hoàng hạc lâu
DESCRIPTION
Hoàng Hạc Lâu. Có hai giả thuyết tương truyền rằng : Ngày xưa có một Tiên Ông tên Phi Văn Vĩ thường cưỡi hạc đi ngao du và đã có lần dừng chân tại lầu nầy. - PowerPoint PPT PresentationTRANSCRIPT
Có hai giả thuyết tương truyền rằng :1. Ngày xưa có một Tiên Ông tên Phi Văn Vĩ thường cưỡi hạc đi ngao du và đã có lần dừng chân tại
lầu nầy.2. Có một Đạo Sĩ uống rượu xong không có tiền trả mới
vẽ một con hạc trên vách rồi bảo chủ nhân khi nào có khách thì gọi hạc xuống múa. Từ đó quán lúc nào cũng đông khách tới uống rượu xem hạc múa. Ít lâu sau, Đạo Sĩ tới trả tiền rượu và cưỡi hạc đi mất.
Tích nhân dĩ thừa Hoàng Hạc khứ Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản Bạch vân thiên tải không du du Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ Phương thảo thê thê Anh Vũ châu, Nhật mộ hương quan hà xứ thị Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Hoàng Hạc Lầu
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi rồi Lầu hạc vàng còn trơ lại đây Hạc vàng một khi đã bay đi, không trở lại nữa Mây trắng nghìn thu lởn vởn hoài Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi Trời tối rồi, đâu là quê hương mình ? Trên sông, khói tỏa, sóng gợn khiến người sinh buồn!
Bản Dịch
Bài thơ được khắc trên tường
Bản dịch Tản Đà
Hạc vàng ai cưỡi đi đâuMà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn
trơHạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sóng tạnh cây bàyBãi xa Anh Vũ xanh dày cỏ nonQuê hương khuất bóng hoàng
hônTrên sông khói sóng cho buồn
lòng ai.
Bản dịch Vũ Hoàng Chương
Xưa hạc vàng bay vút bóng người
Đây lầu Hoàng hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc đi đi mãiTrắng một mầu mây vạn vạn
đờiCây bên Hán Dương còn
nắng chiếuCỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơiGần xa chiều xuống đâu quê
quánĐừng dục cơn sầu nữa sóng
ơi !
Bản dịch Trần Trọng Kim
Người đi cưỡi hạc từ xưaĐất nầy Hoàng Hạc còn lưu
một lầuHạc vàng đi mất đã lâu
Ngàn năm mây trắng một màu mênh mông
Hán Dương cây bóng lòng sông
Bãi kia Anh Vũ cỏ trông xanh rì
Chiều hôm lai láng lòng quêKhói bay sóng vỗ ũ ê nổi
sầu.
• Bản dịch Trần Trọng San
Người xưa cưỡi hạc bay đi mất
Riêng lầu Hoàng hạc hãy còn đây
Hạc đã một đi không trở lại
Man mác muôn đời mây trắng bay
Hán Dương sông tạnh, cây in thắm
Anh Vũ bờ thơm, cỏ biếc đầy
Chiều tối quê nhà đâu chẳng thấy
Trên sông khói sóng gợi buồn ai !
• Bản dịch Phạm khắc Trí
Xưa hạc chở Tiên về cõi thơĐể lầu quạnh vắng đứng bơ vơHạc vàng một thuở còn hun hútMây trắng nghìn năm vẫn lững
lơLồ lộ Hán Dương , cây rờn
nắngNgạt ngào Anh Vũ, cỏ khoe tơChiều hôm quê cũ phương nào nhỉ ?Khói sóng trên sông luống thẫn
thờ.
Bản dịch Nguyễn Đức Hiển
Lầu xưa Hoàng Hạc là đâyNgười xưa hoàng hạc cưỡi bay
chưa vềTừ phen hoàng hạc vút đi
Nghìn năm mây trắng lê thê vẫn cònHán Dương in bóng cây cồn
Một bờ Anh Vũ mấy bồn cỏ xanhBỏ quê nhập cuộc viễn hành
Sầu lên sông nước mênh mông khói chiều.
Bản dịch Trần văn Ân
Người xưa cưỡi hạc đi đâu táHoàng Hạc lầu nay vẫn còn đâyMột phút hạc vàng thăm thẳm biệtNgàn năm mây trắng lững lờ bayHán Dương cây tỏ, sông quang tạnhAnh Vũ bãi mờ cỏ mướt dầyChiều quạnh đâu là hương lý cũ ?Trên sông khói sóng não lòng này.
Người xưa cưỡi hạc đã lên mâyLầu hạc còn suông với chốn
nầyMột vắng hạc vàng xa lánh mãiNghìn năm mây bạc vẩn vơ bay
Vàng gieo bên Hán, vàng cây hứng
Xanh ngát châu Anh, lớp cỏ dầy
Trời tối, quê nhà đâu tá nhỉ Đầy sông khói sóng gợi niềm
tây !
Ngô Tất Tố
Người xưa cưỡi hạc vàng bay vút,
Hoàng Hạc lầu không nay vắng tênh
Một thoáng hạc vàng không trở lại,
Ngàn năm mây trắng mãi lênh đênh.
Hán Dương sông lặng, cây lồng lộng
Anh Vũ cồn xanh cỏ rập rìnhChiều muộn quê nhà đâu đó
khuất,Gợi sầu : khói sóng, nước
mông mênh.
Bản dịch Lê Phương Nguyên
Hạc chở Tiên về nơi cỏi xaNền cũ lầu hoang đứng thẩn thờHạc đi, đi mãi không trở lạiNgàn năm mây trắng lững lờ quaHán Dương bến nước cây im bóngNgút ngàn Anh Vũ cỏ chen hoaQuê nhà biền biệt tìm đâu thấySương khói trường giang mắt lệ nhòa.
Bản dịch Nguyên Nhung
Người xưa cưỡi hạc chẳng thấy về
Để lầu Hoàng Hạc vắng tư bề
Có phải một đi không trở lại
Mây trắng nghìn năm phủ sơn khê.
Hán Dương cây ủ rũ, sông buồn
Anh Vũ bãi xa rợp cỏ non,
Quê hương khuất bóng nơi đâu tá ?
Khói sóng trên sông quyện vấn vương.
Bản dịch TH.Nguyen