ph n 1 d - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy...

28
Tác Gi: Hng Kim TING GI PHÙ SA PHN 1 Dòng người kt xe chen chúc nhau như mc ci. Diu Hng lo lng đưa mt nhìn xung quanh, ri li nhìn lên bu tri cao hãy còn đang u ám mt màu mây xám xt mà lòng càng thp thm không yên. Cô but ming nói lép nhép: - Quái, tri mưa mà người đâu cũng lm thế này? - Thì người va đụt mưa chy ra! Chđâu. Khi tht lên xong Diu Hng mi git mình vì scó người nghe, bi vì mt thành phđông dân cư và nhn nhp như Sài Gòn thì đây là chuyn bình thường, vli hôm nay li là chiu thby. Thế nhưng đã không kp ri, có người đã nghe, và cái ging châm chc mi đáng ghét làm sao. Diu Hng quay li phía sau trng mt toan sng s, nhưng thc tình cô không hbiết tiếng nói va phát ra đó là ca ai, nên làu bàu mt mình: - Đúng là bxui xo! Nhưng cô cũng thm cho rng người nnói đúng, vì cơn mưa chưa dt hn mà nhng người đi b, đi xe honda và đi xe đạp đã túa ra đầy cđường, hình như ai cũng chmong được đi trước đi nhanh c, cho nên vic nước ngp nhng chiếc xe du lch lù lù, chướng vướng cn trtrước mt, ri nhng chiếc honda máy bnước ngp "bô" không nđược đã khiến nhiu phương tin khác phía sau dù di chuyn được vn btrì hoãn. Nhưng thôi, cô khng thđứng đây để ngm dòng người hn tp này, mà cô phi đến nhà hàng cho kp gilàm vic. Nghĩ đến công vic ca mình, Diu Hng vi vã cva chen, va nhích ttchiếc xe đạp, Diu Hng chmong mau được thoát ra khi dòng xe “đang bùn tc” này. Bi vì cô còn phi cuc mt đon đường khá xa na mi đến chlàm. Li thy có mt vài người đàn ông lc lưỡng đã giơ chiếc xe đạp ca mình lên cao để có thđi trước được, nhưng Hng thì biết mình không làm thế ni, và cô cũng không thxăn qun li bì bõm ging h... tính sao đây? - Cô ơi, đạp nhm chân tôi ri: - Xin li! - Cô ơi, lui chiếc xe li chút, cô quết cvào người tôi nè. - Cô này đâu ngoài sau mà chen dvy. www.vuilen.com 1

Upload: others

Post on 30-Aug-2019

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

PHẦN 1

Dòng người kẹt xe chen chúc nhau như mắc cửi. Diệu Hằng lo lắng đưa

mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên bầu trời cao hãy còn đang u ám một màu mây xám xịt mà lòng càng thấp thỏm không yên. Cô buột miệng nói lép nhép:

- Quái, trời mưa mà người ở đâu cũng lắm thế này?

- Thì người vừa đụt mưa chạy ra! Chớ ở đâu.

Khi thốt lên xong Diệu Hằng mới giựt mình vì sợ có người nghe, bởi vì ở một thành phố đông dân cư và nhộn nhịp như Sài Gòn thì đây là chuyện bình thường, vả lại hôm nay lại là chiều thứ bảy. Thế nhưng đã không kịp rồi, có người đã nghe, và cái giọng châm chọc mới đáng ghét làm sao.

Diệu Hằng quay lại phía sau trừng mắt toan sừng sộ, nhưng thực tình cô không hề biết tiếng nói vừa phát ra đó là của ai, nên làu bàu một mình:

- Đúng là bị xui xẻo!

Nhưng cô cũng thầm cho rằng người nọ nói đúng, vì cơn mưa chưa dứt hẳn mà những người đi bộ, đi xe honda và đi xe đạp đã túa ra đầy cả đường, hình như ai cũng chỉ mong được đi trước đi nhanh cả, cho nên việc nước ngập những chiếc xe du lịch lù lù, chướng vướng cản trở trước mặt, rồi những chiếc honda máy bị nước ngập "bô" không nổ được đã khiến nhiều phương tiện khác ở phía sau dù di chuyển được vẫn bị trì hoãn. Nhưng thôi, cô khổng thể đứng đây để ngắm dòng người hỗn tạp này, mà cô phải đến nhà hàng cho kịp giờ làm việc. Nghĩ đến công việc của mình, Diệu Hằng vội vã cố vừa chen, vừa nhích từ từ chiếc xe đạp, Diệu Hằng chỉ mong mau được thoát ra khỏi dòng xe “đang bị ùn tắc” này. Bởi vì cô còn phải cuốc một đoạn đường khá xa nữa mới đến chỗ làm. Lại thấy có một vài người đàn ông lực lưỡng đã giơ chiếc xe đạp của mình lên cao để có thể đi trước được, nhưng Hằng thì biết mình không làm thế nổi, và cô cũng không thể xăn quần lội bì bõm giống họ... tính sao đây?

- Cô ơi, đạp nhầm chân tôi rồi:

- Xin lỗi!

- Cô ơi, lui chiếc xe lại chút, cô quết cả vào người tôi nè.

- Cô này ở đâu ngoài sau mà chen dữ vậy.

www.vuilen.com 1

Page 2: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Diệu Hằng lúng túng, chỉ còn biết nói hai tiếng “xin lỗi” luôn miệng. Nhưng nhờ thế mà Hằng cũng đã thoát được cánh kẹt xe đông đúc này, cô phải đạp nhanh hơn nữa nếu không thôi trễ giờ làm mất.

Hoàng Kha hụ ga và nhấn kên inh ỏi, chiếc mô tô to kềnh của anh chồm lên lao vút, đối với anh thật là vất vả khi phải chịu trận kẹt xe thế này. Và anh sẽ còn vất vả hơn nữa nếu tới trễ... Loan Anh sẽ cằn nhằn, mè nheo cha mà phải biết... Hoàng Kha sợ những lời “ca du dương” đó lắm nên anh phóng cho thật lẹ.

Một câu cằn nhằn:

- Chạy ẩu vậy “ông nội”?

Hoàng Kha giật mình, vội giảm tay ga, anh kịp nghĩ ra rằng đường không phải chi có mình anh, dù sao cũng phải tôn trọng người khác.

Còn Diệu Hằng như để hết tâm trí vào đôi chân nhấn trên chiếc pê đan mà trong đầu chỉ có một điều là thầm trách cơn mưa đột ngột, và cảnh kẹt xe vừa rồi, thật là tai hại với cô, tiếng xe rú bất ngờ phía sau khiến Hằng giựt mình ra khỏi dòng suy nghĩ và cô loạng choạng tay lái, trong khi chiếc mô tô cũng đang lạng qua, lách lại thế nào mà cả hai va quẹt vào nhau.

- Ối… ối… á… á…

Miệng la theo phản xạ, và hình như toàn thân người của Diệu Hằng cũng theo một phản xạ, cô nhào xuống khỏi xe và xô chiếc xe đạp đánh lầm xuống đường.

- Nì, cái ông tê, răng chạy đi mô dữ rứa?

Một lần nữa, sự phản xạ đã khiên Diệu Hằng bật thốt lên giọng Huế tự nhiên của mình.

- Xe tui đứng chình ình đầy nì, tui mô có đi mô.

Tức khí vì bị gã đàn ông nhạo lại, Diệu Hằng gây sự ngay:

- Đường phố lưu thông, ông báo cho xe đứng chình ình, bộ muốn gây ách tắc giao thông à?

Hoàng Kha cười cười:

- Đó, như vậy là cô cũng công nhận là xe tôi đứng chình ình rồi đúng không?

- Hừ! Tôi chỉ...

www.vuilen.com 2

Page 3: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Như thế là tôi đâu có va vào xe cô đâu, mà do xe cô cố tình quẹt vào xe tôi đấy nhé!

Diệu Hằng tức anh ách, nhưng quá tình lúc nãy do quýnh quáng, cô đã xô ngã chiếc xe đạp của mình thật, nên giờ đâu thể "đổ thừa'' cho hắn ta được, nhưng nếu bây giờ tự động dựng xe mình lên để đi thì Diệu Hằng cũng cảm thấy quê quá, cô tìm cách bắt bí:

- Nì, ông đừng có cậy thế mà ức hiếp người sức yếu thế cô nghe.

- Trời, tôi có đánh đấm gì đâu mà cô cho là ức hiếp?

- Đàn ông răng mà lẽo lự quá đi. Tui không biết... bây chừ ông bắt đền cho tui đi.

- Bắt đền như thế nào nè?

- Thì đền... - Diệu Hằng lại lúng túng chưa tìm ra được câu trả lời, khi anh chàng nọ vẫn giả vờ trêu chọc.

- Đỡ cô lên xe? Hay là xem xét giùm trên cơ thể cô có bị trầy sướt chỗ nào không?

Giận đến nghẹn lời, giận chỉ muốn khóc mà thôi. Diệu Hằng thầm rủa gã đàn ông vô duyên nhất trần đời này. Nước mắt Diệu Hằng mặc tình tuôn rơi, trong khi gã đàn ông cũng mặc nhiên và vô tình mà đề máy chiếc xe vọt thẳng. Quẹt ngang những dòng nước mắt ấm ức, Hằng mới hay rằng nãy giờ mình xử sự quá hiền, dù sự va chạm thế nào thì phần lỗi vẫn nghiêng về người đi xe lớn cơ mà. Như vậy là chính hắn ta, dù có lơ đễnh nhưng cũng tại tiếng động cơ gầm rú nên cô mới giựt mình phản xạ... và hắn ta cũng lách qua lách lại mới xảy ra cớ sự này. Nhưng dù thế nào thì bây giờ người lãnh đủ vẫn là Hằng, cô hốt hoảng khi nhận ra thành phố đã lên đên tự khi nào rồi… đã trễ bây giờ lại càng thêm trễ.

Đèn hoa giăng rực rỡ trong khuôn viên nhà hàng Nhất Dạ Vương, đặc biệt là những chùm đèn ngũ sắc treo trên sân thượng, chúng nhấp nháy trông như những chiếc cầu vồng, nhưng dường như với Loan Anh, sự "nhấp nháy" trong lúc này chỉ càng làm tăng thêm sự sốt ruột trong nàng mà thôi, nhất là khi nghe tiếng mẹ hỏi:

- Loan Anh à. Nó vẫn chưa đến hả?

- Dạ chưa mẹ à!

- Sao kỳ vậy? Đã trễ gần hai mươi phút rồi.

Loan Anh thở nhẹ:

www.vuilen.com 3

Page 4: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Giờ tính sao hở mẹ? Tiếp tục chờ? Hay là...

- Chắc phải chờ, vì đây là buổi tiệc dành cho nó. Nhưng e là để khách khứa chờ đợi quá lâu, để mẹ vào hỏi ba con xem. Loan Anh này, có khi nào...

Loan Anh giãy nảy;

- Không, không khi nào! Nhất định Hoàng Kha sẽ đến mà mẹ! Dù không biết mục đích buổi tiệc này gia đình ta tổ chức cho anh ấy, nhưng con tin Hoàng Kha nhớ lời hẹn... mẹ đừng nói mà con thế mà nóng ruột.

Ông Thái nghe được cuộc đối thoại của vợ con cũng chen vào:

- Chẳng phải một mình con nóng ruột đâu con gái ạ! Ba cũng như đang ngồi trên đống lửa đây.

Loan Anh nũng nịu:

- "papa'' con xin lỗi, vì đã làm các thượng khách của “papa” phải chờ đợi thế này.

Ông Thái chậc lưỡi:

- Kể ra điều này cũng có hơi phiền vì khách của ba toàn là giới thượng lưu có tiếng tăm, nhưng ba nghĩ rằng rồi họ cũng sẽ không phiền khi biết chàng rể tương lai của ba chẳng những là một doanh nghiệp trẻ, mà còn là một Việt kiều yêu quê hương đất nước nên đã về quê hương để lập nghiệp.

Loan Anh khôn khéo:

- Nếu vậy chúng ta không nên để sự mất thiện cảm cho anh Kha ngay từ buổi đầu ba nhỉ.

- Con gái ba thông minh lắm.

- Nhờ thừa hưởng được cái “gien” của ba đó.

Ông Thái dí dỏm:

- Tất nhiên, vì nếu con mà ngu dốt thì ba phải hỏi lại mẹ con đó.

Bà Thái nguýt chồng:

- Hừ, khách khứa đầy ra đó mà hai cha con còn đùa được, xem chừng chúng ta nên nhập tiệc trước rồi tuyên bố sau đi…

Lời nhắc nhở chừng như có tác dụng ông Thái phụ họa:

www.vuilen.com 4

Page 5: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Phải đấy! Có lẽ phải “tuyên bố” nhập tiệc rồi con gái ạ!

Loan Anh vâng dạ, cô nàng kiêu hãnh đi lướt qua những dãy bàn kê sát ở một góc, vì dạ tiệc ở đây được tổ chức theo kiểu buffet nên bàn ghế không được xếp nhiều, Loan Anh ra hiệu cho mọi người như ngầm bảo tất cả đã sẵn sàng thì cũng là lúc "mục tiêu" của Loan Anh đã xuất hiện.

Mắt Loan Anh sáng rỡ, sáng hơn cả những, chùm đèn pha lê trong căn phòng này nữa. Cô tiến về phía "mục tiêu" của mình ngọt giọng:

- Hoàng Kha à, sao anh đến trễ vậy? Anh có biết là nãy giờ em bồn chồn...

Đưa tay vuốt vuốt lên mái tóc hãy còn đẫm nước mưa, Hoàng Kha cắt lời Loan Anh:

- Anh biết! Anh biết! Nhưng xin lỗi...

Loan Anh giơ ngón tay thon dài lên miệng Hoàng Kha suỵt khẽ:

- Em sẽ bắt anh giải thích về ''ngàn lẻ một" lý do đó sau bây giờ anh phải "tân trang" lại mình một chút, vì hôm nay nhân vật chính là anh.

Kha ồ lên ngạc nhiên, thì Loan Anh đã rất mau mắn và cũng rất âu yếm khi dùng chiếc khăn lạnh để lau mặt và lau tóc cho anh, bàn tay Loan Anh dừng lên chiếc cổ bâu áo sơ mi của Kha, cô chợt kêu lên:

- Ơ, sao anh lại sơ mi đơn giản như thế này?

Kha cười:

- À, tại vì anh đi mô tô nên không thể đóng bộ veston trịnh trọng được.

- Theo em.

- Đi đâu?

- Thay âu phục, may là em đã chuẩn bị sẵn cho anh. Nhanh nhanh đi Kha...

Trong khi ông bà Thái phân trần và nói những lời gì đó với các vị khách của mình, thì Loan Anh đã cặp tay kéo Kha đi mà không kịp cho anh có phản ứng.

Hoàng Kha nhăn nhó khi Loan Anh trao cho anh bộ veston màu đỏ sẫm, đúng ra là màu hổ phách thật là nổi, Kha kêu lên:

www.vuilen.com 5

Page 6: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Loan Anh à, em có nhầm không? Tiệc của em thì anh đâu cần phải "nổi đình nổi đám" như vậy chớ?

Loan Anh giọng bí mật:

- Đừng có thắc mắc nữa mà, rồi anh sẽ biết ngay tức khắc khi bước ra.

- Nhưng màu này...

- Sẽ rất hợp và xứng với vị trí cửa anh hôm nay, anh phải là người nổi bật.

Lắc đầu nhưng Hoàng Kha vẫn phải chiều theo ý của Loan Anh một cách bất đắc dĩ, trong thâm tâm anh cũng đang thắc mắc và để sẵn một câu hỏi to tướng.

- Kính thưa quí vị! Thành thật xin lỗi vì đã phí phạm thời gian quý báu của quí vị. Nhưng vì buổi tiệc hôm nay gia đình tôi chỉ là người gián tiếp, nên đã không khai tiệc theo đúng thời gian qui định. Một lần nữa xin thành thật xin lỗi. Còn bây giờ xin tuyên bố lý do khai tiệc vì nhân vật chính đã có mặt, giới thiệu với quí vị, Hoàng Kha - một kỹ sư xây dựng vừa ở Úc về, và cũng sẽ là chàng rể tương lai của tôi. Chúng ta cùng nâng ly để chắc mừng tiệc sinh nhật vui vẻ.

Sau một tràng giới thiệu dài dòng nhưng có vẻ trịnh trọng của ông Thái là những tràng pháo tay vang lên rào rào.

Không để cho Hoàng Kha phải ngơ ngác trước điều bất ngờ này, Loan Anh mau mắn kéo tay chàng đến bàn tiệc với chiếc bánh sinh nhật ba tầng thật to vừa được mang ra.

- Chúng mình thổi nến đi anh!

Hình như Hoàng Kha thấy mình quá thụ động khi anh cùng cô vừa chúm môi thổi tắt những ngọn nến hồng trên chiếc bánh, cùng cầm con dao cắt chiếc bánh. Những tiếng vỗ tay vẫn rào rào và tất cả cùng hát vang: "Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday..."

Là người hoạt bát, ăn nói lưu loát đến cỡ nào đi chăng nữa nhưng khi đứng trước tình thế bị động này, thì Hoàng Kha cũng phải trở thành người thụ động. Loan Anh lại tự nhiên như cô gái tây cô điệu đàng hôn lên má của Kha bằng ánh mắt tình tứ:

- Chúc sinh nhật lần thứ hai mươi tám của anh.

- Cám ơn em.

- Cám ơn suôn thôi à?

www.vuilen.com 6

Page 7: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Hoàng Kha hôn phớt nhẹ lên gương mặt Loan Anh một cách máy móc, giọng anh khẽ khàng lẫn trách móc:

- Anh cảm thấy lúng túng quá vì sự bất ngờ này.

- Có bất ngờ mới thú vị, mới đặc biệt chứ anh?

Hoàng Kha vẫn còn khó chịu:

- Trái lại anh chẳng thấy thú vị mà hình như bị "quê", anh tưởng chừng bị ê mặt vì tiệc sinh nhật của mình nhưng để cho người khác tổ chức.

- Đừng nghĩ lạc hậu như vậy chứ anh? Đây chỉ là thành ý của gia đình em.

Rồi cô nắm tay anh thân mật kéo đi:

- Đi với em đến chào các vì khách của ba, rồi chúng ta khiêu vũ... cảm giác khó chịu gì đó sẽ tiêu ngay thôi mà.

Loan Anh cố tình cặp tay và tựa sát vào người Hoàng Kha như một đôi uyên ương trong ngày hôn lễ vậy. Cánh tay trần mịn màng của Loan Anh và mùi nước hoa sức nức cứ như chập chờn, lảng vảng trước mặt Hoàng Kha, để cho anh hiểu ra rằng giờ phút này mình không thể làm gì khác đi được với mọi việc đã sắp xếp trước cả rồi.

Buổi tiệc càng lúc càng bắt đầu náo nhiệt và rôm rả hơn. Những tiếp viên đều mặc đồng phục màu trắng đi tới lui nhanh như những con thoi và cũng rất đều đặn. Hoàng Kha cau mày khi anh vừa nhìn về lực lượng đồng phục trắng đó, Loan Anh không thấy cử chỉ đó của anh, cô nũng nịu:

- Chúng mình "mở màn khiêu vũ" nha anh.

- Loan Anh à! Tí nữa đã... hay là em có thể mời những người bạn của em.

- Anh Kha, anh sao vậy?

- Không có gì?

Kha thả cánh tay mình ra khỏi bàn tay Loan Anh, toan bước đi.

- Để anh đi tìm tí gì uống cái đã.

Loan Anh nhanh nhẹn ngoắt một người hầu bàn đứng gần đấy, nhưng Hoàng Kha ngăn lại:

- Anh tự đi lấy được rồi, vả lại anh muốn pha cho hợp khẩu vị của mình.

www.vuilen.com 7

Page 8: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Hoàng Kha đi nhanh đến chỗ nhóm tiếp viên đang đứng, gần như tất cả đều nở nụ cười trên môi và gật đầu như khẽ chào anh với thái độ của những người phục vụ. Duy có một người lại đưa đôi mắt bàng quan ra để nhìn anh.

- Xin lỗi, cô có phải...

Hoàng Kha hơi lúng túng trước thái độ phớt lờ, dửng dưng của cô gái này, nên anh không kịp chuẩn bị cho câu hỏi của mình.

- Tôi đúng là nhân viên ở đây.

- Ý của tôi không phải là...

- Ông thắc mắc điều gì?

- Cũng không luôn.

Diệu Hằng nhìn sững vào gã đàn ông. Cô không còn cảm giác ngờ ngợ nữa, mà có thể khẳng định đây chính là "hắn", cho dù bây giờ trên người hắn là bộ đồ thật nổi bật. Hắn chính là nguyên nhân phụ cho việc đi làm trễ của cô đây mà, vì việc đi trễ đó mà nãy giờ cô đã bị người quản lý ở đây cự nự và hăm he đủ điều.

Sửa sửa lại chiếc khay trên tay có đặt những chai rượu và những cốc nước đá. Diệu Hằng hỏi chiếu lệ:

- Ông có yêu cầu gì ư?

- Ồ không!

Diệu Hằng nhăn mặt:

- Vậy thì tôi xin phép, không khéo ông lại báo tôi đứng chình ình cản đường cản lối.

Hoàng Kha nhìn sững cô gái, với bộ đồng phục đã thay đổi, Kha còn đọc được bằng tên của cô trên ngực áo: “Diệu Hằng” tên nghe có vẻ hiền, nhưng lời nói của cô sao có vẻ chanh chua quá, Hoàng Kha tỉnh giọng:

- Trái lại bây giờ được nhìn thấy cô đứng chình ình ở đây thì tôi đã nhẹ nhõm.

Đôi mày khẽ chau lại, cô ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Vì cô không phải vào bệnh viện.

www.vuilen.com 8

Page 9: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Đôi mắt vừa ngạc nhiên, ngơ ngác của Diệu Hằng đã trợn trừng lên:

- Vâng, rất may vì nếu tôi vào đó, thì ổng đã vào "nhà xác" mất rồi.

Hoàng Kha phì cười trước lời lẽ trả treo của cô gái, còn Diệu Hằng nói xong cũng bỏ đi ngay, cô không muốn tiếp tục sự đùa dai của gã đàn ông này.

Một nam tiếp viên khác đi, ngang qua chỗ Hoàng Kha, anh ta dừng lại:

- Ông có cần tôi pha cho một ly rhum không?

- Cũng được!

Anh chàng tiếp tân nhanh nhẹn rót rhum vào ly đá hết sức thuần thục và điệu nghệ, anh thả lát chanh cắt mỏng vào ly, trao cho Hoàng Kha:

- Mời ông!

- Cám ơn.

Hoàng Kha hớp một ngụm, ly rượu nhẹ có hương vị dịu dịu đặc trưng thật tuyệt vời.

Loan Anh chạm nhẹ vào cánh tay Hoàng Kha:

- Nè, bảo đi pha ly nước mà sao lâu quá vậy Kha?

Hoàng Kha mỉm cười không đáp, Loan Anh lại lúng liếng đôi mắt đẹp như chim câu của mình:

- Ra khiêu vũ đi anh! Nhạc trỗi nảy giờ, anh không cảm thấy ngứa chân, ngứa tay sao?

Hoàng Kha quả tình chả muốn chiều theo ý của Loan Anh chút nào cả. Nhưng anh cũng không muốn làm Loan Anh và cả gia đình cô phải mất mặt hay khó xử, nếu anh biết sâm ý định này của ông bà Thái thì anh sẽ ngăn cản rồi.

- Được rồi, mời em.

Hoàng Kha đành lịch sự mời Loan Anh ra piste, vì anh thừa biết rằng một người đàn ông lịch lãm không thể xử sự khiếm nhã, cũng như không thể để một cô gái phải đứng bên lề của cuộc chơi như thế này.

Nhạc khúc trỗi lên trong điệu tăng - gô, Hoàng Kha nắm tay Loan Anh bước ra sàn, những bước nhảy điệu nghệ của hai người đã cuốn hút mọi người, khiến cho những tiếng suýt xoa không ngớt và những ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

www.vuilen.com 9

Page 10: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Không ngờ em nhảy đẹp và điêu luyện đến thế.

Hoàng Kha nói nhỏ bên tai Loan Anh, cô mỉm cười tự hào:

- Từ nhỏ em đã thích khiêu vũ, cho nên em tự nhủ khi bước ra sàn nhảy, mình phải là ''nữ hoàng trên piste" và hôm nay em rất sung sướng vì có anh là "ông hoàng" bên cạnh.

Hoàng Kha thờ ơ:

- Còn với anh "nhảy đầm" chỉ là một nhu cầu mà mình cần phải biết... thế thôi.

Sau những tràng pháo tay cuồng nhiệt, sàn nhảy như sôi động hẳn lên, đã có rất nhiều đôi dìu nhau ra và nhạc lại đổi sang điệu slow êm dịu... Loan Anh càng chủ động hơn trong cử chỉ của mình, Loan Anh như ép chặt cả thân hình gợi cảm vào Hoàng Kha, bờ môi mọng đỏ quyến rũ như hé mời, và cô khép mắt chờ nụ hôn nóng bỏng của chàng. Loan Anh tin chắc rằng khi ôm cô trong vòng tay hẳn Hoàng Kha cũng đang khát khao một sự ham muốn. Vậy mà... bây giờ Loan Anh lại đón nhận thái độ thờ ơ của chàng và khái niệm đó càng rõ rệt hơn khi cách vòng tay choàng qua lưng cô hững hờ, lạnh nhạt.

- Anh Kha!

- Cái gì thế Loan Anh?

- Anh đang làm gì thế? - Giọng Loan Anh lạc hẳn đi.

Hoàng Kha cười chống chế:

- Thì đang khiêu vũ cùng em đây, chứ làm gì?

Loan Anh nguýt dài:

- Anh khiêu vũ hay anh "mộng du" vậy? Em có cảm giác anh nhảy với em mà hồn để ở đâu.

Hoàng Kha cười cười:

- Để ở đâu cũng được, nhưng vẫn nhận ra rằng em nhảy rất đẹp và em đúng là "nữ hoàng trên piste".

Lời nói vuốt ve phần nào cũng "ve vuốt" được tự ái của Loan Anh, tuy nhiên cô vẫn ngấm ngầm quan sát Hoàng Kha, và cô cũng dễ dàng phát hiện ra Hoàng Kha đang để phần hồn mình ở đâu. Loan Anh đột ngột ngưng nhảy, cô dìu Hoàng Kha đi về hưởng đó.

www.vuilen.com 10

Page 11: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Em mệt à? Em ngồi nghỉ để anh đi pha cho em một ly cocktail.

- Thôi không cần, để em nhờ một cô tiếp viên ở đây cũng được.

Miệng nói, mắt nhìn về hướng Diệu Hằng, xong cô lại gọi một nam tiếp viên, anh chàng này lúc nãy đã pha cho Hoàng Kha ly rhum đầy. Giọng Loan Anh vẫn đều đều:

- Con nhỏ đó làm việc có được không Tuấn?

- Dạ thưa, chị muốn hỏi ai?

- Thì cái con nhỏ nhà quê mới xin vào cách nay một tháng đó.

Anh chàng tiếp viên có tên Tuấn kêu lên:

- À, chị nói cô Diệu Hằng ấy à? Lúc đầu có lúng túng vì chưa quen. Nhưng đến nay cũng thạo việc rồi chị ạ.

- Thế à? - Loan Anh ỡm ờ: - Tôi chỉ sợ thái độ quê mùa của nó... riết nhà hàng phải mất khách.

Hoàng Kha như không chú ý đến lời bình phẩm của Loan Anh, anh đang kín đáo quan sát Diệu Hằng, bởi vì anh vừa nhận thấy bước chân đi khập khiễng của cô, chứng tích của sự va quệt đây rồi. Phát hiện này làm Hoàng Kha nửa hối hận nửa bồn chồn, trong khi Loan Anh mải mê nói:

- Em thật không sao hiểu nổi, với một con nhỏ chẳng hề có ngoại hình, lại quê từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ trang phục đến đầu tóc... mà chẳng hiểu vì sao lại được tuyển nhận vào đội ngũ tiếp viên của một nhà hàng, khách sạn sang trọng, to lớn này… em phải nói với ba xem lại mới được, không chừng con nhỏ có tình ý hay cặp bồ với chú Bảo quản lý nên chú ấy đưa vô chớ chẳng chơi...

Hoàng Kha vừa ngỡ ngàng và hơi ngượng khi nghe những câu khiếm nhã của Loan Anh, nhưng anh vờ khỏa lấp bằng cách nhả ra một vòng khói thuốc màu trắng, vòng khói bay lãng đãng rồi tan ngay sau đó. Nếu bây giờ mà Hoàng Kha hỏi thăm về chiếc chân đau của Diệu Hằng e rằng cô chuyện lớn, thôi thì đành phải chờ cơ hội. May sao lúc đó nhóm bạn của Loan Anh cũng đang réo hai người, Loan Anh vui vẻ kéo Hoàng Kha đến chỗ bạn bè mà quên ngay ý định "mục kích" của mình.

www.vuilen.com 11

Page 12: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Diệu Hằng!

Đang lơ đễnh nghịch nghịch chiếc khay trên tay, Diệu Hằng giật mình vì tiếng gọi thật to bên cạnh.

- Gì hả Tuấn?

- Không có gì.

Hằng càu nhàu:

- Vậy mà làm tôi giật cả mình.

Tuấn nhắc nhỡ:

- Tôi chỉ muốn nhắc Diệu Hằng tập trung vào công việc.

- Vâng! Tôi biết tổ trưởng ạ!

Tuấn nhìn bâng quơ.

- Có lẽ Diệu Hằng đã hiểu sai thành ý của tôi. Tôi nói thế chỉ là muốn nhắc Hằng hôm nay sẽ là cơ hội để Hằng chính thức được ký hợp đồng tuyển nhận sau hơn một tháng thử việc.

Diệu Hằng gật đầu, mắt thoáng buồn, lời lẽ của người quản lý vẫn còn bên tai, ông đã không cho cô cơ hội để giải thích lý do vì sao cô đi làm trễ, liệu ông có thông cảm mà châm chước cho cô không? Hay để sao buổi dạ tiệc này rồi ông sẹ nói với Hằag rằng: "Chúng tôi không thể tuyển nhận và ký hợp đồng với cô''. Như vậy là mất toi công sức cả tháng trời nay, hay sẽ tiếp tục những ngày thử sức nữa đây? Diệu Hằng đâm ra suy nghĩ.

- Chú Bảo rất khó tính và nguyên tắc, tôi thấy việc đi trễ hôm nay gay go cho Hằng rồi đó.

- Lý do ngoài ý muốn, bộ tôi muốn vậy sao chớ.

- Thế sao Hằng không chịu giải thích lý do với chú ấy.

- Tuấn tưởng chú Bảo cho tôi thời gian để nghe tôi giải thích nữa sao? Vả lại tôi đến trễ cũng hơn nửa tiếng đống hồ, nên cũng chỉ kịp tranh thủ để thay đổi bộ đồng phục thôi. Tôi định hết giờ làm sẽ giải thích với chú.

- Có cần tôi nói giúp không?

Diệu Hằng thản nhiên:

www.vuilen.com 12

Page 13: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Thôi khôi! Tôi không thích phải mang ơn nhiều người. Nhưng dù sao cũng cảm ơn thiện ý tốt của người bạn đồng nghiệp như Tuấn.

- Vậy thì tôi sẽ không xen vào việc của Hằng nữa. Hy vọng rằng sẽ không có vấn đề gì xấu xảy ra. Hằng làm việc đi nhé! Nhớ đừng chểnh mảng, lơ là nhé. Con gái của ông chủ nhà hàng này cũng khó tính lắm đấy.

- Tôi biết cô ta mà.

Diệu Hằng nói mà nghe cổ họng mình đắng nghét, cũng cùng một trang lứa nhưng số phận của cô và Loan Anh thì lại khác xa, cho nên dù là hoa khôi của trường đại học xã hội và nhân văn như nàng, vẫn luôn là đối nghịch với Loan Anh hoa khôi của trường kinh tế, là cô con gái cưng duy nhất của ngài đại thương gia danh tiếng Thành Thái. Diệu Hằng nghe rõ tiếng thở dài của mình, trong khi ở đằng kia tiếng bật nắp lon bia, tiếng khui champagne box box rất là hào hứng.

- Không ngờ tiểu thư Loan Anh giấu anh chàng người yêu kỹ quá nha.

- Giá như Loan Anh nên tổ chức buổi tiệc và "gieo tú cầu" chọn ý trung nhân để cho bọn này có cơ hội... ai đời bất ngờ xuất hiện anh chàng quá hào hoa lịch lãm, làm "tối thui" niềm hi vong của bọn này rồi.

Loan Anh cười giòn giã trước những câu trêu chọc của bạn bè, Hoàng Kha vội vã lên tiếng.

- Xin quí vị đừng có hiểu lầm, tôi và Loan Anh cũng là bè bạn.

- "Bè bạn trên mức bạn bè" hở Kha?

- Phải đấy! Phải đấy hai người mà giấu giếm hoài thì sẽ phải phạt nặng đó nha Loan Anh.

Nhìn Hoàng Kha, Loan Anh giấu ánh mắt thất vọng cô tươi cười với các bạn:

Đương nhiên Loan Anh thích uống rượu mừng hơn rượu phạt rồi, cho nên bây giờ Loan Anh và anh Hoàng Kha sẽ cùng các bạn tiếp tục nâng ly... Đêm nay chúng ta sẽ uống rượu và khiêu vũ suốt đêm... mọi người có đồng ý không?

- Hoan hô! Hoan hô!

Sau lời tuyên bố, Loan Anh như hào hứng hơn, còn Hoàng Kha chỉ là miễn cưỡng, cho nên thừa lúc Loan Anh bận uống với các bạn trai của mình thì Hoàng Kha bỏ đi tìm Diệu Hằng, thâm tâm anh chỉ muốn biết lý do chân đi khập khiễm của cô có phải là do sự va quẹt mà ra hay không?

www.vuilen.com 13

Page 14: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Kia rồi! Diệu Hằng đang đứng thu mình ở một góc tối, mái tóc chấm ngang vai của cô bây giờ đã được túm lại gọn gàng trọng chiếc kẹp lưới nên càng để lộ vầng trán đầy bướng bỉnh và thông minh Hoàng Kha như bị thôi miên khi nhìn thẳng vào đôi mắt Diệu Hằng khiến cô phải nhột nhạt mà tự động lên tiếng trước:

- Tôi nghe giới thiệu anh là kỹ sư xây dựng cơ mà?

- Cô thắc mắc?

Diệu Hằng mím môi:

- Vì tôi cứ tưởng anh là chuyên viên chụp hình thẻ...

Hoàng Kha cười thú vị:

- Tại sao?

- Nãy giờ chẳng phải anh cứ nhìn chằm chằm như muốn tìm sẹo trên mặt tôi là gì.

- Nhưng thật là tiếc vì gương mặt cô toàn mỹ quá, nên chẳng có một vết sẹo nào cả.

- Hứ.

Diệu Hằng ấm ức vì bị Hoàng Kha trêu quá đáng, còn Hoàng Kha, anh như đang bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô gái nhỏ này. Diệu Hằng có một đơi mắt đẹp lạ lùng, vừa buồn, vừa quyến rũ, vừa dửng dưng, nhưng vô cùng sâu lắng.

- Diệu Hằng làm ở đây lâu chưa?

- Sao anh biết tên tôi?

Chỉ trên ngực áo cô, Kha tỉnh giọng:

- Chẳng lẽ cô cho rằng tôi không biết đọc chữ sao?

Diệu Hằng sượng trân vì sự ngu ngốc của mình, và nhất là gã lại ngang nhiên nhìn chằm chằm vào người cô nữa chứ, may là đồng phục sơ mi nên cổ kín đáo. Không để ý đến cử chỉ đó của cô, Hoàng Kha thản nhiên hỏi tiếp:

- Hình như cô vẫn còn đang đi học?

Diệu Hằng nhún vai:

- Còn anh, hình như hơi bị tò mò.

www.vuilen.com 14

Page 15: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Hoàng Kha nở nụ cười trêu chọc:

- Vậy à?

- Tôi chưa từng thấy ai kỳ cục như anh! Người ta nói vậy mà có thể tỉnh bơ được.

- Trái lại tôi thấy đó cũng là một tính cách tốt, cho nên có bị xem là tò mò thì cũng chẳng có gì quá đáng cả, một phần ở đây cô lẽ do Diệu Hằng đã kích động sự tò mò của tôi đấy.

Diệu Hằng mờ to đôi mắt ngạc nhiên, ngay từ đầu, cô đã hiểu vị trí của Hoàng Kha khi anh chàng xuất hiện bên cạnh Loan Anh rồi, vậy mà không hiểu sao bây giờ những câu nói bâng quơ của anh lại làm cô cớ chút hồi hộp. Trấn tĩnh lại mình và khoác lại cho mình một lớp vô bọc lạnh lùng cố hữu, Diệu Hằng lên tiếng:

- Với tôi tò mò chẳng khác nào nhiều chuyện... và tôi thì chẳng thích góp phần vào sự nhiều chuyện đó đâu, xin phép nhé! Tôi còn phải đi làm việc.

Hoàng Kha chưa kịp đáp, Diệu Hằng đã bước đi. Hoàng Kha đành rút lui đến bàn tiệc tiếp tục vui với bạn bè, trong trái tim đàn ông đầy kiêu ngạo của Hoàng Kha, giờ đây chứa thêm sự tự ái, anh đã nhún nhường để làm quen... vậy mà cô ta lại tỏ ra kênh kiệu.

- "Hừ, mình mắc mớ gì phải quan tâm đến cô ta chú" - Bực bội Kha nhủ thầm rồi rót rượu đầy tràn ra cả cốc.

Những cử chỉ của Hoàng Kha đều nằm trong tầm ngắm của Loan Anh, một chút thất vọng cô cho rằng Kha đang làm tổn thương đến lòng kiêu hãnh của cô. Bên cô có biết bao trái tim đã đàn ông si tình cầu cạnh, và Loan Anh luôn tự hào về điều đó, về sắc đẹp và sự quyến rũ của mình. Vậy mà Kha lại như không thiết tha đến điều đó, cố kìm nén tiếng thở dài, Loan Anh rót thêm rượu, hơn bao giờ hết Loan Anh tự nhắc mình phải nắm giữ phần hồn lẫn phần xác của Hoàng Kha, một phần vì yêu, nhưng một phần là để thỏa mãn tự ái cho ngút trời của mình nữa.

Loan Anh ngọt giọng:

- Hôm nay anh phải hết mình với các bạn của em đó nghe.

Hoàng Kha vui vẻ:

- Vâng tất nhiên rồi.

www.vuilen.com 15

Page 16: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Những chiếc ly lại nâng cao và những tiếng nói cười không ngớt. Tuổi trẻ sôi nổi là thế đấy. Họ có thể hòa mình vào cuộc chơi mà quên đi tất cả ưu tư hay phiền muộn. Hoàng Kha cũng không còn bận tâm về chiếc chân đau của cô nữa.

- Oái… oái trời đất ơi, tiêu rồi… nè, nè…

Giọng Loan Anh rít lên the thé, còn một giọng khác nhỏ hơn, trong sự ngần ngừ ấp úng:

-Tôi... tôi xin lỗi... tôi không cố ý.

Nóng nảy, Loan Anh thẳng tay tát vào má của cô gái trước mặt.

- Chẳng lẽ cô cho rằng không cố ý là không có lổi sao? Diệu Hằng à, cô biết hậu quả gì sẽ xảy ra sau hành động vừa rồi không?

Mặt mũi đỏ gay và tận giận, Diệu Hằng nắn giọng:

- Loan Anh thật là quá đáng và hồ đồ. Tại sao tôi đã lên tiếng xin lỗi rồi mà Loan Anh lại đánh tôi chứ?

Hoàng Kha đứng lên kéo cánh tay Loan Anh can:

- Có chuyện gì em từ từ… sao lại gay gắt, nóng nảy thế?

Loan Anh quắc mắt:

- Như vầy mà anh bảo em bình tĩnh ư? Nó cố tình đổ chiếc khay lên người em thì có.

Bây giờ thì Hoàng Kha đã hiểu ra lý do giận dữ của Loan Anh, nhưng anh không đồng tình với thái độ của Loan Anh chút nào cả. Anh mềm mỏng:

- Cô ấy chỉ sơ ý thôi mà.

- Sơ ý, sơ ý. Anh mà cũng nghĩ như vậy nữa à? Tiếp viên cái kiểu này thì nhà hàng đóng cửa dài dài quá. Thiệt là hết nói nổi.

- Điều đó thì không có rồi, Loan Anh không thấy nhà hàng càng ăn nên làm ra sao? Bằng chứng là ba cô đang mở thêm đến mấy cái nữa kia mà.

Loan Anh giận run trước thái độ bình thản của Diệu Hằng, nên xỉa xói:

- Mày tưởng mình là ai mà lên giọng trả treo ở đây? Đừng có lắm lời nữa, giờ giải quyết việc đổ lên đồ tao sao đây?

Bất ngờ trước lối xưng hô của Loan Anh, nhưng Kha vẫn tỏ ra tế nhị:

www.vuilen.com 16

Page 17: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Loan Anh à, nên nhẹ lời một tí, dù sao cũng lỡ rồi, đừng ầm ĩ lắm chuyện.

Tức khí, Loan Anh vênh mặt:

- Đừng tưởng không cố ý là yên chuyện.

- Vậy chớ bây giờ Loan Anh muốn gì?

- Đó, anh thấy không, có phải là sinh sự không?

Diệu Hằng bình thản:

- Thì tôi cũng đã xin lỗi, chỉ tại Loan Anh cố chấp hay cố tình gây sự với tôi thôi. Tôi thừa biết Loan Anh ác lắm với tôi từ sau cuộc thi chung kết sinh viên thanh lịch toàn thành vừa qua.

Loan Anh so vai kênh kiệu nói:

- Định đem cái mác ''hoa khôi" đó ra đây để lòe thiên hạ sao Diệu Hằng? Loan Anh này chẳng màng ba cái danh hiệu rởm đó đâu.

Ngay từ đầu khi đăng ký tham dự cuộc thi, Diệu Hằng đã biết sự đối lập giữa mình và Loan Anh rồi, cho nên Hằng luôn tránh né những cuộc tiếp xúc, những giao tế không cần thiết để mong hòa bình được thiết lập… nhưng mà không ngờ hôm nay cô lại phải đụng độ trong một cuộc giao tranh như thế này... thật là phiền toái! Bản tính Diệu Hằng lại vốn bộc trực, thẳng thắn, trước thái độ “cà kênh - cà khịa” này của Loan Anh chỉ làm cho Diệu Hằng thêm lì lợm:

- Với tôi đó không phải là cái mác để đem gắn lên cho người này hay người nọ, mà với tôi đạt được danh hiệu đó đáng để xem là niềm tự hào, vinh dự. Tôi cảm thấy mình được tôn vinh thêm.

Loan Anh thấy ''đau'' vô cùng, cô tự nguyền rủa mình đã hồ đồ nóng nảy để thế cờ bị đảo lộn thế này. Nhưng thôi, thường con người ta “đã lỡ phóng lao thì phải theo lao” là vậy. Loan Anh không nhún nhường được, nàng hất mặt, tay chỉ vào vạt áo:

- Được! Xem như hành động vừa rồi là bất cẩn, là vùng về, nhưng Diệu Hằng phải làm thế nào để sạch lại vạt áo cho tôi đi.

Diệu Hằng nhìn chiếc áo dạ hội được may bằng vải đắt tiền, cổ viền đăng tên có hơi cầu kỳ, màu mè nhưng rất đẹp, nhưng cũng bởi do chiếc đuôi quá dài và lườm rà mới làm Diệu Hằng vấp phải. Diệu Hằng hơi đỏ mặt vì lý do đổ thừa hữu lý của mình, cô làm sao dám tự nhận rằng mình đã bị gã đàn ông xa lạ kia chi phối chứ. Cái giọng nhại tiếng Huế để trêu chọc cô ngoài đường đã làm cô tuy ấm ức nhưng cũng có vui vui, bây giờ đối diện lần nữa cô đã cố tỏ ra dửng

www.vuilen.com 17

Page 18: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

dưng nhưng hình như không được, Hằng không thể phớt lờ nổi trước đôi mắt nghiêm nghị nhưng cũng thật ấm áp đó, dù sao áo của Loan Anh cũng bị dơ do mình gây ra, thôi thì nhịn nhục vậy, Diệu Hằng nghĩ vậy nên lấy chiếc khăn tay ra, giọng mềm mỏng:

- Vâng! Một lần nữa tôi xin lỗi và sẽ lau áo cho Loan Anh.

Thay vì bỏ qua khi thấy Diệu Hằng hạ mình ngồi xuống mà lau áo cho mình, nhưng Loan Anh lại háo thắng mà đi khiêu chiến tiếp:

- Càng lau chỉ tổ nổi bật sự vằn vện, lốm đốm thêm thôi. Hằng phải làm sao cho sạch như cũ mới được, không thì phải đền áo khác cho tôi.

- Tùy Loan Anh thôi, muốn làm thế nào tôi sẽ làm thế đó.

Vẻ thản nhiên không nao núng của con nhỏ tiếp viên nhà quê đã khiến Loan Anh nóng bừng cả mặt mày.

- Nói ngon lắm, tôi cũng niệm tình mà cho cô tự chọn cơ hội bồi thường thỏa đáng đó.

Hằng lại điềm nhiên nói:

- Tôi không chọn lựa điều gì cả. Nhưng tôi sẽ đồng ý đi giặt ngay nếu như Loan Anh đòi sạch y như ban đầu, Loan Anh phải cởi ra tôi mới dùng xà bông giặt tẩy được, đúng là lau thì sẽ không sạch như in..

Nổi nóng đã làm Loan Anh không kịp cân nhắc cho lời nói của mình:

- Không giặt, không lau gì ở đây cả. Tôi bắt buộc Hằng phải đền chiếc áo khác... nè, chiếc áo này tôi đã tốn hơn trăm đô la để may đó nhé, không có tiền, tôi sẽ nói chú Bảo trừ lương của cô.

Không chịu được thái độ khinh thường của Loan Anh, Diệu Hằng cao giọng:

- Coi như chiếc áo là của tôi. Tôi sẽ đền tiền ngay bây giờ, không cần phải trừ lương trừ bỗng gì cả. Loan Anh có dám sòng phẳng tại chỗ không?

- Mày... mày... dám...

Loan Anh đau còn hơn bị ngã ngựa, còn Diệu Hằng vừa buồn cười, vừa lo lo trước bàn thua đau của Loan Anh, nhưng ngộ nhỡ con nhỏ này liều mà đòi sòng phẳng tại chỗ thiệt thì nàng đào đâu ra số tiền này mà bày đặt nói phét kia chớ. Diệu Hằng khẽ nhìn vu vơ, cô chợt bắt gặp đôi mắt thất vọng và trách móc của Hoàng Kha chiếu nhìn mình... cô chợt nhận ra rằng mình mới là kẻ thất bại nhục nhã: cô đôi co trả lời trả vốn chẳng khác nào dân hàng tôm, hàng cá vậy mà

www.vuilen.com 18

Page 19: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

cũng tự hào về danh hiệu "hoa khôi thanh lịch" ư? Một chút xấu hổ, khiến Hằng cúi gầm mặt.

- Xem ra tiếp viên này chắc giàu vì được "tiền bo" nhiều đây.

Diệu Hằng cố dằn lòng trước lời mỉa mai cay độc của Loan Anh. Cô chưa vội có phản ứng thì Hoàng Kha đã can thiệp:

- Chỉ dính dơ có tí mà, Loan Anh khó chịu làm gì nữa, lại còn đòi trừ lương người ta nữa, em không thấy là quá đáng sao?

- Ô hay! Loan Anh tròn mắt ngạc nhiên: - Anh lại bênh nó mà trách móc em à? Anh coi được khi thấy em phải trình diễn trang phục dính dơ này sao?

Hoàng Kha khẳng khái:

- Đây không phải là chuyện bênh ai bỏ ai cả. Anh chỉ nói những gì theo sự việc của lúc nãy tới giờ mà thôi. Vả lại sự vô ý của Diệu Hằng không hẳn là do cô ấy đâu.

Loan Anh cau có:

- Anh nói sao em nghe chẳng hiểu gì hết.

- Là do anh.

- Anh à? - Loan Anh hỏi bằng vẻ ngạc nhiên cao độ.

Hoàng Kha lập lại:

- Phải! Tại anh mà cô ấy đã vấp té, và đây cũng chính là lý do duy nhất đã khiến anh tới trễ mà em thắc mắc đó, không có đến ngàn lẻ một đâu Loan Anh ạ.

Diệu Hằng ngẩn người trước thái độ từ tốn của Hoàng Kha, trong khi giọng anh ta vẫn đều đặn:

- Diệu Hằng bị ngã xuống đường do xe anh quẹt vào, có lẽ vì thế mà chân cô ấy bị đau nên mới vấp té để đổ khay cocktail thế này, xin lỗi Diệu Hằng. - Hoàng Kha lại nhìn Hằng: - Đáng lẽ lúc ấy tôi phải "xem xét" vết thương của cô mới đúng:

"Xem xét trên thân thể cô", nhớ lại lời nói có vẻ như trêu, như giễu cợt của Hoàng Kha lúc nãy và cái từ “xem xét” bây giờ Kha lập lại khiến Diệu Hằng đỏ mặt, cô cũng không hiểu mình đang giận hay đang lúng túng đây nữa, nhưng vốn mang đầy tính tự ái lẫn lòng tự trọng, Diệu Hằng đổi thái độ trước sự can thiệp của Hoàng Kha ngay:

www.vuilen.com 19

Page 20: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Việc ở ngoài đường đó và việc ở đây hoàn toàn khácnhau, chẳng có liên quan gì cả. Ông đừng bận tâm, còn vừa rồi lỗi do tôi đã đổ khay nước ướt và bẩn áo Loan Anh, tôi chấp nhận đền áo cũng như trừ cấn lương gì đó tùy Loan Anh. Bây giờ tôi xin phép đi làm việc đây.

- Đứng lại! - Loan Anh nghênh mặt: - Nể anh Kha đã nói, nên tôi tạm cho rằng Hằng bị đau chân vì xe tông, hay cũng có thể do vì không từng mang giày cao gót nên không quen mà vấp té…

Loan Anh nói bằng giọng mai mỉa, coi thường cô như cố tình để phơi bây sự "quê mùa" của Diệu Hằng ra trước mặt Kha.

- Chuyện này coi như tôi bỏ qua không cần bồi thường chi cả. Tôi biết có trừ lương cô cũng mất cả năm trời, vì nếu trừ hết một lần thì chắc cô phải bỏ học mà đi làm suốt cả ngày quá.

- Đúng, tôi nghèo… nên nếu Loan Anh trừ đúp một tháng thì thiệt là ác đó... Nhưng tôi nói rồi, tôi chấp nhận trừ dần.

Loan Anh quắc mắt:

- Không trừ, không cấn... mà tôi sẽ nói ba tôi cho cô nghỉ hẳn. Bởi vì co không đổ vào người tôi, có ngày cũng đổ lên người khách hàng... lúc đó e rằng sự việc sẽ tệ hơn. Tôi biết cô rất khó đi đứng khi phải mặc những bộ váy, phải mang những đôi giày cao gót như thế này, bởi vì chẳng phải có sự vô tình lần thứ hai, thứ ba để cho cô vịn cớ rằng chân khập khểnh, chân bị đau do “xe hun” nữa.

Loan Anh hả hê vì mình vừa hạ được Diệu Hằng, cô quên mất mình đang khó chịu lẫn khó coi trong vạt áo tèm lem này, Loan Anh vui vẻ khoác tay Hoàng Kha. Họ vẫn tiếp tục cuộc vui, hay tìm một góc tối để tâm sự, Diệu Hằng không buồn nhìn theo, bởi nỗi uất ức đang lớn dần...

Đang gục đầu bên bàn học ngủ gà ngủ gật. Hà Lan chợt giật mình vì tiếng

gọi cửa của Diệu Hằng, cô ghé mắt lên chiếc đồng hồ rồi mới đi ra mở cửa:

- Mi có biết mấy giờ rồi không? – Hà Lan hỏi.

Diệu Hằng tỉnh bơ:

www.vuilen.com 20

Page 21: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Cũng may là không cô lệnh giới nghiêm, nên tao có thể ngang nhiên trên đường để về đây.

- Hừ! Ở đó còn giỡn được Diệu Hằng à, ta thấy mi đi làm thêm giờ giấc kiểu này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của mi đấy. Hả? Ý… trời đất ơi... mi... bị làm sao vậy?

Vừa mở rộng cánh cửa ra để cho Diệu Hằng vào, Hà Lan mới phát hiện Diệu Hằng chân đi cà nhắc, đã vậy chiếc xe đạp cũng gãy cổ, cong vành trước trông thật thảm hại. Hà Lan lại gấp gáp hỏi:

- Bộ xe đụng mi hở?

Diệu Hằng lắc đầu:

- Đâu có.

- Lại còn giấu ư? Thế chân mi vì sao đi cà nhắc, và chiếc xe đạp sao ra nông nỗi này?

Diệu Hằng đáp chiếu lệ:

- Tao té.

Giả vờ lơ chuyện, Diệu Hằng toan tự tay đóng cửa Hà Lan chụp cánh tay Diệu Hằng lay lay:

- Để đó tao đóng cho. Mày hãy giải thích rõ ràng lý do coi.

- Lý do gì? Vớ vẩn.

Hà Lan nhanh nhảu:

- Té? Chẳng lẽ tự dưng mày lăn kềnh ra đường à? Cái gì cũng có nguyên nhân chứ.

Diệu Hằng cười:

- Được rồi, là đụng xe đó, chịu chưa?

- Ai đụng ai? Người ta đụng mày hay mày đụng người ta? Phải nói rõ ràng cho tai biết chứ.

- Sao mày giống công an quá vậy Hà Lan.

Hà Lan tỉnh bơ:

www.vuilen.com 21

Page 22: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Không hề. Nếu tao là công an thì tao sẽ bắt mày lập lại hiện trường để xem xét sự việc rồi.

- Con quỉ.

- Còn mày con điên, đồ quỉ đồ điên nên mới ở chung được.

Hà Lan nói đùa, nhưng khi thấy Diệu Hằng nhăn nhó kêu ui da vì chiếc chân hình như có lẽ đang sưng lên... Hà Lan ngưng cười.

Hãy kể đầu đuôi câu chuyện coi, đừng có đùa nữa nè, tao coi bộ chân mày có vấn đề đó nghe.

Vừa xắn ống quần lên, vừa xoa xoa nắn nắn, Diệu Hằng nhẹ giọng:

- Chắc là trặc, bong gân thôi. Tại lúc về xe không chạy được, mà tôi rồi không có tiệm để sửa, dẫn bộ xa nên nó mới sưng lên đó, chớ hồi mới quẹt nhau xong tao thấy chẳng có hề hấn gì hết.

Nghe Diệu Hằng vắn tắt kể lại câu chuyện va quẹt xe, Lan ấm ức thay cho bạn, và cô rủa thầm anh chàng Việt kiều đáng ghét kia và còn trách móc bạn:

- Ê Hằng! Mi thiệt là ngu.

- Hử? - Hằng trợn mắt.

Hà Lan cười toe toét:

- Chớ không phải à? Đã va quẹt thì đương nhiên hắn đi xe lớn là hắn có lỗi rồi, thêm nữa hắn lại là tay Việt kiều, mi không biết lợi dụng thời cơ mà bắt chẹt? Tiền thuốc men, rồi đền xe đạp bị hư nữa... Lúc đó mày không nói tự mình xô xe ngã mà buộc hắn đã tông vào mình thì hắn cũng phải chịu thôi mà, đâu có ai thấy.

Diệu Hằng thở dài:

- Giá như tao sớm biết điều đó thì tao đã không ôm cục tức bây giờ nè.

Hà Lan trêu:

- Chớ không phải lúc đó mi bị hắn hớp hồn rồi nên không kịp nhớ gì cả.

- Hớp... cái đầu mày...

- Cái đầu của tao thì chẳng liên can gì đến đó cả, mà trái tim mi mới có vấn đề, mới bị hắn ta "hớp đi" đúng không?

www.vuilen.com 22

Page 23: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Nói bậy nè... nói bậy nè.

Diệu Hằng chồm tới đánh lên người Hà Lan, con nhỏ la oai oái.

Thay bộ đồ lửng để dễ xoa bóp chiếc chân, Diệu Hằng mới phát hiện, chiếc chân bây giờ sưng khá to và chẳng nhưng chỉ sưng thôi mà nó lại tím bầm lên nữa, còn những vết trầy sướt do cà trên mặt đường nhựa giờ mới bắt đầu thấm, rát buốt.

Hà Lan nhìn bạn nhăn nhó mà lo lắng:

- Sao rồi nhỏ? Liệu có vấn đề gì không? Hay là... nhờ chú Tư xích lô đến chở mi đi bệnh viện khám nghen.

Diệu Hằng trấn an:

- Yên tâm đi! Không có việc gì đâu, nhỏ cứ đi ngủ trước đi. Ta xem lại bài vở một lát, sáng mai là hết ''xi cà que" thôi.

- Hừ! Ở đó mà còn giỡn, để tao lấy thuốc đỏ xức cho nè, không khéo mai mốt hết mặc váy vì sẹo đó nghe.

- Mang vớ lo gì nhỏ.

Nói vậy nhưng Diệu Hằng vẫn để cho Hà Lan dùng oxy già sát trùng rồi lúc thuốc lên những chỗ trầy sướt.

Diệu Hằng ngáp dài, Hà Lan giục:

- Mệt mỏi lắm rồi thì hãy nghỉ ngơi đi, cố sức quá e lại hại thân thêm.

- Sinh viên nghèo mà nhỏ, không tự lo sao được.

Hà Lan cằn nhằn:

- Lo chi cho quá.

Diệu Hằng chọc:

- Ừ, như mày sướng “không lo nên lúc nào cũng tròn vo” đêm không ăn ngày không ngủ, kiêng như thế mà không hiểu sao lại lên cân vù vù, vùn vụt phải không?

Tức khí vì bị Diệu Hằng ám chỉ đến thân hình “vốn được phù sa bồi đắp” của mình, Hà Lan cất giọng hội tỉnh khô:

- Ủa, khi nãy mặt mày không có bị đập xuống đường hả Hằng?

www.vuilen.com 23

Page 24: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Đưa bàn tay xoa lên gò má theo một phản xạ tự nhiên, Hằng ngơ ngác:

- Không! Bộ có gì à?

- Tưởng có, để cho cái mỏ mày bây giờ sưng lên, răng môi lẫn lộn... để bớt nói một chút.

Diệu Hằng cười ngất:

- Răng mà mi ác độc rưa hả Lan?

- Để cho giống mi, vì hai đứa ở chung phòng mà.

Vừa nói, Hà Lan vừa kéo mềm trùm kín mít, Diệu Hằng khẽ lắc đầu: "vô tư như con nhỏ thế mà hay" để rồi xem, chỉ chốc lát là nó lái ngủ khi cho coi, chớ chẳng phải như Diệu Hằng đâu, nàng tự biết rằng đêm nay giấc ngủ sẽ không đến dễ dàng.

Hình như cái chân càng lúc càng đau. Cơn đau thấm dần cùng với sự mệt

mỏi khiến Diệu Hằng thiếp đi vào giấc ngủ tự khi nào, và trong cơn mơ chập chờn đó, Diệu Hằng có cảm giác mình đang đi vào một sa mạc nóng bức... khát nước đến khô cả họng và nóng bỏng đến rát cả đôi chân. Diệu Hằng cố lê nhưng không nổi, cô kêu gào nhưng hình như chẳng cô ai nghe...

- Nư..ớc... nước...

Giật mình, Hà Lan mới hay trời sáng. Quay qua lay bạn, Hà Lan không nghe rõ những câu thều thào của Diệu Hằng. Lan đùa:

- Chà, chắc là nằm mộng thấy chàng rồi phải không? Ơ... Hằng! Hằng à! Hình như mi bệnh thật rồi, người nóng quá xá.

Ngồi bật dậy như chiếc lò xo, Hà Lan cô cùng hoảng hốt khi phát hiện ra thân thể như hỏa diệm sơn của bạn, Hà Lan tự trách mình ngủ mê mà không chăm sóc cho bạn.

- Diệu Hằng ơi! Trong người mày thế nào? Mày có dậy nổi không?

Khẽ mở đôi mắt bằng tất cả sức lực của sự mệt mỏi, Hằng nói nhỏ:

- Hơi mệt... nhưng chắc... không có gì đâu… Mi lo đi học đi Lan.

www.vuilen.com 24

Page 25: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Hà Lan nhanh nhẹn lấy thau nước mang đến giường, rồi cẩn thận dùng khăn vừa lau, vừa đắp lên trán cho cô bạn gái, xong đâu đấy cô lại chạy đi mua thuốc và thức ăn sáng cho Diệu Hằng, lòng vẫn lo lắng:

- Không sao thiệt chứ Hằng? Hay là tao nghỉ học và đưa mày đi bác sĩ nghen.

- Không được, cả hai đứa không thể nghỉ hết. Sắp thi rồi… Hà Lan cứ yên tâm đi ta uống thuốc xong nằm ngủ sẽ tỉnh táo lại thôi.

- Như thế này mà bảo ta yên tâm sao được chứ? Mà cũng tại thằng chết tiệt kia, chạy ẩu tả mới ra cớ sự này, đúng là hẹn với bồ nên gấp gáp có khác, tao mà gặp hắn sẽ...

Dù mệt mỏi rã rời, Diệu Hằng cũng phải phì cười khi nghe cô bạn trách cứ như thế, có chăng cũng tại do Hằng mà ra cả. Cô đã mắc mưu nên giờ mới bị cảm mà nằm bẹp dí ra đây, sao có thể trách người ta được.

- Sẽ cười chứ gì? Ai mà chẳng biết nhỏ có tấm thân bồ tượng nhưg lại nhát như cày sấy…

Hà Lan trợn mắt:

- Giờ thì tao có thể tạm yên tâm để đi học đây. Vì nghe miệng mày đang vẫn "há đều".

Nói thì nói vậy, nhưng Hà Lan vẫn không tin tưởng cho lắm đến việc Diệu Hằng ở nhà sẽ tự giác uống thuốc... gì chớ nó dám liều lĩnh thà rên còn hơn uống thuốc. Nếu không kiểm tra thì những viên thuốc sẽ bay vào sọt rác như chơi mà thôi.

Do dự bên cạnh giường một hồi, Hà Lan quyết định:

- Chờ mày ăn cháo xong rồi uống thuốc, tao mới đi.

- Đừng có khùng nữa, đi đi... ta biết làm gì mà.

- Phải vậy không đó? Ai chứ nhà mi khó tin lắm...

Hà Lan đến trường một mình đã gặp mấy người bạn học hỏi ngay:

- Sao đi một mình vậy Hà Lan? Diệu Hằng nghỉ à? – Quốc Hải một bạn nam hỏi nhỏ Lan chưa kịp đáp.

Bích đã lanh chanh:

www.vuilen.com 25

Page 26: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Ê, con nhỏ Hằng trước nay chưa bỏ, dù nửa buổi học… chà, coi bộ bữa nay có chuyện lạ rồi đây.

- Đúng đó. Nó chẳng từng tuyên bố rằng: "từ nhỏ đến lớn chả hề biết cúp cua là gì mà".

Nghe giọng điệu của mấy người bạn, Hà Lan đốp chát ngay:

- Ừa, Diệu Hằng là chuyện lạ, còn nhiều chuyện như tụi bây hết sức bình thường phải không?

Bích che miệng cười rúc rích, ai mà chẳng biết hai cô gái này, nhìn dáng vẻ bên ngoài một trời một vực nhưng lại thân nhau hết biết, ai đụng đến người này thì người kia bênh chầm chập. Hà Lan bỏ đi tuốt mà quên chưa kịp trả lời với Quốc Hải.

Còn đang lẩn thẩn ở sân trường, Quốc Hải trông thấy một anh chàng thanh niên, bề ngoài có vẻ chững chạc, Hải đoán chắc đây là cựu sinh viên. Dựng xong chiếc xe, anh ta đưa mắt ngó dáo đác, rồi lịch sự chào Quốc Hải:

- Anh bạn cho tôi hỏi thăm Diệu Hằng, sinh viên năm thứ tư.

Một câu hỏi khá chung chung, Hải cười:

- Sinh viên năm thứ tư, đúng là có mấy cô tên Diệu Hằng lận. Anh muốn tìm Diệu Hằng nào? Nguyễn - Đinh? Hay Lê Lý - Trần?

Hoàng Kha gãi tai:

- Nhiều vậy sao? Tôi... tôi không biết cô ấy mang họ gì.

Hải lém lỉnh:

- Đùa thôi, không nhiều lắm đâu. Nhưng anh hãy diễn tả sơ vóc dáng của Diệu Hằng mà anh tìm xem, tôi có thể nhận dạng giúp anh.

Nhưng rồi tự Hải cũng đã nói luôn:

- Tôi nghĩ người anh tìm là Đinh Diệu Hằng cũng nên.

Hoàng Kha hỏi ngược lại:

- Thế cô ấy dáng vóc ra sao?

- Rất tuyệt giống như người mẫu thời trang vậy, tóc uốn dợn sóng…

Kha lắc nhẹ:

www.vuilen.com 26

Page 27: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

- Không! Diệu Hằng này không có uốn tóc giãn đâu, và cũng không có vẻ người mẫu như anh bạn quảng cáo… à, hình như cô ấy nói tiếng Huế…

- Trời, vậy mà nảy giờ không nói sớm. Đấy chính là đặc điểm dễ phân biệt nhất, thì ra là Tôn Nữ Diệu Hằng. Nhưng đáng tiếc Diệu Hằng hôm nay nghỉ học.

Hoàng Kha sốt ruột:

- Thế cậu có biết nhà Diệu Hằng ở đâu không?

Quốc Hải tỉnh bơ:

- Ở ngoài Huế chớ ở đâu.

Hoàng Kha cười thản thiện:

- Xin lỗi nãy giờ tôi quên giới thiệu, tôi tên là Hoàng Kha, còn cậu?

- Quốc Hải.. .Tôi học chung khoa với Tôn Nữ Diệu Hằng.

- Hằng nghỉ học à? Hải có biết vì sao không?

- Lúc nãy tôi có hỏi nhưng Hà Lan chưa kịp nói.

- Hà Lan là ai vậy?

- Cô bạn thân cùng ở nhà trọ với Diệu Hằng.

Thấy Quốc Hải vui tính và có vẻ dễ mến, Hoàng Kha bắt chuyện.

- Thật ra tối qua tôi cô va quẹt xe với cô ấy, nên tôi muốn hỏi thăm cô ấy.

Quốc Hải ngắt lời:

- Diệu Hằng bị tai nạn, giao thông à? Có nặng lắm không? Hèn gì mà phải nghỉ học, chớ từ trước đến nay bạn ấy tối kỵ việc bỏ học dù chỉ nửa buổi đấy.

- Tôi quả có lỗi vô cùng. Đáng lý ra tôi phải sốt sắng giúp Hằng khi thấy cổ đi cà nhắc mới đúng. Hải đưa tôi đến nhà Hằng trọ có được không?

Quốc Hải nhiệt tình:

- Được, tôi đi với anh.

- Cảm ơn Hải.

- Không có gì! Tôi chỉ quan tâm đến bạn học của mình. Để tôi vào lấy xe.

www.vuilen.com 27

Page 28: PH N 1 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/tienggoiphusa/tienggoiphusa01.pdfmáy bị nước ngập "bô" không nổđược đã khiến nhiều phương tiện

Tác Giả: Hồng Kim TIẾNG GỌI PHÙ SA

Hoàng Kha khoát tay:

- Khỏi, Hải đi chung với tôi.

Quốc Hải do dự:

- Tôi chỉ đưa anh đến rồi trở về đi học, tôi nghĩ đi hai chiếc tiện hơn.

- Khì nãy cậu bảo nhà trọ ở gần đây mà.

Quốc Hải cười toe:

- Thì gần, nhưng chẳng lẽ anh bắt tôi đi bộ à?

- Cái cậu này!

www.vuilen.com 28