ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. song anh có nổi tiếng giữa...

306

Upload: others

Post on 04-Nov-2019

0 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

Page 1: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ
Page 2: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Giớithiệu

SôngThameshùacùngkẻthủáchòngđoạtmạngcô.Côkhôngphảingườidễdàngnhượngbộcáichếtsongcuộcchiếnvớitửthầnđãlàmcômấtđitrí.NgườiduynhấtchechởcôtrongtainạnnàylàcảnhsátGrant,nhưnganhvẫnnémvàocômộtsựthậtchuachát:Côlàcôgáiđiếmhạngsangđầytai

tiếngđấtLondon.

Nhưng…sựthậtmàanhtinchắcấychưahẳnlàsựthật.

NgayđêmvớtcôlêntừcáigiábuốtcủasôngThames,anhbiếtcôsẽkhônglàcôdâucủabấtcứai.Côquámongmanhsovớithânphậngáilàngchơiquỷquyệttừnglàmanhmấtmặt.Làtìnhhaylàthù,

làthùhaylàtình?Anhkhôngthểphânđịnhnổikhiômcôtrongvòngtay.

Nhưng…cómộtsựthậtmàcảhaingườiđềuhiểu:Khianhbuôngtayra,côsẽrơivàobãotố.

Tácgiả

LisaKleypassinhnăm1964,làmộttrongnhữngtácgiảMỹnổitiếngnhấtcủadòngtiểuthuyếtlãngmạnlịchsửvàđươngđại.Năm1985,saukhitốtnghiệptrườngĐạihọcWellesleyvớitấmbằngcửnhânkhoahọcchínhtrị,Lisaxuấtbảncuốntiểuthuyếtđầutay.Cũngtrongkhoảngthờigianđó,cô

đăngquangdanhhiệuHoahậubangMassachusettsvàthamgiacuộcthiHoahậuMỹ.

Cáctácphẩmcủacôđãđượcdịchsang14thứtiếng,nằmtrongdanhsáchbánchạytrêntoànthếgiớivàđemlạichocôrấtnhiềugiảithưởng.

HiệncôđangsốngởWashingtoncùngchồngvàhaicon.

Page 3: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“TiểuthuyếtcủaLisaKleypasnhưthứsôcôlatuyệtngondễlàmngườitamêđắmmàkhôngbaogiờbiếtngấy.”

-Amazon

Page 4: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Mụclục

Chương1Chương2Chương3Chương4

Chương5Chương6Chương7Chương8

Chương9Chương10Chương11Chương12

Chương13Chương14Chương15Chương16

Chương17Chương18Chương19

Hồikết

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 5: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Dànhtặngmẹ,nhờmẹhàngngàytrôngnomGriffintrongthờigianconviếtláchnênconmớicóthểhoànthànhcuốnsáchnày.Vìtìnhthươngyêudànhchochúngconmàmẹđãkhôngquảnngại làmkhôngdướihai trămchiếcsandwitchbơlạccắtvuông,thaychừngbốntrămchiếctã,ngồikhôngbiếtbaonhiêutiếngđồnghồxem“ThomastheTankEngine”.Griffinvàconcảmơnmẹ.

Sông Thames hùa cùng kẻ thủ ác hòng đoạt mạng cô. Cô không phảingườidễdàngnhượngbộcáichếtsongcuộcchiếnvớitửthầnđãlàmcômấtđi trínhớ.Ngườiduynhấtchechởcô trong tainạnnày làcảnhsátGrant,nhưnganhvẫnnémvàocômộtsự thậtchuachát:Cô làcôgáiđiếmhạngsangđầytaitiếngđấtLondon.

Nhưng…sựthậtmàanhtinchắcấychưahẳnlàsựthật.

Ngay đêm vớt cô lên từ cái giá buốt của sông Thames, anh biết cô sẽkhônglàcôdâucủabấtcứai.Côquámongmanhsovớithânphậngáilàngchơiquỷquyệttừnglàmanhmấtmặt.Làtìnhhaylàthù,làthùhaylàtình?Anhkhôngthểphânđịnhnổikhiômcôtrongvòngtay.

Nhưng…cómộtsựthậtmàcảhaingườiđềuhiểu:Khianhbuôngtayra,côsẽrơivàobãotố.

Page 6: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Chương1

Ngay từ lúcGrantMorgangặpngườiphụnữấy,anhđãbiết rằngcô tađẹpthật,nhưngsẽkhôngbaogiờlàcôdâucủabấtcứai.

Anhtheotaychèothuyềnquanhữngxoáysươngmù,lànsươnglạnhẩmướtbámvàodavàđọnghạttrênchiếcáokhoácdạanhđangmặc.Taythọcsâu trong túi áo, anhđưamắt chămchúquan sátquangcảnhxungquanh.Consôngnhìntrơnlángdướiánhsángtùmùcủanhữngngọnđèntreotrêncáctảngđáhoacươnggắnbếnđỗ.Đôibachiếcthuyềnnhỏchởkháchxuôingược sông Thames, như những món đồ chơi thả trôi cùng sóng nước.Nhữngđợtsónglạnhlẽovỗvàobậcthềmvàbờkè.CơngióthángBahiuhắtvờnquanhmặtvàtaiGrant,ngoancốluồnvàosauchiếccàvạt.Anhkìmlạimộtcơnrùngmìnhkhiđămđămnhìnxuốngdòngsôngđenìoạpsóng.Khôngaicóthểsốngsótquáhaimươiphúttrongnướclạnhnhưthế.

“Thithểởđâu?”Grantcaumàysốtruột.Anhđưataysờtìmchiếcđồnghồquảquýttrongáokhoác.“Tôikhôngcócảđêmđâu.”

Taychèothuyềnloạngchoạngkhiquayđầulạinhìnngườiđànôngđangtheomình.Sươngmùvấnvítquanhhọmangmàuvàngxám,khiếnhắnphảinheo mắt để nhìn rõ hơn. “Ông là Morgan, phải không? Chính là ôngMorgan…Saothếnhỉ,tôicókểlạicũngchẳngaitin.Mộtngườibảovệchochínhđứcvua…Tôicứtưởngôngkhôngphảiđộngđếnnhữngchuyệngiẻráchnhưthếnàykia.”

“Đángtiếclàkhôngphảivậy.”Grantlẩmbẩm.

“Lốinày,thưaông…vàbướccẩnthậnđó.Nướclàmcácbậcthềmtrơnkinhkhủng,nhấtlàlạivàocáiđêmẩmướtthếnày.”

Siếtchặthàm,Grantđixuốngchỗmộthìnhhàimảnhmaivàướtđẫmđã

Page 7: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

được kéo lên bậc thềm. Trong những năm làm nghề điều tra, anh thườngxuyênphảithấytửthi,nhưngthithểcủanhữngnạnnhânchếtđuốibaogiờcũngkhóchịunhất.Thithểđượcđặtsấpmặtxuống,nhưngthấyrõđấylàphụnữ.Taychâncôkhuỳnhranhưconbúpbêvảibịđứatrẻchơichánrồibỏxó,váybếtquanhchân.

Ngồixuốngbêncạnh,Grantnắmbờvaingườiphụnữbằngbàntayđeogăngdađểlậtcôlại.Anhliềngiậtmìnhrụtngườilạikhicôbắtđầuhovànônranướcmặn,toànchâncogiật.

Taychèothuyềnkêulênkinhhãiđằngsauanh,rồitiếnlạigầnhơn.“Tôicứtưởngcôtachếtrồi.”Giọnghắnrunlênvìngạcnhiên.“Côtanhưmiếngthịtướplạnh,tôithề!”

“Nguxuẩn,”Grantlẩmbẩm.NgườiphụnữtộinghiệpđãbịbỏlạiđâybaolâutrongcáilạnhbuốtgiánàykhimàtaychèothuyềnđitìmcảnhsátphốBowđếnđiềutra?Cơhộisốngsótcủacôsẽlớnhơnnhiềunếuđượcchămsócngaylậptức.Hiệntại,tìnhtrạngcủacôkhôngđượckhảquanmấy.Anhnângngườiphụnữlênvàkềđầucôvàgốimình,máitócdàiướtsũngquầnanh.Làndacôtáinhợttrongánhsángtùmù,vàmộtbênđầusưnglên.Dẫuvậy,vẫncóthểthấynhữngđườngnétthanhnhãvànổibật.Anhbiếtcô.

“LạyChúa,”Grantnóitựahồhơithở.Anhđãquyếtkhôngbaogiờngạcnhiêntrướcbấtcứthứgì…nhưnggặpVivienRoseDuvallởđây,trongtìnhtrạngnày…Thậtkhônghìnhdungnổi.

Mắt cô hémở, thẫn thờ với nhận thức cái chết gần kề. NhưngVivienkhôngphảitípphụnữsẽbuôngxuôimàkhôngtranhđấu.Côrênrỉgượngđứnglên,bàntaylướtquaáoanhtrongnỗlựcyếuớttựcứumình.Khôngthểđểmặccô,Grantkhóacánhtaymìnhquanhcôđểđỡcôđứngdậy.Cônhỏnhắnvàsănchắc,nhưngchiếcváyđẫmnướcđangmặcgầnnhưnặnggấpđôicô.Grantbếcôlênngangngực,lẩmbẩmkhóchịukhinướcvừamặnvừalạnhthấmquaquầnáo.

“ÔngsẽđưacôtavềphốBowchứ,ôngMorgan?”taychèothuyềnvừa

Page 8: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tánchuyệnvừavộivãtheoGranttớimứcnhảyhaibậcmột.“Tôinghĩmìnhcũngnênđi,đểcònchoNgàiRossbiếttêntôichứ.Tôiđãcứungười,phảikhông, tôi tìm thấy quý cô này không thì cô ta đã ngỏm rồi.Dĩ nhiên tôikhôngcầncảmơn…làmđiềucầnlàmlàđượcrồi…nhưngbiếtđâulạicóchútphầnthưởngthìsao?”

“TìmbácsĩJacobLinleychotôi.”Grantgaygắtnói,cắtngangtoantínhháohứccủahắn.“KhuyathếnàythìthườnganhtaởquáncàphêTom.BảoanhtatớinơiởcủatôitạiphốKing.”

“Tôi chịu,” tay chèo thuyền cự nự. “Tôi còn có việc của tôi, ông biếtđấy…Trờiạ,tốinaylẽratôiphảikiếmđượcđếnnămsilinh.”

“RồianhsẽcótiềnkhiđưaLinleytớiphốKing.”

“Nhưngnếutôikhôngtìmđượcôngtathìsao?”

“Anhphảiđưaanhtatớiđótrongvòngnửatiếngnữa.”Grantsẵnggiọngnói,“khôngthìtôisẽtịchthuthuyềnanh-vàrồisắpxếpchoanhbangàynghỉngơitrongkhám.Nhưthếđãđủđộnglựcchưa?”

“Trướcđó tôicứnghĩông làmộtgã tử tếcơđấy,” taychèo thuyềnnóichuachát.“Gặprồimớibiết.Ôngchẳnggiốngbáoviết tínào.Tôiđãmấtbaonhiêuthìgiờngồiquánnghengườitađọcchiếncôngcủaông…”Hắnthủngthàthủngthẳngbướcđi,vẻthấtvọngrõrệttrêntừngđườngnétcủacơthểmậplùn.

MôiGrant cong lên trong cảm giác tức cười. Anh biết rất rõ cáchmànhữngkìcôngcủamìnhđượcmôtảtrênbáo.Biêntậpviênvàphóngviênđãphóngđạithànhtíchcủaanhlêntớinỗibiếnanhthànhsiêunhân.Ngườitacoi anh là huyền thoại chứkhôngphải làmột người bình thường cũng cókhuyếtđiểmnhưbaongườikhác.

AnhđãbiếncôngviệccủamộtcảnhsátphốBowthànhcôngviệcđemlại

Page 9: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thunhậpcao,kiếmđượccảgiatàikhitìmlạichongânhàngtàisảnbịtrộmcướp.Đôikhianhcũngnhậncácvụkhác–tìmngườithừakếbịbắtcóc,làmvệ sĩ cho các bậc đế vương tới thăm vương quốc, truy tìm kẻ sát nhân –nhưngnhàbăngluônluônlàkháchhàngmàanhưathích.Saumỗivụđượcgiải quyết, tên anh càng nổi hơn, nổi đến độ anh trở thành đề tài bàn tántrongtừngquáncàphêvàquánrượuởkhắpLuânĐôn.

ĐiềuGrantthấynựccườilàgiớithượnglưubiếnanhtrởthànhđồtrangsứcđeotrênngực,ầmĩtìmkiếmsựhiệndiệncủaanhchonhữngbuổitiệctùngtrangtrọngcủahọ.Ngườitachorằngthànhcôngcủamộtbuổikhiêuvũsẽđượcđảmbảonếuchủnhâncóthểđểdòngchữ“ÔngMorgansẽtới”ởcuối tấm thiếpmời.Songanhcónổi tiếnggiữa tầng lớp thượng lưu thì aicũngbiết rõanhkhông thuộcvềhọ.Anhgiốngnhưmộthìnhmẫugiải tríhơnlàmộtthànhviênđượcchấpnhậnvàogiớithượnglưumàanhthườnggiaodu.Phụnữphấnkhíchbởithấyanhởmộtkẻtiềmẩnnguyhiểm,vàđànôngmongmuốnkếtgiaovớianhđểmìnhcóvẻuymãnhvàphongtrầnhơn.Grantnhậnthứcrõanhsẽkhôngbaogiờđượcchấpnhận,cóchẳngchỉ làchấpnhậntheokiểuđãibôinhất.Vàanhsẽkhôngbaogiờđượcgiớithượnglưutintưởng…Anhbiếtquánhiềunhữngbímậtbẩnthỉu,nhữnggótchânAchilles,nhữngnỗisợhãivàdụcvọngcủahọ.

Mộtngọngiólạnhbuốtquấnquanhanh,khiếnngườiphụnữtrêntayanhrên lên run rẩy.Ômgánhnặngkhómangđóchặthơn,anh rờikhỏibờkèbăngquaconphốdátđácuộibámđầybùnđấtvàphânsúcvật.Anhđiquamột cái sân nhỏ vuông vắn chất đầy những thùng nước tù đọng,một cáichuồnglợnhôihámvàmộtchiếcxehỏngbánh.QuậnCoventGardenđầynhữngsânvườnnhưthế,đólàđiểmbắtđầucủacácxómnghèotămtốivàquanhcovươnranhưnhữngmạngnhệnphủđầydịchbệnh.Bấtcứquýôngnàocòntỉnhtáocũngsẽkhiếphãikhiphảibướcvàokhuvựcnàycủathànhphố,nơiđầyrẫyhangổcủaphườngtrộmcắp,đĩđiếm,ducônvàtộiphạm,nhữngkẻsẵnsànggiếtngườichỉvìvàisilinh.NhưngGrantchẳngphảiquýông,vàthếgiớingầmcủaLuânĐônkhôngkhiếnanhsợhãi.

Ngườiphụnữgácđầulênvaianh,hơithởyếuớtmátrượiphảvàocằm.“Chà Vivien,” anh lẩm bẩm, “tôi từng có lúc muốn ôm em trong tay…nhưngnhưthếnàychẳnggiốngdựtínhcủatôichútnào.”

Page 10: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anh thấykhómà tinđượcmìnhđangbếngườiphụnữđượckhaokhátnhất Luân Đôn qua những quầy và sập hàng xập xệ của Covent Garden.Đámchủhàngthịtvàngườibánrongdừngtay,tòmònhìnkhianhđiqua,cònmấyảgáiđiếmtừchỗtốimòra.“Lạiđâyanhchàngbảnhbao,”mộtảmáhõmtãtượinhưbùnhìngọi,“cóchútdathịttươimátnhưkemchoanhđây!”

“Lúc khác nhé,”Grant nóimỉamai, lờ đi tiếng kêu như quạ của ả gáiđiếm.

AnhbăngquagócTâyBắccủangãtưtớiphốKing,nơinhữngcănnhàxậpxệđộtngộtchuyểnthànhdãynhàmặtphố,nhữngquáncàphêvàmôthainhàxuấtbản.Khuphốsạch sẽvà thịnhvượngvớinhữngngồinhàcómặttiềncong,nơiởcủatầnglớptrêncủaxãhội.Grantđãmuamộtcănbatầngtrangnhãthoángđãngởđây.NhữngvănphòngnáonhiệtởphốBowchỉcáchvàibướcchân,nhưngdườngnhưnơiđóởrấtxaquangcảnhyênbìnhnày.

Grantnhanhchóngbướclênthềmnhàđámạnhvàocánhcửagỗgụ.Khikhôngnghethấybêntrongtrảlời,anhlùilạiđáthêmmộtlầnnữa.Độtnhiêncửamởra,vàngườiquảngiaxuấthiện,lắpbắpphảnđốicáchanhtùytiệnđốixửvớicánhcửagỗbónglộn.

BàButtonslàmộtphụnữcógươngmặtdễnhìnởtuổinămmươi,nhânhậunhưngkínđáo,cứngnhắcvàcóđứctinvữngchắc.BàkhôngchegiấuviệcmìnhkhôngtánđồngvớilựachọnnghềnghiệpcủaGrant,cămghétbạolựcvàsựsuyđồimàanhphảiđốiphónhưlẽthườngtình.Dùvậy,bàkhôngngántiếpđónđủmọihạngngườicủathếgiớingầmđếnthămnơiđây,đốixửvớitấtcảđềulãnhđạmvàlịchsựnhưnhau.

CũngnhưnhữngthànhviênkháccủađộicảnhsátphốBowlàmviệcdướisựchỉdẫncủaNgàiRossCannon,Grantđãdấnsâuvàothếgiớixãhộiđenđếnmứcđôikhianhtựhỏicóbaonhiêuphầnkhácbiệtgiữaanhvàđámtộiphạmmà anh truyđuổi.BàButtons có lần từngnói vớiGrant rằngbàhyvọngcóngàyanhsẽtiếnvàoánhsángchânlýcủaChúaKitô.“Tôikhôngcứurỗinổinữarồi,”anhvuivẻtrảlời.“Tốtnhấtlàbànênhướngthamvọng

Page 11: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

củamìnhvàomộtmụctiêukhảthihơn,bàButtons.”

Khinhìnthấygánhnặngướtáttrêntayôngchủ,gươngmặtvốnbìnhthảncủa người quản gia chùngxuốngvì kinh ngạc. “Chúaơi”BàButtons kêulên.“Chuyệngìthếnày?”

CơbắpcủaGrantbắtđầumỏirãvìphảibếngườiphụnữmềmrũquálâu.“Mộtngườisuýtchếtđuối,”anhnóingắngọn,bướcquangườiquảngiavềhướngcầuthang.“Tôiđưacôấylênphòngtôi.”

“Nhưngsaothế?Aivậy?”bàButtonsthởhắtra,rõràngcốgắnglấylạibìnhtĩnh.“Khôngphảinênđưacôấyvàobệnhviệnsao?”

“Côấylàngườiquencủatôi,”anhđáp.“Tôimuốncôấyđượcbácsĩtưkhám.Chúamớibiếtởviệnngườitasẽlàmgìcôấy.”

“Ngườiquen,”bàquảngialặplại,vộivàngbướcchokịpnhịpchânthoănthoắtcủaanh.Rõràngbàmuốnbiếtnhiềuhơn,nhưnglạikhôngdámhỏi.

“Thựcralàmộtgáilàngchơi.”Grantkhôkhantrảlời.

“Gái…vàôngmangcôtavềđây…”Giọngbàbấtbình.“Thưaông, lạimộtlầnnữaôngvượtquáthànhtíchcủachínhmìnhrồi.”

Mộtnụcườithoángquatrêngươngmặtanh.“Cảmơnbà.”

“Đó không phải lời khen,” bà quản gia nhắc nhở. “Ông Morgan, ôngkhôngmuốnchuẩnbịmộtphòngchokháchsao?”

“Côấysẽởtrongphòngtôi,”anhnóibằnggiọngdậptắtmọitranhcãi.

BàButtonscaumày,bảocôhầugáilaukhônướchọđãđểlạitrênsànlối

Page 12: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

vàolátđáhoamàuhổphách.

Ngôinhàmặtphốcócửasổdài,nộithấtSheraton,vàthảmAnhđantay,làmộtnơimàGrantcóthờikhôngdámmơđượcsống.Nóhoàntoànkhácvớicănhộchậtchộianhtừngởkhicònbé,bacănphòngchotámđứaconcủamộtcặpvợchồngbánsáchtrunglưu.Haynhữngchuỗicônhiviệnvàtrạitếbầnsauđó,khichaanhbịnémvàonhàtùdànhchonhữngkẻvỡnợvàgiađìnhanhtanđànxẻnghé.

Cuối cùngGrant thấymình bơ vơ đầu đường xó chợ, cho tới khimộtngườibáncáởCoventGardenthấyanhtộinghiệpđãchoanhmộtcôngviệcổnđịnhvớimộtổrơmđểngủquađêm.Rúcvàohơiấmbếplò,Granttừngmơvềđiềugìđótốtđẹphơn,khákhẩmhơn,dùmơmộngcủaanhchưabaogiờđịnhhìnhrõrệtchotớingàyanhgặpmộtcảnhsátphốBow.

Viêncảnhsátđangđituầntrongkhuchợtấpnậpthìbắtđượcmộtthằngăntrộmmớithócáởmộtquầybáncá.Grantmởtobắtnhìnviêncảnhsátmặcchiếngilêđỏbảnhbao,đượcvũtrangđoảnkiếmvàsúnglục.Anhtatrôngcaolớn,đạomạovàmạnhmẽhơnnhữngngườiđànôngbìnhthường.Grantlậptứcbiếtrằnghivọngduynhấtđểanhthoátkhỏicuộcsốngđangbóbuộclấymìnhlàphảitrởthànhcảnhsát.AnhđăngkývàođộiCảnhsátTuầnbộvàotuổimườitám,đượcthănglênđộiNhậtTuầntrongvòngmộtnăm,vàvài thángsauđượcNgàiRossCannonchọnvào lực lượngưu túđược tậphợptừnửatácảnhsátphốBow.

Để chứngminh năng lực bản thân, Grant đã némmình vào công việckhôngbiếtmệtmỏi,coimỗivụnhưthểnóđòihỏianhphảicoiđólàviệctrảthùchochínhbảnthânmình.Anhlàmbấtcứviệcgìcóthểđểbắtthủphạm,từngcóthờitheochânmộtkẻgiếtngườivượtquaeobiểnđểtómgọnhắnởPháp.Khithànhcôngnốitiếpthànhcông,Grantbắtđầuthuphícắtcổchodịchvụtưnhâncủamình,mộtđiềuchỉkhiếnanhcàngđượcsănđónhơn.

Nghe lờikhuyêncủamộtkháchhànggiàucó từngnợanhmộtơnhuệ,Grantđầutưvàocáccôngtytàuthủyvàdệtmay,muanửacổphầncủamộtkháchsạnvà tậuvàimóntàisảngiá trịởphíaTâyLuânĐôn.Vớichút ítmaymắnvà quyết tâm, anhđã leo cao hơnmứcmàChúahay con người

Page 13: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

từngsắpđặt.Ởtuổibamươi,anhcóthểnghỉhưuvớimộtgiatàitươngđối.Nhưng anh không thể rời khỏi lực lượng phố Bow. Sự phấn khích trongnhữngchuyếnrượtđuổi,sựcámdỗcủanguyhiểm,chúngquámạnhmẽ,gầnnhư trở thànhnhucầu thểxácmàanh tưởngnhưkhôngbaogiờ thấy thỏamãn.Anhkhôngquantâmtớiviệcnghiêncứulídotạisaomìnhkhôngthểancưmàsốngmộtcuộcsốngbìnhthường,nhưnganhchắcchắncuộcsốngđókhôngphùhợpvớitínhcáchcủamình.

Tớiphòngngủ,GrantđặtVivienvàochiếcgiườnggỗgụlớnvớinhữngnét chạm khắc hình rèm ở đầu và chân giường. Phần lớn đồ đạc, kể cảgiườngngủ,đềuđượclàmriêngđểphùhợpvớikhổngườicủaanh.Anhlàmộtngườiđànôngcaolớn,thuộcnhómngườimànóckhungcửavàxànhàlànhữngmốinguyhiểmthườngxuyên.

“Ôi, tấmkhăn trảigiường!”bàButtonskêu lênkhiváyvóccủaVivienthấmướt tấmvảinhungnặngnề thêuchỉ tơxanhvàvàng.“Thếnàocũnghỏngkhôngsửađượcchomàxem!”

“Hỏng tôisẽmuacáikhác,”Grantnói,coduỗicánh tayêẩmđoạncởichiếcáochoàngướtđẫmra.AnhthảáoxuốngsànrồikhomngườitrêncơthểbấtđộngcủaVivien.Muốncởiđồcủacôchonhanh,anhgiậtphíatrướcchiếcváy.Một tiếngchửi thềvuộtkhỏimiệngkhiđámcúcáovàmóccàibámquáchặtvàovảilenướt.

Miệng càu nhau chuyện tấm trải giường nhung đang bị hỏng song bàButtons vẫn cố gắnggiúp anh, rồi lùi lại với tiếng thở dài khó chịu. “Tôinghĩphảicắtđithôi.Tôiđilấykéonhé?”

Grant lắcđầuvàvớixuốnggiàyphải.Bằngđộng tác lâunămđã thànhthuầnthục,anhlấyramộtcondaonhọncánngàkhoảngsáuphân.

Bàquảngiaháhốcmiệngnhìnanhcắtphầnthânváydệtdàymànhưthểcắtbơ.

“Ôitrời,”bàấpúng.

Page 14: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grant tập trunghoàn toànvào côngviệcmìnhđang làm. “Không ai sửdụngdaothànhthạonhưmộtngườitừngbáncáởCoventGarden,”anhnhậnxétkhôkhốc,mởlầnváyngoàiđểlộracơmannhữngáolótbằngvảilanhtrắng.ÁolótcủaVivienướtsũngvàdínhbếtvàolàndatrắngnhưtuyết,đểlộnúmvúhồnghồngbêndưới.MặcdùGrantđãthấyvôsốthânthểphụnữ,có điều gì đó trong dáng người được che phủmà như không của Vivienkhiếnanhdodự.Anhvật lộnvới cảmgiáckhó lýgiải làmìnhđangxâmphạmmộtđiềugìđó–mộtaiđó–mỏngmảnhvàtrinhbạch.Nựccười,bởiVivienDuvalllàmộtgáilàngchơinổidanh.

“ÔngMorgan,”bàquảngianói,mânmêmépchiếctạpdềtomàutrắngmìnhđangmặc,“nếuôngmuốn,tôicóthểgọimộthầugáitớigiúptôicởiđồchocô…”

“Duvall,”Grantkhẽnốilời.

“CôDuvall.”

“Tôisẽlochongườikháchcủachúngta,”Grantthìthầm.“TôicárằngsốquýôngtừngcóđặcânchiêmngưỡngcôDuvalllõathểítracũngphảibằngcảmộttrungđoàn.Côtasẽlàngườiđầutiênnóicâu,‘Làmchoxongchuyệnđichứe thẹncáigì.”Vảlại,sau tấtcảnhữngrắcrốimàanhphảichịu tốinay,anhđángđượchưởngchútlạcthúnhỏnhonày.

“Vâng,thưaông.”Bànhìnanhvớiánhmặtkỳcụcvàsoixét,cứnhưthểanhđanghànhxửkhônggiốnganhchútnào.Vàcó lẽđúngvậy thật.Mộtcảmgiáckỳlạtrànkhắpngườianh,cáilạnhtừbênngoàihòavớihơinóngđangđốtcháyanhtừtrongcơthể.

Mặtkhôngbiểucảm,Granttiếptụccắtmởlớpáoướt,cắtmộtốngtayáo,rồitớiốngcònlại.KhianhdựngthânthểmảnhmaicủaViviendậyrồigiậtlớpvảilenướtdướingườicôlên,mộtngườibướcvàoquacánhcửakhéphờvàháhốcmiệng.

Page 15: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ĐólàKellow,ngườihầucậncủaanh,mộtchàngtraitrẻđứngđắnvớicáiđầuhóisớmvàmộtcặpkínhtrònđặtvữngchắctrênmũi.Đôimắtanhtamởtonhưlấpđầycảmắtkínhkhinhìnôngchủđangđứngvớimộtcondaophíatrênthânthểgầnnhưlõalồcủangườiphụnữbấttỉnh.“Ôichúaơi!”

Grantquaylạinémchoanhhầucáiquắcmắcdữtợn.“Làmchuyệngìcóíchđiđượckhông?Lấymộtcáiáocủatôirađây.Ítkhănnữa.ÀmàcảtràvàrượuBrandynữa.Nhanhlên.”

Kellowđịnhtrảlời,nhưngdườngnhưsaukhinghĩkỹthìthấykhôngnên,anhtabènđilấynhữngthứđượcyêucầu.Cẩnthậntránhkhôngnhìnngườiphụnữtrêngiường,anhđưamộtchiếcáosạchchobàButtonsrồitrốnkhỏiphòng.

Grantcàng lúccàngmuốnVivienđượcmặcđủấm,mongmuốnấy lớnhơnbấtcứkhaokhátđượcnhìncôlõathểnào.Anhchỉthoángthấymộtchútthân thểcủacôkhianhvàbàquảngiaxô tayVivienvàoống tayáo lanhdài…nhưngnãoanh tham lamgiữ lạihìnhảnhđóvàgiữnó lạiđểnhấmnhápsaunày.

Vivienkhônghoànhảo,nhưngchínhsựkhônghoànhảoấy lạihứahẹnmanglạinhiềukhoáicảm.Côcótấmeothonnhỏđầymêhoặc,cũnggiốngnhưnhiềungườiphụnữmảnhdẻkhác,cùngbầungựccăngtrànlộnglẫyvàđôiđầugốihơinhănnhăn.

Vùngbụnglángmịncủacôcàngđượctônthêmnhờnạmlôngánhđỏchỉhơi sẫmhơnnhững lọn tócmàuhoànghôn trên đầu.Hẳnnào cô là ả gáiđiếm đắt giá nhất nước Anh. Cô trông rực rỡ xuân thì, lại xinh xắn, dễthương… loại đàn bà mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn giữ trêngiườnghàngngàytrời.

Họ đắp cho Vivien những mảnh chăn lanh và chăn bông dày, rồi bàButtons bọcmái tóc cứngướt nướcmuối của cô bằng chiếc khănKellowmangtới.“Côấylàmộtphụnữdễthương,”bàquảngianói,gươngmặtdịulạivớivẻkhôngthươngcảmkhôngđành.“Vàcòntrẻđểthayđổicuộcđời

Page 16: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

theochiềuhướngtốtđẹphơn.MonglàChúasẽthathứchocôấy.”

“Côtasẽkhôngchết,”Grantnóingắngọn.“Tôikhôngchophép.”AnhchạmvàovầngtránngắncủaVivien,ngóncáivuốtlênmộtlọntócxoănbêndướitấmkhăn.Anhcẩnthậnđặtmộtmiếngkhănlạnhlênvếtbầmbêntháidươngcô.“Dùcóvẻaiđósẽthấythấtvọngvìcôtasốngsót.”

“Xin lỗi, thưa ông, nhưng tôi không thật hiểu…ôi.”Mắt bàmở to khinhữngngóntaycủaGrantnhẹnhànglướttrêncổVivien,chothấynhữngvếtbầmmờmờquanhcáicổmảnhmai.“Trôngnhưcóaiđóđãcố…cố…”

“Siếtcổcôta,”anhnóitoạcra.

“Kẻnào lại đi làmcái việcđộc ácnhưvậy chứ?”bàButtons thắcmắcthànhlời,tránnhaulạivìkinhhãi.

“Thườnggặpnhất trongcácvụgiếtngườimànạnnhân làphụnữ.Thủphạmlàchồnghoặctìnhnhân.”Môianhnhếchlênthànhnụcườichẳnglấygìlàmvuivẻ.“Phụnữluônsợhãingườilạ,thếmàthườngnhữngngườiđànônghọbiếtlạichínhlàkẻlàmhạihọ.”

Lắcđầutrướcýnghĩcựcđoanđó,bàButtonsđứngdậyvuốtlại tạpdề.“Nếuôngmuốn,thưaông,tôisẽmanglênítthuốcmỡđểbôivàomấyvếtbầmxướccủacôDuvall,rồiđợidướinhàchờbácsĩtới.”

Grant gật đầu, chỉ loáng thoáng nhận biết bà quản gia rời khỏi phòngtrongkhianhchămchúnhìngươngmặtkhôngbiểucảmcủaVivien.Anhnhẹnhàngchỉnhlạimiếngvải trêntrán.Anhvuốtgòmànhợtnhạtcủacôchỉvớimộtngóntay,mộtâmthanhkhoáitrábậtlêntừcổhọng.“Tôiđãthềrồicôsẽphảihốitiếccáingàymàcôbiếntôithànhthằngngốc,Vivien,”anhthìthầm.“Nhưngxemracơhộiđếnsớmhơntôitưởngnhiều.”

Page 17: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Chương2

Côthấymìnhđauđớnvà lạnhbuốtnhưđang trảiquacơnácmộngkhiđangthức.Hôhấptrởthànhmộtgánhnặngkhóchịuđèlênphổi.Cổhọngvà lồngngựcbỏng rát, giốngnhưnội tạng bên trongđangbị chà rửa.Cốgắnglêntiếng,côchỉbậtrađượcmộtâmthanhnhỏkhànkhànthìđãnhănmặtvìđau.“Ôi…”

Mộtđôitaymạnhmẽchỉnhlạithếnằmcủacô,lótgốidướiđầuvàcổ…gạtgọnlọntóclòaxòatrêntráncô.Tiếnglẩmbẩmvanglênbêntai.“Đừngcốnói.Đây,cáinàysẽgiúpem.”Cảmthấymépmộtchiếcthìaấmtrênmôi,côliềnngảngườirasau.Nhưngngườibêncạnhkhôngchịuthôi,đặtbàntaytolớngiữgáycôvàlạiđưathìalênmiệngcôlầnnữa.Răngcôđậpvàochiếcthìa kim loại, và cơ thể run lên không thể kìm chế. Cô nuốtmột thìa tràđườngnóng,mặcdùviệcnuốtthựcsựlàmcôđauthắt.

“Côbéngoan.Mộtthìanữanào.”

Côgắngbắtmìnhnuốtthìathứhai,rồithứba.Đầucôđượcđặtlạigốivàmộtthếpchănđượcphủhếtvaichocô.Chỉkhiđócômớicốgắngmởmắt,nheolạivìnhứcmắtdướivầngsángcủangọnđèngầnđó.Mộtngườilạmặtđangcúingườibêntrêncô,gươngmặtanhtanửatrongbóngtối,nửangoàiánhsáng.Anhtacómáitócđenvàquyếnrũ,từngđườngnétđềukhôngcòndấuvếttrẻcom.Nướcdaanhrámnắngvànhuốmvẻsươnggió,viềnrâuđãcạođểlạimộtđườngmàutốiởhàm.Nhữngđườngnétcứngcápcủagươngmặtđượcbùđắpbằngcáimũidài,khuônmiệngrộng,vàcặpmắtxanhsốngđộng.Đôimắtlạlùng,hoàinghi,sángsuốtdườngnhưcóthểnhìnthấucô.

“Chết…”Côhỏivớigiọngkhảnđặc.Mọi thứ,nói,di chuyển, thở,đềuđauđớn.Nhữngchiếckimbănggiáđâmcôsuốttừtrongrangoài,vàmộtvòngkẹpquanhphổikhiếncôgầnnhưkhôngthểhítvào.Tệnhấtlàcơnrunbầnbậttrongtừngthớcơ,cơnrunrẩyđọađàycảxươnglẫnkhớpđếnnỗicôsợmìnhsẽbịxétan.Giánhưcôcóthểkhiếnmìnhnằmyênmộtchút.Khicônằmyên,cơnruncàngdữdộihơn.Côđangtanvỡthànhtừngmảnhnhỏ,chìmdần,đuốidần.

Page 18: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Không, em không chết được đâu,” anh lặng lẽ nói. “Và cơn run cuốicùngsẽdừnglạithôi.Nhữngvụnhưcủaemthườngthếđấy.”

Vụnhưcủacôư?Chuyệngìđãxảyra?Tạisaocôởđây?Đôimắtsưngphồngứđầynướcmắtbốirối,songcôcắnmôiđểkhôngbậtkhóc.“Cảmơnanh,”côthềuthào,dùcôkhôngrõmìnhcảmơnanhvìđiềugì.Côlầntìmcánhtayanhbởicôcầnsựtrấnancủahơiấmconngười.Anhdịchngười,ngồixuốngmépgiường,sứcnặnglàmđệmlúnxuống,vàcôcảmthấyanhnắmnhữngngóntaymìnhtrongbàntaytolớncủaanh.Hơiấmdaanh,sứcsốngcháybỏngtrongcáinắmtaykhiếncôbànghoàng.

“Xinđừngbỏrơitôi,”côthìthầm,bấuvíulấyanhnhưthểđólàdâycứusinh.“Làmơn.”

Gươngmặtnamtínhdữdằncủaanhdịuđitrongánhđèn.Mộttiatựgiễukì lạsáng lên trongđôimắtxanhkhông thểnắmbắt.“Tôikhông thểchịuđượcnướcmắtphụnữ.Emmàcứkhóclàtôiđiđấy.”

“Vâng,”cônói,cắnmôimạnhhơn.Nhưngnướcmắtcứtuônra,vàngườilạmặtkhẽchửithề.

Anhbọccôtrongđốngchănnệmvàcẩnthậnômcô,giữchặtchântayrunrẩycủacô.Côngạcnhiênvìcảmgiácdễchịumàvòngtayanhđemlại.Anhvôcùngmạnhmẽ,ômcôchặtvàolòngmình.Ngảđầutrênvaianh,côápmávào lànvải lanhcủachiếc sơmianhmặc.Tầmnhìncủacô trànngậpnhữngchitiếtvềanh:damịnvàrámnắng,hìnhdángtaigọnghẽnhưdấuhỏi,nhữnglọntócnâusẫmrốimềmđượccắtsátđầukhônghềhợpmốt.

“Tôil…lạnhquá…”Cônói,môigầnsáttaianh.

“Chậc,doembơitrênsôngThamesấymà,”anhnóiráohoảnh.“Đặcbiệtlàvàothờigiannàytrongnăm.”Côcảmthấyhơithởcủaanhtrêntránmình,mộtchúthơiấm,vàlòngcôtrànngậpcảmgiácbiếtơnmãnhliệt.Côkhông

Page 19: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

baogiờmuốnrờikhỏivòngtayanh.

Lưỡicôcảmgiácnặngnềkhicôcốlàmướtđôimôikhônứtnẻ.“Anhlàai?”

“Emkhôngnhớ?”

“Không, tôi…”Nhữngýnghĩvàhìnhảnh lảng tránhnỗ lựcmuốnnắmbắtchúngcủacô.Côkhôngthểnhớđượcđiềugì.Hướngnàocũngđềutrốngrỗng,mộtsựtrốngrỗngđếnbốirối.

Nhữngngóntayấmápápsaugáycô,anhkhẻngảđầucôrasau.Mộtnụcườinhẹnhànlàmkhóemiệnganhhơiconglên.“GrantMorgan.”

“Chuyệngìđ…đãxảyravới tôi?”Côcốgắngvượt lênsựđauđớnvàcơnrunrẩylàmphântántưtưởngđểnghĩngợi.“T…tôiđãởdướinước…”Cônhớlạicáilạnhmằnmặnđốtcháymắtvàhọng,làmùtai,làmchântayquờquạngtrởnêntêcứng.Côthấtbạitrongcuộcchiếntìmkhôngkhí,thấyphổinhưmuốnnổtung,thấychìmdầnnhưthểbêndướicónhữngbàntayvôhìnhđanglôicôxuống.“A…aiđólôitôilên.Cóphảianhkhông?”

“Không.Mộtngườichèothuyềnđãtìmthấyembèngọicảnhsát.Tôivôtìnhlàcảnhsátduynhấtcóthểđitốinay.”Tayanhchậmrãivuốtvemảnhlưngcô.“Saoemlạirơixuốngsông,Vivien?”

“Vivien?”Côlặplạitrongnỗibốirốiđếntuyệtvọng.“Tạisaoanhlạigọitôinhưthế?”

Mộtkhoảnhkhắcyênlặngkhiếncôsợhãi.Anhtưởngcônhậnrađượccáitên…Vivien…Côgắngnghĩvềmộtýnghĩa,hoặchìnhảnhnàođógầnvớicáitên.Chỉcósựtrốngrỗng.

“AilàVivien?”Cổhọngđaunhứccothắtđếnnỗicôhầunhưkhôngphát

Page 20: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nổiratiếngnữa.“Chuyệngìđangxảyravớitôi?”

“Bìnhtĩnhlại,”anhnói.“Emkhôngbiếttênchínhmìnhư?”

“Không…tôikhôngbiết,tôi…khôngnhớđượcgìhếtcả…”Côrunlênvớitiếngkhócsợhãi.“Ôi…tôibuồnnônquá…”

Morgannhanhtayvớchiếcbátmàukemtrênbànđầugiườngchocôcúimặtxuốngđó.Nhữngcơnnônkhanhànhhạthânthểcô.Khiđợtbuồnnônquađi,côlảtrongtayanhvàrunrẩythảmhại.Anhngảngườicôxuốngchocôgốiđầulênđùimình.

“Giúptôi,”côrênrỉ.

Nhữngngón taydàidịudàngvuốtvemácô.“Khôngsaođâu.Đừngsợhãi.”

Thậtđángkinhngạc,chodùrõràngchẳngcógìổncảvàcóquánhiềuđiềuđángsợ,côvẫnthấyđượcanủinhờgiọngnói,nhờbàntayxoadịuvànhờsựhiệndiệncủaanh.Tayanhxoanhẹnhàngtrênngườicô,làmdịutaychâncôđươngrunrẩy.

“Thởđinào,”anhnói,tayxoaxoagiữangựccô,vàbằngcáchnàođó,côhítvàomộtngụmkhôngkhí.Côlơmơtựhỏiđâycóphải làcảmgiácmàngười ta cảm thấykhinhững linhhồnnơi thiênđường tớiđểxoadịuđauđớn…Phải,bàntayxoadịucủathiênthầnhẳnsẽnhưthếnàyđây.

“Đầutôiđauquá,“côrênrỉ.“Tôicảmthấylạlẫm…Tôihóađiênrồiư?Tôiđangởđâu?”

“Nghỉngơiđi,”anhnói.“Chúngtasẽsắpxếplạimọiviệcsau.Giờnghỉngơiđi.”

Page 21: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Nóilạichotôibiếttênanhđi,”côvannàibằnggiọngthềuthào.

“TêntôilàGrant.Emđangởnhàtôi…vàemđãantoàn.”

Không hiểu sao, trong cơn khốn khổ củamình cô vẫn cảm nhận đượcmongmuốngiữmìnhxacáchvàvôcảmcủaanh.Anhkhôngmuốntốtvớicô,nhưnglạikhôngthểngăncảnmình.“Grant,”côlặplại,nắmbàntayáptrênngựcmình,yếuớtđặtnólêntráitim.“Cảmơnanh.”Côcảmthấyanhlặngngười,đùicứng lạibêndướiđầucô.Mệtmỏi,cônhắmmắt lạichìmvàogiấcngủtronglònganh.

GrantđặtVivienxuốnggốivàđắp chăncẩn thận chocô.Anhcốgắnghiểuchuyệngìđangxảy ra.Anhđãgiúpphụnữgặp rắc rốinhiều lần tớimứckhôngđếmxuể.Tớilúcnàyanhkhôngcòncókhảnăngmủilòngtrướchìnhảnhphụnữgặpnạnnữa.Sẽtốthơnchonhữngngườianhphụcvụ,chưakểcòntốtcảchoanh,nếuanhgiữmìnhbìnhthảnmộtcáchhiệuquảvàhoànthànhcôngviệc.Anhđãkhôngkhóctronghàngnămtrời.Khônggìcóthểvượtqualớpbảovệđãdựnglênquanhtráitimanh.

NhưngVivien,vớivẻđẹpbịtổnthươngvàsựngọtngàođếnkhôngngờ,ảnhhưởngđếnanhnhiềuhơnmứcanhtinlàcóthểxảyra.Anhkhôngtảnglờnổinốtngân sung sướngmãnh liệt khiđược thấy cô trongnhàmình…trêngiườngmình.

Lòngbàntayanhrâmrankhicảmthấynhịpđậptráitimcô,nhưthểanhđangcầmnắmgiaiđiệucủanguồnsinhlựctrongcô.Anhrấtmuốnởbêncô,ômcô,khôngphảivìđammêmàvìmongmuốnchocôhơiấmvàchởchecôbằngchínhcơthểmình.

Grantxoaxoamặt,vòmáitócngắnngủn,đoạnđứngdậylẩmbẩm.Anhđanggặpchuyệnquáiquỷgìvậy?

KýứcvềlầnanhvàViviengặpnhau,haithángtrước,vẫncòntươimớitrongtâmtrí.AnhđãgặpVivienởbuổikhiêuvũmừngsinhnhậtmàHuântướcWentworthtổchứcchotìnhnhâncủamình.Vũhộicósựthamdựcủa

Page 22: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thếgiớingầm,đámgáiđiếmsốngxahoa,cáctaycờbạcvàvũcônglạclõnggiữagiớithượnglưunhưngcoimìnhcaohơnnhiềutầnglớplaođộng.Vìvịtrí củaGrant trong xã hội bất cứ ai cũng không thể xác định nổi nên anhđượcmời tớicáccuộctụ tậpcủamọi tầnglớpxãhội, từcaonhất tới thấpnhất.Anhquanhệvớicảngườiđạomạolẫnkẻđạođứcđángngờ,rồicảbọnđồibạikhôngchegiấu,anhthuộcvềbấtcứnơiđâumàcũngchẳngthuộcvềđâucả.

Vũphòngriêng,vớinhữngtácphẩmthạchcaocôngphuhìnhHảivương,tiêncá,cáheovàcácloàicákhác, làphôngnềntuyệthảochoVivien.Côtrôngcũngchẳngkhácnàomộtnàngtiêncátrongchiếcváylụaxanhdàiômlấytừngđườngcongcơthể.Cổáoxẻsâucùngmépváyviềnxatanhtrắngvàvảisatanhthẫmmayxếpnếp,còntayáochỉlàvạtvảisachevai.Vivienđã thấm ướt váy để nó dính sát hơn vào chân và đùi mình bất chấp bầukhôngkhírétbuốtbênngoài,đólàđiềukhôngthểthoátkhỏimắtGranthaybấtcứgãđànôngnào.

Lầnđầutiênbắtgặphìnhảnhcôchẳngkhácnàohứngmộtcúđấmvàobụng.Côkhôngmangvẻđẹpkinhđiển,nhưngcôhừnghựcsứcsốngnhưmộtngọnlửavớisựkếthợpđầyhấpdẫngiữanétngọtngàovàvẻmêhoặctrêngươngmặt.Đôimôigiốngnhưmộtgiấcmộnghoangđườngtrởthànhhiệnthực,mềmmại,căngmọngvàgợidụckhôngthểlẫnđược.Nhữnglọntóc gợn sóng đỏmàu hoàng hôn được kẹp lên cao, phô bày cần cổmongmanhvàđôivaingàngọcđẹpnhấtmàGranttừngthấy.

Cảmnhậnđượccáinhìnchămchúcủaanh,Viviennhìnlạianh,đôimôiđỏmọngconglênthànhmộtnụcườivừamờimọcvừachếnhạo.

“A,anhđểýcôDuvall,tôithấyrồi.”HuântướcWentworthxuấthiệnbêncạnhGrant,gươngmặtđầynếpnhăncủalãochưngravẻrúmró.“Tôicảnhbáoanhđấy,anhbạn,VivienFuvalđãđểlạicảdảitráitimtanvỡsaugótchâncônàng.”

“Giờcôtađangthuộcvềai?”Grantlẩmbẩm,biếtrõmộtngườiphụnữđẹpnhưthếnàysẽkhôngthiếuràngbuộc.

Page 23: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“NgàiGerard,chotớigầnđây.Ôngtađượcmờitớivũhội,nhưnglạitừchốimàkhônghềgiảithích.Tôithìtôiđồlàôngtađangởnhàtựliếmvếtthương trong khi Vivien tìm kiếm người bảo hộ mới.” Wentworth cườikhùngkhục trướcnétmặt đầy tính toán củaGrant. “Ngay cả cânnhắcvềchuyệnđócũngđừng,anhbạnạ.”

“Tạisaokhông?”

“Đầutiên,côtađòimộtkhoảnkhakháđấy.”

“Thếnếutôitrảđượcthìsao?”Granthỏi.

Wentworthlơđãnggiậtgiậtmộtlọntócbạc.“Côtathíchđànôngcótướcvịvàđãlậpgiađình…và,chậc,trauchuốthơnanhnhiều,anhbạn.Dĩnhiênkhônghềcóýxúcphạmđâunhé.”

“Dĩnhiên làkhông,”Grant tựđộng lẩmbẩm.Anhchưabaogiờcốchegiấuxuất thângiankhócủamình, thậmchí còn lợi dụngnó trongmột sốtrườnghợp.Thựcranhiềuphụnữcòncảmthấythíchthúkhibiếtvềnghềnghiệpcủaanhvàchuyệnanhkhôngphảiconnhàgiathế.RấtcóthểVivienDuvallcũngsẽ thích thayđổikhôngkhíhầu thoátkhỏiđámngườibảohộquýtộcvớibộmóngtaycắtsửagọngàngvànhữngcửchỉrabộmìnhquantrọng.

“Côảnguyhiểmlắm,”Wentworthkhăngkhăng.“Ngheđâumớihaituầntrướccôảdồnépmộtthằngkhốnđángthươngtộinghiệpđếnnướcphảitựtửcơđấy.”

Grantcườikhinhmiệt.“Tôichẳngphảihạngngườisẽbỏmạngchỉvìtìnhyêucủađànbà,thưangài.”

AnhtiếptụctheodõiVivienlúcấyvừalấytrongtúixáchđínhcườmramộthộpđựngnốtruồigiảgắnđáquý.Mởhộpracôngắmnhìndungmạomình trongchiếcgươngbéxíugắnởnắphộp.Côcẩn thậnchạmmộtđầu

Page 24: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ngóntayđeogăngvàonốtruồihìnhtráitimđượcdánkhéoléotrênkhóeđôimôingonlànhcủacô.Rõràngcôchỉlắngnghenửavờimộtquýôngđangcôgắngbắtchuyệnvớimình.Dườngnhưkhóchịuvìsựchúýcủahắn,côchỉ vềphía bànđồ ăn.Hắn lập tứcđi lấy cho cômột đĩa, còn cô tiếp tụcchămchúngắmnhìnmìnhtronggương.

Nhậnthấycơhội,Grantlấymộtlyrượutrênkhaycủamộtngườiphụcvụđiqua.AnhtiếntớiVivien,còncôđóngnắphộplạirồicấtvàotúi.

“Quay lại sớmvậy?” cô hỏimà không nhìn anh, giọng uể oải và buồnchán.

“Ngườitháptùnglẽraphảibiếtkhôngnênđểmộtphụnữđẹpnhưcôởlạimộtmình.”

Sựngạc nhiên lướt qua đôimắt xanh thẫmcủaVivien.Ánhmắt cô hạxuốnglyrượuđượcmờitrongtayanh.

Côcầmlấycáichânuốnlượnkhéoléocủalyrượuhìnhkèmtrompetvàthanhthoátnhấpmôi.“Anhtakhôngphảingườitháptùngtôi.”Giọngcôrơivàotaianhêmmượtnhưnhung.“Cảmơnanh.Tôikhátkhôcảmôirồi.”Côlạinhấpmôi,mắtlướtrờimắtanh.Giốngnhưhầuhếtnhữnggáilàngchơithànhcông,côcókiểunhìntângbốckhiếnđànôngcảmthấynhưmìnhlàkẻduynhấttrongphòng.

“Bannãyôngcứnhìntôichằmchằm,”cônhậnxét.

“Tôikhôngcóýlỗmãngvớicôđâu.”

“Ồ,tôiđãquenvớinhữngcáinhìnnhưthếrồi,”cônói.

“Tôichắcchắnlàvậy.”

Page 25: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côcười, thoángđể lộ ra hàng răng trắngnhưngọc trai. “Chúng ta vẫnchưađượcgiớithiệu.”

Grant cười đáp lại. “Tôi có cần đi tìm người thực hiện nghi thức đókhông?”

“Khôngcần.”Đôimôihồnghàomềmmạichạmvàomiệnglyrượu.“ÔnglàôngMorgan,cảnhsátphốBow.Chỉ làphỏngđoánthôi,nhưngtôichắcmìnhđúng.”

“Tạisaocôlạinghĩnhưvậy?”

“Ôngphùhợpvớimiêu tả.Chiềucaovàđôimắtxanhcủaôngkhó lẫnvớiaiđược.”Cômímmôinghĩngợi.“Nhưngcómộtđiềugìđókhácnữaởông…cảmgiácnhưôngthoảimáilắmtrongmôitrườngnhưthếnày.Tôiđồlàôngthàlàmbấtcứđiềugìđểkhỏiphảiđứngởđâytrongcănphòngngộtngạtnàyvànóichuyệnphiếm.Vàcàvạtcủaôngthắtquáchặt.”

Grantcười,giậtnhẹđoạnvảilanhtrắnghồcứngthắtquanhcổmìnhbằngnútthắtđiệunghệ.Nhữngtróibuộcvănminhcủaáocổcaovàcàvạtcứngđôi khi vượt quá khả năng chịu đựng của anh. “Cô sai một điểm rồi, côDuvall,khôngcógìtôithíchhơnlànóichuyệnvớicô.”

“Làmsaoôngbiếttêntôi,thưaông?Đãcóainóivớiôngvềtôisao?Tôirấtmuốnbiếtngườitađãnóigì.”

“Tôinghenóicôđãlàmtanvỡnhiềutráitim.”

Côcười,rõràngthíchthúvìnhậnđịnhđó,vàđôimắtxanhsánglêntinhquái.“Đúngvậy.Nhưng tôichắcôngcũngđã làmtanvỡ trái timcủabiếtbaophụnữthuộcvềmìnhrồi.”

“Thậtdễdànglàmtanvỡtráitimngườikhác,côDuvall.Thửtháchthúvị

Page 26: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

hơnlàlàmsaođểgiữtìnhyêucủamộtngườichứkhôngphảiđánhmấtnó.”

“Ôngnóivềtìnhyêunghiêntúcquá,”Viviennói.“Rốtcuộcnócũngchỉlàmộtcuộcchơimàthôi.”

“Phảivậykhông?Nóichotôibiếtluậtchơicủacôđi.”

“Nógiốngnhưchơicờvậy.Tôicẩnthậnlậpchiếnlượcchomình.Tôihysinhmộtcontốtkhinókhôngcònhữuíchnữa.Vàtôikhôngbaogiờđểlộnhữngsuynghĩthậtsựcủamìnhchođốithủbiết.”

“Rấtthựctế.”

“Ởvàovịtrícủatôingườitacầnphảinhưvậy.”Nụcườikhiêukhíchcủacônhạtđiđôichútkhinhìnanh.“Tôikhông thíchbiểucảmcủaông,ôngMorgan.”

Grantthấysứccuốnhútbanđầucủacôbắtđầunhạtdầnkhianhnhậnrarằngcóđongđưavớicôthểnàođinữathìcuốicùngrồicũngchẳngtớiđâu.Côgian xảo, khó chơi, sẵn sàng lên giườngkhôngdanhphận.Anhmuốnnhiềuhơnthế,chodùcôcóxinhxắnđếnmấyđinữa.

Ánhmắtcôđămđămkiếmtìmởbiểucảmlạnhnhạtcủaanh,vàcôhơibĩu môi một cách quyến rũ. “Hãy cho tôi biết luật chơi của ông, ôngMorgan.”

Mộttiếngcườitrongtrẻothoátrakhỏimiệngcô.“Điềuđócóthểkhábấttiện,ôngbiếtđấy.”

“Phải,tôibiết.”

Rõràngtựtinvàosứchấpdẫncủabảnthân,Vivienlàmdángtrướcanh,đưangựcratrước,đặtmộtbàntayduyêndánglênbờhôngcongthanhtú.

Page 27: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantbiếtanhnênthánphụccô,nhưnganhlạikhôngthểngừngtựhỏitạisaođànbàđẹplộnglẫylạithườngtựmãnđếnthế.

Quakhóemắt,anhthấyngườiđứngcùngVivienlúctrướcđangsảibướcgấpgápvàlolắngtiếntớihọ,mộtđĩađồngonnắmchặttrêntay.Rõrànghắnquyếtbảovệlãnhthổcủamình,vàGrantchẳngcóýmuốntranhcãivớihắn.VivienDuvallkhôngđángchomộtcuộcxungđộtởchốnđôngngườithếnày.

Viviendõitheohướnganhnhìn,vàkhẽthởphì.“Mờitôinhảytrướckhitênchánngắtđóvềđi,”côhạgiọngnói.

“Xinthứlỗi,côDuvall,”Grantthìthầm,“tôighétphảitướcđicủaanhtaniềmvuiđượcởbêncô.Nhấtlàsaukhianhtacấtcôngđilấyđồănchocô.”

MắtVivienmởtokhinhậnramìnhđãbị từchối.Màuhồngửnglanramávàtrán,xungđộtvớimàuđỏnâucủatóccô.Khicôcóthểmởmiệngtrảlời,giọngcôđầykhinhthị.“Cólẽchúngtasẽcòngặplạinhau,ôngMorgannhỉ.Tôisẽtìmôngnếucókhinàotôibịmóctúihoặccướpđường.”

“Xincứlàmthế,”anhtrảlời,hoàntoànlịchsự,vàrồibỏđisaukhicúichàonhanh.

Grantđãnghĩchuyệnnhưthếlàxong,nhưngthậtkhôngmaycuộcchạmtránngắnngủicủahọđãkhônglọtkhỏimắtcủanhữngngườikhácởvũhội.VàVivien,vớimộthànhđộng trả thùnhỏmọn,đãkể lại tìnhhuống theocáchlàmcủanhữngkẻngồilêđôimáchchemiệngcườihíhí.VivienkhéoléobónggióvớicảđànmiệnglướiđungđưarằngôngMorganđánggớmđãchèokéocô,vàbịcôtừchốithẳngthừng.ViệcmộtcảnhsátphốBowlừngdanhlạiđicốgắnglấylòngVivienDuvallđểrồithấtbạikhiếnaicũngthấykhôi hài. “Hắn chẳng nguy hiểm như người ta bàn tán,” ai đó ranhmãnhnhậnxéttrongtầmnghecủaGrant,“nếuhắndễdàngbịđànbàchơichomộtvômấtmặtnhưvậy.”

LòngtựtôncủaGrantbịgiángđònmạnhkhinhữnglờidốitrácốýlan

Page 28: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

rộng…nhưng anh đã gắng giữ yên lặng trước chuyện đó.Anh biết rằng,cũngnhưtấtcảmọitinđồn,chúngsẽnhanhchóngnhạtđinếukhôngailêntiếngđổthêmdầuvàolửa.Tuynhiên,mỗikhicáitênVivienđượcnhắctới,baogiờanhcũngthấykhóchịu,đặcbiệtkhingườitaquácẩntrọngdòxétphảnứngcủaanh.Anhđã làmmọi thứcó thểđể thểhiệnrõsự thờơcủamình,nhưngtrongthâmtâmanhtựhứarồiViviensẽphảihốitiếcvìnhữnglờidối trámìnhgieorắc.Đólàmột lờihứamàanhvẫngiữvàquyết thựchiện.

Đitớicửasổ,GrantkéotấmmànhcửaDamaskxanhthẫmravànhìnquanhững tấmkínhdài.Ánhmắtnônnóng tìmkiếmbóngdángbácsĩLinleytrênconphốtốitămvàyênlặng.Chưađầymộtphútsau,cỗxengựathuêdừnglạitrướcngôinhàmặtphố.Linleytừxengựabướcra,vẫnkhôngđộimũnhưmọikhi,mớtócsẫmmàubùxùsanglêntrongánhđènđường.Anhkhôngtỏravộivã,nhưngchânsảibướcnhữngbướcdài.Xáchcặpdanặngchứađồnghềbácsĩnhư thểnóchẳngcó tí trọng lượngnào,anhbước tớicửatrước.

Grant đợi ở cửa phòng ngủ, gật đầu chào bác sĩ khi anh bước lên cầuthangchínhcùngbàquảngia.SựtântiếnvàtríthôngminhcủaLinleykhiếnanhtrởthànhmộttrongnhữngbácsĩđắtkháchnhấtLuânĐôn.Vàviệcanhlàmộtanhchànggầnbamươiđẹptraichưavợchẳngkhiếndanhtiếngcủaanhsuygiảmchútnào.Nhữngquýbàquýcôgiàucócứsồnsồnđòiđượcanhthămbệnh,chorằngchỉbácsĩLinleymớicóthểchữakhỏichứngđauđầuvàcáccănbệnhphụnữkháccủahọ.Grantthườngxuyêncảmthấybuồncườikhinghenhững lời càunhàucủaLinleyvềviệc luônbịphụnữgiàusangđộcchiếmthayvìđượcdànhthờigianchocáccakhóhơn.

Haingườibắttaynhaunhanhchóng.Họthựcsựcóthiệncảmvớinhau,cảhaiđều lànhữngngười chuyênnghiệp thườngphải thấynhữngmặt tốtnhấtvàxấunhấtmàconngườicóthểlàm.

“Chà,Morgan,”Linleythoảimáinói,“chuyệnnàyphảiđánggiávớiviệclôitôikhỏicốccàphêbrandyởquánTomđấynhé.Cóchuyệngìvậy?Anhtrôngổnđấychứ.”

Page 29: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôicómộtvịkháccầnanhquantâm,”Granttrảlời,mởcửadẫnanhvàophòng ngủ. “Cô gái này được lôi lên khỏi dòng Thames khoảngmột giờtrước.Tôiđưacôtavềđây,vàcôtatỉnhlạikhoảngmườiphút.Điềulạlùnglà,côtanóimìnhkhôngnhớgìcả.Côtathậmchíkhôngthểnóichotôibiếttêncủamìnhnữa.Liệucóchuyệnnhưthếkhông?”

ĐôimắtxámcủaLinleynheolạingẫmnghĩ.“Cóchứ,dĩnhiên.Mất trínhớ hay xảy ra hơn anh nghĩ đấy.Nó thường xuất hiện ở người già, hayngườiuốngquánhiềurượu…”

“Cònbịđánhvàođầuvàsuýtchếtđuốithìsao?”

Môibácsĩchulạihuýtsáokhẽkhàng.“Quýcôtộinghiệp,”anhlẩmbẩm.“Đúngthế,tôitừngcólầngặpcamấttrínhớdobịthươngởđầu.Taynàybịthươngtrongmộtvụtainạnởxưởngđóngtàu–mộtthanhdầmrơixuốngđúngthóphắn,thếlàhắnbấttỉnhbangày.Khitỉnhlại,hắnthấyrốitinhcảlên.Thóiquenđi lại,viết láchvàđộcsáchbáothìvẫndễdàngnhưnghắnkhôngnhậnrangườinàotronggiađình,vàchẳngnhớđượcgìvềquákhứ.”

“Trínhớcủaanhtacótrởlạikhông?”

“Nămhaysáuthángsaugìđó.Nhưngtôinghenóicómộtcachỉvàingàylàtrínhớđãtrởlạirồi.Khôngthểnóitrướcđượcsẽmấtbaonhiêuthờigian.Hoặcliệutrínhớcóquaylạiđượchaykhông.”ĐingangquaGrant,Linleytiến tới giườngvàđặt cặpđồnghềbác sĩ xuốngghế.Khi cúi xuốngbệnhnhânđangngủ,vịbácsĩngạcnhiênkêulênkhekhẽ,chỉvừavặnđểGrantnghethấyđược.“CôDuvall!”

“Trướcanhtừngchữachocôtaà?”

Linleygậtđầu,tỏraphiềnnão.CógìđótrongbiểucảmcủabácsĩkhiếnGrantcảmthấyrằngVivientớikhámvìmộtcănbệnhnghiêmtrọnghơnđauđầunhiều.

Page 30: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Bệnhgìvậy?”Granthỏi.

“Anhbiếttôikhôngthểtiếtlộchuyệnđómà.”

“Côtachẳngnhớđượcgì–anhcókểchotôihaykhôngthìđốivớicôtacũngchẳngcógìkhácbiệt.”

Linleykhôngbịlýlẽđólàmlunglay.“Morgan,anhkhôngphiềnrờikhỏiphòngtrongkhitôikhámchobệnhnhâncủamìnhchứ?”

GrantchưakịptrảlờithìViviencựamìnhrênlên.Côdụimắt,nheonheonhìngươngmặtkhôngquenthuôccủabácsĩ.Nắmbắtđượctâmtrạngcôrõtớikìlạ,Grantcảmnhậnđúngkhoảnhkhắccôbắtđầuhoảngloạn.Anhsảibabướctớibêngiườngnắmlấybàntayrunrẩy.Sứcmạnhtrongcáinắmtaycủaanhdườngnhưđãlàmcôbìnhtĩnhlại.“Grant,”giọngcôvỡra,ánhmắtlướttớigươngmặtanh.

“Bácsĩđangởđây,”anhthủthỉ.“Tôisẽđợingoàicửatrongkhianhấykhámchoem.Đượckhông?”

Mộtkhoảnglặngdàitrôiquatrướckhicôkhẽgậtđầuvàbuôngtayanhra.

“Ngoanlắm,”Grantnhẹnhànggàimộtlọntócsaucáitainhỏnhắn.

“Haingườicóvẻđãnhanhchóngtrởthànhbạnbèđấy,”Linleynhậnxét.

“Đólàphongcáchcủatôivớiphụnữ,”Grantnói.“Họkhôngthểcưỡnglạisứchấpdẫncủatôi.”

MiệngLinleynhếchlên.“Hấpdẫn?Saotôichưabaogiờnghĩrằnganhcóchúthấpdẫnnàonhỉ.”

Page 31: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

CảhaiđềungạcnhiênkhigiọngnóikhankhanyếuớtcủaVivienthamgiavàocuộcnóichuyện.“Đólàbởivì...anhkhôngphảiphụnữ.”

Grantnhìncômàkhông thểkhôngnởmộtnụcười.Côcó thể sốngdởchếtdởnhưngbảntínhlảlơivẫnchẳnghềthayđổi.VàlạyChúa,anhhoàntoàn khôngmiễn dịch. “Em đang cố bênh vực tôi, phải không?”Anh cúixuốngđưangón tayvuốtvegòmácô. “Tôi sẽphải cảmơnemsauvậy.”MộtđơnsắchồngchầmchầmửnglêntrêngươngmặtVivien.Grantkhôngnhậnrangữđiệucủaanhquyếnrũmộtcáchvôthứcchotớikhibácsĩnémchoanhmộtcáinhìnsuyđoán.

NgaylậptứcGrantrờikhỏiphòng.Caucóanhdựalungvàobứctườngdángiấyởhànhlang.

“Mẹkiếp,Vivien,”anhthìthầm.

TrướcđâythậtdễdàngtừchốiVivien,khimàanhthấycôhờihợt,rỗngtuếch, gian xảo.Và anh sẽ chẳng thêm bận tâm tới cô nếu không phải vìchuỗidốitrátổnhạitớilongkiêuhãnhcủaanhmàcôgieorắckhắpLuânĐôn.Granthẳnđãcămhậncônếucôđángđểanhbỏrathứcảmxúcmạnhmẽnhườngấy.

Nhưngtrongcuộcđờicủamỗingườiđànônghoặcđànbàđềucónhữnglúcmàhoàncảnhkhiếnngười tayếuđuối,và thờiđiểmđócủaVivienđãtới.Cômấttrínhớthật,hayđanggiảbộ?Vànếutrínhớcủacôthậtsựmấtđi…thìcôcũngđánhmấttấtcảsựphòngvệ,nhữngnỗioánhậnvànhữngtrògiảbộvẫngiúpngười trưởng thànhkhôngđể lộ raconngười thật củamìnhvớikẻkhác.BaonhiêugãđànôngđãcóđượccơhộigặpconngườithậtcủaVivien?Khôngkẻnào.Anhdámđemcảmạngmìnhrađánhcược.

Mộtquýôngsẽkhông lợidụng tìnhhuốngnày.Nhưnganhchẳngphảiquýông.

AnhđãtừnghứarằngViviensẽphảitrảgiáchotròđùahènhạcủamình–vàcônhấtđịnhsẽphải trảgiá, trảcả lãinữa.Giờđâycônằmtrong tay

Page 32: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

anh,côsẽkhôngthoátđiđâuđượcchừngnàolòngkiêuhãnhcủaanhchưađượcbồithường.Anhsẽlấycôralàmtròtiêukhiểntớichừngnàoanhchán,hoặcchotớichừngnàotrínhớcủacôquaylại.Tùychuyệnnàođếntrước.

Anh cười thỏamãn, cơn nhức nhối vì khao khát nóng bỏng trong lồngngựcdườngnhưđượcdịubớt.

Saumộtkhoảngthờigianhồnhưlâukhôngđonổi,Linleymởcửamờianhvàophòng.Viviencóvẻđãbìnhtĩnhnhưngkiệtsức,gươngmặtcônhợtnhạtyhệtchiếcgốilanhtrắngdướiđầu.MộtnụcườimơhồsanglêntrênmôikhicôthấyGrant.

“Thếnào?”GranthỏitrongkhiLinleycúixuốngđóngcặpđồnghềlại.

Linleyngẩnglên:“CóvẻcôDuvallbịchấnđộngnão,mặcdùkhôngnặnglắm.”

MặtGrantnheolạitrướckháiniệmkhôngquenthuộc.

“Mộtcúđánhvàosọ,”Linleygiải thích,“gâyrasangchấnchonão.Dichứngthườngkéodàivàituần,cóthểmôtthángvàcóthểdẫntớilẫn,buồnnônvàcơthểsuynhược.Vàởtrongtrườnghợpcụthểnàylàmấttrínhớ.”

“Anhđịnhchữathếnào?”Grantcộclốchỏi.

“Khôngmay,cáctriệuchứngcủachấnđộng,baogồmcảmấttrínhớphảiđểnótựnhiên.Tôikhôngthểlàmgìhơnngoàiviệcyêucầubệnhnhânnghỉngơi.TôikhôngnghĩcôDuvallsẽmắcphảibệnhnanygìsauchuyệnnày,mặcdùvàingàytớisẽkhôngdễchịulắm.Tôiđểlạimộtítbộthỗtrợtiêuhóađểchốnglạiảnhhưởngcủanướcmặnmàcôấyuốngphải,vàthuốcmỡbôi các vết bầm và trầy da. Tôi không tìm thấy dấu hiệu rạn xương haythươngtổnbêntrong,chỉhơibịbonggânmộtbênmắtcáchân.”Anhbướctới bên Vivien vỗ vào tay cô. “Ngủ đi,” anh ân cần khuyên. “Đó là lờikhuyêntốtnhấttôicóthểchocô.”

Page 33: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Bác sĩ cầm cặp lên bước qua phòng, dừng lại gần cửa để bàn bạc vớiGrant.Đôimắtxámnghiêm túcgặpmắtGrant,vàanhnóibằnggiọngđủthấpđểVivienkhôngngheđược.“Cócácvệtngóntayquanhcổvàdấuhiệuvậtlộn.Tôiđoánanhsẽđiềutra?”

“Dĩnhiên.”

“HiểnnhiêntìnhtrạngmấttrínhớcủacôDuvallsẽlàmviệccủaanhcàngthêmkhó.Tôi không cónhiềukinhnghiệm trong lĩnhvựcnày, nhưng tôibiết tríóclàmộtcôngcụmỏngmanh.”Lờicảnhbáonằmtronggiọngnóinghiêm túc của bác sĩ. “Tôi cực lực đề nghị côDuvall được ở trongmôitrườngyênbình.Khinàocôấycảmthấykháhơn,cóthểchocôấytớithămnhữngđịađiểmcũngnhưngườiquenđểhỗtrợtrínhớ.Tuynhiên,anhcóthểsẽlàmbệnhcôấythêmnghiêmtrọngnếucứbắtcôấynhớlạiđiềumìnhchưasẵnsàng.”

“Tôisẽkhônglàmhạicôta.”Grantnhănmàycaucó.

“Chậc,khảnăngthẩmvấncủaanhthìvangtiếngrồi.Nghebảoanhcóthểépnhữngtêntộiphạmchailìnhấtphảithútội…vàphòngtrườnghợpanhđangnghĩtớiviệcépkýứccủacôDuvallquaylại…”

“Hiểu rồi,”Grantbựcmình lẩmbẩm.“Trờiạ.Hẳn thiênhạnghĩ tôicứlangthangđilàmmấycáitròđáchóvàdọabọnconnít.”

Linleycườikhùngkhụckhithấyanhbựcbội.“Tôichỉbiếttiếngtămcủaanhthôi,anhbạn.Chàonhé,tôisẽsớmgửianhhóađơn.”

“Cứviệc,”Grantnói,khôngchegiấu sựnônnóngmuốngã thầy thuốcbiếnđi.

“Cònmộtđiềunữa…bệnhnhânbịchấnđộngnãorấtdễtổnthương.Một

Page 34: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

chấnđộngnữalênđầu,nhưbịngã,cóthểgâynguyhạihoặcthậmchímấtmạng.”

“Tôisẽchămsóccôta.”

“Đượcrồi,Morgan.”VịbácsĩcườiấmápvềphíaVivien.“Aurevoir[1],côDuvall.Mấyngàynữatôisẽtớikhámlại.”

[1]TiếngPháp,nghĩalàtạmbiệt.

BàButtonsngóđầuquacửa,ánhmắtchămchúnhìnGrant.“Thưaông?Ôngcócầngìkhông?”

“Giờthìchưacầngì.”Grantthìthầm,nhìntheobàquảngiađitiễnbácsĩtớicầuthangchính.

“Tiếng tămcủaanhnhư thếnào?”Vivienyếuớthỏi,hẳnđãnghe thấynhữnglờicuốicùngcủabácsĩ.

Grant tới chỗcôngồixuốngghếbêngiường.Anhđan tayvàonhauvàduỗiđôichândàira,bắtchéomắtcáchân.“Tôimàbiếtthìtrờisập.”Anhnhúnvaicáukỉnh.“TôilàcảnhsátphốBow.Trongnghềcủatôi,ngườitaluônluôndốitrá,chegiấuvàlảngtránhcáccâuhỏi.Chỉlàtôicócáchđitớisựthật,vàđiềuđókhiếnhọkhôngthoảimái.”

MặcdùVivienmệtlả,songmộttiahứngthúvẫnhiệnlêntrongđôimắtxanhcủacô.“Anh‘cócách’,”côgàgậthỏi.“Thếnghĩalàsao?”

Anhđộtnhiêncườitoe,khôngthểngănmìnhrướnlêntrướcvénmớtócxõaxuốngmặtcô.“Thếnghĩa là tôi sẽ làmbấtcứchuyệngìđể tìm ra sựthật.”

“À.”Cô ngáp, cố gắng thức, nhưng sựmệtmỏi rõ ràng áp đảo tất cả.

Page 35: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Grant,”côthìthầm,“tiếngtămcủatôithếnào?”

Côngủmấttrướckhianhcóthểtrảlời.

Chương3

Grantthứcgiấckhiánhnắngmặttrờiyếuớtbắtđầulọtquakhungcửasổ.Trong cơn bối rối anh nhìn trân trân lên trần nhàmàu xanh băng giá củaphòngdànhchokhách,cứngỡsẽthấymàntrướngmàurượuvangphíatrêngiườngmình.Độtnhiênanhnhớlạinhữngsựkiệntốihômtrước.KhôngcóâmthanhnàovanglêntừphòngVivien.Anhtựhỏicôđãtrảiquamộtđêmnhưthếnào.Sautấtcảnhữnggìđãtrảiqua,côhẳnsẽngủgầntrọncảngàyhômnay.

Đặttaysauđầu,Grantnằmđóthêmmộtphút,suynghĩvềchuyệnVivienđangởđây, trongnhàanh,chỉcáchanhvàiphòng.Đãlâu lắmrồimớicómộtngườiphụnữngủlạidướimáinhàanh.VivienDuvall,dườiquyềnđịnhđoạtcủaanh…Ýnghĩấylàmanhvuisướngkìlạ.Việccôkhôngnhớnhữnggìđãxảyragiữahọchỉcànglàmanhthíchthútìnhhuốngnàyhơn.

Ngáp dài,Grant ngồi dậy gãi gãi qua lớp lông ngực đen.Anh gọi hầuphòng,bướctớicáighếgầnđómặcchiếcquầnlanhxámnhạtđãđượcchuẩnbịsẵnchomìnhvào.Sinhhoạthằngsangcủaanhlàthóiquenhìnhthànhtừnhiềunămnay.Anhluônrờikhỏigiườngkhimặttrờilên,vệsinhcánhânvàmặcquầnáotrongvònghaimươiphút,sửdụngmộttiếngđồnghồtiếptheođểngốnngấumộtbữasánglớnvàđọclướttờTimes,rồiđibộtớiphốBow.NgàiRossCannonyêucầutấtcảcảnhsátdướiquyềnnếukhôngphảilàmnhiệmvụthìphảicómặtmuộnnhấtlàchíngiờ.

Chưatớinămphút,hầuphòngcủaanh,Kellow,xuấthiệnvớibìnhnướccạorâunóngvàtấtcảnhữngdụngcụcầnthiết.Cùnglúcấy,mộtngườihầu

Page 36: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

gáinhanhchóngđốtlửavàdọnlòsưởi.Grantđổnướcấmbốckhóivàochậurửavàhấtnướclênmặt,cốgắnglàmmềmbộrâucólẽngoancốnhấtLuânĐôn.Cạorâuxong,Grantxôchiếcsơmitrắng,áogilêxámcóhọatiếtvàcàvạtbằnglụađen.ĐồngphụccủacảnhsátphốBowbaogồmáogilêđỏ,áokhoácmàu lam, quầnxanhhải quân, vàủng caođenđượcđánhbóng lộnkhôngchêvàođâuđược.Grantghétcáchănmặcnày.Trênmộtngườicókhổngườivừaphải,quầnáosángmàu–thứđãkhiếncôngchúnggọicảnhsát phốBow là “những chú chimRobinỨcĐỏ” – trông khá chưng diện.Trênngườicaonhưanh,hiệuquảthậtđánggiậtmình.

GucủaGrantlàquầnáocắtvừavặnmàutốinhưxám,bevàđen,khôngcóphụcsứcgìkhácngoàiđồnghồquảquýt.Anhđểtócngắnchothuậntiệnvàcóngàyphảicạorâuhailầntrongcáctrườnghợptrangtrọngđòihỏianhphải loại bỏ thêmmột lớp râu lún phún. Tối nào anh cũng phải tắm, nếukhônganhkhóngủnổi.Côngviệcđòihỏi thể lực,chưakể tớinhững loạingườihôithốimàanhthườngquanhệ,haykhiếnanhcảmthấykhôngsạchsẽcảtronglẫnngoài.

NhiềungườihaygọihầuphòngtớigiúpmìnhmặcđồsongGrantthíchtựmặclấy.Anhcảmthấyviệcđứngyênđểngườikhácmặcđồchomìnhkhánựccười.Anhlàngười thânthểkhônghềkhiếmkhuyết,chẳngphải thằngnhóccầnngườilớnmặcbộáoliềnquầngiúp.Khianhbàytỏquanđiểmnàyvớinhữngngườibạngiớithượnglưu,họcườimàbảoanhrằngđâylàmộttrongnhữngđiểmcơbảnnhấtgiữanhững tầng lớpdướivới tầng lớpquýtộc.

“Ýanhlàchỉcócáctầnglớpthấphơnmớibiếttựcàinútáo?”Grantmỉamaihỏi.

“Khôngphảivậy,”ngườibạncườitrả lời,“chỉ làhọkhôngcólựachọnnàokhác.Dânquýtộc,ngượclại,cóthểsaingườikháclàmchohọ.”

Saukhi thắt càvạt lụađenbằngnútđơngiản,Grantbẻ cổ áo chogọngàng.Anhchảimáitócđenbùxùvàliếcnhanhvềphíagương.Vừavớitaylấyáokhoácmàuxámthan,anhnghethấymộttiếngkêunghènnghẹncáchmìnhvàiphòng.

Page 37: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vivien,”anhlẩmbẩm,lậptứcthảrơiáo.Anhtớiphòngngủchínhsauvàisảichân,vàophòngmàkhônggỡcửa.Ngườihầugáiđãquaphòngthắpmộtngọnlửanhỏtronglòsưởi.

Vviienđangcốtựxuốnggiường,áolanhxoắnquanhđùi.Máitócdàirốibù buông xuống lưng. Cô đang đứng trên một chân, bấp bênh giữ thăngbằng.Mắtcáchânbịbonggânsưnglên,àrõràngcôcảmthấyđauđớnkhibướckhậpkhiễngkhỏigiường.

“Emcầngì?”Granthỏi,vàcôgiậtmìnhkhinghethấygiọnganh.Trôngcôkhôngđỡhơnđêmtrước,gươngmặttrắngbệch,mắtvẫnsưngvàcổhọngbầmtím.“Emmuốnđivệsinhkhông?”

CâuhỏithẳngruộtngựakhiếnVivienvôcùngxấuhổ.Sắcđỏửnglêntrêngươngmặtcô.Cảnhngười tócđỏđỏmặtđúng làkhócó thểbỏ lỡ,Grantnghĩ,thoángcảmthấykhôihài.

“Có,cảmơnanh,”côlínhígiọngkhankhangượnggạo.Côloạngchoạngbướclênmộtbướccẩntrọng.“Phiềnanhchỉgiúp…”

“Tôisẽgiúpem.”

“Ồkhông, thật sự thì…”Côháhốcmiệngkhianhbếcô lên tay,côbénhỏvànhẹbẫngtrướcngựcanh.Grantbếcôquamộtquãngngắntớiphòngvệsinh,cáchđóhaicửaxuôitheohànhlang,trongkhiVivienkhổsởcốkéovạtáomỏngxuốngcheđùichokínđáo.Cửchỉkhiếnanhthấylạlùngkhibắtgặpởmộtgáilàngchơi.Viviennổitiếnglàngườiphóngtúng,chưakểđếncáchănmặckhiêukhíchmàvẫnphongnhã.Kínđáochưabaogiờlàtiếtmụccủacô.Tạisaobâygiờcôlạitỏrabậntâmtớimấythứnhưvậy?

“Emsẽsớmkhỏelạithôi,”anhnói.“Tronglúcchờđợi,emphảiởtrêngiườngvàđừngdùng tớicổchânđó.Emmuốngì thìcứ rungchuônggọihầugáilàđược.”

Page 38: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vâng,cảmơn.”Đôitaynhỏnhắncủacôômcổanh.“Tôixinlỗiđãlàmphiềnanh,anh…”Côngắcngứ,vàanhbiếtcôđãquênmấthọcủaanhrồi.

“CứgọitôilàGrant,”anhtrảlời,nhẹnhànghạcôxuống.“Cógìđâumàphiềnphức.”

Vivienrakhỏiphòngvệsinhsauítphút,khônggiấunổingạcnhiênkhithấyanhvẫnởđó.Xemchừngcôchẳnglớnhơnmộtđứatrẻbaonhiêukhimặcáocủaanh,vớiốngtayáođượcxắnlênvàilớpvàgấuáodàiquágối.Mắtcôngướclênnhìnanh,vàcôđáptrảnụcườithânthiệncủaanhvớimộtnụcườibốirối.

“Cảmthấykháhơnchưa?”anhhỏicô.

“Rồi,cảmơnanh.”

Anhchìataychocô.“Đểtôigiúpemvềgiường.”

Cô do dự trước khi loạng choạng bước tới. Grant cẩn thận ôm cơ thểmảnhmaigiữmộtcánhtaysaulưng,vàcánhtaycònlạidướigối.Mặcdùanhđãnângcôlêncựckìnhẹnhàngvìbiếtcôbịthương,Vivienvẫnháhốcmiệngvìđaukhianhbếcôlêntrướcngực.Trongtấtcảnhữngngườianhđãômtrongtay,khôngaicóđượcvẻđẹpmơnmởnmàvẫnmongmanhthanhthoáttớivậy.Xươngcôcóthểmảnhmai,nhưngdathịtcômềmmạivàmờigọi,gợitìnhvôcùng.

Trở lại phòng ngủ, Grant hạ Vivien lại xuống đệm, vụng về sắp mộtchồnggốichocô.Côkéochănlêntớingực.Dùtrôngcôthậtlôithôi,hoặccũngcó thểchínhvì thế, anh trào lênkhaokhátđượcâuyếmvuốtvecô.Chínhanh,nổi tiếng làngườicó trái timbằngđágranit,hoặcbằngnhữngchấtkhôngthấmnướctươngtự.

Page 39: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emđóichưa?”anhkhànkhànhỏi.

“Khôngđóilắm.”

“Látquảngiamangkhaylên,tôimuốnemănthứgìđó.”

Khôngbiếtvìsaongữđiệuralệnhcủaanhkhiếncôcười.“Tôisẽthử.”

Grantđứngchếttrântạichỗtrướcnụcườiđó…sángngờivàấmáp,mộtchútphépthuậtlàrựclêngươngmặtthanhtúcủacô.KhácxangườiđànbàđầytựmãnmàanhđãgặptrongvũhộicủaWentworthđếnnỗianhthoángtựhỏiliệuđâycóphảicùngmộtngườikhông.Nhưngđúngthế,khôngthểnhầmlẫn,đâylàVivien.

“Grant,” côdodựhỏi. “Liệuanhcó thể lấy tôimượnmột chiếcgươngkhông?”Côngượngngậpáphaitaylênmá.“Tôikhôngbiếtmìnhtrôngnhưthếnàonữa.”

Dứtánhmắtkhỏicô,Granttớichỗchiếctủkêởgócphòng.Anhlụclọicácngănkéohẹpthấymộthộpđỏbằnggỗbọcda.Cáihộpđượcthiếtkếđểcắtkéo,giũamóng,đồchảitóc,mộtchiếcgươnggắnởnắp.Quaytrởlạibêngiường,Grantmởhộpđồđưachocô.

Viviencốgắngđưahộpgầnlênmặt,nhưngtaycôvẫncònrun lẩybẩysaunhữnggìtrảiquatốihômtrước.Grantđưataygiữvữngchiếchộpđểcôsoigương.Taycôlạnhngắtdướitayanh,ngóntaycứngvàthiếumáu.Mắtcômởto,tưởngchừngcôkhóthởnổi.

“Thậtlạ,”cônói,“khikhôngnhậnranổigươngmặtcủachínhmình.”

“Emkhôngcólídogìđểphànnàn,”Grantkhànkhànnói.Ngaycảkhibầmdập,nhợtnhạtvàtơitả,vẫnkhônggìcóthểsánhvớigươngmặtcô.

Page 40: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhnghĩvậysao?”Côchămchúnhìnvàogương,khôngcóchútdấuvếtnàocủasựtựmãnmàcôthểhiệnởvũhội.Vivienđókhônghềnghingờvềsứchấpdẫncủamình.Ngườiphụnữnàythiếutựtinhơnnhiều.

“Aicũngnghĩnhưvậy.EmđượcxemlàmộttrongnhữngsắcđẹptuyệtvờinhấtLuânĐôn.”

“Tôikhônghiểu tạisao.”Bắtgặpvẻmặtngờvựccủaanh,côbổsung.“Quảthựctôikhôngcóýmờilờikhen,nhưngđâychỉlà…mộtgươngmặtrất bình thường mà.” Cô làmmặt hề vui nhộn, giống một cô bé con soigương thểnghiệmnhiềunétmặtkhácnhau.Tiếngcười runrẩy thoátkhỏicô. “Chẳng có vẻ gì làmặt tôi hết.”Mắt cô lấp lánh như sa phie, và anhthoánghoảnghốtnhậnracôsắpsửakhóc.

“Đừng,” anh thì thầm. “Tôi đã nói với em tôi thấy thế nào khi phụ nữkhócđấy.”

“Phải…anhkhôngthểchịunổinướcmắtphụnữ.”Côlấyngóntay lauđôimắtướt.Mộtnụcườirunrunxuấthiệntrênmôicô.“TôikhôngnghĩmộtcảnhsátphốBowlạiủymịnhưthế.”

“Ủymị.”Grant lặp lạiđầyphẫnnộ.“Tôicứngrắnhơnbấtcứai.”Anhtúmchiếckhănlanhlauvộilauvàngmặtchocô.

“Thậtchứ?”Côkhụtkhịt lầncuối,nhìnanhquamépchăn,vàanhthấydấuhiệumộtnụcườiđươngxuấthiệnsaunhữnggiọtnướcmắt long lanhcuốicùng.“Tôilạithấyanhkhámềmlòng.”

Grantmởmiệngđịnhtranhcãi,rồibỗngnhậnracôđangtrêuanh.Anhkhókhănlắmmớicóthểdìmxuốngđợtcảmxúcnồngnànbấtchợttràolêntrongngực.“Tôiủymịnhưthớtcốiđó,”anhchocôbiết.

“Tôisẽgiữquanđiểmcủamình.”Côđónghộpvàlắcđầurầurĩ.“Lẽratôikhôngnênhỏigươnglàmgì.Trôngtôitệquá.”

Page 41: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantnhíumàynhìnđôimôikhônứtcủacô.Anhvớilọthủytinhđựngthuốcmỡtrênbànđầugiườngđưachocô.“Thửthứnàyxem.Linleyđểlạimộtloạithuốcđặcbiệtđểbôivàocácvếtbầm,dakhô,trầyxước…”

“Tôicóthểdùngcảthùngấychứ,”cônói,loayhoayxoáycáinắpsứra.

Grantlấylạichiếclọmởgiúpcô.Thayvìtrảlại,anhgiữnótrênlòngbàntayvàđưamắtnhìncô.“Sángnaycơnrunđỡhơnrồi,”anhlặnglẽnhậnxét.

Vivienđỏmặt gật đầu, dườngnhưxấuhổvì những cơn runkhông thểkiểmsoát.“Vâng,nhưngdườngnhưngườitôikhôngthểấmlênđược.”Bàntaycôxoaxoalàndanhợtnhạtvànứtnẻtrêncánhtay.“Khôngbiết…cóphảilàđòihỏiquáđángnếu…”

“Tămnướcấm?”

“Ồ,vâng.”Sựhứngthútronggiọngnóicôkhiếnanhmỉmcười.

“Cáiđó thìcó thể thuxếpdược.Cóđiềuemphảiđi lại cẩn thậnvàđểngườihầugiúpem.Hoặctôi,nếuemthích.”

Vivientrântrốinhìnanh,miệngháhốcvìđềnghịđó.“Tôi…tôikhôngdámlàmphiềnanhnhưvậy…”côlắpbắp.

“Khôngphiềnchútnào,”anhnóigiọngtưngtửng.Chỉtialấplánhtrongđôimắtxanhđểlộviệcanhđangđùacô.

Trướckhicôkịpxuađi,mộthìnhảnhxuấthiệntrongtâmtrí,hìnhảnhcôướtđẫmtrongbồntắmcuồncuộnhơinướctrongkhianhtắmchothânthểtrầntrụicủacô.

Page 42: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Đỏmặtthậtgớm.”Grantnhẫnxétvớinụcườibấtngờ.“Thứđómàcònkhông làmemấmlên thìchẳng thứgìkhác làmnổi.”Anhchấmngón tayvàothuốcmỡmềmmạimùicâyhồirồiđưalênmiệngcô.“Yênnào.”

Viviennghelời,ánhmắtchămchúdừnglạitrêngươngmặtanhtrongkhianhbôithuốcmỡlênmôicô.Môikhôvàxóthấpthụthuốcngay,vàGrantlạinhúngngóntayvàolọ.Cănphònghoàntoànkhôngcótiếngđộng,chỉtrừhơithởsâuvàrunrẩycủaVivien.

NgựcGrant trào lên cảmgiác nhoi nhói khiến anh rất phiền lòng.Anhmuốnhôncô,ômcô,anủicônhư thểcô làmộtđứanhỏ lạcđường.Anhchưa từngngờ rằngVivienDuvall lạiđángyêuvàyếuđuốiđến thế.Chếttiệt,nếuđâylàdocôgiảvờ,cólẽanhsẽbópcổcômất.

Hiểnnhiêncôđãdồnmộtthằngkhốnnàođótớimứclàmnhưthếrồi.

Grant ngừng lại khi nghĩ tới đó, vànghiêmkhắc cảnhbáomìnhkhôngđượcđểcôgâydaođộng.Cứhưởngthụcô,lấythứmàanhmuốn…nhưngkhông được quan tâm tới cô dù chỉmột giây phút.Anh không cần phiềnphứcnhiềutớinhưvậy.Anhmiếtmiếtthêmthuốcmỡgiữanhữngngóntay,cho tới khimùi hươnghồi tràn ngập khônggian.Hết sức nhẹ nhàng, anhthoathuốcmỡquacổhọngsưngvàbầmtímcủacô.Vivienngồithật lặngyênđểanhthoathuốc,ánhmắtchămchútrêngươngmặtrắnrỏicủaanh.

“Chúngtabiếtnhautrướcđêmqua,phảikhông?”côthìthầm.

Anhhạhàngmi,vàchậmrãicânnhắctrướckhitrảlời.“Emcóthểnóinhưvậy.”

Nhữngngón tayanh lại thoanhẹdacô,bôi thêm thuốcmỡ lêncácvếtbầm.

Chìmvàobối rối, côcốgắnghiểucảmgiácvề sựđụngchạmcủaanh,cảmgiácquenthuộcvàanủitớikìlạmàcôcảmnhậnkhianhởbên.Trên

Page 43: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thếgiannàychẳngcógìquenthuộcvớicô,thậmchícảgươngmặtcủachínhmình…nhưngkhôngbiếtvìsaoanhlạikhiếncôcảmthấyan toànvàyêntâm.Côsẽkhôngcảmthấynhưvậytrướcmộtkẻlạmặt,phảikhông?

“Ch…chúngtabiếtnhautớimứcnào?”Vivienlưỡnglựhỏi.

“Chúngtasẽnóivềchuyệnđósau.”Anhcầncânnhắcmìnhsẽnóigìvớicô,vàsẽgiảithíchtìnhhuốngđónhưthếnào.Tronglúcđócôsẽnghỉngơivàchữatrị,vàởdướisựbảovệcủaanh.MặcdùVivienkhônghàilònglắmvềsựlảngtránhđó,côkhôngtruytậncùngvấnđề,vàanhđoáncôvẫncònquámệtđểcóthểtranhcãi.Anhthòtayvàotúiáogilêlấyđồnghồraxem.Anhcaumàykhithấyđãmuộn.“TôiphảitớiphốBow,”anhnói,“hômnaytôisẽđếnnhàemlấyítquầnáochoem.”

Côcốgắngcười,nhưngđôimắtxanhkhôngnghetheo.

“Tôicógiađìnhhaybạnbèđểbáotinkhông?”

“Tôikhôngbiếtvềgiađìnhem,”Grantthừanhận.“Tôisẽgắnghếtsứctìmhiểu.Vàphảiemcóbạnbè…nhưnggiờkhôngphảilúctớithămhọ.Emcầnnghỉngơi.”Khôngthểchốnglạicámdỗ,anhđưatayvuốtmộtnếpnhănlolắngtrêntráncô.“Đừnglo,ngườiđẹp,”anhthìthầm.

Viviennằmlạixuốnggối,mimắt trĩuxuốngmệtmỏi.“Nhiềuđiềucầnhỏiquá,”côthềuthào.

“Emsẽsớmcótấtcảnhữngcâutrảlờimìnhmuốn.”Anhtạmngừnglời,vàmộtchútdịudàngrờikhỏigiọnganhkhianhchothêm.“Songcóthểcóvàichuyệnemsẽkhôngthíchđâu.”

Cônghiêmtúcnhìnanh,tayđưalêncổmình.“Chuyệngìđãxảyravớitôitốiqua?”

Page 44: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôiđangđịnhđitìmhiểuchuyệnđóđây,”anhtrảlờivớingữđiệukhôngchophépngườitadámnghingờ.

Conphốhìnhcánhcungđượcxâydựngvàokhoảnggiữathếkỷ17.Vàothếkỷtrước,mộtvàingườisốngởphốBowkhánổitiếng.Nhưngsangthếkỷ này, chỉ cònmột cái tên liên quan tới phố thực sự làm nên điều khácbiệt…NgàiRossCannon.

Đôikhidườngnhưcảthếgiớiđềutậptrungvàotòanhàhẹpbốntầngvàngườicưngụnổi tiếngcủanó.Cannonchỉhuynửa tácảnhsátRunnervàtámmươi sĩ quan đủ loại khác nhưmột nhạc trưởng tài ba.Cảnh sát phốBownổitiếngtrêntoànthếgiớivớinhữngchiếncôngnhưdẹpancáccuộcnổiloạn,pháánvàbảovệhoànggia.

Sau cái chết của một trong những người kế nhiệm Fielding năm nămtrước,nhiềuvịtaitomặtlớnđượcxemlàứngcửviênchovịtríthẩmphán.Tuynhiên,cuốicùngmộtngườiítđượcbiếttớilạiđượcbổnhiệmvàovịtríđó… Ross Cannon, nguyên là thẩm phán ở trụ sở phố Great Marlboro.Cannonđãđảmđươngtráchnhiệmthẩmphánnhưthểmìnhsinhrađểlàmviệcđó.Khôngbaolâu,anhđãđểlạidấuấnriêngbiệtcủamìnhởtrụsởphốBow,coiviệcđiềutranhưthểđólàmộtmônkhoahọc,phátminhraphươngphápluận,thửnghiệmcáchọcthuyết,hướngdẫnvàđộngviêncácsĩquancủamìnhvới lòngnhiệthuyếtrấtdễlantỏa.Anhlàngườiluônđặtrayêucầu caovàđã làm là làmchokì được.Bất cứngườinàođưới trướnganhcũngsẽsẵnlòngchếtvìanh.KểcảGrant.

Grantbướclênbậctamcấpgõmạnhcửa.NgườiramởcửalàquảngiacủaCannon,bàDobson,mộtphụnữđẫyđàvàphúchậuvớinhữngsóngtócbạcphồnglênômlấymáiđầu.Gươngmặtmậpmạpsánglênnhờnụcườitrên môi khi bà dẫn Grant vào nhà. “Anh lại không mang mũ rồi, anhMorgan…gióbấcnhưnàymàanhcứđầu trần rồicóngàymấtmạngđấychứchảchơi.”

“Tôikhôngđộimũđược,bàDobson,”Grant trả lời,cởiáobành tôđennặngnềđangkhoácđưachobà.Bàgầnnhưngạt thởvìđốngvảidạtosụanh đưa. “Như thế này tôi đã cao lắm rồi.”Loạimũ chóp cao đang thịnh

Page 45: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

hànhkhiếnanhtrôngnựccười,làmanhvốnđãlêunghêulạicaothêmvàiphầnchẳngđể làmgìnữa,cóchăngchỉ làđểanhbịngườiđiđườngnhìnchằmchằmmộtcáchlộliễu.

“Ốidào,không độimũ cũng chẳng lừađược ai nghĩ rằng anh thấpđâumà,”bàchỉra.

Grantcườitoevànhéomábà,khiếnbàquảngiakêulênmắnganh.Tuyvậybàchỉmắngchocó,chứcảhaiđềubiếttrongcảđámcảnhsátphốBow,anhlàngườibàquýnhất.“Cannonđâurồi?”Granthỏiđôimắtmàulụclấplánh,vàbàDobsonchỉvềvănphòngcủathẩmphán.

Trụsởsố4phốBowcómộtngôinhà,mộtsânnhỏ,cácvănphòng,mộttòaán,vàmộtphòngkiêncốđểgiamphạmnhân.

Đượcsinh ra trongmộtgiađìnhquyền thế,Cannonhẳnđãcó thểsốngmộtcuộcđờibiếngnhácởnơixahoahơnthếnàynhiều…nhưngđókhôngphảilàbảntínhcủaanh.Anhtâmhuyếtvớicônglý,vàđốivớitấtcảnhữngchuyệncầnphảilàm,khôngcóthờigianđểmàlườibiếnghayphùphiếm.

Với Cannon, cuộc sống là công chuyện nghiêm túc, và anh sống theoquanđiểmđó.Ngườitađồnrằngtrướckhiquađời,côvợtrẻcủaanhđãyêucầuanhhứasẽkhôngbaogiờ táihôn,vàCannonluôntrungthànhvới lờihứacủamình.Nănglượngdồidàoởanhđượcsửdụngchocôngviệc.NgaycảnhữngngườibạngầngũivàthânthiếtcũngsẽsẵnlòngthềrằngchẳnggìcóthểphávỡsựkiểmsoátsắtđámàCannonápdụngchotráitimkínđáocủamình.

SảibướcdọchànhlanghẹpdẫntớivănphòngriêngcủaCannon,Grantsuýtvaphảihaicảnhsátđangrờiđi…FlagstadvàKeyes,haicảnhsátphốBowgiàđờinhất,cảhaiđềungấpnghébốnmươi.“Lạiđibảovệhoànggiađây,”Keyesvuivẻnói,cònFlagstadtiếtlộrằngmìnhđượcgiaonhiệmvụlợilộchơnlàtớinhàbăngAnh,nơingườitađangtrảlãisuấthằngquý.

“Còncậulàmgìsángnay?”FlagstadhỏiGrant.Gươngmặtsươnggiócủa

Page 46: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ôngtanhănlạigiễucợt.“Đừng,đừngnóilà…lạimộtvụcướpnhàbăngnữahoặcmộtvụtrộmởphíaTâymàanhsẽđòiphígiảiquyếtlênđếncảgiatài.”

Grantchỉcườithaychocâutrảlờibởiđãquenvớiviệcđồngnghiệpgièmphavềnhữngkhoảntiềnhoahồngbéobởcủamình.Anhkhôngchỉrarằngnămquaanhđãbắtđượcnhiềukẻtrộmhơncảnămcảnhsátkháccộnglại.“Tôichỉlấynhữnggìhọsẵnsàngtrảmàthôi,”anhôntồnnói.

“Lídoduynhấtbọnquý tộc thuê cậu làbởi cậu chải chuốt chếtmẹđiđược,”Keyescườikhùngkhục.“Chỉmớihômtrước,mộtquýbànóivớitôi.“Trongcảđámcảnhsátcácanh,chỉanhMorgannhìnđâurađấy.”Ôngtacườicợtcâunóiấy.“Cứnhưthểvẻngoàicóliênquantớicáchngườitalàmviệcvậy.”

“Tôichảichuốt?”Granthoàinghihỏi, liếcnhìnbộ trangphụcvừaphảicủamình,và rồivẻngoàibảnhbaocủaKeyes…kiểu tóc“gió thổi”đượcvuốtcẩnthận,ghimvàngkẹptrênchiếccàvạttrauchuốt,nhữngbônghoabáchhợpbéxíuđượcthêubằngtơtrênáogi lê.Chưakểđếncáimũrộngvànhmàukemđượccẩnthậnđộinghiêngnghiêngtrênđầu.

“Tôiphảimặcthếnàyởtòaán,”Keyesbiệnhộ.

Cườikhùngkhục,FlagstadbắtđầukéoKeyesđitrướckhimộtcuộctranhluậncóthểnổra.

“Đợiđã,”Keyesnói,giọng thoángchúthiếukì. “Morgan, tôingheanhđượccửđitốihômquađểkiểmtramộtxácchếttrôitrênsônghử?”

“Phải.”

Keyes tỏra thiếukiênnhẫntrướcsựngắngọncủaanh.“Anhnóinhiềunhưhếnấynhỉ?Thếnào,anhcógìkểchochúngtôivềvụđókhông?Nạnnhânlànamhaynữ?”

Page 47: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Chuyệnđóthìliênquangìtớiông?”Granthỏi,khóhiểutrướcsựquantâmcủaviêncảnhsát.

“Anhsẽnhậnvụnàyà?”Keyeschưachịuthôi.

“Cóthể.”

“Tôisẽnhậnvụnàythayanh,nếuanhthích,”Keyesđềnghị.“Trờicũngbiếtanhkhôngthuđượcnhiềulợi lộctừviệcđiềutramộtphụnữđãchết.Tôinghenóigầnđâykẻchếttrôikhôngtrảnhiềulắmđâu.”

Flagstadcườithầmkhinghelờichếgiễukhậpkhiễngnày.

FranttrừngmắtnhìnKeyescảnhgiác.“Saoôngnghĩđólàphụnữ?”anhhỏivuvơ.

Keyeschớpmắt,vàrồiphảimấtmộtlúcmớitrảlời.“Đoánthếthôianhbạn.Thếtôiđoáncóđúngkhông?”

Nhìnông tadòhỏimột lầnnữa,Grant từchối trả lờimàbướcvàovănphòngcủaCannon.

NgàiRossđangngồiquaylưnglạicửa,trướcbanlàmviệclớntừgỗsồicóhaitrụđượcđặtđốidiệnvớicửasổhìnhchữnhậtdàinhìnraphố.Mộtconmèovằnnâuvàxámbéoúchoánlấymộtgócbàn,lườibiếngnhìnngườimới tới.Conmèo trầm lặngnàyđượcpháthiện trênbậc tamcấpcủavănphòngphốBowvàinămtrước.Nóbịcụtđuôi,hoặcbởitainạn,hoặcdoaiđóđùaácý,vànhanhchóngđượcgọilà“NàngCụt.”NàngCụtlàconmèochỉquấnchủ,nódànhtấtcảtìnhcảmchoCannon,vàhầunhưkhôngchấpnhậnbấtcứaikhác.

Mái đầu đen củaCannon quay lại, và anh chàoGrant với biểu cảm dễchịudùkhôngcười. “Xinchào,” anhnóinhỏ. “Cóbìnhcàphêởbênbàn

Page 48: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đó.”

Grantchưabaogiờtừchốikhiđượcmờicàphê.NiềmđammêmónđồuốngđắngngắtnàycủaGrantchỉCannonmớicóthểđịchnổi.Họđềuuốngcàphêđenànóngbỏnglưỡibấtcứkhinàocóthể.Thoảimáirótvàphêvàomộttáchmàukem,GrantngồixuốngchiếcghếmàCannonchỉởbêncạnh.Vịthẩmphánlạitậptrungvàotàiliệutrênmặtbàn,kýmộttờbằngkiểuchữkýbaybướmcủaanh.

Trong lúc chờ đợi,Grant đảomắt qua căn phòng thân thuộc.Một bứctườngdánđầybảnđồthànhphốvàcáchạtxungquanh,cócảbảnvẽthiếtkếcác tầng củaĐại sảnhWestminster,Ngân hàngAnh và các tòa nhà quantrọngkhác.Mộtbứctườngkhácdựngđầytủsách,chữasốsáchđủđèchếtmộtconvoi.Đồđạcgồmmộtvàimónđóngbằnggỗsồinặngtrịchcốtsaođơngiảnvàthiếtthực.Mộtquảđịacầuloạiđặttrongthưviệnđượcđểtrênkệgỗgụnằmtronggóc.Vẫncóđủchỗchomộtbứchọaduynhất,cảnhBắcWales,trênvẽmộtconsuốichảyquacáctầngđálởmchởm,vớicâycốitốitămvànhữngngọnđồixámxịtlờmờđằngxa.QuangcảnhvôcùngnguyênsơnếusosánhvớinhữngtròlừalọcồnàocủaLuânĐôn.

CuốicùngCannonquay lạiphíaGrant,đôi lôngmàyđen thẫmnhườnglênhỏichuyệnanh.Vớinhữngđườngnétsắcsảovàđôimắtxámlạnhlẽo,nétmặtanhtrônggiốngnhưchósói.Nếuchophépsựnồnghậulenvàobiểucảmcủamình,hẳnanhđãcóthểđượccoilàđẹptrai.

“Thếnào?”anhnói.“Tốiquatìmđượccáixáckiểugì?Cócầnyêucầuđiềutracáichếtbấtthườngkhông?”

“Khôngphảixác.”Granttrảlờingắngọn.“Nạnnhân–mộtphụnữ-vẫncònsống.TôiđưacôtavềnhàrồigọibácsĩLinley.”

“Rấtcólònghảotâmđấy.”

Rantđáolạibằngcáinhúnvaithậntrọng.“Tôibiếtcôtakhárõ.TêncôtalàVivienDuvall.”

Page 49: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Cái tên khiến Cannon hứng thú. “Là người từ chối anh ở vũ hộiWentworth?”

“Chính tôi mới là người từ chối.” Grant nói, giọng thoáng bực bội.“Khôngbiếtlàmthếnàokhitinđồnlanra,chuyệnlạibịxoayngoắtđinhưthế.”

ĐôilôngmàyđencủaCannonnhướnglên,vàanhhừmsâutrongcổhọngvớivẻmỉamai.“Tiếpđi.NóixemtìnhtrạngcôDuvallthếnàorồi?”

Grantgõgõlêntayvịnghế.“Âmmưugiếtngười,khôngnghingờgìnữa.Nhữngvếtbầmsâuvàđầungóntayquanhcổ,chưakểđếnmộtcúđậpvàođầu.TheoLinley,côtasẽổnthôi…nhưngcómộtđiềukhókhăn.Côtamấttrínhớ.Côtakhôngthểkểlạimộtchitiếtnàovềchuyệnđãxảyra,thậmchíkhôngthểnhớđượctêncủachínhmình.”

“Bácsĩcónóikhinàotrínhớcủacôtasẽphụchồikhông?”

Grant lắc đầu. “Không có cách nào biết được hết.Và cho tới khi cuộcđiềutatìmthấyvàibằngchứng–hoặccôtaphụchồikýức–sẽantoànhơnnếumọingườiđềunghĩcôtađãchết.”

Đôimắt xám củaCannon nheo lại hứng thú. “Tôi sẽ chomột cảnh sátđiềutra,hayanhmuốnnhậnvụnày?”

“Tôimuốn vụ này.”Grant uống ngụm cà phê cuối cùng và siết nhữngngóntaydàiquanhchiếctách,thulấychúthơiấmítỏicònlại.“Tôisẽbắtđầubằngviệcthămdòngườibảotrợtrướccủacôta,NgàiGerard.Rấtcóthểôngtahoặctêntìnhnhânghentuôngnàođóđãcốbópcổcôta.Chỉquỷmớibiết,cókhilạicócảdanhsáchdàinhữngkẻnhưvậyấychứ.”

MiệngCannonkhẽnhếchlênkhianhkiềmchếmộtnụcười.“Tôisẽcho

Page 50: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

người tới xét hỏi tay lái thuyền dã tìm thấy cô ta, cũng như những ngườikháchđiđògầncầuWaterlootốiqua.Biếtđâucóngườiđãnhìnthấyhoặcnghethấyđiềugìđóhữuích.Nhớbáocáochotôitiếntrìnhđiềutracủaanh.Tronglúcđó,côDuvallsẽởđâu?”

Grantquansátnhữnggiọtđenóngánhbámvàothànhbêntrongcủachiếctách.Anhcốnóibằnggiọngđiềmnhiênnhấtcóthể.“Vớitôi”

“Chắcchắncôtacóbạnbèhoặcngườithânđónvềởchứ.”

“Côtasẽantoànnhấtdướisựbảovệcủatôi.”

GrantkhôngnaonúngnhìnvàoánhmắtlạnhlẽovàsắcsảocủaCannon.Vịthẩmphánthườngkhôngnhậnxétvềcuộcsốngcánhâncủacáccảnhsát,chừngnàohọcònlàmtốtviệccủamình.Dùvậy,Cannonvẫncólòngtrắcẩnđốivớiphụnữvàtrẻem,vàsẽlàmtấtcảmọiviệctronggiớihạnquyềnlựcđángkểcủamìnhđểbảovệhọkhôngbịđốixửtàntệ.

Cannonđểsựimlặngkéodàimộtcáchkhôngthoảimáirồimớilêntiếng.“Tôitinlàtôibiếtanh,Morgan…biếtđủđểchắcchắnrằnganhsẽkhônglợidụngngườiphụnữnày,chodùanhbấtmãnvớicôtatớiđâu.”

Granttrảlờilạnhtanh.“Tôisẽkhôngbaogiờépbuộcmộtngườiphụnữkhôngđồngthuận.”

“Tôikhôngmuốnnóitới‘épbuộc’,”Cannonkhẽnói.“Tôimuốnnóitớilôikéo…cơhội…quyếnrũ…”

Muốnbảovị thẩmphánđimà loviệccủamìnhđi,Grantđứngdậyđặtchiếc tách cạnnước lênbànbên. “Tôi không cầnbài raogiảng,” anhnói.“TôisẽkhônglàmhạicôDuvalldướibấtcứhìnhthứcnào.Tôidámhứavớingàithếđấy.Songhãynhớlàcôtachẳngphảimộtcônàngngâythơ.Côtalàgái làngchơi.Lôikéovàquyến rũ làngónnghềcủacô ta.Mất trínhớkhôngthayđổiđượcsựthậtcôtalàai.”

Page 51: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Khôngbốirối,CannonchốngtaylêntháidươngtrầmngâmnhìnGrant.“CôDuvallcósẵnsàngchấpnhậnsựsắpđặtnàykhông?”

“Nếukhôngthích,côtacóthểthoảimáiđinơikhác.”

“Hãychắcchắnlàcôtahiểuđiềuđó.”

Kiếmlạivàilờiđáptrả,Grantnghiêngđầuđồngý.“Còngìnữakhông?”Anhhỏiônhòatớimứckhócóthểlànhạobáng.

Cannontiếptụcchămchúnhìnanhvẻđánhgiá.“CólẽanhnêngiảithíchtạisaoanhmuốngiữcôDuvalldướimáinhàmình,sautấtcảcămghétcủaanhđốivớicôta?”

“Tôichưabaogiờnóitôighétcôta,”Grantphảnbác.

“Thôiđi.”Lờiquởtráchkhánhẹnhàng.“Anhchảcămghétcôtaramặtkhibịcôtalàmchokhốnkhổvìnhữnglờiđồnđạicòngì.”

“Cứgọiđâylàcơhộiđểtôisửachữađi.Vớilạiđólànhiệmvụcủatôi.”

Cannonliếcanhmộtcáinhìnbiếtnói.“Chodùtínhcáchcủaquýcônàyrasao–hoặckhôngnhưthếnào–tôimuốnanhkhôngđụngtớicôtachotớikhicôtaphụchồitrínhớvàcuộcđiềutrakếtthúc.”

Bựcmìnhtớimứcgầnnhưkhôngchịunổi,Grantcườinhạt.“Khôngphảitôiluônluônlàmnhưngàibảosao?”

Cannonthởhắtravàquaysangphíabànlàmviệc.“Giámàanhnhưvậy,”anhlẩmbẩmđoạnvẫytaynhanhrahiệuđuổikhách.

Page 52: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Chàonhé,NàngCụt,”Grantnóinhẹnhàng,nhưngconmèoquayđầuđivớivẻkhinhkhỉnhkhiếnanhbậtcười.

Đường Park, trung tâm của khu vựcMayfair danh giá, là địa chỉ đượcmongmuốnnhấtởLuânĐôn.

Trànngậpkhôngkhígiàusangvàquyềnthế,conphốrảiđầybiệtthựvớinhữngcột trụbề thếđược thiếtkế trêndiện tích lớn.Nhữngngôinhànàynhắmtớiviệc thuyếtphụckẻquađường rằngnhữngngườisốngởđâyưuviệthơnngườibìnhthường.

GrantđãthấyquánhiềucuộcsốngriêngtưcủagiớiquýtộcnênkhôngbịsựhuyhoàngcủaphốLanelàmkinhngạc.Tầnglớpquýpháicũngcónhiềunhượcđiểmvà khiếmkhuyết nhưngười bình thường, có khi còn hơn. Sựkhác biệt duy nhất giữamột quý tộc vàmột kẻ thường dân là quý tộc cónhiềutiềmlựcđểcheđậynhữngchuyệnsai tráicủamìnhhơn.Vàđôikhigiớiquýtộcthựcsựtinrằnghọởtrênluậtphápmàđámthườngdânbịtróibuộcvào.ĐâylàloạingườiGrantưađemratrướcánhsángcônglínhất.

Tên người bảo trợ gần nhất củaVivien làWilliamHenry Ellyor, NgàiGerard.LàbátướctươnglaicủaNorbury,nghềnghiệpchínhcủahắnchỉlàđợichahắnchếtđiđểhắncóthểthừahưởngtướcvịtrọngvọngvàmộtgiatàiđángkể.ThậtkhôngmaychoGerard,chahắnvẫnrấttrángkiệnvàhắnsẽcònômcáitướcvịbéobởkianhiềunămnữa.Tronglúcchờđợi,Gerardtìmranhiềucách tựgiảikhuây,buông tuồng trongnhững lạc thúvôđộởphụnữ,rượuchè,cờbạcvàthểthao.“Giaoước”củahắnvớiVivienDuvallkhiếnhắnđượcnhiềungườighentị.Côlàchiếncôngđángyêurõrànhrànhhiệnhữu.

Gerardnổitiếngnóngtính,haycónhữngcơnthịnhnộdữdộikhibịlấymấtnhữnggìmìnhmuốn.Mộtquýôngcóthuabạcthìcũngsẽchấpnhậnbằngtháiđộphongnhã,đằngnàyGerardsẵnsàngăngiannóidốichứkhôngchịubịthua.Thiênhạvẫnxìxàorằnghễtứcgiậnlàhắnlạitrúthếtlênkẻănngườiở,làmộtôngchủtồitớimứckhóthuêngườigiúpviệcchovôsốdinhcơcủahắn.

Page 53: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantbướclênbậctamcấpcủangôibiệtthựcóphongcáchcổđiểnvớitrầntườngvàcáchốctườngđặttượng.Nắmtayđeogănggõmạnhvàinhịplêncánhcửa,vàmộttrongnhữngcánhcửađôimởra,đểlộgươngmặtkhắckhổcủaôngquảngia.

“Ôngcóviệcgì,thưaông?”ôngquảngiahỏi.

“BáovớiNgàiGerardlàMorgantớigặp.”

Quanétmặtngườiquảngia,Grantthấyôngtađãhiểurangay,vàthoángthậntrọnglenvàongữđiệucủaôngta.“Thưaông,tôirấttiếcphảithôngbáovớiônglàNgàiGerardhiệnkhôngởnhà.Nếuôngđểlạidanhthiếp,tôisẽđưangàiấysau.”

Grantcười ruồi.“Khôngởnhà” làmộtcụmtừđượcnhữngngườiquảngiasửdụngđểthểhiệnrằngmộtquýônghayquýbànàođórấtcóthểđangởnhà,nhưngkhôngmuốntiếpkhách.NhưngnếuGrantmuốntrahỏiaiđó,thìcònlâumớithèmtỏratếnhịxãgiao.

“Tôikhôngđểlạidanhthiếp,”anhnóithẳng.“BáovớiôngchủcủaôngrằngMorganđangởđây.Đâykhôngphảimộtcuộcviếngthămxãgiao.”

Gươngmặtcủaôngquảngiavẫnbìnhthản,nhưngcảngườitoátravẻbấtđồng.Ôngta lằng lặngbỏGrant lạiởbậccửarồibiếnmấtvào trongnhà.Grantchenngườivào trongvà thúcmạnhủngđóngcánhcửanặngnề lại.Ngả người về sau, anh quan sát tiền sảnh.Một hàng cột cẩm thạch trắngbóng,tườngđượcsơnmàudịumắtthịnhhành,đượcgọilà“màuxámParis”.Thạchcaotrắngnhạtđắptừphầntrêncủatườnglêntới trầnnhàcaongất.Ngayđốidiệncửachínhlàmộthõmvòngcungđặtbứctượngngườiphụnữcó cánh nhỏ. Tiến đến bức tượng, Grant chạm vàomột chiếc cánh thanhthoátvàthầmthánphụctácphẩmtinhxảo.

Ôngquảngialạixuấthiệnvàođúnglúcđó,caumàyvớitháiđộxùlôngngạomạn.“Thưaông,đólàmộtphầntrongbộsưutậptượngLaMãquýgiácủaNgàiGerard.”

Page 54: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantlùilạitrảlờitỉnhbơ.“ThựcralàHyLạp.BứctượnggốcnằmtrêntaytượngnữthầnAthenađặttrongđềnParthnon.”

“Chà…”Ngườiquảngiarõràngkhônglúngtúng.“Tượngđókhôngphảiđểtùytiệnsờmóđâu.GiờnếuôngkhôngngạiđitheotôithìNgàiGerardđangđợiđấy.”

Grantđượcdẫnvàomộtphòngkháchlớncótườngốpgỗmàukemtreonhữngtấmgấmdamaskbátgiácmàuđỏ.Trầnnhànổibậtvớinhữngômàuđỏvàvàngtỏaratừmộtmặttrờivàngrựcởtrungtâm.Giữamộtcặpcửasổchấnsongđanhìnhmắtcáo,mộtloạtkhungảnhchândungvẽnhữnggươngmặtmậpmạpvàtrangnghiêmcủanămđờibátướcNorburytrước.

“Uốnggìchứ,Morgan?”

NgàiGerardbướcvàophòng,mặcáochoàngnhungxanh thêuhọa tiết.Mái tócchưađượcchảirối tungquanhgươngmặtphinhphính,vàdaửnglênvìuốngrượumạnh.Cầmmộtlybrandytrêntay,Gerardbướctớichiếcghếcótayvịnlớnvớichânhìnhmóngvuốtômquanhkhốicầu,vàcẩnthậnhạmìnhxuống.MặcdùGerardmớichỉquatuổibamươi,lốisốngbuôngthảkhiến hắn nhìn phải già hơn ít nhất mười tuổi. Hắn có vẻ ngoài rất bìnhthường,khôngbéocũngchẳnggầy,khôngcaocũngchẳngthấp,khôngđẹpcũngchẳngxấu.Đườngnétđặcbiệtduynhấtlàđôimắt,tămtối,tihívàdữdội.

Gerardđungđưachiếcli.“RượuArmagnacthượnghạng,”hắnnói.“Anhuốngmộtchútchứ?”

“Với tôi,giờuống thứnàyvẫn làhơi sớm.”Grantvừanóivừakhẽ lắcđầu.

“Tôikhôngthấycócáchnàohayhơnđểbắtđầumộtngày.”Gerarduốngmộtngụmlớnchấtlỏngmàuđỏmáu.

Page 55: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantgiữbiểucảmthoảimái,nhưngcóđiềugìđóghêtởmvàđentốidấylêntronganhkhianhnhìnGerard.HìnhảnhVivienvớingườiđànôngnày,phụcvụhắn,chiềuchuộnghắn,lướtquaGrantmộtcáchkhóchịu.CôảđãlàconđĩcủaGerard,vàhẳnsẽbánmìnhchogãđànôngtiếptheocóthểtrảcáigiá mình chào. Ghen tuông và ghê tởm, Grant ngồi xuống ghế bên cạnhGerard.

“Cảmơnvìđãđồngýtiếpchuyệntôi.”Grantnóinhỏ.

Gerardchuyểnsựchúýkhỏilyrượuđủlâuđểcườichuachát.“Nhưtôihiểu,tôikhôngcónhiềulựachọn.”

“Tôikhôngnghĩ sẽmấtnhiều thờigian,”Grantnói. “Tôichỉmuốnhỏingàimộtvàicâu.”

“Anhđangđiềutragìđósao?Liênquantớiviệcgì,vàai?”

Grantngảngườidựavàoghế,tỏrathoảimái,nhưngánhmắtanhkhôngchệchkhỏi gươngmặtGerard. “Tôimuốnbiết ngài đãởđâuvào tối qua,khoảngnửađêm.”

“Tôiởcâulạcbộ,quánCraven.Tôicóvàingườibạnsẽxácnhậnsựcómặtcủatôiởđó.”

“Ngàirờikhỏicâulạcbộlúcnào?”

“Bốngiờsáng,có lẽ lànăm.”ĐôimôidàycủaGerardcong lênvớinụcườitựmãn.“Tôihếtmaymắnởbànxúcxắc,vàrồibayvớimộtảđànbàởđó.Mộtbuổitốihếtsảy.”

Grantđộtngộtchuyểnsangcâuhỏitiếptheo.“BảnchấtmốiquanhệcủangàivớicôVivienDuvalllànhưthếnào?”

Page 56: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

CáitêndườngnhưđâmxuyênquacảmgiácphởnphơcủaGerard.Sắcđỏtrêngươngmặt hắnửngđậm lên, vàđôimắt đen ti hí gợi liên tưởngđếnnhữngảnhđávỏchai.Hắnngảngườiratrước,giữlyrượubằngcảhaitay.“VậyđâylàvềVivienphảikhông?Chuyệngìđãxảyra?Côtamắcphảirắcrốigì sao?Chúaạ, tôimongnóghêgớmvàngốn tiền,chodùnó làgìđinữa.Nóivớicôtatôisẽkhôngnhấcmộtngóntaylêngiúpđâu,thậmchíkểcảkhicôtabòtớicầuxin.TôithàhônchânGiáohoàngcònhơn.”

“Quanhệcủangàivớicôta,”Grantkhẽlặplại.

Gerard nuốt đánh ực nốt chỗ Armagnac rồi lấy ống tay áo lau miệng.Rượudườngnhưkhiếnhắnbìnhtĩnhlại,vàgươngmặthắnhiệnramộtnụcườiquỷquyệt.“Tôi tinanhđãbiếtđiềuđórồi,Morgan.Anhtừngcó lầnthểhiệnhứngthúđốivớicôta,phảikhông?Vàcôtakhôngchịuanh.”Hắncườigiòn, thấykhôihàivớiýnghĩđó, rồinhanhchóng trở lạiđiềmđạm.“ConmèohoangVivienđó.Tôiởvớicôtahainăm.Tôitrảhóađơnchocôta,muabiệtthự,rồitrangsức,xe,ngựa,tấtcảnhữnggìcôtamuốn.Tấtcảchỉđểđộcchiếmquyềnđưacôtalêngiường.Ítnhấtthìtrênlíthuyếtlàđộcchiếm.Dùsaotôicũngkhôngtựlừadốibảnthânrằngcôtachungthủyvớimình.Vivienkhôngcókhảnăngchungthủy.”

“Đólàvìsaogiaoướcgiữahaingườikếtthúc?Bởivìcôtakhôngchungthủy?”

“Không.”Gerardbựcbộinhìncái lyđãcạn. “Trướckhi tôiđể lộ thêmđiềugì,anhcóthểgiảithíchmộtchút…VìcáiquáigìmàchúngtalạinóivềVivien?Côtaxảyrachuyệngìsao?”

“Ngàicóthểtrả lờicâuhỏicủatôiởđâyhoặcởphốBow,”Grantbìnhtĩnhnói.“Ngàisẽkhôngphảilàquýtộcđầutiêntôitrahỏitrongphòngthẩmtrađâu.”

Cơngiậndữkhủngkhiếp trào lênkhiếnGerardbậtdậykhỏighế.“Anhdámđedọatôi.Chúaạ,phảicóaiđódạychoanhbàihọc!”

Page 57: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grant cũngđứngdậy, chekhuấtGerardquámộtcáiđầu. “Mờingài cứthử,”anhkhẽnói.

Anhhiếmkhidùngvócngườiđểđedọangườikhác,anhưadựavàotríóchơn.Cóquánhiềungườiđã từngthửdùngsứcmạnhvớianh,khiêukhíchanhđánhnhauvớihivọngcóthểgâyấntượngvớibạnbèbằngsựcảgancủahọ.Từ lúcGrantđãmệtmỏivớviệcđậpbầmdập lũ taymơ loi choinhiêukhôngsaođếmxuểđếntháchđấuanh.Anhchỉđánhnhaukhitốicầnthiết–vàanhluônthắng.Anhkhôngvuivẻgìtrongviệcđánhnhừtửmộtaiđó.TuynhiênvớiGerard,đócóthểlàmộttrườnghợpđặcbiệt.

MặtGerardxụxuốngmấttinhthầnkhinhìnvócdángkhổnglồtrướcmặtmình.Hắncăngthẳngvuốtqualoamớtócrối.“Không, tôisẽkhôngđánhanh,”hắnlẩmbẩm.“Tôisẽkhôngtựhạthấpmìnhbằngviệcđánhđấmvớimộtvõsĩtầmthường.”

Grantchỉtayxuốngcáighếbànhvớiđiệubộlịchsựtháiquá.“Vậymờingàingồixuống.”

Cóvẻngộrađiềugìđó,hắnbuôngphịchngườixuốngmặtghếphủđệm.“Trời ạ,” hắnnói khókhăn. “Vivienđã chết phải không?Chỉ có thể là vìchuyệnđóthôi.”

Grant ngồi xuống cúi người ra trước, chống khuỷu tay lên chân. Anhchăm chú nhìn gươngmặt đỏ ửng của Gerard. “Tại sao ngài lại nói nhưvậy?”

Gerardnóinhưthểchoángváng.“Côtabiếnmấtcảthángtrời,kểtừkhiphávỡgiaoướccủachúngtôi.Ngườihầucủacôtabịđuổivàcănnhàmặtphốluônđóngcửa.TôitớinhữngvũhộimàVivienhẳnsẽtới,mộtbuổidạhội,mộtđêmnhạc…Khôngaibiếtcôtaởđâu,hayvìsaocôtakhôngtới.Aicũngchorằngcôtatáchriêngrađểđivớimộtngườibảohộmới.NhưngVivien sẽ không lánh khỏi Luân Đôn lâu như vậy nếu không thật sự cóchuyệnbấtthường.”

Page 58: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tạisaongàilạinóinhưvậy?”

“Vivienrấtdễbuồnchán.Côtaluôncầnkíchthíchvàgiảitrí.Mộtbuổichiềuyêntĩnhởnhàsẽkhiếncôtahóađiên.Côtaghétởmộtmình.Mỗitốitrongtuầncôtađềuđòiphảitớitiệctùnghoặcdạhội.Tôikhôngtheonổi.”Gerardcườinhạtvớivẻthấtbại.Côtaởvớitôilâuhơntấtcảnhữngngườibảohộkhác–tôilấyđólàmanủi.”

“Côtacókẻthùnàomàngàibiếtkhông?”

“Không có aimà tôi có thể gọi là kẻ thù… nhưng nhiều người khôngthíchcôta.”

“TìnhhìnhtàichínhcủacôDuvallnhưthếnàokhichiatayvớingài?”

“Tiềnbạcqua tayVivien cũngnhưnướcchảy thôi.Cô takhôngcóđủtiềnđểtồntạiđượclâu.Côtaphảikiếmnhântìnhmớingaylậptức.”

“Ngàicóbiếtaicóthểlàứngcửviêntiếptheokhông?”

“Không”

“Ngàibiếtgìvềgiađìnhcôta?”

“Tôikhôngbiếtaihết.Anhcũngcóthểđoánđượcrằngnhữngcuộcnóichuyệncủachúngtôihiếmkhihướngvềchuyệnđó.”

Gerardthởdàinhấmmộtchỗdabịchaitrênđầungóntayđượccắtmóngcẩn thận. “Phải trao đổi lâu nữa không, Morgan? Tôi muốn uống thêmArmagnac.”

Page 59: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vậynhữngcuộcnói chuyệncủahaingười thườnghướngvềđiềugì?”Granthỏi. “CôDuvall có sở thíchhaymốiquan tâmđặcbiệt nàokhông?Gầnđâycôtacóhứngthúvớithứgìmớimẻkhông?”

“Khôngcógìngoàiphạmvicáigiườngcả.Saophảihỏichứ, tôikhôngcholàcôtatừngđọcsáchđâu.”

“Côtacóquenaimớikhông?Đặcbiệtlàđànông?”

Gerardtrònxoemắt.“NgaycảChúacũngkhôngbiếthếtđámđànôngmàVivienquen.”

“Chotôibiếtvềngàycôtaphávỡgiaoướcgiữahaingười.Haingườicótranhcãikhông?”

“Hiểnnhiên.Tôiđãtốnkhánhiềutiềnchocôta,songtôichorằngcứđểmọi thứ tiếp diễn mập mờ cũng chẳng sao. Tôi từng nhắm mắt coi nhưkhôngthấycôtalăngnhăng.Songlầnnàytôiđãtứcđiênlên–tôithậmchíđedọacôta–nhưngcôtachỉcườivàomặttôi.Tôiđòibiếttêncủathằngđànôngsẽthaythếtôi,bởitôichắcchắncôtasẽkhôngbỏtôimàkhôngtìmtrướcmộtmốikhác.Côtatựmãnlắm,vàkhôngchịunóigìhơnngoạitrừviệcrồicôtasẽkếthônvớimộtkẻlắmtiền.”Hắnkhịtmũitỏvẻtứccườimàđầychuachát.“Nựccười!CóthằngnàolạiđithavềmộtmónhàngđãtãnhưVivienDuvall,trừphihắnmuốntrởthànhtròcườicủacảnướcAnh.Dĩnhiêntôisẽkhônglàmnhưvậy.Tôiđoáncóthểcôtađãmồichàiđượcgãgóavợgiàkhúnàođóngỏlờivớimình.”

“Cóaichứngkiếncuộctranhcãiđókhông?”

“Tôi tin người hầu củaVivien biết. Chắc chắn có đôi ba lần tôi đã totiếng.”

“Ngàicóđánhcôtakhông?”

Page 60: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Khôngbaogiờ,”Gerardlậptứcnói,tỏrabịxúcphạm.“Tôithừanhậntôi chỉmuốn bóp cổ cô ta. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm tổn hạimộtngườiphụnữ.VớilạitứcgiậnthìtứcgiậnsongtôisẽvẫnchấpnhậnVivientrởlạinếucôtamuốn,lòngkiêuhãnhchẳnglàcáithágìsovớichuyệnđó.”

LôngmàyGrantnhíulạikhinghethấycâunóiđấy.Theoquanđiểmcủaanh,khôngngườiphụnữnàođángđểđànônghisinh lòngkiêuhãnhcủamình, chodùcô ta cóquyến rũ tớibaonhiêuđinữa.Luôncógươngmặtxinhxắnkhác,thânhìnhhútmắtkhác,nétquyếnrũđầynữtínhkhácđểxóađikýứcvềngườicũ.

“Tôi có thể đoán anh đang nghĩ gì,” Gerard nói. “Nhưng có điều anhkhônghiểu…Vivienlàmộtngườiđặcbiệt.Hươngthơm,mùivị,cảmgiácvềcôta…khôngaicóthểsánhđược.Chẳngcógìcôtasẽkhônglàmởtrêngiường.Anhđã bao giờ ngủvớimột người đàn bà khôngbiết thẹn thùngchưa?Giátôicóthêmdùchỉmộtđêmvớicôta…thậmchíchỉmộtgiờcũngđược…”Hắnlắcđầu,lẩmbẩmnguyềnrủa.

“Đượcrồi,thưangài,”Grantnóingắngọn.“Giờchúngtađãxong.Trongquátrìnhđiềutra,tôicóthểsẽcóthêmcâuhỏichongài.”Anhđứngdậyđiracửa,nhưngdừnglạikhinghethấygiọngvanvỉcủaGerard.

“Morgan,anhphảichotôibiết…Đãcóchuyệngìxảyravớicôta?”

Grantquaylạiliếcnhìnhắntòmò.“Nếucôtachếtrồi,”anhchậmrãinói,“ngàicóthươngtiếckhông?”anhđợiđốiphươngtrảlờimộtlúclâu,nhưngrõràngGerardthấykhócóthểtrảlời.

Grantcườichâmbiếm.Gerardgiốngnhưmộtđứatrẻbịlấymấtmónđồchơiyêuthíchnhất–hắnsẽnhớlạcthúthểxácmàVivienchohắn,nhưnghắnkhôngcảm thấy thựcsựquan tâmhay lo lắng.Mộtvàinàngvợ lẽvàngườibảohộthậtsựyêunhau,vànhữngmốiquanhệcủahọkéodàihàngchụcnămtrời.Grantbiếtmộtsốngườitrốntránhnỗithấtvọngcayđắngcủanhữngcuộchônnhânđượcđịnhsẵnbằngviệccótìnhnhân,côgáithếvaitròngườivợđểsinhconchohọvàởvớihọnhưngườibạnđờiđángyêu.

Page 61: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

TuynhiênvớiVivien,vai tròvợ lẽchỉđơn thuần làđểkinhdoanhvà tìmkiếmlợinhuận.

“Ngàicóchìakhóavàonhàcôtakhông?”GranthỏiGerard.

Rõràngcâuhỏikhônglàmhắnbốirối.“Hìnhnhưlàcó.Anhđịnhkhámxétnơiởcủacôtasao?Anhhyvọngtìmthấygì?”

“NếuchuyệncóliênquantớicôDuvall,tôiđãhọcđượcrằngkhôngnênhivọngbấtcứđiềugì.”Grantnghiêmtúctrảlời,trongkhisựtòmòvàchútsợhãilạlùngtrộnlẫntronganhtrướcviễncảnhtớinhàcô.AnhcàngkhámpháranhiềuđiềuvềVivientrongquákhứnhơnhớpcủacô,tâmtrạnganhcàngtrởnêntồitệ.

Chương4

Grantkhéo léomởkhóacánhcửađồngdẫnvàonhàVivien,một trongnhiềungôinhànằmđằngsaulâuđàitrướcquảngtrườngGrosvenorởmạnĐông.Nhàởkhuđấtdanhgiánày,vớinhữnghàngcộthoalệvàcáccổngvòm,hẳnđắtđỏvôcùng.LạimộtminhchứngnữavềkĩnăngnghềnghiệpcủaVivien,anhuámnghĩ.

Bêntrongtốivàyêntĩnh,vớimùimốcphảngphấttrongkhônggianvìbịđóng cửa lâu ngày. Grant đốt một ngọn đèn và một cặp nến trên tường,chúngthắplênquầngsángrựcrỡtrênnhữngbứctườngphủgiấydántườngvẽtay.Cầmngọnđèntrongtay,anhđiquacácphòngởtầngmột.Ngôinhàtrangnhãvàrõràngđậmnữtính,vớinhữngtranhtườngvẽhìnhhoalábằngphấnmàu, tườngdángiấydánPháp, nhữngđồnội thất tinhxảovới chânthanhmảnh,vàtrênmỗilòsưởiđềucómộttấmgươngcókhunglớn.

Page 62: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anhbướclêncầuthang,đểýnhìnlancanxoắnđắttiềnđượcchạmkhắcởđầugắnvớibậcthang,vànhữngngọnđènđượcđặttrongcácbìnhphalê.DườngnhưVivienkhônghềtiếtkiệmchiphítrongviệctranghoàngnơinàyđểlàmmìnhthỏamãn.Ởtrêntầng,bầukhôngkhíthoảngmùinướchoacũ.Anhđitheomùihươngđótớiphòngngủchính,thắpthêmđènvàchămchúquansátxungquanh.

Tườngđượcbaophủtronglụaxanhmàungọclụcbảo,mộtmàungọcquýcũngđượcdùngchothảmtrảisànvớihọatiếthoakiểuBrusselsdướichânanh.Mặcdùphongcáchphòngngủchocácquýcôđangthịnhhànhbâygiờlàgiấunửagiườngvàohõmtường,Vivienlạibiếngiườngmìnhthànhtrungtâmcủasựchúýbằngcáchkênótrênmộtbụctrảithảmđểnócàngbắtmắthơn.TuynhiênthứthuhútsựchúýcủaGrantnhấtlạilàmộtbứcvẽVivientreotrêntườngđốidiệnvớiphòngngủ.Côđượcvẽkhỏathân,nửaquayđikhỏingườixemđểđểlộmôngvàlưngtrầnnhợtnhạt.Côkhéoléonhìnquavaivàthânmìnhtạodángđểlộbầungựcnhìnnghiêngtròntrịavàđángyêu.

NgườihọasĩđãlítưởnghóaVivien,khiếncôtrôngđầyđặnhơnthựctế,chânvàthắtlưngđượcvẽthondàihơn,máitóckhôngchảiđỏtớimứchóathànhnhữnglưỡilửađỏtím.LiệugãhọasĩnàycólêngiườngcùngVivienvàomộttrongnhữngbuổilàmmẫuđểvẽbứctranhnàykhông?Rấtcóthể.Khônggìngoàicuộcmâymưacóthểkhiếngươngmặtcôđỏlựngvàmãnnguyệnnhưthế,khuônmiệngdịudàngđivìthỏamãn,đôimắtxanhmởhờvàgiốngmắtmèo.

KhiGrantnhìnbức tranh, thứcảmxúcđangnhanhchóng trởnênquenthuộcmỗikhinghĩtớiVivienlạitràolêntronganh…sựphatrộngiữalửavàbăng…mộtthoánghammuốnmãnhliệtcânbằngvớisựcânnhắclạnhlùng.Anhmuốncô,vàkhôngchỉvậy,anhmuốnhạnhụcvàtrừngphạtcô.Anhsẽsửdụngcô,vớicáicáchmàcôđãsửdụngkhôngbiếtbaonhiêuđànông.ĐãđếnlúcVivienphảiđềntội.

AnhbướctớichiếcbàntrangđiểmLouisXVcómặtgầngỗtulip,cầmlênmột lọnướchoapha lê.Hươnghoahồngnồng lắngdịu trongmùigỗđànhươngsảngkhoái.

Page 63: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

LậptứcnógợilạikýứcvềVivienởvũhộicủaWentworth.Côcũngtoátlênthứhươngnày,làndaấmáptỏarahươngthơmngọtngào.

Đặtlọnướchoasangmộtbên,Grantmởnhữngngănkéonôngcủabàntrang điểm, tìm thấy một đống lược, những lọ đựng thứ kem màu phấn,nhữngđồgàitóclàmtừmairùa,ngàvàbạc.Bêndướiđốngđồđó,cómộtcuốnsổnhỏbọcdamarốcđỏ.

Grantlấycuốnsổlênxemqua,tìmthấydanhsáchtoàntênđànông,môtảchitiếtvềhoạtđộngtìnhdục,thờigianvàngàythánghẹnhò.Nósẽtrởthànhmộtcôngcụtốngtiềntuyệtvời.Anhnhậnravàitêntrongcuốnsách,mộtsốlà têncácquýôngvẫntựhàocócuộchônnhânbềnvữngvàdanhtiếngtốtđẹp.Khôngaitrongsốhọlạimuốnđểlộviệcmìnhngoạitình,vàhẳnsẽtrảđậmđểđảmbảoViviengiữimlặng.Hoặcthâmchíquaysangsáthạiđểsựimlặngđótrởthànhvĩnhviễn.

“Thậtlàmộtcônàngbậnrộn,”Grantlẩmbẩm,đútcuốnsổvàotúi.Anhđóngngănkéolạimạnhhơncầnthiết.

Hàm anh siết chặt khi tiếp tục tìm kiếm trong căn phòngmột cách cóphươngpháp,pháthiệnramộtchiếcvalida.Anhtốngvàibộquầnáokhákhẩmđầutiênmìnhtìmđượcvàovali…mộtvàichiếcváyvớimàusắcrựcrỡ,đồngủbằnglanh,tấtvàgiày,mộtchiếchộpđựngkhăntayviềnrenvàbađôigăngtaymàukem.Saukhivalyđãđầyắp,anhcầmđènlênrồirờikhỏiphòngngủ.Ngàymaianhsẽtrởlạiđểkhámxétcẩnthậnngôinhà,còngiờanhmuốnthămvịkháchmờicủamìnhxemcôthếnàorồi.

ThuêngựađểvềphốKing,Grantquaylạinhàmình.BàButtonschàoanhởcửa,hơirunrẩykhimộtđợtgiólạnhùavàonhà.Bàcầmáokhoáccủaanhvắtlêntay.“Chàoông.Ôngcóăntrưakhông?”

“Tôi không đói,” anh trả lời, liếc về hướng cầu thang. “Cô ấy thế nàorồi?”

Bình thản trước sựđộtngộtđó, bàquảngiađiềm tĩnh trả lời. “Rất tốt,

Page 64: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thưaông.CôDuvallđãtắm,vàmộthầugái–Mary–giúptôigộiđầuchocôấy.Tôitincôấykháhơnnhiềurồi.”

“Tốt.”Anhcẩnthậnquansátbàquảngia,cảmthấycòncónhiềuđiềubàcóthểchoanhbiết.“Tôithấybàlàngườiđánhgiángườikhácrất tinh,bàButtons.”

Bàtựhàoramặttrướclờikhenđó.“Tôitinnhưvậy,thưaông.”

“Vậynóitôinghe…bàđánhgiáthếnàovềcôDuvall?”

BàButtonstỏrahămhởmuốntrảlờicâuhỏiđó,sựkínđáongàythườngnhườngchỗchohứng thú.Bàhạgiọngđểnhữngngườihầuđiquakhôngnghethấy.“Cáchcưxửcủacôấykhákhóhiểu,thưaông.Sángnay,saukhitôimangchocôDuvallmộtđĩabánhmìnướngrồiđikiểmtraviệcchuẩnbịphòngtắmchocôấy,côấyđãtựdậyvàdọndẹpphòngmình.Côấythậmchícòn tựdọngiườngmặcdù làm thếhẳncôấysẽphảichịuđau.Khônghiểusaocôấylạiphảicốthếlàmgì,nhấtlàcôấylạicònđangốmyếuđếnthế.Rồiởphòngtắm,côấylạicốnhấcmộtxônướcngườihầumangtớiđổvàobồntắm.Dĩnhiênchúngtôiđỡngaychocôấy,nhưngcôấylạixinlỗivìđãkhiếnchúngtôiphải làmthêmviệcvìmình.Côấylolắngcốkhônggâyrắcrốichobấtcứai,vàchúngtôilàmchocôấyviệcgìlàcôấylạitỏrabiếtơn,cứnhưthểcôấykhôngquenđượcngườikhácphụcvụvậy.”

“Tôi biết rồi.”GươngmặtGrant khôngmột biểu cảm, cũng giống nhưnhữnglúcanhthấykhóhiểutrướcnhữngdữkiệnthựctếđốilậpnhau.

BàButtonstỏrahứngkhởivớichủđềnày.“Côấylàmộtcôgáibiếtsuynghĩvàdịudàngnhấtmàtôitừnggặp.Vớitấtcảsựtôntrọng,thưaông,tôikhócóthểtinđượcđiềutốiquaôngnóivớitôivềcôấylàsựthật”

“Đólàsựthật,”Grantnóingắngọn.

LiệucóphảiviệcVivienmấttrícũngthayđổiluôntínhcáchcủacô?Có

Page 65: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

phải cô đã quên mất làm thế nào để cư xử kiêu ngạo như bình thườngkhông…haychỉ là côđangđùagiỡnvới tất cảbọnhọ?Khôngđiềm tĩnhđượcnữa,GranttraovalychobàButtons.“BàbảomộtngườihầucấtquầnáocủacôDuvallđi.”

“Vâng,ôngMorgan.”Bàquảngiađặtvalylênsànvànhìnanhquađôimắtnâuđiềmtĩnh.“Thưaông,MaryđãđưachiếcváyngủtốtnhấtcủamìnhchocôDuvallmượn,bởichúngtôikhôngcóquầnáogìkhácchocôấy.”

“Cảmơnbà.AiđốixửtốtvớicôDuvallcũnglàđốixửtốtvớitôi.BảoMaryhãyđặtmayriêngmộtbộváymớivàáochoànglôngđikèm,vàcứtínhvào tiềnchi tiêugiađình.Mộtbộváy tử tế-cứbảocôấykhôngcầnphảitiếtkiệm.”

BàButtonscười tánđồng.“Nếu tôiđượcphépnói thìôngđúng làmộtôngchủtốt.”

Anhcaumàyphảnđối.“Tôilàkẻvôlại,vàchúngtađềubiếtnhưvậy.”

“Vâng,thưaông,”bàquảngiatừtốntrảlời.

Granthướngtớicầuthang.Mộtcảmgiáckhôngthểxácđịnhthắtlạitronganh.VivienDuvallđanghànhxửnhưmộtthụcnữgặpnạn…anhsẽkhôngchophépđiềuđó.Chỉvàiphútnữa,anhsẽbócmẽtròlừagạtcủacô.Nếucôkhôngnhớmìnhlàmộtconđiếmvôđạođức,anhsẽnhắccônhớ.Anhsẽtiếtlộmọimặtxảoquyệtvàtrơtrẽntrongtínhcáchphóngđãngcủacô,vàđểcôsuynghĩvềđiềuđó.Rồicứđểcôthửđóngvaikẻngâythơ.

Tớiphòngngủ,anhmởcửamàkhônggõ,đôiphầnchờđợisẽbắtgặp…đangmộtmìnhcườisungsướngvớichuyệngiảvờđạođứcđểlừagạtmọingười.Anhbướcvàophòng…rồiphảiđứngkhựnglại.Côđangngồi trênghếbànhbêncạnhlòsưởi,đôibànchântrầnnhỏnhắnthuvềmộtbêntrênghế,mộtcuốnsáchđangmởrộngtronglòng.Nhữngtialửalòsưởivàngóngnhảynhóttrêngươngmặtyếuđuốicủacôkhingướclênnhìnanh.Cômặcbộváyngủ trắng cổ caohơiquákhổ sovới thânngười, với tấmchăn len

Page 66: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Cashmeremàuxanhđắpngangthắtlưngxuốngđùi.

Côđặtcuốnsáchxuốngsànrồikéochânlênngực.SựcăngthẳngtrongGrantđang lên tớiđỉnhđiểmkhổsở.Côcógươngmặtcủa thiên thần,vàmáitóccủangườihầuchoácquỷ.Nhữnglọntócvừagộichảytrànxuốngtớithắtlưngcônhưmộttấmrèm,từngdảitừnglọntócxoănmangmàuđỏdâu tây.Đó làmái tóc thườngđượcban chonhữngngườiphụnữcủagiađìnhđểbùđắpchosựthiếthụtsắcđẹpcủahọ.

NhưngViviencógươngmặtvàdángngườithuộcvềmộtbứchọaPhụchưng,trừviệccômongmanhvàtươitắnhơnbấtcứbứchọanàocóthểthểhiện.Giờđâykhiđôimắtcôkhôngcònsưngnữa,sựmãnh liệtmàuxanhlamthuầnkhiết trongánhmắtấydồnhết lênanh.Miệngcô,mềmmạivàánhhồng,làmộtkìquancủathiênnhiên.

Anhthởkhókhăn.Phổianhhoạtđộngkhôngbình thường, timđậpquánhanh,và răngnghiến lại.Nếuanhkhôngphải làmộtngườiđànôngvănminh,nếuanhkhôngtựhàovềsựđiềmtĩnhlừngdanhcủamình,anhhẳnsẽchiếmlấycôngayởđây,ngaylúcnày,bấtchấpmọihậuquả.Anhmuốncônhiềuđếnvậy.

Dường như không hiểu được cuộc tranh đấu câm lặng và dữ dội tronganh,Vivienngậpngừngcườichàoanh.Anhgầnnhưcămghétnụcườiấy,nhẹnhàngvàấmáptớimứcgợilênđiềugìđósâutronglồngngựcanh.

Anhđáptrảvớimộtnụcườitựtin.“Chàobuổichiều,côDuvall.Đãđếnlúcchúngtaphảinóichuyện.”

Vivien giữ chăn quanh người trong khi chăm chú nhìn người đàn ôngtrướcmặt.Cảmxúclẫnlộntrongcô,vàtrongđókhôngcósựtòmò.NhữngngườihầuđãchocôhayGrantMorganlàcảnhsátphốBow,ngườinổitiếngnhấttrongsốhọ.NgườiđànôngcanđảmnhấtnướcAnh,cóngườinóithêm,vàgiờVivienđãhiểutạisao.

Anhthậtkhổng lồ.Chìmtrongsợhãivàkhóchịusuốthaimươi tưgiờ

Page 67: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

qua,côkhông thậtsựchúýrằnggiọngnói trầm,cộccằnvàđôimắtxanhđămchiêuthuộcvềmộtngười…caolớnđếnthế.Khôngchỉcao,màcònlàtolớnvềmọiphươngdiện.Vàgiờ,đãhồiphụcđôichútsaukhingâmmìnhtrongdòngThames,côcó thểquansátanhrõ ràng.Vaianhrộngnhưcửathánhđường,vàthânhìnhcaolớncủaanhđầyvẻrắnrỏi,cặpđùidàivạmvỡ,bắptaynổirõtrongtayáokhoác.

Anhkhôngđiểntrai theocáchnghĩthôngthường.Gươngmặtanhđểlộbiểucảmkhônghơnmộtkhốigranit.Ánhmắtcôlướtxuốngbàntayanh,vàcôcảmthấymặtmìnhnóngbừnglênkhinhớlạicáiđụngchạmnhẹnhàngcủađôitayấy.

“Vâng,tôicũngmuốnnóichuyện,”côlínhí.

Morganbêmộtchiếcghếbànhnặnglạigầncô,anhbêdễdàngđếnkinhngạc.Quansátanh,Vivien tựhỏingười tasẽ thấy thếnàokhisởhữusứcmạnhkhônggiớihạnđến thế.Sựhiệndiệncủa thân thểanh,nétnamtínhcùng sức sốngnguyên sơcủaanh,dườngnhư trànngậpkhắpphòng.Anhngồixuốngnhìncôbằngđôimắtxanhlụctỏđời…đôimắtcóhànglôngmidàikhônghẳnmangmàungọc lụcbảo.Sắcxanhđậmhơn,màukhiến cônhớtớilácâysồi,haymàuxanhsươngkhóicủamộtbìnhrượulâunăm.

“AnhMorgan,”cônói,khôngthểdứtkhỏiđôimắtthuhútđó.“Tôikhôngbiếtphảicảmơnanhthếnàochođủvìtấtcảnhữnggìanhđãlàm…sựtửtếvàhàohiệpcủaanh,và…”Côcảmthấysắcdiệnmìnhtậptrungcảvàohaigòmánóng.“Tôinợanhsinhmạngcủatôi.”

“Khôngphải tôivớtemởdướisônglên,”Morgannói,khôngtỏvẻđặcbiệtmãnnguyệnvới lòngbiếtơn của cô. “Người lái đòmới làngườivớtem.”

Vivienkhôngthểbỏquachuyệnnàykhichưachắcchắnđãlàmanhhiểucảmgiáccủacô.“Dùvậy,tôicũngđãsuýtchết.Tôivẫnnhớmìnhđãnằmtrêncácbậcthềmtôilạnhvàkhổsởtớimứcchẳngthậtsựquantâmmìnhsốnghaychếtnữa.Vàrồianhtới.”

Page 68: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emcónhớgìnữakhông?Bất cứ chuyệngì về em,hoặcquákhứcủaem?Emcóấntượnglàđãvậtlộnvớiai,hoặccãicọ…”

“Không.”Cảhaitaycôđưalêncổ,xemxétcơnđaunhức,vàcônhìnanhphânvân.“AnhMorgan…aiđốixửvớitôinhưvậy?”

“Tôi vẫn chưabiết.Hẳn sẽ thuận tiện hơnnhiều nếu emkhôngmất trínhớ.”

“Tôixinlỗi.”

Anhnhúnvai.“Cũngchẳngphảilỗicủaem.”

Ngườilạmặtdịudàngđãchămsóccôtốiquavàsánghômnayđâurồi?Côcảmthấythậtkhómàtinđượcrằngđâylàngườiđãômvàanủicô,bôithuốcmơlênnhữngvếtbầmvàđắpchănchocônhưmộtbậcchamẹhẳnsẽlàmchođứaconyêudấucủamình.Giờanhxacáchvàtuyệtđốikhôngthểtiếpcận.Anhđanggiậndữvớicô,màcôkhôngbiết tạisao.Nhậnrađiềunày,côcảmthấylạclốivàbốirốihơntrước,nếucòncóthểhơn.Anhlàtấtcảnhữnggìcôcó–côkhôngthểchịunổiviệcanhlạnhlùngvớimình.

“Anhkhônghàilòng,”cônói.“Cóchuyệngìvậy?Tôilàmsaigìsao?”

Câuhỏidườngnhưkhiếnanhthảlỏnghơn.Dùvẫnkhônghẳnđáplạiánhmắtcô,anhthởhắtranhưthểgiảiphóngmộtvàicảmxúckhóchịubịdồnnén.“Không,”anhlẩmbẩmvàlắcđầunhanh.“Khôngcóchuyệngìcả.”

Có lẽ anh đã biếtmột chuyện gì đó về cômà anh không thích,Viviennghĩ,vànỗilolắngkhiếncảngườicôcăngrachotớikhicáccơđềurunlên.

“Tôisợlắm,”cônói,vàđặtbàntaynắmchặtvàolòng.“Tôicứcốgắngxemcónhớlạiđượcđiềugìđó,bấtcứchuyệngìvềtôi.Chẳngcógìquen

Page 69: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thuộc.Chẳngcógìhiểuđược.Vàbiết rằngcóaiđócămghét tôiđếnnỗimuốntôichết…”

“Hắnsẽnghĩemđãchết.”

“Hắn?”

“Khôngphụnữnàođủsứcsiếtcổembằngtaykhôngcả.Vớilại,lịchsửđờisốngcánhâncủaemliênquanrấtíttớiphụnữ.Phầnlớnnhữngngườiquencủaemđềulànamgiới.”

“Ồ.”Tạisaoanhkhôngnóiluônrađiềucầnphảinói,thayvìbuộccôphảihỏianh?Đâylàsựtratấn,phảinhìnvàogươngmặtlạnhlùngcủaanhvàtựhỏibímậtnàovềquákhứcủacôđãđẩycôvàohoàncảnhkhótinnày.“Anhnói…tôicóthểsẽkhôngthíchmộtsốđiềuanhnóivớitôivềbảnthântôi,”côlưỡnglựmàochuyện.

Đưatayvàotúiáokhoác,anhlấymộtcuốnsổnhỏbọctrongvảidađỏsẫmra.“Xemcáinàyđi,”anhchỉnóicóthế,đặtcuốnsổvàotaycô.

“Đâylàgì?”côthậntrọnghỏi.

Anhkhôngtrảlời,chỉchămchúnhìncôvớiánhmắtkhôngyênđểlộsựbồnchồncủaanh.

Côcẩnthậnmởcuốnsổ,pháthiệnrahàngtranghàngtrangchữviếtphụnữnắnnót.Cónhữngdanhsách,nhữngcáitên,ngàytháng…Đọcđượcnửaphútthìcôgặpmộtđoạnrõràngtớimứccôđóngsậpsổlạivớimộttiếngthởhắtraxấuhổ.Ánhmắtsửngsốtngướclênnhìnanh.“Trờiạ,saoanhlạichotôithấythứnày?”Côcốgắngtrảcuốnsổlại,nhưnganhkhôngnhận.

Vứtcuốnsổxuốngsàncôcoinónhưthếnólàmộtconrắncuộnmình.“Nólàcủaai,nóliênquangìtớitôi?”

Page 70: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Nólàcủaem.”

“Củatôi?”Mộtcảmgiác lạnh lẽo trườn tới,vàcôkéochăn lensátvàomình hơn. “Anh nhầm rồi, anhMorgan.” Cô lạnh lùng nói vội vàng, đầygiậndữ.“Tôikhôngviếtranhữngđiềuđó.Tôikhôngthể.”

“Làmsaoembiếtđược.”

“Bởivìtôikhôngthể!”Rùngmìnhvàcảmthấybịxúcphạm,cônhìnanhtráchmóc.

Khi nói, giọng anh thẳng thừng và trầm trầm. “Em là gái làng chơi,Vivien.GáilàngchơikhéttiếngnhấtLuânĐôn.Emđãkiếmđượccảgiatàinhờtàinăngcủamình.”

Côcảmthấygươngmặtmìnhtrắngnhợt.Tráitimđậploạnxạtronglồngngực.“Khôngđúng,”côkêulên.“Cuốnsổđóchắcchắnlàcủangườikhác.”

“Tôitìmthấynóởnhàem,trongphòngngủcủaem.”

“Tạisaotôilại…đúnghơn,tạisaolạicóngườiphụnữnàoviếtrađượcnhữngthứnày?”

“Mộtcôngcụđể tốngtiền,”anhnhẹnhàngnêu.“Hoặccó thểđóchỉ làcáchmàemtheodõimọichuyện.”

Vivienrờikhỏighếnhưthểcôbịđẩybậtkhỏinó,khiếnchiếcchănlenrơi xuống sàn.Nhănmặt vì cơnđau nhứcxuyênqua cổ chânbị băng, côloạngchoạnglùilạivàibước,muốntạorakhoảngcáchgiữahọ.“Tôikhônglàmbấtcứchuyệngìghitrongcuốnsổđó!”

Buồnthaychocô,ánhmặtMorganlướtquacô,vàcônhậnraánhlửarọiquavảimỏng,chiếusángtừngđườngnétcơthểcô.Côvộivãtúmchiếcváy

Page 71: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

rộng trướcmặtđểche trướcngực.“Tôikhôngphảigáiđiếm,”cônóikịchliệt.“Nếutôinhưthế,chắcchắnmộtphầnnàođótrongtôisẽbiếtđiềuđó.Nhưngtôikhôngbiết,bởikhôngcócáigìnhưthế.Anhhoàntoànsaivềtôi.Nếuđâylàmộtminhchứngchokhảnăngđiềutracủaanh,tôikhôngthấykhâmphụcđâu!Giờ…giờrangoàitrahỏithêmvàlàmbấtcứđiềugìcầnthiếtđểtìmratôilàaiđi.”

Morganđứngdậykhỏighếtheocô.“Tôikhôngthểthayđổisựthậtchỉvìemkhôngthíchnó.”

“Khôngchỉlàtôikhôngthích,”Viviennói,thởhổnhển.“Tôihoàntoànbàixíchnó.Anhnhầmrồi,anhkhônghiểusao?”Côlạicàngxấuhổkhilãođảovìmấtthăngbằng,cổchânyếuớtkhônggiúpcôđứngvững.

“EmcócầntôiđưaemduyệtquahàngloạtnhânchứngsẵnsàngthềtrêncuốnKinhThánh rằngem làVivienDuvallkhông?”Morganhàkhắchỏi.“Emcómuốnvềnhàemxembứctranhkhỏathâncủamìnhđangtreotrêntườnggiườngngủkhông?Tôimangvềchoemmộtítquầnáo–emcómuốnthửmặcđểxemchúngvừavặntới thếnàokhông?Tôicó thểđàorahàngnúibằngchứngchoem.”Anh tóm lấycôkhicôcố loạngchoạng lánhxaanh,tayanhkhóachặtsaulưngcô.

Vivien rên rỉ khi anhômcô sát vào thân thể to lớn củamình.Côchặncánhtaygiữahọ,đầungẩnglêncốgắngnhìngươngmặtởtrêncaohơncônhiều.Xươngsườnanhcứngnhưgỗđóng tàubêndướibàn tay lạnhbăngcủacô.Anhgiamcầmcôgiữacặpđùimạnhmẽcủamình,giữcôđứngyên.

“ThậmchíkểcảkhitôilàVivienDuvall,”côbướngbỉnhnói,“anhkhôngthểchứngminhđượcrằngtôiđãlàmtấtcảnhữngchuyệntrongcuốnsổđó.Tấtcảđềulàbịađặt.”

“Tấtcảđềulàsựthật,Vivien.Embánthânnuôimiệng.”Anhchẳngthoảimáivớiýnghĩđóhơncô.“Emchuyểntừgãđànôngnàysanggãđànôngkhác,lấythứmàemmuốntừmỗingườitrongsốhọ.”

Page 72: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Ồ,thậtsao?Vậythìailàngườibảotrợcuốicùngcủatôi?Anhtađâu,vàvìsaoanhchưaliênlạcvớianhta?”

“Emnghĩanhtalàai?”Morgannhẹnhànghỏi.

NhữnglờinàykhiếnVivienquaycuồng.Côháhốcmiệng,choángváng,độtnhiênlảđitrongtayanh.“Không.”

“ChúngtađãlàtìnhnhânkểtừsaukhiembỏNgàiGerard.Tôiđếnnhàemthămemvàilần.Chúngtagiữmọichuyệnbímật,nhưngchúngtađangchuẩnbịphácthảoramộthợpđồngđầyđủ,”Grantnóidốimàkhônghềcảmthấytộilỗi.Sựlừagạtnàykhómàkhiếncôtổnthươngđược,saucuộcsốngđồibạimàcôtheođuổi,vànóhợpvớimụcđíchcủaanh.Anhmuốncô,vàđâylàcáchthiếtthựcnhấtđểcócô.

“Vậyanhvàtôilà…”côấpúng.

“Đúngvậy.”

“Anhnóidối!”Viviengồnglênchốnglạianh,xôđẩyvàcựaquậy,nhưngcánh tayanhnhưhaigọngkim loại.Rấtnhanhcômệt lảbởinỗ lựcphảnkhángvôdụng.Côkhôngthểkhôngýthứcđượcrằngnhữngcửđộngcủacôkíchthíchanh.Sựcươngcứngcủacôngcụđànôngéplêncaotrênbụngcô,đóngvàocôhơinóngdữdộicủanó.Chúaơi,làmsaocôcóthểgầngũivớingườiđànôngnàymàkhôngnhớra?

Côrunrẩyđổậpngườivàocơthểcaoráovàvạmvỡcủaanh.Côquámệtmỏikhôngcửđộngnổi.Hỗnhợpdễchịucủamùivảilanhvàxàphòngcạorâucaycayvươnglại trênngười,vàcôhítsâumùihươngấy.Đầucôngảvàongựcanh,taiáplênnhữngnhịpđậprõràngcủatráitimanh.

“Anhsairồi,”cônói,hoangmangđếnđộkhôngthểkhócđượcnữa.“Tôikhôngphảilàhạngphụnữnhưthế.Tôikhôngthể.”

Page 73: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anhkhôngtrả lời,vàcônhậnraanh tinvàođiềuđó tớimứcnókhôngđángđểtranhcãi.Mộtthoánggiậndữđanxenvàonỗibốirốicủacô.Đượcthôi.Côsẽkhônglàmmìnhmệtthêmnữabằngcáchphủnhậnlờibuộctội…Thờigianchắcchắnsẽchứngminhrằnganhsai.

“Giờthìanhmuốngìởtôi?”côhỏibằnggiọngnặngnề.Mộtcơnrunlướtdọcxuốngthânthểkhicôcảmthấytayanhdichuyểntrênlưngcô,hơinóngcủalòngbàntayxuyênqualớpvảimuslinmỏng.

“Tôisẽgiữemởđây,”anhtrảlời,“đểbảovệemvàcũnglàđểthuậntiệnchotôi.”

Thuậntiệnchoanh?Điềuđóchỉcóthểcónghĩalàanhdựđịnhtiếptụcgiaoước trớcđâycủahọ,bấtchấpviệccômất trínhớ.Côngoảnhđầu lạinhìnchiếcgiườngquácỡgiốngnhưmộtnơitrúẩnchotớilúcnày.Nếuanhmuốncócôtốinay,côsẽkhôngchịunổi.Côsẽtrốnkhỏinhàvàvừachạyvừalahéttrênphốtrongváyngủ.“Tôikhôngthểthuậntheoanhtốinay,nếuđólàđiềuanhdựđịnh,”côphảnkhángnói.“Vàcũngkhôngphảitốimai.Vàkhôngphải…”

“Yên nào.” Lần đầu tiên ngữ điệu buồn cười len vào giọng anh. “Tôikhôngkhốnkiếptớinỗiépbuộcemtrongkhiemvẫncònốm.Chúngtasẽđợiđếnkhiemkhỏelại.”

“Tôikhôngbaogiờmuốnthếnữa!Tôikhôngphảigáiđiếm.”

“Emsẽmuốn.Nónằmtrongbảnchấtcủaem,Vivien.Emkhôngthểthayđổiconngườithậtcủamình.”

Lờikhẳngđịnhhiểnnhiêncủaanhlàmcôtứcđiên.“Tôikhôngmuốngãđànôngnàonữakểtừbâygiờ.Đặcbiệtlàanh.”

Sựphảnkhángcủacôdườngnhưkhơidậymộtthứgìđótronganh,giảiphóng quyết tâm sắt đámuốn chứng tỏ điều gì đó với cô…và với chính

Page 74: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

mình.Anhnhanhchóngbếcôlên,trướckhicôkịpnghĩhayphảnứng.Anhđưacôtớigiườngđặtxuốnglớpchănđượcgấplạingănnắp.Gươngmặttốisầmcủaanhcheđiánhlửakhianhcúingườitrêncô.

“Không,”Vivienthảngthốt.

Miệnganhconglêncóchútácđộc,nhưngkhianhápmôilênmôicô,nụhôndịudàngvàchậmrãi, thắmthiếtvôcùng.Anhchốngbàntaylênđệmhaibênđầucô,khôngchạmbấtkìphầnnàokháccủathânthểvàocôngoạitrừmiệngmình.Nếucômuốn, côhẳnđã có thể lăn rakhỏi anhdễdàng.Nhưngcôởlạibêndướianh,sữngsờvớicảmgiácngọtngàovànóngbỏngchảytrànranhanhchóngvàkhiếnlôngtơtrênkhắpcơthểcôdựngđứng.

Côđưataylênmặtanhnửanhưmuốnđẩyanhranửanhưkhông,nhưnganhnghiêngđầuhôncômãnhliệthơn,vàmọiýnghĩchốnglạianhđềubiếnmất.Lưỡianhđưavàomiệngcô,đùabỡn,vevuốt.Anhcóvịcủacàphê,vàmộtmùihươngnamtínhrấtđỗidễchịuquyếnrũcôngậpngừngđưalưỡirađáplại.Sựđụngchạmthoángquadườngnhưkíchthíchanh.Anhthởsâu,ápmiệngmìnhlênmôicôtrongnhữngnụhôndàivàtìmkiếm,từngnụhôncàng lúccàngdịudàngvàgầngũi.Vivienbất lực thả lỏngmìnhbêndướianh trong khi cơn nhức nhối nặng nềmà ngọt ngào hình thành trong bầungực, thấpbêndướibụngvàgiữahaiđùi.Tâm trímêmuộicủacôkhôngcònhiểuđượcchuyệngìđangxảyra,thậmchíquantâmcũngkhông.Tấtcảnhữnggìcòntồntạilàxúccảm,vàmọiphầntrongcôđềutậptrungvàohơiấmnồngnàntừmiệnganh.

Vớisựđộtngộtkhiếncôngâydại,Morgantáchmôiranhìncôbằngánhmắtsôisục.

“Emthấykhông?”anhkhànkhànnói.“Giờchotôibiếtemlàhạngphụnữnào?”

PhảimấtmộtlúcVivienmớihiểuđiềuanhnói.Xấuhổvàtứcgiận,côlậtngườisangbên.“Điđi,”côthảngthốt,áptaylêntai,khôngnghebấtcứlờigìanhthốtlên.“Đểtôimộtmình.”

Page 75: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anhlàmtheolờicôngaylậptức,bỏlạicôthumìnhtrêngiườngtrongnỗihoangmangcâmlặng.

Chỉmơhồnhậnthứcmìnhđangđiđâu,Grantxuốngcầuthang,đầuquaycuồngđầycâuhỏi,cảmxúc…“Vivien,”anhthìthầmkhôngchỉmộtlần,cáitênđượcgọilúcthìlàcâunguyềnrủa,lúclạilàlờicầunguyện.

Anhthấymìnhbướcvào thưviện,mộtnơi trúẩnđầydavàgỗsồi,vớinhữngchiếcghếcũkĩnhưngthoảimáivàcáctủsáchđượcthiếtkếđặcbiệt.Tủsáchcómặttrướclàkínhmài,vàlướiđồngởgiácuốicùng.Anhmêmẩnsưutầmsách–bấtcứ thứgìcóhaibìaanhđềusưutầmcả.NhữngchồngbáochấttrênbànthườngkhiếnbàButtonsphànnànrằngngồinhàlàhiểmhọahỏahoạnlớnnhấtLuânĐôn.

Grantkhôngbaogiờngồiyênlặngđượcmộtlúcmàkhôngcósáchhoặcbáotrêntay.Khikhônglàmviệchayngủ,anhđọcsáchbáo.Anhđọcbấtcứnộidungnàođểngănmìnhkhôngnghĩvềquákhứ.Vàđêmđêm,khinỗihốitiếcquanhquẩntrongđầuanhnhưnhữnghồnma,tướcđoạtmọikhảnăngchìmvàogiấcngủ,anhlạitớithưviện,uốngbrandyvàđọcsáchchotớikhichữnhòeđitrướcmắtmình.

Vơvẩnđiquanhữnggiábùachúbọcda,Granttìmkiếmthứcóthểthuhútsựchúýcủamìnhsanghướngkhác.Ngóntaynhẹnhànglướttrênnhữngcánhcửakínhsángvàmátmẻ,mởmộtchiếc,chạmquahàngsách.Nhưnglầnnày,chạmvàodabìakhiếnanhkhóchịu…Tayanhthèmkhátdaphụnữmềmmại,máitócmượtmà,bầungựcvàhôngtròntrịa…

Anhbắtgặphìnhảnhmìnhtrongkính,gươngmặtđămđămkhổsở.

Quayđivớimộttiếngrên,Granttớitủlyđặtgiữahaichiếctủnhỏđồngbộ.Mộttủđượcdùngnhưhầmrượunhỏ.Anhlụctrongngănkéochotớikhibàn tay nắm quanh thân chai brandy hình thoi dẹp, sôi sục thứ chất lỏngthẫmmàu.

Page 76: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Mởnút,anhuốngtrựctiếptừchairượu,sựđậmđàcủarượubrandyPhápđắttiềntrôixuốngcổhọng.Anhđợicảmgiácấmápquenthuộctrànngậptronglồngngực,nhưngchỉthấysựtrốngrỗng.

Tâmtríanhquay lạihìnhảnhcủaVivien, sựngọtngàocủamôicô, sựngâythơtrongcáchcôphảnứng.Nhưthểcôkhôngquenhôn,nhưthểcôlàmộthọcsinhngượngnghịunhưngsẵnsànghọchỏi trongbàntaycủamộtngườithầyđầykinhnghiệm.Tấtcảchỉlàảotưởng.

“Ngâythơ,”anhthìthầmvớimộttiếngcườigaygắt,vàđổthêmbrandyvàohọngmình.Vivienđúnglàmộtmónhàngthượngphẩm,nhưngdùgìcôvẫnchỉlàmộtconđiếm.Vàanhlàmộtthằngngốckhicảmthấymuốnbảovệcô,khaokhátcô,vàtệnhất,thíchcô.

Anhngồitrongghếbànhgáclênlênmépbàn,vàyênlặngthừanhậnsựthậtđángxấuhổnày.NếuanhkhôngbiếtVivienlàai,vàtừnglàcáigì,anhsẽđiêncuồngvìcô.Gãđànôngnàocóthểkhôngnhưthếchứ?Côđángyêu,thôngminhvàtỏrayếuđuối.Cáchcôphảnứngkhiđượcbáotinmìnhlàgáilàng chơi hòa trộn hoàn hảo giữa giận dữ và hoangmang. Cáchmàmộtngườiphụnữtrongtrắngsẽphảnứng.Bảnnăngvàbộnãochưabaogiờchoanhnhữngthôngđiệpđốilậpđếnthế,vàtrongmấylầnđó,anhcókhuynhhướng nghe theo bản năng.Nhưng không phải trong trường hợp thế này.Anhbiết tấtcảvề tàinănggiảbộ trong trắngđộcnhấtvônhịcủaVivien.Chuyệnlúcnàycôxửsựnhưthếnàokhôngquantrọng,sớmhaymuộncôcũngtrởvềbảnchấtthậtcủamình.

Vìthế,anhkhôngthểđểmìnhbịcôquyếnrũ.

Nhưng,chếttiệt…chuyệnđósẽkhônghềdễdàng.

Chương5

Page 77: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vivienthumìnhlạimộtgóccủachiếcgiườngrộngcảmẫu,tứcgiậnvàlolắng tớikhicuốicùngcũngchìmvàomànsươngquên lãng.Nhưngchẳngthểtìmthấychútyênbìnhnàotronggiấcngủ,chỉcómộtgiấcmơkìlạcànglúccàngtrởnênghêgớm.

Côchạyquamộtconphố tối tăm,bịnhữngkẻkhôngnhìn rõmặt rượtđuổi.Đôilúccôdừnglạicườicợtvàkhiêukhíchchúng,rồiquayđầuchạytiếpngaytrướckhichúngtómđượccô.Tớimộtcâycầu,côtrèolênbờkè,tớiđượcmộtcầutàucóbứctượngmộtvịthầnsôngbằngđồng.Nhữnggãđànôngbêndướihòlalênvớicô,trèotheocô,nhưngcôcườikhànkhànvàđáchúngđi.Độtnhiêncôkinhhoàngnhậnrabứctượngđồngkhổnglồbêncạnhbắtđầuchuyểnđộng.Nhữngcánhtaykimloạilớnômcô,giamcầmcôtrongvòngômlạnhlẽovàtànnhẫn.

Kêulênkinhhãi,côchốnglạibứctượng,nhưngnóníuchặtcô,quayvềphíasông…rồiđổxuốngdòngnướclạnhbuốtvàđenngòm.Sứcnặngcủanónhanhchóngkéocôxuống,mặtnướcphíatrênxadần.Côhétlêndướinước,nhưngkhôngaingheđượctiếngcô,rồichấtlỏngtrànđầymiệngvàcổhọng,khiếncônghẹtthở…

“Vivien.Chếttiệt,Vivien,dậyđi.”

Côbắtđầutỉnhgiấc,vẫnđangchốnglạicánhtayômmìnhthìthấygươngmặtMorgan.Anhcaucólolắngtrongkhikéocôvàolòng,mộttayvuốtmớtócướtđẫmkhỏimặtcô.Thântrênanhchỉmặcmộtchiếcáovảilanhmỏng,cổmởđểlộrahõmcổ.

Mấtphươnghướng,Viviencốgắngthở.Côliếcxungquanh,nhậnrahọđangởtrênsàn.

“Emngãkhỏigiường,”Morgannói.

“Tôi…tôigặpácmộng.”

Page 78: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Kểtôinghexem,”anhnhẹnhàngnói.Thấycôvẫnimlặng,anhvuốtlạiđường lôngmày rối cho cô bằng đầu ngón tay cái. Cử chỉ thânmật nàykhôngbiếtvìsaolạikhiếncônóitrongkhilờianhkhôngthể.

Viviencắnmôicăngthẳng.“Tôimơthấytôiđangchếtchìm.Ynhưthậtvậy…tôikhôngthởnổi.”

Mộtâmthanhdịudàng,ramrápthoátkhỏihọnganh.Anhvỗlưngcôanủi,vỗvềcônhư thểcô làmộtđứabé.Sứcnóngcủacơ thểanh thấmquanhữnglớpvảigiữahọgiúpcôthấyấmáp.Côthoángmuốnđẩyanhrakhikýứcvềlờibuộctộikhóchịucủaanhvẫncònvangbêntai.

Nhưng cô ở yên trong vòng tay anh. Tuy anh đáng ghét và kiêu ngạo,songanhcũngto lớnvàantoàn.Vàolúcnày, thếgiankhôngcònnơinàođángtrúngụhơnvòngtayanh.Mộtmùihươngngọtlànhbámquanhanh,hòatrộngiữarượubrandy,muốivàlanh…thứmùikhiếncônhớtớimộtthứgìđó…aiđó…ngườicóhìnhảnhđầysứcvỗvềkhóasâutrongkýứccô.Cólẽlàchacô,hayanhcô?Mộtngườitìnhmàcôtrântrọng?

Bốirốivàthấtvọng,côcắnmôimạnhhơntrongkhicốgắngsuynghĩ.

“Đừnglàmnhưvậy,”Morgannói,chạmvàomiệngcôbằngnhữngngóntaydịudàng.“Cốthảlỏngđi.Emcómuốnuốnggìđókhông?”

“Tôikhôngbiết.”

Anh ôm cô trong lòngmột lúc nữa, cho tới khi trái tim đập loạn nhịpchầmchậmtrởlạibìnhthường.Tayanhlướtquachânvàhôngcô,đặttrênbờeocong, rồi trongmột thoáng tuyệtvọng, cảm thấy sựđụngchạmcủaanhsaomàquenthuộcvàtựnhiênđếnvậy.Cứnhưthểnơicôthuộcvềlàtrongcánh tayanh,népvào lònganh…nhưthểhọ thậtsự làbạn tình.Côquaymặt,ápbầumáđầmnướcmắtvàoáoanh,vàcôcảmthấymiệnganhchạmquatóc.

Page 79: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Morgancẩn thậnbếcô lênkhỏisànđặt lạivàogiường, rồi lúihúivuốtphẳngđámchănđệmbịgiũtunglên.Tớibànđầugiường,anhrótchútrượuvàocốcthủytinhcóchạmhìnhlá.“Tôicócảmgiácđêmnayemsẽcầntớimột chút thứ này,” anh nói. “Đôi lúc em sẽ lại mơ về chuyện đó. Thỉnhthoảngsẽcógiấcmơsốngđộngtớimứckhiếnemphảihétlênchoàngtỉnh.Chuyệnđóxảyrasaukhingườitathoátchếttrongđườngtơkẽtóc.”

Anh tỏ rakháhiểubiếtvềvấnđềnày,Viviennghĩvàchấpnhậnchiếccốc.Cônhấpmôithửthứcuốngđậmđàcònphảngphấtvịquả.“Anhđãbaogiờsuýtchếtchưa?”

“Mộtđôilầngìđấy.”

“Chuyệngìxảyra?”côhỏi.

“Tôi không bao giờ bàn luận về những chiến công củamình.”Một nụcườitựgiễulướtlênmôi,làmdịuđinétgóccạnhtrêngươngmặtanh.“Rấtdễđểmộtcảnhsáthìnhthànhthóiquenhuênhhoang,vàrồichúngtôisẽbỏra tấtcả thờigian thêudệtnhữngcâuchuyệnhấpdẫn…vìvậy tốtnhất làkhôngnóivềcôngviệc,khôngthìsẽchẳnglàmđượcgìcả.”

“Đằngnàotôicũngsẽtìmrathôi,”Viviennói.Côuốngmộtngụmrượulớnhơn,chấtlửadễchịulanraquamạchmáuvàphụchồidũngkhívừatanvỡcủacô.“BàButtonsbảo tôicóvàicuốn tiểu thuyếtnửaxuviếtvềcácchuyếnphiêulưucủaanh.”

“Rácrưởichỉphùhợpđểđốt lửa,”anhkhịtmũinói.“Emsẽkhôngtìmthấychúngtrongnhàtôiđâu.”

“Cóđấy.Vàingườihầucủaanhđãsưutậplạirồiđấy.”

“Họ làm cái quái gì thế không biết,” anh lẩm bẩm, rõ ràng ngạc nhiên

Page 80: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

trước thông tinđó.“Mấycáiđầuđiênrồ.Đừng tinvào lờinàohọnóivớiem.”

Page 81: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôi làm anh xấu hổ,” cô nói với một thoáng thỏamãn, giấu nụ cườithoángquasaulyrượu.

“Emđãnóichuyệnvớiai?BàButtons?Một trongcáchầugái?Kẻnàongồilêđôimáchtôisẽchomộttrậnratrò.”

“Ngườihầuaicũngrấttựhàovềanh,”Viviennói,vuisướngvìđãtìmracáchđểchâmchọcanh.“Anhcứnhưhuyềnthoạiấy,giảicứunhữngngườithừakế,truyđuổibọngiếtngười,giảiquyếtcácvụántưởngchừngkhôngthể…”

“Huyền thoại cái con tườuấy.”Morgan trôngnhư thể côvừa chếnhạoanh chứ không phải khen ngợi danh tiếng của anh. “Chủ yếu tôi tìm lạinhữngtàisảnbịmấtcắpchongânhàng.Tôithíchngânhàngvàkhoảntiềnthưởngcủahọ.NgàiRossvàbấtcứcảnhsátnàocũngcóthểnóivớiemởvịtríđánglẽralàtráitim,tôicómộthộptiền.”

“Anhđangcốgắngbảotôianhkhôngphảilàmộtvịanhhùng,”Viviendudươngnhưđanghỏi.

“Tiếpxúcvới tôi trong suốthaimươi tưgiờquamàemkhôngđồngýsao?”

Côcânnhắc câuhỏi và trả lời thận trọng. “Hiểnnhiên anhkhôngphảingườihoànhảo–nếunhưcóaiđượcnhưthế,nhưnganhđãlàmđiềutốtchonhiềungười,đôikhimạohiểmcảtínhmạngcủachínhmình.Vìthếanhlàanhhùng,thậmchíngaycảkhitôikhôngtánđồngviệcanhlàm.”

“Emkhôngtánđồngviệctôilàm,”anhngâyralặplại.

“Không.Tôinghĩanhphạmphảisailầmlớnkhitrảtiềnmuadịchvụtừmộtngườiphụnữnhưtôi.”

Page 82: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Câunóinàydườngnhưvừalàmanhbuồncười,vừakhiếnanhkhóhiểu.“Tạisao,Vivien,”anhchếnhạo.“Nghechẳnggiốngemchútnào.”

“Khônggiống?”Côlúngtúngnghịchmépchănlanh.“Tôikhôngbiếttôiphảitỏranhưthếnào,haytôinênnóigì.Tấtcảnhữnggìtôibiếtlàanhcàngnóivới tôi nhiều chuyệnvề tôi, tôi càng tựhỏi tại sao anhhoặcbất cứ aikháclạimuốnởbêntôi.Tôichẳngphảimộtngườiphụnữtốtđẹpgì,phảikhông?”

Sựimlặngcăng thẳng trùmlênhọ.ÁnhmắtMorgansoixét,cânnhắc,giống như nhà khoa học đang kiểm tra kết quả bất ngờ củamột cuộc thínghiệm.Khôngnóikhôngrằng,anhquayđiracửa.Viviennghĩanhchuẩnbịbỏđi,songanhlạibưngmộtchiếckhaytrênbàntớigiườngcô.

“Bữaănnhẹcủaem,”anhnói,đặtkhayvàolòngcô,xếpngayngắnlạimộtmónđồbạcđãtrượtrarìa.“Tôiđangmangđồănlênchoemthìnghethấyemngã.”

“Anhmangđồănchotôi?”Vivienhỏi,phânvânkhôngbiếttạisaoanhkhôngbảongườihầulàmviệcđó.

Morganđọcđượccâuhỏikhôngnóiratrongbiểucảmcủacô.“Tôiđịnhlấy nó thay cho lời xin lỗi.”Giọng anh trở nên cộc cằn khi anh bổ sung.“Cáchtôiđốixửvớiembantốithậtvôlý.”

Vivienhơingạcnhiênvớisựcộccằnđángyêunày.Bảnnăngbảocôanhthậtlòng.Mặcdùrõràngkhôngtôntrọnghayquýmếncô,anhsẵnlòngxinlỗikhitinrằngmìnhsai.Cólẽanhkhôngphảilàconquáivậtnhưcônghĩ.

Côcốgắngđáplạivớitháiđộthànhthậtnganghàng.“Anhchỉchỉrasựthậtmàthôi.”

“Lẽ ra tôi nên nhẹ nhànghơnkhi nói điều đó.Khó ai có thể gọi tôi làngườikhéoănkhéonóiđược.”

Page 83: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôikhôngnêntráchanhvìđiềuanhnói.Rốtcuộcthìkhôngphảilỗicủaanhkhitôilà…”

“Mộtngườiphụnữxinhđẹpvàhấpdẫn,”anhkếtthúcchocô.

Đỏmặt,Vivientìmchiếckhănănđặtlênngườimình.Côkhôngcảmthấymìnhđẹpvàhấpdẫn,vàrõràngcôkhôngcảmthấymìnhnhưmộtgáilàngchơi lọc lõi. “Cảm ơn anh,” cô khó khăn nói. “Nhưng tôi không phải làngườiphụnữmàanhnghĩ…ítnhất,hiệntạithìkhông.Tôikhôngnhớgìvềbảnthân.Vàtôikhôngbiếtphảiứngxửvớianhnhưthếnào.”

“Khôngsao,”Morganngắt lời,ngồixuốngghếcạnhgiường.Anh tỏ rathoảimáivàthảlỏng,nhưngánhmắtanhkhôngrờicômộtgiây.“Cứứngxửnhưcáchemmuốn.Sẽkhôngaibuộcemphảilàmđiềuemkhôngmuốn,tôilạicàngnhưvậy.”

Dùthậtkhókhăn,côthởsâuvàđáptrảánhmắtcủaanh.“Vậythìanhsẽkhôngmuốntôi…”

“Không,”anhkhẽkhàngnói.“Tôiđãnóivớiemrằngtôisẽkhônglàmphiền em theo cách đó. Chừng nào em còn chưamuốn thì chừng ấy cònkhông.”

“Vànếunhưtôikhôngbaogiờmuốn?”côbuộcmìnhphảilínhíhỏitrongsựxấuhổ.

“Quyếtđịnhhoàntoànnằmởem,”anhtrấnancô.Miệnganhnhếchcongthànhmộtnụcười.“Nhưngemđượccảnhbáotrướcrốiđấy.Sựhấpdẫncủatôicóthểsẽlàmemxiêulòng.”

Bối rối,Vivienhạmắtxuốngbữa ănngon lành trướcmặt.Đĩa cómấymiếng thịt gà,một chút bánh pudding,mộtmuỗng rau trộn kem.Cô cầm

Page 84: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

bánhlêncắnmộtmiếng.Cảmgiácnhưcôphảinỗlựcmộtcáchbấtthườngđểnhainuốtmiếngbánh.“Đâylàphònganh,phảikhông?Tôimuốnchuyểnsangphòngdànhchokháchchừngnào thuận tiện.Tôikhôngmuốnchiếmmấtgiườngcủaanh.”

“Cứởlạiđây.Tôimuốnemđượcthoảimái.”

“Nơi này rất đẹp, nhưng giường quá lớn với tôi, và…” Vivien do dự,khôngthểchoanhbiếtcôcảmthấynhưbịanhvâyquanhkhiở trongcănphòngnày,thậmchíngaycảkhianhkhôngởđây.Mùianh,vàkhíchấtnamtínhđặcbiệt củaanhdườngnhưvẫn luẩnquẩn trongkhônggian.“Tôiđãbao giờ ở đây chưa?” cô đột nhiên hỏi. “Ở trong nhà anh… trong phòngnày?”

Trongnhữngdịphọgầngũi,côđoánhọđãlàmởtrêngiườngcô,hoặcởnơinàokhác.Côquáxấuhổkhôngdámhỏikĩhơn.“AnhMorgan–Grant–cóđiềutôimuốnhỏi…”

“Sao?”

“Xinhãyhứalàanhkhôngcườitôi.”

“Đượcrồi.”

Côcầmchiếcđĩabạc lênnghịchnghịchrăngdĩa, tập trungcảvàomónđồ.“Cótìnhyêugiữachúngtakhông?Mộtchútquýmếnnào?Haychỉđơnthuầnlàmộtvụdànxếplàmăn?”Côkhócóthểchịunổiýnghĩrằngcôcóthểđãbánmìnhchỉvìtiền.Mặtcôđỏbừngtủithẹntrongkhicôđợicâutrảlời.Cônhẹnhõmkhianhkhôngcườinhạohaychếgiễu.

“Không hẳn chỉ là làm ăn,” anh thận trọng nói. “Tôi nghĩ em thườngmanglạichotôiniềmvuithúvàkhoankhoáimàtôirấtcần.”

Page 85: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vậycóthểnóichúngtalàbạnbè?”Vivienhỏi,nắmchiếcdĩamạnhđếnnỗirăngdĩađểlạicácvệtđỏtronglòngbàntaycô.

“Phải, chúng ta là…”Ngừng lời,Morgan lấy chiếc dĩa khỏi tay cô vàdùngngóncáixoavếtđautronglòngbàntaycô.Anhnângbàntaycôtrongbàntaylớnhơncủamình,caumàynhìnnhữngchấmđỏ.“Chúngtalàbạn,Vivien,”anhnóinhỏ.“Đừngtựlàmmìnhcăngthẳng.Emchẳngphảilàmộtconđ…mộtgáimạidâmrẻtiền.Emlàgáilàngchơihạngsang,vàkhôngmấyainghĩtệhơnvềemvìđiềuđó.”

“Tôi thìcó,”Vivienđauđớnnói.“Tôinghĩ tệhơnrấtnhiềuvềmìnhvìchuyệnđó.Ướcgìtôilàngườikhác.”

“Rồiemsẽquenvớiđiềuđóthôi.”

“Đóchínhlàđiềukhiếntôisợ,”côthìthầm.

Cóđiềugìđótrongánhmắtbuồnrầucủacôkhiếnanhphiềnlòng.Buôngtaycôxuống,anhlẩmbẩmnguyềnrủavàrờikhỏiphòng,còncôủêtrântrốinhìnthứcănđãnguộitrongđĩamình.

“Ồ, tôi sẽkhôngmặccáiđóđâu,”Viviennói,đămđămnhìnchiếcváyđượclấyrachocô.NólàmộttrongbốnchiếcmàMorganđãmangtừnhàcôvề,vàtrongkhichẳngnghingờrằngchiếcváylàcủamình,côrấtnghingờtính thẩmmỹcủanó.Bộváyđược thiếtkếvàmayrấtđẹp,songmàusắc,màunhungsẫmmangtheosắcđộgaygắtcủaquảmậnchínhoặcanhđàođen,sẽđốilậpkinhkhủngvớitóccô.Côrầurĩbổsung.“Khôngphảivớibộtócđỏhoenày.Trôngtôisẽđángsợlắm.”

BàButtonsquansátcôkĩlưỡngtrongkhiMarygiúpcôrakhỏibồntắmvàbắtđầulaukhôchocôbằngchiếckhăntắmdàimàutrắng.“Tôinghĩcôsẽthấyngạcnhiênmộtcáchdễchịuđây,côDuvall.Saocôkhôngthửmặcvàoxem?”

Page 86: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Đượcrồi,tôisẽthử.”Viviennói,runrẩyvìkhôngkhílạnhtrànqualàndatrần,khiếncônổidagàtừđầuđếnchân.“Nhưngthếnàotôicũngtrôngbuồncườichomàxem.”

“Tôiđảmbảokhôngcóchuyệnđóđâu,”bàButtonstrảlời.Trongbangàyqua, tháiđộcủabàquảngiađốivớiVivienđã thayđổi từ lịchsựxacáchsangâncầnấmáp,vàdànngườihầutrongnhàcũngngaylậptứctheotấmgươngđó.Thật lòngbiếtơnsựgiúpđỡcủahọ,Viviencangợivàcảmơnnhữngngườihầubấtcứkhinàocócơhội.

NếuVivien làmột phụ nữ quý phái thượng lưu, cô nghĩmình sẽ chấpnhậnsựgiúpđỡcủahọnhưmộtlẽđươngnhiên,vàcẩnthậnđểkhôngtrởnênthânmậtvớihọ.Tuynhiêncôchẳngphải làquýtộc,vàsaunhữnggìđượcbiếtvềquákhứphóngtúngcủamình,cônghĩnhữngngườihầutrongnhàMorgancònhơncảtửtế.Chắcchắntấtcảđềubiếtcôlàai,vàcôtừnglàmnghềgì,songhọvẫnđốixửvớicôtrongsựtôntrọngmàhọhẳnsẽdànhchomộtnữcôngtước.KhicônóisuynghĩnàyvớibàButtons,bàquảngiađãgiảithíchvớinụcườihàihước.

“ThứnhấtlàôngMorganđãthểhiệnrõôngấytrântrọngcô,vàmuốncôđượcđốixửnhưmộtvịkháchđángkính.Nhưngkhôngchỉvậy,côDuvall,tínhcáchcủacôđã tựnói lênrồi.Chodùngười tacónóigìvềcô,nhưngngườihầuđềuthấycôlàmộtcôgáitốtbụngvàđoantrang.”

“Nhưngtôikhôngphảinhưvậy,”Viviennói.Khôngthểnhìnvàogươngmặtcủabàquảngia,côcúiđầu.Mộtkhoảngimlặngdàitrôiqua,vàrồicôcảmthấybàntaydịudàngcủabàButtonsđặtlênvaimình.

“Chúngtađềucónhữngsailầmphảisửachữa,”bàquảngiakhẽnói.“Vànhữngsailầmcủacôkhôngphảiđiềutệnhấtmàtôitừngđượcnghe.NhờnghềnghiệpcủaôngMorgan,tôitừngthấyvàbiếtnhữngngườixấuxahơn,xấuxakhongtưởngnổi,chảcóchúttốtđẹphayhivọngnàoởhọcả.Côcònlâumớitứcmứctuyệtvọngđó.”

“Cảmơnbà,”Vivienthì thầm,cựckìnhúnnhường.“Tôisẽcốgắngđể

Page 87: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

xứngđángvớilòngtốtcủabà.”Kểtừkhoảnhkhắcđó,bàButtonschechởcôchẳngkhácnàongườimẹchechởchođứaconthơ.

CònvềGrant,Vivienkhônggặpanhnhiều,bởianhbậnrộnđiềutravềvụán của cô, và một hay hai vụ nữa. Anh đến thăm cô vào buổi sáng, nóichuyệndămbaphútgìđó,rồiđisuốtcảngày.Buổitối,anhtrởvềmộtmìnhănbữanhẹthanhđạm,rồiđọcsáchtrongthưviện.

VớiVivien,Morganlàmộtngườilạlùng.Nhữngcuốntiểuthuyếtnửaxumà cô hầuMary cho cômượn không bộc lộ nhiều về tính cách của anh.Những cuốn tiểu thuyết nhấn mạnh về mặt phiêu lưu trong bản tính củaMorgan,kểchitiếtvềnhữngtộiácmàanhgiảiquyếtvàcuộctruyđuổinổitiếngcủaanh theodấumột tênsátnhấtquasuốthai lụcđịa.Tuynhiênrõràngtácgiảchẳngbiếtgìvềgóckhuấttrongtâmhồnanh.Vivienngờrằngítngườimuốnbiếtconngườithậtcủaanhmàchỉưathíchnhữngcâuchuyệnđược tâng bốc về một huyền thoại. Thường đó là tình huống của nhữngngươinổitiếng–ngườitamuốnbiếtvềnhữngthànhtựuvàđiểmmạnh,chứkhôngphảinhữngyếuđuốicủahọ.

NhưngchínhnhữngđiểmyếucủaMorganmớilàthứlàmVivienthấythúvị.Anhcóvẻkhôngcónhiềuđiểmyếu.Anhlàmộtngườikínđáo,dườngnhư không gì có thể làm tổn thương, và không thích nói về quá khứ củamình.Vivienkhôngthểkhôngtựhỏicónhữngbímậtvàkýứcnàocấtgiấutrongtráitimđượccanhgiữcẩnmậtđó.Chỉchắcchắnmộtđiều…Morgansẽkhôngbaogiờtintưởngmàtâmsựvớicô.

ViviennhậnthứcđượcrấtrõsựkhinhmiệtcủaMorganđốivớicuộcsốngcủacôtrước“tainạn”.Anhrõràngkhôngthíchhaytánđồngngườiphụnữtrướcđây trongcô,vàcôkhócó thể tráchanh,bởicôcũngcảmthấynhưvậy.Thậtkhôngmay,trongquátrìnhđiềutra,Morgandườngnhưpháthiệncàngnhiềusựthậtkhóchịuhơnvềcô.Anhđãthừanhậnmìnhxéthỏinhữngngườibiếtcô.Xemrabấtcứchuyệngìhọnóivớianhđềukhônghữu íchhoặckhônglấygìlàmdễchịu.

Viviencaumày,cốgắngđẩynhữngýnghĩtốitămvàosâutrongtâmtrímình. Cô bám vào lưng chiếc ghế bên cạnh để giữ thăng bằng trong khi

Page 88: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Marykéochiếcváynhunglên.Cổchâncôlànhrấtnhanh,giờgầnnhưđãkhỏihẳn,chỉkhinàocôđứngtrụtrênchânđóquálâuthìnómớiđau.

“Đó,”bàButtonshàilòngnói,lùilạimỉmcườingắmVivien.“Bộáynàythậtđángyêu,vàmàusắckhôngthểhoànhảohơnđượcnữa.”

Viviencẩnthậnđiratrướcbàntrangđiểmvớibamặtgương.Thậtngạcnhiên,bàquảngianóiđúng.Nhungmàuanhđàođensẫmkhiếndacôtrônggiống như sứ, và tôn lênmàu lửa hồng ngọc củamái tóc cô. Lụa đen tếtthành đường viền cổ áo cao khiêm nhường. Thêm nhiều dải lụa tết nửabuông từcổxuốngxươngđòn,hémở lấp ló lànda trắngngần.Khôngcótrangtrínàokháclàmhỏngnhữngđườngnétđơngiảncủabộváy,chỉ trừchỗlụađenphồnglênởgấuváy.Đólàmộtbộđồtrangnhã,phùhợpvớibấtcứngườiphụnữtuyệtvờinào.Viviennhẹnhõmkhipháthiệnmìnhcũngcómộtvàibộquầnáokhôngtuyênbốngươimặcnólà“gáilàngchơi”.

“Cảm ơn trời,” cô lẩm bẩm, cười tự hối lỗi với Mary và bà Buttons.“Trôngtôicũngđứngđắnratrònhỉ.”

“Nếucôchấpnhận,côDuvall,”Marynói,“tôisẽchảitócchocôvàbúilêntửtế.Trôngcôsẽnhưmộtquýcôthựcthụ-vàthếnàoôngMorgancũngsẽhàilòngkhithấycôđẹplênnhưthếnàyđó!”

“Cảm ơn,Mary.”Vivien bước tới bàn trang điểm, dừng lại nhặt chiếckhăntắmẩmbịvứtxuốngsaukhicôtắmxong.

“Không, không,” cô hầu quở trách, chạy đến cùng lúc với bà Buttons.“Tôiđãnóivớicôrồi,côDuvall,côkhôngđượcgiúptôinhữngchuyệnnhưthếnày!”

Vivienđưalạichiếckhănvớinụcườibẽnlẽn.“Tôicóthểnhặtkhănlêndễdàngnhưmọingườimà.”

“Nhưngđókhôngphảilàviệccủacô,”Marynói,dẫncôraghếbàntrang

Page 89: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

điểm.

BàButtonsđứngcạnhVivien,bắtgặpánhmắtcôtronggương.Bàquảngiacườidễchịu,nhưngánhmắt lại suyđoán.“Tôikhông tincôquenvớiviệcđểngườikhácphụcvụ,”bànhậnxét.

Vivienthởdài.“Tôikhôngnhớmìnhquenvớiviệcgìnữa.”

“Mộtquýcôcóngườihầusẽkhôngbaogiờnghĩtớiviệcdọnphònghaytựđổnướctắmchomình,dùcóquênhếtmọichuyệntrongđầuđinữa.”

“Nhưng tôi biết tôi cóngườihầu.”Viviennhặt chiếckẹp tóc rơi từ cáihộpnhỏMarymangtớilên,vàmiếttaytrêncạnhuốnsóngcủanó.“Ítnhất,đólàtheolờianhMorgan.Tôilàmộtsinhvậthưhỏngchẳnglàmgìngoạitrừ…”Côdừnglạinhíumàybốirối.

BàButtonsnhìnMarychảimáitócđỏdàyvàbóngmượtcủaVivien.“Côrõràngkhôngcưxửnhưmột‘sinhvậthưhỏng,’”bàquảngianói.“Vàtheoýkiếncủatôi,cónhữngđiềusẽkhôngbaogiờthayđổichodùtrínhớcủacôgặp chuyện gì đi nữa.” Bà nhún vai bình thản và cười. “Nhưng tôi cũngchẳngphảibácsĩ.Vàtôihiếmkhicóthểgiữgìnngănnắpnhữnggiởtrongđầumình,chứđừngnóitớiviệcxétđoáncáigìởtrongđầungườikhác.”

MarytếttócVivientheophongcáchđơngiản,ghimmộtbúitóctếttrênđầuvàđểmộtvài lọn tócmàuhoànghônômlấycổvà taicô.Tậnhưởngcảmgiácđượcănmặctửtế,Vivienquyếtđịnhrằngcômuốntớithămnhữngnơikháctrongngôinhà.“Sẽrấttuyệtvờinếuđượcngồidùchỉmộtlúctrongphòngnàođókhácphòngnày,”cônói.“Ởđâycóphòngkháchnhỏ,hoặcthậmchíthưphòngdướitầngkhông?AnhMorgancócuốnsáchnàotôicóthểxemkhông?”

Khôngbiếtvì saocâuhỏikhiếnbàquảngiavàcôhầunhìnnhaucười.“Một vài cuốn thôi,” bà Buttons trả lời. “Tôi sẽ dẫn cô tới thư viện, côDuvall.Nhưngcôphải cẩn thậnkhông lại làmcái cổ chânbị đauđấy,vàkhôngđượclàmmìnhkiệtsứcđâu.”

Page 90: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vivienháohứcnắmcánhtaybà,vàhọcùngđixuốngcầuthangcẩnthậntừngbướcmột.Cănnhàthựcsựrấtrộngrãi,vớivángỗgụsẫm,thảmAnhdàydướichân,đồđạcSheraton tinhxảo,vàcác lòsưởiđềuxây từnhữngphiếncẩmthạchtươimàu.Khihọtiếnđếnthưviện,hônggiantrànngậpmùisápong,davàgiấythuộcda.Vivienvừahíthàvừabướcvàophòng.Côragiữaphòngchậmrãixoayquanh,mắtmởtokinhngạc.

“Một trongnhữngphòng lớnnhấtởđây,”bàButtons tựhàonói. “ÔngMorgankhôngngại tốn tiềnđể lưu trữnhữngcuốnsáchquýgiácủamìnhtheophongcáchcaocấpnhất.”

Vivienthànhkínhnhìnnhữngtủsáchcaovớimặttrướclàkính,tủmụclụcchạmnổichữvàng,nhữngbứctượngbánthâncẩmthạchđượcđặtởbốngóc phòng.Ánhmắt cô chuyển tới những chiếc bàn chất đầy sách, nhiềucuốnvẫnmởvàđặtchồnglênnhau,nhưthểngườiđọcđãbịgọiđigấpgápkhiđangđọcdởdangmộtđoạnkịchtính.“Đâykhôngphảichỉlàmộtbộsưutậpchơi,đúngkhông?Côhỏitothànhtiếng.

“Không,ôngchủrấtyêunhữngcuốnsáchcủamình.”BàButtonskéomộtchiếcghếmềmlạibênngọn lửađangchátđượmrồikéo rèmrađónnhậnánh sángbanngày. “Tôi sẽ để côkhámphá, côDuvall.Tôi sẽ bảongườibưngchocôkhaytrànhé?”

Vivienlắcđầuvàđitừtủsáchnàytớitủsáchkiaánhmắtvộivãlướtquanhữnghàngsáchlôicuốn.Bàquảngiađộtnhiênbậtcười.“Chotớigiờ,tôichưatừnggặpnhìnsáchnhưkiểuôngMorgan,”bànhậnxét.

Hầunhưkhôngđểý thấybàquảngiarờikhỏiđó,Vivienmởmộtcánhcửakínhraxemmộthàngthitập.Cóđiềulạlùngđãxảyrakhicôđọchếttítnàyđếntítkhác.Nhiềucuốntrôngquenthuộcđếngiậtmình,ngôntừnốivớinhau theocáchkhiếncô run lênkinhngạc.Mêhoặc,côvươn tay lấymộtcuốnsách.Cômởra,bìadacóvânmềmmạibêndướinhữngngóntay,vàrôicôthấymộtbàithơcủaJohnKeatsvớinhanđề.“ThơvềchiếcbìnhcổhyLạp.”Ngươivẫnlàcôdâutrinhtrắngcủatịchlặng…Dườngnhưcôđã

Page 91: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đọcnhữngtừngữấycảnghìnlầnrồi.Mộtcánhcửamởratrongtâmtrí,soisángkiến thứcđãbị cấtgiấuđi cho tới lúcnày.Hoàn toànmấtbình tĩnh,Vivienômcuốnsáchđangmởvàongựcmình,vàvớilấymộtcuốnnữatrêngiá,rồilạimộtcuốnnữa…Shakespeare,Kears,Donne,Blake.Córấtnhiềubài thơ lập tức có thể nhận ra khác,một số cô thậmchí có thể đọc thuộclòng.

Sựnhẹnhõmvìđãnhớlạiđượcgìđógầnnhưkhiếncôchaođảovìphấnkhích.Côlấyvàômnhiềusáchnhấtcóthể,épchúngvàongườimình,đánhrơivàiquyểnvìvộivã.Cômuốnmangchúngtớimộtgócyêntĩnh,vàđọc,vàđọc.

Ởtrênmộtgiáthấp,côpháthiệnnhữngtậpsáchtriếthọccũ.VớlấycuốnSuyngẫmvềtriếthọctiênkhởicủaDescartes,cômởrahốihảđọctolênmộtđoạn.“Khôngcógì, trongnhữngđiềutôi từngtin làđúng, lạikhôngđượcphépnghingờ…”

Vivienápcuốnsáchđangmởvàongựcmình,tâmtrítrànđầynhữngấntượnghỗnloạn.Côchắcchắncôtừngđọccuốnsáchnày,nhữngtừnày,vớimộtngườicôrấtquantâm.Sựquenthuộccủangôntừchocôcảmgiácantoànvàdễchịumàcôcựckìcầnđến.Cônhắmmắtlạiômcuốnsáchchặthơn,cốgắngđuổibắtmộtvàikýứcvẫnlảngtránhmình.

“Chà.”Tiếngnóimỉamaiphávỡsựimlặng.“Tôikhôngngờlạitìmthấyemtrongthưviện.Emtìmđượcgìmìnhmuốnđọcrồi?”

Chương6

Vivienquayngoắt lại thì thấyMorganđứngởcửamiệnganhnhếchlênmệtmỏicóthểtạmcoinhưmộtnụcười.Quầnvàáogilêxámảmđạmđượccânbằnglạibằngáokhoácmàurêulàmsánglênmàuxanhxưacũtrongmắt

Page 92: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

anh.Côloạngchoạngtiếnlêntrướctrongphấnkhích,nónglòngmuốnchiasẻkhámphácủamình.

“Grant,”côhổnhển,trongkhitimđậpnhưphinướcđạikhôngđều.Mấycuốn sách rơi xuống khỏi cánh tay đang ômquá sức. “Tôi… tôi tìm thấynhững cuốn này… tôi nhớ tôi đã đọcmột vài quyển trong số này…Anhkhôngtưởngtượngnổitôicảmthấythếnàođâu.”Mộttiếngcườikhổsởvàsaymêthoátkhỏimiệngcô.“Ôi,tạisaotôikhôngnhớthêmđượcchứ?Giámà…”

“Vivien,” anh lặng lẽnói, nụ cườinhạtđi.Anh tới cô saubabước sải,giúpxếpcânlạichồngsáchxộcxệchquánặngtrêntaycô.KhiVivienthấyanhcaumàylolắng,côbiếtcôhẳngiốngnhưkẻsắpphátđiên.Ngôntừlạidânglênmiệng,nhưnganhnhẹnhàngsuỵtkhẽđểcôngừnglại.

“Đểtôi,”anhnói,nângchồngsáchnặngrakhỏiđôitaykhôngvữngvàngcủacô.Anhđặtchúngxuốngcáibànbêncạnhrồiquaylạicô.Đặthaibàntaylớnlênvàicô,anhkéocôsátvàocơthểmình.Anhômcôtrongvòngômanủi, tay trượt quaphía sauváynhungvànhẹnhàngxoađiểm thấpnhấtcuốixươngsốngcô.Khianhnói,hơithởcủaanhlàmtócnơitháidươngcôkhẽphấtphơ.“Kểchotôiemnhớranhữnggìđi.”

Vivien rùng mình trước sự thoải mái khi ở trong vòng tay anh. “Tôikhôngbiết.Tôiđãđọcmộtvàicuốntrướcđây,vớiaiđótôirấtyêumến.Tôikhôngthểnhớđượcmặtanhta,haygiọnganhta…Dườngnhưtôicàngcốgắng,kýứclạicàngtrôiđi.”

“Emđãđọcnhữngcuốnsáchnày?”Granthoàinghihỏi, liếcnhìnđốngsáchlạclõngbêncạnhhọ.

Viviengậtđầutrênngựcanh.“Tôithậmchícóthểđọcthuộclòngmộthaikhổnữa.”

“Hừm.”

Page 93: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Bốirối trướctiếnghừmtốinghĩa,cô liếcnhìngươngmặtnghingờcủaanh.“Tạisaoanhlạinói‘hừm’nhưthế?Anhkhôngtintôisao?”

Côbịvâyquanhbởicáinhìnsâusắcvàcânnhắccủaanh.“Chuyệnđókhôngphùhợpvớitínhcáchem,”cuốicùnganhnói.

“Nhữnggìtôinóilàthật,”côchốngchế.

“Em đã đọc Descartes,” anh nhận xét, từng âm tiết đều cho thấy anhkhôngtinnổiđiềuvừanghe.“VậythìtôimuốnnghequanđiểmcủaemvềtriếthọcnhịnguyênDescartes.”

Viviennghĩhồilâu,thầmnhẹnhõmkhipháthiệncôhiểucâuhỏi.“Tôiđoánanhđangnhắc tớihọc thuyếtcủaôngDescartesrằng linhhồnvà thểxáclàhaithựcthểtáchrời?Rằngchúngtakhôngthểchỉdựavàotrigiáccủamình như nguồn tri thức cơ bản?Tôi tin ông ấy đúng, và tôi nghĩ…”Côngừng lại rồi tiếp tụcchậmrãihơn.“Tôinghĩsự thực làđiềuanhnhậnrabằngtráitimmình,thậmchícảkhicácbằngchứngnghiêngvềhướngkhác.”

DùMorgankhôngđểlộnhiềubiểucảm,Viviencảmthấycôđãkhiếnanhngạc nhiên. “Xem ra tôi đang chứa chấpmột triết gia,” anh nói, mắt độtnhiênlấplánhhàihước.Anhđặtcuốnsáchxuốngbànthưviệnvàvới lấymộtcuốnkháctrêngiá.“VậyhãynóichotôibiếtemnghĩgìvềLocke,vànhữngđiểmkhácbiệtcủaôngvớiDescartes.”

ViviencầmcuốnsáchanhđưavàxòebàntaynhỏnhắnáplênbìasáchbọcdaMarốc.“NgàiLockequanniệmrằngtríócconngườikhimớisinhralàtờgiấytrắng…phảikhông?”CôliếcMorganvàđượcanhgậtđầuủnghộ.“Vàôngấychorằngtri thứcđượcsinhra từ trảinghiệm.Tri thứcchỉđếnsaukhichúng tanhận thứcqua trigiác.Nhưng tôinghĩmìnhkhônghoàntoànđồngývớiông.Chúngtakhôngsinhratrắngtrơn,phảivậykhông?Tôinghĩcógìđóđãtồntạitrongchúngtatừkhisinhra,trướckhitrảinghiệmbắtđầuđếnvớichúngta.”

Morgan cầm cuốn sách khỏi tay cô đặt lại giá, rồi quay lại. Dịu dàng

Page 94: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

khônghiểunổi,anhcàilọntócđỏlòaxòarasautaicô.“Emcóthểnóicònnhữngcuốnnàoquenthuộcvớiemkhông?”

Vivientớimộtkhugiásáchkhácvàbắtđầulôiracácđầusáchtừnhữnghàngngănnắp…lịchsử,tiểuthuyết,thầnhọc,vàkịch.Côchấtthànhchồngthứhaitrênbàn.“Tôitintôiđãđọccuốnnày,vàcuốnnàynữa,đâynữa…Ồ,vàđâylàmộttrongnhữngcuốntôiyêuthíchnhất.”

Anhcườikhithấycôhàohứng.“Đốivớimộtphụnữchẳngbaogiờđọcmànóithìemđọcnhưvậylàquánhiềuđấy.”

“Tạisaoanhlạinóinhưvậy?”côngạcnhiênhỏi.

“NgàiGerardnóivớitôiemghétđọcsách.”

“Nhưngkhôngthểcóchuyệnđó.”

“Emnhưmột con tắckèhoa,Vivien,” anhkhẽnói. “Em thíchứngvớikhẩuvịcủabấtcứaiemởbên.”

“Anhmuốnnói tôi chegiấu sở thíchđọc sách củamìnhvàgiả vờnguxuẩnđểquyếnrũNgàiGerard,”cônói.

“Emkhôngphảingườiphụnữđầu tiêndùngmánhkhóeđó.Nhiềuđànôngkhôngthoảimáitrướcphụnữthôngminh.”

“NgàiGerardcóphảiloạingườiđókhông?”Đọcđượccâutrảlờitrênmặtanh,côthởdàinặngnề.“Mỗingàytôilạibiếtthêmmộtđiềumớivềmình.Chẳngcóđiềugìtốtđẹpcả.”

Khinhìncôcúiđầu,Grantbịtấncôngbởimộtcảmgiáckhátkhaolạlùngmàanhchưatừngtrảinghiệmtrướcđây.AnhđãvôcùngchắcchắnVivienRoseDuvall là ai, vàđã làmgì…vậymàcôvẫnkhiến anhkhôngngừng

Page 95: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ngạcnhiên.

Ánhmắtanhlướtkhắpngườicôđểquansáttoàndiện.Hìnhảnhcôtrongbộváynhung,đỏsẫmtớimứcgầnnhưchuyểnsangsắcđen,gâyấntượngmạnhmẽđếnkinhngạc.Anhchưabaogiờchophépmìnhnghĩrằngởđâuđótrênđờilạicómộtngườiphụnữkhôngchỉxinhđẹpmàcònthôngminh,tửtếvàchânthật.SựthựcmàanhdườngnhưđangtìmthấyởVivienthậtđángngạcnhiên.Anhlạinhậnramộtđiềukhônglấygìlàmthoảimáilànếucôkhôngphảigáilàngchơi,nếuanhkhôngđượcbiếttrướcvềtínhcáchthậtsựcủacô,chắcanhđãmêmẩncô.

Búi tócnâuđỏgọngàngcủacôđể lộ rađôi tai thanhnhãnhấtmàanhtừng được thấy, và cần cổmỏngmanh, cái hàm thanh thoát khiến nhữngngóntayanhchỉmuốnkhámpháđườngcongmềmmạiđó.Anhthìthầmtêncô,côliềnngướclênnhìnanhvớiđôimắtxanhsâulắngvàtrònsángkhôngcódấuhiệucủasựlừagạt.Nhớlạiánhmắtcôđãtừngquyếnrũtinhranhnhưthếnào,Grantlắcđầu.

“Saothế?”côhỏi.

“Emcóđôimắt của thiên thần.”Ánhmắt anhkhông rờigươngmặt côchotớikhisắchồngtrànlênnó.

“Cảmơnanh,”côkhôngchắcchắnlắm.

Grantnhẹnhàngcầmcánhtaycô.“Đivớitôi.”

Khianhkéocô tớighếcạnh lòsưởivàbảocôngồixuống,Vivien thậntrọngnhìnanh.“Anhđịnhhỏitôithêmư?”

“Không,”anhnói,mộtnụcườimiễncưỡngtrênmôi.Lúcnày,anhsẽlờđitấtcảnhữngsựđốilậpvềVivienvàchỉđơngiảnlàhưởngthụcảmgiácởbêncô.Mộtngườiphụnữđẹp,lửaởtronglòsưởi,phòngđầysách,vàmộtchai rượu…Đócó thểkhôngphải làquanniệmvề thiênđườngcủa tấtcả

Page 96: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đànông,nhưngChúabiếtđólàquanniệmcủaanh.

MangcảômsáchtớichoVivien,anhđặtxuốngsàngầnchâncô.Dườngnhưhiểuđượcanhchỉmuốncóchút thờigianvớicô,Vivienbắtđầuxemquađốngsáchtrongkhianhlôimộtchairượuvangboócđôtừtủlyramởmộtcáchđiệunghệ.Saukhirótđầyhaily,anhngồixuốngghếcạnhVivienvàđưamột lychocô.Anhđểý thấycônhấpmôingay lập tức,khôngcónghithứcthôngthườngcủanhữngngườiquenuốngrượungon…khônglắccốcđểthửmùihương,haynhữngdòngrượumàngườiAnhgọilà“chân”vàngườiPhápgọimộtcáchthơmộnghơnlà“lệ”.Làmộtngười thuộcvềxãhộithượnglưu,Vivienhẳnphảicókinhnghiệmvềnghithứcnhưthế.Tuynhiêncôkhônggiốngnhưmộtgáilàngchơihạngsangđãquenvớinhữngcầukỳ trongcuộc sống…cô trônggiốngnhưmột thiếunữngây thơ từngsốngcuộcđờiđượcbảobọc.

“Chuyệnnàychotôihyvọng,”cônhậnxét,cầmcuốnđầutiêntrênđỉnhđốngsáchvàgiữtronglòngmình.“Tôibiếtnhớlạimộtvàicuốnsáchchỉlàchuyệnnhỏnhoi…nhưngnếuchútkýứcnhỏbénàyquaylại,cólẽnhữngchuyệnkhácrồicũngsẽquaylạitheo.”

“Emnóiemnhớmìnhđọcsáchcùngaiđó.”Grantuống rượu trong ly,ánhmắt không rời gươngmặt xinh xắn bừng lên trong ánh lửa. “Em gọingườiđólà‘anhta’.Cóấntượnggìkhông?Chitiếtvềngoạihìnhhaygiọngnóicủaanhta?Haynơimàemđãởcùngvớianhta?”

“Không.”Đườngcongmềmmạicủađôimôicôtrởnênbângkhuângmộtcáiquyến rũ. “Nhưngcốnhớ lạikhiến tôi cảm thấy…”Côdừng lại chămchúnhìnsâuvàothứrượumàuhồngngọc.“Côđơn,”côtiếptụcvớinỗlựccóthểthấyrõ.“Giốngnhưtôiđãmấtđithứgìđó,aiđó,rấtthânthiết.”

Mộttìnhyêuđãqua,Grantphỏngđoán,vàmộtđợtghentuôngđộtnhiêntrànquaanh.Chegiấucảmxúckhôngđượcchàođón,anhchămchúnhìnvàoly.

“Đây,”Vivien thì thầm, traochoanhmộtcuốncủaKeats.“Anhnói tôi

Page 97: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ngheđoạnnàoanhthíchnhấtđượckhông?”

ViviennhìnMorgancúiđầutrongkhilậtquanhữngtrangsáchcũ.Ánhlửabậpbùngphíatrênmáitócđencủaanh,khiếnnóbóngnhưgỗmun.Máitócdàyđượccắtquángắn,nhưngngaycảkhinhưvậy,chúngvẫncómộtchútquănvàgợnsóngkhiếncôthíchthú.Anhnênđểtócdàihơn,cônghĩ,để thêmvàomột chútmềmmại chonhữngđườngnétgai góc trêngươngmặtanh.

Ánhmắtcôlướttớicuốnsáchgầnnhưđượctrùmlấytrongnhữngngóntaydàicủaanh.Khôngcónhàđiêukhắcnàomuốnthulấyhìnhdángcủađôibàn tay mạnhmẽ ghê gớm ấy vào cẩm thạch… và đó là điều đáng tiếc.Viviennghĩchúngquyếnrũhơnđôibàntaymảnhmaivàthondàicủamộtquýôngcảtrămlần.Hơnnữa,thậtkhôngphùhợpkhimộtngườivócdángtolớnnhưanhlạicóbàntaythanhmảnhnhỏnhắn.Ýnghĩấykhiếncômỉmcười.

Liếclên,bắtgặpbiểucảmcủacô,Morganbènnhướngmàydòhỏi.“Cóchuyệngìmàvuivậy?”

Cô đẩy mình khỏi ghế và quỳ xuống cạnh anh, váy bồng lên rồi phủxuốngthànhnhữngvũngnhungmàurượutrênsàn.Đểtrảlời,cônắmbàntayanhđovới taymình,chạmlòngbàn tayhọvàonhau.Nhữngngóntayanhdàihơnđộdàikhiêmtốncủangóntaycôkhánhiều.

“Tôikhôngnhớnhữngngườiđànôngkhácmìnhquen,”cônói,“nhưngtôichắcchắnanhphảilàngườitolớnnhấttôitừnggặp.”Hơiấmtụlạigiữalòng bàn tay họ, vàVivien giật tay ra, xoa lòng bàn tay hơi ướt lên váy.“Anhcảmthấythếnàokhicaonhưvậy?”côhỏi.

“Liên tục đau đầu,”Morgan trả lời ráo hoảnh, đặt sách sangmột bên.“ĐầutôikháthânquenvớiđỉnhcủamọikhungcửaởLuânĐôn.”

NụcườicủaVivientrởnênthôngcảm.“Anhhẳntừnglàmộtchúnhócdàilềnhkhềnh.”

Page 98: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Khôngkhácgìconkhỉđicàkheo,”anhđồngý,khiếncôphálêncười.

“AnhMorgantộinghiệp.Nhữngcậubékháccótrêuchọcanhkhông?”

“Khôngngừng.Vànếukhôngđấuvõmồmđáptrảthìtôilạichoảngnhauvớibọnnó.CảđámbọnnóđềumuốntrởthànhkẻđánhbạiđượcthằngnhóctoxácnhấtởQuýbàNhânhậu.”

“QuýbàNhânhậu,”Vivienlặplại,cáitênkhôngquenthuộcvớicô.“Đócóphảilàmộtngôitrườngkhông?”

“Trạitrẻmồcôi.”Morgandườngnhưhốitiếcvềsựtiếtlộđóngaykhinórờikhỏimôi anh.ThấyVivien im lặng, anh liếcnhìn côvới ánhmắtkhóhiểu.Trongmộtkhắcdữdội,côcảmthấythoángphảnkháng–hoặcsựcayđắng-ầmĩcháytrongđôimắtmàukhóixanh.“Tôikhôngphảilàtrẻmồcôitừđầu,”anhlẩmbẩm.

“Chatôibánsách, làngườitốt,dùrất tồi tệ trongviệcđưaracácquyếtđịnhkinhdoanh.Chobạnbèvayvàimónkhóđòicộngvớimộtnămbuônbánkhókhănđãvứtcảgiađìnhvàonhàtùchoconnợ.Vàdĩnhiên,mộtkhiđãvào, takhông thể rakhỏiđónữa.Chẳngcócáchnàođểngười takiếmtiềntrảnợkhiởtrongtù.”

“Lúcđóanhbaonhiêutuổi?”Vivienhỏi.

“Chín…mười,cólẽvậy.Tôikhôngnhớchínhxácnữa.”

“Rồicóchuyệngì?”

Dịchbệnhbùngpháttrongnhàtù.Chatôivàhaichịgáiquađời.Emtraivà tôi sốngsótđượcgửi tớiQuýbàNhânhậu.Sauvàinăm tôibịnémrađườngvì‘khôngtuânthủnộiquy’.”

Page 99: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Lời tríchdẫnđóđượcnóimộtcách thảnnhiên,khôngbiểucảm,nhưngViviencảmnhậnđượcnỗiđauđớnvà thùđịchbêndưới lớpbỏbọcđiềmtĩnhcủaanh.“Tạisao?”côthìthầm.

“Em trai tôi, Jack,nhỏconhơn sovới tuổi củamình,vàbản tínhnhạycảmnữa.Nhữngđứacontraikhácthườngbắtnạtnó.”

“Vàanhđánhnhauđểbảovệcậuấy,”cônói.

Anhgậtđầu.“Saumộtvụđánhnhauđặcbiệttồitệ,giámđốctrạitrẻmồcôixemlạibảnhồsơcủatôi,nóđầynhữngtưnhư‘bạolực’và‘khôngthểgiáodục’.Ngườitaquyếtđịnhtôilàmốinguyhiểmchonhữngđứatrẻkhác.Tôibịtốngrabênngoàinhữngbứctườngcủatrạitrẻmàkhôngcóchútđồănhayvậtdụngnàongoại trừbộquầnáođangmặc.Tôiở lại trướccổngsuốthaingàyđêm,lahétđểđượcquayvào.TôibiếtchuyệngìsẽxảyrachoJacknếutôikhôngởđóđểbảovệnó.Cuốicùngmộtthầygiáocủatôibướcrahứavớitôisẽlàmbấtcứđiềugìtrongkhảnăngđểchămsócemtôi.Ôngtakhuyên tôinênđivàcốgắng tạodựngmộtcuộcsốngchomình.Và tôilàmnhưvậy.”

Viviencốtưởngtượngraanhkhicònlàmộtcậubé,nonnớtvàsợhãi,bịcắtđứtkhỏingườithânduynhấtvẫncòntrênđời…buộcphảitựtìmđườngtrongthếgiớinày.Hẳnsẽthậtdễdàngchoanhnếuquaysangcáchsốngtộiácvàbạolực.Thếnhưnganhđãchọnphụcvụcáixãhộiđãtrùdậpmình.Tuynhiênanhkhôngcốgắng tỏra làanhhùng.Thựcraanhchủđích thểhiệnmìnhnhưmộtgãvôlạiíchkỷchỉgiữgìnluậtphápvìlợinhuậnmàanhkiếmđượctừnó.Saolạicóngườicốnghiếnvìngườikhácsongvẫntựphủnhậnmụcđíchtốtđẹpcủamình?

“Tạisaolạilàviệcnày?”côhỏi.“SaolạitrởthànhcảnhsátphốBow?”

Morgannhúnvai,vàmiệnganhconglênbấtcần.“Tựnhiêntôinghĩthếthôi.Aisẽhiểutộiphạmhơnkẻxuấtthântừđườngphố?Tôichỉcáchviệctrởthànhmộtkẻtrongsốchúngcómộtbước.”

Page 100: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Khôngđúng,”cônghiêmtúcnói.

“Đúngđó,”anhlẩmbẩm.“Tôichỉlàmặtbênkiacủacùngmộtđồngxuxấu.”

Trongkhoảng im lặngkéo theođó,Vivienquaysangchỉnhchồngsáchtrênsànchongayngắn.Côsuynghĩvềnhưnglờiảmđạmanhnói,sựyênlặngcủacơthểtolớnđó,nỗicăngthẳngxéráchkhônggian.Anhtỏravôcảmvàbấtđộngnhưmộtkhốigranit.Cóđiềucôngờrằngvẻbấtkhảthươngtổncủaanhchỉlàảoảnh.Anhnếmquáítnhữngêmảtrongcuộcđờimình,quá ít an ủi.Một sự thôi thúcmãnh liệt tràn lên trong cô, khiến cômuốnvươntayraômanh,vàkéomáiđầuđencủaanhngảvàovaicô.Thếnhưnglýtríchiếmưuthế.Anhsẽkhôngmuốnhoặckhôngchàođónsựanủitừcô,vàcó lẽ cô sẽchỉđạtđược sựchếgiễubẽmặtnếucốgắngmà thôi.Nếuthôngminh,giờcôphảiđểchủđềnàytrôiqua.

Nhưngmộtcâuhỏinữabậtkhỏimiệngtrướckhicôkịpngăncản.“Giờemtraianhởđâu?”

Morgandườngnhưkhôngnghethấylờicô.

“Jackđangởđâu?”côlạihỏi,quỳxuốngtrướcanh,nhìnvàogươngmặtngoảnhđicủaanh.

Đôimắtxanhchuyểnhướng,mắtanhgặpmắtcô,vàchạmdữdội.

“Xinanh,”cônhẹnhàngnói.“Anhđãbiếtnhữngđiềutồitệnhấtvềtôi.Hiểnnhiênanhcóthểtintưởngtôitrongchuyệnnàychứ.Nóichotôibiếtđi.”

Sắcutốilướtquagươngmặtanh.Dườngnhưcómộtbímậtghêgớmnàođóđangđổtrànđộcdượcratronganh.Khicônghĩanhsẽkhôngtrảlời,anh

Page 101: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

lạinói,khôngmạchlạc,nhỏtớimứccôkhôngnghe thấyhếtmọi từ.“TôiquaylạitìmJackkhitôicóthể…đãnhậnđượclờihứasẽcóviệcchonóởquầycánơitôirửasạchvàđónggóicá.Tôibiếthọsẽđểnórờikhỏitrạimồcôinếu…cóngườithântớixinchonó.Tôiđãgầnmườibốntuổi,đãlàmộtngườiđànôngtrênhầuhếtcácmặt,sẵnsàngchămsócnó.NhưngkhitôitớiQuýbàNhânhậuhỏivềJack...họnóinóđirồi.”

“Đirồi?”Vivienlặplại.“Cậuấytrốnkhỏiđósao?”

“Bệnhđậumùa.Mộtnửasốtrẻtrongtrạimồcôimắcphảibệnhđó.Jackquađờimàtôikhôngởđó…khôngcóaiyêuthươngnóởbêncạnh.”

Côkhôngcấtnổinênlời.Cônhìnanhbuồnrầu,ápmạnhtaylênđùimìnhđểtránhkhôngchạmvàoanh.

“Vàtôibiếtrằng,”anhkhẽnói,“nếutôiđếnsớmhơn…tôiđãcóthểcứuđượcnó.”

“Khôngphảiđâu,”Viviennói,sửngsốt.“Anhkhôngđượcnghĩnhưthế.”

“Đólàsựthật.Khôngcócáchnghĩnàokhác.”

“Anhkhôngcôngbằngvớimìnhrồi.”

“Tôi đã không thể giúp nó trong lúc nó cần tôi,” anh nói dứt khoát.“Chuyện đơn giản thế thôi.”Anh nhẹ nhàng đứng dậy quay về ngọn lửa,chăm chăm nhìn than đang cháy xèo xèo.Cầm que cời lửa lên, anh chọcchọcvàomộtkhốicủichotớikhinócháybùnglênrựcrỡ.

Viviencũngđứngdậy,nắmtaycôsiếtlạitrongkhinhìntấmlưngtovàcứngcápcủaanh,máiđầuđentạobóngtrướcánhlửa.Lòngthươngcảmcủacôdànhchoanhvượtquamọinỗilolắngvềrắcrốicủariêngmình.Morganđã cốnghiến cảđời để cứugiúpngười khácbởi vì anhđãkhông thể cứu

Page 102: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

được emmình.Thế nhưng dù anh có cứu, giúp đỡ và phục vụ bao nhiềungười,anhsẽkhôngbaogiờcóthểbàochữachochínhmìnhvềthấtbạilớnnhất.Anhsẽbịámảnhcảđờivìtộilỗiđó.Toànbộconngườicôtrànđầymộtmongướcnhứcnhối…rằngcôcóthểtìmđượccáchgiúpanh.Nhưngchẳngcógìcôlàmđượccả.

Taycôchạmvaianh,dodự, rồi trượt tớicáigáynóngbỏng.Cảcơ thểanhdườngnhưcứng lạikhicôchạmvào,vàcôcảmthấynhữngdây thầnkinhrunlêntrêngáyanh.Anhvùngravớimộttiếngchửithềnghẹnlại,nhìnnhư thể cô vừa đấm anh. “Không,” anh thù địch nói. “Tôi không cần sựthươnghạitừmột…”Anhngừnglời,bỏlửngcâunói.

Từkhôngđượcnóiralơlửngtrongkhônggiangiữahọ.

Vivien biết rất rõ anh định nói gì, và tổn thương nó gây ra xuyên suốtngườicô.Nhưngtạisaoanhkhôngkếtthúccâunóiđó?Tạisaoanhghìmlạicơngiậnvàogiâyphútcuốiđểtránhlàmtổnthươngcô?Cônhìnanhtòmò,trongkhicảmgiácbìnhthảngiảtạotrùmlêncô.“Cảmơnanh,”cônóimàgiọngchỉhơirun.“Cảmơnanhvìđãkhôngnóihết.”

“Vivien,”anhkhànkhànnói,“Tôi…”

“Lẽ ra tôi không nên hỏi những câu riêng tư như vậy,” cô nói và dợmbước rời khỏi phòng để giữ lấy chút thể diện ít ỏi. “Tôi mệt quá, anhMorgan.Chắctôiphảilênnghỉngơithôi.”

Cônghe thấyanhbắtđầunóigìnữa,nhưngcô trốnkhỏi thưviệncàngnhanhcàngtốt,đểlạianhủêsuytưtrướcngọnlửa.

Morganrờikhỏinhàtrướcbữaănnhẹ,trongkhiVivienăntốimộtmình.Cô tựhỏi anh sẽ tìmđếnngười nàođể chia sẻ đêmnay, liệu anh sẽ ngồitrongmộtquáncàphênàođóbànluậnvềchínhtrị,haytớicâulạcbộchơibàitrongkhimộtcônànghỗnxượcngồitrênđùianh.Sẽchẳngthiếuphụnữsẵnsàngchàođónmộtngườiđànôngnhưanh.Morgancóvẻngoàicủamộtquýông,nhưnganhlạiphảngphấtkhíthếcủamộttêncônđồngoàiđường

Page 103: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

phố,sựkếthợpmàbấtcứngườiphụnữnàocũngkhôngthểchốnglại.ChắcchắnanhcómặttrongvôsốmơtưởngcủaphụnữởLuânĐôn,dùgiàusanghaythấphèn.

Cảmgiácnặngnềđếnlạnhlẽođènéntrongngựccô,khiếncôkhómàănnhiềuhơnvàimiếngtrongbữaănnhẹ.Mangtheovàicuốnsách,Vivientrởlạigiườngđọctớinửađêm.Tuynhiênnhữngcuốnsáchkhôngthểlàmnênphépthuật.Côkhôngthểchìmđắmtrongnhữngtừđượcviếtrakhimàhàngloạtrắcrốitựahồlơlửngtrêngiườngnhưnhữnglinhhồnácđộc.

Aiđóđãtìmcáchgiếtcô,vàrấtcóthểsẽthửlạikhipháthiệnracôcònsống.MặcdùcóniềmtinvàoviệcMorgancóthểbảovệcôvàbóctrầndanhtínhcủakẻtấncôngcô,côcũngbiếtkhôngphảianhkhôngthểthấtbại.Vàthayvìgiúpanhvàcungcấpchoanhnhữngthôngtinsẽgiảiquyếttấtcả,côngồiđâynhưmộtkẻđầnđộn,tấtcảnhữngsựkiệncóliênquanbịkhóalạitạicáihầmkhôngthểxâmphạmtrongtâmtrícô.Thậtđiênrồ.

Đặtcuốnsáchsangmộtbên,Viviennằmsấpxuốngngắmnhữngcáibóngmàchiếcđènđặtbêngiườngngủtạora.Côrồisẽnhưthếnào?Côđãtựhủyhoại mình bằng việc chọnmột con đườngmà không người phụ nữ đoantrangnàolạiđitrênđó.Córấtítlựachọncònlại,ngoàiviệctrởvềviệcmạidâm, tìm người đàn ông nào chịu hạmình lấy cô, hoặc thử làmmột việcđànghoàngnàođócóthểkiếmđủtiềnđểnuôisốngcô.Chỉlựachọnthứbachấpnhậnđược.Nhưngaisẽthuêcôkhicôlàngườicónhiềutaitiếngnhưthế?

Vivienbuồnrầunhìnmộtlọntócđỏrựcrỡcủamìnhcuộnlạitrênđệm.

Côkhônghãohuyền,côhiểuđượcbềngoàicủamìnhđủđểhấpdẫnđànông,dùcôcómuốnsựchúýcủahọhaykhông.Vàcôsẽkhôngbaogiờgiấunổisự thật rằngcô từng làgáiđiếm.Sự thậtsẽ luônxuấthiện.Chodùcôlàmnghềgì,sẽluôncóđànôngtìmtới,xúcphạmvàgạgẫm,đòithỏamãntìnhdụcnếucômuốngiữđượcviệc.

Vivienvậtlộnvớinhữngýnghĩcànglúccàngtrởnênkhóchịutrướckhi

Page 104: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

chìmvàogiấcngủbấtan.Nhiềucơnácmộngnữađangchờđợicô,giấcmơvềnước,chếtđuốivàngạtthở.Côvùngvẫytrongchăn,đávàvậtlộnchotớikhigiườngchiếulộnxộnhếtcả.Cuốicùngcôtỉnhgiấcvớimột tiếngkêukhekhẽvàbậtdậy,thởsâu,mắttrântrốinhìnvôđịnhvàobóngtối.

“Vivien.”

Giọngnóikhẽkhàngkhiếncôrunlên.“Sao…”

“Tôinghethấyemkêulên.Tôitớixememcóổnkhông.”

Morgan,cônghĩ,nhưngsựhiệndiệnquen thuộccủaanhkhông làmcôthoảimái.Trongmộtgiâyngắnngủi,côsợrằnganhtớiđểđòicôchoanhlêngiườngmình.Haygiườnganh,trongtrườnghợpnày.“Chỉlàmộtcơnácmộngmàthôi,”côrunrẩynói.“Tôiổnrồi.Xinlỗinếutôilàmphiềnanh.”

ViviennhìnthấyđườngviềncủaMorgantrongbóngtối,cáibóngtolớnđangtiếnđếnbêngiường.Timcôđậploạnxạvìlolắng.Thumìnhvàogiữagiường, cô cứng người khi anh đưa tay về phíamớ chăn.Nhanh nhẹn vàkhéoléo,anhvuốtphẳngchănlanhvàgấpmépchiếcchănđơnphủlênmépchănbông.“Emcómuốnuốngnướckhông?”anhhỏiđơngiản.

Câuhỏivôhạiđếnyênlòng.DùVivienkhôngnhớbấtcứkiếnthứcnàovềđànôngvànhữngchuyện liênquan tới tìnhdục,mộtkẻgạ tìnhhẳnsẽkhôngmờiphụnữuốngnướctrướckhicướpđoạtcô.“Không,cảmơn,”côlínhí,xếplạicáigốisaumình.Mộttiếngcườirunrẩythoátrakhỏimiệng.“Anhthắpđèngiúptôiđượckhông?Nhữngcơnácmộngthậtquá,tôikhôngdámngủlạinữa.Thậtngớngẩn,phảikhông.Tôichẳngkhákhẩmhơnmộtđứanhócsợbóngtối.”

“Không, không ngớ ngẩn.”Giọng anh thay đổi, trở nên rất nhẹ nhàng.“Đểtôiởlạivớiemđêmnay,Vivien.Chỉcònvàigiờnữalàtrởisángrồi.”

Côimlặngbốirối.

Page 105: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôisẽômemnhưmộtngườibạn,”anhkhẽnói.“Nhưmộtngườianh.Tấtcảnhữnggìtôimuốnlàxuađinhữngcơnácmộng.”Anhngừnglời,vànhữngtừtiếptheoanhnóiphảngphấttiếngcười.“Chậc,đókhôngphảilàtấtcảnhữnggìtôimuốn…nhưngnhữngchuyệnkháccóthểđểsau.Tôisẽởlại,hayemmuốntôithắpđènlênhơn?”

Vivienngạcnhiênkhôngítkhinhậnramìnhthựcsựmuốnanhởlại.Đókhôngphảilàquyếtđịnhsángsuốtnhất.Côchắcchắnđangmờigọirắcrối.Nhưngsựanủicủangườikhácsẽbảovệcôkhỏiácmộng…vớilạichuyệnanhlàmộtngườiđànôngcaolớn,mạnhmẽ,vàkhôngsợtrờikhôngsợđấtcũngchẳngchếtaicả.

“Đầutiêntôimuốnhỏimộtchuyện,”côthậntrọngnói.“Anhđangmặcgì?”

“Tôiđangmặcgì,ýemlàsao?”anhngâyrahỏi.

Côquyếtđịnhthẳngtuột.“Anhkhôngởtrần,phảikhông?”

“Tôichoàngáochoàngrồimớisangđây,”anhtrảlời.“Thấtvọng?”

“Không,”cônói,nhanhtớimứckhiếnanhbậtcười.

“Tôitrôngkháấntượngkhikhôngmặcquầnáođấy.”

“Tôitinlờianhlàđủrồi.”

“Quyếtđịnhđi,côDuvall…Tôisẽởlạihayđi?”

Viviendodựmộtlúclâutrướckhitrảlời.“Ởlạiđi,”côkhẽnói.

Page 106: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Chương7

ĐệmlúnxuốngbêndướisựcnặngđángkểcủaMorgan.Vivienthởsâuvàấnmạnhnắmtayvàobụngdướichănđểxoadịucơnxáotrộncăngthẳngtrongmình.Chănđượcnânglênvàcơthểcaolớnluồnvàobêncạnhcô.Côlậptứcchìmtronghơiấmkhinótụlạibêndướilớpvảilanhvàbông.

Cựckìcẩn thận,Morganvòng tayquaeocôápvào lưngmình.Vivienkhôngthểngănmìnhthởhắtratrướchơinóngdữdộivàsựrắnchắccủacơthểanh,rõràngqualớpvảiquầnáongủđangchiatáchhọ.

“Emkhôngsợ,phảikhông?Anhthìthầmtrướcâmthanhkhekhẽđó.

“Không,cônóinhưhếthơi.“Nhưng…tôithấykhócoianhlàbạnđược.”

Cánhtayquanhemcôsiếtchặthơnmộtchút.“Đượcrồi,”anhkhókhănnói.

Vivienyênlặngmộtlúc,tậnhưởngcảmgiácđượcanhôm.Baotrùmcôlàmùixàphòngnamgiớisạchsẽ,vàhơinóngxuatanbầukhôngkhílạnhlẽobanđêm.Taychâncôtrởnênnặngnềvàthảlỏng,vàcôcảmthấyxươngsốngmìnhtuântheotưthếcủaanh.Cônhíchlùilại,tìmkiếmthêmsựđụngchạmtuyệtvờivớianh.Tayanhnhẹnhàngđặtlênhôngcô,giữcônằmyên.

“Đừng ngọ nguậy.” Giọng anh nghe khô khốc. “Tôi không phải hoạnquan.”

Mộtđợtxấuhổtrànđếnkhicônhậnthứcđượccáivậtnóngbỏngbịkíchthíchởanhđangápsátmôngvàeolưngmình.“Tôikhôngnghĩđâylàmộtýtưởnghay,”côcốgắngnói.“Thếnàytôisẽkhôngbaogiờngủđược.”

Page 107: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emcómuốntôiđikhông?”

Cânnhắccâuhỏi trongsự im lặng lúng túng.Vivienđấu tranhgiữa lờicảnhbáocủalýtrívàlạcthúthểxáctrầntrụikhiđượcởtrongvòngtayanh.Lýtrícủacôsắpsửabịthấtvọngrồi.“Chà…”cônóikhôngchắclắm.“Tôisẽkhôngngủđược,nhưngítnhấttôikhônggặpácmộngnữa.”

Anhkhùngkhụccười.“Tôimừnglàemtintôi.Tôicứnghĩemsẽtừchốilờiđềnghịcủatôi.”

“Suýtthìnhưthế,”côtrảlời.“Nhưngrồitôinhậnranếuanhđịnhcưỡngđoạttôi,anhđãcóvàicơhộitốinayrồi.”

“Tôisẽkhôngépbuộcmộtngườiphụnữkhôngưngthuận.”

“Tôiđoánanhhiếmkhigặpngườinhưthế.”

“Ồ,cómộtvàingười,”anhkhôkhannói.

Yên lặng dựa vào anh, Vivien cảm thấy hơi thở của anh làm run lênnhữngsợilôngtơtrêngáycô.Mộtbànchântrầncủacôcốchạmvàochânanh,đámlôngnamtínhcứngcápcọvàodacôthậtdễchịu.Anhlàmộtsinhvậtđầynamtính,vàcôhẳnnênsợhãikhibiếtđượcrằngtấtcảsứcmạnhvàkhíchấtđànôngđóđượckiềmchếchỉbởmộttừcônói.Thayvìthế,côcảmthấy như bị mê hoặc. Ve vãn với nguy hiểm chắc chắn là một cảm giáccuồngnhiệtkhócưỡng.

“Grant?”côkhẽgọi.“Tạisaoanhkhônglậpgiađình?”

Anhcườinhẹ.“Tôikhôngphảitúpngườithíchhônnhân.”Anhnhónmộtbímtóccủacôlênnghịchđuôitóclởmchởm.

Page 108: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhkhôngđịnhcóvợconsao?”

“Cólýdogìđểlàmthếchứ?Tôikhôngcónhucầumãnhliệtphảitiếptụcmộtdòngdõigiađìnhkhôngcógìnổibật.Tôicũngkhông tin tưởng lắmvào khả năng chung thuỷ cả đời vớimột người phụ nữ duy nhất.Khi tôimuốnởbênphụnữ, tôicó thểcóđượcchuyệnđó.Ngườihầucủa tôidọndẹpnhànày,chuẩnbịbữaănvànhữngtiệníchkhácchotôi.Tôicầngìphảicóvợ?”

“Anhchưabaogiờgặpngườiphụnữnàomàanhkhông thểsống thiếusao?”

Côcảmthấyanhcườiphíasauđầumình.“Emđọcquánhiềutiểuthuyếtrồi”

“Tôi cho là anh nói đúng,” cô thiểu não nói. “Dù sao… chẳng lẽ anhkhôngnghĩrằngmìnhsẽhốitiếckhianhgiàvàđầubạc,màchẳngcóngườibạnnàođểcùnghồitưởngvà…”

“Vàkhôngcólũcháuđongđưatrênđùi,”anhkếtthúc.“Cảmơn,nhưngtôikhôngcóthamvọngtạoralũconcháusẽgiậtrâutôivàgiấugậycủatôisautrườngkỉ.Tôithíchhưởngsựbìnhyênlúctuổigiàhơn…nếutốisốnglâuđếnthế.”

“Anhđúnglàcựcđoan.”

“Đúngnhưvậy,”anhthảnnhiênthùanhận.“Điềulạlùnglàemcũngvậy.Nhưngemnghenói,ngườitasẽnghĩemlàmộtcôgáingâythơnhiềumộngtưởng.”

“Tôikhôngcảmthấymìnhcựcđoan,”côimlặngmộtlúcmớinói.“Tôikhôngcảmthấygiốngnhưngườianhmiêutảvớitôi.”

Page 109: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Rồicảhairơivàoquãnglặngtrầmtư,trongkhisứcéplàmấmápcủabàntayanhdừnglạitrênvaicô.

“Grant,”côkìmlạimộtcáingáp,“Baogiờtôimớiđượcvềnhàtôi?”

“BaogiờbácsĩLinleynóiemcóthểđilại.”

“Tốt.Maianhấyđếnkhámchotôi.Tôichắcanhấysẽkhôngphảnđốiđểtôiđi.”

“Saophảivộivậy?”Morganhỏikhẽ.“Emnghĩsẽtìmđượcthấygìởnhàem?”

“Kíứccủatôi.”Côápđầusâuhơnxuốngchiếcgốimềmmạirấtdễchịu.“Khitôithấynhữngđồđạcquenthuộcvàtấtcảsáchcủamình,tôichắcmọithứsẽquaylạivớitôi.Tôiquámệtmỏikhicảmthấy…trắngtrơnnhưthếnàyrồi.”

“Emkhôngcónhiềusáchlắm,”anhnói.“Tôikhôngnhớlàmìnhđãthấyởđócóquámộtnhúmsách.”

“Ồ.”Côquaylạiđốidiệnvớianh,mũihọgầnnhưchạmnhautrongbóngtối.“Saogiờtôilạithíchnhữngthứmàtrướcđâytôikhôngthíchnhỉ?”

“Tôikhôngbiết.”Hơithởcủaanh,đượmhơiquếvàthoángmùicàphê,phảlêncằmcô.“CólẽLinleysẽcócâutrảlờichođiềuđó.”

“Anhnghĩchuyệngìsẽxẩyrakhitôilấylạiđượctrínhớ?Tôicótrởvềconngườitrướcđâykhông?”

“Tôihivọngnhưvậy,”anhlầmbầm.

Page 110: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tạisao?”côhỏi,tổnthươngvìcâutrảlờithẳngthừngđó.“Anhkhôngthíchconngườitôibâygiờà?”

“Tôithíchchếtchađiấychứ,”anhcộccằnnói.“Vàemsẽkhiếntôikhócóthể…”

“Cóthểlàmgì?”

Anhkhôngtrảlờimàchỉchửithề,khiếntaicôđỏửnglên.“Tôicảnhcáoem.Vivien,nếuemđịnhchơitôi,khéocuốicùngtôisẽtựtaygiếtemđấy.”

“Tôikhôngchơiđùagìcả,”côtrảlờivớilòngtựtônbịtổnhại.“Saolạiphảithế?Tôimàbiếtgìvềkẻđịnhdìmchếttôi.Tintôiđi,tôisẽnóingay.Tôisẽkhôngđượcantoànchotớikhihắnbịbắt,phảikhông?”

“Không,emsẽkhôngđượcantoàn.Điềuđódẫntớichuyệncuốicùng…Emsẽkhôngđiđâumàkhôngcótôi.”

“Dĩnhiên.Tôiđâucóngu.”

Bàntaytolớnxoaycôđểgươngmặtkhôngnhìnanhnữa,vàđẩycôragiữagiường,cho tớikhihọcáchnhau ítnhất làmộtcánh tay.“Giờởyênđó,”anhnói.“Đêmnhớđừng lăn ra sát tôi,nếukhôngemsẽkhông thíchchuyệnxẩyrađâu.”

“Khôngcónguycơđóđâu,”côsỗsàngnói.“Giườngquálớn,chúngtachẳngkhácnàoởhaihạtkhácnhau.”

KhôngbiếttạisaotráivớilonghĩcủaVivien,đêmđócôthậtsựđãngủ,vàkhôngmộtgiấcmơnào làmphiềncô.Mộthayhai lầncô thứcgiấcvàthấy đường viền tối tăm củaMorgan.Thật đúng là thoảimáimột cách lạlùngkhingủcạnhmộtngườiđànông,cảmgiácđượcbảovệtuyệtđối.Cólẽhọthựcsựhữuích,cômơmàngngẫmlại,trướckhichìmvàogiấcngủngon

Page 111: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

lành.

Đó là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đờiGrant.Đềnghị ở lại cùngVivienhoàntoànđiênrồ,vàanhđãphảitrảmộtcáigiákhôngnhỏ.Anhcốgắngtỏratửtế-mộtsailầmsẽkhônglặplạitrongthờigiantới.

Không,anhchuachátsửalại,cốgắngtrungthựcvớibảnthân…sựtửtếchẳngliênquangìvớilờiđềnghịcủaanh.Anhchỉđơngiảnlàmuốnômcô.NiềmyêuthíchđingượclạilýtrícủaanhđốivớiVivien,cộngthêmsựthuhútmãnh liệt về thểxác, khiến anhkhông thể tránhxa cô.Anhmuốn trởthànhngườimàcô tìmđến,muốnđápứng tất cảmọinhucầucủacô.Vàđiềuđóthậtsailạc.

Tạisaokếhoạchtrảthùđơngiảncủaanhlạirốitungnhưthếchứ?

BởivìVivienấmáp,sốngđộng,vàthôngminhmộtcáchbấtngờ,tấtcảnhữngđiềuanhtánthưởngởmộtngườiphụnữ.Anhthậmchícònchưalàmtìnhvớicôlầnnào,vàanhđãbiếtmộtđêm,mộttuần,mộtthángbêncôđềusẽkhôngđủ.Anhmuốnởbêncạnhcôthậtlâu.Vàanhmuốncônhưthếnày,khôngcókýức,khôngcósựmàumèvàkiêucăngkhiếnanhghê tởmcôtrướcđây.

QuỷthamabắtVivienđi,hẳnsẽdễdànghơnnhiềunếucôcứnhưcũ.Nếuvậy,anhđãcóthểvuivẻsửdụngcôrồinémcôđi,vàcườivàomặtcôkhicôtứcgiận,bảorằngcôđángbịtrừngphạt.Nhưnggiờthìkhôngthểrồi.AnhkhôngthểlàmVivientổnthương,vàcólẽanhsẽgiếtbấtcứaiđịnhlàmđiềuđó.

Mở cặpmắt đau nhức và ngưa ngứa ra, Grant trầm ngâm nhìn cơ thểmảnhmaithumìnhsátanhvôcùngtintưởng.Côđãnhíchlạisátanhítnhấtmộtgiờ trước,khiếnmọidây thầnkinhcủaanhđềuhét lênphảnđối.Tayanhthậtsựrunlênvớikhaokhátmuốnvénváyngủcủacôlên.Ýnghĩmuốnxâmchiếmlấycôlúcnày,thậmchítrướccảkhicôtỉnhgiấc,đâmxuyênvàohơiấmnữ tínhngọtngàocủacôcho tớikhiđưacảhaicùng lên tớiđỉnh.Nhưnganhsẽkhônglạmdụngsựtintưởngcủacô…vàanhkhôngthểđẩy

Page 112: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

côra.Vìvậyanhcứnằmnhưthếnày,khổsởchịuđựngvàchờđợi,hángnóngrựcbởicơnthèmmuốnthểxácmàanhkhócóthểkhốngchế.

Anh nhớ lại vài giờ trước, mỗi giờ anh lại vị tra tấn thảm hơn. MỗichuyểnđộngcủathânthểVivien,mỗilầncôdichuyểntrêngối,mỗitiếngthởdàithoátrakhỏiđôimôicôđềutrêuđùavàkíchthíchanhđếnkhôngthểchịunổi.Anh,kẻluôntựhàocóthểlàmchủđượcđammêcủamình,đãhạcấpthànhthằngngungốckhôngnão.Tấtcảchỉvìmộtảđànbànhỏbéđãngủvớicảnửa táđangôngLuânĐôn.Anhbắtđầuchẳng thèmquan tâmđiềuđónữa,anhthậmchícònđangtìmnhữnglờibiệnhộchođộiquântìnhnhânmàcôtừngdandíu.Quỷthamabắthọđi,anhchỉmuốntrởthànhmộtngườitrongsốhọmàthôi.

Cơ thểyên lặngcủacôhoàhợphoànhảovớicơ thểanh,viềnváyngủquấnquanhđầugối.Cổchânvàbắpchângọngàngrúcvàogiữahaichânanh.Cônhỏnhắnvàxinhxắnnhưmộtconbúpbê.Mùihươngcủalàndaấmápvàkhôngdùngnướchoakhiếnmáuanhsôilênchotớikhiđầunhẹbỗng.Anhápmiệngvàomáitócđỏmượtmà,chỉmonggỡranhữnglọntócgợnsóngđãđượctếtlạimàtrảitrênngựcvàcổmình.

Cứnhưthểsựmãnhliệttrongsuynghĩanhđãbằngcáchnàođótruyềntớicô,côthởdàitronggiấcngủ,mộtbànchânnhỏnhắnđưavàogiữahaichânanh.

Cửđộngấyđãhạgụcanh.Grantkhôngthểngănmìnhchạmvàocônhưviệcanhkhông thểkhiếnphổingừnghít thởkhôngkhívà timngừngđập.Anhđặttaylênbờeocong,ngóncáivuốtvephíadướilồngngực.Cômềmmạivàêmáidướitayanh.Kíchđộng,anhchuyểnlêncaohơn,nhữngngóntaykhámpháđườngcongphíabêndướingựccô,nhẹnhàngkhumtayphíadướigòbồngđảo.Sựmềmmạitròntrịalấpđầyanh,vàanhtựhỏiđiềugìởVivienkhiếncôkhácvớibấtkỳngườiphụnữnàoanhtừnggặpđếnnhưthế.Dườngnhưcôchỉđượctạorachoanhmàthôi.Đãcóbaonhiêugãđànôngkhác cảm thấynhư thếvềVivien?Anhủdộtnghĩ, vật lộn chống lại hammuốnnguyênthuỷđượcđánhdấuchủquyềnlêncô,xoáđimọinụhônvàsựvuốtvekhôngđếntừanh.

Page 113: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anhchầmchậmdingóncáitheovòngquanhnhũhoacủacô,vàmộtlầnnữa, lặp lại sựkích thíchdịudàngđócho tớikhianhcảm thấyđầuvúcôphảnứng.Chỉcảmnhậncôqualớpvảibộváyáocaocổkhôngđủnữa,anhkhaokhátmuốnvuốtvelàndatrầntrụi,nếmnó,ápmiệnglênmọiphầntrêncơthểcô.Khingóncáivàngóntrỏgiữlấyđiểmđầuvúnhạycảm,anhnghethấyhơithởcủaVivienthayđổi,nhịpthởthoảimáitrởnênnôngvànhanhhơn.

Đằngsausựyênlặngcủacôchỉcómộtchuyểnđộngrấtkhópháthiệnra,cáirùngmìnhtậnsâubêntrongphảnbộicô.Côđãthức…côbiếtanhđangchạmvàocô…vàcôkhôngcốthoátkhỏianh.Điềuđócóýnghĩa,dùkhócóthểxácđịnhcônằmyênvìsốc,vìtựnguyện,haychỉđơnthuầnlàvìtòmò.Anhthậntrọngbuôngngựccôvàtrượttayxuốngtrướcbụng…chầmchậm,chậmchậm,chạmtớithấpdướivùngbụngvàchỗmềmmạinơivảicottonmỏngmanhchedấuđámlôngquănmàunâuđỏ.Anhcảmthấythânthểcôrunlên,thânngườinhúcnhíchchuẩnbịchạytrốn.

Chạmmiệngxuốngcổcô,anhlướtmôilênchỗtrũngnhỏbêndướitai,thìthầmlờitrấnan,bảocôrằnganhmuốncô,cầncô,rằnganhsẽdịudàngvàkiênnhẫn.Anhtrượttaysâuhơnvàogiữahaiđùicô,bópnhẹ,trongkhianhcươngcứnglênápsátvàohôngcô.Anhchocôcơhộiđểtránhđi,nếuđólàđiềucômuốn.NhưngVivienởlạivớianh,phảnứngvớisựngượngnghịukìlạ,nhưmộtthiếunữtrinhtrắngnồngnànđangngâyngất.Thởhổnhển,côxoayngườicốđốimặtvớianh,nhắmchặtmắtkhiđưataylênvaianh.Anhhôncô,môichậmrãivàtìmkiếm,lưỡiquấnquýtlưỡicôtrêuđùa.

Côrênlênvàtrượttaysâuxuốnglưnganh,ômsátanhkhianhnhỏmlênngườicô…

Cửarunglênbởitiếnggõchiếulệ.Chưaaikịptrảlờithìcửađãbịđẩyra,đólàthônglệmỗingàycủamộtngườihầugáitớiđểthudọnlòsưởivàđốtlửatrongbuổisángsớm.Ngườihầugáivừabướcvàovàlậptứcnhậnratrêngiườngcóhaingườichứkhôngphảimộtngười.Côtadừnglạivớimộttiếngkêulosợ.

Nhậnracóngườivào,ViviencứngngườibêndướiGrant,đôimắtxanh

Page 114: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

trànngậphoảnghốt.

Grantngẩngđầu lên trừngmắtnhìncôhầu.“Khôngphải lúcnày,”anhxẵnggiọngnói.

“Vâng,thưaông,”côtalínhalínhírồitrốnkhỏicănphòng,đóngcửalạiphíasau.

Dĩ nhiên đó không phải lỗi của cô ta. Người hầu trong nhà Morganthườngkhôngquenvớinhữngchuyệnkiểunày,bởiGrantcókhuynhhướngđếnthămđámbạntìnhkhôngthườngxuyêncủaanhtaởnhàhọthayvìđưahọvềnhàmình.Anhchưabaogiờđòihỏiphảicónhiềusựriêngtưtrongphòngngủcủachínhmình.Tuynhiên,điềuđósắpphảithayđổi.Grantcáukỉnhghinhớtronglòngsẽphảibảobàquảngiarằngcầncóngaymột thểthốngmới.

TừbiểucảmkinhsợcủaViviencóthểthấyrõmọixuhướngsaytìnhđãbiếnmất.Cơthểcôcứnglạibêndướianhvàcôđỏbừngxấyhổ.Cáukỉnh,Grantlănsangmộtbênnhìncôbòrakhỏigiường.Hánganhrunlêndữdộivớisựcươngcứngdịuđirấtchậm.Nếukhôngđượcgiảiphóngthậtnhanh,anhsẽhỏngmất.

Mặcáochoànglôngcheđiváyngủ,Vivienvộivàngbuộcdâyáolại.Côtớicáigiárửamặtđổítnướclạnhvàomộtcáibátrồihìhụihấtnướclênđôimáđỏbừng.Grantchămchúquansátcô,đểýthấydángđứngcứngnhắcvànhững cử chỉ gấp gápmà tiên quyết.Cô lấy khăn lau khômặt, giữ thẳngvai…đoạnquaylạianhvớibiểucảmcủamộtngườiphảiđốimặtvớinhiệmvụchẳngthoảimáigì.

“Anhmuốntôitrởlạitrêngiườngkhông?”côhỏi,chằmchằmnhìnxuốngnềnnhàtrảithảm.

CâuhỏikhiếnGrantngạcnhiên.Nóithậtthìanhcómuốn…nhưngtrướctiênanhcầnbiếttạisaocôlạiđềnghịnhưvậy.Khianhhỏi,côlạitiếptụctránhánhmắtcủaanh.

Page 115: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôinợanhđiềuđó,”cônóigiọngsầunão.“Anhđãcứusốngtôi,đốixửvớitôibằngsựhiếukháchvàbảovệtôi…Vàtrêntấtcả,quanhệtrướcđâycủachúngtacũngđángđểsuynghĩ.Đâuphảitrướcđâychúngtachưabaogiờ…làm…chuyệnnày.Cânnhắctấtcảmọichuyện,tôisẽthậtđạođứcgiảnếukìmmìnhlại.Vìvậy,nếuanhthích,tôisẵnsàngtrởvềgiường.”

Côkiênquyếtnhưmộtkẻtửvìđạo,dángngườicứngngắcvàgươngmặtngoảnhđilàmdịulạisựđammêcủaanhhiệuquảhơnmộtxônướclạnh.

“Không,tôikhông‘thích,’”anhthìthầm,khổsởvàgắtgỏng.“Tôisẽbịnguyềnrủanếunémemlêngiườngnhưthểemlàmộtvậthisinhnàođó.”Anhrờigiườngvàgiậtvạttrướccủaáochoàngxốcxếchkhéplại,cườichâmchọckhithấycôcàngđỏmặthơnkhibắtgặpanhloãthể.“Đỏmặtnhưgáitrinhkhônggiốngemđâu,Vivien.Emquênà,tôibiếtemtrướckhiemmấttrínhớ.”

“Thếanhmuốngìởtôi?Tôiđãmờianhsửdụngthânthểtôi,nếutôihiểuđúng, anh đang phàn nàn là tôi không biết diễn đủ lượng nhiệt tình cầnthiết.”

Anhliếccôbằngmộtcáinhìnbiếtnói,“Đủnhiệttình?”anhlặplạigaygắt.“CứthửcótấtcảsựnhiệttìnhcủaThánhJeanned’Arctrướckhibướctớicọcthiêuđi.”

Cănphòngchìmtrongimlặngcăngthẳng.ĐộtnhiêngươngmặtxinhđẹpcủaVivientrởnênhốilỗi,vàđôimắtlấplánhánhcười.Côquayđinhanh,nhưngGrantvẫnkịpthấymôicônhếchlênvớinụcườikìmlại.

“Tôixinlỗi,”cônghẹngiọngnói.“Đóchẳngphảilờikhenđúngkhông?”

“Không,khôngphải,”anhhgầmgừ.Anhcũngsẽcười,nếuanhkhôngbịcản trởbởisựcươngcứngđauđớn.Quay lạigiường,anhnằmsấpxuống,vùimặttronggốivàépbuộccơnkíchthíchcaođộdịuđi.CảmnhậnVivien

Page 116: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đangtiếntớichỗmình,anhnângđầudậynhìncôcảnhcáo.“Tránhxatôira–hoặcnếukhôngtôivẫncóthểsẽquyếtđịnhđưaemlêngiườngđấy.”

“Vâng,thưangài.”Cônói,nghenhumìmộtcáchđángngờ.“Cólẽtôisẽchỉsangphòngbêncạnhlấyquầnáomặcthôi.”

“Làmthếđi.”Anhlạithảđầuxuốnggốivớimộttiếngthởdàinãonề.

VivienmặcmộtbộváymàuxanhlamlàmtừnhungvàlụaÝ,vớiốngtayáobồngởphíatrênnhưngbósátởkhuỷutaytớicổtay.ĐoạncuốiốngtaylàrenBrusselsmàutrắngmayloe,cổáodựngcaocũngvậy.Lúngtúngxoayngười,Viviencàitấtcảnhữngchiếckhuyđằngsaulưngváymàcôkhôngthểchạmtới,đểrồiquyếtđịnhlầnsaunhấtđịnhphảinhờMarygiúp.

Côxổbímtócra,nhữngngóntaychảiquanhữnglọntócgợnsóng,uốnquăntheonếptết,vàtớingắmmìnhtrướctấmgươnghìnhbầudụctreotrêntườngphủvảiDamask.Bộváy rất thíchhợp, tôn lênmàuxanhmắtcôvàmàusắcsốngđộngvẫnđangtràntrênmácô.

NghĩđếnGrantởphòngbêncạnh,côthởramộthơikhôngđều.Cơthểcônóngbừng,taycôlạnhlẽo,vàcôvẫncònửnghồngvìcảmxúclẫnlộngiữabốirốivàlânglâng.Thậmchílúcnàycôvẫnmuốnquaytrởlạivớianh,yêucầuanhchạmlạivàomình…đểcôđặtxuốngdướianh.

Côhiểuthaotácmáymóccủaviệcđó,nhưngcôkhôngnhớthựchiệnthếnào,khôngbiếtrõphảilàmgì.Tấtcảnhữngđiềuchưabiếtkhiếncôthựcsựcăng thẳng.Chỉvừamớiđây thôianhdịudàngđếnkhó tin,vàcôđãsuýttraomìnhchođôibàntaytừngtrảiđó.Khôngai,càngkhôngphảilàcô,cóthểphủnhậnGrantMorganhấpdẫn.Nhưng,côkhôngyêuanh.Vàbảnnăngsâubêntrongcôcảnhbáorằngviệcgầngũilàmtìnhchỉnêndànhchongườicôyêuthương.Cảmgiácđóhoàntoànđốilậpvớicáchcôđãsốngkhichưagặptainạn.

Bựcbội,Vivienômđầurênrỉ.CôkhôngthểtráchGrantnghingờrằngcôđangchơi trògìđó.Nếukhôngthì làmsaocóthểgiải thíchhànhđộngkỳ

Page 117: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

quặccủacô?Côchỉlàmộtảđiếm,vàchẳngaicóthểthayđổibảntínhcủacôchỉsaumộtđêm.

“Ôi…saomìnhkhôngnhớđượcchứ?”côhỏithànhtiếng,ấnmạnhnắmtayvàohaibên tháidương,ápcácđốtngón tay lênmạchmáuđươngđậpmạnh.

GrantmặcquầnáorồitớiphốBowmàkhôngănsánghayđọctờTimes,khôngnóimộtlờinàovớiVivien.Rõràngngườihầugáiđãkểchonhữngngườihầukhácvềcảnhtrongphòngngủcủaanhsánghômđó.Tấtcảmọingười,kểcảbàButtonsđãcẩn thậnđốixửvớianh lịchsự,khiếnanhchỉmuốnnhaiđầuaiđó.

Bướcvàonhàsố4phốBow,anhđưaáokhoácchobàDobson.Khôngkhíbuổisángởtrụsởbậnrộnvàyêntĩnh,vàngàiRossCannonđangđọcbảntinTheHueandCry.BảnbáocáohằngtuầnđượclưuhànhtớicácthẩmphántừđầunàysangđầukiacủanướcAnh,chứachitiếtvềnhữngtêntộiphạmcònchưabịbắtvàhànhvitộiáccủachúng.

KhiGranttớivănphòngcủaCannon,viênthẩmphánxuấthiệnởcửadúichoanhmộttậpgiấycùngcáibútchì“Tốtlắm,anhởđâyrồi,”Cannonsangchảnhnói.“Xemcáinàyđi.Mườiphútnữađưađiinđấy.”

Grantdựavàokhungcửanhanhchónglướtquavănbảnđó,sửachữamộtchútchỗnàychỗnọ.Khisựviệcchánngấynàykếtthúc,anhvàovănphòngCannon thì thấyKeyesđang lật xemmột cuốn sáchđiều trahình sự.Vẫnbảnhbaonhư thường lệ,Keyesmặcquần xanh rêu và áo gi lê kim tuyếnthêumàukem,vàkhoácchiếcáokhoácnâuvừavặn.Cổhọngbịquấntrongchiếccàvạtphứctạpinhìnhthácnướckhiếncằmôngtabịchồngcaolên.

“Xinchào,”Grantnói,đặtbảnTheHueandcryxuốngchiếcbàngỗgụcủaCannon.

Keyeslàubàukhôngrõràng,đãtìmthấyđoạnmìnhcần.Ôngtađọcnửatrang,đóngcuốnsáchlạinhétvàogiữanhữngcuốnkháctrêngiá.

Page 118: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Tronglúcđó,GrantngồixuốngcạnhbànCannon.AnhthọctayvàotúiquầnlấycuốnsổbìadanhỏđãtìmthấytạinhàVivienranhìnrầurĩ.Anhđãđọcđiđọclạitừngtrangmột,tìmkiếmthôngtin.Tớigiờ,nhữngchitiếtghêgớmkhôngcòngâysốcnữa,nhưngnhữnghànhviđượcthểhiệnquanhữngdòngchữphụnữthanhmảnhvẫnkhiếnanhcảmthấysởnngườikhóchịu.Từngtừgâykíchđộngmắckẹttrongtrínhớanhnhưthểchúngđãbịđóngđinhvàođó.

“Anhđangđọcgìvậy?”Keyeshỏi.

Grantđáplạivớimộttiếngcườingắnkhôngcóvẻgìlàvui.“Khôngphùhợpvớiôngđâu,Keyes.”

“Tôisẽtựquyếtđịnhđiềuđó.”NgườiđànônggiàhơngiậtcuốnsổkhỏitayGrant.Saukhimởsổđọcmộthaitrang,đôilôngmàyrậmrạpnhướncaotrên tránnhưmộtcặpnhệnđangbò lên.“Nhữngchuyệnbẩn thỉu,”ông tanhậnxét,trảlạicuốnsổ.“Tôicóthểhỏidanhtínhtácgiảkhông?”

Grantcườinghiêmtúc.“Ôngsẽkhôngmuốngặpcôtađâu,Keyes.Côtalàmộtmụphùthuỷthíchhànhhạngườikhác.Mộtnụcườicủacôtasẽxoắnvặnnộitạngcủaôngnhưmộttấmgiẻlausàn.”

MặcdùKeyescốgiữphongtháibìnhthản,đôimắtnâunhạtlạiđầyhứngthú.“Chuyệnnàyliênquantớivụchếttrôitrênsôngđúngkhông?Côtacònsống–vàanhđangchocôtrútạinhàanh.Ngheđồnthế.”

Grantdựavàothànhghế,dửngdưngliếcxéovềphíataycảnhsát.“Ônghẳnphảibiếtkhôngnênnghetinđồn,Keyes.”

“Côta làai?”ôngtavẫndaidẳng.“Côtacónói tênkẻ tấncôngnhìnhkhông?”

Page 119: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Saolạiquantâmđếnvụcủatôinhưvậy?”Grantphảnứng.

“Tôichỉmuốngiúpđỡnếuanhcầnthôi,”Keyesnói.Dùsaothìanhcũngđãgiúp tôihai lầnrồi.Anhnóinghephòng thủquá…Hỏicómộthaicâuđơngiảnmàanhđãcaucóvớitôinhưcongấubịchọcvàoấy.”

“Nếucầnônggiúptôisẽnhờ.”

“Nhớđấy,”Keyestrảlờivớimộtnụcườikhôngcảmxúcrồirakhỏivănphòng.

Grantngồiimlặngủdột.Keyesnóiđúng–anhquáphòngthủvàdễcáugiận,cũngnhưbấtcứngườiđànôngnàokhácởvị trícủaanh.KhianhởcùngVivien,thậtdễquênđicôthậtsựlàaivàcóthểlàmgì.Chỉkhiởcáchxacô,anhmớicóthểnhỉnthấyrõbảnchấtsựviệc.Côlàmộtgáilàngchơi,mộtngườiphụnữđãchứngtỏmìnhkhôngthểyêuhaychungthuỷ.Cóaiđóđãcốgiếtcô,rấtcóthểlàmộttrongđámnhântìnhcũ.Việccủaanhlàtìmraaiđãtấncôngcô,vàbắthắn.VàrồiloạiVivienDuvallrakhỏinhàanhvàcuộcđờianhvĩnhviễn.

NgàiRoss trở lạivănphòngvàđi lấybìnhcàphêbằngđấtnung.Cùnglúcđó,NàngCụtcủaanhthungthẳngđivàocửa,nhảylênnócbàngỗsồitrốngnằmnghiênglạnhlùngquansátGrant.

“Xinchào,NàngCụt,”Grantlầmbầm,đưatayvuốtcáiđầulớnđầylôngcủa conmèo.NàngCụtkhinhkhỉnh lùi lại,mắthẹp thànhđườngchỉ.Nóchùnmình chịu đựng anh nhẹ nhàng vuốt, và cúi đầu xuống chân.Grantkhôngthểkhôngcườikhinhìnconmèođangchưngravẻchịuđựngkhổsở.“Yhệtphụnữ,”anhlầmbầm.“Màychỉquấnlấyngườikhimàymuốnthứgìđóthôi.”

Cannonrótlượngítỏicònlạidướiđáybìnhvàochén.Anhlàmmặtkhóchịukhinếmmónđồuống,nhạttoẹtvàđầybã.“BàDobson,”anhgọi,thòmáiđầuđenrangoàicửa.“Bìnhcủatôicạnrồi.”

Page 120: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Cótiếngphảnđốiởdướihànhlang,trongđócócảlờiquởtrách“…thầnkinhcủangài,thưangài…”

“Thầnkinhcủatôichẳnglàmsaocả,”anhtrảlời,mộtchútbựcmìnhlenvào trong giọngnói, “Tôi còn baonhiêu là việc, bàDobson.Tôi cầnmộtbình càphênữađểquađượcbuổi sáng.”Cannon tới ghếmìnhvà thoángcườikhingồixuống.Nétvuivẻphảngphấtlàmsánglêngươngmặtngămđencủaanh.“Cầuchúacứuchúngtakhỏinhữngngườiphụnữtựchomìnhlàhọhiểubiếthơnaihết.”

“Amen,”Grantlàubàuđốngýngắngọnvớilờicầunguyệnđó.

Cannondựavàoghế,đôimắtmàukhóixámhẹplạikhianhnhìnGrant.“Anhnhìnthêthảmquá.Ốmà?”

MộtcâuhỏibấtthườngnhưthếtừCannonhẳnsẽđủđểđẩybấtcứcảnhsátphốBownàovàotrạngtháicảnhgiác.Cannonkhôngbaogiờquantâmtới đời sống cá nhân của cấp dưới, chừngnàohọ vẫn còn làmđược việc.Grantcaumàynhìnvịthẩmphán,ghétcâuhỏiriêngtưđó.

“Tôikhôngngủđượcmấy,”anhtrảlờingắngọn.

“CóvấnđềgìvớicôDuvall?”

“Khôngcógìđángkể,”anhlầmbầm.

“Sứckhoẻcôtathếnàorồi?”Cannonhỏithăm.

“Tôi tin cô ta đã khoẻ hẳn.Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục trínhớ.”

Cannongậtđầu,cầmcuốnsổGrantchìarachoanh.“Cáigìđây?”

Page 121: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Mộtcuốnnhậtkývàsổhẹn.TôitìmthấytrongnhàcôDuvall.Tôitincóthểcótêncủakẻnàođóđịnhgiếtcôta.”

TrongkhiGrantnhìnsếplậtquacuốnsổnhỏ,anhtựhỏiCannon,ngườihànhxửchẳngkhácgìđãthềsẽsốngđộcthân,nghĩgìvềmộtthứsặcmùinhụcdụcnhưthế.Sẽrấtbìnhthườngnếuvịthẩmphánthểhiệncảmxúcgìđó,nhưngkhôngcósắcdiệnnàochoanhđoánbiết,khôngcócăng thẳng,khôngtoátmồhôi.Ngườiđànôngnàykiểmsoátmìnhtốtđếnkinhngạc.

“CôDuvall cóvẻđãcómộtcuộcđờikhámàumè,”vị thẩmphán lãnhđạm nhận xét. “Vì lẽ gì anh nghĩ kẻ tấn công cô ta có tên trong cuốn sổnày?”

“Rataykiểunàylàrataytrongcơnnónggiận,”Grantnóinhưthểđólàđiềuhiểnnhiên.“CôDuvallkhôngcólịchsửhoạtđộngtộiphạmvớibấtkìai,khônggiaokếtvớigiớigianghồ,khôngcócáckhoảnnợđángkể-côtavốn luônđượcchucấp tử tế.Chỉcódanhsáchngười tìnhdài,phần lớn lànhữngkẻcô takhôngchung thuỷ.Tuynhiêncô ta tỉmỉ lưu lạidanhsáchnhữngngườiđó…vàsởthíchcụthểcủahọ.Côtacoiđâylàchuyệnlàmăn,vàngàicóthểthấyđó,côtalênkếhoạchcựckìtinhvi.Bấtcứkhinàocơhộixuấthiện,côtasẽbỏngườitìnhtạmthờimàkhôngthèmbỏlạimộtcáiliếcmắt.”

“Vàanhtinrằngmộtngườitrongsốhọquáphẫnuấtvìbịbỏrơinêntìmcáchgiếtcôta?”

“Đúngvậy.”

Cannon trao cuốn sổ lại cho anh. “Anh nên nhanh chóng thu hẹp danhsáchlại,Morgan.Trongnhữngvụánkiểunày,takhôngthểđểchokẻtìnhnghiquánhiềuthờigianđểxoádấuvết,nếukhôngvụáncoinhưhỏng.”

Chằmchằmnhìncuốnsổnhỏtrongtay,Grantmiếthaingóntaycáitrênbìadatrơnláng.“Điềutôimuốnlàm,”anhchầmchậmnói,“LàtìmcáchchocôngchúngbiếtVivienvẫncònsống.Rồikẻnàođóđịnhgiếtcôtasẽbiếtlà

Page 122: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

mìnhđãthấtbại.”

“Vàlạitruyđuổicôta,”Cannonnói.“NhưthếsẽđặtcôDuvallvàonguyhiểm.”

“Không.”Grant lậptứcnói.“Giờcôtađangđượctôibảovệ-vàtôisẽđợithằngkhốnđókhihắnthửlại.”

“Được rồi.Vậy hãy tiết lộ tình hình côDuvall với LuânĐôn.Anh đãquyếtđịnhvềthờigianvàđịađiểmchưa?”

“Chưa.”

“Vậy tôicóđềnghịnày.Tôicómộtngườibạn,phunhânLichfield, tốithứbảytuầnnàybàấysẽtổchứcmộtbuổidạtiệc.Aicũngmuốnđượcmờitớibấtcứsựkiệnnàocủabà,vàsauđóchitiếtsựkiệnluônđượcviếtlêntờTimes.Tôisẽthuyếtphụcbàấygửithiệpmờichoanh,vàchobấtcứaianhchọnđikèmtheodanhsáchkháchmời.”

Grantđộtnhiêncười.“ĐưaVivientớidinhthựcủaphunhânLichfield?”

“Tạisaokhông?”

“Vivienkhôngđượccáimàngười tagọi làxãhộiđứngđắnchấpnhậnlắm,ítnhấtkhôngphảivớinửabênphụnữ.Côtađãngủvớikhôngítcácôngchồngcủahọ.”

“Vậycàngtốt,nếucóngườitìnhcũnàocủacôtathamdự,”Cannontrảlời.

CâuchuyệncủahọbịcắtngangkhibàDobsonxuấthiệnmangtheochiếckhaytrênđặtmộtbìnhcàphêbốckhóivàmấychiếccốcsạch.“Uốngquánhiềuthứnàyrồiđấy,”bànóikhôngtánđồng.“Cảhaingười.”

Page 123: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Nókíchthíchcácgiácquanvàgiúptưduytrởnênminhmẫn,”Cannonbảobà,trongkhibàrótmộtlượngchấtlỏngđenlớnchoanh.Anhháohứcnhậnchiếccốc,haibàntaydàiômlấynó.

“Vàkhiếnngàithứcchongchongcảnửađêm,”bàDobsontrách,lắcđầulànhữnglọntócbạctunglên.BàquaylạiGrantnhưthểanhlàđồngminhchođạinghĩacủabà.“NgàiRosschẳngbaogiờngủđượcquábốntiếngmộtđêm,khôngbaogiờcóthờigianănmộtbữanóngsốt…thếđểlàmgìchứ?Ngàiấycànglàmviệcnhiều,việccàngchấtđốnglênxungquanhthôi.”

Ross thoángquắcmắtvớibà. “NếubàDobsonđượcnhưýmình,” anhnhậnxétvớiGrant,“tôichảmấymàbéovàlườinhưNàngCụt.”

Conmèoxấutínhưỡnthânhìnhbèbètrênmộtgócbànvàliếcchủmộtcáinhìnđầyxấcláo.

Tiếptụclắcđầu,bàDobsonrờikhỏivănphòng.

Cannonnhẹnhàng thổivàocốc,khiếnkhóibốc lên từ lớpcàphê.“Tôtlắm,”anhnói,ánhmắtthuvàoGrant.“Nếuanhđồngý,tôisẽgặpphunhânLichfieldnhờbàmởrộngthêmdanhsáchkháchmời.”

“Cảmơn.”Grantngừnglờitrướckhitrầmtưthêmvào,“Cómộtchuyệntôivẫnchưanhắctới…mộtđiềuNgàiGerardđềcậpđếnkhitôihỏiôngta.Tôikhôngchắccónêntinvàonóhaykhông,bởinókhôngđượckhẳngđịnhtrongnhậtkýcủacôDuvallhaybởibấtcứaikháctôitừnghỏi.”

“Chuyệngì?”Cannonhỏi.

“GerardnóiôngtatinrằngcôDuvallsắpkếthôn.Vớiaiđógiàucó.”

“Hừm.Đạigianàomàlạiđi‘muaủngcũ’thế?”Cannonsuyngẫmthành

Page 124: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tiếng,dùng thànhngữphổbiếnchỉngườikếthônvới tìnhnhâncủangườikhác.

“Chínhxác,”Grantnói.“VàNgàiGerardđãnói‘CóthằngnàolạiđithavềmộtmónhàngđãtãnhưVivienDuvall.TrừphihắnmuốntrởthànhtròcườichocảnướcAnh.’Nhưngbiếtđâucôtađãtìmđượcmộtlãogiàlẩmcẩmnàođóchịuchấpnhậnmình.”

Grant cố tỏ ra thờ ơ song giọng anh vẫn phảng phất vẻ chua chát màCannonkhócóthểkhôngnhậnthấy.GrantthầmnguyềnrủamìnhkhiphảiquyphụctrướccáinhìnchằmchằmcủaCannon.

“ChotôibiếtquanđiểmcủaanhvềcôDuvall,Morgan,”vịthẩmphánkhẽnói.

“Quan điểm của tôi không liên quan,” Grant đứng dậy phủi bụi tưởngtượngkhỏiốngquần.“Nếungàimuốnnóitớibằngchứng…”

“Tôi hỏi quan điểm của anh,” Cannon cứng rắn nói. “Mời ngồi xuốngcho.”

Vănphòngbỗngtrởnêngộtngạt.Grantnhữngmuốnlờđicâuhỏi.Ánhmắt lạnh lung, tinhanhcủaCannon thậtquáphiền toái.Anhnghĩ tớiviệcchốnglạicâuhỏiđóbằngmộtcâutrảlờixấcxược,hoặclờinóidốituỳtiệnnàođó…nhưnganhsẽtrởnêntồitệnếucólúcsợhãisựthực,chodùnólàgì.Anhtrừngmắtngồitrởlạighế.

“Có hai người phụ nữ bên trong cô Duvall,” anh lạnh lùng nói. “Mộtngườingàisẽtìmthấytrongcuốnsổđó,mộtảchócáimấtnết,cònngườikiahiệnđangởnhàtôi.”

“Vàcôtathếnào?”

Page 125: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Thôngminh…ngọtngào…dịudàng.Giấcmơcủamọigãđànông.”

“Vàcảcủaanh?”Cannonnóinhỏ.

Grantnắmchặttayghếbànhnhưthểmìnhđãbịcòngvàonó.“Vàcảcủatôi,”cuốicùnganhkhànkhànthừanhận.

Cannon trầmngâmnhìnanhvới thoáng thươngcảmkhiếnanhgầnnhưkhôngthểchịuđựngnổi.“Cẩnthận,Morgan.”Anhchỉnóinhưvậy.

Grantmuốnsếpyêntâmrằnganhsẽvẫngiữđượcphongtháiphớtănlêthườnglệcủamình…nhưngkhôngbiếttạisaoanhkhôngnóirađượcmộttừ.

“Xongrồiđấy,”Cannonlẩmbẩmchoanhđi,vàGrantrờikhỏivănphòngvớitâmtrạngnhẹnhõmđượcchegiấuvụngvề.

Chương8

Dạhội?Vivien nhìn anhnhư thể anh đã hoá điên.Họđangngồi trongphòngkháchdưới nhà khi anh nói với cô về kế hoạch đã cùngngàiRossvạchra.Mặcdùtỏvẻthôngcảmvớinỗiloâucủacô,rõràngGrantkhôngchocôlựachọn.

“Anhđangbảotôiphảixuấthiệnởnơicôngcộng.”Vivientiếptụcvớivẻbấtan.“Khôngchỉlàởnơicôngcộng,màcòntrongmộtbuổidạhộitrangtrọngvàhoànhtráng,đểmọingườiởLuânĐônbiếttôivẫncònsống.Vàrồitôisẽgặpnguyhiểmgấpítnhấtmườilầnbâygiờ?”

Page 126: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emsẽđượcbảotôibảovệ,”Grantkhẽtrảlời,tớingồibêncôtrênchiếctrườngkỷbọcvảidamask.Anhcầmnắmtaynhỏnhắncủacôxoanhẹchotớikhinhữngngóntaycôthảlỏngtrongtayanh.“Hãytintôi,”anhnói,hơimỉm cười khi nhìn khuônmặt lo lắng của cô. “Tôi sẽ không bao giờ chophépailàmhạiem.”

“Tôikhôngbiếtaiởđó,”cônói,níuchặttayanh.“Tôisẽkhôngbiếtphảinóigìhaylàmgì.”

“Emkhôngphảinóigìhay làmgì.Tấtcảnhữnggìemcần làmlàxuấthiệnmàthôi.”

“Tôikhôngmuốnđâu,”côvanvỉ,taycònlạixoatránđểlàmdịuđimộtcơnnhứcnhối.

“Tôihiểu,”anhnhẹnhàngtrảlời.“Nhưngcầnphảilàmthế,Vivien.Giờ…tôimuốnđưaemvềnhàtìmcáigìđóchoemmặc.Emcóítnhấthaitáváydạhội,vàtôisẽvấtvảlắmnếuphảichọnramộtcáichoem.Embảoemmuốnquanhàmìnhvàolúcnàythíchhợpquácòngì.

Viviencaumàykhinhìnnhữngngóntayđanvàonhaucủahọ,đoạnthởsâu,cốgắnglàmdịuđinhữngdâythầnkinhcăngthẳng.Mọingườisẽnhìncảvàocô.Làmsaocôcó thểnóichuyệnphiếmvàkhiêuvũkhicôkhôngnhớ ai trong cuộc sống cũ của mình? Cô không muốn quanh quẩn giữanhữngkẻlạmặtchắcchắnsẽnghĩcôkỳquặchoặcđóngkịch,hoặcđiềugìđócũngtồitệnhưthế.Trênhết,côsợphảibiếnmìnhthànhmụctiêurấtrõràng.Nếunhưkẻđãtấncôngcôquaylạiđểhoànthànhnốtcôngviệchắncònbỏdởthìlàmsao?VànếuMorganbịthươnghoặcthậmchíbịgiếttronglúcđóthìlàmsao?

“Chẳnghợplýgìcả,”cônói.“Tạisaotôilạiphảitớidạhộiđểlộmìnhtheocáchkịchtínhnhưthế?Saoanhkhôngthểđểtiếtlộthôngtintheocáchnàođókhác?Anhđâubiếtaimuốntôichết,phảikhôngnào?Đâylàmộtnỗlực tuyệt vọng để dụ hắn ra, bởi vì anh không thể xác định ai là kẻ tìnhnghi.”

Page 127: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôi muốn bắt tên đốn mạt đó,” Morgan điềm tính nói. “Đây là cáchnhanhnhấtđểbắtđượchắn.”

Kéocôdậykhỏi trườngkỷ,anhdẫncôrasảnhchínhvàrahiệuchobàquảngiamangáokhoácđếnchohọ.AnhbuộcdâyáochoàngchoVivienrồiđộimộtchiếcmũnhunglênđầucô.Lớpsamàuhoacàrủxuốngtừvànhmũtrước,giấugươngmặtcôsaumạngsươngmờ.

Viviengiậnsôitrừngmắtnhìnanhtừsautấmmạng,cáinàychẳngkhácnàomũtang,”cônói.“Cứnhưthểtôiđangđidựtanglễvậy.Tôichỉdámhivọngđósẽkhôngphảilàtanglễcủatôithôi.”

Anhcườikhẽ.“Đâylàchiếcmũgiấumặtổnnhấtmàtôitìmđược,vàtôisẽkhôngđểbấtcứchuyệngìxảyrachoemđâu.Thếgiớisẽtrởnênbuồnchán-mặcdùyênbìnhhơn–nếukhôngcóem.”

Morganmặc áo khoác xong thìmột người hầu đưa họ ra xe ngựa bênngoài.Vẫn tưởnghọ sẽđixe thuê,Vivienngạcnhiênkhi thấyxengựa làmộtchiếcxe riêngđẹpmắt,quét sơnđenbóngvớinhữngviềnbằngvàngmờ,vàđượchaichúngựacùngmàuhạtdẻkéo.Vivienkhôngkhỏiấntượngbởisự trangnhãcủacỗxe.“Tôikhôngnghĩanh lạicómộtchiếcxengựanhưthếnày,”cônhậnxét.“tôicòntưởngcảnhsátđiđâucũngđibộchứ.”

Đôimắtxanhcủaanhlấplánhánhcười.“Chúngtacóthể,nếuemthích.”

Côkhẽcườiđáplạilờiđùanhẹnhàngđó.“Không,cảmơnanh,”cônói,cốgắngtỏrathoảimái.“Tôiđànhchịunhưthếnàyvậy.”

Ngườihầugiúpcôlênxesongmãvàkéomộtchiếcchănđắpchănbằnglencashmeremềmmạiquanhcô.Viviencảmơnanhtavàngồilênlớpđệmdamềmvới tiếngkêu thích thú.Giókhô lạnhdễ chịu, làmgươngmặt côsảngkhoái saunhữngngàygiamhãm.Trèovàochỗbêncạnhcô,Morgannắmlấydâycươngmộtcáchđiêuluyện.Anhđợingườihầutrèolênghếsau

Page 128: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

chiếcxerồigiậtgiâycươngvàgiụcngựa.Chúngbắtđầusóngbướcêmả,cỗxeđượcđóngchắcchắnlănbánhdễdàngtrênconđườngrảiđácuội.

Viviennhìnvôđịnhvàonhữngcảnhtrảiratrướcmắthọ,ánhmắtdõitìmmọichitiếtnhỏcóthểkhiếncôcảmthấyquenthuộc.

Mỗiconphốđềucóvẻriêngcủanó,mộtconphốcủanhữngnhàinvàtácgiả,mộtconphốkháccủanhữngnguờibánthịthoặcbánbánh,cóconphốlàmột dãynhà thờ trangnghiêm.Nhữngkẻquyềnquýđi quanhững conđườngngoằnngoèođầygáiđiếmvàkẻănxin.Giàusangvànghèohènsốngsátsạtnhau.Khônggiannồngmùisúcvật,đồăn,nướcsôngmằnmặn,cốngrãnh, bụi bặm…Cônhanh chóngmất khả năng phân biệt khimũi bị ngộmùi.Họđiquamộtnhómtraitrẻbụiđờiđangbắtnạtmộtcậucôngtửbộtăndiệnbảnhchoẹ…mộtkẻphóngđãngsaykhướtlảođảotừquánrượura,mỗitayquàngmộtảgáiđiếm…nhữngngườibánrongđeocáchộpgỗtrênvaitrêncổ.

RấtnhanhsựchúýcủaVivienchuyểnsangMorgan,anhđangkhéoléođiềukhiển cỗxe láchquađámbò,gia súcvàkháchbộhànhkínđặcmộtkhúcphố.Anhhoàntoànbìnhthảngiữasựtấpnậpcủacuộcsốngthànhthị,quenthuộcvớitừngconhẻm,gócphố.CônhậnraMorganlàmộttrongsốítnhữngngườiLuânĐôngiaothiệpvớitấtcảmọingườitừthànhviênhoàngtộcchotớikẻmóctúibầntiệnnhất.

Họtớimộtdãynhàtrangnhã,vàdừnglạitrướcmộtcảnhcửađồnglớn.“Cóphảiđâylànhàtôikhông?”Viviendodựhỏi,chămchúnhìncánhcửavòmlớncócộthaibên.

Morganbíẩnnhìncô.“Nhàemđấy.”

Ngườihầuvộivàng tớigiữngựa, trongkhiMorgangiúpVivienxuốngxe.Anhnhẹnhànghạcôxuốngđất,đểcôdựavàomìnhcho tớikhiđứngvững.Đưacánhtayrachocô,anhdẫncôtớicửavàmởkhoá.

Vivienthậntrọngbướcvàongôinhà,đứngyênởtiềnsảnhchờMorganđi

Page 129: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thắpđènvànếntrêntường.Nơinày,vớicáctấmvảihoaPhápvàđồnộithấtLouisXIVthanhnhã,thậtđẹpvànữtính…cựckỳlạlẫm.Côbỏmũtreolênlancanchỗđầucầuthang.

Ánhsángtrànngậptiềnsảnh.Vivienchậmchạpđitừtấmgươngdàiđóngkhungtreotrênđoạntườnggiữahaicửasổtớichiếcbànthếpvàngcómặtbằngcẩm thạch.CầmmộtmónđồsứStaffordshire trênbàn,Vivienngắmnghíathậtkỹ.Haihìnhngười,mộtquýôngvàmộtquývàđangnóichuyệntrongkhingườiphụnữđưa tay lấymộtbônghoadại từ rổđặt trong lòngmình.Cảnhquyếnrũbởisựtrongsángcủanó.TuynhiênkhiVivienquaytượngsứlại,nóchothấytaycủangườiđànôngđangluồndướiváyngườiphụnữ,nhíumày trước tròđàu thô thiểnđó,Vivienđặtbức tượngxuốngliếcnhìnMorgan.Anhđangnhìncôvớivẻmặtlạlùngphatrộngiữabuồncườivàcamchịu.

“Nhớragìchưa?”anhhỏi.

Côlắc lắcđầuvà tớicầu thang.Morgan theosaungay lập tức,bướcđiđượctínhtoánđểphùhợpvớicôtrongkhicôlêntầnghai.Cáiđènanhcầmtheohắtbóngméomólênhọ.Dừnglạiởchiếunghỉtrêncùng,Vivientựhỏimìnhnênđiđâunữa.

“Phòngngủởđườngnày,”Morgannói.Anhnắmhờkhuỷutaycôdẫntớiphòngcuốicùngbênphải.Họbướcvàomộtcănphòngtườngphủmàuxanhlụcđậm,với chiếcgiường lớnchạmkhắc trên thềmnổi.Nókhiếncô liêntưởngtớimộtsânkhấunhỏ,tấtcảđượcchuẩnbịđểtrìnhdiễn.Caumàykhóchịu,Vivien trừng trừngnhìn chiếcgiường trongkhiMorganđốtđèn lên.Rồicôquaylạinhìnthấybứctranh.

Trongmộtthoáng,tấtcảnhữnggìcônhìnthấylàlàndathịtkhiếnngườitaphảingỡngàng,tấmthânngườiphụnữmiêutảđậmchấtnghệthuật…vàrồicônhậnraaiđượcvẽ.

“Đólàtôi,”côlínhímàhọngcứnghẹnlại,màuđỏtrànlênmặtcô.Côquaygoắtlạivìkhôngthểnhìnlâuhơnđượcnữa,hámiệngsữngsờ.

Page 130: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôiđoánemkhôngnhớramìnhđãngồilàmmẫuchobứchoạ.”CónhịprungrungcủatiếngcườicợtđángngờtronggiọngMorgan.

Tuynhiên,Vivienkhôngthểchiasẻniềmthíchthúvớianh,mắnganhvìđiềuđócũngkhông.Côquáchoángvới cảmgiácnhụcnhãvàgiậndữvìchínhbảnthânmình.Chotớilúcnày,vẫnluôncómộtgócnhỏbétrongtâmtrícôtinrằngcôkhônglàmnhữngđiềuanhkếttội.Nhưnggiờsựthậtđangsờsờtrongkhungvàngnặngnềởđó,quákhứphơibàyvàphôtrươngmộtcáchđầyhoamỹ.

“Làmsaotôicóthể…làmsaobấtcứaicóthểlàmmẫuchothứđó?”côhỏi,haitayômmặt.

“Hoạsĩthườngsửdụngngườimẫukhoảthân,embiếtthế.”

“Rõ ràng bức tranh đó không được nhằm bất cứ mục đích nghệ thuậtnào,”côkhinhmiệtnói.“Mụcđíchduynhấtcủanólà…”

“Kíchdục,”anhthẽthọtgợiý.

Côbuôngxuôitayxuốngsiếtchặtthànhnắm,vẫnquayđikhỏianh.Côgầnnhưkhôngchịuđựngnổinỗinhụcnhãêchềấy…Nóđốtcháybêntrongtừngmạchmáucủacô.“Lấynóxuống,haychenóđi,”côkhẩnthiếtnói.

Niềmthíchthúrờikhỏigiọnganh,vàanhtỏrabốirốikhiđáplại.“Lúctrướctôiđãthấynórồi,Vivien.”

Hoàntoànvôlý,nhưngcôkhôngchịunổiviệcbứctranhtreoởđâytrướccảhaingườihọ-giốngnhưmình loã thể trướcmặtanh.“Tôikhôngthíchnó,”côgaygắtnói.“Tôikhôngthểởtrongphòngnàykhinóvẫntreotrêntường.Hãylàmgìvớinóđi,xinanh.”

Page 131: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Cô cứng người khi anh tiến đến cô từ phía sau, tay anh đặt lên bờ vaimongmanhcủacô.“Emđangrun,”anhthìthầmkinhngạc.“Chẳngcóviệcgìemphảikhổsởthếcả.”

“Anhsẽkhôngnóivậynếutrênđólàtranhkhoảthâncủaanh.”

Anhđộtnhiênbậtcười.“Tôinghingờcótayhoạsỹnàocònsốngmàlạiđồngývẽtôikhoảthân,emyêu.Tôikhôngphảinguyênvậtliệuthíchhợp.”

Một điểm gây tranh cãi, cô thầm nghĩ. Từ những gì cô thấy ở anh,Morgan hấp dẫn như bất cứ dáng hình namgiới nào được đưa lên khungvải…nhưngcôkhólòngnóivớianhđiềuđó.

Anhdịudàngcốgắngquaycôlạiđốidiệnmình.“Thôinào,khôngtệnhưthếđâu.Hítthởsâuvào.”

Côchốnglại,bướngbỉnhcúiđầuvàchămchămnhìnxuốngsàn.“Tôisẽkhôngquaylạitrừphianhbỏbứctranhđóđi.”

Mộttiếngcườiấmápphảilêntaicô.“Đượcrồi,đồphiềnphức.”Buôngcôra,anhđiquaphòngtớibứctranh.Mộtâmthanhkènkẹt, tiếngcótkétnhỏcủakhungtranhnặngnề,vàrồigiọngkhôkhốccủaMorgancắtngangsựimlặngcăngthẳng.“Giờemcóthểmởmắtrarồiđó.”

Vivienquaylạithấyanhđãhạbứctranhxuốngvàdựavàotường,mặtsauhướngrangoài.“Cảmơn,”cônói,thởdài.“Tôimuốnđemthứđángsợđóđốtđi.”

“Biếtđâuemlạithayđổiýkiếnkhiphụchồitrínhớ.”

“Tôikhôngquantâmchuyệngìxẩyrasaukhitrínhớtôiquaylại,”côgaygắtphảnứng.“Tôiđãnóivớianh lúc trướcrồi, tôisẽkhông làmgái làngchơinữa.”

Page 132: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Morgannhìncônghingờramặtkhiếncôbựcđếnmấtcảlýtrí.“Chúngtacứchờxemthếnào,”anhlầmbầm.

Mộtbứctranhnữabắtmắtcô,trnagsơndầunhỏcókhungmạvàngthanhnhã.Nóđược treo trên tườngcạnhbàn trangđiểm,như thểcô từngmuốnngắm nó trong khi xức nước hoa, thoa phấn và chải tóc. Lại gần hơn, côchămchúnhìnbứctranh,càngnhìncàngthấytòmò.Nódườngnhưkhônghợpvớitoànbộtácphẩmcònlạicủangôinhà.Rõrànglàtácphẩmcủamộtkẻnghiệpdư,bứctranhđượchoạvớimàusángtươivui.Cảnhvẽmộtngôinhàtrongtranhnhỏ,cóhàngràogỗsơntrắng,vớithảmoảihươngtímkhắpnơi và những cây bạch dươngmàu bạc phía sau. Trước nhà là những bụihồngnởhoatrắngxinhđẹp.

Viviendườngnhưkhông thể rờimắtkhỏibức tranh.Côcảmthấychắcchắnđâylànơicôtừngđến,mộtnơi,màcôtừnghạnhphúc.“Lạthật,”côthì thầm. “Tôinghĩ… tôi nghĩbức tranhnày tôi được tặngbởimộtngườinhà…”Côdừnglạibốirối.“Ôi,giánhưchúngtabiếtđượcngôinhànàyởđâu!”

“ThựcranócóthểởbấtcứđâutrênnướcAnh,”Grantmỉamainói.

Viviensờvàochữkíởmộtgócbứcsơndầu.“Devane,”côđọcto.“Nónghemớiquenthuộclàmsao.Devane.Khôngbiếtanhtacóphảimộtngườibạnkhôngnhỉ,haythậmchí…”

“Ngườitình?”Grantkhẽgợiý.

Cô rụt tay nhíu mày. “Chắc vậy,” ký ức căng ra đằng sau bức tườngkhôngthểvượtquatrongtâmtrícô.Bựcbội,Vivientớitủquầnáotocómặttrướcnhôra,đượclắpnhữngtấmgươnglớnvàhaibêncótủngănkéobọcvảilanh.Mởmộttronghaicánhtủ,côthấymộthàngváylụa,nhungvàxatanh với đủmọi loạimàu có thể tưởng tượng ra, chân váy rung rinh nhưnhữngcánhbướm.Nhiềubộphảngphấtmùinướchoa,sựkếthợpngọtngàotươimớigiữamùihoahồngvàmùigỗhănghăngtrànvàomũicô.

Page 133: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Xem ra có đủ loại phong cách,” cô nhận xét, cảm nhận rõ ánh mắtMorgan trênmình. “Mọi thứbình thường tớigây sốc.Chúng tamuốnđạtđượchiệuứngnào?”

“VivienDuvallvớitrọnvẹndángvẻlộnglẫycủamình,”anhnói.

Côngoáinhìnanh.“Tôimặcgìkhichúngtagặpnhaulầnđầu?”

“Mộtbộváytiêncá.Lụaxanhvớiốngtaybằngsa.”

Côlúihúibới tủquầnáochotớikhi tìmđượcmộtbộváyphùhợpvớimiêutả.“Bộnày?”Côhỏi,giơnólênchoanhxem.

Anhgậtđầu,trôngdữdằnđếnkhóhiểu.

Vivienướmbộváylênngườivànhìnxuống.Bộváyđượcmayrấtđẹp,màuxanhlấplánhvớinhữngnếpgấpbằngxatanhtrắngởcổgợicônghĩđếnbọtsóng.Đúnglàmộtbộtiêncá.Rõràngcôcóthẩmmỹtuyệtvờivềtrangphục…vàtạisaolạikhông?Mốiquantâmchủyếucủamộtgáilàngchơihẳnphảilàlàmthếnàođểthểhiệnmìnhtốtnhất.

“Tôicóthểmặcbộđồnàytớidạhội,”cônói.“anhnghĩsao?Chúngtalạiđểnóđượcmặcthêmmộtlầnnữanhé.”

“Không.”Vẻu tối lướtquamặtanh,vàanhnhìnbộváyrõràngkhôngthích.

Chìmtrongsuynghĩ,Vivienlạiđặtbộváyvàotủ.“Chúngtakhônggiaothiệptốtvớinhauởlầngặpđầutiên,đúngkhông?”côvừahỏivừalụcquahàngváyáo.

Giọnganhnhuốmmàucăngthẳng.“Emnhớrarồisao?”

Page 134: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Không…nhưngnhìnmặtanh…Aicũngcóthểthấyđókhôngphảimộtkíứcdễchịu.”

“Phải,”anhđồngýcộclốc.

“Làtôikhôngthíchanh,hayngượclại?”

“Cảhaichúngtađềukhôngthíchnhau,tôinghĩvậy.”

“Làmsaochúngtalại…ýtôilà,saoanhlạigiaoướcvớitôi?”

“Emcócáchmắcdínhvàohọngđànông.”

“Nhưmộtcáixươngcá,”côthiểunãonói,đoạnkhúckhíchcười.Côlôiramộtchiếcváytrắng,mộtchiếcmàuđồng,mộtchiếcmàuoảihươngrồivứt lêu giường thànhmột đống rực rỡ sắcmàu. RồiVivien cẩn thận gấpnhữngbộváyáothanhnhãlạitrongkhiMorgannhìncô.“Mộttrongnhữngbộváynàysẽđược,”cônói.

“Emkhôngđịnhmặcthửsao?”anhhỏi.

“Tạisaolạiphảiphiềnnhưvậy?chúngđềulàcủatôi.Saolạikhôngvừachứ?”

“EmđãsụtcânmộtchútkểtừsaukhirơixuốngdòngThames.”Anhtớiđểđothửeocô,bàntaytolớngầnnhưbaotrùmlấyvòngtrònmảnhmai.Vivien sửng sốt trước đụng chạm của anh, trước cảmgiác cơ thể anh rắnchắcđằngsaulưngcô.ỞgầncảGrantMorganvàchiếcgiườngphủlụađủlàm thầnkinhcôcăng thẳng.Nhớ lạibàn tayanh,dịudàngmộtcách tinhquáikhitìmkiếmtrêncơthểcô,vàmiệnganhápnhữngnụhônấmápngọtngàotrênmôicô,côcốgắngkìmlạicáirùngmình.Anhhẳncũngcảmthấycửđộngkhôngchủtâmđó,bởitayanhsiếtlêneocô,vàmôianhghésáttaicôchotớikhicôcảmnhậnđượchơithởanhvuốtve.

Page 135: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Tôikhôngcầnphảithửcáigì,”côcốnói.“Hơnnữatôikhôngthểtựcởivàcàikhuyáo.”

“Tôisẵnlònggiúpem.”

“Tôichắcchắnnhưvậy,”côđáplạibằngmộtnụcườitrởnêngượnggạo.Xúccảm,haylờihứahẹntuyệtvờicủanó,xuyênsuốtcơthểcôvàđọnglạibêndướibụngkhiếnđầugốicôtrởnênyếuớt.Trongmộtkhoảnhkhắcngạtthở,cônghĩtớiviệcdựarasau,nghiêngcổmờimọc,kéotayanhlênngựcmình.

Tuynhiên,chỉtrướckhinhắmmắtlại,côbắtgặpcáigiườngphôtrươngphảnchiếulạitrêngương…phòngnày,nơicôtiêukhiểnchobaonhiêugãđànông…Ýnghĩđóđộtngộtkhiếncômuốnbệnh.CóthểMorgancũngcóvàimộngtưởngriêngtưchờđợilàmcôthoảmãn.Thậmchínếucômuốnngủvớianh,làmthếnàocôcóthểxứngđượcvớidanhtiếngcủamình?Côkhôngnhớmộtđiềugìvềcáchlàmđànôngthoảmãn.Nhưngkhôngphảilàcônênnhớsao?Rõràngcônhớđượcbấtcứthứgìtừngđọctrongsách…tạisaocôkhônggiữlạiđượcchútgìtrongmớkiếnthứckhổnglồvềtìnhdụccủamình?Bốirối,côvùngrakhỏianh.

“Grant,” cô đỏmặt. “Cómột điều tôi phải biết. Khi tôi và anh làm…chuyệnmà,khichúngta…”côkhổsởliếcnhìncáigiường,vàrồiquaylạinhìnvàođôimắtxanh tỉnh táo.“Anh thấy trảinghiệmnhư thếnào?Ý tôilà…tôithếnào?Tôicóđángvớidanhtiếngcủamìnhkhông?Tôicó…ôi,anhbiếttôimuốnnóigìmà!”Mặtđỏlựng,côcốkhôngrờimắtkhỏianh.

Lạthay,Morgancóvẻcũnglúngtúngbởicâuhỏinàychẳngkémgìcô.“Khôngmộtngườiphụnữnàokháctôitừnglàmcóthểsánhvớiem,”anhtrảlờilảngđi.

“Vâng”côthúcgiục,muốnanhtiếptục.

Grant lặng yên và căng thẳng, cảmgiác như bị dồn vào góc, trong khinhữngkýứcvềnhữngmiêutảnồngnhiệtcủaNgàiGerardvềkĩnănglàm

Page 136: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tìnhcủaVivienongongtrongtaianh.AnhnghethấymìnhlặplạivàilờicủaGerard,bằngngữđiệuđềuđềukhôngdễlộbốirối.“Lúcởtrêngiườngemkhông chút xấu hổ. Điều đó khiến em là một người bạn tình thú vị, nóikhiêmtốnnhấtthìnhưvậy.”

“Lạthật,”côlínhí,mặtvẫnđỏbừng.“Vìởngoàigiườngthìtôicònhơncảquáxấuhổ.”

Họnhìnnhauvớisựcảnhgiácgầnnhưtươngđồng,nhưthểmỗingườiđềuđangbảovệbímậtmàkhôngbaogiờđượcđểngườikiapháthiện.

Chương9

Làkẻđãdạndàyvớivôsốcácbuổikhiêuvũvàdạhội,Grantgiờnhìnnhữngsựkiệnđóvớiconmắtchánngấy.Mỗicuộcchơiđềugiốngnhưbấtkỳmột cuộc chơi nào khác; đàn ông thì diện những bộ đồ tốimàu trangtrọng của đàn ông, phụ nữ thì chưng những bộ váy lộ liễu của phụ nữ…nhữngvị khách cao tuổi chơi bài uýt trong phòng chơi bài trong khi đámđôngtrẻtrunghơnkhiêuvũtrongphòngnhảyvàcáccặpsitìnhởcùngnhautrong phòng khách. Nhạc được chơi bởi các nhạc công piano, violon,violoncelle…cácquýcôngồi trênnhữngchiếcghếnhỏởmộtbênphòng,đợiđượcmờikhiêuvũ…đámkháchbậnrộntrongphòngăn…bữaănnhẹnónghổivàthịnhsoạn.

Vàhơinóng,nhữngcâuchuyệnphiếm,nhữngnụcườixãgiaogiảdối,hỗnhợpsápthuốcthơmgốcmỡvàđườngvànướchoađượcdùngquáđậm.

Sựtẻngắtđơnđiệu,từngchitiếtmột.

Nhưng tốinay sẽkhác.Anh sẽxuấthiệnvớingườiphụnữmàhầuhết

Page 137: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

LuânĐôn đều cho rằng đã chết. Tới ngàymai, cái tinVivienDuvall cònsốngvàkhoáctayGrantMorgantớidạhộicủaphunhânLichfieldsẽđượctruyềnđikhắpmọitầnglớpxãhội.Anhkhôngnghingờchuyệnkẻgiếtcôsẽlộmặtraánhsángsautiếtlộtốinay.

Uống brandy trongmột chiếc ly hẹpmiệng.Grant đợi ở tiền sảnh nhàmình.Chiếcxengựađenvàngcủaanhđãchờsẵntrướccủavàđámngườihầucũngởđóchờtháptùngôngchủ.ĐãquáthờigiananhbảoVivienphảisẵnsàngmườiphút,nhưngtheokinhnghiệmcủaanh,phụnữbaogiờcũngmuộnhơntrongnhữngsựkiệnkiểunày.

Mộtngườihầugái,Mary,nháonhàochạyxuốngcầuthang,mặtbừnglênphấnkhích.

“Côấysắpxongrồi,thưaông,bàButtonschỉnhtrangnốtmộtchútnữalàsẽxong.”

Grantgậtđầunhanh,liếcquanhđoạnnhậnratiềnsảnhđangdầnđầycácanhhầu,quảngia,hầugái,vàthậmchícảđầytớcủariênganh,Kellow,tấtcảđềuchămchúnhìn lêncầu thangchờđợi.Cảmgiácsungsướngmàhọcùngchiasẻtrongsựkiệnnàykhiếnanhkhóhiểu.SựcómặtcủaVivienđãlàmngôinhàtrởnêntươisáng,vànhẹnhàngthayđổibầukhôngkhíđặcđànôngcho tớikhinókhôngcòngiốngnhưnhàcủaanhchàngđộc thânnữa.Đâycóthểlàbấtcứcuộctụtậpbìnhthườngnàocủanhữngngườihầuđầyháohức chờđợi nữ chủnhânxuất hiệnmột cách lộng lẫy,một nghi thứcdiễnraởvôsốnhữngnhàgiàucóởLuânĐôn…nhưngchưabaogiờởnhàanh.

Grantcaucóvớinhómngườihầu,mặcdùchẳngaitronghọcóvẻnhậnrasựkhông tánđồngmàanhcốnén lạiđó.Vivienkhôngphảinữchủnhân.Songhìnhnhưkhôngaimuốnthừanhậnđiềuđó.Côđãkhiếnhọdùcólàaicũngyêumếncô,dùngsứcmạnhcủavẻquyếnrũvàngọtngàođểmêhoặcmọingườitrongnhàtừbàquảngiachotớitậncôhầurửabát.Anhkhinhbỉtấtcảbọnhọ,baogồmcảmình,bởiđãbịcôthuhút.

Page 138: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

MọiýnghĩtrongđầuanhđềubiếnmấtvàogiâyphútVivienxuấthiệnvàmột tràng tiếng oà ồ thán phục đồng loạt cất lên từ những người hầu.Côbướcxuốngcầu thangkhôngcóaidẫn,mặcchiếcváymàuđồng lấp lánhbồngbềnhquanhhôngvàchânnhưthểlàmtừkimloạilỏng.Khôngmàugìkháccóthểtônlênmàutócrựcrỡcủacôhaymàuđàovàkemcủanướcdacôđượcbằngmộtnửatưthế.ThânáokhoétsâuđẩyngựccôlênsátlạivớinhautạothànhcảnhkhiếnGrantnhỏnướcdãitheonghĩađen.Nuốtmạnh,anhchămchúnhìncôtrongkhilyrượubrandylắclưgiữanhữngngóntayanh.AnhhầunhưkhôngnhậnraKellowkhéoxửlấynókhỏibàntaykhôngvữngvàngcủamình.

Ống tay lỡđể lộnhữngđườngcongnơivaiVivien, trongkhigăng taytrắngdàibao lấycánhtaycô.MộtchiếckhănlụamàuđồngtiềnvàngcủaPhápđượckhoáchờhữngquakhuỷutay.Thứtrangtríduynhấttrênváylàcáiyếmdệtsợimàuvàngvàđồng,nịtlạingaytrênvòngeonhỏnhắn.

KhianhbắtgặpánhmắtVivien,ánhcườitrongđôimắtxanhvớihàngmidàykiếntrái timanhđậpthìnhthịchvàxươnglồngngựctheonhữngnhịpđậpthừarấtnựccười.Tóccôghimcaolênthànhchiếcvươngniệmlàmtừnhữngbímtócvàlọntócxoăn,mộtkiểumàanhchưabaogiờgặp,nhưngchắc chắn ngàymai sẽ được hết thảy phụ nữ ở LuânĐôn bắt chước. Côkhôngđeotrangsức-mãichotớilúcnàyanhmớiđểýthấy.Vivienxưakiahẳnphảicóđổtrangsứcnàođó,đặcbiệtkhitớimộtbuổidạhộimàtấtcảnhữngphụnữkhácsẽđeonhữngmóntrangsứcphôtrươngnhấtcủamình.

Thayvì thế,cóvẻVivienvànhữngngườihầuđãứngbiến.Một lớpsatoànmàuđồngômlấycổcô,cheđinhữngvềbầmcuốicùngcònlại.Mộtchiếcghimcàvạtnhỏbằngvànghìnhvươngniệmđươcdùngđểgiữlớpsaphíatrước.Chiếcghimkhónhầmđược,đólàmộtmónquàmàđứcvuađãtặngcho từngcảnhsátbảovệngài trongdịpđặcbiệt.Đó làmón tư tranglộnglẫyduynhấtmàGrantcó.

ChiếcghimhìnhvươngniệmđặctrưngcủacáccảnhsáttrangđiểmtrêncáicổxinhxắncủaVivienrồisẽgợilêncảđốngtinđồn.MỗingườiởdạhộitốinaychỉcóthẻđoánrằngVivienlàtìnhnhâncủaGrant.

Page 139: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Nửa hài lòng, nửa bực bội,Grant liếcKellow dò hỏi.Cái trán cao củangườiđầytớđỏbừnglên.“À…bàButtonshỏitôiliệucócáighimnàohọdùngđượckhông,”anhtahốilỗiđáp.“Đólàcáiduynhấttôitìmđược,thưaông.”

“Vềsauđùngđemđồriêngcủatôichomượnmàkhônghỏiýkiếntôi,”Grantlàubàu.

“Vâng,thưaông.”

VivientớichỗGrantvànhướnmộtbênlôngmàymàunâuđỏvớiýhỏi.

Grantnhìncômàkhôngcười.“Emổnlắm,”anhnóigọnlỏn.Anhkhôngthểnóithêmmàvẫnkiểmsoátđượcgiọng.

Có một khoảnh khắc im lặng, và anh nhận ra ánh mắt trách móc củanhữngngườihầu.Độtnhiên,cảnhóm,họồlênkhenngợiđểcốbùđắpchosựcụcmịchcủaôngchủ.

“Côđẹpnhưmộtbứctranh,thưacô!”

“…ởđósẽkhôngaisánhđượcvớicô…”

“…mặcbộváyđó,côynhưmộtnữhoàng…”

MộtcảmgiácbứcbốikhóchịulanratrongngựcGrant,vàanhchỉmuốngắtvớihọvìtỏraquantâmquáthểđếncảmnhậncủamộtảđiếmchuyênnghiệp.Nhưnganhkhôngthể…bởivìanhnhậnraanhcũngbịcuốnhútynhưtấtcảbọnhọ.

CuộctròchuyệnrờirạctrongxengựađókínchìmdầnvàoimlặngkhihọđidọctheoconđườngtừcổngvàodinhnhàLichfieldtạiLuânĐôn.RõràngVivienđangcăngthẳng,vàGrantcảmthấynhóilêntộilỗivìđãkhôngxoa

Page 140: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

dịunỗisợhãicủacô.Côđangchuẩnbịphảiđốimặtvớimộtđámđôngtoànngườilạmặt.Áplựclạicàngtăngthêmkhibiếtrằngsautốinay,côsẽlạitrở thànhmục tiêucủabấtcứkẻnào tìmcáchgiếtcô.Grant thánphụcsựdũngcảmấy,vẻbềbìnhtĩnhbênngoàiấy,vàcảviệccôsẵnsàngđặtsựannguycủamìnhvàotayanh.

Tuynhiênanhcốkìmlạisựtrấnanmàcôcần.Cógìđónghẹntronghọnganh,ngăncảnanhlàmchotìnhhìnhdễdànghơnđốivớicô.Anhđanggiậncô,bởicôđẹpnhưvậy,bởicôđãsốngmộtlốisốngxôđẩyhọđếnnướcphảilàmtấtcảnhữngchuyệnnày.Anhmuốntrừngphạtcôvìđãhoangphímónquàtìnháicủamình…bởicôkhônggiữmìnhchỉchoriênganh.

Ýnghĩđókhiếnanhsốc,nhưnganhkhôngthểloạinórakhỏiđầu.AnhmuốnđộcchiếmVivien,quákhứ,hiệntại,tươnglai–điềukhôngthểxẩyra,hoặchợplý.

AnhtựnhủmìnhthậtđạođứcgiảkhibuộctộiVivienvìquákhứcủacô.Rốtcuộcthìanhcũngđâucócuộcđờicủamộtthầytu.VàVivienkhôngcókhảnăngthayđổinhữnggìmìnhđãlàmtrongquákhứ.Côkhôngnóicôhốitiếcvềsựlangchạcủamình,vàanhtincô.Nhưnganhkhôngthểkhốngchếđượccơnghentuôngcủamình…ghentuôngvìmộtconđĩ…Ôi,bạnbèvàkẻthùcủaanhđềusẽvuisướngmộtcáchácđộckhibiếtchuyệnđó.Khôngai,kểcảVivien,đượcphéppháthiệnraanhquantâmtớicônhưthếnào.

“Anhnghĩbaonhiêungười sẽ tới?”Vivienhỏi, nhìn rakhỏi cửa sổvềngôibiệtthựbềthếcóđầuhồi,thiếtkếhìnhchữEvớicổngvòmlớnởphíatrướcvàhaicháinhàvớilớptườngđáánhmàuhổphách.Khuvựchaibênvàphíasautoàbiệtthựuynghiđượcbaoquanhbởicácbứctườngcâycaotrênxénhìnhnhữngconhổdườngnhưđangquansátcảnhvậtvới tháiđộkinhkỉnhvươnggiả.

“Ítnhấtbatrămngười,”Granttrảlờingắngọn.

MộtcáirùngmìnhdễthấylướtquabờvaitrầncủaVivientrongkhicôtiếptụcrướnngườivềphíacửasổ.“Baonhiêungườisẽnhìntôi…maylà

Page 141: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tôikhôngkhiêuvũđược.”Côngảngườilạiphíasaunânggấuváylênđểlộcổchânbăngtronglụa,vẩnvơnhìnnó.

Grant nheomắt nhìn cổ chân trậtmà vẫn xinh xắn của cô. Anhmuốnchạmvàonólàmsao,muốntrượttaytrênđầugốicô,mặttrongđùicô,vàxahơnnữa;mongmuốnấykhiếnnhữngngóntayanhgiậtgiật.Bầukhôngkhítrongxetrởnêncựckỳyênlặng,vàVivienchămchúnhìnanhlolắng.

“Cóchuyệngìđókhôngổn.”cônói thẳng.“Tháiđộcủaanh…chà,xacáchquá.Cóphảithầnkinhanhcũngđangcăngthẳngnhưtôikhông?Haycóchuyệngìkháclàmanhphiềnlòng?”

Việccôphảihỏiđiềugìđanglàmphiềnanh,trongkhinóhẳnrõràngvớibấtcứngườiđànbàtừngtrảinào,khiếnGrantmuốnnắmlấybảvaicômàlắc.“Đoánđi”,anhchỉnóihaitừđầynhấmnhẳngvàgaygắt.

Hẳn nhiên bối rối,Vivien lắc đầu. “Nếu tôi đã nói gì hoặc làm gì xúcphạmanh…ồ.”Côđộtnhiênngừnglời,ngóntaylướtnhanhlênchiếcghimcàvạttrêncổ.“Lànó,phảikhông?”côhỏiđầyhốihận.“Tôibiếtlẽrakhôngnêndùngnó,nhưngchúngtôichẳngcócáinàokhác,vàtôimuốngiấumấyviếtbầmtrêncổ.TôinóivớibàButtonsvàKellow,nhưnghọbảoanhkhôngbaogiờ…”Côcốgắngtháochiếcghimvàngra.“Tôixinlỗi.Giúptôitháonó ra trướckhichúng tavào trong,hãy tha lỗicho tôivìđãmượnđồcủaanh…”

“Đểyên,”anhgaygắtnói.“Khôngphảilàcáighimchếttiệtđó.”Thấycôvẫntiếptụcgiậtchiếcghim,anhcúingườivềtrướctrongkhônggianchậthẹpcủacỗxengựađểtómlấyđôibàntaykíchđộngcủacô.Côbấtđộng,gươngmặtnhỏnhắnsátvớianh,bầungựcgợicảmlồlộngaydướimũivàcằmanh.Chỉvớimộtchútcôngsức,anhcóthểchạmxuốngvàmơntrớnvàhôn chúng, dánmiệngmình vào hai hạt hồngmềmmại và đảo lưỡi quachúng.

Tay anh nắm chặt ngón tayVivien cho tới khi cô nhănmặt, nhưng côkhôngcốgắnggiậtrakhỏianh.Grantbiếthơithởđangtốcáomình-anhbắt

Page 142: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đầunghenhưmộtanhhầuchạybộđểbắtkịpxengựacủaôngchủ.Theomỗihơithởsâu,anhlạicảmnhậnđượcmùihươngngọtngàovàthanhkhiếtluồnvàomũivàlanrakhắpnãonhưthuốcphiện.

“Mùigìđấy?”anhthìthầm.

Vivien trả lờikhekhẽ,“BàButtonschưngcấtmột ítnướcvanicho tôi.Anhthíchkhông?”

“Chúng ta mang nước hoa ở nhà em về rồi còn gì. Sao em lại khôngdùng?”

Mắtcôliếcxuốngmiệnganhrồilạitrởlạimứtanh.“Nókhônghợpvớitôi,”côlínhí.“Quánồng.”

Grantlạihítvàomộthơiđầyhươngthơmvanithanhthoát.“Emcómùinhưmộtchiếcbánhquyđường,”anhcộccằnnói.Mộtchiếcbánhmàanhchỉmuốncắn.mùihươngcủacôtrongtrắng,thânthuộc,vàngonlành,khiếnmáuanhsôilênvàcơbắpcứnglạitronghammuốncaođộ.

TayVivienthảlỏngtrongbàntaynắmchặtcủaanh,cơthểcôchịuthuavớisựgầngũivớianh.Hơithởhọquyệnvàonhau,vàGrantthấymàuhồngnhẹdânglênmặtcô.Nhữngýnghĩlướtquađầu…Anhnghĩtớiviệcrahiệuchongườiđánhxechoxeđi,vàkhichiếcxengựalănbánhlắclưquanhữngconphốcủaLuânĐôn,anhsẽlàmtìnhvớiVivienngayởđây,kéocôvàolòngvàđivàothânthểcôkhicôrunlênvìsungsướng…

Ngườihầugõcửalấylệrồimởcửa.GrantbuôngVivienđộtngộttớimứckiếncôháhốcmiệng.Vớivẻ thậtđángyêu, côbối rốiquay sangcầmáochoànglụamàunâukéolênvai.Khôngkhíđêmtrànvàotrongxengựamátmẻdễchịu,giúpnãoGrantphụchồilạichứcnăng.Anhmạnhtaydụimắt,nhưthểthứcdậysaumộtgiấcngủdàirồixuốngxe.NgườihầuđặtmộtbậcthangbêndướicửaxengựagiúpVivienrakhỏixe.

Page 143: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Gần như ngay lập tức,Vivien thu hút sự chú ý của những quan kháchđangbướctớilốivàodinhthự.Máitócđỏcủacôhồnhưbắtlấymọitiasángđếntừnhữngngọnđènlồngtreotrêncácxengựavàbừnglênvớisứcsốngcủariêngnó.CônắmcánhtayGrantgiảbộnhẹnhàng,nhưnganhcảmthấynhữngngóntaycủacôbấmvàomặtáochoàngcủamình.

“Trờiạ,”anhnghethấyaiđóthìthầmquanhmình.“Chẳnglẽđólà…”

“Chưa thấy cô ta…” những lời xì xầm bám theo họ trong suốt quãngđườngngắntừxengựatớidinhthự.GươngmặtVivienkhôngbiểucảm,ánhmắtchuyểntừbênnàysangbênkia.Họhoàvàodòngkháchbướcvàongôinhà,thỉnhthoảngngừnglạikhinữchủnhânđíchthânrađónkhách.NộithấtcủagiatộcLichfieldthảyđềutránglệvàtheophongcáchÝ,sànlátnhữngtấmgỗsồidày, trầnnhàvà tườngđượcđắp tuỳhứngnhữnghoạ tiếtbằngthạchcaomạvàng.Khihọtớiđạisảnhrộnglớn,vớinhữngbứctườngcótrụbồvàlòsưởiđáđượcchămchúttới từngchi tiết,Viviengiật tayáoGrant.Anhcúiđầuxuốngnghecôthìthầm.

“Chúngtaphảiởđâybaolâu?”

Câuhỏikhiếnanhkhôngmuốnmàvẫnphảicười.“ChúngtathậmchícònchưagặpphunhânLichfieldmàemđãmuốnvềsao?

“Tôikhôngthíchcáchngườitanhìntôi…cứnhưthếtôilàmộttròtrìnhdiễntronghộichợhạtvậy.”

Nhận xét của cô hoàn toàn chính xác. Người ta đúng là đang nhìn họkhôngchegiấu,rõràngngạcnhiênkhithấylờiđồnrằngVivienđãchếtlàvôcăncứ…càcònởmộtnơinhư thếnày,vào lúcnàynữachứ!SựxuấthiệncủacôởdạhộicủaphunhânLichfield–mộtsựkiệnbìnhthườngcôsẽkhôngbaogiờđượcphépđếndự-làmộtnguồngâysốcchocácquýbàvàbấtansâusắcchocácquýông.NhiềuquýngàicaosangtớidựtốinaytừngvuihoanvớiVivien trongquákhứ,nhưnghọkhôngmuốnđốimặtvớicôkhimàbàvợđầyngờvựccủahọđangởbêncạnh.

Page 144: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantđặttaylênbàntaynhỏnhắnđangbámlấycánhtayanh,vuốtnhanhđểtrấnan.“Họnhìnemlàđúngrồi,”anhthìthầm.“TinđồnvềchuyệnembiếnmấtvàđãchếtđãbayđikhắpLuânĐôn.Họphảingạcnhiênkhibiếtemvẫncònsốngchứsao.”

“Giờhọđãthấytôirồi,tôimuốnvềnhà.”

“Đểsau.”Grantkìmlạimộttiếngthởdàicăngthẳng,tảnglờmongmuốnlậptứccũngcôvềnhàcủachínhanh,thayvìphảiđểcôquabàntaycủaxãhộithượnglưu.Chắcchắnsẽlàmộtbuổitốidàidànhchocảhaingườihọ.“Trong lúc đó, cố ngoan cường lên. Vivien trước đây hẳn sẽ thích tất cảnhữngsựchúýđó.Emsẽchàođónmọicơhộiđểphôtrươngchínhmình.

“Nếutôikhôngngoancường,tôiđãchẳngởđâyrồi,”côthìthầmcãilại.

Họ tới chỗ phu nhânLichfield,một người phụ nữ đậm người ngoại tứtuần,từngcóthờiđượccoilàsắcđẹplộnglấynhấtLuânĐôn.Mặcdùnămthángănchơiđãđểlạidấuấntrêngươngmặtbắtmắtcủabà,bàvẫnkháhấpdẫn.Đôimắtxanhvớihànglôngmidàyvẫnrựcrỡtrêncặpmáđầyđặn,vàmái tóc đen bóngmượt được quấn lên cao để chưng bán diện gươngmặtmangnétđẹpcổđiển.BàlàhoànghậucủagiớithượnglưuLuânĐôn,mộtngườiphụnữgoáchồngsốngcuộcsốngbềngoàiđúngmực–mặcdùthiênhạđồnrằngbà thườngtìmnhữngthanhniêntrẻ làmngười tìnhvà thưởngđậmchosựphụcvụcủahọ.Thựctế,bàtừngvevãnGranttronglầngặpgỡtrước,mộtbữatiệcđầumùavũhội,vàgợiýrõràngrằngbàmuốn“làmchomốiquanhệgiữahainguờithêmkhăngkhít”.

Vừanhìnthấyanh,phunhânLichfieldđưacảhaitayra.“Saođâymớichỉlà lần thứhai chúng ta gặp nhau cơ chứ?” bà hỏi. “Tôi cảm thấy như thểchúngtalàđôibạngiàấyanhMorganạ.”

“Phảinóilàbạn‘tâmgiao’chứ,”Grantđềnghị,miễncưỡnghônlênhaimubàntayđeogăng.“Từ‘già’khôngbaogiờnênnhắcđếncùngmộtcâuvớibà,thưabà.”

Page 145: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Bàcườikhúckhíchvàlàmdáng.“Tôikhôngtintôilàngườiđầutiên,haycuối cùng, sập bẫy vào lời tâng bốc của anh đâu, anh chàng phóng đãngquyếnrũạ.”

Anhcười toevàcố tìnhnắm taybà lâuhơn thủ tụcxãgiao. “TôicũngkhôngphảingườicuốicùngsậpbẫydướiphépmàubỏbùamêcóđôimắtxanhnhấtnướcAnh.”

Lờicangợikhiếnbàhàilòng,mặcdùbàcườivớithoángvẻchâmbiếm.“AnhMorgan,làmơndừnglạitrướckhianhbiếntôithànhmộtvũngnướcdướichânanh.”BàquaysangVivien,quansátcôtừđầutớichân.Nụcườilạnhđiđángkể.“Xinchào,côDuvall.Tôithấycôđãkhoẻ,khônghềgiốngvớitinđồnđộngtrờiđãlàmrùmbenglênthángtrước.”

“Cảmơn, thưabà.”Vivienkhẽnhúnmìnhvàngậpngừngcườivớibà.“Xinthứlỗi,nhưng…chúngtađãgặpnhautrướcđâychưa?”

Mọi dấu vết về hài hước tốt lành rời khỏi biểu cảm của phu nhânLichfield.“Chưa”,bàngọtnhạt.“Mặcdùtôitinlàcôtừngkháquenbiếtvớiôngchồngđãmấtcủatôi.”

Khôngthểnhầmlẫnvềýbàmuốnnói.Đốimặtvớithêmbằngchứngvềquákhứtaitiếngcủamình,Vivienkhôngđáplạiđược.CôcảmthấybiếtơnkhiGrantnhanhchóngdẫncôđi,đểphunhânLichfieldtiếpđónnhữngvịkháchkhác.

“Bàấykhôngthíchtôi,”Vivienkhôkhốcnói,dừnglạikhiGrantcởiáochoànggiúpcôvàtraochomộtngườiphụcvụ.

“Khôngcómấyngườiphụnữthíchemđâu.”

“Cảmơnanhvìgiúptôitựtinhơn.Tôicảmthấykháhơnnhiềuvìvôsốlờikhenanhdànhchotôi.”

Page 146: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emmuốn được khen?”Họ bước vàomột vũ phòng quá nóng, nhữngcuộctròchuyệncàngxìxầmhơnngaysaukhihọxuấthiện.

“Mộthai lờichẳng làmhạiai,”Vivien trầmgiọngxuống,nhănmặtkhihàngtrămánhmắtbắnvềphíacô.“Dùgiờthìanhsẽnghĩtôingungốcvàphùphiếmkhithíchđượckhen.”

Dườngnhưhoàntoànthoảimáibấtchấpmọisựsoimóicủacôngchúng,Grantgậtđầuchàolạimộtngườiquenđingangqua,đoạnkéoVivienramộtchỗtrốngởmộtbênphòng.Anhnhìnxuốngcôvớiđôimắtmàuxanhnungnấu.“Emrấtđẹp,”anhnói.“Emlàngườiphụnữđẹpnhấttôitừngbiết,vàđangkhaokhátnhất.Tôichưabaogiờmuốnaitheocáchmàtôimuốnem.Và tôi sợphảinhìnemquá lâu,nếukhôngdám tôi sẽchiếm lấyemngaygiữasànvũphònglắm.”

“Ồ.”Bối rối,Vivien nghịchmépyếm.Anhkhôngphải nhà thơByron.Nhưngcâunói lỗmãnggợinêncảmgiácphấnkhíchvàhânhoan thắt lạitrongbụngcô.Côđáp trảánhmắtanh trực tiếpbằngánhmắtmình.“SaoanhlạivevãnphunhânLichfieldnhưvậy?”côhỏi.“Haingườitừnglàtìnhnhânư?”

“Không.Bàtathíchđongđưavớiđànôngíttuổi,vàlàmbàtathoảmãnchảkhógì.Bàtađãchứngminhmìnhlàmộtmốiquenbiếthữudụng.Hơnnữa,tôilạiquýbàta.”

Viviennhíumày,cảmthấyghentuông.“Anhsẽkhôngdandíuvớimộtphụnữởtuổiđó,phảikhông?”

“Bàtachẳngphảimộtmónđồcổ,”anhnói.Độtnhiênbóngmộtnụcườithấp thoáng trênmôi anh. “Ở tuổingoại tứ tuần thìđó làmộtphụnữhấpdẫn.”

“Nhưngbàtagiàhơnítnhấtmườituổi.Thậmchícólẽmườilămtuổi.”

Page 147: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Đôilôngmàysẫmnhướnlêndiễncảm.“Emkhôngtánđồngphụnữyêungườiíttuổihơn?”

Viviencốgắngnuốtvàosựcăngthẳngkhôngdễchịutronghọngmình.“Tôilàmgìcótưcáchkhôngtánđồngbấtcứai.”

“NgườiPhápcótháiđộthoảimáivềnhữngvấnđềnàyhơnchúngta.Họtinrằngsựlôicuốncủaphụnữtănglêncùngvớisựtrưởngthànhvàkinhnghiệm…vànếunàngtraolạcthúáitìnhvớimộtngườitrẻhơn,anhtađượccoilàkhámaymắn.”

“Thế thì đừngđể tôi buộc anh rờixaphunhânLichfield,”Vivien chuangoanói.“Saoanhkhôngrachỗbàtađi?”

“Tôi sẽ không tằng tịu với phu nhân Lichfield,” anh nói nhỏ, ý cườithoángquađôimắtxanhsâulắng.

“Saoanhlạicườinhưvậy?”Giọngcônghechuachátvàkhôngthoảimái,nhưthểbằngcáchnàođócôđãtựbiếnmìnhthànhkẻngốc.

“Bởivìemđangghen.”

“Không,việcgìtôiphảighen,”Vivienphảnbác,cànglúccàngmấttinhthần.“Thậtra,tôi…”Côdừnglạikhimộtbóngngườitiếnvềphíahọ.“Aiđó?”côhỏivớigiọngđầycảnhgiác.

Grant liếc qua vai, và rồi đối diện với vị khách.Mặc dù biểu cảm anhkhôngthayđổi,ViviencảmnhậnđượcrằngđâylàngườimàGrantrấttôntrọng…mộttrongsốítngườimàanhmuốnnghĩtốtvềmình.“NgàiRoss,”anhnóiđầythoảimái,đưaVivientiếnlênmộtbước.“TôicóthểgiớithiệucôDuvallchứ?”

NgàiRossCannon,vịthẩmphánphốBow.Viviennhúnmìnhchămchú

Page 148: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nhìnanh,pháthiệnraanhlàmộtngườilạthường,mặcdùcôkhônghẳncắtnghĩađượclàtạisao.NgàiRosslàngườicaoráo,mặcdùkhôngbằngđượcchiềucaovượt trộicủaGrant.Anh làngười tựchủ,cónăng lực lãnhđạo.Anh cómái tóc đen, vóc người hơi quá gầy, và đôi mắt xám nhạt lạ kỳdườngnhưđãquansáthànhvicủatấtcảnhữngngườikhácquánhiều.Điềunổibậtnhấtởvẻngoàicủaanhlàphongtháiđặcbiệtxacách,nhưthểanhkhôngphảilàmộtphầncủađámđôngchodùanhđứnglẫnvàohọ.Vàanhcóthểthoảimáivớisựcôđộccủamình.

MộtýnghĩxấuhổđếnvớiVivien…Grantbáocáovớingườinày,bànbạcvớianhta.Khôngnghingờgì,anhtabiếttấtcảvềcô,kểcảnhữngthứcôđãviếtvàocuốnsổghêgớmđó.Theobảnnăng,cônhíchlạisátGrant.

CáinhìnthậntrọngcủaCannonkhôngrờicô.“CôDuvall…rấthânhạnhđượclàmquenvớicô.”

“Chúngtađã…”Vivienbắtđầu,rồingậmchặtmiệng.côkhócóthểđiquanh hỏi tất cảmọi người trong buổi dạ hội xem trước đây họ từng gặpnhauchưa.

Cannonhiểucâuhỏidởdang,bènnhẹnhàngtrảlời.“Rấttiếclàchưa.”

Cô tìmkiếmsựchêbaihaychâmbiếm trongbiểucảmcủaanh,nhưngkhôngthấy.Đôimắtxanhlạnhlẽodửngdưngmộtcáchdễchịu.

CannonvàGranttraochonhaumộtcáiliếcmắtdườngnhưđãbaohàmcảmộtcuộcđốithoại.SaukhicúichàoVivienthêmmộtlầnnữa,Cannonbỏlạibằnglờicáoluikhekhẽlịchsự.

Grantnắm tayquanhkhuỷu tayVivien. “Đi thôi, côDuvall,” anhêmảnói.“Tôinghĩđãđếnlúcchúngtaphảiđichàohỏicácvịkháchkhácrồi.”

“Khôngphảithếchứ?”côhỏi,miễncưỡngtheoanh.Côsợviễncảnhgặpphảibấtcứai,khimàkhôngcócáchnàobiếtđượcaibạnaithù.“Tôinghĩ

Page 149: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đãđếnlúclàmmộtlyrượu.Mộtlyrượulớn.”

“Emsẽcóbaonhiêurượumàemmuốnuốngsau?”Tayanhkhông laychuyểnđượccôlêntrước.

Đểchegiấusựkhôngthoảimái,Vivienchưngbộmặtbìnhthảnvàđiềmtĩnh.Họtiếntớimộtnhómngườigiữabiểnnhữnggươngmặtđươngsuyxét,haibàvàbaông,vànhữnglờigiớithiệuvanglên.NgàivàbàWenman,ngàiFuller,vàbàMarshall,tấtcảhọđềucứngnhắcvàlạnhlùngkhinhìnVivien.May thay, họ dường như không cần cô nói lắm. Vivien thường liếc sangGrantkhianhbắtchuyệnvớinhữngngườikhác.Biểucảmcủaanhôntồn,nhưngmắtanhluôntheodõi,vàcôcảmthấyanhđangcóbiệnpháp,kiểmtra,chờđợi.

ÁnhmắtVivienlướtsangngàiWenman,ngườicóvẻđiềmtĩnhtrừnhữngcúgõchântạchtạchkhekhẽtrênsàn.Hắnđáptrảánhmắtcô,đôimắtxanhnhạtbặmtrợnkhiếncôbốirối.Wenman…Côkhôngnhậnrahắn,nhưngcáitênnghequenthuộckìlạ.Côđãthấyhaynghethấyởđâurồi?

GrantdẫnVivientớimộtnhómkhác,đặcbiệtgiớithiệucôvớiTửtướcHatton.Vịtửtướclàmộtônggiàtócmàuvàngngảbạcvàdanhưgiấynhăn.Dù thái độ của lão lịch sự, lão nhìn cô với ánhmắt vừa buộc tội vừa đềphòng khiến người ta khó có thể không thấy. Vivien sớm nhớ ra lão vàWenmanlàhaicáitênđượcnhắcđếntrongnhậtkýcủacô.

Côđãtằngtịuvớihọ.Nỗikhóchịutrànquacônhưmộtcơngiólạnhlẽo.Phảiđọcchitiếtvềnhữngvụtằngtịucủamìnhtrongcuốnsổđángnguyềnrủađócũngđủtệhạirồi,giờcòntồitệhơnkhibịépđốimặtvớinhữnggãđànôngmàcôđãchungchạ.Cònbaonhiêungườitìnhcũcủacôcómặtởđâuđêmnay.CôquaylạiGrantvớilờibuộctộichựcsẵntrênmôi.

Côchưakịpnóinênlờithìmộtgãtiếnđếnchỗcô,vớiđôimắtnhưhaihòn than ngập vào bộ mặt hung đỏ. Không như những người khác, hắnkhônggiảbộnhưngười lạ.Hắn lập tức tớibêncô,nắmtaycôchiếmhữumộtcáchthânmật,dườngnhưkhôngđểýthấycáchGrantcứngngườibên

Page 150: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cạnhcô.

“Chúaạ,Vivien,”hắnnóibằnggiọngcăngthẳng.“Anhtưởngemđãchếtthậtđấy.Saoemcóthểbiếnmấtnhưvậychứ?Emkhônglolắngxememđãbắtanhtrảiquanhữnggìsao?Anhkhôngcócáchnàoyêntâmrằngemđượcbìnhan.”Khihắnnói,hơithởsặcmùirượuphảnồngvàomặtcô.“Dùbiếtem, anh cũng không nên lãng phí một chút lo lắng nào mới phải.” HắnngừnglờitraochoGrantcáinhìnđedoạ,rồilạichúývàoVivien.“Emluônđápxuốngbằngchânmìnhnhưmộtconmèonhỉ?”

Vivienđểmặctaymìnhnằmyêntrongtayhắn.Côbấtannhậnthấyhọđãtrởthànhtrungtâmchúýcủacảphòng.

“Xinchào,Gerard,”Grantkhẽnói.

Dĩnhiên.NgàiGerard,ngườibảotrợtrướcđâycủacô.Vivienbuộcmìnhcười,dùmôicôrunrẩy.Giậndữ,phảnkháng,nhụcnhã,tấtcảtrànquatừngmạchmáunóngnhư thiêuđốt.côcảmthấymìnhbịđemra trưngbàychonhữngkẻtrịchtrượnglắmtiền…vàđúng,côđãtừnglàmvậy.

Dườngnhưsựquálúngtúngkhinhậnrasựchúýđangthuhút,Gerardcàngnắmmạnhbàntayđeogăngcủacôchặthơn.Hắncúixuốngthì thàovàotaicô.“Hứavớianhlàlúcsauemsẽlénrangoàigặpanh.Anhphảinóichuyệnvớiem.”

“Tôihứa,”côthìthào,giậttayrakhỏihắn.

Gerard luồn lách đi mất, còn Vivien đi về hướng ngược lại, hầu nhưkhôngđểýmìnhđangđiđâu.Grantđitheocô.Cóvẻcũngkhônghàilòngvềtìnhhuốngnàyhơncôchútnào.Sảibướcquacửaphòngkhiêuvũ,Vivienpháthiệnmộtphòngtranhdàivớibăngghếphủđệm.Côdừnglạitrướcbứcchân dung tổ tiên nhà Lichfield với gương mặt ngạo mạn, rồi đứng đókhoanhchặttaytrướcngực.

Page 151: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

KhôngcầnphảiquaylạicũngbiếtGrantởbênmình,Viviennóiquakẽrăng.Cơntứcgiậnkhiếnhàmcôcứnglại,nhưngcôcốgiữgiọngmìnhthậtnhẹnhàngvìbiếtcómộtđôinữađangxemtranhởđầukiaphòng.“Anhlàmthếquáinàomàđượcnhưvậy?Tớichưađượcmườiphúttôiđãgặpbatayngườitìnhcũ.Làmthếnàođóanhđãthuxếpđểtấtcảnhữngkẻghitrongnhậtkýcủatôinằmtrongdanhsáchkháchmời.”

“Cóngười thuyết phụcphunhânLichfieldmời thêmngười,”Grant nóikhôngngữđiệu.

“Bàtathậthữudụng,”Vivienchuacháttrảlời.

“Thếemnghĩkẻkhốnkhiếpnàosẽ thamdự,Vivien?Embiếtchúng tacoisựkiệnnàynhưmộtdịpđểemxuấthiệnlạicòngì.”

“Nhưnganhđãlàmnhiềuhơnthế.Anhmờibấtcứkẻnàocóthểmuốnlàmhạitôi!Tôibịtreoratrướcchúngnhưconmồi,vàanhđợixemkẻnàosẽđớp!”

“CónửatácảnhsátphốBowvàcảnhsátquậnthamdựtốinay,chưakểtới tôi vàNgài Ross. Chúng tôi đều trông chừng cho em. Em không gặpnguyhiểmgìđâu.”

Lờicủaanhcóhiệuquảchẳngkhácnàođổrượubrandyvàolửa.Côbùnglêntứcgiận,nghiếnrănglại.“Anhhẳnđãcóthểnóivớitôivềkếhoạchcủaanh!Nhưnganhkhônglàmthế,bởivìanhmuốntôikhôngchuẩnbị,vàxấuhổ,nhụcnhãkhigặpvôsốkẻđãcùngtôilêngiường.”

“Vậyemnghĩtấtcảchuyệnnàylàmộtsựtrừngphạttinhvinàođómàtôimưumôđốiphóvớiem?”anhkhinhbỉ.“Nghĩlạiđi,Vivien.PhốBowcónhiềuviệcđểlàmhơnlàhỗtrợnhữngmốithùcánhân.Việccủatôilàbắtkẻđịnhgiếtem,vàđâylàcáchtốtnhấtđểlàmđiềuđó.Nếuemhoáralạixấuhổtrướcbằngchứngvềquákhứcủamình,đókhôngphảilàlỗicủatôi.”

Page 152: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Đồngạomạn,quỷquyệt…”Côcốgắngnghĩnhững từ tục tĩunhấtcóthể,trongkhiđưataylênđịnhtátanh.

“Tiếptụcđi,”Grantnhẹnhàngnói,“nếunólàmemcảmthấykháhơn.”

Vivien trân trânnhìn, anhmớiđẹp trai làmsao trongmộtbộcánhđen,quámạnhmẽvàbấtkhảxâmphạmđếnnỗimộtcáitátsẽchỉlàmanhthấybuồncười.Côsiếtbàn tay run rẩyépchặt thắt lưng.Dùng tấtcảýchíđểkhốngchếnhữngcảmxúchỗnloạn.

“Emkhócóthểlàmtổnthươngai,phảikhông?”Grantthìthầm.“Thậmchíngaycảkhihọđángbịnhưvậy.Nhưngnhưthếkhônggiốngem.Trướcemthườngxétoạctimngườitavàgiẫmnódướichânemmàchẳngbậntâmgì hơn việc emđậpmột con ruồi chết tiệt.Chuyện quái gì xảy ra với emvậy?”

Đếnlúcnàycôthậtsựcảmthấymìnhlàmộtconđiếm.Côbỗngaoước–lầnđầutiên–rằngcôcóthểlậptứcthayđổivềlàmVivienđó,ngườiphụnữkhôngbiếtxấuhổ,khôngcólòngtrắcẩn,cứthíchlàlàm.Cólẽnếunhưvậythìnỗiđauđớnvìbịphảnbộisẽnhạtđi.Chotớilúcnày,côvẫncoiGrantMorganlàngườibảovệmình,ngườibạncủamình.Côđãyêuanh,dùcôsẽkhôngbaogiờhivọngcókếtquảgì.Nhưnganhkhôngphảibạncô.Anhcũnglàkẻđịchcủacônhưbấtcứaikhácởđâytốinay.Côcảmthấyđơnđộcquáđỗi, nhưmộtngườiphụnữ sắpbị némđá tới chết.Chậc…Chúanguyềnrủatấtcảbọnhọ,cứđểtấtcảbọhọnhìnđi.

Ngẩnđầulên,côvữngvàngnhìnGrant,sắcđỏdịuđitrêngươngmặtchỉtrừhaigòmáhồngđào.“Đượcrồi,”côdịugiọng.“Tốinaytôisẽchotấtcảcácngười,kểcảanh,điềucácngườimuốn.”

“Nhưthếnghĩalàsao?”

“Tạođiềukiệnchocôngviệccủaanhthôi.”

Page 153: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côđứng thẳng vai đoạn rời khỏi phòng tranh với những sải bước kiênquyết, lại laovàophòngkháchnhưmộtđấusĩ.Grantchậmbướctheosau,ánhmắtanhdánvàodángvẻnhỏbévàthanhmảnh.Mọidấuhiệuxấuhổhayrụtrèđãrờikhỏicô.Côđigiữanhữngvịkhách,lưngthậtthẳngvàđầunghiêngghiêngđầyvươnggiả.CóvẻnhưVivienmàanhnhớđãquay trởlại,cũngquyếnrũvàkhêugợinhưbấtcứlúcnàokhác.

Lộliễuvevãnvàđùabỡn,Vivienbắtđầuthuhútđànôngnhưruồibaytớibìnhmậtngọt.Chẳngmấychốcmộtvòngnămgãđãbuquanhcô.Batrongsốđólànhântìnhcũ,vàtrôngquásẵnsàngđểkếtnốilạigiaoướcvớicô.Cầmlyrượucóchântrongnhữngngóntaydàithonthả,Vivienuốnghếtquánhanhvànhậnmộtlykhác.

Granttiếntới,cảmthấynhưmộtngườisắpchếtđóilạiphảinhìnkẻkhácđangănuốngnonê.Đúnglúcđó,anhcảmthấytayNgàiRossgiữvaianh.“Đểmặccôta,”Cannonthìthầmlạnhlùng.“Côtađanglàmđúngđiềucầnlàm.Mộtngườiphụnữthôngminh,côbạncủaanh.”

“Vivienchỉđơngiảnlàquaylạinhưcũthôi,”Grantnóichuachát.“Côtakhôngthểnghỉngơitrướckhikhiếnbấtcứthằngđànôngtrongphòngnàycũngmuốncôta.”

“Thậtà.”GiọngCannontrởnênkhôkhốcvàkhiểntrách.“Nhìnkĩhơnđi,Morgan,vànóichotôibiếtanhthấygì.”

“Mộtgáilàngchơiđangquáđắcývớibảnthân.”Grantuốngmộtngụmbrandylớn.

“Ồ?Tôilạithấymộtngườiphụnữtránđổmồhôi,nắmlyrượuquáchặt,tôithấysựcăngthẳngcủamộtngườiphụnữgạtđinỗixấuhổđểthựchiệnmộtnhiệmvụkhônghềdễchịu.”

Grantkhịtmũi.“Côtakhôngcókhảnăngcảmthấyxấuhổđâu.”

Page 154: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Cannonnhìnanhxétđoán.“Anhnóivậythìtôibiếtnghevậy.Dùcólúctôikhôngtinlắmvàosựkháchquancủaanh.”

Grantđợitớilúcvịthẩmphánbỏđimớithìthầm,“Tôicũngvậy.”

AnhtiếptụcquansátVivientrongkhicơnghentuôngvàtứcgiậncuộnthànhmộtkhốikíchđộngtronganh.ĐâylàđiềusẽxẩyravớibấtcứgãđànôngnàongungốcquantâmtớiVivien.Anhnhìncôvevãnvànóichuyệnvớiđámngười tìnhcũ,vàanhkhôngthểngănmìnhnhớlạinhữngchi tiếtbệnhhoạnvềđiềucôđãlàmvớitừngkẻvàmộtkẻtrongsổkia.Anhmuốnđậpnát,đấmtúibụi,đâmxiên,dầnnhừtửaiđó…bấtcứchuyệngìđểgiảiphóng cơnbạo lựcbùngnổnày.Anh chưa từngbiếtmình có thểnổi cơnthịnhnộphilýnhưthế,vàanhhoảngsợvớiđiềuấy.

Mãichotớilúcnày.Vivienmớibiếtnguỵtạocáivỏsungsướngvàvuivẻkhiđangkhổsởcùngcực.Phảiđứngdậygiảvờcóhứngthúxácthịtvớimỗikẻ trongcảđámđànôngđangbaoquanhcô, trongkhi tấtcảnhữnggìcômuốnlàđượcởmộtmình,làsựtratấnkhủngkhiếpnhất.

Côkhôngnhìn thẳng vàoGrant, nhưng cô thấy anh qua khoémắt, anhchàngkhổnglồdữdằntrôngnhưthểvừanuốtđầymộtbụngongvòvẽ.Côkhôngthểkhôngnghĩanhlànguồngốcrắcrốicủacô…dùnhưthếkhôngcôngbằngcholắm.Nếucôkhôngsốngcuộcđờiđãdẫnđếnmớrắcrốikinhkhủngnày,côsẽkhôngcầnbảovệ.Trongchuyệnnàycôchỉcó thể tráchmình.Nhưnganh,mảchacáilớpvỏngạomạncủaanh,khôngcầnphảiđốixửvớicômâuthuẫnnhưthế,lúcthìtửtếvàâncần,lúcthìlạikhinhbỉvàtrịchthượng.Sẽdễdànghơnchocảhainếuanhthíchhoặcghétcô,thayvìhànhhạbảnthâncôvớitínhkhíđồngbóngcủamình.

Cô trông thấy Ngài Gerard phía xa xa. Hắn đang đứng gần cánh cửakhungkínhdẫnravườnngoài.Ngiêngđầuthòhỏi,hắnchỉvềphíacửa.

Page 155: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Nhậnrahắnmuốncôrangoàigặphắn,Viviennháymắtđồngý,dùtráitimcôthắtchặtvìsợhãiviễncảnhđó.Chắcchắnhắnsẽcốquyếnrũcô…không thì tìmcáchbópcổcô.Làngườibảo trợ trướcđâycủacôvàghentuôngcótiếng,hắncũngrấtcókhảnănglàkẻvấtcôxuốngdòngThames.Côsợphảiởmộtmìnhvớihắn.NhưngGrantnóicôsẽđượcantoàn,vàcôtinanh.

Nhậnthấycầntáchkhỏiđámđôngđãdồnlạiquanhmình.CôliếcnhìnGrant.Ánhmắtcôthoángchốcdừnglạitrênmộtlãogiàcaocaovớicáiđầubùxùmàusắtxámvàgươngmặtdàixươngxẩu.Lãođangtrừngtrừngnhìncô.Mặcdùkhôngđẹp lão, lãorõràngcódiệnmạonổibậtkhông thểphủnhận.Điềuthuhútcônhấtlàsựcămthùtrongmắtlão.

Không thoảimái, cô dứtmắt khỏi lão và tiếp tục tìmGrant. Tìm thấydángngườicaolớnquenthuộccủaanhtrongđámđông,cônémchoanhmộtcáiliếcmắtđầyýnghĩa.ChỉcầndấuhiệunhỏbéđólàGrantđủhiểu.Anhlậptứcchenchúcquabầyngườicuồngdạiấytớibêncô.Đoạnanhkéocôrakhỏiđámđànôngvâyquanh,lờđisựphảiđốicủahọ.

“Chuyệngìthế?”anhthìthầm,nghiêngđầuđểngheđượctiếngthìthầmcủacô.

“Hãynhảyvớitôi.”

Anhcaucótrướcyêucầunày.“Tôikhônggiỏikhiêuvũ.”

“NgàiGerardđãámchỉrằnghắnmuốngặptôitrongvườn.Tôihivọnganhsẽnhảyvớitôitớicánhcửaởbênkiaphòng,vàgiúptôikínđáokẻnrangoài.”

“Grantdodự,ánhmắtliếcracửabênngoài.RấtcóthểcuộcgặpgỡgiữaViviensẽmanglạinhữngthôngtinđánggiá.ViệcViviensẵnsàngđươngđầuvớingườitìnhcũcóthểđãrataygiếtcô,vàđốimặtvớihắnmàkhôngcósựtrợgiúpcủatrínhớ,làminhchứngchothấysựcanđảmcủacô.Tuy

Page 156: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nhiên,anhkhôngmuốncôlàmvậy,hơnnữa,vàolúcnày,trênđờikhôngcógìanhmongmuốnhơnlàđượcởmộtmìnhvớicô.

“Cổchâncủaemthìsao?”anhhỏi.

“Tôisẽloliệuđược,”cônóingay.“Tôichỉ thỉnhthoảngcảmthấynhóilênchútthôi.”

“Rangoàiemphảinhớởtrongtầmmắtcủangôinhà,”anhkhẽnói.“Emkhôngđượcđiquácánhcửadẫntớibãocỏthấphơn.Đồngýchứ?”

“Vâng,dĩnhiên.”Anhmiễncưỡngkéocôvàogiữanhữngđôiđangxoaytrònnhảykhiđiệuvanbắtđầu.Mặcdùcăngthẳngsiếtlấycảhaingườihọ,hoặccólẽvìnó,Vivienthèmđượccườikhúckhích.Grantkhônghềtỏrakhiêm tốn giả tạo – anh chắc chắn không phải người khiêu vũ giỏi. Anhthànhthạonhưngkhócóthểcoi là thanhthoát,đốixửvớicônhưthểmộtconbúpbêvải.

Họ liều lĩnh tiếp tụccốgắngkiêuvũ,bướcnhữngbướcchậm rãivữngvàngsangbênkiaphòng,Grantchămchúnhìnnhững lọn tócóngđỏ trênđỉnhđầuVivien,máymócdẫncôquanhữngngườiđangnhảyđiệuvan.Anhkhiếphãichỉsợsẽdẫmphảicô.Mộtbướcđặtsailàanhcóthểkhiếncôquècảđời.CònVivienimlặng,tựahồcũngkhôngthoảimáinhưanh…vàrồianhnghethấymộtâmthanhnghẹnlạitựanhưkhóc.Anhngừngnhịpnhảyđủlâuđểđưangóntayxuốngdướicằmcôbuốccôphảingẩnglên.Môicôrundữdội,vàđôimắtxanhsâulắnglấplánhýcười.

“Khiếpquáđimất,”Viviennói,vàcắnmôiđểngăntrậncườibùngphát.

Grantgầmgừcảmthấybịxúcphạmvừanhẹnhõm.“Tôiđãbảoemrồi,”anhgầmgừ.

“Khôngphảilỗicủaanh.Thậtđó.Anhsẽkhiêuvũtốthơnnhiềuvớibạnnhảycaohơn.Chúngtakhôngtươngxứngchútnào.”Côlắcđầuvàsựdịu

Page 157: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

dàngphảngphấttrongnỗibângkhuânglenvàogiọngcô.“Chúngtakhônghợpnhau.”

“Phải.”NhưngGrantkhôngđồngý,hoặcđúnghơn,khôngquantâm.Anhyêuđôichânngắnvàvòngeocaovàđôitaybénhỏ…yêucáchcôởtrongtayanh…yêutừngchitiếtcủacô,hoànhảolẫnkhônghoànhảo.Nhậnthứcđó lan tronganhnhưthuốcphiện,một loạicảmgiác thănghoa tớichoángváng,đểrồiđâmsầmvớitốcđộbệnhhoạn,trongtấtcảnhữngngườiphụnữmàanhbiết…tạisaolạiphảilàcô?

Tiếngnhạcmạnhdầnlên,vàkhivũphòngquaycuồngtrongánhsángvàmàusắc,GrantđẩyVivienvềphíacảnhcửadẫnrangoài.“Điđi,”anhthìthầm.“Gerardđangđợi.”Vàanhdùnglưngchechocôtrongkhicôlẻnrangoàigặptìnhcũ.

Chương10

Ngọndốcởphíasaubiệt thựđượccắt thànhba thềmliên tiếp.Mộtdảicầu thang rộng, hơi dốcdầnxuốngphía bãi cỏ thấpphía dướimềmmượtnhưnhung,viềnbởinhữngcâythôngđỏđượccắttỉacẩnthận.Đâylàmộtkhuvườntheophongcáchcũvớinhữngluốnghoamanghìnhkhốivànhữnglốiđigiữahaihàngcâycảnhxéntỉavuôngvức.Mộtcánhcổngsắtrènmởxuốngnhữngbãicỏthấphơn,haitrụcổngcaovútcóđặtđôiđỉnhđồng.

Không thấy tăm hơi Ngài Gerard, Vivien bước xuống các bậc thang,Grant đã cảnh cáo cô không được bước tới bãi cỏ thấp, nhưng có vẻ côkhôngcó lựachọn.Nén lạimột tiếng thởdàinằngnề, côquaymộtvòng.Khuvườnsộtsoạt,vàmộtconcúđêmcáukỉnhkêu.

“Vivien.” Cô nghe thấy tiếng thì thầm nặng nề của Ngài Gerard. “Lốinày.”Một bàn tay luồn qua giữa những thanh sắt rèn uốn lượn của cánh

Page 158: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cổng,vàngóntayhắnvẫyvẫycô.

Vậylàởvườndưới.Runrẩytrongbóngtốilạnhlẽo,VivienlenquacánhcổngbênđốidiệnGerard.Trongánhtrăngsángxanh,gươngmặthắnnhợtnhạtkhôngrõđườngnétnhưmộtchiếcbánhpudding.Hắncóchiềucaovàvócngườitrungbình,tócđanghóidầntrênđỉnhđầu.Vivienquansáthắn,nghĩrằngnếunhưthậtsựlàtìnhnhâncủagãnày,côhẳnphảinhớđượcđiềugìđó,bấtcứđiềugìvềhắn.Tuynhiêndiệnmạohắnvàgiọngnóihắnkhônggợilênđượcbónghìnhnàotrongkíứctrốngrỗngcủacô.

Hắnđịnhômcô,songcôlùilạingaylậptức.

Gerardcườikhùngkhụctrongcổhọngvàlắcđầuthánphục.“Vivien,emthậtbiếttrêuđùa,”hắnthìthào.“Emvẫnlộnglẫynhưthế.Chúamớibiếtđôimắttôinhớhìnhdángemnhưthếnào.”

“Emsẽkhôngởlạilâuđâu,”cônói,buộcmìnhphảibĩumôidễthương.“Emkhôngmuốnbỏ lỡcâuchuyệnphiếmnàoởdạhội,vìemđãcáchxaphốquálâurồi.”

“Emđiđâusuốt thángqua?Thôinào,emcó thể tinvàongườibạncủacủaem.”

“Anhlàbạnemsao?”cônóithậtêmái.

“Anhcònkhôngphảibạnemthìchẳngcóailàbạnemnữa.”

Khôngmayđiềuđórấtcóthểlàsựthật,nghiêngđầu,Vivienlàmdáng,xoắnmộtlọntócxoãxuốngquanhngóntaythanhmảnh.“Emđiđâukhôngphảilàviệccủangài,thưangài.”

Hắnđinửavòngquanhcô.“Anhnghĩcóvàicâuanhcóquyềnhỏi,cưngạ.”

Page 159: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhcónămphút.Rồiemsẽtrởlạidạhội.”

“Đượcrồi,vậythìhãybắtđầuchủđềvềanhbạnMorganthânmếncủachúngta.Hắnlàgìvớiem?Chắcchắnemkhôngthểchấpnhậnngườibảotrợmớinhất–haytiêuchuẩncủaemđãxuốngthấptớithếsaulầncuốicùngchúngtagặpnhau?Ồ,anhđoánhắncóvẻhấpdẫnnguyênthuỷđốivớivàiảđànbà…nhưnghắnchỉ làhạng thườngdân.Mộtkẻbắt trộm.Trờiạ.Emđangchơitròngớngẩngìvậy?”

“Chẳngtrògìcả,”côtrảlờivớisựkhinhmiệtđượcchegiấu.Saotênẻolả,biếngnhácnàylạidámxúcphạmMorganvìanhkhôngcódòngmáuquýtộc?Ồ,chắcchắnMorgancũngcókhuyếtđiểm…nhưnganhđànônghơnhẳnconngườiGerardhivọngcóthểtrởthànhhàngtrămlần.“Anhấyhấpdẫnđấychứ.”

“Mộtconkhỉđộtngoạicỡ,”Gerardphỉbáng.

“Anhấylàmemvuivẻ,vàanhấycóthểchitrảchonhữnggìemthích.Hiệnnhưthếlàđủ.”

“Emphùhợpvớitôihơnnhiều,”Gerardkhẽnhậnxét,“Vàchúngtađềubiếtnhưvậy.”Ánhmắtmàuđỏvớichailướtquacôvớisựhammuốnđượcchegiấutốt lắm.“Giờthìchuyệnngăntrởchúngtađãđượcgiảiquyếtrồiđấy,anhkhôngthấytạisaochúngtalạikhôngthểtiếptụcmốiquanhệtrướcđây.”

Chuyện?Chuyệngì?Vivienchedấusựtòmòsaucáingápthanhthoát.“AnhđãkểvớiMorganvềem,”côvuvơnói.

Ngữđiệucủahắnmangvẻxinlỗi.“Anhcứtưởngemchếtrồi,nếukhônganhsẽkhôngnóimộttừnàovớithằngconhoangđó.”

“Anhcókểchoanhtavề‘chuyện’củachúngtakhông?”

Page 160: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Dĩ nhiên là không.Anh sẽ không nói với bất kì ai về chuyện đó, vớilại…khiđóemđangmấttích,anhsợnóiraanhsẽbịtìnhnghi.”Hắndừnglạiđoạnhỏinhưngượngngùng.“Thếcuốicùngthếnào?”

“Cáigìcuốicùngthếnào?”

“Đừngchậmhiểuthế,emyêu.Dĩnhiênviệcemmangthairồi.Rõràngemđãsẩythai,haycólẽcốý…”Hắnngừnglờivìkhôngthấydễchịugìkhinóinốt.“Nghĩkĩ thìđúng làanhđãsaikhikhôngchịu thừanhậnđứa trẻ,nhưngembiếtquanhệgiữaanhvàvợanhrồiđấy.Sứckhoẻcôấykhôngtốt,nêunếubiếtemcóthaicólẽcôấysẽcăngthẳngkhôngchịunổi.Hơnnữakhôngcóbằngchứngchứngtỏđứabélàconanh.”

Vivienquayđi,tâmtrísôilên.Mangthai.Côtừngmangthaitrongmìnhmộtđứabé.Taycôchầmchậmlướt lêncáibụngphẳng, run rẩykhinhấnvàođó.Khôngthểlàsựthật,côhoảnghốtnghĩ.ÔiChúaơi,nếucôđãngangthai,đứabérasaorồi?Mộtcơnrunrẩyhếtnónglạilạnhtrànquacôkhicôsuynghĩvềcáckhảnăng.Đứabéhẳnđãbịsẩyrồi,bởivìkhảnăngcònlạikhôngphảilàđiềucômuốnnghĩtới.

Cônhắmchặtmắtkinhhãi.Côkhôngthểbỏđứabé…phảikhông?

Nhữngcâuhỏivìsaovànhưthếnàobayquanhcônhưlũchimlaovàotấncông,mổvàxécôtớikhicôchùmngười.

“Anhhiểurồi,”Gerardnói,nhìnsựkhóchịudễ thấyởcômàsuyđoánrằngđúnglàcôđãcốýpháthai.“Chậc,khôngcầnphảitựtráchmình,emyêu.Emkhócóthểlàmmẹ.Tàinăngcủaemnằmởchỗkhác.”

Môicôhémở,nhưngkhôngthếphátratiếngnào.Trongnỗiđauđớnvàhốihận,côchỉcóthểtậptrungvàomộtsựthậtchoángngợp.KhôngđượcđểGrant phát hiện ra chuyệnnày.Nếu anhbiết chuyện cô có thểđã làm, sựkhinhbỉcủaanhđốivớicôsẽkhôngcógiớihạn.Anhsẽghê tởmcômãimãi…nhưngcũngchẳngnhiềuhơncôsẽkinhtởmchínhmình.

Page 161: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vivien.”GiọngGerardđâmxuyênquanhữngsuy tưđangquaycuồngtrongđầu cô.Hắn tiếnđến cô từphía sau rồi nắmcánh tayđeogăng, taytrượt xuốngvuốt ve. “Vivien, bỏMorgan trở lại với anhđi.Tối nay.Hắnchẳngquacũngchỉlàthằngtrộmcaocấp.Hắnkhôngthểchoemnhữnggìtôicóthểlàm.Embiếtthếmà.”

Những từ giận giữ và độc địa tràn ngậpmiệng cô, nhưng cô kiềm chếđược.Tốtnhấtkhôngnênbiếnhắnthànhkẻthù…Chưabiếtchừngsaunàyhắnsẽđượcviệc.Cômỉmcườibẽnlẽnvớihắn.“Emsẽcânnhắc,”cônói.“Songđừngmongemtrả lờingay tốinay.Giờ…chúng taquay lạiphòngkháchriêngtừngngười.EmsẽkhônglàmMorganmấtmặtvìemđivàođócùnganh.”

“Mộtnụhôntrướckhichúngtađinào,”Gerardđòihỏi.

Nụcười củacôkéodàiđùagiỡn. “Nhưngemkhông thểbằng lòngvớimỗimộtnụhôn,anhyêu.Điđi,xinanh.”

Hắnchộplấytaycôvànắmchặt,hônlênmubàntayđeogăng.Ngaysaukhihắnbướcđi,nụcườicủaVivienbiếnmất.Côvuốtlớplôngmàylạnhlẽoướtmồhôibằngmungón tay,vàngănmìnhbậtkhóc.Đi trênconđườngtáchbiệtkhỏGerard,côtrởlạibiệtthự.

Chìmđắm trong hối hận và nỗi sợ hãi cay đắng,Vivien dừng lại cạnhhàngràokendàybaoquanhmộtbứctượngThầnThờigianlớnbằngđá.Mộtcơngióâncầnthổiquacô.Côcảmthấyphátsốt,choángváng,vàcôbiếtmìnhcầnphảibìnhtĩnhlạitrướckhibướcvàophòngkhách.Côkhôngmuốnđốimặtvớiđámđôngbêntrong,côđặcbiệtkhôngmuốnđốimặtvớiGrant.

“Conđĩ.”Mộtgiọngđànôngđầyhậnthùphóngquabầukhôngkhíyênlặngkhiếncôgiậtmình.“Taosẽkhôngdừnglạichừngnàomàychưachết.”

Sững sờ, Vivien quay ngơ quay ngác xem ai vừa cất tiếng. Những cáibóngnhảymúaquanhcô.Trái timcôđậpthìnhthịchvới tốcđộghêgớm.Tiếngbướcchânkhiếncôvọtđinhưmộtconthỏhoảngsợ.Taytúmváy,cô

Page 162: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

bậtramộttiếngkhócnghẹnlạitronglúcleolêncácbậcđá,bịvấp,rồilạitiếptụcleovềhướngánhsángcủabiệtthự.Châncôgiẫmphảichỗbậcthềmtrơnướt,hoặccólẽlàmộtchiếclárơilạc,thếlàcôngãmạnh,đậpốngchânvàomộtmépbậcthềm.Kêulênđauđớn,côlạivùngdậychạy,nhưngquámuộn–mộtđôitayđãômcô.

“Không,”côthútthít,vùngvẫytựvệ,nhưngvẫnbịgiữchặtbởimộtvòngtaycứngnhưsắt.

Mộtgiọngkhànkhànbùngnhùngbênvaicô,phảimấtvàigiâycômớinhậnraâmthanhquenthuộc,“Vivien,yênnào.Tôiđây,nhìntôinày,chếttiệt.”

Chớpmắt,côtrântrốinhìnanhchotớikhicơnhoảngloạnkhôngcònchemắtcônữa.“Grant,”cônóigiữanhữnghơithởdồndập.Anhhẳnđãthấycôtừtrongnhà,vàđirachỗcôngaylúccôhoảngloạn.Ngồitrênbậcthềmđá,anhômcô,gươngmặtngămđenchỉcáchcôvàiphân.Ánhtrănglấplánhtrênsốngmũidàicủaanhvàinbónghàngmidàylênmá.

Vivienbámlấyanh,nhẹnhõmhẳnsongvẫncònrunrẩy,taycôômchặtquanhcổanh.“Ôi,ơnChúa…”

“Cóchuyệngìthế?”anhcộclốchỏi.“Saoemlạibỏchạy?”

Côliếmđôimôikhôkhốcrồicốgắngnóimạchlạc.“Aiđónóivớitôisaubứctượng.”

“CóphảilàGerardkhông?”

“Không, tôikhôngnghĩ…nghĩ thế…nghekhônggiốnghắn,nhưng tôikhông…Ôi,nhìnkìa!”Côchỉvàomộtbóngđenchạyquabứctượngbiếnmấtsauhàngrào.

Page 163: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“ĐólàFlagstad,”Grant lẩmbẩm.“MộtviêncảnhsátphốBow.Nếucóngườinàođóởquanhđó,ôngấysẽtìmrahắn.”

“Khôngphảianhcũngnênđuổitheohắnsao?”

Grantnghịchmộtlọntócbịbungratừbúitóctrênđỉnhđầucô.Grantnhẹnhànggàilạiđúngchỗ.Bỗngđâumộtnụcườiâuyếmhiệnlêntrênmôianh.“Emđangbảotôibỏemlạimộtmìnhư?”

“Không,”côlậptứcnói,tayômchặtcổanh.“Khôngphảisaunhữnggìhắnnóivớitôi.”

Nụtườicủaanhlậptứcbiếnmất.“Hắnnóigì,Vivien?”

Côdodự,nhậnthứcsâusắcđượcrằngmìnhphảicẩntrọng,khôngđượcnhắcđếnbấtcứđiềugìvềcáithai…ítnhấtchotớikhicôcóthểtìmhiểuthêmvềchuyệnđó.Ngảsâuvàovòngtayanh,tậnhưởngcơthểvạmvỡsănchắccủaanh,côtrảlờithậntrọng.“Rằnghắnsẽkhôngdừnglạichừngnàotôichưachết.”

“Giọngcóquenkhông?”

“Không,khôngquenchútnào.”

Grantnhẹnhàngkéochiếcgăngbịtụtgiúpcô,ngóntaycáidừnglạitrênhõmtrũngriêngtưmềmmạibêndướicánhtaycô.Tayanhcũngđeogăng,vậymàcáiđụngchạmấyvẫnđầytincẩnkhiếnngườitaanlòng.“Emcóbịthươngkhông?”anhhỏi.

“Chântôi…tôiđậpcẳngchânxuốngbậcthềm,nhưngtôinghĩchỉbịbầmtím thôi…”Cô the théphảnđối khi anhbắt đầukéováy cô lên. “Không,khôngphảiởđây!Khoanđã…”

Page 164: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Dacóvẻkhôngbịtrầyđâu.”Grantkiểmtrakỹvếtbầmsưnglên,côgiãigiụanhấtđịnhkhôngđồngýanhcũnglờđi.“Yênnào.”

“Tôi yên sao được khi anh kéo…Ôi, bỏ ra đi!”Cô xấu hổ nhận ra cóngườibước lênbậc thang tớichỗhọ.NgàiRossCannon tớinơikhiGrantchưakịpkéováycôxuốngcheđicáichânbịthương.VivienápgươngmặtđỏlựngvàoáokhoácGrantvàhémắtngướcnhìnCannon.

“Flagstadkhôngthểnhìnđượcmặtgãđótrongbóngtối,”

Cannonnóikhôngbiểucảm.“Tuynhiên,ôngấycónóigãnàycao, tócmàumuối tiêu,vócngườixươngxẩu.Vàtrùnghợpthúvị làmộtchiếcxengựathuộcvềNgàiLane,ngườiphùhợpvớimiêutảđó,đangrờikhỏidinhthựkhichúngtađangnóichuyệnlúcnày.”

“Lane,”Grant lặp lại,nhíumàydòhỏi. “Ông takhôngnằm trongdanhsáchkẻtìnhnghi.”

“ÔngtacóđượcnhắctớitrongcuốnsổcủacôDuvallkhông?”

“Không,”GrantvàVivienđồngthờinói.

Ngậpngừng,ViviengiậtáokhoácGrant,“Cómộtônggiàcứchămchúnhìntôitrongphòngkhách…Ôngtatrôngcóvẻcămhậntôilắm.Ôngtacócáimũiđỏnhưmỏdiềuhâu.CóthểnàođólàNgàiLanekhông?”

“Rấtcóthể,”Granttrầmngâmtrảlời.“Nhưngtôimàbiếtôngtacóliênquangìtớiemthìtôilàconem.Chưanghethấyainhắcđếnôngtabaogiờ.”

“Chophép tôiđiều traxemông tacó liênquangì tớivụcủacôDuvallchứ?”Cannonnói.Mặcdù từngữđượcsắpxếpnhưmộtcâuhỏi,songrõràngkhôngphải anhđangxinphép. “TìnhcờLane lại đangcầmđầubọnchốnglạidựthảomởrộngtuầntrađêmcủatôi.”Anhcườiđángsợ.“Tôirất

Page 165: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

muốnđáplạithiệnýđó.”

“Mờicứtựnhiên,”Granttrảlời.AnhđẩyVivienkhỏilòngmìnhgiúpcôđứngdậy.Côcảmthấybiếtơnkhicóbóngtốimậpmờchephủquanhhọ,nhậnthứcrõtìnhtrạngxốcxếchcủamìnhvàcáchmàtayGrantlầnlữatrênhôngcôsaukhiđỡcôlên.

“Giờtôicóthểvềnhàchưa?”côhỏikhẽ,vàNgàiRosstrảlời.

“Tôikhônghiểuvìsaolạikhông,tốinaycôlàmtốtlắm,côDuvall.Theotôichẳngmấynữavụánsẽkhéplạithôi.Côsẽsớmđượctựdotrởvềvớicuộcsốngcũcủamình.”

“Cảmơnngài.”Viviennóitrốngrỗng.Cólẽcôđangtỏravôơn,nhưngviễncảnhcuộcsốngtrướcđâykhócóthểlàđiềucômongđợi,vàcònkíứcđánhmấtcủacôthìsao?Khinàovàbaogiờnósẽtrởlại?Liệunónótrởlạikhông?Nếunhưcôphảiloạngchoạngquaquãngđờicònlạimàkhôngcóquákhứ,khôngcóbấtkìmộtbímậtvàkỷniệmnàpkhiếnconngườitatrọnvẹnlàngười?ThậmchínếuCannonvàGrantgiảiquyếtđượcvụbíẩnvềkẻsuýtgiếtcôvàcôđượcantoànkhỏinhữngvụtấncôngtrongtươnglai,côvẫnsẽphảiđốidiệnvới tươnglaicủamìnhtrongkhiếpsợ.Côkhôngbiếtmìnhtừnglàai.Mộtsựtrừngphạtmớikìlạlàmsao,bịtướcđoạtnửađầucuộcđời.

Cólẽcảmnhậnđượctâmtrạngtuyệtvọngtrongcô,Grantnhẹnhàngnắmtaycô.Anhdẫncôtớiconđườngbaoquanhngôibiệtthựvớihàngxengựađỗdọclốichạyxehìnhvòngcung.

“PhunhânLichfieldvànhữngngườikhác sẽnghĩgìnếuchúng tabiếnmấtmàkhôngchàohọ?”Vivienhỏi.

“Họ sẽ nghĩ chúng ta rời tiệc sớm đến có thểmang em về nhà, và lêngiường.”

Page 166: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côchớpmắt trước câunói thẳng thừngnày, trongkhi nhữngđợt nónglạnhnhóilêntừngkhoảngda.Tòmòvềtâmtrạngcảanh,côchỉmuốnhỏicóthậtlàanhđólàmthế.Nhưngngôntừcứđậpvàonhauvónlạithànhmộtkhốicầulớnlàmcônghẹtthở…bởicônhậnramìnhcũngđangmonganhlàmđúngđiềuđó.Chuyệnnàymộtphầnlàdoliềulĩnh,vôvọng,vànhucầuđơngiảnhướngtớimộtvàikhoảnhkhắcgầngũisungsướng.Côtraomìnhanh thì cũng có chết ai? Hai người đã làm chuyện đó rồi cơmà. Cô chỉkhôngnhớmàthôi.Tạisaocôlạikhôngnênđểnólặplại?Đâuphảicôcódanhtiếngđểgiữgìn.Côcảmthấytrốngrỗng,côđơnvàsợhãi…Cômuốnlàmanhhàilòng…vàchínhmình.

Nhẽracôkhôngnêntiếptụcsuynghĩtheochiềuhướngđó.Songcôcảmthấyhoảng loạnvàvángvấtkhóchịu,như thểcôđã tựbuộcmìnhđi trênconđườngmàgiờquaytrởlạithìđãquámuộn.

Ngườihầuthấyhọtiếnvềxengựa,vộilấybậcthangchoVivien.Anhtađược rèn luyệnkĩnăngquákỹnênkhông tỏ rangạcnhiênkhi thấyhọvềsớm thế, cũng không hỏi gì ngoài hỏi ngắn gọn nơi họ sẽ tới. “Về nhà”,Grantcộccằnnói, tựmìnhgiúpVivienvàoxengựavà rahiệuchongườihầunóivớingườiđánhxe.

Vivienluồntayxuốngváyđểsờvếtbầmnhứcnhối trênốngchân,hơnnhănmặtlại.

“Emđausao?”VẻcaucólướtquamặtGrant.

“Khônghẳn,những…”Côliếcvềngăntủxếpnhiềubìnhphalêcổthon.“Tôiuốngmộtlybrandyđượckhông?Tôivẫncảmthấyhơirunsauchuyệnxảyra.”

Grantkhôngnóikhôngrằngrótmộtchút rượubrandyvàochiếc lynhỏrồiđưacô.Viviennhận ly rượu,đưa lênmôiuốnghếtmộthơi.Ngọn lửamượtmàtrànxuốngcổvàongực,làmdânglànhơinướclónglánhtrênmắtcô.Côkìmlạimộtcơnhovàđưalyra.“Thêmnữađi,”côkhànkhànnói.

Page 167: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Nhướnmộtbênlôngmày,anhquansátcôchămchú,đoạnlạirótđầyly.Lybrandythứhaicôuốngtrôihơnlyđầu,vàhơiấmdễchịutràncơthểcô.Khekhẽthởdài,Vivienbuônglynépmìnhvàomộtgócghế.“Ôi,kháhơnrồiđấy,”côthìthầm.

“Emchẳngcólýdogìphảisợ,Vivien,”Grantnói,rõràngquyếtđịnhđólàlýdocôđòirượubrandy.“TôisẽkhôngchophépLanehaybấtcứkểnàolàmemtổnthương.”

“Vâng,tôibiết.”Côtraoanhmộtnụcườitintưởngmàngaylậptứcxoáđibằngnhữnglờitiếptheo.

“EmvàGerardnóigìtrongvườndưới?”

“Khôngcógìquantrọng,”cônói.

“Chotôibiếthaingườinóinhữnggì.Tôisẽquyếtđịnhnóquantrọnghaykhông.”

Vìchẳngcógìtrênđờicóthểxúigiụccôtiếtlộvớianhbímậtviệcmìnhmangthai,côtìmchuyệngìđóđểkể.“Chậc…NgàiGerardhỏitạisaotôilạiởvớianh,vàhắnnóianhchỉlàmộttaytrộmcaocấp.”

Lời nhận xét đó dẫn tớimột nụ cườimỉamai. Vivien suy đoánGranttrướcgiờđãphảichịuđựngnhiềulờichâmchọcnhưthế.“Phảinóilàhắnnhậnxétngườikháckháđấy,”Grantbìnhluậnráohoảnh.“Saonữa?”

“Rồihắnbảotôibỏanhquaylạivớihắn.”

“Thếemtrảlờisao?”

“Tôikhôngnóicóhaykhông,tôichỉbảotôisẽcânnhắc.”

Page 168: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Dẫndắtkhéoléođấy,”anhlạnhlùngnói.“Ởvàovịtrícủaem,tốtnhấtlàđểmởmọilựachọn.”

“Tôisẽkhôngtrởthànhnhânngãicủahắnnữa,”cônói,cảmthấybịxúcphạmvìanhnghĩcôcóthểlàmnhưvậy.

“Aibiếtđược.”Cóvẻnhưanhcốýchốnglạicô.“Khitấtcảchuyệnnàykếtthúc…”

“Đólàđiềuanhmuốntôilàmphảikhông?”côbựcmìnhhỏi.“QuaytrởlạivớiNgàiGerard?Haytìmgãđànôngnàokhácchămsóctôi?”

“Không.Đókhôngphảiđiềutôimuốn.”

“Vậy thì anhmuốn…”Côháhốcmiệngkhi anhvới tới cô,nhanhnhưmộtconhổvồmồi,kéocôvàolòngmình.Mộtbàntaytolớnlenvàotóccô,làmhỏngkiểutócđãđượckỳcôngbới,khiếnmấychiếcghimrơixuốngsànxengựa.

HơithởcủaGranttrởnêndồndập,trongkhihơinóngtrànlênmặtanh.Anh ghen tuông, bực bội, cương cứng đau đớn, tất cả chỉ vì cái kẻ khiêukhíchtrongvòngtayanh.Anhđãmệtmỏiviệcthèmkhátchứanhkhôngthểcó,haycứmãivấpphải lương tâmcủachínhmình.Cô làkhối lụa làhoàquyệncùngda thịtnằm trong lònganh,vàanhmongmỏiđượcđắmchìmtronghơiấmcủacô.

“Anhmuốnemởlạivớianh,”anhkhànkhànnói.“Anhmuốnemlàcủaanh.”

Viviennhìnanhvớiđôimắtxanhkhéphờ,dườngnhưhiểuđượcnỗidàyvòcủaanh.Côdịudàngápbàntayđeogăngmátrượilênmặtanh.“Vậyemsẽlàmthế,”côthủthỉ,hơithởđượmmùibrandydịungọtphảlênmặtanh.“Bởivìemcũngmuốnanh.”

Page 169: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Nhữnglờiđóthảrôngconquỷđóikháttronganh.Khôngthểngănmình,GrantvớitớiviềngăngtaycủaVivienlộtgăngkhỏicánhtaycô.Anhápbàntay trần của cô lênmiệngvà hàmmình, tham lam tận hưởng làn damềmmại.Miệnganhnhấn sâuvào lòngbàn taycô,mắt anhkhép lại trongnỗithèmthuồngxenlẫnhoanlạc.

Viviengiậttaylại,vàngaykhinóđượcthảra,côlướtnhữngngóntayrunrẩy ra sau cái cổ căng cứng của anh.Anhkhông cần phải được thúc giụcnữa.Cúiđầuxuống,anhépmiệngmìnhlênmiệngcô,đòihỏicôđónnhậnanh.Môi cômở ra, chàomời anhvàonơi ngọt ngào củamình, lưỡi phụctùngsựmơntrớnvàđưađẩycủalưỡianh.Rênlên,anhômcôchặthơnvàolòngmình,miệngvồvậpmãnh liệt hơn trênmôi cô.Nụhôn trởnênđiêncuồngkhianhtìmkiếmcảmnhậnsâuhơnvềcô,nhưngthayvì thoảmãn,anhchỉcàngkhaokháthơnnữa.

Anhdứtmiệngravớimộttiếnghừ,ánhmắtquéttrêngươngmặtđỏbừngcủacô.“Vớiem,baonhiêuanhvẫnthấykhôngđủ,”anhkhànkhànthốtlên.“Emđẹpquá,ngọtngàoquá…Vivien,hãychoanh..”Taysờsoạngphíasauváycô,giậtvàgiằngcovớimócáotreotrêncùng.Lớpvảimàuđồngchịuthuaphảiráchtoạc,nhữngchiếcmócbậtravàthânváyrơikhỏilàndatrắngngần.“Choanh,”anhlại línhí,một taykhoásautấmlưngmảnhdẻđểcôkhôngchùnngườilại.Tayanhnângbầungựcđầyđặn,ngóntaycáimânmênhũhoahồngmếmmạichotớikhinóthulạisẫmlênthànhnụhồngrựcrỡ.Viviencắnmôiquằnquạikhimáiđầuđencủaanhngảtrênngựccô.Hơiấmẩmướtcủamiệnganhbaoquanhđầungực,vàanhđưađẩynhũhoaấybằngđầulưỡi.

Chìmđắmtrongsươngmùcủarượubrandyvàxúccảm,Vivienvòngcảhaitayômđầuanh.Anhkhẽnhaynhaynhũhoacủacô,dịudàngkhéoléo,thân thểcao lớn run lênvìhammuốndữdội.Vivienkhépmắt lạiđểbaytheonhụccảmthuầnkhiết.Chỉmộtthoángxấuhổxâmnhậpvàoýnghĩcủacôkhicônhậnthứctuyệtvọngrằngchỉmộtảđànbàkhôngbiếtxấuhổ,mộtgáilàngchơi,mớichophépđànônglàmđiềunàyvớimìnhtrongxengựa.Nhưngcôkhôngquan tâm.Anhômấpcônhư thếnào,baogiờ,vàởđâukhôngquantrọng.Cômuốnanhcũngmãnhliệtnhưanhcóvẻmuốncô,vàkhôngcógìtrênđờicóthểchiatáchhọlúcnày.

Page 170: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Anhchuyểntớibầungựcbênkia,răngnhấpnhôlênnhũhoamềmmại,lưỡivờnquanhrồilạithúcvàochotớikhicôưỡnngườilênvớimộttiếngrên.Mỗilầnanhvuốtvenhưthế,côlạithấynhóilêncảmgiáchoanlạcsâutrongbụngvàthấpdướiđùi.Bốirối,côkhéphaichânlạicolên,theobảnnăngtìmcáchlàmdịuđicơnnhứcnhốiđangtụlại.

Grantgiậtgăngtaytúmlấycổchâncô,nhưngvếtchaicủaanhchạmlênbíttấtlụa.Xoèrộngnhữngngóntay,anhlướtlênđầugốivàxahơn,tớinơinịtbíttấtgiữlầntấtlụakhôngbịtụtxuống.Anhkhámphálàndamềmmạibêntrênnịttấtrồitrượttayvàobêndướiquầnlótlanhnhàunhĩ.Đưalêncaovàcaohơnnữa,anhtìmthấyđámlôngquăngiữahaiđùicô.

Vivienkhángcựvìelệtheophảnxạ,runrẩytronglònganhvàthởhắtramộttiếngphảnđốinghẹnngào.Lậptứcmiệnganhchiếmlấycôtrongmộtnụhôntràodâng.Côrênrỉchoàngtayquabờvairộngcủaanh,tấtcảmọiýđịnhtừchốitanđinhưbăngdướiánhmặttrời.Tayanhtìmkiếmphíatrướcquầnlót.Tìmthấykhehởviềnruybăngliềnluồnthẳngvàotrong.Nhữngngóntaydịudàngtrượtgiữađámlôngquăn,mộtđầungóntaytrơlỳxoadọctheocáirãnhmỏngmanhbảovệnơitưmậtcủacô.Cơthểcôrunlênvìbốirối,sợhãi,phấnkhích,vàđầucôyếuớtngảxuốngvaianh.

Tròkhámphátinhranhtiếptục,đầungóntayanhtrêuchọclặpđilặplạikiểumơntrớnchầmchậmvànhẹnhàngchotớikhicặpmôinữtínhmọnglên nhạy cảmkhông chịu nổi.Anh chạmvào trung tâmkhaokhát nhỏ béđangnhứcnhốicủacô,xoavòng,làmcôsốcvìmộtluồngkhoáilạcàoquakhắplụcphủngũtạngkhiếncôchỉmuốnhétlên.

Vivienquằnquại trongvòng tay, sátvới thứphồng lênápvàogiữahaimôngcô.Mộttiếngcườirunrẩysụclênkhỏicổhọngkhicônhậnraanhđãsẵnsàngđểcócôngayởđó,trongxengựa.

Nhữngngóntayanhtìmthấynơisuốinguồnẩmướtđầybốirốithămdòhốsâumềmmại.Khôngcảnhbáotrước,anhtrượtngóntaygiữavàotrongcô.Đầutiêncôphảnkhánglạisựxâmphạmdịudàngđó,mộtthoángcháybỏngkhiếncôgiật lênvàcongngườimuốnđẩyanhđi.Nhưngdathịtbêntrongsiếtchặt lấyđùianh,anh liềnphảnhữnglờinóivànụhônanủi lên

Page 171: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

hõmnhỏbésaudáitaicô.

“Emchặtquá,”anhkhókhănnói.“Saovậy?Emsợư?”

“Vâng,”côthìthầm,cácgiácquanquaycuồng.

“Emkhôngviệcgìphảisợ.”

“Em…emkhôngnhớphảilàmchuyệnnàythếnào,”côbậtra.Giờngóntayanhđãtrượtđidễdànghơn,mộtđợtẩmướtbấtchợtthôngmởlốichoanh.Một lần tiếnvàochậmrãi, rồimột lầnnữa,nhịpnhàngcámdỗkhiếnhôngcôưỡnlênháohức.Mộtcơnđaudễchịutrởnênmạnhmẽ,sắccạnhhơn,làmcôphảirunrẩybámvàolưngáoanh.

Thếgiớivăngkhỏitrục,xoaytítkhôngthểkiểmsoát.Côcắnmanhkvàodaanh,nhưngnhữnglớpquầnáorồivảihồrồikhuycúcngăncảncô.Ngảcôxuốngghếxengựa,anhcúimìnhtrêncô,mộtchânchốnglênsàn.Anhnângđầucôtrêncánhtaymìnhvàhôncô.Miệnganhráp,nóng,kíchđộng,vàhọcùngrênlêntrongnụhônđẫmkhoáicảmlàmtimhaikẻsaytìnhdồndậpđập.

Xengựatrởthànhmộtcáikéntròngtrànhlắclưlàmtừbóngtốivàda,khônggiantrànngậpmùihươngtừlàndathơmmùivanicủacô.Vivienvớitaylênkhoáquanhbờvairộngcủaanhvàrúcsâuvàocổcủaanh.

“Anhyêuem,”anhtìthầm,ghìsátcôxuốngghế,chămchúnhìngươngmặtcô.

“Anhkhôngphảinóinhưvậy,”côrunrẩynói,dùnhữnglờiấylàmmộtđợtkhoáicảmdữdộitràoquacô.

“Anhyêuem”,anhlặplại,đôimắtxanhsánglênnhưhaimắtmèotrongbóngtối.

Page 172: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Tựhỏiliệuanhcóthựcsựnhậnthứcđượcmìnhđangnóigìkhông,liệucóphảianhlàloạiđànôngkhôngphânbiệtnổigiữatìnhyêuvàhammuốnkhông,côlặnglẽnhìnanh.

Xengựadừng lạivà cônhận rahọđangởphốKing.MáiđầuđencủaGrantcúixuống,vàgiọnganhlàmộtâmthanhsộtsoạtkhekhẽtrongtaicô.“Hãyyêuanhtốinay,Vivien.”

Thờigianđãmuộnvàngườihầuvềnghỉngơibuổi tốihết chỉ cònduynhấtmộtngườiramởcửaxe.Saukhichớpmắtngạcnhiên,ngườihầurờimắtkhỏihìnhdánhnhỏbévàluộmthuộmtrongtayGrant.

Chương11

Manggánhnặngquýgiácủamìnhlêncầuthang,áokhoácbọcthoảimáicô,GrantliếcnhìngươngmặtbándiệncủaVivien.Côđỏmặtyênlặng,biểucảmcủa cô thểhiện sựkhông chắc chắn, nhưngkhôngphải là không sẵnlòng.Nhớ lại lờiyêucủaanhnóivới cô trongxengựa, anhcảm thấy sắcdiệnmìnhcũngđỏlên,mặcdùanhkhông,sẽkhông,hốitiếcvìđãnóiđiềuđó.Đâylàlầnđầutiêntrongcuộcsốngtrưởngthànhanhnóivớimộtngườiphụnữrằnganhyêunàng.Anhpháthiệnramộtmặtcủaconngườimàanhchưabaogiờbiếtcótồntạichotớinay,vàanhmuốnchoVivienthấytấtcảsựdịudàngvàđammêmàanhcóthể.

Họtớiphònganh,vàanhđặtVivientớibêngiường.Lùatayquamáitócrốibờicủacô,anhhôncô,ngấunghiếnđôimôicô.Anhgỡghimrakhỏinhữnglọntóccháyrựcvàtháobímtóccô,đểtóccôchảytrànmượtmàvàấmáptrêntayanh.

“Nóiembiếtemphảilàmgìđi,”côthìthầm,taytrượtbêntrongáokhoácanh,khámphánhữngđườngnétrắnrỏitrêneovàthắtlưnganh.“Emkhông

Page 173: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

biếtphảilàmgìđểthoảnmãnanh.Emkhôngnhớphảilàmchuyệnnàythếnào.”

“Emkhôngcầnphảinhớ,”anhnói,giọngêmáimàmãnhliệt.Anhômcôsátcơthểđangquáđỗihưngphấncủamình,hơithởthulấylànhươngngonngọtcủacô.Ápmiệnglêncổcô,anhhônvàcảmnhậnlàndamỏngmanh,lướtmôixuốngdướichotớikhichạmkhengựcthơmmùivani.Vivienrunrẩydựavàosựchốngđỡcủacánhtayanh,trongkhitimđậpnhanhdướiáplựccủađôimôikhámphá.

Anhchầmchậmcởiđồcô,giậthếtdâyáorathảnơkhỏingườicô.Làndatrắngsángngầnlên,cơthểmềmmạidầynhữngđườngcong…Anhthoángnhắmmắt, gắng làmdịuđi niềmhammêbỏngcháy.Khi anhmởmắt ra,Vivienđãrờikhỏianhđểvộivãtrèolêngiường,kéochănlênchecơthểloãlồ.Sựe lệ thật chân thực, thật… trinh trắng,khiếnanh tựhỏi liệuđâycóphảilàconngườicủacôcáchđâyrấtlâu,trướckhicôlaovàolàmgáilàngchơi.

“Đừngchechănnhư thếchứ,”anh thì thầm.“Thân thểemđẹpnhư thếsaolạiđichelại!”

Tấmchănkhônghạxuốngmộtphânnào.“Emlạnhlắm,”côthìthàomáđỏbừng.

“Anhsẽlàmemấmlên,”anhhứavớinụcườithoángngoácmiệngrồicởiáokhoác.

Viviennhìnquầnáoanhbịvứtxuống,đểlộlàndathôrápvàngămđenhơncônhiều,baophủlớplôngkhoẻmạnhởmộtsốnơi,vàivếtsẹoởnhữngnơikhác.Côkinhngạctrướcsứcmạnhvàsựhoànmỹcủacơthểanh,cơthểđãđượcrèngiũa,ngượcđãivàluyệntậpchotớikhikhôngcòndấuvếtcủanétmềmmại,“Anhnóiđúng,”côrunrunnói.“Anhtrôngthậtấntượngkhikhôngmặcquầnáo.”

Anhcườivàtiếntới,đặthaitaylênhaibênhôngcôkhicúixuốngcô.Cô

Page 174: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cảmthấymiệnganhchạmnhẹlêntócmình.“Cónghĩlạikhông?”anhhỏi.“Nóivớianhlúcnàyđi,trướckhianhlêngiườngcùngem.”

Vivienvòngtayquacổanhđểtrảlời,vàkéoanhxuốngcô.Cảthânthểanh áp lên cô, vậy là đột nhiên côhầunhư chẳngnghe thấygì nữangoàitiếngmạchđậpầmầmbêntai.Lýtrírảikhắpnơirồicũngbiếnmất,vàtấtcảnhữnggìcònlạilàxúccảm…hơiấmđếnsửngsốtcủadaanh,nạmlôngthôtrênngựcanh,cáimiệnglướtđithậttuyệtvờitrêncổ,vaivàngựccô.Tayanhởkhắpnơi,mơntrớnvàkhámphá,trượtvàogiữataychâncômàkhônghềbẽnlẽn.

Nếucónghingờnàođócònlạitrongtâmtrícô,nóđãlậptứctanđi.Lúctrước cô khôngdám tinmột người đàn ông đã quá quen thuộc với nhữngkhắc nghiệt của cuộc đời lại có thể nhẹ nhàng đến thế, tay anh dịu dàngkhôngtưởngtượngnổikhitìmkiếmnhữngvùngđấtẩndậttrênthânthểcô.Anhthởrấtnhanh,nhưthểrấtnỗlực,mỗihơithởmạnhmẽthiêuđốtcônhưhơinướcnóng.Ghìcôxuốngđệm,anhhônvàhíthàbầungựccô,nhẹnhàngnhayđôinhũhoađãcứnglại.

Cô thởhổnhển, vòng tay quamái đầu đen, trongkhi khoái cảmvà sựcăngthẳnglạthườngkhiếncôoằnngườibêndướianh.Bấtchợtmộtýnghĩlạclõngxuấthiệntrongtâmtrícô.Làmsaocôcóthểlàmchuyệnnàyvớinhiềungườiđànôngkhácnhau?Chuyệnnàyđòihỏinhiềutintưởngvàthânmậthơncôtưởng.Khôngthểnàonhưvậy…Mọingườihẳnphảinhầmlẫnvềcônhưthếnàođó…Nhưngcóchưakịpnghĩngợigìthêmthìýnghĩnàyđãbịcuốnđi.

Côcảmthấyanhnắmcổtaycô,kéotaycôxuốngchotớikhicôchạmvàomộtnơidathịtnóngấmmịnmàng.Grantvừathìthàocổvũvừaáptaycôvào háng mình. Tò mò, kích thích, cô khum bàn tay quanh vật đàn ôngcương cứng, rụt rè vuốt vànắm lấynó.Sựđụng chạmcủa côdườngnhưkíchthíchanhđếnkhôngchịunổi.anhhôncôsâu,lưỡiđảotrongmiệngcôkhianhmởđùicôrahạhôngmìnhxuốnggiữachúng.

Áp lực đẩy vào cửa mìnhmềmmại của cô, làm cô gợn lên cảm giáckhông thoảimái.Cứngngười lại theophảnxạ,Vivien cảm thấy sứcnặng

Page 175: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

củaanhđèmạnhlêncơthểcô,vàáplựclỳlợmkialớndần.Trướckhicôcóthểphảnứnghayvặnvẹothoátra,anhkêukhekhẽtrongcổhọngvàthúcmạnh.HơithởcủaVivienngừnglạikhicôtrảingiệmsựđauđớnchưabaogiờcótrướcđây–côchắcchắnnhưvậy.Khôngngườiphụnữnàocóthểcảmnhậnnómàkhôngnhớnó.Taycôbámchặttrênngựcanh,vàcôcốđẩyanhđi,nhưnganhlạithúcvàolầnnữa.Vàanhđãởtrongcô,vậtđànôngtolớnchônsâuvàchặt.

Quamànnướcmắthoangmang,côthoángthấygươngmặtsửngsốtcủaanh.“Vivien,yênnào,”anhgắt,nhưngcôvùngvẫyvàvặnvẹo,bấtlựckhibịđèdướianh.

Ngạcnhiênbởicơthểcôthắtchặtlấyanh,sựđauđớnrõràngcủacôvàcáikếtluậnhiểnnhiênmàanhnghĩtới,Granttựđộngdichuyểnđểlàmcôdịuđikhỏiphảicảmthấykhóchịunữa.

“Anhlàmemđau,”côthởhắtra.

Ômchặtcô,anhthìthầmvàotaicônhữnglờianủi,rằnganhyêucô,anhsẽchămsócchocô,anhsẽxoadịucơnđaucủacônếucôchophépanh.Dầndần,cơthểcôthảlỏngvàbámvàoanh,móngtaybấmvàocơbắpcứngcápcủatấmlưnganh.Vẫnhoàvàolàmmộtvớicô,anhlướttayxuốngcơthểcô.Ngóntaycáixuyênquađámlôngđỏẩmướt,dừnglạinhẹnhàngtrênđiểmnhạy cảm chôn dấu bên trong những đám xoắn lông đỏ.Anh chầm chậmmiếttròn,khơilênmộtphảnứngtừcơthểrunrẩycủacô.

Côrên rỉ,nânghông lênđónnhậnvevuốtcủaanh,vàanhbiết sựkhóchịucủacôđangtanđi.Anhtiếptụcđùagiỡnvàmơntrớncô,vàcùnglúcấy,anhchuyểnđộngtrongcô,nhấnsâuvànhẹnhàng.Vivienkêulên,cơthểtheobảnnăngnghiêngđiđónnhậnanh,taymơnmankhôngnghỉsaulưnganh.Anhbắtđầuđưađẩychầmchậm,điềuchỉnhmìnhđểlàmcôthoảmãn,tấtcảconngườianhđềutậptrungvàokhoáicảmbêntrongcô.Côđạtcựckhoái rất nhanh, cơ thể siết lại quanh anh, chân tay run lên trong sự ngỡngàng.Càkhichônmìnhtrongcô,Granttrảinghiệmsựgiảiphóngmãnhliệthơnbấtkỳnhữnggìmìnhtừngcảmnhậntrongđời.Anhrênlênvàvùimặtvàohõmvaicô,hángrunrun,mạchđậploạn,cơthểtrànngậpđêmê.

Page 176: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Trongsựimlặngnặngnềsauđó,GrantcẩnthậnrútkhỏiVivien,vàtìmthấymộtdấuhiệu “biết nói” chống lạimọi logic.Lúng túng, hốihận, tứcgiận với chínhmình,Grant đốimặt vớimột sự thậtmạnhmẽmà anh sẽkhôngbaogiờtinnếukhôngtậnmắtchứngkiến.

Côlà–hoặcđãtừnglàchotớithờiđiểmnày–mộttrinhnữ.

ChămchămnhìnvàogươngmặtđờđẫncủaVivien,Grantlắcđầukhôngtinnổi.Côsờsoạngtìmchănchemình,đáptrảanhbằngánhmắtvừahốihậnvừahồihộp.Anhđặttaylênhôngcô,còncô,mặcdùchùnngườisongkhôngđẩyanhra.

“Tạisaolạiđaunhưvậy?”côkhànkhànhỏi.

Anhkhôngtrả lờingay, tâmtrí loạntrongmộtmớcâuhỏi,“Vìemvẫncòntrinh,”cuốicùnganhnói.

“Nhưng…Emkhôngthểnào.Em…EmlàVivienDuvall…khôngphảisao?Anhbảoem…”Côngừnglời,kinhngạcngướcnhìnanh.

“Chúaơi,”anhlẩmbẩmvớichínhmình,cốhiểulàmthểnàoanhlạiphạmphảimộtsailầmtrầmtrọngtớimứcđó.“EmkhôngthểlàVivien.”

“Nếuemđúngnhưvậythìsao?Nếuanhvàmọingườiđềunhầmlẫnvềemthìsao?Nếu…?”

“TuyệtđốikhôngcókhảnăngVivienDuvall là trinhnữ,”anhnói, trântrốinhìncônhưthểanhchưabaogiờtrôngthấycô.“Khôngthểnào.Diệnmạoemhoàntoàngiống..nhưngemkhôngphảilàVivien.”

“Nhưnglàmssaoemcóthểgiốngcôấyhoàntoántrừphicôấyvàemlàthânthích…hoặcthậmchí…”Côimlặngkhimộtýnghĩnữaàotới.

Page 177: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Sinhđôi?”anhkếtthúcthaychocô,gươngmặtnghiêmtúc.“Dựavàobềngoàicủahaingười,hoàntoàncóthểnhưvậy.DùkhôngaithậmchíámchỉvềkhảnăngViviencóchịemgái,đừngnóitớilàchịemsinhđôi.”

“Anh chắc chắn rằng em không phải là Vivien chứ?” cô thì thầm nói,giọnglạcđi.“Nhữngđiềuanhnóivềem…nhữnggãđànôngemtừngngủcùng…nhữngchuyệntrongquyểnnhậtkýđó…Khôngphảilàem?”

“Khôngphảilàem,”anhlặnglẽđáp.

Côkhiếnanhsốckhioà lên, tayậpvàomặt,nhữngdòngnướcmắt lấplánhtrànkhỏikẽngóntay.

Grantkéocôvàovòngtaymình,ômchặtcôvàobộngựctrần.Cảmgiácnướcmắtcôtrêndaanhkhiếnanhnhóilênhốihậnđauđớn.Anhchửithềvàcốhếtsứcđểanủicô.

“Anhxinlỗivềchuyệnlộnxộnchếttiệtnày,”anhlẩmbẩm.“Anhkhôngthểtrảlạiemsựtrongtrắng.Anhđãlàmemtổnthươngkhôngthểthathứđượcrồi.”

“Không, không,” cô khóc trên vai anh. “Em… em không k…khóc vìchuyệnđó.Emchỉlàqu…quánhẹnhõmvìmìnhkhôngphảilàVivien,thếmà…”Côcốkìm lạimột tiếngkhócnữa,nhưngnóbật racònmạnhhơn.“Emtưởngembiếtmìnhlàai,v…vàđượcanủiđôichút,ngaycảkhiemkhôngthểnhớđượcgì.Vàgiờ…”Côsụtsịtnghẹnngàokhimộtđợtnướcmắtnữalạitràora.“Emlàai?Emkhôngthểchịunổikhikhôngbiếtđiềuđónữa.Emcảmthấyquá…”Cơnnứcnởkhiếncôkhôngnóithêmđược.

Grantômcôtrongkhicôkhóc,cảmthấycàngtộilỗivàtựtráchbảnthânhơnvớimỗigiây trôiqua.“Anhsẽ tìmra,”anhkhàngiọngnói.“Anh thềanhsẽtìmđược.Chếttiệt…đừngkhócnữa.Xinem…”

Page 178: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vuốtmáitócrốitungcủacô,anhtựhỏilàai,vàvìsaocôlạirơivàochỗcủaVivien.Vàtạisaokhôngaiđitìmcô.Ởđâuđóhẳnphảicógiađình,bạnbè,aiđólolắngkhicôbiếnmất.Côthậmchícóthểđãđínhhôn.Ngườitrẻtrungvàxinhđẹpnhưcôhẳnkhôngthiếungườidạmlời.Ýnghĩấykhiếnanhcàngbốirối.

Côcócảmộtcuộcđờimàkhôngaitronghọbiếtđượcchútgì.

VàVivienthật thìđangởnơiquáiquỷnào?Kẻmuốngiếtcôta liệuđãtìmthấycôtavàkếtthúccôngviệchắnđãbỏdởchưa?

Hoangmang vì tình thế đảo chiều,Grant đợi cho tới khiVivien – anhkhông thể nghĩ tới cô bằng tên khác – bình tĩnh lại đôi chút, và anh nhẹnhàngđặtcônằmxuốnggiường.Tìmđượcmộtchiếcáokhoácsọcđỏtía,anhbuộcđaiáoquanheođoạnbướctớidâychuông.AnhrungchuônggọiKellow.Chưatớinămphútanhtađãcómặt.Ngườiđầytớriêngđãphảivộivộivàngvàngmặcđồ,tóctaibùxùvàmắtdíplạivìbuồnngủ.Grantgặpanhtaởcửa,giữcủakhéphờđểanhtakhôngthấyVivien.“Mộtbìnhnướcnóngvàítkhăntắm”,Grantngắngọnnói.

“Vâng, thưaông.”Ngườiđầy tớriêngbiếnmất,cònGrantquayđầu lạigiườngngủ.Vivienvẫnchưanhúcnhích.Đầutiênanhnghĩcólẽcôđãngủ,nhưngkhiđếnbêncô,anhthấymắtcôđangmở.Ánhmắtvôđịnhnhưnhìnvàotrongchínhmình,tâmtríluẩnquẩnvớinhữngýnghĩcôkhôngthể,hoặckhôngmuốnchiasẻvớianh.

“Anhsẽbùđắpchoemvìnhữnggìanhđãgâyra.”Anhlặnglẽnói.

Côcựamình, rồiquayđầu lại traoanhmộtnụcười rụt rè.“Anhkhôngphảilàmvậy,”côthìthầm,mắtlấplánhnước.“KhôngphảilỗicủaanhkhianhnhầmemvớiVivien…Aicũngnhầmcả.Khôngainghingờvềdanhtínhcủaem.Emkhôngthểtráchanhvìđãchấpnhậnmộtđiềudườngnhưlàhiểnnhiên.”Côthởdàirunrẩy.“Vàliênquantớichuyệnnày…”côxấuhổchỉ tay thật nhanh xuống ga giường nhàu nhĩ, rồi hạmắt. “Em tự nguyệncũngkhôngítđâu,”cô thì thầme lệ.“Với lạianhkhôngthểbiếtđượcem

Page 179: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

vẫncòntrinh.”

“Điềuđókhônggiảm tráchnhiệmcho anhđược.”Ngồimột chândướigiường,một chândướiđất, anhnhón lấymột lọn tóc cô, ngón tayvânvênhữngsợtócmượtmà.“Vivien…”anhnói,vàdừnglạingaykhicáitênấyvừarờikhỏimôimình.“Chếttiệt.Anhnêngọiemthếnàođây?”

Môicôconglênthànhmộtnụcườinhạtnhoà.“AnhcóthểtiếptụcgọiemlàVivien. Em đã quen với nó rồi, hơn nữa… em khôngmuốn phải chọnthêmmộtcáitênsainữa.Emchỉmuốntìmratênthậtcủamìnhthôi.”

“AnhmừnglàemkhôngphảiVivienthật,”anhthìthầm,vẫnnghịchlọntóckhinhìncô.“Anhvuimừngvìngoàianhrachưangườiđànôngnàotừngáiânvớiem.”

Côngậpngừngđôichútmớitrảlời,đôimắtxanhdòhỏikhinhìnlênanh.“Emcũngvậy.”

Họnhìnnhautrongmộtphútgiâytựanhưvĩnhcửu,chìmtrongnhữngýnghĩkhôngđượcnóiravềchuyệnvừaxẩyragiữahọ,vàchuyệnđóđãthayđổimọithứnhưthếnào.

Ngẫmlạicáchanhđãđốixửvớicô,Grantcảmthấyphiềnmuộnsâusắc.Anhđangởtrongmộttìnhhuốngkhôngtưởng.Anhđãkểmsoátcuộcđờicủamìnhhiệuquảbiếtbao,cẩnthậnbiếtbao.Giờthìanhđãyêubấtchấplýtrícủamình,chỉđểpháthiệnracôkhôngphảingườiphụnữanhtừngnghĩ,vàanhđãvôýđoạtđisựtrongtrắngcủacô.Anhphảiđốimặtvớiconácquỷtrảgiávàosánghômsau.Lựachọnduynhấtlànóivớicôsựthậtvàtiếtlộnhữnglờidốitrácủamình,hyvọngcôcóthểthathứchoanhvàlạitintưởnganhlầnnữa.Vàthậmchídùcôcónhưvậy,vẫncómọikhảnăngrằnganhsẽđánhmấtcôkhicôlấylạitrínhớcủamình.

Grantchưabaogiờnghĩmìnhsẽcảmthấycótráchnhiệmnhườngấyvớimộtngườiphụnữ,cảmthấysựkếtnốitinhthầnvàthểxácmạnhmẽnhưthếnhưvớicô.Cuộchoanáigầnnhưmớimẻ,cứnhưthếkhichiếmlấysựngây

Page 180: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thơcủacô,bằngcáchnàođóanhđãlấylạiđượcmộtchútítngâythơcủachínhmình.

Anhlạimuốnáiânvớicôlầnnữa,vừadạyvừakhámphávàchiasẻvớicô.Mặcdùlúctrướcanhđãmiễncưỡngthừanhậntìnhyêuđanglớndầnmàanhdànhchocô,giờcảmxúcđóbỗngcóthêmnhữngđiềuhứahẹnvàkỳdiệu,cònmọimảnhvụnchuachátđềubiếnmất.Anhcảmthấynhỏbé,gầnnhưlà lóngngóng,mộtsinhvậtvôcùnggàndởmàtừngniềmhivọngvềhạnhphúcđềumongmanhđếnngớngẩn.

GrantsốtruộtkhôngbiếtKellowđangởđâu,vàvìsaolàmcómỗimộtviệcđơngiảnmàanhtalạimấtthờigianđếnvậy.Anhmởcửanhìnxuốnghànhlangtốiom.Bànchânanhchạmvàocạnhcủamộtvật trênsàn.Liếcxuống,anhthấymộtchiếckhaycónướcnóng,khăntắm–vàrượubrandyvớimộtchiếcly.Kellowđãtếnhịđểchiếckhaylạingayngoàicửa.

Grantbưngkhaylênvàdùngchânđóngcửalại.Quayvềbêngiường,anhđặtkhaylênbànđầugiường.“Đây,”anhnói,traomộtchiếckhănlanhchoVivien.Côlauđôimắtđẫmlệvàhỉmũimạnhnhưtrẻnhỏ,khiếnanhsuýtmỉmcười.Anhrótđầynướcnóngvàochiếcbátgốmtrángmenmàukem,nhúngmộtchiếckhănkhácvàonướcrồivắt.Vivienedèquaygươngmặtửnghồngvớiđôimắtsưnghúphíprakhianhbắtđầulaugiúpcô.Vảiẩmlướtqua làndamỏngmanhcủacô.Lauđinhữngviệtnướcmắtmằnmặnbêndướimắtvàtrênmá.

Anhkhẽbảocônằmxuốnggối,vàcôlàmtheo.Anhlạidấpướtkhănrồibắtđầulaucônhưthểcôlàmộtđứatrẻ.Anhlaubêndướicánhtaycô,trênngực,bụng,chân.Tháiđộbìnhthảncủaanhđãxoadịucô,vàcôdầndầnthảlỏng,khôngchốnglạingaycảkhianhlaugiữahaiđùicô.Dùngthêmmộtchiếckhănsạchvàấmnữa,anhlauđimọidấuvếtcủamáuvàtinhdịch.Anhnhẹnhànghết sức có thể, nhưngdù cónhư thế, côvẫnnhănmặtkhi anhchămsócnơitưmật.

Khianhlauxong,anhđắpchănchocôrồicởiđồratựlaungười,mệtmỏinhưng vẫn tỉnh táo, Vivien bất động khi sức nặng của anh làm đệm lúnxuống.“Anhlàmgìvậy?”côthìthầm.

Page 181: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Ômem.”Anhhônlêntháidươngcô,viềntaicong,bêncổcô,khônggấpgáp,miệnganhlướtquacônhẹnhàngvàấmáp.Vivienchớpmắtthởhổnhển, đoạn đẩy ngực anh. “Không lại nữa đâu,” cô run run nói. “Emmệtlắm.”Anhcảmthấyhơnlànhìn thấycôđỏmặtkhicô thêmvào,“Cảđaunữa.”

“Anhsẽkhônglàmemđau.Anhhứa.”Anhphủmiệnglêntrênnhũhoa,lưỡimơn trớn cho tới khi anh cảmnhận được nó đã nhú lên nhưmột nụmầmgợicảm.Khumhaitaytrêncảhaibầungực,đầutiênanhchơiđùaởmộtbên,rồibênkiachotớikhiVivienthởdàirunrẩyvàđặttaylênđầuanh.Đầutiênanhnghĩcôđịnhđẩyanhra,nhưngnhữngngóntaycôômđầuanhkéo lạigầnhơn.Anhghìhôngcôhônmộtđườngxuống tới rốn.Đưađầulưỡira,anhthọcnhẹvàolỗnhỏđó,hếtlầnnàyđếnlầnkhác.Khimiệnganhnóngbỏngtrượtxuốngtamgiácnhữnglọnnâuđỏgiữađùicô,côhổnhểnthởvàphủtaylênbảovệnơiđó.“Đợiđã,”cônói,thoángvanvỉlenvàongữđiệu.

“Bỏtayemra,”anhgiục.

“Khôngđượcđâu.”Cô thảng thốtkhianhhônquanh thành luỹcủabảntaycô,tìmkiếmgiữanhữngkẽtaycô.Miệnganhchạmlênmubàntaycô,vàvẽnhữngvòngướtátbằngđầulưỡi,chotớikhicảcơthểcôrâmranvìhưngphấnđếnngỡngàng.

“Bỏtayemra,”anhkhànkhànnói,giậtnhẹcổtaycô.Côvẫnkhôngchịu,vậy là anh liếm từngngón taycăng thẳng từgốc tớiđầu.Lưỡi anhnhanhnhẹn, không lúc nào chịu ngơi nghỉ, cứ chơi đùa trên cổ tay, bàn tay vànhữngngóntaycôchotớikhicôrênlênrằngcôkhôngthểchịuđượcthêmnữa.

“Vậyhãyđể anh làmđiều anhmuốn, chết tiệt,” anhngonngọt thủ thỉ.“Bỏtayrađi,emyêu.”

Cônghe lời anh để hé lộ nơimình che dấu, thế làGrant gầm lên thoả

Page 182: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

mãn.Anhrúcvàolớplôngđỏrậmtìmàêmmềm,dùngngóntayđểmởrộngcô.Liếmsâuvàotrongvũngmặnmờimọc,anhcảmthấycảcơthểcôrunlên.Thêmmột lầnnữa, rồi anhnán lại khámphá, đùagiỡn, nếm trải, cácgiácquanbịcuốnvàomộtxòngxoáytrônốctrongcơnkhoáicảm.

Grantcảmthấycôđẩyđầuanh,nhưnganhlờđicửchỉyếuớtđóvàtậptrungvàokhoảngdathịtmịnmàngdướilưỡimình.Nhữngngóntaycôrunrẩytrênđầuanh,vàhôngcôvồnglênthiếtthamờigọi.Giờcôkhôngthểhờhữngnữa,cơ thểkhátkhaovàcăng thẳng trongnhịp runkhôngnhầm lẫnđược.Anh biết giờ anh có thể làm bất cứ điều gìmìnhmuốn với cô.Vàtrongmộtthoánganhthèmnhồmngườilênđểrồixuyênmìnhvàovùngấmkhẽcobópcủacô.Nhưngcũngcámdỗkhôngkémlàmongmuốnđưacôlênđỉnhbằngmiệngmình,vìvậyanhvẫngiữnguyên tư thế, lưỡichuyểnđộngnhanhchotớikhicôphảikìmnénmộttiếngthétđểrồibuôngramộttiếngkêurunrẩythậtdàivàthậtdịudàng.

“Ôi…”côthìthầmgiữanhữngtiếngthởkhôngđều.“Emkhôngbiếtlà…emchưabaogiờtừngnghĩ…”cơthểcôrunlênbầnbậtkhianhrướnngườilênômcôđểcôtrúẩntrongngựcmình.

Grantápmiệngmìnhvào tóccô,hônmáđầuẩm.“Đâychỉ làkhởiđầuthôi,”anhhứahẹn.“Bênanhemsẽcòntrảiquanhữngđiều tuyệtvờihơnthế.”

Côđãtựnguyệnbuôngmìnhvàongọnlửa.Côchỉcóthểtựtráchmìnhnếubịbỏng.Đólàýnghĩđầu tiênxuấthiện trongđầuVivienkhicô thứcgiấc,ngườinằmchéotrênchiếcgiườnglớn.Mộttiahivọngbừnglêntrongcô,rằngcôđãnằmmơmộtgiấcmơsốngđộngđếnbấtthường.Nhưngcáigốibêndướiđầuphảlênmộtmùiđànôngdịunhẹ,vàcôtrầntrụibêndướichănvàkhănphủgiường.Đôimắtbuồnngủhéra.Khigạtchănra,côthấydấuhiệucủanhữngvếtbầmtrênchânvàhôngtrần,nhưthểaiđóđãghìcôquáchặt.

Côđau ở những nơi cô chưa bao giờ từng đau.Vùng giữa hai đùi đaunhóivàcăngcơsuốt từmá trongđùi tớiđầugối.Vaivàcổcôcũngnhứcnhối.Đúng lúc cô đangmong ước được tắm nước nóng thì có người vào

Page 183: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

phòng.

LậptứcViviengiậtchănlêntớicằmkhiGrantbướctớigiường.Anhđãtắmvàmặcđồrồi.Râuanhđãcạovàtócẩmđượcchảigọnghẽ.Cóvẻanhđãbỏcôngchămchútkĩlưỡngchodungmạomìnhsángnay,càvạtlụađenthắtchínhxáctừngly,áosơmihồcứngvàtrắngnhưtuyếtđối lậpvớiáokhoácxámkhôngvếtbẩnvàáoghi lêmàuxámđậm.Quầnmàungọc traitrùmgọngànglênủngđenđượcđánhbónglộn.

Nhìnvàođôimắtxanhlụclanhlợicủaanh,Vivientrànngậpnhữngxúccảmđốilập.Côkhôngthể,sẽkhôngtráchanhvìlấyđisựtrinhbạchcủacô.Côđãtựnguyệntraomìnhchoanh.Họđãchiasẻtrảinghiệmthânmậtnhấtmàmột người đàn ông vàmột người đàn bà có thể chia sẻ, vàmột phầntrongcôthựcsựhãnhdiệnvềđiềuđó.Tuynhiên,côsẽkhôngnóiracôyêuanh.Vẫncònnhiềuvấnđềbứcthiếthơncầnphảiquantâm…cũngnhưmộtvàinghingờluẩnquẩnsâutrongtâmtrícô.

Grantlậptứctớibêncô,ômmặtcôtrongrayanh,chiếmhữumiệngcôvớimộtnụhôndàisayđắm.“Chàobuổisáng,anhthìthầmvớimộtnụcườinhẹ.Cáchanhnhìncô,ánhmắtấmáptrìumến,khiếncôđỏmặt.

“A…khôngphảianhnênđếnphốBowsao?”côhỏigiọngvẫnngáingủ.Cường độ ánh sáng tràn vào phòng cho hay trời đã sáng bảnhmắt.Grantthườngđitrướckhimặttrờilênhết.

“SángnayanhkhôngtớiphốBow,”anhtrảlời,dựahôngxuốngbêncạnhcô,sứcnặngkhiếnmộtbênđệmnhúnxuống.

Côcânnhắccâunóiđó,bàntaynhỏnhắnvặnvẹotrongchăn.“Bởivìtốiqua?”côhỏi.

“ChúngtasẽtớigặpLinley.”

“Emkhôngcầnbácsỹ,”cônói,rướnvàogầnhơnđểhíthàmùinamtính

Page 184: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đậmđàcủaanh.“Đasốphụnữđềusốngsótqualầnđầutiênmàkhôngcầnphảikhámkhiếcgìsauđócả.”

“Cólẽanhlàngườicầnchuyệnđó,”anhtrảlờivớivẻchâmbiếm,dụimávàolớptócmượtmàcủacô.“Cótrờiđấtquỷthầnbiếttốiquaanhcũngsốckhôngkémgìem.”Lùingườilại,anhnhìnvàogươngmặtbốirốicủacôbổsung, “Emnên cómặt trongkhi anhnói chuyệnvớiLinley, emyêu.Anhchàngbácsĩtửtếđónợcảhaichúngtavàicâutrảlời.”

Anhvớiđốnglụamàuđỏtíatrêngiườngrũra,giơkênchocô.Nhậnrađólà áo choàng của anh,Vivien cố xỏ vào ống tay áomàkhôngđể lộ ngựcmình.

“Anhđãthấyhàngnghìndấuhiệuvềsựtrongtrắngcủaemrồi,”anhnhậnxét,cẩnthậnkéomáitóccủacôrađểnóchảytrànxuốnglưngáochoàng.Giọnganhphủbónghốitiếc,sắctốikéolêngòmávàsốngmũianh.“Tốiquaanhvẫnnghĩtấtcảnhữngdấuhiệuđókhôngthật.AnhnghĩemchỉcóthểVivienDuvall.”Cầmmộtbàntaycô,anhđưanólênmiệngvàáplòngbàntaymềmmạivàomámình.Miệnganhchạmlênnếpgấpthanhnhãtrêncổtaycô.“Hãythathứchoanh,”anhthìthầm,vớinỗlựcrõràngchothấynóiranhữngđiềunàykhókhănnhưthếnàovớianh.

“Chẳngcóchuyệngìcầnphảithathứhết,”Viviennói,taycôrâmranhơiấmgòmàđượccạorâutrơnnhẵn.“Anhkhônglàmhạiem.Anhchoemnơiẩnnáu,bảovệem,và…emsẽtiếptụcdựavàoanh.Cóđiều…”Côdừnglại,tìmkiếmnhữngtừphùhợpmàkhôngra.

Granthạtaycôxuốngvànhìncôthậntrọng.“Cóđiềugìsao?”anhhỏi,đôilôngmàysẫmmàunhíulại.

“Emkhôngcholàhaitanênthânmậtthêmnữa,”côbuộcmìnhnói.“Ítnhấttrongmộtthờigian.”

Mặcdùgươngmặt anhđộtnhiênvôcảm,côcảmnhậnđượcanhđangchuẩnbịmộtđợtlýlẽphảnbác.“Tạisaokhông?”anhhỏi.

Page 185: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Kéochặtáochoàngquanhngười,côcốsaochomìnhcóvẻđườnghoàngnhấtcóthể.“Giờemchưamuốngiảithích.”

Côthấynhẹngườikhianhkhôngtheođuổivấnđềđó…mặcdùrõrànganhcònlâumớiđốngýhaychấpnhậntuyênbốcủacô.Thayvìthế,anhtraocômộtnụcườiđầymêhoặc.“Emsẽkhôngtrốnđượckhỏianh,embiếtđó,”anhnhẹnhàngnói.

Vivienkìmlạimộttiếngcườihốitiếc,khôngbiếtvìsaovừacảmđộnglạivừalolắngkhinhậnrarằnganhquyếttâmlàmcôxiêulòng.Côđểanhđưamìnhtớiphòngtắm,nơimộthàngkhăntắmđãđượcđặtsẵntrênmộthộpủấmđặtcạnhlòsưởi,vàbồntắmtrángmenđãđượcđổnướcnóng.Chiếcáochoàngmàuđỏtíaquétlêdướiđấtvìquádàisovớicô,vàcôphảitúmvạttrướclênđểkhôngdẫmphải.

“Anhsẽgiúpemtắm,”Grantđềnghị.

“Không,cảmơn,”cônóikiênquyết.“Emmuốncóvàiphútriêngtư.Xinanh.”

“Anhsẽđợiởphòngbên.”

Khingâmmìnhtrongbồntắmđểlànnướcnóngxoadịunhữngchỗđaunhứcnhẹ trênngười,côaoướcđượcnghỉngơimột látkhỏinhữngnỗi lolắngđangquấyrầymình.Vậymàkhônggìcóthểkìmchúnglại.Nhữngcâuhỏikhôngngừnghànhhạcô,côluôntựhỏithựcramìnhlàai–thânphậnrasao.Rõràngcôkhôngphải làconnhàdanhgiavọngtộc…côkhôngcảmthấymìnhlàngườicủagiớithượnglưu.Nhưngcôcũngkhôngphảigáilàngchơi.Cô không có tên, không có gia đình, không có tiền bạc.Cô lại nhưchìmđắmxuốngsôngsâumộtlầnnữakhithấymìnhlàthứvôtíchsựphảinhờcậyvàongườikhácmàkhôngbiếtbấuvíuvàođâu.Nếucôkhôngbaogiờitìmramìnhthựcsựlàaithìsao?Liệucóthểnàotạoramộtcuộcđờimớichomình,khôngbaogiờbiếtaivàđiềugìcôđãbỏlạisaulưng–bạnbè,giađình,cólẽmộtngườiđànôngcôđãtừngyêu.

Page 186: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Mộtngườihầugáiđếngiúpcôtắm,mangtheobộváycashmeremàulụcđậm.Bộđồđơngiảnômsátnhữngđườngnétcơthểvàđượcgàilạiởbêntráibằngmộtchiếcmócvàng.Ốngtayhẹpviềnruybăngmàulục,chiếccổrộngcũngvậy.Cổváytrũngsâuđượcđiểmđăngtentrắngtuyếttươngphảnmạnhvới lànvảicashmeremàungọclụcbảonhạt.Côhầutếtmái tócvẫncònẩmcủaVivienlạighimthànhbúilớntrênđỉnhđầu.

Saukhicảmơncôhầu.VivientớicửaphòngngủnơiGrantđangđợi.Côtầnngầnchưavàongay,cốgomcanđảmđểhỏianhcâuhỏidaidẳngvẫntrĩunặngtrongtâmtrícô.

Côgầnnhưbiếtcâutrảlời.Tuynhiênsẽchẳngaiđượclợi,đặcbiệtlàcô,khihànhxửmộtcáchhènnhát.Phảitrựctiếpđốidiệnvớisựthật,chodùnókhóchịutớimứcnào.Côđứngngayngườilênrồibướcvàophòng.

Grantđangngồitrênghếcạnhcửasổ.anhđứngngaydậy,ánhmắtlướtquacô.

“Emcảmthấythếnào?”anhlặnglẽhỏi.

Côcốcười,nhưngmôicôquácứng.“Emnghĩ…”côbắtđầunuốtmạnh.“Emnghĩcóchuyệnanhchưanóivớiem,phảikhông?”

Biểucảmcủaanhkhôngđểlộđiềugì.“Vídụnhư?”

“EmmuốnbiếtmốiquanhệcủaanhvớiVivienthật.”

Chương12

Page 187: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Sau khi giúp Vivien ngồi lên chiếc ghế bọc vải Damask. Grant ngồixuốngcạnhcô.Anhcúingười,chốnghaitaylênđùi,trầmngâmnhìnthantrong lòsưởi trongkhoảng thờigiandườngnhư lâuquámức.Vàkhicuốicùnganhcũnglêntiếng,Vivienkhôngthíchcáchanhthậntrọngnhưthểcânnhắctừngtừng,giốngnhưanhđangchuẩnbịtiếtlộmộttìnhhuốngxấuxíbằnggócnhìnsángsủanhấtcóthể.

“Đượcrồi,”cuốicùngGrantnói,đôimắtnheonheoliếccô.Anhthởdàiđặthainắmđấmsiếtchặttrênđùi.“EmcómọiquyềnđượcviếtvềhànhvicủaanhliênquanđếnVivienDuvall…nhưngtrướctiênanhmuốnnói…”Anhngừnglờinhưthểđólàmộtđiềuthậtkhónói,rồimộtlờilẩmbẩmchửithềthoátkhỏimôianh.“Chếttiệt.Anhđãlàmnhữngchuyệnxấuxatrongđời–anhcóthểviếtcảmộtdanhsáchtộilỗidàicảdặm.Nhưngmộtsốtộilỗi làđểsốngsót,mộtsốchỉđơnthuầnvì thamlamíchkỷ.Anhcũnghốihậnchứ.Nhưng trong tấtcảmọi tội lỗimàanhphạmphải,anhkhônghốitiếcđiềugìbằngviệcđãlừadốiem.Vàanhlấytínhmạngrađểthề-không,anhnênthềtrênmộcủaemtraimình–rằnganhsẽkhôngbaogiờlàmthếnữa.”

“Anhlừadốiemchuyệngì?”Vivienkhẽhỏi, run lênkhimộtcụcbăngkinhhãihìnhthànhtrongbụngcô.

Mắtanhhướngtớilòsưởi,vàanhkhôngtrảlời.

Khianhquansátbándiệncứngnhưgranitcủaanh,côlờmờhiểura.

“LàvềVivienDuvall?”côđoán.“Côấychưabaogiờlàngườitìnhcủaanh… phải vậy không? Anh chưa bao giờ ngủ với cô ấy như mình nói.Nhưngtạisao?”Côvôcùnghoangmangnhìnanh.“Tạisaochuyệnnhưvậymàanhcũngdámnóidốichứ?”

Grantphảivậntớitấtcảkhảnănglàmchủbảnthânđểngồilạiđótrướcánhmắtsắcsảođangđămđămnhìnanh.Anhchưabaogiờithấykhókhănđếnthếkhithừanhậnnhữnghànhvisaitráicủamình.Trướcnayanhluôn

Page 188: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

luônvuivẻhợplýhoánhữnglỗilầmcủamìnhvàchỉchobảnthânanhcũngnhưmọingườikhácrằnganhcũngchỉlàconngười.Tuynhiên,đâykhôngphảilàđiềuanhcóthểvôtìnhbỏquavàquênđi.Anhđãtìmcáchlợidụngngườita–mộtphụnữ-vàtồitệhơn,sựtrảthùnhỏmọncủaanhđãhướngtớinhầmngười.Cảmgiáctộilỗilènđầygiọnganhkhianhtrảlời.

“AnhmuốntrảthùvìmộtlờidốitrámàVivientungravềanhgiữanhữngkẻngồilêđôimáchởLuânĐôn.Vàođêmanhtìmthấyemvàmangemlạiđây,anhquyếtđịnhrằnganhsẽngủvớiem–côtađểxoadịulòngtựtôncủaanh.”

“Vàrồianhsẽlàmgì?Sửdụngcôấyrồivứtbỏcôấy?Làmtổnthươngcôấyđểnđáptrảsựxấuhổmàcôấyđãgâyrachoanh?”

Anhchỉcònbiếtimlặnggậtđầuxấuhổ.

Vivienhítthởsâu.CólẽcôphảicảmthấytốtđẹphơnkhingườiphụnữkhácchứkhôngphảicôlàmụctiêuchủđíchcủaGrant.Nhưngcôkhôngtàinàothấynhưvậyđược.Côkhôngmuốnnghĩanhlạicóthểlàmchuyệnnhỏnhen,đánghổthẹnnhưthế.Vàcôđauđớnquáđỗikhinhậnrađiềumàvớicôlàhànhđộnghiếndângthìvớianhchỉlàmộthànhđộngtrảthù.“Emhiểurồi.”

“Không,emkhônghiểu.”

“Chuyệnembịthươngvàphảidựadẫmvàongườikháckhôngquantrọngvớianh,”côlínhí.“Thựcranhưthếanhcàngdễlợidụngem.”

Mắtanhánhlênkhổsở,vàcôcảmnhậnđượcnhữngcảmxúccủaanhđộtngộtsôisụcđàngsauvẻbềngoàiđượckiềmchế.“Tấtcảđãsailầmngaytừđầu.Emkhônghànhxửnhưngườiphụnữmàanhtưởng.”

Sựbình tĩnhcủaVivienbốchơikhicảmgiácbịphảnbội tộtcùng trànngậptrongcô.“Anhlà thứduynhấtmàemchắcchắntrênđờinày,người

Page 189: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

duynhấtemcóthểtintưởng…vậymàanhđãdốitrávớiemngaytừđầu.”

“Anhchỉnóidốichuyệnchúngtacógiaoướcthôi”

“Chỉ?”côlặplại,giậndữvìanhtìmcáchlàmnhẹđimứcđộhànhvianhđãlàm.“NếunhưemđúnglàVivien,vàemlàđứacongáilăngloàn,íchkỷvàkhôngưanổinhưanhnghĩthìsao?Điềuđókhôngbiệnhộđượcchohànhvicủaanh.”

“Nếulúcđầuanhbiếtđượcemthựcsự làai–haykhôngphải làanh–anhsẽkhôngbaogiờlàmemtổnthương.”

“Nhưnganhđãlàmrồiđấy,”côchuachátnói.

“Phải,cáigìđãlàmcũngđãlàmrồi.”Giọnganhđềuđềukhôngcảmxúc.“Vàtấtcảnhữnggìgiờiđâyanhcóthểlàmlàcốgắngbùđắpvàcầuxinemthathứ.”

“Khôngphảisựthathứcủaem,”côchỉnhlại.“CủaVivien.”

Grant trân trốinhìncônhưthểđộtnhiênhoárồ.“Chúanguyềnrủaanhnếuanhkhúmnúmtrướcảđànbàđó.”

“Đó là sựbùđắpduynhất emsẽ chấpnhận.” cônhìn anhkhôngchớpmắt.“EmmuốnanhxinlỗiVivienkhianhtìmthấycôấy,vìýđịnhđộcáccủaanhđốivớicôấy,vàemsẽthathứchoanhnếucôấythathứ.”

“XinlỗiVivien,”anhlặplại,giọngcaolênngheầmầmnhưsấm.“Nhưnganhđâucóngủvớicôta.Anhngủvớiem.”

“Nhưngnếuanhđúnglàđãngủvớicôấynhưkếhoạchcủaanhthìsao?Liệulúcđóanhcócảmthấyhốihậnkhông?

Page 190: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Không,”anhbuôngrađúngmộttừ.

“Vậylàanhsẽkhônghốihậnvìđãthaotúngvàlừagạtkhácnếuanhnghĩngườiđóđángbịnhưvậyhả?”Gươngmặtcôcănglênvớivẻthấtvọngvàtráchmóc.“Emkhôngnghĩanhlạicóthểnhẫntâmvàtiểunhânnhưthế!”

“Anhđãnóilàanhkhônghốihậnrồicòngì,chếttiệt!”

“Nhưnganhkhôngnhưvậy,”cômềmmỏngtrảlời.“Anhkhônghốihậnvìđãlậprakếhoạchkinhkhủngđó…anhchỉhốihậnvìđãkhônglàmtổnthươngngườimàanhnhắmtới.Vàemkhôngbaogiờcóthểyêumộtngườicưxửkiểuđó.”Côgầnnhưcảmthấythoảmãnkhinhìnanhvật lộnkiểmsoátcơn tứcgiậnphun trào.Nhắmmắt lại,anh làm thếnàođóngănđượcmìnhbùngnổ,mặcdùsắcdiệnanhđỏhơnvàhàmanhrunglênthấyrõ.

“Đãđếnlúcđirồi,”cuốicùnganhnói.“AnhđãbáotrướcvớiLinley.”

MặcdùcănhộthờithượngcủabácsỹLinleychỉcáchđómộtđoạnvàcóthểđibộ,Grantvẫnyêucầuchuẩnbịxengựa.Chuyếnđiyênlặngvàkhôngthoảimái,maymàcũngchỉngắnthôi.Vivienchốcchốclạiliếcsangngườiđànôngcaolớnbựcbộingồiđốidiện.Grantdườngnhưđangởtrongtrạngtháicăng thẳng trựcchiếnvàsẵnsàngchiếnđấu–cóđiềuchẳngcóaiđểđánhnhauvớianh.

Cólẽ làanhđangsuyngẫmlạicuộc tranh luậncủahọvàyên lặngcânnhắcnhững luậnđiểmcủa cô.Cônhữngmuốnnói chuyệngì đókhác, đểlàmdịuanhbằngmấylờinănnỉ…cóthểcảcốgắngdụdỗanhđồngývớicônữa,songcôvẫnmímchặtmôi.Anhphải tựgiảiquyếtvấnđềnày.Côbiết anhkhông thíchVivienDuvall thật sự, nhưngđiềuđókhôngbiệnhộđượcchohànhđộngcủaanh.Làmngườiquântửthìkhôngđượcphépdốitráhaylợidụngngườikhácchỉvìkhôngtôntrọngngườita.

HọtớinhàLinley,nằmtrongdãycănhộcómặttiềnmangphongcáchHyLạpvớinhữngcộttrụvàtườngquétthạchcaotrắngkhôngtìvết.Grantgiúpcô ra khỏi xe ngựa và đưa cô lên những bậc thang nhỏ, họ lập tức được

Page 191: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ngườiquảngiamờivàonhà.BácsỹLinleyđangđợihọtrongthưviện,mộtcănphòngnhỏnhưnggọngàngvớicáctủsáchgỗsồi,ghếkiểuHepplewhitevàbànđồngbộ.

LinleychàokháchhàngbằngtháiđộthoảimáivàmờiVivienngờixuốngchiếcghếbànhbênlòsưởi.Anhvừacườivừavuốt lọn tócvàngrủxuốngtránsau.“CôDuvall,”anhnhỏnhẹ,“tôihivọngcôkhôngcảmthấykhóchịutrongngười?”

Vivienmởmiệngtoantrảlời,rồilạingậmlại.Cônhìnanh,vẻmặtửnglênkhinhậnramụcđíchchínhcủachuyếnviếngthămnàyđểbànvềpháthiệnđộtngột chuyệncô là trinhnữ,vàýnghĩa củachuyệnđóđốivớivụviệccủacô.Làmsaocôlạirơivàotìnhhuốngđángxấuhổnàycơchứ?

Quan sát cô với thoáng lúng túng, Linley chuyển sự chú ý sangGrantđangmangbộmặtlạnhlùng.Mộttiatòmòsánglêntrongđôimắtxámcủavịbácsĩ.“Tôiphảihuỷhaicuộchẹnbởitinanhgửisángnayđấy,Morgan,”anhnói.“Vậyanhcóthểgiảithíchsựkhẩncấpcủachuyếnviếngthămnàyđượckhông?”

“CómộtdiễnbiếnmớitrongvụcủacôDuvall.”Grantnửangồi,nửadựavàocạnhcủachiếcbànthưviệnnặngnề.“Tôiđoánanhcógiữbệnháncủatừngbệnhnhânanhkhám.TôimuốnxembệnháncủacôDuvall,khôngcóchitiếtnàođượccheđi.”

“BệnhánđóchỉdànhchotôivàcôDuvallxem,”Linleyđiềmđạmtrảlời.

“Nócóliênquanđếncuộcđiềutracủatôi.”Grantdừnglại,rõràngkhôngthoảimáilắm,mũianhnởra.“Nóichotôibiết,Linley,khianhkhámchocôDuvall…côtacóphảitrinhnữkhông?”

ÁnhmắtbốirốicủavịbácsĩchuyểntừgươngmặtcúixuốngcủaViviensangGrant.“Chắcchắnlàkhông,”anhtrả lời,hất lọntócmáivànglạirớtxuốnglôngmày.

Page 192: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Chậc,côấylà–hoặcđãtừnglàtrinhnữchotớitốiqua.”

Im lặng buông xuống căn phòng.Vị bác sĩ cẩn trọng trong gươngmặtđiềmtĩnh.“Anhchắcchắnthếchứ?”anhhỏi,quansátcảhaingườihọ.

Vivienđỏmặtkhôngchịugặpánhmắtcủaanh.

“Tôikhôngphảitraitơ,Linley,”Grantcàunhàu.

Linleynóivớigiọnghiểnnhiên.“Thếthìđâykhôngphảilàngườiphụnữtôiđãkhám.VivienDuvallđangởtrongthờikỳđầucủathaikỳ.Khigặpcôấyởnhàanh,tôiđoáncôtahoặcđãsẩythaihoặcđãbỏđứabé.Tôiquansátthấybụngcôấykhôngcònlớnvàkhôngcóhiệntượngchảymáu.Tôikhôngcóquyềnbìnhphẩmvềquyếtđịnhcủacôấy,vàtôihơiđâuđitìmdấuhiệutrinhtiếtlàmgì.”

“Chúaơi.”Đónnhậnthôngtinđó,GrantliêcnhìnVivien.Biểuhiệnthiếungạcnhiêndễthấycủacôkhibiếttinkhiếnđôimắtxanhcủaanhnheolạinghingờ.“Emđãbiết,”anhnói.“Khôngrõvìsaonhưngemđãbiếtchuyệnmangthai.”

“CólẽđólàconcủaNgàiGerard,”cônói.Hắnnóivớiemkhibọnemnóichuyệntrongvườntốiqua.”

“Vìcáiquáigìmàemkhôngnóivớianh?”

“Vìembiếtanhsẽphảnứngthếnàonếuanhnghĩemđãcốtìnhpháthai,”cônói.“Anhsẽghêtởmem.Vìvậyemquyếtđịnhgiữkínchuyệntrongmộtthờigian.”

Grantphảnứngbằngmột tràngchửi thềgaygắtvànhìnvịbácsĩbằngánhmắtđedoạ.“Hồsơ,Linley.Tôimốnbiếtcònchitiếtnhỏnàoanhkhôngnóichotôibiếtkhông.”

Page 193: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Trongkhinhiềungườiđànônghẳnđãsợsệttrướcgãkhổnglồđangtứcđiêntrướcmặtmình,Linleyvẫnkhôngtỏralolắng.“Đượcrồi,Morgan,anhcóthểxemcáihồsơchếttiệtđó.NhưngchỉsaukhitôinóichuyệnvớicôDuvall…ờ,ýlàcôgáitrẻnày…nóichuyệnriêng.”

“Tạisaophảinóichuyệnriêng?”Granthỏi.

“Bởivìsứckhoẻcủacôấylàmốiquantâmđầutiêncủatôi.Tôiđãkhámchonhữngngườiphụnữmớicướiquákíchđộngsauđêmtânhôn.Tôimuốntựchắcrằngcôấyổn,vàsẽchẳngtốtđẹpgìchothầnkinhcủacôấy–haycủatôi–nếuanhlồnglộnnhưmộtconheorừngnổiđiên.”

“Thầnkinh!”Grantphunrachếnhạo.“Thầnkinhcủacôấyổncả.”AnhliếcnhìngươngmặtđangquayđicủaVivienmàbỗngnhiênthấythoánglolắng.“Đúngvậyphảikhông?”anhhỏicô.

Côkhôngtrảlời,chỉngồiđóvớihaibàntayvặnvẹotronglòng.

“Rađi,”Linleydõngdạcralệnh,cóvẻthíchthúvớiđặcquyềnhiếmhoiđượcbảoGrantphảilàmgì.“Anhđãquenvớingôinhànàyrồi,anhbạncũ.Tự tìm thúvui trongphòngbidađi.Uống rượuhayhút thuốcgì đó.Mấyphútnữatôisẽgọi.”

MộttiếngcàunhàuđángsợthoátkhỏicổhọngGrant,vàanhmiễncưỡngbỏđi.

VivienthậntrọngngướclênkhiLinleytiếntớicô.Côchuẩnbịtinhthầnđợi phê bình, nhưng chỉ thấy sự tử tế trong đôimắt xám.Xin phép ngồixuốngghếbêncạnh,Linleythoángcườivớicô.“Đằngsautấtcảnhữnglờicàunhàuvàhămdoạđólàngườiđànôngtốtnhấttôitừngbiết,”anhnhậnxét.“Morgantàigiỏiởnhiềumặt,nhưngkhôngphảimặtliênquanđếnphụnữ.Tôimuốnnóicậutakhônghayquyếnrũgáingoanđâu.”

“AnhấymuốntrảmiếngchuyệnvặtvãnhmàVivienthậtgâyrachoanh

Page 194: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ấy,”côđềuđềutrảlời.“Anhấyđịnhngủvớicôta,xongvứtbỏcôta.”

Linleylắcđầu.“Khônggiốngcậutalắm,”anhtrầmngâmnói.

“Giờanhấyđịnhsửachữasailầm,dĩnhiên,”Viviennói.“Tôitinanhấythậmchícòncốthuyếtphụcbảnthânmìnhrằnganhấyyêutôi.”

“SauchuyệnkiathìcôđángđượcnhậnbấtcứsựbùđắpnàomàMorgancóthểlàm.”

“Không,”côlínhalínhí.“Tôichẳngcầnbùđắpgìhết–tôichỉmuốnbiếtmìnhlàaithôi.”

“Dĩ nhiên.” Vị bác sĩ nhìn cô với sự cảm thông chân thành. “E là tôikhông thể làm gì nhiều để giúp cô. Song ít nhất xin cô cứ anh tâm là sựkhôngthoảimáimàchắcchắncôđangcảmthấychỉlàtạmthờithôi.Nhữnglầnsaunósẽtrởnêndễdànghơn.”

Thayvì nói với anh rằngkhôngcó lần sau,Vivien chigật đầu cái rụp,“Tôihiểu,”côvộinói.“Khôngcầnnóigìnữa,bácsĩLinley.”

Anhcườianủi.“Chịuđựngtôi thêmmột látnữathôi.Tôichỉmongcôhãyhiểurằngtronghànhđộnggiữamộtngườiđànôngvàmộtngườiphụnữnày,nêncósựtrungthực,yêuthươngvàtintưởng,đừngtraomìnhchomộtngườiđànôngtrừkhicôtinrằnggiữahaingườicónhữngđiềuấy.Vàrồiđósẽlàmộttrảinghiệmkỳdiệu,mộtđiềukhôngthểbỏlỡ.”

Vivien nghĩ về người đàn ông đang rảo bước quanh nhà khi họ nóichuyện,vàbêntrongcôlạinhóilênaoước.Côtựhỏiliệucôcótìmđượccan đảm để tin anh không, hoặc anh có xứng đáng với sự tin tưởng đókhông.

“Morganlàmộtanhchàngtốt,”Linleycamđoan,nhưthểđọcđượcsuy

Page 195: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nghĩcủacô.“Kiêungạo,bướngbỉnh…nhưngcũngđầylòngtrắcẩnvàcanđảm.Tôimongcôsẽkhôngtừbỏcậutaquádễdàng.Đặcbiệtnếunghĩtớitìnhcảmcậutadànhchocô.”

“Chotôi?”Vivienhỏi,giậtmình.“Tôikhôngbiếtanhcóýgì.”

Vịbácsĩcườikhôkhốc.“NămnămtrờiquenbiếtGrantMorgan,tôichưabaogiờthấycậuấynhưthếvìmộtngườiđànbà.Cảmgiáctộilỗilàđiềuíttácđộngđếncậutanhất.”

“Nếuanhđangcốbónggiórắnganhấyyêutôi…”Vivienlêntiếngcảnhgiác.

“Tôibónggiógìkhôngquantrọng.Sựthậtlàcậutayêucô.”Linleyđứngdậybướcracửa.Trướckhimởcửa,anhnóithêmnhữnglờithậtgiảndị,“Nósẽdẫntớichuyệngìlàphụthuộcvàocô.”

LinleytìmthấyGranttrongphòngbida,ngồitrênmộtchiếcghếcạnhbànphủvảilenxanh,cánhtayvàcằmdựatrêncạnhbàn.Anhchọcnhữngquảbóngngà,từngquảtừngquảmột,theonhữnghướngkhácnhauquabàn,bắnchúngtớimộtgócnơichiếctúixanhtếtlựađangđợinhận.anhvừaquansátnhữngquảcầurơiláchcáchvừalêntiếng.“Côấythếnàorồi?”

“Xét trêntoànbộnhữngchuyệncôấytrảiquatừsauđemđượcvớt lêndướisôngthì…rấttốt.Đólàmộtcôgáikiêncường.”

Grant cảm thấy dễ chịu trong cổ họng. Anh tin Linley. Và với kinhnghiệmtrịliệuvôsốnhữngcađauđớncảvềthểxáclầntinhthầncủaphụnữaLuânĐôn,vịbácsĩhẳnphải làmộtchuyệngia.Grantnắmquảbóngngàcuốicùngrồichọcnólănnhẹnhàngvàotúiởgóc.“Tôicómộtvấnđềphảigiảiquyếtvớianh,Linley,”anhlẩmbẩm.“SựimlặngcủaanhvềviệcVivienthậtmangthai…”

“Tôibuộcphảigiữimlặng,”Linleynóivợigiọngthảnnhiên.“Vàongày

Page 196: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đầutiêntớikhám,côDuvallđãthểhiệnrõrằngtươnglaicủađứabé,cóthểcảsinhmạngcủanó,phụthuộcvàoviệctôicógiữbímậtkhông.Vàmặcdùcôtanóinghecóvẻkịchtính,tôivẫnsẵnsàngtincôta.Côtakhôngvuivẻlắmkhitôixácnhậncáithai,vàtồicôtabỏđinhanhchóngđếnđángngờ.Nhưthểcôtasợcáigìđó…hoặcaiđó.”

“Nhẽralúcấyanhphảinóivớitôichứ!”Grantđứngdậycàonhữngngóntaysaonhãngquamáitócngắn.“Chúaạ,cókẻđịnhgiếtcôta.Chuyệncôtacóthaicóthểlàmanhmốiquantrọngnhấtđểbiếtchuyệngìđãxẩyravớicôtavàvìsaonóxẩyra.”

“Morgan,”vịbácsĩbình tĩnhnói,“Anhcóbiếtchuyệngìsẽxảyravớiviệchànhnghềcủatôinếungườitabiếtđượcrằngtôitiếtlộnhữngthôngtinriêngtưcủaphụnữmàkhôngđượcđồngý?Anhcóbiếtcóbaonhiêubệnhnhâncủathôiphảigiữbímậtchuyệnmìnhmangthaikhôngvìlýdonàythìvìlýdokháckhông?”

“Tôichỉđoánthếthôi,”Grantnóimỉamai.NhữngquýbàLuânĐônđángkínhthuộctầnglớpthượnglưuthườngtrốntránhkhỏinhữngcuộchônnhânsắp xếp không có tình yêu bằng cách ngoại tình. Đôi khi họ lén lút gánnhữngđứaconngoàigiáthúthànhconchồng.KhôngnghingờgìvịbácsĩnổitiếngLinleylàkẻnắmgiữnhiềubímật.

“Tôihiểukháiniệmvềbímật.”Granttiếptụcngắngọn.“CóđiềuVivienthậtcóthểvẫnsốngvàđangtrốnởnơinàođó.Côtarấtcóthểđangmangthaivàchắcchắnđanggặpnguyhiểm…vàcôgáianhgặpngàyhômnaycũnggặpnguyhiểm.VìvậynếunhớđuợcgìvềnhữngđiềuViviennóivớianhngàyhơnđó,tốtnhấtanhnênnóivớitôi.”

“Đượcrồi.Nhưngtrướckhichúngtatrởvềthưviệnxembệnháncủatôi,tôimuốnchoanhmột lờikhuyên.LiênquanđếnVivien…ý là côgái trẻđangđợichúng ta.Côấykhôngmuốnbàn luậnvề…à…trảinghiệmgầnđâyvớianh,chuyệncóthểhiểuđược,nhưngcóvẻcôấylàngườinhạycảm,nêntôikhôngnghĩrằngcôấyđãphảichịuđựngquámứcđâu.”

Page 197: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhnghĩrằngngủvới tôi làđủ làmcôấyhoảngloạnsao?”Granthỏigaygắt.

Nụ cười không mấy vui vẻ kéo khoé miệng Linley lên. “Anh sẽ ngạcnhiênvớinhữngchuyệnmộtbácsĩpháthiệnravềphụnữ,Morgan.Tôiđãchămsócnhữngngườitaonhãtớimứchọkhôngthểnóiratừ‘mông’hay‘vú’.Cónhữngngườiphụnữkhôngthểbuộcmìnhkểchotôichuyệnđanglàmhọphiềnnão,vìvậytôicóconbúpbênhồibôngtrongngănkéo,vàtôiđểhọchỉvàobộphậncơthểkhiếnhọđau.Nhữngngườiphụnữhoàntoàntrưởngthành,đãlậpgiađìnhhẳnhoi.Thỉnhthoảngtôitinrằnghọchỉlàmbộ thanh cao, nhưng không thể nghi ngờ có những người vô cùng khôngthoảimáiđốivớitấtcảnhữnggìliênquanđếntìnhdụcvàthểxác.”

“Vivienkhôngthanhcaođếnthế,cảmơnChúa.”

“Anhnóiđúng,”vịbácsĩđiềmđạmnói,“Nhưngngaycảnhưvậy,côấyvẫncóthểcómộtvàinỗisợhãihaylolắngriêngmàchỉanh–hayngườitìnhtiếptheocủacôấy–cóthểlàmdịubớt.”

“Sẽkhôngcó‘ngườitìnhtiếptheo’nàohết,”Grantnóibộtphát,tứcgiậnvìýnghĩđó.“Tôilàngườiđànôngduynhấtcôấysẽcó.”

“Chà,vớihầuhếtphụnữ, trảinghiệmhoanái lần thứhai thậmchícònquantrọnghơnlầnthứnhất.Nóhoặclàxácnhận,hoặclàloạibỏnhữngnỗisợhãi tồi tệnhất củahọ.Theoýkiếnchuyênmôncủa tôi,hầuhếtnhữngngườiphụnữ tựnhậnmình lãnhcảmmà tôigặp trên thực tếđãbị chồnghoặcngườitìnhbạcđãi.”

Granttrừngmắtnhìnanhsôimáu.“Tôibiếtcáchlàmmộtngườiphụnữthoảmãn,Linley.Hayanhđịnhdẫngiảichi tiếtvề trảinghiệmbaolacủaanhđốivớiphụnữđấy?”

Vịbác sĩđộtnhiêncườiphá lên. “Không, tôi sẽđểvấnđềđó lại tronglòngbàntaythànhthạocủaanh.”

Page 198: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

HọquaylạithưviệnthìthấyVivienđứngcạnhtủsáchđầynhữngquyểnsáchyvàkhoahọccỡbự.ÁnhmắtcôrờikhỏihàngsáchtodàyvớitáctítLatinvàHyLạp,chuyển tớigươngmặtGrant.Họtraonhaucáinhìn thậntrọng, trongkhiVivien tựhỏiGrantvàLinleyđãbànchuyệngì.Grantcóbiểucảmbấtmãn,đôilôngmàyđrnnhíuxuốngtrênmắt.

BácsĩLinleylúihúilụchếtngăntủnàytớingănkéokhácđểtìmmộttậphồ sơmỏngđượccột lạibằngdây. “A,đây rồi,” anh thốt lên, trảimấy tờgiấyrabànthưviện.Grantngaylậptứcđếnbêncạnh.“Anhthấyrồichứ?”Linleytiếptục,trỏmộtngóntaydọcquamộttrangghichép.“Khôngcógìkhông hay, chỉ trừ…” Anh hơi lóng ngóng với những trang giấy, và độtnhiênmộtmẩugiấyvuôngtuộtrarơixuốngsàn.Vivienvộitớinhặt.Đólàmột bức thư niêm pong bằng sáp ong nâu gửi tới. “v.Devane,NhàTranhHoaHồngTrắng,làngForestCresởSurey.”

“Cáigìthế?”Granthỏi.

Vivien im lặng,chămchúnhìnphong thư.Cógìđó trongcáchsắpxếpcáctừ,cụmtừ“NhàTranhHoaHồngTrắng,”dườngnhưchạmtớinhữngkýứcngủquêncủacôvàđánhthứcchúng.Môicôhémở,côđọcđịachỉtrongcâmlặng,hếtlầnnàyđếnlầnkhác.

“Sao,Linley?”Grantgặnghỏi,làmđứtđoạnsựtậptrungcủaVivien.

Vịbác sĩnhúnvai, rõ ràngvẻngượngngập. “Ôi trời.Tôiquênmấtnóđấy.”

“Nóởđâura?”Grantnônnónghỏi.

“CôDuvallđãđểnólạiđâyvàongàytôixácnhậncôtamangthai.Tôiđãbảoanhrồi,côtakhácăngthẳng.Trongkhivộivãbỏđi,côtađánhrơitúixách.Đồtrongtúirơira,vàcôtanhặtlạivào.Côtavềrồitôimớipháthiệnracôtabỏquênbứcthưnày,rõràngđịnhgửichoaiđó.Tôiđịnhtrảlạinótronglầntiếptheocôtatớikhám.Tôiđểnótronghồsơchoanhtoàn.”

Page 199: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhkhôngnghĩrằngbứcthưnàycóthểquantrọngsao?”

“Tôibậnlắm,Morgan,”vịbácsĩchốngchế,khoanhđôitaygầygòtrướcngực.“Tôicónhữngchuyệnquantrọngcầnlàmhơnlàgiámsátthưtừcủabệnhnhân.Giờanhcóthể tiếp tụcnhiếcmóctôivìmộtsơsuấtnhỏ,hoặcanhcóthểmởcáithứchếttiệtđóramàđọc.”

Vivienđãbócgiấyniêmphongrarồimởtờgiấyđượcgấplạicẩnthận,côthấymộtvàidòngđượcviếtbằngkiểuchữviết tayhoamỹ,mộtvài từbịgạchvộiđi,mộtvàitừkhôngviếthết.

Thân,

Không,khôngđượclênphố.Rắcrốiđangchồngchấtởđây,nhưngkhôngcógìlàemthôngthểxửlý.Emphảigiảiquyếtvàivấnđềnhỏ,vàrồiemsẽvềSurey.Sẽsớmgặplạinhau,thân…

Vivien.

Hầunhưkhôngnhận raGrantđọcquavaicô,Vivien tiếp tụcnhìnbứcthư.“Cóphảicôấyđịnhgửinóchongườitìnhkhông?”côlẩmbẩm.

“Cólẽ.”

“Anh nghi ngờ giờ cô ấy có thể ở đó không?ỞNhàTranhHoaHồngTrắngnày?”

“Chúng tasẽ tìmra.Hômnayanhsẽ tớiđó.”Grantnói.“NgaysaukhichúngtabáocáovớiCannontạiphốBow.”

“Emmuốnđicùnganh.”

Page 200: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Chúngtakhôngbiếtaisẽởđó,haychuyệngìsẽxẩyra.Ởđâyemđượcantoànhơn.”

“Nhưngnhư thếkhôngcôngbằng!”Vivienkêu lên,“NếuVivien thậtởSurey,emcũngmuốngặpcôấy.Cólẽcôấycóthểgiảithíchtạisaoemlạithếchỗcôấy.Côấythậmchícóthểcònbiếtemlàai.Emphảiđivớianh!”

“Không,”Grantnói.“EmsẽởlạiLuânĐônđểngôinhàcóthểbảovệem.Anhsẽsắpxếpđểmộtcảnhsátbảovệemtốinay,phòng trườnghợpanhphảiđilâuhơndựkiến.”

Thấybiểucảmkhôngvuicủacô,anhvòngtayquathắtlưngcôvàcúiđầuxuốngnóinhẹnhàng.“Anhsẽkhôngmạohiểmmộtsợitócquýgiátrênđầuem.AnhkhôngbiếtmìnhcóthểgặpchuyệngìởSurey–vàanhmuốnemởlạiđây,muốnemantoànvàthoảimái.Đểmộtmìnhanhlochuyệnnày.”

Viviengậtđầu,cảmthấyđượcanủibởisựlolắngcủaanhdànhchocô.“Anhsẽquaylạingaykhicóthểchứ?”côhỏi.

Môianháplêntráncô,vàcôcảmthấyanhcườitrêndamình.“Tinanhđi…nơiduynhấtmàanhmuốntrênthếgiannàylàbấtcứnơinàocóem.”

Nhìnvàobứcthưtrongsuốtchuyếnđingắnvềnhà,Vivienlướtđầungóntaytheonhữngdòngchứnữtính.V.Devane…cáitênkhiếncôphiềnlòng,cứlôikéocô.Giốngnhưnhiềuđiềukhác,côcảmthấynóquenthuộcnhưngkhônggợilênkíứcthựcsựnào.V.Devane…

“AnhcónhớbứctranhnhỏtrongphòngngủcảuVivien,cạnhbàntrangđiểmcủacôấykhông?”côhỏi.“Mộtmáinhàtranhđầyhoahồngtrắng…vànóđượckítênDevane.Ngườiđànôngnàyhẳnrấtquantrọngđốivớicôấy,nếucôấytreotranhanhtavẽtrongphòngngủvàtìmđếnanhtakhigặprắcrối.”CôcứvânvêbứcthưkhiếnGrantrốtcuộcphảiđưatayrađòi.

“Đưaanhthứđótrướckhiemxévụnramất,”anhnói.

Page 201: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vivienđưabứcthưmàkhôngphảnđổi.“AnhcóthựcsựtinrằngVivienvẫncònsốngkhông?Côkhẽkhànghỏi.

Tayanhtrượtlênđầugốicô,vàsiếtlạitrấnan.“Anhtinrằngcôtasẽtiếpđấtbằngchânmìnhnhưmộtconmèo.”

Côcảmthấynhẹnhõmtrươccâutrảlờinày.“Emcảmthấyrấtmuốnchechởchocôấy.Emtựhỏiliệuemcóthậtsựlàthânthíchcủacôấykhông.Anhcónghĩcôấyvàemcóthểlàhaichịemkhông?”

“Haingườitrônggiốngnhauthếnênkhómànóilàkhôngphảichịem.”

Nhắmmắtlại,côthởdàicăngthẳng.“Emmuốnbiếtvềgiađình…bạnbè..emmuốnbiết tại saocóvẻkhôngaiđi tìmem.Mộtngườikhông thểbiếnmấtmàkhôngaiđểýđến…Chẳnglẽkhôngainhớemsao?”Giọngcônhỏđi,gầnnhưmộttiếngthìthầm.“Khôngaiyêuemsao?”

“Cóchứ.”

Giậtmình,Vivienngướclênnhìngươngmặtquảquyếtcủaanh,trongkhitráitimđậpmạnh.Anhhẳnđangnhắctớimình,côngạcnhiênnghĩ.

“Nếu hômnay nay anh tìm thấyVivien,”Grant nói, đôimắt xanh trànngậpấmáp. “nó sẽkhông thâyđổi chuyệngìgiữaanhvàem.Vàkhiemkhôiphụctrínhớ,anhđếchquantâmemnhớlạiaihaycáigì.Anhkhôngcómặttrongquákhứcủaem…nhưnganhdựđịnhsẽlàtươnglaicủaem.”

“Em…nếuanhđangnóivềviệcbùđắpgìđóch…chotốiqua,”cônóilắp,“Emđãnóivớianhlàkhôngcầnphảinhưthế…”

“Không, anh không nói tới điều đó, anh đang nói tới tình cảmmà anhdànhchoem.”

Page 202: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Nhữnglờianhnóivừakhiếncôvuisướng,vừakhiếncôhoảngsợ.Vivienkhông thể tưởng tượng ra niềmvui sướngnào lớn laohơnviệcđượcmộtngườiđànôngnhưGrantMorganyêu.Tuynhiêncô sợ rằnganhvẫncòncảmthấy tội lỗivìđãđoạtđi trinh tiếtcủacô,vàcôkhôngmuốnanhcầuhôn chỉ bởi vì cô đã “bị huỷ hoại”.Trên hết, cô không thể trở thànhmộtnghĩavụbịépvàotayanh.Vàcôvẫnchưaquênđiềumàanhtừngnóivềchủđềhônnhân.Anhkhôngcầnvợ,anh từngnóivớicô thế.Anhkhôngmuốnchungthuỷvớimộtngườiphụnữcảđời.Giánhưanhcóvẻ ítchắcchắnhơn,ítcựcđoanhơn….Nhưnganhkhôngđểlạikhoảngtrốngnàochosựnghingờ.Vàvìthế,nếuanhphảiđèobồngmộtcôdâumàanhchưabaogiờthậtsựmuốn,cuốicùnganhcóthểsẽcămghétcô.

“Đừnghứahẹnvớiem,”côvanvỉ,taychemiệnganhđểanhyênlặngkhibắtđầunóigìđó,“Chưaphảilúcnày.”

Nắmtaycô,anhhônngón tay, lòngbàn tayvànhữngmạchmáumỏngmanhtrêncổtaycô.“Chúngtasẽnóichuyệnkhianhtrởvề.”

Xengựadừnglại,vàViviennhậnrahọđãvềnhà.“Điantoànnhé,”cônói,nhữngngóntaycôsiếtchặtanh

“Đừnglo,”anhnói.“AnhđịnhtìmkiếmVivienDuvallvàgiảiquyếtđốnglộnxộnghêgớmnày.Vàsauđó…”Anhdừnglạivànhănmặt.“Anhsẽxinlỗicôta,chếttiệt.”

“Anhsẽlàmvậyư?”cônhìnanhngạcnhiênramặt,đôimôihơihémở.

“Thậmchíngaycảkhilàmthếthìanhtoimất.”Mộtnụcườitựgiễuxoắnvặn trênmôianh.“Dámlắm,”anhbổsungvớimột tiếngcườingắn, rướnngườilêntrướctrộmmộtnụhôntrướckhigiúpcôxuốngxe.

Page 203: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Chương13

NgôilàngnhỏForestCrestnằmởvùngSurey,xứsởcủathạchnam.Vẫncòngiữnhữngnétbansơvốncó,nằmlấplósaunhữngsườnkimtướcvàthạchnam,ForestCrestcóhaiphốchính,mộtnhàthờvàmộtbãiđấttrồngtoànkeo.Xemrachuồnchuồn làbiểu tượngcủangôi làng,nóđượckhắctrênvàibiểnhiệuvàmặttiềncủanhàtrọtronglàng.Quảthựclàvôsốchuồnchuồnbayvovetrongkhônggianquanhbãikeo.Dừngchiếcxesongmãởmộtbênconphốchính,Grantbướcvàohiệubánh trong làng.Khônggiannóngấmmàngọtngào,anh thích thúmàhíthàkhibướcsâuhơnvàocửahàng.

Mộtphụnữđầyđặnvớicánhtaykhácơbắpđanglôiramộtmẻlớnbánhsữatừsâutronglònướng.“Ôngdùngchútbánhnướngchứ,thưaông?”

Grant lắc đầu. “Cảm ơn bà, nhưng tôi đang tìm Nhà Tranh Hoa hồngTrắng…Bàcóthểchotôibiếtnóởđâukhông?”

“Đượcchứ.Hàngnămtrờithầygiáolàngvàcongáiôngsốngởđó,nhàDevane.Haichaconnhàấydễthươnglắm,họluônngậpđầutrongsáchvởcònbọntrẻconthìcứquấnlấyhọ.

NhưngnămkiaôngDevanetộinghiệpmấtvìbệnhtim.Côcongáivẫnsốngởđó.TheophốCottagetớiđườngcáiquanđiquaNhàthờChưThiênthần.Trongvùngcâythạchnamngoàikiaôngsẽtìmthấyngôinhà.Nhưngđừng làmcôgáihoảngsợ,côbé rụt rè lắm.Mấy tuầnnaychúng tôichưathấycôbérồi.Chỉgặpngườihầugáithôi.”Bàdừnglạivàhơinhíumàyhỏi,“Tôicóthểhỏiôngcóviệcgìcầngặpcôấykhông,thưaông?”

Anhcười.“Bàcóthểhỏi,nhưngtôisẽkhôngnói.”

Bàvợcủangườithợlàmbánhcườitủmtỉm.“Phảinóicôấyđúnglàmộtcôbémaymắn,đượcmộtanhchàngđiểntraitocaotớiđợiởbậucửa.Tạmbiệtanh!”

Page 204: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Quay trở lại xe ngựa,Grant giục ngựa đi tiếp bằng cú giật cương nônnóng.Chiếcxesongmãxócnảytrênconđườnggồghề,chotớikhiGrantđếnmộtngôinhàlàmtừgỗlợpmáitranh.Ngôinhànhỏđứngcuốiđườngcáiquanđượcbaoquanhbởicơmannhữngbụihồng.Khônggiantịchmịchquá đỗi khiếnGrant nghe thấy cả tiếng chuồn chuồn đập cánh, tiếng ongbướmvovevờntrênnhữngkhómhồng.Hươnghoahồngthơmngátquyệntrongphấnhoaômấplấyanhkhianhtớicánhcổnghìnhvòmvớihàngcọcgỗdày.Ngôinhàtranhtrôngnhưbứctranhminhhọachomộtcâuchuyệncổtích,vớinhàkhobằngđácấtđồlàmvườnởbêncạnhcùngmộtconsuốirócráchgiữalùmcâyliễuvàthôngđỏ.

Grantvôthứcnínthởkhigõcửabằnghaikhớpđốtngóntay.Anhcảmnhậnđượcchuyểnđộngbêntrongngôinhà,cótiếngsộtsoạt, thìthầm,rồichủnhânbỗngnhậnracóngườilạmặttới.Saumộthồichờđợilâuvôtận,anhlạigõcửa,lầnnàydùngnắmtay.Mộtcônấubếpxuấthiệnởcửa,máitócđenvénlạidướichiếcmũvảixanh,vẻmặtlúngtúng.“Xinchàoông,”côlínhí.

“Tôimuốnnóichuyệnvớiquýcôsốngởđây.”

“Côấykhôngởnhà,thưaông.”Côgáinóidốikhôngkhéolắm.“Khôngcóaiởnhàcả.”

Grantthầmnghĩmộtcáchmỉamairằngchẳngbaogiờcóaithèm“Ởnhà”khicảnhsáttớigặp.“Đigọicôtađi,”anhnhẹnhàngkhuyên.“Tôikhôngcónhiềuthờigian,vàcàngítkiênnhẫn.”

Côbếpđỏbừngmặt, trôngkhổsởthấyrõ.“Xinông,ôngđiđicóđượckhông?”

Anhchưakịptrảlờithìnghemộtgiọngnóilạnhlùngêmnhưnhungvanglêntừbêntrongngôinhàtranh.“Tôisẽnóichuyệnvớiôngta,Jane.Cólẽcáinàysẽđủthuyếtphụcôngtađi.”

Page 205: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grant đẩymở rộng cửa.Một phụ nữ đang đứng giữa phòng chính củangôinhàtranh.Côtamặcbộváyvảimuslinthêuhìnhcâylá,thứvảithanhnhãđóphủquacáibụngphồnglớncủacôta.ÁnhmắtGrantnhanhchónglướtquadángvẻcủathaiphụ,rồidừnglạitrênkhẩusúnglụcgiữtrongmộtbàntaynhỏnhắnmàvữngvàng.

Mónvũkhíhơirunkhicôthấymặtanh.“Chúaơi,”côtathảngthốt.“Làanh.Morgan.”

“Vivien?”Anhxácnhậncôbằngmộtngữđiệungậpsựmỉamaiđentối.“HaycónhiềuhơnhaingườinhưcôchạyloanhquanhnướcAnh?”

Chương14

Victoria.Cuốicùnganhđãbiếtđượctênngườiyêudấucủamình.GrantlặpđilặplạicáitênđóchomìnhnghetrongsuốtquãngđườngtrởlạiLuânĐôn.

VictoriavàVivienđúnglàchịemsinhđôi.VivienđãthayhọmìnhthànhDuvallkhicôtabắtđầuhànhnghềgáilàngchơi.VictoriaởlạilàngForestCrestvớicha.

NhàTranhHoahồngTrắngchongườitacảmgiácấmcúngvàthoảimái,mặcdùrõràngnhàDevanesốngtrongcảnhbầnhàn.Nơiđócóhàngchồngsáchtrongmọingócngáchcóthểđặtđồ,nhữngcuốnsáchcổvớibìatảtơi.Các bức tranh nhỏ vẽ cảnh làng quê treo trên tường, được vẽ theo phongcáchnghiệpdưnhưngtươivui.Tấtcảđềuđượckýtênmộtngười.VictoriaDevane.

SaukhinóichuyệnvớiVivienchiềuhômđó,Grantvẫncảmthấykhông

Page 206: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

thểtinđượchaingườiphụnữbềngoàigiốngnhaunhưthếlạicóthểhoàntoànđốilậptrênmọiphươngdiệnbêntrong.Victorialàmộtthônnữngâythơ,thườngbỏthờigianđểđọcsách,dạytrẻcontronglàng,vẽtranh,kiếmthạch namngoài bãi.Vivien thì khácmột trờimột vực, yêu lạc thú và vịkỷ…vớilabànđạođứcchắcchắnđãlệchlạc.MộtmẩuđốithoạigiữahọluẩnquẩntrongtâmtríGrant,thờiđiểmmàanhbuộctộiViviencốýdụdỗcôchịngâythơcủamìnhtớiLuânĐônhònglàmchệchhướngnguyhiểmkhỏimình.

“Cô ném cô ấy ra giữa bầy sói để cứu mình,” Grant nói thẳng thừngkhôngnểnanggì.“Cômuốnchúngtưởngcôấylàcô,vàchúngtưởngnhưthếthật.Rồisaukhixửlýcôấyxongxuôi,côquyếtđịnhsốngởđâygiảvờlàmcôấy.”

LờibuộctộichốitaiđókhiếncơmặtVivienthắtlạitứcgiận.Côtanhưmộtconmèorítlênkhitrảlời.“Tôichọnởlạiđâybởitôikhôngcócáchnàođitìmchịtôi.Tôiđãlolắngphátốmkhikhôngbiếtchịấyởđâu,vàchuyệngìcóthểxảyravớichịấy.TôicứđinhninhrằngtớiLuânĐônmàkhôngthấytôiởđóthìthểnàochịấycũngsẽvềnhà.Màtôinóichoanhbiếtlàtôiđãgửithưcảnhbáochịấykhôngđượctớithànhphố!”

“Cáinàyhả?”anhmiệtthị,rútbứcthưrakhỏitúiáongực.

Cầmlấytờgiấyđượcgấplại,Viviennhanhchóngđọc.“Làmsaoanhcónó?”

“CôđánhrơiởphòngkhámcủabácsĩLinley.”

“Làmgìcóchuyện!”côtanóngnảynói.“Tôigửithưngaykhi…”Côtađộtngộtdừnglại,nhữngngóntaybậtlênmôi,vànhỏgiọngdần.“Tôihẳnđãgửirồimà,”cuốicùngcôta thì thầm.“Tôigầnnhưchắcchắnmìnhđãgửi,nhưng…cóquánhiềuviệcphải lo lắng…Ôi,Chúaơi!”Côta thảrơibứcthưnhưthểnólàmộtconrắnđộc,vàủrũnhìnnótrântrối.“TôikhôngbaogiờmuốnVictorialênthànhphố.Đólàlỗicủachịấykhiđếnchỗkhôngnênđến.Tôikhôngviệcgìphảicảmthấytộilỗivìnhữnggìxảyravớichị

Page 207: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ấy,lẽrachịấyphảibiếtđườngmàởlạiđâychứ.”

“Chẳngaiđòicôphảicảmthấy tội lỗi,”Grantbình tĩnh trả lời.“Tấtcảnhữnggìtôiyêucầucôlàmlàgiúptôi–vàchịcô–bằngviệctrảlờimộtvàicâuhỏi.”

Vivienchấp thuậnngay, tỏ rõ rằngcô ta rấtmongmuốnxuađimốiđedọatreotrênđầumình.“Tôisẽnóivớianhmọiđiềuanhmuốnbiết,”côtanói.“Tuynhiên,saukhichúngtanóixong,sẽcóngườinữaanhmuốnnóichuyệnđấy.NgàiLane.”

KhôngmayNgàiLanekhôngởdinh thự củamình tạiLuânĐôn chiềuhômđó.Saukhimoiđượcnơilãotớitừngườiquảngia,GrantpháthiệnrarằngLanedànhhầuhếtthờigianrảnhrỗitạicâulạcbộcủamình,Boodle,nơibùkhúcủanhữngquý tộcnhàquê,nhữngngười thíchbànvềsănbắnhơnlàchínhtrị.

Khibầutrờiìầmđầyảonãovàbóngtốiphủxuốngcảnhvật,GrantđánhxetớiphốSt.James.Anhđãmấthếtkiênnhẫnvàmệtmỏivìcảngàyphảiđiđilạilại,vàtrênhết,anhmuốntrởvềvớiVictoria.

Tronganhtrànngậpháohứckhinghĩtớigiâyphútcuốicùngmìnhcũngvềđượcbêncôvàgiảithíchtấtcả…têncô,nhânthâncủacô,nhữngcâuhỏitạisaovàlàmthếnàomàmọichuyệnxảyđếnvớicô.Anhmuốnlàmchocôcảmthấybìnhyênvàantoàn.Côđãphảitrảiquaquánhiềuchuyệnkhônghay,vàanhmuốncôhiểurằngchuyện tồi tệnhấtđã trôiqua.Từ lúcnày,anhsẽbiếncuộcđờicô trở thànhnhữngchuỗingàyvuivẻ thảnhthơi,chỉcầncôchấpthuậnchoanhlàmđiềuđó.

Grantchưabaogiờcảmthấynhưvậy,đầuanhđầynhữngkếhoạchtươnglai,tâmtrạngtiếngầntớisựlạcquan.Anhsẽkếtthúcvụrắcrốiliênquantới Vivien Duvall, và rồi đi thu xếp để mình được sống hạnh phúc vớiVictoria.Saunhữngnămthángphụngsựtrongngànhcảnhsát,anhđãquámệtmỏivớinhữngcuộcđánhnhautronghẻmvàtrấnápnổiloạn,cảnhữnglầntruybắttộiphạmquacácxómổchuộtvàmươngrãnh.Đãđếnlúcđểcho

Page 208: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

mộtthằngkhốntộinghiệpnàođókháclàmcôngviệctaychân…đãđếnlúcanhtìmchomìnhlạcthúvàniềmvuitrongcuộcsống.

CâulạcbộBoodle,đượcđặttêntheongườibồibànchínhđầutiên,làmộtđịađiểmbuồntẻcốý,nơicácquýôngtìmkiếmsựthanhbìnhvàthưgiãn.Họngồitrênnhữngchiếcghếđệmnặngnề,hútxìgàvàuốngrượubrandy,ngắmcácbứctranhvẽcảnhsănbắnvàcácthúvuithôndãkhác.Âmthanhduynhất trongbầukhôngkhíônhòa là tiếngmột tờbáo thỉnh thoảng sộtsoạtvanglênvàtiếngthìthầmcủamộtngườihầuphụcvụcácquýôngtrongphòng cà phê.Đó là loại địa điểm không bao giờ tình nguyện chấp nhậnGrant.Anhcóthểcóđủtiền,nhưnganhkhôngcócáihọdanhgiámàcũngchẳngcónôngtrang,vàthúđisăncủaanhthườnggiớihạnởviệcsănngười.

Bướcvàocâulạcbộ,Grantdừnglạinhìnvềôcửasổhìnhcungnổitiếngnơicácquýôngngồihút thuốc.Mộtngườiquảngia lập tức tiến lại, tỏ rakhôngvuivẻlắmkhithấyanh.

“Thưaông?”Gươngmặtông tacó tấtcảmọibiểucảmcủamộtconcávượcngoàibiển.“Xinchotôihỏiôngcầngì?”

“TôiđượcbiếtcóthểtìmNgàiLaneởđây.TôilàMorgan,từsởcảnhsátphốBow.”

Mộttiangạcnhiênnhỏhiệnlêntrongmắtngườiquảngia.RõràngkhôngthểtưởngnổimộtthànhviêncủaBoodlelạicóliênquankiểugìđótớicáccông chuyện của phố Bow. “Ngài Lane có đợi ông không, thưa ôngMorgan?”

“Không.”

“Vậy ông sẽ phải tìm ông ấy vào lúc khác, thưa ông.Và ở chỗ khác.”Ngườiquảngiaháchdịchvớitớimépcửa,địnhđuổiGrantđi.

Mộtbànchânđiủnglớnchặncánhcửathậtchắcchắn,vàGrantcườixấc

Page 209: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

xượcvớiôngquảngia.“Xinlỗi,cóvẻtôiđãkhiếnônghiểunhầmrồi.Ôngcóvẻnghĩ tôiđangxinphép.Vấnđề là, tôinhấtđịnhgặpNgàiLane.Tốinay.Ởđây.Nào…ôngsẽnóichotôibiếtôngtaởphòngnàochứ,haytôiphảitựlụcsoátchỗnày?Xinbáotrướclàtôikhôngphảilúcnàocũnggọngàngkhilụcsoátđâu.Đôikhitôilàmđổvỡđồđạcđấy.”

Gươngmặtngườiquảngiacứng lạihoảnghốtkhiông tamường tượngđiềumàmộtcảnhsátphốBowcaolớnvàgiậndữcóthểgâyratrongcâulạcbộyênảnày.“Nhưthếnàythậtvôlốiquáthể,”ôngtakêulên.“Ôngkhôngđược làm phiền khách ở đây. Thật kinh khủng. Tôi nghĩNgài Lane đangtrongphòngcàphê.Nếuôngcóthểhànhsựkínđáomộtchút,tôixinông…”

“Tôilàngườikínđáonhấtmàtôibiết,”Granttrấnanôngtabằngnụcườilóelênrồitắtngấm.“Bớtxùlôngđi–tôisẽnóichuyệnvớiLanerồiđithậmchítrướccảkhikháchcủaôngđểýtớitôi.”

“Tôinghingờđiềuđó.”Ngườiquảngianói,hoảngsợquansátkẻxâmphạmxôngvàokhuvựclinhthiêng.

Cácquýôngyên lặngngồiquanhnhữngchiếcbàn tròn,dựangườivàoghếHepplewhitebọcvảilôngngựa.Mộtchiếcđèntreovớicáchạtphalêrủxuống từ trần nhà hình vòmốp ván trắng.Một bức tranhmàu tối vẽmộtcuộcsănhươutreotrênlòsưởi,manglạihơihướmnamtínhmạnhmẽchocănphòng.NhữngcáiđầuquaylạikhiGrantbướcvàophòngcàphê,mộtloạtánhmắtđánhgiálướtquabộquầnáobámbụiđườngvàmáitócngắnrốibờicủaanh.Khôngchịu tỏ ra lúng túngmộtcách lịch thiệpvềvẻbênngoàicủachínhmình,Grantnhìnsămsoitừngbàntớikhithấymộtngườingồimộtmìnhcạnhlòsưởi.

Đólàmộtquýônggầygò, taychândàingẳng, tóchoarâmxỉnmàuvàgươngmặtxươngxẩuhốchác.Lãonhìnxuốngdọcsốngmũinhưmũidiềuhâuđểđọcbáo.Mộtchiếcđĩađặttrướclãođựngbánhquy,mộtthìaphomátStiltonchín,vàmộtítmứtđỏ.

Granttiếntớibànbằngmộtbướcsảiđượctínhkỹ.“NgàiLane,”anhlặng

Page 210: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

lẽ nói.Người đàn ông không ngước lên khỏi tờ báo, dù chắc chắn lão đãnghethấy.“TôilàMorgan,từsởcảnhsátphốB…”

“Tôi biết anh là ai,”Lane lẩmbẩm, có vẻ đangđọc nốt khổ cuối cùngtrướckhibỏtờbáosangbên.Giọnglãolịchthiệp,nhưngđặcbiệtkhôkhốcvàgiòn,nghenhưtiếngnhữngchiếcxươngkhôcọvàonhau.

“Tôimuốnnóichuyệnvớingài.”

ĐôimắtnhạtmàumộtcáchlạlùngcủaLanequansátanhlạnhlẽo.“Saoanhdámđếngặptôitrongcâulạcbộcủatôi!”

“Chúngtacóthểđinơikhácnếungàimuốn,”Grantđềnghị,vẻlịchsựquámứctrởthànhtháiđộchếgiễukhôngthểnhầmlẫn.

“Điềutôimuốn,Morgan,làanhđiđi.”

“Tôirấttiếckhôngthểnghetheo,thưangài.Điềutôicầnbànluậnkhôngthểđểsauđược.Nào…chúngtasẽnóichuyệnởđâytrướcbạnbèngài,haytrongphòngriêng?”

Laneliếcnhìnanhhầugầnđóđanglolắngquansáthọtừbênkiaphòng.Anh hầu rõ ràng không biết phải làm thế nào để xử lý hành vi xâmnhậpkhôngmongmuốnnày.“Tôitintôicóthểbảongườiquảnlýcâulạcbộsắpxếpđểđuổianhrakhỏinơinày,”Lanenói,bậtngóntaygọingườihầuvàanhnàyliềnchạybổtớichỗhọ.

Grantđưamộtbàntaylênlàmđộngtácngănchặnvàvẩytayđuổingườihầuquaytrởlạichỗcủamìnhởcạnhtường.AnhcườivớiLanebằngmộtnụcườikhôngcó chútgì ấmáp. “Tôikhôngcó tâm trạngchơiđùađâu thưangài.Thựctình,chỉcòncáchtừngnày”–anhgiơngóncáivàngóntrỏcáchnhauchừngnửaphân–“là tôi lôingàirakhỏiđâyđưatớiphòngthẩmtraphốBowđểtrahỏi.”

Page 211: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

TứcgiậntràolênlàmđỏbừnghaigòmácaocủaNgàiLane.“Cònlâuanhmớidám.”

“Ồ, tôi dám chứ,” Grant đảm bảo với lão. “Cứ nghĩ đến việc bắt mộtthànhviêncủaBoodlengaytrongphòngcàphê–chỉđểchocácthànhviênkháccủacâulạcbộbiếtchuyệnđócóthểxảyra–làtôithấykhoáivôcùng.Nhưngtôisẽkiềmchếmình,thưangài,nếungàicốgắngthíchnghivàchotôicâutrảlờitôitìmkiếm.”

MắtLanerựclêntrongcơnthịnhnộbấtlực.“Thằngrácrưởibẩnthỉu…”

“Tôibiết, tôibiết.”Grant rahiệuchongườihầu,anh tabước tớikhôngmấythoảimái.“Chotôimộtbìnhcàphê.Càphêđen.”AnhdừnglạinhướngmàyvớiLanechờđợi.“Chúngtasẽnóichuyệnởđâu,thưangài?”

“Phòngsốbốntrốngkhông?”Lanelàubàuvớingườihầu.

“Tôitinvậy,thưangài.”

“Vậythìphòngsốbốn.”Grantnói.“Tôisẽuốngcàphêởđó.”

“Vâng,thưaông.”

Trongsựchúýcủacảcănphòng,haingườiđiquanhữngchiếcbànrồiquangưỡngcửa.Họđixuốnghànhlangtớimộtdãyphòngriêng.

“Anh không biết ảnh hưởng của tôi lớn tới thế nào đâu,” Lane khinhkhỉnh.“Tôicóthểchothaythếtaythẩmpháncủaanhngaytrongngày,nếutôimuốn.Tôicóthểbắtxíchanhvìsựxấcxượcnày,thằngchólaingudốt.”

“HãynóivềVivienDuvall,”Grantkhẽđềnghị.

Page 212: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

SắcdiệncủaNgàiLane,vốnđãchẳng tươi tắn làbao,nhợtđi tớimứcgiốngnhưmộttờgiấycũbạcmàu.“Anhđangnóichuyệnquáiquỷgìvậy?”

Ngườihầubướcvàophòngvớimộtkhaycàphêvàbánhbíchquy, rótmộtcốcchoGrantrồirảobướcrangoài.Khicửađãđóngchặt,GrantuốngmộtngụmhếtnửacốccàphêđoạnngướcánhmắtkiênđịnhlênnhìngươngmặtđềphòngcủaLane.“Mộtthángtrướccókẻđãtìmcáchgiếtcôta,”anhnói.“Tôiđồlàngàicóthểgiúplàmrõvụnày.”

Cáitênkhiếnlãogiànghiếnrăngtứcgiận.“Tôitừchốinóibấtcứthứgìliênquantớiconđĩhiểmđộcđó.”

“Cô ta cũng không ở trong danh sách yêu thích của tôi,”Grant trả lời.“Nhưngôngcónhiềulýdonhấtđểcămghétcôta,phảikhông?Ôngtráchcôtavìđãkhiếncontraiôngtựtử.”

“NóphảichịutráchnhiệmvềcáichếtcủaHarry,”Lanethừanhận.“Tôicũngnóinhưvậyvớinhiềungườikhác.”

“Chịutráchnhiệmtheonghĩanào?”

MặcdùNgàiLanecốgắngchegiấucảmxúc,giọng lãovẫnrun runvìđau khổvà tức giận. “Con trai tôimắc chứngu uất trongnhiều năm trời.Chuyệnđókhiếnnóquaysanglàmđủmọiloạihànhvitháiquá.Nólàconmồidễdàngcủabọnđánhbạcvàtrộmcắp…vàbọnđànbànhưảDuvall.NógiandíuvớiHarry,vàrồinóchấmdứtmốiquanhệ,thếlàcontraitôitựbắnchếtmình.”

“Đó không phải là tất cả những điều khiến ngài hận cô ta,”Grant nói.“SaukhiHarrychết,Vivienlạiquyếnrũconanhta,Thomas–cháuđộctôncủangài–vàmưumôđịnhkếthônvớicậuấy.”

Trongkhoảnglặngkéodài,Lanecốgắngchegiấucảmxúc.“Tôikhôngbiếtâmmưunàoliênquantớicháunộitôi,”lãonói,giọnglạnhlùngvàkhô

Page 213: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

khốc.

Lanelàmộtkẻnóidốikhátốt,Grantnghĩ–nhưngchuyệnquáhệtrọngđốivớilão,vàcơnthịnhnộcủalãoquálớnkhócóthểgiấusựthậtđượclâu.

“NgàidùngtiềnmuachoThomasmộtchứcsĩquanvàgửicậuấyđitrêncon tàuđầu tiên tớiẤnĐộkhingàipháthiệnraVivienđeobámcậuấy,”Granttiếptục.“Tôiđoánngàinghĩcậuấysẽantoànkhiđươngđầuvớibọnman dimọi rợ, dã thú và những căn bệnh ở nước ngoài hơn là chịu ảnhhưởngcủaVivien.Biếtđâungàiđúng.Nhưnglẽrangàinêndừnglạiởđó,thưangài.NgàiđãđiquáxakhithuêngườigiếtVivien.”

“Vớvẩn,”Lanexẵnggiọng.“Nếutôimuốnconđĩđóchết,hẳntôisẽtựtaylàmđiềuđó.”

“Ngườiởvị trícủangàichẳngbaogiờ tự làmđiềuđó.Nhưng tôingạcnhiênvìhìnhnhưngàiđãthuêmộtthằngngốcloliệuchuyệnbẩnthỉucủangài.Hắnkhônghoànthànhnhiệmvụ.Thằngvụngvềđókhônggiếtnổimộtngườiphụnữnhỏbékhôngthểbảovệmình–ngàipháthiệnrachuyệnđóvàođêmvũhộiLichfield,khithấyVivienvẫncònsống.Vàngàiphảnứngdễhiểu,ngàigiụcthằngkhốnđóhoànthànhnốtnhiệmvụhắnđãđượctrảtiềnđểthựchiện.”

CơntứcgiậnkhókiềmchếtrêngươngmặtLaneđượcbồithêmbằngsựxảoquyệtvàtựmãn.“Anhcóbằngchứnggìvềchuyệnnày?”

“Tôisẽcóđủbằngchứngkhicuộcđiềutracủatôikếtthúcvàtôisẽbắtđượckẻgiếtmướncủangài.”

Và rồi cóđiều lạ lùngxảy ra…mộtđiều chưabaogiờxuất hiện trongnhữngnămthángđiềutratrướcđâycủaGrant.Lớpràobảovệđộtnhiênđổvỡ,vàLanetrừngmắtnhìnanhvớiánhmắtsánglênvẻtànácđắcthắng.Vàlãothútộibằngsáuchữ.

Page 214: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Màykhôngthểbắtđượchắn.”

Lờinhậntộihoàntoànbấtngờ.NếuGrantởvàovịtrícủaLane,hẳnanhsẽnướcđôimậpmờvàẩnmìnhđằngsautấmkhiêncủatuổi tác,sựtrọngvọngvàảnhhưởngchínhtrị.KhôngcólýdođểLanethúnhậnbấtcứđiềugì.Tuynhiênsaunàykhinghĩ lại,Grantnhậnrarằngđiềuđócó thểhiểuđượckhixétđếnýnghĩmìnhbấtkhảxâmphạmcủaLane.Lanehẳnchắcchắnrằngmộtngườiởvàođịavịcủalão–mộthuântướccủavươngquốc–sẽkhôngbaogiờbịxétxửvìcáichếtcủamộtconđiếm.Vàkhôngchỉvậy,LanequátứcgiậnvìvụtựtửcủacontraiđếnnỗisâutronglònglãomuốnngườitabiếtrằngcáichếtcủaHarryđãđượctrảthùđúngmức.Lãolàmộtkẻgiànuakhôngcònsốngđượcbaolâunữa,vàlãođãbịcướpđiđứacontraiduynhất.

Bấtđộng,GranttrừngtrừngnhìnLanetrongkhilãogiàtiếptụcnóivớisựchắcchắnâmthầmkhiếnanhsởngaiốc.“VivienDuvallrồisẽsớmnằmsâudướimộ,kẻgiếtnósẽbiếnmấtkhỏinướcAnh–vàmàykhôngthểlàmgìđểngănchặnđiềuđó.”

Trong lòngmất bình tĩnh,Grant phải tự nhắcmình rằngVictoria đangđượcantoàntrongchínhnhàanh,đượcmộtcảnhsátbảovệ.

“ThằngđầnngàithuêsẽkhôngtớigầnVivienđược,”Grantnóikhẽ.“Chotớilúcnàyhắnchưahềchạmđượcmộtngóntayvàocôta.Ngaytừđầucuộcgiaodịchđángnguyền rủa củangài, hắnđãđuổi theonhầmngười.Nhầmngười, ngài hiểu chứ? Người phụ nữ hắn tấn công và vứt xuống dòngThames–cũnglàngườiphụnữtôiđicùngtớivũhộiLichfield–khôngphảiVivienDuvall.Đólàchịcủacôta.Vivienvẫntrốnsuốtthờigiannày,vàkẻngàithuêđãtìmcáchgiếtngườichịvôtộicủacôta.”

“Khôngđúng!”Laneđứngbậtdậynhanhtớimứcghếcủalãođổngượcrasau. Rõ ràng lời tuyên bố rằng Vivien Duvall khỏe mạnh và không nằmtrongvùngnguyhiểmđủlàmlãophátđiên.Thậmchíngaycảđuôitócbạccứngcủalãocũngcóvẻnổláchtáchtứcgiận.“Thằngvôlại!Chỉthằngngốcmớitinvàochuyệnbịađặtđó…”

Page 215: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Chị của Vivien đã phải trải qua địa ngục bởi sự ngu ngốc của ông,”Grant nói, cơn tức giận của chính anh cũng đang dâng lên như nước lũkhôngthểkiểmsoát.“Vàcơnácmộngcủacôấysẽkếtthúctốinay.”Trướckhinhận thứcđượcrõ ràngmìnhđang làmgì,anhcảmthấy taymìnhsiếtquanhhọng lãonhưhaigọngkìmđángsợ. “Tôicónênbắtôngchịuđiềuôngđãbắtcôấyphảichịukhông?”anhhỏibằnggiọngnghènnghẹn.“ĐểxemôngsẽcảmthấythếnàosaukhibịbópcổratròvàđibơivuivẻtrongdòngThames…”

“Bỏ…tay…ra...”lãogiàkhòkhè.

“Chotôibiếttênkẻôngthuê,đểtôicóthểchấmdứtchuyệnvớvẩnchếttiệtnày,”Grantnóiđầynghiêmtúc.“Nóiđi,đồkhốn.”

MặtNgàiLanetímtáiđi,mắtthìtrồiravìgiậncaygiậnđắng.“Nếuđúngthế,”lãonghẹnthở,“nếubọnchúngcóhaiđứa…taosẽtiêudiệtcảhai,chỉđểchắcchắn…”

“Không bao giờ.Kết thúc rồi, hiểu chứ?”Anh cố tình siết chặt nhữngngóntayquanhkhíquảnLane.“Tênhắn,”anhlặplạidứtkhoát,trừngtrừngnhìnvàocặpmắtướtđẫmcủalãogiànhưmộtthiênthầnphụchận.

LanenhổracáitênmạnhtớimứcphuncảnhữngchấmnướcbọtlênmặtGrant.

ĐộtnhiêntayGrantthảlỏng,vàanhtrântrốinhìnlãogiàhổnhểnnghẹnthở trướcmặtmình. “Ôngnói gì?” anh vẫnhỏi lại, cố gắngnghe qua âmthanhongongbựcbộiđộtngộtvanglêntrongtaimình.

Loạngchoạnglùivềsau,NgàiLanelặplạicáitênnhưthểnólàmộtlờitục tĩu. “Keyes,” lão phỉ nhổ. “Neil HenryKeyes…một tên đồng nghiệpchết tiệt củamày.Một tên cảnh sát.”Lão cười caynghiệt. “Hắn cần tiền.Hắnđảmbảovớitaorằngviệcđódễnhưtrởbàntay.Lẽrataonênbiếtmộtkẻcùnggiuộcvớimàysẽchẳngthểlàmđượcviệcđó.Nhưngtaosẽthuêkẻkhác,màyngherõchứ?VivienDuvallsẽkhôngbaogiờđượcantoàn!”

Page 216: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Lắcđầu,Grantđiracửa,cảmthấynhưthểmìnhđanglộiquacátlún.Anhđangchếtngạt,phảicốthở…

“Chúaơi,”anhháhốcmiệngtrongkhinỗikhiếpsợtrộmmấtmọitưduymạchlạc.Lầnđầutiêntrongcuộcđờianhtrảinghiệmnỗikinhhoàngdữdộitớimứcnókhiếnanhkhôngthểhànhđộngtrongchốclát.Keyeslàcảnhsátđượccử tới trôngVictoria tốinay.Victoriađãđượcgiaovào taykẻmuốngiếtmình,vớisựđồngýcủaGrant.“Nếucóchuyệngìxảyravớicôấy,”anhkhànkhàngầmgừvớiLane,“đờiôngsẽchấmhết.”

Và đời anh cũng vậy.Anh nháo nháo chạy ra khỏi bầu không khí nhưtronghầmmộcủacâulạcbộlaovàomànmưalạnhbuốtbênngoài.

“Đời tao chấm hết khi Harry qua đời,” Lane hét lên, chạy theoGrant,giọnglãovangvọngtrongsựimlặngsửngsốtđãbaotrùmlênBoodle.Mộtcơnđaukhủngkhiếpdồnlêntrongngực,bópchặt,chènép,nhưnglãolờnóđitrongcơnthịnhnộbốccao.“Lýdoduynhấttaocònsốnglàđểthấyconđĩđóchết!Chừngnàonócònchưachếtthìtaocònchưathôi,màyhiểuchứ?Nếutaophảibópchếtđếnmảnhsinhmạngcuốicùngcủanó…bằngchínhtaytao…”

Lanedừng lạigiữaphòngkhách lớn, trongkhingườihầuvàkháchcủacâulạcbộđổdồntớilão.Mộtmànmờtốitămbaotrùmlấylão,vàlãohétlênvàođámsươngmùcànglúccàngdàyđặc,trongkhicơnđauthắttrongngựclãotănglênvàlanra.Mọingườixungquanhđặttaylênlão,nóigìđócốlàmlãobình tĩnh,nhưngđiềuđóchỉcàngkhiến lão tứcsôi lên.Nhữngtiếnghétcủalãodầntrởthànhtiếnghổnhểnkhôngđềuđòibáothù,vàmặtsànđangcaolênkhôngngừngkhilãobắtđầungã…Lãocảmthấymìnhtanđitrongbiểnthùhậnmàlãosẽkhông,khôngbaogiờcóthểtừbỏđược.

Chương15

Page 217: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Ôngcảnhsátđếnrồi,”bàButtonsđứngởcửathưviện.ÔngấylàôngKeyes,đólàmộtquýôngtốtbụngvàtửtế-ngườigiàukinhnghiệmnhấtmàngàiCannoncóthểchochúngta.ÔngMorganđánhgiácaoôngấy.Chúngtađãđượcngườiđángtincậygiúpđỡ,chắcchắnvậy.”

“BàgiúptôichuyểnlờicảmơntớiôngKeyesvìđãgiúpđỡtrongkhianhMorganvắngmặtnhé,”Viviennhỏnhẹ.Côdừnglạitrướccửasổthưviệnvớimộtcuốnsáchtrongtay,nhìnrangoàitrờiđangkéocơnmưa.Mànmâyđenkhiếnbuổichiềutốinhưđêm,giótừngcơntạtquacâycốivàvườntược.Lácđácvàigiọtmưabắtđầurơi,nhữnggiọtmưanặnghạtbáohiệuthờitiếtsẽcòntồitệ.

“Côcótựmìnhcảmơnôngấykhông,thưacô?”bàquảngiahỏi.“Ôngấyđangđợingoàisảnhvào,vàôngấycóvẻmuốnnóichuyệnluônvớicô.”

“Dĩ nhiên,” Vivien miễn cưỡng nói. “Bà dẫn ông ấy vào đây đượckhông?”

“Vâng,thưacô.”

Ômquyểnthơvàongười,Vivienxòenhữngngóntaytrênbìadadậpchữvàthởdàithườnthượt.CôkhôngmuốnnóichuyệnvớiôngKeyes,cômuốnGrantvềnhàngaylậptức.Biếtanhtạmthờiởngoàitầm,côcảmthấybấtankỳlạ.Côđãdựadẫmvàoanhnhiềuđếnmứccôghétýnghĩphảitáchkhỏianh,thậmchídùchỉmộtngàyđêm.

Nhưngcôkhôngthểđểmìnhđầuhàngnhữngcảmxúcnhưthế.Mốiquanhệcủahọsẽ sớmkết thúc,vốnphải lànhưvậy,vàcôphảigiữ lại chút ítlòngtựtrọngkhihọchiatay.Đểlộviệccôkhátkhaosựchúýcủaanh,nụcườicủaanh,sựcómặtcủaanh,sẽchỉkhiếncảhaixấuhổ.CôđốimặtvớisựthậtlàcảđờikhôngcóđượcGrantMorgan,vàtốthơnlàcônênquenvớiviệcthiếuanh.

Page 218: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Hítthởsâuvàyênlặng,Vivienthảlỏngbàntaybồnchồnnắmtrêncuốnsáchvàquay lạingaykhibàButtonsđưaviêncảnhsátvàophòng.Keyesngườitầmthước,mặcáokhoácmàuhồngcamrõràngđắttiền.Mộttaycầmchiếcmũxámvành rộng.Ông ta lôicuốnvàkháchưngdiện,mái tócbạcmềmmạirốibùvìgió.Vivienkhôngthểliếcmắtđi.BộdángbảnhbaođốilậpvớihìnhdungcủacôvềvẻngoàicủamộtcảnhsátphốBow.Nặnramộtnụcườilịchsự,Viviennhúnchàokhiôngtatiếntớicô.BàButtonslínhíxinphépcáolui.

Keyeskhẽchạmvàobàđểgiữbà lại. “Đợiđã,nếubàkhôngphiền,bàButtons,”ôngnói.“BàcũngnênngheđiềutôiphảinóivớicôDuvall.”

“Vâng, thưa ông.” Nắm hai tay vào nhau, bà quản gia đứng lại như ýkhách,đôilôngmàynhíulạibốirối.

“Đầutiên,chẳnggiấugìcôDuvall,”viêncảnhsátmởđầubằnglốilịchsựcổlỗ,“Thựctìnhtôirấtlấylàmvinhhạnhđượcgiaonhiệmvụbảovệcô.”

“Cảmơnông,”Viviennói,đểýthấycơnmưabênngoàiđãbắtđầukéođếnchậmhơn,bầu trờinằngnặngởmãi trêncao.“BàButtons trấnan tôirằngônglàngườimàanhMorgannhàtôi…”Côdừnglạitrongcơnbốirốiđộtngột,sắcửnghồngtrànquamặtvàcổcô.“AnhMorganđángkính,”côcố bật ra. Còn từ nào cô nói hớmà không biết? Nhà tôi…Cô không cóquyềndùngtừđóchoGrant,bởinóthểhiệnsựsởhữuvàràngbuộc.Anhkhôngphảicủacôvềbấtcứphươngdiệnnào.Saocôcóthểdễdàngquênnhưthế?

Bỏquacâunóihớ,Keyesdườngnhưtìmcáchcheđậychosựbốirốicủacô.Gươngmặtlôicuốnvàphongtrầnmỉmcười.“TôisẽlàmmọithứtrongkhảnăngđểxứngđángvớisựtintưởngmàanhMorgandànhchotôi.”

“Cảmơn,ôngKeyes.”

“Bởi thế,”ông ta tiếp tụccẩn thận. “Tôiphải thôngbáovớicô rằngcóthayđổinhỏtrongkếhoạch.Chuyệnlàthếnày,đừnglolắng–côkhônggặp

Page 219: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nguyhiểmgìđâu– trướckhi tớiđây, tôicónhậnđược lệnhNgàiRoss làphảiđưacôtớiphốBowngaylậptức.”

“Tôimuốnởđâyhơn,”Vivienngạcnhiênnói,tayđưalêncổhọng.

Keyeslắcđầu.“Tôihiểu,côDuvall.TuynhiênNgàiRossđãnhậnđượcthôngtinmớikhiMorgankhôngcómặt,vậynênngàiấyyêucầuphảiđưacôtớivănphòngcủangài.”

“Có thể là thông tingì, thưaông?”bàButtonshỏi,bước tớiđứngcạnhVivien.

“Tôi không được phép nói,” Keyes trả lời, khẽ cười hai người phụ nữđanglolắng.“Nhưngtôiđảmbảovớicô,anhMorgansẽmuốncôlàmtheo.VàchắcchắnởLuânĐônkhôngcónơinàoantoànhơnsố4phốBow.”

“Tôiphảiởđóbaolâu?”Vivienhỏi.“ChotớikhianhMorgantrởvề?”

“Có thể.”Độtnhiênmôiông takhẽgiậtvìmấtkiênnhẫn.“Đi thôi, côDuvall,chúngtađanglãngphíthờigian.NgàiRossyêucầutôiphảimangcôtớichỗngàiấyngaylậptức.”

“Đượcrồi.”Vivien loâu trướcsự thayđổikếhoạchbấtngờ.Cảmgiácbấtantràolêntrongcô.Keyesxemralàngườitửtế,nhưngcógìđóởôngtakhiếncôkhôngthích,mộtthứkhóxácđịnhđược.Dườngnhưgươngmặttửtế củaông ta chegiấu thứgì đó lạnh lùngvàkhông thân thiện.Theobảnnăngcômuốntránhôngta.Timcôđậpnhanhhơn,nhữngnhịpđậpkhôngđềumangđầylolắng.Phảnứngcủacơthểcôthậtđángngạcnhiên,khimàtrínãocôkhôngthểtìmralýdonàohợplýđểgiảithích.

Mongmuốntrốnthoátkhỏiôngtadângcaotrongcô,khiếncôkhókhănlắmmới có thể ngănmình bỏ chạy. “ÔngKeyes,” cô cố nói, “Tôi có thểmangtheomộtngườihầugáikhông?Tôimuốncóphụnữđicùng.”

Page 220: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Marysẽđivớicô,”bàButtonsnói,rõràngtánđồngýtưởngđó.

Keyeslắcđầungay.“Khôngcầnphảinhưvậy.Đâykhôngphảimộtcuộcgặpgỡxãgiao,côDuvall,màlàcôngchuyệnnghiêmtúc.Tôimuốnđingaylậptức,nếucôkhôngphiền.Trướckhimưato.”

Vivien nhìn bà quản gia bằng cái nhìn dò hỏi hồi lâu.Ông tađáng tinkhông?ánhmắtcôhỏi,trongkhibàButtonsimlặngtrảlời,tôitinlàvậy.

BàButtons rõ ràng lo lắng,nhưngmáiđầubạcnghiêngđi trong tư thếđànhbất lựcchấp thuận.“CôDuvall,”bàkhẽnói,“NếuôngKeyesnóicôphảiđi,tôinghĩkhôngcầnphảinóigìnhiềunữa.”Bànhíumàyphiềnnão.“Vàôngấynóiđúng–khôngcónơinàoantoànhơnchocôbằngphốBow.”

Vivienliếcnhìnbầutrờiđangngảtối thấyrõquakhungcửasổ.“Đượcthôi,” cô bình tĩnh nói. “Nếu ông không phiền, ôngKeyes, tôimuốn thaygiàyvàmặcáochoàngcómũchùmđầu.”

“Dĩnhiên,côDuvall.”

Vivienlùilạimộtbước,trừngtrừngnhìnôngta.Mộtkýứcsôilênlồnglộngtrongnãocô,xôđẩybứctườngcủasựlãngquên.“Thưaông…chúngtatừnggặpnhauphảikhông?”

“Tôikhôngtinlàthế,thưacô.”Ánhmắtôngtacuồncuộnhậnthùkhiếnbụngcôđộtnhiênthấynhóilênsợhãi.Ôngtakhôngthíchcô,cônhậnra.Ôngtahẳnđãnghenhữngtinđồnkinhkhủngvềcô–hayVivienthậtsự-vàtinvàotừnglờimột.

Một tràng sấm rềnvangqua im lặng,vàKeyesquayđầunhìnbóng tốiđangdầnbuôngxuống.Cóđiềugìđótrongbándiệngươngmặtôngta,cáisốngmũi gồ lên, đường chân tóc, kiểu cằmnhô ra gặp cái cổ nhăn nheo,khiếnthầnkinhcôrítlênhoảngloạn.

Page 221: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Keyes quay lại, bắt gặp sự căng thẳng bùng lên trên gương mặt cô.“Khôngcónhiềuthờigianđâu,côDuvall.”

Cô quay người rời khỏi phòng, buộcmình phải đi bình thường dù nỗihoảngsợbắtđầurỉratràntronglòng.Thởnhữngnhịpsâu,côliếcnhanhquavai.Keyesđứngởchâncầuthang,nhìncôtrântrân.Ôngtatrônggiốngnhưmộtconquỷácđộcđangtìmcáchkéocôxuốngđịangục.

Tấtcảnhữnggìcômuốnlàcănphòngantoàncủamình,đượcđóngcửa,khóalạivàtrốntrongđó.Cầuthangsừngsữngnhưsườnnúitrướccô,vàcôhơivấpkhiđitớileolêncầuthang.Saumộtquãngthờigiantựavĩnhhằng,cô thấymìnhđứng trướccửaphòng.Côvụngvềđóngcửanhốtmìnhbêntrongvàrồiđứngđórunrẩy.Côchìmđắm trongcảmgiácchếtđuối,hổnhểnthở,tứchicứngcòngtrongcáilạnhlẽobuốtgiábaolấymình.“Grant.”Côcốgọitênanhtronglờivanvỉcầuxingiúpđỡ,nhưngcôthậmchímấtcảkhảnănggọithầm.“Grant…”

Và cô sụp xuống đầu gối khi ký ức ập tới. Cái đêm cô bị tấn công…ngườiđànôngtócbạccógươngmặttànnhẫn…haibàntaycứngcápbópcổcô,ngóncáibấmvàocổhọngchotớikhikhíquảnbịsiếtnghẹt…Côthuatrongcuộcvậtlộntìmhơithởvàbóngtốinuốtlấycô…rồicáilạnhthôbạocủaconsông,lànnướcđenkéocôxuốngdưới.

Keyesđãlàmđiềunàyvớicô.Côbiếtđiềuđótừtậnđáylinhhồn.Hắnđãtìmcáchgiếtcô,vàthấtbạimộtlầnthìhắnsẽthửlại.

Cảmgiácbịphảnbộithoángquacắtngangnỗikinhhoàng.

Grant…saoanhcóthểđưahắntớiđây?Saoanhcóthểbỏemlạiđâyvớihắn?

Nhưngđókhôngphải lỗicủaanh, trái timcôkhăngkhăngbướngbỉnh.Anhsẽkhôngbaogiờcốýlàmchuyệnnàyvớicô.

Page 222: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côđanggặpnguyhiểm,tạinơivẫnlàchỗtrúẩnchotớibâygiờ.Runrẩy,hổnhển,côlêbướctớichỗchậutiểutiệncấttrongtủđầugiườngvàrờrẫmcánhcửatủ.Nhưngtrongthoángchốccơnsóngbuồnnôndịuđi,vàcôlạihítđầyphổinhữngngụmkhôngkhílớn.

Nhắmmắt lại, cô dựa vào cạnh tủ gỗ gụ bóng loáng, thưởng thức cảmgiácmát lạnhcủagỗ trêngươngmặtnóngẩmcủamình.Lầnđầu tiênsauhàng tuần nay cô biết tên mình. “Victoria Devane,” cô nói to. “Mình làVictoria.”Môicômấpmáytrongvôsốlầnlặplạiâmthanhđó…têncô,tênthậtcủacô.Nógiốngnhưchiếcchìamởratấtcảnhữngnơibịkhóatrongtâmtrícô.Hìnhảnhvềquákhứdiễuhànhtrướccô…ngôinhà tranh thônquêhằngngàycôvẫnngồiđọcsáchvàdạytrẻ…mộtchuyếnđibiểnđãlâulắmrồi…tanglễcủachacô.

Cônhắmchặtmắt,mườngtượnggươngmặthiềntừvànhẫnnạicủachamình.Ônglàmộtngườicóhọcthức,mộttriếtgia,ưathíchnhữngcuốnsáchcủamìnhhơnthựctếkhắcnghiệtcủathếgiớibênngoài.Victoriađãrấtkínhyêuông,ngàyngàybỏhànggiờđọcsáchbêncạnhông.

Cô chưa từng nảy sinh tình cảm với người đàn ông nào, chưa bao giờmongmuốn.Kể từ sau khimẹ cô rời khỏi làngForestCrest,Victoria chỉquantâmtớichavàcôemítkhithấymặtcủamình…Khôngcóchỗdànhchobấtcứaikhác.Tìnhyêuquánguyhiểm;tốthơnnênởmộtmìnhvàyênphận.Trongnơiẩnnáuyêntĩnhcủangôilàng,côhầunhưkhôngcótráchnhiệmgìkhácngoàitựchămsócmình.Côsẽkhôngbaogiờrờikhỏilàngnếunhưcôemvôtráchnhiệmkhôngvướngphảirắcrốingoàikhảnănggiảiquyếtcủanó.

Tâmtrạngnhẹnhõmkhitìmlạiđượcchínhmình,kýứcmình,danhtínhcủamìnhkhiếncôchoángngợp.Tuynhiên,sẽkhôngthểthuyếtphụcđượcgãđànôngdướinhàrằngcôkhôngphảiVivien.

“ÔiVivien,”côthìthầmrunrẩy.“Nếuchịsốngquavụnày,emsẽphảitrảlờinhiềuđiềuđấy.”

Page 223: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côlaudòngmồhôichảyxuốngmátớicạnhcằm.Côcảmthấymìnhnhưmộtconchuộtbịmắckẹttrongthùngvớiconmèo.Ýnghĩbốcđồngđầutiênlà leo lên giường trùm chăn kín đầu, và ước Keyes sẽ để cô một mình.Nhưnghắnsẽkhôngtha,dĩnhiên.Hắnsẽlôicôrakhỏiđâybằngđược,vàngườihầusẽkhônglàmgìđểngănhắn.Họsẽtinhắnhơncô…họsẽchorằngviệcmấttrínhớđãkhiếncômấttỉnhtáo.CôcóđibuộctộiviêncảnhsátphốBowđángkínhlàmộtkẻsátnhândữdằnthìcũngchẳngaitin.

KeyesmuốnđưacôđiđâuthìchắcchắncũngkhôngphảiphốBow.Côgắnghếtsứcđểcó thểquyếtđịnhmìnhnên làmgì.Grantđixarồi,ngườiduynhấtmàcôcòntintưởngcóthểbảovệmìnhlàNgàiRoss.Côphảitìmtớianhngaytứckhắc.Mộttiếngthởdàirunrẩythoátkhỏimôi,vàcôđưatayáochấmmồhôitrêntrán.CôkhôngbiếtchínhxáctrụsởphốBowởđâu,chỉbiếtrằngnónằmđâuđóbênkiaCoventGarden.Nhưngđólàmộtnơirấtnổitiếng,chắcchắntìmkhôngquákhó.

Côlaovàohànhđộngngaykẻolạithayđổiquyếtđịnh.Cuốngcuồnglaotớitủđứng,côtìmthấychiếcáochoàngdàitaymàuxanhthẫmcómũtrùmđầukiểucủacácthầytudòngFran-xítcóthểtrùmmáitócvàgươngmặtcô.Saukhimặcbộáovàthaygiàysangủngcaotớicổchân,cômởcửaphòngngủvàliếcrahànhlangtrống.

Cônắmchặtcạnhkhungcửabằngnhữngngóntayrunrẩy.Thậtkhómàthậntrọnghànhđộngkhimàmọiphầnbảnnăngđềuhétlênbảocôphảilaođinhưmộtconthỏhoảngsợ.Mạchmáucôđậptrongnỗilolắngkhókìmnénđược.Côbướcmộtbướcthậntrọngvàohànhlang,rồimộtbướcnữa,rồivộivàngđivềhướngcầuthang–khôngphảicầuthangchính,màlàcáinhỏhơn,cầuthangxoáyốcmàngườihầuvẫnđiởphíasaunhà.Ánhsángxámtừnhữngkhungcửasổnhỏchỉchochútánhsángítỏinhấtkhicôbắtđầunháonhàoxuốngnhữngvòngxoáycầuthanghẹp.Taycôđềuđềubámlấytayvịnsắtđểgiữthăngbằngtrongkhichânlaovộixuốngbậcthang.

Mộtcáibónghiệnlênkhicôtớichiếunghỉtầngmột,Victorialiềndừnglại,tiếnghétdânglêntrongcổ.Keyes,lúcđầucôtưởngvậy…nhưngngaylậptứccônhậnracáibóngđólàcủamộtphụnữnhỏcon.ĐólàMary,ngườihầugái,mangtheomộtrổđồlanhgấplạigọngàng.

Page 224: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côhầudừnglạinhìncôvừangạcnhiênvừabốirối.“CôDuvallà?”côhỏimàkhôngchắcchắn lắm.“Côđang làmgìởđây, trêncầu thangdànhchongườihầu?Tôicólấygìđượcchocôkhông?Tôicóthểlàm…”

“Đừng bảo ai là cô đã thấy tôi,” Victoria khẩn khoản nói thấp giọng.“Làmơn,làmơnđi,Mary.Tôimuốnmọingườinghĩtôivẫntrongphòng.”

Ánhmắtcủacôhầucóvẻnghingờsựminhmẫncủacô.“Nhưngcôcóthểđiđâu,ngoàikiasắpmưatorồiđấy?”

“Hứavớitôicôsẽkhôngnóivớiaiđi.”

“Khinàocôquaylại?”côhầulolắnghỏi.“Thưacô,nếucóchuyệngìxảyravớicô,vàtôikhôngnóivớiairằngtôithấycôbỏđi,tôicóthểmấtviệc.Tôicóthểbịđẩyrađường!Ôithưacô,làmơnđi,đừngđiđâucả…”

“Mary,”Victoriakhẩn thiết nói. “Tôikhôngcó thờigianđứngđâynữađâu.LúcnàoanhMorganvềtôisẽvề.Nhưngtrướclúcđó,đừngnóichuyệnnàychoaibiết.Hoặcnếucôphảinói,ítnhấtcũngchờvàiphútđã.Đâylàchuyệnsinhtửđốivớitôi.”

Victoria lenquangườihầu tiếp tụcđi xuống tầng trệt.Xuống tới chiếunghỉcuốicùng,côđiquacánhcửatớihầmthan,rồitớikhubếp.Maythaycôkhôngvaphảingườihầunàonữatrướckhitớicánhcửadẫnrangoàivàđẩycửara.

Không khí nằng nặng mang đầy dấu hiệu của cơn mưa. Hít thở sâu,Victoria đi qua lối nhỏ dành cho người chạy việc rồi hối hả đi theo conđườngrảisỏidẫntớikhuvườnđóngkín.Hàngràocâydươngvươnlênquábứctườnggạchphủđầydâytrườngxuân.Côđiquamáivòmcótrántườngrồichạyhếtkhuvườndàimườilămmét,tránhchiếcbànđábaoquanhbởinhữngchiếcghếkiểuWindsorevàcácchậuđátrồngxuânđàođangnởhoa.

Page 225: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Tráitimcôđậpthìnhthịch,nhưngnhịpđikhôngchậmlạikhicôrakhỏicửacuốivườn.Mỗibướcrờixanhàthìcảmgiácnhẹnhõmvàhyvọnglạicàng trào lên trong cô.Cô vòng qua tàu ngựa và nhà để xe ngựa, rồi rảobướcquakhutrạinuôingựaviềnsaudãynhàquaymặtraphốKing.

Côkhônghềnghingờ rằng rờikhỏinhà là lựachọnđúngcần làm.ĐểKeyesởlạiđóvàtưởngrằngđãdồnđượccôvàogóc.Tớilúchắnnhậnracôbiếnmấtthìcôđãđixarồi.Victoriatưởngtượnghắnsẽbựcbộithếnàokhipháthiệnracôđãbỏđi,vàmộttiếngcườicăngthằng,gầnnhưchoángvángthoátrakhỏimiệngcô.Côbướcnhanhhơn,hướngvềphíaCoventGardenđanghuyênnáothúvị.

NhữngphiếnđálớnvànhẫncủađườngxengựatrởnênrápvàlổnnhổnhơntrênđoạnvàoquảngtrườngGarden.Victoriađitheođườngđibộlátđá,kéomũtrùmđầusụpxuốngmặt.Côlenquacácxelaudọnlàmnhiệmvụrửabùnđấttừđườngđibộtớinhữngngôinhàtrangnhã,quanhữngngườithắpđènđườngđangtrèolênthắpnhữngchiếcđèndầubóngtròntreotrênmócsắt,vànhữngnhạccôngdiđộngchơiđànviolonvàtrốnglụclạc.Conphốrùngrùngtiếngxeđẩy,xebò,xengựa,vàgiasúcgiacầm,mộtmớâmthanhhỗnđộnđậpvàotaicô.

Thêmvàigiọtmưanữarơixuống,hứahẹnsựgiảithoátkhỏimùikhóivàmùi phân thoảng qua trong không gianmùmịt. Tuy nhiên cơnmưa đangngừnglại,tựahồnhưđợiámhiệuđểbắtđầu.Cácquýbàquýcôđeovòngkimloạiquanhcổchângõthanhláchcáchtrênvỉahè,còncácquýôngkẹpchặtôvàonáchvàngấmngầmliếclênthảmmâydàytrênđầu.Bóngđêmđếnsớmbaotrùmlêncảnhvậtcảmgiácđángngại,vàVictoriarunlênbêntronglầnvảiáo.

PhốBowchỉcòncáchmộtquãngngắnthôi,côtựnóivớimình.CôsẽđiquaCoventGarden,vẫnphảikínđáonhấtcóthể,vàrồicôsẽtớiđượcnơiantoàntrongvănphòngcủaCannon.

TheolờiyêucầucủaKeyes,bàButtonsmangrượutới trongkhihọđợiVivien xuống nhà.Cầm chân đế ly rượuCharles Imàu bạc hiếm có giữangóntaycáivàngóntaytrỏ,Keyeschămchúquansát.Hìnhdángchiếcly

Page 226: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đơngiảnmà taonhã,miệnghơi loe ra, lòng ly trơnđượcđánhbóng láng.“Morgansốngkhákhẩmlắm,”ýnghĩcủahắnbuộtramiệng,giọngkhônghẳnthánphục.“Giàucóhơnbấtcứcảnhsátnàotôitừngbiết.Cótàimoixuxủngxẻngcủathiênhạđấychứnhỉ?”

“ÔngMorgan rất chịukhó làmviệc, thưaông.”Bàquảngia trả lời, hồnhưđangbênhvựcôngchủ.Morganlàmộtngườithôngminh,canđảmvànổi tiếng – hoàn toàn hợp lý khi anh được thưởng công hào phóng chonhữngthànhtựucủamình.

“Chẳng chịu khó hơn gì chúng tôi,” Keyes nhận xét, miệng nhếch lênthànhnụcười,ánhmắtvẫnlạnhlùng.“Thếnhưnganhtasốngnhưmộtôngvua,trongkhitôi…”Giọnghắnnhạtđi,vàbiểucảmtrởnêntrốngrỗng,nhưthểhắnhốihậnđãthốtlênnhữnglờiđó.

“Chà,”bàButtonslêntiếng,chegiấucảmgiáckhóchịucủachínhmình,“Tôimuốn thaymặtnhữngngười làmchoôngMorgancảmơnôngvìđãnhậnbảovệcôDuvall.ChúngtôitintưởngrằngđượcôngbảovệthìcôấycũngsẽantoànnhưđượcchínhôngMorganbảovệvậy.”

“Phải,”hằnlầmbầm,“Taosẽbảovệconthúcưngquýgiácủahắn.”

BàButtonsnghiêngđầu,khôngchắcchắnmìnhđãnghechínhxác.“Thưaôngsaocơạ?”

Trướckhicóaikịptrảlời,họbịcắtngangbởimộtngườihầugáitócđennhỏnhắn,gươngmặtcăngthẳngđẫmnướcmắt.Côcựckỳbốirối,taysiếtlại thành nắm run rẩy. “Bà Buttons, thưa bà,” cô lí nhí, đứng khuất nửangườisaukhungcửa.“BàButtons,tôinghĩtôiphảiđếngặpbàngay,chodùcôấybảođừnglàmvậy…Ôi,tôikhôngbiếtphảilàmgìnữa,nhưngtôisẽkhônglàmhạicôấyvìbấtcứđiềugìđâu,thậtđó!”

“Mary,”bàquảngialolắngnóivàchạyngayđếnbêncô,trongkhiKeyesngồithẳngdậytrênghế.

Page 227: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Có chuyện gì vậy?” hắn hỏi gắt. “Cô đang nhắc tới ai?Có phải là côDuvall?”

Côhầuvộigậtđầu.“Côấyđirồi,thưaông.”

“Đi rồi?” bàButtons lặp lại ngạc nhiên, trong khiKeyes đứng bật dậykhỏighế.

“Đirồilànhưthếnào?”giọnghắntrởnênđángsợkhiếnhaingườiphụnữphảinhìnhắnngạcnhiên.

Côhầutrảlờilộnxộnkhôngmạchlạc.“Ch…chưađầynămphúttrước…tôigặpcôấytrêncầuthangdànhchongườihầu,vàcôấyb…bảotôikhôngđược…Ôi,tôilẽrakhôngnênnói,nhưngmà…côấyđanggặpnguyhiểmngoàiđó,khôngphảivậysao?”Cônhìnbàquảngiađauđớnkhốnkhổ.“BàButtons,tôicólàmsaikhông?”

“Không,Mary,”bàquảngiaanủi,vỗcánhtaycô.“CôđãlàmđúngnhưôngMorganhẳnsẽmuốncôlàm.”

“Conchócáichết tiệt,”Keyesbùngnổ,némchiếc lyxuốngsàn,khôngquantâmviệcrượutungtóeratấmthảmdệttaytinhxảo.Mộtvếtbẩnmàumáuxấuxínhanhchóng thấmvào tấm thảmhọa tiếtvàngvà lam.“Nósẽkhôngthoátđượctaytaođâu,”hắnthề,sảibướcrakhỏiphòngvàrốnglênđòimũáo.

BàButtonsbóptránkhithấyđầuvángvấtđau.Nhữngphỏngđoánbấtankhắcsâunếpnhănlêngươngmặtbà.“Ôngấyhànhxửthậtlạlùng,”bànóivớichínhmìnhhơnlànóivớicôgáibêncạnh.“RõràngôngấykhôngưacôDuvallnhàchúngtalắm.”

“Monglàôngtatìmthấycôấy,”Marynóigiọnglínhí,“Nhưthếcôấysẽđượcantoàn,đúngkhông?”

Page 228: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Bàquảngiakhông trả lờimà lẳng lặngđi ra tiềnsảnhvànhănmặtkhicánhcửanặngnềđóngsầmlạisaulưngviêncảnhsát.

Mặc dù ban đầu Covent Garden là một đôi quảng trường quý tộc vớinhữngbiệt thựrộnglớnvàmộtnhàthờnhỏdoInigoJonesthiếtkế,nóđãtrảiquanhiều lầnhóa thân trongmấy thếkỷqua.Hiện thờinó làkhucủanhữngrạphátnổitiếngnhấtthếgiới,chưakểcácquáncàphêlàchốngiớivăn nghệ sĩ thường lui tới.Một khu chợ rộng lớn từ quảng trường vươnnhữngxúctudàitớicácconphốvàhẻmnhỏxungquanh.NórộngítnhấtmộtmẫuAnh,mỗinămdườngnhưlạicàngthêmồnàohuyênnáo.Giớiquýtộcđãrờicácbiệtthựđẹpđẽcủamìnhđitừlâu,dĩnhiên,vàgiờcáctòanhàcổkính thâmnghiêmvớinhữngcầu thang tráng lệấy trở thànhcửahàng,quántrọvànơitrúngụcủanhữngnhânvậtthuộcthếgiớingầmởLuânĐôn.

Victoriathậntrọngbướcdướihànghiênmáivòm,nơingườitalangthanggiữanhữngquầyvàsạphàng.Côlậptứchòavàođámđông,đểdòngngườiđẩymìnhđiquacơmannhữnggiỏhoavàcácbàgiàbóhoatheoyêucầu.Hàngtábàntaysờsoạngquacácđốngrau,chộplấyloạicầnmua.Nhưngdâytreolươnmắcquacácquầycá,nơicánhđànôngkhéoléorửasạchvàmoiruộtđámcátươirồigóilại.Mộtanhbánchimgiơconvẹtthethélênbằngbàntayđeogăng,trongkhicáclồnghoàngyến,chiềnchiệnvàcúkhànkhàntựraobánmình.

Victoriađi qua cửamộthàng rễ câyvà thảomộc,nơinhữngbình thủytinhđựngđỉađượcxếpdọccácgiágỗ,rồimộthàngnướchoavớiôcửasổđầy thuốcmỡ, kem và dầu thơm nồng đựng trong các lọ thủy tinh nhiềumàu.

“Tới đây, cô em,” một tiếng gọi nghe như gà mái đau đẻ cất lên, vàVictoriagiậtmìnhquaylạikhibàntaynhưmóngvuốtgiậttayáocô.Mộtbàgiànhỏbé,ănmặclòeloẹtvớivòngtayvòngchânliểngxiểng,quấnkhănvàvậnváyđỏbámchặtcánhtaycô.“Đểtôibóichocô,côem…mộtsilinhlà biết những bímật của tương lai!Chỉmột silinh…vớimột cô nàng cógươngmặtnhưcôem,tươnglaisẽtốtđẹpbiếtmấy!”

“Cảmơn, nhưng tôi không có tiền,”Victoria nói nhỏgiọng, giật tay ra

Page 229: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

bướcđi.Songbàbóikhôngchịubuông,bướcnhanhtheotómlấycổtaycô.

“Tôisẽbóimiễnphí,côem!”Giọngbàtarítlênmờimọckhôngkhácgìnhữngconvẹtởhàngbánchim.“Mọingườiđếnđâynào…Aimuốnnghevậnmệnhcủacôemxinhđẹpnày?”

Nhậnrangườiphụnữđịnhdùngcônhưmộtloạiquảngcáo,Victoriagiậtmạnhtaykhỏibàntaynắmchặtcủabàta.“Không,”côgắt.“Đểtôiđi.”

Cuộcxungđộtnhỏthuhútvàiánhmắt,vàVictoriathậntrọngliếcvềđámđôngkhigiậtrakhỏitaybàbói.Độtnhiêncôbắtgặpcáimũmàuxámnhạtcủamột quý ông nào đó, và ngực cô siết lại đau nhói vì lo sợ.Nó trônggiốnghệtnhưchiếcmũKeyesđội.Nhưnghắnkhôngthểbámtheocônhanhnhưvậyđược,phảikhông?

Cônháonháctìmkiếmlạihìnhảnhchiếcmũ,nhưngnóđãbiếnmất.Cólẽcôchỉtưởngtượngra,côlolắngnghĩ,vàvộivãđitheohướngĐôngvềmáicửakhổnglồcócộttrụcủanhàhátopera.Chiềucaosừngsữngcủabốnchiếccộtcóđườngrãnhởphíatrướctòanhàkhiếnđámđôngtấpnậptrônggiốngnhưbầykiến.Mộtđámngười lahétphảnđối trướcnhữngcánhcửađóngchặt.Trongđámhỗnloạn,cácquýôngcũngcómàđámănmàycũngcó,tấtcảđềulahétinhtaivềviệctănggiávàocửagầnđây.

“Giácũ!”Nhiềuvịkháchbấtmãngàolên.“Chúngtôimuốngiácũ!”

“Quácao,quácao!”nhữngkẻkháchét.

Xuyênquađámđôngầmĩ,Victoriatìmđườnglenlỏisâuvàotrongchotớikhicô tớiphía tránhgiócủamộtcâycột trụkiểuDoric.Dựa lưngvàomặtđálạnh,côđứngbấtđộng,mạchđậpliênhồi,trongkhiđámđôngnhaonhao la ó và đi lại quanh cô. Cô trân trân nhìn những bức phù điêu phíatrước,hìnhShakespeare,nhữngnữthầnnghệthuật,vàtronghốcphíatrênlàbứctượngnữthầnHàikịch.

Page 230: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Keyesđangtheocô,côcóthểcảmnhậnđượcđiềuđó.

KeyesnghĩcôlàVivien,vàhắnsẽgiếtcôđểtrảthù,hoặcbởihắnđượcthuêđểlàmđiềuđó.Nếuhắnbiếtcôđãrờinhà,hắnsẽđoánýnghĩđầutiêncủacôvềnơi trúẩnhẳn làsố4phốBow.Hắnsẽ làmmọiviệc trongkhảnăngđểngăncôđếnđượcchỗNgàiRoss.

ĐộtnhiênVictoriacảmthấygiậndữbừngbừngvì tìnhhuốngbấtcôngnày.Côđanggặpnguyhiểmkhông phải vì lỗi củamình.Cô đã tớiLuânĐônvìlolắngchoemgái,vàrồinhữngsựkiệnkỳlạnốiđuôinhauđãdẫntớichuyệnnày.

Dườngnhưbầutrờiđangmởra,nhữngdòngnướcđộtngộtrơiquakhônggian,khiếnđámđôngtanđinhanhchóngđểtìmkiếmchỗtrúẩn.Cơnmưanặnghạtthấmđẫmcảnhvật,xốixảquanhữngchiếcôvàmũđộiđầu,làmướtsũnggiàyvàquầnáo.

Hítthởsâu,Victorialạinhìnquacộtvềphíađámđông.Côlạibắtgặpcáimũ xám, và nỗi kinh hoàng lướt qua cô khi cô nhận raKeyes.Hắn đangđứngcáchcôcólẽkhoảngnămmươithướcvàđangtrahỏiaiđó,gươngmặtnghiêmnghịvàlạnhlùng,cửchỉđiệubộđểlộsựcăngthẳngtộtcùng.“ÔiChúaơi,”côthìthầm.

Nhưthểcảmnhậnđượcánhmắtcủacô,Keyesquaysangnhìnthẳngvàocô.Gươngmặtvôcảmcủahắnđộtnhiênvặnvẹotứcgiận.Hắnđẩyngườiđànôngđang tra hỏi ra và đuổi tới chỗVictoria với ánhmắt đầy sát khí.Victorialậptứclaođi,lenquađámđôngđangtảnravàchạydọctheonhàhát.CôthấygócphốRusselvàvấptrênđườngxengựarảiđácuội.Côcốgắnglấylạithăngbằng,nhậnraKeyesđangrútngắnkhoảngcáchgiữahọ.Đừnghòngbắtđượcta,cônghĩvớiquyết tâmsắtđá.Côsẽ tới đượcphốBow,mảchahắn…Côgiờđãđiquáxarồi,khôngthểđểthấtbạiđược.

Granthúcmởcánhcửacủachínhnhàmình,mặtanhtrắngbệchkhithấycảnhtụtậpbấtthườngcủangườihầuởtiềnsảnh,đámđầytớvàhầunữxúmquanhbàButtons.

Page 231: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ
Page 232: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“ÔngMorgan!”bàquảngiakêulên,khônggiữđượctháiđộchữngchạcđiềmtĩnhbìnhthườngmàchạyvềphíaanh.Bàcóvẻlolắng,bốirối,mấylọntócbạcrốitungrơikhỏibúitócvốnthườnghoànhảotrênđầubà.Grantchưabaogiờthấybàrốitinhlênnhưthế.

“Côấyđâurồi?”anhtứcgiậnhỏi,mặcdùlònganhthétlênkhôngchấpnhậnđượccâutrảlờiđãhiểnnhiên.

“TạơnChúaôngđãvề,”bàButtonscăngthẳngthốtlên.“TôiđangđịnhtựmìnhchuyểnlờitớiphốBow,vìchúngtôikhôngbiếtbaogiờôngvề,vớilạitôinghĩcầnphảixácnhậnyêucầucủaNgàiRoss…”

“Bàđangnóichuyệnquáiquỷgìvậy?”Anhliếcnhìnnhữngngườihầumangbộmặtđưađámđangtụtậplại.“Victoriađâu?”anhgắt.

Câuhỏikhiếntấtcảnhữnggươngmặttrongsảnhvàonhănlạivìkhônghiểuanhđanghỏigì.“Victoria?”bàquảngiahoangmanglặplại.

Grantlắcđầuthiếukiênnhẫn.“Vivien.CôDuvall.Côgáiđãsốngởđâymấytuầnqua,chếttiệt.Côấyđâu?Keyesđâu?”

Mộtkhoảnglặngnặngnềtrôiqua,khiếnnỗihoảngsợvàtứcgiậnlậptứcđènặnglênthầnkinhanh.Anhnhậnrakhôngaimuốntrảlờianh,vàtrongnỗikhiếpđảm,anhquátlêncâuhỏivớiâmlượnglàmtấtcảnhảydựng.

“Ainóichotôibiếtchuyệnquáigìđãxảyrađi,chếttiệt!”

Marybướclêntrước,vaisụpxuốngvàđầuhơicúi,nhưthểcôsợanhsẽmuốnđánhcô.“Đólàlỗicủatôi,thưaông,”côlínhí.“TôithấycôDuvallrờikhỏinhà.Bằngcầuthangdànhchongườihầu,hướngtớicửaragầnbếp.Côấybảotôikhôngđượcnóichoaibiết.Côấybảođólàchuyệnsinhtửđốivớicôấy.NhưngtôinghĩtốtnhấttôinênnóivớibàButtons,vìvậytôiđãlàmthế.”

Page 233: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

MáuGrantchảyrầnrậttronghuyếtquản,khiếntaianhùđi.“Chuyệnsinhtử,”anhlặplạinặngnề.Victorialàmsaođóđãnhậnranguyhiểmhướngtớimìnhvàchạytrốn.

TaybàButtonscứchùiđichùi lạivàotạpdề,nhưthểbàkhôngthểlausạch taykỹnhưmongmuốn.“Thưaông,ngaykhi tớiđây,ôngKeyesnóirằngNgàiRossbảoôngtađưacôDuvalltớiphốBow.Phongtháicủaôngtakhálạnhlùngvàkỳlạ.Trongsuốtnhữngnămbiếtôngta,tôichưabaogiờthấy ông ta như vậy. Rõ ràng là cô Duvall không muốn đi cùng ông ta,nhưng cô ấy lại bảomuốn đi thay giày.Và trong lúc chúng tôi đợi cô ấytrongthưviện,côấylẻnkhỏinhà.Tôiđoánbấtcứngườiphụnữnàoởvàovịtrícủacôấycũngsẽhơisợngườilạ.”

“Tôiquansátcôấytừcửasổkhicôấyđi,”Maryxenvào.“Cóvẻcôấyđivềhướngchợ.ÔngKeyesngaylậptứcđitheocôấy.”

“CôấymuốntớiphốBow,”Grantlẩmbẩm.ĐốivớiVictoria,đólànơiantoànduynhấtmàcôấybiếtngoàingôinhànày.AnhgắtgỏngralệnhchomộtngườiđầytớlấyngựavàlaohếttốclựcvềphốBow.“BảoCannontungratấtcảngườicóthể.Bảongàiấychocảnhsátquận,cảnhsátphốBowvàlínhgácsụcsạotừngngócngáchcủaCoventGardenvàcácphốxungquanhchotớikhinàotìmracảcôDuvallvàKeyesmớithôi.Giờnhanhlên–tôimuốnanhđặtmôngvàovănphòngcủaCannontrongvòngnămphútnữa.”

“Vâng,thưaông,”ngườiđầytớsấpngửachạyrasaunhà,tìmđườngngắnnhấttớichuồngngựa.

Grantlaorangoài,hầunhưkhôngđểýtớicơnmưalàmướtsũngtócvàquầnáoanh.Mộtcảmgiáclạlùngxâmchiếmanh,nỗisợhãimàanhchưatừng trảinghiệm.Anhchưabaogiờ suynghĩvềannguycủachínhmình,luônbiếtmìnhđủ trí thôngminhvàsứcmạnh thể lựcđểquađượcbấtcứmốinguyhiểmnàomìnhrơivào.Nhưngnỗisợvìngườikhácnày,phatrộngiữayêuthương,kinhhoàngvàtứcgiận,làloạithốngkhổtồitệnhất.

Page 234: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

AnhchạyvềhướngCoventGardenvớitốcđộchóngmặt,trongkhingựa,xebìbõmđiquanhữngconphốướtsũngbẩnthỉu,cònkháchbộhànhtảnratìmchỗtrúmưa.NếucóchuyệngìxảyrachoVictoria…Ýnghĩkhiếnngựcanhđaubuốt,khiếnphổianhcảmthấynhưngậptronglửachứkhôngphảikhôngkhí.

AnhđiquasânnhàthờThánhPaul,khuđấtlinhthiêngphủhàicốtcủaconngườisuốthai thếkỷ.MùixươngchồngchấtchàođónanhkhianhrẽquamáicửaphíaĐôngcủanhàthờ.CoventGardentrảirộngtrướcanh,làchốnlắmngườiquakẻlạivàcũngkhôngítcảnhbầnhàn.Nhữngkẻmóctúi,macô,trộmcắp,bọnkhátmáuvàducônlangthangtựdoởnơinày…vàtấtcảbọnchúngsẽrấtquantâmtớimộtphụnữtócđỏxinhđẹpkhôngcóaiđicùng.NỗihoảnghốtdânglêntronganhkhianhcânnhắcliệuVictoriacóthểđimenquanhkhuGardenvàxuyênquanhữnghẻmtốiđầytộiphạmvàkẻlangthangkhông,haycóthểsẽđithẳngquakhuchợ.AnhphảitìmthấycôtrướcKeyes.

“Victoria,emởđâu?”anhlẩmbẩm,bứcbốitănglêntheotừngphút.Anhphảidùnghếtkhảnăngtựkiểmsoátđểkhônggầmtocâuhỏi.

Chớpmạnhmắtvìnướcmưaxốixuống,dùngcảhai tay launướcchảytràntrênmặtmình,VictoriamòmẫmdọcconphốnhỏrẽnhánhtừRussell,vàtuyệtvọngnhậnramìnhđangđisaihướng.GiờnàylẽracôphảitớiphốBowrồi.Giánhưcôbiếtđường.GiáKeyespháthiệncôbiếnmấtmuộnvàiphútnữa.

Gấuváysũngnướcmưarốiquanhcổchânkhicôchạysâuhơnvàomộtdảinhàcũnát.CũngnhưởbấtcứđâukháctạiLuânĐôn,luôncómớbòngbongnhữngnhàchứa,hangổkẻcắpvàkhuổchuộtkhuấtsaunhữngconphốnhàcaocửarộngsạchsẽ.Khôngdừnglạiđểliếcrasau,Victorialaotớinơitrúẩngầnnhất.Côvộivãxuốngcácbậctầnghầmcủamộtngôinhàhaitầng,biểnbênngoàichothấyđâylàmộtnhàcáđộ.

Cốgắngđiềuhòalạihơithở,cômởmộtcánhcửagỗvàlaovàotầnghầmtùmùánhđèn.Ítnhấtlànửatáđànôngtrongđó,tấtcảđềuquámêmảivớicuộcchơinênkhôngnhậnracócôngay.Cácquýôngcũngnhưnhữngkẻ

Page 235: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cụcmịchđềutúmtụmlạitrướcmộtquầydàibàycácbìnhthuốclávàgóixìgà,nghiêncứudanhsáchkèotrêntường.Mộtgãnhàcáiđeomấycáitúidanặnghaibênhôngnghênhngangđằngsauquầynhoaynhoáythựchiệncácgiaodịch.“…cáđậmvớitấtcảmọingười…”gãtuyênbố,vânvêđuôitócmaiquănquăn,rồighinhanhcácượcbằngmộtmẩubútchìngắn.

Mùihôiđànôngquanhquẩn trongkhôngkhí, sựpha trộn củamồhôi,thuốclà,vảidạvàlenướtnướcmưa.Rútvàomộtgóc,Victoriakéomũtrùmđầuthấpxuốngquamặtvàchờđợi,tayômchặtquanhmình.CôthầmcầunguyệnKeyessẽbỏquanhàcáđộvà tiếp tục tìmcôởnơikhác.Songcôcũng sợ rằnghyvọngđó làvô ích.KhuvựcnàycủaLuânĐônquáquenthuộcvớiKeyes,vìtấtcảcáccảnhsátphốBowđềuđượcđịnhkỳphânđitruyquétnhữngkhuổchuộtđểbắt tộiphạm.ĐâylàđiềumàcáccảnhsátphốBowthànhthạo–sănvàtómcổconmồi.

“Áichà.”Giọngcóhọc thứccủamộtquýôngcắtngangdòngsuynghĩcủaVictoria,vàmộtđôiủngHessiađentiếntớichỗcô.“Cóvẻnhưmộtconchimnhỏxinhxắnđãtìmđượcchỗkhôđểđậutrongcơnmưađây.”

Cuộccácược tạmthờidừng lạikhingười tachúý tớisựhiệndiệncủaVictoria.Cắnmôidưới,côcốgắngkhôngchùnngườilạikhigãđànôngkéomũtrùmđầucủacôxuống.Cônghethấyhắnhítsau,vàmộtbàntaynhungnhúc thịtnhón lấymột lọn tócđỏ rựcẩmướt.“Mộtmónhàngđángyêu,”hắnnặngnềnói,đoạnphálêncườikhiánhmắtlướtquacô.“Emlàmgìởđây, con chimnhỏ?Tìmkiếmngười cùng qua đêm?Thế thì em tìm thấyngười đàn ông của em rồi.Anh có nhiều tiền trong túi quần cho em lắmđấy.”

“Đókhôngphảilàtấtcảnhữnggìanhtacótrongtúiquần,tôicálàthế,”kẻkhácnói,kéotheomộttràngcườicủabọnđànông.

Khổsởnhậnramìnhđangtrởthànhtrungtâmcủamọisựchúý,Victoriatrừngtrừngnhìnvàomặtngườiđànông.Hắncóbộdạngcủamộtquýông,thậmchícólẽlàmộtquýtộchàngthấp,gươngmặttrònđượccạorâusạchsẽ,thânhìnhchắcnịch,mặcquầnốngtúmmàunâucàphê,áokhoácvảilenđencổcao,vàthắtcàvạtmộtcáchkỳcục.

Page 236: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Cóngườilàmphiềntôitrongchợ,”côlínhí.“Tôimuốntrốnởđâyvàiphútđểtránhhắn.”

Hắntặclưỡigiảbộthôngcảmrồivòngtayqualưngcôtựnhiênmộtcáchsỗsàng.“Conbồcâutộinghiệp.Anhsẽbảovệemđúngnhưemcần.”Hắnđặttaylênthânváycôvàbắtđầukéonhữngdâybuộc,lờđitiếngkêutứcgiậncủacô.“Khôngcầnphảnđối–anhchỉmuốnnhìnhàngthôimà.”

Giờthìtoànbộsựchúýcủacănphòngđềutậptrungvàohọ.Ngaycảnhàcáicũngdừng lạixemcóchuyệngìxảyra,cùng lahétcổvũkhibọnđànôngầmĩmuốnxemthứgìđượcchegiấubêntrongbộváy.

“Tôitớiđâyđểtránhbịmộtgãđànôngquấynhiễu,”Victorianói,đẩytayhắnđivàlùisâuhơnvàotronggóc,“Chứkhôngphảiđểtìmkẻkhác.”

Gãđầnđộnchỉnhănrăngcườikhinghethấycâuđó,rõràngnghĩcôđanggiỡnvớihắn. “Anhchoemmộtđêmvớimột conngựađựcbất kham,vàthưởngđậmchosựphụcvụcủaem,”hắnnói.“Mộtngườiđànbàcònmonggìhơnchứ?”

“TôisẽthưởngchoanhnếuanhgiúptôitớiphốBow,”côđộplại.“HẳnanhđãnghenóitớiôngGrantMorgan,cảnhsátphốBow.Tôibiếtôngấysẽmangơnanhnếuanhđưatôitớiđóanhtoàn.”

Nétmặthắncóvẻnhạtbớthammuốn,vàhắnnhìncôvớihứngthúmới.“Phải,tôiđãnghevềMorgan.Emlàthếnàovớiôngta?”

Cảmgiácnhẹnhõmlenvàotâmtrạngloâucủacô.CáitênGrantrõràngđãkhiếnhắnchúý.NếucóthểthuyếtphụcgãnàyđưamìnhtớiphốBow,côsẽđượcantoànkhỏiKeyes.Háohứcmuốnthuyếtphụchắngiúpmình,cônắmchặttayáohắn.Songcôchưakịpnóigìthìcóngườibướcvàonhàcáđộ.

Page 237: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vừaliếcmắtthấychiếcmũxámcủahắn,Victoriakêulênnghẹnngàosợhãi.“Làhắn,”côrunrẩynói.

“Thằngquấynhiễuemấyhả?”kẻtựphonglàngườibảovệchocôhỏi.

Victoriagậtđầu,cổhọngthắtlạikhicôtrântrânnhìnKeyes.Hắnthởhổnhểnvìphảibámđuổicôkhôngngừng,mặtnghiêmtrọngvàtứcgiận.Trôngthấycômắthắnliềnánhlênvẻđắcthắngácđộc.

“Tao là cảnh sát phố Bow đang truy đuổi kẻ tình nghi,” hắn nói bằnggiọngdõngdạcvàlạnhlùng.“Giaocôtachotao.”

Lờituyênbốcủamộtcảnhsáttrongngôinhàgâyrasựhuyênnáokhiếpđảmtrongđámđôngnhỏ.Gãnhàcáibướcratừđằngsauquầybắtđầuquátmắnggiậndữ.“Taolàmănchínhđáng,nhớ!Phải làmthếnào thìbọnlợnchúngmàymớikhôngchõmũivàođịabàncủataođây?”Aicũngbiếtđámnhàcáivàcảnhsátthùghétnhau,bởinhàcầmquyềnthườngquensụcsạoquacácnhàcáđộđểtruytìmtộiphạm.Cảnhsátcoidântổchứccáđộchỉcáchtộiphạmthậtsựmộtbướcnhỏ,vàthườngđốixửvớihọnhưtộiphạm.

“Taođếnvìvấnđề liênquantớihoànggia,”Keyesgaygắtnói, tiếnvềphíaVictoria.“Taosẽcảmơnmàyvìgiaoảđiếmnàychotao,bởitaocầntrahỏinó.”

“Hắnnóidối,”Victoriakêulên,túmlấyquýôngcạnhcô,bấyvíulấymọisựbảovệítỏimàcôtìmđược.“Tôikhônglàmgìsaicả!”

“Côấybịbuộctộigì?”gãhỏi,mộttayômquanhVictoria.

“Taokhôngcóthờigianđểliệtkêtộiảphạmphải,”Keyestrảlời.“Giờthìbuôngảđànbànàyrarồiđilàmchuyệncủamìnhđi.”

“Làmnhưhắnnóiđi,”nhàcáiralệnhdứtkhoát.“Giaomónhàngđểhắn

Page 238: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cuốnxéođiđi.Mộtgãcảnhsátlảngvảngquanhchỗnàythìchảlàmăngìđượcđâu.”

Ngườiđànôngkia thởdàivànhẹnhàngđẩyVictoria lên trước.“Chậc,emmuốntớiphốBowmà,bồcâu.Cóvẻemcóngườitháptùngrồi.”

“Hắnsẽkhôngđưatôitớiđó,”côkêulên,bámchặtanhta.“Hắnsẽgiếttôi.Đừngđểtôiđi!”

“Giếtem?”Anhtalặplại,cườigiòntrướcđiềuanhtarõràngnghĩlàthổiphồngquámức.“Thôinào,bồcâu,chodùemđãlàmchuyệngì,khôngthểtệ tớimứcđóđược.Khi em ra trước tòa, cứdànhcho thẩmphánnụcườixinhxắnnhất,vàtôitinôngtasẽdễdàngthảemthôi.”

“Làm ơn đi,” cô khẩn khoản van xin, “Giúp tôi tới chỗ Ngài RossCannon.HoặcôngMorgan.Tôi…tôivanxinônghãycứutôi.”

Vẻdaođộngthoảngquagươngmặtngườiđànôngkhianhtanhìnxuốngcô.Cóvẻđiềugìđóanh tađọcđược trongmắtcôđã thuyếtphụcanh ta.Cánhtayquanhcôvữngchắchơn.“Đượcrồi,”gã tanói.“Chắcchắnviệccứugiúpcôgáigặpnạntrongbuổitốiẩmướtnàylàviệchayhođây.”Anhta ngước lên Keyes với nụ cười chiếu cố hòa nhã. “Chắc chắn sẽ khôngphiềngìnếu tôiđi cùngcôgáiđếnphốBow,”anh tanói. “Đó lànơianhmuốnđưacôấytới,phảikhông?Tôiđưacôấytớiđógiúpanhthìcógìkhácbiệtđâu?”

VictoriacăngthẳngkhiKeyestiếntớihọ,đôimắttốisầmđằngđằngsátkhítrêngươngmặtđiềmtĩnh.Hắntỏrađangcânnhắcphảnứng,phongtháigiốngnhưmộtngườiđang thảo luậnmộtcáchbiếtđiều.“Taosẽchomàybiếtkhácbiệtthếnào,”hắnkhẽnói.Vừanóihắnvừarútmộtvậttừtrongáokhoácravunglên.Trongmộtkhoảnhkhắcthoángqua,Victoriathấyđólàmột chiếcdùi cui nhỏvànặngmàcảnh sát dùngđể trấn ápbọn tội phạmngangbướng.CôkêulênthấtthanhvàquayđingaykhiKeyesđánhtúibụivàođầuvàvaingườiđànôngbalầnliêntiếp.Côcảmthấysựkhủngkhiếpcủanhữngcúđánhvanglênquathânhìnhnặngnềcủaanhta,vàanhtasụp

Page 239: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

xuốngthànhmộtđốngrênrỉtrênsàn,cánhtaytrượtkhỏicô.

Keyestómlấycô,siếtmộttayvặnrasau,khiếncôđaukhắplưngvàvai.Victoriarênlênquahàmrăngnghiếnchặtvàcúiratrướcđểlàmdịucơnđaubuốt.CảphòngkêulênphẫnnộbuộcKeyesphảilêntiếngáttràngâmthanhchói tai kia. “Ai cònmuốn lộn xộn với tao thì sẽ bị khép vào tội cản trởngười thi hành công vụ. Cómuốnmột buổi tối trong nhà giamNewgatekhông?”Hắnphá lêncườikhinhbỉ trướcđámđôngđộtngột imbặt.“Taonghĩlàkhông,”hắnnhạobáng.“Cứtiếptụcviệccủamìnhđi,cácquýông,vàvứtmiếngthịtcừubétítẹonàyrakhỏiđầuđi.”

“Xéorakhỏiđịabàncủatao!”gãnhàcáigắt,bướctớichỗnhúmngườiđangxúmquanhngườiđànôngbịthươngtrênsàn.

“Sẵnlòng,”Keyesnói,vừalôivừađẩyVictorialêncácbậcthang,quaytrởlạicơnmưatầmtã.

“Giờôngkhôngthểgiếttôi,”côkêulên,chớpmắttrongmànmưaxốixảlênmặt.“Cónhânchứng…tấtcảbọnhọđềusẽnóiônglàngườiđưatôiđi.Ôngsẽbịxétxử…bịtreocổ…”

“Chờđếnlúcđiểutrathìtaođãởtậnđẩuđâurồi,”Keyesnhạobáng,tiếptụcvặn taycô trongkhiđẩycôđidọc theoconphố,vòngquavũngnướcgiữaphố.

Victoriađiêncuồngnhìnkhắpconphốhyvọng tìmđượcaigiúpmình.Nhữngánhmắtvôvọngnhìnratừsâutrongnhữngtầnghầmchậtních.Mùihôithốicủalòmổdướitầnghầmbaolấyhọkhihọđiquacửa,nơimàcơnmưanhưtrútnướckhôngrửatrôicáclớpmỡvàmáukhôđiđượcmấy.Côcảmthấymắtmìnhvừađauvừangứa,nướcmắtchảy trànhòavàonhữngdòngnướcmưatrôixuốngmá.

“Tạisaoônglạilàmđiềunàyvớitôi?”côhétlên.

Page 240: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Ngạcnhiênthay,Keyesnghethấycôquacơnmưahỗnloạn.“Taoquágiàđểlàmcảnhsát,nghỉhưuthìchỉđượcvàibảngcòm.Taochảngugìmàchịusốngnhưchótrongnhữngngàycònlại.”

“A…aiđãtrảtiềnđểônggiếttôi..”Côngừnglờivớimộttiếngkêuđauđớnkhihắnđẩytaycôlênthêmhai,baphânnữa.

“Sủađủrồi,”hắnnói.Tớigócphốhaingườirẽvàomộtkhunhàtồitàn.Họnhanhchóngđitớimộtnhàmáybỏhoang.Tườngnhàmáyxuốngcấpvàdễđổtớimứckhôngaidámsốngởtrong,thậmchíngaycảnhữngkẻnghèohèn chen chúc trong khu ổ chuột cạnh đó như đàn thỏ trong hang cũngkhôngthèmtớitrúngụ.VictoriahétlênghìmgótgiàylạitrongkhiKeyescốbuộccôđiquacửa.

Mộtcơnđaudữdộinổtungbênđầu,vàcôlờmờnhậnrahắnvừađánhmình,đủmạnhđểchếngựsựchốngcựcủacô.Sụpvàohắn,đầucôongong,côcốgắngminhmẫnlại.Hắndễdàngdùngcàvạtbịtmiệngcôlại,khiếncôgiậtnảyngườitrướcvịhồbộtvàmồhôi.Kéohaitaycôrasaulưng,Keyeskhóachiếccòngkimloạilạnhlẽoquanhcổtaycô.

Bấtlực,Victorialoạngchoạngvềphíatrướckhigãcảnhsátđẩycôđitớimộtchiếccầuthanggãy.Phầnbậcthangcònlạirênxiếtvàsứtratừngmảnhkhihọđilên.Hẳnởtrongtòanhàphảitốimò,nhưngphầnlớnnócnhàđãmụcnátcòntườngđầylỗvàkhenứtlớn.Mùihôihámứđọngtrongkhôngkhí,mọibềmặtthấyđượcđềuphủdướimộtlớpbụinhờnnhờnchỉkhẽrunglênkhitừngđợtgiómangtheonướcmưathổivàotrong.

Giờthìsẽkhôngcònaitìmracô,Victoriađờđẫnnghĩ,thởdốctrongkhiKeyesđẩycôlêntầnghaicủanhàmáy.Sànnhàsầnsùiphânchuột,cácbứctườngrạnnứtbaophủtrongbụibẩn,mạngnhệnvàtổchim.Cótiếngkêuthethévàtiếngvỗcánhkhinhữngcưdânhiệntạicủanhàmáychạytrốnkhỏinơiđangđậu.Nướcmưadộtquatrầnnhàhưhạiđọnglạithànhvũnggiữasàn.Kéocôvàomộtgóc,Keyesấncôxuốngkhiếncôngãdúidụi,gấuváytrượtlênđùi.

Page 241: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Và rồihắnđứngnhư tượngnhìnchămchúđôi tấtướt củacô.Mặthắncăngra theocáicáchkhiếncômuốnbệnh.“Taovốnđãđịnhnhanhchóngkếtliễumày,”hắnnói.“Songgiờthìtaolạimuốncóthêmgìđóbùvàophítổn của tao, con chó cái rắc rối ạ. Tao sẽ không chê dù chỉ làmột phầnnhữnggìmàMorgancó.”

Độtnhiênchẳngcógìgiốngthật.Victoriađờđẫnnghĩcôhẳnđanggặpácmộng,vàngaykhicôthứcgiấc,Grantsẽởđó,nóivớicôrằngmọichuyệnđềuổn.Khôngquantâmtớichuyệngìđangdiễnranữa,côtậptrungcaođộvàoýnghĩrằngmọithứchỉlàmộtgiấcmơkhủngkhiếp.CôthậmchíkhôngcorúmlạikhiKeyescúimìnhtrêncôvàbắtđầugiậtkhuyquầnra.“Khôngcómày trên đời này thì cũng chẳng chết ai,” hắn lẩm bẩm. “Tao đã thấyhàngnghìnđứanhưmày.Taosẽkhenmàymộtđiều–màylàconchócáicógan đấy.Không ả đàn bà nào sống qua được những gìmày đã trải qua.”Giọnghắnđộtnhiênđầyghentị.“Morganbaogiờcũngđượcxơihạngtốtnhất…Áichà,màyđúnglàmộtmiếngthịtcừuchọnlọc.”Tiếptụclẩmbẩmgiận dữ, hắn túmváy cô kéo lên, trong khiVictoria bắt đầuướcmình đãchết.

Chương16

NhưGrant yêu cầu,CoventGardenvànhữngkhuvựcquanhđónhanhchóngđầy tuầnbộ,đội trưởng, cảnh sátphốBowvà línhcanh.Nhómmãtuầntậphợptừlínhkỵbinhnghỉhưuchiakhuvựcthànhtừngphầnvàbayvâychúngvớisựchínhxáccủaquânđội.Cannon,dĩnhiên,ởlạiphốBowsaukhi ra lệnhmọidiễnbiếnmớiphảiđượcbáocáo lạichoanhngay lậptức.

GrantbiếtviệcCannonmuốntìmthấyVictoriavàKeyeskhôngphảichỉlà lo lắngcánhân.Côngchúngđanghi luônluôntìmdấuhiệumụcruỗngtrong lực lượngphốBow.NếuKeyes làmgì sai trái, họ sẽvinvàođóđểchốnglạiCannon–chốnglạitấtcảbọnhọ-nhằmcảntrởkếhoạchcảitổvà

Page 242: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

mởrộnghệ thốngcảnhsátcủaanh.Rấtcó thểsự lo lắngnàyđènặng lêntâmtrítấtcảcáccảnhsátphốBow,thúchọcàngđổcôngtìmkiếmhơn.

“Morgan,”Flagstadlolắnglêntiếng,chỉnhlạivànhmũđểchemànmưa,“NghĩnátóctôicũngkhôngthểtìmralýdohợplývìsaocôDuvalllạichạytrốnKeyes như thế. Cô ấy hẳn phát cuồng, hoảng loạn… nhưng tại sao?ChúngtaaicũngbiếtchắcKeyeslàngườitốtmà.”

Grantlắcđầu,đihướngvềphíanhàhát.Anhcảmthấykhóbuộcmìnhtrảlờiquahàmrăngnghiếnchặt.“Tôichẳngbiếtcáiđếchgìchắcchắnsất,”anhthôlỗnói.

“Dĩnhiênanhphảibiếtchứ,”Flagstadkhăngkhăng,tấttảbướcđểbắtkịpanh.“Keyescólàmgìbất thườngđâunào–anhấychỉ tìmcôDuvallnhưchúngta,đểđưacôtaquaylạinơiantoàn!”

ViệcFlagstadbiệnminhchongườibạnlâunămcủamìnhhẳnphải làmGrantcảmđộng.Gươngmặtsươnggiócủangườiđànôngđầycăngthẳngvìnhữngsựviệckhôngthểgiảithíchđượctốinay.FlagstadquenbiếtKeyesđãhàngnămtrời,nênôngtasẽvôcùngđaulòngnếucóaibảoKeyesđãlàmđiềusaitrái.

Grantbiếtlẽraanhphảitỏrathôngcảm,vàcóthểlàđôibalờixoadịunỗilolắngramặtcủaFlagstad.Vậymàanhlạithấymìnhdừnglạirồitúmphíatrướcáokhoáccủaôngta.“Vậythìhắnđangởchỗchếttiệtnào?”Cơngiận anh đã cố kìm nén giờ đây bùng nổ. “Khỏi cần nói với tôiKeyes làngườithếnào–chỉcầngiúptôitìmthằngkhốnđó!”

“Rồi…rồi…”Flagstadđưataylêncạytayanhrakhỏiáomình.ÔngtanhìnGranthoangmanglosợ.“Bìnhtĩnhlạiđi,Morgan.Trờiạ,tôichưabaogiờthấyanhnhưthếnàycả…Chậc,anhvốnluôngiữđượccáiđầulạnh,kểcảkhicónổiloạncơmà!”

Grantthảôngtaravớimộttiếnggầmgừcủacơngiậnbịkìmnén.Phải,anhvốnluônbìnhtĩnhtrongnhữngcuộcnổiloạn,bạođộng,đánhnhauvà

Page 243: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

ẩuđảđủmọidạng.Chuyệnnàykháchẳn.ThờigianchoVictoriađanghếtdần.Côđanggặpnguyhiểmđedọa tới tínhmạng,vàviệckhông thểđếnđượcbêncôkhiếnmộtthứphinhântínhtảnratronganhvàtràorangoài.Anhbỗngnhận ramìnhphải tựkiềmchếnếukhôngcó thểanhsẽgâyánmạng.Giốngnhưmáy,anhbuộcmìnhtiếptụcđitớinhàhát,nơiđộitrưởngnhómtuầnbộđãtậphợplạihaingười.

“Anhkhôngnghĩ họ trốn đi cùngnhau đấy chứ?”Flagstad buột ra suyngẫmtrongbụng.“Ýtôilà,cácquýcôxemrađềuthíchKeyes,vàcôDuvallcótiếnglà…”

“Tránhxatôira,”GiọngGranttrầmkhànchếtchóc.“Trướckhitôigiếtông.”

Flagstaddườngnhưhiểuđượcđókhôngphảilàlờiđedọasuông.Mặttáibệch, ông ta dừng lại và vội lùi ra. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi xem đội trưởngBrogdonbáocáogìvềkếtquảcủađộituầnbộ.”

“Morgan!Morgan!”TiếnggọithấtthanhkhiếnGrantquayranhìnvớidựcảmbấtan.Mộtcảnhsátquậnsấpngửachạydọctheonhàhát,từnhữngconphốphíaBắcchợtới.“ÔngMorgan…họcửtôitớibáovớiông…”

Granttớichỗcậucảnhsáttrongbabướcsải,chútnữathìxôngãcậuta.“Chuyệngì?”

“Nhà cá cược trong con hẻm ở phốRussell… có chuyện ông sẽmuốnbiết…”Thởhổnhển,cậucảnhsátngừnglờigụcđầuxuốngcốhítvàothêmkhôngkhí.

“Nóimau,chếttiệt!”Grantgắt.“Cậucóthểthởsau.”

“Vâng,thưaông.”Viêncảnhsátgậtđầuđánhrụpvàbuộcmìnhtiếptục.“Nhà cái vớimấy người khác nói” – anh ta dừng lại hít thêmmột ngụmkhôngkhí–“Tốinaycómộtcôgáivànhàcácược,nhờaiđóđưatớiphố

Page 244: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Bow.HọnóimộtcảnhsátphốBowvàobắtcôấyđitheo.”

“CảmơnChúa,”Flagstadkêulên,ôngtađãnấnnálạiđểnghebáocáo.Gươngmặtnhẹnhõmhẳnđi.“ĐólàKeyesvàcôDuvall,chắcchắnrồi.Anhtađãtìmthấycôấy!Mọichuyệngiờđãổn.”

GrantlờđiniềmphấnkhíchcủaviêncảnhsátphốBowvàhunghãnhỏicậucảnhsátquận.“Chuyệndiễnrabaolâurồi?”

“Cóvẻchưatớimườiphúttrước,thưaông.”

Flagstadhớnhởxenngang.“Tôisẽđi thẳng tớiphốBowđợihọ.ChắcchắnKeyessẽđưacôtatớiđóngaythôi.”

“Cứthếđi,”GrantnóirồivộilaovềphíaphốRussell.

Tìm nhà cá cược không khó gì.Một đám cảnh sát quận đã tụ tập bênngoàicầuthangxuốngtầnghầm,trongkhimộttaymậplùn,hốngháchđứngbêndướisựchechắnđángngờcủamộtcáiôráchnátđangkêuthanvớitấtcảmọingười.Gãnhàcáiđeolỉnhkỉnhmớbaodanặngtrịchnêncóthểnhậnrahắnngaylậptức.

ĐámcảnhsátquậnđứngngayngườivàlùilạimộtbướckhiGranttớichỗhọ.Họnhìnanhlạlùng–chắcchắnbộdạngcủaanhkhákỳquặc,tócbếttrênđầu,mặthằmhằmtáinhợtdướimànmưa,vàmắmmôimắmlợithànhđiệubộhằmhèlạnhtanhmàanhkhôngbỏnổi.

Gãnhàcáiliếcnhìnanhtínhtoán.“Màyđúnglàmộtgãkhốntoxác,”hắnnhậnxét.“MàyhẳnlàMorgan.Conkiađòiđigặpmày,conđiếmbướcvàochỗtaorồigâyravụomsòmchếttiệtấy.”

“NóichoôngMorganchuyệngìđãxảyrađi,”mộtcảnhsátquậngiục.

Page 245: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“TêncảnhsátphốBowvàoquántaotìmconđấy,nhưngnókhôngchịuđicùnghắn.Connhỏquẫntríđónóihắnsẽgiếtnó.”

“Vàrồicóxôxát,”viêncảnhsátquậnnhắc.

“Phải,”gãnhàcáichuachátnói.“Mộtkháchhàngcủataocốchiếmlấyconđiếm,thếlàthằngcảnhsátđánhôngtavãiđái.”Gãnhổnướcbọtkhinhbỉ khi nhớ lại viên cảnh sát phốBow đã rời đi. “Thằng chó chết tiệt, chỉnhămnhehủyhoạicôngviệclàmănlươngthiệncủangườikhác!”

NỗihoảnghốtxenlẫnđauđớngiàyvòGrant,cànglúccàngdữdộihơntớiđộanhcảmthấyhơinóngphừngphừngdồnlênđầu.

“Họđivềhướngnào?”anhkhànkhànhỏi.

Câuhỏikhiếngãnhàcáibấtgiácnởmộtnụcườiquỷquyệtngoáctớitậnmang tai. “Có thể tao biết,” gã nhà cái thận trọng nói, “mà cũng có thểkhông.”

Mộtviêncảnhsátquậnsốtruộttúmphắtlấygãkhiếngãoaioáitứcgiận.“Bọnmàymàcònthôbạovớitaonữa,”gãnhàcáiđedọa,“Thìđừnghòngtaochobọnmàybiếtchúngđiđâu!Haybọnmàythíchđilượmxácconđóvềmàđàohốchôn?”

“Màymuốncái củanợgì?”Granthỏikhẽ,nhìngãnhàcái trừng trừnghunghãnkhiếngãcóvẻbủnrủntaychân.

Gãnhàcáichớpmắtlolắng.“Taomuốntừgiờbọnchothachúngmàytránhxakhỏiđịabàncủatao!”

“Được.”

“Nhưng,ôngMorgan…”Viêncảnhsátquậnnói,phảnđốicuộcgiaodịch

Page 246: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

vội vàng. Giọng anh ta lụi đi khi ánh mắt đằng đằng sát khí của Grantchuyểnhướngsanganhtatrongmộtkhoảnhkhắcbuốtgiá.

GãnhàcáinhìnGrantnghingờ.“Làmsaotaobiếtmàysẽgiữlời?”

“Màybiếtlàmsaođược,”Granttrảlời,giọngrềnvangnhưsấmlàmátcảtiếngmưabênngoài.“Nhưngmàybiếtchắcrằngtaosẽgiếtmàytrongmườigiâytớinếumàykhôngchotaobiếthọđiđườngnào!”

“Đượcrồi,”gãnhàcáinói,vàbắtđầugọimộttayWillienàođó.Ngaylậptứcmộtcậunhócgầygònhỏthókhoảngmườimột,mườihaituổixuấthiện,mặcquầnáo rách rướiquákhổ sovớingườimình,độimột chiếcmũgầnnhưnuốtchửngcảcáiđầuvừangắnvừanhỏ.“Thằngchạyviệcchonhàcáicủa tao,”gãnhàcái tựhàonói. “Taocửnóbám theo thằngkhốnkhihắnmangảđiếmđi.”

“Họtớimộttòanhàcũkhôngcáchxađây,”cậunhóchổnhểnnói.“Cháusẽchỉchoông,ôngMorgan.”Cậulậptứcrảobướcdọcconphố,ngoáilạinhìnxemGrantcó theomìnhkhông.Grantcũng lập tứcchạy theo.“Cháubiếtchínhxácnóởđâu,thưaông,”cậunhóckêulênvàkhôngcònrảobướcnữamàcocẳngchạy.

Ngôinhà,hayđúnghơnlàcáixáccủamộtngôinhà,sừngsữngnhưmộttay lính canh xơ xác ở góc phố. Tường nhà đầy lỗ thủng toác ngoác vànhữngmảnh kính lởm chởm. “Ởđây,”Willie kêu lên, dừng lại trước cửanhà,nhìnnókhôngtintưởng.“Họvàotrongđấyđấy.Nhưngcháusẽkhôngvàođâuông ạ…Chẳng cómẩugỗnào còn lành lặn trong cái nhà cũ nátnày.”

Granthầunhưkhôngnghethấycậunhóckhianhbướcquangưỡngcửa.Nhàmáyrênrỉcótkétquanhanh,nhưthểcảtòanhàsẽsụpđổbấtcứlúcnào.Mưachảythànhdòngquanhữngkhehởtrêntườngvàtrần,mùisạchsẽcủa nó không làm bầu không khí hôi hám tươimát hơn được bao nhiêu.Khôngcó tiếngngười,khôngcódấuvếtvật lộn,vàdườngnhưkhông thểxảyrakhảnăngVictoriaởđây.Grantthoángtựhỏicóphảicậunhócđãđưa

Page 247: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nhầmmình tới đâykhông,hay liệu cóphảigãnhà cái đã ra lệnh cho cậunhóclừaanh.Nếuđâykhôngphảinơicầnđến,anhđãlãngphímấtthờigianquýbáu.Tuynhiên,anhđểýthấycódấuvếtnhưvếtcàovànhữngvếthìnhvòngcung,ánhmắtanhliềnđổtớicầuthang.Cónhữngmảnhgỗmớigãytrênbậcthứbavàthứtư,vàcaohơnnữa.Aiđóvừalênđây.

CảnhđókhiếnGrantchộtdạ.Ngaylậptứcanhlaolêncầuthang,mặcchonhữngbậcthanggỗcótkétdướisứcnặngcủamình,trèolênbằngcảchânlẫntay.Tớilúcnàyanhmớibiếtthếnàolàtuyệtvọngthựcsự,cảmthấynólaođinhưdầusôiquanhữngmạchmáuđếnđộmọimảnhdaanhđềubỏngrát.Anh phải tới được chỗVictoria trước khi quámuộn…và nếu đã quámuộn…anhbiếtanhsẽkhông thểsốngđược trongmột thếgiớikhôngcócô.

Nửachạy,nửabòlêncácbậcthangcũnát,anhlêntớitầnghai.Quatấmmànmờđỏcủacơnthịnhnộkhôngthểkiềmchế,anhthấyhaingườingayphíakiasàn…Keyes,chồmngườiquathânhìnhsóngsoàicủaVictoria,sờsoạngtrênváycôtrongkhimộttiasétchóilóađánhxoẹtquamáinhàđổvỡ.Màu sắc duy nhất trong phòng là màu tóc đỏ của Victoria, đỏ như hồngngọc,rựcrỡtrànbêndướiđầucô.Côbịbịtmiệng.Mắtnhắm,bấtđộng,cônằmsóngsoàibêndướigãcảnhsát,khôngcódấuhiệucửđộng.

MộtâmthanhhunghãnthoátrakhỏicổGrant,tiếngthétácquỷxuấtpháttừtrongsâuthẳmlinhhồnanh.Khôngcònnhậnthứcđượchànhđộngcủamình,anhlaotớiKeyes,cảhồnvíabịthaotúngbởimongmuốntấncôngvàgiết chóc.Đốiphươngchỉkịpngước lênmộtgiây trướckhiGrant lao tớihắn.MộttiếngchửithềbậtlêntừKeyeskhihắnbịnémragiữaphòng.Hắnlăn người, sờ soạng tìm cặp súng lục, nhưngngaykhi hắn chạmđược tớibángsúng,Granttómtayhắnđậpbụpxuốngsànvớilựcđậpcóthểlàmgãycảxương.Hétlênđauđớn,Keyestấncôngbằngnắmtaykia,giángmộtcúđấmvàohàmGrant.Grantchỉ thoángcảmthấycúđánhbởianhđangquátậptrungvàomụctiêugiếtngười.

“Nóchẳnglàcáicóckhôgì,đồsúcvật!”Keyesgàolên,trừngmắtnhìnvàogươngmặtdữdằnvàtànnhẫncủaGrant.“Anhsẽkhônggiếttôivìmộtconđiếm!”

Page 248: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantkhôngnóikhôngrằng,chỉnệntúibụichotớikhikhôngcòntừnàolọtrakhỏimiệnggãcảnhsátphốBowđượcnữa.Keyesngừngdần,ngừngdầnkhôngđánhtrảđểđưataylênbảovệmặtvàđầu.Khigãcảnhsátđãbịđánhbạithànhmộtđốngrênrỉ,Grantlấydaotrongủngra,tậnhưởngcảmgiáccónótrongtay.Anhsẽchỉthỏamãnkhihắnchết,vàgiờkhônggìcóthểngănanhlại.Tấtcảnhữnggìanhtintưởng,sựtrừngphạtcủaluậtpháp,sự côngbằng, công lý, đềubiếnmấtnhưhạt bụibị gió cuốnđi.Gầnnhưphátđiênvìkhátmáu,anhgiơcondaolên.

Nhưngmộtâm thanhnghènnghẹnkhiếnanhdừng lại.Thởhổnhàhổnhểnlúcnhanhlúcchậm,anhnhìnvềhướngâmthanh.Victorianằmnghiêng,cổhọngyênlặngphậpphồng.Mắtcômởtonhìnanhchămchămtrongkhimiệngbịnhétgiẻ.Grantcứngngườichotớikhianhrunlênvìkiềmchếlực.Anhkhôngthểrờimắtkhỏigươngmặtcô.ĐôimắtxanhcủaVictorianhưthểcầmtùanh,ngănanhcửđộng.Sựtỉnhtáothấmthíavàonhữnglớpđầutiêncủacơngiậndữhiếuchiến,nhưnganhmạnhmẽcưỡnglạinó.

“Quaymặtđi,”anhnóibằngmộtgiọngdườngnhưkhôngthuộcvềmình.

Victoria ngay lập tức lắc đầu, hiểu rằng anh không thể xuống tay giếtngườitrongkhicôđangnhìn.

“Chếttiệt,nhìnrachỗkhácngay,”Grantgầmgừ.

Côkhônglàmtheo.Ánhmắthọkhôngrờinhau,conácquỷtronganh,sựkiênquyết của cô, cho tới khi cuối cùngcôđánhbại anh.Anhchấpnhậnbằngmộttiếngrêntrầmrồinhétlạicondaovàoủng.ĐoạnanhđấmKeyesmộtcúcuốicùng làmhắnngất lịmrồicuốngcuồng lục túihắn.Tìm thấychìakhóachiếccòngcùmtayVictoria,anhliềnmangtớichỗcô,khuỵugốixuốngcạnhbên.Côrun lênkhichìakhóaxoay trongổ,vàchiếccòngrơixuốngkhỏicổtaybầmtímcủacô.

VừarútgiẻkhỏigươngmặtđẫmnướcmắtcủaVivien,Grantliềnkéocôvàolòngômsiết.Trongvòngtayanh,cômềmmại,nhỏbévàvẫncònsống,

Page 249: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cảmnhậnấykhiếnanhrênvìnhẹnhõmsaunhữngnỗiđọađàymàanhphảichịuđựng.Tayanhquờquạngkhắpngườicô,môingấunghiếnlướtquatóccô,dacôvàquầnáo,nhưthểanhsẽnuốttrọncôvậy.

“Grant,”côthổnthức,chùnngườivìnhữngnụhôn.

Anhgầmgừsungsướngvàkhátkhao,épmạnhmôilênmôicô.

Anhcảm thấy taycôômcổanh,vàhơi thởphả lên tai anhkhi cônói.“Emcứtưởngemsẽchếtởđây.Emtưởng…mặthắnsẽlàthứcuốicùngemthấytrongcuộcđờinày.”

“Mặtanhsẽlàthứcuốicùngemthấytrongcuộcđờinày,”anhnóibằnggiọngkhôkhan.

“Emnhớmọichuyệnrồi…gãđó,Keyes…lúctrướchắnđãtìmcáchgiếtem.”

Grantbiếtanhđangômcôquáchặt,nhưnganhdườngnhưkhôngthểthảlỏngtay.“Anhxinlỗi,”cuốicùnganhcũngthốtlênđược.“Anhrấtxinlỗi.Tạianh…”

“Không,không.Xinđừngnóivậy.”Taycôômchặtcáigáycứngcápcủaanh.“Làmsaoanhtìmthấyem?Làmsaoanhbiết?”

“NgàiLanechoanhbiếtvềKeyes.Suốtnửatiếngquaanhđãphátđiên,cứsợanhsẽkhôngkịptìmthấyem.”Anhvùimặtvàongựccôrênrỉ.“Ôi,Chúaơi.”

Anhcảmthấynhữngngóntaycônhẹnhànglenvàomáitócướtsũngcủamình,vàcôdịudàngthìthầmđiềugìđómàanhkhôngngherõ.

“Anhsẽkhôngbaogiờđểemrakhỏitầmmắtnữa,”anhnói,giọngnghèn

Page 250: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nghẹntrênngựccô,làmcôphảicườikhúckhích.

“Đ…được.Nhưthếổnvớiemhoàntoàn.”

Mưagióvẫnlồnglộnbênngoài,khiếnnhàmáycótkétrunrẩy.Nhữngâm thanhkích thíchGranthànhđộng.AnhđànhbuôngVictoria rakéocôcùngđứngdậy.“Anhphảiđưaemrakhỏiđây,”anhlẩmbẩm.

“Vâng.”Côcămghétliếcnhìnquangcảnhđổnát,ánhmắtdừnglạitrênthânngườinằmúpmặtxuốngsàncủaKeyes.“Cònhắnthìsao?”

“Chúngtasẽđểhắnchongườikháclo,”Grantnói,khôngquantâmdùcảtòanhàđổsậplênthằngkhốn…miễnlàhọantoànrangoàitrước.Anhvòngtayqualưngcôđểđỡcô.“Emđiđượckhông,Victoria?”

Côgậtđầu,vàanhngạcnhiênthấymộtnụcườihiệnlêntrênđôimôinứtnẻcủacô.“Saovậy?”anhhỏi,khôngbiếtchắccóphảisựkinhhoàngnhữngphútvừaqualàthủphạmkhiếncôtạmthờimấtthăngbằng.

“Anhgọitênem,”cônói,giọnglàokhàocăngthẳng,môivẫnmỉmcười.“Làmsaoanh…”

“Anh sẽ giải thích sau.”Không thểkiềmchế, anh cúi xuống chiếm lấymôicôbằngmộtnụhôncuồngbạovàsaymê.“Đithôi.”

Họcẩnthậnđixuốngchiếccầuthangcũnát,Grantdẫnđường.Anhkiểmtra từng bậc, giẫm xuống trước rồimới choVictoria bước theo. Cô ngạcnhiênvìsựvôlựccủachânmình.Mặcdùbiếtmìnhđãantoàn,côkhôngthểthôirunrẩy.Nhưngcơnrunvàớnlạnhlướtquadalàmcôcóngngườilại.

“Emcóbịthươngkhông?”Granthỏi,mặcdùgiọnganhđiềmtĩnh,côvẫnngheđượcnỗilolắngkhổsởẩntrongđó.

Page 251: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Không,” cônói, nghiến răngvàonhauđểngănmìnhkhôngnóihuyênthuyên. “Hắnkhông…anh tìmđượcem trướckhihắn…”Cô im lặngkhiGrantnângcônhẹnhàngquamộtbậcthangvỡ.“Emhoàntoànổn,”cônói,cốgiữgiọngmạnhmẽđểtrấnananh.Songanhkhólòngantâmđược.Cônhănmặtkhithấynétmặtnhìnnghiêngcứngđờcủaanh,biếtrằnganhđangâmthầmtựmắngmìnhvìnhữngchuyệnđãxảyra.

Dường như saumột thời gian dài vô tận họmới xuống được tầng trệt.Ngaykhixuốngtớimặtsànvữngchãi,Grantbếbổngcôlên.Victoriađẩyvai anhkhi nhận ra họ đangở giữamột đámcảnh sát quận, cảnh sát phốBowvànhữngtòmòtớixem.“Emtựđiđượcmà,”côthìthầmgiữanhữnglờitándươngvàthởphàolangiữađámngườitụtập.

Lờnhữnglờiđóđi,Grantvẫnbếcô.Mộtđộitrưởngđộimãtuầntiếntới,xuốngngựacungkínhcúichàoGrant.“Thưaông,”anhtanói,“TôimừngthấycôDuvallđãđượcđưaxuốngantoàn.”Anhtangừnglờiliếcvềphíanhàmáyđổnát.“ÔngKeyescònởtrongđókhông?Chúngtôinên…”

“Hắn còn sống,”Grant trả lời, nghe không hài lòng lắm về sự thật đó.“Nhưnghắnsẽcầnhỗtrợđểxuốngđượcdướinày.”

Người đội trưởng nhíumày lo lắng. “Nơi này không an toàn chút nào,thưaông.Tôikhôngthểđảmbảoantoànchobấtcứaimạohiểmvàođó.”

“VậythìđánhsậpcảchỗnàyđirồibớiđốngđổnátmàtìmKeyes.”Grantthẳngthừngnói.“Tôiđếchquantâmcácanhđưahắnranhưthếnào.”

Ngườiđội trưởngchớpmắt lúng túng trước sựnhẫn tâmcủaGrantvớingười đồng đội cũ. “Thưa ông, tôi có thể mời ông dùng ngựa của tôikhông?”Anhtarahiệuchomộtngườitrongđộimãtuầndẫnmộtconngựalớnmàuhạtdẻtới.

GrantnângVictoria lênyên rồi lập tứcnhảy lênngồiphía saucô.Anhlạnhlùngliếcvềphíatòanhàxiêuvẹo.“KhinàomangđượcKeyesxuốngtầng trệt,”anhnóivớingườiđội trưởng,“Hãybắthắnđưavềphònggiam

Page 252: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

phố Bow. Tôi còn chưa xong chuyện với thằng khốn đó… và sau khiCannonxongviệcvớihắn,hắnlàcủatôi.”

“Vâng, ôngMorgan,” người đội trưởng nói, nhìn anh vừa kính sợ vừalúngtúng.RõràngGrantkhôngphảingườimàanhtadámlàmphậtlòng.

Quámệtđểgiữýgiữtứ,Victoriangồigiạngchântrênconngựamàuhạtdẻ,váynânglêntớiđùi.CôdựavàoGranttrongkhicánhtayvữngvàngcủaanhvòngratrước.Nhữngngóntaydàicủaanhômquanhsườncô,vàanhkéocôvàomìnhkhichongựacấtbướckiệu.Côhơibịxócvìcơthểcứngđờvàmệtmỏi nên không thể chuyển động nhịp nhàng theo ngựa.Nhưng côchàođónlànnướcmưalạnhlẽotápvàomặt,vàotứchiđaumỏi,nhữngdấuhiệuthânthểchobiếtcôvẫncònsống.

Grantđãtớitìmcô,côngạcnhiênnghĩ.AnhđãngănKeyesgiếtcô.Đólàmộtđiềukỳdiệutớimứckhómàhiểuđược.Côtrànngậplòngbiếtơn,vàkhông chỉ vậy, còn có cảm giác trìumến vượt qua tất cả những cảm xúctrướcđâymàcôdànhchoanh.Giờcôbiếtanhsẽmạohiểmtấtcả,làmtấtcảvìcô,anhquantâmtớicônhiềuhơnbấtcứaitừngquantâm.Côcũngbiếtanhhẳn sẽgiếtKeyes,nhưng thayvì thế lạiđểhắn sốngvì cômuốnnhưvậy.Ýnghĩkhiếncôsungsướngtronglòng.Grant làngườiđànôngtuyệtdiệu, và chắc chắn tự làm chủ được mình… nhưng cô có sức mạnh ảnhhưởnglênanh.Bởivìanhyêucô.

Tận hưởng cảm giác đó,Victoria ngả hẳn vào anh, không hề thấy khóchịuvìcái lạnhvàsựbất tiệnkhingồi trên lưngngựa.Bóng tốiướtnướcmưa chỉ lờmờ sángdưới ánhđènđườngkhi họ tới số4phốBow.GrantxuốngngựatrướcrồicẩnthậnđỡVictoriaxuống.Anhômquanhthắtlưngcôđểgiữcôthăngbằng.Côcườivớianh,cảmnhậnđượcsựlolắngẩnsaugươngmặtkhôngbiểucảm.

“Emkhôngsao,”cônói.

Hàmanhcứng lại.“Anhcứnghĩmãivềhìnhảnhemnằmtrênsànnhàmáyđó.VàKeyesởtrênem…”

Page 253: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Nhưng anh đã ngăn hắn lại.” Cô với lên vuốt vemá anh, làn da lởmchởmrâuấmápđếngiậtmìnhdướinhữngngóntaybuốtlạnhcủacô.Cơnxúcđộngmạnhrunruntrànquaanh,vàcôcảmthấysựrunrẩydướilòngbàntaymình.

“Nếuanhquámuộnthìsao?”anhkhànkhànhỏi,mắt tốinhưthểmangmàuđenchứkhôngphảimàulục.

Victorianhìnanhthươngcảm,nhậnraanhcũngcầnanủichẳngkémgìcô,cólẽcònhơn.Từsaucáichếtcủaemtraimình,Grantchưabaogiờđốidiện lạivớinguycơmấtđimộtngườimìnhquan tâm.Anhđãkhôngchophépmìnhthậtlòngyêuai,bởianhsợmìnhlạiphảitrảiquanỗiđaunhưthếnữa.

“Nếuvậythìcũngkhôngphảilỗicủaanh,”côthậntrọngnói.“Cónhữngđiềuvượtquasựkiểmsoátcủaanh.”

Nhưngđókhôngphảilàđiềuanhmuốnnghe,côchợtthoángbuồncườikhinhậnrađiềuđó.Anhkhôngphảitípngườisẽthừanhậnrằngcóbấtcứđiềugìvượtrakhỏisựkiểmsoátcủamình.

“Anủilạnhlùnglắm,”anhthìthầm,mộtbênlôngmàyđennhướnglênchâmbiếm.“Emkhôngthểlàmtốthơnthếsao?”

Cô cố cười khi nhận ra anh đang dần trở về con người cũ của mình.“Chậc,anhkhôngtớimuộn,”cônói.“Anhđếnkịp lúcđểcứuem.Saolạicònlolắngvềchuyệncóthểđãxảyralàmgì?”

“Bởivìanh…”Grantngừnglạivàậmàậmừ.“Bởivìkhôngphảingàynàongườitacũngnhậnđượcrarằngmộtngườiphụnữnhỏbé,mỏngmanh,haygặptaiươnglàtrungtâmsựtồntạicủamình.”

Page 254: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Haygặptaiương?”côlặplại,giảnhưphậtý,trongkhitráitimxốnxangvuisướngtrướcnhữngtừcònlạicủaanh.

CậubésaivặtcủaNgàiRoss,Ernest,xuấthiệntừtòanhàđểdắtngựatớitàungựaởphíasau.VictoriangạcnhiênkhithấyGrantkhôngdẫncôtớicửatrụ sở trong cái sânnhỏ tí xíu hướngxuốngphíaNam,màvàovào thẳngnhà.Tòanhàchínhnốivớikhuvănphòngởphíasau,nơinàylạidẫntớikhitòaán,nơithẩmtravàtuyênán.

“Tấtcảnhữngngườinàylàai?”Victoriahỏi,theobảnnăngbámsátvàoGrant trong khi cô trân trối nhìn vô số kẻ chen chúc vào từng góc có thểchứangườicủatòanhà.

“Người cung cấp thông tin, tội phạm, cácbồi thẩmđoàn có tiềmnăng,luậtsư…emcứchọnđi.”

“Lúcnàocũngbậnrộnthếnàyà?”

“Chưalàgìđâu.Cólúcởđâyngườitachenchúcđôngđếnnứtcảtườngấychứ.”Nhìnquađámđông,Grantgậtđầuvớimộtbàquảngiamậpmạptócbạcđangcốhướngdòngngườiđổvềđúngphòng.Bắtgặpánhmắtanh,bàvộivã tớichỗanh.Bỗngbàđứngkhựnglại,miệngháhốclo lắng.“Ôitrời,”bà thì thầm,ánhmắt chuyển từbộdạngướt sũng,bẩn thỉuvà luộmthuộmcủaanhsangVictoria.“Haingườitrôngđúnglàratrò,ôngMorgan.”

Miệnganhconglênthànhmộtnụcườinhạt,nhưngrõrànganhkhôngcótâm trạng nói chuyện. “Tôi cần gặp Cannon ngay,” anh nói ngắn gọn.“Chúng tôichỉcóvàiphút.CôDuvall…đúnghơn làcôDevane…đã trảiquamộtcuộcthửtháchvàcầnnghỉngơi.”

“Vâng,dĩnhiên.”BàquảngianhìnVictoriavớivẻquantâmđầynhântừ.“Mờitheolốinàyngay.”BàgiụchọđiquađámđôngồnàovàđưahọtớivănphòngcủaNgàiRoss,mộtphòngnhỏvớicácôcửasổchữnhậttrôngraphố.Vănphòngcóbàn,tủđềubằnggỗsồi,nhữnggiásáchnặngtrĩuvàmộtquảđịacầu.

Page 255: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

NgàiRossđangnóichuyệnvớihaingườiđànôngcóvẻlàthưkýhaytrợlýgìđó,ngừnglờikhi thấyGrantđưaVictoriavàophòng.“Morgan,”anhnói,đôimắtxámsángquắckhichămchúnhìnhọ.“Keyesđâu?”

“Hắnsẽsớmđượcđưađếnđây,”Grantlạnhnhạt.

Cannondườngnhưhiểuchínhxácchuyệnđãxảyrachỉbằngcáchđọcvẻmặt Grant. Anh nhắm mắt lại, vai chùng xuống một chút. Anh day tháidương bằng ngón tay trỏ và ngón giữa, như thể một cơn đau đầu khủngkhiếpđãậptới.“BàDobson,”anhnóivớibàquảngia.“Mangchănvànướcnóngvàođây.”

“Vâng,thưangài.”Bàluibướcngaylậptức.

Cannonđẩyđượchaingườiđànôngrakhỏiphòngrồiđóngchặtcửa.Âmthanh và sự hỗn loạn bên ngoài văn phòng lặng đi nhưng vẫn nghe thấyđược.QuaysangGrantvàVictoria,Cannonmờihọngồixuống.

Victoriarunnhẹ,biếtơncánhtaybảovệGrantquàngsaulưngcôkhicôthumìnhlạitrongchiếcghếgỗsồi.Quầnáocôướtlạnh,côkhôngthoảimáivớicảmgiácbùnđấtbẩnbámvàováyvàtócmình.Côchưabaogiờthèmtắmnhưbâygiờ.Cômuốnđượcsạchsẽ,khôráovàtìmmộtcáigiườngấmápđểngủ.

“Sẽkhônglâuđâu,”Grantthìthầm,nhậnrasựmệtmỏicủacô.

Cannonnghethấycâunóikhẽkhàngđó.“Đúngvậy,”anhnói,kéoghếratrướcVictoria.Anhlàmcôgiậtmìnhkhicầmtaycôtrongbàntaytolớnmátrượicủaanhvàchămchúnhìncô.Đôimắtmởtocủacôchạmđôimắtxámnghiêmtúccủaanh.“Cô…”anhnói,vàngậpngừng.

“Devane,”cônốilờivớinụcườibẽnlẽn.

Page 256: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Devane,”anhnhẹnhànglặplại.“Côhẳncảmthấynhưmìnhvừarabiểntrênmộtcáisàng.”

Dùmệtmỏi,Victoriacũngphảibậtcườitrướcsựsosánhấy.“Kiểukiểunhưthế.”

“Biếtrằngchuyệnđólàdomộtcảnhsátcủatôigâyra,tôiđaukhổnhiềuhơntôicóthểnóinênlời.Tôikhôngthểđềnbùđủchonhữnggìcôđãphảichịuđựng…nhưngtôihứavớicôrằngnếucókhinàocóthểgiúpcô,tôisẽdùngtớimọikhảnăngcủamình.Côchỉcầnyêucầumàthôi.”

“Cảmơnngài,”Victoriakhẽtrảlời,cảmthấyhơimấtbìnhtĩnhkhiđượcmộttrongnhữngngườiđànôngquyềnlựcnhấtLuânĐônxinlỗi.

Cóvẻđãvừalòng,CannonthảtaycôrađợibàDobsonmangchănđến.SaukhiVictoriađãđượcquấntrongmộtlớpbôngấmápvớimộtcốctràbốckhóitrongnhữngngóntaygiálạnh,ánhmắtcươngnghịcủavị thẩmphánquaylạiphíacô.“CôDevane…hãynóichotôitấtcảnhữnggìcôcóthểnóivềchuyệnxảyratốinay.”

Thỉnhthoảnglạilúngtúngtìmtừ,VictoriathuậtlạinhữngsựkiệndiễnratừsaukhiGrantrờicôbuổisớmngàyhômđó.ĐôilúcGrantxenvào,cungcấpnhữnglờigiải thíchcầnthiết.Chỉmộtlầnduynhấthọbịcắtnganglàkhi cánh cửa văn phòng dội lên tiếng cào kỳ lạ. Victoria ngừng lại nhìnquanhthắcmắctrướcâmthanhlạnhlùngđó.

Mởtrừngmắt,Cannonđứngdậymởcửa.Ngaylậptứcmộtconmèovằnlớnkhôngđuôiđủngđỉnhđivàovănphòngquansátcácvịkháchvớiánhmắtđầymưumô.“NàngCụt,”Cannonnóibằnggiọngdữdằnhẳnsẽkhiếnnhữngconvậtkháclẩnvàogócgầnnhất.

ĐằngnàyNàngCụtchỉnémchoanhmộtcáinhìnnhângnháođoạnnhảyphốc lên lòng Victoria. Victoria phải trao tách trà cònmột nửa sang choGrantkhiconmèocuộnlạithànhmộtđốnglônglớntrênđùicô.

Page 257: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Làu bàu xin lỗi, Cannon định lôi nó ra, nhưng Victoria lắc đầu cười.“Khôngsao,”cônói.“Tôithíchđộngvật.”

MắtCannonánhlênánhcườihồiđáp.“Chậc,giờthìcôđãgặplãnhđạothựcsựcủaphốBowrồiđấy,”anhnhậnxét,chỉconmèotựmãnvàtrởlạighế.

Vớiconmèokhekhẽgừgừ trong lòng,Victoriakể lạinốtnhữnggìđãxảyra,vàchớpmắtmệtmỏi.Vănphòngthậtấm,vàviệcnhậnrarằngcuốicùngmìnhcũngantoànkhiếncôcảmthấythanhbìnhlầnđầutiênsaunhiềutuần.CôcảmthấytayGrantđặtlêngáymình,bêndướimáitócướtbẩn,vàsựđụngchạmnhẹnhàngcủaanhxoadịucô.

MộtkhoảngimlặngsuytưdàikéođếnkhiCannonlơđãngnhìnphongcảnhtrêntường.Bứctranhvẽmộtconsuốinhỏrựcrỡtrànquacácváchđá,nềnphíasaulànhữngngọnđồixanhbóngcây.

Victoria đoán rằng vào những lúc như thế này, vị thẩm phán hẳn ướcmìnhcũngđượcởmộtnơibìnhyênnhưquangcảnhtrongtranh.

“Keyes,”vị thẩmphánkhẽnói,như thểanhđang lụcquanhữngkýứctrongđầumình.Những tia sáng lạnh lẽo rực lên trongđôimắtxám, chứađựngsựgiậndữvàmộtthoángđaukhổ.ĐólàbikịchcánhâncủaCannon,vàcũnglàbikịchtrongcôngviệccủaanh.

“Tôirấtlấylàmtiếcvềchuyệnđãxảyra,”Victoriachânthànhnói,ánhmắtlolắngchuyểnsangGrant.“ĐiềunàycókhiếnngàivàcáccảnhsátphốBowkhácgặpkhókhănhơnkhông?”

ĐôimắtxanhcủaGrantvuốtvecôkhianhnhìncôcườikhẽ.“Khôngcầnlolắng,emyêu.PhốBowđãtrảiquanhiềuchuyệntồitệhơnthếnàyrồi.”Anhkhéoléođẩyconmèokhỏilòngcô,lờiđitiếngngaophảnđốicủaNàngCụt vàgiục côđứngdậy. “Đã tới lúc côDevanevềnhà rồi,” anhnói vớiCannon.“Maichúngtôisẽxửlýnhữngthủtụcchínhthức.”

Page 258: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“XengựacủatôisẽchởhaingườivềphốKing.”Cannonmởcửa,gọicậubéchạyviệclạiđểdặndò.Cùnglúcấy,ngườiquảngiaxuấthiện,hỏixembàcócầnmanggìkháctớichoVictoriakhông.

“Chúngtôixongviệcrồi,”Cannonnói.“Cảmơn,côDevane.Tôihyvọngcôsẽkhôngphảichịuảnhhưởngnàokéodàisaucáingàytồitệnày.”

“Tôisẽổnsaukhiđượcnghỉngơiđầyđủ,”côtrấnananh.

LờiCannonnói làmGrantnhíumày lo lắng. “AnhphảimờiLinley tớithôi,”anhnói.“Anhtasẽkhámchoem,sauchuyệnemđãtrảiqua.”

“Lạinữa?”Victorialậptứclắcđầu.“Emchắcchắnkhôngcầngặpbácsĩtớihai lần trongmộtngày.Anhcó thể tớibácsĩLinleynếuanh thíchgặpanhtađếnthế.Emmuốnvềnhà.”

“Vậythìvềnhà,”anhdịudàngnói,dẫncôrờikhỏivănphòng.

BàDobsonbước rahành langđểquansáthaingười rờiđi.Khi liếc lạinhìnRoss,ngườiquảngiatỏvẻhàilòngvàhơibốirối.“Chà,”bànhậnxét,“XemraôngMorgancủachúngtacuốicùngcũngđãbiếtyêu.”

“Và yêu say đắm,” Ross thêm vào với vẻ hài hước châm biếm. “Tộinghiệpanhchàng.”

Mộtnụcười trìumến làmgươngmặtphúngphínhcủabàDobsonsánglên.“Rồicóngày, thưangài,mộtchútchuyệnxảyracóthểkhiếnngàirơivàotìnhcảnhtộinghiệpcủaôngMorganbâygiờđấyạ.”

“Tôithàcắtcổmìnhcònhơn,”anhđiềmtĩnhtrảlời.“Còngiờ,tôimuốnmộtbìnhcảphê.”

Bàquảngia tức tối trước lờiyêucầuđó. “Vàogiờnày?Tôikhông tán

Page 259: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đồng.Điềungàicần lànghỉngơi,nghỉngơi thậtnhiều,khôngphải thứđồuốngsẽkhiếnthầnkinhngàitannát…”

Thởdài,Cannonquaylạibànchịuđựngbàilênlớp.

Chương17

Khi trở lạiphốKing,VictoriađượcbàButtons lo lắngvàcôhầuMaryđẫmnướcmắtrachàođón,cảhaingườiđềungạcnhiênkhibiếtKeyesđãđịnhlàmhạicô.

“Lẽracônênnóivớitôi!”bàquảngiakêulên.“Nếucônóivớitôi, tôihẳnđãlàmmọiđiềucầnthiếtđểgiúpcô.”

“Tôixinlỗi,”Victoriatrảlờivớinụcườiuểoải.“Độtnhiênbịsốckhilấylại được trí nhớ, lại sợ ôngKeyes nữa, tôi chỉ emình đã hóa điên.” Bởikhôngmuốnlàmaiphậtlòng,côkhôngnóithựcrằnglúcđócôkhôngchắccóthểtintưởngnhữngngườihầusẽđứngvềphíacôchốnglạicảnhsátphốBow.“Dùsao,”côbổsung,“NhờanhMorganmàmọithứđềutốtđẹprồi.”

“Tôi đoán chúng ta sẽ cómột cuốn tiểu thuyết nửa xu nữa về chuyệnnày,”bàButtonsnói.“ThêmnhiềucuộcphiêulưuvềhuyềnthoạiphốBow,ôngMorgan.”

“Về kẻ vô tích sự phố Bow thì đúng hơn,” Grant làu bàu. “Toàn bộchuyệnnàylàlỗicủatôi.BanđầutôimuốnFlagstadbảovệVictoriakia,lẽratôikhôngbaogiờđượctintưởngKeyestrongchuyệnđó.”

“Làm sao anhbiết được chuyện lại ra như thế chứ,”Victoria phảnđối.“Khôngainghingờhắn–thậmchícảNgàiRoss.”

Page 260: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantcáukỉnhừhữ, rõ ràngkhôngchấpnhận lời côbiệnhộ thayanh.Anhnhẹnhàngđưataylêntráncôvuốtlạimộtlọntócrủ.“BàButtons,”anhnói,vẫnnhìnVictoria,“TôitinlàcôDevanecầntắm.Vàcólẽthêmmộtítsữaấmphabrandy.”

“Ồ,phải,”Victorianói,run lên sungsướngkhinghĩ tớiviệc trầmmìnhtrongnướcấmsủibọtxàphòng.

“Chúngtôisẽchămsóccôấyhếtsứcchuđáo,ôngMorgan,”bàquảngiađảmbảovớianh,vàrahiệuchocôhầuđứngcạnhđó.“Mary,côvàcácchịemkhácđổnướcvàobồn tắmchocôDevaneđi, và rồiđổ thêmchoôngMorganmộtbồntrongphòngdànhchokhách.”

“Vâng,thưabà,”Maryhămhởnóirồinhanhchânđilàmviệc.

GiọngGrant nhẹ nhàng khi anh nói vớiVictoria. “Anh bế em lên tầngnhé?”

Victorialắcđầucười.Cômắckẹttronghơiấmdịuêmcủaánhmắtanhtớinỗihầunhưkhôngnhậnthấybàquảngialuibước.“Tắmxonganhsẽđếnvớiemchứ?”côhỏi.

Gươngmặt anh không biểu cảm, nhưngmôi anh dịu dàng khi anh cúixuốnghônlêntháidươngcô.“Không,”anhthìthầmkhẽtớinỗicôchỉvừavặnnghethấyanh.

Ngạcnhiên,côlùilạimộtchút.“Anhkhôngđếnư?”

“Emđãchịuđựngđủchomộtngàyrồi–emkhôngcầnmộtkẻcụcsúcphátdụctrêngiườngemtốinaynữa.”

Khôngthểngănmình,Victoriarướnngườiômanh,ápsátvàolồngngực

Page 261: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

rắnrỏi.“Nếuemmuốnanhấyởđóthìsao?”

“Emcầnngủ,”anhkiênquyếtnói.

“Ngủchỉtốnthờigianthôi.”

Cô làmanhbật cười khùngkhục, và cánh tay anh chậm rãi ômcô.Côcảmthấyanhthởvàonhữnglọntócphíatrêntaimình.“Điềuđóchứngtỏemmệtnhưthếnào.Emkhôngbiếtmìnhnóigìnữa.”

“Embiếtchứ,”Victoriakhăngkhăng,khôngđểanhđẩycôra.

“Emyêu…”GiọngGranthơicăngthẳng.“Ngàyhômnaycũngquátệhạivớianh.Anhsợnếuanhđếnvớiemtốinay…”Anhdừnglạitìmtừphùhợp.“Anhkhôngnghĩanhsẽcó…”

“Sứclực?”cônốilời.

“Sựkiềmchế.”

“Ồ,”Victorianuốtmạnhkhicônhìnvàogươngmặtkhôngthểdòđượccủaanh.“Nhưngnếuanh…”

“Điđi,”anhthìthầm,dễdàngbuộccôbuôngtayravàquayngườicôđốidiệnvớicầuthang.Anhđẩymạnhcô.“Anhđãtrảiquaquánhiềuchuyện,Victoria.Anhkhôngtinbảnthânkhiởvớiemtốinay.Nghỉngơiđi.Sángmaianhsẽgặpem.”

Nhíumày,Victorialêncầuthang,chốcchốclạidừnglạinhìnvềphíaanh.Grantđợichotớikhicôđãlênhếtrồimớiquayđitớithưviệntìmmộtlybrandyrấtcầnchoanhlúcnày.

Page 262: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vớisựgiúpđỡcủangườihầu,Victoriatắmvàgộiđầuhailần,thởphàosungsướngkhinướcnóngrửatrôimọidấuvếtbụibẩn.Nướcgộthếtnhữngđaunhứctrongcácthớcơcăngthẳng,vàlàmấmcơnlạnhsâutrongxươngcốt.Điềuđókếthợpvớisữaphabrandykhiếncôvôcùngthưgiãn.Cômặcáo lótsạchbằngvảimuslinvàváyngủcóhàngkhuyngọc trai.Côuểoảingồitrướclòsưởitrongkhinhữngngườihầucẩnthậnchảimáitócướtvàđểhơi ấm từ lò sưởi hong khô những lọn tóc đỏ. “Uống thêm sữa chứ?” bàButtonshỏi. “Haycô ăngì không?Mộtđĩabánhmìnướng,hoặcmộtbátxúp…hayănquảtrứng…”

“Cảmơnbà,nhưngthôi.”Victoriadụimắtngáp.

Hiểuđượcsựmệtmỏivàmongmuốnđượcởmộtmìnhcủacô,bàquảngiagậtđầuvớiMary,vàhọchuẩnbịrờikhỏiphòng.“Rungchuônggọitôinếucôcầngìnhé,côDevane,”bàButtonsnhẹnhàngdặn.

Mắttrĩuxuống,Victoriavươnbànchântrầnraphíalòsưởivàngắmánhlửavàngrựcchơiđùatrênnhữngngónchânmình.CôtựhỏiGrantđãtắmxongchưa,hayanhđãđingủtrongphòngdànhchokháchrồi.Côbiếtanhsẽgiữlờihứakhôngtớivớicôtốinaysaukhiquyếtđịnhgiấcngủsẽlàtốtnhấtvớicô.Khôngnghingờgì,anhđúng.Nhưngcôcầnởbênanh,đểđượcômấpvàvỗvề,vàvỗvềlạianh.

Tốinaycôsuýtmấtmạng,chỉmộtthángsaukhicókẻđịnhgiếtmình,vànhậnthứcđượcđiềuđókhiếncôkhaokhátmuốnhưởngthụtừnggiâyphúttrongnhữngngàycònlạicủamình.Ngủthựcsựphíthờigian…đặcbiệtkhimàngườicôyêuchỉcáchcómộtphòng.

Trướckhiquyếtđịnhmộtcáchcóýthức,côđãởtrướccửaphòngdànhchokhách.Vớinhữngngóntaychỉhơirunrẩy,côxoaynắmcửabướcvàophòngchờnhỏdẫntớiphòngngủ.Cũngnhưtrongphòngchủnhà,mộtngọnlửatronglòsưởitrảiánhsángbậpbùngrựcrỡlêncănphòng,đểbóngđồvậtnhảymúatrongcácgóc.

Vàtrêngiường…Điềucôthấykhiếncôngừngbước,chếnhchoáng,trái

Page 263: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tim đập thình thịch nặng nề trong lồng ngực. Grant đang nằm dài trêngiường,mộtbànchânthòrakhỏimépgiường,mộtchânhơichốnglên.Anhcầmmộtcuốnsáchtrongtay,vừađọcvừakhẽnhíumàyvàmiệngmangvẻủrũ.Khôngcómộtmảnhvảinàotrongtầmmắt.

Ánhlửanhuộmsắchổpháchnhạtlênlàndaanhvàtạtnhữngđốmsángvàngquamáitócđenbóng.Từngđườngnéttrêncơthểvạmvỡcaoráođềuhiểnhiện,từhốctamgiácởhọng,chotớilớplôngquănđentrênchânanh.Giữacơnphấnkhíchvàbốirối,Victoriatựhỏitạisaoanhtrônglại tolớnhơnnhiềuđếnthếkhikhôngmặcquầnáo.Côchưabaogiờthấychừngấykhoảngdatrầnlồlộ.

Victoriabiếtcôhẳnđãgâytiếngđộngnhỏ,bởiánhmắtđangnheolạicủaanhchuyểnsangcô,vàanhtựđộngchelòngmìnhbằngcuốnsáchmở.Hànhđộngphòngvệấykhiếncôthấybuồncười,vàvẻcaucókhôngthiệnchícủaanhchỉcàngtạohiệuứnghàihước.Mímchặtmôi,côngănmìnhphìcườivàđisâuhơnvàophòng.“Anhkhôngnênđọctrongánhsángkémđếnthế,”cônói,giọnghơicaohơnbình thường.Côbối rốihơncônghĩ. “Anhsẽ làmmắtcăngthẳngđấy.”

Anhnhíumàydữhơn. “Đókhôngphải là thứduynhất anh sẽ bị căngthẳngnếuemkhôngquaylạiphòngem.”

Lờcâuralệnh,côđóngcửatiếntớigiườngvớinhữngbướcthậntrọng.“Emkhôngbuồnngủ.”

Grant ngồi dậy thảmột chân quamép giường, cơ bụng anh rung rungtrongkhi anhgiữcuốn sáchphía trênphầnkín. “Emsẽbất tỉnhchưađầymộtphútsaukhiemlêngiườngvànhắmmắtlại.”Nhưngánhmắtanhquétquabộváymuslintrắngcủacô,nấnnátrênhàngkhuynhỏ,vàcônghethấyhơithởanhthayđổi.Đượcthể,côbướclạigầnanh.“Anhnghiêmchỉnhđấy,Victoria,”anhcảnhcáo.“Khôngphảitốinay.”

“Anhkhôngmuốnởcùngemsao?”

Page 264: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhmuốnđiềutốtnhấtchoem.”

“Anhlàđiềutốtnhấtchoem.”Nhìnvàođôimắtxanhchămchúcủaanh,côvớitớikhuytrêncùngcủabộváylóngngóngcởira.Sựcăngthẳngcàngkhiến cô vụng về, và khó có thể cởi hàng khuy ngọc trai ra khỏi nhữngkhuyếtáotíxíuthùabằnglụa.Grantimlặng,tiếptụcnhìncôkhôngchớp.Độtngộtđỏmặtxấuhổ,côgiậtmạnhkhuyáo,vàcáikhuybénhỏbậtra,nảytrênthảmtrảisàn.Cànglúccàngbứcbối,Victorianhậnracònhơnmộttácúcnữa.Cứđànàysẽmấtcảđêmchỉđểcôcởiváyra.Bỏcuộcvớinhiệmvụvôvọng,côquaylạinhănmặtnhìnGrant.“Emkhôngthànhcônglắmkhiđiquyếnrũ,phảikhông?”

Độtnhiêncuốnsáchvăngragiữaphòng,rơibịchxuốngđất.Victoriaháhốcmiệngkhianhbấtthìnhlìnhbếbổngcôlênđặtxuốnggiường.Grantởtrêncô,đôivairộngchekhuấtngọnlửakhỏitầmnhìn.“Anhcứngnhưngọngiáosắtthếnày,”anhkhànkhànnói,“thìphảinóilàemlàmđúngcáchrồi.”

Côbịsiếtvàothânthểđànônghơnméttámrắnrỏiđangbịkíchthích,bộphậnnamtính thúc lênbụngcô,mộtbênđùi rắnchắc lengiữađùicô.Côngậpngừngvòngtayquanhngườianh,bàntayđặtlêntấmlưngcứngcáp.Hơinóngcủacơthểanh,rựclênnhưđangsốt,khiếncôgiậtmình.“Daanhnóngquá,”côthìthầm,nhữngngóntaymátrượilangthangquađoạnlưngcong.

Hơithởcủaanhlọtquarăngnhưthểanhđangđau,vàcôcứngngườilạivìhoangmang.“Emlàmgìsaià?”

“Không,không…”Grantvùimặtvàonhữnglọntócbuônglơicủacô,dụimávàolớplụađỏrực.“Khiemchạmvàoanh,anhkhôngchắcmìnhđangởthiênđườnghayđịangục.”

“Nhưthếcótốtkhông?”

“Tốtlắm,”anhnói,giọngnghẹnđitrongtóccô.

Page 265: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côcườibêntaianhvàômquanhlưnganh,bámlấyanhbằngtấtcảsứclực củamình.Grant thì thầmnhững lời yêu thương trên cổ cô,má cô, ápnhữngnụ hônkhôngvội vã lên da cô trongkhi nhữngngón tay cởi hàngkhuy trên bộ váy của cô.Anh không vội, cứ thư thả cởi từng chiếc khuyngọctrairakhỏikhuyết.

“Hônemđi,”Victoriahổnhểnnói,muốnthứgìđónhiềuhơnlàsựđụngchạmnhẹnhàng,khiêukhíchcủamiệnganh.Môianhchạmquamôicô,đùagiỡncôvớisựkiềmchếcủamình,còncôvòngtayquacổanhkéođầuanhxuốngsáthơn.Côkhôngthểkiềmchếmộttiếngrênkhianhchocônụhônnhẹmàcômuốn,lưỡikhámphákhoangmiệngcôvớinhữngđợtmơntrớnnhẹnhàngvàngọtngào.

Nhậnraváyngủđãđượcmởrộng,Victoriavậtlộnthoátmìnhrakhỏilớpvải.Anhlàmcôdịuxuốngbằngnhiềunụhônhơn,đoạnluồncánhtayrắnchắcvàocổáocôgiúpcôcởiváyra.Giờtấtcảnhữnggìchiarẽlàndahọlàmột lớpvải áo lótmỏngmanh.Anhvuốtvecôquavảimuslinmỏng, tìmkiếmbầungựccôvàtrùmbàntayấmápcủamìnhlên,bópnhẹchotớikhiđầuvúcứnglạidướilòngbàntayanh.

Run lênhưngphấn,Victoriavevuốt anhcàng lúccàng táobạo,nhữngngóntaycôchạmlênvòngxươngsốnganh,vòngcungcứngcápvớicơbắpdàyhai bên.Và thấp hơn, tới khoảngmôngnhiều da thịt hơn, tay cô hânhoantrênkhốicongrắnchắcđầynamtínhấy.Cơthểanhchuyểnđộngkhicôchạmanhnơiđó,hônganhđẩygấpgápvàocô,bộphậnnam tínhvớidángvẻđầysungsứccủaanhđẩyvàolầnvảimuslintrênđùicô.Cônhìnxuốngthứbịkíchthíchđếncươngcứngcủaanh,nhớlạikhianhchiếmlấycôlầnđầutiên,cơthểcômởrađểhòahợpvớianh,vàcôđãbịđauđớn.

Cảmnhậnrõsựkhôngthoảimáicủacô,Grantbấtđộngphíatrên,chốngngườitrênkhuỷutayđểtránhđèbẹpcô.“Đừngsợ,”anhkhànkhànnói.

“Emkhông sợ,” cônóidối, buộcnắm taymìnhmở ra.Côxòebàn tayphíasauvaianh.“Anhbảosẽkhôngđaunếuemsẵnsàngchochuyệnđóđấythôi.”

Page 266: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Đúngvậy.”Anhhôncô,miệngngọtngàokhông thể tảkhinhẹnhàngnhấn trênmôicô.Cômởtrọnmiệngđónnhậnnụhôncủaanh,cơ thể thảlỏngvàtintưởngdướianh.Côkhôngcòncăngthẳngnữa,thậmchíngaycảkhianhdừnglạicởihẳnáolótra.Anhbópvànângngựccôbằngcảhaitay,hônmộtđầunhũhoahồnghồngvàrồibênkia.Môianhhémởtrênđầuvúnhạycảm,vàcôcảmthấylưỡianhmơntrớn.Sựđụngchạmbuồnbuồnnhẹnhàngđókhiếncôcongngườicaohơntìmkiếmmiệnganh.Tayanhsiếtlênđầugốicô,vàrồilướtlêntrên,khôngdừnglạichotớikhianhđếnbụilôngbảovệda thịtphụnữmềmmạicủacô.Ngón tayanhchơiđùanhẹnhànggiữanhữnglọnlôngđỏrực,vânvêvàvuốtvechotớikhicôrênlênvàđẩygònhỏthẳngvàotayanh.

Grantrunlênvớinỗlựckhôngchiếmlấycôngaylúcđó.Anhbiếtcôđãsẵnsàngtiếpnhậnanh,anhcảmthấyhơiẩmtrànqualớplôngnâuđỏmượtnhưlụa…nhưngchưađếnlúc.Chừngnàocôcònchưacầuxinanhđiềuđó.Thìthầmrằnganhyêucô,anhâuyếmvuốtvecô,ngóntaymiếtquavùngthịtdamềmmạichotớikhitìmthấylốivàotrongcô.Anhtậnhưởnghơithởcủacô,sựrunrẩycủacôkhianhtrượtngóntaylên,miếtnhẹphíabêntrongtrơn trượtnóngbỏng.Côbám lấyvaianhnhư thểkhôngquyếtđịnhđượcnênômanh lạigầnhayđẩyanh raxa.Anhngắmgươngmặtcô trongkhiđẩyngón tayđixanhất có thể,khiếnmắtcônhắm lại,hàng lôngmàyđỏnhạtnhíuvàonhau.Cúixuốngngựccô,anhngậmmộtnúmvúhồnghàovànhịpnhànggiật.

“Xinanh,”cuốicùngcôhổnhểnnói,vô thứckéođầugối lênmởrộngđùi.“Xinanh…nhưthếlàquánhiềurồi,em…”

“Emmuốnanhlàmgì?”anhhỏi.

“Xinanh,”côlạikhẩnkhoản,mặtđỏbừngẩmướt.

Tráitimanhđậphốihảvìkhaokhátkhianhtrèolêncô,sắpxếptưthếrồithúcnhịpnhàngvàocửamìnhmongmanhcủacô.Độtnhiênmắtcôbậtmở,vàcôđưataylêngiữahọ.Lòngbàntayđẩycơngựccứngcápcủaanh,cơthểquằnquạigắngsứcđónnhậnanh.“Ôi,emkhôngthể…”côrunrẩynói.

Page 267: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Hãyđónnhậnnóvìanh,”anhthìthầm.“Hãyđónnhậnđi,Victoria.Đểanhvàotrongem.”Anhthúcmạnhhơnvàcảmthấycơthểcôthảlỏng,trởnên trơnướtvàchàođónkhianhvào trong.Rên lênnhẹnhõm,anh từ từxuyên vào cô, không dừng lại cho tới khi anh chôn sâumình vào hơi ấmmọngnướccủacơthểcô.Côrênrỉvòngtayquanhanh,ômanhtrongvòngômđằmthắm.Cảmgiácvàcảmxúccuộnlạitronganh,làmngậpanhtrongkhoáicảm.

Mộtphầntríóctrởnêntămtốivàtĩnhlặng,nhưthểmọiýnghĩđềubịdậptắtkhinhậnthứcthểxácthốngtrịhoàntoàn.Anhdấnvàovớinhữngcúđẩysâu,đểmìnháplênđỉnhphầnkíncủacô.Côvụngvềđẩyngườilênđónanhtiếnvào,cốgắnggầnsátvớianhhơn.Anhlàubàuthỏamãn,vàbàntaytolớntrượtxuốngmôngcô,dẫndắtchuyểnđộngcủacôhợptheoanh.

Victoriavòngtayônglưnganh, trongkhihôngđẩylênvới lựcđẩygầnnhưnânghẳnsứcnặngcủaanh.Dườngnhưtoànbộsựtồntaicủacôđãcôđọnglạithànhcuộctìmkiếmlạcthúđầyrunrẩynày.Cônhìnlêngươngmặtngămđenphíatrênmình,nhữngđườngnétrắnrỏimướtmồhôi,vàrồimọithứmờđikhicôcảmthấysựcothắttuyệtvờinơiháng.Grantthởhổnhểntiếnmạnhhơn,cắnxuốnglàndamỏngmanhnơicổtiếpgiápvaicô.Congngười,vặnvẹo,Victoriacảmthấynhữngvòngkhoáicảmtrànrachotớikhicảcơthểngậptrongkhoáicảm.

Đâuđógiữacơnhồngthủy,côcảmthấyGrantcũngtuôntrào,nhịpđềuđặnbịphávỡvớivàiđưađẩycuốicùng,mộttiếngrênmãnhliệttrànngậpcổhọnganh.Anhnấnnátrongcômộthaiphút,rồinângsứcnặngkhỏicơthểcôvànghỉngơibêncô.Côrúcvàocánhtayanh,nóngmệtvàthỏamãn,cảmthấymiệnganhchạmlêntháidươngvàvànhtaimình.

“Emyêuanh,”côthìthầm,vànghethấyanhcũngnóiđiềuđócùnglúc.Cườingáingủ,côđểđợtlũmệtmỏitràoquamìnhvàrơivàomộtgiấcngủkhôngmộngmịtrongkhimùianhvàcảmgiácvềanhbaoquanhcô.

Page 268: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Chương18

VictoriatỉnhdậykhicảmthấyGrantrờigiường,vàcôphảnđốibằngmộtâm thanh ngái ngủ.Cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, và anh quay trở lạivòngtaycômộtlúc,nhẹnhànghôncổcô.Râulởmchởmmớimọctrênhàmanhcọvàodacô,khiếncôrunlênsungsướng.

“Quaylạingủđi,”anhthìthầmkhẽ.“AnhphảitớiphốBow.”

Côvòngtayquanhcổanh.“Đãsángrồiư?”

“Anhsợlàvậy.”Anhrúcvàomáitócxổralungtungcủacô.

Victoria vuốt ve tấm lưng vạm vỡ. Cảm nhận về anh là chất nam tínhtuyệtvời,sứcnặngcơthểanh,cáiramrápcủagòmáchưacạo…vàcáichândàilônglátiếnvàogiữahaichâncô.

“Ởlạivớiem,”côkhẩnkhoản,runlênsungsướngkhibàntayấmápcủaanhtrùmlênngựccô.

Grant phảnứng lại bằngmột tiếng cười rên rỉ, thấy thật khó cưỡng lạicámdỗ.“Anhkhôngthể,emyêu.Cannonđangđợianh,vàngàyhômnaycónhiềuchuyệnphải làm.Nhưnganhsẽvề sớm thôi.”Anhhôn làndangựctrắngmềmmại.

“Anhsẽkhôngbaogiờrờikhỏivòngtayemquávàitiếngđồnghồ.”

Victoriavuốtvemáitócđenngắnvàngắmnhìntronggươngmặtanhvớisựkhaokhátkhôngchedấu.“Mongrằngđiềuđócóthểlàsựthực.”

Đôimắtxanhnhìncôđắmđuối,vàtayanhlướttrêncômơntrớnchậmrãi,khiếncôrunlên.“Saolạikhôngchứ,tìnhyêucủaanh?”

Page 269: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Emđoánlàbởivì…”Côcảmthấykhómànghĩđượcrõràngkhitayanhngừnglạidướibụngcô,ngóntaycáicàcàvànhrốntíxíu.“Chà,cónhữnggiấcmơ,”côcốnói,“Vàrồicòncóhiệnthựcnữa.”

“Anh có đủ hiện thực cho cảmười kiếp rồi,” Grant thông báo với cô.“Anhmuốnthửmơmộthailầnxemsao.”

“Nhưlà?”

“Bắtđầuvớiviệccướiem.”

CâunóithẳngthắnkhiếnVictoriađờra.Trongtấtcảnhữnggìcôchờđợinhận được khi thức dậy vào sáng nay, không có lời cầu hôn của anh.Cốgắnglấylạibìnhtĩnh,côdodựtrảlời.“Em…embiếtbấtkỳngườiphụnữnàotrênthếgiớinàycũngsẽcảmthấyvinhdựtrướclờiđềnghịđó.”

“Cònem?”anhdịudànghỏi.

“Emsợrằnganh…”Victoriangừnglờinhìnanhhoangmang,đoạntáchkhỏicơthểấmápcủaanh.Khoácchănquanhngười,cônhìnGrantvớimộtlờivanxinthầmlặngkhiếnanhnhíumày.

“Victoria,”anhnói,vươntayrathutóccôthànhdòngsôngđỏrựcchảytrànquavaicô.Anhhếtsứcchúýkhichạmvàocô,nhữngđầungóntaychỉhơilướtqualàndamỏngmanh.“Nhẽraanhkhôngnênbànchuyệnnàybâygiờ.Emvẫnmệtmàanhthìđangbận.Nhưngkhôngđờinàoanhđitrướckhiemnóivớianhđiềugìkhiếnemsợhãi.”

Victoriachămchămnhìnvàotấmkhănphủgiườngbằnglụaxanhbóngkhicôtrảlời.“Emnghĩcóthểanhmuốnemchỉvìemgiốngemgáiem.”KhôngcóâmthanhnàotừGrant,vàsaukhidừnglạivàigiây,côbuộcmìnhkhólòngtiếptục.“BanđầuVivienlàngườianhmuốn…vàemkhôngbao

Page 270: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

giờcóthểtráchanhvềđiềuđó.Nókhônngoanvàthúvị,vàtấtcảđànôngđềumuốnnó.Emsẽkhôngbaogiờbằngđượcnóởkhíacạnhấy.Vàemsẽkhông thểchịunổikhicuốicùng lạinhìn thấysự thấtvọnghiện lên trongmắtanhkhianhtỉnhgiấcbêncạnhemvàomộtbuổisáng.”

Sửng sốt, Grant tự hỏi sự thiếu tự tin đột ngột này từ đầumà ra. SaoVictorialạicóthểcảmthấybịkhuấtđisaubóngemgáimìnhnhưthế?Chúaạ, một vài ngón nghề trong phòng ngủmà Vivien biết sẽ không bao giờkhiếncôtacóđượcmộtphầnquyếnrũcủaVictoriađốivớianh.Đốivớitấtcảđámđànông.Victoriadịudàng, thôngminh, là…mộtngườibạnđồnghànhlýtưởngtrêngiường,vàcảngoàigiường.

“Côgáingọtngào…xinhđẹp…điênrồ,”anhnghethấymìnhlẩmbẩm.“Thếquáinàoemcóthểnghĩanhthíchcôtahơnem?Thếquáinàoemcóthểnghingờ tìnhcảmcủaanh?Tinanhđi,anhhiểusựkhácbiệtgiữahaingười,vàanhthừasứcquyếtđịnhđúngmìnhmuốngì.”

Bựcbộivìsựnghingờcủacôvềgiátrịcủachínhmình,anhgiậtchănrakhỏicô,mặccôgiậtmìnhkêu lên.Anhdễdàng tómcô taycôkéoxuốngdướigiữađùianh.Ngaykhicảmthấybàntaynhỏbémátrượiáplênmình,anhthấynhóilênhammuốn,dathịtanhnhanhchóngcươngcứngvàdựnglênsẵnsàng.“Cảmnhậnnóđi,”anhkhànkhànnói,ngảngườilêntrêncô,chămchúnhìnvàogươngmặtcôkhihaimácôđỏửnglên.“Cảmnhậnanh,nhìnvàomắtanh,vànóixememcónhìnthấysựthấtvọngkhông.”

“Anhchỉcầuhônemvìemlàtrinhnữ,”cônói,“Vàanhđangcốtỏralàmộtngườiđànôngtửtếlàmchuyệncóđạođức…”

Grantphủlênmiệngcômộtnụhônnồngcháy,chỉdừnglạikhianhnghethấytiếngrênkhaokháttrongcổcô.“Anhlấyđâuramàđượctửtếđếnthế,”anhkhànkhànnói.

ÁnhmắtnghingờcủaVictoriabắtgặpmắtanh.“Anh từngnóivớiemanhkhôngphảitípngườithíchhônnhân.”

Page 271: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Khingườianhcướilàemthìanhlạithích.”

“Anh không phải thế,” cô thật lòng nói, rụt tay ra giữ sát người. “Emmuốnanhhiểu…anhkhôngphảichịu tráchnhiệmgìvềchuyệnđãxảyrađâu.Chúngtacóthểchiataynhưbạnbè,bạnbèrấtthân…”

“Anh khôngmuốn bạn bè.Anhmuốn em. Từng ngày từng đêm. Từngphútchođếnhếtcuộcđờianh.”Grantômchặtcôvànhìnvàogươngmặtnhỏbé,ửnghồng.Điềuanhthấykhiếnanhkhànkhànhỏi,“Khôngphảiđólàđiềuemmuốnsao?”

Mácôthậmchícònđỏửnghơn,côcốgắngkhẽgậtđầuvàimlặngđồngý.

“CảmơnChúa,” anh nói, vuốt tóc khỏimặt cô. “Bởi vì anh không thểsốngthiếuem.Giờcònđiềugìcảnđườngchúngtakhông?”

Vòngtayanhsiếtchặtquanhcô.“AnhđãquyếtđịnhrờikhỏilựclượngphốBow,”anhnói.“Anhđãsốngquánhiềunămthángcuộcđờitrênđườngphố.Giờcónhữnglựachọnkhácmởrachoanh…Anhsẽtìmviệcgìkhácđểlàm.”

“Đócóphải làđiềuanhmuốnlàmkhông?”côhỏinghiêmtúc.Anhgậtđầuápmiệngmìnhlêntráncô.

“Làmvợanhnhé,Victoria.”

Victoriakhôngthểtrảlờikhinhìnsâuvàođôimắtxanhcươngnghịcủaanh.Côyêuanhnhiềuhơncônghĩngườitacóthểyêu.Nhưngcóđiềugìđótrongcô,bấtannàođóphảigiảiquyết.Côcốgắngnhổrễnólên,đặtnóratrướcmặtxemxétnóđểtìmcâutrảlờimìnhcần.Tuynhiêncôkhôngthểlàmthếlúcnày.Côcầnởmộtmìnhđểcóthờigiansuyngẫm.

Page 272: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Cho emvài ngày,” cô xin anh. “Chuyện như thế này không thể quyếtđịnhvộivãđược.Emmuốnvềnhà,gặpemgáiem,và…tìmlạibản thânem.”

Grantnhíumàyvàhơilắclắcđầu.“Tìmlạibảnthânem?Emnóiemđãhoàntoànlấylạitrínhớrồicơmà.”

“Phải, nhưng em vẫn chưa cảm thấymình đã quay lại con người bìnhthườngcủamình.Vàemchưasẵnsàngbắtđầunhữngthayđổitrongcuộcđờimìnhkhichưavềlạinhàđểcómấyngàybìnhyênvàriêngtư.”

“Anhchỉmuốnhỏiđơngiảnthếnàythôi,Victoria,”anhnóikhôngvòngvo.“Emcóyêuanhkhông?”

“Có,emyêuanh.”Cônhẹnhàngchạmvàobênmáanh,mắtbỗngđâucósươngmù che phủ trong nỗi xúc động. “Em thật sự yêu anh,” cô lại nói,giọngtrầmthathiết.

“Vậyhãychấpnhậnlờicầuhôncủaanh.”

“Chưađược,”cônói,bướngbỉnhchẳngthuagìanh.

Một tiếngcườibựcbội thoát ra từanh,vàanhnhìnnhư thểmuốn túmngườicômàlắc.“Chếttiệt,tạisaoemkhôngnóivângđi?Emđangtrìhoãnđiềuđằngnàocũngxảyrađấy.”

“Emsẽchoanhcâutrảlờikhiemcóthể,”cônói.“Nhưnggiờquásớm.Nếuanhkiênnhẫnmộtchútthôi...”

“Anhkhôngthểkiênnhẫn.Anhkhaokhátemmuốnchếtđây.”Miệnganháplênmôicô,vàanhhôncôtheocáchxóađimọithứ,chỉcònlạicảmxúcthuầnkhiết.Lưỡianhgiỡnvàmơntrớntrongmiệngcô,sứccảmdỗcủasựxâmphạmnhonhỏđókhiếncôcăngngườivàosátanhthèmmuốn.Vẫncòn

Page 273: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

một chút vải lanhkẹt giữahọ...Cô tìmcách lôi nó ra khi đột nhiên thèmmuốncảmgiácdaanhtrêndacô.Khôngchầnchừ,anhgiúpcôcởiđồrồiápcơthểcôvàosátthânthểcaolớnhơncủamình,dụicôbằngnhữngcơbắpgânguốc,vậtcứnghưngphấndẻodaigiữađùicô.Cômởrachoanh,mộtâmthanhchàođóntrongcơnđêmêthoátrakhỏicổhọng,làmchoanhcườitrướcsựháohứccủacô.

“Victoria,”Grant thì thầm, chạm xuống chỏm lông đó giữa hai cơ thể,nhữngngón taykhéo léovờnquanhđùagiỡn. “Embiết em thuộcvềanh,phảikhông?”Anhquétchấtẩmlênvùngmềmmạicăngmọngcủacô,đểcôsẵnsàngchoanhchiếmhữu.Miệnganháplêncổcô,vàanhngưnglạihíthàmùihươngvani côxức tốiqua saukhi tắmvẫncònphảngphất.Đầuvậtcứngnóngbỏngvừavặnápvàocô,vàcôcảmthấyanhtiếnvàotrongcôdịudàngđếnngâydại.

“Nữa,”côthởhắtra,muốnanhdấnvàosâuhơn,mạnhhơn,nhưnganhtựchủmộtcáchtuyệtvời,dichuyểnvớinhịpđộnhànnhãkhiếncôquằnquại.

Grantthìthầmbảocôkiênnhẫn,bảocôthưgiãndướianh,nhưngcôcònquá thiếukinhnghiệmđểcó thểkiểmsoátphảnứngcủachínhmình.Runrẩy,mướtmồhôi,côliêntụcưỡnngườilên,kéovàbámlấyanhchotớikhicuốicùnganhđầuhàngvớimộttiếngcườikhôngrahơi.Tuântheolờiđòihỏithầmlặngcủacô,anháphônghọvàonhautrongchuyểnđộngxoáygâyhưngphấnsâu,khiếnkhoáicảmbắnxuyênquacônhưmộttiachớp.Côbaoquanhanh,vàrênrỉkhisựgiảiphóngngọtngàoậptớitràntrongcô,chotớikhimọiphầntrêncơthểđềubừnglênhoanlạc.

“Chà,”Grantnóivàiphútsau,giọnganhnghènnghẹngiữabộngựcmềmmạicủacô,“Thếsẽcócáiđểemngẫmnghĩ.”

Khôngthểnéncười,Victoriavòngtayquanhđầuanhápmộtnụhôngiữanhữnglọntócđen.“Nhanhlên,”côthìthầm.“Anhmuộnlàmbâygiờ...màemghétphảinghĩtớiviệcanhgiảithíchlýdo.”

“Họkhôngcầnhỏi,”anhđáp,khôngchịunhúcnhích.“Anhcóngườiđàn

Page 274: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

bàđẹpnhấtnướcAnhtrêngiườngmình...Anhkhôngđếnmuộnthìmờilàcóvấnđề.”

Grant tớivănphòngcủaCannonchỉmuộnhơnthườnglệvàiphút.Anhcẩn thậnkhôngđể lộdấuhiệu tâm trạng tốtđẹpcủamìnhkhi thấy tiagắtgỏng trong đốimắt xám củaCannon.Như thường lệ, vị thẩm phánmangbiểucảmđiềmtĩnh,nhưngGrantcó thểcảmnhậnmớsuynghĩvà lo lắnghỗnđộnsôi sụcbêndướivẻngoàicủaanh.Khôngnghingờgì,phốBowđangphảichịusựtấncôngtừbáochí,dưluậnvàchínhquyền.

GrantbiếtchínhanhhẳncũngsẽtrôngtiềutụychẳngkémgìCannonnếukhôngcómộtđêmlạcthútrongvòngtaycủaVictoria.Anhsuýtchútnữalàkhuyênvịthẩmphántìmlấymộtngườiđànbàchomình.TuynhiênGrantkhôngmuốnnhúngmũivàochuyệncủangườikhác...đặcbiệtlàmộtngườikhéttiếngbảovệsựriêngtưcủamình.

SaukhihỏithămVictoria,CannonthôngbáovớiGrantrằngKeyesđangởtrongphòngtạmgiam,hắnđãthúnhậntoànbộkhicómặtCannonvàmộtthưký.Grantkhôngngạcnhiênkhibiết tinnàyvìanhbiếtCannoncó thểmoilờikhairatừcảviênđálátlòsưởi.Keyessẽbịkhéptộivàxétxử,tấtcảnhữnggìCannon sẽyêucầuVictoriaDevane là cómặt trongphòng thẩmphántrướcphiênxétxửthứhaingàyhômđóđểthưkýghilạilờikhaicủacô.Vấn đề sẽ được giải quyết hiệu quả và yên lặng nhất có thể, cố gắngkhônglàmcôngchúngthêmkíchđộng.

“VậythìVictoriasẽkhôngphảiđốidiệnvớiKeyesởtòanữa,”Grantnói,đãchuẩnbịsẵnmộtlậpluậntrướckhitớiđây.AnhthàxuốngđịangụccũngkhôngchophépVictoriaởtrongcùngmộtphòngvớiKeyes.

“Không,khôngcầnphảiđểcôDevanetrảiquathêmmộtthửtháchnữa,”Cannontrảlời.“Lờikhaicủacôấytrongphòngthẩmphán,cùngvớilờithútộicủachínhKeyes,sẽđủđểtruytốvàtróiôngtatớibuổixétxửởtòaánHoàngđế.”

“CònNgàiLanethìsao?”Granthỏi.“Sángnaycóbắtôngtakhông?Nếu

Page 275: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

có,tôisẵnlònglàmnhiệmvụđó.”

Vịthẩmphánkhựnglạikhiđangnângcốccàphêlênmôivànhìnanhvớimộtthoángngạcnhiên.“Vậylàanhchưanghechuyện.NgàiLanechếtrồi.”

Grantlắcđầunhẹ,khôngchắcmìnhngheđúng.“Ngàinóisao?”

“Cóvẻôngtabịtaibiếnmạchmáunãotốiqua,chỉngaysaukhianhrờikhỏiBoodle.”

Grantvuốtcáicằmđượccạosạchsẽmộtlúc,vậtlộnvớinhữngcảmxúcphatrộn.Mộtmặt,anhmừnglàlãokhốnđócuốicùngđãđigặpThượngđế.Mặt khác, anh rõ ràng tiếc rằngNgài Lane đã thoát được sự khó chịu vànhụcnhãkhibị truy tố,xétxửvàchịu tội.“Tốt,”cuốicùnganhcũngdứtkhoátnói.“GiátôicóthểnánlạiBoodleđếnlúcđượcthưởngthứccảnhấy.”

Vị thẩmphán caumày trước lời nói nhẫn tâm đó. “Anh không phải làngườivôtìnhđếnthế,Morgan,dùtôihiểunguồncơnsựviệc.”

Grantkhôngphảnứng lại lời quở tráchkhẽkhàngđó.Anhkhôngmảymayhốitiếcvìnhữnggìmìnhđãnói.Theoquanđiểmcủaanh,NgàiLanechết như thế là quá sướng, tốt hơn nhiều thứmà lẽ ra lão phải chịu. Tuynhiên, có chuyệnkhác làmanhphiền lòng,vàphảigiải quyết chuyệnnàytrướckhibànvềkếhoạchnàochotươnglaicủamình.“Bảntínhtôikhôngbìnhthảnnhưngài…songChúabiếttôimongđượcnhưthếlắm.”

“Chà…bình thảnhaykhôngchưabiết, song tôi có lời đềnghịvới anhđây.Mộtlờiđềnghịtôihyvọnganhsẽcânnhắccẩnthận.”

“Lờiđềnghịkiểugì?”

“Chà…nóliênquantớivấnđềlàtôivừachấpnhậntrởthànhthẩmphánchohạtEssex,Kent,HerfordshirevàSurrey,bổsungthêmvàonhữnghạttôi

Page 276: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đãchịutráchnhiệm.”

Grantnhìnanhngạcnhiênvàhuýtsáokhekhẽtánthưởng.SựbổnhiệmmớinàysẽmởrộngđángkểtầmvớicủaCannon.Chotớigiờ,anhtađãlàmcôngviệccủahaingười.Giờthìanhtasẽlàmcôngviệccủasáungười.TheonhữnggìGrantbiết,chưa thẩmpháncảnhsátnàođược traocho từngđấyquyềnlực.

“Sựomsòmcủadưluậnmớichỉbắtđầuthôi,”Cannontiếptụcnóikhôkhốc.“Tấtcảsẽnghĩlàtôiphátđiênvìquyềnlựcvàvươntayraquáthẩmquyềncủamình.Vàcólẽđúngnhưvậy.Chỉlàtôikhôngthấycócáchnàokhácđểđốiphóvớitộiác,ngoàicoinónhưmộtcuộcchiếntranhcầnphảichiếnđấuởcảtronglẫnngoàiLuânĐôn.”

“Vậythìbọnchỉtríchngàiđimàtựtreocổ,”Grantnhậnxét.

“Giámàhọlàmnhưvậy,”Cannonrầurĩnói.

Grantcườivàchìatayrabắttayvịthẩmphán.“Chúcmừng,”anhvuivẻnói.“Ngàicócảnúicôngviệcphíatrướcrồi.Tôichảmongởvàovịtrícủangài,nhưngtôibiếtchắcchắnngàisẽtìmđượccáchxoayxở.”

“Cảmơn,”Cannonlẩmbẩm,mặtkhôngbiểucảmgìngoàitiavuivẻđộtngột trongđôimắtdữ tợncủaanh.“Bởi thế tôimuốnhỏiýkiếnanh.Tôimuốnđềcửanhlàmtrợlýthẩmpháncảnhsát,đểphụngsựbêncạnhtôi.”

Grantnhìnanhkhônggiấunổi sửngsốt.Ý tưởngđó lập tứcbắt rễvàolònganh.Trởthànhthẩmpháncảnhsátsẽchophépanhgầnvớicôngviệcmàanhyêuthích,cùnglúcđó,táchanhrakhỏihiểmnguytrênđườngphố.Anhsẽphảihọchỏinhiềuvềluậtpháp–mộtthửtháchđượcchàođón–vàanhsẽvẫnphảiđiều tranhữngvụkhó.Tuynhiênanhkhôngthểngẫmlạinhữnggìanhbiếtvềcuộcsốngđộcthân,ngănnắp,tậntụycủavịthẩmphán,vàsosánhvớicuộcsốngcủamình.Mộtnụcườinghingờ,tựgiễuanhlêntrênmôi.

Page 277: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Nhận vị trí đó, anh nghiễmnhiên được trao tước vị hiệp sĩ danh dự,”Cannonnói,“Nếuđiềuđócósứchấpdẫnđốivớianh.”

“NgàiGrantkiaà,”anhnóivớimộttiếngcườikhì,vàlắcđầutrướcâmđiệu lạ lùng của nó. “Chết tiệt. Tôi nên chớp lấy cơ hội đó, nhưng… tôikhôngnghĩmìnhphùhợp.”

Cannonnhìnanhchămchú.“Tạisaolạikhông?”

Grantdodự liếcnhìnxuống tay.Da trênđầungón tayvà lòngbàn taytrầyxướcsautrảinghiệmcủaanhhômtrước.“NgàiđãthấytôilàmgìvớiKeyesrồiđấy,”anhlẩmbẩm.

“Phải,”một lúcsauCannonnói.“Anh ra tayvớiông takhá là tànbạo.Songcũnglàdoôngtađẩyanhtớinướcphảilàmthếthôi.”

“Tôisuýtgiếthắn.Tôiđãlấydaora,và…tôiđãgiếthắnnếukhôngphảilúcđóVictoriađangnhìntôi.”

“Tronglúcbốchỏa…”

“Không,chẳngcóhỏahiếcnàocả,”Grantcắtngangluôn,bóctrầnlinhhồnmình.“Lúcđó,suynghĩcủatôitỉnhtáovàcựckỳrõràng.Tôitrởthànhquantòa,bồithẩmđoànvàđaophủ.Tôichotôiquyềnkếtliễuđờihắn,vàtôisẽvuivẻlàmđiềuđó.Chỉlàtôikhôngmuốncôấythấytôilàmthếđểrồiluônphảimangkýứcấytrongđầu.”AnhcườinghiêmtúcvớiCannon.“Giờngàicònmuốntôilàmthẩmphánkhông,saukhibiếtrằngtôicũngcónhữnglúcsailầmnhưthế?”

Vị thẩm phán nhìn anh ngẫm nghĩ, cân nhắc câu trả lời. “Nghe đâyMorgan…Bảnchấtcủatôikhôngphảilàbìnhthản,dùcóthểbềngoàicủatôikhiếnanhtưởngthế.Nếuchứngkiếnphụnữtôiyêubịtấncôngnhưthế,tôihẳncũngsẽlàmgiốnganh,khôngkhéocòntệhơn.Aichảcónhữnglúcsailầmđángtiếc.Nhưtôiđãnóivớianh,tôikhôngphảilàngườihoànhảo.

Page 278: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Vàtôikhómàđòihỏiởanhhơnmứctôicóthểđòihỏiởchínhmình.”

Grantnghethếthìcườitươi,nhẹnhõmkhithấyvịthẩmphánkhôngcoihànhđộngcủaanhlàkhôngthểthathứ.“Vậythìđược.Tôichấpnhậnvịtríđó.Cóuymột chút sẽ hữudụng cho tôi.Tôi đã quámệtmỏi với việc cảngàychạybộđuổitheobọntrộmcắpgiếtngười.Vớilạinếumaymắnmộtchútthìtôisẽsớmcómộtcôvợvàgiađìnhđểbậntâm.”

“À.VậylàanhmuốnkếthônvớicôDevane.”

NghĩtớicảnhVictoriađợimìnhởnhà,Grantcảmthấymộtnụcười…ấmáp,khôngcayđộc…giậtgiật trênkhóemiệng.“Xưanaytôivẫnnghĩhônnhânchỉ là sợidây thòng lọng tròngvàocổ,” anhnói. “Tôi từng thề rằngchuyệnđósẽkhôngbaogiờxảyravớitôi.Songgiờnóchẳngcóvẻgìlàtồitệđến thế.”Những lời suồngsãđócheđậyniềmmơướcnhứcnhốibỗngđâu cuộn lên trong anh.Anh cầnVictoria…Cuộc đời anh sẽ không hoànthiệnnếuthiếucô.Anhđộtnhiênthấylòngmìnhthôithúctrởvềbêncôvàthuyếtphụccôchấpnhậnlờicầuhôncủaanh.

AnhdámthềrằngCannonsuýtmỉmcườitrướccâunóiđó.“Khôngtệđếnthế đâu,” vị thẩmphán trấn an anh. “Và nếu lấy đươc đúng người, rất cóthể…”Cannonngừnglờiđểtìmkiếmngôntừ,vàrồicóvẻngẩnngơchìmvàomộtkýứcngọtngàođãlãngquêntừlâu.Anhlấylạiđiềmtĩnhsaumộtvàigiây imlặng.Đôimắtxámtrởnênấmấphơnbấtcứ lúcnàoGrantđãtừngthấy.“Chúcmaymắn,Morgan,”anhnói.

Victoriabỏphầnlớnthờigianbuổisángởkhuvườncủangôinhà.Ngàyhômđómátmẻvàẩmướt,bầutrờiđầymây,khônggiankhẽrungrinhtrongnhữngcơngiónhẹ.Côngồiởbànđáđọcmộtlát,rồivẩnvơtrênnhữnglốiđirảisỏiđượcviềnbằngcácchậutửđinhhương,làivàkimngânNgahaibên.Khu vườn được chăm sóc cẩn thận này được bao quanh bằng nhữnggiậudươngvàtườngphủthườngxuân.Nhữngluốngtrồngđầyhoavàcâyănquảsắpdọctheolốiđi,khiếnkhônggiantrànngậphươngthơm.

Ởtrongthếgiớinhỏbévàbiệtlậpnày,dườngnhưthànhphốởcáchxa

Page 279: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

hàngtrămdặm.Thậtkhómàkhônghàilòngvớiquangcảnhđẹpđếnthế.

NhưngcànglúccôcàngmuốntrởlạinhàTranhHoahồngTrắng.CôcầngặpVivienđểxememgáicóổnkhông.Hơnnữa,Viviencảmthấythôithúcmuốntrởlạimôitrườngthânthuộcđểtìmlạimìnhtrongkhônggianthoảimáiởnhàcủachínhmình.Mặcdùkýứcđãtrởlại,côbiếtcôsẽchưacảmthấybìnhyêntrongtâmtrívàtráitimnếuchưađượcvềlạiNhàTranhHoahồngTrắngítngày.Ngồixuốngbênbànđángoàivườn,côdựađầulêncánhtaykhoanhlại.

“Emđanglàmgìởđâythế?”

Mộtgiọngnamxuyênquanhữngýnghĩmông lungcủacô.Ngẩngđầulên,Victoria cườikhi thấyGrantđứngđó.Anhngồixuốngchiếcghếbêncạnh,đốidiệncôvànắmtaycôtrongtaymình.Taykiavuốtvebầumámátrượicủacô,ngóncáinhẹnhàngchạmvàoquầngthâmdướimắtcô.

“Emnênngủmộtchút,”anhthủthỉ.“ChiềunayanhsẽlạiđưaemtớiphốBowđểlấylờikhai,giờanhmuốnemnghỉngơiđichokhỏeđã.”

Victoriaápmặtvàotayanh.“Emkhôngngủđược.Emkhôngthểngừngnghĩngợi.”

“Vềchuyệngì,tìnhyêucủaanh?”

“Emmuốngặpemgáiem.EmmuốnvềlàngForestCrestngủtrêngiườngem.”

Grantcởiáokhoácđặtlênvaicô,phủlêncôlớpvảilenđendày.Lớpáomangtheohơiấmvàmùicơthểanh.Côliềngiữchặtnóquanhmình.Giọnganhmượtnhưnhungkhianhnóitrênđầucô.“Anhsẽđưaemtớiđósauvụlờikhai.Chúngtasẽởlạiđóbaonhiêulâutùyem.”

Page 280: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Cảmơnanh,nhưng…tốtnhấtemnênđimộtmình.Emmuốnsuynghĩrõràng,vàemkhôngthểlàmđiềuđókhicómặtanh.”

Grantimlặng,vàcôbiếtanhđangvậtlộnđểgiữkiênnhẫn.Khianhlạilên tiếng,giọnganhkhẽkhàngvàđiềmđạm. “Chínhxác thì emđịnh suynghĩvềchuyệngì?”

Victorianhúnvai.“Emlàai…quákhứcủaem…tươnglaicủaem…”

Nhữngngóntaydàitrượtxuốngdướicằmcô,vàanhnângnólênđểcôphải nhìn vào gươngmặt vô cảm của anh. “Ý em là tương lai của emvàanh,”anhnói.

“Emchỉmuốnvềnhàngẫmlạimọichuyệnđãxảyravớiem.Cuộcđờiemthayđổiquánhanh,anhkhôngthấysao?”

Tiếngthởphùcủaanhtruyềnđạtsựbứcbốisâusắc.Anhđưatayômcôvàolòngrồilướttaybêntrongtấmáokhoácanhchoànglênngườicô.Hơiấmlòngbàntayanhthấmquaváyvàobênngựccô.“Anhhiểu,”anhmiễncưỡng nói. “Nhưng anh không thích em đimộtmình và ở lại làng ForestCrestmàkhôngcósựbảovệcủaanh.”

Sự chiếm hữu trong giọng anh khiến cô phải mỉm cười. “Grant… hồichưagặpanh,emsốngmãimàcócầnaibảovệđâu.”

“Chuyệnsắpkhácrồi,”anhlầmbầm.

“ChoemvềlàngForestCrestmộtmìnhđimà,”côngonngọt,dùhọđềubiếtkhôngphảicôthựcsựhỏixin.

Grantkhôngthểđáptrảnụcườicủacô.Tấtcảnhữnggìanhcóthểchúýlúcnàylànỗisợhãicủariêngmìnhrằngnếuanhkhôngđểcôrờikhỏitầmmắt,côcóthểquyếtđịnhsẽkhôngbaogiờlấyanh.Rốtcuộcthìthựctếanh

Page 281: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

khôngbaogiờcóthểchocôcuộcsốngthônquêyênbìnhmàcôvốnquenthuộc.Anhkhôngphảilàmộtquýông–côđãchứngkiếnsựthôlỗvàbạolựccủaanh,côđãthấynhiềukhuyếtđiểmcủaanh.Anhlàloạingườimàhẳncôđã thấykhinhbỉvàsợhãi trongcuộcđờiđượcchechắn trướcđâycủamình.

“Đượcrồi,”anhkhókhănnói.“AnhsẽchongườiđưaemvềlàngForestCrestsaukhicungcấplờikhai.Emsẽđixengựacủaanh,vớingườiđánhxecủaanhvàthêmmộtngườihầuđểbảovệem.Vàanhsẽtớiđónemsaumộttuần.”

“Mộttuần?Nhưngnhưthếkhómàđủ…”Victoriangừnggiữacâukhicônhậnralờiphảnđốicủamìnhkhônglọtvàotaianh.Môicôconglênthànhnụcườigượnggạo.“Đượcthôi.”

MộtýnghĩnảyratrongđầuGrant,vàanhcaucó.“Emsẽkhônggặpmấygãngàytrướctừnghônemchứ?”

Một tia tinh quái hiện lên trongmắt cô. “Không, anhMorgan, chưa cóchàngtrailàngnàovevãnemđâu.”

“Tạisaolạichưa?Chúaạ,cóchuyệngìxảyravớitấtcảbọnhọvậy?”

“Emchưabaogiờđểxảyrakhảnăngấy,”Victorianói,cựamìnhđểthoảimáihơntronglònganh.“Emluônbịcuốnvàoviệcchămsóccha,đọcsáchbáo,và...”Côdịudàngdựađầulênvaianh.“Emđoánemđãchờanh,”cônói,vàcảmthấytayanhômcôchặtđếnnỗisuýtthìbópnátcô.

Chương19

Page 282: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Sau khi trả tiền cho người đánh xe ngựa để xuống ở cuối con đườngkhôngđượclátđá,VictoriađibộtớiNhàTranhHoahồngTrắng.Cảnhquenthuộccủangôinhàlợpmáitranhanủicô,vàánhmắtcôkhátkhaothulấyquangcảnhthanhbình.Thếgiớinhỏbé,riêngtưcủacôkhôngđượcchămsóctốtnhưkhicôrờiđi.Nhữngbụihồngmàungàvàkemđãđếnlúcphảicắttỉa,cònnhữngluốngthạchthungdung,cúcvạnthọvàđậungọtmọcđầycỏdại.Nhưngđâylàtổấmcủacô.Côrảobướckhitiếntớicánhcổngmáivòm nhỏ, cảm thấy như cô đã đi xa cả năm trời chứ không phải chỉmộttháng.

Chỉcómộtđiềuduynhấtkhiếnhạnhphúccủacôcótìvết,hìnhảnhGrantkhicô rờikhỏianhởLuânĐôn.Anhkhôngchịuhôn từbiệt cô, cứđứngnhìnvớibiểucảmrầurĩkhicôvẫychàoanhquacửasổxengựa.Buồncười,cảmđộngvàthấythươnganh,Victoriasuýtđãrahiệuchongườiđánhngựadừngxequaylại.ChuyệncôvẫnchưachịuchấpnhậnlờicầuhôncủaGrantrõràngđãkhiếnanhthấtvọngchánnảnkhôngkểxiết.

CôvôcùngmuốnlấyGrantMorgan,nhưngliệusựgắnkếtgiữahọthíchhợpkhông…haysẽlạikếtthúctrongđổvỡ?Côsợmộtngàynàođóanhsẽcháncôvàrồihốihậnđãcướicô…vàđólàđiềucôsẽkhôngchịunổi.

Côrấtmuốnnóichuyệnvớiemgái,ngườithânduynhấttronggiađìnhcôcòn lại trênđời này.DùVivienđôi lúc cónhững trò đỏngđảnh, là ngườithựcdụngđếntànnhẫnsongcôbévôcùngthônghiểuđànông.Victoriabiếtrằngemcôđủyêuquýcôtheocáchriêngcủamìnhđểlắngnghenhữngrắcrốicủacôvàchocônhữnglờikhuyêntốtnhấtmàmìnhbiết.

Vớitráitimđangđậpháohứcvìcảmgiácđượcvềnhà,Victoriagõcửarồivàoluônmàkhôngđợicóngườitrảlời.

“Janeà?”mộtgiọngnóivanglên từ trongnhà.“Tôikhôngnghĩcôvàolàngmàlạivềsớm…”GiọngnóinhỏdầnkhiVivienxuấthiệntrongphòngchínhvàchânchốinhìnngườimớitới.

Victorianhìnemgáimìnhvớinụcườirạngrỡ.Côluônluônngạcnhiên

Page 283: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

bởicảmgiácVivienvừa thân thuộcvừaxa lạ.Saocó thểyêu thươngmộtngườimàkhôngbaogiờhiểuđượcngườiđó?Vivienthuộcvềmộtthếgiớiquácáchxathếgiớicủacôtớimứchọgầnnhưkhôngthểxuấtthântừcùngmộtgiađình,chứđừngnóilàhaichịemsinhđôi.

Vivienlàngườiđầutiênphávỡimlặng.“Xemrachịđúngkhitừchốitấtcảnhữnglờimờilênphốcủaem.LuânĐônrõràngkhôngphảilànơidànhchochị,conchuộtđồngạ.”

Victoriabậtcườitiếntớicôvớicánhtaymởrộng.“Vivien…chịkhôngtinnổimắtmìnhnữa!”Côemsinhđôicủacôrõràngđangmangthai,bụngtrònto,làndatrắngngầnhồnglêntừbêntrong.TìnhtrạngVivientạochocôvẻyếuđuốilàmcôđángyêuhơnbaogiờhết.

“Embéorồiđâynày,”Viviennói.

“Không,emxinhlắm.Thậtđấy.”Victoriaômemgáithậtcẩnthận,cảmthấyVivienthảlỏngvàthởdàinhẹnhõm.

“Victoriathânyêu,”emcôthì thầmvàômlạicô.“Emcứnghĩbiếtđâuchịsẽcămghétemvìnhữngrắcrốiemgâyrachochị.Emrấtsợphảiđốimặtvớichị.”

“Khôngbaogiờchịcóthểcămghétemgáiruộtcủamình.Emlàtấtcảnhữnggì chị còn lại.”Thả lòng tay ra,Victoria lùi lạimỉmcười. “NhưngVivienà…chịmớighétlàemlàmsao!”

Vivien trông cóvẻvừakhống chếvừabuồn cười, rồi cười khúckhích.“Emthừabiếtchịkhôngthoảimáigìkhicứphảitỏvẻmìnhlàgáigianghồ.NhưngemhứavớichịchuyệnđócòntốthơnbịchônsốngởcáilàngForestCrestnàynhiều.”

“Chịsuýtnữathìbịchônthậtcòngì,”Victorianóitỉnhbơ.Viviengậtđầuhốilỗi.“Xinlỗi,chịthânyêu.Chịbiếtemsẽkhôngbaogiờcốýkhiếnchịbị

Page 284: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

tổnthương.GiámàchịởlạiđâychứđừngtớiLuânĐôn…”

“Nhưngchịlochoem.”

“Saunày chị phải nhớ rằng emgiỏi tự chăm sócmìnhhơn chị nhiều.”Vivienáptaylêneolưngmìnhđoạnbướctớichiếctrườngkỷbọcnhungcũ.“Emphảingồixuốngđây–chânemnhứclắm.”

“Chịcóthểlàmgì?”Victorialậptứcquantâm.

Vivienvỗvỗvàochỗbêncạnhmình.“Ngồixuốngđâynóichuyệnđichị.Emđồlàchịvềđâyrồicónghĩalàmọichuyệnđãkếtthúc?”

“Phải.Kẻcốgiếtchịđangbịgiamtrongnhàtù thànhphốBow.HóaraNgàiLanethuêmộtcảnhsátphốBowgiếtchị...haylàem,nhưlãonghĩ.”

“Trờiạ.Gãcảnhsátnàovậy?”

Câuchuyệntuônra,khiếnViviendămbalầnkêulênkhekhẽcắtngang.VictorianhẹlòngkhinhậnraemgáicôvẫntếnhịkhôngtỏrahảhêtrướctinNgàiLanequađời.

“Emđoángiờôngtađangđượcởbêncontraimình,Harry,”Viviennhậnxét,vuốtchânváycẩnthậnquámức.“Monghọyênnghỉ.”Côngướclênvớivẻmặtkhôngyên.“Cảhaingườihọđềuquábấthạnh,Harrylàkhổnhất.Đólà lý do vì sao em quan hệ với anh ta… emnghĩmột vài ngày khoái lạcchính là điều anh ta cần.Nhưng anh ta không chịu chấpnhận rằng em sẽkhôngởlạivớianhtamãimãi.CólẽNgàiLanenóiđúng…nếuemkhôngngủvớiHarry,cólẽanhtavẫncònsống.”

“Nhưngnóiđicũngphảinóilại,cũngcóthểlàkhôngchứ,”Victoriatrảlời,ngạcnhiênvà thậmchíhơimừng rằngVivienđangbị lương tâmquởtrách.Nhậnraemgáicôvẫnbiếtănnănlàmộtpháthiệnthúvị.“Đừngbuồn

Page 285: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

phiềnvìnhữngchuyệngiánhư,Vivien.Chỉcầnhứavớichịlàemsẽkhôngbaogiờđeobámcon traicủaHarrynữa–cậunhóc tộinghiệpđóđãphảichịuđựngđủrồi.”

“Khôngđâu,”Vivientựđộngnói.“Nếulàmthế,emngờrằngNgàiLanedướimồsẽámemmất.Cóđiềuemcũngquantâmtớicậunhócđó,Victoria.Cậutangọtngào,đứngđắnvàđángmến.Emkhôngnghĩcóngườiđànôngnào yêu emmà chính trực như vậy.Embiết emđã thật ngu ngốc và quáđángkhicònđicânnhắclờiđềnghịcủacậuấy.Nhưngnhấtthờiemkhôngkhỏibịcậuấyrungđộng.”

Victoriađưatayranắmtayemgái.“Giờemsẽlàmgì?Chịhyvọngemsẽởlạivớichịđểchịchămsócemtớikhiđứatrẻrađời.”

Vivientrảlờibằngmộtcáilắcđầukiênquyết.“EmnghĩmìnhsẽtớiÝ.Emcónhiềubạnbèởđó,vàemcầnchútvuivẻ saumột thángqua.Hơnnữa,cóquýôngnày...thậtralàmộtbátước...đãtheođuổiemhàngnămtrờirồi.VàôngtagiàunhưônghoàngCroesusvậy.”Côcườiháohức,mọidấuvếtbuồnbãđềubiếnmất.“Emnghĩcólẽđãđếnlúcđểôngtacóđượcem.”

“Nhưngemkhôngthểcứtiếptụcsốngnhưthếđược,”Victoriađaulòngnói.“Khôngthểnhưthếđượcsaukhiđứatrẻchàođời.”

“Dĩ nhiên em có thể. Đừng lo, em sẽ không để đứa bé phải khổ đâu.Thằngnhóc,hayconbé, sẽđượchưởngmọi thứ tốtnhất;chịcứyên tâm.Ngaysaukhisinhvàlấylạivócdáng,emsẽtìmmộtngườibảotrợmớivànghĩcáchthuxếpchuyệncủađứatrẻ.Chúabiếtemcóđầyngườihầugiúpemchămsócnó.”

Victoria cảm thấy thất vọngnặngnề trước những lời emgáimình nói.“Nhưngchẳnglẽemkhôngmệtmỏivớicáitròlàmtìnhnhâncủagãđànôngnàođóà?Chịsẽlàmtấtcảmọichuyệnchịcóthể,vàanhMorgancũngvậy,đểgiúpemtìmmộtcôngviệcmới.”

“Emkhôngmuốncôngviệcmới,”Vivienthẳngthừngnói.“Emthíchlàm

Page 286: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

gái làng chơi. Thoải mái, dễ dàng và kiếm được nhiều tiền. Tại sao emkhôngthểtiếptụclàmnghềmàemlàmrấtgiỏi?Vàlàmơnhãymiễnchoemmấylờivềđoantrangvàdanhdựđi...emnghĩcũngcómộtloạidanhdựkhilàmviệcgìtậndụngnhấtkhảnăngcủamình.”

Victorialắcđầubuồnbã.“Ôi,Vivien...”

“Đủrồi,”emgáicônóibằnggiọngnhẹkhông.“Emkhôngmuốnbànvềchuyệnđóthêmnữa.EmsẽđiÝ,cứquyếtđịnhthếđi.”

“Emphảihứavớichịmộtchuyện,”Victoriavẫnchưachịuthôi.“Nếucóbaogiờemquyếtđịnhkhôngmuốncóđứabénữa,đừngđểngườihầuhayngườilạnuôidưỡngnó.Làmơn.Chịkhôngthểchịunổiýnghĩngườinhàmìnhcóthể...chậc,cứgửinóchochị.”

Vivientrântrốinhìncôvớimộtcáinhíumàyđầyngờvực.“Lạquá.SaochịlạimuốndínhdángtớiđứaconhoangcủaNgàiGerard?”

“Bởivìnócũnglàconcủaem...vàcháugáichị.Hoặccháutrai.Hứavớichịđi,Vivien.”Thấyemgáivẫndodự,Victorianóithêm,“Emphảihứavớichị.”

“Thôi,đượcrồi...emhứa.”Duỗibànchânđidép lên ra,Vivienrahiệuchocômangtớimộtcáighếđệmhoanhí.KhiVictoriabỏdéprachoemgáivà nâng chân em lên ghế, cô cảm nhận được ánhmắt dò xét củaVivien.“ChưathấychịnóimộttừnàovềmốiquanhệcủachịvớiôngMorgannhỉ,”Viviengiảvờnóivuvơ.

Victorialiếclênđôimắtxanhsắcsảocủangườiemsinhđôi.“Anhấyđãnóigìvớiemhômtớiđây?”

Viviencườiphálênvàxoắnmộtlọntócbóngđỏquanhngóntay.“Anhtakhôngnóigìthìemcũngđoánđược.Giờthìthúnhậnđi,Victoria...Anhtađãngỏýgìchưa?”

Page 287: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Victoriađỏmặtkhẽgậtđầu.“Rồi,anhấyđãcầuhônchị.”

“Vàchịđãchấpnhận?”

Victoriamiễncưỡnglắcđầu.“Chịvẫnchưadámchắcanhấyvàchịhợpnhau.”

“Ôi,trờiạ.”Vivienthìthầm,nhìncôvớithoángbựctứctrìumến.“Chịlạinghĩngợiquánhiềurồi.Nào,nóichoemnghenhữnglo lắngcủachịxemnào.”

VớiVictoria, thậtsungsướngkhiđược trútbỏgánhnặngcủamìnhvớingười duy nhất trên đời thực sự hiểu cách cô sống từ bấy lâu nay. “Chịkhôngbiết liệuđâycóphải làđiềuchamuốnkhông,” cônói. “Chịkhôngbiết người như chị có phù hợp với cuộc sống đó không. Ôi, Vivien, anhMorganlàmộtngườiđànôngtuyệtvời–chịkhôngkhỏisợrằnganhấysẽcầnnhiềuhơnnhữnggìchịcóthểđemtớichoanhấy.Bọnchịkhôngtươngđồngvề tínhcách,xuất thânhaykhíchất...chắcchẳngai lạinghĩbọnchịhợpnhaucả...”

“Vậytạisaochịkhôngtừchốianhta?”

“Bởichịyêuanhấy.Chỉlàchịsợbọnchịkhôngthậtsựdànhchonhau.”

Vivienbậtlênmộtâmthanhchếgiễu.“Đừngnóilinhtinhthế,Victoria.Hợphaykhônghợpđâucóthànhvấnđề.Chịhoàntoàncókhảnăngthíchứng với những hoàn cảnhmới... và lấymột người đàn ông giàu sang, dùkhôngcódanhhiệu,thìcógìlàkhổnào.”Vivienmởtomắtthởdài.“Chịcứhaycókiểuphântíchsựviệcđểlàmnóphứctạphơncảchụclầnmớithôi!Ynhưchahồitrướcvậy.”

“Chalàmộtngườiđànôngtuyệtvời,”Victorianói,đờngườira.

Page 288: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Phải...mộtkẻtửvìđạotuyệtvời,đạođứcvàcôđộc.Saukhimẹbỏcha,charútluivàovỏbọccủamìnhtrốntránhthếgiới.Chịđãởlạivớiôngấyvàcốgắngchuộclỗichomọichuyệnxảyrabằngcáchtrởthànhgiốnghệtông.Chịcũngsốngở trongngôinhà tranhchết tiệtnày,cũngmêmảivớiđốngsáchđiênrồkia.Khônglànhmạnhđâu,emphảibảochịnhưthếđấy.”

“Emkhônghiểuà...”Victoriagiậndữnói.

“Khôngà?”Viviencắtngang.“Emhiểunhữngnỗisợhãicủachịcònhơncảchịđấy.Chịthấyantoànhơnkhitrốnởđâymộtmìnhđểkhôngphảiyêuaiđórồilạibịhắnbỏrơi.Đólàđiềuchịthựcsựsợ.Mẹbỏrơichị,nêngiờchị nghĩ người nào đómà chị yêu thương rồi cũng sẽ đối xử như thế vớichị.”

Tiếng lanh lảnhcủa sự thật trongnhững lờinóiđókhiếnVictoria sửngsốt.Côtrântrânnhìnemgáitrongkhimắtcayxè.“Chịnghĩlà...”côcấtlời,rồi cổ họngbỗngnghẹn lại khôngnói đượcgì nữa.Vivien nói đúng– côkhôngbaogiờcònnhưtrướcđượcnữasaungàymẹcôbỏcôđi.Côkhôngcòncóthểmờilòngvớitìnhyêu,khôngcòncóthểtintưởngtraocảtráitimchoaiđó,bởithếcôphảixâydựnglênhànglớpràotựbảovệmàkhôngaicóthểbướcqua.ChotớikhiGrantxuấthiện.

Anhxứngđángvớisựtintưởngcủacô.Anhxứngđángđượcyêuthươngmàkhôngphảidèdặtsợhãi,haykhônggìcầnphảigiữlại.Tấtcảnhữnggìcôcầnlàmlàtìmnguồnsứcmạnhbêntrongmình.

“Hồi cha còn sống,mọi chuyệndễdànghơnnhiều,”Victorianói. “Chịthuyếtphụcmìnhrằngônglàtấtcảnhữnggìchịcần.Chavàchịgiúpnhaukhôngcảmthấycôđơn.Nhưnggiờchađirồi...”Côdừnglại,cắnmôikhinướcmắttràora.

Vivien thởdàivàkhónhọcđứngdậy, lấy trongngănkéobànbéxíuramộtchiếckhănmùixoa.CôthảtấmvảilanhvuôngvắnvàolòngVictoria.“Đólàchuyệnhainămtrước,”cônói.“Đãđếnlúcchịsốngtiếprồi.”

Page 289: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Laumặtbằngchiếckhănvảilanhmềmmại,Victoriagậtrụpđầu.“Phải,chịbiết,”cônóibằnggiọngnghẹnngào.“Chịđãmệtmỏikhicứsốngmãitrong thương tiếc. Chịmệtmỏi với sự cô độc.Và chị yêuGrantMorgannhiềutớimứcchịkhôngthểchịunổiýnghĩsẽmấtanhấy.”

“CảmơnChúa,”côemsinhđôinóibằngngữđiệuchânthành.“Emdámchắcngaycảchacũngsẽbảochịtiếcthươngnhưthếlàđủrồi.Vànhântiệnđangnóivềchuyệnnày,emsẽnóivớichịmộtđiềulúcnàoemcũngmuốnnói…Yêumộtngườiđànôngkhôngkhiếnchị trở thành‘gáihư’,nhưchịvẫnluônnghĩvềmẹvàem.”

“Không,chịchưabaogiờnghĩ…”

“Cóđấy.Embiếtkhárõnhữnggìmàchanóisaulưngemvàmẹ.Vàmộtvàiđiềukểrachanóicũngđúng.”Giọngcôtrởnêntựgiễu.“Emthừanhậnemcóthểhơibừabãitrongchuyệnphòngthe.Nhưngembiếtchắcchắnmộtđiều– traomìnhchongườiđànôngchịyêu,nhưchịđã làmvớiMorgan,khôngphảichuyệnsaitrái.Ngượclại,thốirữaraởlàngForestCrestnàylàtộiác.Bởithế,emmớirờikhỏingôilàngkhỉhocògáynàyngaykhicóthể,vàemcũngkhuyênchịnhưvậy.Cáchnàocũngđược,lấyGrantMorganđi–emdámchắcchịcóthểlàmnhiềuđiềutồitệhơnthếđấy.”

“Khôngbiếtvìsao,”Victorianóivớigiọngchâmchọc.“Trướcchịcứcócảmtưởngemvàanhấykhôngthíchnhau.Chuyệngìđãlàmđiềuđóthayđổi?”

“Đâu, em vẫn không ưa anh tamà,”Vivien đảm bảo với cô bằngmộttiếngcườihì.“Khônghẳn.Chỉtrừviệc…chà,rõrànglàanhtayêuchị,nếukhônganhtasẽkhôngđithựchiệnlờixinlỗingớngẩnmàchịbắtanhta.”

“Anhấylàmvậysao?”Victoriahỏi,ngạcnhiênvuisướng.“Anhấyđếnnóixinlỗiemthậtá?”

“Anhấylàmvậysao?”Victoriahỏi,ngạcnhiênvuisướng.“Anhấyđếnnóixinlỗiemthậtá?”

Page 290: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Phải, anh ta thúnhận tất cảvàxinem thứ lỗi.”Mộtnụcườinhưmèoxuấthiện trêngươngmặtVivien. “Phảinói làcógìđó thậtngọtngàokhinhìnanhtalúnglalúngbúngxinlỗiem,chỉvìchịbắtanhtaphảilàmthế.Vìvậyemmàlàchị,emsẽlấyanhchàngđó,nếukhôngmuốntráitimanhtatannát.Hay...”Côdừnglạikhimộtýtưởngkhácxemchừnglàmcôhứngthú.“Haylàchịđivớiem!ChúngtacóthểtớiVenicehayParis...Chịcóthểhìnhdungđượchaichịemgáivớivẻngoàinhưchúngtasẽlàmthiênhạchúýđếnthếnàokhông?Emsẽdạychịmọithứembiếtvềđànông,à...Chúaạ,tiềnchúngtakiếmđượccũngphảingangngửatiềnchuộcmộtônghoàng!”

Victorianhìngươngmặtsinhđộngcủaemgáivàlắcđầuquảquyết.“Eoơi.”

“Đó là ý tưởnghaymà,”Vivien chống chế. “Thật tiếc là chị không cóthêmtrítưởngtượngvàbớtđắnđođi.

Mónhầmkhoai,đậuđỏ, rauvàhànhsôisục trênbếpgangnhỏ.Mùivịthơmngontrànngậpngôinhàtranhtỏarangoàiquanhữngôcửasổđểmở.Nhớlạinhiềulầnnấuănchocha,Victoriabângkhuângcười.Chacôchưabaogiờ làngườiyêu thích ẩm thực, coi đó chỉ lànhu cầu của cơ thể chứkhôngphảimột thúvui.Năm thìmườihọaVictoria có làmbánhpuddingmận,haymuabánhnhânnhotừcửahàngbánh,nhưngôngchỉnhấmnháptíchútrồichánngay.Chỉduycókhinàolàmmónrauhầmcômớithấyôngănngonmiệngvàthíchthúthấyrõ.

“Chaơi,”côthìthầmtrìumến,ngừngtaykhiđanggấpquầnáochovàomộtvalicũ.“Conhivọngchakhôngthấyphiềnlòngvìconmuốnkếthônvớimộtngườikhácchađếnthế.”Grantlàngườithiênvềvậtchấtvớiniềmđammêhưởngthụcuộcđời.Anhsẽkhôngbaogiờchọnchạytrốnkhỏithếgiớinhưcôvàchacôđãlàm.Thayvìthế,anhđấutranhvớinhữngrắcrốinguyhiểm,phứctạp,thườnglàbẩnthỉu.Anhđãthấynhữngthứxấuxanhấtcủa conngười, trongkhinhàDevanechỉưa thưởngngoạnnhữngđiều tốtđẹpnhất.Dùvậy…cônghĩbiếtđâuchacôsẽthíchGrant,chodùchỉlàthánphụcsựdũngcảmtuyệtđốicủaanhkhiđốimặtvớihiệnthựccuộcsống.

Page 291: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Khekhẽngâmngakhôngthànhbài,Victoriaquấymónhầmrồithêmchútmuốivàonồi.Quaytrởlạiđónggóiđồ,côbắtđầugấpchiếckhănđantaycũthìnghethấytiếnggõcửagấpgáp.Cảngôinhàtranhdườngnhưrunglêndướilựcđập.

Bốirốivàcóphầnbấtan,côramởcửa.CôbướclùivềsauvớimộttiếngngạcnhiênkhekhẽkhithấyGrantđứngđó.Anhđẹptraingỡngàng,mặcáokhoácđenbắtmắt,tấtđen,áochẽnxámbạcvàquầnốngtúmmàuxámđậm.Bộquầnáođơngiảnnhưđượcmayvừavặnbờvairộngvàthânmìnhrắnrỏicủaanh.Sứcsốngmạnhmẽtrongconngườianhkhiếncômộtlầnnữalạibịcuốnhút…Anhtrôngcao to,nguyhiểm,và thậmchíhơngiậndữ.VậymàkhiVictorianhìnvàođôimắtxanhkhói,côkhôngcảmthấysợhãi,chỉcóhammuốnbảnnăngđượchônlênđôimôicứngnhắcđểnódịuđikềmôicô.

“Chàoanh,”cônói,ngượngngậpvuốtlạibímtócrốibuôngxuốnglưng.Vẻngoàibảnhbaocủaanhkhiếncôýthứcđượcmìnhđangmặcmộtbộváycũsờn,vảimuslinhoađãnhạtmàuchỉphùhợpđểmặckhilàmvườnhaylàmviệcnhà.Côcườinhìngươngmặtngămđen,kéodàigiâyphútdễchịutrướckhilaovàovòngtayanh.“Anhđanglàmgìởđâythế?”

“Emđilâuquá,”anhcaucóthìthầm.

Câunóiđókhiếncôbậtcườingạcnhiên.“Chúngtađã thốngnhấtrằngemsẽởđâymộttuầncơmà.”

“Đãmộttuầnrồiđấythôi.”

“Chínhxácthìmớihaingàyrưỡithôi,”côthôngbáo.

“Chẳngkhácgìmộtnăm.”

Victoriarunlênsungsướngkhicảmthấyanhchạmtớithắtlưngcôkéocô sát vào ngườimình. “Em cũng nhớ anh nữa,” cô thú nhận vớimột nụ

Page 292: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cười.Tayanhnhẹnhàngáplênmácô,lòngbàntaynóngấmtrêndacô.

“Vivienđâu?”anhhỏi.

“NóđiLuânĐôn.Nósốngcuộcsốngthônquêđủrồi.Vàemcũngvậy.”Victoriachỉsangvaliđầymộtnửavàđốngquầnáogấpgọnghẽcạnhđó.“Emđịnhtrởvềsớm,”côthừanhận.“Hóaraemkhôngphảithuxếpnhiềunhưemtưởng.”

“Cònviệchứahôncủachúngtathìsao?”anhnghiêmtúchỏi.“Emđãcócâutrảlờichoanhchưa?”

“Rồi,”cônói,giọngbỗngngậptràncảmxúc.“Vâng,emsẽlấyanh…nếuanhvẫnmuốnem.”

“Chỉchocảđờithôi,”Grantxúcđộngnói,nhìnvàogươngmặtnhỏnhắn,rạngrỡcủacô.

Mắtcônhắmlạikhianhcúixuốngápmiệnglênmiệngcô,khôngcósựvộivãmàcôchờđợi,màvớisựdịudàngchậmrãi thiêuđốtkhơilênmộtluồnghơingâyngấttừngựccô.Môianhmơntrớnmôicônhẹnhàng,đùagiỡn, truyềnhơiấmvàđộẩmthânmậtcao tớimứckhiếncôrướn lên tìmkiếmđiềugìđósâuhơn.Vàanhchocôđiềuđó,phủmiệnganhlêncô,lùalưỡivàosâutrongkhoangmiệngcô.Côrênlênháohứcđáplại,thấychưaépmìnhđượcđủsátvàocơthểđànôngrắnrỏi,chưaômanhđượcđủchặt.

ĐộtnhiênGrantgiậtmiệngracườikhôngrahơi,đôimắtxanhtrànngậphơiấmdịudàng.“Mộtngàynàođóanhsẽphảidạyemkiênnhẫnthôi,”anhthìthầm,bàntayấmáptrượtlênrồilạixuốnghaibênsườncô.

“Tạisao?”

Khôngbiếtvìsaocâuhỏiđólạikhiếnanhbậtcười.“Vẫntốthơnkhiem

Page 293: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

khônglaovàohếttốclực.”

“Nhưngemthíchnhưthế,”cônóibằnggiọngkhiêukhích.

Grantcườivàlạihôncô,lênmôi,cằmvàcổ,vàthìthầmnhữnglờiyêuthươngtrongkhitayanhxửlýnhữngnúicàiđằngsaubộváymuslinsờncũ.Mộtốngtaylỡrơikhỏivaicô,rồibênkia,vàmiệnganhchuyểntớivùngdavừađểlộ.

“Nếubiếtanhđến,”Victorianói,“Emđãmặcbộváythậtđẹpvàcộttócbằngruybăng…”

“Anhthíchemkhôngmặcgìhơn.”

Điềuđóchuẩnbị thànhsựthực,cônhậnra,khianhđẩyváyxuốngquahôngcô,vàđểnórớtxuốngsàn.Áolótcủacôđitheokhianhkéohaibênđaiáoxuốngtaycôvàkéotiếpchiếcáoxuốngtớikhinócũngnằmtrênsàn.Côđứngtrướcanhchỉmặcquầnlótốngrộng,tấtvàgiày,bộngựctrầnrungrinhkhicôrunlêntrongcơngiónhẹtrànvàotừcửasổ.Hơiấmcủabàntayanh thậtđángsửngsốtkhianhnhẹnhàngkhumlênđôigòbồngđàonhợtnhạt,đôiđầuvúcolại tronglòngbàntayanh.Hơi thởcủacôtrởnêngấpgáp,vàcôdựavàomặt tường trátvữamátmẻđằngsau.Anhhôn lênđôimôicôhémở,vớinhữngnụhônsâuvàmơntrớnvừadỗdànhlạivừakíchthích.Cô rên rỉ khi cảm thấy anhnhón lấyđầuvúmình, giật vàvéokhẽ.Trượt những ngón tay xuống dưới ngực cô, anh nâng bầu ngực ấm áp vàmượtmàlênđoạnphủmiệngtrênđầuvúnhứcnhối.Anhngậmcôvàosâutrongmiệngmình,mútnúmvúcănglên,mơntrớnnóbằnglưỡivàcôquằnquạikhibêndướibắtđầurâmran.

“Chạmvàoemđi,”côvanxin,miệnghổnhểnkhianhchuyểnsựchúýtớibầungựcbênkia,vàhôngtheobảnnănggiậtlêntrước.

“Ởđâu?”anhdịudànghỏi,vàkhicảmthấyanhcườitrênngựcmình,côbiếtanhđangđùagiỡn.

Page 294: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Côlóngngóngcởidâycộtquầnlótmộtcáchthiếukiênnhẫn,chỉmuốnbỏphắtnóđi.Nhưnghaisợidâykhônghiểusaođãthắtvàonhaukhiếncôbựcmình,vàcàngrasứcgỡthìchúngcàngthêmrối.

Grant đẩy tay cô ra khỏi, những nút thắt chặt và hôn vùng ngực trần.“Đừngngọnguậy,”anhthìthầm.

“Tạisao?Anhđịnh làm…”Côngừng lờivàkêu lên lanh lảnhkhi thấyanhchớplóelêncủamộtcondaodàimũinhọn.Côchưakịpngọnguậythìlưỡidaođãcắtđứtdâyquầnbịthắtnúivàhaiốngquần,thếlàlớpvảilanhmỏngtanthànhtừngmảnhrơixuốngchâncô.

“Grant,”cônói,giọnghơicaohơnthườnglệ,“Thứđ…đókhiếnemcăngthẳng.”

Anhcườitoevàđútlạidaovàoủng.“Nócũngcólúcđượcviệcđấychứ.”

“Vâng,nhưngemkhông…”

“Nào,nhấcchân lên.”Khuỵugốixuống trướccô,anhcởimộtgiày, rồimộtgiàynữa,vàbắtđầulênviềntất.Songanhdừng,trượttaytớihaibênhông cô. “Anh nghĩ chúng ta nên để chúng lại,” anh thì thầm “Anh thíchcáchchúngômlấy…”

“Grant,”Victoriaphảnđối,đỏlựnglênkhianhtiếptụcngắmcô.Đứngtrướcanhgầnnhưlõa thể trongkhianhvẫnmặcđầyđủquầnáo,côchưabaogiờcảmthấymắccỡnhườngấy.

Mặtngóncáicủaanhlướtnhẹqualàndamềmmại,gầnnhưtrongsuốtphíatrênđùicô,nơicóthểnhìnthấynhữngmạchmáumàuoảihươngnhạt.“Anhsẽmuachoemtấtbằngrenvàlụa,”anhâuyếmnói.“Màuđen.Vànịtbíttấtđínhđáđiểmduybăng.”

Page 295: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Victoria hầu như không thể thốt ra lời. “Phòng ngủ thôi anh,” cô khẽkhàng.

“Chưađâu,”nhữngngóntayanhnhẹnhàngchảiquađámlônglàmanhbịkíchthích,rẽnhữngsợiquănlấplánh.“Emmớiđángyêulàmsao.”

Victoriarunrẩy,mừngvìcóthểdựavàotườngphíasaulưngkhicôđứnggiữa hai đầu gối Grant. Anh rướn người về phía trước, hôn lên bụng cô,khámphámiệngrốnthanhnhãcủacôbằngđầulưỡi.Hơithởcủaanhnhanhvàmạnh,nhịpnhàngphảtrêndacônhữngluồnghơiẩmướt.Côhẳnđãkêulênkhekhẽ,bởianhngướclêncôvớiđôimắtxanhnóngbỏng.

“Emcómuốnanhhônemkhông,Victoria?”

Côgậtđầu,gươngmặtđỏlựnglạicàngđỏhơn.

Mặcdùgươngmặtanhcănglênvìhammuốn,côvẫnthấyđượcnụcườiphảngphấttrênmôianh.“Ởđâu?”

Emsaocó thểnói chứ, cônghĩ trongniềmphấnkhíchpha lẫnngượngngùng,siếtchặtnắmtayhaibên.Grantbấtđộng,chămchúnhìncôvớivẻtrêuchọctrộnlẫngiữabuồncườivàkhaokhát,rõràngchờđợicôcóhànhđộng tiếp theo. Căng thẳng tăng lên tới khi không gian dường như nóngbừng,vàVictoriađỏchíncảmặt.Khôngthểngănmìnhlại,côluồnbàntayrunrẩydướinhữnglọntócđendàycủaanh,vàhướngđầuanhvàonơicômuốnnhất.Côcảmthấyhơinóngmãnhliệttừmiệnganhphủlêncô,lưỡitìmkiếmtrênkhoảngdathịtmềmmại,tậpkíchđiểmnhạycảmlàtrungtâmhammuốncủacô.Đầugốicôtrởnênyếuớt,vàcôhẳnđãsụpxuốngnếucánhtayanhkhôngômchặtmôngcôđểđỡcôđứngvững.Rênrỉ,côcănglêntrướcsựđêmêmàđầulưỡitrơntrượtvàsựhànhhạcủaanhmangtới,chotớikhibắtđầungâydạiđitrướckhoáicảmcựcđộđangtới.

Độtngộtđếnđộlàmcôsửngsốt,anhlùiđầuvềrồiđứnglênđốidiệncô,ánhmắtnóngbỏnglướtquacơthểửnghồngcủacô.

Page 296: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Xinanh,Grant…”

Anhphảnhồi bằngmột tiếngkhẽkhàng, sờ soạng cởimấy chiếckhuyquầnra.Trướcsựngạcnhiêncủacô,anhkhôngđặtcônằmxuốngsànmàbếcôlênđểchâncôômquanhhônganh.Anhdễdàngbếcô,dựacôvàotườngđểgiữthăngbằng,mộtcánhtaybảovệcôkhỏilớpvữaramráp.Mắtcômởrakhicôcảmthấyvậtcứnglìlợmcủaanhđẩynhẹ,nhấnnhá,trượtdễdàngtrongcô.Côđược lấpđầy,xuyênqua, cơ thểmở rabất lực trước sựxâmnhậpmạnhmẽ.Thởhổnhểntronghoanlạc,côbấuvàosauvaianh,nhữngngóntayđâmvàolớpdạmềmmạicủachiếcáokhoácanhmặc.Cógìđógợitìnhđếnkìlạkhibịsiếtchặtvàocơthểvẫnmặcnguyênquầnáocủaanh,làndatrầnrâmrankhicọxátvàolớpvảidạ.Thèmmuốnvịdaanh,côvạchcổchiếcáođenrađểápmiệnglênbêncổmướtmồhôi.

“Emyêuanhkhông?”anhthìthầm,cốýđểcơthểcôhạxuống,ấncàngchặthơnvàovậtcứngcủaanh.

“Có…ôi,Grant…”Cô congngười nói trong cơnkhoái cảmdâng trào,trànranhữngđợtsónglớncuồncuộn.

“Nói cho anh nghe,” anhmạnhmẽnói, những lần nhấn sâu hơn, chậmhơnthẳngtớitrungtâmcơthểcô.Côquằnquại,chânquặplạikhicơnlạckhoáinhưthủytriềulạiậptới.

“Emyêuanh,”côbậtra.“Yêuanh…yêuanh…”

Nhữnglờiđóđưaanhquađỉnhcaongấtcủakhoáicảmtộtcùng,vàanhnhấnvàocôvớimộttiếngrên,tấtcảtrigiáctanđi,trongsựgiảiphóngsungsướng.Anhđứngchônchânởđó,ômchặtcô,khôngmuốnđểkhốida thịphụnữnhưnhunglụatrongtayxuống.“Victoria,”anhthìthào,ápmộtnụhônnồngnànlênmôicô,trongkhicôcốthở.

“Giờchúngtasẽcởiquầnáoanhra,”cônói,hìhụitháochiếccàvạtđenkhỏicổanh.

Page 297: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantphálêncườivàbuônglỏngtay,đểchâncôchạmvàođất.“Vàrồi?”

Victoriathảcàvạtxuốngđấtvàápmặtvàocổanh,híthàmùihươngnamtínhmằnmặn.“Vàrồiemsẽchoanhthấyemyêuanhnhưthếnào.”Lùilại,cônhìnanhvớimộtnụcườichờđợi.“Nếuanhcóthể.”

Anhcườivàápmộtnụhônấmáplênmôicô.“Anhkhôngphảilàkẻsẽlùibướctrướcthửthách.”

“Vâng,embiết.”Vàcôhânhoancườikhianhbếcôvàophòngngủ.

Hồikết

Victoriatừngnghĩmìnhbiếtrõchồng,songtrongsáuthángđầucủacuộchônnhâncôđãpháthiệnnhiềuđiềumớivềanh.ĐồngývớiýkiếnchungrằngGrantkhôngphảilàloạiđànôngdễdàngthíchứngvớicuộcsốnggiađình,côtựnhủsẽđểanhtựdonhưanhmuốn.Côquyếtđịnhsẽkhôngcóýkiếngìvềbạnbèanh.Nếuanhcóđigiaoduchèchéncảđêmthìcứtùyanh.Vànếuanhđểmìnhrơivàonhữngtìnhhuốngnguyhiểm,côsẽcốkhôngchỉtrích.Dùsaoanhcũnglàmộtngườiđànôngrấtđộclậpchotớikhigặpcô,nênanhsẽkhôngthíchnếucôcốkìmchânanh.MàVictoriathìkhôngmuốncuốicùngbịcoinhưhònđángángđườnganh.

Cô,vàcũngnhưtấtcảnhữngaibiếtGrant,đềungạcnhiênkhithấyanhbướcvàocuộc sốnggiađìnhnhư thểanhchưabaogiờbiếtđếnmộtcuộcsốngnàokhác.Anhthựchiệnvaitròngườichồngmộtcáchdễdàngvàthíchthú,vớilòngtậntâmmàtấtcảcácbàvợđềumơtới.ThayvìlacàquánxáởLuânĐônvớibạnbè,buổi tốiGrant thíchởnhàvớiVictoriađểđọcsách,uốngrượu,cùngtranhluậnvàrồilàmtìnhđếntậnđêmkhuya.

Page 298: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

Grantđưacôtớimọinơi,thamgiavũhội,điăntối,nghenhạc,cũngnhưxemđấuquyền anh, đuangựavà thậmchí tới cả nhữngnơi đánh cờbạc.Anhbảovệchứkhôngbaobọccô,đểcôthấycảnhữngmặttồitệlẫnnhữngmặttươiđẹpcủaLuânĐôn.AnhcoiVictorialàtrikỷ,làbạnđời,làngườitình,nhờcóanh,cuộcsốngcủacô trànđầynhiệthuyếtvàsinh lựcmàcôchưabaogiờmơthấyởlàngForestCrest.

Vàonhữngbuổitốihọởnhà,VictoriagiúpGrantvàphântíchhàngnúisách về luật và lý luậnmàNgàiRoss chomượn.Grant phát hiện ra rằngthẩmpháncảnh sát làmộtnghềyêucầucaonhưng lại thúvị, và choanhnhiềuthửtháchhơncôngviệccủamộtcảnhsátđơnthuần.Anhthíchthúkhicónhiềuquyềnlựchơnđểgiảiquyếtnhữngtranhchấppháplývàtổchứcđiềutra,vàđãbắtđầuthuđượcmộtchútảnhhưởngchínhtrị.Điềuđóvàviệcđượcphonghiệpsĩdanhdựchoanhđịavịxãhộivượtxadanhtiếngtrướcđâycủaanh.

Vềphầnmình,VictoriacốgắnghếtsứcđểtìmđượcchỗchomìnhtrongxãhộiLuânĐôn,thậntrọnglựachọnvàchấpnhậntrongđồnglờimờituầnnàocũngcó.Cô thamkhảoýkiếncácnhàkiến trúcsưvànhà thiếtkếvềngôi biệt thự mà Grant định xây ởMayfair, và xin lời khuyên từ nhữngngười bạnmới của cô ở LuânĐôn.Không bao lâu, cô cũng đã gia nhậpnhữngbanhộiphụnữgâyquỹtừthiệndànhchogáimạidâmhoànlươngvàtrẻemthiệtthòi,dùcóvẻnhưnỗlựccủanhữngbanhộinàyquánhỏbésovớinhữngvấnđềmàhọtìmcáchgiảiquyết.

“Sốphụnữvàtrẻemcầngiúpđỡquánhiều,”mộtchiềuVictorianóivớiGrant,cảmthấynảnlònghơilàtràntrềhyvọngtrướcmộtsựkiệntừthiệnđãđượclênkếhoạch.“Nhữngnỗlựccủahộicóthànhcôngđinữathìbọnemcũngsẽchỉgiúpđỡđượcmộtphầnnhữngngườicầngiúp.Nênemcứtựhỏinếuthếthìcòncốgắnglàmgìnữa.”

Ômcô trong tay,Grantvénmột lọn tócxõacủacô lênvàhôn tráncô.“Cốgắngvẫnhơnchứem,”anhthủthỉ,mỉmcườitrướcgươngmặtlolắngcủacô.“Trướcanhcũngtừngcảmthấylolắngnhưthế,tựhỏisaomìnhlạimạohiểm tínhmạngđểcốbắtmột thằng trộmchết tiệt trongkhicóhàngngànthằngnhưthế.”

Page 299: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vậysaoanhvẫntiếptục?”

Anhhơinhúnvai.“Anhnghĩrằngloạimộttêntộiphạmtrênphốđilàcóthểmìnhđãcứuđượcaiđótrongtươnglai.Vàcứuđượcdùchỉmộtngườithôicũngđángđểtanỗlựchếtmình,đúngkhông?”

Victoriamỉmcườiômanh,cảmthấymộtđợtsóngyêuthươngtràolên.“Em biết rồi,” cô nói, giọng nghẹn đi trên vai anh. “Bản chất anh vốn làngườitheochủnghĩalýtưởng.”

Côcảmthấyanhcườibêntaicô.“Rồianhsẽdạyemcáchchửimắnganh,phunhânạ.”Ngảđầulạisau,anhhôncôchotớikhicôkhôngthởnổinữa.

Chămchúvớinhữngtrangghichépvềmộtcuộcđiềutramàanhtổchức,Grantchỉ loángthoángnghethấytiếnggõcửavănphònganhởphốBow.“Đây,”anhcộccằnnói,ghétbịcắtngangkhiđangtậptrung.

Cửamởhé,gươngmặtbàDobsonhiệnra.“NgàiGrant,ngàicókhách.”

Anhcaucaucócó.“Tôiđãbảobàrằngtôisẽkhôngtiếpkháchchotớikhicácphiênxửkếtthúctrongchiềunay…”

“Vâng,thưangài,nhưngđólà…bàMorgan.”

Lập tức vẻ cau có rời khỏimặt anh.Victoria ít khi tới văn phòng phốBow,vàkhimànơinàyluônđầyrẫynhữngtênvôlạivàtộiphạmthìnhưthếlàtốt.Tuynhiênbấtcứcơhộinàothấycôgiữabuổilàmcũngđượcanhrấtchàođón.“Trờiạ,đừngđểcôấyđợi,”anhnói.“Đưacôấyvàongayđi.”

Bàquảngiacười,mởcửarộnghơn,vàVictoriabướcvào.Côtrôngthậtdễ thương,đặcbiệt là trênnền tẻnhạt củavănphòng, thân thểmảnhmaikhoáclênbộváymuslinhồngnhạt,cổcaovàốngtayáodàiđượcviềnduybănghồng.Vạttrêncủabộváyxếpnếpvàcódảilụabuộcômnhữngđường

Page 300: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

cong khiêu khích của ngực cô. Grant đứng dậy khỏi ghế, đợi tới khi bàDobsonđãđóngcửa,anhbếvợmìnhlênvànồngnànhônđôimôimỉmcườicủacô.

“Đúnglàđiềuanhcần,”anhthì thầmkhimôihọtáchnhaura.“Mộtcôemxinhđẹpđểgiảikhuâychosựbuồntẻcủaanh.”

“Emmonglàemkhônglàmgiánđoạncôngviệcquantrọngnào,”cônóivẻcólỗi.

“Không việc gì quan trọng bằng em.”Anh đùa giỡn với giải duy băngviềncổáocô,vàrúcmặtvàokhoảngdamềmmạithoangthoảngmùinướchoasautaicô.“NóianhnghechuyệngìđưaemtớiphốBow,phunhân.Emđịnhkiệntụnghaybáoángìchăng.”

Côcườikhôngthànhtiếng.“Khônghẳn.”

“Vậyđịnhkhaibáohaycungcấpthôngtingìà?”

“Cũngcóthểcoilàthế.”

Anhngồixuốngghếvàkéocôxuốnglòngmình,đôimắtxanhlấplánhtinhnghịch.“Anhmuốnmộtlờithúnhậnđầyđủ,phunhân.”

“Grant,đừng,”cômắnganhvớimộttiếngcườibốirối,cựaquậytrênđầuanhvàlúngtúngnhìnvềphíacửa.“Nhỡcóngườivàođây–họsẽnghĩgì?”

Tayanhtrượtxuốngdướiváyvàtáobạolướtlênđầugồicô.“Nghĩanhlàmộtgãmớicướibệnhơivợchứsao.”

“NàoGrant,” cô năn nỉ,máđỏ bừng lên, và anhphá lên cười, thấy tộinghiệpcô.

Page 301: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Anhcứtưởngmìnhgộtsạchtínhelệcủaemrồiđấy,”anhnói,siếtđầugốicô.“Đượcrồi…anhsẽcốkiềmchế.Nóichoanhbiếtsaoemtớiđâyđi.”

Victoriavòngtayquacổanh,mặttrởnênnghiêmtúc,“Emkhôngmuốnlàmphiềnanh…nhưnghômnayemmờibácsĩLinleytớikhám.”

“Linley,”Grantlolắnglặplại.

Victoriagậtđầu.“Anhthấyđó,dạonàyemkhônghẳnlàmình,vàthayvìlàmanh lo lắngkhôngcần thiết, emđãgiữkín chuyệncho tớikhi…”Côngừnglời,nhănmặtkhitayanhvôthứcsiếtmạnhchâncô.“Grant!”côkêulên,hoangmanglolắngnhìnanh.

Timanhđộtnhiênnệnthìnhthịchđauđớn.Anhcảmthấykhócấtđượcnênlờigiữacơnsợhãitheobảnnăng.“Victoria,”anhkhàngiọngnói,“embịbệnhsao?”

“Ôitrời,không…không,chỉlà…”Victoriadừnglại,vộitìmmộttừchothanhtao,nhưngtronglúclolắng,côkhôngthểnghĩratừgì.“Emcóthairồi,”cônói,bàntayđeogăngvuốttrênngựcanhnhưthểmuốntrấnananh.“Khôngcógìphảilolắngcả.Làchuyệnchúngtasắpcóconấymà.”

Sựnhẹnhõmbắtđầuthấmsangcơnhoảnghốtvừaậpđến.Anhkéocôlạigần, chônmặt giữa đôi gò bồng đào và cố gắng thở chậm lại. “Chúa ơi,Victoria,”anhnói.Anhnghethấycôcườikhúckhích,vàcôômđầuanh.

“Anhcảmthấythếnàovềchuyệngiađìnhmìnhsẽlớnhơn?”côhỏi.

“Đúng làmộtđiều thầnkỳ.”Grantquayđầuáp tai lên trái timcô, lắngnghetiếngđậpnhanhổnđịnh,nghĩrằngtấtcảmọithứquantrọngtrênđờinàyđềuđangởđâytrongtayanh.

“Mộtđiềuthầnkỳkhábìnhthường,”cônóivớigiọnghânhoan.“Ngày

Page 302: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

nàocũngcógiađìnhđónnhậnđiềuthầnkỳnày.”

“Vớianhthìkhôngbìnhthườngchútnào.”Ngảcôrasau,Grantngắmcơthểmảnhmai,tưởngtượngbụngcôtolên,mangtrongđóđứaconcủaanh.“Emcảmthấythếnào?”anhhỏihan.

Victoriavuốtvegươngmặtanh.“Khôngkiênnhẫnđược,”côtrảlời.“Emmongngóngngàyđượcômcontrongtayquáchừng.”

Một đứa bé xuất hiện ở nhàMorgan sớmhơn dự kiến nhiều.GầnmộtthángsaukhibiếttinVictoriacóthai,côvàGrantđangdùngbữaănnhẹởnhàthìbàButtonscắtngang.Bàquảngiacóbiểucảmlạlùng,gầnnhưkhôihài,nhưthểcóđiềugìđókhiếnbàchưahếtkinhngạc.

“BàMorgan,”bàquảngiathấykhónói,“Một…cáigóiđượcchuyểnchobà…từÝ.”

“Vàolúctốithếnàysao?”Victoriavàchồngnhíumàynhìnnhaukhônghiểu chuyện gì. “Có lẽ quà em gái tôi gửi,” cô nói. “Tuyệt quá.Đã hàngtháng trời tôi chưa nhận được tin gì của nó. Có thư đi kèm không, bàButtons?”

“Có,nhưng…”

“Xin hãymang thư cho tôi, và để gói quà vào phòng khách. Ăn xongchúngtôisẽmởraxemsau.”

BàquảngiachưakịptrảlờithìmộtâmthanhlạlùngkhiếnVictoriacứngngười.Đólàtiếngoeoenhưtiếngmèokêu…hoặctiếngmộtđứabéđangkhóc.

Grantđứngdậykhỏibàn, laumiệngbằngkhănăn.“Tôikhôngnghĩcáigóiđặcbiệtnàymuốnbịbỏlạitrongphòngkhách,”anhlẩmbẩm,điquabà

Page 303: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

quảngiarakhỏiphòng.

“Mộtđứabé?”Victorianói,choángvángnhìnvàomắtbàButtons.

Bàquảngiagậtđầuxácnhận.“Đúng,thưaphunhân.ĐượcgửitớitừÝcùngmộtcônhũmẫuướtsũngchẳngnóiđượcmộttừtiếngAnh.”

“ÔiChúaơi.”Victoriavộivãđisauchồng,theotiếngkhócrangoàisảnh.

Vàingườihầuđangtụtậplạitrongsảnhsửngsốtnhìntrướccôgáitrẻtócđenlolắngtrongbộđồnhàquêcóđeothêmchiếctạpdềxámthô.Cônhũmẫuướtsũngômmộtcáibọckhócrềnrĩtrongtay,vàxemrachínhcôcũngsắpkhócòađếnnơi.“Signora[1],”cônóingaykhiVictoriaxuấthiện,vàmộtdòngâmtiếtnướcngoàitràora.

[1]:phunhân

Victoriađặt bàn tay trấn an lênvai côgái trẻ. “Không sao,” cônói, hyvọngcôgáisẽhiểuđượcngữđiệucủacô,chodùkhônghiểuđượclời.“Cảmơnemvìđãđưađứabétớiđâyantoàn.Emhẳnđãmệtvàđóilắm.”Cônhìnbà Buttons, và bà lập tức bảo một hầu gái chuẩn bị phòng cho cô gái.Victoriachỉvềphíađứabéđanglakhócvàcườidịudàngvớicôgái.“Đưatôiđượckhông?”côhỏi.

Côgáiliềntraocáibọcchocô,cóvẻnhẹnhõm.Lóngngóngđónđứabé,Victoriachămchúnhìnvàogươngmặtbéxíu, tímtáicủađứa trẻsơsinh,vớimộtmỏmtócmàuđỏbuộcnơ.KhôngthểnhầmnólàconcủaaikhácngoàiVivien.“Ôisinh linhđángyêu,”cô thì thầm,bịgiằngxégiữa tiếngcườivuisướngvàtiếngkhóc.“Bảobốicủatôitrôngyêuquácơ...”

“Nào, đưa anh,”Grant đứng ngay sau cô gắt giọng. “Ai lại để đầu nóngửarathếkiacơchứ.”

Traođứabéchochồng,Victorianhậnbứcthưmàcônhũmẫuướtsũng

Page 304: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

đưamình.Thưgửichocô,vàchữtrongthưchắcchắnlàcủaVivien.Nhíumày,Victoriacạysápniêmphongđọctobứcthư.

“GửiVictoriathânyêu,nhưđãhứa,emgửiđứabéchochị,bởihiệntạiembậnquákhôngchămsócconđược.Nếuchịmuốn,cứkiếmaiđóchămsócIsabellarồiemsẽhoàntrảchịchiphíkhinàotrởlạiAnh.Luônyêuchị...Vivien.”

Quaysangchồng,VictorianhậnrađứabéđãngừngkhócvàđangchămchúnhìnlêngươngmặtngămđencủaGrantvớicặpmắttrònthaoláo.Mộtbàntaybéxíubámlấyngóntayanh,nhữngngóntaynhỏnhắntrắngbệchraở đầu vì dùng quá nhiều lực.Đứa bé trông nhỏ không tưởng tượng đượctrướcbộngựcrộngcủaGrant,cóvẻthíchcảmgiácantoàntrongvòngtayvữngchãicủaanh.

“Emkhôngbiếtanhcókinhnghiệmvớitrẻconđấy,”Victorianhậnxét,ngắmhaingườivớinụcườingạcnhiên.

Đungđưađứabétheonhịpđiệuđềuđềudỗdành,Grantkhẽnói.“Đâucó.Anhchỉlàcócáchcủamìnhvớicácquýcôtócđỏthôi.”

“Emphảithừanhậnđiềuđó.”Khẽcười,mộtcáinhíumàyvẫnnấnnátrêntráncô.Victoriavuốtchỏmtócđỏtrênđầuđứatrẻ.“TộinghiêpIsabella,”côthìthầm.

“LiệusaunàyViviencótớimangđứabéđikhông?”Granthỏimàkhôngdứtmắtkhỏiđứabé.

“Khómànóichắcchắnđược,nhưng…”Victoriangừnglờivàchămchămnhìnchồngmình,cảmthấykhócó thể tôvẽchosự thật.“Không,”côkhẽnói.“Nósẽkhôngmuốncómộtđứatrẻbêncạnhlàmnónhớlạinhữngnămthángđãqua…vànósẽkhôngbaogiờmuốnlàmmẹ.Emkhôngnghĩnósẽđếnđónđứatrẻđâu,khôngbaogiờ.”

Page 305: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ

“Vậyanhphảilàmgìvớiconbéđây?”

“Anhcóphảnđốiđểgiađìnhmình lớnhơnhơisớmmộtchútkhông?”Victoriaedèhỏi.

Trongthoángchốc,Grantcảmthấykhómàtinnổimìnhđangcânnhắcviệc trở thànhcha trên thực tếcủađứaconhoangcủaVivienDuvall.AnhkhôngưaVivien,vàsẽkhôngbaogiờưacôta.Nhưngkhinhìnvàogươngmặtnhỏnhắnngảtrênvaianh,vàanhnhìnthấytrongmìnhbảnnăngmạnhmẽmuốnbảovệconbé.“Anhcholàkhôngcóaichămsócnótốtnhưchúngtađược,”anhthìthầm,vớichínhmìnhhơnlàvớiVictoria.

Vợanhtớigầnanh,mộtcánhtayômquaeoanh.“Emcũngcholàvậy,”côđồngývớimộtnụcười.“ÔiGrant…embiếtanhsẽkhôngtừchốimà.”Côkiễngchânlênhônanh.“Anhkhôngbaogiờlàmemphảithấtvọng,anhbiếtkhông.”

Những lời châmchọcxuất hiện trongđầu anh, nhưngkhi nhìnvàođôimắtxanhsángngờicủavợ,anhbịngậptràn trongtìnhyêunênkhôngthểnóiranhữnglờiấy.

“Khôngbaogiờ,”Victorialặplại,níugiữánhmắtanh.“Emsẽkhôngbaogiờthayđổimộtđiềugìởanh.”

“Thếđấy,phunhân,”anhkhẽtrảlời,“đólàlýdovìsaoanhlấyem.”

Page 306: Ngoài vòng tay anh là bão tố · cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ