chương 1 kẺ giẢng ĐẠo

166

Upload: others

Post on 16-Oct-2021

6 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO
Page 3: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

B

Chương1KẺGIẢNGĐẠO

ắtđầutừbạnđãuốngxong,cácemhãybỏvỏhộpsữavàoôđánhsốcủamình rồivềchỗ.Tất cảđềuuốngxong rồinhỉ.Cônghecóbạnnói “Phảiuốngsữađếnhômbếgiảngcơđấy”.Vậylàđếnhômnaygiờuốngsữađãkết thúc rồi.Các emđã làm rất tốt. “Nămsaukhôngcònnữa ạ?”Không.Nămtàikhóanày, trườngcấphaiSđượcchọnlàmtrườngthíđiểm“Cuộcvậnđộngtoànquốcđẩymạnhsảnphẩmtừsữachohọcsinhcấphaivàcấpba”,doBộlaođộngvàphúclợiphátđộng.Vậynêncácemđềuphảiuống200mlsữamỗingày.ĐợtkhámsứckhỏethángTưtới,chắchẳntỷlệpháttriểnchiềucaovàmậtđộxươngcủacácemsẽcaohơnsovớicácbạnđồnglứatrêncảnướcnhỉ?Hồihộpghê.“Chúngemlàvậtthínghiệmạ?”Cólẽđây hẳn là một năm đen đủi với những bạn hơi yếu bụng và ghét sữa.Trường thíđiểm làdoHộiđồnggiáodụcchọnngẫunhiên,vả lại, trênvỏhộpsữavàthùngđựngđềughitên,lớp,sốđiểmdanhđểkiểmtraxemcácemcóuốnghaykhôngnêncácemcảmthấygiốngnhưvậtthínghiệmcũngkhôngcógìlạ.Cóđiềumấybạnbannãycònuốngngonlànhmàvừangheđếnvậtthínghiệmđãnhănmặt,hãyhượmđã.Uốngsữamỗingàylàchuyệnxấuà?Bâygiờcácemđangởvàođúnggiaiđoạnpháttriểnsinhlýthứhai.Nếuchỉkêugọihãyuốngsữaởnhàmỗingàyđểcómộthệxươngchắckhỏethìliệucóbaonhiêungườilàmtheo?Hơnnữacanxicótrongsữakhôngchỉlàthànhphầncấutạonênxươngmàcòntácđộngđếndẫntruyềnthầnkinh.Bảonhữngngườihaysốtruộtlà“bịthiếucanxi”chínhlànóitớiđiềunày.Cônghenói emWatanabenhàbánđồđiệnhìnhnhưcó thểkhôiphục lại

Page 4: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

chínmươiphầntrămnhữngchỗđãbị làmmờtrongbăngphimngườilớn.Hìnhnhưcácemchocuốnphimđóvàophongbì tài liệuhọcrồimấybạnnamchuyền taynhau.Quađó có thể thấy sựphát triển rõ rệt của các emtrong thời kỳ này, không chỉ ởmặt thể chấtmà tâm lý cũng biến chuyểnmạnh.Vídụcủacôcólẽkhônghaylắm,nhưngđóchínhlàkỳphảnkhángthứhai.Kỳpháttriểnsinhlývàkỳphảnkhánggọichunglàtuổidậythì.Tựáitrướcnhữnglờinhỏnhặt,dễbịảnhhưởngbởinhữngviệcnhỏnhặt,songvẫnthiếtthamuốnkhẳngđịnhbảnthân.Cácemcóthấymìnhcóđiểmnàogiốngvậykhông?Giảsửnhưvừanãycóainói“thậtmaymắnkhimỗingàyđềuđượcuốngsữamiễnphí!”thìthếnàonhỉ.Cácemcónghĩbầukhôngkhíkhôngmấydễchịuhiệngiờsẽkhácđikhông?Trênđờinàycónhiềuchuyệnchỉthayđổigócnhìnlàđãkhácrồi.Từchuyệnsữamànóisangchuyệnnàycólẽcácemvẫnchưahìnhdungđược.Tuynhiên,cácthầycôđềukhenhọcsinhkhốiBảynămnaylớpnàocũngchữngchạchơnmọinăm,cókhinàolàdotácdụngcủasữakhôngnhỉ?

Gácchuyệnsữaquamộtbên,hếtthángnàycôsẽthôiviệc.“Côchuyểnsangtrườngkhácà?”Không,côbỏnghềgiáoviên.Bỏnghề.Vậynêncácemlớp7Bsẽlànhữnghọcsinhcuốicùngmàcôvĩnhviễnkhôngthểquên.Cảmơnnhữngbạnvừathốtlêntiếcnuối.“Cônghỉvìchuyệnđósao?”Đúngthế.Bêncạnhchuyệnđóthìcònmộtđiềucuốicùngcômuốncácemlắngnghe.

Chuyệnlà,đếnkhinghỉviệccômớisuynghĩgiáoviênlàgì?Côlàmgiáoviênchẳngphảivìlýdođặcbiệtkiểunhưcómộtngườithầy

đãthayđổiđờicô.Màvìgiađìnhcôrấtnghèo.Làcongáinêncônhiềulầnbịbốmẹcanngănđừnghọclênnữanhưngcôthíchhọc.CônộpđơnxinhọcbổngcủaHộikhuyếnhọcvàđượcchọnluôn.Chắcdonhàcôtúngbấnhơncảcônghĩchứchẳngphảivìthànhtíchhọctậptốt.Côthivàomộttrườngđạihọccônglậpởđịaphương,vừamiệtmàihọcngànhHóahọccôcựckỳyêuthíchvừabắtđầuđidạythêmởtrungtâm.Cóngườinóirằngnhữngđứatrẻănchẳngđủnorồiphảiđihọcthêmtớitốimuộnthậtđángthương,nhưngcôthấynhữngđứamàchamẹphảicúiđầuđểxinchoconđượchọctiếpmới

Page 5: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đángxấuhổ.Nămthứtưđạihọccôbắtđầuđitìmviệc.Tuyrấtkhótừbỏconđườngnghiêncứunhưngmongmuốncóđượcmộtcuộcsốngổnđịnhđãchiếnthắng.Hơnnữa,làmgiáoviênthìsẽđượcmiễntrảnợhọcbổngHộikhuyếnhọc.Côchẳnghềbănkhoănkhidựthi tuyểngiáoviên.Bịnghĩ là“độngcơkhông trongsáng”cũngđànhchịu thôi.Songmộtkhiđã làmcônhấtđịnhphảilàmviệcnghiêmtúctrongvaitròmộtnhàgiáodục.Cónhữngngườilớnrồimàvẫncứquanhquẩnởnhàvàngụybiệnrằngkhôngtìmthấyviệcmìnhmuốn làm, nhưng vốn dĩ chẳngmấy người có thể tìm ngay rađượcđiềumìnhmuốn làmmà theođuổi.Nếuvậy,cứhếtmìnhvớinhữngviệc ở ngay trước mắt chẳng phải tốt hơn sao. Điều đó cũng chẳng ảnhhưởngxấugìđếnbảnthânchừngnàotìmthấyviệcmìnhmuốnlàmsaunày.“Saocôlạimuốnlàmgiáoviêncấphaimàkhôngphảicấpba?”Vìnếulàdạyhọcthìcômuốnđượcthửtháchởmôitrườnggiáodụcphổcập.Cấpbamuốnbỏlàbỏđượcluôn.Cômuốnđượcởbênnhữngđứatrẻđangởtrongtìnhcảnhkhôngcólốithoát.Côcũngđãtừngcómộtthờiđầynhiệthuyết.

EmTanaka,emKogawa,khôngphảilúcđểcườiđâu.Cô trở thànhgiáoviêncấphaiđược tròn támnămrồi.Banđầucôvừa

thực tậpvừadạyở trườngcấphaiMthànhphốNanokabanăm,nghỉ làmmộtnăm,sauđóthìdạybốnnămởtrườngS,ngôitrườngnằmtạikhuvựcgiápranhhaitỉnh,luôncóvẻannhàn.Tổngcộngcôđãđidạyđượcbảynămrồi.

“Là trườngM đó sao?”Đúng vậy.Ngôi trường có thầy SakuranomiyaMasayoshimàgầnđâyhaythấytrêntivi.Nào,trậttự.Ngườiđónổitiếngthếcơà.“Côbiếtthầyấykhôngạ?”Dùgìcũnglàmviệcchungbanămnênbiếtthìcóbiết,hồiđóthầyấytuycóthểcoilàmộtgiáoviênnhiệthuyếtnhưngcũngchưađếnmứcnổitiếngnhưbâygiờ,nêncókhicácemcònbiếtrõhơncô.ChuyệngìthếMaekawa?“Vìemkhôngbiếtnênmuốncôkểạ?”Đượcrồi,côkhônghứngthúmấynênsẽkểvắntắtthôi.ThầySakuranomiyahồihọccấphaitừngđứngđầumộtnhómhọcsinhcábiệt,nămlớpMườimộtthìbịđuổihọcvìgâythươngtíchchogiáoviênchủnhiệm.Sauđó,thầyđilangthangkhắpthếgiới,làmnhữngchuyệnkhánguyhiểmnhưngnhờgặpđượcnhữngngườisốnggiữachiếntranhvàđóinghèo,ănngủcùnghọmàthầyđãnhậnralỗilầmcủamình.Saukhivềnước,thầylấybằngtốtnghiệpcấpba,

Page 6: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vàomột trườngđạihọctưthụcnổi tiếngrồi trởthànhgiáoviêntiếngAnhcấphai.Cóvẻthầychọncấphailàvìkhôngmuốnnhữngđứatrẻởđộtuổilầmđường lạc lốinhưmìnhkhixưaphạmphải sai lầmgiốngvậy.Từvàinămtrước, thấynhữngđứatrẻ langthangởkhutrungtâmsaugiờhọc,dùkhôngphảihọcsinhtrườngmìnhthầycũnggọitừngđứamộtlạiâncầngiảithích:“Emphảicoitrọngchínhbảnthânmình.Bâygiờvẫncòncóthểlàmlạiđược.”Bởithếmàthầyấyđượcgọilà“ngườithầycứurỗi”,phạmvihoạtđộngcũngmở rộnghơnnhưxuấthiện trên tivi, ra sách. “Cuối tuần trướctrêntivinóichuyệnnàyrồimà?”Vậycôxinlỗi.Vớinhữngbạnđãbiếtrồithìchuyệncủacôchánnhỉ.“Thiếumấtphầnquantrọngạ?”Cóphảichuyệncuốinămngoái,khiđóntuổibamươiba, thầyđượcbácsĩ thôngbáorằngchỉcònsốngđượcvàithángnữa?Nhưngthầykhônghềbiquanmàvẫntiếptụcvai tròcủamộtnhàgiáodụccho tớiphútcuốicùng,vậynênngười tabảothầykhôngcònlàmộtgiáoviênnhiệthuyếtmàđãthànhmộtgiáosĩ.Cóphải chuyện đó không? Em Abe biết nhiều chuyện đấy nhỉ. “Kinh trọngthầy?”“MuốntrởthànhngườinhưthầySakuranomiya?”Thếà.

Cômuốncácemhọctheonửasauthôi.Đềtàichuyểnsang thầySakuranomiyamấtrồi.Vớinhữngbạnngưỡng

mộmẫugiáoviênnhiệthuyếtthìcólẽcôlàmộtgiáoviênchưađạt.Nhưcôvừanói,khimớilàmgiáoviên,côcũngđặtmụctiêutrởthànhmộtgiáoviênnhiệthuyết.Nếucóvấnđềgìphátsinh,côsẽgácgiờhọcquamộtbênđểcùngcảlớpgiảiquyết,nếucóhọcsinhnàochạyrakhỏilớp,dùđangtronggiờ học cô cũng sẽ chạyđuổi theo.Nhưng rồimột hôm, cô nghĩ thế này.Chẳngcóaihoànhảocả.Thậtsailầmkhinghĩmìnhlàgiáoviênthìcóthểthuyếtgiáobọntrẻ.Đóchẳngqualàápđặtnhânsinhquancủamìnhlênbọntrẻđểtựthỏamãnmàthôi.Rốtcuộcchỉlàcoithườngbọntrẻ.KhichuyểntớitrườngSsaumộtnămnghỉviệc,côđãtựđặtraquytắcchomình.Khônggọi tên riêng học sinh. Cố gắng nhìn ngang tầm mắt với các em và nóichuyệnbằngtừngữlịchsự.Làhaiquytắcđó.Tuyvụnvặt thôinhưngcóngườiđãnhậnra.“Nhậnragìcơạ?”Rằngcôlàloạingườigì,cólẽthế.Tintứcvềngượcđãi trẻemxuấthiệngầnnhưmỗingàykhiếnngười tacóxuhướngnghĩrằngtrẻemđangbịngườilớnhànhhạ.Songchẳngphảihầuhếtcácemđềuđượcngườilớnvannài“hãyhọcđi”,“hãyănđi”vànuôinấng

Page 7: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

hếtsứcchuđáođấysao.Vậythìcóthểgọitêntụchaynóitrốngkhôngvớingười lớn không?Nhiều giáo viên nghĩ rằng được học sinh gọi bằng biệtdanh hay học sinh nói trống không vớimình là bằng chứng của tình yêumến.Bởitrongphimcácgiáoviênnhiệthuyếtđềunhưthếcả.Cácemxemnhữngbộphimhọcđườngcóthấythếkhông?Giáoviênnhiệthuyếtvàhọcsinhcábiệt,cứquamộtlầnrắcrốilàcảhailạithêmtintưởngnhau.Phầncuốiphimchỉgiớithiệumỗitênlớpcủacáchọcsinh,cònrấtnhiềunhữngngườikhácthìsao?Đangtronggiờhọcmàngườigiáoviênnhiệthuyếtấycứsaysưanóivềkinhnghiệmcủabảnthânhoặcnhữngtâmtưthầmkíncủamộthọcsinhcábiệt.Liệunhữnghọcsinhkháccómuốnnghekhông?Kệmấychuyệnđóđi,tiếptụcgiờhọcthôinào.Họcsinhchămchỉnàomàdũngcảmnóithếthìsẽđượcnghethêmmộtbàinóichuyệntàolaokháckiểunhư“ChữNhâncónghĩalà…”Rốtcuộc,họcsinhchămchỉlạiphảixinlỗihọcsinhcábiệt.Trongphimthìcóthể,chứđưavàothựctếsaođược?Vốndĩlàmgìcóchuyệnnàođếnmứcphảidừnggiờhọcđểnói?Ngườingaytừđầuvẫnluônđiđúngđườngphảigiỏihơnngườiđichệchhướngrồisauđóquaytrởlạichứ?Nhưngđángtiếc, thườngnhữngngườinhưthếlạikhôngđượcchúý.Cảtrongtrườnghọccũngvậy.Điềuấykhiếnnhữngbạnnghiêmtúchoàinghivềgiátrịtồntạicủabảnthân,đôikhicòntrởthànhnguyênnhânhướnghọđếnnhữngsuynghĩtiêucực.

Cụmtừ“mốiquanhệtincậy”hayđượcdùnggiữagiáoviênvàhọcsinh.Từkhi nhiều học sinh cấp hai dùngđiện thoại di động, thỉnh thoảngđiệnthoạicủacô lạinhậnđượcnhững tinnhắnnộidungnhư“emmuốnchết”,“emkhôngbiếtmìnhsốngđểlàmgì”.Màtoànvàolúchai,bagiờsáng.Tinnhắngửivàogiờchẳnggiốngainhưthếcôcũngmuốnbỏqualắmnhưngsaolàmthếđược.Cũngtừngcómộtvụchơixấuthếnày.Mộthọcsinhnữgửitinnhắnchothầygiáotrẻ,“Thầyơigiúpemvới,bạnemđangnguyquá”rồihẹnđến trướcmộtnhànghỉ.Địađiểmkiểunhư thế, lẽ ra thầygiáođónênthậntrọngmớiphải,songlạivộivãchạyngaytới.Rồibịchụpảnhlại.Ngàyhômsau,phụhuynhlaotớitrường.Nếugọichocảnhsátthìsẽthànhraầmĩ.Songgiáoviênbọncôhiểungayđâylàdàndựng.Bởithầygiáođó

Page 8: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

giớitínhthậtkhônggiốngnhưvẻbềngoài.Bọncôcanrằngchỉvìviệcấythì không cần thiết phải công khai chuyện đồng tính đâu, song thầy giáomuốnbảovệdanhdựgiáoviênnênđãnóirasựthậtvớiphụhuynhvàhọcsinhđó.Nguyênnhânhóarachỉ làhọcsinhđóbịnhắcnhởvìnóichuyệntronggiờhọcvàthắcmắctạisaolạichỉcómìnhbịmắng.“Cókỷluậtkhôngạ?”Khôngcó.Sao lạiđểngườiđồng tính,mẹđơn thânchủnhiệmnhữngđứatrẻđangởtuổitâmlýbấtổn!Trườngkiểugìvậy!Rốtcuộctrườngphảichịuthuamộtphụhuynhbỏquahànhvicủacongáimìnhvàđổhếtlỗichonhàtrường.Tuyrằngtrongtrườnghọcmànóichuyệnthắngthuacũngbuồncười…“Cònthầygiáođóạ?”Nămngoáithầyấyđãchuyểntớimộttrườngcấphaikhácvàtrởthànhmộtnữgiáoviênrồi.

Côđãđưaramộtvídụcựcđoan,songnếuđólàmộtgiáoviênnamkhácthìcólẽsẽkhómàchứngminhmìnhvôtội.Sauchuyệnấy,tạitrườngS,dùhọcsinhlớpmìnhgọinhưngnếulàkhácgiớithìgiáoviênsẽnhờmộtgiáoviênkháccùnggiớivớihọcsinhđóđihộ.Mỗikhốibốnlớp,giáoviênchủnhiệmkhốinàocũngcóhainamhainữchínhlàđểdễbềđốiphóvớitrườnghợpnhưvậy.Nếucóhọcsinhnamnàocủa lớpmìnhgọicôra,côsẽnhờthầyTokuralớpAđithay.Ngượclại,nếucóhọcsinhnữlớpAgặpchuyệngìthìcôsẽtới.“Bọnemkhôngbiếtchuyệnđó?”Vìkhôngainóicả.“NếuthầyTokurađithay,vậylúcthựcsựnguycấpcũngkhôngthểgửitinnhắncho cô ư?” Em Hasegawa, trong giờ thể dục em đã nghịch ngợm phảikhông?Vừa rồi emHasegawa có nhắc tới khi thực sự nguy cấp, cũng cónhững tin nhắnnhư thế.Nhưng cô đoán, xin lỗi, chỉ là cô đoán thôi,mộtnămcóvàibalầnlàcùng.Dĩnhiên,khigửitinnhắn,cólẽbạnđómuốnchếtthật, hoặc thấybế tắckhônghiểumình sốngđể làmgì.Bạnđóđangđắmchìmtrongthếgiớicủariêngmình,cảmgiácnhưbịbỏlạimộtmìnhtrênthếgiớinày,đầuócchỉ toànnghĩvềmìnhthôi.Việcđóthìcôchẳngđểbụngđâu,nhưngcômuốncácemítracũngphảinghĩxemngườimàemgửitinnhắnđanglàmgì.Songcólẽnhậnđượctinvẫncònlàmay.Vìmộthọcsinhthựcsựcósuynghĩthùhậnkhôngđờinàolạigửitinnhắnchogiáoviêncả.

Hóaracôlạichínhlàngườilệthuộcvàotinnhắn.

Page 9: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Với cô, không có chuyện là giáo viên thì suốt ngày phải nghĩ đến họcsinh.Bởicôcòncómộtngườiquan trọnghơn rấtnhiều.Nhưcácemđềubiết,cô làmộtbàmẹđơn thân,chưakếthôn.VốncôđãđịnhkếthônvớingườilàchacủaManami,congáibốntuổicủacô.Ngườiđócónhiềuphẩmchất cô không có, là người cô rấtmực kính trọng.Gần ngày cưới cô biếtmìnhcóthai.Bọncôvừađùanhaulàcướichạybầuvừacảmnhậnhainiềmvuiđếncùngmộtlúc.Nhânchuyệncômangbầu,anhấycũngcùngđikhámsứckhỏe.Vốnchẳngnghĩsẽcógìnghiêmtrọngnhưngkhôngngờanhấylạiđangmangtrọngbệnh.Chuyệnkếthônthếlàchấmhết.“Dobệnhcủachúấy?”Đươngnhiênrồi.“Chúấythậtđángthương!”Đúngthế,emIsaka.Dĩnhiên có nhiều người dù người yêu bị bệnh nặng vẫn kết hôn rồi hai vợchồngcùngnhauvượtqua.Nhưngnếulàcácemthìthếnào?Nếubạntrai,bạngáimìnhbịnhiễmHIV…HIVlàvirusgâyraHộichứngsuygiảmmiễndịch, thường gọi là AIDS. Những giải thích này không cần thiết đúngkhông?Trongbàicảmnghĩvềtácphẩmđọctrongkỳnghỉhè,hơnnửalớpchọncùngmột tácphẩm.Aicũngviết rằng“cảmđộng”hoặc“khôngcầmđượcnướcmắt”,đếnmứccôcũngthửđọcxemsao.Đólàcâuchuyệnvềcônữ sinh chuyên làm gái bao bị nhiễmHIV, cuối cùng phát bệnh rồi chết.“Chuyện đâu có đơn giản thế?”Các em có vẻ không đồng tình à.Nhưngcũngnhữngngườicảmđộngtrướccâuchuyệnấy,khibiếttrướcmặtmìnhlàngười đã quan hệ tình dục với người nhiễmHIV liền tránh xa ngay. EmHamasaki,ngồibànđầunhưngemkhôngcầnnínthởđâu.Vìnókhônglâyquađườngkhôngkhí.Cảmgiácnhưcácemkhôngmuốncô lạigần trongbánkínhvàimét,nhưngHIVkhônglâyquađườngbắttay,ho,hắtxì,tắm,bơichung,dùngbátđĩachung,muỗihoặcvậtnuôi.Mộtcáihônphớtcũngkhông làmnhiễmbệnh.Dùcạnhemcóngườibịbệnhcũngkhông thể lâynhiễmquanhữnghoạtđộng thườngnhật,ở trong lớpcóbạnbịbệnhcũngkhôngvìởcùngnhaumàlâynhiễm.Trongsáchđókhôngviếtmấychuyệnấyđúngkhông?Tuynóirahơimuộnsongcôkhôngbịnhiễmbệnh.Cácemcóvẻkhôngtinà.DĩnhiênquanhệtìnhdụclàmộttrongnhữngđườnglâynhiễmHIVnhưngkhôngphảimộttrămphầntrămsẽbịnhiễm.Côbiếtmìnhâmtínhtừkhikhámthai,songcôthấykhótinđếnmứcđãđixétnghiệmlại.Xácsuấtlâynhiễmquaquanhệtìnhdụcvềsaunàycômớibiếtvàhiểura,

Page 10: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

songvớinhữngngườidễbịảnhhưởngbởiconsốnhưcácem,côsẽkhôngnóilàbaonhiêuphầntrăm.Emnàomuốnbiếthãytựtìmhiểu.

Người yêu côbị nhiễmHIVvì đã từng có thời gian sốngvất vưởngởnướcngoài.Đươngnhiêncôcũngkhôngthểchấpnhậnmộtngườinhưthếmàkhôngcóđịnhkiến.HaytinanhấynhiễmHIV,dùbiếtbảnthânmìnhâmtínhnhưngcôvẫnbịsốcnặng.Côsợgiảsửmìnhđixétnghiệmmuộnthìcólẽcũngnhiễmbệnhrồi.Dùmìnhkhôngsaonhưngcôvẫnthườngxuyênmấtngủvìlođứabétrongbụngbịnhiễm.Anhấylàngườicôvẫnhằngkínhtrọngnhưngcũngcólúccôcảmthấycămghét.Anhấyxinlỗicôkhôngbiếtbaonhiêulần.Vừaxinlỗi,anhấyvừakhẩnnàicôsinhđứabé.Bảnthâncôcũngchưabaogiờnghĩsẽbỏđứatrẻ.Pháthailàsátnhân.AnhấykhôngvìchuyệnbiếtmìnhbịnhiễmHIVmàsuysụp.Tựlàmtựchịuthôi.Vìcóbiếtbaongười chẳng sơ suất gìmàvẫnnhiễmbệnh, ví nhưngườimắc chứngmáukhóđông.

Songcônghĩrằngcảmgiáctuyệtvọngsâubêntronganhấylàthứkhôngđođếmnổi.Cônóivớianhấycứcướinhauđi.Cảhaiđãhiểurõtìnhhìnhrồi thì sẽ không có trở ngại gì lớn trong cuộc sống thườngngày, cô cũngmuốnđứatrẻsinhracócảbố.Nhưnganhấynhấtquyếtkhôngđồngý.Kiênđịnhlàưuđiểmcủaanhấy,nhưngbêncạnhđóanhấylàmộtngườirấtcứngđầu.Anhnóihãyưutiênhạnhphúccủađứabé.Giốngnhưlúcnãymộtsốemđãnínthởhaynhìncônhưnhìnmộtvậtthểlạ,thiênhạthườngcóđịnhkiếnvớinhữngngườimangHIV.GiảnhưđứatrẻkhôngbịnhiễmnhưngkhingườikhácbiếtchanólàngườicóHIVthìnósẽbịđốixửnhưthếnào?Kểcảnócóbạn,thìcólẽbốmẹcủađứabạnấycũngsẽnóivớiconmìnhrằngkhôngđượcchơivớiđứatrẻđó.Khiđủtuổiđihọc,vàogiờăntrưahaygiờthểdục,nósẽbịkhôngchỉbạncùnglớpmàcảgiáoviênhànhhạdùchẳnggâyrachuyệngì.Lẽdĩnhiên,mộtđứatrẻkhôngcóbốcũngphảichịuthànhkiến.Tuynhiênvềmặtxãhộithìtrườnghợpnàyvẫncòncóthểchấpnhậnđược.Saunhiềulầnbànbạc,bọncôquyếtđịnhkhôngcướinữavàcôsẽsinhconmộtmình.

Saukhisinh,ngườitachocôbiếtManamikhôngbịnhiễmHIV.Côđãnhẹnhõmbiếtbao.Mìnhphảinuôinấngconbé thậtchuđáo,phảibảovệđứatrẻnày.Côtựthềvớimìnhnhưthếvàdồnhếttấtcảtìnhcảmchocon

Page 11: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

gái.Nếuhỏicô,họcsinhvàcongái,bênnàoquantrọnghơn,đươngnhiêncôsẽtrảlờilàcongái.Tấtnhiênrồi.CóduynhấtmộtlầnManamihỏicôvềbố.BốđanglàmviệcmiệtmàiởmộtnơimàManamikhôngthểgặpđược.Saukhitừbỏquyềnlàmbố,anhấydồnhếtnhiệthuyếtvàocôngviệcnhưthểđánhcượcphầncònlạicủacuộcđờivàođó.

NhưngManamikhôngcònnữa.

KhiManamimột tuổi,côgửibéởnhàtrẻvàquaylạidạyhọc.Nhàtrẻtrongthànhphốcónơinhậntrôngđếntốimuộnchứởvùngquêxaxôinàymuộnnhấtcũngchỉđếnsáugiờ.Nhàbốmẹcôlạiởxanêncôquyếtđịnhnhờ đếnTrung tâmgiới thiệu việc làm cho người cao tuổi.Người ta giớithiệuchocôbàTakenakasốngởphíasaubểbơitrườngmình.Đúngvậy.LàngôinhànuôichúchótomàuđentênMuku.Hìnhnhưcóemtừngnémthứcăn trong hộp cơm hoặc bánh qua hàng rào cạnh bể bơi cho Muku đúngkhông.HằngngàybàTakenakađềutớiđónManamilúcbốngiờkhinhàtrẻtan lớp và trông giúp cho đến khi cô xong việc. Manami rất quý bàTakenaka,gọi“bàơi” thân thiết lắm.Conbécũng rấtmếnMuku,khoe là“concónhiệmvụchoMukuăn”.Cứnhưvậy,bàTakenakagiúpcôđượcgầnbanăm,nhưngđầunămnaybà ấyngãbệnh,phảinằmviệnmột thờigian.CôlongườitasẽgiớithiệumộtngườimớithaybàấyluônnênquyếtđịnhtựmìnhđiđónManamichotớikhibàTakenakahồiphục.Thườngthìnhàtrẻsẽtrônggiúpđếnsáugiờ,còncôphảicốxongviệcsớmđểtớiđón.Riêng thứTưcóhọphộiđồng,nếucuộchọpkéodài, cô sẽkhôngđiđónđúnggiờđượcnêncôđóntrướclúcbốngiờrồiđểconbéchờtrongphòngytếđếnkhihọpxong.EmNaitovàemMatsukawahaytớichơivớiManamigiúpcô.Cảmơncácem.Conbéchắcđãrấtvuivìcólầncònthìthầmvàotaicônhưthểchuyệnbímật lắmrằng“cácchịnóiManamigiốngbạn thỏWatausa”.

Haiemđừngkhóc.Manami rất thích thỏ.Cảnhững thứmềmmạinữa.Bởivậy conbé rất

thíchnhânvậtWatausamàtừtrẻconđếnhọcsinhcấphai,cấpbađềuthích.Cặpđinhàtrẻ,khăntay,khăngiấy,tất,giày,cáigìcũngcóhìnhWatausa.

Page 12: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

SángnàoconbécũngmangdâybuộctóccóhìnhWatausatớingồivàolòngcôvànói:“MẹlàmchocongiốngWatausađi”.Ngàynghỉ,khitớitrungtâmthươngmại,conbéhễthấythứgìcóhìnhWatausalàmắtlạisánglênbảo“dễthươngquá”.

ChuyệnxảyrakhoảngmộttuầntrướckhiManamichết.Lâulắmhaimẹconmớitớitrungtâmthươngmại,đúnglúccóhộichợValentine.Ởkhuvựcriêngrộngthênhthangdànhchohộichợcóbánrấtnhiềuloạisôcôla.Dạonàyhìnhnhưđangcómốtcácbạnnữtặngsôcôlachonhau,gọilà“sôcôlatình bạn” à, loại sô cô la dễ thương kiểu kiểu đó cũng được bày bán rấtnhiều.ManamitìmthấysôcôlaWatausa.MộtchiếcvílônghìnhWatausa,bêntrongcómộtmiếngsôcôlatrắngcũnghìnhWatausaluôn.Đúngnhưcônghĩ,Manamiđòimua.Songgiữahaimẹconđãcógiaoướcmỗi lầnchỉđượcmuamộtthứ.NgàyhômđóManamiđãmuamộtchiếcáothundàitayinhìnhWatausa rồi.Chiếcáomàuhồngconbémặckhi chết.Côkéo tayManamiđivànói“Đểdànhđếnlầnsaunhé”.Bìnhthường,kểcả làđồinhìnhWatausanhưngnếucônóivậythìconbécũngthôi,dùcònphụngphịu,songhômấyManami cứnằngnặcđòibằngđược.Conkhôngcần áo,mẹmuacáinàycơ.Conbévừakhócvừangồiphịchxuốngđất.Nhưnggiaoướclà giao ước. Cô cũng không xuống nước.Dù trong lòng thầm nghĩ nó sẽmừnglắmnếumìnhbímậtmuavềlàmquàvàongàyValentinesongcôvẫnmắng làchúng tagiaohẹn rồi.Yêuvànuôngchiều làhaiviệckhácnhau.Tìnhcờ,emShimomurakhiấyđangđimuasắmcùnggiađìnhnhìnthấyđãlêntiếng:“Cóbảytrămyênthôi,nóthíchthếthìcômuachonóđi?”khiếncôxấuhổ.Chắc thấycóngười thứbaxuấthiệnnênManamicũngdịuđi,phồngmánói“Nhấtđịnh lầnsaumẹphảimuađấynhé”rồiđứngdậy.Côgượngcười,vẫytaychàoShimomurarồiđi.Đếnbâygiờ,khiManamiđãrađimàkhôngchờđượcđếnngàyValentine,ngàynàocôcũnghốihậnvìhômấyđãkhôngmuachoconbé.

Hômđóhọphộiđồngxonglúcsáugiờkém.Cáccônuôicũngphảithamgia họp nên một vài em học sinh nữ vẫn thay phiên nhau đến chơi vớiManamichotớisáugiờkhitrườngđóngcửa.Manamikhôngmènheokêuchánmàngoanngoãnngồi chờ trongphòngy tế.Vậymàkhi cô tới đón,Manamikhôngcóởđó.Trongnhàvệsinhcũngkhông.Lúcấygầnđếngiờ

Page 13: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

dọndẹpvàthayquầnáocủacáccâulạcbộnêncôchủquannghĩchắcconbé chơi trong phòng tập của các chị, bèn đi quanh trường tìm Manami.Người cô gặp đầu tiên là em Naito và em Matsukawa nhỉ. Khi cô hỏiManamicótớiphòngmỹthuậtkhôngthìcácemtrảlời:“KhoảngnămgiờbọnemtớiphòngytếchơivớiManaminhưngkhôngthấynênnghĩhômnaybékhôngđến”rồicùngcôđitìmManami.Trờiđãtốinhưngvẫncònnhiềungườiở lại trườngnênmọingườicùng tìmgiúpcô,cảcácgiáoviênnữa.Người phát hiện sự việc là emHoshino ở câu lạc bộ bóng chày nhỉ. EmHoshinobảo“Hômnayemkhônggặpbénhưngbannãycónhìnthấybéđirachỗbểbơi”rồicùngcôđirabểbơi.Mùađông,cổngbểbơiđượckhóabằngxíchsắtnênbọncôphảileoquahàngrào.Tuynhiên,đẩycánhcổngrahếtchiềudàixíchsắtthìvẫnđủrộngđểManamichuilọt.Dùlớphọcbơihèđãnghỉnhưngbểvẫnđầynướcsuốtcảnăm.Vìbểcònkiêmcảnhiệmvụtrữnướcphòngkhicóhỏahoạn.Manamiđangnổilềnhbềnhtrênmặtnướcsẫmmàuvớivàichiếclákhô.KhiđượcđưalênbờthânthểManamilạnhnhưđá,timđãngừngđập.DùvậycôvẫnvừagọitênManamivừahôhấpnhântạorồimátxachoconbé.TrướcmắtlàmộtcáixáctrẻconnhưngemHoshinovẫnbìnhtĩnhđigọingaycácgiáoviênkhácgiúpcô.Manamiđượcđưatớibệnhviệnvàđượckết luậnlàchếtđuối.Dokhôngcóvếtthươngngoàivàquầnáovẫncònnguyênnêncảnhsátkếtluậnlàchếtdotainạnngãxuốngbểbơi.LúcấyxungquanhtốiđenvàđầuócrốibờisongcôvẫnnhớMukuđangthòmõmquahàngràongăncáchvớinhàbàTakenakavànhìnvềphíamình.Quakiểmtra,cảnhsátpháthiệncóvụnbánhmìrơivãigầnhàngrào.GiốngvớibánhởnhàtrẻcủaManami.Mộtvàihọcsinhnói“CólầnemthấyManamiởgầnbểbơi”.VậylàhằngtuầnManamiđềughéquabểbơi.ChắclàđểchoMukuăn.BàTakenakađãnhờnhàhàngxómbêncạnhchămsócMuku nhưngManami không biết chuyện đó, có lẽ con bé nghĩ nếumìnhkhông cho ăn thì Muku sẽ chết. Con bé nghĩ cô sẽ mắng nếu phát hiệnchuyệnnó rakhỏiphòngy tếnênvẫn thường lénđi rồiquay trở lại trongvòngmườiphút.Côhoàntoànkhôngbiết.Khicôhỏiconlàmgìtronglúcchờmẹ,Manaminhìncôvớiánhmắttinhnghịchvàbảoconcùngchơivớicácchị.Ánhmắtấyrõràngđanggiấugiếmđiềugì,giámàcôđãhỏikỹhơn.NếucôlàmvậythìđãkhôngcóchuyệnManamimộtmìnhđitớibểbơi.

Page 14: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

CáichếtcủaManamicónguyênnhântừngườigiámhộlàcôđãkhôngtrôngnomcẩnthận.Đểmộtsựviệcnhưthếxảyraởtrường,côítnhiềuđãkhiếnmọi người sợ hãi, cô thành thật xin lỗi.Chuyện xảy ra đã hơnmộtthángnhưngsángnàothứcdậycôcũngquờtaytìmManami.Khingủ,conbélúcnàocũngphảiápmộtphầncơthểcủanóvàocô.Nếucôkhóchịu,nằmxíchralànólạiquờquạngtìmcôtrongkhimắtvẫnnhắmnghiền,hễcônắmtayconbénólạithởđềukhekhẽ.Mỗikhimởmắtvànhậnrarằngcótìmthếnàocũngchẳngthểchạmvàobầumámềmmạihaymáitócmịnnhưtơấynữa,côlạikhôngcầmđượcnướcmắt.Lúccôxinnghỉviệc,thầyhiệutrưởngđãhỏicô,“Vìvụtainạnđóà?”KhinãyemKitaharacũnghỏicôycâuđấy.ĐúnglàcôquyếtđịnhnghỉviệcvìcáichếtcủaManami.Tuynhiên,nếucáichếtcủaManami thựcsự là tainạn thìcôsẽvẫn tiếp tục làmgiáoviên,vừađểnguôiđinỗibuồn,vừađểchuộclại lỗi lầmcủamình.Vậyvìsaocôlạithôiviệc?

VìManamikhôngchếtdotainạnmàbịhọcsinhlớpnàygiếtchết.

Cácemnghĩsaovềgiớihạnđộtuổi?Vídụnhưbaonhiêu tuổi thì cácemđượcuống rượu,hút thuốchảem

Nishio.Đúng,haimươituổi.Nếucácembiếtrồithìthôi.Nhắctớihaimươituổi là nhắc tới lễ trưởng thành.Như thể đã thành thông lệ, năm nào tivicũngđưatinvềnhữngvụthanhniênmớithànhngườilớnđánhnhaudoquáchén. Vì sao những người đó lại nhằm đúng ngày ấy để uống rượu? Dĩnhiên,nguyênnhânmộtphầndotruyềnthônglàmầmlên,songnếukhôngcóquyđịnh“haimươi tuổimớiđượcuống rượu” thì liệucóomsòmđếnthế?Luậtphápchophépuốngrượukhôngcónghĩa làkhuyếnkhíchuốngrượu.Vậynhưngquyđịnhđộtuổilạikhơidậyýnghĩtuykhôngmuốnuốngnhưngkhônguốngthìlạithiệt.Nóivậychứnếukhônghạnchếchắcsẽcónhữnghọcsinhsaykhướttớitrường.Tronglớpnàychắcchắncóbạnphớtlờquyđịnh,đượcôngchúhọnàođókhuyếnkhíchnênđãuống rượu rồi.Quảthực,giaophótráchnhiệmvềhànhvichođạođứccủatừngcánhânlàchuyệnchỉcótrongtưởngtượng.

Cácemhiểuýcômuốnnóigìkhông?

Page 15: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

À, các em có vẻ quan tâm đến thủ phạm nhỉ. Thay vì sợ hãi rằng thủphạmđangởđây,sựtòmòđãchiếnthắng.Hìnhnhưcóemđãđoánra,cóbạntrôngnhưlàđãbiếtrồiấy.Bảnthâncôcũnggiậtmìnhkhithấyhungthủvẫnngồithảnnhiênnhưkhôngtronglúccônóichuyệnnày.Giậtmình?

Không, cũng không đến nỗi thế.Vìmột trong hai thủ phạmmuốn tênmìnhđượccôngkhaimà.Trongkhiđó,kẻcònlạiđãtáimétmặttừbannãyrồi.Cóvẻtrongthâmtâmđangcựckỳlolắngvìthấykhôngnhưngườitahứahẹn.Yêntâmđi.Côkhôngđịnhcôngbốtênhaiemđóởđâyđâu.

CácemcóbiếtLuậtvịthànhniênkhông?Dotrẻvịthànhniênđangpháttriển,chưatrưởngthànhnênnhànướcđã

nghĩđếnnhữngphươngphápcảitạotốiưuthaychochamẹ.Nhưhồicôvẫncònởtuổivịthànhniên,đứatrẻnàochưađủmườisáutuổithìdùcóphạmtộigiếtngườicũngchỉbịđưavào trườnggiáodưỡngnếuđược tòaángiađìnhđồngý.Trẻconngâythơlàchuyệncủathờinàocơchứ.Nhữngnăm90,lợidụngLuậtvịthànhniên,đãcóhàngloạtvụántànbạodonhữngđứatrẻmườibốn,mườilămtuổigâyra.Chắcnhiềuembiếtvềvụ“sátthươngtrẻnhỏtạithànhphốK”xảyrahồicácemmớihai,batuổinhỉ?Nếucônhắctớitênmàhungthủđãsửdụngtrongláthưhămdọachắcsẽcóemnhớra“À,làvụđó”.Sauvụánđó,ngườitatranhcãivềviệcsửalạiLuậtvịthànhniên.Đến thángTưnăm2001,Luậtvị thànhniên sửađổiđượcbanhành,trongđócóviệchạđộtuổicủađốitượngbịxửtheoluậthìnhsựtừmườisáuxuốngcònmườibốn.

Cácemmườibatuổinhỉ.Tómlại,độtuổilàgìvậy?Chắccácemvẫnchưaquên“vụsáthạigiađìnhnămngườiởthànhphố

T”.Trongsuốtdịpnghỉhè,mỗingàyhungthủlạitrộnmộtítthuốcvẫnđượcnhắcđếntrongtruyệntrinhthámvàobữatốicủagiađình,sauđóghilạitriệuchứngcủa từngngười lênblog.Tuynhiên, thấy triệuchứngnhẹhơnmìnhtưởngtượng,hungthủkhônghàilòngbènbỏkalixyanuavàomóncàriđểsáthạibốmẹ,ôngbàvàcậuemtraihọclớpBốn.HungthủlàhọcsinhlớpBảy,khiấymườibatuổi,làchịcả.Câucuốicùnghungthủđăngtrênbloglà:“Dùgìthìrốtcuộckalixyanuavẫnhiệuquảnhất!”Đàibáođãđưatinvềvụnàykhôngbiếtbaonhiêungày.

“VụánLunacy?”NhưemSonenói,cácemđềunhớvụánđóbằngcái

Page 16: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tênnày.LunatrongthầnthoạiLaMãcónghĩalàmặttrănghoặcnữthầnmặttrăng.TươngđươngvớiSelenetrongthầnthoạiHyLạp.“Emkhôngbiết.”Khôngsao.Còn“lunacy” lạicónghĩa thầnkinhbấtổn, rối loạn tâmthần,hoặcnhữnghànhviđiênrồ.Vìcôbéhung thủdùngcái tênnày trênblognêncácphươngtiệntruyềnthônggánluôncáitênLunacychovụán,thậmchícòndựngnênthuyếtđanhâncáchlà“mộtcôbétrầmlặngbiếnthànhnữthầnLunacyđiênloạn”,xônxaođếnbuồncười.Ánphạtdànhchocôbéấynhưthếnàoà,cóbaonhiêungườitrongsốcácemởđâybiếtđượcđiềuđó?Vụánđượcgánchocáitênhoànhtrángấy,dohungthủvịthànhniênnênchândungvàtênthậtđềubịgiấu,chỉgóckhuất trongtâmhồncôbélàbịphóngđạibởitínhchấttànbạocủavụviệcvànhữngsuyđoánmàthôi.Vụáncứvậychìmvàoquênlãngmàchẳngaibiếtđượcsựthậtcốtyếu.Đưatinnhưvậycóđượckhông?CáchtruyềnthôngđưatinvềvụnàychỉkhiếnmộtbộphậnnhữngđứatrẻcótâmhồntămtốikhắcghivàođầusựtồntạicủanhữngkẻáclậpdịkhôngcótínhngườinhưLunacy,haykhiếnnhữngđứatrẻ trầmuất sùngbái bọn tội phạmđiên rồ.Cônghĩnếukhôngcôngkhaichândungvàtêntuổivìchúnglàtrẻvịthànhniênthìcũngđừngcôngkhaicáitênmàchúngsungsướngtựđặtlàmgì.TrênblogxưngLunacymàtênthậtlạiđượccôngkhailàcậubéA,côbéAthìcứlàmmờphầnđóđivàđặtmộtcáitêngiảđángxấuhổkhácnhư“kẻđầnđộn”hay“kẻịbậy”choxong.CònvụsátthươngtrẻnhỏtạithànhphốK,dùkhôngcôngkhaichữkýviếttayấythìcũngchỉcầncườikhẩyrằng:“HắnđãphiênâmHántựthậtđỉnhchomộtcáitêntầmthường.ChắcmuốnkhoecóthểviếtđượcchữHánkhóđây.”

CácemđangtưởngtượngcôbétựgọimìnhlàLunacyấytrôngnhưthếnàoà?Bìnhtĩnhsuynghĩnhé.MộtcôbéxinhđẹpcótựgọimìnhlàLunacykhông?Nếukhôngcôngbốảnh thì có thểcôngbố tranhchândungđãcốtìnhtôđậmđườngnhântrunghoặcnếpnhănkhicười.Chỉcầnlàmchothậtgiốngconngườilàđược.Càngđốixửđặcbiệt,cànglàmầmĩthìnhữngtêntộiphạmvịthànhniênkiacàngtựhuyễnhoặcbảnthân.Rồinhữngđứatrẻngốcnghếchngưỡngmộbọnchúngcũngtănglêntheo.Nếungaytừđầubiếthungthủlàtrẻvịthànhniênthìnhiệmvụcủangườilớnlàchỉnóivềvụánởmức tối thiểu,nghiêmkhắcquở trách sựnguxuẩncủanhữngđứa trẻquá

Page 17: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

huyễnhoặcbảnthân.Côbéphạmtộichỉphảingồiviếttậplàmvănởmộttổchứchỗtrợtrẻemhaygìđórồivàinămsaulạicóthểquayvềxãhộivớikhuônmặtngâythơvôtội.

Nhưngtrongvụnày,cácemcóbiếtlàcóngườibịchỉtríchnặngnềhơncảcôbéđókhông?

Làgiáoviênmônkhoahọcởtrườngcấphaimàcôbéđótheohọc.ChophépcôđượcgọilàthầyTđểtôntrọngsựriêngtư.ThầyTlàngườicựckỳtâmhuyếtvớiviệcgiảngdạy,rấtxemtrọngvấnđềantoàn.Mấynămgầnđâythầyấylêntiếngphảnđốinhữnggiờkhoahọcvàtíchcựcxâydựngcácbiệnphápantoàntrongthựchànhvàthínghiệm,đếnnỗinhữngthínghiệmhơinguyhiểmcũngbịngăncản.“Ngườiquencủacôà?”Thựcra,vàingàytrướckhisựviệcxảyra,côđãcócơhộinóichuyệnvớithầyấyởTriểnlãmsángtạokhoahọctoànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba.Trướckhinghỉhè,côbékiađãnănnỉ thầyT:“Emđểquênvởtrongphònghóahọcnênxinthầychoemđilấyạ.”DochỉcònvàiphútnữalàthầyT,tứcgiáoviênchủnhiệm,sẽhọpvớiphụhuynhnênthầyấychẳnghềnghingờgìcôhọcsinhbình thườngrấtngoanvà ítnóinày,bènđưacôbécảchùmchìakhóa.Saunàyngườitapháthiệnraphầnlớnhóachấtdùngchothínghiệmlàcôbémuaởhiệuthuốcgầnnhàhoặctrênmạng,duychỉcókalixyanuađượclấytừtrườngvề.ThầyTđãbịdưluậnchỉtríchgaygắtvềviệclơilỏngquảnlý.Thậmchíngườitacòndựnglênnhữngtinđồnvôcăncứkiểunhư“Cókhichính thầyTđãxúigiụccôbéđấy”vàdồnép thầy tớimứcbuộcphảixinnghỉviệc.ThầyTkhôngchỉbị côngkích trênphươngdiệncôngviệc.Saunhiềungàybịchửirủa,phỉbáng,tinhthầncủavợthầyTkiệtquệ,chođếnbâygiờkhisựviệcđãlắngxuốngcôấyvẫnphảinằmviện.Cậucontraihọc lớpBađượcgửi tớinhàngườibàởxa, lấyhọmẹđểđihọc tiếp.TạmgácchuyệncôtừnggặpthầyTsangmộtbên,làmộtđồngnghiệp,ngaysauvụán,cônhậnđượcthôngbáotừHộiđồnggiáodụcvềviệc thắtchặtquảnlývậtnguyhiểm.Giờkhoahọcởtrườngcấphaikhôngdùngtớikalixyanua,chắcthầyTcólýdoriêngcủathầy.Đanggiữthứnhưvậymàlạidễdàngđưachìakhóachohọcsinhthìbịquytráchnhiệmquảnlýlàđúngrồi.Nhưngngaycảngôi trườngnày, tuykhôngcókalixyanuasonglạicóđầynhữngdượcchấtcóthểlàmchếtngười.Chìakhóatủđểnhữngchấtấycấtở

Page 18: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nơihọcsinhkhônglấyđược,songchỉcầnlấygậybóngchàyđậpvỡkínhlàxong.Thếcondaotrongbếpthìsao?Đếnsợidâynhảytrongkhothểchấtcũngcóthểgiếtngườiđược.Giáoviênbọncôbiếthọcsinhnhétdaotrongtúiquầncũngkhôngtịchthuđược.Họcsinhấymangdaođểsátthươngaiđónhưngchỉcầnnóivớigiáoviênlàđểtựvệtrướckẻkhảnghitrênđườngđihọclàxong.Báocáolêncấptrênthìcấptrêncũngnói“Nhắcemấyphảicựckỳcẩnthận”.Chỉkhicósựcốhaytainạngìxảyratừcondaoấythìmớicó thể tịch thu.Đươngnhiên,khiấyđãmuộn.Lúcđó lạibịchỉ trích rằng“Biếthọcsinhmangdaomàsaokhôngphòngđượcsựcố,tainạntừtrước?”Kẻcólỗithựcsựlàai?Làngườigiáoviênđãkhôngthểnhắcnhởnghiêmkhắcsao?

Vậycôphảilàmthếnàomớiđượcđây?

ĐámtangManamidiễnra lặng lẽ trongphạmvigiađình.Nhiềungườimuốn thamdự lễ tangnhưngcôxinphép từchối.CôcũngmuốnManamiđượcnhiềungườiđưatiễn,nhưngtrênhết,cômuốnđểbốManamiđưatiễncongáimình.Manamivàbốmớigặpnhaucómộtlần.Đólàhồicuốinămngoái. Buổi tối, khi đang xem tivi, Manami bỗng chỉ vào màn hình nói“Hômqua,Manamiđãgặpchúnàyđấy”.Cônhữngtưởngtimmìnhngừngđập.TheolờiManami thìanhấyđứngngoàihàngràonhà trẻnhìnconbéchơixíchđu.KhiManaminhìnthấy,anhấyvẫytaygọinênManamitiếnlạigầnhàngrào.Anhấyhỏi“CháulàManamià,hằngngàycháuđềuvuichứ?”vàManamitrảlời:“Vuiạ.”Anhấycườibảo“Vậytốtrồi”vàđimất.ChắcchắnlàbốcủaManamirồi.Gầnđâycácbiệnphápphòngchốngtộiphạmởnhàtrẻđãđượcthắtchặt,đếncảngườidânsốnggầnđấynếuđingangquamànhòmvàocũngbịkiểmtragắtgao.Songlàanhấy,nếucóbịhỏichắccũngđưarađượclýdonàođó.Khôngbiếtchừngcònđượchoannghênhvàmờivàotrongcũngnên.Côthắcmắcsaolạilàlúcnàynênđãgọiđiệnchoanhấy,lầnđầutiênkểtừkhichiatay.Cũnggầnnămnămrồi.Nhờvậy,côbiết cuối cùng anh ấy đã phát bệnh.Các nhânvật trong sách thườngphátbệnhtrongnháymắt,songthôngthườngthờigianủbệnhcủaHIVlànămđếnmườinăm.Trườnghợpcủaanhấylàmườibốnnăm,nênnóilàgiữgiỏi

Page 19: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

haychịuđựnggiỏiđây.Tronglúccôchưabiếtnóigì thìanhấythềuthàonói:“Chuyệnđósẽkhôngxảyranữa.”Giọngnóiấychẳngthểkhiếncôliêntưởngđượctớivẻkhátkhaocủaanhấytrêntivi.Côgợiýcảnhàsẽđiđâuđóxaxavàodịpnghỉđông.Khôngphải làcô tỏ lòng thươnghạikhi thấyanh ấy không sống được bao lâu nữa.Cô chỉmuốn ba người được ở bênnhau.Nhưngcôvẫnbịgiọngnóiyếuớtấytừchối.KhiManamilầnđầutiênđượcbốômvàolòngthìlinhhồnconbéđãkhôngcònnữa.AnhấyômthithểManami,tựtráchvềnhữngsailầmcủabảnthântrongquákhứđãgâyracáichếtcủaManamivàkhócsuốtđêm.Người tahaynói làkhócđếnkhônướcmắt,songkhôngđúngvớicảcôvàanhấy.Côchỉmongnướcmắtkhôđi.Côhốihậnvìnếubiết thếnày, lẽracônêncốsắpxếpthờigianđểbangườiởbênnhau.

Từnãytớigiờcôcứnhắcđinhắclạitừ“hốihận”nhỉ.Sau lễ tang,có rấtnhiềungười tớinhàcôchào tiễnbiệtManami.Giáo

viên và các bạn ở nhà trẻ, giáo viên và học trò trường S, cô từ chối tiềnphúngviếngnhưngmọingườilạiđặtnhữngchúthỏWatausanhồibônghaynhữngtúikẹotrướcbànthờManami.Manamiđangyêngiấc,xungquanhlàcácbạnWatausamàconbéyêuthích.CôtựthuyếtphụcmìnhnhưvậyđểdầnchấpnhậncáichếtcủaManami.

TuầntrướcbàTakenakatớinhàcôngaykhivừaraviện.Trònmộtthángkể từcái chết củaManami.BàTakenakanướcmắt lưng tròngđứng trướcbànthờchắptaynói“Xinlỗicháunhé”.Tờbáođịaphươngviết“Bégáibốntuổingãchếtkhilẻnvàohồbơichochóăn”nênbàTakenakađaubuồnnhưthểcáichếtcủaconbélàlỗiởmình.Vìtainạnxảyraởtrườnghọcnênthầyhiệutrưởngđãthaymặtngườimẹnátlòngnàykiểmtrabảnthảobàibáo.Côhốihậnvì lẽramìnhphảiđích thânkiểmtra.Côlạinói“hốihận”rồi.BàTakenakachotấtcảđồManamiđểởnhàbàvàomộtcáitúigiấyvàmangđếnchocô.Lẫntrongnhữngkỷvậtvềconbénhưquầnáo,đồlót,thìa,đũa,nhữngđồchơinhỏnhưthúbông…làchiếcvílônghìnhWatausa.ChiếcvíManamirấtthíchnhưngrốtcuộccôđãkhôngmua.Tạisaonólạiởđây.MỗikhiđượcbàTakenakahayaikhácmuahoặcchothứgìđó,dùchỉlàviênkẹoManamiđềukểvớicô.BàTakenakatìmthấycáivítrongchuồngcủaMuku.Bàấynóicômớiđểýlàcáitúiđãbịsờn,chắcdoMukunghịch.Nhưngbà

Page 20: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ấyvẫnmang tới cho cô vì nghĩ “không có bạnUsa,Manami sẽ buồn, tộinghiệpconbé”.Cônói lờicảmơnbàTakenakađã luônyêuquýManami,cảmơnbàđãđếnthămdẫuvẫnchưahoàntoànbìnhphụcvàlấyxeđưabàvềtậnnhà.Trongkhuvườnlâungàykhôngđượcchămsóc,Mukuđangchơivới quả bóng chày. Bà Takenaka nói, “Quả bóng bay từ bên trường sangđấy”.Songcầuthủđậpthứtưcủađộibóngchàydùcócúhome-runtuyệtvời đến đâu cũng không thể vượt qua rào chắn bóng, càng không thể tớiđượcbểbơi.BàTakenakabảothỉnhthoảngsaugiờhọclạinhìnthấycóhọcsinh vừa lau dọn xung quanh bể bơi vừa chơi ném bóng nên chắc là quảbóngđó.Cônhớramột trongnhữnghìnhthứckỷluậtđốivớihọcsinhviphạmnộiquyởmứcnhẹlàlaudọnbểbơivànhàkhophòngthểchất.Nămhọcnàylớpmìnhcũngcóbạnbịphạt,vậymàcôquênbéngmất.

NgàyhômđócóphảichỉcómộtmìnhManamiởbểbơi?Câuhỏiấychợthiệnlêntrongđầucô.Vềđếnnhà,côcầmthửcáivíWatausalên.ChiếcvínàycóthậtlàcủaManami?Nếuvậythìaiđãmuachoconbé?Côgiơcáivílêntrướcmặtlắcthử,pháthiệnranónặnghơnhẳnsovớichấtvải.Cômởkhóarathìthấybêndướilớpvảimỏngdánbêntrongcómộtvậtnomnhưcuộndâyđồng.Cốnén linhcảmxấuđangdâng lên trong lòng,ngàyhômsaucôgọiriênghaihọcsinhđóra.

Ngoàihànhlangồnquánhỉ.Cáclớpkhácđãxongcảrồichăng.Bạnnàophải sinhhoạt câu lạc bộhay cógiờhọc thêm,kể cảnhữngbạnmuốn rangoàivìlýdokhácđềucóthểrakhỏilớp.Nãygiờcôcứdôngdàimãimộtcâuchuyệnkhóchịunhưngchuyệntiếptheođâycònkhóchịuhơn,nênbạnnàokhôngmuốnnghehãyvềluôntừbâygiờ.Khôngcóaià?Vậycoinhưcácemtựnguyệnmuốnnghecâuchuyệncủacônêncôsẽtiếptục.

TừbâygiờcôsẽgọihaihungthủlàAvàBnhé.

Hồimớivàotrường,Alàmộthọcsinhkhôngmấynổibật.CóvẻnhưcậutacũngngầmđượcvàinamsinhkiêngnểsongcôkhôngbiếtchuyệnđómàchỉchúýđếnAkểtừsaubàikiểmtragiữakỳhọckỳmột.MônkhoahọcởhọckỳmộtlàmônSinh,Ađượcmộttrămđiểmbàikiểmtrađó.Vìcảkhốichỉcómộthọcsinhđượcmột trămđiểmnênchuyệnAđạtđiểmtuyệtđối

Page 21: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khôngchỉđượccôngbốở lớpmìnhmàcảcác lớpkhác.Lớpmìnhthì tándương “Giỏi quá!”, nhưngở lớpkhác, ngoài những lời tándương, còn cónhữnglờixìxàokhiếncôchúý.“Thằngđólàmthínghiệmtrênvậtsốngmàlại.”NgườilẩmbẩmvớivẻkhinhbỉđólàemC,họcchungtiểuhọcvớiA.Chẳnghiểusaonhữnglờiấycứkhiếncôbậntâmnênsaugiờhọc,côgọiCtớiphòngthựchànhHóa.“Mongcôgiữkínnhữnggìemsắptiếtlộ,”Cràotrướcrồikểchocôlànhữngnămcuốitiểuhọc,thỉnhthoảngAlạinhặtchóhoặcmèođemvềnhà,dùngmộtdụngcụkỳquặccậutachếra,nghenóiAgọiđólà“máyhànhquyết”,liêntụchànhhạbọnchúngvàcuốicùnglàgiếtchếtmột cách tàn bạo.Lứcmới kể,mắt emC còn cụp xuống nhưng đếnđoạncuối thì trônghânhoannhưthểđangkểmộtgiai thoạianhhùngcủabảnthânvậy.“Nócònchụpảnhlạirồiđăngtrêntrangcánhânđấyạ.”Cônhớmìnhđãrùngmìnhkhinhìnnétmặtcủacậuta.EmCchocôcảđịachỉtrangcủaA.Ngaylậptức,côđãtruycậpbằngmáytínhởphònggiáoviên,nhưngtrêntrangwebtiêuđề“Phòngthínghiệmcủatiếnsĩthiêntài”chỉđộcmột dòng viết bằng phông chữ rờn rợn “Đang nghiên cứu loạimáymới.Đừngbỏ lỡ!”Bảnkhảosátdo trường tiểuhọcgửi tới trướckhinhậphọc,trongmục“khuynhhướng”củaAhoàntoànkhôngđềcậpgìtớichuyệnnày.Đểchắcchắn,côgọiđiệnchogiáoviênchủnhiệmlớpSáu[1]củaAthìnhậnđượccâutrảlờinhẹbẫng:“Chuyệnđótôichưanghethấybaogiờ.EmArấtchămchỉ,thànhtíchhọctốt,làmộthọcsinhngoan.”Từđó,côluônđểmắtđếnA,songAởtrườngrấtngoan,tháiđộhọctậpvàsinhhoạtđềukhôngcóvấnđềgì,thậmchícóthểcoilàhọcsinhgươngmẫu.ChẳngbiếttừkhinàocôcũngdầnbớtchúýđếnA.Vìthờigiannàynhiềuhọcsinhcóhànhđộngdạidộtcũngđủkhiếncôbậnbịu.

LúcấylàgiữathángSáu.Saugiờhọc,khicôđangchuẩnbịchogiờthựchànhcủahọcsinhkhốiChíntrongphòngHóahọcthìAbướcvào.Anhìnnhữngdụngcụthựchànhđầyvẻthíchthúvàhỏi:“Chuyênmôncủacôlàgìthế?”Khicôtrảlờilà“hóahọc”,Aliềnhỏilại“Thếcònđiệncơ?”CôcũngbiếtđạikháivềVật lý, songchợtnhớ tớicôngviệccủabốAnêncôđáp:“Cáiđóthìbốemrànhhơnchứ?”ThếlàđộtnhiênAchìamộtcáivíratrướcmặtcô.Chiếcvíbằngdatổnghợpmàuđencókhóakéo,loạidùngđểđựngtiềnxu,chẳngcógìđặcbiệt,giốngloạivẫnbánởcửahàngmộttrămyên.

Page 22: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

CôđangthắcmắckhôngbiếtlàcáigìthìAkhẽcười,nói:“Bêntrongcóthứhayholắm,côthửmởrađi.”Chắclạitrònghịchngợmgìđây.Côcầmlấycáivínhưngvẫncảnhgiác.Nóhơinặngsovớivẻngoàinêncônghĩkhôngbiếtbêntrongcógì.Nếulàmấythứnhưếchhoặcnhệnthìchẳngđánggiậtmình.Côtựcổvũmìnhnhưthếvàchạmvàokhóakéothì…Mộtluồngđiệnchạyquađầungóntay.Côcứtưởnglàtĩnhđiện.ThếnhưngđanglàthángSáu,hômấytrờicònmưa.Côđangngẩnrahếtnhìnđầungóntaylạinhìncáiví thìAđắcchínói:“Tuyệtđúngkhôngcô,mấthơnba thángemmớihoànthànhđấy.”Sauđócòntặclưỡibảo:“Cơmàtácdụngkhôngđượcnhưemnghĩ.”Côkhôngtinvàotaimình.Côhỏi,“Emlấycôlàmvậtthínghiệmà?”songAchẳngtỏvẻgìsợsệt,vẫnnhănnhởnói:“ThìbởinhữngngườilàmthínghiệmHóahayLýcótrótuốngtíthuốchaybịđiệngiậtthìvẫnvôtưmà.”CônhớlạicâuchuyệnCkể.Cônhớlạidòngchữ“đangnghiêncứuloạimáymới” trênwebsite.Đầungón tayvẫncòn tê tê, cônghiêmgiọngbảoA:“Saoemlạichế tạomột thứnguyhiểmthếnày?Emđịnhdùngnólàmgì?Đểgiếtđộngvậtà?”Aphácmộtđiệubộchánnảnnhưngườinướcngoàivẫnhaylàm.“Saocôphảinổiđóalênthế?Emquáthấtvọngkhicôkhônghiểuđượcsựtuyệtvờicủacáinày.Thôiđượcrồi,emsẽđithửchỗkhác.”Nóirồicậutalấylạicáivítừtaycôvàbỏđi.

Trongbuổihọphộiđồngtuầnấy,côđãbáocáochuyệnAlàmracáivícódòngđiệnchạyquakhóakéo,mốinguyhiểmcóthểgâyra thươngtíchtừcáivíấyvàcâuchuyệncônghetừC.Song,ainấyđềugạtđivìdòngđiệnquánhỏ,hiệutrưởngcũngchỉchốtmộtcâu:“Hãynghiêmkhắcnhắcnhởemấyđểđềphòngtrườnghợprủiro.”CôcòngọiđiệnđếnnhàA,nhắcnhởmẹAthỉnh thoảnghãyđểmắt tớicậu ta tránh trườnghợpxảy ra tainạnđiệngiậtchứkhônghềtráchmắngA.Vậymàchỉnhậnđượclờiđápđầymỉamailà:“Nghenóicôgiáocũngcócon,vấtvảthếmàhóararảnhquánhỉ.”NgàynàocôcũngkiểmtrawebsitecủaA.Vìcônghĩ“chỗkhác”màAnóichắcchắnlàởđây.Nhưngtrênwebsitevẫnchỉcódòngchữ“Đừngbỏlỡ!”

Tuầntiếptheo,Amangtheomộttờgiấy,tậphồsơvàcáivíđếnchỗcôvà nói: “Em muốn cô đóng dấu vào đây.” Đó là giấy đăng ký tham gia“Triển lãmsáng tạokhoahọc toànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba”códánthôngbáoởcuốilớp.HạnchótcuốithángSáu.Vìphảinộptrước

Page 23: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

kỳnghỉhènêncôchỉnóisơsơvớicácemlớpBảy.CôkhônghềnghĩtớichuyệnAsẽđemcáivíđitriểnlãm.Ôtiêuđềtrongtờđăngkýghi:“Vígiậtmìnhchốngtrộm”,ômụcđíchghi:“Đểbảovệnhữngđồngtiềnlẻquýgiákhỏikẻtrộm”.Nhữngmụccầnthiếtkhácnhưhọtên,têntrườngđềuđượcđiềnđầyđủ,chỉcònôchữkýcủagiáoviênhướngdẫnlàđểtrống.Cáivímớiđược thêmtínhnăngngắtđiện theocơchếkhônggâynguyhiểmchochủ nhân, nhưng nếu người lạmở khóa khi chưa ngắt điện, dòng điện sẽchạyquakhóakéo.Bêntrongtậphồsơcókèmmộtbáocáochitiếtbaogồmcảbảnvẽvềquátrìnhchếtạocáiví.Cuốibáocáocónêukhuyếtđiểmcủacáivílàchỉdùngđượcmộtlần,phần“đườnghướngsắptới”cónêuramộtgiảiphápgiảđịnhvớitrìnhđộcỡsinhviênđạihọcnhưnglạikếtluậnđặckiểu trẻcon:“Emsẽcốgắnghơnnữađểngườigiàcũngcó thểan tâmsửdụng!”Toànbộbảnbáocáođượcviếtbằngtaydùnhàcómáynêngợiđượccảmgiáclàemhọcsinhcấphainàyđãrấtcốgắng.Đợicôxemquamộtlượtbài báo cáo,Anói: “Em làmcái này khôngphải do cô hướngdẫn nhưngkhôngcóchữkýcủacôthìemkhôngnộpđược.Côlàgiáoviênchủnhiệm,lạidạykhoahọcnênemmớinhờ.”Tuynhiêncôkhôngthểđóngdấungay.Thấycôlưỡnglự,Anói:“Emlàmcáinàyvìchínhnghĩa.Nhưngcôlạinóinólàvậtnguyhiểm.Hãyđểchocácchuyêngiaphánxét.”Cảmgiácnhưcôvừanhậnđượcmộtlờituyênchiếnvậy.Kếtquả,nếunóichuyệnthắngthuathì làcô thua.Bởivì“Vígiậtmìnhchống trộm”đãgiànhgiải thưởngcủathốngđốctỉnh,đượcđidựthitoànquốc,giànhgiảiđặcbiệttươngđươngvớigiảiBaởkhốicấphaivàđượcđánhgiárấtcao.

CôgọiAtớiphònghóahọcđểxácđịnhsựthậtvềcáichếtcủaManami.Khiấy,côđãnghĩmìnhthậtvôdụng.Côđãtựcắnrứtlươngtâmnhưthế.Nóilàsaugiờtanhọc,songvìgiờhọcđượcrútngắnlạidosắpđếnkỳnghỉnênquátrưaAđếngặpcôvớibộmặtvôtội.CôchìacáivíWatausaravànhắc lại lờiA từngnói: “Bên trongcó thứhayho lắm,em thửmở rađi.”ĐươngnhiênlàAkhôngdámchạmvào.Tiếcthật.Vìcôđãcảitiếnđểnócócườngđộtươngđươngvớimộtcâysúnggâymê.Đúngthế.Cáinàychỉcầnhọcmộtchútlàaicũnglàmđược.Cònlàmhaykhônglạilàquanniệmđạo

Page 24: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đứccủamỗingười.CuốicùngAcũngnhậnra.Đoánđượclýdocôgọitới,Ahânhoannóira

sựthậtnhưthểđãchờngàynàytừlâu.CáivíđóđúnglàmáyhànhquyếtAđãnhắctới.

SảnphẩmhoànchỉnhđượcAthửtrênnhữngđứabạncùnghộixemphimngười lớn với cậu ta trước tiên.Dù được khen “ngầu thế” nhưngmức độphản ứng chỉ như chiếc hộp giậtmình khiếnA không hài lòng. Bọn nàykhônghiểuđược“độngầu”củamình,phảichokẻhiểuđượcxem.VìlẽđónênAmớimangđếnchỗcô.PhảnứngcủacôkhiếnArấthàilòng.NhưngAđãlầm.CôcảmthấynguyhiểmkhôngphảivìcáivímàlàquanniệmđạođứccủaA.Acứđinhninhrằngcáivínguyhiểm,tinchắcquađómọingườisẽ biết đến sự đáng sợ củamáy hành quyết, đã vậy còn nói ra những lờikhiêukhíchcô.SongAđãdựđoánsai.Bởikếtcục,chỉcócôlàmomsòmlên.Anghĩ thếnày.Cóđưa cái ví lên trênwebsite thì cũngchỉ đếnđượctoànnhữngkẻkhônghiểuđượcsựxuấtsắccủacáivínày.Nếuthếthìphảiđưatớichonhữngkẻhiểuđượcxem.

Thếnêncậutamangnótới“Triểnlãmsángtạokhoahọctoànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba”.Bangiámkhảokhônghiểusaolạicócảnhàvănkhoahọcviễntưởng,nhưngphầnlớnđềulànhữngngườicótiếngtronglĩnhvựckhoahọc tựnhiên.Nhờđượcnhữngngười nổi tiếng chỉ tríchvềmứcđộnguyhiểmgiữachốncôngcộngmàmáyhànhquyếtđượcthừanhận,cònbảnthânAđượcđểýtớinhưmộtnhânvậtnguyhiểm.ĐâylàđiềumàAmongđợi.Tuynhiên,bịcoilàvậtnguyhiểmvàloạingaytừvòngsơkhảothìkhôngđược.Dovậycậutacốtạoravẻtrẻconvàtinhthầnchínhnghĩahếtmứccóthểngaytừbảnbáocáo.Cólẽtốncôngcũngcóíchnêntừđầuchícuối,Ađềuđượcđánhgiálàmộthọcsinhcấphailànhmạnh.Tạicuộcthi toànquốc,Ađượcmộtgiáosưđạihọcnổi tiếngthỉnhthoảngvẫnxuấthiện trênchương trìnhđốvuikhenngợi:“Cháugiỏi thậtđấy,đến tacũngkhôngchếrađượcthứnhưthếnàyđâu.”Đâylàlờikhendànhchoýtưởngchútrọngtớibiệnphápchốngtrộm,gắnhệthốngchốngtrộmvàoluôncáivíchứkhôngphảiởbộphậncòibáobởicóquánhiềucáctácphẩmdựthilàngườimáy giúp việc. SongA nhầm tưởng rằng kỹ thuật và tài năng củamìnhđượcđánhgiácao.DùsaoAvẫnlàtrẻconmà.Chưađượccoilàmột

Page 25: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nhânvậtnguyhiểmsongAtrảlờiphỏngvấncủatờbáođịaphươngđầyvẻtựmãn:“Tuykhôngnhưmongđợinhưngthếcũngđượcrồi.”NhìnAvuimừngtrảlờiphỏngvấn,côcũngyêntâmnghĩ:“Cậubénàychỉmuốnđượcmọingườichúýthôi,cứgiữnănglượngtheohướngtíchcựcnhưthế.”Dùtronglòngvẫncònrốibờinhưngcôchorằngvậylàđãgiảiquyếtxong.

Nửacuốikỳnghỉhè,ngàytờbáođịaphươngđưatinvềAcũnglàngày“vụánsáthạigiađìnhnămngườiởthànhphốT”xuấthiệntrêntrangnhất.Từđó,tivihaytuầnsanchỉnóivềvụđó.Bướcvàohọckỳhai,saulễkhaigiảng, dù đã được tuyên dương trước toàn thể học sinh song chẳng ai đảđộnggìđếnchuyệnAđượclênbáohayđượcmộtvịgiáosưnổitiếngkhenngợi.ChủđềbàntánchỉcóvụLunacy.Dùđượckhenđãlàmmộtviệctốtnhưngkhôngaichúý.Chẳngphảivậysao?Lunacythìcógìghêgớm.Kalixyanua?Chỉlàgiếtngườibằngthứcósẵnthôimà.Nếulàmình,mìnhcòncóthểtựchếrathứdùngđểgiếtngười.Nếuvậysẽcàngđượcchúýhơn.Vụviệccàngxônxao,lòngđốkỵcủaAcànglớn.Rồicậutađắmmìnhvàoviệcpháttriểnmáyhànhquyết.

TừkhimớinhậphọcBđãluônlàmộthọcsinhdễmến.Ởcậutatoátramộtkhôngkhíyênbình,khiếnngườitanghĩchắccậutađượcchămsócâncầntrongvòngtaycủabốmẹvàhaichịgáihơnnhiềutuổi.HỏichuyệnAxong,côgọiđiệnngaychoB,khiấyđãvềnhà,vàbảorabểbơi.NgheđịađiểmnhưthếchắcBđãđoánranênkhôngđồngý,bảocôhãyđếnnhà.CuốigiờchiềucôđếnnhàB.Bhỏicôlàmẹngồicùngđượckhông.Mẹcậutacóvẻbốirốitrướccuộcviếngthămbấtngờnêncônghĩbàấykhônghaybiếtgìcả.Khicôđồngý,Bvớimẹngồibêncạnhđãlầnlượtthuậtlạitìnhhìnhtừlúcmớinhậphọc.

NhậphọcxongBthamgiacâulạcbộtennisngay.Cậutamuốnthửchơimộtmônthểthaonàođó,tennislạinhìncóvẻrấtoáchnữa.Nhưnggianhậpcậumớibiết,nhữngngườichơitừcấpmộtthìđếnthángNămlàđượcvàosântập,trongkhiđónhữngngườilêncấphaimớichơithìtoànrènluyệnthểlực,sangthángNămrồimàvẫnchưađượccầmđếncâyvợt.TuyBcũnglêncấp hai mới chơi nhưng đa số thành viên mới đều giống vậy nên cậu ta

Page 26: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khôngđểtâmmấy.ĐếnthángSáu,cuốicùngcậutacũngđượcchocầmvợt.Cầmtúivợtđihọckhiếncậutaítnhiềuthấymìnhoáchhẳn.Tớikỳnghỉhè,thầyhuấnluyệnTokurađưarabảngluyệntậptheonhóm.Trongkhicócácnhómtăngcườngtấncông,nhómtăngcườngphòngthủthìBlạiđượcphânvàonhómtăngcườngthểlực.CácnhómkháccósáungườitrongkhinhómcủaBchỉcóba.MộtngườilàcậuD,vừagianhậpđãnhanhchóngtrởnênnhạtnhòa.Người còn lại làE,vớibiệtdanhKathy, lùn,da trắngvàđiệu.Ngàynàyquangàykhác,BchỉtoàncùngKathychạyvòngquanhtrường.VìkhôngthấythểlựcmìnhcógìkémhơnsovớingườiởcácnhómkhácnênBkhábấtmãn.Ngàynọ,mộtbạnnữcùnglớpđangthamgiacâulạcbộkháchỏi: “B này, sao cậu tham gia câu lạc bộ tennis mà chỉ chạy thôi vậy?”Chuyện ấy đối vớiB là điều cực kỳ nhục nhã.B quyết tâm đến xin thầyTokura cho chuyển sang nhóm khác. Thầy Tokura hỏi: “Em không thíchchạy hay không thích chạy cùngKathy?”Đương nhiên ý củaB là vế sausongkhôngnóira.ThấyBimlặng,thầynghiêmkhắcnói:“Nếuemcứđểýánhmắtxungquanhthìkhôngmạnhlênđượcđâu.Chỉcònmộttuầnluyệntậptheonhómnữathôi,cốlênđi.”Thếnhưnghômsau,Bnhờmẹgọiđiệnxinnghỉcâu lạcbộ tennis,chuyểnsangđihọc thêm.Đó làmột trung tâmluyệnthicótiếnglàtậntâmởtrongthànhphố.

Bướcvàohọckỳhai,thànhtíchvốnchẳngmấynổibậtcủaBtiếnbộrõrệt.Điểm trungbình kiểm tra giữa kỳ cao hơnhọc kỳmột gầnmười lămđiểm.Ởtrungtâmhọcthêmcũngvậy,banđầuchiatheokếtquảhọctậpthìcậutaởlớpE,lớpđứngthứhaitừdướilên,sauhaithángđượclênhẳnlớpB.CậuFcùngtầmđiểmnhưBhồimớinhậphọccũngbắtđầuđihọctrungtâmđótừthángMườimột.BanđầuFđượcphânvàolớpD.Đặctrưngcủatuổidậythìlàcómộtthờiđiểm,cácnăngkhiếunhưhọchành,thểthaohaynghệ thuật sẽphát triểnmạnhmẽ.Cànghọc thìđiểmsốcàng tăngnên sẽthấytựtinvàcốgắnghơn.Córấtnhiềungườitrởnêntựtintháiquávềnăngkhiếucủamình.Tuynhiên,giốngnhưvậnđộngviênnổitiếngcũngcóthờikỳsasútphongđộ,năngkhiếukhipháttriểntớimộtmứcđộnàođólàchạmđỉnh.Thựcratừđâymớilàthờiđiểmquyếtđịnhthắngthua.Nhữngngườithối chí rằng mình chỉ làm được đến thế cứ vậy tuột dốc. Những ngườikhôngnóngvội,tiếptụcnỗlựcthìgiữvữngtìnhtrạnghiệntạidùchưacó

Page 27: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

kếtquả.Nhữngngườichorằngđâylàthờiđiểmcầnbứtphánênnỗlựchơnnữasẽtiếnthêmđượcmộtbước.TừkhilàmgiáoviênchủnhiệmlớpChín,trướckỳthicôhaynghephụhuynhbảorằng:“Contôimàđãlàmthìsẽlàmđược”, songhơnnửa số“con tôi”đã tuộtdốcngay tạingã rẽnày.Khôngphải“đãlàmthìsẽlàmđược”màlà“khôngthểlàmđược”.

Bcũngbắtđầuđếnngãrẽấy.Bướcvàokỳnghỉđông,điểmsốcủaBvẫngiậmchântạichỗ,sauđócó

dấuhiệuđixuống.Thấybảngđiểmkhábènănchơithảphanhvàodịpnămmớinêntuộtdốcngay!SauTết,ngayđầuhọckỳba,Bbịgiáoviênởtrungtâmhọcthêmmắngmỏthậmtệvớimụcđíchkhíchlệtrướcmặtcảlớp,hệtnhưcảnhquảngcáotrêntivi.ChẳngphảiBbịmắngtrướcmặtmọingườivìkếtquảhơisasúthaysao.Cậu ta thấycựckỳbấtmãn.NhưngcóchuyệncònkhiếnBbựcmìnhhơn.ẤylàBthìvẫnởlớpB,cònFlạiđượclênlớpA.Mangtâmtrạngcaycú,hếtgiờhọc thêm,Bkhôngvềnhàngaymàtạtvàoquángame.Đúngđợtvừacótiềnmừngtuổivíđangcăng.Mảimêchơigame,khitỉnhrathìBthấymìnhbịmộtnhómhọcsinhcấpbabaovây.Suýtbịchúngcướpmấtví,Bchốngtrảnhưngbịnệnlạigấpmấylần.ĐúnglúcđócócảnhsáttuầntrađiquanênBđượccứuvàđưavềđồn.Hìnhnhưlúcđó làhơn11giờđêm,cảnhsátgọiđiệnđếnnhàcô.Côgọi luôncho thầyTokura.Thấyngườiđếnđónmìnhkhôngphảigiáoviênchủnhiệm,đãvậycònlàthầyTokuranênBrấtsốc.“SaocôMoriguchikhôngđếnạ?”ĐáplạicâuhỏicủaB, thầyTokuratrả lời:“Vìcôlàphụnữmà.”Nghevậy,Blạihiểuthànhvìhoàncảnhgiađìnhcô.Rằngmộtgiáoviênlàmẹđơnthânthìsẽưutiênconmìnhhơnhọcsinh.“Chắcemdỗivìbịgiáoviênlớphọcthêmnóilàvôdụnghả.Emlúcnàocũngsợmọingườiđểý,mớibịmắngmộttíđã dỗi.Ra xã hội còn nhiều chuyện khó chịu hơn đấy.”ThầyTokura nóitrongkhi láixeđưaBvềnhà.Bcónóinhữngđiều rấtngây thơkiểunhư“Bạolựcbằngngôntừkhiếnemtổn thương”songcô thì rấtcảmkíchbởithầyTokurakhôngchỉmắngmàcònquansátrấtkỹhọctrò.

TronglúcBkể,bàmẹcứnhắcđinhắclại“tộinghiệpcontôi”.Đúnglàmộtphụhuynhlúlẫn.Nghĩvậysongcôkhôngkhỏighentịbởibàấycómộtđứaconđểyêuthươngtớimứclúlẫnnhưthế.Btuylàngườibịhại,nhưngtrườngScóquyđịnhcấmhọcsinhvàoquángame.HìnhphạtdànhchoBlà:

Page 28: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Dọnvệsinhkhubểbơivàphòngthayđồmộttiếngsaugiờhọctrongvòngmộttuần”.

ĐầuthángHai,Athànhcôngtrongviệctăngđiệnápởkhóakéolênbalần.Dùgìđinữacậutacũngnónglòngmuốnthử.Khiấy,tronggiờhọc,AnhìnthấyBngồibêncạnhnguệchngoạcviếtchữ“chếtđi”vàolềvở.Tớcóbăngphimhaylắm,Bcóxemcùngkhông?Saugiờhọc,AlàmbộtìnhcờbắtchuyệnvớiB.BvốnđãtòmòvớivideocủaAtừtrướcnêncâuchuyệnnhanh chóng trở nên rôm rả.KhiBđã thoảimái hơn,Amới hỏi.Cậu cómuốntrừngphạtaiđókhông?RồiAgiảithíchchoBlúcấyđangbốirối.Tớđãtăngđiệnápcái“vígiậtmình”nhưngvẫnchưađemthử.Cáivínàylàmrađể trừngphạtkẻxấunên tớnghĩ thửnghiệmcũngphải thửvớikẻxấu.ĐươngnhiênBbiếtvềcái“vígiậtmình”,nghĩrằngchuyệndựthitoànquốclàrấtoách.NgaylậptứcBnêutênthầyTokura.SongthựcchấtAcũngchỉlàmộtđứanhátganchẳnglàmđượcgìnếukhôngdựavàocôngcụnênlậptứcloạingaynhữngngườimạnhhơncậuta:“Tớkhôngmuốndâyvàoôngthầyđó.”Tiếptheo,Bnêutêncô.CậutahướngsựbấtmãnvàocôvìđãnhờthầyTokurađiđón.Acũnggạtđinốt.Lýdolàcôsẽkhôngbịlừahailầnbởicùngmột trò.Cậutacũnghiểurằngdùcôcóbị lừađinữathìchuyệncũngsẽkhôngtrởthànhầmĩ.KhiđóBnhớrađãtrôngthấyManamilúcdọnbểbơi.CongáiMoriguchithìsao?Ađồngýngay.AcũngbiếtchuyệnsaugiờhọcngàythứTư,côthườngđưaManamiđếntrường.BkểchoAnghechuyệnManamimộtmìnhvàobểbơi, chuyện conbé cho chó ăn, chuyệnconbéđòimuacáivíởtrungtâmmuasắm.Ngheđếntừ“cáiví”,Aliềnnảyramộtý.

ThứTưtuầnsauđó,saugiờhọc,AvàBnấptrongphòngthayđồcủabểbơi.Manamimộtmìnhđitới.ConbéđithẳngvềphíaMukurồibắtđầuchoMukuănbánhmìgiấutrongáolenquahàngrào.AvàBtừđằngsautiếnlạigần.“Xinchào,emlàManamiđúngkhông.Bọnanhlàhọcsinhlớpmẹem.Nhớkhông,anhmớigặpemhômtrướcởHappyTownấy.”Bbắtchuyệnvớimộtnụcười thân thiện.Manamicảnhgiác.Ađoánconbé sợmẹbiếtchuyệnmìnhvàobểbơinênnhẹnhànghỏiManami,tayvẫngiấusaulưng.

Page 29: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Emthíchchóà?Bọnanhcũng thích lắm.Nên thỉnh thoảngbọnanhcũngđếnchonóănnhưemvậy.ManamikhôngcòncảnhgiáctrướcnhữnganhlớnchoMukuănnữa.Đếnđây,AđưaManamixemcáiví đanggiấu saulưng.Mẹkhôngmuachoemđúngkhông.Haylàmẹmuarồi?Manamilắcđầu.Đúnglàchưamuanhỉ,vìmẹemđãnhờbọnanhmuamà.Ừ,tuyhơisớm, nhưng đây là quàValentine củamẹ em đấy.A quàng cái ví vào cổManami.Ngheđâylàquàcủamẹ,Manamivui lắm.Bêntrongcósôcôlađấy,emmởraxemđi.ĐólàkhoảnhkhắcManamichạmtayvàokhóakéotheolờicủaA.Manamingãxuốngngaytạichỗ,khôngkêutiếngnào.Trongbóng chiều chạng vạng, Manami nằm im không nhúc nhích. “Làm đượcrồi!”Alẩmbẩmvớinụcườimãnnguyện.Bkhôngthểtinnổichuyệnvừaxảyra trướcmắtmình.Làsaođây,chuyệnnày làsao.Nókhôngcửđộngnữakìa.BhỏidồnAbằnggiọngrunrẩy.Cứnóivớimọingườiđi.Nóiđoạn,AhấtbàntayBđangđặttrênvaimìnhrarồihớnhởđivề.Conbéchếtrồisao.Chỉcònlạimộtmình,Bhoảngsợ,khôngdámnhìnthẳngvàoManami.ÁnhmắtcậutabắtgặpcáivíWatausa.Nếungườitapháthiệnnguyênnhâncáichếtlàvìcáinàythìmìnhsẽbịxemlàđồngphạmmất.Vẫnngoảnhmặtđichỗkhác,BtháocáivíkhỏicổManamiđangnằmbấttỉnh,dùnghếtsứcnémsangbênkiahàngrào.Đúngrồi,phảilàmnhưbịngãxuốngbểbơi.BnhấcManamilênrồiquăngxuốnglànnướclạnhlẽo,đụcngầu.SauđóBbỏchạythụcmạng.Lúcđóemquásợhãinênkhôngnhớđượcmấy.Cuốicùng,Bcónóithêmcâuấy,nhưngkểđượcđếnđâylàđãđủrồi.

VừarồilàsựthậtvềcáichếtcủaManami.

Dùcôđãbiếtsựthật,AvàBvẫnđihọcnhưbìnhthường.Cũngchẳngthấy cảnh sát tìm đến trường.Tại sao vậy?Cô hỏiA khi cậu ta thú nhậnxongvớivẻmặtsungsướng.Dùsaođâycũngchỉlàmộtvụtainạn.Ngườitakhôngcoiđólàvụgiếtngườikỳquặcnhưcômuốnđâu.Bthởphàosaukhithúnhận,cònmẹBthìlặngđitrướclờithútộicủaconmình.Côđãnóivớihaimẹconthếnày.Làmộtngườimẹ,tôimuốngiếtcảAvàB.Nhưngtôicònlàmộtgiáoviên.Ngườilớncótráchnhiệmnóisựthậtvớicảnhsátđểbắtchúngphảinhậnhìnhphạtthíchđáng,songmộtgiáoviênlạicótrách

Page 30: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nhiệmbảovệhọcsinh.Nếucảnhsátđãnhậnđịnhlàdotainạnthìtôicũngkhôngcóýđịnhkhơilạinữa.Cácemcóthấyđólàmộtphátngônđậmchấtthầy tu không?BốB sau khi đi làm về, biết chuyện liền gọi cho cô tỏ ýmuốnbồi thườngtiềnsongcô từchối.Nếucônhậntiền thìvớiB,chuyệnnày coi như xong.CômuốnB sẽ đi theo con đường đúng đắnmà khôngquêntộilỗimìnhgâyra.KhinàotộilỗiấyđènặngkhiếnBkhôngchịuđựngnổinữathìxinbốBhãydịudàngchechởvànângđỡB.Nhưvậycũngrấttốt.

NếuAlạigiếtngườinữathìsao?Các em bình tĩnh thật, chứng “não game”[2] đây chăng? Chuyện giết

ngườimàcácemcóthểbìnhtĩnhnghehơncảchuyệnHIV,côthấyhơikhóhiểu.Tuynhiên,bảoAlạigiếtngườilàsai.BuổitốihômbàTakenakađếnnhàcô,côđãquaylạitrường,tháocáivíra,nốilạimạchđiệnvàđođiệnáp.Bỏquaconsốchitiết,chỉnóivềkếtluậnthìtrừngườibịbệnhtim,cáivíđókhôngthểlàmchotimngừngđập,kểcảmộtđứatrẻbốntuổi.Côđãtrựctiếpchạmvàođểthửsongcònchẳngbằnglầncôđểtayướtchạmvàodâymáygiặtbịhởđiện.CônghĩkhiấyManamichỉbịbấttỉnh.Khinãycôcũngđãnói,nguyênnhâncái chết củaManami là “chếtđuối”.Sauhômxảy ravụviệc,biếttinManamiđượcpháthiệntrongbểbơi,AđãtruyhỏiB:“Saocậulạilàmcáichuyệnthừathãiđó.”CôcũngmuốnhỏiBcâutươngtự,tuylàvìmụcđíchkhác.Khôngcầncậutaphảigọingườitớicứu,chỉcầncậutacứđểnguyênnhưthếmàchạyđithôi…

Nếulàmvậy,Manamichắcchắnvẫncònsống.

Côkhôngcóýđịnhtrởthànhgiáosĩđâu.Côkhôngnóisựthậtvớicảnhsátlàvìkhôngmuốngiaophóhìnhphạt

củaAvàBchophápluật.Acóýđồgiếtngườinhưngkhôngtrựctiếpxuốngtay.Bkhôngđịnhgiếtngườinhưnglạithànhkẻratay.Dẫucógiaochocảnhsátthìkhôngnhữngchúngkhôngphảivàotrạigiáodưỡngmàcókhichỉbịquảnthúchoặcđượcthabổng.CôđãnghĩhaylàlàmchoAchếtvìđiệngiật.HoặckhiếnBchếtđuối.Nhưng làmvậy thìManamicũngchẳng thểquayvề.Vảlại,cũngchẳngkhiếnhaikẻkiahốihậnvềtộiáccủamình.Cômuốn

Page 31: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

chúngbiếtđượcgánhnặngvàsựquantrọngcủasinhmệnh.Từđó,chúngsẽhiểuđượcgánhnặngcủatộiácmàmìnhgâyravàphảisốngvớigánhnặngấy.Vậynênlàmthếnàonhỉ?

Đúnglàcónhữngngườiđangsốngnhưvậytrênđờinày.Từ chuyện thiếu canximà cô đi đến chủ đề này, song cái các em còn

thiếukhôngchỉcócanxiđâu.TừxưangườiNhậtđãcócái lưỡi tinh tếđểthưởngthứchươngvịtừnguyênliệucủamónănnhưnggầnđây,càngngàycàngcónhiềunhữngđứatrẻkhôngphânbiệtđượccàricayhaycàringọt.Người ta cho rằng nguyênnhân là do thiếu kẽmgâynên rối loạn vị giác.Lưỡicủacácem,không,lưỡicủaAvàBthìsao?Hìnhnhưcácemuốnghếtsữarồinhỉ?Cácemthấycógìkhôngổnkhông,vídụnhưcómùisắthaycóvịlạ?Vìsữađựngtrongtúikhôngnhìnthấybêntrongnêncôđãphamộtítmáumớilấysángnayvàosữacủahaiemđó.Khôngphảimáucủacô.Vớimongmuốnhaiemđótrởthànhnhữngđứatrẻngoan,côđãlénlấymộtítmáucủangườithầycứurỗi,thầySakuranomiyaMasayoshi.

Cóvẻhầuhếtcácemđềunghĩrarồinhỉ?Cóhiệuquảhaykhông thì chưa thểbiếtngayđược.Hai,ba thángnữa

nhớđixétnghiệmmáunhé.Nếubịnhiễmthìbìnhthườngvẫnsốngđượctừnămđếnmườinăm,trongthờigianđóhãythongthảcảmnhậngánhnặngvàsựquantrọngcủasinhmệnh.Côthậtlòngmongđợihaiemđóhiểuđượcsựnghiêmtrọngcủatộiácmìnhgâyra,thậtlònghốihậnvàtạlỗivớiManami.Sẽkhôngcóchuyệnluânchuyểnlớpnêncảlớpđừngcôlậpmàhãyâncầnđểýtớihaibạnđónhé.Chắclớpmìnhsẽkhôngcònaigửinhữngtinnhắnnôngnổinóilà“emmuốnchết”nữa.Côvẫnchưaquyếtđịnhsẽsốngtiếpthếnào.Cólẽsẽkhôngcónhiềulựachọnchocô.Nếuvậychắcthờigiantạmhoãnlàđếnkhibiếthiệuquảhaykhông.“Nếukhônghiệuquảthìsao?”Phảirồi,côcũngnhắcnhởcácemtrướclàphảichúýđềphòngtainạngiaothôngnhé.

KỳnghỉxuânnàycôđịnhởcùngvớibốcủaManami,ngườilẽracôđãlấylàmchồng,ngườimàcôđãdọnvềsốngchungsauvụviệcvìcômuốndànhchoanhấynhữngngàycuốicùngbìnhyênnhất.Cácemcũnghãycómộtkỳnghỉhèthậtýnghĩanhé.Cảmơncácemtrongsuốtmộtnămqua.

Giờhọckếtthúcởđây.

Page 32: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO
Page 33: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

T

Chương2KẺTUẪNĐẠO

ìmđịachỉliênlạccủacôYukokhókhănđếnnỗithậtkhótinlàmớivàithángtrướcchúngtacòngặpnhaumỗingày.Côkhôngnhờđếnphápluậtmàtựtayxétxửhaithiếuniênđãcướpđisinhmạngngườimàcôyêuquý,rồibiếnmất trướcmắtchúngem.Giáoviênnhưvậyemthấyhơivôtráchnhiệm.Nếuđãchọncáchtựmìnhxétxửthìcũngphảicótráchnhiệmtheodõixemhaithiếuniênấysauđóthếnàochứ.

Côphảibiếtnhữnggìxảyrasauphiênxétxửấy.Nghĩvậyemđãthửviếtmộtláthưdài,nhưnglàmthếnàođểcôđọcđượcthì…Suyđinghĩlại,tuybiết là liều lĩnhnhưngemđãquyếtđịnhgửiđi tranh “Giải thưởnggươngmặtmới”củatạpchívănnghệmàcôvẫnhayđọctrongphònggiáoviêngiờgiải lao.Gầnđây có rất nhiềungười dưới haimươi tuổi đoạt giải nên emnghĩkhônghẳnlàkhôngcókhảnăng.

Songđiềuemlo lắng là tờ tạpchívănnghệấyhằng thángvẫncómục“Ngườithầycứurỗi”nhưngmụcấyđãchấmdứttừsốthángTư.Giảnhưláthưnàyđoạtgiảivàđượcđănglênthìcũngkhôngbiếtcôcóđọcđượchaykhông.Tuyvậyemvẫncứđặthyvọngvàoxácsuấtmongmanhấy.

Nhưngcôgiáoơi,khôngphảiemđangtìmsựgiúpđỡcủacôđâuạ.Chỉlàcómộtchuyệnnhấtđịnhemphảihỏicô.

Trướckhivàochủđềchính,côcóđểýtớikhôngkhíkhông?

Page 34: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Trì trệ, trong lành,ứđọng, lưu thông…Khôngkhí là tậphợpmùi củanhững người đang có mặt ở đó. Lý do hằng ngày em đều cảm thấy bầukhôngkhíấythậtngộtngạtcólẽlàbởiemkhôngthểhòanhậpvớitậphợpđóchăng?Nóichungtuyđãlàmùaxuân,nhưngkhôngkhítronglớpB,nếuphảidiễnđạtngắngọnthì…

Làbấtthường.

BuổihọccuốicùngmàcôxétxửNaovàShuyacũngchínhlàngàycuốicùngemnhìnthấyNaoởtrường.Ngàyđầutiêncủakỳhọcmới,trongphònghọclớp8B,chỉcóduynhấtNaovắngmặt.DuynhấtNao.Shuyacóđến.TấtcảmọingườitrongđócóemsửngsốtvìsựhiệndiệncủaShuyahơnlàsựvắngmặtcủaNao.KhôngaicóýđịnhbắtchuyệnvớiShuya.NhưngmọingườilạitụtậpđằngxanhìnShuyavàxìxàođiềugìđó.

Shuyahoàntoànkhôngbậntâmđếnphảnứngcủamọingười,ngồivàochỗđượcxếptheothứtựđiểmdanhvàđọccuốnsáchbỏtúiđãđượcbọcbìangoài.Khôngphảicậutađangtỏramạnhmẽmàtừhồi lớpBảysángnàocậu ta cũng làm như vậy. Chẳng có gì thay đổi, điều ấy càng khiếnmọingườirùngmình.

Thờitiếtđẹpnêncửasổđượcmởhếtcỡnhưngkhôngkhítrìtrệvẫnbaotrùmlớphọc.Giữabầukhôngkhíấy,tiếngchuôngbắtđầugiờhọcvanglên,giáoviênchủnhiệmmớibướcvào.Thầychủnhiệmtrẻtuổihàohứngviếttênmìnhlênbảngđen.

“Từthờisinhviênmọingườiđãgọithầylà‘Werther’,cácemcứgọithầynhưvậynhé”

Tựnhiênbịnóithếemcũngthấybốirối,nhưngtrongláthưnày,emsẽgọithầyấylàWerther.

“Nêncácemchẳngcầnlăntăngìhếtnhé!”Songchẳngthấycóaicười.“Nàonào,ítnhấtcácemcũngphảiđọcsáchchothầychứ.”Wertherlàmbộđaulònglắm.EmthừahiểuvìthầyấytênlàYoshikinên

chơichữthànhraWerther[3],sauđóliênhệvớiWerthertrongtácphẩmNỗiđaucủachàngWertherluôn.Nàonào,ítnhấtthầycũngphảiđểýxemmọi

Page 35: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ngườiđangnhưthếnàochứ.Cảmgiáccủaemkhiấylàthế.“Thôi chết, suýt thì quên. Naoki bị cảm nên nghỉ… còn ai nghỉ nữa

không?”MớilàbuổihọcđầutiênmàWertherđãsuồngsãgọitênriêngkhiđiểm

danhrồinhanhchónggiớithiệubảnthân.“Hồicấphai,thầykhôngphảimộthọcsinhngoan.Giấubốmẹhútthuốc,

bôibẩnlênxecủagiáoviênmìnhghét…NhưnggiáoviênchủnhiệmnămlớpTámđãgiúp thầy thayđổi.Nếumộtbạn trong lớpcóchuyện, thầysẽtạmgácgiờhọcquamộtbênvànghiêmtúctròchuyệnvớibạnđó.Cảthầycũngcònđượcgiáoviênấydànhcảnămtiếngđểdạy tiếngAnhmà…haha.”

Em nghĩ hầu như chẳng ai thèm nghemàn tự giới thiệu củaWerther.ChắcchắnmọingườibậntâmđếnviệcNaonghỉhọcvìbịcảmnhiềuhơn.

TuybiếtđólànóidốinhưngdẫusaoemcũngthấynhẹngườivìNaovẫncó tên trong lớp.Cóvài đứa lénnhìnvềphíaShuya.Shuyanhìn lênphíathầygiáohệtnhưmộthọcsinhngoanngoãn,nhưngkhôngphảiđanglắngnghecâuchuyệncủa thầy.DẫuvậyWerthervẫnhớnhở tiếp tụcmàngiớithiệu.

“Thầymớivàodạytừmùaxuânnày,nênlớpBlàlớpđầutiênrấtđángghinhớ.Đểkhôngcóđịnhkiếngìvớicácem, thầyquyếtđịnhkhôngđọcbảnnhậnxétdogiáoviênchủnhiệmhồilớpBảyviết.Vậynênthầymuốncácemđếnvớithầybằngtâmlýhoàntoànmớimẻ.Nếucóchuyệngìkhúcmắc,hãycứthoảimáitâmsựvớithầynhưmộtngườianhtrainhé.”

HếtWertherlạiđếnanhtrai.Tronglúcnhắcđinhắclạicácem,cácem,Werther hăng hái nói về lý tưởng củamình, cuối cùng lấymột viên phấnvàngmớitinhvàviếtdòngchữnàylênbảngđenđểkếtthúcgiờsinhhoạtđầukỳ.

ONEFORALL!ALLFORONE!EmkhôngbiếtcôYukonghĩvềtừngbạntronglớpnhưthếnào.Emcũng

không hình dung được cô viết gì trong bản nhận xét của Nao và Shuya.Song,nếunhưWerthercẩnthậnđọcnhữngbảnnhậnxétấythìchuyệnđóđãkhôngxảyra.

Page 36: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

KếtthúckỳnghỉTuầnLễVàng,lớphọctươngđốiyênbìnhchotớigiữathángNăm.Naovẫnkhôngthấyđếntrườngbuổinào,cònShuyathìbịmọingườixalánh.

TronggiờToán,khibọnemđanglàmbàitập,bỗngdưngthầyấylấyramộtcuốnrồiđọctolên.

“Tôivốnchẳnghềhứngthúvớitôngiáo,nhưngtrongkhiphiêubạtvòngquanhthếgiới,khôngbiếttựkhinàotôiđãcầmtrêntaycuốnKinhThánh.TrongsáchPhúcâmcủaThánhMatthew,chươngmườitámcóđoạnthếnày.Một người có một trăm con chiên, nếu một con lạc mất thì người đó

chẳngđểchínmươichínconkiatrênnúimàđitìmconđilạcsao?Vànếumaymàtìmđượcthì tabảothậtvớianhem,ngườiấyvuivìconchiênđóhơn làvì chínmươichínconkhôngbị lạc…Ởđây tôinhìn thấybảnchấtthựcsựcủagiáodục.”

Wertherđọcđếnđórồigấpsáchlại,chậmrãinói.“HômnaychúngtasẽchuyểngiờToánthànhgiờsinhhoạtnhé.Cảlớp

sẽcùngsuynghĩvềchuyệncủaNaoki.”ConchiênđilạckiachẳngphảitrùngkhớpvớiNaosao.Wertherbảobọn

emdẹphếtsáchvởmàchẳngchođápánbàitập.TuầnđầutiênlýdonghỉhọccủaNaokilàbịcảmnhưngsauđóchuyểnthànhsứckhỏekhôngtốt.

Werthernói:“ThầyđãbáovớicácemlàNaokinghỉhọcvìsứckhỏekhôngtốt.Song

khôngphải làNaoki trốnhọc.Vềmặtýchí,Naokimuốnđược tới trườngnhưngnhữngrốiloạntâmlýđangngăncảnđiềuấy.”

HìnhnhưýchívàtâmlýcóthểởcùngmộtchỗnhưngemkhôngbiếttựWerthersuydiễnthếhaylàmẹNaonóivậy.

“Xinlỗivìthầyđãgiấucácemđếntậnbâygiờ.”EmthấyhơithươnghạiWertherkhithầyấynóicâuđó.Naocólẽbịrối

loạn tâm lý thật.Nhưng trong lớpnày,ngườiduynhấtkhôngbiếtnguyênnhânNaobịnhưvậylàWerther.

ChắcchắnkhôngaitronglớpnóivớingườingoàisựthậtmàcôYukokểhômđó.Ngaysaukhicôrakhỏilớp,cảlớpgiảitán,cómộttinnhắnđượcgửiđếnđiệnthoạicủatấtcảmọingười.

Page 37: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

CứcoikẻtiếtlộchuyệnthútộicủalớpBrangoàilàC.

Tấtcảhọcsinhtronglớpđềuđãđăngkýđịachỉthưđiệntửđểtiệnliênlạc,songkhôngbiếtthưấygửitừđịachỉcủaai.

Wertherđưaraýkiến.“HãytạomộtmôitrườngđểNaokicóthểdễdàngquaylạitrườnghọc.”Mọingườivẫnlặngthinh.ĐếncảKentavẫnhayphảnứnglạimấycâu

đùavôvịcủaWerthercũngcúiđầuimlặng.Nhìncảnhtượngđó,Wertherlại tưởngmọi người đang nghiêm túc suy nghĩ nên bắt đầu đưa ra vài ýtưởngvớikhuônmặtrấtmãnnguyện.Cólẽngaytừđầuthầyấyđãkhôngcóýđịnhhỏiýkiếnhọcsinh.

“CácemcùngchéplạibàivàmangđếnnhàchoNaokinhé.”Đâyđóvanglênnhữngtiếng“Hả…”rõrànglàkhóchịu.“Saocácemlạicótháiđộnhưvậy?Ryoji.”WertherhỏiRyoji,ngườilatonhất.Ryojinhănmặtrồicụpmắtxuống,

lậptứcđưaramộtcáicớhợplý:“Tạinhàemngượchướng…”“Vậy thì các em thay phiên nhau chép bài, mỗi tuần một lần thầy và

MizukisẽmangđếnnhàNaokiđượckhông?”Tạisaolạilàem?Vìnămnayemvẫnlàlớptrưởng(cònlớpphólàbạn

Yusuke)vànhàemởgầnnhàNaoki.Emnhậnlờimàkhôngthểhiệnchútkhóchịunào,nhưngWertherlạihỏiem.

“CóphảiMizukingạigìthầykhông?”Emkhôngbiếtvìsaolạibịhỏinhưvậy.“Mizukicóbiệtdanhgìkhông?”Hình nhưWerther không vừa ý khi em không gọi thầy ấy làWerther.

Nhưngngoàiemracóphảiaicũnggọi thầyấylàWertherđâu.Emtrảlờibìnhthườngmọingườivẫngọiembằngtên“Mizuki”nênemkhôngcóbiệtdanh.BỗngAyakahétlên“Mizuho!”Đólàcáitênmànhữngnămđầutiểuhọc,hầuhếtcácbạncùnglớpvẫngọiem.

“Nghe đáng yêu đấy chứ! Được, từ hôm nay thầy sẽ gọi Mizuki làMizuho.Cácbạnkháccũngthếchứ?Đâylànhữngngườibạncóduyênmớigặpđược.Hãycùnggỡbỏbức tườngngăncách trong tâmhồnmỗingười

Page 38: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nhé!”Nhờ lời kêu gọi nhiệt tình củaWerthermà từ hômđó em lại bị gọi là

Mizuho.

LầnđầutiênemmangvởđếnnhàNaolàhômthứSáu,tuầnthứbacủathángNăm.Mấynămđầutiểuhọc,emhaychơicùngchị thứhaicủaNaonênđãtớinhànhiềulần.

ĐónemvàWertherlàmẹcủaNao.ĐãlâukhônggặpnhưngmẹNaovẫnchẳnghề thayđổi, trangđiểmkỹ

càng,ănvậnđẹpđẽ.QuàvặtưathíchcủaNaolàbánhkếp.Báccắthànhtâychảyhếtcảnước

mắt, thế làNaokibảo“mẹđừngkhóc”rồimangchiếckhăn taybác thíchnhấtlạichobác.NaođãđạtgiảiBacuộcthithưphápđấy.

Nao thếnày,Nao thếkia…Naođangchơivớichị,khôngcómặtởđónhưngbàmẹcứnóisuốtvềNao.

Em định chỉ đến đưa vở rồi về ngay nhưng lại được mời vào phòngkhách.TuykhôngmuốnlắmnhưnghìnhnhưngaytừđầuWertherđãđịnhnhưvậy.

Trongphòngkháchnàyemđãtừngchơibài,chơicờOthellocùngNao.PhòngcủaNaonằmởtầnghai,ngaytrênphòngkháchnênchịNaolúcnàocũnggọivới lêntrầnnhà“Naoơi,mangbàixuốngđây”.ChịấyđanghọcđạihọcởTokyo.EmnhìnlêntrầnnhànhưngkhôngbiếtNaocóởtrênđóhaykhông.MẹNaomangtràra,đoạnnóivớiWerther.

“Naokibịrốiloạntâmlýlàdogiáoviênchủnhiệmnămngoái.Nếutấtcảgiáoviênaicũngtâmhuyếtvớimọihọcsinhnhưthầythìthằngbénhàtôiđãchẳngnênnôngnỗinày…”

NhìnbàmẹlàemhiểuNaođãkhôngnóivớimẹchuyệnbị trả thùvàobuổihọccuốicùng.Nếubàmẹbiếtrồithìchắcchắnkhôngthểbìnhtĩnhmàthanthởthếnày.

KhôngnóivớimẹnghĩalàNaomộtmìnhchịuđựng.MẹNaokhôngđảđộnggìđếnsựviệcấy, liêntụcchỉ tríchcôYuko.Chắcbàmẹchỉnghĩ làcontraimìnhbịlôikéovàovụviệcđó.

Page 39: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Rốtcuộc,bọnemđếnđểnghemẹNaothanvãnchứchẳnghềđượcgặpNao.Tuynhiên,gươngmặtWertherkhitunghứngnhiệttìnhvớimẹNaolạicóvẻrấtđắcchí.Dùemkhôngbiếtbaonhiêuphầncủacâuchuyệnlọtvàođầuthầyấy.

“XinchịcứđểtôilochuyệncủaNaoki.”LúcWerthertựtinnóicâuấythìbỗngcómộttiếngđộngnhỏ,emnhìn

lên trầnnhà.EmnghĩNaođãnghe thấyhết.Songhômsau,hômsaunữa,vẫn không thấyNao đến trường.Nao không đến trường là chuyện đươngnhiên,Shuyabịmọingườixalánhlàchuyệnđươngnhiên.Songhóarađólạilàkhoảngthờigiantốtđẹpnhất.

ThứHaiđầutiêncủathángSáu,sữatươiđượcphátchotấtcảmọingườitronggiờsinhhoạtngắntrướckhi tanhọc.Nối tiếpthànhcôngcủa“Cuộcvậnđộngtoànquốcđẩymạnhsảnphẩmtừsữachohọcsinhcấphaivàcấpba”,thườnggọitắtlà“Giờuốngsữa”doBộlaođộngvàphúclợiphátđộng,tấtcảtrườngcấphai trongtỉnhsẽđượcphátsữamỗingày.Cáctrườngthíđiểmđãđưaranhậnđịnhrằnguốngsữakhôngchỉgiúppháttriểnchiềucaovàmậtđộxương,mà“sốhọcsinhdễnổikhùngđãíthơnsovớimọinăm”,vìvậymàviệcphátsữasớmđượctriểnkhai.

LớptrưởnglàemvàlớpphóYusukeđiphátsữachomọingười.Emcảmthấybầukhôngkhíngộtngạtđanglanracảlớpnhưmuốngợilạinhữngkýứckhôngvui.Nhưnguốngsữakhôngphảilàviệcbắtbuộc.Bởituycóhiệuquảthậtsonglạicókhánhiềuphànnànvềgiờuốngsữatừphụhuynhcủanhữngbạnghétsữa.

Cóphảingườilớnbọncôcóquyềnépbuộckhông?Emchorằngthếgiớinàytoànnhữngbậcchamẹrỗiviệcápđặtướcmơ

lêntrẻcon.Nhưngnhờvậymàtênlớpvàsốđiểmdanhkhôngcònbịviếtlênvỏhộpnữa.Tronglớphọc,chỉcóduynhấtWertherlàuốngsữamộtcáchngonlành.

“Nàonào,cácem,sữatốtchocơthểlắmđấy.”Werther hô hào rồi vừa bóp hộp sữa vừa uốngmột hơi hết sạch. Bạn

Yumitìnhcờbắtgặpánhmắtcủathầyấynênkhẽnóivớivẻkhóchịu:“Em

Page 40: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

sẽuốngsaugiờsinhhoạtcâulạcbộ.”“Đúngrồi,nhưvậytốtđấy.Bổsungdinhdưỡngkhicơthểmệtmỏi.”Werther bật cười trước câu nói củamình rồi khôngnói gì nữamặc dù

nhìnthấycảlớpđềucấtsữavàocặp.Chuyệnxảyravàogiờ tanhọcngàyhômấy.HômđóđếnphiênShuya

trựcnhật,khicậuấyđịnh lấychổi rakhỏingăndụngcụ thì“pạch!”,nghenhưcóthứgìđóbịbụcra.YusukeđãnémrấtchuẩnxáchộpsữacủamìnhvàochânShuyakhiấyđangquaylưnglại.Emđangngồiởbànviếtnhậtkýlớp,mớiđầukhônghiểuchuyệngìxảy ra.Trong lớpcókhoảngnăm, sáubạn,cảnamlẫnnữ,aicũngngơngácnhìnYusuke.

EmkhôngbiếttrênthựctếmọingườinghĩnhưthếnàovềShuya,nhưngdùghétđếnmấythìemnghĩkhôngcóaiđủdũngcảmđểra tay trực tiếp.Dũngcảm,emđãviếtnhưvậynhưngcóđúngthếkhông?CólẽvìYusukehănghái,giỏithểthao,đóngvaitròthủlĩnhcủalớpnênemmớicảmthấynhưvậychăng.

YusukenóivớiShuyavẫnimlặng,đứngđấulưnglại.“Màychẳnghốihậngìnhỉ.”SongShuyachỉkhóchịunhìngấuquầnbịdínhsữarồicầmcặpđirakhỏi

lớpmàkhôngthèmnhìnYusuke.Mọingườichỉbiếtimlặngnhìntheo.ĐóchínhlàkhởiđầucủasựtrừngphạtdànhchoShuya.

EmnghĩYusukethíchcôYuko.Giờemmớithấy,dùmuốnnịnhthìcũngkhôngthểnóirằngcôYukolà

mộtgiáoviênnhiệthuyết,nhưngcôluônđánhgiáđượctừnghọcsinh.Bạnđượcđiểmcaonhấtbàikiểmtrađịnhkỳ,bạnđượctuyêndươngvìcáchoạtđộng câu lạc bộ, bạn hếtmình với các hoạt động của trường…Cô chẳngkhenngợiồnàosongluôngiớithiệuđầyđủtrướccảlớptronggiờsinhhoạthoặcđầugiờhọcđểmọingườivỗtaykhentặng.

Em cũngmấy lần nhận những tràng vỗ tay của các bạn trong giờ sinhhoạt.Côngviệccủalớptrưởngchỉtoànmấyviệclặtvặt,emhoànthànhmàkhônghềthanphiềnsongcũngchẳngđượcaicảmơn.Côđãkhenemtrướccảlớpnhưđólàlẽtấtnhiên.Tuycóngượngnhưngemvẫnthấyvui…

Page 41: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

SongWertherchẳnghềlàmnhữngchuyệnnhưthế.Wertherrấtthíchbàihátcótừ“onlyone”hay“numberone”gìđóấy.Hômphátbiểuvớitưcáchlàgiáoviênchủnhiệmtrongbuổikhaigiảng,Werthercònhátcảđoạnđiệpkhúcnữa.

“Thầykhôngđịnhchỉđánhgiácaonhữnghọc tròxếphạngnhất.Thầymuốntrởthànhmộtgiáoviêncóconmắtcôngbằng,cóthểđánhgiáđượcmỗiemđãcốgắngđếnđâu.”

TronggiảiđấudànhchocáccầuthủmớicủatỉnhtổchứcđầuthángNăm,câulạcbộbóngchàyđánhbạimộttrườngtưthụcmạnhvàlọtvàobốnđộixuấtsắc.HìnhnhưđâylàthànhtíchvẻvangđầutiêncủatrườngSnêncóhẳnmộtbàibáokèmảnhtrêntờbáođịaphương.NgườicócônglớnnhấtlàYusuke-conátchủbàimangáosốbốn.Saugiảiđấucậutađượcchọnđibồidưỡng,cònđượcphỏngvấnriêngnữa.Cảlớp(emkhôngrõShuyathìthếnào)đềuvuimừngvìthànhtíchcủaYusuke.Từkhivàohọckỳmới,đâylàlầnđầutiênlớpBcóđượckhôngkhívuivẻ.Wertherlàkẻphángangbầukhôngkhíấy.

“ĐúnglàYusukeđãlàmrấttốt.NhưngcóphảichỉmìnhYusukecốgắngđâu?Bóngchàylàmônthểthaođồngđội.Dùnémbóngcừđếnmấynhưngnếuchỉcómộtmìnhthìcũngkhôngthểchơibóngchàyđược.Thếnênthầymuốnkhenngợicảđội,Yusuke,támemtrongđội,vànhữngemtrongđộidựbịkhôngđượcrasânnữa.”

WertherkhôngthểnóinhữnglờiấysaukhikhenYusukeđượchaysao.NếulàcôYuko,emnghĩcôsẽkhenYusuketrước,sauđómớikhenngợitấtcảthànhviêntrongđội.Rồitớilượtcảlớpdànhmộttràngpháotay.

KhôngchỉriêngYusukemànhữngbạnđãđượccôYukokhenngợidùchỉmột lần, đều cảm thấy chút xíu không bằng lòng, dẫu khi ấy các bạnkhông nhận ra. Emmuốn được giải phóng cảm giác không thỏamãn ấy.NhưngsuynghĩđókhôngphảinguyênnhânkhiếnmọingườibắtđầucôngkíchShuya.

ThứSáuhằngtuầnemđềutớinhàNaocùngvớiWerther.Ngàyđầutiên,mẹNaocònmờibọnemvàophòngkháchvàthanvãn.Nhưngkhisốlầnđến

Page 42: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nhànhiềulênthìthờigianđóntiếpcũngngắndầnđi,địađiểmcũngđổitừphòngkháchrathềmcửa,đếncuốicùngthìcảthềmcửacũngkhôngđượcmờivàomàchỉcóthểchuyểnbìthưquakhecửacòncàinguyênxích.

Quakhecửahẹp,emnhìnthấymẹNaovẫntrangđiểmkỹlưỡngnhưmọikhi,songkhóemiệnghìnhnhưcóhơisưng.

ChịgáiđầucủaNaođãkếthônvàraởriêng,bốthìđilàmvềmuộnnênchỉcóNaovàmẹởnhà.VàNaođangcómộtnỗilolớnchẳngthểnóivớicảmẹmình.

Em nói với Werther có đến nữa Nao cũng không trở lại trường đâu,ngượclạicókhicòndồnNaotớichântườngấy.Tronggiâylát,Wertherkhóchịuramặt,nhưnglậptứcmỉmcườinói.

“Thầychorằngđâylàthờikhắcquantrọngvớicảhaibên.Nếuquađượcgiaiđoạnnàychắcchắnbênkiasẽhiểumình.”

WertherhoàntoànkhôngcóvẻmuốndừngviệctớinhàNao.Cảhailàaivớiai,vàthờikhắcquantrọnglàởhoàncảnhnàocơ.ChẳngphảiWertherchưabaogiờgặpNao,ngườikhôngđếntrườngtừhômkhaigiảngsao?Đếnnướcnàythìemcũngchẳngbuồnhỏinữa.

ThứHaiđầutuần,vàogiờtoán,Wertherchuẩnbịmộttờbìacứng.“CácemhãyviếtnhữnglờiđộngviênNaokivàođâynào!”Emđãchuẩnbịsẵntinhthầnđónnhậnbầukhôngkhíuểoải tronglớp.

Nhưngkhácvớiemtưởngtượng,khôngkhílớpcógìđóbấtthường.Khiviếtvàotờbìa,cóbạnnữcườikhúckhích,cóbạnnamlạitủmtỉm.

Emkhôngbiếtvìsaocácbạnấylạicười.Khitờbìađượcchuyềntớiemthìđãkínhơnhaiphầnbavàcómộtcâunhưthếnày.

Mọingườiđềukhôngđơnđộc,thếgiớinàytuynhảmnhínhưngphảihạnhphúcnhé.

Hãyvữngtin,đừngtừbỏ!

…Giờviếtlạiemmớinhậnra.Saoemlạingungốcthếnhỉ.Mọingườiđãbắtđầutậnhưởngkhôngkhíbấtthườngấyrồi.

Page 43: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Hômđó,côYukođãnóivềLuậtvịthànhniênnhỉ.Tuyemởphíađượcbảovệsongemđãluônhoàinghiluậtnàytrướccảkhicônói.

Vídụnhưcậubé(dùbâygiờkhôngcònlàcậubénữa)hungthủtrong“vụsáthạihaimẹconởthànhphốH”đãgiếtphụnữvàtrẻem.Mấylầnemđãnhìnthấytrêntivicảnhngườithânhọkểhaimẹconđãbịgiếthạidãmannhưthếnàobởimộtlýdovôcùnglãngxẹt,haylúccònsốnghaimẹconđãhạnhphúcrasao.

Mỗilầnxememlạinghĩ,cầngìtòaán,cứgiaothủphạmchogiađìnhđểhọmuốn làmgì thì làm.Giốngnhưcô tựmìnhxétxửNaovàShuya,nêntraoquyềnxétxửhung thủchogiađìnhngườibịhại.Chỉđem ra tòakhikhôngcóngườixétxửthôi.

Khôngchívớicậubéhungthủkia,emcòntứcgiậncảvịluậtsưđãbênhvựcquámức,thảnnhiênđưaranhữnglýlẽmàainghecũngthấynựccười.Cólẽôngtacólýtưởngcaocảcủariêngmình.Mặcdùvậy,mỗilầnnhìnthấyvịluậtsưđótrêntiviemđềunghĩ,giảsửôngtađangđitrướcmặtthìthếnàocũngbịemthụichovàolưng,hoặcnếubiếtnhàôngtaởđâunhấtđịnhemsẽtớinémđá.

Tuyrằngemchưabaogiờgặpnạnnhânlẫnngườithâncủahọ.Tuyrằngsựviệcđóxảyraởmột thànhphốxaxôivàemchỉbiếtqua tivi,báochí.ĐếnemcònnghĩthếthìhẳnkhắpNhậtBảnnàycórấtnhiềungườinghĩnhưvậy.

Nhưnggiờđây,khiviếtláthưnàyemlạinghĩkhácmộtchút.Quảthực,dùhungthủtànbạođếnđâucũngvẫncầncótòaán.Điềunày

khôngphảivìhungthủ.Cầncótòaánđểngănngườidânkhônghiểulầmvàđiquáxa.

Chẳngphảiphầnlớnmọingườiítnhiềuđềumongmuốnđượckhenngợisao.Songlàmviệctốt,việcđángnểvấtvảlắm.Vậycáchđơngiảnnhấtlàgì.Chỉcầnchỉ tríchnhữngngười làmviệcxấu thôi.Tuynhiên,ngườichỉtríchđầutiên,ngườiđứngđầucuộcchỉtríchcầnphảitươngđốidũngcảm.Vìcóthểsẽchỉcómộtmìnhlêntiếng.Songviệchùatheokẻchỉtríchlạivôcùngdễdàng.Bởichẳngcầnđếnýkiếncánhân,cứnói“tôicũng thế, tôicũngthế”làxong.Vảlại,làmviệcđócòngiúptốngkhứnhữngcăngthẳngthườngnhậtnênsẽcóđượccảmgiáckhoankhoáibậcnhất.Mộtkhiđãbiết

Page 44: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khoáicảmđóthìchỉtríchxongmộtlượt,đểcóđượckhoáicảmmới,tasẽlạiđitìmđốitượngđểchỉtríchtiếp.Banđầuchỉlàchỉtríchnhữngkẻtànbạo,dầndàsẽcốbóirachobằngđượcnhữngkẻcầnphảichỉtrích.

NếuvậythìgiốngnhưphiêntòaxétxửphùthủychâuÂuthờiTrungcổ.Những thường dân ngu ngốc đang quên mất điều cốt lõi nhất. Đó là họkhôngcóquyềnphánxử…

TừsauhômbịYusukenémsữavàongười,ngănbàncủaShuyalúcnàocũngbịnhétđầyhộpsữa.Kinhkhủngnhất làcó lầnbịnhét toànhộpquáhạncảmộttuầnmàkhônghiểutrướcđóchúngđượccấtởđâu,cóhộpcònbịvỡvìnénchặtquá.Ngănđểgiàyvàtủđểđồcũngbịnhétđầysữa.Shuyamỗisángđếntrườngđềudọndẹpđốngấymàchẳngnóinănggì,giốngnhưđãthànhnhiệmvụhằngngày.Vởvàquầnáothểdụccũngthườngxuyênbịmất.CólầnemnhìnthấytấtcảcáctrangsáchgiáokhoacủaShuyađềubịviết“Đồgiếtngười”.

Tuyrằngcảlớpđềulàmngơnhưngthựchiệntròbắtnạtnàychỉlàmộtsốrấtítkẻtheođuôivàkhônghiểurõngọnngànhcâuchuyện.

Nhưngmộtngày,cómộtemailthếnàygửiđếncảlớp.

ThaytrờitrừngtrịShuya!Cùngtíchđiểmphạtnào!

Địachỉgiốngvớiđịachỉemailđượcgửitớisaukhicôcôngbốsựthật.Điểmphạttứclàgửitớiđịachỉnàybáocáonhữngviệcmìnhđãlàmgìđểbắt nạtShuyavànhậnđiểm.ThứBảyhằng tuần sẽ tổngkết, người có sốđiểmthấpnhấtlớptừtuầnsausẽbịcoilàvềphecủakẻgiếtngườivàphảichịuhìnhphạttươngđương.

DùkhônghềcóýcảmthôngvớiShuyasongvìchuyệnnàyquámứcngớngẩnnênemđãquyếtđịnhmặckệ.Emnghĩsẽchẳngcómấyaitincáithưnày. Thế nhưng vài ngày sau, sau giờ học, em sửng sốt bắt gặp Saki vàYukaricủacâulạcbộmỹthuật,nhữngbạnvốnnhútnhátvàhiềnlànhgửi

Page 45: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

thưđếnđịachỉkiasaukhinhétsữavàongănđựnggiàycủaShuya.Nếuđếncảcácbạnấycũngthamgiathìcólẽchỉmìnhemlàchưaghi

đượcđiểmnào.Thứ Hai tuần sau đó, em chuẩn bị sẵn sàng tinh thần khi tới trường.

Nhưngchẳngcógìthayđổicả.Emnghĩngoàiemrathìcònnhiềubạnnữacũngkhôngcóđiểmnào.

Emcảmthấynhẹngườivìkhôngphảicảlớpđềutrởnênbấtthường.

TuầnthứtưcủathángSáu,sắpthicuốikỳ,vậymàgiờToánbỗngdưngbịchuyểnthànhgiờsinhhoạt.

“Vởbàitậpvềnhàcácemnộphômquacókẹpmộtbứcthưthếnày.”Saumànchàohỏiquaquýt,WertherphephẩytờgiấykhổB5trướcmặt

cảlớp,nói.Cótiếngthởhắtraởdãybànđầu.Tờgiấyhìnhnhưđượcđánhmáy,từchỗemngồinhìnkhôngrõ.

“Cóchuyệnbắtnạttronglớpnày.”Werthercaogiọngđọcnộidungtờgiấy.Nghĩtớiviệccóngườiđangcố

gắngthayđổibầukhôngkhínày,emlạithấykhâmphụcsựdũngcảmcủabạnnam(hoặcbạnnữ)viếtbứcthưđó.Nhưngchắcchắnngườiviếtkhônghềnghĩrằngthưcủamìnhsẽbịđọctrướccảlớp.Cólẽtrongthâmtâmcònthấysợtrướcdiễnbiếnbấtngờnày.

Werthervừanhìnkhắplớpvừanói.“Thầysẽkhôngnóinóđượckẹptrongvởcủaai,nhưngthầymuốnbàn

vềvấnđềnàytrướccảlớp.Thầycũngđểýthấykhôngkhílớpgầnđâyrấtlạ.Shuyalúcnàocũngchămchỉchépbàinhưngthángnàyđãbalầnnóilàbịmấtvởphảithayvởmới.Khôngchỉcóvở,cảdépđitrongnhàvàquầnáothểdụccũngthaymới.ThếnênthầyđịnhhỏithămShuyaxemsao.Nhưngchưa kịp hỏi thì nhận được thư cầu cứu củamột bạn học sinh dũng cảmtronglớp.Thầyrấtvuivìđiềuđó.Tuynhiên…Đâykhôngphảilàbắtnạt.NhữngtròchơixấuShuyakhôngphảibắtnạt,màlàđốkỵ.Bằngchứnglàkhôngcóbạo lực trực tiếpmàchỉgián tiếpchơixấu trênđồdùng.Shuyađứngnhấtnhìkhối.ThầynghenóiShuyatừngđoạtgiảiởhộithitoànquốcgìđó.Thếnên,khôngcógìlạkhitronglớpcóbạnquáganhtịvớiShuyarồi

Page 46: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

thành ra đố kỵ, và chơi xấuShuya.Thầykhôngđịnh hỏi đó là ai.Đây làchuyệncủatấtcảcácem.Cảnhữngbạnlàmhaykhônglàm,thầymuốntấtcảngheđây.ĐúnglàShuyahọcgiỏi.NhưngvìvậymàcácemnghĩmìnhthuakémShuyalàsai.HọcgiỏilàcátínhcủaShuya.Tươngtựnhưvậy,tấtcảcácem,mỗingườiđềucómộtcátínhriêng.Vậythìthayvìđốkỵ,thầymuốncácemhãynhìnnhậnlạicátínhcủamìnhvàmàigiũanó.Cólẽsẽcóemkhôngthểtìmđượccátínhcủamình.Khiđó,đừngngại,hãyhỏithầy.Tuy mới gặp các em vài tháng nhưng thầy luôn quan sát các em hằngngày…”

Đếnđâybỗngcótiếngchuôngđiệnthoại.Takahironói“chếtcha”rồivộivàngthọctayvàongănbàntắtnguồnđiệnthoại.Mangđiệnthoạitớitrườngkhôngbịcấmnhưngtronggiờhọcthìphảitắtnguồn.WerthertịchthuđiệnthoạicủaTakahirorồinóivớicảlớp.

“Thầyđangnóimộtchuyệnrấtquantrọng,tấtcảlàvìcácem.Vậynhưngchỉvìmộtbạnkhôngtuân theoquyđịnhmàcâuchuyệnbịgiánđoạn.Tắtnguồn điện thoại. Người không tuân thủ nổi quy định đơn giản này cònkhôngbằngmộthọcsinhtiểuhọc…”

Bài thuyếtgiáocủaWerthercòn tiếp tục thêmmột lúc.Cóvẻnhưviệccâuchuyệnmìnhnóibịgiánđoạncòntotáthơncảviệctronglớpxảyrabắtnạt.ThậtsailầmkhicầucứuWerther.Cólẽngườiviếtthưđangthởdàivìhốihận.

Nhưngtừđâytrởđimớilàácmộng.Phiênxửphùthủybắtđầu.

Chuyệnxảyrasaugiờtanhọccủangàyhômấy.Emkhôngthamgiacâulạcbộnàonêntrựcnhậtxong,chuẩnbịđivềthìbịMakichặnlạitrướctủgiày. Sang kỳ học mới rồi nhưng Maki vẫn thế, mỗi ngày đều lấy lòngAyakachẳngkhácgìbầytôi.

“Ayakacóchuyệncầngặpcậunêncậuquayvềlớpđượckhông?”Đúngnhưemnghĩ,chânchạyvặtcủaAyaka.Embiếtchuyệncầngặpđó

sẽchẳngvuivẻgì,nhưngnếutừchốithìsaudễthànhphiềnphứcnênđànhquaylạilớp.

EmvừabướcvàolớptừcửasauthìbịMakiđẩymạnhvàolưng.Rồisau

Page 47: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đólànăm,sáubạncảnamlẫnnữvâyquanh.“KẻmáchlẻovớiWertherlàmàyđúngkhôngMizuho?”Ayakanói.Mộthiểulầmngớngẩn,songlúcquayvềlớpemcũngđoán

đượcítnhiều.“Không.Khôngphảitớ.”EmnhìnvàomắtAyaka,nói.Tuynhiên,Ayakakhôngcóvẻgì làchịu

lắngnghe.“Nóidối.Tronglớpnàychỉcómàymớilàmchuyệnđó…Cóchuyệnbắt

nạt trong lớpnày.Trời?Cáigì thế?Tứccườiquá.Bọn taochỉđang trừngphạtkẻgiếtngườithôi.Này,Mizuho,màykhôngthấycôYukođángthươngsao?Haylàmàyvềphekẻgiếtngười?”

Cãilạithìcàngngớngẩnnênemchỉimlặnglắcđầu.“Đượcrồi,vậyđưarabằngchứngđi.”Ayakagiơmộthộpsữara.“Nếumàynémhộpsữanàythìtaosẽtinmàyvôtội.”Emcầm lấyhộp sữavànhìn ra sauAyaka thì thấyShuya.Shuyađang

nằm trên sàn, tayvàchânbị tróibằngbăngdính.Mọingườivừanhìnemvừacườinhănnhở.

NếubâygiờkhôngnémhộpsữavàongườiShuyathìngàymaiemphảichịutrậncùng.Ngượclại,emsẽbịtrútgiậnlênđầuvìđãkhôngthểtrựctiếpratayvớiShuya.

Embắt gặp ánhmắt củaShuya.Ánhmắt không phải cầu xin giúp đỡ,cũngkhôngphảikhiêukhích,emkhôngrõShuyanghĩgì,chỉbiếtlàánhmắtấycựckỳbìnhtĩnh.Vừanhìnđôimắtấyemvừatựnhủ.Cậutachẳngnghĩgì đâu.Cậu ta làmgì cónhữngcảmxúc của conngười.Cậu ta làkẻgiếtngườiđángsợ.CôYukonóikẻtrựctiếprataylàNaonhưngnếukhôngcócậutathìđâucósựviệcđó!

Kẻgiếtngười,kẻgiếtngười,kẻgiếtngười!…Emkhôngcònthấydodựnữa.

Emđứnglên,bướchai,babướcvềphíaShuya.Emnhắmvàongựccậuta,vungtaylên,nhắmmắtlạivànémhộpsữathậtmạnh.Pạch!Hộpsữavỡ.Khoảnhkhắcấy,mộtcảmgiácsungsướnglạkỳdânglêntrongem.

TAMUỐNGIÀYVÒKẺGIẾTNGƯỜINÀYNHIỀUHƠNNỮA.

Page 48: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

HƠNNỮA,HƠNNỮA,ĐÂYCHÍNHLÀSỰTRỪNGPHẠT!

Thứngăn tínhiệuđó lan truyền trongcơ thể em là tiếng cười củamọingười.Tiếngcườihôhốđếnmứckỳlạ.Emtừtừmởmắtrồinínthở.SữađangchảytừnggiọttrênmặtShuya.Mábênphảiđỏtấy.Hộpsữaemnémkhôngtrúngngựcmàtrứngmặt.

“Tuyệtlắm!Mizuho.”CâunóicủaAyakacàngkhiến tiếngcườihôhố tohơn.Cógìmàthích

thúđếnvậychứ…Shuyavẫnnhìnembằngánhmắtgiốngnhưtrướckhibịnémsữa.Nhưngemcảmgiáclầnnàyđôimắtấynhưmuốnnóiđiềugì.

Cậucóquyềnphánxéttôisao?EmthấyShuyanhưmộtvịthánhbịlũngườingungốcphỉbáng.“Xinlỗi…”Ayakađãkhôngđểsótcâuembuộtmiệngnóira.“Khoan,nóvừamớixinlỗikẻgiếtngườikìa.ThủphạmđúnglàMizuho

rồi.Hãytrừngphạtkẻphảnbội!”AyakacấtcaogiọngchẳngkhácnàoJeanned’Arc[4].Chắcchắncậu ta

khôngbiếttêncủanhânvậtlịchsửnày…Emchưakịpbỏchạythìđãbịsiếtchặthai tay từphíasau.Embiếtdo

mộtbạnnamlàmnhưngemkhôngrõ làai.Chỉbiết làmộtbạn trong lớp.Đauquá,sợquá,cứuvới…,đầuemchỉnghĩđượccóvậy.

“Từhômnaymàylàđồngbọncủanó.”Ayakavừadứt lời,em liềnbịấn lưngbắtngồixuống trongkhihai tay

vẫnbịgiữchặt.Khiemngãxuốngsàn,khuônmặtShuyachỉởcáchemvàixentimét.

Hônđi!Hônđi!Hônđi!Aiđóhô,rồimọingườibắtđầuvỗtay.Dừnglại,dừnglại,dừnglại!Chắc

chắnemcóhétlênnhưvậynhưngquásợnênkhôngbậtđượcthànhtiếng.Kẻđanggiữchặtemdùngmộttaytómgáyem,khẽđẩylênrồigímặtemvàomặtShuya…Emnghethấymộttiếngbípngungốc.

“Xemnày,Ayaka,chụpchuẩnluôn!”EmđượcthảrasaucâunóicủaMaki.Emngẩngmặtlênthìthấycảbọn

đangxúmlạinhìnmànhìnhđiệnthoạicủaMaki.Lạimộttràngcườihôhố.

Page 49: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Mizuho,nụhônđầuđờiphảikhông?”AyakalấyđiệnthoạicủaMakigiơratrướcmặtem.Trênđólàhìnhem

vàShuyagắnchặtmôivàonhau.“Làmgìvớicáinàylàtùymàyđấy,Mizuho.”CôYuko,nếuNaovàShuyalàkẻgiếtngườithìnhữngngườinàylàgì?

Emkhôngnhớsauđóemlàmthếnàođểvềđượcđếnnhà.Cởibộđồngphụcdínhmùisữavàtắmrửaxong,emởlìtrongphòngmà

khôngăntối.Trêncánhtayvẫncòncảmgiácbịgiữchặt,nhữngtiếngcườihôhốvăngvẳngbêntai.Cơnrunrẩyvẫnchưachấmdứt.Ướcgìtrờiđừngbaogiờsáng.Ướcgìcóquảbomnguyêntửphóngtớivàpháhủytấtcả.

Hễnhắmmắtlàsựviệcghêtởmấylạihiệnvềkhiếnemkhôngthểngủđược.

Khoảngmườihaigiờđêm,điệnthoạibáocótinnhắn.Cólẽbứcảnhđóđượcgửiđến.Emsợsệtmởđiện thoại ra thì thấymộtđịachỉ lạhoắc.LàShuya.Cậutađangởtrướcmộtcửahàngtiệníchgầnđónênmuốnemtới.Tuylưỡnglựnhưngemquyếtđịnhsẽđi.

Shuya đang đứng trước chiếc xe đạp dựng cạnh bãi đỗ xe cửa hàng.Khôngbiếtphảitỏrathếnào,khôngbiếtphảinóigì,emchỉimlặngđứngđốidiệnShuya.Shuyakhôngnóikhôngrằng,lôitừtúiquầnjeanramộttờgiấyđượcgấpnhỏ,đoạnmởrarồigiơlêntrướcmặtem.

Đènđườngđangbậtnhưngemkhôngbiết trênđóviếtgì.Emhơingửangườirasau,chămchúnhìnthìthấycóvàichữsốviếttrênđó.Đếnkhiđọcmụccuốicùngemmớibiếtđó làkếtquảxétnghiệmmáucủaShuya.EmnhìnkỹlạithìthấyởtrêncùngcótênShuyavàngàylàmxétnghiệm.Mộttuầntrước.

“Tớvềnhàthìthấynó.Chuyệnlàvậy.”Shuyagấptờgiấylạivànhétvàotúiquần.Emthấynướcmắtmìnhđang

tràora.EmkhôngmuốnShuyanghĩđólànướcmắtvuimừng.“Tớđãbiếtrồi.”Em chỉ nói vậy. Shuya tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn lại em. Đó không phải

gươngmặtcủahọcsinhA-kẻgiếtngười,màlàgươngmặtcóchútcảmxúc

Page 50: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

lâurồiemmớithấy.“TớcóchuyệnmuốnnóivớiShuya.”Shuyamuahailonnướctừmáybánhàngtựđộngbỏvàogiỏxerồibảo

emngồilênsauxe.Cửahàngtiệnlợilúcđêmkhuyaquáồnàođểnóivềvụviệcđó.

Khôngbiếtmọingườinghĩgìkhithấyhaiđứađèonhautrênxeđạpgiữađêmkhuya?Hầunhưkhôngcóxecộhayngườinàođingượcchiều,màvốndĩemvàShuyachẳngcótìnhýgìnhưngemvẫnhơihồihộp.

Có thể làvì lưngcủaShuyacứ tưởnggầymàhóa ra lại rộng.Emcảmthấynhưgiữađêmtối,đúnglúcemnghĩgiáthếgiớinàykếtthúcthìShuyađãđếncứuem.

Nếunửađêmmàcậuấy tớicứuem thếnày thìemphảikểchocậuấychuyệnđó…

Đạpxekhoảngmườilămphút,Shuyadừngtrướcmộtcănnhàmộttầngnằmbênbờsôngcáchxakhudâncư.ChắcchắnđâykhôngphảinhàShuya,cũngkhông có vẻ gì là có người ở, vậymàShuya lại lấy chìa khóa ra từtrong túi vàmở cửa căn nhà. Thấy em lo lắng, Shuya bảo đây là nhà bàShuya trước đây, nay bà đãmất, nó được dùng làmkho chứa đồ của cửahàng.

Shuyavàonhà,bậtđiệnlên.Hànhlangxếpđầynhữnghộpcáctônglớn.Cănnhàchấtđầyđồđạc,không thôngkhínênnóngnựcnhưphòngxônghơi.Chúngemquyếtđịnhngồitrướccửanhà.Vừalănqualănlạilonnướcbưởigiữahai tay,emvừakểchoShuyanghechuyệnngàyhômđóemđãlàm.ChuyệnnàycảcôYukocũngkhôngbiết.

CâuchuyệncủacôYukocómộtđiểmemkhôngthể tinđược.Làđoạncuối.Khinghecônói,thựcsựemthấysợcôđếnlạnhcảsốnglưng.

Saukhi cô rakhỏi lớp,Nao lao ra, rồi cả lớp cùngùa ranhư thể chạytrốn.Cònlạimỗimìnhemtronglớp,emcũngđịnhđirasonglạithấychiếc

Page 51: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

thùngđựngnhữnghộpsữarỗngvẫnđangđểtrênbụccạnhbảngđen.Aitrựcnhậthômnaynhỉ?Dùlàaichắccũngkhôngmuốnchạmvàothứ

này.EmbấtgiácnhìnvàohộpsữacủaNaovàShuya.Tronglúcnóichuyệncôđãnhắcđếntừ“đạođức”mấylầncônhỉ.Vậy

đạođứccủacô,ngườicứnhắcđinhắclạitừ“đạođức”thìnhưthếnào.Tuyemcóthểphầnnàohìnhdungđượcnỗibuồnvàsựđaukhổcủacônhưngkhôngthểhiểuhoàn toàn.Emthíchmộtngười,ngườiđóvẫnsốngnêndùemcó tưởng tượngngườiđóđãchết thì cũngchỉ là tưởng tượngmà thôi.DẫucôcóhậnNaovàShuyathếnàothìtrongcôhẳnvẫncòn“đạođức”.Emđãnghĩnhưvậy.

EmdùngtúinilôngtrongngănđồtrựcnhậtgóihaihộpsữacủaNaovàShuyalạirồicầmvềnhà.Đươngnhiên,nếuchỉthiếuhaihộpsữađóthìsaunàydễcóchuyệnnênemđãbỏvỏhộpcủacảlớpvàotúiđựngráccháyrồimangtớibãirácsaunhàthểchấtmàkhôngđưatớiđiểmthuvỏhộp.Trênđườngđiemcógặpvàithầycônhưngbọnhọchỉnói“emvấtvảquá”,màkhôngnghingờgìvềthứbêntrongtúirác.Cáimáclớptrưởngcóíchvàonhữnglúcthếnày.vềđếnnhàemlậptứclấykéocắtvỏhộpsữacủaNaovàShuya,nhỏvàođódungdịchcóphảnứngvớimáu.Tìnhcờemlạicóchấtđó.

Kếtquảđúngnhưemnghĩ.

“Cảmơncậuđãkhôngnóigìvớicảlớp.”Ngheemnóixong,đầutiênShuyanóicảmơn.Em ngạc nhiên. Em im lặng không phải vì Shuyamà chẳng qua là vì

khôngcóbạnnàocóthểchiasẻmộtchuyệnquantrọngnhưvậynênemđãkhôngnóivớiai.Songdĩnhiên,nếumọingườitronglớpbiếtđiềunàythìchắcchắnviệcbắtnạtShuyacònkinhkhủnghơn,chẳnghạnnhưsẽcóbạolực.

“CậuchỉkhôngtinphầnđótrongcâuchuyệncủacôYukothôi?”Emgậtđầu.“Thếmàlạikhôngsợkhichỉcóhaingườiởchỗnhưthếnàyà?”Emlạigậtđầu.

Page 52: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“DùtớlàA?”EmnhìnthẳngvàoShuya.NếucậulàAthìnhữngđứakháctronglớplà

gì.Nhưngthứemsợhơncảlàchínhemkhinémhộpsữaấy.MáShuyavẫncònhơisưng.“Tớxinlỗi.”EmvừathìthầmvừachạmđầungóntayvàomáShuyanhưđểxácnhậnlạiviệcmìnhđãlàm.NhiệtđộcơthểShuyatruyềntớiđầungóntayấmhơntưởngtượngkhiếnembốirối.

EmnghĩkhôngphảivìemđãcầmlonnướclạnhmộtlúclâuhayvìmáShuyavẫnđang sưng.Trong thâm tâmemvẫnnghĩShuya là kẻ sát nhânmáulạnh.SongShuyalàmộtthiếuniênbìnhthường.

“Saocậulạichotớxemkếtquảxétnghiệmmáu?”Emhỏiđiềumìnhthắcmắctừlúcnãy.“Vìtớnghĩcậuvàtớchắccũnggiốngnhau.”Emhơithấtvọngvìhóarakhôngphảicậuấytớicứuem,khôngbiếtđáp

lạithếnàoembèngiậtnắplonnước.“Chờđã,cậuuốnghếtđượckhông?”NgheShuyanói,emnhìnlonnước350mltrongtaymình.Tuy nước có ga nhưng cũng không phải là không uống hết được. Tuy

nhiên,emhiểuShuyamuốnnóigì.Emcũngkhôngkhóchịuvìđiềuấy.“Chắclàhơikhó.”Nóirồiemđặt lonnướcxuống.Shuyađưa lonnướcđanguốngdởcho

em.Emđónlấy,uốngliềnbahơirồitrảlạiShuya.Shuyauốngtiếprồiđưachoem.Chúngemuốngchunglonnướcsodavịbưởi,đếnkhilonrỗngthìhôn nhau. Em có ngườimình thích rồi, nhưng chẳng liên quan. Shuya làđồngminhduynhấtcủaemtrênthếgiớinày.

“Ngàymainhấtđịnhphảiđếntrườngnhé.”Shuyanóithếsaukhiđèoemvềcửahàngtiệníchlúcnãyrồichiatay.Dù

khôngthíchđếntrườngnhưnglúcnàymànghỉhọckhéosẽthànhgiammìnhcảđời trongnhàmất.Vả lạicóShuya thìchắcemcó thểchịuđựngđượcphầnnàochuyệnbắtnạt.EmhứavớiShuya.

“Nhấtđịnhtớsẽđến.”

Sánghômsau,emđặtchânvàolớpthìnghethấytiếnghuýtsáotừmấy

Page 53: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

bạnnam.Cóbạnnữhếtnhìnemlạinhìnlênbảngrồicườikhúckhích.TrênbảngvẽmộtchiếcôđôicótêncủaemvàShuya.GiốngnhưShuyavẫnlàm,emđi tớichỗngồicủamìnhmàkhôngnhìnai.Trênmặtbàncũngvẽ thứtươngtự.Cũngbằngbútkhôngxóađược.

“ChàoMizuho!”MộtlũđangvâyquanhAyaka.Từchỗngồicủamình,Ayakalắclắccái

điệnthoạirahiệuchoemnhưngemmặckệ,ngồivàochỗvàmởcuốnsáchchuẩnbịsẵntừtrước.

Đến đây thì Shuya tới. Tiếng reo hò giống như ban nãy lại vang lên,Shuyacũngnhìnlênbảng.Shuyavẫnkhôngthểhiệncảmxúcgì,nhưngsaukhiđặtcặpsáchlêntrênmặtbànbịvẽbậy,cậuấyđitớichỗTakahirođanghuýtsáo.

“Áichà,họcsinhA,cóchuyệngìmuốnnóià?”Takahironóivớivẻkhinhbỉ.Shuyakhôngđáplại,liếcnhìnTakahirorồi

tựcắnđầungóntayútvàbôixoẹtmộtđườnglênmáphảiTakahiro.Đólàdấuhiệukhởiđầusựtrừngphạtdànhchosựtrừngphạt.TrênmáTakahirolưulạimộtvệtđỏ.LàmáucủaShuya.Nhữngbạnđứnggầnđóhétlên,sauđólớphọcimlìmnhưbịđóngbăng.

“MàyđãgiữtayMizukiđúngkhông?Màymuốnđượclòngconbéngungốcấythếcơà?”

Shuya thì thàovào taiTakahiro, tiếp theo, cậuấy tới trướcmặtAyaka,giơ ngón tay út ra.Vệtmáu chảy từ đầu ngón tay sắp xuống đến cổ tay.Ayakalấyhaitaychemặt.NhưngShuyalạidùngbàntaydínhmáucầmlấyđiệnthoạicủaAyakađangđểtrênbàn.ShuyanóivớiAyakađanghétlên.

“Dùngthủđoạnhènhạkhônglàmbảnthâncaoquýlênđượcđâu.Đồcongáinguxuẩnkhôngbiếtbảnthânđangbịlợidụng.”

Cuốicùng,Shuyatới trướcmặtYusukeđangngồiởcuối lớp,cạnhcửasổ,quansátsựviệcvớivẻbàngquan.

“Taobiếtthừamàyxúigiụcconbénguxuẩnkiavàkíchđộngchuyệnbắtnạttao.”

NóiđoạnShuyaấnmôimìnhvàomôiYusuke.Tấtthảymọingườitronglớphọc,kểcảem,đềunínthở.

“Cảmtưởnghônmộtthằngcontraithếnào?”

Page 54: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

TừbêncạnhnhìnsangemcũngbiếtlàmặtYusukeđangđôngcứnglại.ShuyacườivớibộmặtthỏamãnvànóivớiYusuke.

“Trừngphạt?Đừngracáivẻanhhùngchínhnghĩa.Màybiếtchuyệnđứabéđóđitớibểbơimà.Màyđangmangcảmgiáctội lỗivôcớlànếumàychịukhóđibáo thìcó thểđứabéđãkhôngchếtđúngkhông?Bắtnạt tao,mày có thấy nhẹ nhõmhơn chút nào không?Biết gì không?Kẻ nhưmàyngườitagọilàđạođứcgiảđấy.Màymàcònbàytrònữathì lầntới taosẽhôncảlưỡivàođấy.”

TừđóchẳngcònaibắtnạtShuyanữa.

ĐãvàothángBảy.TuyđãbắtđầuthicuốikỳnhưnghầunhưngàynàoemvàShuyacũnggặpnhautạicănnhàđó.Vốnchưatừngtỏtháiđộchốngđốibốmẹnênemchỉcầnnói“conđếnnhàbạnhọc”thìdùcóvềhơimuộncũngkhôngbịtráchmắnggì.ShuyanóibốcậuấyđãtáihônhồilớpNăm,vìcóthêmemtrainhỏnêncậuấydùngcănnhàđólàmnơihọctập,mộttuầnkhôngvềnhàcũngkhôngbịnóigì.Shuyagọiphòngtrongcùnglà“phòngnghiêncứu”.Tạicănphòngđó,Shuyabỏcảchuyệnhọcthiđểchếtạothứgìđógiốngnhưđồnghồđeotay.Emhỏinhưngcậuấykhôngnói.NhưngemthíchđứngtừxanhìnShuyacặmcụilàmnhưvậy.GiữathángBảy,cậuấylàmxongvàlầnđầutiênnóichoembiếtđólà“máypháthiệnnóidối”.Phầndâyđeocóbộphậncảmbiếnnhậnbiếtmạchđập,khimạchđậpkhôngđều,bảngchữsốsẽsángvàchuôngsẽkêu.Cơchếlànhưvậy.

“Cậuthửđi.”NgheShuyanói,emlolắngnhỡcóđiệntrongđóthìsaonhưngvẫnrụtrè

đeothửvàotay.“Cậuđangnghĩnhỡcóđiệntrongđóà?”“Hả?Tớcónghĩvậyđâu.”Píppíppíp…Bảngchữsốsáng,âmthanhgiốngvớitiếngchuôngđồng

hồbáothứcloạirẻtiềnvanglên.“Tuyệtvời,tuyệtthật!Shuyagiỏithật!”Emnhắc đi nhắc lại “tuyệt vời” với vẻ thán phục. Shuya cười ngượng

nghịu,kéotayemlại.

Page 55: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Chỉcầnthếnàythôi…Tớchỉmongđượcaiđókhenngợinhưthếnàythôi,vậymà…”

Làvụđó,emnghĩ.ĐâylàlầnđầutiênShuyađịnhnóivềchuyệnđó.EmđặttaycònlạilêntrênbàntayShuyađangnắmlấycổtayem.

Bọntrẻconấy,chúngsẽdầndầnphóngđạicâuchuyệnlênchotớikhiđốiphươngcóphảnứngđúngnhưchúngtrôngđợinhỉ.Đâycũnggiốngthếthôi.Tớtìmthấyxácconmèoởbãiđấthoang.Thếá…Thựcrachínhtớđãgiếtconmèođó.Hả,khôngthểnào.Tớkhôngnóidốiđâu,thỉnhthoảngtớvẫn giết chó hoặcmèo.Hả, thế à.Nhưng không phải giết theo cách bìnhthường.Hả,nhưthếnào?Giếtbằng“Máyhànhquyết” tớchếra.Cậugiỏithế!…Côgiáo,bêntrongcóthứhaylắm,cômởraxemđi.Này,Mizuki,tộicủatớlàgìnhỉ?Làgiếtngườithậtà?Vậytừgiờtớnênlàmgì…

Shuyakhóc.Emkhôngnói gì, chỉ ômchặt lấyShuya.Khônghiểu saođồnghồtrêntaylạiđổchuôngbáothức.

Hômđó,gầnsángemmớivềđếnnhà.

Người vui nhất khi chuyện bắt nạt Shuya không còn nữa là Werther.Shuyabắtđầucườinhiềuhơntronglớp,bàikiểmtracuốikỳcũngđứngđầukhối.Trongcuộcbầucử thànhviênHộihọc sinh tổ chứcvàohọckỳhai,mọingườiđềunghĩlớpBđươngnhiênsẽđềcửYusukesonggầnđâycócảýkiếncửShuya.Werthercóvẻrấttâmđắc,chẳnghềnhậnrabầukhôngkhíônhòamiễncưỡng trong lớphọc.Có lầnemnhìn thấyWerthernháymắtvớiShuyakhibắtgặpShuyađượccôgiáotiếngAnhkhenởhànhlang.

Khôngphảithầynháymắtvớiemmàemlạithấybuồnnôn.TuynhiênvẫncònmộtvấnđềlớndànhchoWerther.LàchuyệncủaNao.

Nếucứtiếptụckhôngtớitrườngthếnàythìtừhọckỳhaisẽnhưthếnào.Cólẽđãđếnlúcphảiđưaraquyếtđịnh,baogồmcảchuyệnthayđổihướngđikhác.

Đốivớichuyệnmìnhkhônglàmđược,côYukocóbaonhiêuphầnlưỡnglựmới nói ra câu “tôi không thể” ạ? Những người chưa làm đã nói “tôikhônglàmđược”thìemkhôngbàntới,nhưngemnghĩcầnrấtnhiềudũngcảmđểnóirađiềuđó.Werthernênvứtcáitôiđimànói“tôikhôngthểđưa

Page 56: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Naokitrởlạitrường”.Hoặc Werther nên tham khảo giáo viên khác. Ví dụ như khuyên nên

chuyểnsangtrườngkháccũngtốtđúngkhôngạ?VìlýdoNaokhôngthểđếntrườnglàởlớpnàymà.

Trước hôm tổng kết học kỳ một, sau giờ học, như thường lệ, em vàWerther cùng tới nhàNao. Lúc đó là khoảng sáu giờ nhưng trời vẫn cònnắng,emđứngởthềmcửamàkhắpngườinhơmnhớpmồhôi.

HômấyemđãviếtthưchoNao.VìemnghĩsẽkhôngcôngbằngnếuchỉnóichoShuyakếtquảkiểmtravỏhộpsữamàkhôngnóichoNao.Dĩnhiên,emchỉghimỗikếtquảchứkhônghềviếtcâunàokiểunhư“quaylạitrườngđinhé!”Emnghĩ,khôngđảđộnggìchuyệnđếntrườngsẽgiúptráitimNaonhẹnhõmítnhiều.

Quakhecửahehé,WertherđưachomẹNaobìthưđựngbàivởghichépvàtờbìacứngđượcbọcgiấybọcquà.EmngạcnhiênvìemvẫnchưađưalạichoWerthertờgiấybìacứng.Màthôi,Wertherquênluônđithìtốt.

Hìnhnhưtrongnhàbậtmáylạnh,thấymẹNaolạimặcchiếcáodàitaydàyngaygiữamùahè.EmkhôngnhìnrõđượcmặtmẹNao.EmcốđưachomẹNaobứcthưtrướckhicửabịđóng.Đúnglúcấy,độtnhiênWertherlấymộtchânchặncửarồihétvớivàotrongnhà.

“Naoki,nếuemởtrongnhàthìngheđây.Thựcra,tronghọckỳmộtnàyngườikhổ sởkhôngchỉmìnhemđâu.Shuyacũngkhổ lắm.Shuyabị cácbạncùnglớpbắtnạt.Mộtkiểubắtnạtquỷquyệt.Thầyđãgiảithíchchocácbạnhiểuhànhviđósaitráithếnào.Thầyđãgiảithíchbằngcảtráitim…Vàcácbạnđãhiểura.Naokinày,đầutiên,hãychiasẻvớithầynhữngtrăntrởcủaem.Thầysẵnsàngđónnhậnbằngtấtcảtráitim.Nhấtđịnhthầysẽgiảiquyếtđược.Emhãytinởthầy.Hãytớidựlễtổngkếtvàongàymai.Thầychờem.”

Cơngiậnkhôngthểdiễnđạtbằnglờitràolêntrongem.Chẳngphảithầyđãnóikhôngphảibắtnạtmàlàđốkỵsao.Thếmàchuyệnvừachấmdứtđãnóiđólàbắtnạt.Từbênngoàinhìnlêntrêntầnghai,emthấyhìnhnhưrèmcửaphòngNaokhẽlayđộng.

Page 57: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

PhấnkhíchquáhaysaomàWerthercòncúigậpngườichàomẹNaođangngớra,haimắtsángrực,vôhồnrồiđóngcửalại.Hàngxómcũngngósangtưởngcóchuyệngì.Werthertươicườicúichàocảmấyngườiấyrồiquaylạinóivớiem.

“Mizuho,cảmơnemđãluônđicùngthầy.”Đangnóivớiemmàthầyấynóitotrênmứccầnthiếtnhưthểmuốntấtcả

cùngnghethấy.Vởkịchđộcdiễn.Vốntừđầuđãlànhưthế.Cònemlàkhángiảđã theodõi toànbộ từmànđầu tiên.Emđượcdẫn

theođểlàmnhânchứngchoviệcWertherđãnhiệttìnhtớinhàNaonhưthếnào.EmvòbứcthưchưakịpchuyểnđếnNaođangbỏngoàitúiváy.

Đêmhômấy,Naogiếtmẹmình.

Lễ tổng kết học kỳmột được rút ngắn, thay vào đó, có buổi họp phụhuynhđộtxuấttừđầugiờchiều.

“Tốiquaxảyramộtviệcliênquanđếnhọcsinhlớpnày.Hiệnchitiếtvẫnđangđượcđiềutrasongmọingườikhôngcógìphảilolắngcả.”

ThầyhiệutrưởngchỉgiảithíchcóvậyvềvụviệccủaNao.Songhầuhếthọcsinhđềubiếtchuyện.Tronglớp,aicũngsuyđoánvềchuyệncủaNao,mọingườiđềumuốnbiếtchitiếthơn.Xảyramộtchuyệnnghiêmtrọngnhưvậymàkhôngkhí trong lớpcógìđóhânhoankỳ lạ.Giờsinhhoạtsau lễtổngkết,WertherkhôngđảđộnggìđếnvụánlẫnNao.Trôngthầyấycóvẻđịnhnóigìđónênemđoánlàbịnhàtrườngngănkhôngchonóimấychuyệnthừathãi.Hếtgiờsinhhoạt,cảlớpgầnnhưbịđuổivềnhưngriêngemđượcyêucầuởlại.EmnghĩlàdoemđãđếnnhàNaochỉvàigiờtrướckhixảyrachuyện.

Thấyemphảiởlạimộtmìnhtronglớphọc,Shuyađưachoemmộtchiếc“bùa”.EmngồichờmộtlúcthìWertherđivào.

“Mizuhođừnglo.Nếubịhỏi,emcứtrảlờiđúngnhưsựthật.”Werther đặt hai tay lên vai em, nói với giọng cả quyết.Không gạt tay

thầyấyxuống,emnhìnthẳngvàomắtWerther.“Emhỏithầymộtchuyệnđượckhông?Nhưngtrướchếtthầyhãyđeocái

nàyvàotay.Giốngloạibùamaymắnđangthịnhhànhgầnđâyạ.”

Page 58: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

SaukhichắcchắnWertherđãđeochiếcbùaemđưavàotay,emhỏi:“ThầytớinhàNaohằngtuầnlàvìnghĩchoNaohaylàđể thỏamãncá

nhân?”“Cáigì,emnóivớvẩngìvậy.Mizuho,tuầnnàoemcũngđivớithầy,em

phảihiểuchứ?ThầyđếnlàvìNaoki,vìnghĩchoNaoki.”Píp píp píp… Âm thanh ngu ngốc nghe mà chỉ muốn cười đau khổ.

Werthernhìnmànhìnhsốsángrựcvớivẻnghingờvàhỏi.“Gìthế?Cáigìđây.”“Thầy đừng bận tâm…Là dấu hiệu phán quyết cuối cùng đã kết thúc

thôi.”

EmđitheoWerthertớiphònghiệutrưởng.Ởđócóthầyhiệutrưởng,côchủnhiệmkhốivàhaicảnhsát.VừangồixuốngcạnhWerther,emliềnbịbảohãykểvềNao,gìcũngđượcmàchẳnghềđượcgiảithíchcụthểvềvụviệc.Emkểlạiđúngnhưsựthật.

“ThứSáuhằngtuần,emcùngthầyYoshikitớinhàNaođểđưavởchépbài.NgườiratiếpluônlàmẹcủaNao,emchưabaogiờthấyNao.MẹNaoban đầu chào đón rất nhiệt tình nhưng dần dần lại tỏ thái độ như bị làmphiền.HômtrờinóngmẹNaovẫnmặcáodàitay,tuyđãtrangđiểmcheđinhưngtrênmặtcócảnhữngvếtthâm.EmnghĩchắclàNaođãhànhhungmẹmình. Chắc hẳn mỗi lần thầy và em tới, mẹ Nao lại khuyên cậu ấy đếntrường.

“TuymẹNaokhôngnóigìnhưngemnghĩchắcchuyệnbịgiáoviêntớinhà đã trở thành áp lực vớiNao.Naokhôngphải kiểu người nổi giận rồiđánhngườikhác.Songcólẽ,dầndầnbịdồnép,cậuấyđãkhôngcònchỗnàođểxảrabứcbối.Vậynêncậuấyđãtrútgiậnlênngườimẹluônthathứdùcậuấylàmbấtcứchuyệngì.Naohơiyếuđuối.NếulàgiáoviêntheosátNao từ trướcđếngiờhẳn sẽbiếtđiềuđó.Duychỉcó thầyYoshiki,ngườimuốntựmìnhgiảiquyếttấtcảlàkhôngbiết.EmvàthầycàngtớiNaocàngbịdồnép,càngtrútgiậnlênmẹ.Nghĩvậy,emđãbànvớithầyYoshikihaylànênngừngviệctớinhàmộtthờigian.Nhưngýkiếncủaemkhôngđượclắngnghe.Đãvậy,hômquathầyấycònthuyếtgiáoNaobằngmộtgiọngto

Page 59: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đếnmứccảhàngxómcũngnghethấy.LàmthếchỉbiếnNaothànhmộtvậttriểnlãmkhônghơnkhôngkém.VìNaokhôngmuốnđếntrườngnênnhàlàchốnbìnhyên.VậymàthầyYoshikilạicướpnốtchốnbìnhyênđócủaNao.

“NgườidồnépNaolàthầyYoshiki.Thầyấychẳngbaogiờđếmxỉađếnhọcsinh.Thầychỉmảimêlochohìnhảnhcủamìnhtrongmắthọctrò.Nếuthầykhônglàmchuyệnphôtrươngngungốcđóthìchắcchắnbikịchnàyđãkhôngxảyra.”

CôYuko,đâylànhữngchuyệnđãxảyrachỉtrongbốntháng,suốtcảhọckỳmột.

Khiemđangviếtthưnàythìđãvàokỳnghỉhèrồi.KhôngbiếtWerthercóxuấthiệnởlễkhaigiảnghọckỳhaikhông.Nếuthầyấyvẫnmặtdàytiếptụclàmgiáoviênthìemcònmộtdựđịnhnàynữa.

Emthuthậpđượcrấtnhiềuhóachấttừmùahènămngoái.Emđịnhdùngđể kết liễu đờimình nếu thấy chán ghét thế giới này. Song có lẽ nên thửkiểm tra tác dụng của chúng trênngười khácđã.Emvẫn chưa có thứ emmuốnnhấtlàkalixyanua,hiệnnhàtrườngđangbậnrộnđốiphóvớicácbậcphụhuynhnêncó lẽđây là thờicơ.Emnghĩnếuemhỏi, thầyTadaophụtrách cácmôn tự nhiên sẽ không nghi ngờ gì và cho emmượn chìa khóaphòngHóahọcngaythôi.

ChoWertheruống rấtđơngiản.Ở lớpB,chỉcómìnhWerther làuốngsữa,mànếu lỡaikhácuốngphảiemcũngchẳngquan tâm.ChắccôđangthắcmắctạisaoemlạicămghétWertherđếnvậy.

EmthíchNaongaytừnhữngnămđầutiểuhọc.Cólẽlàtìnhyêuđầuđời.MọingườitronglớpđềugọiemlàMizuho,chỉcóNaogọiemlàMizuki-

chan.Mizuholàbiệtdanhlũcongáingungốcđếnbảngcửuchươngcũngkhôngthuộcđặtchongườihọcgiỏinhấtlớplàemđểtrảthù.

Mizukingớngẩn[5],thànhMizuho.CóthểcậuấyđãquengọiemlàMizuki-chandolàbạntừnhỏ.Nhưngchỉ

thếthôicũngđủđểemthích.EmnghĩtrênthếgiớinàychỉcóNaođứngvềphíaem.

EmnghechịthứhaicủaNaokể.Khiđượchỏi“Tạisaolạigiếtmẹ”,Nao

Page 60: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

chỉnóiđộcmộtcâu.“Vìmuốnbịcảnhsátbắt.”CôYuko,emhỏicômộtcâucuốicùngđượckhông?Hiệncônghĩthếnàovềchuyệnđãtựtaymìnhxétxửhaithiếuniênấy?

Page 61: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

K

Chương3KẺNHÂNTỪ

ỳ nghỉ hè thứ hai sau khi lên đại học. Tôi dự định về nhà vào dịp lễObon[6],songchưakịpvềthìbấtngờnhậnđượcđiệnthoạicủabốsángsớmngày20thángBảy.

Cóhaichuyện.Thứnhấtlàmẹtôibịgiết.Thứhai,kẻgiếtmẹlàemtraitôi.

Trườnghợpmẹbịgiết, làngườinhàcủanạnnhân, tôichỉcầntrútcămphẫnvàohungthủ.Trườnghợpemtraimìnhphạmtộigiếtngười,làngườithâncủakẻthủác,tôivừaphảihứngchịumiệnglưỡithiênhạ,vừaphảilochuyệncảitạochoemtraivàtạlỗivớingườibịhại.

Nhưngtrườnghợpgộpcảhaithếnàythìtôiphảilàmgì?Đươngnhiên, thiênhạvà truyền thôngsẽchẳngđểyênvì lýdođây là

chuyệnnội bộ củamột gia đình.Quamột đêm, thứdành chogia đình tôikhôngphảilàsựthôngcảm,cũngkhôngphảisựcămghétmàlànhữngánhmắthiếukỳ.

Nhữngnămgầnđây,“giếtchamẹ”khôngphảilàchuyệnhiếm.Đếnmức,dùtiviđưatin,ngườitacũngchỉnghĩ“À,lạinữaà”.Dùvậy,nhữngvụ“giếtchamẹ”ítnhiềudễthuhútsựchúýhơnnhữngchuyệnkháclàvìcóthểbiếtđượcsựméomótronggiađìnhngườikhác.

Tìnhthươngméomó,kỷluậtméomó,giáodụcméomó,vàlòngtinméomó. Dùmới đầu người ta chỉ nghĩ “không thể tin được là gia đình này”nhưngkhisựviệcxảyra,thếnàohọcũngtìmthấysựméomóvàđiđếnkếtluậnrằngchuyệngìđếnắtphảiđếnthôi.

Page 62: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Cólẽcũngcóngườixemtintứcvàlolắng“liệunhàmìnhcóổnkhôngnhỉ?” Nhưng với tôi đó đã luôn là chuyện nhà người khác. Bởi vì “bìnhthường” là từ thíchhợpnhất với gia đình tôi, “gia đìnhShimomura”.Thếnhưngchuyện“giếtchamẹ”ấyđãxảyravớigiađìnhtôi.Vậy,sựméomótronggiađìnhtôilàgìnhỉ?

Lầngầnnhấttôivềnhàlàdịptếtnămnay.MùngMột,tôivàemtraicùngbốmẹ,bốnngườiđilễởmộtngôiđềngần

nhàrồivềnhà,vừaănosechi[7]mẹnấuvừanhànnhãxemtivi.Đứngvớimẹtrongbếp,tôikểvềlũbạntrongcâulạcbộtennis,khixemtivivớiemtrai,tôikểvềnghệsĩhàitớitrườngtôivàodịplễhộivănhóa.

Hômsau,chịcảmớikếthônhiệnsốngởthịtrấnbêncạnhtớinhàchúcTết,cảnhàđếntrungtâmthươngmạimuatúihàngmaymắnđầunăm.Vìđiểmsốcủaemtraitronghọckỳhaităngnhiềunênnóđượcbốmẹmuamáytínhbảngaoướctừlâu,còntôi,tuylạinóicâucửamiệng“Naosướngghê”nhưngcũngđượcmuachomộttúixáchnhỏ.

Một kỳ nghỉTết bình thường củamột gia đình bình thường, giống hệtmọinăm.Tôinhớlạitừngđoạnhộithoại, từnghànhđộngđểxemcótriệuchứnggìkhôngnhưngchẳngthấygìcả.

Haynửanămvừarồiđãxảyrachuyệngìkhiếncóthứbịméomó?Trênthi thểmẹtôicómộtvếtdaođâmởphầnbụngvàmộtvếtvađập

saugáy.Cóvẻsaukhibịđâmbằngdao,mẹđãngãxuốngcầuthang.“Cóvẻ”,nghenhưđangnóichuyệncủangườikhác.Songdùnhìnthấyxácmẹ,tôivẫnkhôngthểchấpnhậnđượcviệcmẹđãchết,cũngkhôngthểtinđượckẻlàmchuyệnđólàemtraimình.

Tại sao lại xảy ra chuyệnnày?Nếukhôngbiết lý do, tôi sẽ không thểchấpnhậnđượccáichếtcủamẹ.Nếukhôngbiếtlýdo,tôisẽkhôngthểchấpnhậntộilỗicủaemtraimình.Nếukhôngbiếtlýdo,bố,chịgái,tôi,giađìnhcònlạinàysẽkhôngthểvựcdậy.

Tôibiếtvềsựméomócủagiađìnhmìnhhaingàysauvụviệc.Cảnhsátbảocho tôibiết.Em trai tôikhông tới trườngmộtbuổinào từkhi lên lớpTám.Songgầnđâykhônghiếmchuyệntrẻembỏhọchayởlìtrongphòng.

Tứclà,ngoàimẹtôira,trongnhàkhôngaibiếtsựméomó.Tôixanhà,chịgáiđangmangbầusốngtạithịtrấnbêncạnhkhôngbiếtđãđành,đếnbố

Page 63: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tôiởcùngnhàcũngkhônghaybiết.Dùhằngngàymấtgầnhaitiếngđểđilàm,dùphải làm thêmnhiềunhưng liệu cóngười chanào suốtbốn thángkhôngnhậnracontraikhôngđếntrườngkhông.

Trảlờicâuhỏicủacảnhsát,bốtôinóichẳngphảichuyệnxảyraởtrườnghồi học kỳ ba là nguyên nhân em trai tôi không đi học sao. Nhà xảy rachuyệnnghiêmtrọngmàngườibốvốnítnóicủatôicứvẫnthảnnhiênhỏigìđápnấycứnhưthểchuyệnnhàngườikhác.Tómtắtlạithìlàthếnày.

ThángHainămnay,congáicôchủnhiệmlớpemtraitôibịngãxuốnghồbơichếtđuối.Tìnhcờemtraitôicũngcómặtởđónhưngđãkhôngthểcứuđứabé.Côchủnhiệmchorằngemtraitôicũngcótráchnhiệmtrongcáichếtcủacongái.Emtraitôisuynghĩvềchuyệnấynênkhôngthểđihọcdùcôgiáokiađãnghỉviệc.

Nếucóchuyệnnhưvậyxảyrathìđứaemtrainhútnhátcủatôichắcchắnkhôngthểchịuđựng.Việcgiammìnhtrongphòngcóthểhiểuđược.Nhưngđếnmứcphảigiếtmẹư?

Emtrai tôiđãsốngnhư thếnàokhinógiammình trongphòng.Mẹđãtiếpcậnvớiembằngcáchnào…Giờmẹđãmấtrồinênchỉcóemtôibiếtnhữngđiềuđó.Nhưngtôivẫnchưađượcgặptrựctiếpem.

Tôichợtnhớramẹđãmuachotôimộtquyểnnhậtkýkhitôibắtđầusốngmộtmình.“Nếucóchuyệnbuồn,concóthểchiasẻvớimẹbấtcứlúcnào.Tuynhiên,khi thấykhông thểkểvớimẹ,conhãyviếtvàođâygiốngnhưđangtròchuyệnvớingườicontintưởngnhất.Nãoconngườicốnhớđượchếtmọithứnhưngnếuviếtra,concóthểyêntâmquênđi,khôngcầnnhớđếnnónữa.Hãygiữlạitrongđầunhữngchuyệnvui,cònchuyệnbuồnconviếtrarồiquênđi.”

Đólàlờithầygiáocấphainóivớimẹkhiấyvừamấtđicảchalẫnmẹdobệnhtật,tainạn,vàtặngmẹmộtcuốnnhậtký.

Tôiđitìmnhậtkýcủamẹ.

ThángBa,ngày1x…GiáoviênchủnhiệmcủaNaoki,MoriguchiYukođếnnhàngàyhômqua.Vốnmình vẫn ghétMoriguchi.Mình đã từng viết thư cho hiệu trưởng

bảorằngthậtchẳngralàmsaokhiđểmộtbàmẹđơnthânlàmgiáoviênchủnhiệmcủacontraimìnhđangtrongthờikỳnhạycảm.Nhưngxétchocùng,

Page 64: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đólàmộttrườngcônglập.Khôngcóchuyệnhọtiếpthuýkiếncủachỉmộtphụhuynh.Vàquảnhiên,thángMộtnămnay,khiNaokibịmấyđứacấpbahưhỏnggâygổvàbịcảnhsátđưavềđồn,côtacũngưutiêngiađìnhhơnmàkhôngđếnđónthằngbé.NếulúcấyhiệutrưởngđổigiáoviênchủnhiệmthìNaokiđãkhôngbịcuốnvàosựviệcnày.

Chuyện con gáiMoriguchi chết ở bể bơi của trườngmình đã đọc trênbáo.Mìnhthôngcảmvớichuyệncôtamấtđiđứaconthơdại,nhưngngaytừ đầu việc đưa con đến chỗ làm đã buồn cười rồi. Giả như không phảitrườnghọcmà làmộtcông ty thông thường thì liệucódẫncon tớikhông.Chẳng phải thói kiêu ngạo, dựa dẫmvào cáimác công chức của cô ta đãkhiếnsựviệcxảyrahaysao.

Nhưng không chỉ bất thình lình tới nhà mình, Moriguchi còn hỏi dòNaokingaytrướcmặtmình.Đầutiêncô tahỏivềcuộcsốngở trườngcấphai.Naoki kể chuyện thamgia câu lạc bộ tennis nhưng vì không hợp vớiphươngphápcủahuấnluyệnviênnênđànhphảibỏ,chuyệnsauđóthằngbébắtđầuđihọcthêm,chuyệnbịmấyđứacấpbagâygổ,chuyệnmìnhlànạnnhânmàlạibịphạt…vânvân.

Càngnghecàngthấythằngbéháohứcđượclêncấphailàvậymàtoàngặpnhữngchuyệnđángthương.Naokichẳngcólỗitrongbấtcứchuyệngì,thếmàtoànphảichịukhổ.Mìnhgiậnsôingườikhôngbiếtngườiphụnữnàyđếnđểlàmgì.ẤyvậymàMoriguchicònhỏiNaokivềtainạncủacongáimìnhnhưmuốnđánhđònkếtliễu.

“ChuyệnđóliênquangìtớiNaokichứ!”Mình bất giác cao giọng nhưng sau đó thì á khẩu khi nghe những gì

Naokinói.“Khôngphảilỗicủaem.”Bằnggiọnglínhí,Naokikể.Khivàohọckỳba,NaokichơithânvớicậubạncùnglớptênWatanabe

Shuya.MìnhđãđọcbáovàbiếtchuyệnWatanabegiànhđượcgiải thưởngnhờlàmrachiếcvíchốngtrộmnênrấtvuikhiNaokicóđượcngườibạnhọcgiỏinhưvậy.ThếnhưngcậuWatanabenàylạichẳngrasao.

Watanabemuốn thử nghiệm cái ví kinh khủng có dòng điện chạy bêntrongtênlà“víchốngtrộm”ấylênmộtaiđóvàchoNaokichọnmụctiêu.

Page 65: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Naoki tốt bụng đã không nêu tên bạn cùng lớpmà nêu tên vài giáo viênthằngbénghĩcóthểngănchặnvụviệcnhưngđềubịbácbỏ.Naokichẳngcòn cách nào khác là nêu tên con gáiMoriguchi.Hẳn thằng bé nghĩ chắcWatanabesẽkhôngratayvớitrẻconđâu.

NhưngWatanabeđúng là ác quỷ.Cậu ta chấpnhậnđềxuất củaNaokithậtvàtiếnhànhchuẩnbịkỹlưỡng.CậutaépNaokiđiđếnbểbơidùthằngbékhôngthíchvàchờcongáicủaMoriguchi.

Tưởngtượngracảnhấythôimìnhđãthấyhơichóngmặt.NgườiđầutiêngọicongáicủaMoriguchikhinótớichochóănlàNaoki.

WatanabeđãlợidụngvẻtốtbụngcủaNaoki.WatanabeđeocáivíhìnhconthỏlêncổcongáiMoriguchiđãmấtcảnhgiácrồixúinómởraxem.

LàcáivímàmìnhtìnhcờbắtgặpcongáiMoriguchiđangvòixinởtrungtâmthươngmại.Chắclàmuốndạycon,nhưngdùlàmẹđơnthânthìlươngcôtavẫncaohơnmứcbìnhquânrồi,nếucôtamualuônchoconmàkhôngđể chuyện xấu hổ như vậy xảy ra trước bàn dân thiên hạ thì sẽ không cóchuyệnNaokibịWatanabelợidụng.

Con gái Moriguchi ngã ngay khi vừa chạm vào khóa kéo của cái ví.Naoki đã phải chứng kiến khoảnh khắc một đứa bé chết ngay trước mắtmình.Chuyệnấyđángsợđếnthếnàocơchứ.NhưngđángsợhơncảlàngaytừđầuWatanabeđãđịnhgiếtđứabéấy.

Cứnóivớimọingườiđi.ĐạtđượcmụcđíchrồiWatanabenhanhchóngđi về, bỏ lạiNaoki.Dẫu vậy,Naoki tốt bụng vẫnmuốn che chở cho bạnmình. Naoki đã ném thi thể xuống bể bơi vì muốn làm như con gáiMoriguchichếtdotainạn.

“Lúcđóemquásợhãinênkhôngnhớđượcmấy.”Naokinóicâuấykhikểxong.Đươngnhiênrồi.Dínhlíuđếnmộtvụgiết

ngườicơmà.Nghexong,Moriguchinóivàilờihoamỹgìđónhưngđếncuốicùng,cô

tanóithếnày.“Nếucảnhsátđãnhậnđịnhlàdotainạnthìtôicũngkhôngđịnhkhơilại

nữa.”Côtanóigìnghekẻcảvậy.ChẳngphảitấtcảlỗiđềudoWatanabesao.

Watanabeđã lênkếhoạchvà lợidụngNaoki.Naoki chỉ lànạnnhân thôi.

Page 66: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

NếuMoriguchikhôngnóithìmìnhcònđịnhsẽthaycôtađếnbáovớicảnhsátvềWatanabecơ.

NhưngNaokiđãvứtthithểxuốngbểbơi.Liệuhànhvinàycóphảilàtộiphi tang xác chết hay che giấu tội phạm không.Mình phải tránh chuyệnNaokibịthiênhạcoilàkẻtòngphạmvìthằngbécòncótươnglai.ThếlàmìnhđànhphảigiảvờcảmơnMoriguchi.Nhìnbộmặtthỏamãnkhiravềcủacôtamìnhghétkhôngchịuđược.

Mình định sẽ không nói gì với chồng.Nhưng sau khiMoriguchi ra vềmìnhmớinghĩcólẽnênđưacôtaíttiềnbồithường.Phảidọndẹpsạchsẽtránhviệcbịxinxỏsaunày.

Việc liênquanđến tiền thìkhông thểgiấuchồngmàlàmđượcrồi.Khichồng đi làm về, mình kể lại vắn tắt rồi nhờ anh ấy gọi điện đến nhàMoriguchi.Songcôtađãtừchối tiềnbồi thường.Vậymụcđíchcôtađếnnhàmìnhlàgì?

Chồngmìnhnóinênbáocảnhsát.Khôngđờinào.MìnhhỏinếuNaokibịbuộctộitòngphạmthìanhtínhsaonhưnganhấybảo,kểcảnghĩchoNaokithìcũngnênlàmthế.Ngườibốthếnàymớirắcrối.Mìnhhốihậnvìđãbáovớichồngvềvụviệc.MìnhphảibảovệNaokithôi.

VốndĩmìnhvẫnkhôngthểtinlờithútộicủaNaoki.CókhiNaokichỉtìnhcờcómặtởđónhưngbịWatanabeđángsợkiauy

hiếpnênbuộcphảinóimìnhcũngthamgiavàovụviệc.Màkhông,cókhinàochínhMoriguchibịaravụviệcđókhông.Nhưtrênbáoviết,nếuđứatrẻvôýtrượtchânngãxuốngbểbơirồichếtthìlỗithuộcvềMoriguchi,làmmẹmàlơlàtráchnhiệm.CôtakhôngmuốnthừanhậnđiềuđónênđãuyhiếpNaokivàWatanabekhôngmaycómặtởđó,bắtphảibịaralờitựthú.Mìnhkhôngthểkhôngnghĩnhưthế.

GiảsửNaokicóthamgiavàovụviệcấythậtthìkhôngcóchuyệnmìnhlạikhôngbiết.CũngkhôngcóchuyệnNaokikhôngnóigìvớimìnhđểđếnnỗibịMoriguchixúigiục.

Đúngrồi,nhấtđịnhlànhưthế.TấtcảchuyệnnàyđềudoMoriguchiđangđaukhổkiadựnglên.NếuvậythìthằngbéWatanabecũnglàngườibịhại.

KẻcólỗitừđầuđếncuốilàMoriguchi.

ThángBa,ngày2x….

Page 67: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

HômnaylàlễbếgiảngởtrườngNaoki.Sau hômMoriguchi đến nhà,Naoki lúc nào cũng trong trạng thái ủ rũ

nhưngkhôngnghỉhọcbuổinàonênmìnhcũngyêntâm.Hômnayvềđếnnhà,nógiammìnhtrongphòng,bỏcảcơmtốirồiđingủ

luôn.Cólẽnhữngmệtmỏibịdồnnénđãđượcgiảiphónghếtmộtlượt.Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, nhưng cứ nghĩ sang học kỳ mới vẫn là

Moriguchichủnhiệm,mìnhlạithấychán.

ThángBa,ngày2x….Naokibỗngmắcchứngưasạchsẽngaykhibắtđầukỳnghỉxuân.Đầutiênthằngbénóimuốnđồănđượcchiavàođĩanhỏchứkhôngđể

trongđĩalớn.Nóvốnlàđứatrẻcóthểthảnnhiênănnốtđồmìnhđểthừa.Sauđó,nó lần lượtđưa ranhữngyêucầunhưkhôngmuốnquầnáođượcgiặtchungvớimọingười,haysaukhinóngâmbồnthìtuyệtđốikhôngđượcaivàonữa.

ChuyệnthếnàymìnhtừngthấytrêntivinêncholàdotuổidậythìvàlàmđúngnhưNaokimuốndùthấyhànhđộngcủaconcóhơitháiquá.Nóichungnókhôngchomìnhchạmvàođồnóđãmặchaythứnóđãdùng.

Đứaconchưabaogiờbịbắtlàmviệcnhàbâygiờlạitựmìnhrửabátđĩa,giặtquầnáo.Đươngnhiên làchỉđồcủanó thôi…Viếtnhư thếnàymìnhcảmthấynhưnóđãtrởthànhmộtđứatrẻngoan,nhưngtậnmắtchứngkiếnthìkhôngthểkhônglolắng.Chỉcóvàicáiđĩavớibátthôimàxốinướcvàrửa với nước rửa chén gần một tiếng đồng hồ. Quần áo cũng thế, chẳngmàngquầnáomàuhaykhông,nóđổ thuốc tẩycó tácdụngsátkhuẩnhơnmứccầnthiếtrồicứgiặtđigiặtlại.

Nó hành động như thể đột nhiên một ngày nó nhìn thấy hàng vạn vikhuẩnmắtthườngkhôngthấyđược.

Nếuchỉvậy thìcó thểhiểu làdochứngưasạchsẽquámứcrồiđưa rabiệnphápnàođó,nhưngtrườnghợpcủaNaokilạikhôngchỉcóthế.Thằngbéđangcónhữnghànhđộnghoàntoànphảnlạibảnthân.

Nóichunglàbẩn.Thằngbékhônghềdọndẹpnhữngthứcótrênngườinó.Mình nhắc nhở nhiều lần nhưng nó không chịu chải đầu, cũng chẳngđánhrăng.Thằngbécũngghétngâmbồntắm,việcmàvốnnórấtthích.

Hômđómình trêuđùađẩynhẹngườiNaokikhiấyđangđi tronghành

Page 68: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

langvềphíanhàtắm,bảoconđi tắmđi.Vậymàthằngbéhét lênvớimộttháiđộđángsợmàmìnhchưabaogiờthấy:“Đừngchạmvàocon!”

ĐólàlầnđầutiênNaokitotiếngvớimình.Mìnhtựanủirằngthằngbéđang trong thời kỳ nổi loạn nhưng quả thựcmình đã buồn đếnmức ngồikhócmộtmình.

Cũngcókhivừatỏtháiđộnhưthếnhưngngaysauđónólạivàophòngmìnhgọi“mẹơimẹ”rồibắtđầukểnhữngkỷniệmngàyxưa.

KhôngbiếtnhữnghànhvikỳlạcủaNaokisẽtiếpdiễnđếnbaogiờ.

ThángBa,ngày3x…Hômnayhàngxómđidulịchvềtặngmìnhbánhnhânđậuđỏmuatừmột

cửahàngbánhkẹotruyềnthốngnổi tiếngởKyoto.TừbéNaokiđãkhôngthíchbánhkẹotruyềnthốngnhưngngườitađãcấtcôngđemchonênmìnhquyếtđịnhmanglênphònghỏixemconcóănkhông.

Đúngnhưmìnhđoán,thằngbébảo“conkhôngcần”nhưngmộtlúcsaulạiđixuốngbếpnói“consẽăn thử”.LâulắmmớiđượcngồiđốidiệnvớiNaokivàănbánhnênmìnhđãpha loại tràngonnhất rồihồihộpquansátNaoki.

Naoki cắnmộtmiếng rồi cứ thếchocảchiếcbánhvàomiệng.Saukhinuốtmộtcáchngonlành,chẳnghiểusaonóbắtđầukhóc.

“Mẹnày, bánhnhânđậuđỏhóa rangonđếnvậy.Thếmàbâygiờ conmớibiếtđấy…”

Nhìnnhữnggiọtnướcmắtấycuốicùngmìnhđãnhậnra.ChứngưasạchsẽcủaNaokivànhữnghànhviđikèmchẳngphảidotuổidậythìhaythờikỳnổiloạn,màlàdovụtainạnđó.

“Nao,concứănthoảimáiđi.Ănhếtcũngđược.”Nghemìnhnóivậy,Naokibóc chiếcbánhmới, lầnnày từ từ cắn từng

miếngnhưđểthưởngthức.Chắc chắn Naoki vừa ăn vừa nghĩ về con gái đã chết do tai nạn của

Moriguchi.Chẳngphảithằngbéđangkhócvìthươngđứabéấykhôngđượcănnhữngmónngontrênđờinữahaysao.Naokilàmộtđứatrẻtốtbụngmà.

Khôngchỉlúcănbánhnhânđậuđỏ.ChắcchắnlúcnàovụtainạnđócũngởtrongđầuNaoki.

Chứngưasạchsẽchẳngphảivìnóquyếttâmrũsạchkýứckhóchịudù

Page 69: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

làmthếnàocũngkhôngsạchkiabằngcáchtẩyđitẩylạinhữngvếtbẩntrênquầnáo,bátđĩahaysao?Tuynhiênnólạikhôngmuốnlàmbảnthânsạchsẽlàdobịámảnhbởicảmgiáctộilỗirằngchỉcómìnhđangđượcsốngthoảimái.

ĐếntậnbâygiờNaokivẫnđangtựtrừngphạt.CuốicùngmìnhđãcóthểlýgiảihànhvikỳquáicủaNaokitrongnhững

ngàyqua.Làmsaomìnhlạikhôngnhậnrachuyệnnàysớmhơnnhỉ.Naokivẫnluôngửitínhiệucầucứumìnhcơmà.

ThếnàythìkẻđángghétđúnglàMoriguchikia,kẻđãbứcbáchtinhthầnNaokivìnhữngnghingờvớvẩn.Nếumuốngiảmbớtcảmgiác tội lỗi thìhãyđổtráchnhiệmchokẻnàocũngtrơtrẽnnhưmìnhấy.LàmchuyệnấyvớiNaokitốtbụngthìkhôngthểgọibằngtừnàokhácngoài“hènnhát”.

Nhưngmay thay, trongbảngđiểmđượcgửi tới hai ngày trước cókèmbứcthưthôngbáonghỉviệccủaMoriguchi.Bỏnghềgiáoviênchínhlàbằngchứngcôtacảmthấytộilỗi.Cóvẻnhưsẽkhôngcóchuyệnluânchuyểnlớp.Nếuchỉđổigiáoviênchủnhiệmthôi thìcũngkhôngvấnđềgì.Mìnhviếtthưchohiệutrưởngbàytỏýmuốngiáoviênchủnhiệmmớilàmộtthầygiáođộcthân,cónhiệthuyết.

Naokikhôngcầnphiềnmuộnnữa.Điềucần thiếtchoNaokibâygiờ là“quên”.Đểquênthìviếtnhậtkýlàcáchhay.

Nóimớinhớ,ngườidạymìnhhãyviếtnhậtkýkhicóchuyệnbuồnlàgiáoviênhồicấphai.MìnhđãcómaymắngặpđượcmộtgiáoviêntuyệtvờinhưthếmàsaoNaokilạibắtphảiláthămxấunhỉ.Đúngvậy,láthămxấu.

ChỉlàNaokihơixuixẻothôi.Từgiờsẽtoànlàchuyệntốt.

ThángTư,ngày…Hômnaymìnhtớicửahàngvănphòngphẩmgầnnhàmuamộtcuốnnhật

kýcókhóa.Mộtcuốngắnkhóacólẽsẽgiamhãmđượcnhữngcảmxúcđãthổlộra.

VừanãymìnhđãđưacuốnnhậtkýchoNaokivànói.“Nao,mẹ biết bây giờ trong lòngNao đang chất chứa nhiều đau khổ.

Nhưngkhôngcầnthiếtphảigiữlạiđâucon.Conhãyviếtnhữnggìconđangnghĩvàođây,mẹsẽkhôngbắtconđưamẹđọcđâu.Connhé.”

Thằngbéhọccấphainênmìnhsợnókhôngthíchmấythứnhưnhậtký,

Page 70: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nàongờthằngbécầmlấyngay.Thếrồilạikhócvànói.“Cảmơnmẹ.Conkhônggiỏiviếtlắmnhưngconsẽcốgắngviết.”Nhữnglờiấylàmmìnhkhóctheo.Khôngsaođâu,khôngsao.Naokisẽvựcdậyđượcngaythôi.Mìnhnhất

địnhphảilàmchothằngbéquênđisựviệcđángghétđó.Mìnhđãtựthềvớilòngnhưvậy.

ThángTư,ngày…Thườngthìkhigặpchuyệnbuồnmìnhmớiviếtnhậtký,nhưnghômnay

đãcómộtchuyệnrấtvuinênmìnhkhôngthểkhôngghilại.Marikođếnvàthôngbáo:“Concóthairồi.”Mớibướcsangthángthứba

nênthânhìnhconbéchưathayđổigìmấynhưngmìnhthấynétmặtcủaconngậptrànhạnhphúcvàtựhàovềsứmệnhlàmmẹ.

ConbémuabánhsukemmàNaokirất thíchđemđến.MìnhlênphònggọiNaokixuốngđểcảbacùngănmừngnhưngNaokikhôngxuống.Thằngbénóiđangbịcảmnênkhôngmuốnlâysangchochị.

MarikocóvẻtiếcsongvẫnkhenNaoki:“SovớianhchồngnhànàythìNaorõrànglàchuđáohơn,”rồibắtđầuthanphiềnvềanhchồngthảnnhiênhútthuốcngaytrướcmặtngườivợđangmangthai.

NgheMariko nóimìnhmới giậtmình.Gần đâymình quá bận tâm tớinhữnghànhvikỳlạcủaNaokimàkhôngđểýtớiconngườithậtcủathằngbé.Naokichẳngnhữngtốtbụngmàcòntrưởngthànhđếnđộbiếtlolắngchochịgáiđangcóbầu.Nhậnrađiềunàymìnhvuikhônxiết.

Mìnhcònvuihơnnữa làkhiMarikovề,mìnhvàconđangđứngởbậcthềmnóichuyệnthìNaokimởcửasổ,vừavẫytayvừanói“Chúcmừngchịnhé.”Marikocũngcườivẫy tay lại“CảmơnNao.Nhớyêu thươngembénhé.”

Nhìncảnhấymìnhthêmvữngtinrằngcáchnuôidạycongầnđâykhiếnmìnhtựvấnkhônghềsai.

Gia đìnhmình sinh ra và lớn lên làmột gia đình lý tưởng.Bốnghiêmkhắc,mẹthảohiền,mìnhvàemtrai.Hàngxómvàhọhàngđềunóihọthấyghentịvớigiađìnhmình.

Bốgiaophóhếtmọiviệc trongnhàchomẹ, làmviệcchămchỉ,bấtkểngàyđêmvìgiađình.Nhờvậymàgiađìnhmìnhsốngdưdảhơnđôichútso

Page 71: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vớinhữnggiađìnhkhác.Đốivớicôcongáilàmình,mẹđãnghiêmkhắcdạydỗtừnglitừngtíkiến

thứcthôngthường,lễnghi,phéptắcứngxửđểsaunàymìnhcólàmdâunhànàocũngkhôngphảixấuhổ.Ngượclại,đểemtrailuôntựtinvàhànhđộngđộclập,mẹluônkhenngợi từnhữngviệcnhỏvàdõi theonóvớiđầytìnhyêuthương.Ngoàira,đểbốcóthểtoàntâmtoànývớicôngviệc,mẹluôncốgắngtựgiảiquyếtnhữngtranhcãitrongnhà.

Nhưngcó lẽ chínhnhữnggiađìnhhạnhphúc lại bị bất hạnhghé thămsớmhơn.Bốbịtainạngiaothông,mẹngãbệnhnênmìnhlầnlượtmấtcảhaingườikhiđanghọccấphai.

Mìnhvàemtraikémtámtuổiđượchọhàngnhậnnuôi.Kể từđómìnhthànhmẹcủaem.Mìnhkhôngquênnhữngđiềumẹdạy,nghiêmkhắcvớibảnthânvàđốixửvớiemnhưmộtngườimẹ.Cólẽnhờthếmàemhaiđãđậuvàotrườngđạihọchạngnhất,vàolàmởmộtcôngtyhạngnhất,cógiađìnhriêngtuyệtvờivàlàmviệcởkhắpthếgiới.

Làmđúngnhưmẹdạythìsẽkhôngsai.Chứngởbẩndoưasạchsẽ(mìnhkhôngtìmđượctừnàokhácphùhợp

hơn)củaNaokivẫnthế,nhưnghìnhnhưtừkhicócuốnnhậtký,thằngbévuivẻnhiềuhơnmộtchút.

Ngẫmramớithấyhaiđứalớncũngtrảiquathờikỳtươngtự.HồicấphaiMarikocũngbảomuốnnghỉlớppiano,cònKyomithìtừhồicấphaiđãnóikhôngmuốnmặcquầnáomìnhmua.

Bịcuốnvàomột sựviệckhóchịuđúngvào thờikỳnhạycảmcủa tuổidậy thì,mìnhnghĩ bản thânNaoki vẫn đangdò dẫmchọn con đường saunày.Mìnhkhôngđượcphépdaođộng.Giốngnhưmẹđã làmvớiem trai,hoặcnhưmìnhđã làmvớiem trai,mìnhchỉ cầnkhenngợi từnhữngviệcnhỏvàdõitheovớiđầytìnhyêuthươngthìchắcchắnNaokisẽtrởlạithànhNaokicủangàyxưa,màkhông,sẽlàNaokiđãtrưởngthànhvượtbậc.

Giờmìnhcóthểtừtừtậnhưởngkỳnghỉxuânđượcrồi.

ThángTư,ngày1x…Vàinămgầnđâymìnhhaynghethấynhữngtừnhư“hikikomori[8]”hoặc

“NEET[9]”.Nghenóinhững thanh thiếuniên thuộcdiệnnàymỗinămmột

Page 72: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tăngvàđangtrởthànhvấnđềxãhội.Mìnhthìchorằngchuyệnđặtmộtcái tênchungchonhữngthanhthiếu

niênkhôngđihọc,khôngđi làm,ănkhôngngồi rồiởnhànhưvậymới làvấnđề.

Sốngtrongxãhội,nhờthuộcvềmộtnơinàođó,cóchứcdanhgìđómàchúngtacóđượccảmgiácyêntâm.Việcchẳngthuộcvềnơinào,chẳngcóchức danh nào cũng tương đương với việcmình không phải làmột thànhviêncủaxãhội.Phầnlớnmọingườinếurơivàohoàncảnhấyđềusẽlolắng,bồnchồn,nỗlựcđểcóđượcmộtvịtrítồntạisớmngàynàohayngàyấy.

Nhưngnếugắnnhữngcáitênnhư“hikikomori”hoặc“NEET”chonhữngngườikhông thuộcvềbấtcứđâu thìchính thờiđiểmđó,cái tênấyđã trởthànhchứcdanh,thànhnơihọthuộcvềrồi.Nhữngngườicóđượcvịtrítồntạilà“hikikomori”hoặc“NEET”trongxãhộicảmthấynhưvậylàyêntâm,sẽkhôngnỗlựcđihọchaykiếmviệcnữa.

Vìtoànxãhộiđãchấpnhậnsựtồntạiấynênchẳngthểlàmkhácđược,songmìnhvẫnkhông thể tinnổi cónhữngphụhuynh thảnnhiênbảoconmìnhlà“hikikomori”hay“NEET”.Họnóirađiềuấymàkhônghềthấyxấuhổ.

Mìnhnghĩnhữngphụhuynhcóthểthảnnhiênnóinhưvậychắcchắnchorằngnguyênnhânconmìnhthành“hikikomori”hay“NEET”làtừphíanhàtrường,hoặcxãhộichứkhôngphảitronggiađình.

Làmgìcóchuyệnđó.Giảsửnhàtrườnghayxãhộicógópphần,nhưngnềntảngtínhcáchcủađứatrẻđượchìnhthànhtừgiađìnhnênkhôngthểcóchuyệnnguyênnhânkhôngphảidogiađìnhđược.

Nguyên nhân của “hikikomori” là ở gia đình. Nghĩ theo logic ấy thìNaokituyệtđốikhôngphảilà“hikikomori”.

Hômnayvừatrònmột tuầnkểtừkhihọckỳmớibắtđầunhưngNaokivẫnchưađihọcbuổinào.Ngàyđầutiênthằngbébịsốtnênmìnhchonghỉhọcmàkhôngthúcépquá.Mìnhgọiđiệnđếntrườngthìđượcmộtthầygiáotrẻnghenóilàgiáoviênchủnhiệmmớingheđiện.Mìnhrấthàilòngvìcuốicùngthầyhiệutrưởngđãlắngnghenguyệnvọngcủamình,mìnhcũngthôngbáongaychoNaoki.

“Nao, chủ nhiệmmới làmột thầy giáo trẻ đấy.Nhất định thầy sẽ hiểu

Page 73: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nao.”Nhưnghômsaurồihômsaunữa,Naokivẫnnóilàbịsốtvàkhôngmuốn

tới trường.Mình đặt tay lên trán nó thì bị quát “Mẹ làm cái gì thế!”Khimìnhđưanhiệtkếrathìnótừchối:“Conhơiđauđầuchứkhônghẳnlàsốt.”

Chắc lànógiảvờốm.Nhưngkhôngphải trốnhọcdo lười.Đến trườngthếnàothằngbécũngnhớlạisựviệckia.MìnhnghĩcảmgiácấyđãkhiếnNaokinétránhtrườnghọc.

TinhthầnNaokiđangmệtmỏi.Nếuvậyphảiđưađikhámbácsĩvàlấyxácnhậnhẳnhoi.Nếucứbiếngnháckhôngchịuđihọc thìnhà trườngvàhàngxómsẽcoiNaokilà“hikikomori”mất.

CóthểNaokisẽkhôngthíchnhưngtrướcmắtphảiđếnbệnhviệnmộtlầnđã.Lầnnàymìnhbuộcphảimạnhtayvớicon.

ThángTư,ngày2x…HômnaymìnhđưaNaoki tớikhoaThầnkinhởbệnhviện thị trấnbên

cạnh.Đúng làNaoki đã cự tuyệt chuyện đi bệnh viện.Mình tự nhủ rằng tới

chặngnàynhữngphụhuynhkhôngthểlớntiếngvớiconsẽcoiconmìnhlà“hikikomori”,vànóivớiNaoki.“Nao,nếuconkhôngđibệnhviệnthìngaybâygiờphảiđihọcchomẹ.Nếuconđếnbệnhviệnvàđượcbệnhviệnxácnhậnthìtừngàymaimẹsẽkhôngbắtconđihọcnữa.CóthểNaođanghiểulầm chứ bây giờ bệnh về tâm lý cũng được coi là bệnh đấy.Chỉ đến nóichuyệnthôinênconthửđixemsaonhé.”

Naokinghĩmộtlúcrồinóithếnày.“Cóphảilấymáuhaygìkhôngạ?”Nóimớinhớ,từbéNaokiđãsợtiêm.Thằngbéđanglovềchuyệnấyà,

Naokithậtđángyêuquá.Nóvẫnchỉlàmộtđứatrẻthôi.“Đừnglo,mẹsẽbảongườitađừngtiêm.”ĐoạnNaokibắtđầusửasoạnđi.NgẫmthửthìNaokiđãkhôngrangoài

kểtừlầncuốicùngtớitrườnghômbếgiảnghọckỳba.Ởbệnhviện, sau khi khám sơvề thể chất là đến phần tư vấn gầnmột

tiếngđồnghồ.BácsĩhỏigìNaokicũngchỉcúiđầu,khônggiảithíchđượcrõràngvềtìnhtrạngthểchấtvàtinhthầncủabảnthân,nênmìnhđãthaythằngbékểlạitìnhtrạngmấyngàygầnđây.

Page 74: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ChuyệnNaokibịgiáoviênchủnhiệmnămngoáiđổ tộioannênkhôngcòntintrườnghọcnữa.Chuyệnthằngbémắcchứngưasạchsẽquámức.

Naokiđượcchẩnđoánmắcchứng“rốiloạnthầnkinhtựchủ”.Bácsĩdặnđừngépthằngbéđihọc,trướctiênthằngbéhãysốngthậtthoảimái,tránhđểcăngthẳng.Bácsĩgiaonhiệmvụchomìnhphảiởnhà.

Trênđườngvềmìnhgợiýăngìđóngonrồihãyvề,Naokinóimuốnănhămbơgơởcửahàngđồănnhanh.MìnhkhôngthíchnhữngcửahàngkiểuđónhưngởtuổiNaokichắclàthỉnhthoảnglạimuốnăn.Haimẹconbướcvàocửahànghămbơgơtrướcga.

Trong lúcbọchămbơgơ trongkhăngiấyđểkhông làmbẩn tay,mìnhchợt nhận ra.Naoki chọn thức ăn nhanh chính là do chứngưa sạch sẽ.Ởnhững cửa hàng thế này sẽ không lo chuyện phải dùng lại bộ đồ ăn củangườikháchayngườikhácdùnglạiđồcủamình.

Bànbêncạnhcómộtbégáikhoảngbốntuổivàmộtphụnữchắclàmẹbégái.Mìnhnhìnvànghĩkhôngthểđồngtìnhnổivớiviệcchoconănđồănnhanhtừlúcbéthếnày,nhưngkhithấyđứabéchỉuốngsữatươimìnhmớiyêntâm.

Nhưngđứa trẻ lại tuột tay làmrơibịchsữa.Sữabắn tungtóedướisàn,bắncảlêngiàyvàgấuquầnNaoki.Lậptức,mặtNaokibiếnsắc,nóchạybổvàonhàvệsinh.Hìnhnhưthằngbéđãnônhết ranênkhiquaylạimặtnóxanhrớt.

Có lẽ không chỉ tinh thầnmệtmỏimà thể trạng thằng bé cũng khôngđược tốt. Mình định ngày mai sẽ gửi phiếu xác nhận của bệnh viện tớitrườngvàxinchothằngbéđượcnghỉngơithoảimáimộtthờigian.

ThángNăm,ngày…Naokiluôndànhhơnnửangàyđểlàmvệsinh.Bằngbàntayvớinhữngmóngtaydài,thằngbérửabátđĩa,phơinhững

bộđồđãgiặtđếnnhàunhĩ.Mỗilầnđivệsinhxonglạidùngnướcsátkhuẩnlaubệngồivàtaynắmcửatốngấpmấylầnthờigianđivệsinh.

Mìnhnóilàđểmẹlàmnhưngthằngbénhấtđịnhkhôngnghe.MìnhmàđộngtayvàobộđồănhayquầnáoNaokiđểgiúpnólàthếnàocũngbịquát“Mẹđừngchạmvào!”

Khôngphảithằngbéđanglàmgìxấunêncólẽcứđểkệthếcũngđược.

Page 75: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nhưngnếubảnchấtvấnđềlàdosựviệckiathìmìnhphảilàmgìđó.Mộttuầnnêntắmhailầnnhưngvìthằngbékhôngrangoài,khôngbịbẩn

hayđổmồhôi,chắccũngkhôngđếnmứckhóchịu.Mìnhthíchnhất làgiờuốngtrà.CòntùyvàotâmtrạngcủaNaokingày

hômấy,saubánhnhânđậuđỏ,cũngcóhômNaokiăncùngmìnhkhimìnhđưaramột thứbánhngon.Cóhômthằngbécònnói:“Conmuốnănbánhkếpmẹlàm.”TuythằngbékhôngcòntheomìnhđichợnhưtrướckianhưnglựanhữngloạibánhcóthểNaokisẽthíchkhiđichợđãtrởthànhthúvuicủamìnhgầnđây.Ngoàithờigianđórathìmìnhkhôngbiếtthằngbédùngmáytính,chơigame,hayngủ.Thằngbécứởlì trongphòng,rất imắng,chẳngmấykhinghethấytiếngđộng.

MìnhnghĩNaokiđangthoảimáitậnhưởngkỳnghỉcủađờimình.

ThángNăm,ngày2x…HômnaythầyTeradaYoshiki,giáoviênchủnhiệmmớiđãtớinhàmình.Đãvài lầnnóichuyệnvới thầyquađiệnthoại,nhưnggặptrực tiếpmới

thấysựnhiệt tìnhtỏakhắpconngườithầykhiếnmìnhcóấntượngcựckỳtốt.Naokinóilàkhôngmuốngặpvàkhôngrakhỏiphòng,songthầyấyđãchămchúlắngnghenhưngườiruộtthịtvậy.

Thầyấycònmangvởghichéptấtcảcácmônđến.Dùbiếtthằngbécầnthongthảnghỉngơitạinhànhưngmìnhvẫnrấtlochochuyệnhọccủaconnênvôcùngcảmđộngvàbiếtơntrướcsựchuđáocủathầyấy.

Cóđiều,mìnhhơithắcmắckhithầyấyđicùngvớiKitaharaMizuki.Cólẽ thầy ấy tính nếu dẫn theo bạn cùng lớp, có thểNaoki sẽ thoảimái nóichuyệnhơn,nhưngnếuvậythìnêndẫnbạnnàođósốngxađâymộtchút.

TuymìnhđãbáovớinhàtrườngvềcănbệnhcủaNaokinhưngkhôngbiếtthầyấygiảithíchthếnàovớicácbạncùnglớp.NếuMizukivềnhàlạisơýdùng từ“hikikomori”đểnóivềchuyệncủaNaoki rồi lan rahàngxóm thìmệtlắm.Ngàymaimìnhsẽgọiđiệncảmơnthầygiáo,nhântiệnnhờthầynóivớicácbạncùnglớpviếtmộtláthưđộngviênNaoki.

Lúcnãy,mìnhmangtậpvởthầygiáođemtớilênphòngNaoki,vừamởcửa liềnbị thằngbéquát,“Bàgiànguxuẩn,đừngcókểmấychuyện thừathãi”rồibịnémmộtquyểntừđiểnvàomặt.Mìnhtưởngnhưtimngừngđập.Lờilẽthôtục,hànhvimanrợ,đâylàlầnđầutiênmìnhthấyNaokinhưthế.

Page 76: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tómlạilànókhôngthíchcáigìđây?Chẳnglẽcứnhắcđếnchuyệntrườnghọc là thằngbé lạinổikhùngà.Bữa tốimìnhđã làmmónhămbơgơmàNaokirấtthíchnhưngthằngbékhôngxuốngăn.

SongmìnhnghĩthầyTeradasẽgiúpđượcNaoki.Nghĩvậymìnhcàngcốgắngmạnhmẽhơn.

ThángSáu,ngày1x…ChứngsạchsẽcủaNaokivẫnvậy,nhưngchắcđãmệtvìchuyệnrửabát

nênthằngbéđềnghịmìnhđựngđồăncủanóvàođĩagiấy.Tràthìdùngcốcgiấy,đũalàđũadùngmộtlần.Cáchnàyvừakhôngkinhtếmàráclạinhiềuhơn, nhưngnếu làm thế giúpNaoki bình tĩnh lại thì ngàymaimình sẽ đimua.

Đãhơnbatuầnthằngbékhôngtắm.Quầnáovàđồlótcũngchỉmặcmộtbộ không biết bao nhiêu ngày.Tóc thì nhờn bóng, cả người bốcmùi ươnthối.Thấymấtvệsinhquánênmìnhsẵnsàngchấpnhậnbịquát, lấykhănướtépthằngbélaumặtnhưngbịnóđẩyramạnhđếnnỗiđậpcảmặtvàotayvịncầuthang.

Haimẹconcũngkhôngcòncùngnhauănquàchiềunữa.Songthằngbévẫndọnnhàvệsinh.Thằngbéđãtạmthờibìnhtĩnhrồicơmà,saogiờlạithếnàynhỉ…Nhất

địnhnguyênnhândothầygiáotớinhàrồi.Mỗituầnmộtlần,vàothứSáu,thầyTeradalạidẫntheoMizukiđếnnhàvàmỗilầnnhưvậy,mìnhlạithấythờigianNaokigiammìnhtrongphòngnhưdàihơn.Cókhithằngbéđangnghi ngờ rằngdùmìnhbảo con có thểở nhà nghỉ ngơi nhưng thực ra lạiđangmuốnbắtnóđihọc.

NgaycảthầyTerada,banđầumìnhthấykhâmphụcvìsựnhiệttìnhnêncũngkỳvọng,nhưngthầycàngđếnthìmìnhcàngnhậnrathầychẳnggiúpíchđượcgì.Thầyấychỉmangtậpvởtớimàchẳngđưarađượcbiệnpháphayphươnghướnggìtừphíanhàtrường.Khôngbiếtthầyấynóigìvớithầyhiệutrưởngvàgiáoviênchủnhiệmkhối.

MìnhđãđịnhgọiđếntrườnghỏithửnhưnglỡNaokinghethấythìthằngbésẽchẳngrakhỏiphòngnữa,nênmìnhquyếtđịnhthửgiữkhoảngcáchvớinhàtrườngmộtthờigianxemsao.

Page 77: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ThángBảy,ngày…SốngcùngmộtnhàmàmìnhkhôngnhìnthấyNaokisuốtbaongàynay.

Thằngbéđãhoàntoànkhôngrakhỏiphòng.Mìnhmangđồănđựngtrongđĩagiấylênthằngbécũngchỉbảođặttrước

cửa phòng cho nó chứ không ra mặt. Chắc chắn một tháng rồi thằng békhôngtắm.Cũngkhôngcóvẻgìlàđãthayquầnáohayđồlót.

Thằngbévẫnđivệsinhnhưngluônnhằmlúcmìnhrangoàihaycóviệcbận.Khiởngoàivềvàvàonhàvệ sinhmình thấynhàvệ sinh sángbóngnhưngcònsótthứmùilạ.Khônggiốngmùiphânmàlàmùithứcănbịthiu.

Naokimặclênngườichiếcáogiápcótêndơdáyvàtựgiamhãmmìnhtrongphòng.

Mìnhđãtinrằngcứđểmặcthếrồi thằngbésẽhồiphục.NhưngNaokicàngngàycàngkhépkíntráitimlại.MìnhphảikiênquyếtđốidiệnvớisựsợhãivàbấtansâutronglòngNaokihơnnữachăng.

ThángBảy,ngày1x…Trongcănphòngđượcdọndẹpkinhkhủngđếnmứckhôngvươngmột

sợitóc,Naokimặctấmgiápdơdáyđangngủlibì.Nếukhôngcóchuyệngìlớn,chắcchắnthằngbésẽngủtớichiềutối.

Léntrộnthuốcngủvàobữatrưacủaconlàhànhvikhôngtốtnhưngđểgỡ tấmáodơdáy rakhỏiNaoki thìmìnhchỉnghĩ rađượccáchnày.ThứgiamhãmNaokitrongnhàchínhlàtấmáogiápdơdáymàcảmgiáctộilỗiđãtạonên.

Trongcănphòng tốimờdokéo rèmkín,mình từ từ lạigầnNaokibốcmùi,nhìnxuốngkhuônmặtđangngủcủathằngbé.Khuônmặtbóngnhẫyđầyghétcóvàicáimụnđãmưngmủtrắng,gàuthìđóngthànhtảngtrêntóc.NhưngnhữngđiềuấykhôngngănđượccảmgiácmuốnxoađầuNaokinênmìnhđãđưataynhẹnhàngxoađầunómộtlần.

Rồibằngcáikéođangcầmởtaykia,mìnhchầmchậmcắtquanhchỗtócmaicủaNaoki.Mìnhchợtnhớđếnchuyệntừngdùngcâykéonàyđểlàmtúiđựngđồ lặtvặt.Câykéocắtxoẹtmái tócdàibếtdầucủaNaokiđã tạo ratiếng động lớn khiếnmình lo sợ thằng bé tỉnh dậy, nhưng rồimình cũngxoayxởcắtngắnđượctrênmangtai.

Vốnmìnhkhôngđịnhcắttócchothằngbétronglúcnóngủ.Songmình

Page 78: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nghĩnếucắtnhamnhở,dởdangthìbiếtđâuthằngbésẽmuốnđitớihiệucắttóc.

Chỉcầnlàmnứttấmgiápdơdáykialàđược.Tócrơiđầydướigốinhưngnghĩbiếtđâuvìthếmàthằngbésẽngứacổ

rồiđi tắmnênmìnhcứđểnguyênvậy rồi cầmcáikéonhẹnhàng rakhỏiphòng.

Tiếnggầmrúnhưloàidãthúvangvọngkhắpnhàđúnglúcmìnhbắtđầuchuẩnbịbữatối.Tiếngrúấygiốngdã thútớinỗimìnhkhôngthểnhậnrangay đó là tiếngNaoki.Mình vội chạy lên tầng hai, vừa rón rénmở cửaphòngNaoki thì chiếcmáy tínhxách taybay ra.Trongphòng lộnxộn tớimứckhôngthểtinnổimớivàigiờtrướccòngọngàngđếnthế.

Naokivừagàorú,chẳngngherõ là“á”hay“ố”,vừanémtấtcảnhữngthứvớđượcvàotường,nhìnnóchẳngcòngiốngconngườinữa.

“Naoki!Dừnglại!”Giọngmình to đến nỗi chính mình cũng ngạc nhiên. Naoki đột nhiên

ngừnglại,quaylạiphíamìnhnóibằnggiọngkhôngngữđiệu.“Đira…”Đôimắtấyrõràngđanglộvẻđiêndại.Lẽramìnhnênômlấycondùcó

thểsẽbịnógiếtchăng.Khiấy,lầnđầutiênmìnhthấysợchínhđứaconcủamình,chỉcònbiếtlaorakhỏiphòngNaokinhưchạytrốn.

Mìnhnghĩmộtmìnhmìnhthìchẳnglàmgìđượcnữa.Mình quyết tâm hôm nay sẽ nói với chồng.Nhưng đúng lúc ấy có tin

nhắncủachồngbáotốinaysẽngủlạicôngtyvìphảilàmthêm,gửitớichiếcđiệnthoạimìnhdùngmãichưaquen.

Mìnhchẳngcòncáchnàokhácngoàiviếtnhậtký.HìnhnhưNaokilạingủtiếphaysaomàkhôngthấybấtkỳtiếngđộngnào

từphòngnóởngaybêntrên.

ThángBảy,ngày1x…Mìnhviếtnhậtkýrồingủquênluônởphòngkhách,gầnsáng,tiếngvòi

sentừphòngtắmkhiếnmìnhtỉnhgiấc.TưởngchồngđãvềnhưngquầnáovứtbênngoàilàcủaNaoki.

Naokiđã tựmìnhđi tắm.Đây làđiềukhông thể tưởng tượngđượcsauhànhviđiênrồ,thútínhhômqua.ChắclàquamộtđêmNaokiđãbìnhtĩnh

Page 79: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vànghĩlại.Chiếnlượclàmnứttấmgiápdơdáyđãthànhcôngtốtđẹp.Tiếngvòisenkéodàitớihơnmộttiếng.Nửachừngmìnhcònlothằngbé

nghĩtớimấythứngungốcnhưtựsátnênđếntrướcnhàtắmmấylầnđểxácnhậncótiếngxêdịchghếhaytiếngkỳcọbằngbôngtắmlẫnvớitiếngnướcrồi quay về phòng khách. Gần hai tháng thằng bé không tắm nên đươngnhiênlàsẽmấtthờigian.

NhìnNaokibước rakhỏiphòng tắm,mìnhbấtgiác thốt lên“A…a…”Naokiđãcạotrọcđầu.

Tuyngạcnhiênnhưngmìnhnghĩnhưthếlàsạchnhất.Naokivớicáiđầunhẵn thín nhìn giốngmột nhà sư đã rũ sạch phiềnmuộn.Móng tay cũngđượccắt,quầnáovàđồlótđềulàđồmớimìnhmua.

NhưngnhìnNaoki đangđứng trướcmặt thực lòngmìnhkhông thểvuinổi.Gươngmặtthằngbékhôngcóchútbiểucảmgì,giốngnhưNaokiđãrửatrôiluôncảnhữngxúccảmconngười.

MìnhđangphânvânkhôngbiếtnóigìthìNaokiđãmởmiệngtrước.“Xinlỗimẹvềnhữnggìconđãlàm.Conđiracửahàngtiệnlợiđằngkia

mộtlátrồivề.”Giọngnóichẳnghềcóngữđiệu.Thằngbétắmxong,giờlạiđirangoài.Mìnhbuộtmiệngnói“Mẹđicùng

nhé”nhưngbị từchối“Conkhôngsao”.Mìnhnghĩhay là thửđi theosauxemsao,nhưngnếubịpháthiện thìmọicốgắng tốiquasẽđi tong.Mìnhquyếtđịnhsẽkiênnhẫnngồiđợiởnhà.

KhitiễnNaokitớicửa,mìnhmớinhậnratrờiđãsanghè.

ThángBảy,ngày1x…NhữnggìmìnhviếtsauđâylàchuyệnxảyravàichụcphútsaukhiNaoki

điđếncửahàng tiện lợi.Mấtvàingàymớiviếtđược.Bởivìmìnhđãquásốc.

Đểthằngbéđivềcóngaybữaănsáng,mìnhvàobếplàmmóntrứngbáctrộnthịthunkhóimàthằngbéưathích.Bỗngchiếcđiệnthoạibìnhthườngchẳngmấykhiđổchuôngreolên.

Mình có linh cảm chẳng lành và đúng như vậy.Người gọi là chủ cửahàngtiệnlợigầnnhà.Ôngtanóiđanggiữcontraimìnhvàmuốnmìnhđến

Page 80: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đón.Mìnhnghĩchắcthằngbéăntrộmđồ,mìnhđãđưađủtiềnlúcnórakhỏi

nhànhưngdorangoàikhitinhthầnchưaổnđịnhnênnóđãbốcđồnglàmvậy.

Nhưng hành vi của Naoki kỳ quái hơn nhiều. Theo lời nhân viên cửahàngthìNaokibướcvào,đivòngquanhcửahàng,sauđóthằngbéđúttayvào túi quần (vì thằngbé vừa lấm lét nhìn quanhvừa đút tay vào túi nênnhânviênnghĩthằngbéđangăntrộm)rồilạiđưachínhbàntayđólênsờlầnlượttấtcảcácmặthàngnhưcơmnắm,cơmhộp,nắpchai.

Làmvậyđúnglàkỳquáithậtnhưngkhôngđếnmứcbịgiữlại.Cóđiều,Naokiđãhànhđộngvớibàntayđầymáu.Thằngbéđãbôimáucủamìnhlênmọithứtrongcửahàng.TayphảicủaNaokiđượcsơcứubằngbănggạcbánngaytạicửahàng.NghenóiNaokitựbăngsaukhibịnhânviênpháthiện.TrongtúiquầnNaokicómộtlưỡidaocạorâuchưadùnglấytừbồnrửamặtởnhà.

Chủcửahànglầnđầugặptrườnghợpnàynênkhôngbiếtxửlýthếnào,đànhgọitớisốđiệnthoạiđầutiênlưutrongdanhbạđiệnthoạicủaNaoki,tứcsốmình.NgườicủacửahànghỏigìNaokicũngkhôngchịunói.VìhànhvinàychưađếnmứcphạmtộinênhọkhônggọicảnhsátmàđồngýthachoNaokikhimìnhđềnghịmuahếtnhữngthứbịdínhmáu.

TrênđườngvềnhàNaokicũngkhôngnóigì.Vìđanglàmdởbữasángnênmìnhđithẳngvàobếp,Naokicũngđitheorồiimlặngngồivàobàn.Cólẽthằngbékhôngmuốnquayvềcănphòngbừabãikia.Mìnhđặttúiđồtođùngvừamualênmặtbànrồingồixuốngđốidiện.

“Naonày.Saoconlạilàmchuyệnđó?”Tuy không nghĩ thằng bé sẽ trả lời nhưngmình không thể không hỏi.

Songthằngbéđãtrảlời.“…Vìconmuốnbịcảnhsátbắt.”Giọngnóiđềuđềukhôngngữđiệu.“Bịcảnhsátbắtlàsao?Naovẫncònnghĩvềvụtainạnđóà?Naokhông

cólỗigìhết.Conkhôngphảibậntâmđâu.”Lầnnàythìthằngbékhôngđáplại.Nhưngtừtrướcđếnnay,haimẹcon

chưabaogiờnóivềvụtainạnđó.MìnhnghĩđâychínhlàcơhộiđểNaoki

Page 81: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vựcdậynênđãhànhxửvuivẻnhấtcóthể.“Ôi,chẳnghiểusaođóiquá.Nóimớithấy,mẹchưabaogiờăncơmnắm

ởcửahàngnhưthếnàyđâu.Mẹđãmuavềrồi,đểconthửănmộtcáinhé.”Mình lấymột gói cơm nắm từ túi đồ ra. Vỏ nắm cơm nhãn hiệu Sea

ChickenMayonnaisedínhmáukhôđãchuyểnthànhmàunâucủaNaoki.“Àmẹkhôngnênăncáiđó.MẹsẽnhiễmAIDSmàchếtđấy.”NóiđoạnNaokilấynắmcơmtừtaymìnhrồibócvỏvàbắtđầuăn.Mình

khônghiểunổihànhđộngcủaNaokilẫnviệcnónhắcđếnAIDS.“MẹhoàntoànchẳnghiểuNaođangnóigì.Làsao?AIDSấy.”“ConbịcôMoriguchichouốngsữacóvirusgâybệnhAIDS.”Naokithúnhậnchuyệnđángsợđómàmặtkhônghềbiếnsắc.Tronglúc

nhẩmđinhẩmlạilờiNaokivừanói,toànthânmìnhdầnnổihếtdagà.“Nao,chuyệnđócóthậtkhông?”“Làthật.Côđãnóithếtronglễbếgiảng.BốcủacongáicôMoriguchilà

‘ngườithầycứurỗi’.Mẹthíchthầyấynhỉ.NgườitanóithầyđóchếtdoungthưnhưngthựcrachếtvìAIDSđấy.CôMoriguchiđãphamáucủathầyấyvàosữacủaconvàWatanabe.”

DùđangthúnhậnmộtchuyệnđángsợnhưngtrênkhuônmặtvôcảmcủaNaokihìnhnhưphảngphấtnétrạngrỡ.Mìnhchẳngthểngồiyên,cứliêntụcchạyrabồnrửađểnôn.Moriguchilàácquỷ…

VirusbệnhAIDS,đứaconyêuquýcủamìnhđãbịnhiễmHIV.BịđốixửnhưthếmàNaokilạikhôngthểthổlộkểcảvớimình,âmthầmchịuđựngđếnbâygiờ.

Giờmìnhđãhiểuchứngưasạchsẽ,chứngởbẩnlẫnviệcchảynướcmắtkhiănđồngon.DùbịđốixửbấtcôngnhưngNaokivẫnnghĩđếnmẹ,bốvàchịgái.Rồinónóithấybiếtơnđiềutuyệtvờilàđangđượcsống.

“Nao,cùngmẹtớibệnhviệnnhé.MẹsẽnóirõchuyệncủaNaochobácsĩ.”

NếuđượcthìmìnhmuốnthayhếtmáucủaNaokingaybâygiờ.Chỉcómìnhcứcuốnglên,trongkhiNaokivẫnrấtbìnhthản.

Nhưngcơnácmộngvẫncòntiếptục.Đoạnđốithoạisauđóđãnémmìnhxuốngđáyđịangục.Mìnhkhông thể tóm lược lạinên sẽviếtnguyênnhưvậy.

Page 82: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Thayvìđếnbệnhviệnthìnêntớicảnhsát.”“Cảnhsát?Đúngrồi,phảiđểhọbắtMoriguchi.”“Khôngphải,đểhọbắtcon.”“Conđangnóigìvậy?SaolạiphảibắtNao?”“Vìconlàkẻgiếtngười.”“Naomàlàkẻgiếtngườià,vớvẩn!Mẹkhôngtinđâu,Naochỉvứtcái

xácxuốngbểbơithôimà?”“CôMoriguchinóiđứabéchỉbịngất thôi.Cònnóisaukhibịconném

xuốngbểbơiđứabémớichết.”“Chuyệnđó,khôngthểnào…CơmàdùthếthìvìNaokhôngbiếtnênlà

tainạnthôichứ.”“Không,khôngphải.”NụcườilankhắpgươngmặtcủaNaoki,nónói:“Đứabéđóđãmởmắtratrướcmắtcon.Sauđóconmớinémnóxuống

bểbơi.”Hômnaymìnhkhôngthểviếtthêmđượcnữa.

ThángBảy,ngày1x…Vừanãy,thầygiáonguxuẩnđó,thầyTeradađãđếnrồilàmmộtchuyện

không thể tưởng tượng được.Ngay trước cửa nhà, bằng giọng oang oangkhiến cả xóm nghe thấy, anh ta đã công khai chuyện Naoki không đếntrườnggiúpmình.

Lạicònmangđếnmộttờgiấybìacứngviếtnhữnglờiđộngviêncủacácbạncùnglớpnữachứ.Cómộtđoạnviếtbằngbútdạđỏnổibậtthếnày.

Mọingườiđềukhôngđơnđộc,thếgiớinàytuynhảmnhínhưngphảihạnhphúcnhé.

Hãyvữngtin,đừngtừbỏ!

Địnhđưaraámhiệuphứctạpà.DùTeradakhôngnhậnranhưngmìnhnhìn là biết ngay.Chẳng phải ghép các chữ cái đầu lại sẽ thành “Kẻ giếtngười, chết đi” hay sao. Naoki là kẻ giết người.Một kẻ giết người bị cảnhữngconngườivôdụng,vôgiáodục,khôngcótríóccườicợtviếtrathứ

Page 83: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tinnhắnnày.Nhưngnhờthếmàmìnhđãquyếttâm.NaokichỉnémđứaconcủaMoriguchiđãbịWatanabesáthạixuốngbể

bơithôi.ThậmchícảđiềuđómìnhcũngtinlàdoMoriguchibịara.Nhưngsựthậtcònđángsợhơnnhiều.

NaokiđãnémcongáiMoriguchixuốngbểbơisaukhiđứabéấytỉnhlại.Giếtngườicóchủý.

Hômấy,khicùngMoriguchinghelờithúnhậncủaNaokimìnhthấyđâuđócóchỗkhôngthậtlàvìnghĩMoriguchibắtNaokiphảinóidối.ChínhbởivậymìnhđãtinNaokivôtội.NhưngđólạilàvìNaokiđãcốtìnhnóidối.

Mìnhkhôngmuốn tin sự thật tànkhốcngheđược từNaoki songmìnhkhôngnghĩthằngbénóidối.

MìnhlàmẹcủaNaoki.Mìnhbiếtconcónóidốihaykhông.“Đứa bé đã mở mắt nhưng con vẫn ném xuống bể bơi là vì sợ phải

không?”MìnhhỏiđihỏilạiNaokisaukhithằngbéthúnhậnsựthậtkinhkhủng

ấy.Mìnhcũngbiếtmìnhlàmộtngườimẹngungốc.Nhưngsaukhicontraiđãthừanhậnchuyệngiếtngười,mìnhvẫnmongsaođộngcơấyđếntừnỗisợhãi.

NhưngNaokilạinóilà“Đúngvậy”.“Nếumẹmuốnnghĩthếthìcũngđượcthôi.”Thằng bé nhất quyết không cho mình biết tại sao lại giết con gái

Moriguchi.Khôngnhữngthế,hìnhnhưcảmthấynhẹnhõmvìthúnhậnhếthoặcbắtđầutrởnênươngngạnhhaysaomàhễcứmởmiệnglàNaokilạinhắcđinhắclạinhưthểkỳkèo“Mauđếncảnhsátđimẹ”.

Cùngvới tấmgiápdơdáy,Naokiđã rửa trôi luôncả trái timnhânhậuhơnngườicủanórồi.Naokiyêudấucủamìnhđãkhôngcòn.Vớiđứacontrai đãmất đi trái tim con người, trở thànhmột kẻ sát nhân ương ngạnh,mìnhchỉcóthểlàmmộtviệcduynhất.

CảmơnanhYoshihikovìmọithứ.Anhhãygiữgìnsứckhỏenhé.Mariko,thậttiếcvìmẹkhôngđợiđượcđếnlúclênchứcbà.Conhãysinh

mộtđứaconkhỏemạnhnhé.Kiyomi,conhãysốngthậtmạnhmẽvàthựchiệngiấcmơcủamìnhnhé.

Page 84: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

MẹsẽdẫnNaokiđếnchỗôngbàyêudấuchờmọingười.

Tôiđãnghĩdùcódòdẫmtrongbóngtốinhưngnếunhưsựthậtđượclàmsángtỏthìcũngsẽítnhiềuthấyđườngra.Songbâygiờ,khiđọcxongnhậtkýcủamẹ,đừngnóiđếnđườngramàngaycảchânmìnhtôicũngkhôngcònnhìnthấynữa.

Mẹđãđịnhgiếtemtraitrước.Đâylàđiềutôinghĩđếnđầutiênkhinghetinemtraitrởthành“hikikomori”.Nếulàmẹ,ngườitheođuổilýtưởngcủabảnthân,luôntinchắcrằngsốngđúngđắnmớilàhạnhphúcthìlựachọnấycũngkhôngcógìlạ.

Nhưnghóa ramẹkhôngnôngnổinhư tôinghĩ.Mẹcoichuyệnem traikhôngđếntrườnglàmộtquãngnghỉcủađờingườivàlặnglẽdõitheoem.Đốivớingườichămlochoemtraitừnglitừngtí,nólàmgìcũngkhôngyêntâmnhưmẹ,hẳnmẹphảiquyếttâmlắmmớilặnglẽdõitheoemtrainhưthếđược.

Em trai nổi điên chắc chắn không phải lỗi củamẹ đã cắt tóc nó. Vốnthằngbéđãgầnphátđiênrồi.Việcemtrai thúnhậnvớimẹrằngmìnhđãgiếtngườichỉlàvấnđềthờigian.

Dùvậy, tôinghĩ,nếuthêmnửathángnữalà tôivềnhàrồi.Đếngiờ tôivẫnkhôngbiếtcáchtiếpcậnnàolàtốtnhấtvớiđứaemtraiởtrongtìnhtrạngnhưnhậtkýmẹviết.Nhưngnếucóhaingườithìchắcsẽcócáchnàođó.

Nếucóhaingười…Chẳnglẽbốtôikhôngnhậnragìthậtư?Haythựcraôngbiếttrongnhàcósựlạnhưnglạivờnhưkhôngbiết.

Nếumẹbiếttôicónhữngsuynghĩthếnàythìcólẽsẽnổigiận.Cònbốthìgiảvờbịtrầmcảmđểtrốntránhchuyệnầmĩnày.Cóthểkhôngphảigiảvờmàbịgầnnhưthếthật…Vìsựyếuđuốicủaemtrailàthừahưởngtừbố.

Lýtưởngcủamẹrốtcuộccũngchỉlàlýtưởng,giađìnhtôithựcsựrấtuám.Nhưngbâygiờnghĩlạithìgiađìnhtôitừnglàmộtgiađìnhbìnhthường,rấthạnhphúc.

Vụviệckhiếnchịgáibịsốc,suýtsẩythainênphảinằmviện.Cánhtruyềnthôngmòđếntậnbệnhviệnđểviếtbài,khôngbiếtcầnbaonhiêuthờigianđểhọmòrasựviệcemtraiđãgâyraởtrườngnhỉ.Cólẽhọđãbiếtrồicũng

Page 85: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nên.Khôngcònthờigian.Nghenóiemtrainhấtđịnhkhôngnóidùbịhỏi.Nhữngdòngnhậtkýmẹviếtvàongàycuốicùngcóđượccoilàdichúc

khôngnhỉ?Nếumẹlàngườicóýđịnhra tay trướcthìchẳngphảihànhvicủaemtraicóthểcoilàtựvệchínhđánghaysao?Kếthợpvớinhữngnhậnxétkhiđikhámthầnkinhthì…sẽthànhvôtộichăng.

Vìchịgái,vìbố,vìbảnthân,vàvìmẹ,tôimuốngiúpemtraivôtội.Nhưngphảixácnhậnnhữngsuynghĩthựccủaemtraiđã.

Page 86: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

T

Chương4KẺCẦUĐẠO

rướcmắttôilàmộtbứctườngtrắng.Đằngsaucũnglàtườngtrắng.Bêntrái,bênphảicũnglàtườngtrắng.Bêntrên,bêndướicũnglàtườngtrắng.

Từlúcnàotôiđãởmộtmìnhtrongcănphòngchậtchộitrắngtoát?Quayvề hướng nào cũng thấy hình ảnh về vụ việc đó hiện lên trên tường,mãikhôngdứt.

Khôngbiếttôiđãxemđixemlạibaonhiêulầnrồi.Kìa,lạibắtđầutừđầurồi…

Cậuhọcsinhcấphaimũiđỏđanglêbướcchầmchậm…Ngàyđầutiên.

Tôiđangcoro,cònglưngbướcđitronggiólạnhthìbịmấyđứatrongcâulạcbộtennismặcquầnđùi,áocộctaychạyvượtqua.Bọnnóđangchạynhưbayragađểtớilớphọcthêm.Tôichẳnglàmgìsai,chỉđangtrênđườngvềnhà thôimà thấynhưcó tội, còng lưngxuốnghơnnữa,mắtnhìnvàomũigiàyđểkhôngphảichạmmặtaivàrảochânbướcnhanhhơn.Dùtôichẳngcóviệcgìởnhà…

Tôilàkẻxuixẻo.Từlúcvàocấphaitôiđãxuixẻo.Sangnămmớilạicònxuixẻohơnnữa.Cáigìư?Nhữngmốiquanhệcánhân,đặcbiệtlàvớigiáoviên.Chẳnghiểusaomàhuấnluyệnviênởcâulạcbộ,giáoviênởlớphọcthêmlẫngiáoviênchủnhiệmđềukhắtkhevớitôi.Thếnêntôicócảmgiác

Page 87: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

gầnđâyđếnbọncùnglớpcũngcoithườngtôi.Ăntrưacùngtôi làbộđôi lậpdị thíchtàuđiệnvàgamekhiêudâmcủa

lớp.Bởivìsaukhilàkẻđầutiênbịphạtcủalớp,chỉcóhaiđứanàychịunóichuyệntửtếvớitôi.Nhưngkhôngphảivìthếmàtôithânthiếtvớihaiđứanó.Đơngiảnlàtôichỉhứngthúvớithứmìnhthích.Bắtchuyệnvớitôithìtôitrảlời,vậythôi.Nhưngthếcònhơnlàởmộtmình.Thếmàtôilạixấuhổvôcùngkhibịbọncongáicùnglớpnhìnthấytôicùnghaiđứađó.

Tôi khôngmuốn đi học.Nhưng tôi làm sao nói vớimẹ rằng tôimuốnnghỉhọcvìlýdonhưthếđược.Nóirachắcmẹsẽthấtvọnglắm.Vìởgiaiđoạnnày,tôiđãlàđứaconphảnbộilạikỳvọngcủamẹrồi.Kỳvọngcủamẹlàmuốntôitrởthànhngườiđứngtrênkẻkhác.Giốngnhưemtraimẹ,cậuKoji.

Mẹ luôn tự hào nói với họ hàng và hàng xóm rằng tôi là đứa con “tốtbụng”. “Tốt bụng” là gì thế?Nếu tôi tham gia hoạt động tình nguyện thìkhôngnói,đằngnàytôichẳngnhớmìnhđãlàmgìđểđượcnóilà“tốtbụng”.Vìchẳngcógìđểkhennênmẹđành lừadốibản thânbằng từ“tốtbụng”.Nếuvậythìthàđừngkhencònhơn.Tuytôikhôngmuốnbịxếpchótnhưngcũngchẳngcaycúkhikhôngđượcđứngđầu.

Kể từkhibiếtnhận thứcxungquanh tôiđã lớn lênvớinhững lờikhenngợinêncứnghĩmìnhthôngminhvàbiếtchơithểthao.Khiđihọcởmộttrườngtiểuhọcđôngđúcdùchỉởquê,đếnnămlớpBatôinhậnrađóchỉlàướcnguyệncủamẹ,trênthựctếtôicócốgắngđếnmấycũngchỉtrênmứctrungbình.

Thếnhưngmẹ tiếp tục tựhàogiới thiệuvớimỗivịkháchđếnnhà tấmgiấy khen duy nhất tôi nhận được hồi tiểu học đượcmẹ lồng khung treotrongphòngkhách.GiấykhentôigiànhđượcgiảiBatrongcuộcthiviếtchữđẹphồilớpBa.Nếukhônglầmthìtôiđãviếtchữ“bầucử”bằngchữmềm.Tôinhớgiáoviênchủnhiệmkhiấyđãkhen:“Chữemngaythẳngquá.”

Khitôilêncấphai,nỗitựhàoấycủamẹkhôngcònnữa,thayvàođólàdồndậplờikhen“tốtbụng”.Khóchịuhơncảlàthỉnhthoảngmẹlạigửithưchonhàtrường.Tôibiếtchuyệnấysaubàikiểmtragiữakỳhọckỳmột.

Tronggiờ sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệmMoriguchi đọc tên ba người cótổngđiểmcaonhất.Làbađứanhìnbềngoàiđãthấycóvẻhọcgiỏi.Tôivừa

Page 88: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vỗtayvừathầmkhâmphụcchứkhônghềghentị.Vìtôivốnkhôngthuộcđẳngcấpấy.Mizukisốnggầnnhàtôixếpthứhainêntôiđãkểchomẹtrongbữatối,nhưngmẹchỉnóivớivẻkhôngmấyquantâm“Ồ, thếà”.Ấyvậymà…

Vàingàysau,tôitìnhcờtìmthấymộtláthưviếtdởbịvứttrongthùngrácởphòngkhách.

“Tôi thấy lo lắngkhicómộtgiáoviênđingượclạidòngphát triểncủathờiđạiđangchútrọngphẩmchấtcủatừngcánhân,khenngợinhữnghọcsinhđạtthứhạngcaotrướcmặtbọntrẻ.”

Tôihiểungayđây là thư thanphiềnvềMoriguchi.Tôi lập tứcmang láthưvàobếpvàcằnnhằnvớimẹ.

“Mẹđừngviếtmấythưkiểunàygửitớitrường.Khácgìbảoconhậmhựcvìhọckhônggiỏiđâu.”

Thếlàmẹdịudàngnói.“Nao,conđangnóigìvậy.Hậmhựcgì.Mẹchỉnóichuyệnxếphạnglà

khôngtốtthôi.Mẹđangphảnđốichuyệnthôngbáonhữngbạnđạtđiểmcaođấy chứ.Chỉ những đứa trẻ điểm caomới đặc biệt thôi à? Là những conngười ưu tú?Đâu phải vậy chứ?Thế cô giáo có xếp hạng những bạn tốtbụngkhông?Cóxếphạngnhữngbạnchămchỉlàmvệsinhkhông?Cótuyêndươngđầyđủcácbạnđótrướcmọingườikhông?Đólàđiềumẹmuốnnói.”

Thậtxấuhổ.Dùmẹnóicóvẻcólý,nhưngnếunhưtôiđượcnêutênlàhọcsinhđạtđiểmcaothìchắcchắnmẹsẽkhôngviếtláthưnày.Đơngiảnchỉvìmẹđangthấtvọngthôi.

Từđó,mỗikhimẹtựhàonói“tốtbụng”làtôilạithấyxấuhổ.Xấuhổ,xấuhổ,xấuhổ…

Nghetiếnglọccọcđằngsau,tôiđứnglạithìđứacongáicùnglớphùnghổđạpxevượtqua.Lúcquatrướcmặttôi,nóchào“Nao,byebye”.Tôilôiđiện thoại trong túi ragiảvờkiểm tra tinnhắndùđiện thoạikhônghềđổchuông,khịtmũirõtodùkhônghềbịcảmrồilạibướctiếp.

Độtnhiêncóaiđóvỗvaitôi.LàWatanabehọccùnglớp.“Này, Shimomura. Hôm nay rảnh không? Tớ có băng phim hay lắm,

Shimomuracóxemcùngkhông?”

Page 89: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tôigiậtmình.TuyngồicạnhnhausaulầnđổichỗhồithángHainhưngtôichẳngmấykhinóichuyệnvớicậuta.Họckháctrườngtiểuhọc,lạichưatrựcnhậthaylàmphânbanchungbaogiờ.

Hơnnữa tôi cũnghơi ngạiWatanabe.Vì năng lực trí tuệ hai bênhoàntoànkhácnhau.Cậu ta chẳngđi học thêmmàhầunhưmônnào cũngđạtđiểmgần tuyệtđối,vàokỳnghỉhècònđoạtgiải trongTriển lãmsáng tạokhoahọctoànquốc.Songđiềutôingạikhôngchỉcóvậy.

Watanabe thườngngày hayởmộtmình.Đầugiờ buổi sáng hay giờ rachơi, cậu ta ngồi đọc những cuốn sách nom có vẻ khó, sau giờ học cũngkhôngthamgiacâulạcbộmàbiếnmấtkhỏitrườngngay.Điềuấygiốngvớitìnhhìnhcủatôigầnđây,songkhácbiệtmangtínhquyếtđịnhlàtrôngcậutakhônghềthấyxấuhổ.

Không phải cậu ta không có bạnmà là tự cậu ta tránh xamọi người.Khôngmuốn chơi với bọn ngốc, kiểu như vậy.Điều đó khiến tôi e ngại.ChẳnghiểusaotôilạinhớđếncậuKoji.

VậynhưngWatanabelạiđượcbọncontraitronglớpđánhgiácao.Thậmchícòncóđứanguxuẩnnóinhữngcâutângbốcnựccườimongđượccậutaưuái.Khôngphảivìcậutahọcgiỏi.Mọingườikhôngthểhiệnsựngưỡngmộvớiđiềuấy.Màvìbằng tàinăngcủamình,cậu tađãkhôiphục thànhcôngchínmươiphầntrămnhữngchỗbịlàmmờtrongbăngphimngườilớn.Nghenóihìnhảnhkhárõnét.

Nghelờiđồnấytôicũngmuốnxemthửnhưngchưanóichuyệnbaogiờmàtựdưngbảo“Chotớmượnbăngphimngườilớnđi”thìkhôngđược.

ẤyvậymàWatanabelạichủđộngbắtchuyện.Chuyệnquáigìthếnhỉ?“Saolạilàtớ?”Rấtcóthểtôiđangbịtrêu.Rấtcóthểmấythằngcùnglớpđangnấpởđâu

đó thích thú nhìn xem tôi phản ứng như thế nào.Nghĩ vậy tôi nhìn xungquanhnhưngchẳngthấyai.

“TớmuốnnóichuyệnvớiShimomuratừtrướcrồinhưngmãichẳngcócơhội.Shimomuravẫncòntiềmnăngmà.Điềuấykhiếntớghentị.”

HìnhnhưWatanabenóixongcòncườivẻngượngnghịu.Nétmặtkhônghềtựnhiênsongđâycũnglàlầnđầutiêntôithấycậutacười.

Nhưngmà,ghentị?ĐúnglàtôicóghentịvớiWatanabe,nhưngvếngược

Page 90: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

lạithìhoàntoànkhôngtinnổi.“Tạisao?”“Tớấymà,mọingườiđềunghĩtớlàthằngmọtsáchđúngkhông.Nóithế

cứnhưtớđangcốhếtsứcvậy,xấuhổlắm.”“Thếà?Tớkhôngnghĩthế…”“Không, tớ thảm bại rồi. Học kỳ một Shimomura nhởn nhơ nhìn bọn

xungquanh,sangđếnkỳhailàđiểmsốtăngvọtcòngì.”“Chuyệnđócólàgì.SaosođượcvớiWatanabe.”“Nhưngđóvẫnchưaphảichạmđỉnhcủacậuđúngkhông.Aichà,oách

ghê.”Oách?Tôiư?Chưatừngainóivới tôinhưvậykểtừkhi tôisinhra, từ

bọncon trai,bọncongáihay thậmchí làmẹ.Khônghiểusao tim tôiđậpthìnhthịch,mánóngbừng.

Từ hồi nghỉ hè tôi bắt đầu đi học thêm nên điểm số có tăngmột chútnhưngthựcrađãlàcốhếtsứctừlâurồi.Vừabịgiáoviênởlớphọcthêmmắng,vừabịphạtvìchuyệnđónêntôiđãnghỉhọcthêmtừthángtrướcbởinghĩdùcốthếnàotôicũngchỉtrênđượcmứctrungbình.

NhưngngheWatanabenóinhưvậytôilạinghĩcókhimìnhvẫncòntiềmnăng.Cậutađãnhìnrabảnchấtmàngaycảtôicũngkhôngnhậnra.

TôimuốnlàmbạnvớiWatanabe.Tôithậtlòngnghĩthế.Lần thứ hai tôi đến thăm “phòng nghiên cứu” củaWatanabe trong căn

nhàmáibằngcũcạnhbờsông.Lầnnàytôimangtheocảbánhquycàrốtmẹnướng.

Trênmànhìnhtivilớnloạimớinhấtđangchiếucảnhbầyxácsốngbiếnthànhvũkhísinhhọcđilangthangtrongđêm.

Watanabetuythíchkhôiphụclạinhữngchỗbịlàmmờtrongphimngườilớnsonghìnhnhưkhôngcóhứngthúvớinộidungphim.Nghenóicậutacóáccảmvềmặtsinhlý.Tôicũngđượcchoxemmộtlần,đangtưởngtượnglàcáigìbậybạthìtrênmànhìnhxuấthiệnmộtvũđàirồicómấycônàngtócvàngtrầntruồngbắtđầuchơiđấuvậttrongđó.Cuộcvậtlộnhấpdẫntớinỗitôicũngbịcuốntheo.

Thếnênbọntôichuyểnsangxemphimbìnhthường,đếncửahàngbăngđĩatrướcgathuêphimhànhđộngkinhdịnướcngoài.Ởnhàmẹtôicấmxem

Page 91: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nhữngphimbắnnhau loạnxạ.Nhưngphimhay thếnàycơmà.Nữchínhxinhđẹpxảsúngmáykhôngthươngtiếcvàođoànquânxácsống.Trôngcôtacóvẻrấtsungsướng.

“Thíchthật…Mìnhcũngmuốnthử.”Tôibấtgiáclẩmbẩm.Nghĩbịnghethấy,tôiquaysangnhìnWatanabethì

bốnmắtgặpnhau.“Cậucómuốntrừngphạtaiđókhông?”Watanabehỏi.“Trừngphạt?”Tôi hỏi nhưngWatanabe chỉ nói: “Chờ hết phim đã” rồi lại nhìnmàn

hình.Nếulànhânvậtchínhtrongphim,ýcậutalàvậyà?Tôicũngnhìntiếpmànhình.Lũxác sốngđãbị súngmáybắn tung lạibắtđầu lảođảođứngdậy.Nếuđâylàhiệnthựcthìđúnglàácmộng.

Việctiêudiệtlũxácsốngrốtcuộckhôngthểđiđếnhồikết,chắcphảitớiphầnhai.

“Nếutrongthànhphốtoànlàxácsốngthìcậusẽlàmgì?”Vừaănbánhquycàrốtmẹnướng,tôivừahỏiWatanabe.Độtnhiêncậu

tađứngdậy,lôitừtrongngănkéobànramộtthứgìđó.Chiếcvíđựngtiềnxumàuđen.

“Đâylàcáivígiậtmìnhà?”“Lànóđấy.Thựcratớđãtăngđiệnápcủanónhưngvẫnchưađemthử.

Shimomurachạmthửkhông?”Tôilắcđầuthậtmạnh.“Đùathôiđùathôi.Cáinàylàmrađểtrừngphạtkẻxấunêntớnghĩcũng

phảithửvớikẻxấuchứ.”NóirồiWatanabeđặtchiếcvítrướcmặttôi.Nhìnthếnàonócũngchỉlà

mộtchiếcvíđựngtiềnxucókhóakéo.“Cóthểtrừngphạtbằngcáinàyà?”“Cơchếlàchạmvàokhóathìsẽbịđiệngiật.Nếuchỉởmứcgiậtmìnhá

lênrồingãphịchxuốngthìchắccóthểđấy.Cậucómuốnnhìnbộdạngđócủakẻxấukhông?”

“Cóchứcóchứ.Vậycóthểtrừngphạtai?”“Vấnđềlàởchỗđó.Vìtớkhôngđủkhảnăngnênnhìnxungquanhthấy

Page 92: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

aicũnglàkẻxấu…Shimomura,cậuchọngiúptớxem?”“Tớá?!”Giọngnóiđãvôtìnhphảnlại tôi.Songtôirấthàohứng.Trừngphạtkẻ

xấubằngcôngcụWatanabephátminh.Ngườichọnmụctiêulàtôi.Chẳngphảigiốngnhưnhânvậtchínhtrongphimsao.KiểunhưWatanabelàtiếnsĩcòntôilàphụtá.

Tôivắtócsuynghĩ.Khôngphảikẻthùcủatôimàlàkẻthùcủachúngtôi.Vậythìđúnglàgiáoviênrồi.Kẻlúcnàocũnghợmhĩnh.

“Tokuracóđượckhông?”“Cũngđược…Nhưngtớkhôngmuốndâyvàoôngthầyđó.”Gợiýlậptứcbịgạtđi.Thếthìgiáoviênchủnhiệm.Kẻưutiênconmình

hơncảhọcsinh.“VậychọnMoriguchiđi.”“Không,tớđãthửvớicôtamộtlầnrồi…Chắccôtakhôngbịlừalầnthứ

haiđâu.”Lần này cũng bị gạt đi. Mình chẳng đưa ra được ý kiến nào nữa.

Watanabekhẽthởdàirồibắtđầumânmêmấydụngcụđặttrênbànvẻchánnản.

Cólẽcậuấyđanghốihậnvìchọntôilàmbạn.Nếucậuấykhôngđồngývớiđềxuấtthìkếhoạchnàysẽkhôngcógiátrị.Không,thayvìbỏkếhoạchcólẽcậutasẽgọimộtngườikhác.Vàrồihaingườisẽcùngnhaucườivàomặttôi.Thằngđóđúnglàvôdụng.Chẳngđượctíchsựgì.Khôngđờinàotôichịucảnhthảmhạinhưvậy.Thảmhại…Bểbơilạnh

vàbẩn.Sự thảmhạikhiphảimộtmìnhdọndẹpcái chỗấy.Trongkhi tôichẳngcólỗigì.Tôikhôngghétdọndẹpmàghétngườikhácnhìnthấymìnhđangbịphạt.Vậynênkhinhácthấybóngngười,tôivộitrốnngayvàophòngthayđồ.Songngườiđivàolạilà…

Đứngrồi,đứabéđócóđượckhôngnhỉ.“Này,concủaMoriguchithìsao?Cơhộitốtđểtrừngphạtmộtgiáoviên

ưutiênconhơnhọcsinhphảikhông?”BàntayđangnghịchđốngdụngcụcủaWatanabedừnglại.“Đượcđấy.Tớchưagặpbaogiờnhưnghìnhnhưthỉnhthoảngcôtavẫn

Page 93: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đưađếntrườngnhỉ.”Watanaberõràngrấthứngthú.Tôimừngthầmtronglòng.Đãquavòng

một. Muốn chứng tỏ mình có ích hơn nữa, tôi đã kể ra chuyện con gáiMoriguchiđòicáivíởHappyTownnhưngkhôngđượcmuacho.

“Thếà.Cỡnhưcáivíđóthìcòntăngcôngsuấtlênđượcnữa.Tuyệtlắm,Shimomura.Đúngnhư tớnghĩ.Nhờcậumàchuyện trởnên thúvịhơn tớtưởngtượngrấtnhiều.”

“Vậyđimuanhanhthôi.Nếuhọbánhếtrồithìnguy!”HaichúngtôiđạpxetớitrungtâmmuasắmHappyTownnằmvenđường

quốclộbênngoàithịtrấn.Khumua sắmđặcbiệtdànhchongàycuối tuầnđôngkinhkhủng.Còn

bốnngàynữalàtớiValentine.Tôilenlỏiquacácbà,cáccôvànữsinhcấpbađểtớigianhàngcầntới.

“Cáinàycáinày.Mayquá.Cònmộtcáicuốicùngthôi,nhanhlên.”Vuốtlạimái tócrốibù, tôichoWatanabexemcáivíWatausachiếnlợi

phẩm.“Cáicuốicùngà,mayghê.”Watanabenói.Đúngvậy,nếunhưbánhết thì kếhoạchnày coinhưđi

tong.Cáicuốicùng,đếnvậnmaycũnglàmđồngminhvớichúngtôi.Mỗiđứatrảmộtnửatiềnđểmuacáivírồimởcuộchọptácchiếnởquán

hămbơgơDominotrêntầnghai.“Cáivígiậtmìnhcơchếthếnàovậy?”Tôivừagặmbánhvừahỏi.“Đơngiản lắm.Đầu tiên,giảsửđây làkhóakéo thìnósẽđóngvai trò

côngtắc.”.Watanabexếpnhữngmiếngkhoaitâylêncáikhayvàgiảithíchsongtôi

chẳnghiểugì.“Tớgiảithíchthếcậucóhiểukhông?”“A,ừ,hóaralàvậy.Kháđơngiảnnhỉ.”KhôngmuốnlàmWatanabethấtvọngnêntôiđápnhưvậy,đâmrathấy

mìnhcũnghiểuthật.Ngoàira,tôivôcùngsungsướngvìđượcởđây.Tôiđếnđâycùngchịbé

mấy lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên đi với bạn.Hồi tiểu học tôi đã rất

Page 94: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ngưỡngmộnhữngnhómhọcsinhcấphai,cấpbangồitrongnhữngcửahàngthếnày.Cuốicùngướcmơđãthànhhiệnthực.Hơnnữa,sovớicâuchuyệnngớngẩncủabọnkia thì chúng tôinóichuyệncaocấphơnnhiều.Đây làmộtcuộchọptácchiếnbímật.

“Mànày,saođứabéđólạitớibểbơi?”Watanabevừanhaikhoaitâyvừahỏi.Giờđếnphiêntôi.“Làconchó,conchó.Cậukhôngbiếtngôinhàphíasauhàngràocómột

conchóđenà?”“À,conchólôngxùđóhả?”“Đúngrồi,nóđếnchoconchóăn.Nógiấuthứgiốngnhưbánhmìbên

dướiáo.”“Hả,saonólạilàmthếnhỉ.Ngườinhàấyđâu?”“Nóimớithấy,mộttuầnrồikhôngthấyaicả.Cókhihọđidulịchrồi?

Nhưngvẫnnênkiểmtralại.”“Kiểmtrathếnào?”“Đúngrồi!Mìnhthửnémquảbóngchàysangđấyrồilấycớsanglấylại

đểvàosânnhàbênđó.”Trongđầutôiliêntụcnảyraýtưởng.Đâylàlầnđầutiên.Watanabechịu

tráchnhiệmphátminh,còntôichịutráchnhiệmtácchiến.TôilàphụtácủaWatanaberồicòngì.Làchiếnhữu.

TôiđềxuấtvớiWatanabe:“Làmtheocácbướcthếnàyđượckhông.”1.Đểkhôngbịailàmphiền,tôisẽđithámthínhtrước.2.Gặpnhauvànấptrongphòngthayđồđểchờđứabé.3.Khiđứabéđến,tôisẽbắtchuyệntrước(vìWatanabecónụcườicứng

đờ).4.Watanabeđưachođứabécáiví(nóilàdomẹnónhờ).5.Sauđótôisẽgiụcnómởraxem.“Hayquá.”Watanabenóivẻhàilòng.Tôithửtưởngtượngracảnhđứabégiậtmình

ngãphịchxuốngđất.Buồncườikhôngthểchịunổi.“Khôngbiếtnócókhóckhôngnhỉ?CậunghĩsaohảWatanabe?”Thấytôikhôngngừngcười,Watanabecũngkhẽcườivàđáp:“Khôngkhócđâu.”

Page 95: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Hả,tớnghĩnhấtđịnhnósẽkhóc.Đúngrồi,cáđi.AithuasẽphảikhaomộtsuấtDominonhé?”

“Đượcthôi.”ChúngtôicụnglybằngCoca-Cola.

Cậuthiếuniênvừadáodácnhìnquanh,vừalẻnvàobểbơi…Mộttuầnsaukhikếhoạchbắt

đầu.

Từsáng,không,mấyngàynayrồi,tôicứháohứckhôngyên.Cólẽđâylàlầnđầutiênkểtừkhilêncấphai,tôithấyđihọcvui.

“Chuẩnbịsaorồi?”Sau tiết hai, tôi bímật hỏiWatanabe thì nhận được câu trả lời: “Hoàn

hảo”.Để kế hoạch khôngbị lộ, ở trường chúng tôi vẫn không trò chuyệngiốngnhưtrước.

Bàigiảngkhólọtvàotaihơncảmọihôm,đếntiếtthứnămlàtiếtKhoahọc,tôiphảicốlắmmớinhịnđượccườimỗikhibắtgặpánhmắtMoriguchi.Thờigiantrôiquatrongnháymắt.

Saugiờhọc,tôimộtmìnhđitớibểbơi.Tôinhìnquanhđểchắcchắnrằngkhôngcóaicả.Giờtôilạithấythậtmaykhikhôngcóđứanàokhácbịphạt.

Tôibắtgặpánhmắtconchóđenđangthòmõmquahàngrào.Hômnaycũngkhôngthấycóaitrongnhà.Nhưngđểchochắc,tôilôitừtrongcặpraquảbóngnhặtởđằngsauphòngtậpcủacâulạcbộbóngchàyvànémsang.Rồigiảbộnhưvừalỡtay, tôi leoquahàngrào.Tôiđimộtvòng,thửbấmchuôngvàchờmột lúcvẫnkhôngcóai trả lời,cũngkhông thấycóngườitrongnhà.

Tuyệtvời,hoànhảolắm.Tôitrèoquahàngràoquaylạibểbơi.Suốtthờigianđó,conchóđencứ

nhìntôinhưngkhôngbiếtvìgiàrồihaydonguđầnmànóchẳngsủatiếngnào.

TôivừagửitinnhắnchoWatanabebảo“Bước1xong”thìchưađầynămphútsau,cậutađãtới.

Page 96: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Hoànhảorồi!”Tôigiơngóntaycái.Chúng tôivàophòng thayđồ rồinấp saucánhcửa.Vốnnóvẫnkhông

khóa.Triểnkhaibước thứ2.Trongphòng thayđồ tốimờmờvàđầybụi,chẳnghiểusaotôithấygiốngnhưtrò“căncứbímật”chơihồinhỏ,hồimàtôinghĩrằngmìnhcóthểlàmđượcmọithứ.Màkhông,chínhtừgiờtôisẽlàmđượcmọithứ.NếunhưlàmcùngWatanabe.

TôinhìnsangWatanabe.Hìnhnhưcậutađangkiểmtracáivílầncuối.Nhìn thếnàocũngchỉ làmộtcáivíbình thường, thếmà lại có thểbịgiậtđiệnvìnó,tuyệthảo.

“Watanabenày.Hômnàođếnnhà tớchơiđi.Mẹ tớbảonhấtđịnhcậuphảiđến.Cònbảosẽlàmbánhnữa.Hìnhnhưmẹrấtvuikhitớcómộtđứabạngiỏigiang.Tuymẹ tớđãviết thư thanphiềnchuyện trườngxếphạnghọctậpnhưngkhitớbảochơithânvớiWatanabethìmẹtớnóingay:Áichà,bạnxếp thứnhất ấy hả?Mẹ tớ nhớkỹ lắm.Nhà tớ thì chẳngdám so vớiphòng học củaWatanabe nhưng bánh mẹ tớ làm ngon hơn cả mấy tiệmquanhđây.Đúngrồi,hômnayluônđi,đểănmừng.Đểtớbảomẹlàmmộtcáithậthoànhtráng.Watanabe,kemtươivớisôcôla,cậuthíchcáinào?”

“Suỵt.”Watanabegiơngóntaylên.Tôinhìnrathìthấymộtbégáiđangláchquacổngbểbơi.“Watanabe,làđứabéđóđấy.”

Chúng tôi khẽ nhoài người ra để quan sát động thái của con gáiMoriguchi.

Đứabékhôngcóvẻgìlàthấychúngtôi,nóđiquabểbơi,tiếnthẳngtớiconchóđenđangthòmõmquahàngrào.

“Muku,đồănđây”Nóirồinóngồixuốngtrướcmặtconchó,lôicáibánhtừtrongáorarồi

xénhỏvàchochóăn.Nósungsướngnhìnconchóđenvừavẫyđuôivừaănthunthút.Cáibánhthoángchốcđãhết.

“Hẹnlầnsaunhé.”Đứabéphủivụnbánhrồiđứnglên.TôinhìnWatanabe.Watanabegậtđầu.Haiđứatôitừtừtiếnlạigầnđứa

bé.Triểnkhaibướcthứ3.Đầutiên,tôigọi.“Xinchào,emlàManamiđúngkhông?”

Page 97: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

CongáiMoriguchigiậtmìnhquaylại.Tôitiếptụcvớimộtnụcười.“Bọnanhlàhọcsinhlớpmẹem.Nhớkhông,anhmớigặpemhômtrước

ởHappyTownấy.”Đúngnhưkếhoạch.SongđứabéhếtnhìntôilạinhìnWatanabevớiánh

mắtcảnhgiác.“Em thích chóhả?Bọnanhcũng thích lắm.Nên thỉnh thoảngbọnanh

cũngđếnchonóănnhưemvậy.”Watanabenói.Câu thoạinàykhôngđượcbàn trước.Songconbé tỏvẻ

vuimừng.Xácnhậnxong,Watanabechìacáivígiấusaulưngrachoconbé.Bước4.

“Watausa!”Conbéreolên.Watanabegượngcười,ngồithấpxuốngđểngangtầmmắt

vớiconbé.“Mẹkhôngmuachoemđúngkhông.Haylàmẹmuarồi?”Đâylàcâuthoạitôiphảinói.Conbélắcđầu.“Đúng làchưamuanhỉ,vìmẹemđãnhờbọnanhmuamà.Ừ, tuyhơi

sớmnhưngđâylàquàValentinecủamẹemđấy.”Nóirồi,Watanabequàngcáivívàocổconbé.“Làmẹạ?”Conbénởnụcườihạnhphúc.Tôivốn thấynókhônggiốngMoriguchi

lắmnhưngcườilênthìyhệt.“Đúngrồi.Bêntrongcósôcôlađấy,emmởraxemđi.”Đâylàcâuthoạiquyếtđịnhdànhchotôicơmà.TôihơicáuvìWatanabe

tựtiệncướpmất.Nhưnggiờkhôngphảilúctứcgiận,sắpđếncaotràorồi.CongáiMoriguchivuốtvuốtgươngmặtWatausa làmbằngvảimềmmấylầnrồiđặttaylênkhóakéo.

Đâyrồi!Giậtbắnmìnhrồingãphịchxuống!…Nhưngkhông.Cùngvớimộttiếngtáchnhỏ,cảngườiconbécogiậtrồitừtừngãngửa

ranhưmộtthướcphimquaychậm.Mắtnhắmnghiền,hoàntoànbấtđộng.Cáigìxảyravậy?…Chẳnglẽ,conbéchếtrồi?Nghĩđoạn,ngườitôirunbắn,bấtgiáctúmchặtlấyWatanabe.“Làsaođây,chuyệnnàylàsao.Nókhôngcửđộngnữakìa.”Watanabechẳngnóinănggì.Tôitừtừngẩnglênnhìnthìthấycậutađang

Page 98: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

cười.Mộtnụcườimãnnguyện.Khôngcóchútgượnggạonào.Nụcườiấyhướngvềphíatôi.

“Cứnóivớimọingườiđi.”Hả?Cáigì?Chẳngđểtôihỏilại,Watanabegạttaytôiranhưgạtrácrồinói“Thôi,tớ

vềđây”,đoạnquaylưngđi.Khoanđã,làsao!Rõràng tôiđanghét lênmàchẳngra tiếng.Nhưsựcnhớra,Watanabe

dừngbướcvàngoảnhlại.“À, đúng rồi. Đừng lo chuyện tòng phạm nhé. Vì ngay từ đầu tao đã

khôngcoimàylàchiếnhữu.Taoghétnhấtloạikhôngcótàimàtựáilạicao.Đốivớimộtnhàphátminhnhưtaothìmàyđúnglàsảnphẩmthấtbạicủaconngười.”

Sảnphẩmthấtbạicủaconngười?Sảnphẩmthấtbại,sảnphẩmthấtbại…Chờđã,Watanabe.Đừngđểtớởđây!

Tôimuốnbỏchạynhưngchânlạikhôngchịunhúcnhích.GiọngnóicủaWatanabekhôngngừngvanglêntrongđầu.Trướcmắttôitốisầmlại.

A,đãhoànghônrồisao.Tiếngchuônglàmtôigiậtmình.Tôitưởngnhưmìnhđãđứngchônchân

hànggiờđồnghồtrongbóngtối,songthựctếmớichỉcónămphúttrôiquakể từ lúcWatanabebỏvề.Những lờiWatanabenóivẫnquanhquẩn trongđầutôi.

Chắcchắncậu tacóýđịnhgiếtngườingay từđầu.Tôiđãbị lợidụng.Nhưngrốtcuộcđểlàmgì?Cứnóivớimọingườiđi.Vì lý do đó ư?Nếu tôi nói toàn bộ sự thật với cảnh sát thì chắc chắn

Watanabesẽbịbắt.Chẳnglẽcậutamuốnvậy.Cậutamuốntrởthànhkẻgiếtngườià.NếulàWatanabe thìcó thể lắm.Nhưngtôicóđượcvô tộikhôngnhỉ.NhỡWatanabenóidốicảnhsátthìsao.Nhỡcậutanóikhôngbiếtgìhết.Hoặcnóilàbịtôilôikéothìxongđời.

Tôi gụcđầuxuống thì bắt gặp chiếcvíWatausa.Kẻnhìn thấy congáiMoriguchivòixincáivínàychẳngphảilàtôisao.Tôigỡcáivírakhỏicổđứabéđangnằmngửarồinémmạnhraxa.

Page 99: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nhưvậyđượcchưanhỉ?Khôngcòngìđểnghingờmìnhnữachứ?Cứthế này bỏ chạy và im lặng thì sẽ không bị cảnh sát bắt đâu nhỉ?Không,khôngđược.Nếuchếtvìbịgiậtđiệnthìnhấtđịnhcảnhsátsẽtruytìmhungthủ. Vậy thì chuyện Watanabe bị bắt chỉ là vấn đề thời gian. Rồi nếuWatanabephảnbộithậtthì…

Đúngrồi,làmnhưbịngãxuốngbểbơilàxong.Tựnóđãngãxuốngbểbơi.Đúngrồi!Đúngrồi!Làtựnóngãxuống.

Giờkhôngphải lúcphânvân.Tôibế conbé lênbằngcảhai tay, tránhnhìnvàomặt.Nónặnghơntôinghĩ.Rồitôicũngxoayxởđiđếnđượcmépbểbơi,chỉcầnsơsẩy là tôi sẽngãxuống theo luôn.Đểkhôngphảichạmchânvàomặtnướcbẩnnổiđầylákhô,tôitừtừgiơhaitayraphíatrước.

Khôngđược,phảicốđểkhônggâyratiếngđộngnào.Tôikhuỵugối,vừagiữthăngbằngvừangồithấpxuống.Đúnglúcấy,cơ

thểconbékhẽgiậtnhẹ.Rồimắtnótừtừmởra.Tôibấtgiácbậtramộttiếngnấc,suýtthìđánhrơiđứabéxuốngbểbơi.

Nócònsống!Cònsống!Cònsống!Tôinhẹcảngười,nửacườinửamếu.Sảnphẩmthấtbạicủaconngười.NhữnglờiWatanabenóikhibỏvềlạihiệnratrongđầukhitôiđãhoàn

toàntỉnhtáo.Tháiđộhoàntoàncoithườngtôi.Đúnglàcậutamuốnthànhkẻ sát nhân. Lợi dụng tôi. Nhưng đứa bé vẫn còn sống. Kế hoạch củaWatanabethấtbạirồi.

Thấtbại!Thấtbại!Cậuthấtbạirồimà!Chínhcậumớilàkẻngốcvìđãkhôngnhậnra.

KhôngrõviệctôinhìnthấycongáiMoriguchidầnlấylạiýthứcvàviệctôithảtayra,việcnàoxảyratrước.Tôirờikhỏibểbơimàkhôngngoảnhlạinhìn.Chântôikhôngcònrunnữa.

TôiđãlàmthànhcôngviệcmàWatanabethấtbại.

Cậuthiếuniênthứcdậyvớikhuônmặtrạngrỡ…

Sauhômxảyrasựviệc.

Page 100: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tôivừaxuốngbếpthìmẹđanglàmmóntrứngvớithịthunkhóiquaylạinói:“Nao,nguy rồi.”Trênbàn là tờbáosángđangmởở trang tin tứcđịaphương.Gầnchínhgiữatờbáolàdòngtiêuđề:

Bégáibốntuổichếtdongãxuốngbểbơikhilẻnvàochochóăn.

Chếtvìbịngã.Chuyệnđãlênbáorồi.Tôiđọcbàibáothìthấyngườitahoàn toàn cho rằng là do tai nạn.Thắng lớn rồi. “CôMoriguchi gặp phảichuyệnkinhkhủngnhỉ.Nhưngailạiđưaconđếntrườngchứ.Địnhdạyhọcthếnào.Thicuốikỳđếnnơirồi…MàNao,cóchuyệnnày.”

Mẹlôitừsâutrongtủbátđĩaramộtchiếchộpgóigiấyđỏ,buộcnơvàngrồiđặtlêntrêntờbáođangmở.BàibáovềcongáiMoriguchibịchekhuấthoàntoàn.

“Đây,sôcôlaValentine.”Mẹcười,tôicũngđáplạibằngnụcườitươinhất.Nămnaychịbékhôngởnhànênchắcchỉcóchừngnàysôcôlathôi.Tôi

nghĩvậytrongđầuvàđitớitrường.Ởchỗthaygiày,tôiđượcMizukitặngsôcô la. “Vìchị thứhai củacậu rất tốtvới tớ.”Là sôcô laxãgiao.Tôivuimừngnhậnlấy.

“Naođọcbáochưa?”Đột nhiênMizuki hỏi làm tôi suýt đánh rơi hộp sô cô la. “Kinhkhủng

nhỉ,” tôi trả lời ậmừ.Lúcbướcvào lớpcòn thấyầm ĩhơn.Mọingười aicũngnóivềchuyệnấy.

Hìnhnhưtấtcảnhữngđứaởlại trườngđểtậpcâulạcbộđềuđãđi tìmcongáicủaMoriguchi.Chưakể,ngườitìmralàHoshinohọccùnglớptôi,cũngcóvàiđứakhácđãthấythithểnêncảlớpbànluậnkhárômrả.Cóđứakhócnhưnghầuhếttrôngaicũngcóvẻgìđóphấnkhích.Banđầuchỉlàtraođổithôngtinnhưngdầndầnđãbiếnthànhmộtcuộcthikhoekhoang.

Tôiđangđứngởcửalớpquansátcảnhtượngấythìbỗngnhiênbịkéotayrangoàihànhlang.LàWatanabe.

“Saocậulạilàmcáichuyệnthừathãiđó?”Watanabe hỏi dồn với khuôn mặt đáng sợ. Song tôi chẳng sợ gì hết.

Page 101: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Ngược lại còn suýt phá lên cười. Tôi cố lắm mới nhịn được, gạt tayWatanaberarồinói.

“Đừngnóichuyệnvớitớchứ.Bạnbègìđâumàbắtchuyện.À,vớilạitớkhôngcóýđịnhnóivớiaivềchuyệnhômquađâu.Nếumuốntungtinthìxinmờitựlàmnhé.”

Tôinóivậyrồiđithẳngvàolớp,khôngthèmnhìnlại.Cảkhiđãvàochỗngồitôicũngkhôngthamgiavàonhữngcâuchuyệnkhoekhoangvớvẩnkiamàimlặngmởcuốnsáchbỏtúira.LàcuốntiểuthuyếttrinhthámtrướcđâycậuKojigiớithiệu.Tôiđãkhácvớitôitrướcđây.

TôiđãchuyểnthấtbạicủaWatanabethànhthànhcông.Songtôisẽkhôngđitungtinvớimọingườinhưcậutanói.CongáiMoriguchichếtdotainạn.Nếunhư lộ ra là cókẻgiếtngười thìkẻấy làWatanabe.Nhìnvàonhữngbiểuhiệnkhinãy,cóvẻđúng làcậu tamuốn trở thànhkẻgiếtngười thật.Vậynênnếucảnhsátcótìmđếntrườngchắccậutasẽngoanngoãntựthúthôi.

Đồngốc,thấtbạirồimàcòn.Mỗilầnnghĩvậytôilạithấynhưmìnhbiếnthànhconngườimới.

Moriguchiquaylạitrườngsaumộttuần,vềvụtainạn,tronggiờsinhhoạtbuổisáng,côtachỉnóilàxinlỗivìnghỉlâu.Nhưthểnghỉchỉvìbịcảmvậy.

Nếumìnhmàchếtthìchắcchắnmẹsẽnằmliệtgiườnghoặchóađiên.Cókhicòn tự sát theo.Vậynhưngvớicôchủnhiệm, tôi thấyhoàn toànbìnhthường, thậmchí cònchẳng thấy tội nghiệp.Ngược lại, tôi thấy thậtđángtiếc.

ChắcWatanabecũngđangnghĩnhưvậy.Moriguchisuysụp,Watanabexemđómàcườihảhê, tôi thìcườithầmcảhai.Tôivạchsẵnnhưvậy, thếmà…

Tuynhiên,giờhọcvẫnrấtvuivẻ.Bềngoài,cácgiáoviênravẻnhưgọihọcsinhmộtcáchcôngbằngnhưng

thựcrakhôngphảivậy.Vìhọtếnhịkhôngmuốnhọcsinhphảixấuhổhoặcmuốngiờhọctrôiquasuônsẻ(tôithìnghĩlàvếsau)nênnhữngcâuhỏikhóhầunhưtoàndànhchonhữngđứathôngminh.

Page 102: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Watanabe trả lờinhữngcâuhỏikhóvớikhuônmặtbình thản.Dùđượcgiáoviênkhencũng làmnhưkhôngcógì.Vẻ thảnnhiênđócòn tănghơntrướcđâykhiếntôibuồncười.

Khuônmặtcậutanhưmuốnnóimấycâuhỏinàydễnhưbỡn,mìnhlàmđượcchuyệnvĩđạihơnthếnhiều.Chưabaogiờbiếtđếnthấtbại.Vàtôiđãlàmgiúpcậuta.

GầnđâytôithấyđếncảnhữngcâuhỏidànhchoWatanabehìnhnhưcũngdễhơn.Thựctếmớituầntrước,cậutađượccôchủnhiệmkhenvìđiềnđúnghếtcáchđọccủanhữngchữHánkhótrongbàikiểmtrangắn.

Cáinàyaichẳngbiếtchứ?DùbàikiểmtracuốikỳkhônglàmđượcthìhiệntạimìnhcóthểđạtđiểmcaohơnWatanabecơmà.Tôicảmthấythếrồitựnhiênthấytấtcảbọntronglớpđềulàlũngốc.

Tôicốgắnglắmmớinhịnđượccười.

Cậuthiếuniênrunrunthuậtlại…Mộtthángsausựviệc.

Moriguchiđã tớinhà tôi.Điện thoạigọi tớivàoquá trưa,khi tôiđãvềnhà sau khi kết thúc buổi thi cuối kỳ cuối cùng. Cô chủ nhiệm nói: “Cômuốnnóivớiemtạibểbơi.”

Lộrồi.Nhấtđịnhlàvụđó.Timtôiđậpthìnhthịch,bàntaycầmđiệnthoạirunrun.Bìnhtĩnh,bìnhtĩnh…ThủphạmlàWatanabe.Nếuđếnbểbơichắctôisẽkhôngđủbìnhtĩnhnêntôiđãbảocôchủnhiệmđếnnhà.

“VậyWatanabe…”Tôiquyếtđịnhhỏitrướckhicúpmáy.“Côvừanóichuyệnrồi.”Cô chủ nhiệm bình thản nói. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.Không sao,

khôngsao…ThủphạmlàWatanabe,tôichỉbịlôivàomàthôi.Mẹngạcnhiên trướccuộcviếng thămđộtngột củaMoriguchi.Tôinói

muốnmẹngồicùng.Vìmẹkiểugìcũngnghelén.Thếthìđểmẹnghecùngluôn.Nhấtđịnhmẹsẽtintưởngvàgiúptôi.

“EmShimomuratừkhilêncấphaithườngnghĩvềnhữngchuyệngì?”Moriguchihỏikiểunhưthế.Toànnhữngchuyệnchẳngliênquangìđến

Page 103: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vụ việc kia song tôi quyết định trả lời thành thật hết. Chuyện câu lạc bộtennis,chuyệnđihọc thêm,chuyệnbịbọnhọcsinhcấpbabắtnạtở trungtâmgame, chuyệncôgiáokhông tới đón, chuyện làngườibị hạimàphảichịuphạt,chuyệntôithậtđángthương.

Côchủnhiệmchỉimlặng.“ShimomurađãlàmgìManamithế?”Kếtthúcbàiđộcthoại,đúnglúctôiđịnhuốngngụmtràthìgiọngnóihết

sứcnhẹnhàng,kìmnénmọicảmxúcvangkhắpphòngkhách.Tôikhẽđặtcáicốcxuống.Ngườihétầmlênlàmẹ.Chưabiếttôicóliênquanđếnđâu,thếmàmẹđãbịkíchđộngvàbắtđầunổigiận.TôiphảihoàntoàntrởthànhkẻbịWatanabelợidụng.

TôithúnhậnvớiMoriguchi.ChuyệntừhômWatanabebắtchuyệnvớitôikhitanhọcđếnlúctôinângcongáiMoriguchibênthànhbểbơi.Tôithànhthật thúnhận tấtcả.CămhậnvìbịWatanabephảnbội,nướcmắt tôi tuôntrào.Tôichỉnóidốimộtviệccuốicùng.

TôinghĩcâuchuyệncủatôicũngtrùngkhớpvớicâuchuyệnWatanabeđãnóivớicôchủnhiệm.Moriguchikhônghềxennganglúctôikể.Cảkhitôi kểxongMoriguchi vẫn im lặng.Cô ta nhìn chămchămvàomột điểmtrênmặtbàn,haibàntayđặttrênđầugốisiếtchặtlạivớinhau.Côtađangrấtgiậndữ.Thậttộinghiệp.

Mẹcũngimlặng.“Chịnày.”Khoảng năm phút trôi qua, cuối cùngMoriguchi cũng lên tiếng, quay

sangnóivớimẹ.“Làmộtngườimẹ,tôirấtmuốngiếtcảemWatanabelẫnemShimomura.

Nhưngtôicòn làmộtgiáoviênnữa.Người lớncó tráchnhiệmnóisự thậtvớicảnhsátbắtchúngphảinhậnhìnhphạtthíchđáng,songmộtgiáoviênlạicótráchnhiệmbảovệhọcsinh.Nếucảnhsátđãnhậnđịnhlàdotainạnthìtôicũngkhôngcóýđịnhkhơilạinữa.”

Tôingạcnhiên.Khôngnóivới cảnh sát sao.Mẹ im lặng thêmmột lúcnữarồicúigậpngườitrướcMoriguchi:“Cảmơncô.”Tôicũngcúiđầutheo.Vậylàổnrồi.

TôivàmẹtiễnMoriguchiratậncửa.Côtavẫnkhôngmộtlầnnhìnvào

Page 104: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

mắt tôi,nhưngvìcô tađang tứcgiậnnêncũngđànhvậy thôi.Chẳngphảichuyệnđángđểtâm.

Cậuthiếuniênngồigụcđầu,mặttáinhợt…Mộttuầnsaucuộcviếngthăm.

Mailàbắtđầukỳnghỉxuân.Saugiờuốngsữa,Moriguchinói,“Côsẽbỏnghềgiáoviên.”Thànhthựcmànóithìtôithấynhẹcảngười.Quảthực,mỗingàytớitrườngtôiđềuthấybồnchồnkhôngyênbởidẫuchokẻgiếtngườilàWatanabethìtôivẫnbịcholàđồngphạm.

“Cônghỉvìchuyệnđósao?”Mizukihỏi.Chuyệnđó,đươngnhiên làvụ tainạnấy.Tôinhữngmuốn

tặclưỡibảoMizukiđừngxenvàosonghìnhnhưngaytừđầucôchủnhiệmđãmuốnthếnênbắtđầunóimộttràng.

Lý do trở thành giáo viên, chuyện củaNgười thầy cứu rỗi. Tôi chẳngquantâmđâu,nhanhnhanhkếtthúcđi.

Thếrồicôtanóiđếnmốiquanhệtincậylàthếnào,nhắctớinhữngtròxấumàtinnhắntrênđiệnthoạigâyra.HọcsinhnamlớpBgọimàthầygiáolớpAlạiđithay?Cónóichuyệnđóbâygiờthìcũngmuộnrồi.

Chuyệnlàmmẹđơnthân,chuyệnAIDS,rồichuyệncongáichếtởbểbơi.Tôicảmgiácnhưcổmìnhđangbịsiếttừtừ.“TìnhcờemShimomurakhiấyđangđimuasắmcùnggiađình…”,độtnhiênbịnhắctớikhiếntôibấtgiácnônnao.Chỗsữavừauốngtràongượclêncổhọng.Khiấytôiđãuốngnórồi.

“Manamikhôngchếtdotainạn,màbịhọcsinhlớpnàygiếtchết.”Tôibấtngờbịđẩyxuốngbểbơilạnhvàbẩn.Tôikhôngthởđược.Chẳng

nhìn thấyxungquanh.Chânchớivới.Vùngvẫymãimàkhôngbámđượcvàođâu.

Bịảogiácấytấncông,trướcmắttôitốisầmlạinhưngkhôngphảitôibịngất.Moriguchiđịnhkểtớiđâuđây.Tôihítmộthơisâuđểtrấntĩnhlại.

Nhờvậytôimớinhậnrađượctìnhhìnhxungquanhvàrùngmình.ÁnhmắtmọingườiđềuđổdồnvềMoriguchi.Đếncảnhữngđứavừanãytrôngcònchánnảnthìgiờmắtđãlấplánh.

Page 105: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

SongMoriguchibắtđầunóivềLuậtvị thànhniên rồi “vụánLunacy”.Tôicànglúccàngthấyngộtngạtbởituyệtnhiênchẳnghiểucôtamuốnnóigì.Cólúctôiđãhyvọngcôtasẽkếtthúcởđâynhưngbịdậptắtngaytứcthìbởicôtachuyểnsangchuyệnđámtangđứabé.TôibấtngờkhibiếtvịhônphuđãtừbỏchuyệnkếthônvìbịAIDS,chacủađứabéchínhlàNgườithầycứurỗi.

Tức làNgười thầy cứu rỗi chẳng sốngđượcbao lâunữa làdobịbệnhAIDSà.Tôivẫncònđủtâmtríđểnghĩđếnchuyệnđó.Bấtgiác,tôicọhaibàntayvẫncòncảmgiáclúcbếđứabélênmặtbàn.Vìtôinghĩ,nếuđứabéđóbịnhiễmAIDSthìcókhiđãlâysangmìnhrồicũngnên.

Hình như lớp bên cạnh đã tan, tôi nghe thấy tiếng xô ghế lạch cạch.Moriguchicóvẻcũngnhậnthấy.Tốtrồi,lớpBcũngtangiùmđi.

“Bạnnàokhôngmuốnnghethìhãyvềluôntừbâygiờ.”Điềuướccủatôiđượcnghethấuhaysaomàcôchủnhiệmnhìnkhắplớp

rồinói.Chỉcầncómộtngườithôilàtôisẽhùatheosongchẳngaiđira.Moriguchixácnhậnxonglạitiếptụccâuchuyện.“TừbâygiờcôsẽgọihaihungthủlàAvàBnhé.”Nói rồicô takểvề thiếuniênA trước.Cáchnóikhiếnaicũngđoán ra

được ngay đó làWatanabe. Bằng chứng làmọi người chốc chốc lại nhìnWatanabe.Côchủnhiệmđangcốtìnhlàmvậy.Nhưthểmuốnkíchthíchsựtòmòcủamọingười.

CuốicùngcũngđếnhọcsinhB.Nộidunggầngiốngvớinhữnggìtôikểlúccôtađếnnhà.Khiđócôtađãimlặngnghe,vậymàbâygiờ,ởtrướcmặtmọi người lại thản nhiên chêm thêmnhững nhận xét biến tôi thành thằngngốc.Khôngphảicontôiđãlàmthìsẽlàmđược,màlàkhôngthểlàmđược.Songgiờkhôngphảilúcbựcbộivìviệcđó.Đãkếtthúcrồi.

Lầnnàymọingườichốcchốclạinhìntôi.Cóđứanởnụcườikhinhmiệt,cóđứahếtnhìntôi lạinhìnWatanabengồicạnh.Cóđứanhìnvớiánhmắtcoithường,cóđứathểhiệnsựcămghétramặt.

Tôisẽbịgiết,bịgiết,bịgiết!Chỉvìđichơigamebịphạtmàtôiđãbịbạnbèxalánhrồi,giờtrởthành

đồngphạmcủakẻsátnhânthìchắcchắntôisẽbịgiết.NhưngkẻcótộilàWatanabe.Tôi làngườibịhại.ThủphạmlàWatanabe, tôi làngườibịhại,

Page 106: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

thủphạmlàWatanabe,tôilàngườibịhại.Tôinhẩmđinhẩmlạitrongđầunhữngcâuấynhưđọcthầnchú.

“NếuWat…a,àkhông,ừm,nếuAlạigiếtngườinữathìsao?”NgườibấtngờđặthỏicâuấylàKogawa.Nóđangrấtthíchthú.“BảoAlạigiếtngườilàsai.”Cảngườitôibịlôituộtxuốngtậnđáynướcsâu.Moriguchikhảngđịnh:“Kẻgiếtngười làB (tức là tôi).Dòngđiệnnhư

thếkhôngđủlàmchếtngười.Manamichỉbịngấtthôi.”Lộrồi.Côtađãbiếttôigiếtđưabétrướclúcđếnnhàtôi.Tuycôtacóvẻ

chưapháthiệnralàtôicốtìnhlàmvậy,nhưngviệcđókhôngquantrọng.Vìtôiđãgiếtđứabélàsựthậtkhôngthểthayđổi.

Mọingườiđangnhìntôi.KhôngbiếtsắcmặtWatanabeđangnhưthếnào.Tôichẳngcòntâmtríđâumànhìnvàchếgiễucậutanữa.Tôisẽbịcảnhsátbắtư?Không,chắclàkhôngđâu.Côtabảokhôngmuốngiaophóchuyệnquyếtđịnhhìnhphạtcholuậtpháplàsao.

Dầndầntôikhôngnhìnthấygìxungquanhnữa.Nơitôirơixuốngkhôngphảibểbơimàlàmộtđầmlầytùđọng,khôngđáy.Cổchântôicứchìmdầnchìmdần,chỉcòngiọngcôchủnhiệmnhẹnhàng,rủrỉbêntai.

“Côđãphamộtítmáumớilấysángnayvàosữacủahaiemđó.Khôngphảimáucủacô.Vớimongmuốnhaiemđótrởthànhnhữngđứatrẻngoan,cô đã lén lấy một ít máu của người thầy cứu rỗi, thầy SakuranomiyaMasayoshi.”

Chomáucủangườithầycứurỗi,máunhiễmAIDSvàosữa?Tôiđãuốnghếtsạchsữa.Ngaycảcáiđầukémthôngminhcủatôicũnghiểuđiềuđócónghĩalàgì.

Chết,chết,chết,chếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchết…Tôi,sẽchết.

Cơthểtôicứthếchìmmãi,chìmmãixuốngdướibùnbẩnlạnhngắt.

Cậuthiếuniênthẫnthờnhìnlênbầutrờingoàicửasổ…

Ngaysauvụtrảthù.

Page 107: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nghỉ xuân.Ngày nào tôi cũng nhốtmình trong phòng và nhìn lên bầutrời.

Tôimuốnbòrakhỏiđầmlầytrốnđithậtxa.Đitớinơikhôngaibiếtvềtôi.Rồilàmlạihếttấtcảởđóthìtốtbiếtmấy.

Trênbầutrờixanh,vệtkhóimáybaymàutrắngkéodàitớivôtận.Khôngbiếtnókéodàiđếntậnđâunhỉ.Đangnghĩvềđiềuấy,bỗngdưngtrongđầutôihiệnlênmộtcâunói.

“Kẻyếuthườnglàmtổnthươngkẻyếuhơnmình.Kẻbịtổnthươngchỉcó thể lựa chọnhoặc chịuđựnghoặc chết sao?Khôngcó chuyệnđó.Thếgiớicácemđangsốngkhôngnhỏbéđếnthếđâu.Tôinghĩrằngnếuthấynơimìnhđangsốngkhổquáthìcóthểtạmlánhđếnmộtnơikhác.Chạyđếnnơian toànchẳngcógìphảixấuhổ.Tôimuốncácemtin rằng trong thếgianrộnglớnnàynhấtđịnhsẽcómộtnơiđónnhậncácem.”

Đúngvậy,ngườinóinhữnglờiđólà“ngườithầycứurỗi”.Thầymớinóitrêntivivàithángtrước.Nhớlạitrongtìnhhuốngnàythậtmỉamailàmsao.Vínhưcóchạytrốnkhỏiđâythìmộthọcsinhcấphaibiết làmgìđểsốngtiếp?Ngủởđâu,ăngìđược.Liệucóaichomộthọcsinhbỏnhàănkhông.Cóchỗnàonhậnvào làmkhông.Khôngmộtxudính túi thì sống thếnàođượctrênthếgiannày.Rốtcuộcngườilớnchỉbiếtlấythướcđocủamìnhđểđothếgiớicủatrẻconmàthôi.

“Khitôibằngtuổicácem,tôithườngxuyênbỏnhàđi.Nhữnghọcsinhgiốngnhư tôi tụ tập lại làmđủ trò nghịchngợm.Nhưng tôi chưabaogiờnghĩtớicáichết…Vìtôicóbạn.”

Đấylàchuyệnthờithầycònsống.Giờkhácrồi.Bạnư,chẳngaicầnhết,vảlại,vốndĩthứấyđâucótồntại.Rốtcuộc,nơiduynhấttôicóthểsốnglàngôi nhà này.Được bố đi làm nuôi, đượcmẹ bảo vệ, là nơi duy nhất tôithuộcvề.

Nếu lỡnhư tôi lâyvirusHIVchobố,chomẹ thìbiết làmsao.Rồinếunhưhọphátbệnhvàchếttrướctôi.Tôisẽkhôngthểsốngtiếpđượcnữa.

Nhấtđịnhkhôngđượclâychohaingườihọ.Đólàmụcđíchcuốicùngcủacuộcđờitôi,kẻchỉsốngđượctrongđầm

lầy.Hằngngày,kẻsốngtrongđầmlầylàtôichỉbiếtkhóc.Songkhôngphải

Page 108: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khócvìcayđắng.Sáng,mởmắtra,đầutiêntôikhócvìvuisướngthấyhômnaymìnhvẫn

cònsống.Mởrèmcửa,tắmmìnhdướiánhmặttrời,tôivuimừngtràonướcmắtvìmộtngàymớilạibắtđầudùchẳngcóviệcgìlàm.

Tôikhócvìmónănmẹnấungonquá.Trướcbànănđầynhữngmóntôithích,nghĩkhôngbiếtcònănđượcnhữngthứnàybaonhiêulầnnữalàtôilạikhóc.Tôicắnmộtmiếngbánhquynhânđậuđỏtrướcgiờvẫnghét,coinhưđểkỷniệmviệcđượcsinhratrênđờinày,vậymàbánhngonđếnphátkhóc.Saotrướcgiờtôilạikhôngănchứ.

Khinghetinchịgáicóthai,tôikhócvìcảmđộngtrướcsựrađờicủamộtsinhmệnhmới.Tôimuốntrựctiếpnóichúcmừngngườichịluôndịudàngvớimìnhsongtôichỉbiết thầmướcchịsẽsinhramộtđứabékhỏemạnh.Tôicũngchỉbiếtkhócmộtmình.

Nhưng tôikhông thấyghétcái thằng tôiấy.Tuychuyệnchỉ sốngđượcmộtthờigiannhấtđịnhthậtđángsợ,nhưngtôithấymỗingàycủamìnhđềuyênbìnhvàtrọnvẹnhơncảtrướcđây.

Ướcgìnhữngngàynàykéodàimãimãi,tôiđãnghĩnhưvậy.

Kỳnghỉxuânđãhết.LàhọcsinhlớpTám,tôiphảiđihọcvìvẫnđangởđộtuổiphổcậpgiáo

dục.Tôi thừahiểuđiềuđó songvẫnkhông thểđến trường.Tôi là kẻgiếtngười.Nếuđếntrườngthìnhấtđịnhsẽbịbọnởlớptrừngphạt.Bọnnósẽlàmtôiđauđớnkhôngthươngtiếc.Chắcchắnmộtlúcnàođótôisẽbịgiết.Saotôicóthểđếncáichỗđóđược.

Nhưngtôicònmộtđiềulolắngkhác.Liệumẹcóchophéptôinghỉhọcthếnàykhông?Tôiđãgiảốmsuốttừhômkhaigiảngnhưngcũngsắpđếngiớihạnrồi.Mẹsẽnổigiận,sẽkhóc,sẽthấtvọng.Dùchẳngthíchnhưvậynhưngtôicũngkhôngthểnóithậtlýdokhôngthểđếntrường.

Nếumẹbiếttấtcảvềvụviệcấy.TôiđãnémthithểcongáiMoriguchibịWatanabesáthạixuốngbểbơi.

Chỉvậythôiđãkhiếnmẹkhásốcrồi,nếumẹmàbiếtthựcrakẻgiếtngườilàtôi,thậmchícònýthứcrõràngvềđiềuấythì…VànếumẹbiếttôiđãhứngchịusựtrảthùkinhkhủnglàbịnhiễmvirusHIVthì…

Chắcchắnmẹsẽmấttrívàphátđiên.Chưakể,nếumẹtuyệtgiaovớitôi

Page 109: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

thìlàmsao.Tôisợnhấtbịđuổirakhỏinhà.Vớitôi,điềuấyđồngnghĩavớicáichết.

Cuốicùngmẹcũngvàođượcphòngtôi.Tráivớidựđoáncủatôi,mẹkhônggaygắtbắttôiđếntrường.Thayvào

đó,mẹbảo tôihãyđếnbệnhviệngiúpmẹ.Mẹnói,nếucógiấyxácnhậnmắcbệnhtâmlýthìtôicóthểthảnhthơinghỉởnhà.

Tôibịbệnhsao?Đibệnhviện,nếubịpháthiệnnhiễmHIVthìlàmsao.Nhỡmàmẹbiết

được…Tôichỉlonhưvậy.Cùnglắmthìbỏrangoàilàxong.Dùsaocũngcònhơnbịépđếntrườngrồibịgiết.

Chẳngquan tâmđến sự lo lắng của tôi, bác sĩ viết cho tôi tờ giấy xácnhậnkhádễdàng.Tôichẳnghiểu“Chứngrốiloạnthầnkinhtựchủ”làgì.Tuynhiên,hìnhnhưcảnướccórấtnhiềuhọcsinhcấphainghỉhọcvìlýdođó.Nghevậy,mẹcóvẻchấpnhận,khônghiểusaotôicònthấynhưmẹhàilònglắm.Vậylàtrướcmắttôicóthểyêntâmnghỉhọc.Tôinhẹcảngười.

Rờikhỏibệnhviện,tôinhìnquanhmộtlầnnữa.Buổisáng,vìlolắngnêntôikhôngnhậnrađâylàlầnđầutiêntôirakhỏinhàkểtừhômđó.Tôingạcnhiên vìmìnhvẫn hít thở bình thường.Lẽ nào, tuy không thể đến trườngnhưngtôivẫnrangoàiđượcư?

TôihítmộthơithậtsâunhưđểxácnhậnđúnglàmìnhđãlómặtrakhỏiđầmlầythìchợtnhìnthấybiểnhiệucửahànghămbơgơDominotrướcga.Mộtnơiđángghét,nơitôiđãnghĩ,dùchỉtrongmộtgiây,rằngWatanabelàbạnmình.

“Ăngìngonrồivềconnhé.”Mẹhỏi, tôi trả lời làmuốnănhămbơgơ.Mộtphầnvì tôikhôngmuốn

pháttánvirus,nhưnghơncảlàtôimuốnđánhcược.TuykhôngphảilàHappyTown,songnếutôiđiquađượccửahànghăm

bơgơDominomộtcáchbìnhthườngthìtôicóthểbòrakhỏiđầmlầy.Luônsợhãivìnghĩmìnhsẽchết,tôiđãquênhẳnWatanabechotớikhi

nhìnthấybảnghiệu.Khôngbiếtgiờcậutathếnào.Chắclạiđangởlìmộtmình trong “phòng nghiên cứu” tại căn nhà cũ không ai lui tới và run sợtrướccáichết.TưởngtượngrahìnhảnhWatanabenhưvậycũngkhôngđếnnỗikhóchịu.Tựlàmtựchịu,vừanghĩtôivừaănbánhhămbơgơ.

Page 110: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Đúnglúcấycócáigìbắnvàochântôi.Làsữa!Sữa,sữa,sữa…Haimẹconởbànbên…LàMoriguchivàđứabé

đó!Bọnhọđãlàmvậyvớitôi.Họấnmạnhcáiđầuvừanhôrakhỏiđầmlầy

củatôixuống.Dừnglại!Xinhãydừnglại,xindừnglại…Đầutôilạichìmxuốngbùn.Bọnhọlúcnàocũngtheodõitôi.Đểtôikhôngbòrađượckhỏiđầmlầy.Bùntràncảvàomiệngtôi.

Tôichạyvộivàonhàvệsinhnônthốcnôntháonhưmuốnthổhếtbùnrangoài.TôinônraluôncảhìnhảnhcủaWatanabe.

Cậuthiếuniênlénnhìnxuốngvịkháchtớinhàquakherèm…Khoảnghaithángsauvụtrả

thù.

Saukhiđibệnhviệnvề,tôikhôngthểrangoàiđượcnữanhưngsốngrấtyênổntrongnhà.Nơikhiếntôibìnhtâmnhấtlàphòngmìnhvìkhôngphảilosẽpháttánvirus.

Mỗi ngày, tôi đọc truyện tranh trên mạng rồi tự mình tưởng tượng rachươngtiếptheohoặcviếtvàocuốnnhậtkýmẹmuacho.Việcdọndẹptuyphiềnphứcsongvẫncònvuihơnlàchơisuốtngày.

Đúnglúcấythìhọđến.ThầychủnhiệmmớiTeradavàMizuki.Họmangvở chép bài trên lớp tới, mẹ chào đón và mời vào phòng khách. Là cănphòngngaydướiphòng tôi.Tôi có thểngheđược câu chuyệnhọnói.MẹliêntụcnóixấuMoriguchivớithầyTerada.

“XinchịcứđểtôilochuyệncủaNaoki.”NgheTeradanóiđầytựtin,suýtnữathìtôihétlên.Đừngđộngđếntôi!Vừakịpnuốtlạinhữnglờiấy,mộtcảmgiácbấtandữdộiliềnnổilên.Không thể tin giáo viên được. Họ chỉ ra vẻ tốt bụng để nhử tôi đến

trường,sauđósẽđểcảlớpgiếttôi.BiếtđâuTeradalàhọctròcủaMoriguchivàhọđồnglõavớinhau.Teradachỉgiảvờlolắngđểđếnkiểmtratìnhhìnhcủatôirồivềbáocáothôi.ĐếnMizukicũngkhôngtinđược.Thậmchícòn

Page 111: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

có tinđồnMizuki làgiánđiệpcủagiáoviên.Moriguchi tuyđã trả thù rồisongcólẽvẫnchưađủ,chắccôtađanglênkếhoạchgiếtmình.Nếuchuyệnnàylàđểcôtathámthínhtrướckhithựchiệnthìsao.MẹcóvẻthíchTerada.NếuTeradagiỏilấylòngmẹvàlênđượctậntrênnàythìbiếtlàmsao.Tôisẽbịgiết.Đúngrồi,mẹđãnóixấuMoriguchithậmtệ.NếuTeradamáchlạithìsao.

“Bàgiànguxuẩn,đừngcókểmấychuyệnthừathãi.”Thấymẹhớnhởđi lênphòngtôi, tôihét lênvànémquyểntừđiểnvào

mẹ.Mẹsữngngười.Đâylàlầnđầutiêntôicótháiđộphảnkhángnhưvậy.Tôiđóngcửa lạivàbậtkhóc.Tuynhiên, tôichẳngnghĩ rađượccáchnàokhácđểbảovệmình.

MỗituầnTeradađếnmộtlầncùngMizuki.Mỗilầnnhưvậytôilạithấysợhãi.Mẹkhôngcònchohọvàonhànữasonglạikhôngbảohọđừngđến.Khôngbiếtchuyệnnàycònkéodàiđếnbaogiờ.

Tôisợphảirakhỏiphòng.DùởtrongphòngtôicũngcócảmgiácnhưMoriguchi,Terada,Mizuki,thậmchícảTokura-huấnluyệnviêncâulạcbộtennis-đangđứngngoàicửa,sợđếnmứctôikhôngtậptrungđượcvàoviệcgì.

Mọingườiđềumuốngiếttôi.Nếu việc tôi đọc truyện tranh trên mạng bị lộ thì tôi sẽ bị giết. Là

Moriguchithìcôtasẽlầnrađượcngaytôiđãtruycậpvàođâu.NhỡTeradađãđặtmáynghe trộm trongphòngkhách thì sao.NhấtđịnhMoriguchi sẽkhôngthathứkhitôivừaăncơmvừanói“ngonthế”.

Tôiđangbịtheodõi.Tôichẳngthểlàmgìđược.Hễtôigiammìnhtrongphòng,thẫnthờnhìn

vàotườnglàlậptứchìnhảnhvụviệcđóhiệnlêntrênbứctườngtrắng.Tôimuốntránhkhôngnhìnsongcảmgiácnhưngaycảđiềuđócũngkhôngđượcphép.

ChắcchắnđâylàsựoánhậncủaMoriguchi.Cuộc sống của tôi là chỉ nhìn vào tường suốt cả ngày. Tôi không biết

ngàythánglẫnthờigian.Thậmchícònkhôngbiếtđếnmùivịbữaăn.Tôisợchếtnhưnglạikhôngcảmthấyrằngmìnhđangsống.

Cóthựclàtôivẫnđangsốngkhông.

Page 112: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Saumộtthờigiandàitôimớithửnhìnmìnhtronggương.Tảtơivàbẩnthỉu.Nhưngtôivẫnthấycó“sựsống”.Nướcmắttuôntrào.Tuôntràokhôngdừnglạiđược.

Tôiđangsống,đangsống,đangsống!Móng tay vàmái tóc dài, cơ thể bẩn thỉu này chính là bằng chứng tôi

đangsống.Máitócchemấtcảtaivàmắtsẽgiúptôigiấuđicảmxúc,bảovệtôikhỏibọnhọvàchotôibiếtrằngtôiđangcònsống.

Khôngphảitimmàtócmớilàcộinguồncủasựsống.

Cậuthiếuniênsữngsờnhìnnhữngmảngđen.Khoảngbốnthángsauvụtrảthù.

Tôi tỉnhdậysaugiấcngủnhưnháichìmcảcơ thể, trêngốiđầynhữngmảngđen.

Cáigìđây?Đâylà…Vừa lắc lắccáiđầunặng trịch, tôi thửcầmlên.Tôidiđầungón tay thì

chúngliềnrơilảtảthànhnhữngsợinhỏ.Tôisợhãi.Sờlênđầuthìtaychạmngayvàotai.

Khôngcótóc…Vậy,đâychínhlàtóccủatôi.Tóccủatôi,sinhmệnhcủatôi!Sinhmệnh!Sinhmệnh!

Đáyđầmlầybắtđầutanra,ngườitôichìmdầnxuống.Bùntrànvàomắt,tai,mũi,miệng.Khóchịuquá,khóchịuquá,khôngthởnổi.

Chết,chết,chết,chết,chết,chết,chết,chết,chếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchếtchết…

Tôikhôngmuốnchết,khôngmuốnchết,khôngmuốnchết,khôngmuốnchếtkhôngmuốnchếtkhôngmuốnchết…

Không,không,không,không,khôngkhông.Tôisợsợsợsợsợsợsợsợsợsợ…

Cóaikhông,cứutôivới…Nơitôitỉnhdậykhôngphảithiênđường.Tuybừabộnsongrõràngđây

chính làphòng tôi.Tôivẫnđang sống,vẫnđang thở.Chân tay tôivẫncửđộngđược.Không,cóthậtlàtôiđangsốngkhông?

Tôirakhỏiphòng,đixuốngdướinhàthìthấymẹđangngủgụctrênbàn

Page 113: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

trongphòngkhách.Đâyđúnglànhàtôirồi.Tôiđivềphíanhàvệsinh,thửsoimìnhtrongtấmgươngởbồnrửa.

Ravậy.Tôikhôngchếtvìbằngchứngtôiđangsốngvẫncònđó.Tôilôitừngănkéorachiếctôngđơđiệndùnghồitiểuhọc.Trướckhilên

cấphai,mẹ luôncắt tóc cho tôi.Khi tôi bật công tắc, tiếng “rù rù” êmáivanglên.Tôiđặttôngđơvàophầnchântóctrướctrán.Chỗtócbếtdầumắcvàophầnlưỡidao,chỉmộtmảngtócrấtnhỏrơixuốngdướichân.Cùnglúcđó,cóchútgìđótrongtôibiếnmất.Ralàvậy.Sợchếtlàbằngchứngcủasựsống.Nếuvậy,chỉcómộtcáchduynhấtđểbòrakhỏiđầmlầy…

Tôi ấn và đẩy tông đơmạnh hơn.Tiếngmáy êm ái nghe như tiếng sựsốngrơirakhỏicơthểtôi.

Cắttócxong,tôicắttiếpmóngtay.Sauđólàđitắmđểgiũsạchghéttrênngười.Tôichàxàphòngvàokhăntắmkhôngbiếtbaonhiêulầnrồikỳđikỳlại.Mỗilầnnhưvậyghétlạirơilảtảnhưvụntẩy.Bằngchứngcủasựsốngđangtrôixuốngcống.

Tạisaotôikhôngchết?Tôihoangmangkhithấymìnhvẫnđangthởdùđãloạibỏhếtbằngchứng

củasựsốngrakhỏicơthể.Bấtgiác,tôinhớđếncuốnphimđãxemvàithángtrước.

À,đứngrồi,tôiđãthànhxácsống.Xácsốngdùcóbịgiếtbaonhiêulầncũngkhôngchết.Chưakể,máucủatôicònlàvũkhísinhhọc.Nếuvậy,biếnmọingườitrongthịtrấnnàythànhxácsốngluônchắclàhaylắm.

Tôi chạm vào từng thứ hàng hóa xếp trên kệ trong cửa hàng tiện lợi.Nhữngthứtôichạmvàođềudínhmàuđỏ.

Vũkhísinhhọc,xong!Tôisờvàocảcơmnắm,cơmhộp,nắpchainhưthểđangđóngdấu.Mọingười,tấtcảmọingười,aicũngsẽnếmtrảinỗisợgiốngtôi.Aiđóvỗvaitôi.Nhânviêntócnhuộmnâucóvẻchỉlàngườilàmthêm.

Anhtanhìn tayphải tôibằngánhmắtcựckỳkhóchịu.Tôicũngnhìn taymình.Lòngbàntaybịrạchbằnglưỡidaocạogiấutrongtúiquầnđangbebétmáu.

Máu,máu,máu,máuđỏtrànra…Nãygiờtôichẳngthấygì,vậymàkhinhìnvàomiệngvếtthươngtôilại

Page 114: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

bắtđầuthấynhưngnhức.Tôimởluôngóibăngytếcóbánởcửahàngđểbăngtay.

Ngườiđếnđóntôilàmẹ.Mẹliêntụccúiđầuxinlỗicửahàngtrưởngvànhânviên.Sauđómẹmuahếttấtcảhànghóacódínhmáucủatôi.

Trênđườngvề,dùmặttrờivẫnchưalêncaonhưngnắngđãgaygắt.Tôinheomắtvìchói,vừađivừachùimồhôichảytrênmặt,chẳngthèmquantâm tớinỗi sợcáichếthaybằngchứngcủasựsốngnữa.Bàn taybăngbóđangđaunhức,bụnglạiđói.

Tôirất,rấtmệt…Tôilénnhìnsangmẹđangđibêncạnh.Mẹkhôngtrangđiểm.Quầnáo

vẫnmặctừhômqua.Hômphụhuynhdựgiờ,mẹcứlochuyệnmìnhđãcótuổisongtôihoàntoànkhôngđểý.Vì tôichorằngmẹđẹphơnbấtkỳai.Nhưngđâylàlầnđầutiêntôithấymẹkhôngtrangđiểmkhiđirangoài.Mỗitaymẹđềuxáchhaitúiđồnênkhônglauđượccảmồhôitrênmũi.Tôicốnéndòngnướcmắtđangchựctràora.

Tôiđãhiểulầmmẹ.Tôiđãnghĩmẹsẽkhôngchấpnhậnđứaconkhôngđượcnhưkỳvọng.Nhưngmẹchấpnhậncảđứaconđãhóathànhxácsốnglàtôi.

Phảinóisựthậtvớimẹ.Vàđểmẹdẫnđếncảnhsát.Nếucómẹchờtôithìdù phải nhậnmột hình phạt hơi khắc nghiệt tôi nhất định vẫn chịu đựngđược.Nếucómẹthìngaycảđứađãthànhkẻgiếtngườinhưtôicũngcóthểlàmlạicuộcđời.

Song tôikhôngbiếtphảidiễn tả thếnàochomẹhiểu tâm trạngcủa tôibâygiờ.Cólẽchỉcầnnóithậtthôinhưngtôivẫncònvàiphầntrămbấtanrằngnhỡmẹhắthủitôithìsao.

Đùathôi,lêulêu…Tôimongcó thểnói thế trongtrườnghợpxấunhất.Vậynên tôiđã thú

nhậntộilỗivớimẹdướibộdạngmộtxácsống.KhikểvớimẹviệcbịMoriguchitrảthù,tôipháthiệnramộtđiềuquan

trọng.Chẳng phải tôi vẫn chưa biết mình có bị nhiễm bệnh hay không sao?

Thậmchí,giảsử tôiđãnhiễmthìcũngchưabiếtcóphátbệnhhaykhông.Tôiđãsợhãicáiquáigìvậy.

Page 115: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nướctrongđầmdầntronghơn.Đắmmìnhtrongcảmgiácđượcgiảiphóng,tôikểchomẹnghechuyệncố

ýgiếtcongáicủaMoriguchi.Cảmgiáctựtônkhiởbểbơihômấymộtlầnnữalạitràolêntrongtôi.

Mẹcóvẻkhásốckhinghelờithútộicủatôinhưngkhôngnói“Hãyđiđếncảnhsát”ngay.Songmẹcũngkhôngxuađuổitôi.Vàiphầntrămbấtanbiếnmất,tôiquáđỗivuimừng.

“Đứa bé đã mở mắt nhưng con vẫn ném xuống bể bơi là vì sợ phảikhông?”

Mẹhỏi tôimấy lần.“Khôngphải,” tôi thầmđáp trong lòng.Conmuốnhoàn thành việcmà đứa gần giống như kỳ vọng củamẹ đã thất bại.Quảnhiêntôiđãkhôngthểnóiracâuấy.

Tôiliêntụcbàytỏrằngmìnhđãsẵnsàngđitớiđồncảnhsátđểdỗdànhmẹ,đểkhônglàmmẹlolắng.

Họlạiđến.TeradavàMizuki.Songtôikhôngcònthấysợnữa.Saocũngđược.

“Naoki,nếuemởtrongnhàthìngheđây!”Teradahétầmlênở trướccửanhà,nhiệt tìnhhơncảmọikhi.Tôingồi

bêncửasổ,lắngtainghevìnghĩnghethửmộthômcũngđược.“Thực ra tronghọc kỳmột này người khổ sở không chỉmình emđâu.

Shuyacũngkhổ lắm.Shuyabịcácbạncùng lớpbắtnạt.Mộtkiểubắtnạtquỷquyệt.”

Thầybảosao?Watanabeđếntrường?vẫnđihọc?Màkhôngbịgiết?“…Vàcácbạnđãhiểura.”Tứclàtuycóbịbắtnạtnhưngđãgiảiquyếtđượcrồi?Khôngmột lờinàocủaTerada lọtvào tai tôiđượcnữa.Thayvàođó là

giọngWatanabeởbểbơi.“Ngay từ đầu tao đã không coi mày là chiến hữu. Tao ghét nhất loại

khôngcó tàimà tựái lạicao.Đốivớimộtnhàphátminhnhư tao thìmàyđúnglàsảnphẩmthấtbạicủaconngười.”

Chắcchắncậutađãcườithầmvàkhinhthườngkhithấytôitựnhốtmìnhtrongnhà.

Trongcănphòngtốiom,tôivùimìnhsâutronggiường,nghiếnrăngken

Page 116: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

két.Tôikhôngbiếtphảitrútgiậnvàođâu.Chỉcótôilàsợchếtvàgiammìnhtrongnhà.TrongkhichínhWatanabelàkẻđãdồntôitớinướcnày.Cậutavẫnđihọc.Cảmgiácthấtbạikhôngdiễntảđượcthànhlờitràodângtronglồngngực.

Dùmẹkhôngđicùngthìnhấtđịnhngàymaitôisẽtớiđồncảnhsátvàthúnhậntấtcả.CóthểhìnhphạtcủaWatanabesẽnhẹhơn,songnếubiếttôicốtìnhgiếtđứabéđóthìchắcchắncậutasẽtứclắm.Tôimuốnnhìnbộmặtđócủacậuta.Tôimuốncườikhẩyvàomặtcậuta.

Tôinghethấytiếngbướcchânlêncầuthang.Làmẹ.Cólẽmẹlênđểnói“Ngàymaihãytớiđồncảnhsátnhé”.Tôivuimừngrakhỏiphòng,đứngđợimẹởđầucầuthang.Nhưng…

Taymẹđangcầmcondao.Vậylàsao?“Cáigìvậy,khôngphảiđiđếnđồncảnhsátsao?”“Đồncảnhsátsao?Cólàmvậycũngchẳngthểsửa lạiđượctừđầu.Vì

NaođãkhôngcònlàNaotốtbụngtrướckianữarồi.”Mẹvừakhócvừanói.“Mẹ,sẽgiếtconà?”“Haimẹconmìnhcùngđitớichỗôngbànhé.”“Mẹnóithếnhưngrồisẽchỉgiếtconthôiphảikhông?”“Khôngcóchuyệnđóđâu!”Mẹôm lấy tôi.Lầnđầu tiên tôinhận ramìnhđãcaohơnmẹ.Tôi thấy

bình yên đến lạ, thậm chí còn thấy nếu được chết cùng với mẹ thì cũngchẳngsao.

Mẹ,mẹ,ngườiduynhấthiểutôi…“Naolàbáuvậtcủamẹđấy…Nao,xinlỗicon.Naothànhrathếnàylà

lỗicủamẹ.Mẹđãkhôngthểnuôiconthậttốt,xinlỗicon.Mẹthấtbạirồi,xinlỗicon.”

Mẹthấtbạirồi,xinlỗicon.Thấtbại,thấtbại…Sảnphẩmthấtbại!Thấtbại,thấtbại,thấtbại,thấtbạithấtbạithấtbại…

Tôibuôngmẹra,taymẹsờvàođầutôi.Mẹdịudàngxoađầutôi.Mặtmẹbuồnrườirượi.

“Mẹthấtbạirồi,xinlỗicon.”

Page 117: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Dừng lại, dừng lại, dừng lại đi! Tôi không phải là sản phẩm thất bại!Khôngphảisảnphẩmthấtbại!

Cóthứgìâmấmbắnvàomặttôi.Máu,máu,máu,làmáucủamẹ…Tôiđãđâmrồisao?Cơthểgầygòcủamẹcứthếrơixuốngcầuthang.Chờđã,mẹ!Đừngbỏconlại!Mẹ!Mẹ!Mẹ!Mẹ!…Dẫnconđicùngvới.

Hìnhảnhchiếulênbứctườngtrắnglúcnàocũngdừngởđoạnnày.Cậuthiếuniênnguxuẩnxuấthiệnởđâylàaivậy?Tạisaotôilạihiểurõnhưnắmtronglòngbàntaycảmxúccủacậutanhỉ?

Nhântiện,bannãy,ngườigọilàchịgáitôiđếnvàđứngbênngoàiphònggọivào.“Naochẳnglàmgìcả.Chỉlàđanggặpmộtcơnácmộngthôi.”

Chịtagọitôilà“Nao”.Tôikhôngthíchbịgọibằngcáitêngiốngvớicậuthiếuniênnguxuẩnxuấthiệntrongnhữnghìnhảnhkia.Giảsửtôiđúnglànhânvậttên“Nao”thậtthìchẳngphảiácmộngchínhlànhữnghìnhảnhkiasao.

Vậyđâylàmơư…Nếuthếthìphảimaumauthứcdậy,ănmóntrứngbáckèmthịthunkhói

mẹlàmrồiđihọcthôi.

Page 118: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

D

Chương5KẺSÙNGĐẠO

ichúcHạnhphúclànhữngbongbóngxàphòngmongmanh,dễvỡ.Dichúccủa

mộtnamsinhlớpTámmàbắtđầuthếnàythìcóhơiphảncảmkhôngnhỉ.Buổitốihômngườiduynhấttôiyêurađi,tôiđitắmthìthấyđếncảchai

dầugộiđầucũngrỗng.Đờingườichínhlàvậy.Khôngcòncáchnàokhác,tôicholượngnướcvừađủvàocáichaivàlắcmạnh,bọtnổiđầybêntrongcáichaimàutrắngđục.

Khiấytôinghĩ:Đâychínhlàmình.Tôihòachúthạnhphúcítỏicònsótlạitrongsựtrốngrỗngvàbiếnchúngthànhđámbọtnhỏđểlấpđầy.Tuybiếtđóchỉlàảoảnhthủnglỗchỗnhưngvẫncònhơnlàtrốngrỗng.

Ngày31thángTám,hômnaytôiđãđặtbomởtrường.Côngtắcđiềukhiểntừxacủaquảbomlànútgọitrênđiệnthoạidiđộng.

Cơchếlàlàmrungchiếcđiệnthoạigắntrongthiếtbịphátnổđểlàmbomnổ.Đâylàđiệnthoạitôiđăngkýmới,chỉđểdùngchoviệcnày.Chỉcầnbiếtsốthìđiệnthoạicủaaicũngcóthểtrởthànhcôngtắc,thậmchímộtcuộcgọinhầmcũngsẽkíchnổbùmtrongvòngnămgiây.

Bomđượcđặttrongbụcphátbiểuởchínhgiữasânkhấucủanhàthểchất.Ngàymailàlễkhaigiảnghọckỳhai,họcsinhtoàntrườngsẽtậptrung

trongnhàthểchất.Tôisẽđượctuyêndươngởđó.Bàivăntôiviếthồihọckỳmộtđãđoạtgiảixuấtsắctoàntỉnh.HômquathầychủnhiệmTeradađãgọiđiệnthôngbáokếhoạchchotôi.

Page 119: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tôisẽbướclênbụcnhậngiấykhentừthầyhiệutrưởng,rồiđổichỗvớithầy,đứngởbụcphátbiểuđọcbàivăncủamình.Nhưngtôisẽkhônglàmchuyệnvônghĩađó.Thayvàođó,tôisẽthôngbáomộtlờichiatayngắngọn.Rồinhấnnút.

Mọithứsẽbịthổitungthànhhàngnghìnmảnhnhỏ.Baogồmcảnhữngkẻngungốcđangtồntạimộtcáchvôích.

Liệuđài truyềnhìnhcónhảyvàoxâuxé tộiácchưa từngcócủa trẻvịthànhniênnàykhông?Liệutruyềnthôngcóxônxaokhông?Nếucó,tôisẽđượccoilàngườinhưthếnàonhỉ?Nếuhọchỉtưởngtượngrahìnhảnhtầmthườngvớinhữngtừngữsáorỗngnhư“mảngtốicủatâmhồn”thìtôimuốnhọcôngbốynguyêntrangwebnày.Tiếcrằngtôisẽkhôngđượccôngkhaitênthậtvìvẫncònlàtrẻvịthànhniên.

Nhưngthiênhạmuốnbiếtgìvềkẻphạmtộinhỉ?Thờiniênthiếu,sựđiênrồẩngiấubêntrong,haychínhlàđộngcơgâyrasựviệc?Tôisẽthửviếttừđoạnđó.

Tôihiểugiếtngười làphạm tội.Song tôikhônghiểu tại saoviệcđó làxấu.Conngườicũngchỉlàmộttrongvôvànvậtthểtồntạitrêntráiđấtnày.Đểđạtđượcmộtlợiíchnàođómàphảixóasổmộtvậtthểkhácthìchẳngphảilàvìkhôngcòncáchnàokháchaysao?

Thếnhưng,khiđượcgiaoviếtbàivănvớichủđề“sinhmệnh”thìkểcảmột thằngnhư tôi cũngcó thểviết hayhơnbất kỳđứanào trong lớphaytrongtoàntỉnh.

Tôi tríchdẫncâu“Ngườiphi thườngđược lựachọncóquyềngiẫm lêntrậttựhiệnhànhnếulàvìsựpháttriểncủamộtthếgiớimới”trongTộiácvàhìnhphạtcủaDostoyevsky,rồivừadùngcụmtừ“sựquýgiácủasinhmệnh”vừanhấnmạnhrằng trênđờinàykhôngcókẻgiếtngườinàocó thểđượcchấpnhậnbằnglờilẽthíchhợpvớimộthọcsinhcấphai.Tôiviếthếtnămtranggiấytrongvòngchưađếnnửatiếngđồnghồ.

Tôimuốnnóigì?Toànbàivănchỉđơngiảnlànhữnggìtôihọcđượctừkhivàotrường,vídụnhưquytắcđạođức.

Liệucóngườinàotheobảnnăngđãcảmthấygiếtngườilàxấu?Chẳngphảihơnnửadânsốcủađấtnướccótínngưỡngmờnhạtnàyđãbịgiáodụcnhồinhétnhưvậykểtừkhibiếtnhậnthứchaysao.Chínhvìvậynênhọmới

Page 120: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

coikẻphạmtộitànácbịtửhìnhlàđiềuđươngnhiên.Mặcdùchínhđiềunàylạimâuthuẫn.

Song, cũng cóngười, tuy rằng rất hiếm,dođượcgiáodụcmà cóquanđiểmngượclạirằngdùcólàtộiphạmthìgiátrịsinhmệnhcũngnhưnhau,khôngliênquantớiđịavịhaydanhtiếng.Vậyđượcgiáodụcthếnàothìsẽcócảmtínhđó?Vìtừlúcsinhratốinàocũngđượcnghekểtruyệncổtíchcangợisựquýgiácủasinhmệnh(cóloạitruyệnnhưthếchăng?)ư?Nếulàvậythìtôicóthểhiểuđượcvìsaotôikhôngcócáicảmtínhấy.

Vìmẹ tôichưabaogiờkểcho tôinghe truyệncổ tích.Mẹcho tôingủcùng.Nhưngchuyệnmẹkểhằngđêmtoànlàchuyệnvềngànhcơđiệntử.Dòngđiện,điệnáp,định luậtOhm,định luậtKirchhoff,định lýThevenin,địnhlýNorton…Ướcmơcủaconlàtrởthànhnhàphátminh.Conmuốnchếtạo một chiếc máy có thể diệt trừ mọi loại tế bào ung thư. Lúc nào câuchuyệncũngkếtthúcbằngmộtcâunhưvậy.

Giátrịquanvàhệtiêuchuẩnđượcquyếtđịnhbởimôitrườngsinhravàlớnlên.Vàgiátrịchuẩnđểđánhgiámộtconngườiđượcxáclậpbởingườimàmìnhtiếpxúcđầutiên,đasốtrườnghợpchínhlàngườimẹ.ChẳnghạnvớingườitênA,mộtngườicóbàmẹnghiêmkhắcsẽcảmthấyAthậtdịudàng, nhưngngười đượcmột bàmẹdịu dàngnuôi dạy thì lại thấyA thậtnghiêmkhắc.

Ítnhấtvới tôi,mẹchínhlà tiêuchuẩn.Tôivẫnchưagặpai tàigiỏihơnmẹ.Nghĩalà,quanhtôichẳngcóaikhiếntôiđaubuồnnếuhọchết.Rấttiếclàbaogồmcảbố tôi trongđó.Bố tôihoạtbát,vuivẻ,đúngkiểuchủcửahàngđồđiệnởquê,chỉvậythôi.Tuykhôngghét,songtôikhôngnghĩbốtôicógiátrịtồntại.

Người thôngminhđếnđâucũngcó thờikỳkhủnghoảng,hoặc thờikỳxuixẻobịngườikhácgâyphiềnhàdùbản thânkhôngcó lỗi.Mẹgặpbốngaygiữathờikỳấy.

Mẹlàmộtnữsinhmớivềnước,đanghọctiếnsĩchuyênngànhcơđiệntửởmộttrườngđạihọchàngđầuNhậtBản.Hồiấy,nghiêncứumẹđangtiếnhànhgặpthấtbạiđúnggiaiđoạncuối.Chưakể,cùngthờiđiểmấymẹlạibịtainạngiaothông.

Chuyệnxảyratrênđườngvềsaukhimẹđếnmộttrườngđạihọcởvùng

Page 121: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

nàynhândịphộithảo.ChuyếnxebuýtđêmchạyvềTokyođâmvàováchđádotàixếngủgật.Mộtvụtainạnthảmkhốckhiếnhơnmườingườichếtvàbịthương.Ngườikéomẹkhiấyđãbấttỉnhvìngãdậpmặtrakhỏixevàđưalênchiếcxecứuthươngđếnđầutiênlàbố,cũngcùngđichuyếnxebuýtấy.Bốđangtrênđườngđidựđámcướingườibạnđạihọc.

Nhờcơduyênấyhaingườilàmđámcướivàsinhratôi.Màkhông,cólẽthứtựphảingượclại.Mẹkếtthúckhóatiếnsĩkhivẫnbỏngỏđềtài,chuyểnvềvùngquênàysốngmàkhôngpháthuynănglựcđãđượcrèngiũa.

Cólẽởmộtkhíacạnhnàođó,đâylàgiaiđoạnphụchồichứcnăngcủamẹ.

Nơigócnhỏyên tĩnhcủacửahàngđồđiện trênconphốbuônbán tiêuđiều,mẹđãdạychotôimộtphầnkiếnthứcmẹcótheocáchvôcùngdễhiểu.Khithìlàtháonắpchiếcđồnghồbáothứcnhỏ,khithìlàdỡtungcáitivilớn.Mẹluônnóiphátminhkhôngcóđiểmdừng.

“Shuya thôngminh lắm.Giấcmơbỏdởcủamẹchỉcó thểgiao lạichoShuyathôi.”

Tronglúckiêntrìgiảithíchvềnghiêncứumìnhđãbỏdởđểmộtđứatrẻhọctiểuhọccũngcóthểhiểuđược,hìnhnhưtrongđầumẹđãnảyrađiềugìđó.MẹlénbốviếtluậnvănrồigửitớimộthộiđồngkhoahọccủaMỹ.Khiấytôichíntuổi.

Khônglâusau,ngườiđànôngxưnglàgiáosưởphòngnghiêncứucũcủamẹtớithuyếtphụcmẹquaylạitrườngđạihọc.Đứngnghetrộmởphòngbêncạnh,tôithấyvuivìcóngườiđánhgiácaomẹhơnlàbuồnvìcóthểmẹsẽkhôngcònởđâynữa.Nhưngmẹđãtừchốiđềnghịấy.Nếucònđộcthânemsẽquaylạingay,

nhưnggiờemkhôngthểbỏconlạimàđiđược.Mẹnói.Tôisốckhibiếtmìnhlàlýdomẹtừchối.Tôiđangngángchânmẹ.Tôilà

kẻkhôngnhữngkhôngcógiá trị tồn tại,màngayviệc tồntạicũngbịphủnhận.

Cócâu“tráitimnhưtanvỡ”,hẳnlàmẹđãtừchốilờiđềnghịtrongtâmtrạngđó.Tâmtrạngbịdồnnénmiễncưỡngấytrútthẳngvàotôi.

“Giánhưkhôngcómày…”Vàrồitừđó,hầunhưngàynàomẹcũngđánhtôi.Khôngănhếtrau,mắc

Page 122: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

lỗinhỏtrongbàikiểmtra,đóngsầmcửa…Bấtcứcớgì.Cólẽmẹkhôngthểchịunổiviệctôixuấthiệnởtrướcmắt.

Mỗikhibịđánh, tôi lạibịbủavâytrongcảmgiáclỗthủngtrongngườirộngthêmra.

Nhưng tôikhôngđịnhmáchvớibố.Tuy tôikhôngghétbố,nhưngmỗilầnthấybộdạngôngthảnhthơinhưchẳngcóchuyệngì,bằnglòngvớimọiquyếtđịnhcủamẹlàcảmgiáckhinhthườngbốlạitrỗidậy.

Dĩnhiên,dùmácósưnghaychântaybịbầmtím,tôicũngkhôngbaogiờghét mẹ. Bởi buổi tối, sau khi bùng phát cảm xúc, thế nào mẹ cũng lênphòngtôi,dịudàngxoađầutôiđanggiảvờngủ,vừakhócvừanói“Mẹxinlỗi,mẹxinlỗi”.Làmsaotôicóthểghétmẹđượcđây.

Mẹvừa ra khỏi phòng là tôi liền úpmặt xuốnggối, khóc không thànhtiếng.Tôiđauđớnkhithấyngườiduynhấttôiyêuđangkhổvìchínhsựtồntạicủatôi.

Đólàlầnđầutiêntôinghĩđếncáichết.Nếutôichết,mẹsẽđượctựdopháthuytàinăng,thựchiệnướcmơbấy

lâunay.Tôimôphỏngtrongđầunhữngphươngcáchtựsátcóthểnghĩra.Laoratrướcxetảiđangchạytrênquốclộ.Nhảyxuốngtừsânthượngtrườngtiểuhọc.Dùngdaođâmvàongực.Tấtcảđều lànhữngcáchchếtkhócoi,mấtthểdiện.Nhớlạicảnhbàchếtmànhưđangnằmngủtrêngiườngbệnhviệnhồimùađôngnămngoái,tôinhữngmuốnmìnhthàbịbệnhcònhơn.

Trongkhitôiđangcốgắngtìmcáchchếtthìbốmẹlyhôn.Tôimườituổi.Vìbốpháthiệnrachuyệnđánhđập.Hìnhnhưaiđótrongkhuđãmáchvớibố.Mẹchẳngbiệnminhlờinào,thủtụcxongxuôiliềnrakhỏinhàluôn.Tôiđãbiếtchuyệnnày từ trước,vậymàviệcmẹkhôngdẫn tôi theokhiến tôikhócnhưcơthểbịxétoạcra,trongngườihoàntoàntrốngrỗng.

Từlúcquyếtđịnhlyhôn,mẹkhôngđánhtôinữa.Thayvàođó,thithoảngbấtchợtmẹlạiâuyếmvuốtmávàtrántôi.Bữacơmchỉtoànmóntôithích.Bắpcảicuộnthịt,cácmónrắcphômaibỏlò, trứngcuộncơm…Mẹkhéotaynênmónmẹnấungonhơnbấtcứnhàhàngnào.

Trướcngàychiatay,haimẹconquyếtđịnhđichơilầncuối.Mẹhỏitôimuốnđiđâunhưngtôikhôngtrảlờiđược.Vìcứmởmiệnglànướcmắtlạichực tuôn trào. Rốt cuộc, haimẹ con quyết định đến trung tâmmua sắm

Page 123: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

HappyTownmớixâydọcđườngquốclộ,bênngoàithịtrấn.Mẹmuachotôimấychụccuốnsáchvàmáychơigamemớinhất.Chắc

mẹmuagamelàđểgiúptôitạmthờibớtbuồn,cònchotôichọnphầnmềmtôithích.Nhưngtoànbộsáchlàdomẹchọn.

“Cólẽbâygiờvẫncònkhónhưngkhilêncấphai,conhãyđọcnhé.Tấtcảđều lànhữngcuốnsáchcóảnhhưởng lớnđếncuộcđờimẹđấy.Shuyacùngchungdòngmáuvớimẹnênmẹnghĩchắcchắnconsẽthấylayđộng.”

Dostoyevsky,Turgenev,Camus…nhữngcuốnsáchcóvẻkhônghaylắmnhưngchuyệnđósaocũngđược.Chungdòngmáu,chỉcầncâuấylàđủ.

Bữatốicuốicùnglàhămbơgơ.Mẹnóiđiănmóngìngonhơnđi,songnếukhôngởchỗnàosángsủa,náonhiệtmộtchútlàtôilạikhôngkìmđượcnướcmắt.

Hànghóamẹmuađượcgửiđếntậnnhànêntôiđượcnắmtaymẹđivềdùvẫnhơicókhoảngcách.Bàn tay láixeđiêu luyện,bàn taynặnnhânbánhhămbơgơngonhếtsảy,bàntaytátmạnhvàomátôi,vàbàntaydịudàngxoađầutôi.Trướcngàychiatay,tôikhônghềbiếtbàntaycóthểkểđượcnhiềukỷniệmđếnvậy.Tôikhôngchịunổinữarồi.Cứbướcthêmmộtbướclànướcmắtlạitràora.Tôidùngbàntaycònlạimiệtmàilaunướcmắt,thìmẹnói.

“Shuya,mẹbịcấmkhôngđượcđếngặp,gọiđiệnhayviết thưchocon.Nhưngmẹlúcnàocũngnghĩđếncon.DùcóxanhauthìShuyavẫnlàđứaconduynhấtcủamẹ.NếucóchuyệngìxảyravớiShuya,mẹsẽpháluậtvàchạyđếnvớiconngay.Shuyacũngđừngquênmẹnhé…”

Mẹcũngkhóc.“Mẹsẽđếnthậtchứ?”Thayvìtrảlời,mẹdừnglạiômchặtlấytôi.Đólàhạnhphúccuốicùng

dànhchokẻđãtrởnêntrốngrỗnglàtôi.

Nămsau,bốtôitáihôn.Tôimườimộttuổi.Ngườibốkếthônlàbạnhồicấphai,khuônmặtkhôngđếnnỗixấunhưng

nhìn ngớ ngẩn không chịu được. Kết hôn với chủ cửa hàng đồ điện màkhôngphânbiệtnổipinAAvớipinAAA.Songtôikhôngghétngườinày.

Vìchínhcôcũngbiếtlàmìnhngốc.Chuyệnkhôngbiếtcôsẽthànhthậtnói là không biết.Khi bị khách hỏi khó, cô không trả lời nửa vờimà ghi

Page 124: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

chép lại cẩn thận, sau đó hỏi bố rồi gọi lại cho khách. Sự ngu ngốc đángkhâmphục.Bởivậytôimớilễphépgọilà“côMiyuki”.Dĩnhiêntôikhônglàmchuyệnbắtnạthaychốngđốimẹkếnhư thường thấy trongnhữngbộphimrẻ tiền.Tôigiúpmặccảxuốnggiáchiếc túihiệu trongcuộcđấugiátrênmạng,cùngcôđichợmuađồchobữatốiđểxáchgiúpđồ,chonêntôinghĩtôikhôngphảilàbênkhôngcốgắng.

Tôicũngkhôngkhóchịukhicôđếnbuổihọccóphụhuynhdựgiờ.TôiđãgiấusongchắccôMiyukinghe từaiđóởkhuphốnênkhi tôiquay lạinhìn thì thấycôđangđứngngayngắngiữahàng trên, ănmặc rấtđẹp.Côdùngđiệnthoạichụplạicảnhtôiđứngtrênbảngđengiảibàitoánkhókhôngbạnnào làmđược rồimangvềchobốxem.Nói thật, tôi rấthạnhphúcvìđiềuấy.

Cùngvớibố,bangườichúngtôiđãtừngđihátkaraokehaychơibowling.Tôicảmthấymìnhđangdầntrởnênngungốc,songngungốchóaralạidễchịuđếnnỗi tôi cònnghĩ cứ thếnày rồi trở thành thànhviên củamộtgiađìnhngungốccũngđược.

Nửanămsaukhibốtáihôn,côMiyukicóthai.Vìlàđứaconcủahaikẻngốcnênsinhrachắcchắntrămphầntrămsẽlàmộtđứabéngốc,songmộtnửadòngmáulạigiốngtôinêntôicũngmongchờđứabéđượcsinhra.Hồiấy,tôihoàntoànnghĩrằngmìnhlàthànhviêncủamộtgiađìnhngungốc.Nhưng chỉ cómình tôi nghĩ vậy.Một tháng trước ngày sinh, lúc đặtmuagiườngembé,côMiyukinói.

“Côđãbànvớibốrồi,nhàcủabàsẽlàphònghọccủaShuya.EmbékhócthìsẽphiềnchoShuyalắm.Khôngsaođâu,côsẽlắpcảtivilẫnđiềuhòachoShuya.Tuyệtquáđúngkhông.”

Làmsaotôicóthểcanthiệpvàomộtchuyệnđãđượcquyếtđịnh.Tuầntiếptheo,hầuhếtđồvậttrongphòngtôiđượcchuyểnđếnngôinhàgỗvensôngcủabàbằngchiếcxetảinhẹvẫndùngchuyểnđồchocửahàng.Chiếcgiườngembémớitinhđượcđặtbêncạnhcửasổnhiềuánhsángtrongcănphònggiờđãtrốngrỗng.

Cótiếngvỡbụpcủamộtchiếcbongbóngnhỏ.Khuphốnhàquêchẳngcólấymộttrườnghọctửtế,tôidựđịnhhọclên

trườngcấphaicônglậpgầnnhànhấtnênchuyệnthicửchẳngliênquangì

Page 125: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tớitôi.Mônhọcnàoởtrườngtôicũngchỉcầnđọcquasáchgiáokhoalàđủhiểurằngởđâyngườitachỉchomìnhhọcđếnmứcđộthếnàythôi.Chỉnhưthếthìtôiđãnắmvữnghoàntoànrồi,màtôicũngkhôngđịnhtheođuổithứcaohơnthế.

Tức làđốivới tôi, phònghọc làkhôngcần thiết.Nhưng tôiđượcnhậnnênbiếtsaođược.Đểtậndụngthờigianvàkhônggian,tôiquyếtđịnhđọcsớmmộtchútnhữngcuốnsáchmẹmuađểdànhkhitôilêncấphai.

TôikhôngbiếtnhữngcuốnnhưTộiácvàhìnhphạthayChiếntranhvàhòabìnhđãcóảnhhưởngthếnàovớimẹ.Nhưngtôinghĩnhữnggìtôicảmthấykhiđọcchắccũnggiốngvớicảmnhậncủangườimẹchungmộtdòngmáuvớimình.

Tôikhôngphútnàorờinhữngcuốnsáchmẹmuacho.Tôiđọcđiđọclạikhôngbiếtbaonhiêulần.Tronglúcđọcsách,tôithấynhưđangcùngchiasẻthờigianvớingườimẹởxa.Đólàkhoảngthờigianhạnhphúcnhỏnhoicủamộtđứabécôđộcnhưtôi.

Đắmchìmtrongnhữngkýứcvềmẹ,tôinhìnquanhcănnhàđượcdùnglàmkhocủacửahàngđồđiệnnhà tôi.Mộtnúibáuvật.Cóđầyđủnhữngdụngcụthôngdụng,cảnhữngđồđiệndândụngvứtlănlóc.Trongsốđó,tôitìmthấychiếcđồnghồbáothức.Chiếcđồnghồmẹđãtừngtháonắpchotôinhìnbêntrong.

Nhétpinvàođồnghồcũngkhôngchạyđượcnữa, tôimởnắpđịnh thửsửaxemsaothìpháthiệnrachỉlàdotiếpxúckhôngtốt.Tronglúcchỉnhlại,tôichợtnảy ramộtýhayho.Và thế làphátminhđầu tiêncủa tôi rađời:đồng hồ chạy ngược. Chiếc đồng hồ có kim giờ, kim phút, kim giây đềuchạy ngược, tạo ảo giác như có thể quay lại quãng thời gian đã qua. Tôichỉnhcáckimvề0giờvàquyếtđịnhgọiphònghọclà“phòngnghiêncứu”kểtừgiờphútnày.

Chiếcđồnghồấy là tácphẩm tâmđắccủa tôi, songphảnứng từxungquanhlạikháhờhững.Xungquanhtôiởđâylàmấyđứangungốchọccùnglớpnhờtôiphụcchếnhữngchỗbịmờtrongphimngườilớn.Đầutiên,bọnnóchẳngpháthiệnrakimđồnghồquayngượcdùnhìnrấtchămchú.Chẳngcòncáchnàokhác,tôiđànhchỉchothìbọnnócũngchỉbiếtphảnứnglà:“A,đúngthậtnhỉ.”Mặcdùcũngcóđứanói“Ồ,haynhỉ”,songchẳngđứanào

Page 126: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

hỏi“Làmthếnàovậy?”Vớibọnngungốc,dùcósờsờtrướcmắtthìchúngcũngchỉquantâmđếnnhữngthứtrựctiếpliênquanđếnmình,khôngbaogiờcóýđịnhtìmhiểucơcấubêntrong.Chínhthếmớilàbọnngungốc,vôvị.

Bốtôixemrồichỉnói“Hỏngrồià?”Ôngấyđangsaysưavớicậucontraimớisinhcókhuônmặtvàcáiđầungungốcyhệtôngấy.

Mộtphátminhbịghẻlạnh,chẳngaicoitrọng.Đúngrồi,khôngbiếtmẹsẽnóigìkhixemcáinàynhỉ.Nhấtđịnhchỉcómẹmớikhenngợitôi.Mớichỉnghĩthếthôimàtôiđãthấyvuimừngkhônxiết.

Làmthếnàođểmẹxemđượcnhỉ?Tôichẳngbiếtđịachỉlẫnsốđiệnthoạicủamẹ.Tôichỉbiếtduynhấttrườngđạihọchìnhnhưlànơimẹlàmviệc.Dođótôiquyếtđịnhxâydựngtrangwebcủariêngmình.Làtrang“Phòngthínghiệmcủatiếnsĩthiêntài”.Nếutôicôngbốphátminhcủamìnhlênđó,biếtđâumộtlúcnàođósẽnhậnđượcbìnhluậncủamẹ.Vớihyvọngmongmanhấy,tôighiđịachỉtrangwebcủamìnhcùngmộtlờinhắnvàomụcgópýtrêntrangwebcủatrườngđạihọc.

Mộthọcsinhtiểuhọcthiêntàiyêuthíchngànhcơđiệntửvừađănglênmạngmộtphátminh

thúvị.Xinmờivàoxem.

Song, tôichờmãimàchẳngcóbình luậnnàocóvẻ làcủamẹ.Toàn làbọnngungốccùnglớpvàobìnhluận.Vìchúngviếtcảchuyệnphụcchếchỗbịlàmmờtrongbăngphimngườilớnnênbìnhluậncủabọnbiếntháingàycàngnhiều.Chưađầyba thángmà trangwebcủa tôiđã thànhnơi trúngụcủamột lũnguxuẩn.Đểkhiếnchúnghốihậnvìđãvàođâypháđám, tôiđănglênxácmộtconchóchếtdướilòngsôngcạn,thếlàbọnngốcđấycàngvuitợn,cócảmấyđứahơiđiênđiêncũngnhảyvàobìnhluận.Tuyvậy,tôivẫnkhôngđóngtrangwebvìkhôngmuốnvứtbỏniềmhyvọngnhỏnhoi.

Lêncấphai, tôi vẫn tiếp tụcphátminh.Chủnhiệmnăm lớpBảy là côgiáodạykhoahọc.Tôithấycóchútthiệncảmvìcôkhôngđịnhlàmthânvới

Page 127: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

họcsinhtrênmứccầnthiết.Tôimuốnđưachocôxemnhữngphátminhcủamình.Vớitôiđâylàchuyệncựckỳhiếm.

Tôi liền đưa ngay cho cô xemmột phátminh ưng ýmà tôimới hoànthành:“vígiậtmình”.Chà,khôngbiếtcôsẽphảnứngthếnàonhỉ.Tôiđãhồihộpchờđợisongchỉnhậnđượcphảnứngcủamộtbàcôthầnkinh.

“Saoemlạichếtạomộtthứnguyhiểmthếnày?Emđịnhdùngnólàmgì?Đểgiếtđộngvậtà?”

Chắcđãcóđứanguxuẩnnàođómáchlẻovềtrangwebcủatôi,songmộtgiáoviênchủnhiệmlạiđitinvàođiềuđóthìcònnguxuẩnhơn.Chỉmộtcâuđóthôicũngkhiếntôithấtvọng.

Nhưngngaysauđó,mộtcơhộituyệtvờiđãđến.Là“Triểnlãmsángtạokhoahọctoànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba”.Trêntờbướmdánởcuốilớpcóviếtcảtênvàchứcdanhcủacácvịgiámkhảo.Trongsáuvịgiámkhảocócảnhàvănkhoahọcviễntưởng,vịtỉnhtrưởngnổitiếngxuấtthânlàdiễnviênsongtôichúýtớimộtngườikhác.SeguchiYoshikazu,mặckệ tênông ta, tôi quan tâmđến chứcdanhkia.Giáo sưngànhcơđiện tử,khoaKhoahọcCôngnghệtrườngĐạihọcK.Hìnhnhưđólàtrườngđạihọccủamẹ.

Nếuphátminhcủatôiđoạtgiảivàđượcvịgiáosưnàyđểmắtđếnthìliệucótớitaimẹkhôngnhỉ?Nghethấytêntôiliệumẹcóngạcnhiênkhông?Mẹcóvuimừngkhithấycontraiđoạtgiảibằngkiếnthứcdomẹdạykhông.Vàliệumẹcónghĩđếnchuyệngửimộtlờichúcmừngtôikhông.

Tôiquyếttâmrồi.Vốntôivẫnlàđứacókhảnăngtậptrung,songđâylàlầnđầutiêntrongđờitôisaysưavớimộtthứđếnvậy.Đầutiên,đểnângcấpcáiví,tôithêmvàochứcnăngngắtđiện.Tôicũngnghĩđếnchuyệnmộtcuộcthidànhchohọcsinhcấphai trên thực tếhẳnsẽchú trọngđếnbản tườngtrìnhhơn làchất lượngcủa sảnphẩm.Chiếc“vígiậtmình”chỉ làmột trònghịchngợmmàthôi.Nhưvậythìkhôngđược.Đúngrồi,vậyhãybiếnnóthànhvậtchống trộm.Bảnvẽvàphầngiải thíchphảichínhxác,cònphầnđộngcơvànhữngđiểmchưađạtphảilàmchogiốngmộthọcsinhcấphai.Viết taychắcsẽhayhơnđánhmáy.Tôi thấy thứ tôihoàn thànhquáhoànhảosovớimộthọcsinhlớpBảy.

Tuynhiêncómộtchướngngạinhonhỏ.Đểdựthicầnphảicóchữkýcủa

Page 128: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ngườihướngdẫn,songcôchủnhiệmđãtỏvẻmuốntừchốikýtên.Tôikháthấtvọngvìcôchủnhiệmvẫnđểbụngchuyệntrangweb,songsaukhitôikhiêukhíchrằng:“Emlàmcáinàyvìchínhnghĩa.Nhưngcôlạinóinólàvậtnguyhiểm.Hãyđểchocácchuyêngiaphánxét”thìcôcũngkýcho.

Kếtquảđúngnhưtôidựđoán.Chiếc“vígiậtmình”đượcđưađitriểnlãmtạicuộcthitoànquốctổchứcởBảotàngkhoahọcNagoyavàokỳnghỉhèvàgiànhgiảiBa.TuycóhơitiếcvìkhôngđượcgiảiNhấtsongtôichưatừngnghĩđoạtgiảiBamàcũngvuinhưvậy.Mỗingườiđoạtgiảisẽlầnlượtđượcmộtvịgiámkhảonhậnxét,vàngườinhậnxéttôilàgiáosưSeguchi.Hìnhnhưôngấychínhlàngườiđãtớiđưamẹquaytrởlạitrườngđạihọc.

“WatanabeShuya,cháugiỏithậtđấy.Đếntacũngkhôngchếrađượcnhưthếnàyđâu.Tađãđọcbản tường trình rồi, cháuđã ápdụngnhiềunhữngđiềukhônggiốngnhưđượchọcởtrườngnhỉ.Cháuđượccôgiáodạyà?”

“Dạkhông…Mẹcháudạy.”“Ồ,mẹcháu.Cháusống trongmôi trường tốt thậtđấy.Từgiờhãy tiếp

tụccốgắngvàphátminhranhữngthứthúvịhơnnữanhé.”Tôigửigắmtấtcảhyvọngvàovịgiáosưđãgọitôibằnghọtênđầyđủ

vàchắcchắnbiếtmẹtôi.Xingiáosưhãykểchuyệnngàyhômnaychomẹ,ngườihẳnđanglàmcùngchỗvớiông.Ôngkhôngkểcũngđược,chỉcầnđểcuốnsáchcótênnhữngngườiđoạtgiảiởnơimẹcóthểnhìnthấythôi.

Sauđótôiđượcphóngviêntờbáođịaphươngđếnphỏngvấn.Dochỉlàtờbáođịaphươngnêncóthểsẽkhôngtrựctiếpđượcmẹđểmắt tới,songnếumẹbiếttôiđoạtgiảirồilênmạngtracứu,cókhilạiđặtmuamộttờcũngnên.Tôicònnghĩcảđếnchuyệnấy.

Ngàytôiđượcphỏngvấnxảyravụmộtthiếuniênphạmtộiởthịtrấntôikhônghềbiếtđến.Là“vụánLunacy”.KhiấytôicũnghơikhâmphụckhitrênđờinàylạicóđứanữsinhlớpBảylàmchuyệnhayholàtrộnnhiềuloạithuốcđộcvàobữaăncủagiađìnhrồighilạitriệuchứngtrênblog.

Suốtcảkỳnghỉhè,tôiđãchờđợimònmỏimàkhôngthấymẹliênlạc.Mẹkhôngbiếtsốđiệnthoạicủatôi.Đểcóthểnghemáyngaykhicóđiệnthoạigọitới,tôikhôngđến“phòngnghiêncứu”màởnhàcảngàydùbiếtcôMiyukikhóchịu.Khôngbiếtbaonhiêulầntôimởmáytínhcủacửahàngđểkiểmtrahộpthưđiệntử,nghethấytiếngđộnglàliềnđikiểmtrahòmthư.

Page 129: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tivi trongcửahàngngàynàocũngnóivề“vụánLunacy”.HoàncảnhgiađìnhLunacy, tìnhhìnhở trường,điểmsố,hoạtđộngngoạikhóa, sở thích,cuốn sách yêu thích, bộ phim yêu thích… Cứ mở tivi lên là thấy tin vềLunacyđếnmứcphátbực.

Tìnhhìnhthếnàythìliệuchuyệntôiđoạtgiảiở“Triểnlãmsángtạokhoahọc”cóđếnđượctaimẹkhông?TôithậmchícòntưởngtượngracảnhgiáosưSeguchiYoshikazuvàmẹ tôi cùngnhauuốngcàphê trongnhà ăn củatrườngđạihọcnhưvẫnthườngthấy.

“Ởtriểnlãmsángtạokhoahọcmớiđâycómộtcậunhócphátminhrathứhaylắm.WatanabeShuyathìphải…”

Thật ngớ ngẩn. Chắc chắn không thể có đoạn hội thoại kiểu đó được.Nhấtđịnhhọsẽnóivề“vụánLunacy”.Thôngtinvề“vụánLunacy”càngsốtdẻo,tôicàngbịámảnhlànhữngbongbóngtrongngườimìnhđangvỡdần.Dùđượclênbáovìđãlàmđiềutốtthìtôicũngchẳngđượcmẹnhậnra.Nếunhư,nếunhưtôitrởthànhtộiphạmthìmẹcólaođếnvớitôikhông…

Trênđâylà“thờithơấu”và“sựđiênrồẩngiấubêntrong”,cả“độngcơ”củatôi.Chínhxáclà“độngcơ”củatộiácđầutiên.

Tộiphạmcũngcóđủloại.Chômđồtrongcửahàng,trộmcắp,tấncông…Nếutôigâyramộtvụnửavời thìsẽchỉbịcảnhsáthoặcgiáoviên thuyếtgiáo.VàvớimứcđộnhưvậythìcảbốvàcôMiyukicũngsẽđểý.Nếuthếthìhoàntoànchẳngcónghĩalýgìcả.

Tôi ghét cay ghét đắngnhữnghànhđộngvô ích.Đã phạm tội thì phảikhiếntivi,truyềnthông,thiênhạxônxao.Nếuvậychỉcógiếtngười.Tôisẽcầmcondaotrongnhàbếpchạykhắpkhuphố,vừachạyvừahétlênnhữngtiếng kỳ dị, sau đó đâm vào bà bán đồ ăn sẵn có được không nhỉ? ChắctruyềnthôngsẽđưatinrầmrộnhưngcáchnàyvẫnkhiếnbốvàcôMiyukibịtruycứutráchnhiệm.

Chẳngcónghĩalýgìkhitruyềnthôngnóirằngsựhìnhthànhnhâncáchcủatôiảnhhưởngtừhaingườiđó.Giánhưtôikhônglàmphònghọccáchxanhànhưvậymàđểnósốngcùngnhưmộtgiađình.Câunóinàycủabốmàlanrakhắpcảnướcthìnhụclắm.

Khôngđược.Nếutruyềnthôngkhôngđưatinrằngtráchnhiệmthuộcvềmẹthìmẹsẽchẳngbaogiờchạyđếnvớitôi.Phảikhiếnmọiánhmắtđổdồn

Page 130: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vềphíamẹsaukhivụviệcxảyra.Thứtôicóchungvớimẹlàtàinăng.Tómlại,tộiáctôigâyraphảicósựđónggópcủacáitàinăngkhiếnmẹtựhào.Đểđượcnhưvậy…dùngthứtôiphátminhralàxong.

Chếmộtcáimới,không,chẳngphảiđãcóthứphùhợpnhấtrồisao.Làchiếc“vígiậtmình”.Lúctôilênnhậngiải,giáosưSeguchiđãnói.

“Cháuđượccôgiáodạyà?”Tôiđãtrảlời.“Dạkhông…Mẹcháudạy.”Nếucóánmạngxảyra,đươngnhiênngườitasẽquantâmđếnhungkhí.

Dao hay gậy bóng chày thì quá tầm thường. Các chất hóa học hay kalixyanuatrong“vụánLunacy”cũngchỉlàđặtmuatrênmạnghaylấytrộmởtrường.Tứclàgiếtngườidựavàocôngcụchứkhôngdùngđếntàinăngcủathủphạm.

Khôngbiếtthiênhạsẽphảnứngthếnàonếubiếthungkhílàthứdomộtthiếuniênphátminhra?Chắcchắntruyềnthôngsẽlàmầmĩlênkhibiếtthứđóđãđoạtgiảitrongmộtcuộcthilànhmạnhnhư“Triểnlãmsángtạokhoahọctoànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba”.Cókhinhữngvịgiámkhảođãtraogiảicũngbịtruycứucũngnên.NếuvậythìliệugiáosưSeguchicónóingườidạychocậuthiếuniênấykiếnthứccơbảnvềkỹthuậtlàmẹcậutakhôngnhỉ.

Dẫu rằngkhả năng ấy rất thấp, songnếubố bị nghi ngờvì là chủ cửahàngđồđiệnthìkhảnăngcaobốsẽnhắcđếnmẹ-ngườiđãtrốntránhtráchnhiệm.Vốnđólàchuyệnchẳngcầnnghĩngợinhiềutôicũngnóirađược.

Rằngtừkhibiếtnhậnthức, tôiđãđượcmẹdạykiếnthứccơbảnvềcơđiện tử,chưamột lầnđượcmẹđọcchonghenhững truyệnMomotarohayTiênhạcđềnơn.

Phátngônnàyhẳnsẽgâyratranhcãilớn.Khôngbiếtmẹsẽnóigìvớitôinhỉ.Chắcchắnmẹsẽômchặtlấytôinhưkhiấyvànói:“Shuya,mẹxinlỗi.”

Quyếtđịnhxonghungkhí,tiếptheolàmụctiêu.Làmộthọcsinhcấphaitỉnhlẻ,phạmvihoạtđộngcủatôichỉcónhà,“phòngnghiêncứu”, trườnghọc,hoặckhuvựcxungquanhbanơiđó.Nhưtôiđãnóilúctrước,nếugâyánởxungquanhnhàtôi,đặcbiệtlàởkhuphốbuônbánấythìdùhungkhícó là thứ tôiphátminhra,ngườisẽbị truycứutráchnhiệmvẫnlàbốchứ

Page 131: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khôngphảimẹ.Quanh“phòngnghiêncứu”lạichẳngcóaisinhsống.Cóthểnhắmvàobọntrẻconhaychơidướilòngsôngcạn,songđólàmộtnơinguyhiểm,điềukiệnkhông tốtnên ítcóđứanào tớichơi thườngxuyên,khôngphùhợpchotộiáccókếhoạch.Vậythìlàtrườnghọc.Nếuxảyramộtvụgiếtngườiởtrườnghọc,chắcchắntruyềnthôngsẽlàmầmĩlên.

Vậy thìgiết ai?Vềchuyệnnày thì thực sự làai cũngđược.Vốndĩ tôichẳngquantâmđếnbọnngốcnhàquênàynênhầunhưcònchẳngnhớtênbọnbạncùnglớp.Giáoviênvàhọcsinh,truyềnthôngsẽthíchaihơnnhỉ.

Mộtnamsinhcấphaisáthạigiáoviên!Mộtnamsinhcấphaisáthạibạncùnglớp!Nóihấpdẫnthìcáinàocũnghấpdẫn,mànóinhạtnhẽothìcáinàocũng

nhạtnhẽo.Thôngthườngkhinàoconngườisẽnảysinhýđịnhgiếtngườinhỉ.Nói

mớinhớ,đứangồicạnhtôiđãviếtđầychữ“Chếtđi”vàovởlúcđangtronggiờhọc.Tôinhữngmuốnnóithẳngvàomặtcậutalàchínhmàymớilàđứakhôngcósởtrườnggì,khôngcógiátrịtồntại.Vậymàkhôngbiếtcậutacònmuốnaichếtđây?Cókhiđểcậutachọnmụctiêucũngđược.Tôinghĩ.

Songlýdotôibắtchuyệnvớicậutakhôngchỉcóvậy.Kếhoạchnàycầncóngười làmchứng.Phạmtộigiếtngườimàkhôngcóaibiếtmình là thủphạmthìcũngchẳngcóýnghĩagì.Màđitựthúthìcũngngớngẩn.Vậynêncầncóngườichứngkiếnkếhoạchtừđầuđếncuốivàlàmchứngtrướccảnhsát,truyềnthông.

Khôngphảiaicũngđược.Thứnhất,làkhôngchọnđứacócáitôilớnvàluônhôhàochínhnghĩa.Vì tôisẽcho thamgia từgiaiđoạn lênkếhoạchnênđứanàocóvẻđimáchlẻovớingườilớnphảiloạingay.Đứalênmặtdạyđờilà“Khôngđượcgiếtngườiđâu”càngkhôngnênbàntới.

Tiếptheo,khôngchọnđứađangcócuộcsốngsungtúc.Mấyđứađócứthấyaicóvẻbấthạnhhơnmìnhlànổilòngthươngcảmngay.“Này,saocậulạimuốngiếtngười?Cậuđangđaukhổgìà?Nếuđượcthìkểchotớđi?”Kểxongthìsao?Màychỉmuốnthấythoảimáihơnthôiđúngkhông?

Nhữngđứanhưvậykhádễhiểu.Chỉcầnquansáttrongkhoảngmộttuầnlàtôicóthểphânloạiđượctínhcáchtừngđứatronglớp.

Nhữngđứatôicầnchúýtớilàbọnngungốc.Cảnhữngđứamuốnhưởng

Page 132: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

lợitừthànhquảcủangườikhácnữa.Chẳnghạnnhữngđứakhitôikhôiphụcnhữngchỗlàmmờtrongbăngphimngườilớnchothìlạihuênhhoangnhưthểchúngcũnglàmđượcthật.Nhữngđứachỉvàoxemảnhxácđộngvậttôiđăngtrêntrangwebthôiđãtựthấymìnhlàđồngbọncủamộtthiếuniêntànác. Những đứa sẽ khoác lác rằng chúng cũng là đồng phạm thì tuyệt đốikhôngđược.

Lý tưởngnhất làmộtđứacũngngungốcnhưvậysong lạinhátganvàlòngđầybấtmãn.ShimomuraNaokihoàntoànthỏamãncácđiềukiệnấy.

ĐầuthángHai,tôithànhcôngtrongviệcnângcấpchiếc“vígiậtmình”.Cuốicùngthờiđiểmthựchiệnkếhoạchđãtới.

HầunhưtôichưabaogiờnóichuyệnvớiShimomura,songchỉcầnravẻthânthiệnbắtchuyệnrồitângbốcmộtchútlàcậutamởlòngngay.Rấtđơngiản,chỉcầnthảnnhiênnóiđiềungượclạivớibảnchấtđểlàmcậutathíchthú.Sauđóđềcậpđếnchuyệnbăngphimngườilớnnữalàhoànhảo.

SongtôingaylậptứchốihậnđãchọnShimomuralàmnhânchứng.Đầu tiên,điều làm tôi thấtvọng là chuyệncậu takhôngđặcbiệtmuốn

giếtaicả.Cậutanghèovốntừnênchỉbiếtthểhiệnmớcảmxúchỗnđộncủamìnhbằngtừ“chếtđi”.

Thứhai,cậutalàmộtđứaphiềntoái.Ởtrườngthìcóvẻítnói,songchỉhơitintưởngmộtchútlàcậutanóivànói…

“Khôngănbánhquycà rốtmẹ tớ làmà?À,vậyWatanabeghét cà rốtgiốngtớrồi.Hợpnhaughê.Tớchỉănđượckiểunàythôi.Vìtớghétcàrốtnênmẹđãthửchếbiếncàrốt theonhiềukiểu, làmcảbánhnữanhưngcáinàocũngkinhhết.Chỉcócáinàylàcóthểchấpnhậnnêntớănchomẹvui.”

Tómlạicậutamuốnnóigì.Tôikhôngđộngđếnchỗbánhquyấylàvìthấykhóchịu.Tôikhóchịuvớibàmẹbắt thằngconhọccấphaiđếnchơinhàbạnmangtheobánhquytựlàm.TôikhóchịuvìShimomuramangbánhđếnthậtmàchẳngthấyxấuhổ.

Tôi nghĩ hay là giết thằng này? Lần đầu tiên tôi nhận ra ýmuốn giếtngườinảysinhkhingườilẽraphảigiữkhoảngcáchnhấtđịnhlạivượtquađườngranhgiới.

Page 133: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

NhưngđúnglúctôinghĩtớichuyệnchọnmộtkẻkháclàmnhânchứngthìShimomuralạinêuramộtmụctiêubấtngờ.Làngườitôihoàntoànkhôngnghĩtới…Congáicôchủnhiệm.

Namsinhcấphaisáthạicongiáoviênchủnhiệm!Đâylàđiềuchưahềcótiềnlệ.Nhấtđịnhtruyềnthôngsẽvồlấyngay.Cô

chủ nhiệm đã điên cuồng chỉ trích tôi khi tôi đưa cô xem chiếc “ví giậtmình”.Côchủnhiệmđãlưỡnglựkhikýtênvàođơndựthichotôi.Congáicủacôgiáo.Shimomuracóýrấthay.CậutacònbiếtcảchuyệnđứabéđóđòimuacáivíWatausaởtrungtâmmuasắmnhưngkhôngđược.TôiquyếtđịnhtiếptụctiếnhànhvớiShimomuralàngườichứngkiến.

Shimomurarấtphấnkhíchvìtưởngđanglênmộtkếhoạchnghịchngợm.Cậutanóinàolà“phảiđithámthínhtrước”,rồibắtđầuhăngháitựlênkếhoạch.Cậutacàngkhoáichíhơnkhitôiđểmặccậutatựnghĩramấythứlinhtinh.

“Đứabéđócókhóckhôngnhỉ?NàyWatanabe,cậunghĩsao?”Chẳngbiếtcógìthúvịmàcậutavừacườihíhínhưngớngẩnvừahỏi.“Khôngkhócđâu.”Bởimụctiêusẽchết.NhìnđiệubộlốbịchcủaShimomuravìchẳngbiết

điềuđó,tôicũngcườitheo.Đếnkhi tậnmắtnhìn thấyánmạng tôimớicó thểmừngvuiđược.Chỉ

cầncậutasợhãichạyvềnhàrồikểngayvớimẹlàđược.HìnhnhưaiđóđãbảomẹcủaShimomuralàngườihayphànnàn.Hễcóchuyệngìlàbàấylạiviếtthưchohiệutrưởng.Đượclắm,cứlàmtochuyệnlênđi.

Côngtácchuẩnbịđãrấthoànhảo.Ngày hành quyết. Nhận được tin nhắn đã thám thính xong của

Shimomura,tôiđitớibểbơi.Ngaycảlúcnấptrongphòngthayđồđểchờmụctiêutớicậutacũngliên

tụcnóinhữngđiềukhóchịu.Nàolàmẹđãnướngbánhchorồi,hômnayănmừngluôn.Tôiimlặngvìnghĩmộtkhikếhoạchnàyhoàntất,tôisẽkhôngnóichuyệnvớicậutanữanhưngđồngthờicũngmuốnchotênngốcnàynếmmùiđauthương.Đơngiảnthôi.Chỉcầnnóithậtlàxong.

Tôiđangnghĩvậythìmụctiêutới.Mộtbégái(lúcđóbốntuổi)cókhuônmặt lanh lợigiốngcôchủnhiệm.Là trẻconmànócũngbiếtvươnngười,

Page 134: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

ngótớingóluitronglúctiếnlạigầnconchó,lôitừtrongáolenracáibánhmìdàirồixéchoconchóăn.

Vìđólàconcủamộtbàmẹđơnthânnêntôiđãtưởngtượngramộtđứatrẻđángthươnghơnnhiều,songchẳngcóvẻgìnhưvậy.CáiáolenhồngcóinhìnhWatausa.Mái tócbuộchaibêncânđốibằngdâybuộctócđiệuđà.Bầumátrắngvàmềm.Gươngmặtrạngrỡkhinhìnconchó.CảmgiácnhưcómộtconWatausamềmmạiđangởngaytrướcmặtvậy.Mộtđứabérấtđượcyêuthương…Đólànhữnggìmắttôinhìnthấy.

Nóiracóphầnxấuhổ,nhưngkhiấytôiđãrấtghentịvớimụctiêucủamình.Dùtôichỉcoimụctiêuđólàmộtthứcầnthiếtchokếhoạch,mộtvậtthểkhônghơnkhôngkém.

Tôiđứngphắtdậynhưđểxuađicảmxúcđánghổthẹnấy,tiếnvềphíamụctiêu.Shimomurađuổitheosaurồitiếnlêntrướcmộtbước.

“Xinchào,emlàManamiđúngkhông.Bọnanhlàhọcsinhlớpmẹem.Nhớkhông,anhmớigặpemhômtrướcởHappyTownấy.”

ĐộtnhiênShimomuramởmàn.Thựclòng,chođếnlúcnàytôichưahềnghĩ cậu ta không dùng được. Kẻ nhận sẽ lên tiếng trước là Shimomura.Thậmchí cậu ta còn nghĩ trước lời thoại, vì cậu ta có lợi thế duy nhất làtrôngtửtếnêntôiđểcậutalàmvậy,songcậutanóiquátệ.

Cáchcậutanóigiốnghệtngườidẫnchươngtrìnhhạngbacủamấytròtrẻcontổchứcởkhuphốmỗinămmộtlần.Lẽracứnóinhưbìnhthườngthìcậutalạihăngháiravẻmộtanhtraiđángmến.ĐếnmụctiêucũngnghingờnhìnShimomura.Cứthếnàythìkếhoạchđổbểmất.

Tôivộivàngxenvào.GiờchỉcầnShimomurađứngnhìnthôi.Nhắctớiconchólàmụctiêumừngrỡramặt.Conngườiđúnglàmộtloài

vậtđơngiản.Tôicanhthờiđiểmđểđưaracáiví.“Ừ,tuyhơisớmnhưngđâylàquàValentinecủamẹemđấy.”Nóiđoạntôiquàngcáivívàocổđứabé.“Làmẹạ?”Mụctiêutoétmiệngcười.Nụcườichỉnhữngngườiđượcyêuthươngmới

có.Làthứtôiđãđánhmất…Chết đi! Tôi đã thầm nghĩ vậy.Nỗi hổ thẹn đã biến thành ý định giết

người,tăngthêmgiátrịchoviệcgiếtngười.Giâyphútấykếhoạchcủatôi

Page 135: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

trởnênhoànhảo.“Đúngrồi.Bêntrongcósôcôlađấy,emmởraxemđi.”Mụctiêuchẳnghềnghingờgì,chạmtayvàokhóakéo.Cótiếngtáchnhonhỏ.Cùnglúcấymụctiêucogiậtmạnhrồicứvậyngã

ngửara.Mắtnhắmnghiền,bấtđộng.Cònnhanhhơncảbongbóngvỡ.Nóchếtrồi!Chếtrồi!Thànhcônglớnrồi.Mẹsẽđếnvìtôi,ômchặttôi

vànói,“Mẹxinlỗiconvìthờigianvừaqua”.Rồisauđóhaimẹconsẽđượcởbênnhau.

TôisuýttràonướcmắtthìShimomurakéotôivềthựctại.Cậutaômlấytôi,ngườirunlẩybẩy.Thậtkhóchịu.

“Cứnóivớimọingườiđi.”Nóixongđiềucầnnói,tôihấttayShimomuraravàquayđi.Taosẽkhôngbaogiờnóichuyệnvớimàynữa.Giờđếnphiênmày rồi

đấy.Đólàlýdotaobắtchuyệnvớimộtkẻnguxuẩnnhưmày,lạicònchovàocả“phòngnghiêncứu”.Màylàmvãiđầyvụnbánhquytrênthảmđiện.

Tôidừngchân,ngoảnhlạithìthấyShimomuravẫnđangđứngđựcra.“À, đúng rồi. Đừng lo chuyện tòng phạm nhé. Vì ngay từ đầu tao đã

khôngcoimàylàchiếnhữu.Taoghétnhấtloạikhôngcótàimàtựáilạicao.Đốivớimộtnhàphátminhnhưtaothìmàyđúnglàsảnphẩmthấtbạicủaconngười.”

Hoànhảoquá.Sảngkhoáiquá.Sảnphẩmthấtbạicủaconngười.Tôiđãnghĩracụmtừquáhay.Tôilạiquaylưngđi,lầnnàykhôngnhìnlạinữamàrakhỏibểbơivàvề“phòngnghiêncứu”.

Đánglẽmọichuyệnđãđúngtheokếhoạch.

Tôi ngủ lạimột đêmở “phòng nghiên cứu”. Tôi đã đợi điện thoại reohoặc cảnh sát đến bấm chuông cửa song rốt cuộc trời sángmà chẳng cóchuyệngìxảyra.ChẳnglẽShimomuravẫnchưakhóclócvớimẹsao?Cáithằnglàmgìcũngtrìđộn.Nhưngchắccáixácphảiđượcpháthiệnrồi.

Khôngthấythôngtingìtrêntivihaytrênmạng,tôihơinghingờnênrẽquanhàđểđọcbáobuổisángtrướckhiđếntrường.CôMiyukirótchotôimộtcốcsữavànói,“Ítnhất thìcũnguốngsữarồiđinhé?”dùtôiđãhoàntoànđánhmất thóiquenănsáng.Tôiuốngcạnmộthơirồimởtờbáovẫn

Page 136: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

chưa có ai đọc lên trên bàn ăn.Thường tôi hay đọc bắt đầu từ trangnhấtnhưnggiờkhôngphảilúc.Tôimởtrangtinđịaphương.

Bégáibốntuổichếtdongãxuốngbểbơikhilẻnvàochochóăn.

Ngãchết?Cónhầmlẫngìchăng,tôilướtquabàibáo.

Khoảng6giờ30phútchiềungày13,béManami(4tuổi)congáicôMoriguchiYukogiáoviên trườngcấphaiSđược tìm thấyđãchết trongbểbơicủa trường.Nguyênnhân tửvongđượccho làchếtđuốidongãxuốngbểbơiđầynước,cảnhsátđangtiếnhànhđiềutraxéthỏinhữngngườiliênquan.

Từtiêuđềchotớinộidungbàibáođềuchođólàmộtvụtainạn.Lạicònkhôngphảichếtvìgiậtđiệnmàlàchếtđuối.

Chuyệnnàylàsao?TôiđangsắpxếplạimọithứtrongđầuthìcôMiyukilêntiếng.

“Ơ… trường của Shuya mà? Hả?Moriguchi Yuko là cô giáo của lớpShuya?Đúngrồi,nhỉ,nhỉ.Ghêthật!Concôấychếtrồi!”

Khiviếtnhữngdòngnày,mộtmặtnàođótôithấykhâmphụcngườimẹkếđãnói racâukháhay,song lúcấy tôikhôngcó tâmtrínàođểnghĩ tớichuyệnđó.ChắcchắnShimomurađãlàmchuyệnthừathãirồi.Tôivộivãtớitrườngđểxácminhsựthực.

Tôiđãnghĩtrongcuộcđờimìnhsẽkhôngbaogiờgặpphảitừ“thấtbại”.Bởitôi tưởngmìnhbiếtcáchđểkhôngthấtbại.Khôngchơivớibọnngốc.Tuynhiên,vìquáchútâmvàochuyệnchọnnhânchứngnêntôiđãhoàntoànquênmấtđiềuđó.

Cảtrườngxônxaovìvụviệc.NgườipháthiệnrathithểlàHoshinohọccùnglớptôi.Cậutanóinhưđinhđóngcột:“Xácchếtnổilềnhbềnhtronghồbơi.” Tôi lẩm bẩm trong lòng là đâu phải thế. Tại sao không ai nói làWatanabeShuyađãdùngphátminhđoạt giải ở “Triển lãm sáng tạokhoahọctoànquốc”đểsáthạiconcôchủnhiệm?

Page 137: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Đươngnhiênrồi.Bởiaicũngtinđólàtainạnchứkhôngphảimộtvụgiếtngười.Kếhoạchđã thấtbạihoàn toàn.ChắcchắnShimomuranhátganđãnémcáixácxuốngbểbơiđểgiảlàmmộtvụtainạnnhằmchegiấuchuyệnnólàđồngphạm.

Tôigiậnđiên.Giảlàmtainạn,tưởngrằngcậutasẽítnhiềusợsệt,nhưngthấycậutathảnnhiêntớitrường,tôicànggiận.

“Saocậulạilàmcáichuyệnthừathãiđó?”TôilôiShimomurarahànhlanghỏidồnthìcậutanóivớivẻtháchthức.“Bạnbègìđâumàbắtchuyện.Àvớilạitớkhôngcóýđịnhnóivớiaivề

chuyệnhômquađâu.Nếumuốntungtinthìxinmờitựlàmnhé.”Khiấytôinghĩ,thằngnàynémcáixácxuốngbểbơikhôngphảivìsợ.Nó

cốtìnhlàmvậyđểphákếhoạchcủatôi.Tạisaonólạilàmthế?Đơngiảnthôi.Đểtrảthùchocâutôinóilúcrờibể

bơi.Tôiđãchủquan.Congiunxéo lắmcũngquằn.Chẳngphải trênkhắpnướcNhật,càngnhữngđứangốcbịdồnépthìcànglàmmấychuyệnvớvẩnhaysao.Tôihốihậnvìđãđểcảmxúcnhấtthờichiphốidẫntớiviệckhiêukhíchmộttênngốc.

Song,tôichưađánhmấtgìcả.Khôngcógìthayđổihết.Tôivẫnsẽtiếptụclàmộthọcsinhgiỏimộtthờigianrồilạichuẩnbịmộtkếhoạchmới.

Nhữngtưởngđãxongxuôi.

Nhưngsựviệcchưakếtthúc.Mẹcủanạnnhân,tứccôchủnhiệmđãpháthiệnrasựthật.

Khoảngmộtthángsauvụviệc,côchủnhiệmgọitôitớiphòngHóahọcvàđưachotôixemchiếcvíWatausalấmlem.Vũkhíchứađựngcảtâmhồntôi,phátminhyêudấu…Suýtnữathìtôihétlên.

Hayquá,hayquá,hayquá!Tôi thúnhậnsự thật.Tôimuốngiếtngườibằngphátminhcủa tôi.Tôi

muốnđượctruyềnthôngquantâmhơncảLunacy.TuynhiênShimomura,kẻtôilợidụnglàmnhânchứngvìquásợhãinênđãnémthithểxuốnghồbơi.Tôinóirằngtôicựckỳtiếckhithấykếtcụclạinhưvậy.

Khiấy,tháiđộcủatôitháchthứcđếnnỗikhôngbịcôchủnhiệmgiếtmớilà lạ.Đươngnhiên rồi.Một cơ hội lớn để chuyểnbại thành thắng cơmà.Nhưngcôchủnhiệmnóisẽkhôngbáocảnhsát.Nóisẽkhôngcoiđâylàmột

Page 138: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

vụánmạngkỳlạnhưtôimongmuốnđâu.Tạisao?Tạisaohếtngườinàytớingườikhácđềucảnbướctôi?Tôibực

mìnhkhimọitìnhtiếtđềukhôngdiễnratheoýmuốn.Nhưngcôchủnhiệmnóisẽkhôngbáocảnhsát.Hômbếgiảng,côchủnhiệmthôngbáosẽnghỉviệctrướccảlớprồivừa

làmbộnóilờichiatayvừakểsựthậtvềvụviệc.Tôikhôngđoánđượcýđồthựcsựcủacôchủnhiệmkhikhôngbáocảnhsátmàlạiđikểchobọnngốcấy,nhưngcâuchuyệnkhôngđếnnỗitẻnhạt.Tuycónhữngchỗnghephátớnvìlốikểdiễncảmtháiquásongđúnglàmộtcuộcđờisónggió.

Khitớigầnsựthật,mọingườibắtđầuchúýđếntôi.Mặcdùphảihứngchịunhữngcáinhìnsoimóinhưng trong lòng tôi trànngậpcảmgiácmãnnguyệnrằngcứđểtinđồntôilàkẻgiếtngườilanrakhắptrườngcũngkhôngtệ.Đúng lúc ấy, sự thật gây sốc được tiết lộ bằngmột câu hỏi ngớ ngẩn:“NếuAlạigiếtngườinữathìsao?”

“BảoAlạigiếtngườilàsai.”Là người trong cuộc, lại biết rõ vụ việc nhưng tôi không hiểu cô chủ

nhiệmđangnóigìvềmình.“Trừngườibịbệnhtim,cáivíđókhôngthểlàmchotimngừngđập,kểcả

mộtđứatrẻbốntuổi.”Phát minh của tôi bị phủ nhận, kẻ giết đứa bé không phải tôi mà là

Shimomura.Tôichỉlàmđứabébấttỉnhthôi.Sauđó,tưởngđứabéđãchếtnênShimomurađãnémđứabéxuốngbểbơikhiếnnóchếtđuối.MọingườinhấtloạtnhìnvềphíaShimomura,kẻsátnhânthựcsự.

Nhụcquá.Khôngcónỗinhụcnàohơnthếnày.Đếnnỗitôimuốncắnlưỡitựtửchếtngaytạichỗ.Kếtthúccâuchuyện,côchủnhiệmnóiramộtđiềurấtthuhútsựchúý.

Cô ta nói đã pha máu của bệnh nhân AIDS vào sữa của tôi vàShimomura.

TôimàngucỡnhưShimomurathìcókhiđãnhảycẫnglênvàhét“Hoanhô”rồicũngnên.

Khinhậnramìnhđangngángđườngmẹ,nhiềulầntôinghĩtớichuyệntựtử,songvìcònnhỏnêntôichẳngnghĩrađượccáchchếtnào.Khiấytôiđãcầunguyệnkhôngbiếtbaonhiêulần.

Page 139: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Rằngướcgìmìnhbịbệnh.Ước nguyện ấy lại linh nghiệm theomột cách bất ngờ.Một bước tiến

ngoàidựđoán,không,hơncảnhữnggìcóthểdựđoán.Thếcũnglà thànhcôngrồi.Có lẽnhiềukhảnăngmẹsẽ tớigặpđứacon traiđangmắcbệnhnặnghơnlàđứacontraimangtộigiếtngười.

Cáchnóinàyhơikỳcụcnhưnglúcấybỗngnhiênsứcsốngtrongtôitrỗidậy.

Nếucó thể tôimuốnđếnngaybác sĩđểxinkếtquảxétnghiệmnhiễmHIVrồigửiđếntrườngđạihọc,nơicólẽmẹđanglàmviệc.Nhưngphảichờbatháng.

Tôisốtruộtchờđợi.Đãbaogiờtôithấytoạinguyệnnhưthếkểtừlúcmẹđichưanhỉ?Bốkhôngmuốntôigặpmẹnhưngnếubiếttôibịbệnh,cóthểtìnhhìnhsẽ thayđổichăng.Biếtđâutôi lạiđượcởcùngmẹnốtmấynămcuốiđời.

Thời kỳ ủ bệnh thường là năm đến mười năm. Vậy thì tôi sẽ thi vàotrườngđạihọccủamẹrồicùngmẹnghiêncứu.Haimẹconphátminhramộtthứthậttuyệtvời.Rồitôisẽchết.Trongvòngtaychămsóccủamẹ.

Tôiđãtưởngtượngcảnhấykhôngbiếtbaonhiêulầnkhihọckỳmớiđến.Shimomura không tới trường, bọn ngốc trong lớp xa lánh tôi vì sợ nhiễmbệnhnêntôiđượcthoảimáihơnbaogiờhết.

Songlũnguxuẩnấylạibắtđầulàmmấychuyệnvớvẩn.Chúngnhétđầyvỏhộpsữavàohộcbànhayngănđểgiày,giấuđồngphụcthểdục,viếtchữ“Chếtđi”vàosáchgiáokhoacủatôi.Tuyngánngẩmvìbọnnócứliêntụcnghĩranhữngtrònhảmnhísongtôicũngthấyphục.Đúnglàkhithấyhộpsữathiubịnhồiđếnmứcvỡcảratrongngănbàn,trongkhoảnhkhắctôiđãnghĩđếnchuyệngiếtngườinhưngngaycảkhiấy, chỉ cần tưởng tượng racuộcsốngchungvớimẹlàtôilạithấycóthểthathứ,mặcchochúngmuốnlàmgìthìlàm.

Sauba thángchờđợi, tôiđếnbệnhviệnđakhoaở thị trấnbêncạnhđểlàmxétnghiệmmáu.

Chuyện xảy ra đúngmột tuần sau.Đúng là không nên coi thường sứcmạnh tập thểdù làcủabọnngốc.Saugiờhọc, tôibấtngờbị tóm từđằngsau, tayvàchânbị tróichặtbằngbăngkeo.Bọntấncôngđãcẩn thậnđeo

Page 140: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

khẩutrangvàgăngtaycaosu.Tôisẽbịgiếtmất.Nếulàtôitrướcđâycóchếtcũngđược.Songkhiấytôi

khôngthểchếtđược.Giấcmơcủatôisắpthànhhiệnthựcmà.Liệu bọnngốc này có tha cho tôi nếu tôi khóc lóc van xin khôngnhỉ?

Liệubọnnócóthachotôinếutôiquỳrạpxuốngđấtkhông?Tôimuốnsốngtớimứccóthểlàmchuyệnnhụcnhãnhưthế.Nhưngmụctiêucủangàyhômấykhôngphải là tôi.Mục tiêu là lớp trưởng, người bị nghi ngờmách lẻogiáoviênchủnhiệmvềtròchơinhảmnhítên“trừngphạt”.

Lớptrưởngnóilàmìnhvôtộivànémhộpsữavàotôiđểchứngminhđiềuấy.Hộpsữatrúngmặttôi,kêu“pạch”rồivỡtoácra.Giâyphútđó…kýứcbịmẹđánh lướtqua trongđầu.Khôngbiếtmặt tôi trôngnhư thếnào.Bắtgặpánhmắtcủatôi,lớptrưởngkhẽnói:“Xinlỗi.”Vàthếlàbịxácnhậncótội.Phánquyếtđượcđưaralàphảihôn.Vìlýdođómàtôibịbắt.

Saotoàngặpphảilũvớvẩnthếnàykhôngbiết.Tôiđangnghĩvậytrênđườngvềnhàthìthấycóphongbìtừbệnhviệntronghòmthư.

Cuốicùngcũngtới!Tôirunrunmởphongbìthìlậptứcrơithẳngxuốngđịangục.Âmtính.Tôikhôngnhiễmbệnh.Khôngphảilàkhôngcókhảnăngđó.Saotôilạikhôngnghingờgìchứ.Cólẽvẻkhiếphãicủacôchủnhiệmhômấyđãkhiếntôikhôngnghingờ.

Vậythàvừarồitôibịgiếtcònhơn.Tôiđãnghĩnhưvậy.Buổi tối, tôigọiđiện thoạihẹngặp lớp trưởng.Vì tôikhông thểvứtđi

mảnhgiấyhoàntoànvôgiátrịkia.DùnóchẳngcógiátrịgìvớibảnthântôinhưngvớingườitinrằngmìnhbịéphônmộtngườinhiễmHIV,cóthểmảnhgiấynàygiátrịngangvớisinhmệnh.

Mà không, lý do này chỉ là phụ. Tôi khôngmuốn ởmộtmình.Và tôicũnghơitòmòvềlớptrưởngtừtrước.Lýdonàyđúnghơn.Tôitòmòvìcólần nhìn thấy cậu ta hỏimuamấy loại hóa chất ở hiệu thuốc nhưng bị từchối.

“Vìcháumuốnnhuộm…”Cậutanóivớingườibánhàngnhưthếnhưngtôinghĩ,nếulàtôithìtôisẽ

dùngđểchếbom.Cùnglúcấy,tôichợtnghĩhaycậutacũngđịnhlàmvậynênmớiđểý.

Cậutamuốngiếtaiđóchăng?Thậmchítôicònmongrằngbiếtđâutôi

Page 141: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

cóthểchiasẻgìđó.Bịgọi ravìchuyệnkhá trẻcon, lớp trưởngnhìn tờkếtquảxétnghiệm

máumàtôiđưavàđáplạibằngmộtcâukhábấtngờ.“Tớđãbiếtrồi.”Cậutanói.Bằngcáchnàođómàcậutacònbiếtkếtquảtrướccảtôià.

HaycậutađãtìmhiểucặnkẽcácconđườnglâynhiễmHIVvàbiếtvớicáchlàmcủacôchủnhiệmthìxácsuấtlâynhiễmrấtthấp.Tuynhiên,lúctôihỏiởtrước“phòngnghiêncứu”,câutrảlờicủacậutahoàntoànkhác.

Côchủnhiệmkhônghềphamáuvàosữa.Hômấy,lớptrưởnglàngườicuốicùngrờikhỏilớp,cậutađãmangvỏhộpsữaghisốthứtựcủatôivàShimomuravềnhàrồikiểmtrabằnghóachấtcậutacó.

Vậylàtôiđãbịcôchủnhiệmlừaphỉnhvàtựvẽramộtgiấcmơsao.Nhưngquan trọng là tại sao cô chủnhiệm lại bịa ra chuyệnđó.Chẳng

phảirốtcuộclàkhôngtrảthùđượcgìsao?Mụcđíchcủacôtachỉlàdồnéptâmlýthôià?VậythìcôtađãthànhcôngvớiShimomura.Trênthựctế,cậutađãđâmchếtmẹmìnhbằngdao,đầuóc trởnênkhôngbình thườngnêncảnhsátcũngkhôngđiềutrađượcgì.Nhưngliệucôchủnhiệmcódựđoánđượcđiềunàyvàothờiđiểmhômbếgiảngkhông?

ChuyệnShimomurabámváymẹmà lạigiấumẹchuyệnbịnhiễmHIVkhiếntôibấtngờhơn.Thậmchítôiđãnghĩchắckẻnhưcậutavềtớinhàlàkhóclócvớimẹngayrồingàynàocũngtớibệnhviệndùvẫnchưathểkiểmtralàcóbịnhiễmhaykhông.

Nếucôchủnhiệmmuốncượckiểuđượcăncảngãvềkhôngthìcó thểnóilàđãthànhcôngvớiShimomura.Songtrườnghợpcủatôithìsao.ĐúnglàkẻthựcchấtđãgiếtđứabécóthểlàShimomura.Nhưngnếutôikhônglênkếhoạchsáthạithìđứabéđãkhôngchết.Khôngthểcóchuyệncôtakhônghận tôi.Dù thếnàocô tacũngkhông thểđoán trướcđược rằng tôi sẽ thấtvọngkhibiếtmìnhkhôngbịnhiễmbệnh.

Tuynhiên,dùýđồcủacôchủnhiệmlàthếnàothìrốtcuộckếhoạchcủatôi cũng đã kết thúc trong thất bại.Chán thật. Sống trên đời thật là chán.Nhưngchọncáichếtcũngthậtngớngẩn.

Tôimuốn tiêu khiển.Đúng rồi, trả đũa lại bọn ngốc đó. Làm cho bọnchúngnghĩtôiđangbịnhiễmHIV.

Page 142: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Ngàyhômsau,mànđảongượctìnhthếdiễnrachưađếnnămphút.Tôiphảicảmơnmónquàchiataytuyệtvờicủacôchủnhiệm.

Thếnàythìchẳngcònbiết“độngcơ”đểtôiđặtbomlàgìnữa.Xinđừngkết luậnrằngmọiviệcđãxongxuôinhờcôbạngái làmlớptrưởngđãlấpđầynỗinhớmongmẹ.

Tôihơiphânvânkhiviếtvềlớptrưởngởđâysongthàviếtrõràngcònhơnđểbịphỏngđoánlungtung.

Đầu óc cậu ta không đến nỗi tệ. Tôi cũng không ghét nhìn gươngmặtnhàn nhạt, không có gì đặc biệt ấy. Song lý do tôi có thiện cảm với lớptrưởngkhôngphảibắtnguồntừđấy.Tronglúctấtcảmọingười,thậtxấuhổlàcócảtôi,đềutinsáicổcâuchuyệncủacôchủnhiệmvàsợhãithìchỉcóduynhấtcậutanghingờvàđixácminhsựthật.Hơnnữa,cậutacũngkhôngkhoáichíđirêuraosựthậtđãtìmramàgiữởtronglòng.Tôitôntrọngcậutachínhvìlẽđó.

Đểđượclớptrưởngthích,tôithậmchícòndùngnhữngcáchnhỏmọnđểlôikéosựthươnghạinhưnói“Tớchỉmuốnđượcaiđókhenthôi”.Thựcrakhôngphải“aiđó”màlà“mẹ”,songtôiđãthànhcông.

Nhưngchẳngngờcậu ta lạihết sứcngốcnghếch.Phảinói lànguxuẩnmớiđúng.

Cảkỳnghỉhè,cậu tamang từnhà tớichiếcmáy tínhxách tayngồigõlạchcạchbêncạnhtronglúctôichếtạobảnchạythửphátminhmới.Tôihỏiđanglàmgìthìcậutachẳngnóivàtôicũngkhôngđịnhhỏithêm.Dùlàbạngáinhưngtôivẫnkhôngthíchnghechuyệncủangườikhác.Mãihômđigửibưuđiệncậutamớichobiếtđólàbảnthảodựthimộtgiảithưởngvănhọcnàođó.Làchuyệnmộttuầntrước.

“Thấy cậu có nhiều hóa chất đặc thù nên tớ tưởng cậu thích ngành tựnhiên,hóaracậucũngquantâmđếnlĩnhvựcđó.”

Tôinóirồitiếtlộlàđãnhìnthấycậutaởhiệuthuốc,thếlàcậutabắtđầukểralýdotíchtrữhóachấtnhưthểchờmãimớicódịpkể.

Khôngphảicậutađịnhchếbom.Cũngkhôngphảicậutamuốnnhuộmthật.Nhưngcũngkhôngphảicậutamuốngiếtaiđó.Vàkhôngphảivìmuốntựsát.

ĐơngiảnchỉvìcậutabịảnhhưởngbởiLunacy.

Page 143: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Lầnđầutiênnghevề“vụánLunacy”cậutađãthấyLunacylàmộtnhâncáchkháccủacậuta.Bằngchứnglàcái tên“Lunacy”.Lunacycónghĩalànữthầnmặttrăng,chínhlàlấytừtênMizuki.Cậutacứnóinhữngđiềuvônghĩakiểuthế.

Thấytôikhôngnóigì,cậutacàngtiếptục.BằngchứngLunacyvàcậutavốnlàmộtngườikhôngchỉởcáitên.Tại

saoà,vìthờiđiểmxảyravụáncậutacũngcónhữnghóachấtgiốnghệtvớiLunacy.KhinhìnvàodanhsáchnhữnghóachấtcủaLunacyđượcđăngtrêntuầnsan,cậutađãkhôngthốtnênlời…Chuyệnlàvậy.

Àmà tôi trông thấycậu taởhiệu thuốc làsaukhi tờbáođóđượcpháthành.Tôikhôngbiếtnhữngđiềucậu tanói thậtđếnđâunhưngmột trongnhữnghóachấtấyđãđượcdùngđểkiểmtraxemtronghộpsữacómáuhaykhôngnêntạmthờicũngcógiátrịsửdụng.

CậutanóiđịnhdùnghóachấtđóvớithầyTeradachủnhiệm.Tuytôicũngthấythầyđóhaynhúngmũivàochuyệnngườikhácgiống

nhân vật thường xuất hiện trong mấy bộ phim học đường (tôi chưa xemnhưng hình dung là thế), song chưa từng nghĩ đến chuyện sát hại.Khi bịcảnhsáthỏivềvụviệccủaShimomura,cậutađãkhainhữnglờikhábấtlợichoTerada.Vậynhưngvẫncảmthấychưađủ,điềunàykhiếntôithắcmắc.TôichorằngchỉvìthầyđótìnhcờlàmchủnhiệmrồibịđốixửnhưthểđãdẫndắtđểShimomuragâyravụviệcấythìnênthươnghạichothầyđó.

“CậukhôngthíchTeradaởđiểmnào?”Đáplạicâuhỏicủatôi,cậutađãđưaramộtcâutrảlờitồitệ.“VìNaolàmốitìnhđầucủatớ…ÀnhưngbâygiờtớthíchShuya.”Tôi bị coi ngang hàng với Shimomura.Còn nỗi nhục nào hơn thế này

không?“Khiếp,saomànguthế?”Tôi tưởng mình chỉ nghĩ thầm trong bụng nhưng hình như đã nói ra

miệng.TiệnthểtôinhạobángluônchuyệncậutabịảnhhưởngbởiLunacy,cậutabènnổikhùngchửitôilà“kẻbámváymẹ”.

Tôitừngkểchocậutanghephầnđầuláthưngỏnàysongkhôngngờsẽbịgánchomộttừnhảmnhínhưvậy.Tôicãithìcậutagiángngaychomộtcú.

Page 144: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

“Cólẽcậutưởnglàmẹcậuyêucậunhưngvẫnphảiraquyếtđịnhđauđớnđểtheođuổigiấcmơ?Thựcchấtlàbàấychỉvứtbỏcậuthôi.Nếucậumonggặpmẹnhư thế thì tựmìnhđếngặpđi?LênTokyo thì có thểđivề trongngàyđược,cậucũngbiếtmẹđangởtrườngđạihọcnàomà.

“Chỉbiếtngồilảinhảichờđợilàvìcậukhôngcóđủcanđảmđấy.Cậusợbịtừchốikhichủđộngđếngặpđúngkhông?Thựcratừlâucậuđãbiếtlàmìnhbịmẹvứtbỏ.”

Liệucòncó sựbángbổnàohơn thếnàykhông?Cậu takhôngchỉ làmnhụctôimàcònlàmnhụccảmẹ.Đếnkhinhậnrathìtôithấymìnhđangtúmlấycáicổthanhmảnhđó.Kẻsátnhânnảysinhýđịnhgiếtngườichẳngkịpcóthờigiannghĩđếnhungkhí.Phíatrướckẻsátnhânnàychẳngcógìhết.Nóicáchkhác,đâychínhlàđiểmcuối,giếtngườilàkếtquảtấtyếu.Cáichếtcủacậutacũngvậy,nhanhhơncảbongbóngvỡ.

ViệctrẻvịthànhniêngiếtngườisẽchẳnggâyđượcồnàođãquárõtừvụShimomura.Tôikhôngđịnhlợidụngcáichếtcủacôbạnnày.

Tôinhétthithểvàotrongchiếctủlạnhcỡlớnđặtở“phòngnghiêncứu”.Tôithấyđángthươngchocậutakhibiếnmấtcảmộttuầnmàkhôngcóaiđitìm,nếucóthể,tôimuốnchocậutatanxáccùngtrongvụnổbomngàymai.Lýdolàvìquảbomđượclàmbằngnhữnghóachấtcậutamuavề.“Đặtởđâymớiđúngvịtrícủachúngchứ,”cậutađãnóivậyrồitựmìnhmangđốnghóachấtđến“phòngnghiêncứu”.Nhưngdẫusinhmệnhnhẹhơnbongbóngthìthểxáccũngnặnghơnmộtkhốisắtnêntôiđãtừbỏýđịnhmangcáixáctớitrường.

Song, xin đừnghiểu nhầm.Chuyện chế tạo bomvà chuyệngiết cậu takhônghềliênquanđếnnhau.

Bangàytrước,đểhoàntấtmọithứ,tôiđãtớitrườngđạihọcK.Nếuđược, tôimuốnmẹlàngườiđếngặptôi.Tuynhiên, lúclyhônmẹ

buộcphảicamkếtsẽkhôngliênlạcvớitôi.Vớingườiquámứcnghiêmtúcnhưbàấy,điềuđótrởthànhmộtcáicùmlớn.Bàcàngnghĩtớitôivàmuốnđến gặp bao nhiêu thì cái cùm ấy lại càng siết chặt bấy nhiêu, khiến bàkhôngthểcửđộngđược.Nếutôikhôngcắtcáicùmđóthìchẳngcòncáchnàođểmẹcontôigặpmặt.

Mấtbốntiếngdichuyểnbằngtàuthường,tàucaotốc,tàuđiệnngầmtôi

Page 145: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

đã tớiđược trườngđạihọc.Khoảngcáchđếnnơi tôi tưởngxahơnbất cứthiênđườngnàohóarachỉcóthế.Dùvậy,cànggầnđếnđích,tôicàngthấykhóthở,cảmgiácngộtngạttăngdầnnhưthểlồngngựcbịbópchặt.

TrườngđạihọcK,khoaKhoahọcvàCôngnghệ,chuyênngànhCơđiệntử,phòngnghiêncứusốba.Đólàphòngnghiêncứumẹtôilàmviệc.Vừabướcđitrongkhuônviênrộnglớn,tôivừatựtưởngtượngravôsốcảnhgặpgỡ.

Tôigõcửaphòngnghiêncứu.Ngườibướcralàmẹ.Gươngmặtmẹsẽthếnàokhi trông thấy tôi?Mẹsẽnóigì?Không,có thểmẹsẽ im lặngvàômchầm lấy tôi.Nhưng có khi người bước ra lại là trợ lý phòng nghiên cứuhoặcmộtsinhviênnàođó.XinchocháugặpphógiáosưYasaka.Sauđónênxưngtênhayimlặngnhỉ…

Tronglúcnghĩnhữngchuyệnấy,tôiđãtớidãynhàcủachuyênngànhCơđiện tử.Ởđó tôigặp lạimộtngườikhôngngờđến.Làngườiđãnhậnxétphátminhcủatôiở“Triểnlãmsángtạokhoahọctoànquốcdànhchohọcsinhcấphaivàcấpba”,giáosưSaguchi.Thậtngạcnhiênlàgiáosưvẫncònnhớvàgọitôitrước.

“Ồ,lâuquárồinhỉ.Cháulàmgìởđâythế?”Tôikhôngthểnóithậtlàtớigặpmẹ.Nhưngcũngứngbiếnđượcngay.“Cháucóviệcởgầnđâynênghéqua, nghĩ rằngbiết đâu lại gặpđược

giáosư.”“Vậy thì ta vui lắm.Nói vậy tức là cháumang tới phátminh nàomới

chăng?”“Vâng,thìcũng…”Tôikhôngnóidối.Tôiđãmangtheocáiđồnghồchạyngược,cáivígiật

mình,máypháthiệnnóidốiđịnhchomẹxem.Giáosưhàohứngdẫntôitớiphòngnghiêncứu.PhòngnghiêncứusốmộtởmạnphíaĐôngtrêntầngba.Phòngnghiêncứusốbaởngaybêntrên,tầngbốn.

Cóthểtôisẽnóithậtvớigiáosưlàtôitớiđểgặpmẹsaukhiđưaôngấyxemphátminh.

Ồ,cháulàcontraiphógiáosưYasakaà.Thảonàogiỏithế.Vừahânhoantưởngtượngtôivừatheochângiáosưvàophòngnghiên

cứusốmột.

Page 146: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Nhữngmáymóctốitânvànhữngcuốnsáchchuyênngànhchấtnhưnúi.Gầnnhưyhệtphòngnghiêncứucủamộtnhàphátminhmàtôihìnhdung.GiáosưmờitôingồixuốngxôpharồibắtđầuphaCalpis[10].Tôibuồnchánngóquanhcănphòngthìbấtchợtnhìnthấytấmảnhdựngtrênbàn.

ẢnhgiáosưSaguchivàmộtngườiphụnữ.SaulưnglàmộttòalâuđàicũởchâuÂu,hìnhnhưởĐức.Ngườiphụnữnépmìnhvàogiáosư,mỉmcườidịudàng.

Nhìnthếnàocũngthấyđó…làmẹ.Chuyện này là sao.Hay là ảnh chụp khi đi hội thảo hoặc tu nghiệp gì

đó…MặcdùgiáosưđãđặtcốcCalpislênbàntrướcmặttôi,nhưngtôivẫnkhôngthểrờimắtkhỏitấmảnh.

Thấyvậy,giáosưcườingượngngùngnói:“Ngạiquá,ảnhchụpkhiđidulịchtrăngmậtđấy.”Bongbóngvỡ.“Dulịchtrăngmật?”“Ừ, cháu nghĩ ta già rồi đúng không. Ta kết hôn năm ngoái, gần năm

mươituổirồimớichuẩnbịlàmcha,xấuhổghê.”“Làmcha?”“EmbésẽrađờivàocuốithángMườihai.Vậymàvợtahômnaycònđi

hộithảoởtậnFukuokacơđấy.Loquá.”Tiếngbongbóngvỡlộpbộptrongđầutôi.“…LàphógiáosưYasaka,đúngkhôngạ?”“Ồ,cháubiếtvợtaà?”“Làngười…cháurấtngưỡngmộ.”Toàn thân tôi run lên, không nói được gì nữa. Những bong bóng cuối

cùngbiếnmất.Giáosưnhìntôinghingờrồinóinhưthểgiậtnảymình.“Cólẽnàocháulà…”Tôichạy rakhỏiphòngnghiêncứumàkhôngnghehếtcâu.Tôikhông

quaylạinhìnsonghìnhnhưgiáosưkhôngđuổitheo.Ngườimẹđầytàinăngcủatôiđãtừbỏgiađìnhđểđổilấyướcmơcơmà.

Mẹđãbỏlạiđứaconyêuquýđểthựchiệnướcmơvĩđạilàtrởthànhmộtnhàphátminhcơmà.

Tôi làđứaconduynhất.Chẳngphảimẹđãnói thếhaysao.Mẹkhông

Page 147: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

baogiờđếnđóntôimàđicướimộtngườiđànôngtàinănghơnmẹ,sinhconchongườiđórồicùngnhauhạnhphúc.

Bốnnămsaukhimẹđi,cuốicùngtôiđãhiểu.Đốivớibàấy,thứngángđườngkhôngphảiconcái.Thứngángđường làđứacon tênShuya.Kể từngàybỏđi,Shuyachỉcònlàsựtồntạitrongquákhứ.Màkhông,cólẽbàấyđãxóahẳnkhỏibộnhớrồicũngnên.

Bằngchứnglàmẹkhônghềliênlạcgì,dùchắcchắngiáosưđãnhậnratôi.

Việcgiếtngườiquymôlớnmàtôisắpthựchiệnchínhlàđểtrảthùmẹ.Ngoàirachẳngcòncáchnàokháckhiếnbàấybiếtvềtộiáctôigâyra.

Và lầnnàynhânchứngchính là cácbạn, ngườiđãđọcbảndi chúc tôiđănglêntrangwebnày.Xinhãytheodõitớicùngvụviệcrấtcóthểsẽlưudanhtronglịchsửtộiphạmthiếuniênxảyrangàymaivàchuyểntớibàấytiếnggàothétcủalinhhồnnày.

Vĩnhbiệt!

“Vĩnhbiệt!”Tôinémbàivănnhạtnhẽotiêuđề“sinhmệnh”xuốngbụcnóichuyện,rút

chiếcdiđộngtừtrongtúiquầnđồngphụcra.Sốđãđượcbấmsẵn.Tôitừtừnhấnnútgọi,tứcnútkíchhoạtquảbom.

Mộtgiây,haigiây,bagiây,bốngiây,nămgiây…… Chẳng có gì xảy ra. Có chuyện gì vậy. Không nổ? Thậm chí còn

không thấycódấuhiệu là chiếcđiện thoạigài trong thiếtbịkíchnổđangrung.Chẳngcólẽ!Tôinhìnvàolòngbụcnóichuyện.

Khôngcóbom…Aiđóđãđọctrangwebvàvôhiệuhóarồichăng.Nhưngkhôngcóvẻgì

làcảnhsátđãtớitrường.Gỡbomlàviệcquánguyhiểmvớingườinghiệpdư.Vậythìaiđã…Chẳngcólẽ!Làmẹ?

Bỗngnhiênchiếcđiệnthoạitôiđangcầmđổchuông.Cuộcgọiẩnsố.Tôidùngngóntayđangrunrẩynhấnnútnghe.

Page 148: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

S

Chương6KẺTRUYỀNĐẠO

huyaà,mẹđâycon…Emcótưởngtượngranhưthếkhông?Thậtđángtiếc,tôikhôngphảimẹem.TôilàMoriguchi.Nămthángrồichưagặpnhỉ.Emđangngạcnhiênvìbomkhôngnổphảikhông?Tôiđãmạnphépvôhiệuhóanósángnayrồi.

Tôinghĩphátminhđócủaemrấttuyệtvời,ởđặcđiểmlàdướimứcnhiệtnhất định thì chức năng sẽ tê liệt. Nếu vậy, khimang thứ được làm ra ở“phòngnghiêncứu”tới trườnghọc,chỉcầnnhanhchóngcấpđôngrồichovàothùngđáthìdùcórungtớicỡnàonócũngsẽkhôngphátnổ.Khôngchỉcơđiệntửmàcảhóahọcemcũngngàycànggiỏilênđấynhỉ.

Nếupháthuy tàinăngấyvàoviệc tốt thìnhấtđịnh tương laiemsẽ trởthànhmộtnhàphátminhtuyệtvời.Thếnhưngemlạidùngtàinăngtrờiphúđóvàoviệcxấulàchếtạonhữngcôngcụđểphạmtội.Đểtheođuổinhữngmụctiêunhảmnhí.

Tôiđãmạnphépđọcbứcthưemgửichongườimẹyêuquýrồi.Emđãđăngnólêntrêntrangwebmàchẳnghềengại,chứngtỏbảnthânemcũngnghĩmìnhlànhânvậtchínhcủamộtbikịchđúngkhông?

Ngườimẹtuyệtvờiđầytàinăng.Tôi,đứaconduynhất,đượcthừahưởngdòngmáuấy.Mẹđãrađi,bỏđứacontraikhócnứcnởlạiquênhàđểthựchiệnướcmơ.Nhưngmẹđãhứavớitôi.Nếucóchuyệnxảyđếnvớitôi,nhấtđịnhmẹsẽchạyvềbêntôi.Tôiđãtinvàođiềuấy.Khônglâusau,bốtôitáihôn,đứaconvớimẹkế rađời.Tôi trởnêncôđộc.Tôimuốngặpmẹ.Đểđượcgặpmẹ,tôiđãgửiphátminhđidựthi.Nhưngkhônghềcóliênlạctừ

Page 149: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

mẹ.Vìvậytôiquyếtđịnhsẽgiếtngười.Vìtôinghĩnếutrởthànhtộiphạm,chắclàmẹsẽliênlạc.Thếnhưngtạimộtthằngbạncùnglớpnguxuẩnmàkếhoạchthấtbại.Tôivuikhibiếtbịtrảthùvàsẽmắcbệnh.Vìtôinghĩmẹsẽliênlạcvớitôi.Nhưngtôilạicũngkhôngmắcbệnh.Đểkhỏalấpnỗicôđơn,tôiđikiếmtìmsựgiúpđỡtừcôbạncùnglớp.Nhưngtôiđãgiếtcôbạnấysaukhibịsỉnhụclàđồbámváymẹ.Tôihạquyếttâmđếngặpmẹ.Rồitrướckhigặpmẹ,tôitìnhcờgặpngườichồngmớicướicủamẹvàbiếtmẹđangmangthai.À,vậyratôiđãbịvứtbỏ.Tôisẽtrảthùmẹ.

Tómtắtlạithìlànhưthế?Vàemđãchếramộtquảbom.Nguxuẩnà?Trongbứcthưđầyrẫytừ“nguxuẩn”.Thếemnghĩemlàgì?Emđãlàmrađượccáigìvàmanglạiđượcgìcho

nhữngngườimàemgọilànguxuẩnấy?Thậmchíđếncảbốmìnhemcònnóilàkhôngđángsống,vậyemđang

sốngnhờaiđây?Đếnchuyệnđócũngkhôngbiết,mớihọcgiỏimộtchútđãnghĩmìnhlà“kẻđượcchọn”,chínhemmớilàđứakhônghiểugìhết,làđứanguxuẩnnhưemvẫnnóiđấy.

Mộtkẻnhư thếđãgiếthạiManami.Tôiđãbị cướpmấtmộtngườivôcùngquantrọng.Đọcthưcủaemmàtôi thấyxấuhổvìmìnhđãchủquankhiđịnhtrảthùem.Vềchuyệntrảthù,cólẽnênkểtừhômbếgiảng.

Sánghômấy,đúnglàtôiđãlấymáucủaSakuranomiyalúcanhấyđangngủ,vàmangđếntrường.Sữađượcgiaođếntrườnglúc9giờvàcấttrongtủlạnhcạnhphònghànhchính.Tôi rời lễbếgiảngsớm,dùngkimtiêmbơmmáuvàohộpsữacóđánhsốcủaemvàShimomura.Đểngườitinhýnhưemkhôngpháthiệnra,tôiđãtiêmvàomépgấpcủahộpsữa.Hếtgiờuốngsữa,tôiđãkểchuyệnđó.Kểtrướccảlớpnhưvậy,ởmộtkhíacạnhnàođó,tôimuốnnémbọnemchođámngườicóthểsẽđưaraphánquyếttànnhẫnnhất.Dùđứatrẻđộcácđếnthếnàothìcũngsẽđượcngườilớnbảovệtheonhữngluậtlệsẵncó.

Nhưsaunàyempháthiệnra,phươngpháp tôisửdụngcóxácsuất lâytruyềnHIVcựcthấp.Ngaytừđầutôiđãbiếtthế.Tuynhiênxácsuấtkhônghẳnbằngkhôngnêntôitinmìnhđãđưaramộthìnhphạtthíchđáng.

Tôiđãnghĩnhưvậylàxongxuôitấtcả.Đươngnhiên,việcbọnemcảmnhậnđượcnỗisợhãitrướccáichếtvàbịbạncùnglớpbắtnạtkhôngkhiến

Page 150: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

tôithấynhẹlòng.Thựctế,dùđãtrảthùnhưngnỗicămghétbọnemkhônghềthayđổi.Kểcảdùngbàntaynàytrựctiếpcầmdaobămvằmbọnemthìkếtquảvẫnsẽnhưvậythôi.Tôinhậnralàchẳngcósựtrảthùnàocóthểrũsạchmọithứ.

Tuyvậy,tôicũngcốkìmhãmđượccảmxúccủamình.TôisẽkhôngbaogiờquênManaminhưngcũngkhôngmuốnđếmxỉatớihạngngườinhưcácem.Tôi tínhsẽ làmlạicuộcđời từđầusaukhiSakuranomiyaquađời.Từtrướctớinay,tôikhôngmấykhinghĩtớichuyệnlàmgìchoaiđó,tôiđịnhsẽthửlàmnhữngviệcnhưthế.

Mộtthángsau,vàocuốithángTư,Sakuranomiyatrúthơithởcuốicùng.Vàtôiđượcchobiếtmộtsựthậtbấtngờ.Sakuranomiyanói.

Anhrấthậnvìkhôngthểlàmemhạnhphúc.Vậynên,đểbùđắp,ítnhấtanhmuốnngănchặnviệcemtrởthànhtộiphạm.Hômbếgiảng,anhbiếtemđã lấy máu của anh. Anh biết ngay là em đang định làm gì đó. Anh tớitrườngthìbiếtemđãphamáuvàosữa.Anhnghĩđólàmộtsựtrảthùkhủngkhiếp.Saukhiemđikhỏi,anhđãthayngaysữamớivào.Cólẽemsẽkhôngtha thứchoanh.Nhưngkhôngnên lấyhận thùđáp lạihận thù.Chắcchắnlòngkhôngnhẹbớtđượcđâu.Hơnnữa,nhữngđứatrẻđóchắcchắncảitạolạiđược.Đúngvậyđấy,hãytinanh.Chỉcóthếemmớiđượctáisinh…

ĐólànhữnglờicuốicùngcủaSakuranomiya.Dùconmìnhbịgiếtcũngkhôngđượctrảthù,bọntrẻcongâyratộiáccóthểcảitạolạiđược.Giảnhưcótừ“giáosĩ”thậtthìđúnglàquáhợpvớianhấy.

Nhântiện,xéttheolýluậncủaemthìSakuranomiyacũngkhôngsinhratronghoàncảnhđượcmẹđọcchonghetruyệncổtíchtừkhichưabiếtnhậnthức.Tôinghĩemchưađọcmấycuốnsáchđểởcuốilớp,mẹanhấybịbệnhvàmấtkhônglâusaukhisinhanhấy.Cũngnhưem,bốanhấytáihônkhianh học lớpNăm.Anh ấy không phải làmột học sinh ưu tú như em nênkhônghòahợpđượcvớimẹkế,bỏnhàđikhôngbiếtbaonhiêulần.Vềđiểmnàythìtuyệtnhiêncuộcđờianhấykhôngđángđượcthiênhạcangợi.Nếuemvàanhấycóquenbiếtnhau,chắcchắnemsẽcoianhấylàmộtkẻnguxuẩn.Thếnhưngchínhngườiđóđãcứuem.

Quanniệmđạođứccủaconngười,đúngnhưemnói,cólẽchỉđơngiảnlàkết quả việc dạy dỗ.Những điều người bình thường học được từ nhỏ thì

Page 151: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Sakuranomiyađếngầntuổitrưởngthànhmớihọcđược.Làdoanhấynhậnthấyrằngmìnhcònthiếusótvàcảmthấykhôngthểđểnhưvậyđược.Cònem, tuybiết đạođứcmìnhnghèonànnhưng lại làmnhưhayho lắm, chorằngtạimẹmàmìnhnhưvậyvàcũngkhôngcóýđịnhcải thiệnmình.Cóthểemchorằngnếuthayđổithìmốiliênhệvôhìnhvớimẹsẽbịcắtđứtnênđãcốtìnhnhưthế.Nhưnggiờchuyệnđóchẳngcònquantrọngnữa.

TôikhôngthểchấpnhậnđượchànhđộngcủaSakuranomiya.Tôikhôngthểthathứchoanhấykhibảomuốntôihạnhphúcnhưngđếntậnlúcchếtvẫnchọnlàmmộtgiáoviênchứkhôngphảimộtngườicha.Dĩnhiên,khôngcóchuyệntôithathứchocácemdùcácemđượcanhấybảovệ.Cóđiều,tôicũngkhôngthểngaylậptứcnghĩramộtphươngántrảthùmới.Tôiquyếtđịnhxemxéttìnhhìnhmộtthờigian.

TôivẫnđượcthầyWerther,tứcTeradaYoshiki,báocáochitiếttìnhhìnhcủacácem.Terada làhọc tròcủaSakuranomiya.Tôidạycậu tamộtnămnêntôinhớkhárõ.

TeradakhôngphảilàhọcsinhlầmđườnglạclốigìnhưnglạicóphầntônsùngSakuranomiya.VậynênkhibiếthồicấphaiSakuranomiyagiấubốmẹhútthuốc,cậutacũnghútthửdùhosặcsụa,biếtSakuranomiyatừngbôibẩnxecủagiáoviênmìnhghét,cậutacũngbắtchướclàmtheo.Cậutađãlàmmấy chuyện kỳ cục như thế. Tuy nhiên, vì là đứa dễ bảo nên đượcSakuranomiyakhuyênnhủcậutalậptứcthayđổitháiđộ.

SaucáichếtcủaSakuranomiya, tuytôiđãnhờtruyềnthônggiữkínđịađiểmvàthờigiantổchứctanglễ,songTeradavẫntìmđếnvớilýdorấthiểnnhiênlàmuốn“ngườithầycứurỗi”sốngmãitronglònglũtrẻ.Dùphátớnvớicáilýdomuốnđưatiễnthầyđểbùđắpnhữngrắcrốiđãgâyra,nhưngcậutađãđếnrồinêntôichẳngcòncáchnàokhác.Saulễtang,Teradabắtđầuxin lỗivềnhữnghànhvixấukhixưa trướcdiảnhcủaSakuranomiya.ChắcSakuranomiyacũngđangcườikhổ trướccảnhnày.Rồi trong lúcấy,cậu ta thôngbáo,đểnối tiếpdinguyệncủa thầy, cậu tađã trở thànhgiáoviêncấphai.RằngtừmùaxuânnàysẽdạytạitrườngcấphaiS.

Tôibảomìnhcũngdạyở trườngSđến thángBanămnayvàhỏi thămtìnhhìnhtrường.Đoạncậutanóiđãtrởthànhgiáoviênchủnhiệmcủalớp8B.Trênđờinàyvẫncónhữngchuyệntrùnghợpnhưvậy.Vìcậutakhông

Page 152: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

biếttôichủnhiệmlớpnămngoáinêntôigiấunhẹmđi,tiếptụchỏithămtìnhhìnhlớp.Rồicậutatiếtlộcóhọcsinhkhôngđếntrường.LàemShimomura.Nghecậutanói,tôicóthểhìnhdungemShimomurađinhninhrằngmìnhbịnhiễmHIVsongkhôngnói rađiềuấyvớimẹ.Tuyhơibấtngờnhưngkhibiếtgiữahaimẹconcóvẻthânthiếtấylạitồntạimộtbứctườngvôhình,tôiđãnghĩkhôngbiếtcóthểlợidụngđiềuấykhông.

TứclàliệucóthểdồnépShimomurahơnnữakhông.TôikhuyênTeradarằngnếu làSakuranomiya thìchắcanhấysẽ làm thếnày.Chắcanhấysẽđếntậnnhà.Sẽdẫnhọcsinhđicùng.Dùbịtỏtháiđộkhóchịuthìanhấyvẫnsẽtiếptụcđếnvìtinrằngnhấtđịnhmộtlúcnàođóbênkiasẽhiểucho.Cólẽlàmộttuầnmộtlần.Giảsửcóbịđóngcửađuổiđithìanhấysẽđứngtừbênngoàinóivớivào.Tôigợiýnhữngđiềunhưthế.

Tôicònnói,nếucógìkhókhănhãyđếnhỏi tôi, tôisẽkhôngkểvớiaiđâu.Chắcchắnởtrườngcậutakhôngthểbànbạcvớiairồi.Cậutađãhỏitôi rấtnhiềuchuyệnqua thưđiện tử.Cậu tađãcẩn thận traođổivớigiáoviênchủnhiệmcũ.Vậynênkhôngcólýdogìđểbuộctộicậutamộtmìnhtựtungtựtác.

Cậutacũngnóivới tôivềchuyệnembịbắtnạt.TôiđãkhuyênTeradarằngthayvìtrựctiếpphêbìnhchuyệnbắtnạtthìnêngiảnhưmộthọcsinhnàođótronglớpphátgiác,làmthếcáchọcsinhsẽdễnhậnthứcđượcvấnđềhơn,quảnhiênTeradađãpháthuyđược toàndiệncá tínhvà lý tưởngcủacậu ta.Tôi đã nghĩ như vậy thì càng khuyến khích được việc bắt nạt em,nhưngkhôngngờliênlụysangcảemKitaharakhiếntôirấtáynáy.

BiếtđâucóthểKitaharađãkhôngbịemgiết.Nghĩvậytôithựcsựrấtđaulòng,songnếuvậycácemsẽrũbỏtráchnhiệmngaynêntôisẽkhôngnóilàlỗicủa tôi.NgườigiếtKitahara làem.Bịnói trúngtimđenlàkẻbámváymẹ,emđãnổiđiênvàgiếtKitahara.Cáigì,giếtngườilàkếtquảtấtyếuhả?Ngụybiệnđếnnguxuẩn.

TronglúctôiquansátbọnemthìShimomurađãgiếtmẹmình.Tôikhôngthểtưởngtượnggiữahaingườiđóđãxảyrachuyệngì.Vảlại,cũngkhôngnênmớihìnhdungrađượcchútítmànóinhưthểmìnhbiếtcả.

Tuynhiên,tôicóthểkhẳngđịnhnếuShimomurakhôngsáthạiManamithìcũngsẽkhônggiếtmẹ.Thếnêntôihoàntoànkhôngthấythươngxótgì

Page 153: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Shimomura,vớingườimẹtôicũngcoiđólàquảbáovìđãnuôidạymộtđứacon như thế. Tôi nghĩ mình đã trả thù được Shimomura dù có bịSakuranomiyacảnđường.

Chỉcònlạiem,Watanabe.Nhưemđãtựnhận,tuyShimomuralàkẻtrựctiếpđẩyManamitớichỗchết,nhưngnếuemkhôngnghĩracáikếhoạchnguxuẩnấythìManamiđãkhôngchết.TôimuốncảemvàShimomurađềuchếttrongđaukhổ,songnếuphảichọnmộtngườiđểcămghétthìtôisẽchọnem.

Đãnhiềulầntôiướcembịbọnbạncùnglớpgiếtchếtbởitròbắtnạtdướidanhnghĩaphánxửấy.

Tuynhiên,tôiđượcTeradathôngbáođãgiảiquyếtxongchuyệnbắtnạt.Cậutathựcsựcóvẻrấtvuimừng.Tôicònđượccậutacảmơnrằngđólànhờlờikhuyêncủatôi.TuythấyhơikhótinnhưngtôicóthểdễdànghìnhdungchuyệnemlợidụngviệcmìnhnhiễmHIVđểtrảđũalại.Dùtôi thấyhơikhóhiểusaoemkhônglàmthếngaytừđầu.

Đểtrảthùem,cólẽtôichỉcòncáchtrựctiếpnhúngtayvào.Nhưngdùlàmthếthìchắcchắntrướckhichết,emvẫnkhôngcảmthấycóchúttộilỗinàochuyệnManami.Vậythìchẳngcónghĩalýgì.Tôimuốnbiếtđiểmyếucủa em.Biết làvô ích songmỗingày tôi đềukiểm tra trangwebcủa em.Nhưng sau bài đăng “Chiếc ví giậtmình chống trộm, phátminh đã đượccôngnhận!”thìchẳngcógìmớinữa.Tôithắcmắcngườicóvẻghétnhữngthứvôíchnhưemtạisaolạikhôngđóngtrangweblại.Tôibỏluônýđịnhtrảthùem,tiếptụcquansátem,địnhkhinàoemcóđượcthứquantrọngthìsẽpháhủy.Chínhlúctôibắtđầunghĩvậythìtrangwebđượccậpnhật.

Nhờ bức thư gửi cho mẹ mà tôi biết được về tuổi thơ có phần đángthươngcủaem.Tôicũngnghĩ,giảsử,chỉlàgiảsửthôi,khiemmangcái“vígiậtmình”đếnchỗtôimàtôikhenemthìliệucógìthayđổikhôngnhỉ.Tôisuýtnữacònthấyhốihận.Nhưngđóchỉlànhữnglờimêsảngthôi.Chẳngphảichínhemđãviếtsao.Rằng“vígiậtmình”làmộtmónđồđểchọcphá.Làmramộtmónđồmàkhichạmvàosẽbịđiệngiậtđểđượckhenchẳngquachỉlàsuynghĩcủamộtđứatrẻquenthóiđượcnuôngchiều.Cóngườilớnnào đi khen ngợi đứa trẻ đã đàomột cái bẫy không? Em chỉmuốn khoekhoangtàinăngcủamìnhthôi.Khôngtạorathứphụcvụconngười,lạiđilàmnhữngthứvôíchchỉđểthểhiệntàinăngthìaimàkhenchođược.Lẽra

Page 154: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

emnêntựthỏamãnvớibảnthân.Cáchnghĩcủaem,nhâncáchcủaemlàdochínhemtạoravìkhôngcông

nhậnmộtngườinàokhácngoàimẹ.Chuyệnemphạmtội làdolỗicủaemchứkhôngaikhác.Mặcdùvậy,ngoàiemra,nếuaiđóphảichịutráchnhiệmthìchínhlàmẹem,ngườivìnguyệnvọngkhôngđượcđápứngmàliêntụcđánhđứaconthơvàbuôngxuôitấtcả,nhưngngaykhinguyệnvọngđượcđápứngthìlạirađi,chỉđểlạimớtìnhcảmvôtráchnhiệm.

Haimẹconemgiốnghệtnhauởtínhíchkỷđó.Đểtrảthùmẹ,emđãchếtạobom.Đúngvậykhông?Giếtnhữngngườikhôngliênquanlàcáchtrảthùcủaemhả?

ChuyệncủaManamichắcchắncũngvậy.Tronglòngemhướngđếnmẹnhưngngườiemlàmhạilạikhôngbaogiờlàmẹ.

Nếutrongthếgiớicủaemchỉtồntạiemvàmẹthìhãygiếtmẹemđi.Tôikhôngthểthathứchokẻhènnhátkhônglàmnổichuyệnđónhưnglúcnàocũngănnóiđaotobúalớnrồilàmtheoýmình.

Watanabe,tôinghĩcảnhsátsắptớichỗemrồi.HọsẽtìmrathithểcủaKitahara sớm thôi.Nếu embị bắt, thêmcả vụ củaShimomura thì chuyệnManami sẽ đượcđưa ra ánh sáng.Tuynhiên, dù phải nhận án phạt gì thìchắcchắnemcũngkhôngcảmthấyđólàhìnhphạt.Emgiỏiviếtvăn,thậmchícáchoạtđộngcôngíchemcũngsẽlàmtốt.Cókhảnăngemsẽxóasạchquákhứvàbắtđầumộtcuộcđờimớivớisựnghiệpxánlạn.

Trướcđóhãychotôiđượcnóimộtlờivớiem.Đọcthưvàvôhiệuhóaquảbomxong,tôiđãđigặpmộtngười.Cóthểtôi

có chút thương xót em. Có thể vì tôi muốn ngẫm lại những lời màSakuranomiyamuốnnóivớitôi.CóthểvìtôinghĩđâychínhlàlýdodẫntớicáichếtcủaManami.

Tôidễdànggặpđượcngườimàemmongmỏimuốngặp.Trướctiên,tôiđưarabứcthưcủaem.SauđótôikểviệcemlàmvớiManami,vàcảvụviệccủaShimomuranữa.

Emmuốnbiếtphảnứngkhông?…Xinlỗiemnhé.Xungquanhbắtđầuầmĩrồi.Tôinghĩemcũngnghe

thấytiếngxecảnhsátvàxecứuthương.Watanabe,tôikhôngvôhiệuhóaquảbomemchếrồiđặtởtrườngđâu.

Page 155: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

Tôiđãđemnóđặtởmộtchỗkhác.Tôiđãướcemđừngnhấnnút.Nhưngemđãnhấn.Khôngphảinókhôngnổ.Tôikhôngbiếtemướclượngquymôthếnào,songnóđãdễdàngthổibaynửatòanhàbêtôngcốtthép.Nếukhôngtinvàotàinăngcủaemmàtránhđithậtxathìcólẽtôicũngnguyrồi.

Phòng nghiên cứu số ba, chuyên ngànhCơ điện tử, khoaKhoa học vàCôngnghệtrườngĐạihọcK.Đólànơitôiđãđặtlạiquảbom.Kẻchếtạobomvàấnnútđềulàem.

Watanabenày,emcónghĩđâymớilàtrảthùthựcsự,làbướcđầutiênđểemtáisinhkhông?

Page 156: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

•ChúThích•

Page 157: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[1]BậctiểuhọccủaNhậtlàtừlớpMộtđếnlớpSáu.

Page 158: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[2]Cụm từchỉvấnđềnãochịuảnhhướngxấu từviệc chơi trò chơiđiệntửnhiều.

Page 159: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[3]Yoshikinguyên tác tiếngNhật là良輝.Trongđó,良mangnghĩa“tốt, giỏi”, tương đương với “well” trong tiếng Anh, phát âm theongườiNhậtlà“weru”.Còn輝cócáchđọckháclà“teru”.GhéphaitừnàylạisẽđọcthànhWeruteru,khiếnliêntưởngtớinhânvậtWerthertrongtácphẩmNỗiđaucủachàngWerthercủaGoethe.

Page 160: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[4]NữanhhùngngườiPháp(1412-1431)trongCuộcchiếnTrămnăm(1337-1453)giữaPhápvàAnh.

Page 161: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[5] Ngớ ngẩn trong tiếng Nhật là “aho”. ở đây, “Mizuki” ghép với“aho”thành“Mizuho”.

Page 162: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[6]Obon:dịplễcầunguyệncholinhhồncủatổtiên,giốngnhưlễVuLan,kéodàitrongbangày,thườngvàokhoảnggiữathángTám,cóthểkhácnhaumộtchúttùytheotừngđịaphương.

Page 163: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[7]Osechi:bữaănmừngnămmớicủaNhậtBản.CácmónănđượcđặttrongmộtchiếchộpđặcbiệtgọilàJubakovàmỗimónănđềumangmộtýnghĩariêng.

Page 164: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[8] Từ chỉ những thanh thiếu niên tự nhốtmình trong phòng, khônggiaolưuvớithếgiớibênngoài.

Page 165: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[9] Viết tắt của “Not in Education, Employment and Training” chỉnhữngngườikhôngđihọcvàcũngkhôngtìmviệclàm.

Page 166: Chương 1 KẺ GIẢNG ĐẠO

[10]MộtloạisữalênmencủaNhật.