tài liệu chủ đề 0803

32
Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuận KỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐ Website: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected] Tel: (08) 6294 11 22 BẢN TIN ĐẶC BIỆT TỪ ĐỂ KẾT NỐI SỰ QUAN TÂM TÌNH YÊU THƯƠNG Cảm ơn chú Lý Trường Chiến, và các thành viên, CTV của Trí Tri LivingSkills đã góp phần xây dựng bản tin này. Bạn đọc thân mến, nếu bạn thích bản tin này đừng ngại chia sẻ nó với những người bạn yêu quý nhé! 1

Upload: tritrilivingskills

Post on 17-Jan-2015

320 views

Category:

Documents


2 download

DESCRIPTION

 

TRANSCRIPT

Page 1: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

BẢN TIN ĐẶC BIỆT TỪ ĐỂ KẾT NỐI SỰ QUAN TÂM VÀ TÌNH YÊU THƯƠNG

C m n chú Lý Tr ng Chi n, và các thành viên, CTV c a Trí Tri LivingSkills đã góp ph n xây d ng b n tin này.ả ơ ườ ế ủ ầ ự ả

B n đ c thân m n, n u b n thích b n tin này đ ng ng i chia s nó v i nh ng ng i b n yêu quý nhé!ạ ọ ế ế ạ ả ừ ạ ẻ ớ ữ ườ ạ

1

Page 2: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Contents---- LỜI TỰA ----......................................................................................................................................3

LÁ THƯ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI LÁI XE TẢI..........................................................................................4

BUTTERFLY FLY AWAY............................................................................................................................7

SUY NGHĨ VỀ MẸ..................................................................................................................................11

BÀN TAY CỦA MẸ. BÀI HỌC CỦA CON..................................................................................................13

TRUYÊN RẤT NGẮN..............................................................................................................................16

THƠ VUI VỀ PHÁI YẾU..........................................................................................................................18

CÔ ẤY CHỈ CÓ MỘT NHƯỢC ĐIỂM DUY NHẤT.....................................................................................20

KẾT.......................................................................................................................................................22

2

Page 3: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

---- L I T A ----Ờ ỰSống nhờ cành, nhưng chính hoa làm cho cành cây có ý nghĩa…

Nếu ai nghĩ rằng người phụ nữ là cần được che chở thì cũng cần hiểu họ cũng đủ mạnh mẽ để chở che cho bất cứ ai…

Có ai ngờ cái ẩn sâu bên trong vóc dáng nhỏ bé, thanh mảnh của người phụ nữ lại là điểm tựa cho mỗi cuộc đời khi sinh ra, lúc trưởng thành, khi thành công cũng như lúc gục ngã. Mỗi chặng đường đời nhìn lại nếu không có bóng dáng người phụ nữ thì đó sẽ là những chặng đường chông gai đơn độc và gian nan nhất…

Vươn lên kiêu hãnh và mạnh mẽ giữa những cành thủy trúc cứng cáp, hiên ngang, những cánh lan ý trắng ngần tựa hồ như vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong, vẻ đẹp của tâm hồn thanh khiết cao quý của người phụ nữ. Đó cũng là sức sống và sức mạnh tiềm tàng trong mỗi ngưới phụ nữ đáng kính, đáng yêu ta có được trong đời.

Vì ta biết cuộc đời là không bao giờ bằng phẳng, và ta hiểu sức mạnh trong mỗi con người không thể là vô biên. Một điểm tựa, một bàn tay nâng đỡ, dẫu không mạnh mẽ, vững vàng như những đấng nam nhi, nhưng sức mạnh tinh thần mà người phụ nữ truyền cho ta còn hơn cả những gì ta nghĩ đến. Để mỗi bước trên đường đời ta nhận ra ta cần có bà, mẹ và cô nâng niu, dìu dắt. Để ta hiểu rằng, những điểm tựa ấy là quan trọng biết bao.

Cho chúng con đôi lời nhắn gứi

Để yêu thương mang đến bên người

Để mỗi xuân sang thấy người thêm một tuổi

Vẫn rạng ngời sức sống, điểm tựa của đời con!...

Huyền Anh – Trí Tri LivingSkills

3

Page 4: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

LÁ THƯ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI LÁI XE TẢIMột lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh".

Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.

Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.

4

Page 5: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Thư của Bill, tháng 12 năm 2000

"Vợ yêu quý của anh,

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.

Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.

Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.

Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.

5

Page 6: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.

Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.

Anh yêu em!

Bill."

ST

Nghe thêm tại: Chiếc xương sườn của Adam – CT đặc biệt nhân ngày Quốc tế Phụ nữ: link

6

Page 7: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

BUTTERFLY FLY AWAYTôi nghĩ làm cha mẹ có một việc rất vui mà cũng rất buồn, đó là nhìn những đứa con của mình trưởng thành.

Mỗi người chúng ta, từ lúc sinh ra cho đến lúc bước chân vào cuộc sống tự lập, là mười mấy, thậm chí là hai mấy năm trời. Từng ấy thời gian ta sống cùng cha mẹ. Từng ấy thời gian ta ăn bữa cơm gia đình, ngã có người nâng, đau có người chăm sóc, sai trái có người bảo ban, nhắc nhở.

Rồi chúng ta lớn lên. Chúng ta dần có những bận tâm riêng, những mơ ước riêng, những mối quan hệ thân thiết riêng. Rồi chúng ta xa dần cha mẹ.

Rồi một ngày chúng ta rời tổ ấm bay đi.

Chỉ còn cha mẹ là ở lại.

Bạn hãy hình dung cần phải yêu thương đến mức nào để sinh một đứa con ra đời, chăm từng bữa cơm, lo từng giấc ngủ, buồn khi con khóc, vui khi con cười. Biết bao ngày, biết bao đêm đã trải qua để chăm chút cho các con, giúp các con trưởng thành, hát cho con nghe, dạy cho con học. Biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông, biết bao nhiêu đồng quê và thành thị, biết bao nhiêu quãng đường đã vượt qua, bao nhiêu lời yêu thương đã nói.

Bạn hãy hình dung cần phải yêu thương đến mức nào để học được cách chỉ sống vì các con, hy sinh cho các con, tin tưởng vào tương lai của các con dù mình không còn ở đó, trong khi thừa hiểu những người con ấy sẽ quên bẵng những năm tháng đầu đời của mình, thừa hiểu một ngày nào đó hiển nhiên các con sẽ rời xa cha mẹ.

7

Page 8: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Bạn hãy hình dung có một thứ tình yêu như thế. Một thứ tình yêu vô điều kiện, bất chấp bao nhiêu khó khăn mưa nắng, bất chấp rằng những chăm chút ân cần, những kỉ niệm từng có với nhau sẽ phai nhạt trong ký ức người ấy, bất chấp rằng một ngày người ấy sẽ yêu người khác, sống một cuộc sống khác, những vui buồn khác, và bạn không còn có thể dễ dàng ôm lấy người ấy vào lòng?

Khi chúng ta lớn lên, nhiều khi chúng ta nghĩ rằng cha mẹ không hiểu mình, nhiều khi chúng ta mâu thuẫn, nhiều khi chúng ta cãi lại. Nhiều khi chúng ta nôn nóng tìm cách để sống cuộc sống tự lập của riêng mình. Nhiều khi chúng ta cất cánh bay đi và lấy làm tự hào về điều đó.

Nhiều khi chúng ta quên mất rằng, cha mẹ chúng ta cũng cần có thời gian để tập quen với cái người trưởng thành mà con mình đã trở thành, học cách nhường chỗ của nó cho chính nó. Cũng như sau khi chúng ta rời đi, cha mẹ sẽ phải làm quen với sự thiếu vắng tiếng nói tiếng cười, những bữa ăn thiếu người, những căn phòng thiếu đồ đạc, những đêm khuya thiếu tiếng bước chân về để yên lòng nhắm mắt ngủ.

Khi chúng ta lớn lên, chúng ta có những nỗi lo riêng, từng bước nhận ra cuộc đời không đơn giản, lòng người khó lường, và chẳng có điều gì chắc chắn là để tin vào. Chỉ cần chúng ta đừng quên rằng, chúng ta luôn có những người dành cho mình tình yêu bao la và vô điều kiện đến như thế nào.

Chỉ cần chúng ta đừng quên rằng, chúng ta luôn có một mái ấm để trở về.

Và chúng ta cần phải luôn trân trọng điều đó.

*Đêm qua nằm mơ cũng thấy nhớ nhà, buồn quá.

Jang Siêu Nhân

Chân thành cảm ơn Góc suy ngẫm đã chia sẻ bài này

8

Page 9: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

MẸ - ĐỖ TRUNG QUÂN

Con sẽ không đợi một ngày kia…khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lócNhững dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệtChạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nuamỗi ngày qua con lại thấy bơ vơai níu nổi thời gian?ai níu nổi bao giờ?

Con mỗi ngày một lớn lênMẹ mỗi ngày thêm già cỗi

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kiacó người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng

mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹmỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng

hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹSống tự do như một cánh chim bằng

Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gáiCó bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập cả tâm hồnđau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúcCó những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ácmà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ

9

Page 10: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờgiọt nước mắt già nua không ứa nổita mê mải trên bàn chân rong ruổimắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chânmấy kẻ đi quamấy người dừng lại?Sao mẹ già ở cách xa đến vậytrái tim âu lo đã giục giã đi tìmta vẫn vô tìnhta vẫn thản nhiên?

hôm nay…anh đã bao lần dừng lại trên phố quen

ngả nón đứng chào xe tang qua phốai mất mẹ?

sao lòng anh hoảng sợtiếng khóc kia bao lâu nữa của mình?Bài thơ này xin thắp một bình minh

trên đời mẹ bao năm rồi tăm tốibài thơ như nụ bạch hồng

Con cài sẵn cho tháng ngày…sẽ tới…!

Đỗ Trung Quân

10

Page 11: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

SUY NGHĨ VỀ MẸ

- Khi bạn được sinh ra, mẹ ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào ầm ĩ lên. - Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm. - Khi bạn 2 tuổi, mẹ dạy bạn tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy biến đi khi mẹ gọi.

- Khi bạn 3 tuổi, mẹ nấu cho bạn ăn ngon. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ thừa thức ăn.

- Khi bạn 4 tuổi, mẹ mua bút chì màu cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên tường.

- Khi bạn 5 tuổi, mẹ cho bạn ăn mặc đẹp vào những ngày lễ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay vào vũng bùn.

- Khi bạn 6 tuổi, mẹ đưa bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách kêu ầm ĩ lên "Con không đi học đâu"

- Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua bóng cho bạn chơi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đá nó vào cửa nhà hàng xóm.

- Khi bạn 8 tuổi, mẹ mua kem cho bạn ăn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách làm rơi đầy kem ra ngoài.

- Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua đàn cho bạn tập. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ thèm động đến.

- Khi bạn 10 tuổi, mẹ chở bạn đi khắp nơi, từ trường học đến những buổi sinh nhật ở nhà bạn bè. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay xuống xe khi đến nơi, chẳng thèm quay lại chào mẹ.

- Khi bạn 11 tuổi, mẹ đưa bạn và bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi cách xa khỏi mẹ.

- Khi bạn 12 tuổi, mẹ nói bạn không được xem một số chương trình và một số báo. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chờ mẹ ra khỏi nhà là xem.

11

Page 12: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

- Khi bạn 13 tuổi, mẹ khuyên bạn cắt tóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng mẹ chẳng có con mắt thẩm mỹ.

- Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn tiền đi nghỉ mát với bạn bè một tuần. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng thèm gọi điện về nhà một lần.

- Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và mong bạn ra đón. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ngồi trong phòng mình và khóa cửa.

- Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn đi xe máy. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lấy xe đi lúc nào bạn muốn.

- Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang chờ một cú điện thoại quan trọng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói chuyện điện thoại suốt tối.

- Khi bạn 18 tuổi, mẹ khóc khi bạn tốt nghiệp trung học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đi liên hoan với bạn bè đến tận tối khuya.

- Khi bạn 19 tuổi , mẹ cho bạn đi học đại học, chở bạn đến trường, cầm túi xách cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi mẹ đi về ngay từ xa cổng trường để khỏi xấu hổ với lũ bạn.

- Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn đã có bạn trai/bạn gái chưa? Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Không phải việc của mẹ"

- Khi bạn 21 tuổi, mẹ khuyên bạn về nghề nghiệp tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con chẳng muốn như mẹ"

- Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn khi bạn tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đề nghị mẹ cho đi du lịch thật xa.

- Khi bạn 23 tuổi, mẹ tặng bạn nhiều thứ cho căn hộ bạn mới thuê ở riêng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo bạn bè là trông thế thật xấu.

- Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp người yêu của bạn và hỏi về kế hoạch của 2 người. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên lên "Thôi đi mẹ"

- Khi bạn 25 tuổi, mẹ giúp bạn làm lễ kết hôn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chuyển nhà đi thật xa"

- Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi điện và khuyên bạn về việc nuôi dạy con cái. Bạn cảm ơn mẹ và nói "Bây giờ mọi thứ khác rồi mẹ ơi"

- Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc về sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con bận lắm"

- Khi bạn 50 tuổi, mẹ ốm và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đọc sách về việc bố mẹ trở thành gánh nặng của con cái như thế nào.

Rồi một ngày, mẹ mất. Tất cả những gì bạn chưa bao giờ làm, bây giờ trôi vụt qua trước mắt bạn như một tia sét.

Chẳng có gì có thể thay thế được mẹ. Dù có những khi mẹ chẳng phải là người bạn tốt nhất. Có khi mẹ bất đồng với bạn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của bạn. Mẹ luôn ở bên cạnh,

12

Page 13: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

lắng nghe những nỗi buồn, những lo lắng của bạn. Bạn hãy tự hỏi mình xem, bạn đã dành đủ thời gian cho mẹ chưa? (Sưu tầm)

13

Page 14: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

BÀN TAY CỦA MẸ. BÀI HỌC CỦA CONMột câu chuyện về lòng biết ơn

Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên cho một công ty lớn. Anh ta vừa xong buổi phỏng vấn đầu tiên, ông giám đốc phỏng vấn lần cuối để quyết định nhận hay không nhận anh ta.

Viên giám đốc khám phá học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt và năm nào, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học, cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh chàng thanh niên không hoàn thành vượt bật.

Viên giám đốc hỏi “Anh đã được học bổng nào của trường?” Chàng thanh niên đáp “Thưa không”.

Viên giám đốc hỏi “Thế cha anh trả học phí cho anh đi học?” Chàng thanh niên đáp “Cha tôi chết khi tôi vừa mới một tuổi đầu. Mẹ tôi mới là người lo trả học phí”.Viên giám đốc lại hỏi “Mẹ của anh là việc ở đâu?”

Chàng thanh niên đáp “Mẹ tôi làm việc giặt áo quần”. Viên giám đốc bảo chàng thanh niên đưa đôi bàn tay cho ông ta xem. Chàng thanh niên đưa hai bàn tay mịn màng và hoàn hảo của chàng cho ông giám đốc xem.

Viên giám đốc hỏi “Vậy trước nay anh có bao giờ giúp mẹ giặt giũ áo quần không?”

“Chưa bao giờ, mẹ luôn bảo tôi lo học và đọc thêm nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi giặt áo quần nhanh hơn tôi.” Chàng thanh niên đáp.

Viên giám đốc dặn chàng thanh niên “Tôi yêu cầu anh một việc. Hôm nay khi trở lại nhà, lau sạch đôi bàn tay của mẹ anh, và rồi ngày mai đến gặp tôi. ”

Chàng thanh niên cảm thấy khả năng được công việc tốt này rất là cao. Khi vừa về đến nhà, chàng ta sung sướng thưa với mẹ để được lau sạch đôi bàn tay của bà. Mẹ chàng cảm thấy có gì đó khác lạ, sung sướng, nhưng với một cảm giác vừa vui mà cũng vừa buồn, bà đưa đôi bàn tay cho con trai xem.

Chàng thanh niên từ từ lau sạch đôi bàn tay của mẹ. Vừa lau, nước mắt chàng tuôn tràn. Đây là lần đầu tiên chàng thanh niên mới khám phá đôi tay mẹ mình, đôi bàn tay nhăn nheo và đầy những vết bầm đen. Những vết bầm làm đau nhức đến nỗi bà đã rùng mình khi được lau bằng nước. Lần đầu tiên trong đời, chàng thanh niên nhận thức ra rằng, chính từ đôi bàn tay giặt quần áo mỗi ngày này đã giúp trả học phí cho chàng.

Những vết bầm trong tôi tay của mẹ là giá mẹ chàng phải trả cho ngày chàng tốt nghiệp, cho những xuất sắc trong học vấn và cho tương lai sẽ tới của chàng. Sau khi lau sạch đôi tay của mẹ, chàng thanh niên lặng lẽ giặt hết phần áo quần còn lại của mẹ.

14

Page 15: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Tối đó, hai mẹ con tâm sự với nhau thật là lâu.

Sáng hôm sau, chàng thanh niên tới gặp ông giám đốc.

Viên giám đốc lưu ý những giọt nước mắt chưa ráo hết trong đôi mắt của chàng thanh niên, và hỏi “Anh có thể cho tôi biết những gì anh đã làm và đã học được hôm qua ở nhà không?”

Chàng thanh niên đáp “Tôi lau sạch đôi tay của mẹ, và cũng giặt hết phần áo quần còn lại.” Viên giám đốc hỏi “Cảm tưởng của anh ra sao?”

Chàng thanh niên đáp, “Thứ nhất, bây giờ tôi hiểu thế là ý nghĩa của lòng biết ơn; không có mẹ, tôi không thể thành tựu được như hôm nay.

Thứ hai, qua việc hợp tác với nhau, và qua việc giúp mẹ giặt quần áo, giờ tôi mới ý thức rằng thật khó khăn và gian khổ để hoàn tất công việc.

Thứ ba, tôi biết ơn sự quan trọng và giá trị của quan hệ gia đình.”

Viên giám đốc nói, “Đây là những gì tôi tìm kiếm nơi người sẽ là quản trị viên trong công ty chúng tôi. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn sự giúp đỡ của những người khác, một người cảm thông sự chịu đựng của những người khác để hoàn thành nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc là mục đích duy nhất của cuộc đời. Em được nhận.”

Sau đó, chàng thanh niên làm việc hăng say, và nhận được sự kính trọng của các nhân viên dưới quyền. Tất cả nhân viên làm việc kiên trì và hợp tác như một đội. Thành tựu của công ty mỗi ngày được nhiều cải thiện.

------

Một đứa bé, được che chỡ và có thói quen muốn gì đước nấy, có thể sẽ phát triển “tâm lý đặc quyền” và sẽ luôn nghĩ đến mình trước. Hắn sẽ thờ ơ về các nỗ lực của cha mẹ.

Khi làm việc, hắn giả thiết rằng mọi người phải vâng lời hắn, và khi trở thành một quản trị viên hắn có thể sẽ không bao giờ biết sự chịu đựng của các nhân viên dưới quyền và luôn đổ thừa cho người khác.

15

Page 16: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Đối với loại người này, có thể học giỏi, có thể thành công một thời gian ngắn nhưng thật sự sẽ không cảm nhận được ý nghĩa của thành tựu. Hắn sẽ cằn nhằn, lòng chất đầy oán ghét và đấu tranh để có được nhiều thứ cho mình. Nếu chúng ta thuộc loại cha mẹ chuyên bao che con cái như thế này, phải chăng chúng ta đang cho chúng thấy tình thương của cha mẹ hay thay vì đang tàn phá chúng?

Bạn có thể cho con cái sống trong những căn nhà lớn, ăn thức ăn ngon, học dương cầm, xem TV màn ảnh rộng. Nhưng khi chúng ta cắt cỏ, xin vui lòng cho chúng làm việc đó. Sau bữa cơm, hãy để chúng rữa chén bát cùng với anh chị em chúng. Không phải vì các bạn không có tiền để mướn người làm trong nhà, nhưng bởi vì bạn nên thương con đúng cách.

Bạn muốn chúng hiểu rằng, bất kể cha mẹ giàu có cỡ nào, một ngày tóc họ cũng sẽ bạc như mẹ của người bạn trẻ kia. Điều quan trọng nhất là con cái của bạn học để biết hơn sự khó khăn, học khả năng cùng làm việc với những người khác để hoàn thành công việc.

16

Page 17: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

TRUYÊN RẤT NGẮN1. Nó

Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.

2. Vòng cẩm thạch

Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.

3. Quà sinh nhật

Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến...

4. Con nuôi

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy. Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì? Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.

17

Page 18: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

5. Khóc

Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh".

7. Cua rang muối

Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: "Cua rang muối thật đó mẹ." Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém: "Còn răng đâu mà ăn?!"

8. Em gái tôi

Tôi vào đại học. Em gái tôi bỏ học, tảo tần nương rẫy nuôi tôi, bỏ quên mộng mơ thời con gái. Em đi làm hãng chuối. Lương tháng 120.000 đồng. Tôi về thăm, em cho 60.000 đồng. Một nửa. Thầm nhủ sẽ đền đáp thiệt thòi cho em.

Em lấy chồng, sinh con, nghèo. Tôi lận đận, chải bươn. Chưa kịp đỡ đần cho em, em đổ bệnh: u não. Bác sĩ lắc đầu, em tôi nằm chờ chết. Muốn đổi lại “một nửa” đời mình cho em. Nhưng không được.

18

Page 19: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

THƠ VUI VỀ PHÁI YẾU

Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn Vượt qua ô cửa cỏn con, vǎn phòng hẹp hàng ngày Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bayTới thǎm dò những hành tinh mới lạTài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụCác anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâuChính phục đại dương bằng các con tàu Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất Mỗi các anh là một nhà chính khách Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia. Biết bao điều quan trọng được đề ra Những hiệp ước xoay vần thế giới Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đâyGạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa Những quả cà, mớ tép, rau dưaĐối với Nít và Kǎng, những siêu nhân nay và xưa Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịtSắm cho con đôi dép tới trường Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh rǎng Lo đan áo cho chồng con khỏi rét... Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay

19

Page 20: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

Càng không có hạt nhân nguyên tử Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa Có tình yêu và có lời ruNhững con cò con vạc từ xưa Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếpNhư trǎng lên, như hoa nở mỗi ngày... Nếu không có ví dụ chúng tôi đây Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn Ai sẽ là người sinh ra những đứa conĐể tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát. Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng Là bác học... hay là ai đi nữa Vẫn là con của một người phụ nữ Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên Anh thân yêu, người vĩ đại của em Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối Một chút mặn giữa đại dương vời vợi, Lời rong rêu chưa ai biết bao giờEm chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua Là hạt bụi vô tình trên áo Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạoChắc chắn buổi chiều anh không có cơm ǎn. Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân Đùa một chút xin các anh đừng giận Thú thực là chúng tôi cũng không sống được Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà. Xuân Quỳnh

20

Page 21: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

CÔ ẤY CHỈ CÓ MỘT NHƯỢC ĐIỂM DUY NHẤT

…là quên mất mình đáng giá như thế nào".

Khi sáng tạo ra người phụ nữ, đến rất muộn ngày làm việc thứ sáu, Chúa trời vẫn chăm chỉ miệt mài. Một thiên thần đến bên cất tiếng hỏi: "sao Người phải tốn nhiều thời gian cho "nó" thế?". Chúa trời đáp:

"Ngài không thấy những "đặc điểm kỹ thuật" ta cần bảo đảm khi tượng hình cô ấy sao? Cô ấy phải gột rửa được, nhưng lại không làm từ nhựa. Cô ấy có hơn 200 bộ phận luôn luôn hoạt động và còn phải thay thế được.

Cô ấy biết nấu mọi loại thức ăn, biết chăm sóc, yêu thương vài đứa trẻ một lúc. Cô ấy còn có thể ôm và chữa lành từ cái đầu gối bị trầy xước đến trái tim tan vỡ. Và cô ấy phải làm tất cả những việc này chỉ với đôi bàn tay".

Thiên thần tỏ ra rất ấn tượng: "Chỉ với 2 bàn tay... đó là điều không thể! Và đây là mẫu chuẩn phải không? Người đã làm việc quá nhiều hôm nay rồi đấy. Hãy đợi đến mai làm nốt cũng được mà".

"Không đâu" - Chúa trời nói. "Ta xong đến nơi rồi, và đây sẽ là loài sinh vật trái tim ta yêu nhất. Cô ấy có thể tự chữa bệnh cho mình lúc đau ốm và làm việc được 18 tiếng một ngày".

Thiên thần đến gần hơn và chạm vào người phụ nữ: "Nhưng Người làm cô ấy mềm quá, thưa đức Chúa trời".

"Cô ấy mềm, nhưng ta cũng khiến cô ấy thật mạnh mẽ. Ngài không tưởng tượng được những gì cô ấy có thể chịu đựng và vượt qua đâu".

21

Page 22: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

"Cô ấy biết suy nghĩ không?" - Thiên thần lại hỏi.

Chúa trời trả lời: "Cô ấy không chỉ biết suy nghĩ, mà còn có thể thương thuyết và đưa ra các lý lẽ".

Thiên thần chạm tay vào má người phụ nữ: "Thưa Chúa trời, hình như sinh vật này đang chảy nước. Hẳn là Người đã đặt quá nhiều gánh nặng lên cô ấy".

"Không phải đâu. Đó là nước mắt" - Chúa trời "chỉnh" lời thiên thần.

"Để làm gì ạ?" - thiên thần ngạc nhiên.

"Nước mắt là cách cô ấy thể hiện nỗi đau buồn, sự hoài nghi, tình yêu, cảm giác cô đơn và cả lòng kiêu hãnh".

Thiên thần ấn tượng mạnh mẽ hơn: "Đức Chúa trời, Người quả là thiên tài. Người nghĩ đến tất cả mọi khả năng. Người phụ nữ đúng là một tuyệt tác!".

"Quả cô ấy đúng như vậy. Phụ nữ có thứ sức mạnh có thể làm kinh ngạc cánh đàn ông. Cô ấy có thể giải quyết mọi rắc rối và mang trên vai nhiều gánh nặng. Cô ấy nắm giữ hạnh phúc, tình yêu và cả lý lẽ. Cô ấy mỉm cười những khi muốn hét lên, cất tiếng hát khi muốn khóc, bật khóc khi hạnh phúc và cười vang lúc lo sợ.

Cô ấy đấu tranh cho niềm tin của mình, chống lại mọi điều bất công. Cô ấy không chấp nhận câu trả lời "không" và luôn có hướng giải quyết tốt cho mọi tình thế. Cô ấy hy sinh bản thân vì gia đình, cô ấy đưa bạn bè đến bác sĩ nếu tình trạng sức khỏe của họ làm cô ấy lo lắng. Và cô ấy biết yêu vô điều kiện.

Cô ấy khóc mừng chiến thắng của những đứa con. Cô ấy vui khi nhìn bạn bè thành đạt. Cô ấy phấn khởi nhận tin về một đám cưới hay một em bé mới sinh, trái tim cô ấy tan vỡ khi người thân, bạn hữu qua đời. Nhưng cô ấy tìm thấy sức mạnh để tiếp tục cuộc sống. Cô ấy biết một vòng tay ôm và một nụ hôn có thể chữa lành trái tim tan nát.

Cô ấy chỉ có một nhược điểm duy nhất...

...là quên mất mình đáng giá như thế nào".

ST

22

Page 23: Tài liệu chủ đề 0803

Chương trình phát triển nguồn nhân lực phi lợi nhuậnKỸ NĂNG SỐNG TRONG THỜI ĐẠI SỐWebsite: www.TriTriLivingSkills.net Email: [email protected]: (08) 6294 11 22

K TẾ

Bạn thân mến, hàng ngày, bạn nhận được biết bao yêu thương từ những người phụ nữ xung quanh mình, đó có thể là người mẹ, người chị gái, người em gái, người bạn gái…, vậy sao phải đợi đến 08/03 để nói với họ lời yêu thương từ chính trái tim mình.

Đừng để hối tiếc như anh tài xế trong câu chuyện “LÁ THƯ CUỐI CÙNG CỦA NGƯỜI LÁI XE TẢI”, hay người con trong “SUY NGHĨ VỀ MẸ”. Hãy luôn yêu thương và trân trong từng khoảnh khắc bên cạnh những người phụ nữ của cuộc đời mình, để họ luôn cảm thấy mình là một món quà vô giá của thượng đế vì cũng có

đôi khi họ “…QUÊN MẤT MÌNH ĐÁNG GIÁ NHƯ THẾ NÀO”

Chỉ có BẠN mới là người có quyền năng để biến 1 năm có 365 ngày 8/3 với những NGƯỜI PHỤ NỮ mà bạn yêu thương.

Ban biên tập

23