳng buồn nổi giận, cậu thực sự không biết vì sao cô có thể nhịn

được tới mức này, nhìn cái đầu đang rũ xuống để lộ cái cổ nho nhỏ, có thể nhìnthấy đốt xương sống hơi nổi lên, Kiều Lạc bỗng nhớ lại mình nhiều năm trước,cậu cũng cúi đầu dựa vào giường bệnh như thế, mẹ cậu có nhìn thấy cậu như thếnày hay không?

Page 5: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 237

Nhưng Kiều Lạc vẫn thích bắt nạt cô, cô ăn vặt, uống nước ngọt, Kiều Lạcnói những thứ đó đều là thực phẩm có hại, ăn vào sẽ bị đau bụng, quả nhiên côkhông ăn nữa.

Cậu nói qua đường không cẩn thận sẽ bị xe đâm, sau đó còn dùng món trứnggà sốt cà chua để hình dung, cái đầu bị xe đâm nát, Diệp Khinh Châu nôn ngaylập tức, sau này khi qua đường luôn cẩn thận chờ đèn xanh, dưới ba mươi giâythì kiên quyết không đi.

Cậu nói tỉ lệ phạm tội trong xã hội rất cao, nhiều nhà bị trộm đột nhập, có thểcòn trèo cửa sổ phòng cô vào, quả nhiên cô sợ tới mức buổi tối không dám ngủ,Kiều Lạc chen vào giường cô. Cô thường chờ cậu ngủ say rồi mới thận trọngtúm áo cậu, thực ra những điều này cậu đều biết.

Cô như một chiếc bánh ngọt mềm nhũn, dính lấy cậu, lúc nào cũng thậntrọng gọi:

- Anh trai...

Một hôm, là sinh nhật của mẹ cậu, Kiều Lạc ngồi xem album ảnh trongphòng ngắm nụ cười rạng rỡ không bao giờ biết mệt mỏi trong ảnh, Diệp KhinhChâu rụt rè mở cửa phòng cậu, ló cái đầu nhỏ vào:

- Anh ơi, em có một bài không biết làm... - Kiều Lạc luôn bắt cô học hànhcẩn thận, mẹ Diệp rất tán thưởng việc này, luôn khen Kiều Lạc hiểu chuyện, cònbiết lo tới chuyện học hành của em gái, khiến bà bớt lo lắng nhiều. Thực ra DiệpKhinh Châu cũng không thích, cô luôn cảm thấy thành tích chỉ cần trung bìnhkhá là được, không cần quá xuất sắc, nhưng Kiều ác ma không cho cô lườibiếng, còn quy định nếu thi không tốt sẽ càng hành hạ cô nhiều hơn. Diệp KhinhChâu không thể không, nỗ lực học tập.

Cô bước vào, cẩn thận đi tới bên cậu, cúi đầu nhìn người trong ảnh:

- Anh, đây là mẹ anh sao?

Kiều Lạc ừm một tiếng giở sang trang khác, Diệp Khinh Châu chớp mắt:

- Mẹ anh đẹp quá. - Khi cô nói những lời này, miệng thoang thoảng mùi sữa.

Kiều Lạc nhếch mép lên:

- Mẹ tao vì ăn thứ không nên ăn nên mới bị đau bụng và qua đời.

Diệp Khinh Châu cứng đờ người, cô vừa mới lén ăn vụng một cái kẹo sữa,thế là mặt cô tái mét đi:

- Thật... thật không?Kiều Lạc gật đầu, chu miệng:- Mày lại gần bị bệnh thêm một bước.Diệp Khinh Châu lập tức tát vào miệng mình, nước mắt rưng rưng:

Page 6: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 238

- Anh, vì thế nên anh mới không cho em ăn linh tinh sao? Anh, anh tốt thật...Có những lúc Kiều Lạc thực sự không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, cậu

vốn rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác, chỉ khi gặp cô, cậu thường không thểnghĩ ra những ý tưởng kỳ quái trong đầu cô từ đâu mà ra. Cậu gập quyển albumlại, nhìn cô nói:

- Tao bắt nạt mày suốt mà mày không giận à?

Diệp Khinh Châu ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt tròn long lanh như thủytinh, cô nói:

- Anh, thực ra chúng ta đều giống nhau mà! Em... em không có bố, anhkhông có mẹ. Em nhát gan, chỉ biết trốn và khóc, tuy rằng anh rất dũng cảm,nhưng chắc chắn trong lòng anh khó chịu lắm, thế nên mới bắt nạt em, như thếanh sẽ không nghĩ tới chuyện buồn nữa...

Kiều Lạc nhìn cô, trong lòng chợt nảy sinh một ý niệm. Cô nhóc này, cậuphải bắt nạt cô cả đời!

Diệp Khinh Châu và Kiều Lạc cùng lớn lên bên nhau, ngoại trừ chiều caothay đổi thì hầu như cô không còn gì thay đổi đặc biệt nữa, vẫn là gương mặtbúp bê và tính cách nhu nhược.

Nếu nói rằng có gì khác biệt thì có lẽ là Diệp Khinh Châu vốn dĩ chỉ thuộcvề Kiều Lạc đã ngày càng có nhiều người dòm ngó.

Năm Kiều Lạc học lớp 9, có một lần cậu cùng bạn học đi qua sân vận độngtrường bỗng người bên cạnh lên tiếng:

- Đó chẳng phải là người đẹp lớp 7A7 sao?Cậu vốn không có hứng thú với những chuyện này nhưng vẫn nhìn về phía

tay bạn chỉ, hóa ra đó là Diệp Khinh Châu đang ôm một xấp bài luyện tập.- Cậu quen nó hả? - Cậu hừ một tiếng.Người bạn tiếp lời:- Tớ làm gì có công sức đâu mà đi điều tra bọn lớp 7, là thằng Hắc Tử với

Bạch Tử nói, trong số học sinh mới năm nay có một tiểu mỹ nữ, nhìn yêu lắm!Kiều Lạc cau mày. Diệp Khinh Châu mặc một chiếc quần sọc yếm màu đỏ,

mái tóc thẳng suôn mượt được tết thành hai bím dài, bước chân thong thả, điđược vài bước lại ngó ngó nghiêng xung quanh, hình như là sợ đi qua sân bóngbị người ta đánh bóng vào đầu, cô vừa quay mặt đi đã thấy Kiều Lạc, thế là lậptức chạy về phía cậu:

- Anh!

Kiều Lạc càng cau mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Diệp Khinh Châu lậptức sợ hãi mềm nhũn cả chân, cô làm sai việc gì sao?

Bạn của Kiều Lạc không ngờ tới tình huống này, lập tức lại gần bắt chuyện:

Page 7: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 239

- Em gái, đây là anh trai em sao?

Diệp Khinh Châu nhìn Kiều Lạc, nuốt nước bọt, ánh mắt anh lóe lên tiếnggọi của địa ngục, thế là một người chưa bao giờ dám cư xử bất lịch sự với ainhư cô, lần đầu tiên thu hết dũng khí, coi tiền bối như không khí, co giò chạybiến. Anh... đáng sợ quá!

Kiều Lạc nhìn theo lưng cô, hài lòng cười một tiếng nghiêng đầu nói vớibạn:

- Nhìn gì mà nhìn, nhận nhầm người thôi.

Từ đó về sau, Kiều Lạc cảm thấy mình cần phải quản lý chiếc thuyền nhỏhay trôi linh tinh Diệp Khinh Châu. Ví dụ như có một lần cậu thấy cô mặc váyngắn đi trên lầu, những gã con trai ở tầng dưới đều huýt sáo gọi cô, nói cô bị rơiđồ, cô lập tức cúi người nhìn ngó xung quanh không phát hiện được gì, chỉ nhặtđược một tờ giấy rác trên mặt đất, cười nói:

- Cái này không phải của em!

Kiều Lạc khi đó đang ở chỗ rẽ cầu thang tầng trên, cô cúi người xuống cậunheo mắt nhìn thấy chiếc áo lót màu hồng phấn bên trong cái áo sơ mi trắng củacô, nhếch miệng lên. Nhưng khi nhìn thấy thằng con trai đằng sau cô, cậu lậptức cau mày.

Tối hôm đó, Kiều đại thần xem một tiết mục khoa học, sau đó điềm tĩnh nóivới Diệp Khinh Châu, xã hội hiện nay ung thư da đang phát triển rất nhanh, mặcquần áo hở hang là nguy hiểm nhất, cô nàng sợ hãi mặt mũi tái nhợt, từ đó vềsau ăn mặc rất kín đáo. Lời hù đọa ban đầu đã khiến cô tin tưởng tới tận bâygiờ, nghĩ đến đây Kiều Lạc bật cười khổ, cô thực sự nghe lời cậu như thế, vì saolại có lúc không nghe lời, trốn cậu suốt bảy năm trời?

Diệp Khinh Châu rất nghe lời mẹ mình, đối với cô lời của bà như một thánhchỉ không thể chống lại. Ban đầu Kiều Lạc còn tưởng đó vốn là tính cách củacô, sau đó mới dần dần phát hiện cô ngoan ngoãn nghe lời mẹ hoàn toàn khácvới việc cô nghe lời cậu. Có lần cô phạm lỗi, mẹ Diệp mắng cô một câu, sau đóđi ra ngoài Diệp Khinh Châu trốn trong phòng cả ngày như người mất hồn, KiềuLạc vén cái chăn cô đắp trùm đầu ra, cô cuộn mình trong chăn lầm bầm:

- Có phải mẹ không cần em nữa?Kiều Lạc lúc này mới phát hiện ra, cô với cậu chỉ là sợ, chỉ là nghĩ cần phải

nghe lời cậu để tìm kiếm một chỗ chở che trong nhà họ Kiều, chứ không phải làdựa dẫm.

Bắt đầu từ đó, Kiều Lạc cảm thấy cậu phải khiến Diệp Khinh Châu Dựa dẫmvào cậu, không trốn được, không chạy được.

Page 8: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 240

Vì nhát gan nên cô thường gây ra chuyện này chuyện kia, cậu luôn dễ dànggiải quyết giúp cô, thực ra có những lúc cậu cũng không hiểu, rõ ràng là cậumuốn đàn áp cô, nhưng tại sao lại làm thiên thần hộ mệnh của cô? Đây khôngphải là tác phong của cậu, thế là Kiều Lạc bèn mở ra một con đường đôi vừahành hạ vừa bảo vệ, nói một cách đơn giản, trước mặt thì bảo vệ, sau lưng thìđàn áp.

Cô nói, cô sợ nhất bị người ta bắt nạt.Thế là mùa hè năm nào cậu cũng đi học Karatedo, thế là cô lại càng sợ cậu,

chỉ sợ mình chọc giận cậu, sẽ bị cậu “tẩn” cho một trận.Cô nói, cô sợ nhất là bị bệnh phải uống thuốc.Năm lớp ll khi chọn khối, vốn là một người giỏi vật lý, cậu chọn hóa sinh.

Bồ Kiều rất vui vì con trai kế thừa gia nghiệp. Cô cũng gật đầu phụ họa.Cô nói, cô sợ nhất là phải mổ.Khi điền nguyện vọng vào trường Y, rõ ràng có tài năng về tâm lí học nhưng

cậu lại chọn khoa ngoại, nhưng lúc này cô đã không còn ở đó nữa, cậu tin rằngrồi sẽ có một ngày, cô phải nằm trên giường mặc cho cậu múa dao.

Trên con đường này, Diệp Khinh Châu một mặt sợ Kiều Lạc, nhưng một mặtlại ỷ lại vào cậu.

Diệp Khinh Châu không phải là một người có thể tự lực tự cường, cô chỉ cóthể kiên cường khi có chỗ dựa, mọi điều về cô Kiều Lạc đều nắm trong lòng bàntay, không còn ai hiểu cô hơn anh, đáng để cô dựa dẫm hơn anh.

Kiều Lạc luôn tự tin về điều đó.Nhưng sự tự tin của anh đã bị khoảng thời gian bảy năm xa cách phá vỡ,

trong bảy năm đó, những gì mà cô trải qua anh không thể nào thay đổi, những gìmà cô mất đi, anh không thể nào tìm lại, những gì anh có thể cho cô chỉ có thểlà mỗi bảy năm sau này, để cô an tâm, để cô dựa dẫm.

Sau khi sang tỉnh khác học đại học, anh tự tin cho rằng, Diệp Khinh Châukhông thể rời khỏi anh, mà cũng không dám không nghe lời anh nhưng lần nàysự tự tin của anh đã trở thành tự phụ, bởi vì Diệp Khinh Châu đã chạy ra khỏinhà họ Kiều, nhưng anh vẫn cố chấp cho rằng sự ra đi của Diệp Khinh Châu chỉlà để xóa bỏ mối quan hệ anh em của họ, thế nên anh tự tin chờ đợi kì nghỉ hèđầu tiên của đại học.

Nhưng Diệp Khinh Châu đi rồi, cô không nói với anh là cô đi đâu cũngkhông cho người khác nói với anh. Kiều Lạc không hỏi được đáp án, tuy rằnganh muốn đi tìm cô, nhưng lại giận dỗi không thèm đi, có thể đúng như cô nói,bắt nạt cô sẽ khiến anh không còn nghĩ tới những chuyện buồn, vậy thì tớinhững nơi khác để giết thời gian chẳng phải là sẽ không nhớ cô nữa sao?

Thế là Kiều Lạc tới nhà bà ngoại nghỉ hè, bà ngoại đã rời khỏi nhà họ Kiềusau khi mẹ anh qua đời, trở về nhà cũ ở một thị trấn nhỏ gần thành phố S để

Page 9: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 241

dưỡng lão. Kiều Lạc đi chơi rất lâu, nhưng không thể không nghĩ tới DiệpKhinh Châu. Kì nghỉ hè sắp kết thúc, anh đành chuẩn bị về nhà.

Sáng hôm chuẩn bị về, anh tình cờ dậy rất sớm, ra khỏi phòng của mình,nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ từ phòng cũ của mẹ vọng ra, nơi đó đểtượng và tất cả đồ của mẹ sau khi ông ngoại qua đời, một mình bà ngoại sống ởđây, bà thường quét dọn phòng, dù sao thời gian của bà cũng rất nhiều.

Kiều Lạc nửa mơ nửa tỉnh lại gần, nghe thấy một câu nói:

- ... Tiểu Bình này, năm nay Tiểu Lạc tới thăm mẹ, thằng bé này lại cao hơnrồi...

Kiều Lạc biết bà ngoại sợ mình đau lòng nên trong khoảng thời gian anhsống ở đây bà cố gắng không nhắc tới mẹ anh, hôm nay anh chuẩn bị đi rồi, bàkhông nhịn được nên mới vào căn phòng này.

- Con nói đi, sao khi đó con ngốc thế? Nếu con vẫn còn, nhìn Tiểu Lạctrưởng thành thì tốt biết bao... Nó giống con lắm, ai cũng nói con trai giống mẹ,quả không sai chút nào. Con đi sớm quá, chớp mắt mà đã hơn mười năm. KiềuLâm cũng cưới người đàn bà khác, có điều Tiểu Lạc cũng cần tìm một ngườimẹ, đúng không? Haiz... Năm xưa nếu con không xảy ra chuyện thì tốt quá, cảnhà ba người... còn thêm bà già này nữa, Kiều Lâm nói một mình mẹ sống ởđây nó không yên tâm, cứ đòi đón mẹ qua ở với chúng nó. Nhưng mẹ tuy giàcũng không thể hồ đồ, sống với chúng nó thì là sao chứ, mẹ chỉ cần cháu ngoạitới thăm mẹ là đã vui lắm rồi...

Kiều Lạc thấy mũi mình cay cay, cổ họng nghẹn ngào. Quay người định đithì những lời nói của bà ngoại sau đó đã níu chân anh lại.

Nếu không phải là sai sót của Kiều Lâm thì con đâu có đi sớm như thế...Nhưng giờ cũng tốt, bệnh viện của nhà họ Kiều ngày càng lớn, sau này KiềuLạc kế thừa bệnh viện thì càng tốt hơn nữa. Con làm mẹ cũng coi như đã để lạicho con trai một tiền đồ tốt...

Kiều Lạc đẩy mạnh cánh cửa, hai mắt kinh ngạc tột độ:

- Sai sót của bố cháu? Sai sót gì?

Bà lão tóc bạc phơ ngồi ở đầu giường giật nảy mình khi thấy Kiều Lạc độtngột lao vào, khung ảnh con gái đang cầm trong tay rơi xuống đất, vang lêntiếng vỡ đanh gọn.

- Tiểu Lạc...

Năm Kiều Lạc 19 tuổi, anh để mất Diệp Khinh Châu và tình cờ biết đượcmột bí mật mà anh không ngờ tới. Thì ra sự qua đời đột ngột cửa mẹ anh 12năm trước không phải như những gì anh biết, không phải vì căn bệnh của mẹnghiêm trọng và nguyên nhân sức khỏe khiến bệnh tình ngày càng xấu đi sau

Page 10: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 242

khi phẫu thuật, mà vì sự chủ quan của nhân viên y tế trong ca phẫu thuật đãkhiến việc phẫu thuật thất bại, thế nên bệnh tình của mẹ mới ngày càng xấu đi.

Mà bác sĩ mổ chính lại chính là bố của Kiều Lạc.Khi đó, phòng khám nhà họ Kiều đang trong bước đầu mở rộng quy mô, có

uy tín nhất định, nếu lúc này có thông tin tiêu cực về việc điều trị thì chắc chắnđó sẽ là một đòn chí mạng với phòng khám. Thế là bí mật này ngoài nhữngngười thân thiết nhất trong gia đình, không một ai được biết, bao gồm cả KiềuLạc.

Mẹ anh qua đời vì sai sót của bố, Kiều Lạc thực sự không thể chấp nhậnđược sự thực này, mà điều càng khiến anh không thể chấp nhận được hơn là khibố anh đang phải gánh trên vai tội trạng mà anh không thể tha thứ, ông lại còncưới một người đàn bà khác.

Mọi thứ mà ông nhận được, khoản tài sản khổng lồ, cái ghế viện trưởng tấtcả, tất cả đều được xây đựng trên cái chết của mẹ anh, vậy mà sao ông có thể antâm hưởng thụ?

Bà ngoại nói nhỏ:- Bây giờ nói những điều này... đều là chuyện cũ rồi, mẹ con tự nguyện...Kiều Lạc không thể tha thứ cho bố, cũng giống như việc anh không thể chấp

nhận mẹ Diệp được nữa, người phụ nữ này đã thay thế mẹ của anh, chiếm cứmọi hạnh phúc mà mẹ anh đã hy sinh tính mạng của mình để đổi lấy, trở thànhphu nhân của viện trưởng đầy vinh dự, nói nói cười cười ở những nơi công cộngnhưng có ai nghĩ tới mẹ của anh?

Kiều Lạc phẫn nộ rời khỏi nhà bà ngoại, về trường đại học, học liền mộtmạch bảy năm tới khi xong thạc sĩ, anh không về nhà một lần, anh không muốnnghe bố anh giải thích, cũng không muốn quay về căn nhà mà đến Diệp KhinhChâu cũng đã bỏ đi.

Chỉ có họ là hiểu nhau.Mối quan hệ của bố mẹ luôn luôn làm tổn thương con trẻ, vết thương của họ

dùng tình cảm mới để bù đắp, nhưng vết thương của con trẻ thì mãi mãi khôngcó cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Trong khoảng thời gian bảy năm, anh dùng sự bận rộn để lấp đầy lỗ hổngthời gian, không biết làm thế nào để đối diện với Diệp Khinh Châu, chỉ cần nghĩtới cô là anh sẽ nghĩ tới sự xuất hiện của cô và mẹ cô, nghĩ tới gia đình cũ củaanh, nó như một tấm lưới không thể mở ra, cứ quấn chặt lấy anh.

Bảy năm sau, đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, dường như nỗi phẫn hậnthời niên thiếu đã bình lặng hơn nhiều, không phải là lãng quên, chỉ là anh nghĩ,mình buộc phải chấp nhận. Lần đầu tiên Kiều Lạc về nhà, nói chuyện thẳng thắnvới bố về chuyện này.

Page 11: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 243

Không còn sự phẫn nộ khi còn trẻ, mà là dùng lí trí để đối diện với quá khứ,bố chỉ đưa cho anh một quyển sổ, bìa màu đỏ, giấy ố vàng, Kiều Lạc liếc quaquyển sổ, mỗi trang giấy đều đã nhàu nhĩ, dường như là ướt rồi lại khô.

Bố quay người đi ra khỏi cửa, lúc này Kiều Lạc mới phát hiện ra tóc ông đãbạc trắng, bảy năm có thể khiến một chàng thiếu niên nóng nảy trầm tĩnh hơn,cũng có thể khiến một người đàn ông khỏe mạnh trở nên già nua.

Đó là sổ nhật ký của mẹ, không dày, chỉ có mười mấy trang theo ngày thángghi ở trang đầu tiên thì đó là mấy ngày sau khi bà làm xong phẫu thuật, câu đầutiên là: “Tiểu Lạc làm thế nào?”.

Bàn tay cầm quyển sổ của Kiều Lạc thoáng run rẩy, phút chốc cảm thấynhững nét chữ mềm mại kia mờ dần đi, anh nhớ lại một giọng nói quen thuộc,Tiểu Lạc...

Ghi chép hằng ngày không dài, trang ngắn nhất chỉ có một câu, trang dàinhất có khoảng mười câu.

“Hôm nay đau khủng khiếp, nhưng Tiểu Lạc nói với mình, nó lại thi được100 điểm, hình như không còn đau mấy nữa.”

“... Kiều Lâm khóc rồi, mình bảo anh đừng khóc, đừng để Tiểu Lạc nhìnthấy, thực ra trong cuộc đời con người luôn gặp những bất trắc, có một số tainạn mà chúng ta không thể tránh được...”

“... Mình biết, sự việc đã không thể thay đổi được nữa, trách ai cũng khôngthể thay đổi được hiện thực, bệnh viện là tâm huyết của Kiều Lâm, cũng sẽ làcủa Tiểu Lạc, mình không thể cống hiến cho nó, nhưng ít nhất, mình có thể bảovệ nó...”

“Tiểu Lạc luôn đòi đi công viên, nhưng Kiều Lâm bận quá. Dạo này mìnhcàng cảm thấy lẽ ra mình nên sinh cho Tiểu Lạc một đứa em trai hay em gái,như thế sau này... nó sẽ không còn cô đơn nữa.”

“Mẹ tới thăm mình nói mình ngốc, thực ra mình không ngốc, chỉ là mìnhnhìn thấy quá rõ mọi chuyện, không ai hiểu tình trạng sức khỏe của mình hơnmình.”

“Dạo này sắc mặt rất xấu, Tiểu Lạc cũng nghi ngờ rồi, mình bảo Kiều Lâmmang cho mình hộp phấn. Lâu lắm rồi không soi gương, hôm nay nhìn vào,mình cũng giật mình, Tiểu Lạc thấy chả trách lại ngạc nhiên. Quét ít phấn lênmặt, trông thật là nực cười...”

“Mình biết, có lẽ... không còn ngày mai nữa rồi. Kiều Lâm ở bệnh viện cảngày với mình, mẹ về nhà chăm sóc Tiểu Lạc, mình không muốn nó biết, có lẽcuối cùng sẽ không che giấu được, nhưng mình vẫn muốn làm một người mẹxinh đẹp trong lòng nó...”

Page 12: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 244

Đọc xong nhật ký, những tờ giấy đã nhàu nhĩ lại một lần nữa ướt đẫm, anhgập quyển sổ lại, trong lòng thấy thanh thản hơn nhiều, bao nhiêu phẫn uất, baonhiêu kháng cự, tất cả đều trở nên thật nhỏ bé.

Kiều Lạc không biết anh có thể tha thứ cho bố mình được không, có thể chấpnhận gia đình mới được không, chỉ biễt rằng anh phải sống tiếp thật tốt, kế thừabệnh viện nhà họ Kiều, bởi vì đây là hy vọng của mẹ anh.

Kiều Lạc phát hiện ra, càng ngày anh càng nhớ Diệp Khinh Châu, hoặc giảnói rằng nỗi nhớ đó chưa bao giờ biến mất, chỉ là nó bị anh cất giấu trong mộtcăn phòng nhỏ nơi trái tim mà anh không muốn mở ra, nhưng hôm nay nỗi nhớấy đã phá cửa lao ra ào ạt.

Anh còn nhớ hồi nhỏ, anh thường vỗ ngực mình nói rằng sau này lớn lên anhsẽ bảo vệ mẹ!

Chỉ là sau đó, người anh muốn bảo vệ đã ra đi, và Diệp Khinh Châu xuấthiện.

Đọc nhật ký của mẹ, Kiều Lạc nhớ lại Diệp Khinh Châu lúc nào cũng rụt rè,sợ hãi, cô chớp đôi mắt to, nhìn anh bằng vẻ đáng thương không biết bảy nămsau, cô kiên cường hơn, hay càng nhu nhược hơn? Cô trưởng thành hơn, hayvẫn như thế? Cô đã không sợ trời, không sợ đất hay vẫn nhát gan như một conchuột?

Nỗi nhớ không thể kiểm soát ấy gần như nhấn chìm anh, anh cần tìm mộtchiếc thuyền cứu sinh giữa đại đương mênh mông, cho dù đó chỉ là một chiếcthuyền nhỏ loay hoay giữa dòng.

Nhưng họ của bảy năm sau không còn là anh em nữa, liệu mọi thứ có thuậnbuồm xuôi gió? Anh nhớ lời của bố:

- Con không thể đi tìm Tiểu Châu, nó là em gái con!

Anh hơi ngẩng đầu lên:

- Ngày từ đầu cô ấy đã không phải.- Con phải đóng góp một phần công sức cho bệnh viện nhà họ Kiều!

Anh ngước mắt:- Con đi tìm Tiểu Châu không có nghĩa là từ bỏ bệnh viện nhà họ Kiều, con

cần cả hai thứ này!

Bố anh mở lớn mắt:- Con con đừng quá tự tin!

Anh nhếch mép:- Nếu đến cả thứ mẹ hy sinh cũng không bảo vệ được mà bố lại không có tự

tin giữ chặt thì con nghĩ tạm thời bố không nên bình phẩm về sự tự tin của con!

Page 13: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 245

Giọng nói của bố anh lập tức trầm hẳn xuống:

- Con đi đi... có thể chưa chắc con đã chấp nhận được Tiểu Châu...

Khi đó Kiều Lạc không nghĩ gì tới câu nói của bố, hoặc anh luôn tin tưởngrằng anh sẽ tìm được cô, niềm tin đó chưa bao giờ lung lay.

Như buổi chiều mùa hè năm đó, anh ngồi trong văn phòng, cô y tá chạy vàogọi anh, anh giật mình, nguyện vọng mà anh chờ đợi đã lâu cuối cùng cũngthành hiện thực, anh đứng lên, đi ra ngoài, và nhìn thấy cô trên giường bệnh.

Anh bất giác nhếch miệng lên, dường như cô không thay đổi gì, vẫn gươngmặt búp bê, chỉ có đôi mắt to tròn đang nhắm chặt, lông mày cau lại, mỗi bướcchân tiến lại gần, anh lại thấy tim mình đập nhanh thêm một nhịp.

Anh nghĩ, Tiểu Châu, anh lại bắt được em rồi.Cho tới ngày hôm đó, nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh. Kiều Lạc lập tức

nhớ tới lời của bố, có lẽ ông đã sớm biết chuyện này, bởi vậy mới nói thế.Anh vuốt nhẹ gương mặt đã say ngủ của cô, nhớ lại rất nhiều năm trước, cô

cũng nằm ngủ trên giường với những giọt nước mắt như thế này, cô nói:

- Có phải mẹ không cần em nữa?Kiều Lạc mỉm cười, cô tỉnh dậy có lẽ nên sửa lại câu này, nên nói là:

- Có phải anh không cần em nữa?Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ nói, không đâu.Bởi vì Diệp Khinh Châu khi sống là người của Kiều Lạc, khi bệnh là bệnh

nhân của Kiều Lạc, khi chết, cũng là người chết của Kiều Lạc!

Chắc cô sẽ sợ tái cả mặt thấp thỏm nhìn anh, nghĩ tới đây, Kiều Lạc bất giácphì cười.

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chiếc thuyền này của cô đã gặp phải câycầu là anh, làm sao có thể đi chạy trốn được nữa?

Ngoại Truyện 2Dành Tặng Âu Dương

Thực ra trong lúc mơ màng Âu Dương không nhớ Tô Sáng đã rời khỏi

mình bao lâu, hoặc đã lâu tới mức cô sắp quên mất anh, quên mất cái ngườitừng đột ngột xuất hiện trong cuộc đời cô rồi lại đột ngột biến mất.

Đời người như một chiếc xe bus đang đi trên đường người lên người xuốngvô số người đến rồi lại đi, nhưng bạn vẫn luôn có thể ghi nhớ được một người,cho dù sự xuất hiện của ngưởi đó chỉ ngắn ngủi như một bông pháo hoa, nhưngnó vẫn vô cùng rực rỡ.

Page 14: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 246

Hồi đó đang học cấp ba, kế thừa bầu máu nóng của người cha làm cảnh sát.Âu Dương luôn cho rằng mình là một nữ hiệp trừ gian diệt bạo của thành phố S.Cô cảm thấy, ở mỗi một thời đại đều phải có người đứng ở đầu sóng ngọn gió,thay trời hành đạo, diệt trừ kẻ gian, đem lại thái bình, chính nghĩa cho thiên hạ,còn cô chính là người gánh trên vai mình trọng trách này.

Nghe nói ngõ nhỏ sau trường là địa bàn hoạt động của đám học sinh cá biệtchuyên chặn đường trấn lột các học sinh khác, một buổi tối sau giờ tự học, côbèn kéo bạn thân của mình là Lý Mục cùng đi.

Trong ngõ chỉ có một ngọn đèn đường đã cũ, ánh sáng tù mù, thi thoảng lạitối thui rồi mới sáng trở lại, đúng là một nơi u ám, bỗng xuất hiện ba bóng đen,Âu Dương lập tức nhét xiên đậu phụ thối trong tay mình vào tay Lý Mục: “Cầmchắc vũ khí, khi cần thiết thì đâm vào kẻ địch để bảo vệ sự tôn nghiêm!”

Lý Mục cúi đầu nhìn xiên đậu phụ thối trong tay, Âu Dương đã cầm chắc cáigậy đánh bóng chày lao ra. Trong ngõ có hai thằng cá biệt đang kẹp chặt mộtnam sinh, loáng thoáng nhìn thấy đồng phục trường, hình như cũng là học sinhcủa trường Trung học S, tình hình rất rõ ràng, trấn lột và bắt cóc.

Âu Dương nữ hiệp nắm chắc cây gậy trong tay, khí thế anh hùng, bước chânkiên định, ánh mắt sáng bừng như ngọn lửa, chỉ vài gậy đã đánh gục hai tên cábiệt, sau đó ngước mắt nhìn cô gái... à không, chàng trai bị bắt nạt.

Chàng trai khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan thanh tú, khóemắt hơi xếch lên, nụ cười tươi như hoa đào, hai tay khoanh trước ngực bình tĩnhnhìn màn đánh đấm trước mặt, sau đó còn nheo mắt nhìn Âu Dương đang thởhổn hển.

Âu Dương nhìn chàng thiếu niên đang mỉm cười, chiếc áo sơ mi đồng phụctrắng tinh dính lên người, cúc ở cổ áo mở ra, để lộ xương quai xanh, cậu cười,nụ cười khiến tim Âu Dương đập nhanh hơn một nhịp, sao cô không biết trongtrường mình lại có một mỹ nam như này nhỉ? Cô nheo mắt lại, và làm một việcmà sau này cô đã hối hận rất lâu.

Nữ hiệp ngẩng đầu, mỉm cười quyến rũ, nói với chàng trai: “Cưng cười mộtcái cho ta.”

Nhưng cô không ngờ chàng trai lại mỉm cười rất dịu dàng: “Tôi chỉ bán thân,không bán nụ cười...”

Nữ hiệp há hốc miệng nhưng vẫn cố vớt vát: “Thế thì... ta mua ngươi!”

Chàng trai nhướng mày cười: “Tôi rất đắt, cô mua nổi không?”

Tuy khởi đầu này không mấy lãng mạn, nhưng họ đã cùng trải qua quãngthời gian cấp ba, rồi cùng vào đại học. Cũng như sự xuất hiện, đột ngột vào buổitối hôm đó, mấy năm sau, anh đột ngột biến mất.

Page 15: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 247

Đó là một ngày gần Tết, Âu Dương còn nhớ hôm đó trời rất trong, cả buổisáng, cô và Tô Sáng cuộn mình trên giường chơi điện tử, cho tới khi bụng đóimeo rồi mới cười hi ha rồi khoác áo len ra ngoài mua thịt nướng.

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, Âu Dương kéo cái mũ len trên đầuxuống, đắc ý nói: “Nhìn thấy chưa, bổn nữ hiệp vừa ra ngoài ông mặt trời đã racùng! Thật là ngại quá!”

Tô Sáng đi sau lưng, nhìn dáng vẻ nhún nhảy của cô. Âu Dương khi đó nhìnnhận mọi thứ rất đẹp, trong mắt cô, không có cây cối khô cằn của mùa đông,không có tuyết trắng lạnh lẽo hai bên đường, chỉ có ánh mặt trời rạng rỡ.

Nhưng mọi thứ lại kết thúc sau buổi trưa rạng rỡ ánh mặt trời.

Ăn thịt nướng xong, Tô Sáng nói trời đẹp thế này thì nên đi tản bộ, thế là haingười thong thả đi ra đường, thậm chí còn quên rằng mình không mang di động.Trong một ngày mùa xuân, mãi mãi không biết thế nào là mệt mỏi, đi bộ tới tậnkhi trời tối, Âu Dương bắt đầu thấy đói bụng, Tô Sáng sờ túi quần mới phát hiệnmình mang không đủ tiền, thế là hai người cười cười nhìn nhau, đón một chiếctaxi trở về nhà, con số trên bảng điện tử nhảy liên tục, Âu Dương đếm lại mấyđồng xu trong túi.

Tô Sáng cười nói: “Em về nhà lấy tiền, anh làm con tin được rồi.”Thế là xe tới chung cư, khi đó Tô Sáng đã học năm thứ tư, thực tập trong

công ty của mẹ anh, căn hộ chung cư này là anh mua, một không gian nhỏ với50m2 và cách bày trí đơn giản, với những người đang yêu nhau mà nói, khoảngkhông gian này là vừa đủ.

Âu Dương vui vẻ chạy về nhà lấy tiền, móc tiền trong ví ra rồi đi xuống,bỗng nhìn thấy di động trên bàn, tiện tay cầm lên, vừa nhìn đã giật nảy mình,hơn mười cuộc gọi nhỡ, cô vội vã kiểm tra, mấy số trước là số của nhà cô, mấysố sau đều là mẹ gọi tới.

Âu Dương vừa đóng cửa xuống lầu, vừa gọi điện thoại, bên kia không cóngười nghe, cô thoáng lo lắng trong lòng, chẳng nhẽ bình thường cô hành hiệptrượng nghĩa đắc tội với ai nên họ bắt cóc mẹ cô để uy hiếp?

Lúc đi xuống dưới lầu, Âu Dương lấy tiền ra, Tô Sáng chờ tài xế trả lại tiềnlẻ, cuối cùng Âu Dương cũng gọi được điện thoại, cô còn chưa kịp nói gì thì mẹcô đã hoảng hốt gọi to: “Mau, mau tới bệnh viện số 1, bố con gặp chuyện rồi!”

Âu Dương thấy đầu mình như nổ tung rồi thấy Tô Sáng đang bước ra khỏitaxi, cô chẳng nghĩ ngợi gì, chui tọt vào xe, Tô Sáng ngơ ngác, cô chẳng kịp giảithích gì nhiều, vội vàng nói với tài xế: “Tới bệnh viện! Bệnh viện số l!”

Taxi đi rất lâu. tay Âu Dương xoắn chặt lại với nhau, lúc này mới nhớ raquên không nói với Tô Sáng một câu, quay đầu nhìn ra xe đã ra khỏi tiểu khu từlâu, chỉ là lúc đó cô không ngờ, những lời chưa kịp nói khi đó, người cô chưakịp quay lại nhìn, tạm biệt, đã bốn năm rồi, vật vẫn còn mà người nơi đâu.

Page 16: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 248

Tới bệnh viện, Âu Dương mới biết, bố cô đang lái xe đuổi theo một kẻ tìnhnghi trên đường cao tốc thì đâm vào một xe khác, xảy ra tai nạn, bị thương vôcùng nghiêm trọng.

Thời gian là một giờ chiều, mà lúc đó, Âu Dương và Tô Sáng đang cùng đitản bộ với nhau trên con đường tràn ngập ánh mặt trời, cô còn nhớ, ngẩng đầulên nhìn, ánh sáng màu trắng chói chang khiến cô không tài nào mở mắt, khôngbiết khi đó bố cô có bị chói mắt bởi thứ ánh sáng này không.

Khi Âu Dương tới được bệnh viện thì đã là hơn sáu giờ, còn bố cô cũng đãkhép lại đôi mắt.

Miếng vải trắng đắp lên người ông còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời giữatrưa. Âu Dương cảm thấy mắt mình nhòe đi, rồi không nhìn thấy gì nữa.

Có lẽ khoảng hơn nửa ngày sau, Âu Dương mới tỉnh dậy từ hôn mê, muốngọi điện thoại cho Tô Sáng nhưng số điện thoại đó đã ngừng sử dụng. Cô vộivàng giúp mẹ lo liệu hậu sự cho bố, cũng chẳng lo được nhiều chuyện nữa.

Lại vài ngày nữa trôi qua, cô gọi điện thoại nhưng vẫn không gọi được, tronglòng cô thoáng thấy bất an, chạy tới nhà anh, khóa cửa đã thay, chìa khóa cũkhông mở được. Cô gõ cửa, một gương mặt xa lạ ló ra.

Chủ nhà ra nước ngoài, bán gấp căn nhà.

Một tình tiết vô cùng “sến” thường xảy ra với những nhân vật nữ chính yếuđuối, hiền lành, nhưng nay nó lại được diễn trong cuộc đời của một nữ hiệp.Chớp mắt đã bốn năm trôi qua, lại là một mùa đông nữa.

Buổi chiều trước khi tan làm, Giám đốc mở một cuộc họp ngắn, nói là cóliên quan tới những tranh chấp về vụ quảng cáo với Bất động sản Phi Nhã. Hóara Triệu Phi Nhã bị anh chàng mà chị ta “bao” chơi cho một vố, công ty tuyênbố phá sản. Bởi vậy người của công ty quảng cáo AM đều cho rằng chuyện nàyđã trôi qua.

Nhưng sự thực lại không như vậy, có những việc coi như đã kết thúc, nhưngvẫn còn một vài việc sót lại.

Theo như cách nói của Âu Dương thì cho dù có đoạn tử nhưng không tuyệttôn thì gió xuân tới lại hồi sinh?

“Cậu nói xem...” Âu Dương thì thào bên tai Diệp Khinh Châu. “Con mụ họTriệu đó năm xưa lừa hết tài sản của bố cậu, giờ coi như là nhân quả báo ứngnhưng không biết người nào tài giỏi làm được cái chuyện tài giỏi này...”

Diệp Khinh Châu ngập ngừng định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói nhỏ:“Chuyện đó... tớ cũng không biết.”

Âu Dương xoa cằm: “Tớ thực sự muốn gặp mặt vị anh hùng đó, tuy rằngphương pháp hơi gì và này nọ, nhưng mà cũng coi như là gậy ông đập lưngông” Cô bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng của vị anh hùng “Nếu mà quyến rũ

Page 17: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 249

được bà ta thì chắc chắn phải là người trắng trẻo, đẹp trai, chậc chậc, trai đẹpchỉ gây họa thôi!”

Ôn Nhược Hà đang chủ trì cuộc họp liếc về phía mọi người ho khan mộttiếng “Vậy chuyện này do Âu Dương tới công ty đó giải quyết nhé.”

Mặc dù Âu Dương vô cùng tò mò về vị anh hùng này, nhưng sự thực đãchứng minh, hi vọng càng lớn thì kinh ngạc càng nhiều!

Nhân viên Tiểu Lưu tiếp đón cô đưa cô tới trước cửa phòng làm việc, gõmấy tiếng, người trong đó ừ một tiếng giọng nói có vẻ rất quen, Âu Dương chưakịp nghĩ ngợi nhiều thì Tiểu Lưu đã mở cửa ra, người bên trong ngồi gần cửasổ, ánh mặt trời chiếu lên người anh, xung quanh được bao bọc bởi một vùngánh sáng mờ ảo hơi chói mắt.

Người đó ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, anh nhếch miệng lên, mỉm cười,Âu Dương lập tức cảm giác có sét đánh bên tai.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Là em sao?”

Âu Dương há hốc miệng rồi trả lời theo phản xạ: “Không phải tôi!”

Người đó bật cười, đôi mắt nhướng lên, đầy vẻ hào hứng.

Nụ cười đó khiến Âu Dương cảm thấy thật quen thuộc, quen thuộc tới mứccô lại cảm thấy hiện thực quá xa lạ, dường như thời gian quay lại với bốn nămtrước. Cô ngơ ngác đứng yên, sau đó sực tỉnh, bước lại gần, giơ tay cho anh mộtcái tát, không hề do dự.

“Sao bây giờ anh lại mặt dày như thế?”

Âu Dương suy đoán rất nhiều nhưng không ngờ Tô Sáng lại là người có thểbán sắc của mình để thu mua công ty này, nói thực lòng cô cũng không ngờ,bốn năm sau, họ lại đột ngột tương phùng.

“Diệp Khinh Châu!” Âu Dương nghiến răng “Cậu sớm biết gã trai bao củaTriệu Phi Nhã là Tô Sáng rồi, đúng không?”

“Âu Dương...” Diệp Khinh Châu biết mình có lỗi, chỉ im lặng định giằng lyrượu trong tay hắn ra. “Thực ra tôi cảm thấy chắc chắn là Tô Sáng có lí do gì đómới đi làm trai bao.”

“Làm trai bao mà còn phải có lí do?” Âu Dương hừ một tiếng. “Tôi luônđoán vì sao bốn năm trước hắn đột ngột biến mất? Vào lúc tôi suy sụp nhất, hắnđã ra đi thật nhẹ nhàng. Tôi từng nghĩ rất nhiểu lí do, nhưng thực sự không ngờrằng, đổi nghề làm trai bao mới là lí do thực sự!”

Từ chối lên xe Kiều Lạc đón Diệp Khinh Châu, Âu Dương quấn khăn lại, đira khỏi quán bar, chưa đi được máy bước, ánh đèn neon nhấp nháy từ biển hiệucủa quán bar vẫn còn phủ lên người cô thì đột nhiên dưới ánh đèn, xuất hiệnmột bóng đen.

Page 18: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 250

Cô ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt cô là một thân hình cao ráo, mảnh khảnh,anh mặc một cái áo gió màu kem, bên trong là sơmi đen, ánh đèn loang lổ chiếulên gương mặt trắng trẻo, anh nheo mắt, giọng nói dịu dàng đầy vẻ cám dỗ, anhnói: “Có thể nói vài câu không?”

Âu Dương khựng lại, không phải ngạc nhiên vì gặp lại anh mà ngạc nhiên vìanh chủ động bắt chuyện.

Bốn năm trước anh phủi mông rồi đột ngột vượt Đại Tây Dương chạy sangnước ngoài. Tục ngữ nói đúng, nhạn đi còn để lại đuôi, người đi còn để lại...mông vậy mà anh đến cái mông cũng chẳng để, đừng nói với một người tínhtình mạnh mẽ như Âu Dương, với người bình thường có lẽ anh ta cũng chẳngcòn mặt mũi nào mà quay về.

Nhưng anh vẫn quay về, không những quay về mà còn chủ động bắt chuyện,lại còn ra vẻ như chưa từng có việc gì xảy ra! Có lẽ anh tưởng mình chỉ đi nướcngoài du lịch một chuyến!

Lúc này trong lòng cô có lẽ chỉ có một câu muốn nói với anh, đó là anh thựcsự đê tiện tới mức lên trời không có đường, xuống địa ngục không có cửa!

Chỉ tiếc là lời của cô chưa kịp nói ra miệng mà thôi, nghĩ bụng hôm nay tâmtrạng của bổn nữ hiệp rất tốt nên tha cho anh một con đường sống thế là quayngười bỏ đi, nhưng anh bước nhanh lại, kéo mạnh cô tay cô, đôi mắt hơi nhếchlên đầy hàm ý.

Âu Dương nhớ đôi mắt đó, chỉ là đã từng, nụ cười ấy rất tự tin, rất đắc ý, vàcòn có chút tà khí...

Trước nay chưa từng có dáng vẻ như hiện tại, lạnh lùng, tuyệt vọng và điêncuồng.

Anh vừa lại gần, Âu Dương đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mới hơn bảygiờ tối, hình như chưa tới lúc uống rượu đêm khuya, cô thất thần, anh thuận thếôm chặt lấy cô, đè toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người cô, dường nhưanh tin rằng cô sẽ không bỏ mặc anh, cái cằm gầy gò đặt lên vai cô, mái tóc cọsát vào tai cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô: “Âu Dương, anh về rồi.”

Âu Dương giật nảy mình, nheo mắt nhìn anh, được lắm! Thì ra cô đã đánhgiá thấp mức độ mặt dày của anh, chắc anh tưởng cô là Đức Mẹ Maria sao, bịngười ta đá bốn năm trời, sau đó người ta quay lại, cô lại rung động lại lon tonchạy theo, không tính toán về những tổn thương, không cần đáp trả, chỉ mộtlòng một dạ yêu anh...?

Cô hất mạnh tay, anh lập tức loạng choạng mấy bước, hình như say lắm rồi,ngã nhào ra đất. Âu Dương cắn môi, hừ một tiếng:

“Anh tưởng tôi dễ bắt nạt à! Nói cho anh biết, bà không vừa đâu!”Anh nằm trên mặt đất, bỗng nhiên cất tiếng cười: “Tốt thật, em vẫn là em.”

Page 19: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 251

“Đương nhiên tôi vẫn là tôi rồi!” Âu Dương nhìn anh. “Chẳng nhẽ anh tưởngkhông có anh thì tôi không sống được sao?”

Anh ngồi dậy, lắc đầu: “Anh chỉ muốn nói với em rằng đừng giận anh hayphẫn nộ, vì anh không xứng.”

Anh nói thế cứ như thể Âu Dương rất quan tâm tới anh.“Đừng có tướng bở! Tôi thèm vào nhớ tới anh!”“Thế thì tốt.” Anh cười khổ một tiếng đứng lên, quay người đi về phía sau,

vừa đi vừa nói: “Quên anh đi, quên tất cả.”Câu này phải là tôi nói mới đúng Âu Dương hét với theo, chẳng nhẽ cô đang

hoang tưởng rằng gương vỡ lại lành sao?

Giờ nghỉ trưa hôm sau nữa, một đồng nghiệp trong công ty không hiểu vì saolại nhắc tới chuyện của Triệu Phi Nhã, Âu Dương đang ở phòng nghỉ rót cà phê,cũng lắng nghe.

“Nghe người của Tổng công ty nói, gần đây Triệu Phi Nhã lại xuất hiện, kiênquyết không buông tha chuyện quảng cáo lần trước.” Câu này là Dương Dươngnói. “Nghe nói bà ta định tố cáo gã trai bao đó, nói là cái quảng cáo đó là gã traibao gợi ý cho bà ta, nghe nói hình như anh ta quen với Diệp Khinh Châu...”

“Sao lại tố cáo gã trai bao?” Lệ Na bĩu môi. “Chẳng phải tại bà ta già rồi cònđĩ, cứ thích bọn đàn ông trẻ, tớ thấy, chăng nhẽ bà ta tưởng rằng gã trai bao đóthật lòng với mình, chẳng qua cũng là vì tiền thôi!”

Rõ ràng là cô cũng gọi Tô Sáng là trai bao, mà sao nghe người khác nói anhnhư thế, Âu Dương cứ cảm thấy khó chịu, cô nghĩ, có lẽ vì mình quá trọng thểdiện, dù sao thì cái gã trai bao vô sỉ đó cũng từng là mối tình đầu của cô.

“Nghe nói gã trai bao đó có bản lĩnh lắm.” Dương Dương nói, lừa được tiềncủa mấy bà nạ dòng giàu có, hình như mấy người đàn bà đó cùng tố cáo anh ta,cũng không biết thế nào.”

“Chẳng nhẽ là cướp của người giàu chia cho người nghèo?”Tiêu Hà cười nói. “Gã trai bao này chuyên lừa của mấy bà nhà giàu sao?”“Ừm.” Dương Dương gật đầu, thần bí nói: “Tớ nghe tin đồn rằng gã trai bao

đó không phải là dạng Money Boy đâu, người ta cũng kén lắm đấy, thường thìkhông tìm được anh ta, nghe nói mấy bà nhà giàu bị anh ta nhắm vào đều làngười tình sau lưng chồng. Thực ra con người này rất là thần bí, chẵng nhẽ cótheo đuổi gì đặc biệt sao?”

Lời của Dương Dương khiến Âu Dương thoáng giật mình, khi nhìn thấy TôSáng cô chỉ thấy lửa giận bốc lên, hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này,bởi vì gia cảnh nhà Tô Sáng rất sung túc thực sự không ngờ anh lại cam tâm đểnhững người đàn bà đó bao, thì ra anh chỉ là đa tình, phong lưu, nhưng đa tình,phong lưu không có nghĩa là được bao, hai điều này có sự khác biệt rất lớn.

Page 20: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 252

Khẩu vị nặng... cũng không nặng như thế.Nếu giả thiết rằng nhà Tô Sáng thất thế nên anh không thể không bán rẻ bản

thân, tuy rằng có thể miễn cưỡng giải thích về nhân tố kinh tế, nhưng cũngkhông thể giải thích được nhân tố tính cách của anh. Với điều kiện của Tô Sángnếu muốn làm Money Boy, anh hoàn toàn có thể tìm những thiếu phụ, khôngđến nỗi phải tìm những bà già.

Huống hồ xem ra anh còn ở lại công ty làm quản lý, mặc dù nghề nghiệpkhông tôt lắm, nhưng chức vụ cũng coi là được, đâu đến nỗi phải làm nghề này.

Nhưng nghĩ được một lúc, Âu Dương lại tự cắt đứt mạch suy nghĩ của mình:“Mẹ kiếp, sao lại nghĩ tới cái gã này!” Cô lắc mạnh đầu sắp xếp lại tâm trạngtiếp tục làm việc.

Sau khi tan làm. Âu Dương hẹn Lý Mục cùng đi ăn cơm, hôm nay khác vớingày xưa, nữ hiệp trở thành một nhân viên bình thường còn người luôn theođuổi cô lại trở thành một nữ cảnh sát.

Ngồi ăn cơm, Âu Dương bắt đầu thổ lộ chuyện Tô Sáng đã xuất hiện, khiếnLý Mục cũng vô cùng kinh ngạc.

Hai người càng nói càng thêm hận.

“Âu Dương chúng ta có chí khí! Không thèm đếm xỉa tới hắn!”“Ừm, ừm! Đương nhiên rồi! Tớ là ai cơ chứ!”Có điều cách báo thù tốt nhất là cậu tìm một đại gia, như thế hai người cậu

thành đôi rồi!”Mấy ngày nữa là tới ngày giổ của bố Âu Dương. Đột nhiên cô nhận được

điện thoại của Lý Mục.“Âu Dương hôm nay bọn tớ nói tới chuyện của bố cậu, tớ nghe nói hôm bố

cậu gặp tai nạn, chủ nhân chiếc xe bị bố cậu đâm cũng qua đời rồi.”...

“Chuyện này tớ biết, chẳng phải Cục Cảnh sát có bồi thường tiền đó sao?”“Nhưng nghe nói khi ông ta qua đời, vợ ông ta không tới, con trai ông ta

không lĩnh tiền, rồi bỗng dưng biến mất, không ai biết là đi đâu...”“Hử?”“Nghe nói...” Lý Mục ngừng lại một lát. “Tên anh ta là Tô Sáng.”Bệnh viện số l thành phố, khoa Thần kinh

Trong phòng bệnh vẫn sáng đèn, một người phụ nữ trung niên khoảng chừngbốn mươi tuổi ngồi bên giường, tuy rằng chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân đơn giản,mái tóc cũng rối tung, nhưng không che giấu được dung mạo xinh đẹp, cao quýcủa mình, chỉ có điều đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt, nhìn kỹ lại thì đôi mắt hoảnghốt ấy rất giống mắt Tô Sáng.

Page 21: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 253

Tô Sáng ngồi bên giường hỏi bà: “Hôm nay lại nhìn thấy cái gì?”Ánh mắt người phụ nữ đó tản mát, nhưng câu nói của bà thì là đang trả lời

Tô Sáng: “Tô Bằng, nhìn thấy Tô Bằng...”Tô Sáng nói tiếp: “Tô Bằng là ai?” Giọng nói của anh có vẻ gì như giễu cợt,

hình như còn có chút bi thương.

“Là... chồng của tôi...” Người phụ nữ đó lầm bầm. “Cả người anh ấy là máu,ở đó, ở đó!” Người phữ mở to mắt, dường như vô cùng khiếp sợ, ngón tay chỉvào góc tường trống không.

Tô Sáng vẫn rất trấn tĩnh: “Ồ? Thế vì sao người ông ấy lại toàn là máu?”

“Là... là...” Người phụ nữ đứng lên, cả người run rẩy. “Vì tôi, vì tôi làmhỏng phanh xe của anh ấy, anh ấy... anh ấy...”

“Ông ấy làm sao?” Tô Sáng hỏi tiếp, trong giọng nói đã không còn vẻ giễucợt, chỉ là sự lạnh lùng thấu xương.

“Ông ấy... ông ấy ở đó! Tô Bằng! Anh, anh định làm gì?”

Bà hét lên rồi bắt đầu bứt tóc mình, khiến mái tóc đã rối bời càng thêm rối,vô cùng đáng sợ.

Tô Sáng bỗng bật cười, nụ cười vang lên ở một nơi kỳ quái trở nên thật đángsợ, trong sự điên cuồng còn có cả sự tuyệt vọng.

Rồi anh đột ngột im lặng mặc kệ bà mẹ bị điên, đứng lên, đi tới trước cửa,mở cửa ra, gọi bằng giọng thúc giục: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây!” Giọng củaanh như một đứa con trai rất lo lắng cho mẹ của mình, hoàn toàn khác hẳn vớihành vi và tiếng cười trước đó, anh nhìn thấy Âu Dương và Lý Mục đang đứngtrước cửa.

Tô Sáng kể một câu chuyện, có một cô gái, là thiên kim con nhà danh giá, từnhỏ cô đã rất cao ngạo, luôn cảm thấy sau này mình phải cưới một bạch mãhoàng tử thì mới xứng với thân phận của cô. Bố cô có rất nhiều học sinh, trongđó có mấy người thầm yêu cô, nhưng cô lại không thích họ, nhất là một ngườitrong số đó, tuy rằng bố cô rất thích anh, nhưng cô lại không thích, anh thườngnhìn cô chằm chằm, nhìn tới mức khiến cô nổi gai ốc khắp người.

Khi cô yêu, bố cô phản đối, bởi vì người đàn ông mà cô thích không cùngnghề với bố cô, hơn nữa có nhiều quan điểm họ trái ngược với nhau, nhưng màcô thích anh, anh là mặt trời, không giống một số người, lúc nào cũng lén nhìncô ở sau lưng.

Một hôm, cô và bạn trai ăn cơm xong rồi chia tay ở ngã tư, cô đi vào mộtcon đường yên tĩnh, hôm đó trời u ám, trên trời chẳng có bóng dáng một vì sao,cô đi mãi, đi mãi rồi phát hiện có người đi theo sau lưng cô, cô quay đầu lại,cảm giác mắt mình tối sầm, sau lưng có một người nhào lên, bịt chặt mồm cô...

Page 22: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 254

Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường ở nhà, một bên làngười mẹ đang khóc lóc, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, xảy ra chuyện gì, côcó thể đoán được, nhưng cô không bao giờ ngờ được rằng, cái người đã bịtmiệng cô lúc này đang quỳ trước mặt bố cô, nói rằng hắn yêu cô, yêu tới mứckhông thể kiềm chế, hắn vì một phút hồ đồ, hắn sẽ cưới cô, chỉ hắn mới manglại cho cô hạnh phúc, bởi vì cô giờ đây đã không còn là cô gái trước kia nữarồi...

Cô lao lên đánh hắn, cô chỉ hận là mình không thể bóp chết hắn, cô nói cô sẽtố cáo hắn, cho hắn ngồi tù! Nhưng bố cô lại cho cô một bạt tai, nói là khôngđược vạch áo cho người xem lưng! Cái tát này đã đánh bay tất cả mọi tônnghiêm của cô, cô khóc lóc đi tìm bạn trai mình, nhưng anh lại lạnh lùng nói vớicô, sau này đừng tìm anh nữa.

Cô tuyệt vọng ngồi trên mặt đất. người con trai đó xuất hiện, hắn nói hắn sẽđối xử tốt với cô cả đời.

Cô ngồi đó khóc, khóc cho tới khi nước mắt cạn khô, cô đứng lên, ngẩng caođầu kiêu ngạo, nhìn gã trai đã hủy hoại hạnh phúc cuộc đời cô, mỉm cười vớihắn, cô nói: “Được thôi, tôi cưới anh, nếu anh đã yêu tôi thế...”

Từ đó về sau, cô không khóc nữa, cô chỉ cười, cô cười với tất cả mọi người,cô cười cho mọi gã đàn ông nhìn ở ngoài, cô lăn lộn trong vòng tay của nhiềungười đàn ông sau đó hàng ngày về nhà khi đêm đã khuya, nhìn dáng vẻ tiều tụycủa người chồng, cô vẫn cười, cô nói: “Cảm ơn anh chờ em, ai bảo anh yêu emnhư thế...”

Bà cười rất to, to hơn cả khóc... Trong căn phòng đó, khiến tất cả mọi ngườiđều run rẩy.

“Ha ha... Tô Bằng... ai bảo anh yêu tôi như thế... ha ha ha...”Trong cuộc hôn nhân méo mó, Tô Sáng trở thành vật hi sinh bi thảm nhất.

Anh cũng hận bố, nhưng không ngờ có một ngày mẹ anh lại ra tay hại chết bố.Anh hận mẹ mình, hận người đàn bà đã kết hôn còn ngoại tình! Ngay cả khi bốanh chết, bà cũng không tới bệnh viện nhìn ông lần cuối. Khi Tô Sáng tìm đượcbà, bà đang uể oải nằm trong lòng một gã đàn ông có gương mặt thanh tú: “Ồ,chết rồi à, thế thì mẹ nhẹ nợ rồi.”

Âu Dương không ngờ đằng sau câu chuyện ấy lại còn nhiều câu chuyệnkhác, nhưng hiển nhiên, Tô Sáng điềm tĩnh hơn cô rất nhiều, anh nói: “Giờ cácem đã biết rồi thì không cần đến đây theo dõi anh nữa chứ?”

“Ai theo dõi anh!” Lý Mục phản bác. “Em và Âu Dương tiện đường đi quathôi!”

Tô Sáng cũng không phản bác lại lời của họ: “Thế thì tốt...”Anh nói rồi ngước mắt lên nhìn Âu Dương: “Có lẽ bốn năm trước... anh còn

nợ em một lí do, giờ anh trả cho em rồi. Anh còn nợ em một lời xin lỗi, giờ

Page 23: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 255

cũng trả cho em, anh thực sự không thể quay về được nữa rồi.” Anh nói rồiđứng lên, định bỏ đi.

“Anh tưởng Âu Dương của em thèm khát anh hả?” Lý Mục thấy bất bìnhthay cho cô bạn thân, Âu Dương chỉ cắn môi, im lặng.

“Không cần thèm khát anh!” Anh cười. “Là anh đã đóng giả thành bố và dọamẹ anh phát điên. Một người đã hại chính mẹ mình thì không đáng để đượcngười khác thương tiếc.”

“Anh...” Lý Mục không ngờ Tô Sáng lại thành thật với họ tới mức này, lầnnày thì đến Âu Dương cũng phải kinh ngạc.

“Anh không muốn nhớ lại chuyện cũ nữa.” Anh bước lên phía trước. “Nếumuốn bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ tìm một nơi mà không ai quen biết anh”

Trong những chuyện cũ mà anh không muốn nhớ còn có cả Âu Dương.

Cô chợt nhếch mép lên cười, không biết từ bao giờ bọn họ không còn muốnlưu giữ kí ức, chỉ muốn quên đi.

Khi Tô Sáng bị bắt, Âu Dương không cảm thấy bất ngờ. Cô chỉ không ngờlại nhanh như thế. Đúng vậy, nhanh quá, bốn năm dài đằng đẵng, nhưng ngàytrùng phùng lại quá ngắn ngủi, cô còn chưa kịp tỉnh giấc mộng thì người đànông đó đã lại ra đi, Triệu Phi Nhã và những người đàn bà khác cùng tố cáo TôSáng, anh bị tình nghi tội lừa gạt. Theo như luật pháp, số tiền từ hai mươi vạntrở lên đã bị coi là lớn. Cũng may sau lưng anh còn có công ty, nhưng trừ cáiphần ở công ty đó thì anh cũng đã tiêu hết không ít. Thế nên tình hình không tốtlắm, bị phạt bảy năm tù.

Âu Dương lập tức nhớ tới lời Tô Sáng nói hôm đó, muốn tới một nơi khôngai quen biết để bắt đầu từ đầu, được trong tù đúng là chẳng ai quen anh.

Cô bỗng nhớ lại, một ngày cách đây rất lâu, hai người đi dạo phố, cô đòi TôSáng cõng cô về nhà.

Tô Sáng cõng cô rồi nói: “Âu Dương, sau này chúng ta có chia tay nhaukhông?”

“Vì sao lại nói thế?” Cô không hiểu.

“Tự nhiên nghĩ vậy.” Anh cười. “Bây giờ hạnh phúc quá nên thấy hơi bấtan.”

“Chậc chậc, anh đúng là ăn no dửng mỡ.” Cô bĩu môi, vỗ vai anh. “Có sứcnghĩ chuyện này thì thà đi nhanh hơn một chút đi, em phải về nhà ăn khoai tâychiên!”

Anh rảo nhanh bước chân: “Thế nhỡ anh bị người đàn bà khác cướp mất thìsao?”

Page 24: Chương 8 Vĩ Thanh C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/... · - Kiều Lạc, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng ăn uống linh tinh, nếu không, sẽ bị

Tác Giả: Mạc Hề Trừu Phong Dịch: Thu Hương THUYỀN ĐẾN ĐẦU CẦU TỰ NHIÊN THẲNG

www.vuilen.com 256

“Thế thì em sẽ đánh người đó tới khi mẹ cô ta cũng không nhận ra nữa thìthôi, sau đó em sẽ đánh anh tới mức em cũng không nhận ra.” Âu Dương lừmắt.

“Không chia tay với anh hả?” Tô Sáng hơi ngạc nhiên.

“Đúng nhỉ!” Cô tựa đầu mình vào gáy anh, ghé sát tai anh nói:

“Hình như em chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay! Không được, không được,phản bội thì nhất định phải chia...” Cô còn chưa nói xong anh đã quay đầu lại,dùng miệng mình bịt miệng cô.

Anh nhìn cô, mỉm cười: “Anh hi vọng số phận không thể tách chúng ta ra.”Ba năm sau...Tô Sáng được ra tù, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, anh cảm thấy không khí bên

ngoài hình như hơi xa lạ. Lại là một ngày đẹp trời với ánh mặt trời chói lọi, anhđưa tay lên, che ánh nắng chói mắt.

Trong ánh sáng, anh nhìn thấy một người, người đó lại gần, nói với anh: “Hi,bây giờ anh thế này, không còn đắt như lúc trước rồi chứ?”

“Hả...” Anh không biết phải nói gì.

“Em nghĩ mãi, ngày trước em từng cứu anh, anh phải lấy thân ra đền.”“Âu Dương...”“Em cảm thấy có những lúc số phận cũng chẳng giỏi vậy đâu.”“Em...”“Tuy rằng anh nói không muốn nhớ lại chuyện cũ, nhưng em tự thấy bây giờ

mình xinh đẹp hơn trước rất nhiều, anh có vắt não cũng không nhớ ra được cólúc nào đó em tốt hơn đâu.”

“Ha ha...”“Thế nên, em dắt anh đi, hay là anh dắt em đi?”“Anh cõng em!”

HẾT