van co dinh menh a
DESCRIPTION
Ván cờ định mệnh VÕ HIẾU NGHĨA 1981 - SAIGONTRANSCRIPT
1
Kết thúc tại Saigon, Chiều thứ bảy 11/4/1981
VÕ HIẾU NGHĨA
MÓNG VUỐT ÁC QUỶ
- Reng, reng.
Ông Sâm nghỉ thầm, giờ này mà ai còn kêu cửa, nhất là ở khu vườn hẻo lánh
này. Ông nhìn vào đồng hồ tay. Chà 12 giờ đêm rồi.
- Anh ơi, có ai chuông ngoài cửa kìa, bà Sâm lay chồng dậy, tưởng ông hãy còn
ngủ.
- Anh nghe rồi. Mà lạ này, ai lại đến vào giờ này, mà lại vào lúc mưa to gió lớn
như thế này nửa chứ ?
- Reng, reng, lại thêm một hồi chuông dài.
- Để cho họ kêu cửa hồi lâu, không thấy ai mở thì họ sẽ về thôi, ông Sâm nói với
vợ, anh thật không biết ai đến vậy. Không phải là cảnh sát đâu, họ đâu có siêng
năng quá để đi trong mưa gió thế này.
- Reng, reng.
- Thôi để anh xuống xem thử coi. Vừa nói ông Sâm vừa chổi dậy bước xuống
thang lầu. Ông mở lớp cửa phía trong nhưng vẫn chưa mở cửa ngoài để đề phòng
kẻ cướp.
Một người đàn ông trung niên, cao khoảng 1,7 m, to lớn, vận áo mưa có mủ che,
tay xách một chiếc va-li dẹp và lớn, đang đứng chờ ngoài cửa. Ông Sâm hỏi :
- Chào ông, ai kiếm ai ?
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông, thưa ông Vũ Văn Sâm. Người khách
trã lời giọng mạnh mẽ nhưng lơ lớ.
- Nhưng thưa ông, tôi chưa được biết ông ?
- Chắc chắn rồi, nhưng tôi thì biết rất rõ ông bà, ông khách nhìn ông Sâm vừa nói.
Ông Sâm nhận thấy trong đôi mắt của khách ẩn chứa một sức mạnh khác thường
và đầy uy lực, ông tránh nhìn vào đôi mắt ấy.
- Vâng mời ông vào. Ông Sâm vội mở cửa sắt và hướng dẫn ông khách vào phòng
khách.
Người khách cởi áo mưa và nón, máng lên móc áo và đi theo ông Sâm vào phòng
khách. Ông Sâm mời khách ngồi xuống bộ sa-lông, ông thấy khách hói trán dáng
vẻ thông minh, mủi cao miệng rộng.
- Vâng thưa ông Sâm, có lẽ ông ngạc nhiên lắm. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lý
Mạnh Hỗ, thương gia Đại Hàn...
- À ra thế, ông Sâm thở phào, nghỉ là chỉ là việc thương mại thôi.
- Nhưng không phải vì việc thương mại mà tôi tới đây. Tôi đến đây, người khách
Đại Hàn vừa nói vừa nhìn chăm chú vào ông Sâm, chính vì Định mệnh sai khiến.
2
Ông là một kỳ vương (vua cờ tướng) và là một thương gia rất thành công, đó là hai
điều khiến ông có liên hệ với VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH. Ông Hỗ nhấn mạnh một
cách chậm rải 4 chữ VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH, ngừng một chút để cho 4 chữ này
được tăng thêm uy lực, rồi tiếp :
- Ông hãy nhìn xem, Lý Mạnh Hỗ vừa nói vừa mở va-li và lấy ra một bàn cờ tướng
băng gỗ quí, ánh lên nước gỗ lâu năm, và một hộp gỗ lớn đựng những con cờ.
Bà Sâm rón rén đến gần và ngồi kế bên chồng. Ông Hỗ ngó lại thấy vội
đứng dậy nói :
- Chào Bà.
- Dạ không dám, chào ông. Quay qua chồng, bà hỏi, thế ông đây có chuyện gì mà
đến khuya thế hỡ mình ?
- Anh cũng chưa hiễu rõ, chờ xem, ông Sâm đáp lời vợ.
- Dạ thưa bà, tôi có thể trã lời ngay. Ông bà và cả gia đình đều bị liên hệ với tôi
trong VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH, Định mệnh đã an bài, mọi người đều phải tuân theo
mà thôi. Trong cuộc đời, mọi người đều phải chơi một VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH
theo cung cách riêng của mình. Nhưng không ai có thể trã lời được, tại sao mình
sinh ra, tại sao mình phải sống như thế này, thế nọ, tại sao mình phải chết đi.
Không ai hiểu được, nhưng mọi người đều phải tham dự. Tôi vừa trình cho ông
Sâm xem bàn cờ tướng....
À thì ra là thế, VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH của ông này chỉ là ván cờ tướng.
Ông khách ham mê cờ tướng muốn rủ chồng bà đánh cờ chơi chứ gì. Bà Sâm nghĩ
như thế, vì chồng bà là một tay chơi cờ nổi tiếng, đã từng đoạt nhiều giải cờ tướng
lớn trong nước và quốc tế. Bà tức cười, nghĩ là mấy ông ghiền cờ lạ lùng thật, 12
giờ khuya đi kêu cửa để mời đánh cờ !
- Không, không như bà nghĩ, ông khách như nhìn thấu tâm tư của bà Sâm, đây
không phải là một ván cờ tướng bình thường. Đây mời ông bà xem những con cờ
này.
Đó là một hộp gỗ lớn, bên trong bọc nhung chứa đầy những con cờ. Ông
khách lấy ra từng con cờ. trao cho ông Sâm và giải thích :
- Bộ cờ này rất đặc biệt. Trước hết hai bên là trắng đen, chứ không phải xanh đỏ,
sau nữa không phải là những quân cờ bằng chữ hán, mà là những hình điêu khắc,
chạm trổ rất tinh vi. Đây ông xem các quân cờ trắng đều bằng ngà, biểu diễn
TƯỚNG bằng một ông tướng râu dài trông giống như Quan công, tay cầm thanh
long đao, cỡi trên con bạch mã.
Các quân TỐT là những hình khắc những binh lính bận quân phục Trung hoa đời
nhà Hán.
Mười quân cờ SĨ, TƯỢNG, XE, PHÁO, MÃ được chia làm hai nhóm NỮ và
NAM.
SĨ-NỮ là hình khắc một nữ tướng đứng cầm gươm,
TƯỢNG-NỮ là hình khắc một nữ tướng cỡi voi
3
MÃ-NỮ là hình khắc một nữ kỵ mã cầm gươm cỡi ngựa trắng
XA-NỮ là hình khắc một nữ tướng cỡi xe trận
PHÁO-NỮ là hình khắc một nữ tướng cỡi pháo trận
Các hình khắc bằng ngà này đều tựa trên chân đế là một miếng gỗ nặng hình
trụ đáy tròn có đường kính khoảng 15 mm.
Các quân cờ NAM là những NAM nhân, đứng hầu là SĨ-NAM, cỡi voi là
TƯỢNG-NAM, cỡi ngựa là MÃ-NAM, cỡi xe trận là XA-NAM, cỡi pháo trận là
PHÁO-NAM.
Phía bên quân cờ đen cũng tương tự, cũng chia ra
hai bên nam, nữ, nhưng đặc biệt, quân cờ đen được chạm
trổ bằng ngọc đá đen bóng loáng. Ông TƯỚNG đen mặt
dữ dằn trông rất dễ sợ, trông như Lý Quì của các anh hùng
Lương Sơn Bạc
- Bộ cờ tướng này thật là lạ lùng và rất quí giá tôi chưa từng thấy, ông Sâm trầm
trồ khen ngợi.
- Khi sắp quân cờ phải tuân theo qui luật NAM-TẢ, NỮ-HỮU, nghĩa là các quân
cờ NAM phải ở bên trái của TƯỚNG, và luật HẮC GIẢ TIÊN HÀNH, tức là quân
cờ đen đi trước.
- Vậy, có lẽ ông có ý định muốn nhường lại cho tôi bộ cờ tướng này phải không ?
Ông Sâm nói.
Lý Mạnh Hỗ nhìn trân trối vào mặt ông Sâm, tia mắt sáng quắc dễ sợ, phát
ra tia nhìn rất lạ thường, không có vẻ gì là của con người cả, mà là ma quái làm
sao! Lần đầu tiên ông Sâm cảm thấy sợ sệt. Bà Sâm đặt tay lên bắp vế chồng có vẻ
run rẩy. Vợ ông cũng nhận ra được đôi mắt lạ lùng này rồi chăng? Đôi mắt không
phải thôi miên mà còn đáng kinh sợ hơn thôi miên nữa.
- Định mệnh đã an bài. Rồi có thể ông sẽ là chủ nhân của bộ cờ này. Nhưng giá trị
của nó không phải tính bằng tiền, mà hơn thế nữa, nó là ĐỊNH MỆNH của cả gia
đình ông bà đấy. Ngừng một chút, Lý Mạnh Hô tiếp, ông bà hãy xem quân cờ
PHÁO-NỮ ĐEN và MÃ-NỮ ĐEN này, chúng sẽ là linh hồn của HAI ĐỨA CON
GÁI của ông bà, PHÁO-NAM ĐEN chính là linh hồn của đứa con trai duy nhất
của ông bà. Ông bà có tất cả ba người con, phải không? Và SĨ-NỮ chính là tính
mạng của bà nhà. Vừa nói, ông khách vừa nhìn thẳng vào mặt bà Sâm, khiến bà
run sợ....
- Và cuối cùng ông TƯỚNG ĐEN chính là định mệnh của ông đấy, ông Sâm ạ.
Ông sẽ nhận lấy quân cờ ĐEN và ông sẽ đi tiên. Ông sẽ phải cố dành lấy thắng lợi.
Tôi thật tình mong ước như thế. Nhưng thật sự thì ông không thể cải được định
mệnh, ông sẽ khó thắng được VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH này, và nếu thua, thì đó
chính là định mệnh đen tối của ông và gia đình ông. Mỗi lần ông thua đi một quân
cờ cầm tinh vợ con ông, thì tai nạn chắc chắn sẽ đến cho người liên hệ.
4
- Tôi sẽ không chơi ván cờ này, ông Sâm run rẩy nói.
- Ông sẽ phải chơi. Làm sao ông có thể lẩn tránh định mệnh của chính ông được hở
ông Sâm. Một điều duy nhất mà tôi có thể nói với ông là tôi thành thật chúc ông
thắng được VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH này, và tôi rất mong như thế. Nhưng thật ....
Thôi chúng ta hãy sắp quân cờ đi. Mỗi đêm tôi sẽ đến đúng 12 giờ và ra đi
đúng 1 giờ khuya, không sớm hơn, không muộn hơn.
Ván cờ này không phải gấp gáp, vì đó là định mệnh của chính ông và gia
đình ông, ông cứ từ từ suy nghĩ chính chắn, mỗi đêm chúng ta có thể chỉ đi một
hay vài nước cờ mà thôi. Nào, mời ông.
- Quá khuya rồi, tôi xin ông hãy để sáng mai rồi hãy chơi, mai là ngày chúa nhật,
chồng tôi được nghỉ cả ngày ở đây mà. Bà Sâm lo sợ, can thiệp vào.
Không trã lời, Lý Mạnh Hỗ nhìn thẳng vào ông Sâm với đôi mắt đầy uy lực,
khiến ông Sâm phải sắp quân cờ. Vừa đụng tới quân cờ, ông Sâm bổng rùng mình,
cảm thấy một sợi dây huyền bí ma quái đã buột chặc ông vào ván cờ. Ông bị thu
hút hoàn toàn vào bộ cờ. Không cái gì giờ đây có thể rứt ông ra khỏi bộ cờ được.
Một cảm giác lâng lâng bị hấp dẫn giống như hậu quả của cơn ghiền ma túy vậy.
Ông Sâm sắp đặt các quân cờ đen của mình xong, thì Lý Mạnh Hỗ cũng đã sắp
xong quân cờ trắng.
- Nào mời ông Sâm đi trước, hắc giả tiên hành.
- Thế hai ông tính chơi cờ thật ư ? vào giờ này, thôi mời ông khách ra về cho và
mai sẽ đến chơi, giờ...
- Đây là VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH, Lý Mạnh Hỗ vừa chậm rãi nói, vừa nhìn thẳng
vào bà Sâm khiến bà thật khiếp sợ, tôi nghĩ là bà không nên làm rối trí ông ấy, tốt
hơn hết, bà nên lên phòng nghỉ đi.
- Vâng, vâng...vâng. Bà Sâm cảm thấy một mãnh lực huyền bí ma quái vô biên úp
chụp lên người bà, khiến bà không thể chống trả nổi. Sự kinh khiếp khiến bà líu cả
lưỡi, một sức mạnh vô hình như đẩy bà đi về phòng lúc nào không hay.
- Mời ông Sâm đi trước và tôi xin nhắc ông nên rất cẩn thận.
Suy nghĩ một hồi lâu, ông Sâm cả quyết đi nước Pháo đầu, ông nhấc con
Pháo-nữ đen và đặt vào giữa.
- Tốt lắm, ông Sâm ạ. Tôi rất vui lòng mà thấy ông quyết tâm thắng trận này.
Nước pháo đầu có mục đích tấn công bằng chính diện. Người đi nước này
cũng tỏ ra là một con người đường đường chính chính : Ta cương quyết tấn công
địch thủ, hãy biết rõ thế. Ta đi con đường chính, quyết chiến đầu mặt đối mặt , chứ
không phải đâm sau lưng. Như là Quan Vân Trường nói thẳng thừng với Tào Tháo
rằng mình sẽ vượt qua sáu ải, chém các tướng địch nào dám cản trở bước đi.
Lý Mạnh Hổ cũng nhấc con Pháo-nam trắng để vào pháo đầu. Thế trận đã rõ
ràng, bên Trắng cũng sẽ tấn công chính diện và cương quyết dành phần thắng lợi.
Ông Sâm nhấc con Mã-nữ đen đưa vào vị trí 3 để mở đường cho xe ra.
Lý Mạnh Hổ cũng nhấc con Mã-nam trắng lên vị trí 7.
5
Ông Sâm nhấc con Xe-nữ đen đưa vào vị trí 2. Như vậy ông Sâm đã lợi
nước ra quân, ông đã ra xe để đàn áp thế trận của địch.
Lý Mạnh Hổ tiến Xa-nam trắng lên một nấc.
Ông Sâm đã nhấc con Nữ-Xa đen lên, ông sẽ tiến nó lên mấy nấc đây ? Tiến
lên 4 nấc là ông còn đang ở thế dàn quân, hay tiến lên 6 nấc để tấn công con chốt 7
của địch. Một mãnh lực lạ lùng đẩy tay ông đưa con Nữ-xa lên 6 nấc. Ông không
hiểu và không giải thích được vì sao có sự việc lạ lùng này. Thường thì ông chỉ
dừng lại tại biên mà thôi. Đợi dàn quân cho Nam-mã và Nam-xa cùng ra vị trí
chiến lược hết rồi mới tấn công.
Lý Mạnh Hổ bình Xa-nam trắng qua vị trí 4, hăm dọa đánh vào cạnh sườn
Nam-sĩ đen của địch, đồng thời sẵn sàng cho địch thắng con chốt 7.
Ông Sâm đã nhấc con Nữ-Xa đen lên, bình 7 ăn con chốt 7, đạt được một
thắng lợi nhỏ nhoi, nhưng ngược lại đã hạn chế hoạt động của con Xa này trong
khi con Nam-xa đen chưa ra quân.
Lý Mạnh Hổ đẩy Xa-nam trắng tiến 7 nấc đứng sát bên Nam-sĩ đen, hăm
dọa uy hiếp bộ Nam-xa, pháo, Mã đen.
Bổng đing, đong ...
Tiếng chuông đồng hồ từ trên vách đổ một tiếng. Đã đúng 1 giờ khuya. Lý
Mạnh Hổ đột ngột đứng dậy nói :
- Đã đến giờ tôi phải ra về. Thôi xin hẹn lại đúng 12 giờ khuya mai. Như chợt tỉnh,
ông Sâm cũng đứng dậy và nói :
- Tôi thật tình không mong đợi ông sẽ lại đến. Ông có thể đem bộ cờ này về luôn...
- Ông Sâm à, làm sao ông có thể lẫn tránh được ĐỊNH MỆNH !!
Không nói thêm nửa lời, Lý Mạnh Hổ tiến ra cửa lấy áo mưa bận vào và đội
nón xong đi ra cửa. Ông Sâm cũng đi theo ra cửa, bà Sâm vừa từ trên lầu chạy
xuống, hỏi :
- Ông ấy về rồi hả ?
Không đợi trã lời, bà chạy vội ra cửa, đứng kế bên chồng và nhìn ra ngoài.
Không một bóng người, chỉ còn là cơn mưa gió ào ạt và nặng hột. Một luồng chớp
sáng lóe lên, tiếp theo là một tiếng gầm vang dội. Mưa tạt vào người, hai vợ chồng
vội đóng cửa lại và trở vào.
- Thật là kỳ lạ ! Con mắt đáng sợ làm sao, như quỷ đấy, bà Sâm nói.
- Ông ấy hẹn tối mai trở lại, anh không cảm thấy một chút thích thú nào cả trong
ván cờ... hơi ngập ngừng một chút rồi tiếp, mà ông ấy gọi là VÁN CỜ ĐỊNH
MỆNH này.
- Anh không nên tiếp ông ấy nữa, bà Sâm khuyên.
- Thì anh cũng đã từ chối như vậy, kêu ông ấy lấy cả bộ cờ đi, thế mà... ông nhìn
vào bộ cờ hãy còn nằm trên bàn. Bộ cờ đẹp thật mà nó có vẻ ma quái làm sao. Thôi
mình cũng lên ngủ đi chớ, hơn một giờ khuya rồi còn gì.
***
6
Nhưng nào hai ông bà có thể ngủ được. Mãnh lực huyền bí nào bắt buộc ông
phải dự vào ván cờ này. Ông Hổ là người thế nào, người hay quỷ hay phù thủy ?
Tại sao ông Hổ biết ông, biết cả ông bà có 3 con, 2 gái, 1 trai, và biết rõ ông đang
đi nghĩ mát biệt lập ở đây. Ông Hổ đã theo dõi gia đình ông bà từ bao lâu rồi ? và
có mục đích gì ?
Ông Vũ Văn Sâm là một thương gia giàu có nổi tiếng ở Saigon, ông là
người Bắc đã di cư vào Nam năm 1954 sau Hiệp định Geneve. Trước đó 14 năm,
ông đã lập gia đình với bà Sâm đây, nhũ danh là Vương Thị Lệ Hoa. Cuối năm
đó, bà đã cho ông một đứa con trai kháu khỉnh, ông đặt tên là Vũ Văn Minh. Hai
năm sau, lại thêm một bé gái ra chào đời, ông đặt tên là Vũ Thị Lệ Ngọc, có lót
tên Lệ của bà mẹ. Sau khi di cư vào Nam, ông được một người bà con cho tá túc và
làm ăn, lần hồi khá lên được. Tới năm 1956 thì ông đã sắm được một căn nhà trong
hẽm đường Champagne, sau đổi lại là Yên Đổ. Và cũng năm ấy hai ông bà có thêm
được đứa gái út mà ông đặt tên là Vũ Thị Lệ Thủy, vẫn có chữ lót “Lệ” của bà
mẹ, và “Thủy” để kỷ niệm căn nhà mà ông mới tậu được ở sát bên bờ sông dẫn tới
cầu Kiệu. Tiền bạc đã đổ vào nhà ông ào ạt, theo sự phát triễn kinh tế của chính
phủ.
Tới năm 1959, thì ông mua được một căn phố ở mặt tiền đường Hàm Nghi,
dùng làm trụ sở cho hãng xuất nhập cảng của ông. Hãng của ông chuyên về nhập
cảng vải và xe gắn máy các loại như Goebel, Sach, Mobylette xanh, đen và Vélo-
Solex; đồng thời, cũng như hầu hết các nhà xuất nhập cảng thời bấy giờ, ông cũng
chỉ xuất cảng gạo sang Hong Kong, Ma cao, Singapore mà thôi.
Cơn lốc phát triển kinh tế khiến chỉ một năm sau ông đã bán căn nhà ở
đường Yên Đổ và tậu được một biệt thự cũ của người Pháp ở đường Tú Xương.
Ngôi biệt thự có diện tích lớn hơn 1000 m2, phía trước là ngôi biệt thự có nền cao,
có phòng khách, phòng ăn và 3 phòng ngủ riêng biệt rộng lớn. Phía sau, cất dọc
theo bờ tường của biệt thự bên cạnh, là một dãy nhà của người giúp việc, gồm nhà
bếp, nhà ở của 4 người giúp việc, một căn dùng để nuôi chó gồm 2 con chó Berger
to lớn, và một căn dùng làm chuồng gà và chuồng thỏ. Khoảnh đất còn lại rất rộng,
dùng để trồng hoa và hơn 10 cây cao su lâu đời còn lại để tạo bóng mát cho cả khu
vườn, các cây cao su trông xù xì, xấu xí vì không được lấy mủ. Ngoài ra người làm
vườn vừa mới trồng thêm một cây ổi, khế và mít.
Hàng ngày, ông bà và các con thường ra dạo vườn, mắc vỏng nằm chơi
hưởng thú thanh nhàn. Một năm rưỡi sau, hai đứa con lớn của ông bà đã dùng căn
nhà để tiếp đải nhiều bạn bè, nên hai ông bà đã đồng ý là mua thêm một căn nhà ở
vườn để ông bà có thể sống êm ả, nghỉ ngơi vào mỗi cuối tuần, sau sáu ngày mệt
nhọc vật lộn với miếng ăn.
7
Thế là hai ông bà đã tậu thêm một căn nhà lớn có cả một khu vườn trái cây ở
gần Long Thành (Bà rịa). Gần tới Long Thành có một khu vườn cao su ở phía tay
mặt (từ Saigon lên), hết khu rừng cao su có một con đường nhỏ, nhưng cũng đủ
rộng cho chiếc xe hơi vào dễ dàng. Từ đường cái phải đi vô khoảng 4, 5 cây số
đường ngoằn ngoèo mới đến khu vường của ông bà Sâm. Căn nhà có đầy đủ tiện
nghi của một đại phú gia, máy hát, tủ lạnh và đặc biệt nhất là máy điều hòa không
khí mà lúc bấy giờ hãy còn là hiếm thấy.
Hồi trưa sau khi ở hãng về, ông chở bà đi ăn nhà hàng Đồng Khánh Chợ
Lớn. Vì là trưa thứ bảy cuối tuần nên hai ông bà rất thảnh thơi, ăn uống xong thì
cũng đã hơn hai giờ. Ông lái xe chở bà về thẳng vườn ở Long Thành. Mình thì đã
22 tuổi đang học ở Đại học Khoa học, đang cố gạo để lấy cho bằng đuợc chứng chỉ
Vật Lý đại cương. Lệ Ngọc 20 tuổi thì đang học năm thứ nhất Đại học Dược Khoa
lúc đó ở đường Trần Cao Vân, xế sau truờng Jean Jacques Rousseau. Lệ Thủy thì
đang học tiểu học ở trường Bà Sơ Regina Mundi ở đường Công Lý. Chiều thứ bảy
tất cả đều nghỉ, Lệ Ngọc phụ trách trông coi Lệ Thủy với bà vú Tư. Lúc thì đi xem
ci-nê, lúc thì hai chị em dẫn đi dạo phố Tự Do, ăn kem Givral hoặc đôi khi có bạn
của Thủy tới chơi rủ đi Sở Thú Sài Gòn v.v… Tóm lại chiều thư bảy và trọn ngày
chủ nhật, hai ông bà hòan toàn thảnh thơi tâm trí để tận hưởng cái thú an nhàn bên
vườn trái cây rất say trái. Trong tháng 7 này mấy cây nhãn mới bắt đầu trổ hoa,
nhưng sầu riêng thì rất nhiều. Sầu riêng Long Thành rất nổi tiếng. Dân đi chơi
Vũng Tàu về thường ghé mua nào chôm chôm, sầu riêng v.v…
Tất cả mọi việc đều tiến triển thuận lợi cho cái hạnh phúc của gia đình ông
Vũ Văn Lâm. Mải cho tới khuya rồi, ông khách lạ lùng và bí mật kia đã gieo vào
trong lòng ông bà một nỗi lo sợ kỳ lạ. Phải kỳ lạ thật. Một người Đại Hàn chưa
từng quen biết, bỗng dưng tới bày ra một ván cờ đặt tên là VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH
rồi nói là cả gia đình điều bị liên hệ ràng buột chặt chẽ vào nó. Mà lời nói cùng tia
nhìn của người khách có uy lực làm sao ! Hai ông bà không nghĩ đó là một chuyện
đùa được. Tin hoàn toàn ư ? thì nó có vẻ vô lí ở thế kỷ nguyên tử này quá, mà
không tin ư ? Thì tại sao một lời nói của người khách khiến bà Sâm riu ríu đi lên
phòng ngay, ông sâm không cưỡng lại được sự ép buộc phải chơi cờ ở cái giờ quá
khuya khoắc đó và cảm giác huyền ảo mà ông Sâm cảm thấy khi cầm quân cờ đi.
Cho là ông khách dùng uy lực để thôi miêu đi , thì để làm gì ? Ăn cướp tiền bạc
chăng ? Đâu có, hơn nữa ông khách đã để lại bộ cờ tướng có giá trị cũng phải cả
trăm lượng vàng lúc bấy giờ. Thôi thì đễ mai hãy rõ. Cơn buồn ngủ đã ập đến trong
giấc ngủ muộn màng.
Một ngày chủ nhật đẹp trời đã trôi qua mau lẹ. Ánh nắng chói chang làm rắn
chắc da thịt, làm hồng thêm đôi má, làm cho lòng người càng chan chứa yêu đời.
Ánh sáng đã xóa tan bóng tối của ác quỷ, vạch trần cái mưu mô xão quyệt của lòng
8
người nham hiễm. Nhưng khi ánh sáng đã mờ dầu đi, thì đó là giờ phút trổi dậy
của ác quỷ tà ma.
Chiều dần tàn sau một ngày vui hưởng được cái thú chèo thuyền trên sông
lạnh, bơi lội thỏa thích trong khung cảnh thiên nhiên và sau đó một rỗ cá rô và cua
đồng, kết quả của 3 tiếng đồng hồ ngồi câu, đem lại cho hai vợ chồng ông Sâm một
niềm hạnh phúc êm đềm. Nhưng rồi màn đêm đã trở lại với cái hẹn ma quái vào
lúc 12 giờ đêm. Khiến cho hai ông bà mất đi cái hứng thú đã có được trong ngày.
Trọn cả ngày hôm nay, hai vợ chồng không hề động gì tới ván cờ đêm qua mặc
dầu bộ cờ tướng vẫn còn nằm nguyên ở đó trong phòng khách. Thật ra thì hai vợ
chồng đã sống ngòai trời suốt cả ngày để hưởng cái thú thiên nhiên bây giờ vào
nhà chợt thấy bộ cờ tướng. Thế là tất cả hình ảnh của đêm qua lại hiện trở lại.
- Anh đóan thử xem, tối nay ông khách có đến không ? Bà Sâm hỏi chồng.
- Anh không thể hiểu được, thật kỳ lạ em ạ, ông Sâm trả lời vợ, khi anh nắm
quân cờ thì như anh không còn là anh nữa. Anh dường như bị một con ác qủy ám
ảnh sai khiến, anh không thể làm gỉ khác hơn được
- Nhất là đôi mắt đầy ma lực của hắn. Khi hắn nhìn em, em cảm thấy khiếp sợ
vô cùng. Anh nghỉ xem hắn có phải là người không ? Hay là quỷ ? hay là quỷ nhập
tràng ?
- Tối nay nếu hắn tới đúng hẹn 12 giờ thì hắn cũng sẽ ra đi đúng 1 giờ, hai vợ
chồng mình sẽ cố gắng theo dõi tung tích của hắn. Nếu hắn đi bộ chúng ta sẽ đi bộ
theo, nếu hắn đi xe thỉ chiếc xe Nash Rambler mới của mình sẽ đuổi theo sát hắn.
Thế nào vợ chồng mình cũng phải ráng khám phá ra tung tích hắn mới được.
- Vâng, nếu hắn có thôi miên chăng nữa thì cũng chỉ được một người thôi,
người kia sẽ cố lay tỉnh người nọ. Hai vợ chồng đều phải bám sát bên nhau. Bà
Sâm nhắc chồng.
- Nhưng, ông Sâm bỗng cười lên và nói, em đừng chọc giận hắn, hắn biểu em
lên lầu là em líu ríu lên liền, bỏ anh lại một mình.
- Đó thật là lạ anh ạ. Hắn biểu em đừng có phá rầy anh hãy lên lầu đi, là em
ríu ríu nghe lời ngay. Chúng ta hãy lo sửa soạn, bữa ăn thịnh sọan gồm những thức
ăn đặc sản này: cá rô và cua đồng.
Thời gian chờ đợi, cảm tưởng là bất tận nhưng rồi cũng phải đến. Tiếng
chuông reng ngoài cửa cùng lúc với tiếng chuông đồng hồ gõ 12 tiếng, làm hai ông
bà nhổm dậy một lượt. Mùa tháng 7 cứ đến chiều tối là có mưa to gió lớn, Lý
Mạnh Hổ vẫn xông pha mưa gió để tới đúng hẹn.
Ông Sâm mở cửa cho ông Hổ vào. Và Hỗ có những cử chỉ y như hôm qua,
cởi áo mưa ra, bỏ mũ xuống và móc lên chỗ móc áo. Xong ông vội vào vị trí trước
bàn cờ ngay. Bà Sâm cũng xuống lầu và mở đầu:
- Mời ông Hổ dùng một ly rượu mạnh cho ấm nhé.
- Vâng cảm ơn bà. Bà Sâm rót một ly rượu trao cho ông. Hổ và hỏi tiếp:
9
- Thưa ông, ông đã rời Đại Hàn đến nước Việt Nam được bao lâu rồi?
- Thưa bà đã đúng 1 năm rồi, đoạn qua ông Sâm, thôi chúng ta hãy vào cuộc
đi. VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH rất quan trọng đối với ông, ông Sâm ạ. Chúng ta hãy
bỏ qua những cuộc nói chuyện phù phiếu vô ích. Tới phiên ông đấy.
Ván cờ được ông Sâm nghiên cứu từ sau khi dùng cơm với vợ. Ông bèn
nhấc con nam – mã – đen tiến lên cột 9 để thoát khỏi vùng hãm của con xe địch.
Suy nghĩ trong khoảnh khắc ông Hổ bèn đi con nữ – mã – trắng lên cột 1. Ông Sâm
bèn tiến con chốt 9 lên một nấc để mở đường cho mã lên, đồng thời cản được đầu
mã địch, ông Hổ bình 4 nữ – pháo – trắng nhằm uy hiếp con nam – sĩ – đen của
ông Sâm. Đương nhiên là ông Sâm phải lên nam – sĩ – đen một nấc.
Bà Sâm nhìn thấy chồng như mê man vào cuôc cờ đã hơn nửa tiếng đồng hồ
rồi, bà chạm nhẹ tay mình lên bắp đùi chồng, bà cảm thấy ông Sâm như bị giật
mình. Lý Mạnh Hổ nhìn bà vẫn với tia nhìn ma quái đầy uy lực và có vẻ khiển
trách, bà vội cuối đầu xuống. Lý Mạnh Hổ thôi nhìn bà và nhấc con nữ – xe – trắng
lên. Bỗng một ý nghĩ giúp chồng chợt thoáng hiệu lệnh, bà giả vờ rủi ngã vào bàn
cờ, tay chạm nhẹ vào bàn cờ bằng gỗ đen. Bỗng bà cảm thấy như bị điện giật, bà
vội rút tay ra, tim đập nhanh và mạnh như muốn vỡ tung cả khối lồng ngực, mồ hôi
chảy đẫm ướt cả trán và lưng bà. Mường tượng như bị một thanh sắt nặng nề khó
tã úp chụp lên người bà, khiến bà gần như bị ngất xỉu.
- Đây là VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH, nếu ai dại dột nhúng tay vào phá hoại, một
đại họa sẽ xảy đến cho người đó. Lần thứ nhất tôi tha thứ cho bà, bà Vương Thị Lệ
Hoa ạ. Bà nên ngồi im thì hơn. Lý Mạnh Hổ chậm rãi nói đầy vẻ hăm dọa trầm
trọng.
Ông Sâm vội đỡ vợ dậy, đặt ngồi dựa vào ghế sofa. Ông rót một ly cointreau
đưa cho vợ uống. Bà cầm lấy và uống luôn một hơi. Vị ngọt dịu và nồng cay khiến
bà lấy lại được bình tĩnh phần nào, tuy nhiên bà vẫn không dám nhìn ông Hổ.
- Tôi lên xe đấy, ông Sâm ạ. Ông Hổ vừa nói vừa đẩy con nữ – xe – trắng tiến
lên một nấc, hòan tòan không chú ý gì đến bà Sâm nữa cả.
Trong khi ông Sâm suy nghĩ về câu nói của Lý Mạnh Hổ vừa rồi. Thì ra hắn
còn biết rõ họ tên của vợ mình nữa. Hắn là người hay quỷ mà có đầy uy lực như
vậy. Ông cảm thấy một nỗi khiếp sợ trước người đàn ông lạ mặt này. Tuy nhiên
ông vẫn ngồi im lặng suy nghĩ tiếp cuộc cờ. Ông vội vã nhấc con nam – mã – đen
tiến lên hai nấc nhằm chuẩn bị cuộc tấn công, vừa uy hiếp chốt biên vừa chận con
xe địch để không cho ra trận. Được coi như là một đắc cách, ông thở dài khoan
khoái và lấy ra một điếu 555 hộp thiếc vàng châm lửa hút.
- Xin mời ông Hổ dùng điếu thuốc. Ông Sâm nói.
- Không cảm ơn ông. Hổ trả lời cộc lốc, tôi xin đi tiếp ngay ông nên đề phòng
kĩ lưỡng là hơn. Lý Mạnh Hổ nhấc con nữ – xe – trắng bình 6 ở vị trí nhắm ngay
nữ – sĩ – đen của địch.
10
Tiếng chuông thong thả ngân vang. Đã đúng 1 giờ khuya. Lý Mạnh Hổ vôi
vàng đứng dậy và nói:
- Đã đến giờ tôi phải đi. Hẹn ông lại ngày mai, đúng 12 giờ đêm. Chào ông
bà. Hổ đi đến móc áo, lấy áo mưa mặc vào và đội nón vội bước ra cửa. Hai ông bà
nháy mắc nhìn nhau vá rón rén bước theo sau. Mặc cho mưa và gió lạnh thấm ướt
cà hai người, hai vợ chồng vẫn theo dõi sau lưng Hổ cách khoảng chừng hai mươi
thước. Bỗng dưng Lý Mạnh Hổ dừng và quay lại hét lớn:
- Hỡi mưa hãy to, gió hãy lớn, sấm hãy đánh xuống, ông bà Sâm hãy quay lại.
Tiếng hét nghe rất khủng khiếp. Hai vợ chồng vừa khựng lại thì bỗng nhiên
mưa nặng hạt trỗi lên, gió thổi mạnh như muốn đẩy hai vợ chồng té lui, một tia
chớp sáng lóe lên rồi tiếng sấm gầm vang khủng khiếp. Hai vợ chồng không ai bảo
ai ù té chạy vào nhà. Vào hẳn bên trong nhà rồi mà người hãy còn bâng khuâng.
- Đúng là quỷ, bà Sâm thều thào nói vừa ngã vào người chồng bà.
- Thôi cưng, hãy uống thêm ly cointreau nữa và lên thay áo quần. Dẫu sao hắn
cũng đã đi rồi. Ông Sâm vội rót và đưa bà uống, đó là ly cointreau thứ hai trong
một buổi tối mà không làm bà say.
Sau đó ông Sâm dìu vợ lên lầu để thay quần áo đã ướt đẫm. Bà Sâm vội vã
cởi quần áo ra thay. Ông Sâm chợt nhìn thấy vợ trong bộ quần áo Eve chợt nổi lên
một cơn khoái cảm và đồng thời cũng nghĩ là một cuộc làm tình sẽ giảm bớt căng
thẳng thần kinh của vợ. Ông bèn lấy khăn lông lớn đến gần bên vợ và nói:
- Để anh lau và chà sát cho em ấm lại kẻo lạnh. Ông chà mạnh vào người vợ,
cảm thấy hơi ấm đã trở lại. Tay ông bỏ khăn lông ra, bàn tay ông chạm nhẹ vào cặp
vú mềm mại và thần tiên của vợ, cảm thấy vợ ông nóng rực lên, tay bà siết chặc
người ông, hơi rượu của hai ly cointreau đã giúp thêm cơn hứng thú, đê mê…
Sáng thứ hai là buổi sáng mà từ người học trò đến mọi anh công nhân thợ
thuyền đều không ưa thích, vì nó báo trước một tuần lễ làm việc đầy cực nhọc,
khốn khổ. Vì nó là một nhắc nhở cho người đời sau cơn vui thú của chiều thứ bảy
và ngày chủ nhật, cuộc đời phi lì và đọa đầy. Mọi người sống cũng như Sisyphe
của Albert Camus, khiên viên đá lên núi cao để rồi viên đá lại lăn xuống đáy vực,
rồi lại khiên viên đá lên và lại rơi xuống, và cứ thế mãi mãi… Con người sinh ra
bởi tình cờ, sống trong phi lí và chết trong phi lí.
Những tư tưởng này chợt trổi dậy trong đầu óc của người học sinh trường
Albert Sarraut tục gọi trường Bưởi, hai mươi ba năm trước, Sâm vừa lái xe chở vợ
về Sài Gòn vừa suy nghĩ.
Về đến Sài Gòn, chàng lái về căn biệt thự ở đường Tú Xương. Vào nhà, ông
ôm hôn bé Thủy và nói chuyện cùng với Minh và Ngọc. Cả gia đình cùng ăn sáng
vui vẻ. Xong chàng vội lái xe đến Hãng Xuất nhập cảng ở đường Hàm Nghi.
Chàng vào trong và hỏi viên bí thư của chàng:
- Sao công việc bình thường chứ, Anh Tân.
11
- Dạ. Hôm nay, 6 giờ chiều có buổi họp mặt các nhà xuất nhập cảng ở nhà
hàng Đồng Phát, xéo với hãng của mình đây. Khỏang trước 6 giờ một chút ông có
thể đi bộ qua đấy hãy còn kịp. Tàu chở hàng thứ sáu này sẽ đến bỏ hàng cho mình
gồm hàng vải, xe mobylette xanh và velo. Những thứ này hiện đang khan hiếm,
mình đem về tỉnh có lẽ sẽ lời gấp đôi đấy. Đại khái tôi đã điện thọai đến Dũ Chành
kêu để dành gạo cho mình để xuất cảng trong chuyến tàu này. Số lượng bao nhiêu
tấn còn chờ ông chủ quyết định.
- Có lẽ mình sẽ kết vốn lời thu được trừ đi chi phí để tính ra số lượng gạo xuất
cảng kì tới. Gạo nay đang khan hiếm trên thị trường quốc tế. Để tối nay tôi xem có
tin tức gì mới mình sẽ quyết định sau.
Sau đó ông Sâm tới bàn xem lại một số giấy tờ, nhìn qua bảng kế toán cùng
với cô nữ thư kí, nhận thấy họ vẫn làm việc chăm chỉ. Mọi việc đều được diễn tiến
bình thường và ông đã lấy trở lại được cái đà làm việc hăng say của một ông chủ
hãng xuất nhập cảng lớn.
Gió thổi mạnh vào xe mát lạnh khiến ông Sâm chợt tỉnh. Ông đang lái xe
vừa qua khỏi chợ Thủ đức, đang lên dốc nhà thương Thủ đức và hướng về Biên
Hòa. Ông vừa dự bữa tiệc họp mặt các nhà xuất nhập cảng lúc chiều. Trong buổi
họp, theo báo cáo cho biết thì chuyến hàng của ông sắp về rất có giá vì từ hai tháng
nay tàu không có về nên hàng rất hiếm trên thị trường. Sau bữa tiệc cả đám chia ra
nhiều nhóm nhỏ, nhóm thì rủ đi khiêu vũ ở Arc-en-ciel nhóm thì tổ chức kêu gái
bao, nhóm thì đánh mã chược. Ông Sâm được mời về nhà ông bạn đánh mã chược
nhưng ông đã từ chối. Thật ra ông rất thích tụ họp bạn bè và chơi mã chược nhưng
không biết động lực nào khiến ông từ chối thẳng thừng. Đến giờ nay thì ông hiểu
rõ động lực lôi kéo ma quái của con quỷ Lý Mạnh Hổ này rồi. Ông cảm thấy như
một sức mạnh vô hình đẩy ông lên xe và lái về nhà ở Long Thành. Mọi việc xảy ra
như là ông đang sống trong mộng du.
Đến khoảng 11 giờ rưỡi thì ông về tới nhà vườn. Ngày hôm qua còn có vợ
có chồng, nên ông không cảm thấy trơ trọi cô đơn. Hôm nay thì chỉ có một mình
ông. Ông xuống xe vẫn để đèn pha chiếu vào nhà, ông nhờ ánh sáng đèn pha xe để
mở cửa và ra phía sau vặn máy phát điện. Xong sau khi vận đèn sáng cả nhà lên,
ông ra ngòai xe tắt đèn pha và lấy chiếc khóa xe vào.
Cơn gió lạnh và nỗi cô đơn khiến ông cần có một tớp rượu mạnh. Ông đến
tủ búp phê rót một cốc Martell. Xong ông lại dàn máy âm thanh vặn đĩa nhạc
“Symphonie pastorale” của Beethoven mà ông rất thích nghe mỗi khi về khu vườn
này, có lẽ vì nó phù hợp với khung cảnh chăng? Ông hớp một hớp rượu cảm thấy
ấm người lại, thì có tiếng chuông reng. Ông đến tắt máy hát và ra mở cửa, ông Lý
Mạnh Hổ vào.
- Chào ông, Hổ nói, thế là hôm nay chỉ có hai người chúng ta và không còn bị
ai quấy rầy nữa. Ông có thể bình tĩnh hơn để cố dành lấy chiến thắng nhé.
12
Thế là hắn cũng biết rõ không có vợ mình ở đây, Sâm nghĩ, chuyện gì hắn
cũng biết. Có thể hắn là ma quỷ thật đấy. Nhưng áo quần, ngôn ngữ tướng mạo
trước mắt đều chứng tỏ hắn là người rõ ràng. Ông Sâm lại nghĩ, nhưng nếu là
người sao hắn lại có thể sai bảo mưa gió, sấm sét? Ngày hôm qua chính ông đã
nghe hắn hét và hiện tượng đã xảy ra thật như nghe lời hắn. Có lẽ là một ngẫu
nhiên trùng hợp chăng?
Cuộc cờ hôm nay đã vào thế trận nên hai bên đều suy nghĩ kĩ lưỡng, ván cờ
đã diễn tiến chậm hẳn lại.
- Ông Sâm , Hổ nói, ông cố đề phòng nhé, con nữ – mã – đen của ông đã bị
vây hãm rồi đấy. Ông hãy nhớ kĩ lời tôi nói hôm trước, LINH HỒN của con gái
ông liên hệ với quân cờ này đấy.
Sâm không cảm thấy bình tĩnh thỏai mái cần phải có của một người chơi cờ
tướng. Nào là nỗi âu lo,sợ sệt trước người đàn ông kì dị này, nào là sự mê hoặc
huyền bí của bộ cờ tướng, khiến ông di động quân cờ đôi khi như không phải do
chính ý định của ông. Con nữ – mã – đen của ông đã tiến qua đất địch và đang bị
vây hãm trần trọng. Ông không thấy có một nước cờ nào có thể gỡ được để cứu
mạng con mã.
Sau rốt ông đành để mất con nữ – mã – đen để cứu vãn thế cờ hơn là để bị
xa lầy thêm nữa.
- Linh hồn của con gái ông đã nằm trong tay tôi rồi đấy nhé.
Tiếng chuông đồng hồ trên tường đã gõ một tiếng. Hổ đứng dậy và ra về.
Tối nay, trời quang mây tạnh, không còn cảnh mưa gió nữa khiến Sâm có
thể nghe rõ được khúc nhạc đồng quê hòa tấu bởi những con ểnh ương, ếch nhái.
Và kia, tiếng rồ máy xe hơi. Sau đó tiếng máy xe nghe nhỏ dần và tắt hẳn.
Thì ra Lý Mạnh Hổ đi xe hơi tới đây. Vậy là hắn không phải ma quỷ rồi, ông
Sâm thầm nghĩ. Nếu hắn không phải là ma quỷ thì hắn bày ra VÁN CỜ ĐỊNH
MỆNH với mục đích gì? Câu hỏi mà ông chưa trả lời được, cũng như câu hỏi Hổ
là người như thế nào? Nếu không phải là ma quỷ thì là phù thủy chăng hay quỷ
nhập tràng? Mà tại sao đối tượng của hắn lại là ông? Hắn đã thắng đọat được con
nữ – mã – đen và nói là linh hồn của con gái ông? Có phải hắn dàn cảnh để đòi lấy
con gái ông chăng? Mà nếu đây là một chuyện tình thì phải giải thích ra sao đây về
mãnh lực thôi miên biểu vợ ông lên lầu, sức mạnh vô hình nào đã bắt ông chơi ván
cờ và thúc đẩy ông đi lạc nước cờ.
Nãy giờ lo suy nghĩ ông quên bẵng là ông phải về nhà ngay, ông đã không
cho vợ ông hay ông đi lên Long Thành, mà thực ra thì ông cũng không dự tính đi
lên đấy. Trái lại là đằng khác, ông vẫn muốn tránh gặp người kì bí này. Thế mà
một ma lực nào đó đã đẩy ông phải đến điểm hẹn đúng giờ. Ông ra ngòai sau nhà
tắt máy phát điện, xong lên khóa cửa và ra xe về.
13
Về đến nhà, ông gặp ngay bà đang còn thức để đèn chờ trong phòng khách.
Bà nhìn ông và nét dọ hỏi:
- Anh đi họp với các nhà xuất nhập cảng, sau đó có đãi tiệc nữa. À con Ngọc
đi ngủ rồi chứ? Ông Sâm đánh trống lãnh và hỏi vợ.
- Anh xem coi mấy giờ rồi mà con nó còn chưa đi ngủ. Bà trả lời, nhưng
không có vẻ tin việc họp hành của ông, tuy nhiên bà không nói gì cả.
- Thôi, em đi ngủ đi. Anh đi một vòng nhà rồi vào ngay.
Thực ra ông chỉ đi qua phòng của Ngọc, nhìn thấy con nằm ngủ êm đềm,
ông vững tâm và đi về phòng mình, đánh một giấc ngon lành.
Sáng hôm nay, thứ ba, không có việc gì quan trọng nên ông Sâm tới hãng
hơi sớm hơn mọi bữa. Sự lớn tuổi của ông khiến cho ông hơi mệt vì phải lái xe đi
xa và ngủ muộn. Ông đến hãng và xác định ý kiến của ông về việc đặt hàng để
xuất cảng cho chuyến tới, đồng thời báo tin cho đại lí của ông ở các tỉnh về để
nhận hàng trong chuyến tàu sắp tới. Mọi việc ông sắp đặp cho Tân, viên bí thư của
ông cùng với viên kế toán xong thì cũng đã hơn 10 giờ sáng rồi. Ông liền gọi điện
thọai cho John, một người bạn học cũ của ông hiện đang làm giám đốc ngân hàng
Việt Nam Thương tín ở Chợ Lớn, gặp được John, ông hẹn ông sẽ tới thăm chơi
trong chốc lát.
Điện thọai xong, ông Sâm ra ngoài kêu tài xế lái xe chở ông vào Chợ Lớn.
Viên tài xế Hai Xuân là một người điềm đạm lớn tuổi vẫn thường lái xe cho ông.
Riêng trong cái buổi nghỉ cuối tuần ở Long Thành, thì chính ông Sâm lái, vừa để
cho ông Xuân được nghĩ theo luật lao động, vừa muốn được nghĩ ngơi thoải mái
thực sự giữa hai vợ chồng thôi, không phải mắc vào một người ngoài. Ngay các
con ông, ông cũng không bắt buộc chúng đi theo, nếu chúng muốn đi chung cũng
tốt, nhưng nếu chúng không muốn đi mà ở lại Sài Gòn chơi với bạn bè, thì càng tốt
hơn. Vì như vậy, ông dễ dàng sống riêng tư với vợ, tìm lại được những phút giây
âu yếm, thần tiên đã mất đi trong bao nhiêu năm bon chen làm việc đã qua…
Xe đã đậu trước cửa ngân hàng. John đã cho người gác cổng hay trước và ra
mở cửa xe cho ông xuống. Chỉ những nhân vật quan trọng hoặc những bạn bè thân
thiết mới đựơc tiếp đón long trọng như vậy. Ông Sâm cảm thấy thoải mái hân
hoan, tìm gặp lại ngừơi bạn cũ.
- Hello, Bonjour John
- Bonjour. Ngọn gió nào đưa “toi” đến đây, John hỏi.
- Oà! Rãnh thì đến thăm “toi”, đồng thời cũng hỏi thăm “toi” về tình hình hối
đoái hiện giờ. Chuyến tàu chở hàng của “moi” sắp về tới vào thứ sáu này và lại sẽ
gởi hàng xuất cảng qua Hồng Kông và Singapore.
Sau khi John cho hay những tin tức về hối suất trong ngày, cai loại thuế mới
cũ, thuế đãm phụ quốc phòng, thuế trị giá gia tăng v.v… Cùng các nguồn hàng thu
lợi nhiều nhất. Ông Sâm ghi chép tất cả trong giấy và nhờ viên tùy phái của John
14
xuống đưa cho tài xế của ông đem về trao cho viên bí thư Tân cùng kề toán viên
của ông để thiết lập dự thảo kế hoạch chi tiết. Đồng thời bảo Tân điện thọai cho bà
Sâm biết là trưa nay ông dùng cơm với John.
Ông Sâm vừa là bạn vừa là khách hàng lâu năm của ngân hàng VNTT Chợ
Lớn mà John làm giám đốc. Cả hai cùng đều có những món lợi lớn từ các dịch vụ
này, cộng thêm với tình bạn học càng làm cho mối tình bạn càng thấm thiết hơn.
Hơn hai mươi năm trước những buổi cùng đi khiêu vũ suốt đêm những đêm cùng
thảo luận suốt sáng về ”L’existence de Dieu” (Sự hiện hữu của Thượng Đế), về
“mur absurde” của Camus (Bức tường phi lí) của tuổi trẻ bồng bột muốn tìm hiểu
thế giới, rồi sau đó mặt trời lên hồi nào không hay và cả hai cùng đi đến một kết
luận chung là cần phải giải quyết vấn đề bao tử ở tiệm phở gà trước đã. Sâm cũng
có những ý thức chung với John nữa, đó là thú đánh cờ tướng, thú nghe nhạc
Beethoven, Chopin, và cả hai cùng đều chơi nhạc khá cả. Sâm, John cùng hai
người bạn nữa là Chiến sau ra Bác sĩ, và Quang Định rất thích nhạc và chơi đàn
guitar rất hay, Định vẫn tiếp tục theo nghề đàn và đã trở thành nhạc sĩ tiếng tâm, cả
bốn đã từng trình diễn trong các buổi văn nghệ ở cả đại học mà họ đã học và
thường diễn tấu ở đài phát thanh. Ngòai ra, Sâm, John còn là hai đệ tử trung thành
của khoa tử vi mà sư phụ là người cha của John.
Mới đây, John sau khi nghiên cứu thêm các sao phụ đã nói với Sâm
- “Toi” được giàu có là nhờ sao “ đẫu quân” đắc cách đó.
Trong khi Sâm lại cho là sao Hóa Lộc chiếu mệnh cùng với Nhật Nguyệt
tịnh minh hợp chiếu…
- Trưa nay, chúng mình cùng dùng chung cơm nhé, Sâm đề nghị
- D’accord. Chắc chắn rồi, “moi” đâu có buông tha “toi” dễ dàng được, John
trả lời. Trong các ngày làm việc John thường phải ở lại ăn trưa ở Chợ Lớn vì ngân
hàng đã cấp cho mỗi nhân viên cao cấp một căn biệt thự, tiếc là khu biệt thự ở mãi
tận Cầu Sơn, cầu lầu Bà Chiễu quá xa. Tuy nhiên cũng không tiếc rẻ gì, vì ở Chợ
Lớn đâu có thiếu nhà hàng nổi tiếng với những món ăn Tàu ngon tuyệt. Vả lại trưa
nào cũng có khách hàng quan trọng mời đi ăn, hoặc ngược lại ngân hàng cũng đã
cho ngân giám đốc ngân quỷ đen để mời mọc các khách quan trọng trong chính
quyền cũng như trong thương giới. Hôm nay thì có Sâm đi dùng cơm với John.
Khoảng hơn hai giờ trưa sau khi ăn xong, John đưa Sâm về tới tận hãng vì
viên tài xế đã đánh xe về từ trước để đưa miếng giấy chứa đầy tin mật và các chỉ
thị quan trọng của Sâm cho viên bí thư.
Sâm vừa vào hãng thì Tân đã báo tin nói bà nhà đã điện thoại tới mấy lần,
báo tin là Lê Ngọc đã đi từ sáng tới giờ hãy chưa về. Sâm nghĩ ngay tới con cờ nữ
– mã – đen mà ông đã thua ngày hôm qua, ông bàng hòang lo lắng. Bỗng lại tiếng
chuông điện thoại reng. Ông Sâm nhấc lên nghe:
- Alô, Sâm đây.
- Anh đó hả, giọng nói bối rối của bà Sâm, con Lệ Ngọc sao mãi chưa thấy về.
15
- Nó đi từ hồi nào vậy và đi đâu em biết không? Ông Sâm hỏi
- Hồi sáng nó nói với em là nó đi học. Nó ít khi đi chơi buổi trưa, hơn nữa nó
có bận chuyện gì thì nó cũng điện thọai cho em hay rồi. Đâu anh lo tìm nó thử coi.
- Vâng, em để anh lo, chắc nó đi loanh quanh đâu đó hay đi xi nê thôi. Chắc
không có gì quan trọng đâu.
- Anh ăn cơm trưa với John mới về đó hả? Bà Sâm hỏi về việc buôn bán trong
ngày. Tân đã điện thoại cho em hay đấy như Anh đã dặn cậu ấy.
- Thôi, em yên chí, để anh nhờ chuẩn ủy Ngọc ở Tổng Nha để ý dọ hỏi dùm.
Chắc cũng không có gì lạ đâu, nó đi chơi đâu đấy thôi.
Ông Sâm nói vậy để trấn an vợ thôi, thật ra trong bụng ông lo nghĩ dữ lắm.
Là cái trò ma quái của Lý Mạnh Hổ đây. Tiếc là hồi tối mình nghe tiếng máy xe
mà lại không đuổi theo để biết nhà của Hổ, thật ra muốn đuổi theo cũng chưa chắc
đã theo kịp vì ông còn phải đóng cửa, tắt máy phát điện, rồi “de” xe… Bao nhiêu
đó cũng đã quá chậm rồi. Tuy nhiên ông cũng phải nhờ đến chuẩn úy Ngọc để ý dọ
hỏi về Lệ Ngọc mới được. Ông quay số điện thoại riêng của chuẩn úy Ngọc. Ngọc
là cháu ông kêu ông bằng cậu, tướng tá cao lớn đẹp trai được nhiều cô mê lắm, hắn
lập được nhiều công trận nên đã lên chức vù vù và được sự tín cẩn của viên giám
đốc, cho làm phó điều tra tư pháp. Ngồi ở chức vụ này phải là một trung úy, do đó
Ngọc rất có nhiều hi vọng được thăng trật vào lễ quốc khánh nhằm tháng 10 sắp tới
đây.
- Alo, chuẩn úy Ngọc ở đầu dây đây…
- À, Ngọc đó hả, cậu Sâm đây. Cậu có chuyện nhờ cháu một chút.
- Dạ chuyện gì đó cậu?
- Con Lệ Ngọc đi đâu từ sớm tới giờ, đã là 3 giờ chiều rồi mà vẫn chưa về.
- Chắc là cô ta ci nê với bồ chứ gì, Ngọc vừa nói vừa cười.
- Lệ Ngọc giao thiệp rộng nhưng chưa để lọt vào mắt cô ta chàng trai nào cả.
Nó cũng ít đi chơi trưa lắm. Nếu nó đi, nó cũng báo trước cho nhà hay, ít ra cũng
bằng điện thoại. Cậu nghĩ là thực sự có chuyện gì đấy.
- Vâng, cậu để cháu lo. Cháu sẽ đến nhà mợ hỏi rõ chi tiết thêm, sau đó cháu
sẽ cho người dọ hỏi ở Trừơng, chị Ngọc học ở trường Dựơc phải không cậu, và các
thư viện mà chị thường đến. Cậu có biết Chị Ngọc thường học ở thư viện nào
không?
- A con Ngọc thường học ở thư viện Gia Long ở trước Bộ Kinh Tế đó, cháu
biết không?
- Dạ cháu biết rõ Thư viện này lắm, trứơc cháu cũng thường đọc sách ở đó.
Vậy thôi, cháu sẽ đến mợ ngay, đồng thời cháu cũng cho người đến tìm kiếm
những nơi đó.
- Cảm ơn cháu nhiều nhé.
Buông điện thoại xuống, ông cảm thấy rời rã. Con quỉ Hỗ vẫn theo đuổi và
hại ông. Sự tương quan giữa quân cờ “NỮ MÃ ĐEN” qua Lệ Ngọc là cụ thể quá
16
rồi. Giờ đây ông phải làm gì? Ông Sâm thật bối rối. Nếu đụng phải những vấn đề
kinh tế, thương mại hay nói chung là về việc đời thì ông hy vọng giải quyết tức
thời được. Nhưng câu chuyện này nó kì bí làm sao, mà lại vượt quá tầm hiểu biết
của ông nữa. Chuyện thần bí thì phải chữa bằng thần bí thôi. Ông nhớ sực lại ông
thầy bói HL. có ngãi và có cốt phù hộ. Hay là ông đến nhà ông ấy thử xem. Nghĩ
là làm ngay, ông vội kêu tài xế ra xe chở ông. Ông quay ra hỏi Tân:
- Thế Tân đã nắm vững tình hình rõ chưa, Tân và chú Sáu Kế toán đã phác
họa kế hoạch xong chưa?
Tân và ông Sáu Kế toán đã hoạch định kế hoạch mua những thứ gì, giá bao
nhiêu, số lựơng bao nhiêu, dự trù giá cả sẽ lên bao nhiêu. Hãy đặt những thứ gì,
hãy mua những thứ gì v.v… Hai ngừơi đưa lên cho ông Sâm xem. Sau hơn hai
tiếng đồng hồ thảo luận ông đã quyết định dứt khoát. Xong ông liền điện thoại cho
ông HL. ở đường Phan Thanh Giản xin được gặp ngay. Vì cũng xế chiều rồi nên
ông đựơc thỏa mãn dễ dàng.
Ông vừa vào phòng khách nhà ông HL. thì có một cô gái ra mời ông vào
ngay phòng trong. Ông HL. ngồi trước cái bàn rộng lớn bên trên đặt một số sách
vở và hình tượng. Sau lưng và phía bên trái ông là 2 bàn thờ đặt ở trên cao khói
nhang nghi ngút và đầy những trái cây ngũ quả. Ông Sâm vừa ngồi xuống, đây là
lần đầu tiên ông đến đây:
- Ông muốn coi tay, bói tử vi hay bói bài xem tướng
- Dạ thưa thầy, thế nào cũng được, miễn là thầy giải đáp câu chuyện bối rối
của tôi.
- Xin ông đặt quẻ, tôi sẽ bấm số tử vi cho ông cùng với việc xem tay ông.
Hoặc ông muốn hỏi cốt cô, khách đặc biệt lắm tôi mới phiền đến “cô”.
- Thầy cho biết đặt quẻ bao nhiêu?
- Dạ tùy hĩ, có người đặt 100 có người đặt nhiều hơn…
- Dạ tôi xin gối thầy 200, xin thầy …
Căn phòng thờ cốt cô nằm ở trên lầu, được che kín bởi một bức màn. Một
chiếc đèn dầu nhỏ leo lét cùng với mùi nhang trầm tỏa ra tạo một không khí huyền
bí. Một cô gái được ngồi cốt.
- Xin ông chuẩn bị các câu hỏi. Thầy HT. nhắc nhở sau khi đã làm đầy đủ các
nghi lễ cúng vái.
- Dạ tôi đã sẵn sàng.
Một lúc sau, cốt cô sau khi vặn vẹo uốn éo, lên tiếng hỏi thầy HL.
- Chú Năm kêu cháu lên có việc chi vậy?
- Cháu H. cố gắng giúp cho thân chủ tên Vũ Văn Sâm nhà ở đường Tú Xương
có chuyện bối rối, xin nhờ cháu giúp. Quay qua ông Sâm thầy nói: - Ông có việc gì
cứ hỏi.
17
- Dạ, tôi có đứa con gái đi từ sáng tới giờ chưa về, không biết hiện ở đâu có bị
ai bắt cóc không và có đi vê nhà được không?
Sau một hồi im lặng, bỗng có tiếng nói như từ xa xôi lắm:
- “ Ruột con ngựa đen kỳ lạ, cô gái, tình yêu ma quái. Rồi ông sẽ gặp lại con.
Nhưng riêng ông, định mệnh bi thảm đã an bài cho ông. Lời nguyền mấy trăm
năm.
Người lên đồng ngã vật ra. Thầy HL. nói:
- Cô đã thăng rồi. Xin mời ông xuống lầu trước chờ tôi. Tôi phải cúng 1 chút.
Vừa xuống lầu, ông Sâm vừa nhẫm lại cho nhớ. Thật ra ông chỉ hiểu rõ có 2
điều: ”một con ngựa đen, cô gái”. Đúng là sự thua con nữ mã đen làm cho ông mất
con gái. Còn tình yêu ma quái? Không lẽ Hỗ đã dùng ma lực quyến rủ con của ông
rồi. Nhưng rồi ông sẽ gặp lại con ông, thì đó cũng là 1 điều an ủi cho dù định mệnh
của ông ra như thế nào đi nữa. Ông buồn bã vô cùng. Bỗng dưng ông bị ràng buộc
vào “VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH”, lúc đầu ông không tin lắm nhưng tới giờ phút này,
ông đã thấy lo âu thật sự. Còn lời nguyền mấy trăm năm là lời nguyền nào, có liên
quan gì đến ông không? Chắc phải có chứ, nhưng liên quan nhu thế nào?
Ông đã ra cửa từ lúc nào ông không biết, ông không cần chờ thầy HL xuống.
Ông ra xe, trời đã sụp xuống rồi. Ông kêu chú Hai Xuân lái xe về nhà. Tiếng còi xe
về khiến người giúp việc chạy ra mở cổng , đồng thời vợ ông cũng chạy ra cửa đón
ông.
- Hồi chiều trung úy Ngọc có đến hỏi thăm chi tiết và cố lấy thêm nhiều tấm
ảnh để các trung tâm viên nhận diện. Đến khoảng 6 giờ Ngọc điện thoại lại cho hay
là ở Trường Dược cho biết sáng nay có hai giờ sinh hóa của chứng chỉ năm thứ
nhất từ 8 giờ đến 10 giờ. Sau đó trong cuộc điều tra ngay tại trường, Ngọc may
mắn gặp các bạn gái của Lệ Ngọc cho hay là Lê Ngọc có nói chuyện với một ông
hói trán và sau đó cả hai đã ra đi trong một chiếc xe Huê Kì. Cuôc điều tra tại Thư
Viện Gia Long không đem lại kết quả nào, Lệ Ngọc không có đến đó ngày hôm
nay. Trung úy Ngọc có hỏi vợ chồng mình có biết một người đàn ông hói trán nào
quen với Lệ Ngọc không?
- Em trả lời làm sao? Ông Sâm nóng nảy hỏi.
- Em nói là không biết Lê Ngọc có quen ông hói trán nào không, chứ vợ
chồng mình vừa biết được một ông hói trán, người Đại Hàn, to lớn, cằm vuông,
mũi cao mắt rất có thần. Ngọc hỏi có biết hắn không hắn ở đâu không? Nhưng
mình đâu có biết, sẵn dịp, em nhờ luôn Ngọc cố tìm ra ông Đại Hàn Lý Mạnh Hổ
đó, ông mới sang Việt Nam được một năm thôi. Ngọc nói sẽ điều tra lại ở sở ngoại
kiều thì biết ngay.
- Em có nói thái độ thần bí cùng với VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH của hắn ta cho
Ngọc nghe không?
- Vâng, em có nói nhưng Ngọc có vẻ không tin lắm, tuy nhiên Ngọc cũng hứa
sẽ tìm ra tung tích ông ấy cho bằng được. Có tin tức gì mới, Ngọc sẽ điện thọai lại
18
cho hay. Thôi anh vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm. Con Lệ Thủy cứ hỏi thăm chị nó
hoài. Em có kể chuyện cho Minh nghe rồi, nó cũng không có vẻ tin lắm.
Ông Sâm đã quyết định, bằng bất cứ giá nào, ông phải cứu thóat được con
gái của ông. Ông đã đem theo khẩu súng lục Manser, ông sẽ cương quyết sử dụng
tối đa quyền lực của kĩ thuật khoa học này để chống trả lại quyền lợi thần bí của
Hổ. Ông sẽ dí súng vào hắn đòi hắn phải trả con gái cho ông. Ông đã nạp đầy băng
đạn. Ông sẽ không ngần ngại hạ sát Hổ như một con rắn độc, ông sẽ vùi sát Hổ
trong khu vườn nhà ông mà không sợ bị ai khám phá ra. Dĩ nhiên chuyện dự tính
này ông không hề cho vợ ông hay vì chỉ càng làm cho vợ ông lo sợ thêm mà thôi.
Ông đã dấu không cho bà biết ván cờ đêm qua, mặc dầu sự đi về của ông làm bà có
vẻ nghi ngờ. Có thể bà đã đoán đúng nhưng ngược lại cũng hiểu ý ông muốn giấu
bà là chỉ vì thương bà, không muốn bà phải sợ sệt lo âu mà thôi. Từ đó ông cũng
không thể nói cho bà hay về việc thua con nữ – mã – đen, mà Hổ cho là linh hồn
của Lệ Ngọc. Ông cũng không thể nói về việc đi xem bói ông HL. Và chính vì đã
có ý định như vậy cũng không cho cháu ông là trung úy Ngọc biết.
Một luồng gió lạnh thổi tạt qua cửa kính xe đã cắt dòng suy nghĩ của ông.
Ông đã lái xe trên đường đi Long Thành. Lúc 8 giờ tối, ông quá bồn chồn áy náy
trước cái quyết định quyết liệt của ông, khiến ông không thể nào bình tĩnh ở nhà
được. Ông đã dối vợ ông là đến John để nói thêm chi tiết về việc buôn bán. Xong
ông xách xe đến thẳng Long Thành đây.
Ông Sâm đến vườn nhà Long Thành hơn 10 giờ đêm một chút. Ông chuẩn bị
đèn đuốc sáng choang. Ông rót rượu và uống một hớp để cho người ấm lại, đồng
thời ông vặn dĩa nhạc độc tấu khúc Mi b majeur bằng dương cầm của Chopin. Ông
ngồi dựa hẳn vào ghế sofa. Ông cảm thấy rất mệt mỏi. Điệu nhạc êm ái cùng với
ép phê của rượu mạnh đưa ông vào giấc ngủ dễ dàng…
Ông đang thiêm thiếp ngủ, bỗng có tiếng máy xe hơi đến gần. Ông bừng tỉnh
dậy, ngó xem đồng hồ: mới 11 giờ rưỡi. Lý Mạnh Hổ đêm nay đến sớm hơn giờ
hẹn một nửa tiếng đồng hồ, đó cũng là điều lạ. Lạ hơn nữa lần này Hổ không dấu
diếm chiếc xe hơi của ông, mà lái vào tận đến sân nhà Sâm. À thì ra hắn đã muốn
công khai cho biết hắn đến. Hắn có đúng là ma quỷ để mà biết trước được những
dự tính của ông không? Ông dự tính là sẽ không nhìn vào đôi mắt của Hổ, ông sẽ
vòng ra sau dí súng vào lưng Hổ bắt Hổ phải tuân phục ông mà thả Lệ Ngọc ra
ngay. Ngay sau khi Hổ vừa vào nhà. Ông không thể để Hổ nhìn ông để có thể chế
ngự ông được.
Tiếng mở cửa xe hơi và đóng sầm lại đã bào cho ông Sâm biết Hổ sắp tới.
Sâm rút khẩu súng ra. Sâm rút khẩu súng ra, mở khóa an tòan và tiến ra cửa, đứng
nép bên mép tường chờ đợi.
- Reng… tiếng chuông điện kêu nữa.
- Mời vào, ông Sâm vừa nói vừa đẩy cánh cửa ra và đứng thụt lùi vào trong.
19
Một bóng người đi vào. Ông Sâm dí súng ngay và la lên:
- Đứng im. Nhúc nhích tao bắn ngay
- Ba. Tiếng kêu bàng hòang sững sốt.
- Anh Sâm. Lại tiếng kêu thứ hai ngay sau đó. Thì té ra hai mẹ con Bà Sâm
và Minh. Ông Sâm thở ra một hơi dài, ông buông tay súng và không quên đóng
khóa an tòan lại.
- Em và con tới đây làm gì?
- Do tình yêu chồng và con khiến em biết ngay anh ở đây. Tối hôm qua anh
cũng đến đây phải không? Không đợi ông Sâm trả lời và nói tiếp, và anh đã thua
quân cờ nữ – mã – đen phải không? Nó là linh hồn của con Lệ Ngọc. Chúa ơi! Bà
tiến đến ngã vào tay chồng và khóc.
- Em, bình tĩnh lại em! Ông Sâm hôn và vỗ về vợ.
- Và anh tính làm gì với khẩu súng nguy hiểm đó? Chúa ơi! Bà Sâm hỏi.
- Thôi ba má bình tĩnh lại đi. Minh nói, vừa thấy chai rượu Martell và li rượu
còn để trên bàn, Minh liền tới rót rượu và đưa cho má, nói tiếp: má uống một chút
cho bình tĩnh lại đi.
Bà Sâm cầm lấy và uống một hớp, sau đó ông Sâm dìu bà lại ghế sofa ngồi
- Em biết anh dấu em, không cho em biết sự thật, sợ làm em buồn. Nhưng linh
tính của một người vợ và một người mẹ khiến em hiểu tất cả anh ạ.
- À, làm sao mà hai mẹ con tới đây giờ này? Ông Sâm hỏi.
- Sau khi ba đi, Minh nói cả nhà chờ ba về tới 9 giờ rưỡi, má mới điện thoại
lại John thì được biết ba không có đến đó. Má lại điện thọai đến anh Tân thư kí.
Anh ấy nói ba tối nay không có đi họp hành gì cả. Má mới nhất quyết là ba lên đây.
- Thật ra em đã nghi anh từ đầu, nhưng muốn kiếm chứng cớ rõ ràng thôi. Bà
Sâm chận lời, à anh dẹp khẩu súng đi chứ, Minh cầm dùm cho ba đi, anh định giết
hắn đấy à?
- À không, Ông Sâm vừa nói vừa trao khẩu súng cho Minh, anh định hăm dọa
hắn phải thả con Ngọc ra thôi.
- Hắn đang nắm sinh mạng con gái mình, mà mình chưa biết chổ ở của hắn,
theo em nghĩ, bà Sâm nói, anh khoan dùng biện pháp mạnh vội. Để em cố năn nỉ,
dùng tình cảm xem…
Bỗng reng…reng… Tiếng chuông điện cắt đứt câu chuyện.
- Minh ra mở cửa, đi con, bà Sâm bảo.
Lý Mạnh Hổ đi vào đúng lúc đồng hồ điểm 12 tiếng.
- Chào ông bà và…, Hổ nói
- Minh con trai tôi, bà Sâm tiếp, và đây là ông Hổ đó con.
Minh và Hổ gật đầu chào nhau.
- Tôi tin chắc là sẽ gặp bà tối hôm nay bà Lệ Hoa ạ, Hổ nói. Đúng là cô Lệ
Ngọc đã đến với tôi theo tiếng gọi của tình yêu, theo đúng định mệnh đã an bài cho
con nữ – mã – đen, mà ông đã phải để thua mất trong đêm hôm qua.
20
- Thưa ông… bà Sâm nói. Nhưng Hổ đã khoát tay và tiếp:
- Xin bà để tôi nói tiếp, định mệnh đã an bài, không một ai có thể một thóat
khỏi bàn tay sắt của định mệnh. Ông bà đã làm những cố gắng vô ích thôi. Quay
qua ông Sâm, Hổ tiếp, dự định điên rồ của ông cùng với những toan tính của bà
đều là vô ích cả. Ông sẽ phải tiếp tục dự VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH cho đến lúc tàn
cuộc. Thôi chúng ta hãy tiếp tục. Trong ván cờ chỉ nên có hai người thôi. Bà và cậu
Minh nên đi nghỉ.
Vừa nói Hổ vừa nhìn vào bà Sâm với cái nhìn đầy uy lực.
- Thôi mẹ con mình lên lầu đi con. Bà Sâm quay qua bảo Minh, trong lúc đầu
bà đã có những dự tính khác.
- Nào mời ông Sâm chuẩn bị, hãy bình tĩnh, Hổ kêu gọi, con tướng của ông
đang bị uy hiếp trầm trọng đó.
Ông Sâm đã nhìn thấy điều đó, ông bắt buộc phải dùng con nam – pháo –
đen để cứu vãn tình hình.
- Ông đã thí con nam – pháo – đen để gở nước bí, Hổ kêu lên. Nó chính là bổn
mạng của cậu Minh đấy.
Thì ra ông lại mất con nam – pháo – đen. Mồ hôi ông chảy ra như tắm. Hắn
sẽ làm gì thằng Minh, con của ông?
Bỗng, đing đong, đồng hồ điểm một tiếng.
- Đã đến giờ, thôi hẹn ông đêm mai. Ông đừng nên có âm mưu xằng bay mà
hãy suy nghĩ ván cờ kĩ lưỡng. Tốt hơn ông không nên để mất thêm quân cờ nào
nữa. Thôi chào ông.
Hổ quay gót ra cửa. Ông Sâm mò vào lưng quần kiếm cây súng Manser nhưng
không thấy đâu, ông đành hậm hực nhìn theo bóng Hổ khuất sau màn đêm. Ông
thở dài. Có tiếng bước nhẹ đến gần ông.
- Anh, đêm nay ăn thua hở anh? Bà Sâm hỏi.
- Anh lại thua thêm con nam – pháo – đen, ông Sâm trả lời.
- Hở, con nam – pháo – đen à, bà Sâm hổn hển hỏi. Mau lên anh, Minh đã lấy
súng của anh đi theo dõi hắn đấy. Vừa nói bà vừa kéo ông chạy nhanh ra khỏi nhà
và dọc theo con đường mòn. Bà suy nghĩ, con nam – pháo – đen mất đi chắc là Hổ
đã giết Minh rồi. Chân bà như quýu lại, bà súyt trượt té nhiều lần may nhờ chồng
bà nắm tay và đỡ kịp.
Trong khi đó…
Hổ đã đến gần chiếc xe Huê Kì đen ngòm và to lớn, Minh đang cầm súng theo dõi
cách khỏang 10 thước.
Bỗng nhiên, Hổ đứng dừng và quay lại kêu lớn:
- Cậu Minh hãy bước lại đây.
- Ông hãy đứng yên và dơ tay lên, Minh hét. Ông phải chở tôi về nhà ông và
thả em tôi ra, đồng thời ông phải chấm dứt cái trò chơi này đi.
21
- Cậu Minh này cậu không nên chơi súng chứ. Cậu có biết thế nào là định
mệnh không? Cậu và gia đình cậu không thể chống lại nổi định mệnh một khi đã
an bài.
Vừa nói, bằng một thế võ karatê của Đại Hàn, Hỗ đã đá văng khẩu súng của
Minh một tiếng nổ vang dội và Minh ngã quỵ xuống. Lý Mạnh Hỗ ung dung bước
lên xe mở công tắc, sang số và lái xe hướng ra đường quốc lộ.
Ông bà Sâm đang chạy tới thì nghe tiếng súng nổ rồi tiếp theo là tiếng nổ
máy của xe hơi. Bà Sâm la lên – Trời ơi! Nó giết con tôi rồi, nó giết con tôi rồi.
Cả hai đến nơi thấy Minh nằm dưới đất, bà thét lên và nhào trên mình con và
bất tỉnh. Ông Sâm đỡ vợ cho ngồi dựa vào người mình và lay tỉnh dậy. Tay của
ông sờ vào ngực Minh thấy tim vẫn còn đập. Ông kêu khẽ:
- Em, em tỉnh dậy, Minh không sao cả.
Bà Sâm tỉnh dậy ngơ ngác hỏi:
- Minh có làm sao không anh?
- Không sao, chỉ bị đánh bất tỉnh thôi. Ông Sâm vội đỡ cho Minh ngồi dậy
cho dựa vào 2 chân ông, ông nắm 2 tay Minh đưa lên đưa xuống cho hô hấp nhân
tạo. Trong khi bà Sâm lo giật tóc mai của Minh. Minh tỉnh dậy. Bà Sâm thở phào,
ôm lấy Minh và khóc.
Đây là những năm tháng sôi động nhất trên chiến trường miền Nam VN.
Một nước bị xẻ làm 2, một chính quyền bị lôi kéo từ 3,4 phía. Các nhà tu hành lại
ham làm chính trị hơn là tự giác, giác tha. Cái tổ chức lỏng lẻo của một tôn giáo
siêu thoát, khiến cho bất cứ ai một sớm một chiều cũng có thể trở thành một đại
đức. Thể là trốn quân địch cũng trở thành một đại đức, đồng chí cán bộ ở thế trận
đối lập cũng là đại đức, vị chí quân đầu đường xó chợ, cờ gian bạc lậu cũng lại là 1
đại đức. Các chính khách lạc hậu cũng lợi dụng các vị đại đức này, địch quân cũng
lợi dụng các vị đại đức này, mà cả Tư Bản cũng lợi dụng luôn. Mặt khác chính
quyền D. lại không muốn phải tùy thuộc quá nhiều vào ngoại nhân, giới hạn số cố
vấn ngoại quốc vào khoảng vài trăm thôi, thế là ông chủ Tư Bản không hài lòng và
quyết tâm triệt hạ cái người dám không nghe lời mình, muốn thay thế bởi những
người ngoan ngoãn hơn. Một mặt, các tướng tá lại là những kẻ ngu đần, dốt đặc
cán mai, chỉ háo danh háo lợi thôi, không biết thế nào là tình yêu Tổ Quốc. Còn
ngay trong nội bộ, thì chính quyền lại dung túng cho 2 gia đình tác oai tái phúc:
Một ông anh tu sĩ làm việc hồ đồ, một cô em dâu ăn nói hồ đồ. Tình thế nát bét cả
lên.
Hôm nay, chính quyền vừa bắt được 1 đám sinh viên hội họp, in tuyển đơn,
chuẩn bị biểu tình chống chính quyền. Trong đó có Minh con trai lớn của nhà xuất
nhập cảng Vũ Văn Sâm. Vào khoảng gần 11 giờ trưa, ông Sâm nhận được một cú
điện thoại của chuẩn úy Ngọc báo tin Vũ Văn Minh con trai ông vừa bị bắt trong 1
buổi họp tại nhà 1 bạn học với đầy đủ tài liệu mật, dự tính tổ chức một cuộc biểu
22
tình lớn cùng với những truyền đơn chống chính quyền. Ông Sâm có nhờ Ngọc cố
giúp đỡ để cứu Minh ra. Ngọc có hứa giúp nhưng còn tùy lời khai của các sinh
viên bị bắt, tội trạng nặng hay nhẹ và vai trò của Minh trong Tổ chức. Nhưng dù
sao Ông Sâm cứ an lòng, vì là bà con nên Ngọc sẽ cố giúp.
- Nam-pháo-đen, ông Sâm thầm nghĩ, bản mệnh của Minh đó.
Đến khoảng 2 giờ trưa, Ngọc điện thoại lại nhà ông Sâm :
- Alo, chuẩn úy Ngọc đây xin nói chuyện với cậu Sâm
- A, Ngọc đấy hả, cậu hiện ở hãng chỉ có mợ ở nhà, bà Sâm trả lời. Chuyện
Minh ra sao đó?
- Dạ, hơi rắc rối mợ ạ. Cả nhóm bị bắt khai Minh là một trong bốn đầu não tổ
chức, khiến chán dù có mặt ở đó cũng không thể làm gì hơn được. Tất cả đã nhận
được trát của Biện Lý và bị tống giam cả rồi. Phải đợi ra tòa thôi.
- Còn vụ con Lệ Ngọc, cháu đã tìm đầu mối gì chưa?
- Cháu đã đến phòng ngoại kiều ở Bộ ngoại giao sưu tra lí lịch của Lý Mạnh
Hổ rồi. Cháu đã lấy ảnh của hắn sao ra nhiều bỗn đưa cho các điều tra viên rồi. Tin
sau cùng cho biết là hắn đã mướn một chiếc xe du lịch hiệu Dodge ở Garage
Charner trong thời hạn một tháng. Đến hôm nay thì chỉ còn khoảng 4, 5 ngày nữa
là hết khế ước thuê mướn. Trong suốt thời gian lưu trú ờ đây, ông Hổ đã thay đổi
nhiều lọai xe khác nhau.
- À cháu, mợ chợt nhớ ra. Cháu có thể gặp ông Hổ tối nay ở Long Thành.
Cháu có thể đến đó được không?
Một khoảng khắc im lặng, sau đó nghe tiếng Ngọc trả lời:
- Dạ thưa mợ, lúc này tình hình rối ren quá, nên cháu khó có thể đi xa được.
Tuy nhiên mợ có thể báo cho Chi Cảnh Sát Long Thành theo dõi hắn ta. Cháu sẽ
điện thoại trước cho Trung úy cảnh sát Lê Văn Quý bạn cháu hiện làm Trưởng Chi
ở đó.
- Cám ơn cháu mợ sẽ đến gặp ông Trung úy. Nhưng theo ý cháu, mợ có nên
mướn thêm một thám tử tư không? Mợ muốn có một người theo dõi hắn một cách
tích cực, cháu nghĩ sao?
- Tốt lắm chứ mợ…
- Vậy cháu giới thiệu cho mợ một người nhé.
- Vâng, cháu sẽ giới thiệu cho mợ thầy Bảy Quới, Ông ấy là cựu Trung úy của
cảnh sát đã bị thương trong cuộc hành quân cảnh sát, nên được giải ngũ. Ông ấy là
một người rất tài, nổi tiếng trong giới tụi cháu đó. Cháu sẽ cho người đi kiếm ông
ấy ngay. Mợ chờ ở nhà, ông Bảy sẽ đến trong vòng một tiếng đồng hồ nữa thôi
Bà Sâm buông máy điện thoại xuống vừa suy nghĩ. Bà không để cho chồng
bà đơn thân độc mã trong VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH được. Nếu chồng bà được tự do
và sáng suốt trong ván cờ thì chưa chắc ông đã thua, bà nghĩ vậy. Tuy nhiên bị chế
ngự bởi áp lực ma quái thì ông Sâm khó mà hành động gì được, trừ mưu toan dùng
bạo lực nguy hiểm như tối qua mà thôi. Hành động như vậy cũng có hy vọng thành
23
công trong việc cứu thóat con gái đấy nhưng nó nguy hiểm vô cùng vì nếu lộ ra, là
phải ở tù vì tội giết người ngay. Giờ đây theo bà nghĩ, tốt nhất là nên nhờ pháp luật
can thiệp. Ngòai ra một viên thám tử tư có thể dễ dàng nghe theo ý kiến mình hơn,
điều qua trọng nhất là phải làm sao cứu cho được con gái bà và muốn thế phải nhờ
đến một người thầm lặng, không ồn ào và nhiều kinh nghiệm, có thể phăng ra chổ
ở của Hổ dễ dàng hơn do đó mới có thể cứu thóat con gái bà được. Địa điểm hẹn
đã có rồi. Đúng 1 giờ khuya Hổ sẽ từ căn nhà ở vườn Long Thành của ông Sâm, ra
về và viên thám tử tư có thể thực hiện kế hoạch dễ dàng. Bà Sâm thở phào, khoan
khoái vì nghĩ ra được một kế hoạch hành động thích hợp nhất. Bà tỏ vẻ an tâm,
ngọai trừ tên ma quỷ Lý Mạnh Hổ nghi ngờ mà không đến thôi. Chà! Nếu hắn sợ
mà không đến thì thật là nan giải. Nhưng đối với một con quỷ kiêu ngạo như hắn,
thì hắn sợ gì ai mà không đến. Bà tin là hắn sẽ đến, và bà sẽ cứu thoát được con gái
của bà. Còn con trai đầu lòng của bà thì sao? Chưa bao giờ bà đứng trước một vấn
đề nan giải như vậy. Còn chồng bà nữa? Làm sao lôi kéo ông khỏi màn lưới ma
quái đang úp chụp lên ông trong VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH. Thôi, mấy người đàn
ông để từ từ lo sau, họ dẫu sao vẫn chưa có gì nguy đến tính mạng. Phải lo cho con
gái bà trước. Nghĩ tới đó, nước mắt bà chảy ra lúc nào không hay. Ôi! Con gái yêu
quý của mẹ!
Bà Sâm đang trên con đường nhỏ lái xe vào căn nhà vườn ở Long Thành của
bà. Ngồi kế bên là cô con gái út Lệ Thủy của bà. Trong ba đứa con, bay giờ chỉ còn
đứa này là còn có mặt ở bên bà mà thôi. Bà không muốn để Thủy ở nhà một mình.
Bà phải nắm chặt đứa con duy nhất còn nằm ngòai ảnh hưởng ghê gớm của VÁN
CỜ ĐỊNH MỆNH này. Bà đã an tâm sau khi tiếp xúc với “thầy Bảy Quới” viên
thám thám tư mà Ngọc đã giới thiệu với bà. Bà cũng đã an lòng vì đã được ông
Trưởng Chi Cảnh Sát quận Long Thành hứa sẽ bảo vệ sinh mạng của gia đình bà.
Tối nay ông Trung úy sẽ điều khiển cuộc theo dõi tên Lý Mạnh Hổ, vì dẫu sao
cũng chưa có thể bắt được hắn vì chưa có bằng chưng cụ thể, hơn nữa vì Hổ hãy
còn mang quốc tịch Đại Hàn của nước bạn. Tuy nhiên Trung úy Quí cũng hứa sẽ
cố gắng tối đa trong việc cứu thoát các con của ông Sâm cho được. Hồi chiều sau
khi ra khỏi Chi Cảnh Sát quận Long Thành, bà thấy còn sớm nên đã đánh một
vòng chợ mua trái cây và hai mẹ con ăn cơm chiều một bụng no nê rồi. Bây giờ
mới 7 giờ chiều, bà và Thủy sẽ vào nhà vườn chăm sóc cây trái một chút, sau đó sẽ
cùng nhau thụ hưởng một giỏ trái cây mua ngoài chợ , trong khi chờ đợi ván cờ tối
nay hứa hẹn nhiều hào hứng. Bao nhiêu người mà lo vây bắt theo dõi một người
không được nữa thì hết biết nói sao, bà thầm nghĩ.
Trong khi đó, chồng bà, ông Sâm cũng lo lắng không kém. Sau khi nhận
được cú điện thoại của Ngọc, Ông vội tới ngay văn phòng luật su N.H.Hiện một
bạn học cũ của ông đồng thời cũng là một người Bắc di cư. Đến nơi ông được Hiện
24
tiếp đón niềm nở, sau khi ông trình bày tất cả sự việc, Hiện đã nắm vững và sẽ tích
cực lo lắng cho cháu. Ông sẽ lo cả hai mặt nổi và chìm. Mặt nổi hoàn toàn dựa trên
bề mặt pháp lí, mặt chìm là cửa hậu của các người bạn thân của ông nằm trong
chính quyền, Quốc hội và ngay cả trong Tổng Nha. An lòng, ông Sâm mới đi thẳng
về ngân hàng của John, cùng John thảo luận dứt đoạn về chuyện xuất nhập cãng,
sau cùng là chuyện VÁN CỜ ĐỊNH MỆNH. Được kể rõ về ván cờ, John vội gọi
giây nói đến hai ông bạn kì vương ở Chợ Lớn gần đó mời tới chơi đồng thời không
quên gọi tới Đại Tửu quán Túy – Lan – Đình cũng ở gần đó kêu tữu bão chở tới
phòng Giám Đốc vài món nhậu cùng với vài chai Martell cổ lùn. Khỏang hơn 6 giờ
chiều, thì ông Sâm đã nắm được vài ba nước cờ khác nhau để giải quyết. Sau đó cả
4 cùng đi qua Túy – Lan – Đình ăn nốt buổi cơm chiều. Đến khoảng 8 giờ tối ông
điện thoại về nhà thì được biết vợ con ông đã đi lên Long Thành hồi chiều và được
bà quản gia kể lại bà Sâm đã nhờ Trung úy Ngọc tìm cho viên Thám Tử Tư.v.v,…
Ông xem đồng hồ thì đã 8 giờ 10 phút tối thứ tư. Từ tối thứ bảy lần gặp gỡ
đầu tiên với Lý Mạnh Hổ đến giờ, biết bao nhiêu là diễn biến làm ông rối cả trí lên.
Thế là mọi chuẩn bị cho buổi tối nay đã xong ông an tâm lên đường về khu nhà
vườn ở Long Thành.
Reng , reng…
Tiếng chuông điện kêu cửa cùng lúc với tiếng chuông đồng hồ điểm 12 tiếng.
- Thế là nãy giờ em cứ lo sợ là hắn ta không tới thì mọi chuyện đều hỏng bét.
Bà Sâm chạy qua nói với chông.
- Thôi em lên ngủ với con, để anh ra mở cửa. Em yên tâm mọi việc sắp đặt
như vậy là chu đáo lắm rồi. Ông Sâm vừa nói vừa đi ra mở cửa, Bà Sâm cũng vội
lên lầu.
- Chào ông Sâm, Lý Mạnh Hổ vừa chào vừa nói.
- Chào ông, Sâm trả lời vẻ mặt đau khổ. Từ đêm hôm ông đến với chúng tôi,
ông thấy không? Ông chỉ đem toàn tai họa đối với chúng tôi mà thôi. Ông Hỗ ông
hãy cho tôi biết thật ra ông là ai? Ông đến để hại chúng tôi phải không? Ông hãy
buông tha cho con gái của tôi, ông cần điều kiện gì, chúng tôi sẽ đáp ứng cả.
- Ông Sâm, hãy bình tỉnh, tôi đã nói với ông rồi. Ông có tin vào định mệnh
không? Một ngày kia ông sẽ hiểu rõ hơn. Thôi chúng ta hãy tiếp tục “ván cờ định
mệnh “ đi.
- Vâng, ông Sâm thở dài đáp.
Đêm nay ông Sâm dù sao cũng đã lên tinh thần, lấy lại được phong độ phần
nào. Một phần ông tin vào sự bảo vệ chung quanh ông cùng các viên cảnh sát chi
Long Thành cùng với viên thám tử tư, một phần ông tin vào các thế cờ do 4 trí óc
gọi là kỳ vương đóng góp vào. Trong 3 thế cờ, ông đã hạ được con nam-pháo-trắng
của địch thủ.
25
- Thế là ông sẽ có được 1 sự may mắn lớn, ông Hỗ nói. Tuy nhiên ông đã quá
chú tâm vào mặt phải khiến mặt trái không còn con gì giữ an toàn cho con nữ-
pháo-đen của ông. Ông để ý đề phòng đi ông Sâm ạ, tôi không muốn ông bị thêm 1
rủi ro cho cô con gái út của ông.
Bị hăm dọa, ông Sâm tức uất ngừơi lên, Lệ Thủy là con gái út mà ông
thương nhiều nhất cũng là đứa con sau rốt còn lại kế bên ông. Mắt ông long lên
sòng sọc ngó vào Hỗ, như muốn ăn tươi nuốt sống Hỗ.
- Ông không được đụng chạm đến con gái út của tôi, ông sẽ phải trả giá rất đắt
đấy ông Hỗ ạ.
Bình tĩnh và chậm rãi, Lý Mạnh Hỗ đáp:
- Hãy bình tĩnh ông Sâm ạ, điều cần nhất là ông đừng để thua con nữ-pháo-
đen thôi. Ông hãy chú ý tiếp tục đi thì hơn.
Ông Sâm thở một hơi thật dài. Ông đã mất bình tĩnh vì lời nói khích của Hỗ.
Ông cần lấy lại bình tĩnh đễ cứu cho con nữ-pháo-đen mới được. Hỗ đã đi một
bước có ma quái ngoài tiêu lực của hai kỳ vương Chợ Lớn, khiến uy hiếp trầm
trọng con nữ-pháo-đen. Đúng ra thì các kỳ vương chỉ lo tính toán sắp xếp để thắng
ván cờ chứ trọng tâm không phải là các quân cờ. Trong khi trong VÁN CỜ ĐỊNH
MỆNH thì ngược lại, các quân cờ lại tượng trưng cho một người cho gia đình của
ông. Đó mới là điều làm ông phải mất đi nhiều nước cờ hay để cứu thóat những
quân cờ của ông và địch thủ không bỏ lỡ cơ hội mà không nhận thấy điều đó, dĩ
nhiên rồi, vì đó chính là định mệnh đã vạch ra sẵn. Đó chính là yếu điểm của ông
và đó cũng là điều không công bằng trong ván cờ. Mà ĐỊNH MỆNH thì làm gì có
công bằng? Thòng lọng đã dàn sẵn chỉ chờ buộc chặc con nữ – pháo – đen. Ông
Sâm đẩy con nữ – pháo đen đi để lộ mặt tướng có thể bị chiếu bí.
Lý Mạnh Hổ ngó ông ông chằm chằm và nói:
- Ông không thể làm như vậy được ông Sâm, ông không thể cứu con pháo để
bị thua cả ván cờ ngay.
Không biết một mãnh lực huyền bí nào khiến ông đành phải gác bỏ ý kiến
của ông. Ông đành để con nữ – pháo – đen bị mất vào tay Hổ.
Bỗng nhiên, một tiếng hét lanh lãnh phát ra từ căn phòng trên lầu vang
xuống. Tiếng la hét điên cuồng làm ông Sâm giật mình bừng tĩnh khỏi giấc mộng.
Nghe như tiếng Lệ Thủy con gái của ông. Ông chợt hiểu. Ông đấm quả đám thật
mạnh và thình lình vào mặt Hổ. Hổ né tránh nhưng cũng bị phớt vào má khiến bị
bật ngữa ra sau Hổ đứng dậy la lớn:
- Đứng yên, ông không thể thắng nổi tôi đâu.
Bỗng dưng. Dinh dong. Chuông đồng hồ điểm 1 giờ.
Hổ nói tiếp:
- Ông không hiểu gì cả. Ông cũng không biết thế nào là uy lực của ĐỊNH
MỆNH ư? Hổ nhìn chằm chằm vào Sâm, khiến Sâm không còn cử động như ý
muốn nữa. Ông Sâm, lại một lần nữa bị chế ngự. Giọng đều đều, Hổ tiếp:
26
- Bây giờ, ông hãy đưa tôi ra xe. Ông nói các bạn Cảnh Sát viên của ông. Đây
là bạn nhậu của tôi, vợ tôi vì không muốn cho tôi say sưa nhậu nhẹt nên đã đặt điều
để các ông bắt bạn tôi. Chỉ có vậy thôi. Rồi ông hãy lì xì cho các bạn dân một số
tiền đền công. Thôi bây giờ chúng mình ra xe.
Ông Sâm hoàn toàn như bị thôi miên, riu ríu đi theo Hổ và làm đúng những
điều Hổ dặn, rồi nhìn theo Hổ cho đến lúc xe hắn khuất dạng. Sau đó các ông cảnh
sát cũng đi về luôn. Ông Sâm trở vào nhà, cơn thôi miên dường như đã hết hiệu
quả của nó. Sâm trở lại con người thật của mình, cùng lúc với tiếng rú càng lúc
càng lớn ở trên lầu. Vợ ông chạy xuống la lên:
- Anh ơi lên mau. Con Thủy bỗng nhiên nổi cơn điên.
Rồi như chợt thấy vẻ buồn bã đau khổ của Sâm, bà hiểu ngay và hỏi:
- Anh đã lại thua con cờ rồi phải không?
Sâm chậm rãi gật đầu.
- Trời ơi! Bà Sâm bụm mặt thét lên. ĐỊNH MỆNH gì làm cho tôi khổ quá đến
thế này.
Sâm nhẹ nhàng đến bên vợ và dìu lên phòng của Lệ Thủy. Quả thật con ông
đã nổi cơn điên vì ông đã để mất con nữ – pháo – đen.
Lý Mạnh Hổ đã lái chiếc xe Huê Kì hiệu Dodge đen bóng ra tới quốc lộ,
chàng liếc thấy một chiếc xe Jeep Cảnh Sát đậu ở góc đường. Hổ liền vọt hết ga rồi
nhìn vào kính chiếu hậu, thấy chiếc Jeep cũng đã vọt theo. Hổ mỉm cười, đời nào
một chiếc xe con chạy đua nổi với chiếc Dodge Huê Kì.
Trong chốc lát, Hổ đã tới ngã tư xa lộ Biên Hòa thì chiếc xe Jeep hãy còn mù mịt
đâu đâu. Chàng lái thẳng vào thành phố Biên Hòa. Khỏang 3 phút sau chiếc Jeep
mới tới ngã tư xa lộ thì mất dấu vết đành phải quay trở lại quận Long Thành.
Hổ mỉm cười khoái chí cho cái trò đùa rẻ tiền kia, chàng lái ra bờ sông Biên
Hòa sau đó quẹo phải dọc bờ sông độ 3 km. Đến trước một căn biệt thự xưa từ đời
Pháp thuộc, chàng xuống xe mở cổng sắt và lái vào ga-ra. Hổ đã mướn căn biệt thự
hơn một tháng nay với mục đích rõ rệt là để dễ dàng theo dõi mọi việc đi lại của
gia đình ông Sâm. Chàng xuống xe, đóng cửa xe lại và ung dung vào nhà.
Trong khi đó, bỗng nắp thùng sau chiếc xe Dodge được mở ra nhè nhẹ, một bóng
người cao lớn nhảy ra và hạ nắp thùng nhẹ nhàng không một tiếng động. Đó là
viên thám tử tư của bà Sâm đã thuê mướn biệt danh thầy Quới. Ông Quới sau khi
ra khỏi xe, đi quan sát một vòng quanh biệt thự, xong ông nhẹ bước ra cổng, đi bộ
đến Ty Cảnh Sát Biên Hòa. Đến đó thì đã gần 3 giờ sáng, ông gặp được một Đại
úy Cảnh sát đang trực đã quen biết từ trước. Ông trình bày cho tự sự cho viên Đại
úy rõ đồng thời xin trát xét nhà tên Lý Mạnh Hổ. Vào giờ này mà phải tới nhà ông
Biện Lý xin trát tòa thì mất công quá, Viên Đại úy bác bỏ ý kiến đó và ông nói với
thầy Bảy Quới là ông có thể xét nhà Hổ mà không cần giấy tờ gì cả, chỉ cho là tình
nghi chứa chắp kẻ gian được rồi. Viên Đại úy liền gọi thêm hai cộng sự viên cùng
27
đi với ông Quới trở về nhà Hổ. Tới căn biệt thự của Hổ, viên Đại úy sắp đặt các vị
trí cho mỗi người xong, liền kêu cửa. Lý Mạnh Hổ ra mở cửa.
- Tôi được lệnh xét nhà ông, thưa ông Lý Mạnh Hổ, viên Đại úy nói.
- Xin ông cho tôi coi giấy phép xét nhà của tòa án, Hổ đáp.
- Đây là trường hợp khẩn cấp theo mật số 10/59. Ty cảnh sát được tin báo ông
chứa sắp kẻ gian có hại cho xã hội. Chúng tôi được quyền xét nhà trong tình trạng
giới nghiêm hiện nay.
- Nhưng thưa ông, tôi là người ngoại quốc, quốc tịch Đại Hàn, Hổ cố nói
- Vâng chúng tôi biết, viên Đại úy trả lời. Nếu ông phạm pháp quả tang, tôi có
quyền bắt giam ông ngay và thông báo cho tòa Đại Sứ của ông sau. Còn trong
trường hợp ông vẫn hợp pháp thì chúng tôi rất hân hạnh được bảo vệ một người
ngoại quốc ở trong tỉnh chúng tôi vậy. Và bây giờ ông vui lòng cho chúng tôi được
thi hành pháp luật
- Vâng, xin mời quý ông. Hổ trả lời và nhường bước cho viên cảnh sát vào.
- Xin ông Hổ cho gọi tất cả người nhà tập trung tại đây, viên Đại úy nói.
- Chỉ có người vợ của tôi thôi, Hổ trả lời
- Vậy xin mời vợ ông ra đây.
- Vào giờ này? Phá giấc ngủ của một người đàn bà, theo tôi nghĩ là không được
văn minh lắm thưa ông. Hổ trả lời.
- Tôi lặp lại, mời ông kêu vợ ông ra đây, viên Đại úy nhấn mạnh, nếu không đích
thân tôi sẽ đi mời vậy.
Hồ tỏ vẻ khó chịu đứng dậy đi về phòng bên, vừa gõ cửa vừa kêu lớn:
- Em Lệ Ngọc, dậy có khách đến kìa.
Mãi một hồi sau, cô gái mới bước ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Các ông đến có chuyện gì?
- Cô tên Vũ Thị Lê Ngọc con ông Vũ Văn Sâm có phải không?
- Dạ phải. Ngọc trả lời.
- Thế tại sao cô bỏ nhà trốn đi, hay cô bị bắt cóc đến đây chăng. Viên Đại úy hỏi.
- Tôi phản đối câu hỏi của ông. Đại úy ạ. Ông không được quyền tra gạn một cô
gái như thế. Hổ sừng sững nói.
- Tôi xin cô Ngọc trả lời. Viên Đại úy nhấn mạnh.
- Không tôi không hề bị bắt cóc, cũng không bỏ nhà trốn gì cả. Ngọc trả lời.
- Nhưng ít ra khi cô đi, cô cũng phải cho cha mẹ cô hay chớ. Thầy Bảy Quới nói
tiếp.
- Tôi rất yêu anh Hổ. Ngọc trả lời
- Cô đã quen ông Hổ lâu chưa? Viên đại úy hỏi
- Tôi mới gặp cách đây vài ngày. Sau khi cha tôi từ bỏ tôi.
- Cha cô bỏ cô? Viên Đại úy ngạc nhiên hõi. Tại sao cô biết cha cô từ bỏ cô?
- Trong thâm tâm, tôi biết. Ngọc trả lời vẻ ngây dại.
28
- Thôi cô cho Đại úy xem giấy tờ cá nhân của cô cùng với tờ khai gia đình trú nghỉ
tại đây, Thầy Bảy Quới nói.
- Tôi chỉ đem theo thẻ sinh viên thôi. Không có giấy tờ gì cả.
- Trong trường hợp đó, chúng tôi xin tạm giữ cô lại để điều tra vì cô thiếu các giấy
tờ lưu ngụ hợp pháp tại đây. Viên đại úy nói và quay qua Hổ nói tiếp:
- Xin ông cho xem giấy tờ.
Hổ trao đầy đủ giấy tờ gôm thẽ thông hành cùng giấy tờ nhập cảnh hợp pháp. Viên
Đại úy xem qua và trả lại nói:
- Giấy tờ của ông đầy đủ và hợp lệ. Chúng tôi chỉ xin giữ cô Ngọc vì không có đủ
giấy tờ chứng minh. Xin mời cô Ngọc theo tôi.
- Tôi là người ngoại quốc hợp pháp. Xin các ông vì nể tôi mà cho được bảo lãnh cô
Ngọc. Tôi có thể đảm bảo bằng tiền kí gởi ở ngân hàng Việt Nam Thương Tín. Hổ
cố vớt vát nói.
- Không được, mời ông tránh ra, viên Đại úy nói, nếu không tôi bắt luôn ông về hai
tội cản trở việc thi hành luật pháp quốc gia đồng thời ăn ở với một thiếu nữ Việt
Nam mà không có hôn thú hợp lệ.
Hổ không dám nói thêm, đành nhường bước cho Viên Đại úy dẫn Lê Ngọc
ra. Viên Đại úy quay qua hỏi thầy Bảy Quới.
- Anh tính sao về cô Lệ Ngọc đây?
- Sẵn xe nhờ anh đưa luôn về Long Thành. Bây giờ là 4 giờ rưỡi sáng. Chắc cha
mẹ cô hãy còn ở đó.
Trong khi đó bỗng Lệ Ngọc cố vùng vẫy:
- Tôi yêu Hổ, tôi không muốn xa Hổ, cho tôi xuống, các ông không được quyền bắt
tôi.
- Cô nên ngồi im thì hơn, Thầy Bảy Quới nói.
Lê Ngọc càng dãy dụa nhiều hơn và tính nhảy xuống xe. Một tay nắm chặt
lấy Ngọc, một tay tát thẳng vào mặt Ngọc. Ông Thầy Bảy Quới nói:
- Cô Ngọc hãy bình tĩnh, nếu không tôi phải trói cô lại bây giờ.
Lệ Ngọc vẫn dãy dụa và khóc. Viên Đại úy giải quyết mau lẹ bằng cách
còng tay Ngọc dính liền với thành ghế ngồi của chiếc Jeep cảnh sát. Đồng thời ra
lệnh cho tài xê lái thẳng về Long Thành.
Khoảng 5 giờ sáng thì chiếc Jeep cảnh sát đã vào khu nhà vườn ở Long
Thành. Tài xế bóp còi. Viên Đại úy thấy trong nhà đèn đuốc vẫn sáng choang. Ông
Sâm đi ra mở cửa. Viên Đại úy Cảnh sát cùng ông Quới tiến vào. Ông Quới giới
thiệu.
- Đây là Đại úy phó Ty Cảnh sát Biên Hòa và đây là ông Sâm cha của cô Lệ Ngọc.
Ông Quới tiếp, tôi đã tìm ra được nhà của ông Hổ ở số X đường Bờ Sông Biên
Hòa và đã nhờ Đại úy đây can thiệp dẫn cô Lệ Ngọc về đây, hiện ở ngoài xe đó.
Ông Sâm mừng rỡ nhớ tới mình đã thắng con nam pháo trắng của địch thủ.