Đây là một trong những dự án chế phẩm sách thông...

430

Upload: others

Post on 29-Aug-2019

1 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

VH-Project xin trân trọng giớithiệu cùng bạn đọc chế bản ebookBiên niên sử Narnia – Tập 2: SưTử, Phùy Thủy và cái tủ áo, củanhà văn C.S Lewis.

---oOo---

Đây là một trong những dự án chếbản ebook mà VH-Project (VH-P)gửi tặng đến tất cả những bạn yêuthích sách, đặc biệt là những ngườikhông có điều kiện đọc những ấnphẩm sách thông thường. Tuynhiên trong khả năng có thể,hãy mua và thưởng thức sáchnhư sự tôn trọng đối với tác giảvà các nhà xuất bản.

Là nhóm chế bản của VH-P – VH-ebook Project (VH-eP) - hoạt độngvới mục đích hoàn toàn phi lợinhuận, trên tinh thần chia sẻ niềmđam mê sách đến tất cả nhữngngười cùng chung sở thích. VH-eP

hoạt động theo nguyên tắc mở rộngvà tương tác cao, khi bạn là thànhviên của VH-P bạn có thể tự mìnhlàm quản lý dự án sách riêng với sựhỗ trợ góp sức của tất cả các thànhviên trong nhóm. Chỉ cần bạn cónguồn sách hãy tham gia với chúngtôi.

Ebook được thực hiện bởi thànhviên VH-P, với mong muốn đem đếnnhững tác phẩm văn học có giá trịnghệ thuật, nhân văn và giải trí chotất cả những người yêu sách. Ebooksau khi hoàn thành sẽ được VH-Pđăng tải trên các diễn đàn văn họcmạng. Bất kỳ hình thức sao lưu,

sử dụng làm bài viết, tư liệuhay đăng trên các diễn đàn,yêu cầu giữ nguyên nội dungcũng như ghi rõ nguồn cungcấp và nhóm chế bản ebooknhư sự tôn trọng đối với nhữngngười thực hiện.

Rất mong sự phản hồi và đóng gópý kiến của các bạn, giúp chúng tôihoàn thiện hơn trong các Dự án tiếptheo. VH-P luôn chào đón các bạngia nhập thành viên, để cùng nhaumang đến những chế bản ebooksách hay đến mọi người.

VH-Project

DA 53: SERIES - BIÊNNIÊN SỬ NARNIA

TẬP 2: SƯ TƯ, PHUTHỦY VA CAI TU AO

Ebook được thực hiệnbởi các thành viên VH-

Project & TVE

Chụp ảnh & QLDA: XồType: Sunybrook, xixixitrum,

ani nguyen, mejie, bluemu1,phanly210, tranngocbich224,

schnappy_info, madclown,polopala, Smilehd, haian, Iris.

Soát lỗi văn bản: Apple-socolaChế bản ebook: haian

Ngày hoàn thành: 14/05/2011http://facebook.com/vhprojecthttp://vhproject.hnsv.com

---oOo---

Thông tin sách

Bộ tiểu thuyết: Biên niên sửNarnia

Tập 2: Sư Tử, Phù Thủy vàcái tủ áo

Tác giả: Clive Staples LewisDịch giả: Hồng Vân

Nhà xuất bản: Kim ĐồngSố trang: 244

Kích thước: 11x17.5cmTrọng lượng: 230g

Năm xuất bản: Quý I/ năm2009

Giá bìa: 23.000đ

Giới thiệu bộ truyện:

Biên niên sử về Narnia viết vềmột thế giới tưởng tượng, nhữngphép màu và một thế giới songsong cùng tồn tại với thế giới của

chúng ta. Biên niên sử về Narniadựng nên một thế giới tưởng tượng,kỳ ảo nhưng có những cơ sở củahiện thực - điểm khác biệt với HarryPotter. Biên niên sử về Narnia làmột tác phẩm hư cấu có giá trịnghệ thuật cao trên nhiều phươngdiện:

Một tác phẩm có cấu trúc cân đối,hoàn chỉnh, tính tư tưởng quánxuyến từ đầu đến cuối ; là tinh thầnđấu tranh cho chính nghĩa, cho conngười, đặc biệt là một tình yêuthiên nhiên, hoà mình với thiênnhiên, coi cỏ cây hoa lá, muông thúcũng có tính bản thiện và có nhu

cầu được cộng sinh trong thế giớicủa muôn loài và cho muôn loài.Một tư tưởng rất nhân bản và đangđược nhân loại đề cao. Bộ sách giúpbạn đọc có ý thức tốt hơn về môitrường thiên nhiên cũng như môitrường văn hoá. Và đặc biệt có thểnhìn cuộc đời với một đôi mắt “ngâythơ” hơn.

Tác phẩm hấp dẫn nhờ một cốttruyện cổ điển, có mâu thuẫn, caotrào và giải quyết mâu thuẫn, thểhiện một trí tưởng tượng rất cao,mang dấu ấn của cá tính sáng tạocủa nhà văn. Từ tập 1 đến tập 7,thế giới tưởng tượng được xây dựng

và phát triển một cách vừa khácbiệt vừa nhất quán với toàn bộ vàtheo cấp độ tăng tiến, khiến ngườiđọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạcnhiên khác với những hình tượngđộc đáo, kỳ thú không hề bị lặp lại.

Tác phẩm đưa ra một hệ thốngnhân vật phong phú, có cá tính :không có nhân vật nào lẫn với nhânvật nào, dù là con vật hay conngười đều có những nét đặc biệtđáng ghi nhớ. Lối giải quyết mâuthuẫn của tác giả, tự nhiên, khônggượng ép và đặc biệt là nhẹ nhàng,thoải mái không gây nên nhữngcảnh quá dữ dội có thể ảnh hưởng

đến tâm hồn trẻ thơ.

Theo bình chọn của tạp chí BigReader : Biên niên sử về Narniacó tên trong danh sách 21 cuốnsách được độc giả Anh yêu thíchnhất (trong danh sách 100 tiểuthuyết thế giới).

Bộ truyện được chuyển thể sang tácphẩm điện ảnh trở thành là bộ phimăn khách của thế kỷ 21.

Đôi nét về tác giả:

C.S Lewis (Clive Staples Lewis)sinh năm 1898 tại Belfast. Ông làmnghiên cứu sinh và là trợ giảng bộmôn Văn học Anh tại trườngMagdalen, Oxford và sau này làgiáo sư bộ môn Văn học thời kỳTrung cổ và Phục hưng tại Đại học

Cambridge, nơi ông làm việc chođến khi qua đời vào năm 1963.

Ông viết rất nhiều sách về phê bìnhvăn học và Đạo cơ đốc, với tácphẩm nổi tiếng “The ScrewtapeLetters”, cùng với bốn cuốn tiểuthuyết khác dành cho người lớn.Những tác phẩm của ông được dịchsang nhiều thứ tiếng và bán đượchàng triệu bản. Bộ truyện bảy tập“Biên niên sử Narnia” là bộ truyệnduy nhất ông viết cho trẻ em và đãxuất sắc trở thành một trong nhữngtác phẩm kinh điển trong dòng vănhọc thiếu nhi thế giới.

---oOo---

MỤC LỤC

---oOo---

CHƯƠNG 1Lucy bươc vao tu quân ao

CHƯƠNG 2Cuộc phiêu lưu đầu tiên

CHƯƠNG 3Edmund và cái tủ áo

CHƯƠNG 4Banh tha ch răc đương

CHƯƠNG 5

Trở lại bên này cánh tủCHƯƠNG 6

Rừng thẳm tuyết dàyCHƯƠNG 7

Một ngày với vợ chồng hải lyCHƯƠNG 8

Câu chuyện bên bàn ănCHƯƠNG 9

Trong lâu đài của Bạch Phù ThủyCHƯƠNG 10

Phép thuật bắt đầu bị phá vỡCHƯƠNG 11

Aslan đang ở đâu đâyCHƯƠNG 12

Trận chiến đầu tiên của PeterCHƯƠNG 13

Phép thuật từ thuở khai thiên

lập địaCHƯƠNG 14

Thắng lợi của phù thủyCHƯƠNG 15

Phép thuật cao siêu hơn có trướclúc khai thiên lập địa

CHƯƠNG 16Chuyện xảy ra với các pho tượng

CHƯƠNG 17Cuộc đi săn con linh dương màu

trắng

SƯ TỬ, PHU THỦY VACAI TU AO

“Chung ta se đưng vưng trên đôichân cu a chung ta va không co bâtcư trơ nga i nao. Điêu nay hoan toantuyêt vơi. Ông gia se đê chung tađươ c lam mo i điêu chung ta muôn”.Peter noi vơi Susan, Edmund vaLucy như vâ y.

Vi giao sư gia dương như sông hoantoan tach biêt trong thê giơi riêngcu a ông va vı thê lu tre băt đâu tımxem co tro gı giup chung vui ve hơntrong căn nha cu rô ng lơn cach xa

trung tâm hang dă m như thê nay.

Đâu tiên, mô t công viêc vô cunghâp dân vơi bo n tre la pha i khampha ngôi nha: nhưng hanh lang daivô tâ n, nhưng buông ngu rô ngthênh thang, nhưng căn phongđưng đây sach va mô t cai phongrô ng la nh leo chă ng co bât cư thư gı ngoai mô t cai tu ao khô ng lô. Thưnay, Lucy nghı, đang đê kham phađây chư. Khi đang đâ y qua đâ y la imây cai măc ao treo bên trong tu ,cô be ca m thây co thư gı đo râtmêm, bô t bô t va cưc ky la nh. Khiphat hiên ra cai thư la nh la nh mêmmêm đang rơi trên ngươi mınh,

Lucy thây mınh đa đang đưng giưamô t khu rưng vao buô i tôi vơi tuyêtơ dươi chân va hoa tuyêt bay lơlư ng trên không trung. Lucy đa tơithê giơi ky la cu a Narnia.

Đây la chuyên tham hiê m thư haitrong bô truyên hâp dân: Biênniên sư vê Narnia.

THƯ GƯI LUCYBARFIELD

Lucy yêu quy cua bô,Bô viêt câu chuyên nay cho con,

nhưng khi băt tay vao viêt bô đanhâ n ra la cac cô gai lơn nhanh hơncac quyê n sach. Kêt qua la con đaqua gia vơi nhưng câu chuyên thânthoa i va luc no đươ c in ra va đươ cchâp nhâ n thı con con lơn tuô i hơnnưa. Nhưng mô t ngay nao đo conse đu gia đê băt đâu đo c la i chuyênthân tiên mô t lân nưa. Con co thêlây no tư trên gia sach xuông, phu isa ch bui va noi cho bô biêt con nghı

gı vê no. Co le luc đo tai bô quanghênh ngang đê nghe đươ c điêucon noi va qua gia đê hiê u du mô ttư con dung nhưng bô bao giơ cungla ngươi bô đơ đâu yêu thương conrât mưc

C.S Lewis

CHƯƠNG 1

Lucy bươc vao tu quân ao

---oOo---

Đa tưng co bôn đưa tre tên laPeter, Susan, Edmund va Lucy. Câuchuyên nay kê vê mô t chuyên đaxa y ra vơi chung trong thơi gianchung bi đưa đi kho i London đêtranh nhưng trâ n công kıch. Chungsơ tan đên nha mô t giao sư giasông ơ trung tâm đât nươc, cach gaxe lư a gân nhât 10 dă m va cach

bưu điên 2 dă m. Ông không co vơcon va sông trong mô t toa nha rô ngmênh mông vơi mô t ba qua n giatên la Macready va ba ngươi giupviêc. (Tên ho la Iry, Margaret vaBetty nhưng ho không xuât hiêntrong chuyên nay nhiêu). Giao sưtuô i đa gia, rât gia, toc râu bơmxơm, ba c trăng ca trên mă t lân trênđâu va bo n tre đem long quy mênông ngay lâ p tưc. Nhưng vao caibuô i tôi đâu tiên, khi ông đưng chơđon chung ơ cư a trươc, trông ông lađên nôi Lucy (cô em ut) ca m thâyhơi sơ sơ , con Edmund (đưa ap ut)thı la i buôn cươi va no pha i gia ta ngla đang hı mui đê che giấu điêu nay.

Ngay sau khi chuc giao sư ngungon, bo n tre lên lâu ngu đêm đâutiên va bo n con trai đa keo sangphong con gai đê tan chuyên.

- Chung ta đa đi đên nơi đênchôn. – Peter noi.- Mo i chuyên rôi setuyêt lăm đây! Cha cha, ông gia nayse đê cho chung ta muôn lam gı tuythıch.

- Em nghı đây la mô t ông giađang mên!- Susan noi.

- Ô, đưng giơ cai gio ng ây ra đi!-Edmund noi, no đang mêt ma la ipha i gia vơ la không mêt, điêu naybao giơ cung khiên no trơ nên caubă n, kho chi u.- Đưng co tiêp tuc caikiê u ăn noi như thê.

- Như thê la thê nao? – Susanho i.- Du sao thı cung đên giơ em đingu rôi đây.

- Cư lam như me ngươi ta ây,Edmund dâm dă n. – Chi la cai thơ gı ma ba o tôi đi ngu ? Chi đi ngu đi!

- Ca mây anh em mınh cung đingu không hơn sao?- Lucy ho i.-Chăc chăn la la i cai va nêu chung tatiêp tuc noi chuyên theo kiê u nay.

- Không, khoan hay đi ngu .-Peter noi.- Đê anh ba o cho cac embiêt, đây la mô t kiê u gia đınh khôngco ai đê y đên viêc chung ta lamđâu. Du sao ho cung không nghethây chung ta đâu. Tư đây đi xuôngphong ăn cung mât đên mươi phut

cung vơi đu loa i câu thang va hanhlang.

- Co tiêng đô ng gı vâ y?- Lucygiâ t mınh lên tiêng. Đo la ngôi nhalơn hơn bât cư căn nha nao ma nođa thây va y nghı vê tât ca nhưnghanh lang dai dăng dă c cung mô tday cac canh cư a dân vao nhưngcăn phong trông tra i khiên no ca mthây hơn rơn rơ n.

- Chı la mô t con chim thôi, đôngôc,- Edmund noi.

- Đo la mô t con cu, - Peter noi. –Đây la mô t nơi tuyêt vơi danh chochim choc. Anh đi ngu đây. Anh noithê đây, hay mơ mô t cuô c thamhiê m nơi nay vao sang ngay mai.

Cac em co thê tım thây bât cư cai gı ơ mô t nơi như thê nay. Co nhın thâynhưng day nui trên đương chung tađi đên không? Con nhưng canh rưngnưa? Co thê co đa i bang. Co thê cohươu đưc. Se co ca chim ưng nưa.

- Va con lư ng! – Lucy reo lên.- Cao!- Edmund đê thêm.- Va tho nưa!- Susan noi.Nhưng sang hôm sau chı co mô t

cơn mưa dai dă ng, xam xi t lamthanh mô t bưc man day va khi nhınqua cư a sô ba n chă ng nhın thây nui,cung chă ng nhın thây rưng câythâ m chı ca dong suôi cha y quavươn cung không.

- Trơi thê nay thı không ta nh nô i

đâu.- Edmund noi.Bo n tre vưa ăn điê m tâm vơi

giao sư xong va đang ơ trên lâutrong mô t căn phong rô ng danh chochung – mô t căn phong dai, trânthâp co hai cư a sô nhın vê mô thương va hai cư a sô nhın vê mô thương khac.

- Đưng co lau bau nưa, Edmund.– Susan noi.- Chi dam ca mươi ănmô t răng no se ta nh trong vongmô t giơ hoă c hơn mô t chut. Du saothı chung ta con may măn chan. Ơđây con co radio va rât nhiêu sach.

- Không pha i danh cho anh,-Peter noi,- anh đang đi nh kham phangôi nha đây.

Thê la cuô c phiêu lưu băt đâu.Đây la mô t kiê u nha dương như ba nkhông bao giơ kham pha hêt va nochưa toan nhưng yêu tô bât ngơ.Mây canh cư a đâu tiên ma chungmơ ra chı dân đên nhưng căn phongngu bo trông va chı cân liêc mătqua cung hiê u nhưng căn phong naysinh ra la đê co chưc năng ây,nhưng chă ng mây chôc bôn anh emđa đi đên mô t phong rât dai treotranh. Ơ đây chung phat hiên ramô t bô sưu tâ p ao giap, tiêp đo lamô t căn phong toan mau xanh vơimô t chiêc đan harp kê ơ mô t gocphong.

Sau đo chung đi xuông ba bâ c

rôi bươc lên năm bâ c vao mô tphong nho trên lâu. Phong co cư amơ ra hanh lang khac, tư đo dânđên mô t day phong thông nhau,phong nao cung đây ăp sach – hâuhêt la sach cô , co nhiêu cuôn to hơnca mô t cuôn Kinh Thanh trong nhathơ nưa. Chă ng bao lâu sau chungđưng ngoai hanh lang nhın vao mô tcăn phong thâ t trông tra i co mô t tuao lơn thuô c loa i tu gương. Chă ngco gı trong căn phong nêu không kêmô t chai mau xanh xı n đă t trên bêcư a sô .

- Chă ng co gı ơ đây hêt. – Peternoi va ca bo n ra đi, chı trư Lucy.

Con be ơ la i vı no nghı kê cung

đang mơ cư a cai tu ao nay mă c duno ca m thây gân như chăc chăn cư atu se khoa. Nhưng trươc sư nga cnhiên cu a no, cư a tu dê dang mơ rava hai viên băng phiên lăn xuôngsan.

Nhın vao trong tu no thây cotreo vai chiêc ao khoac – hâu hêt lanhưng chiêc ao khoac dai băng lôngthu. Chă ng co gı lam cho Lucy thıchthu hơn viêc ngư i va sơ vao nhưngtrang phuc may băng lông thu. Nolâ p tưc chui vao trong tu , đưng giưađam quân ao lông, co mă t vao tưngcai. Tât nhiên la no đê cư a tu mơ vı no biêt răng chı co đa i ngôc mơinhôt mınh vao bên trong bât cư cai

tu nao. Khi đa bươc thêm mô t haibươc, no thây mô t lơp quân ao khactreo ơ day bên trong. Trong nayđen tôi như mưc, no pha i đưa tay raquơ qua ng phıa trươc vı sơ la i lamcho tran mınh sưng u lên mô t cucnêu đâm đâu vao tâm van phıa sautu ao. No bươc thêm mô t bươc – rôihai hoă c ba bươc nưa – bao giơcung chăc mâ m se cha m tay vaotâm gô mă t sau lưng tu . Nhưngnga c nhiên lam sao, phıa trươc mă tno vân trông trơn.

- Đây hă n la mô t cai tu khô ng lô.– Lucy thâm nghı, dân thêm mâybươc nưa, đưa tay ra trươc ga t lơpva i mêm ma i sang mô t bên đê lây

lôi đi. Chơ t no thây co vâ t gı la o xa odươi chân.

- Không biêt đây co pha i la mâycon môi không? – No nghı, cuixuông lây tay sơ sơ dươi chân.Nhưng thay vı sơ pha i lơp gô nhănbong ơ dươi đay tu ao no la i thâymô t vâ t gı ươn ươt, tơi như bô t vala nh ngăt. – Quai la thâ t.- No buô tmiêng rôi tiêp tuc bươc thêm mô tvai bươc nưa.

Vai giây sau no thây mô t vâ t gı co vao mă t mınh; tay no không concha m pha i nhưng chiêc ao lôngmêm ma i nưa ma la mô t cai gı cưng, thô rap va thâ m chı săc nho nnhư cai gai.

- Sao vâ t nay giông như mô tcanh cây vâ y?- Lucy kêu lên, chơ tno nhın thây anh sang trươc mă t,không pha i chı cach vai phân nhưno mương tươ ng vê tâm van lưng tuao ma cach no mô t quang kha xa.Mô t vâ t gı la nh va mềm rơi xuôngngươi no.

Chı mô t phut sau no thây romınh đang đưng giưa rưng trongmô t đêm tôi trơi, lơp tuyêt xôp dươichân va nhưng bông tuyêt bay la tatrong không trung. Lucy ca m thâyhơi sơ sơ , đông thơi no cung rât tomo va co cai gı như la kıch thıchnưa. No liêc nhın ra sau va kia saunhưng thân cây đen đen no vân co

thê nhın thây lôi đi dân vao cai tuao va thâ m chı con thoang thây cănphong trông tra i ma no vưa đi ra.(Tât nhiên no con nghı đên viêc đêcư a ngo bơ i vı se la ngu xuâ n lămlăm nêu nhôt mınh vao bên trongmô t tu ao). Co ve như anh ngay vâncon ba ng la ng đâu đây.

“Mınh vân co thê quay la i nêunhư co gı không ô n”, Lucy thâmnhu . No bươc vê phıa trươc, tuyêtkêu la o xa o dươi chân va no cư thêđi qua rưng cây vê phıa co nguônanh sang. Khoa ng mươi phut sau nođi đên mô t nơi co cai cô t đen. Trongluc no đưng đây ngăm nghıa cai cô tđen, tư ho i lam sao la i co mô t cai

cô t đen mo c lên ơ giưa rưng va pha ilam gı tiêp theo thı no nghe cotiêng bươc chân lep xep đi đên gânva chă ng bao lâu sau mô t ngươihınh dang ky la bươc ra sau mô tkhom cây rưng, đi vao vung đươ canh đen chiêu sang. Ngươi nay chınhı nh hơn Lucy mô t chut, tay câmmô t chiêc du phu đây tuyêt trăng.Nư a ngươi phân trên cu a ông giôngngươi nhưng đôi chân thı la i giôngchân dê (lông chân đen như mun,bong mươt va thay cho ban chân lamong vuôt cu a loai dê). Ông tacung co đuôi nhưng thoa t tiên Lucykhông nhın thây bơ i vı nó đươ c kepgo n gang băng canh tay đang câm

du, vı không muôn đê cai đuôi bikeo lê trong tuyêt. Ông quân mô tchiêc khăn phu la đo quanh cô vanươc da cu a ông cung co mau hungđo . Ngươi đan ông nay co mô tkhuôn mă t nho dê mến nhưng ngônghınh vơi mô t chom râu nho n vamô t mai toc quăn loăn xoăn ơ haibên thai dương. Mô t tay ông, nhưtôi đa ta , câm mô t cây du, tay conla i câm mây bi ch giây đưng hangmau nâu. Vơi nhưng goi giây ây vatrong không gian mơ mơ tuyêttrăng co ve như ông vưa đi muaqua Noel vê. Đo la mô t vi thân rưngnư a ngươi nư a dê. Va khi nhın thâyLucy, ông giâ t mınh lam rơi tât ca

nhưng goi đô xuông đât.- Trơi cao phu hô cho tôi! - Thân

rưng kêu lên.

CHƯƠNG 2

Cuộc phiêu lưu đầu tiên

---oOo---

- Xin chào!- Lucy lên tiếng. Nhưngthần rừng bận rộn nhặt các gói giấynên thoạt đầu ông không nói gì.Sau khi nhặt xong thì ông cúi chàocô bé thật thấp.

- Chào buổi tối tốt lành, chàobuổi tối tốt lành. – Thần rừng nói. –Tha thứ cho tôi … tôi không muốntỏ ra quá tọc mạch … nhưng tôi

muốn hỏi … không phải lẽ lắm …nhưng cô bé có phải là con gái củaEve không?

- Cháu tên là Lucy. – Cô bé đáp,không thật hiểu người đàn ôngmuốn nói gì.

- Nhưng cô có … bỏ quá cho tôi… khi gọi cô là cô bé không? – Thầnrừng hỏi.

- Tất nhiên cháu là một cô bé.- Vậy cô là con người?- Tất nhiên cháu là người chứ! –

Lucy nói, vẫn không bối rối.- Để cho chắc chắn, để cho chắc

chắn. – Thần rừng nói. – Sao mà tôingu ngốc thế! Nhưng tôi chưa hềtrông thấy con của Adam và con gái

của Eve bao giờ. Có thể nói … - Ôngdừng lại như thể muốn nói một cáigì đó bất chợt hiện ra trong đầu,nhưng đã kịp nhớ ra và dừng lạiđúng lúc. – Rất vui, rất hân hạnh.-Ông nói tiếp. – Cho phép tôi tự giớithiệu. Tên tôi là Tumnus.

- Rất vui được gặp ông, thưaông Tumnus. – Lucy nói.

- Tôi có thể mạo muội hỏi khônghỡi Lucy, con gái của Eve? –Tumnus trang trọng hỏi. – Làm thếnào cô vé đến được Narnia?

- Narnia? Narnia là cái gì? – Lucyhỏi.

- Đâu là xứ sở Narnia, nơi chúngta dang đứng, nằm giữa cột đèn và

lâu đài vĩ đại Cair Paravel trên bờbiển Đông. Còn cô bé … phải chăngcô đến đây từ cánh rừng hoang ởmiền Tây?

- Cháu … cháu đi qua cái tủ áocủa căn phòng bỏ trống. – Lucy nói.

- À! – Ông Tumnus nói với giọngrầu rĩ. – Nếu như tôi học địa lý chuđáo hơn vào lúc còn nhỏ thì còn gìphải nghi ngờ nữa, tôi đã biết tất cảvề những mảnh đất xa lạ ấy. Bâygiờ thì quá muộn mất rồi.

- Nhưng đấy không phải là mộtđất nước gì cả.- Lucy nói, suýt nữathì bật cười to. – Nó ở ngay đằngkia thôi … Ít nhất thì cháu cũngkhông chắc lắm. Ở đấy đang là mùa

hè.- Trong khi đó ở Narnia lại là

mùa đông và nó kéo dài quá lâu… Àmà hai chúng ta có thể bị cảm lạnhnếu cứ đứng nói chuyện ở chỗ tuyếtrơi như thế này. Con gái của Eve từmảnh đất xa xôi ở Spare Oom nơimùa hè vĩnh cửu ngủ đi trong thành

phố tươi đẹp War Drobe[1]

… liệucô bé có vui lòng quá bộ đến dùngtrà với tôi không?

- Cám ơn ông rất nhiều, thưaông Tumnus. Nhưng e rằng cháuphải quay về thôi.

- Nó ở ngay khúc quẹo kia ấymà. – Thần rừng nói - Ở đấy có lòsưởi đang cháy rừng rực… bánh mì

nướng… và cá mòi… cả bánh kemnữa.

- Ôi, ông thật tốt bụng quá,nhưng cháu không thể ở lâu được.

- Nếu cô bé khoác tay tôi, congái của Eve ạ, tôi sẽ có thể che dùcho cả hai người. Lối này. Bây giờchúng ta đi thôi.

Thế là Lucky thấy mình đi trongrừng, khoác tay một sinh vật kì lạvới dáng vẻ như họ đã biết nhau từhồi nảo hồi nào rồi.

Chẳng bao lâu họ đến một nơimặt đất mấp mô lổn nhổn nhữngcục đá và con đường đồi vòng lênlượn xuống. Xuống đến chỗ thấpnhất của một thung lũng nhỏ, ông

Tumnus bất thần rẽ ngang tựa hồsắp đâm thẳng vào một tảng đá lớnkhác thường, nhưng vào phút chótLucy thấy ông dẫn cô bé đi vào mộtcái cửa hang. Vào bên trong cô béphải nheo nheo mắt vì ánh lửa rựcrỡ từ trong lò hắt ra. Rồi ôngTumnus cúi xuống, gắp một mẩu gỗnhỏ đang cháy khỏi bếp lửa bằngmột cái kẹp nhỏ và thắp lên mộtngọn đèn.

- Giờ thì chúng ta sẽ không phảiđợi lâu đâu. – Ông nói và lập tứcđặt một ấm nước lên bếp lò.

- Lucy nghĩ, nó chưa hề thấymột nơi nào dễ thương hơn. Đó làmột cái hang nhỏ, khô ráo, sạch sẽ,

vách hang là đá đỏ, một tấm thảmnhỏ trải dưới sàn. Trong hang cóhai cái ghế (“một cho tôi, một chokhách” – ông Tumnus nói). Một cáibàn, một cái tủ áo, một cái mặt lòsưởi đặt trên bếp lửa. Treo trên mộtvách hang là chân dung một thầnrừng già với chòm râu bạc. Ở mộtgóc hang có một cánh cửa mà Lucynghĩ là dẫn đến phòng ngủ của ôngTumnus. Sát vào một vách hang làcái kệ chất đầy sách vở. Lucy nhìnngắm những vật này trong khi chủnhà pha trà. Có những cuốn sáchnhư Cuộc đời và thư từ của Silenus;Nữ thần và cách thức của họ; Conngười, Tu sĩ và người nuôi chim

săn; Một nghiên cứu về nhữnghuyển thoại nổi tiếng; Con người cóphải là huyền thoại?

- Bây giờ, hỡi người con gái củaEve! Hãy lại đây! – Chủ nhà lêntiếng.

Đó là một bữa tiệc trà rất thú vị.Có món trứng chiên phồng, trứngtrần hai phần cho chủ và khách,ngoài ra còn có cá mòi ăn với bánhmì nướng, bánh mì phết bơ, bánhmì với mật ong và cuối cùng là bánhmì cam phủ đường. Khi Lucy đã ănno bụng thì thần rừng bắt đầu tròchuyện. Ông kể những mẩu chuyệnrất hay về đời sống trong rừng.Những buổi khiêu vũ lúc nửa đêm,

các tiên nữ sống trong cái giếngnhư thế nào, những nữ mộc tinh vàthần hoa, đến khiêu vũ với các thầnrừng ra sao. Chuyện về những độiđi săn quyết lùng cho được conhươu đực trắng như sữa, chả là nócó thể ban cho người bắt được nóba điều ước. Những bữa tiệc vànhững đội đi tìm kho báu gồmnhững chú lùn Đỏ ở những hangđộng trong lòng đất. Thời xa xưakhi mùa hạ còn ở trong những cánhrừng xanh biếc, ông già Silenusthường cưỡi trên lưng con lừa mậpú vào rừng chơi, thỉnh thoảng chính

thần Bacchus[2]

cũng xuất hiện, lúcđó các dòng suối trong rừng chảy ra

rượu vang thay cho nước lã và cảkhu rừng buông mình cho nhữngcuộc vui kéo dài suốt tuần.

- Không phải lúc nào cũng làmùa đông như bây giờ. – Tumnusbuồn rầu nói thêm. Sau đó để chotâm trạng phấn chấn thêm, ông lấytừ trong ngăn tủ ra một cái sáo nhỏtrông rất lạ có vẻ như được tết bằngrơm và bắt đầu thổi. Âm điệu củanó làm cho Lucy muốn khóc, muốncười, muốn nhảy múa và muốn đingủ cùng một lúc. Cứ như thế nhiềugiờ trôi qua, Lucy lắc đầu và nói:

- Ôi, ông Tumnus, cháu thật xinlỗi khi phải ngắt quãng cảm hứngcủa ông, cháu thích khúc nhạc của

ông lắm nhưng quả là cháu phải vềnhà. Cháu chỉ có thể ở lại vài phútthôi ạ.

- Như thế là không tốt … vào lúcnày, cô bé ạ. – Thần rừng nói, bỏcái ống sáo xuống, nhìn Lucy lắcđầu vẻ mặt buồn rười rượi.

- Không tốt? – Lucy hỏi, đứngphất dậy và cảm thấy hoảng thậtsự. – Ông nói thế nghĩa là thế nào?Cháu phải về nhà ngay bây giờ.Người nhà sẽ thắc mắc không biếtcó chuyện gì xảy ra với cháu. –Nhưng ngay sau đó nó say sang hỏi,giọng dịu đi: - Ông Tumnus ơi, cóchuyện gì xảy ra vậy?

Đôi mắt nâu của thần rừng ứa

lệ, những giọt nước mắt bắt đầuchảy dài xuống má, tong tong từmũi chảy xuống, cuối cùng ông lấyhai tay ôm mặt, thổn thức.

- Ông Tumnus! Ông Tumnus! –Lucy nói trong nỗi hoảng sợ. – Đừngkhóc nữa! – Đừng thế mà! Cóchuyện gì vậy? Ông không đượckhỏe sao? Ông Tumnus, hãy nói chocháu biết có chuyện gì không ổn đi.

Nhưng thần rừng vẫn khóc nhưthể trái tim đã hoàn toàn tan vỡ.Đến nước này thì Lucy không chịunổi, nó đến bên cạnh choàng tayquanh vai ông, đưa cho ông chiếckhăn mùi xoa của nó nhưng ôngvẫn không dịu đi. Ông chỉ cầm lấy

khăn, lau mãi nước mắt rồi dùng cảhai tay vắt cho ráo nước khi khănướt đẫm không thể dùng để thấmthêm nước mắt nữa. Chỗ Lucy đứngướt lép nhép vì nước mắt thần rừngnhư những giọt mưa ngoài mái hiêncứ tí tách nhỏ xuống.

- Ông Tunmus ơi! Đừng khócnữa … Nín đi … nín ngay đi. Ôngphải xấu hổ chứ, một Thần rừngnhư ông mà lại thế à? Mà ông khócvề chuyện quái quỷ gì vậy?

- Hu, hu, hu! – Ông Tumnus nứcnở không ra lời. – Tôi khóc vì tôi làmột thần rừng tồi tệ… hức … hức.

- Cháu không hề nghĩ ông là mộtthần rừng như thế. Cháu nghĩ ông

là một thần rừng thật tốt. Ông làmột vị thần dễ mến nhất mà cháutừng gặp đấy.

- Hức hức … cô bé nói thế vì côbé không biết … Ông Tumnus nóigiữa những tiếng nấc nghẹn ngào.

- Không, tôi là một kẻ tồi tệ nhấtmà … tôi không nghĩ là có một thầnrừng nào xấu xa đến thế kẻ từ khithế giới này hình thành.

- Nhưng mà ông đã làm diều gìvậy?

- Người cha già của tôi, đây ảnhcủa ông treo trên chốc lò sưởi kiakìa. Cha tôi sẽ không đời nào làmmột việc như thế này.

- Một việc như thế nào?

- Như cái việc mà tôi đã làm.Làm tôi tớ phục vị Bạch Phù Thủy.Tôi là thế đấy. Tôi được Bạch PhùThủy thuê làm tay sai.

- Bạch Phù Thủy? Nhưng bà ta làai chứ?

- Là người đã gí cả xứ Narnianày dưới ngón tay cái của mình.Chính bà ta đã làm cho nơi đây lúcnào cũng là mùa đông. Mùa đôngvĩnh viễn, không bao giờ có GiángSinh; cứ thử nghĩ đến chuyện ấyxem!

- Kinh khủng thật. Vậy bà ta trảcho ông cái gì?

- Làm một việc tồi tệ nhất. –Ông Tumnus nói với một tiếng rên

sâu thằm trong lồng ngực. – Một kẻchuyên đi bắt cóc người cho mụ, tôilà thế đấy. Hãy nhìn tôi đi ngườicon gái của Eve. Cô bé có tin là mộtgã thần rừng nào đó có thể đến gặpmột cô bé ngây thơ trong rừng –một người chưa từng làm một việcgì hại đến gã – giả vờ thân thiện vớicô bé ấy, mời cô bé ấy về nhà, vềcái hang của mình, rồi tìm cách rucho cô bé ấy ngủ để đem giao nộpcho Bạch Phù Thủy không?

- Không, - Lucy khẳng định, -cháu dám chắc ông không đời nàolàm một chuyện như thế.

- Nhưng tôi … tôi lại… làm đấy!- Thế thì, - Lucy nói, giọng kéo

dài ra (bởi vì nó vừa muốn nói thậtvừa không muốn tỏ ra quá nghiêmkhắc) – thế thì đó là một việc làmxấu, nhưng ông đã ăn năn hối lỗi, vìvậy cháu nghĩ ông sẽ không bao giờlặp lại chuyện này nữa.

- Con gái của Eve, thế cô békhông hiểu à? Đó không phải là việctôi đã làm, mà là việc tôi sắp làm…vào ngay lúc này.

- Ông muốn nói gì? – Lucy kêulên, mặt trắng bệch.

- Cô là một đứa trẻ. Bạch PhùThủy đã lệnh cho tôi là nếu tôi gặpmột đứa con trai của Adam hoặcmột con gái của Eve thì tôi phải lậptức bắt chúng đem giao cho mụ ấy.

Cô bé là người đầu tiên mà tôi gặp.Tôi đã giả vờ thân thiện với cô, mờicô về hang uống trà, và trong suốtthời gian qua tôi chỉ chờ cho đến khicô lăn ra ngủ để ra khỏi hang máchvới mụ.

- Ồ, nhưng ông sẽ không làmthế, ông Tumnus – Lucy nói. – Ôngkhông làm thế, có phải không? Sựthực, sự thực ông sẽ không làm thế.

- Và nếu tôi không làm, - thầnrừng nói, bắt đầu khóc lóc, - trướcsau gì phù thủy cũng sẽ phát hiệnra. Bà ta sẽ cắt đuôi tôi, cưa hai cáisừng cụt đi, sẽ nhổ từng cọng râu,sẽ vung cây gậy phép trên bộ móngguốc đẹp đẽ của tôi mà biến thành

bộ móng thảm hại của một conngựa. Có thể, bà ấy còn giận dữghê gớm đến mức biến tôi thành đávà tôi sẽ thành tượng một thầnrừng trong ngôi nhà khủng khiếpcủa bà ta cho đến khi bốn ngai vàngtrong lâu đài Cair Paravel có chủ.Nhưng chỉ có trời mới biết khi nàochuyện đó xảy ra hoặc có lẽ nó sẽkhông bao giờ xảy ra cũng nên.

- Cháu xin lỗi, ông Tumnus,nhưng làm ơn hãy để cho cháu vềnhà.

- Tất nhiên là tôi sẽ làm thế. Tấtnhiên tôi nên làm thế. Bây giờ thìtôi đã rõ rồi. Trước khi gặp cô bé tôicòn chưa gì về con người… Tất

nhiên tôi không thể giao nộp cô choPhù Thủy… không, bởi bây giờ tôiđã biết rõ cô. Nhưng chúng ta phảiđi ngay lập tức. Tôi sẽ đưa cô quaylại chỗ cột đèn. Tôi hy vọng cô sẽtìm được đường quay về Spare Oomvà War Drobe, được chứ?

- Chắc chắn cháu có thể tìmđược đường về.

- Nhưng chúng ta phải hết sứclặng lẽ mới được. Thế giới này đầyrẫy những tên do thám của bà ta.Kể cả cây cối cũng đứng về phía bàta.Cả hai đứng dậy, để lại những đĩaăn dở trên bàn, Tumnus giương câydù lên, đưa tay cho Lucy khoác và

họ đi ra ngoài trời tuyết. Chuyến trởvề khác hẳn lúc đi đến hang thầnrừng, họ lẻn đi nhanh như biến,không ai nói một lời và ông Tumnuschọn những chỗ tối mà đi. Lucy thởphào nhẹ nhõm khi họ lại đến chỗcột đèn.

- Từ đây cô biết đường đi về nhàmình chứ, con gái của Eve?

Lucy nhìn thật kỹ khoảng trốnggiữa các thân cây và có thể thấyphía xa một khoảng không ánhsáng trông như ánh sáng ban ngày.

- Vâng, cháu có thể nhìn thấy cáicửa tủ.

- Vậy thì hãy mai về nhà… thậtnhanh lên… và cô bé có bao giờ tha

thứ cho cái việc tôi định làm không?- Tất nhiên, cháu có thể quên

chuyện này. – Lucy nói, nồng nhiệtbắt tay thần rừng. – Cháu hy vọngông không bị liên lụy hoặc gặp rắcrối về chuyện của cháu.

- Tạm biệt, con gái của Eve. Tôicó thể giữ chiếc khăn tay này làmkỷ niệm được không?

- Được ạ. – Lucy nói, rồi chạynhư bay đến cái rẻo ánh sáng trướcmặt. Thay cho những cành cây gaiquệt vào áo của nó và tiếng tuyếtlạo xạo dưới chân, nó thấy mìnhnhảy khỏi tủ áo đặt trong cănphòng trống trải, nơi cuộc phiêu lưucủa nó bắt đầu. Nó đóng sập cửa lại

sau lưng, đưa mắt nhìn quanh, vẫnthở hổn hển. Bên ngoài trời vẫnmưa và nó có thể nghe thấy giọngnói của anh chị nó vẫn ngoài hànhlang.

- Em ở đây. – Nó la lên. – Em ởđây. Em đã quay về. Em không saohết!

CHƯƠNG 3

Edmund và cái tủ áo

---oOo---

Lucy chạy từ căn phòng bỏ trốngqua hành lang và tìm thấy ba anhchị nó.

- Ổn rồi,- nó lặp lại,- em đã quayvề rồi.

- Em đang nói chuyện gì vậy,Lucy?- Susan hỏi.

- Cái gì? – Lucy kinh ngạc hỏi.-chẳng phải các anh chị đang đi tìm

em hay sao?- A, vậy ra em chơi trốn tìm,

phải không? Peter nói.- Bé Lu tộinghiệp chơi trốn tìm mà không aibiết! Em phải trốn lâu hơn nữa nếumuốn mọi người đi tìm em chứ?

- Nhưng em đã đi hàng mấytiếng đồng hồ cơ mà.

- Man man! - Edmund kêu lên,đập đập lên đầu, man quá đi.

- Em nói gì vậy Lu?- Peter hỏi.- Em muốn nói….sau bữa ăn

sáng em đi vào trong tủ áo, em đicũng phải mấy tiếng ấy, em còndùng tiệc trà và có nhiều chuyệnxảy ra.

- Đừng có ngốc thế, Lucy.-

Susan nói.- Bọn chị vừa mới ra khỏiphòng thì em chạy theo thôi.

- Nó không ngốc chút nào đâu.-Peter nói.- Nó chỉ bịa chuyện chovui thôi, phải không Lu? Mà tại saolại không được làm như thế chứ?

- Không, anh Peter, em khôngbịa đâu. Nó... nó là một cái tủ kì lạ.Có rừng cây trong đó, có cả tuyếtrơi, còn có thần rừng và một phùthủy và nơi ấy gọi là Narnia; khôngtin anh đến thử xem.

Những đứa trẻ khác không biêtphải nghĩ thế nào nữa, nhưng Lucykích động đến nỗi cả bọn quay lạicăn phòng nọ. Lucy chạy trước mọingười, mở tung cánh cửa tủ, kêu

lên:- Nào, vào trong đi và mọi người

sẽ tự chứng kiến.- Cái gì đây? Em đúng là đồ con

ngỗng.- Susan nói, thò đầu vàotrong, gạt những chiếc áo lông sangmột bên, - chỉ là một cái tủ áo bìnhthường, coi này, đằng sau còn có cảtấm ván che nữa.

Cả bọn thò đầu vào, gạt nhữngchiếc áo lông sang một bên nhìnvào tận bên trong, và tất cả nhữngcái chúng nhìn thấy,- cả Lucy cũngvậy – chỉ là một cái tủ hết sức bìnhthường. Chẳng thấy rừng, chẳngthấy tuyết, chỉ thấy cái lưng tủ vớimột cái giá mắc áo mà thôi. Peter

bước hẳn vào trong, gõ gõ đốt ngóntay lên đó để chắc rằng nó là mộttấm gỗ cứng.

- Một trò lừa khéo thật đấy ,Lucy ạ, - nó nói khi nhảy ra khỏi tủ -em đã lừa cho bọn anh bước vào,anh thừa nhận, bọn anh đã tin emđến một nửa rồi.

- Nhưng chuyện này không phảilà chuyện bịa tí nào, hoàn toàn làthật đấy. Sao bây giờ nó lại khác đicơ chứ. Chuyện thật trăm phầntrăm đấy. em xin thề.

- Thôi đi Lu, - Peter nói,- em điquá xa rồi đấy. Em đã lừa được bọnanh rồi, bây giờ em có thôi đikhông ?

Lucy đỏ mặt tía tai, cố nói mộtđiều gì đó, nhưng nó biết mình khócó thể nói lên lời, thế là nước mắtnó trào ra.

Mấy hôm sau, con bé cảm thấythật khổ sở. Tuy vậy, nó có thể làmcho mối quan hệ giữa mấy anh chịem trở nên dễ chịu, thoải mái,- vàobất cứ lúc nào, - nếu nó ép đượcmình nói ra rằng nó chỉ bịa ra toànbộ câu chuyện này để mua vui thôi.Nhưng Lucy không làm như vậy, làmột cô bé trong sáng và nó biết làmình đúng, vậy nên nó không thểbắt mình nói như thế được. Nhữngđứa kia nghĩ nó nói láo mà lại làmột lời nói láo ngô nghê nên chúng

làm cho nó thấy thật khốn khổ. Haiđứa lớn trêu ghẹo cô em mà khôngcó ác ý, nhưng Edmund có nhữnglúc rất tai quái và trong trường hợpnày nó không vô tư chút nào. Nótrêu trọc, chế giễu em gái, hỏi đihỏi lại Lucy là nó có tìm thấy bất cứmột đất nước nào khác trong nhữngcái tủ khác trong nhà không. Điềulàm cho mọi chuyện trở nên xấuhơn với Lucy là những ngày này lạilà những ngày đẹp trời. Thời tiết thìkhỏi chê, bọn trẻ chơi ngoài trời từsáng đến tối : bơi lội, câu cá, trèocây, nằm chơi trong bụi thạch thảo.Tuy vậy, Lucy không hoàn toàn tậnhưởng được niềm vui này. Mọi việc

cứ diễn ra thế cho đến một hôm trờilại đổ mưa.

Ngày hôm ấy, cho đến tận chiềucũng không có dấu hiệu trời sẽhửng lên một chút, bọn trẻ quyếtđịnh chơi trò trốn tìm. Susan làngười bị bịt mắt và ngay sau khinhững đứa khác tản đi tìm chỗ trốn,Lucy bước vào căn phòng có cái tủáo. Nó không có ý định trốn trongtủ áo bởi nó cũng bắt đầu tự tra vấnmình xem có thật là Narnia và thầnrừng không phải hiện về trong mơkhông. Toà nhà này rộng thênhthang, lại có kiến trúc phức tạp vàcó vô số chỗ trốn thế là nó nghĩmình có thời gian nhìn qua cái tủ áo

một lần rồi tìm chỗ nấp khác.Nhưng vừa đến bên tủ áo thì nónghe tiếng bước chân ngoài hànhlang và rồi nó không biết làm gìkhác ngoài việc nhảy vào trong tủ,khép cánh cửa lại sau lưng. Nókhông đóng sập cửa lại bởi vì nóbiết rằng chỉ có ngốc nghếch mớinhốt mình trong một cái tủ đóngchặt cho dù nó không phải là cái tủkì lạ đi chăng nữa.

Bây giờ thì nó biết tiếng chânbước mà nó nghe thấy là củaEdmund, bước vào vừa đúng lúcthấy Lucy biến mất sau cánh cửa tủ.Ngay lập tức Edmund quyết địnhtrốn vào trong tủ - không phải vì nó

nghĩ đây là một chỗ trốn tốt mà chỉvì nó muốn tiếp tục chọc quê emgái về cái miền đất tưởng tượngkia.Vẫn những chiếc áo lông treothành hàng như cũ, vẫn cái mùibăng phiến ấy, vẫn khoảng khôngchật hẹp tối mờ mờ và sự im lặngấy ; không hề có dấu hiệu của Lucy.

- Nó tưởng tượng mình là chịSusan đến tìm nó. – Edmund tựnhủ. – Thế là con bé đứng im nhưphỗng ở bên trong.

Thằng bé chui vào tủ, đóng cánhcửa lại, quên rằng mình đang làmmột chuyện ngu ngốc. Đoạn nó bắtđầu quờ quạng tìm Lucy trong bóngtối. Nó nghĩ sẽ tìm thấy em trong

vòng vài giây và rất ngạc nhiên khithấy mọi chuyện không phải nhưvậy. Nó quyết định mở cửa tủ đểcho ánh sáng hắt vào. Nhưng nókhông thể tìm cửa ra. Nó khôngthích điều này chút nào và bắt đầuquờ quạng như điên về mọi hướng,thậm chí nó còn la lớn :

- Lucy, Lucy ! em đâu rồi ? Anhbiết em ở đây mà.

Không có tiếng đáp lại vàEdmund nhận thấy tiếng vọng củagiọng nói của nó không phải làtrong một cái tủ kín mà là giọng nóivang lên nơi đồng trống. Nó cũngđột ngột thấy lạnh cóng cả người rồinó thấy ở xa le lói chút ánh sáng.

- Lạy chúa, - Edmund nói, - chắccánh cửa tự động mở ra. – Nó quênmất Lucy và bước về phía có ánhsáng – cũng là chỗ nó nghĩ cánhcửa vừa mở ra. Thay vì thấy mìnhvừa bước vào một căn phòng trống,nó thấy mình bước ra khỏi bóngrâm của một cây thông đen xumxuê để đi ra một khoảng cây cốithưa thớt hơn trong rừng.

Tuyết vỡ ra lạo xạo dưới chânnó, tuyết trĩu nặng lên các cànhcây. Trên đầu, da trời ửng một màuxanh lá mạ, giống như bầu trời màbạn có thể thấy vào một buổi sángmùa đông đẹp trời. Ngay trước mặtnó, giữa hai thân cây lớn là một

mặt trời vừa lên cao hồng rực vàtrong sáng. Không gian tuyệt đốiyên tĩnh như thể nó là sinh vật duynhất ở vùng đất này. Không có lấymột con chim cổ đỏ hay một consóc chuyền cành; cây cối trải dài rangút tầm mắt ở tất cả các hướng.Edmund rùng mình.

Bây giờ thì nó nhớ ra là mìnhđang đi tìm Lucy và nó đã tai quáithế nào khi chọc quê em gái “vềmột vùng đất hão” nhưng mà bâygiờ té ra lại không phải là “ hão”chút nào. Nó nghĩ chắc em gái mìnhđang ở đây ngay bên cạnh, thế lànó gào to :

- Lucy, Lucy ! anh cũng đang ở

đây - Edmund đây.Không có tiếng trả lời.- Nó vẫn còn đang giận mình về

những điều mình đã trêu trọc nóvừa rồi. – Edmund nghĩ. Dù khôngthích phải thừa nhận là mình sai, nócũng không muốn ở một nơi xa lạhết sức xa lạ và lạnh lẽo này mộtmình, nó lại kêu to lần nữa :

- Này Lu ! Anh xin lỗi đã khôngtin em. Bây giờ thì anh biết là emđúng rồi. Ra ngoài đi. Ta làm hòanhé.

Vẫn không có tiếng trả lời.- Đúng là đồ con gái, - nó lầm

bầm một mình, - chắc lại đang đừngphụng phịu ở một xó nào đó, không

chấp nhận lời xin lỗi.- Nó nhìn quanh một lượt, khẳng

định là nó không thích nơi này chútnào và gần như đã quyết định quayvề thì nghe thấy ở nơi xa xôi trongrừng vang lên tiếng nhạc ngựa. Nóđể tai lắng nghe, tiếng réo rắt mỗilúc một gần hơn, gần hơn và cuốicùng hiện ra trước mặt nó một cỗxe trượt có hai con tuần lộc kéo.

Tuần lộc có kích thước bằng conngựa giống Shetland, bộ lông trắngđến nỗi so với nó, tuyết trên cànhkhó có thể gọi là có màu trắng, cặpsừng nhiều nhánh trông như đượcdát vàng và sáng lên lấp lánh nhưmột vật trong bếp lò khi ánh mặt

trời rọi vào. Bộ dây cương bằng damàu đỏ chói treo những chiếc lụclạc. Ngồi ở vị trí điều khiển chiếc xetrượt là một chú lùn mập mạp caokhoảng chín tấc nếu đứng thẳnglên. Ông ta bận một chiếc áo maybằng lông gấu Bắc Cực, đầu đội mộtcái mũ trùm đầu màu đỏ có mộtquả tua rua dài bằng vàng rủ xuốngtừ cái chỏm nhọn, bộ râu vĩ đại dàiđến tận đầu gối được coi như mộttấm mền ấm. Sau người lùn, ngồi ởvị trí cao hơn ở chính giữa xe trượt,là một người khác, - một người đànbà cao lớn – cao hơn bất cứ ngườiđàn bà nào mà nó đã gặp. Bà taquấn quanh cổ một chiếc khăn lông

trắng muốt, tay phải cầm một chiếcgậy dài và thẳng. Chiếc vương miệnngay ngắn trên đầu. Khuôn mặttrắng toát - không hẳn là xanh xaomà trắng như tuyết hoặc như tờgiấy trắng hoặc như một miếngđường đóng băng, nhưng đôi môi lạiđỏ chót. Đó là một khuôn mặt đẹpxét dưới bất cứ góc độ nào nhưng làmột vẻ đẹp cao ngạo, lạnh lùng vànghiệt ngã.

Cỗ xe trượt lao về chỗ Edmundđứng tạo nên một bức tranh nênthơ, có cái gì hư hư thực thực; tiếngchuông réo rắt, người lùn luôn tayvung roi lên và tuyết bay lên lả tả ởhai bên thành xe.

- Dừng lại! – người đàn bà ralệnh, người lùn giật dây cương rấtgấp khiến hai con tuần lộc gần nhưkhựng lại ngay tức khắc. Đoạnchúng mau chóng lấy lại thăng bằngvừa nhai nhai cái gì trong mồm vừathở hổn hển. Trong làn không khígiá lạnh, hơi thở từ mũi chúng tạonhững luồng khói.

- Này, nói đi, ngươi là ai? –người đàn bà hỏi, đôi mắt sángquắc chiếu vào Edmund với cái nhìndữ dội.

- Tôi … tôi… tôi tên là Edmund.– Nó ấp úng. Nó không thích cáicách người đàn bà này nhìn nó.

Người đàn bà cau mày.

- Đây là cái lối mày thưa chuyệnvới một nữ hoàng đấy à? – Bà tahỏi, trông còn có vè dữ dội hơn nữa.

- Xin bà tha thứ, thưa nữ hoàng,tôi không biết rõ điều đấy ạ.

- Không biết nữ hoàng xứNarnia? – Bà ta la lên. – A ha ha !ngươi sẽ biết rõ ta là ai ngay bâygiờ. Nhưng ta nhắc lại - Ngươi là ai?

- Thưa nữ hoàng, - Edmund nói,- tôi không biết ý bà định nói gì. Tôiđang đi học – ít nhất thì tôi đangtrong kỳ nghỉ hè.

CHƯƠNG 4

Banh tha ch răc đương

---oOo---

- Nhưng ngươi la ai? – Nư hoangho i la i – Co pha i la mô t ngươi lunđa ca o sa ch râu đi không?

- Không, thưa nưa hoang –Edmund noi, - tôi chưa co râu, tôicon la mô t thăng nhoc.

- Thăng nhoc! Ngươi muôn noi,ngươi chınh la con trai cu a Adam ư?

Edmund đưng yên, chă ng noi gı.

Lân nay no qua bôi rôi chă ng hiê ucâu ho i nay co y nghıa gı.

- Ta thây may đung la mô tthăng ngu xuâ n, cung co thê maycon la bât cư thư gı khac. Tra lơi tangay lâ p tưc, không thı ta mât hêtkiên nhân đây. May co pha i la ngươikhông?

- Pha i, thưa ba.- Vâ y ngươi đên lanh đi a cu a ta

băng cach nao?- Thưa nư hoang, tôi đi đên đây

qua mô t cai tu ao.- Tu ao? Ngươi noi thê la thê

nao?- Tôi...tôi chı mơ cư a mô t tu ao

va nhın thây mınh đang ơ đây, thưa

ba – Edmund noi.- A ha! – Nư hoang noi vơi ba n

thân mınh hơn la noi vơi thăng be –Mô t canh cư a tư thê giơi cu a conngươi! Ta đa nghe đươ c nhưngchuyên như thê nay. No co thê hu ydiêt tât ca . Nhưng thăng nhoc naychı co mô t mınh, ta dê dang đôi phovơi no.

Noi xong, mu đưng lên nhın tâ nmă t Edmund cho ro, đôi măt toe lư ava chiêc gâ y lam phep vung lên.Edmund co thê ca m thây mu chuâ nbi lam mô t cai gı đo thâ t dê sơnhưng no dương như không co khanăng cư đô ng. Rôi trong luc thăngbe pho mă c mo i sư thı xem ra mu

la i đô i y.- Cậu be đang thương cu a ta –

nư hoang noi vơi gio ng lươi khachă n – coi kıa, con cu a ta bi la nhcong ca ngươi! Hay đên đây ngôitrên xe cung vơi ta nao, ta se quânkhăn lông quanh ngươi con vachung ta se cung nhau tro chuyên.

Edmund không thıch sư dan xêpnay chut nao nhưng no không damcương lơi, no treo lên xe trươ t, ngôingay dươi chân nư hoang, mu lâykhăn quân quanh ngươi no va thătla i rât kheo.

- Mô t cai gı nong nong đê uôngchăng? – Nư hoang ho i – Con cothıch vâ y không?

- Vâng, thưa nư hoang –Edmund đap, hai ham răng đanhvao nhau câm câ p.

Nư hoang moc ra tư chô nao đotrong mơ quân ao quân quanhngươi, lây ra mô t cai lo nho trôngnhư lam băng ba c. Đoa n giơ mô tcanh tay lên, mu nho mô t gio t tronglo rơi xuông lơp tuyêt bên ca nh xetrươ t. Edmund nhın thây cai gio t âylơ lư ng trong không khı trong vongmô t giây, no sang lâp lanh như mô tviên kim cương. Nhưng vao cai lucno cha m xuông bê mă t lơp tuyêt thı co tiêng xeo xeo va kıa, mô t chiêcly kim cương đưng đây mô t cai gı bôc hơi nghi ngut. Ngươi lun lâ p tưc

câm lây đưa cho Edmund vơi mô tcai cui đâu va mô t nu cươi mı m,nhưng đo không pha i la mô t nu cươithiên chı. Edmund ca m thây dê chi uhơn khi no băt đâu nhâp môi vaocai thư nươc uông nong hô i đo. Đâyla mô t cai gı no chưa tưng nêmqua: ngo t li m, su i bo t va beo ngâ y.

Đâu tiên la ca m giac tê tê ơ đâulươi, rôi mô t lan song âm ap, thoa imai lâng lâng lan đi tư đâu đênngon chân.

- Thâ t la chan nêu chı uông makhông ăn, con trai cu a Adam a – Nưhoang nhın no noi. –Vâ y con thıchăn gı nhât?

- Banh tha ch răc đương, thưa nư

hoang. – Edmund đap.- Nư hoang ben nho mô t gio t

nưa rơi xuông lơp tuyêt trăng, ngaylâ p tưc trên tuyêt xuât hiên mô t vâ tgı nom như mô t chiêc hô p trên cocô t mô t da i băng băng lua xanh –mô t cai hô p ma khi mơ ra chăc chănco mây khoanh banh tha ch răcđương loa i thươ ng ha o ha ng. Môimiêng banh đêu tan trong miêngvơi mô t vi ngo t di u va co mau nha thơn ơ giưa; Edmund chưa bao giơđươ c nêm mô t thư gı ngon lanh đênnhư vâ y. Bây giơ thı no ca m thâyâm ap, kho e khoăn, lâng lâng, baybô ng.

Trong khi no ma i mê ăn, ngươi

đan ba ho i no hêt câu nay đên câukhac. Thoa t đâu no cung nhơ ra lavưa ăn ngôm ngoam vưa noi la mô tviêc không đung phep tăc nhưngchă ng bao lâu no cung quên mâtchuyên đo va chı nghı đên chuyênto ng vao miêng cang nhiêu cangtôt. Cang ăn nhiêu bao nhiêu nocang them ăn thêm bây nhiêu va nokhông thê tư ho i mınh ta i sao nưhoang la i co ve to mo to c ma ch quavâ y. Mu ta khiên no khai ra răng noco mô t anh, mô t chi va mô t em gai;em gai no đa tưng đên Narnia gă pmô t thân rưng ơ đây va chă ng aitrong sô anh chi cu a no biêt gı vêNarnia ca . Nư hoang to ve quan

tâm trươc nhưng sư viêc vê tât cabôn anh em va cư ho i đi ho i la i maivê chuyên đo.

- Ngươi co chăc la chı co bônđưa ngươi không? Hai đưa con traicu a Adam va hai đưa con gai cu aEve, không nhiêu hơn, không ıt hơnchư?

Va Edmund, vơi mô t miêng đâybanh tha ch, noi luôn miêng.

- Vâng như tôi đa khă ng đi nh tưtrươc. – no quên không thêm câu“thưa nư hoang! – nhưng mu takhông con đê y nhiêu đên viêc âynưa.

Cuôi cung khi mon banh đa ănsa ch đên miêng cuôi cung, Edmund

them thuông nhın dan vao cai hô prông, thâm mong mu se ho i xem noco muôn ăn thêm nưa không. Tâtnhiên, nư hoang biêt to ng no nghı gı, bơ i vı mu ta chư không pha i nola ngươi biêt răng đo la thư banh coêm bua, răng bât cư ai đa tưng ănqua mô t miêng se muôn ăn thêm,ăn thêm nhiêu nưa va nêu đươ cphep cư tı tı ăn mai cho đên luc nưtbung ra ma chêt. Nhưng mu khôngmơi no ăn thêm ma la i noi:

- Con trai cu a Adam, ta râtmuôn gă p anh chi va em gai con.Co thê mang chung đên đây gă p tađươ c không?

- Tôi se cô, - Edmund đap, măt

vân không rơi chiêc hô p banh rông.- Bơ i vı nêu ngươi quay la i đây

mô t lân nưa – mang theo anh chiem ngươi, tât nhiên – ta co thê chongươi nhiêu banh tha ch răc đươngcung ngon lanh như thê nay. Bâygiơ ta không thê co ngay banh chongươi, phep mau nay chı sư dungmô t lân. Nhưng ơ nha ta, no la i lamô t vân đê khac.

- Vâ y ta i sao chung ta không thêquay vê nha ba ngay bây giơ? –Edmund ho i. Khi no mơi bươc lên xetrươ t no đa sơ ba ta co thê đưa nođên mô t nơi nao đo xa la ma nokhông biêt đương vê, bây giơ no đaquên mât nôi sơ do.

- Nha ta ơ la mô t nơi rât dêthương – Nư hoang noi – Ta chăc langươi se thıch lăm, hơn nưa ta la ichă ng co con. Ta muôn co mô tthăng con trai khau khı nh đê co thênuôi da y như mô t hoang tư , saunay khi ta không con trên đơi nưano se lam vua. Trong vai tro hoangtư , đưa be ây se đươ c đô i vươngmiên băng văng nay, ăn banh tha chrăc đương suôt ngay nay... Va con lađưa be lanh lơ i nhât, đep trai nhâtma ta biêt. Ta nghı ta se phong chocon lam hoang tư vao mô t ngay naođo, khi con đưa nhưng đưa kia đêngă p ta.

- Ta i sao không pha i ngay bây

giơ? – Edmund ho i. Mă t no đo lênva như thê trông no chă ng “lanh lơ i”cung chă ng “tuân tu” như lơi nưhoang noi.

- Ô nêu ta đưa con đên đây lucnay, ta se không đươ c gă p cac anhchi em con. Ta rât muôn biêt môiquan hê anh em thân thiêt giưa caccon. Con se la hoang tư va sau nayse la vua hiê u chưa? Con cân pha ico triêu thân va cac nha quy tô cchư. Anh con se đươ c phong côngtươc, con chi va em gai se la caccông nương.

- Ho chă ng co gı đă c biêt ca –Edmund noi, - Vơi la i chau se mangho đên vao lân khac vâ y.

- Nhưng mô t khi con đa ơ trongnha ta, con co thê se quên tât cabo n ho . Con se ca m thây vui thuđên mưc se không muôn nghı vêđât nươc cu a con nưa. Vâ y hay trơla i đây vao mô t ngay khac, cung vơiho .

- Nhưng chau không con biêtđương vê nha nưa – Edmund noi.

- Dê ơ t. Con co thây cac cô t đenkia không? – Nư hoang ho i va chıcây gâ y phep vê phıa cai cô t đenma Lucy đa gă p thân rưng ơ đo –Cư thă ng theo con đương đo la thêgiơi cu a con ngươi. Va bây giơ nhınvê phıa con đương kia, - vưa noi muvưa chı vê đương ngươ c la i – noi

cho ta biêt con co thê nhın thây haingo n đôi cao vươ t lên lên trênnhưng hang cây kia không?

- Chau nghı la co thây.- Vâ y thı nha cu a ta ơ giưa hai

ngo n đôi đo. Lân sau đên đây, conchı viêc tım cô t đen va đi vê hươnghai ngo n đôi kia, sau khi băng quakhu rưng nay, con se đên lâu đaicu a ta. Nhưng pha i nhơ mang theoanh chi em con. Ta se nô i giâ n nêucon đên mô t mınh đây.

- Chau se cô lam thâ t tôt a .- Con nưa, con không đươ c noi

vơi chung du chı mô t lơi vê ta. Sevui hơn nêu bı mâ t nay chı co chungta biêt vơi nhau thôi, pha i không?

Hay danh cho ho mô t bât ngơ. Chıcân chung đên hai ngo n đồi kia –mô t câ u be thông minh như con senghı ra nhưng ly do đê lam viêc đo.Khi bươc vao lâu đai cu a ta, chı cânnoi: “Hay xem ai sông ơ đây”, hoă cđa i loa i như thê. Chăc như thê setôt hơn. Nêu em gai ngươi đa gă pmô t trong nhưng thân rưng, no cothê nghe nhưng điêu quai la vê ta –nhưng câu chuyên kinh khu ng ây cothê lam cho no sơ không dam đêngă p ta. Bo n thân rưng lao lêu co thênoi bât cư chuyên gı. Con cung biêtđây, con bây giơ...

- Lam ơn, lam ơn – Edmund đô tnhiên noi, - lam ơn cho chau chı

mô t mâu banh tha ch răc đương nưađê chau ăn trên đương vê nha, đươ ckhông a ?

- Không, không – ngươi đan banoi vơi mô t tiêng cươi khô khôc –con pha i đơ i cho đên lân sau – Noixong mu ta ra hiêu cho ngươi lunđanh xe đi, nhưng chiêc xe vưa đikho i, nư hoang đa quay la i vây tayvơi Edmund, kêu lơn – Lân sau, lânsau nhe! Đưng quên đây! Hay đênsơm nghe.

Edmund vân đưng ngây ngươinhın theo xe trươ t thı no nghe thâyco ai go i tên mınh. Quay đâu nhınla i, no trông thây Lucy đi vê phıa notư phıa ơ bên kia khu rưng.

- Ôi, Edmund – no kêu lên – thêla anh cung đên đươ c đây. Nơi nayrât dê thương đung không va bâygiơ...

- Đươ c rôi, anh biêt la em noiđung, sau cung đo la mô t cai tu cophep mau. Anh se xin lôi nêu emmuôn. Nhưng ma nay giơ em chuivao cai xo xı nh nao vâ y? Anh ...anhcư tım em suôt?

- Nêu em biêt anh cung đi vaothı em đa đơ i anh – Lucy hâp tâpnoi, no qua vui mưng va kıch đô ngkhi thây anh chang kho ưa đa chi unoi lơi xin lôi va đo mă t lên như thênao, vı thê ma không nhâ n thâytrên mă t Edmund co mô t cai ve gı

la la – Em vưa ăn trưa vơi ôngTumnus thân yêu, vi thân rưng âyma, ông ây không bi liên luy gı vaBa ch Phu Thu y không lam gı ôngtrong chuyên tha cho em vê nha.Thê la ông nghı mu ta không phathiên ra va co thê mo i viêc rôi cungđâu vao đây ca .

- Ba ch Phu Thu y ư? La ai vâ y? –Edmund ho i.

- Mu ta la mô t ngươi hêt sưcđang sơ . Mu ta tư xưng la nư hoangcu a Narnia du mu ta không hê cocai quyên ây. Tât ca nhưng thânrưng, nư mô c tinh va sơn thân cungmuông thu va cac chu lun đêu sơmu – ıt nhât thı tât ca nhưng ngươi

tôt – đêu căm ghet mu. Mu co thêbiên ngươi ta thanh đa va lam đumo i chuyên kinh khu ng khac. Mu tahoa phep sao cho ơ Narnia luc naocung la mua đông va không bao giơco ngay Noel. Mu đi trên mô t cô xetrươ t co nhưng con tuân lô c keo,tay câm mô t cây gâ y phep, đâu đô ivương miêng.

Edmund thây trong ngươi khochi u vı ăn qua nhiêu đô ngo t vanghe em noi, no biêt mınh đa kêtba n vơi mô t ke nguy hiê m nên cangthây bưt rưt không yên. Nhưng novân muôn đươ c ăn banh tha ch răcđương hơn bât cư điêu gı khac trênđơi.

- Ai ba o em nhưng chuyên nha mnhı vê Ba ch Phu Thu y vâ y?

- Ông Tumnus – thân rưng.- Em không nên tin vao nhưng

điêu ma mây ông thân rưng nay noi– Edmund lam mă t nghiêm, cô to rano con biêt nhiêu vê ho hơn Lucy.

- Ai noi vơi anh vê chuyên đo?- Ai ma chă ng biêt ro điêu đo, cư

ho i bât cư ai đi nêu em thıch.Nhưng, đưng trong tuyêt như thênay la mô t môn thê thao chă ng colơ i gı. Vê nha thôi.

- Vâng, đi vê nha thôi. ÔiEdmund, em rât lây lam sung sươngla anh đa đên đây. Bây giơ haingươi kia se tin vao Narnia vı ca hai

anh em mınh đêu đa tơi. Vui qua lavui! La la la...

Nhưng Edmund kho ma nghı lachuyên nay co gı vui đôi vơi no cungnhư đôi vơi Lucy. No pha i thưa nhâ nla Lucy đúng trong tât ca mo ichuyên va no ca m thây nhưngngươi khac cung se đưng vê phe cacthân rưng va muôn thu, nhưng nođa bươc hơn mô t chân vê phıa phuthu y mât rôi. No không biêt pha ilam gı va liêu no co thê giư đươ c bı mâ t không, mô t khi tât ca đêu noivê Narnia.

Hai anh em đa đi đươ c mô tđoa n, chơ t thınh lınh chung ca mthây ao lông co vao mă t thay cho

canh cây va chı mô t tıch tăc sauchung đa đưng bên ngoai cai tu aotrong căn phong trông tra i.

- Em thây...anh co ve lam saoây, Edmund. Anh co kho e không?

- Anh không sao, - Edmund noi,nhưng điêu đo không đung. No ca mthây kho thơ trong ngươi.

- Vâ y thı đi thôi, - Lucy noi, - đitım nhưng ngươi khac đi. Co râtnhiêu chuyên đê kê cho ho . Cungvơi nhau, chung ta se co thê biêtnhiêu cuô c phiêu lưu thu vi .

CHƯƠNG 5

Trở lại bên này cánh tủ

---oOo---

Bởi vì trò chơi trốn tìm vẫn tiếp tục,Edmund và Lucy mất một chút thờigian để tìm hai đứa kia. Cuối cùngkhi chúng gặp lại nhau (ở trong mộtcăn phòng dài bày các bộ áo giáp)Lucy bật lên:

- Anh Peter! Chị Susan! Tất cảđều đúng. Edmund cũng đã nhìnthấy rồi. Đúng là có một đất nước

mà mọi người có thể đi đến đấy quatủ quần áo. Edmund và em đã vàođấy rồi. Đúng là chúng em đã gặpnhau trong rừng. Nói đi, Edmund,kể cho họ tất cả những chuyện đóđi.

- Kể tất cả những gì hả Edmund?– Peter hỏi.

Và bây giờ chúng ta đi đến phầngay cấn nhất của câu chuyện. Vàolúc ấy Edmund đã cảm thấy khó ởlắm rồi, nó lại khó chịu và bực bội vìnỗi Lucy mới là người nói đúngnhưng mà nó vẫn chưa quyết địnhlà cần phải làm gì. Khi Peter bấtthình lình hỏi nó câu hỏi này, nó điđến một quyết định tức thì – làm

một việc hèn hạ và độc ác nhất mànó có thể nghĩ ra. Nó quyết địnhphản bội Lucy.

- Nói đi! – Susan nhắc.Thế là Edmund làm ra vẻ đàn

anh, cứ như thể nó cao hơn em gáimấy cái đầu (dù nó chỉ hơn em gáicó một tuổi) rồi xì một tiếng kinhkhủng và nói:

- Phải, em và Lucy chơi đóng trò,giả vờ là tất cả câu chuyện của nóvề đất nước trong cái tủ áo là cóthật. Thực ra chả có gì hết.

Cô bé Lucy tội nghiệp nhìn anhmột cái rồi chạy vụt ra khỏi phòng.

Edmund càng lúc càng tỏ ra xấuchơi hơn, nó chắc mẩm là nó đã

thắng một quả nữa và tiếp tục nóithêm:

- Đấy nó lại thế nữa. Không biếtcó chuyện gì xảy ra với nó đây? Đólà cái tệ nhất của bọn con nít, bọnchúng bao giờ cũng, thật là…

- Nghe đây, - Peter nói, quaysang em trai giọng quyết liệt. – Immồm! Em tỏ ra quá độc ác với Lucykể từ lúc nó nói chuyện ngớ ngẩn vềcái tủ áo, thế mà bây giờ em lạichơi nó cái trò này và lại khơi ra chonó lặp lại những chuyện ấy. Anh tinlà em làm như thế chỉ đơn giản là vìthói tai quái.

- Nhưng chuyện này rất ngớngẩn. – Edmund chống chế.

- Phải, tất cả đều rất ngớ ngẩn, -Peter nói, - nhưng hãy nhớ điểmnày. Lu hoàn toàn bình thường khichúng ta rời khỏi nhà đi sơ tán,nhưng từ khi đến đây có vẻ có mộtcái gì đó kỳ lạ nảy ra trong đầu nóhoặc giả nó trở thành một kẻ nóidối đáng sợ nhất. Nhưng dù thế nàođi nữa thì việc em, mới hôm quacòn trêu ghẹo, chọc quê nó vềchuyện đó, hôm nay lại khuyếnkhích nó nói dối lại là điều tốt haysao?

- Em cho rằng… em cho rằng…-Edmund ấp úng nhưng nó khôngnghĩ ra được cái gì để nói.

- Em chẳng biết gì hết, - Peter

nói, - đó chỉ là một thói đùa dai độcác. Em bao giờ cũng tỏ ra tàn nhẫnvới bất kỳ ai nhỏ hơn em; chúng tađã thấy rõ điều này ở trường, từ lâurồi.

- Thôi im đi, - Susan gắt lên, -cãi vã nhau như thế này thì làmđược gì. Mau đi tìm Lucy thôi.

Không có gì đáng ngạc nhiên khimột hồi sau chúng tìm thấy Lucyđang khóc nức nở. Chẳng có điều gìchúng nói làm con bé thôi khóc. Nókhăng khăng khẳng định câuchuyện của mình, rồi nói:

- Em không quan tâm đến điềumọi người nghĩ, em cũng cóc cầnmọi người nói gì. Các anh chị cứ

việc kể cho giáo sư hoặc viết thưcho bố mẹ hoặc làm bất cứ thứ gìmọi người muốn. Em biết đã gặpmột thần rừng ở đấy – và em ước gìem ở lại đấy cho rồi, các người… tấtcả các người đều độc ác, vô lý.

Đó là một buổi tối buồn bã. Lucyrất đau lòng còn Edmund cảm thấykế hoạch đã không diễn ra theo ýnó. Hai đứa lớn thì nghĩ Lucy phátrồ. Chúng đứng ngoài hành lang thìthầm với nhau hồi lâu sau khi Lucyđã đi ngủ.

Kết quả là sáng hôm sau chúngquyết định tìm đến giáo sư kể lạimọi chuyện cho ông nghe.

- Ông ấy sẽ viết thư cho bố mẹ

nếu ông nghĩ đúng là có chuyện xảyra với Lucy, - Peter nói, - việc nàyvượt ra ngoài quyền hạn của chúngta.

Thế là hai đứa đến gõ cửa thưphòng và nghe giáo sư nói: “Mờivào”. Ông đứng lên tìm ghế cho haiđứa ngồi và bảo ông sẵn sàng giúpđỡ chúng. Sau đó ông ngồi yênchăm chú lắng nghe, đôi môi mímlại, không hề cắt ngang câu chuyệncho đến khi hai đứa nói xong. Nghexong, ông cũng yên lặng hồi lâu.Đoạn ông tằng hắng và nói ra cáiđiều cuối cùng mà hai đứa có thểhình dung ra:

- Sao các cháu biết câu chuyện

của em các cháu là không đúng sựthật?

- Ồ, nhưng mà… - Susan bắtđầu, nó ấp a ấp úng và dừng lại. Aicũng có thể căn cứ vào mặt của ônggià mà biết ông hoàn toàn nghiêmtúc. Susan cố trấn tĩnh, rồi nói:-Nhưng Edmund nói chúng chỉ giả vờthôi.

- Đó là vấn đề, - giáo sư từ tốnnói, - một vấn đề cần cân nhắc kỹlưỡng… cần xem xét cẩn thận. Ví dụ- các cháu bỏ qua cho ta câu hỏinày nhé – theo kinh nghiệm của cáccháu thì trong hai đứa ấy, đứa nàotỏ ra đáng tin cậy hơn? Bác muốnnói, ai trung thực hơn?

- Đó là một câu hỏi rất hay thưagiáo sư. – Peter lên tiếng ngay. –Cho đến lúc này, cháu có thể nóiLucy là người như vậy.

- Thế còn cháu thì sao? – Giáosư quay sang hỏi Susan.

- Dạ, nói chung cháu có thể nóinhư Peter, nhưng điều này khôngthể là sự thật – tất cả nhữngchuyện về khu rừng và thần rừngấy.

- Ồ, đó là một cái gì đó vượt rangoài tầm hiểu biết của bác, - giáosư nói, - và buộc tội dối trá cho mộtngười mà bao giờ cháu cũng nghĩ làtrung thực là một vấn đề rấtnghiêm trọng, phải, là một vấn đề

nghiêm trọng.- Chúng cháu sợ rằng đây, thậm

chí là một cái gì đáng sợ hơn lời nóidối. – Susan nói. – Chúng cháu nghĩcó thể có một chuyện gì không ổnvới Lucy.

- Cháu muốn nói đến sự điênloạn? – Giáo sư nói bằng giọngkhách quan. - Ồ, các cháu có thể dễdàng đi đến quyết định đó. Nhưngnếu nhìn con bé và nói chuyện vớinó thì thấy nó không điên.

- Nếu vậy thì… - Susan bật lênrồi im lặng. Nó chưa bao giờ nghĩ làmột vị giáo sư lại có thể nói nhữnglời như thế và nó không biết nghĩnhư thế nào cho phải.

- Logic! – Giáo sư nói, nửa nhưnói với chính mình. – Tại sao ngườita lại không dạy môn logic họctrong trường phổ thông nhỉ? Ở đâychỉ có ba khả năng: hoặc là các emcháu nói dối hoặc là nó nói sự thậthoặc là nó bị điên. Các cháu đã rõLucy không có thói quen nói dối vàrõ ràng là nó không bị điên. Vậy thìcho đến lúc này, trừ khi có thêmnhững dữ kiện mới, ta có đi đến giảthiết rằng Lucy nói thật.

Susan trố mắt nhìn ông, nókhẳng định chắc chắn rằng ôngkhông đem chuyện này ra làm tròđùa nếu căn cứ vào vẻ mặt củaông.

- Nhưng sao chuyện này có thểđúng được ạ? – Peter hỏi.

- Tại sao cháu lại nói thế?- Bởi vì thứ nhất là, - Peter nói, -

nếu chuyện này là đúng tại sao mọingười lại không tìm thấy cái đấtnước ấy một khi đi vào tủ áo? Cháumuốn nói, chúng cháu đã tận mắtnhìn vào nhưng chúng cháu có thấygì đâu, thậm chí lúc ấy Lucy cũngkhông thể giả vờ là chuyện đó cóthật.

- Điều này thì có quan hệ gì? –Giáo sư hỏi.

- Vâng thưa giáo sư, nếu tất cảchuyện đó là thật thì bao giờ nócũng phải có ở đó chứ?

- Vậy sao? – Giáo sư hỏi lại, lầnnày Peter cũng không biết phải nóithế nào nữa.

- Mà lại không mảy may mấtmột chút thời gian nào, - Susan lêntiếng, - Lucy không có thời gian đểđi bất cứ đâu, dù là có một nơi nhưthế đi chăng nữa. Nó chạy theochúng cháu vừa lúc chúng cháu rakhỏi phòng. Trong vòng chưa đếnmột phút, thế mà nó giả vờ là đã đihàng giờ.

- Đó chính là cái điều làm chocâu chuyện của cô bé có vẻ đáng tinhơn. – Giáo sư thủng thẳng nói. –Nếu thực sự có một cánh cửa trongngôi nhà này dẫn đến một thế giới

khác (và bác phải báo cho các cháubiết đây là một ngôi nhà kỳ lạ, cảđến bác cũng biết rất ít về nó), nếugiả sử cô bé đã bước vào một thếgiới khác thì bác sẽ không lấy làmngạc nhiên khi phát hiện ra rằngthời gian trong cái thế giới ấy cócách vận hành khác thời gian củachúng ta vì thế bất kể cháu có ởđấy bao lâu chăng nữa nó cũng sẽkhông khấu trừ đi bất cứ khoảngthời gian nào ở đây. Mặt khác, báckhông nghĩ là một cô bé ở tuổi nólại phát minh ra điều như thế này.Nếu Lucy giả vờ, nó sẽ trốn ở đâuđó trong một thời gian cần thiếttrước khi chạy ra kể cho các cháu

nghe mọi chuyện.- Nhưng như vậy bác muốn nói, -

Peter ngỡ ngàng hỏi, - có thể cónhững thế giới khác - ở bất kỳ đâu,có thể ở một góc nào đó – có phảinhư thế không ạ?

- Không chuyện gì là không cóthể xảy ra. – Giáo sư đáp, gỡ cặpkính lão ra bắt đầu lau kính trongkhi ông lẩm bẩm một mình: - Mìnhtự hỏi không hiểu họ dạy bọn trẻ cáigì ở trong trường học.

- Nhưng chúng ta phải làm gì ạ?– Susan hỏi. Nó cảm thấy câuchuyện bắt đầu đi quá xa.

- Cô bé, - giáo sư nói, bất thầnngước lên nhìn hai đứa với một vẻ

gần như dữ dội. – có một kế hoạchmà chưa ai có thể lập ra chi tiết vànó đáng được liều một phen.

- Cái gì vậy ạ? - Susan hỏi.- Mỗi người chúng ta nên suy

ngẫm thật kỹ về chuyện này. – Ôngnói. Và thế là chấm dứt cuộc tranhluận.

Sau đó mọi chuyện trở nên tốtđẹp với Lucy. Peter có thể thấy rằngEdmund thôi không chọc phá nónữa, cả Lucy lẫn những đứa khácđều cảm thấy không nên nói vềchuyện cái tủ áo nữa. Nó trở thànhmột đề tài cấm kỵ. Và thế là thờigian trôi đi, có vẻ như tất cả cáccuộc phiêu lưu đã chấm dứt, nhưng

thật ra không phải như vậy.Tòa nhà của giáo sư – một nơi

mà cả giáo sư cũng biết rất ít về nó– cổ xưa và nổi tiếng đến nỗi ngườiở khắp nước Anh này thường kéođến xin được vào tham quan. Đó làmột loại nhà cổ được đề cập đếntrong sách lịch sử bởi có vô số câuchuyện liên quan đến nó, trong đócó cả những chuyện kể thậm chícòn kỳ lạ hơn cả câu chuyện tôiđang kể cho bạn nghe nữa kìa. Khicó một đoàn khách tham quan đếnxin được vào chiêm ngưỡng ngôinhà, bao giờ giáo sư cũng vui lòngmở rộng cánh cửa và bảo bà quảngia Macready đưa họ đi một vòng,

giới thiệu với họ về những bức tranhvà bộ sưu tập áo giáp cùng nhữngquyển sách cổ quý hiếm. BàMacready không thích trẻ con vàcũng không thích bị cắt ngang trongkhi bà đang thuyết trình với kháchvề tất cả những gì mà bà biết, cũngnhư không biết. Gần như vào ngaybuổi sáng đầu tiên bà đã bảo Petervà Susan (cùng những lời huấn thịnghiêm nghị khác): “Làm ơn nhớgiùm tôi là các cháu phải tránh rachỗ khác mỗi khi tôi dẫn khách đitham quan ngôi nhà”. “Cứ làm nhưthể bất cứ ai trong anh em mìnhcũng muốn phí mất một nửa buổisáng với một đám người lạ hoắc

ấy”. Edmund dè bỉu và ba đứa kiacũng nghĩ như thế. Đó là lý do tạisao cuộc phiêu lưu lần thứ hai lạibắt đầu.

Mấy hôm sau, vào một buổisáng, trong lúc hai đứa con traiđang ngắm nghía những bộ áo giápvà tự hỏi chúng có thể lấy xuốngxem một chút không thì hai đứa congái chạy vào phòng nói:

- Nhìn kìa, bà Macready và mộtđám người hiếu kỳ sắp đến đây đấy.

- Biến thôi. – Peter nói và cả bốnđứa đi về phía cánh cửa ở cuốiphòng bên kia. Nhưng khi chúng rakhỏi phòng Xanh, rồi ra ngoài hànhlang và đi vào thư viện, chúng lại

nghe tiếng người xôn xao ở phíatrước và nhận ra bà Macready sẽđưa những người khách tham quancủa bà theo cầu thang sau – thay vìđi theo lối cầu thang trước nhưchúng nghĩ. Và như thế hoặc làchúng sẽ “mất đầu” hoặc là bàMacready sẽ chộp được lỗi củachúng, hoặc những phép thuậttrong ngôi nhà này sẽ sống lại đuổitheo chúng đến Narnia – dường nhưchúng phải đi lang thang khắp nơicho đến khi Susan nói:

- Đến mệt với những người thíchnhòm ngó này. Thôi hãy vào chờ ởphòng tủ quần áo cho đến khi họ điqua. Không ai theo chúng ta đến

đây đâu.Nhưng vừa vào bên trong thì

chúng nghe tiếng người xôn xaongoài hành lang rồi có tiếng ai đóđụng vào cánh cửa – và rồi chúngthấy tay nắm cửa xoay xoay.

- Nhanh lên! Peter nói. – Khôngcòn chỗ nào khác. – Và nó mở cửatủ. Cả bốn đứa cùng chui vào, ngồixuống thở hổn hển trong bóng tối.Peter khép cửa nhưng không đóngkín lại bởi vì nó nhớ, như bất cứ mộtngười khôn ngoan nào là không baogiờ, không bao giờ nên nhốt mìnhbên trong một tủ quần áo.

CHƯƠNG 6

Rừng thẳm tuyết dày

---oOo---

- Mình chỉ muốn bà Macreadynhanh nhanh chân lên và đưanhững người này đi cho rồi, - Susanthan vãn, - khiếp, lèn cả lũ vào đâyngột muốn chết.

- Mà lại còn mùi long não gớmghiếc này nữa chứ, - Edmund phụhọa.

- Chị cho rằng cái tủ quần áo ở

đây đầy băng phiến, - Susan nóitiếp, - chỉ có mục đích làm cho bọngián tránh xa nơi đây mà thôi.

- Có cái gì đó chọc vào anh –Peter lên tiếng.

- Sao trong này lại lạnh thế nhỉ?– Susan hỏi.

- Em có nói anh mới nhớ ra, quảthật trời lạnh thật đấy – Peter đáp.– Úi chà, lại còn có cái gì ướt mèmnữa chứ. Có chuyện gì xảy ra ở đâyvậy? Anh đang ngồi lên một cái gìướt nhẹp à. Đã thế mỗi lúc nó lạimột ướt hơn. – Peter vừa nói vừangọ ngoạy đôi chân.

- Ra ngoài đi. – Edmund nói. –Họ đi rồi.

- Ối trời ơi! – Susan kêu lêngiọng thất thanh. Mấy đứa kia hỏicó chuyện gì, - Tôi ngồi trên mộtcành cây, - Susan đáp, - và coi nè…có ánh sáng… ở đằng kia.

- Thế à, nhưng mà trời ơi, emnói đúng – Peter ngỡ ngàng thốtlên. – Và nhìn kia - ở đằng kia. Baonhiêu là cây. Cái vật ướt mèm chínhlà tuyết. anh tin là sau cùng chúngta đã vào khu rừng Lucy nói.

Bây giờ thì không còn nhầm lẫnvào đâu được nữa, cả bốn đứa đứngngây người ra chớp chớp mắt trướcánh sáng ban ngày của một ngàymùa đông. Sau lưng chúng là nhữngchiếc áo khoác mắc thành dãy,

trước mặt chúng là những thân câytuyết đọng trắng lốp.

Peter quay sang Lucy.- Tha lỗi cho anh vì đã không tin

em – Nó nói. – Thành thật xin lỗi.Em chịu bắt tay dàn hòa không?

- Tất nhiên rồi. – Lucy nói, lắclắc tay anh cả.

- Và bây giờ chúng ta sẽ làm gìtiếp đây? – Susan hỏi.

- Làm gì à? – Peter nói. – Cònphải hỏi, đi tiếp và khám phá khurừng này.

- Chu cha. – Susan nói, giậmgiậm chân, - lạnh phát khiếp. Mọingười nghĩ sao về việc mượn nhữngchiếc áo này?

- Ê, nó không phải là của chúngta. – Peter nói giọng phân vân.

- Em chắc không ai bắt lỗichuyện đó đâu, - Susan nói, - với lạichúng ta đâu có mang nó ra khỏinhà, thậm chí chúng ta còn khôngmang nó ra khỏi tủ nữa.

- Anh cũng chưa bao giờ nghĩthế, Susan à. – Peter nói. – Tấtnhiên, cứ mượn đỡ cũng được,không có vấn đề gì. Chẳng có ai quytội em chôm cái áo chừng nào emlại bỏ nó vào trong tủ nơi em lấyxuống. Anh cho rằng cả đất nướcnày đều nằm trong tủ áo.

Cả bọn đều thấy rằng sáng kiếncủa Susan là rất có lý. Những chiếc

áo khoác quả là dài quá khổ so vớibọn trẻ và khi khoác áo lên ngườichúng thì lại giống áo choàng quýtộc hơn là áo bành tô

Cả bọn đều thấy ấm người lên,mỗi đứa đều nghĩ đứa kia trôngbảnh hơn trong bộ đồ mới và cũngthích hợp hơn với khung cảnh.

- Chúng ta có thể giả bộ mình lànhững nhà thám hiểm Bắc Cực.

- Như thế này cũng đủ kích độnglắm rồi, không cần phải giả bộ làmchi. – Peter nói khi nó bắt đầu dẫnđầu đoàn thám hiểm đi về phía khurừng. Trên đầu, trời tối sẫm lại vớinhững đám mây đen kịt, rất có thểsẽ có tuyết rơi dày hơn trước lúc trời

tối.- E hèm… nghe em này, - mãi

đến lúc này Edmund mới mở miệng,- chúng ta không nên đi về phía bêntrái nếu chúng ta muốn đến chỗ cộtđèn, phải không?

Trong lúc bột phát nó quênkhuấy đi rằng nó phải đóng kịch làchưa từng đi vào khu rừng này baogiờ. Nhưng một khi đã nói ra rồi thìkhông cứu vãn được và nó biết đãtrót để lộ mình. Cả bọn dừng lại,những đứa kia trừng mắt nhìn nó.Peter huýt sáo.

- Thế là em đã ở đây? – Nó dằngiọng hỏi – Lần ấy Lu nói nó gặpem ở đây – và em đã làm tất cả để

hóa ra rằng Lu là kẻ dối trá.Một sự im lặng chết chóc.- Phải, mày là đồ súc sinh độc

ác! – Peter buông ra một câu giậndữ rồi nhún vai và không nói thêmgì nữa.

Cả bốn đứa tiếp tục đi, riêngEdmund lẩm bẩm trong miệng: “Tasẽ bắt tất cả bọn bay trả giá chochuyện này, cả cái lũ đạo đức giả,hợm hĩnh, cứng đầu!”

- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? –Susan hỏi, chủ yếu là vì muốn thayđổi đề tài.

- Anh nghĩ Lu sẽ là người lãnhđạo. – Peter nói. – Chúa biết là nóxứng đáng với vai trò đó. Em sẽ dẫn

tụi anh đi đâu đây Lucy?- Đi đến gặp ông Tumnus có

được không ạ? – Lucy hỏi. – Ông ấylà một vị thần rừng rất dễ thươngmà em đã kể cho mọi người nghe.

Cả bọn đều đồng ý và trongrừng vang lên tiếng những bướcchân nhẹ tênh, vui vẻ. Lucy chứngtỏ nó có lo lắng không biết mình cókhả năng tìm được đường khôngnhưng rồi nó nhận ra một thân câycó dáng kỳ lạ ở một góc và một nơimặt đất trở nên lồi lõm. Chúng đixuống một thung lũng nhỏ và cuốicùng đến trước cánh cửa dẫn vàosơn động của ông Tumnus. Nhưngcó một sự bất ngờ đáng sợ đang đợi

chúng.Cánh cửa bị bật khỏi bản lề và bị

vỡ nhiều chỗ. Bên trong động tốiom và lạnh lẽo, tỏa ra mùi ẩm mốcvà cái mùi của một nơi không có hơingười đã lâu ngày. Tuyết dồn thànhđống ở ngưỡng cửa, đóng cứng lạitrên nền hang, trộn lẫn với vật gìđen đen, nhìn kỹ hóa ra là tro vànhững mẩu củi cháy nham nhở. Cóai đó vứt những thanh củi đangcháy dở ra khỏi hang rồi lấy chândập đi. Bát đĩa bị vỡ nằm rải ráctrong phòng và bức ảnh của chaông Tumnus bị rạch nát bằng mộtcon dao.

- Đây là một nơi tang thương. –

Edmund nói, - chẳng phải chỗ đánglui tới.

- Cái gì thế này? – Peter hỏi, cúixuống. Nó thấy một mảnh giấy dínhvào tấm thảm trên sàn.

- Tờ giấy viết cái gì vậy anhPeter? – Susan hỏi.

- Phải, anh nghĩ là nó viết cái gìđấy, nhưng anh không thể đọc ởtrong chỗ tối như thế này, hãy rachỗ sáng đọc.

Cả bọn ra khỏi hang, xúm quanhPeter khi nó đọc to những dòng chữnày: “Cựu chủ nhân trong sơn độngnày – thần rừng Tamnus – đã bị bắtvà đang chờ hình phạt vì tội mưuphản chống lại nữ hoàng tối cao

Jadis – nữ chúa Narnia, chủ nhâncủa lâu đài Cair Paravel, hoàng đếcủa quần đảo Đơn Côi. Hắn cũng bịkhép vào tội chứa chấp kẻ thù củanữ hoàng, đồng đảng với bọn phảnnghịch giấu mặt và những kẻ thânthiện với con người.

Ký tênMAUGRIM, Đội trưởng đội thám

báoNỮ HOÀNG VẠN TUẾ, VẠN TUẾ,

VẠN VẠN TUẾ!”Bọn trẻ đứng sững nhìn nhau.- Tớ không biết mình có thích

một nơi như thế này hay khôngnữa. – Susan nói.

- Ai là nữ hoàng hả Lucy? –

Peter hỏi. – Em có biết bất cứ cái gìvề bà ta không?

- Mụ ấy không phải là nữ hoànggì hết, - Lucy đáp, - mà là một mụphù thủy hết sức độc ác được gọi làBạch Phù Thủy. Tất cả mọi người, -tất cả các dân cư trong rừng – đềucăm ghét mụ. Phù thủy đã hóaphép để đất nước này chìm trongmột mùa đông vĩnh viễn, không baogiờ có Giáng Sinh.

- Tớ… tớ tự hỏi không biết cónên tiếp tục không. – Susan nói. – Ýtớ là nơi này không có vẻ gì an toànvà nó… cũng chẳng có vẻ gì là thúvị. Trời mỗi lúc một lạnh thấuxương, mà chúng ta lại chẳng mang

theo cái gì ăn. Hay là ta trở về nhàthôi?

- Nhưng chúng ta không thể làmthế, không thể…. – Lucy bất thầnlên tiếng, - các anh chị thấy không,chúng ta không thể về nhà saunhững chuyện như thế này. Cũngchỉ vì em mà thần rừng đángthương bị vướng vào vụ bắt bớ này.Ông ấy đã giấu Bạch Phù Thủy vềchuyện em đến đây… lại chỉ cho emđường về nhà. Vì thế mới bị quy vàotội chứa chấp kẻ thù của nữ hoàngvà thân thiện với con người. Chúngta sẽ phải làm một cái gì để cứuông ấy chứ?

- Có quá nhiều cái phải làm! –

Edmund dè bỉu, - trong khi không cóbất cứ cái gì bỏ vào mồm.

- Câm mồm - Mày! – Peter quátlên, nó vẫn còn giận Edmund. – Emnghĩ sao hả Susan?

- Em có một cảm giác chẳng lấygì làm vui vẻ rằng Lucy nói đúng. –Susan đáp. – Em chẳng muốn dấnsâu hơn vào chuyện này và em ướcmình không bao giờ đến đây. Nhưngem nghĩ mình phải cố làm một cáigì đó cho cái ông gì gì đó. – emmuốn nói đến thần rừng.

- Anh cũng cảm thấy giống nhưvậy. – Peter nói. – Anh cũng lo lắngvề việc chúng ta không có thức ănmang theo. Anh muốn tất cả chúng

ta quay về nhà lấy một thứ gì đótrong chạn thức ăn, chỉ có điều chắcchắn là các em không muốn quaylại đây một lần nữa một khi đã rờikhỏi nơi đây. Anh nghĩ chúng taphải tiếp tục.

- Em cũng nghĩ thế. – Hai đứacon gái đồng thanh nói.

- Giá như ta biết ông già tộinghiệp bị giam ở đâu! – Peter nói.

Tất cả vẫn còn đang nghĩ xemphải làm gì tiếp theo thì Lucy nói:

- Coi kìa! – Rồi chỉ vào một conchim cổ đỏ có cái ức đỏ chót – Đó làcon chim đầu tiên em thấy ở đây.Em … em tự hỏi không biết loàichim ở đây có biết nói không? Xem

kìa, dường như nó có điều gì muốnnói với chúng ta. Rồi quay sangchim cổ đỏ nó hỏi:

- Chim ơi làm ơn nói cho chúngtôi biết thần rừng Tumnus ở đâu? –Vừa nói Lucy vừa bước lên mộtbước. Con chim lập tức bay đinhưng chỉ bay sang cái cây bêncạnh. Ở đấy, nó đậu lại chăm chúnhìn bọn trẻ với ánh mắt như hiểurõ bọn chúng vừa nói gì với nhau.Gần như không nhận ra việc mìnhlàm, bốn đứa bước một hai bướcđến gần con chim. Nó lại xốc cánhvù sang cây bên cạnh và một lầnnữa lại nhìn chúng chăm chú hơn.(Bạn không thể tìm ra một con chim

nào có cái ức đỏ hơn hoặc đôi mắtsáng hơn).

- Mọi người biết không, - Lucynói, - em thực sự tin rằng nó muốnta đi theo nó.

- Em cũng nghĩ rằng nó muốnnhư thế - Susan nói – Anh nghĩ sao,Peter?

- À, chúng ta có thể thử xemsao. – Peter đáp.

Chim cổ đỏ có vẻ như hiểu vấnđề một cách thấu đáo. Nó nhảy từcây này sang cây kia, bao giờ cũngvới một khoảng cách vài mét và baogiờ cũng rất gần để bọn trẻ có thểtheo kịp. Cứ như vậy nó dẫn họxuống một ngọn đồi thấp. Bất cứ

chỗ nào chim cổ đỏ đậu xuống lạicó một cơn mưa tuyết nhỏ rắcxuống như một thứ bột tơi mịn,đám mây u ám từ từ tan dần trênbầu trời, mặt trời ló ra và tuyếtchung quanh họ sáng đến chói cảmắt. Cả bọn cứ đi như vậy chừngnửa tiếng, trong lúc hai đứa con gáiđi lên trước một chút, Edmund nóinhỏ với anh trai:

- Nếu anh không quá làm bộ làmtịch và tỏ ra… biết điều hơn, thì emcó một chuyện mà anh có thể cũngmuốn nghe đấy.

- Là chuyện gì? – Peter hỏi, cũnghạ thấp giọng xuống; - Chúng ta đitheo một chỉ dẫn mà chúng ta biết

con chim kia ở phe nào? Rất có thểnó sẽ đưa chúng ta vào bẫy. Đó làmột ý nghĩ rất độc địa. Với lại, mộtcon chim cổ đỏ…. Đó là một loạichim tốt lành trong tất cả các câuchuyện mà anh đã đọc. Anh biếtchắc là nó không ở vào phe địch.

- Nếu như vậy thì phe nào là phebạn? Làm sao anh biết được thầnrừng là bạn, còn nữ hoàng (phải,em biết chúng ta đã được bảo chobiết, bà ta là một phù thủy) thì lạilà thù? Chúng ta còn chưa biết gì vềcả hai bên cơ mà.

- Thần rừng đã cứu Lucy.- Đấy là ông ta nói thế. Nhưng

làm sao ta biết rõ được? Và còn

những chuyện khác nữa. Có ai trongchúng ta mảy may biết đường vềnhà đâu.

- Lạy Chúa tôi! – Peter kêu lên.– Anh còn chưa nghĩ đến điều này.

- Và chúng ta cũng không có cơhội được ăn trưa nữa. – Edmunsnói.

CHƯƠNG 7

Một ngày với vợ chồng hảily

---oOo---

Trong khi hai đứa con trai thì thầmvới nhau ở phía sau, hai đứa con gáithình lình kêu lên: “Ôi!” rồi đứngphắt lại.

- Chim cổ đỏ! – Lucy kêu lên. –Chim cổ đỏ bay mất tiêu rồi.

Đúng như thế, nó bay khuẩt khỏitầm nhìn.

- Bây giờ chúng ta phải làm gìđây? – Edmund nói, ném cho Petermột cái nhìn như muốn nói:” Thấychưa, em đã bảo mà.”

- Suỵt! Nhìn kìa! – Susan nói.- Cái gì? – Peter hỏi.- Có một cái gì đang chuyển

động trong các lùm cây trên đầu ởvề phía tay trái.

Tất cả căng mắt ra nhìn và đứanào cũng có cảm giác bất an.

- Đấy, nó lại di chuyển nữa. –Susan lại lên tiếng.

- Lần này anh trông thấy nó rồi.– Peter nói. – Nó vẫn ở đấy. Đằngsau cái cây to kia kìa.

- Đó là con gì vậy? – Lucy hỏi, cố

hết sức để không tỏ ra lo lắng quá.- Dù nó là cái gì thì nó cũng

đang theo dõi chúng ta. – Peternhận định. – Chắc chắn là nó khôngmuốn bị phát hiện.

- Về nhà thôi, - Susan nói. Và rồidù không ai nói ra lời, đứa nào cũngthình lình nhận ra cái sự thật màEdmund vừa nói với Peter ở cuốichương trước. Rằng chúng có thểgặp rắc rối to.

- Đó… đó… là một con vật. –Susan nói. – Nhìn kìa! Nhìn kìa!Nhanh lên!Đấy, nó đấy.

Lần này thì cả bọn đã nhìn rõ:một cái mặt nhọn có hàng ria dàiđang nhìn xuống chúng từ sau một

thân cây. Con vật không rút luingay. Thay vì thế nó đặt một chânlên mõm như cái kiểu người ta đặtmột ngón tay lên môi ra hiệu chobạn im lặng. Đoạn nó biến mất. Tấtcả bọn trẻ đứng ngây người, nínthở. Một lát sau con vật kỳ lạ láchra khỏi chỗ nấp, đưa mắt nhìn lenlén xung quanh như thể nó e ngạicó ai đó đang quan sát và nói:“Suỵt!” rồi ra hiệu cho bọn trẻ đitheo nó vào một hành cây rậm rạphơn – là nơi mà nó đang trốn – vàmột lần nữa nó lại biến mất.

- Anh biết nó là con gì rồi, -Peter nói, - đó là con hải ly. Anh đãthấy cái đuôi nó.

- Nó muốn chúng ta đi theo nó, -Susan bảo, - và nó ra hiệu chochúng ta không được làm ồn.

- Anh cũng biết thế, - Peter nóitiếp, - vấn đề là ở chỗ chúng ta cónên đi theo nó không? Em nghĩ saohả Lucy.

- Em nghĩ con hải ly này rất dễthương. – Lucy đáp.

- Nhưng làm sao chúng ta biếtrõ được? – Edmund hỏi.

- Chúng ra không thể liều mộtphen với nó ư? – Susan nói. – Peter,em cảm thấy cứ dừng ở đây thì cóích gì đâu, em thấy kiến bò bụng rồiđó.

Lúc này hải ly lại thò đầu ra thân

cây lần nữa và nôn nóng nhìn bọntrẻ.

- Thì đi vậy, - Peter chép miệngnói, - cứ thử liều một phen. Đằngnào cũng thế thôi, chúng ta đã bịbao vây rồi nếu hải ly là một kẻ thù.

Cả bọn nhích lại gần nhau hơn,thận trọng bước đến chỗ hải ly. Sauthân cây bốn anh em Peter tìm thấynó. Con thú lùi lại phía sau mộtchút, nói với họ bằng một giọng cổkhàn khàn nghe như tiếng thì thầm:

- Vào nữa, vào sâu trong này. Ởngay đây. Đi mé ngoài không antoàn đâu. Chỉ đến khi nó dẫn bọntrẻ đến một chỗ tối, nới bốn cây cổthụ mọc sát bên nhau, cành lá giao

nhau tạo thành mái che trên đầu vàdưới chân có thể nhìn thấy mặt đấtmàu nâu lẫn với những chiếc láthông hình kim – bởi vì tuyết khôngthể rơi xuống được dưới này – hải lymới bắt đầu câu chuyện của nó.

- Các bạn có phải là con trai củaAdam và con gái của Eva không? –Nó hỏi.

- Chúng tôi là con người. – Peterđáp.

- Suỵt, - hải ly nói, - khẽ khẽthôi. Nơi này tai vách mạch rừng.

- Tại sao, mà bác sợ cái gì kiachứ? – Peter hỏi. - Ở đây chắng hềcó ai ngoài chúng ta với nhau.

- Còn cây cối, - hải ly đáp, -

chúng bao giờ cũng để tai nghengóng. Hầu hết cây cối ở về phechúng ta nhưng vẫn có những câyquay lưng lại chính nghĩa, về phe“kẻ ấy”. Các bạn biết tôi muốn nóiđến ai rồi đấy! – Vừa nói nó vừa gậtgật đầu.

- Nói chuyện về hai phe, -Edmun nói, - làm sao chúng tôi biếtcác bác là bạn hay thù?

- Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ,hải ly ạ, - Peter nói thêm,- nhưngbác thấy đấy chúng tôi hoàn toànxa lạ với nơi này.

- Đúng, rất đúng. – Hải ly nói. –Đây chính là bằng chứng.

Vừa nói hải ly vừa giơ lên cho

bọn trẻ một vật gì nho nhỏ, trăngtrắng. Bốn đứa nhìn chăm chăm vàovật đó với vẻ ngơ ngác cho đến khiLucy kêu khẽ:

- Ồ, phải rồi. Đó là chiếc khăntay của em – cái khăn em đã tặngcho ông Tumnus đáng thương.

- Đúng thế. – Hải ly nói. –Anhbạn tội nghiệp của tôi đã bị bắt vàtrước đấy một hôm anh ấy tình cờtrao cho tôi. Tumnus nói nếu có bấtcứ chuyện gì xảy ra cho anh ấy, tôiphải gặp các bạn tại đây và dẫn cácbạn đến… - Nói đến đây hải ly chợtim bặt và gật gù một hai cái rachiều bí mật. Đoạn nó ra hiệu chobọn trẻ xích lại gần đến mức mặt

chúng chạm vào hàng ria của convật. Hải ly thì thầm:

- Có lời đồn Aslan sẽ xuất hiện– có lẽ ngài đến rồi cũng nên.

Đến đây có một việc kỳ lạ xảyra. Không một đứa trẻ nào trongbọn biết Aslan là ai hơn bạn đọc củatôi nhưng vào lúc hải ly nói ra cáitên ấy ai cũng cảm thấy có một cáigì khác hẳn. Có lẽ một điều như vậycũng thường xảy ra trong giấc mơcủa bạn, có một ai đó nói một cái gìvới bạn, tuy bạn không hiểu rõnhưng trong giấc mơ của bạn, điềuấy hình như có một ý nghĩ gì đó rấtlớn lao - hoặc nó là một cái gì rấtmực đáng sợ có thể làm cho giấc

mơ trở thành một cơn ác mộng,cũng có thể nó có một ý nghĩ quá kỳdiệu để diễn đạt thành lời, và cái ýnghĩ ấy khiến cho giấc mơ trở thànhmột kỷ niệm làm cho bạn ghi nhớsuốt đời và hằng ao ước là bạn lạicó thể đắm mình trong giấc mơ ấymột lần nữa. Một chuyện tương tựnhư vậy đã xảy ra. Nghe cái tênAslan, mỗi đứa trong bọn đều cảmthấy có một cái gì đó nảy lên tronglòng mình. Edmund cảm thấy lòngthắt lại với một cảm giác lo sợhuyền bí. Peter đột nhiên thấy mìnhcan đảm hơn, liều lĩnh hơn. Susannhư ngửi thấy một mùi hương ngọtngào hoặc một khúc nhạc tươi vui

trùm lên khắp người mình, ủ mìnhvào trong đó. Lucy thì có cảm giáchân hoan như khi bạn thức dậy vàomột buổi sáng đẹp trời và nhận rahôm ấy bắt đầu một kỳ nghỉ lễ hoặcmột mùa hè tươi sáng.

- Ông Tumnus làm sao rồi? –Lucy hỏi. – Ông ấy đâu?

- S..u…ỵ..t, - hải ly nói, - ông ấykhông ở đây. Tôi phải dẫn các bạnđến một chỗ chúng ta có thể có mộtcuộc trao đổi thật sự và có một bữaăn trưa.

Không có ai, trừ Edmund , cảmthấy có bất cứ một chút băn khoănnào trong việc tin cậy vào hải ly vàmọi người, kể cả Edmund đều tỉnh

cả người khi nghe đến từ”ăn trưa”.Thế là chúng vội vã đi theo ngườibạn mới đang thoăn thoắt dẫnđường phía trước với một sự nhanhnhẹn đánh ngạc nhiên. Hải ly baogiờ cũng chọn những khu vực rậmrạp nhất trong rừng. Họ đi như thếtrong vòng một giờ. Ai nấy đềuthấm mệt và đói bụng thì bất chợtcây cối trước mặt họ thưa dần vàmặt đất bắt đầu dốc nghiêng. Mộtphút sau họ đã bước đến mộtkhoảng trống thoáng đãng và bầutrời mở ra trước mắt(mặt trời vẫnrực rỡ). Cả bọn nhìn xuống mộtcảnh tượng tuyệt đẹp.

Họ đang đứng ngoài bìa một

thung lũng hẹp và dốc, ở dưới cáiđáy lòng chảo của nó có một dòngsông lớn chảy qua – ít nhất thì nócũng vẫn chảy như thể chưa hề bịđóng băng. Cả bọn phóng tầm mắtra xa thấy một cái đập xây vắt quasông và lúc ấy bọn trẻ bất ngờ nhớra rằng, tất nhiên loài hải ly giỏinghề đắp đập. Chúng cảm thấychắc chắn rằng chính bác hải ly nàyđã đắp cái đập kia. Bọn trẻ cũngnhận ra là lúc này hải ly có một vẻmặt rất khiêm tốn – chính là cái vẻmặt của một người khi bạn đi thămkhu vườn tươi tốt do chính họ chămbón hoặc đọc một câu chuyện haydo họ viết ra. Vì thế khi Susan nói:”

Cái đập đẹp thật!” thì đấy chỉ làmột phép xã giao thông thường.Nhưng hải ly không suỵt một tiếngmà lại nói:

- Chuyện nhỏ, thuần túy là mộtchuyện nhỏ. Và nó còn chưa đượchoàn tất.

Phía trên đập có thể vốn là mộthồ nước sâu nhưng bây giờ, tấtnhiên , nó là một cái sân băng màuxanh đậm, phẳng lặng. Phía dướiđập, thấp hơn nhiều cũng là một lớpbăng nhưng thay vì láng bóng thìsân băng này lại đông thành mộtlớp bọt và những lớp sóng nhấp nhônhư thể nước đang nổi sóng đúngvào lúc cái lạnh âm hàng chục độ

ập xuống. Chỗ nước trào qua đậpbắn tung lên bây giờ là một bứctường băng sáng lấp lánh tựa hồmột bên đập phủ đầy những bônghoa, tràng hoa hoặc lớp bọt đườngtrắng tinh khiết. Quá giữa đập mộtchút mọc lên một ngôi nhà nhỏ hìnhdáng đến buồn cười, trông giốngnhư một tổ ong khổng lồ và phíatrên một cái ống nhỏ gắng bên mái,một làn khói móng màu xám nhạtcuộn lên. Khi bạn nhìn thấy nhữngcụm khói mỏng ấy (nhất là vào lúcbạn đang đói) bạn sẽ lập tức nghĩngay đến việc nấu nướng và cảmthấy bụng cồn cào như xát muối.

Đó là điều mà bốn anh em Peter

nhìn thấy, nhưng Edmund còn nhậnra một cái khác nữa. Phía hạ lưucủa dòng sông này có một dòngsông nhỏ chảy xuống từ một thunglũng nhỏ khác, nhập chung vào vớinó. Nhìn về hướng này Edmund cóthể thấy hai ngọn đồi nhỏ mà BạchPhù Thủy đã chỉ cho nó khi nó chỉnghĩ đến món bánh thạch rắc đườngvà việc làm vua. “Mình tự hỏi khôngbiết Peter khoái chuyện đó như thếnào?” – nó tự hỏi và những ý nghĩđáng sợ ùa vào đầu óc nó.

- Về đến nhà rồi! – Hải ly nói. –Có vẻ như bà xã tôi đang chờ đónmọi người. Để tôi đi trước dẫnđường, xin cẩn thận kẻo trượt té

đấy.Mặt đập khá rộng, đủ chỗ đi

qua; đó là một loại đường đi rất hẹp– mặc dù nó không phải loại đườngđể cho người ta đạp chân lên – bởivì nó được phủ một lớp bằng tinhkhiết nhất. Sau khi vắt qua một cáihồ phẳng lặng đóng băng, nó độtngột đổ ập xuống con sông thấphơn phía bên kia. Đi theo lộ trìnhnày hải ly dẫn mọi người đi thànhhàng một đến giữa đập, nơi họ cóthể đứng nhìn lên thượng nguồn vànhìn xuống hạ nguồn. Sau khi điquá lên một chút, họ đến trước cửamột nếp nhà nhỏ.

- Tới nơi rồi bà nó ơi. – Hải ly

gọi vợ. – Tôi đã tìm ra họ. Đây lànhững người con trai và con gái củaAdam và Eva. – Sau đó cả bọn bướcvào nhà.

Điều đầu tiên Lucy nhận ra làmột tiếng động đều đều và cảnhtượng đầu tiền nó nhìn thấy là mộtcon hải ly có vẻ mặt tử tế đang ngồiở góc nhà. Một sợi chỉ ngậm trongmiệng, hải ly vợ đang miệt mài đạpmáy may và tiếng động mà Lucynghe thấy là từ chiếc máy này. Hảily vợ ngừng chân đạp máy, đứnglên đon đả đón khách.

- Chào mừng quý vị đã đến đây.– Hải ly cái nói, xòe tất cả nhữngcái móng nhăn nheo lên. – Cuối

cùng!Cứ nghĩ xem, tôi đã cố sốngđể thấy cái ngày này…Phải, khoaitây luộc đã chín, nước trong ấm đãreo vang và ông nó ơi, ông hãy đibắt cho chúng tôi một ít cá tươi.

- Xong ngay. – Hải ly chồng nóivà đi ra khỏi nhà (có Peter đi theo).Họ đi trên lớp băng trên hồ nướcsâu, nơi hải ly đã đục một cái hốnhỏ trên mặt băng và mỗi ngày lạiđục rộng thêm ra bằng một cái rìunhỏ. Họ mang theo một cái xô. Hảily ngồi yên lặng bên mép hồ (có vẻnhư bác không màng đến chuyện bịchết cóng), chăm chú nhìn xuốnghồ, đoạn bất thần thọc một chânxuống và trước khi bạn nói xong từ

“Jack Robinson” thì hải ly đã tómđược một con cá hồi tuyệt đẹp. Hảily tiếp tục làm theo cách đó đến khibắt được rất nhiều cá.

Trong khi đó,hai cô bé giúp hảily vợ đổ nước vào trong ấm, dọnbàn, cho các đĩa ăn lên bếp lò đểhãm lại cho nóng, múc ra một ly cốibia cho hải ly chồng từ trong mộtthùng bia để ở góc nhà rồi đặt nồivà chảo lên trên bếp. Lucy thầmnghĩ gia đình bác hải ly có một ngôinhà nhỏ thật ấm cúng mặc dầu nókhông có gì giống với sơn động củaông Tumnus. Trong nhà không cósách vở và cũng không có tranhảnh, thay cho giường là những tấm

ván gỗ gắn vào tường giống nhưtrên tàu thủy. Từ trần nhà thảxuống những xâu hành khô vànhững tảng thịt xông khói. Trên bốnbức tường treo lủng lẳng nào ủngcao su, quần áo vải dầu, rìu, mấycái kéo lớn, cuốc xẻng, những dụngcụ trộn vôi vữa, cần câu, lưỡi đánhcá và mấy các bao tải lớn. Khăn trảibàn ăn dù rất sạch nhưng lại kháthô.

Vừa lúc cái chảo chiên phát ranhững tiếng xèo xèo thì Peter vàhải ly bước vào nhà với một xô cámà hải ly vừa mổ bụng và làm sạchở bên ngoài. Bạn có thể hình dungnhững con cá tươi rói mới bắt dưới

sông lên tỏa mùi thơm quyến rũnhư thế nào khi chúng được chiêntrong chảo dầu nóng và mấy đứatrẻ háu đói hết lòng mong cá mauchín ra sao. Thậm chí chúng cònthấy đói hơn khi hải ly chồng tuyênbố:

- Chao ôi, chúng tôi đã sẵn sàngngồi vào bàn ăn đây.

Susan vớt khoai tây ra rổ để choráo nước rồi cho tất cả vào một cáichảo không, chiên giòn một mặttrong khi Lucy giúp hải ly vợ múcmón cá hồi ra đĩa; chỉ vài phút saumọi người kê ghế ra (trong nhà hảily chỉ có những chiếc ghế ba chân,không kể chiếc ghế xích đu đặc biệt

của hải ly vợ kể ở gần bếp lò) vàchuẩn bị thưởng thức một bữa ănngon lành.

Mỗi đứa trẻ được một ly bự đầysữa béo (hải ly chồng uống bia).Một tảng bơ lớn màu vàng đặt ởgiữa bàn ăn để mọi người xén baonhiêu tùy thích khi ăn kèm với khoaitây. Tất cả bốn đứa đều nghĩ – vàtôi cũng đồng ý với chúng – làkhông có gì ngon lành như cái móncá nước ngọt nếu bạn ăn nó sau khibắt cá lên khỏi sông nửa tiếng đồnghồ, rồi gắp cá ra khỏi chảo nửa phúttrước khi ăn. Sau khi đã chén xongmón cá, hải ly vợ lại mang ra khỏibếp lò một thứ bánh ống có phết

môt thứ mứt cam trong, dẻo, nónghổi, tuyệt vời, đó là một thứ ngoàisự mong đợi của các vị khách háuđói. Cũng lúc đó bà đặt một ấmnước lên bếp lửa, thế là khi ăn xongmón bánh ống phết mứt cam thì tràcũng đã pha xong và sẵn sàng rótra ly. Khi mỗi vị khách có trên taymột ly trà và lại ngồi thoải mái vàoghế của mình để có thể dựa lưngvào tường, thở ra những làn hơimãn nguyện, hải ly chồng nói:

- Bây giờ, nếu các bạn đợi đượctôi mồi một tẩu thuốc và thư giãnmột chút, bác đẩy ly bia rỗng ra xavà kéo đến trước mặt mình một lytrà nóng bốc khói, thì chúng ta bắt

đầu bàn công việc. Trời ơi, lại cótuyết rơi nữa rồi. – Hải ly nói thêmđưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. - Nhưthế mà lại tốt, bởi vì nó có nghĩ làchúng ta sẽ không bị những vịkhách không mời quấy rối và nếu cóbất cứ ai cố gắng đuổi theo chúngta, hắn sẽ không tìm thấy dấu vếtgì hết.

CHƯƠNG 8

Câu chuyện bên bàn ăn

---oOo---

- Vâng, bây giờ bác làm ơn chochúng cháu biết chuyện gì đã xảy racho ông Tumnus – Lucy nói.

- Thật xấu – Hải ly nói, lắc đầuquầy quậy.- Thật là xấu, thật xấu,không có gì nghi ngờ, bác ấy đã bịbọn mật thám mang đi. Tôi biếtđược điều này là từ một chú chimđã tận mắt chứng kiến.

- Nhưng bác ấy bị giải đi đâu ạ?– Lucy lo lắng hỏi.

- À, người ta nhìn thấy họ lầncuối khi đang đi về hướng Bắc vàtất cả chúng ta đều hiểu điều đó cóý nghĩa gì.

- Không, chúng cháu khônghiểu.- Susan nói.

Ông chủ nhà lắc đầu với vẻ buồnbã:

- Tôi e rằng điều đó có nghĩa làchúng giải bác ấy đến nhà mụ ta.

- Nhưng chúng cháu phải làm gìđể giúp đỡ bác ấy đây, bác hải ly? –Lucy hỏi với hơi thở gấp, vẻ âu lo ramặt.

- À, trong chuyện ấy các bạn

không thể nói chắc được. Chẳng cóbao nhiêu tin tức trong lâu đài lọt rangoài. Tượng đá. Có quá nhiềunhững pho tượng, người ta kháonhau như thế, trong sân lâu đài,trên các bệ cầu thang và trong đạisảnh. Đó là những người bị mụ tahóa phép – nói đến đây hải ly dừnglại rùng mình – biến thành đá.

- Nhưng bác hải ly, - Lucy nônnóng nói, - chúng ta có thể - cháumuốn nói chúng ta phải làm một cáigì đó để cứu bác ấy. Chuyện nàyliên quan đến sinh tử và tất cả là lỗicủa cháu.

- Tôi không nghi ngờ là các cháusẽ cứu bác ấy nếu có thế làm được,

các cháu yêu quý ạ. – Hải ly vợ đápthay chồng, - nhưng các cháu khôngcó cơ hội đột nhập vào lâu đài tráivới ý muốn của mụ và cũng khó màtrở ra ngoài mà vẫn còn nguyên cáicổ trên vai.

- Chúng ta không nghĩ ra một kếnào hay sao? – Peter hỏi. – Cháumuốn nói, ta có thể cải trang nhưthế nào đó hoặc đóng giả nhữngngười bán hàng rong hoặc bất cứ ai– để theo dõi chờ cho đến khi mụphù thủy đi ra ngoài. Ôi, thế nàocũng phải có một cách nào chứ.Ông thần rừng này đã liều mạngcứu em gái cháu bác hải ly ạ. Chúngcháu không thể để mặc ông ấy…bị

hóa đá hoặc để cho người ta muốnlàm gì ông ấy thì làm.

- Chẳng có ích gì đâu, con traicủa Adam, - hải ly nói, - dù cáccháu hoặc tất cả loài người có cốgắng đến mấy cũng không được.Nhưng bây giờ Aslan đang đến.

- Ồ phải, kể cho cháu nghe vềAslan đi, - mấy giọng nói cùng bậtlên một lượt, và một lần nữa mộtcảm giác kỳ lạ - như những tín hiệuđầu tiên báo xuân sang, như nhữngtin tức tốt lành – lại tràn ngập tronglòng chúng.

- Aslan là ai ạ? – Susan hỏi.- Aslan ư? Tại sao các cháu lại

không biết nhỉ? Ngài là vua. Ngài là

chúa tể của cả vùng này nhưng lạikhông thường xuyên ở đây, cáccháu có hiểu không? Chưa một lầnxuất hiện trong đời tôi cũng nhưtrong cuộc đời cha tôi. Nhưng tintức cho chúng tôi biết là ngài sẽ đốiphó với Bạch Phù Thủy. Chính làngài chứ không phải là các cháu cóthể cứu được ông Tumnus.

- Bà ta sẽ không hóa phép biếnông ta thành tượng được hay sao? –Edmund hỏi.

- Ngài yêu thương cháu, con traicủa Adam ạ, đó là một sự thực hếtsức đơn giản! Hải ly đáp với mộttiếng cười sảng khoái. – Hóa phépbiến ngài thành đá ư? Nếu mụ có

thể đứng trên đôi chân và nhìnthẳng vào mặt ngài thì công lý làmột việc làm oanh liệt nhất mà mụcó thể làm được và nhiều hơn làđiều tôi có thể mong muốn ở mụ.Không, không, ngài sẽ xếp đặt mọiviệc vào chỗ của nó theo một trậttự từ lâu đã được thể hiện trongnhững vần thơ này:

Aslan sẽ đến sửa saiXua tan cái ác, tiếng ngài gầm

vangMùa đông băng giá sẽ tàn

Chim ca hoa nở thế gian xuânvề.

Các cháu sẽ hiểu được điều đó khigặp mặt ngài.

- Nhưng chúng cháu có đượcphép gặp mặt ông ấy không? –Susan thắc mắc.

- Tại sao không con gái của Eve,đó chính là lý do tôi mang các cháuđến đây. Tôi dẫn các cháu đến nơicó thể gặp ngài. - Hải ly nói.

- Ông ấy có phải là người khôngạ? – Lacy hỏi.

- Aslan có phải là người khôngư? – Hải ly lặp lại giọng tư lự - Chắcchắn là không. Tôi cho các cháubiết ngài là chúa tể sơn lâm và làcon trai của Thương Hải Đại Vương.Các cháu có biết ai là vua của các

loài thú không? Aslan là sư tử -chính là sư tử, sư tử vĩ đại.

- Ôi, - Susan nói, - cháu lại nghĩAslan là người chứ. Ông ấy… ông ấythật sự không làm gì ai chứ ạ? Cháurất sợ khi gặp sư tử.

- Cháu sẽ sợ lắm đấy cháu thânyêu ạ, không có gì nhầm lẫn trongchuyện này đâu, - hải ly vợ nói, -nếu có ai đó xuất hiện trước mặtAslan mà đầu gối không run rẩy,nhũn ra như nước thì hoặc đó là conngười can đảm nhất hoặc chỉ là mộtkẻ ngu xuẩn.

- Như vậy gặp ông ấy sẽ khôngan toàn? – Lacy hỏi.

- An toàn à? – Hải ly hỏi lại. –

Cháu không nghe bà xã tôi nói gìsao? Có ai nói bất cứ cái gì vềchuyện an toàn nào? Tất nhiên ngàikhông phải là con sư tử đã đượcthuần hóa nhưng ngài tốt lành. Ngàilà vua, chính thế đấy.

- Cháu muốn được gặp Aslan, -Peter nói, - cho dù cháu có thể sẽhoảng lắm khi cái giây phút ấy đến.

- Được lắm, con trai của Adam.– Hải ly nói, vỗ đến rầm một cáilàm cho tất cả ly tách và chén đĩava vào nhau loảng xoảng. – Cáccháu sẽ được gặp ngài. Thông điệpđã được gửi đến rằng các cháu sẽgặp ngài, ngày mai, nếu các cháusẵn sàng, ở Bàn Đá.

- Là ở đâu ạ? – Lacy hỏi.- Tôi sẽ dẫn đường cho các

cháu. – Hải ly nói. - Ở dưới mạn bờsông, chỉ cách đầy vài bước thôi.Tôi sẽ đưa các cháu đến đó.

- Nhưng, trong lúc ấy… trong lúcấy… thì bác Tumnus đáng thươngsẽ ra sao đây? – Lucy hỏi.

- Cách tốt nhất mà các cháu cóthể giúp bác ấy là gặp Aslan. – Hảily nói. – Một khi ngài đã ở bên ta rồithì ta có thể bắt tay làm một sốviệc. Như thế không có nghĩa là ởđây chúng tôi không cần đến cáccháu bởi vì còn có một bài ca cổkhác như thế này:

Con của Eve, AdamXuất hiện sẽ làm thiên hạ an

khangHọ ngồi vào bốn ngai vàng

Một kỷ nguyên vàng ngự trị nơiđây.

Thế là mọi thứ sẽ đi vào thế ổnđịnh khi ngài hạ thế và các bạncũng đã đến đây. Chúng tôi đã ngheđến chuyện Aslan xuất hiện ở vùngnày từ trước – lâu lắm rồi – nhưngkhông ai có thể nói chắc khi nào.Trước đây chưa từng có con ngườixuất hiện ở đây.

- Đó là điều tôi không hiểu, báchải ly, - Peter hỏi, - tôi muốn nói

chẳng phải Bạch Phù Thủy cũng làngười sao?

- Mụ muốn chúng tôi tôn danhnhư thế, - hải ly đáp, - đó là cơ sởđể mụ xưng hùng xưng đế. Nhưngmụ không phải là con gái của Eve.Mụ ra đời từ sự kết hợp của chaAdam của loài người (nói đến đâyhải ly khẽ cúi đầu) và người vợ đầutiên của Adam có tên là Lilith. Đó lànửa thần thánh trong mụ, nửa cònlại xuất phát từ những người khổnglồ. Không, không, không có mộtdòng máu con người chảy tronghuyết quản Bạch Phù Thủy.

- Đó là lý do vì sao mụ hành xửtàn ác với tất cả, ông nó ạ. – Hải ly

vợ nói.- Nói rất đúng, bà nó ạ, - ông

chồng đáp, - có thể có hai quanđiểm về loài người (không có nghĩalà nó chống lại những người đangcó mặt) nhưng không có nghĩa cóhai quan điểm nào về những kẻ chỉgần giống với con người.

- Tôi có biết được một vài chúlùn rất tốt. – Hải ly vợ nói.

- Và tôi cũng thế, bây giờ bà đãnói đến chuyện này, - ông chồngtiếp, - thì tôi xin nói một số chú lùnrất đáng quý và họ là những sinhvật rất gần với con người. Nhưngnhìn chung hãy nghe lời khuyên củatôi, nếu các bạn gặp bất cứ cái gì

sắp thành người nhưng lại chưathành; hoặc cái gì đã từng là ngườinhưng bây giờ không phải là ngườinữa; hoặc lẽ ra đã là người nhưnglại không phải thì các bạn nên coichừng và cầm thật chắc cái rìu củamình. Đó là lý do tại sao Bạch PhùThủy bao giờ cũng lùng sục tìm bắtbất cứ con người nào ở Narnia. Mụcó dã tâm muốn bắt các bạn từnhiều năm nay rồi và nếu mụ tabiết ở đây có bốn người thì mụ sẽtrở nên nguy hiểm vô cùng.

- Chuyện này có ý nghĩa gì đây?– Peter hỏi.

- Vì có một lời sấm truyền khác,- hải ly tiếp tục, - ở lâu đài Cair

Paravel dưới kia – đó chính là lâuđài nằm trên bờ biển ngay cửa consông này – nơi lẽ ra đã trở thànhtrái tim của cả đất nước này nếumọi chuyện được sắp đặt đâu vàođấy. Phải, ở Cair Paravel có bốnngai vàng và có một điều đượctruyền tụng ở Narnia từ hồi nào đếngiờ là khi hai con trai của Adam vàhai con gái của Eve ngồi vào bốncái ngai vàng này thì việc đó khôngchỉ chấm dứt triều đại của Bạch PhùThủy mà còn kết liễu đời mụ và đólà lý do tại sao chúng ta phải thậntrọng trong từng đường đi nướcbước ở đây, bởi vì nếu mụ biết bốnngười ở đâu, thì cuộc sống của các

bạn cũng không đáng giá hơnnhưng cọng ria mép của tôi.

Bọn trẻ tập trung vào câuchuyện của hải ly nên không để ýđến bất cứ một chuyện gì khác.Trong một khoảng im lặng kéo theosau nhận định cuối cùng của hải ly,chợt Lucy kêu lên:

- Ô hay… Edmund đâu rồi?Một quãng im lặng nổi da gà và

rồi mọi người bắt đầu hỏi nhau. “Ainhìn thấy nó lần cuối? Nó mất tíchbao lâu rồi? Nó có ở bên ngoàikhông?” Sau đó mọi người chạy àora khỏi nhà, nhìn quanh. Tuyết rơirất dày và rất mau, màu xanh củanước hồ đóng băng đã biến mất

dưới một lớp tuyết mềm mại, dàynhư một tấm chăn tinh khôi, và từngôi nhà nhỏ nằm giữa đập nướcbạn không thể nhìn thấy hai bên bờ.Khi đi ra bên ngoài, tuyết rơi ngậpđến đầu gối bạn, một lớp tuyết mớibuông xuống, mềm và trắng muốt.Họ tỏa đi các hướng.

- Edmund! Edmund ơi! – Bọn trẻgào lên đến khản cả tiếng. Nhưngsự im lặng màu trắng của tuyếtdường như đã cản lại tiếng gọi, làmcho nó tắt lịm đi. Không sao vanglên được.

- Thế này thì kinh khủng thật! –Susan kêu lên khi bọn chúng tậptrung lại trong nỗi tuyệt vọng. – Ôi,

ước gì chúng ta không bao giờ đếnđây.

- Chúng ta phải làm gì bây giờđây hải ly? – Peter hỏi.

- Làm gì à? – Hải ly hỏi lại, nóđã mang ủng lội tuyết vào. – Làm gìư? Chúng ta phải đi tìm ngay lậptức, không được lãng phí một phútnào.

- Tốt nhất là chúng ta hãy chiara làm bốn nhóm, - Peter đề xướng,- mỗi nhóm đi về một hướng khácnhau để tìm Edmund. Ai tìm thấytrước sẽ quay về đây ngay và…

- Đi tìm kiếm ư con trai củaAdam? – Hải ly hỏi. – Để làm gì?

- Tất nhiên là để tìm Edmund.

- Không có lý do gì để kiếm cậuta. – Hải ly nói.

- Ông muốn nói gì? – Susan hỏi.– Nó còn chưa đi quá xa đâu. Chúngtôi phải tìm ra nó. Ông có ý gì khinói không cần phải tìm nó.

- Lý do à, - hải ly nói, - thì đấy,chúng ta đã biết rõ anh chàng nàyđi đâu!

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau.- Không hiểu à? – Hải ly hỏi. –

Cậu ta đến chỗ mụ ấy, đến chỗBạch Phù Thủy. Nó đã phản bộichúng ta.

- Ồ, chả lẽ… ôi! – Susan nói. –Nó không thể làm thế được.

- Không thể à? – Hải ly hỏi, nhìn

xoáy vào ba đứa trẻ và những điềuchúng muốn nói đều tắt trên môibởi vì trong thâm tâm chúng chợtnhận ra đó chính là điều màEdmund đã làm.

- Nhưng nó biết biết đường haysao? – Peter hỏi.

- Trước đây nó từng đến đâyphải không? – Hải ly hỏi. – Đã từngở đây một mình đúng không?

- Phải. – Lucy đáp nhỏ như mộttiếng thì thào. – Cháu e là anh ấyđã làm thế.

- Và nó có kể cho mọi ngườinghe nó đã làm gì hoặc gặp aikhông?

- Không, Edmund không nói gì

hết. – Lucy đáp.- Thế thì hãy nghe tôi nói đây, -

hải ly nói, - nó đã gặp Bạch PhùThủy và gia nhập vào đội quân củamụ, biết được nơi mụ sống, tôi đãkhông nói ra điều này sớm hơn (dùgì thì nó cũng là anh em với cácbạn) nhưng vào cái lúc tôi nhìn thấynó tôi đã tự nhủ “quân phản bội”.Nó có cái vẻ của một người đã gặpphù thủy và đã ăn phải bả của mụ.Các bạn bao giờ cũng có thể nhậnra nhưng kẻ như thế nếu các bạnsống ở Narnia này đủ lâu, có mộtcái gì đó trong mắt chúng để lộ điềuđó.

- Dù sao thì, - Peter nói với một

cái gì nghẹ ngào trong cổ, - chúngtôi vẫn phải đi tìm nó. Sau cùng nóvẫn là anh em ruột thịt của chúngtôi, dù nó có là một đứa xấu tính đichăng nữa. Với lại nó chỉ là một đứatrẻ.

- Đến nhà Bạch Phù Thủy ư? –Hải ly nói. – Các bạn có thấy rằngcơ hội duy nhất cứu sống nó và bảnthân mình là tránh xa mụ không?

- Như thế là nghĩa làm sao ạ? –Lucy hỏi.

- Tại sao ư? Tất cả những điềumà mụ muốn là bắt được cả bốnngười (lúc nào mụ cũng nghĩ đếnbốn cái ngai vàng ở Cair Paravel).Một khi cả bốn người đã có mặt

trong nhà mụ thì tâm nguyện củamụ đã được hoàn thành – và sẽ cóthêm bốn pho tượng trong bộ sưutập của mụ trước khi bất cứ ai kịpmở miệng nói câu gì. Mụ sẽ để choEdmund được sống sót chừng nàomụ mới chỉ có một người trong tay,bởi vì mụ muốn dùng nó để làm mồinhử để đánh bẫy tất cả các bạn.

- Vậy ai có thể giúp chúng ta? –Lucy hỏi.

- Chỉ có Aslan. – Hải ly khẳngđịnh. – Chúng ta phải đến gặp ngàingay. Vào lúc này đó là cơ hội duynhất.

- Tôi nghĩ thế này, các bạn nhỏạ, - hải ly vợ xen vào, - điều quan

trọng là xác định xem cậu ta lẻn đilúc nào. Nó có thể báo cáo với phùthủy về những điều nghe được ởđây. Ví dụ, chúng ta đã nói về Aslantrước khi cậu ấy đi chưa? Nếu chưathì chúng ta có thể an toàn bởi vìmụ ta không thể biết việc Aslan đếnNarnia, việc chúng ta sẽ gặp ngàivà sẽ tránh được sự truy đuổi củamụ.

- Tôi không thể nhớ là nó còn ởđây khi chúng ta nói chuyện vềAslan không nữa. – Peter bắt đầunhưng Lucy đã cắt ngang.

- Ồ có, - nó nói, vẻ đau khổ, -anh không nhớ à, chính Edmund đãhỏi liệu phù thủy có biến Aslan

thành đá không?- Đúng thế, trời ạ, - Peter nói, -

đúng là nó có hỏi thế.- Thế này thì hỏng to rồi, hỏng

to rồi, - hải ly kêu lên, - và điều tiếptheo: Nó còn ở đây khi tôi nói đếnđịa điểm gặp Aslan là ở Bàn Đákhông?

Tất nhiên không ai có khả năngtrả lời câu hỏi này.

- Bởi vì nếu thế, - hải ly tiếp tục,- mụ sẽ chỉ việc phục sẵn trên conđường dẫn đến đấy và tóm gọnchúng ta như bắt cá nằm trong lưới.Trên thực tế chúng ta sẽ bị chia cắtvới Aslan.

- Nhưng đó không phải là việc

đầu tiên mụ làm, - hải ly vợ nói, -theo nhưng gì tôi biết về mụ. Ngaycái lúc Edmund nói cho mụ biết chỗở của chúng ta, mụ sẽ tức tốc xộcđến, ngay trong đêm, và nếu nó điđược nửa tiếng rồi mụ sẽ chỉ cầnhai mươi phút để đến đây.

- Bà nó nói đúng, - hải ly chồnggật gù, - chúng ta phải cao chạy xabay. Không được phí một phút nào.

CHƯƠNG 9

Trong lâu đài của Bạch PhùThủy

---oOo---

Và bây giờ tất nhiên bạn muốn biếtchuyện gì đã xảy ra với Edmund. Nóđã ăn hết đĩa thức ăn của mìnhkhông lấy gì làm ngon miệng lắmbởi vì trong suốt bữa ăn nó chỉ nghĩđến món bánh thạch rắc đường - vàchẳng có gì làm hỏng hương vị củamột món ăn ngon bằng ký ức về

một món ăn được phù phép. Nócũng nghe câu chuyện bên bàn ănnhưng chẳng mấy hào hứng bởi vìnó cứ nghĩ những đứa kia khôngquan tâm đến nó và cố quay lưnglại với nó. Đó là một sai lầm, nhưngnhững ý nghĩ như thế nó sẽ cảmthấy dễ chịu hơn. Nó ngồi đó, lắngnghe cho đến lúc hải ly nói đếnAslan và những dự tính cho cuộchọp mặt ở Bàn Đá. Đó là lúc nó bắtđầu lặng lẽ chuồn ra sau lớp màncửa. Bởi vì chỉ cần nghe nhắc đếncái tên Aslan là nó lại có một cảmgiác hoảng loạn bí ẩn, trong khinhững đứa khác lại có cảm giácphấn chấn kỳ lạ.

Đúng vào lúc hải ly đọc bài thơvề dòng giống Aslan thì Edmundlặng lẽ xoay nắm cửa và trước khihải ly bảo cho lũ trẻ biết phù thủykhông phải là người, mà nửa thầnthánh nửa khổng lồ, thì Edmund lẻnra ngoài, thận trọng khép cánh cửalại sau lưng.

Cho đến lúc này chắc bạn cũngchẳng nghĩ là Edmund lại xấu xađến nỗi nó thực sự muốn anh chịem nó biến thành đá. Nó chỉ muốnăn bánh thạch và trở thành hoàngtử (để sau này lên làm vua) và trảthù Peter đã gọi nó là đồ súc sinh.Còn về chuyện phù thủy sẽ xử trínhư thế nào với những đứa kia thì

nó chỉ không muốn mụ ta hậu đãichúng - chắc chắn là không muốnmụ đặt những đứa kia ngồi nganghàng với nó - nhưng nó cố tin rằngmụ ta sẽ không xử tệ với anh emnó. “Bởi vì, - nó tự nhủ, - tất cảnhững người này đều nói xấu nữhoàng chỉ vì họ là kẻ thù của bà tavà chắc chắn một nửa những điềuhọ nói là không thật. Bà ấy đối vớimình rất tốt, còn tốt hơn họ đối vớimình. Mình tin bà là nữ hoàng thậtsự. Dù sao thì bà ấy cũng tốt hơnAslan đáng sợ!” - Ít nhất thì đấycũng là cái cớ nó viện ra để bàochữa cho việc mình làm. Tuy vậy,đó không phải là cái cớ có sức

thuyết phục vì trong tâm nó biếtrằng Bạch Phù Thủy vừa xấu xa vừađộc ác.

Điều đầu tiên nó nhận ra khi đãra đến bên ngoài và thấy tuyết rơilả tả chung quanh là nó để quên áochoàng trong nhà hải ly. Và tấtnhiên không có cơ hội quay lại nhàlấy áo. Thứ hai, nó thấy một ngàyđã gần tàn bởi vì chúng đã ngồi bênbàn ăn gần ba tiếng đồng hồ màngày mùa đông thì ngắn chẳng tàygang. Nó đã quên không nghĩ đếnđiểm này, nhưng dù sao nó cũng đãlàm hết sức mình rồi. Thế là nódựng cổ áo lên và loạng choạng đitrên mặt đập nước (may thay,

không trơn lắm vì tuyết rơi nhiều)để sang bờ bên kia.

Mọi việc trở nên khó khăn hơnkhi nó sang được đến bờ bên kia.Mỗi phút trôi qua trời một tối hơnvà nó khó lòng nhìn xa quá mộtmét. Rồi chẳng còn thấy đường đinữa. Nó ngã oành oạch trên nhữngđống tuyết vun cao, trượt vàonhững vũng nước đóng băng, tuộtxuống những cái bờ dốc đứng vàđập ống quyển vào những tảng đácho đến khi nó vừa ướt lướt thướt,vừa lạnh, vừa thâm tím khắp mìnhmẩy.

Sự im lặng và hoang sơ ở nơinày quả là đáng sợ. Tôi thực tình

nghĩ rằng nó đành bỏ cuộc quay vềlàm lành với những người khác nếunó không động viên mình bằngnhững câu nói: “Nếu mình lên ngôivua thì việc đều tiên mình làm làcho làm mấy con đường thật ngonlành.” Tất nhiên điều này hướng nóđến những ý nghĩ được làm vua vàtất cả những việc mà một ông vuacó thể làm và như vậy nó tự lên dâycót tinh thần cho mình. Nó ấn địnhtrong đầu là sẽ xây một tòa lâu đàicho mình như thế nào, mua baonhiêu xe, có lẽ xây cả một rạp chiếubóng cho riêng mình rồi cho lắp đặtcả một đường tàu hỏa lớn chạy đâyđó trong vùng nữa. Nó đang tính

đến việc đặt ra luật lệ chống lại loàihải ly cùng những đập nước và làmthế nào đặt Peter vào trong vòngkiểm soát thì thời tiết thay đổi. Đầutiên, tuyết ngừng rơi, một ngọn giónổi lên, lạnh thấu xương. Cuối cùng,gió đã lùa những đám mây đi vàmặt trăng ló ra. Đó là một đêm rằmvà trăng rọi ánh sáng trắng lên mặtđất phủ toàn tuyết trắng, làm chotất cả sáng bừng lên gần như là banngày vậy, chỉ có những cái bóng củavạn vật là lẫn vào với nhau.

Nó sẽ không bao giờ tìm đượcđường đi nếu Hằng Nga không hiệnra khi nó đến gần con sông kia -chắc bạn còn nhớ nó đã nhìn thấy

(lúc vừa mới đến nhà hải ly) mộtnhánh sông nhỏ chạy ra dòng sônglớn ở khu vực hạ lưu. Bây giờ nó đãđi đến đấy và men theo bờ sông.Nhưng cái thung lũng mà nó đã lòdò bước thấp bước cao rất dốc, lổnnhổn đầy sỏi đá khó đi hơn thunglũng nó vừa đi qua, nơi đây cũngmọc lên nhiều bụi cây dại khiến nókhông làm sao phân biệt được trongđêm. Tệ hơn nữa, nó bị ướt từ đầuđến chân vì mỗi khi lom khom cúingười luồn dưới các cành cây thì cócả một đống tuyết lớn đổ ụp lênlưng nó. Mỗi lần như thế nó lại cảmthấy căm ghét Peter hơn - cứ nhưthể tất cả những chuyện này đều do

lỗi của Peter mà ra.Nhưng cuối cùng nó cũng lần

đến được một nơi mặt đất trở nênbằng phẳng hơn và một thung lũnglớn mở ra trước mặt. Ở đây, bên bờsông bên kia, rất gần chỗ nó đứngvà nằm giữa một cánh đồng lọtgiữa hai ngọn đồi, nó trông thấy cáicó thể là nhà của phù thủy. Lúc nàytrăng sáng hơn bao giờ hết. “Nhà”thực ra là một lâu đài nhỏ có vẻnhư gồm toàn những ngọn tháp;những ngọn tháp nhỏ, đầu ngọnđâm thẳng lên bầu trời trông sắcnét như những cái kim. Nhìn toàncảnh trông nó giống như một chiếcmũ lừa hoặc là mũ của một mụ phù

thủy. Lâu đài sáng lên dưới ánhtrăng và cái bóng dài của nó hắtxuống tuyết có một vẻ gì ma quái.Edmund bắt đầu cảm thấy rờn rợnkhi nhìn nó.

Nhưng đã quá trễ khi nghĩ đếnchuyện qua đầu lại. Nó đi ngangqua mặt sông băng đến tòa lâu đài.Không có một cái gì lay động trongđêm, không nghe thấy một tiếngđộng dù khẽ đến mấy. Nó cứ đi, đimãi, qua hết cái tháp này đến thápkhác để tìm lối đi vào. Phải đi gầnhết một vòng mới tìm thấy. Đó làmột cái cổng có mái vòm đồ sộ vànhững cánh cổng sắt vĩ đại thì đãmở rộng đón chào từ lúc nào.

Edmund bước đến bên cổng,nhìn vào trong sân và nó thấy mộtcon sư tử to lớn thu người trong tưthế sẵn sàng nhảy chồm lên.Edmund nấp trong bóng tối của cáicổng, sợ không dám bước tiếp màcũng sợ không dám bỏ đi, hai đầugối của nó dúm vào nhau, mềmnhũn. Nó đứng đóng đinh tại chỗ,hai hàm răng đánh vào nhau lậpcập vì lạnh cóng nếu không phải vìsợ hãi. Nó đứng đấy bao lâu rồicũng không rõ nhưng với Edmundthì đó là một khoảng thời gian đằngđẵng kéo dài hàng giờ liền.

Rồi cuối cùng nó bắt đầu tự hỏitại sao con sư tử lại đứng im phăng

phắc như vậy - bởi vì sư tử khônghề động đậy kể từ khi Rdmund dánmắt nhìn. Thế là Edmund nhích lêntừng tí một, vẫn giữ không ra khỏibóng cái cổng trong chừng mực cóthể. Bây giờ trong góc nhìn mới, nóthấy sư tử không hề nhìn về phíanó. (“nhưng giả sử nó quay đầu lạithì sao?” - Edmund nghĩ). Sự thậtthì sư tử đang nhìn chăm chăm vàomột vật khác - một chú lùn nhỏ béđứng quay lưng lại cách nó chừngmột mét. “A ha! - Edmund nghĩ. -Khi nó nhảy về phía người lùn mìnhsẽ có cơ hội lẻn qua”. Nhưng sư tửvẫn không hề nhúc nhích, cả ngườilùn cũng vậy. Cuối cùng, Edmund

cũng nhớ ra những điều người tanói về việc Bạch Phù Thủy hóa phápmọi vật thành đá. Đúng lúc đó nócũng nhận ra rằng trên đầu và lưngsư tử có một lớp tuyết phủ. Khôngmột sinh vật nào lại để cho ngườiphủ đầy tuyết như vậy. Thế là vẫnchậm chạp từng bước với trái timđập thình thịch như muốn nổ tungtrong lồng ngực, Edmund đi đếngần con sư tử. Bây giờ thậm chí nócòn có ý định chạm vào người sư tử,cuối cùng nó thò tay ra thật nhanh.Chỉ là một hòn đá lạnh cóng. Nó đãhoảng hồn chỉ vì một pho tượng đá!

Edmund thở phào, trút ra baonỗi lo âu và mặc dù trời rét căm

căm nó cảm thấy cả người chợt ấmlên từ đầu đến chân và cũng lúc đónó nảy ra một ý nghĩ tuyệt vời. “Cóthể, đây chính là Aslan “vĩ đại” màbọn họ đã nói tới. Nữ hoàng đã bắtđược nó và đã biến thành đá, thế làđi đời tất cả những ý nghĩ hay ho vềnó. Xì! Ai thèm sợ Aslan!”

Nó đứng cạnh con sư tử đá, hảhê vui sướng rồi nó làm một việc rấtngu ngốc và rất con nít. Móc ra mộtmẩu bút chì trong túi, nó vẽ mộthàng ria trên môi trên sư tử và mộtcặp kính trên mắt sư tử. Đoạn nónói: “A ha, Aslan già ngu ngốc! Làmsao mà ngươi lại hóa thành đá thếnày? Ngươi nghĩ mình hùng mạnh

lắm kia mà?” Nhưng cả nét vẽnguệch ngoạc trên mặt con vậtbằng đá cũng không làm mất đi vẻdữ dội, buồn bã và cao quý; đôi mắtsư tử mở trừng trừng dưới ánhtrăng và Edmund chẳng cảm thấyvui vẻ chút nào với việc làm củamình. Nó quay đi, bắt đầu đi ngangqua sân.

Đến giữa sân, nó thấy hàng chụcpho tượng đứng rải rác đó đây,trông giống như những quân cờ trênbàn cờ khi ván cờ đã chơi đến giữachừng. Có tượng thần nửa ngườinửa dê, tượng chó sói, cáo và loàithú họ mèo. Cũng có những bứctượng đá tạc những thân hình rất

đẹp nom như các cô gái, Edmundkhông biết đó là những hoa tinh. Cócả một bức tượng lớn - một quái vậtđầu người mình ngựa, một conngựa có cảnh và một con vật cóthân hình dài uốn lượn mềm mạimà Edmund cho rằng đó là một conrồng. Tất cả những bức tượng nàysống động một cách kỳ lạ, sáng lêndưới ánh trăng trong, lạnh lẽo và làmột công trình kỳ lạ nhất trưng bàytrong sân lâu đài. Ở chính giữa sânlà một bức tượng hình người rất lớn,cao như một cái cây, khuôn mặt dữtợn, mái tóc bù xù, một cái búa lớnnắm trong bàn tay phải. Dẫu biếtrằng đây chỉ là một người khổng lồ

bằng đá, Edmund cũng không dámđi ngang qua. Đến lúc này nó mớithấy có ánh lửa phát ra từ một cáicửa ở góc sân xa nhất. Nó đi vềphía ấy, trông thấy những bậcthang bằng đá dẫn lên cái cửa đểngỏ. Nó lần từng bậc thang đi lên.Nằm chắn ngang ngưỡng cửa làmột con chó sói to tướng.

- Không sao, không sao, - nóluôn miệng nhắc nhở mình, - chỉ làmột con chó sói đá thôi mà. Nókhông thể đả thương mình được. -Rồi nó nhấc chân toan bước quangười con sói. Bất thình lình sóinhỏm dậy, lông dựng đứng trênlưng, cái miệng ngoác ra đỏ lòm và

một giọng gầm gừ cất lên.- Ai đấy? Ai đấy? Đứng im, kẻ lại

mặt, nói cho ta biết người là ai.- Nếu... níu. . . vun. . . vun lòng

ngài! - Edmund nói, run như cầy sấynên nó vừa nói nhịu vừa nói ngọng.- Tôi là Edmund... con trai... củaAdam, là người đã gặp nữ hòn hômtrước và... tôi đến để... báo tin...anh chị em tôi hiện đang ở Narnia -rất gần đây... trong ngôi nhà củahải ly và - bà muốn được gặp họ.

- Ta sẽ thưa lại với nữ hoàng. -Sói nói. - Trong lúc ấy ngươi hãyđứng nguyên tại chỗ nếu ngươi cònquý cái mạng của mình.

Nói xong, sói biến vào trong.

Edmund đứng yên chờ đợi, nhữngngón tay nó tê buốt thâm tím lạitrong cái lạnh cắt da cắt thịt, tráitim nó đập như lồng lên trong lồngngực. Cuối cùng thì Maugrim độitrưởng đội thám báo của nữ hoàngcũng quay lại, nói:

- Mời vào! Mời vào! Một trongnhững kẻ may mắn được hưởng ânhuệ của nữ hoàng - nếu không sẽchẳng có may mắn nào hết.

Và Edmund bước vào, cố hết sứcđể không vấp phải những cái móngto tưởng của sói.

Nó thấy mình trong một đạisảnh chạy dài, không khí nơi đâyảm đạm, rờn rợn, bốc mùi. Trong

phòng có rất nhiều pho tượng. Ởgần cửa nhất là một thần rừng bénhỏ có khuôn mặt đau đớn khôn tảvà Edmund không thể không nghĩcó lẽ đó chính là bạn của Lucy. Ánhsáng duy nhất phát ra từ một ngọnđèn độc nhất để ngay bên cạnh chỗBạch Phù Thủy đang ngồi.

- Tôi đã đến, thưa nữ hoàng. -Edmund kêu lên, hối hả bươn vềphía trước.

- Sao ngươi dám vác xác đếnđây một mình? - Phù thủy hỏi vớimột giọng làm Edmund ớn lạnh suốtxương sống. - Ta chẳng bảo ngươiphải mang những đứa khác đếncùng hay sao?

- Vâng, thưa nữ hoàng... tôi...tôi đã làm hết sức mình... đã manghọ đến... thật gần. Họ đang ở trongmột ngôi nhà nhỏ xây trên đậpnước - với vợ chồng hải ly.

Một nụ cười trông như một cáinhe răng cắn từ từ xuất hiện trênkhuôn mặt đẹp lạnh lùng của phùthủy.

- Đấy là tất cả những tin tức củangươi hay sao?

- Không! Thưa nữ hoàng. -Edmund nôn nóng kêu lên rồi hấptấp thuật lại tất cả những gì nónghe được trước khi rời nhà hải ly.

- Cái gì! Aslan ư? - Nữ hoàngkêu lên - Aslan à! Có thật thế

không? Nếu ta phát hiện ngươi nóiláo...

- Thưa nữ hòn tôi chỉ... lặp lạinhững gì họ đã nói. - Edmund lặpbặp trong miệng.

Nhưng nữ hoàng không còn để ýđến nó nữa, mụ vỗ hai tay vàonhau. Ngay lập tức người lùn màEdmund đã gặp lần trước xuất hiện.

- Chuẩn bị xe trượt cho ra, - mụra lệnh, - hãy dùng bộ dây cươngkhông có lục lạc.

CHƯƠNG 10

Phép thuật bắt đầu bị phávỡ

---oOo---

Bây giờ chúng ta lại quay về với vợchồng hải ly và ba anh em nhà kia.Hải ly chồng vừa nói dứt câu:“Chúng ta không nên lãng phí mộtgiây!” thì đứa nào đứa nấy đã vộivã khoác áo lạnh lên người, trừ hảily vợ bắt đầu lấy ra những cái túichất lên bài và nói:

- Ông nó à, hãy lấy một ít dămbông. Đây có một bịch trà, đườngvà mấy que diêm. Có ai lấy giùm tôihai hoặc ba ổ bánh mì ở cái hũ sànhtrong góc nhà không?

- Bà đang làm gì vậy, bà hải ly?- Susan kêu lên.

- Chuẩn bị đồ ăn cho mỗi chúngta, cô bạn nhỏ ạ. - Hải ly vợ đápgiọng tỉnh rụi. - Cô không nghĩ làchúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đimà không chuẩn bị lương ăn chứ?

- Nhưng chúng ta làm gì còn thờigian! - Susan nói. Nó đã cài nút áolên đến tận cằm. - Phù thủy có thểxuất hiện bất cứ lúc nào.

- Đó là điều tôi đã nói. - Hải ly

chồng lặp lại một cách máy móc.- Tất cả hãy làm quen với

chuyện này đi. - Bà chủ nhà nói. -Cứ nghĩ xem, ông nó. Mụ ta khôngthể đến đây ít nhất trong vòng mườilăm phút nữa.

- Nhưng chúng ta không nên lềmề trong khi chúng ta có thể thuxếp gọn nhẹ. - Peter xen vào. - Nếuchúng ta có thể đến Bàn Đá trướcphù thủy?

- Bà không nhớ sao bà hải ly? -Susan nói. - Đúng lúc mụ đến đâymà không thấy chúng ta mụ sẽphóng hết tốc lực đuổi theo.

- Mụ sẽ làm thế. - Hải ly vẫn từtốn. - Nhưng chúng ta không thể

đến đấy trước mụ dù chúng ta cólàm gì đi chăng nữa, bởi vì mụ đibằng xe trượt còn ta thì đi bộ.

- Vậy thì... chúng ta không có hyvọng gì sao? - Susan hỏi.

- Đừng có làm rộn lên thế côbạn thân yêu. - Hải ly vợ thủngthẳng. - Mà hãy lấy ra đây một nửatá khăn tay sạch, trong ngăn kéoấy. Tất nhiên vẫn có tia sáng cuốiđường hầm. Chúng ta không thể tớitrước mụ nhưng chúng ta có thểxóa mọi dấu vết và đi đến đấy bằngnhững cách thức mà mụ không ngờđến nhất và có lẽ chúng ta sẽ vượtqua được.

- Điều đó thì cũng đúng, bà xã ạ.

Nhưng mà lần này chúng ta trậtmất rồi.

- Ấy chớ, xin ông đừng làm tốichuyện lên nữa. Đấy! Thế là tốt rồi.Đây là năm ổ bánh mì, cái bé nhấtdành cho người nhỏ nhất, là cô đấy,Lucy ạ. - Hải ly vợ nói thêm, nhìnLucy.

- Ôi, xin nhanh nhanh lên cho! -Lucy nói gấp gáp.

- Được rồi, giờ thì tôi đã sẵnsàng. - Cuối cùng bà chủ nhà nói,cho phép ông chồng giúp bà mangđôi ủng lội tuyết vào. - Mình à, tôicho rằng cái máy may quá nặng đểmang theo.

- Phải, đúng thế. - Ông chồng

nói. - Quá nặng và bà nó khôngnghĩ là bà có dịp dùng nó trên bướcđường chạy loạn đấy chứ?

- Tôi không thể xua đi ý nghĩphù thủy sẽ đặt bàn tay bẩn thỉucủa mụ lên đấy. - Bà vợ giận dữ. -Có thể mụ sẽ đập vỡ hoặc cướp đi.

- Ôi, làm ơn nhanh nhanh lêncho! - Cả ba anh em đồng thanhnăn nỉ.

Cuối cùng họ cũng ra khỏi nhà,hải ly chồng khóa cửa lại (“sẽ làmcho mụ tốn một ít thời gian!” - Hảily nói) và họ lên đường, gói lươngăn vắt vẻo trên vai.

Tuyết đã ngừng rơi và trăng bắtđầu con đường lên đỉnh trời lúc họ

xuất hành. Họ đi hàng một, dẫn đầulà hải ly chồng rồi đến Lucy, Peter,Susan, và đi tập hậu là hải ly vợ.Hải ly chồng dẫn đoàn người đi quađập sang bên tả ngạn rồi men theomột con đường mòn gập ghềnh,ngoắt ngoéo đi qua những lùm câymọc gần bờ sông. Bốn bề thunglũng sáng lên dưới ánh trăng ngà,vượt lên cao hơn hẳn họ ở hai bênđường.

- Tốt nhất là cứ đi theo conđường này. - Hải ly chồng nói. - Phùthủy sẽ đi ở khu vực cao bởi vìchúng không thể đánh xe trượtxuống độ dốc này.

Đây sẽ là một quang cảnh nên

thơ; nếu được ngồi trên một chiếcghế bành êm ái nhìn ra ngoài cửasổ, hẳn Lucy sẽ thấy làm thích thúlắm. Nhưng đoàn người cứ đi, đimãi; mỗi bước đi cái bao trên vai lạithêm nặng hơn, và Lucy bắt đầu tựhỏi mình còn phải đi bao lâu nữa.Nó đứng lại một chút đưa mắt nhìndòng sông băng sáng lên đến lóamắt dưới một vầng trăng đầy đặnnhư chiếc đĩa bạc trên nền trời caovút cùng vô số những vì sao, nókhông thể không liếc nhìn những cáichân nhỏ ngắn củn của hải ly chồngđang thoăn thoắt, liên liến bước đitrên tuyết, ngay trước mắt nó nhưthể chúng không bao giờ dừng lại.

Rồi mặt trăng lại biến mất và cùngvới việc đó tuyết lại bắt đầu đổxuống. Cuối cùng Lucy mệt đến nỗinó vừa lê bước vừa ngủ gật cho đếnlúc nó thình lình nhận ra hải lychồng đã rẽ khỏi bờ sông đi về phíatay phải dẫn họ đi lên một ngọn đồirất dốc tới một ngọn cây lớn, cànhlá ken vào nhau rậm rạp. Khi Lucyđã hoàn toàn tỉnh ngủ nó phát hiệnra rằng hải ly chồng đã biến vàotrong một cái hang bên bờ sôngđược bụi cây um tùm che kín, chỉkhi nào bạn ở ngay miệng hang thìmới nhận ra nó. Thực ra, lúc Lucynhận ra chuyện gì đang diễn ra nóchỉ trông thấy mỗi cái đuôi mập

mạp, ngắn củn của hải ly. Lucy lậptức khom người xuống bò theo hảily. Đoạn nó nghe thấy tiếng ngườibò, tiếng thở phì phò sau lưng vàchỉ một lát sau cả năm người đã lènchặt trong hang.

- Đây là một chỗ nào vậy? - Đólà giọng Peter, mệt mỏi, yếu ớttrong bóng tối. (Tôi hy vọng bạnđọc hiểu được tôi muốn nói gì khidùng từ yếu ớt để miêu tả giọngnói).

- Đây là một chỗ trú ẩn của họnhà hải ly chúng tôi trong những lúcnguy cấp. - Hải ly chồng nói. - Mộtchỗ hết sức bí mật. Không phải làmột chỗ tốt lắm nhưng chúng ta có

ngủ được vài giờ.- Nếu mọi người không làm rối

tinh lên vào lúc chuẩn bị, tôi đãmang theo mấy chiếc gối rồi. - Hảily vợ nói giọng tiếc rẻ.

Không phải là một cái hang dễthương như hang của bác Tumnus,Lucy thầm nghĩ, chỉ là một cái hầmtrú ẩn, nhưng được cái nó cũng khôráo và tàm tạm. Cái hang nhỏ đếnnỗi khi cả năm nằm xuống họ phảisát vào nhau như những con cá ướpvà như thế cũng được lợi là truyềnhơi ấm cho nhau bởi vì chặng đườngdài đi bộ đã làm họ cảm thấy trongngười ấm lên. Giá như nền hangbằng phẳng một chút thì tốt biết

mấy! Hải ly vợ chuyền tay mọingười trong bóng tối một cái chainhỏ để mỗi người uống một ngụm -đó là thứ chất lỏng làm người tahúng hắng ho và đằng hắng luônmiệng - nghe như có cái gì vươngvướng trong cổ - nhưng đồng thờinó cũng sưởi ấm bạn từ bên trongsau khi đã trôi tuột vào trong bụng.Một lúc sau ai nấy đều ngủ thiếp đi.

Đối với Lucy hình như chỉ mộtphút sau nó đã giật mình thức dậy(nhưng kỳ thực là nhiều giờ sau) vìlạnh và người ngợm cũng đờ ra, nónghĩ mình cần một bồn nước ấm.Rồi, nó cảm thấy những sợi ria dàichọc vào má nó nhột nhột và nhìn

thấy ánh sáng của một ngày lạnhlẽo ùa vào cửa hang. Nó lập tứctỉnh ngủ và những người khác cũngthế. Thực ra họ nhất loạt ngồi dậy,mắt và miệng cùng mở to lắng nghemột âm thanh giống như tiếng độngmà tất cả đều nghĩ (và thỉnh thoảngtưởng tượng là họ có nghe thấy) làmình nghe thấy trong cuộc đi bộđêm qua. Đó là tiếng leng keng réorắt của một cái chuông bạc. Hải lychồng vọt ra khỏi hang nhanh nhưmột tia chớp vào ngày cái lúc bácnghe thấy âm thanh đó. Có lẽ bạnnghĩ, cũng như Lucy đã nghĩ vào lúcấy, rằng đó là một việc làm dại dộtphải không? Nhưng không, đó là

một việc làm khôn ngoan đấy. Hảily chồng biết là mình có thể len lỏibên bờ sông giữa nhiều loại cây vừanhững lùm cây mâm xôi mà khôngbị phát hiện, và điều mà bác tamuốn hơn hết là phát hiện ra đườngđi của cỗ xe trượt của phù thủy.Những người còn lại ngồi yên tronghang chờ đợi và nghe ngóng. Họ đợichừng năm phút, rồi họ nghe thấymột tiếng động làm Lucy thầmnghĩ: “Bác ấy đã bị phát hiện. Mụphù thủy đã bắt được bác ấy!”. Họmới nhẹ nhõm làm sao khi ngay sauđó nghe rõ tiếng hải ly gọi họ từbên ngoài.

- Ổn rồi! - Bác la lớn. - Ra ngoài

thôi bà nó. Con trai ra ngoài đi, congái cũng ra ngoài đi, Adam. Ổn rồi.Mụ ta không phải!

Đó là một câu nói chẳng tuânthủ ngữ pháp gì cả nhưng mà đấy làcách nói của hải ly khi chúng quávui mừng, kích động. Ý tôi muốn nóilà ở Narnia chứ ở thế giới của chúngta cái bọn hải ly ấy có nói chuyệnbao giờ đâu.

Thế là những người trong hanglồm cồm bò ra khỏi hang, hấp háymắt dưới ánh sáng mặt trời, toànthân họ đầy đất, bốc mùi ẩm mốctrong hang, quần áo xộc xệch, tóctai bù xù và đôi mắt thiếu ngủ.

- Ra thôi. - Tiếng hải ly chồng

kêu váng, thiếu điều muốn nhảy lênvì vui sướng. - Lại đây mà nhìn! Đấylà một ngón đòn chí tử đối với mụphù thủy. Cứ như thể quyền lực củamụ ta đã bị đè bẹp.

- Ông muốn nói gì vậy hải ly? -Peter vừa hổn hển vừa hỏi khi cảbọn hì hục leo lên bờ lũy cao đểnhìn xuống thung lũng.

- Tôi đã bảo các bạn, - hải lynói, - là phù thủy đã làm cho nơiđây bao giờ cũng là mùa đông rétmướt và không có ngày Giáng sinhđúng không? Tôi chẳng từng nói thếlà gì? Bây giờ thì đến đây mà nhìnnày!

Cả bọn kéo nhau lên đỉnh đứng

nhìn xuống.Một cái xe trượt cũng do hai con

tuần lộc kéo cùng những cái chuôngtreo trên bộ dây cương. Nhưngchúng to hơn những con vật kéo xecủa phù thủy nhiều, bộ lông khôngcó màu trắng toát mà có màu nâuấm áp. Ngồi trên xe trượt tuyết làmột người mà ai cũng biết đấy là aingay từ cái nhìn đầu tiên. Một ngườicao lớn bận một chiếc áo dài màuđỏ rực (đỏ như màu trái ô rô) độimột cái mũ có lông quay vào mặttrong. Người này có râu dài và rậm,bạc trắng - trông như một đám bọtnước chảy từ thác xuống - đổ dàixuống ngực. Ai cũng biết ông dù

bạn cũng biết là người như ôngkhông chỉ có ở Narnia mà thôi, bởivì bạn đã nhìn thấy hình ảnh ông vànghe nói về ông cả trong thế giớicủa chúng ta - cái thế giới ở bênnày cánh cửa tủ áo. Nhưng khi bạnnhìn thấy những hình ảnh ông ởNarnia thì có đôi chút khác biệt. Mộtsố bức tranh vẽ về ông già Noeltrong thế giới chúng ta làm cho ôngchỉ có một vẻ tếu tếu, vui nhộn.Nhưng giờ đây, khi ba đứa trẻ nhìnông chúng không nghĩ như vậy. Ôngthật to lớn, thật oai phong, thật vuitươi và sinh động đến nỗi ba đứatrẻ nín thở, đứng im phăng phắc.Vui mừng đấy nhưng cũng hết sức

nghiêm trang.- Cuối cùng ta đã tới. - Ông nói.

- Phù thủy đã giam giữ ta suốt mộtthời gian dài, nhưng cuối cùng ta đãthoát ra được. Aslan đang đến.Phép thuật của phù thủy đã yếu đinhiều.

Lucy cảm thấy tỏa khắp ngườimột cơn chấn động của một niềmvui sâu xa mà bạn chỉ có thể đónnhận khi bạn thật nghiêm trang vàthật thanh thản.

- Bây giờ, - ông già Noel nói, - taban phát quà cho mọi người. Đây làmột cái máy may mới tốt nhất dànhcho bà hải ly. Tôi sẽ cho vào nhà bàkhi ghé qua.

- Nếu ông sẵn lòng, thưa ông. -Hải ly vợ nói, làm động tác chàonhún gối. - Nhưng cửa nhà lại khóamất rồi.

- Ổ khóa và then cài không làmnên một khác biệt nào đối với tôi. -Ông già Noel đáp. - Còn phầnthưởng cho ông, hải ly ạ, khi về đếnnhà ông sẽ thấy cái đập nước đãđược hoàn tất, những chỗ rò rỉ đãđược sửa lại cho hoàn chỉnh và cócả một cái cửa đập mới, vừa khít.

Hải ly chồng sung sướng đến nỗibác ngoác to cái mõm nhọn, đứngngớ người ra một lúc chẳng biết nóigì.

- Peter, con của Adam! - Ông già

Noel gọi.- Thưa ông, có ạ.- Đây là những món quà cho

con, một công cụ chứ không phải đồchơi. Cũng sắp đến lúc phải sử dụngđến nó rồi đó. Hãy dùng cho thậtkhéo nhé.

Nói xong ông trao cho Peter mộtthanh gươm và một cái khiên lấplánh ánh bạc ở giữa có khắc hìnhmột con sư tử đang đứng chồm haichân lên trước - một con sư tử đỏrực cái màu đỏ của trái dâu chínmọng trên cành khi bạn vừa háixuống. Chuôi gươm bằng vàng ròngcùng với một bao kiếm và một sợidây đeo ngang bụng, tất cả mọi thứ

đều cần thiết và đều vừa với vócdáng của Peter khiến nó sử dụngmột cách tiện lợi. Peter trangnghiêm và im lặng tiếp nhận mónquà bởi vì nó cảm thấy đây lànhững món quà có một ý nghĩa rấtnghiêm túc.

- Susan, con gái của Eve, đây lànhững món quà dành cho con. -Ông già đưa cho cô bé một cái cungcùng nhiều mũi tên và một cái tù vàbằng ngà. - Con chỉ được dùng cungtên vào trường hợp bất đắc dĩ, bởita không muốn con gái phải thamgia vào chuyện đánh nhau. Tênkhông dễ đi lạc mục tiêu đâu. Khicon đặt tù và lên miệng thổi thì bất

kể là con đang ở đâu, cũng có mộtsự trợ giúp nào đó đến với con.

Cuối cùng ông nói:- Lucy, con gái của Eve, con hãy

đến đây nào. - Lucy bước lên trước.Ông trao cho nó một cái lọ nhỏ,trông như làm bằng thủy tinh(nhưng sau đó mọi người nói nóđược làm bằng kim cương) và mộtcon dao găm nhỏ.

- Trong cái lọ này, - ông nói, - cómột loại rượu quý làm bằng mậtcủa một trong những loài hoa lửamọc trên những rặng núi của mặttrời. Nếu con hoặc bạn bè con bịthương, chỉ một giọt rượu cũng cóthể làm người bị thương khỏe lại.

Con dao găm là để con tự vệ trongnhững trường hợp cần thiết. Bởi vìcon cũng không được sinh ra chonhững cuộc giao tranh.

- Tại sao, thưa ngài? - Lucy hỏi.- Con nghĩ... con cũng không biếtrõ... nhưng con nghĩ mình cũng cóđủ lòng can đảm.

- Không phải là chuyện đó đâu.Nhưng các cuộc chiến trở nên dãman hơn khi có phụ nữ tham gia.Và bây giờ, - nói đến đây chợt ôngcó vẻ nghiêm nghị hơn, - có mộtthứ dành cho tất cả mọi người vàolúc này! - Đoạn ông lấy ra (tôi nghĩlà ông lấy ra từ trong cái túi to màông vắt sau lưng, nhưng suốt từ

nãy đến giờ không có ai thấy) mộtcái khay lớn để năm cái ly, năm cáiđĩa, một tô đựng đường thẻ và mộtbình kem cùng một ấm trà thật tođang sôi xèo xèo và tỏa hơi nghingút. Ông kêu to:

- Giáng sinh vui vẻ! Giáng sinhvui vẻ!

Ông già Noel vung roi lên, cảông, cả bầy tuần lộc và cỗ xe đềubiến mất trước khi bất cứ ai trongbọn kịp nhận ra ông đã bắt đầubiến đi như thế nào.

Peter vừa rút thanh gươm rakhỏi vỏ, khoe với hải ly chồng thìhải ly vợ đã nheo nhéo:

- Ấy chết! Ấy chết! Đừng đứng

đực ra như thế cho đến khi ấm trànguội cả. Hãy tỏ ra là những ngườiđàn ông. Đến đây giúp chúng tôimang khay trà ra làm một bữa điểmtâm. May quá, may quá, chính tôiđã nghĩ đến chuyện mang theo condao ăn đấy.

Thế là cả bọn đi xuống dốc,quay về hang và hải ly chồng giúpcắt bánh mì, giăm bông thành từnglát để làm bánh sandwich. Hải ly vợrót trà ra ly, ai nấy đều ăn rất ngonmiệng. Trước lúc họ ăn xong bữasáng, hải ly chồng nói:

- Bây giờ đã đến lúc thực hiệnmột cái gì rồi.

CHƯƠNG 11

Aslan đang ở đâu đây

---oOo---

Trong khi đó Edmund rơi vào mộttình cảnh khốn khổ nhất. Khi ngườilùn đi khuất để chuẩn bị xe, nó chờđợi mụ phù thủy sẽ ban phát ân huệcho nó như mụ đã làm lần trước.Nhưng mụ không hề nói gì. Và cuốicùng, nó thu hết can đảm để mởmồm nói:

- Thưa nữ hoàng, xin bà cho tôi

một ít bánh thạch rắc đường, đượckhông ạ? Bà.... bà đã nói....

- Câm mồm, thằng ngốc! - Mụquát lên nhưng sau đó lại đổi ý vànói nhỏ như thể nói với chính mình.- Tuy vậy, cũng không nên để chothằng nhỏ bị xỉu dọc đường. - Mộtlần nữa mụ lại vỗ tay. Một người lùnkhác hiện ra.

Người lùn bỏ đi thoăn thoắc rồiquay lại với một tô sắt đựng nước lãvà một cái đĩa sắt đựng mấy mẩubánh mì khô. Người lùn nhe răngcười với một dáng điệu kệch cỡm,đặt thức ăn và nước uống xuốngsàn ngay bên cạnh Edmund và cườihè hẹ:

- Bánh thạch rắc đường cho cậuhoàng tử nhỏ đây. Ha! A ha! A ha!

- Mang đi đi. – Edmund nói, mặtbí xị.

- Tôi không muốn ăn bánh mìkhô.

Nhưng phù thủy bất thần quaysang nó với vẻ mặt đáng sợ đầy đedọa đến nỗi nó phải xin lỗi và bắtđầu nha nhá mẩu bánh mì đã bịthiêu khiến nó khó nuốt trôi.

- Mày sẽ có đủ chuyện mà vuisướng trước khi mày nếm bánh mìlần nữa. – Phù thủy nói.

Trong khi nó vẫn đứng nhá bánhmì thiu thì người lùn đầu tiên quaylại thông báo xe trượt đã sẵn sàng.

Bạch Phù Thủy đứng lên, lệnh choEdmund đi theo mình. Tuyết lại trútxuống khi họ ra đến ngoài sânnhưng phù thủy không hề chú ý đếnđiều đó và bảo Edmund ngồi cạnhmụ trên xe trượt. Nhưng trước khiphóng xe đi, mụ gọi Maugrim và nóphóng đến – một con chó sói thật toxác, đáng sợ.

- Hãy mang theo ngươi nhữngcon sói nhanh nhẹn nhất và đếnngay nhà hải ly – phù thủy ra lệnh,- giết chết không tha bất cứ thứ gìngươi tìm thấy ở đấy. Nếu chúngkhông còn ở đấy nữa thì lập tức điđến Bàn Đá nhưng nhớ không đểbọn chúng trông thấy, hiểu chưa?

Núp vào một chỗ và chờ ta ở đấy.Trong khi đó ta phải vượt qua nhiềudặm đường về phía tây trước khitìm ra một nơi có thể vượt quasông. Ngươi có thể bắt kịp lũ ngườinày trước khi chúng đến được BànĐá. Ngươi biết phải làm gì nếu tìmđược chúng rồi đó!

- Thần đã nghe kỹ và xin tuânlệnh, thưa nữ hoàng. – Sói rú lên,lập tức phóng vào trong bóng đêmtuyết rơi dày đặc nhanh như mộtcon ngựa phi nước đại. Chỉ vài phútsau nó đã gọi một con sói khác vàcả hai phóng xuống đập nước đếnđánh hơi trước cửa nhà hải ly. Tấtnhiên chúng thấy ngôi nhà trống

rỗng. Thật là đại họa nếu đêm ấytrời đẹp bởi vì bọn chó sói sẽ theodấu chân họ và cá mười ăn một làchúng sẽ đuổi kịp họ trước khi họ vềđến hang. Lúc bấy giờ tuyết bắt đầurơi lại, cái lạnh đánh bạt hơi ngườivà dấu chân thì được tuyết che phủ.

Trong khi đó người lùn ra roiđiều khiển hai con tuần lộc, cỗ xechở phù thủy và Edmund lao ra khỏicổng, lướt đi trong bóng đêm lạnhnhư kim châm. Đây là một chuyếnđi cực hình đối với Edmund bởi vìtrên người nó chỉ phong phanh mộtbộ quần áo mỏng, chiếc áo choànglông ấm áp đã để lại nhà hải ly.Trước khi cỗ xe được một phần tư

giờ thì phía trước Edmund đã vunlên một đống tuyết mới mà nó thìquá mệt để đưa tay gạt đi. Chẳngbao lâu cái lạnh đã luồn đến tậnxương. Ôi, hoàn cảnh của nó mới vôvọng làm sao! Bây giờ xem ra phùthủy không hề có ý định đưa nó lênlàm vua. Tất cả những lý do nó đãviện ra để làm cho chính mình tinrằng phù thủy tốt đẹp, tử tế vàđứng về phía mụ là một lựa chọnđúng đắn lúc này vang lên mới chuachát làm sao. Nó sẵn lòng đánh đổibất cứ cái gì để được gặp lại mấyđứa kia – kể cả Peter – vào ngaylúc này. Cách duy nhất an ủi nó lúcnày là cố thuyết phục mình rằng

đây có lẽ chỉ là cơn ác mộng và nócó thể thức dậy bất cứ lúc nào.Trong khi cỗ xe lướt đi hết giờ nàyđến giờ khác, tất cả có vẻ như xảyra trong mơ thật.

Chuyến đi dài hơn là tôi có thểmiêu tả dù tôi có viết hết trang nàyhết trang khác đi nữa. Nhưng tôiphải lướt qua và dừng lại vào lúctuyết đã ngừng rơi, mặt trời hiện ravà họ phóng đi dưới ánh sáng banngày. Họ vẫn đi, đi mãi, không cómột âm thanh nào ngoài tiếng tuyếtlạo xạo dưới bánh xe… miên man,bất tận cùng tiếng kêu răng rắc củabộ dây cương. Cuối cùng phù thủynói”

- Này có cái gì đằng kia? Dừnglại!

Cỗ xe lập tức dừng lại.Edmund hết lòng hy vọng mụ sẽ

nói một cái gì đó về chuyện ănsáng. Nhưng mụ cho xe dừng lại vìmột lý do hoàn toàn khác. Cách chỗđậu xe lại không xa, bên một gốccây đang diễn ra một bữa tiệc khávui vẻ, một con sóc cùng vợ và bầycon, hai thần dê, một người lùn,một con cáo già đang ngồi quâyquanh bàn. Edmund không thể nhìnrõ là chúng ăn cái gì nhưng cái mùitỏa ra sao mà quyến rũ đến thế.Một món gì được trang điểm vớinhững quả ô rô, Edmund không

chắc là cái mà nó nhìn thấy có phảilà món pudding nhân mận không.Vào lúc chiếc xe trượt dừng lại, cáo– rõ ràng là kẻ cao niên nhất tronghội – đứng lên vẫn cầm một cái lythủy tinh bằng chi trước bên phảinhư thể toan nói điều gì đó. Nhưngkhi thực khách thấy một cỗ xe dừnglại và ai là người ngồi trên đó, niềmvui lập tức biến mất. Sóc bố ngừngnhai, chiếc nĩa đang nửa đường đếnmiệng nó, một trong những thần dêngớ người ra, cái nĩa vẫn ngậmtrong miệng, những con sóc con thìkêu lên chin chít giọng hãi hùng.

- Thế này là thế nào? – BạchPhù Thủy dằn giọng. Không ai mở

miệng. – Nói đi! Quân vô lại! – Mụgầm lên. – Hay chúng mày muốnthằng lùn của tao tìm thấy lưỡichúng mày trong ngọn roi của nó?Bữa tiệc xa hoa phung phí chiềutheo thói tham ăn tục uống của bọnbây có nghĩa gì? Bọn bây kiếm đâura tất cả những thứ này?

- Thưa nữ hoàng, - cáo thưa, -chúng thần được ban cho đấy ạ. Vàthần có thể mạo muội uống mừngsức khỏe của nữ hoàng.

- Ai cho bọn bây?- Là…. Là… già Noel ạ. – Cáo lắp

bắp.- Cái gì? – Phù thủy gầm lên,

nhảy xuống xe và chỉ với vài bước

mụ đã đến bên bàn tiệc của nhữngcon thú đang hoảng sợ đến mấtmật. – Hắn không thể ở đây! Saobọn bây dám… nhưng không. Nóimau: bọn bây đã nói láo, chúngmày có thể được xá tội nếu nóithật.

Lúc bấy giờ một con sóc conkhông biết đầu óc để đâu đã láo táonói:

- Ông ấy đã đến… đã đến… đãđến! – Nó choe chóe kêu lên đánhnhịp cái muỗng xuống bàn, Edmundthấy mụ phù thủy cắn chặt môi đếnnỗi một giọt máu rịn ra một bên mátrắng bệch của mụ. Phù thủy giơcây gậy phép lên.

- Đừng, đừng, làm ơn, đừng! –Edmund kêu lên thất thanh, nhưngtrong lúc nó đang kêu oai oái nhưvậy thì mụ đã vẫy cây gậy phép vàngay lập tức cái nhóm thực kháchtươi vui đã biến thành mấy bứctượng thú ( một con với cái nĩa mãimãi chỉ ở nửa đường dẫn đến cáimiệng há to) ngồi quanh một cáibàn đá, cả mấy cái đĩa và món bánhpudding mận cũng hóa đá.

- Còn về phần mày, - phù thủynói, lườm Edmund một cái thậtđáng sợ khi trèo lên xe trượt, - việcnày dạy cho mày bài học khi xin ânhuệ cho những tên do thám vànhững kẻ phản bội. Đi ngay thôi.

Lần đầu tiên trong câu chuyệnnày, Edmund cảm thấy thương chongười khác ngoài bản thân nó. Thậttội nghiệp khi nghĩ đến những conthú bé nhỏ bị hóa đá ngồi kia trongcâm lặng, suốt ngày dài đến đêmthâu cho đến khi rêu mọc khắpngười và những khuôn mặt cũngmủn dần ra.

Bây giờ họ lại lên đường đi tiếp.Chẳng bao lâu sau Edmund cảmthấy tuyết tạp vào mặt mình có vẻướt hơn đêm qua. Cũng lúc đó nócảm thấy đỡ lạnh hơn. Trời bắt đầucó sương mù. Trong thực tế mỗiphút trôi đi sương mù một buôngdày hơn và trời ấm dần lên. Cỗ xe

trượt cũng không chạy nhanh vớitốc độ như trước nữa. Đầu tiên nónghĩ là vì bầy tuần lộc đã thấm mệt,nhưng ngay sau đó nó thấy đấykhông phải là lý do thật sự. Chiếcxe lắc, trượt và cứ nẩy lên liên tụcnhư thể nó va phải những tảng đácục. Dù người lùn vẫn luôn tay vungvung roi lên, hai con tuần lộc đángthương kéo chiếc xe đi chậm dần,chậm dần. Vẳng trong không giancó một âm thanh gì đó, nhưng tiếngbánh xe nẩy lên và tiếng người lùnoang oang quát hai con tuần lộclàm cho Edmund không sao có thểxác định được đó là tiếng gì cho đếnkhi bất thình lình xe trượt đứng

khựng lại rồi cứ ỳ ra đó, không thểnhúc nhích thêm một đoạn nào nữa.Có một quãng im lặng và trongkhoảng im lặng hiếm hoi ấy,Edmund cuối cùng đã có thể ngheđược âm thanh kia một cách rõ rànghơn. Đó là tiếng lao xao, rì rào… cócái gì rất đổi ngọt ngào và kỳ lạ…mà không cũng không hẳn là kỳ lạ,bởi vì hình như nó đã nghe thấy âmthanh này ở đâu đó! Rồi bất thìnhlình nó nhớ ra tất cả. Đó là tiếngnước chảy. Xung quanh nó, cả ởnhững nơi không nhìn thấy, hàngchục hàng trăm dòng nước nhỏ, rócrách, rì rào, ào ào, bắn tung lênthành tia và thậm chí còn reo vang

nữa. Tim nó nảy lên trong lồngngực (dù nó khó mà biết được tạisao) khi nhận ra băng giá đã tan.Gần chỗ nó đứng, tuyết trên cànhtan nhanh nhỏ thành từng giọt títách tí tách xuống mặt đất. Và rồikhi nhìn lên một cái cây mọc gầnđấy, nó thấy cả một lớp tuyết dàytrượt khỏi cành cây và lần đầu tiênkể từ lúc đặt chân lên Narnia nóthấy một cây linh sam xanh thẵm.Nhưng nó không có thời gian nhìnngó hay nghe ngóng gì nữa bởi vìphù thủy đã quát:

- Đừng có ngồi ỳ ra như thế đồngốc! Đứng lên giúp một tay đi.

Tất nhiên Edmund phải tuân

lệnh. Nó nhảy xuống xe, ngoài trờituyết vẫn rơi – nhưng nhẹ như râybột như có như không. Nó giúpngười lùn lôi cái xe ra khỏi một cáihố đầy bùn trơn như bôi mỡ. Họ cốkéo cái xe lên và bằng việc đánhđập hai con tuần lộc một cách dãman, người lùn cũng thành côngtrong việc làm cho xe chạy thêmđược một đoạn nữa.

Lúc này tuyết trên mặt đất tanrất mau và những tán cây xanh nõnbắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi.Nếu như bạn không phải nhìn mãimột thế giới mênh mông tuyếttrắng như Edmund, bạn sẽ khó màhình dung được cảm giác nhẹ nhõm

thư thái trong lòng khi nhìn nhữngthân cây lá cành xanh biếc sau khinó rùng mình trút bỏ chiếc áochoàng trắng vĩnh cửu. Cỗ xe lạidừng lại lần nữa.

- Không xong rồi, thưa nữhoàng. – Người lùn nói. – Chúng takhông thể đi tiếp được trong tìnhtrạng băng tan.

- Vậy thì phải đi bộ thôi. – Phùthủy đáp.

- Chúng ta sẽ không bao giờđuổi kịp bọn chúng nếu đi bộ. –Người lùn làu bàu trong miệng. –Không, nếu chúng đã bắt đầu đi rồi.

- Ngươi làm cố vấn cho ta haylàm nô lệ cho ta? – Phù thủy hỏi. –

Cứ làm như ta ra lệnh. Trói giậtcánh khuỷu cái thằng người kia chota, giữ chặt lấy đầu dây trói. Cầmlấy cái roi của ngươi. Cắt dây cươngcho mấy con tuần lộc, chúng sẽ tựkhắc tìm được đường về nhà.

Người lùn vâng lời chủ, vài phútsau Edmund thấy mình bị lôi đixềnh xệch với đôi tay bị trói ra saulưng và đôi chân chạy ríu vào nhau.Nó té ngã dúi dụi vào những ổ gà,những vũng nước đầy bùn và nhữngbãi cỏ ướt rượt, mỗi lần bị vấp ténhư thế nó lại nghe thấy tiếngngười lùn chửi rủa và thỉnh thoảnglại nhận một roi vào lưng. Phù thủytheo sát ngay sau người lùn, luôn

miệng ra lệnh:- Nhanh lên! Nhanh nữa lên!Mỗi phút trôi qua những mảng

màu xanh lại lộ ra lớn hơn, nhiềuhơn và mảng tuyết trắng nhỏ đi, ítđi. Mỗi phút trôi qua lại càng cónhiều hơn những cây cổ thụ vặnmình thoát khỏi cái áo choàngtrắng. Chẳng bao lâu sau, nhìn điphía nào cũng chỉ thấy màu xanhthẫm của linh sam, thông hoặcnhững cành cây khẳng khiu, đenđúa, trụi lá của cây sồi và cây du.Làn sương mù chuyển từ trắng đụcsang màu vàng nhạt, rồi trời tronghẳn ra. Luồng ánh sáng rực rỡ củamặt trời đẹp đẽ đổ xuống khoảng

rừng trên đầu bạn và bạn có thểnhìn thấy mảng da trời xanh biếcqua những cành cây đan xen trênđầu.

Rồi, những việc còn kỳ diệu hơnnữa xảy ra. Thoáng một cái như cóphép màu, bạn thấy lấp ló ở mộttrảng rừng là một cây bu lô bạc,Edmund trông thấy dưới mặt đất nởđầy một loại hoa be bé xinh xinhmàu vàng rộm – hoa celandine.Tiếng nước chảy róc rách âm vanghơn. Họ đi đến bên một dòng suối.Trên dòng nước chảy xuôi không cómột giọt băng nào.

- Chú ý vào việc của mày ấy. –Người lùn quát to, giật sợi dây trói

một cách thô bạo khi thấy nó quayđầu nhìn dòng nước.

Nhưng tất nhiên điều này khôngthể ngăn Edmund quan sát vạn vật.Chỉ năm phút sau nó đã nhìn thấyhàng chục cây hoa nghệ tây mọclên quanh một gốc cây cổ thụ, nở ranhững bông hoa màu vàng suộm,màu tím biếc và màu trắng trong.Rồi nghe vẳng đâu đây âm thanhquyến rũ tuyệt vời hơn tiếng nướcchảy. Gần con đường mòn họ điqua, một con chim chợt cất tiếnghót từ một cành cây cao. Đáp lạitiếng hót của nó là tiếng của mộtcon chim khác lảnh lót vang lên đâuđó ở một khoảng cách xa hơn. Và

rồi như có tín hiệu của nhạc trưởng,tiếng ríu rít, tiếng cúc cu của hàngtrăm con chim vang lên ở khắp nơilàm thành một khúc ca náo nức vuitươi của mùa xuân.

Trong vòng năm phút, cả khurừng âm vang tiếng chim hót mêsay, rộn rã và nhìn đâu Edmundcũng thấy chim đậu trên cành, chimbay trên đầu, chim vờn đuổinhau,cãi cọ nhau chíu chít với cáigiọng tươi vui, hoặc sà xuống mộtcành cây nào đó dùng mỏ nhởn nhơrỉa lông, rỉa cánh.

- Nhanh lên! Có bước mau lênkhông thì bảo? – Phù thủy gầm gừ.

Không còn dấu vết gì của sương

giá nữa. Bầu trời trong hơn, xanhhơn, thỉnh thoảng những cụm mâytrắng như bông lững lờ trôi thànhtừng hình thù khác nhau trên đầu.Trên một trảng cỏ rộng, hoa anhđào nở rộ. Một làn gió nhẹ nổi lên,rắc những giọt sương trên cành câyxuống cỏ và mang đi làn hương tinhkhiết, lành lạnh của hoa cỏ mùaxuân, phả vào mặt khách bộ hành.Cây cối bừng lên một sức sống trọnvẹn, thanh tân. Loài thông rụng lávà loài bulô đã phủ đầy những lộcnon xanh nõn, cây kim tước thì nảyra những chiếc lá có màu của vàngròng. Chẳng bao lâu sau, cả nhữngcây sồi với những cái cành đen đúa,

gầy guộc cũng đã nhú lên vô vànnhững chiếc lá mảnh dẻ tinh tế nhưđược một bàn tay tuyệt khéo thêunên. Một con ong bay vù vù quađường họ đi.

- Băng tan hết rồi. – Người lùnnói, bất thình lình dừng lại. - Mùaxuân đã về. Chúng ta phải làm gìbây giờ đây? Mùa đông của bà đã bịđánh bại. Đó là việc Aslan đã làm.

- Nếu một trong hai đứa baynhắc đến cái tên ấy một lần nữa, -phù thủy đe, - tụi bay sẽ chết khôngkịp ngáp.

CHƯƠNG 12

Trận chiến đầu tiên củaPeter

---oOo---

Trong lúc người lùn và Bạch PhùThủy nói với nhau như thế, thì cáchđấy vài dặm, vợ chồng hải ly và bọntrẻ cũng đi bộ hết giờ này đến giờkhác trong một không khí giống nhưmột giấc mơ tuyệt vời. Trước đấy,họ đã cởi áo khoác ra, bây giờ

không ai bảo ai, họ dừng lại nói vớinhau những điều dâng lên nơi đầulưỡi.

- Coi kìa! Đó là chim bói cá! –Hoặc: - Tôi nói đó là hoa dạ lanhương! – Hoặc: - Ôi cái mùi mới dễchịu làm sao! Hoặc: - Lắng nghetiếng hót cảu con chim hét kia đi.

Cả bọn người lại bước đi. Imlặng, để cho những âm thanh nàyngấm sâu vào người, đi qua nhữngnơi mặt trời ấm áp rọi xuống nhữngbụi cây xanh um, mát lạnh rồi lại đira một trảng rộng mọc đầy rêu nơinhững cây du xòe tán lá non mớinhú trên đầu họ. Những bước chândẫn đến một vùng mọc đầy những

cây lý chua đang nở hoa và từnhững bụi táo gai đưa ra một mùihương ngây ngất tràn ngập cảkhông gian.

Họ cũng ngạc nhiên nhưEdmund khi thấy trước mắt mìnhmùa đông đang giật lùi vào hậucảnh và chỉ trong vòng một vài giờđã chuyển từ tháng giêng rét mướtsang tháng năm tưng bừng mùaxuân về. Họ còn chưa biết rõ (nhưphù thủy) rằng sở dĩ chuyện nàyxảy ra là do Aslan đã xuất hiện ởNarnia. Nhưng tất cả mọi người đềubiết vì phép thuật của phù thủy vàmùa đông ngụ tại đây trong mộtkhoảng thời gian dài vô tận; và như

thế tất cả mọi người đều biết rõmột khi mùa xuân màu nhiệm đãbắt đầu thì điều đó có nghĩa là có gìđó không ổn, hoàn toàn không ổntrong kế hoạch của phù thủy. Saukhi băng tuyết bắt đầu tan, họ cũngnhận ra là phù thủy không còn dùngxe trượt tuyết được nữa. Vì thế màhọ không cần phải vội vã mà chophép mình thư giãn, thưởng ngoạncảnh xuân về. Lúc này đoàn ngườicũng đã thấm mệt, nhưng khôngphải vì cái mệt bã người mà là tìnhtrạng uể oải, yên tĩnh, chậm chạpnhư mơ ngủ khi bạn đi đến chặncuối của một ngày vừa mới đượcmở ra. Susan hơi đau nơi gót chân.

Họ đã tới con sông lớn, đi theomột nhánh sông nhỏ chảy về phíabên phải (có nghĩa là chênh chếchđi về phía nam) để đi về phía BànĐá. Ngay cả khi đó không phải làcon đường phải đi thì họ cũngkhông thể cứ đi theo bờ sông mộtkhi băng bắt đầu tan bởi vì khinhững tảng tuyết tan ra, con sôngchẳng mấy chốc đã trở thành mộtdòng lũ – một dòng nước vàng đụcgầm thét, reo vang, tuyệt vời – vàcon đường ven bờ sông đã nằmtrong dòng nước.

Bây giờ mặt trời đã xuống thấp,ánh sáng đỏ hơn, những cái bóngvươn dài hơn và khách bộ hành bắt

đầu nghĩ đến trạm dừng chân.- Không còn lâu nữa đâu. – Hải

ly nói, dẫn mọi người đi lên ngọnđồi qua một vùng mọc đầy rêu (lớprêu mềm tạo một cảm giác rất dễchịu dưới bàn chân mệt mỏi củahọ). Chẳng bao lâu sau họ đi đếnmột vùng mọc san sát những thâncây cao trên một diện rộng. Việc leolên đồi sau một ngày dài đi bộ làmchân họ nặng như đeo đá và họ thởdốc từng hồi. Trong lúc Lucy đangtự hỏi không biết họ có lên đượcđến đỉnh mà không nghỉ giải laokhông thì cả bọn thình lình nhận ralà họ đã ở trên đỉnh đồi. Và dướimắt họ trải ra một quang cảnh như

sau:Họ đang ở một khoảng rộng

xanh rời, từ đó họ có thể nhìnxuống từng cây trải dài ngút tầmmắt ở khắp mọi hướng, trừ phíatrước mặt. Ở đấy về phía đông xaxăm có một cái gì đó trải rộng, lấplánh và chuyển động..

- Trời ơi! – Peter thì thầm vớiSusa. – Đấy là biển.

Ở chính giữa ngọn đồi là BànĐá. Đó là một phiến đá lớn xù xìmàu xám nhạt, được nâng đở bởibốn tảng đá đâm thẳng lên trời.Hình như nó có mặt từ khi trời đấtsinh ra, trên mặt bàn có những nétkhắc rất kỳ lạ với những ký tự có

thể là con chữ của một thứ ngônngữ chưa được biết đến, tạo chobạn có một cảm giác lạ lùng khinhìn vào đó. Tiếp theo, họ nhìnthấy một cái lều dựng ở bên sườnđồi. Một cái lều rất đẹp – nhất làvào lúc này, khi ánh mặt trời chiềuhôm rực rỡ tỏa trên đầu. Xungquanh lều căng lên một thứ lụamàu vàng ánh, dây chằng màu đỏvà cột đều bằng ngà, trên một câycột cái có một tấm biển họa hìnhmột con sư tử màu đỏ trong tư thếchồm người lên, tấm biển nhè nhẹđung đưa theo ngọn gió biển đangmơn man trên mặt họ. Trong khinhìn ngắm như vậy họ nghe có

tiếng nhạc vang lên phía tay phảivà quay đầu lại trông thấy cái mà vìnó họ đã lặn lội đến đây.

Aslan đứng giữa một đám sinhvật tụ tập quanh ông thành hìnhnửa vầng trăng. Trong đám đông cócác mộc tinh, hoa tinh, thủy tinhhiện hình dưới vóc dáng của ngườiđàn bà (được gọi là những hoa thầnvà thủy thần trong thế giới củachúng ta) mang theo những nhạc cụbộ dây và chính họ đang gảy đàn.Bọn trẻ thấy bốn nhân mã là mộtsinh vật đầu người mình ngựa. Cáiphần ngựa thì to lớn giống ngựakéo xe cho cánh nhà nông ở Anh,cái phần người thì giống người

khổng lồ, đẹp mà nghiêm nghị.Cũng có cả một con kỳ lân rất đẹp,một con nhân ngưu, một con bồnông, một con đại bàng và một conchó rất lớn. Đứng cạnh Aslan là haicon báo lớn, một con cầm vươngmiệng, một con cầm cờ hiệu.

Trông thấy Aslan, vợ chồng hảily và bọn trẻ lúng túng không biếtphải nói gì, làm gì cho phải. Nhữngngười chưa từng đặt chân đếnNarnia có thể lầm tưởng rằng mộtcái gì đó không thể vừa tốt vừaxấu; vừa hiền hòa vừa dữ dội. Nếumấy người bạn trẻ này đã từng nghĩthế thì bây giờ chúng được dịp sửasai. Bởi vì khi nhìn vào mặt Aslan,

chỉ cần thoáng thấy cái bờm vàngóng, đôi mắt thấy suốt trangnghiêm, cao quý, vĩ đại thì chúng đãthấy không thể nhìn lâu vào đôi mắtấy mà không cảm thấy toàn thânrun rẩy.

- Đi lên đi. – Hải ly chồng thìthầm.

- Không, - Peter khe khẽ. – Ôngđi trước đi.

- Không, con trai của Adam phảiđi trước thú vật. – Hải ly chồng thìthào thúc giục.

- Susan, - Peter ghé tai em thìthầm, - em thì sao? Em đi trướcnhé!

- Không, - Susan nói nhỏ - anh là

anh lớn mà.Tất nhiên chúng càng chần chừ

bao nhiên thì càng cảm thấyngượng ngập bấy nhiêu. Cuối cùngthì Peter nhận thấy đây là việc củanó. Thế là nó rút thanh gươm rađưa lên đầu làm cử chỉ chào hỏi, rồihấp tấp nói với mọi người:

- Tiến lên đi! Can đảm lên nào!– Rồi nó đến trước mắt sư tử vànói:

- Chúng tôi đã đến, thưa Aslan.- Hân hạnh chào đón Peter- con

trai của Adam. – Aslan đáp. – Chàomừng Susan và Lucy – con gái củaEva. Chào đón vợ chồng ông bạnhải ly!

Giọng sư tử trầm ấm, ngânvang, trong giây lát không ai còn cócảm giác bồn chồn, bất an nữa, màdâng lên trong lòng họ một niềmvui lặng lẽ, sâu xa và họ không cảmthấy bối rối mặc dù cứ đứng ngay rađó chẳng biết phải nói gì.

- Thế người thứ tư đâu? – Aslanhỏi.

- Nó đã phản bội chúng tôi, gianhập hàng ngũ của Bạch Phù Thủyrồi, thưa Aslan- Hải ly nói.

Có một cái gì đó khiến Peterphải nói đỡ.

- Đó cũng có một phần lỗi củatôi, thưa Aslan. Tôi đã trút giận lênđầu nó và tôi nghĩ điều này đã xui

khiến nó làm bậy.Aslan không nói gì về lời bào

chữa của Peter cũng như lời buộctội của hải ly, chỉ đứng nhìn nó, ánhmắt không hề thay đổi. Dường nhưmọi người đều cảm thấy không cógì để nói.

- Thưa Aslan, - Luccy nói, - cóthể làm bất cứ điều gì để cứuEdmund không ạ?

- Việc gì phải làm rồi sẽ đượclàm, - Aslan đáp, - nó có thể sẽkhắc nghiệt hơn là mọi người tưởng.

Sau đó, Aslan lại im lặng hồi lâu.Trước đây, Lucy nghĩ trông ông mớiuy phong, cao quý và thanh thảnlàm sao, bây giờ nó lại nghĩ trông

ông cũng buồn bã nữa. Nhưng chỉmột phút sau biểu hiện đó đã biếnmất. Sư tử lắc bờm, gõ móng vàonhau (“Những cái móng vuốt sẽđáng sợ lắm, - Lucy thầm nghĩ, -nếu ông ấy không biết cách cắtmóng”) và nói:

- Trong khi chờ đợi hãy bày yếntiệc ra. Các quý bà, hãy đưa nhữngngười con gái của Eva vào lều vàchăm sóc họ.

Khi các cô gái đi rồi, Aslan đặtmột chân trước lên vài Peter – mặcdù nó mịn như nhung nhưng nócũng rất nặng, - và nói:

- Đến đây đi con trai của Adam,ta sẽ chỉ cho con tòa lâu đài mà con

sẽ lên làm chủ, có thể nhìn thấy từchỗ này.

Peter với thanh gươm trên tay đicùng với sư tử ra ngoài bờ lũy quaymặt về phía đông. Trước mặt họbày ra một khung cảnh tuyệt đẹp.Mặt trời đang ở sau lưng họ, điềuđó có nghĩa là tất cả mảng đất phíadưới họ đang nằm trong ánh sángchập choạng chiều hôm – khu rừng,những ngọn đồi, những thung lũngvà trôi đi ngoằn ngoèo như một conrắn bạc là hạ lưu của một con sônglớn. Xa xa nữa, cách đây hàng trămdặm đường là biển cả và sau biểncả là chân trời đùn lên những đámmây vừa chuyển sang màu hồng rực

của buổi hoàng hôn. Nhưng đúng ởcái chỗ mà đất Narnia gặp biển –thật ra là cửa sông lớn – có một cáigì đó mọc lên trên một quả đồi nhỏvà sáng lên lấp lánh. Nó sáng rựcbởi vì đó là một tòa lâu đài và bởi vìánh sáng mặt trời sà thấp phảnchiếu ráng vàng vào tất cả các cửasổ quay về phía Peter, nhưng đốivới Peter, trông nó giống một vì saocực lớn làm tổ trên bờ biển.

- Đó chính là Cair Paravel, contrai ạ, - sư tử nói. - Ở đó có bốnngai vàng, có một cái dành cho convới tư cách là vua. Ta sẽ chỉ cho conthấy bởi vì con là anh cả và con sẽlà ông vua tối cao của đất nước

này.Một lần nữa Peter lại im lặng,

bởi vì đúng lúc đó có một âm thanhcất lên phá vỡ sự im lặng. Nghe nhưtiếng tù và nhưng âm điệu phongphú hơn, sống động hơn.

- Đó là tiếng tù và của em gáicon, - Aslan nói với Peter bằnggiọng rất khẽ, khẽ đến nối nghenhư tiếng thì thầm và nói một cáchbất nhã thì có thể sư tử đang kêu rừrừ…ừ…ừ

Mất một lúc Peter không hiểu gìcả. Rồi khi nó thấy tất cả các sinhvật đều chạy về phía trước và ngheAslan nói với một cái vẫy móngchân: “Quay lại đi! Hãy làm sao để

hoàng tử xứng đáng là một trangdũng sĩ!” thì nó hiểu, bèn mauchóng phóng như bay về phía lều. Ởđấy, nó chứng kiến một cảnh tượngthật đáng sợ.

Các mộc tinh, hoa tinh và thủytinh tan tác mỗi người mỗi ngả.Lucy chạy hết sức về phía anh trai,mặt trắng bệch như tờ giấy. Đoạnnó thấy Susan nhảy lên một thâncây, đánh đu trên cành, một con vậtto lớn màu xám đuổi theo nó. Đầutiên, Peter nghĩ đó là một con gấu.Rồi nó nhận ra con vật trông giốngcon chó nòi Alsaty dù thân hình nóquá to đối với một con chó. Cuốicùng nó biết đó là một con sói. Con

vật đứng trên hai chi sau dùng haichi trước chụp và cào vào gốc cây.Lông trên lưng sói dựng đứng cảlên. Peter tự hỏi tại sao em mìnhkhông trèo cao hơn, hoặc ít nhất thìcũng phải co hai chân lên bám chắcvào thân cây, rồi nó nhận ra cô bésắp ngất đi và nếu có thể nó sẽ ngãxuống đất mất.

Peter không cảm thấy mình gandạ chút nào, trái lại nó cảm thấymình sắp ngất đi. Nhưng dẫu vậyđiều đó không thay đổi việc nó phảilàm. Nó lao về phía con thú, bổgươm vào một bên sườn con vật.Nhát gươm này không phóng trúngđích bởi vì nhanh như chớp con vật

quay đầu lại, đôi mắt tóe lửa, cáimiệng ngoác ra trong một tiếng trudài giận dữ. Nếu nó không điêncuồng mà tru lên như thế hẳn đãkịp thời há miệng nuốt chửng cậubé. Và mọi việc diễn ra như thế này– dù rằng nó xảy ra quá nhanh vàPeter không kịp nghĩ ngợi gì – nóchỉ có thời gian cúi xuống thậtnhanh cắm phập lưỡi gươm, với tấtcả sức lực của nó, vào chỗ trái timnằm giữa hai chi trước của con sói.Tiếp sau là một khoảnh khắc đángsợ, lẫn lộn, mơ hồ như chuyện xảyra trong một cơn ác mộng, nó lôikéo, vật lộn với con sói nửa như consống nửa như đã chết. Hàm răng

sói nhe ra bập vào trán Peter, tất cảchỉ còn là máu, lông và sức nóngsau một trận chiến đấu sống còn,nó rút thanh gươm ra, đứng thẳngngười dậy lau mồ hôi khỏi mặt vàkhỏi mắt. Nó cảm thấy một cơn uểoải chạy khắp toàn thân.

Sau đó Susan nhảy xuống đất.Hai anh em run rẩy chạy đến bênnhau và tôi không nói là không cónhững cái hôn và những giọt nướcmắt ở hai đứa. Ở Narnia không cóai nghĩ xấu về bạn nếu bạn làm thế.

- Nhanh lên! Nhanh lên! – Aslankêu to. – Nhân Mã! Đại Bàng! Tatrông thấy một con sói nữa trongbụi rậm. Đó, ngay sau lưng các

ngươi. Nó vừa mới lảng ra xa. Đuổitheo nó, tất cả mọi người. Nó đangchạy đến với bà chủ của nó đấy.Bây giờ đến lượt tất cả đi tìm phùthủy, giải cứu cho đứa con thứ tưcủa Adam.

Ngay lập tức trong không trungvang lên tiếng ồn như sấm độngcủa móng vuốt, tiếng đập cánh củahàng chục con chim và những convật nhanh nhất biến mất trong khibóng đêm đang chụp xuống.

Peter vẫn còn chưa lấy lại đượcnhịp thở, quay lại nhìn thấy ngayAslan bên cạnh.

- Con quên chưa lau sạch thanhgươm. Aslan nói.

Đúng là thế, Peter đỏ mặt cúinhìn lưỡi gươm sáng quắc dính đầymáu và lông chó sói. Nó cúi xuốngchùi sạch thanh gươm và một bụi cỏđoạn lau khô vào vạt áo.

- Đưa nó cho ta và quỳ xuống,con trai của Adam. – Aslan nói.

Khi Peter làm theo, Aslan lấysống gươm chạm vào người Petervà nói:

- Đứng dậy đi, hiệp sĩ Peter –Diệt – Chó – Sói. Và dù có bất cứchuyện gì xảy ra cũng đừng bao giờlau sạch thanh gươm của mình.

CHƯƠNG 13

Phép thuật từ thuở khaithiên lập địa

---oOo---

Bây giờ chúng ta lại phải quay vềvới Edmund. Khi nó buộc phải đimột đoạn đường dài dằng dặc và tựhỏi không biết là liệu có ai có thể đixa như thế không thì phù thủy cũngdừng lại trong thung lũng tối mờ mờrợp dưới bóng thông và thủy tùng.

Edmund chỉ còn biết nằm vật rađất, ngửa mặt lên trời nhưng nókhông nhìn gì cả, miễn là người tacho phép nó được nằm yên một lát.Nó mệt đến nỗi không nhận ra làmình đã đói và khát như thế nào.Phù thủy và người lùn đứng ngaybên cạnh nó, thì thào trao đổi vớinhau:

- Không, - người lùn nó, - bâygiờ chuyện đó không còn có tácdụng nữa, thưa nữ hoàng. Vào giờnày chắc chúng đã đến Bàn Đá rồi.

- Có thể sói sẽ đánh hơi thấy chỗchúng ta và mang tin tức đến đây. –Phùy thủy nói.

- Dù hắn có đem tin tới thì chắc

gì đã là tin vui. – Người lùn nói.- Bốn ngai vàng ở Cair Paravel, -

phù thủy nói, - chuyện gì xảy ra nếuchỉ có ba cái ngai có chủ? Điều đókhông ứng với lời sấm.

- Thì bây giờ chuyện ấy cũng cókhác biệt đâu nếu người ấy có mặtở đây? – Người lùn nói, thậm trí lúcnày hắn cũng không dán nhắc đếntên Aslan trước mặt chủ.

- Hắn có thể không ở đây đâu.Và rồi… rồi chúng ta sẽ lấp đầy ngaivàng kia ở Cair.

- Tuy vậy mọi việc có thể thuậnlợi hơn, - người lùn thì thầm, - nếuchúng ta giữ lại thằng nhỏ này –đến đây hắn chỉ tay vào Edmund –

để thương lượng.- Phải, và chờ cho bọn kia đến

cứu. – Phù thủy nói, giọng đầy vẻmỉa mai. – Vậy thì, tốt nhất nênlàm ngay những việc phải làm.

- Ta muốn nó sẽ diễn ra ở chínhBàn Đá. – Phù thủy nói. – Đó là mộtchỗ thích hợp. Đó là nơi trước đâybao giờ cũng diễn ra những việcnhư thế này.

- Sẽ mất một khoảng thời giandài trước khi Bàn Đá lại có thể đượcsử dụng vào vị trí thích hợp của nó.– Người lùn nói thêm.

- Đúng thế. Phải, ta sẽ bắt đầungay. Đúng lúc đó, nghe vút mộtcái, sói lao đến trước mặt chúng,

bốn móng cào cào xuống mặt đất.- Thần đã thấy họ. Tất cả bọn

họ đang ở Bàn Đá với người ấy. Họđã giết chết đội trưởng Maugrim.Thần trốn trong bụi cây và nhìnthấy hết. Một trong số con trai củaAdam đã giết chết Maugrim. Chạythôi! Mau chạy thôi!

- Không! – Phù thủy gầm lên. –Tại sao lại phải bỏ chạy? Đi nhanhlên! Triệu tập tất cả người của ta lạivà bảo đến gặp ta nhanh với hếtsức có thể. Triệu tập cả khổng lồ,ma sói, nữ mộc tinh ở về phe chúngta. Gọi cả ma cà rồng, yêu quái,thủy quái, quỷ đầu trâu. Gọi tất cảlực lượng đen đến cùng những yêu

tinh, phù thủy, những hồn ma vànhững cư dân trong rừng nấm mũđộc. Chúng ta sẽ chiến đấu. Cái gì?Ta không còn cây gậy phép trongtay sao? Ta không thể biến tất cảbọn chúng thành đá ngay khi chúngxuất hiện sao? Nhanh lên, ta cònchút việc phải hoàn thành ngay khibọn bay đi.

Con thú dữ tợn cúi đầu, quaylưng và phóng đi như một mũi tênđen.

- Nào, - phù thủy nói, - chúng tachẳng có bàn ghế gì cả, để ta coixem nào, hay là để nó dựa vào mộtgốc cây.

Edmund thấy mình bị túm lấy

đôi bàn chân, bị lôi đi xềnh xệchmột cách thô bạo. Đoạn người lùnấn lưng nó vào một gốc cây, trói nóvào gốc cây khiến nó không còn cựaquậy được. Nó thấy phù thủy cởi áokhoác ngoài. Cánh tay trần của mụtrắng toát đến rợn người. Bởi vì nótrắng quá nên Edmund chỉ nhìn thấynó ngoài ra không thấy cái gì khácnữa. Trời đã về chiều, và chỗ nó bịtrói trời còn tối hơn bởi những táncây đen thẫm.

- Chuẩn bị cho nạn nhân. – Phùthủy nói. Người lùn tháo cúc cổ áonó ra, vén áo nó lên đến tận vai.Đoạn hắn nắm tóc giật ngửa đầu nóra sau khiến nó phải ngửa cằm lên.

Sau đó, Edmund nghe thấy một âmthanh lạ nghe rất dễ sợ. Mất mộtlúc nó không hiểu đó là cái gì. Rồinó nhận ra: Đó là tiếng liếc lưỡi daovào đá để mài cho sắc.

Đúng lúc đó nó nghe thấy nhữngtiếng động ồn ào nổi lên bốn xungquanh- tiếng vó ngựa, tiếng đậpcánh, tiếng la hét của Bạch PhùThủy – tất cả thành một mớ hỗnđộn, hư hư thực thực nhưng rấtđáng sợ…Sau đó nó thấy mình đượccởi trói. Những cánh tay mạnh mẽnâng nó lên rồi lại nghe thấy nhiềugiọng nói xôn xao, với giọng điệu tửtế, với những câu đại loại như thếnày: “Để cậu bé nằm xuống… đổ

cho cậu ta một chút rượu… uống cáinày đi… từ từ thôi… cậu sẽ khỏe lạitrong vòng một phút. Rồi nó nghenhiều tiếng nói vang lên cùng mộtlúc, không phải nói với nó mà họ nóivới nhau:

- Ai bắt được phù thủy?- Tôi nghĩ anh bắt được mụ chứ.- Tôi không thấy mụ sau khi tôi

đánh con dao văng khỏi tay mụ…Tôi… tôi đuổi theo người lùn… anhmuốn nói là mụ đã trốn thoát ư?

- Một người không thể làm tất cảmọi chuyện cùng một lúc, - cái gìvậy? Ôi xin lỗi, chỉ là một gốc câymục.

Nhưng đến đây Edmund lại ngất

đi.Ngay lập tức, đoàn quân đi cứu

Edmund được Aslan phái đi gồmnhân mã, kỳ lân, hươu, nai và đạibàng quay về Bàn Đá mang theoEdmund. Nhưng nếu chúng chứngkiến những gì xảy ra trong thunglũng, sau khi chúng đã bỏ đi, tôinghĩ chúng có thể sẽ ngạc nhiênlắm lắm.

Không gian hoàn toàn yên ắng,vầng trăng trong sáng từ từ hiệnlên; nếu bạn có mặt ở đây bạn sẽthấy ánh trăng chiếu sáng một gốccây đổ, lên một tảng đá có hình thùrất đẹp. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn nữabạn sẽ dần dần có ý nghĩ có một cái

gì kì quái ở cả gốc cây lẫn tảng đá.Tiếp đó bạn sẽ nghĩ gốc cây trôngđặc biệt giống một người đàn ôngbé nhỏ mập mạp đang cúi lomkhom dưới đất. Và nếu bạn quansát đủ lâu bạn sẽ thấy gốc cây đi từtừ đến chỗ tảng đá, còn tảng đá thìngồi xuống nói chuyện với gốc cây;bởi vì trong thực tế, gốc cây và tảngđá chính là phùy thủy và tên đồ đệcủa mụ ta. Với pháp thuật tu luyệnrất lâu của đời mình, phù thủy cóthể làm cho mọi vật trong khác vớichính nó. Mụ đã có sẵn trong đầu,việc gì cần làm vào đúng lúc condao văng ra khỏi tay mụ. Nhưng mụvẫn giữ thật chặt cây gậy phép nên

nó vẫn ở chỗ an toàn.Khi những đứa trẻ kia thức giấc

vào sáng hôm sau (chúng nằmtrong những tấm nệm trải tronglều) điều đầu tiên mà chúng nghethấy được – từ miệng hải ly vợ - làEdmund đã được cứu thoát và đưavề trại đêm qua, và lúc này nó đangở bên Aslan.

Vừa ăn sáng xong chúng đãchạy ra ngoài và kia chúng thấyAslan và Edmund đang đi dạo trênmột thảm cỏ còn long lanh sươngsớm, cách xa những người khác.Không cần thiết phải kể cho bạnnghe (mà cũng chẳng có ai nghethấy) điều Aslan đã nói, nhưng đó

một cuộc trao đổi mà Edmund sẽkhông bao giờ quên được. Khi anhem nó đến gần, Aslan quay lại gặpchúng dẫn theo Edmund.

- Đây là người anh em của cáccon, - Aslan nói, - và… cũng khôngcần thiết phải nói với nó về nhữngviệc đã qua.

Edmund bắt tay từng đứa và lầnlượt nói với mỗi đứa lời xin lỗi.

- Không hề gì! – Anh chị em nóđều nói. Đứa nào cũng muốn nói rarằng một khi mọi việc đã trôi quachúng lại là bạn của Edmund nhưtrước – một điều thật tự nhiên vàđơn giản – nhưng tất nhiên chẳngđứa nào nói ra vào lúc ấy. Trước khi

chúng có thời gian cảm thấy bối rốithì Báo tiến đến gần Aslan, báocáo:

- Thưa ngài, có một sứ giả từbên phù thủy đến tha thiết xin đượchội kiến.

- Để hắn đến đây. – Aslan nói.Báo quay đi và mau chóng quay

lại, dẫn theo gã người lùn của phùthủy.

- Ngươi mang theo thông điệp gì, hỡi đứa con của Đất? –Aslan hỏi.

- Nữ hoàng của Narnia, nữvương của quần đảo Đơn Côi muốnđược đến đây an toàn và hội kiếnvới ngươi, về một vấn đề có lợi chocả đôi bên.

- Nữ hoàng Narnia! – Hai lychồng đay lại. – Ai vậy?

- Im lặng nào hải ly. – Aslan từtốn nói. – Tất cả những danh hiệurồi sẽ được trả về những ngườixứng đáng, phù hợp với nó. Trongkhi chưa đến lúc, chúng ta khôngtranh cãi về chuyện này. Hãy về nóivới bà chủ của ngươi, hỡi đứa concủa Đất, rằng, ta đảm bảo về antoàn cho bà ta với điều kiện bà taphải để cây gậy phép ở phía sau, ởchỗ cây sồi lớn đằng kia.

Điều kiện đưa ra được chấpthuận và hai con báo cùng đi vớingười lùn để xem xem điều kiệnnày có được tuân thủ nghiêm chỉnh

không.- Nhưng sứ giả mụ lại biến hai

con báo thành đá thì sao? – Lucy thìthầm với Peter.

Bản thân tôi cũng nghĩ như thếkhi hai con báo đi đến gần phùthủy, dù sao thì lúc đến gần, lôngchúng cũng dựng đứng trên lưng vàcả đuôi cũng vậy – y như một conmèo khi nó trông thấy một con chólạ.

- Không sao đâu. – Peter thìthầm lại. – Aslan sẽ không pháichúng đi nếu có một nguy cơ nhưvậy.

Vài phút sau chính phù thủybước lên đồi đến trước mặt Aslan.

Ba đứa trẻ người Anh mới nhác thấyphù thủy đã thấy một cơn ớn lạnhchạy dọc sống lưng. Đó đây có mộtvài tiếng gầm bị kìm trong họng bầythú. Dù mặt trời vẫn chiếu sáng rựcrỡ, cả người và vật đều cảm thấy ớnlạnh. Chỉ có hai người xem ra vẫnhoàn toàn bình thản đó là Aslan vàphù thủy. Có một cái gì đó vô cùngkỳ lạ khi nhìn hai khuôn mặt này ởcạnh nhau - một khuôn mặt vàngóng và một khuôn mặt trắng bệchnhư thần Chết. Nhưng phù thủykhông nhìn thẳng vào mặt Aslan,chính hải ly vợ đã nhận ra điều này.

- Ông có một kẻ phản bội ở đây,Aslan ạ! – Phù thủy nói.

Tất nhiên những người có mặtđều hiểu là mụ ám chỉ Edmund.Nhưng thằng bé đã không còn chỉnghĩ đến mình sau tất cả những gìnó vừa trải qua và sau cuộc nóichuyện với Aslan sáng nay. Nó vẫnnhìn thẳng vào mặt Aslan. Điều phùthủy nói xem ra không có tác độnggì.

- Phải. – Aslan nói. – Sự chốngđối của nó không nhằm vào ngươi.

- Ông đã quên mất phép thuậtSâu rồi sao? – Phù thủy hỏi.

- Cứ cho là ta đã quên. – Aslannói giọng trang nghiêm. – Hãy nóicho ta biết về phép thuật Sâu đi.

- Nói cho ngươi à? – Phù thủy

đay lại, giọng mụ chợt rít lên. – Bảocho ngươi biết cái gì được viết trênBàn Đá cạnh chúng ta ư? Nói chongươi biết rằng những dòng chữkhắc sâu như bị xiên trên nhữnghòn lửa ở đồi Bí Mật kia là có nghĩagì ư? Bảo cho ngươi biết cái gì đượckhắc trên cây quyền trượng củaThượng Hải Đại Vương ư? Ít nhấtthì ngươi cũng biết phép thuật màĐại Vương đã sử dụng ở Narnia nàyngay từ đầu. Ngươi biết rõ rằng mỗikẻ phản bội lọt vào tay ta đều làmột con mồi hợp pháp của ta, vàđối với những kẻ ấy ta có quyềnthẳng tay trừng trị.

- Ê, hải ly chồng nói, - như thế

ngươi đi đến chỗ tưởng tượng củamình là một nữ hoàng – thực rangươi chỉ là một tên đồ tể của ĐạiVương. Ta biết…

- Im đi, hải ly! – Aslan nói vớimột tiếng gầm nho nhỏ trong cổ.

- Và như thế, - phù thủy nói tiếp,- thằng người kia là của ta. Cuộcsống của nó là vật đền bù cho ta.Máu của nó là tài sản của ta.

- Vậy thì đến lấy đi. – Một nhânngưu to lớn nói với một tiếng rốngkinh khủng.

- Đồ ngu, - phù thủy nói với mộtnụ cười độc ác gần như cái nhe răngcắn, ngươi thực sự nghĩ rằng ôngchủ của ngươi có thể cướp đi quyền

của ta chỉ thuần túy bằng sức lực ư?Ông ta biết phép thuật Sâu còn rõhơn thế. Ông ta biết rằng trừ phi tacó được máu theo luật định, bằngkhông thì cả Narnia này sẽ bị vùidập và tàn lụi trong nước và lửa.

- Đúng là như thế, - Aslan nói, -ta không phủ nhận điều đó.

- Ôi, thưa Aslan, - Susan thìthầm vào tai sư tử, - lẽ nào chúngta không thể… con muốn nói, ôngkhông thể, phải không? Chúng takhông thể làm gì với phép thuậtSâu sao? Không có cái gì ông khôngthể làm được để chống lại nó, phảikhông?

- Chống lại phép thuật của Đại

Vương? – Aslan nó, quay sang nhìnnó, có một cái gì như một cái caumày trên mặt ông. Và không ai cóbao giờ làm ông có biểu hiện ấythêm một lần nữa.

Lúc này Edmund đang đứng ởbên cạnh Aslan, suốt thời gian đónó nhìn vào mặt ông. Một cảm giácnghèn ngẹn khó thở nơi cuống họngvà nó tự hỏi không biết có nên nóimột điều gì không nhưng ngay sauđó nó cảm thấy nó không đượcphép làm bất cứ một cái gì ngoàiviệc chờ đợi và làm những điềuđược chỉ thị.

- Lùi lại sau, tất cả mọi người. –Aslan nói. – Ta muốn nói chuyện

riêng với phù thủy.Tất cả tuân lệnh. Đó là một

khoảng thời gian kinh khủng – chờđợi và tự hỏi không biết sư tử vàphù thủy nói với nhau nhữngchuyện gì mà lại có một vẻ trangnghiêm đến thế.

Lucy nói:- Ôi anh Edmund! – Và bắt đầu

khóc.Peter đứng quay người lại, mọi

người nhìn ra ngoài biển xa xăm. Vợchồng hải ly đứng bên nhau, chụmmông vào với nhau, đầu cúi gục.Nhân mã thì giậm chân xuống đấtvẻ bồn chồn, nhưng mọi người tuyệtđối im lặng cho đến phút cuối, vì

thế bạn có thể nghe thấy cả nhữngtiếng động nhỏ như tiếng vo ve củamột con ong nghệ bay qua hoặctiếng những con chim chao cánhbay trong cánh rừng phía dưới hoặctiếng gió vi vu thổi qua làm rừngcây xào xạc. Cuộc đàm phán giữaAslan và Bạch Phù Thủy vẫn tiếptục.

Cuối cùng, họ nghe thấy giọngnói của Aslan:

- Tất cả các ngươi có thể quaylại, ta đã dàn xếp xong chuyện này.Phù thủy đã từ bỏ lời tuyên bố đòimáu người anh em này.

Cả ngọn đồi chợt râm ran âmthanh của sự sống như thể ai nấy

nãy giờ đều nín thở và chỉ bây giờmới thở ra được, sau đó là tiếngtrao đổi xôn xao.

Phù thủy quay đi, một niềm vuiđắc thắng thể hiện trên khuôn mặtkhi mụ dừng lại nói to:

- Nhưng ta làm sao biết lời hứanày có được thực hiện hay không?

- Ha ha ha! – Aslan gầm lên,nhỏm người khỏi ngai, cái miệngrộng há ra mỗi lúc một to lớn, tiếnggầm mỗi lúc một vang dội hơn vàphù thủy sau khi chằm chằm nhìnlại với cái miệng há hốc vội vén tàváy lên bỏ chạy bán sống bán chết.

CHƯƠNG 14

Thắng lợi của phù thủy

---oOo---

Phù thủy vừa chạy khuất, Aslan đãnói:

- Chúng ta phải rời khỏi chỗ nàyngay, nơi đây sẽ được dùng chonhững mục đích khác. Tối naychúng ta sẽ cắm trại ở khúc sôngcạn Beruna.

Tất nhiên ai cũng thèm đượcbiết nội dung cuộc dàn xếp giữa

phù thủy và Aslan đến chết đi đượcnhưng khuôn mặt ông lộ vẻ nghiêmnghị rất mực và bên tai họ vẫn âmvang tiếng gầm của ông nên chẳngai dám hỏi.

Sau bữa ăn, ở một khoảng trốngtrên ngọn đồi (bởi vì bây giờ mặttrời lại đổ nắng dữ dội làm cảnhững ngọn cỏ cũng như héo đi),mọi người bận rộn tháo gỡ cái lềuxuống và dọn dẹp mọi thứ. Trướchai giờ trưa họ đã tập trung lại vàkhởi hành về hướng đông bắc vớimột nhịp điệu thong thả bởi vì họkhông cần phải đi xa.

Trong lúc bắt đầu cuộc hànhtrình, Aslan giải thích cho Peter rõ

kế hoạch cắm trại của ông.- Ngay khi phù thủy kết thúc

phần việc của mình, - Aslan nói, -mụ và bọn lâu la gần như chắc chắnsẽ quay về lâu đài của mình chuẩnbị cho một cuộc bao vây đại quymô. Chỉ có hai khả năng, hoặc làphá được vòng vây hoặc là con bótay chịu thua.

Đoạn Aslan phác ra hai giaiđoạn cho một trận đánh lớn – giaiđoạn một là vây đánh phù thủy vàđám lâu la trong rừng, giai đoạn haitấn công vào lâu đài của mụ. Trongcuộc trao đổi Aslan chỉ bảo Petercách chỉ huy một chiến dịch vớinhững gợi ý như thế này:

“-Con phải đặt nhân mã ở chỗnày, chỗ này” hoặc “- Con phải tổchức một đội thám báo để xem xétđộng tĩnh của quân địch” cùngnhiều chỉ dẫn khác cho đến lúc cuốicùng Peter buột miệng hỏi:

- Ngài sẽ có mặt ở đó chứ Aslan?- Ta không thể hứa với con điều

này. – Sư tử đáp và lại tiếp tục đưara những lời chỉ dẫn khác.

Ở đoạn cuối cuộc hành trình cóvẻ như Susan và Lucy là nhữngngười được gặp Aslan nhiều hơn cả.Ông không nói nhiều, khuôn mặt lộvẻ trầm ngâm, buồn bã.

Mãi đến gần tối họ mới tới chỗthung lũng trải rộng ra, con sông

cũng rộng hơn và nông hơn. Đóchính là khúc sông Beruna và Aslanra lệnh dừng lại bên bờ sông.Nhưng Peter nói:

- Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cắm trạicách xa đây một chút – phòngtrường hợp phù thủy sẽ tập kích vàolúc nửa đêm hoăc bất cứ chuyện gìnhư vậy?

Aslan dường như đang đắm chìmtrong một vấn đề khác, giật mìnhvới một cái lắc đầu làm rung rungcái bờm vĩ đại:

- Hả? Chuyện gì vậy?Peter nói lại ý kiến của mình

một lần nữa.- Không…- Aslan nói với một

giọng đều đều, như thể chuyện nàykhông có gì nghiêm trọng – Không,mụ sẽ không tấn công vào tối nayđâu. – Đoạn ông thở dài, rồi lại nóithêm, - Dù sao đó cũng là một ýhay, một điều mà một người lãnhđạo cần nghĩ đến. Nhưng chuyệnnày không có gì nghiêm trọng. –Thế là, họ vẫn tiến hành cắm trạitại đây.

Tâm trạng của Aslan ảnh hưởngđến mọi người vào buổi tối hôm ấy.Peter bồn chồn, lo lắng không yêntrước trận đánh lớn đầu tiên trongđời nó, cái tin có thể Aslan khôngtham dự là một cú sốc lớn. Bữa tốidiễn ra trong không khí yên lặng. Ai

cũng cảm thấy có một cái gì rấtkhác với tối hôm trước hoặc thậmchí mới sáng sớm hôm nay. Có vẻnhư những thời khắc vui vẻ mới chỉvừa bắt đầu đã đến hồi kết thúc.

Cảm giác này ám ảnh Susannhiều đến nỗi, nó không thể nhắmmắt ngủ yên. Sau khi nó nằm đếmnhẩm để dỗ giấc ngủ và trở qua trởlại hồi lâu, nó nghe thấy tiếng Lucythở dài rồi cũng trở mình trong bóngtối.

- Em cũng không ngủ được haysao?

- Không ạ, em tưởng chị ngủ rồichứ. Em muốn nói chuyện này chịSusan.

- Chuyện gì thế?- Em có một cảm giác dễ sợ lắm

– như thể có một chuyện gì đó thậtđáng sợ xảy ra cho ông ấy hoặcchính ông ấy sẽ làm một chuyệnkinh thiên động địa.

Chiều nay dường như Aslan ởtrong một tâm trạng bất an. –Susan nói. – Lucy à, điều ông ấy nóikhông có mặt trong trận đánh nghĩalà làm sao? Em không nghĩ là ôngấy lánh đi chỗ khác, để mặc chúngta xoay xở tối nay chứ?

- Bây giờ ông ấy ở đâu? – Lucyhỏi chị. – Có phải đang ở trong lềukhông ạ?

- Chị không nghĩ như thế.

- Chị Susan ơi, chúng ta hãy rabên ngoài quan sát một chút. Biếtđâu chúng ta có thể gặp đượcAslan.

- Được, ta đi thôi. – Susan nói. –Thà là ra ngoài còn hơn cứ nằmthao thức trong này.

Hai đứa con gái lặng lẽ đi rangoài, thận trọng lách qua nhữngngười và vật đang say ngủ để rakhỏi lều. Trăng sáng vằng vặc, đêmhoàn toàn thanh tĩnh trừ tiếng nướcchảy êm đềm qua nhưng hòn đátảng. Chợt Susan đột ngột nắm lấytay Lucy nói:

- Coi kìa!Ở ngoài bìa khu vực đóng quân,

đứng chỗ cây cối bắt đầu mọc, họtrông thấy Aslan đang chậm rãi rờixa trại tiến vào sâu trong rừng.Không nói một lời, hai đứa lập tứcđi theo sư tử.

Sư tử đi trước hai đứa theo sau,cùng đi lên một cái dốc bên ngoàithung lũng, rồi từ từ đi về phía bênphải – rõ ràng là đi đúng con đườngmà họ đã đi hồi chiều từ ngọn đồiBàn Đá đến đây. Cứ thế họ cắm cúiđi miết lẫn vào những cái bóng ngảdài, đen đen rồi lại đi ra chỗ ánhtrăng suông; đôi chân họ ướt đẫmnhững giọt sương mai nặng hạt.Trông ông có vẻ gì rất khác với mộtAslan mà bọn chúng từng biết. Đuôi

cụp xuống, đầu cúi gằm, nhữngbước chân chậm chạp như thể ôngđã mệt mỏi rã rời. Sau đó, khi họ điqua một vùng đất rộng, trống trảikhông hề có một cái bóng nào đểcho hai đứa trống, Aslan dừng lại,quay đầu nhìn quanh. Chạy trốncũng chẳng có ích gì thế là hai đứađi về phía ông. Khi chúng đi đếngần, ông hỏi:

- Ôi bọn trẻ, bọn trẻ, tại sao cáccon lại đi theo ta?

- Chúng cháu không thể chợpmắt được. – Lucy hấp tấp nói rồinhận ra là nó không cần phải nóithêm gì nữa vì Aslan biết tất cảnhững điều chúng đang nghĩ.

- Làm ơn…ông có thể cho chúngcháu đi với ông…đến bất cứ nơi nàomà ông tới không? – Susan hỏi.

- À…Aslan nói vẻ ưu tư, buồn bã.Đoạn ông nói. – Ta sẽ vui lắm nếucó người bầu bạn tối nay. Phải, cáccon có thể đi theo ta nếu các conhứa sẽ dừng lại khi ta bảo các conlàm thế, sau đó hãy để ta đi tiếpmột mình.

- Vâng, cảm ơn ông, cảm ơnông. Chúng con sẽ làm thế.

Họ bắt đầu đi tiếp. Sư tử đi giữahai chị em nhưng ông mới đi chậmlàm sao! Cái đầu to lớn, uy nghiêmgục xuống khiến cho cái mũi gầnchạm xuống cỏ. Chợt sư tử trượt

chân và rên lên một tiếng sâu thẳmtrong lồng ngực.

- Ôi Aslan! Ông Aslan thân yêu!– Lucy nói. – Có chuyện gì không ổnphải không ạ?

- Ông bị bệnh ư, ông Aslan? –Susan lo lắng.

- Không, ta chỉ buồn và cô đơnkinh khủng. Hãy đặt tay lên bờm tađể ta có thể cảm thấy là các conđang ở bên cạnh và chúng ta hãy cứđi như thế!

Thế là hai cô bé làm cái điều màchúng không bao giờ dám làm nếukhông được ông cho phép, cũng làcái điều mà chúng mong muốn đượclàm kể từ lúc nhìn thấy Aslan lần

đầu tiên, đó là cho bàn tay lạnhcóng vào cái biển lông vàng óngđẹp đẽ, vừa vuốt ve vừa bước đi.Bây giờ chúng nhận ra mình đang đilên cái dốc dẫn lên ngọn đồi có BànĐá. Chúng đi lên trên đồi nơi cây cốimọc lên cao hơn cả và khi đi đếnchỗ cái cây cuối cùng – một cây cổthụ có một vài bụi cây mọc lên xungquanh – Aslan dừng lại, nói:

- Ôi các con, các con phải dừnglại đây thôi. Và dù có bất cứ chuyệngì xảy ra cũng chớ để ai phát hiệnra, rõ không? Tạm biệt các con.

Cả hai đứa đều bật khóc tức tưởi(dù chúng khó mà hiểu được vì lẽgì) và ôm choàng lấy sư tử, hôn lên

bờm, lên mũi, lên móng vuốt và đôimắt lớn buồn rầu. Sau đó sư tửquay đi, lững thững bước lên đỉnhđồi. Lucy và Susan chui vào trongbụi cây, ngồi đấy nhìn theo ông vàđây là những điều chúng chứngkiến.

Cả một đám đông lố nhố, hỗnđộn đứng quanh Bàn Đá và dầuđêm ấy trăng rất sáng, chúng vẫnmang theo nhiều ngọn đuốc khóiđen. Nhưng mà đó là những kẻ nàochứ? Những tên khổng lồ ăn thịtngười với hàm răng nhọn lểu gớmguốc, ghê tởm, bầy sói dữ tợn,những con nhân ngưu, hắc mộc tinhvà hắc thảo tinh. Những sinh vật

còn lại thì tôi chả dám miêu tả đâukẻo những người lớn lại không chophép các bạn nhỏ đọc cuốn sáchnày mất. Những tộc người man rợ,các mụ phù thủy gớm ghiếc, nhữnghình thù quái dị như bạn thấy lúc bịbóng đè, hồn ma, yêu tinh, hồ ly,cáo… Trên thực tế ở đấy có tất cảnhững kẻ cùng phe với phù thủy đãđược sói triệu tập đến theo lệnh củamụ. Và đứng ngay ở giữa, bên cạnhcái Bàn Đá là Bạch Phù Thủy.

Nghe vang lên tiếng tru vànhững tiếng rên đầy sợ hãi trongđám các con vật khi lần đầu tiênchúng trông thấy sư tử vĩ đại dangsải bước về phía chúng. Trong một

khoảnh khắc cả đến phù thủy cũngngây ra vì sợ. Đoạn mụ cố trấn tĩnhvà bật ra một tiếng cười lảnh lót,điên dại.

- Thằng ngu! – Mụ kêu lên. –Thằng ngu đã dẫn xác đến. Tróichặt nó lại cho ta.

Lucy và Susan nín thở chờ đợitiếng gầm của sư tử và cú nhảy bổcủa ông vào vòng vây của kẻ thù.Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.Bốn mụ phù thủy xấu xí, vừa cườinhăn nhở vừa liếc mắt nhìn, vẻ độcác và đểu cáng. Tuy vậy đầu tiênchúng lùi lại, không phải không cóphần khiếp sợ trong lúc tiến đếnbên sư tử.

- Trói hắn lại, nghe chưa! – BạchPhù Thủy nhắc lại. Bốn phù thủyxấu xí lao về phía ông, miệng ré lênkhoái trá khi thấy ông không hềchống cự. Đoạn những sinh vậtkhác – đám đười ươi và người lùnđộc ác ùa cả lại giúp phù thủy xấuxí. Chúng đạp sư tử lăn xuống đất,trói bốn cẳng lại với nhau, miệng lahét khoái trá như thể chúng lậpđược một chiến công oanh liệt lắm,kỳ thực, nếu sư tử muốn thì chỉ cầnđạp một chân là cả lũ đã chết nhănrăng. Nhưng sư tử không hề gây ramột tiếng động nào, kể cả khi bọnlâu la hò hét, thít chặt sợi dây và lôisư tử đến chỗ Bàn Đá.

- Dừng lại! – Bạch Phù Thủy ralệnh. – Trước tiên hãy cạo bờm hắncho ta.

Một loạt tiếng cười độc ác nữavang lên từ bầy lâu la. Một tênkhổng lồ đi đến gần sư tử với cáikéo tỉa cây to tướng rồi ngồi xuốngphía trước đầu sư tử. Xoẹt – xoẹt –xoẹt, lưỡi kéo chạm vào nhau láchcách và từng nạm lông vàng óng,quăn quăn rơi xuống đất. Khi khổnglồ lùi lại bọn trẻ, từ chỗ lấp củamình có thể trông thấy Aslan nhỏhẳn lại và trông rất lạ khi không cócái bờm. Kẻ thù của ông cũng nhậnra sự khác biệt này.

- A ha ha, nó chỉ là một con mèo

bự mà thôi! – Một con kêu lên.- Đây là cái kẻ mà tất cả chúng

ta đều sợ ư? – Một con vật khácrống lên đầy khoái trá.

Rồi cả lũ tiểu yêu chạy vòngquanh Aslan, chế nhạo ông vớinhững câu như thế này:

- Ê con mèo, ê con mèo! Miumiu thảm hại!

- Ê hôm nay mày bắt được mấycon chuột nhắt vậy?

- Mày có muốn có một đĩa sữakhông hả, mèo lười?

- Sao chúng có thể làm như thế?– Lucy thốt Lên, nước mắt chảyròng ròng trên má. – Đồ súc sinh!Đồ dã man! – Lúc này sau khi đã

trải qua phút bàng hoàng, đối vớinó khuôn mặt cạo nhẵn của sư tửtrông còn quả cảm hơn, đẹp đẽ hơnvà nhẫn nại hơn bao giờ hết.

- Khóa mồm nó lại! – Phù thủynói. Trong lúc lũ lâu la làm mọi việcđể cho đầu sư tử vào rọ, chỉ cầnông tớp một miếng thì đã nghiếnđứt hai hoặc ba cánh tay của bọnchúng. Nhưng ông không hề độngđậy. Chính điều này có vẻ như làmcho đám đông hèn nhát kia nổikhùng lên. Tất cả xúm lại quanhAslan. Những kẻ trước kia nghethấy tên ông thì hồn xiêu phách tánbây giờ xán lại gần để chứng tỏlòng can đảm của mình. Trong vòng

mấy phút, hai cô bé không thể nhìnthấy ông – ông bị cả một đám đầutrâu mặt ngựa và yêu tinh đủ loạivây chặt: đá ông, đánh ông, phỉ nhổvào người ông và chế giễu ông.Cuối cùng bọn hèn nhát này cũngthấy thế là đủ. Chúng bắt đầu lôixềnh xệch sư tử đến chỗ Bàn Đá,đứa kéo đứa đẩy. Sư tử to lớn đếnmức, khi chúng đã kéo ông đượcđến đấy rồi thì chúng cũng phải cốgắng hết sức mới nhấc được ông lênmặt bàn. Ở đây, chúng lại trói ôngthêm nhiều vòng và siết chặt dâytrói.

- Quân hèn nhát! Quân hènnhát! – Susan nức nở. – Chúng vẫn

sợ ông, thậm chí cả vào lúc này haysao?

Khi Aslan bị trói chặt (chặt đếnnỗi bây giờ trông ông chỉ còn là mộtcuộn dây khổng lồ) và nằm chơ vơtrên Bàn Đá, một sự im lặng trùmlên đám đông. Bốn phù thủy xấu xí,cầm bốn đầu dây đứng ở bốn gócbàn. Bạch Phù Thủy xắn tay áo lêncao như mụ đã từng phơi ra đôicánh tay vào đêm hôm nọ, trướcmặt Edmund. Mụ bắt đầu mài dao.Dưới ánh trăng quái gở như màucủa những ngọn đuốc, hai cô bé cócảm giác con dao như được làmbằng đá chứ không phải bằng sắtvà nó có một hình thù gớm ghiếc,

xấu xaCuối cùng, mụ bước đến gần.

Đứng ngay cạnh đầu Aslan. Khuônmặt mụ lộ vẻ hả hê, nhăn nhúm lạivới một niềm say sưa bệnh hoạn,trong khi khuôn mặt của Aslan vẫnngước lên trời cao, lặng lẽ, khônggiận dữ cũng không sợ hãi, chỉ cóhơi buồn buồn. Rồi, ngay trước lúcđâm một nhát, mụ cúi xuống, nóivới giọng run run:

- Nào, bây giờ ai là người chiếnthắng? Đồ ngu, đại ngu, bộ ngươitưởng ngươi làm tất cả những điềunày thì có thể cứu sống được cáithằng phản phúc kia hay sao? Bâygiờ ta sẽ giết ngươi thay cho việc

giết nó như hiệp ước giữa chúng tavà như thế Phép thuật Sâu sẽ giảmđi. Nhưng một khi ngươi đã chết rồithì có gì ngăn cản ta không lấymạng nó nào? Còn ai có thể giằngthằng nhóc ấy ra khỏi tay ta nào?Hãy biết là ngươi đã dâng Narniacho ta mãi mãi, ngươi đã chết trongtay ta mà vẫn không thể cứu đượcthằng nhỏ. Hãy nhớ một điều nàycái chết của ngươi thật lãng xẹt, vôích.

Bọn trẻ không dám chứng kiếncảnh chém giết, chúng sợ khôngdám nhìn, lấy hai tay bịt măt.

CHƯƠNG 15

Phép thuật cao siêu hơn cótrước lúc khai thiên lập địa

---oOo---

Trong khi hai đứa trẻ vẫn nấp trongbụi, hai bàn tay ôm lấy mặt, chúngnghe thấy giọng Bạch Phù Thủythét lên:

- Nào hãy theo ta, chúng ta sẽgiải quyết những gì còn lại của cuộcchiến này. Không cần mất nhiềuthời gian với việc tàn sát bọn người

vô lại cùng với thằng phản phúc kiabởi bây giờ tên đại ngu, con mèo toxác đã chết rồi.

Bọn trẻ bị một phen kinh hoàngbạt vía khi chứng kiến những gì xảyra tiếp theo. Với những tiếng gào rúđiên dại, tiếng quàng quạc của bầychim dữ, tiếng tù và chói tai vânvân, cả đám lâu la hung tợn củaBạch Phù Thủy ầm ầm chạy xuốngdốc, ngang qua ngay chỗ hai đứanấp. Chúng cảm thấy bầy ma quỷlướt đi như một ngọn gió lạnh buốtghê rợn và mặt đất dưới chân chúngrung chuyển dưới vó của bọn quỷđầu trâu. Bầu trời trên đầu tối sầmlại, không gian sực lên mùi hôi hám

với tiếng đập cánh của hàng loạtnhững con kên kên và dơi khổng lồdang đôi cánh bẩn thỉu, đen đúacủa chúng bay đi. Nếu lúc khác, hẳnhai chị em gần như chết ngất đi vìsợ nhưng lúc này nỗi buồn, sự nhụcnhã và kinh hoàng về cái chết củaAslan đang tràn ngập tâm trí chúngvà chúng chẳng còn biết sợ cho bảnthân nữa.

Ngay khi không gian trở nên yêntĩnh, hai chị em bò ra khỏi chỗ nấp.Chị Hằng lúc này đã đi xuống thấphơn, những đám mây mỏng lướtqua mặt chị như một tấm mạng chemặt nhưng vẫn đủ soi cho chúngthấy sư tử nằm chết trong vòng dây

trói. Hai đứa trẻ quỳ xuống đám cỏướt đẫm sương, hôn lên khuôn mặtlạnh ngắt, vuốt ve bộ lông đẹp đẽ -hay cái còn lại của bộ lông ấy - vàkhóc cho đến khi tưởng như khôngcòn giọt nước mắt nào nữa. Đoạnhai đứa trẻ nhìn nhau, nắm chặt taynhau vì một sự cô đơn thuần túy vàlại khóc nữa, sau đó cả hai đều imlặng. Cuối cùng Lucy lên tiếng:

- Em không thể chịu đựng đượcmỗi khi nhìn cái rọ kinh tởm này.Không biết mình có thể gỡ nó rakhông?

Cả hai cố sức. Sau một hồi cốgắng rất ghê (vì các ngón tay củachúng cứng đờ ra và trời lúc này

đang vào thời khắc đen tối nhấttrong đêm) chúng đã thành công.Khi bọn trẻ nhìn khuôn mặt Aslankhông bị chụp trong cái rọ, chúnglại bật khóc lần nữa, hôn lên đấy,vuốt ve nó, dùng tay lau máu vànhững vết dơ như chúng có thể làmđược. Tâm trạng chúng lúc này côđơn, tuyệt vọng và kinh khủng hơnlà tôi có thể mô tả lại.

- Chị không biết chúng ta có đủsức tháo dây trói ra không? - Susanhỏi.

Nhưng kẻ thù của chúng, chỉ vìsự hằn học thuần túy mà đã siếtdây trói chặt đến mức bọn con gáikhông làm sao tháo các mối dây ra

được.Tôi hy vọng không có ai trong số

những người đọc sách này lại có lúcnào cảm thấy đau khổ cực độ nhưchị em Susan và Lucy vào đêm hômấy.

Nhưng nếu bạn cũng ở vào hoàncảnh ấy - nếu bạn thức suốt mộtđêm dài và khóc cho đến lúc cảngười bạn cứ rỗng tuột hết ra, bạnsẽ đi đến kết luận là có một chuyệngì đó đã đến hồi chung cuộc trongcái sự im lặng sâu xa này, sẽ có ýnghĩ như thể sẽ không có mộtchuyện gì có thể xảy ra được nữa.Hết giờ này đến giờ khác trôi quatrong một sự bình lặng chết chóc và

chúng khó mà nhận ra là ngườimình đang lạnh dần, lạnh dần. Dùvậy, cuối cùng Lucy cũng nhận rahai điều. Thứ nhất, bầu trời ở phíađông ngọn đồi đang hửng dần lênso với một tiếng đồng hồ trước đó.Thứ hai, có một chuyển động khónhận biết trong lớp cỏ dưới chân nó.Đầu tiên nó không chú ý đếnchuyện này. Điều đó thì có ý nghĩagì cơ chứ? Bây giờ hết thảy chẳngcòn có ý nghĩa gì nữa! Nhưng rồi nócũng thấy cái-có-thể-là-bất-cứ-cái-gì-ấy đã bắt đầu di chuyển đến phíanhững hòn đá nằm bên phải BànĐá. Và bây giờ cái-ấy lại di chuyểntrên người Aslan. Lucy ghé mắt nhìn

kỹ. Đó là những vật màu xám, nhỏbé.

- Eo ơi! - Susan kêu lên từ phíabên kia bàn. - Kinh tởm quá! Đây lànhững con chuột nhắt ghê tởm,chúng bò trên người ông. Đi đi, lũkhốn kiếp chúng mày! - Nói rồi nóđưa tay lên toan làm lũ chuộthoảng sợ mà chạy đi.

- Khoan đã! - Lucy kêu lên, nãygiờ nó vẫn đứng yên, chăm chúquan sát. - Chị có thể nhìn rõ chúngđang làm gì không?

Cả hai đứa cúi thấp xuống hơn,mở to mắt nhìn.

- Chị tin là... - Susan nói. -Nhưng sao kỳ lạ quá! Chúng đang

gặm đứt dây trói.- Đó cũng là điều em nghĩ. -

Lucy đáp. - Em nhớ rằng đây lànhững con chuột bè bạn. Tội nghiệpnhững con vật bé nhỏ này... chúngkhông nhận ra là ông đã chết.Chúng nghĩ cởi dây trói cho ôngcũng là làm một việc tốt.

Trời sáng dần. Lần đầu tiên haichị em đã nhìn rõ khuôn mặt trắngbệch của nhau. Chúng có thể nhìnrõ bầy chuột đang gặm những sợidây trói; hàng chục, thậm chí hàngtrăm con chuột đồng bé nhỏ. Cuốicùng, từng tí một sợi dây đã đượcgặm đứt.

Bầu trời đằng đông đã có một

màu sữa trắng đục, những vì saomờ dần rồi biến mất chỉ còn lại mộtvì sao lớn nhất ngự nơi thấp nhất ởchân trời phía đông. Hai đứa trẻcảm thấy lúc này còn lạnh hơn cảđêm qua. Lũ chuột đã tản đi đâumất.

Hai đứa giật ra những đoạn dâycòn lại. Aslan trông lại là mình khikhông còn những vòng dây trói.Khuôn mặt đã mất hết sức sống củaông mỗi lúc lại có một vẻ cao quýhơn với những tia sáng bắt đầu củamột ngày mới.

Trong khu rừng sau lưng chúngđã nghe thấy tiếng một con chimcất tiếng hót cho một ngày mới bắt

đầu. Đã suốt mấy giờ liền khônggian tuyệt đối yên tĩnh nên tiếngchim hót làm hai đứa giật mình. Rồinghe có tiếng đáp lại của một conchim khác. Chẳng bao lâu có vô sốnhững chú chim cùng cất tiếng. Rõràng một ngày mới đã bắt đầu, đêmđen đã bị đẩy lùi.

- Chu chu, em lạnh quá!- Chị cũng vậy! Hai chị em mình

nên đi lại cho ấm người đi!Hai đứa đi về mạn đồi phía

đông, đứng nhìn xuống. Ngôi saolớn gần như đã biến mất. Cả mộtvùng đất trỉa ra bên dưới với mộtmàu xám đen và xa xa ngoài kia ởnơi cuối chân trời, mặt biển ửng lên

một màu xanh nhợt nhạt. Bầu trờibắt đầu chuyển sang màu đỏ. Haiđứa đi tới đu lui nhiều lần đến nỗichúng không thể đếm được số lầnchúng đi đi lại lại giữa chỗ Aslannằm và bờ lũy phía đông khi cốgắng làm cho ấm người lên. Chaoơi, chân chúng mới rã rời làm sao.Cuối cùng, chúng dừng lại một lúcnhìn về phía biển và lâu đài CairParavel (mà bây giờ chúng mới nhìnrõ hơn). Màu đỏ chuyển dần thànhráng vàng dọc theo cái đường thẳngnơi bầu trời và mặt biển gặp nhau,và màu vàng ấy làn dần lên chỗmặt trời mọc. Đúng lúc ấy hai đứanghe thấy một tiếng động lớn vang

ở phía sau - một cái gì vỡ ra chói tainghe như thể có một người khổnglồ dang thẳng đôi tay khổng lồ đậpvỡ một cái đĩa khổng lồ.

- Cái gì vậy? - Lucy hỏi, hoảnghốt chộp lấy cánh tay chị.

- Chị... chị rất sợ... không dámquay đầu lại... có một cái gì rất kinhkhủng đã xảy ra.

- Chúng đã làm một cái gì cònxấu xa hơn đối với ông. - Lucy kêulên. - Đi đi! - Nó quay lại, kéo Susanđi theo mình.

Mặt trời lên làm cho vạn vậttrông khác hẳn đi - tất cả nhữnggam màu và hình khối đều đều thayđổi và mất một lúc chúng không

phát hiện ra một điều gì quantrọng. Giờ thì chúng đã thấy rõ rồi.Cái Bàn Đá bị vỡ ra làm hai mảnhvới tiếng động kinh khủng vừa rồi,mỗi mảnh rơi xuống một nơi vàkhông thấy Aslan đâu nữa.

- Trời đất ơi! - Hai đứa con gáikhóc nức lên, chạy về phía đó.

- Ối trời, thật là tệ hại quá, -Lucy nức nở, - bọn chúng cũng phảiđể cái xác lại chứ!

- Kẻ nào đã làm việc này? -Susan kêu lên. - Chuyện này có ýnghĩa gì? Lại là một pháp thuật nữahay sao?

- Phải! - Một giọng nói trầmhùng vang lên sau lưng chúng.

- Một phép màu nữa! - Hai đứangơ ngác nhìn nhau. Và kia, sángbừng lên dưới ánh sáng bình minh,to lớn hơn bao giờ hết là Aslan -đang đứng lắc lắc cái bờm (bây giờnó đã mọc dài lại).

- Ôi, Aslan! - Cả hai đứa đồngthanh kêu lên, chằm chằm nhìnông, nỗi sợ hãi cũng lớn gần bằngvới niềm vui.

- Như vậy là ông không chết thậtư? - Lucy lên tiếng trước.

- Lúc này thì chưa.- Không phải... không phải... ông

là... một... - Susan hỏi với mộtgiọng run rẩy. Nó không thể làmcho mình thốt lên từ “hồn ma”.

Aslan cúi cái đầu vàng rực xuống,liếm lên trán nó. Hơi thở ấm áp vàcái mùi đặc biệt từ người ông ủ lênngười nó.

- Thế trông ta giống như thếsao? - Ông hỏi.

- Ồ, ông là thật, là thật! ÔiAslan! - Lucy kêu lên, rồi cả hai ômchầm lấy sư tử, hôn tới tấp.

- Nhưng chuyện này là thế nàoạ? - Susan hỏi khi chúng đã phầnnào trấn tĩnh lại.

- Có nghĩa là mặc dù phù thủyđã cho rằng mình biết tất cả mọiyêu pháp nhưng vẫn còn có nhữngđiều mà mụ chưa biết. Kiến thứccủa mụ chỉ dừng lại ở buổi khai

thiên lập địa. Nhưng nếu mụ có thểnhìn về một giai đoạn xa xưa hơn,vào cái thời kỳ yên lặng và hỗnmang trước khi trời và đất hìnhthành mụ sẽ biết được câu thần chúkhác. Mụ sẽ biết rằng khi có mộtnạn nhân tự nguyện - người nàykhông mắc phải tội phản bội - chịuchết thay cho kẻ đó thì Bàn Đá sẽvỡ làm đôi và Cái Chết tự nó sẽ bắtđầu quay đầu lại. Và bây giờ...

- Ồ vâng. Bây giờ thì sao ạ? -Lucy nói, nhảy tưng tưng, nồngnhiệt vỗ hai tay như điên.

- Ôi các con! Ta cảm thấy sứclực như đã quay về với ta. Ôi cáccon, hãy đuổi bắt ta nếu như các

con có thể làm được điều đó!Sư tử đứng lặng một giây, đôi

mắt sáng long lanh, những cơ bắp ởtứ chi run rẩy rồi vẫy vẫy cái đuôi.Đoạn ông nhảy lên cao qua đầuchúng rồi đáp xuống đất ở phía bênkia cái bàn. Cười như nắc nẻ mặcdù không hiểu tại sao mình lại cườinhư thế, Lucy bò qua bàn để tómđược Aslan. Ông lại nhảy lên mộtlần nữa. Cuộc đuổi bắt như mèođuổi chuột bắt đầu. Chạy vòngquanh đỉnh đồi, khi bọn trẻ khôngcòn hy vọng bắt được thì ông lạichạy chậm một chút để cho chúngsuýt tóm được đuôi rồi lại thoắt mộtcái nhảy lên khiến hai đứa mừng

hụt. Ông tung hai đứa lên khôngtrung bằng bốn vó lớn có lớp lôngmịn mượt rồi lại giơ móng ra đónbắt chúng. Có một lúc sư tử độtngột khựng lại khiến cả ba lăn lônglốc trong tiếng cười hạnh phúc cùngvới bộ lông mượt và những đôi tay,đôi chân. Đó là một trò chơi vậnđộng rất trẻ con mà chưa có ai từngmục kích ở ngoài Narnia và dù nógiống với trò chơi trọng một trậnđánh hay là chơi với một con mèocon thì Lucy cũng không bao giờ cóthể nghĩ ra được một chuyện nhưthế này. Điều buồn cười nhất là lúccuối cùng khi cả ba nằm lăn chiêngvà thở hổn hển dưới ánh mặt trời,

bọn con gái vẫn không hề cảm thấymệt hoặc đói hoặc khát.

- Bây giờ, - Aslan nói, - đến lúcbắt tay vào việc rồi. Ta cảm thấyphải gầm lên một trận mới được.Tốt nhất các con hãy lấy tay bịt tailại.

Hai đứa làm theo. Aslan đứngyên, khi ông há to miệng gầm lên,vẻ mặt của ông trông dữ tợn đếnnỗi chúng không dám nhìn vào, tấtcả cây cối trước mặt nghiêng ngảtrước luồng gió thoát ra từ tiếnggầm như một cánh đồng cỏ ngả rạpxuống trước một cơn gió mạnh.Gầm xong, sư tử nói:

- Chúng ta có cả một chặng

đường dài phải vượt qua. Các conhãy cưỡi lên người ta.

Nói đoạn, sư tử quỳ chân xuốngđể cho hai đứa trèo lên cái lưngvàng óng, ấm áp của mình; Susanngồi trước, ôm chặt lấy bờm sư tử,Lucy ngồi phía sau ôm chặt lấyngười chị. Rướn cả người lên cao vớihai đứa trẻ trên lưng, sư tử phóngđi nhanh hơn bất cứ một con ngựanào, lao xuống đồi, biến vào trongrừng rậm.

Chuyến đi này có lẽ là kỷ niệmđáng nhớ nhất của hai đứa trênmiền đất Narnia. Bạn đã từng cưỡimột con ngựa phi nước đại chưa?Hãy hình dung trong đầu về chuyện

đó, hãy xóa đi tiếng vó ngựa dồndập, tiếng leng keng của chiếc nhạcngựa, thay vào đó hãy mườngtượng ra những bước chân vĩ đạilướt đi không một tiếng động. Rồilại thấy trong óc mình không phảibộ lông màu đen hoặc xám hoặcmàu hạt dẻ của một con ngựa màlà một bộ lông dựng lên vừa mềmmại, vừa vàng óng như tơ và mộtcái bờm tung bay the gió. Rồi lạihình dung bạn bay lên với tốc độgấp đôi đường bay của một conngựa đua về nhất trong tất cả cáccuộc đua. Nhưng đây lại là một cuộcđua không cần chạy theo lộ trình đãđịnh và không bao giờ làm cho bạn

mệt mỏi. Sư tử cứ phi lên trước,không để lỗi một nhịp chân, khôngdo dự một giây, băng đi với một kỹthuật hoàn hảo, lách qua các gốccây, nhảy vụt qua các lùm cây, cácbụi thạch nam, các dòng suối nhỏ,lội qua những dòng suối lớn hơn vàbơi qua những dòng sông rộngnhất.

Mà đâu phải bạn đang phi quamột con đường, hoặc một công viênhay một khoảng trống trên một caonguyên mà bạn đang đi ngang quaxứ sở Narnia diệu kỳ đấy chứ - mộtxứ sở đang độ xuân về, băng quanhững bãi biển, những vạt rừngsừng sững, những cây sồi ngập

mình trong nắng sớm, qua nhữngvườn cây hoang dã mọc lên nhữngcây anh đào nở hoa trắng muốt,băng qua những thác nước gầm rú,những tảng đá rêu phong, nhữngcái hang cộng hưởng âm thanh, vútlên những đỉnh dốc đầy gió, sángbừng lên với những bụi kim trước,hay qua những vách núi mọc đầythạch nam, nhảy xuống những cáivực; lao xuống nữa, xuống nữa,xuống những thung lũng lòng chảohoang sơ trải ra ngút tầm mắt màuxanh mát của một cánh đồng hoa.

Đến gần trưa thì họ thấy mìnhđang lao xuống một triền đồi rấtdốc ở gần một lâu đài, một tòa lâu

đài nhỏ xíu như một món đồ chơinếu từ trên nhìn xuống - một tòalâu đài như gồm toàn những thápcanh nhọn hoắt. Nhưng sư tử đanglao xuống với một tốc độ làm chonó mỗi lúc một phóng to hơn vàtrước khi hai đứa trẻ có thời gian tựhỏi trước mắt là cái gì thì cả ba đãphóng đến bên cạnh. Không còngiống như một tòa lâu đài đồ chơinữa mà nó là một lâu đài thật sự,mọc lên sừng sững với vẻ hắc ámtrước mặt chúng. Không có khuônmặt nào nhìn ra từ lỗ châu mai vàcác cánh cổng đóng chặt. Và Aslan,thậm chí không phi chậm lại, vọtqua cổng như một viên đạn.

- Hang động của Bạch Phù Thủy.- Aslan kêu váng lên. - Các con hãybám chặt lấy ta.

Một giây sau cả thế giới như lộntùng phèo lên, bọn trẻ cảm thấynhư chúng đã để tất cả ruột gan lạiphía sau, bởi vì sư tử gồng cả ngườilên trong một cú nhảy mạnh hơn,xa hơn tất cả các cú nhảy khác màông đã thực hiện trong đời và ầmmột cái - có lẽ bạn nên gọi đó làmột cú lao hơn là một cú nhảy -vượt qua hai bức tường cao vòi vọiquanh lâu đài. Hai đứa bé thởkhông ra hơi, tuy không hề bịthương và lăn khỏi lưng sư tử, ngãxuống giữa một cái sân rộng thênh

thang lót đá ngổn ngang những photượng.

CHƯƠNG 16

Chuyện xảy ra với các photượng

---oOo---

- Chỗ này đẹp quá! - Lucy reo lên. -Tất cả những con vật bằng đá này -và cả con người nữa! Giống như...giống như một viện bảo tàng vậy.

- Suỵt, - Susan nói, - chờ đó,Aslan sẽ làm một cái gì đó.

Ông làm như thế thật. Ông nhảyqua mình con sư tử đá và phà hơi

thở lên người nó. Sau đó không chờthêm một giây nào ông vẫy đuôi lialịa - cũng gần giống với cái cảnhmột con mèo đùa nghịch với cáiđuôi của mình - rồi thở một luồnghơi vào một người lùn bằng đá, cáingười (mà nếu như bạn còn nhớ)đứng cách đấy vài mét quay lưng vềphía sư tử. Tiếp đó Aslan nhảy quamột nữ thần rừng đứng phía ngoàingười lùn, rồi lại thoắt một cái nhảyqua con thỏ đá bên tay phải và đivề phía hai nhân mã. Đúng lúc đóLucy kêu lên:

- Ôi Susan, chị nhìn kìa, nhìn consư tử kia kìa!

Tôi nghĩ rằng bạn đã từng thấy

một người di một que diêm đangcháy vào một mảnh giấy, miếnggiấy thoạt tiên cưỡng lại ngọn lửa.Trong vòng một giây không cóchuyện gì xảy ra và sau đó, bạnnhận thấy một tia lửa nhỏ bò vàomép tờ giấy. Chuyện xảy ra bây giờcũng tương tự như vậy. Một giâysau khi Aslan phà hơi vào sư tử đátrông nó vẫn im lìm như vậy. Rồimột dải ánh sáng vàng rất mỏngbắt đầu chạy dọc suốt cái lưng cẩmthạch trắng xóa - lan ra, lan rộng ramãi cho đến khi cái màu vàng ấytrùm lên toàn thân pho tượng cũngnhư ngọn lửa bừng lên nuốt trọn tờgiấy báo. Trong khi mông nó rõ

ràng vẫn là đá thì sư tử rung bờmvà cái bờm đá nặng nề tung lênthành những nạm lông sống động.Rồi nó há to cái miệng đỏ, ấm áp vàsinh động làm thoát ra một tiếnggầm thật lớn. Bây giờ thì hai chânsau của nó đã sống lại, nó nhấc mộtchân lên gại gại lên người. Khi nhìnthấy Aslan, sư tử vội chạy theo,nhảy quẩn bên cạnh, miệng rên ư ửvì vui mừng và nó nhảy lên liếm vàomặt Aslan. Tất nhiên ánh mắt lũ trẻcon nhìn hút theo sư tử nhưng rồicảnh tượng chung quanh kỳ tuyệtđến nỗi chúng cũng quên luôn convật. Ở khắp nơi, các pho tượngquay về với sự sống. Sân lâu đài

không còn giống với một viện bảotàng nữa mà giống một vườn thúhơn. Các con vật đuổi theo Aslan,nhảy múa quanh ông cho đến khiông gần như bị đám đông chekhuất. Thay cho màu trắng chếtchóc trùm trên sân vài phút trước làcác mảng màu khác nhau: màu hạtdẻ bóng láng hai bên sườn nhânmã; những cái sừng màu chàm củamấy con kỳ lân; những bộ lông chimóng ánh; những con cáo lông hungđỏ; chó và thần dê; những đôi tấtmàu vàng và mũ chùm màu đỏ tíacủa người lùn; những nữ thần câybu lô có màu bạc và nữ thần sồitươi mát với cái áo màu xanh trong

suốt, thần cây thông rụng lá lại cómàu xanh rực đến nỗi trông nhưngả sang màu vàng. Thay vì một sựim lặng muôn đời của cõi chết, cảlâu đài lúc này vang lên nhữngtiếng kêu, tiếng la, tiếng sủa, tiếngrống, tiếng gầm, tiếng rú, tiếng hí,tiếng giậm chân hạnh phúc; nghelẫn trong đám âm thanh hỗn độncòn có cả câu hát, tiếng cười.

- Ôi, xem kìa! - Susan kêu lênvới một giọng khác. - Chị tự hỏi... ýchị muốn nói không biết thế kia cóan toàn không nữa.

Lucy nhìn lại và thấy Aslan vừaphả hơi thở vào đôi chân của mộtngười khổng lồ bằng đá.

- Tất cả rồi sẽ ổn! - Aslan vuisướng kêu lên. - Một khi đôi chânnày đã được đặt vào đúng chỗ, tấtcả những bộ phận khác sẽ theo sau.

- Đó không hẳn là điều chị muốnnói. - Susan thì thầm với Lucy.Nhưng đã quá trễ để làm bất cứ cáigì kể cả khi Aslan nghe thấy điều nónói. Sự sống đã bò vào đôi chânngười khổng lồ. Bây giờ ông ta đanggiậm giựt đôi chân. Một giây saukhổng lồ nhấc cây gậy tày lên khỏivai, dụi dụi mắt và nói:

- Chúa phù hộ cho tôi! Chắc tôiđã ngủ thiếp đi. Kìa cái con mụ phùthủy nhỏ chết tiệt kia đang chạyquanh sân. Có chỗ nào cho ta đặt

chân xuống không. Nhưng khi tất cảla lên giải thích chuyện gì đã xảy ravà khi khổng lồ đặt một tay lênvành tai để nghe rõ hơn rồi lại yêucầu mọi người lặp lại cho đến khihiểu ra thì ông ta cứ gập ngườixuống, cái đầu không thấp hơn mộtđống rơm. Ông ta đưa tay lên chạmvào vành mũ, lặp đi lặp lại một điềugì đó với Aslan, khuôn mặt xấu xínhưng trung hậu đỏ bừng lên (loạingười khổng lồ này trở nên rất hiếmở Anh, vì thế mà chỉ có rất ít nhữngngười khổng lồ tốt tính và tôi xincược mười ăn một là bạn chưa từngthấy một người khổng lồ nào đỏmặt. Đó cũng là một điều đáng

được quan sát lắm đấy).- Nào bây giờ ta hãy vào bên

trong lâu đài! - Aslan nói. - Mọingười nhìn cho kỹ nhé. Trên lầu,dưới nhà, trong phòng riêng củaphù thủy! Không bỏ qua một xó nàohết. Các người không bao giờ có thểbiết rõ tất cả những ngóc ngách màmột người tù khốn khổ có thể bịgiam giữ đầu.

Tất cả ùa vào trong nhà, chỉtrong vòng vài phút là toàn bộ lâuđài cổ lỗ, ẩm mốc, âm u, ảm đạmvà đáng sợ đã vọng lên tiếng mởcác cánh cửa, tiếng nhiều người gọinhau cùng một lúc.

- Đừng quên gian tầng hầm -

phụ một tay đẩy cánh cửa này nào -ồ, ở đây còn có một cái cầu thangphụ - thì tôi đã nói mà - đây là mộtcon kanguru khốn khổ. Gọi Aslanđến đây đi. Phù - cái mùi làm ngườita buồn nôn. Nhìn cái cửa sập kìa -trên kia kìa. Xem cả cái đống nàynày!

Điều tốt đẹp hơn cả là khi Lucyhộc tốc chạy lên cầu thang miệngkêu lớn:

- Aslan, ông Aslan! Cháu tìmthấy ông Tumnus rồi. Xin ôngnhanh lên cho!

Một phút sau đó Lucy và thầnrừng bé nhỏ đã nắm tay nhau, nhảymúa hân hoan vì vui sướng. Thần

rừng không phải chịu số phận bịbiến thành đá và tất nhiên rất háohức muốn nghe chuyện Lucy kể.

Cuối cùng cuộc lùng soát trongcăn cứ của Bạch Phù Thủy cũngchấm dứt. Toàn bộ lâu đài trở nêntrống trải, cửa lớn cửa nhỏ được mởrộng cánh để cho ánh sáng vàkhông khí ngát hương của mùaxuân tràn vào bởi những chỗ tốităm, độc ác này đang rất cần mộtcái gì đó lành mạnh, tươi mới. Cảđám đông các pho tượng vừa đượcgiải phóng lại ùa ra ngoài sân. Đếnđây một người (tôi nghĩ là Tumnus)lên tiếng:

- Làm sao chúng ta có thể ra

ngoài đây? - Bởi vì Aslan đã nhảyqua tường và các cánh cổng vẫnkhóa chặt.

- Tất cả sẽ ổn. - Aslan nói, đoạnông giơ một chân sau lên khẽ đạpvào người khổng lồ. - Này! Đến lượtnhà ngươi đó! - Sư tử gầm lên vangdội. - Tên ngươi là gì?

- Thưa, là khổng lồ Rumblebuffinạ, nếu như điều đó có thể làm ngàihài lòng. - Khổng lồ nói, giơ tay lênchạm vào vành mũ.

- Vậy thì, Rumblebuffin, ngươigiúp chúng ta ra ngoài, được chứ?

- Chắc chắn rồi thưa ngài. Đócòn là một trò vui đối với tôi. Vuilòng đứng tránh xa cổng, tất cả

những sinh vật tí hon xinh xinh kia.Đoạn, ông ta chỉ sải một bước

đã ra đến cánh cổng và - choangchoang choang - cây gậy tày khổnglồ vung lên. Hai cánh cổng nứt ra ởcú đập thứ nhất, kêu răng rắc ở cúđánh thứ hai và rung lên bần bật ởcú thứ ba. Sau đó ông ta nắm lấyhai cái trụ lớn ở hai bên, sau mộtvài phút nện huỳnh huỵch và lắc haicái trụ, cả một mảng tường ậpxuống hai bên, tạo nên một đốngđổ nát như trong một trận độngđất. Sau khi bụi đã lắng xuống bạnsẽ thấy thật kỳ lạ cái việc bạn cóthể đứng trên khoảng sân lát đákhô cằn và dữ tợn này mà nhìn qua

mảng tường sập, thấy bãi cỏ xanhrờn, những hàng cây lay động tronggió, những dòng suối lấp lóa ánhnắng trong từng, những dải đồixanh tươi phía xa và xa hơn nữa làbầu trời.

- Ra đi, nếu không người tôi đầmđìa mồ hôi như thế này! - Khổng lồnói, thở hồng hộc như một cái đầumáy xe lửa khổng lồ. - Đi ra khỏiđây đi. Tôi cho rằng không không aitrong hai tiểu thư này có mang theomột cái gì như là... như là một cáikhăn mùi xoa.

- Có, tôi có đây! - Lucy nói,kiễng chân lên đưa cho khổng lồchiếc khăn tay của nó.

- Xin cảm ơn tiểu thư. - Khổng lồRumblebuffin nói, cúi rạp ngườixuống chào. Một phút sau Lucyđược một phút hoảng hồn khi nóthấy mình lơ lửng trong không trungbị kẹp giữa ngón tay cái và ngóntay trỏ của khổng lồ. Nhưng khi nóbị đưa đến gần mặt người này, ôngta giật mình nhìn nó sửng sốt đoạnnhẹ nhàng đặt nó xuống đất, miệnglẩm bẩm:

- Tha thứ cho tôi. Tôi đã gắpnhầm cô bé này. Xin hãy tha thứcho tôi, tiểu thư nhé. Tôi lại tưởngcô là cái khăn tay chứ!

- Không sao! - Lucy nói rồi bậtcười. - Đây, nó đây này. - Lần này

khổng lồ cố nhón cho được cái khănnhưng đối với ông ta nó chỉ nhưmột viên kẹo ngọt đối với bạn, vìthế khi Lucy thấy khổng lồ nghiêmtrang đưa cái khăn qua lại trênkhuôn mặt to bè ửng đỏ thì nó nóingay. - Cháu e rằng nói chẳng đượctích sự gì nhiều với ông, thưa ôngRumblebuffin.

- Không phải vậy. Không phảivậy. - Khổng lồ nói vẻ lịch thiệp. -Chưa từng có một cái khăn nào dễthương hơn. Thật đẹp, thật tiện lợi.Tôi... tôi không biết tả thế nào chophải.

- Ông ấy là một người khổng lồdễ thương! - Lucy nói với Tumnus.

- Ồ, phải! - Người này mau mắntrả lời. - Tất cả những người thuộcdòng họ Buffin đều thế. Đó là mộtloại người khổng lồ đáng kính nhấtở Narnia. Không được khôn ngoancho lắm, có lẽ thế (nhưng tôi chưagặp một người khổng lồ nào khônngoan cả) tuy vậy đó là một dònghọ lâu đời, có truyền thống. Nếuông ấy không thuộc loại này thì mụta sẽ không bao giờ biến ông tathành đá.

Đến đây Aslan giậm cả bốn vóxuống đất yêu cầu mọi người giữtrật tự.

- Công việc trong ngày củachúng ta còn chưa hoàn tất. - Ông

nói. - Nếu Bạch Phù Thủy cuối cùngsẽ bị đánh bại trước giờ đi ngủ, thìchúng ta phải tìm đến nơi trận đấuđang diễn ra, ngay bây giờ.

- Và tham gia chiến đấu, tôi hyvọng như thế, thưa ngài. - Nhân mãcao lớn nhất thêm vào.

- Tất nhiên. - Aslan kêu lớn. -Bây giờ, những ai di chuyển khôngnhanh - như trẻ con, người lùn vànhững sinh vật bé nhỏ - hãy cưỡilên lưng những con vật có tốc độ:sư tử, nhân mã, kỳ lân, ngựa,khổng lồ và đại bàng. Những độngvật nào có khứu giác phát triển tốtcùng với loài sư tử chúng ta hãyvượt lên dẫn đầu, đánh hơi xem

trận đánh đang diễn ra ở đâu, hãybảo vệ lẫn nhau!

Tất cả ồ lên những tiếng kêu vuimừng, phấn khởi. Nhưng người vuimừng hơn cả là sư tử, nó cứ nhắnglên, chạy quanh làm ra vẻ bận rộnlắm những kỳ thực chỉ để nói vớibất cứ ai mà nó gặp: “Đã nghe ngàinói gì chưa? Sư tử chúng tôi. Cónghĩa là ngài và tôi. Loài sư tửchúng tôi. Đó chính là điểm tôi thíchở Aslan. Không phân biệt, không-đứng-ra-một-bên. Loài sư tử chúngtôi. Có nghĩa là ngài và tôi.” - Nó cứnói đi nói lại mãi câu đó cho đến lúcAslan phân công nó cõng trên lưngba người lùn, một nữ thần rừng, hai

con thỏ và một lửng. Điều này làmnó kém hào hứng đi một chút.

Khi tất cả đã sẵn sàng - một conchó chăn cừu loại lớn đã đắc lựcgiúp Aslan phân công cho hợp lý -người và vật phóng qua chỗ bứctường sập xuống. Sư tử và chó đitrước đánh hơi về mọi hướng.Nhưng rồi bất thình lình một conchó săn lớn nhận được mùi và sủarộ lên. Không còn thời gian để lãngphí nữa. Chẳng bao lâu tất cả chó,sư tử, chó sói, và những động vật đisăn khác chạy hết tốc lực, mũi vẫncắm xuống đất tiếp tục đánh hơi vàđoàn thú phía sau bị tụt lại chừngnửa dặm, chạy vừa với cái sức mà

chúng có thể chịu đựng được. Âmthanh sôi động như trong một cuộcđi săn cáo của người Anh, chỉ cóđiều nghe hay hơn bởi vì thỉnhthoảng đâu đó lại vọng lên tiếngsủa vui tươi của bầy chó săn hòavới tiếng gầm vang của một con sưtử và thỉnh thoảng vang lên tiếngrống trầm hùng hơn, oai phong hơncủa chính Aslan.

Nhanh hơn, nhanh hơn và cáimùi của một trận đánh càng lúccàng dễ nhận ra hơn rồi đúng cáilúc họ đến đường vòng của mộtthung lũng hẹp quanh co, Lucy nghethấy vượt lên trên tất cả những âmthanh khác, đó là một tiếng rền âm

âm kéo dài gây cho nó một cảmgiác thật kỳ lạ. Những tiếng la hét,tiếng rít, tiếng va chạm của các loạibinh khí bằng thép.

Sau khi vượt ra khỏi thung lũng,Lucy có thể thấy ngay nguyên nhân.Peter, Edmund và tất cả đội quânđứng về phía Aslan đã chiến đấumột cách tuyệt vọng với cái đámyêu ma quỷ quái mà nó đã nhìnthấy vào đêm hôm trước. Chỉ cóđiều giờ đây dưới ánh sáng banngày trông chúng còn quái gở, độcác và dị dạng méo mó hơn. Độiquân của Peter - lúc này đang quaylưng về phía Lucy - có vẻ ít ỏi mộtcách thảm hại. Trên chiến trường

rải rác một vài pho tượng, rõ rànglà phù thủy đã dùng đến cây gậyphép. Nhưng vào lúc này có vẻ nhưmụ không cần sử dụng đến nó. Mụđánh nhau bằng con dao đá. Đốithủ của mụ là Peter - cả hai ra đònrất nhanh làm cho Lucy khó có thểhình dung cục diện của trận đấu, nóchỉ nhìn thấy con dao đá và thanhgươm của Peter chạm vào nhaunhanh như chớp trông tựa như cóđến ba con dao và ba thanh gươm.Hai kỳ phùng địch thủ này đangquần nhau giữa trận tiền. Quân củamỗi bên dạt về hai phía. Bất cứ chỗnào mắt phù thủy phóng đến cũngcó những chuyện kinh khủng xảy ra.

- Nhảy khỏi lưng ta, các con! -Aslan hét lên.

Cả hai đứa lăn xuống đất. Vớimột tiếng gầm làm rung chuyển cảđất Narnia, từ cây cột đèn ở phíatây đến bãi biển phía đông, con sưtử vĩ đại chồm về phía Bạch PhùThủy. Lucy nhìn thấy mụ ngước mắtnhìn Aslan và trong vòng một giâyđôi mắt mụ biểu lộ nỗi kinh hoàngvà sững sờ.

Sư tử và phù thủy lăn xả vàonhau, nhưng lần này phù thủy núngthế hơn, cùng lúc đó tất cả nhữngsinh vật mà Aslan đã giải phóngkhỏi tòa lâu đài của phù thủy laovào, quyết sống mái với đám yêu

ma. Người lùn với những chiếc rìuđánh trận, chó với hàm răng nhọnhoắt, khổng lồ với cây gậy tày trứdanh (chỉ riêng đôi chân của ông đãxéo nát hàng chục kẻ thù), kỳ lânvới những chiếc sừng, nhân mã vớikiếm kích và móng vuốt. Đội quânmỏi mệt của Peter cất tiếng hò reohòa cùng với tiếng reo hò vang trờidậy đất của đội quân mới kéo đến.Quân thù ré lên và rên rỉ cho đếnkhi cả khu rừng vọng lại những âmthanh hỗn độn dữ dội của trậnchiến.

CHƯƠNG 17

Cuộc đi săn con linh dươngmàu trắng

---oOo---

Trận chiến đấu kéo dài thêm vàiphút sau khi đoàn quân tiếp việnkéo đến. Hầu hết kẻ thù đã bị giếttrong đợt tấn công đầu tiên củaAslan và đồng đội của ông; số ítthấy chủ soái của mình là Bạch PhùThủy đã chết thì cũng vội vàng bỏ

chạy. Cảnh tiếp theo mà Lucychứng kiến là Peter và Aslan bắt taynhau. Nó cảm thấy thật lạ lùng khiông anh cả vào lúc này – khuôn mặttái xanh, nghiêm nghị và trông anhcó phần nghiêm nghị hơn cái tuổicủa mình.

- Đều là công của Edmund cả,thưa Aslan. – Peter nói. – Chúng tôihẳn đã bị đánh cho tả tơi không cònmảnh giáp nếu không có cậu ấy.Phù thủy biến đội quân của chúngtôi thành đá ở hai cánh tả và hữu.Nhưng không gì có thể làm Edmunddừng lại. Nó đánh theo cách củamình với ba tên khổng lồ ăn thịtngười ở cái chỗ mà mụ vừa biến

một con báo của chúng ta thànhtượng. Khi tiếp cận với mụ, nó đãkhôn ngoan vung thanh gươm vàocây gậy phép của mụ chứ khôngđánh thẳng vào người mụ, cây gậyphép sẽ biến nó thành tượng thay vìlàm nó đau đớn. Đó cũng chính làcái lỗi mà tất cả mắc phải khi đánhnhau với mụ: cố làm cho mụ bịthương. Một khi cây gậy phép củamụ đã gãy rồi chúng tôi có nhiều lợithế hơn – nếu không chúng tôi sẽ bịtổn thất nặng nề. Edmund bịthương rất nặng. Đi, ta đi tìm nóthôi.

Họ tìm thấy Edmund đang đượchải ly vợ chăm nom ở cách chỗ trận

đánh diễn ra một quãng. Người nónhuộm đầy máu, cái miệng há rathở dốc và khuôn mặt có màu xanhrất đáng ngại.

Và rồi, lần đầu tiên Lucy nhớ racái lọ kim cương quý giá được ônggià Noel tặng cho như một món quàNoel. Đôi tay nó run đến mức khócó thể mở nắp lọ, nhưng cuối cùngnó cũng làm được và đổ mấy giọtvào miệng anh trai.

- Còn nhiều người bị thươngnữa. – Aslan nhắc, trong khi Lucyvẫn lo lắng nhìn vào khuôn mặtxanh mét của Edmund tự khỏikhông biết cái thứ rượu này có làmnên được điều kỳ diệu không.

- Vâng, con biết. – Lucy nóngnảy đáp. – Xin chờ một phút.

- Con gái của Eve, - Aslan nói vớimột giọng nghiêm trang hơn, -những người khác cũng sắp chếtđến nơi rồi. Cần phải có nhiều ngườichết hơn vì Edmund hay sao?

- Con xin lỗi ông Aslan. – Lucynói và đứng dậy đi theo ông. Nửagiờ sau đó họ rất bận rộn. Lucychăm sóc những con người bịthương trong lúc Aslan trả nhữngngười bị hóa đá về với cuộc sống.Cuối cùng khi Lucy đã xong việc, nóquay lại chỗ anh trai nằm và thấyEdmund đã đứng lên, không chỉlành các viết thương và trông còn

khỏe mạnh, có khi sắc hơn cái vẻđẹp trước kia rất nhiều.

Đúng thế, trông Edmund đẹp đẽhơn học kỳ khủng khiếp đầu tiên mànó đã làm mọi việc đâm ra hỏngbét. Bây giờ nó lại trở về là chínhmình, có thể nhìn bằng mắt vàomắt bạn. Trong trận đánh này,Aslan đã giúp nó trở thành mộttrang hiệp sĩ thực sự.

- Có phải Edmund biết điềuAslan đã làm cho mình? – Lucy thìthào hỏi chị gái. – Có phải anh ấybiết cuộc thương lượng giữa Aslanvà phù thủy?

- Suỵt! Không. Tất nhiên làkhông. – Susan nói.

- Không nên nói cho anh ấy biếthay sao?

- Ồ, chắc chắn là không nên. –Susan nói. – Điều này quá khủngkhiếp đối với Edmund. Thử nghĩ coi,em sẽ cảm giác như thế nào nếuem là cậu ấy.

- Dù sao thì em vẫn nghĩ anh ấynên biết điều đó. – Lucy khăngkhăng.

Nhưng đúng lúc đó cuộc trao đổicủa hai đứa bị cắt ngang.

Đêm ấy chúng ngủ ngay tại đấy.Làm cách nào mà Aslan có đượcthức ăn cho bọn trẻ thì tôi khôngbiết, nhưng bằng một cách nào đóchúng thấy mình ngồi trên một bãi

cỏ trước một bàn trà rất ngon vàolúc 8 giờ tối. Ngày hôm sau đoànquân bắt đầu đi về hướng đông dọctheo bờ sông. Lâu đài Cair Paravelnằm trên một ngọn đồi nhô caovượt lên trước mặt họ. Phía trướcmặt là những cồn cát với nhữngtảng đá lớn, vụng biển, rong tảobiển và cái mùi mặn mòi của biểnvới hàng dặm dài những lớp sóngngả sang màu xanh lá cây ào lên bờbãi, vỡ ra thành hàng trăm consóng nhỏ. Và kia, nghe vẳng trongkhông gian tiếng kêu của bầy hảiâu. Bạn đã từng nghe thấy chưa?Bạn có nhớ không? Tối hôm ấy saubữa tiệc trà, bốn anh em lại đi ra bờ

biển lần nữa, tháo giày và cởi vớ ragiẫm chân trần trên cát để có thểcảm thấy cát lạo xạo dưới chân.

Ngày hôm sau có nhiều việc làmquan trọng hơn. Trong đại sảnh lâuđài Cair Paravel – một gian phòngđẹp tuyệt vời với mái lợp bằng ngà,bức tường phía tây treo đầy nhữngbộ lông chim công, cửa phía đôngtrông ra biển. Trước sự hiện diệncủa tất cả bạn bè và trong tiếngkèn trumpet rộn rã, Aslan trangtrọng đặt vương miện lên đầu bốnanh em và dẫn họ ngồi vào bốn cáingai vàng trong lúc quần thần hôvang: “Vua Peter vạn tuế! Nữ hoàngSusan vạn tuế! Vua Edmund vạn

tuế! Nữ hoàng Lucy vạn tuế!”- Một khi đã trở thành vua hoặc

nữ hoàng của Narnia thì bao giờcũng là vua hoặc nữ hoàng. Hãyđảm nhiệm tốt vai trò của mình hỡicon trai của Adam! Hãy làm tốtchức năng của mình hỡi con gái củaEve! – Aslan cao giọng nói.

Qua cánh cửa mở rộng về phíađông, vang lên bài ca của các thủythần và các nàng tiên cá. Họ bơiđến gần bờ cất tiếng hát ca ngợinhững vị vua và nữ hoàng mới củamình.

Thế là những bạn trẻ ngồi trênngai vàng, những cây quyền trượngđược đặt vào tay họ và họ trao

phần thưởng với tấm lòng trântrọng đến tất cả bạn bè, đếnTumnus – thần rừng, vợ chồng hảily, người khổng lồ Rumblebuffin,báo hoa, những con nhân mã tốtbụng, những người lùn trung hậu vàcả sư tử. Đêm ấy, trong lâu đài CairParavel có một bữa tiệc lớn chưatừng thấy, người ta ăn chơi, nhảymúa, vàng lóe sáng và rượu chảy ranhư suối. Đáp lại tiếng đàn tronglâu đài là lời ca tiếng hát của nhữngcư dân ngoài biển mạnh mẽ hơn,ngọt ngào hơn, kỳ lạ hơn.

Trong không khí tưng bừng nhưvậy thì sư tử lặng lẽ bỏ đi. Khi vuavà các nữ hoàng nhận ra là Aslan

không có mặt ở đó, không có lờibàn luận gì về chuyện này. Bởi vì vợchồng hải ly đã nói trước với họ:“Ngài đến và đi. Mới hôm nay mọingười gặp ngài nhưng ngày mai cóthể là không gặp nữa. Ngài khôngthích bị trói buộc – và tất nhiên ngàicó nhiều nơi khác phải quan tâm.Mọi việc đều ổn thôi. Ngài sẽthường xuyên ghé qua đây. Chỉ cóđiều đừng tạo áp lực với ngài. Mọingười cũng biết đấy, ngài là mộtcon người của Tự nhiên không quenvới nếp sống của một con sư tử đãđược thuần hóa.”

Và bây giờ bạn cũng thấy đấy,câu chuyện này đã gần (nhưng

chưa hẳn) đến đoạn kết. Hai vị vuavà hai vị nữ hoàng cai trị vùng nàyrất giỏi, họ sống một khoảng thờigian đầy hào hứng và hạnh phúc ởNarnia. Sau khi đã lên ngôi, họdành ra phần lớn thời gian để tìmkiếm bọn lâu la của Bạch Phù Thủyvà tiêu diệt chúng. Thực sự là trongmột thời gian dài có những lời đồnđại về những con vật rất độc áclảng vảng trong những khu rừngsâu, ám người này, giết người kia,thảng một lần cũng có người thảngthấy bóng ma sói và lời đồn về mộtmụ phù thủy độc ác nào đó thườngxuất hiện. Nhưng cuối cùng tất cảbọn yêu ma quỷ quái này đều đã bị

quét sạch. Bốn người đề ra nhữngđạo luật sáng suốt, giữ cho mảnhđất này sống trong cảnh yên vuithanh bình: những cây cho bóngmát và quả ngọt không còn bị chặtbừa bãi, những người lùn và thầndê còn trẻ được đưa đến trường, họcó chính sách quản thúc những kẻưa kiếm chuyện và ưa can thiệp vàochuyện của người khác, khuyếnkhích những người bình thườngđược sống một cuộc sống tự dothoải mái. Họ cũng đuổi những tênkhổng lồ hung tợn (bọn này rấtkhác với khổng lồ Rumblebuffin) vềphía bắc Narnia, mỗi khi bọn nàyliều mạng vượt qua biên giới. Họ

còn mở rộng mối quan hệ hữu nghịvà giao hảo với những nước lânbang bên kia bờ biển, thỉnh thoảngcũng sang thăm các nước lánggiềng hoặc tiếp đón trọng thể bạnbè. Bốn anh em đã lớn lên và thayđổi rất nhiều cùng thời gian trôiqua. Peter cao hơn, bộ ngực nởnang và là một chiến binh vĩ đại,được xưng tụng là vua Peter Dũngmãnh. Susan trở thành một thiếunữ cao dong dỏng và rất mực duyêndáng với mái tóc đen huyền đổxuống tận gót chân. Vua ở các nướcbên kia bờ biển cử đại sứ sang cầuhôn nàng tới tấp. Nàng được gọi làSusan Hiền dịu. Edmund trang

nghiêm và kín đáo hơn anh trai, rấtsáng suốt trong việc điều hành đấtnước và phân xử mọi chuyện mộtcách phân minh, được gọi làEdmund Công chính. Còn về phầnLucy, cô bao giờ cũng là một thiếunữ tóc vàng vui vẻ, làm cho tất cảcác hoàng tử ở các vùng khác nhauđều ao ước rước được nàng về dinhlàm hoàng hậu. Còn người dântrong vương quốc của nàng thì xưngtụng nàng là nữ hoàng Lucy Canđảm.

Cuộc sống của họ là một niềmvui bất tận và nếu như họ nhớ vềquãng đời trong thế giới chúng tathì nó cũng đẹp như người ta nhớ

về một giấc mơ vậy. Một năm nọ lạilà Tumnus (người lúc này đã đứngtuổi và bắt đầu trở nên bệ vệ) đixuống mạn bờ sông mang đến chocác vua và các nữ hoàng tin tức vềmột con sơn dương trắng như tuyếtmột lần nữa lại xuất hiện trong khurừng của ông – loài hươu này sẽban cho bạn những điều ước nếubắt được nó. Thế là bốn anh emcùng với những viên quan đại thầntrong triều cưỡi ngựa mang theo tùvà cùng một đàn chó săn đuổi theosơn dương. Họ không săn bắn đượcgì cho đến khi họ thoáng thấy bóngnó. Sơn dương khiến họ thúc ngựachạy như bay qua những vùng đất

gồ ghề, rồi bằng phẳng, qua nhữngcánh rừng thưa rồi đến vùng rừngrậm cho đến khi ngựa của các triềuthần mệt nhoài đành bỏ cuộc chỉcòn bốn anh em đi tiếp. Họ thấysơn dương chui vào một bụi rậm vàngựa chịu không thể đi qua. Đếnđây vua Peter nói (bây giờ họ đãnói chuyện với nhau bằng mộtphong cách khác sau một thời giandài sống trong cung đình): “Vua vàcác nữ hoàng kính mến, chúng tahãy xuống ngựa đuổi theo con thúvừa chạy vào bụi rậm kia, bởi vìtrong suốt đời mình, trẫm chưa hềthấy con mồi nào đáng mơ ước hơnthế”.

- Tâu bệ hạ, - ba người đồngthanh đáp, - hãy làm như thế đi.

Thế là họ xuống ngựa, cột ngựavào những thân cây và đi bộ vàokhu rừng sâu hun hút. Đi được mộtđoạn, nữ hoàng Susan lên tiếng:

- Hoàng huynh, hoàng đệ vàhoàng muội, ta lấy làm ngạc nhiênlắm, dường như ta thấy có mọc lênmột cái cây bằng sắt.

- Thưa hoàng tỉ, - vua Edmundnói, - nếu nhìn kỹ người sẽ nhậnthấy đó là một cây cột bằng sắt, cómột cái đèn lồng treo trên cao.

- Nhân danh bờm sư tử, bằngmột phép màu, - vua Peter nói, -Aslan đã đặt một cột đèn ở cái nơi

cây cối mọc tươi tốt và cao lớn đếnnỗi nếu đèn có thắp sáng đi chăngnữa, thì nó cũng chẳng chiếu đượcánh sáng xuống cho con người.

- Thưa bệ hạ, - nữ hoàng Lucylên tiếng, - có vẻ như cái cột nàyđược chồng ở đây trước và ngọnđèn kia được treo lên thì ở đây câycối vẫn còn rất thấp, hoặc mặc thưahơn, hoặc chẳng có cây cối gì hết.Bởi vì đây là một cánh rừng non trẻcòn cái cột đèn kia thì đã quá lâuđời rồi.

Cả bốn dừng lại trầm tư nhìn cộtđèn. Đoạn vua Edmund nói:

- Ta không rõ chuyện này lắm,nhưng ngọn đèn trên cái cột này có

một tác động lạ lùng đến ta. Một ýnghĩ vụt đến trong đầu ta rằng tađã nhìn thấy nó trước đây rồi, hìnhnhư trong một giấc mơ hoặc trongmột giấc mơ của những giấc mơ.

- Đúng thế, - tất cả cũng kêulên, - ta cũng có cảm giác như vậy.

- Hơn nữa, - nữ hoàng Lucy nói,- nó sẽ không ra khỏi đầu ta nếuchúng ta đi qua cột đèn này. Vậy thìđiều đó có nghĩa là hoặc chúng tasẽ có những cuộc phiêu lưu kỳ lạhoặc sẽ có một sự thay đổi lớntrong tương lai của mỗi chúng ta.

- Hoàng muội, - vua Edmundnói, - ta chia sẻ với muội cũng cáisuy nghĩ đó.

- Và ta nữa, - nữ hoàng Susannói, - nhưng theo ý kiến của ta,chúng ta nên quay về chỗ buộcngựa và thôi không đuổi theo conhươu trắng nữa.

- Hoàng muội, - vua Peter lêntiếng, - trong vấn đề này ta xinhoàng muội tha thứ cho ta. Chưabao giờ, kể từ ngày chúng ta lênlàm vua và nữ hoàng ở Narnia màchúng ta lại không giải quyết nhữngvấn đề trọng đại như các trận chiến,những bữa đại tiệc, những trận đấuvõ, việc phân định phải trái và có vẻnhư mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưngbao giờ cũng vậy, đồng thời với việcchúng ta đạt được một cái gì thì lại

có một cái gì khác cần hướng tới.- Hoàng tỉ, - nữ hoàng Lucy xen

vào, - huynh trưởng của chúng tanói rất chí lý. Với ta thật đáng hổthẹn nếu vì bất cứ nỗi sợ hãi nàohay nguy cơ nào mà chúng ta phảitừ bỏ không đi theo một con vậttuyệt đẹp và chúng ta mong muốn.

- Ta cũng có ý này, - vuaEdmund phụ họa, - và ta tha thiếtmuốn tìm ra ý nghĩa của việc này.Vì nó ta sẵn sàng từ bỏ viên kimcương đẹp nhất ở toàn Narnia vàtrên tất cả các đảo.

- Như vậy nhân danh Aslan, - nữhoàng Susan nói, - nếu tất cả đồnglòng thì chúng ta hãy đi tiếp và đón

nhận bất cứ cuộc phiêu lưu nào rơixuống chúng ta.

Thế là bốn anh em vua chúa đitiếp vào rừng sâu và trước khi họ điquá xa, tất cả thình lình nhớ lại nhớlại một vật mà họ từng nhìn thấygọi là cột đèn. Trước khi bước thêmkhoảng hai mươi bước nữa họ nhậnra không phải là họ tìm đường điqua các cành cây mà lại đi quanhững lớp áo khoác. Một phút saucả bốn lóng ngóng đi qua cánh cửatủ bước vào căn phòng trống trải,không còn là các vua và nữ hoàngvà chỉ là Peter, Susan, Edmund,Lucy trong bộ quần áo cũ. Vẫn làcái ngày ấy, giờ ấy khi tất cả ùa vào

trốn trong tủ áo. Bà Macready vàkhách tham quan vẫn nói chuyệnsôi nổi ngoài hành lang, may họkhông bước vào căn phòng để trốnglàm gì và bọn trẻ không bị pháthiện.

Câu chuyện đến đây có lẽ cũngđã kết thúc được rồi nếu bọn trẻkhông cảm thấy cần phải giải thíchvới giáo sư tại sao bốn cái áo khoáctrong cái tủ của ông lại biến mất.Giáo sư là một người rất đặc biệt,ông không bảo chúng là ngu ngốccũng không quy tội chúng nói láomà hoàn toàn tin vào câu chuyệnđó.

- Không, - ông nói, - bác không

nghĩ việc quay lại Narnia qua tủ áođể lấy lại mấy cái áo là việc làmkhôn ngoan. Các cháu không nênquay lại Narnia bằng con đườngnày. Mà những cái áo ấy cũngchẳng dùng lại được nếu các cháucó thể làm thế. Cái gì à? Phải, tấtnhiên các cháu sẽ quay lại Narnialần nữa, vào một ngày nào đó. Mộtkhi đã là vua ở Narnia thì sẽ mãi làvua ở đấy. Nhưng đừng cố làm nhưvậy thêm một lần nữa. Cái gì phảiđến sẽ xảy đến vào lúc các cháukhông hề mong đợi. Đừng bàn tánquá nhiều về chuyện này dẫu làgiữa các cháu với nhau chăng nữa.Cũng đừng đề cập đến chuyện này

với bất cứ ai trừ phi là các cháuthấy họ cũng có những cuộc phiêulưu tương tự. Đó là cái gì? Rồi cáccháu có hiểu hết không? Ồ, cáccháu rồi sẽ hiểu tất tật. Những điềukỳ lạ người ta nói - kể cả nhữngniềm vui của họ - sẽ bộc lộ nhữngđiều bí mật. Hãy mở to mắt ra mànhìn. Trời đất ạ, không hiểu ngàynay người ta dạy các cháu những gìở trường?

Và thế là câu chuyện về cuộcphiêu lưu trong tủ áo đến đây làhết. Nhưng nếu giáo sư nói đúng thìđấy mới chỉ là bắt đầu những cuộcphiêu lưu ở Narnia.

HẾT TẬP 2

[1] Wardrobe có nghĩa là tủ áo, thần rừng

cho đấy là một địa danh nên đọc thành WarDrobe.

[2] Bacchus là thần Rượu Nho trong thần

thoại Hy Lạp.