lạc giữa đam mê - sachvui.com · anh thở dài, lắc đầu. người phụ nữ này vô...

149

Upload: others

Post on 21-Oct-2019

2 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

MụcLụcChương1Chương2Chương3Chương4Chương5Chương6Chương7Chương8Chương9Chương10Chương11

Chương1

“Tôibiết là côđangnghĩ tôihấpdẫn”. Jeffersonnởmột nụ cười tựmãn.

“Hấpdẫnư?”Maurarướnngườilêntrôngrấtngầu.“Anhcótinlàtôidễbịđànôngdẻomiệnghạgụckhông?”.

“Dễư?”.Jenffersoncườilớn.“Chúngtabiếtnhaucũnggầnmộttuầnrồi,Mauraà!Vàtôicóthểnóichắcnhưđinhđóngcộtlàchẳngcógì…dễởcôcả”.

“Liệu tôi có thểxemđây làmột lời khenkhôngnhỉ?”Cô cười tinhnghịchđáplại.

Côtỏrahàilòng.Jeffersoncóthểđọcđượcđiềuđótrênnétmặtcủacô.Anhchưabaogiờ thấyngườiphụnữnào trênđờinàynghĩmìnhđược khen khi có người nói mình “khó khăn” cả. Nhung MauraDonohuethìđộcnhấtvônhị.

Anhbiếtđiềuđóngaytừgiâyphútgặpcô.

TronglúcđangtìmkiếmmộtcảnhquayởIrelandchobộphimsắptớicủahãngphimKing,Jeffersonđã tìnhcờ thấy trangtrạicủaMauraởquậnMayovàngaylậptứcanhnhậnrađâychínhlànơianhcấtcôngđitìm.DĩnhiênthuyếtphụcMaurađượchaykhônglạilàchuyệnkhác.

“Côbiếtkhông?”,anhtựavailênbứctườngđásơntrắngcủanhàkhovànói“Hầunhưaicũngchớp lấy thờicơnếucócơhộikiếmtiềndễdàngđấy”.

Côhấtmái tócdài,đennhánhrasau,nheođôimắtxanh thămthẳmnhìnanh,bắtbẻ,“Coinàoanhbạn,anhlạidùngtừdễdàngnữarồi,saukhi đã thừa nhận là tôi không có thói quen chấp nhậnnhữngviệc dễdàng”.

Anhthởdài,lắcđầu.Ngườiphụnữnàyvôcùngkhônngoan,sắcsảonhưng nếu cô không bí hiểm thì anh cũng chẳng thấy thú vị, muốnkhámpháđếnthế.LàchủhãngphimKing,anhquenđượcngườitaxunxoe,bợđỡmỗikhianhcầnhọ.Khianhvàomộtthị trấn, trả tiềnhậuhĩnhđểcóđượctrườngquay,họvộivàngkýngayvàorồinhanhchóngcầmtiềnnhưsợanhđổiý.

NhưngMaurathìkhông.

Những ngày này, anh vẫn tiếp tục lui tới trang trạiDonohue để nóichuyệnvớicôchủươngbướngcủanó.Anhkhôngngạitándươngcô,thuyếtphụccôvớinhữnglờihứahẹnvềmộtnúitiềnmàanhbiếtchắclàcôkhôngthểnàolàmngơvànói tómlại làanhđãcốtỏrarấtnhãnhặnđểcôxiêulòng.Songcôkhôngmảymaylaychuyển.

“Anhđangchoánđườngtôiđấy“.Cônói.

“Xin lỗi”. Jefferson tránh sang một bên để cô bước qua. Cô đangmangmộtcáibao tảiđựngcáigì…trờimớibiết.Bảnnăng thôi thúcanhgiựtlấycáibaonặngtrịchấykhỏitaycô,manggiúpcô.Nhưngcôsẽchẳngđồngýhaycảmkíchcáiýđịnhtốtđẹpcủaanhđâu.

Côlàngườihoàntoànđộclập,dídỏm,ănnóisắcsảovàcómộtthânhìnhmà anh đã phải tốn nhiều thời gian để…mường tượng.Mái tócđen, dày của cô như những con sóngmềmmại buông xõa đến giữalưng,khiếnanhkhaokhátđượcvuốtve,đượccảmnhận từng lọn tócmềmnhưtơtrongbàntay.Cáicằmươngngạnhcủacôluônhếchlênmỗikhicôtranhcãi.Đôimắtxanhthămthẳmđượctôđiểmbởicặpmidài,đennhưnhung.Cômặcmộtchiếcquầnjeancũkỹ,cáiáolenđantIrelandtođùng,chehếtnhữngđườngcongtrên thânhình.Côănmặtkínnhưbưngnhưvậylàbởimùađôngởđâylạnhthấuxương.Anhhyvọngcômờianhvàonhà,uốngmộttáchtrànóng,bởikhivàonhàcôsẽcởichiếcáolentosụkia,làmlộrachiếcáosơmibêntrongđểanhcócơhộinhìnrõnhữnggìanhphảicốhìnhdung.

Anhlẽođẽotheocôrakhỏinhàkho.Mộtcơngiótêbuốttạtvàomặtanh, làmmắtanhcayxè,đaunhói.Cơngiónhưđang thách thứcanhđươngđầuvới thời tiếtmiềnquêIreland.Taianhlạnhcóng,chiếcáokhoátkhôngthểđủấm.Anhnghĩcầnphảimuamộtvàithứtrongngôilàngnày,mộtcáiáokhoácthậtdàynếucóthểtìmthấy,mộtvàicáiáoấmđan tay.Anhphải làmchonhữngngườibánhàngyêumếnmình.

Anhmuốnlôikéomọingườitrongcáithịtrấnbénhỏ,vuivẻđứngvềphe anh khi anh thuyết phụcMaura cho hãngKing thuê đất để quayphim.

“Chúngtađangđiđâuvậy?”,anhhétthậtto,vàthềcóChúalàanhđãthấyngọngióquăngngượclạinhữnglờianhnói.

‘Chúngtachẳngđiđâucả”,côquayđầulạitrảlời.“Tôiđilênđồicỏchogiasúcăn”.

“Tôicóthểgiúpcô”,anhnói.

Côquaylại,nhìnanhtừđầuđếnchân,mắtcôdừnglạitrênđôigiàyđenbóngloáng,đắttiềncủaanh,cườikhẩy,cônói,“Trênđôigiàyxịnnàyà?Nósẽráchtetuangaykhianhlộiquađámcỏsìnhlầynày”.

“Saocôlạiphảilochođôigiàycủatôinhỉ?”.

Côhếchcáicằmbướngbỉnhlên“Anhnóicứnhưanhchẳngcầnbiếtđôigiàymớicủaanhmuaởđâuvậy“.

“Cóphảicôghéthết thảybọnnhàgiàukhông?”,Jeffersonhỏi,mỉmcườikhoáichí.

“Haycôchỉkhôngưamộtmìnhtôithôi?”.

Cônhoẻnmiệngcườithậttươi,khônghềlúngtúng,“Ồ,mộtcâuhỏithúvịphảikhôngnào?”.

Anhbậtcười.Anhchẳnglạgìnhữngphụnữvờvịtngâythơ,ethẹn,sẵnsànghùatheoanhmàkhôngcầnbiếtanhnóigì.Họchẳngdámbàytỏquanđiểmcủamìnhvìsợanhkhôngcócùngsuynghĩ.Họlàmanhphátớn,chẳngthấythúvịgì

Vàkhôngchỉcóphụnữkhôngthôi,màtấtcảnhữngngườianhbiếtởHollywoodđềunhưthế,anhtrầmngâmsuynghĩ.

Khôngchỉxuất thân trongmộtgiađìnhdanhgiámàanhcòn làchủcủamộthãngphim,nơicóthểbiếnnhữnggiấcmơthànhhiệnthựcvàcũnglànơilàmvỡmộngnhiềungười.Rấtnhiềungườiphảinặnóctìmcách lấy lònganh.Thậtsungsướngbiếtbaonếu tìmđượcmộtngườikhôngnịnhnọt.

Maurađóngsầmcửachiếcxetảinhỏ,cọccạchcủamình,tựalưngvàonó, tay vòng trước ngực, “Sao anh phải vất vả vậy, Jefferson King?Xemchừng việc thuyết phục được tôi làmột thử thách của anh phảikhông?Hìnhnhưanhkhôngquennghetừkhôngthìphải?”.

“Thậttìnhlàtôikhôngđượcnghethườngxuyêncholắm”.

“Tôicóthểhìnhdungđược.Mộtngườinhưanh,vớiđôigiàybónglộnvàmộtcáitúirủngrỉnhhẳnnhiênsẽđượcnghênhđónởbấtcứnơiđâu,đúngkhông?”.

“Côphảnđốiviệcngườitasởhữumộtcáitúiđấytiềnà?”.

“Ồ,chỉtrongtrườnghợpcứvàiphútngườitalạinémnóvàomặttôithôi”.

Khôngphải“ném”,anhphảnđối,màlà“đềnghị”.“Tôiđangđềnghịcônhậnmộtmóntiềnnhonhỏnếucôchotôithuêđấtvàituần.Saocôlạinghĩmìnhbịxúcphạmchứ?”.

“Chắcchắnđókhôngphải làxúcphạm.Nhưngviệcanhkiênquyếtthuyếtphụcchođượctôithựcrachỉlàsựtòmòmàthôi”.

“Nhưcônóirồiđó.Tôilàngườithíchthửthách”.TấtcảnhữngthànhviêncủadònghọKingđiềuthếcả.VàlâurồianhchưathấyngườinàothúvịnhưMauraDonohue.

“Chúngtacócùngsởthíchđấy”.

“Cuốicùngthìtacũngtìmđượcmộtđiểmchung.Saocôkhôngchởtôilênđồikia,dẫntôiđimộtvòngtrangtrạinhỉ?”.

Côimlặng,nhìnanhhồilâuchođếnkhimộtcơngióthốclênlàmcảhai loạng choạng. Cuối cùng, cô lên tiếng “Sao anh lạimuốn đi vớitôi?”

Anhnhúngvai, “Thật tìnhmànói, tôi chẳngbiết làmgìhơncả,màsaocôkhộngmuốnchotôithchứ?”.

“Vìtôichẳngcầnaigiúpcả”,cônóirõràng.

“Côcóvẻquátựtinđấy?”,anhnói.

“Vàchínhxáclànhưvậyđấy”,côkhẳngđịnh.

“Thếthìviệcgìcôphảibậntâmnếutôiđi theocô,giúpđỡcô?Trừkhicôsợnétquyếnrũchếtngườicủatôimêhoặccô”.

Côngửacổrasau,cườingặtnghẽokhiếnanhchộtdạ,nhưthểcôđangchếnhạoniềmkiêuhãnhcủaanh.“Ôi,anh thật làkhôihài, Jeffersonà!”

“Saotakhôngthửlàmngườikhôihàichứ”.

“Côkhôngthấylànólàmchúngtavuihơnà?”.

Anh thumình trong chiếc áo khoác, chống chọi với cái lạnh tê tái.Jeffersonnghĩbụngắthẳncôđangcốtrấnanrằnganhsẽkhôngcámdỗcô.Bởianhbiếtmìnhhấpdẫn.Côbớtgiữkhoảngcáchsovớilầnđầutiên anh đặt chân vào trang trạiDonohue.Hômđó, cô lạnh lùng đếnmứcanhtưởngchừngcôsẽvácsúngra,tốngcổanhkhỏiđiềntrang.

ChẳnggiốngbứctranhđẹpđẽvềlònghiếukháchcủadânIrelandgìcả.

ƠnChúa,anhluônlàngườikiênnhẫnnhấtnhà.

Anh thử giởmột chiêu khác “Thế này nhé. Trong lúc cô chở tôi điquanhtrại,côsẽtranhthủnghiềnngẫmxemtạisaocôkhôngmuốnchotôithuêđấtvớimộtsốtiềnngấtngưỡngnhưtôiđãnóiđó”.

Côngẩngđầulên,nhìnanhchằmchằm.MáitócđentuyềntungbaytronggióĐông.“Đượcthôi,anhcứđinếuanhmuốn”.

“Mộtlờimờithậttửtế”,anhlầmbầm.

“Nếuanhmuốnđượcđốixửtửtế”,cônói“thìhãyđixuốngKerry,tớilâu đài Dromyland ấy. Ở đó có người hầu giỏi, có thức ăn ngon vànhữnglốiđisạchsẽtrongvườnđượcthiếtkếđểkhônglàmhỏngnhữngđôigiàyxịncủanhữngvịkháchquýcủanó”.

“À,tôikhônghứngthúvớisựtửtế”,anhnóirồiđithẳngtớichiếcxe.“Đólàlýdotạisaotôiđangở

Một látsau,côphát ramột tiếngcườigiòn tan,“anhđúng làđồănmiếngtrảmiếng.Tôisẽgọianhnhưthế”.

“Cảmơn!”.

Côlạigầnanh,ngaycánhcửaxemtải,“Nếuanhkhôngphiềnthìđểchotôiláichiếcxeyêuquýcủamìnhnào”.

“Gìcơ?”,Jeffersonnhậnranãygiờmìnhđứngbênphải,anhcứnghĩđólàbêndànhchokhách.NhưngởIreland,tayláinằmbênphải.“CôcónhậnraxecủadânIrelandcótayláinghịchkhông?”

“Đólàanhnghĩnhưthếthôi”.Côxuaanhđi.Anhvòngratrướcxe,đivềphíabênkia.“Tay lái thuậnhaynghịchgì cũng chẳng ảnhhưởngđếntôi,vìphíanàothìtôicũngláiđượccả”.

Jeffersonđặtcánhtaylêntrầnxe,“Tinkhông,Maura,tôichỉláixetayláibênphảiđượcthôi”.

“À,bâygiờthìhiểurồi”.Côcườitoetoét,“Nhưngtôikhôngtinđâu,anhlúcnàocũngchủquancả,JeffersonKing”.

Cônhảyphóclênxe,nổmáy,Jeffersonvộivàngleolênxevìanhbiếtchắclàcôsẽphóngđi,bỏanhlạikhôngmộtchútáináy.Côcứngđầu,xinhđẹpvàvữngvàngnhưnhữngngọnđồixanhngắtnơiđây.

CôtrầmtưthíchthúngắmnhìnanhchàngngườiMỹcaotosảibướcquakhuđấtđầyphâncừuvàướtnhẹpvìmưavàomộtngàymâyđenvầnvũ.Nơiđâychẳngthíchhợpvớianh,nhưngJeffersonvẫnbướcđitrênmãnhđấtnàynhưthểanhđãgắnbóvớinótựbaogiờ.Mấycáivạtáokhoátmàuxámcủaanhbayphầnphậttronggiónhưnhữngbộcánhcủabóngmađangchấpchới.Mái tócdày,đen rối tinhnhưbịnhữngngóntaylạnhngắtcủanhữnghồnmaxớitunglên.Đôimôiquyếnrũcủa anh nhếch lên, nhăn nhó vì cảm giác ghê ghê trước những đốngphâncừuhôihám,cônghĩthế.Anhvẫnmangcáibaothựcphẩm,băngquađámđấtlầylội,nhấclêncao,rồiđổvàomángchođàncừucủacô.

Khi thứcăn rơivàománg,nhữngconvật trắngđennhảybổđếncứnhưchúngđãbịbỏđóihàngtuầnrồi.Đồquỷthamăn,côrủayêuvàmỉmcườikhichúnghuých,ủi“ngàiJeffersonKingvĩđ

Côngbằngmànói,anhkhôngghêtởmnhữngconthúởđâynhưhầuhếtnhữngngườithànhthịkhác.Họnhìnlênđồicừubằngánhmắtghêsợcứnhưchúnglànhữngconhổđói.Họlosợkhôngbiếtnhữngconquáivậtđầynanhvuốtnàycóvậthọrarồinhấmnhápthịtngườihaykhông.LàmộtngườiMỹgiàucó,dườngnhưcáchsốngcủaanhcũngkhácngườiởquênhà–mộtđấtnướctựdo.Mặcdùvậy,khônghiểusao anh từ chối mang đôi ủng chắc, bền, để đi đôi giày bóng loángkhôngcáchnàochegiấuđượcsựxaxỉcủanótrênmãnhđấtđầysìnhlầynày.Anhbấtngờcườitokhibịmộtchúcừuhúcmạnhkhiếnanhsuýtngãnhàovàođốngphân,cômỉmcườitheonhưngbụngbảodạhãyphớt lờđi, cốngăndòngcảmxúc tuôn tràođanghừnghựcđốtnóngthânthểcô.Nhưngxemchừngmệnhlệnhnàykhôngdễgìthihànhbởicôđãtrótnhìnthấynụcườirạngngờiđầymêhoặctrêngươngmặtanh.

Haiđầugốicôkhôngchịuđứngvữngnữa,chúngrunglênbầnbật.Côbiếtlàlýtrícôđãđầuhàng.

Jeffersonlàmẫungườigợi tìnhtrongmắtphụnữ,cônghĩngợi,mắtdánchặtvàothânhìnhlýtưởngcủaanh.Vairộng,hôngthon,đôitayto,hơithôrápmàcôkhócóthểhìnhdùngđượclàmthếnàonhữngnốtchaisầnấylạixuấthiệntrêntaycủadânHollywood,nhấtlàmộtngườithuộcgiớithượnglưunhưanh.Anhcómộtđôichândài,mộtcặpđùisănchắcvàmộtcáimôngtuyệtđẹpnếucóaiđóbảocônhậnxét.

Côchợtnhớraanhtachỉlàmộtngườikháchcủahònđảoxinhđẹpmàcôgọilàquêhương.Anhtachỉđếnđâyđểtìmnơiquayphim.AnhtachẳngphảiởtrangtrạiDonohuevì thấycôthúvị,màvìanhtamuốnthuêđấtcủacô,thếthôi.Ngaykhikýxongmớgiấytờchếttiệtđó,anhtasẽvùmất,quayvềthếgiớicủaanh–mộtnơirấtxaxôi.

Ôi,côchẳngthíchcáiýnghĩấychútnào.

Vìthế,côphảitiếptụctìmcáchtrìhoãnmớiđược.

“Lũcừulàmnhưchúngkhôngđượcănhàngtuầnrồivậy”,Jeffersonvừanóivừatiếnvềphíacô.

“À,vìtrờilạnhnênchúngthấythèmănkinhkhủngấymà”.

“Cômuốnnóitớichuyện…”,anhnóibónggió.

Họ bị cuốn vào những công việc hàng ngày như thế từ khi anh đặt

chânđếnđây.Maurahầunhưkhôngđểýđếnđiềunày,nhưngthựcsựnóđangdiễnJeffersongầnnhưởcảngàytrongtrangtrạicô,theosátcô,thuyếtphụccôđồngýlờiđềnghịcủaanh,vàhọkếtthúcmộtngàybênbátsúpvàuốngtrànóngtrongbếp.Thậtkỳlạ làcôbắtđầucảmthấymongchờanhđến.

Nhưngcôvẫncốchọcghẹoanh“Anhcóthểgọilũcừuchiachoanhmộtítthứcănnếuanhđóiđếnthế”.

“Ngonquá!”,anhnóivàđưataylênvuốtmáitóclòaxòatrướctránrasau.“Nhưngtôithíchănbánhmỳđenhômquahơn”.

“Anhmêbánhmỳcómenvậyà”.

Anhnhìnxuốngcô,vàChúaơi,côthềlàđãthấynhữngđốmlửarựcsángtrongđôimắtxanhnhạtcủaanh.“Tôimênhiềuthứquanhđây”.

“Ôi,anhcómộtcáilưỡidẻoquẹo,JeffersonKing”.Đầugốicônhưvavàonhau,vàchúngcàngbủnrủnhơnkhicôtưởngtượngđếnviệcanhsửdụngcáilưỡiấyđiêuluyệnnhưthếnào.

“Vậysao?”

“Anhbiếtrõmà”.Cônói,côđưataygỡmấysợitócvướngvàomắt.“Nhưnganhđangphungphíthìgiờchoviệcthuyếtphụctôikývàohợpđồngđấy.Tôisẽký,hoặccóthểsẽkhôngký,dùanhcónóigìđinữacũngchẳngảnhhưởngđếnquyếtđịnhcủatôiđâu”.

“À,nhưngđâylàthờigiờcủatôimà,phảikhông?”

“Tấtnhiênrồi”,côthầmmừngvìanhchưabỏcuộc.

Thựcracôđãsuynghĩnghiêmtúcngaytừlúcanhđềnghị.Côđãđấutranhtưtưởngrấtnhiều.Vớisốtiềnấy,côcốhìnhdungranhữngthứcầnphàilàmchocănnhàcũkỹhàngthếkỷmàgiađìnhcôđãgắnbóbaođời.

Chưakểđếnviệccôsẽlàmthayđổibộmặtcủatrangtrại.

Côcóthuêmộtngườiđếnlàmviệcvàingàymộttuần,nhưngnếucôđồngýnhậnsố tiền Jeffersonđềnghị, cô có thể thuêmột người làmtoànthờigianđểđỡđầnbớtcôngviệcchocô.Thậmchícôcòndưtiền

đểmaymộtcáigốiômđẹpnữa.

Nhưngcôchưahoàntoànsẵnsàngđồngý.Anhtađãmộtlầnnhượngbộ,vàchắcchắnsẽcòntănggiánữa.Đúngvậy,cóthểanhtatìmđượctrangtrạikhácchỉphùhợpvớibộphimanhđanglàm,nhưngsẽchẳngtìmđượcnơinàođẹpảnhđấtnàyđâu,Mauratựnhủ.Hơnnữa,anhtacũngtừngnóitrangtrạiDonohuelànơituyệtnhấtcơmà.

Điềuđócónghĩalàanhtasẽchẳngrútlạilờiđềnghị.

VàMaura -một trong những người buôn ngựa khôn khéo, cô chắcmẩmlàmìnhđãnắmđượcđằngchuôi.Đừngnghĩrằngcôlàmnhưvậyvìcôđãđể lòng thamtrỗidậy.Hãy thửnghĩxemcuộcsốngêmđềmhằngngàycủacôbịxáotrộnnhưthếnàokhiđoànlàmphimđến.Đólàchưakểđếnngôinhàvàđiềntrangcủacô.Nêncôchỉcầmđúngsốtiềnmàanhtrảđểhọcócáiquyềnnói lờixinlỗisaukhi làmrối tungcáitrangtrạicủacô.

Tronglúccônhìnanhkhôngrờimắt,anhđưamắtlướtquacô,ngắmnhìn toàncảnhmiềnquêxungquanh.Bởiđược sinh ra, lớn lênngaytrênmảnhđấtDonohue,côthuộctừngtấcđấtnơiđâynhưTazanbiếttừng hang hốc trong rừng rậm, nên cô chẳng cần nhìn cũng biết anhđang ngắm những gì. Những đồng cỏ xanh ngắt, ngút ngàn. Nhữnghàngràobằngđátrôngnhưnhữngngườilínhxaxưađứnggác.Phíasaunhữngdãynúiđứngsừngsữngmờảotrongsương,mặthồLoughMaskhiệnratrướcmắt,mênhmông,bàngbạcnhưthéplỏng,phảnchiếumàntrờixámngắtmộtngàyuám.Nhữngcơngiólàmmặthồlayđộng,nổibọttrắngxóa.Phíabênkia,tàntíchcủalâuđàicổđổnát,nhưnằmchờtiếnglengkengcủagươmgiáođếnđánhthứcmộtgiấcngủdài.Nhữngchúcừunhởnnhơquanhđồicứnhưchúngcóhàngthếkỷđểthathẩn,vàchắcchắnsẽcómãinhữngnămdàithángrộng.

LàngióIrelandmơnman,yêuthương,hônlênmảnhđấtvànhữngcơnmưanhưtắmmát,mangsứcsốngđếnvùngđấtbìnhyên,đẹpđẽnàyvàchỉ cónhữngngườidân sốngnơiđâymớihiểu,mớiyêuquývà trântrọngtừngthướcđấtnày.

Ngôi làng dễmến này cách đường chính chỉ khoảng 2km, dọc theoconđườngdàingoằnngoèođiểmxuyếtvàinhànghỉ,mộtvàicănnhàcủanôngdân,vàcócảmộtngôinhànguynga tránglệcủavợchồngRoganButler,mùađônghọgầnnhưdànhhếtthờigianởDublin.

Nhưngnơiđây,giữanhữngđồngcỏbátngátcủacô,côvàJeffersonnhưhaingườiduynhấttrênhànhtinh.MộtAdamvàEvacủathờinay,ơnChúahọkhôngphảimặckhố lá,quanhhọchỉcó tiếng lũcừuchíchóe.

“Tôiđãkểchocônghe…”,anhlêntiếng,phávỡsựimlặng“chuyệnbàcốtôilàngườiIrelandchưanhỉ?”.

“ÝanhmuốnnóiđếnMaryFrancesRaffertyKing?BàsinhraởquậnSligo và gặp ông cố anh khi ông sang Ireland du lịch? Ông thấy bàtrongquánrượu,vàothứBa,phảikhông?”,Mauramỉmcười.“Ôi,anhkểvềbàmột,hailầngìrồi”.

Anhnherăngcười,“Tôikhôngcóýlàmcôchánđâu“.

“Tôicónóitôichánà?”.

“Không”.Anhbước lại gần cô, cô cảmnhậnđượchơi ấm tỏa ra từthânthểanhđangtruyềnsangcô,xuatanđigiálạnh.“Nhưngcôhãynóichotôibiếtnếunhưcômuốn…ngủgật,tôisẽcốhơnnữađểlàmcôbớtchán”.

“Ýanhlàanhphảicốlàmchomìnhthúvịà?”Côchâmchọc,bướclùi lại.“Anhlàmtôi thấtvọngquá.Thếmàtôicứ tưởnganhhấpdẫnbẩmsinhcơđấy”.

“Cônghĩvậyà?”,anhhỏi,bướcmộtbướcdài, thuhẹpkhoảngcáchgiữahaingười,“Giờthìcôthấythúvịchưa?”.

“Tôi đâu có nói là nét hấp dẫn ở anh có tác dụng với tôi chứ, phảikhông?”Maurađáptrả,cànglúccàngthíchthúcuộcđấukhẩugiữaanhvớicô.Lâu lắmrồicômớigặpmộtngườiđànôngmangđếnchocônhiềucungbậccảmxúcđếnvậy.Thậtxấuhổ,côtựnhủlònganhchỉởđây tạm thời thôi. Tốt hơn hết là cô nên giấu kín cảmxúc củamìnhtrướckhithểxáclẫntâmhồncôthuộcvềanh,chuyệnnàychỉgâyđaukhổchocảhaimàthôi.

“Côkhônggạtđượctôiđâu,Maura.Côđangbịtôichếngự”.

“Thếà?”.

“Đúng”,anhnói,“Ít ra thìcôcũngkhôngdọasẽ tốngcổ tôi rakhỏimảnhđấtcủacôcũngđượcgần…”,anhnhìnđồnghồrồitiếptục,“…sáutiếngrồi”.

Vẫngiữnụcườitrênmôi,cônói“tôisẽlàmngaybâygiờđây”.

“Ôi,nhưngcôkhôngmuốnlàmnhưthếđâu”.

“Tạisaokhôngchứ?”.Nụcườicủaanhquảlàvũkhílợihại,cônghĩ.

“Côsẽkhônglàmthế”,anhnói.“Vìthậtracôthíchcótôibêncạnhcô,dùcôcóthừanhậnhaykhông”

Vâng,cônghĩanhnóiđúng,cóphụnữđộcthânbìnhthườngnàomàkhôngthíchcómộtngườiđànôngnhưJeffersonKingtrongnhàchứ?Đâu phải lúc nào cô cũng đượcmột người đàn ông giàu có, đẹp traiđứngtrướccửanàinỉchothuêtrangtrại?Liệucôcóchịunổikhôngkhimàbảnthâncũngkhoáicuộcthươnglượngvớianhđếnmứcchỉmuốnlàmsaochoviệcnàykéodàicànglâucàngtốt.

“Thừanhậnđi”,anhhạthấpgiọngnghenhưmộthơithởthoảngqua.“Dámkhông?”.

“Nóichoanhbiết,Jefferson”,giọngcôêmái,mắtnhìnsâuvàomắtanh,“Nếutôimuốncóanhởbêncạnhđinữathìtôicũngchẳngviệcgìphảithừanhậnvớianhhayvớitôicả”.

H

Chương2

Trongcáilàng“cởimở”này,JeffersonKingtrởthànhđềtàitâmđiểm,vàMaurabịnửacáithịtrấnnàyhốithúccôkýhợpđồngvớvẩnấyđểhọđược“nổitiếng”.Khôngmộtchútdodự,côbỏngoàitainhữnglờinóiliênquanđếnchuyệnnày.

Côchẳngvộivãquyếtđịnhchỉvìbạnbècô,vìemcôhayJeffersonhối thúc.Côsẽ trả lờianhkhinàocô thựcsự thấyđúng lúccầnphảiđưaraquyếtđịnhcủamình.

Lẽracônênnghĩkỹtrướckhiđềnghịanhđiăntốicùngcôởquánrượutronglàng.Lẽracônênlườngtrướcviệcbạncô,hàngxómcủacôsẽnhảyxổvàokiếmcơhộiđểđượcnóichuyệnvớiJeffersonđồngthờikhôngquênhuýchnhẹvàicáivàongườicô.Nhưngthậttìnhthìcôrạorực đếnmức không dám tin cô sẽ tự chủ được khi chỉ có anh và côtrongnhà.Anhđẹptraimêhồnlàmhormonetrongngườicônhảyloạnxạngaylầnđầutiênánhmắthọgiaonhau

XétchocùngthìcônghĩquyếtđịnhđếnquánrượuLion’sDenăntốicũngkhôngđếnnỗitệ.

Tấtnhiênởđây,đầyrẫydân làngquanhcô,nênhormonecủacôsẽchẳngcóchútcơhộiđểlàmcảmxúcấytrongcôdângtrào.Nhưngtrớtrêuthay,nhữngngườiquanhcôlạiđangcốgiànhgiậtcơhộiđểđượcJeffersonđểmắtđến.

ĐầuthángMườihai,phíatrongquánrượutùmùbởiánhsángmờảocủanhữngchiếcđèngắntrêntườnggỗcáubẩnvìkhóitừđámcủimụcđangcháytrongchậu.Sàncũngđượclátbằnggỗ,inhằnngàndấuchâncủabaongườinôngdânnơiđây.Cóvàicáibàntrònnhỏcóghếxếpsátvàovàvàibànkháchxếpdọctheohaibứctường.QuầybarlàmbằnggỗcâyócchóbóngloángnhờMichaelO’shay,ôngchủquánluôngiữnósạchsẽvàbóngnhưnhữngchiếcbăngghếtrongnhàthờ.Bêncạnhchiếcgươngtophảnchiếuhìnhảnhcủađámđôngtrongquánlàchiếc

tiviđượcgắntrênkệcao,đangchiếutrậnđấubóngđánhưngbịtắtâmthanh.

MichaelvộibưngđếnbànmộtlôbiaGuinessngonchoJeffersonvàmộtlybiaHarpchoMaura.Vừađặtchúngxuống,ônghấptấplauqualoacáibànvốnkhôngcầnđếnchiếcgiẻlauquầybarsạchsẽcủaông,rồinởmộtnụcườivuivẻvàhiềnhoànhưônggiàNoelvớihaingười.“Tôi sẽmang súpvàbánhmì chohai cô cậungay thôi.Hômnaycómónsúpkhoaitâyvàtỏitây.Margaretcủatôinấuđấy.Đảmbảolàcôcậusẽthấyngonmiệng.Khinàođoànlàmphimđến…”,ôngcườitươivớiJeffersonvànói thêm, “tôi sẽ bảoMargaret nấu cho các anhmộtxuồngluôn”.

Maura buông một tiếng thở dài. Ông ấy chẳng mấy vất vả để lôiHollywoodvàocuộcchuyệntrò.

“Nghethúvịđấy”,Jeffersonnói,nhấpmộtngụmbiađenđậmđặc.

“RosesinhembéchưavậybácMichael?”,MaurahỏirồinóiriêngvớiJefferson,“BácMichaelvàMargaretsắplênchứcôngrồiđấy”.

“Vâng,đúngthế”,ôngchủquánnóivàdùánhmắtôngchothấyôngbiết tỏngMauramuốn gì nhưng ông vẫnmỉm cười nói tiếp, “Vậy làmọingườisẽkiếmthêmđượcmộtkhoảnlợinhuậnkhiđoànlàmphimđến.Chúngtôirấtvuiđượcphụcvụcácanh”vàMauranhắmmắt,chánnản.Rõràngtấtcảnhữnggìhọmuốnnóilàchuyệncáilàngbéxíunàysẽđượclênphim.Michaelvừađikhỏi,vấtvảchenquađámđôngđểtrở về quầy bar thì ba, bốn người khác viện cớ dừng lại bàn đểnóiJefferson.

Cônhìnanhđốixửlịchsựvớinhữngngườirấtthânquenvớicô,lòngthầmthánphục,côthíchtínhcáchấyởanh.Chắcchắnngườinhưanhsẽ chẳng thích làm trung tâmdòmngó của cái làng chỉ bé bằngmộtphầnbanơianhgọilàquênhà.Nhưngnhưthếcòntốthơnlàbịđốixửthôlỗ,anhcóvẻhưởngứnghọ“buôn”chuyện.

MauralơđễnhngồingheFrancesBoylecamộtbàivềcáinhàkháchbénhỏcủamìnhvàhứasẽphụcvụđoànlàmphimtận tình,chuđáo.RồiđếnlượtBillHoward,chủmộtsiêuthịđịaphươngthềthốtlàsẽđặthàngvàcungcấptấtcảnhữngthứJeffersoncần.NoraBaileychìadanhthiếpchoanhvànóicôđangquảnlýmộttiệmbánhphụcvụtừAđến

Z,vàsẽvôcùngsungsướngnếuđượclàmviệcvớinhânviênphụtráchănuốngtrongđoànphimcủaanh.VàcuốicùnglàCollenRyan,côgiớithiệumình là thợmay, dẫu rằng cô đang ở rất xaHollywoodnhưngnhânviênlotrangphụccủaanhchắcchắnsẽcầnđếnmộtđôitaykhéoléovànhữngđườngmaysắcnétcủacô.

Lúchọthôilảngvảngquanhbàn,ngườinàocũngtặngcômộtcáinhìnnhưthúcgiụccônhanhtaykývàohợpđồng,Jeffersoncườinhănnhở,đầucôgiậtbumbumnhưmộtcáitrốngrơiphảitaynhạccôngtồi.

“Xemrachỉcómìnhcôlàkhôngthèmhợptácvớitôithôi”,anhnóirồihớpmộtngụmbia.

“Ừ,chỉcầnmìnhtôilàđủ,đâucầnhọ?”

“Màtạisaocôcứdâydưanhỉ?”

“Dâydưaư?”,Mauragiảvờsửngsốt.“Tôicóhứahẹngìvớianhchưanhỉ?”

“Chưa”,anhmỉmcười,“Côchưahứa.Côchỉngồiđó,đểchotôinói,thuyết phục cômỏi cảmồm và thậm chí là còn tăng tiền hàng ngàynữa”.

Đúng thế, cô hy vọng anh tăng tiền cao hơn chút nữa trước khi côđồngýkếtthúcthoảthuậnnếuđámbạnvàhàngxómcôbớtphấnkhíchmộtchút.

“Cảcáithịtrấnnàymuốnđoànlàmphimởđâyđấy”.

“Ừm,nhưngcảcáithịtrấnnàycóbịđoànlàmphimcắmlềutrênđấtcủahọvàolúccaođiểmmùacừusinhsảnkhông?”.Côchorằngmìnhđãđốiđáplanhlợivàtựthưởngchomìnhmộtngụmbia.

“Chínhcônóilàhầuhếtlũcừusẽsinhconngoàiđồng,màchúngtôichỉlàmphimchủyếuởtrướcnhà,mộtvàicảnhcủatoàlâuđài…”.

Côkhịtmũimộtcái,“Nólànhànôngdân”.

“Nhưngvớitôinólàlâuđài”,anhphảnbácvànhanhchóngnóitiếp,“cólẽchỉquaymộtvàicảnhquanhkhovàchuồngcừunhưngchúngtôisẽkhônglàmảnhhưởngđếnlũcừuđâu”.

“Anhcóthểhứađiềuđóhả?”,côdựarasauváchngăn,nhìnanh.

“Tôihứasẽlàmđượcđiềuđónếunókhiếncôkývàohợpđồng”.

“Giờthìchịuthuarồisao?”,cômỉmcườivàgọimộtlykhác.“Đểphụnữphảinghĩthêm,anhnênđềnghịhấpdẫnmộtchút”.

“Cômặccảgiỏithậtđấy”,Jeffersonvừanóivừagậtđầutánthànhýkiếncủacô.“Nhưngtôisẽsẵnsàngtănggiánếucôsuynghĩthêmvàchotôibiếtquyếtđịnhcủacô”.

Côcườithầmkhoáichí,cốkhôngmởmiệngđểanhkhôngpháthiệnraánhmắtvànụcườiđắcthắngcủacô.

“Chắc tôi cũng sẽ suy nghĩ, tuỳ thuộc vào số tiền anh định tăng cónhiềukhông”.

Anhgậtgùngưỡngmộcô.“Thậtxuichotôi làemcôkhôngphảilàngườitôithoảthuận.Tôicólinhcảmlàcôấydễthuyếtphụchơn”.

“Ồ,nhưngCaracónhữngưuđiểmriêngcủanó”.

Cômỉm cười khi nghĩ đến cô emgái củamình.Thật ra cô sẽ chấpthuậnđềnghịcủaanh,choanhsửdụngđấtmàkhôngcầnanhtrảtiềnbởivìanhđãđồngýđểCarađảmnhậnmộtvainhỏtrongphim.Vàtừhồi em cô ôm ấpmộng làmdiễn viên nổi tiếng đến giờ cômới thấyCaravuimừngđếnthế,nhữngngàynàyCaranhưđitrênmây.

“Thậtđấy”,anhnói,“Nếucôấythoảthuậnvớitôithìtôichắclàcôấysẽcómộtvaidiễnquantrọnghơnrồi”.

“Nósẽhoànthànhtốtvaidiễnhiệntại.Anhbiếtkhông?Nógiỏilắm”.Maurachồmngười ra trước.“Nămngoái,Caracódiễnmột tập trongmộtvởOperacủaAnhkéodàivàituần.Nódiễnrấttuyệtchođếncảnhnóbịgiết.Nódiễncảnhchếtthậtcảmđộnglàmtôiphátkhócluôn

Anhnhếchmôivừađủđểlộlúmđồngtiềnbêntrái,“Tôibiết,tôixemhếtvởkịchấytrênbăng”.

“Nódiễnhay,đúngkhông?Khôngphảivìnólàemtôivàvìtôiyêuthươngnómàkhenđâu”.

“Ồ,khôngphảivìthếđâu.Côấygiỏimà”,Jeffersonnóivớicô.

“Caracónhiềuướcmơlắm”,Mauralínhí.

“Thếcòncô,côcũngcóướcmơchứ?”,anhhỏi.

Ánhmắthọgiaonhau,côlắcđầu,“Tấtnhiênlàcó,nhưngkhôngcaoxa.Cáinhàkhocầnphảilợpmáilạivàlâurồi,cáixegiànuacủatôicứmuốnngãchỏngvó.Vàtôicũngmuốnnuôithửmộtđàncừugiốngtrêntrangtrạinàynữa”.

“Côquáxinhđẹpmàlạicómơướcnhỏnhoiquá,Mauraà”.

Côchớpmắtnhìnanh,quáđỗingạcnhiên trước lờikhenkháchsáocủaanhgầnnhưlàxúcphạm.Anhnóithếchẳngkhácnàochorằngcôkhông đủ khả năng tưởng tượng ra những ước mơ đẹp. Cô từng cónhữngướcmơxavờinhưbaocôgái trẻkhác.Nhưngkhi lớn lên,côchẳng cònmơướcđến chúngnữa, vàbâygiờnhữngướcmơcủa côthựctếhơnnhưngkhôngcónghĩalàchúngkémphầnquantrọng.“Đólànhữngướcmơcủatôi.Vàtôikhôngnghĩnónhỏnhoichútnàocả”.

“Ýtôilà…”.

Côbiếtýanh.Chẳngcógìkhóhiểukhianhchỉquennhữngphụnữbiếtmơước đến kim cương, trời ơi, và những chiếc áo lông thú, rồinhữngchiếcxehơibónglộnnữachứ.Ắthẳnanhchỉthấycôlàmộtcôgái quêmùa, dốt nát trong chiếc quần jean cũ kỹ và những đồng cỏnhungnhúc lũcừu lông lá.Thậtmay làýnghĩấynhưgáonước lạnhdộivàongọnlửahormonecháybừngbừngtrongngườicôlàmcôthấycơnnóngdịuhẳnđi.

Trướckhianhkịpđínhchínhlại,côliếcsangbêncạnhvànói“Nhìnkìa!BannhạcanhemFlanaganchuẩnbịdiễnkìa”.

“Gìcơ?”.

Maura chỉ tay về góc quán ở phía xa, nơi ba người đàn ông tóc đỏngồi,tayômnhạccụ.TrongkhiMichaelcuốicùngcũnggiữđúnglờihứamangsúpkhoai tây, tỏi tâynónghổivàbánhmỳra thìbannhạcTheFlanagancũngbắtđầuchơinhạc.

Lập tức,quán rượunhỏxíu trànngập tiếngnhạcmànhiềungườicókhiphải trảcảgia tàimớimuađược tấmvéđểngheởmộtbuổihoànhạc.Violon,trống,sáohoàthànhdòngnhạccuồngnhiệt,rựclửađammê,bayvút lênmáinhà, làm rung rinhcảnhững tấmcửa sổ.Nhữngngónchânbắtđầugõnhịp,nhữngđôitayvỗtheonhạcvàvàingườiquáphấnkhíchhátvangnhữngkhúccatruyềnthốngIreland.

Nhữnggiaiđiệuhoàtrộnvàonhau,lúcnhanhdồndập,lúctrầmbuồndadiếtdướinhữngngón tay tàihoachưabaogiờ lỡmộtnhịpcủabaanhemnhàFlanagan.Jeffersonngồinhìnđámđôngcuồngnhiệtbằngconmắtcủamộtnhàlàmphimvàthấymìnhcầnphảilàmítnhấtmộtcảnhquánrượunàytrongphim.Họsẽlàmphimởđâynhữngvàitháng.VàanhsẽnóivớiđạodiễnmộttiếngvềbannhạcbaanhemFlanagan.Tàinăngcủahọthậttuyệtvờivàanhnghĩanhsẽlàmchohọđượclênphim.Biếtđâuanhcóthểgiúphọbiếnướcmơthànhhiệnthực.

Nhưnganhphải thuyếtphụcđượcMaurakýcáihợpđồng trờiđánhnàyđã.

Jeffersonnhìncôđắmđuốivàhơithởnhưtắcnghẹntronglồngngựcvìngấtngây.Trướcđâyanhcũngnhận thấy côđẹp,nhưngdưới ánhsángmờảocủaquánrượucùngngọnnếnyếuớtcháytronglythuỷtinhđặt trênbàn, trôngcôđẹpthanhtaovàmongmanh,yếuđuối.Thật làmột ý nghĩ kỳ cục bởi anh từng thấy cô vậtmột con cừu đã trưởngthànhngã lănxuốngđất,mộtphụnữmongmanhdễvỡchắcchắnsẽkhông làmđượcviệcnày.Tuynhiêngiờđâyanhđangngắmnhìncôbằngmộtcáchkhác,nókhiếntừngthớthịttrênthânthểanhcăngtộtđộvìbứtrứt.

Chắcmọingườinghĩanhsẽquenthôi,anhnghĩbụng.Anhđãbứtrứttrong người gầnmột tuần nay rồi, thân thể anh triềnmiên trong tìnhtrạngsẵnsàngbùngnổ,nólàmanhphátcuồnglên.Cólẽnhữnggìanhcầnphảilàmlàdẹpngaycáikiểucáchlịchsựchếttiệtnàyđi,sấnvàocôvàlàmcômêhoặctrướckhicôkịpnhậnrachuyệngì.

Bỗng dưngmột cơn lốc ào vào quán và dừng lại ngay chỗ của họ,nhíchcôchịđangngồitrênchiếcghếdàisangmộtbên.

“Ôi, súp!” Cara Donohue reo khẽ và chìa hai tay qua phía tô súp.“Ngonquá,emđóiquáđimất”.

“Tựmàgọimộttôđi,đồxinxỏ”,Mauranóixongbậtcười,nhưngtayvẫnđẩytôsúpvềphíacôem.

“Đâu cần, phải không?”, Cara cười nhăn nhở, rồi lia mắt sangJefferson,“Anhđãthuyếtphụcđượcchịemchưa?”.

“Chưa”,anhtrảlời,dẹpcáiýnghĩcámdỗsangmộtbên.CaracaovàgầyhơnMaura.Côcómáitócxoănngắnvàđennhánh,đôimắtxanhbiếclonglanhhămhởđượclàm,đượcthấyvàđượctrảinghiệmcuộcsống.CôkémMaurabốntuổivà tínhtìnhthoảimái,chanhoà,vì thếJeffersonkhôngcảmthấyrungđộngtrướccô.

Caralàmộtcôbédễthươngvớimộttươnglaisánglạnđangchờđón,cònMauralạilàmẫuphụnữkhiếnđànôngphảingoáinhìnngẩnngơ.

“Anhsẽthuyếtphụcđược”,Caralảnhlót,kèmtheomộtnụcườirạngrỡ.

“NgườiMỹcácanhđềucứngcỏithếà?Ngoàira,Mauracònnghĩanhtuyệtđẹp”.

“Cara”.

“Ơ,nhưngsựthậtlàvậymà”,côemtiếptụccườivàănhếttôsúpcủaMaura,rồivớitaysanglybiacủacôchị.NhấpmộtngụmrồinháymắtvớiJefferson.“Chẳngchếtaikhinóinhỏchoanhbiếtlàchịemkhoáinhìnanh,cóphụnữnàocòn…thởmàkhôngthíchnhìnanhchứ,vàemvừabắtquảtanganhnhìnchịemmột,hailầnrồiđó”.

“Cara,nếuemkhôngimngaythì…”.

Lời doạ nạt của cô không đến nỗi không có trọng lượng, nhưngJeffersonkhông thểnhịn cười chị emhọ.Anhemnhà anhcũngvậy,khoáichọcghẹomàchẳngcầnbiếtcóainghechuyệnkhông.Hơnnữa,anhthíchnghechuyệnMaurakhoáinóivềanh.

“Rõrànglàchẳngchếtai,đúngkhông?”,Caravừanóivừaliếcnhìncôchị,rồinhìnsangJefferson.“Tạisaohaingườikhôngnhìnthẳngvàonhaunhỉ?”

“Đừngđểýnhữnggìnónói”Mauranóirồilắcđầu.

“Tạisao?”,anhhỏi,“côấyđâucósai”.

“Cóthểkhôngsai,nhưngđâucầnphảioangoanglênnhưvậy”.

“Áichà,Maura,chịloquáđấy”,côemvỗnhẹvàocánhtayMaura

Độtnhiên,nhạcchuyểnsangmộtcakhúccuồngnhiệt,điênloạn.Âmthanhnhưlaovàonhữngbứctườngrồidộivàohồnnhữngngườiđammêâmnhạc.Jeffersonnhậnramìnhđangđậptay,saysưagõnhịptrênbànlúcgiaiđiệutrởnênsôinổi.

“A,họđangchơibài‘WhiskeyintheJar'!NhanhlênMaura,ranhảyvớiemđi”.

Côlắcđầu,vàcôgượnglạikhiCaracốkéocôđi.“Chị làmviệccảngàyvà chẳng còn hơi sức đâumànhảy nhót.Đặc biệt là không thểnhảyvớimộtđứaemtomồm”.

“Nhưngchịthươngemvàchịbiếtrõmà.Hơnnữa,nótốtchochịvàchịthừabiếtlàchịmêbàihátnày”.Caralạinherăngcườivànắmcánhtaycôchịkéothậtmạnh.

Côđứngnhìnanhngượngngùng(anhnghĩthế),rồilắcđầuchịuthua,bước theo cô em tới khu vực rộng thoáng trước những dãy bàn.VàingườivỗtaycổvũCaravàMaurakhihọđứngsátnhau,họcùngnhaucười rồi đột nhiên cất bướcnhảy.Lưnggiữ thẳng, tay cặpvàohông,chânhọlướtnhưbay.

Jeffersoncũngnhưnhữngai trên thếgiớinày từngxemnhữngbuổidiễnởBroadwaycủanhữngvũcôngIrelandđềuphảiấntượng.Nhưngtrongcái quán rượucỏnconởmộtngôi làngnhỏbémiềnduyênhảiIreland,anhcònấntượnghơn,nhưcuốnvàomộtthếgiớiđầymalực.

Nhạcvangdội,mọingườivỗtayvàchịemhọnhảynhẹnhàng,lảlướtnhưthểđôichânhọcócánh.AnhkhôngthểrờimắtkhỏiMaura.Côđãlàmlụngvấtvảcảngày,màanhnghĩlànhữngtrangnamnhicũngsẽkiệtquệvớikhốicôngviệcấy.Nhưngcôvẫnởđây,khiêuvũvàcườiđùa, trông cô yêu kiều như chiếc lá đungđưa trước gió.Cô tràn đầynhựasống,hăngsay,vàđẹpmêmẩn,khiếnanhkhaokhátđếnmứctimnhưngừngđập.

BỗngdưngJeffersonnhớđếnchuyệnôngcốanhtrúngtiếngsétáitình

củamộtcôgáiIrelandtrongmộtquánrượucũngnhưthếnàyvàomộtđêmdiệukỳ.

Đâylà lầnđầu tiên trongđờianh thấuhiểucảmxúccủaôngcốanhkhiấynhưthếnào.

Một lát sau,Cara rời khỏi quán rượu, nói là cô sẽ điWestport,mộtthànhphốcảngnhộnnhịpcáchlàngnàychưađếnnămdặ

“Nếuchịcầnem thì tìmemởchỗcủaMaryDooley”,cônói.NháymắtvớiJeffersonvàhôntạmbiệtcôchị,cômỉmcười,“Maiemsẽgặpchị”.

Khibóngcôemkhuấtxatầmmắt,MauranhìnJeffersonvàbậtcười,“nólúcnàocũngàoàonhưbãotáp”,cônói.“Chỉduynhấtlúcmẹtôimấtcáchđâybốnnămlànókhôngnhưvậy”.

“Ồ, tôi rất tiếc”,anhvộinói.“Tôihiểucảmgiácmấtđibốmẹ thânyêunhưthếnào.Thậtlàkhôngdễgìvượtquađượcdùlàchúngtacònbéhayđãtrưởngthành”.

“Phảiđấy,khôngdễchútnào”,Maurathừanhận,cảmthấyđaunhóivìkýứchiệnvề.Chịemcôđã trảiquanhữngngày thángkhókhăn,đãsốngtrongcâmlặnghàngtuầnsaukhimẹcôquađời.Nụcườiđãtắtvàgầnnhưkhôngthểquaylạitrênmôihọ,họphảinươngtựavàonhauđểxoadịunỗiđau.

Cuốicùngthìsựsốngcũnghồisinhtrongcănnhàcủacô.

“Nhưngmẹtôiđãsốngcôđơn,lặnglẽnhiềunămsaukhibốtôimất.Bâygiờthìmẹcũngđượcgặpbố,tôibiếtmẹsẽđượchạnhphúc”.

“Côtinvậyà?”

Cô nghĩ đó chỉ là lời bày tỏ của anh, chẳng phảimột câu hỏi đúngnghĩa,“à,cóchứ”.

“Tựnhiêncôcóniềmtinấyhaydotrảinghiệmcuộcsống?”

“Chỉlà…”,Maurahồnnhiênnói,“Anhcóbaogiờcócảmgiácngườithânyêucủamìnhmấtđivẫnhiệndiệnquanhđâyvàđiềuđólàmmìnhcảmthấyvuihơnkhông?”

“Có”, anh lí nhí thừa nhận. “Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra chuyệnnày”.

“Saovậy?”,cômỉmcười.“Hẳnđóphảilàchuyệnriêngtưrồi”.

Jeffersonnhìncôhồilâu,côcốđọcđiềugìđanglẩnquẩntrongtâmtríanh,nhưngđôimắtanhlãnhđạm,đămchiêutrongnỗibuồnxavắngnêncôđànhphảichờanhlêntiếng.

“Cáchđâymườinăm,bốmẹtôimấtdotainạnôtô,emtraitôicũngsuýtchếttrongtainạnấy”.Anhuốngmộthơicạnchỗbiacònlạitrongly,đặt lyxuốngrồi tiếp tụcnói,“Sauđó,khibốnanhemtôivượtquđượcnỗiđau, chúng tôinhận ra rằngnếubốmẹ tôi cócơhộiđể lựachọnlại,chắcchắnhọcũngsẽquyếtđịnhđicùngnhautrênchiếcxeấy.Họsẽchẳngthểsốngnổinếumộtnửacủamìnhđãmãimãirađi”.

“Tôihiểuđiềuđó”,cô thởdài,cườibuồn.Nhạcvẫnhoà trong tiếngtròchuyệnhuyênnáo,nhưngtronggianphòngtốimờnày,côcócảmgiácnhưchỉcóanhvàcô.“BốtôiquađờikhiCaracònrấtbévàmẹtôichẳngthểsốngnhưxưa.Mẹđãcốgắngsốngvìchịemtôi,nhưngvớimẹ,dườngnhưnửahồnđãmấttheobố.Tìnhyêulàthế,cóhạnhphúclẫnđauthương”.

Anhnhấclybialên,cụngmộtcái.“Cônóiđúng”.

Anhcười,vàcônghĩthậtkỳlạlàhọtìmđượcsựđồngcảmquanhữngkỷniệmbuồn.Chẳnghiểu sao,khingồi trongkhônggianmờảovớiJefferson,chiasẻnhữngmấtmáttrongđời,côthấyanhgầngũihơnbấtcứaimàcôđãtừnggặptrongmộtthờigiandài.

“Ờ,dùbiếtbốmẹanhđượcởbênnhaunhưngtấtnhiênanhemanhcũngkhómàvượtquađược”.

“Hẳnnhiênrồi”,mặtanhthoángnhănlạivìcảmgiácđauđớn.

“Cuốicùngthìtôicũngvượtquađượcchuyện…”.Anhngừnglạigiữachừng,quayvềvớithựctại,thayvìtiếptụckể,anhnói,“Khôngcógìđâu. Vấn đề là lúc nào cần đến nhau nhất,mấy anh em tôi cũng cónhau.VàchúngtôiđãgiúpđỡJusticevượtquađược”.

Côtựhỏikhôngbiếtanhvừanhắcđếnchuyệngìvàđịnhchiasẻđiều

gìvớicô.Khônglẽchuyệntainạnxảyranhữngmườinămrồimàmắtanhvẫnđầyuuẩnkhinhắcđến?Anhcóbímật,dùlàchuyệngìđinữathìnócũngđãlàmanhquỵngã,làmtimanhrớmmáuvàđauđớntộtcùngmàchođếngiờnàyanhvẫnkhôngmuốnnhắcđến.

Mauracốkìmnéncơntòmòlạivàchỉhỏi,“Justiceà?Mộtcáitênhayđấy”.

“Mộtngườithúvị”,Jeffersonnóivớicô,nởmộtnụcườihàmơnvìcôđã lờ đi chuyện lúc nãy anh buộtmiệng nói ra, cô nghĩ thế. “Nó caiquảnmộttrạichănnuôicủagiađình”.

Côthíchthúcườikhinghĩđếnhìnhảnhấy,“VậyraanhấylàCaobồià?”

“Đúngvậy”,độtnhiênanhcườitoetoét,dùnỗibuồnvẫnvươngtrênđôimắtanh,“Nócóvợrồi,cómộtđứacontraivàsắpc thêmembénữa”.

“Tuyệtthật”,cônói,ghentịvớianhvềđạigiađìnhanh.

“Thếcònnhữngngườikhácthìsao?”

“Emút Jesse,cũngcógiađình rồi.Vợnómới sinhembéđượcvàitháng”.Anhngừnglạivàcườinhănnhở,“Jesseđãlănđùngrangấtxỉukhivợnóvượtcạn.Mấyanhemởnhàkhoáichọcnóchuyệnnàylắm”.

“Chuyệnnày thật thúvị”,Mauranói“Tìnhyêuvàsựyêu thương lolắngchovợđãlàmanhấyngấtxỉu.Chắcanhấyđángyêulắm”.

“Đángyêuhả?”,Jeffersonnghĩđếnchuyệnđóvàlắcđầu“TôichắclàBella–vợnónghĩthếđấy”.

Nétusầutrongmắtanhdầntanbiến,anhcàngkểchuyệnanhemnhàanh,Mauranhậnracônghĩđếnanhcàngnhiều,vàhiểurằnganhthânthiếtvàgắnbóvớigiađìnhmìnhđếnnhườngnào.

“Thếngườicònlạirasao?”.

“Jerichogianhậpquânđội.HiệngiờnóđangphụcvụởTrungĐông”.

“Chắcanhlo lắm”.Côcóthể thấyđiềuđóquahaihàmrăngnghiến

chặtcủaanh.

“Ừ,nhưngnóluônlàmnhữnggìnóthích,vìvậy…”.

“Tôihiểu”.Mauravânvêngóntayquanhmiệnglybiatrênbàn.“KhiCaralầnđầutiênxanhà,lênLondonsống,làmdiễnviên,tôiđãmuốnnhốtnótrongtù”.Côbậtcười,nhớlạicôđãhoảngsợđếnmứcnàokhinghĩđếnviệcCarasốngmộtmìnhởmột thànhphố lớn.“Tôibiếtnókhônggiốngvớinỗilocủaanh,nhưnglúcđótôicứnghĩchắcchắnlànó sẽ bị đámquái vật khủng khiếp trên thành phố ăn tươi nuốt sốngmất”.

“Lolắnglà thế,Maura”,anhnói“vànósẽkhiếncôphátđiênlênvìphảisốngxacôấy”.

Mauragậtđầuvàcườisựngốcnghếchcủamình,“Tấtnhiêntôikhônglàmchuyệnđiênrồnhưthếrồi.CarađithẳngtớiLondon,báođâymớilànơicủanó,vàđãbướcđầukhởinghiệptốtđẹpnhưmongmuốn”.

“Thếcòncô?

“Còntôisaocơ?”,côngơngáchỏi.

“Nghềnghiệpcủacôấy”,anhnói,mắtdánchặtvàocô.“Cóphảicômuốnsuốtđờilàmchủtrạicừukhông?”

Cônhoẻnmiệngcười.“Ờ,từtấmbé,tôiđãmêthíchcôngviệctắmtápchocừu,xén lôngvàđỡđẻchochúng.Côngviệcnày thật tuyệtvời,anhthấyđấy,nólàmtôisaymê”.

Anhphálêncười,côchođólàmộtâmthanhtuyệtdiệu.Côvuimừngvìnỗibuồntrongđôimắtanhgiờđãtanbiến.

“Thếđiềugìkhiếncôchọncôngviệcnàyvậy?”

“Tôikhôngthíchràngbuộc.Tôilàmviệcởtrangtrạicủariêngmình.Tôikhôngphảitrảlờiaicả.Khôngcầnđồnghồ,khôngphảikhúmnúmtrướcmặtsếpvàchẳngphảiláixenhưăncướpđểvàothànhphốlàmviệc”.

Anhgậtđầutỏvẻhiểuhếttừnglitừngtínhữnggìcôđangnói.Nhưngthựcraanhchẳngthểnàohiểuhếtđượcbởianhsinhrađểsốngởmột

trongnhữngthànhphốxôbồnhấtthếgiới.Chẳngcầnnghĩđếnnhiềucũngbiếtanhphảilàmviệctheogiờgiấcđànghoàng,phảitrảlờichohàngtángườivàbịmộtđámnhânviênbuquanh.

“Tôihiểunóthúvịnhưthếnào”,anhthừanhận.

“Ồ,tấtnhiênlàanhthấynóthúvịrồi”,côtrêuanh.“Hãynhìnanhmàxem.Bay khắp thế giới, tìm chỗ để quay phim. Tôi dám cá là trongnhiềunăm trời, anh chưabaogiờ có trọnmột ngàykhôngphải đụngđếnđiệnthoại,hayinternet”.

“Cônóiđúngđấy”,anhcườingượngnghịu.“Nhưngđiđâyđiđó làthúvuicủatôi.VídụnhưđiIrelandchẳnghạn…”.

“Tạisaokhôngtậnhưởngnhỉ?”

Vẫngiữnụcườitrênmôi,anhtiếptục,“Hãngphimcónhânviêntìmđịađiểmquay,nhưngtôimuốntựmìnhlàmviệcnày.Tôilúcnàocũngthíchđiđâyđiđó,thíchđượctậnmắtnhìnngắmnhữngvùngđấtmới.Đó làphần lý thúnhất trongcôngviệccủa tôiđấy.Vì thế,nhânviêncủatôitìmhaihoặcbachỗphùhợptrênmạngtrước,rồitôisẽbayđếnđấyđểtìmhiểuthêm”.

“Haihoặcbacơà?”,côhỏi,giờthìkhôngthểkhôngtòmò.“VàtrangtrạiDonohuelàcáinào?Cáithứmấytrongdanhsáchcủaanh?”

“Lànơithứhaitôinhìnthấy,vàngaykhinhìnthấytrangtrạicủacô,tôibiếtđâychínhlàthứmàtôimuốn”.

“Cũngchínhlàcáimangchúngtatrởvềvớilờiđềnghịcủaanh”.

“Sắpđượcrồiphảikhông?”

Côphảiđồngý thôi.Anhkiênđịnhgiốngcô,dùcónhiềuđiều làmanhxaonhãng,songanhkhôngbaogiờquênmụcđíchcủacôngviệc.Điềunàylàmcôthấyngưỡngmộanh.

Trongkhiđó, trong thâm tâmcô tựnhận thấyđãđến lúcphảihànhđộng,chấpthuậnlờiđềnghịcủaanh,kývàohợpđồngvàđểanhtrởvềvớicuộcsốngcủaanhtrướckhitráitimcômêmuộivàsẽtannátkhianh ra đi.Hơnnữa, cô đã thấy ánhmắt cảnhbáo của emcô, cô biếtCarasẽchẳngthathứchocônếucôkhôngchịukýhợpđồngđểCara

kiếmmộtvainhỏtrongmộtbộphimMỹcókinhphírấtlớn.

Mộtlúcsauđó,anhhỏi,“Thếcôđịnhthếnàođây,Maura?”“Chúngtasẽđạt thoả thuậnởđâyhay là tôiphảiquay lạinhững trang trạikhácvậy?”

Imlặngđộtngộtbaotrùmhọ,Mauranhìnnhanhmộtvòngquánrượu.NhưngMichaelđangđứngsauquầybar,mộtvàinôngdânngậtngưỡngđangchămsóc lybiacuốicùng,chỉcòn lạimìnhcôvàJeffersonnơiđây.ĐámđôngđãravềvàbannhạcFlanagancũngđãthudọnnhạccụ,vềnhà tựbaogiờ cô chẳnghềbiết.Cô saymê trò chuyệncùnganh,đắmđuốingắmnhìnnụcườitrênmôianh,chìmtrongchấtgiọngtrầmấmcủaanh.Côngồitừđầuđếngiờmàchẳnghềhaybiếtbữatiệcâmnhạcđãtàn,mọithứđãkếtthúc.

Điềunàymáchchocôbiếttráitimcôđangcónguycơrơivàotaycủamột anh chàngkhôngmấyhứng thú trongviệcnângniu, gìngiữnó.Vâng,tốtnhấtlàkếtthúcviệcnàythôi,vàanhsẽrađi,côsẽquayvềvớicuộcsốngthườngnhậtcủamình.

Cô chìa tay về phía anh, “Nhất trí nhé, JeffersonKing.Anh sẽ làmphimtrênđấtcủatôi,chúngtasẽcóđượcnhữnggìmìnhmuốn”.

Anhcầmlấytaycô,nhưngthayvìbắttaynhưcônghĩ,anhgiữchặttaycô,vuốtvenhữngngóntaythonthảcủacô.Côcảmthấyhồihộpvàmiệngcôtrởnênkhôkhốc.Tựdungcômuốngọimộtlybianữabởicáithứmátlạnh,nổibọtấychắchẳnsẽlàmdịucáicổhọngkhôrangcủacô.

“Tôiđểhợpđồngởnhànghỉrồi”,anhnói.“Haycôđếnphòngtôirồimìnhkýhợpđồngởđónhé?”

Côrụttaylại,cười,“Ôikhôngđâu.Nếutôivàođógiờnày,cảcáilàngnàysẽđượcdịp“buôn”chuyệnhàngtuầnấy”.

“Làmsaohọbiếtđượcchứ?”

“Ởcáilàngnày,chẳngcógìmàngườitakhôngbiếtcả”,cônói.

“FrancesBoylequảnlýcáinhànghỉnàychặtlắm.Tintôiđi,khôngcóaibướcquathềmnhàcủabàtamàbàkhôngbiếtcả”.

“Thôiđượcrồi”,anhnói.“Nếuvậythìtakêuthêmbiađi.Tôisẽquayvềphòngmình,lấyhợpđồngvàmangnóvềđâychocôkýnhé?”

Mauracắnnhẹmôidưới,rachiềukhónghĩ.Cômuốnlàmchuyệnnàychoxongnhưnggiờđãmuộnrồivàcôcònphảidậysớm,và…

“Tôitưởngcôkhôngbịphụthuộcvàocáiđồnghồchứ”,anhnhắccô.

“Khálắm”,côgậtđầu,thíchthúvìanhđoántrúngnhữnggìcônghĩ.“Thếnàynhé,tôisẽgọibiatrongkhianhđilấygiấytờ”.

Côngắmanhtừphíasaukhianhrờiquánrượumàlòngthầmrănđebảnthân“Misẽuốngmộtlybianữa,kývàomớgiấytờấyvànóilờicảmơnrồitạmbiệt.Sẽchẳngcóchuyệndạobướcdướiánhtrăngđâu,Mauraà.Anhtakhôngphảilàmẫungườidànhchomi,vìthếđừngcóuổng công mong chờ mọi chuyện sẽ thay đổi. Đừng ngốc nghếch,Maura,nếukhôngchắcchắnmisẽphảihốitiếc”.

Xemchừngrấtlýtrí,cônghĩ.Songđángtiếclàcôchẳngnghetheo.

Chương

Anhchẳngđilâu.

Đúngvậy,Jeffersonkhôngmuốnrờicôchútnào.Anhchỉmongsaocôvềkháchsạnvớianh,anhsẽdìucôđếnbêngiườngvàsẽkếtthúcthỏahiệpbằngcáicáchmàsẽlàmchoanhđượcthỏamãncơnđauđớnvìthèmmuốncômấyngàyqua.NhưngmớinghequacũngđủbiếtanhmuốngìrồinênMaurađãlàmtiêutanngay“âmmưu”củaanhchỉvớimộttừđơngiản“không”.Vì thế,đểcứuchocáikếhoạchđentốiấy,anhnghĩmìnhcóthểdụdỗcôđểanhđưacôvềnhàthìmayraanhcóthểchuivàogiườngcô.

Khi bước chân vào quán rượugiờ đây đã yên ắng,Michael gật đầuchào anh, rồi quay sang xem tin tức trên tivi. Chỉ còn lạimột ngườikháchđangngồiởquầybarvàMauravẫnngồiđợianhởchiếcbànấy.Ánhsángyếuớttừngọnnếntrênbànlunglinhnhảymúahắtlêngươngmặtcôvàdườngnhưmờhẳntrongmáitócđendàycủacô.

Khaokhátdồnnéntronganhchợtbùnglênnhưlửa.Lậptức,tâmtríanh đầy ắp hình ảnh cô đang khiêu vũ.Nụ cười của cô.Nét kiêu sanhưngcólúcđầyhoangdạicủacô.Nhữngđộngtácnhịpnhàngcủacơthểcô,đôichânthonthảnhanhnhẹnvàlinhhoạt,vàanhkhaokhátcôđếnmứctuyệtvọng.Mộtcảmgiácanhchưabaogiờvướngphải.

“Anhđinhanhthật”,cônóikhianhđứngcạnhchiếcbàn.

“Lãngphíthờigianthìcóíchgìchứ,phảikhông?”

“Đúng thế”, cô đồng tình, chui ra khỏi chỗ ngồi và đứng cạnh anh.“NhưngtôinghĩchúngtanênvềtrangtrạicủatôivìMichaelcònphảiđóngquán,vềnhànghỉngơi.Cómột ít rượu trong tủ lạnhởnhà tôi.Nếuanhthích,chúngtacóthểuốngmừngvìhợpđồngđượckýkết”.

Jeffersonbầnthầntrongphútchốc,đơngiảnvìanhkhôngthểtinnổicôlạiđềnghịnhữngđiềuanhsắpsửanóira.Xemracôđãđitrướcanhmộtbướcvàđiềubấtthườngnàykhiếnanhphấnkhíchlên.Nhưnganhvẫntựhỏikhôngbiếtcôcómuốnnhưanhkhông?Đơngiảnlàcôchỉtửtếmờianhvềnhàthôihaycôcũngnhưanhđangnónglòngmuốncả

haiđượcởriêngvớinhau?

Anhsẽsớmtìmracâutrảlờithôi.

“Ýhayđấy”.Anhđặttaylêntấmlưngnhỏnhắncủacôrồidìucôđi.KhicôcấttiếngchúcMichaelngủngon,ôngchủquánbarchỉvẫyvẫycáikhănchàotạmbiệth

Khihọbướcrangoài.Mànđêmtĩnhmịch.Ngôilàngchìmtrongyênlặng.Nhànhàđềuđãtắtđèn,đườngsávắngngắt.Quangcảnhlặngnhưtờlàmhọcócảmgiácnhưthếgiớiđang…nínthở.

Hoặccóthể,Jeffersontựnhủ, từngấythờigiananhởIrelandđủđểmọingườiđànôngđềutrởnênkỳkhôi,khôngloạitrừanh.

ĐườngvềtrangtrạikhángắnnhưngJeffersoncócảmgiácnhưdàivôtận.Maurangồicạnhanh,hươngthơmtrênngườicô toảranhưđangquấn quanh người anh, chế giễu anh, khuấy động những cảmxúc đãngủsâubấylâu,khiếnthânxácanhnhưđangbịgiàyvò.

Đếnnơi,anhđỗxetrênlốiđimàMauragọilà“đườngcái”,vàlặnglẽbước bên cô đến cửa trước. Chẳng ai nói gì bởi vì anh nghĩ có quánhiềuthứđểnói,vìthếbiếtbắtđầutừđâubâygiờ?

Kýhợpđồng?

Cởiđồra?

Anhbiếtlàanhthíchnóicâunàotrước,nhưnganhcảmthấysẽchẳngdễdàngnóirađược.

Vàonhà,Maurabật công tắc đèn, họbăngqua các cănphòngvắnglặngrồiđếnnhàbếp.Côthảychìakhóalênbànrồibướcđếntủlạnh.Ngoảnhmặtrasaunhìnanh,cônói“Anhlàmơnlấyhaicáilyởcáitủđằngkiađượckhông?”.

“Đượcchứ”.Jeffersonđểphongbìđựnghợpđồnglênbànrồiđi lấychiếcly.Chỉmộtchốcsau,côrótvàolynhữnggiọtrượumátlạnh,màuvàngrơmthêmóngánhdướingọnđènvàng.

Anhcũngđã từngđặtchânvàocănphòngnày,nhưngnhững lầnấyđềulàbanngày.Gianbếptuycũkỹnhưngsạchsẽvàngănnắp,những

vật dụng cổ xưa đươc cô lau chùi trắng bong.Quầybếp chẳng có gìngoàimấyhộptrà,bánh,mộtbìnhtrà.Sànnhàbằnggỗcũngđãmòntheonămthángnhưngsángbóng.

“Tôi nghĩ là tôi nên ký vào mớ giấy tờ này trước đã”. Cô nói vàJeffersonchuyểnsựchúýsangcô.

“Ýhayđấy.Chúngtasẽlàmviệctrước”.

“Trước?vậysauđólàgìnào?”.Đôimắtxanhthẳmcủacôlấplánhkhicônhìnanhvàthânthểanhrơivàotrạngtháikđộngnhưmộtchúcúnbịtróiđangcốbứtpháxiềngxíchđểđếnbênbátcơmđểquáxa.

“Sauđó,”anhnói,“Chúngtasẽuốngmừngchosựthànhcôngtrongthươngvụcủahaita”.

Môicônởmộtnụcười.“Thươngvụà?Dùsao thì từnàycũnghayđấy”.

Côđónlấycâybúttừtayanhvàngồixuốngđọchếthợpđồng.Anhthíchcách làmviệccủacô.Anhchợtnghĩđếnnhữngngườichỉngheanhnói làkýngayvàochỗanhchỉ.NhưngMaura thìkhônglàmthế.Côrấtcẩntrọng.Côsẽchẳngngheanhnóimàthíchtựmìnhđọcnó.

Còngìhấpdẫnhơnmộtngườiphụnữthôngminhkhôngnhỉ?

Côcắnnhẹmôidướikhiđọchợpđồngvà trongbầukhôngkhíyênlặngđếnngộtngạtanhcóthểngheđượctiếngtíchtắccủachiếcđồnghồ treo tường sau lưnganh.Côcúiđầunhìnxuốnghợpđồngvàanhphảinénchặtcảmxúcđểkhôngchạmđếncô.Đểkhôngđưatayravuốtmái tócđenóngảgầnanh tronggang tấc.Chẳngmấychốcnữađâu,anh tựcamđoan, trởvề trạng thái tựchủvốn luôn làmộtphần trongconngườianh.

Nhưngkhiýnghĩđóchạyrầmrầmtrongtâmtríanhlàmanhkhôngthểkìmmộtnụcười.Sự tựchủcủaanhgầnnhư lặnmất tămkhi lầnđầutiênanhnhìnthấyMaura.Cônhẹnhàngđánhthứccáigìđótừsâuthẳmtrái timanh.Cáimàanhkhôngnhận thứcđượcnhiềunămqua.Cáimàanhđãkhôngcòncảmnhậnđượcnữatừkhi…

Tiếngsộtsoạtcủangòibútchạytrêngiấyphátankhôngkhíyênlặngvàkéoanhvềvới thựctại.Anhnhìncôđặtbútxuốngvàcầmtờhợp

đồngđãkýlên.

“Xongrồi”,cônói.

“Thậtvuikhiđượchợptácvớicô,Maura”.

“Ôi,tôicálàanhluônnóiđiềunàyvớitấtcảnhữngaichoanhthuêđất”.

“Không”,anhnói,đúthợpđồngvàophongbìvàđặtnólênbàn.“Tôikhônglàmthếvớingườita.Nhưngvớicôthìkhác”.

“Thậtvậyư?”,cônhấclyrượulên,đưamộtlychoanh,rồinhấpmộtngụm.

“Saotôilạiđượcưuáivậychứ?”.

“Tôinghĩlàcôbiếtlýdođ

“Chắcvậy”, cô cóvẻ suy tư, đặt ly rượuxuốngđể cởi chiếc áo ấmIrelandmàukemra.Côkéonóquakhỏiđầu,lắclắclạimáitócvànhìnanhmỉmcười.

Jeffersonnhưmuốnnghẹtthở,vộihớplấymộtngụmrượumátlạnh.Tấtcảnhữnggìcômặcđêmnaydướilớpáoấmđólàđộcmộtchiếcáongựclụatrắngthítchặtvàodathịt,đểlộrõmồnmộtđôinúmvúxinhđẹp.

“Chắclàcôlạnhlắm”,anhnóinhỏnhưđangthìthầm.

“Mộtchútthôi”,côthúnhận.“Mặcdùtrongquánbarcũngđủấm.Vàtôisẽthúthậtvớianhrằngtôiđãnghĩđếnviệccóthểchúngtasẽquaylạiđâytốinayvàtôimuốnnhìnthấyánhmắttrêngươngmặtanhkhitôicởichiếcáoấmnàyra”.

“Cóđángnhưvậykhông?”,anhhỏinhằmgỡbí.

“Vâng,đángchứ”,côtiếnđếnbênanh,vòngtayquagáyanhvàluồnnhữngngóntayvàomáitócanh.“Tôithèmmuốnanhđấy,Jefferson”.

Cảmxúc trong anh nhảy vọt lên, anh cảm thấy có gì đó căng cứngdướichiếcquầnanhđangmặc.“Thếà?”.

“Vâng.Tôinghĩanhcũngđangthèmmuốntôilắmđấy”,côrótthêmvàtiếnsátđếnanh.

“Vâng”,anhbắtchướccô.“Đúngvậy”.

Nhữngngóntaycôômlấygáyanhđầycámdỗvàrõrànglànhưthế.Anh bỗng dưngmuốn được đôi bàn tay cô vuốt ve khắp người.Anhmuốncảmnhậnđôitaycôsờsoạngthânthểanhvàmuốnđôitaymìnhkhámphádathịtcô.

Anhđặtlyrượuxuốngvànhíchlạigầncô.Anhômchặtcô,ghìcôsátvàoanhvàcảmnhậnđượcđầuvúcươngcứngcủacôépchặtvàongựcanhkhiếnanhsuýtbậtratiếngrênrỉ.Anhcốnởmộtnụcười,“Côbiếtkhông,hồitốitôiđãđịnhdụdỗcôđấy”.

Côcườiranhmãnh,“Ồ,quảthậtlàmộtđiềuthúvịphảikhông?Khihaichúngtacócùngâmmưu”.

“Quảthựclàthúvị”,anhthìthầmvàcúixuốnghôncô–nụhônđầutiêncủamộtmànmưahôn.Môianhquyệnvàomôicô,côkhoankhoáihưởngứng,môicôhémởđầyháohức.Côcuồngnhiệtđáptrảnhữngnụhôncủaanh,lưỡihọcuốngquíttìmnhau,sayđắmhòathànhđiệuvũnồngnhiệt,thổibùnglênngọnlửađammêcháybỏng.

Anh choàng tayquanhngười cô, siết chặt côhơnnữanhưngdườngnhư chưa đủ sát để anh cảm nhận hết làn da cô. Anhmuốn cô trầntruồngđểanhcảmnhậnđượclàndathôrápcủaanhvàlàndamượtmàcủacôápvàonhau.Anhmuốnthânxácanhvàcôgắnchặtvàonhau,muốncảmnhậnđượccáiấmáplantruyềntừcôsanganh.

Vàanhmuốnngaybâygiờ.

Nhanh như chớp, anh nhấc bổng cô lên, xoay một vòng và đặt côxuốngquầybếp.Côkêu lênvìquábấtngờxongnhanhchóng lấy lạitinhthần.Côkẹphaichânvàohônganh,épchặtngườivàoanh,lưỡicôvàanhtìmnhauđiêndại,hơithởhọhòaquyệnvàonhauđầykhoáicảmlàm căn nhà im ắng và cũ kỹ bỗng tràn ngập âm thanh của đammêmãnhliệt.

Anhhôncôrất lâu,lúclànhữngnụhôndàinồngnàn,lúclànụhônngắnngủinhưngdồndậpbỏngcháy.Anh thíchnhấmnháphươngvị

củacô.Đậmđàhơnbấtcứloạirượuthượnghạngnào,sayđắmhơnbấtcứmensaynào.Cô là tấtcả, làmọi thứ.Thếgiớixoayquanhcô,vàanhnhưbịhútvàoquỹđạocủacôbằngmộtmãnhlựcđầychủýkhiếnanhkhôngsaocưỡnglạiđược.

Anhgiậtphăngdâyáongựccô,kéonóquakhỏiđầu,rồiquẳngmạnhnóvềphíasau.Đôivúcôlộratrướcmắtanh,anhhítthậtsâu,ngậmlấyđầuvú,nútnhẹnhưngưỡngmộvẻđẹpmàtạohóabanchocô–đôibầuvúcăngmọnghainúmvúhồngđậm,đangcăngcứngnhưchờđợi.

Jefferson chạm tay vào đôi bầu vú trắng ngần, thở dài khoan khoáitrongtiếngthìthầmhưởngứngcủacô.Ngóntayanhmânmêđầuvú,nhẹnhàngvuốtvekhiếncôquằnquạivìsungsướng.Anhgụcđầuvàongựccô,lầnlượtthưởngthứchươngvịcủađôivúcô.Anhdồnhếtđammêlênđầu lưỡiươnướtcủamình, lướtquanhđầuvú, rồingậm,nút,cắnnhènhẹtrongtiếngrênđầynhụccảmcủacônhưkhíchlệanhhãylàmhếtnhữnggìanhmuốn.

Côghìchặtmáitócanhtrongtay,ápđầuanhvàobầuvúcônhưthểcô sợ anh dừng lại giữa chừng. Nhưng dừng cuộc chơi giữa chừngkhông hề có trong kế hoạch. Thực ra, có chết anh cũng không chịudừng.Lạy trờichocôđừngcóđổiývàđuổianhvề,nếukhôngchắcanhchếtmất.

Anhngẩngđầulên,nhìnsâuvàotrongđáymắtxanhmơmàngcủacô,đáp trả nụ cười ranh mãnh mà cô đã dành cho anh.“Cởi áo ra nào,Jefferson”,cônói“Emmuốncảmnhậnlàndacủaanhtrongtayem”.

Anhhấptấplàmtheolờicô,cởiphăngchiếcáokhoácvàchiếcáosơmibêntrongra.Anhrênkhekhẽkhihailòngbàntaycômiếtđôivaianhrồichạydọcxuốngsốnglưng.Hơiấmtừđôitaycôtruyềnsangdathịt anh, làmcơnhammuốnkhoáicảmchạy rầnkhắpngườianh.Côcàonhẹlêndaanh.Hơithởgấpgáp,hổnhểnvàkhihaibàntaycôtrượtxuốngcánhtayanh,cảhairạorựcđếnnghẹtthở.

“Giúpemcáinàyvới”,côbảoanh,giọngthềuthàonhưphảichậtvậtlắmmớiđẩyđượchơiquacổhọng.

“Gìthế?”.

“Cái quần của em, trời ơi!”. Cô vừa nói vừa mở nút, kéo dây kéoxuống.Côđãđávăngđôigiàyđitựlúcnào.“Giúpemkéonórakẻo

emphátđiênlênvìanhmất”.

“Được,được”.Đầuócanhmụmẫm,quaycuồng.Tấtcảnhữnggìanhcóthểnghĩđượclúcnàylànhữngcáihôn,nhữngcáivuốtvetiếptheo.Vìthếanhliềngiúpcôcởichiếcquầnra,bếcôxuốngkhỏikệbếpđểcôlộtchiếcquầnjeancùngchiếcquầnlótbéxíura.

Jeffersonchoángngợptrongphútchốckhianhnhậnthấychiếcquầnlóttrơnnhẵn,đơngiảncủacôlạigợicảmhơnbấtcứbộđồlótđencóđăngtennàomàanhtừngchiêmngưỡng.Nhưngrồigiâyphútấycũngquanhanh,rồianhnhìncômêmẩn.Làndatrắngngần,bóngmịn,mềmmại làmanh thèmkhát đượcvuốt vekhắpngười cô, khámphá tỉmỉtừngđườngcongquyếnrũ,từngđườngnéttrêncơthểcôđểbiếtrằngchưacóngườiđànôngnàolàmđiềunàynhưanhcả.

“Đếnlượtanhđấy”,cônói,taychạmvàochiếckhóanịt.Côcườitươiđểlộhaihàmrăngtrắng,hấtmáitócrasauvàonhìnthẳngvàomắtanh.Cômạnhdạn,tựtinvàcơnhammuốnthểxáctronganhdânglênđỉnhđiểm.“Emmuốnanhkinhkhủng,Jefferson,vàemkhôngphảilàmẫuphụnữkiênnhẫnnhưanhnghĩđâu”.

“Anhrấtvuikhingheemnóithế",anhthìthầm,bướcrakhỏiđốngáoquầnvàđứngtrầntruồngtrướcmặtcô.Cảmxúcùavề,cácmạchmáucănglênkhiếncáiấycủaanhcươngcứnglênnhưchỉkhaokhátđượcgắnvàothânxáccôđểthỏamãndụcvọng.Nhưnganhchợtnảyramộtývànói,“Chúngtalênlầuđi.Lênphòngcủaemnhé”.

“Látnữađi”,côtừchốilờiđềnghịnày,chạmvàoanh,vòngtayquacổanhkhihaichâncômởrộngra,cônhíchsátramépkệbếp.“Anhmàkhông làmngaybâygiờ, nếu có chuyệngìxảy ra thì emkhôngchịutráchnhiệmđâunhé”.

“Ôi, cô nàng của tôi”, anh nói trong tiếng gừ gừ thích thú vàmỉmcười.“Anhbiếtđiềunàyngaytừlúcmớigặpem”.

Côôm,nựnghaimáanh“Thếthìlàmđi,hãythỏamãnkhaokhátđi”.

Anhlàm.

Côđãhoàntoànsẵnsàng,cáicảmgiácấmápvàươnướtchỗkíncủacôlàmthânxácanhnhưtanrangaykhihaithânthểhòavàolàmmột.Chỉcókhảnăngkiềmchếcừkhôicủaanhmớikhônglàmanhđếnđỉnh

quásớmdùanhđangkhaokhátnónhưthểmộtgãhấphốivannàiđượcsốngthêmvàigiâytrongđờinữathôi.Côngửacổrasau,phơichiếccổtrầnxinhxinhđểanhhônlênđấy,môianh,lưỡianhmảimêmơntrớnlàndacôđếnkhicôrunrẩytrongvòngtayanh.

Anhnhấn sâu vào giữa hai chân cô đangvòngnganghông anh, rồichuyểnđộngnhịpnhàngmãikhôngthôi,khianhbậtratiếngrênnàolàcôliềnhòatheo,haithânthểkếtchặtvàonhau,ănkhớp,trượtlênnhautrongvũđiệutưởngchừngnhưbấttận.

Chiếcquầnlótgợicảmvàhơithởđêmêgợidụccủacônuôidưỡngnhữnghình ảnh ấy trong tâm trí anh và cảmxúc trong thân xác anh.Trướcđâyanhchưabaogiờbịphụnữ làmchomêmuội.Anhkhôngchắclàmìnhkếtthúcởđâu,côbắtđầutừđâu,vàbằngsựsángsuốtcủamìnhanhbiếtlàchuyệnnàykhôngquantrọng.

Quan trọng làgiâyphútnàyđây.Giâyphútmà timnhưngừngđập,tâmtrínhưtêdạivìngâyngất.

Anhngướcmặtlên,nhìncôsayđắmtrongkhitayanhlầnmòxuốngnơihaicơthểgắnchặtvàonhau,anhđưangóntaychạmvàonơinhạycảmnhấtởchỗkíncủacô.Côthởhổnhển,runrẩytrongtayanhvàcôkêutotênanhtrongcơnsungsướngtộtcùng.

Vàsauđó,chẳngcóâmthanhnàongoàitiếngnhịpđậpđiêndạicủacontim,Jeffersongồngcăngngườilên,vàcuốicùnganhlênđếnđiểmcựckhoái,dânghiếncômộtcáchtrọnvẹn.

Vàigiờsau,Mauranằmtrêngiườngvươnvaiuểoảinhưngtrànngậphạnhphúc.Từng tế bào da thịt cô tràn đầy nhựa sống.Cô thấy hoàntoànthỏamãn.Thếnhưnggiờđây,cônằmđó,chỉcáchbạntìnhcômộtcáivớitaythôi,côlạibắtđầuthấycơnhammuốntrỗidậy.

CôxoayđầusangnhìnJeffersonvàcười thầm.Anhđãđượcbùđắpxứngđángsaubaođaukhổvìchờđợirồi.

Ngoàitrời,giôngtốđangnổilên.Cônghetiếnggiórunggiậtnhữngtấm kính kèm theo những giọtmưa đầu tiên gõ lộp bộp trên của sổ.Nhưngtrongnhà,trongcănphòngngủấmápdễchịucủacôchủnôngtrại, bên đống gỗmục đang cháy ở bân lò sưởi, cô nằm trên tấm gagiườngthơmngọtngàobênngườiđànôngđãchocônhữngcáivuốtvemàtrướcđâycôchưabaogiờđượctậnhưởng.

Lậptứccáigiọngnóiphiềnphứckialạibắtđầulảinhải.CẩnthậnnàoMaura,nócảnhbáo,anhtachẳngphảiloạingườichungthủy.Anhtachẳngởđâylâu,trêngiườngmi,haythậmchíởIreland.Anhtasẽlênđường bây giờ, vì anh ta đã có cái anh ta cần.Vì thế đừng có ngốcnghếchmàyêuanhta.

Cô sẽ không trao trái tim mình cho anh. Nhưng cô không thể nàokhôngcócảmxúcvớianh.

Anhsẽtrởvề,sẽnhớđếncôvàsẽkhôngthểnàoquênđêmkỳdiệunày.

Cóvẻcôngbằng,chấpnhậnđượcbởicôcũngsẽnhớanhvànhớđếnđêmnày.

“Chắcanhchếtmất”,Jeffersonthềuthào.

Luồngsuynghĩcủacôchữnglạitrướcánhmắtanhtraochocô,đôi

mắtxanhnhạtcủamàuhoacornflower[1]

mùahè.Hàmrâuquainónđổbóngtrênquaihàmgóccạnhcủaanh,máitócđennhánhdựngngượclên.Điềunàycũngchẳngmấykhóhiểukhibiếthọđãtrảiquamấygiờtrướcnhưthếnào.

TrốngngựcMaurađậpdồndập.Một lát nữa thôi, chỉmột chútnữathôi,anhsẽbướcquacánhcửanhàcô,rờixacô.Nghĩđếnđây,côbỗngmuốncóanh lầnnữa.Một lầncuốicùng trướckhianh trở thànhmộtdấuvếtdịudàngvngọtngàotrongtâmhồncô.

Côđặttaylênbụnganh,từtừdichuyểnlòngbàntayxuốngdưới.Anhgầnnhưkhôngthởnổikhicôvòngnhữngngóntaythondàicủamìnhquanhphầnnhạycảmcủaanh.Côcảmnhậnnócứngdần lên, trở lạiđầy háo hức và tràn trề sinh lực. “Không đến nỗi chết đâu, em nghĩvậy”,cômỉmcườitrêuanh.Anhthổiphùmộthơivànói,“Emcóthểlàmngườichếthồisinhđấy,Maura.Emvừachứngminhđấythôi”.Côcườitítmắt,cảmgiácngâyngấtkhiquyềnlựcđànbàtrongcôtrỗidậy.Để biết rằng thật thú vị khi cô có thể làmxiêu lmột người đàn ôngmạnhmẽ.Đểbiếtanhđangnhìncôđắmđuối,đangchờđợicôtiếptụcvuốtve,làmanhhưngphấnhơn.

Nhữngngóntaycôràkhắpngườianh,âuyếm,cảmnhậntừngthớthịt

cứngchắcđếnlàndamềmmạiđangrungđộngdướibàntaymình.Côtrượt taymình sâu xuống phía dưới rồi cầm lấy nó, dịu dàng cọ xát,mân mê cho đến khi anh ưỡn hông lên khỏi tấm nệm vì khao khátnhữngcáivuốtvecủacô.

“Emmuốnanhchếtsao?”,anhcốphatrò.

“Ôi không đâu”, cô trả lời trong khi đổi tư thế ngồi lên người anh.“Emmuốnanhsốngchứ,JeffersonKing.Sốngvàlàmemthỏamãn”.

Đôitayanhđặtlênđùicủacô,cômỉmcườinhìnanh,luồntayvàmáitócvànânghaicánhtay lên,để lộđôivú trướcánhmắt thèmthuồngcủaanh.

Tóccôrũxuốngvairốibời,hainúmvúlấplósaulớptócđentuyền.Vàkhimắt anhkhép lại đêmê, cô biết anh đã thuộc về cô.Côngồichống hai đầu gối xuống nệm, nhìn xuống anh như thể anh đã bị côkhuấtphục.

Anhvươntayvềphíacô,hauháusờsoạngtoànthâncôvàcôkêurênđầy thích thú.Nhưngcômuốnnhiềuhơnnữa.Cômuốncóanh thêmmộtlầnnữa.Cômuốncưỡilênngườianhvànhìnvàođáymắtanhđểbiếtdùđibấtcứnơiđâu,hìnhảnhhaingườibênnhaulúcnàysẽkhôngbaogiờphaimờtrongtâmtríanh.Mãimãitrongtráitimanh.

Côcầmlấyvậtdàicươngcứngcủaanhtrongtay.Đưanóđếnchỗkínẩmướtcủacôvàcọxátvàonhauđếnkhicảhaihammuốntộtđộ.Cuốcùng,côtừtừngồithấpxuống,mộtcảmgiácâmấmbaotrùmlênanh,

cảmnhậnnóđangnhích từng inch[2]

một trongcôvớimộtcảmgiáclânglâng.

Maura rên lênkhekhẽkhi anhđẩyvào thật sâu, vàkhi cả hai dínhchặtvàonhau,đãvàosâuhếtmức,côbắtđầuchuyểnđộng.Cưỡilênanh, người cô nhấp nhô trên anh lúc chậm rãi nhẹ nhàng, lúc cuồngloạn.Côngoáytrònmôngrồitrườnvềphíatrướcđểanhcóthểômấp,vânvêhaibầuvúcô,vàkéonhẹhainúmvúđangcươnglênvìsungsướng.

Ánh mắt cô và anh không rời nhau, cô vẫn tiếp tục chuyển động,khôngmệtmỏi,khôngngưngnghỉ,nhưnóivớianhrằngthânxácanhđãthuộcvềcô.Vàkhigiâyphúttuyệtvờicảhaimongchờậpđếnlàm

thânthểcôsungsướngngâyngấtnhưbùngnổ,côgọitotênanh.Khicôcảmnhậnanhxutinhvàngheanhgàotêncô,côbiếttiếngvọngcủanósẽtheocôsuốtcuộcđời.

ÁnhsángmờnhạtcủamộtngàyảmđạmlenquatấmmàntrắngtreotrêncửasổvàJeffersonbiếtrằngđêmđãtàn.Mauracuộnsátvàongườianh,mộtchângáclênchânanh,tayvòngquangựcanh.Hơithởcôphảlênlàndaanhvàanhhítthậtsâumùihươngthoangthoảngtừmáitóccô.

Anhđãkhôngngủ,nếuanhnhớkhônglầmthìchưabaogiờanhtỉnhtáo như lúc này. Anh đã làm tình hàng giờ với một phụ nữ Irelandcuồngnhiệt.Vàkhicôkiệtsứcchìmvàogiấcngủ,anhthaothứcngắmnhìncô.

Anhkhôngcònthờigianởđâynữavàtựbảolòngđólàđiềutốt.AnhđãcókhoảngthờigianthoảimáiởIreland.Ởcănnhànày.Vớingườiphụnữnày.Anhđãcónhữngngàyquấnquýtbêncô.Tranhcãivớicô.Ngắmcôcười.

Vàđiềuđónằmngoàidựđịnhcủaanh.

Jefferson không muốn quan tâm đến cô. Không muốn đi vào conđườngđólầnnàonữa.Bằngmọigiáanhsẽphảikiểmsoátbảnthânđểkhôngphảichịuđauđớnnhưanhđãtừng.

Rất thận trọng, anh rón rén chui ra khỏi giường, anhmỉm cười khiMaurarúcngườisâuvàodướitấmchănmaythủcôngmàcảhaiđãđắpchungsuốtđêm.Côlầmrầmgìđóanhchẳngthểnàohiểunổi,rồikéotấmchăntrùmđầukínmít.

Đêmqua, khi lên lầu anh và cô không quên thu nhặt vàmang theođốngáoquầnbịvứtlănlóctrênsàn.Jeffersonlấyquầnvàáosơmicủaanhđangvắttrênchiếcghếchạmtrổhoavăn,mặcvào.Khianhđãmặcáoquầnchỉnhtềvàcảmthấybìnhtĩnhhơn.Anhcảmthấycuộcsốngcủaanhđãtrởvềđúngnơinóphảiởvàbiếtrằngđólàđiềutốtnhấtchocảhai.

Mộtđêm tuyệtdiệuvớimộtphụnữhấpdẫn cũng sẽ chẳng thểnàothayđổicuộcđờianh.AnhvẫnlàanhvàanhkhôngthuộcvềIreland,bấtchấpnhữngýnghĩtrongđầuanhđangrasứccámdỗanh.Hơnnữa,chẳngainóilờinàovềchuyệnkéodàimốiquanhệ.Anhcốýtránhnói

ra,thậmchítránhkhôngnghĩđếntừấy.AnhchỉvuichơivớiMauramàthôi.Khôngcógìphứctạpcả.Tốtnhấtlàdừnglạiởđây.

“Anhchuẩnbịđiđấyà?”,giọngcônghẹtnghẹtngáingủ,đầuvẫngiấudướilớpch

“Ừ”,anhnói,“Anhphảiquayvềlàmviệcthôi.Anhđãđilâuhơndựđịnhrồi.Vàbâygiờthìhợpđồngcũngđãxong,cũngkhôngcònlýdogìđểởlạithêmnữa”.

“À,vâng,cáihợpđồng”.

Côkéotấmchănxuống,đôimắtxanhthẳmcònngáingủdánvàoanh.Bấtgiácanhsợhãi, sợcôbảoanhở lại.Anhcầumongchocôđừngthốtlênnhữnglờiđóbởichẳngcầnthuyếtphụclâu,anhsẽnghetheovàđiềuđósẽlàmkéodàithờigian,làmvướngvíuanhthôi.Vàlàmchovấnđềtrởnênphứctạpchocảhai.

Nhưngcôđãlàmchoanhngạcnhiênlầnnữa.

Vénmái tócđangphủlênmặt,côgậtđầurồingồidậy,đểtấmchănrơixuốngquanheo.Môianhkhôkhốc, toànthânanhrungđộng,anhphải cưỡng lại hammuốn để không phảimất kiểm soát lần nữa. Côkhỏa thân hoàn toàn tự nhiên, thoải mái, cô chui ra khỏi giường, đithẳngđếnbênanh,kiễngchânlên.Vònghaitayrasaucổanh,traochoanh một nụ hôn dài, ngọt ngào rồi ngước mắt nhìn anh. “Tạm biệt,JeffersonKing.Thượnglộbìnhan”.

Tayanhvẫncònđặthaibêneotrầncủacô,ngóntayanhnhưbỏngrátvìsứcnóngtừthânthểcô.Đốivớiđànôngthìkhônggìthúvịhơnlàđượcdathịtấmápcủamộtphụnữtrầntruồngépchặtlênngườikhiếnhọkhông thểkhôngnghĩđếnmộtngàydài lê thê lăn lộn trêngiườngvớicônàngcủamình.

Cômỉmcười,anhhỏi,“Chỉcóthếthôià?Khôngnói“Hãyởlạivớiem”sao?”

Côlắcđầu,đưangóntaylênmânmêbờmôianh,rồilùilại.“Cóíchgì khi nói ra điều đó không?Chúng ta chẳng phải trẻ con.Chúng tathèmmuốnvàchúngtađãcó.Mộtđêmtuyệtvời.Hãygiữlấynhữnghìnhảnhđẹpđẽcuốicùngnày”.

Rõrànganhđãloviệckhôngđâu.Côchẳngcóýđịnhvanxinanhởlại.Cũngchẳngkhóchaynóicôsẽnhớanhđếnchừngnàohayhỏianhkhinàotrởlại.Nhữngđiềuanhlolắngđãkhôngxảyra.

Thếthìtạisaoanhlạithấybuồnbực?

“Em sẽ tiễn anh, được chứ”. Cô bước lại tủ áo quần, lấy chiếc áochoàngbôngmàuxanhlụcsậm,chuingườivào.Thânhìnhcôgiờđãbịchekínmítnhưnghìnhảnhtấmthânấyđãkhắcsâutrongtâmtríanh.Dùthếnàoanhcũngkhôngthểquênđượcnhữnggìanhvừakhámphá

“Emkhôngphảiđixuốngcầuthangtiễnanhđâu”.

“Ồ”, cô nói khi ra đến đầu cầu thang. Rồi cô bước xuống các bậcthang.“Khôngphảivìanhđâu.Emđiphacàphêrồicònlàmviệcnữa”.

Haihànglôngmàyanhnhướnglênngạcnhiênquáđỗi.Mộtkiểu từbiệtmớitrìumếnlàmsao.

Việcanhrađichỉlàchuyệnvặtvãnhkhônghơnkhôngkém.Côđangquayvềvớicuộcsống thườngnhậtcủamìnhvàanhcũng thế,anh tựnhắcnhởmình.Vìvậy,saophảinổicáuchứ?

Cômởcửatrướcvàgiữcánhcửađểanhbướcra.Cômỉmcười,vươntayvềphíaanhvàvuốtnhẹmáanh,“Lênđườngmaymắn,Jefferson”.

“Ừ”,anhbướcrahànghiên,ngọngióIrelandrítbên tai.“Bảo trọngnhé,Maura”.

“Ồ,emlúcnàocũngtựlochomìnhmà”,cônói.“Cònanhcũngvậy,cũngđừnglogìvềđoànlàmphim.Tấtcảsẽsẵnsàngkhihọđếnđây”.

“Tốt”.

“Đượcrồi,anhđiđi”,cômỉmcườilầncuốicùngvớianhrồiđóngcửalại,đểlạianhbênngoài.Anhkhôngcònlựachọnnàokháclàđivềphíachiếcxeđangđậurồilênđường.

Quaylưngvềphíachiếccửađangđóngchặt,Mauravònghaicánhtaytrướcbụng,siếtthậtchặt.Saukhithởđềutrởlại,cônghetiếngxekhởiđộng,cônépsátvàochiếccửasổgầnnhấtđểcóthểthoángnhìnthấybónganh.

Anhláixerađườngcái,vàmấthúttrongchốclát,nhưthểanhchưatừngđếnđây.Ngaycảtiếngmáyxecũngkhôngcòn,chỉcònlạitiếnggióthổi.

“Tốtrồi”,cônóithìthầm,launhữnggiọtnướcmắtđanglăndàitrênmá.“Đâylàcáchtốtnhất,mibiếtmà,côgái.Traotráitimchoanhtađâucóíchgìngoàiviệclàmvướngvíubướcchânanhtrởvềnơianhthuộcvềnó”.

Côhoàntoànkhôngphảingườiphụnữđầutiênngốcnghếchđặttìnhcảmkhôngđúngchỗ.Vàchắcchắncôcũngchẳngphảilàngườicuốicùng.

“Chẳngsaocả,dùsaoanhtacũngđirồi”.Côbăngquacănnhàvắngngắt,tiếnthẳngnhàbếpvàphamộtấmtràbuổisáng.Tốtnhấtlàquayvềvớicuộcsốngcủacô.Cuộcsốngmàcôbiết.Nhữngconthú,đấtđaivàcảthếgiớimàcôthuộcvề.“Misẽquênanhtathôi”.Côtựhứavớilòngmộtcáchchắcchắn.“Sẽkhônglâuđâu”.

Chương4

Côkhônghềquênanh.

ĐãhaithángrồivàhầunhưngàynàocôcũngnghĩvềJefferson.Niềmhivọngduynhấtcủacôlàanhcũngđangbịnhữngkỉniệmdàyvòtâmcannhưcô.Nhưvậymớicôngbằng.

Nghiệtmộtnỗicôcóquánhiềuthờigianởmộtmình.Quánhiềuthờigiannhànrỗinêncôcứnghĩvềanh.Dùgìđinữacôcũngkhôngnênnuôi dưỡng hy vọng. Nhưng Cara giờ này đang đóng phim ở tậnDublin,Maurachỉcònlạimộtmìnhđơnđộctrongnôngtrại,chẳngcóaiđểnóichuyệnngoàiconchócômớinuôi.

Buồnthay,King,têncủangườiđànôngmàcôvẫncònyêumếnđượccôđặtchoconchómớimuacũngchẳnglàmchocôkhuâykhỏahơn.

Giờđây,đầuóccôrốitinhlên,cảmgiácđaukhổvìnhớnhungngườiđànôngmàcôchưabaogiờđểanhbướcvàotrái timmình,cùngvớicôngviệc chuẩnbị chomùa sinh sản và chăm sóc con chómớimuakhiếncôcũngchẳngcònsứclựcnữa.Mộtbuổisángnọởnhàkho,baotửcôcứlộnlênlàmcôbuồnnônvàđầuócchoángváng,côphảingồixuốngđất.

“Cháu nói đúng không? Chỉ là cảm thông thường, cháu biết mà”.Mauranóivớibácsĩtronglàngkhiôngbướcvàophòngkhám.“Cháubị thiếungủmàcôngviệcbùcảđầu.Tấtcảdocháubịkiệt sức thôi.Cháunghĩnênchocháuthuốcgìđóđểngủ”.

Bác sĩRafferty làm việc trong làng này đã bốnmươi năm rồi.ÔngchămsócsứckhỏemọingườiquanhđâyvàchínhôngđỡđẻkhiMauravàCaàođời.Vìvậyônglàchỗthântìnhcủacônênkhôngmuốnlàmcôbànghoàng,ôngnói.Vànhưđúngbảnchấtbộctrựccủamìnhtrongbấtkỳtìnhhuốngnào,ôngnhìnthẳngvàomắtcôvànóichocôbiếtsựthật.

“Bácđã có kết quả rồi”, ôngnói, nhìn vàomớgiấy tờ trên tay nhưđangchứngminhchocôthấynhữnggìôngnóilàchắcchắn.“Nếuđâylàbệnhcảmthìnólàmộtloạicảmđến…chíntháng,Maura.Cháuđãcóthai”.

Mộtbầukhôngkhíimlặngbaotrùmlênhọtrongkhibốntừcuốicùngmàbácsĩnóicứvangvangtrongđầucô.Chắclàcôđãnghenhầmrồi.Maurabậtcườikhanhkhách.

“Cháu không có thai”. Cô lắc đầu không tin. “Không thể nào cóchuyệnđóđược”.

“Vậyà”,vịbác sĩgiàngồixuốngchiếcghếxoayvàngướcđôimắtxanhnhạtmàungọcbíchnhìncô.“Ýcháunóivớibáclàcháukhônglàmgìđểbịdínhbầuư?”.

“Ơ,cháu…”.Ôngdòxétcô từđầuđếnchânđếnmứckhómàthuyếtphụcông tin rằngcôvẫncòn trinh,mà saocôphảiquan tâmchuyệnnàychứ?Chuyệnnàylàsao?Không.Khôngthểnhưthế.

Maurangưngbặt,caumày,bắtđầusuynghĩ.Chuyệnnghecóvẻkỳkhôi.Nhưngmàcôđãkhôngđểýđếnchukỳkinhcủamìnhvàthậmchíkhôngbiếtlàtớigiờnàycôvẫnchưathấykinh.Côvộinhẩmtínhtrongđầuvàkhicóđượckếtquả,biếtmìnhđãrơivàohoàncảnhnào,côhắtmộthơithởmạnhvàthốtlên,“Ôichúaơi”.

“Đúngrồiphảikhôngnào”.BácsĩRaffertyđưatayravỗvỗlênđầugối cô. “Cháu sẽ lại khỏe lên nhanh thôi.Hai tháng đầu luôn là giaiđoạnvấtvảnhất.Trong thờigianđó,bácmuốncháu tựchăm lochobảnthânnhiềuhơn”.

Ôngviếtvộigìđóvàotờgiấyrồixéra,đưachocô.

Maura không thể đọc được gì bởi giờ đâymắt cô như bịmộtmànsươngmùchemấttầmnhìn.

“Ănuốngđiềuđộ,giảmuốngcàphêvàbácsẽbảoytáDohertyđưachocháulọvitaminmẫu”.Ôngđứngdậy,nhìnxuốngcôvớiánhmắttrìumếnvànói,“Maura.Cháunênchochacủađứabébiếttinngayđi”.

Chacủađứabé.

Ngườiđànôngmàcôthềlàsẽđểchìmvàodĩvã

Cáiýnghĩhayhoấysẽchẳngđiđếnđâu.Giờthìcóchạyđằngtrờinàoanhcũnglàmộtphầntươnglaicủacô.

“Vâng,cháusẽbáo”.NóivớiJeffersonrằnganhsắptrởthànhcha.Ôi,liệucuộcđốithoạigiữahaingườixacáchcóvuivẻvìtinnàykhông?

“Cháusẽổnchứ,Maura?”.

“Tấtnhiênrồi.Cháukhôngsaođâu”.Vàcôsẽổn.Cơnbànghoàngđãquađivàmộtniềmvuinhonhỏbắtđầunhemnhómtrongcô.

Côsắpcóembé.

“Cháucómuốnnóigìnữakhông?”.

“Gìạ?”,Maurangẩngmặt lênnhìnông.Gươngmặtquen thuộccủaôngvẫnchứachan tìnhcảmyêumến,vàcôbiếtông lo lắngchocô.Mặcdùcảmkích tấmlòngcủaông,songcôchorằngôngkhôngcầnphảinhưthế.

“Dạkhông,thưabácsĩ”,côtrảlời,bướcxuốngbànkhám.“Cháuổnmà,thậtđấy.Cháucũnghơibịsốc,nhưng…”.Côngừnglại,mỉmcười.“Xétchocùngthìđâylàniềmvuimà,phảikhôngbác?”

“Cháu cừ lắm,Maura, y nhưbác vẫn thườngnói”.Ônggật đầu tánthànhvớicôrồinóithêm,“Bâygiờ,bácmuốncháuđếnđâymỗithángmộtlần,đểkiểmtrasứckhỏechocháuvàcủađứabé.Nhớhẹntrước.Vàcònnữa,Maura,hãyrũbỏcảmgiácnặngnềđi,cháuhiểuchứ?”

Khiôngrờikhỏiphòng,cònlạicômộtmìnhvớicáitinnày.Mặcdù…

“Không còn một mình như lúc mình mới bước vào đây nữa, phảikhông nhỉ?” cô thì thầmvà đặtmột tay lên bụng đã bắt đầu lớn củamình.

Mộtnỗisợhãiđangtrỗidậytrongcô.

Mộtđứabéđanglớndầntrongcô.Mộtmầmsốngmới.Mộtsinhlinhquýgiá,vôtộiđangtrôngmongởcô.NhưngMaurathuộckiểuphụnữđầytráchnhiệmnênđiềunàychẳnglàmcôlosợ.Vấnđềlàđứabélớn

lên trong hoàn cảnh không cha là một điều thiệt thòi. Khi cô tưởngtượngđếnngàycôlàmmẹ,côchỉthấyhìnhảnhcủamộtngườiđànôngvớikhuônmặtnhạtnhòađangđứngbêncôvớivẻhoanhỉ,chờđợikhicôvượtcạn.

Côchưabaogiờnghĩcólúctrởthànhmộtbàmẹđơn

Cótrờicaobiếtcôchẳnghềcóýđịnhnày.Thựcracóthểphòngngừa- các phươngpháp phòngngừamàkhông cần toa của bác sĩ.Dườngnhưcôkhôngquanhệthườngxuyênnênkhôngdùngthuốctránhthaiổnđịnh.

LẽracôphảibảoJeffersondùngbaocaosu,tấtnhiênđólàđiềusángsuốtmàcólẽracôphảilàm.Nhưngđêmđócảanhlẫncôđềukhônghềnghĩđếnchuyệnnày,côthầmthúnhận.VềphầnmìnhcônhậnthấycôđãkhaokhátJeffesonđếnmứckhôngthểđợithêmmộtphútgiâynàonữa.

Giờthìdườngnhưcôđãlãnhhậuquả.

Nhưnglàmộthậuquả…ngọtngào…

Mộtđứacon.

Côlúcnàocũngmongmuốnlàmmẹ.

Mauraquaylạicửasổ,nhìnnhữngđámmâyđenùnùngiăngngangbầutrời.Bãotốngoàikiađangkéođếntựanhưcơnbãotronglòngcô.

“Mẹconmìnhsẽổnthôi”,cônóinhưvỗvềđứabé,tayvẫnđặttrênbụng,nơiconcôđangyêngiấcngủsay.Côsẽnhìnthấyconcôantoàn,khỏemạnhvàhạnhphúc.

Ngaykhivềđếnnhà,côsẽgọiJefferson.Côsẽnóinhanhthôi,vàgiữchocuộcnóichuyệnmangtínhkháchquan,sẽkhôngđổlỗichoaicả,chỉđềcậpđếntìnhhuốnghiệntại.Cônóivớianhchuyệnnàyvìđâylàđiều cần phải làm.Nhưng cô cũng sẽ cho anh biết là anh không cầnphảivộivãquaylại.Đếngiờcôvẫnchưaquênanh,nhưngcôkhôngaoướcđượcgặplạianhlầnnữa,khôngmuốnlàmxáotrộnmọithứmàcôđãdầnổnđịnh.

Mộtcuộcgọi.

Thếlàhết.

Haithángsau…

“AnhKingđãnóilàsẽchẳngcógìtrụctrặccả”.

Mauranhìnngườiđànôngnhỏthóđangđứngdướihiênnhàcô.Anhtalùn,đầuhói,và trônganhtayếuớtđếnmứctưởngchừngmộtcơngiómạnhtừhồnướckiacóthểthổianhbayđếntậnthànhphốGalway.Cô làmmặt lạnh. “Vâng,ngàiKingcủa anhchắcnóinhiềuđiều lắmnhỉ?”

Anhtahítthởsâunhưđangckiênnhẫn.Côhiểurấtrõtâmtrạngnàykhicôphảigiữnótrongnhiềutuầnmàvẫnchẳngđượcgìcả.

“Chúngtacóhợpđồngđànghoàng”.Anhtanhắcchocônhớ.

Cônhìnquaanhtarồingórangoàinơiđoànlàmphimđangcắmlều,đặtmáyquayvàcảdànđèn lỉnhkỉnhquanhhọ.Lúcđócôđãkhôngnghĩrằngcáimớlộnxộnmàđoànlàmphimgâyralại…khủngkhiếpđếnthế.Côthấykinhhãi,cóhàngtángườiđanggiàyxéolênđámcỏsântrướcvàluônmiệngkêucalũcừukêuchíchóeđếnđinhtainhứcóc.Cốnuốtcụctứcxuống,cônói,“Chúngtacóhợpđồngvàtôisẽlàmđúngtừngchữtrongđó”.

“Ýcôlàsao?”,ngườiđànôngthấptịthỏicô,cáimiệngnhỏxíumímchặtlại,chằnramỏnglétnhưmộtvếtchémnằmvắtnganggươngmặtnhọnhoắt.

“Nghĩalà,tôinóicácanhcóthểởtrênmảnhđấtcủatôi,nhưngkhôngđượcbénmảngđếngầnchỗláncừucon”.

“NhưnganhKingđãnói…”

“Nếuanhthấybựcbội”.Mauranói,“Thìtôikhuyênanhnêngọichongài King Tôi-rất-bận-rộn-Tôi-không-rảnh-để-trả-lời của anhmà thanphiền với anh ta”. Trước khi đóng sầm cánh cửa trước lại, cô thòngthêmmộtcâu,“Vàtôichúcanhmaymắnkhitrầyvitrócvảygọianhtavìtôichẳngthểnàogặpđượcvàchắcchắnviệctôigọianhtatrongsuốthaithángqualàmộtkỳcôngphithườngđấy”.

Jeffersonlừadốibảnthânbằngcáchtạochomìnhcảmgiácnhưđangquaycuồngvớibamươidựáncùngmộtlúc.Điềunàykhiếnanhcảmthấymìnhbậnbịu.ƠnchúalàvớivịtrícủamìnhởhãngKing,đảmbảolàanhduytrìđượccáikiểuấy.

Hiệngiờcóbaphimđangtrongquátrìnhdàndựngvàmỗiphimlàmanhđauđầumỗikiểu.Làmviệcvớinhàsảnxuất,vớiđạodiễnvàđiênđầunhất làvớiđámdiễnviên,bấynhiêuđócũngđủ làmanhphải tựhỏi không biết điều gì làm anh thích nhất trong công việc củamình.Anh còn thương lượng với các đại lý, xem xét việc sáp nhập lại haihãng phim nhỏ, và anh sắp đạt được thỏa thuậnmua bản quyềnmộtcuốntiểuthuyếtlãngmạnbánchạynhấtđểchuyểnthểthànhphimmàanhtinchắclànósẽtrởthànhbộphimbomtấntrongmùahènày.

Vâng, rất bận rộn, nhưng anh thích như thế. Bận rộn nghĩa là anhkhôngcònđầuócđâumàmơtưởngđếnnhữngkỉniệmvềIrelanddạonày cứ xuất hiện trong đầu anh cả chục lần một ngày. ình ảnh củanhữngđồngcỏxanhrì,củaquánrượuámđàykhóitrànngậpâmnhạcvànhiềunhấtlàhìnhảnhMauraDonohue.

Bậnrộnnhưthếcũnghaybởivìcứmỗikhihìnhảnhcôvớiđôimắtxanhthẳmhiệnlêntrongtâmtríanh,nhữngcảmxúctronganhxáotrộndữdội,rốibờinhưtơvòkhôngcáchnàotháogỡđược.

Anhnémcâybútxuốngmặtbàn,quạucọnhìnchằmchằmbứctườngtrướcmặtanh.Dĩnhiênanhnhớcáicảmxúcnồngnànấy.Tìnhcảmcủahọđãđượchình thànhmộtcáchâm thầmnhưngkhôngcógì laychuyển nổi để rồi cuối cùng nó bộc phát, bùng nổ vào đêm cuối haingườibênnhauấy.

Nhưnganhcũngnhớrấtrõánhmắtvôcảm,lạnhlùngcủacôkhicôbướcracửavớianhhômấy.Anhnghiếnchặthaihàmrăngkhigươngmặtcôxuấthiện trongđầuanh.Đôimắtxanh trongveo,đôimôigợicảmnhoẻnmiệngcườiduyên.Côchẳngkhóc.Chẳngbảoanhởlại.Côxửsựnhưthểanhchẳngkhácnàomộtvịkháchkhôngmời,chỉlàmtrễnảicôngviệccủacôthôi.

Nghĩđếnnhữngchuyệnđó,cơnbựcbộilạinổilênnênanhgạtnórakhỏitâmtrí,chộplấycâybút,bấmđầubútđiêncuồng,anhnhủlòngđókhôngphảithứanhbậntâm,nguyêntắccủaanhlànhưthế.

Phụ nữ chẳng bỏ anh. Trong bất kỳ tình huống nào thì anh đều làngườirờibỏhọ.Luônluônlànhưvậy.Nhưnganhbịcôlàmlơ.Bịcôlàmchới với, khônggượngdậy nổi và từ đâu đó trong cõi lòng, anhthấy kỳ lạ là từ đầu đến cuối cô chẳng có vẻ gì là “sắp đặt” nhữngchuyệnnày.

Haylàcôđangbỡncợtanh,lôikéoanhvàocuộcbằngcáchkhêugợiđểrồicuốicùngcôcóđượcnhữnggìcômuốn,vàrồicôđạtđượcthỏathuậnvớianhngaytrêngiườngcủacô?Lẽnàocôlạidùngmánhkhóeđómàanhkhôngnhậnthấy?Anhghétcáiýnghĩấybởivìnóhoàntoàntráivớiýmuốncủaanh.Cóchăngmộtlýdonàokhácbiệnminhchohànhđộng“vuichơiquađường”củacôđêmấy?Anhcứtưởngmìnhsẽchẳngnhớnhiềuđếnđêmấy,thếmànóđãhànhhạanh,làmchoanhvấnvươngsuốt.

Côlàloạiphụnữgìmàsaukhiquađêmvớimộtngườiđànôngrồidễdàngquênanhtangaysángngàyhômsau?

Vàvìcáiquáigìmàanhvẫnnghĩvềcôchứ?Thỏathuậnđãxong,đãđến lúcphảibước tiếp. “Chuyệndĩvãng rồi”, anh lẩmbẩm,maymàkhôngcónhânviênnàonghelỏm.

“Hay thật”,anh thì thào“Giờ thìcô ta làmchomình lảmnhảmmộtmìnhvàcôtathìchẳngthèmnghĩnhchútnào”.

Thật tìnhmànóichuyệnnàylàmanhtabựcdọcnhưngồitrênđốnglửa.Khỉ thật, JeffersonKing đâu phải là loại người khôngđáng nhớ.Phụnữvâyquanhanh,hòhétđểanhchúý tới.Khôngchỉnhữngcôdiễn viên tỏ ra mình nổi tiếng lượn lờ nhan nhản khắp đường phốHollywoodmàcòncócảnhữngcônànghómhỉnhvàthôngminhnữa.Nhữngphụnữchỉnhìnthấyanhthànhcông,tựtinvàthấynhữngcănnhàcủaanhtrênkhắpthếgiớithôi.

NhữngngườiphụnữấykhônggiốngMaura.

Vẫnlẩmbẩmtrongmiệng,anhgiậtlấytờgiấytrongcáiđốnggiấytờtrênbànvàghichúvàichữthưathớtlênđó.AnhđangmuamộtcôngtysảnxuấtphimnhỏđểmởrộnghãngphimKing,đểlàmphimtài liệu.Nhưng nói thẳng ra thì tâm trí của anh bây giờ chỉ nghĩ đến chuyệnriêngthôi.

Không,dùthíchhaykhôngthìanhcũngđangnghĩđếncô.

Nhưng tại sao?Chẳngphải hai người khôngmuốnhayhi vọngvàomốiquanhệnàysao.Họđãcóđượcnhữnglúcvuivẻbênnhau,chìmđắmtrongmộtđêmânáiđêmêchấtngất.Vàanhcũngđâucóýđịnhởlại.Vậysaoanhlạithấybuồnbựccáicáchcôtiễnanhsánghômấy.

Bởivìanhkiêungạo,thếthôi.

Anhphải tự tátmìnhvà anh chưa từngdùngđến cáchnàybaogiờ.LàmthếnàomàMaura len lỏiquađượcbứctườngkiêncốtrongconngười anh,để lạimộthình ảnhkhông saoxóamở trong tâm trí anh?“Không hề gì”, anh nói lớn, không những trong lời nói mà ngay cảtrongchấtgiọngđều thấyquyết tâmcủaanh.Nhữngkỉniệmấycuốicùngrồicũngsẽphôiphai.Nhưngthậtchẳngdễchịuchútnàokhinửađêmanhtỉnhgiấc,chậpchờngiữanhữngcơnmơvềcôlàmtâmtríanhrốibời.

Mộtngườiđànôngđâuphảichịutráchnhiệmvềnhữnggìchỉxảyratronggiấcmơcủamìnhphảikhôngnhỉ?Anhlùirasaubànlàmviệcvàđiđếnbêncửasổ,nhìnxuốngtoàncảnhBeverlyHillsvàHollywood.Đườngsá,xecộchậtnhưnêmvàtừxaanhcũngcóthểthấyđượcconđườngcaotốckhuấtdướimộtlớpkhóibụimờmờnhưmộttấmchănnâu la đà bao phủ thành phố với hàng triệu người đang hối hả xuôingược.BấtgiácanhnghĩđếnnhữnghìnhảnhđẹpđẽcủanhữngđồngcỏxanhmátởIreland.Sựđóntiếpnồnghậutrongquánrượumàanhnhậnđược.

VàconđườngnhỏdẫnđếninhàcủaMaura.

Bực bội với chínhmình, bởi những kỉ niệm ấy có sức sống quá ưmãnhliệt,anhđưahaitaylênvuốtmặtvàquayđi.Anhchẳngdưthờigianđâuđểvươngvấnđếnmộtphụnữmàchắcchắngiờnàycôtađãquênbénganhrồi.

Chuôngđiệnthoạivanglênvàanhchộplấyđiệnthoạinhưngườisắpchếtđuốivớđượcphao.“Chuyệngìvậy,Joan?”

Trợ lý anh cất tiếng “Anh King, Harry Robinson đang chờ anh ởđườngdâysố3.Anhấynóicórắcrốiởtrườngquay”.

Harry đang đạo diễnmột thước phim dài Ireland trên trang trại củaMaura.Jeffersoncaumàylại,“CảmơnJoan,cônốimáychoanhtađi”.

Khi tínhiệuchuyểnmáyvừadứt,anhhỏi,“Rắcrốigìvậy,Harry?”.Giọngnóiởđầudâybênkianghegaygắt,đầygiậndữ,phẫnnộ.“Rắcrốilàmọithứkhôngđâuvàođâucả.Thậtđúnglàácmộng”.

“Cáigì?Đãxảyrachuyệngìrồi?”

“Cógìchưaxảyranữahả?”Harrycáukỉnh.“Cáinhànghỉmàanhnóiđó, tựnhiênkhôngcònphòngnữa,giácảthựcphẩmthì tuầnrồi tănggấpba lần, cà phê thì lúcnào cũngnguội ngắt.Còn cái gã chủquánrượuthậmchíkhăngkhănglàkhôngcòngiọtbianàomỗikhichúngtôibướcvàoquán”.

Jeffersonxoaylưnglạivàngâyngườinhìnraquangcảnhthànhphố.Hình ảnh của anhphản chiếu trên tấmkính trànngập ánhnắngđangngóanhtrừngtrừng.Tâmtrírốibờibiểulộhếttrênnétmặtanh.“Hếtbiaà?Làmgìcóchuyệnquánrượumàhếtbiachứ?”

“Vậythìnóichotôinghetạisaođi?”

Cơnbựcbộisơsơlúcnãybâygiờsôisùngsụclàmanhnổiđiênlên.“Khôngphảichuyệnđùađấychứ?”

“Vâng, cũngkhôngcógìgiốngnhưbảnmô tả anhđưacho tôi cả”.Harry nói với ai đó, “Lấy cáimáng ăn ra, đừngđể lọt vào ốngkính.Khôngđượchả?Đượcrồi, tôisẽđếnngay”,nóixonganhtaquaylạicuộcnóichuyệnđangdởdang.“Đâylàmộtvídụvềnhữnglùmxùmđangxảyraởđâyđó.Tôimuốnchuyểncáimángănđichỗkhác, thếmàcôDonohuekhôngchịuhợptác”.

Jeffersonnớicáicàvạtnhđangsiếtcổanh,“Nóitiếpđi”.

“Hômqua”,Harry tuônmột tràng,“Thằngchachủsiêu thịnói làsẽkhôngbánđồchochúngtôinữavàchúngtôichỉcónướcđivàothànhphốđểmuanếucần”.

“Ôngtakhôngthểlàmthếđược”.

“Hình như là ông ta làm được đấy. Tôi không nói anh cũng biết làWestportxanhưthếnào,màchúngtôicònkhôngcóthờigianănqualoanữa”.

“Tôihiểu.Nhưngmàcóchuyệnquáiquỉgìđangxảyrathếnhỉ?”

“Ờ,thằngchachủsiêuthịcònnóinếutôimànóichuyệnđượcvớianhthìtôinênnhắnvớianh,đểtôinóinguyêncâucủathằngchaấychoanhnghe, “Cácngười sẽkhôngyênchừngnàoanh ta có tráchnhiệmvớiviệcanhtalàm”.Anhcóhiểuthằngchađónóigìkhông?”

“Không”.Tráchnhiệmhả?Anh taởđấy là ai?Tráchnhiệmgìmớiđược.Chuyệnquáigìđãlàmchocảlàngquaysangchốngđốiđoànlàmphim của anh chứ? Cách đây vài tháng không có gì làm những conngườidễmếnấyphấnkhíchhơnlàlàngnàysẽđượclênphim.Ấythếmàcáigìcóthểlàmchomọichuyệnthayđổiđếnchóngmặtnhưvậychứ?

“ThếMaurathìsao?”,anhbỗngdưnghỏiđếncô.“Côấycógiúpcácanhgiảiquyếtnhữngchuyệnnàykhông?”

“Giúpđỡhả?”,Harrybậtcườimỉamai.“Mỗilầncôtanhìnchúngtôi,mặtcôtađằngđằngsátkhínhưsắpbắnbỏcảđámvậy”.

“Mauraư?”.NgheđếnđâyJeffersontốisầmmặtmũi,anhchưathấycáigìtốihơnthếcả.Đượcthôi,cũngnhưbạnbè,xómgiếngmình,côtacũngkhôngthấyvuisướngvìsựhiệndiệncủađoànlàmphimtrênmảnhđấtcủacôta.Nhưngcôtađãkýhợpđồngvớivẻrấtcóthiệnchívàanhbiếtlàcôđãlênkếhoạchgâyhỗnloạnvàtantácnhưthếnào,nếukhôngcógìkhácthìđâylàcáchcuốicùngđểcôtatỏrahợptác.Cáigìlàmthayđổimọichuyệnvậy?

“Vâng,chínhMaurađấy”,Harrygắtgỏng.“Côtathảcừuchạylôngnhông, lọt vào mấy cảnh quay, con chó của cô ta thì đụng gì cũnggặm…”

“Côấycóchóà?”.Côtanuôichóhồinàothếnhỉ?

“Côtanóinólàconchó.Nhưngtôinóinólàconngựa.Nótođùngvàluônlàmhỏngchuyện.Lúcnàocũnglàmđổđồđạc.Màbâynhiêuđócònchưađủrắcrốihaysao,mộtconbòmộngcủacôtacònđuổimộtnhânviênquayphimchạythụcmạng”.

Đượcrồi,cógìđóbấtổn.BấtkểanhtanóihaynghĩgìvềMaura,thìanhcũngbiếtcôấyrấtnângniu,yêumếnmấyconthúvàtrangtrạicủacô.Côđãthảbòrađểcảnhcáoanhtatránhxa,mặcdùconbònàygià

quéorồi.“Làmthếnàomàconbòrađược?”

“Khôngbiếtlàthếnào.Quayphimđâuđượccómộtphút,sangphútthứhaithìDavySimpson’ssuýtbịconbògiẫmbẹpdúm.MaylàDavynhanhchânđấy”.

“Cóchuyệngìởđóthếnhỉ?”.Vụlộnxộnnàylàmanhphátđiên.

Trongđầuanhxuấthiệnbaonhiêu làkhảnăngcó thểxảyranhưngkhôngcócáinàonghehợpvơingườiphụnữđãkýhợpđồngcủaanhcả.Côtamuốnthêmtiềnchăng?Haycôtađangcốxùđây?

Hailậpluậnnàynghetệquá.Anhnghĩhế.Chữkýcủacôtavẫnrànhrành trên hợp đồng và anh không định để cô thoát vụ này, cũng sẽkhôngđể cômoi thêm tiền.Nhữnggì cô ta làmcho thấydườngnhưchínhcô tađã lôikéocả làngvào“vởkịch”củamình.Có lýdonàokhácđểbiệnhộchonhữnghànhđộnghọlàmkhông?

Ôi,khôngthểnàobiếtđược.

JeffersonKingkhôngkhuấtphụcvàchắcchắnkhôngthoáilui.

“Đólànhữnggìtôimuốnbiết”.Harrycáukỉnhvàcơnnónggiậnlàmanhnóinăngchẳngcònmạch lạc. “Thếnàomàngheanhnóivềchỗnàytôicứtưởngviệcquayphimởđâysẽxuôichèomátmái”.

“Lẽraphảinhưvậy”,Jeffersonkhăngkhăng.“Mọithứđãđượcthỏathuận,hơnnữachúngtacóhợpđồngvàcóquyềnđặtchânlêntrangtrạicủaMaura”.

“Vâng, hôm nọ trợ lý sản xuất có nhắc tới điều này nhưngMaurakhôngthèmđếmxỉa,đóngsầmcửatrướcmặtanhấy”.

“Côtakhôngthểlàmnhưvậyđược”,Jeffersonnói.

“Ờ,tôibiếtthế,anhcũngbiếtthế.Nhưngtôikhôngnghĩlàcôtabiết.Hoặcnếucôtacóbiếtthìcôtacũngchảthèmquantâm”.

Lầnnàythìcơngiậnlàmmáutrongngườianhsôilêndữdộihơn.“Côtanhấtđịnhphảibiết.Côtađãtựnguyệnkýhợpđồng.Vàđãnhậntiền.Chẳngaibắtépcôtacả”.

Harry thở hắtmột hơi như hắt cục tức ra ngoài. “Nói cho anh biết,Jefferson.Kinhphíchophimsẽtănglêntrừkhimấychuyệnrắcrốinàyđược dàn xếp ổn thỏa.Quỷ thama bắt, ngay cả thời tiết ở đây cũngchẳngđểchochúngtôiyênnữa.Chưabaogiờthấychỗnàomưanhiềunhưởđây”.

Chuyệnnàynghevôlýhếtsức.Anhnghĩlàmọithứđềutốtđẹp.Rõrànglàanhđãsailầm.CóvẻanhsẽthẳngtiếnđếnquậnMayodùanhcókếhoạchhaykhông.Đãđếnlúcphảinóichuyệnvớicôchủtrạicừurồi.Đến lúc phải nhắc cho cô ta biết là anh có quyền và không ngạidùngđếnphápluật.

“Thôi được rồi”, anh nói, “Trờimưa thì tôi không làm được gì rồi,nhưngchuyệncònlạitôisẽlo”.

“Vậyhả?”,đạodiễnhỏi,“Bằngcáchnào?”

“Tôisẽbayđếnđóvàđíchthângiảiquyếttriệtđểnhữngchuyệnnày”.Lòng anh bỗng xao xuyến khi nghĩ đến cảnh gặp lại Maura dù anhkhôngthừanhậnđiềuđó,ngaycảvớichínhmình.AnhlạiđếnđóchẳngphảivìMaura,màvìcôngviệc.Vàcôtaphảiđưarađượclýdochínhđángchotháiđộbấthợptáccủamình.

“Tốt.Cònchầnchờgìnữa”.

Jeffersondậpmáy,kêutoánglêngọitrợlývàchộplấychiếcáovesttreotrongtủ.AnhđãđịnhđiÁo,bànbạcvớichủcủamộtlâuđàicổđểlàmphimởđó.NhưnggiờanhphảigiảiquyếtviệcởIrelandtrướcđã.

Sẽkhôngmấtnhiềuthờigianđểgiảiquyếtnhữngchuyệnởcáilàngấy.Anhsẽởđó,nóichuyệnvớimọingườivàsẽnhắcchoMauranhớthỏathuậngiữahọ.Nếuhọđanggâychuyệnthìđãđếnlúchọphảidẹpcáitròấyđi.

Phụnữnổi tiếngnóimộtđườnglàmmộtnẻo,anhtựnhắcmình.Cótrờiđấtchứnggiám,mấycôdiễnviênvàđốitácmàanhlàmviệccùngluônlàmchođànôngphátbệnh.Tínhkhíhọthấtthường,anhnàolángvánglàbịvăngmiếngngay.

ĐượcgặplạiMaurasaumộtthờigiandàivắngnhaucũnghay.Anhsẽkhôngđểbóngmâyhồngcủatìnhdụckéongangmắtmình.Anhsẽđơnthuầnnhìncônhưmộtngườiphụnữmàanhphảibàncôngviệc.Họsẽ

p,nóichuyệnvàchiatayvàcóthểanhsẽthôibịnhữngkỉniệmdàyvò.

Trợ lý của anh, Joan, một phụ nữ đứng tuổi có đôi mắt xanh lụcnghiêmtúc,dứtkhoátvàlàngườicóthểlườngtrướcsựviệc.Côlậtđậtchạyvàophònganh.

“Cóchuyệngìthế?”,côhỏi

“Tôicầnchịliênlạcvớisânbay.NóivớiphicônglàchúngtasẽđápxuốngIrelandtrướckhiđiÁo”.

“Chắcchắnlàđược,Ireland,Áo.Lánggiềnggầnấymà”.

“Khôihàithật.Mớicóchuyệnnữa”.Anhđãrađếncửa.”Tôivềnhàsoạnđồđạcđây.Nóivớiphicông làhaigiờnữa tôi sẽcómặtởsânbay.Chuẩnbịmáybayvàsẵnsàngkhitôiđếnnhé”.

MộttrongnhữngđặcâncủathànhviêngiađìnhKingđólàđượctùyýsửdụngnhữngchiếcphicơhãngKing,Jackson-anhhọcủaanhđiềuhànhcôngtychothuêmáybaythuộchàngxaxỉchonhữngngườisẵnsàng vung tiềnmua lấy sự thoảimái, tiện nghi trong suốt cuộc hànhtrình.NhưngriênggiađìnhKingthìluônđượcdùngnhữngchiếcmáybayxịnnhấtmỗikhicần,tạothuậnlợirấtnhiềuchonhữngchuyếnđicôngtáccủaJefferson.

Chínhvì thếanhsẽở tít trênbầutrời trướcbữatốivàsẽdùngđiểmtâmởIreland.

“Tôisẽnóivớianhta”,Joannóikhianhđingangquacô."Máybaysẽsẵnsàngkhianhđến.TôisẽfaxgiấytờvềvụMcClanekhianhởtrênmáybayhaylàsẽđợianhvề?”

Anhsuynghĩ thậtnhanhrồi lắcđầu.J.T.McClanelà tỉnhtrưởngcủamột thị trấnmaám, thuộcvùng lâncậnsamạcMohave. JeffersonđãnảyraýđịnhlàmmộtphimmanrợởphươngTâyhiệnđạivềnhữnggìcònsót lạiởthị trấnnày.Nhưngôngtaragiácaohàngtuầnrồi.ChoôngtabiếtrằngHãngKingvẫncòntiếptụcthươnglượng.

“Cứtrìhoãnvớihọchođếnkhinàotôivề”,cuốicùnganhnói.“Nênlàmchoôngtalolắngmộtthờigianxemsao”.

Joanmỉmcười.“Tôihiểurồi.Và,sếp…”

“Gì

“Chúcanhmaymắn”.

Jeffersonmỉm cười gật đầu khi rời văn phòng và giữ những ý nghĩtrongđầumình.ChẳngcóíchgìnếunóichoJoanbiếtrằngngườiduynhấtởđâycầnđếnmaymắnchínhlàMauraDonohue.

Chương5

Vàođếnngôilàng,Jeffersondừngchânởcáinhàtrọbéxíumàanhởđợttrướcđểđặtmộtphòng.Anhmệtđừvìchuyếnđi,đóilảvàhếtchịuđựngnổirồi.Vìthếkhichủnhànghỉ-FrancesBoylemởchiếccửanhàtrướcmàuđỏnhạtvớibộmặtlạnhnhưtiền,ánhmắtnhìnanhkhóđămđăm,Jeffersonnổicáu.

“Ồ”,bàthốtlên,khoanhtaytrướcbộngựcđồsộđượcphủmộtchiếckhănlenmàumùtạt.

“Thìralàanhtaquaylạiđầuthú”.

“Đầuthú?”,anhnhướngmàylênngạcnhiên.“Xinlỗi…”

“Aha,đếnlúcnóilờixinlỗirồi.À,nếucónóixinlỗithìngườicầnphảingheđâuphảitôi”.

Anhnhắmmắtlại,khôngtàinàohiểunổibàtanóigì.BàgiànóilialịabằngcáigiọngIrelandđặcsệt,mớinghe làmanhcứ tưởngbànóitiếngScotlandcổ.Rồibàhạ thấpgiọngvàanhnhận ramìnhđangbịmắngmỏnhưmộtthằngbénămtuổibịbắtquảtangvìđãnémđávàocửasổbàtavậy.

“ThưabàBoyle”,Jeffersonnói,néncơngiậntrongngườilạivàcốnặnramộtnụcườiquyếnrũ.Tôingồitrênmáybayhànggiờxong,xuốngsân bay, thuê xe, hộc tốc tới đây,mà bây giờ…” anh ngướcmắt lênnhìnbầu trờixámxịt “…trời sắpmưa.Tôi sẽvui lòngnghebà thanphiềnnhưngcólẽsaukhibàchotôithuêmộtphòngđểtôithayquầnáorồigiảiquyếtchuyệnnàyvậy”.

“Hừ”.

Tiếngkhịtmũi củabà tắt trong tiếngcười the thévà cảmgiácbị sỉnhục.“Quenralệnhrồi,đúngkhông?Chắcbọnđầytớcủaanhluônbổ

nhàotớimỗikhianhgầmlên.Nhưngmàtôikhôngphảiđầytớcủaanh,cưngà,vàtôichẳngcóthìgiờchocáihạngngườinhưanh,Jeffersonà”.

Đầytớư?Anhchẳngcóđầytớnàocả.

“Cáihạngngười…”.Chỉcóvàithángngắnngủithôimàởđâyxảyrachuyệnquáigìthế?Haylàanhđãlạcvàohànhtinhnàorồi?Anhvuốtmáitócướtđangrủxuốngmắt,chớpchớplàmmấyhạtmưađangđậutrênmirớtxuống,anhhỏi,“Tôiđãlàmgìkiachứ?Mấythángnaytôithậmchícònkhôngđếnđâynữalà”.

Bàhắtmộthơithởmạnh.“Anhchưađến,vậyanhđịnhchừngnàomớiđến?Tôinóichoanhbiết,anhlàmtôithấtvọngtràntrềđấy,NgàiKingà”.

“Thấtvọng?”.Thậttìnhanhcảmthấybấtlựctronggiaotiếpđếnmứcanh nghĩ cần phải có thông dịchmới hiểu nổi.Cứ như là bà già nàyđangnóichuyệnbằngmậtmãvậy.“Cóchuyệngìvậytrời?”.

“Mộtngười đànôngđànghoàng sẽ luôn biết được câu trả lời”, nétmặtbàđanhlại,ánhmắtlạnhlùnglóelên.Chiếcmũigiàyđencủabàgõnhịp trênsàn.“Vàtôicũngkhôngđánhgiácaohơndùanhcó thềthốtởtrongnhàtôiđinữa”.

“Tôikhôngởtrongnhàbà”,anhcựnự,mộtgiọtmưalạnhngắtchuivàocổáoanhvàchạydọcxuốngsốnglưnglàmanhlạnhtêtái.

“Vàcũngnhiềukhảnănglàkhôngđượcvàođâu”.

Thếlàanhđangchứngkiếntậnmắtnhữnggìmàđoànlàmphimcủaanh đang hứng chịu.Anh không thể hiểu nổi chuyện này. Lần trướcgặp.FrancesBoylerấtnhiệttình,vuivẻvàthânthiện.Anhkhôngquenbịđốixửthiếutôntrọng.

Nhưngchuyệngìmàbàtađốixửanhthậmtệthìđểgiảiquyếtsau.Tấtcảnhữnggìanhmuốnlúcnàylàmộtcáiphòngđểthayđồvàănuống.Ngaykhithânthểđượchongkhô,ấmápvàanhđượcănuống,anhbiếtlàbộnganhsẽthayđổitốthơnvàanhsẽ“xử”khôngchỉbàBoylemàtấtcảnhữngchuyệnđangchờanhởcáilàngđẹpđẽnày.

Sau đó anh sẽ đi thẳng đến trang trại củaMaura để dàn xếp những

chuyệnnhặngxịmàcôđãgâyra.Anhđộtngộtcắtdòngsuynghĩvàthửmộtlầncuốicùngnữa.“BàBoyle.Tôicầnmộtphòngchỉhaingàythôi”,anhnóivớigiọngcăngthẳng.

“Tộianhchưa,hếtphòngrồi”.

“Hếtphòng?Bâygiờđâuphảimùadulịchchứ”.

Bàhítmộthơivào,giọnglạnhđếnmứcnhữnglờibànóitưởngchừngnhưnhữngcụcđálạnhbăng.“Mặcdùthế,vẫnhếtphòng”.

Rồibàđóngsầmcửa lại,bỏ lại anhvớiâm thanhnghemuốn thủngmàngnhĩ.Cóquyếnrũcũngthấtbạithôi.Đượcrồi.Anhsẽtìmmộtcáinhà nghỉ khác dọc đường.Anh nhớ là cómột cái không xa nhà củaMauralắm.

Nhưngthậtlàđau.Bởianhhầunhưkhôngđượcchàođónnhưmongđợi.Jeffersonquaylưng,nhìnchămchúconđườnglàngnhỏbé.Trôngnó đẹp như một bức tranh ngay cả trong sắc trời u ám. Hai bên vệđườngtrángximănguốnlượntheoconđườngtrậptrùng.

Những cửa hàng nằm sát nhau nhưmột dải cầu vồng đầy sắcmàu,khóicuộnlêntừnhữngốngkhói,trôidạtđitheotừngcơngió.Cửanẻođềuđóngimlìmtrongmànmưađangquấtvàoanh,vànhữngchậuhoachớmnởđangoằnmìnhtrongmưagió.

Anhđưataylênmặtvuốtnướcmưa,bướcrakhỏimáihiênvàhướngvềquánrượuLion’sDen.Ítrathìởđóanhsẽđượcmộtbữaănvàuốngchútgìđónóngnóng.SauđóanhchỉcònviệcláixeđếnnhàMaurađểxửlívụnàythôi.Trongkhithongthảbăngquaconđườngvắngngắt,anhtựnóivớimìnhtháiđộcủabàBoylechỉlàtrườnghợpphụnữhayhùanhau thôi.Anhbiết làMauranổigiậnvìchuyệngìđóvàbàchủnhàtrọchỉthểhiệnsựbênhvực.Cótrờiđấtbiếtnhữngngườiphụnữmàanhtiếpxúcđềusẵnsàngđứngvềphecủabạnmìnhchốnglạimộtanhchàngmàkhôngcầnbiếttrongcuộccãicọấyaiđúngaisai.

Jeffersonbướcvàoquánrượuấmápvàdừngtrongchốclátđểngắmnhìnngọn lửacháy rực trong lò sưởi, tậnhưởngmùi thơmngàongạtcủabiavàmónthịthầmtừtrongbếp.Anhgậtđầumộtcáchhờhữngchàohaingườiđànôngđangngồiởbàn,rồitìmchomìnhmộtchỗngồitrongquán.AnhvừayênvịthìMichaeltừnhàbếpđira,ôngkhựnglạikhinhìnthấyJefferson.Gươngmặtđônhậucủaôngđỏgayvàđôimắt

xanhlóelênnhữngtianhìngiậndữ.

“Chúngtôiđóngquánrồi”.Ôngnói.

Jeffersontắcnghẹnkhôngnóinênlời.Thúthậtrằnganhkhôngnghĩmìnhbịđốixử thếnày,anhphải tự thừanhận là lúcnàyanhcócảmgiácnhưmìnhbịphảnbội.AnhvàMichaelđãnhưhaingườibạnkhianhđếnđây.Cònbâygiờ,cáinhìncủaôngnhưmuốnnóiôngsẽvuisướngvôcùngnếuđượccắmmộtquảđấmnungnúcthịtcủaôngvàomồmJefferson.

“Đóngcửaư?”JeffersonchĩangóncáivềphíahaingườiđànôngđangnhấmnhápmộtdànbiatươiGuiness.“Cònhọthìsao?”.

“Vớihọthìchúngtôikhôngđóngcửa,đượckhông?”.

“Cónghĩalàchỉmìnhtôibịđốixửnhưthếnàythôi?”.

“Tôikhôngnóithế”.Michaelnhặtcáikhănlausạchsẽlênvàlauvuvơcáiquầybarbóng lángđã sángchoangnhưviênđá lấp lánhdướiánhđèn.

“Vâng”.Jeffersonnuốt cơngiậnxuốngvì dù thếnàogiậndữởđâychẳngđemlạilợiíchgì.Chỉkhinàoanhbiếtchínhxácanhbịbuộctộigìthìanhsẽ“chiếnđấu”.

Anhđẩycáighếra,chốnghaitaylênquầybar,nheomộtmắtnhìnvàođôimắthìnhviênđạncủaMichael.“Khitôigặpông,ônglàmtôicóấntượngônglàngườingaythẳng,Michael",anhnói.“Thậttiếclàbâygiờtôithấyôngđangchứngminhđiềungượclại”.

Ônghítmộthơithậtsâulàmkhoangngựcôngcăngphồnglêntươngxứngvới tầmvóc to lớncủaông.“À,vàanhcũng làmtôi lầmtưởnganhlàngườiđànôngcótráchnhiệm”.

“Tráchnhiệm?”,anhquơhaitayra.“Mọingườitronglàngnàybỗngdưngnổiđiênhếtrồisao?Cácngườiđangnóivềcáigìthế?”

Michaelđập tayxuốngquầy.“Tôiđangnóivềchuyệnanhchẳng làcái thágì cảngoại trừ làmột tênMỹgiàucó, lấy thứmìnhmuốnvàchẳngthèmđếmxỉađếnnhữnghậuquảdomìnhgâyra”.

Jefferson nhảy dựng lên như có ai đó dùi thanh sắt nung vào lưngmình.Anhđangcốgắngchomọingườithấyanhlbiếtđiều,nhưngmàôngtađãquáđàrồiđó.

“Hậuquảgì?”

“Tôikhôngphảinóirachuyệnđó,nhưnganhthìphảibiết”.

Haythật,anhnghĩbụng,cămphẫn.Lạithêmmậtmãnữa.

“Nghe này, rõ ràng chúng ta không hiểu nhau nhiều như tôi tưởng,Michaelà”Jeffersonnói.“Vìthếtôibỏquanhữnglờisỉnhụccủaông.Nhưng tôi có thểnóivớiông rằng tôikhôngbaogiờ trốn tránh tráchnhiệm.Tôichẳngbiếthậuquảgìởđâyvàcũngkhôngnợônglờigiảithíchnàocả”.

“Ồ, về điều này thì anh đúng hoàn toàn”, ông già to con làu bàu.“Ngườianhnợkhôngphảilàtôi,JeffersonKingà”.

“Ôngnóicáigìvậy?”

“Đãđếnlúcanhphảitìmracâutrảlờichứ,anhkhôngnghĩthếư?”

“Vậytôiphảihỏiaimớiđượcđây?”Vừanóixongnhữnglờinàyanhnhậnrangaycâutrảlờilàgì.

Khôngcònnghingờgìnữa,mộtlátsau,Michaelnói,“HãyhỏiMauraấy,côấycóthểtrảlờihoặccũngcóthểlàkhôngnếucôấythíchthế.Nhưngđừngcóhòngđếncáilàngnàyđểkếtthânnếuanhkhôngđilàmchuyệnđó”.

MấygãđànôngđangngồiởbànphíasauanhcãinhaugìđấynhưngJeffersonkhôngbậntâm.Tạisaotựdưngcảđámdânlàngdọadẫm,sỉvảvànhụcmạanhvậy?

Vàtạisaoanhvẫncònđứngđókhianhđãbiếtmìnhcầnphảiđiđâuđểtìmchoracâutrảlời?

“Đượcthôi.DùsaotôiđếnđâylàđểnóichuyệnvớiMaura.Tôisẽgặpcôấyđểdànxếprồisauđótôivàôngsẽnóichuyện”.

“Tôirấtháohứcđấy”.

Anhbướcnhanh rakhỏiquán rượu, tiến thẳngvềphía chiếcxehơianh thuê.Nhữnghạtmưa tạtxốixảvàoanhnhư thểChúađangnémnhữngviênthạchanhmátlạnhxuốngđểlàmkhuâykhỏabớtnỗikhốnkhổ tronganh.Anhcảmnhậnhàng tácặpmắtđangchằmchằmnhìnanhkhianhbướcđivàanhchỉmongsaogiảiquyếtchuyệnnàydễdàngmộtchút.

Anhđãcóbạnbèởđây,chếttiệt.Chuyệnquáigìđãlàmmọithứthayđổihoàntoànnhưvậy?VàtạisaoMauralạilàđầumốicủamớbòngbongnàychứ?

Anh nổmáy và lùi chiếc xe thể thao nhỏ xuống con đường làng rakhỏithịtrấnvàđivềphíanhàMaura.Tớilúcphảibiếtcâutrảlờirồi.

Conđườngđầysìnhquenthuộc,vàmặcdùrấtgiậndữ,tronglònganhvẫncógìđóthậtkhótả.Mộtniềmhânhoantrỗidậyvớisuynghĩđượcgặp lạiMaura.Anh đã khôngmuốn điều đó chút nào, anh đã chốngchọi,chônchặtnhữngkỉniệmấyhàngthángrồi.Nhưngviệcquaytrởlạinơinàyđãlàmbùnglênngọnlửalòngmàanhđãcốdậptắtbấylâu.

Dùbâygiờanhđếnđâykhôngphảivìchuyệnấy.Anhđếnđâykhôngphảivìnỗikhátkhaongườiphụnữđãrêuraovớimọingườivềnhữnggìmàcôtakhônghàilòngvềanh.Anhsẽkhôngmùquángđivàoconđườngấynữađâu.

Ngườianhướtsũng,mệt rã rờivàanh thấymìnhkhốnkhổvôcùngkhiláichiếcxevàolốiđitrongtrangtrạiMaura.

Tòanhàsừngsữngtrongsươngmùdàyđặcvànhữngđámmấygiăngngang đỉnh đầu như một ngọn đèn báo hiệu. Những bức tường sơntrắng,nhữngcánhcửachớpmàuxanhlácâyvàcánhcửalớnmàuthiênthanhtươimáttươngphảnvớibầutrờiảmđạm,nhữngbônghoanởrộtrongchậuđặtbênhôngcánhcửađứnghiênngang trướcgió rétcămcăm.

Xaxabênkia sân trước,bachiếcxecủađoànphim,mộtcái lềuvàthiếtbịlàmphimnằmngổnngang.Mọingườicườinóiồnào,Jeffersonhiểudiễnviênbịkẹttrongtoaxe,phảichờđợitrongđiềukiệnthờitiếtkhông ra gì, mưa gió và mọi việc bị trì hoãn vì sự bất hợp tác củaMauravànhữngngườibạncótinhthần“đoànkết”củacôta.Jeffersonnhư nghe rõ tiếng những đồng tiền củamình đang rơi tõmxuống hố

sâu.

Nổiđóatrướccảnhnày,Jeffersonmởcửaxeraphíabứctườngsạchsẽbởinướcmưavàkhivừađặtchânlênphiếnđáđẫmnướcmưatrênlốiđi,anhdậpmạnhcửaxelại.

Những cái đầuquay lại.Nhânviênnhaonhao lên, viên trợ lí riêng,đạodiễnHarry,mọiánhmắtđổdồnvềphíaanh,nhưngkhiHarrylămlămđiđếnchỗanh,Jeffersongiơmộttayragiữanhtalại.AnhmuốnnóichuyệnvớiMauratrướckhibiếtthêmthôngtin.

“Vàcô tanêncónhữngcâu trả lời thỏ”,anhcằnnhằn,gótgiàynệnnhữngbướcdàibựcdọctrênlốiđiướtsũng.

Anhbắtđầutiếnvềphíacănnhàvớicơngiậnbầmgantímruột.Anhkhôngcònnhậnthấynétđẹpđẽcủamảnhđấtnàynữa.Khôngmànggìđến khoảng nửa tá cừu non đang rượt đuổi trong sân trước được ràochắnkỹlưỡng.

Anhthậmchíkhôngđichậmlạikhicóaiđólalêncảnhbáoanh,thếnênanhbịmộtphenhúhồnkhiconchóđentonhưcongấuconhồnghộctừtronggócnhàxôngvàongườianh.

“Chúa ơi”, tiếng hét vì kinh hoàng của Jefferson khản đặc, thoát rakhỏicuốnghọnganhtođếnmứcátcảtiếngchósủaầmĩ.

Ngaylậptức,cánhcửatrướcmởtungra.Maurabướcrangoàimưavàquátlớn“King!”

Conchódừngđộtngột,mấtđà,trượtmộtpháttrênlốiđi,nhưngvẫncònđà laovàoJefferson,anhlảođảosangmộtbênnhưngvẫngượngngườichốngđỡcơnvũbãonày.Mặtmàyvẫncònhãihùng,Jeffersonnhìnxuốngbộmặtđanghớnhởcủaconchó,vớicặpmắtđensángquắcvàcáilưỡitonhưlácờđangthèra.

CáiđầutokhủngcủanócặpnganghôngcủaJefferson,conchónày

nặngítnhấtcũngphảivàitrămpound[3].

“Đúnglàmộtconngựa”,anhnói,nhớlạilờinhậnxétcủaHarry.

“ChósănIreland”,Maurasửalạivànóithêm,“Nókhôngsaođâu.Nó

chỉchàođónanhthôi,vìnócònnhỏnênchưachữngchạclắm”.

Anhnghiếnrănglạivàngướcmắtnhìncô.“TênnólàKingà?Côlấytêntôiđặtchonó?”

Cônhếchmiệngcườikhinhbỉ,“Vâng, tôiđặt tênnónhưvậybởivìanhtalàđồđêtiện”.

Anhthấykhônghàilòngtínào.Anhnhìnvàođôimắtxanhthẳmcủacôvànhìnthấymộtdòngcảmxúcđangchảytrongtianhìncủacôdànhcho anh. Nó thay đổi liên tục ngay cả khi anh nhìn vào, vì vậy anhkhông đoán được liệu mình có sắp sửa bị cô ném cái gì vào ngườikhônghaycôsẽlaovàovòngtayanh,nhưngkhôngcầnphảiđoánnữa.Saumộtgiâyanhđãcócâutrảlời.

“Tạisaoanhởđây?”

Chấtgiọngdudươngcủacôcũngchẳnglàmcholờinóicủacônghedễchịuchútnào.Cônhìnxuốnggươngmặtanh,mộtlàngióthổitungmáitócdàiđenóng,vờnquanhđầucô.Côxinhđẹpvàươngngạnh,làngườiphụnữthúvịnhấtmàanhtừngbiết.

Chỉvìcômàanhđãphónglênmáybay,vượthàngngàndặmđểrồibịnhữngngườianhcholàbạnđốixửnhưconhủi.

“Ý cô là, sao tôi phải đứng dướimưa trướcmặtmột người phụ nữcứng đầu cứng cổ chẳng biết tôn trọng những điều khoản trong hợpđồng?”,anhdằnrõtừngchữmộtvàthấycôchẳngcógìlàsợlắm.“Tôicũngđanghỏicâuđóđấy”.

“Giờnàynhânviêncủaanhđangcómặtkhắpconđường trướcnhàtôi”, giọng cô thách thức, “vì vậy tôi nghĩ tôi tôn trọngnhữnggìmàchúngtađãthỏathuậnhơnanhđấy”.

“Côbiếtkhông”,anhnói,xuaconchóbựkhôngthểchấpnhậnđượcraxachânanhđểanhcó thểxông lênhiênnhà,vàxông lênchỗcô.“Tôi trở lại Irelandchỉđượcchừngmộtgiờ,vàchỉ trongmộtkhoảngthờigianngắnngủiđóthôi,tôibịmắcmưa,xẹpbánhxe,giàyđầybùnvàbịmọingườimắngnhiếckhông thương tiếc.Như tôivừanóiđây.Tôikhôngcòntâmtríđâumànghenhữnglờiámchỉkhóhiểurằngtôilàmộttênđốnmạt.Nếucôthấykhônghàilòngđiềugìởtôi...”,anhnóinốttrongkhidừnglạisátbênhiênnhàcô,“thìhãynóichotôibiếtcó

chuyệngìvàtôisẽsửachữa”.

Cônheomắtnhìnanh,khoanhtaytrướcngực,hếchcáicằmlênvàtrảlời,“Tôicóthai,sửađi”.

Chương6

Côđóngsầmcánhcửalạingaysauđó.

Mắtmởto, timđậpthìnhthịchtronglồngngực,Mauratựalưngvàocánhcửavàcốthởđềulại.Côrùngmìnhvàkhôngbiếtcóphảivìtiếtxuân se lạnh hay vì cái nhìn sắc lạnh trong đôi mắt xanh lơ củaJeffersonlàmcôlạnhxươngsống.Côchỉbiếtduynhấtmộtđiềulàgặplại anh làmột chuyệngây chấnđộng trong cô. Sốc đếnmức cô phảigiấucảmxúc,khôngđểchoanhbiếtđược.

Thật làbựcmìnhkhianhxuấthiệntrướccửanhàcômàkhôngphảigọimộtcuộcđiệnthoạinàođểbáotrước.“Nhưvậy”,côlầmbầm,“anhtahoàntoànkhôngphải“dùng”cuộcgọiđổmồhôi,sôinướcmắtnàohếttrongkhimìnhgọichoanhtamiệtmàihơnbathángtrờimàchẳnggặpđược”.

Tuynhiên,anhtaởđâyrồi.

Trướccửanhàcô,trônganhnhưsắpchếtđuốivàgiậndữnhưngvẫnđầycámdỗlàmcômuốnreolênvìvuisướngđượcgặplạianh.Côbiếtrấtrõlòngcôđangkhaokhátanhđếnmứcnào.Lẽracôphảichuẩnbịtưtưởng,lẽracôphảibiết,bằngcáchnàyhaycáchkhác.

TấtnhiênlàanhvừatrởlạiIreland,nếukhôngphảiđểgặpcô,thìcũngđếnđểkiểmtracáiđámnhânviêntrờiđánhcủaanh.Vàdùchocôcómongchờanhđếnmấy,dùchỉnhìnvàomắt anh thôi,ngọn lửahammuốntrongcôđãbốclênngùnngụtthìcôcũngkhôngchắclàmìnhsẽsẵnsànglaovàovòngtayanh.

“Anhtacóquyềnlàmthế.Anhtađúnglàthốitha”.Côngảđầurasaucánhcửađangđóngchặtvàchờđợitiếngđậpcửaliênhồicủaanh.

Jeffersonđâuphảiloạingườimànghexongcáitinvừarồilàbỏchạymấtdépchứ.Anhsẽnỗlựcđểđượcvàonhàngaythôi.Vàrồianhsẽ

chocôthấyanhlàngườicótưcáchđạođức,đángtựhào,mongmuốncónhữnglờigiảithíchvàđượcbiếtchitiếtcụthểhơn.

Côđãcốgọichoanhhàngthángtrờichỉđểnóivớianhnhữngđiềuấythôi,nhưnggiờđâycôkhôngcóýđịnhnóichoanhbiếtmộtchútnàonữa.

Bởivìruộtgancôvẫncònlồnglộntừlúcnhìnthấyanh.TaycôngứangáyđếnmứcmuốntáthaymuốnômlấyanhtacôcũngkhôngbiếtnữabởivìanhtalàJefferson.

Chúacứurỗilinhhồncô,dườngnhưcôkhôngthấygiậnanh.Tráitimcôvẫnđầyắpbónghìnhanhvàhìnhnhưcôkhôngthểxóanổidùcôđãcốđếnnhườngnào.Điềunàychỉlàmcôgiậnmìnhhơnlàgiậnanh.

Cóaingờcôlạikhôngthấygiậnanhkiachứ?

Một giây sau, cô nghe tiếng đập thình thình ngay sau lưng mình.Khôngcầnnhìnracửasổcôcũngbiếtanhđangđấmliênhồilêncửa.

Timcôđậprộnràngvàdướibụngcôcógìđóđangcựaquậy,cảmxúcdạt dào bừng tỉnh dậy sau bao nhiêu tuần bị chôn vùi trong cô đơnhoangvắng.

Nhưmộtnhànhlábừnglênsaumộtgiấcngủvùi,côthấykhắpdathịtmìnhrầnrầnnhưbịchâmchích.

“Khỉthật,Maura,mởcửara!”

Cólẽcôsẽmởcửanếuanhkhôngcócáikiểuralệnhđó.Cơngiậnmàcô đang mang trong người suốt mấy tháng ròng bỗng bốc lên ngùnngụt,côtrànhraxacánhcửa,“Cútđi,Jefferson!”

“Sẽkhôngcóchuyệnđóđâu!”anhhétlên.“Chúngtaphảinóithậttođểaicũngngheđượchaylànóichuyệnriêngđây?”

Chuyệnriêng.

Từnàylàmchocônhúcnhích.CôkhôngthíchthúgìkhicảnửacáiHollywood nghe thấy chuyện riêng củamình.Mauramở toang cánhcửavàlùilạikhiJeffersonbướcvào,theosaulàconKingnhanhchóngvẩybộlôngướtnhẹp,tungtóekhắpnơi.

“Ôitrờiơi”,côcằnnhằnkhiconchóchuồnnhanhquahànhlangdài,chạythẳngvàobếp,chuivàochỗnằm.

Côlaumấygiọtnướcbắnlênmặt,nhìnchằmchằmvàomắtJeffersonvà suýt ngã ngửa khi thấy tia nhìn phẫn nộ lóe lên trong mắt anh.Nhưngrồicônhớraaimớilàngườicóquyềnphẫnnộ.

“Không việc gì anh phải thô lỗ như thế”, cô không để anh kịp nóitrước.

“Thôlỗ?”anhđưahaitaylênvuốtmáitócướtsũng,giũchiếcáovestrồitreonólêngiábêncạnhcửa.Chiếcáosơmitrắngbêntrongcũngướtđẫm,dínhchặtvàonhữngcơbắpsănchắctrênngựcvàtrênbụnganhlàmcôthèmnhỏdãi,dùvậycókềdaovàocổcôcũngkhôngbaogiờthừanhậnđiềunày

“Tôicòntệhơnthôlỗnữađấy”,anhxỉaxói,“Cônóicômangthailàsao?”

Côphải cốdằn lòng,hạhỏaxuống,đóngcửa lại rồiquay sangnói,“Thếanhnghĩtôimuốnnóigì,Jefferson?”

Ôi,côđãhìnhdungracảnhtượngnàykhôngbiếtbaonhiêulầnrồi,vàtrongđầucôghépchoanhđủthứphảnứngkhácnhau.Nhưngchẳngcócáinàogiốngvớianhbâygiờcả,trônganhcứnhưbịaiđógiángchomộtgậyvàođầu.

Đơn giản là anh bị sốc, điều này cho cô biết tuốt tuồn tuột là anhchẳnghềhaybiếtgìvềvôsốnhữnglờinhắnmàcôđể lại trongsuốthơnhaithángqua.Tạisaoanhphảithuêquánhiềungườimàchẳngcóai đáng tin cả, chỉ cómỗimột lời nhắn thôi cũng không đến tai anhđược?

Cơnnóngmáucàngngùnngụtkhicônhìnvàoánhmắtngỡngàngcủaanh.“Cógìkhóhiểuđâu.Tôicóthai.Mangbầu.Cóchửa.Sắpcócon”.Cônghiêngnghiêngđầusangmộtbên,“Haytôivẽhìnhminhhọachoanhhiểunhé?”

Mộthaigiâycăngthẳngtrôiqua,âmthanhduynhấttrongcănnhàlàtiếngmưađậpvàocửasổ,vàtiếnggiórítlêntừnghồidướimáihiên.Cuốicùnganhcũnglấylạibìnhtĩnh,khónhọccấtlời.“Nếucônghĩcô

chỉđùachútthôithìcôsairồi.Vànếucôthậtsựcóthaithìvìcáiquáigìmàcôkhôngnóichotôibiếtchứ?”.

“Thậtsựcóthai?”

Côphuntrảlạianhnhữnglờianhvừanói.“Ýanhlàđánglẽtôiphảinóimangbầu....mộtchútxíuthôihả?”

“Ýtôikhôngphảithế.Tạisaocôkhôngnóichotôibiết?”

“Hứ!Anhdámmởmiệnghỏitôicậuđóư?”côbướctớihaibước,rútngắnkhoảngcáchgiữahaingười,chỉngóntayvàongaygiữangựcanh.“Bằng cách gọi liên tục cái hãng phimkhó khăn của anh, để lạimộtđốngtinnhắndàicó,ngắncóchocáiđámđôngnhưkiếncỏkialuôntìmcáchngănchặnanhtrướcquầnchúngà?”

“Côcógọià?”

“GọirấtnhiềuvàtôinóichoanhbiếtlàgọiĐứcGiáoHoàngcòndễhơnđấy”.

“Tôikhôngnhậnđượctingìcủahết”,anhnói,nớicàvạtravàmởcúccổáo.

Thậtvậysao?Côtựhỏikhônglẽmìnhnghĩsaivềanhsao.Baonhiêutuầnqua,côđãnuôimộtkhốicămgiận trong lòng.Cô tưởnganhđãbiếthếtrồinhưnganhlờđi,chọngiảipháptránhxangườiphụnữmàanhkhôngcònthíchnữavàmộtđứatrẻanhkhôngmấyhứngthú.Côđãnghĩanhlàloạingườiđêhèn,cặnbãvàthấyđauđớn,oántráchbảnthânsaokhôngnhậnthấybảnchấtanhtahóaralàmộtconrắnđộc.

Giờthì....côphảinghĩlạithôi.Côphảixemxétlạicóthểanhthậtsựkhôngbiếtgìvềđứabé.Vànếuthậtsựlànhưthếthìsaonào?Ôichúaơi, cô cần thêm thờigianđể suynghĩmàkhôngcó anhđứnggầncôtronggangtấc,vàtrônganhhấpdẫnđếnphátđiênđược.

Điênmáu hết sức, cô cau có quát, "Anh không nhận được lời nhắnkhôngphảilỗidotôi.Tôiđãnhắnlạirồiđúngkhông?”

Anhliệngcáicàvạtlêncáiáovest.“Cômangthai”.

“Tôivừanóiđấythôi”.

Anhlắcđầu,trôngcưnhưmuốnnóiđiềugìnhưngkhôngthểthốtnênlời.Anhđưataylênxoamặt,nhìncôtrântrốinhưthểanhchưabaogiờnhìn thấycôvậy, rồianh lầmbầmgìđónhỏđếnmứccôchẳngngheđượcgì.

Điđượcvàibướcxuốnghànhlanglátgỗbóngloánganhbỗngdừngbướcvàquaylại.“Cóaitronglàngbiếtchuyệnnàykhông?”

Maura thởdài.Chuyệncủacôkhông thểgiữbímật lâuđược.“YtáDohertylàngườibôlôbala”.

“Cónghĩalàmọingườibiếthếtrồi.Tôihiểurồi”.

“Vâng”.

“Côphảikiệnbàta”,anhlầmbầm“Điềukhoảngiữabácsỹvàbệnhnhân”.

Côphá lên cười. “Cóphảiđó làđiềumàngườiMỹcác anh thườnglàmkhông?Kiệntụngđểgiảiquyếtvấnđềà?Ờ,đikiệnmộtngườiphụnữbiếttôitừthuởmẹcònmangtôitronglòngthìđượcgìchotôinào?”Maura lại thởdàivàphân trần“Người rêu rao tinnàykhôngphải làbácsỹRafferty.YêucầuPattyDohertygiữbímậtchẳngkhácnàođắptườngcátđểchắnsóng”.

Ngaykhirờikhỏiphòngmạchcủabácsỹngàyhômấy,côbiếtlàchỉtrongvàigiờthôi,tincômangthaisẽbayđikhắplàng.Khôngphảicôthấyxấuhổvìmangthai.NhưngnếuMaurađoántrướcđượcmìnhcóthểmangbầuthìcôđãđibácsỹởWestportđểgiữkínchuyệnmìnhrồi.

“Côcókhỏekhông?”anhhỏinhỏnhẹ.“Đứabénữa?”

“Cảhaiđềukhỏe”,cônóigiọngdứtkhoát.

Haingườitựdưngcưxửkháchsáovậysao?Mauramơhồnghĩ.Haingườilớnlỡcóconvớinhau,đứngtronggianphònglờmờ,nóichuyệnnhưhaingườixalạ.Cáicảmgiáclạnhlùngbannãybâygiờđãđónglạithànhmộttảngbăng.

KhianhlầnđầuđếnIreland,giữahọlànhiệt,làsứcnóng,làngọnlửabừngcháy,vàchuyệngìđếnđãđến.Mauranghĩnếuhồiđóanhnhìncô

bằngcáicáchanhnhìnbâygiờthìhọđãkhôngrơivàotìnhhuốngnhưthếnày.

Bâygiờ,côthấyanhkhôngcóbiểuhiệngìlàthèmmuốn.Nókhônghẳn là thèmmuốn và cũng có thể hơn cả thèmmuốn.Rõ ràng là côkhôngbiếtđượcanhđangnghĩgì.

Quanhhọchỉcóbãotốcuồngphong,cònnơiđây,trongcănnhàmàcôđãsốngcảđờimình,mộtbầukhôngkhíyênlặngđángsợnhưgặmnhấmhếtkhốióccô,xénátcontimcô.Liệuanhtacóđangtựhỏisẽgiải quyết chuyện này như thế nào không? Làm sao để cho báo chíkhôngbiếtchuyệnanhcóquanhệluyếnáivớimộtcôchủtrạicừu?

Tạicáiquáigìmàanhkhôngnóigìhếtvậy?

“Anhcứđứngđómànhìn tôi trừngtrừngnhưthể tôivừamọcthêmmộtcáiđầuvậysao?”

Anhhítmộthơithậtsâu,“Chuyệnđếnđộtngộtquá”.

“Ồ,vâng”,cônói“LàmgìvớiMaurabâygiờ?Chắclàphảinghĩđếnnátócđểtìmlờinàonóidễnghemộtchút.”

Anhgiả lơnhững lờicônói.“Cóphảivìchuyệnnàymàđoànphimgặpđủcác thứ rắc rối....vàcũng là lýdo tôikhôngđược thuêphòng,khôngđượcuốngbia trongquán rượu...?”Anhhạgiọng thấpdần rồingưngbặt,nhưngMauracóthểthấyđượcnhữnggìanhđangnghĩ,vànhìnvàonétmặtanhcôbiếtđượcanhkhôngquan tâmlắmnhữnggìtrongtâmtríanhlúcnày.

“Họchỉgiậnthaychotôithôi”,côtrảlờibằnggiọngdịudàngnhưngrànhrọt,“Mọingười trong làngđềubiết tôicó thaimàanh thìchẳngđoáihoàigìhết”.

“Tôi...”,anhbướcmộtbướcvềphíacôvàdừnglại.“Tôilàmđượcgìchocôkhicôchẳngthèmnóichotôibiếtchuyệnnàychứ?”

“Tôiđãbảolàtôicốgắnggọichoanhđếnchảymáumắtmàkhôngđượcrồimà?”

Maurabăngrakhỏisảnh,đivàophòngkhách.Quanhữngkhungcửasổ,cônhìnthấymàntrờixámxịt,nhữngchúcừunonvuiđùatrênđồng

cỏ,vàmặthồbaolabàngbạc.Côkhôngngoáiđầulạiđểbiếtlàanhcótheocôvàophòngkhông.Côkhôngviệcgìphải làmnhưvậy.Côcóthểcảmnhậnanhngaycảkhicôkhônghềnghetiếngbướcchânanh.

“Côđãcốgắngđếnmứcnào,Maura?”anhchộpcánhtaycôvàquayngườicôlạiđốidiệnvớianh.“Mộtngườiđànôngcóquyềnbiếtanhtasắpsửalàmbố”.

“Vâng,đúngthế.Vàbêncạnhquyềnđó”,côbốpchát,khôngmộtchútsợsệttianhìnphẫnnộtrongđôimắtanh,“làtráchnhiệmphảigọilạichonhữngngườiđãkhônggặpđượcanhta,đểanhtacóthểbiếtđượcngườitađangcốnóichoanhtabiếtđiềugì”.

“Tôikhôngnhậnđượclờinhắnnàohết”.

“Ýanhlà,dùtôiđãđểlạihàngtá,thậmchíhàngtrămlờinhắn”.Hoàinghi trongcôbâygiờcòndữdộihơncảcơngiậnanhmàcôđãchịuđựngmấytuầnqua.

“Nóivớiai?”

“Vớibấtkỳngườinàonhấcđiệnthoại,đồtrờiđánh!”

Côhấttayanhravàhấttócrasauđôibờvai.“Đasốlàgọiđếnvănphònganh,nhưngkhôngbaogiờquađượccôthưký.Ôi,côtalịchsựvôcùngvànóirằngthậtvuivìtôivẫnmuốngiữliênlạc,nhưnganhrấtbậnrộnvàvìvậytôicứnóichocôtabiếtlỡsaunàycógìrắcrối”.

“Joan.Cônóichocôấybiếtchuyệnđứabéà?”

“Vâng.CôtavuivẻchúcmừngvànóichắcchắnlàanhKingsẽthấyhạnhphúclắm.Hạnhphúcchotôi”.Côvòngtaytrướcngực.“Tôidámchắclàanhchẳngmuốnlàmgìchotôihaychoconcủatôicả”.

“Concủachúngta”.

Côgậtđầu.“Đólàanhnói.Vìvậykhikhôngnghetintứcgì từanhtrongnhiềutuần,tôihoàntoànxóasạchhìnhảnhanhtrongtâmtrí”.

Nóidối.LòngcôâmthầmgàothétAnhchưabaogiờbướcrakhỏitâmtưởng cô.Haynhữnggiấcmơ của cô.Dẫu có đau đớn, thất vọngvàcămhờn,côvẫnnghĩvềanh,vẫnnhớđêmấycùnganhvàtannátcõi

lòngvìmấtmát.

Trờiơi,giámàcôcóthểnóichoanhbiếtđiềunày.

“Cóvẻnhưkhikýxonghợpđồng,anhkhôngviệcgìphảilịchsựvớinhữngngườimàanhđãthuphụcđược”.

“KhôngthểtinnổilàJoanbiếtmàkhôngnóigìhết”.

“Côtalàngườinhậnnhữnglờinhắnđó,phảikhôngnào?”,đaunhóitrong lòng, cô ngắt lời anh, “Tin tôi hay không, đương nhiên đó làchuyệncủaanh”.

“Tôikhôngcóýnóilàtôikhôngtincô.Ýtôilà...”anhhạgiọng,thọchaitayvàotúiquần,anhlắcđầunói.“Cóquánhiềungườigọichotôisaukhikýhợpđồng,họchỉcốđòităngthêmtiềndùhọđãthỏathuậnxong.Hoặchọmuốngạgẫmthêmbằngnhiềucáchkhác.Joan, trợ lýcủatôibiếtđiềunàynênsẽloạiranhữngngườimàcôcholàsẽgâyrắcrối”.

“Ờ,tôicóthểthấyđượccôtanghĩtôilàngườinhưthếnàochỉsauvàilầncốgọichoanh,cólẽtôiđãkhônggiữnổibìnhtĩnhvớicôta...”

“Cólẽđã?”,anhhỏi,khóemiệngnhếchlên.

“Thôi được rồi, tôi đã, nhưng tôi làm vậy là có lý do mà, đúngkhông?”

“Vâng,côđúng.Lẽracôấyphảinóichotôibiếtkhicôgọi”.

Jeffersonhắtmộthơithởnặngnhọc.Anhkhôngngờchuyệnnàyxảyra nhanh như vậy. Thậm chí anh không mảy may nghĩ đến chuyệnMauracóthểmangthaivớimình,saisótđóđãbiếnanhthànhmộttênđầnđộnkhônghơnkhôngkém.Anhđãkhôngmàngđếnchuyệntránhthaiđểbâygiờanhnhưngồitrênđốnglửa.Nhưngtrờiơi,anhkhôngthểbịđổlỗilàkhôngcómộthànhđộngnàogiảiquyếtnhữngchuyệnmàanhkhônghềđượcbiết.

Điềuquantrọngmàanhphảisuynghĩnhiềulàanhsắpsửalàmbố.

Lònganhđầyloâu.Nókhôngphảilàloạitinmàđànôngnhậnđượcmỗingày.Chonênkhôngcógì làkhóhiểukhi anhkhông tínhđược

chuyệngìhết.Anhđãkhôngbiết.Bốnthángtrời,côđãsốngcôđơnvớitin này, nghĩ rằng anh không quan tâm. Nghĩ rằng anh khôngmuốndínhlíuđếncô.Đâucầnphảihỏitạisaocôđổcơngiậndữlênđầuanh.Cảm giác tội lỗi đang gầm rống, cắn xé anh, và Jefferson cố đè nénxuống.Thậtlàtứcnếuphảinhậnlỗimàmìnhkhônghềbiết.

“TôisẽnóichuyệnvớiJoankhi tôivề.Hãyhiểu rằng tôimuốnbiếthếttấtcảnhữngtinnhắndànhchotôi,chứkhôngphảilàchỉvàitincôấychọnlọcvàchorằngloạitinnàykhônglàmmấtthờigiancủatôi”.

Nghĩ tới chuyện Maura đã cố liên lạc với anh mấy tháng trời màkhôngđượclàanhtứcđiênlên.Nhưnganhvẫngiữtựchủvànói,“Cónhiềungườigọitôilắm,Mauraà”.

“Phụnữ,tôinghĩvậy”,cônói,kèmtheomộtnụcườichếnhạo.

Vâng,phụnữ,anhnghĩbụng,dùthựcrachẳngcóaicảkểtừdạoanhrờikhỏinơinày.Quáilạlàanhkhôngthểđểmắtđếnbấtkỳngườiphụnữnàokhácnếukhôngđượcnhìnthấyđôimắtxanhthẳm,vàcáimiệngrộngđầykhêugợi.Dùanhcócốgắngxuađuổi thìhìnhbóngcủacôcũngtrànngậptrongtâmtríanh.

“Tôi thấyhìnhảnhanhđăng trênmột trongnhững tạpchínổi tiếngmộtthángtrướchaytrướcđónữa.TrônganhthậtbảnhbaotrongbộÂuphụclịchlãmđangômmộtemtócvàngđầuócrỗngtuếch.Vâng,anhbậnlắm”.

Anhkhoáicáigiọngkhinhmiệtcủacô.“Ghenhả?”

Côkhịtmũi.“Khônghề.Chỉtinhmắtthôi.”

Hẳnđólànhữnggìcôđangnóivớichínhmình,nhưnganhvẫnvuivìhẳncôvẫnđangdõitheotừngbướcchânanh.“Đólàcôdiễnviênchínhtrong phimmới nhất. Tôi chỉ hộ tống cô ấy trong buổi ramắt phimthôi”.

“Vâng,trôngcôtacóvẻlàmẫuầnhộtống”.

Anhbậtcười.“Côngviệcthôi,Maura”.

“Vàanhđãlàmviệcnàyrấtgiỏi”,cônói,thảngườixuốngchiếcghếcũkĩnhữngêmái.

Thậtracănphòngtrôngcũngấmcúng,anhnghĩngợikhiđảomắtmộtvòngquanhcănphòng.Nóđãtồntạihàngthếkỷ,bêntrongcănnhàcóvẻhơi tồi tàn,xuốngcấp,dấuhiệucho thấynóđangbịbỏbê,khôngđượctusửa,nhưngtạocảmgiácdễchịu.Mộtcảmgiácquenthuộc.

Anhnhìncôchằmchằm.“Tôibiếtcôđangchĩamũidùivàotôi.Mặcdù tôi đã nói là có rất nhiều người để lại tin nhắn cho tôi.Nên cũngkhông có gì ngạc nhiên nếu tin nhắn của cô bị thất lạc hay bị nhầmhay…”anhgiơhaitayravẻbấtlực.

“Vàtrongsốtinnhắnđó,cóbaonhiêutintừnhữngcônàngcủaanhbáo rằnghọcó thai?”Cônhìnanhchòngchọc,những tia lửa lóe lêntrongmắtcô.“Vìnếuanhcómộtlômộtlốcphụnữđangxếphàngchờanh thìhãynóicho tôibiết, Jefferson.Tôi sẽkhôngbaogiờ làmmộtphầntrongbầyđàncủaanhđâu.Vàcontôisẽkhôngnằmtronghàngtáconrơicủaanh”.

“Thôiđi”.Anhcúixuống,chốnghai tay lên thànhghếnhưgiamcôtrongvòngtayanh.Mùithơmtrênthânthểcôtỏara,anhhítmộthơithật sâu.Chúaơi, anhnhớcôhơn là anhđã thừanhận, ngay cả thừanhậnvớichínhmình.Giờđâyđôimắtcôđanglonglênsòngsọcnhưngcũngđầyđauđớn,vàchínhnólàmchoanhthấyvôcùngkhốnkhổ.

“Khôngcóaihết.Tôikhôngcóđứaconnàokháchết.Tôiđãkhôngbiếtvềchuyệncômangthai.Nếubiết, tôiđãđếnđâyrồi,nóichuyệnvớicô,cóthểlàm…”

“Cáigì?”côhỏilại,đầyvẻgâygổ.

"Anhlàmgìnào?"

“Tôikhôngbiết.Làmmộtđiềugìđó”.

Cônhìnxoáyvàomắtanhhồilâurồicuốicùnggậtđầu.“Tôitinanh.Anhkhôngnhậnđượctinnhắn.Anhkhônghềhaybiết”.

“Dùsaothìcũngcámơncô”.Anhgượngdậyvàthảtayrakhỏighế,bướcđi.

Anhsắpsửalàmbố.Mộtchuyệnthậtkhónghĩvàchấpnhận.Tronganh,cómộtcáigìđóthôithúc,mộtcảmgiáccóthểgọilàphấnkhích.

Nhưngđồngthờicũngtồmộtcáigìđókhôngmấychắcchắn.Anhphảihoạchđịnh.Họphảibàntínhchuyệnnày.Thánhthầnơi,anhchẳngbiếtbắtđầutừđâucả.

“GiờthìtôihiểucảmgiáccủaJusticenhưthếnào”,anhlảinhải.

“Justice?”

“Emcủatôiấy.Ngườiđangcaiquảntrạigiasúc”.Anhliếcnhìncôvàcườiméoxệch,“Vợnó,Maggie,khôngnóichonóbiếtlàhaingườicóconvớinhauchođếnkhiJonasđượcsáuthángtuổi”.

“Tạisaocôấykhôngnói?”

“VìcôấynghĩJusticesẽkhôngtincôấy”.Đểcôkhỏiphảihỏitạisaonữa,anhnóiluôn.“Chuyệnnàydàilắm.Vấnđềlà,lúcđấytôicứnghĩJusticeđãphảnứng tháiquávớichuyệnMaggieđã làm.Nónổiđiênvớicôấyvàtôinghĩnónênquênchuyệnlúcấyđivàgiảiquyếtvấnđềthựctạithôi.Nhưnggiờthìtôihiểurồi”.

“Cóđúngvậykhông?Cónghĩalàbâygiờanhđangnổiđiênà?Tốt,gianhậpvàohộiđóđi”.

“Không”.Anhcườithậtto,anhkhoáicáibảntínhlinhlợicủacô.Liệucó người phụ nữ nào giống cô nữa không trời?Anh cười cả phút vàcườidữdộihơn.Côlàmộtxúccảmkhiếnchođànôngphátđiênlênvìmuốnkhámphá.Ôi,anhsẵnsàngđăngkíthamgiavàođộithámhiểmnày.

“Tôiđâucónổiđiên,chỉlà…bănkhoănkhôngbiếtchúngtaphảitiếptụcnhưthếnào,vậythôi”.

“Tốt, vậy thì khi nào anhhết bănkhoăn.Anhbiết tìm tôi ở đâu rồichứ?”Côđứngdậy,rờikhỏighế,đithẳngvềphíanhữngôcửasổ,nhìnthẳngrangoàisântrước.

“Maura,tôisẽkhôngđichođếnkhichúngtagiảiquyếtchuyệnnàyổnthỏa”.

“Tôikhôngmuốnanhởđây”.

“Tệthật”.Côcóthểđẩyanhraxanếucôthích,nhưnganhsẽchẳngđi

đâucảtrừkhianhđãthấythoảimáivàsẵnsàng.Tuynhiênviệcấysẽchẳngđếnsớmđâu.“Tôisẽởđâychođếnkhinàochúngtatìmragiảipháp”.

“Chảviệcgìphảitìmcả”Côliếcnhanhmắtnhìnanhquabờvairồiquaymặt lại, nhìnquangcảnhxaxaqua cửa sổ. “Tôimang thai chứkhôngphảianh.Vềđi”.

“Không”.

Côđưatayápvàotấmkínhcửasổnhạtnhòanhữngvếtmưa.“Nóivớinhânviênlàmphimcủaanhlàhọsẽkhônggặprắcrốivớitôihayvớidânlàngnàynữađâu.Tôisẽloliệuchuyệnnày”.

“Cảmơn.Vậylàgiảiquyếtđượcmộtrắcrốirồi”.

Côcứngđờcảngười,“Tôikhôngphảivấnđềrắcrối,vàcontôicũngvậy”.

“Tôikhôngcóýnhưvậy”.Chúaơi,côtagiốngnhưmộtbãiđấtđầymìnanhphảibăngquamàcònbịbịtmắtnữa.

“Cũngcóthểlắm.Nónằmtrongýnghĩ,trongtimanh”.

“Côcóthểđọcđượcýnghĩcủangườikhácư?”

“Ýnghĩcủaaichứcủaanhthìcógìkhó”,cônói.

Anhnhìnbóngcôtrêntấmkínhvàthấybựcvìđôimắtcôtỏasánglấplánhkhôngmộtgiọtnướcmắt.Anhnhậnrarằnganhchưabaogiờnhìn thấyMaurakhócvàanh thậtngốcvìkhôngbiết rằng,ngay lúcnàyđâyanhđangđứngđằngsaunhữnggiọtlệcủacô.

“Điđi”cônóimộtcáchyếuớt,“Làmơnđiđi”.

Jeffersonnghe tiếng lách cáchcủamóngchân trên sàngỗvàkhôngmấyngạcnhiênkhiconchóđentolùlùcủacôđivàophòngvàđivềphíacô.Côđặttaylênđầuconchóvàlùanhữngngóntaycủacôvàođámlôngcủanómộtcáchvô thức.Trôngcảhainhưđang trongmộtbứctranh.

Lúcnày,Jeffersonnghĩkhôngcóchỗchoanhnơiđây.Maurađãvạch

sẵn ranhgiới,khôngchoanhbướcqua.Có lẽanhchẳng thể tráchcôđược.

Mặcdùđiềunàykhôngcónghĩalàanhsẽchoquachuyệnnày,vàcônênnhanhchóngtậpquendầnvớiýnghĩđócủaanh.Nhưngbâygiờanhphảiđithôi,lấylạitinhthầnvàquaylạikhianhnghĩrađượccáchgiảiquyếtvấnđề.Anhbiếtcầnphảilàmgì.Anhđãbiếtngaytừphútgiâyđầutiênbiếttinmìnhcócon.

Nhưnganhcầnthờigianđểtìmhiểuthêmchorõ.SauđóanhsẽquaylạivàMauraDonohuesẽthấyrằngngườicủadònghọKingkhôngbaogiờchốibỏtráchnhiệm.

Vớiýnghĩấytrongđầu,anhquayđitheolờicôbảo.Trướckhibướcrakhỏiphòng,anhhứathầm“Chuyệnnàychưakếtthúcđâu,Maura”.

Chương7

Vàigiờsau,Carahỏi,“Rồisaonữa?”

“Anhtabỏđi”,Mauranhấcchúcừunonmộttuầntuổilên,nângniuômchúápvàongực cô, rồi đút bình sữa embévào.Tức thì convậttrắngđenbéxíungậmchặtnúmvúnhựavàkéo.Mauramỉmcườingaycảkhicôđangbựcmình,cốphớtlờcôemđangchấtvấnmình.

ĐươngnhiênlàCarakhôngdễgìđểcôyênthậmchíchodùMauracónóiđinóilạibaonhiêulầncôcũngkhôngmuốnnóiđếnđềtàinàynữa.Điềuduynhấtcôcóthểlàmlúcnàylàmongsaochocuộcchuyệntrònàychóngkếtthúc.

“Anhấycứthếmàđià?Anhấykhôngcầuhônsao?”

Mauraphálêncườinhạocáiýnghĩấy,cườinhiềuhơnđểchegiấunỗithấtvọngtràn trề.Côđãmơ,mơchođếnđúngbuổichiềuấy.Cóthểnói cô đãmơmộnghãohuyềnnhiều tuần lễ khi cố gọi cho anhmộtcáchvôíchđểhiểuđượccáitôicủaanh.Côđãtưởngtượngcáicảnhanhquỳgốixuống,ngay tạicáinhàkhonày.Côhìnhdungcảnhanhđangcầuhôncô,vàvìđangcămgiậndonghĩlàanhđãbỏmặcmình,côthấymìnhtrảlờikhông.Anhđãkhôngđoáihoàiđếncôhàngthángtrời,nêncuốicùngcômườngtượngragươngmặt thảng thốtsữngsờcủaanhkhicôtrảlờicholờicầuhônmuộnmàngnày.

Thếnhưnganhđãlàmtiêutangiấcmộng“hảhê”ấy.Anhchẳngthèmcầuhôncô.Cônhíumàysuytưvànhậnrathậtkhómàyêuđượcmộtngườiđànôngkhônghiểuđượcmình.

“Không”, cô nói nhát gừng. “Anh ta chẳng cầu hôn,mà rất có khảnănglàsẽkhôngxảyra

“Tạisaokhôngchứ?”,Caramuốnbiết.“Anhấyđãchochịmộtđứacon,ítraanhấycũngphảicướichịlàmvợ”,Maurakhúckhíchcườidùcôđangở trong tình cảnh này. “Biết sao không, em cứhuênhhoang

nhận ramình thuộc kiểu phụ nữ hiện đại nhưng ngay lúc này dườngnhưemgiốngymộtbàgiàcỗlỗsỉ”.

Mauratrừngmắtnhìncôemtrôngrấtmệtmỏivàlờđờbuồnngủ.MàsaoCarakhôngđingủđichứ?HầunhưngàynàoCaracũngphảiđilạinhưcon thoigiữaWestportvà trang trại để làmhầubànvà thamgiađóngmột vai nhỏ trong phim của Jefferson. Em của cô lanh lợi, tàinăngvàrấttinhý.

“Chịsẽbiếtơnemlắmnếuemgiữmồmgiữmiệnggiùmchị”,Mauranói.“Cònnữa,chịsẽkhôngđờinàonhậnlòngthươnghạicủaanhta,mànếuanhtagiảvờyêuchịlúcnàythìđóchỉlàlòngthươnghạimàthôi.Hoặctệhơnnữalànếuanhtasợhãikhinghĩđếnchuyệnkếthôn,thìcoichừngcáilưỡicủaemđấy,Cara”.

Rõrànglàbịxúcphạm,Carahấtđầurasaucứnhưcômớibịgiángchomộtcáitát.“Chịcócầnphảinóivậykhông?Emlàemcủachịmà?ChẳnglẽemsẽđứngvềphecủamộttênMỹđểchốnglạimáumủruộtrà củamình sao?”Cơngiận dịu lại,Maura gật đầu rồi quay về côngviệc cho cừubú.Cô sẽ học cách quên anhđi, cô tự nhủ lòng.Cô sẽbằng lòng với công việc ở trang trại vàmột đứa con trong naymai,ngườiđànôngmàcôyêusẽchỉcònlàmộtkỷniệmđẹpđểcôômấptrongnhữngđêmhiuquạnh.NhưngbâygiờJeffersoncóviệccủaanhta,côcóviệccủacô,vàcônghĩ,việccủacôcấpbáchhơncảmấycáihợpđồng,mấytêndiễnviênhaymấycáiốngkínhcameracủaanhta.

Mùanày, tínhđếngiờnàycôđãcó tổngcộng6concừuconmàcôphảitậntaychobú.Cóhaicáichuồngnhốtriêngmấychúcừunonbébỏngđangchuirúcvàonhauthànhhàng,tronghơiấmtỏaratừnhữngchiếcđènchongphíatrênđểxuađikhílạnhmùaxuân.Mộtvàiconbịmẹbỏrơivìbấtkỳlídogìmàcừumẹcóthểcholàhợplý.Nămnàocũngcótrườnghợp,nhưvậy,mộtconcừucáisinhcon,vàkhôngngóngànggìđếnlũconcủamình,phớtlờ,mặcchochúngkêulagọimẹ.

Mấyconkhácthìchỉvìquánhỏ,khôngthểnhốtchungvớimẹđược,nênconcáiđượcnhốtgầnđóđểmấyconcừunoncóthểbú,ngoàirachúngcònđượcchobúthêmsữabìnhđểcóthêmdinhdưỡng.ĐốivớiMaura,nhữngcơthểbéxíuvàấmápcủachúngluônlànhữngkỳquan.Thậtkhóchocôkhiphảibuộclòngđểchúnglẻbầy.Vìđasốcừunonsẽbịđemđibánvà…

“Dùsaođinữathìchịnênnóivớianhấy”,Caracấtgiọng,đưatayrađónlấymộtchúcừu.Lấymộtbìnhsữakhác,vuốtvechúcừutrắngtinhbébỏngvàâuyếmmỉmcườikhichúháohứcmútchùnchụt.

Emcủacôcólẽđãquyếtđịnhtheonghiệpdiễn,nhưngCarađượcsinhravàdưỡngdụcnhưmộtthônnữvàcôbiếtcầnphảilàmgìmàkhôngcần chỉ bảo.Một lát sau, cả hai chị em đều thấy thích sự yên lặng.Ngoàitrời,bãođãtan,chỉcònlạitiếngnướcmưachảyxuốngmángxốivàtiếngngọngióluônhiệndiệnởvùngđấtnàygiậtrungmấytấmlợpmáinhà.

“Chịbiếtkhông,anhấyphảiởtrongtoaxecủađoànphimđấy”.

“Cáigì?”,Maurasửngsốtnhìnvàomắtcôem.

“EmnóilàJeffersonđangphảiởtrongtoaxecủađoànphimđấy”.

Maurađưamắthướngrasân,mătdánchặtvàocánhcửanhưthểcôcóthểnhìnxuyênqua.“Ýemlàbâygiờhả?Anhtađangởngoàikiahả?Ởngoàiđườngđóhả?”

“Trongmột toa xe, đúng thế”.Caramỉmcười và nựngnịu chú cừutronglúcchonóbú.“Mấyngườikiađikhỏiđâyhànggiờrồi,đitớinhànghỉ,mộtvàingườiđiWestport.NhưngJeffersonthìởlạiđây,nóilàanhấymuốnởgầnhơn.Theochịthìtạisaovậy?”

Côkhôngbiết,màcũngkhôngđoánnổi.Ôi,côchẳngthíchanhtalàmvậytínào.Côđãmonglàanhtađivềthànhphốđểchocôthấydễthởmộtchút.Làmsaomàcôcóthểgiảvờsinhhoạthàngngàythoảimáiđượckiachứkhibiếtanhởcáchcánhcửanhàcôkhôngquámộttrămbước?Lòngcôchợtnônnaovàcôbiếtkhôngphảivìembéquẫyđạpbởiđiềunàychưatừngxảyracả,màvìchacủaconcôđãlàmcôvuisướngnhưmởcờtrongbụng.

“Anhtakhôngthểởđó”.

“Tấtnhiênlàanhấycóthể”.Carangẻocáiđầusangmộtbênvànhìnchămchúchịgái.“Xétchocùngthìmấycáitoađólàcủaanhấy.Vàchịđãchophépanhtađậuxeởđómà”.

“Nhưngkhôngphảisốngởđó”.

Carabậtcười.“Xemchịkìa.Chỉvìbiếtanhtaởgầnmàchịmặtmàyđỏlựngvàmắtsánglonglanhkìa”.

“Chỉlàtứcthôi

“Khôngphảithế”,Caratrêuchịmình.“Nóithậtnhé,Maura,lúcnàochịcũngphảitỏraquácứngđầucứngcổvậysao?Chịđỏbừngcảmặtvìanhtamàcònnóilàkhôngmuốnanhtasao?Chịđangmangtrongmìnhđứaconanhtađấy, trờiạ!Tạisaochịkhôngmuốnkếthônvớianhtachứ?”

“Côấysẽ”.

Cả hai giậtmình khi nghe giọng nói trầm đặc cất lên. Cả hai cùngquaylạivànhìnchằmchằmJeffersonkhianhbướcvàonhàkhoấmápvàsậpcánhcửalại.Anhmặcchiếcquầnjeanđencùngmộtchiếcáoấmchuicổmàuhuyếtdụ,chânđiđôiủngđentonặngtrịchđãsờncũ,xơxáckhôngthuagìcáisànnhàkhocủacô.Máitócanhrốilòaxòatrướctrán,môi anhmím chặtmột cách cương quyết.Ánh sáng của nhữngchiếcđèntreotrêntrầnchóichanghắtxuốnglàmnổibậtsắctháikhôngkhoannhượng trêngươngmặt anh, trông anhnhưmột tên cướpbiểnđangtoantínhđiềugìđótrongđầu.

TimMauranhưngừngđậptronglồngngựcvàlòngcôđaunhói,quặnthắt.Lúcnàoanhcũngcósứcảnhhưởngthếnàyđốivớicôsao?

“Chịấysẽ…saoạ?”Carahỏi.

“Tôinói,chịcủacôsẽlấytôi”.Jeffersonbướcvềphíahọ,rónrénđigiữađốngmáymócđểkhôngvànhữngđụn cỏkhôxếp sátmột bênkho.Khianhđếngầnkhuvựcđượcquâykín,mộtconcừucáisợhãichạyloạntrongchuồng.Anhnhìnkhắpmấyconthúchenchúcnhau,rồiđưamắtnhìnMaurakhôngchớpmắt.“Ngaykhichúngtôithuxếpđược”.

Thậtkhôngtinnổilàmọichuyệnlạithayđổimộttrămtámmươiđộnhưvậy.Lờicầuhôndànhchocôđâyrồi,củamộtngườiđànôngrõràngmuốncôhếtlòngphụctùngmỗikhianhralệnh.

“Không, tôi sẽ không lấy anh”.Mauranói, ướcgì cái nhàkho rộnghơnmộtchút.Ướcgìcôđangởtrongnhà,ởphíasaucánhcửa.ƯớcgìJeffersonđừngquaylạiIreland.Thậtlàráchviệc.

Nếuanhnghĩđólàlờicầuhônthìanhlầmtorồi.Ngangnhiênbướcvàonhàkhocủacôvàđưaramệnhlệnhcứnhưanhtalàmộtôngvuavậy.Cóphảianhtakiêukỳtớimứctưởngcôsẽchuivàohàngngũcáccônàngkiađểanhchọnkhimuốn?Anhtathựcsựnghĩcôlàloạiphụnữdễdãivậysao?

Thật ra cũng chả sao,Maura tự bảo. Những quyết định của anh tachẳngảnhhưởnggìđếncôcả.Vàdtimcôđangđậpnhưtrốngdồncôcũngsẽkhôngnói“vâng”.Côsẽkhôngchiếmđượctráitimvàtâmhồncủangườikhôngyêucô.Côđãđiguốc trongbụngJeffersonrồi,biếtrằnganhkhônghềyêucô.

“Cứ tranhcãiđinếuđiềuđó làmcô thấynhẹnhõm”.Jeffersonnhìncô,mắthọdánchặtvàonhau,côthấytrongđáymắtxanhlơấychỉcóduynhấtmộtquyếttâmmãnhliệtnhưthểđólànhữnggìtốtnhấtanhphảilàm.

“Cònanhthìcứquyếtđịnhlàmnhữnggìmìnhthích”,Mauraliềnđộplại.“Anhlàngườithíchđưaraquyếtđịnhdùnóchẳngđemlạigìcả”.

“Chuyệnnàyđượcthuxếprồi”.Anhkhịtkhịtmũingửicáimùingaingáiphatrộngiữacỏkhôvàcừuướt.“Sẽsớmthôi.Trợlýcủatôiđangloliệu,nhưngdokhácbiệtthờigiannêncóthểphảimấthaingàymớixong”.

“Chínhxác làcáigìvậy?”Carahỏi,Maurakhôngcóýđịnhhỏikhimọithứđãrõràng.“Việcmàtrợlýanhđangbậnrộnthuxếpấy?”

“Giấyhônthú,nơi thềước”.MắtanhkhôngrờiMaura.“TôiđãbảoJoanlàtôinghĩcôthíchkếthônởnhàthờtronglànghơn,nhưngchúngta có thể đổi nếu cô thích. Có lẽWestport chăng?HayDublin? HaychúngtacóthểchờthêmvàcướiởHollywoodnếucômuốn”.

“Hollywood?”,Caracóvẻđămchiêukhihỏianhtừnày.

“Chẳng sao cả đối với tôi”, Jefferson nói. “Miễn là chúng tôi cướinhau,còncướiởđâukhôngquantrọng”.

“Chuđáoquánhỉ?”,Maurarángnuốtcơntức.

“Cũngchẳngphảichuđáogì”,anhphảnbác.“Đâylàđiềuđánglàm

thôi”.

“Lạicònkhá lãngmạnnữachứ”,côkéodàigiọngra.“Chắc timtôiphảithổnthức,sướtmướtvìvuisướngmất”.

“Chẳngphảichuyệnlãngmạngìđâu”,anhnói.

“Ờ,ngườimùcònthấyđượcnữalà”.

“Chuyệngìđúngthìlàm

“À,vậyraanhmớilàngườiquyếtđịnhcáigìlàđúngđắnư?”

“Thìphảicóngườiquyếtđịnhchứ”,anhrốnglênkhôngkiềmchếnổi.

“Thôiđượcrồi”,Caralêntiếng,cắtngangcuộccãivãđúnglúc,“Emnghĩ hai người có nhiều chuyện cần phải nói, nên em đi đây, đượcchứ?”

Maura điếng người. Cô không muốn ở lại một mình với Jefferson.Khôngphảibâygiờ.Chưaphảilúc.“Emdámđikhỏinhàkhonàysao,Cara…”

Nháymắtvớichịmìnhmộtcáirồiđứnglên.CarađưaconcừunonvàbìnhsữachoJeffersonvànói,“Emchúcanhmaymắntrongviệcthuyếtphụcbàchịcủaem.Chịemhơicứngđầu,màemchắcchắnlàanhbiếtrồiđó”.

“Trungthànhvớingườiruộtthịtgớmnhỉ”,Mauralảinhảimỉamai.

Cara làm lơ, coi như không nghe thấy Maura nói gì, chỉ nói vớiJefferson.“Nhưnganhhãynhớlấy,anhmàlàmchịấykhócthìbiếttayemđấy”.

“Cámơnvìlờicảnhbáocủacô”,Jeffersonnóikèmtheomộtcáigậtđầutrongkhiômchúcừunonvàolòngmộtcáchthoảimái.

“Tốt”.

“Cara,đồphảnbộitrờiđánhkia,embỏchịởlạiđâyvớianhta…”

“EmsẽbiếnvềWestportđây”,Caranói,giọngcôátcảgiọngMaura.

“EmsẽlạiởchỗMaryDooleynữađâyvìemcócalàmviệcởquáncàphê vào sáng sớm.Hai người cómột đêmvui vẻ nhé”, cô nói thêm,nhìnJefferson.“Coichừngconcừuuốngcảbìnhbâygiờ”.

Thoáng một cái, cô đi mất, và chỉ còn lại tiếng mấy con cừu ‘bấtkham’ầmĩtrongkho.

“Anhchưabaogiờchocừubúcả”,Jeffersonnóitronglúcngồilêncáithùnggỗlậtúp.Anhnhìnxuốngconvậtbéxíutrongvòngtaymìnhvànóithêm,“Nhưnganhcótựtaychobêbú.Cũngkhôngcógìkhácbiệt.DùvậynếuemnóivớiJusticechuyệnnàythìanhsẽchốingay”.

Cônuốtnướcmiếngmộtcáchkhónhọc,nhậnrachúcừuđãhết.Côđặtchúnằmxuốngchuồng,bếconkháclênvàbắtđầulặplạicôngviệcchobú.Lũcừuvôcùnggắnbóvớinơiđây.Chenchúcnhautrongmộtkhônggianquáchậthẹp.Mùihươngcủaanhvươngvấnkhắpkhônggian.Nólàmđầuóccômụmẫm,nhưngcôcốgắngkhôngđểchotênbắtnạtnàyápđặtnhữngsuynghĩvàquyếtđịnhđiênrồấylêncôđâu.

“Khôngcólýdogìđểanhphảiởđâycả”,cônói.

“Anhđanggiúpemmà”.

“Tôi không cần anh giúp đỡ cũng như không cần anh bảo tôi cướianh”.

“Rõrànhrành…”,anhnói,“…làemcần.”

“Tôisẽkhônglấyanh”.

“Tại saokhông chứ?”, anhnhướngmắt lên, thôi nhìn chú cừuđangnút lấynútđể cứnhưđó làgiọt sữacuối cùng trongđờivậy. “Đó làđiềuđúngđắnphảilàmvàembiếtđấy.Emđangmangtrongbụngđứaconcủaanh.Màtronggiađìnhanh,nhữngđứa trẻphảicóđầyđủcảchamẹđãkếthôn.Hơnnữa,conanhsẽđượcđặttheohọcủaanh”.

“Nhưvậylàtôikhôngcóliênquangìtrongchuyệnnày?”Maurađộplại.“Đólàtấtcảnhữnggìanhnghĩcầnphảilàm.Quyềncủaanh.Tráchnhiệm của anh. Con của anh.Được thôi cứ đimà tìmmột cuộc hônnhâncủaanh.Đừnghòngtôidínhvào”.

“Nếuemthôicáikiểungangbướngấyđi,thìemcóthểsuynghĩchín

chắnhơn.Vìđứaconmàhai tađãtạora,chúngtaphảikếthôn.Concủachúngtaxứngđángcócảchalẫnmẹ”.

“Thằngbésẽcó…”

“Thằngbé?”,Jeffersonngạcnhiênhỏi.

Cô thởdài.“Không, tôikhôngbiếtnó là traihaygáivàcũngkhôngmuốnbiết”.

“Tốt”,anhgậtđầunói.“Anhcũngthíchbấtngờ”.

Mộtphầnconngườiươngngạnhcủacôbỗngdưngtanchảychođếnkhicôtựdặnlònglàmộtngườiđànôngquantâmtớiđứaconkhôngnhấtthiếtphảiquantâmtớimẹcủađứabé.Nhưvậythìkhôngđượcrồi,làmchotimcôtannát,nhưngthậttệhạinếucôphảiràngbuộchọvàomộtcuộcsốngkhôngtìnhyêu.

“Anhtưởnglàtôisẽlấyanhchỉvìanhtôicầnanhchechởà?”Côlắcđầuphỉbángcáiýnghĩấy.“Tôilàngườitrưởngthành.ĐâykhôngphảilàthếkỷXIX,Jeffersonà.VàngayởIrelandmộtphụnữđộcthânvẫncóthểnuôiconmộtmìnhbìnhyênvôsự.VàDonohuelàcáihọthíchhợpnhấtchoconcủatôi”.

“Concủachúngta”,anhchỉnhlại,“vàchẳngcólýdogìemphảisốngmộtmìnhcả.Anhnhậntráchnhiệmmà,Maura”.

“Ôi,tôikhôngthấynóấmáphayquýbáuchútnàocả.Tráchnhiệm.Chắcđólàtừmàphụnữnàocũngthèmđượcngheđànôngnóiư?”

“Chẳngphải cách đây năm tiếng, emnổi cáu với anh chỉ vì anhđãkhôngcótráchnhiệm.Giờthìanhcótráchnhiệmđấythôi”.

“Tôikhôngmuốnanhphảilàmthế”.

“Tệthật”.

Mấy con cừu cái lại căng thẳng chạy lăng quăng một cách khổ sởtrongchuồngnhư thểchúngcũnghiểuđượcbầukhôngkhíngộtngạtnày.

“Và”,anhtiếptụcnói,“khichúngtakếthôn,anhsẽđưaemvềLos

Angeles.MuachoemmộtcănnhàởBeverlyHills”.

Điềunàykhiếncôgiậtmình.Nhữnglầnmơmộngvẩnvơvềlờicầuhôn,côchưamộtlầnnghĩđếnviệcrờibỏngôinhàthânyêucủamình.Nhưngtấtnhiênlàanhsẽkhôngởđây.AnhcócuộcsốngvàsựnghiệpởnướcMỹ.Độtnhiêncôthấyđauxótchogiấcmơmớichớmđãvộitàn.“Tôicónhàởđâyrồi”.

“Emcó thểbán trang trại”, anhnóikhôngđắnđochútnào. “Emsẽkhông phải làm việc quần quật nữa. Em có thể ngủ thay vì chạy rangoàikiachămsóclũcừubấtkểnắngmưa.Emcóthểsốngtrongxahoa.Làmbấtcứnhữnggìemthích.Dulịch,muasắm”.

Anhcóvẻtựmãn.Anhkhôngthấycuộcsốngmàanhtảvônghĩanhưthếnàosao?Nếucôkhôngcótrangtrại,khôngcóviệclàm,thìcôcócònlàcônữakhông?

“Nghĩa là tôiphảibỏnhà”,cônóinhỏ,giọngcôdịunhẹnhưnhữngtiếngthìthầm.“Bánmảnhđấtmàgiađìnhtôiđãsốngvàlàmviệcbaothếhệ.VàrồitôiđiđếnHollywood,xàitiềncủaanhchứgì?Đólàcuộcsốngmàanhđịnhmangđếnchotôisao?

Giọngđiệucủacônhưcảnhcáoanh.Giờ thìanhdèchừng,nhìncôdịudàngđặtchúcừuvàochuồngbêncạnhcôvàcẩnthậnbếconcuốicùnglên.Nétmặtcôkhôngcóbiểuhiệngìnhưngđôimắtcôthậtbuồn.

Jeffersonthấykhôngcógìkhôngổncả.Anhđangmangđếnchocômộtcuộcsốngmàhàngngànphụnữsẵnsàngđấuđá,tranhgiànhđểcóđược.Nhưngcólẽcôcầnthêmchútthờigianmớinhậnrađượccuộcsốngtươiđẹpấy.Anhtặngcômộtnụcườithoảimáivàtôhồngthêmbứctranhđẹpđẽấytrongđầuanh,điềumàanhchưabaogiờlàmtrướcđây.“HãysuynghĩđiMaura.Nhữngngàynhànrỗingồibênbểbơi.Rangoàiăntrưavớibạnbè.Cóthờigianchơiđùavớiconchothỏathích.Làvợcủaanh,sẽkhôngaibảoemlàmviệcmỗingày.Cóthểlầnđầutiêntrongđờiemthấythoảimái”.

“Thoảimái.Chỉsốngđểphụcvụanhà?”Côhỏitrongkhitayvẫndịudàngvuốtveđầuchúcừuđangbúbìnhsữatrongtaycô.

Nétmặtcônổibậtdướiánhđènsángchói.Côcóvẻđiềmtĩnh,nhưngJeffersonbiếtcôchỉgiảvờ thế thôi.Bấtchấpvẻbềngoài thanh thảncủa cô, anh biết cô đang kiềm chế tính nỏng nảymà anh từng được

chứngkiếntrướcđó.

“Tôikhôngbiếtđiềugìkhiếnemkhóchịunhưvậy.Emkhôngphảiphụcvụ anh, trời ạ”, anhbựcmìnhnói.Anh tựhỏi tại sao côkhôngthấyđượccáitốtđẹptrongdựtínhcủaanhnhỉ.“Maura,emcứcốýsuydiễnnhữnglờianhnóivàlàmchochuyệnnàytrởnênkhókhănhơn”.

“Ồ, thếà?Vậychuyệnbán trang trạicủa tôi,nơichônnhaucắt rốncủatôidễlắmư?Từbỏcuộcsốngmàtôiyêuquý,bạnbè,giađình,quêhươngdễnhưđùaà?”.Côlắcđầuvànóirấtnhỏ.Anhbiếtcôlàmthếkhôngphảivìanhmàvìconvậtbébỏngcôđangbếtrongtay.“Rấttiếcphảinóivớianhđiềunày,nhưngtôichẳngthấyhứngthúgìtrongviệcchuyểnđếnHollywoodvớianhhaythậmchíkhôngcóanhđinữa.Vàbâygiờtôicóthểnóivớianhrằnganhsẽkhônglàmtôiđổiýđượcđâu,chodùcôtrợlýcủaanh‘sắpxếp’mọithứrồi”.

Nỗithấtvọngngậptràntronglònganh.Sẽchẳngđượcgìnếucứcãicọvớicô.Thayvìvậy,anhphảicốdỗngọtcôđểcôthấyđượcnhữngđiềutốttrongcáchlàmcủaanh.“Hãysuynghĩ,đượckhông?Trướckhigạtbỏnóngaylậptức.Emcóthểchọnbấtcứcănnhànàoemmuốn.Không nhất thiết phải ở ngay thành phố.Chúng ta có thểmua đất ởvùngnúi.Bấtcứthứgìemmuốn.Thậmchíanhsẽmuavàiconcừunếuemmuốn.Anhcóthểđemlạimộtcuộcsốngdễchịuhơnnhiềusovớihiệntại.Vậythìcógìsainào?”

Anhâmthầm,tựvuisướngvìmìnhcókhảnăngthuxếpmọithứgọngàngnhưvậy.Chắcmẩmlàbâygiờcôthấyđượcthấuđáocuộcsốngmàanhcóthểmanglạichocô.

“Anhnghĩanhcóthể thuyếtphụctôibằngcáchnàyư?”,côhỏi, lắcđầuchánngánkhinhìnanh.“Tưởng tôimêcáiđịavịxãhộicủaanhlắmư?”

“Cáigìcủaanhcơ?”,bốirốibủavâyđầuócanh.

“Anhdùngtiềncủamìnhdễquámà.Bộngười taháohứcbánmìnhchoanhkhianhmuốnlắmư?”

“Bánmình?”,anhlặplạilờicô.“AnhđâucócốmuaemchứMaura,anhđangcốđemlạichoem…”

“Cuộcsốngcủaanhtốtđẹphơncuộcsốngcủatôisao?”,côgặnghỏi,

cắtnganglờianhtrongkhicôtrảchúcừuvềchuồngvàđứngdậy.“Cóphảiđâylàchànghoàngtửđangbốthíchotênănmàyđượcnhìnthấynhữngthứcaosangkhông?Tôinêntỏrakhúmnúmsợsệtchứgì?Hayphảibiếtơn?Phảivậykhông?”

“Hoàngtử?Emkiếmởđâuracáiýnghĩđóvậy?”Chuyệnnàythậtsựchẳngđitớiđâucảvàanhkhônghiểutạisaomọichuyệnlạitồitệđếnmức này.Nhưng khi anh nhìn vào đôimắt xanh thẳm hằn những tianhìnđauđớnvàgiậndữcủacôthìanhhiểurằngchínhanhlàngườiđãchâmngòi.

“Anhnóichuyệnvớitôicứnhưanhđangdụdỗmộtđứaconnítrằnganh sẽ cho nómột bữa ăn thịnh soạn vậy. Anh vàmớ tiền của anh,nhữngcănnhàđẹpđẽvànhữngchiếcphicơcủaanh.Anhthậtsựnghĩtôisẽsungsướngđểchoanhsàvàorồiquăngtiềnvàomặttôiư?”Cônhấcchúcừuanhđangbếrakhỏitayanh,bỏnóvàochuồngvớimấyconkhácvàgiựtlấybìnhsữa.“Tôikhôngđờinàođểanhlàmthế.Cuộcsốngcủatôilàthếđấy.Cuộcsốngcủatôi.Tôikhôngquantâmtớicáimỏtiềncủaanh,vàanhcũngbiếtmà.Nếuanhcóđốtcảmỏtiềnđólàmngọnlửachotôithìtôicũngchẳngthấyấmápnổi”.

Mọi chuyện lệch hướng hoàn toàn, anh nhìn cô trừng trừng. “Saochuyệnnàylạibỗngdưngbiếnthànhchuyệntiềnnongvậy?”

“Anhkhơimàođấy,bằngmộtdanhsáchđủthứđầycámdỗcủaanh,hòngdụtôirờibỏquênhàmàtôiyêuquý”.Mắtcômởto,sángquắcvàmiệngcômímlạimộtcáchhungdữ.“Anhcóhọcthứ,cóquầnáođẹpvàphicơriêng.Giốnghếtthảynhữnganhchànggiàucókhác,anhbiếtsdụngquyềnlựccủamìnhđểthỏamãnbảnthânbấtchấpaicảnđườnganh.Anhkhôngbiếttígìvềnhữngconngườithậtsự,đúngkhông?”

“Conngườithậtsự?”Đủrồiđấy.Anhđứngdậyvànhìncô.“Anhchảbiếtemđangnóilinhtinhgìnữa.Anhchỉcốlàmđiềuđứngđắnthôi.Làmchoemvàchođứabé.”

“Vàtôiphảixếphàngvớiđámphụnữđóchứgì?”

“Thậtlàđiênrồ”,anhnóivàtúmlấyvaicô,siếtchặtlạikhicôlaođi.“Emsẽkhôngthểkhiếnanhthấytội lỗichỉvìanhmuốnđemlạichoemvàconanhmộtsốngtốthơnđâu”.

“Vàaidámbảocuộcđờiaitốthơnnào?Chínhanh,tôicholàvậy”.

“Khôngphảitốthơn”,anhsửalại.“Dễchịuhơn”.

“Dễchịukhôngphảilúcnàocũnglàtốt.Khitôikếthôn,mànếutôicókếthônthìtôilàmvìtìnhyêu,JeffersonKingà,vàtôichưangheanhnóitừấybaogiờ”.

Anh buông cô ra như thể những ngón tay anh đang bỏng rát. “Đâykhôngphảilàtìnhyêu”.

“Đóchínhlàđiềutôinghĩđấy”.

Anhđưatayluồnvàomáitóc,vuốtngượcrasaurồimiếttaysaugáy.Cuốicùng,khicăngthẳngtrongngựcanhdịulại,anhnhìncô,nóinhỏnhẹ.“Chúngtađâucóyêukhichúngtalàmchuyệnấy.Thếthìtạisaochúngtacầnphảiyêunhaumớinuôiđứatrẻđượcchứ?”

Côhítmộthơidàichậmrãirồithởra.“Vềnhữnggìmàchúngtađãlàm,khôngaitrongchúngtanghĩđếnchuyệnlâudài.Lúcđóchúngtanồngnhiệt,đammêvàhammuốnthểxác.Nuôimộtđứatrẻkhóhơnnhiều,Jeffersonà,anhcũngbiếtrồiđấy”.

“Embiếtlàđêmđóđâuphảichỉcódụcvọngkhông”.

Mộtphútyênlặngtrôiquacômớigậtđầu.“Tôibiết,vâng.Chúngtacóquantâm,chămsócnhau,tôithừanhậnđiềuấy.Songmếnkhôngcónghĩalàyêu”.

Anhkhôngthểchocôthứmàcômuốn.Anhđãmộtlầnyêutrướcđóvà khi nó kết thúc thì tim anh cũng băng giá.Những kế hoạch trongtươnglaicủaanhkhônghềcóchỗchotìnhyêu.Thậmchíkhônghềcótrongtầmnhậnthứccủaanh.Vâng,anhcócảmxúcvớiMaura,nhưngkhôngphảilàtìnhyêu,khônghềgiốngnhnhữnggìanhcảmnhậntrướckia.

“Mếnthìcósaođâu,Maura.Nhiềucuộchônnhânđãbắtđầutừnhữngthứcòntệhơnnữa”.

“Hônnhâncủatôisẽkhôngbắtđầunhưthế!”,cônóithẳngthắn.Côsovai,thẳngngườivànhìnthẳngvàomắtanh.“Anhđãlàmhếttráchnhiệmrồi,JeffersonKing.Anhcóthểquayvềvớicuộcsốngcủaanh.Biếtrằnganhđãcốgắnglàmđiềuđúngđắn.Nhưngtôicóthểnóivới

anhtạinơinàyngâybâygiờrằngtôisẽkhônglấyanhđâu”.

Chương8

Haingày sauđó,Mauracócảmgiácmìnhnhưmột con thúbịnhốttrongchuồng.Ôitrời,côphảilocôngviệctrangtrại,nhưngcứbịnằmtrong tầmmắtdòmngócủa JeffersonKing.Nơinào có cô là cómặtanh.Côchưamộtgiâyphútriêngnàokểtừkhianhđếntrongcơnbãocuốicùng.Côbướcrakhỏinhà,đãthấyanhđứngđó.Côchocừuăn,anhxắntayáolêngiúp.Côđivàolàng,anhcũngđitheo.

Giờthìcônhậnramìnhđãbắtđầumongngónganh.Tênchaimặtnàyxemrasắpđạtđượckếhoạchcủamìnhrồiđây.

Mặcdùcôđãthuxếpcholàngmìnhhoạtđộngtrởlạibìnhthườngvớiđoànphimvàbạnbè,hàngxómcôngaylậptứcđóntiếp,phụcvụhọ,songJeffersonvẫnởlạitrongtoaxeđậubênngoàinhàcô.Anhkhôngquayvềnhànghỉ.Khôngđếnởtrongkháchsạntiệnnghi.Ôitrời.anhởlạitrongmộttoaxechậthẹpđểtiệntheođuổicôvànóivớicôvềtươnglạicủahaingườichodùcôcóthíchhaykhông.

"Xưanay có aimuốn ra khỏi nhàmìnhmàphải lénđi nhưmột têntrộmkhông kia chứ?"Cô lèm bèmkhi rón rén đóng cửa lại, co rúmngườilạikhitiếngchốtcửakêuláchcách.Tấtcảnhữnggìcômuốnlúcnày làđượcởmộtmình.Đểnghĩngợixót thươngcho thânphận.Đểlặnglẽkhócthan.Đòihỏinhưvậycóquáđángkhông?

CảmgiáccóJeffersoncậnkềbủavâycô.Tìnhyêudànhchoanhdồnứtrongngựccôkhiếncônghẹtthở.Nhưnglàmsaocôbàytỏtìnhyêuvớimộtngườiđànôngchorằngchỉcần"mến"thôicũngđủxâydựngtổấmrồikiachứ?

CôbúngngóntaycáitáchgọiconKingvàconchóchạylại.Nóchạyhếttốclựcvượtquacô,chạythẳngrangoàiđồngcỏsaunhà,đuổitheonhữngconthỏtrongtrí tưởngtượngcủanóvàhyvọngbắtchođược.Maurachỉmỉmcười.Côđãthànhcông.Đãchuồnêm,vìthếcôhítmộthơi thật sâu tậnhưởngkhôngkhí lành lạnhmùaxuân.Mộtngàyđẹp

trời,chưathấybóngdánggìcủacơnbãosắptớidùbiếtrằngthờitiếtđẹpnàycũngchẳngđượcbaolâu.Nhưngtronglúctrờiquangđãng,cômuốn ra ngoài, hoàmình trong những tia nắng vàng, đểmái tóc vờntronglàngiómơnman.

Tronglúcthongthảdạobước,côtựhỏilòngliệumìnhcóthểthựcsựtừbỏcuộcsốngthanhbìnhnhưthếnàykhông.Côphóngtầmmắtkhắpnhữngđồi cỏ xanhngắt trải dài uốn lượnnhưmột dải lụamềmmại.Nhữnghàngràoxâybằngđávànhữnghàngcâyoằnmìnhvìgióbãođứngđónhưnhữngđàitưởngniệm.Cóthểnàocôrờixađượcnơiđây?

Nếu Jefferson thực sự thành tâm cầu hôn.Nếu anh làmđiều này vìtìnhyêuhơn làđể tráchnhiệmthôi thúc, liệucôcó thểbán trang trạicủamình,chuyểnđixahàngngàndặmvàrờibỏnhữngđồngcỏsạchđẹp,mátmẻđểđếnnơiđầyrẫyngườithinhauchenchúcsốngkhông?

Câutrảlờitấtnhiênlà"có".Vìtìnhyêu,côsẽcố.Cóthểcôkhôngbántrangtrại,nhưngcôcóthểchomộtchủtrạikhácởgầnđâythuêđấtcủamình.Côcóthểquayvềthămnommặcdùcáiýnghĩrờibỏnơiđâycàoxétráitimcôlàmcôhơidodự.Vâng.Vìtìnhyêucôsẽcố.

Nhưngnếuchỉmếnthôithìcôsẽkhôngđồngý.

"Emkhỏechứ?",mộtgiọngnóisâulắngrấtquenthuộcvanglênphíasaucô.

Côthởdài,nhưvậylàrốtcuộccôvẫnchưathoátđượcanhta.

Maurachẳngquaylại,cũngkhôngđichậmlại,côla lên,"Tôikhỏe,Jefferson,khỏeynhưcái lầnanhhỏi tôicáchđâymột tiếngđồnghồấy."

Thoángmộtcáianhđãbắtkịpcô,cáigiòngắnngủncủacôchẳngtrốnchạynổinhữngsảidàicủaanh.Sánhđôiđibêncô,anhđúthaitayvàotúiquầnjeanvàngửamặtđónánhmặttrời."Thậtthúvịkhiđượcnhìnthấyánhmặttrờitrởlại."

"Mùaxuânlàmùagiôngbão",côlàubàuvàbụngbảodạhãybớtxônxao.Quáđỗithấtvọngvớichínhmìnhbởichẳngphảivìviệcanhkiêntrìquanhquẩnbêncôlàmchocôthấymìnhnhưbịmắcbẫy.Màvìcảmgiáccủathânxácvàcontimcôdànhchoanhđanggặmnhấmcô.

Lúcnàycontimcôđậpdồndập.ĐisátbênJeffersonlàmmáutrongngườicôchạyrầnrầnvàcácdâythầnkinhcảmgiáccủacônhảymúaloạncảlên.Mùihươngcủaanh.Giọngnóianh.Cóanhkềbên.Tấtcảhoàvàonhaukhiếncôkhaokhátđếnkhổsởmàcôbiếtcảmgiácấysẽkhôngbaogiờnguôi.

Vàviệcanhluônởgầnbêncôchẳngkhácnàotratấncô.

"Emđiđâuvậy?"

"Đidạothôi.",côtrảlời,phẩytaymộtcái."Đilêncáiđốngđiêutànkiavàquayvề."

"Ítnhấtcũngtớimộtdặmđấy",anhnói.

"Ítnhất",côliếcmắtnhìnanhvàmỉmcườikhibắtgặpcáicaumàyravẻnghiêmtrọngtrênmặtanh."Tôitậpthểdụcquenrồi,Jefferson.Vàtôikhôngcầnvệsĩngaytrênmảnhđấtcủatôiđâu."

Anhđộtnhiênnherăngcười."Nhưnganhthíchbảovệcơthểem."

Mặtcôđỏ lựngkhianhnhắcđến thân thểcôvànhữngsợidây thầnkinhcảmxúchoạtđộngmãnhliệtnhưcóluồngđiệnchạyrầnrầnkhắpngườicô.

Có thể do hormone, cô nghĩ. Cô thường nghe người ta nói phụ nữmangthaicónhucầunhiềuhơnbìnhthường.Vì thếhoàntoànchẳngphảilỗicủacôkhicôthèmmuốnđượcnằmtrọntrongvòngtayanh.Đểđượcanhômấp,lăntrênđámcỏthơmngọtngàovàhoàquyệnhaithânxácvàonhau.

Côthởnhẹra.Không.Chuyệnnàykhôngphảitạicôchútnào.

"Anh không làm việc với nhân viên của anh à?", cô hỏi, hy vọngkhôngbuônglờithuyếtphụcanhởlạitrangtrạicủacô.

"Anhđạodiễnbiếtphảilàmgìmà.Anhkhôngxenvàoviệccủaanhấy."

"Nhưnganhlạithoảimáixenvàoviệccủatôi",cômỉmcườimỉamaianh.

"Emđâucólàmviệc.Emđangđidạomà."

"Anhlàđồquáquắt."

"Anhnghehoài rồi".Anh cúi xuống, bứtmột cọng thuỷ tiêndại vàđưachocô.Bỗngdịudànghếtsức,côcầmlấyvàxoayxoayđoáhoaxinhxinhtrongtay."AnhđịnhởlạiIrelandbaolâu?"

"Emmuốnanhđilắmsao?"

Không.Tấtnhiênlàcôkhôngdạigìnóiratừnàyrồi."Anhđâucócầnphảiởđâychứ".

"Nhưnganhnóicóđấy",anhdừnglại,xoaymặtcôđốidiệnvớianhvàtừtừnhìnxuốngdướibụngcô.

AnhkhôngthểthấyđượccáibụngbầucủacôbởicôđangmặccáiáolenIrelanddàycộm.Nhưngcôcảmnhậnđượcanhđangnhìncô,vàcáinhìnđămđămấycómộtcáigìđónóilênanhđangsởhữunó,làmcôsợhãi.Và tựđâuđó trong trái tim, tâmhồncô,Maura thíchcáicáchanhnhìncôvànhìnvàonơiđứaconcủacảhaiđangnằmngủ.

Nhưngdùcô thừanhậnđiềuđó, côcũngbiếtnóchẳngcónghĩagì.Anhquantâmtớicôvàconcủahọ.Nhưnganhkhôngyêuhọ.

Côkhôngmuốndínhvàomộtcuộcsốngvônghĩa,khôngcótìnhyêu.Đặcbiệtbâygiờcôchỉnghĩđếncảmgiáccủariêngmìnhthôi.

"Anhkhôngcóviệcgìlàmhả,Jefferson?Muacảthếgiới,làmphimchẳnghạn?"

Anh lạinhe răngcườivàbấtngờmột loạtcảmxúchiện trêngươngmặtanhlạilàmộtđònchoángvángmàcôphảihứngchịudùbảnthâncônãygiờđãđứngkhôngvữngrồi.

"Anhđanglàmviệcđấychứ".

"Ởtrongtoaxekiahả?",côdợmbướcđivànhìnraphíaxatìmkiếmbóngdángcủaconKing.Rồicônhậnrachúchómờmờtrongbộlôngđen,chạybăngbăngtrênđồngcỏmênhmông.Cômỉmcười.

"Cócôngnghệ làanhcó thể làmviệc trong lềuđược",Jeffersonnói

vớicô."Tấtcảnhữnggìanhcầnlàmộtcáimáytính,điệnthoạiInternetvàmột cáimáy Faxmà hôm nay anh định điWestport đểmua. Emkhôngphiềnnếuanhkếtnốivớinhàemchứ?'

"Tôikhôngbiếtliệuđócóphảilàýhaykhông..."

"Tốt,cámơnem".

Côlảinhảigìđótrongcổhọngvềchuyệnanhtachaimặthơncônghĩnhiều.Nhưngcôcóphầnnàothấythíchthúnhữnggìanhđanglàm.Dùcôkhôngcóýđịnhlàmchomìnhtrởthànhvấnđềrắcrối,gâykhókhănchoJeffersonnhưngcũngtựhàođôichútvìđãkhiếnanhphảivấtvảđểthuyếtphụcmình.

"Làmsaomàconbòsổngrađượcvậy?"

Câuhỏicủaanhchặnngang luồngsuynghĩcủacôvàphảimấtmộthồicômớihiểuraanhnóiđếnchuyệngì.Côhơirúmngườilại,nhớra."À.Anhnghechuyệnđórồià?"

"DavySimpsoncònkểmãichuyệnđó."Jeffersonngoácmiệngcười."Màcứmỗilầnanhtakểlàtốcđộchạycủaanhcàngtăng,conbòcàngbựlên,càngácchiếnhơnvàhungtợnkinhkhủng".

Maura bật cười khi hình dung ra cảnh ấy. "Anh ta có vẻ giống dânIreland.Bọntôikhôngthíchgìhơnmộtngườikểchuyệnhấpdẫn."

"Ừm,conbòấy,Maura.Emcốtìnhthảnóraphảikhông?"

"Tấtnhiên làkhôngrồi."Có thểcôcónghĩ tớichuyệnđónhưngcôkhôngđờinàolàmvậycả.Thựcracôđãsợchếtkhiếpkhiconbòsổngra, sợ nó húc ai đó. "Không, hoàn toàn làmột tai nạn.HômđóTimDaleyđếngiúpviệcchotôi.Timchỉmớicó16tuổivàlúcnàocũngthảhồntheoNoreenMuldoon".

"Anhhiểucảmgiácấynhưthếnào?'',anhnóilínhítrongmiệng.

"Nhưthếnào?"

"Khôngcógì",anhnói,"Rồisaonữa?"

"Khôngcógìkhácnhiềuvớinhữnganhtakể.Saukhichobòăn,Tim

-hồnvíađi theoNoreennênnóquênchốt cổngchuồng lạivà...", cônhúnvai."Chỉlàtainạnthôi,vàơntrờilàkhôngaibịthươnghết.Phảimấthơnmộttiếngđồnghồtôimớinhốtđượcconbòlại."

"Emnhốtconbòlạihả?",anhgiươngmắtnhìncô.

"Cònaikhácnữa?",cônói."Xétchocùngthìnólàbòcủatôimà."

"Bòcủaem".Anh thảgụcđầuxuống, cằmnhưsắpchạmngực, thởdài.

"Vâng,vàchuyệnnósổngrachỉlàdosơsuấtthôinhưngtôicũngthúnhậnluônchuyệnđámcừuchạyđiênloạntrongchỗlàmviệccủađoànphimanhthìkhôngphảisơsuất".

Anhnhướngmàylênnhìncô."Chuyệnđókhôngcógìlạcả."

"Tôibựcbội.Tạianhkhôngngóngàngđếntôi".

Kingbăngquađámcỏ,phóngvềphíahọ,mừngrỡsủainhỏi,chạylạiquấnquanhhọrồilạibiếnmất.

"Emcóquyềngiậnanhlúcđó",Jeffersonnói,"nhưngsaobâygiờemcứbướngbỉnhtrêungươianh?"

Côdừnglạigiữađồngcỏ,quanhcôngậpsắcvàngthuỷtiêndạiđangnởrộ.Bầutrờitrongxanh,nhữngángmâyêmđềmtrôinhưnhữngcontàuđangđi trênmặtbiểnkhônggợnsóng.Gióvivuthổi,cỏnghiêngngảmúavàxaxaKingđangsủavìvuisướng.

"Đólànhữnggìanhnghĩvềtôisao?",côhỏi,quaymặtsang,ngướclênnhìnvàoanh,mắtcôvàanhnhìnthẳngvàonhauvàgiữahọkhôngcógìchegiấucả."Anhcótinlàtôisẽđàyđoạanh,bảnthântôivàcontôivìoángiậnkhông?'

"Khôngphảivậysao?"

"Nếuanhnghĩtôicókhảnănglàmđượcviệcđóthìanhchẳnghiểugìvềtôicả,Jeffersonạ",côđưataygỡmấysợitócbịgióthổivướngvàomắtvànhìnanhchằmchằm."Tôiđanglàmtấtcảnhữnggìtốtnhấtchochúngta.Tôisẽkhônglàmmộtcôvợtộinghiệp,đángthươngđâu."

Anhháhốcmiệngnhìncô,"Côvợtộinghiệpư?Emlấyđâuramấytừquáiquỷthếhả?"mỉmcườilắcđầu."Cảhaichúngtađềubiếtrõanhkhônghứngthúgìchuyệncóvợ.Chuyệncóconlàmanhlolắngvàanhtrởthànhngườitồitệtrongmắtngườikhác.Nhưnganhcướitôichỉvìanhthấythươnghạicho"vịthếkhóxử"củatôithôi".

"Đókhôngphảilàthươnghại,"anhnói."Làsựquantâm.Emvàđứaconcủachúngta."

"Chuyệnđókhôngquantrọng.Tôisẽkhôngrờibỏngôinhànàyđâu,Jefferson,vàanhkhông thấyviệcanhcố làmcho tôi trở thànhngườithuộcthếgiớicủaanhlàvôíchsao?"

Tựnhiêncôđưatayra,đặtlênngựcanhvàcảmnhậntráitimanhđậpthình thịch dưới lòng bàn tay cô. "Tôi không hoà nhập được vào thếgiớicủaanhnhưanhđãhoànhậpvàothếgiớicủatôi.Chúngtasẽphảichịuđựngnhaucảnămvàđiềuđósẽhànhhạđứabémànóphảixứngđángcóđượctìnhthương".

"NóihaylắmMaura,"anhnóivàcầmlấytaycô."Nhưngemthừabiếtnhữnggìemnóirấtmâuthuẫn.KhôngphảiemkhônghoànhậpđượccuộcsốngởHollywood.Emthừabiếtemsẽsốngđượcởbấtcứnơiđâunếuemthayđổitưtưởng".

Côđỏmặtvàcốgiậtmạnhtayrakhỏibàntayanhđangnắmchặttaycô.

"Chuyệnnàykhôngphảivìhaichúngtamàlàvìđứabé.Anhkhôngmuốn phải làmmột ông bố vắng nhà,Maura".Anh cầm chặt tay cô."Anhkhôngmuốnchỉgặpconmộtlầnmộtthánghaychỉthămconvàodịpnghỉhè".

Bóngmâychekhuấtmặttrờivàgióvùvùthổi.

"Anhsẽkhôngđiđâu,Maura.Anhcũngkhôngcóýđịnhbỏđivìthếemnêntậpchomìnhquenvớiviệcanhluônlángchángbênemđi."

"Chuyệnđósẽchẳnggiúpíchgìchoanhđâu,Jefferson.Tôisẽkhôngđổiýđâu."

"Đừngcónóichắcnhưvậy",anhnóigiọngquảquyết,"Vàđừngnóitrướcgìcả,coichừngbướckhôngtớiđấy".

Quáđỗingạcnhiên trướccơnbốchỏacủaanh,cônói. "Cái tôi củaanhlớnthậtđấy".

"Nóđượcgọilàsựtựtin,cưngà",anhthảtừngchữêmáicùngmộtnụ cười quyến rũ.Rồi cúisát vàođầu cô, anh thì thầm, "Và sự tự tinluônmanglạinhữnggìanhmuốn.Hãytinlờianhkhianhnóianhsẽcóem,Mauraà.Vấnđềlàanhmuốncóemởđâuthôi."

Nổigiậnvì anhvàbựcbộivì toàn thân cô cứ căng lênnhưcómộtnguồnđiệnnạpvào,côkhíchbác,"Nếuvậythìanhthậtlàkhờkhạovàđángthươnglàmsao!"

Anhcắtđứtbàicôngkíchcủacôbằngmộtnụhônlàmcônghẹtthở,tâmtrícômụmẫmvàthânthểcôrơivàomộttrạngtháingấtngâymêmuội.Lưỡianhxớitunglêntìmlưỡicô,Maurarênlêntrướccuộc"xâmchiếm"củaanh.Đãlâulắmrồi.Đãbaođêmcôđơngốichiếc,đãbaolầnnhữnggiấcmơvềanhdàyvòcô.

Côdânghiếnchothoảnỗinhớnhungđauđớn.Nhưngkhôngcónghĩacôsẽđổiý.Chỉlàđôikhiphầnnàođótrongconngườitachorằngcócònhơnkhông.

Côvòngtayquacổanhvàrướnngườilêntậnhưởng.Cảmnhậnthânthểanhépchặtvàocô.Côđãmongmỏichờđợi.Đãmơđếngiâyphútnày.Vàbâygiờcôđangcónó,côkhôngquantâmnócólàmchotìnhhìnhtrởnêntồi tệhaykhông.Chỉbiếtrằngtronggiâyphútngắnngủnày,côcóanhtrongvòngtay.

Cảhaigiậtmình,cùngnhìnxuốngchỗnhôragiữabụngcô.

"Anhcócảmthấygìkhông?",côhỏi.

"Cóthấy....gìđó".Hơisợhãi,Jeffersonnhíchlạigầnhơn,đặttaylênbụng cô,Maura để taymình chạm vào tay anh. Cô cứ nghĩ còn quásớm,chưathểcảmnhậnđượcembéđạp.Nhưngbácsĩnóivớicôembésẽđạpbấtcứlúcnàotronggiaiđoạnnàyvàcôsẽbiếtkhichuyệnnàyxảyra.

Vàcôđãthấy.

Mộtcụcgìđóchòilên,rồimộtcúđạpnhẹnhưthểconcômuốncho

biết sự hiện diện củamình trong khi bốmẹ nó đang trong vòng taynhau.

MauraxúcđộngvànhìnJefferson,côthấyanhcũngxúcđộngnhưcô.Thậtlàkỳdiệu.Mầmsốngđangcựamình.Mộtmầmsốngmàcảhaiđãgieo.Đượcchiasẻgiâyphútthiêngliêngnàyvớingườiđànôngđãtặngcômộtđứaconyêulàmộtmónquàtuyệtdiệu.Nhưngbuồnthaygiâyphútchiasẻấykhôngthểkéodàihơn.

"Nóhết cựaquậy rồi", Jefferson thì thầmđầy lo âu. "Saonókhôngđạpnữa?Khôngsaođấychứ?Haymìnhđigặpbácsĩxemsao"

Côlắcđầumỉmcười,"Khôngcầnbácsĩđâu,đợimộtchút...",côthìthầmnhưsợđứabétrongbụngnghethấyvàkhôngđạpnữa.

"Hìnhnhư...đâyrồi!"Lầnnàythìmộtcụccứnghơnchòilênkèmtheomộtcảmgiác...lantoảkhắpngườicô.

Pha lẫnchút lo sợ,hoangmang,Mauraquay sangnhìnanhvới ánhmắtngạcnhiên,longlanhhạnhphúc,cònJeffersonngoácmiệngcườingờnghệchnhưmộtchàngngốc.

"Thằngnhócđạprồi".

"Vâng. Con bé đạp đấy". Vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúcnhưngcôvẫn thoáng thấyđượcnhững thayđổi trongđôimắt anh từtrạngtháivuisướngsangphấnkhíchvàtrànđầyquyếttâm.

"Anhkhôngchịuthuađâu,Maura.Hãyquyếtđịnhđi".Anhđặttaylênbụngcôvỗnhènhẹtỏvẻsởhữurồithutaylại."NhấtđịnhđứabéấyphảimanghọKingvànósẽlớnlênnhưmộtônghoàng,bấtchấpmẹnócóthíchhaykhông."

***

"Vấnđềlà",Caranói"Anhđisaihướngrồi."

Jeffersongậtgù,ngồilạighếcủamìnhvànhìnmộtlượttoàncảnhbêntrongquánrượu.Tốităm,ồnào,ánhsángyếuớtcủangọnđènvàngvàánhlửađỏrựccủađámcủimụcđangcháytronglòsưởi.Cảquánnồngnặcmùi bia vàmùi dạ len ẩm ướt. Trời lạimưa, thế nên quán rượuLion'sDenlạiđôngđúc.Dânđịaphươngtụtậpvớibạnbèuốngrượu

vànghenhạc,đểđượcrakhỏinhàtrongchốclát.VàJeffersonlọtthỏmtrongđámđôngnhưđãhiểurõmọichuyệnvàcóvẻđứngvềphíaanh.

HọbiếtanhcầuhônMauranhưngcôlàmanhthấtvọng.

Chỉnghĩđếnlờikhướctừcủacôkhôngthôicũngđủlàmruộtgananhsôilênvàrănganhnghiếnlạivìgiận.Khôngngờcôlạitrảlờikhông.Lẽraanhphảilườngtrướcđiềunàychứ.

"Mauramãilàcôgáibướngbỉnh",Michaeltrầmtưnóivàvẫytayrahiệuchobiếtlàđãthấyvịkháchđanggọibiatừxa.

"Vớvẩn"FrancesBoylenóichenvào,hớpmộtngụmtrà."Đơngiảnlàconbécótínhcáchmạnhmẽvàbiếtrõmìnhmuốngì

"Vâng",Cara thêmvào,"nhưngmộtkhichịấyquyếtđịnh rồi thì sẽkhôngđổiýnữađâu".

"Đúng,đúng",MichaeltánthànhbằngmộtcáilắcđầubuồnbãrồichỉtayvàoJefferson."Hãynhớlấy,dùchúngtôi-nhữngngườiluônyêuquýcôấycónóigìđinữathìcôấyvẫnlàmộtphụnữtốt".

"Tôibiết".Trongkhi Jeffersonvẫncònnhâmnhi lybiađầu tiên thìquanhanhđãnhungnhúclờikhuyêncứnhưkiếnvớphảimộtbuổitiệcngoàitrờithịnhsoạnvậy.

HìnhnhưmọingườitronglàngđềugiỏinóimiệngvềchuyệnlàmthếnàođểxửlýtìnhhuốngnàyvớiMaura.Khôngnênnghelờiaicả.TừkhinàomàmộtngườicủadònghọKingphảicầnngườikhácgiúpđỡđểchinhphụcphụnữkiachứ?

"Từ bây giờ" một giọng nói rầy rà, len lén nhỏ to trong đầu anh,Jeffersongầmlêntronghọngđáptrả.Anhchưabaogiờlàmgìmàphảivấtvảnhưthếnàycả.Lúcnàocũngvậy,mỗikhianhbắttayvàolàmviệcgì, thìmọi thứđãbày sẵn rồi.Anh chưabaogiờđụngphải bứctườngnàocứngnhưràocảnmàMauradựng lêngiữahọvà thậtđiênmáuvìanhkhôngthểnàotìmracáchphávỡnó.

Mộtngườiđànôngnhìncổlỗsĩđangngồiởquầybarđềnghị."Muacho cô ấymột con cừuđực.Nó sẽ đem lại kết quả tốt đấy.Một chủtrangtrạisẽhiẻurõgiátrịcủamónhàngtốtđó."

Jeffersonkhịtmũimộtcái.Khônglẽđườngđếntráitimcônàngnàylàphảiđi...quabầycừu?anhkhôngcholàvậy.Nhưngkhinghĩđếnđiềunày,anhcócảmgiácnhưcógìđóđặcbiệtkhuấyđộnglòngmình,mộtthoáng nôn nao. Không phải anh đang cố gắng chinh phục trái timMaurasao?Không.Chuyệnnàykhôngphải làchuyệnyêuđương.Tựnhủlòngnhưthếnàyanhthấynhẹnhõmđôichút."Tôithấyviệcmuamộtconcừuđựcchođàncừucủacôấychẳnggiúptôighiđượcđiểmnàođâu".

"Nósẽgiúpanhghiđiểmrấtnhiềutrướcmấyconcừucáiđấy".Aiđóoangoangphátbiểutừphíasau.

Cảphòngrộlênmộttràngcườinhạo,Jeffersonchỉcònbiếtsưngsỉavớicảcáiphòngchếttiệtnày.Tốtthôi,dùsaothìmọingườitronglàngcũngcóđượcmộtlúcvuivẻnhưthếnày.

"Được đó, cũng hay đó". Anh đang làquái gì ở chốn này vậy nhỉ?Cáchquêanhhàngngàndặm,xagiađình,xachốnmàanhthahồvẫyvùng.NgồigiữađámdânIrelandđangcốlýgiảitạisaongườiphụnữnàylúcnàocũngcoithườngnhữngđiềumàanhcholàhợplý.

Cóngườiphụnữnàodámtừchốilờicầuhônmànósẽmanglạichomìnhmộtcuộcsốngxahoakhôngchứ?Aimàchẳngmuốnđượcnhưthếchứ?Anhmuốnmang lạichocômộtcuộcsốngdễdàngvà thoảimái,thếmàcônémtrảvàomặtanhnhưthểanhđãsỉnhụccôvậy.

Tiềnbạcvàquyềnlực,côấyđãnóinhưthế,anhnhắcnhởbảnthân.Làmnhưcómốiquanhệrộngrãivàđộclậpvềtàichínhlàxấuxalắmvậy.Anhchảhiểunổinhữngconngườiđúngnghĩalàthếnàocả.Anhcũng là con người thực sự vậy.Anh em nhà anh cũng là những conngườiđúngnghĩađó thôi.Chẳngnhẽcô lạinghĩ rằngmộtngườiđànôngcótiềnlàkẻđángkhinhà?

"Côtamớilàkẻhợmhĩnh",anhlảinhảitrongkhiđámđôngbuquanhanh vẫn tiếp tục tranh luận dù anh không thamgia. "chứ không phảimình".Anhchưabaogiờđánhgiáaibằngcáchnhìnvàohầubaocủahọ.Anhkếtbạn thuộcnhiều tầng lớpkhácnhau, từ thợmáychođếnngôisaođiệnảnh.Vàdùgiađìnhanhcótiền,anhcũngchẳngđượclớnlêntrongcảnhnhunglụa.Họphảilàmviệcởtrạichănnuôitừtấmbéchođếnlúctrưởngthành,bamẹhọbảorằngnếuhọmuốncómộtthứgìđóthìhãykiếmtiềnđi.Vìthếbảnthânhọphảiđilàmthêmđểmua

xehơicũ,xăngdầuvàbảohiểm.Trongkhibạnbèanhsốngtronggiađìnhgầnnhưchẳng sánhnổivớigiađình anhnhưng lại đượcbamẹcưngchiều,muachomọithứ.CàngnghĩtớinhữnglờibuộctộivàsuydiễncủaMauraanhcàngnổiđiên.Anhkhôngcầnphảibiệnminhvềcuộcđờianhhayphảixinlỗivềlốisốngcủamình,chỉvìcôtựcholàmìnhđúngthôi.

"Anhbạncó thể thửmuachocôấymộtcănnhà",cóaiđógào lên."Haymộtmáinhàmớichocănnhàcũkỹcủacôấy.Nóbịdộttùmlumvàomùađông",Francesnói.

"Đừngđểýnhữnggìhọnói",Caranóivàkéoghếlạigầnanhhơn.Tìhaicẳngtay lênbànrồinói,"Đểemchỉchoanhcáchchinhphụcchịem".

Anhđưamắtnhìncôvàilầnvàbắtgặpnụcườirạngrỡcôdànhchoanh.AnhnghĩCaralàngườibiếtsuynghĩ.Côbiếtmìnhmuốngì-giàucó,nổitiếng,làmnhữnggìmìnhthíchvàtheođuổiđếncùng.Côkhôngnhạobánganhvềtiềnnongcủaanh.Tkhôngnhạobáng?Bởivìnólàthứcômuốnmà.

Thầmbuôngmột tiếng thởdài,buồnnản,anh tựhỏi lòngsaongườilàmchoanhrạorựckhôngphảilàCarachứ?Nhưvậycuộcsốngnàysẽdễdànghơnnhiều.

Nhưnganhlạidínhvàomộtphụnữcócáiđầucứngnhưđá.Chỉnghĩđếnđấythôilàanhbựcmìnhrồi.Thậtkhôngchịunổi.MauranghĩanhlàmộttênMỹgiàucóngạomạn.Thếthìanhsẽchứngtỏchocôthấycôđãnghĩđúng.Nếucôvẫntiếptụcchỉtríchanhvềchuyệnanhcótiền,thìanhcũngsẽdùngtiềnđểxửcô.

Trong đầu anh xuất hiện trăm phương nghìn kế. Cái nào anh cũngthíchcả.Đãđếnlúcphảibắttayvàoviệcrồi.Anhnghĩbụng.Anhchưabaogiờthấtbạibấtcứchuyệngìkhianhđãquyếtphảigiànhđượcnó.Vàđâysẽkhôngphảilàlầnđầuthấtbạicủaanhđâu.

"Jefferson?Anhcóngheemnóikhôngđấy?",Carahuýchtayanhmộtcái."Emnóilàemcócáchgiúpanhchinhphụcchịem".

"Cámơn",anhnóirồiđứngdậy.Thọctayvàotúiquần,anhbướctớiquầytínhtiềncùngmộtxấpbạc,quẳnglênbàn,khôngphảichitrảchoanhmà cho cảCara và hầu hết những người cómặt trong quán bar.

"Tôi rất cảmkích tấm lòng của cô.Nhưngđây là chuyệngiữa tôi vàMaura.Tôicócáchriêngcủamìnhrồi".

AnhrờikhỏiquánvàkhôngnhìnthấyCaralắcđầuvàlẩmbẩmmộtmình,"Maymắnnhé.Emcócảmgiácanhsẽcầnđếnlờikhuyêncủaemđấy".

Chương9

Sáng sớm hôm sau, Maura bước ra ngoài, sẵn sàng đối đầu vớiJefferson tiếp.Cônhìnquanhmột vòng rồi thổi phùmột cái làmhơinướcđặcquánhlạithànhmộtđámsươngmờtrướcmặtcôgiữacáilạnhthấuxương.Mộtdảisắcmàuđầutiên,rấtriêngcủabìnhminhđượctôvẽlênnềntrời.Nhữngcuộnmâyxámxuấthiệnphíaxakhơivàcôngửithấyhơihámcủamộtcơnbãonữa.

“Có lẽ trận bão sắp tới sẽ nhốt anh ta trong toa luôn đây”, cô nghĩthầm,mặcdùcôkhôngtincholắm,vàthậttìnhmànói,côcũngkhôngmongđiềuđóxảyra.Dẫuanhtacólàmcôbựcmìnhcỡnàothìcôvẫnthíchcóanhbêncạnh.Điềunàychỉcóthểgiúpcôchứngminhrằngcôđúnglàbịđiênrồi.

Cóngườiphụnữnào lạisẵnsànghànhhạbản thânmìnhbằngcáchlảngvảnggầnngườiđànôngmàmìnhkhông thểnàocóđượckhôngkiachứ?Nhưngcôlàmgìcólựachọnnàokhác?Đâuphảibảoanhtađilàđược.Jeffersonchỉđikhinàoanhtacảmthấyđếnlúcphảiđithôi.Chấmhết.Côcónóigìđinữacũngchẳnglàmchoanhtađisớmhơnđược.

Anhđãthểhiệnđiềunàyquárõrồicòngì.

Khôngcòncáchnàokhácđểthoátkhỏianhtađượcnữa,nếuchỉvớichínhmìnhcôsẽthừanhậnrằngcôđanglưugiữkhoảngthờigiannàyvàokýức.Khắcsâutừngkhoảnhkhắcbênanhvàotrongtâmtrímìnhđểsaunàykhianhđã thựcsựrờixa,côsẽvỗvềmìnhbằngcách táihiệnlạinhữnghìnhảnhđẹpđẽấy.

Côđịnhđểchoanhngồitrongchiếcxetảicũkỹ,lọccọckhicôláilênđồi cỏ. Thậm chí suốt đêm dài mất ngủ, cô chỉ nghĩ ngợi đến mấychuyệnđịnhnóivớianh.Côtrởnênbiếtsuynghĩchínhchắn,nhẫnnạivà mạnh mẽ. Đó là cách duy nhất để xử một người đàn ông nhưJeffersonKing.Tứcgiậnchỉlàhạsáchvìanhđãmiễnnhiễmvớinhững

tiếngquáttháo,nhiếcmóccủacôrồi.Vìvậycôsẽtươngkếtựukế,sẽthựctếhơnvìđâychínhlàvũkhítốithượngmàanhvẫndùng.Côcóthểgiải thíchvớianhmộtcáchđơngiảnvà thận trọngrằnganhđanglãngphíthờigiankhiquyếtđịnhởtrongtrangtrạicô.Chẳngaicóthểépbuộchaythuyếtphụccôlàmnhữngthứmàcôkhôngcóýđịnhlàm.

CômỉmcườimộtmìnhrồigọiconKingvàbướcralốiđikhiconchótođùngchạyxuốnghànhlangvàphóngrangoàicửa.

Đoàn làmphimđã làmviệcbậnbịu trướcsân. sởdĩcôbiếtđược lànhờnhữngtiếngquáttháoầmĩcủanhânviênkhilàmviệc,tiếngồncủađộngcơvàmáyphátđiện.Maurađãquenvới tiếngồncủađoàn làmphimvàcôcócảmgiácthậtkỳcụclàcólẽcôsẽnhớtấtcảnhữngâmthanhồnàovàtiếngomsòmmàhọgâyrahằngngày.VàcôcũngsẽnhớđếnJefferson.

Timcônhóiđaukhinghĩđếnđiềunày,nhưngcôcóthểlàmgìđượcchứ?ôkhôngthểlấyanhkhibiếtrằnganhchẳnghềyêucô.Côkhôngmuốnanhcướicôchỉvìanhphảigánhtráchnhiệm.Khôngmuốnanhlàmđiềunàynhưđểchuộclỗilầm.Nghĩđếnđâycôrùngmình,sợhãi.Sốngnhưthếthìcónghĩagìkiachứ?Anhvàcôsẽđượcgì?

Kingđangsủaầmlêntừbênhôngnhàkhonơicôđậuxetừkhiđoànlàmphimđến.Đangđămchiêu thìbịnó làm tỉnh lại, côbướcnhanhhơn,tựhỏikhôngbiếtcáigìlàmchoconchócóhứngthúđếnvậy.

Côquẹoquagócnhàkhovàđứngnhưtrờitrồng.Chiếcxetảicũkỹọpẹpđãbiếnmấttiêu,thayvàođólàmộtchiếcxetảinhỏmớicóng,đẹplộnglẫy,màuđỏtươikiêuhãnhtrongchiếcnơtrắngthậtlớngắntrêntrần.“Gìthếnày?Lamthếnàonólạiởđây?Mànóởđâytừhồinàovậy?”

“Toànnhữngcâuhỏi thúvị?”,mộtgiọng trầmấmgầnđóvang lên.MauraliamắtnhìnJefferson,anhđangtựalưngvàotườngnhàkhoravẻrấtmãnnguyện.Nụcườitoetoéttrêngươngmặtanhchothấyanhchínhlàngườibàyratrònày.Nếunhưkhôngcónụcườiấythìchắccôkhôngđoánnổi.

“Anhđãlàmgìvậy?”

“Anhnghĩnókhálàrõràngrồimà.”

“Xetảicủatôiđâu?”

“Emmuốnnóitớicáicụcsắtvớimấycáibánhmòngỉhả?”,anhnhúnvai.“Tôichokéonóđicáchđâychừngmộttiếngđồnghồrồi.Kỳlạkhicôkhôngnghethấygìhết.”

Chắcchắnlàsángnaycôcónghethấynhiềutiếngầmĩhơnthườngngày,nhưngcôđãquenvớiviệckhôngthèmđểýđếnnhữngtiếngồnàohuyênnáocủađoànlàmphimrồi.

“Anh...”,Mauranhìnchiếcxe tảimớivà thấymìnhnhưbịmàusơnsángchoangvàmấycáibánhxetocứngcápcámdỗmất,vàdùtimcôreo lên vì khao khát có nó. Cô vẫn cố dập tắt nó. “Anh không cóquyền.”.

“Anhcóquyền,Mauraà.”.Anhgượngdậyvàbướcđếnbêncô.Khianhđếnkhoảngcáchđủgần,anhlướttaylêntrầnchiếcxetảivàmỉmcười,mãnnguyện.“Emkhôngtinlàmìnhsẽdínhtainạnđangrìnhrậpemphíatrước,nhưnghãynhớlấy.Emđangmangtrongbụngđứaconcủaanh.Khôngđờinàoanhđểchoemtungtăngláicáixecùnđóđâu”.

“Đểcho tôi...?”Côháhốcmồm,hítmộthơi thật sâu, sẵn sàngchomộtcuộcđấukhẩu.“Anhchảđểcho tôi làmmộtcáigì cả, JeffersonKing.Tôikhôngmuốnthấycáithứcđồchơimớicáucủaanhởđây...”

Anhcườiranhmãnh.“Không,emcómuốnđấy”.

Thậtkhótinlàanhcóthểđiguốctrongbụngcô.

“Anhthậtlàtrơtráo.”,côgằntừnglờivàđivòngquanhanh.Ánhmắtcủacôsụcsạokhắpnơivớihyvọngnhữnggìanhnóikhôngphảilàsựthậtvàcôsẽtìmthấychiếcxecũmèm,rệurãvìnóđãvấtvảbaonhiêunămcủamìnhđangnằmđâuđó.Nhưngchẳngthấybóngdángnóđâucả.Tấtcảnhữnggìsótlạiởđâylàmộtchiếcxetảilángbóng,đầycámdỗ,vớilốpxehoàntoànkhôngdấuvếtvávíu,cầngạtnướcchốngnứtvà...cônhìn trộmvàocửasổxe– toànbộghếngồibọcdađen tuyệtđẹp.Chẳngphảiđâylàđiềuthúvịsao?

Nhưngthôi,quênnóđi,cônghĩvậyrồiđứngthẳngngườilênrồinhìnlạianhđămđăm.“Cáigìlàmanhnghĩlàtôisẽmừngrỡtrướccáimónhàngnàychứ?”

“Ôi,hãytinanh”,anhnói,mởcánhcửaphíatayláichocô.“Anhchưamộtlầnnghĩrằngemsẽmừngrỡ.Màngượclạianhcònthấyemcóvẻhầm hầm với anh nữa. Em sẽ thấy là em có hầm hầm thế nào cũngchẳngthểngăncảnđượcanhđâu.”

Anhchìachùmchìakhoáđuđưatrướcmặtcônhưđangcầmmộtcáibánhquynhemnhemmộtđứaconnít,giậndỗi,ngoancố.“Nhưngemcũngrấtthôngminh,biếtcáchchegiấukhátkhaocóchiếcxetảinày,Mauraà!”.

Cônhìn anh chằmchằm, rồi nhìn chùmchìa khoá, rồi lại nhìn anh.Vaicôchùngxuốngnhưlínhbạitrận.“Anhtinhranhnhỉ?Tângbốctôilên,rồihạtôixuốngchẳngkhácnàobiếntôithànhmộtconngốc”.

Anhnởmộtnụcườiđắcchí.“Vấnđềmấuchốtlà...”,anhnói“anhchỉlochoemvàđứabéthôidùemcóđồngýhaykhông.Vìthếcólẽemcũngsẽphảitậpquendầnthôi”.

Liệucóphảilàmộtquyếtđịnhsailầmkhôngnếuđểanhtaquantâm,chămsócmình?Côtựhỏi.Nếumìnhmuốnhơnthếnữathìcógìquáđáng không? Lúc trước cô đã muốn anh thừa nhận đứa con của haingười.Nhưngbâygiờđạtđượcrồi,côlạimuốnmộtđiềumàcôkhôngthểchạmđếnđược.Cômuốncótìnhyêucủaanh.Viểnvông.

“Vànếutôikhôngquenđượcthìsao?”

“Emsẽlàmđược”.Anhômtrọnhaigòmácôtrongđôitay

Maura thấynhưcó luồngđiệnchạy thẳngxuốngđến tậnngónchân.Saochỉđơngiản làmột sự tiếpxúcgiữahai làndamàcó thểgây ranhiều xúc cảm đếnmức khắp người cô rung động thế nhỉ? Sao anhkhôngcảmnhậnđượcnhữngcảmgiácấynhỉ?Tạisaoanhkhôngbứtphásợidâyvôhìnhgiănggiữahaingười?

Anhcúiđầu anh sát vàođầucôđếnmức tưởngchừngkhoảngcáchgiữamôianhvàmôicômỏngnhưmộtlànhơithở.“Emươngngạnh,nhưngemlàmộtngườithôngmìnhnêncuốicùngemsẽhiểuđượctôilàmđiềunàylàđúng”.

Côthởdàivànởmộtnụcườibuôngxuôi.“Vậylàtôithôngminhkhitánthànhvớianhvàngungốcnếulàmtheoýmình”.

“Gầnnhưlàvậy”.

Cáinhếchmôikhinhkhỉnhcủaanhquảlàmộtvũkhílợihại,cônghĩ.Mộtkhianhsửdụngnóthànhthạođếnvậy.ThềcóChúa,côsẵnsànglàmnạnnhâncủaanh-ngườiđãmuachocôchiếcxetảivàthắtmộtchiếcnơtotướnglênđó.Saocôlạicãicọvàchốngđốingườiđànôngđãlàmcôbấtngờkhôngphảibằngnhữngviênkimcươnghayáoquầnxahoaphùphiếm,màbằngmộtthứanhbiếtrõlàcôkhôngchỉmuốnmàcòncầnđếnnó?

“Anhlàmtôikhóxửđấy”.

“Rấtvuikhingheemnóivậy.Nàobâygiờemcómuốnthửláixedạomộtvòngkhông?”

Chùmchìakhoáđungđưatrướcmặtcôvàlầnnàycôchộplấy.Côlàaimà có thể cưỡng lại được cámdỗnày chứ?Hơnnữa, nếu cô thừanhậnsựthật, ítnhất làvớibảnthân,côsẽnói thậtsungsướngkhicómộtchiếcxetiệnnghiđểtựtinlái.“Nếuanhcũngđicùng”,cônóivàcườitoetoét,“vàoxevàthắtdâyantoànđi.”

Anh làm theo,xéchiếcnơ trắng trên trầnvàcảhaiyênvị trongxe,Maurachonổmáyvàbópcòitrongniềmhânhoankhinghetiếngđộngcơxịnnổnhưtiếngbáogầmgừ.“Cônàngđẹpđấychứnhỉ?”

“Đúngthế”,Jeffersonnóivàkhicôliếcsangnhìnanhthấyanhđangnhìnthẳngvàocôvànói,“Emđúnglàmộtgiainhân”.

Jeffersonđã lođượcgiấyđăngkýkếthôn.Bâygiờ, tấtcảnhữnggìanhcầnlàcôdâu.NhưngMaurachẳngcho thấydấuhiệugì làmuốnkếthônvớianhcả.ThậmchíanhđãchuyểnđếnkháchsạnởWestport,đểcôđượcmộtmìnhsuynghĩ.Đểchứngminhrằnganhcũngcó thểkiênnhẫnnhưmộtanhchàngmàcôtrôngđợi.Nhưngcôcóhiểuđượckhông?Bựcmìnhlàcôkhônghiểu.Kếtquảduynhấtmàanhđạtđượckhi làmngười“kiênnhẫn” làbangàynhớnhungcôhơncảnhữnggìanhnghĩ.

Thậmchíanhcònnhớcảconchóchếttiệtcủacônữachứ.

***

Anh đã phá lệ và anh sẽ sớm quay về với con đường cũ thôi.Anh

khôngthểởlạiIrelandmãiđược.Anhcócuộcsống,cócôngviệcđangchờđợianhởquênhà.

“GiờchỉcòncómộtcáchlàdùngkếcủaCarathôi.”Anhnóitrênđiệnthoại.

“Cara”,Justicehỏi.“Nóilạixem,côấylàaivậy?”.Jeffersonthởdài,mấthếtkiênnhẫn.“EmcủaMaura,anhđãkểrồimà.”.

“Anhhuyênthuyênkểvanhváchhếttêncủamọingườitrongcáilàngđótrongsuốtnửagiờqua,làmsaoemnhớnổichứ?”VậyCaralàemMaura,màMauralàngườilàmanhbạitrận.”

Jeffersonmặtsưngmàyxỉavớicáiđiệnthoạivànóivớiemtraianhđangởđầudâybênkia.“Vâng,cảmơnvìđãnhắcanhchuyệnđó”.

Justice cười và có vẻ như đang ở rất gần Jefferson chứ không phảiđangtrongtrangtrạinuôigiasúccủaanhởmãitậnCalifornia.“Thứlỗichoemvìlấylàmkhoáichí,nhưnghìnhnhưemnhớcáchđâykhônglâuanhcũngkhoáichíđứngnhìnMaggieđàyđoạemvậy”.

“Chuyệnđókhác”,Jeffersonnóivàbướcrakhuvựcbancông.Nhìnradòngsông,ánhtrăngbàngbạc,anhchỉngheloángthoángtiếngnhạcloạnxạtừquánbargầnđó.Thànhphốcảngnày,dùkhônglớnnhưLosAngeles,nhưngkhácxangôilàngCraicvàanhđãquenvớinétyêntĩnhnhưthuộcvềthếgiớibênkiarồi.Anhnhậnrarằngnóchẳnglàmchotâmtrạnganhkháhơn.“Đólàembịđaukhổ.Cònđâylàanhmà.”

“Phảiđấy”,Justicetrảlờivàvẫncườilớn,rồinóivớiaiđó“Anhấynói anh ấy đã cầu hôn đàng hoàng rồi”. Justice thở dài rồi bảo vớiJefferson,“Maggiekhôngtinanh”

“Nóilàanhcảmơnvìđã...ủnghộ”.TựnhiênemdâucủaanhlạibênhvựcMaura.Lạimộtlầnnữaanhchứngkiếnphụnữhùanhau.Dạonàyanhđãquáchánphụnữmạnhmẽrồi.Đặcbiệtlànhữngphụnữmạnhmẽđanglàmanhphátbệnhluôn.

“Thôinóilạichoemnghecoi”,Justicenói,“MưukếcủaCaranhưthếnào?”

Jeffersonnhíumàynhìnkhungcảnhthànhphố.Westportbừngtỉnhvànhộn nhịp. Những đôi tình nhân rảo bước bên bờ sông Carrowberg,

thỉnh thoảng dừng chân hôn nhau nồng nàn dưới những ngọn đènđườngcổxưa.

Mộtkhungcảnhnênthơ,anhthừanhận.Nhưnganhkhôngthích.AnhthíchkhungcảnhhồnướcbênngoàicửasổphòngngủcủaMaurahơn.

Chếttiệtthật.

Cảthángtrờirồi,anhnghĩ,kểtừhômanhchạmvàocô.Khôngkểđếnnụhônbịgiánđoạnvìđứaconcủaanhđạptrongbụngcô.Vànụhônấyámảnhanhcảlúcthứclẫntronggiấcngủ.Khaokhátnhưconquáivậthungácđầymóngvuốt,trườnbòtronganh,luôncàocấuanh.Cáchduynhấtđểxửconquáivậtnày làcóđượccô,màcáchduynhất cóđượccôlàhứavớicôđiềumàanhkhôngthểlàm.

Anhnhưbịmắctrongmộtmạngnhệnmàmỗi lầnanhvùngvẫy,cốthoátlàmộtlầnbịsiếtchặthơn.

“Anhcònđókhông?”,Justicehỏi.

“Ơi,anhđây”,Jeffersonquay lưngraphíangoàivànói“Mìnhđangnóicáigìấynhỉ?Ờ,đúngrồi.KếcủaCara.Ừm,ngaybâygiờcôấyđang nói vớiMaura là anh sẽ cắt vai diễn trong phim của cô ấy nếuMaurakhôngchịulấyanh”.

“Anhcóđiênkhông?”

VìchínhanhcũngnghĩgiốngnhưJusticenênanhkhómàcãilạiđượccâunóicủaemtraianh.Jeffersonlầmbầmchửirủagìrồingồiphịchxuốngmépgiường.“Không.Màcũngcóthể.Anhkhôngbiếtnữa”.

“Emnóithẳngnhé”,Justicenóichậmrãivàsâusắc,“anhđangdùngkếépmẹcủaconanhphảilấyanhđúngkhông?”

KhônghiểusaokhingheJusticenóiđiềunày,anh thấycóvẻnhưýtưởngtrênlàhạsách.“Ừ,kếhoạchlànhưvậyđó.”

“Vàanhnghĩlàcáchgiảiquyếtnàysẽgianhchiếmđượctìnhcảmcủacôấyư?”

Anhlạiđứnglên,cócáigìđócuộnlêntronglònganh,anhnghĩđólàcảm giác hoảng sợ nếu mình thuộc mẫu người dễ bị xiêu đổ trước

nhữnglờinóiấy.

“Anhcónóilàanhđangcốchiếmđượctìnhcảmcủacôấyđâu.Vấnđềkhôngnằmởchỗđó”.

“Haynhỉ”,Justicelẩmbẩm.

JeffersoncứnghĩJusticelàngườiduynhấttrongsốanhemcủaanhsẽhiểuđượcbởiJusticelàđứachínchắn,rấttrungthànhvàtônthờanh,“Đâylàchuyệnkếthônvớimẹcủađứaconanh.Đólàviệclàmđúngvàemcũngbiếtmà”.

“Chắchắnlàđúngnếuanhyêucôấy”.

Cáutiếtlênanhgặnghỏi,“Ainóiđếnchuyệnyêuđươngvậy?”

“Emnóiđấy”.

“Thôiđi”,Jeffersonbướcquabước lại trongphòngngủ, vàkhi anhcảmthấychẳngđủchỗchoanhđểđilạichohạhoả,anhrakhỏiphòng,tiếptụcđilạinhưconthoitrongphòngkhách.“Đâykhôngphảichuyệnyêuđươngnữa,Justice,vàemtrởnênuỷmịnhưthếtừbaogiờvậy?”

Một tiếngcườiphá lên trongđiện thoại. “Emkhônguỷmịnhưanhnghĩ.Emchỉnóirằngkếthônvớiaiđóchỉvì lỡcóconlàmộtquyếtđịnhsailầm”.

“ĐólànhữnggìMauravẫnnói”.

“Sángsuốt”,nóirồiJusticequaysangcôvợcủaanh,“Nhưngkhôngsáng suốt hơn em, em yêu”. Rồi anh quay lại nói chuyện tiếp.“Jefferson,đừngtựđàosâuthêmhốđểchônmìnhrồikhôngthểleolênđược.Anhcóthểlàmộtphầntrongcuộcsốngcủaconanhmàkhôngnhấtthiếtphảicướimẹcủanó”.

“Ừ,anhcóthể”,vềlýthìJeffersonbiếtemcủaanhnóiđúng.Nhưnganhkhôngmuốnnhưvậy.Anhkhôngmuốnlàmmộtôngbốnhưmộtvịkhách thi thoảngghé thăm,màmuốn làmmộtngười chađượcởbênconhàngngàykểcảnhữngngàycuối tuầnnhưnhữngngười chamàanhvẫnthấykhắpnơiởLosAngeles.Anhmuốncómộtsợidây tìnhcảmgắnkếtanhvàconanhnhưtìnhcảmgiữaanhvàbốanh.Khônglẽvìviệcanhthathiếttạomộtmáiấmchoconanhmàbịcoilàmộttên

tồisao?Cósáchnàonóivậy

Cógìsainàonếuanhmuốnsốngvớimẹcủađứaconanh?

“Vấn đề không phải là chuyện này sẽ như thế nào”, anh chắc nịch,cảm thấy quyết tâm trở lại.Anh đã điều hành được những giám đốcxưởng phim, những người kinh doanh đầy quyền lực và những nhânviêntàichínhxuấtchúngthìsáchimộtcôchủtrangtrạixinhđẹp.

“Tuỳanhthôi”,Justicenói,“nhưngemphảinóilàemnghĩanhđangchuốcthêmphiềnluỵđấy”.

“Sẽkhôngđánhdấulầnđầutiênthấtbạitrongđờianhđâu”,anhtrảlờibuồnbã.

Maurasẽnổicơntambành.Nhưnganhphảicóbằngđượccôởđâyđểnóichuyệnvớianh.VàdiệukếcủaCaralàcáchduynhấtanhphảilàm.

Có tiếnggõcửavànhanhnhưchớpanhngẩngđầunghengóngnhưmột con sói vừa thấy bóng con mồi vụt qua. Chắc chắn là Maura.Khôngaikháccóthểđếnđâygặpanh.Vàbiếtchắclàcôsẽxuấthiện,anhđểtêncôdướiquầytiếptân,đểcôđượcvàothangmáylêntầngcủaanh.“Khôngthểnóichuyệnbâygiờđược”,anhnóinhonhỏ,“côấytớirồi”.

“Emmong là anhbiếtmìnhđang làmgì, anh trai”, Justicenói, “Cóchuyệngìthìkểchoemnghenhé”.

VớinhữnglờicóvẻđầyhyvọngcủaJustice,Jeffersonquẳngcáiđiệnthoạilênbàntràtrongphòngkháchvàbướcracửa.Anhhầunhưkhôngnhậnravẻlộnglẫyxahoacủacănphòng.Nócũnggiốngnhưmọicănphòng khác ở mỗi khách sạn anh dừng chân. Những lọ pha lê đầynhữngbônghoasắcmàurựcrỡtrênnhữngchiếcbànmờmờdướiánhđèn.Mấycáighếđệmêmáiđượcbốtrígầnlòsưởikhíđốtđểtiệnquansátnhữngngọnlửanhảymúa.

Anhđithậtnhanhnhưngthậmchínhanhnhưthếcũngkhôngkịpchặnbatiếnggõcửathậtmạnh,dồndậpcủacô.

Khianhmởcửa,Maurangaylậptứcvượtquaanh,giậndữtoảkhắpngườicô.Vàtấtcảnhữnggìanhcóthểnghĩlúcnàylà“Chúaơi,côđẹptuyệt”.

Cômặcchiếcquầnjeanmàutốiđánhbạcmàuvàiđườngvàchiếcáolenđỏsaulànáokhoácđen,côlộtáokhoác,quăngnólênghếkhivừabướcvàophòng.Máitócdàirốitungvìgióvàđôigòmáửnghồngvìgiậndữ.

“Đồdốitrá,nóiláo,xảoquyệt,tồi...”“vàcũnginchào”.Anhđóngcửalạivàđốiphóvớicô,quyếttâmchơiđếncùng.AnhthựchiệnkếhoạchcủaCara,vìvậyanhsẽnóithậtkhianhđãcóđượcnhữnggìanhmuốn.

Maurađãhoàntoànđầuhàngrồi.

“Anhkhôngchàotôiư,JeffersonKing?”.Cônãnhữnglờibựctứcvàoanh,côgiơngóntrỏlên,lắcqualắclại.“Saoanhcóthểđứngđóvớicáibộmặtchảnhchoẹvàtựmãnnhưthếchứ?”,côgiơhaitaylêntrờibấtlựcvìkhônghiểunổi.“Saoanhlàmnhưvậyđượcchứ?Saoanhlạihắcám,hènhạ,...”

“Độcác?Anh“giúp”thêm.“Tànnhẫn?Vôtâm?”

“Đúngvậy”,côquátlại.“Tấtcảnhữngtừđóvàcònthậmtệhơnnữađấy,thậmchínócònchotôithấyanhlàngườikhôngcódâythầnkinhxấuhổ”.

Côcònnóngmáuhơnnhững lần trướcmàanh từng thấykhiến anhphânvânkhônglẽJusticeđãđoánsai.Nhưnganhđãbàyratrònàyvàanh không phải người lui bước chỉ vì trên đường đi có thêm nhiềuchônggaihơnmìnhnghĩ.

“TôibiếtCarađãchocôbiếttinrồi”.

Maura“xùlông”lên.Từlúcemcôđếntrangtrại,khóclócvìđãmấtviệc,Maurađãkhôngnghĩgìngoàiviệcphảiđếnđâyvànóithẳngvớianhchuyệnnày.Côláichiếcxetảianhtặngcôvàothànhphốnhưmộtngườiđiên,quanhữngconđườngquenthuộctronglànnướcmắtgiàngiụa. Anh chàng tiếp tân nhìn cô và chỉ ngay thangmáy, hoàn toànkhôngcóýđịnhngăncôlại.Mộtlựachọnkhônngoancủaanhta.

Bâygiờcôđangởđây,cơnđiêntronglòngcôgiờsôisùngsục,tràolên.Tháiđộkhóưabấtthườngcủaanhnhưđổdầuvàolửa.Trônganhhắcámvàkiêucăngkhianhnhìncô.Anhquáđángđếnmứccôcảmthấychỉmuốnđáchoanhmột cái.Thậtmạnh.Côphảikiềmchếhết

mứcđểkhôngtungracúđá,toànthâncôrunlênvìgiậndữ,thấtvọngvàđauđớn.

Anhđãlòibộmặtthậtmàcôkhôngthểngờ.Saocôkhôngnhìnthấybảnchấtcủaanhtachứ?Saocôđitinngườiđànôngnày?Dânghiếnchoanhta?Nghĩmìnhyêuanhtachứ?

Cônhìnvàođôimắtxanh lơvàchỉ thấymột tháiđộ lạnh lùngnémngược lại.Cứnhưanhđứng trướcmặt cômàphầnnàođó trongconngườianhđãtrơra.Nhưthểkhốiócvàcontimanhđãbịmangđi,chỉcòn lại nơi đây duy nhất một thương nhân nhẫn tâm. Lần đầu tiênMaura biết anh, cô đã thấy tính dữ dằn, cương quyết đanh thép củangườiđànôngquyềnlựcbấtcứđiềugìanhcholàphảilàmđểđạtđượcnhữnggìmìnhmuốn.

Căngthẳngcuộnlênvàvỡtungtrongbầukhôngkhígiữahaingười.Côgầnnhưkhôngthởđược,cứnhưbịmộttấmbăngkimloạithítchặtquanhngựccô,timcô.

“Anhđãđiquáxarồiđó”,cônói,giọnggầnnhưkhôngthuagìtiếngnghiếnkènkẹt.

“Anhkhônghiểuemmuốnnóigìcả”.

“Đừngcógiảvờngâyngô.Làmvậychỉtổxúcphạmcảhaimàthôi”,cônóivàquẳngcáiví lên trênchiếcáokhoác.“AnhcắtvaidiễncủaCara”.

Anhnhúnvai,đingangquamặtcôvàtiếnthẳngtớichiếctràngkỷđặtgiữacănphòngxahoa.“Côấydiễnkhôngđạtyêucầu”.

Cônhìntheoanh,cômơhồmườngtượngracảnhanhsốngtrongcănnhàđầynhữngthứđẹpđẽnhưthếnào.Thấynơiđây,kiểusốngnàycóvẻthíchhợpvớianhnhưthếnào.Vàdườngnhưnócũngchocôthấysựkhácbiệtgiữahọ.NhưngMauradẹpngaycáiýnghĩấysangmộtbênvàtậptrungvàolýdotạisaocôđếnđây.

“Nóidối.ChínhanhnóivớitôirằngCaralàmộtdiễnviêngiỏi.VìthếvấndềkhôngphảilàdodiễnxuấtcủaCara.Màlàdotôi.Anhnghĩlàanhdùngđượcngườicủagiađìnhtôiđểtôiphảihợptácvớianh.Đólàbiểuhiệncủaloạingườinhỏmọn,JeffersonKingạ”.

“Emsairồi”,anhnói,xoaymộtvòngvàquaylạichỗcô,đếnđủgầnđểcôcóthểthấytrongđáymắtanhngọnlửagiậndữcùngsựtựtinbốclênngùnngụt.“Đólàdấuhiệucủangườiđànôngtheođuổiđếncùngnhững gì mình muốn bằng mọi cách. Nói trước cho em biết là anhkhôngbỏcuộcđâu.AnhlàJeffersonKing,vàngườicủadònghọKinglàmnhữnggìmìnhphảilàmđểcóđượcthứmìnhmuốn”.

“Bấtcứgiánàoư?”Cô tìm trongđôimắtanhbóngdángcủangườiđànôngmàcôđãyêu,nhưngkhôngcònnữa.

“Anhđãbảoemchấpnhậnđềnghịnày,Maura.Emđangmangđứaconcủa anh trongbụng.Dùcó ra sao anhvẫn sẽ làmđểđảmbảo làthằngbéđượcquantâmchămsóc”.

Côbiết,về lý,quyết tâmchămsócđứaconcủaanh làmộtđiều tốt.Xétchocùngthìkhôngphảiđànôngnàocũnglàmđượcnhưanhphảikhông?NhưngJeffersondùngsựgiàucóvàquyềnhànhnhưmộtchiếcgậysẵnsàngđánhbậtbấtcứaingángchânanhtrênđườngđếnđích.Côkhôngthđượcvàthathứchocáikiểuấy.

“Anh không có quyền lôi kéo Cara vào chuyện này”, cô nói, thầmchúcmừng chomình thành công trong việc giữ cho giọng điệu bìnhtĩnh,nghedễchịuhơn,“Đâylàchuyệngiữahaichúngta,khôngphảichuyệncủaaikhác.

“Emlôicôấyvàochuyệnnàytừhồinàomàemkhôngbiếtđấythôi”,anhnói.

“Vàvìtôikhôngđồngýnênanhdùngchiếnthuậtbắtépphảikhông?”

Anh nhănmặt đau đớn, hay cô nghĩ như thế. Biểu hiện này nhanhchóngbiếnmấtnêncôkhôngchắc.“Chínhemmuốnlàmchochuyệnnàykhókhănhơn,Maura.Khôngphảianh”.

“Tôichỉmuốn...”

“Gìcơ?”,anhchộplấycô,haibàntayvạmvỡnắmlấyvaicô,giữyêncôlại.“Emthậtsựmuốncáigì,Maura?”

Điềumàanhkhôngcóhứngthúnghe,côbuồnbãnghĩ,nhìnvàomắtanhvàcuốicùng,cuốicùngthấyngườiđànôngcôđãbiếtvàđãyêuđangnhìncô.Anhcũngbịgiằngxé,đauđớnnhưcôvìnhữngchuyện

này,Maurabiếtcả.

Côcảmnhậnđượcsựgiậndữcủaanhchẳngkhácnàocơngiậncủacô.

Vàôi,anhđãhỏicômộtcâuquálàhócbúa.Thậtracômuốngì?Cômuốnmộtcâuchuyệncổtích.Nhữnggìcômuốnlàyêuanhvàđượcanhyêu.MuốnđượclấyJeffersonKingvàxâydựngtổấmcùnganh.Côrấtmuốncóđiềuđó.Thậtracôcảmthấyxấuhổkhithừanhậndùlàvớibảnthânrằngcôbắtđầunghĩđếnlờicầuhônthươnghạicủaanh.Côbiếtrằngnếucôkếthônvìđứabé,thìđólàviệclàmdạidột.Nhưngôi,côkhaokhátđượcnóivâng.Đượcsốngvớianh.Đibênđờianh.

Dùngaytronglúckhátkhaocuồngdại,côcũngbiếtrằngnếucôchophépmìnhmềmlòngtrướclờicầuhônấy,cuốicùngrồicôsẽhốitiếc.

Vì thế,côcốchônchặtnhữngkhaokhátấy tậnđáy lòngvàchỉnói,“TôimuốnanhnhậnCaralàmviệclại”.

“Vàđổilạiemsẽlàmgìchoanhnào?”

Giậndữtrôituộtđi,thayvàođólànỗiđaubuồnsâusắc.Côđưatayrachoanh,đanvàonhaukhicônhìnvàomắtanh.“Khôngcónhữngthứanhđangtrôngchờđâu.Tôisẽkhônglấyanhchỉvì.Tôikhôngthểlàmthế.Đốivớitôivàvớianh.Giamchặtcảbavàomộtcuộcsốngkhôngýnghĩaư?Đâulàcáitốtđẹptrongcuộcsốngnhưvậy?”

Anh cúi đầu xuống, trán anh chạm trán cô. “Em cứng đầu cứng cổchẳngkhácgìanh”,anhcàunhàu.

“Chúngtalàmộtcặptrờisinhphảikhôngnào?”

Anhngẩngđầulên,nhìnthấyánhmắtchằmchằmnhưchờđợicủacô,anhnói,“Caracóthểquaylạilàmviệc”.

“Cảmơnanh”,cônói,hơingạcnhiênlàmọichuyệncũngkhôngkhógiảiquyết.Xongxuôinhanhgọn.Toànthâncôvẫncòndưâmcủacảmgiácphatrộngiữagiậndữvàkhaokhát,vàbâygiờ...côphảiđithôi.

Nhưngtayanhgiữchặtvaicô,dịudàngvàấmáp.Hơiấmtừtayanhtruyềnxuốnglàndacô,xuatanbănggiámàcômangtronglòngtưởngchừngnhưkhôngbaogiờấmlại.Côđãcốkìmnénnhữngkhaokhát,

nhữnghammuốn,nghĩ rằngởbênanhbâygiờchỉ làmchoviệcchiataykhókhănhơnthôi.

Côkhôngdốilòng,thừanhậndùtronghoàncảnhnàothìviệcchiataycũngsẽlàmlòngcôtannát.Liệumộtđêmnữaởbênnhaucólàmđaukhổthêm?Haybiếtđâusẽbớtđauđớnhơn?

Nhưđọcđượcýnghĩcủacô,anhkéocôlạigầnhơn,vòngtayquanhngườicô,vùimặtanhvàocổcô.Môianhlướttrênlàndacô,cảmgiáctê rầnchạykhắp thân thểcô.Anhvuốtdọcsống lưngcô làm từng tếbàotrongcôbừngtỉnhvàreolêntrongsungsướng.

Timcôthắtlạinhưngạtthở,cảngườicôbừngbừngnhưlửađốtvàlýtrícôkhôngcònkhảnăngchốnglạithểxác,contimvàtâmhồncô,vìthếlýtrícủacôlặnglẽbuôngxuôiđểchoMaurachỉviệcphiêubồng.Nêncôkhôngmuốnnghĩgìhết.Khôngcầnphảinghĩ.

Giữahọbâygiờlàmộtcảmgiáclânglânghạnhphúc,mãnhliệt.Cáiduynhấtmàhọmuốnchínhlàbảnnăng–đangcuốnphănghọđi,đangnhấnchìmhaingười.

“Anhđãđểvuộtmấtem”,anhnói,ngẩngđầulênvàhônlêntrán,lênmá,lênmũicô.“Anhkhôngmuốnlàmthế”,anhthúnhận,“nhưnganhđãlàm.Emluônngựtrị trongtráitimanhvàbâygiờanhmuốnđượcngựtrịtrongtráitimem”.

“Emcũngmuốnthế”.Hơithởcôđầykhátkhao,côngẩngđầulên,hémôichờđợi.Anhkhaokhátmộtnụhôn,anhđặtlênmôicômộtnụhôndịu dàng nhưng cháy bỏng làm cô chỉ muốn kéo dài giây phútưởngtuyệtvờimãimãi.

Nhữngcáivuốtvedịudàngcủaanhđãxé toanghàngràonhốtchặtcảmxúcrạorựcgiữahọ.Mauracảmnhậnđượcanhđangkiềmchếđểkhỏibậtratiếngrênvìhạnhphúc,côthởdàiđầykhoáilạc.

Đâychínhlànơidànhchomìnhrồi,cônghĩ,đầuóccônhưchìmvàosựlãngquêntuyệtdiệukhinhữngrungđộngvàkhoáicảmàoạtùavề.

Anhđưataylên,luồnvàomáitóccô,vòngrasaugáy,nângđầucôvàchiếmđoạtđôimôixinhđẹpcủacô.Cô rướnngười lênđónnhậnnụhôn,đểcảmxúctuyệtvờichảytrànkhắpthânthể.

Saocôlạinghĩmìnhcóthểsốngsuốtquãngđờicònlạimàkhôngcócảmgiácnàychứ?Khôngđượcnếmtrải,tậnhưởngcảmgiácngọtngàonày?Làmsaocôvượtquađượccáicảnhhàngthángtrờikhôngcóđôitaynàyvuốtve?Vàlàmsaocôsốngnhữngngàycònlạimàkhôngcóanh?

“Đừngxaanh”,anh thì thầm,anhđãdẫncôbăngquaphòngkhách,vàophòngngủ.

Anhdìucônhưthểcảhaiđangkhiêuvũ,mộttayanhđặtlêneocô,taykiakéosátcôvàolòng.Côngướcmắtlênnhìnvàođôimắtanh,cănphòngchầmchậmxoayquanhcôvàcôbiếtcôsẽđểanhdìubướcđếnbấtcứnơiđâu.

“Đừng xa em”, cô lặp lại, hơi thở dồn dập cùng ngọn lửa đammêtrongmắtanh,tấtcảchocôbiếtrằngcôđãchạmđượcvàoanh.

Chương10

Vàophòngngủ,cônhìnthấycửamởrangoàibancông,mộtlànhơinhẹ,lạnhgiálenvàophòng,tạomộtlànsươngmỏngbaoquanhphòng.Dướiđường,tiếngnhạcvănvẳngtừquánbartheogilùavào.Chiếcđènngủtrongphòngtỏaánhsángvàngnhạtấmápđủđểxuađibóngtối.

Anhdừnglạibêncạnhchiếcgiườngrộnglớnvàcởichiếcáolencôđangmặcrađểlộrachiếcáosơmitrắngnhanhchóngbịanhcởihếtnútvàquăngsangmộtbên.Anhtháochiếcáongựccủacônhanhđếnkhôngngờvàtháohếtgiàyống,quầnjeanvàcảquầnlótcủacô.Loángmộtcái,côđãtrầntruồngtrướcmặtanh,anhhơikhựnglạivìsựthayđổinhữngđườngnéttrênngườicô.

Anhchưathấycôkhỏathânlầnnàonữakểtừđêmấy.Vàtừđó,côhơi tăngcânvàbụngcô lùm lùmvìđứabé trongbụngngàymột lớndần.

Côquansátanhkhianhnhìncôvàcôthấymắtanhtrìumếnkhinhìnbụngcô.Độtnhiêncôthấybốirối,“Embiếtlàthânhìnhemđãthayđổi”

“Đúng”,anhnói,nhìnvàomắtcô, thậmchícònđặt tay lênchỗnhôcaotrênbụngcô.“Emcònxinhđẹphơn”.

“Ôi”,Maurakêulênvànhoẻnmiệngmỉmcườiethẹn,“Chỉđượcmỗicáinóiđúngthôi”.

Anhcũngmỉmcười,bảo,“Emđangrunđấy.Đểanhđiđóngcửasổlại”.

“Đừng”,cônói“Khôngphảitại trờilạnhmàemrunđâu,Jefferson.Chỉvìemkhaokhát,khaokhátanhthôi”.

Họnganhkhôkhốc,anhnuốtnướcbọtmộtcáchkhónhọc, tiếnđến

phíasaucô,kéochiếcchănvàtấmtrảigiườngra.“Chuivàotrongchănđi”,anhnóichờđếnkhicôchuivào.

Rồianhvộivàngtrútbỏhếtáoquầnvàchuivàolớpchănđệmấmápcùngcô.Mauranhíchvàovàépsátngườicôvàongườianhtheobảnnăng.Sựtiếpxúcgiữahailàndakhiếncảhaicảmthấylânglângbaybổng.Tuyệtdiệu.Côbậtratiếngthởsungsướngmãnnguyện,đưatayvuốtkhắp tấm lưngvạmvỡ, rắnchắc,vòng racổanhvà luồnnhữngngóntaythonvàomáitócanh,kéođầuanhsátvàocô.

Môitìmmôi,lưỡiquấnvàonhausayđắmvàhơithởquyệnvàonhau.Họhòamìnhvàonhautrongyênlặng,đắmchìmtrongmalựcnhưthểhọsinhrachỉđểdànhchonhaunhữngđiềutuyệtdiệunày.

Cảmxúcdâng trànvàbùngnổ trongcô,Maurachỉ cóbiếtghì chặtanhtrongvòngtayanhkhianhnằmlênngườicô.Anhdạngchâncôra,côưỡnhônglênchờđónanhvàtrongánhsángdìudịucủacănphòngsangtrọng,anhđòithỏamãnnhưđãtừngđượccôlàmthỏamãn.Anhgắnchặtchỗnhạycảmcủaanhvàocủacô,cảhaiđắmchìmtrongvũđiệudânghiến–tậnhưởngsaymê.

Timhòacùngnhịpnhập.Haithânthểchuyểnđộngnhịpnhàngtronggiai điệu hạnh phúc tuyệt vời và tiếng kêu rên sung sướng tràn ngậpkhắpcănphòng.

Anhhôncôkhicơnkhoáicảmtrongcôlênđếntộtđỉnhvàcôgọitênanhkhithânxáclẫnlinhhồnnhưtanratrongđôitaydịudàngcủaanh.Mộtchốcsau,côsiếtchặtanhkhixuấttinhvàrãrờinằmúptrênngườicô.

Trongsựyênlặngnhưtờ,hàngphúthayhànggiờtrôiqua.

Tấtcảnhữnggìcôcóthểnhậnthứcđượclúcnàylàcôkhôngmuốnđêmnay lụi tàn.Khôngmuốnmất Jefferson.Tuynhiêncôkhông thểnghĩrađượccáchnàođểgiữanhlạimàkhônglàmmấtđiniềmkiêuhãnhcủamình.Lẽnàoanhkhôngthấyđượcrằnganhyêucô?Côcảmnhậnđượctìnhyêuấytrongcáivuốtvecủaanh.Thấytìnhyêutrongmắtanh.Cảmnhậnđượcsựdịudàngtrìumếnẩntrongđammêcuồngnhiệtvàbiếtrằngnókhôngphảixuấtpháttừnhụcdục.Từđammêthểxác.Màcótìnhcảmtrongấy,vànólàcáigìđóhơncảsựcảmmến.

Nhưnganhđãgiữchặt,khôngđểthoátrabatiếngngắnngủikia.Giữ

chomìnhmột khoảng cách an toàn để không dính vào cạm bẫy tìnhyêu.Cágìđãkhiếnanhkiênquyếtkhôngtraotráitimmìnhvậy?Côtựhỏi.

Trongkhi côđangvật vãvới nhữngýnghĩa ấy trongđầu, anh lănsangmộtbên,kéocôtheovànângniuépcôvàolòng.Côgốiđầulênvai anh, nằm trọn trong vòng tay anh, anh tắt đèn ngủ và yên lặng,khôngnóigì.

Khôngbiếtgiâyphútnàykéođượcbao lâu?Cô tuyệtvọng.Đãbaolâurồihọlàmtannáttráitimnhauvàgiờđâykhôngcòngìsótlạisao?

Anh chậm rãi lầnmò tay khắpngười cô chođến khi anh chạmvàobụngcô,để lòngbàn tayápvàobụngcô.Côthởdàikhoankhoái tậnhướngcáivuốtvedịudàngcủaanhmặcdùcôvẫnnhớđếnngọnlửađammênồngnàntronganh.Anhdừngtay,nhữngngóntayxòerộngravàcôcảmthấyanhnínthởchờđứaconđạplầnnữa.

Nhưđểđáplạilòngkhátkhaocủabốmình,đứabébanchoanhmộtcáiđạpnhẹlàmMauramỉmcườicònđôimắtngấnlệ.

“Thằngbécứngcáplênrồiđó”,Jeffersonhàohứngvàcônghethấyniềmtựhào,vuisướngtronggiọngnóicủaanh.

“Vâng, nó sẽ tìm cách thoát ra sớm thôi”, cô nói và ngạc nhiên vìgiọngnóinghènnghẹnubuồncủamình.

Jeffersonquayđầunhìncô.“Emkhócđấyà,Saovậy?”

“Chuyệnvớvẩnấymà,khôngsaođâu”.

Anhnhổmngườilên,chốngcùichỏxuốnggiườngvànhìncô.Đôimắtxanhnhạttrởnênxámlạihơnbaogiờhếtvàtrongbóngtối,dườngnhưnó rực lên bởi những tia sáng trong đáymắt.Maura đắm đuối chìmtrongđáymắtanh,rồicôđưatayvuốtmái tóclòaxòatrướctránanhngượcrasau.

“Emổnchứ?Anhhỏi.“Anhkhônglàmtổnthươngemvàđứabéđấychứ?”

“Không,anhkhônglàmtổnthươngaihết”,cônói,xuađinỗi losợtrongánhmắtanh.“Chỉtạidạonàyemhaybịxúcđộngthôi”

“Khôngphảithế”,anhnói,miệngmímchặtlại,quaihàmcănglênkhianhnghiếnchặthaihàmrănglại.“Đừngnóidốianh,Maura”.

“Emkhôngnóidối”,côphảnbác,để tay lênngựcanh,đẩy ra,xuaanhđi.Nhưngcứnhưcôđangcốđẩybức tườngcủanhàkhocủacôvậy.“Dạonàyemhaymủilòngthôi.Phụnữmangthaihaybịhormometiếtranhiềuhơnlàmảnhhưởngthôi”.

“Đúng,khôngphảinóidối.Nhưngchưahoàntoànđúngsựthật”.

“Ôi,Jefferson”,cônóitrongtiếngthởdài“Cógìkhácđâu?”

“Khácởchỗ,dùsaochúngtacũngnợnhaumộtlờichânthànhphảikhông?”

“Anhnóiđúng”,Mauratrầmngâm,“Tốtnhấtlàchânthànhvớinhau.Đặcbiệtlàlúcnày”.

Tớilúcnày,côhuýchchoanhmộtcáilàmanhoằnngườilạivàMaurachống tayngồidậy trêngiường.Quấnchănvà tấmtrảigiườngquanhngực,côđưamắtnhìnmànđêmlấplánhxaxaquakhungcửasổ.Khicôcấttiếng,giọngcôthìthầmnhưgióthoảng.

“Emchỉnghĩ tới chuyệnemsẽnhớanhđếnnhườngnàokhi anh rađi”.

“Emkhôngphảinhớ”,anhnóivàcũngthìthầm“Emcóthểđicùnganh”.

“Minhđãnóichuyệnnàyrồimà”,cônói,đưahaitayvuốtmáitócrasau.“Đứabékhôngphảilàlýdođểmìnhphảicướinhau”.

“Nhưng lần này nó không phải là những gì anh nói”, ngay lập tứcnhữnglờinóicủaanhhoàntoànthuhútsựchúýcủacô.

Mauranhìnanhchằmchằmvàcốđọcnhữngđiềuẩnchứatrongđôimắtanh,nhưngbóngtốitrongcănphòngnàyquádàyđặc.“Anhnóigìcơ?”

“Anhđangnghĩđếnchuyệnnày,Mauraà”,anhnóikhibướcramépgiường,vớilấychiếcquầnjeanvàmặcvào.Anhkhôngbuồncàicúc,

đihiênngangtrongphòng,đếnbênmépgiườngcôđangngồivàđứngđấy,nhìnxuốngcô.Tayvòng trướcngực,đứngvữngvàngnhưđangnghênhchiến,anhnói,“Nhữnggìxảyragiữahaichúngtanhưcủngcốthêmýnghĩaấy.Chúngtađãrấthạnhphúckhiởbênnhau.Đúngvậy,Vàemthừabiếtđiềuđó”.

“Embiết”,côtrảlời,tựhỏianhsắpsửanóiđiềugìđây.Cốdằnlòngkhôngđượchyvọng,nhưngcôđaukhổvìkhôngtàinàolàmđược.Côvẫnkhông thểđểgiấcmơấy rời khỏi trái timmình.Cô chờ anhnóitiếp.

“ Tốt. Anh rất vui vì em hiểu được. Điều này sẽ giúp anh nói rachuyệnnàydễdànghơn”.

“Chuyệngìvậy?”

“Đợichút”,Jeffersonnói,anhmuốnhaingườihọsẽnóihếtnhữnggìhọnghĩmộtcáchthoảimáilúcnày.“Chúngtađãnóilàsẽchânthànhvớinhau…”

Côchỉchờđợianhnóitiếp.

Anhnóibuộtrasựthậtmàanhđãkhôngđịnhchocôbiết.“AnhkhôngđuổiviệcCara”.

“Gìcơ?”

“Đólàýtưởngcủacôấy”,anhnóithậtnhanh,tặngcômộtnụcườivớihyvọngdậptắtcơngiậncủacôtrướckhitiếnthêmmộtbướcnữa.“Ýcủacôấylàlàmchoemgiậnđếnmứcsẽđồngýlấyanhđểchocôấyđượcquaylạiđóngphim”.

Côrítlêntronghơithở,“Vớitấtcảsựthấphèn,đêtiện…”

“Anhbiết.Anhnghenhữngtừấyđầytairồi”.Anhcúixuốnghôncô,nhanhvàdữdội,chặnđứngnhữngtràngchửirủasỉnhụcmàcôsắpsửatuônra.Sauđó,bớtcăngthẳnganhnói,“Giờthì tiếptụcnguồncảmhứngvềsựchânthành…Hãylấyanhnhé,Maura

Rõràngvẫncòncáutiếtvìtrògiandốimưumẹocủaanh,cônheomắtlạinhìnanh,"Chuyệnnàymìnhđãnóixongrồimà.Emsẽkhônglấyanhchỉvìđứaconđâu”.

“ Ít ra em cũng nghe anh nói hết chứ. Chuyện này không phải làchuyệncủađứabé.Màlàchuyệncủachúngmình”.

“Vậyhả?”

Giờthìanhđãlàmcôthậtsựchúý,anhtựnhủ,dòxéttiaquantâmlóelêntrongmắtcô.Vàkhianhthíchthúnghĩđếnnhữnggìmìnhvừađềcập, anhbắt đầu thấyhănghái hơn.Anhđã từngđươngđầuvới baonhiêuđốithủđánggờm.Vàchuyệnnàycũngkhôngkhácmấy.Anhsẽthuyếtphụccôrằng,anhbiếtcáigì làtốtnhấtvàcảhaisẽcùngnhauchungsốngđếntrọnđời.

Rất thận trọng, jeffersonđặt tay lên thânhìnhấmápvàhấpdẫnvớinhữngđườngcongrõrệtcủacô.Anháplòngbàntayvàochópbụng–nơibaobọcđứaconcủahọ,cửchỉxoaxoabụngnhưsởhữucủaanhkhôngthểquamắtđượcMaura.Mộthànhđộngđơngiảngắnkếthọvớinhau,kếtcảbangườilàmmộtmàlẽraphảilànhưvậy.

Anhphảithuyếtphụccô.Phailàmchocôthấyrằnganhsẽkhôngchịuthua, sẽ không đểmất cô chỉ vì cô kiêu hãnh, ngoan cố và bảo thủ.Đượcởbêncôlầnnữađãmangquyếttâmnàytrởlạivớianh.Anhsẽnóirõchocôbiếthếtnhữnggìvừanảyra trongđầuanhvàrồicôsẽhiểurằnganhđãnóiđúng.

Mộtgiảipháphoànhảo.

“Anhđangnghĩgìvậy”?,côhỏi.

“Anhđangtínhđếnmộtcuộchônnhânvìlợi”,anhbắtđầuvàkhimởmiệngnói, anhvộivã,kiênquyếtnói chohết. “Chúng tahạnhphúcbênnhauvàemcũngthừanhậnchuyệnđórồi,vìthếtừchốicũngvôíchthôi.Chuyệntìnhdụcthậttuyệtvàthựcramìnhcũngthíchnhau”.

“Thích”,côlặplạilờianh.

“Chínhxác”.Anhmỉmcườinóivớicô.“Hônnhângiốngnhưmộtquyếtđịnhlàmănvậy.AicũnglàmthếcảMaura.Em.Anh.Đứacon.Chúngtabiếtrõhônnhâncủachúngtalàgìvìthếkhôngcónhậnthứclệchlạc.Khôngcóchỗchocảmgiáchụthẫng,hayvỡmộng.”

“Vìlợiư”,cônóinhonhỏ.“Hônnhânlàquyếtđịnhvìlợià”.

thíchtháiđộngậpngừngtronggiọngnóicủacô,nhưnganhchỉthấyđólàtạicôkhôngcóthờigianđểnhậnthấyhếtnhữngcáilợimàanhmuốnđemlạichocô.Nhưngcôlàngườithôngminh.Côsẽnhậnravàsẽ tán thànhquyếtđịnhcủaanhnếuanhchocô thêmthờigian.“Hãynghĩthêmđi”.

“Ồ,vâng”,côkhẽ lắcđầumộtcáchcươngquyết,“và trongkhiemnghĩ, anh có thể nói cho em biết đâu là tình yêu trong dự định nàykhông?”

Mọithứtronganhbỗngchữnglại.Anhthấymìnhnhưtáchrakhỏithếgiớiriêngbiệtcủaanh,Chẳngphảianhđãnóirằnganhsẽkhôngthốtralờicầuhônnàocóbóngdángcủatìnhyêutrongđósao?Anhđãkhẳngđịnhchắcchắnnhưvậyrồimà.

Bựcbội trongngườinhưnganhkhông thểnào rờikhỏi ánhmắt cô,anhđangđắmchìmtrongdòngcảmxúc.

“Tạisaophảicótìnhyêutrongchuyệnnày?”

“Hônnhânkhông tìnhyêuchỉ làmột thứnhạtnhẽo,vônghĩa.Anhkhôngnghĩvậysao?”

“Khôngnhấtthiếtphảicótìnhyêu”.Anhcãilại.

Tạisaocôcứlàmchochuyệnnàyphứctạpthêmchứ?Khỉthật.Anhđãvạchrõkếhoạchchocôthấy.Đãgiảithíchvớicôanhcảmgiácrasaovàhọsẽđượcgì.Nhưng thayvìbiếtđiềumộtchút trongchuyệnnày, cô lại làmchoanhbuộcphải thúnhậnhết.Épanhphải làm tổnthươngcôbằngcáchnóihếtchocôbiếttạisaoanhkhôngthểmangđếnchocôthứmàcômuốn.

Anhhếtkiênnhẫn,thổiphùmộthơibựcbội,đứngdậy,quaylưngvềphíacôvàđirangoàibancôngđứngtrongmànsươnglạnhgiáđangùavào.Anhđứngyênngoàiđóthậtlâuvànghĩ.Giámàanhđicáchđâyhaituần,thìanhđãtránhđượcchuyệnnày.Cảhaiđãkhôngphảichịuđauđớnthếnày.

Nhưnganhđãkhôngthểrờixacô.Giờthìcảhaiphảitrảgiáchoviệcnuôngchiềucảmxúccủamình.Anhnhìnchằmchằmvàomànđêmrấtlâurồicuốicùngquaylạinhìncô.

Cô vẫn ngồi trên chiếc giường, trông thật thanh tao.Mái tóc cô rốitinh,môicôvẫncònđỏtấyvìnhữngnụhôncủaanh.Ngọnđènngủhắtbóngtrênnétmặtcủacôvàđôimắtcôsánglonglanhkhicônhìnanh.Anhbắtmìnhphảicứngrắn lên,chống lạicảbiểnkhơicảmxúcnhưđangbópnghẹttráitimanh.

“Anhkhôngthểyêuem,Maura”.Cuốicùnganhcũngkhekhẽnó

“Khôngthể?Anhvòngtay trướcngực.“Trướcđâyanhđã từngkếthôn”.

Côhoàntoànimlặngbấtđộng.

Anh không thích điều này. Không muốn khơi lại vết thương cũ.Nhưngkhôngcònlựachọnnàonữa,đànhphảinóira.

“Têncô ấy làAnnavà cô ấy là tìnhyêu, lẽ sốngcủađời anh”, anhnói.AnhphảinóirađiềunàyđểMauracóthểhiểuđượcđiềugìđangcảntrởanhđếnvớicô.

“Bọnanhcònquá trẻđểxâydựng tổấm,nhưngdùsao thìbọnanhcũngđãởbênnhau”.Anhmỉmcười khi nhữngkỷniệmùavề tronganh. Giờ đây những kỷ niệm đã nhẹ nhàng, phai nhạt dần theo nămthángvàtrởnênxaxôi,nhưngđâuđótrongsâuthẳmtráitimanhvẫncònđọnglạinéthồnnhiênvànhữnggiâyphútngọtngàocủangàyxưa.

“Đãxảyrachuyệngìgiữahaingười?”

“Côấyđãquađời”.

“Emrấttiếc”.

Anhgậtđầu.“Côấymấtlúc21tuổi.Anhchỉhơncôấymộttuổi.Mộttainạnngớngẩn.Anna téxuốngcầu thangkhiđangsơntrongphòngngủ.Đầuđậpxuốngđất”.Anhimlặngtronggiâylát,nhớlạilúcđócôđứngdậyphủiphủi,nóilàkhôngsaocả.“Côấycóvẻbìnhthườnglắmnênkhôngđigặpbácsĩđểkhám.Côcònnóirằngthậtvớvẩnkhilàmtochuyệnchỉvìmộtcáingãnhẹnhưvậy.Côấyrađitronggiấcngủtốihômấy.Nãocôấybịtụhuyết.”

“Thậtkhủngkhiếp, Jefferson”,Mauranhỏnhẹnói, “Em thật sự tiếc

choanhvàcôấy”.

Anhthoátrakhỏikýứcngàyxưavànóinhanh,“Khicôấymất,anhthềlàsẽkhôngyêuainhưđãyêucôấynữa”.

Côthởmộthơidàinhưngvẫngiữimlặng.Anhđãhyvọngcôsẽhiểu.Hyvọngbâygiờcôcóthểthấyđượcnhữnggìanhmanglạichocôlàtấtcảnhữnggìtốtnhấtanhcóthểlàmđược.Chỉcóthếthôi.Lấyanhvớiconngườihiệntạicủaanhhoặcsẽkhôngcógìcả.

Quaylạichỗcô,anhđứngcạnhgiườngvànói,“Anhmuốncướiem,Maura.Khôngphảichỉvìđứabékhông thôi.Anh thíchđượcởcùngem.Anhthíchcóemnằmcạnhanhmỗiđêm.Anhnghĩchúngtacóthểsốnghạnhphúcbênnhau”.

Côvẫn imlặngvàbóngtốiđãdàyđặcnênanhkhôngthểđọcđượcnhữnggìẩntrongđáymắtcô.

“Emsẽmanghọcủaanh”,anhbảocô.“Anhmuốnxâydựngcuộcsốngcùngemvànuôidưỡngconcủachúngta.Nhưngđừngtrôngđợitìnhyêuởanh,Maura.Bởivìanhsẽkhôngbaogiờyêuem”.

Tiếng nhạc xa xa từ quán bar dưới đường vọng lên rõ to trong cănphòngimlặngngộtngạt.Thờigiantrôiquatừnggiâychậmchạp.

“Khôngtìnhyêu,chúngtasẽchẳngcógìcả”,cuốicùngcôcũnglêntiếng và niềm hy vọng của Jefferson như vỡ vụn, chảy thành tro tàndưới chân anh. Theo bản năng, anh vươn tay về phía cô, nhưng côchuồnkhỏimépgiường,tránhvòngtaycủaanh.Nhanhnhưcắt,côlấyáoquầnvàbắtđầumặcvào.

“Maura”,anhgọicô,tựkhenmìnhđãgiữđượcbìnhtĩnhmàanhngheđượctronggiọngnói,“nếuembiếtnghĩmộtchút…”

“Biếtnghĩ?”

Côđaynghiến.“Đànôngcácđòingườitabiếtnghĩtrongkhimìnhthìtoànnóinhữngđiềunhảmnhí.”

“Nhảmnhíư?”,anhvòngquamépgiườngvànắmlấycánhtaycôchặtcứng. “Anh đang cố thành thật với em.Để cho embiết anh là ai, đểkhông thể hiểu lầm nhau nữa. Anh khôngmuốn làm em tổn thương

thêmnữa,Maura.Emcóhiểuđiềuđókhông?”

Côhấtanhra,xỏchânvàođôiủngvàhấtngượcmáitócrasau.“Anhkhông thành thật, Jefferson.Với em, hayvới anh , hayvới cả hai ta.Anhtrốnchạytươnglaibằngcảcuộcsốngrurútrongquákhứ.Anhlừadốiem,lừadốicảbảnthânanh.Nếuanhchịumởtomắtrathìanhsẽthấyrõđiềuđó”.

“Anhkhông trốnchạy”,anhcáugắt, thấynhưbịsỉnhục,cứnhưcôcầmnhữngthứanhđãđưachocôđểquăngtrảvàomặtanh.

“Anhkhôngtrốnchạygìcả”.

“Thậtbuồnthay.Bởichínhanhphủnhậnđiềunày”.

Côkhoáccáiáoấmvàovàkéoxuống,càocàolạimáitócvàđểnórơitứ tung trên vai cô, Jefferson khao khát được chạm vào mái tóc cô.Toànthânanhrungđộngaoướclạiđượccócônằmtrênchiếcgiườngấy.Quaylạinơianhvàcôđãnằmbênnhaucáchđâyvàiphútthôi.CôđiàoàotừphòngngủraphòngkháchvàJeffersonnốibướccôchỉcáccôchừngmộthaibước.

“Emđiđâuvậy?”

Côthởdài,“Emvềnhà,Jefferson.Vàanhcũngnênquayvềđi.”

“Saocơ?”

Mauraquaylạinhìnanhvàcôbiếtnỗiđautrongtimcôhiệnlêntrongánhmắtmình,vìđauđớnđếnchoángváng.Côđãhyvọng,mãichođến tối hôm nay, rằng anh có thể sẽ tỉnh ngộ và thấy tình yêu ngaytrướcmắtmình.Côđãmongchờanhhiểura.Thấyđượcnhữnggìmàhọcóthểcóvớinhaunếunhưanhchophépmìnhyêu.

Bâygiờ,hyvọngấytanthànhtrobụi.Anhtacứngđầuđếnmứccứgiữkhưkhưlờithềtừđờithuởnào,lúcanhchỉlàmộtcậubémớilớn.Nếucôkhôngcótấtcảởanhthìcôsẽkhôngcógìởanhhết.

“AnhcónghĩrằngAnnacủaanhmuốnanhnhưthếnàysao?"

“Chúngtasẽkhôngbaogiờbiếtđiềuđó,phảikhôngnào?Bởivìcôấyđãchết”.Giọnganhnhưtắtnghẹnlại.

“Và anh cũngvậy, tim anh đã chết vì tình yêu đãmất”.Maura nói.“Cómộtsựkhácbiệtởđâylà,emtinnếuđượclựachọn,Annacủaanhsẽchọnsựsống.Cònanhthìchọncáchsốngtrongbóngtốivàkhôngaikhácngoàianhcóthểgiúpanhthoátrađược”.

Nétmặtanhđămchiêuxaxôinhưtượngđá."Emmuốnsựchânthành.Anhđãtraochoemrồiđấythôi”.

“Anhđãchânthành.Cảmơnanhvềnhữnggìanhmuốnđemđếnchoem,JeffersonKingà,nhưngemsẽkhônglấyanhnếukhôngcóđượctìnhyêu,haychỉvìcóchúthyvọngsẽđượcanhyêu”.

“Maura,tựdưngemnựccườithậtđấy”.

“Emkhôngnghĩvậy”,côđáplạilờianhcốgiữgiọngbìnhtĩnh,điềmđạmmặcdùtronglòngcôthúcgiụccôhétthậttochobaymáinhàvàgào thétcho thỏanỗiđaukhổ.“Emrất tiếc,Jefferson.Emphảisốngthậtlòngmình.”

“Anhkhôngmuốnemthươnghại”anhnạtnộ.

“Tội nghiệp cho anh”. Cô cầm áo khoác lên, đeo cái ví lên và nói,“Nếuanhkhôngquênđượcquákhứ,làmsaochúngtacócơhộiđểtạodựng tương lai?Không, Jefferson, tốthơn lànhư thếnàyvậy,anhsẽthấyth

“Cáchnàytốtnhưthếnào?”

Côbướcracửa,nắmlấytayvặnvàdừnglạinhìnanhlầncuối.Thayvìtrảlờicâuhỏicủaanh,côchỉnói,“Anhcóthểđếnthămconbấtcứlúc nào anh có thể. Anh lúc nào cũng được chào đón nhưng anh sẽkhôngcóđượcemđâu”.

“Maurra,hãynghĩlạinhữnggìemđanglàm”.

“Em đã nghĩ. Và em cũng nghĩ giờ thì anh nên quay về nước đi,Jefferson.QuayvềLosAngelesvàvềvớicuộcsốngnhạtthếchmàanhđangkiênquyếtgiữkhưkhưấyđi”.

“Cuộc sống của anh không vô nghĩa”, anh phản đối khi cômở cửabướcqua.“Nhưngcómộtđiềuemnóiđúng,Maurraà.Đólàđãđến

lúcanhphảiquayvề”.

Cô nhìn anh bước tới bên cô, nét mặt trầm tư, trống trải, cô độc.Maurrasiếtnắmtaythậtchặtgồngmìnhlênđểkhôngchìatayrachạmvào người anh. Sẽ chẳng thay đổi được gì. Chỉ tổ kéo dài thêmmộtcuộcchialyđaukhổnày.

Maurrasẵnsàngđónnhậnnỗiđaukhủngkhiếpmàcôbiếtrằngnósẽtheocôsuốtquãngđườngcònlại.Nhưngthậtnhụcnhãnếuđểanhbiếttráitim,tâmtrí,linhhồncôđãhoàntoànbịanhkhuấtphục.

Côsẽkhôngđểchoanhbiếtrằngcôyêuanhvàsẽmãimãiyêuanh.Ôikhông,côsẽtrảanhvềvớicuộcsốngcủaanh,thếgiớicủaanh.Vàcôsẽsốngmộtcuộcsốnghoàn toànkhôngcóanhnhư trướckhianhđếnvớicô.Côsẽthấylòngnhẹnhõmvìbiếtanhsẽluônnghĩđếncôvà...đếnđứaconcủahaingười.

Đôimắtanhlạnhbăngkhianhnhìnvàomắtcô,“Anhsẽgặplạiemsángmaitrướckhianhlênđường”.

Trông anh thật lạnh lùng.Cứnhưhọ là hai người tình cờquenbiếtnhau.Anhđãbướcrakhỏicuộcđờicô,khéplạinhữnggìmàhọđãtìmthấyvàchiasẻchonhau,vàcôtựhỏilàmthếnàomàcôcóthểđiêndạiyêumộtngườiđếntậnxươngtủynhưvậy.

“Tốt”,cônóihếtsứcngọtngào.“Emsẽchờanh”.

“Ngủngon,Maurra”,anhnóirồiđóngcửalạikhicôvẫncònđứngđó.

“Tạmbiệt,Jefferson”,cônóikhigiọtnướcmắtlăntrênmá

Đaukhổcũngkéodàiđượcmộttuầnrồi.

Maurra khóc đến cạn khô dòngnướcmắt.Cô chìm trong tuyệt vọngđếnmứcemcô–Carakhôngcònkiênnhẫnvớicôđượcnữa.Cônhìnđoànlàmphimthudọnđồđạc,lênđườngkhihọđãlàmxongphim,cắtđứtsợidâygắnkếtgiữacôvàJefferson.

Đêmnào cô cũngmơvề anhvàngàynào cũngnhớnhung anh.Dùcuốicùnggiậndữcũnglôicôrakhỏicảnhvậtvãthươngthân,thậtsựcôvẫnkhôngtinanhsẽbỏcôrađi.Maurrarờikháchsạnmàlòngvẫntin rằngkhi anhquay lại chào tạmbiệt, họ sẽxóa tanbầukhôngkhí

căngthẳnggiữahaingười,sẽcómộtcuộcânáituyệtvờivànhữnglờithềhẹnvềmộttìnhyêubấtdiệt.

Thayvìnhưvậy,anhchàngkhóưanàychỉđếnnhàcôvớibộmặtlạnhnhưbăng,mócramộtxấpgiấyvàđưachocô, rồiđiềmtĩnhbướcđi.Thậmchíanhcònkhôngthèmquaylạinhìncômộtlần,đúnglàmộttênđànôngđángkhinhbỉ,cônghĩnhưvậykhimàbaotìnhcảmnồngnhiệtcủacôđãchìmngậptrongvũngbùnrồi.

Haingàyquacơncuồngnộcủacôbốclênngùnngụttronglòngcôvàdườngnhưnóchỉchựcnổtungra.Jeffersonđêtiện,côthấyanhkhắpnơi.Giọngnóianhlởnvởnkhắpnhàcô.Nụcườiấytheocôkhắpcánhđồngvàthậmchícũngkhôngthoátđượckhicôláixevàothịtrấn,bởicôđangngồingaytrongchiếcxetảiđỏtươimàchínhanhmuachocô.

Anhxâmchiếmcuộcsốngcủacô,làmđảolộnmọithứvàbiếnmất.“Anhlàloạingườigìvậy?”,cônóitodùquanhcôchẳngcómộtai.

Côkiểmtrachốtcửanhàkhonơinhốtmấyconcừumẹvàcừuconđểtránhgiómưamộtcáchvôthức.Rồiđivàonhà,hỏiconKing.“Taocóphảilàngườiđángnhớkhông?Cóphảilàloạingườidễdãiđểngườitalangchạvớimìnhrồihọchỉcầnnói,“Cảmơnnhiều,giờthìtạmbiệtnhé”làđượcsao?"

Cóchókêuưửđáplạivàcôbiếtơnvìnóđãủnghộcô."Khôngphảithếđâu.Màyđúngđó.Taochắcchắnkhôngphảilàkẻkhôngđángnhớđến.Anhtaphátcuồngvìtaoấynhưngkhôngbiếtđấythôi.”

CônhớhếtnhữnggìxảyratrongđêmcuốicùngcôởbênJeffersonvàcầumonganhcũngsẽkhôngquên.Vàhyvọngnóđangdàyvòanh.Mặcdùcôchắcchắnrằnganhđangbịnhữngkỷniệmvềnhữnggìmàanhđãhấtđổtratấnanh,baonhiêuđócũngchưađủkhỏalậpđihoangvắngtronglòngcô.

“Saoanhlạidámngoảnhmặtquaylưngvớitôi?Vớihaimẹcontôi?”,cô lảmnhảmlờinguyềnrủa thậmtệ, tấtcảnhữngtừấycôdànhtặngchocáiđầuđẹpđẽcủaanhkhicôbăngtrênsân,conKingnhảynhótdướigót chân cô. “Ai choanh cái quyềnnói rằngchuyệnnàyđãkếtthúc?Chẳnglẽmìnhchịunghelờianhtavàlặnglẽrútlui,sợsệtgiốngnhưnữsinhbịsợtrừngphạtvậysao?"

Conchósủalênvàcôgậtđầunhưhiểurằngconvậtcưngkhổnglồấy

tánthànhnhữnggìcônói.Côbăngquasân,quamấybậctâmcấphiênsaunhàvàđávăngđôi ủnghiệuWellington ra khỏi chân.Nhưđồngcảmvớinhữngđauđớntrongcô,ôngtrờilàmmưasuốtmấyngàyquavà trang trạihầunhưkhôngkhácgìmộtdòngsôngđầysình lầy.TấtnhiênlàconKinhkhoáilắm,đólàlýdotạisaocôphảiđểmộtcáikhăncũvàmộtchậunướcởcửasau.

“Vàonhàđi”,côralệnhvàconchótobựngoanngoãnbướcvàochậunướcrồibướcra.Maurralaukhômấycáichâncủanó,vắtcáikhănlêntayvịncủatamcấp,rồimởcửachocảhaiđivàogianbếpấmcúng.

“Liệuanhtacónghĩlàmìnhsẽngồiim,chấpnhậnlời tuyênbốcủaanhtavàtiếptụcsốngmộtcuộcsốngnhưxưakhôngnhỉ?”

Côcầmấmtràlạibồnnước,đổđầynướcvàđunlên.Khingọnlửatápvào chiếc ấm đồng, cô gõ nhịpmấy ngón tay lên bếpmột cách nônnóng.

“Làmsaomàanhtakhôngnghĩnhưthếđượcchứ,Maurra,miđúnglàngungốc.Khôngphảimicũngquay lưngvớianh tađấysao?Chẳngphảimiđãđểvuộtanhtakhỏitaymìnhmàchưamộtlầnnóiyêuanhtađấythôi?”

Chịuhạthấpmìnhđểthừanhậnnhữngđiềuđó.Maurathừanhậntốihômấy,côđãđểnỗiđauvàthấtvọngcủamìnhlàmphảnứngcủacôđốivớiJeffersontrởnêntháiquá.Nếucôkhôngquáchoángvángvìlờituyênbốcủaanhrằnganhđãmộtlầnyêuvàsẽkhôngthểyêuthêmlầnnàonữa, thìcólẽđãgiữvữnglậptrườngrồi.Cólẽcôđãnóihếtsuynghĩcủacônhưthếnàovềngườiđànôngsợhãitìnhyêu.Cólẽcôđã…..

“Chuyệnnàysẽchẳngđiđếnđâu.Khôngtốtchoaitrongchúngtacả.Cógàothétđếnthủngtrầnnhàthìcũngđượcgìkhianhkhônghềngheđược?”

Anhtaphảinghe,cônghĩ.Côphảilàmchoanh tanghe.Luồngsuynghĩ của cô bỗngkhựng lại và cô xoay người lại, nhìn chămchămcđiệnthoạimàuvàngđểtrênquầy.

Trướckhiquyếtđịnhlàmviệcdạidột,côbướcthẳngđếnhộctủgầnchỗđểđiệnthoạivàrútrabốntờgiấymàJeffersonđểlạichocô.

Sốđiệnthoạivàđịachỉcủanhữngngườimàanhcóthểnghĩralúcđóđượcđánhmáyrõràngvàinra,anhlàmgìcũngrấthiệuquả,Jeffersoncủa cô, anh là Jefferson của cô –một người đan ông vô cùng ươngngạnh.

Cônhìnvàodanhsách.Sốđiệnthoạidiđộngcủaanh,sốcủamấyanhemnhàanh,anhemhọcủaanh,vănphònglàmviệccủaanh,nhàanhvànhànghỉtrênnúi,thậmchícảchỗởcủaanhởLondonvàParis.Buổisángcuốicùnganhấynóilàkhôngmuốncôgặprắcrốitrongviệcliênlạcvớianhnữa.

Anh ta có cả bồ thông tinmột khi anh tamuốn, cô trầm ngâmđưangóntaylêndanhsách.

Nhưng cô sẽ không gọi thẳng cho Jefferson đâu. Cô tự dặn lòng.Không.Nhữnggìcôphảinóivớianhchỉcóthểnóikhigặptrựctiếpmàthôi,vìthếnếucầncôsẽlàmchoanhsángmắtra.Côcóítnhấtbalựachọn.Côchọnmộtcáitênnghequenthuộcnhấtvànhấnphímgọi.

Khinghemộtgiọngtrảlờiđiệnthoạicộclốcvanglên,cônói“Xinchào,cóphảiJusticeKing,emcủaJeffersonđấykhông?”

Mộthồiimlặngthậtlâu,rồicônghe,“Vâng.NghegiọngnóicủachịemcóthểđoánđượcchịlàMaurra”.

“Đúng, làchịđây”,cônói, lòngrộnrãvìbiếtđược ít raanhchàngngốcnghếchmàcôyêuđãkểvềchoanhemnhàanhngherôi.“Chịcóchuyệnmuốnnóivớiônganhngốcnghếchcủaem.Chịmuốnhỏiemkhôngbiếtemcóthểgiúpchịkhông?”

Cótiếngcườikhùngkhụcnhưbịcốghìmlạichạyquađiệnthoại,rồitiếngJusticelêntiếng,“ChịđangđịnhđimộtchuyếnsangLosAngelesà?”

“Ừ,côtrảlời,kếhoạchhìnhthànhtrongđầucôkhicônói,“Ngaykhichịnhậnđượcvé”.

“Khôngcầnphảithếđâu,”Justicenói.“Khinàochịcóthểsẵnsànglênđường?”

Hơinướcsôiphụt ravòiấm,Maurrabước tới tắtbếp.Trongkhi tắtbếp,côquyếtđịnhsẽnhờaitrôngnomgiúptrangtrạitrongvàingàyvà

khi đã tính toán xong xuôi trong đầu, cô nói, “Chị sẽ sắp xếp xongcôngviệcvàotốimai."

“VậythìchuẩnbịhànhlýđiMaura,Justicenói”EmsẽchomáybaycủagiađìnhKingchờchị sẵnở sânbay.Chị chỉ logiấy thônghànhthôi”.

Côháhốckinhngạctrướcsựhàophóngnày.“Khôngnhấtthiếtphảinhưvậyđâu",côbảo,"Chịchỉgọiem,nhờxememcóthểsắpxếpchochịgặpJeffersonởchỗnàođóđểnóichuyệnthôi”.

Justicebậtcườivàcôthíchtiếngcườiấy,cảmthấynhưmìnhtìmđượcđồngminhtrongcuộcchiếnriêngtưnày.

“Maurra,nóithậtnhé.Emlàmchuyệnnàyvìemthôi.ÔnganhcủaemsuốtngàycáukỉnhtừkhiđiIrelandvềkhiếnbọnemhếtchịunổi.Vợemnóirằngphảicólýdogìđóvàcôấynghĩlýdochínhlàchị”.

GiờthìcôcườitoetoétkhibiếtđượcJeffersoncũngđaukhổnhưcô.“Khôngbiếtđócóphảilàtinđángmừngkhôngnữa”,côlínhí.

Justice cười lớn, “Ồ, vâng.Chị vàMaggie sắp trở thành bạn tốt rồiđấy.Emthấyrõđiềuđó”.

HaingườikhôngnóigìmộthồirồiJusticetiếptục,“Khichịđếnđây,chịđịnhsẽlàmgì?”

MaurradựalưngvàoquầyvàkểtỉmỉchoemtraicủaJeffersonnghehếtnhữnggìcôđịnhlàm.Haingườisànglọcracácchiếnlược.Khicôdậpmáy,lầnđầutiêntrongsuốtmấyngàyquacôtựtintrởlại.

“JeffersonKing,anhkhôngbiếtcáigìđangchờđợianhđâu”.

Chương11

“Cócáigìquantrọngmàanhphảivácxác tới tậncái trạichănnuôinàyvậy?”,Jeffersonđóngsầmcánhcửaxehơilạivànhìnvàomặtcậuem.

“Chỉmộtvài chuyệnmìnhcầnphảibàn”, Justicenói. “Nhưng trướctiên,emphảinhốtconngựaconnàyvàochuồngcáiđã”.

Anhđi theoJustice tớikhu thảngựavànhìnem trainhảyphócquahàngrào,quamấyvũngđấtbẩnthỉuquárộnglớnđốivớimộtngườibịcànhắcnhưemcủaanh.JusticevàMaggietrởlạivớinhausautainạnấyvàitháng,châncủaemanhbâygiờđãbìnhthườngnhưlúcđầurồi.

“A,anhđâyrồi”.

Jeffersonquay lại,nhìn thấyemútcủaanh,Jesse,đang tiếnvềphíaanh.Mộtcựuvậnđộngviên lướcsóng,giờđang làmột thươngnhânthànhđạt,quảnlýmộtbãibiển,bándụngcụlướtsóngvàquầnáothểthao.Nóiđúngra,giờnàyJessephảiởbãibiểnMorganchứ.Nóđanglàmgìởcáitrạichănnuôinàynhỉ?MộtthoángnghingờbỗngvụtquatríócJefferson,nhưnganhkhôngthểđoánđượcchuyệngì,nênbâygiờđànhchoqualuôn.

“Em đang làm gì ở đây vậy?”, Jefferson hỏi, nhướngmắt lên nhìnJusticeđangnắmdâycươngdắtconngựanonrakhỏichuồng.

“BellamuốnđithămMaggie,nênemđitheoấymà.Cònanhlàmgìởđây?Jessecườinhănnhởhỏi,“Ailàmphimchoanhmàanhlangthangtrongtrạichănnuôinàyvậy?”

“Anhđâucólangthang.Justicebảolàcóchuyệncầnnóivớianh.MàMaggievớiBellađâu?”

Jessenhúnvai.“Đimuasắmthìphải?”

Anhcảnhgiácquayvềphíachuồnggiasúc.Rõrànglàcóchuyệngìmờámđây.Cáccôvợthìđiđâumất.Chỉcònhaithằngemtraiởđây.Nghiến răng trèo trẹo, Jeffersonbước thẳng tớichuồnggia súc.Bướcvàobêntrongtốiom,Jessenốigótanh,Jeffersonnóithậtlớn,“Justice,emcóđịnhnóivớianh làemmuốngặpanhđểnóichuyệngìkhônglàm lơ, cứdắt conngựavàochuồng.Khixongviệc, Justicenhìnanhtraivàmỉmcười.“Jessevàemnghĩđãđếnlúcanhemmìnhrakhỏiđâyđểhỏixemđangcóchuyệnquáiquỷgìvớianhvậy?”

“AnhbiếtngaylàcóchuyệngìmờámngaytừphútgặpJesseởđâymà”.Anhcáutiếtnhìnhếtngườinàyđếnngườikia.“Anhkhôngtrôngmongcócuộcnóichuyệnnàytínào.Emđangcốnóichoanhbiếtlàemđangchõmũivàochuyệncủangườikháchả?”

“Anhnóisaocũngđược”,Jessenói,vỗvàolưnganh.“Đãđếnlúc,anhtraithânmếnphảibỏcáikiểukhóưaấyđivànóichobọnembiếtcóchuyệnđinào”.

“Chuyệnnàythậtlàdởhơi”,Jeffersonnói,dợmbướcđivềphíachiếcxehơi.“Anhđivềcôngtyđây.Haiđứacứngồivớinhaumàphântíchtâmlýnhé”.

“Ởcông tychảaimuốnanh tớiđóđâu”, Justicenóinhỏ,giọngkhábìnhtĩnh.

Câu nói của Justice làm anh đứng lại. Jefferson lần lượt ngó trừngtrừng hai thằng em trai. “Ý em muốn nói là bọn họ cũng dính vàochuyệnnàyà?”

“Joan cảm ơn em nhiều lắm”, Jesse nói trong tiếng cười khoái trá.“HìnhnhưanhkhổsởtừdạođiIrelandvề”.

Anhkhôngthểchốicãi,Jeffersonnghĩ,đưatayvòđầuvớiđiệubộđầygiậndữ.

Trởvềmột tuầnnayvàmọi thứđảo lộn lênhết.Anhđãmongmỏiđượcvềnhà,chuiđầuvàođốngcôngviệcnhưthểchưabaogiờđikhỏiđâyvàquaylạicuộcsốngthườnglệcủamình.Nhưngđiềuđóđãkhôngxảyra.Anhkhôngyênlòng.Khôngthoảimái.Anhcảmthấynhưvậyvàkhôngthểnàotìmracáchgiảiquyết.

Tâmtríanhcứ trôidạtvề Ireland.Vềnhữngngọnđồixanhmát,vềcănnhàtrongtrangtrạiấy.

VềMaura.

Anh đã để lại Ireland quá nhiều mà khi quay về Los Angeles anhchẳng lấy lại được bao nhiêu.Trước đây lúc nào anh cũng yêu thíchcuộcsốngcủamình,vậymàbâygiờanhthấysaoLosAngelesvàcôngviệcmà anh yêu thích bỗng dưng chẳng khác gìmột thứ giả tạo, ảotưởng.Tạisaoanhlạithấycôđơnkhiquanhanhcóhàngtrămngười?Saoanhlạithứcgiấcgiữađêm,tìmkiếmMaura?

Tấtnhiênlàanhbiếttạisao.Đơngiảnlàanhkhôngcònnhưxưanữa.NhữngtianắngchóichangvànhữnglàngiócủavùngSantaAnanáonhiệtkháchvới tâm trạngcủaanh,khácvới trái timđangmongchờđượctìmthấylạinhữnggìanhđãđánhmất.

“Vậy là”, Justice ngừng lại nói với ông anh trước khi đẩy Jeffersonvàonhà.“Anhsẽnóichobọnemchuyệnnàyphảikhông?”

“Ừ”,anhtrảlời.“Anhsẽkể”.

PhònglàmviệccủaJusticemangphongcáchcủanamgiới.Ghếbọcnệmda,kệđầysáchvàmộtcáibànrộngkêsáttường.Tấtnhiênmấycáimớđồchơivươngvãikhắpsànnhàlàdấuvếtchothấycậucontraicủaanh-Jonasđãchơitrongphòngnày.Baanhemngồivàoghế,tayaicũngcầmmộtchaibiamátlạnhlấytrongtủlạnhra.

Saumộthồilâukhôngnóigì,cuốicùngJusticelêntiếnghỏi“Thếcóchuyệngìvậy?Chuyệngìđãđếnrồibỏanhmàđivậy?”

Jeffersoncườikhẩy,“Haynhỉ?”

“Khôngquantâm“hay”hay“dở”gìởđây.Bọnemchỉmuốnbiếtcóchuyệngìđangxảyrathôi”.

Jeffersonđứngphắtdậy,uốngmộtngụmbiamátlạnhvàbắtđầuđilạinhưconthoi.Bựcbộichạykhắpngườianh,dồnhếtlênnhữngbướcđicủaanh,đổthêmlửavàotâmtrạngcáukỉnhmàcóvẻsắpsửasôilênsùngsục.“Anhmàbiếtlàanhchếtliền.Khônghiểusaoanhthấycógìđókhôngổn.Cứnhưlàanhđãnhầmđườnglạclốivậy”.

“Cũngdễquayđầulạimà”,Jesseýkiến.

“Vậyư?”,JeffersonnhìnJesseđămđăm.“Quaylạithìsẽthayđổimọithứ,emtưởngdễlắmsao?”

“Dễhaykhôngcòntùyvàonỗlựccủaanhđểnhậnthấyanhsẽđượcgìvàmấtgì”.Justicetrầmngâm,ngụýbảoJessehãykiênnhẫnthêm.“Vậyanhrẽnhầmđườngchỗnàovậy?CóphảiMaurakhông?”

“Anh bắt đầu nghĩ việc bỏ lạiMaura làmột sai lầm trong đời anh.Nhưnglàmsaoanhcóthểlàmkhácđược?Côấysẽkhôngđờinàochoanhlấnlướtđâu.Chưathấyaingangngạnhnhưcôtacả”.

“Cóvẻcôấythíchhợpvớianhnhấtđấy”,Jessephátbiểuvàlãnhngaymộtcáinhìnnảylửa.

JeffersonnhìnJustice.“Anhđãbảolàcôấycóthaivớianh”.

“Vâng,anhđãkể

“Anhđềnghịcôấylấyanh”,anhhớpmộtngụmbia.

“Vậylàanhđãlàmhỏnglờicầuhôn?"Jessehỏi.“Cũngdễsửathôi”.

“Khôngphảivậy”.Anhhítmộthơi, rồichămchúnhìncáinhãncủachaibiacứnhưtrênđóinsẵntừngcâutrảlờimàanhbịhỏivậy.“Côấymuốncómộtcuộchônnhânthựcsựđúngnghĩa”.

“Hìnhdungnổikhông?”,Jessekhoáichí,châmchọcanhtrai.

Jeffersonphóngtianhìnchòngchọcvàođứaemútcủaanhvàủdộtngồivàoghế.“Nếuemkhônggiúpđượcgìthìlàmơnimmiệnggiùmcái”.

“Anhđâucầnaigiúp”,Jesseđộplại,“Màanhthìcầnđượcchữabệnhthôi.Tạisaoanhkhôngthểmanglạichocôấymộtcuộchônnhânđúngnghĩachứ?”

“Bởivỉanhđãyêurồi.YêuAnna”.

Ngaylậptức,cảhaiemtraicủaanhimbặt.Giờthìcảhaicứnghọngrồi?

“Bọnemcóhiểukhông?NếubâygiờanhthừanhậnanhyêuMaura”,anhnói, “tức là anhđangnói rằngAnnakhôngcònquan trọng tronglònganhnữa.Rằngnhữnggìmàbọnanhchiasớtcùngnhaucóthểthaythếđược”.

Justicelắcđầu,duỗihaichânratrướcvàgiữthăngbằngchaibiatrêncáibụngphẳnglìcủamình.

“Đây làđiềungớngẩnnhấtmàemđượcngheđấy”.Anhnhìn sangJesse,“Emnghĩsao?”

“Ờ,đúngđấy”,Jessetánthành.“Đasốthắngthiểusốrồi”.NhìnsangJefferson,Jessenóitiếp,“Saothế?Lẽnàoanhchỉđượcphépyêuduynhấtmộtngườisuốtđời?”

“Không”,Jeffersonnóilínhí,nhậnrarằnglờibàytỏcủaanhthậtngớngẩn.“Ýanhkhôngphảivậy”.

“Vậyýanhlàsao?”,Justicehỏi.“LàAnnamuốnanhsốngđơnđộcvàcôđơnsuốtphầnđờicònlạiđểchứngtỏrằnganhyêucôấyà?”

Jeffersonnghĩđếnngườiphụnữtrẻtrungmàanhyêuvàđãmấttừlâulắmrồi.“Không”,anhthừanhận,“côấykhôngmuốnthế

Kỳcụcthật,nhưngđâylàlầnđầutiênanhnhậnrarằngtrongtâmtríanh,hìnhảnhcủaAnnavàkhoảngthờigianbênnhaucủahaingườiđãtrởnênmờnhạt.Anhsuyluận,phỏngđoánrằngthờigianđãlàmphaimờvết thươnglòng.Chỉcònlạicảmgiácmơhồvềtội lỗikhikhôngthểtheongườimìnhyêusangthếgiớibênkia,vìanhphảitiếptụcsống.Tiếptụcgiữlấyhơithởdùngườimìnhyêuđãmãimãikhôngcònnữa.

“Jefferson”, Jesse gọi nho nhỏ, “Ví dụ anh cómột đứa con rồi, anhyêuđứaconấy,thìanhcóthểyêuđứaconmàMauramangtrongbụngnữakhông?”

“Hỏigìngớngẩnvậy”,anhbậtlại.

“Vậyà?”,Jessecườinhạoanh.“VậymàanhđứngđónóivớibọnemlàanhkhôngthểyêuMauravìđãyêuAnnarồi.Làmsaomànghelọtlỗtaichođược?”

Không phải vì yêuMauramà anh có cảmgiác như phản bộiAnna,Jeffersonthấuhiểu.ThậtraMauramanglạichoanhnhiềucảmxúchơnnhữnggìmàanhtừngbiếtđến.Nhưnganhkhôngthểnóivớiemcủamìnhchuyệnnàyđược.Họnghĩanhbịđiênrồi.

Tronglúcanhcảmthấykhóchấpnhậnchuyệnnày,anhchợtnhậnrarằngtìnhyêucủaanhđốivớiAnnalàtìnhyêucủamộtthanhniênmớilớn.Ngâyngô,vụngdạivàtìnhyêuấyđãkếtthúctrướckhiđượcthửthách.Nhưngbâygiờanhcó thểyêunhiềuhơn thế, sâuđậmhơn thếnữa, vì anh trưởng thành rồi, biết nhiều hơn và nếm trải nhiều hơn.Cuộcsốngmuônmàuvàthờigianđãlàmchoanhhơncậuthanhniênngàyxưanhiềumặt,nêncảmxúccủaanhcũngkháchẳnthuởcònđôimươi.Đơngiảnchỉlàvậythôiphảikhông?Liệucóphảianhđãbỏlỡ,khôngnhậnthấyđiềunàyvìanhkhưkhưquyếttâmdànhchoAnnatấtcảlòngthủychungmàanhchorằngcôxứngđángđượchưởng?

Justice nói đúng, Anna sẽ khôngmuốn anh sống đơn độc và trốngvắngsuốtquãngđờicònlạivớimộtlòngtônthờcô.Timanhnhẹnhõmnhưvừathảcụcđámàanhphảiđeoxuống,lầnđầutiêntrongsuốtmấytuầnquaanhmớithởđượcmộthơidàikhoankhoáinhưvậy.

“CóChúachứnggiámlàemchẳngmấylãoluyệnbacáichuyệnnàyđâu”Justicenói.“EmphảimấtkhálâuđểnhậnrarằngemđúnglànguxuẩnkhiđểmấtMaggie.Nhưngemđãtỉnhngộkịpthời.Anhcóđịnhnóilờinàotươngtựnhưvậykhông?”

TayJeffersonnắmchặtchaibia.Anhbiếtanhđangmuốngìlúcnày,nhưngliệuanhcókhảnănglàmchoMauratinanhkhôngđây?

“Ừ,cóđấy”,anhnóito,hìnhdungragươngmặtngỡngàngcủaMaurakhianhxuấthiệntrướchiênnhàcô.“AnhsẽđiIreland”.

“Đibaolâu?”

AnhnhìnJesse“Ởluôn”.

“Cáihãngphimthìsao?”Justicehỏi.

“Anhcóthểquảnlýquađiệnthoạivàfax”Jeffersontrảlờitrongkhiđặtchaibialênchiếcbàngầnnhất.“Vàcũngkhôngkhómấyđểquaylạiđâynếucóviệcanhphảitrựctiếpxửlý”.

“Anh?Sốngởtrangtrại?”,Jessehỏi,ngoácmiệngcười.

“Anh sống ở trang trại” anh lặp lại, trong đầu đã sắp xếp chuyếnchuyển nơi sinh sống, đến với người anh yêu. “Có gìmà khó tin dữvậy? Trời, chúng ta được lớn lên ở trại chăn nuôi kiamà!Maura sẽkhôngthấyhạnhphúcởnơinàokhác,vớilạianhcóthểlàmviệcởbấtcứnơinàomà”.Anhnởmộtnụcười rộngngoạc.“Anhphảiquay lạiđó.XemxemcháucủaMichaelchàođờichưa.CoiCarađivềLondonchưa.Vàmùanàylàmùacừusinhnở,vìvậyMaurasẽthiếunhânlựcđấy…”

“Cừunonhả?”

JeffersoncườibiếmvẻmặtsửngsốtcủaJustice.“Anhbiết.Emlàmộtngườicómáuchănnuôisúcvật từnhỏ,nhưngemsẽphảisang thămmấyconcừucủabọnanhđấy”.

Chúa ơi, anh có cảmgiác nhưmình có thể leo bao nhiêu ngọn núi,chạynhưbayhếtcácnẻođườngởIreland.Anhbiếtanhmuốngì.Anhmuốntấtcả.NếuMaurakhôngđồngýnữa,anhsẽbắtcóccô,kéocôđếngặpchaxứtronglàngvàcướicôdùcôcóthíchhaykhông.

“Anhphảiđi thôi”,anhnói,nhìnvàođồnghồvà tínhnhẩmxemcócầnphảithuxếplẹlàngkhôngrồirasânbay.

Jesse và Justice liếc mắt nhìn nhau và cũng không có gì lạ khiJeffersontỏrahơi tòmòtrướccáchnhìncủahọ.Nhưnglúcnày,anhđangbậnbịuvớikếhoạchđoàntụvớiMauranênchẳngđểýnữa,anhbướcrakhỏinhà,haiôngemtraiđitheosau.Nhưngkhianhtớichiếcxehơi,anhkhựnglại.

“Chuyệnquáigìthếnày?

Cảbốnbánhxeđềuxẹp lép.Chiếcxe thể thaonhỏnhắnmàuxanhngọcbíchgầnnhưnằm“xảhơi”trênmấycáiniềngbụibặmvìđườngxa.Jeffersonnhìnhaiôngem.“Cóaibiếtgìvềchuyệnnàykhông?”

“Ấy”,Jessegiơhaitaylên“Đừngcónhìnem”.

Justiceđưa taycọcọquaihàmvà lầmbầm“Emđãbảonóchỉmộtbánhthôi”.

ChưakịpnóilờinàotrướclờithútộicủaJustice,Jeffersonnghetiếngđộngcơđắttiềngừgừchạyvềphíahọ.Anhnhìnlên,ngóchiếcxelimosơnđen,mạmàuvànglấplánhcủagiađìnhKing,nhẹnhànglướttới“Cáigìthế…”

JusticevỗvaiJefferson.“Đâylàlýdotạisaoxeanhbịxẹpbánh.Tụiemphảigiữanhlạiđây.MặcdùMikecẩnthậnhơnđểkếhoạchcủaemchắcănhơn.”

“Emđangnóicáigìvậy?”Mắtanhvẫndánchặtvàochiếcxe limo,khianh tàixếnhảyra,mởcửasauvàMaurabướcra,nhìn thẳngvàoanh.

“Đừngcólàmhỏngchuyệnđấy”,Jesseđedọa.

Justice xua anh đi và bảo “Tụi em vào nhà kho đây.Hai người tậndụngthờigianđi”.

Jefferson thậm chí không thấy họ đi nữa. Mắt anh không rời khỏingườiphụnữanhyêuvàcóchếtanhcũngkhôngquayđi.AnhkhôngphảnbộiAnnavì tiếntớichuyệnnày.Giờthìanhnhậnbiếtđượcrồi.Cầnphảisốngtiếp.VàanhthấykhôngthúvịtínàonếusốngmàkhôngcóMaura.

NgaykhivừabướclênchiếcmáybaycủagiađìnhKing,Mauracảmthấynhưmìnhđanglạcvàomộtcâuchuyệnthầntiên.Xungquanhcôtoànnhữngthứxahoa,lộnglẫy,lúcnàycôđangbayquanửavòngtráiđất.Côngủ trênmộtchiếcgiường trênnhững tầngmâycáchmặtđấtnhững30000feet.KhiđếnLosAngeles,cônhanhchóngđượcđưavàotrongchiếcxe limogiàusangvàđượcchởquanhữngconđườngcaotốcđôngnghẹtxemàcô chưabaogiờđược thấycảnhnày trongđờimình.Vàhơnhếtcả,côchỉcómộtýnghĩtrongđầu.ĐếnvớiJefferson.Làmchoanhthấyhếtnhữnggìanhchốibỏ,quaylưnglạivớinhữnggìhọđãcócùngnhau.

Khichiếclimorẽvàolốiđidàiquanhcotrongtrạichănnuôi,mộtcảmgiácxaoxuyến,nônnaogợnlêntronglòngcô,côlosợcáitínhngangbướngcủacô trỗidậysẽchẳnghayhochútnào.Nhưngcôđã lậpkếhoạchnàyvàcôsẽkhôngđầulạikhiđãđếnlúcphảithựchiệnrồi.

Tuynhiên,khicôbướcrakhỏichiếcxe,tấtcảnhữnggìcôcóthểlàmđược lúc này là… nhìn Jefferson. Trông anh đẹp trai mê hồn trong

chiếcáosơmitrắngvàquầntâyđenvớimáitócrơilòaxòatrướctránvìgió.Thậmchíđứacontrongbụngcôcũngquẫy,đạp,phấnkhíchkhiđượcgặplạichacủanó.

Mauracảmthấylàngiókhô,nóngluồntrongtóccô,làmmắtcôcayxè.Chắc chắn đây là lý domọi thứ nhòa đi quamàn nướcmắt lưngtròng.KhuchănnuôicủagiađìnhKingkháđẹp,cônhậnthấyđiềunàydùmắtcôkhôngmộtphútrờiJefferson.

“Maura”,anhgọitêncô,bướcmộtbướcvềphíacô.

“Đừng.Làmơnhãyởyênđó”.Côvộiđưatayrangănkhôngchoanhđếngần.Nếuanhđếngần,cóthểcôsẽlaovàovòngtayanh,trongkhicôlạicầnđứngđây,nóinhữnglờitráitimcôthổnthức.“Emđếnđâyđểtrảilòngmình,JeffersonKing,vàanhlàmơnđứngđóđểngheemnói”.

“Emkhôngphảinóigìhết”,anhtrảlời.

“Đâylàquyếtđịnhcủaem”,cônóivàkhôngthấyanhtàixếláichiếclimochởcôkínđáochuồn thẳngvàonhàkho. “Emđãbỏmấy tiếngđồnghồnghĩkỹnhữngđiềuemmuốnnóivàemsẽnóingaybâygiờ”.

“Tốt”,anhnói,chotayvàotúiquần.“Emhãynóihếtđi”.

“Được.Bắtđầutừđâunhỉ?”,côhítsâumộthơi,nhìnvàomắtanhvànóinhữnglờiđầutiênxuấthiệntrongđầucô.“Anhđúnglàngungốckhiđãbỏemmàđi,Jefferson”.

“Đólànhữnggìemmuốnnóivớianhsao?”,anhhỏi,mỉmcười.“Emvượtbaonhiêudặmđếnđâyđểmắngmỏanhhả?”

“Ừ,vàcònnhiềuhơnthếnữa.Emsẽnóiđiềunàytrựctiếpvớianhvìphụnữkhôngthíchnóichuyệnnàyquađiệnthoại”.Côbướctớianh,lưng thẳng, bước chânmạnhmẽ, dứt khoátmặc dù cảm giác do dự,ngậpngừngbannãycàngtăng.“Lýdoemtừchốilấyanhkhianhđềnghịemsống trongmộtcuộchônnhân lạnh lẽo,vônghĩavìđứaconhayvìtiệnlợilàbởiemyêuanh,đồkhỉgió.”

Anhmỉmcười,“Emyêuanh”.

“Emđãyêuanh.Emyêuanhđấy.Nhưngđừngvìthếmàxemthường

em.”Cônóilắpbắpbnhữngýnghĩtrongđầucôrốitunglênnhưbứctranhảoảnh.Côtựhỏikhôngbiếtnhữnglờichuẩnbịkỹcàngcủacôbiếnđâumấttiêurồi.Côđànhbótay,nóihếtnhữnglờichânthậttrongtráitimcô.“Dùemyêuanh,nhưngemsẽkhônglấyngườikhôngyêuemđâu”.

Cô đăm đăm nhìn anh, thấy anh qua làn nướcmắt lẫn giận dữ, côkhôngmuốngìhơnđượclaovàovòngtayanhvàmuốnmôicôlạiđượcnếmhươngvịnụhôncủaanh.

“Emđếnđểnóichoanhbiếttừchốiyêungườikhácchỉvìchungthủyvớingườivợđầutiêncủaanhlàviệclàmphungphítuổixuânmộtcáchngungốc,nhưngemcũngnói luôn làviệc anhnhớđếncôấyvàgiữnhữngkỷniệmấylàviệctốt”.

“Cámơn”,anhđáplạivànói“Chúaơi,anhyêuem”.

Côkhôngthèmđểýđếnđiềuanhvừanói,mảimênóihếtnỗilòngcủamình cho anh nghe. “Tuy nhiên làm người sống thì phải sống,Jefferson.Phủnhậnlờitráitimthìcũngnhưchếtthôi.Emsẽkhônglàmnhưvậyđâu.Vàemghétnhìnthấyanhsẵnsànglàmđiềuđó.Giờthìemsẽnói choanhbiết, emsẽyêuanhđếnhơi thởcuối cùng,nhưngkhôngmuốnsốngmànhưchết.Emsẽởđó,ởIrelandđếnchừngnàoanhbắtđầusuynghĩchínchắn”.

“Maura”,anhnói,“Anhyêuem”.

“Emvẫnchưanóixongmà”,cônóigiọngnghiêmkhắc.Tạisaoanhkhông thể im lặng để cho em nói hết nhỉ? “Anh sẽ mất em đấy,Jefferson,vàbỏlỡhạnhphúcmàđánglẽchúngtađãcóđược.Anhsẽhéohonvìemvàemthềlàanhsẽhốitiếcvìđãrađi.Vàtrongcơnđaukhổấy,cuốicùnganhsẽnhậnrarằngyêuemchínhlàlẽsốngcủađờianh,hãynhớrằngemđãnóivớianhrồiđấy.Chínhemđãđếntậnđâyđể nhìn vàomắt anh và cho anhmột cơ hội cuối cùng.Và nhớ rằngchínhtìnhyêuđãmangemđếnđây”.

“Anhđãnóilàanhyêuemmà”.

“Cáigì?”,côhấtđầurasauđểlắcchorơimấycọngtócđangvướngvàomắtcôvàchớpchớpmắtnhìnanhcứnhưanhđộtnhiênnóitiếngScotlandcổvậy.“Gìthế?Anhvừanóigìđấy?”

“Anhnóianhyêuem”.

Cônhìnvàomắtanhvàđọcđượcnhữnglờithànhthậtcủaanhtrongđó.Có gì đó như nổ tung, vỡ òa trong lồng ngực cô, vàMaura nghĩrằnglời của anh, cô sẽ không cầnmột chiếcmáy bay để về nhà nữa.ĐơngiảnvìcônhưđangbồngbềnhgiữaĐạiTâyDương.

“Anhyêuem?”

“Đúng vậy”, anh nói, cười toe toét và dang tay ra đón cô. Cô tựnguyệnngãvàovòngtayanhbởicôđãchờđợigiâyphútnàytừlúccôbướcxuốngchiếcxehơidài,taonhãkia.Côvònghaicáchtaylêncổanhvàômchặtanhnhõngnhẽohỏi,“Saoanhác thế,khôngchịunóisớm?”

Anhcườilớn,vòngtayômeocô,nhấcbổngcôlênvàxoaymấyvòng.“Aimàchenngangchođượckhiemđangdiễnthuyếtkiachứ?”

“Đúng thế. Em nóng tính khủng khiếp, em biết, nhưng đó là vì emcảmthấyquáđaukhổvàemmuốnanhcũngphảiđaukhổnhưem”,côgụcđầuvàocổanh thì thầm,ngửimùihươngcủaanh,cảmnhậnsứcmạnhcủaanhquathânhìnhrắnchắcđangépchặtvàongườicô.

“Anh cũngđaukhổđấy chứ”, anh thúnhận, cánh tay chắcnịchômchặtcôvàongườianh.“Khôngcóem,anhthấycuộcsốngnàyvôvị.Giờanhđãbiếtđiềuđórồi”.

“Ôi,Jefferson,emđãnhớanhbiếtnhườngnào”.

“Anhđangđịnhđigặpemđấy”,anhkểchocônghe,giọnganhkhànkhàn, đầy cảm xúc. “Anh vừa quyết định quay lại Ireland và thuyếtphụcemlấyanh,chodùcóphảibắtcócemđinữa”.

Côcười sung sướng, cógì đó thậtdiệukỳnhảymúa trong lòngcô.“Thậttiếclàemđãkhôngcócơhộichứngkiếncảnhấy”.

“Anhsẽbùđắpchoem”,anhhứa.“AnhmuốnsốngởIreland,vớiem,vớiconcủachúngta,trongtrangtrại”.Côngửacổrasữngsờnhìnanh,tựhỏicóphảigiấcmơlớnnhấttrongđờicôđãthànhhiệnthực?“AnhđếnsốngởIreland?”

“Cũngkhôngkhókhănđâu”,anhnói“Anhnghĩanhcũngyêunơiấy

khôngthuagìem”.

“Anhthậtđángyêu”,cônói trongtiếngthởphàokhoankhoái.“Gầnđâyemcónóivậychưanhỉ?”

Anhcườitươi,“Khôngphảigầnđây,màchưanóibaogiờ”.

Côđãvượtquaamgo,đãhyvọng,mơướcrấtnhiềuvàbâygiờcôđãcó trong tay tất cả những gìmìnhmuốn, cô chỉ biết giữ chặt anh vàquaycuồngtrongniềmhạnhphúcvôbờ.Cuốicùng,anhthảcôxuống,nhưngtayvẫnvòngquanheocônhưsợcôđimất.

“Thỉnhthoảnganhsẽphảiđiđâyđó”,anhnóivớicô,“nhưngemvàconsẽđicùnganh.Mìnhsẽcónhiềuchuyếnphiêulưu,với tìnhyêu,cuộcsốngcủachúng tasẽđầyđủýnghĩavàhạnhphúc,anhhứavớiem”.

“Emtinanh”,Mauranóivàđưataylênxoamáanh.

“Maura”,giọnganhdịudàng,anhnhìncôkhôngchớpmắtnhưmộtngườimảimêđitìmnhữngkhátkhao,ướcvọng,đểrồikhitỉnhgiấc,ngỡngàngnhìnthấynóngaydướichânmình.“Anhđịnhhỏiemmộtlầnnữa.Lầnnàylànghiêmtúcđấy.Anhmuốncướiem,thậtlòngđấy,vàchúngtasẽmãimãibênnhau”.

“Ôi,Jefferson,anhlàmemsắpkhócđấy”,cônói,vànhậnthấynhữnggiọtnướcmắtđãlăndàitrênmá.

“Đừng”, anh thì thầm,cúixuốnghôncônồngnàn, sayđắm.“Đừngkhóc”.Anh lau những giọt nướcmắt và nhìn vàomắt cômỉm cười.“Anhkhôngxứngđángvớiemchútnào,phảikhông?”

Côbậtcườivànépsátvàolònganh,taicôápvàongựcanhvàthíchthúnghetiếngnhịpđậprộnrãcủatráitimanh.Côômnganglưnganhvànói“Ôi,anhyêu…nếuphụnữnàocũngchờtìmthấyngườiđànôngxứng đáng với mình thì sẽ chẳng có cuộc hôn nhân nào hết, phảikhông?”.

Anhphálêncườivàkéocôvàolòng,siếtchặthơnnữa.“Emlàngườiphụnữcủalònganh,Maura.Làngườiduynhất”.

“Vàanhlàngườiđànôngcủalòngem,Jefferson.Emsẽluônmãiyêu

anh”.

“Anhđangđếmđấynhé”,anhnóivàtặngcômộtnụhôncháybỏngnhưmộtlờihứahẹnmộttìnhyêuvĩnhcửuvànồngcháymàhaingườichưabaogiờhìnhdungnổi.

Và khi nụ hôn vừa dứt, hai người bật ra vì tiếng vỗ tay tán thưởngnồngnhiệtvànhữngtiếnghuýtsáoinhỏi.Nhìnvàonhàkho,Jeffersoncườitoetoét,cầmtayMauravànói,“Đivớianh.Anhmuốngiớithiệuemvớigiađìnhanh”.

“Giađìnhcủachúngmình”,côsửalạivàngảđầulênbờvaianh.

Rồicảhaicùngnhaubướcquaquákhứ,hướngđếntươnglai.

HẾT

EbookđượcthựchiệnbởicácthànhviênVHP

vàTVE:

Vanessa1811,nhinhi77,Tyty1803,nph268,bluesky29,thuanga,ngoclinh875ls,thuylinh218,phamdung90,greengrass2709,SmallEggChútvà

Yew.

Mời bạn đón đọc:Chờ tìnhyêu lên tiếng (Themarriagecommand) của Susan Fox và Sự ràng buộc êm đềm (TheC.O.Omustmarry)củaMaxineSullivan.

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

[1]Mộtloạicâymọctrongcánhđồngngô.

[2]ĐơnvịđochiềudàiphổbiếnởAnh,Mỹ(bằng2,54cm)(ND).

[3]ĐơnvịđotrọnglượngphổbiếnởAnh,Mỹ.1pound=0.45k">