Download - LỬA TÌNH THÙ
LỬA TÌNH THÙ
Tôi tin rằng sẽ có lúc tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật sự hạnh phúc khi biết xoá đi cái
biên giới thù nghịch trong lòng mình.
Trịnh Công Sơn
Mười năm trước, ở biệt thự Phượng Vỹ của gia đình Hoàng Long đã xảy ra một vụ cháy. Sông
Hương, cô con gái duy nhất của ông Hoàng Long, khi đó mới 9 tuổi, trong một lần đốt lồng đèn
chơi trung thu đã vô tình bỏ quên chiếc lồng đèn trong nhà kho khi chơi trốn tìm và đã để xảy ra
vụ cháy. Vụ cháy được dập tắt ngay sau đó. Nhưng Phi Yến người bạn cùng chơi trốn tìm với
Sông Hương khi đó, vì bị kẹt lại trong nhà kho nên đã bị cháy một nửa bên mặt.
Từ vụ cháy ấy, biệt thự Phượng Vỹ xảy ra nhiều xáo động tuy bề ngoài những con người sống
trong đó dường như đang có một cuộc sống bình lặng. Ông Hoàng Long, chủ biệt thự, từ khi vợ
mất thì trở thành một người trầm lặng, ít nói, ông thường xuyên đi làm ăn xa và để căn biệt thự
lại cho người đầy tớ thân tín là Già Vương. Già Vương, cái cách mà ông Hoàng Long vẫn gọi,
mặc dù xét về tuổi tác Già Vương trạc tuổi ông. Già Vương không lấy vợ, và đã sống cùng với
ông Hoàng Long đã hơn 20 năm trong căn biệt thự Phượng Vỹ này. Ông Hoàng Long từ khi vợ
qua đời, vì không muốn giao du nhiều với thế giới bên ngoài, nên ông đã chọn mua căn biệt thự
ở một nơi cách xa đô thị này, và trong biệt thự trồng toàn hoa Phượng để nhắc nhớ tới người vợ
quá cố của ông. Sông Hương, con gái duy nhất của ông được ông chăm sóc đầy đủ, và giữ một
lối giáo dục truyền thống, ngoài việc cho cô bé đi học ở trường, phần lớn thời gian của Sông
Hương từ nhỏ cho tới năm 18 tuổi là sống trong căn biệt thự. Phi Yến, con gái của người em của
mẹ Sông Hương, được ông Hoàng Long đặc biệt quan tâm vì Phi Yến thừa kế những nét hao hao
giống vợ ông Hoàng Long. Và Sông Hương, từ sau vụ cháy vì mặc cảm rằng mình đã gây ra vết
sẹo bên má bên trái cho Phi Yến, cô đã tự hứa sẽ làm mọi thứ có thể để chuộc lại lỗi lầm của
mình. Phi Yến, sau khi phải mang một vết sẹo trong người năm 9 tuổi thì từ chối giao tiếp với
mọi người xung quanh, cô được dạy tại nhà, và không bao giờ bước ra khỏi biệt thự. Và chính
vết sẹo mà Phi Yến mang trên khuôn mặt đã khiến trong lòng cô nuôi dưỡng lòng thù hận với
Sông Hương, đặc biệt là khi càng lớn Sông Hương càng xinh đẹp.
Từ khi còn nhỏ, mặc dù bề ngoài Phi Yến rất tốt với Sông Hương. Nhưng đằng sau lưng ông
Hoàng Long, Phi Yến luôn cáu gắt, thậm chí có lúc còn hắt ly nước nóng vào mặt Sông Hương
khiến cô bé bỏng rát, có lúc lại tìm cách dí bàn ủi đang nóng vào mặt Sông Hương. Sông Hương
vẫn cam chịu vì mặc cảm lỗi lầm mình đã gây ra khiến Phi Yến bị phỏng một bên mặt. Phi Yến
sau khi làm tổn thương Sông Hương lại tìm cách làm hòa, vui vẻ với cô bé, đặc biệt là khi có mặt
ông Hoàng Long, khiến cô bé Sông Hương luôn tin tưởng rằng Phi Yến làm như vậy chỉ vì nóng
giận tức thời.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Sông Hương nói với cha mình là ông Hoàng Long rằng
cô muốn lên Sài Gòn theo học piano. Phi Yến vì không muốn Sông Hương có cơ hội thoát khỏi
bàn tay của cô nên một mực không cho Sông Hương đi. Phi Yến thậm chí đã tìm cách uống
thuốc tự tử và nói là cần Sông Hương, Sông Hương bầu bạn với cô từ thuở bé và là người bạn
duy nhất, nếu Sông Hương bỏ đi thì Phi Yến không thể sống nỗi. Thương Phi Yến, Sông Hương
quyết định ở lại biệt thự Hoa Phượng thêm thời gian để từ từ thuyết phục chị.
Một ngày nọ, ông Hoàng Long nói với Già Vương lái xe hơi ra bến xe có việc cần. Sông Hương,
đòi Già Vương cho đi theo, nói là chắc ông Hoàng Long về nên gọi ra đón. Già Vương không
cho đi. Lát sau, khi Già Vương lái xe khỏi biệt thự Phượng Vỹ một đoạn, đi ngang qua một cánh
đồng bắp, Sông Hương vì không ngăn được trí tò mò, nên đã bật dậy từ băng ghế sau và trầm trồ.
Già Vương không còn cách nào khác phải dẫn cô theo. Tới bến xe, Già Vương được ông Hoàng
Long gọi điện hướng dẫn đón hai người. Một phụ nữ tên Sông Trà mặc bà ba tím, khoảng 55
tuổi, nhưng ông Hoàng Long không quên dặn là vẻ ngoài của người phụ nữ này chỉ trạc 40.
Người phụ nữ đi cùng một thanh niên, 22 tuổi,tên Hoàng Nam, mặc áo thun đen, quần jean. Già
Vương vừa nhận được điện thoại của ông Hoàng Nam đã nhận ra hai người cần gặp đang đứng
lóng ngóng ở cạnh một chiếc xe đò sơn màu xanh gần chiếc xe Già Vương đang đậu. Già Vương
bước xuống, nhận mặt hai người khách. Sông Hương xuống theo, khẽ cúi chào. Vì Sông Hương
trốn theo Già Vương nên mặt đồ giản dị, chiếc quần đùi màu trắng, và áo thun màu xanh da trời
ôm sát. Người phụ nữ tên Sông Trà tiến lại chỗ Sông Hương đưa cho cô một cái túi nặng, vì nghĩ
cô là người hầu. Sông Hương vì bản tính tiểu thư, chưa bao giờ phải xách đồ, nên theo phản ứng
tự nhiên cô trố mắt nhìn bà Sông Trà. Hoàng Nam, cũng tưởng là Sông Hương là người hầu nên
vì muốn giải vây cho cô gái trong tình huống khó xử, anh bèn nhắc Sông Hương mau đón lấy cái
túi. Sông Hương lại trố mắt nhìn Hoàng Nam. Và ngay lập tức trong đầu cô lập trình hình ảnh
của Hoàng Nam là một thằng đàn ông mà nếu cô gái xui xẻo nào lấy phải thì sẽ phải xách túi, ẳm
con, dắt chó cho anh ta trong khi anh ta sẽ chắp tay sau lưng đi nhởn nhơ. Trong giây phút ấy
bốn mắt nhìn nhau, trong khi chiếc túi xách trên tay bà Sông Trà như đặt lơ lửng giữa không
trung. Già Vương sau khi lúi húi để túi to túi nhỏ vô cốp xe, quay sang đã thấy được chiếc túi
đang lơ lửng, Già Vương liền nhào tới chụp lấy chiếc túi, miệng đon đã “Tiểu thư để tôi giữ, vào
trong xe đi”. Lần này tới lượt Hoàng Nam trố mắt lên nhìn. Một cô tiểu thư đài cát mà lại ăn mặc
như vậy để đi đón khách ư. Trong đầu Hoàng Nam bắt đầu lập trình một cô tiểu thư chẳng coi
người khác ra gì, thiếu lịch sự và tôn trọng người khác. Và bất ngờ trong đáy mắt bà Sông Trà
lóe lên một tia lửa, sắc lẻm. Vì sao cái danh xưng tiểu thư biệt thư Phượng Vỹ lại mang một tia
lửa sắc lẻm trong mắt bà Sông Trà ! Cả bốn người cùng lên xe trở về biệt thự Phượng Vỹ mà
không ai nói với ai lời nào, mỗi người theo đuổi những “lập trình” riêng.
Bà Sông Trà được ông Hoàng Long sắp xếp để làm quản gia trong biệt thự. Điều ông Hoàng
Long đặc biệt quan tâm là ông muốn bà Sông Trà sẽ trở thành người bạn mới của Phi Yến, thay
thế vị trí của Sông Hương để Sông Hương có thể yên tâm lên Sài Gòn thực hiện ước mơ học đàn
piano. Hoàng Nam, con trai bà Sông Trà, vừa tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành IT. Bà Sông Trà
đã một mực bắt anh phải về ở cùng bà trong biệt thự Phượng Vỹ 3 tháng trước khi anh lập
nghiệp ở Sài Gòn. Hoàng Long vì thương mẹ nên đã quyết định theo bà đến đây.
Già Vương sắp xếp phòng cho bà Sông Trà ngay cạnh phòng của Phi Yến để bà dễ bề chăm sóc
cho Phi Yến. Hoàng Nam không để Già Vương phải bận tâm, anh nói Già Vương chỉ dẫn cho
anh, rồi tự cầm chìa khóa phòng, tự xách va ly đi lên phòng của mình. Anh bước theo bậc cầu
thang xoắn ốc được thiết kế tinh xảo theo phong cách cổ điển, theo lời Già Vương hướng dẫn đi
lên tới tầng 3 của căn biệt thự chính mang tên Phượng Vỹ. Biệt thự Phượng Vỹ rộng hơn so với
anh tưởng tượng, có thể nói đây không phải là căn biệt thự mà là một điền trang, vì bao xung
quanh là một khu vườn,nổi bật là những tán phượng vỹ nở hoa đỏ rực và màu xanh của đủ các
loại cây cổ thụ, dây leo khác nhau. Trong khu điền trang rộng lớn ấy, những căn dinh thự được
thiết kế tinh xảo và tách biệt với nhau. Lối đi từ dinh thự này sang dinh thự khác được nối liền
bởi một chiếc cầu đi ngang qua một con suối nhân tạo để đảm bảo mỗi dinh thự đều có sự riêng
tư. Biệt thự Phượng Vỹ là gian chính của khu điền trang, và cũng là nơi mà Hoàng Nam sẽ lưu
lại đây trong thời gian 3 tháng. Hoàng Nam đã tìm thấy được căn phòng của mình. Ở dãy lầu
này có hai căn phòng. Căn phòng của anh ở bên tay trái. Anh tra chìa khóa vào và mở cửa phòng.
Vừa lúc đó cửa phòng mở ra từ bên trong. Sông Hương thò đầu ra. Sông Hương lúc này mặc một
chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, mái tóc buộc con rít một nửa, và những lọn tóc còn lại thả hờ hững
xuống bờ vai trần khiến cô mang một vẽ đẹp trong sáng hút hồn của một thiếu nữ 19 tuổi. Hoàng
Nam trong một lúc bối rối cảm thấy cơ bụng mình co thắt một cảm giác khó tả. Anh chưa kịp
phản ứng gì ngoài sự ngạc nhiên thì Sông Hương đã lên tiếng “Đồ biến thái, sao anh lại dám tìm
cách đột nhập vào phòng tôi. Anh đừng tưởng anh là khách của ba tôi thì...thì...”. Sông Hương
nghĩ tới từ khách của ba, vì không muốn ông Hoàng Long mất mặt vì cô con gái này, nên cô thôi
không mắng xối xả vào mặt Hoàng Nam. Hoàng Nam vội thanh minh “Già Vương chỉ cho tôi
căn phòng này, phía bên tay trái”. Sông Hương cười ngất nghĩ thầm “Già Vương vốn có một
quái tật đó là mù phương hướng”. Sông Hương đẩy cửa rộng hơn để bước ra khỏi phòng. Lúc
này dù không cố ý nhưng Hoàng Nam đã kịp liếc nhìn vào bên trong căn phòng của Sông Hương
và phát hiện ra chiếc piano màu trắng đặt trang trọng ở một góc phòng bên cạnh cửa sổ. Phía
ngoài khung cửa là một nhánh phượng đang nở hoa. Nhánh phượng từ cây phượng tím duy nhất
được trồng trong điền trang, vươn lên và chìa nhánh đâm ngang qua phòng cô tiểu thư nhỏ của
biệt thự Phượng Vỹ. Sông Hương không muốn nói cho Hoàng Nam biết tật mù phương hướng
của Già Vương, cô cao giọng “Bộ anh mù phương hướng hả. Anh thử lấy chìa khóa tra vào
phòng bên kia xem”. Hoàng Nam, bản tính hiền lành, lại đang đứng trước một người con gái
đẹp, anh luống cuống không biết cư xử ra sao nên nghe theo lời Sông Hương. Hoàng Nam tra
chìa khóa cửa thì đúng là vừa y ổ khóa. Anh cảm ơn Sông Hương rồi bước vào phòng. Sông
Hương e hèm một tiếng, lên giọng “Anh kia, anh để quên valy trước cửa phòng tôi”. Hoàng Nam
cười chữa thẹn. Tự giận mình vì là sinh viên IT, bình thường chỉ biết cắm đầu vào máy tính, nên
khi đứng trước một cô gái đẹp, lại trong không gian riêng chỉ có hai người, khiến anh cư xử thiếu
linh hoạt,không giống anh trong những lần thuyết trình trước các giáo sư chút nào. Anh qua
trước cửa phòng Sông Hương, toan cúi xúi xách valy thì vừa lúc đó Sông Hương cũng vì lịch sự
cúi xúi xách giúp anh. Hai bàn tay vô tình chạm phải nhau. Dây thần kinh nơi cơ bụng của
Hoàng Nam lại đột nhiện như có ai đó ấn mạnh, một cảm giác mà chính anh cũng không hiểu.
Hai người buông chiếc va ly ra. Cùng ngẩng đầu dậy. Hai trán chạm nhau đánh cái “bong”.
Không biết thời gian 3 tháng Hoàng Nam ở lại biệt thự Phượng Vỹ, hai người sẽ là bạn hay là
oan gia phải tránh mặt nhau. Nhưng oái oăm thay, cả hai vừa phát hiện căn phòng của mình chỉ
cách phòng của đối phương có vài bước chân.
Riêng bà Sông Trà. Bà bước vào căn phòng riêng dành cho mình. Bà dang tay mở rộng cánh cửa
sổ trước cửa phòng.Bà nhìn về một hướng xa xăm, ánh mắt đăm chiêu. Bà không biết rằng
hướng cửa sổ phòng của bà đối diện với cửa sổ phòng của ông Hoàng Long, nằm ở dinh cơ phía
bên kia, cách dinh cơ Phượng Vỹ một con suối.
Hoàng Nam trở thành thầy giáo dạy vi tính cho Sông Hương và Phi Yến.Anh dần dần làm quen
với Phi Yến và có mối quan hệ tốt đẹp với Phi Yến.Trái với việc Phi Yến thường xuyên từ chối
tiếp xúc với người lạ như trước đây, Phi Yến lại rất mở lòng với Hoàng Nam. Thấy Hoàng Nam
giúp Phi Yến có được niềm vui, Sông Hương cũng vui vẻ giúp đỡ Hoàng Nam gần gũi với Phi
Yến. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Sông Hương và Hoàng Nam lại khá căng thẳng. Sông Hương
có thói quen đánh đàn vào buổi tối. Còn Hoàng Nam thì cần không gian yên tĩnh để ngủ. Hoàng
Nam không thể chịu nỗi tiếng piano của Sông Hương và trong một lúc tức giận, anh đã gõ cửa
phòng Sông Hương lúc nửa đêm. Mặc dù đã quá 12 giờ đêm, nhưng khi xuất hiện trước cửa
phòng, đôi má Sông Hương vẫn hồng, và làn môi đỏ mọng tự nhiên lại khiến Hoàng Nam cảm
thấy có chút bối rối. Tuy nhiên, anh vẫn nghiêm giọng yêu cầu cô tiểu thư phải ngưng đánh đàn.
Sông Hương cao giọng nói anh có quyền gì mà bắt tôi làm như vậy. Sự kiên quyết, cùng cái đầu
ngẩng cao của cô tiểu thư khiến lập trình phút ban đầu của Hoàng Nam về một cô tiểu thư chẳng
chẹ, không coi ai ra gì lại càng sâu sắc hơn. Hoàng Nam đâu biết rằng, bên nhánh phượng tím,
mỗi đêm Sông Hương đàn vì nhớ đến người mẹ quá cố đã ra đi vì bạo bệnh năm cô 9 tuổi, và
vì để mong ngóng một ngày nào đó sẽ tìm lại được người cha hiền hòa, hay ôm Sông Hương
vào lòng và cho cô những món quà mà cô yêu, thay vì một người cha khô khan, chỉ biết cúi
đầu vào công việc, và cô đàn để vơi đi nỗi buồn đêm vắng trong khu điền trang rộng lớn, đàn
để mong một ngày nào đó, căn phòng kế bên căn phòng của cô sẽ lại chào đón hơi ấm của
cha cô vì căn phòng mà Hoàng Nam được ưu ái ở lại, chính là căn phòng của cha mẹ cô
trước kia. Vậy là Hoàng Nam cũng không thể nào “trừ khử” được cái thói ương ngạnh của Sông
Hương và tiếng đàn vẫn vang lên mỗi đêm. Và rồi mỗi đêm ấy, nơi căn phòng bên cạnh, nếu
không được nghe tiếng đàn của Sông Hương thì Hoàng Nam không thể yên tâm chìm vào giấc
ngủ. Và thêm một chuyện khiến anh chàng rất nhức đầu. Vì khác với những gian khác trong khu
điền trang, đều được thiết kết theo lối kiến trúc hiện đại, và riêng biệt, căn biệt thự Phượng Vỹ có
thiết kế không tiện nghi lắm vì cả hai căn phòng nhưng chỉ có một nhà vệ sinh. Mỗi buổi sáng,
khi Hoàng Nam dậy sớm và vào vệ sinh tắm rửa trước, Sông Hương vì ngủ trễ nên dậy sau, cô
lại không ngần ngại đập cửa phòng và Hoàng Nam vì không chịu nỗi sự phiền nhiễu của cô nên
phải chạy ra...Và ngay lập tức, bao nhiêu đồ cá nhân của Hoàng Nam nếu như anh không mang
ra kịp đều bị Sông Hương ném ra ngoài ‘Tôi không thể nào chịu nỗi cái thói dơ bẩn của anh..”.
Mặc cho chàng thầy giáo vi tính tội nghiệp phải phát cáu lên vì chính Sông Hương là kẻ hối thúc
anh phải ra khỏi toilet, ngay lập tức, không vì lý do gì. Và mặc dù trong căn biệt thự này không
phải là thiếu toilet, nhưng cuộc chiến ấy vẫn tiếp diễn mỗi ngày và dường như nó giúp cho hai
con người tránh khỏi cái vô vị nhàm chán khi bắt đầu một ngày mới trong tình trạng mắc kẹt ở
nơi đây. Hoàng Nam mắc kẹt ở đây trong 3 tháng vì lời hứa với mẹ. Sông Hương mắc kẹt ở đây
vô thời hạn cho tới khi Phi Yến thích nghi với bà Sông Trà. Cũng may mắn là bà Sông Trà và
Phi Yến lại nhanh chóng thân quen với nhau. Sông Hương thầm cầu mong sẽ có ngày cô có đủ
can đảm nói với Phi Yến cô sẽ ra đi.Và Phi Yến sẽ chấp nhận mà không tự tử như trước kia.
Được tiếp xúc với vi tính, Sông Hương dần mày mò và cô tìm được một học bổng của trường âm
nhạc tư thục lớn ở Sài Gòn thông qua thứ mà thầy giáo Nam gọi là “In – tặc – nét”. Vì muốn tạo
bất ngờ cho ông Hoàng Long, và vì để tránh cho Phi Yến nghi ngờ, Sông Hương đã quyết định
không nói cho bất kỳ ai ý định của mình. Nhưng cô không biết phải lên Sài Gòn ra sao. Cô đành
phải nhờ đến Hoàng Nam. Và một người mà cô không thể không nói đó là bạn tâm giao của cô :
Già Vương. Già Vương đã khéo léo sắp đặt, che dấu những người còn lại trong nhà để Hoàng
Nam đưa Sông Hương lên Sài Gòn dự thi. Già Vương lái xe đưa 2 người đến bến xe. Trước khi
Hoàng Nam bước lên xe, ông gọi với Hoàng Nam lại. Hoàng Nam nghĩ là Già Vương không yên
tâm nên gọi mình lại dặn dò. Già Vương cười hóm hém, ông đưa tay xoa lên mái tóc của Hoàng
Nam trìu mến, một chiếc lá vàng đang nằm trên đầu Hoàng Nam mà anh không hề hay biết “Hãy
chăm sóc con bé cho tốt. Tôi tin cậu”.
Đó là chuyến xe đò kinh hoàng đối với Sông Hương. Sông Hương đã nôn thốc nôn tháo trên
xe,vì không chịu nỗi cảnh xe đò chen chúc. Thấy Sông Hương mệt mỏi. Hoàng Nam đưa tay đẩy
nhẹ cô về phía anh, đầu Sông Hương gục trên bờ vai Hoàng Nam bình yên. Mùi tàu xe không át
được mùi hương thiếu nữ trên người Sông Hương êm ái ru cả hai vào giấc ngủ êm đềm trên xe.
Tới khách sạn thì đã vào ban đêm. Có một sự cố xảy ra là do cô tiếp tân nhầm lẫn, phòng riêng
hai người đã đặt trước trở thành phòng đôi.Cả hai không còn cách nào khác đành nhận phòng. Vì
đây là khách sạn duy nhất ở gần trường để ngày mai họ có thể đi thi kịp lúc. Cả hai bước vào
trong phòng. Cái đập vào đầu tiên là nhà vệ sinh. Bản tính trẻ con lại nỗi lên. Cả hai thi nhau
chạy vào nhà vệ sinh trước. Không ngờ, do vệ sinh không kỹ, trước phòng tắm là một vũng nước
chưa khô, do phóng nhanh lên trước, sông Hương bị trược chân té. Đầu gối cô đập vào gờ cửa
nhà vệ sinh. Máu ở đầu gối bắt đầu chảy. Sông Hương cố nén cơn đau vì không muốn bị xấu hổ
trước mặt “kẻ thù”. Hoàng Nam chạy sau đã kịp dừng lại, anh luống cuống “Em sao thế này”.
Trong giây phút đó, cái bản tính nhút nhát trước người con gái đẹp là Sông Hương của anh bỗng
biến mất. Anh bế xốc cô lên, ghì cô vào lòng và từ từ tiến tới chiếc giường trải ra màu trắng.
Trong giây phút ấy bốn mắt nhìn nhau, những tình cảm êm đềm được che dấu suốt 2 tháng bên
nhau dường như được kích thích, trỗi dậy làm nóng cả hai. Hoàng Nam nhẹ nhàng bế Sông
Hương tiến tới chiếc giường. Vùng dây thần kinh cảm giác bên dưới cơ bụng anh lúc ấy lại bị co
thắt, Hoàng Nam thấy xấu hổ vì trong thoáng chốc đã quên mất vết thương nơi đầu gối Sông
Hương, nhường lại cho những ý nghĩ khác...Anh nhẹ nhàng để cô nằm trên giường. Vẫn đứng ở
mép giường bên cạnh nhìn cô. Anh phải chạy đi mua bông băng ...Sông Hương bất giác đưa đôi
tay trắng nõn nà ra níu tay anh lại “Anh đừng đi. Em...em nhớ là Già Vương có chuẩn bị đầy đủ
cho em. Già ấy luôn chu đáo. Anh xem trong va ly giúp em”. Đúng là bông băng Già Vương đã
chuẩn bị rất chu đáo. Hoàng Nam lấy bông gòn lau vết máu cho Sông Hương “Anh xin lỗi. Từ
nay anh sẽ không dành toilet với em nữa”. Sông Hương mỉm cười dịu ngọt. Trong mối quan hệ
giữa hai người, phải có một người chịu nhường kẻ kia chứ!
Cũng may là vết thương của Sông Hương chỉ bị ngoài da. Sáng hôm sau, cô đã có một bài thi
năng khiếu xuất sắc. Bước đi trên sân trường âm nhạc, chứng kiến những nam sinh bảnh bao,
giàu có nhìn Sông Hương say đắm, Hoàng Nam không khỏi thấy cơn ghen trỗi lên trong lòng
mình. Bất giác anh đưa tay nắm lấy tay Sông Hương, lòng lo sợ cô nàng tiểu thư sang chảnh ấy
sẽ phản ứng dữ dội. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, cô nàng tiểu thư ấy lại giữ yên bàn tay cô
ấy trong lòng bàn tay của anh. Hoàng Nam vui sướng đến tột độ. Anh bóp chặt bàn tay cô hơn,
vừa đủ để không làm những ngón tay ngọc ngà bị tan chảy...Một nam sinh mạnh dạn tiến lại gần
Sông Hương làm quen “Chào bạn, tôi là T. Chào anh. Chắc anh là anh trai của người đẹp đây”.
Sông Hương tuy có chảnh chẹ tiểu thư, nhưng do ít tiếp xúc với bên ngoài, nên cô bối rối không
biết phản ứng ra sao. Hoàng Nam cao ngạo “Cô ấy là bạn gái tôi”. Người nam sinh tên T thấy
khó thì rút lui. Sông Hương đỏ mặt, cô vùng tay khỏi Hoàng Nam chạy đi. Hoàng Nam chạy
theo. Tới bên một tán bằng lăng tím buông thỏng những chùm hoa như những chùm chuông gió
đung đưa trong gió. Anh khẽ vén mớ tóc lòa xòa đang rớt trước mặt Sông Hương, thì thầm “Anh
yêu em”.
Chuyến xe từ Sài gòn đưa Hoàng Nam và Sông Hương trở về biệt thự Phượng Vỹ. Vừa về đến
cổng biệt thự Phượng Vỹ, cả hai mặc dù đã rất cố gắng nhưng không qua được con mắt của Phi
Yến. Hoàng Nam từ trước tới giờ vẫn có mối quan hệ tốt đẹp với Phi Yến nên anh vô tư nắm tay
Sông Hương trước mặt Phi Yến. Sông Hương tinh ý hơn, cô khéo léo nới tay khỏi tay Hoàng
Nam. Phi Yến cố giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng nắm đấm vò lại nơi đôi tay trắng nhợt nhạt của cô
đã phản bội chủ nhân của nó.
Từ chuyến đi Sài gòn ấy,trong giờ dạy vi tính, Hoàng Nam không che dấu được cảm xúc, luôn
gần gũi bên Sông Hương. Phi Yến vì vậy mà cảm thấy mình bị bỏ mặc. Sông Hương, từ lâu đã lờ
mờ cảm nhận Phi Yến có tình cảm với Hoàng Nam. Sông Hương luôn đẩy Hoàng Nam ra khi
anh tìm cách gần cô. Trong khi đó, lòng ghen trong Phi Yến nỗi lên sôi sục. Càng là người Sông
Hương chọn, càng là “món đồ” mà Phi Yến muốn có được.
Một hôm hết giờ học, hoàn toàn không chú ý đến cái nhìn ghen tuông của Phi Yến dõi theo phía
sau, Hoàng Nam níu Sông Hương lại bịn rịn không muốn rời. Sau đó, cả hai cùng rượt đuổi nhau
hồn nhiên cho tới khi cả hai cùng hụt hơi và nơi mà Hoàng Nam bắt kịp Sông Hương là dưới tán
phượng vỹ lâu năm trong khu điền trang. Hoàng Nam bất ngờ nắm chặt tay Sông Hương, đẩy
mạnh cô vào lòng.
- Anh đã chờ giây phút này rất lâu rồi.
Sông Hương khác với bản tính bướng bỉnh, tiểu thư thường ngày, cô đáp lại tiếng nói khao khát
của Hoàng Nam bằng cách nhắm mắt lại.Mặc dù cô tiểu thư nhỏ ấy cũng không thể hiểu được
môi mình muốn gì, cô chỉ cảm thấy nó cần được giải tỏa một loại cảm xúc nào đó, cảm xúc mà
Sông Hương chưa từng được liếm láp trước đây, nhưng khi bên Hoàng Nam, cảm xúc ấy rất gần,
và mãnh liệt. Hoàng Nam không để Sông Hương phải chờ đợi. Anh đáp trả vị ngọt đầu đời mà
đôi môi đỏ mọng của Sông Hương dành cho anh và cũng là vị ngọt mà Sông Hương muốn.
Hoàng Nam khéo léo giữ nụ hôn ấy không quá lâu vì anh sợ sẽ phá vỡ những tưởng tượng ngọt
ngào nhất trong Sông Hương phút ban đầu, không quá sâu, không quá cuồng cào, vừa đủ để
Sông Hương biết anh yêu cô đến nhường nào. Và vừa đủ tỉnh táo để Hoàng Nam buông Sông
Hương ra và để cô chỉnh chu lại tóc tai, quần áo và rời khỏi tán phượng vỹ kín đáo để trở về
phòng trước. Còn anh thì ở lại đợi đi sau. Nhưng khi Sông Hương vừa đi khỏi bóng râm của tán
phượng, thì bất ngờ bà Sông Trà, mẹ của Hoàng Nam xuất hiện. Bà Sông Trà giữ lễ độ, khẽ cúi
chào Sông Hương. Sông Hương quá bối rối, cô không biết phải làm gì, khẽ cúi đầu chào bà Sông
Trà, rồi cứ vậy giữ nguyên tư thế cúi đầu xuống đất. Bà Sông Trà chỉ xuất hiện. Bà kín đáo ra
hiệu với Hoàng Nam và Sông Hương rằng, bà biết mối quan hệ giữa hai người. Hoàng Nam cùng
mẹ trở về.Sông Hương đi một mình. Nhưng lại một bất ngờ xảy đến với Sông Hương, Phi Yến
xuất hiện. Phi Yến đang ngồi khóc dưới tán phượng tím nơi khoảng sân của biệt thự chính. Sông
Hương bối rối chạy lại an ủi chị. Phi Yến nói từ trước tới giờ Sông Hương là người hiểu cô nhất,
đối xử tốt với cô nhất. Cô ôm Sông Hương, nói là yêu Hoàng Nam,và cô biết Hoàng Nam cũng
có tình ý với cô, và muốn Sông Hương giúp cô để gần gũi Hoàng Nam hơn. Sông Hương ngỡ
ngàng, cô không biết phải nói gì, vì cô đã tự đặt cho mình một lời thề là bằng mọi giá sẽ hy sinh
cho Phi Yến để chuộc lại lỗi lầm năm xưa mà cô đã gây ra khiến Phi Yến bị phỏng một bên mặt.
Sáng hôm sau, giờ học vi tính, Sông Hương nhờ Già Vương báo cho Hoàng Nam biết là cô bị
bệnh, không đi học được. Hoàng Nam không tránh khỏi lo lắng, muốn chạy tới thăm Sông
Hương. Phi Yến lợi dụng cơ hội để gần gũi Hoàng Nam. Nhưng lúc này, Hoàng Nam bắt đầu giữ
khoảng cách với Phi Yến. Ngày thứ 2, rồi ngày thứ 3 qua đi, Sông Hương vẫn không xuất hiện.
Lòng Hoàng Nam như lửa đốt. Anh đập cửa phòng Sông Hương nhưng cô không ra mở cửa. Rồi
ngày thứ 4, Hoàng Nam không chịu nỗi sự lo lắng và dày vò trong lòng, anh chạy đi tìm Già
Vương. Già Vương thương cho sự si tình của Hoàng Nam. Già Vương để Hoàng Nam đi cùng
mình đến phòng Sông Hương. Già Vương đập cửa phòng Sông Hương, lên tiếng. Nhận ra giọng
nói của người bạn già, Sông Hương mở cửa. Vừa lúc đó, Hoàng Nam xuất hiện, anh đẩy mạnh
cửa vào bên trong, đẩy Sông Hương vô trong phòng. Già Vương luôn tin tưởng Hoàng Nam nên
ông kín kẽ rời đi. Hoàng Nam như kẻ si tình bị người yêu ruồng bỏ, anh vồ lấy vai Sông Hương,
mặt chạm mặt, mắt chạm mắt “Sao em lại đối xử với anh như vậy. Em có biết em giả bệnh để
tránh mặt anh như vậy là tàn nhẫn với anh lắm không”. Sông Hương cũng vì thương nhớ Hoàng
Nam suốt mấy ngày qua, tâm tư dồn nén, cô khóc nói xin lỗi Hoàng Nam. Hoàng Nam lại đưa
tay ghì cô sát vào ngực anh, bầu ngực ấm nóng và chan chứa khao khát. Hai tay Hoàng Nam
nâng niu khuôn mặt của Sông Hương, cuồng nhiệt hôn lên môi cô, và từ từ cúi xúi chỗ hỏm của
phần ngực căn tròn. Sông Hương không kháng cự, cô chỉ không biết phải làm gì với hai tay đang
buông thỏng của mình trước sự cuồng nhiệt của Hoàng Nam. Nhưng bất ngờ, Hoàng Nam dừng
lại.Bà Sông Trà đẩy cửa phòng Sông Hương bước vào. Hoàng Nam buông Sông Hương ra. Khác
với lần trước, bà Sông Trà khóc. Bà khóc trước mặt Hoàng Nam và Sông Hương. Bà nói rằng
thân phận bà nơi đây chỉ là thân phận làm tôi, cả Hoàng Nam cũng phải chịu chung thân phận
đó, nên Sông Hương hãy tha cho họ. Sông Hương cảm thấy đau đớn, tim cô vỡ vụn vì nước mắt
và những lời nói chua xót và cả cay nghiệt của bà Sông Trà. Hoàng Nam rời đi cùng mẹ. Tim
anh vỡ vụn.
Khi Hoàng Nam trở về phòng mẹ thì đã thấy Phi Yến ở lại đó. Hoàng Nam cúi chào định xin
phép về lại phòng mình. Bà Sông Trà lên tiếng “Mẹ sẽ nhờ Già Vương đem đồ đạc của con vào
phòng mẹ. Gian phòng này mẹ con mình ở vẫn rộng”. Bà quay sang Phi Yến “Con vì mải mê
chìm đắm vào mối tình không có kết quả mà bỏ quên một người con gái rất tha thiết với con”.
Hoàng Nam lúc này lờ mờ hiểu được chuyện gì đó. Phi Yến chính là người đã theo dõi và báo
cho mẹ Hoàng Nam biết mỗi khi anh ở cạnh Sông Hương. Hoàng Nam lúc này nói rõ với mẹ là
chỉ yêu Sông Hương và tin chắc rằng ông Hoàng Long cũng sẽ hiểu được tình cảm chân thành
của anh. Nói rồi Hoàng Nam toan bỏ đi. Nhưng đúng lúc này, bà Sông Trà đã không kìm chế
được mà nói cho Hoàng Nam biết sự thật : Hoàng Nam chính là con ruột của ông Hoàng Long và
là anh em cùng cha khác mẹ với Sông Hương. Hoàng Nam bàng hoàng, đau khổ tột cùng. Anh
bỏ chạy ra khỏi phòng...Bà Sông Trà ra hiệu cho Phi Yến chạy theo Hoàng Nam.
Phần Sông Hương, cô buồn bã đi gặp Già Vương. Già Vương khuyên cô phải bảo vệ hạnh phúc
của chính mình, đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn để theo đuổi hạnh phúc của bản thân. Đúng lúc đó
Già Vương đưa cho Sông Hương tờ giấy báo Sông Hương đã đạt được học bổng của trường âm
nhạc. Sông Hương trong lòng đã biết được điều mình muốn, cô quyết định sẽ đi theo tiếng gọi
của trái tim mình. Trước mắt cô là một viễn cảnh màu hồng cô và Hoàng Nam sẽ đính hôn và
sau đó lên Sài Gòn cùng nhau. Sông Hương vui sướng đi tìm Hoàng Nam.
Trong khi đó Phi Yến chạy theo Hoàng Nam về tận phòng anh. Hoàng Nam vì lịch sự nên không
nỡ để Phi Yến đứng ngoài đập cửa liên hồi. Phi Yến vào phòng, mặc cho nỗi đau của Hoàng
Nam, Phi Yến nói yêu anh và vì anh mà cô có thể làm bất kỳ việc gì. Hoàng Nam tỏ rõ thái độ là
anh không yêu Phi Yến. Trong khi đó, Sông Hương vui vẻ đi tới phòng Hoàng Nam. Vì thấy cửa
chỉ khép hờ nên cô vui vẻ đẩy cửa vào. Chiếc bình hoa lớn trang trí ngay trước cửa phòng khiến
cô không nhìn thấy Hoàng Nam khi mới bước vào. Cô đi thật khẽ, cố tạo bất ngờ cho Hoàng
Nam. Nhưng khi vừa đi qua bình bông lớn ấy, trước mắt cô, môi Phi Yến đang cắn môi Hoàng
Nam khao khát. Sông Hương đâu biết rằng, Phi Yến đã quá trơ trẽn tới mức bất chấp thủ đoạn
hòng chiếm được tình cảm của Hoàng Nam. Sông Hương bỏ chạy khỏi phòng trong nước mắt.
Hoàng Nam đẩy Phi Yến rớt xuống sàn nhà, chạy theo Sông Hương. Phi Yến mặc dù bị Hoàng
Nam đẩy xuống đất, môi vẫn nhếch một nụ cười mãn nguyện.
Hoàng Nam đuổi kịp Sông Hương bên dưới gốc Phượng Tím. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng
không thể. Sông Hương mắng Hoàng Nam nói anh là kẻ phụ tình, là tên sở khanh. Hoàng Nam
đau đớn đành để cho Sông Hương chửa mắng mình. Làm sao anh có thể nói cho Sông Hương
biết rằng anh là anh trai cùng cha khác mẹ với cô.
Ở một góc xa Già Vương đã nhìn thấy cảnh tượng đau lòng của đôi trẻ. Ông gọi điện cho ông
Hoàng Long, lúc này đang ở xa. Ông Hoàng Long nói sẽ trở về.
Suốt ngày sau đó, Sông Hương tự giam mình ở trong phòng. Cô không bước ra ngoài cũng
không cho ai vào phòng để đưa cơm nước cho cô. Ai cũng lo lắng là Sông Hương sẽ không chịu
đựng nỗi. Cô gái mới ban đầu yêu bị một cú sốc quá mạnh. Hình ảnh Phi Yến và Hoàng Nam
hôn nhau cứ hiện lên trong đầu ám ảnh Sông Hương. Cô đau đớn tự dày vò bản thân vì đã trót
yêu Hoàng Nam.
Ông Hoàng Long trở về nhà. Ông cho người phá cửa phòng Sông Hương.Nhưng lúc này căn
phòng trống trơn và cánh cửa sổ đã bị mở toang hoang. Sông Hương đã bất chấp tính mạng trèo
theo nhánh phượng tím đâm ngang trước cửa phòng và leo xuống đất. Cô đã âm thầm ra đi mà
không một ai trong khu điền trang biết.
Một cô gái nhỏ chỉ biết đến sự bảo bọc trong khu điền trang, có thể đi đâu được kia chứ? Tất cả
mọi người đổ xô đì tìm xung quanh khu vực nhưng không ai thấy. Hoàng Nam nhờ Già Vương
chở anh ra bến xe. Linh tính mách bảo cho anh biết rằng Sông Hương đang ở đâu? Ông Hoàng
Long nói Già Vương hãy đưa Hoàng Nam tới Sài Gòn. Ông vì quá lo lắng nên cũng quyết định
đi cùng Hoàng Nam. Trên xe, ông Hoàng Long vỗ vai Hoàng Nam “Sông Hương cần biết sự
thật”. Hoàng Nam im lặng, đối với anh sự an toàn của Sông Hương lúc này là quan trọng nhất.
Sau mấy tiếng đồng hồ sốt ruột trên xe, Hoàng Nam cũng tới được khách sạn ngày trước anh
thuê cùng với Sông Hương. Anh kiểm tra danh sách khách thuê phòng thì biết rằng Sông Hương
đang ở đây. Sông Hương khi ra đi thì không biết đi đâu nên cô đã đi theo con đường mình đã
từng đi cùng Hoàng Nam...Nhưng tiếp tân nói là cô ấy vừa đi ra ngoài. Hoàng Nam lại lao đi tìm
Sông Hương. Anh chạy tới cổng trường âm nhạc. Vừa bước vào cổng đã thấy Sông Hương ngồi
thẩn thờ dưới ghế đá. Thấy Hoàng Nam, Sông Hương toan bỏ chạy. Nhưng Hoàng Nam đã kịp
thời chạy đến. Anh muốn ôm chặt lấy Sông Hương và nói xin lỗi. Nhưng anh lại không dám.
Anh đưa tay bắt chặt lấy tay cô, không để Sông Hương bỏ đi. Vừa lúc đó, ông Hoàng Long đi
tới. Ông ra hiệu cho Hoàng Nam ra ngoài rồi ngồi lại ghế đá nói chuyện với Sông Hương.Ông
xin lỗi vì đã để con gái phải chịu thiệt thòi, xin lỗi vì nếu ông nói sự thật cho Sông Hương sớm
hơn thì mọi chuyện đã không thế này. Sau cùng, thì Sông Hương cũng biết rằng Hoàng Nam và
cô là anh em cùng cha khác mẹ. Hoàng Nam là đứa trẻ ra đời trong một đêm ông Hoàng Long
say rượu...Sông Hương không biết phải nói gì. Mọi thứ đến với cô quá đột ngột. Cô đưa cho ông
Hoàng Long tờ giấy trúng tuyển học bổng trường âm nhạc và nói muốn ở lại Sài Gòn. Ông
Hoàng Long đồng ý.
Sông Hương ra đi khỏi biệt thự. Căn phòng kế bên vắng lặng làm nỗi nhớ của Hoàng Nam ngày
một dày thêm. Anh không có cách nào xua tan được hình ảnh cô em gái cùng cha khác mẹ ra
khỏi đầu mình.
Rồi một ngày nọ, Sông Hương nhận được tin Hoàng Nam sẽ đính hôn với Phi Yến. Hoàng Nam
vì muốn quên đi Sông Hương nên đã quyết định đính hôn với Phi Yến, với một điều kiện, từ nay
Phi Yến sẽ không dày vò Sông Hương vì lỗi lầm năm xưa. Hãy để Sông Hương được tự do làm
những gì cô ấy muốn. Phi Yến đồng ý. Và hôn lễ được tiến hành vào mùa thu năm ấy. Những
nhánh phượng vỹ trong điền trang đã tàn. Nhường lại là những cây đổ lá vàng óng anh chào đón
mùa thu sang. Tiết trời se se càng khiến nỗi buồn trong lòng Hoàng Nam thêm da diết.
Ngày cưới của Hoàng Nam,Sông Hương trở về biệt thự Phượng Vỹ. Mặc dù đau đớn, nhưng cô
biết rằng giữa cô và Hoàng Nam là không thể, nên cô muốn đối mặt với anh, với Phi Yến.
Trong ngày cưới của Hoàng Nam, có một sự việc mà ít ai ngờ tới, đó là cuộc gặp kín đáo giữa bà
Sông Trà và Già Vương. Bà Sông Trà cầu xin Già Vương hãy giấu kín một bí mật. Già Vương
nói bà Sông Trà là một người đàn bà ích kỷ. Ông nói rằng mặc dù người đầu tiên ông Hoàng
Long yêu là bà, nhưng khi ông ấy lấy vợ mình, ông ấy đã yêu vợ mình thật lòng. Bà Sông Trà vì
lòng oán hận, nên muốn trả thù ông Hoàng Long, phá hoại gia đình ông, và vì căm ghét người
phụ nữ đã chiếm mất trái tim của ông Hoàng Long nên bà đã căm ghét luôn cả Sông Hương, là
con gái của người phụ nữ ấy. Già Vương nói sẽ công bố sự thật. Bà Sông Trà khóc lóc, nói Già
Vương rằng Già Vương còn yêu bà, bà đến biệt thự Phượng Vỹ sống hoàn toàn không phải vì để
trả thù ai, hay vì Hoàng Long, mà là để được gần gũi với Già Vương. Người phụ nữ đã ngoài 50,
nhưng nhìn chỉ trạc chừng 40 tuổi ấy, đã ôm siết lấy Già Vương, nói yêu ông. Già Vương trong
một phút mềm lòng. Ông cũng ôm siết lấy bà Sông Trà. Bà Sông Trà đưa tay vuốt ve, sờ soạng
khắp người Già Vương. Già Vương trong cơn ngây ngất. Bất ngờ, ông đưa tay bóp chặt lấy tay
của bà Sông Trà. Bà Sông Trà đã sờ soạng và mò được một gói đựng tóc và một mảnh giấy xếp
lại cẩn thận bọc trong chiếc túi nilon trong suốt. Già Vương cay mày, bóp chặt tay bà Sông Trà,
nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ vẻ run rẩy của bà “Tôi đã bị bà lợi dụng quá lâu rồi”. Già Vương
buôn tay bà Sông Trà và bỏ đi.
Sông Hương nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng khi trở về, nhìn Phi Yến đang bên
cạnh Hoàng Nam hạnh phúc. Cô chỉ dám nhìn hai người từ phía xa, rồi lặng lẽ lau nước mắt rời
đi. Hoàng Nam kịp nhìn thấy Sông Hương, nhưng Phi Yến níu anh lại. Cả hai đều bất lực vì sự
sắp đặt ngang trái của ông trời.
Bà Sông Trà biết rằng, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Bà bèn đi gặp Phi Yến nói rõ sự
thật, và bày mưu cho Phi Yến. Cả hai cùng tới gặp ông Hoàng Long. Một mặt Phi Yến nói cho
ông Hoàng Long về những tủi nhục mà mình phải chịu đựng từ khi bị vết sẹo do vụ cháy năm
xưa, nói là đã tha thứ cho Sông Hương vì đã tìm thấy tình yêu đích thực là Hoàng Nam. Một
mặt, bà Sông Trà thú nhận sự thật là mình đã lừa dối ông Hoàng Long, rằng Hoàng Nam không
phải con ông mà bà đã có thai với người khác, vì lúc đó ông Hoàng Long say rượu không biết gì
nên bà đã để ông Hoàng Long gánh trách nhiệm. Phi Yến nói rằng mình rất yêu Hoàng Nam, và
mong ông tác hợp cho cả hai. Phi Yến nói sẽ tự tử nếu như không được toại nguyện. Ông Hoàng
Long vì mềm lòng, và vì mặc cảm đã gây ra tổn thương cho Phi Yến nên ông hứa với Phi Yến sẽ
giữ kín chuyện này cho tới khi hôn lễ kết thúc. Phi Yến cười đắc thắng. Bà Sông Trà, vì muốn đi
trước Già Vương một bước, bà đã tới gặp ông Hoàng Long trước, lợi dụng sự mềm yếu của ông
để đạt được mục đích của mình. Già Vương đứng ngoài nghe rõ câu chuyện. Ông lặng lẽ bỏ đi.
Ông Hoàng Long, bà Sông Trà, Phi Yến đi tới lễ đường để chuẩn bị cho hôn lễ. Khi tới lễ đường
thì không thấy bóng Hoàng Nam đâu.
Hoàng Nam đã chạy đi tìm Sông Hương. Anh chạy băng qua những con suối trong khu điền
trang, chạy qua những lùm cây lá vàng mùa thu, và nơi anh dừng lại là gốc phượng nơi hai người
đã trao cho nhau nụ hôn đầu đời. Sông Hương đang đứng, úp mặt vào gốc cây. Có lẽ là nàng
đang khóc. Tim Hoàng Nam đau đớn. Hoàng Nam lại gần và ôm lấy Sông Hương từ phía sau.
Sông Hương quay lại, cố đẩy Hoàng Nam ra khỏi cô. Hoàng Nam lại cố gắng ôm ghì lấy Sông
Hương. Anh vồ vập hôn lên môi cô. Sông Hương vẫn cố dùng sức đẩy anh thật xa. Nước mắt hai
người quyện vào nhau. Hoàng Nam nói hổn hển “ Anh đã nghe mẹ kể toàn bộ sự thật Sông
Hương à. Anh ... anh yêu em... Không ai có thể tách tình yêu anh ra khỏi em...Anh xin lỗi vì đã
làm em phải đau khổ trong thời gian qua”. Hoàng Nam cọ mũi anh vào mũi Sông Hương. Anh
đưa tai mình cọ nhẹ vào tai cô, rồi đẩy những chuyển động ngày một nhanh hơn. Những giọt
nước mắt vẫn chảy dài. Sông Hương vì chưa biết sự thật nên cô hoàn toàn bối rối. Nhưng tình
yêu, chính tình yêu khao khát bị dồn nén bấy lâu khiến cô cứ trôi theo tình yêu của Hoàng Nam
không kháng cự...
Toàn bộ sự thật đã được phơi bày. Hôn lễ đã bị hủy bỏ. Sông Hương và Hoàng Nam cùng nhau
học và làm việc ở Sài Gòn. Họ không tổ chức lễ đính hôn, vì tình yêu trong cả hai chính là sợi
dây ràng buộc bền chặt nhất. Phi Yến vì lòng thù hận với Sông Hương, do lỗi lầm năm xưa đã
làm cô bị phỏng một bên mặt, nên bằng mọi giá tranh giành Hoàng Nam. Nhưng sau đó, cô cũng
nhận ra rằng, thù hận đã giam cầm chính bản thân cô, nên đã quyết định rời bỏ biệt thự Phượng
Vỹ, nhờ ông Hoàng Long sắp xếp cho cô sống trong một trại trẻ mồ côi và chăm sóc cho các em
ở đây. Bà Sông Trà vì lòng thù hận vì mẹ Sông Hương đã cướp đi trái tim người đàn ông vốn
trước đây đã từng có tình ý vói bà, nên đã tìm cách hủy hoại cuộc sống của Sông Hương. Nhưng
rồi bà đã thay đổi và đón nhận Sông Hương. Bởi vì một người, một người vẫn sống than thản,
trông coi biệt thự Phượng Vỹ như câu chuyện này chưa bắt đầu. Người đó là Già Vương. Mặc dù
Già Vương biết câu chuyện mà bà Sông Trà kể cho ông Hoàng Long nghe lúc đó chỉ là một nửa
sự thật, nhưng ông vẫn quyết định giữ lại một phần sự thật của câu chuyện. Vì ông đã tha thứ
cho bà mặc cho từ khi bà Sông Trà bước vào biệt thự Phượng Vỹ, bà đã lợi dụng tình cảm ngày
xưa mà Già Vương dành cho bà để xem ông như một quân cờ, bịt miệng ông lại. Già Vương xé
tờ xét nghiệm ADN, hoàn toàn giữ kín sự thật rằng: ông là cha ruột của Hoàng Nam. Thù hận là
ngọn lửa thiêu đốt chính bản thân mình mà thôi!