thông tin ebook · vũ nhi và Đồng niên - đôi tình nhân trẻ quyết định trở lại...
TRANSCRIPT
Nộidung:
ThượngHảinăm1936,ngườidânxônxaovìvụánmạnggâychấnđộng-hung thủ sáthạihàng loạt côgái trẻbịpháthiệnvàphải chịuhìnhphạtnặngnhất.66nămsaunhữngchuyệntươngtựlạixảyra.
VũNhivàĐồngNiên -đôi tìnhnhân trẻquyếtđịnh trở lại“Ngôinhàđen” ởThượngHải - nơi trước đây từng là nhà của gia đìnhĐồngNiên.Giữamùa hè náo nhiệt, thời điểm diễn ra giải bóng đáWorldCup 2002,“Ngôinhàđen”vớikhôngkhíuámdườngnhưtáchbiệthẳnvớibênngoài.Ngôinhàquárộngvàbíhiểmvớinhữngconmắtmèođượcbốtríngượctrêncác cánh cửa, những âm thanhkỳ quái giữa đêmkhiến cô gái trẻVũNhikhôngbaogiờyêngiấc.MộtconmèotrắngtuyệtđẹpvẫnthườngthoắtẩnthoáthiệntrongngôinhàgâynhữngtòmòchoVũNhi.NhiềucâuhỏibănkhoăncủacôvềnơiởmớivớibạntrailàĐồngNiênthườngbịanhnétránh.
CôđượcĐồngNiêntặngsợidâychuyềnngọcmắtmèo-mộtloạingọcxếpvàohàngquýhiếmvàlàkỷvậtcủagiađìnhanh.Nhưngsợidâychuyềnđãnhanhchónggây rắc rối chocô,mộtngườiđànông trung tuổicùngđitrên tàu điện ngầm với Vũ Nhi bỗng trở nên hoảng loạn và nhảy xuốngđườngraytựsátkhinhìnthấysợidâychuyềnmắtmèotrênngựccô.DiệpTiêu-viêncảnhsátchịutránhnhiệmđiềutravụtainạntìnhcờ-chínhlàchồngngườichịđãquácốcủaVũNhi.
Kểtừkhihọtrởvềnơiởxưa,tạiThượngHảibắtđầuxảyranhữngvụánbíẩn.Nhữngcôgái trẻ lần lượtbịgiếthạivớicách thứchoàn toàngiốngnhau:bịthắtcổchotớichết.Nghiphạmchỉlàmộtngười.DiệpTiêutiếptụclàngười thamgiađiều tranhữngvụánnày.Trongquá trìnhphá án, viêncảnhsátpháthiệnrarằngcáchthứcgâyáncủakẻthủáckhôngkháclàmấysovớitưliệucònlưuvềvụáncáchđó66nămdoĐổngTuyếtThôn-ngườichủđầutiêncủa“Ngôinhàđen”gâyra.
ỞMắtmèocácnhânvậtphảiđốiđầuvớinỗisợhãidườngnhưlàthườngtrựcnhưnghọkhôngthểdễdàngtìmcáchthoátrađược.Cònngườiđọcbịlôicuốnvàonhữnghoangtưởngcủanhânvậtchínhvàpháthiệnrarằngtộiáchọgâyrađềuxuấtpháttừnhữngchấnthươngtâmlýkhicònnhỏ.Yếutốkinhdị trong truyệncủaSáiTuấnxuấtphát từnhững tâmlýphức tạpcủaconngườihơnlànhữngcâuchuyệnrùngrợnmaquái.VềphầnnàydườngnhưSáiTuấnchịusựảnhhưởng từcáchxâydựngnhânvậtvớichứngđanhâncáchcủabậcthầytruyện“rợntócgáy”AlfredHitchcock.
Bắt đầu viết truyện kinh dị khi mới 22 tuổi vào năm 2000, Sái TuấnnhanhchóngtrởthànhtácgiảcótêntuổiởdòngtruyệnkinhdịcủaTrungQuốc.Với15đầusáchsau10nămvàonghềvà5triệubảnđượcbánra.Mắtmèo được phát hành tại Trung Quốc năm 2002 và nằm trong serie 4 tác
phẩm xuất bản cùng năm của anh gồm: Virus, Lời nguyền, Mắt mèo vàThánhnhi.
PhầnDẫnJokeShaphiatỉnhdậylúc5hsáng,cằmanhbỗngrunrẩy,gầnnhưcóthể
nghethấyđượctiếngvađậpcủarăng.Anhthamlamhítthởsâumấycáinhưthểvừamớiđượcvớttừdướinướclên,đểchokhôngkhílạnhgiábuổisángsớmluồnvàocơthểmình.
Anhtừtừmởmắt,nhìnthấycửasổđangmở,anhcảmthấyvôcùngkỳlạ,một cơngió thổivàocổanh,khiếnanhcảmgiácnhưbị aiđóbópcổ.Jokenhớrõrằng,trướckhiđingủ,cửasổđãđượcchốtchặtrồi,anhgiơđôitayhơirunrun,đóngcửasổlại.Lúcnày,bầutrờimàutímnhạtngoàicửasổđã bắt đầu hừng sáng, đêm sắp qua, ánh banmai sắp sửa chiếu rọi khắpThượngHải.
Jokevuốtmáitócrốibùvàướtsượt,pháthiệnratrêntránmìnhđầymồhôi.Giấcmơ khốn kiếp đó, Joke nhớ lại cơn ácmộng anh vừa phải chịuđựng.Mườimấyngàynay,cứđếnthờiđiểmnày,giấcmộnggiốnghệtnhaulạiđến thămviếng linhhồnanh,bámriết lấyanh,nuốtchửnganh.NgườiđànôngTrungQuốc tronggiấcmơ luônmang theonụcườikỳquái,nhìnJoke,giơbàntaynhợtnhạtdịthường,ngóntaytrỏchậmrãichỉthẳngvàoconngươimắtJoke…Jokevụtgiơhaitaylênbảovệconngươimắtmình,khôngdámhồitưởnglạicảnhtượnggiấcmơhãihùngđó.
Nhưng, hômnay Joke vẫn phải đi thămanhbạnTrungQuốc này, bởingườinàysẽbịxử tửhìnhvàosángsớmngàyhômnay.Trongchớpmắt,ngôinhàmàuđólạilướtquatrướcmắtJoke.
Anhhơingạtthở,lậptứcxuốngkhỏigiường,mặcđồngphụccảnhsáttôgiới,bướcrangoài.ĐâylàconđườngtôgiớiPhápởThượngHảinăm1936,trờiđãbắtđầurạngsáng.Jokerùngmình,bướcchânlạnhlẽocủaanhvanglêntrênđườngcáitịnhkhôngmộtbóngngười,chỉcóhàngcâyngôđồnghaibênđườngnghethấynhữngthứđượccấtgiấutrongbướcchânanh.
Trờibỗngđổmưalấtphất,Jokerảobướcthậtnhanh.Sáu giờ sáng, cảnh sát Joke Shaphia bước vào ngục Tô giới Pháp, đi
xuyên qua hành lang ngầm dưới đất âm u dài hun hút, anh đếnmột gianphòngnhỏ.TrongphòngcómấyngườiTrungQuốcvàngườiPháp,họđềumặcđồngphục,sắcmặtlạnhlùngnghiêmnghị.
Joke hỏi người đồng nghiệp Trung Quốc của anh: “Anh ta tỉnh dậychưa?”
“Tỉnhrồi,mọiviệcđềuổncả.Bâygiờgọianhtarachứ?”Joketrầmngâmmộtlát,nhẹnhànggậtđầu.Vàiphútsau,mọingườitrongphòngnghethấytiếngxíchchân,họđều
khácăngthẳng,đặcbiệtlàJoke.Cửamở,tiếngkimloạivađậpvàonhaurất
chóitai.Cuốicùng,Jokelạigặpanhtalầnnữa.Ngườiđóvôcùngbìnhthản,mặcmộtbộquầnáosạchtinh,chỉcócòng
tayvàxíchchânnhắcnhởmọingườirằng,đâylàmộtphạmnhânbịxửtửhình. Jokekhônghềmuốnnhìnkhuônmặtđó,bỗnganh tamỉmcườivớiJoke. Joke khôngkỳmnổi lùi lạimột bước, nhưng anh ta lập tức nhận rahànhđộngnàylàmanhtamấtmặttrướcđồngliêu.Chínhanhtađãtựtaytống giam người đứng trướcmặt vào ngục, và nhờ vậy anh đã trở thànhtrưởngmậtthámnổitiếngnhấttrongtôgiới.
Người tử tội lên tiếng trước, anh tamỉmcười, cất lời chàobằng tiếngPhápthànhthục:“Joke,chàobuổisáng.”
Joke cúi đầu tránh ánhmắt thân quen của đối phương, lặng imkhôngnói.
“Làhômnayphảikhông?”,tửtộirấtungdung.Jokengẩnngười,cuốicùngcũnggậtđầu.Đốiphươngtiếptụcnói:“Tôibiếtrồi,chínhlàhômnay.Joke,bênngoài
trờimưaà?”Giọngnói rất dịu dàng, như thể đang tán gẫu chuyện lặt vặt trong gia
đình.Jokekhôngthểchịuđựngnổigiọngnóinày,hokhanmấytiếng,sauđódùngkhẩukhínghiêmkhắc,quancáchnói:“Anhcómuốnăngìkhông?”
Đồng liêubàymộtbữaăn thịnh soạn trướcmặt tử tội.Tử tộigậtđầu,nói:“Bữasángcuốicùng?”Sauđóanhtagiơđôitaybịcònglên,nói:“Cóthểgiúptôimởrađượckhông?”
Jokedodựtronggiâylát,thậntrọngmởcòngtay.Tửtộikhởiđộngcổtaymộtchút,rồinhẹnhàngnói:“Cámơn”.Sauđó,
anhtangồixuốngghế,bắtđầuthongthảthưởngthứccácmónăn.Saukhiănxong,anhtabìnhthảnnói:“Tôiănnorồi,cảmơn.”
Mộtcánhcửakhácđượcmởra,mấyngườimặcđồngphụcvâyquanhtửtội,dẫnanhtatớinơihànhhình.
Đâylàmộtcănphòngbímật,kínmít,trênbứctườnglạnhlẽodườngnhưkhắclênđóthứgìđórấtkỳquái.Mỗilầnbướcvàocănphòngnàyđểgiámsátviệchànhhìnhcủaphạmnhân,Jokeđềungửithấymộtmùivịvôcùngđặcbiệt,đólàcảmgiácmàcácphạmnhânđãđểlại,sợhãihayvuimừng?Chínhgiữaphòngđặtmộtgiátreocổvừatầm.Dâythừngđãđượcthắtxong,treolênxàngang,trônggiốngnhưconrắncuộntròn,lúcnàocũngcóthểthèlưỡinherăngvớibấtcứai.
Khôngaithúcgiục,tửtộimộtmìnhđilêngiátreocổ.Anhtakhôngcầntrùmkhăn lênchemắt, lặng lẽnhìn tấtcảmọingười trongphòng,sauđó,anhtathòngdâythừngvàocổmình.
AnhtachậmrãinóivớiJoke:“Cóthểbắtđầuđượcrồi.”Joketrảlời:“Bắtđầucũngchínhlàkếtthúc.”Ngườitửtộiđểcổtrongthònglọngdườngnhưmuốncảichính,lạinói:
“Không,vừalàkếtthúc,màcũnglàbắtđầu.”Haichữ“bắtđầu”đượckéodài,dưâmngânngamãi. Jokekhôngkịp
nghĩraýnghĩacủacâunóinày,nhưnganhvẫnthoángrunlên.Lúcnày,ghếđểchândướigiátreođãbịđẩyra.
Jokebỗngbuồnnôn, anh lao rakhỏiphòng,dựangườivàobức tườnglạnhgiá.
Mườiphútsau,cácđồngliêubướctừphònghànhhìnhra,nóivớiJoke,ngườiđóđãchếtrồi.Họhỏianhcómuốnvàoxemhaykhông?Jokelắcđầu,anhkhôngbaogiờmuốnphảinhìn thấykhuônmặtđónữa.Giờphútnày,anhchợtnảyramộtýtưởng,đólàrờikhỏiđây,rờikhỏithànhphốThượngHảinày,mãimãirờixa,khôngbaogiờquaytrởlạinữa.Bởinơiđâyluôncócơnácmộngkhiếnanhsợhãi,cáingườivừamớitrúthơithở,vàcảngôinhàmàuđenđónữa.
Mộtthángsau,JokeShaphiabướclênchiếctàukháchđiđếnMac-xây,khi tàu tiếnvàoẤnĐộDương,banđêmcóngườipháthiện ramộtngườiđànôngdatrắngkhoảng30tuổilaomìnhxuốngbiển,rồilậptứcbịnhữngconsóngđêmnhấnchìm.
SaukhichiếctàucậpbếnđỗnơiđếnlàcảngMac-xây,trongtoànbộsốhành khách, chỉ có mình anh cảnh sát tô giới Pháp ở Thượng Hải, JokeShaphiabịmấttích.
Chương1
Nửađêm.Cửasổbỗngbậtmở.Gióthổivàophòng,làmtungbayngọntócVũNhi,vuốtvekhuônmặt
cô.VũNhimởmắt,cảcănphòngtốiđennhưmực,ngaycảbênngoàicửasổcũngchẳngcómấyánhsáng.Bấtchợt,cônghethấythứâmthanhnàođó.
ÂmthanhđóphátratừphíatrênđầuVũNhi.Bỗngtimcôđậprộnràng,âmthanhđórótvàotaicôrànhrọt,giốngnhưmộtcáiđụcchạmkhảmvàotimcô,khiến trái timcôvôcùngkhóchịu.Đólàâmthanhphátra từ trêntrầnnhà,giốngnhưtiếngbướcchân,cứđiquađilạimãi,đitừbêntráitrầnnhàsangbênphải, từđằng trướcrađằngsau,vàdườngnhưcòn theomộtquyluậtnàođó.
Đâylàtầng7,làtầngcaonhấtcủatòanhànày,bêntrêntrầnnhàchínhlàtrầncủatòanhà.
Tầnsuấtâmthanhcóvẻnhưngàycànggấp,lọtquacảmáinhà,vàtrầnnhà,vangvọngkhắpcănphòng.Đêmhômkhuyakhoắt,ailạichạylêntrầntòanhàchứ?SaulưngVũNhibỗngtoátmồhôilạnh.
Đúnglúcnày,côpháthiệnraĐồngNiênnằmcạnhmìnhđãkhôngcònởđó.Côgiơtayrasờchỗnằmbêncạnh,vẫncònhơiấm,cômuốngọianh,nhưngcổhọngcôkhôkhốc,khôngthốtnênlời.
Âmthanhtrênmáinhàvẫntiếpdiễn.VũNhingồidậy,gióđêmùađến,côcẩnthậnđóngcửasổlại.VũNhilại
ngẩngđầunhìntrầnnhà,tiếngbướcchânkỳquáiđóxuyênquamọivậtcản,xuyênthẳngvàomàngnhĩtaicô.
Côkhoáclênmìnhchiếcáongủtrắng,sauđóbướcrakhỏiphòng.Cầuthangtốiđen,côchẳngnhìnthấygìcả,bêntráilàcầuthangđixuống,bênphảilàcầuthangđithẳnglêntrầntòanhà,côchọnphíabênphải.
Trầntòanhàtrốngkhông,chỉcómấycáithápnướcsừngsữngđứngcôđộc.Gió thổimạnh,bốnbềdườngnhư làvựcsâuhunhút.Trênđầu làcảbầutrờiđầysao,khôngrõđịnhámthịrahiệuvớiVũNhiđiềugì.CônhờvàochútánhsángphátratừbiểnquảngcáocúpbóngđáthếgiớiHàn-Nhật2002sángsuốtđêmcủatòanhàxungquanhđểnhìnbốnphía,chẳngthấygìcả,ngaycảtiếngbướcchânkỳquáicũngbiếnmất.Gióthổitungmáitóccô,khiếncôđứngkhôngvững,lùilạimấybước,côkhôngmuốnnánlạinơinàythêmnữa,từtừquayngười.
Chợtcómộtbàntayđặtlênvaicô.VũNhi chợtquayđầu lại, đẩymạnhbàn tay raphía sau.Rồi cônghe
thấymộtgiọngnóithânquentừphíasau.“VũNhi,làanhđây”.ĐồngNiênbịđẩyngãxuốngđất,chậmrãiđứng
dậy.
“ĐồngNiên?Saoanhlạilênđây?”VũNhilúcnàymớiđịnhthầnlại,thởhắtra.
“Anhkhôngngủđược,cứnghĩmãimộtchuyện.”“Chuyệngìvậy?”Trongmànđêm,họkhôngnhìnthấyrõmặtnhau,nêndựasátvàonhau,
sátđếnđộĐồngNiêncóthểngửithấymùicơthểcủaVũNhi.AnhômchặtVũNhi,thìthầmbêntaicô:“Chúngtavềnhàđi.”
“Vậythìmauxuốngthôi.”VũNhithấpgiọngnói.“Không phải”, Đồng Niên lắc đầu, “Anh nói là quay trở về nhà ở
ThượngHảicủaanh.”“NhàởThượngHải?”“Đúngvậy.”VũNhi thoáng ngạc nhiên nhìnĐồngNiên, hỏi: “Chẳng phải anh nói
anhkhôngcónhànữasao?”“Không,anhcónhà,nhàanhlà…”ĐồngNiênrờiánhmắtkhỏigương
mặtVũNhi,nhìnvềnơixaxăm,chậmrãinóibachữ:“Ngôinhàđen.”“Ngôinhàđen?”Bỗngcócơngiólạthổilướtqua,gióthổitungchiếcáongủtrắngkhoác
trênngườiVũNhinhưthểmộtulinhmàutrắnglaomìnhnhảyxuốnglầu.
Chương2
Tàukháchtừtừtiếnvàocửasông,xétanmànsươngmỏngbaotrùmtrênkhắpmặtsông.VũNhikhôngtheoĐồngNiênchenchúctrênbongtàu,màngồiởbêncửasổmạntàu,lặnglẽnhìnmặtsôngbịsươngbaophủvàcảnhvậtmơhồbênsông.Tấtcảmọithứhiệnramàuđen,nhưmộtbứctranhthủymặctrênsông,gầnnhưđạtđếntảýthuầntúy.
CôcóthểhiểuđượcvìsaoĐồngNiênlạiđộtngộtquyếtđịnhrờikhỏithànhphốnhỏnơiđãsinhsốngnhiềunămđểtrởlạiThượngHải.CólẽdocôvàĐồngNiênchỉtrongthờigianmộttuầnngắnngủiđềubịmấtviệc;cólẽdoở tạimộtnơiquá lâukhiến tanảysinhcảmgiácchánghét;có lẽvìngôinhàđencủaĐồngNiên.VũNhikhôngmuốnnghĩthêmnữa,côcũngmuốnthayđổimôitrườngsống,ítracôcũngcóthểtìmđượcmộtcôngviệcởThượngHải.Nghĩđếnđây,tâmtrạngcôkháhơnđôichút,chínhlúcnày,cô có thể nhìn thấy những kiến trúc bên bờ sông xuyên qua đám sươngmỏng.
Và trong cô xuất hiện cảm giác đặc biệt, nó giống như cảm xúc củanhữngngười70,80nămtrướcđitàuthủyvừamớiđếnthànhphốnày:
“Emđangnghĩgìvậy?Sắpđếnbếncảngrồi,mauthudọnhànhlýđi.”ĐồngNiênđếnbêncô,nói.
Mườiphútsau,ĐồngNiênvàVũNhirờikhỏitàu,đứngtrênbếncảngvận chuyển hành khách, hành lý của họ rất ít, chen qua đoàn người đôngđúc,họrađếnđượcđườngcái.
VũNhihít lấyhítđểkhôngkhínơiđây.Nói thực lòng,khôngkhínơiđâycũngkhôngmấy trong lành.Côquayđầu,nhìnbờbênkia sông,mấychụctòakiếntrúccaosừngsững,mànsươngdàyđặcchephủcáctầngcaonhấtcủatòakiếntrúccaotođồsộ.VũNhikhôngngờấntượngđầutiêncủamìnhvềThượngHảilạilàsươngmù.Khicôđangmảimêngắmnhìn,ĐồngNiênđãkéocôlênmộtchiếctaxi.
Chiếctaxiđilạivòngvèo,rẽngoặtrấtnhiềulần.Chẳngphảibáctàicốý,màlàdoĐồngNiênkhôngnóirõđượcđịachỉnơicầnđếncủamình.Anhgầnnhưđãquênmấtngôinhàmìnhnằmtrênconphốnào,chỉnhớđượclà“ngôinhàđen”.Anhmôtảvớibáctàinhưsau:“Mộtngôinhàmàuđen,batầng,xâykiểuPháp,cómộtốngkhóixâybằnggạch…”.VũNhicảmthấymô tả củaĐồngNiên giống nhưmàn sươngmù đang hiện hữu, khiến takhôngthểnắmbắtđược.Cuốicùngcôlấytấmbảnđồra,cùngĐồngNiêntìmkiếmtrênbảnđồ,dầndầntừngbướcthuhẹpphạmvitìmkiếm.
Cuốicùng,chiếctaxidừnglạibênconđườngnhỏđầycâycốirậmrạp,ĐồngNiênvàVũNhixuốngxe,ngẩngđầunhìnlênngôinhàmàuđenđó.Cả hai người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngôi nhà bị ẩn giấu giữavùngcâyrậmrạp,khôngnhìnrõđượcchínhdiệnngôinhà,chỉcóthểnhìnthấy tầng 3 và mái nhà màu đen, và cả cột ống khói đã bị bỏ hoang từlâu.Tường bao vàmái nhà đều là màu đen, mặc dù có vẻ rất chắc chắn,nhưngmàuđencũngthoánglộrakhôngkhíuámmùmịt,giốngnhưsươngmù ban nãy. Vũ Nhi ngẩng đầu nhìn mái nhà, đây là kiểu mái MansartthườngthấytrongcáckiếntrúctheophongcáchPháp,tứclàmáinhàcóhaibêndốc,ởgiữadầndầnbằngphẳng.
Bấtchợt,timcôđậpmạnhmộtcáchkhácthường,côcómộtdựcảmkỳlạ,nhưngrốtcuộclàgìthìcôlạikhôngnóirõrađược.Mộttrậngióthổitới,làmtungbaymáitóccô,VũNhicúiđầu,dựangườivàongườiĐồngNiên.
“VũNhi,emsaovậy?Chúngtađếnnhàrồi.”“Cóthểembị trúnggió lúc trên tàu.Anhđừnglo,emkhôngsao.”Vũ
Nhi lại ngẩngđầu, côbỗng có cảmgiácngôi nhànày có chút gì đóquenthuộc,côchậmrãihỏi:“Ngôinhàđen?”
“Đúngvậy.”VũNhingướcnhìnđámngóimàuđenbaophủmáinhà,hỏi:“Đâylànhà
anhsao?Tầngnàovậy?”“Toànbộ.Tầngnàocũnglànhàanh.”“Tất cả các tầng sao?Ý anh là, toàn bộ ngôi nhà này đều là của nhà
anh?”VũNhivôcùngkinhngạc.SựbìnhtĩnhcủaĐồngNiênvừavặntráingượcvớisựkinhngạccủaVũ
Nhi,anhlạnhlùngtrảlời:“Đúngvậy,toànbộngôinhànàyđềulàcủanhàanh.”
“Thếnhàanhcònnhữngai?”“Chẳngcònaicả,ngôinhànàyđãđóngcửamườimấynămrồi.Đừng
hỏinữa,đi theoanh.”Nóixong,ĐồngNiênkéotayVũNhivẫncònđangkíchđộngđivàoconngõnhỏbênđường.
VũNhinhìn thấygiữađườngcáivàcănnhàcómộtkhoảngxanhrờn,trongkhoảngxanhđócóvôsốloạithựcvật,dàykín,trôngâmuvàsâuhunhút.Cónhiềucâythângỗcólẽcũngphảivàichụcnămtuổirồi,chúngchekhuấttầngmộtvàtầnghai.Ngõnhỏrấtsâu,nhưngĐồngNiênđiđếncổngđầutiênbêncạnhngõđãdừnglại.Cánhcổngsắtđóbịhoengỉlỗchỗ,ĐồngNiênvứtchùmchìakhóakiểucũtừtrongtúira,nhétvàoổkhóatrêncánhcổngsắt.
“Mongrằngnóvẫnmởđược.”ĐồngNiêntựnóivớimình.Chiếc chìakhóaxoayđi xoay lạimãi trongổkhóamớimởđượccửa,
phátramộtloạtâmthanhkỳquái.ĐồngNiênnhẹnhàngđẩycánhcổng,VũNhitheosátsauanh, thậntrọngbướcvào.Bêntrongcổngcómộtcáisân,bêntrongsânbốclênmùicâylábịphânhủytíchtụnhiềunăm.Tườngvâycủasânvòngquanhđúngmộtvòngngôinhàđen.VũNhipháthiệnrađầuphíabênkiacủatườngvâybịsụp,hởramộtcáilỗrộnghơnmộtmét,nhưngbịđámcâybênngoàichelấp.
“VũNhi, emđangnhìngì thế,mauvàođây.”ĐồngNiênđãmởđượccửatầngmột,bướcvàotrong.
VũNhivộivàngtheosau,bướcvàongôinhàđen.Vừavàocửa,côđãngửithấymùiẩmmốcngộtngạt,côlấytayphẩymấycáitrướcmũi.ĐồngNiênvỗvaicô,nói:“Emđừngsợ,ngôinhànàyđãmườimấynămkhôngaiở,nênchắcchắn tích tụ rấtnhiềubụi.VũNhinhìnvàophòngkhách,cănphòngrấtrộng,bàymộtsốđồđạcrấtđơngiản,bêncạnhtườngcómộtcáilòsưởi, thông thẳngđếncộtốngkhói trênnócnhà.Nơiđâyâmu lạ thường,khiến khuônmặt ĐồngNiên cứ bị bóng tối che phủ. Cô thận trọng từngbước,nhìnthấycuốiphòngkháchlàmộtlốiđinhỏ,bêncạnhlốiđinhỏhìnhnhưcũngcóphòngkhác.Phíakháccủaphòngkháchcòncómộtnhàbếp,giờđâychấtđầynhữngthứlộnxộn.Trongphòngkháchcómộtcầuthangđilêntầng2.CônhẹnhànghỏiĐồngNiên:“Anhlớnlênởđâyphảikhông?”
“Đúngvậy,anhsinhraởngôinhànày.Nămanhlên10tuổimớirờikhỏiđây.Từđóvềsau,anhchưaquaylạilầnnào,chođếntậnbâygiờ.”
“Tạisaotrướcđâyanhkhôngnóivớiemnhữngđiềunày?”ĐồngNiênlắcđầu:“Cócầnthiếtkhông?Anhkhôngmuốnnghĩvềquá
khứ,khôngmuốn”.VũNhinhậnravẻchuaxótẩnchứatronglờinóicủaanh,cônóiđầyáy
náy:“Xinlỗianh,ĐồngNiên.”
ĐồngNiênmỉm cười: “Không sao, anh sẽ từ từ kể cho em nghe sau.Nào,chúngtalêntầngtrênxemxem.”
VũNhiđi theoĐồngNiênbước lêncầu thang,bậccầu thanggỗdướichânlậptứcphátratiếngcótkét,nhưthểsậpbấtcứlúcnào.VũNhikhôngdámnắmlấytayvịnphủđầybụibêncạnh,chỉthậntrọngnhìnxuốngdướichân.
“Đừng sợ, hồi anh còn nhỏ, cái cầu thang đã như vậy rồi, không saođâu.”ĐồngNiêngiơtayranắmlấytayVũNhi.
“ĐồngNiên,emchỉcảmthấy…”Côkhôngnóihếtcâu.“Cảmthấygì?”ĐồngNiênkéotaycôtiếptụcđilên.“Không,khôngcógì.”VũNhithoángthởdài.Họ lênđến tầngha.Trướcmắthiện lênhành langâmu,dọcbênhành
langkhôngcócửasổ,VũNhikhôngnhìnthấygìcả,chỉcóthểdựavàobàntaybịĐồngNiênnắmchặtđểxácđịnhphươnghướng.
ĐồngNiêngiơtaysờsoạthồilâutrêntườngmớibậtđượccôngtắcđèn.Ánhđènnhấpnháymộtlúclâumớichiếusángđượchànhlang.
ĐồngNiênđidọctheohànhlang,điđếntrướccánhcửathứ2,VũNhibỗngcảmthấymộtconmắtđangmởto-mắtmèo,trêncánhcửađócólắpmộtconmắtmèo.VũNhitừtừthởhắtra,nhưngcảmgiáckỳlạđóvẫntồntại.ĐồngNiênđịnhmởcửa,côliềnnói:“Đợichút,conmắtmèonàythậtlạ.Hìnhnhưlắpngượcthìphải?”
“Ừ,lắpngượcđấy.”VũNhitỉmỉxemlạimắtmèo,nói:“Kỳlạ,saolạicókiểumắtmèonhìn
từngoàicửavàotrongchứ?”“Aimàbiếtđược?Dùsao, trướckhianhsinh rađãcónhữngconmắt
mèonàyrồi.”“Nhữngconmắtmèonày?”“Đúngvậy,gầnnhưtrêncánhcửacácphòngtrongngôinhànàyđềulắp
mắtmèo,vàđềulắpngượctừngoàinhìnvàotrong”.Nóixong,ĐồngNiênghémắt vàomắtmèo nhìn vào phía trong.Đột nhiên,VũNhi thấyĐồngNiênvụt lùimộtbướcvềphíasau,nhưthểbịcáigìbắntrúng,nétmặtvôcùngquáilạ.
“Saovậyanh?”VũNhikéoanhhỏi.ĐồngNiên đứng ngẩn người vài giây, sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Không,khôngcógì.”VũNhinhìnĐồngNiênđầynghihoặc,sauđó,côcũngtựmìnhnhìnqua
mắtmèo.Cônhìnthấymộtkhốimơhồ,giốngnhưlàbịphủlênmộtmảnhkínhmờ,chẳngnhìnrõđượcgìcả.
“Đừngnhìnnữa.”ĐồngNiênđẩycửabướcvào.VũNhi cẩn thận bước vào trong phòng, cô nhìn kỹ lạimột lượt. Căn
phòng vẫn tràn ngậpmùi cũ kỹ, bụi bặm.Nhưng cô nghĩ, chắc trong các
ngôinhàcũđềucóloạimùivịnày,đặcbiệtlàtrongngôinhàđãbỏkhôngmườimấynăm.Cănphòngrấtrộng,ítnhấtcũngphảiđến30métvuông,cómộtdãycửasổgỗ,ánhsángđanxenchiếurọisànnhàbịphủlớpbụidày.
“Trướcđâybốmẹanhởphòngnày.”ĐồngNiênchậm rãinói, anhđiđếntrướcchiếcgiườngdâythép,khôngcóchănga,dâythépvàkhungthéplộ ra, giốngnhưmộtdãyxương sườn.Anhnhìn chiếcgiườngđó, saukhidừnglạigiâylát,anhnói.“Đâychínhlàchiếcgiườngbốmẹanhđãngủ.”
“Thếphòngcủaanhđâu?”“Cũngởtầngnày,khôngcầnxemnữađâu,chúngtasẽởphòngnày,đủ
rộngrồi.Nhàvệsinhởđầubênkiahànhlang,rấttiện.”VũNhinhìnhànhlang,hỏi:“Ngôinhànàyrộngthế,trướcđâychỉmình
giađìnhanhởđâythôisao?”“Đúngthế,chỉcóanhvàbốmẹanh.”“Saoanhlạirờikhỏiđây?”ĐồngNiênsữngngườimộtlát,từtốnnói:“Bởivì…anhmấtcảbốlẫn
mẹ.Đượcrồi,emđừnghỏinữa,anhđãnóirồi,anhsẽtừtừkểchoembiết.Chúngtamaudọndẹpcănphòngnày,tốinaychúngtasẽởđây.”AnhgiơtayvuốttócVũNhi,mỉmcười,nói:“Chúngtahãyquétdọncănphòng,đểanhxuốngtầngdướixemcódụngcụkhông,emởđâyđợianhmộtlát.”
Nói xong, Đồng Niên rời khỏi phòng. Vũ Nhi một mình ngồi giữaphòng,cônghethấytiếngĐồngNiênvộivàngchạyxuốngtầngdưới.Âmthanhđóbaylượnkhắpcảngôinhàmãi.Côthậntrọngđiđếncửasổ,cáchmộtkhoảngđất trốngnhỏvà tườngbao,đốidiện làmộtngôinhàba tầngmàutrắng.
VũNhilạiđimộtvòngkhắpgianphòng,nhìnthấymộtbànphấntrangđiểmởgócphòng,còncócảmộtchiếctủquầnáo,vàngoàicáigiườngdâythépthìkhôngcònđồđạcgìnữacả.Trênbànphấncòncómộtcáigươnghình bầu dục,VũNhi đứng trước gương,mặt gương bámđầy bụi, khôngnhìnrõkhuônmặtmình.Cômởtủquầnáo,thấybêntrongtreomấybộquầnáophụnữ,kiểudángcổlỗvàbốcmùibăngphiếnnồngnặc.Thoạttiên,VũNhingẩnngười,rồicôkhôngkìmnổigiơtayvàotrongtủ.
“Emlàmgìvậy?”ĐằngsaubỗngvanglêngiọngnóihổnhểncủaĐồngNiên,VũNhilập
tứcrụttaylại,hítthởsâumộtcái,sauđólắcđầunói:“Anhđừngcónóigiậtgiọngsaulưngngườikhácnhưvậy,nhưthếsẽlàmngườitasợchếtkhiếpấy.”
“Anhxin lỗi.Đó làquầnáocủamẹanhđãmặc trướcđây,mườimấynămrồi,khôngaiđộngvào.”Giọnganhkhánặngnề.
“Ừm.”VũNhikhôngmuốnhỏithêmnữa,từngàycôquenĐồngNiên,ĐồngNiênchưabaogiờnhắcđếnbốmẹanh,càngkhônghềnhắcgìđếnngôinhà3tầngnày.
ĐồngNiênbướcđến,đóngcửa tủquầnáo lại, trong tayanhvẫnđangcầmchổivàcâylaunhà,“Đượcrồi,chúngtabắtđầunào.”
VũNhikhôngmuốnnghĩngợimônglungnữa,côcười,nói:“Được,emlaukính.”
Chương3
Khihoànghônbuôngxuống,ĐồngNiênvàVũNhibướcrakhỏingôinhàđen.Holaudọnmấtnửangàytrời,bậnrộnkiệtsứcmớidọnsạchđượcmộtphòngngủvànhàvệ sinhở tầng2.Cònnhữngphòngkhác, đến cửaphòng còn chưa đượcmở ra, thậm chí họ còn chưa lên đến tầng 3.ĐồngNiênnói,nếumuốndọndẹpsạchsẽhơnmườiphòngtrongcảngôinhàthìítnhấtcũngmấtthờigianmộttháng.Maymànước,điện,gađãcósẵn,nhưngsángmaiĐồngNiênphảiđếnbanquảnlýkhuvựclàmthủtục.Haingườiquétdọncảngày,mệtmỏi,hơnnữacũngkhôngcóđiềukiệnnấucơm,họquyếtđịnhrangoàiănbữatốiđầutiên.
Haibênđườngrợpbóngcây,vào lúchoànghôn trôngcàng tĩnhmịch,chẳngcómấyngườivàxecộqualại.Họđiquangãba,tìmthấymộttiệmăn.
Tiệmăn rất nhỏ, cũng rất vắngkhách, nhưng trang trí rất đẹpmắt, cóphongcáchnghệthuật,thậtchẳngănnhậpgìvớiđồănrẻtiềnnơiđây.Đặcbiệt làmấybứctranhphongcảnhsơndầutreotrêntườngđãcuốnhútánhmắt cô gái tốt nghiệp ngànhmỹ thuật VũNhi. Đồng Niênmệt mỏi ngồixuống,gọimấymónănđơngiản.Trongkhichọnmónăn,VũNhiluôncảmthấymọingườichungquanhđềuđangchămchúnhìnhọ.Ánhmắtsắcnhọncủahọthậtkỳquái,giốngnhưđangtrôngchừngtrộmcắpvậy.Saukhichọnmónxong,VũNhithìthầmvớiĐồngNiênviệcnày.
ĐồngNiênlườibiếngnói:“Emhômnaysaocứđanghisợsệtthế?Đừngnghĩ lung tungnữa,nhữngngườiđếnđâyăncó lẽđều làkháchquen,cònchúngtathìmớiđếnđâylầnđầutiên,nênmớikhiếnhọchúýthôi.”
Đúnglúcđómónănđượcđemlên,ĐồngNiêncắtngangdòngsuynghĩcủaVũNhi.“Nhìngìvậy?Mauănđi,bậnrộncảngày,anhđóilắmrồi.”
ĐồngNiênănngấunghiến,xemrathựcsựđói,cònVũNhithìănrấtít,côcứluônnhìnraconđườngcáibênngoàitiệmăn.Trờitốidần,mọingườiđềurảobước,khôngcómặttrờichiềuvàngchói,chútgióthổiquakhiếncâycốibênđườngđungđưalayđộngmãi.CôbỗngquaysangĐồngNiênchậmrãinói:“ĐồngNiênemthậtkhôngngờnhàanhlạitođếnthế.”
“Nhàtothìcótácdụnggìchứ?”“Có tác dụng gì ư?Anh thử nghĩ lại những ngày tháng trước đây của
chúng ta, emvô cùng hy vọng cómột căn nhà ba phòng ngủ,một phòng
kháchrộngrãi,sạchsẽgọngàng,sángsủathuộcvềriêngmình,muốnlàmgìthìlàm.”VũNhinghĩđếncănphòngbénhưcáiổtrướcđây.
“Giờthìemđãcóđượcrồi,hơnnữacònvượtxasựtưởngtượngcủaem,khôngphảisao?”ĐồngNiênrấtbìnhthản.
“Đúngvậy,vượtxacả sự tưởng tượngcủaem.Emchỉ cảm thấyngôinhànàyđếnvớiemquábấtngờ,emrấtsợ,sợrằngsẽbịniềmvuibấtngờnàylàmchongấtxỉu,cầnphảibiếtrằngphầnlớnmọingườitrongđấtnướcnàyđềuphảicốgắngcảđờicũngchưacóđượcmộttầng,cònchúngtabỗngchốccócảbatầng.”
ĐồngNiênmỉmcười:“Được rồi,VũNhicủaanh,emphảiđượchạnhphúc,anhbuộcphảiđemhạnhphúcđếnchoem,đâychínhlàsứmệnhcủaanh.”
VũNhicúiđầu,côkhôngbiếtnêntrảlờithếnào,ítrađếngiờphútnày,côvẫnchưabiếthạnhphúclànhưthếnào,côchỉmơhồnói:“Cảmơnanh,ĐồngNiên.”
“Đừngnóicảmơnanh,đốivớianh,ngôinhànàychỉlàmộtdisảnmàthôi.Muốn cảmơn thì cần phải cảmơn người đã xây dựng nên ngôi nhànày.”
“Aiđãxâydựngngôinhànày?”“Cụnộicủaanh.Đượcrồi,anhchỉbiếtcóthếthôi,anhkhôngcóhứng
thúđốivớinhữngchuyệnxưacũ.”ĐồngNiênvừanóivừađútthứcănvàomiệng.
”Nhưngtạisaoanhlạirờikhỏingôinhàkhianhlênmườituổi?”ĐồngNiênngừnglạimộtchút,VũNhicảmthấytrongmắtanhẩnchứa
mộtthứgìđórấtkỳbí,sauđóĐồngNiênthởdài,từtốnnói:“Bởivìtrongnămđó,anhmấtcảbốlẫnmẹ.”
“Thìralàthế.”LúcnàyVũNhimớihiểutạisaoĐồngNiênkhôngbaogiờnhắcđếnbốmẹvàgiađìnhanh.
ĐồngNiêntiếptụcnóivớiphongtháirấtbìnhthản:“Nămđó,vàomộtbuổi đêm,mẹ anhmất tíchmột cáchbí hiểm,bố con anhđã tìmkiếmbàkhắpnơi,nhưngkhôngcóchúttintứcgì.Chẳngbaolâu,bốanhcũnggặpsựcố,trượtchânngãtừtrênmáinhàxuống,vàôngquađời.”
VũNhihítthởsâumộtcái,côgiơtayvuốtmáitócĐồngNiên,thìthầmbên tai anh: “Đứa trẻ đáng thương, Đồng Niên, anh là một đứa trẻ đángthương.”Giọngnóicủacôgiốngnhưngườimẹđanganủivỗvềđứaconđangbịtổnthương.ĐồngNiênkhôngđộngđậy,cứngồiyênđểmặccôvuốtve.
VũNhivẫnđangvuốttócanh,bỗngcôcảmthấycómộtđôimắtđangnhìnhọ.VũNhingẩngđầu,nhìnrangoàicửasổ,cônhìnthấymộtcôgáitrẻđứngbênkiađường,đangnhìncôvàĐồngNiênquacửasổkínhcủatiệmăn.
Mặcdùtrờiđãtối,nhưngđènđườngđãbậtsáng,soirõcôgáitrẻbênkiađường.Cô ta để tóc dài xoăn,mặcmột chiếc váymàu hồng phấn, cô rấtxinh,làndatrắngngần,chíítcũngkhôngkémVũNhi.ÁnhmắtcôtađangnhìnchằmchằmvàoVũNhivàĐồngNiên.Khiánhmắtcô tavàVũNhigiaonhau,trongmắtcôtathoánghiệnlênmộtthứgìđórấtkỳlạ.Đúnglúcđó,ĐồngNiêndườngnhưphátgiácrađiềugì,cũngngẩngđầulênnhìnrangoàicửasổ,anhcũngnhìnthấycôgáiđó.NgườicongáiđólạinhìnthẳngvàoĐồngNiênmộtlúc,khóemiệngthoángmỉmcười,sauđótiếptụcđivềphíatrước,rồibiếnmấtkhỏitầmnhìncủaVũNhivàĐồngNiên.
“Ngườiphụnữkỳ lạ.Sao cô ta lại nhìn emchằmchằm thế?”VũNhithắcmắc.
“Bỏđi,đừngnghĩtớicôtanữa.”VũNhibỗngnhấnmạnhgiọng:“Côtacũngnhìnanhchằmchằm.Hơn
nữa,côtacònkínđáomỉmcườivớianh.”ĐồngNiênmỉmcười:“Emghenà?”VũNhicũngcười,đấmmấycáivàongựcĐồngNiên,nói:“Saoanhlại
nóilinhtinhthế.”Cảhaingườibọnhọcùngcười,ĐồngNiênchợtđứngbậtdậynói:“Anh
ănnorồi,emthếnào?”“Emănxonglâurồi.Chúngtavềnhàthôi”“Được,vềnhà.”NgheĐồngNiênnói,VũNhibỗngcảmthấyhaitừ“vềnhà”thậthạnh
phúc.Họtrảtiềnxong,bướcrakhỏitiệmăn,lạiđivềhướngngôinhàđen.SaukhiĐồngNiênvàVũNhirờikhỏitiệmăn,haivịkháchcaotuổitrongtiệmănyênlặnghồilâurồimớilớntiếngnói:“Anhbiếtkhông?Vừarồitôinhìnthấyhọbướcratừngôinhàđenđấy.”
“Trờiơi,anhkhôngnhìnnhầmđóchứ?Ngôinhàđenđãđượcđóngcửamườimấynămrồi.”
“Đươngnhiênlàkhôngnhìnnhầmđược.”“Ôi,tốinaylạiphảigặpácmộngmấtthôi.”Họkhôngnóigìthêmnữa,haingườigiàtraođổiánhmắt,họđãhiểuý
màkhôngcầnđến lờinói,họgiữ imlặng,quánănnhỏcuốicùng lạikhôiphụcsựtĩnhmịchvốncó.
Chương4
Phòngvệsinhrất rộng,mặcdùgạchmenvàbồntắmđềulàcủamườimấynăm trước, nhưng saumột ngàykỳ cọ, nóđã trởnên sángbóngnhưmới.Đâylàđêmđầutiênchuyểnđếnngôinhàđen,vẫnchưakịplắpbìnhnónglạnh,nhưngVũNhithấyhômnayranhiềumồhôi,cầnphảitắmgội,
nênĐồngNiênphảiđunnướcnóngchocô.ToànthânVũNhichìmngậptrongnướcấm,côhồitưởnglạitoànbộsự
việcxảyratrongngàyhômnay,tấtcảmọithứđềugiốngnhưtronggiấcmơvậy,côchẳngthểngờđượcrằnggiờđâycôlạicóđượcngôinhà3tầngrộnglớnnày.Côkhônghềcósựchuẩnbịtâmlývềviệcnày.Đôikhihạnhphúcđếnquábấtngờchưahẳnđãlàđiềuđángmừng.Nhưngcôlạilắcđầu,phủnhậnmọisuynghĩvẩnvơ,cólẽ,đâylànỗisợhãimàtấtcảmọiphụnữđềugặpphảikhivừachuyểnđếnnhàmới.Cônhanhchóngtắmrửaxong,mặcbộđồngủvàbướcrakhỏinhàvệsinh.
Phòngvệsinhnằmởcuốihànhlang,muốnđiđếnphòngngủởđầubênkiaphảimấtmộtđoạnđường.Đènhànhlangđãtắt,tốiomom,VũNhimởtođôimắtcũngchẳngnhìnthấygì.Tóccôhãycònbốclênhơinóng,côhơirun,côđịnhgọiĐồngNiên,nhưngâmthanhchưakịpphátrakhỏimiệngđãbịthulại.Cônghĩ,nếugiữađêmkhuya,trongcănnhàcổnàymàlạiphátragiọngphụnữ,erằngsẽlàmchomọingườisốngquanhđâysợhãi.
Một látsau,VũNhicũngmạnhdạn lầnsờ theobờtườngtiến lênphíatrước.Cônhớ, từđâyđếnphòngngủphảiđiquacửa3gianphòng.Côsờđượctaynắmcủacửathứnhất,đólàthứkimloạitrơn,cảmgiáclạnhlẽo,bêntrongcửalàgìvậynhỉ?Côbiếtcửakhôngkhóa,xoaytaynắmlàcửasẽmởrangay,nhưngcôkhôngdám.VũNhitiếptụclầnsờđếncánhcửathứhai,cảmthấymỗibướcđiđềucóâmthanhdộilạikhắphànhlang,cùngkếthợpvớitiếngrêncủasàngỗdướichân,thêmnữacònđanxentiếngthởhổnhểnrunruncủacô.
ĐộtnhiênVũNhicảmthấycómộtđôimắtđangnhìncô.Côlậptứcđứngsữnglại,côcóthểkhẳngđịnhrằngđókhôngphảilàmắt
ĐồngNiên.Cônhìnbốnphía,trướcmắtlàmộtmàuđenmênhmông.Nhưngđôimắtđóvẫnđangnhìncôchằmchằm,côchắcchắnnhưvậy.
“Ai?”VũNhikêunhẹmộttiếng.Khôngcóaitrảlời,tấtcảđềuimlặng.Sauphútdodự,côtiếptụcđilênphíatrước,cômuốnnhanhchóngtrở
lại bên cạnhĐồngNiên. VũNhi nghĩ, chỉ có anhmới có thể bảo vệ cô.Nhưngmớichỉdòdẫmđượcmộtbước,côđãcảmthấycóthứgìđórơitrúngđầucô, lôngmềmmại, cócảhơi ấm,ởgiữacòncó thứgìđócứngnhắc.Thậmchícôcòncảmnhậnđượcvậtlôngmềmmạiđóđangvuốtvekhuônmặtcô.Côkhôngthểkìmlòngđượcnữa,lậptứchéttoánglên.Tiếngphụnữkêuthảmthiếtđóđãphávỡsựyêntĩnhtrongcảngôinhàđen.
Cửaphòngngủbậtmở,ĐồngNiênlaorangoài,rồibậtđènhànhlang.ÁnhsángđènmờmờchiếulênkhuônmặtVũNhi.
“VũNhi,cóchuyệngìvậy?”ĐồngNiênlaođếntrướcmặtVũNhi,côđangnépmìnhởgóctường,anhdìucôđứngdậy.
“Cóthứgìđó,cóthứgìđótrênđầuem.”VũNhihoảnghốthétlên.
“Khôngcógìcả,trênđầuemchẳngcógì,chỉlàtócrốiquá.”ĐồngNiênvuốttócVũNhi,sauđóngẩngđầulênnhìnxungquanh,cuốicùng,anhcũngnhìnthấyđôimắtđóởcuốihànhlang.
Đólàmộtđôimắtmèothựcsự.Mộtconmèo,conmèotoànthântrắngmuốt,chỉcóthấynốtđỏnhưđốm
lửaởchỏmđuôi.Conmèođóđangmởtođôimắt,đứngtrênxàngangcuốihànhlangtheodõiĐồngNiênvàVũNhi.
ĐồngNiênnhìnconmèo,bấtgiácngẩnngười,anhbắtđầuthoángrunrẩy,miệng há rộng nhưng lại không nói nên lời.Cuối cùngVũNhi cũngngẩngđầulên,vàcôcũngquayđầunhìnconmèođó.
Côthởdàinhẹnhõm:“Hóaralàmộtconmèo.”CôlạiquaysangnhìnĐồngNiên,nétmặtkinhngạccủaĐồngNiênkhiếncôcảmthấykỳlạ,côđẩynhẹĐồngNiên:“Anhsaothế?Saosắcmặtanhxấuthế?”
ĐồngNiên vẫn không nói gì như thể bị điện giật.Conmèo vẫn đứngvữngtrênxànhà,dángvẻnhonhã,nhìnhọtừtrêncaoxuống,ánhmắtthểhiệnsựcaoquýđãtừnggặpởđâuđó.
VũNhichămchúnhìnconmèonhưbịhớphồn,côtấmtắckhen:“Nhìnkìa,conmèođẹpquá,đặcbiệtlàđôimắt.”
Bỗngconmèocấtbướcnhẹnhàng,chậmrãirờikhỏixànhà,biếnmấttronggóctốicuốihànhlang.
ĐôimắtmèođóđểlạiấntượngmạnhmẽtronglòngVũNhi.CuốicùngĐồngNiêncũnglêntiếng:“Đượcrồi,đừngnóinữa,mauvề
phòngđi.”Nóixong,anhkéoVũNhitrởvềphòngngủ,sauđóngồixuốngghế,im
lặng.Đènmới lắp trongphòngngủ tỏa raánhsángêmdịu,chiếu lên tránanh,khiếnkhuônmặtanhcàngtrởnênnhợtnhạt.
VũNhinhìnbộdạnganh, thựcsựkhông thểhiểunổi.ĐồngNiênđếncứucô,nhưnggiờđâychínhĐồngNiênlạinhưcóvẻbịlàmchohoảngsợvậy, còn cần cô an ủi. Cô thoáng thở dài, dựa vào lưngĐồngNiên, nói:“ĐồngNiên,anhgiấuemchuyệngìphảikhông?”
Giọngcôđầysứclôicuốnvàvôcùngdịudàng,khôngcóvẻgì làvừamớibịhoảnghồnkhiếpsợ.ĐồngNiênluônbịảnhhưởngbởiâmthanhcủacô,cuốicùnganhcũngdầndầnkhôiphụclạitrạngtháibìnhthường,thởdài,kéo tayVũNhi, tựcườibuồnmộtmình,nhẹnhàngnói:“Anhxin lỗi.VũNhi,khianhcònnhỏ,chínhtạingôinhànày,cũngcónuôimộtconmèo,conmèotrắng,vôcùngxinhđẹp,giốngynhưconmèochúngtagặpbannãy.”
“Thậtlàgiốngysao?”“Đúng,giốngyhệt,ngaycảmấyvếtchấmđỏởđuôicũnggiốngynhư
vậy,cứnhưthểđượcnhânbảntừmộtkhuônđúc.”“Mèonhânbản?”VũNhikhôngbiếttạisaolạixuấthiệnýnghĩkỳquặc
này.
ĐồngNiênbậtcườinói:“Emlạinghĩ lungtungrồi.Nhưngquảthật làanhđãvôcùngkinhngạckhinhìnthấyconmèođó,đặcbiệtlàđôimắtcủanó,anhmãimãighinhớđôimắtđó.Đôimắtđókhiếnanhcảmtưởngrằng,conmèotrắnganhnuôihồinhỏđãquaytrởlại.”
“Liệucóđúng làconmèonămxưakhông?”VũNhivừanóixong,côliềnnhậnrasailầmcủamình.
“Emthậtbiếtđùa,đãmườimấynămrồi,conmèocóthọđếnđâucũngđãtrởvềvớicátbụirồi.Thựcra,conmèonămxưađã…”Đangnói,ĐồngNiênbỗngngừnglại.
“Conmèođóđãlàmsao?”ĐồngNiên trầmngâmgiây lát, rồi lạnh lùng nói: “Đã bị cha anh giết
chết.”“Thậtđángsợ,tạisaovậy?”“Khôngtạisaocả.”ĐồngNiêndườngnhưkhôngmuốnnhắcđếnđềtài
nàythêmnữa,“Đượcrồi,đừngnóinữa.Hômnaylàngàyđầutiênchúngtaquayvềnhà,lẽraphảivuivẻmớiphảichứ.”
“Ừm,phảivuimớiphải.”VũNhigậtđầunhẹnhàngnói:“Anhmệtrồi,ngủsớmđi.”
Nóixong,côđiđếncửasổ,nói:“ĐồngNiên,cólẽchúngtacầnphảilắpthêmrèmcửahoặccửaxếp?”
“Chúngtakhôngcầnrèmcửa.”“Tạisao?”“Emhãynhìnrabênngoàixem.”VũNhinhìnrangoàicửasổ,trongngôinhàđốidiệntốiđennhưmực,
dườngnhưkhôngcóaiở.ĐồngNiênnóiđúng,quảthựckhôngcầnrèmcửa,bởikhôngcóainhìnthấyhọđược.Côquayđầulại,thấyĐồngNiênđãnằmtrêngiường.Côđiđếnbêngiường,mỉmcườinhìnĐồngNiênđangnhắmmắt,cônhẹnhàngvuốtvechăngasạchsẽmớithaybanchiều,rồitắtđèn.
Ngôinhàđenlạichìmvàobóngđêm.
Chương5
Vàiluồngánhsángmặttrờichiếurọivàophòng,VũNhitừtừmởmắt,conngươibịánhmặttrờichiếuthẳng,côlấytaychắnánhnắngrồingồidậy.Trôngcôvẫnrấtmệtmỏi,tóctairốibù,xõatung.Trongphòngchỉcómìnhcô,ĐồngNiênkhôngbiếtđãđiđâurồi,cônhìnđồnghồ,đã10hsáng.Côlậptứcxuốnggiường,rakhỏiphòng,hànhlangvẫntốiđennhưmực.Côbậtđèn,đihếtđoạnđườngtốiquacôkhôngdámđi,đếnnhàvệsinhđánhrăng,rửamặt.Trongnhàvệsinhcókhảmmộtchiếcgươngrấtto,cóvàichỗđãbịbongtróc.Cônhìnhìnhảnhmìnhtronggương,thởdài.
VũNhi đi xuống cầu thang, nhưng cũng không thấy Đồng Niên đâu.Phòngkháchtầngtrệtđãđượcdọndẹpsạchsẽ,mặcdùvẫncònnhữngđồgiadụngcũ,nhưngđềusạchsẽnhưmới.TrênbàntrònlàđồănsángcủaVũNhivàmộtcốcsữađậunànhvẫncònấm.VũNhicầmlấycốcsữađậunànhcười,côbiếtĐồngNiênđãrangoàirồi.
Ănxongbữasáng,côthamquannhàbếpphíasauphòngkhách.Nhàbếprấtrộng,cửasổhướngrabứctườngbao,cỏdạibênngoàivôcùngrậmrạp,gầnnhưsắpchephủhếtbêncửasổ.Sauphòngkháchlàmộtlốiđi,tronglốiđicòncómấyphòngnữa.
VũNhinhìn thấy trênmỗicánhcửađềucómắtmèo,hơnnữa tất thảyđềulắpngược.Saolạiphảilắpngượcnhỉ?VũNhinghĩ,cólẽngườithiếtkếngôinhànàymuốnthuậntiệnchoviệcgiámsáttìnhhìnhtrongcácphòng,nhưngnhưthếchẳngphảichínhngườichủcũngbịngườikhácgiámsáthaysao?Côvẫnkhôngthểhiểunổi.Cômởcửamộtcănphòng,nhưngbêntronghoàn toàn trốngrỗng,khôngcó thứgì trừ luồngánhsánguámvà lớpbụidướisàn.Côkhôngdámbướcvào,chỉđứngởcửa,lặnglẽnhìnvào.
BỗngVũNhipháthiệnramấydòngchữnhỏtrêngóctường,côthoángchúthiếukỳ,liềnđivàotrong,bướcchâncôlàmlớpbụidướisànnhàbaymùmịt, cô lấy tayphẩychúngđi, cuốicùng,cô lấy taybịtmũi lạiđểbụikhôngbayvàomũi.Mấyhàngchữnhỏđượcviếtởgóc tường,cóvẻnhưdùngloạimựcđen,nhữngchữđórấtnhỏ,xiêuxiêuvẹovẹotrôngrấtngộnghĩnh,vừanhìnlàbiếtngayđâylàchữtrẻcon.
VũNhiđọcnhẩmmấydòngchữđó:“TrươngMinhMinhlàmộttênxấuxa.”“TrươngMinhMinhlàmộtkẻtìnhbáo.”“TrươngMinhMinhlấymấthộpbútchìcủatôi.”“TrươngMinhMinhgiếtchếtmẹnó.”TrươngMinhMinhbịtôigiếtchết.”“Đừngnhìnmắtmèo.”Đọcđến3câucuốicùng,VũNhibỗngtrởnêncăngthẳng.Rồicôlạilắc
đầu,cólẽchỉlàtròđùacủabọntrẻcon,khicònnhỏcôcũngthườngviếtlêntườngnhữngcâukiểunày.Nhưng,nhìnnhữngchữnày,VũNhivẫncócảmgiáckỳlạ,nhưthểđứatrẻđóđangđứngởgóctường,lấythứgìđóđểchấmvàomựcđenđểviếtnhữngdòngchữnày.Đặcbiệt làdòngcuốicùng,côđọclạimộtlầnnữa:“Đừngnhìnmắtmèo.”
Đừngnhìnmắtmèo?Thế làýgìnhỉ?VũNhi tựhỏi, khiđọcnhẩmcâunày, cô có thể cảm
nhậnđượcloạicảmgiácđặcbiệtphátratừcổhọng,cứluônđicùngmấyâmtiết đó. Cô nghĩ, kiểu câu này có vẻ như không phải câu để trẻ con viếtnguệchngoạclêntường.Côlạinhìnnhữngchữtrêntường,cómộtsốnétlúcrõlúckhông,mấycâucuốicùngbịmấtrấtnhiềunét,vôcùngxiêuvẹo,có
mấynétcònbịbiếndạngthànhđườngcong,cóvẻnhưchữviếttronglúctayđangrunrẩymạnh.
VũNhicàngnghĩcàngsợhãi,nênkhôngnghĩnữa,côvộivãrờikhỏicănphòng,rồiđóngcửalại.
Côdựavàocửa,mấycâuđóluônlởnvởnquanhđầu,khôngtàinàoxuađinổi.Độtnhiên,côquayđầulại,ghémắtsátvàomắtmèo,nhìnvàotrongphòng.Trongphòngchẳngcógì,chỉcómộtlớpbụibaybay.
VũNhithởmộthơithậtdài,tựcườinhạosựđanghicủamình.Côbướclêncầuthang,bậccầuthangphátraâmthanhkỳquái,nhưngcôđãkhôngcònsợhãinữa.Lênđếntầnghai,côdừnglại,nhìnlêntầngbadọctheocácbậcthang.Ởđóvẫnbịbóngđêmbaophủ,cônắmlấytayvịncầuthang,côthậntrọngtừngbước,cứmỗibướclạidừnglạivàigiây.Khôngrõtạisao,côcóthểngherõnhịpđậpcontimmình,cômuốntừbỏ,nhưngcôkhôngthểkhốngchếđượcbướcchânmình,chotớitậnkhi…cônghethấymộttiếngmèokêuthảmthiết.
Conmèo trắngbỗngxuấthiệnởngayđầucầu thang tầngba.Nhờvàoánhsángtừbêndướihắtlên,VũNhinhìnkhárõnó.Nóđangđứngđó,nhìnchằmchằmvàoVũNhi.VũNhicảmthấytrongmắtnóẩngiấuthứgìđóđặcbiệtkhiếntasợhãi,nhưngcôphảithừanhậnrằngnórấtđẹp.Bộlôngcủanó,bốnchâncủanó,đôitainó,mắtnó.Sựxinhđẹpcủanókhiếnnócómộtloạimêlực,làmchoconngườinảysinhthứtìnhcảmmâuthuẫn,vừamuốnđếngầnlạivừasợhãi.ChínhlúcnàyVũNhiđangởtrạngtháiđó.Côchợtmuốnômnóvàolòngmàvuốtve,nêncôbướctiếplêntrên.
Conmèolạikêulênmộttiếng.Âmthanhđóvôcùngchóitai,dườngnhưlàđểcảnhcáo,kèmtheocảánhmắtsắclạnh,buộcVũNhiphảidừngbước.Côlạichămchúnhìnnómộthồi,rồisauđó,côhiểurằng,conmèođókhôngmuốnđểcô lên.VũNhinghĩ,có lẽ tầngba làđịabàncủamèo,côkhôngđượcxâmnhậpvàolãnhthổcủanó.Côquayngười,đixuốngtầnghai.Khicôquayđầulại,nhìnlên,conmèođãkhôngcònởđónữa.
VũNhiquaytrởlạiphòngngủ,ngồitrướcgươngởbàntrangđiểmmàmẹĐồngNiênđãđể lại,ngắmmình tronggương.Mặcdùgươnghơimờ,phátraánhsángphảnquangmàuxanh,nhưnghìnhảnhcôtronggươngvẫnrấtxinhđẹp,đặcbiệtlàđôimắtcô,đôimắtđãkhiếnĐồngNiênmêmẩn.
TừnhỏVũNhiđãlàcôgáixinhnhấtnhà,sovớicô,chịTuyếtNhicóphần thua kémđôi chút.VũNhi nghĩ, giámà chị gái cũng có thể chia sẻniềmvuivớicô trongngôinhànày thì tốtbiếtbao.Thậtđáng tiếc,chịcômãimãikhôngthểnàoởbêncạnhcôđược.TuyếtNhilàmộtnữcảnhsát,trongthờigianthựctậpxửlývụánđãxảyrasựcốvàhysinh.Đólàviệcxảy ramấynămvề trướcnhưngVũNhikhôngbaogiờ có thểquênđượchìnhdángchịmình.Chịgáithườnghaynóigìvớicôtronggiấcmơ,nhưngcôkhôngtàinàonhớđược.BỗngVũNhicảmthấymệt,liềngụcxuốngbàn
trangđiểmngủthiếpđi.Khitỉnhdậy,côthấymìnhđangnằmtrêngiường,ĐồngNiênchămchú
nhìncô.Cômởtomắt,mơmànghỏi:“Bâygiờlàmấygiờrồi?”“Bagiờchiều.Anhvừavềđã thấyemngủsay,cóphải làemmệtquá
không?”GiọngnóicủaĐồngNiênđầyvẻquantâm.VũNhicảmthấyhơiùtai,cônghĩquảthựclàmìnhcầnphảinghỉngơi.“Emcònchưaănbữatrưa,anhmuađồMacdonalvềchoemđây.”Đồng
NiêngiơhộpđồănnhanhcủaMacdonallên,“Ănluônởgiườngđi.”VũNhiđónlấyhộpđồăn,vừaănvừahỏi:“Anhđiđâumàlâuvậy?”“Emgiậnà?”Côlắcđầu.“Anh ra ngoài làm thủ tục cư trú.Còn nữa, anh đã đăng kýmắc điện
thoại,ngàymaihọsẽđếnlắp.Bìnhnónglạnhcũngđãlắpxongrồi,tốinayemcóthểtắmthoảimái.”
“Tốtquá.”ĐồngNiênnóithậtđắcý:“Cònnữa,anhđãđặtmuativimàu,tủlạnh,
điềuhòa,vitính,máygiặtvàlòvisóng.Sángmai,chúngtađãcóthểdùngnhữngthứnàyđượcrồi.”
VũNhicũngcười,nhưngnụcườinhanhchóngvụt tắt,cô lo lắnghỏi:“ĐồngNiên,hômnayanhtiêuhếttấtcảbaonhiêutiền?”
ĐồngNiênnhẩmtính,rồitrảlời:“Khôngđắt,hômnaytrungtâmthươngmạiđồđiệngiadụnggiảmgiá,tấtcảnhữngthứnàychỉmấtchưatớihaivạntệ.”
“Nhưnganhcóbiếtrằngtrongsổtiếtkiệmcủachúngtachỉcóhaivạntệthôi.”
“VũNhi,đươngnhiênlàanhbiết,anhchỉmuốnemđượcvuivẻhơn.”VũNhilắcđầu,trịnhtrọngnói:“ĐồngNiên,bâygiờchúngtađềukhông
cóviệc, tiềntrongsổtiếtkiệmbịanhtiêugầnhếtrồi.Chúngtakhôngthểnàongồiởđâychờchếtđói.”
“Đượcrồi,anhsẽđitìmviệc.”“Ngàymaiemcũngsẽđitìmviệc.Emnghĩcóthểởđâysẽcónhiềucơ
hộihơn.”ĐồngNiêngậtđầu,nhìnrangoàicửa,nói:“Nhìnkìa,mưarồi.”Quảnhiên, từnggiọt, từnggiọtmưa rơixuốngcánhcửakính,dầndần
làmlumờtầmnhìncủahọ.
Chương6
Ngôinhàđenchìm trongcơnmưađêm.LúcnàyphòngngủcủaĐồngNiênvàVũNhivôcùngyênắng,chỉcóhơithởđềuđềunhẹnhàngvàtiếngmưarơivavàotấmkínhcửasổ.ĐồngNiênchợtngồibậtdậy,làmVũNhigiậtmìnhtỉnhgiấc.
VũNhimởtođôimắtngáingủ,rõràngcôđãngủrấtsay,cônhìnĐồngNiên đang chìm trong bóng tối, cất giọng khàn khàn hỏi anh: “Anh saovậy?”
ĐồngNiênhạthấpgiọngtrảlời:“Emnghexem…”VũNhilắngnghe,nhưngkhôngnghethấyâmthanhgìkhácthường,cô
lườibiếngtrảlời:“Chỉcótiếngmưarơingoàicửasổ.”ĐồngNiênlắcđầu,VũNhicóthểnhìnthấyánhmắtsắcnhọnlạthường
củaanhtrongđêmtối,trongánhmắtanhxuấthiệnsựcăngthẳng,anhtiếptụchạgiọng,nói:“Không,khôngphảichỉmỗitiếngmưa,emhãynghekỹđi…”
Cảhaiđềunínthở,giâylátsau,VũNhinói:“Chẳngcóâmthanhgìcả,anhsaovậy?”
“Không, anhnghe thấygìđó, chỉngayvàigiây trước thôi.”Bỗnganhngẩngđầu,nhìntrântrânlêntrầnnhà,“Nghenày,lạixuấthiệnrồi,âmthanhđólạixuấthiệnrồi,VũNhi,emmaungheđi.”
“Emchẳngnghethấygì.”VũNhilắcđầu,vàngẩngđầunhìntrầnnhà,nhẹnhànghỏi:“Anhnghethấygìvậy?”
“Tiếngbướcchân,tiếngbướcchânrấtkỳlạ,từtrêntrầnnhàdộixuống.”Tiếnganhtrầmxuốngvàgấpgáp,trôngvôcùngcăngthẳng,rồigiơtaychỉlênđỉnhđầu.
“Haylàâmthanhkhác,cólẽlàtiếngnướcchảytrongđườngốngnước?Haylà…conmèođó?”
“Không thểnào,chính là tiếngbướcchân, tiếngbướcchânngười,anhngherấtrõ.Nghenày,lạixuấthiệnrồi,ngheđi.”Tronggiọngnóicủaanhlộrasựkinhhãi,anhnắmchặttayVũNhi.Cuốicùng,ĐồngNiênkhôngchịuđựngnổinữa,anhxuốnggiường,mởcửaphòngngủ.
“Anhđịnhlàmgìvậy?”VũNhihỏianh.“Anhlêntầngtrênxemthếnào.”“Không, tầngtrênchẳngcógìđâu,anhđừngđểemlạimộtmình.”Vũ
Nhikêulên.ĐồngNiênkhôngchúýtớicô,vộivàngchạyrakhỏicửa.Trongphòng
chỉcònlạimìnhVũNhi,côlậptứcbậtđènlên,ánhđèndìudịuvuốtvetráncô.Côvẫnchẳngnghethấygìngoàitiếngmưarơi.Côômlấyđôivaimình,nghĩ lạinhữngbiểuhiệnkỳquáivừarồicủaĐồngNiên.Giờthìcôchẳng
còntâmtríđâumàngủnữa,côquayđầu,nhìnracửasổtốiđennhưmực,chẳngthểnhìnthấythứgì.
VũNhi lạingướcnhìn trầnnhàbằnggỗ,đãrấtcũkỹrồi, lộ ramộtsốkhenhỏ.Vàcôthoángsợhãi.
ĐồngNiênquaytrởlại,gươngmặtanhnhợtnhạt,rồileolêngiường.VũNhihỏianh:“Anhcópháthiệnđượcgìkhông?”
“Ngôinhànàycóâmhồn.”Anhhạthấpgiọng,nói.“Anhnóigìcơ?”“Đừng hỏi nữa, emmau ngủ đi.”ĐồngNiên nhắmmắt, không nói gì
thêmnữa.VũNhitắtđèn,nhưngcôkhôngthểngủlạiđượcnữa,đốidiệnvớitrần
nhà,côthầmhỏi:rốtcuộctrênđócógì?
Chương7
Đôimắtngườichếtmở trừng trừng,conngươinhư thể sắp lòi rakhỏikhoangmắt,đồngtửmởtohếtcỡ,khóemắtcònrịnrachútmáu.Aicũngđềunhậnra,trướckhichết,côđãtrảiquanỗisợhãikinhhoàng.
DiệpTiêu thởdài: “Đúngvậy, lẽnào còn thứgì đáng sợhơncái chếtsao?”
Sựthựcđúngnhưvậysao?Anhkhôngthểtrảlờiđượccâuhỏinày.DiệpTiêuchợtcúiđầu,cẩnthậnhướngvềphíađôimắtngườichết,anh
nghĩđếncâunóihoangđườngđượctruyềnmiệng:trongmắtngườichếtsẽhiệnlênkhuônmặthungthủ,bởivìđólàngườicuốicùnghọnhìnthấytrongcuộcđời.
Đươngnhiên, làmộtcảnhsát,DiệpTiêukhôngbaogiờtinvàolờinóingungốcđó.Nhưnggiờđây,anhcómộtthứcảmgiáckỳlạ,thôithúcanhlấychiếckínhhiểnvi,đặtđốidiệnvớinhãncầungườichết.Kếtquảđãđượckhẳngđịnh,anhchẳngthuhoạchđượcgì.Hìnhảnhhiệnratrongnhãncầungườichếtchínhlàhìnhảnhanh.
Anh lắc đầu, lùi vài bước, quan sát toàn bộ dáng vẻ người chết nằmngang trên ghế sofa, hai chân đã duỗi thẳng, cứng đờ, hai tay giơ ra haihướng giữa không trung.Dựa vào khoảng cách giữa các ngón tay, có thểphánđoán rằng, có vẻ như cômuốnnắm lấy thứgì đó.Quần áo vẫn kháhoànchỉnh,khônghềcóvếtxé,chỉthấyvếttụmáuhằntrêncổ,trônggiốngnhưmộtsợidây thừngmàuđenquấnquanhcổcôvậy.Đây làvết thươngduynhấttrêntoànbộcơthểcô,vàcũnglàđònchímạng.
Miệngngườichếthá to, lộ ravòmhọngđỏ tươi,như làmuốnhét lên,nhưngDiệpTiêubiếtcôkhôngthểhétlênđược,bởikhíquảnđãbịthítchặtđếnđộkhôngthểphátrabấtcứâmthanhgìnữa.
DiệpTiêukhôngnhìncô tanữa,anh lạinhìnkhắpcănphòngnhỏmộtlượt.Trênbàncómấybứcảnhngườichếtchụplúccònsống.Thìracôấyrấtxinh.Anhnhìnngườichếttrongảnh,côcódángvẻyêukiềuthướttha.DiệpTiêulạihướngánhmắtvềphíaghếsofa,đốichiếuvớingườitrongảnh,thậtchẳnggiốngnhauchútnào,có lẽaikhichếtcũngkhiếnchonhữngngườicònsốngphảithấtvọng.
“Rất lâu rồi không xảy ra vụ án bóp cổ chết như thế này.”Giọng nóinặngnềcủangườiđồngnghiệpbỗngvanglênbêntaiDiệpTiêu.
Thoạttiên,DiệpTiêungẩnngười,rồinhẹnhàngnói:“Kếtquảđiềutrasơbộthếnào?”
“Cửaphòngkhôngbịcạy,rõràngngườichếtđãtựmởcửachohungthủ.Trongnhàcũngkhông tìm thấybấtcứdấuvếtgiằngcogì,chắcchắnnạnnhânđãbịhạitrongkhikhônghềcóchútđềphòng.NạnnhântênlàLýVânNa, làcôgái trẻ sốngđộc thân,nămnay25 tuổi, làmviệc tạikhu thươngmại,mối quanhệ xã hội tươngđối đơngiản.Thời gian tử nạn khoảng từmườimộtgiờđêmđếnmộtgiờsáng.Tạihiệntrườngkhôngpháthiệnthấydấuhiệubịcướpbóc.”
“Cũngkhôngcósựxâmhạiởnhữngbộphậnkháctrênngườisao?”“Khôngcó,ngoàivếtxiếttrêncổ.”DiệpTiêugậtđầu,nóivớiđồngnghiệp:“Đây thực làmộtvụhócbúa.
Anhcóphánđoángìkhông?”“Phánđoáncủatôiư?Trựcgiácnóivớitôirằng,đâylàmộtkẻsátnhân
máulạnh.”Ngườiđồngnghiệplắcđầu.“Đúngvậy,hắntathậtlàkẻmáulạnh.”Nóixong,DiệpTiêubướcrakhỏiphòng,anhbướcrakhoảngtrốngbên
ngoàicănphòng,hítthởsâuvàihơi.Vừarồianhsuýtbịnghẹtthởbởibầukhôngkhíchếtchóctrongphòng.Anhngẩngđầunhìnlênbầutrờiđầymâyđen.Bỗnganhcómộtdựcảmchẳnglành-cólẽ,cơnácmộngđángsợhơnnữavẫncònởphíasau.
Họkhônghềbiết,đâymớichỉlàvụánđầutiêncủavụgiếtngườihàngloạt.
Chương8
Khihoànghônbuôngxuống,cuốicùngmưacũngtạnh.VũNhicầmôđivềnhà,trôngcôvôcùngmệtmỏi,ngướcnhìnngôinhàđendướibầutrờiuám,thởdàithườnthượt.Cônhậnrabênngoàicánhcổngsắtđãlắpchuôngcửa.Côấnchuông,ĐồngNiênramởcửa,anhhỏiđầyquantâm:“Côngviệccótiếntriểngìkhông?”
VũNhikhôngtrảlời,đithẳngvàophòngkhách.Côđổvậtngườixuống
bộghếsofamớimua,lặngthinhkhôngnói.ĐồngNiênngồixuốngcạnhcô,anủi: “VũNhi, emkhôngphải lo,đã
mắc xong vi tính rồi, lắt nữa chúng ta lênmạng tìm xem có công ty nàoquảngcáotìmnhânviên,chắcchắnsẽcócơhội”.
“Khôngcógìđâu,emchỉcảmthấychúngtađãquángâythơ,cứnghĩởđây sẽ đầy rẫy cơ hội tìmviệc làm.Nhưnggiờ đây, emnghĩ chúng ta đãnhầmrồi.Hômnay,ởtrungtâmgiớithiệuviệclàm,emthấyrấtnhiềungườithấtnghiệp,cónhiềungườicùngđộ tuổichúng ta, cóngườinửanămnayvẫncònchưa tìmđượccôngviệcphùhợp.Cókhichúng tacònkhókhănhơnbọnhọ.”
“Đúng vậy, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.”ĐồngNiên vuốt tóc cô, nói:“Nhìnkìa,emởngoàicảngày,bịthấmmưaướthếtcảrồi,mauđitắmnướcnóngthôi.”
VũNhi gật đầu, nói: “Cámơn anh,ĐồngNiên.Nhưng anh cũngphảinghĩcáchđitìmviệcnhé?”
“Anhđồngý,emmaulêngáctắmđi.”VũNhilêbướcchânmệtmỏilênbậccầuthangđilêntầnghai.Tắmxong,cômớithấythoảimáihơnmộtchút.Cômặcđồngủ,sắcmặc
đãhồnghàohơnnhiều,mái tócdàihãycònbốchơinóng,côbướcxuốnglầu.ĐồngNiênđãchuẩnbịsẵnbữatốitrênbànăn.
ĐồngNiên ngắm nhìn cô, khen ngợi. “Em tắm xong, trông xinh quá,mauăncơmnào.”
VũNhingồixuốngbàn,mỉmcườivànói:“Đượcởcùnganh,emthựcsựrấthạnhphúc.”
ĐồngNiênmỉmcười,khôngtiếplời.Lúc ăn cơm, Vũ Nhi chợt nói: “Đồng Niên, ở Thượng Hải, chúng ta
khôngcóbấtcứhọhàngthânthíchnàosao?”“Emhỏiđiềunàylàmgì?”“Anhtrởvềđâysống,cũngcầnphảithôngbáovớihọmộttiếngchứ.”“Không,anhkhôngcóhọhàngthânthích.VũNhi,cònemthìsao?”Vũ Nhi chỉ vào mình, nói: “Em à? Em đương nhiên chẳng có ai,
nhưng…ngoàianhrể.”“Anhrể?Chịgáiemchẳngphảiđã…”“Vâng,gọilàanhrểchẳngqualàemgọibừamàthôi.Thựcra,anhấylà
bạntraicủachịgáiem,vừalàbạnhọcvừalàđồngnghiệp,tìnhcảmgiữahọrấtsâusắc,chịgáiđãtừngdẫnanhấyvềnhà.Ấntượngcủaemvềanhấyrấttốt.”
“Anhấycũnglàcảnhsát?”“Đúng vậy, hình như sau khi tốt nghiệp, anh ấy được cử đếnThượng
Hải.Nhưngđãmấynămtrôiquarồi,cũngmấtliênlạctừlâu,chẳnglẽanhthựcsựkhôngcó lấymộtngườihọhàng thân thíchnàosao?”VũNhihỏi
ĐồngNiên.“Đúngthế,giờgia tộcnhàanhchỉcòn lạimộtmìnhanh,anh làngười
thừakếduynhất.”“Ngheanhnóivậy,cóvẻnhưcómộtmóngiasảnkếchsù.”“Giasản?Ngoàingôinhànày,anhchẳngcòngìnữacả.”VũNhingạcnhiên.“Nhàanhcóthểcóđượccảngôinhàtothếnày,lại
khôngcótiềnsao?”“Đúngvậy, thực ranhàanhkhônghềgiàucó.Hồianhcònnhỏ, trong
nhàcóđồănngon,phầnlớncácphòngởđâyđềuđóngcửađểkhông.Chaanhlàmộtnhânviênquảnlýhồsơbìnhthường,mẹanhlàgiảngviêncủaHọcviệnMỹthuật,nhưnghồiđó,lươnggiáoviênrấtthấp,chứkhôngcaonhưbâygiờ.”
“MẹanhlàgiảngviênMỹthuật?”ĐồngNiêngậtđầu:“Tranhsơndầucủabàrấtđẹp.”“Cóthểnhìnthấytranhcủabàởđâu?”“Anhkhôngbiết.”VũNhingẩngđầu,dườngnhưđangnghĩngợiđiềugì.“Emđangnghĩgìvậy?”“Em đang nghĩ, không biết mẹ anh là một người như thế nào? Đồng
Niên,anhnóimẹanhbịmấttíchphảikhông?Saobàlạimấttíchnhỉ?”“Emđừnghỏinữa.”VũNhivẫnlẩmbẩmmộtmình:“Bàđiđâuđượcnhỉ?Giờbàđangởđâu
nhỉ?”“Chínhlàởtrongngôinhànày.”ĐồngNiênlạnhlùngnói.VũNhihoảngsợtrướccâunóicủaĐồngNiên,côkinhngạchỏi:“Anh
nóigìcơ?Ởtrongngôinhànày?”“Đấychỉlàcảmgiác,từcáibuổitốimẹanhmấttích,anhđãcócảmgiác
này,bàvẫnchưađi,bàvẫnluônởbêncạnhanh,chínhlàởtrongngôinhànày.”ĐồngNiênđaubuồnnói.
“Khôngthểnhưvậyđược.”ĐồngNiêngậtđầu:“Anhbiết,anhbiết.Cólẽ,khiemmấtđingườiem
yêuquýnhất, emcũngsẽnghĩnhưvậy.Đứa trẻnàocũngsẽcócảmgiácnhưvậykhinómấtđingườimẹruộtcủamình.”
“Emhiểu.”“Không, emkhông thể hiểu được.”ĐồngNiên thoáng giận dữ, nhưng
giọnganhnhanhchóngdịutrởlại.“Anhxinlỗi,VũNhi,chúngtađừngnhắcđếnchuyệnnàynữa.Hômnaychúng tangủsớmđi, sángsớmmaianhđiđếntrungtâmgiớithiệuviệclàm.”
Mới hơn chín giờ tối, họ đã đi ngủ, nhưngVũNhi không tài nào ngủđược.Ngoài trờikhôngmưa,cănphòngvôcùngyênắng,chỉcó tiếnghơithởđềuđềucủahaingười.
VũNhikhôngbiếttạisaomìnhlạinhưvậy,côtựđếmthờigian,cólẽđãrất muộn, nhưng cô vẫn tỉnh. Hơn nữa, mai còn phải dậy sớm, điều nàykhiếntâmtrạngcôcàngtrởnênrốibời.
Đúnglúcđangcựamình,côbỗngnghethấythứâmthanhgìđó,khiếncônổidagà-tiếngkhóccủatrẻcon.
“Trờiơi!”Côthầmkêu,cầumongrằngâmthanhđóchỉlàdosựtưởngtượngcủacô,hoặclàtrongcõimộng.Thếnhưng,lýtrínóivớicô,âmthanhđóthựcsựtồntại,rõràngcônghethấytiếngđứatrẻđangkhóc,âmthanhkhôngchóitai,nhưngrấtrõràng,cólẽđâylàđứabégái.Quyếtkhôngthểlàtiếngmèokêu,côchắcchắnmìnhcóthểphânbiệtđược.
VũNhilậptứcmởtođôimắt, trongbóngđêm,trầnnhàđangđốidiệnvớicô.Tiếngkhócđóphátratừtrêntầngtrên,ngàycàngrõhơn,cứbámriếtlấycô.Thậmchícôcòncảmthấyâmthanhnàyhơiquen,lạicàngkhiếncôsợhãihơn.
Côrùngmình,khiếnĐồngNiênnằmcạnhtỉnhgiấc.“VũNhi,emsaovậy?Emđangrunrẩy,nguờiemrấtlạnh,nóichoanh
biếtđãxảyrachuyệngìvậy?”ĐồngNiênômchặtlấycô.“Anhkhôngnghethấysao?”“Nghethấygì?”ĐồngNiênnínthởnghengóng,nhưngchẳngnghethấy
gì.“Khôngcó tiếngbướcchân, tiếngbướcchânđêmquakhôngxuấthiệnnữa.”
“Khôngphảilàtiếngbướcchân,màlàtiếngtrẻconkhóc.”“Tiếngtrẻconkhóc?Emđangđùađấyà?Làmgìcóthứâmthanhnày?”VũNhicốgắnggiữbìnhtĩnh,nhưngcôvẫnnghethấytiếngkhócđó.Cô
nóitừngtiếngmột:“Anhngheđi,emkhôngđùađâu,emđảmbảoemthựcsựnghethấytiếngkhóccủatrẻcon,ngaytrênđỉnhđầu,trêntrầnnhàấy.”
“Anhkhôngmuốnlêntrênđólầnnữađâu.”“Emcũngkhôngmuốnanh lên, emchỉmuốnanhởbên em.”VũNhi
buồnbãnói.“Được rồi,VũNhi, anhmãimãiởbên cạnh em,đừngnghĩ ngợi lung
tungnữa,emmaungủđi,ngàymaicònphảidậysớmđấy.”“Nhưng…”Côbỗngnhiênkhôngnóinữa,bởi tiếngkhócđóchợtbiếnmất.Cô lại
ngẩngđầunhìnlêntrầnnhàtrongbóngtối,cônhắmmắtlại.ĐồngNiêncũngkhôngnóithêmgìnữa,tiếptụcngủ.VũNhicuộntròn
người, trong lòngbồnchồn lo lắng.Côdỏng tai, lắngnghe từngâmthanhphátratrongphòng,nhưngkhôngpháthiệnrađiềugì.
“Lẽnàothựcsựlàdotưởngtượng?”Cô không tài nào trả lời được, cô chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng
hoảngloạnrốibời.
Chương9
VũNhikhôngrõmìnhtỉnhdậykhinào,côchỉnhớ,khicômởmắt,bênngoàicửasổvẫntruyềnlạitiếngmưaràorào.Đúnglúcđó,côlạinghethấytiếngtrẻemkhóc.
CôkhôngđánhthứcĐồngNiênđangsaygiấcbêncạnhmàtựmìnhlặnglẽbướcxuốnggiường,đilầntheoâmthanhđó,mởcửaphòng.Tiếngkhócđóngherànhrọttrongđêmtối.NhưngVũNhibiếtkhôngthểgọiĐồngNiêndậy,vìnếuanh tỉnhdậy, anhcũngvẫnkhôngnghe thấygìgiốngnhư lầntrước.Côkhôngbiếtmìnhlấydũngkhítừđâu,từtừđiquahànhlangutối.Côđiđếnchâncầuthangvànhìnlêntầngtrên,nhưngkhôngnhìnthấyconmèo trắng đó.Bỗng có cảmnhận thấy cómột bóng người ở sau lưng, côrùngmìnhrunrẩy,rồivụtquayđầulại.
Đólàmộtbóngngườibénhỏ,cóvẻnhưrấtthấp,cólẽlàmộtđứatrẻ.Rồibóngngườiđóbướcxuốngcầu thang.VũNhinhìn theo, cáibóngđódườngnhưđangvẫygọicô.VàVũNhithậntrọngđixuốngtầngdưới.Khicôđiđếnphòngkhách,nhờvàoánhsánglờmờtừngoàicửasổchiếuvào,cômớinhìn thấykhuônmặtcủabóngngườiđó.Quảđúnglàmộtđứa trẻ,khoảng10tuổi,mặcmộtchiếcáotrắngđãcũ.
VũNhikinhngạchỏi:“Emlàai?Emtừđâuđến?”Đứatrẻtrảlời:“EmlàTrươngMinhMinh.”“TrươngMinhMinh?”VũNhicảmthấycái tênnàykháquen,côchợt
nhớlại,côđãnhìnthấycáitênnàytrêntườngtronggianphòngởtầngmộthômnào.
“TrươngMinhMinhlàmộtkẻxấu.TrươngMinhMinhlàmộtđặcvụ.TrươngMinhMinhlấymấthộpbútchìcủatôi.TrươngMinhMinhgiếtmẹcậuấy.TrươngMinhMinhbịtôigiếtchết.”
VũNhihỏicậubằnggiọngnóirunrẩy:“Em,emgiếtchếtmẹemsao?”ĐứatrẻcótêngọiTrươngMinhMinhngẩnngườinhìncô,rồithoánggật
đầu.Nướcmưangoàicửasổnhòenhoẹt,ánhsángchiếuquacửakínhngưngtụlạitrênmặtcậubétrởnêncongqueobiếndạng.
“Em,emcũngbị….”VũNhikhôngnóitiếpđượcmấychữcuốicùng,côsợphảinghethấyđápánhãihùngtừmiệngcậubénày.
TrươngMinhMinhbướclạigầncôthêmmộtbước.PhíasauVũNhilàchiếcbànnênkhôngthểlùilạiđược,nhờvàochútánhsángyếuớtcôcóthểnhìnrõgươngmặtcậubé.Côbỗngcảmthấycậubétrôngrấtđángyêu,đặtbiệtlàcáimũihơihếch.
“Đừng,emđừnglạigầnchị.”CuốicùngVũNhicũnghơihoảngsợ.“Emmauvềnhàđi,muộnrồi,mẹem,àkhông,ngườinhàemsẽlolắng
đấy.”Côchợtnhớrađứabénàykhôngcònmẹnữa.
TrươngMinhMinhbỗngmỉmcườivớicô,cậubécườitrôngthậtđángyêu,nónóivớicôbằnggiọngnóingọtngào.“Chịơi,chịxinhthậtđấy!”
Trước lờikhenngợi,VũNhikhôngbiếtnên làm thếnào.Côdừng lạigiây lát rồinói:“TrươngMinhMinh,emcũng rấtđángyêu,chịcũngyêuquýem.Nghelờichị,mauvềnhàđi.”
“Đây là nhà chị, cũng là nhà của em.”Nói xong, TrươngMinhMinhkhôngrõlôi từđâuramộtsợidâychuyền, trongánhsánglờmờ,mặtdâychuyềnphátraánhsánglạthường.Đứabéđungđưasợidâychuyền,nóivớiVũNhi,“Chịơi,emtặngchịsợidâychuyền.”
VũNhikinhngạcnhìncậubé,hỏi:“Vìsao?”“Vìchịrấtxinh,nênchịxứngđángđeonó.”MặtVũNhithoángửnghồng,côlắcđầu:“Không,chịkhôngthểtùytiện
nhậnquàcủangườikhác.”“Chịơi,thựcrasợidâychuyềnnàyvốnphảithuộcvềchị.”RồiTrương
MinhMinhnhétsợidâychuyềnvàotayVũNhi.VũNhikhôngmuốnnhận,cô ngửa người về phía sau, ngã nhào, cái bàn cũng bị lật đổ xuống đất,gươngmặtTrươngMinhMinhngàycàngsátlạigầncô,côkêulên.
CuốicùngVũNhicũngtỉnhdậy.Cômởmắt,khôngthấyđứatrẻđónữa,trongphòngtốiom,chẳngcóai
ngoàicôvàĐồngNiên.Sốnglưngcôchợtlạnhtoát,lắcđầuthậtmạnh,cômớinhậnra,thìravừarồichỉlàmộtgiấcmơ.
“Mộtgiấcmơkỳlạ.”VũNhitựnóivớimình,chẳngcócậubéTrươngMinhMinhkỳlạnào
cả,có lẽchỉ làdomấydòngchữ trongcănphòngở tầngmộtđãđể lạiấntượng sâu sắc trong não bộ, ngày nghĩ đêmmơmà thôi.Bây giờ là 5h30phút,bầutrờibênngoàicửasổđãsắpsángtỏ,giọtmưavẫncứvavàocửasổ kính. Cô quay đầu lại nhìn Đồng Niên đang say giấc, cô thoáng chútngưỡngmộanh.
Bỗngcôthấytaymìnhhơiđau.Côxòebàntayphảiđangnắmchặt,côkinhhãikhicônhìnthấymộtsợidâychuyền.
Mộtsợidâychuyền!Khôngnhầmđược,trongtaycôđangnắmmộtsợidâychuyền,màcôđã
nhìnthấytronggiấcmơ.TrươngMinhMinhđãtặngchocôsợidâychuyềnnày.Giờđây,sợidâychuyềnnàyđangnằmtronglòngbàntaycô.TimVũNhiđậpmạnh,đầuóccôhoàntoàntrốngrỗng,lẽnàomìnhthựcsựgặpđứatrẻđóư?Haylàtronglúcmìnhkhônghaybiếtđãtìmthấysợidâychuyềnởmộtgócnàođótrongngôinhà.Nhưngcôthựcsựkhôngnhớđượcmìnhđãtìmthấysợidâychuyềnnàyởđâu,chỉcógiấcmơbannãylàcônhớrõmồnmột.
Cônắmsợidâychuyềntrongtay,bướcxuốnggiường,điđếnbêncửasổ.Mặcdùvẫncònmưa,nhưngbầutrờingàycàngsángtỏ.Nhờvàoánhsáng
bầutrời,côngắmnghíasợidâychuyền,nókhôngcógìđặcbiệtcả,chắclàmột sản phẩmmỹkỷbình thường, khônghềmạvànghaybọc vàng.Thứthựcsựkhiếncôthíchthúchínhlàmặtcủasợidâychuyền–làmộthạtđáquý.
Viênđáquý lấp lánhhiện lênmàumậtong trong suốt, khôngnhận rađượclàloạinào.VũNhingắmnghíathậtkỹ,tronglòngcómộtthứcảmgiácđặcbiệt,khôngrõlàvuimừnghaylolắng.Nhìnsợidâychuyềnmặtđáquýnày,tấtcảmọiphụnữđềuhammuốnđượcđeonó.VũNhibướcđếntrướcbànnữ trang,soimình tronggương, trônghơimờ.Sauđó,côđeosợidâychuyềnvàocổ.
Vũ Nhi nhìn mình đang đeo sợi dây chuyền.Mặt đá quý trước ngựctrông thật rực rỡ. Cô bỗng cảm giác hình nhưmình trong gương đã biếnthànhmộtngườikhác,kháchẳnconngườicũcủacô.Trướcđây,côchưabaogiờđeodâychuyền.ĐồngNiêncómuachocôítđồtrangsứcrẻtiền,nhưngcôcũngchưahềđộng tới,bởicô luôncảmthấyđeonhữngđồkimloạitrênngườicógìđómấttựnhiên.Nhưnglúcnàyđây,côchợtcảmthấymình hơi thích sợi dây chuyền này. Viên đá trước ngực lạnh băng băng,luồnghơilạnhthẩmthấuvàotrongngực.
“Emđanglàmgìvậy?”đằngsaubỗngvanglêntiếngnóicủaĐồngNiênlàmVũNhigiậtmình,côhơihoảng,muốntháosợidâychuyềnrakhỏicổ,nhưngđã khôngkịp nữa, “thật kỳ lạ”, cô tự nói vớimìnhnhưvậy.ĐồngNiênđếnphíasaucô,vuốtveđôivaicô.AnhnhìnhìnhVũNhitronggươngvàpháthiệnrasợidâychuyềntrêncổVũNhi.
“Trờiơi,đâylàgìvậy?”anhvôcùngkinhngạc,giơtayracầmlấymặtđá. Sau đó nhìn thật kỹ,VũNhi nhận thấy dường như anh đang run rẩy,miệngcònlẩmbẩm,rồianhđặtviênngọcđólênmôihônnhẹ.Mộtlúcsau,VũNhimới nghe rõ giọng anh, “Em tìm thấy sợi dây chuyền này ở đâuvậy?”
VũNhikhôngbiếtnêntrảlờirasao,côbiếtĐồngNiênsẽkhôngtinvàogiấcmơđócủacô,nhưngcôvẫnkểlạinguyênvẹngiấcmơđóchoĐồngNiênnghe.Saukhinghexong,ĐồngNiênngẩnngườihồilâu.VũNhichủđộngnói:“ĐồngNiên,embiếtanhsẽkhôngtinđâu.”
ĐồngNiên lắcđầu:“Anhkhôngbiết”, rồianhngẩngđầu,nói:“Emcóbiếtsợidâychuyềnemđangđeolàcủaaikhông?”
“Anhđãtừngnhìnthấysợidâychuyềnnàysao?”VũNhihỏi.“Đươngnhiênrồi,bởivìđâylàsợidâychuyềncủamẹanh.”ĐồngNiên
chậmrãinói.“Anhcóthểkhẳngđịnhđượckhông?”ĐồngNiêngậtđầu,nói:“Từkhianhbắtđầughinhớđược,anhđãnhìn
thấysợidâychuyềnvàmặtđánày,nóluôntreotrêncổmẹanh,đếnkhimẹanhmấttích,sợidâychuyềnnàycũngmấttíchtheo.”
“Vàgiờđâyemlạicóđượcnó,thậtlàmộtkỳtích.Cólẽ,khimẹanhmấttíchđãkhôngđeonó,màđể lại trongngôinhànày.”VũNhivừanóivừavuốtvengọcđá,taycảmgiáclànhlạnh,rấtkỳlạ.NhữngVũNhilạitháosợidâychuyềnrakhỏicổ.
“Emlàmgìvậy?”“Đâylàsợidâychuyềncủamẹanh,khôngphảicủaem,trảlạichoanh.”
VũNhiđặtsợidâychuyềnvàolòngbàntayĐồngNiên.“Không,bâygiờsợidâychuyềnnàythuộcvềem.Sợidâychuyềnnàylà
củacụnộianhđểlại,ngoàingôinhànày,cólẽsợidâychuyềnnàylàdisảnduynhấtcụđểlạichongườiđờisau.SợidâychuyềnnàylàđểchonhữngngườiphụnữđượcgảvàonhàhọĐồngđeo,ôngnộianhtặngnóchobànộianh,bốanhtặngnóchomẹanh,giờđây,anhtặngnóchoem.“Nóixong,ĐồngNiênđeolạisợidâychuyềnlêncổVũNhi.
“ĐồngNiên,cảmơnanh!Nhưngkhôngbiếtemcóđủtưcáchxứngđángđeonóhaykhông.”VũNhibỗnghơicăngthẳng.
“Đươngnhiênlàemđủtưcách,ngaytừgiâyphútđầutiênnhìnthấyem,anhđãbiếtemxứngđángđeonó!”CâunóicủaĐồngNiênmangđầyývịsâuxa.
“Ngaytừgiâyphútđầutiênnhìnthấyem?”“Đúngthế,chínhgiâyphútđó,sốphậnđãnóichoanhbiết-emsẽđeo
sợidâychuyềnnày.Hãytinanh,sợidâychuyềnnàychỉthuộcvềem!”Lúcnàyđây,VũNhimớicảmthấyhạnhphúc,cômỉmcười,nângmặt
đálênvànhìnĐồngNiên.ĐồngNiênnhìnmặtđánói:“Embiếtnótênlàgìkhông?”“Maunóichoembiếtđi!”ĐồngNiênnhìntronggiâylát,sauđóthốtrahaitiếng-“MắtMèo.”“MắtMèo?”“Đúngvậy,đâychính làngọcđámắtmèođượcnhắcđến trong truyền
thuyết.”Nóixong,anhlấymộtchiếcđènpintrongngănkéora,bậtđènpin,chiếuthẳngvàomặtđámắtmèo.Dướiánhđèn,mặtđámắtmèolậptứcphátramột luồng ánh sángphảnquang sáng trongvàmảnh, lúcnày, trôngnógiốngnhưmộtconmắtmèothật,ánhsángthầnbíđógiốngnhưtừđồngtửmắtmèovừadàivừanhỏ.
“Đẹpquá!”VũNhithốtlên.ĐồngNiêntắtđènpin,ngọcđámắtmèolạitrởvềmàusắcbanđầu.VũNhihơikíchđộng,“Emthậtkhôngngờngọcđámắtmèovôgiálạiđượcđeotrướcngựcmình.”
“Cũngchẳngđếnđộvôgiá,nhưngquảthựcloạimắtmèovànglụcnàyrấthiếm.VũNhi,emhãyđeonócẩnthậnnhé!”
“Emsẽbảovệnógiốngnhưbảovệtínhmạngcủamìnhvậy!”ĐồngNiêngậtđầu,trịnhtrọngnói:“Cảmơnem!Bởivìđốivớianh,giá
trịcủaviênđámắtmèonàykhôngnằmởgiátrịcủabảnthânnó,màlànó
khiếnanhnhớđếnmẹanh,ngoàiđiềuđóra,tấtcảđềuvônghĩa.”“Anhyêntâm,emhiểuýanh.”VũNhinắmlấytayanh.Ngoàitrờilúcnàyđãsángtỏ,nhưngnướcmưavẫnkhiếntacảmthấyâm
ukhóchịu.VũNhichợtnhớrađiềugì,vộivàngnói:“Emxuốngtầngdướixemđã.”
Côđixuống tầngdưới,vàophòngkhách,vẫnmay,chiếcbànvẫncònnguyênvị trícũ,khôngbị lậtđổgiốngnhư tronggiấcmơ,VũNhihít thởmộthơi thật sâu,giờđâycômuốnđượchít thởbầukhôngkhí trong lành,nêncômởcửa.
Mưađãkhôngcònnặnghạtnhưtrước,côchạyrangoàisân,ngẩngmặtlêntrờiđểnhữnghạtmưalấtphấtrơixuốngmặtcô,lànmưanhẹnhàngvuốtvelàndacô,cảmgiácthậttuyệt.Côcảmthấykhôngkhíbênngoàidễchịuhơnhẳnkhôngkhítrongngôinhàđen,côthamlamhítthởthậtsâu,tinhthầnsảngkhoáihơnnhiều.
Đúng lúcđó, cônghe thấy tiếngđộngở thùng thưbênngoài cổng, côbiếtlạicóngườinhétđầycácgiấytờquảngcáovớvẩnvàotrongthùngthư.Nhữngngườiđósángnàocũngnhétđầymớgiấylộnvàothùngthưcủamọigiađình,làmcôsángnàocũngphảidọndẹp,đểchúngkhỏichiếmchỗtrongthùngthưvốnđãchậthẹp.
VũNhimởcánhcổngsắt,quảnhiên tronghòmthưđãchậtkínnhữngthứ quảng cáo linh tinh, cô tiện tay quẳng tất cả vào trong thùng rác.Bấtchợt,ánhmắtcôlướtquamấychữ“tuyểndụng”,VũNhilậptứcpháthiệnramột tờ quảng cáo trong số những tờ quảng cáo linh tinh đó.Với cô, đâykhôngphảilàthứbỏđi,côcầmtờquảngcáolênxem,thậtkhôngngờlànólạiphùhợpvớicô.
Têncôngtylà“CôngtyquảngcáoĐốiSong”,thậtlàmộtcáitênkỳlạ.Quảngcáo tuyểndụngvàingười,khônggiớihạngiới tính,yêucầuvềđộtuổicũngvừavặn,cầnphảitốtnghiệpHọcViệnMỹthuậtchínhquy,cómộtnămkinhnghiệm trở lên, tất cả nhữngyêu cầunàyđềuphùhợpvới điềukiệncủaVũNhi.Cókhilạicóhyvọng,côthầmnóivớimình,sauđó,cầmtờquảngcáonàyđivàonhà.
Viênngọcđámắtmèođangđungđưatrướcngựccô.
Chương10
HômnayVũNhiđidựtuyển.Côphảingồitàuđiệnngầmmấtnửatiếngmới đến nơi.Đó làmột tòa nhà công sở 30 tầng.Cô bước vào cầu thangmáy,đilêntầng12.Ởcuốihànhlang,cônhìnthấylogocủacôngtyquảngcáoĐốiSong:MộtcánhcửasổphongcáchChâuÂucổđangmở.
VũNhichợtcảmthấyhìnhảnhnàyrấtquen,nhưngcôkhôngkịpnghĩ
thêm,bởilúcnàycôđangrấtcăngthẳng,côkhôngcókinhnghiệmđiphỏngvấntrựctiếpnênvôcùnglolắng.Côsắpxếplạinhữnggìđãchuẩnbịsẵntrongđầu,rồihítthởsâuvàicái,giơtaylênvuốtngực,mặtdâychuyềnmắtmèođangnằmtrongáo,vuốtmặtđámắtmèoqualớpvảiáokhiếncôcảmthấytựtinhơn,rồicôchậmrãibướcvàovănphòngcôngty.
Nơiđâykhông rộng rãinhư trong tưởng tượngcủacô, cũngkhôngcónhiềungười,nhưngtrôngaicũngbậnrộn,aicũnglàmviệccăngthẳng.Côđứngtầnngầnởgiữalốiđi,khôngaichúýđếncô,nhưthểcôkhônghềtồntạivậy.VũNhinhớđếnnhữngthángngàylàmviệctrongcôngtyquảngcáoHộiĐồởQuảngChâu,côkhôngmuốn làmphiềnngườikhác,bènđiđếngócphòng.
“Cô đến dự tuyển phải không?” đằng sauVũNhi vang lên tiếngmộtngườiđànông.Côvộiquayđầulại,nhìnthấymộtngườiđànôngchừng30tuổi,côlậptứcrúttờquảngcáotuyểndụngra,nói:“Vângạ!”
NgườiđànôngngắmVũNhithậtkỹ,ánhmắtđókhiếncômấttựnhiên,nhưngcôđãquenvớinhữngánhnhìnchằmchằmcủacánhđànông,nêncôtỏrabìnhtĩnh.
“TôitênHứaVănMinh,làgiámđốcởđây,hãyđitheotôi.”AnhdẫnVũNhiđếnphònglàmviệccủagiámđốc.
Cănphòngkhôngrộng,thiếtkếkháđơngiản,ánhsángtrongphòngcũngkhôngđủ,nhưngcómấybứctranhtreotrêntườngcuốnhútánhmắtcô.Nộidungcácbứctranhđềulàcửasổ,đủcácloạicửasổ,cóloạicủaTrungQuốc,cóloạicủaChâuÂu,cóloạicổđiển,cóloạihiệnđại,còncócảmọigócđộ,cónhìnthẳng,cónhìntừdướilên,cónhìnnghiêng,nhìnchếch.Trongcửasổ,lạicòncómấybóngđenmơhồ,hoặclàmấyánhnếnutối.
“Côthíchmấybứctranhnàykhông?”“Tôixinlỗi.”“Không,côthíchnhữngbứctranhnày,tôirấtvui,bởivìchúnglàcáctác
phẩmcủatôi.Saolạiđứngthế?Maungồiđi!”VũNhidèdặtngồixuống,côchợtthấycăngthẳng.“Côtêngì?”“TôitênlàVũNhi.”“VũNhi?Cái tênhay thậtđấy, chắc là sinhvàongàymưa?”Ánhmắt
anhhướngrangoàicửasổ, thànhphốbêndướivẫnđangchìmngập tronglànmưa,anhthởnhènhẹ,“Mưangâu!”
VũNhigậtđầu.CôchợtnhắcHứaVănMinhmộtcâu:“Xinlỗi,GiámđốcHứa,tôiđếnđểphỏngvấn.”
“Đươngnhiênlàtôibiếtcôđếnđâylàmgì.”Sauđóanhrútratừngănkéoramộttờgiấycókẻbảng,đưachoVũNhi,“Côhãyđiềncácthôngtinvàođây!”
Nộidungtrongtờgiấyrấtđơngiản,VũNhinhanhchóngđiềnxongrồi
traolạichoHứaVănMinh.Anhliếcnhìnquamộtlát,rồihỏi:“Côhọcvẽtừkhinào?”
“Từkhihọccấpmộttôiđãbắtđầuhọcvẽrồi!”“Côrấtyêuthíchmỹthuật?”“Vâng.”HứaVănMinh gật đầu: “Nhưng, chỗ chúng tôi là công ty quảng cáo,
khôngphảilàphòngtranh,hyvọngcôhiểurõđiềunày.”“Tất nhiên rồi, tôi đã có hai nămkinh nghiệm làmviệc trong công ty
quảngcáo,tôiđãvẽrấtnhiềutranhquảngcáo.”“Nhânviêncủacông tychúng tôicóhạn,côngviệc rấtnhiều,vượtxa
sứctưởngtượngcủamọingười,rấtnhiềungườiđãkhôngthểchịunổiáplựccôngviệcởđâynênđãchuyểnđi,còncôthìsao?”anhlạnhlùnghỏi.
“Tôithìkhôngvấnđềgì!”HứaVănMinhchợtđứngdậy:“Đượcrồi,bâygiờcôcóthểvề,đúng9
giờsángmaiđếnđây làmviệc, tôisẽphânviệcchocô,nhưngnhớkhôngđượcđếnmuộnđấy,tôirấtghétđếnmuộn!”
VũNhivôcùngvuisướng,nhưngcôvẫncốgắngkìmnénnỗivuimừng,côchỉđứngdậymộtcáchnhãnhặn,nói:“CámơnGiámđốcHứa,tôisẽcốgắnglàmviệc.”
“Hyvọngcôsẽkhônglàmtôithấtvọng.”HứaVănMinhlạnhnhạtnói.KhiVũNhiquayngườiđịnhbướcđi,côchợtquayđầulạihỏi:“Giám
đốcHứa,còncómộtchuyệntôivẫnchưahiểu.”“Hỏiđi!”“Tạisaolạibỏtờquảngcáotuyểndụngvàotronghộpthưcủacácgia
đình?”HứaVănMinhngừngtronggiâylát,sauđóchậmrãitrảlời,“bởivìtôi
biết trênconđườngđócórấtnhiềungườihọcvẽ.Tôicũnglớnlêntừkhuvựcđó.Đượcrồi,cômauvềđi,tôirấtbận!”
Anhkhôngmuốnnóithêmnữa.VũNhivộivàngrờikhỏicănphòng,rờikhỏicôngtyquảngcáoĐốiSong.Trởvềnhàvẫnphảingồitàuđiệnngầm,hômnaykhôngđôngngườilắm.Côngồixuốngmộtghếtrống.Côtỉmỉnhớlạiquátrìnhphỏngvấnkhinãy,tấtcảnhữngthứcôchuẩnbịsẵnđềukhônghềdùngđến,côbỗngcảmthấymìnhthậtnựccười.Thậtkhôngngờlạithànhcôngdễdàngđếnnhưvậy,cômỉmcười.Cólẽ,đâythựcsựlàmộttínhiệutốt,cômuốnnhanhchóngvềnhàđểkhoevớiĐồngNiên.Bấtchợt, trướcmắtcôlạihiệnlênánhmắtcủaHứaVănMinh,còncảnhữngcửasổtrongcácbứctranh.Tấtcảđềuchồngchéolênnhau,đầuóccôtrởnênhỗnloạn.Côkhôngchúýthấytàuđiệnngầmđãđếnbến,khicôvộivàngđứngdậylaorangoài,cánhcửatàuđiệnngầmđãđónglại.
VũNhinhắmmắt lại,sờ lênmặtđámắtmèotrướcngựcmình,sauđódựavàocửaxe,thởdài,mặcchotàuđiệnngầmlaonhanhxuốngbếnsau.
Chương11
“Emđãquyếtđịnhrồisao?”VũNhicảmthấyrấtlạ,tạisaoĐồngNiênlạihỏicâuhỏinhưvậy.Côtrả
lời:“Đươngnhiênlàquyếtđịnhngàymaiđilàmrồi,tạisaoanhlạinóinhưvậy?”
ĐồngNiênlắcđầunói:“Khôngcógì.”Ánhđèntrongphòngngủchiếulêngươngmặtanh,sắcmặtanhrõràng
khôngđược tốt.Bỗngnhiên,chuôngđiện thoại reo,ĐồngNiênnhấcmáy.Cuộctròchuyệnchỉkéodàichưađếnmộtphút,ĐồngNiênđãgácmáy.
“Cóphải làkết quả của cuộcphỏngvấnkhônganh?”VũNhihỏiđầyquantâm.
“Anhthấtbạirồi,tòatạpchíđókhôngtuyểndụnganh.”VũNhigiơtayra,vuốttócĐồngNiên,nói:“Khôngsaođâu,khôngsao
đâu,anhsẽnhanhchóng tìmđượccôngviệcphùhợpvớianh.Hay làanhthửđiđếnảnhviệnáocướixemthếnào?”
“Bảoanhđichụploạiảnhcướisao?Không,không,anhquyếtkhônglàmnhưvậy!”ĐồngNiênlớntiếngnói,sauđótiếnganhlạichùngxuống,“VũNhi,anhkhôngmuốnlàmkẻnôlệchođồngtiền.”
“Emhiểuhoàibãocủaanh,nhưngchúngtacũngcầnphảithựctếchút.ĐồngNiên, anh không cần phải nôn nóng,maymà em đã tìm được việcrồi.”
“Bâygiờtrongsổtiếtkiệmcủachúngtacònlạibaonhiêutiền?”VũNhinhẹnhàngnói:“Emkhôngđikiểmtra,emnghĩchắcchỉcònđủ
tiêutrongthángnàythôi.”ĐồngNiênkhôngnóithêmgìnữa. “ĐồngNiên,emcómộtđềnghị.Chúngtacóthểchothuêtầngdưới,
đâylànhàriêngcủagiađìnhanh,khôngcóvấnđềgìđâu.Nhưvậy,chííttiềnchitiêuhàngthángsẽổncả.”
ĐồngNiênlắcđầu:“Ngôinhàđenkhôngthểđểngườingoàivàoở.”“Vìsao?”“Khôngvìsaocả.Nhưngsớmmuộngìthìemcũngsẽhiểuthôi.”VũNhithắcmắc:“Nhưngnhữngphòngđểtrốngnhưvậythìcóýnghĩa
gìđốivớichúngta?”“Cóýnghĩa!”“Vậyanhhãynóichoembiết!”VũNhi lắcđầu, “ĐồngNiênemphát
hiệnragiờđâyemngàycàngkhôngthểhiểunổianh.”“Nhưthếnàychẳngphảirấttốtsao?”“Cólẽchỉcóconmèođócóthểnóichoembiếtnguyênnhânmàthôi!”
ChínhVũNhicũngkhôngbiếttạisaomìnhlạinóinhưvậy.
MặtĐồngNiênbiếnsắc:“Emnóigìthế?”Meo…Bỗngnhiênhọcùnglúcnghethấytiếngmèokêu.ĐồngNiênlậptứclo
lắngnhìnkhắpphòng,nhưngkhôngthấyconmèođó,VũNhipháthiệnracánhcửatủquầnáohơilayđộng,cônhẹnhàngđiđếnđó,mởcánhcửatủ.Bên trong tủ toàn là quần áo củamẹĐồngNiênđể lại từmườimấynămtrước,bốclênthứmùivịrấtđặcbiệt.Cuốicùng,VũNhicũngpháthiệnraconmèođóbêndướimộtchiếcváytrắng.
Đôimắtmèomởrấtto,nhìnchằmchằmvàoĐồngNiênvàVũNhi.ĐôimắtnàylậptứckhiếnVũNhiliêntưởngđếnviênđámắtmèocủasợidâychuyềncôđangđeotrêncổ.VũNhibỗngcảmthấyconmèođórấtđẹp,bấtgiác,côthòtayvềphíaconmèo.
“Đừnglạigầnnó!”ĐồngNiêncảnhcáocô.NhưngVũNhikhôngnghe.Khingóntaycôsắpsửachạmvàoconmèo,nónhanhnhẹné tránh,ĐồngNiênmởcửaphòng,conmèo laonhanh rakhỏicửagiốngnhưmột luồngđiệnsángtrắng.
“Tạisaoemkhôngnghelờianh?”“Emchỉcảmthấynórấtđẹp.”“Cànglàthứđẹpđẽthìcàngđángsợ.”ĐồngNiênlạnhlùngnói.VũNhi không hiểu ý anh, cô khôngmuốn tranh luận với ĐồngNiên
thêmnữa,chỉlạnhnhạtnói:“Trongnhànàycóchuộtkhông?”“Chođếnbâygiờanhvẫnchưapháthiệnradấuvếtcủachuột,emhỏi
điềunàylàmgì?”ĐồngNiênhỏi.“Emchỉkhônghiểuconmèonàysinhtồnbằngcáchnàotrongngôinhà
này?”“Chỉlàmộtconmèohoangthôimà,mặckệnó.”“Anhkhôngthíchmèosao?Nhưngchẳngphảianhnóivớiem,lúcnhỏ
anhcũngnuôimộtconmèotrắngnhưthếnàysao?”ĐồngNiêncúiđầu,nóinhỏ:“Chínhvìvậy,chonênkhinhìn thấycon
mèonày,anhcảmthấysợhãi.”“Nólàmanhnhớđếnnhữngchuyệnkhôngvuithuởniênthiếusao?”“Khôngphảinhưvậy.”Anhlắcđầu.“ĐồngNiên,emnghĩchúngtanênđốixửtốtvớinó.” “Tùy em!”ĐồngNiên bướcđến cửa sổ, nhìnmànđêmđenđặc bên
ngoài cửa sổ, thất vọng nói: “Lại làmột đêm dài dằng dặc.” Sau đó, anhbướcđếnbêncạnhVũNhi,ômlấyđôivaicô.
“ĐồngNiên,anhngheem,hãyngủsớmmộtchút,sángsớmmaiemcònphải đi làm, ngồi tàu điện ngầmmất nửa tiếng đồnghồ.Emkhôngmuốnngàyđầutiênđilàmđãđếnmuộn.Giámđốckhôngthíchngườiđếnmuộn.”
ĐồngNiêngậtđầu:“Được rồi,hyvọngđêmnaychúng takhôngphảinghethấythứâmthanhkỳquáigìnữa.”
Nóixong,ĐồngNiênvàVũNhicùnglúchướngánhmắtlêntrầnnhà.
Chương12
Chưađến8giờsáng,VũNhiđãrakhỏinhà,ngoàitrờimưabụibaybay.Ngàyđầutiênđi làm,côđặcbiệt trangđiểmkhákỹlưỡng,nhưngviênđámắtmèovẫnđượcgiấutrongáo.
Côbướcvàogatàuđiệnngầm,bịlỡmấtmộtchuyến,xungquanhcũngcómấyngườibịlỡchuyếnvừarồinhưcô.Thếnêncôngồixuốngghếlặnglẽchờđợichuyếnsau.
Chỉ vài giây sau,một người đàn ôngngoài bốnmươi tuổi ngồi xuốngcạnhcô,giởtờbáotrongtayôngra.VũNhibỗngcảmthấyhơihoangmang,không biết vì nguyên nhân gì, đêm qua không nghe thấy âm thanh kỳ lạ,khiếncôđượcngủmộtgiấcngủyêntĩnhhiếmhoi,nhưngsaovừarakhỏinhàlàcôlạicảmthấymỏimệt?Côchìmđắmvàonhữngsuynghĩbănkhoăncủamình,khôngchúý,làmrơitúixáchtrongtayxuốngđất.
VũNhicúingườixuốngnhặttúi,khicôcúiđầuxuống,sợidâychuyềntrongáobị trượt rangoài.Ngườiđànôngngồi cạnh liếcnhìn cômột cái,chợtnhìnthấymặtđámắtmèođangđungđưabênngoàicổáoVũNhi.
Mắtmèođangchằmchằmnhìnôngta.VũNhinhặttúixáchlên,ngồithẳngngười,pháthiệnrangườiđànông
bêncạnhđangnhìntrântrânvàomặtđámắtmèotrướcngựccô.Dángvẻkỳlạđógiốngnhưbịđiệngiậtvậy,miệngháto,nétmặtkinhhãi,mồhôichảytừtránxuống.
VũNhinhậnramặtđámắtmèođangởngoàiáo,côvộivàngnhétnóvàotrong.Thếnhưng,ngườiđànôngđóvẫnnhìncôbằngánhmắtđầykinhhãi,khiếncôcũngthấyrờnrợn.Côđứnglênvànóivớiôngta:“Xinlỗi,ôngđangnhìngìvậy?”
Ngườiđànôngkhôngtrảlời.Đúnglúcđó,bêntaivanglêntiếngtàuđiệnngầm đang lao đến.Người đàn ông đứng dậy, nói bằng thứ âm thanh vôcùngkỳquái:“Mắt…mèo…”
VũNhigậtđầu.“Cô…là…”Ngườiđànôngchưakịpnóixong,toànthânôngđãrunrẩy,
sauđó,ôngtalaothẳngđếnbậcthềm.Đoàntàuđangrầmrầmlaotới.VũNhihétlên:“Ôngđịnhlàmgìđấy?”Ngườiđànôngnhảyxuốngđườngraytàu.Đoàntàutiếnvàoga.Máutươibắnphụtlên,nhuộmđỏcảđườngray.VũNhikinhngạcđếnđờđẫn,cômuốnhétthậtto,nhưnglạikhôngthể
phátraâmthanhnào,chỉthởhổnhển.Côkhôngdámtin,mộtsinhmạnglạicóthểkếtthúckiểunày.
Bậcthềmlậptứcchậtkínngười.Nhữngngườingồitrongtàuđiệncũngphátratiếngkêukinhhãi.Nhânviênvộivàngchạyđến.VũNhiđứngngẩnngườigiữađámđông,côbỗnggiơtaylênvuốtmặtđámắtmèophíatrongáo.
“Xin lỗi,cóphảicô làngườicuốicùng tròchuyệnvớiông takhông?”Mộtngườinhânviênvỗvỗvaicô,hỏi.
VũNhicònchưahếthoảnghốt,côngẩnngườihồilâurồimớigậtđầumộtcáchmáymóc.
“Mờicôởlạimộtlát,đượckhông?”VũNhichợtnhớrahômnaylàngàyđầutiênđilàm,côlậptứctrảlời:
“Thựcsựrấtxinlỗi,tôiphảiđilàm.”“Khôngđược, cảnh sát sắpđến rồi, cô làngười làmchứngquan trọng
nhất.”“Nhưng…”“Xinlỗi,côcónghĩavụphảiởlại.”VũNhichỉcóthểgậtđầu,đầuóccôhoàntoàntrốngrỗng.Côquayđầu
lại,nhìnxuốngđườngraytàumộtlầnnữa.Mộtsốnhânviênđãnhảyxuốngđóđểgiữnguyênhiệntrường.Côcóthểnghethấytiếngnhịpđậpthìnhthịchcủacontimmình,trướcmắtlạihiệnlênnétmặtkinhhãikhinhìnvàoviênđámắtmèocủangườiđànôngđãchếtdướiđườngraytàuđiệnngầm.
Chương13
KhiVũNhivộivàngbướcrakhỏisởcôngan,đãlà10h30’rồi.Cảnhsáthỏicôrấtnhiềucâuhỏi,côđềutrảlờihếtsứctrungthực,cảnhsátkhônghềnghingờcôcóvấnđềgì.Chỉghilạiđịachỉvàsốchứngminhthưcủacô.
Conđườngbênngoàisởcônganvắngngườiqua lại,VũNhinghĩsaomình lại xui xẻo đến vậy, vừa khéo trở thành người làm chứng tận mắtchứngkiếnvụtựsát.Cólẽkhônggiữđượccôngviệcnàymất,nhưngcôvẫngọimộtchiếctaxithẳngđếncôngty.KhicôđigầnnhưchạybướcvàovănphòngCôngtyquảngcáoĐốiSong,chẳngcóaingẩngđầulênnhìncôlấynửaconmắt.Điềunàykhiếncôhơithấtvọng,nhưngthếcũngtốt,ítnhấthọkhôngchú ýđếnviệccôđếnmuộn.BỗngđằngsauvanglêngiọngnóicủaGiámđốcHứaVănMinh:“Côđếnmuộnrồi!”
VũNhirùngmình,từtừquayđầulại,côcúiđầuxuống,nóinhưhếthơi:“Tôixinlỗi!”
“Hãyđếnphòngtôinóichuyệnđã.”VũNhi cúi đầu bướcvào phònggiámđốc, cô vừa ngẩngđầu đã nhìn
thấymấybứctranhvẽcửasổ.HứaVănMinhnóithẳng:“Tôiđãnóirồi,tôighétđếnmuộn!”“Tôixinlỗi!”“Hơnnữa,hômnaylàngàyđầutiêncôđilàm.”VũNhivộinói:“GiánđốcHứa,hômnay,trênđườngđilàm,xảyrasự
cố.”“Sựcố?”“Trênsânga tàuđiệnngầm,cómộtngườiđànôngnhảyxuốngđường
raytựsát.”“Ngườiđànôngđótựsátthìcóliênquangìđếncô?”“Tôilàngườilàmchứngquantrọngnhất.Bởivìcâunóicuốicùngcủa
ngườiđànôngnóitrướckhichếtlànóivớitôi.”Côcốýtránhnhắcđếnmắtmèo,cômơhồcảmnhậnthấymắtmèocóthểsẽgâyphiềntoáichongườikhácvàchocảchínhcô.
HứaVănMinhhítthởsâu,nói:“Thậthấpdẫn!”“GiámđốcHứa,tôikhônghềnóidối,vừarồitôiđãbịcảnhsátđưađến
sởcônganđểđiềutrasựviệc,cólẽbảntintốinaytrêntruyềnhìnhsẽđưatinvềsựkiệnnày.”
“Đừng sợ,VũNhi, tôi tin cô làmộtngườikhôngbiếtnóidối.Tôi chỉcảm thấy việc cô nói rất giống những tình tiết trong tiểu thuyết kinh dị,thườngthìtrongtiểuthuyếtkinhdị,đâymớichỉlàmộtsựkhởiđầu,điềuhãihùng thậtsựhãycònởphíasau,nhữngngười thầnkinhyếusẽbịsuysụptrongnỗisợhãi.Đâycólẽcũngcóthểviếtđượcthànhmộtcuốntiểuthuyếtkinhdịđấy,cóthểtôisẽbắttayvàoviếtthật,cámơncôđãcungcấpđềtàichotôi.”
VũNhi cảm thấyconngười trướcmặtmình thật kỳquái, cô cònđịnhgiảithíchthêm,nhưngbịHứaVănMinhngắtlời:“VũNhi,ngườiđànôngtựsátđóđãnóigìvớicô?”
“Tôi…tôikhôngnhớđượcnữa!”CôkhôngmuốnlạilàmchoHứaVănMinhcóhứngthúvớisựviệcnàynữa.
“Thậtsao?”“Đúngvậy,lúcđótôihoảngsợquá,đầuóctrốngrỗng,quênhếtmọithứ,
thựcsựrấtxinlỗi.”HứaVănMinhlắcđầu:“Thôi,bỏđi,tôicóthểhiểuđượccô.Đượcrồi,
tôicóthểthathứchocôviệcnày,nhưnglầnsauquyếtkhôngđượctáiphạm.Nào,tôiđãbốtrícôngviệcchocôrồiđây!”
Họbước rakhỏiphònggiámđốc,HứaVănMinhdẫncôđếnbênmộtchiếcbàn,nói:“Đâylàbànlàmviệccủacô,chỗhơichậtmộtchút,dùngtạmvậy.Côsẽnhanhchóngcảmnhậnđượctiếttấucôngviệcnơiđây.Côhãyngồixuốngđi!”
VũNhicẩn thậnngồixuống,mặtcôvừavặnđốidiệnvớicửasổ,bên
ngoàilàthànhphốđangngậpchìmtrongmưa.“Hãybậtvitínhlên!”HứaVănMinhnói.VũNhilàmtheo.HứaVănMinh tiếp tụcnói: “Công ty của chúng ta chủyếu là làmvề
nghiệpvụkinhdoanhquảngcáotrênmặtphẳng,chúngtakhônggiốngvớicáccôngtykhác.Điểmnổibậtcủachúngtachínhlàvẽthủcông.Tôichorằng, những thứ được sáng tạo bằng phương pháp thủ công truyền thốngluôncóýnghĩasâusắchơnnhữngthứđượcvi tính tạonên.Trên thực tế,mộtsốkháchhàngthânthiếtcủatôirấtghétnhữngthứdovi tínhchếtác,chỉthíchnhữngbìnhdiệnvẽthủcông,chắclàcôhiểuýtôirồichứ?”
“Vâng,thựcra,tôicũngthíchnhưvậy.”VũNhitrảlời.“Tốtlắm.Nhữngyêucầudànhchocôđểởtrongvitính,côtựxemđi.
Tôihyvọngcôcóthểnhanhchónghoànthành,đừnglàmtôithấtvọng.”VũNhigậtđầu.“Đượcrồi,côlàmviệcđi.Bữatrưacóthểlênnhàănởtầng6,đồănởđó
khôngđắtđâu.”Nóixong,HứaVănMinh rờikhỏiđó.VũNhi chợt cảm thấyánhmắt
anhcóvàiphầngiốngvớiánhmắtngườiđànôngtựsátởgatàuđiệnngầm.Côlắclắcđầu,côbiếtmìnhlạinghĩngợilinhtinh.Côbậtmáyvitính,bêntrongghirõnhiệmvụcủacô:vẽmộttờápphíchbiểudiễnchosânkhấuvềlịchsử,phảihoànthànhtrongvòngbangày.
VũNhinghĩmộtlát,sauđómởngănbànra,thấybêntrongđãchuẩnbịđủchocôtấtcảcácloạicôngcụcầnthiết.Côbắtđầusuynghĩđểtạonênýtưởng,nhưngkhôngthểnàotậptrungđược.Cônhìnthẳngrathànhphốbênngoàicửasổ,tronglànmưamờmịt,nhịptimcôbỗngdângcao.Côlặnglẽlấy chiếcmặt đámắtmèo ra khỏi áo, ngắm nghía thật kỹ, trông nó sángbóng, cô không tài nào giải thích đượcmọi việc xảy ra trong ga tàu điệnngầmlúcsángnay.
Côthởdài,nhétmặtđámắtmèotrởlạivàotrongáotrướcngực,vẫnlàcáilạnhthấmvàotậnxươngcốt.
Chương14
VũNhitrởvềnhàtrongtrạngtháihoangmangvàmệtmỏi,lúcđóđãlà6h30’chiều.Mưacũngđãdầntạnh,mặttrăngkhókhănlắmmớicóthểthoátrakhỏiđámmây.Côngẩngđầu, thởdài, lâu lắmrồikhôngnhìn thấymặttrăng.
Mởcửa,côthấyĐồngNiênđãngồiđợisẵntừlâu,ĐồngNiênhỏi:“Saobâygiờemmớivề?”
VũNhixuatay,ngãvậtngườixuốngghếsofa,nói:“Hômnayđãxảyra
mộtviệcvôcùngđángsợ!”“Việcvôcùngđángsợ?”“Látnữaxembảntinthờisựtrêntivi,anhsẽbiếtngaythôi!”ĐồngNiênnhìnVũNhi đầynghi hoặc, sauđóxemđồnghồ, vội nói:
“Bảntinthờisựđãchiếurồi.”Họlênphòngngủtrêntầng,bậttivi.Bảntinthờisựđangđưatinvụtự
sáttạigatàuđiệnngầm,dướiđườngraylàmộtvũngmáubebét,ĐồngNiênnhìnthấyVũNhigiữađámngườiđôngđúcđangchenlấn.
“Emcũngởhiệntrườngsao?”“Khôngchỉlàởhiệntrường,màemcònlàngườilàmchứngquantrọng
nhất,tệhạihơnnữalà,câunóicuốicùngcủangườitựsátđótrướckhichếtlànóivớiem.”
“Ôngtanóigì?”“Mắtmèo.”ĐồngNiên lập tứcgiậtnảymình, anhdừng lạigiây lát, sauđónóivẻ
hậmhực.“Emđểsợidâychuyềnrangoàià?”“Khôngphải,tạitúixáchcủaemrơixuốngđất,khiemđangnhặttúilên
thìsợidâytrượtrangoài,đólàdolựchútcủatráiđất,chẳngliênquangìđếnemcả.”
“Ngườiđóngồingaycạnhemà?Ôngtanhìnthấymặtđámắtmèo?Rồisợhãilaoxuốngđườngray?”
VũNhigậtđầu.“Chínhemđãgiếtôngta!”ĐồngNiênlạnhlùngnói.“Anhnóigìcơ?”VũNhirùngmình.“Chodùemkhôngcốý.Nhưngchínhsợidâychuyềncủaemđãdẫnđến
cáichếtcủaôngta.”“Anhnóilàmắtmèosao?”ĐồngNiêngậtđầu,nói:“Anhđoán,cólẽlàcóngườivôcùngmẫncảm
đốivới loạiđámắtmèo,nếunhìn thấysẽvôcùngsợhãi, trong lúchoangmanghoảngsợ,ôngtađãrơixuốngđườngraytàuđiệnngầm.”
“Anhnóihuyễnhoặcquáthìphải.”“Không,có lẽ trong lòngmỗingườichúng tađềucấtgiấumột loại sợ
hãi,cóngườisợbóngtối,cóngườisợmáutươi,cóngườisợsựtĩnhmịch,vàcóngườisợmắtmèo.”GiọngnóicủaĐồngNiênbỗnghơilạ.
VũNhibỗngmạnhdạnnói:“Anhsợmắtmèo!”ĐồngNiênlậptứccúiđầu:“Không,không,anhkhôngsợ,anhkhôngsợ
thứgìcả.”“Anhnóidối.Lờinóidốinàyđếnchínhanhcũngkhôngthểtinnổi.”“Đừng nói nữa!”ĐồngNiên đứng dậy tắt tivi, rồi lặng lẽ đi đến góc
phòng.VũNhi nhẹ nhàng nói: “Emxin lỗi, có lẽ anh cần được yên tĩnhmột
mình.Emđixuốngtầngdướiđây.”“Emxuốngđólàmgì?”“Làmviệc.”“Ngàymailàthứbảymà.”VũNhicầmdụngcụvẽđiđếncửa,quayđầulạinói:“ĐồngNiên,công
việchiệnnaycủaemrấtbận,embuộcphảihoàn thànhmộtápphíchbiểudiễntrongthờihạnquyđịnh.Emkhôngmuốnnhiệmvụđầutiêncủamìnhđãlàmgiámđốcphảithấtvọng,đượckhônganh?”
VũNhikhôngđợiĐồngNiêntrảlờiđãđixuốngcầuthang,côchợtcảmthấydườngnhưcómộtđôimắtđangdõi theocô,đó làđôimắtmèo thật,mộtvệtmàutrắnglaoquaxànhà.
Chương15
AnhcảnhsátDiệpTiêuthongthảbướcvàoconđườngnày,bóngcâyhaibênđườngvà sự tĩnhmịchnơiđâykhiến anh cảm thấykhoankhoái.Thếnhưng,khibướcđếntrướcngôinhàđen,anhbỗngngẩnngười.Khingẩngnhìntòakiếntrúccủangôinhàmàuđen,anhbấtgiáccảmthấyquenthuộc.Trướcđây,đãvàilầnanhthấyxuấthiệncảmgiácnày,đólàkhinhìnthấyđồvậthayaiđó.
Anhbấmchuôngcửabêncạnhcánhcổngsắt.Mộtlátsau,cánhcổngsắtđượcmởra,anhnhìnthấymộtkhuônmặtquenthuộc.
“Anhlà…”VũNhinhìnchằmchằmvàoDiệpTiêu.Bỗngchốc,cảhaingườiđềungẩnngười.“VũNhi?”DiệpTiêucóphảnứngtrước,“EmlàVũNhi?Emquênanh
rồisao?AnhlàDiệpTiêuđâymà.”“Anhrể,anhrể.Emlàmsaocóthểquênđượcchứ,anhmauvàođi!”“VũNhi,đừnggọianhlàanhrể.”NghegiọngnóicủaVũNhi,DiệpTiêu
không thể không nhớ đếnTuyếtNhi, con tim anh lạimột lần nữa thoángnhóiđau.AnhlạinhìnVũNhi,hồiđócôvẫncònlàmộtnữsinhcấpba,khiDiệpTiêuđếnnhàTuyếtNhi,anhkhônghềcảmthấyVũNhixinhđẹp,chỉthấycôgáinàyrấtđángyêu.Thếnhưng,giờđây,erằngvẻđẹpcủacôđãvượtquacôchị.
VũNhi cũngnhớđếnchịgái, thếnên trầmngâmkhôngnói.Họbướcvàophòngkháchtầngmột,DiệpTiêunhìncănphòng,thốtlên:“Rộngthậtđấy!Thậtkhôngngờemởđây.VũNhi,thựcrahômnayanhđếnđâylàvìcôngviệc,anhđếnđểđiềutravụtựsátxảyratronggatàuđiệnngầmhômqua.Thậttrùnghợp,thìraemchínhlàngườitậnmắtchứngkiến.”
“Nếukhông,anhcũngsẽkhôngtìmđếnđây,phảikhông?”DiệpTiêugậtđầu.“Anhmaungồixuốngđi.Anhuốnggì?”DiệpTiêu ngồi xuống, xua tay nói: “Không cần đâu, hômnay là việc
công.”Anh trầmngâmmột lát, lặng lẽnhìncô,nói:“VũNhi,em thựcsựtrưởngthànhrồi.”
VũNhimỉmcười:“Đươngnhiênemkhôngcònlàtrẻconnữa.Anhcũngkhôngcònlàcảnhsátthựctậpnữa.”Côcònđịnhnhắcđếnchịgái,nhưngđãghìm lại được.Cô lắc đầu, khôngmuốn gợi lại ký ức đau buồn.Cô nhìnDiệpTiêu,thấyanhđãthayđổirấtnhiều,khôngcònlàanhcảnhsátthựctậplóngngalóngngóngnămnàonữa.Ánhmắtanhđãtrởnênvôcùngsắcbén,trônganhđãgiàdặn,chínchắnhơnnhiều.CôđoánDiệpTiêuchắcchắnđãtrảiquarấtnhiềuchuyện.
Côbấtchợthỏianh:“Hômquachẳngphảiemđãkểhếtmọichuyệntại
cụccônganrồisao?”“Thựcra,đâykhôngphảilàvụándoanhphụtrách,nhưnganhvẫnđến
xemhiệntrườngvụtựsát,vàcảlờikhaicủaemnữa.Anhcảmthấyvụánnàyrấtkỳlạ,khôngphảilàmộtvụtựsátbìnhthường,nókhiếnanhnhớđếnmộtvụánxảyracáchđâyhơnmộtnăm.Đólàtếtnguyênđánnămngoái,ngày đầu tiên của năm 2001, một người đàn ông trung niên nhảy xuốngđườngraytàuđiệnngầmtựsát.”
VũNhihỏiđầysợhãi:“Cóliênquanđếnvụviệcxảyrahômquasao?”“Chắclàkhôngcóliênquangì,emcóthểtìmđọccuốn“vi-rút”, trong
đócónhữngmiêutảkhákhoatrươngvềcácvụán.VũNhi,anhnhậnramộtchi tiết trongbảnkhaicủaem,ngườiđànôngđónhìnchằmchằmvàosợidâychuyềncủaem,cóphảivậykhông?”
“Đúngvậyanhạ!”“Cóthểchoanhxemsợidâychuyềncủaemđượckhông?”VũNhikhôngtừchối,côhoàntoàntintưởngDiệpTiêu,côcónghĩavụ
giúpđỡcôngviệccủaDiệpTiêu.Côtháosợidâychuyềnrakhỏicổ,đưachoDiệpTiêu.
“Mắtmèo?”DiệpTiêuthoángkêulên.“Vâng.”“Đẹpquá!”AnhlénnhìnVũNhi,rồinói:“VũNhi,sợidâychuyềnmắt
mèonàyrấthợpvớiem.”“Cámơnanh.”SắcmặtVũNhithoángửnghồng.DiệpTiêulạingắmnghíamặtđámắtmèotronggiâylát,khôngpháthiện
thấycógìđặcbiệt,sauđó,trảsợidâychuyềnlạichoVũNhi,nói:“VũNhi,đồvậtquýgiánhưvậy,emcầnphảigìngiữthậtkỹ,hơnnữa,khiởngoàimộtmình,khôngđượcđểlộchongườikhácnhìnthấy,nếukhôngsẽcóthểkhiếnkẻxấuchúý.”
“Cảmơnanhđãnhắcnhở,còncóviệcgìnữakhônganh?”DiệpTiêulắcđầu:“Mặcdùanhcảmthấycònrấtnhiềuđiểmnghivấn,
nhưnghiệnthờianhkhôngcòncâuhỏigìnữa.”Sauđó,anhđứngdậy,nhìnkhắpcănphòng,“Mộtmìnhemởngôinhàtothếnàysao?”
“Khôngạ,còncócảĐồngNiên.”“ĐồngNiên?Là…”VũNhigậtđầu:“Đúngvậy.”“Haingườiởngôinhàrộngthếnày,thậtđángkinhngạc.”“Emcũngthấyvậy,đâylàngôinhàcụnộiĐồngNiênđểlại,ngoàingồi
nhàvàngọcmắtmèo,giađìnhhọchẳngcógìnữacả.Hômnay,đúnglúcanhấyvừarangoàiđichụpảnh,nếukhông,cácanhcóthểtròchuyệncùngnhau.”
“Cậuấylànhànhiếpảnhà?”“Đúng vậy, nhưng hiện nay, anh ấy vẫn chưa tìm được công việc tại
ThượngHải.”“Haingườimớiđếnđâyà?”“Vângạ,mớiđếnthôi,ngôinhànàyđãbịđóngcửabỏkhôngmườimấy
nămrồi.”DiệpTiêu đi lạimấy vòng trong căn phòng, anh cứ cảm thấy kết cấu
ngôinhànàykháquen,anhtỉmỉngắmnhìntừnggóctrongphòng,trongđầuđangtìmkiếmthứgìđó.
“AnhDiệpTiêu,anhđangnhìngìvậy?”DiệpTiêunhíumày,mộtlúcsaumớinói:“Anhcóthểđixemcănnhà
nàyđượckhông?”“Đươngnhiênlàđược.”VũNhidẫnanhđimộtvònghànhlang,cómấycănphòngcôcònchưa
vàobaogiờ.Khắpphòngđềulàbụi,còncóvàithứđồgiadụnglinhtinh.CôpháthiệnánhmắtcủaDiệpTiêungàycàngkỳlạ,nêncôthậntrọnghỏianh:“AnhDiệpTiêu,dángvẻanhlúcnàygiốngnhưđangquansáthiệntrườngvụán?”
DiệpTiêukhông trả lờivàocâuhỏi:“Anhxin lỗi,anhcó thể lên tầngxemmộtchútkhông?”
VũNhigậtđầu,dẫnanhlêntầng.KhiDiệpTiêubướclênbậccầuthang,pháthiệnranhữngtiếngkêukỳquái,thầnsắcanhcànglúccàngtrởnênkỳlạ,căngthẳngquansáttừngngócngáchtrêndướitráiphải.Lênđếntầnghai,khiVũNhiđịnhbậtđèn,DiệpTiêuliềnngăncôlại:“VũNhi,đừngbậtđènvội!”
“Tạisao?”“Xinlỗi,hãylàmtheolờianh!”Hànhlanglàcảmộtmảngtốiom,DiệpTiêurútđènpinra,chiếuxuống
hànhlang,mộtvệtsánghìnhtrònxuấthiệngiữamànđêm,giốngnhưmộtconmắtđangmở to.Anhcầm lấyđènpinđi lênphía trước,VũNhi thậntrọngđitheosau.Tiếngbướcchâncủahọvanglêntừngđợttrongkhắpngôinhà.DiệpTiêugiơtayra,tìmkiếmcánhcửacủamộtcănphòngbêncạnh,bỗnganhđẩymạnhmộtcánhcửatrongsốđó.
VũNhichưavàocănphòngđólầnnào,trongphòngcómộtgiásáchlớnvàmộtchiếcbànviết.Trênchiếcgiásáchcaongangđầungườixếpchậtkínsách,đềutíchtụlớpbụidày,chắclàthưphòng.Trênchiếcbànviếtconcómộtcuốnsáchđanggiởra.DiệpTiêuvàVũNhibướcđếnbênbàn,anhcầmcuốnsáchlên.Cuốnsáchđãrấtrấtcũkỹvàđiềuquantrọnglàcáchbốtrítrangsáchkhônghềgiốngcácsáchmàhọtừngnhìnthấy.Nhưngđiềukhiếnhọthựcsựkinhngạclàtêncủacuốnsáchnày:“Mắtmèo”.
“Mắtmèo?Têncủacuốnsáchnàylà“MắtMèo”,emchưabaogiờnghethấytêncuốnsáchnày.”VũNhinóiđầykinhngạc,“Nhìnbìacuốnsáchnàynày!”Bìasáchlàmộtsợidâychuyềnmắtmèo,giốngynhưsợidâychuyền
đangđeotrêncổVũNhi.VũNhisợhãiáptaylênngựcmình.“Thìrathựcsựlàởđây!”BỗngDiệpTiêuthốtlên,anhtừtừthởhắtra.VũNhikhônghiểuanhnóigì.“Anhđangnóigìvậy?”“VũNhi,mấyhômnữaanhsẽnóirõchoembiếtviệcnày,emhãytin
anh.”ÁnhmắtDiệpTiêutrôngrấtchânthành,VũNhikhôngthểkhôngtin,cô gật đầu. Diệp Tiêu nói tiếp: “Anh có thể cầm cuốn sách này đi đượckhông?”
“Tùyanh!”RồiDiệpTiêucầmcuốnsáchcùngVũNhiđirakhỏicănphòng,anhlại
dặnVũNhi: “Trước khi anh đến đây lần nữa, em nhớ đừngmở cửa cănphòngnày,cứgiữnguyênthếnàynhé,đượckhông?”
“Đượcạ.”VũNhivốnchẳngdámmởnhữngcănphòngđónữa.“VũNhi,anhnghĩđãpháthiệnramộtthứrấtquantrọng,anhphảitrởvề
cụcngay,anhsẽtrởlại.”Khihọbướcđếncầuthang,DiệpTiêuchợtchỉtaylêntầng3,hỏi:“Tình
hìnhtầngtrênnhưthếnào?”“Emchưalênđóbaogiờ.”DiệpTiêugậtđầu:“Rấttốt,đừnglênđó!”Anh vội vàng rời khỏi ngôi nhà đen,VũNhi tiễn anh ra đến tận bên
đường,cuốicùngcôcũngkhôngkìmđược,lolắnghỏi:“AnhDiệpTiêu,anhhãynóichoembiết,anhđãpháthiệnrađiềugìtrongngôinhàđennày?”
DiệpTiêuđangđịnhnói,lạingậpngừng,anhthấpgiọngnói:“Anhxinlỗi, lúcnàyanhchưathểnóiđược.”RồianhđưadanhthiếpcủamìnhchoVũNhi:“VũNhi,nếuempháthiệnrađiềugì,lậptứcgọiđiệnthoạichoanh,anhsẽđếnngay.Thếnhé,anhvềđây!”
Khianhquayngườiđịnhbướcđi,đằngsauvanglêntiếngVũNhi:“AnhDiệpTiêu,cóphảilàngôinhàđencóbímậtgìkhông?”
DiệpTiêudừnglại,nhưnganhkhôngtrả lời,vàigiâysau,anhtiếp tụcbướcthẳngvềphíatrướcvàdầndầnbiếnmấtkhỏitầmnhìncủaVũNhi.VũNhibỗngquayđầulại,côcảmthấybóngđencủangôinhàđenđangđèlêncô,côchợtrùngmình.
Chương16
KhiDiệpTiêu quay trở lại sở, hầu hết các đồngnghiệp đều đã về, sởcônganvangvọng tiếngbướcchâncủaanh.Cuốihành langánh lênchútánhsángtrắng,giốngnhưnơisâuthẳmtrongtimanhvậy,thậtmơhồ,phứctạp,khónhậnbiết.
DiệpTiêuvộivàngđẩycửacănphòng,trênbànsắpxếpđầynhữnghồsơcóliênquanđếnvụánbịbópcổcủaLýVănNamàanhđangđiềutra.Diệp
TiêurúttrongtúiracuốnsáchcũđemtừnhàVũNhivề.Anhchưagiởngaycuốnsáchramàrúttừtrongtúiquầnchiếcchìakhóa,mởngăntủbêndướibànlàmviệc.
Tạitầngdướicùngcủangăntủ,cómộtcuộnbăngmàuđen,bàntayDiệpTiêuhơirunrun,nhẹnhàngđặtcuộnbăngđólênbàn,sauđó,anhnhìnnóhồilâu.“Cuộnbăngnàyđãnằmimtrongngăntủtạicụccôngansuốtcảmộtnăm, bây giờ, cuối cùng cũngđượcđánh thức dậy”,DiệpTiêu tự nói vớimình.
Đóchínhlàmộtbuổisớmmộtnămtrước,DiệpTiêuvộivàngláixeđếnhiện trườngmột vụ án:một bãi đỗ xe dưới tòa lầu công sở. Người đồngnghiệpkhámxéthiệntrườngnóivớianh,khoảngvào3giờsáng,mộtngườiđàn ông nhảy từ cửa sổ tầng 9 xuống, chết ngay tại chỗ. Diệp Tiêu nhìnthoángquathithểtạihiệntrường,mộtchàngtraitrẻ,xươngsọđãbịvỡvụn,mộtsốxươngcốtbịđâmrangoàicơthể,máumeđầmđìatrênmặtđất.DiệpTiêuđãsớmquenvớinhữngcảnh tượngnhư thếnày rồi.Nhưng tạm thờivẫnkhôngthểxácđịnhđượclàtựsáthaybịsáthại.DiệpTiêungẩngđầulênvànhìn thấymộtcửasổ trên tầng9hoàn toànvỡvụn,ngaycảkhungcửacũngbịđứtra,rõràngngườichếtđâmvỡcửakínhlaoxuống.
DiệpTiêuvộivàngtiếnvàotòalầu,đicầuthangmáylênthẳngtầng9,tầngnàylàmộttòasoạnbáocótêngọi“Họabáohoatrênbiển”.Anhbướcvàocănphòngngườichếtnhảytừtrênđóxuống.Cănphòngrấtrộng,làbanbiêntậpcủatòasoạn,cánhcửakhônghềcóvếttíchcủaviệccạycửa,ngườichếtđãlấychìakhóađểmởcửa.Trongphòngcũngkhôngcódấuvếtcủasựgiằngco,dườngnhưđêmxảyravụán,ngoàingườichết,chảcònaikhác.
DiệpTiêuquansáttỉmỉcửasổkínhbịđâmvỡ,trênnhữngmảnhkínhvỡcònsótlạicódínhchútmáu,đólàmáukhinạnnhânlaothẳngvàocửakínhđểlại.Anhthậtkhócóthểtưởngtượngnổilạicóngườidùngcáchnàyđểtựsát,ítrathìcũngphảimởcửasổrồihãynhảylầuchứ?Rấtcóthểkhinạnnhânvẫncònchưarơixuốngđất,chỉriêngnhữngmảnhkínhsắcnhọnnàyđãđủlấyđitínhmạnganhtarồi.
Trênbàn làmviệc,DiệpTiêupháthiện thấymộtchiếcmáyquaycầmtay, trongmáy hình như vẫn còn để cuộn phim vừamới quay xong.Anhbỗngdựcảmthấyđiềugìđó,nhìnchămchămvàochiếcmáyquaymàuđen.Anhcũngkhôngbiếttạisaomìnhcódựcảmkỳlạnày,nhưnglàmộtcảnhsát,anhluôntinvàotrựcgiáccủamình.Trênthựctế,trựcgiáccủaanhrấtchuẩn.
Nửatiếngsau,đãđiềutrarõlýlịchcủanạnnhân.Anhtalàphóngviêncủa“Họabáohoatrênbiển”,tênThànhThiênVũ,nămnay25tuổi.Quasựxácnhậncủađồngnghiệp củaThànhThiênVũ, chiếcmáyquaymàuđennàychínhlàcủaThànhThiênVũ.ThiênVũđemtheomáyquaynàybướcrangoài.DiệpTiêutựmìnhhỏirấtnhiềungườitrongtòasoạn,đãcơbảnnắm
đượctìnhhìnhcủanạnnhânThànhThiênVũ.Anhtalàngườikhávuivẻ,thânthiện,khôngcóthúvuiđộchạinào,mốiquanhệxãhộicũngrấtbìnhthường,chủyếuphụtráchchụpảnh.NhưngThànhThiênVũlạithíchquayphimhơn, thườngxuyênđiquayphimkhắpnơi.Theo tìmhiểu,mấyhômtrước,ThànhThiênVũcónóivớiđồngnghiệprằngmìnhthamgiamộtcuộcthiquayphimtàiliệucánhândođàitruyềnhìnhtổchức,nhưngcụthểtìnhhìnhrasaothìkhôngairõ.
Tómlại,aicũngnóikhônghiểutạisaoThànhThiênVũđangyênlànhlạitựtử.Thếnhưng,kếtluậnkiểmtratạihiệntrườngđãloạibỏkhảnăngbịngườikhácgiết.ÁnhmắtDiệpTiêulạinhìnthẳngvàochiếcmáyquaymàuđen,mộtcâuhỏilớnhìnhthànhtrongócanh-rốtcuộcchiếcmáyquayphimcủanạnnhânđãquaynhữnggì?
Thếnên,anhđưachiếcmáyquayvềcục.Hômđó,anhđãcopynộidungtrongmáyquayramộtcuộnbăng, rồixemđixemlại suốtnửa tháng trời.Trong khoảng thời gian nửa tháng này, tối nào Diệp Tiêu cũng ở trongphòngcủasởcôngan.Anhkhôngbaogiờcóthểquênđượcnhữngđêmđó.ThếnhưngsốphậncủacuộnbăngnàycuốicùnglạibịnhétxuốngđáyngăntủcủaDiệpTiêu,ngủmộtgiấcdàitrònmộtnăm.
Lúcnàyđây,mộtnămsau,cuộnbănglạiyênlặngnằmtrướcmặtDiệpTiêu.Nósẽnhanhchóngđượcthứctỉnhngaythôi.Tiếptheo,chuyệngìsẽxảy ra?Có lẽDiệpTiêuđãcóđượcchiếcchìakhóamởcánhcửabímật.Nhưngtrongcánhcửaấylàthứgìđây?Thiênđườnghayđịangục?
Bấtkể là thiênđườnghayđịangục,DiệpTiêu chắc chắn sẽ lao thẳngvào,anhhiểurõđâylàsứmệnhkhôngthểthoáithácđượccủamình.Anhlạimộtlầnnữađemcuộnbăngđếnphòngchiếu.Anhhítthởmộthơithậtsâu,nhìnbầutrờiđêmbênngoài,sauđóanhkéocửasổmànhxuống,từtừnhétcuộnbăngvàotrongmáy.
Trênmànhìnhtivihiệnlênhìnhảnhbụicâytrongđêmđen,ốngkínhmáyquaychaođảomạnh,mộtsốcànhcâyvàlácâyđâmvàoốngkính,phíatrướcốngkínhcómộtluồngánhsáng,đóchínhlàánhđènchiếuflashcủamáyquay.Tiếptheotrongốngkínhxuấthiệnmộtbứctường,máyquayđimentheobứctường,vàphátratiếnghơithởhổnhển,chođếntậnkhixuấthiệnmộtlỗhổngtotrêntường.Ánhđènchiếuthẳngvàolỗhổng,ánhsángkhông chiếu đượcbao xa, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoángnhìn thấy bêntrongdườngnhưlàcáibóngđencủamộtngôinhà.
Ốngkínhmáyquayđiqualỗhổng,chiếurọibốnphíamộtlượt,sauđótừtừđilênphíatrước,rẽmộtlần,thấymộtcánhcửahiệnratrướcốngkính.Đột nhiên xuất hiệnmột bàn tay, đây rõ ràng là tay của người quay, đẩymạnhcánhcửađó.Đèn flashcủamáyquaychiếu thẳngvào trongphòng,trongmànđêmđendàyđặcbỗngxuấthiệnmộtvầngsángtrắng,khiếntacócảmgiácgiốngnhưđoànkhảocổgiatiếnvàophầnmộcổAiCập.Lúcđó,
ốngkínhmáyquaydừnglạitronggiâylát,tiếnghơithởhổnhểncủangườiquaylạivanglên,dườngnhưđangdodự.Nhưngcuốicùng,anhvẫnquyếtđịnhbướcvàotrongngôinhà.
Trướcluồngánhsánglờmờtrướcốngkínhbỗngdânglênmộtmànbụinhư làâmhồn làmchekhuất tầmnhìn,mộtbàn tay thòra,dùngkhăn lausạchbụibámvàoốngkính.Giâylátsau,cuốicùngcũngcóthểnhìnthấyrõthứmàđènflashchiếuvào:tườngxámxịt,trầnnhàcaovàrộng,cửasổkínhtạonênphảnquangu tối,còncócảmộtcái lòsưởivàvàiđồgiadụngđãđượcngủsaymườimấynăm.Ốngkínhbỗng run rẩy,aicũngcó thểcảmnhậnđượcngườiquayđangsợhãi.Ốngkínhlạimộtlầnnữahướnglênphíatrước,dườngnhưtiếnvàomột lốiđinhỏ,dướiánhsángcủađènflash,nógiốngnhưmộđạothờicổđại.Bỗngnhiênanhtadừnglại,ốngkínhchuyểnsangbênphải,chiếuthẳngvàomộtcánhcửa,trêncánhcửacómộtconmắtmèo.Sauđóốngkínhmáyquayđượchạxuống,chiếuthẳngvàotường,mấygiâysau,mộttiếngkêuthấtthanhchợtvanglên,đóchínhlàâmthanhphátratừngườiquay,sựsợhãilênđếnđỉnhđiểm,nhưthểkhiếnchongườichếtgiậtmìnhtỉnhlại.Anhtalạinhấcốngkínhlên,vộivàngchạytrởlạiđườngcũ.Cảđoạnđường,ốngkínhlúcthìchiếuthẳnglêntrầnnhà,lúcthìchiếuthẳngxuốngsànnhà,khiếnngườixemquaycuồng,nhưchỉmuốnnônthốcnôntháora.
Độtnhiên,ốngkínhdườngnhưhướnglêncao,tiếptheolànghethấyâmthanhkỳquáiphátratừbậccầuthanggỗ,anhtađãchạylêncầuthang.Ốngkínhmáyquaycuốicùngcũngtrởlạibìnhthường,xemrađâylàtầnghai,thấyngaymộthànhlang.Cuốiánhsángđènflashbỗngxuấthiệnmộtbónghìnhđangcửđộng,ốngkínhhướngthẳnglênphíatrước,đólàmộtconmèo.Anhtabướclênvàibước,cốgắngđiềuchỉnhcựliđểthutrọnconmèovàotrongốngkính.Đó làmột conmèo toàn thân trắngmuốt, chỉ cóvài đốmlôngđỏởđầuđuôi.Conmèođóđangnhìnvàoốngkính,nórấtbìnhthản,bướcđi từ tốnkhoanthai.Đặcbiệt làđôimắtcủanó,quaốngkính, trôngthựcsựrấtmêhồn.Ốngkínhmáyquayđuổitheohướngconmèo,lạimộtđợtchaođảo,cuốicùng,khianhtađếnđượcnơicầnđến,thìconmèođóđãbiếnmất.Ốngkínhliakhắpxungquanhmộtlượt,baogồmcảtrênđỉnhđầuvàdướisàn,nhưngkhôngcònnhìnthấychútdấuvếtgìcủaconmèonữa.Rồitiếpđếnmộtđợtrunrẩy,ốngkínhnhanhchónglaonhanhvềđườngcũ,đượcnửađườngthìdừnglại,ốngkínhquànhsangphải,lạilàmộtmắtmèotrêncánhcửa.Mộtbàntayđẩycửaphòng.Cảcănphòngtốiđennhưmực,bụibặmlạimộtlầnnữatungbay,trongánhđènflashxuấthiệnmộtgiásáchlớnđểchậtníchsách.Ốngkínhquétmộtlượtkhắpcănphòng.Bêncạnhcửasổcómộtcáibànviết,trênbàncómộtcuốnsáchđãđượcgiởsẵn.Ốngkínhchiếuđếnchiếcbàn,mộtbàntaylậtgiởtrangsách,ánhđèncủamáyquaychiếurọitrangbìa,trêntrangbìacũkỹvẽmộtsợidâychuyền,còntênsách
là“Mắtmèo”.Bàntaycầmcuốnsáchlênlạitạoramộtđợtrunrẩychaođảo,sauđólậptứcđặtcuốnsáchlạivịtríbanđầu.Ốngkínhbắtđầudichuyển,mộtloạttiếngbướcchânvanglên,bướcrakhỏiphòng.Tiếpđến,ốngkínhmáyquaylạiđiđếntrướcbậccầuthang,rồichiếuxuốngbêndưới.Đúnglúcđó,tiếngkêuthấtthanhvanglên.Đólàtiếngthétcủamộtngườiphụnữ,từtầngtrêntruyềntới,âmthanhnàyvôcùngthảmthiết,chóitai,khiếntarợntóc gáy. Ống kính lại một lần nữa chao đảo, run rẩy mạnh. Người quaydườngnhưkhôngkìmnổimình,laonhanhlêntầngtrên.Đếnkhianhtalênđếntầngba,ốngkínhmáyquayđãhoàntoànkhôngthểkhốngchếnổi,trờiđấtquaycuồng,khôngbiếtđượcanhtaquaycáigì,chỉcóảnhđènflashcủamáyquayvàbức tườngxámxịt lần lượtxuất hiệnđổi chỗ chonhau.Độtnhiên,chínhngườiquaycũngthétlên,dườngnhưlàbịthứgìđódọachosợchếtkhiếp,nhưngchẳngnhìnthấygìtrongốngkínhcả.Tiếngthétcủangườiphụnữvàngườiquayhòaquyệnvàonhau,cũngvangvọngtrongkhắpngôinhà,khócóthểphânbiệtđượcđâulàgiọngcủangườiphụnữ,đâulàgiọngcủaanhta.Thếnênhìnhảnhbỗnggiốngnhưthếgiớihỗnđộntrongmắtkẻsaykhướt.Cuốicùngốngkínhbịmộtmànđendàyđặcbaophủ,khôngcòncóthểnhìnthấybấtcứhìnhảnhgìnữa,ngaycảnhữngâmthanhghêrợnđócũngbiếnmất.
Nộidungcủacuộnbăngđếnđâylàhết.Lúcđó,trênmànhìnhtivikhôngcòngìnữa,cảphòngđềutốimùmịt.
DiệpTiêungồimộtmìnhtrongbóngđêm,mồhôiđầmđìatrêntrán.Mộthồilâusau,nhịptimanhmớitrởlạibìnhthường.
Sauđó,anhtualùicuộnbănglạivàiphút,lạinhìnthấyđoạnphimđángsợquayở tầngba, anh ấnnút tua chậm,với tốcđộ chậmnhất, từngcảnhđượchiệnra,dườngnhưcóbóngđengìđólọtvàotrongốngkínhchỉkéodài trongvàigiâyngắnngủi,có lẽđóchỉ làbàntaycủachínhngườiquayvunglêntrướcốngkínhmàthôi.Nhưng,DiệpTiêuluôncảmthấytronggiâylátcảnhquaybịtốiom,dườngnhưcómộtconmắtđangnhìnvàoốngkính,anhthựcmuốnthòđượctayvàotrongtivi,lôiconmắtđángsợtrongtưởngtượngrangoài.
Sauđó,DiệpTiêu lạimởmột cáimáyphân tích âm thanh trongcuộnbăng.Cáimáy này có thể tách được các loại âm thanh.Vẫn là phần cuốicùng trong cuộnbăng, tiếng thét thất thanh củangười phụnữđóđãđượcphântáchrõràng,trênmànhìnhcủamáy,xuấthiệnđườngtầnsốâmthanh.Nhưngđến cuối cùng, âm thanhnày cũngkhông thểphân táchđược.Âmthanhlẫnvàonhau,âmđiệukhôngcaocũngkhôngthấp,giốngynhưgiọngcủacùngmộtngười.DiệpTiêulắcđầu,tắttấtcảcácloạimáymóc,rútcuộnbăngrakhỏimáy,rồilạingầnngừnhìnnóchằmchằm.
Trongnửathángcủanămngoái,tốinàoanhcũngởlạicănphòngnàyđểxemcuộnbăngnày.Anhđãlàmđilàmlạivôsốlầngiốngnhưbannãy:tua
chậmvàphântíchâmthanh.Gầnnhưngàynàoanhcũngthửđếntậnđêmkhuya,mongmuốntìmthấyđượcmanhmốicóíchchoviệcpháán,dùchỉlàmộtchútmanhmốimơhồ.Nhưngđángtiếc,anhchẳngthuđượcgì,ngoàiviệcgặpcơnácmộngsaukhivềnhà.
Cuốicùng,DiệpTiêukhôngthểkhôngbỏcuộc,nếukhông,anhmãimãisẽbịcuốnvàotrongcuộnbăng,khôngthểlàmđượcviệcgìcả.Anhnghĩ,cólẽmìnhsẽbịcuộnbăngkhốnkiếpnàylàmchophátđiênlênmất,đâychínhlàđangtựgiếtdầngiếtmònbảnthân.
Thếnhưng,vẫncònvôsốcáccâuhỏi:Rốtcuộcngôinhàđángsợđóởđâu?Đêmđó, tại saoThànhThiênVũ lại chạyđếnngôinhàđóđểquay?Độngcơcủaanhtalàgì?Saoanhtalạitrởlạitòasoạnđểnhảylầutựsát?Tấtcảnhữngđiềunàyđềulàcâuđố,nhữngcâuđốkhógiải.Vớivaitròlàmộtngườicảnhsát, thìcầnphảilàmngườigiảicâuđố.DiệpTiêuđãtừngdồnbaocôngsứcvàoviệcnày,điđếnThượngHải,tìmkiếmrấtnhiềucácngôinhàcổtươngtự,nhưngđềukhôngphảilàngôinhàtrongcuộnbăng.
Mộtnămsau,cuốicùngDiệpTiêucũngtìmđượcngôinhàtrongcuộnbăng: ngôi nhàđen củaĐồngNiên.Lúcnày, khi đối diệnvới cuộnbăng,DiệpTiêulạigặpcơnácmộngcũ,đâylàcơnácmộngvôcùngđángsợ.
Anh lắc đầu thậtmạnh, khôngmuốn ngồi lại đây nữa, anh cầm cuộnbăngtrởlạiphòngmình,đặtlạitrongtủ,rồivộivàngrờikhỏicục.
Nửatiếngsau,DiệpTiêumệtmỏirãrờitrởvềcănnhànhonhỏcủaanh.Đã10giờ30phút,cănphòngcủaanhchàngsốngđộcthântrôngthậtđơnđiệu,khôngcósứcsống.Chỉlátsau,anhđổvậtngườixuốnggiường,nhắmmắtlại,hámiệnghítthởthậtsâu.
Bất chợt, anhmở tomắt, nhỏmdậy, nhìn chiếc bàn bên cạnh giường,trênbàncómộtkhungảnh,bêntronglàmộtbứcảnh.Đólàảnhcủamộtcôgáitrẻ-côấylàTuyếtNhi.
Diệp Tiêu giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, miệng lẩm nhẩm:”TuyếtNhi,hômnayanhgặpemgáiemrồi.Côấyrấtkhỏe,anhsẽbảovệcôấy,emhãyyêntâm.”
Cuốicùng,anhđưabứcảnhđếnsátmiệng,hônnhẹmộtcái.DiệpTiêunằmxuốngngủ,nhưnganhkhôngtàinàongủđược,cứtrằn
trọcmãi,trongóclúcthìhiệnlênhìnhảnhTuyếtNhi,lúclạilàcuộnbăngđó,tiếpđếnlạilàVũNhivàngôinhàmàuđen.Anhbiết,cơnácmộnglạiđếnbámriếtlấyanh.Cólúc,anhthậtsựmuốnhétthậttogiữađêmkhuya,đểpháttiết,trútbỏtấtcảmọiphiềnnão.
Độtnhiên,tiếngchuôngđiệnthoạivanglên.Anhnhấcmáy,đầubênkiavanglêngiọngnóicủangườiđồngsự:“DiệpTiêuà?Anhđangởđâu?”
“Tôiđây,tôiđangngủ.Cóviệcgìthìnóiđi”.“Lạixảyravụánbópcổchết.HiệntrườngvụángiốnghệtnhưLýVân
Na,nạnnhâncũnglàmộtcôgái trẻđộc thân,chết tạinhà.Giờ tôiđangở
hiệntrường,theotôiquansát,haivụánnàyđềucùngchungmộthungthủ.”DiệpTiêutrầmmặcmộthồilâu.Phíabênkiavanglêngiọngnóilolắngcủaanhbạnđồngnghiệp:”Diệp
Tiêu,anhnóigìđichứ?”“Xinlỗi,tôihơimệt.”“Thếthìthôivậy,sángmaianhđếncũngđược.”“Không, không, tôi đi ngay đây, nói mau cho tôi biết địa điểm hiện
trườngvụán.”DiệpTiêuvộivàngnói.Đêmđendàyđặcbênngoàicửasổ,mưabaylấtphất.
Chương17
Thứ2,ĐồngNiênlạimộtlầnnữađiphỏngvấnkhôngthànhcông.Hômnaylàmộtcôngtymạng,chưađầybaphút,họđãnóirõvớiĐồngNiên,anhkhôngcóhyvọngđượctuyểndụng.ĐồngNiênlặnglẽrờikhỏiđó,chậmrãitrở về.Trên trời, đámmây đen kéo đến dày đặc, nhưng lại chẳng có gió,khôngkhíoibức,rấtkhóchịu.ĐồngNiênliếcnhìnxungquanh,cảmgiácmọingườiđềunhìnanhbằngánhmắtkỳlạ,nhưthểđangnhìnmộtconquáivật.ĐồngNiênbiết,đây thực rachỉ làdoanh tự tưởng tượng ramà thôi,thực tếchẳngcóaichúýđếnanhcả.Anhchỉ làmộtngười trongsốhàngvạnngười,đếnvàđiđềulặnglẽ,khôngđểlạichútdấuvếtgì.
Cuốicùngcũngvềđếnngôinhàđen,chỉcónơiđây,anhmớicóthểrũbỏđượcmọiphiềnnãoởbênngoài,mặcdùanhbiếtrằng,ởtrongngôinhànàysẽcónhữngphiềnnãomớibámriết lấyanh.Anhmởtủlạnh,lấymộtchainướcngọt, tu liềnmộthơi,nướcngọt làmanhcảmthấydễchịuhơn.Khi anh đang định ngồi xuống sofa nghỉ chốc lát, tiếng chuông cửa vanglên.
ĐồngNiênmởcánhcổngsắt,nhìnthấymộtngườilạtrẻtuổi.Anhnhìnđốiphươngbằngánhmắtdòxét,sauđóhỏi:“Xinhỏi,anhtìmai?”
DiệpTiêuvẫn luônmặc thườngphục,mỉmcười nói: “Chào cậu, chắccậulàĐồngNiên?”
“Saoanhlạibiếttêntôi?”ĐồngNiênbỗngtrởnêncảnhgiác.“Vũ Nhi nói cho tôi biết. Tôi tên Diệp Tiêu, mấy hôm trước đã đến
đây.”ĐồngNiênlậptứcnhớlại,tốihômkia,VũNhiđãnóivớianhvềDiệp
Tiêu,anhtrảlờiluôn:“ThìraanhlàDiệpTiêuà,VũNhinóianhlàcảnhsát,mờianhvàonhà!”
Họtiếnvàophòngkhách,DiệpTiêuhỏi:“VũNhiđilàmrồià?”“Đúngvậy.”“Tốtlắm.”RồiDiệpTiêunóiluônvàochủđềchính:“ĐồngNiên,thực
rahômnaytôiđếnđâyvẫnlàvìviệccông.”ĐồngNiênngẩnngườimộtlát,rồinói:“Cóviệcgì,anhcứnói!Tôisẽcố
gắnghếtsứcphốihợpvớibêncảnhsátcácanh.CóphảilàvìviệctuầntrướcVũNhiđãgặptạigatàuđiệnngầmkhông?”
“Ồ,sựviệcđóquảthựcrấtlykỳ,erằngkhôngphảilàmộtvụtựsátbìnhthường.Nhưnghômnaytôiđếnđâyvìmộtvụáncònquantrọnghơn.”
“Vụánquantrọnghơn?”DiệpTiêugậtđầu,sauđóchậmrãinói:“Vềviệcnày,nóithìrấtdài.Một
nămtrước,tạimộttòasoạntạpchíđãxảyramộtvụtựsátvôcùngkỳlạ,nạnnhânlàmộtphóngviênảnh.Tôipháthiệnramộtmáyquaymànạnnhânđãsửdụnglúccònsống.Tôiđãsaonộidungquaysangmộtcuộnbăng,pháthiệnrabêntrongquaymộtngôinhàcổbỏkhông.Tôicóthểkhẳngđịnhnộidungcuốnbăngcóliênquanmậtthiếttớiviệctựsátcủanạnnhân.Nhưngmãiđếnhômkiatôimớipháthiệnra,thìrangôinhàcổmàtôiđãtìmkiếmsuốtmộtnămquachínhlàngôinhànày.”
“Cóviệcnhưvậysao?Anhcó thểkhẳngđịnhchắcchắn?”ĐồngNiênkinhngạchỏi.
“Đươngnhiêntôicóthểkhẳngđịnh,tôiđãxemcuộnbăngđóvôsốlầnrồi.”
“Nhưng,ngôinhànàyđãđóngcửabỏkhôngmườimấynămrồi,khônglâutrướcđây,tôivàVũNhimớichuyểnđến.Mộtnămtrước,tôivàVũNhiđềukhôngởThượngHải.”ĐồngNiênvộivãđáplời.
“Đừnglo lắng,việcnàykhôngliênquangìđếncậuvàVũNhi, tôichỉmuốntìmhiểuvềngôinhànày.”
“Aivàonhànàynhỉ?Chắclàchuiqualỗhổngtrêntườngbao, tôivẫntưởngchỗđóbịcâycốichelắp,khôngainhìnthấyđược.Ngàymaitôisẽbịtlỗhổngđólại.”
“Đượcrồi,tôicóthểxemngôinhàđượckhông?”ĐồngNiêngậtđầu:“Đươngnhiênrồi.”Trướctiên,họđihaivòngtronglốiđinhỏ,mởmấycánhcửa,bêntrong
toànlàbụivàđồgiadụnglinhtinh.DiệpTiêuchỉnhìnquarồiđira.Vừađi,ĐồngNiênvừahỏi:“CảnhsátDiệp,xinhỏi,cuộnbăngmàanhnóiđến,bêntrongquaynhữnggì?”
“Việcnày…”DiệpTiêunghĩtronggiâylát,nói:“Tôisẽnóichocậubiếtviệcnày,nhưngkhôngphảibâygiờ.”
“Xinlỗi,cólẽviệcnàyliênquanđếntìnhhìnhvụán,tôikhôngnênhỏilinhtinhmớiphải.”
“Nhưngcậucócảmthấyđiềugìbấtthườngtrongngôinhànàykhông?”ĐồngNiênngẩnngười,nhìnvàotrongmắtDiệpTiêu,sauđótránhánh
mắtanh,nói:“Bấtthườngư?Không,không,không,khôngcógìbấtthườngcả,ítralàtừkhichúngtôichuyểntớiđây,mọithứđềurấtbìnhthường.”
DiệpTiêuđểýhết,anhgậtđầu,sauđóbướclêncầuthang,cầuthanglạimộtlầnnữaphátrathứâmthanhcổquái,anhvừađivừanói:“ĐồngNiên,cầuthangnàycũquá,cậunênsửamộtchút,tốtnhấtlàthaymới.”
“Cầuthang?Cólẽlàtôisẽthaymới.”ĐồngNiênhơilơđễnh.Họlênđếntầnghai,ĐồngNiênhỏi:“Anhcómuốnvàophòngngủcủa
chúngtôixemkhông?”“Không cần đâu.”Tiếp theoDiệpTiêumở cánh cửa lần trước anh đã
vào.Vẫnlàcáigiásáchlớn,mộtcáibànviếtvàvôsốcuốnsách.“Trướcđâyphòngnàylàthưphòngphảikhông?”DiệpTiêuhỏi.“Đúngvậy,nhưngtôinhớlàhồitôicònnhỏ,nórấtítđượcdùngđến,chỉ
cómẹtôithỉnhthoảngvàođọcsách.”DiệpTiêugậtđầu,đếntrướcgiásách, lấymộtcuốn,bụibặmbámđầy
vàotayanh.Giởvàitrang,pháthiệnracuốnsáchnàyxuấtbảnvàonhữngnăm30,làcâuchuyệnphááncủaTrìnhTiểuThanh.Anhbuộtmiệngkhen:“Thậtkhôngngờởđâyvẫncòncóloạisáchcũnày,nếuđemđếnthịtrườngsưutậpsáchcũthìrấtcógiáđó.Anhđãđọcchưa?”
ĐồngNiênlắcđầu.DiệpTiêunóitiếp:“Tôicònnhớtrướcđâytôicũngrấtthíchđọctruyện
củaTrìnhTiểuThanh,ThượngHảivàonhữngnăm30,nhữngvụánhếtsứclykỳ,nóichunglàrấttuyệt.”
Họrờiphòng,DiệpTiêulạihỏi:“ĐồngNiên,cậuquenthuộchếttấtcảcácphòngởđâychứ?”
“Khôngquen lắm,hồinhỏ,có rấtnhiềuphòngởđâyđềuđóngcửabỏkhông,bâygiờcũngvẫnnhưvậy.”
“Sao lạikhôngcho thuênhữngphòngđó?Tiền thuêphòngcũng sẽ làmộtkhoảnthunhậpkhakháđấy.”
ĐồngNiên lắcđầu: “Tôikhôngmuốnngườikhác làmphiềnđếncuộcsốngcủatôi.Ồ,cảnhsátDiệp,đươngnhiênkhôngphảitôiámchỉanh.”
“Cậunghĩđiđâuvậychứ!”Họđếnthềmcầuthang,bỗngtừphíatrênvanglêntiếngmèokêu.Diệp
Tiêungẩngđầu,pháthiệnracầuthangthônglêntầngba,cómộtconmèotrắng,nónhìnhọvớiánhmắtđầycảnhgiác.DiệpTiêulậptứcnhậnranó,thựcra,anhđãbiếtconmèonàytừmộtnămtrướcquacuộnbăng.AnhhỏiĐồngNiên:“Cậunuôiconmèonàyà?”
“Không,đây làmộtconmèohoang, từkhichuyểnvề tôiđã thấynóởđâyrồi.”
“Tôicóthểlêntầngbathamquanđượckhông?”ĐồngNiênchợtngẩnngười,rồianhvộigậtđầu.Haingườibọnhọbướclêntầngba.
Chương18
VũNhichậmrãi trởvềngôinhàđen,côngẩngđầunhìnmáinhàmàuđenvàbầu trờimàuxám,một tianắng rángchiềuxé tanđámmâyhướngTây,phátraánhsángmàuvàng.Côđếntrướccửa,đangđịnhấnchuôngthìcửađãtựmởra,DiệpTiêuvàĐồngNiênbướcđến,khiếncôtrởtaykhôngkịp,vộilùilạiphíasau.
“VũNhi,chàoem!”DiệpTiêumỉmcườivớicô.“Chàoanh!”ĐồngNiênđứngbêncạnhnói:“VũNhi,emđừnglo,anhDiệpTiêuđến
đểđiềutramộtvụáncũ,khôngliênquangìđếnchúngta,chúngtachỉcầnhợptácvớianhấylàđược.”
VũNhigậtđầunói:“AnhDiệpTiêu,anhởlạiăncơmnhé?”DiệpTiêutrảlời:“Khôngcầnđâu,anhcònphảitrởvềsở.”“Vậyđểemtiễnanh.”SauđóVũNhinhìnĐồngNiên.ĐồngNiênkhôngthểhiệnđiềugì,gậtđầu:“Được,VũNhi,emtiễnanh
DiệpTiêuđi.”“Khôngcầntiễnđâu,xecủaanhđỗngayđầuđường.VũNhi,trôngem
thầnsắccóvẻkhôngđượckhỏelắm,cóphảilàcôngviệcquábậnkhông?Thôivàonhànghỉngơiđi!Anhđiđây,tạmbiệt!”Nóixong,DiệpTiêubướcđi.
VũNhiđứngởcổng,nhìnbóngdángDiệpTiêukhuấtdần,sauđóhỏiĐồngNiên:“Cácanhđãnóinhữnggì?”
“Mìnhđivàorồinóisau.”Trởvàophòngkhách,ĐồngNiênnóichoVũNhibiếtnguyênnhâncuộc
viếngthămcủaDiệpTiêu,anhcònthêmthắtnhiềuthứtheosựtưởngtượngcủaanh,khiếncâuchuyệntrởnênthầnbílàmchoVũNhinghemàsợhãiđếnnổidagà.
“Đượcrồi,đượcrồi.Anhnóinghesợquá,emnghĩ,lờinóicủaanhDiệpTiêu chắc chắn không phải như vậy.Chả tráchmà hômđó, khi anhDiệpTiêuđếnlạinhìnchằmchằmvàongôinhà,lúclênđếntầnghaicònkhôngchobật đèn.Nhưng cái người tự sát đó, tại saođêmhômkhuyakhoắt lạichạyđếnngôinhàđóngcửabỏkhôngnàyđểmàquayphimảnhgìchứ?”
“Emđoánxemanhđãnghĩrađiềugì?”ĐồngNiênnóiđầybíhiểm.“Anhđừngnói,emsợlắm.”NhưngĐồngNiênvẫnnói.“DựánphùthủyBlair”“Anhnóigìcơ?”“Emvẫncònnhớbộphim lần trướcchúng taxemchứ?PhimMỹ, tên
“DựánphùthủyBlair.”“Emnhớrarồi,chínhlàbộphimđiệnảnhkinhdịđượcquaybằngmáy
quayxáchtaychứgì?MấyngườithanhniênchạyđếnkhurừngsâuđểtìmphùthủyBlairtrongtruyềnthuyết,sauđólạcđường,gặpphảinhữngchuyệnvôcùngđángsợ,khiếntinhthầntừngngườiđềubịsuysụp,cuốicùnghọlaovàomộtngôinhàcũnát,bộphimkếtthúctrongtiếngkêuthéthãihùng.Nóithật,emkhônghiểurốtcuộcbộphimđómuốnnóilênđiềugì,mộtbộphimngắnvớichiphíđầutưítỏilạicóthểthuđượclợinhuậnkhổnglồ,thậtlàmộtđiềukhómàtưởngtượngnổi.”
“EmkhôngcảmthấybộphimđóvàtìnhhìnhmàDiệpTiêumiêutảcóđiểmgiốngnhausao?”
“Ýanhlàngườiđóvìbịảnhhưởngbởibộphimđiệnảnh“DựánphùthủyBlair”nênmới laovàongôinhànàyđểquayphim?”VũNhi lắcđầunói,“Chỉlàtưởngtượngchủquancủaanhmàthôi.”
“NhưngDiệpTiêunóilàcóthểcókhảnăngnày.”“Đấylàngườitanểmặtanhđóthôi.”VũNhithởdài,rồilạihỏi:“Hôm
nayanhDiệpTiêuđãxemtoànbộrồichứ?”“Emnóilàngôinhàà?Xemrồi,nhưngchưaxemkỹ.”“Còn tầng ba thì sao?”Nhắc đến tầng ba,VũNhi cảm thấy thần kinh
căngthẳng.ĐồngNiênngẩnngười, sauđó lạnh lùng trả lời:“Tầngbacũngđã lên
xemrồi.”“Pháthiệnthấygì?”VũNhihơisợhãi.“Emyêntâm,khôngpháthiệnrathứgìđặcbiệtcả.”“Thậtkhônganh?”GiọngnóicủaVũNhiđầysựnghingờ.“Emkhôngtinư?Vậythìanhsẽđưaemlêntầngbaxem.”Nóixong,ĐồngNiênkéotayVũNhiđịnhbướclêncầuthang.VũNhilậptứcvùngthoátra,cầukhẩn:“Đừng,đừng,emtin!”ĐồngNiênkhôngđùanữa,anhnóivớiVũNhi:“Emcảmthấyngườianh
rểnàycủaemthếnào?”“Anhcũnggọianhấylàanhrể?Thôi,đừnggọithếthìhơn,nếukhông
lạikhiếnemgợinhớđếnchịgái,emlạibuồnlòng.”VũNhicúiđầu.“Anhxinlỗi,anhchỉmuốntôntrọngthóiquencủaem.”“Xinanhhãytinem,anhDiệpTiêulàmộtngườitốt.Chúngtachẳngcó
bạnbèthânthíchtạiThượngHải,anhấylàngườiduynhấtcóthểthựcsựgiúpđỡđượcchúngta,hơnnữa,anhấylạilàcảnhsát,cóanhấygiúp,ítraemcũngcảmthấyđượcantoàn.”
“Lẽnàoởbênanh,emkhôngcócảmgiácantoàn?”VũNhilạithởdài,lắcđầunói:“Anhbiếtemkhôngcóýđó,emmuốn
nóilàngôinhànàykhiếnemkhôngcócảmgiácantoàn.Ítra,từkhingheđượcsựviệcanhDiệpTiêunóiđãkhiếntasợhãi.”
“Đượcrồi,lầnsauchúngtamờiDiệpTiêuăncơm.”ĐồngNiênvuốtvemáitóccô.
Saubữatối,họvềphòngngủ,ĐồngNiênbậtti-vi.VũNhikhôngmấyhứngthúđốivớichươngtrìnhti-vitốinay,nêncôngồitrướcmáyvitínhvàlênmạng.Cômởmộttrangwebtìmkiếm,đánhvàođóhaichữ“mắtmèo”,lậptứctrênmànhìnhhiệnravôsốnhữngtrangwebliênquanđếnmắtmèo.
Ánh sángmờ trong đêm tối - đá quýmắtmèo.Nóimột cách nghiêmngặt,“mắtmèo”khôngphảilàtêncủađáquýmàlàmộthiệntượngquanghọcđược thểhiện trênmộtsố loạiđáquý.Ngaycảkhingọcđáđượcmàithànhhìnhbáncầu,khicóánhsángmạnhchiếuthẳngvàotrênbềmặtnósẽxuấthiệnmộtluồngánhsángphảnquangmảnhvàsáng,gọilà“luồngsángmắtmèo”,sauđócăncứvàoloạiđáđểđặttên,vídụđálàthạchanhthìđặttênlà“Mắtmèothạchanh”;nếulàngọcđávànglụcthìđặttênlà“Mắtmèovàng lục”. Có rất nhiều loại đá có thể phát ra luồng sángmắtmèo, theothốngkêthìcóđếnhơn30loại.Trênthịthường,ngoàiloại“Mắtmèothạchanh”và“Mắtmèovànglục”thườngthấy,còncócả“Mắtmèohảilam”,…Domắtmèovàng lụcnổi tiếngnhấtvàcũngquýgiánhất,nênnó thườngđượcgọitắtlà“mắtmèo”,cònnhữngloạimắtmèokhácthìlạikhôngđượcgọinhưvậy.
VũNhitháosợidâychuyềnrakhỏicổ,cầmlấyđènpinchiếuvàođámắtmèo,quảnhiênxuấthiệnmộtluồngánhsángphảnquang-mảnhvàsáng.
Độtnhiên,ánhsángtrongcănphòngtắtlịm,vitínhvàtiviđềutắt.Ánhsángduynhấttrongphòngphátratừchiếcđènpinvàánhsángphảnquangcủamắtmèo.
“Cóchuyệngìvậy?”ĐồngNiênkêulêntrongbóngtối,rồianhnhìnthấyánhsángtuyệtđẹpphátratừmắtmèomàVũNhiđangcầmtrongtay,nhìnthoángquatrôngthựcsựgiốngmộtconmắtmèođangmởtrừngtrừngtrongđêmtối.VũNhicũnggiậtmìnhhoảngsợ,nhìnánhsángmờphátratừmắtmèogiữađêmtối,côbấtgiácrùngmình,vộivàngđeosợidâychuyềnlêncổ.Chiếcđènpinvẫnbật,trởthànhnguồnsángduynhấttrongphòng.
“Cóphảimấtđiệnkhông?”GiọngVũNhithoángchútrunrẩy.“Aimàbiếtđược.”“Có lẽ do đường dây điện của những ngôi nhà cũ đã bị hỏng.”Đồng
Niênđứngdậy:“Đưađènpinchoanh,anhđixuốngxemthếnào.”“Em đi cùng anh!” Cô khôngmuốn phải chịu đựng nỗi sợ hãi ởmột
mìnhtrongcănphòng.“Được.”Rồihaingườicùngrờikhỏiphòng,hànhlangvẫntốiđennhư
mực,luồngánhsángtròncủađènpinchiếuthẳngvềphíatrước,tạonênmộtvầngsángtrắnghìnhtròn.
VũNhichợtnóimộtcâu:“Emnghĩ,chắcmộtnămtrước,cáingườilaovàongôinhànàycũngnhìnthấycảnhtượngnày?”
“Nhắc đến người chết làm gì?” Giọng Đồng Niên cũng hơi run, anhchậmrãibướclênphíatrước,nóinhỏ:“Mongrằngconmèođóđừngxuất
hiện.”Khihọvừađiđến thềmcầu thang,pháthiệnraánhsángđènpinngày
càngyếu,ĐồngNiênlầmbầm:“Chếttiệt.”“Saovậy?”“Sắphếtpinrồi.”“Phảilàmsaođây?”trongmànđêmchỉnghethấyhơithởlolắngcủaVũ
Nhi,họkhôngnhìnrõđượcmặtnhau,điềunàykhiếnVũNhicàngsợhãihơn.
“Mauđithaypin.”Nóixong,ĐồngNiênkéotayVũNhichạytrởlại,khichạyđếncửa,ánhđènpinđãtốisầmhẳn.Họtrởlạiphòngngủ,nhưngvẫnlàmộtmànđêmđenđặc,chẳngnhìnthấygìcả.VũNhibámchặtlấyĐồngNiên.ĐồngNiênchỉcóthểdòdẫmmởngănkéo,mòmẫmkhắpngănkéo,cólẽdovộivãquánênmòmẫmhồilâuvẫnkhôngtìmthấypin.
“Saolạikhôngtìmthấynhỉ?”VũNhihốithúcanh.“Đừnggiụcanh,càngsốt ruộtcàngkhông tìm thấy.”Nhưnganhcũng
vẫnkhôngtìmthấypin,màlạisờthấymộtcâynến.Ánhsángtrắngcủanếncuốicùngcũngtỏasáng.VũNhicảmthấyngọnlửayếuớttrướcmặtmìnhgiốngnhưmộtâmhồn
đangkhôngngừngnhảymúa,làmchobóngcủahọintrêntườngcũngnhảynhóttheo.ĐồngNiênchợtnói:“Nhìnkìa,ánhnếnđẹpquá!”
NhưngkhiĐồngNiênnói, trongmiệnglạiphát ramột luồnghơi,suýtthổitắtngọnnến,VũNhigiơtayrachặnlại.CôtráchĐồngNiên:“Anhcẩnthậnmộtchút,đembậtlửatheo,nếucótắtcònchâmlại.”
KhiĐồngNiênđangđịnhbướcra,VũNhihỏianh:“ĐồngNiên,anhcóbiếtvềđiệnkhông?”
“Anhkhôngbiết.”Dướiánhnến,khuônmặtĐồngNiêndườngnhưthiếusinhkhí.
“Vậyanhcóxuốngcũngchẳngđượcgì.”“Thìcũngkhôngthểđểmấtđiệnsuốtmộtđêmđươc.Chúngtacònchưa
tắmđấy.”“Chúngtacóthểgọiđiệnthoạichocôngtyquảnlýđiệnnước,bảohọcử
thợđiệnđếnsửa.Embiếtbanquảnlýởgầnđây,nghenóihọphụcvụrấttốt.”
ĐồngNiênnghĩmộtlát,nhưngkhôngnóigì.“Anhđừngdodựnữa,chắcanhvẫnlolắngvềviệcđểngườilạvàongôi
nhànàyphảikhông?Saoanhlạinhưvậy?Anhkhônggọithìemgọi.”Nóixong,VũNhigiởcuốnsổđiệnthoạira.
ĐồngNiênkhôngcòndodựnữa:“Đượcrồi,anhgọi.Mongrằng tốinayhọcóngườitrực.”
Anhấnsốmáycủabanquảnlý,maymàhọcóthợđiệntrựcban,ngườithợđiệnởđầudâybênkianóisẽđếnngay.“Đượcrồi,chúngtaxuốngtầng
mộtđợithôi.”VũNhigậtđầu,đi theoĐồngNiênbướcrakhỏiphòngngủ.Ánhsáng
nến liên tụcnhấpnháy,khuônmặthọdướiánhnến tronghơikỳquái,VũNhivàĐồngNiêncùngnhìnkhuônmặtnhau,cảm thấykhônggiốngmọikhi.
Họhết sứccẩn thậnđiđến thềmcầu thang.ĐồngNiêngiơcâynếnrachiếu xuống tầng dưới, luồng gió từ trong phòng khách dưới tầngmột ùađến,ngọnnếnlayđộng,suýttắt.VũNhivộivànggiơtayrachetrướcngọnnến,giụcĐồngNiênmauđixuống.Bậccầuthanglạiphátrathứâmthanhcổquái,nhưnghọđãquenrồi, từ từđixuốngtầngdưới.Họngồi trênghếsofachờvịkháchđếnlúcnửađêm.ĐồngNiêncầmchặtcâynến,nhưngánhnếnchỉcóthểchiếusángđượckhoảng2méttừchỗhọngồi.Ngoàikhuvựcđóvẫnlàmànđêmđenthầnbí.
VũNhibỗngthốtlên:“ĐồngNiên,emthấysợ!”“Emsợgì?”“Emsợcâynếnnàychẳngbaolâusẽtắt,thếthìchúngtasẽnguymất.” ĐồngNiên cười, nói “Emyên tâm, cây nến này dài như thế, ít nhất
cũngcháyđượchaimươiphútnữa.”VũNhigậtđầu,cônhìnngọnnếnâmutrướcmắt,nóinhỏ:“Saothợđiện
vẫnchưađếnnhỉ?”_______________
Chương19
BácthợđiệnhọLưuđivàongõnhỏdẫnđếnngôinhàđen, trongbóngđêm, từxanhìn lênmái nhà củangôi nhàđen, ôngdừngbước, nhìnđămchiêuhồilâu.
Vừa rồi chính ông Lưu nghe điện thoại, khi ông nghe thấy cuộc điệnthoạiđượcgọiđếntừngôinhàđen,ôngđãgiậtnảymình,lưngtoátmồhôilạnh.Mộthồisau,ôngmớinhớramấyhômtrướccóngườichuyểnđếnởngôinhàđen.Lúcngheđiện thoại,ôngLưuđã thoángdodự,ôngnhìn rangoàitrời,mànđêmđenđặc,nhưngcuốicùng,ôngvẫnđồngýđi.
ÔngLưu chậm rãi đi đến trước cổng sắt củangôi nhàđen, ấn chuôngcửa.Ôngnhanhchóngnhìnthấymộtđôinamnữtrẻtuổiđangcầmnếnramởcửa,dướiánhnếnlờmờ,sắcmặtcủangườicontraitrôngthậtnhợtnhạt,đặcbiệt là ánhmắt anh tadườngnhưcũngđungđưa theongọnnến.Cònkhuônmặtcôgáithìchìmvàobóngtối,thỉnhthoảngkhiánhnếnlướtquatrênkhuônmặtcô,cóthểnhậnra,côrấtđẹp.
ÔngLưunhìnhaingườitrướcmặt,khôngthểnóirõhơnđượclàcócảmgiác gì, bất giác ông lùi lạimột bước rồi ông từ tốn nói: “Saumườimấy
năm,cuốicùngngôinhàđencũngcóngườiđếnở.”“Báclàthợđiệnphảikhôngạ?Mờivào, tối thếnàymàvẫnlàmphiền
bác,thậtcảmơnbácquá!”VũNhimỉmcười,nói.NhưngôngLưulạingẩnngười,nhìnvàotrong,cóvẻhơisợhãi.“Bácà,chắclàđườngdâyđiệncũquá,hỏngrồi,báchãyxemgiúpcho
chúngtôivới,chúngtôisẽtrảthùlaochobác”.ĐồngNiênnói. ÔngLưukhôngtiện từchối,đànhphảiđi theohọvào trong.Vừađi,
ông vừa cẩn trọng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoàimànđêmđenkịt,như thểbị rơivàohangđộng,âmu, trừngọnnến trướcmặt.
Cuối cùng,ĐồngNiêncũng tìm thấy công tơđiện, anhmởvỏgỗbênngoài,soinếnvàotrong,ánhnếnsoisángcôngtơvàvàicuộndây.ÔngLưunhìnqua,rồinói:“Khôngcóvấnđềgìlớncả,chỉlàdâycầuchìbịlãohóathôi,thaycáikháclàđược.”
Tiếpđến,ôngLưurútmộtsợidâycầuchìmớitừtrongtúidụngcụcủaông.Khitayôngcầmsợidâycầuchìvừamớiluồnvàotronghộpcôngtơđiệnthìcảmthấymộtluồngđiệngiật truyềntừtayđếntim,đauđớnvàtêdại,cảngườiôngdườngnhưcogiậtlên,tiếngkêuthảmthiếtcủaônglậptứcvangvọngkhắpcảngôinhàđen.MaymàôngLưucókinhnghiệm,lậptứcchủđộngnhảybậtvềphíasau,ngãmạnhxuốngđất.
VũNhi cũng bị dọa sợ hết hồn, kêu thét lên, cây nến trong tayĐổngNiêncũngđungđưamạnhrồirơixuốngđất.Anhlậptứccúingười,vừalầntìmdướiđất,vừahỏi:“Báckhôngsaochứ?”
ÔngLưutrảlời:“Tôiởđây”. Xemrakhôngcóvấnđềgìnghiêmtrọng.Họnhanhchóng tìmđược
ôngLưu,ĐồngNiên đỡ ông đứng dậy, sau đó soi ngọn nến vào ông, chỉnhìnthấykhuônmặtôngtrắngbệch,giọtmồhôitobằnghạtđậulăntừtránxuống,cảngườiôngrunlênbầnbật.
“Bácơi, làmbácphải chịukhổ rồi, chúngcháu thật áingạiquá.Cháukhông ngờ công tơ lại bị hở điện, ngàymai cháu sẽ thay cáimới”.ĐồngNiênchỉbiếtliêntụcxinlỗi.
ÔngLưukhôngnóigì,chỉhítthởthậtsâumấycáiđểlấylạihơithởvànhịptimnhưbìnhthường.VũNhisợquá,nói:“Bácơi,haylàchúngcháuđưabácđibệnhviện?”
ÔngLưuxuatay.Mộtlúcsauôngmớinóinhátgừng:“Ma…ma…gặpma….”
“Bácnóigìcơạ?”VũNhithắcmắc.ÔngLưu lại thởhắt ra rồimớinói tiếp: “Tôi là thợđiện taynghềcao
mườimấynămnay,thườngxuyênthựchiệncácthaotácđiệnnhưthếnày,chưabaogiờbịđiệngiậtcả.Thậtkhôngngờ,lầnđầutiêntrongđờibịđiệngiật,lạixảyraởđây,thậtđúnglàgặpma.”
Dướiánh sángcủangọnnến.VũNhinhận ra tháiđộcủaôngLưuvôcùngủdột,thậmchícònkèmtheocảsựsợhãi.
ÔngLưu từ từ rút trong túi ramột sợi dây cầu chì, rồi đưa choĐồngNiên,nói:“Hômnaytôikhônggiúpđượccậurồi,lúcnàytoànthântôimệtmỏirãrời,khôngcònchútsứclựcnàonữa,sángmai,cậuhãytựthaydâysợicầuchìnàynhé,đơngiảnlắm.”
“Cảmơnbác,cháulàmđược”.ĐồngNiêntrảlời.“Vậythìtốt,tôivềđây.”“Xinlỗibác,thậtngạiquá!”ĐồngNiênvàVũNhiluônmiệngxinlỗi,
tiễnôngLưurađếncổngsắt. ÔngLưulắcđầunói:“Cáccháuđừngtiễnnữa,mauvàođi,nhìnkìa,
nếnsắpcháyhếtrồi.”ĐồngNiêncúixuốngnhìn,quảnhiên,nếnđãsắpchảyvàotayanh.Vũ
Nhigậtđầu:“Vậychúngcháukhông tiễnbácnữa,bácđiđườngcẩn thậnnhé.”
“Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng, các cháu còn phải cẩn thận hơn”. Câu cuốicùng,ôngLưunóinhấnmạnh.Ônggầnnhưlàchạybướcnhỏ,thởdồnrờikhỏiđây,rồinhanhchóngbiếnmấtvàomànđêm.
“Mauvàonhàđi”.ĐồngNiêncẩn thậncầmnến trởvàonhà.Họbướcnhanhlêntầng,vàophòngngủ,vừavặntrướckhicâynếntắt,lạichâmmộtcâynếnmới.
Ngọnlửasánghơnkhinãymộtchút,chiếusángkhuônmặthọ.VũNhinóiđầysợhãi:“Thậtlạquá,bácấychẳngphảilàthợđiệnlànhnghềmườimấynămsao?Saolạibịđiệngiậtnhỉ?”
“Biếtđâuchỉlàôngtatựkhoekhoangthế?Cókhiôngta,chẳngphảilàthợđiện lànhnghề,hơnnữaánhnếnquá tối,xảy rachuyệnnhưvậycũngkhôngcógìlàlạ.”
VũNhi lắc đầu: “Em thấy bác ấy khôngphải loại người khoe khoangkhoáclác.”
“Đượcrồi,đừngnghĩlungtung.Tốinaysẽkhôngcóđiện,chúngtađingủsớmđi!”
“Anhđicùngemvàonhàvệsinhđã”.VũNhigiụcanh.“Được rồi!”ĐồngNiên cầmnếnđưa choVũNhi bước ra cửa, đi vào
hànhlangtốiom,bướcvàonhàvệsinh.Cólẽdonhàvệsinhkhánhỏ,nênánhnếntrởnênsángtohơn;nhưng
nguyênnhânchính làdoánhsángphảnquang từ tấmgương trongnhàvệsinhkhiếnánhsángtănglêngấpđôi.VũNhinhìnhìnhảnhcôvàĐồngNiêntronggương,còncócảcâynếnnữa,phảnquang tronggươngvôcùngêmdịu,giốngnhưmảnhlụatrắngtựphátquangbịxétanbaytrongkhôngtrungrồirơixuốngngườicô.Cònkhuônmặtcôthìđượcluồngánhsángêmdịubaophủ,cứnhìnmãi,trongmắtcôlạiánhlênsựthươngcảm.
“Emnhìngìvậy?”ĐồngNiênnhẹnhàngnóibêntaicô.“Emđangnhìnhìnhchúngtatronggương.”“Em có biết không? Trong phim kinh dị chiếc gương trongmàn đêm
luônlànhântốđángsợnhất”.GiọngnóiĐổngNiêntrầmlắnglạthường.“Anhdừngdọaem!”VũNhiđẩynhẹanhmộtcái.ĐồngNiên tiếp tụcnói:“Bởivì tronggươngcó thểkhôiphục lạihình
ảnhcủaem.Vànhiềulúcchúngtakhôngthểphânbiệtđượcmìnhlà thựchay hình ảnhmình trong gương là thực.Rốt cuộc người nàomới đúng làmìnhđây?”AnhlấytayxoanhẹcằmVũNhi,ánhsángngọnnếnthoánglayđộng.Nóixong,anhđặtcâynếnbêncạnhbồnrửamặt, sápnến từ từnhỏxuống.
Khicâynếncháygầnhết,anhđãnghethấytiếngthétthấtthanhcủaVũNhi.Anh lập tức lao rangoài,pháthiện thấybênngoàihành lang tốiom,khôngnhìnthấygìcả,khôngbiếtcâynếnđãtắtởđâurồi.Anhgọito,rồimớinghe thấy tiếngVũNhi trả lời.Anhnhanhchóng lần tìmrađượcVũNhi,kéocôdậy,toànthâncôlạnhtoátvàđangrunlậpcập.
ĐồngNiênômchặt lấy cô, hỏi bên tai cô: “VũNhi, xảy ra chuyệngìvậy,maunóichoanhbiết.”
“Bóngđen,cómộtbóngđen.”“Bóng đen?”ĐồngNiên nhìn bốn phía, nhưng anh cũng biếtmình sẽ
chẳngnhìnthấyđượcgì.VũNhihoảnghốtnói: ”Vừamớiđây thôi, ngayởbậc cầu thang,một
bóngđenlờmờ,làbóngngười”.“Haylàmèonhỉ?”“Làmgìcóbóngmèonàotonhưthế?”ĐồngNiênnghĩngợimộtlát,rồinói:”Nếunhưkhoảngcáchgiữamèo
vànơiđổbóngđủxathìrấtcóthểđấy,vídụnhưcólúcchúngtanhìnthấybóngmìnhtrêntườngvôcùngtolớn.”
VũNhilắcđầu:“Khôngthểnào,emthựcsựđãnhìnthấybóngngười.”“Cólẽdotácdụngtâmlýcủaem,mộtmìnhcầmcâynếnđitronghành
langtốiomrấtdễnảysinhảogiác,tạianhcả,anhkhôngởcùngemtừnggiờtừngphút.Nào,chúngtatrởvềphòngngủthôi”.AnhdìuVũNhilầnđườngvềphòngngủ,anhlạitìmthấymộtcâynếnkháctrongngănkéovàthắpnến.Chínhanhcũngcảmthấylạlàsaotrongngănkéolạicónhiềunếnđếnthế.
NgọnnếnmộtlầnnữalạisoichiếuánhmắtsợhãicủaVũNhi,côthởhắtra,nói:“ĐồngNiên,cókhitrongnhàchúngtacótrộm?”
“Trộmư?”ĐồngNiên bỗng bật cười. “Tên trộm nàomà to gan, dámchạyvàongôinhàđen?”
“Emkhôngđùavớianhđâu.EmnghĩchúngtanênđibáocảnhsáthoặctìmanhDiệpTiêu”.Cônóirấtnghiêmtúc.
“Cóđếnmứcphảiđaotobúalớnthếkhông?”
VũNhivẫnmuốntranhluận:“Bởivìemcảmthấysốngởđâykhôngantoàn.”
“Không,emrấtantoàn,vôcùngantoàn,bởivìanhluônởbênem”.Nóixong,ĐồngNiênnhẹnhàngvuốtvecô,“Maungủđi,ngàymaitỉnhdậysẽkhôngcòncảmthấysợhãinữa.”
VũNhi cònđịnhnói thêm,nhưng lại thôi, cônhìnngọnnếnđang layđộng trướcmắt,như rungủ, sauđócô lêngiườngđingủ.KhiĐồngNiênđịnhthổitắtnến,VũNhingănlại:“Đừng,cứđểnếncháythêmlúcnữa.”
“Ngủmàvẫnđểnến?Emmuốncănnhànàybịthiêucháyhếtsao?”nóixong,ĐồngNiênthổitắtnến.
Cănphònglạichìmvàotrongbóngđêm,vẫnlàsựyênlặngchếtngười.VũNhinằmim,nơikhóemắttừtừtràoravàigiọtnướcmắt,côthầmcầunguyện.Mongrằngđêmnaycơnácmộngđừngđếnquấyrầycô.
Chương20
KhiĐồngNiêntỉnhgiấc,anhpháthiệnramìnhđangởcửaphòngngủ.Cửa phòng đangmở, đầu anh nằm trên hành lang tối, còn chân anh lại ởtrongphòng,ánhsángbanmaichiếuvàomắt,hơichói.
“Saomìnhlạinằmởđâynhỉ?”Anhtựhỏimình.Khianhđịnhđứngdậythì nhận ra sàn gỗ lạnh lẽo thúcmạnh vào lưng anh đau điếng, anh dịchchuyểnngườimộtlát,rồimớitừtừđứngdậy.
VũNhivẫnđangngủngontrêngiường,dángvẻcủacôlúcngủrấttuyệt,cólúcĐồngNiênthựcsựhyvọngcômãisẽnhưthếnày,nghĩđếnđây,anhchợtliêntưởngđếnnhữngđiềuvôcùngđángsợ,mãimãinhưthếnày–cónghĩalàgì?Vàanhlạinghĩđếnmẹ,nhữngnămtrước,mẹĐồngNiêncũngngủtrênchiếcgiườngnày,bỗnganhcócảmgiácrằngmẹanhkhônghềđikhỏiđây,mẹmãimãingủtrênchiếcgiườngnày.
“Đâyđúnglàýnghĩđiênrồ.”ĐồngNiênthổi tắt tấtcảmọihoangtưởngcủaanh, lắcđầuthậtmạnh.
AnhkhôngmuốnđánhthứcVũNhi,màchỉđiđếnmởcửasổ,hít thởbầukhông khí trong lành của sớmmai.Ngôi nhà đối diện không có chút sứcsống,anhchưatừngnhìnthấyvếttíchsựsốngởđó,cứtốiđếnlàmộtmànđêmđenđặc.ĐồngNiên rờikhỏicửa sổvàbước rakhỏiphòng,đi thẳngxuốngtầngmột.
Anhtìmthấysợidâycầuchìbácthợđiệnđểlạichoanhđêmqua,sauđóđi đến trước hộp công-tơ điện.Đây là phía sau phòng khách, nằmở giữaphòngvàhànhlang,nhữngđườngdâychằngchịt,trầnnhàvàtườngbịhunđenđềuchothấymứcđộlãohóacủacảhệthốngdâyđiệntrongngôinhànày.
“Cólẽthựcsựcầnphảithaymớirồi?”ĐồngNiêntựhỏimình,sauđóanhmởhộpcông-tơđiện,lạimộtlớpbụidày.Nhờvàoluồngánhsángtừôcửasổphíasauchiếurọivào,anhtìmthấyvịtríhộpdâycầuchì.Anhcũngkhôngđếnnỗikhônghiểuchútgìvềđiện,hơnnữa,anhchorằng,thaotácthaydâycầuchìđơngiảnnàythìđếnkẻđầnđộncũngbiếtlàm,anhkhómàtưởngtượngnổiđêmquabácthợđiệntựxưngmấychụcnămchưatừngcósơxuấtgìlạicóthểbịgiậtđiện.Lẽnàodòngđiệnởđâycũngcólinhhồnsao?
Vừanghĩ,tayanhđãthòvàotrong,dứtnhẹvànhẹnhàngrútsợidâycầuchìcũra,sauđóanhthaycáimớivào.Tiếpđến,anhbậtcôngtắcđènbêncạnhđểthử,rấttuyệt,cóđiệnrồi,chỉđơngiảnvậythôi,ĐồngNiênlắcđầu.
Anhtrởvàophòngkhách,thấyVũNhiđãănmặcchỉnhtềđixuống.Côhỏi Đồng Niên: “Trên tầng đã có điện rồi, có phải anh thay dây cầu chìkhông?”
ĐồngNiêngậtđầu.“Khôngcóvấnđềgìchứ?”RõràngVũNhivẫncònrấtlolắngvềviệc
xảyravớibácthợđiệnđêmqua.“Khôngcógì,rấtđơngiản,vốnlàviệcvụnvặt.”ĐồngNiêncườitrảlời,
“VũNhi,bâygiờemđilàmà?”“Vâng, tốiquaemngủkhôngngonlắm.Bâygiờkhôngcònnhiềuthời
giannữa,emkhôngmuốnlạiđếnmuộn.”VũNhichỉtayvàođồnghồđeotaycủacô.
“Emkhôngănsángà?”VũNhilắcđầu:“Emănmộtchúttrênđườngthôi.Emđiđây,tạmbiệt
anh.”Khicôvộivàngbướcrađếncửa,ĐồngNiêngọivớitheo:“VũNhi,em
cómangôkhông?”“Hômnaythờitiếtkháđẹp,chắckhôngmưađâu.”Vũ Nhi vội vàng bước ra khỏi cửa, Đồng Niên một mình ngồi trong
phòng,bấtchợtcóchútcảmgiáctrốngtrải,ngồimộtlát,khôngcótâmtrạngđểănsáng,anhcũngbướcrakhỏinhà.
Khôngkhíbênngoàivàngôinhàđenlàhaithếgiớikháchẳnnhau.Anhrasứchítthởbầukhôngkhítronglành,đemtheochútẩmướt.Anhcảmthấymấyngàynaydườngnhưsắpnghẹt thở.ĐồngNiênbỗngnhớđếnbácthợđiệnđêmqua,anhmuốnđithăm,dùsaocũngchỉvìnửađêmđếnnhàanhsửađiệnmàbácấybịđiệngiật.Anhđixuyênquangõnhỏ tĩnhmịch,haibênđềulànhữngtòanhàthấpbé,nơiđâychẳngcómấyngườiravào.Anhnhanhchóngđếnđượcbanquảnlýđiệnnướcởmộttòanhànhỏ,cửakhôngđóng,ĐồngNiênđithẳngvàotrong.Nơiđâydườngnhưchẳngcóai,vắngvẻ,cóthểvẫnchưađếngiờlàm.Anhlạibướcđếnphòngtrựcban,anhnghĩchắcbácthợđiệnởđây.Anhnhẹnhàngđẩycửaphòngtrựcban,cuốicùng
cũngtìmthấybácthợđiệnđêmqua.BácthợđiệnhọLưu-nằmtrênsànbấtđộng.ĐồngNiênvôcùngkinhhãi,lậptứccúingười,nhìnthậtkỹ,đôimắtbác
Lưunhắmchặt,sắcmặtxạmđen,nétmặttrôngvôcùngđaukhổ,tayphảigiữchặtngực.ĐồngNiêngọisátbêntaiông:“Bácsaovậy?”
ÔngLưuvẫnkhôngnhúcnhíc,khôngcótiếngtrảlời.ĐồngNiêngiơtayrasờmặtôngLưu, lập tứcsợhãigiậtnảymình, toàn thân run rẩy,bởivìkhuônmặtôngthợđiệnLưulạnhngắt-Ôngấyđãchết.
Chương21
Bênngoàicửatầngthứ20,bỗngchốcmâyđenkéođếnđầytrời.VũNhingẩnngườinhìnbầutrờiâmu,tầmnhìndầndầntrởnênmờảo.
“VũNhi,VũNhi?”VũNhichợtđịnhthầnlại, thìra làHứaVănMinhđanggọicô,côvội
vàngđứngdậynói:“Tôixinlỗi.”“Côsaovậy?Tôigọicônãygiờ.”“Cólẽmấyhômnaylàmviệcmệtquá.”VũNhithậntrọngtrảlời.HứaVănMinhgậtđầu:“Tôiđãxemquabảntranhphácthảocủacô,tôi
rấthàilòng,nóithực,tôithíchloạitranhápphíchnhưvậy.Thiếtkếcủacôcóýtưởngvàsứcsángtạo,côsẽtrởthànhmộtnhàthiếtkếtranhquảngcáotài năng.VũNhi, tôi thấy hôm nay tinh thần cô không được tốt, có phảingoàicôngviệcra,còncónguyênnhânnàokhác?”
VũNhithoángdodự,côkhôngbiếtnêntrảlờirasao.“Được rồi, tôibiết côcó lýdocủacô, côcó thểkhôngnói, tôikhông
phảilàngườithíchdòmngóvàochuyệnriêngtưcủangườikhác.Bâygiờcómộtkháchhàngcủacôngtyđến,côấyđangởvănphòngtôi,côấyyêucầumuốngặpnhânviênthiếtkếquảngcáocủachúngtanóichuyện,tôimuốncôđếnnghe.”
“Vâng,khôngvấnđềgì”.VũNhiđitheoHứaVănMinh,bướcvàovănphònggiámđốc,nhìnthấy
mộtngười phụnữquần áo chỉnh tề đangngồi ngayngắn.HứaVănMinhgiớithiệuVũNhinhưmộtnhânviêncốtcáncủacôngtyvớicôta.VũNhimỉmcười,sauđótỉmỉquansátcôta.Đólàngườiphụnữchừngbamươituổi,nhưngrõràngcóthểnhậnthấycôtachămsócbảnthânkhákỹlưỡng,dùlàquầnáohaytrangđiểmđềurấtđoantrang,rấtcókhíchất.
“VũNhi?Cái tênhaylắm”.Ngườiphụnữmỉmcười,sauđótraodanhthiếpchoVũNhi.Trêndanhthiếpghi:“TrungtâmtâmlýNhượcLan:MễNhượcLan.”
“MễNhượcLan”.VũNhithoángđọctênnày,côcảmthấycáitênnàymớithựcsựđặcbiệt.
“VũNhi,bácsĩMễLanlàkháchhàngquenthuộccủachúngta,côphảilàmtheoyêucầucủabácsĩMễ.”
“Đượcạ.”MễNhượcLannói:“VũNhi, thựcrayêucầucủa tôicũngkhôngcao,
chỉlàmấybứctranhquảngcáo,cóthểthểhiệnđượctâmtrạnglolắngđaubuồnvàtuyệtvọngcủaconngười.CôcóthíchtranhcủaPi-cát-sôkhông?”
“Thẳngthắnmànói,tôikhôngthíchlắm”,VũNhithậtthàtrảlời.“Ừ, tôi thích người thành thật, tôi không thích những người rõ ràng
không thích nhưng vìmuốn lấy lòng tôi lại nói rằng vô cùng ngưỡngmộsùngbáiPi-cat-sô.”MễNhượcLancười,lộhàmrăngtrắngsáng,sauđócôlấytừtrongtúiramộtsốbứcảnh,tỉmỉgiơrachoVũNhixem.Mộttiếngđồnghồtrôiqua,HứaVănMinhđãrakhỏiphòngtừlâu,đểhọnóichuyệnvớinhau.KhiMễNhượcLanthulạitoànbộtàiliệuvàrấthàilòngđốivớibiểuhiệncủaVũNhi,VũNhiquayđầunhìnrangoàicửasổ,nhữnghạtmưatobằnghạtđậuđangliêntụcgõvàocửakính.
“Mưarồi”.MễNhượcLannóinhỏ,côđứngdậy,điđếnbêncửasổ,nhìncảthànhphốđangbịbaophủtronglànmưa.
VũNhibấtgiáccảmthấycăngthẳng.MễNhượcLantiếptụcnói:“Côkhôngthíchtrờimưaà?Nhưngcôtên
VũNhi,chắclàsinhvàongàymưa?”VũNhigậtđầu.MễNhượcLannhìnđồnghồ,nói:“Khôngcònsớmnữa,cũngđếnlúccô
tancarồi.Tôihyvọngcôcóthểhoànthànhtốtcôngviệcnày.”“Tôi sẽ làmđược”.VũNhigật đầu, rời khỏi cănphòng.Phần lớn các
đồngnghiệpđềuđãvề,côkhôngnhìn thấyHứaVănMinh.Sauđócô thudọnđồ,bướcrakhỏicôngty.
Khi cô bướcđến quầy tiếp tânở tầngmột, phát hiện ramưa càng lúccàng to, cảđất trờiđềubịbaophủ trongcơnmưaxốixả,nhữngngườiđiđườngcầmchặtô,vộivàngbăngquađường.Mộtluồnggiómangtheomưathổitới,làmướtmặtVũNhi,côvộivànglùilại,nhìnlànmưamênhmang.Cô bắt đầu hối hận vì lúc sáng không nghe lờiĐồngNiên.Mấy hôm rồingàynàocôcũngcầmôđilàm,nhưnghômnaylạikhông,côcứtưởngthờitiếthômnayrấtđẹp,lạimộtgiọtmưabắnvàotóccô.Côlùivàotậncửađạisảnh.
Khôngbiếtphảiđợiđếnbaogiờ,VũNhinhìncơnmưatầmtãtrướcmắt,dườngnhưkhônghềcódấuhiệungưnglại.Nhìnmọingườixungquanhđềulầnlượtcầmôbướcrangoài,côthấynóngruột.
Độtnhiên,côcảmthấycómộtbàntaynắmlấyvaicô,khiếncôrunrẩy,quayngườilại,suýthéttoánglên,nhưngcôđãkịpnhìnthấymộtkhuônmặtthânquen.
“ĐồngNiên?Saoanhlạiđếnđây?”ĐồngNiênmỉmcườivớicô,giơchiếcôđangcầm trong tay,nói:“Ai
bảoemkhôngchịunghelờianh?”“Thìraanhmangôđếnchoem.Cảmơnanh!”hànhđộngcủaanhkhiến
côvôcùngxúcđộng,nhấtlàtronglúcmưagióthếnày.“Chẳngphảichúngtađãgiaohẹnrồisao?Giữachúngtathìkhôngcần
phảinóicảmơn.”“Vâng”VũNhicười,lúcnàycôcảmthấymìnhthậthạnhphúc.ĐồngNiêngiươngôra:“Chúngtamauvềthôi!”
VũNhi gật đầu, vừa quay người thì nhìn thấyHứaVănMinh vàMễNhượcLanbướcrakhỏitòalầucôngsở.Dườngnhưquanhệcủahaingườirấtthânthiết,nhìnthấyVũNhivàĐồngNiên,họchàongay.
VũNhiliềngiớithiệuvớiĐồngNiên:“ĐồngNiên,đâylàanhHứaVănMinh,làgiámđốccôngtyem,cònđâylàchịMễNhượcLan,làkháchhàngcủaem.”
MễNhượcLanmỉmcười: “Hômnaychúng tôivừamới làmquenvớinhau.”
“GiámđốcHứa,anhấylàĐồngNiên”.VũNhinắmtayĐồngNiêngiớithiệu.
“ĐồngNiên,lạilàmộtcáitênmangđậmchấtthơ”.HứaVănMinhgậtđầu.
VũNhichợtnhậnraMễNhượcLanđangnhìnĐồngNiênrấtchămchú,hơnnữaánhmắtrấtlạlùng,khiếnVũNhibỗngthấykhôngđượctựnhiên,ánhmắtcủahọbỗnggặpnhau,VũNhihơicúiđầu.
MễNhượcLanvộilêntiếng:“VũNhi,hìnhnhưdạonàytâmtrạngcủaĐồngNiênkhôngđượctốtlắmcóphảikhông?”
Câunói khiếnĐồngNiên giậtmình, lắc đầu nói: “Không, không đâu,tâmtrạngtôirấttốt.”
MễNhượcLancười,nhìnthẳngvàomắtĐồngNiên,nói:“Cậulàngườikhôngbiếtnóidối,tôicóthểnhìnthấyđiềuđótrongmắtcậu.”
“BácsĩMễ,chịnóiđúnglắm”.VũNhithuậntaygiựtgiựtmépáoĐồngNiên.
“VũNhi,tôicóđềnghịthếnày,cônênđưaĐồngNiênđếnphòngkhámcủatôi,tôisẽcốgắnghếtsứcgiúpđỡcậuấy”
“Cảmơnchị.”CuốicùngĐồngNiêncũnglêntiếng:“Xinlỗi,muộnquárồi,chúngtôi
xinphépvềtrước.”HứaVănMinhgậtđầu: “Không làm lỡ thờigiancủahaibạnnữa,hai
bạnvềnhé!”Saukhi chào tạmbiệt,ĐồngNiên cầmô, đưaVũNhi rời khỏiđó,họ
nhanhchónghòamìnhvàolànmưagiănggiăng.Mưaxốixả,từnghạtmưanặngnềtrútxuốngchiếcô,làmướthếtquầnáocủahaingười.Vừađi,ĐồngNiênvừanóikhẽ:“Giámđốccủaemđốixửvớiemcótốtkhông?”
“Thờigianđầuemthấyanhấyhơicóchútkỳquặc,nhưngbâygiờthìemthấyanhấyđốixửvớiemkhátốt.”
“Chỉcầnanhtađừngđốixửtốtquálàđượcrồi”.CâunóicủaĐồngNiênmangmộthàmýkhác.
“Anhlạithếrồi”.VũNhivéonhẹanhmộtcái.ĐồngNiêncườicườinói:“Anhchỉđùathôimà,emkhôngnhậnramối
quanhệcủaanhtavớibácsĩMễrấtđặcbiệthaysao?”
“Cóvẻlànhưvậy.MàbácsĩMễkhuyênnênđưaanhđếnphòngkhámcủachịấymộtlần,emcũngcảmthấyđâylàmộtýkiếnrấthay.”
“Thếcónghĩa làemmuốnnói thầnkinhcủaanhcóvấnđề?Anhmắcbệnhthầnkinh?”
“Từkhichúng tađến sốngởngôinhàđen, emcảm thấyanhcógìđóthayđổi,emnghĩcólẽdomôitrườngsốngthayđổinênkhiếnchoanhnhưvậy.Thựcra,chúng taaimàchẳngcóvấnđềvề tâmlý,cóđiềuchúng takhôngnhậnramàthôi.”VũNhinhẹnhàngnói.
ĐồngNiêntrầmngâmmộtlúc,đếngatàuđiệnngầm,anhgậpôlại,họchậmrãibướcđi,vàođếnsânga,ĐồngNiênnói:“Nóithậtlà,hômnaytâmtrạngcủaanhkhôngđượctốtlắm.”
“Cóvấnđềgìvậyanh?”“Sánghômnay,anhđãđếnbanquảnlýkhuvực.”“Anhđếnđólàmgì?”“Anhmuốnquađóthămngườithợđiệntốiquabịđiệngiậtởnhàmình.
Nhưngkhianhđếnnơi,ôngấyđãlàmộtcáixáclạnhngắtrồi.”“Á!”VũNhibỗngrunlêncầmcập,đánhrơicảtúixuốngđất.ĐồngNiênvộicúixuốngnhặttúilên,ghìchặtlấyđôivaiđangrunrẩy
củacô.Tàuđãvàođếnsânga,ngườilênngườixuốngrấtđông,ĐồngNiênômchặtlấyVũNhichenlêntoachậtníchngười,đứngvàomộtgóc.Khitàuchuyểnbánh,lướtquađườngraydàitíttắp,ĐồngNiêntiếptụcnóinhỏvàotaiVũNhi:“Saukhipháthiệnraxáccủangười thợđiện,anhcũngsợhếthồn,lậptứcbáochocảnhsát.Sauđócảnhsátđãhỏicunganhrấtlâu,anhđãtườngthuậtlạitấtcảnhữnggìanhbiết.Hiệnnay,theođiềutrabanđầucủacảnhsát,ngườithợđiệnđóchếtvìbệnhtim.Tuylàôngấykhôngcótiềnsửvềbệnhtim,nhưngquakhámnghiệmtửthithìkhôngphảichếtdobịđiệngiật.”
“Nhưngtrướckhichếtkhônglâuthìôngấyđãbịđiệngiậtởnhàmình,cólẽ,cólẽchúngtalàngườicuốicùngnóichuyệnvớiôngấy”.Vừanói,VũNhivừa có cảmgiác lành lạnhở sống lưng, cônhớ lại người đànôngđãnhảyxuốngđườngraytàu,côcũnglàngườicuốicùngnóichuyệnvớingườiđànôngđó.
“VũNhi, emđừng sợ.Việc này chẳng liên quangì đến chúng ta, anhcũngchỉlànhânchứngpháthiệnraxácchết,cóvậythôi.”
“Khôngbiếtcóphảiôngấybịđiệngiậtởnhàmìnhmàhoảngsợquá,rồidẫnđếnbệnhtimkhông?”
ĐồngNiêngậtđầu:“Cókhảnănglànhưvậy.”“Thếthìcũngcóliênquanđếnchúngtacòngì!”GiọngnóicủaVũNhi
cànglúccàngto,khiếnchomọingườixungquanhđềuquaylạinhìn, thấyvậyhaingườivộiimlặng.Mộtlúcsau,họhoàntoànimlặng,chođếnkhiđirakhỏigatàuđiệnngầm.
Mưađã ngớt,VũNhi vẫn sợ hãi dựa vào vaiĐồngNiên, chầmchậmbướcvềngôinhàcủahọ-Ngôinhàđen.
Chương22
Trướckhirakhỏinhà,LaTưđãmơmộtgiấcmơrấtkỳlạ.Côđãmơđếnbànộimình,trongngôinhàcũ,nhìnbànvẫngiốngnhưtrướcđây,tinhthầnphơiphới,bàkểchocôcháunộiđángyêucủamìnhnhữngcâuchuyệnkhiếnchongườitasởntócgáy.NhưngLaTưlạikhôngnghethấybànóigìhết,mặcdùcônhìnthấybàđangnói.Bàvẫngiốngnhưtrướcđây,lấyviệckểcáccâuchuyệnxảyratrongquákhứchocôcháunộinghelàmniềmvui.LaTưngồinhìnbànộikểcànghăngsay,cô lạicàngcảmthấynóngruột,côbiếtrằngbàmuốnnóimộtchuyệnrấtquantrọngvớicô,màmỗilầnnhưthế,thìchắcchắnsẽxảyrachuyệngìđó.
Cuốicùng,LaTưkhôngchịunổinữa,côkêutolên:“Bàơi,bàmuốnnóigìvớicháu?”
Côbừngtỉnh.Trướcmặtcôlúcnàykhôngphảilàbànội,màlàmộtbứctườngtrắng.
LaTưthởdài,laumồhôitrêntrán,đãrấtlâu,rấtlâu,côkhôngmơthấybànội.Bàcômấtđãđược7năm,nhưngLaTưvẫnnhớrõhìnhdángcủabà,đặcbiệtlànhữngchuyệnmàbàđãtừngkểvớicô,nhữngchuyệnmàbàkểchocônghedườngnhưlàmộtsứcmạnhvềsựsốngrấtđặcbiệt,nótồntạitrongngườicô,nhưkhôngbaogiờbịdậptắt,hơnnữangàycànglớnmạnh.
ĐãbanămLaTưchưađithămmộbà,bâygiờ,côquyếtđịnh,giữathángbảynămnaycônhấtđịnhsẽđitảomộbà.Nhìnđồnghồ,mớichỉ5giờsáng,nhưngcôvẫnvộivàngthứcdậy,chỉnhtranglạiquầnáo,rồirakhỏinhà.
Nửatiếngsau,côđãcómặtởnhàcủaSảnhSảnh.Cầuthangtốiom,mỗilầntớiđâykhônghiểusaoLaTưluôncócảmgiácsợhãi,nhưngSảnhSảnhthìluônnhúnvaicườilanhlảnhvớicô,tiếngcườinàygiốngnhưtiếngcườiởtrongmộtkhônggiankínrồivọnglại,khôngngừngvangdộiởcầuthang,mỗilầnnghethấytiếngvọnglại,đềukiếnchoLaTưsợrunlên.CôthườngkhuyênSảnhSảnhrờikhỏinơinày,chuyểnđếnchỗcô,nếusốngởđâythìsớm haymuộn cũng khiến cho người ta bị điên, nhưngmỗi lúc như vậy,SảnhSảnhthườngcườivànói:“Mìnhrấtthíchcáicầuthangtốiomnày,nókhiếnchomìnhnhớlạigiâyphútlúcmìnhmớichàođời.”
Bâygiờ,chỉcómộtmìnhLaTưđiởcầuthang,côluônphảicẩnthậnđểtránhdẫmphảirácvứtbừabãitrênbậcthang,cuốicùngcũngđãđihếtcácbậc thang, cô nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ cầu thang, trời đã sáng hơn,nhưngmưavẫnrơivàgióvẫntiếptụcthổitrongkhôngtrung,gióthổimưabaytạtvàocửasổ,tạtcảvàomặtcô.CôđếntrướccửanhàSảnhSảnh,ấn
chuông,nhưngkhôngairamởcửa.LaTưnhìncánhcửađóngchặt,tựnóimộtmình:“Chẳngphảiđãhẹnvới
nhaulà5giờ30phútsángnaysẽxuấtphátđiTùngGiangđểsưutầmdâncasao?Chắclạiquênrồi.”
Côấnchuônglầnnữa,nhưngvẫnkhôngcóaimởcửa.Côđưatayđẩycửa,thìcửađộtnhiênbậtmở,“Tạisaolạikhôngđóngcửathếnày?Đúnglàcáitậtquêntrướcquênsau.”Nhưngcôvẫncảmthấycógìđóhơilạ,nêncôdèdặtbướcvào.
Trongphòngrèmkéokínmít,khônglọtmộtchútánhsángnào,cảgianphòngtốiomchẳngnhìnthấygì.Cóđiều,LaTưvẫnngửithấymùigìđólàlạ,mùinàykhiếnchocontimcôđậpnhanhhơn.Bỗngnhiên,côcócảmgiácmìnhvừadẫmphảicáigìđó,mềmmềm,suýtnữalàmcôngã,côvộichạyđếnbêncửasổ,kéorèmra.Thếlà,nhữngtiasángchóilòanhưgươmchiếurọivàocănphòng,chiếusángthânthểSảnhSảnhđangnằmsõngsoàitrênsànnhà.
Trongkhoảnhkhắc,LaTưhồnbaypháchlạc.SảnhSảnhhámiệng,haihàmrăng trắngmuốtđượcphảnchiếu lạiqua tianắngcủasángsớm.Mắttrắngnhưbị lòi rakhỏihốcmắt,mộtdòngmáunhỏchảy ra từkhóemắt.Mặtđãphùra,khiếnchoLaTưsuýtnữakhôngnhậnrađược,màlúcvừarồicôdẫmphảithứmềmmềmđóchínhlàchâncủaSảnhSảnh.Điềuđángchúýhơnlà-LaTưpháthiệntrêncổcủaSảnhSảnh,cómộtvếtmàuđensẫm,giốngnhưmộtconrắnđộcmàuđensiếtchặtlấyconmồi.
Chương23
Mấytiếngsau,DiệpTiêutừhiệntrườngvụánđira,anhlặnglẽcởicúcáongực,đưa tay lêncổ, thởdàimột tiếng.Anhnhìncầu thang tốiomvềphíatrước,hìnhdunglạixemhàngngàynạnnhânđãđiđivềvềmộtmìnhthếnào.Cólẽcôấylàmộtngườidũngcảm,nhưngvẫnkhôngthoátkhỏicáichết.DiệpTiêuhítmộthơithậtsâu,độtnhiênvungnắmđấmvềphíatường,đấmmộtđấmnặngnềlênđó,tiếngcủacúđấmvangdộitrongcầuthang.
“Anhbựcmìnhlắmà?”Mộtđồngnghiệpđếnđứngsauanh.DiệpTiêucúiđầunói:“Xinlỗi,mấyngàynaytronglòngtôikhôngđược
vui.”“Đólàdovụánnày?”“Không hoàn toàn như vậy, còn do một số nguyên nhân khác.” Diệp
Tiêuquayđầulại,nhìnngườiđồngnghiệpđangđứngtrongbóngtối,anhtừtừnói:“Bấtkểthếnào,thìđâycũnglàvụánthứbabịbópcổchếttronghaituầnnayrồi.”
“Từtấtcảnhữngchứngcứmàhiệnnaychúngtacóđược,cảbavụán
nàyđềudomộthungthủgâyra,đâylàánmạnggiếtngườiliêntiếp.Aimàbiết được, nạn nhân tiếp theo của hung thủ sẽ à ai?Hắn không phải giếtngườiđểcướpcủa,cũngkhôngphảihãmhiếp,cũngkhônggiốngvớigiếtngườiđểbáothù,cảbanạnnânđềulànhữngcôgáitrẻsốngđộcthân,giữabangườibọnhọchẳngcóbấtcứmộtmốiliênhệnào,bangườihoàntoànkhôngquenbiếtnhau,nhưnglạibịcùngmộthungthủgiếthại.”
“Cólẽhungthủbịbệnhthầnkinh.”“Cũng có thể, hắn mắc bệnh thần kinh. Cũng có thể, hắn rất thông
minh.”DiệpTiêukhôngtrảlời,lạimộtnắmđấmnặngnềvunglêntường.Đồngnghiệpgiữtayanhlạinói:“DiệpTiêu,anhlàmsaothế?Từtrước
đếnnayanhluônlàmộtngườirấtbìnhtĩnhcơmà,anhhãylýtrílên.”NgườiđồngnghiệppháthiệnrataycủaDiệpTiêuđãbịchảymáu,vộinóivớianh:“Anhmauvềtrụsởđi,rồibăngtaylại.Cònnữa,nhânchứngchứngkiếntậnmắtvụviệcvẫncònởtrụsở,anhcóthểhỏicôấychitiếthơn.”
Ngheđồngnghiệp nói xong,DiệpTiêu khôngnói gì nữa, vội vàng đixuống, tiếngbướcchâncủaanhvangdội trongcầu thang,phát ramộtâmthanhbuồnthảm.Nửatiếngsau,DiệpTiêuđãvềđếntrụsở,trongđạisảnh,anhnhìn thấy nhân chứng chứngkiến tậnmắt sự việc -LaTư.Cóngườiđang lấy lờikhaicủacô,DiệpTiêucũngkhôngnóigì, chỉđứngyên lặngbêncạnhquansát.BỗngnhiênanhcảmthấyLaTưcónétgìđó rấtquen,hìnhnhưđãgặpởđâu,cô làmộtcôgáixinhđẹp,nétmặtdườngnhưvẫncònnỗisợhãi.Cômặcquầnáovàtrangđiểmnhưđangchuẩnbịđiđâuxa,giốngnhưđangchuẩnbịđidulịch.
DiệpTiêuxemđixem lại cácghi chépvừa rồi -Tên:LaTư.25 tuổi.Nghềnghiệp:Phóngviên.Đơnvịcôngtác:tòasoạnbáo“HọabáoHoatrênbiển”.
“HọabáoHoatrênbiển?”DiệpTiêuđọckhẽ,anhnhớlạimộtnămtrước,vụánmàThànhThiênVũtựsáttạitòasoạn“HọabáoHoatrênbiển”đãlàmchoanhmấtănmấtngủtrongkhoảngthờigiandài.Độtnhiên,anhnhớrangườiphụnữđangđứngtrướcmặtanh,chínhtạihiệntrườngtòasoạn“HọabáoHoatrênbiển”mộtnămtrướcđây,anhđãtừnglấylờikhaicủangườiphụnữnày,chínhcôđãxácnhậnmáyquaycủaThànhThiênVũ,vàcònchoanhbiếtthêmmộtsốchitiếtvềThànhThiênVũ.Anhvẫncònnhớvẻmặtthất kinh và hoảng sợ của La Tư sau khi nghe tin về cái chết của ThànhThiênVũ.
SaukhikếtthúcviệclấylờikhaicủaLaTư,còncóngườihướngdẫncôcáchlàmthủtục.Sauđó,LaTưcóthểvề,DiệpTiêulặnglẽđisaucô,đúnglúccôchuẩnbịrakhỏicửacủatrụsởcôngan,DiệpTiêugọivớitheo.
“Tôi đã khai hết rồi, còn vấn đề gì nữa không?”LaTư nói với vẻ vôcùngmệtmỏi.
DiệpTiêunhìnthẳngvàomắtcô,rồinói:“Côhãynhìnvàomắttôi.”ÁnhmắtcủaLaTưlúcđónhưlơlửngtrêntrờimây,côkhôngdámnhìn,
côlắclắcđầunói:“Xinlỗi,tôirấtmệt.Hômnayxảyrasựviệcđángsợthếnày,monganhhiểucho.”
“Vâng,tôirấthiểutâmtrạngcôlúcnày.Côcònnhớtôichứ?”LaTưnhìnDiệpTiêuvớiánhmắtkỳlạ,mộtlúclâusau,cômớinhớra:
“Anhchínhlàanhcảnhsátmàmộtnămtrướcđâyđãlấylờikhaicủatôiởtòasoạnbáo.”
“Đúngvậy.”DiệpTiêugậtgậtđầu,sauđólạnhlùngnóivớicô:“Côvànạnnhâncóquanhệvớinhauthếnào?”
“ÝanhnóilàSảnhSảnh?Khôngphảitôiđãnóihếtrồisao,tôivàcôấylàbạnthân,gầnđâycôấylàmphóngviênchụpảnhởtòasoạncủachúngtôi,vốnlàchúngtôiđãhẹnnhausángsớmhômnaysẽđiTùngGangsưutậpdânca.”
“Sưutậpdânca?”“Anhchẳngđãbiếttôilàphóngviêncủa“HọabáoHoatrênbiển”?Có
điều,nóilàđisưutậpdânca,nhưngthựcralàchúngtôiđichơi,chúngtôimuốn đến đó để ngắm cảnh ở vùng ngoại ô, để hít thở không khí tronglành.”
“Ngắmcảnh?Trờimưathếnàycònđingắmcảnh?”LaTưbựcmìnhnói:“Tạisaotừnãytớigiờanhlạitoànnóivớitôivới
giọngnghingờnhưthế?Tôilàngườithíchngắmcảnhtronglúcmưa,chẳnglẽanhkhôngbiếtđượccảnhvật tronglúcmưađẹpđếnthếnàosao?Đángtiếc, SảnhSảnh sẽ khôngbao giờ đượcngắmcảnhmưa trên thế gian nàynữa.Tôithậtkhônghiểunổi,tạisaotênthầnkinhđólạimuốngiếtchếtSảnhSảnh,côấylàmộtcôgáitốt.”
“CôdựavàođâumàbảohungthủgiếtSảnhSảnhmắcbệnhthầnkinh?”“Vìquảthựctôikhôngtìmrađượcđộngcơgiếtngườinàocủahungthủ,
nêntôiđoánđóchắcphảilàmộttênbịbệnhthầnkinh.Anhnhấtđịnhphảitómđượchắn,đểlinhhồnSảnhSảnhđượcyênnghỉ.”
DiệpTiêulạnhlùngnói:“Tôihyvọnglàcôsẽkhaibáohếtđầuđuôisựtìnhvớichúngtôi.”
“Tôiđãkhaibáorồicòngì.”DiệpTiêuđưachocôdanhthiếp,nói:“Cóvấnđềgì thìgọiđiện thoại
chotôi,cònnữa,côcũngmuốnsốngmộtmìnhà?”“Đúngvậy.”“Buổitốivềnhàsớmmộtchút,đừngcóđilangthangbênngoài,nếucó
ngườilạgọicửa,thìnhấtđịnhkhôngđượcmở.Đâylàlờikhuyênchânthànhcủacảnhsátđốivớicô,tôicũngkhôngmuốnnhìnthấytrêncổcôcómộtvếtmàuđen.”
“Hừ,hừ,anhnóiđenđủivừathôichứ,cứnhưlàmuốntôigặpphảirủiro
vậy”.Chỉtrongnháymắt,LaTưđãtrởlạitrạngtháibìnhthường,“Xinlỗi,tôicũngbiết làanhlo lắngchotôi, tôisẽ làmgiốngnhưanhnói.Anhnóichotôibiết,SảnhSảnhkhôngphảilànạnnhânbịhạiđầutiênđúngkhông,cóphảilàcònngườikháccũngbịhạitươngtựnhưvậy?”
“Điềunày,tôikhôngthểnóiđược.”“Anhđúnglàcứngnhắc,bâygiờthìtôiđiđượcchưa?”DiệpTiêuimlặngmộtlúcrồinói:“Cònmộtđiềucuốicùngtôimuốnhỏi
cô,mộtnămtrước,côđãkểvớitôitấtcảnhữnggìcôbiếtrồichứ?”“Anhnóinhưvậylàcóýgì?”ÁnhmắtcủaLaTưnhưđanglẩntrốn.DiệpTiêuquansátcô,quanétmặtcôanhđãnhậnrađiềugìđó,bỗng
nhiên, anh hắng giọng hỏi: “Cô đã nghe nói đến ngôi nhà đen bao giờchưa?”
“Ngôinhàđen?”BỗngnhiênLaTư lạcgiọngkhôngnóiđược,côngơngẩnnhìnDiệpTiêu,khôngnóithêmbấtcứcáigìnữa.
DiệpTiêuđãhiểu,anhnóikhẽ:“Côvềđi,cólẽtôisẽcònđếntìmcô.”LaTưvẫnthầnmặtđứngtrơraởchỗđó.DiệpTiêuquayđầulạinói:“Vẫnchưavề,côđịnhăncơmtrưaởnhàăn
củatrụsởcôngansao?”LaTưlắcđầu,côgầnnhưchạybướcnhỏđểrờikhỏinơinày.
Chương24
Bênngoàimưađãtạnh.ĐồngNiênngherấtrõâmthanhcủatiếngmưarơiđã lắngdầnxuống,
đếnlúckhôngcònmộttiếnggìnữa.Anhkhônghiểutạisaođêmnaytaianhlại thínhđếnthế,ngaycảmột tiếngđộngnhỏmàanhcũngnghethấy,đặcbiệtlànhữngâmthanhcủatựnhiên,nhưtiếngmưarơingoàicửasổ.
Bâygiờ,mưađãtạnh.NhưvậycàngyêntĩnhđểVũNhingủ,hơithởcủacôđềuđều, giốngnhưmột chú cá trong lòng sâu củađại dương,đangẩnmình trong những khóm rong và rêu để nghỉ.ĐồngNiên không dám làmphiềngiấcngủcủacô,anhcũngchỉmongrằngmìnhsớmđượcchìmtrongnhữnggiấcmơ,khôngbị nhữngâm thanh từmộtgócnàođóquấynhiễu.Nhưng, có lẽ tai anh đã không còn theo sự kiểm soát của bản thân nữa,dườngnhưtaianhcósựsốngriêng,thamlamđếnnỗinhưmuốnthâutómhếtnhữngsóngâmmànóbắtđược.
“ĐồngNiên–ĐồngNiên–ĐồngNiên.”Cóngườiđanggọianh.Anhkhôngdámtinvàotaimìnhnữa,nhưngrõ
rànglàanhnghethấytiếnggọi,trongphòngchỉcóanhvàVũNhi,VũNhithìđãngủsay,vậythìtiếnggọiđólàcủaai?Timanhđậpnhanhhơn,hơithởgấp,đếnnỗianhphảimởmắt.Khôngnhìnthấyaicả,chỉcótaianhvẫn
nghethấytiếnggọi:“ĐồngNiên–ĐồngNiên–ĐồngNiên”.Làaiđanggọianhcơchứ?Anhsắpđiênlênmất,trướcmặtanhlàmột
màuđenkịt,nhưngtaianhlạingherấtrõ,anhcảmtưởngmìnhgiốngnhưmộtngườimù, khôngnhìn thấygì cả, nhưng cái gì cũngnghe thấy.Cuốicùng không chịu được nổi nên anh ngồi bật dậy, anh cẩn thận để khôngchạmphảiVũNhiđangnằmbêncạnh,anhnhẹnhàngđểcôkhôngbịđánhthức.Sauđó,anhmởcửaphòngngủvàrangoàihànhlang.
“ĐồngNiên–ĐồngNiên–ĐồngNiên.”Tiếnggọiđóvẫntiếptụcvanglên,anhbướcđitheohướngphátraâm
thanh,đếnchiếunghỉ, sauđó,anhchầmchậmbước lêncầu thangdẫn lêntầng ba.Anh không biếtmình đang trong giấcmơ hay đã tỉnh, có lẽ, âmthanhđóchỉlàảogiác,chứkhôngphảidoanhnghethấy,chỉlàâmthanhtừnãoanhphátra.Sauđó, thậmchíanhcònkhôngphânbiệtđượcnhữnggìanhđangnghĩcóphải là thậtnữahaykhông,có lẽ,cuộcsốngcũnggiốngnhưmộtgiấcmơ.
CuốicùngĐồngNiênlênđếntầngba,nhưngvẫnkhôngnhìnthấygìcả,anhthấymìnhgiốngnhưmộtngườikhiếmthị,phảisờvàotườngđểdòdẫmbướcđi từngbướcvềphía trước,nhữngbức tườngdườngnhưcũngcósựsống,nókểvớianhmộtsốviệctừrấtlâurồi.Bỗngnhiên,anhsờthấymộttaynắmcửa,anhthỏathíchxoalênkhắpcánhcửagỗlạnhngắt,giốngnhưkhianhsờsoạnglênkhắpngườiVũNhikhicáchqualớpvảiquầnáo.Cuốicùng,anhsờthấymộtlỗhổngnhẵnbóng,đólàmắtmèo.
ĐồngNiênbiết rõ, tất cảcácmắtmèo trongngôinhàđenđềunhìn từngoàivàotrong.Thếnên,anhliềnghémắtmìnhvàomắtmèo.
Quamắtmèo,quađồngtử,phảnchiếuánhnếntrongcănphòngtốiom.Anhnhìnthấygìvậy?
Chương25
Đêmnay,VũNhicómộtgiấcmơrấtkỳlạ,cômơthấymộtngườiphụnữ,ngồitrướcbàntrangđiểm,lưngquayvềphíaVũNhi,ngườiphụnữđótaycầmmộtchiếclượcgỗ,nhẹnhàngchảimáitócdàiđennhánh.Quaphảnchiếucủatấmgương,VũNhichỉnhìnthấymáitócdàibuôngthõng,máitócđãchemấtmộtnửakhuônmặt,quakẽhởcủa tóc lộ rađôimắtđẹp tuyệttrầnđangchămchúnhìnVũNhiquagương.VũNhivộiđứngdậy,tiếnvềphíangườiphụnữđó,bỗngnhiên,ngườiphụnữquaymặtlại,VũNhipháthiện-đóchínhlàkhuônmặtcủacô.
Saukhicôbừngtỉnhkhỏigiấcmơ,trờivẫnchưasánghẳn,lưngcôđầmđìamồhôi, theo thói quen côđưa tayquờ sangphíaĐồngNiênnằmbêncạnh,thìpháthiệnrabêncạnhlàkhoảngtrống.Côvộingồidậy,nhìncăn
phòngtốiom,chiếcgươngcủabàntrangđiểmphảnchiếubộmặttrắngbệchcủacô.Trongphòngchỉcómộtmìnhcô,côvộimởcửasổ,nhìntrờiđangsángdần,tronglòngcôthoánglosợ.
ĐồngNiênđiđâurồi?VũNhimởcửa,đứngởhànhlanggọito:“ĐồngNiên?ĐồngNiên?”
Khôngcóaitrảlời,tiếnggọicủacôởhànhlangtừtừvọnglại,khiếncôcảmthấysợhãi.VũNhivộixuốngcầuthang,côđứngởtầngmộtgọiĐồngNiên, nhưng vẫn không tìm thấy anh.VũNhi lại đi lên tầng hai tìmmộtvòngnữa,vàcuốicùng,côdừngchânởchiếunghỉdẫnlêntầngba.Nhưng,ởcầu thangdẫn lên tầngba, côpháthiện ramột conmèo trắng, conmèonhìncôchằmchằm, trongánhmắtnócóchúthàmýđedọaVũNhi.Ánhmắt đó khiến cô cảm thấy có điềm báo chẳng lành. Lưỡng lự hồi lâu, côquyếtđịnhchỉdừngởchiếunghỉgọitênĐồngNiên,nhưngchođếnkhiconmèotrắngđóbiếnmất,côcũngkhôngnghethấytiếngĐồngNiêntrảlời.VũNhiđànhtừbỏýđịnhtìmĐồngNiên,côvộivàngđánhrăngrửamặt,chẳngcó tâm trí đâumà ăn sáng, cô nằmcuộn tròn trên ghế sofamột lúc.Cuốicùng,côđoánchắclúcnửađêmĐồngNiênđãđirangoài,nhưnganhđiđâumớiđượccơchứ?VũNhikhôngdámnghĩnhiềunữa,côviếtmột tờgiấynhắnlại,bảovớiĐồngNiêncôđilàm,vàcôrấtnhớanh.
VũNhivộivàngrakhỏinhà,khirađếnđường,côkhôngdámngoảnhlạinhìnngôinhàđennữa,côcốbướcđithậtnhanhđểrờikhỏinơinày.
Tạisângatàuđiệnngầm,côđãbỏlỡmộtchuyếntàu.Côngồitrênmộtbăngghếdài,bỗngnhiên,côchợtnhậnrađâychínhlàchỗmàlầnđầutiênđilàmcôđãngồi.Độtnhiên,trongđầucôhiệnlạihìnhảnhngườiđànôngmà sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền của cô đã hoảng sợ và nhảy xuốngđườngray tàu.Côsợhãiđứngdậy,đixakhỏichỗđangngồi,đisangđầubênkiacủasânga,chođếnlúcchuyếntàutiếplaovụtđến,côvộichenlêntoa,trốnvàomộtgóctối,qualớpáo,cônhẹnhàngvuốtmặtsợidâychuyềnmắtmèođeoởtrướcngực.
Côcũngkhônghiểulàmthếnàomàcôđếnđượccôngty,cóđiềucũngmaylàkhôngđếnmuộn,côchậmrãiđếnngồivàobànlàmviệccủamình,mộtlúclâusaucũngchưamởmáytínhlên.HứaVănMinhđếndừngngaysaulưngcô,vờholênmộttiếng,khiếnchoVũNhigiậtmình,vộiquayđầulại:“GiámđốcHứa,cóviệcgìkhôngạ?”
“Hômnaycôcótâmsựgìđấy?”“Không,khôngcóviệcgìạ?”VũNhivộilắcđầu.“Cũngmonglàcôkhôngvìviệc tưmàảnhhưởngđếnviệccông.Còn
nữa,vềtờápphíchquảngcáophòngkhámcủabácsĩMễ,bâygiờcóthểbắttayvàolàmđượcrồiđấy,côấyđặtrấtnhiềukỳvọngvàocô,đừngđểchokháchhàngcủachúngtathấtvọngnhé.”Nóixong,HứaVănMinhđiluôn.
VũNhikhôngthểnấnnálàmbiếngđượcnữa,côbắtđầumởnhữngtài
liệumàhômnọMễNhượcLanđưachocô,nhớlạinhữngyêucầumàhômđóMễNhược Lan đã nói.MễNhược Lan đã nói phòng khám của cô ấyđượcmởlàđểphụcvụtâmhồncủaconngười,cácbácsĩởbệnhviệnchữabệnhlàchữavềthểxác,cònlàmộtngườibácsĩtâmlýnhưcôấythìchữavềtâmhồncủaconngười.Quảngcáochophòngkhámthìphảicốgắnghếtsứcđểnóilênđượcnhữngáplựctrongcuộcsốngxãhộiđãảnhhưởngrấtlớnđến tâmtư tìnhcảmcủaconngười,cònđốivớiviệcbiểuđạtnỗiđaukhổtrongtâmhồncủaconngườithìlạivừaphảicụthểlạivừaphảitrừutượng.
MễNhượcLancònnói:“Gọilàcụthểvìnhữngngườicóvấnđềvềtâmlýthì trongxãhộiởbấtcứnơinàochúngtacũngcóthểbắtgặp,nóitheonghĩarộng,nhìnbênngoàithìnhữngngườimàtưởngnhưcótinhthầnkhỏemạnh,bình thườngthìđềucóẩnchứavấnđềvề tâmlý”,cóđiều,VũNhivẫn chưa đọc qua sách của Freud Sigmund (Sigmund Schlomo Freud (6/5/1856–23/9/1939)nguyên làmộtbác sĩ về thầnkinhvà tâm lýngườiÁo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vựcnghiêncứuvềphântâmhọc),dođó,côkhôngcócảmhứngmấy.Cònnóivềtrừutượngthì lạicàngphứctạp, thậmchíhômđóMễNhượcLancònnóivới cô vềmối quan hệ giữa “Kinh Thánh” và con người, lúc đóVũNhikhôngtàinàomàhiểunổi.CáimàVũNhithíchnhấtchínhlàhộihọa,đólàcôngviệcbắtbuộccôphảihoànthành,cònnhữngcôngviệckhácthìcôđểlạichoHứaVănMinhvàMễNhượcLanđánhgiá.
NhưngmãimàVũNhikhôngnốikếtđượccácýnghĩ lạivớinhau,cólúccônhớlạinhữnglờinóicủaMễNhượcLan,cólúctrongđầucôlạixuấthiệnhìnhảnhcủangôinhàđen,tiếpđếnlàkhuônmặtcủaĐồngNiênkhôngngừngxuấthiệntrongtâmtrícô,cuốicùng,lạilàDiệpTiêu.VũNhiđãtrảiquanửangàyvớitâmtrạngrốibời,đếntầmgiữachiều,côđoáncólẽĐồngNiênđãvề,thếnên,côliềngọiđiệnvềnhà.Chuôngđiệnthoạiđổmộthồilâumàkhôngcóngườinhấcmáy,khiếnchoVũNhisốtruột,lúccôđịnhgácmáy,bỗngnhiên,đầudâybênkiacóngườinhấcmáy.
“Alô,anhĐồngNiên.”Đầudâybênkiakhôngcóaitrảlời,nhưngâmthanhcủaloađiệnthoại
rất tốt,nênđếntiếngđộngrấtnhỏcôcũngcóthểnghethấyđược.VũNhibắtđầulolắng:“Alô,ĐồngNiên,làanhđúngkhông?EmlàVũNhiđây.”
Đầudâybênkiaimlặngmộthồilâu.“ĐồngNiên,saoanhkhôngnóigìthế?Xảyrachuyệngìrồi?Anhmau
nóiđi!”Đầudâybênkiabỗngnhiêndậpmáy.Mộtâmthanh tút…tút…tút…kéodàihồi lâu,VũNhi thầnngườingồi
cầmđiệnthoạimộtlúc,khôngbiếtphảilàmsao,đồngnghiệpđềucảmthấyhômnaycôrấtlạ,nênđềunhìncôvớiánhmắtrấtđặcbiệt,lúcđóVũNhimớibỏđiệnthoạixuống.Liềnngaysauđó,côlạigọivềnhàmộtlầnnữa,
lầnnàythìkhôngcóainhấcmáy.Cảbuổichiều,cứ20phútcôlạigọivềnhàmộtlần,nhưngcảmtưởngnhưmãimãikhôngcóainhấcmáy.Hếtgiờlàm,côlàngườiđầutiênrakhỏicôngty.
Chương26
DiệpTiêungồimộtmìnhởvănphònglàmviệc.Cuộchọpbànvềvụángiếtngườihàngloạtvừamớikếtthúc,vẫnchưacómanhmốirõràng,thậmchíđếnviệcthuthậpdấuvântaycũnggặpphảikhókhăn,sởcũngđangthảoluận xem có nên thông qua các phương tiện truyền thông để ngấm ngầmthôngbáovớinhândânhaykhông:buổitốiởnhàmộtmìnhphảinângcaocảnh giác, không đượcmở cửa cho người lạ, đặc biệt là những cô gái trẻsốngđộcthân.
Nhưng cũng có ý kiến cho rằng, làm như vậy thì sẽ khiến cho nhiềungườicảmthấyhoangmang,losợ,giốngnhư“Vụánchặtđầu”đãxảyraởtrong thànhphốmấynămtrướcdẫnđếnbaonhiêu lờiđồn thổi,khiếnchotâmlýcủangườidânhoangmang.Vẫnmay,“Vụánchặtđầu”đócuốicùngđãđượcphá,đãvạchmặtđượchungthủ,hungthủkhôngphảilàmộttênsátnhânbiếntháiđiêncuồngnhưnhữnggìmọingườiđồnthổi.
Thếnhưng,mấyvụánliêntiếplầnnày,cóvẻsẽphứctạphơnvụánlầntrướcrấtnhiều.TrêntườngcủavănphònglàmviệctreomộttấmbảnđồcủaThượngHải,trênbảnđồcóđánhdấuvàghirõthờigiancũngnhưđịađiểmhungthủgâyán.Cóngườiđãdùngbútđểnốiđịađiểmxảyrabavụánmạnglạivớinhau,tạoramộthìnhtamgiáccógóctùrấtđặcbiệt,thếnênngườiđóchorằngtrướckhiratayhungthủđãlênkếhoạchsẵntrênbảnđồ,sauđódựatheocácvị trí trênbảnđồđểgâyán?Đốivớinhậnđịnhcósứctưởngtượnghếtsứcphongphúthếnày,DiệpTiêuchỉcòncáchcườiđaukhổ.
Bâygiờ,mọingườiđãtansở,trongphònglàmviệcchỉcònlạimộtmìnhanh.Anhlặnglẽnhìntấmbảnđồtrướcmặt,cốgắngnắmbắtmộtthôngtintừđó.Cólúc,côngvệcphááncũnggiốngnhưmộtnhàthơđangsángtácmộttậpthơ,cầnphảicólinhcảm,bâygiờthứmàDiệpTiêucầnchínhlàthứnày.Nhưnganh luôncómột tìnhcảmđặcbiệtđốivới linhcảm, linhcảmtrong anh lại rất phũ phàng.Anh nhắmmắt, dường như anh đang nhớ lạiquãngthờigianmộtnămtrướcđây,anhkhôngthểkhôngthừanhận,cơnácmộngđãquaytrởlại.
Bênngoàitrờitốidần,mưabắtđầurơi,mưatạthốihảvàokínhcửasổ.DiệpTiêungẩngđầulên,nhìnmưabênngoàicửasổ,trướcmặtanhhiệnlênhìnhdángcủaVũNhi.Độtnhiên,anhnhưnhớrađượcđiềugì,lậptứcbậtmáytínhlên,tìmtrongđốnghồsơlưunộibộ,tìmlạitậphồsơvềvụántựsát tại sân ga tàu điện ngầm trong thời gian trước,mà nhân chứng chứngkiếntậnmắtvụánlạichínhlàVũNhi.
Hồsơlưughirõ:nạnnhântênlàKimVănDung,40tuổi,ôngchủmộtcửahàngnhỏ,ngàyhômxảyravụviệclàngàynạnnhânchuẩnbịbắttàuđithươnglượngmộtsốviệccóliênquanđếnviệcthuêcửahàng.Quađiềutra
củacảnhsát,mốiquanhệxãhộicủanhạnnhânrấttốt,cuộcsốnggiađìnhcũng bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu của việc tự sát, hầu hếtnhữngngườiquenbiếtvớiKimVănDungđềucảmthấybấtngờtrướccáichếtcủaông,vợcủanạnnhântuyệtđốikhôngtinlàchồngmìnhtựsát,chorằngđólàmộtđiềuhoàntoànphilý,cólẽdoôngấybịtrượtchânngãxuốngđườngraytàu.
DiệpTiêulạiđiềutratiếpvềlýlịchtrướcđâycủaKimVănDung,ôngtasinhratrongmộtgiađìnhtrunglưu,khicònnhỏsốngởkhulềutạm,năm1970đãtừngchuyểnnhàmộtlần.Độtnhiên,DiệpTiêuthấytrongmáytínhhiệnlên:lầnchuyểnnhànăm1970,ôngtachuyểnđếnsốngởngôinhàđen.Bỗngnhiên,DiệpTiêuđờra,anhcẩnthậnnhìnlạimànhìnhmáytính,xácđịnhlạiđịachỉ,rõràngkhôngcógìsai,đólàsốnhàcủangôinhàđen,chínhlàngôinhàmàbâygiờĐồngNiênvàVũNhiđangsống.
Anh cố gắng khống chế nhịp đập của tim, cố gắng giữ cho tâm trạngđượcbìnhtĩnh,tiếptụcxem:KimVănDungsốngởđó5năm,chođếnnăm1975,ôngtamớichuyểnđinơikhác.NhưngDiệpTiêukhônghiểunổi,tạisaonăm1970giađìnhhọ lạichuyểnđếnsốngởngôinhàđen?ĐóchẳngphảilànhàcủagiađìnhhọĐồngsao?
Nhưngrấtnhanh,DiệpTiêuđãhiểura,đólànhữngnămthángvôcùngđặcbiệt,“xưanaychưatừngcótronglịchsử”,thờikỳ“Cáchmạngvănhóa”việccướpnhàcủangườikhácthìanhkhônghềlạgì,thờikỳđó,ởthànhphốnàycórấtnhiềubấtđộngsảngiốngnhưngôinhàđen.Chủcủacáccănnhànày hầu hết đều bị quy giai cấp tư sản của chế độ cũ còn sót lại, các đốitượngbịcoilàchuyênchính,thìnhữngcănnhàrộngrãi,thoángmát,dễchịucủa bọn họ hầu hết đều bị những người thuộc tầng lớp công nhân chiếmdụng.Nhưngtừsaunăm1978,theomộtsốchínhsáchkếhoạchmới,hầuhếtnhữngngườichủcủacácngôinhàđóđềuđượctrảlạinhà.Cóđiều,chođếntậnngàyhômnay,cónhiềukhunhàđẹpcóvườntượcnămđó,vẫndomườimấyhộdântầnglớptrunglưusởhữu,vịchủcũcủacácngôinhàđóđãmấttừlâuhoặckhôngcóngườithừakế.
Nhưng tại saonăm1975giađìnhKimVănDung, lại chuyểnđi?Thờigianđóvẫnlàtrongthờikỳ“Cáchmạngvănhóa”,họhoàntoànkhôngcólýdonàophảirờiđi.DiệpTiêulạiđiềutrathêmvềnhữngtưliệucóliênquanđếnbốmẹcủaKimVănDung,kếtquảkhiếnchotaphảigiậtmình:ngày25tháng11năm1975tạingôinhàđen,mẹcủaKimVănDungđãdùngdaocắtrauchémchếtchồngmình,sauđócònchémbịthươngcontraimình,cuốicùng,thắtcổtựvẫn,độngcơgiếtngườicủabàtakhôngrõràng.
DiệpTiêuchămchúnhìnvàomànhìnhmáytính,nộidunghiệnlêntrênmànhìnhchínhlànhữngtưliệunày,nếumuốnđiềutrarõtìnhhìnhthìphảiđếnphònglưutrữhồsơđiềutravềhồsơnămđó.Bâygiờđãquárõràngrồi, Kim Văn Dung đã từng sống trong ngôi nhà đen vào thời kỳ “Cách
mạngvănhóa”,sốngởđótrongsuốtthờiniênthiếu,vàonăm1975,khiôngtavẫnlàmộthọcsinhcấp2,mẹôngtađãgiếtchếtbốôngta,rồicònđâmôngbịthương,cuốicùngthìtựsát,KimVănDungđãmấtcảbốlẫnmẹ,nênđãchuyểnkhỏingôinhàđen.Chínhvàongàycuốicùngcủacuộcđờiông,ôngđãnhìnthấysợidâychuyềnmắtmèomàVũNhiđãlơđễnhđểlộra,nênôngtađãnhảyxuốngđườngraytàuđiệnngầm,kếtthúccuộcđờimình.
Trướckia,DiệpTiêucórấtnhiềuđiềukhólýgiảiđốivớiviệctựsátcủanạnnhân,thếnhưngbâygiờthìanhđãhiểu,ngôinhàđenchínhlàmốiliênhệgiữahaingười.Cólẽ,đâychínhlàchiếcchìakhóađểmởrachântướngsựviệc,DiệpTiêucó thểgiảiđápnhữngcâuđốnàykhông?Tựanhcũngkhómàđưarađượccâutrảlời.
DiệpTiêuthởdài,mởngănkéo,từtrongngănkéo,anhlôiraquyểnsáchđãlấytừngôinhàđen.Anhxemquyểnsáchcũvớiphiênbảncũrích,bìangoàicủacuốnsáchlàmộtsợidâychuyềnmắtmèorấtrõnét.Têncủacuốnsáchnàythìanhđãquáquenthuộc-“Mắtmèo.”
Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ,mànđêmđãbuôngxuống, anh từ từ lậttrangđầucủacuốnsách“Mắtmèo.”Giấycủacuốnsáchtrôngrấtgiòn,đãngảmàu vàng, có thể nhận ra rằng cuốn sách viết bằng chữ phồn thể đãkhôngcònđượcxuấtbảntừlâu, trangthứhai,DiệpTiêupháthiệnramộthàngchữviếttaybằngmựctàuđen:
“Chẻđôimiếnggỗtatấtsẽxuấthiện,dichuyểnphiếnđángươitấtsẽtìmthấyta.”
_____________________________
Chương27
Ngoài cửa sổ,mưa rơixốixả,hàngcâyxâybaoquanhbức tườngcủangôinhàrítlênkhekhẽ,bóngcâynhưintrênmặtVũNhi,cônhìnđồnghồ,đã támgiờtốirồimàĐồngNiênvẫnchưavềnhà.CôngồimộtmìnhtrênchiếcghếsalôngởtầngmộtchờĐồngNiêntrởvề,côđãngồiđâychờanhhơn hai tiếng đồng hồ.Thức ăn tối bày trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, côđứnglên,đểthứcănvàolòvisónghâmnónglại.VũNhikhôngmuốnăngìcả,vìcơnđóiđãquatừlâu,cóđiều,côvẫngắnggượngngồiănmộtmình.Côchỉănnửachừngthìbỏdở,saukhidọndẹpxong,côlạingồitrênghếsalông,khôngbiếtmìnhcònphảichờbaolâunữa.
LầnđầutiêncôquenĐồngNiênlàmấynămtrước,hồiđócôvẫnlàmộtnữsinhcủatrườnghọcviệnmỹthuật,côthườngmangtheogiákẹpvẽđếntrướcmộtnhà thờcủađạoTin lànhđểvẽvật thực.Ởđó,côđãnhìn thấyĐồngNiênvớichiếcmáyảnhtrêntay,lầnđầutiênthấyĐồngNiên,côcảmthấyánhmắtcủaanhrấtkỳlạ,anhnhìncôchămchúgiốngnhưđangngắm
một tácphẩm.ÁnhmắtđócủaĐồngNiênkhiếnchocôkhông thểkhôngchúý,côcàngcốlẫntránhánhmắtcủaanh,ánhmắtđólạicàngdồnvềphíacô.
Saunày,mỗilầnVũNhiđếnđểvẽ,đềugặpĐồngNiênvớichiếcmáyảnhtrêntay,côkhôngmuốnnhìnanh,nênchỉcócáchnhìnchămchúvàođỉnh tháp tròn giống như ở các cung đình của nhà thờ trên nền trời xanhthẳm.CònốngkínhcủaĐồngNiên,lúcđầuchỉtậptrungvàođỉnhthápcủanhàthờ,nhưngđếncuốicùng,anhlạiđưaốngkínhquayvềphíaVũNhi.
Thế nên,VũNhi cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng cô đã phải hét lêntiếng:“Tạisaoanhlạicứchĩaốngkínhvềphíatôi?”
ĐồngNiênvộiđáplại:“Vìemcònhấpdẫnhơncảđỉnhtháptròngiốngnhưtrongcungđiệnkia.”
HồiđóVũNhimớibướcvàotuổi20,giọngnóicủaĐồngNiêndườngnhưcómộtsức lôicuốnkỳ lạ,côkhôngthểkhôngcôngnhậnrằng,giọngnóicủaanhchàngđangchĩaốngkínhmáyảnhtrướcmặtcôđâycàngcósứchấpdẫn.Từđó,VũNhiđãđồngýkếtbạnvớiĐồngNiên,côđãpháthiệnđượcrấtnhiềuưuđiểmcủaanh,màđặcđiểmlớnnhấtcủaanhđóchínhlàsựquantâm,chămsócngườikhác.Chínhsựâncần,vàhòaquyệnnhữngưuđiểmnhonhỏđóđãkhiếnchocôbịmêhoặc.Chỉcóđiều,mãimàVũNhivẫnkhôngthểlýgiảinổiánhmắtmàlầnđầuĐồngNiênnhìnthấycô,ánhmắt đó khiến cô có cảmgiác như trước đây hai người đã quenbiết nhau,giốngnhưmộttấmphimđãđượccấtgiữrấtlâu,vàbâygiờđượcmangrađểrửa.
TronglúcVũNhiđanghồitưởnglạinhữngkýứccũ,tiếngchuôngcửabỗngvanglên,côlậptứcchạyrangoàisân,cũngkhôngthèmđểýtrờiđangmưa,vộivàngmởcánhcổngsátnặngnề:“ĐồngNiên,anhđiđâuthế?”
Cổngvừamở,VũNhiđãvộivànghỏi,nhưngngaylậptức,côpháthiệnramìnhđãnhầm,ngườiđứngngoàicổngkhôngphảiĐồngNiêncủacô,màlàmộtngườiphụnữlạmặt.
“Chịtìmai?”VẻmặtcủaVũNhitỏrarấtkhóchịu,côdùngmộtgiọngnóisắclạnhđểhỏi.
Ngườiphụnữ lạmặt taycầmchiếcô,ngóvào trongnhà, sauđómỉmcườivànhẹnhànghỏi:“XinhỏiĐồngNiêncóởnhàkhông?”
“Anhấykhôngcóởnhà.”VũNhicảmthấyrấtlạ,tạisaocôtalạiquenvớiĐồngNiên?
“Xinlỗi,tôicóthểvàotrongngồimộtlátđượckhông?”VũNhinhìntrờimưa,chongườitavàotrongnhàngồitrúmưamộtlát
cũnglàchuyệnthườngtình,cômiễncưỡngcườirồinói:“Mờivào.”Họ cùng bước vào nhà, người phụ nữ lạ mặt bỏ ô xuống, phủi phủi
nhữnghạtmưadínhtrênbộváymàuhồngnhạtcôđangmặctrênngười,trêntóccôvẫncòndínhnhữnghạtnướcmưalónglánh,cảngườicônhưtỏara
mùithơmcủahươngsen.VũNhingắmcômộtlúc,bỗngnhiênnhớra,ngàyđầutiênchuyểnđếnngôinhàđen,côvàĐồngNiênđãăncơmởmộttiệmcơmnhỏđầuphố,quakínhcủatiệmăn,côpháthiệncómộtcôgáitrẻxinhđẹpnhìnĐồngNiênchămchú.Bâygiờ,côgáiđóđangđứngtrướcmặtcô.
“Hìnhnhưtôiđãgặpchịởđâuđóthìphải?”VũNhihỏitrước.“Cólẽlànhưthế,tôitênlàLaTư,cảmơncôchotôivàongồitrúmưa,
rấtvuiđượclàmquenvớicô.”LaTưcườicười,trảlờirấttựnhiên.“CòntôilàVũNhi.Mờingồi.”La Tư ngồi xuống rất thoải mái, cô vừa đưa mắt nhìn qua một vòng
phòngkháchrộngrãi,vừahỏi:“Cáchbàitrícủacănphòngbâygiờvớihồitôicònnhỏkhônggiốngnhaumộtchútnào.”
“Khichịcònnhỏ?”“Đúngvậy,khitôicònnhỏ,tôisốngởphíabênkiađường,nênthường
xuyênsangđâychơi.Tôivẫncònnhớhồiđó,ĐồngNiênlàmộtcậucontraivớivẻmặtbuồnthảm,nhátgan,hầunhưkhôngbaogiờrakhỏinhà,thỉnhthoảngrakhỏinhàthìđềubịmấyđứatrẻkhácbắtnạt, lầnnàocũnglàtôiđứngrabảovệchocậuấy,nếukhôngcậuấyđãbịnhừđònrồi.”LaTưnóimộtcánhhãnhdiện,rồicôlạitrùnggiọngxuống:“Nóichocômộtbímật-CứmỗilầnmàgặptrờimưalàĐồngNiênlạikhóc.”
Bỗngnhiên,bênngoàivanglêntiếngsétnặngnề,khiếnchoVũNhigiậtmình,timđậpnhanh.
“Đừngsợ,dựbáothờitiếtnóitốivàđêmnaysẽcómưavàsấm.”VũNhinhìnrabênngoàicửasổ,trờiđenkịt,mưamỗilúcmộtto.Đột
nhiêncôhỏiLaTư:“LaTư,nếunóinhưvậythìchịvàanhĐồngNiênlàbạnthanhmaitrúcmãsao?”
“Cũng không hẳn như vây, vì hồi đóĐồngNiên rất nhát gan, cậu ấykhông phải túyp con trai có sức lôi cuốn.Hơn nữa, đó là những việc củamườimấynămvềtrướcrồi,hồiđóchúngtôiđềulàtrẻcon.Vừaxong,tôitìnhcờđiquađây,nghenóiĐồngNiênđãchuyểnvềnhà,hơnnữatrờilạimưa to,nêncũngmuốnghévào thăm, tôikhông làmphiềncôchứ?”ÁnhmắtcủaLaTưnhìnvềphíaVũNhi,lạivẫnlàánhmắtnhưcôđãgặpởđâuđó,rấtgiốngvớiánhmắtmàlầnđầutiênĐồngNiênnhìnthấycô.
VũNhiáingại:“Không,chịđếnchơithếnàytôirấtvui.LaTư,tôicómộtviệcmuốnhỏichị.”
“Côhỏiđi.”CuốicùngVũNhicũngđãlấyđủdũngkhíđểhỏimộtvấnđềkhiếncho
côthắcmắcbấylâu:“Tạisaohaingườilạiđềunhìntôivớimộtánhmắtkỳlạnhưvậy?”
LaTưngớramộthồilâu,imlặngmộtlúcrồimớitrảlời:“Vấnđềnàythìsớmmuộngìcôcũngbiết.”
VũNhikhôngnóigì,haingườicùngimlặngmộtlúc,khôngkhítrong
cănphòngcóchútngộtngạt,một lúc lâusau, lại làLaTưlên tiếngtrước:“VũNhi,ĐồngNiênđiđâurồi?Tôivàcậuấyđãmườimấynămkhônggặpnhau,khônghiểubâygiờcậuấycònnhátgannhưhồibékhông?”
“ĐồngNiên?À-Anhấyrangoàichụpảnhrồi.”VũNhikhôngmuốnđểngười khác biết đến việc Đồng Niên mất tích, nên đành phải bịa ra mộtchuyệnđểnói.
“Chụpảnh?Cậuấythíchchụpảnh?”“Thựcra,anhấylàmộtthợchụpảnh.Cóđiều,hiệnnayanhấyvẫnchưa
tìmđượcviệc.Cólẽdotrờimưatoquá,nênanhấyđãtrúmưaởmộtnơinàođó.”
“Hóaralànhưvậy.”LaTưgậtgậtđầu,lấytừtrongtúiratấmdanhthiếpđưachoVũNhi:“VũNhi,nhờcôchuyểngiúptấmdanhthiếpcủatôichoĐồngNiên,bảocậuấygọiđiệnthoạichotôiđượckhông?”
VũNhicầmlấydanhthiếpvànói:“Được,tôisẽnhắclạivớianhấy.LaTư,chịcóthểnóichotôibiếtvềcănnhànàytrướcđâyđượckhông?”
“Trướcđây?”LaTưcóchútdodự,nhưngcôvẫnnói:“Trướcđâycănnhànàyrấtâmu,đồđạc trongnhà toànđồcũ,khiđi trênsànnhàphát ratiếngkêurấtkỳlạ.Nóitómlại,hồiđókhôngkhítrongcănnhànàyrấtngộtngạt,hầunhưrấtítngườiđếnđâychơi,trừtôira,vìmẹĐồngNiênrấtquýtôi.”
“MẹĐồngNiên?Cóthểnóimộtchútvềbácấykhông?”“Bácấylàmộtngườiphụnữrấtxinhđẹp,cóđiều,đãnhiềunămrồi,hơn
nữahồiđótôivẫncònnhỏ,nênhìnhdángcụthểthếnàotôicũngkhôngrõlắm.TôichỉcònnhớlàbácấyrấtyêuquýĐồngNiên,rấthaythơmcậuấy,cólúc,thấybácấythơmĐồngNiênkhiếnchotôicảmthấyđốkỵ,thếnên,bácấycũng thơm tôimột cái.Hồiđóđượcbácấy thơmnhư thế, làniềmhạnhphúclớnnhấtcủatôi.”NhìncửchỉvàcảmxúccủaLaTưkhicônóigiốngnhưcôđangđượctrởvềvớinhữngnămthángđãqua.
“Đúngvậy,đúnglàrấthạnhphúc.”VũNhigậtgậtđầu.“Cònnữa,mẹcủaĐồngNiêncòncómột sợidâychuyền rấtđẹp,mặt
dâychuyềnlàmộtviênngọckhảmnạmhìnhmắtmèo,khibácấyđeotrêncổ,nhìnbácấytrôngcàngđẹpvàquyếnrũhơn.Đángtiếclàvềsaubácấyđãmấttích,khôngaibiếtđượcbácấyđiđâu?Khôngbiếtlàbâygiờsợidâychuyềnđócócònkhông?”
“Cóphảilàsợidâychuyềnnàykhông?”VũNhiđãquênmấtnhữnglờidặndòcủaDiệpTiêu,côliềnlôisợidâychuyềnđangđeotrêncổởsaulớpáora.
“Trờiạ!”LaTưkhôngcầmlòngđượcthanlênmộttiếng.“Đúng,chínhlàsợidâychuyềncómặtngọcmắtmèonày, tôinhớrấtrõ”.Côchămchúngắmnhìnmặtđácủasợidâychuyền,ánhmắtcôtoátlênvẻngưỡngmộ.
VũNhicẩnthậncấtsợidâychuyềnvàotrongáo.
“Làmsaomàcôcóđượcsợidâychuyềnnày?ĐồngNiêntặngcôà?”VũNhikhôngbiếtphảitrảlờithếnào,nênđànhvộivànggậtđầu.LaTưkhenngợi:“Côthậtlàhạnhphúc.”VũNhicúiđầu,khôngnóigì.Bỗngnhiên,LaTưnhìnVũNhivớimộtánhmắtrấtkỳquáivànói:“Vũ
Nhi,cóviệcnàytôimuốnhỏicô,saukhiđeosợidâychuyềnnày,côcócảmgiácđặcbiệtnàokhông?”
“Có,cómộtcảmgiáckhálàđặcbiệt.”Độtnhiên,VũNhicóchútcảnhgiác,côkhôngnói thêmgìnữa.Bâygiờ,cômuốnchuyểnđề tàicuộcnóichuyện,nên liềnnóivớiLaTư: “Chị còncóấn tượnggìvềbốcủaĐồngNiênkhông?”
LaTưlắclắcđầu:“Ấntượngcủatôivềôngấyrấtmờnhạt,hầunhưlàquênhếtrồi,xinlỗi.”
“LaTư,khichịcònnhỏ,thìtầngtrêncủacănnhànàynhưthếnào?”“Tầngtrên?Từtrướctớigiờtôichưalêntầngtrênbaogiờ,vìmỗikhitôi
bướclêncầuthang,thìcómộtâmthanhđinhtainhứcóc,hồiđótôirấtsợcầuthangnàybịsậpxuống,thếnênkhôngbaogiờdámlêntầngtrên.”
“Chưalênmộtlầnnào?”“Ừ,chưalênmộtlầnnào.”LaTưnhưnhớlạiđiềugì:“Tôivẫnnhớ,hồi
đónhàĐồngNiêncónuôimộtconmèo,mộtconmèotrắng,đuôinócómấyđốmmàuđỏ,conmèođórấtđẹp,đẹpvôcùng.Tôirấtthíchnó,đãtừngxinmẹĐồngNiênconmèonày,nhữngbácấykhôngđồngý,bácnóibáccũngrấtyêuquýconmèo,bácấykhôngnỡrờixanó.”
VũNhilậptứcnghĩđếnngayconmèotrắngtừđâuraởtrênlầu,côvộihỏi:“Conmèothựcsựđángyêuđếnthếsao?”
“Đươngnhiên,nórấthiền,mỗilầntôiđếnđây,nóđềutrèolênvai,rồicònthèlưỡiliếmvàomặttôi,chínhvìthíchnó,nêntôimớithườngxuyênđếnđây,nếukhôngthì,chẳngconnhàaidámđếnngôinhàđen.”
“Chịnóigìcơ?”CâunóicuốicùngcủaLaTưkhiếnchoVũNhithoángsợhãi.
“Không,khônggìcả.”Côcười,sauđóđứngdậynhìnrangoàicửasổ,mưađãnhỏ,côquayđầu lạinóivớiVũNhi:“Cũngmuộnrồi, tôiphảivềđây,làmphiềncôthếnày,tôingạiquá.”
“Nhưngchịcònchưauốngngụmtrànàocả!”“Thôi, không cần,VũNhi, tôi về đây, cho tôi gửi lời hỏi thămĐồng
Niên.”Nóixong,LaTưcầmôbướcracửa,trướckhiđi,côcònngoáiđầulạinhìnlêntầngtrêncủangôinhàđen,độtnhiênánhmắtcôcóchútsợhãi.
VũNhicũngnhậnrađiềunay,côcũngvộivàngngướclênnhìn,nhưngkhôngthấygìhết.Cônghingờhỏi:“Chịnhìngìthế?”
“Không,khôngcógì.”LaTư lắc lắcđầu,mặt trắngbệch,một lúc saubìnhtĩnhlại,cômớinởđượcnụcười:“VũNhi,tôivềđây!”
VũNhigiúpcômởcánhcổngsắtnặngnề.LaTưvẫyvẫytay,cườinói:“Khôngcầntiễnđâu,ĐồngNiênđượcsốngcùngcôlàniềmhạnhphúclớnnhấtcủacậuấy.Thếnhé,tôivềđây,côđingủsớmđi.”
“Tạmbiệt.”LaTưmởô,mộtlúcsauthìbóngcôkhuấtdầnsaulànmưamịtmù.Vũ
Nhivàonhà,trongđầucôlạihiệnlênánhmắtmàLaTưnhìncô,đầucôrốitung, vừamuốn nghĩ đến việc này, trong lòng lại sợ hãi. Từ trong khôngtrungtruyềnđếntiếngsétnặngnề,cólẽcòncóchớp,nhưngcôkhôngdámnhìnrangoàicửasổ.Phòngkháchrấtrộng,cảcănphòngrộngnhưthếchỉcómộtmình cô,mộtmình trong không gian rộng lớn càng dễ khiến chongườitacócảmgiácsợhãi,bâygiờVũNhiđangởtronghoàncảnhđó.Côcuộntrònngười,nằmgọntrênchiếcghếsofa.Tiếngmưangàycàngkhiếnchocôtrởnêntêdại,VũNhicảmthấymỗilúcmộtmệtmỏi,gầnnhưngủthiếpđi.
Cônhìnđồnghồ,đãmườimộtrưỡiđêmrồi,côthởdàivàbướclêncầuthang.Đánh răng rửamặt xong,VũNhi nằm ngủmộtmình trên giường.Mưakhôngngừngtápvàokínhcửasổ,tạoramộtthứâmthanhnhịpnhàng,nhưcótácdụngrungủ.Thếrồi,trongcănphòngtốiom,tronglòngVũNhilạinhưbịbaophủbởimộtvậtgìđórấtđặcbiêt,côtưởngtượngrằngvàonửađêmĐồngNiênsẽnhẹnhàngtrởvềbêncạnhcô,sángngàyhômsau,khicôthứcdậy,côlạiđượcnhìnthấyĐồngNiênvớikhuônmặtvànụcườirạngngờiđangnằmcạnhcôgiốngnhưchưatừngcóchuyệngìxảyra.Thếnhưng,anhsẽtrởvềchứ?
Độtnhiên,VũNhilạinghĩđếnmẹcủaĐồngNiên,ĐồngNiêncũngnóinămđómẹanhmấttíchmộtcáchbíẩn,khôngbaogiờxuấthiệnnữa, timVũNhiđậploạnxạ,côkhôngdámnghĩtiếpnữa.Mộtlátsau,côcảmthấysợidâychuyềnmắtmèoởtrướcngựccôngàycànglạnh,dầndầnđưacôvàotrongnhữngkýức.
TừsaukhicôvàĐồngNiênchungsốngvớinhau,VũNhikhôngphảingủmộtmình nữa.Cônằmnghiêng người, quaymặt về hướngmàĐồngNiênvẫnhaynằm,côđưangóntayvẽnhènhẹlêngối,đầungóntaycócảmgiácngưangứa,buồnbuồn.Cônghĩlạitrướcđây,khiTuyếtNhi,chịgáicôvẫncònsống,nếukhinàochịởnhà,thìthểnàohaichịemcũngngủcùngnhau.ChịTuyếtNhithườngcườiVũNhimãimàkhônglớn,vẫngiốngmộtđứatrẻcon,VũNhiliềnbảođólàdocôsợngủmộtmình.Hồiđó,côcảmthấyrấthạnhphúckhiđượcngủcùngchịgái,thậmchíhơithởcủachịphảvàomặtcôthìcôcũngcảmthấynónhẹnhàngthơmmátgiốngnhưmùicủahoalanmớinở.Chỉcầncóchịnằmbêncạnh,thìcôkhôngcònmơthấyácmộngnữa,vàcũngkhôngnhớlạinhữngviệclàmcôđaubuồnkhicôcònbé,nhữngviệcđócứbámtheocô,cókhitheocôđếnsuốtcuộcđời.Sauđó,chịTuyếtNhimất,khôngbaogiờcôđượcngủcùngchịnữa.Nhữngngàytháng
đó,VũNhiđãkhócrấtnhiều,đặcbiệtlàvàobuổitối,hầunhưđêmnàocôcũngmấtngủ,cônhớchị,hơnnữatronglòngcôđầynỗisợhãi.ChođếnkhicôquenvớiĐồngNiên,cảmgiácnàymớidầnbiếnmất.
Bâygiờchỉcótiếngsấmsétvàtiếngmưađangvăngvẳngbêntai,khókhănlắmcômớichìmđượcvàogiấcngủ.Cũngkhôngbiếtbaolâusau,cácýthứctừtrongsâuthẳm,lạidầndầnhiệnra.Trongýthứchỗnđộnđó,côcảmgiácnhưcómộtđốmsángđặcbiệtđangvẫygọicô,không,khôngphảimộtmàhaiđốmsáng,haiđốmvớiánhsángrấtuuất,đóchínhlàmộtđôimắt.Cómột đôimắt đangnhìn cô.VũNhi khẳngđịnh nhưvậy.Cônhấtđịnhphảixem,nhấtđịnh.Thếlà,côvộimởmắt,ánhsángtrongmànmưađêmtốitămđãxuyênquatấmkínhcủacửasổchiếuvàođồngtửcủacô.VũNhivộinhìnrabênngoài,côpháthiệnra,sátvớitấmkínhcửasổ,cómộtconmèođangnhìncôchằmchằm.Chắcchắn,cómộtconmèotrắngđangngồi bên ngoài bậu cửa sổ,mở tomắt nhìnVũNhi.VũNhi biết rõ rằngkhôngphảicôđangnằmmơ,nhưngcôkhônghiểunổitạisaoconmèolạitrèorabênngoàicửasổlàmgì?Docómộtkhoảngcách,nênVũNhikhôngnhìn rõđượcmọi chi tiết, nhưngcôvẫn có thểnhìn rõmắt conmèo, ánhsángthămthẳmcủamắtmèolelóitrongđêmtối.
Đôimắtđócómộtsứclôicuốnkỳlạ.VũNhikhôngkhốngchếđược,côchoàngdậykhỏigiường,điđếnbêncửasổ,côdánmắtlêntấmkínhcửasổ.Conmèođókhônghềđộngđậy,vẫnvớitưthếvàánhmắtlúcnãynhìncôchămchú.BâygiờthìVũNhiđãnhìnthấyrõnó,dobịngăncáchbởitấmkínhcửasổ,nêncólẽmắtcôvàmắtconmèochỉcáchnhaukhoảng10cm.Mắt củanógiốngnhưhaiquảhạchđàocànggiốngviênngọc,giốngnhưviênngọcmắtmèomàcôđangđeoởtrướcngực.
Bênngoài trờivẫnđangmưatoâmthanhnặngnềcủatiếngsấmtừxavọnglại,từtrongkhôngtrungđốidiện,dộivàotaiVũNhi.Côthấyconmèođangcoquắpbộlôngtrắngđẹpđẽcủanóđãbịmưalàmướt.VũNhicóchútthương hại nó, cô không cầm lòng được khi nhìn thấy con vật nuôi đượcnhiềungườiyêuthíchđangrunlêncầmcậptrongtiếnggàorúcủagióbãoởngaytrướcmắtmình,cônghĩ,cóthểnósẽbịcảmlạnhvìnướcmưa,nósẽốm,thânthểnhỏnhắnxinhxinhcủanósẽkhôngchốnglạiđượcvớibệnhtật,nóinhưvậycónghĩalà,cóthểnósẽchết.
Không,VũNhikhôngmuốnnhìnthấymộtkếtcụcbithảmnhưvậy,thếnên,côđãxúcđộng,cômuốncứuconmèo.Cuốicùngcôquyếtđịnhmởcửasổ,mưahấtcảvàotrongphòng,làmướttráncô.Côkhôngđểtâmđếnmưa rơi ướt người nên cô đưa tay ra ngoài, đúng lúc tay cô chuẩn bị vớiđượctớiđầucủaconmèo,nóliền trợnmắt lên,nhìncôvớiánhmắthungdữ,VũNhi hơi sợ hãi, nhưng cô cũngkhôngkháng cự lại đượcbản thânmình,vàcôcũngkhôngkhángcựđượcvẻđẹpmêhồncủađôimắtđó.Côômconmèovàolòng,bộlôngbịmưalàmướtcủanóthấmvàotaycô,khiến
côcàngcảmthấythươngconvậtđángyêunày.Côômnóvàophòng,đóngcửasổlại.
Bâygiờ,conmèođangnằmgọntrongtaycô,lúcnàyđâytrôngnóthậthiền, thậtngoan, thậtđángyêu,côvẫncảmnhậnđược sự run rẩycủanó,chắclàdonướcmưađãlàmnóbịcảmlạnh.VũNhicũngkhôngmuốnbậtđènlên,cônghĩrằngchỉcótrongbóngtốithếnàymớicóthểlàmchoconmèokhônghoảngsợ.Trongbóngtối,côquờđượcmộtchiếckhănbôngbêncạnhgiường,côdùngchiếckhănquấnchặtconmèokhôngcònkẽhở, rồiômnóvàolòng,côkhôngcòncảmgiácsợhãigìnữa,màchỉcócảmgiácthươngconvậtbénhỏnày.Côcẩnthậnômnó,rồinằmlêngiường,giờđây,côcảmthấymìnhkhôngcòncôđơnnữa,cómộtsinhmệnhbénhỏđángyêuđangởbêncạnhcô.
Côdùngthânnhiệtcủamìnhđểsưởiấmchonó,trongbóngtối,côvẫncảmnhậnđượcđôimắtcủanóđangnhìncô,từđôimắtđóphátramộtánhhàoquangchóilọitrongđêmtối.“Màyđếnđâylàđểchiasẻcùngtaođúngkhông?”VũNhinhư thì thầmvào taiconmèo, theo tựnhiên,conmèosẽkhôngthểdùngtiếngngườiđểtrảlờicô,VũNhilạinóitiếp“Đúngvậy,màyđếnđâylàđểchiasẻcùngtao,cámơnmày!”Conmèochớpchớpmắt,rồiđưachiếclưỡixinhxắnliếmnhẹvàomặtVũNhi.VũNhicườicười,nhắmmắt,chìmvàogiấcngủ.
Chương28
Mưađã tạnh.Sáng sớm,ánhnắngbanmaidịudàngchiếuvàophòng,chiếusángVũNhiđangngủvùitrongchăn.Khitỉnhlại,côcócảmgiáctrênmũimìnhcógìđóươnướt,hơidinhdính,côcũngkhôngbiếtlàcáigì.Cômởmắt,bêncạnhcôlàmộtkhoảngtrống,conmèođãbiếnmất,cóđiềucôchắcchắnrằngtốiquaconmèođóđãởđây,vìchiếcgốibêncạnhcôvẫncònmùicủanó.Côđưatay,lầnmòkhắpgiường,nhưngcũngkhôngsờthấyngườinàohayconmèonào,côcócảmgiáchơinongnóng.
Côbấtgiácthởdài,bỗngnhiên,lạicómộtchấtlỏnggìđórơivàomũicô,dườngnhưcòncómùitanhtanh.VũNhiđưataysờlênmũi.Sauđó,côpháthiệncảtaycôdínhđầythứchấtlỏngmàuđỏ,chấtlỏngnàycómùitanhnhưmùimáu,khiếnchongườitacócảmgiácbuồnnôn.Timcôbỗngđậpnhanh,người runrun,côngướcnhìn lên trầnnhà.Cônhìn lênkhehởcủatrầnnhàphíatrênđầucô,côthấycómộtchấtdịchmàuđỏđangtừtừnhỏxuống.Lạimộtgiọtnữa,từkhehởcủatrầnnhàrơixuống,rơitrúngđầucô.
Cuốicùng,VũNhidườngnhưmuốnkêulên,vìcôpháthiện,nhữngchấtlỏngrơixuốngmặtcô,chínhlàmáu.Côlậptứcnhảyrakhỏigiường, tiệntayvơlấymấycáikhăn,rồirasứclausạchmặt.Côkhôngdámsoigương
củabàntrangđiểm,nhưngcôcóthểhìnhdungrađượcgươngmặtcôđầmđìamáume.Máutừkhehởtrên trầnnhà tiếp tụcnhỏxuốnggiường, từnggiọt,từnggiọt,thấmvàogatrảigiường,giốngnhưbônghoamaiđangnởrộ.VũNhingẩngđầu,sợhãinhìnnhữnggiọtmáuđangchảyratừkhehởtrêntrầnnhà,sauđó,côvộimởcửaphòngngủ,laorahànhlangtốiom.
Lúcnày,côkhôngcònđểtâmđếngìnữa,côkhôngcònđắnđomàlaolênluôncầuthang,dẫnlêntầngba,cùngvớiâmthanhcótkétphátratừcầuthang,cuốicùngcôcũnglênđếntầngba.Bỗngnhiên,côcảmthấycómộtluồngánhsángđangchiếurọivàotráncô,côngẩngđầu,nhìnthấyphíabêntrênhànhlangcủatầngba,cómộtgiếngtrời,ánhsángbanmaiquađóchiếurọixuống.
Nhờánhsángchiếuquagiếngtrời,VũNhicóthểnhìnrõđượcđườngđicủahànhlangtầngba.Đitrênhànhlang,phảngphấtngửithấymùitanhtanhcủamáu,cônhanhchóngtìmrađượccănphòngphíatrênphòngngủcủacô.Sauđó,côchưamởcửavội,màcônhìnvàomắtmèotrêncánhcửa,quamắtmèo,cônhìnthấyánhsángcủabuổibìnhminhđãchiếurọikhắpcănphòng,cómộtngườiđangnằmtrênsàn.
HaitayVũNhivẫnđangrunrun,nhưngcôvẫnlấyhếtcanđảmmởcửara,bướcvàophòng.Kếtcấucủacănphòngnàycũnggiốngnhưphòngngủởdưới lầucủacô,cũngcómộtchiếcgiườngvàmộtchiếcbàn,còncó thêmmột sốđồđạcnhưngđã cũ, chỉ cóđiềukhôngkhí của cănphòngnày rấtngộtngạtkhiếncôkhóthở.VũNhivộiđếnbêncạnhngườiđangnằmsấptrênsànnhà,cẩnthậnngồixuốngbêncạnh,dùngđôibàntayđangrunrẩycủacô,gắnghếtsứckéongườiđóngửangườira.ChínhlàĐồngNiên.
Khôngthểnhầmđược,đóchínhlàĐồngNiên.VũNhinhìnĐồngNiên,khôngcầmđượcnướcmắt,khócnấclên,ĐồngNiênvớivẻmặtsợhãi,mắtnhắmnghiền,trênmặtcòndínhmáu.
Maymắn,ĐồngNiênvẫncòn thở,ngườivẫnấm,VũNhiômđầuanhvàolòng,lúcnàyđâycôcũngkhôngđểýđếnmáutrênmặtanh,côhônlênmôianh.VũNhigọitênĐồngNiên,nhưngĐồngNiênkhôngcóphảnứnggì,nướcmắtcôrơixuốngmặtanh,nhữnggiọtnướcmắtnónghổiđãhòatanđinhữngvếtmáutrênmặtanh.Côđưatayquàngvàonáchanh,đỡcơthểnặngnềcủaanhdậy,sauđó,dườngnhưcôkéoĐồngNiênrakhỏiphòng.
VũNhi cốgắnghết sức, kéoĐồngNiên ra đến chiếunghỉ, cônghiếnrăngnghiếnlợidìuanhxuốngcầuthang,tấtcảcácbậcthangđềuphátraâmthanhkẽocọt,giốngnhưsắpbịhaicơthểnặngnềlàmchogãy.Khitấtcảtrọng lượng cơ thể của Đồng Niên đang dồn lên người VũNhi, cô cũngkhônghiểuđượcsứclựcmàcôđangcólấytừđâura,dángvẻmảnhmaicủacôtừlúcsinhradườngnhưđãcắtduyênvớisứckhỏe.Thếnhưnggiờđây,côthấymìnhcóthểkhiêngĐồngNiênvớicơthểnặngđếnnhườngnày,cólẽdocómộtđộnglựcmạnhmẽđangthúcđẩycô.
Cuốicùng,côcũngđếnđượctầnghai,nướcmắtcôlạitràora,côcũngkhônglaunướcmắt,màvẫntiếptụcdìuĐồngNiênxuốngtầngdưới.Lúcnày,chắcchẳngcóaitinnổi,mộtcôgáiyếuớt,mỏngmanhnhưcôlạiđangkhiêngmộtcậucontraiđanghônmêbấttỉnhxuốngcầuthang.Khixuốngđượcđếntầngmột,côcảmtưởngnhưmìnhkhôngcònchútsứclựcnàonữa,côchỉcòncáchkéoĐồngNiênrakhỏiphòng.
Sauđó,côlạiđỡanhdậy,lúcnày,côcảmtưởngchântaykhôngcònlàcủamìnhnữa,màhoàntoànlàcủamộtngườikhácđangcốgắnghoànthànhnốtnhữngđộngtácdườngnhưkhôngthểtưởngtượngđược.CuốicùngVũNhicũngđưađượcĐồngNiên rakhỏi cánhcổng sắt, côđặt anhdựavàocổng,rồivớiđôichânđãmềmnhũn,côcốgắngchạyrangoàiđường,gọimộtchiếcxetaxi.Láixecũnglàngườikhátốt,đãgiúpVũNhiđưaĐồngNiênlênxe,rồisauđóđưahaingườiđếnbệnhviện.
Chương29
Tronghầuhếtcácbệnhviệnđềucómộtmùirấtđặcbiệt,trướcđâyVũNhikhông thíchmùi này, vàbâygiờ cũngvậy.Cô lặng lẽ ngồi bên cạnhĐồngNiên,chođếnkhianhtỉnhlại.
“Anhtỉnhlạirồià.”TrongmắtĐồngNiênnhưđangchứamột cái gì đó rất viểnvônghảo
huyền,đíchnhìncủaanhlàmộtnơixaxămnàođó,mộtlúclâusauanhmớinhìnvềphíaVũNhi,nhưngnhìnmộtcáchthờơ.
“ĐồngNiên,anhlàmsaothế?”VũNhisờnhẹlêntránanh.Đồng Niên chớp chớp mắt một cách thờ ơ, anh mở miệng nhưng lại
khôngnóigì,từtrongcổhọnganhphátramộtâmthanhrấtkỳlạ,VũNhinghenhưngkhônghiểu,mộtlúclâusau,anhthởdài,rồilạnhlùngnói:“Côlàai?”
VũNhigiậtmình,côkhôngthểngờđượcĐồngNiênlạicóthểhỏicômộtcâuhỏingớngẩnđếnnhưthế,côlắcđầuanhvànói:“ĐồngNiên,nhìnem đi, anh hãy nhìn vàomắt em, chẳng nhẽ anh lại không nhớ em là aisao?”
ÁnhmắtcủaĐồngNiênvẫnmơhồnhưthế.“ĐồngNiên,emlàVũNhiđâymà.”“VũNhi?VũNhinào?”NướcmắtcủaVũNhinhưsắptràora,côđaukhổnói:“Saoanhlạinói
vớiemnhưthế?”ĐồngNiênhỏi:“Tôilàai?TôilàĐồngNiênsao?”VũNhigậtgậtđầu:“ĐươngnhiênanhtênlàĐồngNiên.”“CôtênlàVũNhi?Đúngkhông?”
“EmlàVũNhi,emmãimãilàVũNhicủaanh.”CuốicùngĐồngNiêncũnggậtđầu,anhchậmrãinói:“Rốtcuộclàđã
xảyrachuyệngì?”VũNhinghĩlàcólẽbâygiờĐồngNiênđãhồiphụctrínhớ,vừarồichắc
là anh vừa mới từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, nên đầu óc vẫn chưa bìnhthường.Côtrảlời:“ĐồngNiên,câunàyphảilàemhỏianhmớiđúng.”
“Emhỏianhlàđãxảyrachuyệngì?”ĐồngNiênlắc lắcđầu:“Không,anhkhôngnhớgìcả,anhkhôngbiết,anhkhôngbiếtđãxảyrachuyệngì.”Anhnóinhưngvẻmặtanhdườngnhưrấtđaukhổ.
VũNhi lau nướcmắt, rồi vuốt tócĐồngNiên, nói: “ĐồngNiên, sángsớmngàyhômquaempháthiệnraanhkhôngnóilờinàovớiemmàtựdưngbiếnmất, emcho rằngcó thểanhđã rangoài, anhkhôngbiết làemđã lolắngthếnàođâu,emnghĩrằngsớmhaymuộnthìanhcũngtrởvề.Tốihômquaemchờanhsuốtcảtối,trờithìmưagió,sấmchớp,mộtmìnhemnằmtrêngiường,emrấtsợ.”VũNhikểsơquavềviệcLaTưđếnchơivàviệcconmèo tốihômqua, sauđócôkểchi tiếtnhữngviệcquan trọng: “Sánghômnay,tựdưngempháthiệnracómáutươirỏtừtrênkhehởcủatrầnnhàxuống,emlậptứcchạyngaylêntầngba,vừamởcửaphòngphíatrênphòngngủcủamìnhra,thìthấyanhđangnằmbấtđộngtrênsànnhà.Sauđó,emvộiđưaanhđếnbệnhviện,bâygiờanhđãnhớrachưa?”
ĐồngNiênlạichớpchớpmắt,nóimơhồ:“Tầngba?Cănphòng?Máu?”Anhlắcđầu,“Anhkhônghiểu.”
“ĐồngNiên,embiếtlàanhcầnphảinghỉngơi,chờđếnkhianhhồiphụchoàntoàn,anhsẽnhớra.”VũNhikhôngmuốnhỏianhnữa,cônhẹnhàngnói:“Nhưng,cómộtviệcrấtlạlà,lúcđóemthấytrênmặtanhcórấtnhiềumáu.Nhưngkhiemđưaanhđếnbệnhviện,bácsĩlạikhôngtìmrađượcbấtcứvếtthươngnàoởtrênngườianhcả,saukhibácsĩtiếnhànhkiểmtratoàndiện,trênngườianhkhôngcómộtvếtthươngtíchnàorõràng,chỉcómộtvàivếtbầmtímvàvếttrầyxước.Nóinhưvậycónghĩalàmáutrênmặtanhkhôngphảilàcủaanh.”
“Thậtkhông?Thậtlàlạ,trênthếgiớinàyquảthựccóquánhiềuchuyệnkỳlạ.”ĐồngNiênhờhữngnói.
“Nhưng, thếmáuđólà từđâumàra?”BấtgiácVũNhiđưatay lênsờmũi, nơimàmáuđã rơi trúng, đột nhiên cônghĩ đếnmột tìnhhuống thậtrùngrợn.
ĐồngNiênkhôngđểýđếncô,tựnhiênanhnắmlấytayVũNhi,nóivớigiọngkhànkhàn:“Anhkhôngmuốnởđâynữa,chúngtavềnhàđi.Anhraviệnđượcchưa?”
VũNhigậtđầu,cườivớianhvànói:“Bácsĩnóianhcóthểraviệnbấtcứlúcnào.”
Chương30
VũNhivàĐồngNiênngồitaxivềnhà,xemraĐồngNiênđãhoàntoànhồiphục,anhkhôngcầnVũNhiphảidìunữa,anhtựđivàonhà.Khilênđếnphòngngủ,trêngatrảigiườngvẫncònnhữngvếtmáunhưhìnhnhữngbônghoa,cóđiềuđãkhô từ lâu.Nhìn thấynhữngvếtmáunày,VũNhicócảmgiácbuồnnôn,côvộilộtgagiường,thaytoànbộchănvàvỏgối.
“Anhhơimệt.”ĐồngNiênnóivớicô.“Anh nên nghỉ ngơimột lát, chờ anh khỏe lại, thì anh sẽ nhớ ramọi
chuyện.”VũNhigậtđầunói.ĐồngNiênkhôngnóigìthêmnữa,anhlêngiường,quaylưngvềphíacô,
nhắmmắtlại.Độtnhiêncótiếngchuôngđiệnthoại,nghethấyâmthanhnàykhiếnVũ
Nhihoảngsợ,điệnthoạikêumộtlúclâusaucômớinhắcmáy,đầudâybênkialàgiọngnóicủaHứaVănMinh:“VũNhi,saocôkhôngđilàm?”
Qua điện thoại, cô cũng có thể nhận ra Hứa VănMinh đang rất bựcmình,côkhôngbiếtphảitrảlờithếnào,côchỉcóthểdùnggiọngrunrunnóikhẽ: “Tôi rấtxin lỗi,giámđốcHứa, sánghômnaygiađình tôi cómột sốviệcgấp,nêntôichưakịpgọiđiệnthoạichoanh.”
“Từsángtớigiờtôigọichocôliêntục,côđiđâuthế?”“Xinlỗi,tôiởbệnhviện.”Đầudâybênkiaimlặngmộtlúc,sauđóHứaVănMinhnói:“Đượcrồi,
lầntrước,cáilầnđầutiênđilàm,côđãđếnmuộn,lầnnày,tôicũngtincô.Cóđiều,tôikhôngmonglàsẽcólầnthứbanữa,nếukhông,côsẽbịbuộcthôiviệc.Côcứsuynghĩchokỹ,đến lúcđóđừng trách tôikhôngnểmặtcô.”
“Tôinhớrồi,tôisẽkhôngđểxảyrasựviệcnhưthếnàynữa.”Côdèdặttrảlời.
Đầudâybênkiađãdậpmáy.VũNhingồithừmộtlúc,tronglòngcôrốibời,côthựcsựkhôngmuốn
mấtđicôngviệcnày.Sauđó,côđưamắtnhìnĐồngNiên,hìnhnhưanhđãngủsay,côkhôngmuốnlàmảnhhưởngđếngiấcngủcủaanh,cômệtmỏithởdài,rakhỏiphòngngủ.
Côlạilêntầngbamộtlầnnữa,lầnnày,côbướcđirấtchậm,côcẩnthậnnhìncầuthangvàsànhànhlang,còncảnhữngmảngtườngđãbongtrócrathànhtừngmảng,giốngnhưmộtthámtửđangđiềutrađầumối.Côtừtừmởcánhcửaphòngtrênphòngngủcủacô,khôngkhícủacănphòngkhiếncôcócảmgiáckhóthở,côdèdặtbướcđếnbêncửasổ,mởcánhcửađangđóngchặt,ngórangoàihítmộthơi thậtsâu,nhưvậymớikhiếncôcảmthấydễchịu.
Côquayđầulạinhìn,bỗngnhiêncôpháthiệntrênsàncóvếtmáu,vếtmáuđỏ chính là vết ở đúngvị trí giường của côở tầngdưới.Rõ ràng là,nhữnggiọtmáurỏvàomặtcôquakhehởcủatrầnnhàsángnayxuấtpháttừđây.VũNhirunlên,cẩnthậnbướcđếnvịtrícóvếtmáu.Vếtmáuđãkhô,nêncómàuđỏthẫm,gầngiốngvớimàuđen.
VũNhibỗngnhớrakhivẽcô thườngrất thíchsửdụngtôngmàunày,nghĩđếnđây,cô thoảngchút sợhãi.ĐồngNiênkhôngbị thương,nênvếtmáunàychắcchắnkhôngphảidoĐồngNiênđể lại, thế thìnó là củaai?Chẳnglẽ,đólàcủaconmèo?Trongđầucôbỗnghìnhdunglạiđôimắtmèotrongsuốttốiquacôbấtgiácsờlênmặtmình,conmèođóđãliếmlênmặtcô.ĐồngNiênđãgiếtchếtconmèo?
Trong đầuVũNhi nghĩ ra ngay khả năng này, đột nhiên, cô nghe cótiếngmèokêurấtnhỏ.Côngẩngđầulênnhìnthấyconmèođangđứngtrênxànhàngayvịtrítrênđầucô.Côgiậtcảmình,cảngườirunrẩy,côvộilùilạiphíasauvàibước.Nhưngngaysauđó,côthấyconmèotrướcmặtkhôngcóbiểuhiệngìbịthương,nhìnnórấtkhỏemạnh,cảngườinókhôngcómộtvếtthươngnào,vẫngiốngnhưkhinóởtronglòngcôtốihômqua.
Nóbướcnhẹnhàng, trênbộlôngtrắngnhưtuyếtcủanókhôngcómộtvếtgì,chiếcđuôivớivàiđốmđỏnhỏđangchuyểnđộng.Đôimắtlonglanhcủanóđangnhìncô,dườngnhưnhìncôvớiánhmắtbiếtơn.Tiếpđó,nónhảymột bướcdài từ trên xuống, chạynhanh ra khỏi phòng, thoắt cái đãkhôngthấybóngdángnóđâu.
VũNhilắclắcđầu,xemra,vếtmáutrênsànkiatuyệtđốikhôngphảicủaconmèo.Côkhôngnghĩtiếpđượcnữa,cólẽphảiđitìmDiệpTiêu,nhưngcôkhôngbiếtgiảithíchtạisaoởđâylạicóvếtmáu,cóthểĐồngNiêncũngkhôngbiếtgiảithíchthếnào.Rốtcuộclàởcănphòngnàyđãxảyrachuyệnđángsợgìmàlạicómáu?
VũNhiphátđiênlên,côkhôngthểkểchuyệnnàychoaibiếtđược,cônghĩ,cóthểvếtmáukhôngrõtừđâunàysẽkhiếnchocảnhsátnghingờcôvàĐồngNiênđãlàmmộtviệcgìphạmpháp.Trongmắtcủanhữngngườicảnhsátđó,ởcănnhàcũnàychuyệngìcũngcóthểxảyra.Cuốicùng,VũNhichọngiảiphápxóasạchvếtmáunày.
Côchạynhanhxuốngtầngdưới,rồimanglênmộtchậuđựngđầynước,vàgiẻ,vàcảnướccọsàn.Côquỳtrênsànnhà,dùnggiẻđãthấmnướcvànướccọsàncốcọsạchvếtmáu.Tuylàmởcửasổ,nhưngcôvẫncóthểngửithấymùitanhtanhcủamáu,côquaymặtđinơikhác,nhìnrahướngcửasổ,taycôkhôngngừngchàđichàlại.Vếtmáuđórấtkhóchà,dườngnhưnóđãngấmsâuvàosànnhà,côphảimất rấtnhiều thờigianmớicó thểcọsạchđượcnó.
ChođếnkhiVũNhimệtđếnnỗicảngườiđầmđìamồhôi,dườngnhưsắpkiệtsức,mớihoànthànhxongcôngviệcđángsợđó.VũNhiđãdùngnốt
chútsứclựccuốicùng,thựcra,sángsớmnàykhikhiêngĐồngNiêngxuốnglầucôđãmệtlửkhôngcònsứcnữarồi,cơthểvừađượchồiphụcmộtchútthìvừaxonglạidùnghết.Côngồitrênsàn,chậmrãiđưamắtnhìnkhắpgianphòng,hìnhnhưtrướcđâycănphòngnàycũnglàphòngngủ.Nhưngchiếcgiườngthìkhôngcóvẻnhưlàchiếcgiườngcũđãđểtừlâu,vìtrêngiườngvẫntrảimộttấmgakhásạchsẽ,giốngnhưlàcóngườisốngởđây,chẳnglẽtốihômquaĐồngNiênđãnằmngủởđây?
Côlạiđưamắtnhìnvềchiếcbàn, trênbàncònsót lạivếtcủamộtcâynếnđãđốthết.Côlắcđầu,côkhôngdámđộngđếnbấtcứđồđạcgìtrongphòngnữa,khicôvừađịnhbướcrakhỏiphòng, thì tựnhiêncôchúýđếnbứctườngởbêncạnhnó.Đâylàmộtbứctườngmàutrắng,nhưnglạikhônggiốngvớibabứctườngcònlạicủacănphòng,màutrắngcủabứctườngnàykhácvớibabứccòn lại,chỉkhicôvẽxươngngườichếtcômớidùngđếntôngmàunày.
“Vũ...Nhi....”Bỗngnhiên,côcảmgiácnhưaiđóđanggọitêncô,khiếncôgiậtmình,
quayđầu lại, phát hiệnđằng sau chẳng cógì, côngó ra ngoài gọi to: “Aiđấy?Aigọitôiđấy?”
Nhưngkhôngcóaitrảlời.Cảtầngba,bấtkểlàởhànhlanghayởtrongphòng,đềuđangchìmđắmtrongkhônggiantĩnhlặng,trừđôimắthoảngsợcủacô.Cuốicùng,cônhìnthẳngvàobứctườngmàutrắngđó.Chẳnglẽâmthanhphátratừđây?
Ngườicôrunlên.Ánhmắtcôđangtừbứctườngchuyểnvộisangphíachiếcbàn, vết nếnđốt còn sót lại trênbàn thật rõ.Sauđó, ánhmắt cô lạichuyểnhướngvềphíavếtmáuđãđượccọsạchtrênsànnhà.Độtnhiên,cómấy con ruồi bay vào, đậu trên vếtmáu đỏ, ruồi là loài rất nhạy vớimùimáu., chúngsẽbiếtmáuđượccấtởđâu.Đây là lầnđầu tiênVũNhinhìnthấyruồiởngôinhàđen,côkhôngmuốnnhìnloạicôntrùngxấuxíđangbaylượnkia,nênánhmắtcôlạihướngvềphíabứctường.Trongvàigiâyngắnngủi,mắtcôkhôngngừngnhìnhếtchỗnàyđếnchỗkhác,từtườngđếnbàn,từbànđếnsànnhà,lạitừsànnhàđếntường,cănphòngnàydườngnhưđangthôn tính linh hồn cô, khiến cô hồn bay phách lạc.Cuối cùng, những conruồiđangđậutrênvếtmáumàcôđãdọnsạchtrênsànnhàlạibayvềphíacô,làmcôsợhãivộivànglaorakhỏicửa,mangtheochậunướcvàgiẻlaunhưbayrakhỏicănphòng.Khôngbaogiờcôdámlêntầngbanữa.
Chương31
Giữađêmkhuya.VũNhinhẹnhàngnhìnĐồngNiên, từ lúcvềnhàđếngiờ,anhcứngủ
liênmiên,vẫnvớimộttưthế,khôngănuốnggìcả,thậmchíđếnnướccũngkhônguống.Ánhđèndìudịusoisángkhuônmặtanh,bỗngnhiênVũNhipháthiệnra,nướcmắttừdướimimắtanhđangtừtừchuyểnđộng.Côbiết,khingủmàchảynướcmắtthìcónghĩalàđangmơ,nếunhưlúcnàymàcôgọi anhdậy, thì anh sẽ nhớhết đượcgiấcmơ của anh.KhônghiểuĐồngNiênđangmơcáigì?VũNhilạingẩngđầulên,nhìnvàokhehởtrêntrầnnhà,côkhôngdámtưởngtượnggiấcmơcủaĐồngNiênlúcnàynữa.Bỗngnhiên,ĐồngNiênmởmắt.
“ĐồngNiên,cuốicùnganhcũngdậy,anhmơthấygìthế?”VũNhithìthầmhỏinhẹbêntaianh.
ĐồngNiênnhìncôthờơ,rồivớigiọngkhảnđặc,anhnóitừngchữmột:“Anhkhôngmơ.”
Không,rõràngvừarồianhấyđãmơ,VũNhitựnóithầmvớimình,côcóthểkhẳngđịnh,nhưngcôkhôngmuốntruyhỏianhnữa,cólẽanhđãmệtrồi.
“Đói.”TừcổhọngĐồngNiênphátramộtâmtiết,giọngnóitrầmđặcnàykhiến
choVũNhicómộtcảmgiácnhưmộtbàntaythòratừgiếngsâu.VũNhivộihỏianh:“Anhđóirồià?Đúng, làemkhôngtốt,đángnhẽngaytừđầuemphảinghĩra,anhđãnhịnđóimộtngàyrồi.ĐồngNiên,anhchịukhóđợimộtlát,emsẽlênngay.”
VũNhivộivàngrakhỏiphòng,chạyquahànhlangvàcầuthangtốiom,lấy từ tủ lạnh ramột nồi cơmvàmột ít thức ăn.Cômang lênphòngngủcơm,thứcănvàbátđũađểtrướcmặtĐồngNiên.ĐồngNiênvừabêbátcơmlênthìvàluôn,hầunhưanhkhônggắpthứcăn,VũNhihỏianhcócầnhâmnóngthứcănkhông,ĐồngNiênkhôngtrảlờicô,VũNhinghĩcóthểdotrờioibức,nênanhthíchănthứcănnguội.Chỉtrongchớpmắt,ĐồngNiênđãănhếtmộtbátcơm,VũNhilạinghethấyanhnói:“Đói.”
VũNhivộivàngxớithêmchoanhmộtbátcơm,rấtnhanh,ĐồngNiênlạiănhết,anhvẫnkhôngănthứcăn,chỉăncơmkhông,VũNhiđoáncólẽanhđóilắm,cókhianhphảiănchođủbabữacủangàyhômqua.Tiếpđó,lạibátthứba,lầnnày,VũNhichỉxớinửabát,vìtrongnồiđãhếtcơm.Từtrướcđếnnay,chưabaogiờcôthấyĐồngNiênănnhiềucơmnhưthế,làmsaomàdạdàycủaĐồngNiênlạichứađượcmộtlượngcơmnhiềuđếnnhưvậy?Côlolắnghỏianh:“ĐồngNiên,anhsaothế?Anhbịđaudạdàyà?”
ĐồngNiênngẩngđầulên,mắtanhđờđẫnnhìncô,sauđólắclắcđầu,ăn
nốtmiếngcơmcuốicùng.Bátcủaanhsạchbong,khôngcòndínhmộthạtcơm.ChờVũNhithudọnxongbátđũa,khicôquaylạiphòng,côthấyanhlạiđangnằmtrêngiường.VũNhibỗngnhớraviệcLaTưđếnchơi,rồicôvộitìmdanhthiếpcủaLaTư,nóivàobêntaianh:“ĐồngNiên,tốiquamộtmìnhemởnhà,LaTư,bạnhồinhỏcủaanhđãđếntìmanh,chịấyđưaemtấmdanhthiếp,bảođưalạichoanh.”
Nóixong,côđểtấmdanhthiếpvàotayĐồngNiên,ĐồngNiênvẫnchưangủ,anhcầmlấytấmdanhthiếp,rồiđểvàotúiáongực.
“ĐồngNiên, cả đêmqua emđã chờ anh, em nghĩ là anh đã ra ngoài,khôngngờđượcrằnganhlạiởtrêntầngba.Nóichoembiết,rốtcuộclàđãxảyrachuyệngì,nhữngvếtmáuđólàcủaai?”
VũNhi thao thao bất tuyệt bên taiĐồngNiên, cô không quan tâm làĐồngNiêncónghehaykhông,nhưngcôvẫnnói.ThàcôkểchoĐồngNiênnghe,cònhơnlàcôtựnóimộtmình,bâygiờ,côkhôngcầnanhphảinghe,màchỉcầnanhtrảlời.Nướcmắtcôkhôngcầmđượclạitràora,côlạinhỏnhẹnói,dườngnhưlàcầuxin:“Xinanhđừngrờixaem,emrấtsợ,emthựcsự rất sợ, anh nhất định phải bình phục, anh sẽ trở lại làĐồngNiên nhưtrướcđây,mãimãi lànhưthế.Khiempháthiệnraanhnằmbấtđộngtrêncănphòngtầngbađó,cảngườianhtoànlàmáu,anhcóbiếtlàemsợđếnthếnàokhông?Emsợlàemsẽmấtanhmãimãi.”
Rồicônghethấytiếngngáycủaanh.VũNhikhôngcòncáchnàođànhlắcđầu,côcuộntrònngườinằmcạnhĐồngNiênrồingủthiếpđi.
Chương32
KhiVũNhirakhỏinhà,ĐồngNiênvẫnđangngủ,mặtcôbuồnrầuvàmệtmỏi.Lúcđếngatàuđiệnngầm,côlạiđểlỡmộtchuyếntàu,côtìmmộtchỗđểngồi.Bỗngnhiên,cómộtngườiđànôngtrạctuổitrungniênđếnngồicạnhcô,VũNhilậptứccảnhgiác,cônhớlạisựviệcđángsợxảyratạisânganàyvàođúngngàyđầu tiênđi làm, thếnêncôhoảngsợđứngbậtdậy,đứngsangbêncạnhvàlùilạiđằngsaumấybước.Ngườiđànôngđócũngnhậnrahànhđộngkhácthườngcủacô,nênngẩngđầunhìnvềphíacô,VũNhicảmthấyôngtanhìncôvớiánhmắtnhưnhìnmộtbệnhnhântâmthầnđangchạy trốn.Cũngmay, tàuđiệnđãđến,VũNhicúigằmmặtchen lêntàu,đứngvàomộtgóc,côthởdàinhẹnhõm,vừaxongtimcôđậploạnxạ.Vừarồichỉlàcôthầnhồnnátthầntính,ngườiđànôngđóchẳngquacũngchỉlàmộtngườikháchđitàubìnhthường,cũnggiốngnhưcôtìmmộtchỗtrốngđểngồichờtàu,thếmàcôlạitưởngtượngthànhđólàmộtngườicóýđịnhtựsátkhôngbìnhthường.
Đếncôngty,VũNhiđịnhvàochàoHứaVănMinh,cômuốnnóirõmọi
việcngàyhômqua,khicôđếncănphònglàmviệccủagiámđốc,côthấyMễNhượcLancũngđangngồi trongđó.VũNhicảmthấylúcnàymàvàothìkhôngtiện,khicôđịnhnóixinlỗivàđóngcửalại,MễNhượcLanvộinói:“VũNhi,côvàođi,mờingồi,tôimuốnnóichuyệnvớicômộtlát.”
NgheMễNhượcLannóivậy,VũNhimớidámvào,cônóivớiHứaVănMinh:“GiámđốcHứa,tôithànhthựcxinlỗivềviệchômqua,quảthựclàtôicóviệcrấtquantrọngnênkhôngđilàmđược,monggiámđốcthôngcảm,tôihứalàsẽkhôngcólầnthứhainhưthếnữa.”
HứaVănMinhxuaxuatay,lạnhlùngnói:“Tôikhôngthíchnghengườikhácgiảithích.”
“Tôixinlỗi.”MễNhượcLannói:“VũNhi,tôithấysắcmặtcôkhôngtốt.Cóthểtrên
đườngcôđi làmđãxảyramộtviệcgìđókhiếncôhoảngsợ,nhưngcó lẽnguyênnhânchínhlạilàdođãxảyraviệcgìđómộthaingàytrướcđây.”
VũNhirấtngạcnhiên,sựviệcxảyraởnhàgasángnayđãbịMễNhượcLancảmnhậnthấy,côvộilắcđầu:“CámơnbácsĩMễquantâm,cóthểdomấyngàyhômnaytôingủkhôngđượcngongiấc.”
“Không,nhấtđịnhđãxảyraviệcgìđókhiếncôrấtbuồnvàlolắng,đúngkhông?”
VũNhibỗngngớra,cômuốnòakhóc,nhưngđãkìmlạiđược,côkhôngnóigì,chỉgậtgậtđầu.
MễNhượcLantỏrarấthứngthúvớiviệcnày,nhìnsátvàomặtVũNhi,rồi chămchúnhìnvàomắt cô, sauđónóigiọng rất bí hiểm: “VũNhi, sởthíchcủatôichínhlànghiêncứuvàtìmtòivềtâmhồnconngười.Trongtâmhồnmỗiconngười, luôn luônẩnchứamột thếgiới lớnhơnconngười rấtnhiều,màthếgiớinàyđượcchegiấurấtkỹ,lúctỉnhlúcmơ,tôimuốnmởthếgiớinàyđểtìmhiểukhuvườnbímậtnàybêntrongconngườicô.Bâygiờ,cônênnóihếtvớitôivềsuynghĩcủacô.”
“Không, chẳngcókhuvườnbímậtnàohết, chỉ cóngôinhàđen.”VũNhilạnhlùngnói,côđứngdậy,rakhỏiphòng.
HứaVănMinhnổicáu,nhưngMễNhượcLanđãngănlại,cônhẹnhàngnói:“Tạisaoanhlạikhônghiểuchocôấy?Côấycầnđượchiểuvàthôngcảm.”
“Thếemcóhiểucôấykhông?”HứaVănMinhhỏi.“Emđangcố.”Nóixong,MễNhượcLanquayđầu,ngắmnhìnThượngHảibênngoài
cửasổđangẩnmìnhtrongnhữngtòanhàcaotầng,ánhsángmặttrờixuyênqua những đám mây u ám, chiếu vào những bức tường của các tòa nhàthươngmạicaongấtởđằngxa,phảnchiếunhữngtiasángchóimắt,rồicôlạnhlùngnói:“EmkhôngthíchThượngHảinhưthếnày.”
“Anhcũngvậy.”
Đột nhiênMễNhược Lan nhớ lại câu nói cuối cùng củaVũNhi, vộiquaysanghỏiHứaVănMinh:“Vừarồicôấycónhắcđến“Ngôinhàđen”,đólànơinàothế,anhcóbiếtkhông?”
HứaVănMinhquaymặtđi,nóikhẽ:“Emkhôngcầnphảibiết.”
Chương33
Trước khi về nhà,VũNhi còn tạt qua siêu thị,mua rất nhiều thứmàĐồngNiênthíchăn.Khicôxáchnhữngđồnàyvềnhà,thấyĐồngNiênđangngồiởphòngkhách,nhìnthấyVũNhinhưnganhlạitỏrathờơ.NhưngVũNhilạicảmthấyrấtvui,cônói:“ĐồngNiên,anhdậykhinàothế?Cảngàyhômnayđilàm,nhưngemchẳngcótâmtrạngnàohết,emloanhvẫntiếptụcngủcảngày.”
ĐồngNiêntỏrarấtmệtmỏi,thừmặtmộtlúcmớitrảlời:“Anhdậytừsáng.”
VũNhilắclắchaitúiđồđangxáchtrêntaynói:“Anhcầnphảiđượcbổsungchấtdinhdưỡng,bữatốihômnayemsẽnấunhữngmónanhthích.”
“Khôngcầnđâu,anhđãnấuxonghếtrồi.”Nóixong,ĐồngNiênliềnbêbaonhiêulàthứcăntừtrongbếprađặtlênbàn.
VũNhikhôngdámtinvàomắtmình,côngạcnhiênnói:“Anhtựđimuađấyà?”
“Ừ,emmauănđi,anhnấuchoemđấy.”ĐồngNiên nói không có biểu cảmgì, tuyVũNhi cảm thấy rất kỳ lạ,
nhưngnhìnmộtbànđầyắpthứcăn,nónghôihổithếnày,côrấtvuisướngvànởmộtnụcười.
VũNhiloĐồngNiênsẽănnhiềunhưtốihômqua,nhưngsựlolắngcủacôlàhơithừa,nhịpđiệuănuốngcủaĐồngNiênđãtrởlạibìnhthường.
Cô nghĩ, nếu việc ăn uống của Đồng Niên đã trở lại trạng thái bìnhthường,thếthì trínhớcủaanhcũngphảihồiphục,nêncôhỏiĐồngNiên:“ĐồngNiên,rốtcuộcđêmhômtrướcởtrêntầngbađãxảyrachuyệngì?”
“Xảy ra chuyện gì?” Từ trong cổ họngĐồngNiên lại phát ra thứ âmthanh kỳ quái, âm thanh kỳ quái, âm thanh này từ trước đến nayVũNhichưanghe thấybaogiờ,giốngnhưđượcphát ra từmộtngườikhác,khiếnVũNhicảmthấylạnhsốnglưng.
“ĐồngNiên,emhỏianhlàđãxảyrachuyệngì?”VũNhihỏilạimộtlầnnữa.
ĐồngNiênnhìnvàomắtVũNhi,côpháthiệnđồngtửcủaanhhơitora,bóngcủagươngmặtcôđangphảnchiếutrongconngươianh.Sauđó,anhtừtừngẩngđầulên,nhắmmắtlại,lôngmàycũngnheolại,giốngnhưanhđangcốgắngnhớlạicáigìđó,hơithởcủaanhngàycàngmạnhvàgấp.Ngựcanh
cũngphậpphồng,vaianhrunlên,từtrongcổhọnganhanhphátraâmthanhkỳquáiđó,độtnhiên,ĐồngNiênđứngbậtdậy,lùilạiđằngsaumấybước,chođếnkhilùisátvàolòsưởi.
Anhhétto:“Không,anhkhôngnhớ,anhkhôngnhớgìcả.VũNhi,emđừngépanh,đừngcóépanh.”Giọngnóicủaanhđaukhổ,giốngnhưlờicầuxincủamộtngườisắpchết,giọngnóinàykhiếnVũNhichuaxót,côkhôngmuốnépanhnữa,côlạigầnanh,vuốtnhẹlêntócanh.GiờđâyVũNhicảmthấyĐồngNiêngiốngnhưmộtđứatrẻmấtmẹ,lúcnàyđây,cáimàanhcầnlàsựyêuthươngvàanủicủangườimẹ.
Thếnên,VũNhigiốngnhưmộtngườimẹ,ômấpanh, cònanhgiốngnhưmột đứa trẻ lạc đường đang trốn đằng saumẹ,VũNhi dịu dàng nói:“Không sao cả, em không ép anh nữa.Chúngmình hãy quên những việcđángsợđóđianhnhé,sẽkhôngbaogiờnhớlạinữa,khôngbaogiờ,chúngtahãybắtđầumộtcuộcsốngmới.”
Đồng Niên gật gật đầu. Bỗng nhiên Vũ Nhi thấy anh hơi nhếchmépcười,côkhônghiểunhưvậylàcóýgì,nhưngcôcũngmỉmcườilạivớianh.Haingườingồilạivàobàn,ĐồngNiênđãbìnhtĩnhlại,anhnóikhẽ:“Anhđãtìmđượcviệcrồi.”
“Thậtkhônganh?”VũNhicảmthấybấtngờquáchưakịpphảnứng.“Thật,hômnayanhgọiđiệnchoLaTư.”“Hóaralàchịấy.”GiọngnóicủaVũNhicógìđókhôngvui.ĐồngNiêntừtừnói:“Côấynóitòasoạn“HọabáoHoatrênbiển”chỗ
côấyđanglàmthiếumộtphóngviênchụpảnh,mongrằnganhcóthểđếnđólàmviệc,emthấythếnào?”
VũNhitrầmngâmmộtlúc,rồicườinói:“Emthấyrấttốt,mộtcơhộitốtnhưvậyanhhãycốgắngnắmlấynó,đâychẳngphảilàcôngviệcanhvẫnluônmongướctừtrướcđếngiờsao?”
ĐồngNiêngậtđầu,sauđólưỡnglựnói:“Cóđiều,cóviệcanhphảinóivớiem.”
“Anhnóiđi.”Côcảmthấycógìkhôngổn.“Trên điện thoại La Tư đã nói với anh, tòa tạp chí của bọn họ thiếu
phóngviênchụpảnh,nguyênnhânlàdongườiphóngviênchụpảnhtrướcđây,côấytênSảnhSảnh,mớimấtcáchđâymấyngày.”
“Chếtrồi?”TimVũNhiđậpliênhồi.“Bịsáthại.”ĐồngNiênlạnhlùngnói.VaiVũNhirunlên,côcúiđầu:“Anhđừngnóinữa,emsợ.”“Thếemnóixem,anhcónênđếnđólàmkhông?”Côngẩngđầu,nhìnvàomắtĐồngNiên,cônhìnmộthồilâurồinói:“Tất
nhiênlànênđirồi,việcngườiphóngviênđóbịsáthạithìliênquangìđếnanh?”
“Anhkhôngbiết.”
ĐồngNiênlắcđầu,độtnhiên,anhngẩngđầunhìnlêntrầnnhà.
Chương34
DiệpTiêuláixerakhỏiđườngcaotốc,đườngmộtchiềuởđâylạiđangtắcđường,cuốituầnnàocũngvậy,saukhichờđợivàhítthởkhôngkhíngộtngạt,mườimấyphút, anhmới rẽ sangđượcmột conđườngnhỏyên tĩnh.Khôngkhíởđây rất tốt,nhữnghàngcâyxanhbênđườngkhiến tâm trạngmệtmỏicủaanhdễchịuhơnrấtnhiều,cuốicùng,anhcũngnhìnthấyốngkhốicaocaocủangôinhàđen.Đangđịnhdừngxe,thìnghethấytiếngđiệnthoại.Anhcầmdiđộnglên,đầudâybênkiavanglênmộtgiọngnóirấtdịudàng:“AnhDiệpTiêuphảikhông?”
“Tôiđây.Xinhỏiaiđấy?”“EmlàVũNhi.”DiệpTiêungạcnhiên,sauđóngóđầurangoàicửaôtô,nhìnngôinhà
đenlấplósauhàngcâyxanh,anhnói:“VũNhi,anhđangởtrướccửanhàem.”
ĐầudâybênkiaVũNhicũngcóchútngạcnhiên:“Thậtkhôngmay,bâygiờ emđang ở ngoài. Em cómột số việcmuốn nói chuyện với anh đượckhông?”
“Tấtnhiênlàđược,thếemđangởđâu?”“AnhcóbiếtquánTiênTungLâmởtrênđườngGiangHảikhông?”“Anhbiết,bâygiờanhsẽquađó,látnữagặp.”Cúpđiện thoại,DiệpTiêunhìn lạingôinhàđenmột lầnnữa, rồiquay
đầuxeđi.Haimươiphútsau,anhđếnchỗhẹn,cuốituầnnênđườngGiangHảirấtđôngngười,cómấycôgáivừađivừacườiđùalướtquaanh.DiệpTiêuquaylạinhìnbóngdángvuivẻcủamấycô,độtnhiênnghĩlạimấycôgáibịsáthạitrongánmạnggiếtngườihàngloạt,mấyngườihọcũnggiốngmấycôgáinày,đángnhẽhọcũngđangvuivẻđichơicùngcácbạntrênphố,nhưnggiờđây,họlạiđangyênnghỉởmộtnơirấtlạnhlẽo,trêncổvẫncònvệtmàuđen.Nghĩđếnđây,anhbấtgiácsờlêncổmình,thờitiếtrấtoibức,khiếnanhcảmthấykhóthở,anhđưachânrảobướcvàoquántràTiênTungLâm.
Ởmộtgócquán,anhnhìnthấyVũNhi,anhtiếnđếnngồiđốidiệnvớicô,nóikhẽ:“VũNhi,xinlỗiđãđểemchờlâu.”
“Cógìđâu,làemlàmphiềnanhđấychứ.”DiệpTiêukhôngnóigì,anhquansátVũNhi,hômnaycôănmặcrấtđơn
giản,khôngbắtmắtmộtchútnào,hơnnữasắcmặtcôkhôngđượctốt,cóvẻrấtmệtmỏi,mặtmũinhợtnhạtkhôngtrangđiểm,tạomộtkhácbiệtrõràngvớicáccôgáixungquanh.Cóđiều,DiệpTiêuvẫncảmthấycôlàcôgáiđẹp
nhất,chẳngquacôchỉđangcốgắngcheđậybảnthân.“Tạisaoanhlạinhìnemnhưthế?”“Khôngsaocả.”DiệpTiêuthấymìnhhơibấtlịchsự.VũNhivừauốngnướcvừanói: “AnhDiệpTiêu, anhhãynói choem
biết,lầntrướcđếnnhàem,anhđãpháthiệnracáigìởtầngba?”“Khôngcógì,phòngởtrêntầngbađóngcửa,ĐồngNiênkhôngtàinào
màmởđược,chỉcóthểnhìnvàobêntrongquamắtmèolắpngượctrêncửa,đồđạcởtrongphòngđềuđãcũ,khôngthấycógìđặcbiệt”
“Thậtkhông?”“Anhlàmộtcảnhsát,anhnóidốiemlàmgì.”DiệpTiêunóirấtnghiêm
túc.“Nhưng,tấtcảcácphòngởngôinhàđenđềukhôngkhóa.”DiệpTiêucóthểnhìnrõnhữngýnghĩcủaVũNhiquaánhmắtcô,anh
sátlạigầncô,nhìnthẳngvàomắtcônói:“VũNhi,nóichoanhbiết,đãxảyrachuyệngì?”
VũNhicũngnhìnthẳngvàomắtDiệpTiêu,imlặngmộthồilâu.“VũNhi,hãytintưởnganh.”VũNhicũnggậtđầu,nhìnthẳngvàomắtDiệpTiêu, tiếnglòngcủacô
chợtvỡòa,khôngngănđượcnướcmắttràora,nhữnggiọtnướcmắtlăntrênmácônhưnhữnghạtngọctrai,cônhẹnhànglaunướcmắt,bắtđầucấtgiọngnói:“Mấyhômtrước, tựdưngemkhôngthấyĐồngNiênđâu, lúcđầuemchỉnghĩlàanhấyđirangoài,nhưngsuốtcảđêmmàkhôngthấyanhấytrởvề.Sángsớmngàyhômsau,tựnhiêncómáutươichảytừkhetrêntrầnnhàrơivàomặtem.Emvộichạylêntầngba,trongphòngngaytrênphòngngủcủaem,pháthiệnthấyĐồngNiênđangnằmtrênsàn,mặtanhấyđầymáu.Sau đó, em vội đưa anh ấy đi bệnh viện.Nhưng, bác sĩ kiểm tra thì trênngườianhấykhôngcómộtvếtthươngnào,nênrõrànglàanhấykhôngbịchảymáu.”
“Cóthểcậuấynônramáu?”“Khảnăngnàyemcũngđãhỏibácsĩ,nhưngbácsĩnóikhôngpháthiện
rahiện tượngchảymáuở trongnội tạng, thực tế thì sứckhỏeĐồngNiênkhôngcóvấnđềgì,từtrướcđếngiờanhấyrấtkhỏemạnh,lúcđóchỉbịngấtđimàthôi.”
“Nóinhư thế, thìmáuđó làcủaai?”DiệpTiêubấtđắcdĩ thởdàimộttiếng, thóiquennghềnghiệpkhiếnanhnghĩđếnngaynhữngsựviệcđángsợ.
VũNhi lắcđầu:“Emcũngkhôngbiết.SaukhiĐồngNiên tỉnh lại, thìquênhếtmọiviệcxảyravàotốihômđó,anhấykhôngtàinàomànhớlạiđược.HơnnữaemthấyĐồngNiêncógìđókhácvớitrướcđây,nhưngkhácthếnàothìemcũngkhôngnóirõđược,chỉlàcảmthấynhưtrởthànhngườikhácvậy.”
“Trở thànhmộtngườikhác?Trí tưởng tượngcủaem thậtphongphú.”DiệpTiêunghĩlạinhữngviệcđãxảyratrướcđây,mọingườisẽkhôngbaogiờtinchuyệnnàylàcóthật,sẽchorằngnóchỉcótrongtiểuthuyết,nhưngthựcra,cómộtsốchuyệnlạixảyrangaybêncạnhchúngta.
“DiệpTiêu,cólẽemcầnsựgiúpđỡcủaanh.”“Tạisaolúcđóemkhôngbáocảnhsát?”VũNhi do dựmột lúc rồi nói: “Em sợ cómột số việc emkhông giải
thíchrõđược,vídụnhưnguồngốccủavếtmáuđó.”“EmlocảnhsátsẽnghingờemvàĐồngNiênchứgì?”DiệpTiêu lắc
đầunói:“Cảnhsátkhôngkémnhưemtưởngđâu.VũNhi,nhữngvếtmáuđócònkhông?”
“Xinlỗi,emđãlauđirồi.”VũNhivừanóivừatỏrahốilỗi.“Emcóbiếtviệclàmđócủaemcónghĩalàgìkhông?Emđãxóadấuvết
hiệntrường.”“Tạiemsợquá.DiệpTiêu,anhcócầnđếnkiểmtrahiệntrườngkhông?”“Kiểm tra hiện trường?” Lúc đầu Diệp Tiêu cũng định làm như vậy,
nhưngđộtnhiênanhnghĩđếncáigìđó,ýnghĩnàyđãkhiếnanhthayđổiýđịnhcủamình,anhdodựmộthồilâurồinói:“Không,khôngcầnnữađâu,anhnghĩbâygiờkhôngcầnthiếtnữa.Cóđiều,VũNhi,emcứyêntâm,nhấtđịnhanhsẽgiúpem.”
“DiệpTiêu,đươngnhiênlàemrấttintưởnganh,nếukhôngthìemhẹnanhđếnđâylàmgì.”VũNhinhìnanhđầytincậy,giốngnhưtrướcđâycôtincậychịcôvậy.
“BâygiờĐồngNiên thếnào rồi?Vừa rồi anhcũngđếnngôinhàđen,muốnđếnthămen,nhưngchưaxuốngxethìnhậnđượcđiệnthoạicủaem,nênanhvộiquaylại.”
“Cámơnanhquan tâm,anhấyđã tìmđượcviệc rồi,hômnay làngàyđầutiênanhấyđilàm.”
“Chẳngphảihômnaylàcuốituầnsao?”DiệpTiêunhìnradòngngườiđôngđúcbênngoài.
“Anhấylàmphóngviênchụpảnhcủamộttòasoạnbáo,gọilàtòasoạn“HọabáoHoa trênbiển”,côchưanóihếtcâu,DiệpTiêuđanguốngnướcbỗngkhựnglại,nênlàmrơivỡcảcốc,màuđỏcủađồuốngtrànđầyrabàn,cònchảycảvàoquầnanh.Anhthấyngại,nhănnhócườivớiVũNhi,khôngchờphụcvụtới,anhlấyluônkhănmùixoalausạchbàn.
“Anhsaothế?”VũNhicảmthấyanhcógìđóhơilạ.DiệpTiêubìnhtĩnhlại,nóivớiVũNhi:“Vừarồiemnói,bâygiờĐồng
Niênlàmviệcởtòasoạn“HọabáoHoatrênbiển”?”“Vâng,anhấylàmphóngviênchụpảnh,đâylàchuyênmôncủaanhấy,
cógìkhôngđượcsao?”“Lạilà“HọabáoHoatrênbiển”.DiệpTiêutựlẩmbẩm,trongđầuanh
lạihiệnrahìnhảnhcủaThànhThiênVũởtầngmộtcủatòasoạnmộtnămtrướcđây,vàcảvụSảnhSảnhbịsáthạimột thờigian trước,anhvẫncònnhớcôgáitênlàSảnhSảnhđócũnglàmphóngviênchụpảnhcủa“HọabáoHoatrênbiển”.
“Tòasoạnbáonàycóvấnđềgìđúngkhông?AnhDiệpTiêu,maunóichoembiết.”
DiệpTiêulắcđầunói:“Không,VũNhi,emđừngsuydiễnlinhtinh,cómộtsốviệcemkhôngnênbiết,nhưvậysẽtốtchoemhơn.”
“Tạisao?”“Đừnghỏinữa,anhchỉcóthểnhắcem.Saukhitanlàmthìcốgắngvề
nhàluôn,nếuởnhàmộtmìnhthìkhôngđượcmởcửachongườilạmặt.”“Vâng,emsẽnhớlờianhdặn.”DiệpTiêulạingừngmộtlúcrồinóitiếp:“CònĐồngNiên,anhtinrằng
cậuấylàmộtngườiđànôngtốt,emnêntintưởngcậuấy.”“Emmuốngiúpanhấy.”“VũNhi,anhcũngsẽcốgắnghếtsứcđểgiúpcậuấy.”DiệpTiêunhìn
VũNhi,cảmtưởngnhưđượcnhìnthấyTuyếtNhi,bỗngnhiênanhcảmthấytìnhcảmcủamìnhnhưđangtràodâng,nhưnganhđãkìmnénđược,anhnhẹnhàngnói: “VũNhi, anhđã từngmấtTuyếtNhi, emcũngđãmấtchịgái.Chonênbâygiờ,anhcũngkhôngmuốnnhìnthấyemmấtđiĐồngNiên.”
“Cámơnanh,DiệpTiêu.”VũNhiđưatayra,nắmlấytayDiệpTiêumàkhôngcảmthấyngạingùnggì,cònDiệpTiêuthìphảnứngtheobảnnăng,rụtngaytaylại,nóikhẽ:“Xinlỗi.”
VũNhicúigằmmặtxuống,đâylàlầnđầutiêncôcảmthấyxấuhổtrướcmộtngườiđànông.
TháiđộcủaDiệpTiêulạitrởvềvớicungcáchnghiêmtúcbìnhthường,nóivớigiọngtrầmtrầm:“VũNhi,cóviệcnàyanhphảinóivớiem.Saukhigặpphảisựviệcđángsợởsângatàuđiệnngầmlầntrước,anhđãđiềutrahồsơvềngườiđànôngnhảyxuốngsângatựtửđó.”
“Anhnóichoembiết,ngườiđànôngđóđãcóýđịnhtựtửsẵnrồiđúngkhông?”
SắcmặtDiệpTiêuuámvàlắcđầu:“Anhkhôngrõ.Kếtquảmàanhđiềutrađượclà,ngườiđànôngnhảykhỏisângatựtửđótênlàKimVănDung,lúcnhỏđãtừngsốngởngôinhàđen,năm1975,mẹcủaôngấyđãdùngdaođâmchếtbốôngấy,sauđócũngđâmôngấy,cuốicùng,bàấytựtử.”
VũNhitrầmngâmmộtlúc,sauđóhoảngsợnói:“Tấtcảnhữngsựviệcnàyđềuxảyraởngôinhàđen?”
“Thậtkhôngmay,điềuđólàsựthật.”“Tấtcảnhữngsựviệcnàynhưmộtcơnácmộng,nhưngchẳngphảingôi
nhàđenlànhàriêngcủahọĐồngsao?Tạisaolạicóngườikhácđếnở?”“Đólàthờikỳ“Cáchmạngvănhóa”,tấtcảđềucóthể.”DiệpTiêunhìn
VũNhibângquơ.VũNhikhôngnóigì,côđểtaylênngựcsờmặtngọccủasợidâychuyền
qualớpáo.Haingườilặnglẽngồinhìnnhau.Sauvàiphút,họrờiTiênTùngLâm,cùngđibộmộtđoạntrênđườngGiangHải, trướccửaTânHoaLiênđangcóbiểudiễnthờitrang,VũNhicũngđứngởvòngngoàixemmộtlát,DiệpTiêuchỉcóthểđứngđằngsauchờcô.Từngđôinamnữđiqua,dừnglạiđểxem,DiệpTiêuvàVũNhicũnggiốngnhưbọnhọ, thếnêncũngbịmọingườixemnhưmộtđôiyêu.DiệpTiêucảmthấytìnhthếrấtkhóxử,nênlặnglẽlùilạiđằngsauđámđông,thấyvậynênVũNhicũngtheoanhđira.
DiệpTiêulênxe,hỏiVũNhicócầnanhchođinhờmộtđoạnkhông,côlắcđầu,ýmuốnnóicômuốnđimộtmình,DiệpTiêuhiểucô,chàotạmbiệtvà láixeđi.DiệpTiêunhìnquagương, thấyVũNhiđangđứngởngãbađườngchămchúnhìntheohướnganhđi.
Chương35
Đườngphốvàolúcchiềutà,bịkẹpgiữanhữngtòacaoốccũkỹ,chẳngkhácnàohangsâutrongrừng,quamộtconđườngnhỏ,ĐồngNiênnhìnthấybãingoàicủaconsông.“Đãrấtlâurồimìnhkhôngtớiđây.”Anhcầmmáyảnh,tựnóivớimình.
“Nhìnbãingoàitừđằngsauthìcóthểnhìnthấynhiềuthứhơn.Cậucóbiếtkhông?Trướcđây,mìnhthườnggọinơinàylàcáimôngcủabãingoài.”LaTưđứngđằngsauanhnóikhẽ.
“Môngcủabãingoài?Đâylàmộtcáchsosánhrấtsátnghĩa.”ĐồngNiênlạinhìnkhắpnơi,nhữngkiếntrúcđượcxâydựngtừnhữngphiếnđáthôrápkhoảng70–80nămtrướcđâygiốngnhưbịyếmbởimộtphépthuậtmaquáiđứngsừngsữngởđó,nónhưđangchuyểnđộngmộtcáchchậmchạptrongcảnhmànđêm sắpbuôngxuống.Nhữngkiến trúcgiốngnhưnhững chiếcthuyền tụhọpvềcảng,khiếnchođườngphốởnơinàyngoằnnghèongócngáchnhưtrongmêcung.BỗngnhiênĐồngNiêncảmthấythànhphốnàygiốngnhưmộtmêcung,đivàođược,nhưnglạikhôngrađược,chỉcầnbướcvàođây,coinhưtrởthànhtùbinhcủanơinày,chonên,anhkhôngcònchỗnươngthânnữa,ngoàingôinhàđen.
Đangnghĩ, đột nhiênĐồngNiên cầmmáy ảnh lên, chĩa ốngkínhvàođúngbứctườngđágiốngnhưmộtpháođàicổcủaAnhthờitrungcổ,mộttiasángphátra,khoảnhkhắccủathờigiannhưđượcghilạitrongcuộnphim.
“Hômnaycậuchụpthếlàđượcrồi,đủđểnộpbàichotạpchírồi.”“Mìnhkhôngthíchnơinày,nhưngbâygiờmìnhlạikhôngmuốnvề.”LaTưimlặngmộthồilâu,nhìntừbêncạnhvàomắtĐồngNiênvànói:
“ĐồngNiên,khôngphảilàcậuđãquênhếtnhữngviệchồicònnhỏrồiđấy
chứ?”ĐồngNiênvẫntiếptụcnhìnthẳngvềphíatrướcngắmbãingoàivàtháp
truyềnhìnhcaongấtởbênkiabờsôngnói:“Mìnhkhôngbiết,cólẽmìnhđãquênrồi.LaTư,cậunóixem,quênđithìtốthơn,haynhớtronglòngthìtốthơn?”
“Cómộtsốviệckhôngnênquên,giốngnhưchiếcmáyảnhcủacậu,mỗilầncậuchụphìnhlàcậuđanglưulạitrongmáytấtcảnhữngsựviệcxảyramàcậuđãnhìnthấy,nhưvậythìmãimãikhôngbaogiờbịlãngquêncả.”
“Thậtkhông?Thếcậuđãquênchưa?”La Tư đi về phía trước mặt anh: “Không, không bao giờ mình quên,
mìnhnhớrấtrõràngkhuônmặtmẹcậu.”“Không, cònmình đã quên rồi,mình đã quên hình dáng củamẹmình
như thế nào, cậu đừng nhắc đếnmẹmình nữa.”ĐồngNiên tiến lên phíatrướcmấybước.
LaTư lắc đầu nói: “Không, cậu khôngquên, khôngbao giờ cậu quênđược.”
ĐồngNiênkhôngbiếttrảlờithếnào,anhkhôngbướclêntrướcnữa,màrẽvàomộthẻmnhỏ,ngườiqua lạiởđây rất ít, sovới conđườngcủabãingoàichỉcáchđâycómộttòanhàthìquảthậtnhưhaithếgiới.Ởđâybịkẹpchặtgiữanhữngtòanhàmàuđencũkỹ,làmộtgócmàkhôngbaogiờánhsángmặttrờichiếurọitớiđược.
“Cậuthíchnhữngnơitốitămthếnàyđúngkhông?”LaTưnóibêncạnhtaianh.
“Nếubiếtđượckhimànđêmbuôngxuống,bóngtốitrởthànhnhânvậtchính củamàn đêm, nó đã lên sân khấu để biểu diễn.”Bỗng nhiênĐồngNiênmỉmcười,nétmặtanhcógìđóhơilạ,anhnóinhỏ:“LaTư,dườngnhưmìnhđãquênhìnhdángcủacậuhồicònnhỏrồi.”
“Nhưngmình lại không quên hình dáng của cậu, một con quỷ thò lònướcmũi,”LaTưvừanóivừacười.
“Thếmìnhbâygiờthìsao?”“Bây giờ?” La Tư nhìn thẳng mặt anh một lúc: “Bây giờ mình nhìn
khôngrõcậunữarồi.”“Khôngnhìnrõlànhưthếnào?Chẳnglẽmìnhđãtrởthànhngườitàng
hìnhtrongmắtcậu?”“Ngườitànghình?Thựcramìnhthấycậucótrítưởngtượngrấtphong
phú,tưởngtượngtrongbóngtối.Chúngtavềthôi?”Nóixong,côđirangoàiphố, vừa đi vừa nói: “ĐồngNiên, cậu không cảm thấy cậu rất hạnh phúcsao?”
“Mìnhcũngkhôngbiếthạnhphúc là thếnào,cậucó thểnóichomìnhbiếtđịnhnghĩacủahạnhphúckhông?”ĐồngNiêncấtmáyảnh.
LaTưngừngmộtlúcrồinói:“CậucóVũNhibêncạnhlàhạnhphúclớn
nhấtcủacậu.”“Nhưnghaingườimớichỉgặpnhaucómộtlần.”“Một lần là quá đủ, có người cho dù cậu chung sống với họ cả đời,
nhưngchưachắccậuđãthựcsựhiểuđượcconngườihọ,màcóngườicậuchỉcầnnhìnlàđãbiếtcậucóthểtintưởnghọ.”
“Thếmìnhthuộcloạingườiphíatrướchayphíasau?”LaTưlạitrầmngâmmộtlúc,nhìnthẳngvàomắtanhnói:“Mìnhđoán,
bâygiờmìnhđãbiết.Nhưngmìnhkhôngnóichocậubiếtđâu.”Sauđócôcườiranhmãnh.
ĐồngNiêncũngcười,họđikhỏiconhẻmnhỏ,đidọctheoconđườngcáiquay lạiđểnhìnbãingoài,bâygiờởđóđènđuốcđã sáng trưng, tháptruyền hình thẳng đứng trongmàn đêm, anh cảm thấy có chút gì đó chóimắt.
“Mình biết là cậu không thích những nơi như thế.” La Tư đã nói ranhữngđiềumàanhmuốnnói.
“Đúngvậy.”“Thếcậumauvềđi,mìnhnghĩVũNhiđangchờcậuđấy.ĐồngNiên,
cậuphảiđốixửtốtvớicôấy,cậuphảilàmnhưvậy,nhấtđịnhphảilàmthế.”ĐồngNiêngậtgậtđầu,rồilêntaxi.
Chương36
KhiĐồngNiênvềđếnngôinhàđen,VũNhiđangngồingủgậtởsofatầngmột.Anhkhôngmuốnđánhthứccô,nênnhẹnhàngđivòngsangbêncạnh,nhưngVũNhiđãtỉnhgiấc.
VũNhimởmắt,mệtmỏinói:“Cơmvàthứcănemđểtrongtủlạnh,đểemlấychoanh.”
“Khôngcầnđâu,anhđãănởngoàirồi.”“Hômnaylàngàyđầutiênanhđilàm,anhthấythếnào?”VũNhingồi
thẳngdậy.“Hômnayanhđếnmôngcủabãingoàichụpảnh.”VũNhikhônghiểuanhđangnóigì:“Anhnóigìcơ?”“Chínhlàbãingoài,phíađằngsaunhữngtòanhàcaotầng”“À”VũNhinhìnmànđêmđãbuôngxuốngbênngoàicửasổ,rồidụimắt
nói:“ĐồngNiên,khônghiểutạisao,hômnayemrấtmệt.”ĐồngNiênthờơnói:“Emnênđinghỉđi,emđingủtrướcđi,anhngồi
mộtlát.”VũNhigậtđầu:“Anhcũngđingủsớmnhé.”Sauđócômệtmỏibước
lêncầuthangkhôngngừngphátranhữngtiếngkêucótkét.Trongphòngkhách chỉ còn lạimộtmìnhĐồngNiên, anh rótmột cốc
nước,rồiuốngmộthơihếtsạch,mộtítnướctừkhóemiệnganhchảyra,làmướtcảáo.Tựnhiênanhcảmthấymộtluồnggiólạnh,quayđầulại,thấycửasổđằngsauphòngkháchđangmở,mộtlàngiómátlạnhthổivàophòng.
ĐồngNiênbướcđếnbêncửasổ,đangđịnhđóngcửalại,conmèotrắnglạinhảylênvàođúngtầmmắtanh.Conmèotrốntrongnhữnglùmcâybênngoàicửasổ,mộtmàutrắngtinhkhiếttrongmànđêmkhiếnanhcàngchúý.Anhkhôngbiếtnênxửlýthếnào,nhìnmắtnógiốngnhưconvậtđãđượcconngườithuầnhóa,nhìnvàođó,bấtcứaicũngmuốnvuốtve.
Anhhơirun,độtnhiênanhlùilạimấybước,mởtủlạnh,lấychỗcáhômquaăncònthừađểlênbệcửasổ.Conmèovẫngiữnguyêntưthếnhưlúctrước, nhưng trong giây lát, nó nhẹ nhàng giơmột chân trước lên, sau đóbướcthămdòlênphíatrướcmấybước.Tiếpđó,nónhảyvọtlên,ĐồngNiênhếtsứcngạcnhiênvớisứcbậtkhácaocủanó,anhnhìnnónhảylênbệcửasổ,vàănhếtchỗcá.MèokhônghềcảmthấysợhãikhicómặtĐồngNiên,nóănbữatốirấttựnhiênnhưlàbêncạnhkhôngcóai,giốngnhưtấtcảconmèođượcnuôitrongnhàvậy.TrongđầuĐồngNiênbỗngthoángquamộtýnghĩ:chắcchắncóngườiđangnuôinó,thậmchítrướckhihọđếnngôinhàđen,nếukhôngnóđãkhôngdámăntrướcmặtconngườinhưthếnày.Nghĩđếnđây,ngườianhrunlên.
ConmèonhưnhậnrasựthayđổicủaĐồngNiên,nónhanhnhẹnngước
lênnhìnanh,ĐồngNiênkhôngdámnhìnnó,anhlùilạivàibước.Lúcnày,conmèođãănhếtchỗcá, trênbệcửasổchỉcònsót lạimột ítxương.Nónhìnmộtlúc,rồinhảyngayxuốngsànphòngkhách,chạyvọtvàohànhlangcủaphòngkhách.ĐồngNiênđuổitheonó,nhưngchỉchạyđượcvàibước,thìconmèođãbiếnmấttronghànhlangtốiom.
ĐồngNiênnhìnvàohành lang tốiom,khôngnhìn thấygìhết, sauđó,anhđivàotrong,chođếncuốihànhlang,đólàmộtbứctường.
Anhđưahai tay sờ lênbức tường lạnhbuốt,bỗngnhiêngiốngnhưcómộtluồngđiệntruyềntừtayanhlênkhắpcơthểđếntừnglỗchânlông.Anhvộilùilại,suýtngã.Anhbìnhtĩnhlại,sauđónhìnlênmộtgóctốiom.Bỗngnhiênanhquayngườilạichạyđếntrướccửamộtcănphòng,nhìnvàomắtmèo lắp ngược trên cánh cửa, anh cảm thấy nó đang lạnh lùng nhìn anh,dườngnhưđangcườimỉamaihìnhdạnganhbâygiờ.
ĐồngNiênlắcđầu,nhìnvàomắtmèotrêncánhcửa,chậmrãinóitừngchữ:“Taokhôngnhátgannhưmàytưởngđâu.”Anhnhìnmắtmèothămdòvàghésátvàocánhcửa,ánhmắtanhđầyvẻbựcdọc.
ĐồngNiênnhìnvàobêntrongquamắtmèo.Lúcnày,bóng tối bao trùm lấyĐồngNiên,vô sốnhữngconmắt trên
cánhcửacủahaihànhlanglẩntrốntrongbóngtốiđanglạnhlùngnhìnanh.Mấygiâysau,trongngôinhàđenphátramộttiếngkêuthanvôcùngthảmthương,trongthoángchốc,nóđãphávỡsựimlặngcủamànđêm.Vàođúnglúcđó,córấtnhiềucửasổxungquanhngôinhàđenlạisángánhđèn,cómộtsốngườituổitrungniênbịđánhthứcbởitiếngkêuthêlươngphátratừngôinhàđen,trongphútchốclạinhớlạiđêmđángsợcủamườimấynămtrước.Đêmnay,nhữngngườidânsốngởxungquanhngôinhàđenlạiphảitrảiquamộtđêmdàivớinhữngcơnácmộng.
ĐồngNiênvẫnsống.Anhthởdồndập,ngườirunlên,gầnnhưvừalănvừabòlaorakhỏihành
langtốiom,chạyvộilênlầu,cùngnứcnởvớiVũNhiđãbịđánhthứcbởitiếngkêuthấtthanhvànhữngâmthanhphátratừcácbậcthang.
Chương37
MộttianắngchiếuvàomặtVũNhi,cômởmắt,theothóiquenđưatayquờsangphíaĐồngNiên,nhưngcôchỉ sờ thấymộtkhoảngkhông,ĐồngNiênkhôngcóởđây.VũNhingồibậtdậy,hoảnghốtnhìnkhắpcănphòng,côlosợĐồngNiênlạigiốngnhưlầntrướcchẳngnóilờinàomàđimất.Côsờlênngực,cốgắngtrấn tĩnhlại.Vànhìn thấymột tờgiấytrênbàntrangđiểm.
Trên tờgiấyđó lànétchữquen thuộccủaĐồngNiên:VũNhi,anh ra
ngoàimuamộtítđồ,tốianhvề,emđừnglolắnggì.Đọcxong lờinhắncủaĐồngNiên,VũNhimớicảmthấyyên tâm.Cô
nhìnđồnghồ,khôngngờđãgần trưarồi, từ trước tớigiờchưabaogiờcôthứcdậymuộnnhưvậy.Côlàmvàiđộngtáccổ,đưataylênvuốtvuốttóc,côcũngkhôngbiếttốihômquacôđãngủtừlúcnào,nóitómlạilàsaukhibịđánhthứcbởitiếngkêuthảmthiếtvàtiếngnứcnởcủaĐồngNiên,thìcôkhôngtàinàomàngủđược,côtrằntrọccảđêm,mãiđếnlúctờmờsángcômớidầndầnthiếpđi.
VũNhingẩngđầu,soimìnhquagươngcủabàntrangđiểm,côthấyvầngmắtmìnhthâmquầngvà trũnghơntrướcđây,khuônmặtgầyhơnvànhợtnhạt. Cô lại nghiêngmặt sangmột bên, thấy rằng với khuônmặt thế nàycũngcómộtnétgìđókháđộcđáo,cũnggiốngnhưcóngườiđặcbiệtthíchcắttỉanhữngquảmaibịhỏng,cóngườilạirấtthíchnhữngphụnữgầygò,cókhuônmặtnhợtnhạt.
NhưngVũNhi lạikhôngthíchhìnhdángmìnhbâygiờ.Côthíchmìnhgiốngnhưtrướcđâyvớikhuônmặthồnghào,thânthểvừavặn,hơnnữacònrấtđángyêu,chiều tốinàocũngchạymấy trămmétởxungquanhhồcủathànhphố,đểtiêuhaobớtđinănglượngtưởngchừngnhưkhôngbaogiờbịcạn kiệt. Nhưng bây giờ, cô thấymình đang bị giam cầm trongmột cănphònggiốngnhưmộtchúchimđangbịnhốt trong lồng,hàngngàychỉcóbóngđêmvànhữngbónghìnhmờảolàmbạnvớimình.Côlạibấtgiácđưataylênsờcổ,côđangmặcmộtchiếcváyngủrộngcổ,sợidâychuyềnmắtmèokhôngphátramộtthứánhsánghàoquangrựcrỡnhưbuổitối,nhưngchỉcầnđeosợidâychuyềnnàytrêncổ,VũNhi luôncảmthấycómộtkhíchấtđặcbiệt.
VũNhilặnglẽngắmmìnhvàomắtmèotronggương,côcảmthấymìnhđeosợidâychuyềnnàyrấthợp,cólúccôcòncảmthấymặtngọcmắtmèonàykhôngchỉlàmónđồtrangsức,mànógiốngnhưmộtphầncủacơthểcô,giốngnhưđôimắt của cô.Cônghĩ, nhiều năm trước đây, có lẽmẹĐồngNiêncũngđãđeosợidâychuyềnnàyngồitrướcgươngngắmmìnhmàxótthươngchosốphậnmình.
Bỗng nhiên cô cảm thấy,mỗi lần cô ngồi trước bàn trang điểm, dòngchảy thời gian dường như đang quay ngược lại, từ trong ký ức sâu thẳm,nhữngngườiphụnữđãtừngngồisoitrướctấmgươngnàydườngnhưđangsống lại, lại xuất hiện trênmột góc độ nào đó của tấm gương, hoặc đangdùng chiếc lược gỗ chảimái tóc đã đenmượt, hoặc hát thầmmột bài hátthịnhhànhthờiđó,hoặc…đưataylênsờmặtsợidâychuyềnmắtmèođangđeotrướcngực.
VũNhi trở lại bên cửa sổ, ánh nắng hiếm hoi của ngôi nhà đen đangchiếu rọi vào bệ cửa sổ, phát ra những tia sáng chói lòa, cô để ánh nắngchiếuvàomắtmèocủasợidâychuyền.Bỗngnhiêntừmặtsợidâychuyền
phảnlạimột tiasángtrắnggiốngnhưmắtmèotrongnắng,rất thầnbíkhóhiểu.Tiasángphảnquangtừmắtmèochiếuvàomắtcô,khiếncôchóimắt,đếnnỗichâncônhưđứngkhôngvững,cônhưmấtđithăngbằngvàsắpngãvề phía trước,maymà cô bám được vào thành cửa sổmới không bị ngãxuốngdưới.Nhưngnửangườicôđãbịnhàorabênngoàicửasổ,giờđâycôchỉ nhìn thấy những đám cỏmờmờ dưới những gốc cây, bức tường baoquanh đổ nát, và cả tia sángmờmờ phản chiếu lại từmắtmèo. VũNhikhôngchịunổi,đưataylêncheánhsángphảnquangđó,côđungườitrởvàobêntrongcửasổ.
Lưngcôđầmđìamồhôi,VũNhirakhỏichỗđangđứng.Côkhônghềcảmthấyđói,nêncũngkhôngxuốngtầngtrệtđểăn,màcôđivàohànhlangtốiom,mởcửaphòngbêncạnh.Côlạinhìnthấymộttủsáchrấttovàmộtbànviết,trongcănphòngtoátramộtmùiẩmmốc,khiếnVũNhikhôngthởđược,côvộimởcửasổhítthởkhôngkhíbênngoài,mớicảmthấydễchịuhơn.Tủsáchxếptừnghàngsáchcũ,côlấymộtquyểnsáchxếpbênngoài,đólàcuốnsáchxuấtbảnnhữngnăm80,từnhữngtranggiấytỏaramùimốcmeo,tênsáchlà“NhữngcuộcđấutranhcủaquanĐịch-Tứtấtbình”,tácgiảlàRobertHansvenGulik.
VũNhiđãtừngngheđếnRobertHansvenGulik,ônglàngườiHàLan,đãtừnglàmđạisứtạiTrungQuốc,làmộthánhọcgiảnổitiếng.Vàonhữngnăm50,60ôngđãviếtmộtloạtcáctruyệntrinhthámvềnhữngcuộcđiềutracủaquanĐịchbằngtiếngAnh,viếtvềcáccâutruyệntrinhthámcủaminhthầnĐịchNhânKiệtthờiNữhoàngđếVõTắcThiênđờiĐường,bộtruyệnnàyđã từngđượcngườiphươngTâygọi làbộ truyện trinh thámSherlockHolmescủaTrungQuốc.
BỗngnhiênVũNhinhớlạimộtbộphimtrongnướcsảnxuấttrướcđâycôđãxemgọilà“Nhữngvếtmáutrênbìnhphong”,bộphimnàyđượcxâydựngdựatheo“Tứbấtbình”trongtậptruyệnNhữngcuộcđiềutracủaquanĐịchcủaRobertHansvenGulik,VũNhivẫnnhớrõnhữnghìnhảnhtrongđoạncuốicùngcủabộphim,ĐịchNhânKiệtđãvạchtrầnmộtvởkịchrấtlykỳvàghêrợnmàchủmưulàĐằnghuyệnlệnh,phơibàymộtlinhhồnxấuxatộilỗiđãđượcgiữkíntừlâu,hóarađằngsaumộthungán,ngoàisựcốcòntiềmẩnmộtkếhoạchmưusátghêsợhơnrấtnhiều.Nghĩđếnđây,côbấtgiácđưataylênxoangực,côkhôngtưởngtượngđượctácgiảngườiHàLanRobertHansvenGuliklàmthếnàomàviếtđượcmộtcâuchuyệnvềđờiĐườngkhiếnngười taphảirùngmình,đọcxongrồinghĩ lạivẫncảmthấysợ.
Côlạilụclọitủsách,vàtìmđượchơnchụcquyểntruyệnkháccủatậptruyệnNhững cuộc điều tra của quanĐịch, như “Hồ ly đen”, “HồngCácTử”,“TriềuVânQuan”,“Vụánquanhhồ”,“Vụánmêcung”…,trongđócónhiềuquyểncólớpbụidàyđặc,nhưngcónhữngtrangsáchlạivôcùngsạch
sẽ,giốngnhưcóaiđóthườngxuyêngiởnhữngtrangsáchnàyrađểxem,VũNhi sợ, rõ ràng làngôinhàđenđãbịbỏhoangmườimấynăm,côkhôngdámnghĩtiếpnữa.
Trướcmắtcôchỉlàmộtphầnnhỏtrongbộtruyện“NhữngcuộcđiềutracủaquanĐịch”phiênbảntiếngTrungđượcxuấtbảnvàođầunhữngnăm80đượccấtgiữtrongtủsách.Hầuhếtsáchtrongtủđềulànhữngquyểnđượcviếtbằngchữphồnthểđượcxuấtbảnvàonhữngnăm30trongđócómộttậptruyện“Tập truyện trinh thámHoắcTang”củaTrinhTiềuThanh.VũNhicũngkhônghiểunổilàmthếnàomànhữngbộtruyệnnàyđượclưugiữđếntậnbâygiờ,cólẽkhingôinhàđenmớivừaxâydựngxong,nhữngbộtruyệnnàyđãđượcđưađếncấtgiữởphòngsáchnày,nóvẫnđượclưugiữquacảthờikỳ“Cáchmạngvănhóa”thìquảlàmộtkỳtích,ngàynaycólẽnhữngcuốnsách,cuốntruyệnnàyđãtrởthànhbáuvậtcủanhữngnhàsưutầm.VũNhi còn tìm thấymột số quyển sách bán rất chạy thời kỳ đó, như là tiểuthuyếtcủaTrươngHậnThúy,tậpthơcủaTừChíMa,haylàphiênbảntiếngTrungsớmnhấtcủatậptruyện“BộtruyệntrinhthámcủaSherlockHolmes”.Tầngtrêncùngcủatủsáchcòncócácsáchđóngbằngchìđượcbọcgờcẩnthận,hầuhếtlàcáctiểuthuyếttrinhthámđờinhàMinh,nhàThanh.
Saubữacơmtrưa,VũNhiquaylạithưphòng,côđọccuốn“NhữngcuộcđiềutracủaquanĐịch”.Chođếnkhitrờichậpchoạngtối,VũNhimớigấpsách lại, cô không dámở lại trong căn phòng này vào buổi tối, ngồimộtmìnhdướiánhtrăngcùngvớitủsáchcổ.Lúcnày,cônghethấytiếngbướcchânnặngnềtừngoàihànhlangvọngvào.TiếngbướcchânkhiếntimVũNhivừađậpnhanhlạivừahoảngloạn,côrónrénramởcửa,nhìnthấymộtbóngngườiđangđivềphíacô.
“Aiđấy?”“Làanhđây.”ĐồngNiênlêntiếng,rồitiếptụcbướctiếpvềphíacô,mở
cửathưphòng.VũNhiđisauanh,nhìnanhxáchmộtcáitúirấtnặng.ĐồngNiênnhìntủsáchvàbànviết,lạnhlùngnói:“Emđãđọcsáchởđâyrồià?”
“Vâng,khôngđượcsaoanh?”“Đươngnhiênlàđượcrồi.”ĐồngNiênkhôngnóithêmgìnữa,anhlấytừtrongtúiramộtchiếcmáy
quaycamera,rồiđứnglênbànviếtlắpmáyquaylêntường,anhcònlấyravàisợidâyđiện,mộtđầucắmvàomáyquay,mộtđầucắmvàoổđiện.VũNhiquansáthànhđộngcủaĐồngNiên,cảmthấyrấtkhóhiểu,cuốicùngcôkhôngchịuthêmđượcnữavộilêntiếnghỏi:“ĐồngNiên,anhđanglàmgìthế?”
“Anhđanglắpmáycameratheodõi.”“Thếhóaracảngàyhômnayanhđirangoàilàđểmuanhữngthứnày
sao?”“Khôngphảimuamàlàthuê.Hômnayanhđãđếncôngtybảođảman
ninh,vàtổngcộnglàanhđãthuê20cáicamera.”“Cáigì?”VũNhiháhốcmồm:“Anhlắpđặtnhiềumáycamera thếđể
làmgì?”ĐồngNiênvừa tiếp tụcđứng trênbànviết làmcôngviệccủaanhvừa
nói:“VũNhi,rồiemsẽhiểu.”VũNhilắcđầu,đirakhỏiphòng,côđếnphòngngủ,chỗgóctườngvà
trầnnhàcôcũngpháthiệnthấymộtmáycamera.Máycamerađógiốngnhưmộtđôimắtvôcảmcứtrợntrừngdõitheocô,côvộivànglùilạivàibước,nhìnkỹnó,rồibấtgiácđưataylênchemặtvàchạyrakhỏiphòng.Côxuốngtầng một, ở góc tường phòng khách cô cũng thấy có máy quay, rồi đếnphòngbếp,lốiđi,cômởhếtcửacủacácphòngtầngmộtvàpháthiệnphòngnàocũngbịlắpcamera.Trongmộtcănphòngđểtrống,cònđểmộtthiếtbịtheodõivàđiềukhiểnmớitinh.VũNhikhôngdámtinvàomắtmìnhnữa,côlạichạylêntầnghai,vừađúnglúcĐồngNiênđangtừtrongthưphòngbướcra,đivềhướngmấyphòngcuốihànhlang,côđuổitheođằngsauanh,hỏi:“ĐồngNiên,đầuócanhcóvấnđềphảikhông?”
ĐồngNiênkhôngtrảlời,anhmởcửaphòng,rồibậtđèn,đâylàmộtcănphòngtrống,khôngcóbấtcứmộtđồđạcgì,cửasổmởtoang,mộtlàngiótừngoàithổivào,làmrốitungtócVũNhi.ĐồngNiênquayđầulại,nhìncôvớimộtánhmắt rấtkỳquặc, từ từnói:“VũNhi,anh làmnhưvậy làvìsựantoàncủachúngta.”
“Antoàn?”VũNhikhônghiểunổianhđangnóigì,côlắcđầurồinói:“Anhnênđếnkhámbácsĩtâmlý,ngàymaiemsẽgọiđiệnchobácsĩMễ.”
“Tùyemthôi.”ĐồngNiênnóiđiềmnhiênnhưkhông,tiếpđến,anhlấytừtrongtúixáchrathêmmộtmáycameranữa,vàlạitiếptụccôngviệccủamình.
Vũ Nhi khôngmuốn ở đó nữa, cô quay trở lại phòng ngủ, nhìn máycameravớivẻmặtđầybựctức,độtnhiêncôcảmthấyhìnhảnhcôdướiốngkínhcủamáyquaynày,giốngnhưđangkhôngmặcquầnáo.VũNhikhôngnhìnnónữa,cônằmvậtragiườngkhócthầm.
Chương38
Thangmáydừngở tầng thứ9,DiệpTiêu rakhỏi thangmáy,anhchợtnhậnranơinàyđã thayđổikhánhiềusovớimộtnămtrướcđây,có lẽdotrướckianơinàyđãcóngười từng tựsát,nênhọđãsửachữavà thayđổicáchbài tríđểxuađiámkhí.Anhgõlêncánhcửacủatòasoạn“Họabáohoatrênbiển”,ngườimởcửachínhlàLaTư.
LaTưmởcửa,nhìnthấyDiệpTiêukhiếncôngẩnngườiramộtlúc,côvẫnchưađịnhthầnlại.DiệpTiêuđãtựbướcvàophòng.Trongphòngchỉcó
mỗianhvàcô,anhnhìnkỹcánhcửasổ,mộtnămtrước,ThànhThiênVũđãnhảytừđâyxuống,đươngnhiênlàbâygiờkhôngcònthấybấtcứmộtdấuvếtnàonữa.
“XinlỗicảnhsátDiệp,anhtìmtôicóviệcgìvậy?”LaTưđãlấylạiđượctrạngtháibanđầu.
DiệpTiêuquayđầu lạinhìncô,mỉmcười,nhìn thẳngvàomắtcônói:“Saocôbiếtlàtôiđếntìmcô?”
“Chẳnglẽkhôngphảivậysao?”“Đươngnhiênlàkhôngphảirồi,tôiđếnđểtìmĐồngNiên.”LaTưhơibấtngờ,nỗisợhãihiệntrênmặtcôđãbịDiệpTiêunhậnra,
nhưngcôvẫnbìnhtĩnhđáplại:“AnhcũngquenĐồngNiênà?”“Đúngvậy.”“Cóquenlắmkhông?”LaTưvừacườivừahỏi.DiệpTiêucũngkhôngbiếtnêntrảlờicôthếnào,anhdừnglạimộtlúc
rồinói:“Saoởđâylạichỉcómộtmìnhcô?ĐồngNiênđâurồi?”“Cậuấylàphóngviênảnhnênphầnlớnthờigianđềuởngoài,rấtítkhi
đếnvănphòng.Tòasoạncủachúngtôi lại rấtnhỏ,chỉcómấyngười thôi,hầuhếtthờigianmọingườitoànởngoàiđithuthậptintức.Anhcònmuốnhỏivấnđềgìnữakhông?”
“ĐồngNiênbắtđầuđếnđâylàmtừkhinào?”“Mấyngàygầnđây.”“Làmsaocậuấylạixinđượcvàođây?Hayaigiớithiệuchocậuấyđến
đâylàm?”DiệpTiêuđãbiếtcâutrảlời.LaTưgậtđầutrảlời:“Chắcanhđoánlàchínhtôigiớithiệucậuấyđến
đâylàmđúngkhông,anhđoánkhôngsaiđâu,làtôiđấy.Vìtrướcđâychúngtôilàhàngxómcủanhau,khicònnhỏchúngtôithườngchơivớinhau.SausựviệccủaSảnhSảnh,tòasoạncầntìmngườiđểthaythếvịtrícủacôấy,tôi đãnghĩ ngayđếnĐồngNiên, vì tôi nghenói cậu ấy làmột nhiếp ảnhgia.”
“Nhưngtạisaocôlạibiếtcậuấylàmộtnhiếpảnhgia?”“VũNhinóichotôibiết,àchắcanhkhôngbiếtVũNhilàaiđâunhỉ?”“NhưngtôilạibiếtrấtrõvềVũNhi.”DiệpTiêungắtlờicô:“Làmsao
màcôbiếtđượcĐồngNiênđãtrởlạiThượngHải?”“Làdonhữngngườihàngxómtrướcđâyđãbáochotôibiết.”“Cóphảilàcônóiđến-Ngôinhàđen?”DiệpTiêucốnhấnmạnhtừng
chữ.LaTư vừa nghe nhắc đến ngôi nhà đen, thì hơi giậtmình, rồi cô nói:
“Đúngvậy,hồinhỏ,tôisốngởđốidiệnngôinhàđen,nhưngtôiđãchuyểnđitừlâurồi.Anhcũngđãtừngđếnngôinhàđenđúngkhông?”
“Tôinghĩchắccôrấtquenthuộcvớinơiđó?”“Đólàkhitôicònnhỏ,anhcóchorằngnơiđóvànhữngvụánmàanh
đangđiềutracóliênquantớinhaukhông?”LaTưhơicảnhgiác,xemranhưcôđangdòhỏiDiệpTiêu.
DiệpTiêukhôngcảmthấykhóchịuvớicâuhỏiđó,màtráilạianhcòncườivớicô,điềunàykhiếnchoLaTưcàngkhóhiểu,côvốnnghĩcâuhỏicủacôsẽkhiếnchoDiệpTiêurấttứcgiận,nhưngkhôngngờđượcrằngtháiđộcủaanhlạihoàntoànngượclạivớinhữnggìcôsuyđoán.DiệpTiêuvẫngiữnguyênsắcmặtnhìncô,rồinhẹnhànghỏi:“LaTư,côcóbiếtmắtmèolàgìkhông?”
“Mắtmèo?”CâuhỏinàykhiếnLaTưhoàntoànhoảnghốt,côđưatayđặtlêntrướcngựctrảlời:“Tôikhôngbiết,cólẽmắtmèolàtêncủamộtloạingọcquý.”
“Còngìnữakhông?”“Cònnữa?Mắtmèo cònđược lắp trên cánh cửa, dùngđể nhìn ra bên
ngoài.”“Có thể là dùngđể nhìn vào bên trong.”DiệpTiêu nói bâng quơ, “có
điều,còncó…”La Tư lắc lắc đầu: “Còn gì nữa? Thế thì tôi thực tình không nghĩ ra
được.”“Cóthể,làtêncủamộtquyểnsách.”“Tên củamột cuốn sách?Gọi là “Mắtmèo” sao?Từ trước tới giờ tôi
chưabaogiờnghethấytênmộtquyểnsáchnhưvậy.”DiệpTiêunhìnthẳngvàomắtcô,chậmrãinói:“Cámơncáccâutrảlời
củacô,cóthểtôicònđếntìmcô,cònnữa,nhờcônóihộvớiĐồngNiên,nóilàtôiđếntìmcậuấy,vàchotôigửilờihỏithămcậuấy.”
Nóixong,anhđivềphíacửa,trướckhirakhỏiphòng,anhcònquayđầulạinóivớicô:“LaTư,bỗngnhiêntôilạinhớramộtchuyện.”
“Chuyệngìvậy?”LaTưhỏiđầyhoàinghi.“Mộtnăm trướcđây,vềvụ tự sát củaThànhThiênVũ, côcógiấu tôi
chuyệngìkhông?Tôibiếtlàsớmhaymuộncôcũngsẽkểvớitôi.”ÁnhmắtcủaDiệpTiêunhìncôchờđợi.
LaTưvộicúiđầu,bỗngnhiêntimcôđậpthìnhthịch,khicôngẩngđầulênđịnhnói, thìpháthiệnDiệpTiêukhôngcònởđónữa.Côvộiđẩycửachạyàorangoàihànhlangcũngkhôngcóai,cánhcửacầuthangmáyđangchậmrãikhéplại,côchạynhàovềphíathangmáy,quakhecửacôchỉkịpnhìnthấyđôimắtcủaDiệpTiêu.
Cánhcửathangmáyđãkhéplại,nhanhchónglaoxuốngdưới.LaTưđờđẫnđứnglạitrênhànhlangvắnglặng,mộtcơngiónhẹthổiquachiếccửasổởphíacuốihànhlangvắng,mớikhiếncôbừngtỉnh.
Chương39
Phòng khám củaMễNhượcLan cũng không cách xa ngôi nhà đen làmấy,VũNhivàĐồngNiênchỉ cầnđibộkhoảng20phút làđếnnơi.Haingườiđẩynhẹ cửabướcvào,nhìn thấy trênbức tườngởngayphòngchờtreorấtnhiềutranh,nhữngbứctranhnàyrấtlạ,đềulànhữngbứctranhtrừutượng, trong số đóVũNhi có biếtmột bức, đó là bức tranh doHứaVănMinhvẽ.
Côlễtânchủđộnghỏihaingười,VũNhinóivớicô,côđãgọiđiệnliênlạctrướcvớiMễNhượcLan,côlễtântrảlời:“CôlàVũNhiphảikhôngạ?BácsĩMễđangchờhaingườiởbêntrong.”
Cô lễ tânđưahaingườiđếnphòngcủaMễNhượcLan,vừabướcvàophòng,VũNhinhìnthấybácsĩMễđangngồitrênmộtchiếcghếbành,nhìnrakhuvườnngoàicửasổnhưđangsuynghĩmộtvấnđềgìđó.
“VũNhi,haingườiđếnrồià.”MễNhượcLanvừaquayđầulạithìthấyhaingười.
“BácsĩMễ,hômnaychúngtôiđếnlàmphiềnbácsĩ.”MễNhượcLannhìnĐồngNiên,anhkhôngcómộtchútbiểucảmnào,
đứngđầnngườimộtchỗ,giốngnhưVũNhiđangnóiđếnmộtngườikhácchứkhôngphảianh.MễNhượcLancườivớianh,rồinóivớiVũNhi:“VũNhi, cô ra ngoài chờ một lát nhé, tôi muốn nói chuyện riêng với ĐồngNiên.”
VũNhihiểuýcủaMễNhượcLan,gậtgậtđầu,rồinóivớiĐồngNiên:“ĐồngNiên,anhphảinghetheohướngdẫncủabácsĩMễnhé.”Cáchcônóivớianhgiốngnhưmộtngườimẹchămsócvàlolắngchocon,bảoconkhitiêmthìkhôngphảisợ.
NhưngnétmặtcủaĐồngNiênvẫnkhôngcómộtchútbiểucảmnàohết.VũNhi rakhỏiphòng,ngồi trên chiếcghếdài bênngoài, tuy côhơimệt,nhưngcôvẫnlấytừtrongtúiramộtsốtàiliệuđemtừcôngtyđến,tranhthủngồivẽphácthảo,côphảitranhthủtừngphútđểhoànthànhcôngviệc.
TrongphòngMễNhượcLan,ánhsángêmdịuchiếurọilêntừngđườngnétcủachiếcáokhoácmàutrắngcôđangmặc.Cônhẹnhàngcấttiếngnói:“ĐồngNiên,cậungồixuốngđi.”
ĐồngNiênngoanngoãnngồiđốidiệnvớicô,nhìnanhlúcnàytrôngthậtngoanngoãn,giốngnhưchúmèotrắngcủaanhhồianhcònnhỏ.
“ĐồngNiên,hômnaytôikhôngmuốnhỏicậubấtcứđiềugìcả,vìđốivớicậubâygiờ,hỏiđiềugìcũngbằngkhông.Tôichỉmuốnnghenhữnggìcậuđangnghĩ,nhữnggìtừđáylòngcậu,đượckhông?”
Đồng Niên trầm ngâm một lúc, rồi cất tiếng với giọng khàn khàn:“Được”.Nghegiọnganhgiốngnhưanhđãkhôngnóitrongmộtkhoảngthờigianrấtlâurồi.
MễNhượcLangậtgậtđầu,rahiệuchoanhtiếptụcnói.ĐồngNiêncảmthấyđôimắtcủabácsĩMễgiốngnhưhaicánhcửasổ,
quacửasổnhìnrabênngoài,cóthểpháthiệnramộtthếgiớimới,bâygiờ,thếgiớinàyđang là thínhgiảcủaanh,đangchờđợianhnói.Môianhhơikhô,nênanhđưalưỡiliếmmôi,rồitừtừnói:“Tôimuốnnóivềmộtgiấcmơcủatôi.Giấcmơnàyvừanhưcóthật,lạivừahưảo;vừamỹlệ,lạivừatànkhốc.Nhưlàhômquamàcũnglàcủangàymai.”
“Hayquá,tôirấtmuốnnghegiấcmơđócủacậu.”ÂmthanhgiọngnóinhưmêhoặccủaMễNhượcLannhưliênhồiđậpvàomàngnhĩanh.
Giấcmơ,đangbậpbềnhtrongphòngcô.Mộttiếngsau,ĐồngNiênbướcrakhỏiphòng,tinhthầnanhđãkháhơn,
VũNhivộinắmchặtlấytayanhvàhỏi:“Thếnàorồianh?”“Chúngtavềnhàthôi!”Anhvuivẻtrảlời.VũNhikhôngnóigìvớianhnữa,vộiđivàophòngcủaMễNhượcLan,
thấyMễNhượcLanvẫnđangngồinhìn rangoài cửa sổ,VũNhivộihỏi:“BácsĩMễ,cóphảiĐồngNiênbịbệnhthậtkhông?”Côđưataylênchỉlênđầu.
“Bệnh?Mớivậymàcôđãvộivãkết luậnđólàbệnhsao?”MễNhượcLanlắcđầunói:“Nếumớinhưvậymàđãcoilàbệnh,thếthìtấtcảchúngtaaicũngcóbệnh,hơnnữabệnhtìnhđãởgiaiđoạnhếtsứcnguykịchrồi.VũNhi,cônóixem?”
“Tôikhônghiểu.”“Đúngvậy,vìthếcôkhônghiểuĐồngNiên.Côtựchorằngcôrấthiểu
cậuấy,nhưng thực ra, côđãnhầm,côkhônghềhiểucậuấy,nếu thực sựhiểumộtngườithìquảthựclàkhóvôcùng.”
VũNhilolắnghỏi:“BácsĩMễ,thếvừarồiĐồngNiênđãnóigìvớibácsĩ?”
“ĐồngNiênhầunhưkhôngnóigì,cậuấychỉkể lạimộtgiấcmơ,mộtgiấcmơhếtsứchoangđườngvàhưảo,giốngnhưđốnghoangtànhìnhtròncủa Jorge Luis Borges (Jorge Francisco Isidoro Luis Borges 24/8/1899-14/6/1986ngườiArgentina,làmộttrongnhữngnhàvănlớnnhấtvàcóảnhhưởngnhất thếgiới của thếkỷ20.Ôngđượccoi là chađẻcủachủnghĩahiệnthựchuyềnảoMỹLatinh).
“Nóinhưvậy,buổikhámbệnhhômnayđãkhôngthuđượckếtquảgì?”VũNhicóchútthấtvọng.
MễNhượcLancườivànóivớiývịsâuxa:“Không,không,không,hômnayđãthuđượckếtquảrấtlớn,đólàsựthực,nếukhôngtinthìcôcóthểhỏiĐồngNiên.”
VũNhilắclắcđầu:“CámơnbácsĩMễ,đãđếnlúctôiphảivềrồi,chàobácsĩ.”
Côvộivãbướcrakhỏiphòng,khôngthấyĐồngNiênđâunữa,VũNhilolắngchạyvộiraphòngchờhỏi,nhưngcôlễtânlạibảotừlúcnãytớigiờkhôngthấyaiđiracả.
Chắcchắnlàanhấyvẫncònởđây,VũNhitựkhẳngđịnhnhưvậy,côquayđầulạinhìnkhắpnơi.Rồicôđivềphíamộthànhlang,ởđâyrấtyêntĩnh,đượcquétdọnsạchsẽ,côvốnđịnhcấttiếnggọitênĐồngNiênnhưngkhichuẩnbịcấttiếngthìcôlạithôi,côkhôngmuốnphávỡsựyêntĩnhcủanơinày.Côđimộtmạchđếncuốihànhlang,đếnmộtngảrẽ,cônhìnthấybóngcủamộtngườiđànông.
“ĐồngNiên”.Côcấttiếnggọi.Ngườiđànôngđóquayđầulại,VũNhipháthiệnra,đókhôngphải là
ĐồngNiênmàlàcấptrêncủacô,HứaVănMinh.MặtVũNhibỗngnhiênbiếnsắc,trắngbệch,côkhônghiểunổitạisao
HứaVănMinhlạiởđây,côcũngkhôngdámhỏinguyênnhân,màvộivàngnói:“Hứa…giámđốcHứa,xinlỗianh,tôinhậnnhầmngười.”
Lúccôđịnhquaylưngđi,giámđốcHứagọivớitheo:“VũNhi,saolạivộivàngthế?CôđangđitìmĐồngNiênhả?”
VũNhivộivànggậtđầu.“Lúcnãy tôinhìn thấycậuấy, chínhởchỗnày,cậuấyđangxembức
tranhnày”.GiámđốcHứavừanóivừachỉlênbứctranhtreotrêntường.Trêntườngtreomộtbứctranhsơndầu,bứctranhlàmộtconmèotrắng,
chínhxáchơn,nổibậthơncảlàmặtcủaconmèo,đôimắtcủaconmèonằmchínhgiữabức tranh, ánh lênánhmắt thăm thẳmhuyềnbí.VũNhingắmbứctranh,vàcôcómộtcảmgiácmàkhôngnóirađược,bỗngnhiêncônhậnrarằngbứctranhconmèonàyrấtgiốngvớiconmèotrắngởngôinhàđen,đặcbiệtlàđôimắtcủanó.Côbấtgiácbướclùilạiphíasau,lưngchạmvàobứctườngsaulưng,nhưngmiệnglạikhôngthốtrađượclờinào.
“VũNhi,côlàmsaothế?”HứaVănMinhhỏi.“Không,khôngcógìcả,tôichỉ,tôithấybứctranhnàyđẹpquá,bấtkểlà
bútphápcủacấutrúchaymàusắcđềurấtđiêuluyện,đặcbiệtlàcácchitiếtnhỏ,nhưrâumèo,mồm,tai…”
“Còncảmắtmèonữa.”HứaVănMinhbổsungthêm.Ngheđếnđây,cảngườiVũNhibỗngrunlên,cônóikhẽ:“Đúngthế”.
Bức tranh trướcmặt cô toát lênmột vẻ đẹpmê hồn, hơn nữa, từ đôimắtmèo,côcảmnhậnđượcánhmắtthầnbívàghêsợ.Côkhôngdámnhìnnữa,vộiquaysangnóivớiHứaVănMinh:“GiámđốcHứa,anhnhìnthấyĐồngNiênđivềhướngnàoạ?”
“À,vừarồicậuấyđứngngắmbứctranhnàyrấtlâu,hìnhnhưlàcậuấyrấtthíchbứctranhnày,rồisauđó,cậuấyrangoàibằngcửasau.”
“Cửasau?”LúcnàyVũNhimớipháthiệnra,chỗgócrẽcómộtcánhcửa,màusắccủacửavàtườnggiốnghệtnhau,phảinhìnthậtkỹmớinhậnra.
VũNhicámơngiámđốcHứa,rồivộivàngđirađằngcửasau.Côpháthiệnraphíabênngoàilàmộtvườnhoanhỏ,đanglàlúcgiaomùagiữamùa
xuânvàmùahạ,vườnhoavừacóvẻảmđạmcủatiếttrờicuốixuân,lạivừamangánhhàoquangcủađầumùahạ,dườngnhưsựsốngvàcáichếtcùngđanghiệnhữutạinơiđây,vìvậyvườnhoatrôngrấtsặcsỡyêukiều.NhìnquanhvườnhoanhưngkhôngthấybóngdángcủaĐồngNiênđâu,đếndấuchân trênđất cũngkhông thấy.VũNhi thất vọngngẩngđầu lênnhìn, chỉnhìn thấymặt bên hông củamộtmái nhà gần giốngvới ngôi nhà đen, côbỗngcómộtcảmgiácnhưbịmáinhàđóđèđếnngạtthở.
ChẳnglẽĐồngNiênlạibịbốchơitrongkhôngkhí?
Chương40
DiệpTiêu lạinhìn thấyốngkhóivàmáinhàcủangôinhàđen, trờiđãxâmxẩmtối.Anhlặnglẽbướcđitrênnhữngđámcâydâumọckhắpnơi,điquamộtngõhẻmbêncạnhngôinhàđen,anhkhôngbấmchuông,màhìnhbónganhkhuấtdầntrongngõhẻm.Đếntrướcngôinhàđàngsaungôinhàđen,anhđứng lại, sauđó,anhquayđầunhìn lạiđằngsau,ngước lênnhìncửasổtầng2vàtầng3imắngcủangôinhàđen.Anhlấyramộtchiếcchìakhóa,chiếcchìakhóanàylàanhphảidựatrêndanhnghĩađiềutravụánđểlấytừbanquảnlýcủakhuvực,anhcòndặndòbanquảnlýkhôngđượctiếtlộ thông tinnày.Anh lấychìakhóamởcửacủangôinhà trắng trướcmặt.Đâycũnglàmộtngôinhàbịbỏhoangcóđiềuxemrathờigianbịbỏhoangcũngkhôngphảilâulắm,tầngmộtđượcchiathànhmấygian,rấtbừabộnbốcụccủacănphòngcũngkhôngtheomộttrậttựnàohết,giốngnhưtrướckiaởđâyđãtừngcórấtnhiềungườithuêtrọ.DiệpTiêuchậmrãibướclênchiếccầuthangọpẹp,tầnghaicũngbừabãivàlộnxộngiốngynhưtầngmột,anhkhôngxemkỹmàlênluôntầngba.Bàitrícủatầng3hầunhưvẫncònđượcgiữnguyênanhlầnlượtmởhếtcáccửaởtầngba,anhđứngdựavàothànhcửasổ,nhìnsangbêncửasổcủangôinhàđenđốidiện,chođếnkhianhtìmđượcđịađiểmquansáttốtnhất.
Cănphòng trên tầng ba này trốngkhông, chỉ cómột chiếc bàn và vàichiếcghế,trêntườngcótreokhungảnh,anhnhìnquacácbứcảnhtreotrêntường,hầuhếtlànhữngbứcảnhcủacácgiađìnhđãtừngsốngởđây.Ánhsáng của căn phòngnày tươngđối tốt, tuy là đã xế chiều, nhưngvẫn cònnhìnrõmọithứ.DiệpTiêuđivềphíatrướccửasổdựangườitrênkhunggỗcủathànhcửasổ,nhìnvềphíacửasổtầnghaivàtầngbacủangôinhàđen,khôngcómộtchútnghingờgìcảđâylàvịtríthíchhợpnhấtđểcóthểnhìnthấynhấtcửnhấtđộngtrongngôinhàđen.TừcửasổnàyDiệpTiêucóthểdễdàngquansátphòngngủcủaVũNhiởngôinhàđenđốidiện,mộtnửachiếcgiườngđãlọtvàotầmngắmcủaanh,cảchiếcbàntrangđiểmcủacônữa.Anhcònnhìnthấymộtphầnchiếctủsáchvàbànlàmviệcởbêncạnh
cửasổcủaphòngngủ.DiệpTiêuchămchúnhìnvàoquyểnsáchđặttrênbànlàmviệccạnhcửasổdonhìntừxanênkhôngthấyrõtênquyểnsách.Ởcửasổthứba,anhnhìnthấytrongđóđặtmộtchiếctivivàmộtbộthiếtbịgìđó,cănphòngnàytrốngkhông,DiệpTiêucũngkhônghiểunổitrongcănphòngnàyđặtnhữngđồđóđểlàmgì.Cònnhữngcănphòngkhác,tuylàcửasổmởto,nhưnghầunhưtrongphòngchẳngcóđồđạcgì.
Anhchuyểnhướngnhìnlêncửasổtrêntầngba.ỞcănphòngngaytrênphòngngủcủaVũNhi,cũngbàitrígiốngvớicănphòngởtầngdướicómộtchiếcgiườngởngaysátcửasổ.DiệpTiêulạichuyểnhướngquansátsangcửasổbêncạnh,bênđólàmộtmàuđenkịt,khôngnhìnthấybấtcứthứgì.Anhngẩngđầunhìnlêntrờimànđêmđãbuôngxuống,dườngnhưngôinhàđenđốidiệncũngđãbịbaophủbởimànđêm,đếnlúcnàyanhkhôngcònnhìnthấybấtcứgìởphíatrongcửasổnữa.
Độtnhiênđèntrongmộtcănphòngbậtsáng.
Chương41
ĐồngNiênmở cửa phòng, anh cảm thấy hơi đói, nhưng vẫn cố nhịn.Trongcănphòngtrốngkhôngnàyđặtmộtchiếctivivàmộtbộthiếtbịtheodõigiámsátvàđiềukhiển,sángnayanhđãbênhữngthứnàytừtầngmộtlên đây, khiến cả người anh đầmđìamồhôi.Màn đêmbên ngoài đã baotrùmkhắpnơi,anhcảmthấylúcnàylàthờigianthíchhợpnhất,thếnên,anhmởbộ thiết bị theo dõi lên, trên ti vi hiện lên tất cả những cảnhmàmáycamerađãquayvàchụp lại.Đầu tiên làphòngkhách,nhữnghìnhảnhmàmáy camera quay lại toàn làmàu đen, có những góc nhìn giống nhưmắtmèo,hầunhưtoànbộphòngkháchđãđượcquaylại.Bỗngnhiên,anhnhìnthấycửaphòngkháchbậtmở,VũNhibướcvào,nhìncôrấtmệt,đầutiênlàcôngồinghỉtrênsofa,rồitựrótchomìnhmộtcốcnướcmát.ĐồngNiênlạichuyểnsangcảnhquaycủamáycameraởhànhlangcủatầngmột,hànhlangtối đennhưmực,khôngnhìn thấybất cứ thứgì.Tiếp sauđó, là các cảnhquayởcácphòng,đềukhôngcógìbấtthường.Rồichuyểnsangcảnhquayởphòngngủ,thưphòng,rồitiếpđếnlàcănphònganhđangngồi,trongcảnhquayđentrắnghiệnrõmặtĐồngNiên.Anhngẩngđầu,nhìnlênmáycameratrêngóccửa,trongtivihiệnlênhìnhảnhanhđangtựnhìnmình,độtnhiênhìnhquaybịmờđi,nhưngđôimắtvẫnhiệnlênrấtrõràng.ĐồngNiênthaymộtđoạnbăngkhác,anhmuốnxemlạimộtlầnnữacáccảnhquaytốiqua.Anhấnnúttuanhanh,chỉtrongvòngmườiphúttấtcảđộngtĩnhtrongphòngkhách lúc đêm đã hiện lên hết, tiếp đó là đến phòng bếp, hành lang, cầuthang,nhàvệsinh.Lúcđếncảnhquaynhàvệsinh,anhthấyVũNhi,ĐồngNiênlậptứcấnnútđểcáccảnhquaytrởlạitrạngtháibìnhthường,quacảnhquayanhnhìnthấyrõVũNhivớivẻmặtkhóchịukhinhìnvàothiếtbịtheodõi,côlấykhănmặt,ngồilênbồncầu,côvắtkhănmặtlênmáyquay.Cảnhquaylúcnàychỉcònlàmộtmàuđen,ĐồngNiênlạiấnnúttuanhanh,chođếnkhiVũNhiđangquấnkhăntắm,côđangmặcmộtchiếcváyngủ,lộvai,nhìnrấtgợicảm.Đúngvàolúcnày,cánhcửađằngsauĐồngNiênđộtnhiênmởra,VũNhixôngvào,nhìncôvôcùngmệtmỏi,vàcógìđótứcgiận.Khicônhìn thấy trênmànhình tiviđanghiện lênhìnhcô, cơn thịnhnộcàngtăng lên.Cô lắc đầu và nói: “ĐồngNiên, anh có sở thích này từ khi nàovậy?”
“Xinlỗi,khôngphảilàanhmuốnquaytrộmem.”“Thếanhđịnhquaycáigì?Anhmuốnquaymaquỷtrongngôinhàđen
nàysao?”ĐồngNiêngậtđầunói:“Cólẽlànhưvậy.”“Thậtkhônghiểunổianhnữa,chiềunaykhichúngtađếnphòngkhám
củabácsĩMễ,lúckhámxonganhđiđâu?Anhcóbiếtlàemđãtìmanhcả
chiềunaykhông?”ĐồngNiênthờơnói:“Xinlỗianhchỉmuốnhítthởkhôngkhímộtlát,
vườnhoaphíađằngsaurấtđẹp.”“Emkhôngmuốnngheanhgiảithích.”VũNhilạilắclắcđầu.“VũNhi,emđểanhlạimộtmìnhmộtlátđượckhông?”VũNhilạinhìnlênmànhìnhtivi,hìnhtrắngđentrênmànhìnhtivivẫn
tiếp tục chạy, cô khôngmuốn cãi nhau vớiĐồngNiên nữa, cô hạ giọng:“Cơmtốiemđãbàysẵntrênbànăndướitầngmột,anhănsớmrồinghỉđi.”
Nóixongcôđithẳngracửa,khôngngoảnhlạimộtlầnvàđóngsầmcửa.ĐồngNiênnhìnVũNhiđimàkhôngbiết làm thếnào, sauđó,anh lại
tiếptụctheodõimànhìnhtivi,tiếptụcchuyểnvịtríốngkínhvàcáccảnhquay.Cuốicùng,anhchuyểnsangốngkínhhànhlangtầngba,cảhànhlanglàmộtmàuđenkịt,quacáccảnhquayđềukhôngpháthiệnthấybấtcứthứgìhết,chỉcóthểtuanhanh,chođếnkhianhpháthiệncómộtcánhcửabịmở.Quacánhcửamởphátramộtánhsángyếu,quaốngkính,mộtbàntayxuấthiện.ĐồngNiênvộiấnnútdừngđoạnquaynày,tronglònganhcóchútsợhãi,trướctiênanhxemđoạnbăngđóđượcquayvàolúcmấygiờ:01giờ25phútsáng.Rồianhquansátkỹbàn tayxuấthiện trên thiếtbị theodõi,tiếclàánhsángyếuquá,nhìnkhôngrõ.Anhdèdặtấnnúttuachậm,căngmắtđểnhìntấtcảnhữngdiễnbiếnxảyramàcamerađãquaylạiđược,cánhcửangàycàngđượcmởrộnghơn,diệntíchchiếurọicủaánhsánglọtquacánhcửacũngngàycànglớnhơn.CuốicùngĐồngNiêncóthểnhìnthấyrõmộtbóngngười,ngườiđóđangmởcửa,vàtừtừquayngườilại,mặtngườiđó(hoặclà?)xuấthiện.
ĐồngNiênhoảngsợngãnhàoxuốngsàngỗ lạnhgiá, lùi lạiđằngsau,chođếntậnchântường,anhđưataylênxoangực,vộivàngấnđiềukhiểntừxa,anhấnnúttuachậmnhất.
Bỗngnhiênmànhìnhvụtlóesáng,chínhvàolúcngườiđóquaymặtlại,cáccảnhquayngàycàngmờdần,cácđườngnhiễutrênvôtuyếncũngxuấthiệnngàycàngnhiều,cáchìnhảnhhiệnlênnhưbịbópméođi,chođếnkhikhôngnhìnthấybấtcứcáigìnữa.ĐồngNiênvộivàngấncácnúttrênđiềukhiểntừxa,chỉnhcáchìnhhiệnrõhơn,nhưngkhônggiảiquyếtđượcvấnđềgì,mấygiâysau, tấtcảcáchìnhảnhđềubiếnmất.ĐồngNiênkhôngthaybăngkhác,màvẫnđểcuộnbăngđóchạy tiếp.Khoảngnửa tiếngsau, trênmànhìnhlạixuấthiệncáchìnhảnh,máyquayhiệnlênthờigianlúcđólà1giờ55phútsáng.Hànhlangvẫnlàmộtmàutốiom,giốngnhưchưahềxảyrachuyệngì,ĐồngNiênlạichotuanhanh,chođếnsángsớm,mộtánhsángyếu chiếu vào cửa sổ, hành lang trống không.Anh khôngmuốn xem tiếpnữa,anhtắttivivàthiếtbịtheodõi,rõràngđoạnquantrọngnhấtđãbịxóa,nhưngaixóamớiđược?Anhcóchútsợhãinhìnchiếcmáytheodõivàđiềukhiển,trongđầuanhlạihiệnlênhìnhbóngcủangườikỳbíởhànhlangtầng
batrongđêm.Lúcnày,mànđêmđãbaotrùmtoànbộcănphòng,khuônmặtcủaĐồngNiênnhưđanglẩntrốntrongmànđêm,rồianhcócảmgiácmuốnhít thở không khí trong lành, thế nên, anh ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Độtnhiên,anhnhìnthấymộtánhsángâmu.Chínhlàtrêntầngbacủangôinhàluônluônđóngcửađốidiện,mộtánhsángphátratừcửasổ,ĐồngNiêncảmnhậnđólàmộtánhsángâmu,đangchiếurọivàomắtanh.Nhưngchỉtrongphútchốc,cănphònglạichìmvàotrongbóngtối,khôngcònbấtcứchútánhsáng nào nữa, nó lại chìm vào giấc ngủ giống nhưmọi ngày.ĐồngNiênnhoàingườingórabênngoài,anhchămchúquansátngôinhàđốidiện,tuytrờiđãtối,nhưngdướiánhtrăngxemramọithứvẫnbìnhthường,hầunhưkhôngcóhoạtđộngcủaconngười.Anhlạinhìnlêncửasổtầngbacủangôinhà, trong lòng anh có chút lo lắng rất khó diễn tả, chẳng lẽ anh lại nhìnnhầm?Khôngthểnào,anhphủđịnhsuynghĩvừarồi.
Sau đó,ĐồngNiên vội rời khỏi căn phòngnày, anh xuống cầu thang.Chạyrangoài,anhchạyvộiđếntrướcngôinhàđằngsaungôinhàđen,rồiđẩymạnhcửa,cửachínhvẫnbịkhóa,khôngđẩyđược,anhlạigõmạnhmấycáivàocửa,trongnhàkhôngcóbấtcứđộngtĩnhgì.Anhlắcđầu,chẳnglẽanhđãnhìnnhầmthật?Hoặcđóchỉlàảogiác?
ĐồngNiênrờikhỏingôinhàvới rấtnhiều thắcmắc,anh trởvềphòngkháchcủangôinhàđen.Nhìnthấymộtbànđầythứcăn,anhcảmthấyđóicồncào,anhănngấunghiếnnhưbịbỏđóiđãlâu.
Chương42
ĐồngNiênbừngtỉnh.Cửasổmở,mộtcơngióthổivàolàmtócanhrốitung,xuyênquataianh,
tiếnggiórítliênhồilọtquatai,càngngàycàngto,chođếnkhianhtỉnhlại.ĐồngNiênvẫnnằm trêngiường,anhbấtgiácđưa tay sờ soạngbêncạnh,bêncạnhtrốngkhông.Anhthậntrọngmởmắt.Trongphòngtốiom,khôngnhìnthấygìhết,chỉcảmthấychiếcgiườnganhđangnằmkhôngđượcthoảimái lắm, hình nhưnóhơi nhỏ, anh lại sờ sangbên cạnh, đúng làVũNhikhôngnằmcạnhanh.VũNhiđiđâumớiđượcchứ?ĐồngNiêncấttiếnggọiVũNhi,khôngcóaiđáplại,chỉcónhữngâmthanhghêsợtừtrêntrầnnhàphảnxuống,lạidộimạnhvàotaianh.ChẳnglẽVũNhilạiđirangoài?ĐồngNiên có chút nghi ngờ và bước xuống giường như thế nào thì anh cũngkhôngrõlắm.Anhcảmthấykhôngkhítrongphònghơingộtngạt,nênanhvộiđivềphíacửasổ,nhìnramànđêmphíabênngoài,anhnhìnngắmmặttrăngvàhiểu rằngbâygiờ lànửađêm.Anhđangnghĩcáigì,anhnhìnvềphíatầngbacủangôinhàđốidiện,saucánhcửasổcủacănphòngtrêngácbavẫnlàmộtmàuđenkịt,khôngnhìnthấygìhết.ĐộtnhiênĐồngNiêncảm
thấycógìđókhôngđúng,domắtanhnhìnkhôngđúng,anhvẫncònnhớlúcanhxembăng,anhphảihơingướccổlênnhìncửasổtầngbacủangôinhàđối diện; nhưngbâygiờ anh chỉ cầnnhìn thẳng sang.Anhđangnghi ngờkhôngbiếtcóphảidomìnhnhìnnhầmkhông?Trừphi,đâylàtầngba.ĐồngNiênsợhãi,anhlùilạivàibước,nhìnquanhcănphòng,bâygiờmắtanhđãthíchứngvới việcnhìn trongbóng tối.Quảnhiên, đâykhôngphải phòngngủcủaanh,cănphòngnàykhôngcóbàntrangđiểm,khôngcótủquầnáo,khôngcó tivivàmáy tính,ngayđếncảchiếcgiường trướcmặtanhcũngkhôngphải chiếcgiường anhvàVũNhi vẫnnằm.Bâygiờ thì anh có thểkhẳngđịnh,đâylàcănphòngtrêntầngba,anhcũngkhônghiểunổitạisaoanh lạingủởđây?Anhcònnhớrất rõsaukhiăn tốixong,anh lênphòngngủtrêntầnghaivànằmcạnhVũNhi,VũNhicònnóivàicâuâuyếmvớianh.
Lúcnày,chắclàVũNhivẫnđangngongiấctrongphòngngủdướitầnghai, cònanh,đangsợhãiđứngngồikhôngyên trongcănphòngnày.Anhngẩngđầu,nhìn thấyốngkínhcủamáyquayđượcgiấukỹ tronggóccửa.Đồng Niên đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng anh cũng đến bên cạnhgiườngvàngồixuống,gió tiếp tục thổi tócanh,chẳngnhữngkhôngkhiếnanh lấy lạiđượcbình tĩnh,màcòn làmchoanh thêmbuồnngủ.Anhnằmxuốnggiường,trongđầuanhtrốngkhông,khôngnghĩđếnbấtcứthứgìnữa,anhnhắmmắt,rồinhanhchóngchìmvàogiấcngủ.Bỗngnhiên,lạicómộtánhsángyếuphátratừcửasổđốidiện.
Chương43
Sángsớm,VũNhi lạipháthiệnĐồngNiênmất tích, lầnnàycôkhôngcònhoảnghốtlosợnữa,cônghĩngayđếntầngba.Côcẩnthậnbướclêncầuthangdẫnlêntầngba,đếnhànhlangmộtánhsángchiếuquacửasổphíatrênđầu,côngẩngđầulênnhìn,hìnhdungrahìnhảnhtừnghàngngóitrênmáinhàđượcánhsángbuổisớmchiếurọi.VũNhiđẩycửacănphòngtrêntầngba.Quảnhiên,côthấyĐồngNiênđangnằmngủtrêngiường.Độtnhiêncônhớ lại, đêm hôm qua, cô nghe tiếng bước chân phát ra từ tầng ba, tiếngbướcchâncứliêntục,bâygiờ,côđãhiểuailàngườiphátraâmthanhđó.VũNhikhôngvộivàngvàophòng,màcônhẹnhàng,rónrénđếnngồicạnhĐồngNiên.CônhìnĐồngNiên,anhđangngủrấtngon,cólẽcònsay.VũNhithựcsựkhônghiểunổianh,cônhìnkhắpcănphòng,cảmthấynơinàyđãcóhơingườihơn lần trướccôvào.Nhưng,côbấtgiácnhìnxuốngsànnhà,trênsànnhànàyđãtừngcóvếtmáukhôngrõtừđâura,vếtmáukhiếncôcảmthấykinhhãi.Nhưngbâygiờkhôngcònnhìnthấybấtcứvếttíchnàonữa,thếnhưng,VũNhivẫnhơirunrun.
Độtnhiên,ĐồngNiêntỉnhdậy.Anhtừtừmởmắt,hìnhảnhmàanhđầutiênnhìnthấylàVũNhidưới
ánhsángchiếurọicủabuổisớmđangrunrẩy.Bấtgiácanhnhưcóảogiác,anhcảmthấyngườingồitrướcmặtanhkhôngphảiVũNhi,màlàmộtngườikhác,cũngcómộtkhuônmặtđẹpnhưthế,cómộtbờvaivàvòngeohúthồnngười khác. Thế nên, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn, lồng ngực anhphậpphồng, thựcsự làanhkhôngcònkhốngchếđượcbản thânnữa.Anhkhôngkhốngchếđượctaymình,anhđưatayraômlấyeoVũNhi.
NgườiVũNhivặnvẹohếtbênnàyđếnbênkhác,côkhôngmuốnĐồngNiênômcônhưthế,côkhángcựlại,nhưngcólẽcôcàngkhángcựĐồngNiênlạicàngcảmthấyhưngphấn.Cảmgiáctayanhlúcnàynhưđangtómđượcvàophầnđuôicủamộtconcásốngđangquẫyđạp,vẩycátrơnbónglàmchóimắt,rấtnhanhnhữngvẩycánàycũngbịngưôngthamlamchuốtsạch.
CuốicùngVũNhikhôngcònđủsứcmạnhđểkhángcựnữa.ĐồngNiênlạicàngtăngthêmsứcmạnh,hơithởhổnhểngấpgáp.Bâygiờconcátođãnằmgọn trong lưới, ngư ông đã chuẩn bị sẵn dao thớt, lửa cũng đã đượcnhóm, con cá to vàđẹpkia sẽ bị nấu chín, và trở thànhmột bữa ănngonlành.
Đúnglúcđó,đốidiệnvớicănphòngnày,ởcửasổcáchđókhoảngmườimấymét,đangẩndấumộtđôimắtđãnhắmlại.
Chương44
Đêmthứhai,ĐồngNiênquyếtđịnhngủởcănphòngtrêntầngba.AnhnóivớiVũNhi:“Anhđãquyếtđịnhrồi,anhsẽchuyểnlênphòng
tầngba.”“Tạisaophảilàmnhưvậychứ?Anhnóirõlýdocủaanhxemnào!”Vũ
NhikhôngthểhiểunổiĐồngNiên.“Chẳngcólýdogìcả.Anhchỉcóthểnói,anhbuộcphảingủtrongcăn
phòngđó.”VũNhinóigầnnhưtuyệtvọng:“ĐồngNiên,anhmuốnrờixaemsao?”“Không,VũNhi,emđừngsợ,anhkhôngbaogiờrờixaem,anhxinthề,
anhmãimãisẽkhôngbaogiờrờixaem.”Khinóinhữngcâunày,nétmặtĐồngNiênvôcùngkiênquyết,khiếnVũNhikhôngthểkhôngtin.
“Thếcònemthìsao?Anhđểemngủmộtmìnhởđâyư?”VũNhichỉtayvềphíagiườngtrongphòngngủ.
ĐồngNiênlắcđầunói:“Emcóthểlựachọncùnglêntầngbavớianh.”VũNhimở tomắt, sau đó lùimột bước, nói: “Không, em không làm
được,emkhôngdámbướcvàocănphòngđó,emsợ,emsợcảcáitầngba.”
Nóixong,côngẩngđầungướcnhìntrầnnhà.“Rốtcuộc làemsợgìchứ?Hãynhìnđằngkia…”Anhlấy taychỉvào
máyquaycameraởgóccửa.“Đủrồi,emchánghétcáithứđó!”“Nhưng,nócóthểnóichochúngtabiếtchântướng,chântướngcủangôi
nhànày.”“Emkhông tin!”VũNhi quayngười lại nói: “ĐồngNiên, emxin anh
đấy,anhhãyởlạiđâyđi!”NétmặtĐồngNiênbỗngtrởnênkỳquái,nói:“Cóphảiemsợhãinhững
việcxảyratrongphòngtầngtrênlúcsángsớmhômnaykhông?”Nghe câu nói này,VũNhi cảm thấymặtmìnhnóngbừng lên, cô nhẹ
nhàngnói:“Tạianhcảđấy.”“Anhxinlỗi,tạianhcả.Nhưngchẳngphảiemcũngthếsao?”MặtVũNhicàngnóngbừnghơn,côcúiđầu,khôngnóigìthêm.“Lẽnàokhôngphảisao?Điềunàychứngtỏchúngtaởtrêncănphòng
trêngácvẫncóthểđạtđượcniềmkhoáilạc.Đượcrồi,anhlênđóngủđây,emcứ suynghĩ đi.”Nói xong,ĐồngNiên chỉ đem theomột cái chăn dạ,bướcrakhỏicửa.
Anhlênđếnphòngtầngba,rồilạinhìnsangcửasổbênnhàđốidiện,cửasổđốidiệnvẫnlàmộtmànđêmmênhmông.ĐồngNiênlắcđầu,ngẩngmặtlênvàngảngười lêngiường.Anhthầmnóivớimình:mongrằng trênmáinhàkhôngcònxuấthiệntiếngbướcchân.
ĐồngNiên nhanh chóng bịmàn đêm bao quanh, lúc đầu anh hơi khóchịu,cứtrởđitrởlạitrêngiường,dùsaocănphòngnàyđãtừngkhiếnanhsợhãi.Thếnhưng,sángsớmhômnayanhđãđạtđượcsựkhoái lạc tạichínhnơiđây.Rồianhngủthiếpđi.
Anhkhôngngờmìnhlạingủngonđếnvậy,cònkhôngnằmmơthấybấtcứgiấcmơnào.Đếntậnquánửađêm,anhcảmthấybêncạnhdườngnhưhơiấm,lẽnàolàVũNhilênđâyngủ?
ĐồngNiên sờ sangbên cạnh, không sờ thấy lànda trơnmượt củaVũNhi,màlạisờthấymộtmảnglôngmịnmàng.
Anhsợhãisuýtnhảybậtdậy,lúcnàymớinhậnracóconmèođangnằmcạnhmình.
Đólàconmèotrắng.Trăngbênngoàicửasổvẫntreolơlửngtrêncao,conmèođóđangnằm
yêncuộntròn,giốngnhưlàmộtđámtuyếttrắnggiữađêmhè,rấtkỳdịvànhứcmắt.
Nhìnconvậtdungoạngiữađịangụcvàchốnnhângian,ĐồngNiênlạicó thể quênđi nỗi sợ hãi, trong lòng thoáng chút cảmđộng.Anh tiếp tụcvuốtvebộ lôngmềmmạicủanó,ngón tay thoáng run rẩy,dườngnhưnóchínhlàngườiyêucũcủamình,đượcgặplạisaunhiềunămxacách.
Đólàtìnhyêu?Haylờitiênđoáncủađịangục?ĐồngNiênlạichìmđắmvàogiấcngủ,ômconmèotrắngtronglòngđến
tậnkhiánhnắngbanmaichiếurọivàomắtanh.Anhtừtừmởmắt,theothóiquen,anhsờsangbêncạnh,cóđiều, lầnnàyanhkhôngsờVũNhi,mà làconmèođó.
Nókhôngcònởđónữa.ĐồngNiênnhìnkhắpphòng, sauđóanhđứngdậy,vịnngườivàobậu
cửasổhítthởthậtsâu,anhbỗngcảmthấytấtcảmọiviệcxảyrađềugiốngnhưmộtgiấcmơ.
Chương45
Lạimộtđêmnữa.LúcnàyVũNhiđangnằmcôđơnmộtmìnhtrêngiường.Tốiquacôngủ
khôngngon,mộtmìnhnằmtrêngiường,cứtrởđitrởlại,côluônnghethấyâmthanhkỳquáitừtầngtrênvọngxuống,khônggiốngtiếngbướcchânnhưtốihômnào,màlàthứâmthanhkhác,giốngnhưlàtiếngnóichuyện.Thếnên, sángnaycô lạidậymuộn,vộivàngchạyxuống tầngdưới,nhìn thấyĐồngNiênđangtừtốnănsáng,hơnnữacònchuẩnbịsẵnphầncủacô.CôcảmthấydườngnhưĐồngNiêncũngngủkhôngngon,nhưngxemra tâmtrạngcủaanhcũngkhá,cònVũNhilạikhôngcótâmtrạngtốtnhưvậy,côhơibồnchồn lo lắng,chỉănchút ít rồibướcnhanhrakhỏicửa.Vẫnmay,khôngbịđếnmuộn,chỉđếntrướcđúngnửaphút,khiếncôsợđếntoátmồhôilạnh.
Trongcôngty,HứaVănMinhdườngnhưkhôngquantâmchúýgìlắmđến Vũ Nhi, chỉ yêu cầu cô nhanh chóng hoàn thành quảng cáo củaMễNhượcLan.VũNhicứluôncảmthấyánhmắtanhkhinhìncôcógìđókháclạ,nhưthểmuốnnétránhcô,nhưngnhưvậycàngkhiếncôvui,ítrakhôngphảilúcnàocũngnằmtrongtầmngắmcủaHứaVănMinh.
CôngviệchômnayvôcùngbậnrộnvàmệtmỏikhiếntoànthânVũNhigầnnhưrụngrời,đợiđếnkhivềnhà,cônhìnthấyĐồngNiênđãchuẩnbịxongbữatối.ĐồngNiêntốtvớicômộtcáchkhácthường,thậmchíanhcònmuốngọiđiện thoạichoHứaVănMinh,hyvọngcó thểgiaochoVũNhicôngviệcnhẹnhànghơnmộtchút.VũNhihỏianhtạisao,câutrảlờikhiếnVũNhihếtsứckinhngạc.ĐồngNiênnói,thựcraHứaVănMinhchỉnghelờiMễNhượcLan,màMễNhượcLanthìlạinghelờiĐồngNiên,bởivìMễNhược Lan thích nghe anh kể chuyện.KhiVũNhi hỏiĐồngNiên đã kểchuyệngìvớiMễNhượcLan,anhlạinóiđãquênmấtrồi.
Saukhiănxongbữatối,ĐồngNiênliềnđilêntầngba.VũNhigầnnhư
ầng ậc nướcmắt cầu xin anh đừng lên đó, nhưngĐồngNiên không chútđộnglòng,từánhmắtanhcóthểnhậnra,giờđâytronglònganhluônhướngtớitầngba.
Khianhbướclêncầuthang,nhưthểkhôngphảianhtựbướcđi,mànhưlàcómộtsứcmạnhvôhìnhđangkêugọianhbướcđi,kéoanhlênđó.VũNhicảmthấydángvẻanhbướclêntrênbậccầuthangcứnhưlàĐơnĐôngbướclêntrênđoạnđầuđài,khiếncôhoảngsợkhôngdámnhìnanhnữa.Côtrốnvàotrongphòngngủ,toànthânmệtmỏirãrời,nằmvậtxuốnggiường.
Lúcnàyđây,VũNhilạinghethấythứâmthanhđó.Khôngchỉcótiếngnóichuyệnmàhìnhnhưcòncócảtiếngloạtxoạtgiởsách,điềunàykhiếnVũNhinổidagà,bởicôcảmthấythứâmthanhnàykhôngphảidộitừtrêntầngtrênxuốngmàlà từthưphòngbêncạnh.VũNhicuộntrònngười lại,gầnnhưkhôngdámthở,âmthanhchỉcáchmộtbứctườngkhiếncôvôcùngsợhãi.Cuốicùng,cômởmắt,nhìnchằmchằmvàobứctườngsátváchvớithưphòng,cóthểđiềuđángsợđangởngaysaubứctường.Liệunócóxuyênqua bức tường sang đây không?Nghĩ đến đây,VũNhi lại rùngmình, côkhôngdámnghĩxahơn,vộivàngbướcxuốnggiường.Côbướcthậtnhanhrakhỏiphòng,rađếnhànhlang,sauđócôdườngnhưkhôngthểkhốngchếnổibướcchâncủamìnhđiđếntrướccửathưphòng.
Mộtconmắtđangnhìncô.Đóchínhlàmắtmèotrêncánhcửa.Côcũngmuốnnhìnvàomắtmèo,đúngthế,côkhôngthểnàokhốngchế
đượcmình,thếlàcôghémắtvàomắtmèo.Tầmnhìnxuyênquamắtmèo,trênbàntrongphòngvẫnlấplánhánhnến
lờnhờ,còncócảmộtcuốnsáchđanggiở.Độtnhiên,trướcmắtmèobỗngtốithui,nhưcómộtbàntayhaymộtvật
gìđóchemắtmèophíatrongcửa.Phíasaucánhcửa,rốtcuộcẩngiấuđiềugìđây?
VũNhidườngnhưsắpphátđiên,côlậptứcquayngườibỏchạy,sờlênngựcmình,hoảngloạn,thậtkhôngngờcôlạichạylêntầngba.Côđẩymạnhcánhcửaphòngtầngba,làmĐồngNiênđangsaygiấcchợtbừngtỉnh.
Trongbóngđêm,mặcdùđanghoảnghốt,côvẫncóthểnhìnrõđượcđôimắtĐồngNiênđangnhấpnháy,trônggiốngnhưánhnếnởtầngdướikhicônhìnvàotrongmắtmèo.
“VũNhi,cuốicùngemcũngchịulên.”ĐồngNiênmỉmcười,nói.VũNhilaongayvàolòngĐồngNiên,nỗihoảngsợkhiếncôkhôngthốt
nênlời,chỉcónướcmắtchảyròngròngtrênmặt.NhữngngóntayấmápcủaĐồngNiênnhẹnhànglaukhônướcmắtcô,anhnóidịudàngbêntaicô:“Emđừngsợ,VũNhicủaanh,chỉcầnanhởbênem,sẽkhôngcóaicóthểlàmtổnthươngemđược.”
VũNhigậtđầu, toànthânrunrẩy.Mặcdùgiườnghơinhỏ,nhưngvẫn
tạmđủchỗchoĐồngNiênvàVũNhi,họcùngômchặtnhau,dùngnhiệtđộcơthểđểxuađuổinỗisợhãimàngôinhàđenđãgâyra.
Đêmdàidằngdặc.
Chương46
VũNhidậyrấtmuộn,đầucôgối lêncánh taycủaĐồngNiên,nhìn rangoàibầutrờiâmubênngoàicửasổ.ĐồngNiênbỗngtrởmình,nóinhỏbêntaicô:“Bâygiờemcònsợnữakhông?”
Côkhôngbiếtnêntrảlờirasao,đànhnhắmmắtlại.“VũNhi,anhbiếtemsợnhấtgianphòngnày,thếnênchúngtacầnphải
ngủởđây,bởivìchỉcóởchínhnơisợhãinhấtmớicóthểthựcsựkhắcphụcđượcnỗisợhãi.”
“Không,chúngtamãimãikhôngthểnàokhắcphụcđượcsựsợhãimàngôinhàđenđãgâyra.”VũNhinhắmchặtmắtnói,côvẫnkhôngdámnhìnvàocănphòngnày,côsợsẽpháthiệnrathứgìđóthậtsựđángsợtrongmộtgócnàođótrongcănphòng,côtiếptụcnói:“Tốiqua,emnghethấymộtsốâmthanhkỳquái,điềukhiếnemsợhãichínhlànhữngâmthanhđóphátratừthưphòng,ngaysátcạnhphòngngủcủachúngta.Sauđó,emnhìnvàotrong thưphòngquamắtmèo,emnhìn thấy trong thưphòng lấp lánhánhnến,emsợhãihồnbaypháchlạc,chỉcóthểchạylênđây.”
Đồng Niên không nói gì nữa, sắc mặt anh trở nên vô cùng nặng nề,dườngnhưđãnhìnthấyánhnếnlờmờđó.Saugiâylát,anhbậtdậy,rakhỏigiường,mởcửaphòng.
“Anh đi đâu đấy? Có phải anh đi xem máy camera không?” Cô hơihoảngsợ,khôngbiếttốiquatrongmáyquayđượcnhữnggì?
“Không,anhchợtnhớ ra,hômnayanhđãhứavớiLaTư,anhphảiđichụpảnhphốĐôngLụcGiaThủychotòasoạn.”Anhvộimặcquầnáo,vừavộivàngnói.
“Bâygiờanhđiluônsao?”VũNhivẫnmuốngiữanhlại.“Đúng vậy, giờ đãmuộnmất rồi, anh buộc phải nhanh chóng đến đó.
Hômnaylàthứbảy,emhãyngủtiếpđi, trongtủlạnhcóbữasángvàbữatrưađấy.Đượcrồi,anhphảiđiđây.”
VũNhiđànhbấtlựcgậtđầu,dõitheobướcchânĐồngNiên,đirangoài.Một mình cô ngồi trên giường, cuối cùng cũng bạo gan nhìn khắp cănphòng,mặcdùcửasổđangmở,cógióthoảngthổivào,nhưngcôvẫncảmthấycómùivịgìrấtđặcbiệttrongcănphòngnày.
Côlắclắcđầu,nghĩbụng,cólẽđâylàtácdụngcủacảmgiácđầutiên.LầnđầutiênkhicôbướcvàocănphòngnàyvàpháthiệnraĐồngNiênđangnằmtrênsàn,côcảmthấynghẹtthởvàbuồnnôn.Màthứcảmgiácđầutiênluôngiữlạirấtlâu,thựcsựđúngnhưvậykhông?VũNhitựhỏimình,khiánhmắtcôdừnglạiởbứctường,côlạilắcđầu.
Vẫnlàbứctườngmàutrắngđó.Babứctườngkhácnhauđềudángiấyhoavănmàuxanh,mặcdùnhững
giấydántườngấyđềuđãbongtrócgầnhết,nhưngnóvẫnánhlênmàuxanhngọc.Còn bức tường trướcmặtVũNhi lại trống trơn, chỉ quét vôi trắng,ngoàirachẳngcòngì,giốngnhưmộttờgiấytrắngđangchờđượcvẽmàulênđó.
Bứctườngnàykhiếncônghẹtthở.HơithởcủaVũNhingàycànggấp,côsờlênngựcmình.Côvộixuống
khỏigiường,bướcđếntrướcbứctườngđó,côluôncócảmgiácbứctườngđódườngnhưcólinhhồn,đangnhìncô.
Côgiơtayra,đầungóntaychạmvàobứctường,cảmgiáclạnhbuốttớitậnxươngtủy,côthụtlùilạimộtbước,nhưthểbịđiệngiậtvậy.Côsờngóntaymình,đầungóntaytêcứng,nhưlàkhôngthuộcvềcônữa.
VũNhi khôngnhìnbức tườngđónữa, cô cảm thấykhó thở, vội vàngvươnngườirangoàicửasổhítthởbầukhôngkhítronglành.Côchống2taylênbậucửasổ,ngửamặtnhìnbầutrời,lúcnàyđây,côchỉkhaokháttựdo.Bỗngcôthấydướicánhtaytráicủamìnhhơigợn,cônhấctaylên,nhìnthấyởgóckhuấtcủabậucửasổcómấyvếtkhắcnhonhỏ.
VũNhilấytaylau,pháthiệnrađólàvếtkhắchaichữcái“J.S.”đằngsauchữcáicòncómộtdấuchấmnhỏ,cóvẻnhưlàtênngườiviếttắt.
Cô lạiđọc thầmmột lượt“J.S.”Đây là têngìnhỉ?Ai lạikhắc lênđâynhỉ?VũNhithởdài,côthoángsợhãi,nhưthểtronghaichữcáinàycònẩngiấunhữngtìnhtiếtkhócóthểnóiđượcthànhlời.
Rồicônhanhchóngchạyrađượckhỏiphòng.Phíabên trênhànhlangtầngbacómộtcáigiếngtrời,chútánhsángyếuớtgiốngnhưnguồnnướckhoáng trong lành, chiếuxuốnghành lang,giúp cônhìn rõnơiđây.Hànhlangtầngbatrôngcóvẻngắnhơnhànhlangtầnghai,cóthểdophongcáchthiếtkếmáikiểuPhápdốchaibên,tạothànhchópnhọn,làmchokhônggiantrênđỉnhmáicàngtrởnênchậtchội.
Cô thận trọng đi một vòng hành lang, trên tầng ba chỉ có cả thảy baphòng.Côđiđếntrướccửaphòngthứhai,mộtconmắtmèotrêncánhcửađang lạnh lùngnhìn cô.VũNhi ghé sátmắt vào conmắtmèo lắpngược,nhìnvàotrongphòng.
Mộtvệtbóngđenvụtlướtquaxuấthiệntrongmắtmèo.VũNhi lùi lạimộtbước, nhịp timđậpđiên cuồng, cô sờ tay lênngực
mình,rồilạinhìnlêngiếngtrờitrênđầu,côquyếtđịnhphảivàoxem.Côhítthởmộthơithậtsâu,sauđónhẹnhàngđẩycửaphòng.
Trongphòngkhôngcóai.Lúcnày,VũNhimớithởphào,cônhậnthấylớpbụitrongphòngkhông
dàynhưtrongtưởngtượngcủacô,ánhsángchanhòa,chiếurọitừngngócngáchtronggianphòng.Đồngthờiánhsángdịudàngcũngchiếusángtấmgươngvànhữngbứctranhtreotrêntường.
Cônhận ra trên tường treokhánhiềubức tranhsơndầu.Ngoài ra trên
tườngcòncómộtgươnglớnchạmtớitậnsàn,đangphảnchiếuánhsáng.VũNhicảmthấyánhsángphảnquangcủachiếcgươngnàyhơichóimắt.Cácbứctranhnàycókíchthướctrungbình,dườngnhưđềubịbaophủbởimộtlớpbụimỏng,màusắccủachúngcũngbịphainhạttheonămtháng.VũNhithoángrunrẩy,côlạingẩngđầunhìnbốngócphòng,khôngnhìnthấymáyquay,chứngtỏĐồngNiêncũngchưatừngbướcvàocănphòngnày.Sauđó,côbướctớibứctranhgầnmìnhnhất,côkhôngquantâmnóbámđầybụi,giơtayranhẹnhàngphủilớpbụiđangchephủbứctranh.
“Ngôinhàđen”Côchợtthốt lên,bứctranhđầutiênchínhlàngôinhàđen.Phongcách
toátratừtoànbộbứctranhlàsựâmu,màusắcthiênvềgammàutrầm,lạnh,bầutrờicóchútmàuđỏtía,chắclàvẽcảnhbênngoàingôinhàđenvàolúchoànghôn.Bútphápcủahọasĩrấttinhtế,thểhiệnmọichitiếtcủangôinhàđenquansátđượcởgócđộđó.Mộtcộtốngkhóicaocao,từtrongốngkhóinhảranhữngđámkhóiđendàyđặc.VũNhicònchưatừngsửdụngđếnbếplòởphòngkháchdưới tầngmột.Lúcnày,nhìn thấyngôinhàđenvàkhóiđen của cột ống khói trong bức tranh, cô bất giác nảy sinh ra những liêntưởnghãihùng.
VũNhiđứngtrướcbứctranhthứhai,cũngrấtnhẹnhàngphủiđilớpbụi.Cônhậnra,bứctranhnàyvẽchínhlàvẽcănphòngnày,giữabứctranhlàcửasổcănphòngnày, từtrongcửasổcóthểnhìnthấycửasổtầngbacủacănnhàđốidiện.VũNhinhìnbức tranh,điềuchỉnhvị tríđứngcủamình,đếntậnkhikhungcảnhhiệnratrướcmắtcôtrùnghợpvớitoànbộnộidungtrongbứctranh.Đúngvậy,chínhlàchỗnày,họasĩđãngồiởchínhvịtrínàyđểvẽ,cửasổđốidiệnđượcvẽrấttỉmỉ,rõnét,cảbứctranhtạochotacảmgiácgiốngnhưmộtkhungcảnhnhỏđượclồngtrongkhungcảnhlớn.
Tiếpđến,VũNhilaubứctranhthứba,côkinhngạcnhậnra,nộidungbứctranhchínhlàthưphòngcủatầnghai.Bứctranhnàyvẽcảnhbanđêm,bênngoàicửasổthưphònglàmộtmànđêmdàyđặc,trênbànviếtcóthắpmộtcâynến,tỏarathứánhsángmờảohiuhắt,chiếusángđượcgiásáchvàmộtcuốnsáchđangđểtrênbàn.Cuốnsáchđãđượcgiởra,dườngnhưcóthểnhìnthấycảsốtrang,bịánhnếnchiếulênmàuđỏrực.Côlậptứcnhớlạicảnhtượngcônhìnthấyquamắtmèotrongthưphòngtốiqua,lậptứclùilại,rồichuyểnsangbứctranhthứtư.
Côvẫncẩnthậnphủibụi,cônhậnrabứctranhthứtưlàphíasaucủamộtngườiphụnữ.Ngườiphụnữnằmdướisàn,đểtấmlưngtrần,máitócdàiđennhánhcũngphủlênsàn,cơthểhơicuộnlại,nhưngvẫncóthểnhìnrõchỉnhthể,mộtngườiphụnữcóthânhìnhhoànmỹ,chỉcóđiềuquaylưnglạivớiVũNhi,khôngthểnhìnđượcmặtcôta.NhưngđiềuthựcsựkhiếnVũNhisửngsốtchínhlàtrêntấmlưngtrầncủangườiphụnữnàycórấtnhiềuvếtthương.Đúngvậy,nhữngvết thươngnàychằngchịtgiốngnhưnhữngcon
rắnđộcmàutímtái,đangcuốnchặtlấycơthểcủacô,dườngnhưlàbịđánhđậpbởinhữngvậtcứng.VũNhikhôngdámnhìnnhữngvếtthươngnàynữa,côbướcđếnnhìnbứctranhthứnăm.
VũNhicócảmgiácbứctranhnàygiốngnhưmộttấmgương,côlậptứcgiơtayralaubềmặtbứctranh,quảnhiên,trongbứctranhlàmộttấmgương,tronggươngvẽảnhtoànthâncủamộtngườiphụnữ.
VũNhi lại nhìn sang tấmgươngbên cạnhbức tranhnày, đúng là tấmgươngnày,ngườivẽtranhchínhlànhìnthẳngvàogươngmàvẽ,tứclàđâylàmột bức tranh tự họa.Người phụ nữ trong tranhmặcmột bộ váymàutrắng,khuônngựcđầyđặn,cánh tay trắngngần, trướcngựcngườiphụnữđeomộtsợidâychuyền,vàmặtsợidâychuyềntrongtranhchínhlàmặtđámàVũNhiquáquenthuộc,đóchínhlàsợidâychuyềnđangđeotrướcngựcVũNhi.Côcúiđầu,nhìnmặtđámắtmèotrướcngựcmình,rồilạinhìnvàomặtđátrongbứctranh,khôngthểnàonhầmlẫnđược,chínhlànó,cùngmộtmặtđámắtmèo.VũNhihơi run run,dườngnhưmặtđá trướcngựcmìnhbỗngchốcchuivàobứctranh,côlấytaysờsờnó,đồngthờicũngsờthấynhịptimđậploạnxạcủamình.
ÁnhmắtVũNhichuyểndờitừcáicổthonthả,trắngngầncủangườiphụnữtrongtranhlênphía trên,nhưngcôchợtkhựnglại,vìkhuônmặtngườiphụnữtrongtranhđãbịxóabởimựctàuđen,nóimộtcáchchínhxáchơn,có lẽđãbịchekhuất.Cảkhuônmặtđều trở thànhmộtkhốiđensì,khôngbiếtaiđãbôilênđómàumựcđen,chiếmcảtoànbộvịtríkhuônmặt,khiếnchongườiphụnữtrongtranhgiốngnhưmộtnữđạotặctrùmmặtvảiđen,thậmchígiốngmộtxácchếtnữkhôngđầu.
Ngắmnhìnbứctranhnày,hơithởVũNhingàycànggấp,côlùilại,đứngtrướctấmgươngchạmtớitậnsànnhàởbêncạnh,cóthể,nhữngnămtrước,ngườiphụnữtrongtranhcũngđứngtrướcgươngnhưVũNhilúcnàyđểvẽtranhtựhọa.
VũNhinhìnmìnhtrongtấmgươnglớn,bâygiờcômớiđểývànhậnramìnhcũngmặcmộtbộváytrắng,giốngynhưngườiphụnữtrongtranh,đặcbiệtlàsợidâychuyềnmắtmèotrướcngực,chỉcầnlấymộtvậtmàuđenchetrướcmặtcô,thìchínhlàbảnsaocủabứctranhcôvừaxem.
Ánhsángphảnquangcủa tấmgươngcàng lúccàngnhứcmắt,VũNhikhôngdámnhìnmìnhtronggươngnữa,lậptứctránhsangmộtbên,vàtrướcmắtcôxuấthiệnbứctranhthứsáu.Chínhlàbứctranhcuốicùng-mắtmèo.
Côkinhngạcnhậnra,bứctranhtrướcmắtcôgiốngyhệtbứctranhcônhìnthấytạiphòngkhámcủaMễNhượcLanmấyhômtrước.Đặctảkhuônmặtcủamộtconmèotrắng,đôimắtmêhồncủanótoátratianhìnthầnbí,cứnhìnchằmchằmvàomắtVũNhi.
Côlùilạimấybước,rồiquayđầunhìnnămbứctranhkháctrongphòng,nhữngbứctranhnàyđềukhiếncôsợhãitộtcùng.
Bỗngcônghethấytiếngmèokêuởphíasau,côsuýthéttoánglên,sợhãiquayđầulại,cônhìnthấymộtconmèotrắngtuyệtđẹpđóđangđứngtrongphòng.
ConmèonhìnVũNhivớiánhmắtrấtkỳlạ.Côkhôngdámnhìnnữa,màquayđầunhìnbức tranhcuốicùng,giốngynhư lúcnàyđây,ánhmắtcủaconmèođangđứngtrênsànvàconmèotrongtranhkhôngcóbấtcứsựkhácbiệtnào,bứctranhcuốicùngcứnhưthểvẽchínhconmèođangđứngdướisànlúcnày.
Cuốicùng,VũNhikhôngchịuđựngđược thêmnữa,côvòngquaconmèo,vộivànghoảnghốtchạyrangoài,chạymộtmạchxuốngphòngkháchởtầngtrệtrồibắtđầuthởdốc.
Chương47
DiệpTiêunhìn thấyVũNhi laorakhỏiphòngtranhở tầng3củangôinhàđen.Anhcầmkínhviễnvọng,ngồiởmộtgócbênbậucửasổ,thậntrọngquansátnhấtcửnhấtđộngtrongngôinhàđenđốidiện.Từvịtrínày,anhcóthểnhìnthấymọiviệcxảyratrongngôinhàđenquacửasổđểngỏởtầngbacủangôinhàđen,chỉcónhữngbứctranhđó,bởivìkhôngtrựcdiệnvớicửasổ,nêncóchútánhsángphảnquang,khôngnhìnđượcrõ.
Anhđãởđâytheodõibađêmliền,nhưngđángtiếc làngoàiviệcpháthiệnratốinàoĐồngNiêncũnglêntầngbangủthìchẳngthuhoạchđượcgì.Điềukhiếnanhngạingùnghơnlàsángsớmngàyhômkia,anhcòntậnmắtchứngkiếnchuyệnriêngtưnhấtcủaĐồngNiênvàVũNhi,mặcdùanhđãnhắmmắtlại,nhưngvẫnnhìnthấymọibộphậntrênthânthểVũNhi.
Buổi sáng sớmhômđó, anh bỗng cảm thấymình có tội, anh nhớ đếnTuyếtNhi,anhđãhứavớiTuyếtNhinhấtđịnhphảibảovệemgáicủacô,thếmàgiờđây,anhlạitrởthànhmộtkẻnhìntrộmthânthểVũNhi,thếnênanhcảmthấycólỗivớiTuyếtNhi.
DiệpTiêuchợtcảmthấynhữngviệcmìnhlàmởđâycógìđóthậtbẩnthỉu,dùanhđãbáocáovớilãnhđạo,đồngthờiđượcsựchấpthuậncủalãnhđạomớiđếnđâycanhphòngtheodõingôinhàđen,bởivìanhtinchắcvụtựsátcủaThànhThiênVũmộtnămtrướccóquanhệmật thiếtvớingôinhàđen.Thếnên,anhbắtbuộcphảidùngđếnphươngánnàysao?Anhkhôngchỉtheodõingôinhàđenđốidiện,màcảhaiconngườisinhsốngtrongngôinhà, anh theo dõi từng nhất cử nhất động của đôi nam nữ, thậm chí cảchuyệnriêngtưnhấtcũngbịanhtậnmắtchứngkiến.
Trong lúcđangsuynghĩvẩnvơ,điện thoạidiđộngcủaanhchợtvanglên.
“Alo,anhDiệpTiêuà?”GiọngnóicủaVũNhivanglên.
“Anhđây,cóchuyệngìvậyem?”Anh lập tứcnhìnvềhướng tầnghaicủangôinhàđen,nhưngkhôngnhìnthấyVũNhi,anhđoánchắclàVũNhiđanggọiđiệnthoạiởtầngtrệt,mộtýnghĩbỗnglướtquađầuanh.LẽnàoVũNhiđãpháthiệnramình.
Nhưnganhđãnhanhchóngloạibỏkhảnăngnày,VũNhinóitrongđiệnthoại:“AnhDiệpTiêu,anhđangởđâu?”
Diệp Tiêu suy nghĩmột lát rồi nói: “Anh đang ở đảo SùngMinh, cóchuyệngìkhôngem?”
“SùngMinh,xaquá,vậy thì thôi.Emchỉ,emchỉđịnhnóichuyệnvớianhthôimà.”
“Đãxảyrachuyệngìvậy?Nếuemcần,anhsẽđếnngay.”“Không,khôngcầnđâuanhạ.”“VũNhi,emđừngsợ,hãytinanh,anhluônbảovệem”DiệpTiêunhìn
ngôinhàđenđốidiệnvànói.“Cámơnanh,tạmbiệtanh.”VũNhigácmáy.Mấyphútsau,DiệpTiêunhìnthấyVũNhibướcvàothưphòngởtầng
hai.Trôngbộdạngcôhếtsứccảnhgiác,tỉmỉquansáttấtcảmọithứtrongphòng,đặcbiệtlàcáibànviết.Hìnhnhưcôkhôngpháthiệnrađiềugì,sauđóngồixuốngbàn.Mặtcôbỗngchuyểnhướngraphíangoàicửasổ,nhìnđúnghướngcủaDiệpTiêu,DiệpTiêuvộivàngtrốnvàobứctườngcạnhcửasổ.
Vàiphúttrôiqua,lúcDiệpTiêuthòđầurangoàibệcửasổnhìnvềphíangôinhàđen,pháthiệnraVũNhiđãngủgụcdướibànviếttrongthưphòngtầnghai.
MáitócVũNhixõara,phủlênbànviết.Bấtgiác,DiệpTiêucócảmgiácmuốnđượcvuốtvemáitóccủaVũNhi.
Chương48
Cơnmưangâuthựcsựcuốicùngcũngđãđến.Banđêmnướcmưaàoàovavàocửasổkính,phátrathứâmthanhkỳlạ,
trong vườn hoa nhỏ bên ngoài cửa sổ có rơi rụng nhiều. Thế nhưng,MễNhượcLandườngnhưchẳngbậntâmđếnđiềuđó.Mộttờgiấytrảiratrênbàn,chiếcbútvẽtrongtaycôđangvẽnhữngđườngkẻkỳquái,ngườitrợlýcủacôtrướckhiravềđãhỏicônhữngđườngkẻvàhìnhảnhnàylàgì,côtrảlời:“TôiđangvẽgiấcmơcủaĐồngNiên.”
Đồnghồchỉđếnsố11,chuôngđiệnthoạibỗngvanglên.Côđặtchiếcbútvẽtrongtayxuống,nhấcđiệnthoại,trongđiệnthoạivanglêngiọngnóitrầmđụccủaHứaVănMinh:“NhượcLan,emđangởđâu?”
“Emđangởphòngkhám,anh saovậy?”Cô lập tứcnhận ragiọngnói
củaHứaVănMinhcógìđókhácthường,tronggiọngnóicủaanhcósựrunrẩysợhãichưatừngcó.
“Em,em,ởchỗemkhôngsaochứ?”Anhnóilắpbắp.“Đươngnhiênlàkhôngsao,mọiviệcđềubìnhthường.”“Thựcsựkhôngsaochứ?Ừ,khôngsaolàtốtrồi.”“Muộnthếnày,anhgọiđểhỏiđiềunàyà?Hãynóichoembiết,anhđã
xảyrachuyệngìvậy?”“Đểđếnmainóisau,tạmbiệtem!”HứaVănMinhgácmáy.MễNhượcLannhìnốngngheđangphátratiếngtút…tút…tút…tút,chợt
nghĩrađiềugì,côvộicầmbút,viếtlêngiấymộthàngchữ:Lầnđầutiênanhấysợhãinhưvậy.
Khicôvừamớiđặtđiệnthoạixuống,tiếngchuônglạivanglên.MễNhượcLanlắcđầu,vừacầmđiệnthoạilênđãnói:“HứaVănMinh,
anh lại định hỏi chuyện gì vậy?Anhmau nói cho em biết rốt cuộc là cóchuyệngì?”
Đầudâybênkialàmộtkhoảngimlặngrợnngười.Cônhậnrangaymìnhđãnhầm,đâykhôngphảilàcuộcđiệnthoạiHứa
VănMinhgọiđến,cô lập tứcđínhchính lại:“Xin lỗi,đây làphòngkhámtâmlýcủaMễNhượcLan,xinhỏiaiđấyạ?”
Đầudâybênkiavẫnimlặng,bỗngtừtrongđiệnthoạiphátratiếngmưarơixuốngnềnđất, trong tiếngmưahỗn loạnđócònkèmtheohơi thởnhènhẹ, âm thanhkỳquáinày truyềnquađiện thoại truyền tới taiMễNhượcLan,khiếncônảysinhảogiáccứtưởngmiệngcủangườiđóđangápsátthìthầmbêntaicô.
“Alo, ai đấy? Có nghe tôi nói không?” Cô tiếp tục nói vàomáy điệnthoại.
Phíađầudâybênkiavẫngiữimlặng,đếntậnkhiMễNhượcLanchuẩnbịgácmáy,côchợtnghetiếngtrongđiệnthoại:“BácsĩMễ,chàochị.”
“Chào anh, anhmuốnnói với tôi chuyệngì?”Côdịu dàng trả lời.Côthườngnhậnđượcnhữngcuộcgọibuổiđêmnhưthếnày,thườngthì,nhữngngườinàycầnđượctâmsự,màcôlại làđối tượngtốtnhấtđểtâmsự.MễNhượcLanthấyrằngmìnhlàmộtbácsĩtâmlýthìphảicótráchnhiệmlắngnghetiếnglòngcủamọingười.
Đầudâybênkia imlặnghồi lâu,cuốicùngchậmrãinói:“Tôi tậnmắtchứngkiếnmộtvụmưusát.”
Bàn tay cầmđiện thoại củaMễNhượcLan thoáng run rẩy, sauđó lạinắmchặtcôbìnhtĩnhtrảlời:“Tôisẵnsàngnghe.”
Lúcnàymưađêmngoàicửasổvẫnđanggàothét,khôngbiếttrongvườnhoanhỏ,baocánhhoađãrụngrơi.
Chương49
Vụánbópcổthứtư.Sángsớmtrờiđổmưarào.DiệpTiêuláixeđếnhiệntrườngvụángần
TừGiaHội.Đâylàmộttòakiếntrúccaotầng,đicầuthangmáylêntầng22,từcửasổhànhlangnhìnrabênngoài,anhnhìnthấycảthànhphốđềuchìmngậptrongmưa,mấytòanhàởtítđằngxacũngbịmâymùdàyđặcbaovây,nhưlàảoảnh,vàihạtmưabayvàolàmướttócDiệpTiêu.
Anhlặnglẽbướcvàohiệntrườngvụán.Sovớibavụántrước,hiệntrườngvụánlầnnàytrônghơilộnxộn,có
thểlàbởicănphòngnàykhárộng.Đâylàcănhộcómộtphòngkháchvàbaphòngngủ,diện tíchxâydựngkhoảng120m2,cònnạnnhân lại làmộtcôgáitrẻsốngđộcthân.DiệpTiêutỉmỉquansátcănhộrộngrãi,đượctrangtrílộnglẫynày,bỗnganhnhớđếnhainạnnhâncủacácvụánbópcổtronghaicănphòngchậtchội,thếgiớinàyđúnglàkhôngcôngbằng,anhnóithầmvớimình.
“Cuối cùng anh cũng đã đến, mấy hôm mai phục có thu hoạch gìkhông?”Ngườiđồngnghiệpvỗvaianh,hỏi.
DiệpTiêubấtlựclắcđầu:“Chẳngthuhoạchđượcgì.”ĐồngnghiệpnhìnkhuônmặtnhợtnhạtcủaDiệpTiêu,nói:“Trônganh
kìa,sắcmặtanhtệquá, thứcđêmđếnđộmắtđỏhoe,anhsẽhủyhoạisứckhỏecủaanhmất,tôithấyanhkhôngnênnằmchờởcáinơiquỷquáiấy.”
“TôichỉlàcảmthấyvụánbópcổliênhoàncókhảnăngcóliênquantớivụtựsátcủaThànhThiênVũmộtnămtrước.”
“Tại sao lại có liên quan? Anh không đưa ra được chứng cứ gì, conngườianhcóquátinvàotrựcgiáccủamình,theokinhnghiệmcủatôi,pháánkhôngthểdựavàotrựcgiác.”Nóixong,đồngnghiệpđưaDiệpTiêuđếncănphòngcủanạnnhânđangnằm,vừađivừanói: “Từvụán thứbađếnnay,hungthủđãimhơilặngtiếnghơn,anhbiếttronglòngtôiphứctạpđếnthếnàokhông?”
“Đươngnhiênlàtôicóthểhiểuđược,chúngtalàcảnhsát,hyvọngcóthểthuđượcnhiềumanhmốivềtộiphạm,nhưngkhichúngtacóđượcnhiềumanhmốihơnthìcũngcónghĩalàlạicóthêmmộtngườibịsáthại.Cólúc,chúngtacũnghyvọnghắntasẽkhôngbaogiờgâyánnữa,nhưngnếunhưvậy,cóthểchúngtachỉdựavàonhữngmanhmốihiệncósẽkhôngbaogiờbắtđượchắnta.”DiệpTiêuthoángthởdài.
“Đúngvậy,điềunàythậtquámâuthuẫn.”Nạnnhânmặcmộtbộđồngủmàutrắngnằmngửadướisàn,trêncổnổi
bậtvệtmàuđen.DiệpTiêukhôngmuốnnhìnkhuônmặtnạnnhân,anhbiếtnạnnhâncủavụámsátbópcổliênhoànsẽcónétmặtnhưthếnào.
Trongphòngliêntụcxuấthiệnánhđènnhấpnháy,họđangchụplạihiệntrườngcócảmấyngườilấydấuvântayvàdấuchân,nhưngDiệpTiêuhiểurõ, khảnăng lấyđượcdấuvân tayhoàn chỉnhvô cùngnhỏbénhưngdấuchânthìlạicóhyvọng,bởivìhômquatrờimưato,dấuchânbịướtsẽlộrõ.Anhnhớrấtrõcơnmưaràotốiqua.Buổitối,anhnằmmộtmìnhtrongngôinhàđốidiệnngôinhàđen,chỉcómộtmanhchiếu,nhữnggiọtmưatừngoàicửasổđểmởbayvàorơivàongườianh,suýtchútnữalàmanhcảmlạnh.Thếnên,saunửađêmanhkhôngdámnằmnữa,chỉcóthểngồibêncửasổtheodõingôinhàđenđốidiện.
DiệpTiêuquayngườirờikhỏicănphòngnạnnhânđangnằmđứngtrướccửasổtorộngchạmđấtởngoàiphòngkhách.Nhìntừđây,tầmnhìnrấtrộngchỉcóđiềucơnmưaràođãkhiếnchomọivậttrướcmắtđềutrởnênmơhồ.DiệpTiêunóivớingườiđồngnghiệpđứngsátanh:“Tôicứcảmthấyhiệntrườngvụánlầnnàylộnxộnhơnbavụántrước.”
“Conmắtanh thật tinh tường.Đúngvậy,nạnnhâncủabavụán trướcgầnnhưchưakịpcóbấtcứphảnkhánggì,thìđãbịgiếtcònvụánnày,nạnnhânvàhungthủđãxảyragiằngco.Tôinghĩcólẽnạnnhâncótínhcảnhgiáckhácao,cũngcóthểlàcósứckhỏehơn.”
“Anhkhôngnhậnthấysựthayđổicủahungthủsao?”“Sựthayđổicủahungthủ?”Đồngnghiệphơingạcnhiên.DiệpTiêugậtđầusauđóanh từ từchỉngón tay lên trầnnhàphía trên
đầu.Đồngnghiệpngẩngđầulên,liềnkêulênkinhngạc:“Trờiơi!”Bởivì,anhđãnhìnthấyhaihàngchữđỏởtrêntrầnnhà:“Chẻđôikhúc
gỗtatấtsẽxuấthiện,dichuyểnphiếnđángươitấtsẽtìmthấyta.”DiệpTiêulạnhlùngnhìnhaihàngchữtrênđầutrongchốclátanhliên
tưởngngayđếncuốnsách:“Mắtmèo”anhcầmtừngôinhàđenra.Anhlạinhìndãytủkệcửasổtrêntủhiệnrõhaivếtchânmàuđen.
DiệpTiêunóivớingườiđồngnghiệpcònđangkinhngạc:“Chắcchắnhắnđãgiẫmlêntủđểviếtchữlêntrần.”
“Nhưnghắnlấygìđểviếtnhỉ?”DiệpTiêulạnhlùngnói:“Vừarồianhkhôngchúýthấyởkhóemiệng
nạnnhâncórấtítmáusao?”“Đúngvậy,bavụán trướcởkhóemiệngnạnnhânđềuchảy rấtnhiều
máu.”Diệp Tiêu gật đầu: “Rõ ràng hung thủ đã lấy khăn để thấmmáu trên
miệngnạnnhân,sauđódùngmáutươitrênkhănviếtlêntrầnnhà,giốngnhưlàhọasĩdùnggiẻ lauchấmvàomựctàuvẽ tranhvậy.”Vừanói toànthânanhvừarunrẩygiốngnhưbịsốtrét.
“Anhsaothế?Cóphảilàthấmmưacảmlạnhrồikhông?”Đồngnghiệpvỗvaianh,hỏiđầyquantâm.
“Không,tôikhôngsao.Tôiđangnghĩ,chắcchắnhungthủcốtìnhchơi
tròđấutrívớichúngta.”Đồng nghiệp gật gật đầu, ánhmắt lạnh lùng nói: “DiệpTiêu, anh nói
phải,xemratrướcđâytôiđãcoithườnganhrồi.”Lúcnày,ngoài trờimưarất to,DiệpTiêuvàđồngnghiệpcủaanhđều
ngẩngđầu,nhìnchămchămvàomườichínchữđượcviếtbằngmáutrêntrầnnhà.
“Chẻđôikhúcgỗtatấtsẽxuấthiện,dichuyểnphiếnđángươitấtsẽtìmthấyta.”
Chương50
NgoàitrờimưaâmukhiếnVũNhicảmthấybuồnngủ.CôdựđịnhtranhthủhaingàynghỉcuốituầnởnhàhoànthànhnốtcôngviệcHứaVănMinhgiaochocô,nhưngbâygiờcôchẳngcóchúttâmtrạngnàocả,tấtcảmọicâutứđềubiến thànhnướcmưa,cuốicùnghóa thànhmộtđámmựcđen.Giờđây,côđangbướcvàothưphòng.
Vừabướcvàophòng,côliềnđểývàngoáiđầulạinhìnmáycameraởgóctường.HômquacôbảoĐồngNiênkiểmtramáyquaytốihômđó,xemtrongphòngnàycóphảilàđãtừngxuấthiệnánhnếnhaynhữnghiệntượngkhảnghi khác không, nhưngĐồngNiên lại bảo với cô là chẳng có gì cả,trongbộnhớcủamáyquaychẳngghi lạigìchỉcómànđêmđendàidằngdặc.
VũNhiđếnbêncửasổthưphòng,đóngcửasổlại,giọtnướcmưagõvàocửakính,phátraâmthanhtrongtrẻonhịpnhàng.Côrúttừtrongtủsáchramộtcuốnsáchđượcxuấtbảntừnhữngnăm80-"NhữngcuộcđiềutracủaquanĐịch-Tứtấtbinh”bởicô thườngnghenóingồivàobànbêncửasổnghemưarơivàđọcsáchlàmộtđiềuvôcùngthúvị.
Quảnhiên,tiếngmưarơingoàicửasổgầnnhưlàđangđệmnhạcchocô,hòacùngvớitiếnggiởsách.VũNhibỗngcảmthấygiữacáctrangsáchtỏaramùivịkỳquái, côbiết trongcáccuốnsáchcũđềucómùi,nhưngchắcchắnkhôngphảimùicôđangngửithấy.
Côdầndầncảmthấycăngthẳng,thếnhưngnhữngcâuchữcủaRobertHansvenGuliklạikhiếncôbìnhtĩnhtrởlại,từtừcuốnvàonhữngvụánlykỳthờiVõTắcThiên.
Nửangàyđãtrôiqua,mưavẫnrơi,khiVũNhigiởđếnmấytrangcuốisách,đọcđếnchỗĐịchNhânKiệtlậttẩylinhhồnbỉổiâmmưugiếtvợcủaĐằnghuyệnlệnh,bỗngtừtrangcuốicùngcủacuốnsáchrơiramộttấmảnh.
VũNhinhìntấmảnhtrắngđenkẹptrongcuốnsách,bỗngngẩnngười,bởivìtrongbứcảnhchínhlàkhuônmặtcủaVũNhi.
Đây làmột tấmảnhchụp trongphòng,khôngnhìn rõbốicảnh,khuôn
mặtcô trongảnhkhôngnhìn rõvàoốngkính,màhướng rangoài cửa sổ,lạnhlùngnhìnbầutrời.
VũNhi nhìn khuônmặtmình trong ảnh, lần đầu tiên cô phát hiện ra,khôngngờánhmắtmìnhlạiđẹpthêlươngđếnthế.Đâychínhlàsựkếthợphoànmỹcủaduymỹvàubuồn,cólẽcònẩndấuthứgìđóthầnbí.Trongmắtcôẩndấuđiềugì?ChínhVũNhicũngkhôngnóirõđược.
Côngửi thấymùimụcnát tỏa ra từ tấmảnh,giốngnhưmùi củacuốnsáchnày,bêngóccònhơiquănlại.
Nhưng,VũNhikhôngnhớnổimìnhđãchụpbứcảnhnày.Cônghĩ,cóthểlàĐồngNiênđãchụplén,côbiếtĐồngNiêncómộtmáyảnhkiểucũ,loạimáygập,lúcchụpảnh,mắtphảinhìntừtrênxuốngdưới,ảnhchụprađềucómàusắcvàphongcáchkiểunày.
VũNhicầmlấytấmảnhchạylêncănphòngởtầngba,ĐồngNiênđangngồitrongphòngxemtivi,sánghômnayanhđãchuyểncảtivivàvitínhtrongphòngngủtầnghailênđây.
“ĐồngNiên,anhchụplénbứcảnhnàyphảikhông?”ĐồngNiêncầmlấybứcảnhtừtrongtayVũNhi,ngaylậptức,mặtanh
lộrathứcảmxúcrấtđặcbiệt,rõrànganhtỏrahơisợhãi,sauđóngẩngđầunhìnVũNhichằmchằm,nhưnglạikhôngnóigì.
“Anhtrảlờiđichứ.”ĐồngNiênvẫnnhìnbứcảnh,trongmắtanhdườngnhưẩndấuđiềugì.“Anhimlặnglàngầmthừanhậnphảikhông?”VũNhilấylạitấmảnhtrongtayĐồngNiên,sauđórờikhỏiphòng,chợt
côđưataysờvàoviênđámắtmèotrênngựcmình.
Chương51
Ởtầngbacủangôinhàđen,VũNhivàĐồngNiênnằmépvàonhautrênchiếcgiườnghẹp.
Đãnửađêmnhưnghọđềuchưangủ.BỗnggiữađêmđenvanglêngiọngVũNhi:“Tốiqua,cóphảiconmèođólạiđếnkhông?”
“Anhquênrồi.”ĐồngNiênlạnhlùngtrảlời.“Anhđãvuốtvenó,ômnó,phảikhông?”ĐồngNiênngừngmộtlát,sauđónóibằnggiọngmũitrầmđục:“Anhđã
làmnhưvậyà?Anhkhôngbiết,cũngcóthể,cóthểlàanhđãxemnónhưconmèomẹanhnuôihồianhcònnhỏ.”
“Anhvànócóthânthiếtkhông?”“Emnóitớiconnào?Contrướcđâyhayconbâygiờ?Anhchỉnhớanh
đãtừngrấtyêuconmèođó,yêuđếnphátđiên,nóđẹplắm,đẹpđếnmêhồn,khiếntakhómàcóthểkìmlòngnổi,nhưnghồiđóanhchỉlàmộtđứatrẻ.”Anhbỗngcườiđaukhổ.
“Anhnóibốanhđãgiếtnó,saoônglạilàmnhưvậy?”“Bởivìôngghen.”TrongđêmtốivanglêngiọngnóiđầykinhngạccủaVũNhi:“Ghenvới
mộtconmèo?”“Đúngvậy,bốanhghenvớiconmèođó,bởimẹanhngoàitìnhyêudành
choanhthìđềudồncảvàoconmèođó.”“Nóinhưvậy,cónghĩabốanhcoiconmèođónhưtìnhđịch?Chonên
mớigiếtnó.”“Gầnnhưthế.”“Đồng Niên, dòng họ nhà anh có phải là có căn bệnh di truyền gì
không?”VũNhibạoganhỏi.“Ýemlàgìvậy?”HơithởcủaĐồngNiêntrởnêngấpgáp.“Ýemmuốnnóivềphươngdiệntâmlý.”“Emmuốnnóilàthầnkinhanhkhôngbìnhthường?”VũNhithởdài:“Emxinlỗi,emchỉloanhcóbịditruyềnbệnhtâmlý
củadònghọanhkhông,chứemkhôngcóýgìkhác,có thểbácsĩMễnóiđúng,nơisâukín trong tâmhồnmỗingườichúng tađềuẩnchứamộtconquỷ.Cólẽtrongtráitimemcũngcómộtcon.”
“Đủrồi,đừngnóinhữnglờikiểunhưvậytrongcănphòngnày.”“Tạisao?Cănphòngnàycógìđặcbiệtsao?”VũNhihỏiđếncùng.“Đúng vậy, căn phòng này có ý nghĩa đặc biệt đối với gia đình anh.
Đượcrồi,đừnghỏinữa,nếukhôngemsẽgặpphiềnphứcđấy.”Sauđó,anhrahiệukhôngđược lên tiếng,miệngkhẽ suỵtmột tiếng, như là sợ lời tròchuyệncủahọsẽbịngườikhácnghelénvậy.
NhưngVũNhivẫnhỏinhỏmộtcâu:“Anhnóixem, tốinaynócóđếnkhông?”
“Emnóiai?”ĐồngNiênchợtcăngthẳng.“Emnóiconmèođó.”Lúcnàyanhmớithởphào,nói:“Anhmuốngiếtnó.”VũNhihẩynhẹĐồngNiên:“Nếuanhgiếtnó,emsẽlậptứcchuyểnkhỏi
ngôinhàđen.”Cảhaiđềuimlặng,họđềuhyvọngsớmchìmvàogiấcngủ.Nửagiờđồnghồsau…“Nghekìa!”ĐồngNiênphávỡsựimlặng.“Emnghethấyrồi,rấtnhẹ,giốngnhưtiếngnhạc.”VũNhitrảlờibêntai
anh,giọngnóicủacôthoángrunrẩy.“Đúng vậy, đúng là thứ âm thanh này. Thật lạ quá, sao có thể được
truyền từ trongphòngngủ tầngdưới lênnhỉ?VũNhi,cóphải làemquênchưatắtmáyCDkhông?”
“Khôngthểnào,hômnayemcònchưabậtmáyCD.”VũNhicàngnóicàngsợ.
ĐồngNiênlặnglẽngồidậy:“Anhnhấtđịnhphảiđixemchorõ.”VũNhikéotayanh:“Đừng,anhđừngđi.”“Emđừngcảnanh.”ĐồngNiênxuốnggiường,mởcửaphòng.Khianh
bướcvàohànhlang,pháthiệnVũNhiđangởphíasau,anhrahiệuVũNhikhôngđượcnói,nhẹnhàngbướcxuốngtầnghai.
ĐồngNiênđitớitrướcphòngngủởtầnghai,VũNhithậntrọngtheosátanh.Quả nhiên cô nghe thấy thứ âm thanh nhẹ nhẹ đó, hình như là nhạckhiêuvũdudương,hơnnữatừtrongphòngtruyềnratiếngbướcchânkhiêuvũnhịpnhàng.Lúcnày,VũNhicảmthấytrái timmìnhdườngnhưkhôngthểchịuđựngnổinữa.
CônhìnthấyĐồngNiênkhôngmởcửangay,màthậntrọngghémắtvàomắtmèo trêncửa,nhìnvào trong,VũNhinhìnĐồngNiên,côkhôngbiếtĐồngNiênrốtcuộcđãnhìn thấycáigì,chỉ thấyanhđờngườiđứngtrướccửa,mắtdánchặtvàomắtmèo,cứgiữnguyêntưthếđósuốtmấyphútliền.
Độtnhiên,ĐồngNiênquayđầulạinhìnVũNhi,trongánhmắtanhtrànđầynỗi sợ hãi, toàn thân run rẩy, bộ dạng anh lúc này khiến choVũNhicũngcăngthẳngtheo.VũNhibạoganhỏiĐồngNiên:“Anhđãnhìnthấygìvậy?”
ĐồngNiênmuốnnói,miệnghárất to,nhưnglạikhôngthốtralờinào,xemraanhđãsợhãiđếncựcđộ,gầnnhưmắcchứngmấttiếng.Cuốicùng,anhchỉcóthểchỉtayvàocửaphòngngủ.
VũNhihítthởsâu,cônghĩ,dùlàtrongphòngcóthứhãihùngđếnđâu,côcũngphảinhìnchorõ,cômởcửaphòng.
Đèn trongphòngngủvẫn sáng,khôngcó ai cả, tiếngnhạckỳquáiđó
cũngbiếnmấttămmấttích.Trongphòngchỉcósựimlặngđếnrợnngười,còncócảĐồngNiênvàVũNhiđangimlặngnhìnnhaukhôngnói.
SắcmặtĐồngNiênđãtrởthànhmộtmảngxámxịt.Bỗngnhiên,VũNhipháthiệnracửatủquầnáocũcủamẹĐồngNiênđể
lạiđangmở.Trênsànnhàcòncómộtchiếcváy liềncủaphụnữ.Cônhặtchiếcváymàutrắngnàylên,chiếcváynàykhôngphảicủacô,rõràngnólàváyđểtrongtủquầnáomàmẹĐồngNiênđãmặc.
VũNhiđiđến trướcgươngởbàn trangđiểm,ướmchiếcváyđang tỏamùikỳquáilênmình.Côchợtpháthiệnchiếcváynàyrấtvừavớicô,mặcdùkiểucáchcủachiếcváylàmườimấynămvềtrước,nhưngvẫnrấtsạchsẽ,vẫngiữđượcmàutrắngtinhkhiết.VũNhiđểchiếcváylêntrướcngười,giống như là cô đãmặc chiếc váy này vậy, chợt cô cảm thấymình tronggươnglạibiếnthànhmộtngườikhác.Đúnglúcnày,VũNhinhậnrasắcmặtcủaĐồngNiênngàycàngtệhơn,anhkhôngnóimộtlờinào,bướcrakhỏiphòng.
VũNhithởdài,cấtchiếcváytrắngtrởlạitrongtủquầnáo.Côsờnhữngbộ trangphụccáchđâymườimấynămtrong tủ,côcảmgiác thậtđặcbiệttrênnhữngngóntaycô,dườngnhưđãsờđếnđượcthânthểngườiphụnữđãmấttíchmộtcáchthầnbí.
VũNhiđóngcửatủquầnáolại,sauđóbướcrahànhlang,cônhìnthấyánhđènsángtrongmộtgianphòngkhác,côbướcvào,thấyĐồngNiênđangxemmáyquaycamera.Anhvừamớibậtđoạnquayvừarồiởtrongphòng,nhưpháthiện rachẳngcógìcả,đoạnbăngđó lạibịxóađi,giốngnhưcómộtbàn tay che trướcốngkính.Anhngồibệt xuống sàn, lặngyênkhôngnói.
VũNhi bước đến bên cạnh anh, nhẹ nhàngnói: “ĐồngNiên, rốt cuộcvừarồianhđãnhìnthấygìvậy?”
ĐồngNiêntừtừquaymặtlại,sắcmặtanhvôcùngnhợtnhạtkhiếnVũNhicảmthấysợhãi,anhnóibằngchấtgiọngkhôkhốc:”Côấyđangkhiêuvũ?”
“Khiêuvũ!Anhnóiaiđangkhiêuvũ?”“Anhnhìnquamắtmèovào trongphòng,nhìn thấymộtngườiphụnữ
đangkhiêuvũtheođiệunhạc.Không,khôngphảimộtngườiphụnữ,khôngcóđầu,cũngkhôngcóđôichân,chỉlàmộtchiếcváymàutrắng,chiếcváymẹanhđãtừngmặc.Nóicáchchínhxáchơn,tựchiếcváyđóđangkhiêuvũ,nócứquaytròn,kếthợpvớiđiệunhạc,bướctừngbướcnhịpnhàng,giốngnhưmộtlinhhồnmàutrắng,trônggiốngnhưcómộtngườiphụnữđangmặcchiếcváyđókhiêuvũ.”
“Anhtậnmắtnhìnthấyđiềunàysao?”VũNhihátomiệng.“Tuyệtđốichínhxác,chínhmắtanhnhìnthấy.”ĐồngNiênkhẳngđịnh
chắc chắn, sauđó anhngẩngđầunhìn trầnnhà, ghé sátmiệngvào taiVũ
Nhi,nhưlàđangnóimộtbímậtnàođó:“Anhđãnóivớiem,mẹanhkhônghềbỏđi,bàvẫnluônởtrongngôinhànày.Anhbiếtbàthíchkhiêuvũ,bàthườngmặcchiếcváymàu trắngđó,ngheđoạnnhạcđó,giốngynhưvừarồi.”
“Anhnóilàâmhồnsao?”VũNhicũngbịchínhcâunóicủamìnhlàmchosợhãi.
“Không,khôngphảilàâmhồn,bà,bàđangởcạnhchúngta.”Độtnhiên,ĐồngNiêngiơtayra,nắmlấythứgìđógiữakhôngtrung,VũNhilùimấybước,dựavàobứctườnglạnhgiá.Đúnglúcđó,cônhìnthấybênngoàicửasổ tốiđen, conmèođóđang trèo lênbệcửa sổ, lạnh lùngnhìnconngườiđangởtrongphòngqualớpcửakính.
ĐồngNiênquayđầulại,anhcũngpháthiệnraconmèođó,anhlậptứclaotớitrướccửakính,đuổiconmèođi.
Chương52
Vào lúchoànghôn, trong tòasoạnHọabáohoa trênbiểnchỉcóĐồngNiênvàLaTư,nhữngngườikhácđềuđãvềhếttừlâurồi,chỉcóhaingườibọnhọvẫnđangsắpxếplạinhữngbứcảnhmớirửaramấyhômnay,chuẩnbịbiêntập.
LaTưnhìncơnmưangâubênngoàicửasổnhẹnhàngnói:“ĐồngNiên,cậumauvềnhàđi,chắcVũNhiđangđợicậu,đểmìnhlàmnốtcho.”
(??)“Thếthìđếnnhàmìnhăntốiđi,chỉcáchđâymườiphútđibộ.”ĐồngNiêngậtđầu,nhìnLaTư lướtqua.Anhngồi trướcbànviệccủa
mình,sắpxếplạinhữngbứcảnhghitênThượngHải,chợtnghĩrađiềugì,từtốnnói:“LaTư,mìnhcứluôncảmthấyđãtừngcóngườichếtởcănphòngnày.”
“Cậunóigìcơ?”Côkinhngạc,trợntrừngmắtnhìnanh.“Cậusaothế?Saomàcăngthẳngthế,chỉlàmìnhcócảmgiáckỳlạthế
thôi.Đặcbiệtlàkhimìnhnhìnthấycánhcửasổđó.”Anhgiơtayra,chỉvềphíacửasổtrướcbànlàmviệccủamình,bênngoàicửasổlàlànmưagiănggiăng.
LaTư thởdài,gậtđầunói: “Đúngvậy,cậuđoánđúng lắm,anhấyđãnhảytừcửasổđó.Đólàmộtnămtrước,anhấytênThànhThiênVũ,ởcănphòngnày,đâmvôcửasổ laorangoài.Hơnnữa, lúccònsống,anhấyđãdùngcáibànmàcậuđangngồiđây.”
ĐồngNiên im lặngmột lúc, sau đó đứng dậy, chậm rãi nói: “Anh ấycũnglàphóngviênảnhà?”
“Đúngvậy,anhấyrấtyêuthíchquayphimchụpảnh.”“Tạisaoanhấylạitựtử?”
Sắcmặt LaTư trở nên trắng bệch, cô hoảng hốt trả lời: “Mình,mìnhkhôngbiết.”
ĐồngNiênimlặng,anhcúiđầunhanhchónghoànthànhcôngviệcdangdở,sauđónói:“Chúngtađithôi.”
Họbướcrakhỏibanbiêntậpbướcvàohànhlang,LaTưchợthỏi:“CậucóquenanhcảnhsáttênDiệpTiêukhông?”
“Cóquen,anhấylàbạntraicủachịgáiVũNhilúccònsống.VềsauchịgáiVũNhimất,đãmấtliênlạcvớianhấy.Bâygiờ,anhấyvìviệcliênquanđếnvụán,đãtìmđếnngôinhàđenđiềutra.”
“Anhấyđiềutrađượcgìrồi?”LaTưthoángcăngthẳng.Đúnglúcđó,cửacầuthangmáybậtmở,họbướcvàotrong.
Thangmáynhanhchónglaoxuốngnhưngconngườilạicócảmgiácnổibồngbềnh.ĐồngNiêntừtốnnói:“MìnhkhôngbiếtDiệpTiêuđãpháthiệnrađiềugì.Nhưnghìnhnhưanhấyrấtcóhứngthúvớingôinhàđen.Saocơ,cậucũngquenanhấyà?”
“MộtnămtrướckhiThànhThiênVũchết,anhấyđãđếnhỏimình.Cáchđâykhoảngmộttuần,anhấylạiđếnlầnnữa,cònđặcbiệtnhắcđếncậu.”
“Cậunênnóichoanhấybiếtnhữngđiềucậubiết.”SắcmặtLaTưcàngtrởnênxấuhơn,cônóigiọngrunrẩy:“ĐồngNiên,
cậuđangnghingờmìnhgiấugiếmchuyệngìsao?”“Không,mìnhkhôngcóýnhưvậy.”Thangmáyđãxuốngđếntầngtrệthọbướcrakhỏithangmáy,cùnglặng
lẽbướcrakhỏitòanhà,giươngôlaovàogiữacơnmưa.Chỉloángsau,LaTưđãdẫnĐồngNiênvềđếnnhàcô.Đếntrướccửa,
ĐồngNiênđểýthấytrêncửacănhộcủacôcũnglắpmộtconmắtmèo.Cănhộkhôngrộnglắm,nhưngrấtsạchsẽ, trên tườngtreorấtnhiềuảnh, trongảnh,LaTưđangtươicườitítmắtcònLaTưthậtlúcnàyủrũmặtmày.
“Mộtmìnhcậusốngởđâyà?”“Đươngnhiên.”Nóixongcôchạyvàobếpbắtđầunấucơm.Nửatiếngsaumộtbữatốithịnhsoạnđãđượcbàyrabànăn.ĐồngNiên
gầnnhưkhônghềlàmkhách,cầmđũalênănngay,LaTưnhìnbộdạngcủaĐồngNiên,mớinởnụcườinói:“ĐồngNiên,trướcđâycậukhônggiốngthếnày.”
“Saocậucứnóinhưvậymãi?Lẽnàotrongmắtcậu,mìnhmãilàtrẻconsao?”
“Cậucầnphảibiết,nhữngkýứchồinhỏcủaconngười thườngcó thểảnhhưởngtớicảđời.”
ĐồngNiênnhậnraýtứtronglờinóicủacô,anhhỏikhẽ:“Kýứccủacậulàgì?”
“Kýứccủamìnhkhôngquantrọng,quantrọnglàkýứccủacậu.”“Củamình?”ĐồngNiênchỉtayvàođầumình,sauđólẩmbẩm:“Kýức
củamình,không,mìnhkhôngcókýức,khôngcó.”“Cóphảilàkýứccủacậuquáđángsợkhông?”ĐồngNiêncúiđầu,nóiđầyđaukhổ:“Đừngcókíchthíchmình,xincậu
đấy.”LaTưlạnhlùngnhìnanh,nóikhẽ:“Cậubémítướt,mauăncơmđi.”ĐồngNiênkhôngcòn tâm trạngđểănngấunghiếnnữa,anhchẳngăn
đượcmấynữa.SaukhiLaTưănxong liền thudọnbànăn,cô từ tốnnói:“Vàophòngngồimộtlátđã.”
ĐồngNiênbướcvàophòng,bứctườngtrongphòngđượcquétmàuhồngnhạt, thêm cả chiếc giường khiến ta có cảm giác ấm cúng.Anh vừa ngồixuốngđãđịnhđứngdậy,nhưngLaTưkéo tayanh lại, cônhẹnhàngnói:“Bênngoàivẫnđangmưa.”
“Mìnhmangômà.”“Hãyngồivớimìnhthêmchútnữa,đượckhông?”Côdịudàngnói,thứ
âmthanhdườngnhưcóthểlàmtanchảymọithứ.CuốicùngĐồngNiêncũngngồixuống,anhnhìnvàomắtLaTư,nói:
“Chắccậuđangcótâmsự.”“Đúngvậy,mìnhđãnóivớicậu,SảnhSảnh-phóngviênảnhtrướccậu
cũnglàngườibạnthâncủamình,côấytừngbịngườikhácmưusát.ChínhmìnhđãpháthiệnrathithểcủaSảnhSảnh,côấychếtvôcùngđángsợ,côấyđãbịbópcổchođếnchết.”Vừanóicôvừasờlêncổmình.
“Bópcổchết?”ĐồngNiênchợtgiơtayragiữakhoảngkhônglàmmộtđộngtácbópcổ.
LaTưgậtđầu:“Mìnhrấtsợ,mìnhsợtênhungthủđócũngsẽtìmđếnđây.Dạonày,mìnhhaygặpácmộng,mìnhthườngmơthấycómộtngườiđứngbêngiườngmìnhgiơđôi taylạnhgiárabópchặt lấycổmình,khiếnmìnhdầndầnngạtthở,chođếnchết.”
“Cậurấtlosợ.”“Đúngvậy,mìnhrấtlosợ,vôcùnglosợ.Cứmỗikhibênngoàicótiếng
gõcửa,mìnhđềuhồnbaypháchlạc,chonên,mìnhđãlắpmắtmèolêncửa,mìnhkhôngmởcửachobấtcứngườilạmặtnào.”ĐộtnhiêncônắmlấytayĐồngNiên.
ĐồngNiêncảmthấytaycôrấtlạnh,hơnnữacònđangrunrẩy,anhbiếtcôđang lo sợ, cô cầnbàn tay ấmáp củamộtngườiđànông, thếnên anhcũngnắmchặttaycô.Anhnhẹnhàngnói:“Cậusẽkhôngsaođâu.”
Đến lúcnày,LaTưmớibình tĩnhđôichút,nói: “ĐồngNiên,ngoài ramìnhcònthườngmơthấymộtngười.”
“Ai?”“Mẹcậu.”ĐồngNiênhátomiệng:“Cậunóimơthấyaicơ?”LaTưcúiđầu,nói:“Mìnhkhôngnóidốicậuđâu,mìnhthựcsựmơthấy
mẹcậu,mìnhmơthấybàthơmmình.Bàlàmộtngườiphụnữrấtđẹp,bàđãtừnglàthầntượngcủamình,thậtđấy.”
“Nhưng,bàđãmấttíchmườimấynămrồi.”“Mìnhcảmgiácbàvẫnởtrongngôinhàđen.”ĐồngNiênthoángrunlên:“Saolạinóivậy?”“Hômđótrờimưavàcósấmsétmìnhvàongôinhàđencùngtròchuyện
vớiVũNhimộtlúc,mìnhcứcảmthấyvẫncóhìnhbóngmẹcậutrongngôinhàđen,khimìnhlêntầnghainhàcậudườngnhưcómộtbóngđencủamộtngườiphụnữlayđộng.”
“Đừngnóinữa.”ĐồngNiêncắtnganglờicô,haingườicùngyênlặng,chỉcómưangoàicửavẫnđangrơi.
Cuối cùngĐồngNiên đứngdậy, bàn tayLaTưvẫn kéo chặt tay anh.Anhquayđầulại,nhìnvàomắtLaTưnói:“LaTư,đãđếnlúcmìnhđi.”
LaTưthoángthởdài,cuốicùngcũngthảtayranhẹnhàngnói:“ĐồngNiên,cậunhấtđịnhphảiđốixửtốtvớiVũNhi.”
“Đươngnhiênmìnhsẽlàmnhưvậy.”Nóixong,ĐồngNiênrờikhỏiđó,saukhibướcrakhỏiphòng,anhquay
đầulạinhìnconmắtmèotrêncửanhàLaTư.Sauđó, theothóiquen,anhghémắtvàomắtmèo,ngoàichútánhsáng,anhchẳngnhìnthấygìnữacả.Anhlắcđầu,tựcườinhạosựngungốccủamình,bướcnhanhrangoài.
Chương53
Mưatiếptụcrơi.DiệpTiêu láixeđến trướcngôinhà thờnhỏ trênđườngCaoLan, anh
nhìn thấyVũNhi đangđứngđợi anh trước cổng.VũNhi cầmô, dángvẻđứng trongmưa trôngrấtquyếnrũ.KhôngđợiDiệpTiêuxuốngxe,côđãvộichạybướcngắnđến,tựmìnhmởcửaxe,ngồivàotrongxe.
Diệp Tiêu chăm chú nhìnVũNhi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại phải rangoàihômtrờimưagióthếnày?”
“BởivìhômnayĐồngNiênởnhà,cóvàilờiemkhôngtiệnnói.”TrêntócVũNhi códínhvài hạtmưa,nhữnghạtmưanày long lanh trong suốtkhiếnDiệpTiêuchúý.
“Nhưngtạisaolạichọnchỗnàyđểgặpmặt?”DiệpTiêuchỉranhàthờnhỏbênngoàicửaxe.
“Bởivìemthấynhàthờnàyrấtđẹp,đángtiếc,bêntronglạichỉlàtiệmăn.”VũNhinóivẻđầyluyếntiếc.Thựcra,làvìcônhớlầnđầutiêncôvàĐồngNiêngặpnhau,cũngchínhtạinhàthờnày.
“Nhà thờnàyđượcngườiNga lưuvong tạiThượngHảixâydựngvàonhữngnăm30,nhưnghiệnnayởThượngHảidườngnhưkhôngcòntínđồ
Cơđốcchínhthốngnữa.VũNhi,vừarồiláixeđếnđây,dọcđườnganhnhìnthấyrấtnhiềungôinhàcổtừnhữngnăm20,30.Nhữngngôinhàđótạochoanhcảmgiácrấtdễchịu,nhưngchỉcóngôinhàđenđemlạichotacảmgiácâmu.VũNhi,lầntrướcemgọidiđộngchoanhlàcóviệcgìvậy?”
“Chỉlàemcảmthấysợhãi.HômđósaoanhlạiởSùngMinh?”DiệpTiêuquayđầu,nhìncửaxephíabênkia,nói:“Cóchútviệcriêng
thôi.Emnóiđi,trongngôinhàđenlạixảyraviệcgìvậy?”“ĐồngNiênđãchuyểnlênởtầngbarồi,buổitốiemkhôngdámngủmột
mình,đànhphảilêntầngbangủ.Emthựcsựrấtsợhãi,emluôncảmthấycóaiđóđangẩnnấptrongngôinhàđen.”
“Emcótậnmắtnhìnthấykhông?”VũNhilắcđầunói:“Không,emkhôngnhìnthấyrõ.”“Nếuđãthế,emcũngđừngsuynghĩlungtung.”“Emcònpháthiệnratrongmộtcănphòngtrêntầngbacórấtnhiềutranh
sơndầu,nộidungnhữngbứctranhđólàmchoemsợ.Trongtranhcómộtngườiphụnữ,nhưngphầnmặtđềubịmựcxóanhòahết.DiệpTiêu,anhcóthểgiúpemđiềutravềhồsơcủabốmẹĐồngNiênkhông?”
“Vìsao?”“MẹĐồngNiênmất tíchhơnmườinămtrước,nhưngĐồngNiên luôn
chorằngmẹanhvẫnchưahềđikhỏi,vẫnởlạitrongngôinhàđen.Emmuốnlàmrõchuyệnnày.”
“Được, đợi anhbận hết vụ án gần đây, anh nhất định sẽ điều tra giúpem.”DiệpTiêunhìnvàomắtVũNhi,buộtmiệngnói:“VũNhi,mắtemthậtgiốngmắtchịem.”
“Chị?Cóphảilàanhnhìnthấyemlàlạinghĩđếnchị?Cóphảianhrấtnhớchịgáiem?”
DiệpTiêubỗngcảmthấy trongđôimắtcómộtmêlựckỳ lak, loạimêlựcnàyvượtxaTuyếtNhi.Hơi thởcủaanhbỗng trởnêngấpgáp,khôngdámnhìncônữa,nhìnthẳngphíatrướcnói:“VũNhi,cómộtviệcanhmuốnnóivớiem.Dạonàyxảyramấyvụámsát,tấtcảnạnnhânđềulànhữngcôgáitrẻđộcthân,họđềubịbópcổchết,cóthểkhẳngđịnhmộtđiều,mấyvụánnàyđềudocùngmộtkẻgâynên.”
“Đãbắtđượchắnchưa?”VũNhigiậtnảymình.DiệpTiêu thởdài,hơingượngngùngnói: “Tạm thờivẫnchưa,nhưng
emhãytinrằng,sớmmuộngìanhcũngbắtkẻđóphảichịusựtrừngtrịcủaphápluật.Cònvềđộngcơgâyáncủahungthủ,đếngiờvẫnchưađiềutrara.Cólẽ,hungthủvẫnsẽtiếptụctìmkiếmmụctiêuđểgâyán,trướckhipháđượcvụánnày,anhmongemcũngnêncẩnthậnmộtchút,saukhitanca,cốgắngvềnhàsớm.NếukhôngđượcthìhãygọiĐồngNiênđếnđónem.Buổitốikhôngđượcmởcửachongườilạ,đặcbiệtlàlúcởnhàmộtmình.”
VũNhigiơtaysờcổmình,nói:“Đángsợnhưvậysao?”
“Anhkhôngđùađâu,đãcóbốnmạngngườirồi,bốncôgáivôtội.Anhnghĩ,tênhungthủmáulạnhhiệngiờvẫnkhôngngừngtìmkiếmđốitượnggâyán,emnhấtđịnhphảicẩn thận.Anhđãhứavớichịemsẽbảovệem,đâylàtráchnhiệmcủaanh.”SắcmặtDiệpTiêuvôcùngnghiêmtúc.
“Emsẽcẩnthận.”DiệpTiêugậtđầu,khởiđộngxe:“Đượcrồi,bâygiờanhđưaemvềnhà,
saunàykhirangoàimộtmình,cầnphảichúý.”Xeđimộtláttrênconphốnhỏ,rồinhanhchónglướttrêncầuvượt.Cần
gạtnướcmưaliêntụcgạtlêngạtxuốngtrêncửakính.VũNhinhìnnhữngtòanhàcaoốcbênngoàicửaxe,cảmgiácnhưthểmìnhđangởgiữakhenúicócơnhồngthủyđangtràodâng.
Khoảnghaimươiphútsau,họđếntrướcngôinhàđen.DiệpTiêudừngxe,lấytừtrongtúiramộtcuốnsách,đặtvàotrongtayVũNhi:“Trảlạichocácem.”
Têncuốnsáchnàylà-“Mắtmèo”.“Đâylàcuốnsáchanhlấyởtrênbàntrongthưphòngphảikhông?”Vũ
Nhivuốtbìangoàilạnhgiácủacuốnsách.“Đúng vậy, anh đã đọc hết cuốn sách rồi. Bây giờ trả nó về với chủ.
Đượcrồiemmauvàonhàđi,anhkhôngvàođâu.”“Tạmbiệt.”VũNhinhétcuốnsáchvàotrongtúicủamình,sauđóxuống
xe,bướcvàotrongngôinhàđen.DiệpTiêukhôngđingay,màdừngxevàotrongngõnhỏphíabênkiađường,sauđótiếptụcđivềhướngngôinhàđằngsaungôinhàđen.
VũNhivừabướcvàophòngkhách,đãnhìnthấysắcmặtnặngtrịchcủaĐồngNiên:“EmđigặpDiệpTiêuphảikhông?”
VũNhilặngyêngiâylát,sauđógậtđầu.“Anhbiếtemđi rangoài thìnhấtđịnh là tìmanh ta.”ĐồngNiênngồi
trênghếsofa,ngẩngmặtnhìntrầnnhà.“Khôngđượcsao?”VũNhikhôngvui,nhưngtrướckhicôrakhỏicửa,
côđãđoánbiếtđượctháiđộcủaĐồngNiên.“Đươngnhiênlàđược,emcóquyềnvàlýdocủamình.”Dườngnhưanh
rấtbuồnngủ,thởmộthơidàithườnthượt.VũNhingồixuốngcạnhanh,ghésátbêntaianh,hỏi:“ĐồngNiên,các
bứctranhởtầngbalàdoaivẽ?”“Cácbứctranhởtầngba?”ĐồngNiênnhíumàynói:“Vừakhéo,khinãy
anhcũngmớixem,đólàtranhmẹanhđểlại,anhđãtừngnóivớiem,bàlàgiảngviêncủahọcviệnMỹthuật.”
“Emthấytranhcủabà,đứngtừgócđộnghệthuậtrấtđẹp,nhưnglạitạochongườixemcảmgiácsợhãi.”
“Tấtcảmọisợhãiđềulàduymỹ.”“Ainóivậychứ?”
“Anhnóiđấy.”ĐồngNiênlấytaychỉvàomình.VũNhi khôngmuốn tranh luận thêmvề vấn đề này, cô nói vớiĐồng
Niên:“ĐồngNiên,hômnayDiệpTiêunóivớiemdạonàyxảyramấyvụámsátliênhoàn,nạnnhânđềulànhữngcôgáitrẻsốngđộcthân,họđềubịbópcổchết.”Nóixong,côthoángphácmộtcửchỉtrêncổmình.
ThầnsắcĐồngNiênlậptứctrởnênnặngnề,anhnhìnvàocổVũNhi,rồiquayđầu,chậmrãinói:“EmcònnhớngườiphóngviêntrướcđâycủaHọabáohoaThượngHảimàanhđãtừngnóivớiemkhông?”
“Emcònnhớ,anhnóicôấybịmưusát.”“Thựcra,côấychính làmột trongnhữngnạnnhâncủavụámsát liên
hoànmàemvừanhắctới.”VũNhimặt biến sắc, côkhôngngờvụ ám sát lại gầnhọnhưvậy, cô
trầmngâmhồilâu,rồimớihỏi:“Saoanhbiết?”“LaTưnóichoanhbiết.”“Vậyanhvẫnmuốntiếptụclàmcôngviệcnàysao?”VũNhithoángcảm
thấybấtan.“VũNhi,chẳngphảiemvẫnluônkhuyếnkhíchanhsao?”“Nhưng,nhưngbâygiờxảyrabaonhiêuchuyệnđángsợnhưvậy.”ChợtĐồngNiênômchặt lấycô,dịudàngnóibêntaicô:“VũNhi,chỉ
cầncóanhởbênem,emsẽkhôngsaocả.”VũNhinhìnchằmchằmvàomắtanh,cảmthấytrongđôimắtanhcómột
loạimêlựcđặcbiệt,khiếncôtrởnênthưthái,cômỉmcườigậtđầu.
Chương54
“Cậuđếnđấyà?”MễNhượcLanmỉmcườinóivớiĐồngNiên.Tóccôche lấphấtphân
nửakhuônmặt,đôimắtnhìnchămchămvàoĐồngNiênkhiếnanhcảmthấyhơilúngtúng.Côtiếptụcnói:“Thựcratôiđãđoánđượccậusẽđếnđây,VũNhicủacậuđâu?Côấykhôngđicùngcậusao?”
“Côấykhôngbiếttôiđếnđây.”MễNhượcLanlắcđầunói:“Cậukhôngnêngiấucôấy.”ÁnhmắtĐồngNiêndừnglạibênngoàicửasổphíasaucô,cácbônghoa
bênngoàivườnhoađãtànhết,anhnóiđầyluyếntiếc:“Tiếtxuândàisợhoasớmnở,huốnghồlạchồngvôsố.”
“Anhcũngthíchtântừư?”“Tôichỉnhớhồitôicònnhỏ,bốtôithườngđọcbàitừnày.”“Hãynóivềbốcậuđi.”ĐồngNiênlắcđầu:“Đólàviệcxaxưarồi,ấntượngcủatôivềôngchỉ
cóthếmàthôi.Nămtôimườituổi,ôngđãmấtdomộtsựcố.”
“Thếcònmẹcậu?”“Trướckhibốtôiquađờikhônglâu,bàđãmấttích,khônghềthấyxuất
hiệnnữa.”“Trôngbàấythếnào?”“Mẹtôilàmộtngườiphụnữđẹpnhấttrênđời.”MễNhượcLanmỉmcười:“Thếthìcậurấthạnhphúc.”“Không,tôikhônghạnhphúc.Chínhvìthếmàtôiđãmấtmẹ.”“Đồng Niên, xinh đẹp không có tội.” Mễ Nhược Lan chậm rãi nói,
dườngnhưđangchỉnhlạicáchnóicủaanh.ÁnhmắtcủaĐồngNiênbỗng trởnên lạnh lùngđến lạ thường, trả lời:
“Trongconmắtcủamộtsốngười,xinhđẹplàcáitộibẩmsinh.”MễNhượcLanlấytayxoacằmmình,nghĩmộtlát,nói:“Đượcrồi,giờ
hãynóivềgiấcmơcủacậuđi.”Mộtđồnghồsau,ĐồngNiênđứngdậy,tựmởcửa,rồianhchợtquayđầu
lại,nhìnthẳngvàomắtMễNhượcLannói:“Bứctranhởcuốihànhlanglàdoaivẽ?”
“Cậumuốnnóibứctranhmắtmèohúthồnngườià?”ĐồngNiêngậtđầu.“ĐólàbứctranhdoHứaVănMinhvẽ.”“Cámơn.”ĐồngNiênđithẳngkhôngquayđầulại.MễNhượcLanthởdài,lậptứccầmbútviếtmộthàngchữvàocuốnsổ:
Cậuấycómộtkýứctuổithơkhủngkhiếpvàbóngđentâmlý.Độtnhiên,mộtcánhcửanhỏtrongvănphòngnàychợtbậtmở,ngườitừ
đóbướcrachínhlàHứaVănMinh.“Emkhôngthíchanhngheléncuộcnóichuyệncủaemvớingườikhác.”SắcmặtHứaVănMinhtrầmxuống.Anhnói:“Đốivớiem,anhtachỉlà
mộtbệnhnhâncủaemmàthôi.”“Không,ởđâykhôngcóbệnhnhângìcả,nếucó,chúngtađềulàbệnh
nhân.Chúngtakhôngthểcứuvớtngườikhác,chúngtachỉcóthểcứuvớtđượcchínhmìnhthôi.”MễNhượcLanlạnhlùngnói.
“Nhưng,hìnhnhưemrấtcóhứngthúđốivớianhta?”“Đúngthế,emcóhứngthúđốivớigiấcmơcủaanhấy.Thếcònanh,anh
hứngthúvớicáigìcủaanhấy.”HứaVănMinhkhông trả lời, anhngồi xuốngđối diệnvớiMễNhược
Lan,nhìnrangoàicửasổ,vườnhoabênngoàicònrấtíthoa,chỉcònlạimàuxanhmướt.
MễNhượcLantiếptụcnói:“Cóphảigầnđâyanhgặpchuyệngìrắcrốilắmphảikhông?”
“Đúngvậy,vôcùngrắcrối.”“Anhcóthểgiảiquyếtđượckhông?”Giọngcôdịudànghẳn,xemra,cô
vẫncònquantâmđếnHứaVănMinh.
HứaVănMinh tuyệt vọng nói: “Không, anh vĩnh viễn không thể giảiquyếtđược.”
“Vậyemcóthểgiúpgìđượcanhkhông?”“Emvừanói,chẳngaicóthểcứuvớtđượcngườikhác,chúngtachỉcó
thểcứuvớtđượcchínhmìnhthôi.”NóixongHứaVănMinhđứngdậy,bướcnhanhrakhỏiphòng.
Chương55
DiệpTiêu vẫn canh giữ trong ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen.NhưngĐồngNiênvàVũNhiđãrakhỏinhà,anhngồixuốngđấtnghỉmộtlát.
Sángsớmhômnay,DiệpTiêuvẫncònởtrongSởmởmộtcuộchọp.CảSởnghiêncứutỉmỉpháthiệnmớitrongvụámsátbópcổthứtư-hungthủđểlạichữviếttrêntrầnnhà.Tấtcảmọingườiđềukhôngthểngờđược,họchưabaogiờgặpphảimộttìnhhuốngnhưvậy,hungthủsaukhigâyánlạidùngchínhmáucủanạnnhânđểviếtmộthàngchữgiốngnhưđểtháchđốcảnhsát.
DiệpTiêulạiđọcnhẩmhàngchữnàymộtlượt,anhcảmthấyđâyrấtcóthểlàmộtlờiámthị,hungthủthậtsựđangchơitròtrốntìmvớicảnhsát.
Cáigọi là“chẻđôimiếnggỗ”và“chuyểndờiphiếnđá”khôngphải lànguyênliệugỗvàđágiốngcácđồngsựtrongSởđãbàntán,thậtkhôngngờhọnóicầnđếncửahàngnguyênvậtliệuxâydựngđểtruytìmmanhmốicủahungthủ.Thựcra“gỗ”và“đá”chínhlàmộtloạiámthịcủabiểutượng,biểutượngnàyởngaycạnhchúngta,chỉcóđiềuchúngtachưachúýđến,chỉcầnlộttrầnđượctầngbiểutượngnày,làcóthểpháthiệnrađượcbímậtthậtsự.
DiệpTiêunghĩ, có lẽmanhmốiởngaybêncạnhmình?Cứmảinghĩ,anhlạiđứngdậy,phóngtầmmắtvềphíađốidiện-ngôinhàđen.
Bỗnganhnghethấytiếngbướcchânrấtnhẹtừphíasaumình.Anhlậptứcquayngườighésáttaivàocửaphòng,quảnhiêncótiếngbướcchâncủamộtngười,đangđiquahànhlangđểtiếnvàođây.DiệpTiêuhítmộthơithậtsâu,yênlặngnghengóngđộngtĩnhphíabênngoài.
Cuốicùng,tiếngbướcchânđócũngđếntrướccánhcửaphònganh,anhcảmnhậnthấymộtbàntayđangkéocửa.DiệpTiêunhanhnhẹntránhsangmộtbên, cửabậtmở, dườngnhưngười bênngoài cũngphát hiện raDiệpTiêuđangởtrongphòng,lậptứclaovềphíabênkiahànhlang.DiệpTiêuđuổitheo,anhgiậtnẩymình,chỉnhìnthấymộtcáibóngtrắnggiốngnhưâmhồnlaonhanhrakhỏihànhlangâmu.
“Đứnglại.”DiệpTiêuvộibámsáttheo.Nhưngđộngtáccủabóngngườimàutrắngđónhanhđếnkỳlạ,DiệpTiêuvốnkhôngnhìnrõ,chỉnhìnthấy
bónglưngmờnhạtđóđanglayđộng.DiệpTiêuđuổitheođếncầuthang,từtầngbaxuốngtầnghairồixuống
tầngtrệtthìđãkhôngcònnhìnthấybóngngườiđónữa,giốngnhưmộtđámmâymùtanbiếngiữakhôngtrung.Tầngtrệtvôcùnglộnxộn,vôsốnhữngtấmgỗ,đồgiadụngcũđãchekhuấtánhsáng,cũngchekhuấtluôntầmnhìncủa con người. Anh dường như nghe thấy thứ âm thanh kỳ quái nào đó,nhưngkếtcấucănnhàquáphứctạp,khiếnanhkhôngthểnàopháthiệnraphươnghướngphátraâmthanh.
DiệpTiêubấtgiácnhậnra,nếulúcnàycóngườibắnsaulưngthìanhchỉcóthểngồiimchờchết,hơithởanhlậptứctrởnêngấpgáp,anhnhặtmộtcáigậyởdướiđấtlên.
Chợtanhnghethấytiếngmởcửa,anhvộivàngchạyrangoài.Khianhmởcổng,anhnhìnthấymộtngườiđànôngngoài30tuổiđangđứngởđó.
“Anhlàai?”DiệpTiêuđẩyanhtavàogóctường.Người đó tỏ ra rất kinh ngạc,muốn kêu lên nhưng lại không thốt lên
được,chỉcóthểnóibằnggiọngnghènnghẹn:“TôitênlàHứaVănMinh,xinhãythảtôira,tôiđưaanhtiền.”
DiệpTiêucảmthấyhơikỳlạ,saoanhtalạinóiranhữngcâunhưvậy?Lạithànhramìnhtrộmcướptrấnlộttiềncủaanhta.DiệpTiêulôithẻcảnhsátratrướcmặtanhtanói:“Tôilàcảnhsát.”
“Tôikhôngphạmpháp.”HứaVănMinhlúcnàymớithởphàonhẹnhõmtrảlời.
“Vừarồisaoanhlạilên?”“Lên,tôichưalên,tôivừađiđếncánhcổngnày.”“Thậtsao.”HứaVănMinhnóimộtcáchkhốnkhổ:“Xinhãytintôi,đươngnhiênlà
thậtrồi.”DiệpTiêuthoángbănkhoăn,lẽnàothựcsựnhậnnhầmngười?Vừarồi
người lên tầng làmột người khác?Anh buôngHứaVănMinh ra và nói:“Hãyđưatôixemchứngminhthưcủaanh.”
“Được.”HứaVănMinhlậptứcrútchứngminhthưcủamìnhtrongtúirađưachoDiệpTiêu.
Diệp Tiêu nhìnmột lát, đúng là chứngminh thư củaHứaVănMinh,nhưng anh vẫn ghi lại tên và số chứngminh thư củaHứaVănMinh vàotrongcuốnsổ.Sauđó,anhlạnhlùngnói:“Ngôinhànàyđóngcửabỏtrống,bêntrongkhôngcóai,anhđếnđâylàmgì?”
HứaVănMinhliềnngẩnngười,ngơngácnhìnmấyngôinhàtrướcsautráiphải,sauđóanhlaumồhôinói:“Tôiđếntìmngười.”
“Anhtìmai?”KhihỏicâunàyDiệpTiêurấtcảnhgiác.“TôitìmmộtcôgáitênVũNhi.”DiệpTiêungạcnhiên:“Gìcơ?AnhtìmVũNhi?Anhvàcôấycóquan
hệgì?”HứaVănMinh lấydanh thiếp rađưachoDiệpTiêu:“Tôi làgiámđốc
côngtycủaVũNhi,cóchútviệccầnbànbạcvớicôấy,khôngtin,anhcóthểgọiđiệnthoạichocôấy.”
“Anhtìmnhầmchỗrồi,nhàVũNhilàngôinhàphíatrước.”DiệpTiêuchỉvàongôinhàđenphíatrước.”
“Ồ,thựcsựxinlỗi,lâulắmrồitôikhôngđếnđây,đãnhầmnhàrồi.”“Nhưng,hômnayVũNhiđilàmmà.”“Thậtvậysao?Tôikhôngthấycôấyởcôngty,cólẽbâygiờcôấyđang
ởcôngtyrồi.Thếthìtôitrởvềcôngtyxemsao,tôicóthểđiđượcchưa?”DiệpTiêunhìnvàomắtanhta,cuốicùngcũnggậtđầu.“Cámơn,vậytôiđiđây.”HứaVănMinhđịnhquayngười,DiệpTiêugọi
giậtlại:“HứaVănMinh,tôilấydanhnghĩacảnhsátnóivớianh,mọiviệcxảyrahômnayởđây,anhkhôngđượcnóivớibấtcứai.”
HứaVănMinhhiểuýgậtđầu:“Đươngnhiêntôihiểu,tôisẽkhôngnóivớibấtcứai,tôisẽcoinhưchưatừnggặpanh.”
“Anhmauđiđi.”HứaVănMinhquayngười,bướcnhanhkhỏiđó.DiệpTiêuđểý thấy,
khianhtatớiđầungõ,còncốýnhìnbốnphía,DiệpTiêubỗngmuốngọianhta lạihỏi thêmvàicâu,nhưnganhtađãngồivàotrongmộtchiếc taxibênđườngvàđimất.
DiệpTiêuthìthầmvớichínhmình,“Ngườivừarồirốtcuộccóphảianhtakhông?”
DiệpTiêu lắcđầu, lạiquayvào trongngôinhà,anh tìmkiếmrất lâuởtầng trệt, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết gì. Thế nên anh đànhquaytrởlạitrongcănphòngtầngba.
Khianhmởcánhcửaphòngởtầngba,anhlậptứcngẩnngườikinhhãi,ngồibệtxuốngtrướcbứctườnghồilâugiốngnhưmộtbứctượng.
Trênbứctườngkhinãyvẫnlàmàutrắngtinh,giờđây,DiệpTiêunhìnthấymộthàngchữvếtmựccònchưakhô:“Chẻđôimiếnggỗ,tatấtsẽxuấthiện,chuyểndờiphiếnta,ngươitấtsẽtìmthấyta.”
Chương56
Cơnmưangâuđãtạnh.VũNhingồitrongthưphòng,cômởcuốnsáchDiệpTiêutrảlạichocô,
nhẹnhàngđọctênsách”“Mắtmèo”.Khipháthiệnracuốnsáchnày,nóđượcđặttrênchiếcbànnày,bâygiờ
nólạivềvịtríbanđầu.CôkhônghiểutạisaocuốnsáchnàylạicósứchấpdẫnmạnhđốivớiDiệpTiêuđếnnhưvậy.Côvốnkhôngđịnhđọccuốnsáchnày,nhưngnhớđếnđôimắtcủaDiệpTiêu,côkhôngkìm lòngđược, liềnmởtrangđầucuốnsách.
Trongtrangsáchthứhai,VũNhinhìnthấymộthàngchữviếttaybằngmựcđen:“Chẻđôimiếnggỗtatấtsẽxuấthiện,chuyểndờiphiếnđángươitấtsẽtìmthấyta.”VũNhilạinhẹnhàngđọclạimộtlượt,cứcảmthấytrong19chữnàyẩnchứathứgìđóvôcùngđặcbiệt.Aiđãviếtnhữngchữnày?Đangbănkhoănnhữngcâuhỏiđó,cô lạigiở trang tiếp theo,ởđây in têncuốnsách:“Mắtmèo”,dướitênsáchcòncótêntácgiả:ĐồngTuyếtThôn.
Trangkếtiếpkhôngcómụclục,vàophầnnộidungchínhluôn,VũNhiđọcnhẩmđoạnđầutiênlên.
Mưangâu,lạilàmưangâu,mưangâucủaThượngHảiluônlàmtôikhóchịu,buồnbực.Tôidựavàocửasổ,thếgiớibênngoàiđãchìmvàocơnmưađêm,nướcmưarơitheocánhcửakính,tụlạibênbệcửasổ.Tôibỗngnhìnđồnghồ,chắcchiếcđồnghồlớntreotrongtòalầuhảiquancũngđanggõ10tiếng.
Tôikhôngbậtđèn,màchâmmộtcâynến,ánhsánglờmờcủangọnnếnchiếuvàotủsáchphíasaulưngtôi.Mộtbóngngườimàuđenđangngồiđốidiện,khuônmặtbịmànđêmbaophủ,ngồitrầmmặchồilâu.Bấtchợt,trênbầutrờixuấthiệnmộtluồngtiachớp,tiếngsấmtrongchốcláttrànngậpcảcănphòng.Tôicảmthấycảngôinhàđangrunrẩy.Mưacànglúccàngto,gõmạnhvàocửakínhkhôngbiếtmệtmỏi,phátranhữngâmthanhđángsợ.
Ngọnnếnchậpchờnbấtđịnh,tôipháthiệnrabóngngườiđốidiệninlênbứctườngtrắngtinh,giốngnhưyêumaquỷquáihungdữ.“Tạisaolạicứnhấtđịnhchọnđêmnay?”Tôicấttiếnghỏinhỏ.
“Tathíchmưacủađêmnay.”“Nhưng tôikhông thích.Trongđêmnhưthếnày, thườngxảyranhững
việcđángsợ.”“Lẽnàongươiđãsợ?”Lạimộttiếngsấmrền,làmtủsáchlunglaynhưmuốnđổậpxuống,tôi
vộilùilạiphíasauchặntủsáchmớithoátkhỏibịnhữngcuốnsáchyêudấucủatôiđèlênngười.
“Không,tôichỉlàcódựcảmkhônglành,trongngôinhànày,dườngnhư
cóâmhồnxuấthiện,lẽnào,làhai…”“Suỵt!Ngườinghethấykhông?”“Nghethấygìcơ?”“Tiếngcacủaâmhồn.”Rồi tôi từ từ nhắmmắt lại lắng nghe, cuối cùng tôi thực sự đã nghe
thấy…KhiVũNhiđangnơmnớplosợkhiđọcđếnđây,bỗngcómộtbàntayđể
lênvaicô,côlậptứcthétlênthấtthanh,côcòntưởngrằngchínhlàâmhồntrongcuốnsáchnàyđangđứngsaulưngcô.
“Đừngsợ,anhđâymà.”ThìralàĐồngNiên,anhômchặtlấyVũNhi,anủicô.VũNhihámiệngthởdốc,vẫnchưahoànhồn.
“Emđangđọcgìthế?”ĐồngNiênhỏinhỏ,anhgiơtayra,nhìnbìacuốnsáchđangđểtrênbàn.Khianhnhìnthấytêncuốnsách“Mắtmèo”,liềnrunrẩy,lậptứchỏiVũNhi:“ChẳngphảiemnóicuốnsáchnàyđãbịDiệpTiêumượnrồisao?”
“Anhấyđãtrảlạichoemrồi,emmớiđọcphầnmởđầu.”“Mớichỉlàphầnmởđầusao?Đượcrồi,vềsauđừngđọcnữa.”VũNhivùngrakhỏitayanh,thắcmắc:“Tạisao?”“Khôngtạisaocả,điềunàytốtchoem.”ĐồngNiêncấtcuốn“Mắtmèo”
vàotủsách,sauđódịugiọngnói:“VũNhi,đitheoanh.”AnhkéotayVũNhibướclêncầuthang,bướcđếntrướccửaphòngcăn
phòngcuốicùngcủahànhlangtầnghai.“Emchưavàođóbaogiờ.”VũNhinóikhiđứngtrướccửa.“Chúngtavàoxemđi.”ĐồngNiênđẩycửaphòng,lúcnàyVũNhimớipháthiệnrađâythựcra
làmộtcăngácxép.Mộtnửabứctườngxâynghiêng,cánhcửasổđượcxâytrênphầnnghiêngđó.
ĐồngNiênmởcửasổ,bênngoàichính làphầnmáicủangôinhàđen.Ánhsángsaucơnmưahiếmhoitrànvào,khiếnVũNhibấtgiácđiđếntrướccửasổ.ĐồngNiênnóibêntaicô:”Chúngtarangoàixemđi.”
“Rangoài?Bênngoàilàmáinhàmà?”“Emkhôngmuốnđứngởnócnhànhìn toànbộdiệnmạocủangôinhà
đensao?”VũNhidodựmộtlát,cuốicùngcũnggậtđầu.SauđóĐồngNiêntrèora
ngoàicửasổ,rồigiơtayrađónVũNhira.Khôngkhítrênmáinhàvôcùngtronglành,VũNhihítthởthậtsâu,từkhichuyểnđếnsốngtrongngôinhàđen,côchưabaogiờcảmthấysảngkhoáinhưthếnày.
Từnơiđâycóthểnhìnxuốngtoàndiệnmạongôinhàđen,máinhàcaocao dựng đứng hai bên, đến phần giữa thì độ dốc lại rất ít, thế nênĐồngNiênvàVũNhicóthểthảnnhiêndạobướctrênđó.ĐồngNiêndắttayVũNhiđếnbêncộtốngkhói,họngắmnhìncácviênngóiđen trênkhắpmái
nhà.ĐồngNiêntiệntaynhặtmộtmiếngngói,ởkẽngóicònmọcrêuxanh.Bấtchợt,họnhìnthấythứgìđómàutrắngtừmáinhàlướtqua,sauđónó
dừnglại,quaylạinhìnĐồngNiênvàVũNhi.Đólàconmèotrắng,trênđuôicómấyđốmlôngđỏđangthuhúttầmmắtcủahọ.
“Nóđẹpquá,cólẽnóthườngđidạotrênmáinhà.”VũNhinhẹnhàngnói.
ĐồngNiên không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nó.Bỗng nó nhảy về phíatrước,vàmấthútởphíabênkiamáinhà.VũNhithoánglolắng,ĐồngNiênnắmchặttaycô,nói:“Khôngsaođâu,nólàchuyêngiatrèoốngnướcmà.”
VũNhigậtđầu,rồilạinhìnvềphíaxa,côcóthểnhìnthấycácngôinhàtầngcổ, còncócảvài tòakiến trúccao tầngbênngoàiđườngcái, cônhẹnhàngnói:“Chỗnàythậttuyệt.”
“Đúngvậy,hồinhỏanhthườngxuyênngồitrênmáinhàngắmbầutrời.Hồiđó,bầutrờirấtđẹp,thườngcónhữngđànbồcâubayqua,trongkhôngtrungvanglêntiếngkêuvuinhộncủachúng,anhcảmthấyanhchínhlàmộtcontrongđànbồcâuđó.”ĐồngNiênchợtgiangtayra,trônggiốngnhưmộtconchimlớnđanggiangcánhbaycao.
Anhgiơ tay sangnganggiốngnhư thập tựgiábướcđếnbênviềnmáinhà,nếucứtiếnthẳngtiếpsẽlà“bờvựccủasựsống”.VũNhivộitheoanh,nắmlấyáoanh,nói:“ĐồngNiên,anhđịnhlàmgìvậy?”
ĐồngNiênnhìnxuốngdưới,sauđóchỉtayxuốngđấtphíadướitầngba,nói:“Bốanhngãtừđâyxuốngđấy.”
VũNhithoángrunrẩy,côthậntrọngthòđầurangoàimáihiên,ánhmắtcônhìnthẳngxuốngdướiđấtkhiếncôcảmthấychoángváng.Cônhìnthấytrênmảnhbùnđấtmọcđầycỏdại, lẽnàomáutươicủangườichếtđã làmchocỏmọctươitốt?Côlậptứcxuatanđiýnghĩađángsợnày,rồirụtngườitrởlạiphíatrong.
“Chúng tamau vào đi.”VũNhi thận trọng bước đến cửa sổ gác xép,ĐồngNiênlẳnglặngđỡcôvàotronggácxép,trướckhianhtrèovàotrongcửasổ,anhchợtquayđầunhìnsangcửasổtầngbacủanhàđốidiện.
Chương57
DiệpTiêu khônghiểu tại saoLaTư lại hẹn anhở nhữngnơi thế này,tiếngngườiồnàokhiếnanhbuồnbực,khóchịu.Anhđiquahànhlangvòngtròncủaquánbar,chiếctivitrongquánbarđangchiếuWorldCup,độibóngHànQuốcvàÝđangbắtđầuvàosân,mọingườitrongquánđềuchămchúnhìnvàomànhình,có lẽhọsẽuống thâuđêm.DiệpTiêuchẳnghứng thúvới thứđồ uống trong cốc, cũng chẳngmặnmàgì đối với bóngđá, niềmhứngthúduynhấtcủaanhchínhlàbắtđượchungthủthậtsự.
AnhnhìnthấyLaTưtạimộtgócquánbar:“Tạisaolạigặpởđây?”Vừangồixuống,DiệpTiêuđãcấttiếnghỏi.
LaTưnhẹnhàngtrảlời:“Bởivìởđâyđôngngười,dạonàytôirấtsợcôđộc.”
Trông cô rấtmệt, vànhmắt đo đỏ, chắc làmất ngủ: “Được rồi, cô cóchuyệngì,côhãynóiđi.”
LaTưdừngtronggiây lát,địnhnóinhưng lại thôi,côuốngmộtngụmrượuvang,sauđógầnnhưcôđãcóđủdũngkhí,nhìnvàomắtDiệpTiêunói:“Thựcsựtôiđãgiấuanhmộtsốchuyện.”
DiệpTiêusữngsờ,quảnhiênlàthế,anhđãđoánđúng,nhưnganhvẫnkhôngthểhiệnrađiềugìtrênnétmặt,nóirấtbìnhtĩnh:“Tốtlắm,bâygiờcôhãynóichotôinghe.”
“DiệpTiêu,khôngphảilàtôicốtìnhgiấuanhđâu,chỉvìtôisợ.”“Đượcrồi,tôikhôngphảilàquantòa,khôngcóquyềnphánquyếtcôcó
tộihaykhông,chỉcầncônóitôinghesựviệcmàcôbiếtlàđượcrồi.”LaTưgậtđầu,rồilạiuốngmộtngụmnước,cúiđầu,chậmrãinói:“Một
nămtrước,vàocáiđêmThànhThiênVũtựsát,anhấyđãđiđếnngôinhàđen.”Rồicôngẩngđầulên,nhìnvàomắtDiệpTiêu,thấyDiệpTiêutrôngrấtbìnhtĩnh,côtiếptụcnói:“ThànhThiênVũrất thíchquayphim,lúcấyanhtađangchuẩnbịthamgiacuộcthiphimtàiliệucánhân.Mộtlần,anhấyhỏitôi,ởđâucócănnhàcổthầnbícóthểquayphim,tôicảmthấyvôcùngkỳlạ,tạisaophảiđiđếnngôinhàcổthầnbíđểquayphimtàiliệu?Anhấytrảlời,anhấythíchmạohiểmvàcósựtháchthức.Lúcđó,anhấycứlẵngnhẵngbámtheotôi,vìvôtìnhtôiđãnhắcđếnmộtsốviệcliênquanđếnngôinhàđen.Cuốicùng,tôiđànhphảinóichoThànhThiênVũđịachỉcủangôinhàđen.”
“Ngôinhàcổthầnbí?Tạisaonóingôinhàđenlàngôinhàcổthầnbí?”Côchậmrãinói:“Đâychỉlàmộtthứcảmgiác,bởivìtrongngôinhàđó
cấtgiấunhiềubímật.Hồi tôicònnhỏ, tôi thườngnghe thấybànội tôikểnhữngchuyệnkỳquáivềngôinhàđen.”
“Chuyệnkỳquái?”LaTưtrầmngâm,cônhìntrừngtrừngvàomắtDiệpTiêu,cólẽcôcòn
đangdodự.“Xinhãynóichotôi.”DiệpTiêutiếnlạigầncô,trịnhtrọngnói:“LaTư,
tôimuốnnóivớicô,từngcâunóicủacôlúcnàyđềucóthểrấtgiúpíchchoviệc phá án, lẽ nào cô khôngmuốn tìm ra hung thủ thực sự đã giết SảnhSảnhsao?”
Cuối cùng,LaTưcũnggậtđầu, cônhẹnhàngnói: “Được, tôinói choanhbiết,tôisẽnóichoanhtấtcả.Hơnmườinămtrước,mẹĐồngNiênmấttíchmộtcáchvôcùngthầnbí,bốĐồngNiêncũngbỏmạngvìsựcố,ĐồngNiênrờikhỏiThượngHải,ngôinhàđenbịđóngcửa từđó,khôngaidám
vàođónữa.Vàinămsau,giađìnhtôicũngchuyểnđi,nhưngtôikhôngbaogiờquênđượcngôinhàđen,cũngkhôngthểquênđượcĐồngNiênvàmẹĐồngNiên,cólẽkýứctuổithơảnhhưởngquálớntớiconngười.”
Đúng lúc đó, cầu thủVieri đã ghi bàn cho nướcÝ, cả quán bar chìmngậptrongtiếngreohòhoanhô,nêncôngướcđầu,uốngthêmngụmrượu.DiệpTiêugậtđầu:“Nhữngviệcnàytôiđềubiết,LaTư,côuốngítthôi.”
“Không,chỉthếnàytôimớicóthểgâymêchothầnkinhcủamìnhđược,nhưvậydễchịuhơn.Vềngôinhàđen,cómộttruyềnthuyếtmàchắcchắntôisẽnóivớianh.Khitôicònnhỏ,thườngnhìnthấymẹĐồngNiênđeomộtsợidâychuyềncóngọcđá.”
“Làmắtmèo?”DiệpTiêunhớđếnsợidâychuyềnVũNhichoanhxemhômtrờimưa.
“Saoanhbiết?Đúngvậy,làđámắtmèo,rấtmêhồn,đặcbiệtlàkhiánhsángmặttrờichiếuthẳngvàocóthểphátraphảnquangkỳlạ,đeotrêncổmẹĐồngNiênquảlàsựkếthợphoànhảo.Nhưngvềviênngọcmắtmèonàylạicómộttruyềnthuyếtvôcùngđángsợ.”LaTưtiếnsátgầnDiệpTiêu,ravẻ thầnbínóibên taiDiệpTiêu:“Trongviênđámắtmèo,giamcầmmộtlinhhồntộilỗi.”
DiệpTiêu lập tứcnéđầu tránh, cốgắnggiữkhoảng cáchvới cô, lạnhlùngnói:“Đâychỉlàtruyềnthuyếtmàthôi.”
“Nhưng,nhữngngườisốngxungquanhngôinhàđenđềutinvàotruyềnthuyếtnày.Bànộitôiđãnóichotôinghe,hồi“Cáchmạngvănhóa”,trongngôinhàđenđãxảyramấyviệcđángsợliền.”
“VụhungánnhàhọKim?”DiệpTiêunhớđếnvụthảmáncủagiađìnhKimVănDungxảyranăm1975.
”Đúngvậy,đóchỉlàmộtviệctrongsốđó.Toànbộnhữngđiềunàyđềudobànộinóivớitôi,bởivìhồiđóbàtôirấtthânvớigiađìnhnhàhọKimchuyểnvàosốngtrongngôinhàđen,thườngxuyênsangchơinhànhau.Tôicònnhớbànội tôi cónói, vàomộtbuổi tối cuối thờikỳ“Cáchmạngvănhóa”,bàđếnngôinhàđenchơivớigiađìnhnhàhọKim,chợtpháthiệnratrêncổbàchủnhàhọKimcóđeomộtsợidâychuyền.Cầnphảibiếtrằng,vàothờikỳ“Cáchmạngvănhóa”,gầnnhưkhôngcóaiđeonhữngđồtrangsức nhưdây chuyền.Chonên, bà nội tôi lấy làmkinh ngạc vô cùng, hơnnữa, trên sợi dây chuyềnđó, cònkhảmmột viênđá, chính là viênđámắtmèođó.”
Lúcđó,trướcmặtDiệpTiêuhiệnrahìnhảnhVũNhiđangđeosợidâychuyềnđó,cuốicùnganhcũngthểhiệnchútcăngthẳng:“Bànộicôcóbiếtsợidâychuyềnđósao?”
“Đúngvậy,bànộitôisốngởngôinhàđốidiệnvớingôinhàđenhơn50năm,bà tôi thânquenvới từngngườisốngtrongngôinhàđen.Bànóivớitôi,bànộiĐồngNiênđãtừngđeosợidâychuyềnđó,vàonămxảyra“Cách
mạng văn hóa” hồng vệ binh tiến vào ngôi nhà đen, đấu tố và đánh đậpngườinhàĐồngNiên,kếtquả,ôngnộivàbànộiĐồngNiênkhôngthểchịuđựngđượcsựlăngnhụccủahọnêncảhaingườiđãuốngthuốcngủtựtửtạitầngbacủangôinhàđen.Nghenói,vàocáiđêmhọtựsát,hàngxómxungquanh còn nghe thấy tiếng nhạc khiêu vũ vọng ra từ ngôi nhà đen.Khúcnhạckhiêuvũvanglênsuốtcảmộtđêm,nhưthểthựcsựcómấychụcngườiđangcahátnhảymúatrongngôinhàđenvậy.Vàngàyhômsau,khihồngvệbinhlaovàotrongngôinhàđen,thìpháthiệnthấyhọđãtrởthànhnhữngcáixáccứngđơrồi.”
“Đúnglàrợntócgáy,LaTư,côchắcchắnbànộicônhớrõmọichuyệnxảyratrongquákhứchứ?”
“Lẽnàoanhnghingờbànộitôiđãlẫnsao?”DiệpTiêukhôngbiếttrảlờirasao.“Không,tôinhớhồitôicònnhỏ,bànộirấtkhỏemạnh,tinhthầncũngrất
ổn,đặcbiệt làtrínhớrất tốt,khôngbịđãngtrínhưnhữngngườigiàkhác.Tôi tin chắc là bà không nhớ nhầm, hơn nữa, không chỉmình bà, nhữngngườihàngxómxungquanhngôinhàđenđôikhitronglúctròchuyệncũngnhắcđếnnhữngviệckỳquáixảyratrongngôinhàđen.Chonên,bànộitôikhôngchotôivàotrongngôinhàđen,nhưngtôivẫncứlénđi,bởimẹĐồngNiênrấtquýtôi.”LaTưlạiuốngthêmngụmrượu,mặtcôđãửngđỏ.“Phảirồi,phầntrướctôiđãnóiđếnđâurồinhỉ?”
“Cônói tớimộtbuổi tối cuối thờikỳ “Cáchmạngvănhóa”bànội côpháthiệnratrêncổcôchủnhàhọKimđeosợidâychuyềncóviênđámắtmèo.”
“Phảirồi,điềunàykhiếnbànộitôivôcùngkinhngạc,bởivìbàbiếtsợidâychuyềnnàythuộcvềnhàhọĐồng,đãtừngđượcđeotrướcngựcbànộiĐồngNiên.TừsaukhiôngnộivàbànộiĐồngNiêntựsát,mọingườikhôngcònnhìnthấysợidâychuyềnnàynữa.KhôngbiếtbàchủnhàhọKimtìmđượcsợidâychuyềnmắtmèonàyởđâu.Hơnnữa,còncóngườinói,chínhsợidâychuyềnnàyđãđemđếnvậnxuichogiađìnhnhàhọĐồngtrongngôinhàđen.Lúcđó,khibànội tôinhìn thấybà chủnhàhọKimđeo sợidâychuyềnđó,đãcảmthấyngườinhàhọKimcógìđókhôngbìnhthường,cảmgiácrấtkhónóira,từđộngtác,từnhữngcâunóikỳquặccủahọ.Quảnhiên,mấythángsau,cảnhàhọKimsốngtrongngôinhàđenđãxảyrathảmán,ngườiphụnữđeosợidâychuyềnmắtmèocầmdaochémchếtchínhchồngmình,rồilạichémbịthươngcontraicủamình,saucùngtreocổtựvẫn.”
DiệpTiêunhớlạinhữngtàiliệuvềgiađìnhnhàhọKimđượctìmthấytrênvitínhtrongSở,nhữngghichéptronghồsơvềvụthảmánxảyratrongngôinhàđenvàonăm1975quảđúngnhưvậy,LaTưkhônghềlừadốianh.Giờđây,điềuanhmuốnbiếtlàtạisaongườiphụnữnhàhọKimlạilàmnhưvậy,anhnóivớiLaTưnghivấncủamình.
LaTư lắc đầu nói: “Trờimới biết tại sao người phụ nữ đó lại gây rachuyệnđángsợnhưvậy.Bànộitôinóivớitôi,bìnhthườngngườiphụnữnhàhọKimcưxửrấthòanhã,chồngcủabàcũngrấtbìnhthường,thếnênbànộitôimớithườngxuyênqualạivớihọ,nếukhông,bànộitôisẽkhôngdễdànggìmàvàotrongngôinhàđen.Tómlại,đâylàmộtvụánvôcùngkỳlạ,nhưngbànộitôilạikhẳngđịnh,sựđiênrồcủangườiphụnữnhàhọKimchắcchắncóliênquanđếnsợidâychuyềnmắtmèo.Tôitinvàophánđoáncủabànộitôi,bànhìnngườirấtchuẩn.”
GiờđâyDiệpTiêu có thểkhẳngđịnh tại saokhiKimVănDungnhìnthấysợidâychuyềnmắtmèoVũNhisơýđểlộra,lạikinhngạcđếncựcđộ,giốngnhưnhìn thấyácquỷvậy, cuối cùngđãnhảyxuốngđường ray tàu,khôngmaytrởthànhmadướiđườngxesắt.
Thìratấtcảmọisựviệcnàyđềubắtđầutừvụhungánlykỳxảyratrongngôinhàđenvàonăm1975.KhôngrõmẹcủaKimVănDungdođâumàcóđượcsợidâychuyềnđó.Dùthờiđókhôngcóaiđeođồtrangsức,nhưngmêlựccủangọcđámắtmèođủđểkhiếnmọiphụnữkhó lòngchốngđỡnổi.Chonên,bàđãlénđeosợidâychuyềnmắtmèoởnhà.Nhưngchỉmấythángsau,mẹKimVănDung đã trở nên điên khùng, không ngờ đã chém chếtchồngmình,cònsuýtchémchếtcậucontraiKimVănDungcủamình,cuốicùngtựsát,từđóKimVănDungtrởthànhtrẻmồcôicảchalẫnmẹ.
Chảtrách,trongkýứctuổithơcủaKimVănDung,viênđámắtmèonàylạiđể lạimộtvết thươnglớnkhônggìchữa lànhđược, trongsuynghĩcủaKimVănDung,viênđámắtmèonàygắnliềnvớikýứcđầymáutanhđángsợ,làsựsợhãi,chếtchócvàhủydiệt.Chonên,sauhơn20năm,khiônglạimộtlầnnữanhìnthấyviênđámắtmèođóởtrênngựcVũNhi,đãlậptứcgợilạikýứcmàôngkhôngbaogiờmuốnnhớđến,ôngquásợhãiviênđámắtmèođó,lòngôngtrànngậpsựđaukhổ,khiếntinhthầnôngbỗngchốcbịsuysụphoàntoàn,cáchgiảithoátduynhấtchỉcóthểlàcáichết.
“Anhđangnghĩ gì vậy?”LaTư thấyDiệpTiêungồi ngẩnngười,mãichẳngnóitiếngnào,dườngnhưđangđămchiêunghĩngợiđiềugì.
Lúcnày,DiệpTiêumớiđịnh thần lại, anhnhận ramìnhđãcó tháiđộkhôngphải, liềnngạingùngnói:“Xin lỗi,cóphảibộdạngvừarồicủa tôingốlắmkhông?”
“Cóphảianhsợrồikhông?”DiệpTiêulắcđầu:“Cônghĩtôilàaichứ?Tôilàcảnhsátđây.”“Thôiđi,cảnhsátthìkhôngphảilàngườisao?Làngườithìđềubiếtsợ.”
LaTưnóithẳng.DiệpTiêu thoáng run, anhpháthiện ra ánhmắt củangườiphụnữđối
diệnrấtsắcbén,giốngnhưbànộicủacôvậy.Anhnhẹnhàngnói:“Cóthểcônóiđúng,cônóitiếpđi.”
“Bànộitôinóivớitôi,saukhixảyravụhuyếtánnhàhọKim,sợidây
chuyềnmắtmèotừngđeotrêncổbàchủnhàlạibiếnmất.Đãtừngcóngườitỉmỉ tìmkiếmsợidâychuyền trongngôinhàđen,nhưngđềukhông thấy.Hồiđótrongngôinhàđen,ngoàigiađìnhnhàhọKim,còncómườimấyhộgiađìnhnữa,họvàoởhồicướpnhà.Bànộicònnói,saukhixảyravụhuyếtán nhà họKim không lâu, lại xảy ramột vụ án nữa.Một hộ gia đình họTrương,vợôngTrươngtựnhiênchếtmàkhôngrõnguyênnhân,rấtnhiềungườiđềuđoánlàbịđầuđộcchết.CòncontrainhỏnhàhọTrươngvềsaucũngngãtừtầngtrênxuốngchết.Xảyranhiềuvụánnhưvậy,chẳngaibiếtđượcnguyênnhân,chonên,nhữnghộgiađìnhkhácđềurấtsợhãi,dầndầnchuyểnrakhỏingôinhàđen,khôngdámquaytrởlạinữa.”
“Nóinhưvậy,ngôinhàđenbịbỏtrốngà?”“Không,bànộinói, trongngôinhàđenvẫncòn lạimộtngười, ông ta
chínhlàngườiduynhấtcủanhàhọĐồng.Hainămsauônglấyvợ,đónmộtngười phụ nữ vô cùng xinh đẹp vào sống trong ngôi nhà đen, rồi sinh raĐồngNiên.”
“VậyhọchínhlàbốmẹĐồngNiên.”DiệpTiêugậtgậtđầu.“Đúngvậy,saukhibốmẹĐồngNiênkếthônkhônglâu,bỗngmộthôm,
mọingườilạinhìnthấysợidâychuyềnđẹpmêhồnxuấthiệntrêncổcôdâumớinhàhọĐồng,cũngchínhlàsợidâychuyềnmắtmèothầnbíđó.Chẳngai biết được sợi dây chuyền đãmất tích lại được tìm thấy ở đâu.Khi đó,truyềnthuyếtđángsợvềsợidâychuyềnđóđãđượctruyềnraxungquanhngôinhàđen,mọingườiđềukhôngdámđếngầnsợidâychuyềnđó,sợrằngsợidâychuyềnđósẽđemđếnvậnxuichomình.Nhưngkhitôicònnhỏ,tôirất bạo, chẳng biết sợ là gì, cho dù bà nội tôi đã dặn đi dặn lại, tôi vẫnthườngđếnngôinhàđen.Cóthể,ngoàisựquýmếnmẹĐồngNiên,tôicònsaymêviênđámắtmèotuyệtđẹptrênngựcbànữa.”
“ẤntượngcủacôvềbốĐồngNiênrasao?”“Tôirấtítgặpôngấy,trongkýứchồinhỏcủatôi,ônglàmộtngườiđàn
ôngtrầmmặc,tôikhôngthíchông.Hồitôi11tuổi,mẹĐồngNiênđãbiếnmấtmộtcáchrấtthầnbí,từđótrởđi,ngọcđámắtmèocũngbiếnmấtluôn.”LaTưthởdàimộthơirấtnhẹnhõm,cuốicùng,côcũngcảmthấydễchịu,đãnóihếtmọiđiềucấtgiấutronglòng,cũngcoinhưlàmộtsựgiảithoáttrênphươngdiệntinhthần.
“Đâylàtấtcảnhữnggìcôbiếtsao?”“Đúngvậy,tấtcả.”Côlạiuốngmộtngụm,tiếptụcnói:“Tôivốnkhông
muốnnóinhữngviệcliênquanđếnngôinhàđenvàđámắtmèochoThànhThiênVũnghe,nhưnganhấycứbámriếtlấy,tôichẳngcòncáchnàokhác,đànhphảinóinhữngviệcnàychoanhấy.”
“Lúcđó,saokhôngnóivớitôi?”“Bởilúcđầu,tôikhôngngờThànhThiênVũlạiđếnngôinhàđenthật,
nhưngvềsau, tôicàngnghĩ,càng thấykỳ lạ,hơnnữapháthiện thấymáy
quay phim của anh ấy bị anh đưa về Sở công an, thì tôimới nghĩ có thểThànhThiênVũđãđitớingôinhàđenthật.Mộtnămsau,tôiluônthấyrấtáynáy,tôinghĩ,sẽcómộtngàytôinóitoànbộsựviệcnàychoanh.”Khóemắtcôhơiướt.
“Vậysaogiờcômớinóichotôi?”“BởicáichếtcủaSảnhSảnh.Côấychết thảmquá,côấy làngườibạn
thânnhấtcủatôi,tôirấtsợ,sợhungthủsẽđếntìmtôi.Hơnnữa,tôiđãđếnngôinhàđen,đãgặpVũNhi,cònsắpxếpchoĐồngNiênlàmbùvàochỗtrốngcủaSảnhSảnh,cànglúctôicàngcảmthấy,trongngôinhàđenthựcsựcóđiềugìđóbímật.Vàtôithườngxuyêngặpácmộng,mơthấyhungthủbópchặtlấycổtôi”.Giọngcôcànglúccàngnhỏ,đếntậnkhikhôngthốtnênlời.
DiệpTiêuthởdài,hễnhìnthấyphụnữrơilệlàanhlạikhóxử,chỉcóthểanủicô:“LaTư,cảmơncôđãnóichotôitấtcảnhữngđiềucôbiết.Côsẽkhôngxảyrachuyệngìđâu,nếucôcảmthấycónguyhiểm,cóthểgọiđiệnthoạichotôibấtcứlúcnào,tôisẽđếnngay.”
“DiệpTiêu,anhcóthểởcùngtôithêmmộtlúcnữakhông?”“Cómộtanhcảnhsátbêncạnhcócảmgiácan toànhơnphảikhông?”
DiệpTiêucườinói:“Côxemkìa,xungquanhcónhiềungườinhưthế,cóaidámmưuhạicôchứ?Đượcrồi,đừngsợ,tôiđưacôvềnhà.”
Họrờikhỏiquánbar,khiDiệpTiêuthanhtoántiền,liếcquamànhìnhtivi,độiÝvẫnđangdẫntrướcmộtbàn,thờigiancònlạicủatrậnđấucònrấtít,anhnghĩ,độiHànQuốcchắcbịloạithôi.Đángtiếc,khiDiệpTiêuvàLaTưrờikhỏiquánbarkhônglâu,ngườiÝđãbịôngtrọngtàitiễnvềnhà.
Saukhi bước ra khỏi quánbar, thếgiới bênngoài vẫn rực rỡ ánhđènxanhđỏ,DiệpTiêuhỏicô:“Cócầntôilấyxeđưacôvềnhàkhông?”
“Khôngcầnđâu,tôitựvềđượcrồi.Tạmbiệt.”LaTưvẫytay,nhưngkhivừađịnhbướcđi,lạiquayđầulại,nhìnthẳngvàomắtDiệpTiêunói:“Tôicứcảmthấyđêmnaysẽxảyrachuyện.”
Chương58
Sau lưng lạnh toát, giống nhưmộtmiếng sắt đặt dưới lưng, cột sốngdườngnhư sắp gẫy.ĐồngNiên vẫn nhắmmắt và bắt đầu thở dốc, nhưngtoànthânlạikhônghềnhúcnhíchđược.Chợtanhcảmthấycómộtđôimắtsắclạnhđangnhìnanh.Ánhmắtlạnhlùngđónhưthểmuốnxuyênqualàndaanh.Anhkhông thểchịuđựng thêmđượcnữa,cuốicùngcũngmởmắtra.
Tốiđen,trướcmắtlàmộtmànđêmđenkịt,khôngbiếtđôimắtđángsợđóđãbiếnđiđâumất.
ĐồngNiênkhônghiểuvìsaophíadướilưngmìnhlạicứngvàlạnhđếnthế, anh lấy tay sờ soạng,khônggiốngchiếu trúc, cũngkhôngphải là sànnhà,cóvẻgiốngnềnximăng.Saolạilànềnximăngnhỉ?Anhchộtdạ,bắtđầusởngaiốc.Anhcốgắngdốctoànbộsứclựcngồidậy,đâylàđâuvậynhỉ?Một luồng gió thổi vào lưng anh, khiến từng đốt sống lưng anh đaunhói.
Anhđứngdậy,nhờvàochútánhsángyếuớt trongmànđêm,anhpháthiệnratrướcmắtanhcómộtcáicầuthang,bêncầuthangcómộthànglancanximăng,đằngsaulàmộtlốiđi,giờthìanhcóthểkhẳngđịnh,chỗnàykhôngphảiởtrongngôinhàđen.
Khôngphảiởtrongngôinhàđen?Vậythìđâylàđâu?Nhưng,ĐồngNiêncóthểchắcchắnmộtđiều,khôngphảianhđangmơ,
anhnhớrõ, tốiquaanhngủlúckhoảng10h,VũNhithấymệt,nênđãngủtrước 30 phút. Trong căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà đen, ĐồngNiênnhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng điều khiến anh không thể tưởngtượngnổi là giờđâymình lại nằmởđây.ĐồngNiên lắcmạnhđầu, quayngườinhìnvàocửacănphòngbênlốiđi,trêncửaviết“501”,anhcũngpháthiệnmộtconmắtmèotrêncửa.Khianhghésátmắtvàomắtmèotheothóiquen, cửa liền bị khuônmặt anh chạm vào từ từmở ra, thì ra cửa khôngkhóa.
Lúcnày,cửaphòngđãmởramộtnửa,nhưngĐồngNiênlạingẩnngườiđứngnguyênbênngoài,khôngdámbướcvào,đãlớnbằngngầnnày,chưabaogiờanhdámtựtiệnbướcvàophòngngườikhác.Hồilâusau,anhmớinắm lấy taycầmởcửa, thòngườivào trongphòng.Trongphòngđènvẫncònsáng,ĐồngNiênđứngởcửanhìnvàotrong,chợtanhnhìnthấymộtcáicẳngchânphụnữduỗithẳngtrênnềnnhàtrơnbóng,cáicẳngchânnàyđãcứngđờ,mũichânhướngthẳngvềphíatrước.
Tronggiâylát,anhnghethấytiếngvađậpcủarăngmình,timanhnhưchực nhảy ra khỏi lồng ngực.ĐồngNiên cố gắng kìm nén sự sợ hãi củamình,cuốicùngcũngnénđượcphátratiếngkêu,vộivànglaorangoài.
Anh liền chạymộtmạch xuống dưới năm tầng lầu, chạy ra khỏi khuchungcư,hoảngloạnlaorakhỏiđườngcái.Anhkhôngbiếtbâygiờlàmấygiờ,chắcphảiquánửađêmrồi.ĐồngNiênchạyliềuvềmộthướngnàođó,anhnghĩ,nếubâygiờbịcảnhsáttuầntrabắtgặp,chắcchắnsẽchoanhlàkẻtrộm.Nhưnganhkhôngthểnàokhốngchếnỗisợcủamình,khôngbiếtchạybaolâu,cuốicùngcũngnhìnthấyconđườngquenthuộc.Đithẳngtheoconđườngnàythìsẽđếnđượcconphốnhỏnơicóngôinhàđen.
ĐồngNiênđãchạymộtgiờđồnghồ,đếntậnkhinhìnthấymáinhàvàcộtốngkhóicủangôinhàđensừngsữngtrướcmắt.Anhthởdốcvàbướcvào trong nhà. Trong gian phòng của tầng ba, anh nhìn thấyVũNhi vẫnđangngủsay,lúcnàyđãlàbốngiờsáng.
Anhtuyệtvọng,đổvậtxuốngsànnhà,lặnglẽchờđợiánhbìnhminh.
Chương59
DiệpTiêunằmtrênchiếu,ánhsángbanngàyphủlênmimắtanh,cuốicùnganhcũngngồidậymộtcáchkhókhăn.
Mấy hôm nay ngủ dưới sàn nhà, khiến lưng anh phải chịu đựng thửthách.Anhdụimắt,đêmquaanhđãgắnggượngđếnmườimộtgiờ,đếnlúcthực sự không thể cố thêmđược nữa, anhmới ngủ.Bây giờ anh lại rướnngườilênbệcửa,nhìnsangngôinhàđenđốidiện,anhnhìnthấyVũNhivẫnđangnằm trêngiườngở tầngba, cònĐồngNiên thì lạibước loanhquanhtrongphòng,trôngdángvẻĐồngNiênrấtlolắng,dườngnhưmiệngcònlẩmbẩm.DiệpTiêucảmthấyĐồngNiênhômnaythậtbấtthường,hyvọnganhkhônglàmVũNhitỉnhgiấc.
Anhlắcđầu,chuyểntầmnhìnvàotrongphòng,ánhmắt lạinhìnthẳngvàohaidòngchữtrêntường.Khimắtanhnhìnthấymườichínchữnày,anhcảmthấynhưmườichíncáiđinhđangđâmvàotimanh.
DiệpTiêukhôngxóadòngchữgaimắtđó,màđểnguyênchúngởtrêntường,cólẽnhưvậycàngcóthểkhíchlệnghịlựccủaanh.Anhkhôngngờkhianhđangởđâyđểtheodõingườikhác,thìlạicókẻcũngđangtheodõianhởmộtchỗnàođó,rồidụanhrangoài,vàotrongcănphòngnàyđểviếthaihàngchữđó.DiệpTiêucảmthấyđiềunàylàmộtsựsỉnhụcđốivớianh,mộtsựkhiêukhíchngôngcuồngtộtcùng,nghĩđếnđây, tayanhnắmchặtlại,đậpmạnhlênmộtbứctườngkhác.
Độtnhiên,điệnthoạicủaanhđổchuông.“Alo,DiệpTiêuphảikhông?”Ởđầudâybênkiavanglêngiọnganhbạn
đồng nghiệp,DiệpTiêu vừa nghe thấy giọng cậu ta, liền dự cảm thấy cóchuyệnkhônghay.
“Làtôiđây,xảyrachuyệngìvậy?”“Lại xảy ra vụ ánbóp cổ.Tôi đangởhiện trườngvụ án, anhđếnđây
đượckhông?”“Đâylàvụthứnăm.”DiệpTiêubấtgiácnói:“Tôiđếnngay,tạmbiệt.”Anhlạiliếcnhìnsangngôinhàđen.VũNhiđãdậy,DiệpTiêulắcđầu,
nhanhchóngrờikhỏiphòng.Haimươiphútsau,anhđãđếnhiệntrườngvụán,làtầngnămcủamột
khuchungcưbìnhthường.Anhđẩycửaphòng501,chàođồngnghiệp,đồngnghiệpnói:“Vẫngiốngnhưmấyvụántrước,sángsớmnayhàngxómpháthiệnracửaphònghémở,hiếukỳvàoxem,liềnpháthiệnrathithể.”
DiệpTiêugậtgậtđầu,khôngnóigì,bởivừanhìnđãthấyngaycáicẳngchân trầnvàmũi chânhướng thẳngvềphía trước.Bỗnganhcảm thấy rất
khóchịu, loạicảmgiácnàyrấtkỳ lạ, thựcsựanhkhônghềsợhãi,nhưngvừanhìnthấycẳngchâncứngđờnàyđãkhiếnanhliêntưởngđếnthứgìđó.
DiệpTiêuthậntrọngbướcđếngầnngườichết,cuốicùnganhcũngnhìnthấyrõmặtnạnnhân-LaTư.
Bỗngchốc,khuônmặtanhnhưđôngcứnglại,anhkhôngthểtinvàomắtmình,côgáiLaTưtrướcmắtanhđãbiếnthànhmộtcáixáclạnhlẽocứngđờ,mộtvếtbópcổmàuđenhằnlênngangcổcô.
DiệpTiêungoảnhđầurachỗkhác,lồngngựcthởphậpphồng.Vừamớitối qua, anh đã cùng cô ngồi trong quán bar. La Tư kể cho anh nghe hếtnhữngđiềucấtgiấutronglòngcô,anhcảmthấybiếtơnLaTư.NhưngDiệpTiêukhôngthểnàongờtới,chínhtốiqua,mìnhtrởthànhngườicuốicùngnóichuyệnvớiLaTư.
Anhđiđếncửa,trêncửakhônghềcóvếttíchcậycửa,anhnhớmìnhđãdặndòLaTưkhôngđượcmởcửachongườilạ,hơnnữa,chínhLaTưcũngdựcảmthấyđượcmốinguyhiểmnàođó,nhưngsaocôấyvẫnmởcửa?Trừkhicôtaquenbiếtkẻđó.
DiệpTiêuchợtpháthiệnratrênthanhnẹpcửacómộtvếtđennhỏ,anhcầmchiếcđènpin,soivàovếtđenđó,vànhìnthậtkỹ,đâylàmộtvếtvântay,vếtvântayrấtrõràng.
DiệpTiêunhìnvếtvântayđó,nhưthểnhìnthấykhuônmặtkẻđó,anhgật gật đầu, thì thầmvới chínhmình: “Trăm lần cũng cómột lần sơ suất,cuốicùnghắncũngbịlòiđuôirồi.”
Anhlậptứcgọicácđồngnghiệpđến,lấymẫuvântay.Sauđó,DiệpTiêuđẩycửabướcrangoài,dựađầuvàotường,lạnhlùng
nói:“Bấtluậnlàchẻđôimiếnggỗhaylàchuyểndờiphiếnđá,tacũngnhấtđịnhbắtngươiphảilộdiệndướiánhmặttrời.”
Mộttianắngxuyênquakẽhởcủahànhlangcầuthang,chiếuthẳngvàomặtanh.
Chương60
Cảngày,ĐồngNiên không hề ra khỏi cửa, anh đi đi lại lại trong cănphòngởtầngba,đếntrưa, tòasoạngọiđiệnthoạichoanh,hỏianhtạisaokhôngđilàm,đồngthờicònnóichoanhbiếtmộttinmớinhất:LaTưchếtrồi.
Đặtđiệnthoạixuống,toànthânanhlạnhtoát,ngồiđờđẫnxuốnggiường,không hề nhúc nhích. Thật lâu sau, anhmới đi xuống cầu thang, vào cănphòngđặtthiếtbịtheodõiởtầnghai,bậtmànhìnhvàtoànbộthiếtbị.Anhbậtđoạnbăngquaycănphòngởtầngbavàođêmqua.Khitrênthiếtbịtheodõihiệnlênthờigianlúc1giờ01phút,anhnhìnthấymìnhtừtrêngiường
bướcxuốngthậntrọngbướcrakhỏiphòngvàanhkhôngnhìnrõkhuônmặtmình.ĐồngNiênlậptứcđổisangmáytheodõiởhànhlang,mộtbóngngườiđiquahànhlangrồiđixuốngcầuthang.Cuốicùng,anhchuyểnsangmáytheodõiởphòngkhách,nhìnthấybóngngườiđó,chínhlàanh,từtừbướcrakhỏicửachínhởtầngmột.
ĐồngNiêntắtbăngvàmáyquaycamera,anhngồingẩnngườihồilâu,sauđóbắtđầuhồitưởnglạimọiviệcxảyrađêmqua.Nhưnganhvẫnkhônghềnhớđượcrằngđêmquaanhđãđiđếnđó,anhkhôngbiếtsaomìnhlạirakhỏigiường,cũngkhôngnhớmìnhđãrờikhỏingôinhàđen.Trongđầuanhchỉghinhớmìnhđứnglênkhỏinềnđấtlạnhlẽo,khitỉnhlạithìpháthiệnramìnhkhôngởtrongnhànữa,sauđóanhphảichạyhếtcảtiếngđồnghồmớivềđếnngôinhàđen.
Trờiơi,lẽnàochínhmình…ĐồngNiênkhôngdámnghĩtiếpnữa,tầmnhìncủaanhbắtđầutrởnên
mơhồ,anhlậpcậpbướcrakhỏiphòng.Ởhành lang,anhnhìn thấyconmèo trắngđó,anhbỗngcảm thấyánh
mắtnónhìnchằmchằmvàoanhnhưđangcườinhạoanh,anhtứcgiận,lớntiếngquátnó:“Đếncảmàycũngcườinhạotaoà?Màyđangcườitaongốcchứgì?”
Conmèokhôngtrảlời,chỉtiếptụcnhìnanhvớiánhmắtđó.ĐồngNiênlaođếntrướcmặtnó,đámạnhmộtcái,conmèonhanhnhẹntránhsangmộtbên,ánhmắtnótoátratianhìnhungác.NhưngĐồngNiêncònbựcbộihơn,anh lớn tiếng thét lên: “Con súc sinh khốn khiếp, tao phải giếtmày, giếtngay.”
Conmèođónhanhchóngbiếnmất,ĐồngNiênchỉcảmthấyđầumìnhnặngtrĩu,từtừngãxuốngsànhànhlang.Khôngbiếtthờigiantrôiquabaolâu, Đồng Niên cũng từ từ tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trêngiường,VũNhiđangngồicạnhanh.
“Cuốicùnganhcũngtỉnhlạirồi,xảyrachuyệngìvậy?”ĐồngNiênchớpchớpmắt,khôngbiếtnêntrảlờirasao,anhnhậnthấy
mànđêmđãbaophủbênngoàicửa sổ, tronggiây lát, anhmớimởmiệngnói:“Không,khôngcóchuyệngìcả,cólẽdodạonàylàmviệckhámệt,nênnằmdướisànnghỉmộtlát,khôngngờngủluôn.”
LúcnàyVũNhimớithởphàonhẹnhõm,dịudàngnói:“Khôngsaolàtốtrồi,ĐồngNiên,emthựcsựrấtlochoanh,sángnayemnhìnthấyanhcứđiđi lại lại trong phòng, em cảm thấy anh có gì đó khôngổn.Nhưngmongrằngsựlolắngcủaemchỉlàsựlolắnghãohuyền.Đượcrồi,emđãchuẩnbịxongcơmtốichoanh từ lâurồi,bâygiờchắcđãnguội lạnhđểemxuốngdướihâmnóngđồănchoanh.”
Nóixong,VũNhirakhỏiphòng.ĐồngNiênngồithẳngdậy,mơmàngnhìnramànđêmbênngoàicửasổ.
Bấtchợt,anhlậtgiườnglên, tìmkiếmthứgìđótrongcáirươngdướigầmgiường.Anhmuốntìmmộtsợidây thừng, tốiđếnkhiđingủ,anhsẽbuộcchặtmìnhvàogiường.
Bỗngchuôngđiệnthoạikêu.Tiếngchuôngđiệnthoạihốihảvanglên,từngđợtđềukíchđộngmạnh
đếncontimĐồngNiên.AnhnghethấytiếngVũNhitừdướitầngvọnglên:“ĐồngNiên,emđanghâmnóngcanhchoanh,anhngheđiệnthoạiđi.”
“Alo”Anhnóigiọngrunrẩy.Đầudâybênkiakhôngainóicả,chỉcótiếngthởhổnhểnnhènhẹtruyền
tới,kiểutrầmmặcnàykhiếnĐồngNiênvôcùnghoảngsợ.Tronggiâylát,anhcúpluônđiệnthoại.Đầuanhđầmđìamồhôi,nhìnchằmchằmvàomáyđiệnthoại.
Chương61
Đã hơn sáu giờ, trong công ty, ngoàiHứaVănMinh, chỉ còn lạimộtmìnhVũNhi,cuốicùngcôcũnghoànthànhxongtờápphíchquảngcáochophòngkhámcủaMễNhượcLan,cônhìntácphẩmcủamình,thầmnghĩchắcMễNhượcLansẽrấthàilòng.Cóđiềulàmcôthấylạ,làsắcmặtcủaHứaVănMinhhômnayrấtkhócoi,cảngàyanhđềunhốtmìnhtrongphònglàmviệc,khônggặpbấtcứai.
KhiVũNhiđemtácphẩmđãhoànthànhcủamìnhbướcvàophòngcủaHứaVănMinh,pháthiệnraanhđangngồi lặnglẽhút thuốc,cônhìnthấytronggạctànđầynhữngmẩuthuốclá, ítnhấtcũngphảihơnhaimươicái.RõràngHứaVănMinhrấtbấtngờtrướcsựxuấthiệncủaVũNhi,anhnóiđầyhoangmang:“VũNhi,saocôcònởđây?Lẽracôphảivềtừrấtlâurồichứ.”
“NhưngtôiđangcốgắnglàmchoxongtấmápphíchquảngcáocủabácsĩMễ.Bâygiờtôiđãlàmxongrồi,anhxemquamộtchút.”
HứaVănMinhvộivàngđónlấytácphẩmcủaVũNhi,nhưnganhchưathèmngóquađãđặtnósangmộtbên,sauđólạnhlùngnói:“ĐượcrồiVũNhi,tôirấthàilòng.”
“GiámđốcHứa,anhđãxemđâu?”VũNhihơithấtvọng.“Bởivìtôitincô.Khôngcònsớmnữa,cômauvềđi,ngàymailàcuối
tuần,hãynghỉngơichotốt.”HứaVănMinhhấthấttay,giốngnhưđangđuổicôvậy.
VũNhigậtđầu,quayngườirờikhỏiđó,côthudọnxongđồ,khibướcrađếncổngcông ty,bỗngnhìn thấymộtngườiđànônggầnbamươi tuổiđiđến.Côchưagặpngườiđànôngnàybaogiờ,nhìnthấyanhtatiếnvàocôngty,côthoángnghingờ,liềnhỏi:“Xinhỏi,anhtìmai.”
Ngườiđànôngđódừnglại,mặcdùdángvẻanhrấtnhonhã,nhưnglạinhìntrântrânvàoVũNhihồilâu,ánhmắtđókhiếncômấttựnhiên.Cuốicùng,anhtacũngcấtlời:“Xinlỗi,tôitìmHứaVănMinh.”
Lúcnày,VũNhimớithởphào,cườinói:“GiámđốcHứađangởtrong,mờianhvào.”
“Cámơncô.”Ngườiđànôngcũngmỉmcười lịchsự,sauđóvòngquaVũNhiđivàobêntrong.
VũNhilạiquayđầunhìn,lắclắcđầu,thấymìnhđanghiquá.Sauđócôđikhỏicôngty.Bênngoài,đènđiệnđãsángtrưng,côchợtcảmthấyhơiáynáy,hômnaylạiđểĐồngNiênphảichuẩnbịcơmtốichocôrồi.
Gần 7 giờ,VũNhimới về đến nhà, cô bước vào phòng khách ở tầngmột, thấytrênbànănđãchuẩnbịmộtbữatối thịnhsoạn, trongđónổibậtnhấtlàmộtcáinồilớnởgiữabàn,đangbốckhóinghingút,từtrongnồitỏa
ramùihươngthơmhấpdẫnxộcthẳngvàomũiVũNhi.ĐồngNiênmỉmcười nhìn cô.VũNhi cũng cười với anh, cô thấygiờ
đây,ĐồngNiênđã trútbỏđượcdángvẻủdột, còncảbữacơm trànngậphươngvịcuộcsốngthườngngàykhiếncôrấtvui,thậmchíđãlàmcôquênhếtsựmệtmỏicủacảngàylàmviệcvấtvả.VũNhicảmthấyđãrấtlâumìnhchưađượcthưgiãnthếnày,côtiếnđếnbênbànăn,híthàhươngthơmtừnồicanhngon,sauđóhỏiĐồngNiên:“Thơmquá,canhgìvậyanh?”
“Chắcemđãđóirồi,anhđặcbiệtchuẩnbịchoemđấy.”ĐồngNiênmỉmcườivuốtmáitóccô.Sauđóanhlấymộtcáibátcon,múctừtrongnồicanhmấy thìacanhvà thịt.VũNhiđón lấybátcanh thịt tươingon, tinhnghịchnói:“ĐồngNiên,emcònkhôngbiếtanhgiỏinấucanhthịtthếnày.”
“Bâygiờthìembiếtrồichứ.Mauănđi,chỉđợiemthôi.”VũNhimỉmcườigậtđầu,múcthìacanhđưavàomiệng,quảnhiênmùi
vịcủacanhtuyệtngon,kíchthíchđầulưỡivàtoànbộcơquanvịgiáccủacô.
“Thếnào?”ĐồngNiênđứngbênhỏi.“Emlớnbằngngầnnày,chưabaogiờđượcănmóncanhnàotuyệtvời
đến thếnày.”VũNhi trả lời, cônhanhchóngănhết số thịtvàcanh trongbát.
ĐồngNiênmỉmcười,rồilạimúcchocôthêmmộtbát.VũNhithựcsựrất đói, lạimột lầnnữa, cô ănmộtmạchhết sạchbát canh.Cứ thế,ĐồngNiênmúcchocôhếtbátnàyđếnbátkhác,VũNhiănđầyhàohứng.Côcảmthấyhômnaycáidạdàycủacôthậtkỳlạ,thườngngàykhôngthểănđượcnhiềunhưvậy,giờđâycáibụngcônhưthểlúcnàocũngthèmđồăn.Mườilămphútsau,VũNhiđãănhếtnửanồicanh,bêncạnhbátđãcómộtđốngxươngnhỏ.Cuốicùngcôcũngđãănno,nhưngcơmvànhữngmónkhácthìchưahềđộngtới.
Giờđây,bụngcôđãhơicăngtròn,côlấytayxoabụngmình,cườinhạomình,nói:“Tốinaychắcphảiđivệsinhmấylần.”
“Nhìnemănkìa.”ĐồngNiênnhẹnhànglaumỡdínhtrênmépcô.VũNhicườinói:“Emđi laumặt.”Côtiệntaylấymộtchiếckhănmặt
bướcvàonhàbếp,khicôlauxongmặtbênbồnnước,côchợtpháthiệnratrong túi rác để ở phía dưới bếp nấu cómột đámmáu.VũNhi cúi ngườixuống,nhìnkỹ,cóvẻnhưlànộitạng.Côbỗngcảmthấybuồnnôn,rồitiệntaymởmộtcánhcửatủbếp,côliềnthétlênmộttiếngđángsợ.
Cô nhìn thấymột bộ damèo bị lột sống, không sai, đúng là conmèotrắngđó,mấyđốmnhỏtrênđuôimèođangđungđưaphíadướibộdamèo.Trônggiốngnhưmộtthithểbịxửántreocổ,mộtítmáuvẫncòntheocáiđuôinhỏxuống.
VũNhilậptứchiểurangay,móncanhtươingonvừarồi,thựcrachínhlànấutừthịtcủaconmèonày.Côsờvàodạdàymình,cảmthấynhưmón
canhthơmngonbannãybỗngchốcbiếnthànhthithểthốirữa,đangchuyểnđộngkhắp trong cơ thể, cô lập tứcquỳ sụpxuốngđất, cơnbuồnnôn tràodâng.VũNhiòamộttiếng,hátomồm,nônthốcnôntháotoànbộthứcăntrongdạdày.
VũNhimộttaychốngxuốngđất,mộttayvuốtngựcmình,côcứthếnôn,kéodàichừngmườimấyphút,cônghĩcôđãnônratoànbộbabữaăntrongngàyhômnayrarồi.Lúcnôn,côcảmnhậnthấyĐồngNiênđangđứngsaulưng,lạnhlùngnhìncô.
Đợiđếnkhicôthựcsựkhôngcònnônđượcgìranữa,VũNhiquayđầulại,nhìnthấyánhmắtlạnhgiácủaĐồngNiên.Anhlắcđầu,nóigiọngtiếcrẻ:“Thậttiếcquá,mộtnồicanhthịtmèongonnhưvậy,bịemlàmlãngphíquá.”
VũNhihátomiệngthởdốc,khónhọcđứngdậy,lúcnàycôkhôngmuốnnóivớiĐồngNiênmộtchữnàocả,côngẩngđầunhìnlạibộdamèobêbếtmáu,rồiđẩyĐồngNiênra,chạyrangoài.
“VũNhi,emđiđâuvậy?”ĐồngNiêngọiởphíasaucô.Nhưngcôchẳngnghethấygì,côđẩycánhcổngsắt,laorakhỏingôinhà
đen.Côhoangmangchạytrongconhẻmđangchìmtrongbóngtối,giólạnhthổitới,nướcmắtcôtuônrơi.VũNhikhôngdámtintấtcảmọiviệcvừaxảyrađềulàsựthật,conmèotrắngđẹpđẽvôngần,thậtkhôngngờlạibịĐồngNiêngiếtchết,cuốicùngbịnấuthànhmộtnồicanhmèo,cònđểcôănnữa.Côcảmthấycócảmgiáctộilỗi,cólẽđâylàtộikhởithủycủaconngười.
Côvừanghĩvừachạy,bỗngcôvaphảingựcmộtngười,côchỉcảmthấyngựcngườinàyrấtấmáp,bènphómặctấtcảcứlaovào.
“VũNhi,emlàmsaovậy?”DiệpTiêulêntiếng.“DiệpTiêu,hãyđưaemđikhỏiđây,đưaemđikhỏingôinhàđen,mau
lên.”VũNhivừakhócvừanói, nướcmắt côdưới ánh trăngphát raphảnquangmêhồn.
DiệpTiêudodự trongchốc lát,anhcảmthấyVũNhi trong lòngmìnhthậtvôcùngđáng thương,nhưmộtconmèonhỏbịứchiếpvậy.Anhcầnphảibảovệcô,cuốicùnganhgậtđầu,đưaVũNhi rờikhỏiconhẻm,vàotrongxeôtôanhgiấuởbênkiađường.Sauđóanhkhởiđộngxe,đưaVũNhirờikhỏiđây.
Chương62
DiệpTiêukhôngbiếtmìnhcónênđưaVũNhivềnhàanhkhông,nhưngngoàinơinàyra,anhchẳngcònnơinàođểđưaVũNhiđến.Lúcnày,tâmtrạngcủaVũNhiđãkháhơnđôichút,khôngcầnDiệpTiêuđỡnữa,tựmìnhbướcvàonhàDiệpTiêu.
AnhrótchoVũNhimộtcốcnước,VũNhicầmlấycốc,vừauốngvừakểlạichoDiệpTiêunghechuyệnđángsợvừaxảyra,nóixong,nướcmắtcôlạithinhaurơixuống.
DiệpTiêucũngrấtđỗingạcnhiên,anhnhíumàynói:“CóthểĐồngNiênthựcsựcóvấnđềvềtâmlý.”
“Emkhôngbiết,chỉcảmgiác,từsaukhixảyrasựviệclầntrước,anhấytrởnênkhôngbìnhthường.Nhưnghômnay,khiemvừavềnhà,thấyanhấylạitrởlạinhưtrướcđây,thậtkhôngngờlạixảyrasựviệcnày.”VũNhilaunướcmắt,nhẹnhàngđặtcốcnướcxuống.
“Nhưngphápluậtkhôngcóquyđịnhgiếtmộtconmèolàphạmpháp.”“Nhưngemkhôngbiếtanhấycònlàmnhữngviệcgìnữa.”VũNhithở
dài: “Thôi, em không muốn nhắc đến điều này nữa, nó làm em gặp ácmộng.”
DiệpTiêuđứngdậy,saukhiđiquanhcănphòngnhỏmộtvòng,anhnói:“VũNhi,emcóquenLaTưkhông?”
“Côấygiờ làđồngnghiệpcủaĐồngNiên,emcũngđãgặpcôấymộtlần,emthấycôấylàmộtcôgáitốt.”
“Côấychếtrồi,sángsớmhômquapháthiệnraxáccôấy.”“Trờiơi.”VũNhicúiđầu,hìnhnhưlặnglẽcầunguyệnchocôấy.“VũNhi,anhđãnóichoemnghevềvụámsátliênhoàn,LaTưchínhlà
nạnnhânmớinhất.”DiệpTiêulạidừnglại,nói:“NgaybuổitốicáiđêmLaTưbịsáthại,anhcòntròchuyệnrấtlâuvớicôấy.”
“Bọnanhđãnóigì?”“Nói rất nhiềuviệc liênquanđếnngôinhàđen, đặcbiệt làvề sợidây
chuyềnmắtmèo.”VũNhichợt lolắng,côgiơtaysờlênngực:“Anhnóicáinàyà?”Sau
đó,côtháosợidâychuyềnrakhỏicổ,cầmlêntay,viênđámắtmèocứđungđưa,giốngnhưánhnếnlunglinh.VũNhinóitiếp:“DiệpTiêu,anhhãynóichoembiếtLaTưđãnóinhữnggì?”
“VũNhi, hômnay trạng thái tinh thần emkhôngđược tốt, anh khôngmuốntiếptụcpháhoạitâmtrạngcủaem,chắcemhiểuđượcýanh.Nhưngemyêntâm,sớmmuộngìanhcũngsẽnóichoembiếtsựthật.”
“Ýanhlà,trongsợidâychuyềnmắtmèonàycóẩnchứathứgìđótàác,giốngnhưnỗisợhãicủangườiđànôngnhảyxuốngđườngraytàuđốivớisợidâychuyềnnàyphảikhông?”VũNhiđãđoánraítnhiều:“Nóichoembiết,rốtcuộcđãxảyrachuyệngì?”
DiệpTiêulắcđầu:“Anhchỉmongmuốnemcũngphảichúýtớisựantoàncủabảnthân.Hãyđeosợidâycủaemlạiđi,trongviênđámắtmèođókhôngcóulinhgìđâu.”
VũNhithởdài,lạiđeosợidâychuyềnvàocổ.“Anhyêntâmđi,coinhưvìchịgái,emcũngsẽtiếptụcsống.”
VũNhigậtđầunói,chợtcônhìnthấykhungảnhtrênbànlàmviệcbêncạnhgiườngcủaDiệpTiêu, trongkhung làảnhcủaTuyếtNhi.VũNhiđiđến bên giường, cầm khung ảnh lên, nhìn ảnhTuyếtNhi, nhẹ nhàng nói:“Chị.”Sauđó,côquayđầulạinóivớiDiệpTiêu:“Anhvẫnluônnhớtớichịemà?”
DiệpTiêungừngmộtlát,chậmrãinói:“Cũngcólúc,đặcbiệtlàkhiđêmxuống.”
“Emcũngvậy.”VũNhiđãhếtcăngthẳng,côtựnhiênngảngườixuốnggiường,nói:“Chịgáicómộtngườibạntrainhưanhthậtlàhạnhphúc.”
“Nhưngcôấyđãđượchưởnghạnhphúcchưa?Thựcraanhlàngườivôdụng,ngaycảngườimìnhyêunhất,cũngkhôngthểbảovệnổi.”Anhvừanóivừacúiđầuxuống.
“Nhưng,có lúcemrấtngưỡngmộchị,khichịcòn sống,mỗi lầnnhìnthấyanh,thậmchíemcóchútghentịvớichí.”VũNhinóiratìnhcảmthậtcủamìnhtrongquákhứ.
“Ghentị?”DiệpTiêuhiểuýtứẩnchứatrongcâunóicủacô,anhnhìnVũNhiđangdựavàođầugiường,dướiánhđènmờ,trôngcôvôcùngxinhđẹp,đặcbiệtlàkhuônmặtvừamớikhônướcmắt,anhchợtcảmthấyngườiphụnữvừakhócxongcósứclôicuốnnhất.Vàmộtsuynghĩhoangđường,bạodạn,chợtlướtquatrongsuynghĩanh,nhưnganhlậptứclắcmạnhđầu:“Không,VũNhi,emcócuộcsốngcủaem,anhcócuộcsốngcủaanh.”
VũNhichợtthoángchốcthấtvọng,côgậtđầu.DiệpTiêuđứngdậynói:“VũNhi,emmệtrồi,emnghỉsớmđi.”
“Thếcònanhthìsao?”“Anhkhôngsao,anhcóchỗngủởbênngoài.Emyêntâm,8hsángmai
anhsẽđếnđónem.”Nóixong,DiệpTiêuđithẳngrangoài.Anhxuốngtầngdưới,ngồivàotrongxe,rồilạilaonhanhvềhướngngôi
nhàđen.
Chương63
VũNhimơthấychịgái.CôchỉnhớTuyếtNhimỉmcườivớicô,ngồigiữamộtbônghoa trắng
mờảo,giốngnhưthiênthầnvậy,vànóigìđóvớicô.KhiVũNhitỉnhlạithìkhôngnhớđượcchịđãnóigìvới cô tronggiấcmơ.Côquayđầuvềphíabàn,lạithấykhuônmặtchị,cômỉmcườivớichịgái.
Đã7giờ30,cônhớDiệpTiêunóirằng8giờsẽđếnđónnêncôvộivàngdậychuẩnbị.DiệpTiêuđếnrấtđúnggiờ,VũNhipháthiệnramắtanhhơiđỏ,chắclàkhôngngủđủgiấc.Cônóiđầyáynáy:“DiệpTiêu,làmphiềnanhquá,làmanhkhôngđượcngủngon.”
“Khôngsao,chỉcầnemổnlàđược.”VũNhiimlặngmộtlúcrồinói:“DiệpTiêu,đưaemvềngôinhàđenđi.”DiệpTiêuthoángngẩnngười,sauđóchậmrãinói:“Anhhyvọngemcó
thểsuynghĩthậtkỹlưỡngvàcẩnthận.”“Emđãsuynghĩkỹrồi,emnghĩ,emcóthểthathứchoĐồngNiên,em
tinanhấykhôngphảilàloạingườiưabạolực.”“Emthựcsựhiểucậuấysao?VũNhi,cóđôikhi,chúngtakhôngthểquá
tintưởngvàocảmgiáccủamình.”“Xinlỗi,anhDiệpTiêu,emđãquyếtđịnhrồi,emsẽcẩnthận.”DiệpTiêugậtđầu,anhcũngkhôngcó lýdogìđểgiữcô lại,anh trịnh
trọngnói:“VũNhi,anhtôntrọngsựlựachọncủaem,nhưngemnhấtđịnhphảicẩnthận.Đượcrồi,bâygiờanhsẽđưaemvề.”
Nửa tiếng sau, họ đã về đến ngôi nhà đen.Diệp Tiêu ấn chuông cửa,cánhcổngsắtnhanhchóngđượcmởra,gươngmặtĐồngNiênxuấthiện.
“ĐồngNiên,tôiđưaVũNhivềchocậuđây.”“Mauvàođi!”ĐồngNiênnóiđầysợhãi,cúiđầu,đónDiệpTiêuvàVũ
Nhivàonhà.Ngồitrongphòngkhách,ĐồngNiêncúiđầunóivớiVũNhi:“VũNhi,
anhxinlỗi,emhãythathứchoanh.Anhcũngkhôngbiếttạisaolạigiếtconmèođó,anh thựcsựkhôngcốý, saukhiembỏđi,anhmớihiểu rốtcuộcmìnhđãgâyrachuyệngì.Anhthựcsựrấthốihận,tốiquaanhđãrangoàitìmemkhắpnơi,cảđêmquaanhkhôngchợpmắtđược.”
DiệpTiêubímậtgậtđầu, tốiquaanhnấpở tầngba trongcănnhàđốidiện,quảthựcanhnhìnthấymãiquánửađêmĐồngNiênmớitrởvềngôinhàđen.
VũNhikhôngchúýđếnđiềunày,côkhôngnóimột lờinào,chỉnhìnĐồngNiên,tronglòngxótxa.
“VũNhi, anh biết tất cả những việc làm anh làmđã khiến em sợ hãi,nhưng đây không phải do anh cố ý, anh xin thề sẽ không bao giờ xảy rachuyệnnhưthếnữa.VũNhi,embiếtanhkhôngthểsốngmàkhôngcóem,nếuemđi,cólẽanhsẽchếtmất.”
DiệpTiêukhông thíchkiểunóinày củaĐồngNiên, anhcảm thấynóinhưvậycứnhưlàcốýlấytínhmạngcủamìnhrađểuyhiếp,nhưngquaánhmắtvànétmặtĐồngNiênkhinói,cólẽĐồngNiênthựcsựchânthành,điềunàykhiếnDiệpTiêucũngdầncảmthấymơhồ.
RõràngVũNhibịxúcđộngmạnhtrướcnhữnglờinóicủaĐồngNiên,cô hiểuĐồngNiên không thể rời xa cô.Cô thở dài, sau đó nói vớiDiệpTiêu:“DiệpTiêu,cảmơnanh.EmnghĩbâygiờemvàĐồngNiêncầnnóichuyệnriêngvớinhaumộtlát.”
ĐồngNiêncũngđứngdậy,khuônmặtnặngnềcaogiọngnói:“Tôixinthề, nếu như tôi ức hiếpVũNhi, tôi sẽ ngã từ trên đỉnhmái nhà đen này
xuốngmàchết.”“Đừng…”VũNhingănanhlại.DiệpTiêulạinóivớiVũNhi:“VũNhi,emcũngtựcẩnthậnđấy.”Nói xong anh quay người bước đi, đúng lúc đó nghe thấy tiếngĐồng
Niênởđằngsau:“DiệpTiêu,cảmơnanh.”DiệpTiêukhôngtrảlời,đithẳngrakhỏingôinhàđen,bỗngbêntaianh
dườngnhưlạivanglênlờithềvừarồicủaĐồngNiên.
Chương64
Nửađêm,đèntrongphònghồsơcủaSởcônganvẫnsáng,trongtừngôđềulưugiữlạitấtcảhồsơcủamấychụcnămqua,nhữnghồsơgầnđâyđãđược lưuvàovi tính,nhưngnhữnghồsơvụán trướcđây thìvẫnnằm imtrongôcùnglớpbụithờigian.
DiệpTiêuphảitốnrấtnhiềuthờigianmớitìmthấyhồsơvụánmấttíchcủamẹĐồngNiên.Anhgiởtậphồsơdàycộm,giốngnhưhítthởthấymùithờigian.Trướctiên,anhxemnhữngghichépđầutiên.
Ngày12tháng6năm1988,chaĐồngNiênlàĐồngGiaHưngđếnđồncảnhsátkhuvựcnơihọsinhsốngbáoán.TheonhưlờikhaicủaĐồngGiaHưng,vợônglàTôTiểuVânsángngày12tháng6năm1988đilàm,nhưngtốihômđólạikhôngvềnhà.ĐồngGiaHưngđãđếnhọcviệnmỹthuậtnơiTôTiểuVânlàmviệchỏi,nhưngngườitrongtrườngbảohômđóTôTiểuVânkhônghềđếntrường.Ôngđợihaingày,cuốicùngphảiđếnđồncảnhsátkhuvựcbáoánmấttích.
Lúcđó,cảnhsátđếnnhàĐồngNiênxemxét,nhưngkhôngpháthiệnrađiềugìkhácthườngvềphíaĐồngGiaHưngcũngkhôngcóđiềuđángnghingờ.Nhưng,khicảnhsátđếnhọcviệnMỹthuậtnơiTôTiểuVânlàmviệcđiềutra,cóngườinóivớicảnhsát,quanhệgiữaTôTiểuVânvàchồngcôkhôngđượctốtlắm,bởiĐồngGiaHưngnghingờvợmìnhcómốiquanhệmờámvớiđồngnghiệpcủacô.NhưngnhữngngườiquenbiếtTôTiểuVânđềuchorằngđâylàsuyđoánvôcăncứcủaĐồngGiaHưng.Nhưng,khônglâusau,ĐồngGiaHưnglạikhôngmayngãtừmáingôinhàđenxuốngmấtmạng,nênvụáncũngchấmdứtluôn.
Cònvề cái chết củaĐồngGiaHưng, có người suy đoán là ông tự tử,nhưngrốtcuộclàtựsáthaysựcốthìcũngkhôngaidámchắc.Saukhimẹmất tích,bố lạibị tainạnquađời,cậuĐồngNiên liềnđưađứacháuđángthươngđếnmộtthànhphốnhỏsinhsống.Từđóngôinhàđenbịđóngcửabỏtrống, đã từng cóngườimuốnmuangôi nhànày, nhưng cuối cùngkhônghiểuvìlýdogìmàbỏcuộc.
DiệpTiêulấyhồsơcánhâncủaTôTiểuVânraxem,khianhnhìnthấy
ảnhcủaTôTiểuVân,anhchợtngẩnngười,bởivìngườitrongảnhgiốnghệtVũNhi.
DiệpTiêuchớpmắtmấycái,xácđịnh rõmìnhkhôngbịhoamắtnhìnnhầm, ảnh thẻ chứngminh thư đen trắng trướcmắt như thể chính là ảnhchụpcủaVũNhi.Trênđờinày,ngoàianhchịemsinhđôi, thựcsựcóhaingườigiốngyhệtnhausao?DiệpTiêugậtđầu,anhtinnhưvậy.
Cólẽ,đâylàmộtviệcduynhấtLaTưbiếtmàchưanóivớiDiệpTiêu.Rõ ràng La Tư đã sớm nhận ra gươngmặt củaVũNhi rất giống vớimẹĐồngNiên.NhưngtạisaoLaTưlạikhôngnóichoanhbiếtnhỉ?DiệpTiêuthởdài.
Anhlạinhìntấmảnhđó,TôTiểuVântrôngvẫncònrấttrẻ,chắcbứcảnhnàybàchụpkhimớihơnhaimươi tuổi, trongánhmắtdườngnhưcònẩnchứađiềugìđó,làduymỹhaythêlương?Ánhđènchiếuvàokhuônmặtbàtrongbứcảnh,DiệpTiêutừtừtưởngtượngradángvẻcủangườiphụnữđólúccònsống.
Chương65
MễNhượcLancảmthấymấyhômnayhơimệtmỏi,côluôncảmthấytrong vườn hoa nhỏ đằng sau mình luôn ẩn nấp cái gì đó. Mỗi lần nhìnnhữngbônghoarungrinh,mộtsốsuynghĩmônglunglạixuấthiện.Cólúcthậmchíkhiếncôkhôngdámquayđầulạinhìn.Côlàmbácsĩ tâmlýbaonămnay,vàithángnay,bệnhnhâncủacôcàngngàycàngđôngvàcàngkỳquáihơn,đó lànhữngtrạng thái tâmlýkỳquáigiốngnhưthứcănbịmốctrongmùamưa,cứ liên tụcmọcranhữngsợi lôngnhỏmàuxanhkhiến taphátbuồnnôn.
Chuôngđiệnthoạireovang,côbiếtanhtasẽgọiđiệnđến,lúcnàytiếngchuôngđiệnthoạigiốngnhưtiếngchuôngkhánhgiữavũtrụ,nhưthêlươngmang theokhảnăng rungủ.MễNhượcLannhấcmáy:“Chàobạn,đây làphòngkhámtâmlýMễNhượcLan.”
“Lầntrướctôivẫnchưanóixong.”Quảđúnglàanhta,MễNhượcLanthoángcườinhẹtrênđiệnthoại:“Tôi
vẫnluônchờđợianh,anhhãykểchotôingheđi.”“Lầntrướctôinóiđếnmộtngườiđànôngvàvợôngtasốngtrongmột
ngôinhàcổ,ngôinhàđómàuđen,vàomùahèhàngnămđềuphátramùivịthốirữa.Nhưngngườiphụnữđóđãlàmthayđổibầukhôngkhítrongngôinhàđó,sựutốicủangôinhàngượclạicànglàmnềnchovẻđẹpcủangườiphụnữ.Đúngvậy,côấycóvẻđẹpmàcôkhôngthểtưởngtượngrađược.Trên ngực cô ấy luôn đeo sợi dây chuyềnmặt đámắtmèo.Ánhmặt trờichiếu rọi hoặc ánh đèn chiếu của ban đêm, đều có thể khiến ngọc đámắt
mèođóphátraánhsángtuyệtđẹp.Cólẽ,côấylàngườiduynhấttrênthếgiớinàyxứngđángđượcđeosợidâychuyềnmắtmèođó.Chắccôcó thểhiểuđượcýtôi?”
“Đúngthế,đươngnhiênlàtôihiểu.”MễNhượcLancười.“Vậythìtốt.Ngoàiviệcnày,côấycònlàmộthọasĩ,thíchtrốntrongcăn
phòngởtầngbavẽtranhsơndầu.Tranhcủacôấycũngđẹpnhưchínhconngườicôvậy,cóđiều,tranhcủacôluôntoátramộtvẻuuất,nhưlàbịảnhhưởngtừngôinhàđenđó.Côấycònthíchđọcsáchtrongthưphòngởtầnghai, ở đó có rất nhiều sách, khi không ngồi vẽ cô ấy thường đọc sách cảngày,máitócdàicủacôấyxõaxuốngbàn,chekhuấtnửakhuônmặt.Nhữnglúcnày,thườngcómộtconmèotrắngngủbêncạnhcôấy,conmèođócũngrấtđẹp,trênđuôicủanócómấyđốmlôngđỏrực,cóthểhúthồntấtcảmọingười.”
“Nhưnganhkhôngnóiđếnngườiđànôngđó.”MễNhượcLanxenvàomộtcâu.
“Ngườiđànôngđóà?”Điệnthoạibỗngimlặngmộtlúc,rồimớiphátragiọnganhta:“Ôngtađánhcôấy.”
“Anhnóigì?Anhnóilàngườiđànôngấyđánhvợcủaôngta?”“Đúngvậy,ôngtađánhcôấy,khôngphảimộtlần,cũngkhôngphảihai
lầnmàlàthườngxuyên.Giữađêmkhuya,dướiánhđènlumờ,ôngtađánhcôấy.Nhưngcôấychưabaogiờphảnkháng,thậmchíchưabaogiờkhóc.Rõràngcôấyrấtyêuôngta,côấykhôngmuốnrờixaôngta.Sauđócómộtlần,khingườiđànôngđódangtayđánhvợôngta,conmèotrắngxinhđẹpđóvìbảovệchủnhânxinhđẹpcủanómàcắnxéngườiđànôngđó,khiếnôngtavôcùngtứcgiận,ôngtađãtrừngphạtconmèođó.”
“Trừngphạtnhưthếnào?”“Ông ta giết nó, nhân lúc người phụ nữ đó không có ở nhà, conmèo
trắngđãbịngườiđànôngbópcổ,sauđó,ôngtalọcbộdalôngtuyệtđẹpcủanó,treoởtrongnhà,hơnnữacònlấythịtnónấumộtnồicanh.”
MễNhượcLanchợtcảmthấybuồnnôn,nhưngcôvẫnnhịnđược,cônhẹnhànghỏi:“Ngườiphụnữđóchắclàrấtđaukhổ?”
“Đúngvậy,vôcùngđaukhổkhicôấypháthiệnraconmèomìnhnuôibịchồnggiết chết, lầnđầu tiêncôấykhóc,dángvẻcôấy lúc rơi lệ rấtđẹp,thựcsựrấtđẹp.”Tiếngnóiởphíabênkialạiimbặt.
“Anhcònmuốnnóigìvớitôinữa?”“Hôm nay tôimệt rồi, lần sau sẽ nói tiếp.” Đối phương đột ngột gác
máy.MễNhượcLanđặtđiệnthoạixuống,chợtquayđầulại,mộtcơngióthổi
lướtquavườnhoa,bóngbônghoađangđungđưatrênbứctường.
Chương66
VũNhivừatắmgộixong,ngồitrướcbànphấnchảiđầu,tóccôtỏalànhơinóng,khiếnchiếcgươngởbànphấntrởnênlờmờ.Bấtchợt,quaphảnxạcủatấmgươngmờ,côdườngnhưnhìnthấycómộtngườiphụnữđangđứngngay sau cô chải đầu.VũNhigiậtmìnhhoảng sợ, suýtkêu lên, vộiquayđầu lại, thì nhận ra phía sau lưng chẳng có ai cả, côđứngdậy, vuốtngựcmình.
“Lẽnàotrongngôinhànàyđúnglàcóâmhồnẩnhiện?”VũNhithầmhỏimình.Côlạinhìnvàogương,chiếcgươngtrongđêmtốiluônlànhântốđángsợnhất,côrasứclaulànnướcnóngbaophủtrêngương,tấmgươnglạitrởlạisángtỏnhưcũ,cônhìnthấyđằngsaukhôngcógìcả.VũNhitrởnênthậntrọnghơn,côcầmcuốnsáchcótên“Mắtmèo”đangđểtrênbànphấn,đếnchậptốingàyhômnay,côđãđọcxongtoànbộcuốnsáchnày.
Côsờtrangbìacuốnsách,sợidâychuyềnmắtmèotrêntrangbìatrôngvôcùngnổibật.Chợtcánhcửabậtmở,ĐồngNiênbướcvào,anhnhìnthấycuốnsáchtrênbànphấn,sauđólạnhlùngnói:“VũNhi,anhđãnói,emđừngđọccuốnsáchnàymà.”
“ĐồngNiên,hãynóichoembiết,nhữngđiềuviết trongcuốnsáchnàyđềulàthậtsao?Emluôncảmthấyngôinhàđượcmiêutảchínhlàngôinhàđen,ởđâyđúnglàcóâmhồnẩnhiệnnhưtrongcuốnsáchviếtsao?”
“Emsaovậy?Cứnghingờkhôngđâu.Đâychỉlàcuốntiểuthuyếtđượcxuấtbảnvàonhữngnăm30,làtiểuthuyết,emcóhiểukhông?”
“Đươngnhiênembiếtthếnàolàtiểuthuyết.Nhưngcuốntiểuthuyếtnàymiêutảchânthựcquá,chânthựcđếnđộkhiếnngườitaphảisợhãi.”VũNhilạigiơtaysờngọcđámắtmèotrướcngực.
“Chonêncuốnsáchnàymớicóthểbánrấtchạyvàothờikỳđó.”“Nhưng,nhữngngườiphụnữđượckểtrongcuốnsáchthìsao.Họthực
sựđãchếtcảrồisao?”ĐồngNiênlắcđầu,nói:“VũNhi,emcầnphảinghỉngơi.”“TácgiảcuốntruyệnnàylàĐồngTuyếtThôn,anhđãtừngnghethấytác
giảnàychưa?”ĐồngNiênlạnhlùngnói:“Đólàcụnộianh.”“Thậtsao?”“Đươngnhiên,cụlàmộtnhàvăn.Cụnộianhđãkiếmđượcsốtiềnbản
quyềnlớnnhờcuốnsách“Mắtmèo”này,mớidựngnênđượccơnghiệpnày,hơnnữa,ngôinhàcũnglàdocụtựthiếtkế.”NétmặtĐồngNiênlạidịutrởlại.
VũNhinângsợidâychuyềnmắtmèotrướcngực,giơ trướcmặtĐồngNiên,nói:“Nóinhưvậy,sợidâychuyềnmắtmèođượcviếttrongcuốnsách
nàychínhlànó,cóphảikhông?”ĐồngNiênnóikhôngchắcchắnlắm:“Cũngcóthể.”“Lẽnào,trongviênđámắtmèonày,cũngthựcsựẩnchứasứcmạnhcủa
âmhồnnhưtrongcuốnsáchmiêutả?”Cônhìnchằmchằmvàomặtđámắtmèonói.
“VũNhi,đóchỉ làmộtcuốn tiểu thuyếtmà thôi,mộtcuốn tiểu thuyếttrinhthámnhiềuđiềuhuyềnbí,khôngphảilàsựthực.”AnhgiơtayravuốttócVũNhi.
“Thậtkhônganh?”VũNhinhẹnhànghỏi,giốngnhưtrẻconvậy.ĐồngNiêncười,nói:“Trôngemsợhãikìa.VũNhi,khôngcònsớmnữa,
chúngtalênphòngđi.”“Không,đêmnayemsẽngủởđây.”VũNhilắcđầu,lùilạimộtbước.“Emkhôngyêuanhsao?”ĐồngNiêngiơtayra,địnhlạigầncô.“Đừngđộngvàoem.Emchỉmuốnyêntĩnhmộtmình.”“Nếuđãthế,saoemcònquaylạiđây?SaoemkhôngởlạichỗDiệpTiêu
đi?Anhtachẳngphảilàanhrểcủaemsao?Anhtasẽbảovệem,emcóthểđitìmanhtađượcđấy?”ĐồngNiênnóiliềnmộtmạch.
VũNhithấtvọnglắcđầu:“Emthậtkhôngngờanhlạinóinhưvậy.”ChợtnơikhóemiệngĐồngNiênlộramộtsựkhinhmạn:“Chắclàemđã
quađêmởchỗDiệpTiêuchứgì?Giữahaingườicóphảiđãxảyrachuyệngìrồikhông?”
“Anh đang nghi ngờ chúng tôi?” VũNhi há tomiệng ngạc nhiên, côkhôngdámtinđâylàcâunóidochínhmiệngĐồngNiênnóira.
ĐồngNiêncườinhạtmộttiếng:“Thựcra, tôiđãsớmnhìnthấu,anhtachẳngcóýđịnhtốtđẹpgìvớicôđâu,còncôthìcũngkhôngbiếtliêmsỉ,cóphảicôcũngđãhiếnmìnhchoanhtakhông?Đúngvậy,anhtalàanhrểcủacô,côđươngnhiêncónghĩavụthaythếchịgáicô.”
VũNhikhông thểnhẫnnhịnđược thêmnữa,côgiơ tay lên,giángchoĐồngNiênmộtcáibạttai.
Đâylàlầnđầutiêncôđánhanh.ĐồngNiênômmặtkhôngnóigì,sắcmặtuámlạthường,anhgậtgậtđầu
nhìnVũNhi,trongánhmắtlộratianhìnhungdữ,sauđónhanhchóngrờikhỏicănphòngđó.
Khichỉcònlạimộtmình,cuốicùngVũNhiđãkhôngkìmlòngnổi,côkhóc nấc nghẹn không thành tiếng trước bàn phấn. Hồi lâu sau, cô mớingẩngđầulên,nhìnvàogương,thấykhuônmặtđầmđìanướcmắt,sauđócôtừtừđứngdậy,mởcánhcửatủquầnáođó.
TrongtủtoànlàquầnáomẹĐồngNiênđểlại.Côngửithấymùiphụnữtrongđámquầnáođó.Lẽnàothứmùinàycóthểlưugiữđượclạitrongtủnhữngmườimấynămsao?Không,côlắcđầu,cônghĩ,cólẽchỉlàsựtưởngtượngcủamìnhthôi.
VũNhimuốnsắpxếplạitủquầnáocủamẹĐồngNiên.Côlấynhữngbộquầnáođấyrangoài,đểtừngbộlêngiường.
Thoạtnhiên,cônhìnthấymộtcáiváydàimàutrắng,chiếcváydàiđượcđặtngayngắntrêngiường,nhưthểthựcsựcóngườiphụnữdángngườicaoráođangnằmngửatrêngiường.Ngoàiracòncórấtnhiềuquầnvàáo,đềucókiểudángcủathờiđó,mặcdùcóhơicũ,nhưngđềusạchsẽ.Từnhữngtrangphụccủangườiphụnữcóthểnhậnrađượcguthẩmmỹcủangườiđó.VũNhipháthiệnraconmắtthẩmmỹcủamẹĐồngNiênrấtgiốngmình,màusắcưathíchcũngrấtgiống,cólẽ,bởivìđềulàmvềmỹthuật.
ChợtVũNhipháthiệnramấyvếtđỏmờtrênmộtchiếcáolót.Lúcđầucô tưởng là hoa văn, nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện ra không phải thế,nhữngvếtmàuđỏnhạtđó,thựcralà…vếtmáu.
Đúngvậy,vếttrênáolótchínhxáclàvếtmáu.Mớinhìntrônggiốngnhưmấybônghoađàomớihénở.Trênáolótmườimấynămtrước,saolạicóvếtmáuđượcnhỉ?Chỉcóthểlàmáungườichủmặcchiếcáonày.
Bỗngchốc,VũNhinghĩngaytớimộtsốđiềurấtđángsợ.Cônhìnchiếcáolótcóvếtmáunày,trongđầubỗnghiệnlêncảnhtượng
trênngườiphụnữđócứtràoramáutươi,vết thươngchồngchéo.VũNhilậptứcliêntưởngđếnbứctranhtrongphòngtranhởtầngba,mộtngườiphụnữlưngtrần,trênlưngđầykínvếtthương.
CuốicùngVũNhiđãhiểura-chủnhâncủachiếcáolótnàybịđánhđậpvàngượcđãi.
Bêntaicôliềnvanglêntiếngkêuthétthảmthiếtcủamộtngườiphụnữ,nóvanglêntừtừngngócngáchtrongngôinhà.Côkhôngdámtiếptụcnhìnvàonhững trangphụcmẹĐồngNiênđể lại, cô lại cất sốquần áođóvàotrongvàđóngchặtcửatủlại.
Sauđó,VũNhihítthởmộthơithậtsâu,cảmgiáctoànthânkhôngcònchút sức lực, côngãvậtngườixuốnggiường.Khôngbiếtmấtbao lâu, côchìmdầnvàotronggiấcngủ.
Cólẽđãquánửađêm,mộtthứâmthanhkỳquáilọtvàotaicô,từtừkéocôrakhỏigiấcngủ.Đólàtiếngbướcchânngười,từtầngtrêntruyềnxuống,từxađếngần, trongngôinhàvắngvẻnày,nócàngtrởnênâmuđángsợ.Cuốicùngcôcũngmởmắtra,sờtaylênngực,âmthanhđócànglúccànggần.VũNhilặnglẽbướcxuốnggiường,sauđómởcửaphòng.Mặcdùtronghành lang tầng hai không có ánh sáng, nhưngVũNhi vẫn nhìn thấymộtbóngđen.
Bóngđenđócànglúccàngtiếnlạigần,khiếncontimVũNhiđậploạnxạ,nhưngcôkhôngmuốnlẩntrốn,ngượclại,côcòndồnhếtdũngkhítiếnđến,cuốicùngcôđãnhìnrõ-đólàĐồngNiên.
NhưngĐồngNiênmặcdùmởtomắtnhưnglạikhôngcóchútphảnứnggìđốivớiVũNhichỉcócáchanhtronggangtấc,nhưthểVũNhikhônghề
tồntại.VũNhicũngkhônglaygọianh,màgiữmộtkhoảngcáchnhấtđịnhvớianhchođếntậnkhiĐồngNiênđivàophòngngủ.NhìnvàomắtĐồngNiên,VũNhicảmthấyvôcùngkỳlạ,côgiơtayhuơhuơtrướcmắtĐồngNiên,nhưnganhkhônghềchớpmắt,nhưthểngườimùvậy.VũNhinínthở,đứngngaycạnhĐồngNiên,quansátmọicửchỉkỳquáicủaanh.
ĐồngNiênbắtđầuđivòngquanhphòng,đihếtvòngnàyđếnvòngkhác,khiếnVũNhihơichoángđầu.Cuốicùng,anhmởngănkéobàn,lấyramộtcâynến,anhlấybậtlửachâmnến,ánhnếntrongtayanhtỏasáng.
Sauđó,ĐồngNiêncầmnếnbướcrakhỏiphòng,VũNhiđitheosauanh,nhìnthấymắtanhghésátvàomắtmèotrêncửathưphòngbêncạnh.ĐồngNiênmởcửa thưphòng,đặtnến lênbànviết, rồi rút từ trong tủ sáchmộtcuốn sách.Dưới ánhnến lờmờ,VũNhi khôngnhìn thấy rõ tên sách, chỉnhìnthấykhôngbiếtĐồngNiênlấyởđâuramộtcáibútmực,viếtvàotrangđầucuốnsách:
“Chẻđôimiếnggỗtatấtsẽxuấthiện,dichuyểnphiếnđángườitấtsẽtìmthấyta.”
VũNhinhìnthấyhaihàngchữđó,toànthânrunrẩy,côvộilấytaybịtchặtmiệng,khôngchomìnhkêulên.
RồiĐồngNiênđặtbútxuống,anhgụcđầuxuốngbàn,nhắmmắtlại.Chỉmộtlátsau,VũNhiđãnghethấyhơithởđềuđềuphátratừmũiĐồngNiên,anhđãngủsay.
GiờthìVũNhicũngđãhiểu,thìraĐồngNiênbịmắcbệnhmộngdu.CôsốngcùngĐồngNiênlâunhưvậy,nhưngVũNhichưabaogiờpháthiệnraanhbịmắccănbệnhnày,khôngcònnghingờgìnữa,chínhngôinhàđennàyđãkhiếnanhbịbệnhmộngdu.ĐồngNiênkhônghềbiếtmìnhđanglàmgì,cólẽkhianhtỉnhdậy,anhsẽchẳngnhớgìhết,điềubănkhoănduynhấtlàtạisaomìnhlạinằmđây.
Nhưng Vũ Nhi không muốn đánh thức anh dậy. Cô đóng cửa sổ thưphòng,sauđólấytừphòngbêncạnhmộtcáichăndạ,cẩnthậnđắplênngườiĐồngNiên.Cuốicùng,côthổitắtnến,trởvềphòngngủ.
Cô lạinằm lêngiường, từ từnhắmmắt lại, thầmnóivớimình:“Ngàymaisẽrasaođây?”
Chương67
KhiĐồngNiêntỉnhdậy,pháthiệnramìnhđanggụcđầuxuốngbànviết,trên người còn đắp một chiếc chăn dạ. Anh mơ màng nhìn xung quanh,khôngbiếtphải làmgì,nhưnganhnhanhchónghiểu ra tại saomình lạiởđây.Anh nhìn thấymột cây nến đã bị châm và cuốn sách đang giở, trêntrangđầucuốnsáchcódòngchữ:
“Chẻđôimiếnggỗtatấtsẽxuấthiện,dichuyểnphiếnđángườitấtsẽtìmthấyta.”
Anhlắcđầu,bướcrakhỏithưphòng.VũNhiđãđilàm,anhkhôngbiếttốinaycôcócònquayvềnữakhông,nhưngbâygiờanhquyếtđịnhphảiđilàmmộtviệc.
Nửatiếngsau,ĐồngNiênđếntòasoạnHọabáohoatrênbiển,từkhiLaTưchết,tòasoạntrởnênvắngvẻ,nhiềungườikhôngchịuđilàm,họđềunóicănphòngnàybịxúiquẩyvìThànhThiênVũ tự sátởđây.Lúcnày,banbiêntậpcũngvẫnvắngtanh,ĐồngNiênnhẹnhàngbướcvào,anhlạinhìnthấycánhcửa sổđó, chợt cảm thấy trướcmắtxuấthiệnhìnhbóngThànhThiênVũ,mặcdùanhchưabaogiờgặpngườinày,nhưngcóthểcảmnhậnsựtồntạicủaanhtatrongcănphòngnày.
ĐồngNiênmởtủhồsơđểởgóctrongcùngtrongphòng,ởđâycấtgiữtấtcảsốtạpchítừkhithànhlậptờHọabáohoatrênbiển.Họabáohoatrênbiển là tòa soạnbáo lâuđờicó lịch sửhơnbảymươinăm, thành lậpnăm1930tạiThượngHải.Cómộtthời,đâylàtạpchíbánchạytronggiớiTôgiớiPhápởThượngHải,nhưngvàocuốinhữngnăm50,bịđìnhchỉxuấtbản,đếntậnnhữngnăm80mớiđượckhôiphụclại.
Anhgiởtậpdướicùng,đólàsốrađầutiêncủatờHọabáohoatrênbiển.Anh nhìn thấy rất nhiều bài viết của các danh nhân văn hóa và rất nhiềunhữngbứcảnhchụpcáctòakiếntrúcthịnhhànhthờiđótrongcuốntạpchícổxưanày.ĐồngNiêngiởtiếpsốthứhai,saukhi lậtgiởtớisốthứmườimấyđượcsắpxếptheothứtựthờigianxuấtbản, trướcmắtanhbỗnghiệnlênmộtbứcảnhtrắngđenchụpngôinhàđen.
Lậptức,ĐồngNiênnínthở,anhthậmchísợrằnghơithởcủamìnhcóthểthổitantờgiấymỏngmanhnày.Đúngvậy,đóđúnglàbứcảnhngôinhàđen,cộtốngkhóicaocao,máinhàcóhaibênthậtdốc,còncócảtườngvâyquanhnhà,giốngynhưbâygiờ.Bêndướibứcảnhngôinhàđencòncómộtdòngchữchúthích:Nơixảyravụhuyếtánthầnbí.
SắcmặtĐồngNiên chợt trở nên trắng bệch, anh không dám đọc tiếpnữa,gậptờtạpchíđượcxuấtbảnnăm1936nàylại.Anhnhìnrangoàicửasổ,bầutrờicànglúccàngxámxịt,anhhítthởsâumộthơi,rồilạimởtờHọabáohoa trênbiểnra.Thì rabứcảnhngôinhàđenđượcđínhkèmvớimộtchuyênđềtintức.Anhchưavộixemphầnchínhcủabàiviết,màgiởsangtrangsau,ởđâycómộtbứcảnhtrắngđen,dướibứcảnhcũngcókèmtheomộthàngchữchúthích:“NghiphạmgiếtngườiĐồngTuyếtThôn”.
ĐồngNiênnhìnthấymộtngườiđànôngtrầmuấttrongbứcảnh,khoảngchừngbamươituổi,ánhmắtdườngnhưđangnhìnvàomộtcõixaxămnàođó,trànngậpmốithươngcảm.
Độtnhiên,ĐồngNiêngiơbàntayphảicủamìnhra,giơlêntrướcmắtvàchămchúnhìn.
Chương68
KhiDiệpTiêurờikhỏingôinhàđốidiệnngôinhàđen,ngẩngđầunhìncửa sổ tầng hai và tầng ba của ngôi nhà đen, những cánh cửa sổ này đềuchìmtrongbóngđêm.Bấtchợtanhcómộtdựcảmcóthểhômnaysẽxảyrachuyệngìđó?Anhdodựtronggiâylát,nhưngcuốicùngvẫnquyếtđịnhrờikhỏiđây,láixeđivềhướngTrungtâmquảnlýhồsơ.
Bâygiờ làmười giờ, anh cầmgiấygiới thiệu củaSở công an, gõ cửaTrungtâmquảnlýhồsơ.Anhchậmrãibướcvàocănphònglưugiữtấtcảcácvụánhìnhsựtừnăm1930đếnnăm1940.Nơiđâyđãrấtlâurồikhôngcóaiđến,cóngườibậtđènchoanh,anhnhìnthấycóchútbụibaylên,sauđócănphòngchỉcòn lạimìnhDiệpTiêu.Anhquayngười,nhìn thấymộtdãyđểhồsơ,trongtừngôhồsơđềulưugiữnhữngghichépcủatấtcảcácvụánhìnhsựxảyratrongmườinămphồnthịnhnhấtcủaThượngHải.
DiệpTiêumở sáchhướngdẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấymục lụccuốnhồsơvụánnăm1936.Tronghồsơcácvụtrọngáncủanămđó,cómộtdòngchữnổibật:VụángiếtngườicủaĐồngTuyếtThôn.Nhìnthấycáitênnày,cuốicùngDiệpTiêucũnggậtđầu,cómộtcảmgiácnhưđãtừngquenbiết.Chiềuhômnay,DiệpTiêuđãđếnBanquảnlýnhàởđiềutracáctưliệuvềngôinhàđen,ngôinhàđenđượcxâydựngvàonhữngnăm1935,lànhàriêngcủanhàvănĐồngTuyếtThônnổitiếngthờiđó,vàĐồngTuyếtThônchínhlàcụnộicủaĐồngNiên.
DiệpTiêumở sáchhướngdẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấymục lụccuốnhồsơvụánnăm1936.Tronghồsơcácvụtrọngáncủanămđó,cómộtdòngchữnổibật:VụángiếtngườicủaĐồngTuyếtThôn.Nhìnthấycáitênnày,cuốicùngDiệpTiêucũnggậtđầu,cómộtcảmgiácnhưđãtừngquenbiết.Chiềuhômnay,DiệpTiêuđãđếnBanquảnlýnhàởđiềutracáctưliệuvềngôinhàđen,ngôinhàđenđượcxâydựngvàonhữngnăm1935,lànhàriêngcủanhàvănĐồngTuyếtThônnổitiếngthờiđó,vàĐồngTuyếtThônchínhlàcụnộicủaĐồngNiên.
Mườiphútsau,cuốicùngDiệpTiêuđãtìmthấytậphồsơdàycộmcủavụánĐồngTuyếtThônnămxưa.Tậphồsơdàynàykhôngngờnặngđếnthế,khiếnlầnđầucầmnólên,chútnữaanhđãtụttaylàmrơixuốngđất.Anhcẩnthậnphủilớpbụibámtrêntậphồsơ,vẫnkhôngthểhiểunổitạisaonólạicóthểnặngđếnthế,lẽnàonócòncósứcnặngcủathờigian?Anhhítthởmộtlátthậtsâu,nhìnánhđènlờmờ,sauđótừtừmởtậphồsơ.
Trướctiên,anhnhìnthấysơyếulýlịchcánhâncủaĐồngTuyếtThôn.ĐồngTuyếtThônnguyênquánHảiNinh-ChiếtGiangsinhvàothờinhà
Thanh.Năm thứ tám thờiDânquốc,điduhọcởPháp,họcchuyênngànhvănhọcÂuchâuthờikỳtrungđại.Năm20thờiDânquốc,làmviệcchomột
tờbáotôgiớiPhápởThượngHải.Từnăm22thờiDânquốc,phụtráchđăngtảinhiềukỳtiểuthuyếttrinhthámchocáctờbáolớn, tạođượctiếngvangtrên văn đàn và tên tuổi được xếp cùng với những tác giả nổi tiếng nhưTrìnhTiểuThanh.Năm23 thờiDân quốc, xuất bản cuốn tiểu thuyết dài:“Mắtmèo”đãtrởthànhsáchbánchạyởThượngHải,đượcmọingườibìnhluận “cả thành phố tranh nhau mua truyện của Đồng Tuyết Thôn”. “Mắtmèo”bánđượcvớisốlượngrấtlớnđãđemlạichoĐồngTuyếtThônsốtiềnbảnquyềnkhổnglồ,nămsauliềnxâydựngmộtcănnhàriênglẻ tạisố35đườngTrầnĐức,trongkhuvựctôgiớiPháp,đượcmệnhdanhlà“Ngôinhàđen”.Năm25thờiDânquốc,ĐồngTuyếtThôngâyánvàbịxửtửhìnhbằngánphạttreocổ.
Diệp Tiêu giở trang sau, đây là toàn bộ báo cáo điều tra vụ ánĐồngTuyếtThôn,đượcchialàmhaibảndàycộm,mộtbảnlàtiếngPháp,mộtbảntiếngTrung,tênngườiviếtbáocáolàJoke,cảnhsátquốctịchPhápcủatôgiớiPháp.Cóthểnhậnra,bảnbáocáonàyvốnđượcviếtbằngtiếngPháp,sau khi hoàn thànhmới được đồn cảnh sát dịch ra bản tiếngTrung,DiệpTiêutừtừgiởbáocáobằngtiếngTrungra,trangđầutiêncủabảnbáocáoviếtnhưsau:
Tôi-JokebằngsựtrungthànhvàtráchnhiệmđốivớitrịancủaTôgiớiđãhoànthànhviệcphávụánkỳbínày.Đâylàvụánkỳbínhấtmàtôiđãtừngtrảiqua,đểphòngngừahậuhọa,tôixinđượcyêucầunhàcầmquyềnTôgiớibảomậtbảnbáocáonày,tuyệtđốikhôngđượctruyềnrabênngoài.
DiệpTiêurấtbănkhoăn,đãphávụánsaolạiphảibảomậtbảnbáocáovụán?Vảlạicònphải“phòngngừahậuhọa”vậylàcóýgì?
Lúcnày,ánhđèn lạnh lẽo trongcănphònghồsơchiếu lêngươngmặtDiệpTiêu, trongconngươimắtanhphảnchiếunhữnghàngchữđượcviếtcáchđâyhơn60năm.Nhữngchữnàynhư làmộtbức tranhsinhđộng táihiện lại cho anh câu chuyện giống như cơn ácmộng xảy ra cách đây 66năm.
Chương69
VũNhinằmtrêngiườngtrongphòngngủởtầnghai,cômơthấymìnhđangđigiữađámcỏbênsông.
Trên đám cỏ bên sông đều đọng những giọt sương, cơn gió thổi quakhiếnchúngthoánglayđộng.Côcứđi,đimãigiữađámcỏ,đitừsángsớmchođếntối,đếntậnkhimặttrăngđãtreolơlửnggiữabầutrời.Cuốicùngkhimànđêmđãhoàntoànbaovâyquanhcô,côbắtđầuchạycuốngcuồngtrênđường,venbờ sông.Côvừa trẻ trung,vừakhỏemạnh, cô chạykhỏekhoắntrôngnhưmộtcontuầnlộc.
KhôngbiếtđãchạymấtbaolâuthờigianVũNhichạyđếnthượngnguồncủaconsông,ởđóhiệnramộtcánhđồnghoang.Thượngnguồnrấthoangvu,hoangvuđếnđộnhứcmắt,nhưngcôvẫnđidọctheosôngkhôngmụcđích.
Đột nhiên, cô nhìn thấymột bộ xương trắng nổi lềnh bềnh giữa dòngnước trong vắt, dưới ánh sáng trăng phát ra phản quang âm. Từ bộ phậnxươnghôngcủabộxươngnàycó thểđoánđượcđây làbộxươngcủaphụnữ.Nhữngchiếcxươngthondài,dườngnhưlàmộtthứsảnphẩmnghệthuậttinhxảođẹpđẽ,trắngđếnđộhơihoamắt.Mặcdùdángvẻđầulâunàykhiếncôphátbuồnnôn,nhưngbộxươngnàyvẫnthuhúttoànbộsựchúýcủacô.Mộtvàicâyrongquấnlấyngónchânbộxương.VũNhichợtcảmthấytưthếnàyrấtđẹp,nócókhíchấtcaoquýkhócóthểdiễntảđượcthànhlời.ThếlàVũNhi từtừtiếnlạigầnbộxương,cômuốnnhìnrõhơnnữa,vídụtronghốcmắtbộxươngrốtcuộccònẩndấuđiềugì.Cuốicùngcôbướclênphíatrước,nhưngchưakịpbướcthứhai,côđãrơixuốngnước.
Nước sông sâuđếnkhôngngờ,nước lạnh thấuxương.Vừa rồi côvẫncòncóthểnhìnđượcđáysôngqualànnướctrongvắt,thếmàbâygiờcôlạipháthiệnramìnhbịrơivàomànđêmđendàyđặc,thậmchícôkhôngnhìnthấyđượcgìcả.Côkhônghềphảnkhánggiãygiụa,tấtcảnhưđãđượcsắpxếp trước, cô buộc phải đến con sông này, cô cũng buộc phải rơi xuốngnước.
Giờđây,côđãchìmxuốngđáy,nhữngcâyrongquấnquanhlấycổcô.Nhữngcọng rongquấnvàocổcôngàycàngchặt,cảmgiácgiốngnhưsợidâythừngtrêngiátreocổ.Côcũngsắptrởthànhphụnữbịchếtđuối,vĩnhviễnnằmyêndướiđáynướctốiđen,bịrongrêubaophủ,giốngnhưlàxácướpdướinước,cuốicùngcũngsẽtrởthànhmộtbộxươngtrắngmới,cùnglàmbạnvớibộxươngtrắngkiađếnmuônđời.
Trướckhichết,côchỉmuốncốmởmắtnhìn.Côđãmởđượcmắtra.Dướiánhđènngủlờmờcủaphòngngủ,cônhìnthấykhuônmặtĐồng
Niên.MặtanhđangđốidiệnvớiVũNhi,khuônmặtđỏbừngbừng,nhưngđôimắtlạiđangnhắm,dướimimắtlàconngươimắtdườngnhưliêntụccửđộng.Miệnganhtímngắtvàrunrẩy.Cômuốngọianhnhưnglạikhôngthểphátrabấtcứâmthanhgì,lúcnàycômớichợtnhớra,nhữngcọngrongrêulạnhgiáđangthítchặtlấycổcô,côsẽnhanhchóngbịchếtđuối.Giờđây,cọngrongrêubámquanhcổcôđãbiếnthànhđôitaycủaĐồngNiên,đôitaynàyđangbópchặtlấycổVũNhi.
Đâykhôngphảilàgiấcmơ.VũNhicảmthấyđôitaybópcổcôngàycàngmạnhhơn,dầndần,tầm
nhìncủacôcũngbịnhòađi,khôngcònnhìnthấyrõkhuônmặtĐồngNiênnữa,chỉcảm thấynétmặtanh rấtđaukhổ.ĐầuócVũNhicũngcàng lúc
càngnóng,mặtcôdườngnhưsắpbịthiêuđốt,côcảmthấycómộtđámlửađangcháytrongnãocô,cònthânthểcôthìlạigiốngnhưbịđưavàophòngướplạnhbăng.Côcảmthấymìnhlạisắpbịchìmxuống,trướcmắtlàmànđêmđentốimịtmù,lầnnàykhôngphảicôchìmxuốngđáynướcmàlàđịangục.
Độtnhiên,đôitayđangbópnghẹtlấycổcôbỗnglỏngra.ĐồngNiêncuốicùngcũngcắtđứtđượcnhữngcọngrongrêutrongtích
tắc,khiVũNhibịrơixuốngđịangục.Anhmởtomắt,nhìnthấykhuônmặtđỏcủaVũNhi,còncảđôimắtvô
hồn.Anhhảmiệng to,giơđôi tay lên trướcmắtnhìn.Anhkhôngdámtinđâylạicóthểchínhlàtaycủamình.
VũNhiđãhồisinh,từtừnổilênmặtnước,khicôthòđầurakhỏimặtnước,côlạinhìnthấyĐồngNiên.
Cômở tomắtvàchớpmấycái, sauđócôcũngnhưnhữngngườisuýtchếtđuốivừađượcvớtlên,hảtomiệngnônnướcrangoài,nhưngcôchỉnônkhan,chẳngnônrađượcgìcả.Côhảtomiệnghítthở,khisắcmặtdầndầntrởlạibìnhthường,côhokhanmấytiếng,đếnkhitrongcổhọngcóthểphátraâmthanh.
“Anhmuốngiếtemà?”
Chương70
ThượngHảinăm1936,cóvôsốngườicùng tụhợp tại thànhphốnày,trong số họ phần đông là đến từDiêmThành,DươngChâu,NamThông,Thiệu Hưng, cũng có một số người đến từ Paris, Beclin, New York,Singapore.Họđếnmangtheonhữngướcvọngcủamình,cóthểhọsẽđượctoạinguyện, có thểhọ sẽ chẳng thuđượcgì.Nhữngngườinàyhoặc làđithuyềnđếnđỗởbếncảngsố16bẩnthỉu,vừađếnbếnlànhìnthấyhìnhbứcđiêukhắcmangtínhbiểutượngbênsôngHoàngPhố,hoặclàđitàuhỏađến,xuốnggatàuphíaTâyhỗnloạn,trànngậpnhữngápphíchquảngcáothuốclá, hoặc là dựa vào đôi chân, đi từ nông thôn xa xôi đến thành phố này.Trongsốhọ,nhữngngườibiếtchữHán,vàongàyđầutiênđếnThượngHải,hầuhếtđềunhìnthấymộttờbáo,trongtrangthứtưcủatờbáocómộtbảntinnhưsau:“Vụánbópcổlạixảyra,nữsinhvôtộiđãnátmộtđờihoa…”
Những vụ án này phần lớn xảy ra trong bộ phận tô giới Pháp, khiếnTrưởngmậtthámJokeSaphiavôcùngđauđầunhứcóc.Sáuvụánmạngvớicùngmộtphươngthứcgâyánxảyraliêntụcchỉtrongvòngmộtthángngắnngủi.Nhữngngườibịhạiđềulànữgiớisốngđộcthân,trongsốhọ,ngườithìlàcôgiáotrẻ,ngườithìlànữytáthựctậptrongbệnhviện,ngườithìlàsinhviênđạihọcthuênhàbênngoài,còncócảcôgáikhuêcáccủadònghọlớn
trốnrangoài,tìmkiếmbầutrờitựdo,đượcgọilà“phụnữthờiđạimới”.Tấtcảbọnhọđều tự taymởcửachohung thủ,hơnnữadườngnhưđều trongtình trạngkhônghềđềphòng,bịhung thủbópchặtcổmàchết.Hung thủkhônghềcướpbóctàisản,cũngkhônghãmhiếp,nhữngngườibịhạidườngnhưcũngkhôngcóthâmthùvớiai,khôngaicóthểnóirõđộngcơgâyáncủahungthủ.Tómlại,vụánvôcùnglykỳphứctạp,giốngnhưlàcơnmưangâumùmịtnămđó.
TrongtôgiớiPhápởThượngHải,nhữngvụánkhôngtìmrahungthủvốnđãquánhiều,thêmvàivụnữathìđốivớiTrưởngmậtthámcũnglàđiềurấtbìnhthường.Thếnhưng,từsaukhinữdiễnviênđiệnảnhnổitiếngĐinhMộngĐiệpđãđóngmườimấyphimđiệnảnhcũngbịgiếtbởichínhhungthủđó,đãkhiếnđồncảnhsátTôgiớiđứngngồikhôngyên.TấtcảmọitờbáotrongthànhphốđềuđăngtincáichếtcủaĐinhMộngĐiệp, tấtcảcácgiớicácngànhđềutiếcthươngngườicongáihồngnhanbạcmệnh.Dướisựsăn tìm tin tứccủacácphóngviên,vụámsát liênhoànđã thình lìnhxuấthiện trênbáo, toàndân thànhphố lúcnàymớibiếtđược thì ra thần tượngĐinhMộngĐiệpcủahọkhôngphảilànạnnhânđầutiên,vàcũngsẽkhôngphảilàngườicuốicùng,vàđồncảnhsátTôgiớichỉlàmộtlũănhại,cứmặcchohungthủđiêncuồnggâyánmàkhôngcóchútkếsáchgì.
Cùnglúcđó,trongtôgiớicònxảyramườimấyvụánmấttích,nhữngngườimấttíchđềulànhữngcôgáitrẻ.Cóngườisuyđoánnhữngngườimấttíchkhôngmaynàyliệucóphảihọđãgặphungthủgiếtngườihàngloạthaykhông?NhàcầmquyềnTôgiớiphảichịuđựngáplựcdưluậnvôcùngnặngnề,đànhhạlệnhchoJokeSaphiangườiđangphụtráchvụánnày,buộcphảipháán trongvòngmột tháng,nếuquá thờihạnmàkhôngpháánđược thìôngsẽphảitrởvềPháp.
Khiđó,cuốntiểuthuyếtkinhdị“Mắtmèo”củaĐồngTuyếtThônđangbán chạy khắp ThượngHải. Joke Saphia cũng là độc giả trung thành củaĐồngTuyếtThôn.Jokeđãđọccặnkẽ toànbộcuốn“Mắtmèo”,pháthiệnmộtsốtìnhtiếtphạmtội trongcuốnsáchrấtgiốngvớivụánbópcổmìnhđang thụ lý, thếnênJokeđãđến thămnhàĐồngTuyếtThôn.Khi lầnđầutiênJokebướcvàongôinhàđen,ôngcảmthấybầukhôngkhítrongngôinhànàyvôcùngquáidị,trêntừngcánhcửaphòngđềulắpngượcmộtconmắtmèo,mộtmìnhĐồngTuyếtThônsốngtrongngôinhàtothếnày,cònvợconôngvẫnởlạiquê.Thếnhưng,ĐồngTuyếtThônđãđểlạichoôngấntượngtốtđẹp,ôngtamặcchiếcáodài,mặtmàysángsủa,trôngrấtphongđộ,vừacóvẻnhonhãcủavănnhânTrungQuốc,vừacósựphóngkhoángcủavănnhânphươngTây,hơnnữacònnói tiếngPháp rất lưu loát,khiến Joke rấtkhâmphục.
Qua cuộc nói chuyện, Joke nhận ra Đồng Tuyết Thôn có trí tuệ hơnngười.ĐồngTuyếtThônsaymêtiểuthuyếttrinhthám,cáctácphẩmthờikỳ
đầucủaôngđềucónộidungtrinhthámpháán,tìnhtiếthấpdẫn,khéoléo,tinhtếcóthểsánhngangvớiConanDoyle.ThếnênkhiJokemạnhdạnkểchoĐồngTuyếtThônvềtìnhtiếtvụán,đồngthờimờiĐồngTuyếtThôn,ngườitinhthôngsuyđoántrinhthámhợptácpháán.ĐồngTuyếtThônlậptứcnhậnlời,đồngthờicònđưarangaynhữnggợiýhữuíchkhiếnJokevuimừngkhôntả.
Sauđó,JokeđãmờiĐồngTuyếtThônđếnkiểmtrahiệntrườngvụán.SaukhiĐồngTuyếtThônđiều trahiện trườngvụán, lập tứcpháthiện ramộtmắtxíchquantrọngmàđồncảnhsátđãbỏqua,trongcănphòngcủatấtcảcácnạnnhânđềucócuốn“Mắtmèo”,trongcuốnsáchcòncóchữkýcủachínhĐồngTuyếtThôn.Cóthểkhẳngđịnhnhữngnạnnhânnàyđềulàđộcgiả trung thànhcủa“Mắtmèo”,cònxinchữkýcủaĐồngTuyếtThôn lúcmuasách,đâykhôngthểlàsựngẫunhiên,nóchothấy,hungthủrấtcóthểvìđiềunàymàcóđộngcơgâyán.ĐồngTuyếtThônphánđoánthêm:hungthủrấtcóthểlàmộtđộcgiảtrungthànhcủa“Mắtmèo”,cóthểvìquásaymêcuốnsáchnày,đếnđộtẩuhỏanhậpma,đãmấtđilýtrívànhântính,đãmôphỏngtheonhữnghìnhthứcphạmtội trongcuốnsách.Hơnnữađốitượnggâyáncủahungthủcũngchínhlànhữngđộcgiảcủa“Mắtmèo”,ởđâycóđiềurấtkhảnghi.
JokecóđượcđầumốiquantrọngmàĐồngTuyếtThônđãpháthiệnra,càngkhâmphụcĐồngTuyếtThônhơn,đồngthờithườngxuyênđếnĐồngphủthămviếng,cùngbànluậnvềvụán.Nhữnglúckhôngbànluậnvềvụán,haingườicònthườngxuyêntròchuyệnvềvănhóaPháp.Jokevôcùngyêuthíchtácphẩm“Khônggiađình”,vàĐồngTuyếtThônlạihiểubiếtrấtnhiềuvềHuygo,khiếnJokenhưgặpđượcngườibạncũnơiđấtkháchquêngười. Joke và Đồng Tuyết Thôn trở thành đôi bạn tâm giao, có lúc haingườibànluậnvụántớitậnđêmkhuya,nênĐồngTuyếtThônđãgiữJokengủlạitrongngôinhàđen.
Nửathángtrôiqua,mặcdùđượcsựgiúpđỡcủaĐồngTuyếtThônvụánđãcótiếntriểnđángkể,liêntụcpháthiệnranhữngmanhmốimới,nhưngnhữngvụánbópcổvẫnxảy ranhưcũkhiếnngườidânThượngHải thấpthỏm loâu, rấtnhiềucôgái sốngđộc thânvì sợgặphọanên thinhau lấychồng,bỗngchốcnhữngngườiđànôngđộcthânvuisướnghânhoan.Đồngthờivớinhữngviệcnày,cấptrênởđồncảnhsátcàngthúcépJokegaygắthơn,sửathờigianpháántừmộtthángthànhmườingày.Vụánmặcdùcótiến triển, nhưng Jokevẫnđauđầunhứcóc, tâm trạngbuồnbực,ôngđếnngôinhàđenđểdốcbầutâmsựvớiĐồngTuyếtThôn.
Đêmhômđó, bênngoài trời đổmưaphùn, JokevàĐồngTuyếtThôncùnguốngrượudướiánhnến,mượnrượutiêusầucàngsầuthêm,cuốicùngJoke uống saymềm, ngủ gục luôn tại ngôi nhà đen.Nửa đêm, Joke chợtbừngtỉnhbởithứâmthanhkỳlạ,lúcđó,menrượucũngđãdầntiêutan,ông
nghethấyrấtrõ,đólàtiếngkêuthétthảmthiếtcủamộtphụnữ,âmthanhđókhiếnônghồnbayphách lạc.Ônglaorakhỏiphòng,chợtpháthiện tronghànhlangcómộtbóngđengiốngnhưulinhđanglayđộngtheotiếngkêuthéthãihùng.Joketrởnêncảnhgiác,lấyhếtdũngkhí,đitheobóngđenđó.
Bóng đen đó giống như bóng ma, ra khỏi ngôi nhà đen, lúc đó trênđườngtịnhkhôngcómộtbóngngười,trờiđổmưaphùn,Jokeliềumìnhđộimưađitheobóngđenđó.Bóngđendầndầndichuyểnđếntrướccửamộthộdân,gõcửa.
Jokenấpởchỗtốibêngóctường,ngherõtừbêntrongnhàphátratiếngcongái:“Aiđấy?”
Bóngđentrảlời:“Tôiđếnđưacuốn“Mắtmèo”.”Cửanhanhchóngđượcmởra.Bóngđenbướcthẳngvàophòng.Sauđó
trongphòngvọngratiếngnóichuyện.Độtnhiênâmthanhđóimbặt.Jokelậptứclaovàophòng,dướiánhđèn,mộtngườiđànôngđangbópchặtcổcôgái. Jokeđấmchongườiđànôngđóngãnhào, thìpháthiện rangườiđànôngđóchínhlàĐồngTuyếtThôn.
VụánbópcổchấnđộngkhắpTôgiớiđãkếtthúcnhưvậy.
Chương71
“Xin lỗiem,VũNhi”ÁnhmắtĐồngNiênmơmàng,anhnhìnđôi taymìnhnói:“Anhkhôngcốý.”
VũNhihátomiệng,đếntậnlúcnàytrêncổcôvẫnhằnlênvếtbópcổmàuđỏ tía,côsờ lêncổ,sauđó lắcđầu,cấtcáigiọngyếuớtvừamớihồiphụclại:“Anhsuýtchútnữađãbópcổemđếnchết,anhlạicònnóilàanhkhôngcốýsao?”
“Không,VũNhi, emnghe anhnói.Vừa rồi anhnhớ rất rõmìnhđangnằmngủtrêngiườngởtầngba,anhnằmmơ,anhnằmmơthấyemđangnằmtronglòngtêncảnhsátcótênDiệpTiêuđó,emvàDiệpTiêuđangcườinhạoanh,nói anh làkẻ thầnkinh,muốnnhốt anhvào trong trại tâm thần.Anhmớicămphẫncựcđộ,liềnlaođếnbópcổem.Khianhtỉnhlại,anhmớipháthiệnra, thậtkhôngngờanhthựcsựđangbópcổem.Anhxinlỗi,VũNhi,anhkhôngcốý,anhvốnkhônghềbiếtmìnhđanglàmgì.”
“Anhthậtđiênrồ.”CuốicùngVũNhiđứngdậy,côcảmthấyhơithởcủamìnhvẫncònrấtkhókhăn,chỉcóthểlấytaychốngvàobàntrangđiểmđểđứngvững.
Cônhìnthấyhìnhmìnhtronggươngbànphấn,nhìnthấyvếthằnbịbópcổnhứcnhốitrêncổmình,côcảmthấyngườiphụnữđángthươngởtronggươngkhôngphải là cômà làmộtngườikhác,mộtngườiphụnữđãmấtnhiềunămtrướcđây.Quatấmgương,côlạinhìnthấysợidâychuyềnmắtmèotrướcngựcmình,côđaukhổlắcđầu,nướcmắttừtừrơixuống,sauđó,côtháosợidâychuyềnrakhỏicổ,đặttrảlạivàotayĐồngNiên.
“VũNhi, emđịnh làmgìvậy?”ĐồngNiên thận trọngđón lấy sợidâychuyền.
“ĐâylàsợidâychuyềncủanhàhọĐồngcácanh,emtrả lạichoanh.”Côlạnhlùngnói.Nóixong,côchậmrãitiếnracửa.
ĐồngNiênnóiđầyhoangmang:“VũNhi,emđịnhđiđâu?”“Từđâuđếnthìtrởvềđó.”“Ýemlà,emmuốnrờikhỏingôinhàđen,rờikhỏianh?Emmuốnđitìm
cáitênDiệpTiêuđó?”ĐồngNiênlắcmạnhđầu:“Không,VũNhi,emkhôngthểlàmnhưvậyđược.”
AnhkéotayVũNhilại.“Thả em ra.”VũNhi giãy giụa, nhưng vô ích, sức lực ở bàn tay của
ĐồngNiêncànglúccàngmạnh,cuốicùngđãkéoVũNhirờikhỏiphòng,VũNhikêulên:“Anhđịnhlàmgì?”
“VũNhi,anhkhôngthểmấtem.”ĐồngNiên kéoVũNhi lên bậc cầu thang dẫn lên tầng ba, cầu thang
chìmtrongbóngtốiphátranhữngâmthanhhãihùng,cứkêucótkéttrong
bóngđêmnhưvậy.VũNhivẫn luôngiãygiụa,phảnkháng,nhưngdườngnhưtoànthânđãkiệtsức,đànhđểĐồngNiênlôivàophòng.
MắtVũNhiđãbịnướcmắtlàmnhòađi,nhưngcôvừabướcvàophòngđãgiápmặtngaymộtbứctườngmàutrắng,côcảmthấybứctườngnàyphátraánhphảnquanghếtsứckỳlạ,ánhphảnquangnàyrấtnhứcmắt,khiếncôkhônglạnhmàrun.ĐồngNiênđóngcửalại,sauđóchỉvàobứctườngtrắngđángsợ,nói:“Hãynhìnbứctườngnày.”
Chương72
Vàomùamưaphùnnăm1936,cuốicùngmọingườiđãbiếtđượchungthủthựcsựcủavụánbópcổliênhoàn,tênhắntalàĐồngTuyếtThôn.
NgàythứhaisaukhibắtđượcĐồngTuyếtThôn,TrưởngmậtthámTôgiớiPhápJokeSaphiađãkhámxétngôinhàđen.Thựcra,khiđóngaycảanh cũng hoài nghi liệu có phải đã bắt nhầm người,mặc dù đã bắt đượcĐồngTuyếtThônngaytạihiệntrườngkhiđanggâyán,nhưngJokevẫngiữlại chút tiahyvọng, anhvẫn cố thuyếtphụcmình sựviệcđêmqua chỉ làngẫunhiên,khôngliênquangìđếnnhữngvụánliênhoàntrướcđó.Nhưng,khi anh lên tầng ba của ngôi nhà đen, anh đã ngửi thấymùi thối rữa, nókhiếnanhsuýtngấtđi.KhiJokerunrẩybướcđếntrướccánhcửamộtcănphòngởtầngba,anhkhôngdámtùytiệnmởcửa,màghémắtvàomắtmèolắpngượcnhìnvàotrongphòng.
Anhnhìnthấymộtconmắtphụnữ.Joke liên tưởng đến âm thanh đáng sợ nghe thấy tối qua, khiến anh
không lạnhmà run, nhưng anh vẫn quyết địnhmở cửa phòng. Không cóngườiphụnữnàocả,nóimộtcáchchínhxác,làkhôngcònaisốngsót.Bởivìtrongphòngnàyđặtmườimấycáigươngto,trongmỗicáigươngđềucóthithểmộtngườicongái.
Lạithêmmộtpháthiệnkinhngười:Thìrangôinhàđenchínhlàmộtcănphòngđángsợ,cómườimấyoanhồnđangnằmimlìmtrongcănphòngởtầngba.Nhữngngườithâncủamườimấyngườimấttíchđãđếnnhậndiện,nhữngthithểnằmtrongcácgươngnàychínhlàngườithânmấttíchcủahọ.ĐồncảnhsátTôgiớiPháplậptứctiếnhànhlụcsoáttoànbộngôinhàđen,còntìmđượcrấtnhiềuthưcủanhữngcôgáitrẻlànạnnhânbịbópcổchết.
ThìranhữngcôgáibịchếtthảmđềulànhữngđộcgiảtrungthànhthầntượngĐồngTuyếtThôn,họvàĐồngTuyếtThônvẫngiữliênlạcquathưtừ,qualạivôcùngthânthiết,nhữngcâuchữtrongcácbứcthưđóthểhiệntìnhyêuđơnphươngsâusắcvànhữnghoangtưởngcủahọđốivớiĐồngTuyếtThôn.CònĐồngTuyếtThôn,rấtcóthểđãlợidụngđiềunày,đãsáthạihọkhihọkhônghềcóchútđềphòng.Vànhữngxácchếtđượcpháthiệntrong
ngôinhàđen,chắcchắnlànhữngngườichủđộngđếnngôinhàđenđểgặpĐồngTuyếtThônxin được thỉnh giáo, họ vẫn ảomộng,muốnđược nhìnthấyphongtháicủanhàvănnổitiếng,kếtquảlàtựchuiđầuvàorọ,cừurơivàomiệnghổ.
VụánĐồngTuyếtThônlậptứcgâytiếngvanglớn,cácnhânsĩtrongtôgiớiPhápđềucảmthấyvôcùngkinhngạc.
Banđầu,họkhôngthểnàotinđólàsựthật,ainấyđềuthinhaubiệnhộchoĐồngTuyếtThôn,nhưnghọcũngchẳngcómấychứngcứcụthể,chỉcóthểlấylýdoĐồngTuyếtThôn“làmộtthưsinhđiềmđạmnhonhã,sứctróigàkhôngchặt”đểkhẳngđịnhanh takhông thể làkẻsátnhân.Vềsau,cóngườilạichorằngđâylàâmmưucủanhàcầmquyềnTôgiới,mộtlàvìmãivẫn chưa phá được vụ án, cần có người đứng ra chịu tội; hai là nhà cầmquyềnTôgiớirấtcóthểcósựkỳthịđốivớingườiHoa,nênđãlậpkếhoạchhãmhạiĐồngTuyếtThôn.Thếnhưng,tại tòaán, tấtcảnhữnglờibiệnhộnàyđềulàvôích,đồncảnhsátđãđưaravôsốchứngcứvôcùngxácthực,ĐồngTuyếtThôn là kẻ sát nhân chính làmột sự thực không thể chối cãiđược.
NhưngĐồngTuyếtThônđãkhiếnmọingườiphảingỡngàng,anhkhônghề thừanhận tội lỗi củamình.Anhkiênquyếtkhẳngđịnhmìnhkhônghềgiếtngười,anhnóimìnhkhônghềcóđộngcơgìgiếtngười,cònnóimìnhchưa từng lên tầngba trongngôinhàđen,nêncũngkhôngbiết chútgìvềnhữngthi thểđượctìmthấyởđócả.Nhưnganhnóiđúnglàmìnhcónằmmơthấymộtsốgiấcmơhãihùng,nộidungnhữnggiấcmơđóđềuliênquantớiviệcgiếtngười.Thếnhưng,tấtcảnhữngđiềunàykhônggiúpíchđượcgìchoviệcxétxửvụán,bởivìquantòađãkhẳngđịnhĐồngTuyếtThôncótội.
Đúnglúctòaánchuẩnbịtuyênán,cómộtvịluậtsưngườiHoađứngramuốnbiệnhộchoĐồngTuyếtThôn.Vịluậtsưnàyđồngthờicũnglàbácsĩ.ĐượcsựchấpnhậncủanhàcầmquyềnTôgiới,ôngđãtiếnhànhquansáttỉmỉĐồngTuyếtThônđangbịgiamcầmtrongngục,thậmchíôngcònquansátĐồngTuyếtThônvàobanđêm,ôngđãmạnhdạnđưarakếtluận:ĐồngTuyếtThônbịmắcchứngmộngdu.
Sau khi nghe kết luận của vị luật sư, quan tòa vô cùng kinh ngạc, đểchứngthựcđiềunày,nhàcầmquyềnđãđếnkiểmchứngtạimộtbệnhviệnnổitiếngdongườiPhápxâydựnglên.Nửanămtrước,ĐồngTuyếtThônđãtừngchữabệnhmột thờigianởbệnhviệnnày.Khiđó,bệnhviệnđãpháthiệnraĐồngTuyếtThônbịmắcchứngmộngdu,thườngxuyênthứcdậylúcnửa đêm, đi ra bên ngoài làm những việcmà người bình thường khómàtưởngtượngnổi,rồilạitrởvềngủtiếp,thếnhưnganhkhônghềbiết,hoặcchỉchorằngđólàgiấcmơmàthôi.MộtvịbácsĩnổitiếngngườiPhápsaukhipháthiệnracănbệnhcủaĐồngTuyếtThôn,đãcómộtchuyênđềnghiên
cứuvềviệcnày.VịbácsĩngườiPhápđósẵnsàngratòađểlàmchứng,chứngminhĐồng
TuyếtThônthựcsựbịmắcbệnhmộngdu.Điềunàycũngcóthểchứngminhđược rằng,ĐồngTuyếtThôn rất có thểnửađêmchạy rangoàigiếtngườitrongtìnhtrạngkhônghềýthứcđượcgì,sauđólạiquaytrởvềvàtiếptụcngủ,sánghômsautỉnhdậythìkhôngcònbiếtgìcả.Khiđó,luậtsưbiệnhộvà bác sĩ người Pháp đều cho rằng tất cả các hành động trong trạng tháimộngduđều làvô thức,ĐồngTuyếtThônkhông thểnàophải chịu tráchnhiệmđốivớitộilỗimàanhđãgâyratronglúcmộngdu.
BácsĩngườiPhápcòntrầnthuậtmộtđoạndài,ôngchorằngĐồngTuyếtThônquảđúnglàbịmắccănbệnhmộngdu,nhưngđâychỉlàbiểutượngbềnổi,nguyênnhânởtầngsâuhơnchínhlàtrongconngườiôngtồntạihailoạinhâncách.Trongcuộcsốnghàngngày,ĐồngTuyếtThôn làmộtnhàvănđiềmđạmnhonhã,tàihoahơnngười,cólònghảotâm,lươngthiện,thườngxuyêngiúpđỡngườinghèovàtrẻem,hoàntoànlàhìnhmẫucủamọingười.Thếnhưngkhimànđêmbuôngxuống,mộtnhâncáchkháctrongconngườiĐồngTuyếtThônliềnxuấthiện,khiếnanhtrởthànhmộttênácquỷhútmáungười,hoàntoànbịbạolựckhốngchế.Hailoạinhâncáchnàylạicùnglúctồntạitrênmộtconngười,thậtđúnglàsựkếthợpgiữathiênthầnvàácquỷ.HailoạinhâncáchnàyluôntranhđấutrongcơthểĐồngTuyếtThôn,khiếnĐồngTuyếtThônvôcùngđauđớn,thếnhưngchínhsựtrảinghiệmnỗiđaukhổbởisựgiằngxégiữa thiệnvàácđãkhiếnanhviết racuốn tiểu thuyết“Mắtmèo”.
Cuốicùng,bácsĩngườiPhápcònnhấnmạnh,loạicănbệnhtrênphươngdiệntinhthầnrấtcóthểcótínhditruyền,thậmchíôngcònđưaravàibệnhántươngtựxảyraởchâuÂuđểchứngminh.VàtheođiềutravềgiatộchọĐồng,pháthiệnrabốvàôngnộiĐồngTuyếtThônđềutựsátdotinhthầnrốiloạn.
Luật sư biện hộ đã đưa ra kết luận, ông cho rằng Đồng Tuyết Thônkhôngphảilàmộttộiphạmmàlàmộtbệnhnhân.Mặcdùđôitayanhđãgiếtchếthơnmườimạngngười,nhưngđólàdomộtlinhhồnkhácgâyra,linhhồntộilỗiđộcácđósốngnhờvàothânthểcủaĐồngTuyếtThôn,gâyratộitày trời, đứng ở góc độ nàymà nói,ĐồngTuyếtThôn cũng chính là nạnnhân.ĐồngTuyếtThônkhônghề biết anh đã làmnhữnggì, cho nên anhkhôngthểbịtộicốýgiếtngười,cũngkhôngnênởđâychịuxétxử,màcầnđưangayđếnbệnhviệnđểđượctheodõinghiêmngặt,hạnchếcáchànhvitựdocủaanh,sauđótiếnhànhchữatrịlâudàichoanh.
Khiđó, tòaánphong tỏanghiêmngặtmọi tin tứckhông thể truyền rabênngoài,tấtcảnhữngghichéplờibiệnhộcủavịluậtsưbàochữanàyđềubịkẹpchặtvàohồsơ,khônghềđượcmọingườibiếtđến.
Cácvịquantòacũngtranhluậnkịchliệtvềvấnđềnày,mặcdùhọcông
nhậnnhữnglờilàmchứngcủavịbácsĩngườiPháp,cũngchorằnglờibiệnhộ của vị luật sư người Hoa quả thực rất phù hợp với lý trí con người.Nhưng,điềuquantrọnglàáplựcđếntừnhàcầmquyềnTôgiớivàdưluận.Mộtvụámsátliênhoànvànhữngtìnhtiếtcủavụánkhiếnainấyđềuphảihãihùng,làmkinhđộngcảThượngHải.Vìvậy,nếukhôngđưaphạmnhânlêngiátreocổ,thìchodùcácvịquantòacóbaonhiêulýdochínhđángđichăngnữa,kếtquảtấtyếusẽlà,họđềumấtđichứcvụcủamình,bịnhàcầmquyềnTôgiớikhaitrừ,bịnhấnchìmtrongnhữnglờiphỉnhổcủadưluận.
Lờiphánquyếtcuốicùngcủacácvịquantòachínhlà:ĐồngTuyếtThônmangtộicốýgiếtngười,bịxửtửhình.
Bangàysau,ĐồngTuyếtThônbịđưalêngiátreocổ.Mộtthángsau,JokeSaphiatừchứcởTôgiớiPháp,rờiThượngHảitrên
mộtchiếctàukháchtrởvềPháp,khichiếctàunàycậpbếncảngcuốicùng-Mácxây,thìpháthiệnraJokeSaphiađãmấttích,anhcứnhưlàđãbốchơivậy,biếnmấttrongbầukhôngkhígiữabiểnkhơi.
Ba thángsaukhiĐồngTuyếtThônbịhànhhình,vợvàcon traianhởquêđãđếnThượngHải.Haimẹconhọdọnvàosốngtrongngôinhàđen,từđósốngcáchlyvớithếgiớibênngoài,khôngaibiếtmườimấynămsauđó,trongngôinhàđenlạixảyrachuyệngì.
“Đúnglàmộtcơnácmộng.”SaukhiđọcxongtoànbộhồsơtiếngTrung,DiệpTiêuchậmrãinóivới
mìnhnhưvậy.Anhngẩngđầu,thởdài,vànghĩ,chắcsáumươinămtrước,Joke Saphia khi hoàn thành bản báo cáo điều tra vụ án của Đồng TuyếtThôn,đâychínhlàcơnácmộngcủangôinhàđen?Cólẽ,cơnácmộngnàyđãkéodàisuốtsáumươinăm,chođếntậnhômnay,vẫnchưachấmdứt-anhbuộcphảiđặtdấuchấmhếtchocơnácmộngnày.
Đột nhiên, điện thoại di động củaDiệpTiêukêu lên. “Alo,DiệpTiêuà?”
Lại là giọng nói của anh bạn đồng nghiệp,DiệpTiêu thầm cầumongrằngđừngxảyraviệcgìđángsợnữa.“Tôiđây,tôiđangởtrungtâmquảnlýhồsơ.”
“Đừng lo, không phải tin xấu đâu.Hiện giờ tôi đang ở trong Sở,mọingườiđanglàmtăngcađêm,đãcókếtquảdấuvântaypháthiệnởtrêncửanhàLaTư.DiệpTiêu,anhmaythậtđấy,anhđúnglàđãgặpphảivậnmaylớn.Anhđoánđúng,chínhlàanhta…”Giọnganhđồngnghiệpthểhiệnrõsựhưngphấn.
“Tốtlắm,tôisẽđingay.”Anhbìnhtĩnhtrảlời.DiệpTiêugầnnhưchạybướcnhỏrakhỏitrungtâmquảnlýhồsơ,chuivàotrongxe,vặnchìakhóa.Đãnửađêm,xecộtrênđườngcáivẫnnườmnượp,trongthànhphốnàymọingườiđềuhăngsaytừnggiâytừngphútkhôngbiếtmệtmỏi.
Chương73
“Hãynhìnbức tườngnày.”ĐồngNiênchỉbức tườngvàhét lên, tiếngcủaanhvangvọngkhắpcảngôinhàđen,nhưthểbọtsóngbắntunglêngiữabiểnkhinémmộthònđáxuống.
“Đâychỉlàmộtbứctường.”VũNhimếumáonói.“Không,đâykhôngchỉ làmộtbức tường,đây làmộtsinhmạng.”Bàn
tayĐồngNiênvuốtvemặtbứctườngmộtcáchâuyếm,“nócócảmgiác,nócómáu,cóthịt,nóđangsống,sốngmãi.Emsợnólắmphảikhông?Chẳngphảiemnói thườngxuyênnghe thấynhữngâmthanhđángsợsao?Chẳngphảiemrấtsợngôinhàđenthầnbínàysao?Chẳngphảiemnóitrongngôinhàđencóâmhồnsao?”
“Emxinanh,anhđừngnóinữa.”“Không,anhphảinói.Anhphảinóichoembiết,ulinhđóẩnnáutrong
bứctườngnày.”BỗngnhiênVũNhicảmthấybứctườngnàynhưmộttấmgươngphátra
ánhphản quang rấtmạnh, trong ánh phản quang, cô nhìn thấy khuônmặtmình,côkhôngthểphânbiệtnổihìnhnàolàhìnhcủachínhmình,hìnhnàolàảoảnh.Thếrồi,bỗngchốcmọithứđềutrởthànhảogiác,bứctườngvẫnlàbứctường,côvẫnlàcô.
ĐồngNiênlắcđầu,anhrútramộtcáibúasắtrấttoởdướigầmgiườngra,cáibúasắttongoạicỡnàychỉcóthểnhìnthấyởnhữngcôngtrìnhxâydựng.AnhcườivớiVũNhi,rồigiơcaocáibúasắtlên.
VũNhinhắmchặtmắtlại.Vàigiâysau,VũNhinghethấytiếngđộngầmầm,giốngnhưtiếngnổ
củamộtthứgìđó.Cômởmắt,nhìnthấybứctườngtrắngtrướcmắtđãbịđậpvỡmộtmiếngto.ĐồngNiênlạigiơbúalênnệnthậtmạnhvàobứctường,vôivữa trắng thinhau rơixuống,bắn tung tóekhắpnơi,gạchvàvữavụnbiếnthànhlớpbụimùtrànngậpkhắpcănphòng,
VũNhibịtchặtmũi,hétlên:“Đừngđậpnữa.”Đồng Niên dường như không nghe thấy, anh lại giơ cái búa lên đập
mạnh,rồithởhổnhển,nói:“Chẳngphảiemmuốnnhìnthấychântướngcủaulinhđósao?Được,anhsẽchoemnhìnthấyrõ,nhìnthậtrõ.”
“Chẻđôikhúcgỗ,tasẽxuấthiện,chuyểndờiphiếnđá,ngươitấtsẽtìmthấy ta.Được rồi, bây giờ hãy để chúng tôi chẻ đôi khúc gỗ, chuyển dờiphiếnđá.”
ĐồngNiênhétlên,giơbúalênvàđậpđiêncuồngvàobứctường,đếntậnkhiVũNhithựcsựnhìnthấythứgìđóbêntrongbứctường-cônhìnthấymộtkhúcxươngtrắng.
ĐồngNiên cũngdừng lại, anhnhìnkhúcxương lộ ra khỏi bức tường,
toàn thân run rẩy,độtnhiênanhbỏchiếcbúaxuống,quỳxuốngdướiđất,miệnglẩmbẩm:“Đúnglàởđâythậtsao?”
Sauđó,ĐồngNiênđứngdậy,cẩnthậnlấytayphủinhữnggạchvữađãbịbúađậpvỡ.MộtbộxươnghoànchỉnhdầnlộratrướcmắtVũNhi.
Đâylàmộtbộxươngnằmtrongbứctường.TimVũNhiđậpthìnhthịch,côngẩnngườiđứngđó,đếntậnkhilớpbụi
từbứctườngbịđậpvỡđãnằmimdướisànnhà,cômớinhìnrõtoànbộdiệnmạocủabộxương.Côkinhngạcpháthiệnra,đâychínhlàbộxươngxuấthiện tronggiấcmơcủacôbannãy.Quabộphậnxươngchậu,có thểphánđoánđâylàbộxươngcủamộtngườiphụnữ.Xươngtrắngphátraánhsángrùngrợnđángsợ,tưthếđứngnhưkiểubàvẫncònsống,chỉcóđiềuthiếumấtmộtbộdathịt.
Khôngaicóthểngờđược,trongbứctườngởtầngbacủangôinhàđen,lạichôngiấumộtbộxươngphụnữ.
VũNhihátomiệngkinhngạc:“Ýanhlà…”ĐồngNiêngậtđầu:“Đúngvậy,bàchínhlàmẹanh.”“Trờiơi!”VũNhigiơtaylênbịtmiệng.“Bâygiờcóphảibàrấtđẹpkhông?VũNhi,anhxinlỗi,cómộtviệcanh
vẫnluôngiấuem,anhđãmuốnnóichoemđiềunàyngaytừlầnđầutiêngặpem,nhưnganhkhôngcóđủdũngkhí.Bâygiờ,emđãnhìnthấybà,anhnghĩcầnphảinóivớiem.Embiếtvìsaolầnđầutiênkhigặpem,anhđãyêuemrồikhông?Bởivì,emgiốngyhệtmẹanh.”
VũNhisờlênmặtmìnhnói:“Anhnóigìcơ?”“Khuônmặtemgiốnghệtkhuônmặtmẹanh,giốngnhưlàsinhđôivậy.
Khi lầnđầu tiêngặpem,anhcòn tưởnggặpmẹanhkhianhcònnhỏ,chonênmớinhìnembằngánhmắtkỳlạnhưvậy.”
VũNhidườngnhưsắpngãkhuỵuxuống,thìra,ngaytừngàyđầukhicôvàĐồngNiênquenbiếtnhauđãđượcđịnhsẵn làmộtsai lầm.Tại saosốphậnlạisắpxếpchohọgặpgỡnhau.Sốphậnchếttiệt!Côchợtnhớtớibứcảnhđó,bứcảnhkẹptrongcuốn“Tứtấtbình”.Côvốntưởngđólàbứcảnhcủacô,ĐồngNiênđãchụptrộm,giờđâycôđãhiểungườitrongảnhđólàai:“Thìrabứcảnhđó…”
“Đúngvậy,bứcảnhempháthiệnra,thựcralàảnhmẹanh.Đólàảnhbốanhchụp,khiôngchụpbứcảnhđó,anhvẫncònnằmtrongbụngmẹ.Cònnữa,phòngvẽtranhbêncạnh,tấtcảnhữngbứctranhởđóđềulàtácphẩmcủamẹanh, trongđócómộtbức tựhọacủamẹanh,khuônmặtbà trongtranhđãbịanhbôimựclên.”
“Đủrồi.”VũNhilắcđầunói:“Chẳngphảianhđãtừngnóibàmấttíchsao?”
“Đúngvậy,anhđãnóibàmấttích.Nhưnganhđãtừngnói,bàkhônghềrờikhỏianh,bàluônởtrongngôinhànày.”ĐồngNiênngừngmộtlát,khóe
mắtanhứalệ:“VũNhi,chẳngphảiemluônmuốnbiếtnhữngthắcmắccủaemkhilầnđầutiênbướcvàongôinhànàysao?”
“Anhnóianhkhôngnhớđược.””Đúngvậy,anhđãquên.Nhưngmấyhômnay,cuốicùnganhcũngnhớ
lạinhữngviệcđã từngxảyra -chínhanh tanóichoanhbímật trongbứctườngnày,cũngchínhanhtanóichoanhbiếtbímậtvềdònghọnhàanh.”
“Bímậtcủadònghọnhàanh?”VũNhimởtođôimắthãihùng.
Chương74
DiệpTiêuláixe,điđếntrướcngôinhàđenvớitốcđộnhanhnhất,anhnhìnmáinhàvàcộtốngkhóicaocaotrongmànđêmbaola,ngôinhàgiốngnhưmộtpháođàicổcủaPháptrongthờikỳtrungđại,trongnhữngđêmtốinhưđêmnay,maquỷravào,uônglinhtụhọp.Rồimộtđiềudựcảmkỳquáilạixuấthiệntrongtâmtríanh.
Anhkhônggõcửamàđiluônvàongôinhàphíasaungôinhàđentrước,vànhưmọingàyanhđilêncănphòngởtầngba,nhìnsangcửatầngbacủangôinhàđen.
Anhnhìn thấyđènsáng trongcănphòng tầngba.VũNhiđứng imbấtđộng,nétmặtcóvẻvôcùngsợhãi.ĐồngNiênđứngcạnhcô,đầmđìamồhôi,đầutócrốibù,nhìntừxacóthểthấyánhmắthungdữcủaĐồngNiên.Cònbứctườngtrongphònghìnhnhưđãbịđậpvỡ,dướiđấtlổnnhổnđốnggạch vữa vụn.Trong bức tường anh nhìn thấy thấp thoángmột bộ xươngtrắngởn.
Anhlạnhtoátsốnglưng.Diệp Tiêu nhoài người ra cửa sổ nhìn sang phía đối diện, cuối cùng,
khôngkìmlòngđược,anhbiếtVũNhichắcchắnđangphảiđốimặtvớisựnguyhiểm,anhcầnphảibảovệcô, anhhít thở thật sâu, sauđóhướngvềphíađốidiệngọito:“VũNhi”.
TiếnggọicủaDiệpTiêuxuyênquamànđêmtĩnhmịch,giốngnhưmộtmũitênlaothẳngvàongôinhàđen.
VũNhigiậtnảymình,lậptứcnhìnvềphíaphátraâmthanhcônhìnthấymộtbóngngườiđứngởcửasổtầngbaởngôinhàđốidiện.ĐồngNiêncũngnhìnthấy,anhlaođếncửasổ,rồilẩmbẩmchửithề.Sauđó,anhquayngườinắmchặttayVũNhi,kéocôrakhỏiphòng.
DiệpTiêu nhìn thấy hếtmọi việc, anh giận làmình không thể lập tứcnhảy ra khỏi cửa sổ bay sang căn phòngđối diện.Anhquayngười lao rakhỏiphòngchạythậtnhanhxuốngtầngdướirồilaonhanhvềphíangôinhàđen.
Cánhcổngsắtbênngoàingôinhàđenkhóachặt,anhlấyvaihúcmạnh,nhưng cánh cửa khôngmở ra.Rồi anh chợt nghĩ ra điều gì, lập tức quayngườichạyđếnđámcâybênngoàingôinhàđen.TrongđầuanhlạihiệnlênnộidungcuốnbăngThànhThiênVũquaymộtnămtrướcđây.Anhlấychiếcđènpinmangbênmìnhra,soisángbụicâytốiomphíatrước,lấytayrẽcáccành cây, lần theo những hình ảnh xuất hiện trong cuốn băng, cuối cùngcũngtìmthấylỗhổngtrênbứctườngbaoquanhngôinhàđen.
AnhlàmgiốngnhưnhữnggìThànhThiênVũđã làmtrongcuốnbăngthầnbíđó,bướcqualỗhổngtrênbứctường,sauđóđivòngđếncửangôinhàđen.Anhsoiđènpinvàocổngsắtthấykhôngcódấuvếtcánhcửavừabịmở,nhưvậycónghĩa làVũNhivàĐồngNiênvẫnở trongngôinhàđen,anhmớiyêntâmcầmđènpinvàongôinhàđen.
Bướcvàophòngkháchởtầngmột,anhlêntiếnggọiVũNhi.Thếnhưnganhchỉngheđượcâmthanhđángsợvọnglại,âmthanhđóvađậptớimọingóc ngách của ngôi nhà đen giống như ánh sáng phản quang nhức mắttrong tấmgương,âm thanh rấtchói tainhư thểxé ráchmàngnhĩ taiDiệpTiêu.Lẽnào,ngôinhànàylạicósựsống?Vàgiờđâynóbắtđầunổigiận,giốngnhưmộtnămtrướcđâyThànhThiênVũ-ngườikháchkhôngmờitựýlaovàongôinhànàygặpphải.
DiệpTiêuđimộtvòngkhắpcácphòngởdướitầngmột,anhđẩytấtcảcửacácphòngđangđóng,trướckhimởcửa,anhđãchuẩnbịtâmlýchotìnhhuốngxấu nhất.Nhưng anh khôngdámghémắt nhìn vào những conmắtmèotrêncửa,anhsợmìnhcũngsẽbịnhữngconmắtmèođómêhoặc,rồirơi xuốngvực sâu vô tận giốngnhưThànhThiênVũ.Anh tin chắc trongnhững conmắtmèo lắp ngược này có ẩn giấu thứ gì đó rất đáng sợ.Thếnhưngkhi cánhcửađượcmở ra lại chẳng thấygì chỉ có luồngkhôngkhíchếtchóclaođến.
AnhleolêntầnghaimởcửaphòngngủcủaVũNhi,khôngcóaichỉcóluồngánhsánglạnhlẽođượcphátratừtấmgươngtrênbànphấn.Sauđó,anh lại lao vào phòng chính trong căn phòng này, anh đã nhìn thấy cuốn“Mắtmèo”nhưngtrongphòngvẫnkhôngcóai.Anhmởcănphòngthứbabêntrongđểtrọnbộthiếtbịtheodõi,anhrấtmuốnbậtlênxem,nhưnggiờđâyanhphảicứuVũNhitrước.Anhtiếptụcđisâuvàophíatrongtầnghai,đếntậnnhàvệsinhcuốicùngcủahànhlangtầnghaicũngvẫnkhôngcóai.
TrướckhiDiệpTiêulao lên tầngba, trongnãoanhchợt lướtquacảnhtượng trong cuốn băng của Thành ThiênVũ. Anh lắc đầu tự nhắc khôngđượcsuynghĩlinhtinh,sauđóanhchạythẳngmộtmạchlêntầngba.
Bỗnganhlạinghethấytiếngkêuthéthãihùng.Tiếngkêuthétthêlươngđó lập tức truyền khắp cả ngôi nhà đen, xuyênqua làn da củaDiệpTiêu,giốngnhưmột chiếckimnhọnđâm thẳngvào timanh.Anhcó thểkhẳngđịnh,đókhôngphảilàgiọngVũNhi.Nhưngâmthanhđángsợnàykhônghề
xa lạ gì đối vớiDiệpTiêu, anh nhận ra ngayđây là âm thanh trong cuốnbăngThànhThiênVũđãquaycáchđâymộtnăm.
DiệpTiêucuốicùngđãtrảinghiệmđượccảnhtượnghãihùngmàThànhThiênVũđãtrảiqua,anhcóthểđoánđượcThànhThiênVũđãbịsuysụptinhthầntrongkhungcảnhtốitămvàtiếngkêuthétthêlươngnàychođếnkhitựsát.Lúcnàyđây,DiệpTiêucũngsắpsửasuysụp,anhcảmthấyngườiphụnữđóđangngaysaulưnggiờđây,đôitaylạnhgiábóplấycổanh.
NhưngDiệpTiêuchợtnhớđếnVũNhi, anhkhông thểcứ thếnàymàchếtđược,anhcònphảicứuVũNhi,anhđãhứavớiTuyếtNhilàsẽbảovệemgáicôấy,anhyêuTuyếtNhi.VìTuyếtNhianhphảicốgắngsốngtiếp.Cuốicùnganhmởđượccánhcửaởtầngba,chínhlàkhoảnhkhắccánhcửamởra,âmthanhhãihùngđóđãbiếnmất.Anhquayđầulạilấyđènpinsoirahànhlang,chẳngcóngườiphụnữđángsợnào,ulinhđãchạytrốnrồi.Giờđây,anhkhôngcònsợhãigìcáithứgọilàulinhnữa,anhđãchẳngcònbiếtsợhãinữa.
Diệp Tiêu nhìn thấy bộ xương trong bức tường ở căn phòng này. Bộxươngđứngđó,hốcmắtsâuhoắmdườngnhưẩngiấuthứgìtrongđó.Anhlắcđầulaosangphòngbêncạnh,tronggianphòngnàytreosáubứctranh,lướtmắtnhìnquabức tranhnàocũngkhiếnanh sửng sốt.Anhkhôngkịpnhìnlâuhơn,anhlaovàogianphòngthứba,đâychỉlàmộtcăngácxếpnhỏ,haibêntườngđềudốc,cửasổtrờihướngrangoàimởtoang.
KhôngthấyVũNhivàĐồngNiên.Họđiđâuđượcnữa?DiệpTiêulùilạimột bướcnhìn trần nhà trên đầu, lẽ nào họ đã bị bốc hơi bởimột sứcmạnhthầnbínào?Cứthếbiếnmấttăm,mấttíchtrongbầukhôngkhítrongngôi nhà đen? Không. Diệp Tiêu bỗng run rẩy. Đột nhiên anh nghe thấytiếngVũNhi:“AnhDiệpTiêu.”
Nhưngâmthanhnàylạinhanhchóngbiếnmất,tiếptheoanhnghethấynhững tiếng bước chân lộn xộn trên đỉnh đầu.Diệp Tiêu chợt hiểu ra họkhônghềbiếnmấtmàđãlêntậnmáingôinhàđen.Anhlậptứcchuirakhỏicửasổtrờicủacăngácxếp,đilênmáinhàcaocao.
Bấtchợtanh thấyhơivángđầu,anh thận trọnggiẫm lênmáingói, soiđènpinkhắpxungquanh.CuốicùnganhnhìnthấyVũNhivàĐồngNiên,họđangrúmngườibêncạnhcộtốngkhói.DiệpTiêuđivềphíahọ,VũNhicũnghétlên,nhưnglạibịĐồngNiênbịtchặtmiệng.
ĐồngNiênlớntiếngnói:”DiệpTiêu,anhkhôngđượclạiđây.AnhmàtiếnthêmmộtbướcnữatôisẽdẫnVũNhinhảyxuốngdưới.”
DiệpTiêudừngbước,anhnhìnphíasauĐồngNiênvàVũNhichínhlàmáihiêndốcthẳngđứng.
Một luồnggió thổi tới, lướt quamắtDiệpTiêu, anh chợt có cảmgiáctrênkhuônmặtĐồngNiêndườngnhưcònhiệnlênmộtbóngngườikhác-ĐồngTuyếtThôn.
Chương75
Lúcnày,VũNhiyênlặngnằmtrongtayĐồngNiên,họđangngồitrênmáingóiđencủamáinhà,mấyngọnđènphatừkhắpnơichiếusángmặtcô,cô nghĩ, chắc khuônmặtmình giờ rất nhợt nhạt và xấu xí, giống như bộxươngtrongbứctườngvậy.
Họđãbịcảnhsátbaovây, trênmáinhà, trongngôinhàđen,cònởcảdướiđất,đềucóđầycảnhsátvàđèncảnhsát,nhữngâmthanhhuyênnáokhông ngừng vang lên, xe cảnh sát vẫn đang đi đến đây, những tiếng còicảnhsáttừxatiếnlạigầnchuivàotaiVũNhi.Côbỗngcảmthấyđêmnaymìnhthậtcólỗivớinhữngngườihàngxómxungquanhngôinhàđen,họlạiphảitrảiquamộtđêmmấtngủ.
VũNhinhìnDiệpTiêu,trongsốtấtcảcáccảnhsát,anhgầnhọnhất,trênmáinhàrộnghơn20m2,phíasauanhcòncómấyngườicảnhsát,vịnvàocửasổtrời.CôngẩngđầunhìnĐồngNiên,cônhậnraĐồngNiênđangrunrẩy,nétmặtanhvôcùngđaukhổ,mộtcơngióthổiquamáitócrốibùcủaanh,cônhìnthấymấygiọtnướcmắtcủaĐồngNiênrơixuống,rồirơivàomôicô,nongnóngvàcóvịmặnchát.
“ĐồngNiên,chúngtalạiđóđi,emkhôngmuốnngồiởđâythêmnữa.”CôdịudàngnóibêntaiĐồngNiên.
“Không,VũNhi,anhđãkhôngcònđườnglùinữa,emcóbiếtcâuthànhngữ“Cưỡitrênlưnghổkhóxuống”chưa?Bâygiờchúngtakhôngphảilàđangngồitrênmáinhàmàđangcưỡitrênlưnghổdữ.”ĐồngNiênnóinhỏ,chợtánhđènphachiếuthẳngvàomặtanh,khiếnanhchóimắt,vộilấytayche.
Lúcđó,VũNhinghethấyDiệpTiêunóivớingườibêncạnh:“Cácanhcẩnthậnmộtchút,đừngchiếuánhđènthẳngvàomặtnghiphạmvàcontin.”SauđóDiệpTiêunóitovớiĐồngNiên:“ĐồngNiên,hãythảVũNhira,mọiviệckhác,chúngtađềucóthểthươnglượngđượcmà.”
DiệpTiêutiếptụcnói:“VũNhivôtội,tôibiếtanhyêucôấy,thìhãyđểcôấyđượctựdo.ĐồngNiên,anhkhôngcảmthấybắtVũNhilàmcontinlàviệclàmrấtvôliêmsĩsao?”
Ngheđếnđây,VũNhinhẹnhàngnóivớiĐồngNiên:“ĐồngNiên,họđãcoi anh là nghi phạm, coi em là con tin của anh.Nhưng em tin anh, anhchẳngphảilànghiphạmgìcả,anhvôtội,chúngtarờikhỏiđâyđi,đếnchỗanhDiệpTiêu,anhhãynóirõmọisựviệc,emcũngsẽgiảithíchgiúpanh.EmsẽnóivớianhDiệpTiêu,anhkhônghềépbuộcem,emkhôngphảilàcontincủaanh,emtựnguyệnlênđâytheoanh.”
“Không,emkhônglừanổihọđâu.”AnhômVũNhichặthơn.“VũNhi,đằngsauchúngtalàmáihiên,chỉcầnlùimộtbước,mọiđiềuphiềnnãosẽ
được giải thoát.Hơnmười năm trước, bố anh cũng ngã từ đây xuốngmàchết,anhvẫnluôntinrằng,thựcrachínhôngnhảyxuống,ônglàmnhưvậy,cólẽlàmộtkiểusámhối,bâygiờ,anhcũngđangsámhối.”
“Anhđangsámhốicáigì?Anhkhônghềphạmtộigìmà.”“Không,VũNhi,thựcraemkhônghiểuanh.Điềunàykhôngthểtrách
emđược,bởivì trướcđây,anhcũngkhônghiểuchínhmình.Cònbâygiờ,cuốicùnganhcũngđãthựcsựhiểuđượcmìnhlàcáithứgìrồi.Ácquỷ,anhchính làmột tênácquỷ.”Anhnói lớn, sauđódừng lạigiây lát: “VũNhi,chắcdạonàyemcũngpháthiệnanhbịchứngmộngdu.”
“Đúngvậy,emcópháthiệnra,anhcầnphảiđichữa.”“Không,đãquámuộnrồi.Đếntậnhômnay,anhmớihiểuhếttấtcảmọi
việcđềudoanhgâyra,đềulàdođôitaynàycủaanh.”Nóixong,ĐồngNiêngiơbàntaymìnhlêntrướcmặtVũNhi:“Đôibàntaynàyđãgâynêntộitàytrời,bẩnthỉuvàbỉổi,cònemthìlạikhônghềbiếtgìcả.Thựcra,chínhanhcũngbịđôi taytội lỗinàyquamặt.Anhvốnkhôngtinmìnhcóthểgâyranhữngviệcnhưvậy,nhưngnhữngviệcđángsợxảyratrongngôinhàđenlạikhiến anh không thể nghĩ ra điều gì. Tối hôm đó, anh phát hiện ra, thậtkhôngngờmìnhlạingãtrướccửanhàLaTư,khianhpháthiệnracôấy,côấyđãchếtrồi.Anhnghĩ,chắclàanhđãbópcổcôấyđếnchếttronglúcvôthức.”
“Ýanhlà,vụánbópcổchínhlàdoanhgâyra.”VũNhirunrẩyhỏi.ĐồngNiênđaukhổgậtđầu,chợtanhngẩngđầunói tovớiDiệpTiêu:
“DiệpTiêu,tôibiếtngườitrốntrongcănnhàđốidiệnngôinhàđenđểtheodõitôichínhlàanh,chắcanhđãsớmnghingờtôiphảikhông?Anhlàmtốtlắm,trongkhichínhtôicũngkhôngbiếtmìnhđãlàmnhữnggì, thìanhđãnhậnrarồi.Đúngvậy,bâygiờ,cuốicùngtôicũngđãnhớrarồi,vụánbópcổliênhoànchínhlàdotôigâyra.Thìratấtcảnhữngcơnácmộngđóđềulàthực,từkhitôitrởlạisốngtrongngôinhàđen,tôiđãnằmmơthấynhữngcơnácmộngđó,tôimơthấynửađêm,tôichạyrakhỏingôinhàđen,điđếnnhàcôgáiđộcthânxalạ,lừacôtamởcửa,rồibópcổcôtatớichết.Tôivẫnchorằngđóchỉ làmơmàthôi, làhưcấu,nhưnggiờthì tôibiết,đókhôngphảilàgiấcmơ,màlàsựthực.
Diệp Tiêu không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào Đồng Niên và VũNhi.
ĐồngNiên tiếp tụchét lênvớianh:“Chẻđôikhúcgỗ, tasẽxuấthiện,chuyểndờiphiếnđã,anhcuốicùngcũngđãtìmthấytôirồi.”
“Không!”TiếngthétthấtthanhcủaVũNhivanglênbêntaiĐồngNiên:“Đồng Niên, anh không làm những chuyện đó, em không tin anh là loạingườiđó!”
“VũNhi,lẽnàoemthựcsựphảichờđếnlúcanhbópcổemđếnchếtemmớithựcsựhiểuanhsao?”Nóixong,anhgiơtaysờlênvếtlằnđỏtrêncổ
VũNhidochínhanhgâynên.“Emnguyện tin rằnganhchỉbópcổmộtmìnhem.”VũNhivừakhóc
vừanói.“Không,emchỉlàmộtngườibịhạicuốicùngtrongtayanhmàthôi.”TiếngDiệpTiêuchợtvanglên:“ĐồngNiên,lúcnàyanhcầnphảibình
tĩnh,nhữnglờianhnóitôiđãnghecảrồi,tấtcảnhữngđiềunàysẽtrởthànhchứngcứtrêntòaán,tôihyvọnganhcóthểsuynghĩkỹ.”
“Chứngcứtrêntòaán?Anhchorằngtôisẽchịuratòagiốngnhưcụnộicủa tôi sao?Không, tôikhôngchoanhcáicơhộiđóđâu.”ĐồngNiênhétlên.
“Cụ nội? Việc này thì có liên quan gì đến cụ nội anh?” Vũ Nhi nhẹnhànghỏiĐồngNiên.
“Bởisáumươinămtrướcđây,cũngchínhởThượngHải,cụnộianhmỗiđêmđilangthangkhắpThượngHảilúcđêmkhuya,cụcứthếbópcổchếtnhữngcôgáivôtộithầntượngcụ.Tronggianphòngởtầngba,cụcòncấtgiấu rấtnhiềuxáccủaphụnữ,cụ làconácquỷmang trongmìnhhai loạinhâncách.Cuốicùngcụbịxửtửhìnhtreocổ.Anhđãxemnhữngghichépvềviệcnày trên tạpchínhữngnăm30, sựviệcnàyđãgâychấnđộng lớnthờikỳđó.”
“Nhữngviệcnàycũngcóquanhệgìvớianh?”“Lẽnàoemkhôngbiếtrằngmộtsốcănbệnhvềtinhthầncóthểditruyền
haysao?Đúngvậyđấy,khianhrờikhỏiphòngkhámcủabácsĩtâmlýMễNhượcLan,anhmớihiểu,rấtcóthểanhbịditruyềnlạigiencủadònghọ,đâychínhlàgientộiác,nóẩnsâutronghuyếtmạch.Khianhbướcvàongôinhànày,gientộiácnàydầndầnchiếmlĩnhcơthểanh,hìnhthànhnênmộtloạinhâncáchnữa,vàloạinhâncáchnàycủaanhvôcùngtộilỗi,tànđộcvôngần,giốngnhưbịquỷnhậpvậy.”Nóixong,anhngướclênbầutrờiđêmvàgầmlên,trúttấtcảmọiđiềuđaukhổtronglòng.
“ĐồngNiên,anhmuốnnóirằnganhcóhailoạinhâncách?”ĐồngNiêngậtđầu,từtốnnói:“Đúngvậy,emđãtừngngủcùnggiường
vớiácquỷ.”VũNhi runrẩy,côômĐồngNiên,nói:“Không,anhkhôngphải làác
quỷ,anhcóthểtựthú,bâygiờvẫncònkịp.”“Khôngkịpnữarồi,anhđãsáthạinămsinhmạngvôtội,đủđểbắnchết
anh vài lần rồi.Anh phải sám hối với họ, anh cần phải xuống địa ngục.”ChợtĐồngNiênnhìnVũNhibằngánhmắtvôcùngkỳlạ:“VũNhi,hãyđitheoanh,chúngtasẽmãimãiởbênnhau.”
VũNhigậtđầu,nói:“Chúngtađiđâu?”“Địangục.”ĐồngNiên ômVũNhi, đi về phíamái hiên, anh nói thầmbên taiVũ
Nhi:“Emlàngườicuốicùng.”
Chương76
Cóthểđêmnaythựcsựsẽxảyrachuyệngì?Suốtmộtđêm,MễNhượcLanbịámảnhbởiýnghĩnày,đếntậnquánửa
đêm,côvẫnởtrongphòngkhámsuynghĩvềđiềunày.Chuôngđiệnthoạireo.Lầnnày,côhơidodự,taycôđểtrênđiệnthoại,nhưngkhôngcầmlên.
Chuôngvẫnreo,nhưthểlàtínhiệutừđịangụcđãthúcgiụccô,cuốicùng,côcũngnhấcmáy.
“Lạilàtôiđây.”Đốiphươngnóitrongđiệnthoại,dườngnhưmangtheonụcườiđắcýkỳbí.
“Tôiđoánđượclàanh.”“Tôicũngđoánhiệngiờcôđangngồilạiphòngkhám.”“Anhcònmuốnnóigì?”“Tôichỉsợcôkhôngdámnghetiếp.”MễNhượcLanngẩnngười,rồimỉmcười,nói:“Tôithíchđisâuvàotâm
hồnngườikhác,tôikhôngchorằngngườisợhãisẽlàtôi.”“Vậy thì người sợ hãi sẽ là tôi sao?” Đối phương cũng cười: “Cô sẽ
nhanhchóngbiếttôilàaingaythôi.”“Hãynóiđi.”“Cámơncôcóthểnhẫnnạilắngnghe,tôinóithậtlòngđấy.Tôiđãkể,
cómộtngườiđànôngvàmộtngườiphụnữsốngtrongngôinhàmàuđen,ngườiđànôngđónghingờngườivợxinhđẹpkhôngchungthủyvớimình,ôngtathườngxuyênđánhcôấy,còncôấyluôncamchịu.Cuốicùng,đếnmộthôm,người đànôngđókhông thểkiềmchếnổi sựhoài nghi đối vớingườivợ,ôngtanổicơnđiên,vàomộtđêm,ôngtađưavợlênphòngởtầngba.Độtnhiênngườiphụnữpháthiệnrachồngmìnhđãtrởthànhmộtngườikhác,đóchínhlàmộtconácquỷ.Conácquỷđóđãchiếmlĩnhcơthểngườiđànôngđó,giơđôitayra,bópcổngườiphụnữđó.”
MễNhượcLancảmthấyghêsợ,côgiơtaylênsờvàocổmình,nói:“Sauđóđãxảyrachuyệngì?”
Đầudâybênkiayênlặng,dườngnhưchợtngừngthở,nửaphútsau,cuốicùnganhcũngthốtramộtcâu:“Ôngtabópcổvợmìnhchođếnchết.”
“Thượngđếsẽkhôngthathứchoôngta.”MễNhượcLanlạnhlùngnói.“Tấtnhiênrồi,thượngđếđươngnhiênkhôngthathứchoôngta.Chính
ôngtacũngkhôngthểthathứchobảnthân.Đólàmộtđêmthậthãihùng,nửađêmlinhhồnmaquỷxuấthiệntrongcănnhàcổxưa,âmhồntàácđãkhống chếngười đànôngđó, dùngđôi tayôngbóp cổ chết người vợ củaông,ngườiphụnữxinhđẹpđángthươngđó.”
MễNhượcLanbỗngngắtlờianhta:“Âmhồntàác?Anhnhìnthấyâm
hồnđóư?”“Đúngvậy,tôinhìnthấynótrongtráitimtôi.”“Tôihiểurồi.”Âmthanhbênđầudâykiatiếptụcvanglên:“Saukhigiếtngười,người
đànôngđóđãtỉnhlại.Nhưng,ngườivợxinhđẹpcủaôngđãbiếnthànhmộtcáixáclạnhgiá,ôngmớinhậnrarốtcuộcmìnhđãlàmgì.Ôngrấtđaukhổ,cũngrấtsợhãi,saukhitrảiquasựdàyvòdằnvặt,ôngquyếtđịnhchegiấutộilỗicủamình.Suốtđêm,ôngchuyểngạch,vôivữavề,ôngtrốntronggianphòngtầngba,bỏrathờigianđúngmộtngàymộtđêmđểchônchặtxácvợvàotrongbứctường.Từđóvềsau,ngườiphụnữbịchônvùimãimãitrongbứctườngởtầngbađãbiếnthànhmộtoanhồn,duđãngkhắpnơitrongngôinhàđó.
“Vềsau,ngườiđànôngđó thìsao?”MễNhượcLan lầnđầu tiênnghethấycâuchuyệnđángsợ,nênhơicăngthẳng.
“Ngườiđànông tội lỗiđónóidối làvợông tamất tích.Nhưngông takhôngthểnàothathứchotộilỗimìnhgâyra.Cuốicùng,mộthôm,ôngđilênmáinhàbêntrêntầngba,nhảylầutựsát.Tôiđãnói,thượngđếkhôngthathứchoôngta,chínhôngtacũngkhôngthathứchobảnthân.”
MễNhượcLan thởphào, rồi cônhanhchóngphảnứng, chậm rãi nói:“Tôinghĩ,ngườiđànôngđócólẽcóhailoạinhâncách,cólúc,ôngtakhôngbiếtmìnhđanglàmgì.”
Côlạibắtđầuphântíchtâmlý,nhưthểđangnóivớinhữngngườibệnhđángthươngcầncôgiúpđỡ.
Độtnhiên,cônghethấythứâmthanhvôcùngđángsợvanglêntừphíasau,côđangđịnhxoayngườilạixem,tiếngtrongđiệnthoạilạivanglên:
“Đúngvậy,cônóiđúnglắm.Côlàmộtphụnữthôngminhtuyệtđỉnh,cólúc,tôithựcsựmuốnvuốtvelàndamượtmàcủacô,cònnữa,cảchiếccổthondàimêhồncủacônữa.”
Bỗngtừphíasaulưngcôvanglêntiếngcườinhonhỏ.Tiếngcườiđóđếntừđịangục.MễNhượcLan lầnđầu tiênphải đốimặt với sựkinhhãi, khi côđịnh
quayngườilại,mộtbàntaytokhỏeđãbópchặtlấycổcô.
Chương77
Bầutrờiphíatrênngôinhàđenvẫnlàmànđêmđen,thếnhưngởđằngđôngđãxuấthiệnvàitiasáng,buổiđêmdàiđằngđặccũngsắptrôiqua.
Trênmáinhàcủangôinhàđen,ĐồngNiênkéoVũNhivềphíamáihiênkhôngphảnkháng,côdườngnhưbị rúthết sức lực, chỉ có thểngẩngđầunhìnbầutrờiđêmđen,mặcchosốphận.
“Anhđịnhlàmgì?”DiệpTiêuhétlớn,khôngthểđợithêmđượcnữaanhbấtchấpnguyhiểm,giẫmlênnhữngviênngóitrênmáivàlaovềphíatrước.Độtnhiên, anh thấyĐồngNiênđứng lạibênmépmáihiên,nênanhcũngdừngbước,anhsợmìnhmàlaođếnsẽépĐồngNiênômVũNhicùngnhảyxuống.
Sốngvàchết,đâyluônlàđềtàivĩnhhằngcủaconngười,cóđôikhichỉcáchnhau1mm.
Lúc này, Vũ Nhi dường nhưmất đi cảm giác, cô nhắmmắt lại, cảmtưởngđầumìnhđãtreolơlửngbênngoàimáihiên,cơngióthổivivulướtquatóccô,côcóthểrơixuốngbấtcứlúcnào.CôcảmnhậnđượcĐồngNiênvẫnđangrunrẩy,khôngbiếttiếptheođây,ĐồngNiênsẽlàmgì.
Mộtphútsau,côbỗngcảmthấytrêncổmìnhcómộtsợidâygìđó,côgiơ tay lênsờ,sờ thấymộtmặtđá trênngựcmình.Cômởmắt,nhận thấykhuônmặtĐồngNiênsátcạnhcô.ĐồngNiênđangmỉmcườivớicô.Anhnângviênngọcđámắtmèođãđượcanhđeotrởlạitrướcngựccôlênvànói:“VũNhi,bâygiờanh trả lại sợidâychuyềnmắtmèochoem,nómãimãithuộcvềem.”
“ĐồngNiên,anhđừngđi.”Cônóigiữatiếngkhócnứcnở.“VũNhi,xinemhãytinrằnganhmãimãiyêuem.Nhưnganhlàkẻcó
tội,anhbuộcphảixuốngđịangục.Emhãygắngsốngtốt.”“Không!”VũNhidốctoànbộsứclựccủamìnhhétlên.NhưngĐồngNiênlạichỉtayvềphíađằngđôngtrênbầutrời,mặtcười
vànói:“Emnhìnkìa,trờisắpsángrồi.”VũNhikhôngphânbiệtđượcphươnghướng,chỉcảm thấyởmộtgóc
nàođónơiđườngchântrờimộttiasángđangphávỡmànđêmbaophủxungquanh,côkhẽkhànghỏi:“Anhnhìnthấyánhhừngđôngkhông?”
“Anhnhìn thấyrồi,bầu trờiởđóđẹp tuyệtvời.”ĐồngNiênhướngvềphíađónói:“VũNhi,ởđóđẹpthậtđấy,bâygiờanhphảiđiđếnđó,mẹanhđangđợianhởđó.”
Đồng Niên mỉm cười, đứng dậy sau đó anh lao về phía trước, nhảyxuốngdưới.
Vàigiâysaumộtloạtâmthanhthânngườivađậptừdướiđấttruyềnlên.ĐồngNiênthựcsựđãxuốngđịangục,hoặclàlênthiênđường?VũNhi
khôngdámnhìnxuốngdưới,nướcmắtnhưdòngsuốitrongvắttràora,viênđámắtmèotrướcngựccôbỗngphátraluồngánhsángkỳdị,côkhẽnóivớimình:“ĐồngNiên,VũNhimãiyêuanh.”
DiệpTiêulặnglẽđứngbêncạnhVũNhinhìnxuốngkhoảngtừphíadướibatầnglầu,cảnhsátđangvâyquanhthânthểnhầynhụamáuthịtcủaĐồngNiên.ĐồngsựcủaDiệpTiêunhẹnhàngđiđếnsauanh,nói:“Tấtcảđãkếtthúc.”
Tấtcảđãkếtthúcthậtsao?
Chương78
“Trờisắpsángrồi.”DiệpTiêuhướngvềphíađông,chậmrãinói.Anhđứngtầnngầnởtầng
dướingôinhàđen,nhìncácđồngsựbậnrộnlàmviệc,anhchỉmuốnđượcyêntĩnhmộtlát.
Chợt anhnhìn thấyVũNhinằm trêncángcứu thươngđượckhiêng rakhỏingôinhàđen.Rõràngcôđãbịkinhhãitộtcùng,côsẽđượcđưađếnbệnhviệnđểchữatrị.DiệpTiêulaođếnbênVũNhi,anhnhìnthấyVũNhinướcmắtđầmđìakhắpkhuônmặt,cônhắmchặtmắt,trôngnétmặtVũNhivôcùngđaukhổ.DiệpTiêubiết lúcnàykhôngnênlàmphiềncô,côđangchìmđắm trong sựđaukhổkhimấtđi ngườimìnhyêu thương.AnhnhìntheoVũNhiđếnkhicôđượcđưalênxecấpcứurờikhỏingôinhàđen,anhthầmnóivớiVũNhi:“VũNhi,emđừngbaogiờtrởvềngôinhàđennữa.”
“Cậuấyđãthựchiệnlờithềcủamình.”DiệpTiêukhẽnói,anhnghĩlạilờithềcủaĐồngNiêntrướcmặtanh.“NếunhưtôiứchiếpVũNhitôisẽngãtừtrênmáinhàngôinhàđenxuốngmàchết.”
DiệpTiêukhôngquaylạingôinhàđennữa,anhđãchịuđựngngôinhàđóquáđủrồi.Anhđãdặnkỹcácđồngnghiệp,cầnphảitháotấtcảcácconmắtmèotrêncánhcửacủacácphòngđemvềSở.Dùcácđồngnghiệpkhônghiểunổiyêucầunày,nhưnghọvẫnlàmtheo.
Bỗngnhiênsaulưnganhlạivanglêngiọngnóiquenthuộccủaanhbạnđồngnghiệp:“DiệpTiêu,chúcmừnganh.”
“Có gì đáng chúcmừng chứ?”Giọng nói củaDiệpTiêu tràn ngập sựbuồnbã.
“Saoanhlạicaumàythảonãothế?Hungthủvụánbópcổliênhoàncuốicùngcũngđãbịanhbắt,cầnphảibiếtrằng,vụánlớnthếnàycảđộichúngtacũngrấtkhógặpđượcđấy.Lầnnàyítnhấtanhcũngphảiđượckhenhạngnhấtđấynhỉ?”Ánhmắtcủaanhbạnđồngnghiệptoátrasựngưỡngmộ,rồianhta lại thởdàivà tiếp tụcnói tiếp:“TrướcđâytôicứtưởngcâuchuyệnmộngdugiếtngườinhưácquỷJackchỉxuấthiện trong truyền thuyếtcủaLuânĐônvàothếkỷXIX,thậtkhôngngờlầnnàychúngtalạithựcsựnhìnthấyácquỷJackcủaTrungQuốc.”
DiệpTiêukhôngbìnhluậngì,anhnhìnngôinhàđenphíasaulưng,trongmắtanhánhlênthứgìđórấtđặcbiệt.
Anhchậmrãinói:“MặcdùĐồngNiênđãthừanhậnmìnhchínhlàhungthủcủacácvụánbópcổ.Nhưngtôivẫncảmthấycómộtsốđiểmnghivấnchưađượclàmrõ.”
“Chẳngphảichúngtađãđốichiếudấuvântaysao?DấuvântayrõnétpháthiệnởtrêncửacủanhàLaTưchínhlàcủaĐồngNiên.”Anhbạnđồng
nghiệpnóirấtchắcchắn.DiệpTiêulạithởdài,nói:“Nhưngtôivẫncảmthấyđêmnay,ngoàinơi
đây,cònxảyrasựviệcnàođó.”“Còncósựviệcgìnữa?Ởđâu?”Tiếngchuôngđiệnthoạicủaanhchợtvanglên.MắtDiệpTiêunhìnchằmchằmvàochiếcdiđộnggàiở thắt lưnganh
bạnđồngnghiệp.AnhtathấyánhmắtDiệpTiêucógìđókháclạ,anhbắtmáy:“Alo,làtôiđây…gìcơ?Anhnóigì?Giốngynhưmấyvụántrướcá?Khôngthểnhưvậyđược,anhchắcchắn?Trờiơi,đượcrồi,chúngtasẽđếnđóngay.”
Anhbạnđồngnghiệptắtmáy,sắcmặttrởnênvôcùngkhócoi,anhtừtừngẩngđầulên,nhìnvàomắtDiệpTiêunói:“Anhđoánkhôngsai,đúnglàcònxảyraviệckhác,đãxảyravụánbópcổthứsáu.”
DiệpTiêugậtđầu,anhnắmtaythànhnắmđấm,rồicùngđồngsựlaovềphíaxeôtô.
Chương79
5h30’sáng,trờiđãsángtỏ.DiệpTiêuvàđồngnghiệpđếnphòngkhámtâmlýcủaMễNhượcLan.Ở
cửaphòngkhám,anhnhìnkỹmấybứctranhquảngcáo,anhbiếtđólàsảnphẩmcủaVũNhi,anhchỉcảmthấynhữnghìnhảnhtrongbứctranhquảngcáodườngnhưchínhlàcảnhtronggiấcmơcủaanh.
Họnhanhchóngđếnhiệntrườngvụán,DiệpTiêukhôngchúýđếnnạnnhânđangnằmdướiđấtngay,màanhchúýđếnvườnhoanhỏphíasaucănphòng.Anhnhận ramấybônghoa gần sát cửa sổ đã tàn, nhiều cánh hoadínhlêncửasổkính,giốngnhưnhữngvếtmáulấmtấm.
Đãcómấycảnhsátđợihọở trongphòng.ĐồngnghiệpcủaDiệpTiêuquansáttỉmỉnạnnhânMễNhượcLan,anhkhẳngđịnhchắcchắnvớiDiệpTiêu,dùxéttrênphươngthứcgâyánhayvếthằntrêncổnạnnhânđềuthựcsựgiốngyhệtnhữngvụántrước,docùngmộthungthủgâyra.Thờigiantửvongcủanạnnhânvàokhoảngbốngiờsáng,vừakhớpvớithờigianĐồngNiêndìuVũNhicùngđốimặtvớicảnhsátở trênmáingôinhàđen.DiệpTiêuchúýđếnmộtchi tiếtởhiện trườngvụán,chiếcđiện thoại trênbànlàmviệcchưađặtvàođúngvịtrí,ốngnghebịrơixuốngbàn,treolủnglẳngbởidâyđiệnthoại.
Anhbạnđồngnghiệplắcđầubấtlựcnói:“Thậtkhôngngờ,thìrađếntậnbâygiờ,hung thủ thựcsựvẫnnhởnnhơngoàivòngpháp luật.NhưngsaoĐồngNiênlạiphảitựnhậnchứ?”
DiệpTiêukhôngtrảlờicâuhỏicủađồngnghiệp,mànóikhẽ,“thờigian
báoánchưađếnnămgiờsáng,ởđâyngoàinạnnhânvàhungthủ,thậtkhómàtưởngtượngnổicòncóngườinàonữa.Chonên,tôimuốngặpngườibáoán.”
Thếlà,họđếnmộtgianphòngkhác,ởđây,DiệpTiêunhìnthấyngườibáoán,đólàHứaVănMinh.
DiệpTiêunhớngayđếnsựviệcxảyraởngôinhàđốidiệnngôinhàđenhômtrước,chínhlàngườiđànôngđangđứngtrướcmặtanhđây.DiệpTiêuđẩyHứaVănMinhđếntườnglạnhlùngnói:“Chúngtalạigặpnhaurồi.”
NhìnkhuônmặtDiệpTiêu,HứaVănMinhcũngnhớra,anhnóiđầysợhãi:“Saolạilàanh?Tôikhônghềnóichuyệnđóvớibấtcứai,thậtđấy,xinhãytintôi.”
“Tôikhôngnóiđiềuđó.”DiệpTiêu thảanh ta ra, từ tốnnói:“Xin lỗi,anhhãykểlạisựviệcvừamớixảyra.”
“Nạnnhân tên làMễNhượcLan, tôi làbạncủacôấy.Sángsớmhômnay,tôigặpphảicơnácmộng,tôimơthấycôấybịngườikhácsáthại,tôirấtsợhãi,nênmuốnđếnxemthếnào.”
DiệpTiêubiếtlýdonàyrõrànglànóidối,kiểunóidốingungốcthếnàyanhđãnghequánhàmrồi,thườngthìmọingườithườngbịaramộtsốlýdođểchegiấusựriêngtư,khôngmuốnngườikhácbiết.Nhưng,anhvẫncứhỏithêm: “Vào lúc chưa đến năm giờ sáng sao? Sao anh biết cô ấy ở phòngkhámmàkhôngphảiởnhà?Xinlỗi,tôihỏimộtcâukháriêngtư,ngoàiviệclàbạnbènhưanhvừanói, rốtcuộcgiữaanhvànạnnhâncómốiquanhệgì?”
“Điềunày…”HứaVănMinhhơicăngthẳng,anhcúiđầu,chậmrãinói:“Anhđoánquảkhôngsai,giữatôivàcôấycómộtmốiquanhệmờám.”
“Tôihiểurồi.”HứaVănMinhtiếptụcnói:“Lúcđầu,tôiđãgọiđiệnđếnnhàMễNhược
Lan,nhưngkhôngainhấcmáy.Sauđó, tôi lạigọivàodiđộngcủacôấy,cũngvẫnkhôngaitrảlời.Tôiđoáncóthểđãxảyrachuyệngì,tôicảmthấycôấycókhảnăngđãở lạiphòngkhám.MễNhượcLan trướcđâycóđưachotôichìakhóacủaphòngkhám,nêntôicóthểtựvàođược,khitôibướcvàophònglàmviệccủacôấy, tôi liềnpháthiệnrangaythi thểcủacôấy,sauđótôilậptứcbáoán.”
Anhbạnđồngnghiệpđãghi chép lại tất cả, sauđó anhđưaHứaVănMinhđếnSởcônganđểviếttườngtrình.TrướckhiHứaVănMinhđikhỏi,DiệpTiêuchợtnhớraanhlàsếpcủaVũNhi,liềnnóivớiHứaVănMinh.
“AnhlàsếpcủaVũNhiphảikhông?Hômnaycôấykhôngthểđi làmđược.”
“VũNhiđãxảyrachuyệngì?”“ĐồngNiêncủacôấyđãchếtrồi.”TrongmắtHứaVănMinhtoátra tianhìnsợhãi,anhlắcđầu,rồiđira
cùngvớiđồngnghiệpcủaDiệpTiêu,anhsẽbịđưađếnSởcônganđểviếttườngtrình.
DiệpTiêuđiđi lại lạimấyvòngtrongphòngkhám,anhcònxemdanhsáchnhữngngườiđếnkhám,anhnhìnthấytênĐồngNiên,anhchợtnghĩrađiềugì.Khianhđitớicuốihànhlang,anhchợtnhìnthấymộtbứctranhsơndầuvẽmắtmèo.
Mắtmèođanglạnhlùngnhìnanh.
Chương80
TrướckhitrởvềSở,DiệpTiêutrởlạingôinhàđen.Nóimộtcáchchínhxác,anhkhôngbướcvàongôinhàđen,màđithẳngvàongôinhàphíasaungôinhàđen.Anhlaonhanhlêntầngbacủangôinhà,mởgianphònganhvẫndùngđểtheodõingôinhàđốidiện.
ĐầutiênDiệpTiêunhìnthấyhaihàngchữtrêntường,đâychínhlàsựsỉnhụcvàkíchthíchmàhungthủđãđểlạichoanh.Sauđó,ánhmắtanhdịchchuyểnsangmấykhungảnhtreotrênbứctườngkhác.
Anhlấykhungảnhxuống,trênkhungảnhcómộtlớpbụidàybaophủ,anh lấy tayphủinhẹ lớpbụi, trongnhữngbứcảnhđen trắngđó, anhnhìnthấymộtbứcchụptoànthểgiađình.Cảgiađìnhgồmbốnngười,bốmẹởđộtuổitrungniênngồitrênghế,haicậuthiếuniênđứngphíasauhọ,cậuđứngbên trái chừng mười tám, mười chín tuổi, còn cậu đứng bên phải chắckhoảngmườilăm,mườisáutuổi.Anhnhìnlạikhuônmặtngườithiếuniênđứngbêntrái,khuônmặtnàykhiếnanhliêntưởngđếnHứaVănMinhtrẻđimườimấytuổi,chắcsẽcókhuônmặtnhưthếnày.Cònánhmắtcậu thiếuniênbênphảitrôngvôcùngusầu,nhưthểđangẩngiấuđiềugì.
ChợtDiệpTiêupháthiệnraphíasaulưngkhungảnhcókẹpthêmmộtsốthứ,dườngnhưcómột lớpởgiữa.Anhmở từngkẹpgiữasaukhungảnh,nhìnthấytrongđóđểmộttậpgiấyvẽ.Nhữngtranggiấynàydườngnhưkhálâunămrồi,ởgócđềucóvếtmốc,ốvàng.Trêngiấylàtranhkýhọabằngbútchì,trêntừngbứctranhđềughirõngàyhoànthành,cótấtcảmườimấybức,DiệpTiêugiởđếnbứctranhcóthờigianlâunhất,đólàngày10tháng12năm1987.
Trong tranh cómột ô cửa sổ rộng, bên trong cửa sổ cómột bàn phấntrangđiểm,trướcbànphấncómộtngườiphụnữtócdàiđangngồi.Cóthểnhìnthấykhuônmặtngườiphụnữđótronggươngcủabànphấn,côtarấtxinhđẹp,đangchảimáitócdài,trướcngựccôcònđeomộtsợidâychuyền.DiệpTiêunhìnsangngôinhàđenquacửasổ,bứctranhnàychínhlàvẽcảnhtrongphòngngủ.Ởtầnghaicóthểkhẳngđịnh,tấtcảnhữngthứtrongbứctranhnàyđượcvẽtừchínhgócđộnày.
DiệpTiêugiởtiếptheođúngtrìnhtựthờigian,anhnhìnthấyngườiphụnữ trong tranh thường xuyên ngồi trong một gian phòng vẽ tranh, trongnhữngbứctranhnày,hìnhtượngngườiphụnữdườngnhưvôcùnghoànmỹ.DiệpTiêucòncảmthấykhuônmặtcủangườiphụnữtrongtranhcóvàiphầngiốngVũNhi.
Trongbức tranh tiếp theo,cóxuấthiệnmộtngườiđànông,ngườiđànông đó giơ tay lên tát vàomặt người phụ nữ.Mấy bức tranh kế tiếp đềuthườngxuyênxuấthiệncảnhngườiđànôngđánhđậpngườiphụnữ.Trongđócómộtbức tranhngườiphụnữnằmdướiđất,để lộ tấmlưng trần, trênlưngchằngchịtnhữngvếtthương.
Thờigianhoànthànhmấybứctranhcuốilàngày19tháng6năm1988.Thoạt tiênanhnhìn thấyngườiđànôngvàngườiphụnữđangnóichuyệntrongphòng,nétmặtvôcùngđángsợ.Tiếptheolàcảnhngườiđànôngbópchặtcổngườiphụnữ.Cảnhtượngcuốicùng,hìnhnhưngườiphụnữđãchết,côbịdínhchặtvàobứctường,ngườiđànôngđangdùnggạch,vữađểxâymộtbứctườngmớilêntrênngườiphụnữ,đâylàbứctranhcuốicùng.
DiệpTiêulạihướngánhmắtsangcửasổtầngbađốidiện,bâygiờ,bứctườngđóđãđượcdọn,bộxươngđócũngđãđượcđưađếnSởcônganđểđiềutra.Cuốicùnganhđãhiểu,bộxươngđólàcủaaivàcôấyđãbịaisáthại.DiệpTiêurútdiđộng,gọichođồngnghiệp:“Alo, tôi,DiệpTiêuđây,HứaVănMinhcócònởđókhông?”
“Vừaviếttườngtrìnhxong,đanglàmthủtụcchoanhtađi.”DiệpTiêuvộinói:“Đừngđểanhtađi,tôicòncómộtsốviệccầnhỏianh
ta.Cònnữa,anhhãygiúptôikiểmtraxem,HứaVănMinhởđâutrướcnămhaimươituổi?Cámơn.”
Chờđợigiâylátởđầudâybênkiavanglêngiọngđồngnghiệp,anhnóiđịachỉnhàmàhơnmườinămtrướcHứaVănMinhđãsống-chínhlàngôinhànày.
DiệpTiêulắcđầu:“Tôiđãđoánđúng,cámơnanh,nhớphảigiữanhtalại,tôivềngayđây.Tạmbiệt.”
Rõràng,lầntrướckhiDiệpTiêupháthiệnraHứaVănMinhởdướinhà,anhtađãnóidối,anhtakhôngphảiđếnthămVũNhi,màlàđếnthămlạinhàcũ.DiệpTiêucấtkhungảnhvàcácbứctranhkýhọavàotrongcặpcủamình,rồinhanhchóngrờikhỏiđó.
Chương81
KhiDiệpTiêu trở lạiSở,HứaVănMinhvẫncònđang trả lời cáccâuhỏi,vàviếtbảntườngtrìnhdàidằngdặc.NhưngDiệpTiêukhôngđithẳngđếngặpHứaVănMinhmàngồivàotrướcmáyvitính,mởkhodữliệucánhâncủadâncưtoànthànhphố.
AnhđangtratưliệuvềHứaVănMinhvàcácthànhviêntronggiađìnhanhta.
Thìra,HứaVănMinhsốngtừbéđếnhaimươituổiởngôinhàphíasaungôinhàđen.Sauđó,HứaVănMinhthiđỗvàoHọcviệnMỹthuật,saukhitốtnghiệpHọcviệnMỹthuật,anhđiduhọc,chuyênngànhquảngcáo,đếntậnbanămtrướcmớivềnước,mởcôngtyquảngcáoĐốiSong.Quanhữngtưliệulưugiữtrongmáytính,HứaVănMinhchưahềphạmpháplầnnào.
BốmẹHứaVănMinh,gặptainạngiaothôngkhiđidulịchnướcngoàivào tháng 01 năm1990, lúc đóHứaVănMinh đang học ởHọc việnMỹthuật,trongnhàchỉcònlạimộtmìnhcậuemtraiHứaThiênMinh.Saukhibốmẹquađời,HứaThiênMinhdotâmtrạngubuồn,mắcchứngtrầmcảmnênthườngxuyênnghỉhọc.Từđótâmtrạngcậulúctốtlúcxấu.Năm1993cậuđượcchúruộtđưađếnbệnhviệnởvùngkhácđểchữa trịchứngbệnhtrầmcảm.Nhưngđếnnăm1998,HứaThiênMinhtựýrờikhỏibệnhviệnđóvàkhôngaibiếtcậutađãđiđâu,từđóvềsau,khôngcònbấtcứghichépgìtronghồsơcủacậu.
Saukhixemhếtnhữngthôngtinnày,DiệpTiêulấykhungảnhmangtừcănphòngđóra,nhìnkỹthiếuniênbênphảitrongbứcảnhchụpcảgiađình.Ánhmắtcậu thiếuniênđóvôcùngubuồn,ubuồnđếnđộ làmchongườikháccảmthấyđaulòng.
DiệpTiêu cầm theo khung ảnh và rời khỏi phòng đi sang gian phòngHứaVănMinhđangviếtbảntườngtrình.HứaVănMinhvừanhìnthấyDiệpTiêutiếnvàonétmặtthoángbiếnsắc.DiệpTiêulạnhlùngnhìnanhta,sauđó đặt khung ảnh trướcmặtHứaVănMinh.HứaVănMinh lập tức ngẩnngười,DiệpTiêuchậmrãinói:“Lầntrướckhichúngtagặpnhau,anhđãnóidối,cóđúngvậykhông?”
HứaVănMinhngập ngừnggiây lát, cuối cùng cúi đầu và nói: “Đúngvậy, tôi đã nói dối. Tôi chỉmuốn về thăm lại nhà cũ, chẳng lẽ lại khôngđược?”
“Nếuđãvậy,saoanhlạicònnóidối?”HứaVănMinhkhôngtrảlời.“Được,vậytôihỏianh,HứaThiênMinhlàai?”Nghe thấy cái tên này,HứaVănMinh lập tức ngẩng đầu lên: ”Thiên
Minh?Nólàemtraitôi.”
Sauđó,DiệpTiêulấynhữngbứctranhkýhọara,bàytừngbứcratrướcmặtHứaVănMinh,hỏi:“Aivẽnhữngbứctranhnày?”
HứaVănMinhnhìnnhữngbứctranhđó,bỗngchốckhuônmặtanhtrắngbệch,toànthânanhmềmnhũn,miệngcũnglắpbalắpbắp:“Tôikhôngphạmtội,tôithựcsựkhôngcótội.”
“Tôi tinanhkhôngcó tội, thếnênchỉcầnanhnói rahếtnhữnggìanhbiết,anhcóthểchứngminhanhkhôngphạmtội.”
HứaVănMinhgậtđầunói:“Được, tôisẽnóichocácanh.Nhữngbứctranhanhđemđếnkhôngphảidotôivẽ,màlàemtraitôi-HứaThiênMinhvẽ.Hồinhỏ,tôivàemtraiđềurấtthíchvẽ.Chúngtôisốngtrongngôinhàđốidiệnngôinhàđen,từcửasổcủachúngtôicóthểquansátthấymọiviệcxảyratrongngôinhàđen.KhiđótrongngôinhàđencóvợchồnghọĐồngvàcảconcủahọnữa.Ngườiphụnữđórấtxinhđẹp,đãcuốnhúttôivàemtrainênchúngtôithíchvẽtranhkýhọangườiphụnữđó.”
“NgườiphụnữđócóphảilàmẹĐồngNiênkhông?”“Đúngvậy.Cóthểngườiphụnữđólàmộthọasĩ,điềunàyđãkhíchlệ
giấcmơtrởthànhhọasĩcủahaianhemtôi,chúngtôicũnghọcvẽmộtcáchđầyphấnkhích,đặcbiệtlàemtraitôi.Tôipháthiệnranócótìnhcảmđặcbiệt đối với người phụ nữ trong ngôi nhà đen, nó bắt đầu thường xuyênnghểncổrakhỏikhungcửasổđểquansát tấtcảmọisựviệcxảyra trongngôinhàđen,thậmchínócònmuacảốngnhòmđểnhìntrộmngườiphụnữởnhàđốidiện.Hồiđó,tôiđãsợnósẽbịtẩuhỏanhậpma,tôinhậnthấy,nóđã thíchngườiphụnữđó.Nhưngkhiđó,nómớichỉ là cậubémười lăm,mườisáutuổi,tìnhyêucủanórấtmơhồ,rấtthuầnkhiết,khônghềcóchútvẩnđụcnào,chỉđơngiảnlàmộtkiểusitình.Nóhaynhìnngôinhàđenvàvẽkýhọa,cólúcthậmchícònvẽngoạicảnhngườiđànôngđánhđậpngườiphụnữtrongngôinhàđen.Emtraitôirấtthươngngườiphụnữđó,nócămhậnngườiđànôngđó,thậmchínócònviếtthưtìnhchongườiphụnữđó.
“Vậymấybứctranhsaucùngthìsao?”DiệpTiêuchỉvàomấybứctranhghichéplạicảnhmẹĐồngNiênbịsáthại.
“Tôikhôngchínhmắtnhìnthấysựviệcxảyrađêmhômđó,ngàyhômsauemtraimớinóichotôibiết.Nónóinóhậnngườiđànôngđó,hậnđếncựcđiểm,ngườiđànôngđóđãcướpđitìnhyêuduynhấtcủanó,nóhyvọngôngtachếtđi.Thếlà,nóviếtchongườiđànôngvàiláthưđedọa,viếthếtnhữngcảnhnónhìnthấyhômđóvàotrongthư,thậtkhôngngờ,chẳngbaolâungườiđànôngđóđãbịngãtừtrênmáinhàxuốngvàmấtmạng,tôiđoán,chắcôngtanhậnđượcláthưđedọasợquánêntựsát.”
“Vềsauemtraianhthếnào?”HứaVănMinhthởdàinói:”Từsaukhingườiphụnữtrongngôinhàđen
quađời,emtrai tôiđãthayđổihoàntoàn,nótrởnênuuất,đêmnàocũnggặpácmộng.Chắclàdođêmhômsaukhitậnmắtchứngkiếntoànbộquá
trìnhmưusát,nóchịuđựngsựsợhãivàkíchđộngquáđộ,tạothànhmộtvếtthươngtâmlýnghiêmtrọngkhôngbaogiờcóthểxoadịuđược.Thựcra,nóvốnlàmộtđứa thôngminh, trí tuệcủanóhơnhẳn tôi.Hồinócònnhỏ,aicũngnóinósẽ làmnênnghiệp lớn,aingờcánhcửasổđóđãhủyhoạicảcuộcđờinó.Saukhibốmẹtôigặptainạn,nóđãthựcsựmắcchứngtrầmcảm,bịđưavàobệnhviện.Sauđó,tôiđiranướcngoàiduhọc,dầndầncũngmất liên lạc với nó. Ba năm trước, tôi trở về nước, việc đầu tiên tôi làmchínhlàtìmemtraitôi,nhưngkhôngtìmthấy,giữabiểnngườimênhmôngbiếttìmnóởđâu.”
DiệpTiêugậtđầu,anhtinnhữngđiềuHứaVănMinhđangnóiđâymớilàsựthực.AnhrótchoHứaVănMinhmộtcốcnước,HứaVănMinhuốngxongtiếptụcnói:“Cảmơnanh.Chođếntậnmộtthángtrước,VũNhiđếnxinviệctạicôngtytôi,tôinhậnracôấygiốngyhệtngườiphụnữởtrongngôi nhà đen, nên tôi lập tức quyết định tuyển dụng cô ấy. Nhưng, điềukhiếntôicàngkinhngạchơnchínhlàviệcxảyracáchđâyhơnmộttuần,tôinhậnđượcđiệnthoạicủaemtraitôi.Tôiđãmấtliênlạcvớinóbaonăm,độtnhiênnóliênlạc,khiếntôivừamừngvừalo.”
“Anhnênmừngmớiphảichứ,saolạilo?”“Bởi vì giọng nó trong điện thoại rất kỳ quái toàn nói những điều vô
cùngkhóhiểu,lúcthìđầytínhtriếtlý,lúcthìlạiđầybạolựcvàmáume,tôicảmthấy,chỗnàycủanócóvấnđề?”Vừanói,anhtachỉtayvàođầumình,anhlắclắcđầu,rồinóitiếp:“Trongđiệnthoạinóhẹngặptôitạingôinhàcũcủachúngtôi.Thếnêntôiđãvộivàngđếnđó,thậtkhôngngờlạigặpanhởđó, lúcđó, tôi rất sợnên liên tưởngngayđếnnhữngsựviệckhủngkhiếp,nênđãnóidốianh.Đếntậnmấyhômtrước,cuốicùngnócũngđếncôngtytôi,anhemtôilầnđầutiêngặpsaumườinămxacách,tôilẽraphảivuimớiphải,thếnhưngtôilạicómộtdựcảmchẳnglành.”
“Cácanhđãnóinhữnggì?”“Chúngtôichỉtròchuyệnmộtlát,chủyếuônlạinhữngchuyệncũ,đặc
biệtlànhữngchuyệnvềngườiphụnữtrongngôinhàđen.Tôithấynóchắclàbịđiênrồi,nóvẫnsốngtrongkýứccủamườimấynămtrước,thậmchínócòn cho rằng người phụ nữ vẫn còn sống.Nó thường nhắc đến tênĐồngTuyếtThôn,nónóinóvôcùngsùngbáingườicócáitênĐồngTuyếtThôn,nhưngĐồngTuyếtThônrốtcuộclàai?”
Chương82
CuốicùngVũNhicũngtỉnhlại,côtừtừmởmắt,nhậnramìnhđangnằmtrongphòngbệnhđặcbiệttrongbệnhviện.Bệnhviệnđãkiểmtratổngthể,côkhônghềbịthương,sángmaicôcóthểrờikhỏiđây.
Côchợtcảmthấykhátnước,cônhìnrangoàicửasổ,bâygiờđãlànửađêm,côkhôngmuốnlàmphiềnngườikhácvàolúcnày, thếnên,cônhắmmắtlại,lặnglẽhồitưởnglạitấtcảmọiviệcxảyrađêmqua.CôđãvĩnhviễnmấtĐồngNiênrồi,trongóccôkhôngngừnghiệnlêncáikhoảnhkhắccuốicùngĐồngNiênlaomìnhnhảyxuống.Anhđãchếtrồisao?Đúngvậy,VũNhinhớkhimìnhbịkhiêng rakhỏingôinhàđen, cảnh sátđãnóivới cô:ĐồngNiênđãchếtngay tạichỗ.Nhưngcôvẫn luôncảm thấyĐồngNiênchưachết,anhvẫnđangsốngbêncạnhcô,mãimãibảovệchechởchocô.
Độtnhiêncửaphòngbệnhbậtmở,VũNhilạimởmắt,cônhìnthấymộtngườiđànôngbướcvào,khuônmặtngườiđànôngtrôngkháquen,VũNhicảmthấymìnhđãgặpanhtaởđâuđó.Cônhớngayracáihômởcôngty,saukhihếtgiờlàm,cómộtngườiđànônglạđếntìmHứaVănMinh,chínhlàanhta.
Ngườiđóănmặcchỉnhtề,trôngrấtlịchsự,taytráicầmmộtcốcnước,tayphảiômmộtbóhoatươimàutrắng,mỉmcườivớiVũNhivànói:“Chàoem,VũNhi.”
“Anhlàai?CóphảigiámđốcHứabảoanhđếnđâykhông?”VũNhihỏianhta.
“Đúngvậy,bâygiờtôilàđồngnghiệpmớicủacô,giámđốcHứacóchútviệckhôngđếnđược,anhấybảotôiđếnthămcô.”NgườiđànôngbướcđếnbênVũNhi,ngồixuốngghếcạnhgiườngnói:“VũNhi,tôinghĩgiờchắccôđangkhát.”AnhtagiơcốcnướcratrướcmặtVũNhi.
“Cảmơnanh,đúng là tôiđangkhát.”VũNhi cảm thấycổhọngmìnhkhôkhốc lạ thường,giốngnhư làbị thiêuvậy,côđón lấycốcnước,uốngmộthơihết sạch,dòngnướcđãxoadịucổhọngcôkhiếncôdễchịuhơnnhiều. Cô nhận ra người đàn ông đang chăm chú nhìn cô và mỉm cười.Nhưngcôvẫnnóirấtlịchsự:“Cảmơnanhđãđếnthămtôi,nhưnggiờđãrấtmuộnrồi.”
“Không, đêm vừa mới bắt đầu thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói,giọnganhtavôcùngdịudàng,cósứclôicuốnmạnhmẽ,sauđó,anhtatặngchoVũNhibóhoatrắngđangcầmtrongtay.
VũNhi đón lấy bó hoa, ngửi thấy hương thơm từ các bông hoa,mộtluồnghươngnhènhẹđượchít sâuvàocơ thểcô,côcảmthấyrấtdễchịu,còn có thể khiến cô được thanh thản, cô đặt bó hoa lên đầu giường, nói:“Cảmơnanh.Saoanhlạitặnghoachotôi?”
“Côkhôngchúýthấyđâylàmộtbóhoamàutrắnghaysao?TôinghenóiĐồngNiênđãđirồi,hoatrắnglàđểtưởngniệmvonglinh.”
VũNhinhìnnhữngcánhhoamàutrắng,nhữngcánhhoađótrôngthậtlàthuầnkhiết, tinhkhôi, côđaukhổgậtđầu:“Đúngvậy,ĐồngNiênđãmãimãirađi.”
“Côbiếttạisaoanhấyphảirađikhông?”Ngườiđànôngtiếnsátvàocô,
nói.VũNhichợtnhìnthấytrêntránanhtacómộtvếtthương,cóvẻnhưlàvếtthươngmới.
“Bởivìanhấyphảichuộctội.Anhấyđãphạmtội,tộirấtnặng,anhấychorằnganhấycầnphảilấytínhmạngđểchuộctội.”
“Anhấyphạmtộivớiai?”VũNhingừnggiâylátrồinói:“Anhấygiếtngười,giếtrấtnhiềungười,
đólànhữngcôgáivôtội.”Ngườiđànônglắcđầu,từtốnnói:“Ngoàinhữngngườiđó,còncóthêm
mộtngườinữa.”“Anhmuốnámchỉai?”“Cô.”NgóntayanhtachỉthẳngvàomặtVũNhi,sauđótừtừthutaylại.“Tạisaolạilàtôi?”“Bởivìnhìncổcô,tôicóthểnhậnra.”Anhtamỉmcười.VũNhigiơtaylênsờcổ,ngoàisợidâychuyền,trêncổcôvẫncònlưu
lạimộtvếtxiếtcổmờmờ,trongmắtcôthoángxuấthiệnsựsợhãi,nhưngcôkhôngnóigì.
“Aiđãlàmviệcnày?”VũNhiquayđầuđihướngkhác,nhìnmànđêmmênhmangngoàicửa
sổ,khôngkìmlòngnổivànướcmắtđãthinhaurơixuống.“Tôiđoán,chắclàĐồngNiêngâyra,cóphảikhông?”Cuối cùngVũNhi cũngquayđầu lại, nói trong tiếngnấcnghẹnngào:
“Đúngvậy!”Ngườiđànônggậtđầu,nói:“Tôiđoánkhôngsai.Côbiếttạisaoanhta
lạimuốngiếtcôkhông?”“Tạisao?”VũNhihỏilạianhta.“Bởivìanhtanghingờcôphảnbộianhta,anhtasợsẽmấtcô.”“Không,bởivìanhấyyêutôi.”VũNhicốgắngphảnbáclại.“Yêuvàhậnchỉlàmộtgiớihạnvôcùngmongmanh,yêuđếncựcđiểm
chínhlàhận.”AnhtanóinhẹnhàngbêntaiVũNhi,ánhmắtanhtavôcùnguuất,cólúc,VũNhithíchkiểuánhmắtnày,anhtatiếptụcnói:“VũNhi,côđãđọccuốnhầucôngán“Tứtấtbình”chưa?”
“Tứtấtbình?Tôiđọcrồi.”TrướcmắtVũNhidườngnhưxuấthiệncảnhtượngbứcbìnhphonghãihùngđượcmiêutảtrongtruyện.
“CôcóbiếttạisaoĐằnghuyệnlệnhlạidùngcâuchuyệnTứtấtbìnhđểcheđậykếhoạchmưusátvợcủaôngtakhông?”
Ngheđếnđây,VũNhi nhớđếnbức ảnh củamẹĐồngNiênđượckẹptrongmấytrangcuốicủacuốn“Tứtấtbình”trongthưphòng,cóđợtcôcòntưởngđóchính làcô.Bỗngnhiên,VũNhicảm thấyvôcùngcămghétvàphẫn nộ đối với Đằng huyện lệnh trong tiểu thuyết, nên cô nói đầy cămphẫn:“Bởivìôngtađốkỵ.”
“Cônóiđúng lắm,đốkỵ.”Khinói,anh tađặcbiệtnhấnmạnhhaiâmcuối,“Đốkỵkhiếnconngườiphátrồ,đốkỵkhiếnconngườiphạmtội.Đốkỵ,hungác,thamlam,lườibiếng,phẫnnộ,kiêungạovàdâmdục,tấtcảcáctộilỗiđềubắtđầutừnhữngthứnày,baogồmcảĐồngNiêncủacô.”
VũNhimởtomắt:“Chonênanhấymớimuốngiếttôi?”“Đúngvậy,anhtađốkỵ.Bâygiờ,côcònhậnanhtakhông?”“Tôi…”TrongđầuVũNhibỗng lướtquanhững thứvôcùngkỳquái,
trướcmắtcôhiệnlênmộtkhoảngkhôngmơhồ,mờảo,côkhôngbiếtnêntrảlờithếnào,cuốicùng,côlắcđầu:“Saotôiphảihậnanhấychứ?”
“Bởivìanhấyđãbópcổcô!”Ngườiđànôngchợttỏrõsựbựctức,giơtayrasờlêncổVũNhi,VũNhicảmthấyđôitayanhtalạnhnhưbăng,sựlạnhgiángấmvàocơthểcô.
Cô muốn phản kháng, nhưng cô nhận ra mình không thể nhúc nhíchđượcgì,dườngnhưthânthểcôkhôngcònthuộcvềcô,trongkhoảnhkhắc,côđãnhậnra,ngườiđànôngtrướcmắtcôchắcchắnđãbỏthuốcvàotrongcốcnướcvàđưacôuống.
“Anhmuốnlàmgì?Rốtcuộcanhlàai?”“Tôimuốnlàmgìà?Rốtcuộctôilàaià?Lẽnàocôđãquêntốinàotôi
cũng chăm chú ngắm nhìn cô từ cửa sổ?” Người đàn ông cười đau khổ:“Không,côkhôngthểquênđược,khôngthểquênđược!Trênngựccôđeoviênđámắtmèo,côcómộtconmèotrắngđángyêu,côcóthểvẽnhữngbứctranhsơndầutuyệtđẹp,côthíchngồitrướccửasổthưphòngđọcsách.”
“Khônganhnhớnhầmrồi!Đókhôngphảilàtôi.”VũNhinóithậtto,lúcnàyđâycôchỉcònđủsứcđểnói,trongmắtcôtrànngậpnỗisợhãikhinhìnngườiđànôngtrướcmắt.
“Tôisaocóthểnhớnhầmđượcchứ?Bởivìtôiyêucô.”“Anhnóigìcơ?”VũNhingẩnngườinhìnanhta.“Tôinóitôiyêucô,từrấtlâurồi,tôiluônyêucô,lúcđótôimớichỉlà
cậuthiếuniênmườisáutuổi.Chođếntậnbâygiờ,tôivẫnyêucô.Ngườiđànôngđónghingờcôphảnbội,cóphảivậykhông?Ôngtacònthườngxuyênđánhđậpcô,phảivậykhông?Đểtôinóichocôbiết,chỗnàycủaôngtacóvấnđề,thựcsựcóvấnđề.”Anhtachỉtayvàođầumình.
“Chỗnàycủaanhđúnglàcóvấnđềthật.”VũNhibạogannói.Nhưnganhtalạicười,nói:“Xemra,côthậtsựđãquênrồi.Tốihômđó,
trongphòngởtầngba,ôngtađãbópchặtcổcô,cànglúccàngchặt.”AnhtatiếptụcvuốtvecổVũNhi,khiếnVũNhirunlẩybẩy,anhtavừavuốtvevừanói:“Cuốicùngôngtabópchếtcô.Đúngvậy,côđãbịkẻđiênkhùngđósáthại,sauđó,đểchegiấutộilỗivôliêmsĩcủamình,ôngtađãdùngvữavàgạchđểchônchặtcôvàobứctường.”
Vũ Nhi lập tức hiểu ra mẹ Đồng Niên rốt cuộc đã chết như thế nào,nhưngcôkhônghiểuđượcvìsaongườiđànôngtrướcmặtcôlạibiếtđược
hếtnhữngviệcnày.Ngườiđànôngtiếptụcnói:“Chođếntậntốihômđó,cuốicùngcôcũng
đượccứuthoátra,cóngườiđãđậpvỡbứctườngđó,côđãđượctựdo,côlạitrởvềchốnnhângian.Giờđây,ngườiyêucôthathiếtđangđứngtrướcmặtcô.”
“Anhđiênrồi!”VũNhivừakhócvừanói.“Đúngthế,tấtcảmọingườiđềunóitôiđiên,thựcra,bọnchúngmớilà
đồ điên! Chỉ có bọn điênmới cho rằng thiên tài là kẻ điên. Tại sao bọnchúnglạinóinhưvậy?Đólànhữnglinhhồnxấuxatàác,linhhồnxấuxatàác.” Anh ta hằn giọng nguyền rủa, trông bộ dạng anh ta lúc này thực sựgiốngmột tên ác quỷ: ”Chonên, bọn chúngnhất định phải bị trừng phạt,cáchtốtnhấtđểtrừngphạtbọnchúng,chínhlà…”
Thoángmộtcái,đôitaylạnhgiácủaanhtabópchặtlấycổVũNhi,VũNhicảmthấycổhọngđaunhức,khóthở,cômuốnhétlên,nhưnglạikhôngthểphátrabấtcứâmthanhgì.
VừabópchặtcổVũNhi,anhtavừanói:“Thậttuyệtquá,tacũngbópcổnhữngcôgáikhácnhưvậyđấy,từđứađầutiên,đứathứhai,thứba,thứtư,thứnăm,tốiqualàđứathứsáu,còncôlàđứathứbảy.Tađãđưabọnchúnglênthiênđàngnhưvậyđấy.Ởtrênđóchắcchắnrấtđẹp,cáccôhẳnphảibiếtơntôilắm,haha.Vídụ,cáicôtênLaTư,côtabiếtcô,khitanhắccôvớicôta,côtacònkhenngợicô,khicôtacònchưanóihếtcâu,tađãbópchặtcổcô ta, giốngynhư lúcnàyvậy, chỉmấyphút sau, cô tađã tắt thở.Khi tabướcrakhỏinhàLaTư,tađãnhìnthấymộtngườiđànôngtênĐồngNiênđiđếntrướccửanhàcôta,conngườitộinghiệpđóđangmộngdu.Khianhtatỉnhlại,chắcchắnanhtasẽchorằngchínhanhtagiếtLaTư.”
NơikhóemắtVũNhichảyrahaihàng lệnóngbỏng,giọt lệnàydànhchoĐồngNiênđángthươngvôtộicủacô.
“Côkhócà?”Ngườiđànôngghésátvàotaicô,nói:“Khôngphảikhócđâu.TốihômtanóichuyệnvớiĐồngNiênởtầngba,anhtacũngkhóc.Bởivìtanóichoanhtabiết,mẹanhtabịchôntrongbứctườngtronggianphòngđó.Anhtalàkẻdãman,anhtathừahưởngtínhhungtàncủabốanhta,anhtađãđánhta,khiếnđầutabịmộtvếtthươnglớn,chảyrấtnhiềumáu,máucủatađãchảyxuốngsànnhàtầngba.”
VũNhinhìnvếtthươngtrênđầuanhta,cuốicùngcôđãhiểuvếtmáucôpháthiệnratrongphòngởtầngbalàcủaai.
“Đượcrồi,đừngkhócnữa.Côcóbiếtkhông?Vốndĩ,tađãchuẩnbịđểĐồngNiênthaytahoànthànhkếhoạchcủata,tavẫntưởnganhtahoàntoànthừa hưởng gien di truyền của gia tộc họĐồng, tiếc rằng ta đã sai. Thậtkhôngngờ,trongthờikhắcthenchốtanhtalạithachocô,điềunàychứngtỏanhtalàmộtkẻnhunhược.Tathậtsựcảmthấyrấtlạ,lạlắm,trảiquabaonhiêuviệcnhưvậy,ảogiácvàsựhoangtưởngđãhoàntoànchiếmngựtrái
timanhta,nhưngđếnthờikhắccuốicùngtạisaoanhtađộtnhiênlạikhôngcămgiậncônữa?Sựphẫnnộcủaanhtasaobỗngdưnglạitiêutanhết?Tathựcsựkhôngtàinàohiểuđược.”Anhtalắcđầuthậtmạnh.
Giờ thìnhữnggiọtnướcmắtnónghổicủaVũNhi thinhaurơixuống,nếulúcnàycôcóthểnói,cômuốnlớntiếngnóivớikẻmáulạnhtrướcmặtcôrằng.AnhkhônghiểuđượcĐồngNiêncủatôi,cóthể,nỗisợhãivàthùhậncóthểhủydiệtlinhhồnvàthểxáccủamộtconngười,nhưnglạikhôngthểhủydiệtđượctìnhyêu.
Hơi thởcủangườiđànông thổivàomặtVũNhi, anh ta chậm rãinói:“Chắccômuốnnóigìphảikhông?Khôngcầnnói,tabiếtrõtronglòngcôđangnghĩ gì.Bâygiờ, ta đànhphải tựmình rat ay.Nói thực, ta cũnghơichánngáncáitròchơinàyrồiđấy.”
Cuốicùngcôđãtuyệtvọng.“VũNhi,đểtanóichocôbiết,tayêucô,hãyđểchúngtamãimãiởbên
nhau.”Ánhmắtngườiđànôngtoátratianhìnhungdữ,sứcmạnhnơibàntayanhtangàycàngtăng,VũNhichỉcònnghethấyâmthanhkỳquáibêntai,nhưlàtiếngĐồngNiêntừtrêntrờicaođangvẫygọicô,rồicôdầndầnngấtlịmđi.
Chương83
“Mìnhđãchếtchưanhỉ?”VũNhitựhỏimình,côcảmthấymìnhđangnằmtronglòngĐồngNiên,
hơithởtừmũianhđangdịudàngphảvàomặtcô.Họ đã lại được ở bên nhau, họmãimãi rời xa ngôi nhà đen, rời khỏi
thànhphốnày,trởlạithànhphốnơihọđãgặpgỡnhau.Bây giờ cô muốn nhìn thấy Đồng Niên, xem anh có đang mỉm cười
giốngnhưtrướcđâykhông,thếnên,VũNhitừtừmởmắt.NgườicônhìnthấylạilàDiệpTiêu.“VũNhi,cuốicùngemcũngđãtỉnhlạirồi.”“ĐồngNiênđâu?ĐồngNiênđâu?”NgheVũNhigọitênĐồngNiên,tráitimDiệpTiêuchợtnhóiđau,anh
khôngbiếttạisaomìnhlạicócảmgiácnày,cóthểlàdotrongtiềmthứccủamìnhnảysinhmộtthứhoangtưởngnựccườiđốivớiVũNhi.Nhưnganhlậptứcthoátngayrakhỏicảmgiáckhôngnêntồntạinày,anhnângđầuVũNhilên,nói:“VũNhi,emhãynhậnxemlàanhmà.”
“AnhDiệpTiêu.”CuốicùngVũNhicũngđãdầndầntỉnhtáo,“Emvẫncònsốngsao?”
“Đươngnhiênemvẫncònsống.”DiệpTiêucười.VũNhichợtnhớrađiềugì,nhìnxungquanhvẫnlàtrongphòngbệnh,
bầutrờibênngoàicửasổđãhơisáng,trongphòngchỉcócôvàDiệpTiêu,côlolắnghỏi:“Cáingườiđóđâuanh?
“EmnóiđếnHứaThiênMinhà?Đểanhtừtừnóichoemnghe,mấygiờđồnghồtrước,anhgọiđiệnthoạiđếnbệnhviện,bệnhviệnnóichoanhbiếtvừacómộtngườitựxưnglàngườicủacôngtyemđếnthămem.Anhcảmthấysựviệcnàyrấtkhảnghi,liềnlậptứcđếnbệnhviện,khianhbướcvàophòngbệnh,anhnhìnthấymộtngườiđànôngđangbópcổem,cònemthìđãngất lịm.Anh liền laođếnngănanh ta lại,anhvàhắnđãgiằngcomộttrậnkịchliệt tronggianphòngnày,anhtacũngliềumìnhphảnkháng,emnhìntránanhnày.”
Quảnhiên,VũNhinhìnthấymộtvếtthươnghiệnrõtrêntránDiệpTiêu,cònđểlạimộtvếtmáuđỏsẫm.
“AnhDiệpTiêu,vếtthươngcủaanhcónghiêmtrọngkhông?”“Đãđượcxử lý sơqua rồi, anhkhông sao?”Anh thởdài tiếp tụcnói:
“Nhưnganhtakhôngphảilàđốithủcủaanh,cuốicùnganhtacũngbịanhdồnđếnbêncửa,khôngcònđườngrútchạy.Lúcanhđịnhcòngtayanhtađểđưaanhtavềquyán,anhtachợtnhìnanhmỉmcười,nụcườivôcùngquáiđản,ôi,ánhmắtđókhiếnngườitacảmthấyhãihùng.Anhđãdựcảmđượcđiềugìđókhácthường,khianhlaođếnômlấyanhta,thậtkhôngngờanhtađãnhanhhơnmộtbướclaomìnhnhảyrangoàicửasổ.”
“Anhtađãchạythoátrồisao?”VũNhihoảnghốtnhìnrangoàicửasổphòngbệnh,tưởngtượngracảnhtượngngườiđànôngđónhảyrakhỏicửasổ.
“Đâylàtầng23củabệnhviện.Anhtachếtngaytạichỗ,xácđãbịđưađirồi.”
VũNhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ dường như ngoài đó là vực sâu vạntrượng.Cuốicùngcôgậtđầu,sauđógiơtaysờlêncổmình,vẫncảmthấyhơiđau,nhưngcôvẫncốtỏravữngvàng,cônói:“Cảmơnanh,DiệpTiêu,anhđãcứuemthoátchết.”
“VũNhi,emđừngnói thế.Thứnhất,đâychính làchức tráchcủaanh,anhcũngđãhứavớichịgáiemphảidùngtínhmạngcủaanhđểbảovệem.”DiệpTiêunhớđếnTuyếtNhirồilạinhìnVũNhi,thựcratronglònganhrấtnặngnề,anhnghĩnếumìnhđếnsớmhơnmộtchútnữathôi,thìVũNhicũngkhôngđếnnỗisuýtbịbópcổchết.
VũNhilạithởdài,nướcmắtlạitràodâng,chậmrãinói:“DiệpTiêu,emphảinóichoanhbiết,ĐồngNiênvôtội,anhấykhôngphảilàkẻgiếtngười,anhấykhôngcótội,anhấykhôngđángphảichết.Tấtcảmọitộidanhanhấy thừanhận lúcở trênmáinhàngôinhàđen, thực ra làdoanhấy tưởngtượngramàthôi,anhấyđãbịtênácquỷđóbứchạiđếnchết.”Sauđó,VũNhikểlạitoànbộnhữnggìHứaThiênMinhnóivớicôlúcnãy.
Sau khi nghe xong,Diệp Tiêu cũng thở dài, anh lặng lẽ nhìnVũNhi
nướcmắtđãđầmđìa trênkhuônmặtVũNhi, chắcchắncôđangđauđớntrướcsựrađicủaĐồngNiên.DiệpTiêukhôngkìmlòngđược,giơtaylênvuốtmáitóccôanủi:“Lẽraanhcầnphảiđoántrướcmớiphải.VũNhi,emcóquenmộtnữbácsĩtâmlýtênMễNhượcLanphảikhông?”
“Emcóquen,chịấybịlàmsao?”“Côấychếtrồi.”SauđóDiệpTiêukểhếtlạichoVũNhibiếtvềcáichết
củaMễNhượcLancùngnhữngsựviệcliênquanđếnHứaThiênMinhmàHứaVănMinhđãcungcấp.
MãilâusaumàVũNhivẫnchưađịnhthầnkhỏinỗisợhãi,côlẩmbẩm:“ChảtráchmàtêncôngtycủaHứaVănMinhlại lấytênlàcôngtyquảngcáoĐốiSong.EmnghĩHứaVănMinhchắclàvôtội.”
“Cũngcóthể,VũNhi,chiềuhômqua,anhđãtháonhữngmắtmèođínhtrêncửaphòngtrongngôinhàđenxuốngvàđưađếnphòngnghiêncứu,tiếnhànhmột cuộckiểmnghiệm toànbộ.Kết quả cuộckiểmnghiệmkhiến aicũngphảingỡngàng,nhữngmắtmèođókhôngđơngiảnđượctạothànhtừkính thông thườngmà làmột thứnguyên liệuvô cùngđặcbiệt.Theo suyđoáncủachuyêngia,đólàmộtloạinguyênliệuthiênnhiêncótínhphóngxạyếu.”
“Tínhphóngxạ?”VũNhilậptứcliêntưởngđếnnhữngnguyêntửđángsợ.
“Em không phải sợ đâu, chỉ là tính phóng xạ vô cùng yếu ớt cơ bảnkhôngảnhhưởngtớisứckhỏecủaconngười,nhưngloạinguyênliệunàylạicókhảnăngảnhhưởngđếnsóngđiệntừcủanãongười,khiếnđạinãoconngườinảysinhảogiác.”
“Ýanhlà,ảnhnềnvàbóngngườigiốngnhưâmhồnmàemnhìn thấyquamắtmèođềuchỉlàảogiáccủađạinãoemthôisao?”
“Đúngvậy,chínhanhcũngbịmắclừachúng.Vàkhôngchỉlànhữngthứemnhìnthấy,còncónhữngâmthanhđángsợmàemnghethấy,vídụtiếngbướcchânvàtiếngthétthấtthanhmàngườiphụnữgiữađêmkhuyađềubắtnguồntừsựtácđộngcủatínhphóngxạcủanhữngconmắtmèolắpngượcđốivớisóngđiệntừbộnãoem.”
“Thìrađâychínhlàâmhồnvàbóngmamàemđãnhìnthấy.”VũNhilắcmạnhđầu.
“Đúngvậy,cólẽcũngchínhvìnguyênnhânnàymàĐồngNiênmớisinhrachứngmộngdu,hơnnữacònnảysinhkýứcsailệchvàhoangtưởng.Anhsuyđoán, thậmchí sáumươinăm trướccụnộiĐồngNiên làĐồngTuyếtThôncũngchínhvìnguyênnhânnàymàdẫnđếntinhthầnhoảngloạn,sảnsinhhailoạinhâncách,cuốicùngđãgâyranhữngtộiáckinhkhủng.”
DiệpTiêuchợtnhớđếnvịTrưởngmậtthámngườiPháp,JokeSaphiađãmấttíchgiữabiểnđạidương,cólẽôngtacũngvìvậymànảysinhnỗisợhãitộtcùngđốivớingôinhàđenmàbiếnmấtkhỏithếgiớinày.Cóthểcòncó
cảnhữngngườisinhsốngtrongngôinhàđenhồi thờikỳ“Cáchmạngvănhóa”,ôngKimVănDungthậtđángthương,mẹôngđãchémchếtbốông,rồisuýtnữalạigiếtchếtông,cuốicùngmẹôngcũngtựsát.CònchínhKimVănDungcũngkhôngthểthoátkhỏikiếpnạn,haimươinămsauôngvẫnbịmắtmèo làmchohồnbayphách lạcđếnđộ laoxuốngđườngray tàuđiệnngầm.TấtcảmọichuyệnđềubắtnguồntừMắtmèo.
“Trời ơi”VũNhi há tomiệng kinh ngạc hỏi: “Nhưng ai là người lắpngượcnhữngconmắtmèođángsợđólêncửa?”
“ChỉcóthểlàĐồngTuyếtThôn.Cònvềviệctạisaoôngtalàmnhưvậyvàbằngcáchnàoông tacóđượcnhữngnguyên liệu tạonênconmắtmèođềutrởthànhmộtbímậtkhôngthểnàogiảiđápđược.”DiệpTiêulắcđầunói:“Trênthếgiớinàycólẽrấtnhiềubímậtkhôngchophépchúngtađiềutrađếncùng.”
“Giốngnhưsợidâychuyềnmắtmèonàyvậy.”VũNhi từ từnângmắtmèotrướcngựcmìnhlên,“Nóđãkhiếnrấtnhiềungườisợhãi,tấtcảnhữngngườiđãtừngsốngtrongngôinhàđen,cólẽhọđềugặpácmộngvìsợidâychuyềnnày.”
“Em có còn nhớ người đàn ông nhảy xuống đường ray xe điện ngầmkhông?Ôngtavôcùngsợhãisợidâychuyềnmắtmèocủaem,vàonhữngnăm70ôngtađãtừngsốngtrongngôinhàđen.Ôngtachắcchắncũnglànạnnhâncủangôinhàđen,sợidâychuyềnnàycóthểđãđemlạichoôngtanhữngkýứcvôcùngđángsợthờiniênthiếu.
“Thì ra làvậy.”VũNhihồi tưởng lạingàyđầu tiêncôđi làm,sựviệcđángsợxảyratạigatàuđiệnngầm.
DiệpTiêutiếptụcnói:“CònhungthủthựcsựcủavụánbópcổliênhoànHứaThiênMinh,anhđoánthựcramấynămnayanhtaluônẩncưtrongcănphòngởtầngbacủangôinhàđen,anhtaởbêncạnhngườianhtayêucũngchínhlàmẹĐồngNiên,bịgiấutrongbứctường.Cũngchínhvìthếmàanhta-mộtngườivốnbịmắcbệnh trầmcảmkhisống trongngôinhàđen thìbệnhcàngtrởnêntrầmtrọnghơn.Mộtnămtrước,khiThànhThiênVũbướcvàongôinhàđen,nhữngâmthanhhãihùngđượcquaytrongcuốnbăng,erằngchínhlàdoHứaThiênMinhngụytạonên,đểcảnhcáonhữngkẻtựtiệnbướcvàongôinhàđen.ThànhThiênVũthậtđángthương,thầnkinhcủaanhtalạiquáyếuớt,cuốicùngđãkhôngchịuđựngđượcmàtựsát.CònkhiemvàĐồngNiênquaytrởvềngôinhàđen,sựxuấthiệncủaemđãkíchthíchmạnhmẽHứaThiênMinh đang ẩn cư nơi góc khuất bởi vì em trông rấtgiốngmẹĐồngNiên,thếnênđiềunàyđãtácđộngmạnhkhiếnHứaThiênMinhthựcsựtrởnênđiênloạn.”
NghexongcâucuốicùngcủaDiệpTiêu,mặtVũNhicàngtáinhợt:“Emxinlỗi,đâychínhlàlỗicủaem,emkhôngnênquaylại,nếunhưkhôngcóem,cólẽtấtcảmọisựviệcnàysẽkhôngxảyra.”
“Không,VũNhi,emlànạnnhânvôtội.”“ĐồngNiênmớithựcsựlànạnnhân.EmvẫncònsốngcònĐồngNiên
anhấyđãrađivĩnhviễn.Mặcdùngôinhàđenvàkẻđiêncuồngđãhủyhoạilýtrívàtinhthầncủaanhấy,nhưngcuốicùngtìnhyêuanhấy,chínhlàtìnhyêucủaanhấyđãchiếnthắngmọinỗisợhãivàthùhận,chiếnthắngcảngôinhàđen,chiếnthắngcảkẻđiêndạiđó.ĐồngNiênlàmộtngườiphithường,emmãimãiyêuanhấy.”VũNhithoángbịkíchđộng.
Nghexonglờicônói,tronglòngDiệpTiêubỗngcócảmgiáchụthẫng,anhtrầmtưmộtlúc,rồianhbỗngcócảmgiácngưỡngmộĐồngNiên.
VũNhithởdài,cúiđầu,khôngnóithêmgìnữa.BấtgiácDiệpTiêucảmnhậnđượcánhsángtừngoàicửasổchiếuvào
trongphòng,anhvộinói:“VũNhi,emnhìnkìamặttrờimọcrồi.”VũNhinhìnrangoàicửasổcủatầng23,mặttrờiđanghiệnlên.Rồiánh
sángnhanhchónglọtvàotronggianphòngbệnhchiếuvàosợidâychuyềnmắtmèo treo trướcngựcVũNhi, từmắtmèophát ramột luồngánhsángthầnbítuyệtđẹpphảnxạvàotrongđồngtửmắtDiệpTiêu.
Chương84
VũNhisắprờikhỏiThượngHải.Từđâuđếnthìsẽtrởvềđó.Côđãmuavétàuthủytrởlạibếntàukhách
số16.Côbướcchậmrãi,trêncảđoạnđườngđi,côchỉnghethấymọingườibàntánnhauvềtrậnchungkếtcúpbóngđáthếgiới:BraxinthắngĐứcvớitỷsố2-0.
KhiVũNhinhấcvalihànhlýnhỏgọnđứngởgiữadòngngườitấpnậpởbếntàu,côkhôngkìmlòngđượcquayđầulạinhìnThượngHải.Côcảmthấynhữngtòakiếntrúccổởbênngoàiđềuđangnhìncô,nhữngngôinhàtođồsộkiacóthểcũngẩndấuchuyệnlykỳ.CôlạinhìnvềphíabờbênkiacủasôngHoàngPhố,nhữngtấmkínhcủatòanhàcaochọctrời,đốivớiVũNhichúngquáxalạ,quálạnhlẽo.Thànhphốnàyđãtừngđemlạichocôhyvọng,đãđemlạiướcmơchocô,nhưnglạicướpđingườiyêuduynhấtcủacô.
Khicôđịnhbướcđếnchỗsoátvé,chợtnghe thấy tiếnggọi têncô.VũNhiquayđầulại,nhìnthấykhuônmặtDiệpTiêu.
“VũNhi,nghenóiemsắpđi.”Anhvừanóivừathởdốc.“Đúngvậy,emsắpđivềrồi,cóchuyệngìkhônganh?”“Không,khôngcóchuyệngìđâu,vụánđãkếtthúc.Anhchỉmuốnđến
đểtiễnemthôi.”TrôngbiểuhiệncủaDiệpTiêulúcnàyrấtphứctạp.Vũ Nhi mỉm cười: “Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, em sẽ không quên anh
đâu.”
DiệpTiêucũnggậtđầu,trongócanhchợtlướtquaýtưởngnựccười,ýtưởngnàythúcgiụcanhnóiramongướcchânthựcnhấttrongsâuthẳmtráitimanh:“VũNhi,anhchỉmuốnnói…”
“Anhđừngnóigìhết,embiếtanhmuốnnóigì.”VũNhingắtlờianh.DiệpTiêubỗngcảmthấyvôcùngngượngnghịu.VũNhicười,bìnhthảnnói:“Nếuchịgáicònsống,thìnửanămnữa,chị
ấysẽđượcbếcháu.”“Ýemlà,nửanămsau,emsẽsinhmộtđứabé?”VũNhivuốtvebụngmìnhnói:“Nósẽlàngườinốidõiduynhấtcủanhà
họĐồng.”Cuốicùng,DiệpTiêucũngđãhiểu,nétmặtanhrấtphứctạp,cuốicùng,
anhvẫnmỉmcười,nói:“Thật,thậttuyệtquá,chúcmừngem.”VũNhigậtđầu:“Cảmơnanh,emphảiđiđây,tạmbiệtanh!”“Vậyemcócònquaylạinữakhông?”“Emkhôngbiết.”VũNhilắcđầu:“Tạmbiệtnhé,anhDiệpTiêu!”Cônhấchànhlý,bướcvàocửasoátvé.“VũNhi,chúcemlênđườngbìnhan.”DiệpTiêuhétlớnphíasaulưng
cô.VũNhiquayđầulại,cuốicùngtặngchoDiệpTiêumộtkhuônmặttươi
cườituyệtđẹp.Mấyphút sau,VũNhiđãbiếnmấtgiữabiểnngườimênhmông.Diệp
Tiêungẩnngườinhìn theo, trong lòngvôcùnghụthẫng.Anhrờikhỏiđó,quaytrởlạiđườngcái,thởdài,lúcnàyđây,anhchỉhyvọngmọingườitrongthànhphốnàyđềucóthểđượchưởngcuộcsốngbìnhanvàhạnhphúc.
Chợttiếngchuôngdiđộngcủaanhvanglên.Anhdodựgiâylát,sauđónghemáy,trongđiệnthoạivanglêngiọngnói
của đồng nghiệp: “DiệpTiêu, gay rồi, anhmau đến đây, ngôi nhà đen bịcháyrồi.”
DiệpTiêulậptứcngẩnngười,lònganhtrĩunặng,sauđóanhvộivàngđivềhướngngôinhàđen.Suốtdọcđườngđi,trongđầuanhluônsuynghĩliệucógiữđượcngôinhàđenhaykhông,thậmchíanhđãtưởngtượngracảnhtượng ngôi nhà đen bị thiêu cháy chỉ còn trơ lại những bức tường. Bỗngnhiên,anhlạinảyramộtýnghĩ,liệucóphảitrướckhiđi,VũNhiđãphónghỏa?Đemtheonghivấnnày,anhtăngtốc.
Nửagiờđồnghồsau,khianhđếntrướcngôinhàđen,pháthiệnthấytìnhhìnhtốthơnnhiềusovớitưởngtượngcủaanh,bềmặtbênngoàicủangôinhàđengầnnhưkhôngbịtổnthấtgì,chỉcómộtchútkhóiđenbayratừcửasổtầngtrên.Còncóvàichiếcxecứuhỏađangđỗbênđường.
AnhđồngnghiệpnhìnthấyDiệpTiêu,lậptứctiếnlại,nói:“DiệpTiêu,cuối cùnganhđãđến.Nhữngngườihàngxómđãpháthiện ra luồngkhóiđenphátratừngôinhàđen,sauđóhọđãbáocảnhsát.Maymàđộicứuhỏa
kịpthờiứngcứu,đãdậptắtđượcngọnlửatrongphòng.Trongngôinhàđen,cònpháthiệnramộtxácchết,anhđoánxemlàai?”
“Aicơ?”DiệpTiêunhíumày,dựcảmthấyđiềugìđó.“Hứa VănMinh. Thật không ngờ phải không? Anh ta không bị chết
cháy, mà bị chết ngạt trong đám khói dày đặc. Đây chính là tự gây nênnghiệp chướng nên phải đềnmạng.Vừa rồi đội cứu hỏa đã giámđịnh lạitoànbộngôinhàđen,trậnhỏahoạnnàylàdoconngườigâyra.XemxéttừđồdễcháytrênngườiHứaVănMinhlàcóthểkhẳngđịnh,chínhanhtađãphónghỏa.Nhưnganhtakhôngthểngờtới,ngôinhàđencònchưabịanhtathiêurụithìchínhanhtađãbịchếtsặc.”
“Tôihiểurồi.”DiệpTiêugậtđầu.“Nhưng,tạisaoHứaVănMinhlạimuốnđốtcháyngôinhàđen?”“Vì anh ta vô cùng sợhãi và cămhậnngôi nhànày.”Nói xong,Diệp
Tiêubướcvàongôinhàđen.Anhbướcvàophòngkháchđangcháykhétlẹt,nơiđâyvẫncònlưulại
dấuvếtnhữngbongbóngdùngđểdập lửa, trongkhôngkhí trànngậpmùikhói.MấynhânviêncứuhỏavànhânviênSởcônganđangtỉmỉquansáthiệntrường,anhnhìnthấyxáccủaHứaVănMinhđangnằmngaygiữalốiđi,mộttấmvảitrắngđắplênthithể.Lúcnày,DiệpTiêukhôngmuốnnhìnthấykhuônmặtanhta.
NgườicủađộicứuhỏanóivớiDiệpTiêu,họđãxemxéttấtcảmọingócngáchtrongngôinhàđen.Ngôinhàđenrấtmaymắn,ngoàiphòngkhách,bêntrongkhôngbịtổnthấtgìđángkể,đặcbiệtlànhữngtranhsơndầuquýgiáởtầngbahoàntoànkhôngbịảnhhưởnggì.
DiệpTiêubópchặtmũimình,gậtđầu,anhbỗngpháthiệnracầuthangởtầngmộtvẫncònđó,trôngcóvẻkhôngbịsaocả.Anhgiơtaylắccầuthang,lênđếntầnghai,anhnhậnthấyởđâycũngkhôngbịảnhhưởnggìbởicơnhỏahoạn,chỉcóbứctườnglàbámđầykhóiđen.
DiệpTiêuthấyhơilạ,HứaVănMinhsaukhiphónghỏacóđủthờigianđểchạythoát,saolạicóthểđểchomìnhbịchếtngạt?Cóthể,ngôinhànàythựcsựcósựsống,cóthểtựbảovệmình,cũngcóthểtrừngphạtnhữngkẻrắptâmpháhoạinó.
Anhcẩnthậnbướclêntầngba,khôngkhíởđâykháhơntầngdướimộtchút.DiệpTiêubướcvàophòngtranhtrước,quảnhiên,nhữngbứctranhsơndầumẹĐồngNiênđểlạiđềuđượcgìngiữnhưbanđầu.Anhlạimộtlầnnữatỉmỉngắmnghíanhữngbứctranhnày,dườngnhưcóthểcảmnhậnthếgiớinộitâmcủangườiphụnữmườimấynămtrướcbịngườichồngngượcđãi.
Độtnhiên,DiệpTiêupháthiệnrabức tranh tựhọacủamẹĐồngNiênkhông còn giống như lần trước anh xem - anh nhìn thấy khuôn mặt củangườiphụnữtrongtranh.
Nhưng,DiệpTiêunhớrấtrõlầntrướckhianhbướcchânvàocănphòng
này,khuônmặtngườiphụnữtrongtranhbịmộtđámmựclớnchelấp.Cònbâygiờ,đámmựcnàyđãbiếnmấtđiđâumất,khuônmặtcủangườitrongtranhđanghiệnratrướcmắtanh.Anhdụimắtmình,khẳngđịnhđãkhôngnhìnnhầm,vàquyếtcũngkhôngthểnàolàảogiáccủamình,mắtmèoởtrêncánhcửatrongphòngnàyđãbịtháoratừlâurồi.
Diệp Tiêu nhìn khuôn mặt trong bức tranh, khuôn mặt này rất giốngkhuônmặtVũNhi,côấytênTôTiểuVân,làmẹĐồngNiên.Côấylàmộtngườiphụnữtuyệtđẹp,trongánhmắttoátrachútubuồn,thếnhưngcũngtoátratiahyvọng.Mấyhômnay,DiệpTiêuvẫnmảimiếtsuynghĩ,TôTiểuVântạisaokhôngrờibỏngôinhànày?Saocôvẫncứlặnglẽchịuđựngsựngượcđãidàyvòcủangườichồng.Từ tiahyvọng toát ra từánhmắtcủangườitrongtranh,DiệpTiêucũngdầnhiểura.“Nỗituyệtvọngvàniềmhyvọngluônđồnghành”.NhìnbứctranhtựhọacủaTôTiểuVân,DiệpTiêuchợtnhớtớicâunóinàycủaPetofiSandor.Anhrờikhỏiphòngtranh,đếnphòngđầu tiên,nhìnbức tườngbịđậpvỡ, thi thểcủangườiphụnữ trongtranhđãbịchônchặtởđâyhơnmườinăm.DiệpTiêubỗngcócảmgiácvôcùnglạ,thứcảmgiácnàyphátratừtừnggócbứctường,sànnhàvàtrầnnhànữa.
Anhcảmthấynghẹtthởnênbướcđếncửasổ,nhoàingườirabênngoàicửasổ.DiệpTiêucúiđầu,bỗngnhiênpháthiệnraởmộtgóckhuấttrênbệcửasổcókhắcmấychữnhỏ.Đólàhaichữcái,sauchữcáicòncómộtdấuchấmnhỏ-“J.S.”
J-S?Cóvẻnhưđâylàtênngườiviếttắt,DiệpTiêugiơtayranhẹnhàngxoavếtkhắc,độtnhiên,trướcmắtanhdườngnhưhiệnlênkhuônmặtcủavịTrưởngmật thám người Pháp trẻ tuổi cách đây hàng chục năm về trước.DiệpTiêulậptứchiểuraJ.SchínhlàtênviếttắtcủaJokeSaphia.Sáumươinămvềtrước,TrưởngmậtthámTôgiớiPhápThượngHảiJokeSaphiacũnggiốngnhưDiệpTiêulúcnày,cũngđangđứngtrướccửasổnàyhítthởbầukhôngkhíbênngoài,hơnnữacònlưulạitênmìnhtrênbệcửasổ.
DiệpTiêukhôngmuốnnhìnthêmdấuvếtJokeSaphiađểlạinữa,hãyđểvịTrưởngmậtthámngườiPhápmãiởlại trongquákhứ.DiệpTiêungẩngđầu lên,nhìn sangbênđốidiện, anhbỗngpháthiện thấy trên tầngbacủangôinhàđốidiệndườngnhưđãcóngườichuyểnđến.Đólàmộtđôithanhniên trẻ, đangchuyểnđồgiadụngvào trongphòng.Chàng trai đóhẳnđãnhìnthấydòngchữkỳquặctrênbứctường,anhtalắclắcđầu,sauđócầmchổicọ,rắcdungdịchcọrửalêntrêntường.
Lúcđó,côgáivừachuyểnđếnởtầngbatrongcănnhàđốidiệnthòđầurangoàicửasổ,cônhìnthấyDiệpTiêuởđốidiện.Thếnên,côchàoDiệpTiêu,rồinởnụcườirạngrỡ.
DiệpTiêucũngcườilạivớicô.Sauđó,anhnhanhchóngrờikhỏicănphòng,tronglòngthầmcầukhấn:
Hãyđểcơnácmộngcủangôinhàđenmãimãichấmdứt.Cơnácmộngthựcsựchấmdứtđượcsao?ChươngcuốiNửađêm.Người con gái chợt quay đầu lại, cô hoảng hốt lay gọi người bạn trai
đangngủsaybêncạnh,trênmặtcôtrànđầynỗisợhãikinhhoàng,giọngcôrunrẩy”ĐạiBảo,emvừamớinhìnthấy,nhìnthấyánhnếnlậplòetrongcănphòngởngôinhàđốidiệnđãđóngcửabỏkhông.”
“Emngủđi,emlạigặpácmộngrồi.”Anhtauểoảinói.“Kỳlạthật,lạilàácmộngsao?”Ngườicongáivịntayvàobệcửasổmắt
mở to, cuối cùng cô cũng dần nhìn thấy trong cửa sổ tối ombên nhà đốidiện.
HẾT