chƯƠng 4 m -...

22
Tác Gi: Phương Dim NI NHVÀ TIN YÊU CHƯƠNG 4 Mnh Tun sau khi đem vào phòng Thoi mt dĩa táo đã gt sch v, hn biến đâu mt tiêu. Linh Thoi va ăn táo va đọc báo. Ba ngày ngoài đảo, cô hu như do cùng khp thtrn Phú Quc. Nếu không kt thi gian, Thoi nht định ghé Côn Đảo cho biết bác Dương và ''chung cp'' nhng nơi giam tù mt thi khét tiếng ca bn đế quc M... Cc…. Cc… Cc…. Ba tiếng gõ nhlên cánh cưa phòng. Thoi nhìn lên chiếc đồng htreo trong căn phòng khách sn. Chín gibn mươi. Chc Mnh Tun v. Đi chi đi đã đời vy ch. Cô không thèm nhè miếng táo khi ming, đi ra mca, lu bu: - Còn sm mà... vchi... ung. Miếng táo và li nói như mc nghn ming, Thoi trn mt khi nhn ra người trước mt không phai là Tun mà là Hùng. Ngoài tri hình như có mưa lc rc, nên tóc Hùng lp loáng ướt. Cô sượng trân, nhưng quay mt qua phía khác nut cho hết miếng táo, ri hi: - Anh... tìm Thoi vào... ginày có gì không? Vit Hùng nhìn Thoi: - Em không mi anh vào nhà à? Linh Thoi bi ri: - Thoi... tht tình Thoi... - Mt tchđâu phi tmh cách xưa nay ca Thoi. Điu đó chng tem vn còn yêu anh. Thoi đừng lo, tôi đi mt mình, không đem sphin toái đến cho em đâu. Linh Thoi cht gt lên: - Ai nói vi anh, tôi còn yêu anh ch. Khi cô vha hôn ca anh bng xương bng tht ngi sscnh anh. Tôi chkhông mun bem gái anh xiên x. Cô mrng cánh ca phòng, nhếch môi: - Anh nói gì, nói đi. Gikhuya ri, tôi không thmi anh vào phòng, bt tin lm. Vit Hùng tha thiết: - Thoi à! My ngày nay, anh đã th, song khó quá. Anh không thquên được em. - Em cho anh thêm thi gian để anh thuyết phc manh, được không? www.vuilen.com 41

Upload: others

Post on 08-Sep-2019

3 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

CHƯƠNG 4

Mạnh Tuấn sau khi đem vào phòng Thoại một dĩa táo đã gọt sạch vỏ, hắn

biến đâu mất tiêu. Linh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài đảo, cô hầu như dạo cùng khắp thị trấn Phú Quốc. Nếu không kẹt thời gian, Thoại nhất định ghé Côn Đảo cho biết bác Dương và ''chuồng cọp'' những nơi giam tù một thời khét tiếng của bọn đế quốc Mỹ...

Cộc…. Cộc… Cộc…. Ba tiếng gõ nhẹ lên cánh cưa phòng. Thoại nhìn lên chiếc đồng hồ treo trong

căn phòng khách sạn. Chín giờ bốn mươi. Chắc Mạnh Tuấn về. Đi chi đi đã đời vậy chứ. Cô không thèm nhè miếng táo khỏi miệng, đi ra mở cửa, lầu bầu:

- Còn sớm mà... về chi... uổng. Miếng táo và lời nói như mắc nghẹn ở miệng, Thoại trợn mắt khi nhận ra

người trước mặt không phai là Tuấn mà là Hùng. Ngoài trời hình như có mưa lắc rắc, nên tóc Hùng lấp loáng ướt. Cô sượng trân, nhưng quay mặt qua phía khác nuốt cho hết miếng táo, rồi hỏi:

- Anh... tìm Thoại vào... giờ này có gì không? Việt Hùng nhìn Thoại: - Em không mời anh vào nhà à? Linh Thoại bối rối: - Thoại... thật tình Thoại... - Mất tự chủ đâu phải tmh cách xưa nay của Thoại. Điều đó chứng tỏ em vẫn

còn yêu anh. Thoại đừng lo, tôi đi một mình, không đem sự phiền toái đến cho em đâu.

Linh Thoại chợt gắt lên: - Ai nói với anh, tôi còn yêu anh chứ. Khi cô vợ hứa hôn của anh bằng

xương bằng thịt ngồi sờ sờ cạnh anh. Tôi chỉ không muốn bị em gái anh xiên xỏ.

Cô mở rộng cánh cửa phòng, nhếch môi: - Anh nói gì, nói đi. Giờ khuya rồi, tôi không thể mời anh vào phòng, bất

tiện lắm. Việt Hùng tha thiết: - Thoại à! Mấy ngày nay, anh đã thử, song khó quá. Anh không thể quên

được em. - Em cho anh thêm thời gian để anh thuyết phục mẹ anh, được không?

www.vuilen.com 41

Page 2: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thoại lành lạnh: - Vô ích thôi. Nhừng gì cần nói, tôi đã nói với anh rất rõ. Thoại không bao

giờ được mẹ anh chấp nhận. Chúng ta yêu nhau bằng thời gian bốn năm rồi còn gì. Anh là người hiểu mẹ của anh. Vậy mà suốt bốn năm, anh không thuyết. phục được bà. Thoại chưa để ai nặng nhẹ mình dù là bạn, mẹ anh, em gái anh và cả cô ta nữa đã mắng Thoại, cứ như Thoại đích thực là đứa con gái đầy âm mưu thủ đoạn, cướp giật tình cảm người khác vậy. Anh không hlểu được suy nghĩ của Thoại lúc đó đâu. Vì họ là người thân cua anh, tôi đành câm lặng chịu đựng.

Cô ấm ức tuôn một hơi. Việt Hùng vẫn năn nỉ: - Mẹ anh là người ác miệng không ác tâm Anh hứa không để xảy ra chuyện

tương tự như thế nữa. Chỉ cần em cho anh thêm cơ hội. Linh Thoại dứt khoát: - Anh về đi. Giữa tôi và anh tất cả đã kết thúc. Mẹ tôi thật ra không muốn tôi

quen anh, vì khoảng cách hai nhà khác hiệt. Nhưng mẹ tôi chỉ đóng cửa dạy con, chả ai đem chuyện con cái đi bán rao chào khách kiểu mẹ anh.

- Tôi sợ mình không đủ bản lĩnh sống cùng nhà với bà, nên đành chọn cách chia tay cho yên thân.

Việt Hùng định kéo tay Linh Thoại bất chợt giọng con gái léo xéo vang lên: - Em đoán đâu có trật bản lề. Thì ra anh nói dối em. Việt Hùng nhếch môi, giận dữ: - Là cô? Cô theo dõi tôi à? Tại sao cô lại làm thế hả, Uyên Nhi? Việt Hoàng lên tiếng cứu bồ: Là em. Thấy chị Nhi buồn rầu anh tối ngày chỉ biết gạch, cát, sắt, xi măng,

chị ta xuất hiện, anh cứ như bị ma bắt mất hồn. Em không còn cách nào hơn là đi theo anh. Anh Ba, đừng làm mẹ thất vọng, chị Nhi đau lòng được không anh?

Việt Hùng quát nhỏ: - Cô thật quá đáng! Còn đời cô đấy, con gái phải dịu dàng, chân thật, có đâu

tối ngày khinh khi người khác. Cô thử đặt cô vào địa vị Linh Thoại, cô cảm nghĩ thế nào hả?

Việt Hoàng nóng mặt. Cô không lường trước cơn giận của ông anh. Cô lí nhí:

- Em... tại em thấy tội nghiệp. Việt Hùng lạnh băng: - Thấy tội nghiệp cô ta, vì cô ta sắm đồ cho em, mua vàng cho em đeo, đúng

không?

www.vuilen.com 42

Page 3: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

- Còn anh thì sao? Là đàn ông, là anh hai em, tại sao em không giữ sĩ diện cho anh, không tội nghiệp cho anh? Sau này, nếu em yêu ai, gặp kiểu mẹ người ta y như mẹ của em, cấm đoán, áp đặt, em chấp nhận không há? Về đi!

- Nhưng mà... Linh Thoại mệt mỏi: - Anh nên về với em gái mình. Giờ này, con gái còn lang thang ngoài đường

ở cái nơi xa xôi này không tất đâu. Tôi xin lỗi, tôỉ cần nghỉ. Hoàng à, cô nên giữ chân anh trai của mình, tôi không thích bị đeo bám đâu.

Dứt lời, cô kéo mạnh cánh cửa phòng mặc kệ thái độ của anh em Hùng. Cô cứ ngồi trong tư thế mệt rã rượi muộn phiền cho đến khi Mạnh Tuấn về.

Nhìn Thoại, Mạnh Tuấn kêu lên: - Đã xảy ra chuyện gì vậy Thoại? Linh Thoại chua chát: - Anh ta tìm đến đây. Thoại luôn nhìn trước ngó sau, rất cuộc vẫn không yên

thân. - Con nhỏ kia cũng theo đến à? - Con bé em gái của Hùng. Thoại không ngờ con bé càng lúc càng xấc láo. Mạnh Tuấn nhẹ giọng: - Bỏ đi, đừng nghĩ đến nó nữa! Con gái dữ dằn quá, trước sau gì cũng gặp

quả báo. Linh Thoại chép miệng: - Hay là thôi đi cái dự án mở thêm nhà sách ngoài này. Mạnh Tuấn khoa tay: - Ôi trời? Thoại đã mừng rỡ khi tìm thêm được mảnh đất quý này, một thị

trấn mới sắp nâng cấp, du khách sẽ đến đây hàng mấy triệu lượt người một năm. Giá đất chưa cao lấm, mình có thể n1ua và làm chủ nó. Vì một tình yêu không còn tồn tại, một con nhóc hôn hào, Thoại nói bỏ là sao. Tuấn không muốn nhìn Thoại thế này.

Linh Thoại thở dài: - Được rồi, tại tức nên nói vậy. Ra đây thì trước sau còn đụng mặt Hùng dài

dài. Nhưng để được vươn cao hơn, Thoại nhất định không bỏ cuộc. Mạnh Tuấn nhe răng cười: - Tôi có một kế hoạch, đảm bảo Thoại được bình yên ở cả hai thành phố Sài

Gòn và đảo.

www.vuilen.com 43

Page 4: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thoại rùn vai: - Đâu nói ta nghe thử?

Mạnh Tuấn tỉnh bơ:

- Thoại lấy chồng đi. Có chồng rồi đó chớ thằng Hùng dám léng phéng.

Đang buồn, nghe Tuấn nói, Thoại cười ra nước mắt:

- Trời đất! Tưởng ông có kế gì hay lắm, hóa ra kế xúi người ta lấy chồng. Chồng đâu sẳn vậy ông?

Mạnh Tuấn gãi gãi tóc:

- Cấm húc cùi chỏ đấy! Mấy tháng nay, ta thấy anh Dũng siêng về nhà hay hỏi thăm Thoại. Cô Dung rất quý Thoại. Làm dâu cô Dung quá tốt đúng không?

Linh Thoại hét nhỏ:

- Khùng vừa thôi ông! Anh Dũng và chị Tuệ Nhu yêu nhau sáu, bảy năm, họ là bác sĩ môn đăng hộ đối. Tao đâu dám trèo cao, cũng chưa hề một lần để ý đến tình cảm anh Dũng nữa. Mấy người thật không biết trời cao đất rộng, xúi bậy người ta.

Mạnh Tuấn vẫn nói:

- Là Thoại vô tình, bới khi ấy Thoại còn yêu Hùng nên không nhận ra. Chứ cả siêu thị, người nào cũng biết anh Dũng yêu Thoại. Tính chị Tuệ Nhu cũng đỏng đa đỏng đảnh, nếu không học y chắc bà ấy còn chằn hơn con em gái Việt Hùng. Họ chưa cả đính hôn thì Thoại vẫn còn cơ hội mà.

Linh Thoại kêu lên:

- Thôi mà Tuấn! Mấy ngời cho tao xin hai chữ bình yên được không? Đừng khiến tao trở thành tội nhân của kẻ vô ơn bạc nghĩa. Về phòng ngủ khỏe, mai về Sài Gòn cho sớm.

Mạnh Tuấn nhún vai:

- Nói chuyện với Thoại thấy tức muốn ói máu. Chuyện Thiên hạ thì xăng xái đâu vô đó. Chuyện của mình toàn bàn ra không à.

Thoại gắt gỏng:

- Tao vậy đó chơi được chơi không chơi được thì nghỉ. Tao chúa ghét mấy vụ tranh giành tình cảm. Chia tay Hùng, ta như trút được gánh nặng, chuyện chồng con, ta không thèm nghĩ đến nữa. Duyên sế tại trời, tao mặc kệ đời. Ông về phòng của ông, tôi muốn ngủ.

Mạnh Tuấn quay ra: - Ngủ chứ đừng vắt tay lên trán suy nghĩ sự tình, nợ trần ai nghe không!

www.vuilen.com 44

Page 5: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Cả nhóm chín đứa chả ai lạ Thoại bình thường rất hay đùa, nhưng Thoại rất nghiêm túc ở cách xưng hô, xử thế. Lần nào mà cô xưng hô với bạn bè con trai từ tên thành ''tao'' là cả nhóm hiểu Thoại đang gặp chuyện căng thẳng, buồn hực. Đêm nay chắc Linh Thoại mất ngủ. Mạnh Tuấn thở đài. Anh thương cô bạn gái giỏi giang tháo vát, thời sinh viên chẳng có được một ngày thong thả. Bao gã con trai si tình, mỗi buổi tan trường ngẩn ngơ trước cổng tlường, hoài vọng cầu may được Thoại để mắt tới. Cô sinh viên hồn nhiên cười cùng nhóm bạn, những chiếc xe đạp chở theo tiếng cười, chở theo niềm hy vọng, các anh chàng nhìn nhau thêm những khát khao mộng đẹp.

Việt Hùng kiên trì bám trụ kiên trì theo chân Thoại như một vệ sĩ, cô đi làm chỗ nào, hắn đều có mặt bên cô. Trái tim con gái thể mặc ơ hờ, vô tình. Linh Thoại yêu và công khai cùng cả nhóm. Tuấn, Trung thở dài nuốt tình riêng vào lòng, nguyện mãi mãi là bạn thân của Thoại. Bây giờ họ chia tay nhau, không ồn ào và Thoại cũng không một giọt nước mắt rơi. Chỉ một Linh Thanh vừa là bạn vừa là chị hiểu nỗi đau của Thoại chất ngất mỗi ngày.

Đúng như Tuấn nghĩ, Linh Thoại đã thức trắng một đêm, nhưng không phải thức vì nỗi buồn. Một đêm, Thoại lên xong bản dự tính kế hoạch cho nhà sách ngoài đảo. Tuấn nói đúng. Phú Quốc ở rất xa thành phố. Người dân trên đảo khát khao từng tờ báo được chuyển từ đất liền ra đảo. Cô không thể bỏ lỡ cơ hội. Tương lai cô phải có dược mợt nhà sách tầm cỡ như ở Sài Gòn. Mô hình nhà sách được. Thoại vẽ trong một đêm.

Buổi sáng, Mạnh Tuấn qua phòng Thoại, thấy cô bạn gái ngủ gục trên bàn. Bên cạnh Thoại những tờ giấy khổ A4 chi chít hình vẽ, lời chú giải. Tuấn cau mày, anh mở máy vi tính xách tay của Thoại, để rồi bàng hoàng kinh ngạc. Quả không hổ danh một Tôn Thất Linh Thoại. Dự án được chấp nhận, Phú Quốc sẽ có một siêu thị sách bề thế. Thoại đang dần mở rộng thị trường của mình. Thêm một phòng trong siêu thị được cô cài đặt vào hệ thống kinh doanh, phòng Internet. Mạnh Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Cô bạn gái đã chiến thắng nỗi đau đầu đời. Mẹ anh không sai, khi nói về Thoại:

Linh Thoại chỉ hạnh phúc khi lấy được người đàn ông thông minh mạnh mẽ hơn nó:

Một đứa con gái đa tài, không bằng lòng mọi sự an bài. Mấy đứa con đừng nghĩ đến tình yêu với nó Là bạn, con bé sẵn sàng chia sẽ.

Là người yêu, nó vẫn băm bổ, không che giấu sự thật. Hồng nhan đa truân. Linh Thoại phải nuốt rất nhiều nước mắt vào tim mới tìm được hạnh phúc.

Mạnh Tuấn nhìn đồng hồ. Còn ba mươi bảy phút, tàu rời cáng Phú Quốc. Bây giờ ngày nào đảo cũng có một chuyến tàu đi và về thành phố Hồ Chí Minh. Anh ngần ngừ muốn gọi Thoại, lại chép miệng để cô ngủ thêm ít phút. Linh Thoại chợt bật dậy, cô dụi mắt, nhìn quanh, nhìn đồng hồ và cuối cùng là nhìn Tuấn:

www.vuilen.com 45

Page 6: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

- Ôi trời! Không ngờ Thoại ngủ quên. Chả lẽ đêm qua tôi không đóng cửa hả? Sao Tuấn vô được phòng tôi vậy?

Mạnh Tuấn nhún vai: - Hỏi lảng nhách! Thoại là người cẩn trọng vậy mà hồi đêm, bạn không chốt

cửa. Linh Thoại le lưỡi: - Tạ ơn trời Phật. Tiền nào của nấy, ở phòng trọ hạng nhất của khách sạn

cũng nạng... nhất phải tuyệt đối an toàn chứ. May sao, tên trộm vô phòng tớ là Tuấn giúp bạn thu dọn đồ đạc. Thoại làm vệ sinh. Ăn điểm tâm xong, chúng ta trả phòng, dư thời gian xuống tàu. Thoại tính cả rồi.

Mạnh Tuấn trợn mắt: - Tính trong khi ngủ hả? Thoại rùn vai: - Thói quen này Thoại tập dạo đi chiến dịch ''Mùa hè xanh'' năm thứ hai. Mất

đúng một tuần. Giờ thì OK, ngủ và làm việc lúc nào cũng vẫn chuẩn xác tối đa. Mạnh Tuấn chào thua. Đúng là Linh Thoại, chả ai có nghị lực như Thoại.

Vấn đề quên Việt Hùng chỉ còn là thời gian nhanh chậm, Thoại nhất định làm được.

Tình cho không biết không. Ân tình ai cũng cho được nhiều. Tình cho không biếu không... Chớ nên mua bán tình yêu... Thơm như là táo chín, thơm như chùm nho tím. Ân tình ai dễ mua được nhiều. Tình cho không...

Tuấn mỉm cười. Trong toilet, giọng Linh Thoại vọng ra ngân nga, lộn xộn giữa một ngày nắng mới đang bừng sáng nơi thành phố đảo ở tương lai.

Thoại ơi, có điện thoại.

Linh Thanh kêu ầm ĩ từ phòng khách, còn thòng thêm một câu: - Đang nghe ''nốt nhạc vui'' chuông điện thoại kêu to muốn lủng màng nhĩ.

Này, sao em không cho người ta số di động, một mình một cõi không muốn sao?

www.vuilen.com 46

Page 7: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thoại nhún vai. Linh Thanh là chúa nói năng lộn xì ngầu, chả hiểu nổi đầu đuôi, nói rồi... sửa lại, nhe răng cười trừ. Được cái Thanh làm việc không tồi. Chắc nhờ ''gen'' di truyền của dòng họ. Không thông minh như cô em gái song sinh, nhưng bù lại, Thanh chả làm ai buồn lòng giận cô được lâu. Là chị, nhưng tật mè nheo nhõng nhẽo em gái, Thanh đứng số một trong nhà.

Linh Thoại cười nhẹ: - Điện thoại di động khi về nhà em tắt máy luôn, vậy mà vẫn không tránh

khỏi sự phiền phức chán ghê. Cô nhấc máy: - Aiô! Linh Thoại nghe. Ngay lập tức, cô nghe tiếng Thiên Ngãi như rên: - Đến nhà tao được không? Chuyện quan trọng rồi. Phương Thảo đang khóc

muốn mù đất sập nhà tao nè. Linh Thoại kêu lên: - Nhưng sao vậy? - Đến sẽ biết, Tao chịu, không dỗ nổi nó đâu Dứt lời, Thiên Ngãi cúp luôn máy. Linh Thoại gác điện Thoại, nói với

Thanh: - Chị đi cùng em tới nhà Thiên Ngãi. - Mau lên! Linh Thanh ngần ngừ: - Ngay bây giờ hả? Mày không thấy trời đang mưa à? Dì Kim lại tổ chức ''ăn

nóng khỏi buồn miệng'' chứ gì. Mày thích thì đi một mình. ''Ăn một miếng cháo chạy ba quăng đồng''. Tao thà nhm thèm, nằm chèo queo.

Linh Thoại gắt nhẹ: - Thiệt tình thua chị luôn. Không phải lộc ăn, đi hay không tùy chị. Là

Phương Thảo có vấn đề. Nó đang nằm bên nhà Thiên Ngãi khóc nửa ngày rồi. Linh Thanh tắt thật nhanh ti vi, trợn mắt: - Mày nói con Thảo khóc à? Chuyện này đúng thật nghiên1 trọng. Nó và

mày gan hơn “cóc cụ” chả bao giờ rơi lệ vô cớ. Chờ tao thay đồ chút, Thoại. Linh Thoại lắc nhẹ đầu. Linh Thanh vậy đó được cái dù đang ăn hay ngủ,

bạn bè đứa nào cần Thanh bỏ hết, kéo cô em đi ngay. Linh Thoại xin phép mẹ cô đắt chiếc Max màu trắng ra cổng, chờ Thanh. Bà

Thuận nhìn theo hai đứa con gái, khẽ thở dài. Hồi đi học, đói ăn thiếu mặc, đứa nào cũng hốc hác, mệt mỏi Giờ có ăn, có mặc nhưng sự bận rộn hầu như không

www.vuilen.com 47

Page 8: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

giảm còn tăng thêm. Biết rằng nghề kinh doanh vất vả, nhưng Thoại rất đam mê. Con bé ham làm giàu, khát khao có mái nhà đẹp cho cha mẹ dướug già. Vẫn không quên bạn bè khuya sớm có nhau. Như ngày xưa thời áo trắng mộng mơ, bà có tình bạn với bà Dung, và Kim vậy.

Linh Thoại chạy thẳng xe đến nhà Thiên Ngãi. Thoại vừa đừng xe, cánh cổng được mở ra thật nhanh. Thiên Ngãi nhún vai:

Tao đầu hà ng. Hai đứa bây mần răng cho Thảo chịu nói thì tùy. Linh Thoại hỏi: - Nó đâu rồi? - Trên phòng tao. Tụi bây lên đi. Ba mẹ không có ở nhà, hôm nay ông bà đi

coi ca nhạc rồi, khỏi thưa gởi mô. Linh Thanh chớp mắt: - Sao mi không lên cùng, còn ngồi đây chi rứa? Ngãi nhún vai: - Sợ tụi mày không thuyết phục nổi nó, tao gọi thêm chàng đến, nên pnải

chờ. Thanh cắc cớ: - Chàng của ai tề? Mi hay nó? - Lảng nhách. Tao có bệnh hoạn đau ốm mô, cũng chưa mảnh tình vắt vai,

lấy ai để chờ nhỉ? Là Bảo Trung. Linh Thanh chép miệng: - Bảo Trung đỗ được con Thảo mới lạ. Thiên Ngãi hờ hững: - Mày giỏi tâm lý dữ. Khi yêu, người ta cần nhau nhừng lúc này nhất. - Chi rứa? - Ờ thì lau nước mắt chớ chi. Linh Thoại đi thẳng lên lầu. Đẩy cửa phòng Thiên Ngãi, cô nhận ra Phương

Thảo. Nó nằm rã rượi trên giường, mặt úp xuống gối, vai rung nhè nhẹ. Linh Thoại sà xuống bên eạnh Thảo, cô trầm tĩnh: - Chuyện gì vậy Thảo? - Phương Thảo xoay người lại. Mắt con nhỏ bạn sưng vù. Thoại xót xa: - Mày thất tình hay sao?

www.vuilen.com 48

Page 9: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Phương Thảo bật khóc: - Còn kinh khủng hơn thế nữa, mẹ bắt tao lấy chồng. Linh Thoại kêu thảng thốt:

- Lấy chồng? Việt kiều hả?

Phương Thảo lắc đầu:

- Việt kiều còn đỡ. Đằng này... mày không tin nổi đâu.

Linh Thoại vỗ vai Thảo lên giọng an ủi:

- Chỉ là lấy chồng thôi, trước sau tụi mình đứa nào cũng phải chấp nhận sự việc này không lẽ mày thích làm bà cô già. Con gái không sợ trời sợ đất như mày, sợ gì một gã đàn ông. Kể tao nghe coi, hắn là ai?

Phương Thảo sụt sùi:

- Hắn tên Phong, ba mẹ hắn là bạn bè hồi còn cởi.... truồng cưỡi trâu tắm sông ở ngoài quê lận. Cùng ở thành phố không hiểu sao cả n1ưới mấy năm nay họ không gặp ba mẹ tao. Bây giờ tự nhiên hắn lù lù xuất hiện.

Mẹ tao muốn hắn mãi mãi trong cuộc đời của tao. Híc... Tao và mẹ tranh cãi một trận tơi bời hoa lá. Mẹ chửi tao té tát. Lần đầu tiên tao thấy mẹ tao kích động kiểu ấy. Mẹ chưa hề mắng tao kể từ khi ba bỏ đi. Vậy mà vì cơn gió chết tiệt này nó báo hại tao sém bị mẹ đánh.

Linh Thoại kêu lên:

- Nghiêm trọng vậy sao? Dì Thư vốn trầm tĩnh. Mọi việc dì làm đều được cân nhắc kỹ rõ ràng. Sao tự nhiên dì ép mày nhỉ.

Linh Thanh xen vô cô đã thót lên ngồi bên Thoại:

- Mày nói rõ cho mẹ mày chuyện mày yêu Bảo Trung không?

Phương Thảo cắn môi ngần ngừ:

- Tao... Trung chưa hề ngỏ lời yêu tao.

- Nhưng thế cùng, tao đã nói bừa.

- Dì Thư nói sao?

Phương Thảo mếu máo:

- Mới đầu, mẹ tao có vẻ ngở ngàng, bối rối. Nhưng n1ột ]úc sau, bà vần giữ ý định của mình. Cãi không lại, thuyết phục mẹ không xong, còn sém bị ăn dòn, tao ức quá, dắt xe chạy qua đây.

Linh Thanh suy nghĩ: - Này Thảo? Nhà tên gió.... quên mất, tên Phong ấy ở đâu hả? Để tao thử gặp

hắn coi sao!

www.vuilen.com 49

Page 10: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thoại thêm kinh ngạc: - Cái gì? Chị muốn gặp hắn ta à? Muốn làm thuyết khách hả? Hôm nay chị

bản lĩnh ghê. Linh Thanh khịt mũi:

- Chứ mày nhìn đó, mặt mũi tèm lem mắt sưng đỏ, chả còn giống Phương Thảo thường ngày. Tao nóng gan lắm. Muốn gặp tận mắt coi mẹ con gia cảnh hắn ta, hắn có bình thường không, sao tận cuối thế kỷ này còn tồn tại loại đàn ông lấy vợ phải nhờ cha mẹ. Lỡ hắn bị tật nguyền, nhưng dì Thư vì một sự ràng buộc nào đó phải cắn răng, đứt ruột gả nhỏ Thảo cho hắn.

Linh Thoại chậm rãi:

- Dì Thư không thiếu tiền, tài sản của dì ngoại trừ dì buôn hàng quốc cấm mới dễ bị tan cửa nát nhà. Em nghĩ dì Thư rất yêu thương nhỏ Thảo, bây giờ dì ép nó chắc chắn phải có lý do của dì. Chuyện người lớn, mình không thể xen vào tự tiện.

- Dù sao cũng thử coi họ là ai.

Phương Thảo buông chậm từng câu:

- Hắn ta là con trai lớn của ông bà Phi Phụng, cũng là kẻ thừa kế nhà sách Phi Phụng.

Đồng lúc hai cặp mắt chị em Thoại Thanh nhìn nhau tròn xoe:

- Nhà sách Phi Phụng đối diện siêu thị sách của mình ấy hả?

Phương Thảo gật đầu...

Linh Thoại nhíu mày:

- Phong là gã râu ria xồm xoàm, mặt mày bặm trợn, ngày nào cũng chắp tay sau đít đứng ngó qua siêu thị phải không? Kinh dị!

Phương Thảo lắc đầu:

- Người mày vừa ta là ông em rể của Phong. Còn hắn, hắn mới đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Sau khi bị con bồ bỏ rơi, hắn rất hận đàn bà.

- Ai kể mày nghe vậy Thảo?

- Chính mẹ tao kể chứ ai.

Linh Thoại day dứt:

- Chả lẽ cô bồ của hắn có liên quan đến mẹ mày? Phương Thảo khổ sở: - Tao... tao không rõ lắm. Nhưng tao từng nghe mẹ tao kể, tao có một người

chị lớn hơn tao hai tuổi, Là con của mẹ tao với một người khác. Đây là sự tủi

www.vuilen.com 50

Page 11: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

nhục, là vết nhơ đầy thù hận của mẹ tao: Mẹ tao bị một gã si tình đeo bám, tán tỉnh. Hắn bị mẹ từ chối quyết liệt.

Một hôm, mẹ tao đi học về không may xe hỏng, hắn lúc ấy đã ngà ngà say nên lợi dụng cưỡng hiếp mẹ tao. Sau vụ đó, hắn bỏ xứ đi biệt tích. Mẹ tao sợ ông bà ngoại, nên giấu nhẹm nỗi tủi nhục vào lòng. Và mẹ đã lấy ba tao, sau khi mẹ đi Đà Lạt sanh người chị ấy.

Năm đó, mẹ tao có người dì ruột đau ốm liên miên, mẹ xin ông bà cho lên Đà Lạt nuôi dì.

Nhờ đó, cái thai mẹ được sanh ra, khổ nỗi chính thời gian đó mẹ tao gặp ba. Ông yêu mẹ nên đồng ý bỏ qua tất cả. Ba giữ đúng lời hứa cho đến ngày tao mười lăm tuổi. Tình cờ ba tao gặp ngưới đàn ông đã hại mẹ. Người lớn thường khó hiểu. Tha thứ để yêu thương, vậy mà chỉ vài lời của người kia, ba tao về nhà gây lộn với mẹ. Vài tháng sau, ba đành đoạn bỏ đi, mang theo gần hết tài sản gia đình.

Linh Thanh nôn nóng:

- Chuyện ấy... liên quan gì nhỉ? Tao cứ như đang trôi trong mớ bòng bong rối rấm, mơ hồ.

Phương Thảo đắng ngắt:

-Tao chưa đăng trí đến độ chuyện nọ xọ chuyện kia đâu. Ba tao bỏ rơi mẹ con tao để đi theo Tử Du. Ngày ấy, Tử Du mười tám tuổi, là chị cùng mẹ của tao, Ổng không biết chuyện Tử Du chỉ muốn trả thù mẹ tao. Lúc đó Tử Du chính là người yêu của Phong, họ yêu nhau say đắm, ba mẹ Phong đồng ý chọn ngày hôn lễ cho họ. Ai ngờ, ba tao đã cướp cô gái của Phong. Nghe nói, hồi ấy anh ta mới hai mươi hai tuổi, đang học đại họe. Mất Tử Du, Phong như con thú bị trúng tên. Hết một năm phải nghỉ học, anh ta lấy được lại tư cách của mình, tiếp tục học lấy thêm hai bằng đại học, sau đó ra nước ngoài tu nghiệp. Bây giờ, mẹ tao đang gặp quả báo, dù mẹ chỉ là nạn nhân.

- Sanh Tử Du, đầy tháng, mẹ tao cho chị ta để về lại Sài Gòn. Người đàn ông là cha Tử Du hơn hai mươi năm vẫn không bỏ mối hận mẹ tao. Lần này, ông ta dùng thủ đoạn gì đó.

- Rốt cuộc mẹ muốn tao lấy Phong. Tám năm, mẹ đang có trong tay thế lực đồng tiền, cả một tình cảm mới riêng tư, tao nghĩ ông ta vì tình cảm này của mẹ, nên đã dùng Tữ Du, tao và Phong vào cuộc trả hận của ông ta. Tao thương mẹ. Người đàn ông mẹ tao chọn sau những năm tháng thăng trầm đời mẹ, dượng ấy là người tốt, yêu mẹ tao thật lòng.

Dượng là một cán bộ lănh đạo có chức có quyền ở thành phố. Vợ bị tai nạn giao thông, chết đã mười năm, hai người con đã yên bề gia thất. Đây chính là gút mắt mà gã đàn ông để tiện kia dùng để nắm tẩy mẹ. Chuyện tao kể tụi mày

www.vuilen.com 51

Page 12: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

nghe, mẹ tao không hé môi với ai suốt tám năm, dù tao đã lớn. Hứa với tao, đừng để mẹ tao biết.

Linh Thoại cau mày:

- Mày và tụi tao tình bạn chí cốt. Tao hứa. Tên Phong là gì của người đàn ông kia?

- Tao không biết. Nhưng chắc không ngoài tình cảm thì cũng vấn đề kinh tế Hạng bỉ ổi như ông ta chuyện gì không dám làm, khi đem con gái mình vào một cuộc trả thù đầy tính toán.

Vừa nói đến đó thì Thiên Ngãi dẫn Bảo Trung lên tới. Phương Thảo cười gượng:

- Được ngày nghỉ chả yên ổn phải không, Trung. Thảo nói rồi, Thiên Ngãi gọi Trung tới chi vậy?

Bảo Trung nhìn Thảo đăm đăm:

- Còn nói không chuyện gì nữa. Thảo bơ phờ hốc hác thế kìa, điều gì khiến Thảo đau lòng như vậy?

Linh Thoại thở dài:

- Cứ nói để hắn biết, coi hắn có cách gì hay không?

Phương Thảo bối rối:

- Chuyện này... thôi, để từ từ Thảo nói.

Linh Thanh lầu bầu:

- Trời ạ. Mày tính chờ lúc lên xe hoa bước chân chàng lăng đăng, nước mắt nàng rơi rơi, mày mới chịu nói hay sao? Yêu kiểu gì mà đứa nào cũng giấu kín con tim vậy. Bộ tính để làm của hồi môn cho thiên hạ à?

Thiên Ngãi nói:

- Phải đó Thảo. Hai đứa mày thương nhau, bây giờ là lúc thích hợp nói cho hai gia đình biết để tiến tới. Nói đi Thảo!

Phương Thảo nhìn Thoại, cầu cứu:

- Thoại! Tao... không nói được.

Linh Thoại trầm tĩnh:

- Ông ngồi đại dưới đất. Kẻo không, đứng nghe rồi té mất cô ng lắm. Dì Thư muốn Phương Thảo lấy chồng.

Bảo Trung chưa ngồi chạm nền nhà đã bật dậy, thảnh thốt: - Lấy chồng? Lấy ai hả?

www.vuilen.com 52

Page 13: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Bất chợt Trung buồn xo:

- Đây là lý do Thảo luôn giữ khoảng cách với. Trung, đúng không? Hắn là ai, tại sao phải giấu bạn bè cho đến tận hôm nay chứ?

Phương Thảo chợt nổi quạu:

- Người gì đâu thấy ghét! Cho là tôi giấu đi bây giờ tôi cũng nói để bạn bè biết rồi đó. Hắn ta cũng đầy đủ mặt mũi, tay chán, tuổi con ngựa núi, nên mẹ nói hợp với Thảo, được chưa hả?

Linh Thoại rùn vai:

- Thôi mà, hai người làm ơn ''dĩ hòa vi quý” được không. Chuyện nước sôi lửa bông không lo, lo gây nhau, bộ hai người không thương nhau như tụi tao vẫn nghĩ hả?

Bảo Trung vẻ biết lỗi:

- Tại bức xúc quá nên Trung nôn nóng.

Trung xin lỗi Thảo.

Linh Thanh lép nhép:

- Khách sáo nữa. Trung này! Ông mau về thưa chuyện với ba mẹ ông 1o lễ cưới nhỏ Thảo đi, kẻo không nó về dinh khác đó.

Phương Thảo lại muốn khóc:

- Mẹ tao có nỗi khổ tâm của bà. Tao sợ mẹ không bằng lòng đâu. Tao sợ mẹ đánh lắm.

Linh Thoại trấn an Thảo:

- Dì Thư không đánh mày đâu, chỉ 1úc giận tức thời thôi. Bác Vũ là người có địa vị tiếng tăm ở thành phố. Tao nghĩ biết đâu chừng dì Thư lại nghe theo lời khuyên của bác Vũ. Họ là bậc tiền bối của tụi mình. Nhất định họ có cách nghĩ khác mà.

Linh Thanh cong môi:

- Bất quá, dì Thư không chịu, mày cứ dùng cách ''bỏ nhà đi bụi'' ra ngoài thuê tạm phòng trọ tá túc.

Thiên Ngãi lừ mắt:

- Í trời! Hóa ra, Thanh to gan 1ớn mật chớ mi đâu hiền lành lthư mạ tau thường khen.

- Đừng xúi bậy nó. Nhà chỉ hai mẹ con, dì Thư đang rối lắm, mi còn xúi nó bỏ nhà đi, khác chi đẩy dì Thư vào ngõ tối.

Linh Thoại thở dài:

www.vuilen.com 53

Page 14: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

- Tao sẽ gặp dì Thư một lần. Dì biết tụi mình không giấu nhau chuyện gì. Tao tin dì Thư không ép Thảo, nếu không vì lý do khiến dì khổ tâm.

Nhìn Bảo Trung, cô nói: - Bây giờ tụi tao về, hai đứa xuống nhà dưới, từ từ nói chuyện. Cấm không

gây nhau đó. Tiễn chị em Thoại ra cổng, Linh Thanh bỏ nhỏ vào tai Thiên Ngãi: - Bây giờ tụi tao kiếm chút gì bỏ bụng đã Tụi nó giận hờn nhau, nhớ điện

vào số máy nhỏ Thoại, nghe chưa. Thiên Ngãi gật đầu: - Biết rồi, khổ lắm nói hoài à. Không rõ tụi bây biết được bao nhiêu trong

câu chuyện khốn khổ của Phương Thảo. Tau nghĩ mọi việc không đơn giản như nó kể răng. Chắc chắn có uẩn khúc chi mô. Tội là kẻ phải đổ vỏ ốc nhằm trúng vô Phương Thảo.

Linh Thoại điềm đạm: Bất quá Thoại không thuyết phục được dì Thư, đành triệu hồi họp nhóm. Sắp

tới cần luật Sư tư Vấn, hợp thức hợp đồng kinh tế vụ mua đất ngoài đảo, tao phải nhờ tới Phan. Gọi hắn về là vừa. Lần này bà đừng để vuột cơ hội.

Thiên Ngãi đỏ mặt: Người ta bây giờ ăn nên làm ra, giàu sang, hắn đâu thèm nhớ tau chi nữa.

Ngày ấy hắn rủ tau về khu công nghiệp Đồng Nai phụ hắn mớ công ty, tau đã không chịu. Hắn giận, nên đâu gọi điện cho tau.

Linh Thanh nhún vai: - Bà luôn khôn ngoan trước việc làng việc nước. Phải lo cho mình đi, chả ai

giúp bà được. Phan còn lời thề kết nghĩa với nhóm. Hắn không tệ như bà nghĩ mô. Thôi, tao đói bụng rồi, biến nhanh kẻo ướt

như chuột nữa. Linh Thoại nổ máy xe. Trời mưa bão, Thoại cho nhân viên nghỉ một ngày để

xả hơi. Ai dè cô vẫn bị cuẩn theo dòng xoáy đời thường, với những lo toan bạn bè tâm giao.

Cô mong vô cùng, sau cơn mưa này sáng mai trời lại rực nắng chói chang. Buôn bán gặp trời mưa vừa ế vừa buồn. Và cả Phương Thảo, cô mong nhỏ bạn đừng thêm lần nữa rơi nước mắt. Thảo không thể vì lý do nào đó mà xa mẹ. Cũng như cô không để nhở bạn mãi buồn. Cô tin bà Phương Thư không ép uổng con mình lấy nhằm người Thảo không yêu thương.

www.vuilen.com 54

Page 15: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Lời cầu xin củ a Thoại có chú linh nghiệm. Sáng ngủ dậy, Thoại không

còn nghe tiếng mưa rơi, gió đập trên mái tôn như hồi khuya nữa. Cô mở cửa sổ. Quả là đã trời quang mây tạnh. Nhìn đồng hồ, cô thấy mới năm giờ, hèn chi Linh Thanh còn nướng trong mền. Cô lay Linh Thanh:

- Dậy thôi chị Hai. Dậy đánh vài đường cầu lông cho khỏe.

Linh Thanh ngái ngủ:

- Mưa sân ướt chèm nhẹp, đánh gì nổi.

- Ngủ thêm một chút tốt hơn.

Linh Thoại hất tung chiếc mền len khỏi người Thanh:

- Chị lười vừa thôi. Mẹ dạy từ mờ sáng lui cui nấu điểm tâm, con gái còn nằm dài đo giường, khó coi lắm.

Linh Thanh càu nhàu:

- Mẹ thì muôn năm không thay đôi. Nói hoài, đừng dậy sớm nữa. Nước pha trà cà phê cho ba, cắm ấm điện mười phút là sôi. Còn ăn sáng, mỗi đứa mỗi gói xôi hoặc tô bún riêu được rồi. Mẹ cứ thlch nấu nướng chớ bộ.

Tuy càm ràm, Thanh vẫn mau chóng rời khỏi giường, vươn vai, lại hỏi:

- Tạnh mưa chưa Thoại?

- Tạnh lâu rồi chị Hai.

Vào toilet, vừa đánh răng, Thanh vừa hỏi khi chợt nhớ:

- Hồi tối, con Thảo có điện cho mày không? Tao lạnh quá, nghe mày kể chuyện câu được câu chăng, ngủ mất tiêu.

Linh Thoại cười nhẹ:

- Cũng không thấy động tịnh gì. Chắc là trời yên biển lặng rồi.

- Lặng gì mà lặng! Hôm nay mày phải gặp dì Thư. Dì ấy nể cố mỗi mình mày. Tao chịu không nổi khi nhìn con nhỏ khóc đỏ mất.

- Em biết rồi.

Nhổ ngụm nước khỏi miệng, Thanh chao chát:

- Mày đã gặp mặt tên "gió'' ấy chưa?

Thoại phì cười: - Người ta tên Phong, chị gọi gió, mất công mưa gió nữa. Em chưa hề gặp

hắn. Hôm nay, chắc phải quan sát coi hắn mặt tròn mặt méo ra răng.

www.vuilen.com 55

Page 16: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Mải nói chuyện, thời gian dành đánh cầu 15 phút vào buổi sáng lặng trôi qua, cả hai đều quên tuốt. Bà Thuận gọi hai chị em xuống ăn sáng, mới nhìn nhau cười bẽn lẽn: Ôi trời, là con gái... hư gì đâu.

- Phải công nhận, buổi sáng ăn món gì mẹ nấu cũng ngon tuyệt cú mèo, hả Thoại?

Bà Thuận mắng đùa:

- Mệ nội o! Rứa muốn ăn, buổi sáng đừng cản mẹ.

Linh Thanh hít hà:

- Ngon thì con công nhận. Nhưng bây giờ nhà ta dã qua thời “bĩ cực, cơ hàn'', tụi con muốn mạ ngủ ngon. Bởi ăn được ngủ được là tiên mà mạ.

Ông Thuận cười vang:

- Hay! Mẹ thằng Tèo nghe chưa, còn chê con gái vụng ăn vụng nói nữa thôi. Con cái nó nói cũng đúng. Bà vất vả vì cha con tui nhiều rồi, nay cũng nên nghỉ ngơi thư thả.

Bà Thuận cười hiền:

- So với gánh nặng hồi xưa, thì tôi bây giờ có phải làm việc chi nặng nề vất vả. Quen dậy sớm rồi, nằm một chỗ nó ấm ức xương cốt lắm.

Thằng Tèo mau miệng:

- Mẹ sợ ê xương cốt thì mẹ cứ dậy sớm đi bộ như mấy bà ngoài đầu hẻm kìa mẹ. Họ đi từ 4 giờ sáng lên tận công viên, rồi quay về đó mẹ.

Bà Thuận nước đôi:

- Biết thế, nhưng mình là dân lao động, nay nhờ chị con có công ăn việc làm ổn định, cả nhà không thiếu trước hụt sau, mẹ mừng hết nói: Mẹ muốn giữ mãi nề nếp gia đình, chả nên phô trương con ạ.

Hiểu mẹ, chị em Thanh - Thoại không tranh cãi. Vấn đề này tranh cãi hoài thì phần thua vẫn thuộc về chị em cô. Ăn sáng xong, mẹ thu dọn nhà cửa đi chợ. Ba coi lại bài, chuẩn bị cho buổi dạy học tại nhà, lớp học dành cho 10 đứa nhỏ có hoàn cảnh khó khăn, không được đến trường. Thoại gợi ý và tài trợ sách vở. Ông Thuận vui vẻ với công việc mang tính chất nhân đạo của con gái. Thoại hứa khi nào có điều kiện, cô tìm một ngôi nhà rộng rãi hơn, để ba có thêm nhiều học trò. Việc làm của cha con ông Thuận được bà con xóm lao động. này cảm ơn khôn xiết. Vừa dừng xe trước cửa siêu thị, Thoại đã nghe Linh Thanh nói nhỏ:

- Hắn đó kìa Thoại. Linh Thoại ngơ ngác: - Hắn nào?

www.vuilen.com 56

Page 17: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thanh hạ giọng: - Người đang đứng nói chuyện với anh Dũng trên ban công lầu 3 đó. - Nhưng là ai chứ? Thanh bối rối: - Hình như là tên... ''gió''. Linh Thoại muốn cười đau cả bụng nhưng không dám cười, vì biết phía trên

đầu cô, nơi lầu ba của siêu thị, Dũng đang quan sát chị em cô. Đêm qua mưa, sao anh ấy không ở bên nhà kia cho tiện nhỉ?

Thoại hỏi gặng Thanh: - Chị muốn nói anh chàng Phong hả? - Sao chị bảo chị không biết mặt anh ta? - Đúng vậy. Nhưng bây giờ nhìn hắn chị biết và nhận ra hắn chính là anh

chàng ở căn nhà đối diện siêu thị. Hóa ra, hắn ta là bạn anh Dũng. Hơi bị khó rồi Thoại ơi.

Linh Thoại im lặng mở cửa. Linh Thanh đẩy xe vào nhà để xe. Thoại tìm cây chổi quét nhà dựng góc chân cầu thang bên hiên nhà. Vừa lúc cô thấy anh ta vừa huýt sáo vừa đi xuống. Ngang qua chỗ Thoại, anh chàng nheo mắt, chào cô:

- Giám đốc cũng chịu làm công việc tạp vụ này kia à. Một giám đốc đúng là đặc biệt hơn người, phải không cô Linh Thoại.

Linh Thoại tỉnh bơ: - Việc quét nhà nội trợ là của phụ nữ. - Tôi quen như vậy rồi. Phòng dơ, tự quét, đề ra thêm phần việc làm gì cho

lắc rối, phiền toái. Cô muốn hỏi anh ta vài câu ghê gớm. Nhưng chưa quen chưa biết, tự nhiên

hỏi anh ta về việc của Phương Thảo, cô thấy không tiện nên lại thôi. Cô trở vào phòng của mình, còn anh ta thì rẽ sang cau thang phía sau ra ngoài.

Thoại nghe tiếng Linh Thanh đang phỏng vấn nhanh Trung Dũng: - Anh ta là ai vậy anh Dũng? Trung Dũng cười nhẹ: - Hàng xóm của anh. Linh Thanh làm bộ ''Hai Lúa'': - Hàng xóm ư? Em có thấy ai như vậy ngoài bên tay trái là cửa hàng dược

phẩm của bác sĩ Yến Bằng, bên phải là nhà của vợ chồng chú họa sĩ. - Nhà cậu ta phía đốl diện nhà chúng ta. Như vậy không phải là hàng xóm à?

www.vuilen.com 57

Page 18: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thanh chắt lưỡi: - Cửa hàng sách Phị Phụng đó hả anh Dũng? Thì ra, anh ta tên ''gió độc''. Trung Dũng cười vang: - Gì nữa đây cô nương! Không phải em đã từng gặp anh ta chứ? Tại sao lại

xuyên tạc tên của hắn, nghe buồn cười quá. Linh Thanh cong môi: - Xưa rồi bác sĩ ơi! Cái thời "nhất quỷ nhì ma'' đã đi qua tuổi hồng của em

nữa năm. Thanh hôm nay không còn lôm bôm la ba như hôm nào anh giải vây giùm

nữa. Em biết anh ta tên Phong nhưng tại ghét nên gọi thế cho hắn thành gió luôn.

Dũng dí dỏm: - Là gió thật thì nguy hiểm lắm đó Thanh ơi. Gió độc dễ xâm nhập cơ thể

con người, chặn đứng con tlm làm nghẽn tắc mạch máu. Một cơn gió xoáy lốc có sức cuốn trôi tất cả vũ trụ. Đừng gọi hắn như thế.

Mà Phong đã làm gì để em ghét hắn dữ vậy? Linh Thanh trề môi: - Em hả? Không phải em, mà là nhỏ Thảo. Dũng chợt quan tâm: - Phương Thảo kế toán hay Thảo bán hàng lưu niệm? - Thảo kế toán. Hắn muốn lấy con nhỏ. - Thảo hận lắm, em là bạn nên ghét giùm nó. Linh Thanh ăn phải cái giống gì mới sáng đã ''bà Tám'' Thoại rủa thầm bà

chị trong bụng, buột mlệng: - Thanh ơi, vô em nhờ chút. Linh Thanh cao vút: - Có ngay có ngay! - Rồi cô hạ giọng vừa đủ nghe - Chết rồI! Em thật nhiều

chuyện, thế nào cũng bị Linh Thoại la cho coi. Dũng nheo mắt: - Em cũng sợ Thoại hả? Chị Hai, ai lại sợ em út bao giờ? - Không phải sợ, mà là nể. Ở đây, em càng phải giữ đúng vai trò của em, đâu

thể cậy mình là chị Hai giám đốc rồi nói càn nói ẩu Thôi, em đi làm đây. Linh Thanh chạy nhanh vào phòng của, mình. Thoại gằn gằn: - Chị Hai?

www.vuilen.com 58

Page 19: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Linh Thanh kêu lên: - Muốn mắng muốn la chờ đến trưa đi. - Giờ trễ rồi! Linh Thoại chắn ngang trước mặt Thánh: - Chị vừa điều tra về hàng xóm của anh Dũng, đúng không? Linh Thanh xuôi xị: - Nghe được rồi, còn hỏi. - Chị học làm ''bà Tám'' từ khi nào vậy? - Sắp tới đài truyền hình tổ chức cuộc thi người dẫn chương trình chị muốn

tham gia không? - Làm MC nói nhiều hơn đấy. Linh Thanh kêu lên: - Chị biết lỗi rồi. Mới sáng sớm, chưa gì em đã la chị. Hỏi thăm anh Dũng

không phải cũng rút ngắn được công đoạn tìm hiểu kỹ đối tượng hay sao? Linh Thoại rùn vai: - Chị quên qui tắc sống của nhóm tụi mình à. Lỡ rồi thì bỏ đi chị không được

lép xép với nhỏ Thảo, trước khi em gặp mẹ nó đấy. Linh Thanh rên nhỏ: - Chị đi được chưa? Không nói thì không nói. Em không nhớ lần hai chị em

giận nhau hả? Chị đã lm lặng tới ba ngày không hé răng nói chuyện với em. Linh Thoại bật cười. Cô làm sao quên những kỷ niệm buồn vui của hai chị

em cô. Lần đó Linh Thanh nổi hứng thèm ăn... ốc luộc chấm mắm gừng. Mùa nắng,

một đĩa ốc đâu có rẻ ở thành phố này. Tối về, Thanh lừa lúc Thoại ngủ say, bà chị láo ăn, rinh chú heo đất ra cạy lấy tiền. Cạy hoài không được, Thanh cáu kỉnh dùng mũi dao nạy ngay một miếng to tướng ở đít con heo. Cô chị lấy mười ngàn đồng xong, tìm băng keo dán đít heo lại. Một tuần liên tiếp, ngày nào Thanh cũng tìm cách lẻn ra chợ ăn ốc. Trong lúc Thoại vừa đi học vừa phụ mẹ buổi chiều nấu nồi xôi ngồi đầu hẻm bán. Tối về mẹ cho cô năm ngàn, Thoại bỏ vào heo để dành mua sách.

Buổi tối ngày cuối tuần, Thoại cầm tiền bỏ vô heo, cô cảm nhận con heo nhẹ tênh nhẹ tang, bèn giở lên lắc. Chả có dấu hiệu gì trong bụng heo có giấy tiền. Nóng ruột, Thoại đập con heo cái chát. Đúng là heo rỗng ruột. Thoại ngẩn ngơ khóc đỏ mắt. Cô hỏi Thanh, bà chị dẻo miệng chối lia lịa. Tức quá, Thoại mách mẹ, bà Thuận mở cuộc điều tra. Nhóc Tấn lúc đó đang tập nói, nó bi bô khoe chị Hai có tiền mua bánh cho nó ăn. ''Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ''. Thanh

www.vuilen.com 59

Page 20: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

hết cãi. Đành phải nhận lỗi, bị mẹ phạt quỳ nửa ngày sưng đầu gối, thề không chị không em với Thoại. Được ba ngày, gặp phải bài kiểm tra Anh văn khó dịch, cô chị đành đầu hàng để được Thoại cứu bồ. Kỷ niệm nhớ đời thỉnh thoảng hai chị em đem ra kể, cả nhà lại được bữa cười ra nước mắt.

- Thoại à! Hồi tối mẹ anh gọi điện về, bà hỏi thăm Thoại đấy. Đang suy tư, Thoại giật mình nghe câu nói, cô nhìn lên, bối rối: - Anh Dũng! Tối qua anh không phải trực đêm à? Dì Dung khỏe khô ng anh? Trung Dung cười: - Mẹ anh nói khỏe. Bà than buồn, tối ngày đi ra đi vô, không có hàng xóm,

không cả bạn bè như bên này, mệ chỉ muốn về. Linh Thoại chép miệng: - Dì quen làm việc, giờ sang đó ăn không ở nhà buồn tay buồn chân. Cháu

đều đến trường cả ngày, tối mới được ba mẹ đón về. Tiếng là sang với cháu chứ mấy ngày được chăm sóc con cháu đâu anh. Dũng gật đầu: - Chắc quạ tháng, mẹ anh về căn nhà ở ngoại ô tlểu bang Caii, may ra bà mới

nguôi ngoai. Dũng chợt hỏi: - Thoại đự tính mở siêu thì sách ngoài đảo tới đâu rồi? Linh Thoại từ tốn: - Nếu trụ được ngoài ấy, Thoại tin rằng chỉ cần năm năm, Thoại nhất định

góp phần cùng các ngành kinh doanh khác, giúp bộ mặt đảo thay đổi ngang tầm thành phố về mặt dân trí, văn hóa, và Thoại cũng trả hết nợ đầu tư.

- Siêu thị ''Hoa Phượng Việt Nam'' không phải đang trở thành trung tâm cho các doanh nghiệp nhìn vào khát khao hay sao. Có cần phải ra tận ngoài đảo xa xôi ấy không.

Thoại cười hiền: - Anh Dũng là bác sĩ, anh có sự đam mê nghề nghiệp. Sau một ca mổ, anh

mệt mỏi nhưng anh tự hào với kết quả anh làm được. Thoại học kinh tế thương mại, nhưng thú thật, hồi sinh viên, Thoại chưa khi

nào nghĩ có ngày mình bị nghề kinh doanh cuốn hút. Lạ lắm, anh Dũng ạ. Người buôn bán, đi tới đâu cũng thấy được mối lợi nếu ta mạnh dạn đầu tư. Đảo đang xây dựng, tương lai trở thành hòn đảo du lịch nổi tiếng. Nhưng mọi thứ đều mới bắt đầu. Mà nghề kinh doanh, nơi đâu mới uơi ấy tất ''đất lành, trái ngọt''. Dân đảo từ người lớn đến trẻ em đều đang đói sách, khát khao sách. Nắm bắt cơ hội này, em không nghĩ mình thất bại.

www.vuilen.com 60

Page 21: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

Trung Dũng cười cười: - Tính cách của em quả thật anh bội phục. - Thằng bạn anh cũng dự định ra đảo mở đại lý điện tử. Em cố gắng tạo cho

riêng em một mảnh đất của riêng em, đừng chậm trể. Dũng trầm giọng: - Mẹ anh có tốt với em, bà vẫn là người ngoài. Căn nhà bà sẽ lấy lại sau vài

ba năm. Em tính thử coi, năm năm sau, siêu thị đứng vững trên thị trưởng, vào thời điểm này, nếu nhà bị lấy lại, tiền đâu ra, em mua bổi đất và làm lại như thế này? Dẹp bỏ nó thì quá chua xót đúng không? Bới thế, em nên mạnh đạn đầu tư thêm cơ sớ mđi để mai này tâm huyết của em không rơi vào tay người khác.

Linh Thoại cắn nhẹ môi: - Em biết. Em đang cố gắng để mua cho được đất ngoài đảo. Coi vậy chứ

cũng không rẻ lắm đâu anh. Mấy ông đầu nậu chuyên gia bất động sản họ tung tiền mua toàn những lô đất có giá ở trung tâm.

Trung Dũng chân tình: - Anh không có nhiều tiền như người khác nhưng vẫn sẵn sàng góp vốn giúp

em. Khi nào cần nhớ cho anh biết. Anh hứa vô tư đó. Linh Thoại xúc động: - Dạ, em cám ơn anh. - Anh không thích câu cám ơn đâu nghen. Dũng chợt "à'' nho nhỏ: - Quên nữa! Hình như Linh Thanh có vấn đề không ổn với bạn anh. Chuyện

gì vậy Thoại? Linh Thoại thở dài: - Anh muốn hỏi việc chị em quan tâm đến anh gì hồi nãy ấy. Dũng gật đầu,

chỉ tay qua đường: - Hắn tên Phong, nhà đối diện nhà anh. - Bọn anh cùng thời, hai nhà kinh doanh cùng mặt hàng, coi như hàng xóm

láng giềng. - Em hỏi thiệt, mặt mũi anh ta sáng sủa, nói năng cũng ra vẻ có ăn có học.

Nhưng Phong có thật bình thường không anh? Trung Dũng kêu lên: - Không bình thường, bộ em nghĩ hắn thần kinh à? Trời đất t Hắn có tới hai

bằng vừa cao hợc vừa kỹ sư hạng ưu trong tay đó. - Người như vậy sao chịu để cha mẹ áp đặt việc hôn nhân của mình.

www.vuilen.com 61

Page 22: CHƯƠNG 4 M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/noinhovatinyeu/noinhovatinyeu04.pdfLinh Thoại vừa ăn táo vừa đọc báo. Ba ngày ngoài o, cô đả Ba ngày

Tác Giả: Phương Diễm NỖI NHỚ VÀ TIN YÊU

- Anh chưa nghe hắn kể việc này. - Làm sao kể khi người anh ta muốn lấy là nhân viên của siêu thị bọn em.

Anh ta có người yêu chưa anh Dũng? Trung Dũng trầm ngâm: - Hồi hắn học đại học, hắn yêu một cô bé tên Tử Du. Đẹp gái, thông minh.

Cô ta cũng thương hắn. Sau đó anh nghe tụi bạn kể, hắn bị Tử Du bỏ rơi. Cô ta theo một người đàn ông đã có vợ con qua nước ngoài sống. Phong đau đớn đến mức không học nổi, hắn phải nghỉ học, một năm sau đó mới học tiếp. Hồi nãy Linh Thanh nói hắn muốn lấy Phương Thảo, là thật hả?

Linh Thoại ngán ngẩm: - Thật đó anh. Hôm qua nhớ Thảo khóc cả ngày, tội lắm. Mẹ nó xưa nay

cưng nó hơn vàng, chả hiểu sao tự nhiên dì Thư éo Thảo. - Họ quen nhau không? - Phương Thảo chưa biết, mặt mũi anh ta thế nào, vậy mới tức chứ" Anh

Dũng à. Có khi nào anh ta thấy nhỏ Thảo giống bồ cũ của anh ta nên tính chuyện bằng mọi giá phải lấy nó không?

Trung Dũng cau mày: - Anh không rõ lắm. Lâu rồi, nên anh không còn ấn tượng về Tử Du. Theo

cách em kể, nhà Phương Thảo giàu sang, mẹ con Thảo đâu thiếu thốn để Phong dùng tiền hòng lấy cô bé nhỉ?

Linh Thoại chậm rãi: - Dì Thư là người đầu tư vốn lởn thứ hai của siêu thị, dì ấy không cần tiền. Dũng còn suy nghĩ thì Phương Thảo vào tới Anh vội nói nhỏ, đủ Thoại nghe: - Anh hứa điều tra vụ này, tìm nguyên nhân giùm em, được chứ? - Dạ được. Dũng xoay người, khẽ gật đầu chào Phương Thảo. Thảo gật đầu đáp lễ. Linh Thoại nhìn Thảo xót xa: - Tối qua về, mẹ mày nói gì không? Phương Thảo xụ mặt: - Đủ thứ đạo lý. Tao chưa bao giờ thấy mẹ tao nói nhiều như vậy, nghe muốn

nổ tung cả đầu. Chưa kịp nói thêm chuyện với nhau, Linh Thoại lại có khách. Mợt ngày mới

bận rộn lút đầu đến với cô. Chuyện của Thảo chắc phải xếp thời gian gặp dì Thư tận nhà mới được.

www.vuilen.com 62