sandman - the dream hunters · lời giới thiệu lời văn ma quái của neil gaiman -...

64

Upload: duongtuyen

Post on 11-Feb-2019

238 views

Category:

Documents


1 download

TRANSCRIPT

Sandman-TheDreamHunters

Têntruyện:TheDreamHunters[TruyMộng]Tácgiả:NeilGaiman

Họasĩ:YoshitakaAmanoScan:manga-sketchbook

Ngườidịch:mhdThựchiệnebook:Cent

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

MụcLục

LờigiớithiệuChươngmộtChươnghaiChươngbaChươngbốnChươngnămChươngsáu(1)Chươngsáu(2)

Lờikết

Lờigiớithiệu

LờivănmaquáicủaNeilGaiman-Shakespearecủatruyệntranh,kếthợpvớinhữngbứchọamỹlệcủaYoshitakaAmano(họasĩcủaVampireHunterD)sẽtrởthànhgì?TácphẩmTruyMộng-mộttruyệncổtíchđượcgiaohòagiữahainềnvănhóa.Cũngnhưmọicâuchuyệncổtíchkhác,TruyMộngbắtđầukháđơngiản:

một cuộcđánhcágiữa conchồnvàconcáo.Kẻnàođuổi đượcnhà sư rakhỏingôichùasẽtrởthànhkẻchiếmhữunơiđó.Conchồnbiếnthànhmộtviênquanlớn,truyềnchonhàsưphảilênkinhđôđểtrìnhhoàngđế.Concáobiếnthànhmộtthiếunữmỹmiềubịcướpxinnhàsưđưanàngtrởvềnhà.Nhưngnhàsưthôngminhđềunhìnthấunhữngâmmưucủachúng,vàvẫnởtrongngôichùacủamìnhđơnđộc.Duychỉcóconcáo, từngàyđóđãbắtđầulàmbạnvớinhàsưvàbímậttươngtưngười.

Đếnchương2,câuchuyệnđộtngộttrởnênđentốivớisựxuấthiệncủabốntinhlinhđangmuốnhãmhạinhàsư.ChúnglàtaysaicủamộtviênquantháibốcnổitiếngởKinhThành,mộtngườilúcnàocũngsợhãi-dùkhôngbiếtlàsợgì.Nghelờibangườiđànbàtiêntri,ôngphảilấymạngcủanhàsưđểcósựbìnhantrongtâmhồnmình.Nàngcáongheđượcâmmưunày,vàvanxinMộngĐếđểcóthểcứuđượcngườimìnhyêu.Sựhisinhcủanàngcóíchhaykhông?Haychỉlàvônghĩa?Kếtquảcủa

nhàsưvànàngcáosẽrasao?Viênquancóđượcsựbìnhancủamìnhhaykhông?Tấtcảnhữngngườinàyđềuchạytheomộtgiấcmộng,đểrồiphải

hốitiếcmãimãi.Đượckể theomộtcâuchuyệncổ tíchNhậtBản, truyệnmangnhiềunét

Đôngphươnghuyềnbí.Tathấyởtrongđólànhàsư,BồTát,ngôichùa,viênquanởNhật,hồ ly tinhhóa thànhngười, linhvật trong truyền thuyết,v.v.Ngaycảquanniệmlấythiệnbáooánnữa.Tuynhiên,truyệnvẫncónhữngnétriêngbiệtcủaTâyphương.Khácvới

truyệnliêutrai,cácnànghồlykhôngbaogiờchotathấyhìnhdángthậtcủanàng,trừkhilàbịnguyhiểmsắpchết.NànghồlytrongTruyMộngthậtlàmộtconcáo,tathấynómơgiấcmơcủaconcáo,chạybằngbốnchân,sănthịtcóckhiđói.Quanniệmkhôngkẻnàochốnglạiđượcsốphậndùcócốgắngđếnmấy.Điểmđặcbiệtnữacủatruyệnlàkhôngnhânvậtnàotrongtruyệncótên.

Mọingườichỉlànhưthế:nhàsư,nànghồly,vịquan,mộngđế…Nhữngngườiđóđãbịthờigianxóađitên,khôngainhớnữa,nhưnghọvẫntrởvềtrongmơ.Ở đây, ta gặp lại những nhân vật quen thuộc của bộ truyện Sandman.

Mộngđế-dĩnhiên-vẫnxanhxao,nhưngvớivẻđẹpkìbí,cóthểnóilàđẹptraihơndướingòibútcủaAmano.Banhànữtiêntri(hayphùthủy)làhiệnthâncủabanữthầnQuáKhứ,HiệnTạivàTươngLai.Haianhemsinhđôivớingườiemtốtbụngluôngiúpđỡngườitavàngườianhluônmuốngiếtngườiem.TheDreamHunter làmộttruyệnnênxemchonhữngai thíchSandman,

và kể cả những người không thích, vẫn có thể thưởng thức được truyện.Hoặcchỉđơngiảnxemquamộtlầnđểmà…xemcácbứchọacựckỳtuyệtđẹpcủaAmano.

Chươngmột

Nhàsưsốngtrongmộtngôichùatĩnhmịchbênsườnnúi.Chỉ làmộtngôichùanhỏ,nhàsưlàmộthòathượngtrẻ,vàngọnnúicũngkhôngphảilàđẹpnhấthayhùngvĩnhấtNhậtBản.

Nhàsưchămsócchongôichùa,ngàyngàybìnhlặngtrôiqua,chođếnkhimột concáocùngvớimột conchồnđingangquađóvànhìn thấynhà sưđangcuốcđấttrồngkhoailang–mónănchínhcủangười.

Conchồnnhìnnhàsưvàngôichùa,đoạncấttiếngnói,“Chúngtahãyđánhcáđinào.Aitronghaitadụđượcnhàsưđóđirakhỏichùanàythìsẽlấynólàmnhà;nơiđâyđãlâukhôngcònnôngdânhaydukháchđếnnữa,vàsốngởđâythìthoảimáihơnổchồnhaylàhangcáo.

Concáomỉmcườikhoehàmrăngsắcnhọn,nàngtachớpđôimắtxanh,hấtcáiđuôi,vànhìnnhàsưvàngôichùaởdướichânđồi,đoạncônàngquaysangconchồnvànói,“Cũngđượcthôi.Cáthìcá.”

“Mỗingườisẽthửmộtlần,”chồnđáp.“Tôiđitrướcđây.”

Trongkhuvườnnhỏcủamình,nhàsưvẫncuốcbụikhoailang,rồiôngquỳxuốngvànhổcọnghànhdại,bụigừngvàrauthơm;saukhixong,ôngchùibùntrêntayvàđầugối,rồiđivàogianphòngnhỏphíasaungôichùa,để

chuẩnbịchobàikinhbuổichiều.

Tốiđó,mặttrăngtrònvànhvạnh,tolớnvàbàngbạc,trênbầutrờiđêmmàuđenthẫm;vànhàsưnghetiếngồnngoàicửa.

Trongsânchùalànămngườisangtrọng,ngồitrênnămcontuấnmã.Tấtcảđềulànhữngngườiđànôngoainghi.Thủlĩnhcủahọmangtrênmìnhmột

thanhkiếmcong.

“Aitrụtrìchùanày?”ygọi,giọngnóiâmvangnhưtiếngsét.“Hãyrađây!”

Nhàsưbướcra,dướiánhtrăng,vàcúiđầuthậtthấp.“Tôilàngườigiữchùanày.”Ôngkhiêmcungnói.

“Thậtlàmộttiểuhòathượngốmo,tầmthường,”giọngcủathủlĩnhvang

lên.“Nhưngcóaibiếtđượcýnghĩacủathánhthần?Tụcngữđãnóinhữngngườitìmkiếmvậnmaysẽchỉthấynólàhưảonhưmuốnchạmvàocầuvồng,cònnhữngaikhôngtìmkiếmtiềntàihayquyềnlựcsẽthấynótựtìm

đếnmình.”

Nhàsưkhôngđáptrả,nhưngôngngướcđầulênmộtchút,vànhìnnămngườiđóvớiđôimắtsángvốnkhôngbỏlỡgìcả.

“Ngươicóbiếtvậnmaycủangươilàgìkhông?”

“Xinchỉgiáo,”nhàsưtrảlời.

“Vậyhãylắngtainghechiếuchỉcủahoàngthượngđây.NgươiđượctriệuhồivềHoàngcungngaylậptức,hoàngthượngmuốngặpngươiđểchứngthựcngươilàngươimàcáctháibốcvàchiêmtinhđãnóitới,nếuđúngvậy,ngươisẽđượcthoátkhỏicảnhbầncùngnàyvàsẽđượcphongchứctểtướng

trongtriều–mộtngôivịđemđếnnhiềutiềnbạcvàtháiấp.

“Tuynhiên,nếungươikhôngởHoàngcungtrướcngàyThân,vậythìđiềmbáosẽtrởthànhđiềmxấu,vàHoàngthượngsẽbuộcphảigiếtngươi.Vậynênkhôngđượcchậmtrễ,hãyđikhỏinơinàytrướcbìnhminh,hoặclàphải

chịusựphánxétcủahoàngthượng.”

Cácchúngựakhuachândướiánhtrăngsáng.

Nhàsưcúiđầuthấpxuốngmộtlầnnữa.

“Tôisẽđingay,”ôngnói,nămngườikianhìnnhaucười,ánhtrăngchiếulấplánhtrênđôimắtvàhàmrănghọ,phảnchiếulêncácmiếngsắttrangtrítrênmìnhngựa,“nhưng,trướckhitôiđi,xinchohỏimộtcâu.”

“Muốnhỏigì?”viênthủlĩnhgầmlênnhưtiếngsưtử.

“TạisaoHoàngthượnglạisaimộtconchồnđếntriệutôivềHoàngcung,”nhàsưđáp,ôngđãnhìnthấy,trongkhibốnconngựađầutiêncóđuôingựa,concuốicùnglạicóđuôichồn.Ôngbậtcườilớn,vàquaytrởlạivàochùađểbắtđầutụngkinhchiều.

Tiếngvóngựachạykhỏisânchùa,vàtrênđồivọngxuốngtiếngcườicaovútcủaconcáo,đầyácývàthíchthú.

Bóngmâybaotrùmcảđỉnhnúivàotảngsánghômsau,vàđólànhữngđám

mâyđen,nặngnề,nênnhàsưcũngkhôngngạcnhiênkhinhữnggiọtmưarơixuống,mộtcơnmưalớn,mưanhưtrútnướclàmcongoằncâytrevàđèdậpbụikhoailangmớitrồng.Nhàsư,đãquenvớiloạithờitiếtcủavùngnúinày,vẫnkhôngkinhđộngvàđiềmnhiêntụngkinh,ngaycảkhitiachớpxuấthiện–ánhsángchóilòa,theosaulàtiếngsấmầmầmnhưtừtrongnúivọngra.

Mưatrútxuốngcàngnhiều.Tiếngmưanhưhàngtrămtiếngtrốngđậpcùngmộtlúc,đếnnỗinhàsưkhómàngheđượctiếngkhóc,lẫntrongtiếngmưarơi,nhưngôngngheđượcngườinứcnở,vàôngbướcrangoài.Trong sânchùa,trênmảnhđấtlầylộiđầybùnnhão,làmộtthiếunữướtnhưchuộtlột.Xiêmáocủanàng,vảilụamềmmạinhất,đãsủngướt,vàdánvàongườinhưmộtlàndathứhai.

Nhàsưcảmnhậnđượcvẻđẹpthoáttụccủanàng,vàthânhìnhnàng,khiôngdìunàngđứngdậyvàđỡnàngvàochùa,đểtránhmưa.

“ThiếplàcongáiduynhấtcủatỉnhtrưởngthànhYamashirio,”nànghơkhôtrangphụcvàmáitócdàiđennhánhbênbếplửanhỏ,“thiếpcùngđivớibọnthị nữđến thămchùanày, nhưnggiữađườngbị bọn cướpphụckích.Chỉmìnhthiếpchạythoát.Thiếpnghebọnhọnóiđượcsaukhimưatạnh,họsẽđếnnơiđâyđểđốt chùavàgiết tất cảmọingười trongđó.”Trongkhi kểchuyện, thiếunữ ănmột bát cơm trắng, vàmột chén nhỏ khoai luộc, vừanhồmnhoàmnàngvừanhìnnhàsưbằngđôimắtxanhlơ.

“Vìthế,”nàngnói,“chúngtahãychạykhỏinơiđây,khôngbaogiờtrởlại,trướckhibọncướpđến,nếuởlạiđây,cảhaitađềuphảichết.Nếuchúngtathấtlạcnhau,ngàihãyđếnthànhYamashiro,vàgặpchathiếp,ngườisẽtặngngàingôinhàlớnnhấttỉnh,vàsẽđềnđáplạichongài.Xincảmơnngàiđãchoăncơm.Cơmrấtngon,dùrằngkhoailanghơibịkhô.”

“Chúngtacầnphảirađingaylậptức,”nhàsưđáp,vớinụcườihiềntừtrênkhóemôi,“nếunànggiảithíchchotamộtviệc.”

“Việcgìcơ?”thiếunữhỏi.

“TạisaocongáicủatỉnhtrưởngYamashirolạicóthểlàmộtconcáo,”nhàsưđáp,“tachưabaogiờnhìnthấyngườinàocóđôimắtnhưcô.”

Nhưthế,cònnhanhhơnkhikểchuyệnnày,thiếunữnhảyquađốnglửa,vàkhichạmđất,côkhôngcònlàmộtthiếunữmàlàmộtconcáo,bộlôngmượtmàvớicáiđuôivểnhcao.Nónhìnnhàsưvớiđôimắtcămghét,rồinhảylênbứctườngđávàbiếnmấttrongcơnbão.

Buổitrưakhimặttrời lódạng,nhàsưdạobướctrongchùa,lượmlávàng,cànhcâybịgẫy,vàsửachữanhữngchỗbịcơnbãophá.

Ôngnhậnracómộtsựsắpxếpởđây.

Vìthếôngcũngkhôngngạcnhiêncholắmkhi,vàiđêmsau,lúcmặttrờivừabuôngxuống,mộtđoànquỷchạyrầmrậpxuyênquacánhrừngvàbaovâyngôichùa.Trongsốbầyquỷcóconmangđầucủangườichết,vàitrongđócóđầucủaquáivật,vớirăngnanhvàngkhè,đôimắttrợntrừng,vàsừngtolớn;chúngkêulaầmĩnáoloạncảkhurừng.

“Cómùingười!”bọnchúnglalên.“Chúngtangửicómùingười!Hãymangnórađâyđểchotaănthịt–nướngtimnó,ruộtnó,ócnó,chúngtasẽchénmắtnó,gòmánó,vànuốtgannó,mỡnó!Hãynangnórađây!”

Cứthế,bọnquỷdữbắtđầuchấtcànhcâygẫy–nhữngnhánhcâymànhàsư

đãgomlại-lêncao,vàchúnghàhơilửakhiếnchocànhcâybốccháy.

“Cònnếutakhôngra?”nhàsưhỏi.

“Vậythìchúngtasẽtrởlạimỗibuốitốikhimặttrờilặn,”mộtconquỷcócáiđầucondơihét,“vàsẽlàmồnào,chođếnkhi,sựkiênnhẫncủachúngtađãcạn, chúng ta sẽ thiêu hủyngôi chùa này, và bới lấy xác của ngươi trongđốngtrotàn,vàdùngrăngnhọnđểănnó!”

“Vậyhãychạyđi!”mộtconquỷkháchét,nócókhuônmặtcủamộtngườichếtđuối,mặtsưnglên,mắttrắngdãvàlồirangoài,“chạyrakhỏichỗnàyđivàkhôngtrởlạinữa!”

Nhưngnhàsưkhôngchạy.Thayvìthế,ôngbướcrasânchùa,vànhặtmộtcànhcâyđangcháy.

“Tasẽkhôngrờibỏchỗnày,”ôngnói,“vàtađãmệtmỏivớinhữngvởkịchnày rồi.Cho dù ngươi là ai, cáo hay chồn, đỡ này!Vànày!”vàông chĩangọnlửavềphíabọnquỷ.

Trongmộtkhoảnhkhắc,nơibọnquỷdữđứng,chỉcònlạimộtconchồnđựcmậpúgiànua,nósợhãivàbắtđầuquayđầuchạy.Nhàsưquẳngcànhcâylửa vào con chồn, trúng ngay đuôi nó, làm nó bén lửa và cháy xémmộtmảng.Conchồnrúlênđauđớn,vàbiếnmấtvàođêmtối.

Nhàsưvẫncònmơmàngtronggiấcmộngkhicó tiếngnóikhẽđánhthứcông.

“Thiếpmuốnnói lờixin lỗi,”giọngđónói.“Đó làmộtcuộcđánhcágiữathiếpvàconchồn.”

Nhàsưkhôngnóigìhết.

“Chồntinhđãchạyđếnmộttỉnhkhácrồi,cảđuôivàlòngtựtôncủahắnđềubị cháy nát,” giọng cô gái tiếp tục. “Thiếp cũng sẽ đi, nếu đại sư muốn.Nhưngthiếpđãsốngcảđờitrongcáihanggầnthácnướcrồi,cạnhcâysồicong,vàthiếpkhôngmuốnrờixanó.”

“Vậyhãyởlại,”nhàsưnói,“nếunhưngươikhôngchọcphátanữa.”

“Dĩnhiên,” tiếng congái bên cạnhôngđáp lại, và rồi nhà sư lại thiếpđi.Khoảngmộtgiờsau,khiônghoàntoàntỉnhgiấc,nhàsưthấydấuchâncáotrênnệmsànnhà.

Thỉnhthoảngônglạithấyconcáolảngvảngquanhcácbụirậm,vànhìnthấynólúcnàocũnglàmchoôngmỉmcười.

Nhàsưkhôngbiếtrằngconcáođãyêuôngđiêncuồng,từkhinóđếntạlỗivớiông,hoặclàtrướcđónữa,khiôngđãkéonódậytừcáisânlầylội,dìunó,vàsưởiấmchonó.Bấtcứkhinàochăngnữa,khôngcònnghingờgì,concáođãthậtsựyêuvịhòathượngtrẻrồi.

Vàđólànguyênnhâncủanhữngđiềubấthạnhxảyrasaunày.Nhữngđiềubấthạnh,đauthương,vàmộtcuộcphiêulưukỳlạ.

Chươnghai

Thuởbấygiờ,cónhữngloàiđitrênmặtđấtmàbâygiờchúngtakhôngthấynữa.Đólàhồnma,ácquỷ,vàlinhthần;thầncủathúvật,thầnlớn,thầnnhỏ;vànhữngtinhlinhcủatấtcảmọivật,mọiloài,vàbóngma,quáithú,cócảloàihiềntừ,vàcóloàirấthiểmác.

Vàomộtđêmnọkhiconcáođangđisăn trênnúi, lúcấymặt trăngđã lêncaovàbanđêmvàolúctốinhất, thìnóthấy,cạnhgốcsồibịsétđánhgãy,vàitiaánhsángmàuxanhlóelên.Lặnglẽvànhanhnhẹnnhưmộtcáibóng,nó len lén chuồn đến bên ánh sáng đó.Khi đến gần, những tia sáng hiệnnguyênhình thànhnhữngsinhvậtkỳ lạ,khôngchếtcũngkhôngsống, lậplòetrongkhímàuxanh.

Nhữngsinhvậtnàyđangnóichuyệnvớigiọngkhekhẽ.

“Chúngtađãđượclệnh,”conthứnhấtnói,ánhlửaxanhnhảymúatrêndacủanó,“tênhòathượngđósẽphảichết.”

Concáongừngdichuyểnngaylúcấy,vàgiấumìnhtrongbụicây.

“Đúng,”conthứhaicấttiếng,răngnósắcnhọnnhưnhữnglưỡidao.“Chủnhânchúngta,ÂmDươngĐạoTrưởngđầyquyềnuy,trítuệthôngthiênvàtậnđịa,đãbiếtđượcrằng,đếntrăngtrònthángsau,hoặclàôngấy,hoặclàhòathượngđósẽphảichêt–vànếukhôngphảilàgãhòathượng,thìđósẽlàchủnhân.”

“Vậygãhòathượngđósẽchếtnhưthếnào?”sinhvậtthứbahỏi,ánhmắtnóchiếungọnlửaxanh.“Imnào!Dườngnhưcóaiđangnghelénchúngta?Tôicảmthấycóngườiđangtheodõi.”

Concáonínthở,vàépbụngsátxuốtmặtđấtvànằmyên.Basinhvậtkiabaylêncao,vànhìnxuốngkhu rừng.“Khôngcóaihếtngoại trừxácmộtconcáo,”sinhvậtthứnhấtnói.

Mộtchúruồiđậutrêntráncáo,vàbướcđi,chầmchậm,xuốngđầumũinó.Concáongănkhôngchomìnhđậpnó;nóchỉnằmyênđó,mắttrợntrừng,vàkhônglayđộng,nhưmộtxácchết.

“Theokếhoạchcủachủnhân,”conthứnhấtnói.“Tiểuhòathượngđósẽmơthấyácmộngtrongbađêmliêntiếp.Đêmđầutiêngãsẽmơthấymộtcáihộp.Đêmthứnhì,làmộtchiếcchìakhóamàuđen.Đếnđêmthứba,gãsẽmơthấymìnhdùngchìakhóađểmởcáihộpđó.Khigãmởnótrongmơ,gãsẽkhôngcòntrởvềnhângianđượcnữa,vàkhôngcónước,khôngcóthứcăn,khônglâusaugãsẽchết.Nhưvậychủnhânsẽkhôngchịutráchnhiệmvềcáichếtcủagã.”Vàrồinónhìnquanhmộtlầnnữa.“Ngươicóchắclàchúngtakhôngbịnghelénkhông?”

Conruồibòlêntròngmắtcủaconcáo.Nógắngkhôngchớpmắt,dùrằngsựkhóchịuđólênđếnđiênrồ.

“Còngìcóthểnghechúngtachứ?”conthứhainói.“Xáccáoư?”Vànócười,giọngthethévàxaxăm.

“Nhưngchodùcóngườinghechúngtacũngkhôngsao,”conthứnhấtđáp.“tạivìnếungườiđóngheđược,vàmuốnkểlạichongườikhácnghe,chưakịpmởmiệngthìtimnóđãbịnổtungtronglồngngựcrồi.”

Một cơngió lạnh thổiquađỉnhnúi.Bầu trờibắtđầuửng sáng từphươngđông.

“Chẳnglẽgãhòathượngđókhôngcócáchnàothoátđượchaysao?”conthứbahỏi.

“Chỉcómộtcáchthôi,”conthứhaitrảlời.

Côcáocốgắnglắngnghe,nhưngkhôngcógìhết,khôngconnàonóigìcả.Chỉcótiếngthầmthìcủangọngióđangthổibaylávàng,tiếngthởdàicủacành cây khi chúng lay động trong gió, và tiếng kêu leng keng của cáichuônggióvọngratừngôichùanhỏ.

Concáocứnằmyêntrongtưthếđóchođếnkhimặttrờilêncaotrênđỉnhnúi.Rồinócongđuôi lên, chộpconkiếnđang trèo lênmóng,xong,nóđingượcxuốngnúi, và chuivàohangcủamình.Đó làmột nơi lạnh lẽo, tốiđen,toànmùiđấtẩm,vàtậntrongcùngcủahangcáo,làbáuvậtquýgiácủanó.

Nhiềunămtrước,nóđãthấyvậtđóđangnằmtrongmộtgốccâycổthụto

lớn;nênnóđàolên,dùngrăngcắn,vàrồiđàothêmnữa,quarấtnhiềungày,chođếnkhilấyđượcvậtđólênkhỏimặtđất,sauđóconcáodùnglưỡihồngcủamìnhđểliếmvậtđósạchsẽ,dùngđuôimìnhđểlauchùi,vàrồinómangvềhang,tônthờvàchămsócvậtấy.Đólàbáuvậtcủacôcáo.Mộtloạicổvật,đếntừđấtnướcxaxôi.

Đólàmộtmiếngngọcbộikhảmhìnhrồng,vàhaimắtrồnglàhaiviênhồngngọc.

Conrồngchocôthấythoàimái.Đôimắtrồngchiếusángtrongcáihangtốităm,làmchonóấmáphẳnlên.

Nàngcáongậmmiếngngọcbộitrongmiệng,nhẹnhàngnhưđangngậmconcủamìnhvậy.

Nàngcáomangmiếngngọcbộiđihàngdặmtrường,đếnmộtváchnúicheoleotạibờbiển.Nàngcóthểnghethấytiếnghảiâukêutrênđầu,tiếngsóngvỗtrêngềnhđáởdướichân.Nếmđượcvịmuốimặntrongkhôngkhí.

“Vìđâylàvậtquýnhấtcủata,”cônghĩ.“Vàtadângchongười,dângnóchođạidương,vàchỉhỏixinđượcbiếtcáchgiảicứumộtvịhòathượng.Vìnếutakhônglàmgì,đạisưsẽmơthấymộtcáihộp,mộtchìakhóa,vàrồimộtchìakhóamởracáihộp,vàngàisẽchết.”

Đoạnconcáođưamảnhngọcbốirangoàiváchnúi,vẫnnhẹnhàng,vàđứngnhìnnórơivàođáybiển.Nóthởdài,vìconrồngđóđãgiữchohangcủanóyênbình.

Rồinólạiđihàngdặmtrởvềhang,mệtmỏihếtsức,vànóngủ.

Đâylàgiấcmộngmàconcáođãmơthấy.

Nóđangởmộtnơihoangvutoànlàđáxámvàđánâu,khôngcógìmọclên.Bầutrờicũngmàuxám,khôngsángcũngkhôngtối.Ngồitrêntảngđálớntrướcmặt nó làmột con cáo khổng lồ, đen tuyền từ đỉnh đầu xuống cuốiđuôi,nơimànóchuyểnmàutrắng,trắngnhưđãnhuộmmàusơn.Concáokhổnglồđócòntohơnhổ,caohơnchiếnmã,vàlớnhơntấtcảcácsinhvậtmànàngcáotừngthấy.

Concáokhổnglồđứngtrêntảngđánhưthểđangchờai,vàđôimắtnólàhaimàuđenthămthẳm,trongđócónhữngngôisaolấpláy.

Nàngcáonhảylêntừngtảngđá,chođếnkhinóđứngtrướcmặtconcáocủacácgiấcmộng,vàphủphụcxuốngtrướcmặtconcáokhổnglồ,ngửangườilênchoconkiathấycổhọngcủanó.

Đứngdậy,concáokhổnglồnói.Đứngdậyvàđừngsợhãi.Conđãhisinhrấtnhiềuđểmơgiấcmộngnày.

Nàngcáođứngdậy.Tronggiấcmộngnàngkhôngrunrẩy,dùthậtranàngchưabaogiờsợhãinhưlúcnày.

“Ngọcbộihìnhrồngcủathiếp,”nàngcáohỏi.“Cóphảilàcủangàikhông,thưađạinhân?”

Không,concáolớnđáp.Nhưngmộtngườitagọilàbạn,đãlàmmấtnótừlâulắmrồi,khimànhữngconrồngthựcthụkhôngsốngởnơinầymàvùngvẫytrêntrờicao.Bạntađãlàmmấtmảnhngọcbộivàtừđóđếnnayyvẫnbuồnbã.Bâygiờđạidươngsẽmangnóvềchoy,vàysẽngủngonhơnvớiđồngloạicủaydướiđáythunglũngsâuchođếnkhikhởiđiểmmớicủathếgiớibắtđầu.

“Thiếprấthânhạnhđượcphụcvụchobạncủangài,”nàngcáonói.

Họđứngđóyênlặngvàigiâyphút,trongxứsởcủanhữnggiấcmộng,nàngcáobébỏngvàconcáokhổnglồmàuđen.Nàngcáonhìnquanhvùngđấtđásỏi.

“Nhữngconthúkialàgìvậy?”nànghỏi.

Đó là những con vật to bằng con sư tử, và chúng đang ngửi các tảng đá,chiếcmũidàicắmsâuvàomảnhđấtcằncỗi.

ChúnglàBaku,consóilớnnói.ThựcMộngThú.

Nàng cáo nhỏ đã từng nghe vềBaku.Nếumột ngườimơ thấy ácmộng ,hoặclàđiềmxấu,ngườiấycóthểmờiBaku,vàhivọngBakusẽănđigiấcmơđó,làmtiêutancơnácmộnghoặcđiềuxấuđóđi.

NàngdõitheođòanBaku,đangvòngquanhhoangmạccủagiấcmộng.

“NếumộtngườibắtđượcBakusaukhinóăngiấcmơ,”nàngcáohỏi.“Thìsao?”

Concáolớnkhôngnóigìmộthồilâu.Tậnsautrongmắtnómộtvìsaolấplánh.Bakurất làkhóbắt,vàcònkhóhơnđểgiữ.Chúngrấtxảoquyệtvàkhéoluồnlách.“Thiếplàmộtconcáo,”nónói,khiêmtốn,vàkhôngkhoekhoang. “Thiếpcũnglàmộtloàithúxảoquyệt.”

Concáokhổng lồgậtđầu.Rồinónhìnxuốngnàngcáonhỏbé,vàdườngnhư tronggiâyphútđó,nónhìn thấy tất cảướcmuốnvàhivọng,và tìnhcảmcủanàngcáo.Ychỉlàmộtconngười,hồlyvươngcấttiếng.Cònngươi

làmộtconcáo.Nhữngchuyệnnàythườngkhôngcókếtquảtốt.

Nàngcáocó thểnóichongàinàngđangnghĩgì,và tâmsựchoôngnghe,nhưng ngài đã uốnmình, nhảy xuống samạc ở bên dưới.Nàng cáo thấydườngnhưôngđanglớndần,lớndần,chođếnkhitobằngbầutrời,vàconcáokhổnglồlàmànđêm,cácngôisaolấplánhtrongđêmtốicủachiếcáochoàng,vàmảnhđuôitrắnglàvầngtrăngkhuyết,soisángcảbầutrờiđen.

“Thiếpcóthểgiảohoạt,”concáonhỏnóivớibóngđêm.“Thiếpcóthểcanđảm.Vàthiếpsẽchếtchochàng.”

Vàrồinótưởngnhưcómộtgiọngdịudàngcấtlêntrongđầunó,Vậythìhãybắtlấygiấcmơcủayđi,congáiạ,vànótỉnhgiấc.

Mặttrờivàngrựcmàucủabuổirángchiều,nhưđốtcháycảthếgiankhiconcáođiđếnngôichùanhỏ,nóchỉngừngmộtchốcđểănmộtconcócmànóbắt đượcgần bờ sông, và để nhai sống con cóc, xươngvới thịt, trong vàimiếngnhấm.Rồinóuốngdòngnướclạnhvàtrongcủadòngsông.

Khinóđếnchùa,nhàsưđangđốncủicholòsưởi.

Nóđứngxaxa,vìcâybúacủanhàsưrất làsắt,nócấtgiọngnói, rõràng,nhưlàtiếngngườivậy,“Cầuchúcchođạisưchỉmơnhữnggiấcmơtốtlànhtrongtươnglai,mơnhữngđiềmtốtvàmaymắn.”

Nhàsưmỉmcười.“Cảmơnlờichúccủacô,”ôngnói.“Mặcdùtôikhôngbiếtmìnhcóthểmơđiềmtốthaykhông.”

Concáonhìnnhàsưhồi lâuvớiđôimắtxanh.“Thiếpsẽởgầnđây,”cuốicùngcônói.“Nếungườicầnthiếp.”

Vàkhinhàsưtrẻnhìnlênthìnàngcáođãbiếnmấtrồi.

Chươngba

Xa thật xa về hướng tây nam, trongmột đại điệnởKyoto,ÂmDươngĐạoTrưởng,onmyojiđạinhân,thắpmộtngọnđèntrêncáibànnhỏ,trênđócóđểmộtmảnhkhănlụahìnhvuông,vàtrênđómộthộpsơnmài,vàmộtcáichìakhóabằnggỗđen.Nămcáiđĩasứnhỏđượcbàytheohìnhnămgóccủacáilabàn,trongbacáiđĩanhỏlàbộtphấn,trongmộtcáiđĩalàmộtgiọtnước,vàcáiđĩacuốicùngkhôngcógìtrongđóhết.Vịonmyojilàmộtngườigiàucó.ÔnggiữchứcquanlớntrongHộiĐồng

TháiBốc,và rấtnhiềungườiđến tìmkiếm lờikhuyênvà tiên tri củaông.Nhiềuvịtỉnhtrưởngđềuđộiơnông,vàtinrằngnhữngảnhhưởngcủaôngvànhữnglờitiênđoáncủaôngđãmangđếnchohọgiàucóvàchứclớn.TảhữuThừatướng,vàcảTháisưđươngtriềuđềunểvìông.Nhưngôngkhôngphảilàmộtngườihạnhphúc.

Ôngcómộtngườivợ,bàsốngởphầnbắccủanhàông,bàcaiquảnmọi

việctrongnhàrấtthànhthụcvàcôngbằng,vàbàcũngđốixửvớiôngnhưmộtngườivợphảiđốixửvớingườichồng.Ôngcómộtngườithiếp,nàngchỉtrònmườibảytuổi,vàrấtxinhđẹp:làndatrắngnhưhoamận,vàđôimôi

đỏthắmnhưtráimận.Vợvàthiếpcủaôngsốngchungvớinhau,dướimộtmáinhà,vàhọkhôngcãinhau.Nhưngvịonmyojicũngkhôngphảilàngườihạnhphúc.Ông sống trongngôi nhà được coi là ngôi nhà thứmười bảy nguynga

nhấtKyoto.Tinhlinhvàácquỷ,OnicũngnhưTengu,đềudướiquyềncủaông.Ôngcóthểnhớrõràngtừngchitiếtcủacuộcđờimìnhởhaikiếptrước.KhicòntrẻôngđãduhànhsangTrungHoađểtầmsưhọcđạo,vàtrởvềvớimáitócsớmbạc,nhưngthayvàođólànhữngkiếnthứcvôsongvềcácđiềmtốt và điềm xấu. Ông được những người cao siêu hơn tôn kính và đượcnhữngkẻthấpkémhơnsợhãi.Nhưng,vớinhữngđiềuđó,vịonmyojivẫnkhôngvuivẻ.Tạivìvịonmyojirấtsợhãi.Kểtừkhiôngcótríkhôn,khicònlàmộtđứatrẻnhỏ,ôngđãbiếtsợhãi,

vàvớitấtcảnhữnggìônghọc,nhữngquyềnlựcmàôngcóđược,ôngđãhivọngcóthểxuađicơnsợhãiđó.Nhưngsựsợhãivẫntồntại.Nóvẫnchựcchờsaulưngông,lẩnkhuấttrongtimông;nóởđókhiôngngủ,vàchàoôngkhiôngthứcgiấcvàobuổisáng;nóởđókhiôngáiân,cũngnhưkhiônguốngrượu,vàkhiôngđitắm.Đókhôngphảilàsựsợchết,vìtrongthâmtâmôngerằngchếtchỉcóthể

làcáchgiảithoátkhỏicơnsợhãiđó.Vàrồicónhữngngàyôngtựhỏi,nếu,ôngdùngphépthuậtđểgiếttấtcảnhữngnam,nữ,hoặctrẻcontrênthếgiớithì sựsợhãiđósẽbiếnmất,nhưngôngcũnge rằngcơnsợhãiđóvẫnsẽtheoôngkhichỉcònlạimộtmình.Cơnsợhãiđólàđộnglựcchoôngtiếntới,vàcũngchínhnóđãđẩyông

vàobóngtối.ÂmDươngĐạoTrưởngkếtgiaovớinhữngkẻđàomồ.Ônggặpgỡnhững

sinhvậtdịhìnhtrongđêmtối,cùngnhảymúa,vàthamgiacácbuổiyếntiệccủachúng.Bênngoàithành,nơimàbọntrộmcắp,cướpgiậtvànhữngngườikhông

sạchsẽsống,ÂmDươngĐạoTrưởngsởhữumộtmáinhàxiêuvẹo,vàtrongngôinhàđócóbangườiphụnữ:mộtgià,một trẻ,vàmộtkhônggiàcũngkhôngtrẻ.Nhữngngườiphụnữnàybánthảomộcvàthuốcchonhữngngườitựthấymìnhđangởtrongtìnhthếkhôngđượcmaymắn.Cólờixìxầmrằngnhữngkháchquađườnglỡlạcchânvàongôinhàđóbuổitốithìkhôngbaogiờđượcthấytrởra.Dùsaođinữa,khôngaibiếtđượcmốiquanhệcủavịonmyojivớibangườiphụnữđó,hoặcnhữngchuyếnviếng thămcủaôngđếnngôinhàvàonhữngđêmmặttrăngtốitămnhất.Tronglýtrívàthâmtâmông,onmyojikhôngphảilàmộtngườixấu.Ông

chỉbịsợhãiquáđộ.Vàcơnsợhãiđãlấyđimấtniềmvuitừnhữnggiâyphút

đángtựhàohoặchoanlạc,vàlàmmấtđinhữngniềmhạnhphúctrongđờiông.Mộtđêm,vài tuầntrướckhi tấtcảmọichuyệnxảyra,khimặt trăngtối

nhất,ôngđãhỏibangườiphụnữtrongngôinhàlábacâuhỏiđãlàmôngbănkhoănnhất.“Làmsaotôitìmđượcbìnhan?”ônghỏiđànbàgiànhấttrongbọnhọ.“Chỉcótrongnhàmồmớicóbìnhanvĩnhcửu,”bàtabảo,“cònbìnhan

tạmthờitronggiâylátthìchỉviệcđingắmmặttrờilặnthôi.”Bà tahoàn toàn trần truồng,vàhaivúchảyxệnhưhaicáibao tải rỗng

trênngực,vàtrênmặtbàtavẽhìnhquỷdữ.VịOnmyojinhănmặt,bựcbội,ôngvỗcánhquạtvàolòngbàntaymình.“Tạisaotôikhôngthấybìnhan?”ônghỏingườitrẻnhất.“Bởivìngươicònsống,”Thiếunữbảo.Vịonmyojisợngườiđànbàtrẻ

nhất, bởi vì ông cho rằng cô ta không phải là người sống.Cô ta rất đẹp,nhưngđólàmộtvẻđẹplạnhlẽo.Nếubịcôtachạmvàovớinhữngngóntaylạnhđó,ôngrùngmìnhtrướcsuynghĩấy.“Tìmbìnhanởđâu?”ônghỏingườiđànbàkhôngtrẻcũngkhônggià.Bàtakhôngtrầntruồng,nhưngbậnáokhôngcàinút,vàtrênngựclộra

haihàngvú,giốngnhưvúcủaloàiheonái,haycủaloàichuột,nhữngnúmvúmàuđenvàcứngngắcnhưhònthan.Bàtahítmộtluồngkhíquahàngrăngcủamình,giữnóởlạiđó,rồimột

hồilâusau,bàtathởra.Vàbàtabảo,“TrongtỉnhMino,cáchđâyrấtnhiềungàyđường,hướngđôngbắc,bêndãynúiđólàmộtngôichùanhỏ.Nónhỏđếnnỗichỉcómộtnhàsưởđóchămnom.Ykhôngsợgìcả,vàycósựbìnhanmàôngmuốn.Tacóthểdệtđểchongươicóđượcsứcmạnhcủaysaukhiychết,vàngươisẽkhôngsợgìcả.Nhưngmộtkhitađãbắtđầudệt,ngươisẽchỉcóđếnkhitrăngtrònlầnsauđểlàmchohắnchết.Nhưngcáichếtcủahắnphảikhôngdínhđếnbạolực,vàkhôngcóchútđauđớn,nếukhông,tasẽkhôngdệtthànhcông.”

Vịonmyojikêulêntỏýhàilòng.Ôngtựtaymớmchobàtavàimónănngon,vàvuốttócbàta,vàbảorằngôngrấthàilòngvớicâutrảlờinày.Bangườiđànbàrútluivàomộtgóctốikháccủangôinhàlụpxụpnày,và

khihọtrởra,mặttrờivừalộravàbầutrờicóvàitiasáng.Họđưachoonmyojiđạinhânmộtmiếngvải lụahìnhvuông, trắngnhư

ánhtrăng.Trênđóthêuhìnhvịonmyoji,mặttrăng,vàvịhòathượng.Vị onmyoji hài lòng gật đầu.Ông có lẽ sẽ cảm tạ họ, nhưng ông biết

khôngnên làmthếvớinhữngsinhvậtnhưhọ,nênôngđặtsố tiền lênsànnhà,rồivộivãtrởvề,trướckhitrờisáng.Cónhiềucáchđểgiếtngười từxa,nhưngphần lớn,ngaycảkhôngcần

dùngđếnbạolực,đềugâyđauđớnchonạnnhân.ÂmDươngĐạoTrưởngthamcứunhữngcuộnsáchcủamình.Rồiôngsai

bọnquỷdữcủamìnhđếnngọnnúimànhà sư trúngụ,để lấyvềchoôngnhữngthứmànhàsưđãchạmvào.(Đólàkhimàconcáođãnghelénđượcbọn chúng nói chuyện.) Và hiện giờ, tại nơi đây, onmyoji đại nhân ngồitrước cái bànnhỏnày, ngọnđènnhỏở trên, với cái hộp sơnmài, và chìakhóa.Từngcáimột,ônghắtnhúmbộttrongnămcáiđĩavàotrongngọnlửacủacâyđèn–mỗichấtbộttượngtrưngchomộtnguyêntố.Vàvậtcuốicùnglàthứmàbọnquỷđãtrộmcủanhàsư:đólàcáiđĩakhôngcógìởtrongđó,tạivìnóchứamộtphầncủacáibóngnhàsư.Vớimỗinhúmbộtmàonmyojiđặtvàongọnlửa,nócàngbừngcháycao

hơnvàrựcsánghơn;vàkhiôngbỏvàogiọtcuốicùng,cáibóngcủanhàsư,ngọnlửabùngcháysángrựccảcănphòngcủaonmyojivàrồinótànlụi,đểcănphòngchìmvàobóngtối.Onmyojiđạinhânthấpmộtngọnđènkhácvàhài lòngkhi thấytấmvải

lụatrênbànđãcómộtvếtố,nhưlàmộtvậtgìchếtchóctrênkhuônmặtcủanhàsưtrẻ.Ôngvuimừngngắmnhìnnó.Vàrồiôngđingủvàthiếpđibìnhan,không

sợhãi.Trongđêmđó,ônghoàntoànthỏamãn.Đêmđótronggiấcmộng,nhàsưđứngtrướccănnhàcủachamình,trước

khichabịmấtnhàvàtàisảnvìbịcáchchức,tạivìôngcónhiềukẻthùđầyquyềnlực.Cha chàng cúi đầu, và nhà sư nhớ lại, tronggiấcmơ, rằng cha đã chết

dướitaymình,vàchàngcũngnhớrằngchàng,nhàsư,vẫncònsống.Chàngcốnóiđiềuđóchochanghe,nhưngchachàngtỏý,khôngbằnglời,rằngôngkhôngthểnghecontrainóigìcả.Vàrồiônglấymộthộpsơnmàitừdướiáochoàngra,vàđưachongười

contrai.

Nhà sưcầm lấycáihộpđó,vàngười chakhôngcònởđấynữa,nhưngchàngkhôngquantâmgìđếnviệcđó, tạivìcáihộpđãthuhúthếtmọisựchúýcủachàng(mặcdù,tronggiấcmơ,chàngthấymộtcáiđuôicáothoángquacửa).Chàng biết cómột rất quan trọng trong hộp.Một vật gì đó chàng phải

xem.Nhưngdùchàngdùngcáchnàonóvẫnkhôngmởra,vàcàngcạy,càngđập,chàngcàngthấybựcmình.Nhàsưtỉnhdậytrongmộtthânthểmỏimệtvàkhóchịu,khônghiểugiấc

mơđó làmộtđiềmxấuhay làmột lờicảnhbáo.“Nếuđó làmột giấcmơxấu,”nhàsưnói,“cầumongBakubắtnóđi.”Vàrồichàngngồidậy,đilấynước,vàbắtđầumộtngàymới.Đêmthứhainhàsưmơthấyôngmìnhđếnthăm,mặcdùôngđãchếttừ

lâulắm,vìbịbánhmochi,cáibánhnhỏbằngbộtgạo,làmnghẹn,khinhàsưcònẵmngửa.Haingườiđứngtrênmộthònđảonhỏ,vừalớnhơnmộttảngđátotrênđại

dương.Đôimắtmùlòacủangườiônghướngrabiển.Tiếngchimhảiâukêu

lênhòavàotiếngsóngbiểnvàgióthổi.Ông lão xòe bàn tay già nua, lộ ramột chiếc chìa khóamàu đen.Ông

chầmchậmđưatayvềphíatrướcnhưmộtmónđồchơichạybằngđiện.Nhàsưcầm lấychiếcchìakhóa.Một conchimhải âuhét lênba tiếngkêu thêthảm,nhà sưvừađịnhhỏivềýnghĩacủađiềuđó,nhưngông lãođãbiếnmất.

Nhàsưgiữchặtcáichìakhóa.Chàngnhìnxungquanhđểxemnómởcáigì, nhưng hòn đảo hoang vắng và trống rỗng.Chàng dạo quanh hòn đảo,nhưngvẫnkhôngthấygìcả.Nhàsưcócảmtưởnglàmìnhđangbịtheodõi,tronggiấcmơ,vàchàng

nhìnquanh,nhưngkhôngcógìcả,ngoạitrừtiếnghảiâuxaxa,vàmộtbóngdángnhỏtrênvànhđácaocao,trôngnhưdángmộtconcáo,nhàsưnghĩ.Chàngtỉnhgiấcmàbàntayvẫncòngiữchặtmộtchiếcchìakhóavôhình,

vẫncảmgiácđượcđôimắtcáođangdõitheochàng.Giấcmộnggiốngnhưthậtđếnnỗi,vàolúcbanngày,khicơngióbấcthổi

baynhữngchiếcláđỏvàngtừtrêncâythích(maple)vàotrongmảnhvườnnhỏbécủangôichùa,nơinhàsưđangcuốcđấttrồngkhoai,chànggiơtaytìmchiếcchìakhóa,vàrồitừtừnhậnrarằngchàngchưabaogiờthấyhoặccầmnótrongthếgiớithực.Đêmđónhàsưlạitrôngđợimộtgiấcmơxấunữa.Khivừanhắmmắtlại,

chàngnghemộttiếngđộngngoàicửa.Vàchàngthiếpđi.Nhưngnửađầucủađêm,chàngkhôngmơthấygìcả.Nửathứhai,chàng

mơ thấymình đang đứng trên cầu, ngắm nhìn cặp cá đang bơi tung tăngtronghồ,mộtconmàubạctrắng,vàmộtcònmàuvàngóng,chàngthấythậtthoảimái.

Nhà sư tỉnh dậy, chắc chắn rằng giấc mơ đó là điềm tốt, và hài lòngnhữnggiấcmơxấuđãqua rồi,vàchàngmỉmcườivuivẻkhichàngbướcxuốnggiường.Chàngcảmthấythậthạnhphúc,chođếnkhichàngnhìnthấythânthểcủa

concáo,mắtnhắmnghiền,đangnằmngayngưỡngcửacủangôichùa.

Chươngbốn

Thoạtđầu,nhàsưngỡrằngconcáođãchết.Nhưngrồi,khiđếngầnhơn,chàngnhậnrarằngnóvẫncònhơithở,ngắnvàchậmrấtkhóđểnhậnthấy,nhưngnàngvẫncònsống.

Nhà sư bồng con cáo vào chùa, và đặt nó cạnh lò sưởi, để sưởi ấm. RồichàngthầmcầunguyệnvớiPhậttổ,chomạngsốngcủaconcáo.“Mặcdầucôtachỉlàthúhoang,”nhàsưnghĩ,“nhưngđólàmộtngườitốt,conkhôngmuốnnhìnthấynóchết.”

Chàngvuốtvebộlôngcáo,mềmmạinhưnhung,vàcảmgiácnhịpđậpnhẹnhàngcủatimnó.

“Khitacònnhỏ,”nhàsưthầmthì,“trướckhichatabịcáchchức,tathườnghaychạytrốnvúnuôivàcácthầygiáo,đểrachợ,nơimàngườitatrưngbàythúvật,trongnhữngcáichuồngtretathấyđủloạithú–cáo,chóhoang,gấu,khỉconvàkhỉmặthồng,cásấu,rắn,heo,vànai,cò,vàgấucon.Tarấtthíchthú khi thấy chúng, tại vì ta yêu thú vật, nhưng nó cũng làm ta buồn, vìchúngđềubịnhốtnhưthế.

“Ngàynọ, saukhinhữngngười thươngbuônđãdọnhàngvàđivề, ta tìmthấymộtcáicũirách,vàtrongđólàmộtchúkhỉcon,bétítẹokhôngthểbánchoaiđược,tạivìnóđãchết–hayngườitađãnghĩvậy.Nhưngtabiếtnóvẫncònsống,nêntagiấunóvàongựcáovàtrởvềnhà.

“Tagiấuconkhỉcon trongphòngmình,vàchonóănbánhvụn từbữaăncủata.Rồinólớnlên,conkhỉđó,đếnkhitobằngcảta.Nótrởthànhngườibạnthâncủata.Mỗingàychúkhỉngồitrêncâyhồngngoàisânđểchờtavề.Chatachophéptanuôinó,vàmọiviệcđềutốtđẹpchođếnkhimộtvịquannhânđếnnhàta.

“Conkhỉđónhưhóađiênlênvậy.Nókhôngchovịđạiquanđóđếngầncha

ta.Nónhảyxuốngvàngángđường,nhe răngvàưỡnngực ra, làmnhưvịquanđólàkẻthùtừmộtbộtộckhỉkháctớivậy.

“Viênquanrahiệuchotùytùngcủaôngấy,yrútcungravàbắnmũitênvàongựcconkhỉ,dùrằngtađãvanxinhếtlời.Tamangnórakhỏinhà,vànónhìnvàomắttarồichết.

“Saunày,khichatabịcáchchức,vìgiankếcủaviênquanđó.Tanghĩrằngconkhỉđóthậtkhôngphảilàkhỉ,màlàmộtthầnvậtmàPhậtTổbanđểbảovệchúngta,nếuchúngtachỉ lắngnghetheonó.Đólàchuyệnxaxưarồi,trướckhitalàmộthòathượng,trongmộtcuộcđờiđãchếtđicủata,tuyvậy,tađãhọc.

“Vàcólẽ,vớinhữngtrònghịchngợmcủangươi,cólẽngươicũngmuốnbảovệta.”

RồinhàsưcầunguyệnvớiPhậtTổ;xonglạicầuvớiKishibojin,cũnglàmộtyêunữtrướckhigặpPhậttổ,vàlàthầnbảovệphụnữvàtrẻem;rồichàngcầu nguyện vớiDainichi-Nyorai; và cuối cùng, chàng đưa lời nguyện cầuđếnBinzuruHarada,ngườiđệ tửđầu tiêncủaPhật,vàbịPhậtcấmkhôngchovàoNiếtBàn.Chàngcầunguyệnđếntấtcảcácvịthầnphật,xinhọgiúpđỡchoconcáonhỏ.

Khichàngcầunguyệnxong,concáovẫnnằmđó,thiêmthiếp,nhưmộtxácchết.

Dướichânnúicómộtngôilàngnhỏ,đikhoảngnửangàyđường.“Cólẽ,”nhàsưnghĩ,“trong làngcó thầy thuốchaybàmụnàođócó thểcứuđượcconcáo.”Rồi ngay lập tức chàng bồng con cáo lên và bắt đầu hướng về conđườngxuốngnúidẫnđếnngôilàng.

Trờihômấyrấtlạnh,vànhàsưrunlậpcậptronglớpáomỏng.Nhữngconruồitolớn,nhữngcongiànua,khóchịuvàcuốicùngtrongnăm,baylòngvòngxungquanh,bámsáttrênđường,cốlàmchàngkhóchịu.

Đếnnửađường,consuốitrênnúibỗngthoắttrởthànhmộtconsôngnhỏ,vàcómộtcâycầubắcngangquađó.Khinhàsưđếngầncâycầu,chàngthấymộtônggiàđangbướcđến.Ônggiàcóhàmrâutrắngxóa,vàlôngmàydàithậtdài,vàkhiôngđi,ôngphảidựavàomộtcâygậycong.Trênngườiônglãođầyvẻ thông tháivàbìnhyên,nhưngcũngcómộtphầnnghịchngợm,nhàsưcảmgiácnhưvậy.

Ônglãođứngđợitrêncầuchođếnkhinhàsưlạigần.

“Nhữngcâysồithậtlàđẹp,”ônglãonói.“Thậtnhiềumàusắcrựcrồi,nhưngchúngsắpphảirađi.Cólúctanghĩsắcthucũngkhôngkémchosắcxuân.”

Nhàsưđồngývớilờinóinày.

“Tiểusưphụđangômcáigìđó?”ônglãohỏi.“Dườngnhưlàmộtconchóchết.Khôngphảilàvậtbấttườnghaysao?”

“Nólàmộtconcáo,”nhàsưnói,“vànóchưacóchết.”

“Vậytiểusưphụđigiếtnóhả?”ôngcụhỏigiọngkhóchịu.

“Tôimuốnđicứunó,”nhàsưnói.Ôngcụnghiêmkhắc,vàrồiônggiơlêncâygậyvàđánhnhàsư–mộtcútrênđầuvàmộtcútrênvai.

“Nàylàchoviệcdámbỏchùađinè,”ôngcụnói,vớicúđánhđầutiên.“Còncáinày,làchoviệcquanhệđếnhồlytinh.”

Nhàsưcúiđầu.“Cụcólẽđúngkhiđánhta,”chàngnói,“tạivìmọiviệcđúngnhưcụnói.Takhôngởtrongchùa,vàđangômmộtconcáo.Nhưngmà,tavẫntintađangđúng,khitìmcáchcứunó.”

“Đúnghả?Đúnghả?”Ôngcụmộtlầnnữalấygậyđánhnhàsư,lầnnàythụivàongựcchàng.“Đứatrẻngungốc.Việclàmđúnglàphảimangconcáotrởvềchùa,vànằmngủ,vớitấmthẻbàicủaMộngĐếgốidướiđầu,tạivìconbéhồlyđóđãbịgiamtrongmộng.”

“Nếutacóthểhỏicáinày,màkhôngbịđánh,”nhàsưngậpngừnghỏi,“tôicóthểtìmđượcthẻbàicủaMộngĐếchứ?”

Ôngcụliếcnhìnhòathượngtrẻ,vàrồiôngnhìncáicâygậycủamình,vàrồiôngthởhắtramộttiếnglớn,nhưmộtcụgiàđangthổichéncanhnóngvậy.Ôngthòtayvàoáovàlấyramộtmảnhgiấycóhìnhvẽngoằnnghèotrênđó,vàdúimảnhgiấyvàotaynhàsư.

“Đó,”ônglãocằnnhằn,“nhưngngươivẫnlàmộttênngốc,concáonóvẫnphảichết,hoặclàngươichết,khônggìtrênthếgiancóthểthayđổiđiềuđóđược,dùchongươicóthànhtâmđếnmứcnàođinữa.”

Nhà sưđịnh trả lời, hỏixem tại saoông lão lạiđưa thẻbàinếunókhônggiúpđượcgì,nhưngrồichàngnhậnramìnhđangđứngmộtmìnhtrêncầu,vàmộtmìnhtrênđồihoangvu.

“Ông cụ đó nhất định là Binzuru Harada,” nhà sư nghĩ, bởi vì BinzuruHaradathườngđượcmôtảnhưmộtônglãovớihàmrâurắngvàlôngmàydài;vàôngsẽlàmđiềuthiệntrênthếgianchođếnkhiPhậttổchophépôngđắcđạo.

Tuyvậy,nhàsưvẫnbănkhoăntạisaoBinzuruHaradađãgiúpđỡmộtkẻtầmthườngnhưchàng;rồichàngđượcanủikhinhớlạirằngtạivìđãphálờithệgiớisắcmàBinzuruHaradađãbịtừchốikhỏiNiếtBàn.

Thân thể con cáokhôngnặnggì trênđườngxuốngnúi, nhưngkhi nhà sưquay trở lại thìnódườngnhưcàng lúccàngnặnghơn.Một làn sươngmùmỏngđã bao phủ vùng đồi núi, che đimọi vật.Nhà sư phải lầnmò từngbướcchânđểcóthểtrởvềchùa.

Chàng không biết mình có đúng không khi giúp đỡ con cáo này. Chàng

khôngbiết,nhưngchàngbiếtrằngchàngkhôngthểnàobỏmặcđược.Chàngphảithử.

Đến tốinhà sưmớivềđếncổngchùa.Sươngmùa thugiăngdàyđặcnhưmạngnhện,hoặcnhưtừnglớplụatrảidàikhắpđồinúi,vàbóngchiềuchạngvạnglàmcảthếgiớinhưthểlàtrongmộtgiấcmơ.

Ngaycảtrongchùa,nơinhàsưđãtrútrongsuốttámnămqua,dườngnhưcũngmờảokhichàngbướcvào,như thểnó làmộtnơikhông tưởngvậy.Bếp lògần lạnh,nhàsưbỏ thanvàođó,vànấucơm, rồinướngnhững látkhoailangmỏng.

Sau đó chàng tụng kinh chiều,mặc dù có vẻ không hăng hái như thườngngày.Cầunguyệnlàmộtviệc;nhưngcầunguyệnvớinhữngvịthầnkhôngchỉbiếtlắngnghe,màcònđitìmmìnhtrênđườngvàdùnggậygõđầumìnhkhimìnhnóiđiềubấtkínhthìlàmộtđiềukhácnữa.

Trongánhsánglập lòecủabếp lửa,nhàsưcảmgiácmộthìnhảnhlạkỳ-

dườngnhưlàmộtmảnhbóngcủachàngđãbiếnmất,bịxémất.

Concáovẫnngủsaynhưchết.

Nóthậtnhỏnhắn.Taychàngvuốtvebộlôngmềmmạicủanó.Rồi chàngxemxétlábùamàBinzuruHaradađãđưacho.Chàngkhôngthểđọcnhữnggìởtrênđó:cáctừngữdườngnhưcongcongvẹovẹokhichàngnhìnđến,nhưnhữngtừngữtronggiấcmơ.

Nhàsưômconcáovàotronglòng,đểhơiấmtừngườichàngsẽsưởiấmnó,vàgiữnósống.Chàngnằmdàixuốnggiường,vàđể tấmbùadướigối,vàrồi,mệtmỏivìhaichuyếnđixuốngvàđilênđỉnhnúi,chàngthiếpngủ.

Chươngnăm

Thoạtđầulàbóngtối.

Trongbóngtối,mộtánhsánglậplòethànhvậtthể.Vàrồimộtcáikhác,rồicáinữa.Nhữngđốmsángbắtđầudiđộng.

Làđomđóm.Lúcđầuchỉbằngmộtnắmtay,rồimộtbầy,vàrồihàngtrăm,hàngngànđomđómtỏaánhsánglạnhlẽocủachúngtrongbóngtối.

Chúnggợichonhà sưmộtdòngsôngsao,hay làmộtchiếccầu sao,hoặcmộtdảilụa,hunhútvàotrongbóngtối,lấplánh,vàrồinhàsưbướcdọctheodảilụanày.

Trongtaychàngvẫncònnắmgiữlábùa,nósángcònhơnnhữngconđomđómnữa.

Khichàngđangđi,nhữngconđomđóm,đanglậplòechiếusáng,bắtđầurơirụngxuống,rơixuốngnhưnhữngcánhhoatrà.

Nhàsưcũngrơixuống.Khiđang rơi chàngnhận ramìnhkhông rơi trongbọnđomđóm,nhưnglàxuyênquadãyNgânHà,dòngsôngcủanhữngvịthầntrênbầutrờiđêm.

Chàngrơinhẹnhàngxuốngmộtcánhđồnghoangvumàuxanhrêu.Chànglồmcồmbòdậy.

Chàngbắtđầuđitrêncánhđồng.Tronggiấcmơchàngmangnhữngđôidépgỗtolớn, loạimàngườitamangtrongmùamưa,đểgiữchântrêncao,vàtránhbùn.Khi chàngđi,nhữngđôidépgỗbịbàomònvà tanbiến,và rồichàngphảibướctrêncỏvớiđôichântrần,nhữngcọngcỏsắcnhưhàngtrămcondao,vàmáuchảytừlòngbànchân,đểlạinhữngdấuchânđỏthắmcủachàngởphíasau.

Chàngđixuyênquamộtcánhđồngtoànlàđốngxươnglớn,bểnát,vàkhôngphảihìnhngười.

Chàngđixuyênquamộtđầmlầy,nóngbỏngvàướt,vàtrongkhôngkhítoàn

lànhữngcon ruồinhuếvàcôn trùngnhỏđếnnỗimắt thườngkhông thấy,chúngđậutrêndachàng,trênkhóemắt,vàcắnchàng,nơinàobịcắnlàlàndanơiấybịsưngtấylên.Vàrồikhônggiandàyđặcnhữngcôntrùng.

Lábùacủachàngchóisáng,chànggiơnóthẳngtrướcmặt,vàtiếptụcbướctới.

Rồichàngcũngrakhỏiđầmlấy.Chàngđậpnhữngconruồinhuếtrêncổ,vàchùicôntrùngkhỏimắt.

Chàngđiquamộtkhuvườnbiếtnói,nókhuyênchàngnênquaytrởlại,bảorằngMộngĐếkhôngphảilàngườicóthểtìmđược,vàchàngnênởlạinơinày,vàđi trên thảmcỏcủanó,vàngồicạnhdòngsuốingọtngàocủanó;nhưnglàmsaomàkhuvườnnóivớichàngđược,chàngkhôngthểgiảithích.

Chàngtiếcnuốirờikhỏikhuvườn,vàtiếptụcđitới.

Chàng nhận ra mình đang đứng trước hai căn nhà, cạnh nhau, và có haingườiđànôngđangngôitrênhiênnhà,vàhọđangcâucátronghồnướcbêndưới.

“TôiđangtìmMộngđế,”nhàsưgọi.“Cóphảiđiđườngnàykhông?”

“Làmsaomàngươikhôngtớiđược?”ngườiđànôngđầutiênnói.“Khimọiconđườngđềulàcủangài?”

Ngườithứhai,dángvẻmậpmạpvàbuồnbã,khôngnóigì.

Nhàsưgiơtấmbùarachohọxem.Vàngaylúcấy,nếuchàngcòncónghingờgìtrướcđây,thìgiờchàngbiếtchắcrằngmìnhđangmơ.Bởivìchàngcóthể đọc được chữ trênmảnh giấy.Chúng rất đơn giản, đơn giản đến nỗichàngkhônghiểutạisaotrướcđâymìnhlạikhôngđọcđược,chúngnóivềmộtngườitạo,nặnra,vàlàmnênmọivậttừhỗnmang,vàtừthinhkhông,ngườichuyểnhóanhữngthứtừtrongkhôngcóhìnhdạngđếnkhông-thể-có-thật, nhưng nếu không có chúng thì những vật thật thụ cũng không có ýnghĩa.

Ngườiđànôngthứhaihắthơi,đểthuhútsựchúýcủanhàsư,vàrồiychỉtay,nhưlàtìnhcờ,đếnmộtngọnđồinọ.

Nhàsưcúiđầucámơn,vàđiđếnngọnđồi.

Khiđếnchânđồi,chàngnhìntrởlại,chàngthấygãmậpđangnằmúpmặtxuốngmặtnướccủahồcá,cònkẻthủácđangnhìnxuốngtừhànghiênnhà.

Khiđếnlưngchừngđồi,chàngnhìnlạimộtlầnnữavàthấyngôinhàđãbiếnmất,mangtheohaingườiđànôngvàcái ao,và thayvàođó làmộtnghĩatrang.

Trướcmặt chàng làmột tòa nhà to lớn, hoàn toàn đồng nhất vớimọi thứchungquanh:nóđồngthờilàmộtcáiđền,mộtlâuđài,vàmộttòanhà.Đólànơicủathácnước,vàvườntược,củanhữngtấmsáovẽđầyhoạtiếtvàvòmmáicong.Chàngkhôngthểxácđịnhđượcnólàmộtngôinhà,haylàhàngtrămngôinhà.Chàngthấynhiềucáisân,vườncâyănquả,vàcâycối:hoaxuân,vàláthu,vàquảmùahèđềucùngmộtchỗtrênvòmcâycủakhuvườnkìlạ.

Nhữngconchimxinhđẹpđanghóttrêncànhcây,chúngcómàuxanhvàđỏ

thắmnhưlànhữngcánhhoabiếtbay,vàchúnghótnhữngbàihátthậtlàkìdiệu.

Nhàsưchưatừngthấymộtnơinàonhưđây.

Nhà sư đến bênmột cánh cổng bằng gỗ, trên khắc những con thú lạ, vàchàngđánhvàocáitrốngnhỏtreoởđó.

Khôngcótiếngđộngnàovọngra,nhưngchàngbiếtchắcnhữngngườicầnbiếtchàngởđâyđãngheđược.

Cánhcổngchuyểnđộngvàbiếnhình,vàmộtconthúsặcsỡnhiềumàusắcđứngtrướcmặtchàng:đólàmộtconchimkhổnglồ,vớicáiđầunhưđầusưtử,răngnósắcnhọn,đuôilàconrắnvàđôicánhtolớn.Đólàmộtitsumadetolớn,mộtconvậttrongtruyềnthuyết.

“Nói mau,” con itsumade gầm. “Ngươi là ai, và ngươi tìm chủ nhân cóchuyệngì?”

“Nơinàythậtlàđẹp,”nhàsưnói,“vàvẻđẹpcàngtănglênkhibiếtrằnglúctôitỉnhdậymọinơikhácđềuthiếuthốn,vìchúngkhôngthểlànơiđây.CóthậtlàtôiđangđứngtrongđạiquanviêncủaMộngĐếhaykhông?”

Nhàsưnóithậtdịudàng,nhưngchúngmangýnghĩaquởtráchthầngiữcửa,bởivìngaycảmộtquáithútrongtruyềnthuyếtcũngcầnphảicóphéplịchsự.

“NơiđâyđúnglàMộngCung,”itsumadegầmgừ.“Hãynóimaungươicầngì,nếukhôngtasẽănngươiđấy.”

Nhàsưgiơtayra,choitsumadethấylábùacủachàng.Nósángrựclên.Conitsumadecúiđầuvànóinhỏ.“Tôithậtkhôngbiết,”nónói.“Tôinghĩngàichỉlàmộtngườimơthường.”

Nhàsưnhậnralúcđócómộtngườiđangnhìnôngtừtrêncaocủacâysồiđen.Kẻnhìntrộmlàmộtconquạ,tolớn,đentuyền,vàkhinóthấynóđãbịpháthiện,nóliềnbayxuốngchỗnhàsư,đậutrênconđườngnhỏtrướcmặtchàng.

“Hãytheota,”conquạnói,giọngnónghenhưhaiviênsỏicạvàonhau.

“NgươisẽdẫntađigặpMộngĐếchứ?”nhàsưhỏi.

“Ngươiđãkhônghỏimộtbàithơ,mộtchiếclárơi,haysươngmùtrênđỉnhnúi,”conquạđáp.“Vậythìtạisaolạiđihỏita?”

Ngôinhànhưmộtmêcung,vàquanhiềuphòng tranhvàsảnhđường,mờmờ,kỳlạvàkhắckhổ;quaconđườngcómànche,bêncạnhhồnướcbìnhlặng, bước trên những tảng đá và hòn sỏi nhẵn nhụi, nhà sư theo sát conchim.

“Bằngcâutrảlờicủangài,”nhàsưnói,“tôiđoánrằngngàilàmộtnhàthơ.”

“Ta là thị thầncủaMộngĐế,”conquạđáp,“và tachỉ làm theolệnhngàithôi.”Nóđậpcánhvàbaylên,đậulênmộttấmsáo,vừatầmvớiđầucủanhàsư.“Nhưngngươinóiđúng.Tađãtừnglàmộtnhàthơ,vànhưtấtcảnhữngnhàthơkhác,tađãởtrongMộngQuốcquálâu.”

Conquạđưanhàsưvào trongmộtcănphòng trang trí toàn là tấmsáovẽ.Cuốicănphònglàmộtcáibụccao,trênbụclàmộtcáighếgỗkhảmxàcừ.Nólàmộtcáighếhoànhảo,đơngiảnvàlạthường,vànhàsưbiếtngayđólàngaicủaMộngĐế.

“Chờởđây,”conquạnói;vàrồibayđinhưmộtcậnthầnđầyquyềnlực.

Nhàsưngạingùngđứngtrongsảnhđường,vàđợiMộngĐế.

Trongtrítưởngtượnggcủanhàsư,MộngĐếlàmộtônglão,vớihàmrâudàivớimóng taydài,và rồicó lẽnhư làPhậtTổ,và rồi làmộtconquỷ,nửangườinửarồng.

Mắtchàngdánlênnhữngtấmsáođầyhọatiếttreoquanhcănphòng.Chỉcầnnhìnthìchúngđứngyên,nhưngkhichàngngóđichỗkhácvànhìnlạithìsẽthấynhữnghình thùkhác.Những sinhvật trongđóđãdiđộng,khi chàngnhìnđinơikhác.Cổtíchđãkếtthúc,vàchuyệncổkhácbắtđầu.

Mộtgiâytrướcchàngvẫncònmộtmìnhtrongđạisảnh,nhìnlêntấmsáovẽ,vàrồichàngkhôngcònmộtmìnhnữa,MộngĐếđãngồitrênghế.

Nhàsưcúiđầuthậtthấp.

MộngĐếcólàndatrắngngànhưmặttrăngmùađông,máitócđennhưđôicánhquạ,vàđôimắtngàilàhồnướctrongđêmtốitrongđónhữngngôisaolấplánhvàcháybỏng.Trườngbàolàmàucủađêmtối,trêngấuáolàánhlửavà những khuônmặt hiện lên rồi biến đi.Ngài nói, trongmột giọng nhẹnhàng,nhưngmạnhmẽnhưlụa.Ngươiđượchoanngênhởchốnnày,ngàinói,nhữnglờivangvọngtrongđầunhàsư.Nhưngngươikhôngnênđến

đây.

“Thầnđến,”nhàsưnói,“đểcầuxinchosựsốngcủamộttiểuhồly,trongthếgiớicủathần,nóbịlạctrongmộngquốc.Nếukhôngcósựtrợgiúpcủangài,erằngnósẽchết.”

Vàcólẽđólàđiềumànàngmuốn,MộngĐếđáp.Đểđượclạctrongmộng.Dĩnhiênnàngcó lýdođể làmviệcđó,vàngươikhôngbiếtvề lýdođó.Hơnnữa,côtachỉlàmộthồlytinh.Mạngnàngcólàgìvớingươichứ?

Nhàsưngậpngừng.“Phậttổbảotaphảiyêumếnvàtônkínhchúngsanh.Tiểuhồlynàyđãchưatừnglàmhạithần.”

MộngĐếnhìnnhàsư.Chỉcóvậythôisao?Ngàinói,khôngchútxúcđộng.Đólàlýdongươibỏlạingôichùa,vàđếntìmta?Chỉvìngườiyêuthươngvàtônkínhchúngsinh?

“Thần có tráchnhiệmvới vạnvật,” nhà sưnói. “Bởi vì, làmột đệ tửnhàPhật,tôiđãđặtsaulưngmìnhtấtcảnhữngràngbuộccủahammuốn,tấtcảnhữngràngbuộcthếgian.”

MộngĐếkhôngnóigìcả.Dườngnhưngàiđangđợi.

Nhàsưcúiđầuthấphơnnữa,“Nhưngthầnnhớcảmgiáccủalàndanàng,khinànghóa thân thành thiếunữ,vàđó làmộtkỷniệmmà thần sẽmangxuốngmồ,vàđếnthếgiớibênkianữa.Tấtcảnhữngràngbuộccủatìnhcảmrấtkhómàxóađi.”

Tahiểurồi,MộngĐếđáp.Ngài đứngdậy, và rồi, bướcxuốngbậc thềm.Ngàilàmộtngườirấtcao,nếungàilàngười.Đitheota,ngàinói.

Họbướcquamộtthácnướcđổxuốngtrêntườngcủacungđiện.Dòngnướctẻravàtỏahơimàkhônglàmchohọbịướt.

Bênkiathácnướclàmộtcănnhànghỉnhỏ,vàMộngĐếdẫnnhàsưđếnnơiđó.

Tiểuhồ lycủangươicũngđếngặp ta,vàhỏixinmộtđặcân,MộngĐếnói,mặcdùnàngthànhthậtvềtìnhyêucủamìnhhơnlàngươi.Vàtađãbanchonàngmộtđặcân.Nàngđãmơgiấcmơcủangươi.Nàngmơhaigiấcmơđầuvớingươi,nàngmơgiấcmơcuốithaychongươi,vànàngđãdùngchìakhóađểmởcáihộp.

“Nàngởđâu?”nhàsưhỏi.“Thầncóthểmangnàngtrởlạikhông?”

Saongươilạimuốnmangnàngtrởlại?MộngĐếhỏi.Nàngkhôngmuốnvậy,vàđiềuđócũngkhôngmanglạikếtquảtốtchongươi.

Nhàsưimlặng.

MộngĐếchỉvàocáibàntrongngôinhànghỉ.Trênđólàmộtcáihộpsơnmàinhỏ,nhàsưlậptứcnhậnracáihộptrongmơcủachàng.Trongổkhóalàmộtcáichìa.

Nàngởtrongđó.Hãytheocôta,nếungươimuốn.

Nhàsưvàchầmchậm,mởcáihộp.Nóhéra,mởtoang,chođếnkhinóbaotrùmcảthếgiới,vàkhôngngầnngại,nhàsưbướcvào.

Chươngsáu(1)

Thoạttiênnhàsưtưởngnhưlàbêntronghộplàmộtnơiquenthuộcmàchàngđãlãngquên–cólẽcănphòngcủachàngkhicònnhỏ,hoặclàmộtcănphòngbímậttrongchùađãẩngiấuchođếnlúcnày.Trongphòngkhôngcóvậtgìkhácngoàimộttấmgươngnằmtronggóc.

Phíatronggươngtỏamộtánhsángdìudịu,nhưlàánhnắngvàonhữnggiâyphútcuốicủangày.Nhàsưnhặttấmgươnglên.Trênmặtsaucủa tấmgươnglàmộthìnhvẽ.Trongđó làhaingườiđàn

ông:một làmột người sang trọng, kiêu ngạo với đôimắt sắc và hàm râuxám.Hìnhthứhaichínhlànhàsư,mặcdùnóbịphủbụidơvàmốclên.Nhàsưlậtmặtkiếngtrởlạivànhìnvàođó.Chàng thấymột cô gái có đôimắt xanh như được vẽ từ ánh sáng.Khi

nàngthấynhàsưnhìnmình,khuônmặtnàngthoắtbuồn.“Tạisaochànglạiđếnđây?”nàngthìthầm,buồnbã.“Thiếpđãđổimạng

mìnhchochàng.”“Côđãngủtrênbậccửa,”nhàsưđáp.“Tôikhôngthểgọicôdậy.”

Nànglắcđầu.“ThiếptheosaubọnBaku,”nàngkể.“ThiếpđếnnhữngnơiBakuđến,vàcũngởđókhichúngăngiấcmơ,vàthiếpđãlénvàogiấcmơcủachàngkhichàngngủ.Thiếpởđókhichachàngtặngchochàngcáihộp,vàkhi chàng thức, thiếpgiữ lại cái hộp, vàkhi ông chàngđưa chìa khóa,thiếpđãgiữlạinóluôn.“Ngày hôm sau thiếp theo dõi chàng, và khi đêm đến thiếp ngủ trên

ngưỡng cửa phòng chàng, nơi mà giấc mơ đó đang trên đường đến vớichàng,và thiếpngủ.Thiếpnhìn thấygiấcmơ luồnqua trongbóng tối, vàthiếpcướplấynóvàlấynólàmcủamình.Tronggiấcmơthiếptrachìakhóavàoổ,vànómở,rộnglớnnhưbầutrời,rồithiếpđãkhôngtựchủđượcvàbướcvào.“Khiấythiếprấtsợ,bởivìthiếpđãbịgiamtronghộp,vàkhôngthểtìm

đườngvềnữa.Thiếpđãlạcmấtconđườngdẫnđếnthânthểcủamình.Thiếpđãrấtbuồnvàlosợ,nhưngđồngthờicũngrấttựhào,vìthiếpbiếtmìnhđãcứumạngchàng.”“Tạisaonànglạihisinhchota?”nhàsưhỏi,dùchàngđãbiếtlýdomà

nànglàmvậy.Thiếunữmỉmcười.“Tạisaochànglạiđitìmthiếp?”nànghỏi.“Saochàng

lạiđếnđây?”“Vìtalolắngchonàng,”chàngnói.Đôimắtnàngcụpxống.“Vậy–giờchàngđãđếnđây,vàđãbiếtđượcsự

thật–chàngphảibiếtrằngđếnlúcchàngrađi.Thiếpđãcứuđượcchàng.Gãonmyoji kẻ thù chàng sẽ chết, và chàng có thể trở lại chùa, tiếp tục trồngkhoaivàbí,vàrồikhicódịp,hãycầunguyệnchothiếp.”“Tađếnđểcứunàng,”nhàsưđáp.“Đólàtráchnhiệmcủata.”“Vàchànglàmthếnàođểgiảithoátchota?”côgáibuồnbãđáp.“Chàng

cóthểđậpvỡmiếngkínhhaysao?”“Không,”nhàsưnói.“Takhôngthể.”Rồichàngđọctênđãđượcviếttrên

lá bùamàBinzuruHarada đã trao trên cầu.MộngĐế xuất hiện bên cạnhchàng.Ngươiđãsẵnsàngrờikhỏinơiđâychưa?Ngàihỏi.“Chúacông,”nhàsưnói.“Thầnlàmộthòathượng.Thầnkhôngsởhữuvật

gìtrừcáichénkhuyếtthực.Nhưnggiấcmơmàhồlynữmơlàgiấcmơcủathần.Thầnmuốnnóđượctrảvềchothần.”Nhưng,nhàvuađáp,nếu ta trảgiấcmơ lại chongươi,ngươi sẽphải

chếtthaychonàng.“Thầnhiểuđiềuđó,”nhàsưtrảlời.“Nhưngđólàgiấcmơcủathần.Thần

sẽkhôngđểhồlynữchếtthaythần.”

MộngĐếgậtđầu.Khuôngmặtngàikhôngđổi,nhưngnhàsưthấydườngnhưngàithoángbuồn,nhưngngàicũnghàilòng,vàvịhòathượngtrẻbiếtmìnhđãyêucầuđúng.MộngĐếgiơtay,vàmiếngkínhnằmtrốngtrơtrênmặtđất,vàconcáo

đứngbêncạnhnhàsưtrongbóngtối.Ngươiđãchọn lựađúng,dùphảihi sinhmộtchút,MộngĐếnóivới

nhàsư.Vìvậytasẽbanchongươimộtđặcân.Ngươicóthểgiãtừhồlynương.Thiếu nữ vội quỳ xuống ôm chânMộngĐế. “Nhưng ngài đã hứa giúp

thiếp!”nànggiậndữnói.Vàtađãgiúpngươirồi.“Chuyệnnàythậtkhôngcôngbằng,”nàngnói.

Không,MộngĐếđáp.Khôngcôngbằng.Vàrồingàiđểhaingườimộtmìnhtrongcănphòngđó.Đólà tấtcảnhữnggìmàcâuchuyệnđãkểchotanghevềgiờphútấy:

rằngngàiđãchohọmộtmìnhtrongcănphòngđểgiãtừ.Cólẽhọđãnóilờitạ từ,mộtcáchlúngtúng,khoảngcáchgiữahọ-mộtngườiđãrờibỏmọicámdỗcủathếgian,vàmộthồlytinh–khôngthểxóabỏđược.Cũngcóthểlắm.Nhưng nếu ta nhớ lại tất cảmà họ đã làm cho nhau, cho đối phương,

ngườitacóthểphỏngđoánlàlúcấy,họđãânái.Hoặclàhọmơnhưthế.Cólẽ.

Khihọđãgiãtừxong,MộngĐếlạixuấthiện.Bâygiờmọi việc sẽ trở lại đúng vị trí, ngài nói, và nhà sư thấymình

tronggương.“Thiếpcóthểđổimạngchochàng,”nàngbuồnbãnói.“Hãysống,”nhàsưđáp.“Thiếpsẽtrảthùchochàng,”hồlynói.“Gãonmyojiđãlàmhạichàngsẽ

biếtđượcthếnàolàlấyđivậtcủahồlytinh.”Nhàsưtronggươngnhìncôgái.“Đừngtìmcáchtrảthù,màhãytìmlời

Phậttổ,”chàngnói.Vàrồixoaybướcvàotrongđáygương,chàngbiếnmất.Concáolạingồitrongnơihoangvắngtoànlàđábêncạnhconcáokhổng

lồcủagiấcmơ.“Tấtcảmọithứtalàm,”nónói,“mọiviệctalàđềulàvôích.”Khôngcógì làvô íchcả, con cáogiấcmơđáp.Khônggì là vôdụng.

Ngươiđãlớnhơn,vàngươiđãbiếttựquyếtđịnh,vàngươikhôngcònlàhồlytrướckianữa.Hãynhậnlấybàihọc,vàtiếptụcsống.“Bâygiờchàngởđâu?”nónói.Thânxácyvẫncòntrêngiườngtrongchùa.Linhhồnysẽđếnnơimà

nóđến.“Vậylàchàngsẽchết,”cáonói.Đúng,ngàiđáp.“Chàngnóitakhôngđượctìmtrảthù,màtìmPhậttổ,”hồlytinhbuồnbã

nói.Lờikhuyên rất đúng, con cáo củagiấcmơnói.Trả thù có thể là con

đườngkhôngcókếtthúc.Ngươisẽkhônngoanđểtránhnó.Và…?“TôisẽtìmPhậttổ,”concáonhỏđáp,vàlắcđầu.“Nhưngtrướctiêntôisẽ

trảthù.”Nếungươiđãquyết,concáocủagiấcmơđáp,vàconcáonhỏkhôngthể

đoánđượcngàiđangvuihaybuồn,hàilònghaybấtbình.Vàchỉmộtcáiphấtđuôi,concáolớnđãbiếnmấtvàokhoảngkhôngcủa

giấcmơ,đểlạiconcáonhỏcôđộchơnbaogiờhết.Nó tỉnh giấc trong ngôi chùa trên đỉnh núi, bên cạnh nhà sư.Đôi mắt

chàngnhắmnghiền,hơithởngắnvàdaxanhmàucủabiển.Đãnóilờigiãbiệtvớinhàsư,nhưngvẫncònnhìnthấythânthểấyởđó,

thậtlàđaulòng.Nhưngnàngởlạivớichàng,vàchămsócthânxácđó.Chàngchếtbìnhanvàongàyhômsau.Đám tangcủa chàng rất nhỏ, trongngôi chùa,và chàngđượcchônbên

sườn núi, bên cạnh những nhà sư khác đã chăm sóc ngôi chùa hàng trămnămtrướckia.

Chươngsáu(2)

Mộtlầntrăngtrònđãđếnrồiđi,vàvầngtrăngkhuyếtcaovòivọitrênbầurời,màÂmDươngđạotrưởngvẫncònsống.Hơnthếnữa,ôngcònthấysựsợhãicủamìnhđangchếtdần.Ông lấy hộp sơnmài, chìa khóa đen, và những cái đĩa sứ, cuộn trong

mảnhkhănlụa(bâygiờchỉcóhìnhông,vìhìnhkiađãkhôngcòngìngoàimộtvếtốvàng),vàvàomộtđêmkhuya,ôngchônnódướirễmộtcâycổthụmàxưakiađãbịsétđánhđếnhìnhdángvẹovọthànhhìnhthùkinhkhiếp.Ôngkhoankhoáithấymìnhđượcsống.Vuisướnghơnbấtcứlúcnào.Đó

lànhữngngàyhạnhphúcđốivớionmyoji.Mặt trăng lại một lần nữa tròn vành vạnh trên bầu trời khi một công

nươngđếnviếngôngđểxinxembói.Sươngmùgiăngdàyđặcvàongàyhômấy,vànócuộnxoáytrònvàođếntậnnhàvịonmyoji.Nàngtrảchonhữnglờitiêntricủaôngbằngnhữngđồngvàngcũđếnnỗi

nhữnghìnhkhắctrênđóđãphaimờ,vàthứgạotốtnhất.Rồinàngrờikhỏinhàôngtrongmộtcáixekéolộnglẫy.ÂmDươngĐạoTrưởngsaimột tùytùnglénrượt theonàngvàđiềutra

xemnànglàai,vàởđâu.

Vàigiờsau,gãtùytùngtrảlời.Gãkểthiếunữsốngtrongmộtdinhthựcũkỹnhưngbềthế,chỉvàikihướngbắcKyoto,vàchỉchỗchovịonmyoji.Vàihômtrôiqua.Onmyojikhôngthểquênđượckhuônmặtcủathiếunữ,

cũng như dáng đi của nàng, vừa kính cẩn cũng vừa quyến rũ.Ông tưởngtượngđượcômnàng,chạmnàng,vàsởhữunàng.Khiôngnhắmmắtlạinànghiệnratrướcmặtông:tócnàng,dàimượtvà

đen;mắtnàng,màucủanõn láxanh trongnắngxuân;bànchânnàng,nhẹnhưhaiconchuộtnhỏ;vẻthanhthoátcủataynàngtrêncánhquạt;vàgiọngnói,nhưbàiháttrongmơ.Lúc ông đến với người thiếp, ông nhận ra nàng ta không còn làm ông

hứng thúnữa,vàông trởvềphòngmình,vàviếtmộtbài thơsosánh tìnhcảmcủaôngvới thiếunữnhư làngiómùa thu, làmgợn sóngmặthồyêntĩnh,vàtraochongườitùytùngmangđếnchonàng.Gãtùytùngđemvềlờinhắncủanàng,mộtbàithơmôtảánhtrăngtrong

hồbịlàngiólàmxaođộng.Timôngnhưvỡòarakhiđọcđượcnhữnglờinày,khâmphụcvẻđẹpcủatừngnétchữ.Ôngthamkiếnlờikhuyên.Bàlãophálêncườinhạoông,tiếngcườitovà

nhiềuđếnnỗiôngngỡbàsẽđứtruộtmàchết,vàkhôngnóigì.Ngườiđànbàtrẻcóbàntaylạnhlẽođáp,“Ngườiđànôngmàcôtayêuđãchết.”“Tốt,”vịonmyojinói.“Vậyhômnàolàngàytốtđểđếnthămcôấy?”Nhưnglúcđócảbangườiđềukhúckhíchcườinhưthểnhạobángông,và

ônggiậndữrờikhỏinơiđó.Chiềuhômsauôngđãđứngtrướccổngvịcôngnương.Ôngxinnàngthứ

lỗichosựđườngđộtcủamình,bảorằngvìôngbịmộtlờitiêntrithôithúcbảoôngphải rồinhàvàđi lênhướngbắc,và rằngôngphảinghỉquađêmtrênmiềnbắctrướckhivàothànhphốvàobuổisáng.Nàngmờiôngdùngbữatối.Ngôinhàthậtlộnglẫy.Ôngvàvịtiểuthơcùngănmộtmình,vàsuốtcả

bữanhữnggianhâncủanàngđemđếnnhữngmónsơnhàohảivịmàôngchưatừngnếmthứ.“Tachưatừngnếmnhữngmónnàongonnhưvậy!”ôngnói,miệngnhai

mộtmiếngthịtthơmchấmvớinướcchấmlạnh.“Vàhãynghĩ,”vịcôngnươngdịudàngnói,“nếutiểunữkhôngcóởđây

thìđạinhânđãphảingồitrongmộtcănnhàráchnátvàăntốivớibọnchuộtvànhệnrồi.Saubữaăn,ôngtỏrõýmuốnânáivớinàng.Côngnươngrótsakechohai

ngườirồitrảlờirằngđiềuđólàkhôngthể.“Tạisaotiểunữphảiđứngthứnhìtrongtrongtimđạinhân?”nànghỏi.

“Ngườicómộtvịphunhân.Ngườicómộtngườithiếp.Tiểunữsẽlàgìchứ?”

“Tasẽlàcủanàng,củanàngmàthôi,”ôngnói.“Đạinhânnóithế,”nàngnói,“nhưngsaukhichiếmđượctiểunữrồithì

phunhânvàngườithiếpkiasẽtrởnênquyếnrũhơn,vàsẽbỏngườitaởlạiđây.Đạinhânkhôngnênởlạiđâyđêmnay.Xecủangườisẽđưangườiđếnchỗkhácđểnghỉ.Nếukhinàongườiđượcdođểđượcyêumuộithìhãytrởlại.”“Mọichuyệnkểnhưđãxong!”ôngnói.“Nhưngtiểunữcũngkhôngthểthuộcvềngài,”nàngthốt,“khingàicòn

códinhthự.Bởivìtiểunữmuốnngàiđếnvàsốngởnơinày.Đúngthế,nhàcủatiểunữcóthểlànhàcủangài,sẽlànhảcủangàimãimãi.Nhưngnếungàiđãcónhàrồi,ngàicóthểnhớđếnnó,vàmộtngàykiangàisẽrờikhỏitiểunữđểtrởvề.”Nàngkhẽchuyểnmình,trongthoángchốc,vàvịonmyojitưởngtượngôngđãtrôngthấymộtchútkhengựctrắnggiữalànvải.“Tasẽhủyngôinhàđó,”vịonmyojinói, trongđầuôngcháybỏngmột

ngọnlửakhaokhát.“Cònmộtchuyệnnữa,”tiểuthưnói,đôimắtxanhcủanàngđốtcháyông.

“Đólàphépthuậtcủangài.Làmsaomàtiểunữcóthểtrởthànhtìnhnhân,vàhiềnthêcủangài,nếubiếtrằngngàicóthểtruyềnlệnhchoTenguvàOni,vàtrongcuộnsáchngàicólờichúđểbiếntiểunữthànhmộtconchimnếulàmngàithấtý?”Nàngcúiđầuxuốngđểrótthêmrượusake,làmchoáonàngbungramột

chútnữa,vàvịonmyojinhìnthấybầuvútrắng,điểmtômộtnúmvúhồngnhư ánh chiều tà.Không cưỡng lại được, ông vươn người tới để ôm lấynàng,nhưngthiếunữkhéoléoluilại,tránhđượcvòngtaycủaôngnhưlàvôtìnhvậy,rồinàngchúcôngngủngon.Khivịonmyojinhậnrathờigianbênnhaucủahọđãhết,ôngthởdàithật

lớncứnhưlàtráiđấtrungrinhđếnnơi.Mộtcơnđiêncuồngđãđếnvớiôngngaylúcđó,haylàngườitađãtruyềntainhaunhưthế.Ngàyhômsau,ở thànhKyotoxảy rahaivụcháy lớn .Nơi đầu tiênbị

cháy là dinh thự của vị onmyoji, ngôi nhà lộng lẫy thứmười bảy của cảthành.Ôngkhôngbịnghingờliêncanvềvụnày,vìôngđãrờikhỏinhàtừsớm,trênmộtchiếcxechấtđầycáccuốnkinhthưphápthuật.Đólàmộttrậnlửakinhhoàng,vìvợvàngườithiếpvàtấtcảgianhânđangngủtrongnhàđềubịthiêuchết.Chỗthứhaibịcháylàmộtkhuvựctồitànngoạiôthành,trongmộtxóm

nhỏđầytaitiếng.Đólàngôinhàmàbangườiphụnữđangtrúngụ,ngheđồnđólàbanhàtiêntrihaylàthầylang.Khôngaibiếtnếuhọcótrongnhàhaykhôngkhipháthỏa,tạivìnhữngthứmàngườitatìmđượctrongđốngtrotànchỉlàxươngcủaphụnữvàtrẻnhỏ.

ChiềuhômấyÂmDươngĐạoTrưởngđếnnhàngườithiếunữđãchiếmtrọntimông.“Dinhthựtađãbịcháy,”ôngnói,“vàhaingườiđànbàcủatađãchết.Ta

khôngcònainữađểyêungoạitrừnàng,vàkhôngcònnơinàođểtrúngoạitrừnơiđây.”Nàngmỉmcườinhìnông,mộtnụcườihạnhphúcđếnnỗiôngcứngỡrằng

mặttrờiđãlộravàchỉchiếusángchomìnhông.“Vàtrongcáixenày,”ôngtiếp,“tấtcảnhữngkiếnthứccủata.Thưvăn,

bítruyền.Tbùahộmạng,gậyphép,vànhữngdanhxưngđãchotaquyềnlựctrêncáctinhlinhvàácquỷ,vàchophéptathốtlờitiêntri.Tấtcảmọithứ,tađemđếnđâyđểđặtdướichânnàng.”Thiếunữgậtđầu,vàgianhâncủanàngđemchiếcxeđi,tháođồxuốngvà

đemtấtcảđi.“Đấy,”onmyojinói.“Tahoàntoànlàcủanàng,khôngcòngìcóthểngăn

cảnchúngtanữa.”“Vẫncònmộtvậtngăncảnhaita,”nàngbảo.“Yphụccủangười.Cởirađi.

Chotathấyconngườithậtsựcủangười.”Cơnđiênrồvàdụctínhcuộnchảytrongmạchmáucủavịonmyoji.Ông

cởihếtquầnáovàđứngđó, trần truồng, trongbuổichiềuđầysương lạnh.Nàngnhặtlấyáoquầncủaông,vàcầmtrêntay.Ôngmởchoànghaitayđểômlấythiếunữ.Nàngbướclạigầnông.“Bâygiờ,”nàng thì thầm.“Ngài không cónhà,

khôngvợ,khôngthiếp,khôngphépthuật,khôngyphục.Ngàiđãmấttấtcả.Đâylàlúctiểunữphảitrảchoông.”Nàngđưataylênđầuôngvàkéokhuônmặtônglạigầnbờmôimình,như

làsẽhônông,chỉvừatrênmímắt.“Nhưngngươi sẽgiữmạngmình,”nàngnói, “vì chàng sẽkhôngmuốn

chotagiếtngươi.”Nhữngchiếcrăngcáorấtnhọn.Vàchỉvớimộtcáivẫyđuôi,nóđãbiếtmất.

NgườitatìmthấyÂmDươngĐạoTrưởngtrongmộtcănnhàbỏhoangđãhaimươinămtrời,từkhichủngôinhàấyđãbịtướcchức.Cóngườinóilàvìlònghốihậnđãđemôngtađếnđó,tạivìmườilămnămtrước,vịonmyojiđãhiếnkếchomộtvịđạiquanđãlàmgiatộcấysụpđổ.Ôngtatrầntruồng,xấuhổ,vàtrởnênđiênrồ.Cóngườibảorằngtạivìvợvàthiếpôngchếttrongđámcháynênôngđã

phátđiên.Ngườikhácnóirằngvìôngđãbịmấtconmắt,trongkhinhữngkẻtindịđoanxìxàorằngôngbịhồlyám.

Nhữngđồngnghiệp cũ tránhmặt ông trongnhữngngày sauđó, khi họthấyôngănxintrênđường,mìnhkhoácáotảtơi,vàtrênđầuchỉquấnmiếnggiẻđểchekhuônmặtdịdạng.Ôngtasốngtrongđaukhổ,bẩnthỉuvàđiêncuồngchođếnchết,không

tìmthấyhạnhphúctrongđời,chỉtrừkhiôngmơ.Nhưngcuộcđờiôngta,saunày,vàcáichếtcủaôngấy,khôngmộttruyện

cổnàonóiđếncả.

“Vậythìcóíchgìchứ?”conquạhỏi.Ích?MộngĐếhỏi.“Phải,”conquạđáp.“Nhàsưđãđịnhphảichết,đãchết.Hồlymuốncứuy,

đãkhôngcứuđược.Gãonmyojiđãmấttấtcả.Vậyngàichấpthuậnlờiướccủahồlyđểlàmgì?”Nhàvuanhìnvềphíachântrời.Trongmắtngài,mộtngôisaolóelênrồi

lụitàn.Nhữngbàihọcđãđượchọc,hoàngđếđáp.Mọisựkiệnxảyranhưđã

định.Takhôngthấylàsựchúýcủatalàvôích.“Bàihọcđãđượchọc?”conquạđáp,rỉalôngcổ,vàngẩngcaođầulên.

“Bởiai?”Tấtcảbọnhọ.Nhấtlàvịhòathượng.Conquạkêulênmộttiếngtrongcổhọng,vànhảytừchânnàysangchân

khác.Cóvẻnóđangtìmtừngữ.Nhàvuakiênnhẫnnhìnnóvớiđôimắtđen.“Nhưnggãđãchếtrồi,”conquạnói,saumộthồilâu.Nóiđếnchuyệnđó,ngươicũngvậy,quạạ,nhưngtrongviệcnàycũng

cóbàihọcchongươinữađấy.“Vậyngàicóhọcđượcbàihọckhông?”conquạđãtừnglànhàthơ,hỏi.Nhưnghoàngđếxanhxaokhôngtrảlời,vàngồiimlặng,chămchămnhìn

vềphíachântrời,rồisaumộthồilâuconquạcấtcánhbayvàotrongbầutrờicủagiấcmộng,đểnhàvuaởlạimộtmình.Vàđólàcâuchuyệncủaconcáovànhàsư.Haygầnnhưlàtấtcả.Tạivìnhữngngườiđãtừngmơđếnmộtxứsởxa

xôi, nơi bọn Baku sinh sống, kể lại rằng họ đã trông thấy hai nhân ảnh,dườngnhưlàmộtnhàsưvàmộtconcáo,hoặclàmộtngườiđànôngvàđànbà.Ngườikhácthìnóikhôngphải,vàrằngngaycảtrongmơvàcáichết,nhà

sưvàconcáovẫnởtronghaithếgiớikhácnhau,nhưkhihọcònsống,vàhọsẽvĩnhviễnởtronghaithếgiớikhácnhau.Nhưng những giấcmơ thì là những điều kỳ lạ, và ngoại trừMộngĐế,

khôngaitrongchúngtacóthểbiếtrằngchúnglàthựchayảo,haynhữnggìchúngsẽnóichotavềnhữngthángngàysắptới.

Lờikết

Quyểnsáchbạncầmtrongtaynợnhiềungườichosựxuấthiệncủanó.Mộtsốngườithìđãrõràngrồi,cònsốkhácthìkhông.

Mộttrongnhữngngườikhôngngờđếnnhất,vídụnhá,làHarveyWeinsteincủahãngMiramaxFilms,bởivìhơnnămtrướcHarveyđãmời tôiviết lờitiếngAnhchobộphim“PrincessMononoke”củaHayaoMiyazaki.

Trongquátrìnhchuẩnbịviết,tôiphảiđọctấtcảcácquyểnsáchvềlịchsửvàtruyềnthuyếtcủaNhậtBảnmàtôicóthểtìmđược,vàtrongcuốnTruyệnCổcủaNhậtBảnxưa(củaRev.B.W.Ashton)tôiđọcđượccâuchuyệnmàMr.Ashtongọilà“Concáo,Nhàsư,vàVịMikadocủaCácGiấcmơ”vàhoàntoànkinhngạcvìsựgiốngnhaugiữacâuchuyệncổtíchcủaNhậtBảnvàbộtruyệnSandmancủatôi.

Nhưng lúcấy thìSandmancũngđãkết thúc,và tôicòncó truyệnkhácđểviết,nênkhôngnghĩđếnchuyệnđónữa.

Vài tháng sau, cô JennyLee biên tập viên của nhà xuất bảnVertigo nhấtquyết thuyếtphụchọasĩnổidanhcủaNhật,ôngYoshitakaAmano,đểvẽDream trongnhómEndlessđểbắtđầubuổikỷniệmmườinămpháthànhSandman.

Tôi rất thíchbức tranhvẽcủaông.Tôiyêucáchnhânvậtđượckhắchọa:đâylàMorpheus,nhưnglàmộtMorpheusmàtôichưabaogiờviết.

KhônglâusaukhitôixembứchọathìcôKarenBerger,ngườibiêntậpchobộSandmancủatôisuốtthậpkỷqua,gọivàhỏitôicómuốnviếtmộttruyệnSandmanđểkỷniệmmườinămkhông.

TôihỏicôấycóchophéptôikểlạimộttruyệncổtíchcũcủaNhậttheoýtôi,vàcôđãđồngý.

ChúngtôihỏiMr.Amanocómuốnvẽtruyệnđókhông.Ôngấychấpthuậnnhưngvớimộtđiềukiện:mặcdùôngthíchđọctruyệntranh,nhưngôngấykhông thíchvẽchúng.Tuynhiên, ôngnói ông sẽ rất vui đểđượcvẽhìnhminhhọa.Cũngđượcthôi,tôinghĩ.Thayvìkểchuyện“Concáo,Nhàsư,vàVịMikadocủaCácGiấcmơ”theokiểutruyệntranh,thìlầnnàytôisẽviếttheothểtruyệndài.

TôiđềnghịMr.Amanovàcáctrợlýanhdũngcủaông,AnnYamamotovàMaya Shioya, tìm cho tôi các phiên bản khác của câu chuyện bằng tiếngAnh.

PhiênbảnmàhọtìmchotôilàtừcuốntổnghợpnhữngtruyệncổNhậtcủaY.T.Ozaki:mộtphiênbảnkỳ lạ trongđóMộngĐếchỉ làmộthình tượngmờnhạt,ítđượcnhắcđến,dườngnhưlàmộtconrồng,vàtrongđónhânvậtchính là Onmyoji, Âm Dương Đạo Trưởng. (Tôi nợ cuốn này khi viếtChươngBa,vàchươngcuối.)HọcũngchotôixemmộtbảnkinhPhậttrongđóchuyệnchỉđượcámchỉđếnvàtrongđóônggiàtrêncầuđượcđặcbiệtnóirõralàBinzuruHarada.

Phầncònlại,tôihoàntoànchịuảnhhưởngcủavịmụcsưđángmến.Trongkhi tôi đangviết những lời này, tôi cóbảnTruyệnCổTích củaNhậtBảnXưanằmtrênbànngaytrướcmặt tôi.Bìadađãbịbiếndạngvàmấtmàu,tranggiấybịgặm,hoenố,vàhơibịmốc.Tôicảmthấymộtniềmhãnhdiệnkỳlạ,mặcdùvớisựhaomòncủacuốnsách,tôivẫnlàngườiđầutiênđọcnó:nhiềutrangsáchvẫncònchưađượccắtra.Lúcđầutôidùngcondaorọcthưđểmởnóra,nhauvềsautôinhậnthấydùngngóntayxérathìdễhơnnhiều.

Tôiđãcốhếtsứcđểnhấnmạnh,pháttriểnvàkểlạicâuchuyện,trongkhivẫn cố không đi xa quá.Nhiều phần của truyện cũ gần với Sandman đếnmứctôikhôngdámđểvàoluôn,nếuđãkhôngởđórồi:conItsumade(đãnói“đếnkhinào”trênnhánhcâytrongHoàngCung)chínhlàcongryphon(và

gầnnhưtrởthànhnóluôntronghìnhminhhọacủaAmano-san); trongkhihaingườiđànôngmànhàsưthấytrênđườngđếnlâuđàicóthểlà,tôichắcchắn,khôngaikháchơn làCainvàAbel;nhưngnhữngngườinghiêncứutruyềnthuyếtxinhãythathứchotôi,bởimộtcáigạchcủacâyviếtvàtimtôi,đãđổichimHototogisucủaAshtonthànhconchimquạ.

Trongkhicốgắngkểlạicâuchuyệntôiđãphạmphảimộtsốsailầm(trongvàitrườnghợp,tôikhámpháratôiđãkếthợpvàilỗilầmcủaAshtonluôn).SteveAlpert,củaStudioGhibli,đãbắtđượcvàsửamộtvàilỗinàychotôi,cũngnhưnhữngngườikhácởTenProductions.Cáclỗikhác,tôichắcchắn,vẫncònnằmtrongtruyện,chonhữngđôimắtnhanhnhẹnpháthiện.

Vìtấtcảnhữnggìtốtđẹpnhấttrongcuốnsáchnày,xincảmơnnhữngngườicộngtácviêncủatôi,sốnghaylàchết,vànhữngngườibạnthânyêu.NeilGaimanMay11,1999

ĐốivớitôisựcộngtácnàylàlờichàođầutiêncủatôivàNeiltrongmộtmốiquanhệsẽpháttriểnnhiềumặttrongtươnglai.Tôirấtngưỡngmộsựchânthành của anh ta, và tôi chia sẻ với sự kiên trì trong công việc của anh.Dườngnhưlàđịnhmệnhkhihaiconđườngcủachúngtôisẽgặpnhau.Đâychỉlàbắtđầu.YoshitakaAmano

Theonguồn tin không chính thức trênmạng (cụ thể:www.wikipedia.org),câuchuyệnvề“Concáo,Nhàsư,vàVịMikadocủaCácGiấcmơ”(nguyênvăn“The fox, themonk, and theMikadoofAllNight’sDreaming”) làdoNeil…bịarachơi,chứthậtratruyệnDreamHuntersnàyhoàntoàndoôngtaviết.TrongcuốnJapaneseOldFairyTaleskhônghềcócâuchuyệnnày.HơnnữatronglờithuậtcủaNeilcũngcóđiểmđángnghivềhaingườiđànôngchínhxáclàCainvàAbelmàôngbảolàcótrongnguyêntáccủatruyệncổ, cho dù hai truyện giống nhau nhưng có thể nào giống nhau dữ vậykhông?Thêmvàođó,vaitròcủahaingườinàynếuđặttrongmộttruyệncổtíchNhậtBảnthìkhôngcóýnghĩagìcả.