thơ
DESCRIPTION
Nguyễn Tiến HậuTRANSCRIPT
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 1
NHỚ QUÊ HƯƠNG
Bao năm phiêu bạt xa quê
Không sao quên nổi luỹ tre nơi này
Vẫn thôn làng cũ nơi đây
Bát cơm độn sắn đong đầy nhớ nhung
Xa phương vương vấn nặng lòng
Gầu mo nghiêng đáy vít cong phận nghèo
Gót trai tứa máu trống chèo
Mẹ cha lên núi vượt đèo lầm than
Mất mùa lấy rổ thay mâm
Sắn non măng đắng mẹ ngâm lót lòng
Chẳng làm đục nước đá ong
Con đi xa vẫn nỗi lòng nhớ quê
Mật thơm mua tặng mang về
Quê hương lắng đọng tràn trề niềm vui
Bùi ngùi nhớ thủa trong nôi
Đu đưa cánh võng mẹ ngồi đếm sao
Dòng đời trôi nổi biết bao
Nước ra biển lớn thấm vào dáng quê.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 2
LẠC ĐƯỜNG
Một thời tiếng hát du dương
Mà nay tiếng hát lạc đường cứ đi
Trên màn ảnh chiếc ti vi
Ca sĩ thiếu vải “bánh mì mở toang”
Hát gì mà thét oang oang
Công xuất hết cỡ cả làng vỡ tai
Trên sân khấu tưởng là oai
Lời ca khó ngửi như khoai để hà
Trang phục đen đỏ nhạt nhoà
Múa may uốn éo như là thây ma
Sao không hát khúc dân ca
Bài ca năm tháng quân ta diệt thù
Hát về điệp khúc chiến khu
Cha đi đánh giặc mẹ ru thủa nào
Quê ta tươi đẹp biết bao
Văn hoá nguồn cội tự hào Việt Nam.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 3
NHÀ QUÊ RA PHỐ
Nhà quê có nét duyên riêng
Quần âu áo vải mà nên tình người
Ra phố dễ bị chê cười
Càng lương thiện lại thiệt thòi biết bao
Còn người ở phố thì sao
Nhà cao kín cửa gió nào đến nơi ?
Phổng phap như được bơm hơi
Giàu sang phú quý chôn nơi riêng mình
Dửng dưng như kẻ vô tình
Văn minh mà chẳng văn minh chút nào
Chồ nhau vỡ mặt chẳng chào
Thuỷ tinh, dây thép căng rào cách ngăn
Mỗi ngày càng thấy xa xăm
Tuổi già ngày đứng đêm nằm, ngổn ngang
Này đây nghĩa xóm tình làng
Này đây, đây nữa trang vàng dạo chơi
Từ nơi rơm rạ tơi bời
Cho ta đứng thẳng làm người - Nhà quê.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 4
ĐI CẤY
Hôm nay trời nắng chang chang
Mẹ ra ruộng cấy cả làng cùng đi
Hình như làng mở hội thi
Chồng cày vợ cấy còn gì vui hơn
Cho dù nắng đổ từng cơn
Lưng mẹ gập xuống, mạ non thẳng hàng
Nhớ xưa chuyện thiếp, chuyện chàng
Thương yêu mọc giữa những hàng lúa xanh
Mồ hôi từng giọt long lanh
Nhỏ theo dảnh mạ mà thành dẻo thơm
Ta về vui với rạ rơm
Mâm cơm chiều muộn, mẹ đơm trăng vàng.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 5
ĐƯỢC MÙA
Năm nay làng lại được mùa to
Nhà nào cũng lúa chất đầy kho
Bao nhiêu bồ cót chứa chưa hết
Xướng thằng lợn ỉ suốt ngày no
Trông mày nhanh lớn quy ra thóc
Lúa để trong bồ vẫn đẻ ra
Một năm ba vụ mười hai tháng
Ba lần bán lợn thoả mái bo
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 6
HƯƠNG TRÀ
Hương quê thơm tự lòng tay
Gạn bao tinh khiết từ cây chè nhà
Nước từ lòng đất chiết ra
Lọc trong văn vắt cho trà dạy hương
Búp non hái lúc còn sương
Lửa quê đượm chảo mẹ rang tháng gày
Thưởng trà có nhớ câu này
Hương trà có cả đắng cay người trồng
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 7
NGẮN DÀI NHƯ NHAU
Ở đời lắm cái bon chen
Chết ra nghĩa địa chẳng chèn được ai
Bằng nhau vuông đất tấc hai
Thấp cao gì cũng ngắn dài như nhau.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 8
TIẾNG THU
Thu về gợi chút hanh hao
Xua đi oi ả đón chào dịu êm
Búp xanh nhuộm nắng vàng hươm
Tiếng thu sào sạc bên thềm nhớ ai
Mùa thu hạnh phúc - mùa tương lai
Mùa tình yêu để gái trai chung tình
Giao duyên bến nước - sân đình
Trăng thu lồng với bóng hình quê hương
Thu về lòng dạ vấn vương
Rằm trăng vằng vặc muôn phương đất trời
Quý hơn tất cả vàng mười
Ngàn thu không thể quên lời hẹn duyên.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 9
SỰ TÍCH CÂY TRE
Cây tre hồn của làng quê
Trải bao thế hệ chắn che cho đời
Tre như cuộc sống con người
Gió mưa trụ vững giữa trời phong ba
Đời ông cho chí đời cha
Đời con cháu tiếp vẫn là lòng nôi
Tre như dáng mẹ cha tôi
Trải bao sương nắng một đời can qua
Cho dù bão táp mưa sa
Tre già măng mọc mãi là nước non.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 10
VỂ VĂN QUÁN
Ai lên Văn Quán mời lên
Đãi khách cá thính - Trám đen đậm lời
Cái nghèo cái khó qua rồi
Đồi cao đồng trũng đâu thời nổi nênh
Bây giờ trời đất rộng thênh
Đồng sâu cá đớp nổi bềnh trăng sao Vườn xanh, xanh biếc đồi cao
Một màu no ấm thấm vào dáng quê
Đêm chèo cùng hát cùng nghe
Trống quân Đức Bác theo về giao duyên
Mặc ai ván đã đóng thuyền
Đã lên Văn Quán khéo quên đường về.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 11
TRỌI TRÂU HẢI LỰU
Xuân sang rộn rã đất trời
Trọi trâu Hải Lựu người ơi tìm về
Làng cò chọn đậu vên đê
Bên dòng lồ mát làng nghề đá xưa
Ông cầu lam lũ ba mùa
Chờ ngày mở hội ganh đua thi tài
Phừng phừng mặt đỏ tía tai
Ra đòn hiểm tựa khi trai kiên cường
Khán giả du khách bốn phương
Ngỡ ngàng lạc giữa thiên đường mùa xuân
Pháo tay cờ mở trống quân
Hội vui quên hết gian chuân bụi trần
Hải Lựu ơi đôi thân quen
Trâu ra sới trọi vui quên đường về
Hội tan du khách hả hê
Hẹn mùa xuân tới tìm về quê em.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 12
DÂU HỎI ĐÊM RẰM
Vầng trăng ai thổi trên cao
Một dòng vằng vặc chảy vào đêm thu
Cành tre xào xác gió ru
Dòng sông nghi ngút sương mù, sóng chao
Hay trời đang hát đồng dao
Để cho trần thế nôn nao ngóng rằm
Trẻ con trống ếch tung tăng
Đèn ông sao dắt chị Hằng chạy theo
Trung thu trăng sáng trong veo
Vàng ươm sắc lá sương treo ngọn cành.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 13
CÁI QUẠT ĐIỆN CƠ
Trời đem bao nóng ùa về
Cảm như lửa đốt khét lè làng quê
Nồng khê giăng búa tứ bề
May mà có cái điện cơ chơi nhà
Chức năng nhiệm vụ thay bà
Đứng ngồi gọi gió như là ngộ Không
Đem về cái gió cửa sông
Thay cho lời vợ ru chồng ngủ ngon.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 14
QUÊ TA ĐÓ
Bao đời đất thấm mồ hôi
Mòi đầy no ấm trong nồi gạo thơm
Vườn xanh ríu rít tiếng ươm
Vào mùa quả chín nức hương đất trời
Vang vang khúc hát tiếng cười
Vun trồng mơ ước cho đời đơm hoa.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 15
NỖI ĐAU CHIẾN TRANH
Chiến tranh để lại nỗi đau
Giàn trầu để úa vườn cau để già
Để người con gái lên bà
Bỏ quên chức mẹ mãi là độc thân
Chị người vương vấn Tôi ân
Năm ròng tháng đợi bao lần chị mong
Đêm đông mắc võng nằm trông
Tấm chăn đơn chiếc lưng còng tuổi xuân
Nhớ anh từ buổi tòng quân
Hẹn ngày chiến thắng tuổi xuân qua rồi
Sau anh lỡ hẹn chị tôi
Qua thời con gái để rồi cô đơn
Ai ngờ trận đánh Trường Sơn
Anh không trở lại tủi hơn chị tôi
Tuổi già đơn chiếc lẻ loi
Nuốt cạn nước mắt mặn mòi nhớ anh.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 16
MẸ TÔI
Chiều về mấp mé đầu làng
Mẹ đem quang gánh nắng vàng về sân
Bước vui gió vướng bàn chân
Bên mưa bên nắng tấm thân lưng oằn
Mồ hôi giọt giọt ướt đầm
Xiêu xiêu dáng mẹ, âm thầm rẽ đông
Cả đời gạt đục khơi trong
Cho mùa tươi tốt cho đồng dạy hương.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 17
TIẾNG QUÊ
Tôi nhớ
Tiếng chày giữa gạo xưa Một mình mẹ giữa nhịp nhịp khuya Tiếng gà thao thức Bở dương động Chẳng biết ngoài kia đã sáng chưa ? Nhà bên ai cũng đang xay lúa Xa xa vắng lại tiếng chuông chùa Le lói ánh đèn bên cửa sổ Miệt mài nghiên bút dệt ước mơ Tôi nghe cả tiếng quê mờ tỏ Của ngày xưa vọng đến bây giờ
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 18
NGẮM ẢNH BÁC HỔ
Ngước nhìn tấm ảnh Bác Hồ
Lán Nà Nừa giữa trời mùa thu
Một thời Bác ở chiến khu
Vạch đường cứu nước diệt thù, gian nan
Trăng soi bóng nước đại ngàn
Sáng rừng Việt Bắc gió tràn núi sông
Mắt nhìn xa vút biển đông
Áo chàm xanh dệt mênh mông đại ngàn
Một đời Bác trải gian nan
Dấu dép lốp Bác in ngàn đời sau
Tên người vang khắp năm châu
Trí đức Bác toả khắc sâu muôn đời
Vầng dương Bác toả sáng ngời
Xua màn đêm tối đất trời Việt Nam
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 19
BÁ KIẾN LỘNG HÀNH
Ngày xưa Bá Kiến lộng hành
Thời nay “Bá Kiến” còn tanh hơn nhiều
Bá Kiến học được đủ điều
Giỏi che mắt thánh “Vương Triều” đã ban
Suốt ngày tính kế luận bàn
Làm sao diễn được nhiều màn kịch hay
Lương tâm, lương tháng, lương ngày...
Cốt sao thân phận khoác đầy vinh quang
Vợ con phải được đàng hoàng
Còn đất và nước tan hoang kệ trời
Chiếu trên, mâm cả tốt ngồi
Tiền vào như nước thoả chơi hết mình
Công, tư mà chẳng phân minh
Có ngày nằm ở sân đình nhận roi.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 20
CHIỂU ĐÔNG NHỚ NGOẠI
Tôi nhớ Ngoại tôi một chiều đông Thân gầy một nét dáng lưng còng Ngoại tôi đã về bên Tây Trúc Canh cánh bên lòng nỗi nhớ mong
Mắt mờ, lọm khọm sang thăm cháu
Lưng còng cây gậy dẫn Ngoại đi
Tay nải đựng quà sang thăm cháu
Vài trái ổi quê... ngọt tới giờ
Tôi biếu Ngoại dăm lá trầu hua Ngoại cười trìu mến, vuốt dầu khen
Hai hàm lợi đỏ răng đã rụng
Phều phào Ngoại kể chuyên Bụt Tiên
Cổ tích, Ngụ ngôn.. cháu không quên Cháu vào đời, chút hành trang ấy Giữa biển đời dẫu gian nan biết mấy
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 21
Ngoại vẫn nhoẻn cười, khi cháu vượt lên
Tôi nhớ Ngoại tôi một chiều đông Gậy thẳng nâng cao mái lưng cong Ngoại ơi! Người ở bên Tây Trúc Vẫn nhoẻn miệng cười giữa bão giông.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 22
HỌC VẸT
Người xưa học ít hiểu nhiều
Bây giờ học cả sáng chiều chữ rơi
Đa phần học để học thôi
Mỗi năm một lớp kẻo người cười chê
Một chữ thì đội nón mê
Thêm vài chữ nữa bò bê xuất chuồng
Học gì cái thứ học suông
Mua danh chẳng đáng một buồng chuối tiêu
Nói ra lại bảo nói liều
Bây giờ đứng chợ rất nhiều Cử Nhân
Nghe này: về học làm dân
Còn hơn học vẹt khổ thân giống nòi.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 23
QUÃNG ĐƯỜNG CHƯA ĐẾN
Quãng đường chưa đến xa không
Mà ai đợi núi ngóng sông khuất ngàn
Quay đầu nhìn lại thời gian
Trăm năm cũng thể mơ màng giấc trưa
Đường đời thấm nắng ngấm mưa
Dù lên tới đỉnh vẫn chưa hết đường
Ngày mai hai ngả âm dương
Có ai đi hết nẻo đường yêu thương
Ngùi ngùi chiều nổi mầu sương
Bước đi một bước sầu vương trắng đầu.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 24
MÙA MƯA LẬP THẠCH
Lập Thạch ngày xưa mưa cũng buồn
Những mùa nước nổi trắng trời tuôn
Đường làng chia cắt vì sông nước
Một nổi ba chìm dạ héo hon
Bây giờ mưa mấy cũng mặc trời
Đê cao chắn lũ nước ra khơi
Trong đồng đi - đến không phải đợi
Đường - ngõ bê tông đã trải rồi
Chuyển hàng ra chợ tinh mơ sớm
Xe buýt em về tóc còn thơm
Lập Thạch vươn vai dài, rộng, lớn
Đầm xưa tích thuỷ cá tôm vờn
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 25
TÌNH QUANG YÊN
Quang Yên bao bọc núi chơi vơi Mây chen hoa nở trắng giữa trời Đồng rong đồng rạ đường xóm mới Lối cũ bê tông đã trải rồi Phố về sen giữa chợ đông vui Để khách ngoạn du phải bùi ngùi Tình người tình đất tình sông núi Níu giữ đôi chân chẳng muốn rời Người ra đi trái tim ở lại Nặng nỗi lòng sao xuyến bên tôi.
Nhà thơ Nguyễn Tiến Hậu
Thơ 26
ĐỜI TRE - ĐỜI NGƯỜI
Kiếp người như kiếp tre thôi
Cây già quy trước trẻ thời quy sau
Tre đan tay nối với nhau
Giữ măng ấm búi, nuôi màu biếc xanh
Trưa hè ru giấc mát lành
Tầng tầng tre học bao quanh xóm, làng
Trải bao giông tố phũ phàng
Gồng mình chống giữ, vẻ vang giống nòi
Dẫu đi cuối đất cùng trời
Muôn năm tre vẫn cùng người thuỷ chung.