nghề làm phi - linktruyengiới thiệu xuyên không thành một phi tần nho nhỏ đã mất...

2869

Upload: others

Post on 14-Jan-2020

5 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

  • Nghề làm phi

  • Thông tin sách

    Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

    ♥Người dịch: Hằng Nguyễn

    ♥Nhà phát hành: Cẩm Phong Books

    ♥Nhà xuất bản: NXB Lao động

    ♥Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

    ♥Số trang: 520 + 516

    ♥Ngày xuất bản: 03/02/2015 +

  • 03/04/2015♥

    Giá bìa: 124.000đ/tập♥

    Beta+Làm ebook: Horcrux♥

    Nguồn ebook:

    EbookFun&Freehttps://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/

    (Note: Copy với đầy đủ nguồn, xin cámơn!)

    https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/

  • Giới thiệu

    Xuyên không thành một phi tần nhonhỏ đã mất thánh sủng, Trang Lạc Yêntâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành tốt

    nghề nghiệp mới của mình - nghề làm phi -một nghề nghiệp vô cùng rủi ro, không thể

    từ chức, một là làm tốt, hai là chết. Mộtnghề nghiệp luôn phải phấn đấu vươn lênkhông ngừng, nhưng lại không được phép

    để con tim mình rung động. Bởi lỡ rungđộng rồi, là vạn kiếp không thể quay

    đầu…

    Suy cho cùng, đã là nữ tử thì sẽ có mộtngày già đi, lấy sắc tranh tình nhất định sẽphải nhận kết cục sắc suy tình bạc, bởi Đế

  • vương đa tình, hồng nhan chóng lụi, vậythì nàng sẽ dùng lí trí này để thuần phục

    trái tim Đế vương.

    Vẫn biết vận mệnh vô thường, Đếvương vô tình, nhưng Trang Lạc Yên nàng

    không sợ, bởi, trái tim trong lồng ngựcnàng, mãi mãi chỉ thuộc về nàng mà thôi!

    Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

    Châm ngôn: Không viết truyện hành hạngược đãi, không làm mẹ kế.

    Hiện thực quá tàn khốc, nên trong tiểu

    thuyết phải mơ mộng một chut.

    Xin hãy gọi tôi là Hồ Điệp mami chăm

  • chỉ chuyên cần

  • Xin gửi lời cảm ơn chânthành nhất đến các bạn

    Hana

    Nguyễn Thơ

    Bái Bái

    Nga Vũ

    Thoa Lê

  • Hương Nguyễn

    Lý Đoàn

    Trang Trang

    Đầu Gỗ

    Chu Tu

    Le Trang

    Nguyễn Tố Như

    Phạm Thanh Vân

  • Bích Ngọc

    Pinkie Yang

    Tram Cao

    Phuong Tran

    đã góp công sức tạo nênebook này

    ~♥~

  • Mục lục

    Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 ~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥~

  • Cấp bậc phi tần phânchia như sau:

    (copy từ bản edit củahttps://hacgia149.wordpress.com để mọi người tiện theodõi, không có trong sách xuất bản)

    Chính nhất phẩm: Hoàng quýphi

    Tòng nhất phẩm: Quý phiSườn nhất phẩm: PhiChính nhị phẩm: Chiêu nghi,

    Chiêu dungTòng nhị phẩm: Thục nghi, Thục

    Viện, Thục dungSườn nhị phẩm: Hiền nghi, Hiền

    viện, Hiện dungChính tam phẩm: Tu nghi, Tu

    viện, Tu dungTòng tam phẩm: Sung nghi,

    https://hacgia149.wordpress.com

  • Sung viên, Sung dungSườn tam phẩm: Quý tần (bốn

    người)Chính tứ phẩm: Thục tần, Đức

    tần, Hiền tầnTòng tứ phẩm: TầnSườn tứ phẩm: Tiệp dưChính ngũ phẩm: Dung hoaTòng ngũ phẩm: Uyển nghi,

    Phương nghi, Phân nghi, Đức nghi,Thuận nghi

    Sườn ngũ phẩm: Quý cơ, Thụccư, Đức cơ, Hiền cơ

    Chính lục phẩm: Lương nghi,Lương viện, Lương đệ

    Tòng lục phẩm: Tiểu nghi, Tiểuviện, Tiểu đệ

  • Sườn lục phẩm: Tường cơ, Huệcơ, Tĩnh cơ, Liên cơ, Lệ cơ, Nhu cơ,An cơ, Trang cơ, Dung cơ, Trữ cơ,Thần cơ, Nghi cơ

    Chính thất phẩm: Quý nhânTòng thất phẩm: Tài tử, mỹ

    nhânSườn thất phẩm: Thường tạiChính bát phẩm: Tuyển thịTòng bát phẩm: Ngự nữ, Thải

    nữ, Thục nữ, Đại nữSườn bát phẩm: Tiểu chủ, Tú nữCửu phẩm: Canh y

  • Chương 1

    Có người từng nói, nếu chẳng

    may ai đó bị buộc du hành vượtthời gian ngoài ý muốn, trở thànhphi tần trong hậu cung chỉ vì tổtông mười tám đời nhà mình làmquá nhiều chuyện thất đức thì nàngta chỉ có hai con đường, hoặc là chủđộng đến huấn luyện con timHoàng đế, hoặc là cứ bị động ngồi ỳđể Hoàng đế và hậu cung của hắnnuốt chửng.

  • Trang Lạc Yên từng nhạo bángngười này đầu óc có vấn đề, songrất nhanh sau đó nàng lập tức hiểuđược một đạo lí, trên thế giới nàykhông có chuyện gì không thể xảyra, chỉ là ta không thể ngờ tớinguyên nhân của nó mà thôi.

    Tháng Ba, hoa đào rực rỡ, nhưngtrong hậu cung này, người ngườiđẹp hơn hoa.

    Bên ngoài cung điện của Hoànghậu, phi tần mỗi người mỗi vẻ,người xinh đẹp, người yêu kiều,người quyến rũ đang dẫn thị nữthong thả bước đi, khi ánh mắt đảo

  • qua nữ tử đang quỳ gối ngoài cửacung đều mang theo đôi chút hả hê.

    “Chủ tử...” Tà Vũ dời mắt khỏibóng người đang quỳ nọ, hơi sợ hãihạ giọng, cẩn thận quan sát nét mặtcủa chủ tử mình.

    Trang tiệp dư lạnh lùng liếc nhìnnàng cung nữ: “Sợ hãi như vậy cònra bộ dáng gì nữa!” Thấy Tà Vũđứng thẳng dậy, nàng ta mới lộ vẻmặt khinh khinh nhìn về phíangười đang quỳ, “Muội muội của tatâm cao khí ngạo, hôm nay mất thểdiện như vậy, có lẽ đã học đượcchút gì đó có ích.”

  • Tà Vũ nhìn ý cười trong mắtTrang tiệp dư, chợt cảm thấy lạnhcả lưng, nói gì thì nói, Trang uyểnnghi cũng là muội muội của chủ tử,dù không cùng một mẹ nhưng vẫnlà người nhà họ Trang, vậy mà hômnay chủ tử chẳng thèm nể tình chútnào...

    Trưóc đó Trang uyển nghi cũngđược sủng ái mấy ngày, vì thế màđắc ý lên mặt, sau đã thất sủng lạicòn thất nghi trước phượng giá(*)nên rơi vào kết cục kia, nghe nóihôm qua mới ốm nặng một trận,hôm nay lại bị phạt quỳ trước cửacung Hoàng hậu, chỉ sợ sau này

  • không còn địa vị gì trong cung nữarồi.

    (*) Phượng giá: Xe hay kiệu của HoàngHậu.

    Đau đớn từ đầu gối truyền đếnkhiến Trang Lạc Yên hiểu ra, khôngphải nàng đang nằm mơ về mộthậu cung hoang đường, hơn nữacòn vì một nguyên nhân nào đónàng đã thành một phi tần thấtsủng ở đây.

    Chưa nói đến thất sủng haykhông, chỉ nguyên chuyện nàngmới là một uyển nghi nho nhỏthuộc hàng ngũ phẩm, trong hậu

  • cung mĩ nhân nhiều hơn hoa này,bất kì người nào phân vị cao hơnđều có thể nghiền chết nàng rồi.Nghĩ đến kết cục của một cô gáivừa không có địa vị vừa không cóthánh sủng trong cung đình, TrangLạc Yên thở dài đánh thượt.

    Len lén xoa đầu gối dưới tay áorộng thùng thình, Trang Lạc Yênngẩng đầu nhìn tấm biển trên cao,cung Cảnh Ương, nơi tất cả nữ tửtrong hậu cung đều muốn chuyểnvào ở.

    Trong tâm trí chồng chất nhữngkí ức không thuộc về mình, Trang

  • Lạc Yên cảm thấy đau cả đầu, vộicúi xuống che giấu cái cau mày.Sống thêm một đời, không thể cứuất ức bị người ta bắt nạt như thếnày được.

    Nhưng mà, tổ tông mười támđời nhà nàng rốt cuộc đã làmchuyện gì thất đức đến nỗi khiếnnàng bỗng dưng phải trở thànhmột thành viên trong tập đoànngười đẹp chuyên tấn công đạiboss có tên “Hoàng đế” này, khôngnhững thế còn là một thành viênmà cả điểm công kích và phòng ngựđều siêu thấp?

  • “Ta còn tưởng vị nương nươngnào đang quỳ, thì ra là Trang uyểnnghi, trông gương mặt xinh xắn đãtrắng bệch cả ra khiến ta cũng thấyđau lòng.”

    Trang Lạc Yên hơi ngẩng đầu,khóe mắt quét qua một vạt váy màuxanh da trời của người đang nóichuyện, giọng nàng ta còn cố ýnâng cao, hiển nhiên là một ngườicó quan hệ không tốt với chủ nhâncũ của thân thể này, hơn nữa cònrất vui vẻ khi thấy nàng không may,có thể thấy rằng đây không phảimột người thông minh. Chỉ cần làmột phi tần có tí đầu óc sẽ không

  • trắng trợn bày ra vẻ kiêu ngạo nhưthế ở ngay cửa cung Hoàng hậu.

    “Nô tì xin thỉnh an Mã tiệp dư.”Một cung nữ quỳ bên cạnh TrangLạc Yên vội vàng dập đầu như thểsợ chậm một chút sẽ khiến Mã tiệpdư bất mãn, người còn lại rất đúngmực, quy củ dập đầu, sau đó lạithẳng lưng như cũ.

    “Xin ra mắt Mã tiệp dư.” TrangLạc Yên nhanh chóng nhớ ra, nữ tửthông minh phải biết co biết duỗi,nàng nghĩ, lúc này lựa chọn cúi đầuthì thông minh hơn so với quay đầuđi.

  • Trong trí nhớ, vị Mã tiệp dư nàyvào cung đã mấy năm, mới đầucũng từng được thánh sủng, songtrước đó vài ngày nàng ta từng bịchủ nhân thân thể này chơi xỏ vàilần, nay “Trang Lạc Yên” đã mấtthánh tâm nên nàng ta mới hả hênhư vậy.

    Nếu nói hành vi lần này của Mãtiệp dư rất thiếu suy nghĩ thìnhững hành vi trong quá khứ của“Trang Lạc Yên” được xếp vào hàng“không có đầu óc”, mới đượcHoàng đế chú ý chút xíu đã vội raoai càn rỡ, rơi vào kết cục cũngkhông tính oan uổng.

  • Kiếp trước đã xem không ít phimảnh về chuyện đấu đá ở hậu cung,những nữ tử chốn cung đình có thểcoi là đại diện cho hình ảnh nữ tửtài hoa, dung mạo tài trí vẹn toàn,không thể coi thường bất cứ ai, ấyvậy mà vị Trang uyển nghi này vốntừ một quý cơ tấn phong thànhuyển nghi liền quên mất mình là airồi. Nàng ta ốm nặng một phen rồibuông tay về Tây thiên, để lại cụcdiện rối tinh rối mù này cho nàng.

    Công việc kiếp trước của nàngcần bản lĩnh nói chuyện như háthay, diễn xuất ngang ngửa minhtinh màn bạc, đời này xem ra vẫn

  • phải dùng đến “tài năng” ấy đểsống. Nhưng đã đến nước này,không đi “chăn dắt” Hoàng đế thìsẽ bị Hoàng đế “huấn luyện”, haicon đường đó, đường nào khốn khổhơn đây?

    Tê dại nơi đầu gối khiến nàngsâu sắc cảm nhận được, chị em tasống phải sống sao cho vui vẻ nhất,chết cũng phải chết thật oanh liệt,dù là “phục kích” Hoàng đế khôngthành công cũng còn hơn bị hậucung này hãm hại đến chết.

    Xét từ khía cạnh kinh tế mà nói,“hưởng dụng” Hoàng đế không cần

  • mất phí, ngược lại, đối phương cònphải đảm bảo cho nhu cầu ăn mặc,ngủ nghỉ, chơi bời của mình. Nàngkhông cần vừa lái xe vừa lo giá xăngtăng, không cần lo gặp phải kháchhàng đáng ghét lúc đi làm, thậm chíkhông cần đi sớm về tối, làm mộtlượng công việc vô biên và nhậnmột mức tiền lương hạn định.

    Hay là, tính xem nên “dạy dỗ”Hoàng đế này thế nào?! Dù xác suấtthành công không cao, chí ít vẫn cómột mục tiêu sống ở cái nơi này.Làm người không sợ tình cảnh quáxấu, chỉ sợ không có mục tiêu phấnđấu, phải không nào?

  • Mã tiệp dư thấy mình khiêukhích hồi lâu, Trang Lạc Yên vẫnkhông hề phản ứng lại, sảng khoáitrong lòng dần hóa thành bất mãn:“Trang uyển nghi, thế nào, một tiệpdư như ta đây không đáng đểngươi đáp lời?!”

    “Mã tiệp dư thứ tội, muội muộikhông dám to gan như thế, có điềuHoàng hậu nương nương lệnh taquỳ ở đây, ta không dám sơ sểnhnửa phần, xin Mã tiệp dư hiểu cho.”Trang Lạc Yên vùi đầu thấp hơn,không nhìn sắc mặt Mã tiệp dư, chỉlà một quân tốt thí mà thôi, lực sátthương còn không bằng một phần

  • của các phóng viên nhà báo trướcđây nàng gặp đâu.

    Nhớ hồi đó, sản phẩm sữa củacông ty nàng có vấn đề, đối mặt vớinhững câu hỏi của giới truyềnthông, nàng vẫn có thể xử lí ổnthỏa, mà miệng lưỡi những phóngviên đó mới gọi là bén nhọn.

    Phải rồi, nguyên nhân nàng “bịđày” đến đây... Chẳng lẽ vụ chấtlượng sản phẩm của công ty có vấnđề, thân là trưởng phòng PR(*), nàngphải ra mặt trước truyền thông vàđối diện với oán khí của kháchhàng, vậy nên mới chết thê chết

  • thảm, lại còn bị đá đến loại địaphương “khủng bố” này? Vậy là,chuyến xuyên không khốn khổ nàykhông liên quan gì tới tổ tiên mườitám đời nhà nàng mà đều do nànggây ra?

    (*) PR: public relations (quan hệ côngchúng).

    Thực tế đã nói cho toàn thế giớimột sự thật, những công ty, cửahàng sản xuất và bán hàng giả nhấtđịnh sẽ phải nhận quả báo!

    Nhưng mà... liệu nàng có oanuổng quá không? Nàng chỉ là mộttrưởng phòng PR vô tội mà thôi.

  • Trưởng phòng PR như nàng đã thêthảm thế này, không biết sếp nàngkiếp sau phải đầu thai thành thứ gìmới có thể dẹp được oán khí?

    Nhân quả tuần hoàn, cuối cùngsẽ có báo ứng... Quả nhiên là chânlí!

    “Cô...” Mã tiệp dư thấy Tranguyển nghi này không coi mình ra gì,nháy mắt mặt đã sầm xuống.

    “Tốt, bổn cung vốn nghĩ ngươi làngười không biết điểm dừng, songhôm nay thấy ngươi cũng coi nhưhiểu quy củ, vậy miễn phạt quỳ đi.”Hoàng hậu không biết từ bao giờ

  • đã xuất hiện phía sau hai người,toàn thân tỏa ra quý khí.

    “Tần thiếp vì ngôn hành khôngchỉnh, may được Hoàng hậu nươngnương dạy bảo mới hiểu ra thiếusót, người nhân từ chỉ phạt tầnthiếp quỳ, tần thiếp thực sự xấuhổ.” Trang Lạc Yên nói xong, hànhđại lễ rồi chậm rãi đứng dậy, thẳngngười mới phát hiện đầu gối tê rần,gần như mất cả cảm giác, trên mặtlại vẫn không hề lộ chút đau đớnnào. Có điều học kiểu nói hoa vănnày thật ngượng miệng quá.

    Chỉ là, người ta muốn sống tốt

  • thì phải học cách thích ứng vớihoàn cảnh, câu “vạn vật cạnh tranhtrời lựa chọn, kẻ thích nghi thì sinhtồn” không phải là lời suông trongsách giáo khoa tiểu học.

    Hoàng hậu thấy Trang uyển nghitỏ vẻ biết điều như vậy, nét mặt liềndễ chịu hơn một chút. Dù sao cũngchỉ là một uyển nghi đã mất thánhsủng, nể mặt gia tộc họ Trang trongtriều cũng có địa vị, cần gì làm mấtthể diện của họ, bỏ qua nàng ta lạiđược tiếng rộng lượng, tội gì khônglàm.

    Một nữ tử chẳng có quá nhiều

  • não như Trang uyển nghi, Hoàngthượng chỉ tò mò mới mẻ chốc látrồi sẽ nhanh chóng quẳng ra sauđầu thôi, nàng không cần đuổi tậngiết tuyệt, hậu cung thêm hay thiếumột người như vậy cũng không cógì bất đồng.

    Nghĩ vậy, Hoàng hậu lạnh lùngliếc nhìn Mã tiệp dư một cái, thấynàng ta run lên sợ hãi rồi mới vươntay để cung nữ đỡ mình quay vào.

    Cho đến khi không nhìn thấybóng dáng Hoàng hậu nữa, Mã tiệpdư mới dám lau mồ hôi lạnh trêntrán mình, đảo mắt nhìn sang Trang

  • uyển nghi, phát hiện trên mặt đốiphương vui giận không rõ, cũngkhông có nửa phần chật vật, chẳngcam lòng hừ nhẹ một tiếng, mangtheo cung nữ thái giám của mìnhlảo đảo đi mất.

    “Chủ tử,” Cung nữ đứng cạnhTrang Lạc Yên thấy Mã tiệp dư bỏđi, vội vã đỡ nàng dậy, lo âu trongmắt không phải giả bộ.

    Trang Lạc Yên liếc nhìn, nếu trínhớ không có gì nhầm lẫn thì cungnữ này tên là Vân Tịch, do chủ cũcủa thân thể này mang theo từ phủđệ tới đây. Trang phủ đã chuẩn bị

  • rất chu đáo để Trang Lạc Yên tiếncung, chỉ sợ rằng điều duy nhất họkhông ngờ tới là tâm cơ Trang LạcYên chẳng thích hợp tồn tại trongcung cấm, vậy nên mới rơi vào kếtcục như ngày hôm nay.

    “Về thôi.” Nhìn thái độ vừa rồicủa Hoàng hậu, chắc hẳn tạm thờisẽ không gây khó dễ cho mình nữa,việc hiện tại nàng cần làm là nghỉngơi thật tốt để hồi phục và lên kếhoạch chu đáo.

    Đã xem quá nhiều bi kịch củahậu cung trong lịch sử, Trang LạcYên hiểu rất rõ ràng, nữ tử với

  • Hoàng đế mà nói chỉ là một côngcụ, thích thì nâng niu quý trọng, khikhông còn thích nữa thì cũng chỉnhư chổi cùn rế rách vứt bỏ màthôi. Nhưng trong hậu cung này,không có nửa phần thánh sủng thìcòn chẳng bằng cung nữ thái giám,nói gì đến thảnh thơi qua ngày?

    Nay có cơ hội sống lại, saokhông sống cho tự tại? Nếu có thểlưu lại trong lịch sử một cái danhsủng phi gian phi gì đó cũng khônguổng công đến đây chuyến này.

    Nếu nói hiện tại chuyện gì khiếnnàng hối hận nhất thì đó phải là

  • chuyện vì sợ khó tìm việc mới nênkhông dám bỏ việc ở công ty sảnxuất các sản phẩm từ sữa dê nọ,báo hại giờ đây bản thân rơi vào kếtcục bị buộc chơi trò cung đấu vớinhững nữ tử này.

    Vì Trang thị có địa vị khá caotrong triều đình nên Thượng Xácục(*) thu xếp cho Trang Lạc Yên ởĐào Ngọc các, một vị trí khá đẹp,bên ngoài còn có vườn đào, nayđang đầu tháng Ba, hoa đào sắp nởrộ. Không biết đợi đến khi hoa nở,nơi đây sẽ đẹp đến nhường nào!

    (*) Thượng Xá cục: là một trong sáu cục(bộ phận) chăm lo đến sinh hoạt hàng ngày

  • của Hoàng đế và hậu cung, các bộ phận nàyđược gắn kèm chữ Thượng như Thượng Y cục (quản vấn đề y phục), Thượng Thực cục (quảnvấn đề ẩm thực)…

    Trang Lạc Yên về đến Đào Ngọccác liền buông mình xuống ghếmềm, mệt mỏi dựa mình để VânTịch xoa bóp đầu gối cho. Tay nghềcủa Vân Tịch rất tốt, Trang Lạc Yênchậm rãi nhắm mắt lại.

    Ước chừng thời gian đã qua nửanén hương, Trang Lạc Yên từ từ mởmắt, thoáng liếc nhìn khắp phòng:“Vân Tịch, Lục Y đâu?”

  • Vân Tịch cẩn thận quan sát vẻmặt không giận không vui của chủtử nhà mình, lòng khẽ run lên: “Nôtì không biết ạ.”

    “Mà thôi, nay ta cũng chỉ là mộtuyển nghi thất sủng, đợi nàng tatrở về, em phái nàng ta đến ThượngY cục làm tì nữ giặt đồ đi, ĐàoNgọc các quá nhỏ, không lưu đượcnàng ta.” Nói xong, Trang Lạc Yênlại im lặng, không muốn nói thêmnữa.

    Vân Tịch ngập ngừng: “Chủ tử,vào lúc này nếu đuổi Lục Y, chủnhân các cung khác...”

  • Trang Lạc Yên hừ một tiếng,cười giễu: “Dù sao cũng chẳng tệhơn được nữa, bên cạnh ta tuyệtđối không thể có một nô tài nhưvậy.”

    Cả kinh, Vân Tịch thoáng giậtgiật đuôi mày, vội cúi đầu, khôngdám nhiều lời nữa, lòng lại hơi runrẩy. Trải qua chìm nổi nơi hậu cung,chủ tử đã không còn như xưa nữa.

    Đôi khi, chỉ có tàn nhẫn mớimong sống sót được ở nơi này. Kẻquá mức hiền lành ở trong hậucung, cho dù sống, chẳng qua cũngchỉ là sống không bằng chết. Mà

  • nàng, một người làm công tác đốingoại nhiều năm như vậy, đươngnhiên rất hiểu làm thế nào mới cólợi cho mình nhất, nàng đã sớmkhông còn là cô bé ngây thơ hiềnlành nữa rồi.

    Đến bữa trưa, qua chính ngọmới có người từ Thượng Thực cụcđưa đồ ăn tới, thức ăn không đượctốt lắm, thậm chí đã chẳng còn hơinóng. Trang Lạc Yên thờ ơ nhìn đồăn trên bàn, đám nô tì nhìn khôngra là tức giận hay đau buồn.

    Thức ăn dọn lên bàn xong, TrangLạc Yên thấy tổng cộng chỉ có bốn

  • món, một bát canh, một đĩa điểmtâm. Canh đã nguội, điểm tâm nhìncũng không phải đồ mới ra lò.Nàng rửa tay, ăn một miếng măngtây xanh thái sợi, tuy không tươinon nhưng mùi vị cũng khá. Kiếptrước quá bận rộn vì công việc,thường xuyên phải ăn đồ ăn nhanhvà mì ăn liền trừ bữa, vậy nên đốivới nàng, loại đồ ăn này hoàn toàncó thể nuốt được.

    Thấy chủ tử không nổi giận vì đồăn do Thượng Thực cục đưa tới,cung nữ thái giám trong phòng thởphào một hơi.

  • Trang Lạc Yên dùng bữa trưaxong, Lục Y cuối cùng cũng về tớiĐào Ngọc các. Nàng bưng tách trà,không hề nhìn tới Lục Y đang quỳtrước mặt mình, cho đến nửa nénhương sau mới thở dài một tiếng:“Xưa nay ta không phải là loạingười thích làm người khác khó xử,hôm nay Lục Y ngươi tùy tiện rời vịtrí làm việc riêng, nhưng nể tìnhchúng ta từng là chủ tớ một thờigian, cho ngươi tới Thượng Y cục,còn về phần đi làm gì sẽ do VânTịch nói chuyện với người của bênấy, không lo chẳng có việc gì để làmđâu.”

  • “Chủ tử!” Lục Y không ngờTrang uyển nghi đã rơi vào tìnhtrạng thê thảm thế này còn dámlàm ra loại chuyện như vậy, nghĩnàng đang quá tức giận nên nói liềubèn dập đầu liên tục xin tha: “Cầuchủ tử khai ân, cầu chủ tử khai ân,sau này nô tì không dám nữa...”

    “Phúc Bảo, chặn miệng nàng talại, hôm nay ta mệt rồi, khôngmuốn nghe những lời này nữa.”Trang Lạc Yên đứng lên, quyết địnhhưởng thụ quyền lợi mỗi ngày củacác cung phi - ngủ trưa.

    Nếu nhìn vào những phúc lợi

  • như ăn ngon ngủ đẫy mà xét thì,làm cung phi có vẻ tốt hơn nhiều sovới vị trí trưởng phòng trước đâycủa nàng.

    Đây có coi là phúc lợi bồi thườngcho thân phận xui xẻo khi xuyênkhông không nhỉ?

    Trong xã hội “đối xử với nữ tửnhư đàn ông, đối xử với đàn ôngnhư súc vật” của kiếp trước, ngủtrưa chỉ có trong chuyện cổ tích, cóngười hầu hạ ăn ngủ lại càng là mơmộng hão huyền.

    Vậy nên, Trang Lạc Yên cảm thấyrất thỏa mãn, bởi vì nàng tin rằng,

  • sếp nàng kiếp sau nhất định sẽ phảisống những ngày không bằng heochó, dù sao đó mới là đầu sỏ mọitội lỗi, có so sánh mới thấy chênhlệch, có chênh lệch mới có thể cânbằng tâm lý. Huống chi, cha mẹnàng đã mất từ lâu, nay nàng ra đisẽ không có ai đau lòng thươngtiếc, điều này cũng có thể coi nhưvận mệnh bồi thường, cho nênnàng nhận mệnh.

    Đương nhiên, thỉnh thoảngHoàng đế đến một lần, giải quyếtnhu cầu nào đó của bản thân, tiệnthể thăng chức cho mình, thì tốthơn.

  • Mùa xuân tuyệt vời như vậy,không ngủ trưa không được.

    ***

    “Em nói hiện tại được sủng áinhất là Thục quý phi, Nhu phi vàYên quý tần?” Sau khi ăn no bụngngủ đẫy giấc, Trang Lạc Yên gọinhững người hầu hạ bên mình lại,thăm dò tình hình hậu cung xong,rốt cuộc cảm thấy mình hẳn là nênhăng hái phấn đấu hướng về phíatrước.

    “Bẩm chủ tử, đúng là như vậy.Thứ nhì là ba người Ninh phi, Từchiêu dung, Diệp thục nghi, ba vị

  • nương nương ấy cũng rất có địa vịtrước mặt Hoàng thượng, còn Hiềnphi và Viện phi là người đã hầu hạHoàng thượng khi ngài còn là Tháitử, địa vị khác người thường. Gầnđây Hoàng thượng cũng từng sủngái Trang tiệp dư... cùng với Bạchdung hoa và Kim lương nghi.” VânTịch thấy Trang uyển nghi nghe đếnTrang tiệp dư thì không hề có nửađiểm khác thường, trong lòng thầmhiểu chủ tử nay đã biết kiềm chếtính tình hơn xưa, bèn yên lòng,như vậy Đào Ngọc bọn họ sau nàycũng có thể có chút hi vọng.

    Kỳ thực, bàn về nhan sắc, chủ tử

  • nhà mình ở hậu cung này có thể coinhư nổi bật, da trắng mịn màng,tóc đen như mực, nét mày như núimùa xuân, nếu không phải vậy,bằng vào tính tình trước đây củachủ tử, làm sao có thể khiến Hoàngthượng yêu thương một bận, chỉtiếc tính tình đó đã làm lãng phídung mạo bậc này.

    Thục quý phi và Yên quý tần vừaxinh đẹp vừa có vũ đạo đẹp mắt,Nhu phi hát hay, Ninh phi vẽ đẹp,Từ chiêu dung giỏi thơ từ, Diệpthục nghi khí chất hơn người, ngaycả Bạch dung hoa và Kim lươngnghi cũng là người dịu dàng như

  • nước khiến người ta yêu thương, cóthể thấy năng lực của các phi tầntrong hậu cung đều không tầmthường. Nếu ở kiếp trước, ngườinào cũng sẽ thuộc dạng có hàngđàn vệ tinh cao cấp xung quanh, chỉtiếc sinh nhầm nơi mất rồi.

    Ngay cả Trang tiệp dư, tỉ tỉ khácmẹ với thân thể này cũng là một nữtử có nhan sắc hơn người, gần đâynhận được đôi lần thánh sủng,chẳng trách chủ nhân thân thể nàychỉ được sủng hạnh vài lần đã bị Đếvương ném ra sau đầu.

    Đối với một vị Đế vương mà nói,

  • chỉ sở hữu một nhan sắc hơn ngườithì không đủ để giữ được lòng vua,bởi vì trong hậu cung, thứ nhiềunhất chính là những gương mặtxinh đẹp,

    Về phần hai người được sủng áinhất là Thục quý phi và Yên quý tầnđều giỏi múa, Trang Lạc Yên gianxảo nghĩ thầm, những người có sởtrường về múa phần lớn đều cóthân thể dẻo dai, thắt lưng mềmmại, đại khái có thể thỏa mãnphương diện nào đó của Đế vương.Bởi vì, dù các điều kiện bên ngoàitốt đến đâu đi nữa, đối với Đếvương, cái phương diện kia mới là

  • quan trọng nhất.

    Trang Lạc Yên lúc này chẳng quachỉ là một uyển nghi thuộc ngũphẩm, vậy nên chỉ có ba cung nữ,ba thái giám phục vụ cạnh bên, loạibỏ mấy người thiếu trung thành,hiện chỉ còn cung nữ Vân Tịch,Thính Trúc, thái giám Phúc Bảo,may mà Đào Ngọc các không cóchuyện gì quan trọng cần làm, nayít người lại được cái thanh tịnh.

    “Hiện nay bên cạnh ta chỉ có bangười các ngươi, đã dùng người thìkhông nghi ngờ, đã nghi ngờ sẽkhông dùng người, ngày sau chúng

  • ta có vinh cùng hưởng, có họa cùngchịu, nếu ta cưỡi mây cao nhất địnhkhông để các ngươi hãm trong bùnlầy.” Trang Lạc Yên đương nhiênkhông tin thứ trung thành vĩnhviễn, nhưng chỉ cần vào lúc này,những người đó trung với nàng làđủ, nàng không tiếc những lời cócánh với bọn họ.

    “Nô tài thề chết theo chủ tử.” Bangười quỳ xuống trước mặt TrangLạc Yên, tất cả bọn họ đều ngóngtrông Đào Ngọc các có một tươnglai tốt đẹp. Chủ tử được sủng ái,làm nô tài ở hậu cung này cũngđứng được thẳng lưng, bọn họ

  • chẳng phải chỉ trông mong điều đósao?

    Người ta muốn sống tốt thì phảihọc thích ứng với hoàn cảnh, chonên dù là quỳ gối trước người kháchay người khác quỳ gối với mình,Trang Lạc Yên cũng có thể bìnhtĩnh thừa nhận, nữ tử thông minhphải biết co biết duỗi, hôm nay quỳtrước người khác, chờ ngày maingười ta sẽ quỳ gối trước mình.

    Có nhan sắc không có nghĩa sẽđược ân sủng nhưng không cónhan sắc mà muốn tranh lấy ânsủng thì càng thêm khó khăn.

  • Trong hậu cung, nhan sắc khôngphải điều kiện đủ nhưng vẫn làđiều kiện cần.

    Đàn ông đều háo sắc, bất luận làĐế vương hay kẻ phàm phu tục tử,cũng chẳng liên quan đến chuyệnhắn là minh quân hay hôn quân.

    Trang Lạc Yên cảm thấy maymắn vì mình có một “cái vỏ” đủxuất sắc, kiếp trước nàng vẫn tựnhận mình có vài phần xinh đẹpnhưng so với thân thể này thì vẫnkém xa lắm.

    Song, một cô gái xinh đẹp, ngoạitrừ vẻ ngoài mĩ lệ còn cần có làn da

  • mềm mại, dáng vẻ uyển chuyểnkhiến đàn ông động lòng nhưng lạikhông được quá điệu đàng, thừa sẽkhiến người ta thấy kiểu cáchgượng gạo, thiếu lại thành ra chẳngđủ phong tư. Chủ nhân cũ của thânthể này ngoài một dung mạo đẹp racòn thiếu vài thứ nữa, vì vậy nàngấy đã thất sủng rất nhanh.

    Hậu cung chưa bao giờ thiếungười được sủng ái, cũng chưatừng thiếu người không được lòngvua, cho nên mới nửa tháng sau,phi tần trong cung đã mất hứng chếnhạo Trang uyển nghi, thậm chíquen việc nàng không còn xuất hiện

  • ở những nơi náo nhiệt. Dần dần,danh hiệu Trang uyển nghi chầmchậm biến mất khỏi cửa miệng cácphi tần.

    “Chủ tử, ngoài kia hoa đào đangđộ nở rộ, người có muốn ra ngoàingắm một lát không ạ?” Mặc dù đãgiữa xuân nhưng tháng Ba năm nayvẫn se lạnh như tiết xuân hàn,Thính Trúc lấy chiếc áo choàng hơicũ phủ lên vai Trang Lạc Yên.

    Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìnra ngoài cửa sổ, kéo kéo áo choàngsát người, đưa tay cho Thính Trúc:“Cũng hay, dù sao mấy ngày này cứ

  • ở mãi trong phòng quả có hơi buồnchán.”

    Bên trái cửa chính Đào Ngọc cáclà một vườn đào nhỏ, vì Trang uyểnnghi thất sủng nên hiếm khi có phitần tới đây. Trang Lạc Yên bước vàomột mảnh không gian hồng nhạtthơ mộng, tính học đòi văn vẻngâm đôi câu thơ từ rồi lại hối hậnmình không chịu đọc “Ba trăm bàithơ từ thời Đường Tống”, nghĩ tớinghĩ lui cũng chỉ nhớ được mộtcâu:

    “Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,

    Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.”(*)

  • (*) Trích trong bài “Thơ đề ở ấp phía Nam

    Đô Thành” của Thôi Hộ - bản dịch thơ của TảnĐà.

    Có điều lúc này nàng đang vui vẻngắm hoa, lại ngâm một câu thơbuồn bã da diết như vậy thật sựkhông thích hợp, cuối cùng đànhlắc đầu bỏ cuộc, tiện tay hái mộtnhành hoa cài lên tóc. Kiếp trướckhông dám làm loại chuyện kiểucách này, hôm nay cuối cùng cũngcó dịp hoàn thành giấc mộng côngchúa thời thiếu nữ của mình.

    “Chủ tử, bông hoa này đượcngười cài lên tóc càng khiến hoa

  • trông mềm mại xinh đẹp hơn.”Thính Trúc thấy Trang Lạc Yên hàohứng liền tiến đến nói mấy câu vuivẻ.

    “Không cần an ủi ta như vậy, hoađào rực rỡ thế này, một người nhưta sao dám so sánh, chẳng qua đượcnhờ cái đẹp của hoa mà thêm chútnhan sắc thôi.” Nàng nhìn vườnđào nở rộ, chợt nhớ một người chịtừng nói, làm con gái đừng giốngnhư hoa đào, tuy nở rực rỡ ít aibằng nhưng khi héo rũ thì chẳngcòn nửa phần khiến người tiếcthương.

  • Chị ấy là một người lãng mạnvăn vẻ nên mới có cách ví von ấy,còn nói theo cách của Trang LạcYên, nữ tử chỉ cần đừng đem toànbộ hi vọng đời mình treo vào thứgọi là “tình yêu của một người đànông”, làm hoa gì cũng thế, sẽ luônđược thanh thản chẳng bị ai ràngbuộc.

    “Nếu nói đến điểm tốt nhất củahoa đào thì đó chính là trái đào kếtgiữa mùa hè nóng bức mà hương vịlại ngọt ngào thanh mát ngonmiệng. Nói đến đây, Trang Lạc kỳvọng nhìn những cây đào, loại hoaquả không dính một chút hóa chất

  • độc hại nào như vậy đều rất đángquý.

    “Nếu chủ tử thích, đợi đến khiđào chín, chúng ta hái nhiều mộtchút làm đào khô nhé?” Thính Trúccẩn thận đỡ Trang Lạc Yên, tránhđể nàng vấp ngã.

    “Không cần đâu, ta thích ăn đàochẳng qua là yêu cái tươi mới củanó, nếu làm đào khô thì còn gì haynữa.” Trang Lạc Yên lắc đầu, nhấcváy vươn tay nâng một cành hoa.

    Hôm nay nàng mặc chiếc váy dàimàu trắng tuyết điểm thêu hoa đào,tuy trông rất hợp với cảnh vật lúc

  • này nhưng cử động khá bất tiện,vừa rồi hoa đào còn rơi vào cổ áokhiến nàng cảm thấy hơi ngứa ngáykhó chịu.

    Cung trang của nữ tử cổ đạitrong mắt người hiện đại đều làtinh phẩm, chỉ có một điểm duynhất không ổn, đó là khó sử dụng,nhưng nữ tử thường vì cái đẹp màvượt qua tất cả khó khăn khổ cực,Trang Lạc Yên cũng đang cố gắngphấn đấu hướng về mục tiêu này.

    Chủ tớ hai người vất vả lắm mớitìm được bàn đá trong vườn đào,chưa kịp ngồi xuống, một trận gió

  • thổi tới, cánh hoa đào trút xuốngnhư mưa, nếu ai đó tình cờ nhìnthấy có thể sẽ tán thưởng một câu“hoa đẹp người còn đẹp hơn hoa”.Về phần Trang Lạc Yên, lúc nàynàng đang che mắt, thiếu chút nữathì dụi đỏ cả lên. Trong phim “mỹnhân đứng dưới màn mưa hoa,mỉm cười nhè nhẹ” là một cảnhmới đẹp làm sao, thế nào đến lượtnàng lại thành bụi rơi vào mắtthảm hại như vậy chứ.

    “Thính Trúc, đỡ ta quay về.” Dụinhẹ vài cái, cảm thấy càng dụi càngkhó chịu, cuối cùng nàng quyếtđịnh quay về lấy khăn ướt để lau.

  • Vươn tay cả buổi không thấy aiđỡ, nàng nhíu mày một cái: “ThínhTrúc?” Không nghe được tiếng trảlời của Thính Trúc, Trang Lạc Yêncố mở bên mắt chưa bị bụi bay vào,vừa nhìn một cái liền quỳ ngayxuống.

    “Tần thiếp bái kiến Hoàngthượng.” Cái gì mà ngoảnh đầunhìn lại kinh diễm người xem, cáigì mà một bài thơ đoạt được tráitim Hoàng đế, toàn bộ đều trôisông trôi biển hết rồi. Hiện giờ chỉcòn một gương mặt nhắn như quảtáo héo, có thể đẹp được đến đâu,có thể quyến rũ động lòng người

  • đến mức nào?

    “Miễn lễ.” Thành Tuyên đế tuổichưa tới ba mươi, từ trong ra ngoàiđều phù hợp với yêu cầu dành chonam nhân vật chính trong tiểuthuyết tình cảm, thứ thiếu duy nhấtchắc là nam nhân vật chính có thểsi tình đến chết đi sống lại vì nữnhân vật chính.

    “Khanh là...” Ước chừng ngườiđẹp yêu kiều bên Hoàng đế nhiềuquá, hoặc là Trang Lạc Yên “đổitim” thành một người khác làmHoàng đế không nhận ra ngay, dù lànguyên nhân gì, trong lòng nàng đã

  • hiểu được một điều, vị Trang uyểnnghi từng được sủng ái mấy lần nàyđã sớm bị Thành Tuyên đế quẳng rakhỏi đầu.

    Nếu nàng nhớ không lầm, vịThành Tuyên đế này có cái tên rấtphù hợp với vai nam chính trongtiểu thuyết tình cảm, Phong Cẩn.

    Phần cứng phần mềm đều trangbị đầy đủ như vậy, chẳng tráchkhiến cho mọi nữ tử trong cungđều tranh giành quyết liệt. Chưanói đến sự tôn sùng đối với đia vịĐế vương ở thời đại này, chỉ nóiđến chuyện những cô gái ngây thơ

  • từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng lạigặp một thanh niên tài mạo vẹntoàn như vậy, sao có thể không rungđộng?

    Tranh giành tình nhân cũng vậy,tranh quyền lực cũng thế, có thểcười đến cuối cùng chẳng có mấyngười, mà Đế vương lại có thể sốngvẻ vang thoải mái suốt đời, còn cóvô số mỹ nữ làm bạn. Vậy nên, dùngười đàn ông đó đẹp như PhanAn(*), tài trí hơn người, cũng khôngđáng để trao cả tấm chân tình.

    (*) Phan An: Tên khác là Phan Nhạc,người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, đượcxem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Hoa,

  • được xếp đứng đầu “tứ đại mỹ nam Trung Hoacổ đại”.

    “Hồi bẩm Hoàng thượng, tầnthiếp là uyển nghi Trang thị củaĐào Ngọc các.” Trang Lạc Yên địnhmỉm cười một cái nhưng mắt cayquá, nước mắt cứ trào ra khiếnnàng trông càng chật vật khó tả.

    Thành Tuyên đế lúc này mới nhớra cô gái trước mặt là ai, thì ra làmuội muội của Trang tiệp dư, lúcđầu nhìn vốn nghĩ là một người ưutú, chỉ tiếc lâm hạnh vài lần lại cảmgiác nhạt nhẽo vô vị, liền không tớinữa, hôm nay nhìn lại, dường nhưcũng không tẻ nhạt như đã nghĩ.

  • “Đỡ chủ tử nhà ngươi trở về,

    hầu hạ cẩn thận.” Thành Tuyên đếtự tay lau vệt nước mắt trên mặtTrang Lạc Yên, giọng nói bình thản,không lộ ý chán ghét.

    Trang Lạc Yên thở ra một hơi,nàng cũng không muốn hùng tâmtráng chí của mình còn chưa bắtđầu lên đường đã mắc cạn chết khôtrên bãi cát.

    Nhưng mà đại não của vị Hoàngđế này thật không có vấn đề gì chứ,tốt xấu gì cũng là người mới đượclâm hạnh cách đây một tháng, saođã quên mất người ta nhanh như

  • vậy?

    Trưa hôm đó, giữa lúc Trang LạcYên đang dùng một bàn đồ ăn đãnguội quá nửa thì ban thưởng từcung Kiền Chính lại truyền xuống.

    Vật phẩm ban thưởng khôngnhiều, chỉ là đôi trâm cài tóc hoađào bằng ngọc lưu ly và vài mảnhlụa cống điểm thêu hoa đào.

    Ngắm nghía cây trâm bằng ngọclưu ly, chế tác rất tinh tế, ở thời nàycó thể được coi là một món đồ rấtđẹp đẽ quý giá, nhưng trong mắtmột người đã nhìn quen pha lêthạch anh như Trang Lạc Yên lại

  • không hề khiến nàng có hứng thú,chỉ hơi nghi hoặc, lẽ nào bộ dángchật vật thảm hại sáng nay củamình đã khiến Hoàng đế nhìn bằngcon mắt khác?

    Xem ra khẩu vị của anh chàngHoàng đế này hơi có vấn đề đây.

    ***

    Hậu cung không một ai tin TrangLạc Yên có thể đứng lên một lầnnữa, tuy nàng ta có vài phần nhansắc nhưng tính tình lại kém cỏi, cóthể được sủng ái bao lâu. Vậy mànay lại truyền ra tin Hoàng thượngban thưởng nàng ta, điều này khiến

  • tâm tình những người khác có hơiphức tạp.

    “Hoàng thượng ban đôi trâmlưu ly đó cho Trang uyển nghi?”Hoàng hậu vân vê phật châu trongtay, vẻ mặt thản nhiên nói, “Xem raTrang uyển nghi này cũng có chút ítthủ đoạn, bổn cung đã coi thưòngnàng ta rồi. Mà thôi, Hòa Ngọc, đilấy mảnh gấm tháng trước bổncung nhận được đưa sang ĐàoNgọc các.”

    “Thưa vâng.” Hòa Ngọc cẩn thậnlui ra ngoài, đến tận lúc quay ngườivẫn không thấy nét mặt Hoàng hậu

  • có nửa điểm biến hóa.

    Đào Ngọc các lúc này náo nhiệthơn mấy ngày trước rất nhiều,người của Thượng Cung cục lũ lượtđem những thứ đồ dùng cần thiếttới, như thể hoàn toàn chẳng nhớra những chuyện đã làm ngàytrước. Trang Lạc Yên cũng coi nhưkhông nhớ, chỉ để bọn họ bỏ cácthứ lại rồi về, không hề tỏ vẻ kiêungạo hách dịch, nhưng thái độ nàycủa nàng lại càng khiến bọn tháigiám thêm bất an.

    Nếu bị mắng một trận, chuyệncũ coi như cho qua, nhưng hôm nay

  • vị Trang uyển nghi lần thứ hai lọtvào mắt xanh của Hoàng thượngnày lại chẳng có một chút phản ứnggì, có thể thấy tâm kế của nàng takhông giống ngày xưa. Nhưng ởtrong hậu cung, một vị chủ nhânnhư vậy càng không thể làm mấtlòng, bởi vì đôi khi, người nữ tửthoạt nhìn càng dịu dàng thì thủđoạn lại càng độc ác.

    “Bẩm chủ tử, cung nữ Hòa Ngọctừ cung Hoàng hậu nương nươngtới bảo là Hoàng hậu nương nươngnghe nói sức khỏe của người đãbình phục nên thưởng vài thướcgấm,” Vân Tịch đến bên cạnh Trang

  • Lạc Yên, “Còn có Thục quý phi,Ninh phi, Từ chiêu dung, Yên quýtần cũng cho người đưa vài thứ tớiđây.”

    “Đều thu cả đi, cảm tạ người tathế nào các em đều biết rồi đấy.”Trang Lạc Yên hiểu, những ngườinày làm thế không phải vì muốn lôikéo mình mà chủ yếu là thị uy,muốn nhắc nhở nàng chẳng qua chỉđược Hoàng đế ban thưởng. Trongmắt bọn họ, mình chỉ là một uyểnnghi nho nhỏ gọi đến thì đến, sai điphải đi mà thôi, dù là ai tặng đồ chomình cũng có thể dùng hai chữ“ban thưởng”.

  • “Vâng.” Vân Tịch lui ra, nháymắt với Phúc Bảo đang đứng bêncạnh, hai người đem toàn bộ đồban thưởng ghi lại rồi nhập kho,không mang lên trình cho TrangLạc Yên xem xét.

    Cung Kiền Chính, Phong Cẩndùng xong bữa trưa liền xem tấuchương, thái giám nội thị(*) bưngkhay đựng thẻ bài của phi tần đến,thẻ bài có cái làm bằng bạc, bằngđồng hay bằng gỗ, thế mới biết, khithân phận chênh lệch thì ngay cảthẻ tên cũng bị phân biệt đối xử thếnào.

  • (*) Nội thị: Thái giám chăm sóc đến sinhhoạt hằng ngày của Hoàng đế.

    Vốn không có ý định lật thẻ bài,Phong Cẩn vừa định nói “lui ra”,đột nhiên nhớ tới, trưa nay sau khihạ triều đi ngang qua vườn đào, vôtình bắt gặp vẻ bối rối thảm hạiTrang Lạc Yên, vậy mà lại khiến hắncảm nhận được nét tự nhiên vàngây thơ. Cái nhìn tình cờ ấy cũnglàm tâm trạng của hắn thoải máihơn cả gặp một nụ cười nghiêngthành nghiêng nước.

    Nhấc một thẻ bài bằng gỗ nhìnthoáng qua cái tên trên đó, hắnchầm chậm nắm lấy: “Đêm nay Đào

  • Ngọc các thắp đèn.”'

    “Bẩm vâng.” Thái giám nội thịliếc nhìn thẻ bài, thấy trên đó cókhắc “Đào Ngọc các Trang thị uyểnnghi Lạc Yên”, thầm nghĩ, sợ làĐào Ngọc các lại có dịp nở mày nởmặt vài ngày đây.

    Trang Lạc Yên nhận được lệnhtruyền thắp đèn từ thái giám nộithị, có hơi ngạc nhiên nhưng cũngkhông cảm thấy ghét bỏ chuyệnHoàng đế đến lấn giường mình.Thấy đám cung nữ thái giám đều lộvẻ mừng rỡ, luống cuống phâncông nhau chuẩn bị thứ nọ thứ kia,

  • nàng thở dài một tiếng, có thể thấy,thất sủng đối với một cung phi mànói là chuyện đáng sợ đến nhườngnào.

    Tắm rửa, thay quần áo, đốthương, đến khi Thính Trúc và VânTịch định trang điểm cho nàng thì,Trang Lạc Yên cuối cùng lên tiếng:“Các em cứ để đó cho ta.”

    Nam giới đang vào lúc kích độngmà đột nhiên nếm phải mùi sonphấn nồng nặc thì hầu hết đềugiảm hứng thú. Huống chi, loại mỹphẩm chế tác thủ công thời này cóhàm lượng chì rất cao, tuy có thể

  • khiến da thịt trắng nõn nổi bậtnhưng bôi suốt một đêm sẽ làm datổn thương mạnh, làn da của cơ thểnày rất đẹp, chỉ cần thoa một lớpphấn mỏng là được rồi.

    Dưới ánh nến mờ ảo, đôi mày láliễu như thêm phần mềm mạithanh thoát, càng dễ gợi lên tâmtình tiếc ngọc thương hương củaphái mạnh, giữa trán lại tô điểmmột đóa hoa đào hồng nhạt, mơ hồgợi lại ý cảnh sáng nay, chắc chắn sẽkhiến vị Hoàng đế này âm thầmthích thú một phen.

    Người ta thường nói, vẻ ngoài

  • của nữ tử như một khúc gỗ, nhansắc có ba phần dựa vào mái tóc đẹp,ba phần do quần áo, bốn phần nhờtrang điểm, quần áo mặc quá diễmlệ thì mị hoặc quyến rũ, mặc quá lộliễu thì thô tục tầm thường, chí ítphải biết mặc thế nào để Hoàng đếvừa nhìn sẽ không cảm thấy bạnđang khẩn cấp muốn bò lêngiường. Một mỹ nhân mặc bộ váydài chiết eo cùng chiếc áo cánh màutrăng non đứng trong bóng đêm sẽcó đôi nét thanh thoát xuất trần.

    Đặt mình vào vị trí Đế vương màxem xét, không khéo càng cảm thấyxa vời lại càng kích thích khát vọng

  • chinh phục, chẳng phải gã nàomang trong mình tâm nguyệnchinh phục thế giới đều ít nhiềumắc cái tật này sao?

    Vẫy lui Thính Trúc và Vân Tịchđang tính biến đầu mình thành bàncắm châu ngọc và thân thành giáđeo trang sức, Trang Lạc Yên vuốtve mái tóc đen óng ả, bảo ThínhTrúc búi tóc kiểu phi tiên, cài lêncây trâm ngọc lưu ly mà ThànhTuyên đế mới ban tặng, trông hợpđến bất ngờ.

    Thính Trúc và Vân Tịch chứngkiến những thay đổi của chủ tử nhà

  • mình, vừa sợ hãi vì sự tính toánđến từng chi tiết của nàng vừamừng vì nàng có được thủ đoạn bậcnày, nhìn thái dương dần hạ phíachân trời, hai người thấp thỏm chờbóng đêm buông xuống.

    Hành cung chốn cũ tiêu điều,

    Chỉ hoa kia vẫn nở đều thắmtươi(*)

    (*) Trích trong bài thơ “Hành cung” củaNguyên Chấn, nhà thơ thời Trung Đường,Nguyễn Văn Chử dịch.

    Ngự giá đi qua, mang theo baohi vọng của những cô gái chốn

  • thâm cung, lại có bao nhiêu giainhân âm thầm chịu cảnh “tóc vẫnxanh mà tình vội bạc” trong mộtđêm này.

    Nhưng dù vậy, liệu có bao nhiêungười thực sự thờ ơ trước phồnhoa rực rỡ của hậu cung? Ở nơi này,ai nấy đều mong mình là kẻ chiếnthắng cuối cùng, lại không hayrằng, vận mệnh như lục bình lập lờmặt nước, phận lênh đênh chẳngthể níu lại bến bờ.

    Thành Tuyên đế là một minhquân nên dù có thoáng choángngợp trước nhan sắc của Trang

  • uyển nghi thì điều đó cũng chưa đủkhiến hắn bỏ lại chính sự, sớm tớiĐào Ngọc các. Đến khi chính sựxong xuôi, hắn đứng dậy đi tới ĐàoNgọc các thì đã qua giờ tuất(*).

    (*) Giờ Tuất: Tầm 19 – 21 giờ.

    Thái giám nâng ngự liễn bướctrên con đường lát đá, mỗi bướchầu như không phát ra một âmthanh nhỏ nào. Khi Phong Cẩnngửi thấy mùi hương hoa đàothoảng trong không khí thì ĐàoNgọc các đã ngay trước mặt. Vénbức màn che, phía trước chỉ thấyđèn lồng treo trước một tòa lầu nhonhỏ. Trong bóng đêm, người con

  • gái mặc áo cánh váy dài chiết eomàu trăng non, tay cầm đèn lồnglục giác bằng lưu ly lặng lẽ đứngtrước cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, câytrâm bằng ngọc lưu ly trên tóc lấploáng như ánh mắt hạnh phúc.Cảnh tượng ấy khiến người xemvừa liếc nhìn liền lo lắng, liệu gióđêm có làm nàng bị lạnh haykhông, rồi sẽ không nhịn được kéongười ấy vào lòng mà bảo hộ.

    Đuôi mày Phong Cẩn thoángđộng, ngự liễn dừng lại, hắn nhìnngười con gái ấy dịu dàng cúi đầu,bước ra khỏi kiệu, nắm lấy đôi taymềm mại: “Ái phi không cần đa lễ.”

  • Sau đó vươn tay bao bọc người đóvào trong áo choàng của mình nhưmuốn che chở.

    Bàn tay của Đế vương được giữgìn rất tốt, lòng bàn tay có một lớpchai mỏng, có lẽ do quá trình tậpcưỡi ngựa bắn cung để lại. TrangLạc Yên rũ mắt, để mặc Hoàng đếôm mình vào phòng, đèn lưu lytrên tay nhẹ nhàng lay động theotừng bước chân Đế vương, chiếcbóng sau lưng cũng khẽ lung lay.

    Treo đèn lên giá gỗ khắc hoa,nhìn Hoàng đế đang xem bức tranhbé heo mập đáng yêu mà mình vẽ

  • lúc nhàn rỗi ban chiều, Trang LạcYên bưng một tách trà lài nóngđến: “Hoàng thượng, ban đêmlạnh, uống một tách trà nóng choấm người.”

    “Bức tranh này của ái phi...”Thành Tuyên đế muốn nói “trôngchẳng ra sao”, đúng là so với kĩthuật của Ninh phi thì thực sự kémxa lắm, nhưng liếc mắt tới vòng eonhỏ mềm như nước, hắn chỉ khẽcười, nói, “Đúng là có vài phầnkhác biệt.”

    “Hoàng thượng nói thật ạ? Thiếpđã luyện rất lâu đấy, hôm nay bọn

  • họ còn khen tranh của thiếp có tiếnbộ.” Nói xong, nét vui mừng trênmặt đã lộ ra, không chút giấu giếm.

    Phong Cẩn tiếp nhận tách trà,nhìn vẻ cao hứng trên mặt TrangLạc Yên, lại nhớ tới đây chỉ là mộtcô gái mới vào cung chưa lâu, từngcái nhăn mày, từng nét cười trênkhóe môi đều còn vương nét thơngây, tuy nhiên phong thái cũngquyến rũ khác thường, có lẽ hômnay sẽ được một phen vui vẻ.

    Buông tách trà, nắm lấy đôi tayhơi lành lạnh bởi sương đêm, hắnnói: “Đã muộn rồi, cũng nên nghỉ

  • ngơi.” Vừa cúi đầu lại thấy gươngmặt mới rồi còn cười đến ngây thơnay đã giăng một rặng mây hồng,kiều diễm lạ thường, khiến ngườita vừa nhìn đã muốn ăn ngay vàobụng.

    Tháo trâm cởi áo màn hươngấm, uyên ương quấn quýt tiếc đêmtàn. Đối với đàn ông, nữ tử có xinhđẹp đến đâu đi nữa mà trên giườngcứ đờ đẫn như con cá chết thì hứngthú cũng chẳng còn bao nhiêu.

    Trang Lạc Yên căn cứ suy tínhphải vui vẻ hưởng thụ, cùng Hoàngđế hăng hái một hồi, hai người đều

  • rất thỏa mãn đối với lần vận độngnày.

    Phong Cẩn kéo người nằm bêncạnh vào lòng mình, da thịt dướitay non mịn khác thường khiến hắnnhịn không được, tay lại di chuyển.Mùi vị của Trang uyển nghi này quảnhiên không tầm thường, lúc hànhsự khiến hắn gần như không kiềmchế được mà xong xuôi, thật sựtuyệt không thể tả, đêm nay khẩu vịcủa hắn lại được dịp tăng lên.

    Nghĩ vậy, bàn tay hắn chầmchậm lần xuống, muốn nếm lại tư vịngon miệng kia một phen.

  • “Hoàng thượng, thiếp... thực sựkhông còn chút sức lực nào rồi.”Âm thanh thẹn thùng yếu ớt khôngthể khiến Phong Cẩn dừng độngtác trên tay, ngược lại khiến hắncàng thêm thú tính, một màn điêncuồng lại bắt đầu.

    Trang Lạc Yên ôm cổ hắn, hưởngthụ sự hầu hạ từ bậc Đế vương, hípmắt vui vẻ nghĩ, quả nhiên, đàn ôngđều thích nữ tử khen mình dũngmãnh, kỹ thuật của anh chàngHoàng đế này cũng không tệ, làmnàng rất hài lòng.

    Ngoài phòng, cung nữ thái giám

  • vùi đầu im lặng, tựa như khôngnghe được động tĩnh bên trong.Cao Đức Trung là thái giám tổngquản của Hoàng đế ra hiệu cho tiểuthái giám đi chuẩn bị vật dụng tắmrửa, ngẩng đầu nhìn lầu các vắngvẻ, thầm nhủ, nếu không có gì bấtngờ, Đào Ngọc các này sẽ được náonhiệt vài ngày đây.

    Phong Cẩn liếc nhìn cô gái đãngủ mê man trong lòng mình, tâmtình vui vẻ ôm người ta ra gianngoài, bước vào bồn tắm đã chuẩnbị sẵn, nhìn những vệt hồng trênlàn da trắng ngần, khóe miệngthoáng nhếch lên.

  • “Hoàng thượng, thắt lưng thiếpđau quá!” Người trong thùng tắmlười biếng giật giật thân, kéo bàntay dày rộng xuống hông mình, bộdáng mơ mơ màng màng hiểnnhiên không hề ý thức được, hànhvi của mình đã là vô lễ trước mặtHoàng đế.

    Phong Cẩn hơi sửng sốt, lập tứcđộ cong của khóe môi càng thêm rõràng, bị nữ nhân yêu cầu xoa bópeo cũng coi như một trải nghiệmmới lạ nhỉ.

    Kỹ thuật mát xa của Hoàng đế kỳthực không tốt lắm, song được cái

  • thoải mái ở tinh thần, khiến Hoàngđế hầu hạ xoa bóp, quá là thỏa mãnhư vinh của nữ tử rồi, lòng hư vinhcủa Trang Lạc Yên được một phenthăng tận mây xanh.

    Nước vừa đủ độ ấm, lại vừa vậnđộng mạnh một trận, Trang Lạc Yênngáp một cái, mơ màng ngủ mất.

    Gần tới giờ mão, Cao Đức Trunghầu Phong Cẩn thay y phục, đâyvốn là công việc của phi tần thị tẩm,nhưng hôm nay ông ta thấy Tranguyển nghi ngủ rất say, hoàn toànkhông có khả năng tỉnh ngay, nhìnHoàng thượng rón rén đi ra như

  • thể không định đánh thức Tranguyển nghi, ông liền cẩn thận bướctới hầu thánh thượng thay đồ.

    Đi ra cửa phòng, Phong Cẩnphát hiện chỉ có hai cung nữ và mộtthái giám ở bên ngoài, không khỏinhướng mày hỏi: “Các ngươi đều làngười hầu hạ Trang uyển nghi, vậynhững nô tài khác đâu?”

    “Hồi bẩm Hoàng thượng, hầu hạthân cận bên Trang uyến nghi chỉcó ba người bọn nô tài thôi ạ.” PhúcBảo quỳ trên mặt đất thận trọng trảlời.

    Nghe vậy, lông mày Phong Cẩn

  • càng nhướng cao hơn, quay sangCao Đức Trung: “Ngươi đi nói vớiđiện Trung Tỉnh bố trí mấy nô tàiđược việc đến Đào Ngọc các, đườngđường một chủ tử lại chỉ có ba nôtài hầu hạ là sao?”

    “Vâng, thưa Hoàng thượng.”Cao Đức Trung cúi đầu nhìn chằmchằm đôi giày lụa dưới chân, nhưthể đã quen với việc phi tần nàođược sủng ái thì người đó được ưutiên rồi.

    Đợi thánh giá đi xa, Trang LạcYên vốn đang ngủ say trên giườngbỗng mở mắt, khóe môi mềm mại

  • đáng yêu thoáng cong lên.

    Đàn ông nào cũng chỉ như vậymà thôi, cho dù giỏi giang đến đâuthì trong xương tủy vẫn có khuynhhướng M(*)!

    (*) M: Viết tắt của từ Masochist, xu hướngthích bị hành hạ.

    ***

    Dựa theo quy củ trong cung, mỗiphi tần được Hoàng đế sủng hạnh,sáng sớm hôm sau phải tới thỉnhan Hoàng hậu, đôi khi Hoàng đếthương tiếc mỹ nhân cũng sẽ miễnngười đó thỉnh an. Tối qua, lúc mơ

  • mơ màng màng, Trang Lạc Yênnghe được Thành Tuyên đế nóisáng hôm sau nàng không cần đithỉnh an, nhưng nàng không phảilà Trang Lạc Yên xưa, biết rằng tạihậu cung này cậy có sủng ái củaHoàng đế mà kiêu ngạo cuối cùngsẽ không có kết cục tốt đẹp gì.Không có bản lĩnh mê hoặc lòngngười của Đát Kỷ thì đừng có họcthói hành xử của Đát Kỷ mới phải,huống chi yêu phi lừng lẫy ấy saucùng cũng chẳng được chết già.

    Cẩn thận trang điểm và ăn mặcdựa theo phục trang uyển nghi,không quá diễm lệ cũng không thể

  • quá nhạt nhòa giản đơn, bởi vì ởnơi này, cố tình khiến bản thân giảndị quá mức lại thành một kiểu cố ýnổi bật, sẽ khiến người khácchướng mắt.

    Hoàng hậu ở cung Cảnh Ương,đây cũng là nơi ở của Hoàng hậucác đời từ khi lập triều đến nay.Hoàng hậu hơn Hoàng đế một tuổi,tuy không được sủng ái nhưngHoàng đế rất tôn trọng Hoàng hậu,vậy nên địa vị của nàng trong cungkhá vững chắc, tiếc rằng Hoàng hậuchỉ sinh được một công chúa, lạimới hai tuổi đã không còn, vì vậymấy phi tần được sủng ái mới có cơ

  • hội làm mưa làm gió trong cung.

    Trong hậu cung, thất sủng thì dễ,phục sủng mới khó, cho nên khi cácphi tần thấy Trang uyển nghi tớithỉnh an Hoàng hậu, trong lòng đềucảm thấy hơi khó chịu. Rõ ràng chỉlà một người đàn bà nhan sắcchẳng có bao nhiêu, thủ đoạn gì đểlấy lại được sự chú ý của Hoàngthượng?

    “Tần thiếp bái kiến Hoàng hậunương nương, Hoàng hậu nươngnương vạn phúc kim an.” Tranguyển nghi tới không sớm khôngmuộn, coi như đúng quy củ. Hành

  • lễ xong, đại cung nữ thân cậnHoàng hậu liền bước tới nâng nàngdậy, như thể hoàn toàn quên mấtthái độ lạnh nhạt mấy ngày trước.

    “Vừa rồi tiểu thái giám hầu hạbên cạnh Hoàng thượng còn tới nóicho bổn cung, Hoàng thượng mớimiễn muội thỉnh an sáng nay thìmuội đã tới rồi, mau ngồi xuốngđi.” Vẻ ngoài cùa Hoàng hậu tuykhông thuộc hàng xuất sắc so vớicác phi tần nhưng khí chất lại đủ đểbiểu lộ uy nghi của Đế Hậu, mộttiếng cười cũng thể hiện được hiềndung độ lượng.

  • “Được Hoàng thượng và Hoànghậu nương nương săn sóc là vinhhạnh của tần thiếp, chỉ là mấy ngàynay tần thiếp chưa có dịp tới thỉnhan Hoàng hậu nương nương, tronglòng hổ thẹn vô cùng, nên hôm naymới tới quấy rầy, xin Hoàng hậunương nương đừng chê trách.”Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng,gì mà không cần thỉnh an cơ chứ,lời này sao không nói trước khinàng hành lễ ấy, chẳng qua chỉmuốn thu được cái tiếng hiền đứcrộng lượng mà thôi, vị Hoàng hậunày làm trò nhạt nhẽo quá rồi.

    “Muội có thể nghĩ như vậy khiến

  • bổn cung rất yên lòng,” Dứt lời,Hoàng hậu lại ban thưởng vài thứcho Trang Lạc Yên làm mấy vị phitần ước ao đố kị không ngớt.

    Mấy người nữ tử cùng nóichuyện rôm rả với nhau một lát,chợt nghe tiếng truyền báo của tháigiám: “Thục quý phi tới, Tô tu nghitới.”

    Trang Lạc Yên đứng lên, nhìn hainữ tử uyển chuyển đi vào. Phíatrước là một mĩ nhân tuyệt đẹp mặcchiếc váy dài màu hồng nhạt, tuổichừng hơn hai mươi, mặc dù dángngười mềm mại như liễu nhưng

  • mặt mày vẫn lộ nét ngạo nghễ quýphái, không khó nhận ra đây là mộtphi tần được sủng ái.

    Phía sau nàng ta là một nữ tửcũng có dung mạo hơn người,nhưng phong thái còn kém mộtchút, mặt mũi hai người có đôi nétgiống nhau, nhìn nàng này dườngnhư có điểm kính sợ người đi phíatrước.

    “Thần thiếp bái kiến Hoàng hậunương nương.” Thục quý phi dịudàng cụi đầu, chỉ là một động tácđơn giản nhưng cũng có thể làmthành tao nhã vô cùng khiến Trang

  • Lạc Yên thầm than trong bụng,chẳng trách nàng ấy được Hoàng đếsủng ái, nếu nàng là đàn ông cũngsẽ không kìm lòng nổi mà phải đicưng chiều báu vật này hơn mộtchút.

    Mấy người hành lễ với nhauxong, thái giám bên ngoài lại báo,Yên quý tần tới rồi.

    Từ chiêu nghi trở xuống, hầunhư các phi tần không hô phonghào mà lấy họ để xưng cùng phẩmvị, chỉ có Yên quý tần Tiết Trân Daonày được ban phong hào “Yên(*)”,có người nói ngày ấy Hoàng

  • thượng tình cờ gặp nàng ta tại rừngmai, một nụ cười thoáng qua khiếnngười kinh diễm, sau đó không lâuliền từ một mỹ nhân nho nhỏ thănglàm dung hoa, lại chẳng bao lâusau, từ dung hoa trực tiếp sắcphong quý tần, có thể thấy đượcHoàng đế sủng ái nàng ấy thế nào.

    (*) Yên: Nghĩa là tuơi đẹp.

    Cô gái mới bước vào có nhan sắccũng xấp xỉ Thục quý phi, từng cửchỉ đều lộ vẻ yểu điệu thanh thoát,việc đầu tiên khi nàng ta bước vàophòng là liếc nhìn các phi tần mộtlượt, sau đó mới tiến lên thỉnh anHoàng hậu.

  • Thái độ của Hoàng hậu đối với

    nàng ta không giống như với Thụcquý phi. Khiến Trang Lạc Yên nhìnkhông ra suy nghĩ của Hoàng hậuvới những sủng phi này, song nàngđoán, nếu không phải xuất thân củaYên quý tần hơi thấp một chút, erằng hiện tại nàng ta không chỉ làmột trắc tam phẩm quý tần nữa.

    “Hôm nay ở chỗ Hoàng hậunương nương thật náo nhiệt, hay làdo có Trang muội muội đã mấyngày không gặp này?” Đôi mắt Yênquý tần rất đẹp, khi đường nhìn rơixuống người Trang Lạc Yên thìdáng cười dịu dàng đáng yêu khác

  • thường lại khiến Trang Lạc Yênthấy lành lạnh.

    “Thưa tỉ tỉ, chính là tần thiếp.”Trang Lạc Yên đứng dậy hành lê,treo một nụ cười tươi trên môi.

    “Hôm kia nghe nói muội bịbệnh, ta lại không có thời gian rảnhtới thăm, hiện tại đã khỏe rồi nhỉ?”Yên quý tần tủm tỉm yêu kiều nhìnvề phía Thục quý phi, “Quý phi tỉ tỉnhìn một cái xem, gương mặt xinhxắn của uyển nghi muội muội đúnglà gầy rất nhiều rồi.”

    “Uyển nghi muội muội đúng làcó hơi gầy đi, tuy nói đã bình phục

  • nhưng vẫn nên điều dưỡng cho tốtmới phải.” Thục quý phi tỉ mỉ nhìnTrang Lạc Yên, lộ ý cười dịu dàngtrên mặt, giọng nói cũng êm dịunhư gió xuân, “Nếu thiếu cái gì thìcứ tới chỗ Hoàng hậu nương nươnghoặc mấy tỉ tỉ ở đây nói một tiếng,đừng khiến bản thân chịu khổnhé.”

    “Tần thiếp cảm ơn các tỉ tỉ, chỗthiếp không thiếu thứ gì, khiến cáctỉ tỉ lo lắng rồi.” Trang Lạc Yên ngồilại ghế, thầm nghĩ, mấy người nàynếu thật coi mình như muội muộithì làm sao cứ phải nhấn mạnh mộtcâu “uyển nghi muội muội” như

  • thế, chẳng qua chỉ muốn nhắc nhởmình địa vị thấp hơn các nàng,đừng có vì được sủng mà lên mặtcàn rỡ thôi.

    “Các muội hòa thuận như vậy,bổn cung cũng yên tâm. Vừa rồicung Khang An đã truyền chỉ, miễnthỉnh an hôm nay, các vị muội muộinếu không có việc gì thì quay vềđi,” Hoàng hậu nhìn một phòngđầy những mĩ nữ kiều diễm khoátkhoát tay.

    Hoàng hậu đã nói như vậy,không có vị phi tần nào dám mặtdày ở lại, nhất tề rời khỏi cung

  • Cảnh Ương, ra đến bên ngoài mớilộ ra một ít bản tính thật của mình.

    Những phi tần thành thật lạikhông hi vọng được sủng ái rờikhỏi cung Cảnh Ương liền lặng lẽra về, chỉ còn mấy người có tư tâmthì ở lại đối mặt với nhau.

    “Trang uyển nghi phục sủng,người cao hứng nhất hẳn là Trangtiệp dư rồi, ta nói có đúng không?”Giọng Mã tiệp dư không cao khôngthấp nhưng cũng đủ để mấy ngườiở đây nghe rõ mồn một. Ai chẳngbiết Trang tiệp dư vào cung sớmhơn Trang uyển nghi hai năm, mà

  • Trang uyển nghi là con chính thất,Trang tiệp dư chỉ là con gái thịthiếp. Từ khi Trang uyển nghi tiếncung chưa từng tỏ ra kính trọngngười chị gái này, hôm nay Mã tiệpdư cố ý nói vậy chẳng qua chỉ muốncả hai chị em cùng khó chịu màthôi.

    Trang tiệp dư thật không ngờmuội muội này của mình lại cóngày đứng lên được, tuy nàng tamong rằng Trang uyển nghi bị đạpxuống vũng bùn cả đời không đứngdậy nổi nhưng đây là chuyện củahai tỉ muội nàng, không đến lượt côả con gái một tri huyện tép riu như

  • Mã tiệp dữ xen vào. Nàng ta cườinhạt nhìn về phía đối thủ: “Muộimuội có thể hầu hạ Hoàng thượnghài lòng, chẳng lẽ Mã tiệp dư khôngvui?”

    Sắc mặt Mã tiệp dư lập tức thayđổi, cười lạnh một tiếng, nói: “Cácnàng quả là tỉ muội thân thiết.”

    “Tỉ muội thân thiết” mà dùng đểhình dung tình cảm hai chị emTrang thị thì quả là châm chọc,Trang Lạc Yên biết Trang tiệp dưkhông thích mình. Đương nhiên,dù là ai, phải đối mặt với một muộimuội con vợ cả ngoại trừ khuôn

  • mặt thì chẳng có gì, tính tình điêungoa bốc đồng còn suốt ngày đốiđầu với mình, thì cũng chẳng thânthiết nổi.

    Sắc mặt Trang tiệp dư trở nênkhó chịu, không thèm tiếp lời Mãtiệp dư.

    Trang Lạc Yên quay đầu nhìn Mãtiệp dư, như cười như không: “Mãtỉ tỉ vào cung nhiều năm, đối với aitrong số mấy người chúng ta màchẳng có tình tỉ muội thân thiết,phải không?”

    “Ngươi!” Mã tiệp dư trầm mặtxuống, nàng ta nay đã không còn

  • trẻ trung, thời gian vào cung cũngsớm, nhưng hiện giờ mới chỉ là mộttrắc tứ phẩm tiệp dư, mà dungnhan đã chẳng còn tươi non đượcnhư những cô gái kiều diễm tựahoa này nữa.

    “Lúc chúng ta nói chuyện, nào cóphần cho một uyển nghi nho nhỏnhư ngươi chen vào,” Mã tiệp dưlạnh lùng nhìn nàng, “Người đâu,vả miệng cho ta!”

    “Chủ tử...” Cung nữ đứng cạnhMã tiệp dư bối rối, run rẩy khôngdám ra tay.

    “Muội muội thất nghi, mong tỉ tỉ

  • thứ tội, nguyên tưởng tỉ tỉ nóichúng ta là tỉ muội thân thiết nên tamới dám tiếp lời, đâu biết tỉ tỉkhông có ý này.” Trang Lạc Yên dịudàng cúi đầu, nhìn sắc mặt Mã tiệpdư càng lúc càng lúng túng, ý cườitrên khóe miệng không đượmkhông nhạt.

    “Mới vài ngày không gặp màmiệng lưõi Trang uyển nghi này lợihại lên nhiều đấy.” Tương hiền tầnnhìn tuồng kịch phía xa xa, hạgiọng nói với Uông tần bên cạnh,“Không biết thủ đoạn có tiến bộchút nào chăng?”

  • Uông tần nhìn sắc mặt khó chịucủa Mã tiệp dư: “Thủ đoạn củaTrang uyển nghi có tiến bộ khôngthì ta không biết nhưng Mã tiệp dưnày, thời gian vào cung càng dàiđầu óc lại càng ngắn đi.”

    Ba người bọn họ vào cung cùngngày, Tương hiền tần đã là mộtchính tứ phẩm, Uông tần cũng làtòng tứ phẩm, chỉ có Mã tiệp dưnày vẫn là trắc tứ phẩm, ngẫm lạivẻ kiêu ngạo của nàng ta ba nămtrước khi còn được sủng ái, khóemiệng Uông tần lộ một nét cườitrào phúng.

  • Mã tiệp dư đương nhiên khôngthể để nô tài của mình vả miệngTrang Lạc Yên, đừng nói đây vẫn làtrước cửa cung Canh Ương, dùđang ở nơi khác, một tiệp dư sai nôtài vả miệng một uyển nghi mớinhận ơn vua, đó là đố kị vô đức, tựchuốc lấy phiền toái vào thân màthôi.

    Mã tiệp dư tuy có hơi ngu dốtnhưng không đến mức hoàn toànkhông biết suy nghĩ, nàng ta rấtnhanh đã thanh tỉnh trở lại, âm độclườm Trang Lạc Yên một cái, quayngười dẫn cung nữ bỏ đi.

  • Những phi tần đang muốn xemkịch thấy vậy cũng tốp năm tốp barời bước, trong chốc lát, chỉ còn trơlại Trang tiệp dư với Trang Lạc Yên.

    “Lúc muội muội sinh bệnh đãrất nhớ nhung tỉ tỉ đấy.” Ý cười củaTrang Lạc Yên chỉ dừng ở môi màchẳng thể vào đến mắt, ngày ấy chủnhân thân thể này hành xử khiếnHoàng hậu bất mãn, sợ là Trangtiệp dư cũng góp một phần cônglao.

    Trang tiệp dư nhìn thẳng vàomắt Trang Lạc Yên, đôi mắt này rấtđẹp, đẹp đến mức khiến nàng ta

  • thấy chướng mắt, bèn cười khẩymột tiếng, vịn tay cung nữ Tà Vũ,lạnh lùng nói: “Muội muội cần gìphải như vậy.” Nàng ta vào cungsớm hơn muội muội hai năm, chỉ vìlà con thị thiếp mà cố gắng bấy lâuvẫn chỉ dừng lại ở vị trí một tiệp dưnho nhỏ, mà muội muội kiêu căngnày, chẳng qua nhờ thân phận conchính thất, tiến cung liền đượcphong trắc ngũ phẩm quý cơ, đượcsủng hạnh một đêm lại tấn phongtòng ngũ phẩm uyển nghi, chẳngkém nàng bao nhiêu.

    Nói là không cam lòng cũngđúng, là hận cũng phải, Trang Uyển

  • Thanh thật sự mong muốn vị muộimuội này thất sủng bị đày vào lãnhcung, thậm chí mong nàng ta cứ thếlẳng lặng biến mất khỏi hậu cungnày. Nhưng Trang Lạc Yên rõ ràngđã thất sủng, rõ ràng đã làm Hoànghậu không ưa, vì sao chỉ sau mộtđêm lại được sủng ái, ngay cả tháiđộ của Hoàng hậu với nàng ta cũngthay đổi?

    Bởi vì nàng ta có vài phần xinhđẹp hơn mình? Hay bởi vì nàng talà con chính thất?!

    Trang Lạc Yên nhìn ra hận thùtrong mắt Trang tiệp dư bèn rũ mắt

  • xuống, vươn tay cho Vân Tịch đỡ:“Hôm nay muội muội hơi mệt, xinphép đi trước một bước.”

    Nhìn đoàn người Trang Lạc Yênđi xa, Trang tiệp dư mới âm trầmhỏi: “Bên Đào Ngọc các có tin gìkhông?”

    “Chủ tử, nghe nói...” Tà Vũ nhỏgiọng, “Sáng nay thái giám tổngquản Cao Đức Trung tự mình đếnđiện Trung Tỉnh chọn sáu nô tàiđược việc đưa tới Đào Ngọc các,nghe nói là do Hoàng thượng lolắng nô tài ở Đào Ngọc các quá ít,khiến Trang uyển nghi chịu thiệt

  • thòi ạ.”

    “Thiệt thòi?!” Trang tiệp dư cườinhạt, “Uyển nghi nào mà chẳng cóngần ấy nô tài, tới nàng ta lại thànhthiệt thòi? Lời vừa ra khỏi miệng,Trang tiệp dư cũng cảm thấy khôngổn, gắng gượng đè nén nỗi khóchịu trong lòng, quay về nơi ở củamình.

    “Chủ tử, tiểu thư nàng ấy…”

    “Vân Tịch, nàng ấy không phảitiểu thư của nhà họ Trang, em chớquên.” Trang Lạc Yên cười khẽ,trong hậu cung này có thể có thứ

  • gọi là “tình chị em” sao?

    “Hoàng thượng, hôm nay có lậtthẻ bài không ạ?” Cao Đức Trungdẫn thái giám của nội thị giám vào,thấy Hoàng đế đang vùi đầu phêtấu chương liền vội hạ giọng hỏi

    Tay cầm ngự bút thấm mực đỏcủa Phong Cẩn thoáng dừng lại,nhìn lướt qua thẻ bài trên khay, bàntay vươn về phía một thẻ bài bằngngọc, trên đó khắc: “Cung AnThanh Thục quý phi Tô thị NhụyTử”, đầu ngón tay vừa chạm đếnchất ngọc lạnh lẽo, đột nhiênngừng lại, chuyển hướng lật một

  • thẻ bài bằng gỗ.

    Cao Đức Trung nhìn thẻ bài,thấy Hoàng đế lại cúi xuống xemtấu chương bèn dẫn thái giám nộithị ra ngoài.

    “Truyền khẩu dụ của Hoàngthượng, tối nay Đào Ngọc các thắpđèn.”

    Chương 2

    Chuyện Hoàng đế lần thứ hai lật

    thẻ bài của mình không khiến

  • Trang Lạc Yên bất ngờ, dù sao nàngcũng đã dốc sức một phen, nếu vịHoàng đế này chơi cùng mình mộtđêm rồi ném ra khỏi đầu thì cónghĩa là từ nay về sau mình đừnghi vọng có thể ngẩng mặt ở nơi này.

    Tối nay Thành Tuyên đế tới sớmhơn hôm qua gần một canh giờ,mặc chiếc áo bào lụa mềm thêurồng bằng tơ vàng, tóc được buộctrong kim quan(*) chạm song longphun châu, nhìn cũng ra dáng lắm.

    (*) Kim quan: Một trong bốn loại vật trangsức đội đầu của nam giới thời cổ đại (thườnggọi là “Đầu y”), là loại mũ dùng để búi tóccủa giới quý tộc.

  • Trang Lạc Yên không mặc loại

    váy bó eo như tối qua mà diện mộtchiếc váy lụa mỏng rộng, làn váydài mềm mại chấm đất khiến nàngtrông tha thướt xuất trần.

    “Nghe nói hôm nay nàng vẫn tớicung Cảnh Ương thỉnh an?” PhongCẩn ngồi trên ghế có đệm mềm,trong tay là một tách trà nóng bốchơi nghi ngút.

    “Hoàng thượng yêu thươngthiếp, thiếp rất vui, chỉ là từ trướcđến nay Hoàng hậu nương nươngđối đãi nhân hậu với các tỉ muội,thiếp sao có thể không đến thỉnh

  • an.” Trang Lạc Yên nói đến đó, áynáy cười, “Thời gian đầu mới tiếncung không hiểu chuyện, cũng từngthất nghi trước Hoàng hậu nươngnương, may mà người không tráchtội, có điều giờ ngẫm lại, trong lòngthiếp vẫn thấy thẹn.”

    “Nàng có thể biết sai, khôngkiêu ngạo là rất đáng quý.” PhongCẩn ngẩng đầu nhìn Trang Lạc Yênmột chút, thấy nàng tóc đen phủ vaimềm, thật sự rất hấp dẫn, bèn vươntay ôm đặt lên đầu gối, vuốt nhẹmái tóc nàng, cảm giác mềm mượttrên tay khiến hắn thư thái vô cùng,“Ái phi tuổi còn nhỏ đã hiểu những

  • điều ấy, trẫm rất yên lòng.”

    “Hoàng thượng thích là tầnthiếp vui rồi.” Người con gái ngồitrên đầu gối Đế vương không hềcảm thấy bất an, ngược lại còngiống như những nữ tử bìnhthường ỷ lại phu quân mà ôm lấy cổPhong Cẩn, ngẩng đầu mở to cặpmắt đẹp, niềm hân hoan trong mắthiện ra rõ ràng, “Sau này tần thiếpsẽ chú ý hơn nữa.”

    Phong Cẩn nhìn vào đôi mắt ấy,trái tim thoáng xao xuyến một chút,nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắclỗi nhịp mà thôi, hắn lại mỉm cười

  • vuốt ve làn da non mềm trên mánàng, “Nàng là ái phi của trẫm,trẫm chiều chuộng nàng một chútcũng không sao.”

    Khi còn cưng chiều thì nàngchính là vầng trăng vằng vặc trêntrời, mà khi đã chán ghét nàng thì,chỉ sợ ngay cả thềm đá trước cửacung Kiền Chính, nàng cũng khôngbằng. Trang Lạc Yên cười cười, népvào lòng Thành Tuyên đế, giấu đisự nhạo báng trong mắt, những kẻlàm Hoàng đế cứ luôn nói mình“nhất ngôn cửu đỉnh”, nhưngnhững nữ nhân trong hậu cung cóai không bị quân vương “nhất ngôn

  • cửu đỉnh” ấy lừa.

    Ôm người trong lòng đi tớigiường, lại một phen thể nghiệmhương vị mây mưa giao hòa, lênnúi ngắm tiên.

    Hậu cung có rất nhiều nữ tử,Phong Cẩn cũng từng “nếm” rấtnhiều nữ tử đặc biệt, nhưng nàngTrang uyển nghi này thực sự xứngvới hai chữ “mỹ vị”. Phong Cẩnvươn hai tay cho cung nữ thái giámquỳ trước mặt mình chỉnh lại triềuphục. Người trên giường vẫn đangngủ say, chẳng có chút xíu cảm giácđối với những động tĩnh trong

  • phòng, khóe miệng còn mang theonụ cười hạnh phúc.

    Khi triều phục đã sửa sang xong,Phong Cẩn đột nhiên nhấc chânbước tới bên giường, cúi đầu nhìngương mặt say ngủ trong bình yêncủa mĩ nhân, tâm tình vui vẻ nói:“Đào Ngọc các Trang thị từ khi tiếncung dịu dàng đoan trang, phẩmtính thanh cao, rất vừa ý trẫm, nayđặc biệt tấn phong lên tần, phonghào... Chiêu.”

    Cao Đức Trung đứng phía saugiật mình cả kinh, Trang uyển nghinhanh chóng tấn phong thành

  • “tần” như thế đã khiến ông vừanghi hoặc vừa kinh ngạc, huống chilại thêm phong hào này...

    “Cao Đức Trung, đưa ý chỉ nàythông báo các cung, năm ngày saulà ngày lành, bảo điện Trung Tỉnhchuẩn bi lễ sắc phong.” Phong Cẩnhôn nhẹ lên giữa hai hàng lông màycủa Trang Lạc Yên rồi quay ngườibước ra ngoài.

    “Bẩm vâng.” Cao Đức Trungkhông dám nhìn người trêngiường, trong lòng đã khiếp sợ vôcùng, chỉ mới hai đêm thôi, Hoàngthượng quả thực sủng ái Trang

  • uyển nghi... à không, Chiêu tần,đến như vậy, thực sự khiến ông bấtngờ, cũng thấy được Chiêu tần nàyrất có tâm kế.

    “Thuyết văn(*) có nói, chiêu,nghĩa là ánh sáng mặt trời. Từ nàycó ý tươi sáng, đẹp đẽ, người bìnhthường không được dùng đến, nayHoàng thượng dùng từ này làmphong hào...” Hoàng hậu lần phậtchâu trong tay, động tác dường nhưnhanh hơn ngày thường một chút,“quả thực là có lòng với Trang thị.”

    (*) Thuyết văn: Chính là thuyết văn giảitự. Cuốn tự điển nguyên chữ Hán, cũng là

  • cuốn tự điển đầu tiên xếp chữ theo các bộ thủdo Hứa Thận thời Đông Hán biên soạn.

    Trong lòng Hoàng hậu lúc nàythực sự rất kinh hãi, Trang thịchẳng qua mới chỉ được thánh sủnghai ngày đã từ “uyển nghi” thănglên “tần”, tuy chỉ là một tòng tứphẩm nhưng lại có phong hào“Chiêu”, các phi tần cùng bậc gặpnàng ta cũng phải kiêng dè vàiphân. Huống chi, bên dưới “phi” ,còn có ai ngoài Yên quý tần cóphong hào?

    Trang Lạc Yên này tấn chức quảgiống với Yên quý tần trước đây,thật khiến nàng không ngờ đến,

  • nếu biết trước có ngày này, hồi đónàng nên...

    “Bẩm Hoàng hậu nương nương,nô tì nghe nói nô tài ở cung KiềnChính mang rất nhiều đồ chơi quýgiá tới chỗ Trang... Chiêu tần rồi ạ.”Hòa Ngọc từ ngoài cửa bước vàonói khẽ bên tai Hoàng hậu.

    Hoàng hậu nghe vậy liền sửngsốt, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đãnhư vậy, cung Cảnh Ương củachúng ta cũng nên chuẩn bị lễ vậtđưa tới mới phải.”

    Hòa Ngọc nghe Hoàng hậu nói,cúi đầu lui ra ngoài.

  • Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, tay

    lần phật châu, bụng nghĩ, vốntưởng Hoàng thượng chẳng nhiềuthì ít có thích Chiêu tần này, nhưngxem ra cũng chỉ coi là món đồ chơimà thôi, hôm nay sủng ái, ngày maichẳng biết đã quẳng đến góc nàorồi.

    Thân là Đế vương, nếu thực lòngthích một người, sao nỡ để ngườiấy chỉ đứng ở một phân vị “tần”nho nhỏ mà lại phải gánh sự ghenghét của bao người khác, như vậycó thể thấy, Hoàng thượng chưathực lòng yêu thích, chẳng qua thấycó điểm thú vị thì muốn đùa vui vài

  • ngày mà thôi.

    Điều duy nhất khiến nàng bấtmãn, đó là phong hào kia. Phonghào ấy cho thấy, Hoàng thượng tuykhông có bao nhiêu chân tình vớiChiêu tần nhưng cũng có đôi phầnyêu thích, hiện giờ nàng nên rộnglượng với nàng ta thì hơn.

    Đủ loại đồ chân quý và tơ lụa đổvào Đào Ngọc các như triều lên, phitử cung này, tiệp dư cung kia, bấtkể được sủng ái hay không, lúc nàyđều phái người tặng lễ, tỏ ý chúcmừng Trang Lạc Yên tấn phong,mặc dù trong lòng những người

  • này đều ghen ghét đến nỗi muốnlột da nàng.

    Trang Lạc Yên nhìn các loại đồvật quý giá khắp phòng, ngắmnghía một viên Đông châu lớn cóchất lượng cực tốt, nghe Phúc Bảođọc từng danh mục quà tặng, ngápmột cái: “Phòng trong thay mấymón đồ Hoàng thượng mới ban,còn những thứ khác thì ghi vàodanh sách rồi nhập kho đi.” Nóixong, liếc nhìn Phúc Bảo, “Phân loạicẩn thận nhé, đừng để xảy ra sự cốgì.”

    Phúc Bảo hiểu ý, hành lễ rồi lui

  • xuống.

    “Chủ tử, hôm nay trời khá đẹp,người có muốn ra ngoài đi dạo mộtlát không ạ?” Thính Trúc bóp châncho Trang Lạc Yên, cẩn thận hỏi.

    “Lúc này ta mà ra ngoài chẳngphải muốn khiến cho chủ tử cáccung ghen tị hay sao?” Trang LạcYên lười biếng tựa vào lưng ghế,“Các em nói cho những người khác,nếu có ai ỷ vào ta mà làm chuyệnkiêu căng phách lối ở bên ngoài thìphạt ba mươi trượng rồi đuổi khỏiĐào Ngọc các, chỗ này của ta khôngthu lưu những kẻ tính khí hơn

  • người.”

    “Nô tì biết ạ.” Thính Trúc cẩnthận đáp lại một câu, thấy TrangLạc Yên đã nhắm mắt dưỡng thầnbèn không lên tiếng nữa.

    Lúc này, trong cung không biếtcó bao nhiêu người nghiến răng,đập đồ. Nhưng dù vậy, đợi đến khigặp mặt, nhất định vẫn nói cười vuivẻ, thêu một bức tranh tình tỉ muộithân thiết.

    ***

    Trong cung Cảnh Ương, các phitần lớn nhỏ ngồi với nhau, ai nấy

  • đều nói cười tươi tắn, chỉ có điều,trong cười đẹp như hoa ấy lànhững cây kim sắc lạnh.

    Nếu hỏi trở thành “tần” có gì bấtđồng so với trước thì câu trả lời củaTrang Lạc Yên là, thời gian phảihành lễ ở trong cung ít đi. TrangLạc Yên phát hiện tuy hậu cungkhông ít “nhân viên” nhưng số“nhân viên cao cấp” lại khôngnhiều. Thành Tuyên đế kế vị rấtsớm, từ năm mười tám tuổi đăngcơ đến nay đã gần mười năm, hậucung cũng chỉ có ngần ấy nữ tửtừng được lâm hạnh, nghiêm túcmà nói, không tính là nhiều.

  • Nàng nhớ đến Lưu Tử Nghiệptrong chính sử, mới làm Hoàng đếcó hai năm ngắn ngủi, hậu cung đãcó đến vạn phi tần. So với ông vua�