tác giả: tử kim trầnlinktruyen.com/data/books/muu-sat.pdfhủy bỏ kế hoạch, xây dựng...

308

Upload: others

Post on 26-Jan-2020

7 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

MƯUSÁT

Tácgiả:TửKimTrần

Nhàxuấtbản:NXBVănHọc

Côngtypháthành:CổNguyệt

Ngàyxuấtbản:07-2015

Sốtrang:420

Làmebook:Heoconmtv

Nguồn:Waka

Ngàyhoànthành:01-07-2017

Nếucóđiềukiệnhãymuasáchđểủnghộtácgiảvànhàxuấtbảnnhé!

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

TôilàTửKimTrần-nhàvăntrinhthámđếntừTrungQuốcđạilục.TôirấtvuimừngvìlầnđầutiêntácphẩmcủamìnhđượccôngtySáchCổNguyệtgiớithiệuvớibạnđọcViệtNam.

ĐốivớicácbạnđộcgiảViệtNam,tôivẫncònxalạ,nhưngtácphẩmvănhọccóthểthôngquangônngữđểgắnkếtnhững

conngườiởcáckhuvựckhácnhau,vượtquagiớihạnkhoảngcáchvàsựkhácbiệtvềvănhóa, thựchiệnsựgiao lưu trênphươngdiệntinhthần.

Tôilàmộttácgiảcótháiđộrấtnghiêmtúcđốivớitácphẩmcủamình, tôi luôn cố gắnghết sứcđể kểmột câu chuyệnhay.Một câuchuyệnhay,theosựlýgiảicủatôi,trướctiênphảihấpdẫn,tiếpđếnlàcótưduylogichoànthiện,đặcbiệt làthể loại truyệntrinhthámtộiphạmnày,sựcẩnmậtkínkẽcủalogicvôcùngquantrọng.Trênnềntảnghaiđiểmcơbảnnày,nếunhưcâuchuyệncóthểkhiếnchođộcgiảsuyngẫmvàcótiếngnóichung,thìđóchínhlàniềmvuilớnnhấtcủatácgiả.

Tácphẩmcủa tôi cóphongcách tả thực, theođuổi tưduy logiccẩnmậtkínkẽởmứcđộcaonhất,thôngquacâuchuyệnđểdiễndịchvàthểhiệnvấnđềxãhội.Tôitinrằngcácbạnsẽyêuthíchtácphẩmmangđậmnétriêngnàycủatôi.

Chúctốtlành!

TửKimTrần

28tháng4năm2015

HàngChâu,ChiếtGiang,TrungQuốc

TPHẦNDẪN

ừSáchtốtnghiệpkhoaToántrườngđạihọcChiếtGiang,trongthờigianhọcđạihọcđãđượctônxưngdanhhiệu“Hoàngtửlogic”,bàiluậnvănvềlogictoáncủaanhtađãnhiềulầnđượcđănglêntạpchíthếgiới.Sauđóanhtađãnhậnđượchọcbổngtoànphần,đếntrườngĐạihọcCaliforniacủaMỹđểhọctiếnsĩngànhTâmlýhọc,sauđóởlạiMỹvàđảmnhậnvaitròquảnlý

cấpcaotronglĩnhvựcđầutưngânhàngcủaMỹ.

Ởquê,ngườimẹđơnthâncủaTừSáchbịgạchđárơitrúngtronglúcphádỡnhà,tửvongtạichỗ.Mấyngườicôngnhânthicôngbịxửántreo,cònnhữngquanchứcchỉhuytạihiệntrườngthìkhôngphảichịubấtcứtráchnhiệmgì.Trướcngàygiỗđầucủamẹ,TừSáchđộtnhiênnghỉviệctrởvềnước.

PhógiámđốcSởCônganthànhphốsángsớmbịsáthạiởđườngcái,bêncạnhcònđểlạimộthàngchữlớn:“Giếtđủmườilămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù”,đâyrõrànglàmộtvụánlớncôngkhaikhiêu chiếnvới cảnh sát,bỗngchốcgâynênmột lànsóngmạnhmẽ,CaoĐông - trưởngphòngTrinhsáthìnhsựcủaSởCônganthànhphốdẫncảđộivàocuộcđểpháán.CaoĐônglàbạnhọc cấp 3, đồng thời là bạn cùng trường đại học của Từ Sách, làchuyêngiatâmlýhọctộiphạmnổitiếngkhắptoàntỉnh,anhcóthểngăncảnđượckếhoạchđiêncuồngnàykhông?

Bướcvàotháng12,saumấyđợtkhôngkhí lạnhtràntới,nhiệtđộđộtngộthạxuốngthấp,mùađônghìnhnhưđãđếnthậtrồi.

Mặt trời dầnngả về phía tây, Từ Sáchmặcmột chiếc áokhoác rộng,khẽkhom lưng trongcơngió lạnh,xách theo túiđồ vàbước chậm rãimen theođườngDuyênHảiNamđi về

hướngtây.

Ởngãtưcóđènxanhđènđỏ,anhtakhôngdừnglại,màrẽsangphảiđivềhướngbắctiếnvàođườngPhongTây.Khôngngẩngđầu,nhưngđôimắtanh ta lạimột lầnnữaquan sátmột lượtmáyquaycameratrênđỉnhđầu.

Vị trí củamáyquaynằmở trênđènxanhđènđỏ, cáchmặtđấtkhoảng tám mét, phương hướng nhằm về phía đường Duyên HảiNam,dùngđểghilạinhữngchiếcxevượtđènđỏ.Quamấylầnquansát,anhtaphánđoán,đâychắclàmáycameracốđịnh,khôngchuyểnđộng,chắckhôngthểnàoquayđượcđếncảnhởđườngPhongTây.

Nhưngđây chỉ là có lẽ, anh tabắtbuộc cầnphảiđảmbảo chắcchắnkhôngcóchútsơsẩy,bópchếttấtcảnhữngnhântốtiềmẩncóthểdẫnđếnsựthấtbại.

Đượcrồi,cầnphảinghĩkỹvềcácchitiếtnữa.

Giảthiếtmáyquaycameracóthểchuyểnđộng,hơnnữađúnglúcđanggâyán thì gócquay lại vừavặnhướngvàođườngPhongTây.Lúcnàylạicầnphảisuyxétđếnđộphângiảicủamáyquay.

Độ phân giảimáy camera trong nước thường rơi vào hai triệupixel,cósốítkhuvựclànămtriệupixel,suyxétđếntìnhhìnhtồitệnhất,giả thiếtđộphângiảicủanó làmười triệupixel,vậy thìcự lyquansáthữuhiệunhấtxanhấtcũngchỉđượcmộttrămmét.Cũngcónghĩa là, chỉ cầnmìnhđứngở vị trí cáchngã tư đườngPhongTâyngoàimộttrămmétđểratay,thìchiếcmáyquaynàykhônghềcóđấtdụngvõ.Đặcbiệt,vàobuổitốiánhsángcũngkhôngđượctốt.

AnhtamentheođườngPhongTâytiếptụcđivềhướngbắc,con

đường này chỉ có hai luồng đường, bên trái là bức tường cao vâyquanhcủatiểukhudâncư,bênphảilàvùngđồngruộnghoangphế,ởđócỏmọcumtùm.Mặcdùđãbướcvàomùađông,nhưngcỏhoangvẫn caođếnnửamét. Phía bênngoài khuđồng ruộng khoảngnămmươimétcómộtmươngrãnhnông,mươngrãnhđórấtdài,khôngnhìnthấyđiểmtậncùng.

Đi một nghìn hai trăm bước, khoảng tám trămmét, xuất hiệncánhcổnglớncủatiểukhudâncưtrênđườngPhongTây.

Ởcổngcómộtmáyquaycamera, lắp trêncột,ởđộcaokhoảngnămmét,hướngrangoài,tấtcảmọingườihaylàxecộđiquacổngtiểukhuvàtiếnvàotiểukhuđềusẽbịquaylại.

Cổngtiểukhucóbảovệ,lúcnàyđangngồitrongphòng.

Ừm,buổitốithờitiếtsẽcànglạnhhơn,đếnđêm,phòngbảovệcũngsẽtắtđèn,bảovệnằmngủởtrongphòngtrực,nếunhưkhôngcóđộng tĩnh gì lớn, bảo vệquyết không chạy rađườngPhongTây.Việcthámthínhthămdògầnhaituầnnayđãchứngminhđiềunày.

Anhtavẫngiữnguyêntốcđộđivềphíatrước,khônghềngừnglạichútnào,mặcdùlàđangquansát,đangsuynghĩ,bướcchânanhtanhưthểlắpmộtchiếcmáy,tốcđộbướcđivẫngiữnguyênkhônghềthayđổi.

Lạiđithêmkhoảngsáutrămmét,anhtarẽtráibướcvàođườngDuyênHảiBắc,ởngã tư giaonhau vẫn có cộtđèn xanhđènđỏ vàmáyquaycamera,nhưngkhuvựcnàykhôngphảilàtrọngđiểmsuyxétcủaanhta,bởivìđịađiểmanhtarataychínhlàđoạnđườngphíanamcủađườngPhongTây.

Tiếp đến anh ta cứ đi thêmmấy ki-lô-mét, rồi rẽ quamấy conđường,quaytrởvềnhàmình.

Anhtakéochiếcghếravàngồixuống,lưngrấtthẳng,đâylàđộngtácquenthuộccủaanhtakhichuẩnbịsuyngẫm.Sựviệcnàytừbắtđầukếhoạchđếnnhữnghànhđộng về saunhư theodõi, thămdò,hủybỏkếhoạch,xâydựnglạikếhoạch,tấtcảsựsuynghĩvềcôngviệcanh ta đều chưa bao giờ cầmđến giấy bút. Anh ta tin rằng bộ nãochínhlàthiếtbịghinhớtốtnhất,cótínhnăngtốthơncảvitính,có

thểyêntâmhơnlàgiấybút.

Bởivìnhữngthứghichépởtrêngiấy,rấtdễbị lộra trongtìnhhuốngbấtcẩn,đãmuốnlàm,thìbắtbuộccầnphảicóthểkhốngchếtấtcảmốinguyhiểmgiảmđếnmứcthấpnhất,đểchokếhoạchcóthểđượchoànmỹ,đểchotỉlệthànhcôngđượcnânglêngầnđến100%.

Rấtnhiềukẻgâyranhữngvụánlớnthườngbịthấtbạiởchitiếtnhỏ.

Suốt bamươi sáu năm qua, anh ta luôn là người công dân tốttuânthủphápluật,thậmchíchưatừngcóhànhviăntrộmvặt,nhưnganhta tinrằng tỉ lệ thànhcôngkhiphạmtộikhôngđơnthuần tỉ lệthuận với kinh nghiệm phạm tội. Rất nhiều người có kinh nghiệmphạmtộiphongphúchẳngquacũngchỉlàkhámaymắnmàthôi,maylàkhôngbịbắtđược,thủphápgâyánthựcsựrấtkémcỏi,nếunhưanh ta là nhân viên trinh sát hình sự, những người đó chắc chắnchẳngcóđượcnhữngngàythángyênổnnhưvậy.

ChonênởTrungQuốc,rấtnhiềutộiphạmbịbắtkhôngphảilàvìcảnh sát cố gắng ra sức vây bắt, thường là ăn mặc lôi thôi rồi lạikhôngmangtheochứngminhthư,tốchấttâmlýlạiquákém,lúcgặpphảiđiềutraxácminh,kếtquảlàbịlọtlướimộtcáchđầykịchtính.

Anhtakhônghồđồnhưvậyđâu.

Logicphạmtộiliệucótiếpcậnđếnđộhoànmỹhaykhông,làđiềuthenchốtảnhhưởngđếntỉlệthànhcôngphạmtội.

Muốn làm, thìphải làmmộtvụmưusáthoànmỹ.Ánhmắtcủaanhtavôcùngkiênđịnh.

Trongtoánhọccóhaicáchsuynghĩ,mộtloạilàquynạp,mộtloạilàdiễndịch.

Quy nạp chính là anh đo rất nhiều hình tam giác, phát hiện ratổngcácgóctrongcủachúngđềulàmộttrămtámmươiđộ,chonên

anhsuyđoánđượctổngcácgóctrongcủatấtcảcáchìnhtamgiácđềulàmộttrămtámmươiđộ.

Diễndịchlàtổngcácgóctrongcủahìnhtamgiáclàmộttrămtámmươiđộđã trở thànhchân lý,vậy thì lấybấtkỳmộthình tamgiácnào,anhcũngđềucóthểkhẳngđịnhđượctổngcácgóctrongcủanólàmộttrămtámmươiđộ.

Từ Sách trước nay vẫn quen tiến hành suy nghĩ theo phươngphápdiễndịch,anhtabàixíchphươngphápquynạp.

Bởivìphươngphápquynạpkhôngphảilàchứngminhtấtnhiêntrênphươngdiệnlogic,tồntạisựviệccótỉlệxácsuấtthấpmộtcáchtựnhiên.Anhkhông thểnói con trai củaai thiếtkếnênphầnmềmWebchat,con traicủaai làngười tàn tậtgiàucónhất, làcó thểsuyluận,tấtcảnhữnganhcảđạicađềuthamlamvơvéttiềnbạcvềchomình, không có ai là người tốt cả. Có lẽ trong số bọn họ cũng cóngườitốt,nhưngviệctốtấythìlạikhôngđượcrõràngthìsao?

Quynạpchínhlàsựtổngkếtcủakinhnghiệm,diễndịchlàsựsuyđoáncủalogic.

Kinhnghiệmthườngkhiếnchoconngườimấtcảnhgiác.

Chỉcósựchínhxácvềlogicmớiđủđểtincậy.

Đạolýnàycóthểứngdụngởtrongtấtcảmọisựviệc,baogồmcảphạmtội.

Nhưnganhtacũnghiểu,bấtluậnkếhoạchhoànmỹđếnđâu,vẫnkhôngthểnàotriệttiêuđượcsựphátsinhcủasựviệcởtỉlệthấp.

Ví dụ như trong lúc anh ta đang hành động, đột nhiên cómộtchiếcxeláiđến;

Hoặc làở trongbãi cỏ bênđường cómột thằngngốc lúc chiềungủquênmất,vừavặnđúnglúcđóthìtỉnhlại;

Hoặc làngườibảovệởtrongphòngtrựcđúnglúcđóđộtnhiênhứngthúchạyrađườngPhongTâyđểhónggió.

Nhữngsựviệcnàymặcdùxácsuấtthấp,nhưngmộtkhiđãxảyra,thìthựcsựtạonênbikịch.

BảnchấtkếhoạchcủaTừSách,khôngphải làngăncảnsựviệckhácthườngkhôngthểnàodựliệuđược,màlàsoixétđếntừngchitiếtmànănglựccủaanhtacóthểđạtđến.

Anhtađãluyệntậprấtnhiềulần,baogồmcảvớingườigiả,vớiconlợnsốngcócùngthểtrọng,cũngbaogồmcảviệcthămdòthựcđịa,chỉcầnchoanhtabamươilămgiây,làanhtacóthểhoànthànhđượclầnhànhđộngnày.

Nhiềungàyliêntụctheodõivàchờđợi,cuốicùngcũngđợiđượcđếnbuổitốihômđó.

TừSáchcúiđầunhìnđồnghồ,đãgần11giờđêm.AnhtađứngởphíanamđườngPhongTâycáchngãtưkhoảngbốntrămmét,dướimộtgốccâylớn,trốnởchỗtốiphíasaucây.

ĐườngPhongTâytrướcmặt,cứcáchhaimươimétlàcómộtcộtđènđường,đènđườngrấtsáng,ánhsángrấttốt.Đâylàmộtnhântốbấtlợi.

Maymàbâygiờlàmùađông,đếngiờnày,trênđườngđãhơnhaimươiphútmàchưagặpngườivàxenàocả.Đâylàmộtyếutốcólợi.

Trongcơngiólạnh,anhtaliêntụcnắmchặttay,thỉnhthoảnglạicửđộngcổ,cầnphảigiữđượcsựlinhhoạtcủacơthể,nhưvậymớicóthểhoànthànhtấtcảmọiviệctrongkhoảngthờigianbamươilămgiây.

Hômnay làmột cơ hội, hy vọng tất cảmọi việc đều được tiếnhànhgiốngnhư trongdự liệucủamình.Chodùkhông thànhcông,anhtacũngkhônglolắngsẽbịbạilộ,anhtađãlậplênmộtkếhoạchvôcùngchuđáocẩnmật.

Đúnglúcđó,cómộtchiếcxeđangđitrênđường

DuyênHảiNam,rẽvàođườngPhongTây.

Anh ta lôi từ trong túi ra chiếc kính viễn vọng nhìn xuyên ánh

sángđãđượcchuẩnbịsẵn,đưalênmắt.Chỉcóloạikínhnàymớicóthểnhìnrõđượcmọivậttrongluồngánhsángđènpharựcchói.

ChiếcxeAudinày,biểnsốxenày,conngườinày,hơnnữachỉcómộtmình…Chínhlàhômnay!

Tốcđộxe rấtnhanh,phảiđể choxedừng lạimới có thể ra tayđược.Việcnàyanhtađãbốtríổnthỏarồi.

TừSáchnhanhchóngđútkínhtrởlạivàotúi,xáchhaitúinilontrongsuốt,mộttúilàhaichairượuMaoĐài,mộttúiphíadướilàtámcâythuốcláTrungHoa,bêntrênlàthuốcláLiqun[1]loạiđặcbiệt.

Anhtabướcrabênđường,tỉnhbơ,nhàntảnđivềphíatrước.

KhichiếcxeAudiđiđếnchỗcáchanhtamấychụcmét,độtnhiênphanhxelại,giảmtốcđộ.BởivìngườiláixeAudiđãpháthiệnra,ởđoạn đường phía trước rơi đầy những mảnh chai bia vỡ. Tất cảnhữngailáixeđềukhôngngốcnghếchcứthếđèlốpxelênmảnhchaivỡ

Sau khi chiếc xeAudi phanh gấp, bèn chuyển hướng sang phíabêntrái,nhưngláixevừamớiđịnhtăngtốcthìlạipháthiệnratrênluồngđườngphíabêntráicũngcómảnhchaibiavỡvụn.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể lại giẫmphanhmột lầnnữa,đi quànhsangbênphải.CònTừSách,lúcnàyđâyvừavặnởngaytrướcmặt.

TừSáchnhìnchiếcxe,giảvờnhưvừamớikịpphảnứnglại,chặnởphíabêntráitrướcđầuxe,vẫymạnhtayvềphíachiếcxe,kêulênđầyvẻhânhoankíchđộng:“GiámđốcLý,GiámđốcLý…”

Chiếcxedừnglại,cáchvịtríTừSáchđứngchỉkhoảngnămmét,khoảngcáchnàyrấttốt,chínhlàtrongphạmvimàanhtađãdựliệu.

Cửaxeđượckéoxuống,mộtngườiđànôngtrungniênmangtheochúthơirượuthòđầura,trừngmắtlênnhìnanhta:“Anhlàai,làmgìthế?”

“A,GiámđốcLý.”Anhtavừanóivừarahiệuvềhaichiếctúiđang

cầmtrongtaymình,nóigiọngquêhương[2]đểlấylòng,“Tôi làanhhọcủaTừTửHào.”

Ngườiđànông trungniênnhìnchiếc túinilon trong tayanh ta,không lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Với vai trò là phó giámđốc của SởCônganhuyện, làmộtnhânvậtquyềnthếtrongvùng,bìnhthườngtrongnhữngbuổitiếpkhách,nhữngngườicóthểngồicùngbànvớianhtađềulànhữngôngchủlớngiàucó.Anhtađãquáquenthuộcvớinhữngviệctặngquàbiếurồi,mấycâythuốclávàrượusaocóthểlàmanhtađểtâmđượcchứ?Ngheđếncáitên“TừTửHào”,anhtahìnhnhưhơicóchútấntượng,thoánglộratrạngtháinghihoặcvàsuyngẫm.

TừSáchvộivàngnóitiếp:“EmhọtôiTừTửHàonửanămtrướcđâmngườicủacông tyThànhKiếnbịbắtgiam, thanhniên trẻ tuổikíchđộngkhônghiểuchuyện.Cậutôinóivớitôirấtnhiềulầnrồi,tôihơnmườinămqualàmănbuônbánởMỹ,cũngkiếmđượcchúttiền,nhưngnhàchúngtôichẳngcóngườiquenbiết,cũngkhôngnghĩracáchgìđểđưađượcngườira.Đãtìmrấtnhiềungười,đềunóisựviệcnày khó xử lý, chắc có lẽ chỉ có Giám đốc Lý đâymới có thể giúpđược.Tôicũngchỉcóthểđếnđểcầuxinanhthôi.Điđếnđơnvịcủaanhthìkhônghaylắm,chỉcóthểđếnnhàanh,nhưngnhàanhkhôngcóai,bảovệtiểukhunóianhvẫnchưaquayvề,tôigọiđiệnthoạichongười củađơnvị anh,nói anhđi tiếpkhách.Tôinghĩ anh rangoàitiếpkháchcũngsẽvềngaythôi,tôiđợianhởcổngtiểukhucũngkhálâurồi,nhìnthấyđãhơimuộn,tôiđangđịnhvề,thậtkhôngngờtrênđườnglạicóthểgặpđượcanh.”

“Nhàtôikhôngcóai?Vợtôikhôngởnhàà?”Anhtatỏvẻkhônghiểu.

“Chịnhà,chịcóởnhàsao?Lẽnàotôiđãtìmnhầmrồi?Tôicũngchỉlànghengườikhácnóiđịachỉnhàanh,ởđơnnguyên6,khu3cóphảikhông?”

“Ồ, vậy thì anhnhầmrồi, làđơnnguyên6khu5.”Anh tamỉmcười.

“Chàchà,thảonàomàtìmkhôngđược,bâygiờcoinhưlàđãgặpanhrồi,cũngcoinhưkhôngmấtcôngvôích.”

Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười khách khí,ngướcđầulênnghĩmộtlát,nói:“TừTửHàomàanhnói,tôinhớrarồi,hìnhnhưlàsựviệcphádỡdidời,đâmbịthươngngườicủacôngtyThànhKiếnphảikhông?”

“Phảiphảiphải.”

“Sựviệcnàyà,cũngkhóđấy,vụánnàykhôngdotôiquảnlý,anhcóbiếtkhông?”

“Tôi biết, tôi biết, sự việc này rất là phiền phức, tôi đã hỏi rấtnhiềungười,đềunóichỉcóanhlàcócáchthôi,muốnbảolãnhngườira chắc chắn làphảimất tiền,điềunày tôihiểu, chỉ cần có thểđưađượcngườiralàđược.”“Đâykhôngphảilàvấnđềtiềnnong...”Anhta có vẻ hình như hơimất kiên nhẫn, đối với những người khôngquenbiếtđếnbiếuquà,nhữngngườicóđịavịchứctướcnhưanhtađềurấtkiêngkị.

TừSáchvộiđưatúivềphíatrước:“Chútđồnàyanhhãycầmgiúptrước,còncócảmấytấmthẻsiêuthị.”Anhtanhéttúivềtrướcnhưnglạipháthiện raquá to sovới cửa sổxe,khôngnhétđượcvào.Việcnàycũnglàdoanhtacốtìnhthiếtkế.Nếunhưđồdễdàngnhétđượcvào,ngộnhỡGiámđốcLýnhậnđồxongnóicógìthìngàymaisẽnóichuyện,chínhanhtalạikhôngxuốngxe,vậythìTừSáchkhôngcócơhộiđểrataynữa.

GiámđốcLýtronglòngcườikhẩy,ngườinàyđúnglàmộttênnhàquêtừMỹtrởvề,chẳngcóaikhônghềquenbiếtmuốnnhờvảmàlạibiếu quà kiểu này. Đúng là chẳng hiểu biếtmột chút gì về quy tắctrongnướccả.

GiámđốcLýgiơtayratừchối:“Sựviệcnàysaunàyhẵngnói,đồthìanhhãycứcầmvềđi.”

TừSáchliềnkhẩncầu:“Lãnhđạo,xinanhgiúpđỡ,nhữngmónđồnàychẳngđángmấyđồng,anhcứcầmgiúpđi,đâylàhyvọngduynhấtcủatôi.Tôiđãđợicảmộtbuổitốirồi.”Anhtalộranétmặtkhổnão.

Tụcngữcócâu,“Khôngaigiơtayrađánhngườiđangcười”,quanchứcmặcdùkhôngnhậnquàcũngsẽkhônglàmchobầukhôngkhí

trởnênsượngsùng,cũngkhôngcốý tỏrakhóchịuvớingườibiếuquà.Ngườigiữchứcvụcaonhưanh tahiểurất rõđạo lýnày,xuấtpháttừlịchsự,anhtanói:“Anhhãylênxeđi,đếnnhàtôinóichuyện,sựviệcnàydínhlíuđếncôngtyThànhKiến,tôisẽnóivớianhlàcầnlàmthếnào.”

“Ồ,vậycũngđược.”

TừSáchngồilênchiếcghếphụởbêntayphải,đặtchiếctúivàogiữa,vừanóivừađưathuốc lára:“Bâygiờcũngmuộnrồi,đểhômkháctôiđếnthămnhàanh,chỉcầnanhchịugiúpđỡ,việcnàychắcchắnsẽgiảiquyếtxong.Tôinóisơquamộtchúttìnhhình...”

Anhtavừanóivừarútmộtđiếuthuốcđưađếnvừachuẩnbịsẵnđểgiơtaychặnvôlăng,đểtránhấnvàocòi,đồngthờicònphảichúýđợiđếnkhimụctiêubịgụcngã,châncủamụctiêusẽthảlỏngphanhxe,anh tacầnphải lập tứcgạt cầnsốvềP,để tránhxe trôivềphíatrước....

Nhữngđộngtácnàyanhtađãdiễntậpvôsốlần,taycủaanhtarấtvững.

Suốt cảquá trìnhnàykhông cóngườihayxe cộnàođiqua,bỏquakhôngtínhkhoảngthờigianđốithoạilúctrước,đợthànhđộngnàytổngcộngmấtnămmươilămgiây.

Bởi vì trongkếhoạchbanđầu củaanh ta, tìnhhuống thứnhấtchínhlàGiámđốcLýxuấtpháttừsựlịchsựxuốngxenóivớianhtavàicâukháchsáo,trongtìnhhuốngnàychỉcầnbamươilămgiâylàđủrồi.Tìnhhìnhthứhailàlênxetròchuyện,trongtìnhhuốngnàythìanhtacầnlàmthêmmộtsốviệcbênngoàichonêntổngkếttốnmất nămmươi lăm giây, việc này cũng nằm trong phạm vi hợp lýtrongkếhoạch.

Tómlại,bướcđầutiênđãhoànthànhmộtcáchthuậnlợi.

Từđầuđến cuối, anh ta khônghề căng thẳng chút nào.Anh tavốncứtưởngsẽcăngthẳng,trênthựctếlúcthựcsựratay,ngượclạilạikhônghềcăngthẳng.

Mặcdùđâylàlầnđầutiênanhtagiếtngười,nhưngtốchấttâmlý

củaanhtavữngvàngđếnđộđángkinhngạc.

Bảy,támchiếcxecảnhsátxếphàngđỗởđóđãbịtchặthailuồngđườngtrênđườngPhongTây,tấtcảnhữngchiếcxetiếnvàođườngPhongTâyđềuphảiquayđầuđivòngđườngkhác.

Hiện trường đã được giăng đường dây cảnh giới, tập trung rấtnhiềucảnhsát.

Ởbênngoàicáchđóvàichụcmét,córấtnhiềungườidânđangvâyquanhbàntánxônxao.

Lúcnày,lạicónămchiếcxecảnhsátláivàovàdừnglại,GiámđốcSởCônganhuyệnQuáchHồngÂnvàmộtngườinamgiớidángvẻnhư lãnh đạo đi trước, dẫn theomột đoàn cảnh sát đi đến,QuáchHồngÂnvỗtaygọitấtcảnhữngngườicảnhsátởhiệntrườnglạichỉvàongườinamgiới tầm36,37 tuổiđangđứngcạnhgiới thiệu: “VịnàylàcảnhsátCaoĐông,làtrưởngphòngTrinhsáthìnhsựcủaSởCônganthànhphố,đạidanhcủaanhCaothìchắcmọingườiđềuđãbiết,tôicũngkhôngcầngiớithiệunhiều.Vụánnàylãnhđạocủatỉnhvà thànhphố sáng sớmđã ra chỉ thị khẩn cấp, trong thànhphốđãthành lập tổ chuyên án, anhCaođảmnhận chức vụ tổ trưởng, saunàytấtcảnhữnghànhđộngđiềutratrinhsátđềudoanh

Caotoànquyềnphụtrách,tấtcảmọingườitrongSởchúngtađềucầnphảidốctoànlựcđểphốihợpvớianhCao,đãrõchưa?”

“Rõ!”Rấtnhiềungườicùngđáplời.

Tiếpđến,lãnhđạotonhỏcủaSởCônganhuyệnđềuđilêntrướcđểtựgiới thiệuvề têntuổivàchứcvụcủamìnhvà lần lượtbắt tayCaoĐông.

NơihọđangđứngcótênlàhuyệnBạchTượng.

Huyện thànhnhỏ,năng lực của cảnh sát và các thiết bị đều rấthạnchế,xuấthiệnvụtrọngánhìnhsự,thìluônlàcấptrêndẫnngười

đếnđểđiềutra,họchỉcótácdụnghỗtrợ.

Đốivớiviệcnày,họđãquáquenrồi,khôngcóbấtcứdịnghịnào.Hơnnữa,họđều tronghệ thốngcôngan,đãngheđến tên tuổicủaCaoĐông trongSởCôngan thànhphố, anh là chuyêngia trinh sáthìnhsựcấptỉnh,đãpháđượcmấychụcvụánlớn,tiếngtămlẫylừng.Điềuquantrọnghơnlà,CaoĐôngngoàiviệcmìnhlàcánbộcấpcao,nhạcphụcủaanhcònlàthưkýHộiủyviênthườngtrựcthànhphố,lànhânvậtđứngthứbảytrongbanlãnhđạothànhphố,cóthếlựcrấthùngmạnh.

Bấtluậnđốivớiai,CaoĐôngcũngđềuxửlýmốiquanhệxãhộirấtchừngmực,saukhianh lịchsựchàohỏi tấtcảmọingười,cũngkhôngkháchsáothêmgìnữa,dùsaothìsựviệclầnnàyrấtkhẩncấp,bèn lập tức bắt tay vào việc, hỏi đội trưởng Trần - đội trưởng độiTrinhsáthìnhsựhuyệnởhiệntrường:“Pháthiệnrathithểlúcmấygiờ?”

“Bốngiờrưỡisáng,làmộtcôngnhândọnvệsinhkhiđiquachiếcxeAudiđangdừng,cửaxehơimởra,ngườilaocôngnhìnvào,pháthiện raGiámđốcLýđangngồiởghế lái, liền lập tứcbáo cảnh sát.NgườiđóđãđượcđưavềSởđểlàmbảntờkhaichitiếtrồi.”

“Vụánxảyravàođêmquanhỉ,saođếntậnsángsớmmớipháthiệnra?”

“Cóthểlúcxảyravụánthìđãnửađêm,khôngcònngườiđibộnữa,điquađoạnđườngnàyđềulàxeôtô,khôngchúýđếnđiểmbấtthườngcủachiếcxeAudiđangđỗbênđườngnày.”

“Ngườinhàcủanạnnhâncũngkhôngcảmthấykỳlạđốivớiviệcnạnnhâncảđêmkhôngvềsao?”

“GiámđốcLý là lãnhđạo, lãnhđạocó lúc tiếpkháchbênngoàitrởvềmuộncũnglàđiềubìnhthưởng.VừamớihỏivợcủaGiámđốcLý,chịtanóitốiquaGiámđốcLýgọiđiệnthoạinóivớichịtalàhômnayuống rượuvớibạn, có thể là sẽvềmuộnmộtchút, chị ta cũngkhôngđểý,sauđóđãđingủtrước.Sángsớmnaymớibiếtđượcsựviệcnày.”

“NạnnhânlàphógiámđốcSởCôngancủacácanh,LýÁiQuốc

phảikhông?”

“Vâng.”

“Anhtaquảnlýmảngcôngviệcnào?”

“Bìnhthườngphụtráchmảngquảnlýtrịan.”

“Mộtmìnhanhtaphụtráchsao?Haylàcòncómấyvịphógiámđốckháccùngphụtrách?”

“Nhữngvụánvềtrịandomộtmìnhanhấyphụtrách.”“Mấyvịphógiámđốckháclàmgì?”

ĐộitrưởngTrầnnhìnmộtvịphógiámđốcởbêncạnh,nói:“Cótất cả bốn vị phó giám đốc, ngoài Phó giám đốc Lý, Phó giám đốcTrương...”Anh ta chỉ sangngườibêncạnh,GiámđốcTrươngnhìnCaoĐôngmỉmcườigậtđầu,“GiámđốcTrươngphụtráchvụánhìnhsự.Còncóhaivịlà...ừm,phụtráchcácmặt,haivịnàyđềuchuẩnbịvềhưurồi,vừamớiđếnhiện trường,bâygiờ trởvềgiảiquyếtviệchậusự.”

CaoĐônggậtđầu,anhđãhiểu,haingườiphógiámđốcchuẩnbịvềhưu“phụtráchcácmặt”, thựcra làchẳng làmgìcả, lùivề tuyếnhaikhôngcóquyềnlực,cứchờđếnlúcvềhưuthôi.

Anhlạihỏi:“Nhữngngườibiếtvềvụánnàycónhiềukhông?”

“Gìmàngườibiếtvềvụánnhiềuhaykhông?”Đội trưởngTrầnkhônghiểuđượcýtứcủaCaoĐông.

CaoĐôngnghiêngđầunhìnvềđámngườiởphíaxa,giơtaychỉ:“Nhữngngườidânđềubiếtrồià?”

ĐộitrưởngTrầngậtđầu:“Sựviệcquálớn,đặcbiệt làhàngchữđó,baonhiêungườiđềuđãnhìnthấyrồi,nênlantruyềnrấtnhanh.”

“Ồ, vậy thì phải chú ý dặndò giới truyền thông đừngđăng tin,ảnhhưởngquáxấu.Tòasoạnnàodámđăngtin,trựctiếphẹnngườiphụtráchđểnóichuyện.”

ĐộitrưởngTrầndèdặthỏimộtcâu:“Thếvùngkhácthìsao?”

CaoĐôngnóiđầyýtứ:“Anhxemtìnhhìnhtựgiảiquyết.”

QuáchHồngÂnquaysangvịphógiámđốchọTrươngđó:“AnhTrương,việcnàyvẫncầnanhđimộtchuyến,thôngbáovớihuyện,rồithôngbáochoBanduytrìổnđịnh.”

GiámđốcTrươnggậtđầunói:“Tôibiếtrồi,”liềnđirangoàigọiđiệnthoại.

Cao Đông nói tiếp: “Hiện trường được bảo vệ nguyên vẹnkhông?”

“Cólẽcũngđượccoilàkháhoànchỉnh,ngườicôngnhândọnvệsinhlúcđónhìnthấynạnnhâncáchcửasổxe,cũngkinhhồnsợhãi,chưachạmvàocửaxe.”

CaoĐôngừmmột tiếng, ánhmắtnhìn thẳngvào chiếcxeAudimàuđenđangdừngtrướcmặt,cửaxephíabêntayláiphụđangmở.Anhnói:“Bácsĩphápycủahuyệnđãđếnchưa?”

“Ừm,đếnrồi.”

CaoĐônggậtđầubiểu thị sựhài lòng: “Tôiđãdẫn theomấyvịchuyêngiaphápycủaSởCônganthànhphố,látnữacùngđếnđó.”

Nóirồianhlấyrađôigăngtaycaosuđeovào,đếnbêncạnhchiếcxe,nhìnthậtkỹvàobêntrong,trênghếláicórấtnhiềuvếtmáu,saukhixemmộtlúclâu,anhquayngười,lêntiếnghỏi:“Thảmđểchânởghếphụlàdobácsĩphápylấyđià?”

ĐộitrưởngTrầnnhìnmộtlátrồitrảlời:“Không,vốndĩđãkhôngcórồi.”

TronglòngCaoĐôngchợttràodângcảmgiáckhôngđượcthoảimái:“Đãlấydấuvântayởtrongxecảrồichứ?”

“Ừm,đãthuthậpmộtlượtrồi.”“Ởchỗtaynắmcửaxethìsao?”

“Các bác sĩ pháp y nói chỗnắm tay cầmkhông có dấu vân tay,

nghingờlàcóngườiđãxóadấuvết.”

“Dấuvântaybịxóarồi,”CaoĐônglẩmnhẩm,nhíumày,rồiquayngườinói: “Nhữngdấu chânkhảnghiởdướiđấtđềuđã lấy cả rồichứ?”Đâythựcralàmộtcâunóithừathãi,bácsĩphápyđãlấydấuvântay,đươngnhiêncũngkhôngbỏsótdấuchân.

“Lấythìlấyrồi,nhưng...”“Nhưnggìcơ?”

“Haibêncửaxeđềukhôngcódấuchân.”

“Là do nền xi măng sao?” Cao Đông đã làm cảnh sát hình sựnhiềunăm,đươngnhiênbiếtđượcnhữngkiến thức thông thường,dấuchânởtrênnềnximăngsạchsẽthìrấtkhócóthểlưugiữđượchoànchỉnh,nhưnganhnhìn thấymặtđườngởđâydobêncạnh làvùngđồngruộnghoangvắng,bênđườngcórấtnhiềucát,theolýmànóithìcóthểlưulạidấuchân.

ĐộitrưởngTrầnnói:“Bácsĩphápynói,dấuchânởtrênnềnximăngđãbịhungthủcốýpháhoại.Ngoàiratrongvùngđồngruộnggầnđâypháthiệnramộtdãydấuchân,chắclàdohungthủkhichạytrốnkhỏihiệntrườngđãđểlại.Chỉcóđiều...”

“Chỉcóđiềugì?”

“Dấuchânkhôngđượcbìnhthường.”

CaoĐôngđi theođộitrưởngTrầnđiđếnbênvùngđồngruộng,ngồixổmxuống,ởđâythấpthoángcóthểnhìnthấyđượcmộthàngdấuchânrấtdài,kéodàimãi.Nhưnganhnhìntỉmỉmớipháthiệnradấuchânởdướiđấtrấtto,chắclàgiàysố47.

Chântoquá!Hơnnữadấuhằnrấtsâu,rấtrõ,nhưngđếgiàyhoàntoàntrơnnhẵn,khôngđểlạidấuvângiày.

CaoĐôngnhíumàyimlặng.

ĐộitrưởngTrầntiếptụcnói:“Hàngdấuchânnàykéodàiđếntậnchỗrãnhnướcởbêncạnhđồngruộng.”

CaoĐôngnhìnhướngraxa,phíatrướcđồngruộnglàmộtrãnh

nướcrấtdài,nhìnkhôngđếnđượcđiểmtậncùng,nếunhưhungthủđiđếnrãnhnước,vậythìsauđóhắnlênbờởchỗnàothìcũngkhôngthểkiểmchứngđược.

CaoĐôngmímmôi,vụánnàyerằngcònphứctạphơnsovớisuynghĩbanđầucủamình.Anhđứngdậy,quaytrởlạibêncạnhchiếcxeAudi,nói:“Thithểhiệngiờđangởđâu?”

“Ởphòngthínghiệmcủabácsĩphápy.”“Trêncơthểcómấyvếtthương?”

“Sơ bộ chỉ nhìn thấy một vết thương ở tim.” “Dùng thứ gì đểgiết?”

“Có thể làmộtđồ vật sắcnhọnnàođó, cắm thẳng vào tim.Tạihiệntrườngkhôngpháthiệnrahungkhí,chúngtôiđangpháingườiđilụcsoátxungquanh.”

“Thờigiantửvongvẫnchưađưarakếtluậnphảikhông?”

“Ừm, chỉ biết là tối qua, thời gian cụ thể thì vẫn cầnphải điềutra.”

CaoĐônglấytayấncằmsuynghĩ:“Vụánxảyraởtrongxe,vậythìchắclàngườiquengâyánrồi.”

Trong lònganhđãcóphươnghướng“Thảonàomà lấyđi thảmlótchân,thảmlótchântrongxedùngnguyênliệucaosu,rấtdễđểlạimanhmốicủahungthủ,xemrakhảnăngphảntrinhsátcủahungthủrấttốt.Khôngphảilàmộtvụánkhácthôngthường.”

ĐộitrưởngTrầnnói:“AnhCao,cómộtviệcnàyhơikỳlạ,trongxekhônghềpháthiệnradấuvếtgiằngco.”

CaoĐôngđộtnhiênquayngười, hạ giọnghỏi: “Chuyện gì vậy?Khônggianởtrongxechỉcóngầnấy,hungthủkhônghềtrảiquasựgiằngcođãcóthểđâmhungkhívàođúngtimnạnnhânsao?”

“Ừm...hiệntạithìlànhưvậy,vẫncầnphảiđợibácsĩphápygiámđịnh.”

CaoĐôngthởhắtra,theonhưtìmhiểutìnhhìnhcơbảnlúcnày,nạnnhânbịgiếtnhưthếnàovẫnlàmộtcâuđố,hiệntrườngkhôngcóhungkhí,taycầmcửaxekhôngcódấuvântay,dấuchântosố47ởdướiđấtrõràng làngụytạo,quađócóthểsuyđoán, trongxecó lẽcũngkhôngtìmrađượcdấuvântaycótácdụng.

Trướcmắt,anhchỉcó thểphỏngđoán,hung thủ làngườiquengâyán,khôngcónhữngnhânchứngvậtchứngkhác,việcnàyđúnglàkháphiềnphức.

Nghĩgiây lát, anhquayđầunói: “Vậydảibăng rônđó cóởđâykhông?”

“Có,lúctrướcsợngườidânbàntánquánhiềunênđãcấtđirồi,tôiđilấyngayđây.”

ĐộitrưởngTrần lấytừtrongxecảnhsátramộtcuộnvải trắng,saukhimởra,trênđóviếtchữthưphápmàuđỏ.MặcdùCaoĐôngđãbiếtđượcviệcnày,nhưngchínhmắtnhìnthấyhàngchữđó,tronglòngvẫngiậtmình.Khôngchỉanh,tấtcảnhânviêncôngancómặttạihiệntrườngđềugiậtmìnhkinhhãi.

Trêntấmvảiviết:“Giếtđủmườilămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù”.

Đâylàvụánlớnhuênhhoangnhất,ácliệtnhấtanhgặpphảikểtừkhilàmcảnhsátchođếnnay.

CaoĐôngmặtlạnhtanhbướcrakhỏihiệntrườngvụán,nhìnvềphíađoànngười,nghenóitrongvòngbamươisáutiếngđồnghồsaukhi xảy ra vụmưu sát, có 50% hung thủ quay trở lại hiện trường,khôngchừnghungthủlúcnàyđangtrốnởtrongđoànngười.Đươngnhiênrồi,anhbiếtmìnhkhôngcóđôimắthỏanhãnkimtinh,chodùhung thủ làmột trong sốnhữngngười trướcmặt, anh cũngkhôngnhậnra,chỉlàtheobảnnăngmuốnnhìnxemcóaitrônglấmlalấmléthaykhông.

Đươngnhiên,cáitêndámgâyravụánnàytốchấttâmlýcũngrấtvữngvàng,nếungườinàonhìnthấyvẻlénlalénlútthìcũngkhôngcóđượctrìnhđộnày.

Ánhmắtcủaanhtùyhứng lướtnhìnđoànngườimấy lượt,sauđónhằmđúngvàomộthướng,anhkhẽnheomắt,đểchotầmnhìnđược tập trunghơn,anhđangnhậndiện,đồng thờimuốnnắmbắthìnhảnhởtrongkíức.

Cáingườiđó...cáingườiđó...CaoĐôngbấtgiácđivềphíatrước.

TừSáchđứngtrongđámđôngnhìnthấyngườilãnhđạocủađộicảnhsátđóđangnhìnvềphíanày,sauđóliềnpháthiệnra,ánhmắtngườiđónhìnchămchúvàomìnhgiâylát,thậtkhôngngờđithẳngvề phíamình, nhịp tim bất giác đập dồn dập.Nhưng ngay lập tức,trongđầuanhtaliềnnóivớibảnthânkhôngcầncăngthẳng,hiệngiờkhông có ai biếtmìnhgây án, thả lỏng ra, thả lỏng ra... thảnnhiênnhưkhôngcóchuyệngìcả...

“Từ... Từ Sách!” Cao Đông cuối cùng cũng nhận ra cái ngườitrôngquenquen,vừakinhngạcvừavuimừngkêulênmộttiếng.

Từ Sách nhìn chăm chú vàomặt người đó một hồi, cuối cũngcũngnhậnra:“Cao...Cao...anhCao...”bỗngchốcanhtakhôngnhớrađược tên, chỉnhớđượchọCao, đãở tầm tuổinày rồi, gọi “anhCao”thìcũngkhôngsaiđược.

“Haha,bạnhọccũ.”

CaoĐôngdẫnTừSáchrakhỏiđámngười,điđếngócbêncạnh,cườinói,“NhấtthờikhônggọirađượctênCaoĐôngcủatôichứgì,haha,anhTừ,tôithìlạighinhớrấtkĩđạidanhcủaanhđấy.”

“Ồ,vậysao?”TừSáchmỉmcườinhànnhạt.

CaoĐôngcũngkhôngngạcnhiên,tínhcáchTừSáchvốndĩvẫnhơi lập dị, tâm trạng vẫn luôn ít bị xao động, anhhỏi: “Anh chẳngphảilàởMỹsao,saolạiquayvềrồi?”

“Ởnướcngoài lâuquáchánrồi,muốnquayvề tìmchútviệcđểlàm,trướcmắttạmthờivẫnởnhànghỉngơi.”

“Ừ,vậy cũng tốt,haha, chúng ta chắchơnmườinămrồi chưagặpđấynhỉ.”

“Chắclàmườimộtnăm.Vụánnàydoanhphụtráchà?”

CaoĐôngvỗvỗtránlộranétmặtkhổnão:“Chẳngcócáchnàocả,lạiphảibùđầumộtthờigianrồi.”

KhóemiệngTừSáchkhẽnhếchlên,nói:“Pháđượcvụánlớnnày,chắcanhlạicóthểthăngquantiếnchứcđấynhỉ?”

“Haha, làmgìmàdễdàngnhư thế.Anh thấyđấy,hômnay tôibậnlắm,látnữaphảihọp,bâygiờanhởđâu,sốđiệnthoạidiđộngbaonhiêu,saukhihếtbậnmấyhômtớitôisẽtìmanhđểtròchuyện.Từtrướcđếnnay, trongbaonhiêubạnhọcnhưvậy, tôikhâmphụcanhnhất.”CaoĐôngvỗvaiTừSách.

TừSáchnóichoCaoĐôngbiếtsốđiệnthoạivàđịachỉ.CaoĐônglạihànhuyênvài câu, sauđó rờikhỏi cùngvớimấyngười côngankhác,chỉđểlạibabốnngườiđểbảovệhiệntrường.

Dovụánxảyravàotốihômqua,cũngchínhlàvàongàymồng6tháng 12, chonênđượcđặt tên là vụánmạng 12.6.Nhưng lúcnàyđây,CaoĐông rõ ràng không thểngờđược rằng chỉmột thời giansau,vụánnàyđãđượcđổitênthànhvụánmạngliênhoàn12.6.

Chậptối,CaoĐôngvừamớinhậnđượcbáocáokhámnghiệmtửthibướcđầucủaphòngphápy,lậptứctriệutậpcuộchọpthànhviêntổchuyênán.

ThànhviêntrongcuộchọpngoàilãnhđạocủacônganhuyệnvàtoànbộngườitrongđộiTrinhsáthìnhsự,mườimấyngườikhácđềulà do CaoĐông đưa từ SởCông an thành phố đến, bởi vì công antronghuyệnthànhnhỏ,phánhữngvụánhìnhsự thông thườngthìđược,cònđốivớinhữngvụán lớn thì rất ítkinhnghiệm,hơnnữaanhtintưởngvàonănglựccủanhữngngườidomìnhbồidưỡngnên.

Nhânlựctrongvùngchủyếuyêucầuhọphụtráchviệcphỏngvấnđiềutra,thuthậptàiliệu.

CaoĐôngbậtmáychiếu,nói:“Tầmquantrọngcủavụánnày,tôikhôngcầnphảinóinhiềuthêmnữa,nghenóiSởCôngantỉnhsắpsửabáolênBộCôngan,chúngtacầnphảitranhthủthờigian,phảixácđịnh được hung thủ nhanh nhất có thể. Cómột số đồng chí cũnggiốngnhưtôi,đềuđếntừSởCônganthànhphố,lúcsángkhôngthểđếnđượchiệntrườngkhivừapháthiệnravụán,trướctiênchúngtahãyxemtìnhhìnhkháiquátcủavụánnhé.”Anhấnđiềukhiểncủamáychiếu, thayđổimànảnh, tiếptụcnói:“Đây làbứcảnhcủanạnnhânLýÁiQuốclúcbịpháthiệnra.”

Trongbứcảnh,LýÁiQuốchơn40tuổiđangngoẹođầu,mởmắt,nằmnghiêngởtrênghếlái,trênmặtkhôngthểhiệnsắctháigì,vịtrítimtronglồngngựccóvếtmáulớnmàuđỏthẫm,cứthếchạyxuốngghếlái.

“TrênngườiLýÁiQuốcchỉcómộtvết thươngngoàirõnét,vếtthươngnhằmtrúngvàotim,căncứtheosựsuyđoáncủabácsĩphápy,hungthủcólẽlàdùngmộtthứnhưlưỡilêbacạnh,đâmthẳngvàolồngngựcLýÁiQuốc,hơnnữa lạinhằmđúngvào tim.LýÁiQuốcchắclàchưađầynửaphútđãtửnạn.”

“Mọingườihãynhìnmấybứcảnhkhác, trongxe rất gọngàng,khônghềcódấuvếtgiằngco.”

Nóiđếnđây,khôngítngườiđềubàntánxônxao,khônghềcósựgiằngco,saocóthểgiếtchếtđượcnạnnhân.

CaoĐônghohắngmộttiếng,rahiệulátnữamớithảoluận,nóitiếp:“Trongngănkéoởghếphụcóhaivạntệtiềnmặt,trongcốpxecó rượu thuốc thượnghạng, hung thủ sau khi giết người khônghềđộngtới,hungthủrõrànggiếtngườikhôngphảivìtàisản.”

Anhlạichuyểnsangmộtbứcảnhkhác,đâylàbứcảnhchụpchínhdiệnchiếcxe,trêntấmkínhchắngióởđầuxeđặtmộttấmbăngrônmàutrắngchữđỏ,trênđóviết“Giếtđủmườilămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù”.

CaoĐôngkhôngbìnhluậnvềbứcảnhnày,tiếptụcchuyểnsangbức ảnh chụp từng góc độ của chiếc xe hơi, sau đó anh nói: “NạnnhânLýÁiQuốc,tốiquauốngrượuđánhbàivớimấyngườibạnởkhách sạn, theo như lời kể của những người bạn anh ta, bọn họ

khoảng10giờ30phúttốithìgiảitán,sauđó,LýÁiQuốcmộtmìnhláixerờikhỏiđó.

Sau khi xemmáy camera ở ngã tư đường Duyên Hải Nam vàPhongTây,xecủaLýÁiQuốctiếnvàođườngPhongTâyvào10giờ52phúttối,nhưngchiếcmáycameraởcổngtiểukhulạikhôngquayđượccảnhchiếcxeAuditiếnvàotrongtiểukhu,điềunàychứngtỏ,LýÁiQuốcsaukhiláixetiếnvàođườngPhongTây,khisắpđếntiểukhuthìgặpnạn,cụthểthờigiangặpnạnchắclàvàokhoảng10giờ55phúttối.Kếtquảgiámđịnhthờigiantửvongcủabácsĩphápycũngvừavặnphùhợp.”

“VợLýÁiQuốckểlại,khoảng9giờtốiLýÁiQuốcgọiđiệnchochịta,nóibuổitốiđánhbài,chắclàsẽvềmuộnmộtchút.VợLýÁiQuốc không cảm thấy có điều gì khác thường cho nên đã đi ngủtrước,chođếntậnsánghômnaymớibiếtxảyrachuyện.Buổichiềukiểmtradanhsáchcuộcgọicủaanhta,khoảng9giờtối,anhtađúnglàđãgọimộtcuộcđiệnthoạichovợ.”

“Vụánnàyhiệngiờcómấyđiểmkhókhăn,hungthủsaukhigiếtngười,dùngvảilaukhắplượtdấuvântayởtrongvàngoàixe.DoLýÁiQuốcvàhungthủkhônghềxảyragiằngcochonênởmóngtay,trênngườiLýÁiQuốcvàcảtrênxeđềukhôngtìmthấylôngtóc,gàu,sợitơquầnáocủahungthủ.

Còndấuchânởtrênnềnximăngphíabênngoàixethìđãbịhungthủ cố ý pháhủy.Hung thủđãđể lại dấu chânở trên tấmđệm lótchântrongxe,nhưngđệmlótchânlạibịhungthủđemđirồi.Hungthủsaukhigiếtngười,bènchạyđếnrãnhnướcởcạnhđồngruộng,sauđólêntừchỗnàothìtạmthờikhôngcócáchnàođiềutrarađược.Căncứtheomiêutảcủabácsĩphápy,lúcđóchâncủahungthủcólẽlàđãđithêmmộtđôigiàysắtđếbằng,chonênđểlạimộthàngdấuchâncókíchthướcsố47đếbằng.Đồbọcgiàybằngsắtđếbằngkhiếnchoáplựctrọnglượngcơthểcủahungthủgiẫmxuốngđấtđềunhưnhau, cho nên chỉ có thể suy đoán thể trọng của hung thủ rơi vàokhoảngtừ60đến70kg,khôngthểnàophánđoánđượcchiềucaocủahắn. Như vậy cũng có nghĩa là, cho đến lúc này, hung thủ gây ánkhôngđể lạibấtcứvậtchứngnàocả.”Mộtngườicảnhsáthỏi: “Cóngười nào tậnmắt chứng kiến không?” CaoĐông lắc đầu nói: “Sựviệcxảyravàolúcđêmkhuya,trêncònđườngPhongTâynày,vốnđãítngườiqualại,bâygiờlạilàmùađông,càngítngườihơn.Theonhư

lời tường thuật củabảo vệ tiểukhuPhongTây, lúcđó anh tađangnằmngủ ở trong phòng bảo vệ, không nghe thấy bất cứ động tĩnhkhácthườngởbênngoài.”

GiámđốcQuáchHồngÂnnói:“Cũngcónghĩalà,chođếnlúcnày,trongcảquátrìnhgiếtngườicủahungthủ,khôngđểlạibấtcứnhânchứngvậtchứngnào?”CaoĐônggậtđầu:“Đúnglànhưvậy.”

Cả phòng họp chợt bàn tán xôn xao,mọi người đang thì thầmthảoluậnvụánkhôngcónhânchứngvậtchứngthìcầnphảilàmthếnàomớicóthểpháán.

CaoĐôngnhìnmọingười,hắnggiọng,mọithìthầmđềungừnglại,anhnóitiếp:“Theonhưlờimiêutảcủabạnanhta,tốiquaLýÁiQuốcláixevềnhàmộtmình,trongmáycameracũngthểhiệnrõ,trênghếphụcũngkhôngcóainhưngkhixảyravụán,hungthủrõrànglàngồitrênghếphụ.Chonênchúngtacóthểdựnglạicảquátrìnhxảyravụán,tốiquavàolúc10giờ30phút,LýÁiQuốcsaukhirờikhỏikháchsạn,mộtmìnhláixetrởvềnhà.SaukhitiếnvàođườngPhongTây,khôngbiếtvìlýdogì,lúcchưađiđếncổngtiểukhu,giữađườngdừnglại,hơnnữacònmởkhóabảohiểmtrongxe,mởcửachohungthủlênxe,hungthủngồivàoghếphụ,sauđóliềngiếtanhta.”

ĐộitrưởngTrầnnói:“HungthủgiếtGiámđốcLýnhưthếnào?Chodùhungthủcólưỡilêbacạnh,nhưngkhônggianởtrongxekháchậtchội,saocóthểkhôngtrảiquasựgiằngconàomàđãcóthểđâmthẳnglưỡilêvàongườiGiámđốcLýđược?Hơnnữamộtnhátlàđãtrúngvàotim,vịtríkhônghềsailệchmộtchútnào,nhữngvịtríkhácởtrêncơthểđềukhôngcóchútvếtthươngnàocả.”

CaoĐôngnói:“ĐápánchỉcóthểlàhungthủtrướckhiđâmvàotimLýÁiQuốc,LýÁiQuốcđãkhôngthểcửđộngđượcnữarồi,hoàntoànmấtđikhảnăngphảnkháng.BởivìnếuLýÁiQuốccó thểcửđộng,hungthủbấtluậnthếnàocũngkhôngthểchỉđâmmộtnhátđãtrúngluônvàovịtrítim,nhữngchỗkháctrêncơthểkhôngđểlạibấtcứ vết thương nào. Cho dù hung thủ thực sự quámaymắn, trongkhoảng thời gianmấy chụcgiây saukhibịđâm,LýÁiQuốcvẫn cókhảnăngphảnkháng,khôngthểnàokhôngcódấuvếtgiằngco.Buổichiều tôiđãđixem thi thểcủaLýÁiQuốc, tôipháthiện raởphầnmặt,vịtrídướidáitaicủaLýÁiQuốccómộtvếtbỏngnhỏ.TôiđãnóichuyệnvớibácsĩphápyTrần,cólẽlàhungthủđãcầmmộtchiếcdùi

cui,trướctiêndùngdùicuikíchđiệnlàmchoLýÁiQuốchônmêrồimớinhằmthẳngvàotim,đâmmộtnhátchuẩnxác.Đươngnhiên,từlúc chết chođến chiềungàyhômnayđã qua khoảng thời giannửangày,chonênbácsĩphápykhôngcócáchnào thôngquachấtdịchtrongcơthểđểkiểmchứngđượctrướckhichếtLýÁiQuốccóphảilàđãbịkíchđiệnhaykhông,đâylàsuyđoáncủachúngtôi,cũnglàsựsuyđoáncókhảnăngnhất.”

Trongphònghọpbỗng chốc lại trởnênồn ào, bởi tronghuyệnthànhphổ thôngnày, từ trước tớinaychưabaogiờcóngườihànhhung,trướctiêndùngdùicuikíchđiệnlàmchohônmê,rồilạiđâmmộtdaovàotimđểlấymạngcủanạnnhân.

Trongnhữngvụánhìnhsựgiếtngườibìnhthường,phầnlớnlàngộsát,chodùlàgiếtngườinhằmbáothùđãcóâmmưutừtrước,thủđoạncũngrấtthôvụng,thườnglàdùnghungkhínhưbúa,liềm,daonhọn.

Dùng dùi cui trước tiên kích điện làm cho hôn mê, rồi lại bồithêmđònchímạngdẫnđếntửvongchỉtrongkhoảnhkhắc,loạithủphápnàyrấtnhanhgọn,hơnnữađểlạidấuvếtgâyánítnhấtcóthể.

CaoĐôngnói: “Tìnhhình cơbản của vụ án giới thiệuđếnđây,tạm thời không có nhân chứng vật chứng, chúng ta cũng không hềhaybiết gì vềđộ tuổi, giới tính,hìnhdạngcơ thể,đặc trưng tướngmạocủahungthủ,mọingườicócáchsuynghĩgìđốivớivụánnàyđềucóthểnóira,nhiềungườitậptrungsuynghĩthìsẽthuđượclợiíchlớn.”

TrươngNhấtNgang,cấpdướicốtcáncủaCaoĐôngnói:“Saukhihungthủgiếtngười,khônglấytiềnlấyđồ,chứngtỏđâylàgiếtngườitrảthù.Tôichorằngcóthểbắttaytừgócđộmốiquanhệxãhộicủanạnnhân.”

Mọingườilạibắtđầuthảoluận,bàntánxônxaoaicóthùvớiphógiámđốcsởcôngan,vừanóiđến,thìnhữngngườicóthùvớiLýÁiQuốc lại rấtđông,nhưngmối thùhậnđếnđộ cầngiếtngườiđể xảhận,thìhìnhnhưbỗngchốclạichẳngnghĩra.Huốnghồcoinhưcómối thùhận thì cũng cómấy ai cóđược cái gannày, dámgiết phógiámđốcSởCôngan,đâyđúnglàmộtvụán lớnbắtbuộccầnphảipháđược,hơnnữabắtđượcthìtộiphạmsẽbịtửhình.

Cómộtvịcảnhsáthìnhsựgiàlạicóýkiếntráingược:“Tôithấy,hungthủđểlạihàngchữđótrênkínhchắngió,cũngchưachắchungthủcóthùoángìvớinạnnhân,chỉcóthểlàthùhằnxãhội,muốnbáothùnhữngnhânvậtquanchức.”

CaoĐôngnói chenvào: “Giếtđủmười lămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù.”Câunóinàylạimộtlầnnữaphátratừmiệnganh,trongphònghọpmặcdùđềulànhữngngườicảnhsátgiàcókinhnghiệmphongphú,nhưngvẫncảmthấycómộtthứcảmgiácâmukhônglạnhmàrun.Anhhừmộttiếng,nói:“Khẩukhícủahungthủlớnthậtđấy,sựviệcnàyđãchấnđộngcácvịlãnhđạocủathànhphốvàtỉnh,cácvịlãnhđạololắng,theonhưkhẩukhícủahungthủ,thìsẽtiếptụcgâyán.Tôikhôngcầnbiếthungthủcóphảilàthùhằnvới xã hội hay không, tóm lại, chúng ta bắt buộc cần phải nhanhchóngbắtgiữhắn!”.Nhữngcâunóinàyphátravôcùngtrịnhtrọng,mọingườibiếtxảyravụánnày,tấtcảđềuphảigánhchịuáplựcnặngnề.

Thựcrangườichịuáp lựcnặngnềnhất tạihiệntrường lúcnàykhôngphảilàCaoĐôngmàlàGiámđốcQuáchHồngÂn.Bởivìtheothônglệcủahệthốngcôngan,vụánmạngbắtbuộcphảipháđược.Phàmlàđãxảyraánmạng,nếumàkhôngpháđược,ngườichủquảnphụ tráchrất cókhảnăngbịđiềuđộngchứcvụ.Chodùngườiphụtráchcómốiquanhệ tầmcỡ, trongvàinămtới,muốn lênchức thìcũngvôcùngkhókhăn,đốithủcạnhtranhsẽluônlôichuyệnnàyra.

Chonênhiệnnayởrấtnhiềunơi,khixảyravụánhìnhsự,đặcbiệtlàxảyraánmạng,thườngnghĩcáchkhônglậpán,đặcbiệtcórấtnhiều tin tức “bị tự sát”, cómộtnguyênnhân rấtquan trọngởđâychínhlàvìtrongthểchếcônganralệnh“vụánmạngbắtbuộcphảipháđược”.Chonênnhữngvụánmạngđãpháđượctrongnướclênđến 90%, vì rất nhiều nơi đã thực hiện chế độ “không phá đượckhônglậpán”.

Màlầnnàylạilàmộtvụánmạngvôcùnglớn,càngbắtbuộcphảipháđượcán.Nếunhưcuốicùngkhôngpháđượcán,CaoĐôngmặcdùlàngườiđốcthúcgiảiquyết,anhcũngcóthểmượncớlàhỗtrợđểthoáitháctráchnhiệm,dùsaothìhuyệnBạchTượngcũngchẳngliênquan gì đến anh, nhưng Giám đốc Quách Hồng Ân với vai trò làngườiphụtráchđịabànhuyện,vốnkhôngthểnàotrốntránhđược.Ông vốn là người ở trong Sở Công an tỉnh phái xuống dưới nhận

chứcđểrènluyệntíchlũyquátrìnhcôngtác,trướcđóchưatừngcókinhnghiệmpháđượcnhữngvụánhìnhsựlớn,bâygiờchỉcóthểkýtháctoànbộmọihyvọngvàoCaoĐôngmàthôi.

CaoĐôngngướcnhìnmọingườimột lượt,dịugiọng,nóivẻanủi:“Mọingườicũngkhôngcầnquácăngthẳng,bâygiờviệcphântíchtìnhhìnhvụáncủachúngtamớibắtđầuthôi,khôngcầntạothêmáplựcchomình,cứnóitiếpđi.Tôichorằngviệcnóihungthủbáothùxãhộicũngrấtcókhảnăng,hungthủcómốitưthùvớiLýÁiQuốccũngcó khả năng, hàng chữ đó chính làmuốn chuyển dời sự chú ý củachúng ta, khiến cho hướng điều tra phá án của chúng ta nhằm vềnhữngphầntửcóthùhằnvớixãhội.Hailoạikhảnăngnàytạmthờikhôngthểnàoxácđịnhđược.”

TrươngNhấtNgangnói:“TôichorằngbâygiờđiểmnghivấnlớnnhấtchínhlàkhixecủaLýÁiQuốcđiđếnđườngPhongTây,đãsắpđếncổngkhu,tạisaolạidừnglại,hơnnữalạicònđểhungthủlênxe,màanhtalạikhônghềđềphònghànhđộngcủahungthủ.”

CaoĐônggậtđầunói: “Đúngvậy,đây là trọngđiểmcần chúý.Theonhưthóiquenláixecủachúngta,nửađêmkhiđitrênmộtconđườngcóítngườiqualại,tìnhhuốngnàocóthểkhiếnchongườiláixegiữađườngdừngxe?”

Mộtngườitrảlời:“Cóthểđitiểubênđường?”

Lập tứccóngườiphảnbác: “Đãsắpđếnnhà rồi, saocó thểchỉcònmộtvàiphútmàkhôngthểnhịnđượcchứ?”

CaoĐôngnói:“Điềucàngkỳlạhơnlà,thậtkhôngngờLýÁiQuốccònđểchohungthủ lênxe.Cácanhnửađêmláixe trênđường,cótìnhhuốngnàomàlạiđểchongườiởbênngoàilênxe?”

TrươngNhấtNgang nói: “Hung thủ liệu có phải là người quencủaLýÁiQuốc?”

CaoĐôngnói:“Khôngthểnàochắcchắn100%,nhưngkhảnăngnàylàkhálớn.”

GiámđốcQuáchHồngÂnnói:“XemravẫncầnphảiđiềutracặnkẽmốiquanhệxãhộicủaLýÁiQuốc.”

CaoĐôngnói:“Đâylàmộtmảngcôngviệc.Mộtmảngcôngviệckhác,quacáchmưusátđượcchuẩnbịtinhtếtỉmỉcủahungthủ,chothấyhungthủđãthámthínhdòđườngtừtrước,chờđợiLýÁiQuốcvềnhà.Hơnnữaquatìnhhìnhhiệntrườngxảyravụáncóthểđoán,hungthủchỉcómộtngười.Bâygiờvấnđềlà,hungthủsaocóthểbiếtLýÁiQuốctốiquasẽvềnhàmuộn?Cóbakhảnăngxảyra,khảnăngthứnhất, trongsốbạnbè tốiquacùngđánhbàivớiLýÁiQuốc,cóngườilàđồngbọn,khảnăngthứhai,hungthủcóngườigiúpđỡ,theodõiLýÁiQuốc,cònhungthủthìmaiphụcởtrênđườngPhongTây.Khảnăngthứba,hungthủvìmuốngiếthạiLýÁiQuốcchonênthámthính dò đường, theo dõi rất nhiều ngày rồi, nắm rất rõ thói quenhànhvicủaLýÁiQuốc.HômquahắncũngđãtheodõiLýÁiQuốctrước,biếtđượcôngtađangđánhbàiởkháchsạn,chắclàsẽtrởvềrấtmuộn, chonênđãmai phục từ trướcở trênđườngPhongTây.Bâygiờchúngtacầnphảixácđịnh,cảquátrìnhhànhđộngmưusátcủahungthủ,làhoàntoàndomộtmìnhthựchiệnhaycòncóngườitrợgiúpnàokhác.”

ĐộitrưởngTrầnhỏi:“Việcnàycầnphảiđiềutrathếnào?”

CaoĐôngnói: “Bất luận là tìnhhuốngnào, hung thủ trướckhigây án chắc chắn đã trải qua rất nhiều lần do thám theo dõi, trênđườngcáicủakhuvựchuyệnthànhcónhiềumáyquaycameranhưvậy,chắcchắnsẽđểlạidấuvết.”

QuáchHồngÂnnói:“Tôilậptứcbốtríngườiđểđiđiềutra.”

CaoĐôngnói:“Khốilượngcôngviệccủamảngcôngviệcnàyrấtlớn,hãytạmgáclại,mấyngàyhômnaychúngtacóviệcquantrọnghơn.ĐộitrưởngTrần,buổichiềubảoanhđilấycuộnbăngvideocủamáygiámsáttrênđườngDuyênHảiNamvàDuyênHảiBắc,đãlấyđượcchưa?”

“Ừm,lấyđượcrồi,họchỉgiữvideocủamườilămngày.”

“Mười lămngàyà,đủrồi.Cảmáyquaycameraởcổngtiểukhudâncưnữa?”

“Cũnglấyđượcrồi,họchỉgiữlạimườingày.”

“Mườingàycũngđược.Phảirồi,chấtlượngcủabamáycamera

nàythếnào?”

“Đềulàmáyquaycamerađộnétcaodùngởtrêntuyếnđườngcaotốc.Bởivìkhudâncưdànhchonhânviêncôngvụ,trongđócũngcómộtsốlãnhđạocácbanngành,chonênlúcbắtđầuthiếtkế,đãsuyxétđếnvấnđềantoànxungquanhnơiởcủamình,chonênbamáycamerađóđềucóđộnétcao,tốthơncảnhữngmáyquaycamerakhuvựcthànhphốnhữngnơikhác.”

CaoĐônggậtđầuhàilòng:“ThếánhsángtrênđườngPhongTâybuổitốithếnào?”

“Vôcùnglýtưởng,cảhaibênchừngkhoảnghaimươimétđềucómộtngọnđènđường,độ chiếu sáng cũng tốthơnhẳnnhữngđoạnđườngkhác.”

Nhữngthiếtbịxungquanhtiểukhudànhchonhânviêncôngvụđúnglàrấttốt.

CaoĐôngnóitiếp:“Vậycónghĩalàbamáycameranày,vàobuổitốicũngvẫncóthểquayđượcnhữnghìnhảnhrõnétphảikhông?”

“Ừm,cuộnbăngvideođúnglànhìnrấtrõ,nhưng…”ĐộitrưởngTrầnnóivẻlolắng,“Nhưngmáyquaycamerakhôngquayđượcđếnđịađiểmxảyravụán.”

CaoĐôngnói:“Hungthủtrướckhigâyán,chắcchắnlàđãđiquamáyquaycamera.”

“Nếunhư trướckhigâyán,hung thủcũngđi từrãnhnước tới,vậythìchẳngphảimáyquaycũngkhôngquayđượcsao?”

CaoĐông nói vẻ chắc chắn: “Điều này là không thể. Thứ nhất,hung thủ trước khi gây án, đã thám thính chờ đợi ở trên đườngPhongTây,trướclúcgâyánthờigianvẫncònsớm,hungthủnếunhưđitừrãnhnướctới,rấtdễkhiếnchongườiđiđườngchúý.Thứhai,nướcởrãnhnướcsâuđếnđầugối,nếunhưquầnhungthủbịướt,sẽgâynênsựcảnhgiáccủanạnnhân.Đươngnhiên,anhcóthểsẽnóiquầnhungthủbịướtthìhắncóthểtrốnđếnmộtgócnàođóđểthayquầnkhô,nhưnglàmnhưvậythìphiềnphứcquá,lạiđểlạihậuhọa,khôngphùhợpvớithủphápgâyánsạchsẽnhanhgọncủahungthủ.”

CaoĐôngnói: “Mọingười chúýđếnđịahìnhnơi xảy ra vụánkhông?NơixảyravụánchínhlàphíanamđườngPhongTây.Điểmphía nam cuối cùng của đường Phong Tây giao nhau với đườngDuyênHảiNam,cómộtmáyquaycamera.ỞgiữađườngPhongTây,cũng chính là cổng chính của tiểukhu, cómộtmáyquay.ĐầuphíabắcgiaovớiđườngDuyênHảiBắccũngcómộtmáyquay.Mặcdùđịađiểmxảyravụánkhôngcómáyquaycamera,nhưngcảconđườngPhongTây,haiđầuvàởgiữađềucómáyquay,mộtbênlàbứctườngcaocủatiểukhu,khôngtrèolênđược,mộtbênlàđồngruộnghoangvu,hungthủkhiđếnsẽkhôngđitừđồngruộnghoangvu.ĐiềunàycónghĩalàcảconđườngPhongTâyhoàntoànlàmộtkhuvựcbịphongtỏa.”

CaoĐôngnhìntấtcảmọingườimộtlượt,pháthiệnramọingườivẫnchưatheokịphướngtưduycủaanh,anhnhấnmạnhngữđiệu:“Hungthủtrướckhiphạmtội,bắtbuộctiếnvàođườngPhongTây.HaiđầuđườngPhongTâyvàởgiữađềucómáyquaycamera,vậythìhung thủ cũng đương nhiên sẽ bị máy quay camera quay lại. ĐộitrưởngTrầnvàngườicủatôicùngđiềutratrọngđiểm,sau6giờtối,từngngười,từngchiếcxe,phàmlàtiếnvàođườngPhongTây,sauđókhôngrờikhỏichiếcmáyquaycameratiếptheo,hoặclàchiếcxenàogiữađườngcóngườixuống,thìchứngtỏngườinàylưulạiởđườngPhongTây,vậythìhắnchínhlàhungthủ!”

Câunóivừadứt,mọingườitrongphònghọpđộtnhiênvôcùnghưngphấn,CaoĐôngquảnhiên là chuyên gia trinh sát hình sự cókinhnghiệmphongphú,mộtvụán từđầuđếncuối chẳngcónhânchứngvậtchứng,vậymàlạinhanhchóngtìmraphươnghướngđượcnhưthế.

TừngchiếcxetừngngườitốihômđótiếnvàođườngPhongTây,chỉcầntrongmộtchiếcmáyquaythấytiếnvàođườngPhongTây,sauđótrongmộtkhoảngthờigianngắnkhônghềrờikhỏiđườngPhongTâyquabấtcứchiếcmáyquaycameranào,vậy thì chứng tỏngườinàyđãởlạitrênđườngPhongTây,rõràng,ngườinàyđãởlạitrênđường,vậythìtấtnhiênsẽlàhungthủrồi.

Hướngtưduynàysaukhiđượclàmrõ,nhữngcôngviệcphíasauđãcóphươnghướngrõràng.

ĐườngPhongTâykhôngphảilàconđườngtrọngđiểm,sốlượng

xecộvàngườiqualạikhôngđôngđúc,việcđiềutracólẽcũngkhôngquákhókhăn.

Trong lúc mọi người đang tràn ngập sự tự tin vì có phươnghướng, Cao Đông nhậnmột cuộc điện thoại, sau khi tắt máy, anhtrầmmặcgiâylát,cuốicùngnói:“KhẩusúngK64củaLýÁiQuốcbịmấtrồi,súngđặtởtrongngănkéoxe,chắclàcókhoảngnămsáuviênđạn,cũngbịlấyđirồi.”

QuáchHồngÂnmímmôi, khôngnói gì.Ông ta dù sao cũng lànhânvậtcấp lãnhđạo,không thểđểngườikhácnhậnrasự lo lắngcủamình.

Mọingườicũngđềuimlặng.

CaoĐôngkhẽhomộttiếng,nói:“Trongtayhungthủđãcósúng,bắtbuộccầnphảibắtgiữhắnthậtsớm,bâygiờcótấtcảnămphươngdiệncôngviệccầnphảilàm.Thứnhất,độitrưởngTrần,anhphảibốtrí, lập tức làmtheo lời tôinói,điều trabamáycamera trênđườngPhongTây,đâylàcôngviệcquantrọngnhấthiệnnay,mấyngàynàymọingườicầnphảiởlạitrongsởluânlưutăngca,vấtvảmộtchút.Thứhai,GiámđốcQuách,cầnanhbốtrímộtsốngười,điềutramáycameragiámsáttrênđườngphốtrongtoànhuyện,xemtrongkhoảngthờigian trướckhivụánxảyraphíasauxecủaLýÁiQuốc liệucóchiếc xe nào khả nghi bám theo hay không. Thứ ba, Trương NhấtNgang, cậu liên hệ đến chuyên gia vật chứng của Sở Công an tỉnhgiámđịnhlạimộtlượttấtcảnhữngđồvậtpháthiệnraởhiệntrườngvụán,xemxemcóthểtìmrađượcchútmanhmốinàokhông.Thứtư,độitrưởngTrần,vẫnlàanhphụtráchbốtrí,lấylờikhaitỉmỉcủamấyngườibạntốihômquacủaLýÁiQuốcvàcảbạnbèhọhàngthânthíchcủaanhtanữa,liệtkêrađượcmốiquanhệxãhộihoànchỉnh,hơnnữatrongcuộcđiềutramốiquanhệxãhộicủaanhta,xemcóaicóbiểuhiệngìkhácthườngkhông.Thứnăm,GiámđốcQuách,cầnphải làm phiền anh rồi, bây giờ nhân lực không đủ, cần phải điềuđộngmộtsốcảnhsátcókinhnghiệmởcácđồncôngan,đểthămhỏicặn kẽ xung quanh, xem xem tối qua có ai thấy người nào khác lạkhông.Đượcrồi,chúngtabắttayvàotừmấyphươngdiện:máyquaycamera,vậtchứng,nhânchứng,mốiquanhệxãhội, tấtcảcảnhsáttổngđộngviên,tấtcảdốctoànlựcđểhànhđộng,sớmpháđượcvụánnày!”

___________________________________

Chúthích:

[1]MộthãngthuốclánổitiếngcủatỉnhChiếtGiang.

[2] Trung Quốc có nhiều vùng miền, mỗi vùng có tiếng địaphươngriêng,cósựkhácbiệtsovớitiếngphổthông.

TCHƯƠNG5

ừSáchngồithẳnglưngtrênghế,nhìnkhẩusúngK64ởtrongtay.

Anhtađangsuynghĩ.

CaoĐôngdẫn toànđộiđểđốc thúcpháán,anhấysẽbắttaytừgócđộnàonhỉ?

Vớitrìnhđộtrítuệnănglựccủaanhấy,chắclàbâygiờđãpháthiệnra,đườngPhongTâychínhlàkhuvựcbịphongtỏabởibachiếcmáyquaycameraởđầuởgiữavàởcuốiđường.

Hungthủtrướckhigâyán,rõrànglàđãthámthínhlưulạiởtrênđường.MộtbêncủađườngPhongTây thì lại làbức tườngcao củatiểukhudâncư,mộtbênthìlàđồngruộnghoangvắng.Anhấychắcchắnsẽchorằng,trướckhigâyánhungthủmộtlàđibộhailàngồixeôtôđểtiếnvàođườngPhongTây,khôngthểnàođitừđồngruộnghoangvắnglạiđược.

Trước khi gây án, thời gian vẫn còn sớm, nếu như đi từ đồngruộnghoangđến,khócóthểbảođảmkhôngbịngườikhácpháthiện,việc này không phù hợp với thủ pháp gây án gọn gàngmau lẹ củahungthủ.ChonênhungthủhoặclàđitừđườngDuyênHảiNamrẽvào đường Phong Tây, hoặc là đi từ đườngDuyênHải Bắc rẽ vào,hoặclàđitừtrongtiểukhudâncưra.

Trênthựctế,nếunhưCaoĐôngđoánnhưvậy,thìanhấyđãđoánđúngrồi.

MìnhchínhlàđitừđườngDuyênHảiBắctiếnvàođườngPhongTây!

Tiếp theo, Cao Đông chắc chắn sẽ phái người đi điều tra từngngườivàtừngchiếcxetiếnvàođườngPhongTây,xemquamáyquaycamerabọnhọcórờikhỏitừbaphươnghướngnàykhông.Nếunhưcó người không kịp thời rời đi,mà dừng lại ở trên đường, vậy thìngườinàychắcchắnlàhungthủrồi.

Nếunhưbắt xe vào,mặcdùmáy camera không thể quayđượctrong xe ngồimấy người, nhưng CaoĐông chắc chắn sẽ tiến hànhđiềutraxácminhtừngchiếcxe,điềutraxemchiếcxenàocóngườixuốngởgiữađườngPhongTây.

Nhưngkếtquảcuốicùngchắcchắnsẽkhiếnchoanhấythấtvọngthôi.

Vềđiềunày,TừSáchrấttựtin.

SauđóCaoĐôngsẽpháthiệnralốinàykhôngthểđitiếpđược,thông qua phán đoán là người quen gây án, sẽ chuyển trọng điểmđiềutrasangmốiquanhệxãhộicủaLýÁiQuốc,nhưng,nhưvậythìcàngsai,mìnhvàLýÁiQuốcvốnkhônghềquenbiết.

Được rồi, tiếp theokhông cầnnghĩđếnCaoĐôngnữa,bắtđầuthiếtkếđốitượngtiếptheo.

Đãlà9giờtối,lúcnày,TừSáchnhậnđượcmộtcuộcđiệnthoại,làCaoĐông:“AnhTừ,bâygiờcórảnhkhông?Ha,chúngtarangoàitrò chuyện đi, bao nhiêu năm không gặp… Được rồi, vậy lát nữachúngtagặpnhé.”

Sau khi tắtmáy, trong lòng Từ Sách bỗng trào lên cảm giác lolắng,anhấytạisao lại tìmmình?Lẽnàohànhđộngcủamìnhngàyhômqualạicósơhở?

Anhtatỉmỉnhớlạitừngchitiếttốihômqua.

Khôngthểnào,khôngthểnàođể lạibấtcứsơhởgì.Anhtahítsâuvàihơi,để lấy lạisựcânbằng, tiếpđếnbèncầmkhẩusúng lên,bướcvàocănphòngởphíasau,saukhibướcra,trênngườiđãkhôngcònkhẩusúngnữa.

Anhtabướcrakhỏisân,ởđócóhaichiếcxeôtôđangđỗ,mộtchiếclàxeHyundaimàuđenlục,mộtchiếclàxeAudimàuđen,anhtangồilênchiếcHyundai,láiđếnconđườngcáchSởCôngankhôngxa,ởđócómộtdãyquánănđêm,anhtagiảmtốcđộ,hạcửasổxe,nhìnrabênngoài.

“AnhTừ,ởđằngnày,mauđếnđây.”Trongmộtquánănđêmphía

ngoàicùng,CaoĐôngmặcthườngphụcđanggọi.

TừSáchđỗxexong,chậmrãibướctới,ngồixuống.“Nào,anhTừ,ăngìnào?Tôicóthờigianrảnhmộttiếng,anhcũngbiếtsángnayxảyrasựviệcnày,tôithựcsựquábậnrộn,látnữavẫncònphảiquayvềsở.Chúngtalàbạnhọccũhơnmườinămmớigặpmặt,haha,hômnaylàcơhộikhócóthểcóđược,kiểugìtôicũngphảimờibữacơm.”

“Anhbậnnhưthế,tôisaocóthểquấynhiễulàmphiềnchứ.”

“Đừngnóinhưvậy,khókhănlắmmớicóthểgặpđược,anhthấyđấy,anhbaonămnaysốngởMỹ,còntôi,cảngàyvùiđâuvàovụán,haha,chúngtaítcócơhộiđểgặpgỡnhau.Lầnnày,vừavặnanhvềnước, tôi thì lạigặpvụánnàynênmớiđếnhuyệnBạchTượngcácanh,anhthấyđấy,đâykhôngphảilàduyênphậnsao?”

TừSáchcười: “Đúngvậy, chúng tađúng lànhiềunămrồi chưagặp,tôicũngrấtmuốngặpcácbạnhọccũ.”

“Phải rồi, sángnayquênhỏi, anhvềnước từkhinào,nghenóimấynămtrướcanhđãkếthônrồià?”

“Ừm,bãxãvàconđềuởMỹ,tôiởnướcngoàimãicũngchánrồi,muốnquaytrởvềnướcđểxemcócơhộigìkhông.Đợitôiởbênnàyloliệuổnthỏa,rồisẽđónhọvềnước.”

“Dựđịnhtìmcôngviệchaylàtựmìnhgâydựngsựnghiệp?”

“Muốntựmìnhtìmmộtviệcgìđóđểlàm,cònvềviệcngàyngàyđilàmcông,đãchánngấyrồi.”

“Cũngphải,nghenóitrướcđâyanhlàmđầutưngânhàngởnướcngoài,mứclươnghàngnămlênđếnhàngtriệuđôlaMỹkiamà,nếumàvềnướccònphảiđilàmnhânviên,thìchẳngthúvịchútnàocả.”

“Làmgìcóhàngtriệuđô,cácbạnhọckhácnóibừađấy.”

CaoĐôngcườichỉvàoTừSáchnói:“SáubảytrămnghìnđôlaMỹthìchắclàđượcchứgì.”

TừSáchkhôngphủnhận,nói:“Cònanhthìsao,conlớnlắmrồi

chứ,traihaygái?”

“Contrai6tuổi.Thằngbébâygiờlớnrồi,cảngàycứđòigặptôi,quấnlắm.Lầnnàygặpphảivụánnày,xemratôilạiphảiởlạihuyệnBạchTượngcácanhmộtkhoảngthờigianrồi,điệnthoạicủamẹnóđãgọimấy cuộc liền,nóinó cứđòi tôi quay về.Đúng làphiền toáiquá.”

“Vụáncómanhmốigìkhông?”

CaoĐôngcườisượngsùng:“Nóithực,tạmthờivẫnchưacógìcả.Phảirồi,sựviệcnàyngườitrongvùngcácanhđềubiếtcảrồichứ?”

TừSáchgậtđầu.

CaoĐôngnói:“Ôi,ảnhhưởngquáxấu,tôibịáplựcnặngnhưnúiđè.Điềuđánghậnnhấtlàởhiệntrườngkhôngcóngườilàmchứng,cũngkhôngcóvậtchứng,bốkhỉ,đúnglàtrúngtà.Nhữngnămtrởlạiđây,trongcácvụántôiđãphá,chưagặpphảitênhungthủnàolạicóthủđoạntinhvinhưhắn.”Anhởchốnquantrườngđươngnhiênlànóitheokiểucáchchốnquantrường,gặpđượcbạnhọccũ,thóiquenănnóithườngngàycũngbuôngrathoảimái.

“Làngườiquengâyánà?”

CaoĐôngcườihihi:“Saoanhbiết?”

Từ Sách thản nhiên trả lời: “Hiện trường vừa nhìn đã biết rồi,giếtngườiởtrongxe.”

“Tôiquảnhiênkhôngtìmnhầmngười,haha.”

TừSáchthoángtỏrakinhngạc:“Anhtìmtôilàvìvụánsao?”

CaoĐôngnói:“Cũngkhôngphảiđâu,mộtlàmuốntìmanhđểônlạichuyệncũ,hailàvụánnàylàmtốnnhiềutếbàonơronthầnkinhcủa tôi quá.KhoaTâm lý trườngĐại họcCalifornia là tốt nhất thếgiới,anhđãhọcxongtiếnsĩrồi, lạicóliênquanđếnTâmlýhọctộiphạm,hồitôihọcbồidưỡngnghiệpvụởtrườngĐạihọcCôngan,vôtìnhnhìnthấyluậnvăncủaanh,tôicàngsùngbáianhhơn.”

CaoĐôngtrướcnayvẫnluônnhưvậy,cáimiệngnàyrấtbiếtlấylòngngườikhác.Mặcdù trong lúc làmviệc anh thỉnh thoảngnóngnảyvớicấpdưới,nhưngđốivớiTừSách,anhthựcsựrấtsùngbái.

TừSáchlàbạncùnglớpcấpbavớianh,hồiđómôntoánkhôngcóđềnàolàTừSáchkhônggiảiđược.Đặcbiệtlàsaukhivàođạihọc,haingườiđềuởtrườngĐạihọcChiếtGiang,CaoĐông làngườicóđiểmkháthấpởmônTâmlýhọc,TừSáchthì làngườicóđiểmrấtcaoởkhoaToánứngdụng,hơnnữaanhcũngngherấtnhiềuthôngtin truyền tai rằngTừSáchsiêusao thếnào trênphươngdiện logichọc.SauđóTừSáchcòn lấyđượchọcbổng toànphầncủaĐạihọcCalifornia, sauđó làmđảmnhậnvai tròquản lý cấp cao chongànhđầutưngânhàng,làmộtnhânvậttruyềnkỳtrongnhómbạnhọc.

TừSáchnóiđầykhiêmtốn:“TôiởMỹchỉtiếpxúcsơquavớiTâmlýhọctộiphạm,cũngkhôngvàođượcFBI,cóthểgiúpanhđượcgì?”

CaoĐông cười nói vẻ khách khí: “Không không không, thực racũngchẳngcóviệcgìlớn,tôichỉlàmuốnnhờanhgiúptôiđoánmộtthứ.Kếtquảsơbộđiềutracủachúngtôilà,hungthủởhiệntrườngvụ án chỉ cómột người.Nhưng vụ án lầnnày, rõ ràng là có ngườithámthínhchờđợinạnnhân.Tôiđangnghĩ,hungthủđãbiếttốiquanạnnhânphảiđếnmuộngầnkhuyamớivềnhà,mộtlàhungthủtựđitheodõi,hailàcómộtngườigiúpđỡ.Anhcảmthấytênhungthủnàylàmộtngườihaycòncóngườigiúpđỡnữa?”

TừSáchđảoconngươimắtmộtvòng,nói:“Trênxecóbịmấtmáttiềnbạchaytàisảnquýgiánàokhông?”

“Trênxecómấyvạntệtiềnmặt,hungthủkhônglấyđi,rõrànglàkhôngphảivìtiền.”

TừSáchnóiquảquyết:“Hungthủlàmộtngười.”

CaoĐônghỏivẻhiếukỳ:“Tạisaolạicóthểkhẳngđịnhnhưvậy?”

“Hungthủcủavụánnàynếumộtkhibịbắt,cóphảilàchắcchắnbịtửhìnhhaykhông?”

CaoĐôngcười:“Đólàđiềukhôngcònnghingờgìnữa.”

“Cùng phạm tội, tất nhiên cần phải có nhu cầu lợi ích chung.Đứngtừgócđộtâmlýtộiphạm,lợiíchvềvậtchấtlàsợidâytốtnhấtđểtróibuộcnhucầulợiíchcủanhữngcáthểriêngbiệt.Trongvụánnày,hung thủkhôngphảivì tiền,chonên thứ lợi íchvềvậtchấtsẽkhôngtồntại.Vàđứngtừgócđộgiếtngườivìthùhậnđểphântích,hung thủ đương nhiên cũng biết rằng vụ án này nếu phá được thìchắcchắnlàtửhình,vớivaitròlàmộtvụánmưusát,chứkhôngphảilàmộtvụhungsát,rấtítkhixuấthiệntìnhhuốngcóđồngphạm.Tạisaolạinhưvậy?Bởivìmỗingười,trongnơisâukínnhấttronglòngthựcsựtintưởngchỉcómộtmìnhmìnhmàthôi.Chodùcóhaingườicùngcămhậnđốivớinạnnhân,họcũngsẽkhôngliênkếtlạiđểcùngphạmtội.Bởivìhungthủsẽsuynghĩđếntươnglailâudàisaunày,lolắngkẻđồngbọnvàomộtngàynàođótrongtươnglaivôtìnhtiếtlộrasựviệcnàykhiđó,vậythìđốidiệnvớisựtrừngphạtchínhlàtửhình,vềđiềunày,bấtcứaicũngđềuphảisuyxét.Chonênphàmlàvụánmưusát,gầnnhư làchỉ cómộtmìnhhung thủ, có thểcóngườibiết chuyện, nhưng tình trạng cùngphạm tội thì rất hiếmgặp.Đặcbiệt suy xét đến vụ án này, đơn thuần chỉ là giết người trả thù, sẽthiếuhụtnhucầuchungtrênphươngdiệnlợiíchvậtchất.”

CaoĐôngtỉmỉsuyngẫmlờiphântíchcủaTừSách,gậtđầunói:“Anhnóikhôngsai,hungthủchắcchắnchỉcómộtngười,gâyravụánlớnthếnày,hơnnữacảquátrìnhphạmtộilạikhônghềlộrachútsơhởnào,tinrằnghungthủđãsắpxếpnênmộtkếhoạchvôcùngtỉmỉkínkẽ,loạingườinàysẽkhôngtìmđồngbọnđâu,cũngsẽkhôngtiết lộ kếhoạch chongười khác.Bây giờ anhđã giúp tôi giải quyếtđượcmộtcâuhỏikhókhănđầutiên.Vẫncònmộtviệcnữa,cầnnhờanhgiúpphântíchthêmmộtchút,hàngchữđóởtrêntấmkínhchắngiócủachiếcxeAudisángnayanhcũngbiếtnhỉ, lãnhđạocấptrêncủatôilolắng,hungthủsẽtiếptụcgâyán,anhcóthểphântíchmộtchúttâmlýcủahungthủ,xemhắnliệucóphảithựcsựvẫncòngâyánhaykhông?”

“Điềunàychỉcóthểnóiratừtrênphươngdiệnxácsuất.”

“Tôi hiểu phương pháp phân tích xác suất là nghiên cứu củangànhtâmlýhọc,làsởtrườngcủaanh,tôiđãđọcrấtnhiềubàiviếtcủaanh.”

“Loạikhảnăngthứnhất, làhungthủthựcsựcóthùhằnxãhội,chonênđãđểlạihàngchữđó.Loạikhảnăngthứhai,hungthủchỉlà

cómốithùvớinạnnhânsángnay,đểlạihàngchữđólàmuốnchuyểndờisựchúýcủacácanh.”

“Tôi không sợ loại khả năng thứ hai, chỉ sợ loại khả năng thứnhất.Anh cho rằng loại khảnăng thứnhất có tỉ lệ baonhiêu phầntrăm?”

“Điềunàycũngkhónói.Nếunhưthựcsựlàbáothùxãhội,ngayngườiđầutiênđãdùngphógiámđốcSởCônganđểthịuy,lậptứcsẽtạonênsựtruybắtráoriết,làmnhưvậythìcáigiácủasựmạohiểmquá lớn. Nếu như giếtmột giám đốc bình thường củamột đơn vịkhác,erằngcũngchẳngcầnpháianhxuống.”

CaoĐônggậtđầu,nếunhưngườibịhại làmộtngười lãnhđạocỏnconcủađơnvịkhác,thìđộchấnđộngcủasựviệcnàysẽgiảmđirấtnhiều.

“Nhưngnếunhưtrongnộitâmhungthủ,làmộtkẻrấttựtin,vậythìhắnchorằnghắncókhảnăngđểgâyánmàkhôngbịđiềutrara,chonêntrướctiênchọnmộtngườikhónhấtđểratay,đểchứngminhthựclựccủahắn,điềunàycũngrấtcókhảnăng.Chonênkhivẫncònchưatìmhiểuđượctínhcáchcủahungthủ,khôngthểnàophánđoánrađượcđộng cơgiếtngười tronghai loại khảnăngnày, chỉ có thểnói,cảhailoạikhảnăngnàyđềutồntại.”

CaoĐôngbấtlựcthởdài:“Xemra,vấnđềnàychỉcóthểtạmthờigác lại.”Anhnhìnđồnghồđeotay,“Thờigiankhôngcònsớmnữa,tôiphảivềSởtrướcđây,mangchútđồănvềchocácanhem.AnhTừ,hômnaychúngtahãynóiđếnđây,baonhiêunămkhônggặp,vốndĩmuốnnóichuyệnvớianhnhiềuhơn,đợisaukhitôixửlýổnthỏavụánnày,rồisẽrủanhđichơi.Dùsaohiệngiờanhmộtmìnhởtrongnướccũngrảnhrỗi,đếnlúcđóhãyđếnthànhphốchơivàihôm.”

“Được.”TừSáchgậtđầu,đứngdậytạmbiệtCaoĐông.

TừSáchquaytrởlạixe,nhìnđồnghồ,hômnayđãquámuộnrồi,khôngkịpnữarồi,mấyhômnaymặcdùcảnhsátđềuxuấtquân,buổitốicũngthườngđi tuầntrakhắpnơi,nhưngphầnlớncảnhsátvẫnđangbậnvụánnày,trênthựctế,ởmộtkhâunàođólạicònyếumỏnghơntrướcđây.

Đâyngượclạilạichínhlàmộtcơhộitốt.

CHƯƠNG6CaoĐôngbướcquamộtdãyvănphònglàmviệc, trongmỗicăn

phòngđềucóvàingười cônganđangkiểm tra cuộnvideocủamáyquaycamera,liêntụctraođổisosánh.Anhđếnphòngcuốicùng,gọiTrươngNhấtNgangđanglàmviệcvàophònghọp,đóngcửalại,hỏi:“Cuộnvideomáygiámsátxemđếnđâurồi,kếtquảrasao?”

“Cótấtcảhơnhaimươingườiđangkiểmtra,tấtcảngườivàxetiếnvàokhuvựcmáyquayđềuđangđốichiếu,xemxemngườivàxenào sau khi tiến vào đườngPhongTây thì không rời khỏi đó. Tạmthờivẫnchưapháthiệnravấnđềgì.”

“Ngườikhảnghithìsao?”“Tạmthờichưapháthiệnra.”

CaoĐôngthởdài,xoatrán:“CậugọiđộitrưởngTrầnlạiđâychotôi.”

Mộtlúcsau,độitrưởngTrầntiếnvàophònghọp,nói:“AnhCao,anhtìmtôià?”

“Anhngồixuốngđi!”CaoĐôngkéomộtchiếcghếra,“Chiềunaylúchọpđôngngười,cómộtsốtìnhhìnhtôikhôngtiệnhỏi,bâygiờtôi tìm anh để nói chuyện.” “Anh khách sáo quá, có việc gì anh cứhỏi.”

CaoĐôngmímmôi, ánhmắt sắc lạnh: “Quyđịnhvềphânphốisúngchocảnhsátnhândân,anhbiếtchứ?”“Ừm…biết.”

“PhógiámđốcLýÁiQuốccủacácanh,trongthờigiankhôngthihànhcôngvụ,saoanhtalạicóthểmangtheosúng,mangtheocảđạnnữa?”

“Việcnày…chúngtôilàthuộchạthìcũngkhôngtiệnbìnhluận.”ĐộitrưởngTrầndodự.

CaoĐônghừmộttiếng,nói:“Đượcrồi,cũnglàmkhóchoanhrồi,

chúngtatạmthờikhôngnóiđếntácphongcủaLýÁiQuốc.Nhưngđểpháán,nhữngviệckhácanhcầnphảinóiđúngsựthựcchotôibiết,tiếngtămcủaLýÁiQuốcchỗcácanhthếnào?”

ĐộitrưởngTrầndodựmộtlát,nói:“Khôngđượctốtlắm.”

“Thếnàolàkhôngđượctốtlắm?”

Đội trưởng Trần nói: “Giám đốc Lý phụ trách trị an, anh ấythườngngàyrấtthíchbắtmạidâm,cờbạc,thuốcphiện.”

“Đểkiếmthêmà?”

ĐộitrưởngTrầngậtđầu.

CaoĐôngnhìnanhtamangtheoýcười:“Việcnàyanhcũngthamgiachứ?”

Đội trưởng Trần nhất thời cứng họng, sượng sùng nhìn CaoĐông.

CaoĐôngnóithoảimái:“Yêntâmđi,nhữngviệcnàyởđâucũngvậythôi,tôicóđiđiềutratàisảnnhàcácanhđâu,sợgìchứ.Mộtnămcácanhkiếmđượcbaonhiêutiền,tôicũngkhôngquantâm,tôichỉquantâmvụánnàyphánhưthếnào,cóhiểukhông?”

ĐộitrưởngTrầnchợtthấuhiểungay,nói:“Đãhiểu,đãhiểu.”

CaoĐôngnói: “LýÁiQuốc thườngxuyênbắtmạidâm, cờbạc,thuốcphiện,trongmốiquanhệxãhộicủaanhta,chắccórấtnhiềubạnbèlàmvềngànhvuichơigiảitrínhỉ?”

“Ừm,nhữngsếplớncủakhuvuichơigiảitríthườngqualạivớianhta.”

“Nhữngông chủnàymặcdùnịnhbợ anh ta, nhưng trong lòngcũngkhôngvuivẻgìchứ?”

“Điềuđólàđươngnhiênrồi.”

“Lúcbắtđánhbạc,vídụởtrênbàncómộttriệunhândântệ,các

anhđiềutrara,tấtcảđềutịchthu,đươngnhiênrồi,sốtiềnnàycũngkhông cần nộp lên trên, đơn vị các anh tự chia nhau, như vậy thìnhữngngườiđánhbạccũngbởivìsốtiềnđánhbạcởtrênbànkhôngđủđểđịnhhìnhphạt, không cầnbắt giữ, đươngnhiên cũngkhôngdámnóivớingườikhác,càngkhôngdámđòicácanhlạisốtiềnđánhbạc,sốtiềnđềubịcácanhcầmđivàchianhau,cóphảivậykhông?”

“Việcnày…”ĐộitrưởngTrầnmặtđỏbừng,toànthânbấtgiácrunrẩy.

CaoĐôngnhìnanhtamộtlát,nói:“Tôiđãnóivớianhrồi,nhữngviệcnàykhôngchỉcácanhlàmnhưvậy,ởđâucũngthếthôi,anhsợgìchứ,tôiđếnđâyđểxửlývụán.Nếuvụánnàycóthểxửlýđượcnhanhgọnvuivẻ,ởhuyệnBạchTượng,tôicũngcóthêmmộtngườibạn.”

ĐộitrưởngTrầnđãhiểurõ,ýtứcủanhữngcâunóinàyđãquárõràng,CaoĐôngkhôngcầnbiếtđếntácphonglàmviệcthườngngàycủabọnhọ,anhchỉlàđếnđểđiềutravụán,nếunhưvụáncóthểpháđược thành công, tiền đồ của CaoĐông đương nhiên sẽ rộngmở.AnhtacóthểkếtgiaođượcvớinhânvậtcóthựcquyềntrongSởCônganthànhphốnhưCaoĐôngđây,conđườngquanlộtrongtươnglaisẽ có thêm rất nhiều cơhội, anh ta suynghĩ giây lát, nói: “Lúc bắtđánhbạc,sốtiềnđếntiềntriệunhândântệthìchưatừnggặp,nhiềunhấtcũngchỉlàmườimấyhaimươivạntệ.”

CaoĐôngnói:“Ôngchủcủanhữngnơivuichơigiảitrínày,vàcảnhữngconbạcbịbắt,cóthùoánvớiLýÁiQuốcchứ?”

Đội trưởngTrần trả lờiquyếtđoán: “Đúngvậy.” “Nhữngngườinàyanhcóquenkhông?”

“Cóquenmộtsố.”

“Nếunhưnhìnthấyởtrongmáycamera,anhcóthểnhậnrađượckhông?”

“Huyệncủa chúng tôi chỉ tobằngngầnnày,nhữngnhânvật cómáumặtthìđềucóchútấntượng,chắclàcóthểnhậnrađược.”

“Được,vậythìanhtiếptụcquaytrởvềchỉhuymọingườiđiềutra

máycamerađi,đặcbiệtchúý,nếunhưtrongmáyquaycóthểnhậnrađượchailoạingườikểtrên,cầnphảihếtsứcchúý.”“Đãhiểurõ.”

“Được,vậyanhhãyđitrướcđi.”

ĐộitrưởngTrầntinhthầnchiếnđấudângtrào,rờikhỏiđó.

Đợisaukhianhtađi,TrươngNhấtNgangnói:“Anhcả,anhchorằngđâylàvụángiếtngườitrảthùà?”

“Cậucholàthếnào?”

“Tôivốndĩcảmthấyđâylàgiếtngườitrảthù,bâygiờlạinghiêngvềviệchungthùmuốnbáothùxãhội.Nếukhôngthìsao lạivẽrắnthêmchânđểlạihàngchữđóchứ.”

CaoĐôngnói:“Đượcrồi,tôithừanhậnlầnnàytôithấyhơibănkhoăn,độngcơphạmtộicủahungthủhơimâuthuẫn.Trướctiêncậuthấyđấy, việchung thủnhằmchuẩnđểgiết chếtLýÁiQuốc rấtdễdàng,quaviệcởhiệntrườngkhôngđểlạibấtcứmanhmốigìcóthểthấy,hungthủđãlênkếhoạchtừrấtlâurồi.ChứkhôngphảilàvừamớingẫunhiêngặpLýÁiQuốc,máuhuyếtdângtrào,giếtchếtanhta,màlàdốctâmtỉmỉchuẩnbịchoviệcmưusát.Theolẽthườngcóthể suy đoán, hung thủ có tư thù với Lý Ái Quốc.Nhưng nếu nhưhungthủgiếtchếtLýÁiQuốclàdomốitưthù,vậythìhắngiếtxongLýÁiQuốc,khôngcầnđể lạihàngchữđó, lạicòn lấyđikhẩusúng,gâyrađộngtĩnhlớnnhưvậy.”

“Vậy liệu cókhảnănghung thủgiếtLýÁiQuốc là xuấtphát từmốiânoáncánhân,đưarahàngchữnày,chủyếulàmuốnphântánsự chú ý điều tra trinh sát của chúng ta, khiến cho chúng ta hiểunhầmrằnghungthủlàngườicómốithùhậnvớixãhội?”

“Vậy thì hắn cần gì phải lấy súngđi chứ?Ai cũngđềubiếtmấtsúnglàphảibáolênBộCôngan.”

“Vậyýcủaanhlàthếnào?”

CaoĐôngtrầmgiọngnói:“Độngcơphạmtộicủacảhai trườnghợpđềucómâuthuẫn,tôitạmthờikhôngthểnàophánđoánđược.Vẫncứphảiđợikếtquảđiềutracủamáyquaycamerathôi.”

CHƯƠNG7TừSáchbướcratừtrongphòngphíasau,trêntaycầmmộtchiếc

diđộng,trênmànhìnhhiểnthịthờigianlà11giờđêm.

Đây là chiếcmáyNokia thôngminh, xung quanh viềnmột lớpvàng,trênthựctếlàmạvàng,ngoàiracònđínhmấyhạtkimcươngnhonhỏ.

ĐâykhôngphảilàdiđộngcủaTừSách.Anhtacầmdiđộngngắmnghíatỉmỉ.

Cảnhsátcóthểthôngquatínhiệucủadiđộngđểtìmthấyvịtrícụthểcủadiđộng,làmthếnàođểsửdụngdiđộngmàkhôngpháttínhiệurabênngoàiđược?Anhtakhônghiểurõlắmvềnguyênlýthupháttínhiệucủadiđộng,nhưngkhôngsao,anhtacóthểcăncứvàokinhnghiệmcuộcsốngđểtiếnhànhsuyđoán.

Khiấnmộtsốdiđộng,gặptìnhhuốngkhôngkếtnốiđượccóhaitrường hợp, một là máy di động mà anh gọi đến đã tắt máy, còntrườnghợpthứhai làsốdiđộngmàanhgọiđếnkhôngnằmtrongvùngphủsóng.

Nếunhưkhianhgọiđếndiđộngcủađốiphương, tin tứcnhậnđược làdiđộngcủaanh tađã tắtmáy,vậy thì chứng tỏ, công tydiđộng biết được thông tin di động của anh ta đã tắtmáy. Cho nênchứngminh,đơnthuầnlàđãtắtmáyrồi,diđộngvẫncóthểpháttínhiệurabênngoài,nóivớicôngtydiđộngrằngchiếcdiđộngnàyđãtắtmáy.

Chonên,nếunhưchỉtắtdiđộngthôi,cảnhsátvẫncóthểthôngquacôngtydiđộngđểtìmđượcvịtrícủadiđộng.

Chonên,muốncảnhsátkhôngthểđiềutrarađượcvịtrícủadiđộng,thìbắtbuộcphảilấypinra.

Năng lượngđượcbảo toàn, di độngmuốnphát tínhiệu rabênngoàithìcầnphảicónănglượng,khôngcópin,khôngcónănglượngcungcấp,diđộngđươngnhiênkhôngthểnàophátđượctínhiệu.

TừSáchlấypinvàthẻsimcủachiếcdiđộngnàyra,nhưvậy,cảnhsátbất luận thếnàocũngkhông thểnàopháthiện ra chiếcdiđộngnàyđược.

Anhtanhớlạilờicầuxinlúcnãycủachủnhânchiếcdiđộngnày:“Khôngliênquantớitôi,tôichỉlàlàmtheochỉthịcủalãnhđạo,tôichỉlàngườinghelệnhlàmviệc.”

Đốivớimộtsựviệcácđộc,làkẻralệnhđángghét,haylàkẻchấphànhmệnhlệnhđángghét?

Ngườichấphànhmệnhlệnhsẽnói,chứctráchcôngviệccủaanhta chính là chấphànhmệnh lệnh,nếunhưkhông chấphànhmệnhlệnh,anhtasẽbịxửphạt.

Ởmộtsốnướcsẽtuyêndươngmộtkiểutưtưởngýchícủangườilãnhđạo,quânlệnhnhưsơn,binhsĩkhôngnênvàcũngkhôngcầncósuynghĩcủachínhmình,chỉcầnchấphànhmệnhlệnh làđượcrồi.Bất luậnmệnh lệnhnày làgì,vớivai trò làcấpdưới,bắtbuộcphảiphụctùng,nếukhôngthìsẽbịtrừngphạt.

Nhưngnhữngquốcgiavănminhhiệnđạiđềuquyđịnh,binhsĩnếu nhưnhận đượcmệnh lệnh của cấp trênmà đi ngược lại phápluật,cóthểcóquyềnkhôngchấphành.

ĐôngĐứcvàTâyĐứcsaukhihợpnhất,tòaánđãthụlýmộtvụán cảnh sát Đông Đức nổ súng bắn chết một người trèo qua bứctườngcáchly,cảnhsátbiệnhộlúcđóanhtađangchấphànhmệnhlệnhcủacấptrên,đâylàchứctráchcôngviệccủacảnhsát.Nhưngtòaáncuốicùngvẫncứphánxửanhtacótộibởivìquantòachorằng,mặc dù anh đang chấp hànhmệnh lệnh của cấp trên, nhưng nòngsúngcủaanhnếunhưcóthểlệchđinămphân,vậythìanhcóthểvừachấphànhmệnhlệnh,cũnglạikhôngbắntrúngngườiđó.Chonên,khianhgiếtngườiđó,chínhlàtồntạisựácýchủquan.

Đốivớimộtviệcác,ngườiđưaramệnhlệnhđươngnhiêncũngcầnphảichịutrừngphạttrongcuộctínhsổsaunày.Thếnhưngngườichấphànhmệnhlệnh,anhvốndĩcũngcóthểchỉchấphànhqualoachiếulệ,kếtquảthìlạigiúpkẻáclàmviệcác,cólýdonàocóthểtrốntránhsựtrừngphạtđây?

TừSáchkhôngcóchútđồngtìnhnàođốivớichủnhâncủachiếcdiđộngnày.

Anhtalạinhớđếnsựviệchồiđầunăm.

TừnhỏbốmẹTừSáchđãlydị,anhtađượcmẹmộtmìnhnuôilớntrưởngthành,vàcũngmanghọTừtheohọmẹ.

Tháng2nămnay,lúcđóanhvẫnđangởMỹ.HuyệnBạchTượngtiếnhànhcảitạophádỡdidờinhữngkhuvựccũ,nhàtổcủaTừgianằmtrongdanhsáchphádỡdidời.

NhàtổcủaTừgiadiệntíchkhônglớnlắm,nhưnglạirấtlâuđời.BắtđầutừthờiTừHyTháiHậutriềuThanh,ngôinhàđóđãhọTừ;sauđóthờikỳquânphạthỗnchiến(từnăm1916-1930),ngôinhàhọTừ;thờikỳQuốcdânđảng,ngôinhàhọTừ;thờikỳNhậtchiếmlĩnh,ngôinhàđóvẫnhọTừ.Kếtquảđếnbâygiờ,ngôinhàđóđộtnhiênđổihọ“viphạmkiếntrúc”.Nóikhôngcógiấychứngthựcnhà,giấychứngthựcđấtđai,cưỡngchếphádỡ,chỉbồithường100tệ/m².

Cậu Từ Sách tìm ra được giấy tờ nhà thời kỳQuốc dân chứngminhngôinhàkhôngphảilàkiếntrúcviphạm.NgườiởBancôngtácduy trì ổn định cải tạo khu vực cũ cười nhạo ông là lấy ThượngPhươngbảokiếmcủa tiền triềuđểngănchặnquanđương triều,vàkhôngthèmquantâm.

MẹTừSáchvàcậuanhtađãcóchỗởkhác,khôngởtrongnhàtổ,nhàtổđãđượcngănthànhmấygianvàchothuê,hàngthángcũngcóthunhậpmấytrămtệ,tiềnbồithườngcănnhàlàmộtmétvuôngchỉđượcmột trăm tệ,đươngnhiên là khôngđồngý.Thếnênhọngăncảnnhữngngườicôngnhânphádỡthicông,xảyraxungđột,mẹTừSáchkhôngmaybịđáởtrênnócnhàrơitrúng,chếtngaytạichỗ.

Sauđóchínhphủhuyệnnhậnđịnhrằngtrườnghợptửvongcủamẹanhlà“Sựcốdogâytrởngạicôngvụ”,chỉtrảbavạntệtiềnbồithường,mấyngườicôngnhânthicôngbịxửántreomangtínhtượngtrưng,cònnhữngngườichủquảnkhôngaiphảichịubấtcứhìnhphạtnào.

Mỗilầnnghĩđếnđây,TừSáchluônnghiếnrăngnghiếnlợi.

Anh ta đương nhiên không phải là vì vấn đề bồi thường baonhiêu.ThunhậpcủaanhtaởMỹrấtkhá,chẳngbuồnđểtâmđếntiềnbồithườnglàmấyvạntệhaymấychụcvạntệ.Điềuanhtaquantâmchínhlàmạngngười.

Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn phụng dưỡng,nhưngmẹđãkhôngcònnữa.

Anh ta ở nước ngoài đã nhiều năm, đột nhiên nhận tin dữ vềngườimẹđơnthânđãnuôidưỡngmìnhtừnhỏđếnlớn,bỗngchốcvôcùnghốihận.

Khôngcóai chịu tráchnhiệmđối với sựviệcnày.Được rồi,họcầnphảichịutráchnhiệm.

Trướckhivềnước,TừSáchđãnghĩrấtthấutriệt.

Anhtabướcrangoàisân,ngồivàotrongchiếcxeAudi,láirakhỏicổng, thuận đườngmen theo đườngDuyênHải Bắc, rẽ vào đườngPhongTây,rồilạirờikhỏiđườngDuyênHảiNam,láiđếntrướccổngkháchsạnBánĐảonămsaotronghuyện.Dừngxe,nhìnsốđoki-lô-méttrênđồnghồđiệntử.

Tiếpđóanhtaquayđầu lại tiếnvàođườngDuyênHảiNam, láivàođườngPhongTây,đếngiữađường,giẫmphanhdừnglạimộtlát.Rồilạinhìnsốki-lô-métởtrênđồnghồđiệntử.

Trừhaiquãngđườngchonhau,từkháchsạnBánĐảođếnđườngPhongTây,tấtcảlà2300mét.

Anhtaghinhớconsốnày,tiếpđếnliềnnhảphanhxe,tiếptụcláitrởvềnhà.

Trên các con đường trong cả huyện thành đều có máy quaycamerađiệntử,việcnàykhiếnchoviệcgiếtngườitrởnênkhókhăngấpbội.

Từtrongbaonhiêumắtđiệntửcủamáygiámsát,tìmkiếmrađịađiểmthíchhợp,nétránhmắtđiệntử,thựcthikếhoạch,thậtlàkhôngdễdàngchútnào.

TừphíatrướckháchsạnBánĐảođiđếnđoạnđườngcủatiểukhudâncưPhongTây,đoạnđườngphíatrướcrấtđôngngườiqualại,chỉcó trênđoạnđườngPhongTây, tiểu khudân cư của cácnhân viêncôngvụ,kếtcấunhânkhẩuđơngiản,lượngngườiqualạiít,xemra,lầnrataytiếptheovẫnphảiởchốncũrồi.

Đươngnhiên,thủpháplầntrướcthìkhôngphùhợpđểsửdụngthêm lầnnữa, cầnphải có kỹ xảophạm tội tinh tế huyềndiệuhơnnữa.

Bâygiờcầnphảilênphươngánchokếhoạchmớirồi.Giámsátđiệntử,làmthểnàođểcóthểnétránhđượctoànbộđây?

Vẫn là cách thức như lần trước? Anh ta chìm vào trầm tư suynghĩ.

Điềuduynhấtkhiếnanhtađượccảmthấyanủi,chínhlàbởivìbâygiờcóquánhiềumáygiámsátđiệntử,chonêncảnhsátpháán,cũngcàngdựadẫmvàođoạnvideocủamáygiámsát.Chỉcầnlừaquađượcmáygiámsát,làcóthểlừaquađượccảnhsát.

Việcphạmtộimộtcáchhoànmỹ thựcsự,vĩnhviễndựavào tưtưởng và sự quan sát đại cục, chứ không phải là những thủ đoạnmangtínhkỹthuậtcao.

CHƯƠNG8ĐãbangàytrôiquakểtừkhiLýÁiQuốcbịhại.Trongcuộchọp

thông báo tình hình vụ án lần này, bầu không khí nặng nề đè nénkhiếnainấyđềucảmthấynghẹtthở.

“Cácanhđãkiểm tra rõ,khôngpháthiện lấymộtngười lưu lạitrênđườngsao?”CaoĐôngtrầmgiọnghỏi.

ĐộitrưởngTrầncúiđầu“ừm”mộttiếng.

“Từngchiếcxe,từngngườiqualạiđềuđãđiềutrarồi,hỏikỹrồi,khôngđểsótaicảsao?”CaoĐôngrõrànghơisầunão.

Phó giám đốc Sở Công an huyện phụ trách trinh sát hình sựTrương Tương Bình lên tiếng: “Việc này là do các anh em của SởCônganthànhphốcùnglàm,anhCaocóthểhỏihọxem.”

CaoĐôngcóthểnhậnra,ýtứcủaTrươngTươngBìnhlàđiềutrakhôngrađượcthìkhôngnêntráchngườicủaSởCônganhuyệnbọnhọkhôngcótàicángì,côngviệcnàylàdomọingườicùnglàm.

CaoĐôngdịungữkhí,nói:“Tôibiếtmọingườimấyhômnayđềurấtvấtvả, cóđôikhi tínhkhí tôikhôngđược tốt,dễnổinóng, thậtngạiquá.”

CaoĐông làngười cócấpbậccòncaohơnmìnhmà lại lập tứcnhậnlỗivànóimềmmỏng,khônghềcóbộdạngvênhváo,đãvượtrakhỏi dự liệu củaTrươngTươngBình.Ông cũng cảm thấyhơi ngạingùngđốivớicâunóicóchútmangtheoýtứchếgiễucủamìnhvừarồi,vộiquaysangnóivớiđộitrưởngTrần:“AnhCaokhôngcóýtráchcáccậu,cáccậucụthểkiểmtranhưthếnào,hãynóichomọingườinghexemxemliệucóđểsótchỗnàokhông.”

ĐộitrưởngTrầnnói:“Khichúngtôikiểmtrabăngvideo,đãchialàmhaiphươnghướng,mộtlàđốivớinhữngngườibộhành,hailàđốivớinhữngchiếcxe.Kiểmtrabachiếcmáyquaycameraởbađịađiểm,từ6giờtốingàyxảyravụán,nhữngngườiđitừđườngDuyênHảiNamđivàođườngPhongTây, từđườngDuyênHảiBắcđivàođườngPhongTâyvàcảnhữngnhânviênđitừtrongtiểukhudâncưtiếnvàođườngPhongTây,tấtcảmọingườiđềuxuấthiệntrongmáyquaycamera,sauđó,đirakhỏiđườngPhongTâyhoặclàtiếnvàotiểukhudâncư,khôngcóaidừnglạitrênđườngPhongTâycả.”

Cao Đông gật đầu, bất cứ một người nào, nếu như từ đườngDuyênHảiNamhoặcDuyênHảiBắctiếnvàođườngPhongTâyhoặclàbướcrakhỏi tiểukhutiếnvàođườngPhongTây,nếunhưngườinàykhôngphảilàhungthủ,vậythìanhtađươngnhiênmấyphútsausẽbướcrakhỏiđườngPhongTâyhoặctiếnvàotiểukhudâncư.

Dừnglạiởtrênđường,khôngtiếptụcxuấthiệnởtrongmáyquaycamera,chắcchắnlàhungthủ.

ĐộitrưởngTrầnnóitiếp:“Đốivớinhữngchiếcxe,máygiámsátđiện tử chỉ có thể quay được đến người ngồi trong xe ở hàng ghế

trước, không thể nào quay được đến người ngồi ở hàng ghế sau.Nhưngmáy quay có thể quay được rất rõ biển số xe, ngoài nhữngchiếcxethuộcvềhộsinhsốngtrongtiểukhudâncư,tấtcảtìmthấy891 chiếc xe dân thường hoặc taxi, xe thồ[1], xe ba bánh, tiến vàođườngPhongTây,chúngtôicótấtcảbamươithànhviêntiếnhànhxét hỏi từng chủ xe, ngoài 25 chiếc xe vẫn chưa liên hệ được, chủnhữngchiếcxekhácđềunóirằngtốihômđó,khôngcóaingồitrênxecủahọmàxuốngởgiữađườngPhongTây.Chúng tôi cũngđã tiếnhànhđiềutraloạitrừvềthânphậncủacácchủxe,khôngpháthiệnranhânvậtkhảnghi.

CaoĐôngnói:“Cònhaimươilămchiếcxelàxegìvậy?”

“Đềulànhữngxekhôngcóbiểnsố,cómấychiếclàxebabánh.”

“Xebabánhphíatrêncónóc,máyquaycamerakhôngquayđượcvàobêntrongxemcóngườingồihaykhôngphảikhông?”

“Đúngvậy.”

CaoĐôngmímmôi,nói:“Đượcrồi,hãysắpxếpngười,nghĩmọicáchđểcóthểhỏihaimươilămchiếcxecònlại.Ngoàira,bốtríthêmmấyngườiđểkiểmtramáyquaycameravàomấyhômtrướckhixảyra vụ án, xem xem có phần tử khả nghi nào giống như đang thámthínhdòđường.Nếucó,lậptứcđiềutra.”

Saukhitancuộchọp,CaoĐôngnằmxuốngghế,nhắmmắtlại.

Saocóthểnhưvậyđượcchứ?

TấtcảcácxeđềukhôngdừnglạiởtrênđườngPhong

Tây,tấtcảcácxeđềukhôngchởngườixuốngởgiữađường.

Vậy thì hung thủ sao có thể xuấthiệnở trênđườngPhongTâyđược?Khôngthểnàobaytừtrêntrờixuốngđượcchứ.

Anh tin chắc với tác phong của hung thủ, hung thủ chỉ cómộtngười, không có đồng bọn hay là người giúp đỡ. Cho nên chủ củanhữngchiếcxeđượcđiều tra sẽkhôngnóidối, chủnhữngchiếcxenàyđềunóikhôngcóaixuốngxeởgiữađườngPhongTây,vậy thì

hung thủ rốt cuộc là dùng cách nào để có thể ở lại ở trên đườngPhongTâyđược?

Lẽnàođápánnằmtronghaimươilămchiếcxecònlại?TrươngNhấtNgangđứngcạnhnhìnCaoĐônghỏivẻthậntrọng:“AnhCao,ngộ nhỡ… ngộ nhỡ… khi hung thủ đến không đi qua máy quaycamerathìsao?”

CaoĐôngrướnngườidậy:“Vậycậunóixemđếnnhưthếnào?”

“Nóikhôngchừngcũnggiốngnhưlúchắnrờikhỏihiệntrường,cũngđitừruộngđến.”

CaoĐông lắcđầu:“Khôngthểnào, trướckhixảyravụán,chắcchắnhungthủđãchờđợiởđó,trướckhixảyravụánthìthờigianvẫncònsớm,nếunhưhungthủđếntừvùngđồngruộngrấtdễgâynênsựchúýcủanhữngngườiđiđường,tấtcảthủđoạncủahungthủđềuđượclênkếhoạchchuđáotỉmỉnhưvậy,saocóthểđểbạilộbảnthânmìnhradướiánhmắtquansátcủangườikhácđượcchứ?Mấyngàyhômnaycáccậucũngđãđiđiềutraphỏngvấnrấtnhiềucưdânởxungquanh,baogồmcảnhữngngườiđirangoàivàobuổitốihômđó, không có ai nhìn thấy nhân vật khả nghi nào, cũng không cóngười nào tối đó nhìn thấy có người bước ra từ vùng đồng rộng.Tường vây của tiểu khu rất cao, không thể nào trèo ra được.Hơnnữa,hômkiatôiđãbốtríngườicủakhoaVậtchứngđãlụcsoáttoànbộvùngđồngruộngởtrênđườngPhongTây,khôngpháthiệnradấuchânmớibướctừrãnhnướclại.Chonênhungthủchắcchắnlàđitừđườngcái tới, trongmáyquaycamerachắcchắnđãxuấthiệnhungthủ,chỉcóđiềulàchúngtachưalôiđượchắnramàthôi!”

TrươngNhấtNganggậtđầu,phánđoáncủaCaoĐôngvẫnlàrấtcólý.

CaoĐôngnóitiếp:“Bâygiờbắtbuộcphảitiếptụctranhthủthờigianđểđiềutraratấtcảcácxe,đặcbiệtlàhaimươilămchiếcxechưaliên hệ được. Nếu như hung thủ ngồi trên xe thồ, và xuống giữađườngPhongTây,bâygiờđãcáchmấyngàyrồi,chodùtìmđượcchủxe,rấtcókhảnăngchủxecũngkhôngthểnhớđượctướngmạocủahungthủ.Chonênbắtbuộccầnphảitìmđượcmộtcáchnhanhnhất.”

TrươngNhấtNgangchaumày:“Bâygiờchỉcóthểnhưvậyđược

thôi.Độngcơphạmtộicủahungthủmâuthuẫnnhau,hungthủlàmthếnàođểđếnđượchiệntrườngcũnglàđiềuchưaaicóthểđoánbiếtđược.Ôi…”

_______________________________

Chúthích:

[1]Làloạixegầngiốngxíchlô,nhưngvịtríngườiláixeởđằngtrước.

Vàochậptốihaingàysau,CaoĐôngmặcthườngphụcđi theođườngDuyênHảiNamrẽvàođườngPhongTây.Anhquansátlạimộtlượttấtcảkhungcảnhởđây,anhđãđiđếnconđườngnàyrấtnhiềulầnnhưngvẫnkhôngpháthiệnramanhmốicógiátrịnàocả.

Hiệntrườngđãđượcdọndẹpsạchsẽ,ởđâylạivắngvẻyêntĩnhgiốngnhư trước.Tiểukhudâncưcủanhânviêncôngvụđều rất ítngườiqualại.Thỉnhthoảngcóchiếcxeđiqua,tạonênluồnggióbaylayđộngốngquầncủaanh.

Anhnhíuchặtlôngmày,sựviệcnàylãnhđạohaicấpthànhphốvàtỉnhngàynàocũnggọiđiệnthúcgiụchỏihan.Lúcnhậnvụánnày,anhcứtưởngnộitrongmộttuầnlàcóthểpháánđược,dùsaocũngchỉlàvụáncủahuyệnthành,kếtcấunhânviêncủahuyệnthànhthìkhôngphứctạpnhưtrongthànhphố,chodùtrongmộttuầnkhôngbắtđượcnghiphạmthìcũngcóthểkhoanhvùngđượcnghiphạm.

Nhưngđến tậnhômnay,nhânchứng, vật chứngđềukhôngcó,độngcơphạmtội thì lạimâuthuẫn,điềucàngquáidịhơnlà,hungthủlàmcáchnàođểđếnđượchiệntrườngvụán.Điềunàychođếntậnbâygiờvẫnkhôngcóđiểmđộtphánàocả.

Đây làmột vụ án lớn, kinh thiên động địa, gần như tất cả lựclượngcảnhsátđềuthamgiađểđiều trapháán,chonêntrongmộttuầnmớicóthểhoànthànhđượcviệcđiềutramấynghìnlượtngười,toànbộtiếnhànhđiềutraloạitrừvàphỏngvấntấtcảngười,xetiếnvàotrongphạmvimáyquaycamera,baogồmcảhaimươilămngườichủ chiếc xemà ba hôm trước vẫn chưa liên hệ được, nhưng đềukhôngcóbấtcứmanhmốinào.TấtcảcácchủxeđềunóimìnhkhôngchởaixuốnggiữađườngPhongTây.

KhôngchỉlựclượngcảnhsátởtrongSởCônganhuyện,ngaycảnhữngnhân lực trongđội cảnh sáthình sựmàmìnhdẫn tới, ý chíchiếnđấucũngđãbắtđầubịđixuống.

Lẽnào,vụánnàylạicứthếtrởthànhmộtvụánkhôngpháđượcsao?Lãnhđạocấptrênngàyngàytăngthêmáplực,áplựcanhcõng

trênlưngrấtlớn.

ĐihếtcảconđườngPhongTây,khôngthuhoạchđượcgìcả.

AnhđãđếnđườngDuyênHảiBắc, trínãovậnđộng liên tụcđểsuyngẫm,bước chân cứ thếđi vềhướngphíaTâymột cáchkhôngmụcđích.

Đúng lúcnày, anhđiquamộtquáncơmnhỏvenđường,giọngnóiởmộtbànănngồigầncửalọtvàotaianh.

Bànănđócóbốnngườitrungniêndânlaođộng,mộtngườiđangnói: “Lý Ái Quốc ở đồn công an bị người ta giết chết rồi, có biếtkhông?” Thực ra Lý Ái Quốc là phó giám đốc Sở Công an huyện,nhữngngườidânthườngkhôngbiệtđượcrõcấpbậc,nênmớinóilàđồncôngan.

Mộtngườikháccườihaha:“Lợihại lắmđấy,nghenóichỉđâmmộtdao,đãlấymạngluôn,kẻsátnhâncònđểlạimộthàngchữlớn“Giếtđủhailămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù”.Câunóinàythậtlàkhíthếquá!”

CaoĐônglắcđầucười,lờitruyềnmiệngcủangườidâncànglúccàngkhôngđángtin,trêntờgiấyviếtlàmườilăm,đếnbâygiờđãlantruyền thành hai lăm, tương lai sẽ chuyển thành ba lăm, bốn lăm,thậmchíđếnhai trămnămmươi.Anhxoabụng cảm thấyhơiđói,bèntiếnvàotrongquánănvàgọimộtbátmì.

Mộtngườitrongsốbànănvừarồiuốngmộtngụmrượu,nói:“LýÁiQuốcbịgiếtchết,nhândânđềuvuimừng.”

“Tênnàybìnhthườngquáhoànhhànhngangngược,gâychuyệnvớirấtnhiềungười.”

“NgườicủaSởCônganmàcũngdámgiết,tênsátnhânnàytoganthậtđấy.”

“Dùsaocũnglàxửlýmấykẻquanchức,chẳngliênquangìđếnchúngta.”

“Nếu anh ta không chết, nghenói là năm sau sẽ được lên chức

giámđốcSở,trịancủaBạchTượngchúngtasẽcàngtồitệđi.”

MìcủaCaoĐôngvẫnđưalên,ngừngmộtlát,quaysanghỏi:“Bácà,ainóiLýÁiQuốcnămsausẽđượcthăngchứcthànhgiámđốcSởvậy?”

Ngườiđótrảlời:“NămsauchẳngphảilàHộiđồngủyviênhuyệnđổinhiệmkỳmà,giámđốcSởđươngnhiệmsắpđượcđiềulêntỉnh,chắcchắnlàLýÁiQuốcrồi.”

CaoĐôngnói: “Chẳngphải là còn cómấyngườiphó giámđốc,nóikhôngchừngtrongthànhphốđiềumộtvịgiámđốcxuống,giámđốcSởđâu códễmà làmđược.LýÁiQuốc làngườibảnđịa,hìnhnhưkhôngthểlàmđượcngườiđứngđầuthìphải.”

Người đó nói: “Việc này thì anh không hiểu rồi, LýÁiQuốc cónhiều tiền, mối quan hệ vững chắc. Còn mấy vị phó giám đốc thìkhôngđếnlượtđâu,vốndĩđãđịnhsẵnlàcủaanhta,nhưngbâygiờ,hihi,TrươngTươngBìnhchắclàphảicườichếtthôi.”

CaoĐôngchợt rùngmình, trongđầubật ramấycụmtừ,ngườiquen gây án, động cơ phạm tội mâu thuẫn, Lý Ái Quốc chết rồi,TrươngTươngBìnhcườingất.Gâyrađộngtĩnhlớnnhưvậy,đểthểhiện ra tình hình trị an của huyện Bạch Tượng rất kém. TrươngTươngBìnhhìnhnhưmấynămtrướccònnhậnđượcgiảithưởngcủasởCônganthànhphố,tiếngtămvềnănglựcthìcũngkhá.HơnnữaTrươngTươngBìnhlạilàngườiHồChâu,khôngphảingườibảnđịa,theoquyđịnh thì có thểđược làmngườiđứngđầu,TrươngTươngBìnhcũngsốngởtiểukhuPhongTây,nhưvậythìđươngnhiêncóthểnétránhđượcmáyquaycamera.

Vừa nảy ra suy nghĩ này,một suy nghĩ khác lại nói, không thểnào,chínhmìnhđãlàmnghềcảnhsátnhiềunămnay,cònchưatừnggặpphảitrườnghợpgiếtngườivìđểtranhchứcvụ,TrươngTươngBìnhcũngđãkhoảng50tuổi,chodùđượclàmgiámđốcSởCôngan,thìcũngchỉcóthểlàmđượcmộtnhiệmkỳ,sauđóchodùchưanghỉhưunhưngcũngđãbịsắpxếpxuốngtuyếnhai,khôngcầnthiếtphảimạohiểmnhưvậyđểđinướccờnày.

CaoĐôngsuynghĩmãi,khảnăngkhôngthểxảyraviệcnàychiếmphầnlớn,nhưnglúcvềvẫncứcầnphảiquansátthêmmộtchút.

Anh ăn hếtmì, chuẩn bị trở về Sở, lúc này nhìn đến biển hiệuđường,nhớraTừSáchđãtừngnóivớimình,nhàanhấyởgầnđây,bâygiờvẫncònsớm,bènlôiđiệnthoạiraấnsốmáycủaTừSách.

Nămphútsau,TừSáchđiđến,CaoĐôngbướcrachàohỏi:“AnhTừ,vừavặn tôi lạiđiđếnđườngPhongTâymộtchuyến, cứmảiđidạonênđếnđây,nhớraanhsốngởgầnđây,bèngọianhrađâyđểcùngđidạo.

“Saovậy,lạiđiđếnđườngPhongTây,vụánvẫnchưapháđượcà?”

CaoĐônglắcđầuvẻbấtlực:“Tôingàynàocũngbịlãnhđạocấptrêngâyáplực,thúcgiục,đúnglàđầuócquaycuồng.”

“Kiểugìanhcũngcóthểnghĩracáchpháánđược,tôicólòngtinởanh.”TừSáchnóikiểuxãgiao.

CaoĐôngnói:“Anhcómuốnnghevềtìnhhìnhvụánkhông?”

TừSáchlắcđầu:“Chẳngcóhứngthúlắm.”

Cao Đông hơi thất vọng: “Mặc dù anh không phải là chuyênngànhcảnhsát,tôibiếtanhlàchuyêngiavềphươngdiệnnày,lúcđótôicònđanghọcbồidưỡngnghiệpvụởtrườngĐạihọcCôngan,thầygiáođãgiớithiệunhữngbàiviếtvềtâmlýhọctộiphạmcủaanh.Tôivốnmuốn tìm anh để giúp tôi phân tíchmột chút, tôi nghĩ vậy cóđúngkhông?”

“Tìnhhìnhvụán làđiềucơmậtcủacôngancácanh, tôikhôngthểngheđược.”

CaoĐôngcườinói:“Tínhkhícủaanhvẫnbướngbỉnhnhưtrước,haha,cũngchẳngphảicáigìcơmậtcả,đốivớingườibạnhọccũnhưanhđây, tôicũngchẳngcógìđểgiấugiếm.Khikhôngpháđượcthìmớigọilàcơmật,nếuthựcsựđãpháđược,thìcònphảitìmcáccơquantruyềnthôngđểthôngbáotuyêntruyềnnữakia.”

“Đượcrồi,anhnóixemnào.”

CaoĐôngnói:“Điềuđauđầunhấtởtrongvụánnàychính làở

hiệntrườngkhôngđểlạibấtcứmanhmốigì.”

“Ýcủaanhlà?”

“Khôngcódấuvântay,gàu,lôngtóccủahungthủ,thậmchídấuchâncũnglàgiả,hungthủđãbọcthêmmộtchiếcgiàysắtđếbằngsố47,chiềucaocơthểcũngkhôngthểphánđoánrađược.Vụánxảyralúcđêmkhuya,khôngcóngườilàmchứng.”

“Làmgọnghẽthật.”

CaoĐông nói vẻ khổ não: “Hiện trường vụ ánở đườngPhongTây,trênđườngkhôngcómáycameragiámsát,nhưngởhaiđầucủaconđường,vàởcổngtiểukhu-ởgiữađềucómáycamera.Mộtbênđườnglàbứctườngcaocủatiểukhu,hungthủkhôngtrèoquađược.Cònmộtbênthìlàđồngruộnghoangphế,trướckhixảyravụánlúchungthủđến,thìchắclàvẫncònsớm,hungthủsẽkhôngđitừđồngruộngvàođểtránhgâyrasựchúýcủangườikhác.Chonên,tôiphánđoán,khihung thủ tiếnvàohiện trườngvụán, chắcchắn làđiquamáyquaycamera.”

“Anhnóiphảilắm.”

“Người của chúng tôi đã điều tramột lượt từngngười và từngchiếcxetốihômđótiếnvàođườngPhongTây,đềukhôngpháthiệnracóaidừngởtrênđườngPhongTây,hoặclàxuốngxegiữađường.”

TừSáchnghĩ trong lòng,CaoĐôngquảnhiêngiốngnhưanhtadựliệu,CaoĐôngcũnglàngườicókhảnăngphánđoánrấtgiỏi,anhấylậptứcchúýđếnhiệntrườngvụánlàmộtkhuvựcbịphongtỏa,hungthủtiếnvàohiệntrường,đươngnhiênsẽphảiđiquamáyquaycamera,nhưnganhấyvĩnhviễnkhông thểnàođoánđượcmìnhđãlừađượcquamáyquaycameramộtcáchquangminhchínhđạinhưthếnào.

TừSáchgậtđầuứngphó:“Tôichorằnganhnóiphảilắm,cóthểlàngườicủacácanhchưakiểmtratỉmỉ.”

CaoĐôngnói:“Mặcdùtôicũngnghĩnhưvậy,chắcchắnlàđãđểsóthungthủrồi,nhưngbâygiờđãquamộttuầnrồi,chodùcótìmthấyđượcchiếcxemàlúcđóhungthủngồi,ngườitàixếcũngkhông

thểnhớrõđượcdungmạocủahungthủnữa.”

“Cácanhnênlàmmôhìnhnghiphạm.”

“Thông tin quá ít, không có cách nào để hình thành được môhình.Bây giờ chỉ có thể đoánđượcmộtmanhmối, có lẽ hung thủquenbiếtvớinạnnhân.Hungthủquátogan,khảnăngphảntrinhsátrấttốt,hơnnữachỉđâmnạnnhânmộtnhát,đãlấyluôntínhmạng,ratayrấtvững,cắmlưỡilêmộtnhát,khônghềxuấthiệntìnhtrạngbởivìcăngthẳngmàkhiđâmvàobịlàmráchdaởnhữngvịtríkhác.Chonêntôiphánđoán,hungthủcóthểđãtừngđibộđội,từnglàlínhtrinhsát.Mộtngườiquencủanạnnhânđãtừngđibộđội.”

“Vậythìcólẽđãthuhẹpphạmvirấtnhiềurồi.”LờicủaTừSáchvẫncứgiữđượcsựbìnhthản,khôngcógìđặcbiệt,khônghềđểlộrachútsuynghĩnàotronglòng.Chỉcóđiềutronglònganhtađangthanthở, CaoĐôngơi CaoĐông, nếu như anh định vị hung thủ làmộtngười línhđãgiảingũquenbiếtvớiLýÁiQuốc,vậy thìconđườngnàyanhcàngđisẽcàngxamấtrồi.

“Nóinhưvậy,nhưngmốiquanhệxãhộicủanạnnhânrấtphứctạp,nhữngngườibạnđãtừngđilínhcũngkhôngphảilàít.”

“Thếthìerằngcũngkhôngdễđiềutra.”

CaoĐôngtrầmgiọngnói:“Tôinóichoanhmộtviệccơmật,việcnàyanhkhôngđượcnóivớingườikhác.”

“Nhữngđiềucơmậtthìđừngnóivớitôi,tôisợbịdiệtkhẩu.”TừSách hài hước lấy tay thể hiện ra tư thể khẩu súng, hướng về đầumình,bắnmộtphát.

CaoĐôngnói:“Anhđừngcóđùavớitôinữa,bâygiờtôivừanhìnthấyhìnhdạngkhẩusúnglàđầuđãmuốnnổtungrồi.Bởivìđiềutôimuốnnóivớianhchínhlà,hungthủđãlấyđikhẩusúngvàđạncủanạnnhânrồi.”

“Thậtvậysao?”TừSáchnheomắt,hìnhnhưđangsuyngẫm,mộtlúcsaunói:“Lầntrướcanhhỏitôi,đoánxemhungthủcótiếptụcgâyánhaykhông.Bâygiờtôicóthểtrảlờianhmộtcáchchắcchắc,chắcchắcsẽtiếptụcgâyán.”

“Tạisao?”MắtCaoĐôngtrợntròn.

“Nếunhưhungthủcómốiânoáncánhânvớinạnnhân,saukhihắngiếtngười,đểlạimộthàngchữđểphântánsựtrinhsátcủacácanh,nhưvậycoinhưcũngxong,hắnsẽkhônglấyđikhẩusúngcủanạnnhân.Bịmất súng làmộtvụánrất lớn, tôimặcdùbaonămởMỹ, nhưng cũng vẫn biếtmột số tình hình trong nước, vụ ánmấtsúngcầnphảibáolênBộCôngannhỉ,đơnthuầnchỉlàgiếtngườitrảthù,ngụytạohiệntrường,cũngkhôngcầnthiếtphảigâyrađộngtĩnhlớnnhư vậy.Hung thủ không phải chỉ đơn thuần là giết người trảthù,vậythìhắnlấyđikhẩusúng,anhnóixemliệuhắncótiếptụcgâyánhaykhông?”

CaoĐôngbỗngchốccảmthấytoànthânlạnhngắt.Mụctiêutiếptheosẽlàaiđây?Khivụánnàyvẫnchưapháđược,nếunhưtiếptụcxuấthiệnmộtngườiởtrêncươngvịlãnhđạobịgiếthại,áplựcchồngchấttừcấptrênsẽépanhđếnchếtmất.

CaoĐông cảm thấy toàn thân đều không được thoảimái, nhìnđồnghồthìthấykhôngcònsớmnữa,bèncáotừrờikhỏiđó,TừSáchgọianhlại,nói:“AnhCao,tôicómộtviệc,cóthểcầnphảilàmphiềnđếnanhđấy.”

CaoĐôngthoảimáinói:“Chuyệngìvậy,anhnóiđi,chúngta làbạnhọccũbaonhiêunămnay,cóthểgiúpđượcgìthìtôichắcchắnsẽgiúp.”

TừSáchnói:“AnhthânquenvớiPhógiámđốc

TrươngTươngBìnhởSởCônganhuyệnkhông?”

“Trương Tương Bình?” Ánhmắt Cao Đông chợt lóe sáng, nhớđếnviệcvừarồi,bènnói:“Ôngấylàchủquảntrinhsáthìnhsựtronghuyện,mấyhômnaychúngtôicùnghợptácpháán,nóithânquenthìcũngchưađếnmứcđó,nhưngcóviệcgìthìtôivẫncóthểnóiđượcvàilời.”

“Làthếnày,nămngoáitronghuyệnbắtđầulàmcôngtáccảitạokhuvựccũ,vàotháng2nămnay,cănnhàcũcủamẹtôiởđâybịphádỡ.Vìchưabànbạcthốngnhấtđượcvềvấnđềbồithường,chonênmẹtôivàcảnhàcậuđềungăncảnhọphádỡ,kếtquảlàxảyraxung

đột.Tôikhôngcómặtởđó,cụthểtìnhhìnhcũngkhônghiểurõlắm,nghecậutôinóilàlúcđócóhaichiếcmáyxúcmuốncưỡngchếxúclên,vừavặnmẹtôiđứngởdướinhà,chiếcmáyđẩyđổngôinhà,gạchởtrênmáinhàrơixuống,vừavặnrơitrúngvàomẹtôi,ưm...thếlàmấtmạng luôn.” Trong giọng nói của Từ Sáchmang theo nỗi đaukhổ.

“Xảyrachuyệnnhưvậyà!”CaoĐôngcũngbuồnthaychobạn.

TừSáchcườiđaukhổ:“Sựviệcđãxảyrarồi,thìcũngđànhvậy.Lúcđótôiđãnóivớimẹtiềnbồithườngnếucóthểthươnglượnglấyđượcnhiềumộtchútthìtốt,nhưngkhôngđượcthìcũngbỏđi,mẹvàcậucũngkhôngthểnàodùngcơthểmìnhđểngănchặnđộiphádỡ.Kếtquảlàtìnhhuốngxấunhấtđãxảyra.Sựviệcđãxảyralâunhưvậy,bảnthântôikhôngmuốntruycứuviệcnàynữarồi.”

“Vậyýanhlà?”

“Mấyngàysaukhixảyrasựviệc,contraicủacậutôi,cũngchínhlàemhọtôi,nóđanghọctrườngkỹthuậttrởvềnhà,saukhibiếtsựviệcnàybèndẫntheomấyđứabạnđếnhiệntrườngthicôngđểtìmngười tính sổ,kếtquả làđãgây raxungđột,đâmbị thươngngườikhác,hiệnnayvẫnđangbịgiamtrongtrạitạmgiam.Mẹtôichếtrồicũng không thể sống lại, tôi cũng khôngmuốn người sống lại phảichịutộinữa,cậutôicũngchỉcómỗimộtthằngcontrai.Nếunhưxửthêmvàinăm tù, thìphải làm thếnàođây?Chonên tôimuốnnhờmối quan hệ để đưa người ra, vài nămqua tôi cũng đã kiếmđượcchúttiền,tôidámbỏtiền,chỉlàanhcũngbiếttôiluônởnướcngoài,trongnướckhôngcómốiquanhệ,chonênkhôngcócửa.”

“ViệcnàylàvụándoTrươngTươngBìnhgiảiquyếtà?”

TừSáchgậtđầu:“Nghenóiôngtaquảnlýnhữngvụánhìnhsự,hơnnữacònlàngườilãnhđạochínhchỉhuyviệcgiữổnđịnhcảitạokhuvựccũ,ngườicũnglàdoôngtabắt,chonêntôimuốnnhờanh,chắclàcótácdụng.”

CaoĐôngvuốttránnói:“Nếulàvụánkhác,tôicũngcóthểtrựctiếpnhờmốiquanhệđểgiúpanh.Nhưnglàvụáncủađịaphương,cũnglàvụáncủaTrươngTươngBình,khôngcócáchnàođểđivòngquaôngtađược.”

“Việc này tôi biết, tôi chỉ làmuốn tìm cơ hội để quen biếtmộtchút,biếuchútđồ,nghĩcách,dùsaonhàtôicũngđãcóngườichết,haibêntròchuyệnmộtchút,sựviệcsẽgiảiquyếtmộtcáchđơngiản.”

CaoĐôngcười:“Xemratínhcáchcủaanhcũngđãthayđổirồi,thậtkhôngngờbaonămnaysốngởMỹ,vậymàvẫnhiểutìnhhìnhtrongnước.”

TừSáchxòehaitayra,cườiđaukhổ:“Khôngcócáchnàokhác,khônglàmnhưvậythìkhôngđược,conngườithìluônphảihướngvềphíatrước,khôngthểchỉbiếtnhìnmãivềquákhứ.”

CaoĐôngnói: “Đâmai vậy, bị thươngnặngkhông?” “Người bịđâmlàgiámđốcbộphậncủacôngty

ThànhKiến,đềnmấyvạntệ,bâygiờanhtacũngkhôngbịhềhấngì.”

CaoĐôngnói:“Sựviệcnàycũngkhônglớn,tôicảmthấysẽkhôngphiềnphức.Thếnàyđi,tôivềsẽnóichuyệntrướcvớiTrươngTươngBình, đến lúc đó rồi sẽ giới thiệu cho anhđến làmquen, tôi ở bêncạnhnóimấycâuvunvào,vẫncầnanhlàngườiđươngsựtròchuyệnvớiôngấy,anhhiểuýcủatôichứ?”

TừSáchgậtđầu:“Hiểu,cầnphảichuẩnbịnhữngthứgì,phảinóinhưthếnào,vẫncầnphảianh-ngườilàmquanlâunămchỉdẫnchotôi,tôikhônghiểurõđượcnhữngviệcnày.”

TrởvềSởCônganhuyện,tronglòngCaoĐôngvẫntrànngậpsựlolắng.Vụánđiềutrađếnđây,gầnnhưđãtiếnvàongõcụt,rơivàocụcdiện bế tắc, nhân chứng vật chứngđều không có, nhữngmanhmốitrựctiếpthìđềubịđứtđoạn,việcnàythậtlàđauđầu.Bởivìhiệnnaychodùbiếtđượchungthủlàai, trongtìnhhìnhkhôngcónhânchứngvậtchứng,hungthủchỉcầnmộtmựckhăngkhăngkhônggâyrachuyệnthìcũngrấtkhóphánquyết.

MặcdùtronghệthốngtưpháphànhchínhcủaTrungQuốc,xác

địnhtínhchấtvụán,mứchìnhphạt,nhữngđiềunàyluôncóthểdoýthứccánhân lãnhđạotựdophánquyết,nhưngrốtcuộc thì liệucóthể kết án được hay không, thì vẫn phải dựa vào nhân chứng vậtchứng.

Dùsaonơiđâycũnglàmộtthànhphốvenbiểnmởcửa,vụánnàylạilàvụánlớnmàhaicấplãnhđạotỉnhvàthànhphốđềuquantâmvàgâyáplực,khôngthểnàotùytiệnlàmbừachoxongchuyệnđược.

Và trong lòngCaoĐông lo lắngnhất chính là giốngnhư lờiTừSáchnói,bất luận là loạiđộngcơphạmtộinào,hung thủđã lấyđikhẩusúng,thìchắcchắnsẽtiếptụcgâyán.Nếunhưtrướckhichưabắtđượchungthủ,lạichết

thêmmộtvịquanchứcnữa,vậythìchẳngphảianhlàngườiphụtráchtổtuyênánnày,sẽbịngườitagiángmộtcútátthậtmạnhvàomặt.

Lúc trước anh thậm chí đã thoáng qua sự nghi ngờ TrươngTươngBìnhgiếtLýÁiQuốc,nhưngsuyxétđếnviệchungthủđãlấyđikhẩusúng,khảnănglàTrươngTươngBìnhgầnnhưđãđượcloạibỏ,bởi vìnếunhưông tagiếtngườivì việc tranhghếgiámđốcSởCông an, cũng không cần phải vẽ rắn thêm chân để làm cho vụ áncàngrúngđộngnhưvậy.

XemravụánnàyvẫncầnbắttaytừmốiquanhệxãhộicủaLýÁiQuốc,dùsaocũnglàgiếtngườiởtrênxe,chắclàngườiquengâyán.

CaoĐônggọiTrươngNhấtNgangđến.“Anhcả,anhtìmtôià?”

TrongmắtTrươngNhấtNganghơicótiamáuđỏ,rõràngtrongsuốtmộttuầnnay,lượngcôngviệcquálớn.

CaoĐôngchâmđiếuthuốc:“MấyhômnaycáccậuđiềutrangườithânvàbạnbècủaLýAiQuốc,đãtiếnhànhthếnàorồi?”

Trương Nhất Ngang nói: “Đến giờ… đến giờ vẫn chưa có tiếntriểngì.”

CaoĐôngnhảmộtluồngkhói,nói:“Vợôngtatrướckhixảyravụán,cóthấytìnhhìnhgìkhácbiệtkhông?”

“Khôngcó.”

CaoĐôngmímmôi: “Trongmối quan hệ xã hội của ông ta, cóngườinào trongmấyngàynay cóhànhvikhác thườnghaykhông?Hoặclàcóaimấyngàyliềnkhônghềxuấthiện?”

“Anhcả,ýanhnóilàsợtộinêntrốnchạyphảikhông?”

“Ừ.”

“Kếtquảđiềutraloạitrừtạmthờithìkhôngcóaicósựkháclạ,cũngkhôngcóaibiếnmấttrongmấyngàynày.”

CaoĐông hừmột tiếng nói: “Giết người trong xe chắc chắn làngườiquengâyán,tốchấttâmlýcủahungthủrấttốt,nhấtđịnhlàcáccậuđiềutrachưađượcsâusắc,đãđểlọthắnrồi!”

Trương Nhất Ngang ừmmột tiếng, cúi đầu không nói. Anh takhônghềphủnhậnlờiphánđoáncủaCaoĐông,dùsaothìđiềutraloạitrừbaonhiêungườivàbaonhiêulượtxecộnhưvậy,khôngthểnàotấtcảcácphươngdiệnđềulàmchocặnkẽđược,nếunhưhungthủchegiấuđượctrongcuộcđiềutra,thìcũnglàđiềurấtcókhảnăngxảyra.

CaoĐôngnhìnTrươngNhấtNgangnóitiếp:“Chớnênnảnlòng,cáccậukhôngđượcbỏquabấtcứmanhmốinào,lắpghépcácthôngtintừmiệngcủanhữngngườikhácnhauđểdựnglạitìnhhìnhtrướckhixảyravụán,đặcbiệtlàbuổitốihômxảyravụán,nhữngnhómngườicùnguốngrượuvớiLýÁiQuốc.”

“Nhữngngườinàyđềuđãhỏirấtnhiềulầnrồi.”

CaoĐông nghiêm giọng nói: “Phải hỏi cho tỉmỉ hơn nữa, hãychỉnhlýlạitừđầulờikhaicủatấtcảmọingười,ngàykiagiaolạichotôi.”

“Vâng.”

“Phảirồi,tôibảocậuliênhệđểmờichuyêngiavậtchứngcủaSởCôngantỉnhđến,họcótiếntriểngìkhông?”

“Thưaanh,tôiđangchuẩnbịnóivớianhđây.Kếtquảcụthểthìvẫnđangđiềutraxácminh,nhưnghômnayđãcómộtsốpháthiệnmới.”

MắtCaoĐôngchợt sáng rực: “Ồ?Pháthiện ragì vậy?”TrươngNhấtNgangnói:“Hàngchữmàhungthủđểlạiđó.Chữlàdùngloạichữ cáchđiệu, đươngnhiênkhông thểnào xácnhậnđượcnét bút.Mảnhvảidùngđểviếtchữlàvảisợicôngnghiệp,vậtliệunàyrấtphổbiến,nhữngxưởng lớnbé trongnước sảnxuất ranhiềuvôkể, chonêncũngkhôngthểđiềutrarađượcnguồngốc.Thếnhưngnguyênliệumựcdùngviếtchữ,hungthủđãlộrasơhở.”

“Sơhởgì?”

“NgườicủakhoaVật chứngđã lấynguyên liệuở trêndòngchữđó,rồilạimuahàngtrămloạimựcđỏởchợvề,loạinàocũngđemsosánh,cuốicùngcũngđiềutrarađượchungthủdùngloạinguyênliệumựccónhãnmáchợpquycáchcủaxưởngTiêuSơn.HômnaytôitìmđộitrưởngTrầnđểthươnglượng,ởhuyệnthànhanhtacũngđãbốtrí mườimấy người, mấy thị trấn nhỏ trong huyện cũng đều pháicảnhsátởđồncôngantrongvùng,vềcơbảnchúngtôiđãđếnkhắpmộtlượttấtcảcáccửahàngvănphòngphẩmởtrongtoànhuyện.”

“Kếtquảthếnào?”

“Nguyênliệucủahãngnàychỉcómộtcửahàngvănphòngphẩmtronghuyệnthànhbán.Nghenhânviêncửahàngnóinhãnhiệumàunày thời gian thành lập ngắn, giá cả lại cao, ở huyện Bạch Tượngcũngkhôngđặcbiệtlậpnênđượcmạnglướitiêuthụ,chonêncólẽcảhuyệnchỉcómỗinhàhọbán,họlàchuỗicửahàngvănphòngphẩmtrêntoànquốc,tổngcôngtykýgửihàngchonênmớibán.”

“Nói vậy, lượng tiêu thụ loạimàunày tronghuyệnBạchTượngchắccũngkhôngnhiều.”

TrươngNhấtNganggậtđầu:“Đúngvậy,cửahàngđóđãgiởrasổghichépbánhàng, loạinguyênliệunàyhơnbathángtrướchọmớibắtđầubán,chođếnnaychỉcónămlầnghichépvềviệcbánraloạinguyênliệumàunày,trongđócómộtlầnlàtrongtuầnnày,chínhlàsaukhixảyravụán,trênthựctếthìchỉcầnđiềutrabốnlầntrướclàđượcrồi.”

“Cócáchđểđiềutrarađượcbốnlầnđólànhữngngườinàođếnmuakhông?”

TrươngNhấtNgangnói:“Nếunhưthuậnlợi,ngàymaichắcsẽcókếtquả.Trongcủahàngnàycóhaimáyquaycamera,videogiámsátởtrênmáyvitínhcủaôngchủbọnhọ,ôngchủđóhômnayđiravùngkhácnhậphàng,sángsớmmaicóthểvềkịp,tôiđãhỏirồi,máyquaycủahọgiữđượcsáumươingày,chỉcầntronghaithángnày,hungthủđếnmuanguyênliệumàu,thìchắcchắncóthểđiềutrarađược.”

CaoĐônggậtđầu:“Việcnàychođếnnaycóthểđượccoilàmộtmanhmốikháquantrọng.”

TrươngNhấtNgangnói:“Nếunhưngàymaiđiềutrarađượckếtquả, trongbốnngườimua loạinguyên liệumựcnày, cómộtngườichínhlàhungthủ,vậythìvạnsựmaymắnrồi.”

CaoĐôngkhẽhomộttiếng:“Ngàymaitôisẽđicùngvớicáccậu.”

CaoĐôngkhônghềlạcquangiốngnhưTrươngNhấtNgang,anhnghĩtênhungthủnàytâmtưcẩnmật,cảquátrìnhmưusátđềuđượclênkếhoạchvôcùngtinhtếtỉmỉ,khôngđểlạibấtcứnhânchứngvậtchứngnào,không lẽnào cuối cùng lạibị thảmbại trênnguyên liệumàunàysao?

Mongrằnglàđượcvậy,hungthủchắckhôngnghĩđượcđếncảnhsátchúngtakhôngbỏquangaycảchitiếtnguyênliệumàunày.

NhưngnếunhưnguyênliệumàuhắndùngkhôngphảilàmuaởhuyệnBạchTượng,vậylàkhôngphảicôngviệcngàymailạimấtcôngvôíchsao?

Vàcómộtđiểmđángnghilà,tạisaohungthủlạimualoạinguyênliệumực ítngườidùngvàgiácảđắtnhưvậy?HơnnữavừavặncảhuyệnBạchTượngchỉcómộtcửahàngbánloạinguyênliệumàunày.

Nếunhưhắndùngloạimàuhàngphổthông,rấtnhiềunơibán,cônganvốnkhôngthểđiềutrarađượckênhmuahàngcủahungthủ,đươngnhiêncũngkhôngthểnàoxácđịnhđượchungthủ.

Cólẽlàhungthủkhônghềbiếtthươnghiệucủanguyênliệumàu,

chỉnóivớingườibánhàngmuamộtnguyênliệumàuđỏ,ngườibánhàngbèntiệnthểđưachohắn.

Đối với loại nguyên liệu màu này, không phải là “công cụ bắtbuộc”củahànhviphạmtội,tinrằnghungthủcũngsẽlơlàmấtcảnhgiác,quyếtkhông thểnàongờđược rằng loạinguyên liệuhắnmuavừavặntrongcảhuyệnchỉcómộtcửahàngbán.

Nếu tất cảmọi việc đều thuận lợi, ngàymai khi lấy được cuộnbăngvideongườimualúcđó,nghiphạmrõrànglàsẽbịlộdiện.

CaoĐônglạinói:“Maitôiđicùngcáccậutớiđó,hyvọngcóthuhoạch.NgoàiracáccậucòncầnphảitheosátcôngviệcchỗGiámđốcQuáchmột chút,điều tra thêmmột chút trongvònghai tuần trướckhixảyravụán,nhữngbăngvideokhixecủaLýÁiQuốcđiquacácmáyquaytrênđườngphốtrongtoànhuyện,xemcóchiếcxenàobámtheoởđằngsauhaykhông.Hungthủcủavụánnàyđãchuẩnbịthámthính thămdò rất tỉmỉ, hơnnữa thời gian cũng chọn lựa lúc đêmkhuya,chắcchắnlàđãtheodõitừtrước,hơnnữaphảitheodõirấtnhiều ngàymới nắm bắt được cơ hội Lý Ái Quốc về nhà vào thờiđiểmnày.Hãyđiềutratỉmỉmộtchút,chắcchắcsẽcóthuhoạch.”

“Vâng,anhcả,tôiđilàmngayđây.”TrươngNhấtNgangmặcdùgươngmặthơitiềutụynhưngtháiđộđốivớicôngviệcvẫnvôcùngnghiêmtúc,đặcbiệtlàrấtbiếtnghelờiCaoĐông.

Cao Đông cũng rất khen ngợi người trợ lý đắc lực này, khôngnhững“biếtđiều”,nghelời,đầuóccũngrấtnhanhnhạy,ngườinhưvậy đương nhiên sẽ là thuộc hạ cốt cán của anh, anh cười: “TiểuTrương,lầnnàyvấtvảchocậurồi,đợisaukhixửlýxongvụán,khivềthànhphốtôisẽkhaocậuvànhữnganhemkhácmộtbữaratrò.”

Sáng sớmhôm sau, CaoĐôngmặc áo khoác thường, bên cạnhanhcóTrươngNhấtNgangvàđộitrưởngTrầnmặccảnhphụcđiđếnmộtcửahàngvănphòngphẩmtươngđốibềthế.

CaoĐôngbướcvàotrongcửahàng,ngướcđầulênnhìnthấyhai

chiếcmáyquaycameratrongcửahàng,vừavặnmộtcáitrướcmộtcáisau,vịtrílắpđặtvàđộcaocũngđềurấtkhoahọc.Banđầuanhcònlolắngmáyquaycameracònkhôngquayđếnmặtngười,hiệngiờcórấtnhiềumáygiámsáttrongcửahàng,góclắpđặtkhôngđượctốt,đềulàdochủcửahàng tựmình lắpbừađểđềphòng trộm, trongnhiềutìnhhuốngthìkhôngquayđượcđếnmặtngười.Đâyrõrànghệthốngcửahàngthiếtkếthốngnhất,haichiếcmáyquaycameranàyđềucóthểquaymộtcáchchuẩnxácđếnphầnmặtcủabấtcứairavàocửahàngnày.

Qua cuộc trò chuyện với chủ cửa hàng, đây là hai chiếc máycamerahaitriệupixel,ánhsángtrongcửahàngsángtỏ,rõrànglàcóthểquayrõđặctrưngkhuônmặtcủamọingười.

Chủcửahàngdẫnhọđếnmộtvănphònglàmviệcđơngiản,lấyramộtcuốnhóađơnbánhàngđãđượcchuẩnbịtừtrướcđưachoCaoĐông nói: “Thưa lãnh đạo, đây là hóa đơnmà chúng tôi đã tìm rađượctheochỉthịcủacácanh,việcbánhàngcủachúngtôiđềuthôngquamáyscanđiệntửđểnhậpsốliệukho,đâylàhóađơncủabốnlầnbánhàng.”

CaoĐôngnhìnvàomấy tờgiấyở trong tay, trongghichépbốnlầnmuabán,lầnxanhấtlàhaithángtrước,sauđókhoảngcáchhaibatuầnthìbánramộtlần,trongghichépcủabốnlầnmuabánnày,thậtkhôngngờđềuviếthóađơnVAT,đềulànhữngđơnvịcơquan.

CaoĐônghỏi vẻ hiếu kỳ: “Bốn lầnmua, đều viết hóađơnVATsao?”

Chủcửahàngnói:“Chúngtôilàđơnvịđượcchínhphủhuyệnchỉđịnhcungcấphàng,loạinguyênliệumàugiákháđắt,thườngthìmọingườitựsửdụngđềumuanhãnhiệutrongnướcsảnxuất,mấy lầntrướccóđơnvịđếnmua,nhânviênbánhàngcủachúngtôiđãgiớithiệuloạinàyđểdùngthử.”

CaoĐônggậtđầu,bảoTrươngNhấtNgangcầmmấytờhóađơnnàyđi,hóađơncủahailầntrướcđềulàSởĐịachínhhuyện,hailầnkháclàhaiđơnvịsựnghiệp.

CaoĐôngchúýtrêntờhóađơnbánhàng,bốnlầnmuađềughirõthờigianmấygiờmấyphút,việcnàygiúpíchrấtnhiềuchoviệckiểm

travideo,chỉcầnkéođếnkhoảngthờigianđólàđược.

Anhyêucầuchủcửahàngmởvitính,chuẩnbịxemvideo,látnữasẽcopyvideovàđemđi.

Dongàythángmuabáncủalầnđầutiênđãvượtrakhỏithờigianbảolưuvideo,chonênhọchỉcóthểxemđượcbalầnsau.

Hailầntrướclàngườicủađơnvịsựnghiệpđếnmua,CaoĐôngdặndòđộitrưởngTrầnchúýhaingườinày,khitrởvềsẽpháingườiđiđiềutra.Đếnlầnthứba,làmộtngườinamgiớichừng40tuổixuấthiện trong video, lần cuối cùngmuamột đống nguyên liệumàu vàmộtsốgiấy,tiệnthểcònmuathêmmộtítđồdùngvănphòng.

Đội trưởngTrầnnhìnhồi lâurồinóivớiCaoĐông:“ĐâychẳngphảilàPhógiámđốcSởĐịachínhVươngTuBangsao,saoanhtalạitựmìnhđếnmuađồchứ?”

“Ồ?AnhtalàphógiámđốcSởĐịachính.”CaoĐôngnhìnngườinàykỹhơn.

ĐộitrưởngTrầnliềnnghĩngayra,cườinói:“Cólẽanhtamuađồchoconcủamình.”

CaoĐôngnói: “Vậy à?”.Đội trưởngTrầnbổ sung thêm: “Nghenóimấynămtrướcanh ta lyhôn,cómộtđứacon traihơn10 tuổi,chắclàhọctiểuhọc,sốngcùnganhta.Trôngcóvẻnhưlàanhtamuavềchocontrẻdùngchoviệcvẽtranh.”

CaoĐônggậtđầu, rõ ràngVươngTuBangđãviếthóađơnchođơn vị, đương nhiên là sẽ lấy tiền chi phí văn phòng phẩm của cơquan,anhtamuanhiềunhưvậy,chắclàcũngđếnmấytrămtệ.Vớivaitròlàphógiámđốc,thứđồđánggiámấytrămtệcònlấytiềncủađơnvị,thậtlàhạgiábảnthân,CaoĐôngcườikhẩy.

Lúcnày,VươngTuBangmuaxongđồ,rờikhỏicửahàng,anhtasaukhibướcrakhỏitầmchiếucủamáyquaycamera,trongmáyquayliềnxuấthiệnmộtngườikhác,CaoĐônggiậtmình,làanhấy?

TrongvideoxuấthiệnkhuônmặtrõnétcủaTừSách,anhtatiếnvàotrongcửahànghìnhnhưnóimấycâugìđóvớichủcửahàng,sau

đómuamộtgamgiấyrồiđi.

CaoĐôngđươngnhiênkhônghềnghingờgìđốivớiTừSáchcả,dùsaothìTừSáchbướcvàocửahàngrấttựnhiên,chỉnóimấycâu,muamộtgamgiấyrồirờikhỏiđó.

CaoĐôngnhìnthấyTừSáchởtrongvideo,nhớđếnviệcTừSáchnhờanhnóivớiTrươngTươngBìnhvềviệcđưangườirakhỏi trạitạmgiam,dạonàybậnrộnquá,việcđưangườiravẫnchưaphùhợplắm,đợimấyhômnữasẽgiúpanhấybốtrí.Sauđó,dẫnngườitrởvềSở.

SaukhitrởvềSởCônganhuyện,CaoĐônggọiđộitrưởngTrần,GiámđốcSởQuáchHồngÂnvàTrươngTươngBìnhphógiámđốcphụtráchhìnhsựcùngthươnglượng.Cửahàngvănphòngphẩmđócómốiquanhệvớicáccơquanrấttốt,đúnglàởtronghuyệncórấtnhiềuđơnvịđếnđómuahàng,thườngthìnhữngđồvănphòngphẩmthườngngàycósốtiềnítthìđềumuaởchỗđó.

Cho nênmấy đơn vị sự nghiệp và đơn vị cơ quan đến đómuanguyênliệumàuthìkhônghềlạchútnào.

Bâygiờđiềucầnphảilàmrõlà,nhânviênphụtráchviệcmuađồcủahaiđơnvịsựnghiệptrongđoạnvideo,cóphảithựcsựlàngườicủađơnvị sựnghiệphaykhông,nguyên liệumàuhọmuadùngđểlàm gì, liệu có cách nào chứngminh được nguyên liệumàumà họmuakhôngdùngđếnnhữngviệckhác.

Tiếpđến,contraicủaPhógiámđốcSởĐịachínhVươngTuBangcó phải là đang học vẽ, việc này tốt nhất cũng phải nghĩ cách tìmngườiđểtìmhiểumộtchút.

Về việc Vương Tu Bangmua nguyên liệu màu, Trương TươngBìnhcũngbiết,ôngtavàVươngTuBangcũngcómộtsốmốikếtgiaocánhân,ngheôngtanóicontraiVươngTuBangđúnglàđanghọcvẽ,hơnnữaVươngTuBangcũngkhôngthểnàođigiếthạiLýÁiQuốc.

Một là Vương TuBang làmột vị quan chức rất bảo thủ, nhàmchán.HailàVươngTuBangvàLýÁiQuốcchỉlàmốiquanhệquenbiếtgậtđầuchàonhaukhigặpmặttrongcuộchọp,cảhaiđềuchẳngcógiaođiểmnàotrongquanhệvàcuộcsống,nghenóihaingườinếunhưgặpmặtđốidiệnnhauởtrênđường,chưachắcđãnhậnđượcra.

Đươngnhiên,sựviệcbâygiờchỉcòn lại làxácminhthânphậncủanhânviênđếnmuahàngcủahaiđơnvịsựnghiệptrongvideo,vàcảviệcsửdụngnguyênliệumàumuavề.

Bởivìvụánnàyđiều trađếnbâygiờ,gầnnhưkhôngcóbấtkỳtiếntriểnnào,giờđâybắt taytừchi tiếtnguyên liệumàunày,cũngchỉ làcáchduynhấtkhikhôngcòncáchnàokhác.Muốnđiđiềutranhânviêncủanhữngđơnvịkhácởtrongthểchếcũnglàmộthànhđộngrấtsượngsùng,sựviệcnàynếubịnhữngđơnvịkhácbiết,ảnhhưởngrấtxấu.

Nếu nhưmở rộng điều tra, lại bị những đơn vị khác biết, cuốicùngkếtquảđiềutralạichứngminhsựphánđoáncủahọlàsailầm,vậythìsẽcàngsượngsùng.

ChonênCaoĐôngcầnphảithươnglượngvớinhữngngườiởSởCônganhuyện,cáchnàycũnglàđangtiếnhànhphươngpháploạitrừtừngngườimộtđốivớitấtcảmọingườicókhảnăngphạmtộitrongtìnhthếbấtđắcdĩ.

Kếtquảthươnglượngcuốicùnglàđểchođộitrưởng

Trầnnghĩcáchtìmbạnbèkhéoléothămdò,trướctiêncầnphảixácđịnhthânphậncủangườixuấthiệntrongđoạnbăngvideo,rồisẽnghĩcáchtìmhiểuxemhọsửdụngnguyênliệumàuthươnghiệunàyvàoviệcgì.

CaoĐôngmặcdùbốtrínhưvậy,nhưngtronglònganhlạicũngkhôngđặtkỳvọnggìvàokếtquả.Dùsao thì làđơnvịmuanguyênliệumàu,làmộtviệcrấtbìnhthường.

Saukhimới tancuộchọp,đội trưởngTrần lạimột lầnnữađếntìmCaoĐông, báo cáo với anhmột việc: “Người của SởĐịa chínhhuyệnsángnayđếnđồncônganhuyệnthànhbáoán,nóirằngtrưởngphòngChấpphápđấtđaicủahọ-LâmTiêuđãmấttích.”

CaoĐôngchợtrùngmình,tronglòngphátraâmthanh:“Ngườitiếptheobắtđầurồi!”

MCHƯƠNG13

ấyhômnay,anhlúcnàocũnglolắngtrướckhipháđượcvụán, theo như khẩu khí “Giết đủmười lăm giám đốc, giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù”,vịquanchứctiếptheogặpnạnthìsựviệcquánghiêmtrọngrồi.

Bây giờđội trưởngTrầnđộtnhiênbáo cáomộtngườitrưởng phòng của Sở Địa chính mất tích, hình như vừa khớp vớitiếngnóitronglònganh.

AnhlậptứcchúýđếnđộitrưởngTrầnvẫnđứngtrướcmặtmình,bènkhôiphụclạithầnthái,khôngđểchocấpdướinhìnthấysựxaođộng trong lòngmình,vẫngiữđược tháiđộbình tĩnh thườngngàycủaanh,chậmrãihỏi:“Chuyệngìvậy?”

Đội trưởngTrầnvộivàngnói: “Là thếnày,hômnaymộtngườithưkýquảnlýcôngviệcthườngngàybênđơnvịbọnhọđếnbáoán,nóirằngđộitrưởngLâmTiêubanChấpphápđãbangàynaykhôngđilàmrồi,hômnaylàngàythứtưkhôngđilàm,LâmTiêulàngườiNinhHải,sángnaylúcbáoán,ngườinhàanhtacũngcùngđến.Nóianh tamấyngàynay tắtmáy,bản thâncũngkhôngđi làm,đếnnơianhtaở,gõcửakhôngcóaitrảlời,chonênngườinhàanhtarấtlolắng,đãtìmđếnđơnvị,lãnhđạođơnvịbảohọđếnbáoán.Chonênmớisángsớmhọđãđếnđồncônganhuyện thành,đâycũng là tintứctôivừamớinhậnđược.”

CaoĐôngđưachođộitrưởngTrầnđiếuthuốclá,còntựmìnhthìcũngchâmmộtđiếu,khẽnhíumày,rítmộthơi,nói:“Giámđốccủacácanhnóithếnào?”

Ánh mắt đội trưởng Trần chợt giật mấy cái, nói: “Giám đốcQuáchnóimọiviệctoànquyềngiaochoanhxửlý.”

CaoĐôngkhẽ liếcmắt,nói: “GiámđốcQuáchnóicócần lậpánhaykhông?”

“TấtcảnghetheoanhCaođịnhđoạt.”

CaoĐôngbậtcười:“TôiđếnđâyđểphụtráchvụánLýÁiQuốc

củacácanh,vụánmấttíchcũngthuộcvềsựquảnlýcủatôi,haha,việcnàycầnphảinóinhưthếnàođượcnhỉ?”

“Ừm…”ĐộitrưởngTrầnlắpbắp:“Việcnày…việcnày…tôicũngkhôngrõ.”

CaoĐôngtrong lònghiểurấtrõ,vụánnhânviênmấttíchthìởđâu cũng là vụ án nhỏ, bây giờ QuáchHồng Ân nói vụ án do CaoĐôngtoànquyềnphụtrách,rõràngôngtasợxảyrachuyện,ngaycảviệclậphaykhônglậpáncũngrấtkhóxử.

Nếu như làmột người bình thườngmất tích, vụ án lập án thìcũngchẳngcógìghêgớmcả,bâygiờlàmộtngườitrưởngphòngởcơquannhànướcmấttích,nếunhưlàtrướcđâythìcũngchỉlàmộtviệcnhỏ, nhưng lúc này đang ở đầu sóng ngọn gió, một người trưởngphòngmấttích,QuáchHồngÂnsợlàkhôngphảimấttíchmàlànạnnhântiếptheo.

Mộtcơnsóngchưatanđi,mộtcơnsóngkháclạitràotới,vụánlớncủaLýÁiQuốcvẫncònchưapháđược, lạixuấthiệnthêmmộtnhânviêncôngvụbịhại,vậythìchẳngphảilàtrờisậprồisao?

Chonênvềviệcngườitrưởngphòngnàymấttích,rốtcuộccólậpánhaykhông,QuáchHồngÂnkhôngdámquyết,chỉcóthểgiaotoànquyềnchoCaoĐông.CaoĐônglàmộtvịquanchứccótínhkỹthuậtchuyênnghiệp, lại cóngười chống lưng,QuáchHồngÂn tin tưởnganhcàngbiếtcânnhắctrongviệcxửlýsựviệcnày,chonênngaycảviệclậphaykhônglậpán,cũngđềuđểCaoĐôngquyếtđịnh.

LúcnàyđâyCaoĐôngcũngkhôngcócáchnàođểphánđoánxemviệcmấttíchcủangườitrưởngphòngcótêngọiLâmTiêunàycóliênquangìđếnviệcLýÁiQuốcbịhạihaykhông, rítmộthơi thuốc lá,mímmôi,hạgiọngnói:“Tạmthờichưalậpán,cứđểđó.”

ĐộitrưởngTrầnhiểuý,nói:“Bâygiờtôisẽđinóivớihọ.”

Cao Đông nói: “Đợi một chút, sự việc này, hiện nay có nhiềungườibiếtkhông?”

Đội trưởng Trần nói: “Ngoài người trong Sở Địa chính, và cảngườithâncủaLâmTiêu,chắclàkhôngcóaibiếtnữa.”

CaoĐônggậtđầunói:“Được,anhhãyđisắpxếp,sựviệcnàyphảitừ từ,bảongườinhàanh takhôngnênquá lo lắng,nói là cảnh sátchúngtanhấtđịnhsẽdốctoànlựcđểđiềutratìmkiếm.HãynóivớilãnhđạođơnvịcácanhcólờivớiSởĐịachính,sựviệcnàycầnphảigiảiquyếtkínđáo.Đượcrồi,anhhãylàmviệcđi,nửatiếngsauhãylấytậphồsơmàsángnayhọđếnđồncônganbáoánlạichotôi.”

Nửagiờđồnghồ sau,đội trưởngTrần lạimột lầnnữađếngặpCaoĐông,tiệnthểmangtheotậphồsơbuổisángcủađồncôngan.

Cao Đông lật giở vài trang, nói: “Cái người tên Lâm Tiêu nàyngoàiviệcghi làngườiNinhHải,nhữngtìnhhìnhkhácmàanhtìmhiểuđượcthìhãynóichotôibiết.”

“LâmTiêu là ngườiNinhHải, tốt nghiệp trườngĐại học PhúcĐán[1], banăm trước thi sáthạchnhânviên côngvụ của tỉnhđượcvàoSởĐịachínhhuyệnBạchTượngchúngtôi,từtrướcđếngiờvẫnđitheoPhógiámđốcVươngTuBang.”

“ChínhlàngườicótênVươngTuBangmàsángnaychúngtanóiđếnà?”

“Ừm,đúngvậy.”

“Được,anhnóitiếpđi.”

“Anhtakhôngcónhàriêngởtronghuyệnchúngtôi,anhtathuêmột cănhộ chung cư cao cấp trong tiểu khuVănPhong củahuyệnthành.Bắtđầutừthứbathìkhôngđilàm,diđộngcũngtrongtrạngthái tắtmáy.Ngườitrongđơnvịhọcứtưởngrằnganhtacóthểcóviệcgìkhác,dù saoviệcnhânviên côngvụmấyngàykhôngđi làmcũngrấtbìnhthường.Hômquabốmẹanhtađếnđây,điđếncănhộanhtathuê,gọicửakhôngcóaitrảlời,họkhôngcóchìakhóa,khôngmởđượccửa.Thếnênsánghômnayđãtìmđếnlãnhđạođơnvị,cảhaibêncùngthươnglượng,mấyngàyliềnkhôngđilàm,diđộngtắtmáy, trong nhà không có người, gộp lại thìmới cảm thấy có gì đókhôngổn,chonênbốtríngườiđicùngbốmẹanhtađếnbáoán.”

“Tìnhhìnhcôngviệcthườngngàycủangườinàyrasao?Làmviệctrongđơnvịtốtchứ?”

“Theonhưtôitìmhiểuđược,ngườinàylàmviệcrấtnghiêmtúc,cótráchnhiệm,cũngbiếtcáchgiaotiếp,ởtrongđơnvịkháđượcmọingườiưuái.Nghenóianh ta là cánh tayđắc lựccủaPhógiámđốcVươngTuBangcủabọnhọ,đượccoi trọngđềbạt.Chonênnhanhchóngtrởthànhđộitrưởngcủamộtchiđộichấppháp.”

“AnhtavàLýÁiQuốcthìsao,cóquennhaukhông?”“Hoàntoànkhôngquenbiết,họkhôngởcùngmộtcấpbậc,chắccònkhôngcócơhộigặpmặt.AnhtavàPhógiámđốcTrươngcủachúngtôithìlạicóquenbiết.”“Ồ,TrươngTươngBình?Họsaolạiquennhau?”

“Từnămngoáitronghuyệnbắtđầutiếnhànhcảitạokhuvựccũ,thànhlậpnênBanDuytrìổnđịnhcảitạokhuvựccũ,doVươngTuBanglàmchủnhiệm,LâmTiêulànhânviênđắclựccủaanhta,ngoàira,bađơnvịSởXâydựngthànhphố,côngan,SởQuảnlýthànhphố,mỗiđơnvịđềupháimộtphógiámđốcđảmnhiệmvaitròlãnhđạotổcôngtác.PhógiámđốcTrươnglàlãnhđạodocônganpháiđến,chonênđươngnhiênlàcóquenbiếtvớiLâmTiêu.”

CaoĐôngồmộttiếng,anhnghĩđếnTừSáchtừngnhắcvớianh,con trai cậuanhấyđâmmộtngườivàbịngười củaTrươngTươngBìnhbắtđượccũngchính làbởivìviệcphádỡ,chonênmuốnđưangườitừchỗTrươngTươngBìnhra.

Vốn dĩ anh cứ tưởng Trương Tương Bình là người quản lý vềTrinhsáthìnhsự,chonênviệcđâmngườiđươngnhiêndoTrươngTươngBìnhbắtgiữ.

Bâygiờmớibiết,thìrabảnthânTrươngTươngBìnhcũnglàmộttrongnhữnglãnhđạochínhtrongviệcphádỡ,xemraviệcđưangườiralạiphiềnphứchơnchútrồi.

Trongnhữngthànhviên lãnhđạocủađộiphádỡ,cóngườicủaviệnkiểmsát,emhọTừSáchđâmngườicủacôngtyThànhKiến,cólẽsẽbịxửtộinặng,thảonàomàTừSáchvốnlàngườicótínhcáchhướng nội, cũng đều bắt đầu phải nhờ tới mối quan hệ. Việc củangườibạncũnàybắtbuộcphảigiúpđỡrồi!

Nghe đội trưởng Trần nói, Cao Đông phân tích, cái người tênLâmTiêu,tronghệthốngcôngan,cùnglắmlàcũngchỉquenbiếtvớiTrươngTươngBình,khôngcómộttíquanhệgìvớiLýÁiQuốc,đã

từnggặpmặthaychưathìkhôngrõ,xemraviệcLâmTiêumấttíchvàviệcLýÁiQuốcbịhại,chắclàhaiviệcchẳngliênquangìđếnnhau.

Nhưngbâygiờlàthờiđiểmnhạycảm,cũngcầnphảisuyxétđếnviệcnếunhưLâmTiêucũngbịhại,vậythìhungthủchỉđơnthuầnlàbáothùxãhội,đặctrưnghànhvithùhằnvớinhânviêncôngvụthìcàngrõnéthơn.

Anh suy ngẫmmột lát, dự tính trong lòng sự việc này vẫn cầnphảitìmhiểuthêm,nếunhưviệcmấttíchcủaLâmTiêukhông liênquangìđếnvụánhiệnnay,vậy thìanhcũngkhôngquan tâmnữa.TùySởCônganhuyệncủabọnhọgiảiquyếtthếnàocũngđược,việcmấttíchcủamộtcánhânchẳngliênquangìđếnanhcả.Nếunhưcóliênquan,đếnlúcđósẽxemxétđểxửlý,ítrađếnlúcnàyvụáncủaLýÁiQuốcvẫnchưapháđược,nếunhưbịcấptrênbiếtđượchungthủ trongmấyngàynày lại xử lýmộtngườikhác, vậy thì anhcũngkhócóthểthoáithácđượctráchnhiệm.

Chonênbâygiờvụánmấttíchvẫncứđểđó,chodùanhtakhôngphảimấttíchmàlàgặpnạnrồi,chodùcópháthiệnrathithể,bâygiờcũngkhôngthểtrựctiếpgộphaivụánlại.

Đãđưaraquyếtđịnh,CaoĐôngbènnói:“Trongnhàanhtachođếngiờvẫnchưacóaivàocóphảikhông?”

“Sángnaynghenóilàđangliênhệvớichủnhàđểlấychìakhóa,chođếngiờđãvàođượchaychưathìkhôngrõ.”

CaoĐôngnói:“Cácanhgọimấyngườiđiđếnnhàanhtaxemtìnhhìnhrồitínhtiếp,sựviệcnàynếunhưkhôngliênquangìđếnvụáncủaLýAiQuốc,thìtạmthờikhôngcầntốnsứclựcvàonó.Nếunhưcóliênquan,hãynhớ,đừnglàmầmlên,quayvềnóivớitôi.”

CHƯƠNG14HômnayTừSáchláichiếcxeAudimàuđen,anhtangồilêntrên

xe,nhìnđồnghồki-lô-mét,vừarồianhtađihaiki-lô-mét,xechẳngbịchútnghiênglệchgìcả,xemrathínghiệmnàylạithấtbạirồi.

Anhtadừngxetrênmộtđoạnđườngngoạiôvắngvẻ,xuốngxeđểkiểmtralốpxe,hailốpxetrướcsauởphíabênphảixeđềuđangcắmmộtthứgìđó,nhưnglốpxehìnhnhưkhôngthấytìnhtrạngbịxìhơi.

Lốp xe này chất lượng tốt thật đấy. Nhưng đối với anh ta đâykhôngphảilàtintứctốtđẹpgì.

Anhtađangthôngquathửnghiệm,đểđốiphóvớimụctiêutiếptheo,lốpxechínhlàmộtkhâuthenchốtnhấttrongđó.

Đươngnhiên,nếunhư thínghiệmkhôngổn,anh tavẫncòncósúng.Nhưngtiếngsúngnổrấtvang,cóthểsẽlậptứcgâynênsựcảnhgiáccủamọingườixungquanh,rấtkhócóthểrútluiêmthấm,nếukhôngđếnđộbấtđắcdĩthìanhtasẽkhôngdùngđếnsúng.

KháchsạnBánĐảocáchđoạnđườngPhongTâyởphíaNambênngoàitiểukhuPhongTâykhoảngchừng2300mét,chínhlàđịađiểmmụctiêugâyánanhtadựtính,đâycũngchínhlànơicáchđịađiểmlầntrướcLýÁiQuốcbịhạimấytrămmét.

TrươngTươngBình thườngxuyên tiếpkháchởkhách sạnBánĐảo,saukhiviệctiếpkháchkếtthúc,ôngtathườngláixemộtmìnhtrở về tiểu khuPhongTây.Ông ta vàLýÁiQuốc cùng sống chungtrongmộttiểukhudâncư,chiếcxeôngtaláichínhlàchiếcxeAudicùngđờivớichiếcxecủaTừSách,trọnglượngcủaxethìcũngtươngđương.TừSáchcũngđãchúýthấy,chiếcxeAudicủaTrươngTươngBìnhchắclàcũngdùnglốpMichelin.

Đâychỉ làsựphỏngđoán,anhtakhôngthểnàocócáchđếnsátdướigầmxecủaTrươngTươngBìnhđểxemxétkỹlưỡng.

ViệcanhtabiếtxecủaTrươngTươngBìnhcó lẽcũngdùng lốpMichelinlàdocómộtlầnđitheoTrươngTươngBìnhrửaxe,saukhiôngtarửaxexong,TừSáchcũngtiếnvàorửaxe,tiệnmiệnghỏinhânviênrửaxe,lốpxetrướccủaxeđãsắpbịmònhếtrồi,nếunhưmuốnthaylốpphảithayloạilốpnàotươngđốitốt,phảirồi,chiếcxeAudivừarồi,dùngloạilốpgì.Nhânviênrửaxenóichoanhtabiếtxeđódùng loại lốpMichelin, xe củaTrươngTươngBình cũng từngphảithaylốpởcửahàngcủabọnhọ.

Thôngtinnàychỉlàdonhânviênrửaxenóichoanhtabiết,cũngkhôngcócáchnàođểphánđoánđộchínhxáccủanó.Bởivìngườinhân viên rửa xe có thể không biết được hãng lốp xe của TrươngTươngBình,anhtachỉlàmuốnbánđượchàng,cửahàngcủabọnhọchỉbánlốpxeMichelin,chonênmớinóivớiTừSáchlàMichelin.

Banđầu,thôngtinmàkhôngthểnàophánđoánđượcchínhxácđóđãgâyrakhông ít sựkhókhănchokếhoạchcủaanh ta.Nhưngmaymàthôngquathínghiệmcủaanhtađãchứngminh,trênthựctếlốpcủacáchãngchấtlượngđềutươngtựnhau,cùngvớichiếcxecótrọnglượngtươngtự,chọcvàilỗởlốpxe,thờigianxìhơigầnnhưcũnggiốngnhau.

Thínghiệmlúcnàychínhlàbướcthenchốtnhấttrongkếhoạchcủaanhta.

AnhtacầnphảiđặtđinhcắmlốpởdướilốpxeAudicủaTrươngTươngBìnhkhixeôngtadừngởkháchsạnBánĐảo,chỉcầnxekhởiđộng,lốpxelănvềphíatrước,thìchiếcđinhsẽcắmvàotronglốpxe.ĐợiđếnkhixecủaTrươngTươngBìnhđiđượckhoảng2300mét,cũngchínhlàlúcsắpđiđếncổngtiểukhuPhongTây,thìxesẽbịxìhơikhánghiêmtrọng.

Đếnlúcđó,TừSáchcócáchđểchoTrươngTươngBìnhxuốngxe,nóivớiôngtalàlốpxebịxìhơi,chỉcầnTrươngTươngBìnhxuốngxelàanhtalậptứccóthểratayngay.

Vấnđềkhókhăntrướcmắtchínhlàquãngđường2300métnày.

Nếunhưchiếcđinhchâmlốpxequálớn,vậythìkhilốpxexìhơisẽphátraâmthanhkhálớn,hoặclàkhivẫncònchưađiđếnđườngPhongTây,lốpxebịxìhơiđãtạonêntìnhtrạngthânxebịlệch,gâynênsựchúýcủangườingồitrongxe,vậythìTrươngTươngBìnhsẽkhông láixeđến tậnđườngPhongTâymớixuốngxeđểgiảiquyết,thếthìTừSáchcũngkhôngcócáchnàođểratay.

Nếunhưđinhchâmlốpxequábé,cũngsẽkhôngđạtđượchiệuquảlàxìhơilốpxe.Huốnghồ,bâygiờtrongphầnlớnlốpxeđềuđổchấtdịch tựđộngvá lốp,một loạivật chấtcósẵn trong lốpxe,gặptrườnghợplốpxebịhở,sẽnhanhchóngbùlấp.Nhưngchỉcóthểđốiphóvớinhữngchỗhổngnhỏ,nếunhưmiệngvết châmkhá lớn thì

khôngcótácdụng.

Ngoài ra, tốcđộxìhơivà tốcđộxecũngcómối liênquannhấtđịnh, tốc độ xe càng nhanh thì xì hơi càng nhanh, tốc độ xe càngchậmthìxìhơicũngcàngchậm.

Suyxétmộtcáchtổngthể,TrươngTươngBìnhđi từkháchsạnBán Đảo đến đường Phong Tây, chỉ hơn hai nghìn mét, chắc làkhoảngbaphútlàđến.Vừakhôngthểnàochâmmộtlỗhổnglớnđểgâynênâmthanhbịxìhơi,lỗhổngnhỏthìlạikhôngcócáchnàođểtrong vòngbaphút có thể khiến chonhìn ra được lốp xe bị xì hơi,cáchduynhấtchínhlàđặtmộtdãyđinh.Cụthểcầnbaonhiêuchiếcđinhmớicóthểđạthiệuquảvừavặn,thìvẫncầnphảitiếnhànhthínghiệmthêm.

Maymàsaunhiềulầnthínghiệmthìđếngiờđãcóchútkếtquảnhấtđịnh,TừSáchtinrằngtrongmấyngàynàylàcóthểcóđượckếtluậncuốicùng.

Anhtakhónhọcrútđinhđangcắmvàotronglốpxe,sauđóliềnlấyở trongcốpxe rahai chiếc lốpxemới,dùngbộkíchgầmxeđểthaylốp,saukhiđổilốpmớibènđặtlốphỏngtrởvàotrongcốpxe.

Mỗi lần thínghiệm,anh tađềugiữ lại lốpxe cũ,đưavềnhà tựmìnhvá.

Chỉcầnlàmmấylầnthínghiệm,cảchiếclốpđềubịbỏđi.

Mặcdùlàmnhưvậy,giáthànhrấtcao.Nhưngnếunhưđưalốpxeđếncửahàngvá,vếtđinhchâmlốpđểlạidấuvếtđặcbiệtnhưvậykhôngchừngsẽgâysựchúýcủanhânviênsửachữaxe.Ngộnhỡsaukhivụánxảyra,cảnhsátnghĩđếnviệctiếnhànhđiềutraloạitrừđốivớinhữngcửahàngsửachữaxe,mìnhrấtcókhảnăngsẽbịbạilộ.

Mặcdùthínghiệmtốntiền,nhưngsovớimạngsốngcủamình,đươngnhiênmạngsốngquantrọnghơn.

Từ Sách quay trở lại xe, lái xe đếnmột cửa hàng sửa chữa xe,xuốngxe,gọinhânviên:“CólốpxeMichelinkhông?Tôimuốnmuahaicái.”

Cậunhânviênhỏivẻhiếukỳ:“Tuầntrướcanhcũngmuahaicáirồi.”

TừSáchkhẽchaumày,lúcnàymớichúýthấy,đúnglàcửahàngnàytuầntrướcmìnhđãđến,vàlạivừakhéogặpđúngcậunhânviênlầntrướcbánlốpxechoanhta,trínhớcủacậutathậtkhiếnngườitabựcbội.

Mỗi lần anh tamua lốp xemới, đều nghĩ cách đến những cửahàngsửachữakhácnhau,vịtríđịalýcủakhuvựcngoạiônày,anhtakhôngquen thuộc lắm,chonênmớicáchchưađầymột tuầnđã lạiđếncùngmộtcửahàng.Hơnnữalạivừavặngặpđúngcậunhânviêncótrínhớtốt,xemrakhôngthểnàođếncửahàngnàymualốpthêmđượcnữarồi.

TừSáchchỉ có thể làubàumấycâunói rằng là có thểgặpphảitiểunhân,mộtchiếcxekhácởnhàđãhailầnbịkẻnàođóchọcthủnglốp,hơnnữachọcrấtto,khôngvánổi.Cậunhânviênđócũngchẳngnóithêmgìnữa.

Nhânlúcváxe,anhtalạinghĩthêmđượcmộtloạtcácchitiếtđểcóthểđốiphóvớiTrươngTươngBình.CaoĐôngvẫnchưagiớithiệuanh tavớiTrươngTươngBình, có lẽmấyngàynaybọnhọvẫn rấtbậnrộnđểphávụáncủaLýÁiQuốc,chưaphảilàthờigianthíchhợpđểnóichuyệncánhân.

Từkhixảyravụánđếnnayđãhơnmộttuần,cólẽmấyngàynữatìnhhìnhvụáncủahọcũngchẳngcóchúttiếntriểnthìcũngcầnphảinghỉngơi,đếnlúcđóCaoĐôngchắcsẽgiúpđỡviệcnày.

Đươngnhiên,trongkếhoạchbanđầucủaanhtavốnkhôngcósựxuấthiệncủangườibạnhọccũCaoĐôngnày, chodù làCaoĐôngkhông giúp đỡ, anh ta cũng có cách để tạo đượcmối quan hệ vớiTrươngTươngBình,hoànthànhkếhoạch.

CóthêmcậuCaoĐôngnày,anhtakhôngbiếtlàphúchaylàhọa.

CHƯƠNG15

CaoĐôngđangnằmtrênghếvắtócsuynghĩ,cửaphònglàmviệcvanglênbatiếnggõ,CaoĐôngngồithẳngdậynóimờivào.

Ngườivào làđội trưởngTrần,CaoĐôngnói: “Điều tra thếnàorồi?”

“Đãxácnhậnđượcngườimuanguyênliệumàucủahaiđơnvịsựnghiệp đó, họ đều là nhân viên hành chính của đơn vị họ, thườngngàycũngkhôngcóbấtcứhànhvikhácthườngnào,nguyênliệumàusau khi mua về thì dùng trong công tác tuyên truyền của đơn vị,khôngpháthiệnrabấtcứđiểmnghivấnnào.”

CaoĐônggầnnhưđãsớmdựliệuđượckếtquảnày,khôngnóigì.

ĐộitrưởngTrầnlạinói:“CảnhsátởđồncônganđãđếnnhàLâmTiêu một chuyến, nghe họ nói, trong căn hộ ở khu chung cư VănPhongmàLâmTiêuthuêkhôngcóai,cũngkhôngđểlạibấtcứtờgiấynào,đồđạcngănnắp,khôngcódấuhiệubịlụclọi.Tôiđãnóivớiđồntrưởngđồncônganrồi,ýcủalãnhđạoSởCônganhuyệnlàhãyghichéptìnhhìnhlại,tạmthờichưacầnlậpán.”

CaoĐôngừmmộttiếng,nghĩmộtlát,nói:“TiểukhuVănPhongđócómáycameragiámsátkhông?”

“Đâylàmộttrongsốmấytiểukhudâncưtươngđốicaocấpcủahuyệnthành,chắcchắnlàcó.”

“Kiểmtraxemlầngầnnhấtanhtavềnhàlàkhinào,lầngầnnhấtanhtarờikhỏitiểukhulàkhinào.”

“Được,tôiđixácthựcluônđây.”

SaukhiđộitrưởngTrầnrờikhỏi,CaoĐônglạinằmxuốngngửamặtlêntrầnnhà,suynghĩvềvụáncủaLýÁiQuốc.

Anhtanửađêmsaukhiđánhbàixong,mộtmìnhláixevềnhà,từđườngDuyênHảiNamrẽvàođườngPhongTây,điđượcchừngba,bốntrămmétrốtcuộcđãgặpphảitìnhhìnhgìmàkhiếnanhtanửađường dừng xe lại? Và gặp ai lại khiến anh tamở cửa xe?Để chohungthủlênxe?

Điềunàyvẫnlàđiểmthenchốtđểcóthểpháđượcvụán.

Vàquantrọngnhấtlà,rốtcuộchungthủđãlàmcáchnàođểđếnđượcđườngPhongTâyđónđườngsẵn?

Trongmáyquay camera, phàm là người đi bộ, đều rất dễ dàngđiều tra, chỉ cầnxemxem liệucóphải trongkhoảng thờigianngắnrờikhỏichiếcmáyquaytiếptheo,thìcóthểphánđoánđượcngườinàycódừnglạiởtrênđườnghaykhông.

Chỉcócáchduynhấtlàngồixeôtôđiđếnđó.

Hung thủ chắc chắn là ngồi xe ô tô đến, hơn nữa chắc chắn làngồiởhàngghếsau,nhưvậythìmáyquaycameramớikhôngquayđếnđược.

Nhưngtheonhữngkiếnthứctâmlýhọctộiphạmthôngthườngđểsuyđoán,hungthủchỉcómộtngười,khôngcóđồngbọn,vậythìngườitàixếláixelẽrakhôngcóquanhệgìvớihungthủmớiphải.

NhưngtấtcảnhữngchiếcxetốiđóđiquađườngPhongTâyđềuđã điều tra loại trừ rồi, tài xế đều nói không có ai xuống xe giữađường.Việcnàyrốtcuộclàthếnàonhỉ?

CaoĐôngmãimàvẫnkhôngthểnghĩrađượcsựmâuthuẫnnàyxảyrasaisótởchỗnào.

Lẽnào lầnnàyhung thủ là cóđồngbọn?Người tài xế lái xe làđồngbọncủahắn?

Cũng có thể làdo côngviệcđiều tra toànbộmấy trămchiếc xequá lớn, không có cách nào để lấy lời khai chi tiết tỉ mỉ của từngngườitàixếtốihômđó,rấtdễxảyrasơsuất,cônganđãđểsóttrongquátrìnhđiềutra?

Nhưngbâygiờđãbịlỡmấtkhoảngthờigiantốtnhấtđểđiềutra,vụánxảyrađãmườingàyrồi,chodùbâygiờcótìmthấychiếcxeđãchởhung thủ tốihômđó, chỉ cầnhung thủkhôngphải làngười cókhuônmặtvàvócdángdịhình,thì tàixếcũngchắcchắnkhôngthểnàonhớđượcgươngmặtcủahungthủnữarồi.

Khi vụ ánmới xảy ra,CaoĐôngđãđặt ra nămphươnghướngcôngviệc.

Bâygiờphươnghướngđầutiên,kiểmtramáyquaycameracủađườngPhongTâyđãthấtbạihoàntoàn.

Phươnghướngthứhai,kiểmtraxemtrongmộtkhoảngthờigiantrướckhixảyravụán,khiLýÁiQuốc láixeđi trênđườngthìbịaibámtheo.Phầncôngviệcnàyrấtlớn,lạicũngrấtkhó,chắclàhungthủlúctheodõicũngvôcùngthậntrọng,đểtránhbịLýÁiQuốcpháthiện.BâygiờhọmuốnthôngquamáyquaycamerađểđiềutraraaiđãtheodõiLýÁiQuốc,nhiệmvụcàngkhókhănhơnnữa.Nhưngcóthểkhẳngđịnhđiềunày,hungthủchắcchắnđãbámtheoLýÁiQuốc,chỉcầnchịukhókiểmtramáycameragiámsát,việccóđượckếtquảchỉlàsớmmuộnmàthôi.Việchiệnnaycóthểlàmlàchờđợikếtquả.

Phương hướng thứ ba, điều tra vật chứng hung thủ để lại. Vậtchứng có giá trị duynhất chỉ có hàng chữđó, nhưngmanhmối vềnguyênliệumàuthìđãbịđứtđoạn,phươngdiệnnàycũngrấtkhócóthểcóđượcđiểmđộtphá.

Phươnghướngthứtư,lấylờikhaicủabạnbèvàngườithâncủaLýÁiQuốc,điềutramốiquanhệxãhội.Mảngcôngviệcnàyvẫnđangđượctiếnhành,nhưngchođếnnaykhôngcóbấtcứbáocáonàocógiátrị.

Phươnghướngthứnămlàđihỏithămquanhkhuvựcnơixảyravụán,hỏinhữngngườidânthường.Mảngcôngviệcnàycũngđãđếnhồikết,hiện thờivẫnkhôngcóngười tậnmắtchúngkiếnvàngườihaybiếtsựviệc.

Xemraphươnghướngđáng tincậynhấtvẫn làphươnghướngthứhai,aibámtheoLýÁiQuốc.Đâylàmảngcôngviệccógiátrịnhấthiệnnay.

Nghĩ đến đây, CaoĐông gọi TrươngNhấtNgang lại nói: “Việcđiều tramáy giám sát trong toànhuyện, xemai đã bám theoLýÁiQuốcđếnđâurồi?”

“Vẫn…vẫnchưacókếtquả.”

CaoĐông“ừm”mộttiếng,nói:“Khôngcònnghingờgìnữa,hungthủđãtừngbámtheoLýÁiQuốc,nắmrõhànhtungcủaLýÁiQuốc.Theolýmànói,mảngcôngviệcnàylẽraphảicókếtquảrấtsớmmớiphải,đếnbâygiờvẫncònkhôngcómanhmốinàocógiátrị,vấnđềxuấthiệnởđâuvậy?Cóphảilượngcôngviệcquálớn?”

Trương Nhất Ngang cúi đầu nói: “Cũng chẳng phải vấn đề vềlượngcôngviệc,SởCônganhuyệnvàngườicủachúngtamấyhômnaycũngđềubậnrộnlàmmảngcôngviệcnày,từngchiếcmáyquaycameratrongtoànhuyệnchỉcầnxuấthiệncảnhquaycóchiếcxecủaLýÁiQuốc, chúng tôi đều xem rất nhiều lượt, thực sự khôngpháthiệnđượcngườinàokhảnghicả.”

Cao Đông hừ một tiếng: “Người khả nghi các cậu dùng mắtthườnglàcóthểnhậnrađượcsao?”

TrươngNhấtNgangcóvẻhơisợsệt,nói:“Tôi…chúngtôiđangnghĩ,hungthủcóthểlênxecủaLýÁiQuốc,cólẽlàngườiquencủaLýÁiQuốc,cóthểbắttayđiềutratừgócđộnày.Nếunhưlàngườiquencủaôngta,vậythì…vậythìtôinghĩ,hungthủchưachắcđãphảibámtheoLýÁiQuốc.

CaoĐôngmímmôi,nhíulôngmàynhìnanhta,nói:“MấyngườitốiđócùngđánhbàivớiLýÁiQuốc,đềuđãloạitrừrồichứ?”

“Vâng,saukhihọđánhbàixong,aivềnhànấy,từtrongmáygiámsátcủanhữngngãtưkhác,đềucóthểquayđượccảnhchiếcxecủahọđiqua,họđềucóchứngcứngoạiphạm.”

“Nếunhữngngườinàyđềukhôngphảihungthủ,

vậythìhungthủchodùlàngườiquencủaLýÁiQuốc,saocóthểbiết được hômđóLýÁiQuốc lại về nhàmuộnnhư vậy chứ?Chắcchắnlàphảitheodõi.Việctheodõinàycũngkhôngphảilàviệctrùnghợpngẫunhiên,vừamớihômđótheodõi,liềnpháthiệnrahômđócó cơ hội. Hung thủ chắc chắn đã theo dõi rất nhiều ngàymới cóđượccơhộinàyvàotốihômđó.”

“Nếu nhưmột người nào đó trongmấy người đánh bài tối đó,ngoàimặtthìvuivẻtốtđẹpvớiLýÁiQuốc,cùngnhauđánhbài,trênthựctếlàrấtcămhậnLýÁiQuốc,thuêhungthủgiếtngườithìsao?”

CaoĐônglạnhlùngnói:“Thuêhungthủgiếtngườilấysúnglàmgì?Hungthủđượcthuênhìnthấytrongngănkéongoàiviênđạncòncó cả tiềnmặt, tại sao lại không lấy?Có tên sát thủkhông cần tiềnsao?”

TrươngNhấtNgangbịCaoĐônggiáohuấnnhấtthờikhôngdámlêntiếng.

NgữkhíCaoĐôngcũngdịuxuống,nói: “Khiđiều travụáncầnphảinhìnrađượcbảnchấtvấnđề,cậucầnphảiđặtmìnhvàovịtrí,giả tưởng cậu chính là hung thủ để cố dựng lại được hiện trườngphạmtội,khôngthểđứngởgócđộcủangườithứbađứngngoàicuộcđể phá án.Đặc biệt cậu cần phải biết, khảnăng phản trinh sát củahungthủlầnnàyrấtvững,tôinóithậtvớicậu,tôichưabaogiờgặpđượchungthủđẳngcấpthếnày.”

TrươngNhấtNgangcúiđầunói:“Tôihiểurồi,anhcả.”

CaoĐôngnói:“CáccậuđiềutraaibámtheoLýÁiQuốc,khôngthểchỉdựavàocảmgiácphánđoánchiếcxenàokhảnghi,cáccậucầnphảilàmbảngphântíchsốliệu,khoảngthờigianxecủaLýÁiQuốcđiquamáyquaycamera,tấtcảnhữngchiếcxeđiquađótrongvòngnămphútsaubaogồmcảnhữngxeđộngcơđiện,xemáyđiện,nhữngchiếcxekhôngcóbiểnsố,chỉcầntốcđộcóthểbámtheođượcchiếcAudi,toànbộđềughilại,liệtkêrahẳnmộttrangsốliệu.Ghithốngkêtìnhhìnhtừnglầnđiquangãtưmỗingày,lấyrađượcmộtbảngbáo cáo, xemxemnhững chiếc xenào số lần xuất hiệnnhiềunhất.Trongvòngbangày,hãygửibảngbáocáolạichotôi.”

Trương Nhất Ngang chợt bừng tỉnh, làm theo cách thức CaoĐôngnói,tổngkếttấtcảnhữngchiếcxemỗilầnđisauxeLýÁiQuốc,liệtkêranhữngchiếcxenàotầnsuấtxuấthiệnnhiềunhất,trongsốnhữngchiếcxexuấthiệnnhiều lần,mộttrongsốchiếcxeđấy,chắcchắn làhung thủ.Cách làmnàyđáng tin cậyhơnnhiều so với việcbọnhọdựa vào kinhnghiệm, dựa vào cảmgiác để phánđoán xemchiếcxenàolàchiếcxebámtheo.

Bâygiờ là thờiđạiconsố,phááncũngcầndùngđếnnhữngsốliệuphântích.

Từ Sách có thể không ngờ được rằng, tư duy phá án của Cao

Đôngítnhiềuchođếnlúcnàyvềmặtphươnghướngđềuđúngđắn,chỉcóđiềucólẽvềchitiếtvẫntồntạimộtsốsơsuất.NếunhưCaoĐôngvẫntiếptụcmởrộnghướngđiềutratheotuyếnđườngnày,TừSáchcóthểẩnmìnhđượcbaolâuđây?

CHƯƠNG16Buổi chiều, đội trưởngTrần vội vàng bước vào phòng làm việc

củaCaoĐông,CaoĐôngnhìnanhta,hỏi:“ViệccủaLâmTiêuđiềutrathếnàorồi?”Anhdựcảmcóthểxảyrachuyệnrồi,bởivìsắcmặtcủađộitrưởngTrầnrấtbồnchồn.

“LâmTiêulúc6giờ30phúttốingàymồng10tháng12tiếnvàotiểukhudâncư,ngàyhômsaukhôngthấyđira,xecủaanhtavẫnđỗtrongtầngngầmgửixecủatiểukhu.”

“Ồ?”CaoĐôngkhẽnhíumàynói: “Nóinhưvậy,anh taở trongtiểukhu,cứthếmàmấttíchsao?”

ĐộitrưởngTrầnnói:“Bâygiờcũngchỉcóthểđưaraphánđoánnhư vậy, dù sao thì cũng chỉmới xemquamáy camera giám sát ởcổngtiểukhu.”

CaoĐônggậtđầu,từsángđếnbâygiờcũngchỉcóvàitiếngđồnghồ,bọnhọđiềutramáygiámsátcũngchỉcóthểxemqualoa,khôngthểnàoxemtỉmỉtừnggiâytừngphút,anhnghĩmộtlát,nói:“Tứclà6giờ30phúttốingày10tháng12,anhtaláixetiếnvàotiểukhu,từđóvềsauchiếcxeđóchưaláirangoài?”

ĐộitrưởngTrầngậtđầunói:“Đúngvậy.”

CaoĐôngthấpthoángcómộtthứdựcảm,việcLâmTiêumấttíchkhôngchừnglạicómốiquanhệnàođóđốivớivụáncủaLýÁiQuốc.Bởivìnhânviêncôngvụmấttíchvốnkhôngthườnggặp,màlạivừavặnxảyravàongàythứtưtừkhixảyravụán.

CaoĐôngđưachođộitrưởngTrầnmộtđiếuthuốc,tựanhcũngchâmmột điếu và hút mấy hơi, nói: “Xe của Lâm Tiêu đỗ ở tầngngầmđểxe,vậythìLâmTiêurốtcuộccótrởvềnhàkhông,máyquay

cameracóthểđiềutrarakhông?”

“Ởcầu thangmáycómáyquay camera, chúng tôi vẫnchưakịpkiểmtra.Tôivừamớiđiđếnnhàanhta, tấtcảđồđạcđềurấtngayngắn,khôngcódấuvếtbịlụclọi.”

CaoĐôngnghĩmột lát,nhìnđồnghồđeotay,nói:“Anhcóchìakhóanhàcủaanhtaà?”

“Lấyởchỗchủnhà,bâygiờđãtrảlạirồi.”“Chủnhàởđâu?”

“Chủnhàmởmột công ty nhỏ, cáchđây không xa.” “Được rồi,anhhãyđilấychìakhóa,đểlátnữachúngtađếnđómộtchuyến.”

“AnhCao,anhtựmìnhđisao?”

Đội trưởng Trần vốn nghĩ rằng Cao Đông dựa vào thế lực củanhạcphụmớicóthểlênđượcvịtrínày,CaoĐôngpháánchỉlàngồimộtchỗchỉhuy,anhđưaraphươnghướng,đểchocấpdướiđiđiềutra,kếtquảđiềutrađượcbáocáolên,saukhiphântíchthìsẽbốtrínhiệmvụ.

AnhtakhônghềbiếtCaoĐôngtrướckhikếthônđãlànhânvậtcốtcáncủađộiCảnhsáthìnhsựthànhphố.

Saukhithiđượcvàonhânviêncôngvụcảnhsáttrịan,dựavàonhữngcốnghiếnđộtxuấtpháđượcliềnmấyvụánlớn,đượccấptrênrất khen ngợi, chỉ cầnmất thời gian ba năm đã được làm trưởngphòng.Lãnhđạocấptrênrấtcoitrọnganh,bởivìanhrấtcónănglực,cácvụánlớnlãnhđạođềuphảidựavàoanh,chonêntrongkhianhkhông có thế lực, cũng vẫn có thể bước từng bước lên cao. Sau đódướisựgiớithiệucủalãnhđạomớikếthônvớingườivợhiệnnay,mới có được người nhạc phụ có thế lực hiện nay. Đương nhiên,gươngmặtcủaanhcũngđượcnữgiớirấtyêumến.Nếuđemsosánh,gươngmặt của Từ Sách không thể nói là đẹp, chỉ được coi ởmứctrungbìnhkém.

NếunhưchínhCaoĐôngkhôngcónănglực,gươngmặtcóđẹphơnnữa,thìthưkýỦyviênbanchấphànhthànhphốliệucógảcongáichoanhhaykhông?

Khảnăng chuyênnghiệp và sắc bén, sự tinh tế tỉmỉ trong việctrinhsáthiệntrườngcủaanhkhôngthuakémbấtcứvịbácsĩphápynàotrongthànhphố.Bácsĩphápythôngquathựcnghiệmđểphánđoánkếtquả,nhiềukhi,CaoĐôngchỉdựavàokinhnghiệmđãcóthểsuyđoán ra đượcnhữngđiểm then chốt. Thường thì nhữngngườibácsĩphápytrẻtuổicònkhôngcóđượckhảnăngnày.

CaoĐôngtựmìnhđiđếnđó,bởivìanhchắcchắncảmthấyviệcLâmTiêumấttíchcóthểcóliênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốc.Anhmuốn loại trừkhảnăngnày,để tránhphảigâyrahướng tưduysailệch cho vụ án Lý Ái Quốc, cho nênmới tiếp nhận vụ ánmất tíchchẳngliênquangìđếnanh.

CaoĐôngừmmộttiếng,nói:“Chỉcầncóthểloạibỏkhảnăngbịbắtcóc,vậythìmấttíchcứđểchoanhtamấttíchđi,đểmọingườicònchuyêntâmđiềutravụáncủaLýÁiQuốc.”

Mộtgiờđồnghồsau,độitrưởngTrầnmặccảnhphục,láixecảnhsát,dẫntheoCaoĐôngmặcthườngphụcđiđếntiểukhuVănPhong.

HọdừngxeởdướitòalầuđơnnguyênLâmTiêuthuê,vốndĩđộitrưởngTrầnđịnhtrựctiếpdừngxeởchỗtrốngtrướccửatoànlàđơnnguyên, Cao Đông bảo anh ta hãy lái xe đến vị trí dừng xe ở bênđường,chođúngquytắc.

ĐộitrưởngTrầnthấyhơikhóhiểu,họhiệngiờđangchấphànhcôngvụ,dừngởkhoảngđấttrốngkhônghềngăncảnviệcđilạicủanhữngchiếcxekhác,hơnnữacũngkhôngcóaidámdángiấyphạtđốivớixecảnhsát.

NhưngCaoĐôngnhắcnhởanh ta,phàm làmviệc gì cũngphảithậntrọngmộtchút,đặcbiệtlàkhiláixecảnhsátởbênngoài,tránhđểchongườikhácgièmpha,mấtthêmvàiphútcũngkhôngtổnhạigì.

ĐộitrưởngTrầncoinhưcũnghiểuđượcphầnnàotácphongcủavịquanchứcCaoĐôngnày.

Saukhixuốngxe,CaoĐôngquansátcảtiểukhumộtlượt.Đâylàtiểukhudâncưcaocấptronghuyệnthành,bấtluậnlàthiếtkếhaybốcục,phongcáchkiếntrúcđềukhôngthuatiểukhuởtrongthànhphố.

Tiểukhudâncưnàyrấtlớnvàcũngrấtquymô,bêntrongcónhữngtòanhàcaotầng,phíasauhìnhnhưcòncócảmấydãytòanhàbiệtthự.

NơiLâmTiêuthuêlàmộttòanhàkiếntrúcmườitầng,mỗitầnghaihộ,cócầuthangmáy.

LâmTiêusốngởtầng3.CaoĐôngđi theođội trưởngTrầnđếncửanhàLâmTiêu,độitrưởngTrầnmởcửara,haingườibướcmấybước vào trong, tiến vào phòng khách. Đây là căn hộ loại nhỏ, chỉkhoảnghơn70métvuông,haiphòngngủ,mộtphòngkhách,mộtnhàvệsinh,mộtbancông.Phòngkháchkhôngrộnglắm,bàitrícũngrấtđơngiản,dùsaothìcũngchỉlàcănhộchothuê.

CaoĐôngnhìnxungquanhmộtlượt,khôngpháthiệnracóđiềugìkhácthường,lúcnàyđây,anhchợtchúýthấy,bêncạnhcửaravàođặtmộtchổilaunhà,làmộtchiếcchổilaunhàhìnhchữnhấtbâygiờthườngdùng,làloạikhivắtkhônướcchỉcầnnắmlấycánlàđược.

Tiếpđếntầmnhìncủaanhlạihướngxuốngdướiđất,pháthiệnraởdướiđấtcódấuvếtđãbịchổilaunhàlausạch.

Bêncạnhcửaravàolàmộtchiếctủkính,chổi launhàlauxongsaolạidựavàotủkínhchứ?Tiếpđếnanhliềnbừngtỉnh,nhìnthấyđộitrưởngTrầnđịnhbướcvàophòngngủ,bèngọigiậtlại:“Đừngđivàođó!”

ĐộitrưởngTrầnhỏivẻbănkhoăn:“AnhCao,saovậy?”CaoĐônglại nhìn chiếc chổi lau nhà, ở phía dưới chiếc giẻ này dính đầy tócđen,bụivànhữngđồbẩn,cònchưađượcgiũsạchđãđặtngayởđó,ởđóvốndĩlànềnnhàsạch,ngượclạilạilàmchobẩnthỉunhơnhuốc.

Anhcúiđầunhìnxuốngnềnnhà,ởtrênnềnnhàcómộtsốdấuvết chân không còn rõ lắm, chắc là do cảnh sát để lại.Nhưng phíatrướcghếsofavànhữngnơibìnhthườngdễđilạithìchỉthấycódấuvếtđãbịchổilaunhàlauđến,khôngcóbấtcứdấuchânnào.

CaoĐôngnói:“Cánhcửanàyđếnsángnaymớimởraà?”

“Đúngvậy.”

“Sáng nay ngoài cảnh sát ở đồn công an, người nhà anh ta cócùngvàokhông?”

“Bốmẹanhtacùngđến.”“Sauđócùngrờikhỏià?”

“Đúngvậy.Nhìnsơquatìnhhìnhkhôngpháthiệnrađiềugìkhácthườngbèncùngrờikhỏinơiđâyluôn.”

“Bốmẹanhtasauđócóquaylạinữakhông?”

“Chắclàkhông,chìakhóađãtrảlạichochủnhàrồi.”Anhhítthởmộthơi thật sâu,nói: “Anhcẩn thậndướiđất, cẩn thận từngbướcchân,bướctừngbướclớnrangoài.”

Đội trưởngTrần lòng đầy nghi hoặc đi theoCaoĐông bước rakhỏiphòng,quaytrởlạiđếncửaravào,CaoĐôngrachỉthị:“Lậptứcgọi điện thoại cho bác sĩ Trần, bảo anh ấy dẫn thêmmấy người ởkhoaVậtchứng,cảnhsáttrongSởcácanhcũngđếnhaingười,đểlátnữađếnlấybăngvideocủamáygiámsátởbanQuảnlý.”

ĐộitrưởngTrầnhoàntoànkhônghiểugì,bènnói:“AnhCao,anhpháthiệnrađiềugìrồi?”

CaoĐông chỉ vào chiếc giẻ lau đang dựa vào tủ kính, nói: “Cóngười đã lau sạch toàn bộ dấu chânở trong phòng rồi, nếu khôngphảilàbốmẹcủaLâmTiêusángnaylau,tôinghĩcũngchẳngphảilàdoLâmTiêulau.”

_________________________________

Chúthích:

[1]MộttrườngđạihọcrấtnổitiếngởThượngHải.

Buổi tối, Cao Đông ngồi trong phòng làm việc, chợt vang lêntiếnggõcửa,mộtngườichừng40tuổimặcáoblutrắng,anhtalàtổtrưởngcủakhoaVậtchứng,cũnglàngườiđứngđầutrongđộibácsĩphápy.

“AnhTrần,anhđiềutrathếnàorồi?”

“Anhcả,đúngnhưanhnghĩ,cólẽlàcóngườiđãlaumộtlượtcảcănphòng,ngườinàyđểchổilaunhàởcửaravàovàkhôngbướcvàotrongphòngnữa,trongphòngkhôngpháthiệnrađượcdấuchâncủangườiđó.TôiphánđoánkhôngphảidoLâmTiêulau,bởivìmộtlàchổi launhàkhôngnênđểở vị trí đó; hai là, chổi launhà rất bẩn,khônghềgiặtsạchmàđãđểởđó;balàngaytừmộtđoạntừcửaravàotrongphòngkhách,ngoàingườicủachúngtavàbốmẹLâmTiêu,khôngcóbấtcứdấuchâncủangườikhác,chứngtỏngườinàysaukhilausànxonglùirađếncửaravào,bènrờikhỏicănhộ.”

CaoĐôngmímmôi:“Đượcrồi,phongcáchnàyđúnglàhơigiốngvớivụáncủaLýÁiQuốc.”

“Nhưngtrongphòngkhôngtìmthấyvếtmáuvàdấuvếtcủaviệcgiằngco.”

CaoĐônggậtđầu:“Vụánmấttíchnày,tạmthờikhôngđủchứngcứđểchứngminhcóliênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốc.”

“Ngoài ra cònpháthiện ramộtđiểmnghi vấn, gối và rấtnhiềuquầnáotrongphòngngủcủaLâmTiêuđềukhôngthấynữa,hiệnnayđangmùađông,nhưngtrongphònganhtakhôngtìmthấyquầnáodày,chỉđểlạinhữngquầnáomỏngmặcngàyhè.”

CaoĐôngkhẽnhíumày:“Kiểugìthếnhỉ?Nhữngtrangphụchiệnnaycầnmặcđềukhôngthấynữasao?”

BácsĩTrầnnói:“Nhưngtiềnbạcvàvitínhtrongphòngđềucònnguyên.”

“Đãkiểmtravitínhrồichứ?”

“Ừm,thờigianmởmáylầntrướclàvào6giờ50phúttốingày10tháng12.”

CaoĐôngừmmộttiếng:“Việcnàyphùhợpvớikhoảngthờigian6giờ30phúttốihômđóLâmTiêutiếnvàotiểukhuhiểnthịởtrênmáycameragiámsát,ngoàiracómanhmốigìkhông?”

“Tạmthờikhôngcó.”

CaoĐôngsuynghĩmộtlát,nói:“Đượcrồi,tạmthờicứnhưvậyđi,sựviệcnàyđừngnóichongườikhácbiết,mấyngườichúngtabiếtlàđượcrồi.Anhhãyvềnghỉngơitrướcđi,giúptôigọiTrươngNhấtNgangvàđộitrưởngTrầnđếnnhé.”

Mấyphútsau,TrươngNhấtNgangvàđộitrưởngTrầnbướcvàovănphòng.

Cao Đông mời họ ngồi, đưa cho mỗi người một bao thuốc láTrungHoa,nói:“Đãlấyđượctấtcảcácbảnsaomáygiámsátcủatiểukhuchưa?”

ĐộitrưởngTrầnnói:“Đãlấyđủcảrồi.”

“Đượcrồi,vậythìhaingườicácanhhãybốtrívàingườibắtđầuđiềutratừbâygiờđi.SựviệcnàyngoàimấyvịlãnhđạoởSởCônganhuyệncácanh,nhữngngườikhácđềutạmthờibảomật.”

TrươngNhấtNgangnói:“Anhcả,sựviệcnàycóliênquanđếnvụánLýÁiQuốckhông?”

CaoĐôngmímmôi:“Tạmthờichưarõ,nhưnghyvọnglàkhôngcó liên quan gì. Vẫn cứ còn phải điều tramột chút. Cho dù có liênquan,khôngcólờicủatôi,cũngquyếtkhôngđượcphéptiếtlộ.”

“Hiểurồi.”Haingườiđềuhiểuý,vụánLýÁiQuốccònchưapháđược,nếunhưbâygiờmộtnhânviêncôngvụlạixảyrachuyện,sựviệcnàykhôngdễkiểmsoátđược.

Saukhihaingườirờikhỏi,tronglòngCaoĐôngthấpthoángcódựcảmchẳng lành,việcLâmTiêumấtcó támphần làcó liênquan

đếnvụánLýÁiQuốc.BởivìlầnmấttíchnàycũnggiốngnhưvụLýÁiQuốcgặpnạn,khôngđểlạimanhmối.Trongphòngkhôngđểlạidấuvếtgiằngco,ngaycảdấuchâncũngbịlausạchrồi.

VàsốquầnáomùađôngcủaLâmTiêuvìsaocũngbịlấyđimất,việcnàylàthếnào?

Vàongày10tháng12,cũngchínhlàngàythứtưsaukhixảyravụáncủaLýÁiQuốcngàymồng6tháng12,6giờ30phúttối,LâmTiêuquaytrởvềtiểukhu,6giờ50phútcònbậtmáyvitính,sauđóthìmấttích.Khôngđểlạibấtcứdấuhiệunàocứthếđộtngộtmấttíchsao?

CaoĐôngmímmôi, cảm thấyhơinhứcđầu,quay trởvềkháchsạnngủmộtgiấc.

Sángsớmhômsau,CaoĐôngđếnphònglàmviệc,cònchưatớinăm phút, Trương Nhất Ngang và đội trưởng Trần đã cùng đến,cuống quýt nói: “Anh cả, vụ án của LâmTiêu đã phát hiện ra tìnhhìnhnghiêmtrọng.”

CaoĐônghơingảngườivềphíasau,khépmắtlạivàhítmộthơithậtsâu,rồimởmắtra,bìnhtĩnhhỏi:“Làthếnào?”

TrươngNhấtNgangnói: “Anhcả, trongmáyquay cameragiámsátcầuthangmáycómanhmối,tôiđoánLâmTiêutámphầnlàlànhítdữnhiềurồi.”

Anhtalậptứclấyramộtchiếclaptop,mởmộtfilevideotrongsốđó,kéoragiữa,nói:“ĐâylàhìnhảnhkhiLâmTiêutrởvềnhà.Anhtadừngxeởbãi gửi xe tầngngầm, tiến vào cầu thangmáydưới tầngngầm,sauđóđilêntầng3,vềnhà.”

Máy quay camera để ở trên nóc cầu thang máy, hướng xuốngdưới,quayđượcđỉnhđầungười.

Trongvideo, cửacầu thangmáymởra, tiếpđómộtngườinamgiớibướcvào, anh ta ấnnútởbên cạnh cửa thangmáy, cầu thang

máyhướnglêntrên,saumườimấygiây,anhtabènbướcrakhỏicầuthangmáy. Trong khoảng thời gian đó, người này từng hơi ngướcđầulên,trongvideocóthểnhìnkhárõgươngmặtcủaanhta.

CaoĐônghỏi:“ĐâychínhlàLâmTiêuà?”

Đội trưởngTrầnnói: “Đúng vậy, chúng tôi đã tìmđồngnghiệptrongđơnvịanhtađểnhậndiện,chắcchắnngườinàychínhlàLâmTiêu.”

CaoĐôngnhìnthờigian,nói:“Vậytứclà,6giờ37phúttốianhtađãtiếnvàotrongcầuthangmáy.”

“Đúngvậy,thờigiantiếnvàotrongtiểukhulà6giờ30phúthơnmộtchút,thờigiannàyvàthờigianxeôtôcủaanhtatiếnvàotiểukhulàtrùngkhớp.”

CaoĐônggậtđầu:“Được,tiếptheothìsao?”

TrươngNhấtNgang tắtđoạnvideonày,mở ramột videokhác,kéođếnđoạngiữa,thờigiantrênđóhiểnthịlàngày11tháng12,cũngchính làngàyhômsau saukhibịmất tích.Thời gian là 1 giờ sáng,cũngchínhlàquánửađêm.

Hìnhảnhtrongđó,trongcầuthangmáykhôngcóaicả,lúcnày,hìnhảnhkhẽlayđộngmộtchút,chắclàcầuthangmáybắtđầuvậnchuyển,saumườimấygiây,cửacầuthangmáymởra,cáchmấygiâysau,mộtđồvậtđượcđẩyvàotrongthangmáy.

Đâylàmộtthùngráccỡlớnmàuvàngcamcónắpđậy,chínhlàloạivẫnđểởdướikhunhàtrongrấtnhiềutiểukhu,dướiđáycóbốnchiếcbánh,nhữngngườidânsinhsốngtrongđâyvứtráchằngngàyvàobêntrong,nhânviêndọnvệsinhsẽđẩythùngrácđiđổ.

Chiếcthùngrácnàytiếnvàocầuthangmáykhônglâu,cầuthangmáybènđóngcửa,đồngthờikhôngcóaibướcvào.

CaoĐôngvộihétmộttiếng:“Dừnglại,hãyquayhìnhảnhvềphíatrướcmộtchút,chiếcthùngrácnàysaokhôngcóaimàcóthểchạyvàođược?”

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như là đang xemphimma, nửađêm sao lạimọc ramột thùng rác, thùng rác tựmình lại có thể dichuyểnvàotrongthangmáy.

Hìnhảnhđượcquaytrởlại,dùngchếđộquaychậm,lúcnàytrênmànhìnhhiện raởcửacầu thangmáymộtcánh tayđẩy thùng rácvào,saukhiđẩychiếcthùngrácvàotrongcầuthangmáy,ngườiđóđứngởbênngoàicửakhôngbướcvào,tiếpđómộtlúcsau,cửathangmáytựđộngđónglại.

CaoĐôngchỉnhcảnhquayđếnchỗbàntayđó,tỉmỉnhậndiện,trênbàn taynày cònđeo cả găng tay cao su, ống tay áonhìn trôngnhưlàtrangphụccủangườilaođộng.Nhưnghìnhảnhchỉquayđượcđếnkhuỷutay,phíabêntrêncánhtaycũngkhôngnằmtrongphạmvimáycameraquaytới,càngkhôngthểnóiđếngươngmặtcủangườinàyrồi.

CaoĐôngbậttiếpđoạnvideo,hơnmộtphútsau,hìnhảnhlạibịrungđộng,rõràngcầuthangmáylạimộtlầnnữadichuyển.

Quamườimấygiâysau,cửacầu thangmáy lạimởra,mộtbàntay lại thòvào,kéothùngrácra.Vẫnlàbàntayđeogăngtaycaosuđó, vẫn là chỉ quay được đến cánh tay, không thể quay được đếnkhuônmặt.

CaoĐônghạgiọngnói: “Việcnày là thếnàonhỉ?”“Anhcả,anhhãynhìnxuốngbêndưới.”Anhtatắtfilevideonày,mởmộtfilevideotiếptheo.Lúcnàythờigianhiểnthịlà1giờ30phútngày11tháng12.

Saukhikhungcảnhrungđộng,cửathangmáylạiđượcmởra,lạilà thùng rácnàybịđẩyvào.Chỉ cóđiều, thùng rác lầnnày cóđiểmkhácbiệtsovớilầntrước,lầntrướcnắpcủathùngrácđượcđóngkín,lầnnàytrongthùngrácđựngđầynhữngchiếctúinilonvứtrácmàuđen,túinàocũngcăngphồng,đếnnỗikhôngđóngđượcnắp.

Trôiquakhoảnghơnmộtphút,sựviệc tươngtự lạixảyra,bàntayđólạikéothùngrácrangoài,từđầuđếncuối,máyquaycamerachỉquayđượcđếnbàntaynày,khôngquayđượcchủnhâncủabàntay.

TrươngNhấtNgangnói:“Anhcả,chúngtôiđãkiểmtrahếttoàn

bộmáygiámsátcủamộtngàysauđó,khôngcònthấyLâmTiêuxuấthiện, anh ta đã trở vềnhà, không thểnào cứ thếbốchơi biếnmấtđược, tôinghingờanh tađãbịbắt,nhétvào trong thùngrácđóvàchuyểnxuống.Anhnhìnnày,đêmhômkhuyakhoắtkhôngcócôngnhândọnvệsinhlàmviệcchứ,vàcáingườiđẩythùngrácđótừđầuđếncuốikhôngđểlộkhuônmặtvàotrongmáyquaycameragiámsát,rõrànghắnnắmrấtrõvịtrícủamáyquay,hơnnữahắncũngkhôngdámlộdiện.Lầnđầutiên,hắnchắclàdừngxeởtrongbãiđỗxedướitầngngầm,đẩythùngrácvàotrongcầuthangmáy,tiếpđócầuthangmáythờigiandàikhôngcóaiấnthìsẽtựđộngđónglại.Hắnthôngquacầuthangbộởphíasauchạylêntầng3rồiấnnútlên,cầuthangmáyđilênđếntầng3thìdừnglại,hắnlạilấythùngrácra.SauđóhắnnhétLâm

Tiêuxuốngdướiđáythùngrác,bêntrênnhétrấtnhiềutúirácđểtránhngộnhỡbịngườikhácnhìnthấy,bấtcứaicũngsẽkhônglụctungtúirácra.Hắnlạiđẩythùngrácvàotrongcầuthangmáy,thôngqua cầu thang bộ chạy xuống bãi đỗ xe dưới tầngngầm rồi ấnnút“xuống”,cầuthangmáysẽdichuyểnxuốngdướitầnghầmB1,hắnlạikéothùngrácra,nhétLâmTiêuvàocốpsauxechởđi.Chonêntrongcácmáyquaycameravềsau,khôngcònthấyxuấthiệnLâmTiêunữa,bảovệcủatiểukhucũngkhôngchúýđượclàđãxảyrasựviệckhảnghinào.”

CaoĐôngchâmmộtđiếuthuốc,rítmộthơi,suyngẫmvềlờiphântíchcủaTrươngNhấtNgang.

NếunhưthựcsựcóngườitróiLâmTiêu,muốnđưarakhỏitiểukhu,chắcchắnlàphảidùngôtô,hơnnữacầnphảiđểởtrongcốpsauxe,nhưvậymớibảođảmnhất.Nếunhưchỉđểởghếsauxe,nếunhưbảovệđểýmộtchút,nhìnvàotrongxe,thìrấtdễbịlộ.

Nếu như nhét cảmột người trưởng thành vào trongmột chiếcvali lớn,xách rakhỏi tiểukhu,nhưvậy thìquá togan, càngdễgâynênsựchúýcủangườikhác.

Muốnkhiếnchomộtngườibiếnmấtkhỏitiểukhucaocấpgiăngđầymáy quay camera giám sát, cách thức đáng tin cậy nhất vẫn làphảidùngcốpsauxeôtô.

LâmTiêuđãtrởvềnhà,hungthủđãkhốngchếđượcLâmTiêu,

vậnchuyểnxuốngbãigửixedướitầngngầm,cáchtiệnlợinhấtvẫnlàdùngcầuthangmáy.

Nhưngnếutrực tiếpvậnchuyển, thờigian là lúcnửađêm,mặcdùrấtítngườiravàotrongthờiđiểmnày,nhưngngộnhỡgặpphảiaiđó thì sao,gặpngườivừavặnđicầu thangmáyđúng lúcđó,chẳngphải làsẽbị lộsao.Dùngthùngrácthìổnthỏahơnnhiều.Lầnđầutiên vận chuyển thùng rác lên trên tầng, lúcnày là thùng rác trốngkhông,chodùlúcđócóaivừavặnđicầuthangmáy,mặcdùcảmthấycóthùngrácbỗngdưngxuấthiệntrongcầuthangmáyđãthấyhơikìlạnhưngchodùmởthùngrácra,bêntrongcũngchẳngcógì.Lầnthứhai,nhétngườixuốngdướiđáythùng,bêntrênchấtđầytúiđựngrác,chodùvừavặnbịaiđógặpphải,cảmthấyxuấthiệnthêmthùngrácthậtlàkỳlạ,nhưngnhưtheonhưtâmlýcủaconngười,sẽkhônglôihếttấtcảráccủathùngrácrađểxemởdướiđáy.NhưvậythìcóthểthuậnlợiđưaLâmTiêurangoàiđược.

XemranhữngtrangphụcmùađôngvàgốicủaLâmTiêukhôngthấy nữa, chắc là nhận ra thể tích quần áomùa đông lớn, gói vàotrong túi đựng rác màu đen, xếp lên trên thùng rác, thế là đươngnhiênlàcóthểchemắtđượcngườikhác.

Lầnnàyhung thủđã lausạchvếtchânở trongphòng,quamáycameracóthểthấyhungthủđeogăngtaycaosu,sẽkhôngđểlạidấuvântay,hơnnữacũngnghĩracáchdùngthùngrácđểvậnchuyển.

Lốitưduynày,cáchlàmtinhtếcẩnmậtnày,cóđiểmtươngđồngvớivụáncủaLýÁiQuốc.

Haylàthựcsựdomộthungthủgâynên?

Nhưngvấnđềlà,nếunhưthựcsựlàdomộthungthủgâynên,tạisaolạikhôngtrựctiếpgiếtluônLâmTiêuởtrongnhàchoxong?MàlạicònnhọccôngtốnsứcđưaLâmTiêuđi?bâygiờLâmTiêurốtcuộclàcònsốnghayđãchếtrồi?

VụánLâmTiêumất tích,mặcdùkhôngcómanhmối trực tiếpchứngminhcó liênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốc.Nhưngtừcáchthứcthudọnhiệntrườngvàtưduyphạmtộicaosiêu,CaoĐôngcànglúccàngcảmthấycómốiliênquanrấtlớn.

Đặc biệt là, lại xảy ra vào đúng thời điểm sau vụ án của Lý ÁiQuốc.

CaoĐông suy nghĩmột lát, nói: “Hai người các anh lát nữa đicùng tôi đến chung cưVăn Phongmột chuyến, nói chuyện với chủnhà, cănhộđó tạm thời sẽ bị công anphong tỏađểđiều tra khámxét.”

SángsớmhômnayTừSáchnhậnđượcmộtcuộcđiệnthoại,làbàxãanhtagọitừMỹvề.

BàxãlàngườiĐàiLoan,anhtaquenbiếttrongthờigianlàmviệcởMỹ,sauđókếthôn.

Côdịudànghiềnthục,saukhikếthônthìnghỉviệcởnhàchuyêntâm loviệcgiađình, chămsócconcái.Conanh tanămnayba tuổirưỡi,chủyếulànhậnnềngiáodụcbằngtiếngAnh,biếtmộtíttiếngTrung.Nhưngtrẻconvốndĩnóichưađượcsõi,bàxãcủaanhtalạinói giọng củaĐàiLoancàngkhiến cho tiếngphổ thôngcủa con trẻcàngtrởnênlộnxộn.HìnhnhưngàynàocôtacũngépnóvềnhàlàchỉđượcxemtiếtmụctổnghợpvănnghệcủaĐàiLoan.

ContrẻhômnaydùngtiếngAnhnóiđiệnthoạivớianhta,bốkhinàoquayvề.

TừSáchkhẽgiậtmình,sauđógượngcườinói,khoảnghơnmộtthángnữa.

BàxãkhônghềbiếtTừSáchsaukhivềnướcrốtcuộclàlàmviệcgì,chỉlàngheanhtanóigiỗđầucủamẹ,anhtatrởvềthuxếpmộtsốviệctrongnhà,saukhisắpxếpxongmọiviệctrongnước,khitrởvềMỹthìchắclàkhôngbaogiờvềnướclạinữa.

Bàxãtrướcđâyđãngheanhtakểvềtìnhhìnhgiađình,đốivớianhta,chỉcómộtmìnhmẹlàngườithânduynhất,bốmẹanhtađãlydịtừlâurồi,trongbaonămqua,bốkhônghềquantâmđếnanhta,anhtađươngnhiêncũngchỉcóấntượngmờnhạtđốivớibốmình.

Giờđâymẹđãmất,ởtrongnướcgiờđãkhôngcòngìlưuluyến,chỉđợithuxếpxongxuôimọiviệc,saukhitrởvềnướcngoàisẽtrởlạicôngviệcđầutưngânhàng,sốngyênbìnhđểnuôidưỡngvợcon.

Mỗilầnanhtanghĩđếnviệcnày,trênkhuônmặtgầnnhưkhôngbaogiờkinhhoảng thấtsắccủaanh ta, trongmắt luônướt.Anhtakhôngbiếtviệcmìnhlàmlúcnày,liệucómộtngàynàođócóbịbạilộhaykhông,nếunhưanhtaởtrongnướcmàbịbắt,khôngcònnghingờgìnữa,chắcchắnsẽbịxửtửhình,cóthểlàchẳngcócáchnàođểgặpmặtcontrailầncuối.NếunhưanhtađãquayvềMỹ,vụánbạilộ,theonhưpháp luậtcủanướcMỹ,vụánhìnhsựgiếtngườiđặcbiệtlớncũngsẽbịdẫnđộvềnước.

Trướckhi anh ta trởvềnướcđãmuamộthợpđồngbảohiểm,ngườithụhưởngđiềntênvợvàcontrai.

Trướckhianhtalênkếhoạchnày,tronglònganhtaluônbậtramộtâmthanhphảnđối,ngườiđãchếtrồi,màycó tìmmọicáchđểgiếthếtbọnchúng,thìcólợigìchomàychứ?Huốnghồnếunhưbịbắt,cảđờimày,giađìnhmày,tấtcảđềubịhủydiệthoàntoàn.Màylàmnhưvậythìquá íchkỷ,chỉchútâmđếnnỗi thùhậntrong lòngmày,nhưnglạikhôngnghĩđếnngườivợyêuthươngmàyvàcảđứabégọimàylàbố.

Có lẽ lànhưvậy,mìnhđãquá íchkỷrồi.Anhtangẩngđầuthởdài.

Chodùmẹtrêntrờicólinhthiêng,bàchắcchắncũngsẽphảnđốimìnhlàmnhưvậy.

Nhưng…thướcđocônglýcũngphảicóngườiđiđochứ.

Nếunhư saumỗi lần tênđồ tể chém lưỡi rìu vàonhữngngườidânlươngthiện,nhữngngườicònlạicứluônômtháiđộngườichếtthìđãchếtrồi,ngườisốngthìcầnphảinhìnvềphíatrước,vậythìaisẽlàngườiđứngratrừngtrịtộiáccủanhữngtênđồtểđây?Tênđồtểđươngnhiêncũngsẽ lạimột lầnnữachĩa lưỡirìuhắnđangcầmtrong tayvàonhữngngườidân lương thiện,ai có thểđảmbảoanhkhôngphảilàngườitiếptheo?

Phápluậtđãbạihoại,cầnnhữngkẻtừvìđạothềchếtđấutranh.

Lấyhungbạođểđấuvớihungbạo,từtrướctớinayđềulàsựlựachọnbấtđắcdĩ.

Nhớđếnngườimẹ củamình, anh ta luôn cảm thấy vô cùng áynáyhổthẹn.

Nhữngnăm trước sau khi ra nướcngoài, luônnghĩ sớm thànhcông trong sự nghiệp, để mẹ có thể được tận hưởng những ngàythángtốtđẹp.Nhưngkhianhtađãtrởthànhngườithànhcôngtrongsựnghiệptrongmắtngườikhác,anhtaluôncảmthấyvẫncònchưađủ,sovớinhữngngườigiàucóhơn,thìanhtacólàgìchứ?Chonên,chỉcóthểđimãitrênconđườngsựnghiệpkhôngcóđiểmcuốicùngnày,tiếptụcbậnrộnlàmviệc.

Thếnhưnglúcnày,mẹanhtađãquađờimấtrồi.

Từkhirờikhỏiđấtnướcchođếnnay,trungbìnhmỗinămanhtachỉ vềnướcmột lần.Bàxã và con trai vì lýdovisa, chonên chỉ vềnướchailần.

Đốivớingườimẹđẻnuôianhtakhônlớn,chỉgặpcondâubốnlần, chỉ gặp cháu trai hai lần, khi cuộc sống tương lai viênmãndựđịnhsắpđượcthựchiện,độtnhiênlạixaxôivờivợi.

Đâylàmộtnỗihậnnhưthếnào!

ĐặcbiệtlàkhiTừSáchnghecậukểlạitìnhhìnhngàyhômđó,haichiếcmáy xúc cỡ lớnđếnngay trước cửanhàhọ,họ vẫnđang cầuxin.VịphógiámđốcSởQuảnlýthànhphốnémramộtcâu:“Đừngnói làcưỡngchếphádỡ,chodù làcưỡngdâm,cácngườicũngcầnphảiphốihợp.”

Mẹanhtabỗngchốcvôcùngtứcgiận,chạyđếntrướcngôinhà,lấycơthểmìnhđểchặnmáyxúc.

Nhânviên thi côngdừngmáyxúc,hỏimấyngười lãnhđạo cầnphảilàmthếnào.

NgườitrưởngphòngcótênLâmTiêusaukhigọiđiệnthoạichoVươngTuBang-PhógiámđốcSởĐịachínhxácnhận,lạnhlùnghạlệnh với nhân viên thi công: “Cứđẩyđổnhà cho tôi, sanbằnghết,

xembọnhọcầntiềnhaylàcầnmạng.”

Bàntaymáycủamáyxúctrựctiếplaothẳngđếnbứctườngcủangôinhàcũ,sứcmạnhcủamáymócrấtlớn,khicònchưađẩyđổngôinhà,mộtmảngtườnggạchởtrêntrầnnhàđộtnhiênrơixuống,mẹanhtachếtngaytạichỗ.

Mỗi lần nghĩ đếnđây, trong lòngTừSách lại vang lênmột câuhỏi,bọnchúngđángchếtkhông?Tronglònganhtalạilậptứctrảlờimìnhđầykiênđịnh,tấtcảđềuđángchết!

Lâm Tiêu đã bị anh ta khống chế rồi, người tiếp theo chính làTrươngTươngBình.

Tiếptheo,làphógiámđốcSởXâydựngthànhphốvàphógiámđốcSởQuảnlýthànhphố.

NgườiduynhấtkhókhănchínhlàchủnhiệmcủaBanCảitạokhuvựccũ,chínhlàkẻđầusỏVươngTuBang.Ngườinàylàmộtvịquanchứcrấttẻnhạt,hànhxửvôcùngtỉmỉthậntrọng.

Từmiệng củaLâmTiêu cũngđã thămdòbiết được,ngườinàygần như không có nhược điểm nào rõ ràng. Có thể là tham tiền,nhưng chắc cũng chưa tham lam số tiền lớn; Cũng không háo sắc,chưabao giờnghe thấynhững scandal về anh ta;Cácmốiquanhệkháđơngiản,sựtiếpxúcvớicácôngchủtrongxãhộithìrấtcóchừngmực;Khôngthamchèchén,cũngít tiếpkhách,chodùtiếpkháchởngoài,gầnnhưđềuvềnhàtrước9giờtối;Khôngcócáchoạtđộngvuichơigiảitrí;Tínhcáchlãoluyện,ởchốnquantrườngkhôngđắctộivớingườikhác,cũngkhôngđứngvềphevớinhữngkẻgiàucóhợmhĩnh.

Điềucàngkhókhănhơnchínhlà,nhàanhtaởkhuvựctrungtâmthànhphố,trênđườngđikhônghềcóđoạnđườngcóítngườiqualạigiốngnhưđườngPhongTây.

Mộtngườinhưvậy,gầnnhưkhôngcócơhộiđểratay.Mộtnămbatrămsáumươilămngày,nếunhưchỉcómấyngàyxuấthiệntìnhtrạng trởvềnhà lúcnửađêm,TừSáchkhôngcó cáchnàonắmbắtđượccơhộingẫunhiênnày.Cộngthêmviệcconngườinàytínhcáchbảothủ,thậmchíkhôngcócơhộiđểquenbiếtanhta,tiếpcậnanhta.

Quatìnhhìnhmấyngàytiếnhànhtheodõianhta,hoàntoànnhấtquánvớinhữnglờiLâmTiêunói.Anhtađúnggiờvềnhà,mặcdùđãlyhônmấynăm,nhưngkhôngtiếpxúcvớinữgiới.

Đâyđúnglàmộtvịquanchứckhôngbìnhthường.Đươngnhiênrồi, trong tìnhhuốngxấunhất,TừSáchvẫncònsúng.NếunhưTừSáchkhônglođếntínhmạng

cứthếhànhđộng,lénlútmangtheosúng,tìmlýdonàođó,trựctiếptiếnvàovănphòng làmviệccủaanhta, lôisúngravàbắnchếtanhtangaytạichỗ,vậythìkhẳngđịnhsẽhoànthànhđượccôngviệc.Nhưngnếunhưvậy,TừSáchđươngnhiêncũngsẽbịbắt.Vợvàcontraiởnướcngoàixaxôi,sẽkhôngbaogiờnhìnthấyđượcnữa.

Anhtasẽkhônglàmnhưvậy,anhtakhôngphảilàmộtngườibốcđồng.Anhtagầnnhưchưabaogiờbốcđồng.

ĐốiphóvớiVươngTuBang,vẫncầnphảitiếptụcchuẩnbịbảnphươngánđó.

CôngviệchiệntạibâygiờvẫnlàphảiđốiphóvớiTrươngTươngBình,đây làmột trongnhữngngười lãnhđạochủchốtcủaBanCảitạokhuvựccũ,cònlàkẻbắtgiữemhọcủaanhta.Nhữngngàycònlạicủaôngtasắphếtrồi.

Bởivì…thínghiệmchâmlốpxecủaTừSáchvềcơbảnđãhoànthành.

Cao Đông mặc thường phục, đi cùng với đội trưởng Trần vàTrươngNhấtNgangmặc cảnh phục, ngoài ra dẫn theomấy ngườicảnhsát trẻvàcácđồngchíởkhoaVậtchứng, lạimột lầnnữađếnkhuchungcưVănPhong.

Lầnnày, chiếc xedừngởbênngoài tiểukhudân cư,CaoĐôngxuốngxe,mấyngườicảnhsátđãchạyđếnphòngQuảnlýnóirõlãnhđạocủahọđếnđểđiềutrakhámxéthiệntrường,tìmmộtngườibảovệquenthuộcvớimáycameragiámsátcủatiểukhuđếnđểhỗtrợ.

Cảđoànngườitiếnvềphíatrước.

Cao Đông chú ý thấy, ở cổng của tiểu khu có một máy quaycamera,tấtcảnhữngchiếcxevàngườiđibộravàotiểukhuđềulọtvàotrongmáyquaycamera.

“Chiếcmáy quay cameraở cổng có góc chết không?”CaoĐônghỏi.

Ngườibảovệnói:“Khôngcó,cảcổnglớnđềucóthểquayđượchết.”

Trương Nhất Ngang cũng nói: “Anh cả, chúng tôi đã xem rồi,khôngcógócchết.”

CaoĐônggậtđầu:“Tiểukhucómấycổng?”

“Còn có một cổng bắc, nhưng nhân viên bảo vệ của tiểu khuchúngtôikhôngđủ,chonêncổngbắcvẫnluônbịđóngchặt.”Bảovệtrảlời.

“Cánhcổngsắtbịkhóalàloạinào?Khôngcóngườihayxenàocóthểravàođượcchứ?”CaoĐônghỏi.

“Vâng,đúngvậy.”Bảovệtrảlời.

CaoĐôngừmmộttiếng,nói:“Hãyđiđếncổngbắcxemnào.”

Anhcầnphảitậnmắtnhìnthấy,mớicóthểphánđoáncổngbắcliệucóthểthựcsựkhôngcócáchravàohaykhông.Saukhi loạibỏđượcnhữngkhảnăngkhác,thìchỉcầnphảiđiềutratìnhhìnhravàoởcổngchínhmàthôi.

Tiểukhurấtrộng,đimộtvòng,cuốicùngcũngđiđếnđượccổngbắc.Trongkhoảngthờigianđó,CaoĐôngsuốtdọcđườngđiđềutỉmỉquansáttấtcảkhungcảnhxungquanh,trênđườngcómấyngãrẽlớncũngcómáyquaycameragiámsát.

Cổngbắclàcánhcổngsắtlớn,ởgiữacómộtchiếcxíchlớnkhóalại,CaoĐôngkiểmtramột lượt,khoảngcáchởgiữahaicánhcổngsắtrấtnhỏ,ngườikhôngthểchuiquađược.

Anhcũngchúýthấyxungquanhcủatiểukhu,cómộtsốlàtườngcaobaoquanh,mộtsố lànhữngcửahànggiápmặtđường, rõ ràngmuốntrèoqualàmộtviệcrấtkhókhăn,chứđừngnóihungthủcònphảimangtheoLâmTiêu.

Vàtrongtiểukhucũngkhôngcókhuvựccâycốirậmrạp,rõràngnếunhưhungthủsaukhigiếtLâmTiêurồigiấuxácởtrongtiểukhucũnglàđiềukhôngthể.

Chonênchỉcóhailoạikhảnăng,hungthủđemLâmTiêu,hoặclàxáccủaLâmTiêurakhỏitiểukhubằngcổngchính.Cũngcókhảnănglàhungthủsốngngayởtrongtiểukhu,đưaLâmTiêuvềcănhộcủamình.

CaoĐôngnói:“Độphângiảicủatấtcảcácmáycameratrongtiểukhuđềugiốngnhausao?”

Bảovệnói:“Khônggiốngnhau,ởcổngchínhlàđộnétcao,nhìnkhá rõ, còn nhữngmáy quay camera khác ở trên tường thì khôngđượcrõlắm.Mấycameraởtrongcầuthangmáylàcầuthangmáytựcósẵn,độnétcũngkhôngđượcnétlắm.”

MáycameragiámsátcủacầuthangmáythìCaoĐôngđãxemrồi,mặcdùkhôngđượcnét lắm,nhưngdù saoở cự ly gần, vẫn có thểphânbiệtđượctươngđối.

CaoĐông gật đầu, dưới sự dẫn đường của những người khác,đếnđượcbãiđỗxedướitầngngầmtòanhàLâmTiêu.

Bãiđỗxe rất rộng,phíabên trên củanó là tòa lầu của sáuđơnnguyên.

Cũng cónghĩa là, cả sáu tòa lầuđềudùng chungmộtbãi đỗ xedướitầngngầmnày,ởdướimỗitòalầuđềucómộtcầuthangmáyvàmộtcầuthangbộ.

“Trongbãiđỗxedướitầngngầmcómáyquaycamerakhông?”

Bảovệnói:“Khôngcó,trongcầuthangmáycó.”“Cầuthangbộthìsao?”

“Cũngkhôngcó.”

CaoĐôngbấtmãnhừmộttiếng,nếunhưởbãiđỗxedướitầngngầmcómáyquaycamera,vậythìsựviệcsẽdễgiảiquyếthơnnhiều.

Dosựviệcliênquanđếntìnhhìnhvụán,CaoĐôngđểbảovệvềtrước,mìnhanhdướisựhướngdẫncủađộitrưởngTrầnđếnđượcgócsâunhấttrongbãigửixe,nơiđóchínhlàtầngngầmcủatòalầuLâmTiêuở,cómộtcầuthangmáy,bêncạnhcầuthangmáylàlốiđicầuthangbộ.

CaoĐôngnói:“XecủaLâmTiêulàchiếcnào?”

ĐộitrưởngTrầnchỉvàomộtchiếcxedừngởvịtrígầncầuthangmáy không xa,ở đó cómột chiếc xeToyota là xe của sởĐịa chínhphâncho.

CaoĐôngđiđếncạnhchiếcxe,lượnmộtvòngkhôngpháthiệnrađiểmnghivấn.Sauđóánhmắtanhlạihướngvềphíacửacầuthangmáy.

Đâychínhlàchiếcthangmáyhungthủđãđẩythùngrácvàotrongcầuthangmáy,rồilạivậnchuyểnđi.

Sự việc thật là nan giải, không hề tìm ra bất cứmanhmối nàohungthủđểlại,cầnphảibắttaytừđâuđây?Vẫnphảidựavàomáycameragiámsátsao?

Nhưngtrongmáyquaycameragiámsát,hungthủchỉ lộramộtbàntayđeogăngtay,khôngnhìnthấymặt.

Đươngnhiênrồi,hungthủsaukhikéothùngrácrangoàivàđểvàotrongxe,hắnchắcchắnlàláixeôtôđến.Cóthểhắntađãđểlộragươngmặtởtrongmáygiámsátđộnétcaoởcửachínhtiểukhu.

Nhưng, làm thế nào để phán đoán ra được chiếc xe nào là củahungthủ?

Bây giờ chỉ biết thời gian hung thủ kéo thùng rác ra khỏi cầuthangmáy,đólàlúcnửađêm,nửađêmchiếcxerakhỏitiểukhuchắcchắnlàkhôngnhiều,kiểmtrathờigianđólàcóthểtìmrađượcchiếc

xecủahungthủsao?

Nếunhưhungthủthậntrọnghơnmộtchút,cứthếchờđợiđếntậnthờigianđilàmbuổisángmớirờikhỏitiểukhu,thếchẳngphảilàlạikhôngbiếtbắtđầutìmkiếmtừđâusao?

“AnhCao,ởđằngnày!”MộtnhânviêncủakhoaVậtchứngkêulên.

Cao Đông vội đi đến, ở góc tường nơi sâu nhất ởmé bên cầuthangbộ,cũnglànơitốinhất,cómộtthùngrácmớitinh,màuvàngcam,cónắp,phíabêndướilàbốnchiếcbánh.

Chínhlàthùngrácnày!

CaoĐôngánhmắtchợtsắclạnh,rahiệuchongườicủakhoaVậtchứnglấyhaichiếcgăngtaycaosuđến,đồngthờinói:“Thùngrácđểnhiềungàynhưvậy,khôngbịaipháthiệnra,chứngtỏgócnàykhôngcóaibướcvào.AnhTrần,anhhãyđếnđóxem,dướiđấtliệucócòngiữlạidấuchânhaykhông.”

Bác sĩ pháp yTrầnđeo găng tay găng chân, cầmđènpin, từ từdịchchuyểnlêntrước.Thoạttiêntỉmỉxemxétmộtvòng,sauđóquaytrởlại, lấytừtronghộpdụngcụramộtbìnhxịt,xịtxuốngnềnđất,mườimấyphútsau,anhtaquaylạithôngbáo:“Anhcả,khôngcó.”

“Khôngđểlạichútdấuvếtgìsao?”

“Đúngvậy,nềnximăngvốndĩđãrấtkhólưugiữdấuchân.Cũngcókhảnăngđốiphươngđứngởnơikháxa,đẩymạnhthùngrácnàyvàotrong.Chodùlàcóbướcvàotrong,đãquabaonhiêungàynhưvậy,dấuchâncònlưulạicũngkhôngcógiátrịthựcnghiệm.”

CaoĐôngừmmột tiếngvẻ thấuhiểu,anhhiểu rồi,đãquamộttuầnrồi,chodùtrênnềnximăngvẫncònlưulạidấuchân,dựavàođóđểthamkhảophánđoánrachiềucaocânnặngcủahungthủ,kếtquảsẽcósựsailệchrấtlớn.

Anhcàngkhônghềômấphyvọnggìđốivớidấuvântay, trongmáycamerađãnhìnthấyhungthủđeogăngtaycaosu,rõrànghungthủđãcóýthứcphảntrinhsátđốivớidấuvântay.

NhưngCaoĐôngvẫntuânthủtheocácbước,đeogăngtay,cùngđi đến đó với bác sĩ pháp y Trần,mở nắp thùng rác, trong đó quảnhiênlàtừngtúinilonmàuđenđangđựngđồbêntrong.

Mởtúinilonđầutiênra,trongđólàmộtchiếcgối.

Lấyratấtcảcáctúiởbêntrongthùngrác,saukhimởratoànbộ,đềulànhữngquầnáodàymùađông.

Khôngcầnnóicũngbiết,đóchínhlàquầnáocủaLâmTiêu.

Trongthùngráckhôngcóbấtcứvếtmáunàocả,rấtsạchsẽ.

Saumộthồitỉmỉtìmkiếm,cũngkhôngpháthiệnđượcđiềugìcả.

CaoĐôngmímmôi, nhìn chiếc thùng rác trướcmắt, trongnãoliềnhiệnlênhìnhảnhnhìnthấyởtrongmáyquaycamera,hungthủchỉdùngmộtbàntayđẩythùngrácvàotrongcầuthangmáy,tiếpđólạidùngmộtbàntayđểkéothùngrácrakhỏicầuthangmáy.

Tronglònganhbỗngnảysinhmộtthứcảmgiáckỳlạ,chắcchắnlàđãđểsótmộtvàichitiếtnàođó.

Chitiếtnàyrốtcuộclàgì?Cólẽlàliênquanđếnthùngrác.

Thùngrácnàyrốtcuộclàcóvấnđềgì?

Nhưnglúcnàyanhlạikhôngthểnghĩra,trongnãochợttrôivụtquachitiếtđólàgì.

Anhnhíumày,quayngườinóivớinhữngngườikhác:“Xemtìnhhìnhnày,LâmTiêuđúnglàbịngườitabắtđirồi,làsốnghaychếtthìbâygiờchưathểrõđược,ítrađếnthờiđiểmhiệnnay,vẫnchưapháthiệnravếtmáu.ĐộitrưởngTrần,anhbốtríngườiởđâythudọnmộtchút,xácnhậnquầnáocóphảilàcủaLâmTiêuhaykhông,anhTrần,anhhãylênnhàLâmTiêuđểkiểmtramộtchút,biếtđâulạicóđượcpháthiệngìmới.Chúngtôivềtrước,xemxemtiếptheonênlàmthếnào.”

Lúcnàyđây, trong lònganh cảm thấymột luồngáp lựcđènénkhôngthoátrađược,vôcùngkhóchịu.

Anhnghiếnrăng,độtnhiênmắtrựcsáng,tạisaodạonàycànglúccàngcảmthấycógìđókhôngổn?

Đúngvậy,bởivì từđầuđếncuối, tưduycủamìnhđềubịhungthủdẫnđi!

Hungthủgầnnhưđãđi trướcmìnhmộtbước, tínhtoánchuẩnxácmìnhsẽđiềutranhưthếnào.

Cầnphảilàmthếnàomớiđộtpháđượchướngtưduynày?

Tạmthờianhvẫnchưacócách,saukhitrởlạixe,nhắmmắtlại,vắtócsuyngẫm.

VCHƯƠNG21

àobữatrưa,LâmTiêuđòituyệtthực.Anhtabịgiamcầmsuốtmộttuầntrongmôitrườngkínmít,tâmlýsắpsửabịdồnđếnbênbờsụpđổ.

MấyhômđầuanhtathườngkhóclóccầuxinTừSáchthachoanhta,anhtachẳngquachỉlàmộtquântiểutốtkhônghề

quantrọng,đềulàdoVươngTuBangchỉhuyanhtalàm.NếukhôngcóVươngTuBanggậtđầu,anhtadámhạlệnhphádỡnhàsao?

Đây làquyếtđịnhcủa tập thể trongthểchế,anhtachỉ làngườicuối cùng chấphành, nếunhưmuốnbáo thù, thì đã tìmnhầmđốitượngrồi.

NhưngrõràngTừSáchlạikhôngcholànhưvậy.

Tậpthểvĩnhviễnchỉlàmộtthứvôdanhmơhồ,rấtnhiềungườicứmượndanhnghĩatậpthểđểtiếnhànhcácloạitộiác.

Nếunhư là tập thểgây tội ác, lẽnàokhôngai cầnphải chịu sựtrừngphạtsao?

Sairồi!

Tập thể làdo từngcánhân tạo thành,khôngcóai có thểnói làmìnhsạchsẽ,chỉcóđiềuđộbẩnthỉukhônggiốngnhaumàthôi.

Mộtngười đắc tội với lãnhđạo, lãnhđạomuốndạydỗ anh ta,anhđánhchongườitađếnđộdởsốngdởchết,anhkhôngcótráchnhiệmsao?

Anhvìtiềnđồ,sựnghiệpcủamình,rasứclấylòngcấptrêngiốngnhưmộtconchó,cấptênmuốnanhphạmtộiácnămphần,nếunhưanhcómộttấmlòngchínhtrực,vậythìanhcầnphảitừchứckhônglàmnữa;chodùliênquanđếncuộcsốngcủacảgiađìnhanh,anhbịép đến độ bất đắc dĩ, anh chỉ dốc ba phần sức lực, phạm phải haiphần ác thì vẫn còn có thể tha thứ được; nhưng anh lại phạm tớimườiphầnác.

Loại chóbámđuôinhư thếnày, rõ ràng lại càngđáng cămhậnhơncáikẻđưaramệnhlệnh.

TừSáchquaviệcthẩmvấnLâmTiêutrongmấyngàynay,anhtacóthểphântíchrađượctínhcáchcủaconngườinày.

Nếunhưngườinàyđãkếthônnhưngchưasinhcon,màVươngTuBangnếu làmộtngười phụnữđồng thời bằng lòng lấy anh ta,LâmTiêu chắc chắn sẽ ly hôn với người vợ hiện thời củamình đểđượcvàogiađìnhquyềnthế.

DùngcâunóicủaTừSách,nhâncáchcủangườinày,đúnglàtồitệđếnđángkhinhghét!

Mấyngày sauLâmTiêu hìnhnhư cảmnhận được rằng cho dùmìnhkhóc,giảvờđángthương,TừSáchcũngsẽkhôngthachoanhta,niềmhyvọngtrong lònganhtacũngdầndầnbịsụpđổ,bắtđầulớntiếngchửibớiTừSách.

Nhưngđốiphóvớiviệcnàyrấtđơngiản,TừSáchchỉcầndùngchúthìnhphạt,LâmTiêulậptứccâmmiệng.

TừSáchthầmcườikhẩy,ngườinàyđúnglàkhôngcóchútchíkhínào.

HômnayLâmTiêudùngphươngthứctuyệtthựcđểphảnkháng.TừSáchlậptứcnghĩrađượcmộtcáchhay.

AnhtađặtchiếcmáylaptopxuốngtrướcmặtLâmTiêu,bậtmộtbộphimđiệnảnhNhậtBản,saukhimởra,nóivớiLâmTiêu,chỉcầnphầndướicủamàycươngcứng,lậptứccắtngaythứđócủamàyđi.

Anh ta điều chỉnh âm thanhđếnmức tonhất, hơnnữa cầm ramộtchiếckéo,đểsátcạnhcơthểtrầntrụibẩnthỉucủaLâmTiêu.

LâmTiêulậptứcgàokhóccầuxin,anhtamuốnăncơm,anhtakhôngbaogiờdámphảnkhángnữa.

TừSách rấthài lòng, saukhinhìn anh ta ăn xong cơmbèn rờikhỏiđó.

“Bây giờ LâmTiêu chắc chắn cho rằngmình làmột tên tâm lýbiếnthái.”TừSáchmỉmcười.

NếulàaiđókhôngquenbiếtTừSách,cũngchắcchắnchorằng,tínhcáchanhtavốnkhépmình,dướitácdụngcủanỗithùhậncaođộ,đãbịméomónhâncách,biếnthànhmộtkẻtâmlýhoàntoànbiếnthái,làmộtkẻhammêngượcđãi.

Nhưngnếunhư làCaoĐôngbiếtđượcviệcnày, anhchắc chắnkhông cho rằngTừSách vì thùhậnmàbiến thànhmột tên sát thủbiến thái.TừSách làmộtngười có tưduy logichoàn thiệnvàbìnhtĩnhkhácthường.

CaoĐôngchỉgặpmộtngườidùng tưduy logicđểchiphối tínhcách,đóchínhlàTừSách.

Khôngcóngườinàolýtrígiốngnhưanhta,bìnhtĩnhđếntậnđáylòng.

Anh tamặcdù cảm thấy cách làm củamìnhbắtLâmTiêu xemphimđồngthờiuyhiếpanhta,rấtkinhtởm,chínhanhtacũngcảmthấybuồnnôn.Nhưngkhôngcócáchnàokhác,anhtacầnphảidiễnnhưvậy,cầnphảiđểLâmTiêucảmthấyanhtachínhlàmộtkẻtâmlýbiếnthái.Anhtađanglêncấutứchomộtkếhoạch,diễnkịchlàmộtbướcquantrọngtrongkếhoạchnày.

Đồng thời,mặc dù anh ta đã nhận ra LâmTiêu làmột kẻ tínhcáchyếuđuối,nhưngđểngănchặnngườicótínhcáchyếuđuốinàysaukhihoàntoànmấthếthyvọngvềsựsinhtồnsẽchọnlựaphươngthứccắnlưỡitựtử.ChonênanhtavẫnrấtnhântínhbằngcáchlúcanhtakhôngcómặtởđóvẫnbậttivichoLâmTiêuxemđểgiếtthờigian,đểLâmTiêucảmthấyrằng,vẫncòncócơhộisốngsótthoátrangoài.

Bây giờ không thể giết LâmTiêu được, vẫn còn nhiều việc cầndùngđếnLâmTiêu.

TừSáchsaukhirờikhỏikhônggiankínmítđó,nhậnđượcđiệnthoại của Cao Đông, Cao Đông mời anh ta đến Sở ngồi, cùng tròchuyện, tiện thểnóimộtchútvềviệcmuốnyêucầuTrươngTươngBìnhthảngười.

TừSáchsuynghĩmộtlát,quyếtđịnhđiluôn.

CHƯƠNG22CaoĐôngmờiTừSáchngồiởtrênghếsofađốidiệnbànlàmviệc,

đóngcửalại,chínhanhcũngngồixuốngphíađốidiệncủasofa,châmmộtđiếuthuốc,hítmộthơi.AnhbiếtTừSáchkhônghútthuốc,chonênkhôngđưaramời.

TừSáchkhẽmỉmcười:“Saomàrầurĩthế,vẫnvìvụánà?”

CaoĐông cườiđaukhổ: “Bây giờkhông chỉ là vụ án củaLýÁiQuốcnữa,đúnglàanhnóiđúngrồi,hungthủlạiratayrồi.”

“Ồ,thếà?”Xemra,việcLâmTiêumấttíchđãbịcảnhsátchúýrồi, nhưng Lâm Tiêu chưa chết, cũng không xảy ra giằng co, càngkhôngđể lại vếtmáu,CaoĐông làm thếnàođểphánđoán là cùngmộtngườigâyrađược?

Cao Đông hạ giọng nói: “Trong Sở Địa chính có một trưởngphòng, tên làLâmTiêu,một tuần trướcđãmất tích rồi,mất tíchởtrongnhàởtiểukhudâncư,hiệntrườngkhôngđể lạibấtcứmanhmốigì.”

“Mấttíchà?Đãtìmthấyxácchưa?”

“Chưa, hiện nay chỉ biết là mất tích, còn sống hay đã chết thìchúngtôiđềukhôngbiết.”

“Vụánnàycóliênquanđếnvụánlúctrướcanhđiềutraà?”

“Tôiđoánlàcùngmộtngườigâyra.”“Cócăncứgì?”

“Hiệntrườngkhôngđểlạibấtcứmanhmốigì,hơnnữahungthủcòncố tìnhné tránh tất cảcácmáycameragiámsát, cách thứcnàygiốngyhệtnhưvụáncủaLýÁiQuốc.Nếunhưvụánmấttíchlầnnàyxảyraởthànhphốkhác,hoặclàkhôngphảixảyravàothờiđiểmnày,có thể tôi không có lý do để nghi ngờ là cùngmột người gây nên.Nhưngbâygiờ,trongcáihuyệnthànhBạchTượngnhỏbénày,trong

mấyngàyđãxuấthiệnhaivụáncaotaynhườngnày,tôikhôngcólýdogìlạikhôngnghingờlàdomộtngườigâynên.”

TừSáchgậtđầu:“Anhnóicólý.Nhưngkhôngtìmthấyxác,vậyđiđâuđượcnhỉ?”

CaoĐôngnói: “Người trưởngphòngnàyđếngiờsốnghaychếttôicũngkhôngbiết,tôichỉcóthểsuyđoán,hungthủđãđemngườinàyrakhỏi tiểukhurồi.Căncứ theomáycameragiámsátcủa tiểukhu,anhchàngtênLâmTiêutốiđóđãtrởvềnhà,sauđóhungthủtiếnvàonhàanhta,sauđócó thể làgiếtanhta,có thể làkíchđiệnlàmchoanhtahônmê,rồithudọnsạchsẽtoànbộdấuvântay,dấuchânởtrongphòng,rồivậnchuyểnLâmTiêuđi.”

“Vậnchuyểnnhưthếnào?”

“Đicầuthangmáy.Trongcầuthangmáycómáycameragiámsát,trongcamerahiểnthị,vàolúcnửađêm,hungthủdừngxeởbãiđỗxetầngngầm,ấncầuthangmáy,hắnđeogăngtaycaosu,đẩymộtthùngrácvàocầuthangmáy.Tuynhiên,hungthủkhôngđểlộgươngmặt.Sauđó,hắnthôngquacầuthangbộ,đilêntầng3,chínhlàtầngLâmTiêuở,rồilạiấncầuthangmáy,kéothùngrácra.SaukhinhétLâmTiêuvàothùngrác,dùngcáchthứctươngtự,vậnchuyểnthùngrácquaytrởlạibãiđỗxedướitầngngầm.SauđóchắclànhétLâmTiêuvàocốpsaumộtchiếcxeôtônàođó, láirakhỏi tiểukhu.Tôiphánđoán là láirakhỏi tiểukhu,bởivì trongtiểukhukhôngcókhuvựccâycốiumtùmđểcóthểchegiấuđược,chúngtôiđềuđãlụcsoátmộtlượttấtcảnhữngchỗcóthểgiấuxácđược,khônghềpháthiệnrathithể.Màkhảnănghung thủ cũng làmộthộ sống trong tiểukhu rấtthấp,trongtiểukhunàychưabaogiờxảyravụviệctươngtự.”

TừSáchhơinheomắt,mộtlúcsau,nói:“Sựviệcnàyhơikhógiảiquyết.”

Cao Đông hỏi: “Anh cho rằng nên bắt tay từ phương diện nàođược?”

TừSáchvừasuynghĩvừanói:“Tiểukhucórộngkhông?”

“KhuchungcưVănPhong.”

TừSáchnói:“Làtiểukhudâncưmôhìnhrấtrộngởhuyệnthành.Vậy thì máy camera giám sát cũng không có tác dụng. Trong cầuthangmáy hung thủ không lộ diện, mặc dù chứngminh hung thủchắcchắnlúctrướcđãtiếnvàocầuthangmáy,kiểmtravịtrícủamáyquay camera,nhưnghung thủnếukhôngphải làngungốcđến cựcđộ,thìlúctrướcdothámdòđườngcũngsẽkhôngđicùngmộtchiếccầu thangmáy, hắn có thể tiến vào những cầu thangmáy khác đểthámthính.Chonênmáycameragiámsáttrongcầuthangmáychẳngcótácdụnggì.Cònnhữngmáyquaycameratrongtiểukhu,cácanhcũngkhôngcócáchnàoxácđịnhđượcchiếcxenàolàcủahungthủ,nếunhưhungthủsaukhinhétvịtrưởngphòngđóvàotrongcốpxe,khônglậptứcláixerờikhỏitiểukhu,màđợiđếngiờcaođiểmđilàmhoặc tan sở, vậy thì máy camera giám sát trong tiểu khu cũng vôdụng.”

CaoĐông rất khâmphục tư duy nhanh nhạy của Từ Sách, nếunhưđổithànhTrươngNhấtNgang,cậutachắcchắnsẽnói,hungthủbiếtđượcvịtrímáyquaycameratrongcầuthangmáy,chắcchắnlàđãtiếnhànhdothám,kiểmtramáycameragiámsáttrongcầuthangmáytrongmấyngàytrước,đểtìmrađượcnhânvậtkhảnghi.Chỉcầnlàtênhungthủtinhtếtỉmỉ,việcthămdòcủahắnchắcchắnsẽkhôngdiễnraởcùngmộtchiếccầuthangmáy,kiểmtramáyquaycameracủa cầu thangmáy cũng không có tác dụng. Từ Sách quả nhiên làngười nghiên cứu tâm lý học tội phạm, về điềunày, anh tin tưởngtrongđám thuộchạ của anhkhôngmột ai sobì được vớinhânvậtnghiệpdưTừSáchnày.

CaoĐôngcườiđaukhổ:“Máyquaycamerakhôngcótácdụng,lạikhôngđểlạimanhmối,thậtlàvôcùngnangiải.”

TừSáchnhìnCaoĐông,nói: “Ngườivị trưởngphòngnàyvàvịPhógiámđốcLýÁiQuốcbịhạilúctrước,cómốiquanhệgì?”

Cao Đông nói: “Không có bất cứ quan hệ gì, cả hai đều khôngquenbiếtnhau.”

TừSách lắcđầu: “Nếunhưđúng lời anhnói, là cùngmộthungthủgâyán,giữahaingườichắcchắncómốiliênquan.”

CaoĐônghỏi:“Nếunhưđộngcơphạmtộicủahungthủchỉđơnthuầnlàbáothùxãhộithìsao?Vậythìhaingườinàycókhảnănglà

khônghềliênquangìđếnnhau.”

“Cácanhđãtừnggặpmộtkẻmuốnbáothùxãhộimàlạigiếthaivịquanchứckhônghềliênquangìđếnnhauchưa?”

CaoĐôngkhẽchaumày,lắcđầunói:“Tôicònchưatừnggặpvụán nào báo thù xã hội. Nhưng vụ án xả súng hàng loạt thảm sáttrườngtiểuhọcSandyHook[1]ởnướcMỹnơianhở…”

TừSáchcười:“Đólàmộtsốthằngđiêncóvấnđềvềtâmlý,vácsúngđểbắngiết,pháttiếtrasựbấtmãnbiếntháitronglòng.Cònvụáncủaanh,làmưusát,làvụmưusátđượcchuẩnbịkỹlưỡng.”

CaoĐôngtronglòngchợtbừngsáng,liêntụcgậtđầu:“Đúngvậy,anhnóiphải.Đâylàmộtvụmưusátdàycôngbốtrítỉmỉ,khôngphảiđơnthuầngiếtngườichỉvìgiếtngười,nếunhưchỉlàmuốnbáothùxãhộimàgiếtvàingườicôngchức,thìchodùmụctiêuđầutiêncủahắnlànhằmvàophógiámđốcSởCônganđểthịuy,mụctiêuphíasauthìcóthểtìmmộtsốngườisốngởkhuvựcngoạiôhẻolánhđểratay,khôngcầnphảilàmnhưvậy.Hơnnữalầnnàykhônggiếtngườingaytạichỗ,màlàđểchoanhtamấttích,khôngrõsốngchếtrasao.”

TừSáchkhôngbiếtnhữnglờitiếtlộ“thôngtin”nàycủamình,sẽgâyrakếtquảnhưthếnàođốivớisựpháttriểntrongtươnglai,cóthểcólợi,cũngcóthểnguyhạiđếnchínhbảnthânanh.

Chonênanhtavẫnbổsungthêmmộtcâu:“Bâygiờanhcũngchỉcóthểdựavàocảmgiác,dựavàothủphápphạmtộiđểsuyđoánxácsuất,suyđoánviệcmấttíchcủaLâmTiêucóliênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốc.Đềnghịanhchớnênhình thành lối tưduycốđịnh, sẽảnhhưởngđếnsựphánđoán.”

CaoĐônggậtđầu:“Tôihiểu.Phảirồi,hômnaygọianhđến,vốndĩlàmuốnnóivớianhvềviệcđưangườira,dạonàyđangđauđầuvềvụán, tôi cũngkhôngkìmđược thảo luậnvấnđềvụánvới anh, vịtiếnsĩkhoatâmlýhọcđãtốtnghiệpngànhToánhọcứngdụng.Anhđãnóivớitôivềviệcđưaemhọanhra,tôivẫnluônghinhớ.Chỉlàanhcũngbiếtđấy,dạonàyxảyranhiềuvụánlớnnhưvậy,chưaphùhợpđểtôitìmvịlãnhđạoởtrongsởCônganhuyệnđểnóivềchuyệnriêng.”

TừSáchnói:“Tôihiểu.”

CaoĐôngcười:“Anhyêntâm,chắclàtuầnsauđi,tôisắpxếpmộtbữacơm,mờianhvàTrươngTươngBìnhcùngđếntròchuyện.”

TừSáchnóivẻchânthành:“Việcnàylàmphiềnanhrồi.”

CaoĐôngxuatay:“Bạnhọccũmà,cùnggiúpđỡlàviệcrấtnênlàm,bạnhọccũmàchútviệcnàykhônggiúpđược,chẳngphảisẽbịnhữngbạnhọckhácmắngchođếnchếtsao,haha.”

TừSáchcũngcười:“Tôicầnphảichuẩnbịthứđồgìkhông?”

CaoĐôngnói:“Khôngcầnđâu, lầnđầutiêngặpmặtkhôngphùhợptặngquà,huốnghồcấpbậccủaTrươngTươngBình,nếumuốntặng,cũngkhôngthểtặngnhữngđồbìnhthườngđược.Chúngtađãlànhữngngườibạnthânthiếtlâunăm,tôicũngnóithựcvớianh,nếuthựcsựmuốntặngquà,elàcũngtốnkhôngíttiền,cótôiramặt,anhcũngcóthểtiếtkiệmđược.Saunàylúcđưangườira,vềmặtnhânsựkháccầnphảichuẩnbịrasaođếnlúcđóhẵnghay,anhcứyêntâmđi,tôisẽxemtìnhhìnhthếnàorồitính.”

LờiCaoĐôngnói làsựthực,cấpbậcphógiámđốcSởCônganhuyện, nhữngđồbình thường thì đều không coi trọng. LýÁiQuốcchẳngphảilànhìnvàomónđồmấyvạntệmìnhcầmtrongtay,màlàxuấtpháttừ“quytắcchốnquantrường”,tròchuyệnvớimìnhvàicâukháchsáo,kếtquảlàđãmấtluôncảtínhmạng.

Đươngnhiênrồi,chodùkhôngcóanhbạnhọccũCaoĐôngnàyramặt, Từ Sáchmất thêm chút công sức tìmngười trung gian bắccầu,tươngtựvẫncóthểliênhệvớiTrươngTươngBình,đếnlúcđóvẫncứxửlýôngta.Nhưnghiệngiờđãcóngườibạnhọccũcũngcóchứctước,dùsaothìcũnggiúpanhtatiếtkiệmđượckhôngíttiền.

GươngmặtnàycủaCaoĐông,ítnhấtcũngsánhđượcvớimườilítrượuMaoĐài.Trongchốnquantrườngcùnggiúpđỡlẫnnhau,chỉcầntốnchútlờiăntiếngnóimàthôi.Nếunhưlàngườidânthườnggặpphảiviệckhó,khôngbiếtphảitốnbaonhiêutiền,thờigian,sứclựcđểtìmđượcngườibắtđầudắtmốimớicóthểnóiđượcvàicâuvớiđốiphương.

Xemrachỉcầnđợithêmmấyngàynữalàđãcókếtquảrồi,tiếpđếncầnphải tìmngườicủaCụcChiêu thươngđể lôikéochútquanhệ,liênhệđượcvớiVươngTuBang.

NhưngquamấylầntròchuyệnvớiCaoĐông,anhtapháthiệnraCaoĐôngđúnglàmộtngườitâmtưtinhtếtỉmỉ,khôngítnhữngchitiết đều từng bước bị anh ấy nhìn thấu rõ.Mặc dù điểm then chốtnhấtthìCaoĐôngvẫnchưanhậnra.Nhưngnếucứtiếptụcpháttriểnnhưvậy,sẽcókếtquảrasaođây?Đốivớiviệcnày,anhtachẳngcócáchnàocả.

Anh ta sẽkhôngcốýđánh lạchướngphánđoáncủaCaoĐôngtronglúcphântích,càngkhôngnóidốiđểgiấugiếmýđồcủamình.Bởi vì Cao Đông rất thông minh, Từ Sách nếu như trong lúc nóichuyệnxuấthiệnbấtcứtìnhhìnhgìkhôngphùhợpvớiđặctrưngcủaanhta,khôngchừngsẽbịCaoĐôngphátgiácđược.Chonênthàrằngnóivớianhấysựthực,cũngkhôngthểnóidối.

GiốngnhưkhiCaoĐônghỏicáchnhìncủamìnhvềtìnhhìnhvụán,chỉcóthểchỉrađiểmthenchốttrongvụánmớicóthểphùhợpvới“trítuệ”củamình.

Nếu như để cho CaoĐông không phát giác ra được điểm thenchốttrongđó,màcốtìnhgiảvờrằngkhôngnghĩđượchungthủgâyánnhưthếnào,hoặclàcốtìnhlàmsailệchhướngđicủaCaoĐông,rấtcóthểsẽbịphảntácdụng.

Còn Cao Đông trải qua cuộc nói chuyện ngày hôm nay với TừSách,hướngtưduycũngđượcmởrộngrakhôngít,đàosâutrinhsát,anhsẽpháthiệnrađiềugìđây?

CHƯƠNG23TrongtayCaoĐôngcầmmộtbảngbáocáoTrươngNhấtNgang

vừamớiđưatới,làbáocáotổngkếtthôngquamáycameragiámsátđiềutraxemtrướckhisựviệcxảyra,LýÁiQuốcđãbịaitheodõi.

Đã phái người điều tra mấy chiếc máy camera giám sát có độphângiảitươngđốicaoởtronghuyệnthànhkhoảngthờigiantrong

vòngmộtthángtrướckhiLýÁiQuốcgặpnạn.PhàmlànhữngchiếcxetiếnvàotrongmáycameragiámsáttrongvòngnămphútsaukhichiếcxecủaLýÁiQuốcđiquamáyquaycamera,baogồmcảxeđộngcơđiệnvàxemáy,đềutiếnhànhghichép,sauđótổngkếttầnsuấtchiếcxenàoxuấthiệnnhiềunhất.

Nếunhưlàmộtngườingàyngàyđúnggiờđúngđịađiểmđilàmvàtancathìbảngtổngkếtnàykhôngmanglạinhiềuýnghĩa.Bởivìhằngngàyvàokhoảngthờigiantươngtự,anhđềuláixetrênđường,sẽluôncómộtsốngườicóthờigianđilàmvàtancagầngiốnganh,vậythìxácsuấtnhữngngườinàycùngkhoảngthờigianđiquacùngmộtchiếcmáyquaycameragiámsátvớianhsẽrấtcao,cũngkhôngthểnóihọđangtheodõianhđược.

MaymàLýÁiQuốc là lãnhđạo trongsốnhữngnhânviêncôngvụ,khôngbịhạnchếbởigiờgiấc,hằngngày

thờigiananh tađếnđơnvị có sựkhácbiệt rất lớn, có lúcbuổitrưamớiđilàm,cólúcchẳngđilàm,cólúcsángsớmđãđilàm,tansở cũngnhưvậy, không theo thời gian cốđịnh, thời giankhông cótính quy luật như vậy, nếunhư vẫn có người cứ luôn cùng khoảngthờigianđiquacùngmộtchiếcmáyquaycameravớianhta,vậythìrấtkhảnghi.

Cao Đông nhìnmột lượt bảng báo cáo tổng kết, lôngmày khẽchau lại, thật khôngngờ chiếc xe khảnghi nhất lại là chiếc xemáyđiệnmàuđenlục?

Chiếcxemáyđiệnnàytừngày23tháng11đếnngày26tháng11cũngchính làhai tuần trướckhi xảy ravụán, trongmấyngàynày,ngàynàocũngđềubámtheosauxecủaLýÁiQuốc.

Chiếc xe này không có biển số, hơn nữa, lúc nào cũng trà trộntrên tuyếnđườngdành cho xephiđộng cơ, chonên lúc trướcmớikhôngbịcảnhsátkiểmtramáycameragiámsátnghingờ.

ChođếntậnkhiCaoĐôngrachỉthị,tổngkếttoànbộcácxebaogồmcảxeđộngcơđiện,mớirơivàotầmmắtcủacảnhsát.

Dokhuvựchuyệnthànhrấtnhỏ,đườngphốkhôngdàigiốngnhưtrongthànhphố,xeđộngcơđiệnbámtheomộtchiếcxeôtôlàviệc

hoàntoàncóthểthựchiệnđược.

CaoĐông thầmgậtđầu,xemrahung thủchính là trênchiếcxenàyrồi.

Anhcầmđiệnthoại,gọichoTrươngNhấtNgang,nói:“Cậuđếnđây,hãychuẩnbịhếttấtcảnhữngcảnhquaycủachiếcxemáyđiệnđóđểtôixem.”

Mộttiếngđồnghồsau,TrươngNhấtNgangđếnvăn

phòng làmviệc củaCaoĐông, theonhưyêucầu củaCaoĐông,phát tất cả những cảnh quay của chiếc xemáy điện cho CaoĐôngxem.

Cómột sốmáyquaycameragiámsát cóđộphângiải cao,nhìnđượcrõ,cómộtsốmáyquayđộphângiảithấp,nhìnhơinhòe.

Saukhixemhếttoànbộ,CaoĐôngmímmôi,xoaxoamũi,châmmộtđiếuthuốc:“Xemrangườinàychínhlàhungthủrồi.”

TrươngNhấtNgangnói:“Anhcả,nhưngngườinàychưalầnnàongẩngđầu,hơnnữatrongmáyquaycamerađãhiệnrõ,hắnđộimũ,đeokhẩutrang,cònđeocảgăngtay,trangphụcrấtbìnhthường.Chodùhắncóngẩngđầu lên, cũngkhông thểnàonhìnđượcđặc trưngkhuônmặthắn,khôngcócáchnàođểđiềutrađược.”

CaoĐôngừmmộttiếng,nếunhưbâygiờlàmùahè,hungthủđigăngtayvàđeokhẩutrangsẽkhiếnchongườiđiđườngchúý.Nhưngbâygiờlàmùađông,hắnđộimũ,đeokhẩutranglàviệchếtsứcbìnhthường, không có ai chú ý đến hắn, cần phải điều tra như thế nàođây?

Bàntaycũngđútvàotrongloạigăngtaycỡlớnđínhkèmtrênghiđôngxemáyđiện,có thểnói,da trên toàncơthểởbấtcứbộphậnnàođềukhôngđểlộrangoài.Mặcdùhọcoinhưcũngtìmthấyđượctưliệuhìnhảnhcủakẻrấtcókhảnănglàhungthủ,nhưnghìnhnhưcũngchẳngcótácdụnggì.

CaoĐôngtrầmngâmhồilâu,hỏi:“Ngàymồng6tháng12,vàotốixảyravụán,chiếcxemáyđiệnnàylạikhôngbámtheosauxecủaLý

ÁiQuốcà?”

Trương Nhất Ngang gật đầu: “Đúng vậy, vào tối xảy ra vụ án,chiếcxemáyđiệnnàykhônghềxuấthiện,việcnàyđãđượcxácnhậnđếnvàilầnrồi.”

CaoĐôngnói:“Cậuvềhãykiểmtrathêm,trướckhixảyravụáncủaLâmTiêu,cóphảilàcũngbịchiếcxemáyđiệnnàybámtheohaykhông.”

SaukhiTrươngNhấtNgangrờikhỏi,CaoĐônglạimộtlầnnữarơivàotrạngtháisuytư.

ChiếcxenàychỉbámtheoLýÁiQuốcliêntụcbốnngàytronghaituầntrướckhixảyravụán,sauđóthìkhôngxuấthiệnnữa.

Xemrathờigianbốnngàynày,hungthủmuốnnắmrõquyluậthànhđộngthườngngàyvàđịachỉnhàcủaLýÁiQuốc,saukhinắmrõtìnhhình,hungthủkhôngtiếnhànhtheodõinữa.

Nhưng vàongày xảy ra vụ án, trongmáyquay camerahiển thị,chiếc xe củaLýÁiQuốc không códấu vết bị chiếc xe khảnghinàobámtheo.

Hungthủchỉbámtheobốnngàytrướckhixảyravụán,sauđóthìkhôngtheodõinữa,baogồmcảbuổitốixảyravụáncũngkhôngbám theo, vậy thì hung thủ sao có thể biết được tối đóLýÁiQuốcđánhbàiởkháchsạnđếntậnkhuyamớiláixevềnhàchứ?

CaoĐôngvẫnkhôngnghĩrađượccáchgiảithíchnàohợplý.

Anhcầmđiệnthoạilên,lạigọichoTrươngNhấtNgang:“CậuhãytiếptụcđiềutramáyquaycameragiámsátvềLâmTiêu,tiệnthểhãychuyểnhìnhảnhcủachiếcxemáyđiệnnày,giaochochuyêngiahìnhảnhcủaSởCônganthànhphố,xemxemcócáchnàođểlàmrõđượchơnhìnhảnhcủachiếcxemáyđiệnnàykhông.”

Chođếnlúcnày,vẫncònchưađầyđủchứngcứchứngminhviệcLâmTiêumấttíchcóliênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốc.NếunhưLâmTiêutrướckhimấttíchcũngbịchiếcxemáyđiệnnàybámtheo,vậythìbắtbuộccầnphảighéphaivụánlại.

CHƯƠNG24VụáncủaLýÁiQuốcđã trôiquahai tuần,LâmTiêu cũngmất

tíchđãđượcmườingày,hiệnnayngoàiviệccóđượchìnhảnhhungthủ láixemáyđiện,có thểnói,gầnnhưkhôngcóbấtcứmanhmốinào, bao gồm cả quá trình hung thủ phạm tội, Cao Đông vẫn cònnhiềuchỗkhôngnghĩrađượclờigiảithíchhợplý.

“Cácanhđãtừnggặpmộtkẻmuốnbáothùxãhộimàlạigiếthaivịquanchứckhônghềliênquangìđếnnhauchưa?”

CâunóinàycủaTừSáchlạimộtlầnnữavanglêntrongđầuCaoĐông.

Đúngvậy,khôngcólýgìmàhungthủlạiđixửlýhaingườikhônghềliênquanđếnnhau.MụctiêuđầutiênnhằmvàophógiámđốcSởCôngan, chodù làhắnraoaiđi,người thứhai tại sao lại lựachọnLâmTiêu-mộtngườikhônghềcómốiquanhệgìvớiLýÁiQuốc?

MộtngườilàphógiámđốcSởCôngan,chủquảncôngviệctrịan.Mộtngười là trưởngphòng củaSởĐịa chính, kiêmđội trưởngđộiChấppháp.Cươngvịhaingườinàytrongxãhộiđềurấtdễkếtthù,kếtoánvớingườikhác.Họcùngkếtthùkếtoánvớicùngmộtngườisao?

AnhgọiđộitrưởngTrầnđến:“Trongxãhội,Lâm

Tiêucógieothùchuốcoánvớiaikhông?”

ĐộitrưởngTrầnnghĩmộtlát,nói:“Tìnhhìnhcụthểthìtôikhôngbiết rõ, nhưngLâmTiêu làngườiphụ trách chấppháphành chínhtrong Sở Địa chính, chắc là sẽ có gieo thù chuốc oán với một sốngười.Như là tìnhhìnhmột sốnhàđầu tư, công xưởng lấn chiếmđất,còncócảphádỡdidờinữa.”

CaoĐôngnói: “Có thể điều tra ra đượcngười kết thù với LâmTiêu,cũngkếtthùvớiLýÁiQuốcđượckhông?”

ĐộitrưởngTrầnnghĩmộtlát:“Theolýmànói,tôichưanghenóiGiámđốcLývàngườicủaSởĐịachínhbọnhọcóqualạivớinhau,có

GiámđốcTrươngkhágầngũithânthiếtvớiSởĐịachínhbọnhọ,haylàhỏiGiámđốcTrươngxemsao?”

Cao Đông nghĩ một lát, nói: “Được, tôi đi gặp Trương TươngBìnhnóichuyện.”

CaoĐôngđếnphòng làmviệc củaTrươngTươngBình, saukhibướcvào, lấy thuốc ramời,nói: “AnhTrương, tôiđếnđểhỏi thămanhmộtviệc.VụviệcLâmTiêutrưởngphòngcủaSởĐịachính,GiámđốcQuáchcũngđãnóivớianhrồichứ?”

Trương Tương Bình nói: “Ừm, Giám đốc Quách đã nói rồi, sựviệcnàycứtạmgácđókhônglậpán,saocơ?”

CaoĐôngcười:“Hiệngiờhaivụánnày,córấtnhiềuđiểmtươngđồng,chonêntôiđangđoán,cóthểlàdocùngmộtkẻgâynên.”

Trương Tương Bình gật đầu nói: “Tiểu Trần đã nói với tôi, tôicũngcảmthấycóđiểmnghingờ.”

CaoĐông nói: “Anh làm việc nhiều nămở huyệnBạch Tượng,cũngthânquenvớiSởĐịachính,anhcóbiếtnhânvậtLâmTiêunàykếtthùvớiaiởtrongxãhộikhông?”

“Vềviệcnày,”TrươngTươngBìnhsuyngẫm,“ĐộiChấpphápcủaSởĐịachínhkết thù thì chắc sẽ cómột số,nhưngnhất thời thì tôikhôngnghĩ được ra cómối thùhận sâu sắcnào.LâmTiêu từnămngoáibắtđầuchủyếulàlàmvềviệccảitạokhuvựccũ,tronghuyệnnămngoáithànhlậpBanCảitạokhuvựccũ,tôicũnglàmộttrongsốnhữngthànhviên,trongquátrìnhcảitạokhuvựccũ,cũngxảyramấyviệc,nhưngsauđóthìcũngđềuxửlýổnthỏađược.”

“Xảyranhữngviệcgìvậy?”

“Chẳngphảithìvẫnlàmộtsốngườidâncứngđầukhôngchịuđểphádỡ,gâynênmâuthuẫn,nhữngtranhchấpnhỏthìxảyrakhakhá,cònviệclớnthìchỉxảyramộtvụ, lúcđótôicũngkhôngởđó,nghenóicómộtnữchủnhà,đứngởtrướcmáyxúckhôngchophádỡ,sauđómáyxúccưỡngchếpháđổnhà,khôngmaycómảngtườnggạchởtrầnnhàrơixuống,đãrơitrúngngườiđóvàchếtngaytạichỗ.”

CaoĐôngồmộttiếng,nhớrangườimàTrương

TươngBìnhnóitớichắcchắnlàmẹcủaTừSách.

TrươngTươngBìnhnóitiếp:“Lúcđóngườixuấtđầulộdiệnphádỡ là người của công ty Thành Kiến. Mấy hôm sau, cháu trai củangườinữchủnhàđóchạyđếnđâmngườicủacông tyThànhKiến,sauđótênnàyđãbịbắt,bâygiờvẫncòngiamởtrạitạmgiam,đãnửanămrồi,cònchưaxửnữakia.Việcchếtngườivàviệcđâmngườilàhaichuyệnkhácnhau,ngườichếtrồi,côngtyThànhKiếnbồithườngchogiađìnhhọhaimươivạntệ,cònthằngbéđóđâmngười,đươngnhiênphảibịbắt,nếukhôngcôngviệc tiếp theocủacông tyThànhKiếnkhôngdễgìcóthểtriểnkhaiđược.”

Cao Đông tiện thể hỏi luôn: “Định xử phạt thế nào?” TrươngTươngBìnhnói:“Theonhưýkiếncủatôi,dùsaonhàhọcũngđãchếtngười,tôicũngkhôngmuốnlàmtochuyện,chonênmuốnxửántạingoại rồi thả ra, dù sao đâm cũng không nặng lắm. Phía công tyThànhKiếnthìlạiyêucầuxửnặng,bởivìngườibịđâmlàngườicủabọn họ. Sự việc này trình lên lãnh đạo của huyện nghiên cứu, vẫnchưađưarađượckếtquả.”

Cao Đông cười: “Sự việc này thì tôi lại biết, muốn nhờ anhTrươngmộtviệc.Con trai củangườinữchủnhàbị tườnggạch rơivàođầu,làbạnhọccũcủatôi,sựviệcnàyanhấycũngtìmtôimấylầnrồi,muốnnhờtôigiúpđỡ.Ngườibạncũnàycủatôi làmộtthươngnhânthànhcôngởnướcMỹ,đốivớicáichếtcủamẹanhấy,anhấychoqua,khôngcóýkiếngì,chỉlàemhọcủaanhấy,dùsaocũngcòntrẻ,vẫnđanghọctrongtrường,chẳngmaykíchđộnggâyrachuyện,hyvọngcóthểchuyệnlớnhóathànhchuyệnnhỏ.Nhàhọdùsaocũngđãchếtngười,sựviệcnàytôicảmthấyvẫnnêngiảiquyếtmềmmỏngthìhayhơn.”

TrươngTươngBình cườinói: “AnhCao, chodùanhkhôngnóinhưvậyvớitôi,tôicũngmuốngiảiquyếtmềmmỏng.Giađìnhhọđãchếtngười,từcănnguyênthìcóthểnóilàngườicủacôngtyThànhKiếnkhôngphải.Nếunhưxửphạtnặng,ngộnhỡgiađìnhhọquátứckhí,chạylêncấptrênđểtốcáohaygìđó,khiếnchosựviệccàngtrởnênphiềnphức.Ýcủatôivốndĩlà,sựviệcđãxảyrarồi,haibênmỗibên lùi một bước, hòa giải dân sự là xong.Mấy vị lãnh đạo tronghuyệncũngcóýkiếngiốngnhưtôi.NhưngcôngtyThànhKiếnthìlại

khôngđồngý,họnóisựviệcnàymàkhôngxửphạtnặng,saunàysựbảo đảm tính mạng cho những người làm việc của họ không cònnữa.”

CaoĐôngnói:“AnhTrương,vậyanhxemviệcnàycầnphảilàmthếnào?”

Trương Tương Bình nói: “Công ty Thành Kiến do Ủy viên Tàinguyênquốcgiahuyệnquản lý, lãnhđạo trực tiếp làSởĐịa chính,PhógiámđốcSởĐịachínhVươngTuBanghiệnnaylàchủnhiệmcủaBanCảitạokhuvựccũ,sựviệcnàycuốicùngcầngiảiquyếtnhưthếnào,thìvẫncầnphảiVươngTuBanggậtđầu.Quanhệcủatôivớianhtacũngkhátốt,mấyhômnữatôisẽthươnglượngvớianhta,bốtríchoVươngTuBangvàanhbạnhọccũcủaanhnóichuyện,haibêntròchuyệnmộtchút,anhthấythếnào?”

CaoĐôngcườinói:“Được,đúnglàanhTrươngsắpxếpthậtchuđáo,tôixincảmơnanhtrước.”

TrươngTươngBìnhvộinói: “Chỉ làcôngviệccỏncon,anhCaokháchsáoquárồi.”

CaoĐônglạinóivàicâukháchsáo,rồiquaylạiđềtàichính,nói:“AnhTrương,anhcảmthấyLâmTiêungoàisựviệcnàycònkếtthùvớingườinàonữakhông?”

Trương Tương Bình suy nghĩ, nói: “Anh Cao, theo tôi nghĩ, sựviệccảitạokhuvựccũchắclàkhôngliênquanđếnvụán.Trướctiênanhhãyxem,mặcdùnóichúngtôithànhlậpnênbancảitạokhuvựccũ, trên thực tế, công việc cụ thể đều do người của công ty ThànhKiếnbọnhọlàm,chúngtôicơbảnkhônghềxuấthiện,khảnăngLâmTiêutrựctiếpkếtthùvớihọcũngkhônglớn.Cóthùoánthìcũngnênnhằmvàongườicủacông tyThànhKiến.Thứhai,GiámđốcLý lúcsinhthờikhônghềđộngchạmgìđếncôngviệcphádỡ.Phíabêncảitạokhuvựccũ,đềulànhữngngườikhôngcónhiềutiền,chưatừngnghenóiGiámđốcLý có liênquan gì đến aiởđó cả.Nếunhưnóichấp pháp hành chính của SởĐịa chính có kết thù oán với chủ xínghiệpnàođó,màngườichủxínghiệpnàylạikếtthùvớiGiámđốcLý,thìcòncólýmộtchút.Dùsaothìcũngthườngxuyênxảyratìnhhìnhcómộtsốxínghiệplấnchiếmđất,chủxínghiệpcóthùvớiGiámđốcLýcũngrấtcókhảnăng.”

CaoĐônggậtđầu.

TrươngTươngBìnhnói:“Theonhưsuynghĩchưakỹlưỡngcủatôi,hiệnnaycũngkhôngcócáchnàophánđoánvụánLâmTiêumấttíchvàvụáncủaGiámđốcLý làdocùngmộttêngâyra.Hơnnữa,chodùlàcùngmộtngười,độngcơphạmtộigiếthạiGiámđốcLýlàbáothùxãhội,vậythìhắntalạixửlýLâmTiêu,việcnàythuầntúychỉlàtùytiệnchọnmộtmụctiêu,chưachắcđãcómốiliênquan.”

CaoĐôngnói chuyệnphiếmvài câu,đứngdậy rờikhỏiđó,anhkhôngmuốngiảithíchquánhiềuvớiTrươngTươngBình,chodùlàbáothùxãhộicũngsẽkhônggiếthaingườihoàntoànkhônghềcómốiquanhệnào.Nếunhưthựcsựlàcùngmộtkẻgâyra,hungthủchọnLâmTiêu,trongđâychắcchắnlàcómốiliênquan.

_____________________________

Chúthích:

[1]Một tên sát nhânnã súng vào trường tiểuhọc SandyHook,khiến28ngườibịthiệtmạng.

"Anhcả,đúnglàđãbịanhđoántrúngrồi,trướckhiLâmTiêumất tích cũng từng bị chiếc xe máy điện này theo dõi!”TrươngNhấtNgangnói.

“Thếà?”CaoĐôngkhôngbiếtlànênvuimừnghaynênkhổnão.

ManhmốinàytrựctiếpchứngminhvụáncủaLýÁiQuốcvàvụánLâmTiêumất tích làdocùngmộthung thủgâynên,đồng thời,thôngtinnàycũngchứngtỏrằngđốitượngbịhạitiếptheođãxảyrarồi.

Khinàolàngườithứba?

CaoĐôngquaylưnglại,hútmộthơithuốcsuyngẫm,chodùđãxácđịnhđượclàcùngmộthungthủ,bâygiờvẫnchưatìmthấyđượcthithểcủaLâmTiêu,sựviệcnàycầnphảiđăngkývàosổvụánmấttíchkhôngliênquangìđếnvụáncủaLýÁiQuốc.

VụáncủaLýÁiQuốcđếngiờđãtrôiquahơnhaituầnrồi,khônghềcóchút tiếntriểnnào,hiệngiờnếuđểcấptrênbiếthungthủ lạihạitiếpmộtngườinữa,chẳngphảilàcàngđauđầuhơnsao.

CaoĐôngquayngười,nói:“Theodõitừkhinào?”

TrươngNhấtNgangnói:“Từngày27đếnngày29tháng11,bámtheoliêntụcbangàyliền.”

Từngày23đếnngày26 tháng 11 liên tụcbám theoLýÁiQuốcbốnngày,saukhinắmrõđượchànhtungcủaLýÁiQuốc,hungthủkhôngtrựctiếpratayngay,màlạiđitheodõiLâmTiêu,xemraváncờnàyhungthủđặtcượcrấtlớn,hơnnữacònrấtkiênnhẫn.

Anhlạihỏi:“Vàobuổitốingàymồng10tháng12,sauthờiđiểmhungthủvậnchuyểnthùngrácởkhuchungcưVănPhongcónhữngchiếcxenàorakhỏitiểukhu?”

TrươngNhấtNgangnói:“Thờigianmàhungthủlạimộtlầnnữa

đẩythùngrácvàotrongcầuthangmáylà1giờ30phútvàorạngsángngày11tháng12,chúngtôiđãkiểmtramáycameragiámsátởcổng,sau1giờ30phútsáng,khôngcóchiếcxenàorakhỏitiểukhu,chiếcxesớmnhấtlàlúcgần4giờmớirakhỏitiểukhu,nhưngchúngtôiđãkiểmtrachiếcxeđórồi,làchiếcxedừngởkhuvựcdãynhàliềnkềởphía sau, sau thời gian này, số xe dần dần nhiều lên, chúng tôi đãkiểmtramấychiếcxeđiđầu,đềuđãloạibỏtìnhnghi.Chiếcxecủahungthủrốtcuộclàrờikhỏitiểukhutừkhinào,chúngtôikhôngcócáchnàođểđiềutrarađược.”

Xemrahungthủquảnhiênlàđợiđếntậnsáng,tràtrộnlẫnvàonhữngxekhácđểrakhỏitiểukhu.Bởivìnhữngchiếcxeôtôởtrongtiểukhudâncưmôhìnhrộng thếnày thựcsựquánhiều,khôngcócáchnàođểđiềutraxácminhtừngchiếcxemộtliệucókhảnănggâyánhaykhông.Mảngcôngviệctrinhsátnày,xemrarấtkhótriểnkhai.

CaoĐôngnói:“ChuyêngiahìnhảnhcủaSởCônganthànhphốcókếtquảthếnàotrongviệcxửlýhìnhảnhchiếcxemáyđiệnkhông?”

TrươngNhấtNgangbậtvitínhlên,nói:“Anhnhìnnày,họđãxửlýhìnhảnh,thôngquathủpháp,consố,đãxửlýmấyhìnhảnhtươngđối rõ nét. Gươngmặt của hung thủ thì không thể nào điều tra rađược,chỉbiết làhungthủcóchiềucaokhoảng1m70đến1m75, thểtrọngchắclàkhoảng60đến70cân.Chiếcxemáyđiệnmàuxanhlụcphíatrướclàgiỏxemàuđen,góctráicủagiỏxebịhổngmộtlỗ,thôngquasựsosánhởmấybứcảnh,xácnhậnphíatráiđuôixecómộtvếtlõm,ônhựacứngđènđỏsauđuôixechắclàbịhưhỏng.Đâylàhìnhảnhcuốicùngsaukhiđượcxửlý,cóthểnhìnrõđặctrưngcủachiếcxemáyđiệnnày.”

CaoĐôngtỉmỉngắmnghíabứcảnh,bứcảnhsaukhiđãđượcxửlýhìnhảnh,đãthểhiệnrõđặctrưngbịhỏnghóc.Nhưngtrongcảcáihuyện lớnnhưvậy, liệucó thể tìmđượcchiếcxemáyđiệnnàyhaykhông?

Bấtluậnthếnào,vẫncứphảitìmkiếm,cuốicùngcóthểtìmđượchaykhôngchỉcóthểtrôngvàovậnmaymàthôi.

AnhgọiđiệnthoạichođộitrưởngTrầnđến,đưachoanhtaxembứcảnhquaxửlýcủachiếcxemáyđiện,bảoanhta lậptứcralệnhphátđộngchotấtcảđồncônganởtrongtoànhuyệnvàngườicủađội

liên phòng cùng nghĩ cách đến từng nhà, cầm bức ảnh này, tìm rachiếcxemáyđiệnnày.Đồngthời,cầnphảichúýtìmrachiếcxekhảnghi,bởivìchiếcxemáyđiệnnàyrấtcókhảnăngđãbịhungthủthayđổirồi.

Chỉcầntìmthấychiếcxenày,hừhừ,hungthủcóthểchạythoátđượcsao?

Saukhihaingườibọnhọdờiđi,CaoĐônglạichìmvàotrầmtưsuynghĩ, bây giờ chứng cứđã chứngminhhung thủ củahai vụ ánLâmTiêuvàLýÁiQuốclàcùngmộtkẻ.

Chodùđộngcơphạm tội củahung thủ làbáo thùxãhội, cũngkhôngcólýdogìđốitượngrataylầnthứhailạichọnđúngLâmTiêu,hơnnữa chođếnbây giờ, sống không thấyngười, chết không thấyxác,khôngcóbấtcứtintứcgì.

XemrachắcchắnlànhưlờiTừSáchnói,LâmTiêuvà

LýÁiQuốccómốiquanhệvớinhau.

Nhưng hỏi bất cứ ai về hai người này, đều nói rằng hai ngườikhônghềquenbiết,cũngkhôngcógiaođiểmnàocả.Bất luậncôngviệchaycuộcsống,haingườinàyvốnkhônghềcóđiểmchung.

Hơnnữa trongmốiquanhệxãhội củahaingườinày, thìhìnhnhưcũngchẳngcógiaođiểm.

NhữngngườitiếpxúcvớiLýÁiQuốchoặclàquanchứchoặclànhững ông chủ lớn trong xã hội. LâmTiêu chủ yếu là làm về chấpphápđịa chính, quản lý công việc cải tạo khu vực cũ,nhữngngườitiếpxúcthườngngàyhoàntoànkhôngcùngđẳngcấpvớiLýÁiQuốc.

Haingườibọnhọlàkẻthùchungcủaai?

Hơn nữa thù hận đến độ phải giết ngườimới thỏa?Như LâmTiêuchẳnghạn,tronglúccảitạokhuvựccũ,nhữngngườianhtađắctội là nhữngngườidân sinh sốngở khu vực cũ.Họkhông có tiền,khôngcóthếlực,phầnlớnđềulànhữngngườitrungniênvàgiàcả,hơn nữa chỉ là những sự tranh chấp nhỏ bình thường, cho dù làngườidânthườngcóbịthiệtthòi,chỉđượcbồithườngítỏi,nhưng

vẫnthườngnhẫnnhịnchoxong,aicũngbiếtđượcdânkhôngthểnàođấulạiđượcquan.Chodùcóngườiquátứcgiận,thìcũngchỉcóthểchạy lêncấptrênđểkiệncáo,nếunhưkiệnkhôngđược, thìmớiđivàoconđườngcựcđoan.Khôngcóaichưatừngthửtheođúngtrìnhtựphápluậtmàđãtrựctiếpratayngầmxửlý, làmvậycũngchẳngđượcnhiềutiềnbồithườnghơn,đốivớibảnthânmìnhchỉcóthiệtmàkhôngcó lợi.VụviệcduynhấtgâyrasựcốchỉcónhàTừSách,nhưnggiađìnhnhàhọchẳngcótíchútquanhệnàovớiLýÁiQuốccả.

Xemrakhôngliênquantớiviệcphádỡ,liệucóphảilàLâmTiêusaukhitiếnhànhchấpphápđịachínhkhác,đãđắctộivớingườita,vàngườinàyvừavặnlạicómốithùvớiLýÁiQuốc?

Nhưngquatìmhiểuởnhiềukênh,chấpphápđịachínhbaogồmcả cải tạokhuvực cũ, trongmấynămnayđềukhôngxảy ra việc gìlớn.

Khôngphảilàviệclớn,chỉlànhữngtranhchấpnhỏ,kẻchứcsắcchỉmuốnkiếmđượcnhiềutiềnhơn,sẽkhôngvìthếmàđinướccờnguyhiểm,dàndựngnênvởkịchsátthủliênhoàn,cólợigìđốivớihắnchứ?

Điềukhiếnchoanhnghĩkhôngrachínhlà,hungthủtrựctiếpgiếtchếtLýÁiQuốcngayởtrênđường,đốiphóvớiLâmTiêu,thìlạisốngkhôngthấyngười,chếtkhôngthấyxác.NếunhưhungthủthựcsựcóthùoánđốivớiLâmTiêu,đãvàođượcnhàLâmTiêu,hơnnữakhốngchếđượcanhta,trựctiếpgiếtngaytrongnhàchẳngphảilàxongrồisao?Giốngnhưvụán củaLýÁiQuốc, xử lýhiện trườngmột lượt,khôngđểlạibấtcứmanhmốinào,cảnhsátbọnhọcũngchẳnglàmgìđượchungthủ.

NhưnghungthủlạiđưaLâmTiêuđi,lýdolàgì?Cũngkhôngphảilàbắtcóc,đếnnaykhôngnhậnđượccuộcđiệnthoạicủakẻbắtcóc.

Quákỳlạ!

TrướctiêntheodõiLýÁiQuốcrồilạitheodõiLâmTiêu,rõrànglàcókếhoạchmuốnxửlýhaingườinày.Tạisaolạichọnhaingườinàychứ?Anhsuynghĩmãimàvẫnkhôngthểnàohiểunổi.

Đúnglúcnày,bácsĩphápyTrầnởkhoaVậtchứngtiếnvàovănphòng,nói:“Anhcả,đãkiểmtratoànbộchiếcthùngrácđómộtlượt,khôngpháthiệnrabấtcứmanhmốigì.”

CaoĐôngmímmôi, trongthùngráckhôngcóbấtcứmanhmốinào.

Lúcđó,khianhnhìnthấythùngrác,cáicảmgiáckỳlạcứhiệnlêntrongnãomộtlầnnữabaophủ.

Rốtcuộclàđãđểsótchitiếtgì?

CaoĐônghỏi:“Ởdướiđáythùngráccópháthiệnrasợilôngtócnàokhông?”

BácsĩphápyTrầnnói:“Cómấysợi,saukhixácnhậnthìđềulànhữngsợivụntừquầnáoởtrongthùngrác.”

CaoĐôngthoángcaumày:“NếunhưhungthủnhétLâmTiêuvàotrong thùngrác,dùsao thì tóccủaLâmTiêu ítnhiềucũngphải rơimấysợiởtrongthùngchứ?”

BácsĩphápyTrầnnói:“Theolýthìlànhưvậy,tôiđoánhungthủcóthểlàdùngmộtthứgìđóbọcLâmTiêulạitrước,rồimớinhétvàothùngrác,nhưvậythìsẽkhôngđểlạisợilôngtócnào.”

MắtCaoĐôngnhìn chămchămvềphía trước,ngón tay khẽ gõxuốngmặtbàn,mộtlúcsau,lắcđầunói:“Khôngđúng,anhnóikhôngđúng.”

“Anhcả,ýanhlàgì?”BácsĩphápyTrầnkhônghiểu.MặcdùtuổianhtahơnCaoĐôngđếngầnchụctuổinhưngtừtrướctớinayvẫnquengọianhlàanhcả.

CaoĐôngnói:“Thùngráchiệnnayđangởđâu?”

“Ởtrongphòngthựcnghiệmcủachúngtôiởdướilầu.”

CaoĐông đứng dậy, vỗ vai bác sĩ Trần: “Chúng ta cùng xuốngdướiđấylàmmộtthínghiệm.”

BácsĩTrầnđitheosauCaoĐông,điđếnđiểmcuốicùngcủahànhlangởdưới tầng.Đó làmộtphòng làmviệc rộngnhất,đây thực rakhôngphảilàphònglàmviệc,màlàphòngthínghiệmcủabácsĩphápy,nóimộtcáchchínhxác làphòng thínghiệmcủakhoaVậtchứng,phòngthínghiệmkiểmtrathithểkhôngởtrongtòalầucôngsởnày.Chodùlàlãnhđạocủahệthốngcôngancũngvẫnkiêngkịcóxácchếtghêngườithườngxuyênnằmbêncạnhvănphònglàmviệccủamình.Côngviệcđiềutraxétnghiệmvậtchứngthìđềuđượctiếnhànhtrongcănphòngnày,trongđócótấtcảcácmáymócđểphụcvụchotấtcảcácloạithínghiệm.Tronghuyệnthànhnhỏvốnkhôngcónhiềuthiếtbịnhưvậy,khôngítthứđồtrongđâyđềulàdoCaoĐôngmangtừSởCônganthànhphốtới.

Cao Đông đẩy cửa, ở gần chỗ cửa có một nhân viên khoa Vậtchứngtrẻtuổiđangchơigame.

Cậu làmột trongsốngườiCaoĐôngđemtừSởCôngan thànhphố tới,biết rõCaoĐôngrấtghét thuộchạ làmnhữngchuyện linhtinh tronggiờ làmviệc.CậukhôngngờCaoĐông lạiđộtnhiênđếnphòng thínghiệmvàogiờnày,vộivàng tắtmànhình,xoa tayđứngdậy.

CấptrêntrựctiếpcủacậulàbácsĩphápyTrần,lúcnàyđâybácsĩTrầnđangđứngphíasaulưngCaoĐông,chaumàytrừngmắtvớicậuthanh niên, ýmuốn nói: “Lần này thì cậu chết chắc rồi chứ?” Cậuthanhniênlolắngbấtan,khôngdámnhìnCaoĐông.MấynhânviênkhoaVậtchứngđứngởbêncạnh,cũngthầmlolắngchocậuta.

LúcCaoĐôngtiếnvào,đãliếcnhìnthấymànhình

trò chơi, dạo này áp lực công việc của anh quá lớn, tính khíđươngnhiênsẽnóngnảy,thuộchạcấpdướicủaanhcònvavàonòngsúng,đúngvàolúcnàythìthậtlàtìmvàochỗchết.Anhđangđịnhnổinóng,nghĩmộtlát,thôibỏđi,nóigiọnghòanhã:“Dạonàyáplựccủamọingườiđều lớn, tinh thầncăng thẳng, thả lỏngmộtcáchhợp lýmộtchútcũngkhôngsaocả,chỉcầndốctoàntâmtoànlực,cùngcốgắngđểpháđượcvụán,thìchínhlàđãgặtháiđượcthànhtích.”

Độtnhiênngheanhnóivậy,mọingườibỗngchốcnhưtrútđượcgánhnặng.

Cậuthanhniêncànggiốngnhưlàcóđượcsựthabổnglớn,nếulúcnàyCaoĐôngmàkhôngcómặtởđây,chắcchắncậusẽvỗngựcđậpliênhồi,thốtlên:“Làmbạnvớivuanhưlàmbạnvớihổ.”

Đây chính là điểm khôn khéo thôngminh của Cao Đông, nghĩđược rằnghiệnnay áp lực phá án càng lúc càngnặngnề, cần phảikhíchlệmọingườicốgắngmớicóthểnghĩđượccáchđểsớmtìmrađiểmđộtphácủavụán.

Điềunàyđốivớinhữngngườitrêncươngvịlãnhđạođượcgọilàbiếtmềmnắnrắnbuông.ThườngngàyCaoĐôngnhìnthấytìnhhìnhnàycóthểchửimắngcậutamộttrận,bâygiờlàthờiđiểmthenchốtpháán,khích lệđộngviênconngườisẽcóhiệuquả tốthơn làphêbình,nếukhôngsẽdễkhiếnchomọingườinảysinhtâmtrạngphảntácdụng,sauđósẽảnhhưởngtớihiệuquảlàmviệc.

Anhnhìnngườithanhniênđó,nói:“TiểuVương,cậubaonhiêucân?”

“Bao…baonhiêucân?”CậuchàngcótêngọiTiểu

Vươngnàykhônghiểuýcủaanh.“Cânnặngcủacậumấycân?”

TiểuVươnglắpbắpnói:“Khoảng60cân.”CaoĐôngvẫytay,nói:“Cậulạiđây.”

TiểuVươngnghelờiđiđếntrướcmặtanh.

CaoĐôngchỉvàothùngrácởphíatrướcmặt:“Cậuvàođi.”

“Vào…vàosao?”TiểuVươngkhônghiểugìcả,nhữngngườikhácthìđềunhìnnhaubănkhoănđangnghĩCaoĐôngmuốndùngcáchgìđểgiáohuấncậuấy.

Cao Đông cười vui vẻ: “Tôi bảo cậu vào, chúng ta làmmột thínghiệm,xemhungthủrốtcuộcđãđưaLâmTiêuđinhưthếnào.”

TiểuVươngđànhphải làmtheo,cậumuốntrèovào,nhưngcậu

vừamớichốngngười,dướichânthùngráccóbánhxelăn,bánhvừalăn,thùngrácsuýtnữalậtnhào,làmmấylầnliền,cậuvẫnkhôngthểnàotrèovàođược.

Mọingườiđềubậtcười,CaoĐôngchỉmấyngườikhácnói:“Cáccậugiúpđi,hãykhiêngcậuấyvànhétvàotrong.”

MấyngườicùngkhiêngtiểuVươnglên,thảvàotrongthùngrác.

CaoĐôngđóngnắp lại,kéotaycầmcủathùngrác,cảmgiácrấtnặng. Anh đẩy thậtmạnh, thùng rác chỉ trôi đượcmột đoạn ngắn,hơnnữaphươnghướngcũngxiêuvẹo,anhthửmấylần,kếtquảđềunhưvậy.

AnhquaysangnóivớibácsĩTrần:“Hungthủdùngthùngrácchỉlàđểđánhlừaquamắt,hungthủkhôngphảilàdùngthùngrácđểvậnchuyểnLâmTiêuđi.TiểuVươngchỉnặng60cân,đặtởtrongđó,đãkhiến cho bánh xe ở dưới đáy thùng chuyển động không được dễdàng, thể trọng của LâmTiêu là 63 cân, còn nặng hơn tiểuVươngmộtchút,đặtởtrongđóthìthùngrácbịđẩyđisẽcàngkhókhănhơn.Nhưng chúng ta nhìn thấy ởmáy quay camera giám sát trong cầuthangmáy,hungthủmỗilầnđẩythùngrácvàotrongcầuthangmáy,tốcđộđẩycủathùngrácgầnnhưđềugiốngnhau,hơnnữađộngtácrấtkhẽkhàng,hắnđứngởbênngoàicửathangmáyđẩyvàocóthểthuận lợiđẩy thùngrácvàosâubên trongnhất.Nếunhưthùngrácthựcsựđặtmộtngườiởbêntrong,điềunàykhôngthểnàolàmđược.Chínhlàbởivìtrongthùngráctừđầuđếncuốichưatừngcóngườiởtrong đó, cho nên trong thùng rácmới không tìm được bất cứ sợilôngtócnàocủaLâmTiêu.”

BácsĩTrầnsuynghĩgiâylát,nói:“Anhcả,anhnóiđúnglắm.”

CaoĐôngcuốicùngcũngđãnhìnthấuđượccáchthứcquamặtcảnhsátcủahungthủkhiđưaLâmTiêuđi.Nhưngđốivớianh,thôngtinnàychẳngphảilàviệcgìđángmừng.

Nếunhư vậy,manhmối của vụ ánLâmTiêumất tích càng trởnênkhókhănhơn,côngviệctrinhthámtiếptheocủavụánLâmTiêulạicàngrơivàotìnhcảnhtuyệtvọng.

HungthủchắclànhétLâmTiêuvàotrongchiếcvalicỡlớnhoặc

lànhữngđồgìtươngtự,đibằngcầuthangbộvàtrựctiếpkéoxuốngdướibãiđểxeởdướitầngngầm,đặtvàotrongcốpsaucủaôtôvàchở đi. LâmTiêu sống ở tầng 3, hung thủ làm như vậy chẳng khókhănchútnào.Hơnnữahungthủnửađêmthôngquacầuthangbộđểvậnchuyểnngườicũngsẽkhôngcóaiđiquanhìnthấy.

Nhưngvấnđềhiệnnaychínhlà,đãhoàntoànkhôngcócáchnàothôngquamáy camera giám sát đểđiều tra ra được ai là hung thủnữarồi.

Mộtloạitìnhhuốnglà,hungthủsaukhinhétLâmTiêuvàotrongxeô tô lạidiễn thêmmộtvởkịch chemắtnhưvậynhằmmụcđíchđánhlạchướngsựđiềutratrinhsátcủacảnhsát.

Hung thủ cao tay hơnnữa thì sẽ vận chuyểnLâmTiêu ra khỏitiểukhu,đểthùngrácởlạibãiđểxedướitầngngầm,rồiquaytrởlạitiểukhu,diễnmộtvởkịchchemắt, sauđómới rờiđi.Nhưvậy thìthựcrađâylàlầnthứhaihungthủrờikhỏitiểukhu,khôngcócáchnàođểphánđoánhắnláixehaylàđibộđến,việctrinhsátđãtriệtđểrơivàocụcdiệnbếtắc.

Cònhungthủcầnphảidiễnvởkịchchemắtnày,rõrànglàmuốnđánhlạchướngcôngtáctrinhsátphááncủacảnhsát,đểchohọdồnnguồnnhânlựclớnlãngphívàoviệckiểmtramáycameragiámsát.

Cólẽkhoảngthờigiantrinhsátpháántốtnhấtthìđãbịhungthủchơitrònàylàmchohọquaymòngmòngnênđãlỡmấtrồi.

CaoĐôngnhớrasaukhixảyravụánLýÁiQuốc,hungthủhìnhnhưvẫnluôndẫndắtbướcchâncủacảnhsát,khiếnchophầnlớnsứclực của cảnh sátđềubịhaophí vàoviệcđiều tra các loạimáyquaycameragiámsát.

Trước tiên là địa điểm giết Lý Ái Quốc, chọn lựa trên đườngPhongTâynơilàkhuvựcbịphongtỏabởihaiđầuvàởgiữađềucómáyquaycameragiámsát,khiếnchoCaoĐôngtựtinchorằnghungthủ đương nhiên sẽ lưu lại ở trên đường Phong Tây, cũng đươngnhiênphảitiếnvàomáyquaycameragiámsát.Kếtquảlàđãhaophílượngnhânlựclớnđểđiềutrabamáyquaycameranày,rồi lạihaotốnnguồnnhânlựclớnđểđiềutraloạitrừtừngchiếcxexuấthiệnởtrongmáyquay.Kếtquảlàchẳngthuđượcgìcả.

Vụ án của Lâm Tiêu tương tự cũng giở trò che mắt đánh lạchướng, khiến chohọmất rất nhiều thời gianđểđiều tramáyquaycameragiámsát trongcầuthangmáyvàởcổngtiểukhu.Tươngtựcũngmấtbaocôngsứcmàkhôngđượcgì.

Chỉcótrongmáyquaycameragiámsátcủahuyệnthànhthìmớikiểmtrađượctưliệuhìnhảnhcủahungthủ,nhưnghungthủđãđộimũđeokhẩutrang,chưatừnglộragươngmặtthật.

Rõ ràng, tên hung thủ này có sựmẫn cảm rất cao đối vớimáyquay camera, không hề thua kém gì nhữngnhân viên trinh sát củabọnhọ.

Thậmchícóthểnói,ởmộtcấpđộnàođó,hungthủchínhlàđanglợidụng việcphía cảnh sát đãquádựadẫmvàomáyquay camera,dẫnđếntìnhtrạngphảntácdụng.

Thờigiantrinhsáttốtnhấtthìđãbịđểlỡmấttrongvởkịchchemắtcủahungthủrồi.

Kiểmtramáyquaycameragiámsáttốnrấtnhiềuthờigian,bởivìcamerakhôngphảilàxemphimđiệnảnh,

khôngthểnàoấnnúttua.Sựviệcxảyraluônlàtrongkhoảngmấygiây,khianhkiểmtramáyquaycameragiámsát,khôngthểnàobiếtđượcmột giây sau xảy ra chuyện gì, hay là sẽ giống nhưmột giâytrước, chẳng xảy ra chuyện gì cả. Nếu như sử dụng cách thức tuanhanh,rấtcóthểsẽđểlỡmấthìnhảnhquantrọngnhất.

Video củamáy camera giám sát trongmột giờđồnghồ, ít nhấtcũngcầnphảitốnbagiờđồnghồđểkiểmtra.Đặcbiệtlàcórấtnhiềumáyquayđộnétkhôngđủ,nhưvậythìcàngđòihỏinhânviêncôngancầnphảinhẫnnại.

Cũngchỉcóxảyravụánlớnsáthạiquanchứcnhưthếnày,hơnnữahungthủcònvênhváođểlạimộthàngchữ,mớicóthểđiềuđộngđượcmấy chục người ngày đêm tăng ca để làm công việc vô cùngnhàmchánlàkiểmtramáyquaycameragiámsát.

CaoĐônglúcnàycảmthấy,hungthủchínhlàđanglợidụngmáyquaycamera,bỡncợthọchạymộtvòng.

Anhkhẽnghiếnrăng,xemracôngviệcchođến tận lúcnàyvẫnkhôngthểnàonắmđượcđiểmđộtpháđểpháđượcvụán.

Cầnphảinghĩramộtsốcáchthứckhác.

Từ Sách tự nhận thấy Vương Tu Bang là kẻ khó đối phó nhất.Hànhtungcủaanhtarấtcóquyluật,vốnkhôngthểtìmrađượccơhộirataytrựctiếp,anhtalạikhônghammuốnnữsắc.TừmiệngcủaLâmTiêuđãbiếtđược,anhtahìnhnhưcũngkhôngcónhữngvụtaitiếng về tham lam hủ bại, đúng là một kẻ “lọc lõi” ở chốn quantrường.

Hôm nay CaoĐông gọi điện thoại cho Từ Sách nói anh đã saingười đến đặt cơm tối ở khách sạn Bán Đảo, hẹn Trương TươngBình,VươngTuBang,mọingườicùngđếnăncơm.Haibêncùngtròchuyệnmột chút, coi như là việc lớn hóa thành nhỏ, việc nhỏ hóathànhkhôngcó.

Đãđếngiờ,TừSáchkhoácmột chiếc túiđiđếnkhách sạn, tìmthấyđượcphòngriêngđãđặttrước,chỉmấyphútsau,CaoĐôngvàTrươngTươngBìnhcũngđến,TừSáchvàTrươngTươngBìnhbắttaylàmquenmộthồi.

Một lúc sau,mộtngườiđànông trungniênngoài40 tuổibướcvàotrongphòngăn,ngườinàymặcmộtchiếcáokhoácmàubevàng,chiều cao trungbình, thểhình cũng trungbình, chắc là khônghamnhậu nhẹt và gái gú, cho nên mặc dù anh ta ở chốn quan trườngnhiềunămrồi,vẫngiữđượcdáng.

AnhtađươngnhiênchínhlàVươngTuBang.

VươngTuBangvàTừSáchchưatừnggặpnhau, lúcđókhigiảiquyếtsựviệccủamẹanhta,hoàntoàndocậuanhtaramặt,TừSáchmấyhômsaumớivềnướcđểgiảiquyếtviệchậusự.Cũngchínhlàdocontraibịbắtgiữ,cậuanhta lo lắngbịxửphạtnặng,chonênmớithỏahiệpđồngýbồithường.Nhưngsaukhikýtênđãrấtlâurồi,màcontraivẫnchưađượcthảra.Cậuanhtađãmấylầntìmđếnnhững

cơquanliênquan,chủyếulàbịmắcởchỗcôngtyThànhKiếnkhôngchịubuôngtay,cậuanhtalonếunhưkiệncáolêntrên,ngượclạisẽbịxửphạtnặnghơn,chonêntừtrướctớinayvẫnnghĩnhữngcáchkhác, nhờmối quan hệ để đưa được người ra. Nhưng thái độ củacôngtyThànhKiếnrấtkiênquyết,ýkiếncủalãnhđạocấptrêncũngcósựbấtđồng,xửtộicũngkhôngđượcmàkhôngxửtộicũngkhôngxong,thếnêncứđểkéodàiđếnhơnnửanămrồi.

Sau khi gặpmặt, Vương TuBang cũng thể hiện ra thái độ hòanhã,dùsaothìanhtacũngđãngheTrươngTươngBìnhnóirồi,nhânvậtcótênCaoĐôngđâychínhlàconrểcủathưkýủyviênhànhphápcủa thànhphố, là con rể củamột trong số lãnhđạo chủ chốt trongThườngủy,anhtađươngnhiêncũngphảinểmặtvàiphầnrồi.

Bốnngườisaukhingồivàobàn,TừSáchnói:“Bavịlãnhđạohãyđợimộtlát,GiámđốcĐặngKiếnDâncũngsắpđếnrồi.”

CaoĐônghỏi:“ĐặngKiếnDânlàai?”

TrươngTươngBìnhcườinói:“Làphóchủtịchhuyệncủachúngtôi,kiêmgiámđốcCụcChiêuthương[1].Haha,ôngchủTừ,chủtịchTrịnhmàcũnganhcũngquenà?”

Từ Sách cười khiêm tốn: “Chủ tịch huyện Trịnh[2] phụ tráchmảngChiêuthươngmà,tôivừavặnlạiquenvớimộtcôngtycủaMỹmuốnvàoTrungQuốcđầutư,chonêncũngđãtiếpxúcvớiChủtịchTrịnh.”

CaoĐông giới thiệu: “Người bạn học cũ này của tôi rất lợi hạiđấy,đã làmkhánhiềunăm trongngànhđầu tưngânhàngcủaMỹ,quenbiếtrấtnhiềuôngchủlớncủaMỹ.”

TrươngTươngBìnhvàVươngTuBangphụhọatheo:“Thìralànhưvậy.”

VươngTuBangđangnghĩ,xemraTừSáchcũngđúnglàcóchútbảnlĩnh,cóthểkéođượcCaoĐôngvịquanchứccóhậuthuẫnhùngmạnhvàTrươngTươngBìnhđểđếnđây.TháiđộcủacôngtyThànhKiến, chính là thái độ của anh ta, vốn dĩ anh ta cũng đồng ý thảngười,chỉlàlolắngnhữngnhânviênlàmviệccấpdướicủacôngty

ThànhKiếnkhônghài lòng,bâygiờhaivị cấpcaođãcó lời,anh tasớmđãchuẩnbịlàmtheoýhọrồi.

Con rể của lãnhđạoThườngủyđã tựmìnhxin cho thằngnhãiranhđó,nếukhôngđồngý,chẳngphảilàđãđắctộivớicấptrênsao?

Bây giờ thật không ngờTừ Sách còn kéo được cả phó chủ tịchhuyệnnữa,chonêncàngkhôngthểkhôngnểmặt.

Xemra,đợilátnữasựviệcnàykhôngnênđợihọcólời,tựmìnhchủđộngnóirathìhayhơn.Dùsaothì,nhữngngườicócấpbậccaohơnmìnhnếumởlờiranhờmìnhđừnggâykhódễchothằngnhãiranhđó,thựcsựkhôngrathểthốnggìcả.

Chỉmộtlúcsau,TrịnhKiếnDânđãđến,họđứngdậyđểnhườngchỗmời ngồi, TrịnhKiếnDân vội vàng xua tay, bảo họ không cầnkhách sáo. Sau khi nghe Trương Tương Bình giới thiệu CaoĐông,ôngtabiếtrõđịavịtrongthànhphốcủanhạcphụCaoĐông,vộivàngđứngdậymờirượuCaoĐông:“ThìraanhchínhlàanhCao,vừamay,nhândịpngồivớiôngchủTừ,anhlạilàbạnhọccủaôngchủTừ,tôixinmờianhmộtchén.”

Cao Đông tương tự cũng rất khách sáo, năm người hàn huyênmột hồi, Từ Sách là bạn học của Cao Đông, Trịnh Kiến Dân lại làngườiđượcTừSáchmờiđến,cònbangườiTrịnhKiếnDân,VươngTuBang,TrươngTươngBìnhvốndĩđãquenbiếtnhau,trênbàntiệclúcnàyrõràngkhôngcócảmgiáclạlẫm,mọingườicùngmờiđimờilại,rấtvuivẻ.

Saukhikếtthúcmànchàohỏikháchsáo,VươngTuBangbènthểhiện tháiđộ trước: “ÔngchủTừ, chuyệncủaemhọanh,GiámđốcTrươngcũngđãnóichotôibiếtrồi,việccủamẹanhthìtôicũngcảmthấyrấtáingại...”

TừSáchxuataynói:“Nhữngviệcđãquathìchúngtacũngkhôngcầnnhắclạinữa,dùsaocũngcứphảinhìnthẳngvềphíatrước,saunày vẫn còn có việc phải làm phiền tới Giám đốc Vương đấy, nào,chúngtahãycạnmộtlytrước.”

Mọingười cùng cạn xongmột ly,VươngTuBangnói tiếp: “Sựviệcemhọcủaanh,bênchỗcôngtyThànhKiếnsẽkhôngcóvấnđềgì

đâu,anhcứyêntâmnhé.Tiếptheolàmthếnàođểthảngườira,quytrìnhnàyGiámđốcTrươngthôngthạonhất.”

CaoĐôngnóitiếp:“AnhTừ,anhcứyêntâmđi,việcnàytôisẽsắpxếp.”

TừSáchcườitươirói:“Vậythìtốtquá,GiámđốcVương,tôixinmờianhmộtchén,tôisẽuốnghết,cònanhtùyý.”

AnhtavàVươngTuBangngồiởvịtrígầnnhau,cầmchairượulên,rótrượuchoVươngTuBang,cũngrótđầycốccủamình,rồicụnglyvớiVươngTuBangvàuốngcạnly.

Lúcnàyđây chai rượuđặtởbên tay trái củaTừSách,TừSáchcầm chai rượu lên, cúi người xuống đặt dưới đất ở bên chân tráimình, khi anh ta nhoài người xuống, lén đổ chai rượu xuống dướiđất,rượuchảyrangoài,bênchânướtsượt.

Nhưngkhôngaichúýthấysựviệcnày

Mọingườilạiuốngrượuvàtròchuyệnrômrảmộthồi,TừSáchnói:“AnhCao,lầntrướctôichẳngphảinóilàmuốnvềnướcđểgâydựngsựnghiệpsao.”

CaoĐôngnói:“Đúngvậy,anhđịnhlàmgìđãnghĩxongchưa?”

TừSáchnói:“KhitôilàmđầutưngânhàngởMỹ,quenbiếtmộtôngchủĐàiLoanmởcôngxưởngởMỹ,tôikháthânquenvớiôngta,chúngtôisaukhithươnglượng,quyếtđịnhcùngmởmộtcôngxưởngởhuyệnBạchTượngchúngtôi.Ôngtacókỹthuậtvàtiền,ngoàiratôicũngcó thểkéođượcnguồnvốn,bâygiờđangchuẩnbịđầu tưhaitriệuđôlaMỹgiaiđoạnđầu.”

“Ồ?”CaoĐônghỏivẻhiếukỳ,“Đầutưlớnnhưvậy,cụthểđịnhlàmgì?”

TừSáchnói:“Làmnguyênliệuchấtbándẫn,nguyênliệunàychủyếu dùng chomáy bay và những thiết bị cỡ lớn. Trướcmắt trongnướcnguyênliệunàyhoàntoànphảinhờvàonhậpkhẩu,tôiđãđiềutravànghiên cứu rồi, khônggian thị trườngcủamảngnày rất lớn,nếu như xây xong công xưởng, dự tínhmột năm sản lượng hai ba

trămtriệutệthìkhôngcóvấnđềgì.”

Từ Sách rút từ trong túi ba thứ đen sì ra, đưa cho Cao Đông,TrươngTươngBìnhvàVươngTuBangxem.TrịnhKiếnDânrõràngđãbiếtđượcviệcnày,nếukhôngcũngsẽkhôngnhậnlờimờicủaTừSáchđếndùngbữa.

Bangườicầmtrongtay,xemmộthồi,bacáigậynhỏ,bênngoàihìnhnhưđượcbọcmộtlớpcaosumàuđen,giốngnhưnguyênliệucủalốpxe,bêntrongnhìngiốngnhưlàruộtbútchì.Họkhônghiểusảnphẩmcôngnghiệpnày,chỉcảmthấythứnàylàsảnphẩmkỹthuậtcôngnghệcao,mặcdùchưatừngnhìnthấy,nhưngngẫmra,linhkiệntrênmáy bay thì họ đã nhìn đượcmấy thứ chứ?Đã nhìn thấy sảnphẩmmẫurồi,càngkhôngcóainghingờvềviệcTừSáchđầutưkinhdoanh.

Bangườisaukhixemxong,trảđồlạichoTừSách,anhtađặtlạivào trong túi.TừSáchnói tiếp: “Bankiểmduyệt cấpphépsảnxuấtcủachínhphủMỹđangthẩmtrađốichiếu,đâykhôngphảilàkỹthuậtbảomật, việc thôngqua thẩm trađối chiếu chỉ là vấnđề thời gian.Bâygiờnguồnvốnvềcơbảncũngđãxongxuôi,bảnthântôicũngbỏra10%tiềnvốn,ngoàiratiềnvốnlàdongườiĐàiLoanđóvànhữngnhàđầutưngườiMỹmàtôitìmđược.TấtcảcáctàiliệuliênquantôiđãđưachoGiámđốcTrịnhxemrồi.”

TrịnhKiếnDân gật đầunói: “Ông chủTừ làmmột vụ lớnnhưvậy,xemrađịnhmứcthuhútvốnđầutưchiêuthươngcủatôinămsauđãgiảiquyếtđượcmộtnửarồi,haha.”

CaoĐông cười nói: “AnhTừ, tôi đã nói anh tài giỏimà, anhởnướcngoàiđầutưngânhàngđãquenbiếtđượcbaonhiêuôngchủlớn,nhữngôngchủmàbìnhthườngchúngtôigặptrongxãhội,vốndĩkhôngphảicùngmộtđẳngcấp.”

TrươngTươngBìnhvàVươngTuBangcũnggậtđầumỉmcườiphụhọa.

TừSáchnóivẻkhiêmtốn:“GiámđốcVương,đợiđếnmùaxuânnămsau,khitriểnkhaihạngmục,vềphươngdiệnsửdụngđấtđểlàmcôngxưởngvẫncầnanhgiúpđỡđấy.”

Trịnh Kiến Dân nói: “Đúng vậy, vùng đất đẹp của Cục Chiêuthươngchúngtôikhôngcònnhiều,đếnlúcđótronghuyệnmởmộtcuộchọp thảo luận,GiámđốcVương cũng cầnphải giúpđỡbố trímộtchútđấy.”

VươngTuBangcườinói:“Điềunàydễthôi,đếnlúcđótôisẽnghetheoýkiếncủamấyvịlãnhđạocácanh.”

TừSáchquaysangnóivớiTrịnhKiếnDân:“GiámđốcTrịnh,vềphíatôi,nếunhưthángsaunướcMỹgửicôngvănphêduyệt,tôisẽquaytrởvềMỹđểlấygiấyphépvàsắpxếpmộtsốviệckhác,nămsauvẫncầnphảinhờanhgiúpđỡthêm.”

Trịnh KiếnDân cười nói: “Chắc chắn rồi, việc của anh cũng làgiúptôihoànthànhchỉtiêumà,nào,chúngtacùngcạnmộtlynhé.”

Sau khi bữa cơm kết thúc, vốn dĩ là Từ Sách thanh toán, CaoĐôngnói:“Giúpanhtiếtkiệmchúttiền,GiámđốcTrương,phiềnanhkýtênvàohóađơn.”

TrươngTươngBìnhnói:“Phảiphải,cóthểtiếtkiệmthìtiếtkiệm,tôikývàohóađơnlàđượcrồi.”

TừSáchquảquyếtlắcđầu:“Nhưthếkhôngđượcđâu.”

CaoĐôngcườinói:“Cũnggiốngnhauthôi,đềulàngườimìnhcả,khi mọi người đến thành phố chơi thì đương nhiên tôi sẽ ký hóađơn.”

Thếlà,ngaycảtiềnthanhtoánbữacơmnày,TừSáchcũngkhôngphảitrả,TrươngTươngBìnhkýhóađơnvàcầmvềđểđơnvịthanhtoán.

Trongbữacơmnày,TừSáchrấthàilòng,anhtathôngquabộhồsơđầutưđãkéođượcngườitrunggianlàTrịnhKiếnDân,đồngthờicuốicùngcũngđãlàmquenđượcvớihaingườiTrươngTươngBìnhvàVươngTuBang.

Thếnhưngnhữngngườikhácthìlạikhônghềhaybiếtgì.

Vốndĩanhtamuốnđợisaukhiđưađượcemhọrarồimớiratay

vớiTrươngTươngBình.BâygiờcôngtyThànhKiếnđãkhôngtỏtháiđộgì,côngviệcđưangườirachỉlàvấnđềvềthủtục,ngườibạnhọccũCaoĐôngnàycómốiquanhệrấttốtvớibênViệnkiểmsát,anhấyđãhứagiúpđỡ,đươngnhiênlàmọiviệccứthếmàtiếnhành,khôngcầndùngđếnTrươngTươngBìnhnữa.

TrươngTươngBìnhđã không còn tác dụng gì nữa, vậy thì hãychếtđi.

ViệcratayvớiTrươngTươngBình,cóthểtiếnhànhtrướcthờigiandựđịnh.

Trương Nhất Ngang vội vàng chạy đến, nói: “Anh cả, tìm thấychiếcxemáyđiệnrồi.”

“Gìcơ!”CaoĐôngvuimừngkhônxiết,anhkhôngngờhiệuquảcôngviệccủacảnhsátởtronghuyệnthànhnhỏnàylạicaonhưvậy.Anhcứtưởngrằngmặcdùcóhìnhảnhcủachiếcxemáyđiện,nhưngtrongcảmộthuyện,chiếcxemáyđiệncóítthìcũngphảiđếnmấyvạnchiếc,chiếcxemáyđiệnnhỏbéthìkhônggiốngnhưôtô,muốntìmrađượclailịchcủanógiốngnhưlàmòkimđáybiển,vộivànghỏi,“Ởđâu,cóbắtđượcngườikhông?”

TrươngNhấtNganggậtđầunói:“Ngườivàtangvậtđềucùngbắtđược!Chủchiếcxemộtmựcnóixenày làcủaanhta, từtrướcđếnnayđềulàcủaanhta.”

CaoĐôngcóvẻhơinghihoặc,saotênhungthủlạithừanhậnmộtcáchtriệtđểnhưvậy,đãđoánchắclàhọkhôngcónhữngvậtchứngkhác?

Suynghĩmộtlát,hỏi:“Làmthếnàotìmđượcchiếcxevậy?”

TrươngNhấtNgangnói:“Ngheđội trưởngTrầnnói,cũng làdomaymắn,bứcảnhcủachiếcxemáyđiệnđược inra, trênđóghirõđặcđiểmnhậndạng,phátđếnchotừngđồncônganởtừngkhuvực.Haiđồngchíởđồncônganhuyệnthànhđangtrựcbantrênđường,

vôtìnhnhìnthấychiếcxenàyđỗởtrongmộtcửahàngsửachữaxeđộngcơđiện.”

“Là trong cửahàng sửa chữaxeđộngcơđiện?”CaoĐôngchaumày,nói:“Ngườiđóởđâu?Tôimuốngặpanhta.”

“Đangởdướitầngđểthẩmvấnrồi.”

Cao Đông và Trương Nhất Ngang bước vào phòng Thẩm vấn,trongđóhaivịcảnhsátnhândântrongSởCônganhuyệnđứngdậy:“Chàolãnhđạo.”

CaoĐôngthoánggậtđầu,nói:“Đãhỏirađượcgìrồi?”

Mộtngườinói:“Banđầuanhtanóichiếcxemáyđiệnlàcủaanhta,sauđólạithayđổinóilàcóngườibánchoanhta,aibánchoanhtathìanhtanóilàkhôngnhớrõđượcgươngmặt.”

CaoĐôngnói:“Đượcrồi,cáccậuvấtvảrồi,cáccậuhãyrangoàitrướcđi,tôisẽhỏi.”

Haingườisaukhibướcrangoài,CaoĐôngngồixuốngchiếcghế,cáchsonglancaninox,nhìnvàongườiởbêntrong.

Ngườinàykhoảngchừng40tuổi,ănmặctrôngrấtnhàquê,tóctaicũngkhôngchảigọngàng,cảngườitrôngnhếchnhác.Cảmgiácđầu tiên của Cao Đông chính là phán đoán người này chắc chắnkhôngphải làhungthủ.Hungthủtrongsựtưởngtượngcủaanhlàngườivôcùngchúýđếnchitiết,khảnăngphảntrinhsátrấttốt,trítuệcao,chắc làmộtngườibình thườngcũngrấtchúýđếncáchănmặc,khôngphảilàbộdạngnày.

Ngườiđó cúiđầu, không lên tiếng, chỉphát ranhững tiếng rênkhekhẽ.

ChiếcxemáyđiệnđặtởtrongphòngThẩmvấn,CaoĐôngnhìnvànhậnra,đúnglàởgiỏxecómộtlỗhổng,bêntráiđuôixecóchỗlõmvào,đènnhựacứngởđuôixebịhưhỏng,hoàntoànnhấtquánvớibứcảnh.

Cao Đông nhìn bản ghi chép lời khai của cuộc tra hỏi, nói với

ngườiđó:“Ngẩngđầulên.”

Người đó ngẩngmặt lên, khóemép hơi rách, có dính vếtmáu,ánhmắthoangmanglosợ.

CaoĐôngnói:“Banđầuanhnóixelàcủaanh,bâygiờlạinóilàngườikhácbánchoanh,aibáncho?”

Người đó khóc nói: “Lãnh đạo, tôi thực sự không nhớ ra đượcgươngmặtcủangườibánxe,tôicầuxincácanhđừngđánhtôinữa.”

CaoĐônglừmắt,nói:“Họdùnghìnhbứccunganhà?”

Ngườiđónói:“Đúngvậy,thưalãnhđạo,tôikhôngphạmtộigìcả,tạisaolạibắttôi,họcònđánhtôi,tôicầuxinanhđừngđốixửvớitôinhưvậy!”

CaoĐônghừmộttiếng,đứngdậy,nói:“TiểuTrương,đithôi.”

TrươngNhấtNganghỏi: “Anhcả,khônghỏinữaà?”CaoĐônghừmột tiếng, không trả lời, quayngười bước ra khỏi phòngThẩmvấn,điđếnmộtphòng làmviệcbêncạnh,vừavặnđội trưởngTrầncũngởđó,CaoĐôngtrừngmắtvớihaingườicảnhsátnhândânvừarồi,nói:“Vừarồicáccậuđãđánhanhta!”

Haingườilậptứcnhìnnhau,vốndĩthấytênkiakhôngnóithật,đươngnhiêncầnphảidạydỗmộtchút,khôngngờhắntadámtốcáovới Cao Đông. Trông Cao Đông mặt hằm hằm giận dữ, hai ngườikhôngdámnóigì,chỉcóthểhướngánhmắtcầucứuđếnđộitrưởngTrầnlàngườilãnhđạotrựctiếpcủabọnhọ.

Đội trưởngTrầnkhôngdámnhìnvàomắtCaoĐông,chỉcó thểsượngsùngnói: “Anh...anhCao,haicậuấy làvì thấyhắntakhôngthậtthà,chonên...”

“Chonênđãđánhanhta?”CaoĐôngnghiêmgiọngnói.

Khôngcóaidámtrảlời.

CaoĐôngnói:“Aidạycáccậuđánhvàomặtngườitavậy?”

BọnhọkhônghiểuýcủaCaoĐông.

NgữkhícủaCaoĐônghơimềmxuống:“Bâygiờviệcxửlývụánđangởtronggiaiđoạnnhạycảm,đừngnóilàảnhhưởngcủadưluậnởbênngoài, ngay cả tronghệ thống của chúng ta, nhữngngàynàycũngkhôngdễdàngchútnào.Vụánkhôngcótiếntriểngì,đừnggâyrachuyệngìnữa.Nếunhưtênnàykhôngcóliênquangìđếnvụán,saukhithảhắnrangoài,hắnởbênngoàinóicảnhsátdùnghìnhbứccunghắn,hoặc là tìmcơquantruyềnthôngđể tốcáo,phải làmthếnào?”

ĐộitrưởngTrầnnóinhỏ:“Vậy...vậyhắnnếunhưkhôngchịunói,thìsẽđiềutrathếnào?”

CaoĐôngnói:“Đừngcógâyravếtthương,cũngđừngđểhắnnóilinhtinhcắnđượcđuôicáccậu,hãymauhỏirađượckếtquảvàbáocáolạivớitôi.”Nóixong,quayngườibướcđi.

Haivịcảnhsátkhônghiểurasao,hỏiđộitrưởng

Trần:“ÝcủaanhCaolàgìvậy?”

ĐộitrưởngTrầndùsaocũngcókinhnghiệmhơnhaingườibọnhọ,lậptứchiểuý,nói:“Tênnàycócứnghọnghơnnữa,thìcàngđánhmạnh hơn, nhưng đừng đánh để lộ ra vết thương ngoài, cũng cầnphảibịtkínmiệnghắn lại,đừngđểhắn rangoàinói linh tinh rằngcảnhsátdùnghìnhbứccung,cầnphảilàmchohắnthựcsựsợhãi.”

Haingườibỗngchốcbừngtỉnh,lúcnàymớihiểuCaoĐôngvốnkhôngphảilàtráchhọdùnghìnhbứccung,màlàtráchhọđánhbậtmáu ở mặt, hơn nữa còn luôn miệng nói cảnh sát dùng hình bứccung.Xemralãnhđạochínhlàlãnhđạo,chodùbấtđắcdĩphảidùnghìnhbứccung,cũngnóicóvẻmangtínhnghệthuật.

_____________________________

Chúthích:

[1]CụcChiêuThươnglàcơquannhànướccủaTrungQuốckêugọi nguồn vốn đầu tư nước ngoài để xây dựng công xưởng tại địaphương.

[2]TrongcáchgọicủangườiTrungQuốc,dùchứcdanh làphó(phógiámđốc,phótổnggiámđốc,phóchủtịch,…)vẫnthườnglượcbỏchữphó,chỉkhinàocầnđộchínhxácvềchứcdanh thìmớinóiđúng.

MCHƯƠNG29

ột lúc sau, đội trưởng Trần đến tìm Cao Đông, nói: “AnhCao, nghi phạmnói rằng xemáy điện làmột ngườiGiangTâybánchoanhta,anhtamởcửahàngsửachữaxeđộngcơđiện,vừabánxemới,vừabánxecũ.”

CaoĐôngnói: “Đãnhưvậy,saobanđầuhắnvẫncứnghọng?”

“Hắn nói người Giang Tây đó là bang hội đạo chích, thườngxuyênăntrộmxemáyđiệnvàđemđồđếnbánchocửahàngthumuađồăn trộmcủabọnhọ.Anh tamột là lo lắngnói ra là tiêu thụđồtrộmcắpthìsẽbịngồitù,hai là lo lắngkhairacáitênngườiGiangTâyđó,thìsẽbịbáothù.”

CaoĐôngsuyngẫmgiâylát,chiếcxenàylàdođộiđạochíchđemđến,trừphilàbọnđạochíchnàyđãăntrộmchiếcxecủahungthủ?

Anhnổidagà,khôngtrùnghợpnhưthếchứ!

Bấtluậnthếnào,trướctiêncầnphảibắtđượcđộiđạochíchnàyrồitính,chodùlàbọnchúngăntrộm,cũngcầnphảinhớđượcrằngăntrộmởnhànàochứ.

CaoĐôngbènnói:“Vậyđược,hãycứnhốtôngchủ

cửahàngnàylại,chúngtathayôngtaxửlýtênngườiGiangTâynày.Anhlậptứcbốtríngười,dựatheolờikhaicủaôngchủcửahàngđểbốtríđịađiểmbắtngười,cảnhómnàykhôngđượcđểsótmộttênnào.Saukhibắtđượcthìcóthểtuyêntruyềnmộtchút,dùsaothìbâygiờvụánmạngvẫnchưapháđược,coinhưlàđãphávỡđượcmộtđộinhómđạochích,cũngcóthểbáocáovớiSởCônganthànhphốmộtchút.”

Hiệuquảpháánlầnnàyrấtlớn,mộtđộiđạochíchgồmbảytênđãcưtrútronghuyệnBạchTượngnàyhơnhainăm,chỉ trongthờigiannửangàyđãbịtómgọn.

Chậptối,CaoĐôngănxongcơm,nhậnđượccuộcđiệnthoạicủa

độitrưởngTrần:“AnhCao,đãbắtđượccảđộinàyrồi,anhmuốntựmìnhthẩmvấnkhông?”

“Được,tôitớiluôn.”

CaoĐôngbướcvàomộtgianphòng tạmgiam,đội trưởngTrầnđứngsau lưngchỉ taynói: “AnhCao,ôngchủcửahàngnói tênnàychínhlàngườiđãbánchiếcxemáyđiệnchoanhta.”

CaoĐôngnhìngươngmặtđóởsauôcửasổsắt,nhìncóvẻnhưlàmộtcậuthanhniênchưađến20tuổi,cậutacómộtbộmặtnhơnnhơn,nghiêngđầunhìnCaoĐông.

CaoĐôngnhìncậuta,cảmthấyhơikhóchịuvớibộdạngcủacậuta,hỏimộtcâu:“Têngì,tuổi,địachỉ,côngviệc?”

Tênnhócđóbĩumôinói:“Trongchứngminhthưcócảđấy,cácôngtựxem,đừnghỏitôi.”

“Mẹmày...”ĐộitrưởngTrầnđangđịnhlêntiếng

chửi,CaoĐôngngănlại,nóitiếp:“Cókhíkháiđấy!”Anhchỉvàochiếcxemáyđiệndựngởphíabênngoài cửa sổ sắt,nói: “Chiếcxenàylàcủacậu,haylàcậuăntrộmđược?”

Cậu thanh niên trừngmắt nhìn CaoĐông, nói: “Tôi chưa từngnhìnthấychiếcxenày,cácôngbắttôiđếnđâylàmgì?”

CaoĐôngnghiếnrăng,lạinói:“Taođanghỏimàyrấttửtế,màyđừngcómuốnănđòn,nóimau,chiếcxenàyởđâumàcó?”

CậuthanhniênhìnhnhưđãbịkhíthếcủaCaoĐôngchặnlại,cúiđầulẩmbẩm:“Tôicóbiếtđâu,bắttôilàmgì?”

CaoĐôngthởhắtra,hiệntrườngvụángầnđâyđãkhiếnchoanhbậnbịutốimắt,cáithằngngốcnàycònbàytròtrướcmặtanh.Anhquay người, nói với đội trưởng Trần: “Cái thằng ngốc này xem rachưavàotùbaogiờ,hãydạychonócáchlàmngườirồihãygọitôi.”

CaoĐôngquaytrởlạivănphònglàmviệcởtầngtrênngồixuốngcònchưađượcnămphút,điệnthoạiđãvanglên,độitrưởngTrầnnói

vớianh,tênnhócnàyđãđồngýkhairồi.

CaoĐôngmímmôi,lạiđigặpcậuthanhniênđó,lúcnàyđây,cậuthanhniênđãnhậnđượcsựdạybảo,trongmắtđầynhữngtiamáu,cảgươngmặtđềuthểhiệnrasựsợhãi.

CaoĐônghỏi:“Chiếcxeởđâumàcó?”

Cậuthanhniêncúiđầutrảlời:“Tôiăntrộmđược.”

“Ăntrộmởđâu?”

“TrênconđườngởphíangoàicủaĐếCảnhviênbênđườngKiếnThiết.”

CaoĐôngnhìnđộitrưởngTrần,độitrưởngTrầngiảithích:“ĐếCảnhviênlàmộtkhubiệtthựcaocấptronghuyện,gầnđócóbabốntoànhàcaocấp,nhữngngườicótiềnsốngởkhuvựcđókháđông.”

CaoĐôngnghĩthầm,thânphậnngườicótiềncóvẻnhưkhágầnvới hung thủ trong trí tưởng tượng của anh. Nhưng điều bực bộichínhlàthằngnhãiranhngốcnghếchtrướcmặtđây,trộmgìkhôngtrộm,lạitrộmcôngcụgâyáncủahungthủ!Nếukhông,cảnhsátrấtcóthểsẽcócơhộibắtđượccảtangvậtvàhungthủrồi.

CaoĐôngnói:“Chủnhâncủachiếcxemàcậuăntrộmnày,trôngnhưthếnào,cậucóthểnhậnrađượckhông?”

“Tôikhôngnhìnthấychủxe.”

ĐôilôngmàyCaoĐôngkhẽchaulại:“Xedừngbênđườngởchỗnào?”

Cậu thanhniênnói: “Ởmột góc bênđường, hômđó tôi vốndĩkhôngmuốntrộmxe,chỉlàđiđếnquánNétchơi,điquanhìnthấyởđóvừavặndừngmộtchiếcxemáyđiện,tôinhìnthấychìakhóavẫncắmởtrênxe,chủnhânđãquênrútra,tôiđợimấyphút,thấykhôngcóaiđiđếnbèntiệntayláiđi.”

“Chìakhóacũngđểlạitrênxe?”CaoĐôngnhíulôngmày.

“Đúngvậy, tôi thựcsựchỉ là tiện tay láiđi,không thểnói làăntrộmđược.”

CaoĐônglạnhlùngnói:“Chìakhóavốnđểởtrênxe,màykhôngnói dối chứ? Tao cảnh cáomày, những gìmày nói chúng tao sẽ đikiểmtrachứngthực,nếunhưmàydámnóidốimộtcâu,taosẽchomàychết!Taohỏimày lạimột lầnnữa,màynghĩkỹrồihãytrả lời,chiếcxelàdomàycạykhóa,haylàchìakhóavốnởtrênxe?”

Cậuthanhniênkhócnói:“Điềutôinóilàsựthực,chìakhóacắmởtrênxe.”

TráitimCaoĐôngchợtnhưchìmxuống,chìakhóavốnđểởtrênxe,hungthủkhôngthểnàolơđễnhnhưthế.Chắcchắnlàhungthủcốýđểlại,hắncảmthấychiếcxenàysớmmuộngìcũngsẽbịcảnhsátđiềutrara,sẽrấtkhókhănchoviệccấtgiấuhaylàtiêuhủy,dễbịlộchântướng,cáchtốtnhất,chínhlàđểchìakhóalạitrênxe,đểchongườikhácláiđi.

Việcăn trộmxemáyđiệnvốnrất thườnggặp,anhcókhóacẩnthận,nếunhưdừngởchỗkhôngcóngười,khôngquánửangày,chắcchắnlàxesẽkhôngcònnữa.

Huốnghồchiếcxenày,khôngchỉđơnđộcdựngởmộtgóckhôngcóai,hơnnữacònđểlạichìakhóa,đâychẳngphảilàcốýmuốnchongườikhácláiđisao?

Chodù tênnhócnàykhông trộm, thì cũngcó tên trộmthứhai,têntrộmthứbaláichiếcxenàyđi.

Thìralànhưvậy,manhmốichẳngphảilạiđứtrồisao!

Cậu thanh niên tỉmỉ nhẩm tính, cuối cùng sau khi hỏi ra ngàymìnhbánxe,mớiđưaracâutrả lời:“Mộthômtrướckhibánxe, làngày30tháng11.”

CaoĐôngkhônghỏigìnữa,quayngườibướcrakhỏiphòngtạmgiam.Ngày30tháng11,hungthủvàongày23đếnngày26tháng11bámtheoLýÁiQuốc,ngày27đếnngày29 tháng11bámtheoLâmTiêu.Côngviệctheodõikếtthúc,ngàyhômsau,hắnliềnđểchiếcxekèmtheochìakhóaởbênđường,đểchongườikhácláiđi.

CaoĐôngthởhắtra, tấtcảmọiconđường,xemrađềubịchặnđứnglạirồi.

CaoĐônghỏicâucuốicùng:“Màyăntrộmngàynào?”

CHƯƠNG30Mấyhômnay, trongcác thị trấnởtrongtoànhuyện, trêntấtcả

cácconđường,đềudánthôngcáo.

Trênthôngcáocódánmộtbứcảnh,làmộtngườiđộimũvàđeokhẩutrang,láichiếcxemáyđiện.Ngườinàytrongbứcảnhngoàiđôitai,tấtcảnhữngvịtrídatrêncơthểđềukhônglộra,lànamhaynữcũngkhóphânbiệt,càngkhôngthểnóiđếngươngmặtrasao.Trongbảngthôngbáonóingườinàyđãthamgiamộtvụánmạng,vôcùngnguyhiểm,hyvọngnhândânnếuaibiếtđượctìnhhình,hãyđếnđồncôngangầnnhấtđểtốcáo,tiềnthưởnglàhaimươivạntệ.

Nhưngđãmấyngàytrôiqua,khôngnhậnđượcbấtcứlờitốcáonào.

ĐiềunàycũngnằmtrongdựliệucủaCaoĐông.Mùađôngđixemáyđiện,độimũđeokhẩutranglàviệcrấtbìnhthường,ailạichúýđếncóngườinàyđiquabêncạnhmìnhchứ?Huốnghồngườinamgiớiđichiếcxemáyđiệnnàyvàocuốitháng11lộdiện,bâygiờđãsắpcuốitháng12rồi,suốtcảmộttháng,aicònnhớđượcchứ?

VàLâmTiêucũnggiốngnhưđáchìmxuốngbiển,khônghềxuấthiện.VụánLâmTiêumất tíchxảy rakhông lâu,CaoĐôngđãpháingườiđi liênhệvớinhàmạngđểkiểm tra tínhiệudiđộng,nhưngđến tận bây giờ, hệ thống thu nhận tín hiệu của nhàmạng khôngnhậnđượcbấtcứtínhiệugìcủadiđộngcủaanhta.CaoĐôngbiếtnguyênlýphátnhậntínhiệucủadiđộng,trongtìnhhuốngnày,chỉcóhailoạikhảnăng,mộtlàpincủadiđộngđãbịhungthủlấyra,hailàdiđộngnày trướcmắtđanghoàn toànở trongkhuvựcngoàivùngphủsóng.Bấtluậnthếnào,vụánLâmTiêumấttíchcũngkhôngthểnàotiếptụcđiềutrađượcnữa.

CaoĐôngkhôngcócáchnàothitriểnđượctàinăng,vốndĩnhạc

phụcủaanhbảoanhtiếpnhậnvụánnày, làbởivìhọđềuchorằngđâylàmộtvụángiếtngườibáothù,rấtdễpháđượcán.Vậythìmộtvụán lớnmà lạidễdàngpháđượcgiaochoCaoĐông, có thể tăngthêmthànhtíchchoanh,nămsauđổinhiệmkỳcócơhộiđượclàmphógiámđốcSởCônganthànhphố,saunàylạibồidưỡngthêmmộtđợt,tranhthủtrước40tuổicóthểkéoanhlênđếncươngvịlãnhđạophógiámđốcSởCôngan tỉnh.Nếunhưvậy,CaoĐôngdựavàođộtuổi trẻ trungcủamình,vàbản lĩnhthựcsựcủamình, trướckhivềhưurấtcótiềmlựcđượcthăngchứcthànhgiámđốcSởCôngantỉnh.

Điềuduynhất khôngngờđược rằng, đây lại là vụ án không cómanhmối.CaoĐôngtiếpnhậnvụánnangiảinày,mãimàvẫnkhôngtrìnhlêncấptrênđượchồsơtổngkếtvụán,nhưvậythìchỉcóảnhhưởngxấuđếntiềnđồcủaanhmàthôi.Xemraviệcthăngchứcnămsaulạicóchútphiềnphứcrồi.

VềphíaTừSáchthìmấyhômnayđềurấtbậnrộn.

Hômnayanhtacũnggiốngnhưmấyhômtrước,ngồibêncạnhôcửasổtrongmộtcănphòngởtầng6trongkháchsạnBánĐảo.

KháchsạnBánĐảolàkháchsạnnămsao,cótấtcảhơnbamươitầng,batầngdướilànhàhàngăn,tầng4làhộisởtưnhân,từtầng5trởlênlàphòngchokháchthuê.

Hômnaylàngàythứtưanhtaởtrongcănphòngnàyrồi.Trongphòngtắtđèn,tốilờnhờ.

Trongchiếcmáyvitínhởphíasauanhtađangbậtnhạcđểtiêukhiểnthờigian,làphongcáchcổđiển,anhthíchnhữngcakhúccũtừnhữngthậpniêntámmươi.

Anhtangồibêncạnhcửasổ,nhìnđồnghồ,bâygiờđãgần6giờtối,lạicầmchiếckínhviễnvọngcócôngnăngnhìnxuyênmànđêm,vénmột góc rèm cửa dày nặng, nhìn về phía quảng trường ở bêndưới.

Đâylàmộtcôngviệcđòihỏisựnhẫnnại,chỉcóđủsựnhẫnnại,mớicóthểbảođảmđượcđộhoànmỹcủacôngviệc.GiốngnhưđốiphóvớiLýÁiQuốcvậy, sựkhácbiệtduynhất,mục tiêu lầnnày làTrươngTươngBình.

Chờđợihơnmườiphút,anhtanhìnthấyxecủaTrươngTươngBìnhtiếnvàoquảngtrườngcủakháchsạnởdướilầu.

ĐâylàchiếcxeAudi,cùngđờivớichiếcxeAudisecondhandđócủaanhta.

TrươngTươngBìnhdừngxeởmộtgócphíaquảngtrường,sauđóxuốngxe,bướcvàotrongkháchsạn.

TừSáchbiếtôngtachắclàđiănuốngtiếpkhách,thườngthìsaukhiănxonghọsẽđánhbàimộtlúc,thóiquennàycũnggầngiốngLýÁiQuốc,chỉlàLýÁiQuốcthíchcờbạchơnTrươngTươngBìnhmàthôi.

TrươngTươngBìnhsaukhibướcvàotrongkháchsạn,TừSáchbènđặt chiếckínhviễnvọng trong taymìnhxuống,bâygiờviệc cóthểlàmchỉduynhấtlàchờđợi,hyvọngtốinayTrươngTươngBìnhcóthểđichơivềmuộnmộtchút.

Cơhộichọnlựađểmưusát,khôngphảingàynàocũngđược,màcầnphảidựavàothámthínhthămdò.

Bahômtrước,cóhaihômTrươngTươngBìnhđềuđếnkháchsạnBánĐảo,chỉcóđiềuhaihômnàyôngtaravềrấtsớm,chưađến8giờđãvềrồi.RõràngthờigiansớmnhưvậythìTừSáchkhôngcócáchnàođểratay.

TừSáchngồixuốngtrướcmáytính,lênmạnggiếtthờigian.

Đến8giờ,anhtanhìnđồnghồđeotay,quaytrởlạibêncửasổ,cầmkínhviễnvọngnhìnthìthấyxecủaTrươngTươngBìnhvẫncònởđó.

Nửa giờ đồng hồ sau, anh ta lại trở lại của sổ, dùng kính viễnvọngnhìn,xecủaTrươngTươngBìnhvẫnởđó.

Lạitrôiquanửagiờđồnghồnữa,đãđến9giờ,anhtalạimộtlầnnữađếnbêncửasổnhìn,xecủaTrươngTươngBìnhvẫnởđó.

TronglòngTừSáchcóchútkíchđộng,xemrahômnayTrươngTươngBìnhsẽvềrấtmuộn.Nhưnganhtaquyếtđịnhvẫnđợithêm

chútnữa.

Chờđợilàmộtviệcvôcùngđaukhổ,đặcbiệtlàngườiđisănômcâyđợi thỏ.Saukhoảngchờđợibao lâunhưvậy,nhìn thấycóconthỏđếngần,ngườiđi săn trong lòng thường rất kíchđộng.Nhưngviệcômcâyđợithỏcuốicùngcóthểthànhcônghaykhông,điềuthenchốtnhấtchínhlà:sựnhẫnnại.

Khiconthỏcònchưachạyvàotrongbẫy,anhđãvộivàngđểvâybắt,đểlộbảnthân,vậythìtấtcảcôngviệcômcâyđợithỏchờđợibấylâulúctrước,đềumấtcôngvôích.

Chỉcóđầyđủsựnhẫnnại,chờđợiđếnđúngthờikhắcconthỏthựcsựsavàobẫy,anhcóthểnhanhchóngratay,lúcnàyđâyconvậtđisănmớithuộcvềanh.

TừSáchthuyếtphụcbảnthânmình,chớnênnóngvội,hãychờđợithêm.Bâygiờmặcdùđã9giờrồi,nhưngnếunhưTrươngTươngBìnhchỉmấyphútsauđãđithìsao?Ratayvàokhoảngthờigiannày,vẫnkhôngphảilàthờicơtốt.

Tốtnhất là ra tay sau10giờ, lúcđó trênđườngPhongTâygầnnhưkhôngmấyngườivàxequalạinữa,cóthểbảođảmởmứcđộcaonhấtrằngmìnhsẽkhôngbịbấtcứainhìnthấy.

Chonên,thàlàđểTrươngTươngBìnhsốnglâuthêmmộtchút,cũngkhôngthểđểbạilộbảnthânmình.Chodùhômnaylàmộtcơhộikhócóthểcóđược,nhưngnếuđểlỡ,thìvẫncóthểnắmbắtcơhộilầnsauđểthanhtoánôngta.Nhưngmộtkhiđãbạilộbảnthânmình,vậythìkhôngbaogiờcòncócơhộiđểtiếnhànhkếhoạchnữa.

Thờigianvẫnđanglặnglẽtrôiđi.

LầnnàyTừSáchgiơtaylênxemđồnghồ,thờigianđãchỉđến9giờ40phút.Nhìnrabênngoài,xecủaTrươngTươngBìnhvẫnởđó.

TừSáchthầmgậtđầu,tốtlắm,chínhlàlúcnày.

Anhtacởichiếcáolôngvũtokềnhvướngvíu,đổisangmộtchiếcáokhoácmàubevàngkhágọnnhẹ,lúcrataythìtaychânnhấtđịnhcầnphải linhhoạt.Anh takhoác chiếc túi, đi cầu thangmáyxuống

dướiquảngtrườngởdướilầukháchsạn.Quảngtrườngbãiđỗxenàyrấtrộng,ngoàichiếcmáyquayởcổngravàoquảngtrường,khôngcónhữngmáyquaycameragiámsátkhác,đâylàsựthuậnlợicủaanhta,nếukhông,anhtavẫncònphảitìmmộtchiếcxeđểchegiấubảnthânmìnhđểtiếnhànhcôngviệc.

Anhtaquansátmộthồi, trênbãiđỗxekhôngcóaiđangđứng,bèn lặng lẽđiđếnbênphải chiếc xeAudi củaTrươngTươngBình,anhtagiảvờcúingườixuốngthắtdâygiày,đặtmộtmiếngsắtxuốngdướilốpxetrướcởphíabênphảivớitốcđộnhanhnhất,trênmiếngsắtnàycómộtdãyđinhchâmlốp.Anhtakhẽđèmiếngsắtnàyvàotronglốpxe,saukhikhởiđộng,bánhxechắcchắnsẽđè lênnhữngchiếcđinh.Tiếpđó,anhtalạidùngcáchthứctươngtự,đặtmiếngsắtgắnđinhvàolốpsauphíabênphảixe.

Domiếngđinhchâmlốpđặtởvị trídưới lốpxechếchvàophíatrong,chonênnhữngngườiđứngởbêncạnhxekhôngnhìnrađượcsựkhácthườngnào.

Cảquátrìnhđóchỉtốnmấtmườimấygiây.

Từ Sách chuẩn bị ổn thỏa, đứng dậy, rời khỏi quảng trường,chuẩnbịdùng cách thức tương tựné tránhmáyquay cameragiámsát,điđếnđườngPhongTâyđểchờđợiđónđường.

CHƯƠNG31ĐoạnđườngphíanamcủađườngPhongTây,cáchchỗlầntrước

LýÁiQuốcgặpnạnkhoảnghaitrămmét.

Đây là điều cần thiết, mặc dù Lý Ái Quốc gặp nạn đã hơn haimươingàyrồi,nếunhưchọnlựaratayđúngnơiLýÁiQuốcgặpnạn,thì khó tránh khỏi tạo nên sự cảnh giác tiềm ẩn trong tâm lý củaTrươngTươngBình.

TừSáchđứngởsaugốccâybênđường,cầmkínhviễnvọnglặnglẽquansátphíatrước.

Cáchchỗanhtakhôngxa,ởtrênluồngxephíabênphảirắcđầy

nhữngmảnhchaibiavỡ, sauđómấymét,ở luồngxephíabên tráicũngrắcđầymảnhchaibiavỡ.

Trương Tương Bình một mình lái chiếc xe Audi, đi từ đườngDuyênHảiNamrẽ vàođườngPhongTây, chuẩnbị trởvề tiểukhuPhongTâynghỉngơi.

Tốinaykhônguốngnhiềurượu,cảtốichơibài“13lá”[1],ngồilâuởnơingậpngụamùithuốclá,cảmthấyhơimệtmỏi.Ôngtamởquạtgiócủađiềuhòa,trongxevôcùngấmáp.

Lúcnày,ôngtanhìnthấytrênluồngđườngphíatrướcmặtcórấtnhiềumảnhchaibiavỡ,ôngtachửi thềmộtcâu, thằngdởhơinàonổikhùng,lạivứtvỏchaibialungtung.

Ôngtađànhphảigiẫmphanhxe,chuyểnhướngsangbêntrái,đitrênluồngđườngbêntrái.

Vừamớichuyểnhướngsangbêntrái,liềnnhìnthấyphíatrướcởluồngđườngbêntráicũngđầyvỏmảnhchaibia.

Chắcchắnlàxechởhàngquátảibịrơixuống.Mẹkiếp!

Ôngtachỉcóthểlạiphảigiẫmphanhlầnnữa,thậntrọngvòngxesangluồngđườngbênphải,đúnglúcnày,ôngnhìnthấyởtrướcđókhôngxacómộtngườiđangkhoáctúiđibộ.Ơ,đâychẳngphảilàbạnhọccủaCaoĐông,làôngchủTừbạncủaphóchủtịchhuyệnsao?

Ôngtavốnkhôngđịnhmởcửasổxeđểchàohỏi,muốncứthếđithẳng,nhưnglạipháthiệnraôngchủTừđangvẫymạnhtayvềphíamình,ôngtadừngxe,kéocửasổxexuống,nói:“TổnggiámđốcTừ,saoanhlạiởđây?”

TừSáchtỏrahơikinhngạc,nói:“Ơ,saolạilàGiámđốcTrươngvậy?Tôivừamớithămbạntừtrongtiểukhubướcra,tôinhìnthấylốpxecủaanhbịhỏngrồi,chonênmớigọianhlại,khôngngờlạilàGiámđốcTrươngđây!”

“Lốpxecủatôibịthủngrồià?”TrươngTươngBìnhhơibấtngờ,phảnứngđầutiêncủaôngta là lốpxeđãbịnhữngmảnhchaiphíatrướcđâm thủng thì phải?Nhưngnghĩmột lát,mảnh vỏ chai đâm

thủngrồi,làmsaomàthủngnhanhnhưvậy.

TừSáchđiđếnbêncạnhxe,nói:“Anhnhìnnày,hailốpxetrướcsauởphíabênphảicủaanhđềubịxịthơirồi,xenghiêngcảrồi,anhcònkhôngbiếtsao?”

TrươngTươngBìnhchợtcảmnhận,đúngvậy,ngheTừSáchnóithế,đúnglàrõràngcảmthấyxeđangnghiêngvềbênphải.

TrươngTươngBìnhvộidừngxe,kéophanhtay,xuốngxe,đứngtrướcxevànhìn,chiếcxehơinghiêngvềphíabênphải.

TừSáchnóitiếp:“Tôivừamớiđivềphíatrước,nhìnthấyxecủaanh sắpnghiêngvềbênphải, lốpxebênphải củaanhđềuđãmềmnhũnrồi,tôicứtưởngchủxekhôngbiết,chonênmớigọilạiđểnhắcnhở,khôngngờlàxecủaGiámđốcTrương.”

TrươngTươngBìnhcảmơnTừSáchmộtcâu,thoángnhíumày,điđếnphíabênphải chiếcxe, cảhai lốpxeđềubịxẹpgầnhếtmộtnửa.

“Việc này hơi phiền phức rồi,” Trương Tương Bình nhìn chămchămvàolốpxe,“Tôichỉcómộtchiếclốpdựphòng,xemraphảigọicửahàngsửaxeđemmộtchiếclốpđếnđâyrồi.”

TừSáchđiđến lốpxesauphíabênphải,ngồixổmxuống,nhìnmộtlát,nói:“Xemrabịráchrấtghêđấy.”

Lúc này,một luồng ánh sáng chói lướt tới,một chiếc xe đi từđườngDuyênHảiNamrẽvàođườngPhongTây.

Từ Sách than thầm một tiếng, gay rồi, xem ra tối nay lại gặpngườikhácrồi,nếunhưthựcsựkhôngcócơhội,chỉcóthểlạitạmthachoTrươngTươngBình.Nhưngkếhoạchnàyđãđượcdàndựngtừrấtlâurồi,mộtkhiđểlỡ,erằngkhôngthểnghĩrađượccáchkhácđểgiếtTrươngTươngBình,vậythìhơiphiềnphứcđây.

Lúcnàymới10giờ30phút,khôngphải lànửađêm.Mặcdù làmùa đông, nhưng ra ngoài chơi đến 10 giờ 30 phút tối trở về nhàcũngkhôngcoilàquámuộn.

Trướckhihànhđộng,TừSáchđãsuynghĩđếnviệcnày,mộtkhicóngườitậnmắtnhìnthấygươngmặtcủaanhta,vậythìlầnmưusáttốinaychắcchắnlàkhôngthểtiếptụcđượcrồi.

TừSách vội vàngngồi xổmxuống thấphơn, quay lưng vềphíachiếcxeđó,giảvờbộdạngđangkiểmtralốpxe.

TrươngTươngBìnhđứngbêncạnhnhìnchiếcxeđangđiđến.

Chiếcxeđiquakhuvực cómảnhchaibiaphía trước, tương tựcũngphảigiảmtốcđộ,từtừquànhsang,đếnbêncạnhhọ,chiếcxenàydừnglại,kéocửasổxexuống,mộtngườithòđầura:“ChàoGiámđốcTrương,cóchuyệngìvậy?Xeanhbịhỏngà?”

TrươngTươngBìnhcườivẻbấtlực:“Hailốpđềubịhỏngrồi.”

Người đó nói: “Hai lốp đều bị hỏng? Là do vỏ chai bia ở phíatrướcđâmvàoà?”

TrươngTươngBìnhkhôngthểnàokhẳngđịnhđược,ôngtamặcdùvừa rồikhôngnghe thấybất cứâm thanhnổ lốpxenào,nhưngphỏngđoán làcũngchỉcókhảnăng làvừarồibịmảnhvỏchai lớnđâmvào,bènnói:“Chắclàvậy.”

Ngườiđónói:“Anhcócầngiúpđỡkhông?”

TrươngTươngBìnhxuatayvẻkháchsáo:“Khôngcógì,haichiếclốpđềuhỏngrồi, tôicũngkhôngcónhiều lốpxedựphòngđểthay,chỉcóthểđợiđếnngàymaigọingườisửathôi.

Ngườiđónói:“Ồ,vậythìtôivềtrướcđây,nếucầngiúpđỡthìhãygọiđiệnthoạichotôi.”

“Được.”

Ngườiđónhấnga,láivềphíatrước,rồinhanhchóngquặtrẽ,tiếnvàotiểukhuPhongTây.

TừSáchhừmộttiếng,xemrahànhđộngcóthểtiếptụcđượcrồi.

Anhtađộtnhiênnói:“GiámđốcTrương,chiếclốpnàyhìnhnhư

bịngườitachâmđấy.”

“A!Bịngườitachâmlốp!”TrươngTươngBìnhcảmthấykhábấtngờ.

TừSáchđứngdậy,hơiconglưng,chỉvàolốpxe,nói:“Ởtrênlốpxebịcắmthứgìđó,tôikhônglấyrađược,xemragiốngnhưlàbịaiđóácýchâmvào.”

“Vậyà?”TrươngTươngBìnhngồixổmxuống,kiểmtralốpxe.

Có điều, lần này, sau khi ông ta quỳ xổm xuống thì không thểđứnglênđượcnữa.

CHƯƠNG320giờ30phút.

Trongcănphòngsangtrọngcủakháchsạnliênkết

với Sở Công an, Cao Đông đang nằm trong chăn ngủ say giấc,điệnthoạiđổchuông.

Anhbựcbộicầmdiđộnglên,nhìnmànhình,làđộitrưởngTrần.Anhlậptứctỉnhhẳn,bởivìanhbiết,độitrưởngTrầnkhôngthểnàogiữađêmkhuyakhoắt vôduyên vô cớ gọi điện thoại cho anh, chắcchắnlàđãxảyrachuyệnlớnrồi.

Anh thận trọng ấnnútnghe, đưadi động lên tai, hạ giọnghỏi:“ĐộitrưởngTrần,cóviệcgìà?”

Đầudâybênkiatrầmmặcvàigiây,cuốicùng,vẫnnói:“AnhCao,GiámđốcTrươngchếtrồi.”

“TrươngTươngBình?”CaoĐôngnhíumày.“Đúngvậy.”

“Địađiểm...được,tôiđếnngay.”

Tắtmáyđiệnthoại,nhịptimcủaCaoĐôngtăngnhanh,lòngbàn

tay toát ramồhôi lạnh,hơi thởcũng trởnêndồndập,khoangmắthơiđỏ,nướcmắtsắpsửachựcchảyra.

Đương nhiên, anh không phải buồn bã vì cái chết của TrươngTươngBình,anhchỉvìcảnhngộtiếptheochuẩnbịgặpphải.

LầnnàyởtrênBộvàtrêntỉnhchắcchắnsẽtruycứutráchnhiệm,nhạcphụcủaanh liệucó thểnóiđỡđượcchoanhhaykhông,cũngcònchưathểnóichắcđược.

Đốivới“môitrườngsinhthái”ởchốnquantrường,anhhiểurấtrõ.

Anh hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhưngngóntayvẫncứkhẽrunlên,châmmộtđiếuthuốc.

Lúcnày,ởphíangoàicửavanglêntiếnggõ,CaoĐôngđứngdậy,mởcửa,nhìnthấyTrươngNhấtNgangvànhữngthuộccấpcủamìnhđãthayxongcảnhphục,chờởngoàicửa.

CaoĐôngmímmôi,mệtmỏixuatay:“Cáccậuđitrướcđi,tôilátnữasẽđến,khôngcầnđợitôi.”

Anh cảm thấyhọngmìnhhơi khàn, saukhi pháimọingườiđi,anhquaytrởlạingồixuốnggiường,dậpđiếuthuốc,cầmdiđộnglên,đặtởtrongtaycứliêntụccầmlênhạxuống,cuốicùng,hạquyếttâm,vẫncứấnmộtcuộcđiệnthoại:“Bốà,đãlàmbốthứcgiấcphảikhôngạ?”

Đầudâybênkia,truyềntớigiọngnóicủanhạcphụ

CaoĐông:“AĐông,xảyrachuyệngìrồi?”

CaoĐôngliếmmôi,nói:“TrươngTươngBìnhvừamớichết.”

Đầudâybênkiatrầmmặc,mườimấygiâysaumớinói:“Chếtkhinàovậy?”

“Tốinay,mấygiờđồnghồtrước,cũngtrêncùngmộtconđườngmàLýÁiQuốcbịgiết.”

“Được,conhãytạmthờigiữtâmlývữngvàng,khôngđượchoangmanglolắng,bốsẽgọimộtcuộcđiệnthoạivớigiámđốcSởchỗcon,rồinhờbạnbèởtrongtỉnhgiúpđỡnghengóngtìnhhình.Conbiếtviệcquantrọngnhấtlúcnàylàgìkhông?”

CaoĐônggậtđầu:“Phongtỏathôngtin.”

“Được,hãylậptứcđilàmngay,chúýcầmtheodiđộng,sẵnsàngnghemáybấtcứlúcnào.”

“Vâng,bâygiờconphảiđếnhiệntrườngrồi.”

CaoĐônggácđiệnthoại,nắmchặttay,hạgiọngnóimộtcâu:“Đimột bước tínhmột bước thôi.” Anh đứng dậy, dùng tốc độ nhanhnhấtđểthaybộcảnhphục,mởcửabướcra.

ĐiđếnđườngPhongTây,ởđóđãcónhiềuxecảnhsátđangđỗ,từđằngxacónămsáungườitrôngcóvẻnhưlàngườingoạitỉnhđếnlàmthuêđangnhìnngóđầyvẻhiếukỳ.

CaoĐôngxuốngxe,độitrưởngTrần,TrươngNhấtNgangvàcảnhómngườivộivàngvâyđến.

CaoĐôngnhìnmột lát,nói vớiđội trưởngTrần: “GiámđốcSởcủacácanhđâu?”

“Ông ấy có chút việc cần phải giải quyết trước, lát nữa sẽ đếnngay.”

CaoĐôngtrong lòngbiết rõ,QuáchHồngÂnchắcchắncũng làliênhệvớingườiquen,đểnghengóngtìnhhình,đểchuẩnbịsẵnconđườnglùichoviệctruycứutráchnhiệm.

Anh hừ một tiếng, nói: “Lập tức phong tỏa hiện trường, mấyngườicôngnhânđó,phảirồi,chínhlàmấyngườiđứngđằngkia,hãyđuổi tất cảđi.Đội trưởngTrần, lập tứcbố trí ngườiquản chế giaothôngtrênđườngPhongTây.”

Anhnghethấytiếngkhócởđằngxa,nhìnthấymộtngườiphụnữtrungniênđangkhóc,bêncạnhcómấyngườiđangdìuđỡ,nói:“ĐócóphảilàvợcủaTrươngTươngBìnhkhông?”

“Đúngvậy.”

“TấtcảđưavềSởhẵnghay,trêncảconđườngPhongTây,ngoàicông an, không chomột ai lưu lại! Rồi lại truyền lệnh tiếp, tất cảnhữngngườicảnhsátxửlýcôngviệc,việccủahômnaynếudámtiếtlộrabênngoàihaythảoluậndùchỉnửatừ,trựctiếpchotạmnghỉ,rồi bị Viện kiểm sát khởi tố với tội danh tiết lộ thông tin cơmật,quyếtkhôngphảilàđùabỡn.”

ĐộitrưởngTrầnnhìnđôimắttứcgiậncủaCaoĐông,khôngdámnhìnthẳng,căngthẳngghinhớlờicủaanhnói,đáplời.

CaoĐônglạinói:“AnhhãytìmgiámđốchoặclàphógiámđốcSởcủa các anh chuyển lời với người ở bộ phận tuyên truyền củaHộiđồng ủy viên huyện, trong mấy ngày tới nếu như có kênh truyềnthôngnàođăng sự việcđêmnay, lãnhđạoHộiđồngủy viên thànhphốsẽtrựctiếptìmđếnbộphậntuyêntruyềncủahuyệnđểtínhsổ.Cònnữa,nếucóngườiđăngsựviệcnày lên trênmạngđịaphươngcácanh,lậptứchẹnđếnđểnóichuyện.Đãbiếtchưa?”

“Vâng,tôichắcchắnsẽsắpxếpngay.”

“Được, chúng ta hãy nhanh chóng kiểm tra khám xét hiệntrường.”Anh giơ tay lênnhìn đồnghồđeo tay, “Bây giờ là 1 giờ 5phút,trước5giờsẽkếtthúcviệckhámxét,buổisángtrướckhimặttrờilên,toànbộhiệntrườngcầnphảiđượcdọndẹpsạchsẽ,ngherõcảrồichứ?Đượcrồi,chúngtabắttayvàoviệcthôi.”

________________________________

Chúthích:

[1]CómộtcáchgọikháclàbàiMậubinh,chiabộbàiTúlơkhơcho2,3hoặc4ngườichơi,mỗingười13quânbài,xếpthành3hàng5-5-3.

CaoĐôngđeogăngtaygăngchân,cùngvớibácsĩphápyTrầnvàmấyvịbácsĩtrẻtuổikháccùngtiếnvàohiệntrường.

Điềuđầutiêngâychúýchoanhchínhlàhaichỗmảnhvỏchaibiabịvỡởtrênđường.

Ởđâurabaonhiêumảnhchaibiavỡthế?Cảmgiáchơikỳlạ.Làchiếcxechởbialàmrơixuốngsao?

Anhcócảmgiáccáchphânbốnhữngmảnhchaibiavỡđóởtrênmặtđấtkhôngđượctựnhiên,nhưngkhôngthểnàophánđoánđượclà có liênquanđếnvụánhaykhông,bènnói vớingườinhânviên:“Hãychụpvàitấmảnhkhuvựcnàytrước,đợilátnữasẽtìmngườiđểdọnsạch.”

Điđếngầnphía trước,một chiếc xeAudimàuđendừngởbênluồngđườngbênphải,đènxevẫnsáng,đènđuôimàuđỏ,phíatrướcxevẫnphátluồngđènánhsánglantỏarộng.Chiếcxenghiêngvềphíabênphải.

Rõràng,lốpxebênphảilúcnàyđãhoàntoànxẹpxuống.

CaoĐôngđiđếnphíabênphảichiếcxe,nhìnlốpxemộtlúc,tiếpđóbènchuyểnánhmắtnhìnchămchúvàoTrươngTươngBình.

Ở phần đường kề sát bên lề, Trương Tương Bình nằm im bấtđộngngửamặtlêntrời,haichânhaitayđềugiạngra,mắtmởtrừngtrừng,ởlồngngựcmáuchảyđầyxuốngmặtđường.

Cao Đông hơi nheo mắt, không trực tiếp đến gần thi thể, màtrướctiêntỉmỉtìmkiếmởkhuvựcxungquanh,xemxemliệucópháthiệnđượcrađiềugìđặcbiệtkhông.

“Anhcả,anhnhìnnày.”BácsĩphápyTrầngiơtaychỉ.CaoĐôngnhìnchămchúmộthồi,rồichợtmởtomắt,nói:“Dấuchân!”

Bênđường cómộthàngdấu chân, đi quakhu vựcđồng ruộng,cũnggiốngnhưvụcủaLýÁiQuốc, cảđoạnđườngkéodàiđến tận

rãnhnướcởđằngxa.

Điềuduynhấtkhácbiệtlà,dấuchânlầnnàylàchânthực,khôngphảilàdấuchânđếbằngloạicỡlớnnữa.

CaoĐôngnói:“Lậptứcghilại,quaytrởvềsẽlàmthínghiệm.”

Bác sĩTrầnvuimừngnói: “Anhcả, lầnnàycoinhư làđãđể lạimanhmốirồi,hàngdấuchânlầnnàyhằnsâuxuốngdướiđất,rấtrõràng, có thể xác định khá chắc chắn về chiều cao và thể trọng củahungthủ.”

CaoĐôngừmộttiếng,tronglòngđangnghĩngợilầnnàytạisaohung thủ lại không thudọnhiện trường, cũngkhông lồng thêmđếgiàykhácbọcngoàimàlạicứthếrờikhỏiđó.

Lẽnào...

Ánhmắtanhchợtsángrực,khảnănglớnnhấtchínhlà,lầnhànhhungnàycủahungthủ,vàothờiđiểmcuốicùngthìđãgặpphảiphiềnphức,hắnkhôngkịpthudọnhiệntrường,chỉcóthểvộivàngrờikhỏiđó.

Khảnănglớnnhấtchínhlà,lúcđóvừavặncóngườiđitới!

Theonhưphongcáchcủahungthủ,hắnsẽthudọnhiệntrườngkhôngđểlạimộtchútdấuvếtgìmớiphải.

Lầntrước,hungthủgiếtchếtLýÁiQuốc,khôngnhữngnhìnthấychiếcxedừngbênđườngmộtcáchtựnhiên,hơnnữacònxửlýsạchsẽtoànbộdấuvântay,dấuchân,tổchứcdaởtrongvàngoàixe.Chonênđếntậnngàyhômsaulúctrờisáng,mớicóngườipháthiệnracóngườichếttrongxe.

CănhộcủaLâmTiêu,tươngtựcũngbịhắnthudọnsạchsẽ.

Nhưnglầnnày,chiếcxecủaTrươngTươngBìnhdừnglạinhưngvẫn cứ sáng đèn, TrươngTươngBình lại chếtở ngay bênngoài xenhưvậy,bấtluậnlàngườiđibộhaylàxeôtôđiqua,lậptứcsẽpháthiệnravụhungsát,vàsẽbáocảnhsát.Cảnhsátcũngcóthểđếnngayhiệntrường.

Cảnhsátđếncàngsớm,sẽcàngbấtlợiđốivớihungthủ.

Nếunhưhungthủcóđủthờigian,chắcchắnsẽtắtđènxeđi,dichuyểnxáccủaTrươngTươngBìnhvàonơingượcsáng,nhưvậy,rấtcókhảnăngsanghẳnngàyhômsaumớibịpháthiệnra,vậythìrấtnhiềumanhmối chỉ có thể lưu giữ đượcở trong khoảng thời gianngắnsẽbịđểlỡ.

Xem ra tình hình là như thế này, lần này hung thủ chắc chắnkhôngchỉđểlạidấuchân,chắcchắnsẽcóthêmnhiềupháthiệnbấtngờkhác!

Bác sĩ pháp y Trần vừa chỉ huymọi người đo đạc dấu chân vàchụpảnh,vừacúiđầutỉmỉquansát,mộtlúcsau,anhtalạicópháthiệnmới:“Anhcả,dấuchânlầnnàycósựkhácbiệtvớilầntrước.”

“Làtìnhhìnhgì?”CaoĐôngquayngười.

Bác sĩ pháp yTrần lấy bút chỉ vàomấy vết chânở trênđường,nói:“Cómộtsốvếtchânchỉcómộtnửa,hơnnữakhoảngcáchgiữacácdấuchâncũngrộnghơnlầntrướcmườimấycen-ti-mét.”

“Ồ,điềunàynóilênđiềugì?”

“Lầntrước,hungthủnhẫnnạibướcđirờikhỏihiệntrường,lầnnày,hungthủlàđangchạytrốn,ởtrongtrạngtháichạybộ,hơnnữaqua sốđo củabước chân, tôi dámkhẳngđịnh,hung thủ chắc chắnđangchạyởtrongtrạngtháihoảngloạn.”

MắtCaoĐôngrựcsáng,đúnglànhưvậy,hungthủlầnnàykhôngthudọnhiệntrường,chắcchắnvàothờikhắccuối,hắngặpphảimộtsựviệcnàođó,vìthếnênmớivộivàngchạytrốn.Rấtcókhảnăng...Đúngvậy,rấtcókhảnăngkhihắnđangmuốnxửlýhiệntrường,vừavặncóxeđi tới. “Này,TrươngNhấtNgang,cậuhỏingườicảnhsátxuấthiệnđầutiên,hãydẫnngườibáoánđếnđây.”

Sau khi phân tách loại dấu chân củahung thủ và cảnh sát xuấthiệnởbêncạnhTrươngTươngBình,rồiđođạcchụpảnhghichép,tiếpđó,CaoĐôngvàbácsĩTrầnđếngầnTrươngTươngBìnhvàngồixổmxuốngquansátthậtkỹ.

BácsĩTrầncởiáoTrươngTươngBình,lậtngườiôngta,nói:“Sơbộnhìnthấy,cáchthứcbịgiếthạicũnggiốngnhưlầntrước,chắclàcólẽcũnggiốngnhưanhcảđoán,trướctiênlàdùngdùicuikíchđiệngâyhônmê,rồidùnglưỡilêđâmvàotim.Nhìnnày,lầnnàyởtrêncổcũngcómộtvếtthương,khôngkhôngkhông,làhaivếtthương.”

ÁnhmắtCaoĐôngrựcsáng:“Kíchđiệnhailần!”

BácsĩTrầnnói:“Đúngvậy,chínhlàhailầnkíchđiện!”TronglòngCaoĐôngchợtgợnsóng,lầnnàyhungthủtừlúchànhhungchođếnlúcsaukhihànhhungởtrongtrạngtháihoangmanghoảngloạn,nóikhông chừng, lầnnàykhihung thủ gây án, saukhi kết thúc gây ánmớigặpphảisựcố,trongquátrìnhgâyánhoặclàtrướckhigâyán,tươngtựcũngxảyrasựviệcnàođóquấynhiễuđếnhànhvicủahắn.

Lúcnàyđâyanhvẫnchưabiết,đúnglàbởivìcómộtchiếcxeđộtnhiênđitới,đãkhiếnTừSáchgiậtmìnhsợhãi,trongđầuanhtaluônxuấthiệnhai loạisuynghĩgiằngconhau,cónêntiếptụcratayhaykhông,dođóđãkhiếnchotrạngtháitốihômnayxuấthiệnrasaisót.VàlúcTừSáchthudọnhiệntrườngđượcmộtnửa,thìlạixuấthiệnmộtchiếcxeôtô,khiếnchokếhoạchcủaanhtagầnnhưbịđảolộntoàn bộ, chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn.Nếu không, anh ta quyếtkhôngbaogiờđểTrươngTươngBìnhcứthếmànằmvậtraởvịtrínổibậtnhưvậy,càngkhôngmuốnđểchochiếcxesángđènđỗởbênđường. Cho đến tận lúc này, Từ Sách ngồi ở nhà vẫn thấp thỏmkhôngyên,anhtakhôngthểnàokhẳngđịnhđược lầnnàycóđể lạinhữngchứngcứthenchốtchímạngnàogiốngnhưDNAhaykhông.

BácsĩphápyTrầnnóitiếp:“Cònvềnhữngvịtríkhác,tạmthờikhôngpháthiệnradấuvếtcủavếtthươngngoàinàođặcbiệt.”

CaoĐônggậtđầu,dùngbàntayđãđeogăngtaycaosucầmlấytayTrươngTươngBình,tỉmỉquansát.

“AnhTrần, hãy chiếuđènpin lại phíanày cho tôi.”Bác sĩ TrầnnghelờichiếuđènpinvềphíaCaoĐông.CaoĐôngkhẽnheomắt,giơmộtbàntayvềphíasau:

“Này,TiểuChâu,hãyđưakẹpchotôi.”

Anhcầmkẹplên,thậntrọngthòvàomóngtaycủaTrươngTương

Bình,khẽlậttrở.

Lật trở mấy chiếc móng tay, cuối cùng phát hiện ra trong haimóngtayđềucómộtnhúmsợilôngtơmềmmại.

“AnhTrần,anhnhìnnày.”

BácsĩTrầnnóivẻhânhoan:“Sợivảiquầnáo!”

CaoĐônghỏi vẻnghiêmnghị: “Có thểxácđịnhđược là sợi vảikhông?”

“Vừanhìnlàđãbiếtrồi,chắcchắnlàđúng.”

CaoĐônggậtđầu:“TrươngTươngBìnhsaukhibịkíchđiện,bịlưỡilêđâmvàotim,khoảngnửaphútsaulàchết.AnhTrần,anhcảmthấyôngtatrongvònghơnhaimươigiâytrướckhichết,cókhảnăngtrướckhichếttúmđượchungthủhaykhông?”

BácsĩTrầntrảlời:“Rấtcókhảnăng,anhcả,nạnnhânmặcdùđãbịkíchđiệnlàmchohônmê,nhưngtrongkhoảnhkhắcbịlưỡilêđâmvàotim,chắcchắnlàsẽlậptứctỉnhlại.Lúcnàytổchứcnãovẫnchưabịthiếudưỡngkhí,vẫnrấtổn,loạiphảnứngđầutiênbảnnăngcủacon người lúc này chính là phản kháng. Trương Tương Bình hoàntoàn có khả năng túm được hung thủ. Anh xem này, quần áo củaTrươngTươngBìnhmàuđen,sợinàycómàuvàngnhạt,chắcchắnlàquầnáocủahungthủ.”

NétmặtCaoĐôngdầndầnthả lỏng, thởdài,nói:“Nhưngđángtiếcchỉcósợivải,cóthểnắmđượctổchứcdathìtốtrồi.”

BácsĩTrầnnói:“Biếtđâucũngcótổchứcda,việcnàythìchúngtacầnphảitrởvềrồitừtừkiểmtra.”

CaoĐôngnghĩthầmtronglòng,lầnnàybấtluậnthếnàothìcũngđãcóđượcmấyvậtchứngrồi.Hungthủlầnnàykhôngnhữngkhôngkịplồngđếgiàysắt,ngaycảquầnáobịTrươngTươngBìnhtrướclúcchếtcòntúmđược.

Nhưng chỉ có chứng cứ làquầnáo và giày, liệu có thể xácđịnhđượcmụctiêukhông?

Việclấyđisợiởtrongmóngtayrấtkhó,dùngthứgìđóđểcạothìkhông làmsạchsẽđược trongmộtkhoảngthờigianngắn.Cách tốtnhấtchínhlàcắtngóntaycủanạnnhânđemvứtđi.

Hung thủ chưa lấy đi được sợi ở trong móng tay của TrươngTươngBình,ừm,mộtloạikhảnăngchínhlàhungthủcăngthẳngvàolúccuốicùngkhigiếtngười,khôngchúýthấyTrươngTươngBìnhđãtúmđượcvàoquầnáohắn.Loạisuyđoánnàyhoàntoàncókhảnăngxảyra,bởivìchỉcầnlàconngười,bất luậntrôngcóvẻtànnhẫnrasao,khigiếtngườiđềusẽcăng thẳng.Đặcbiệt tốinayhung thủđãphải kích điệnTrươngTươngBình hai lần, rất có khả năng lúc đóhungthủđangrơivàotrongtrạngtháicăngthẳng.

Khảnăng thứhai,hung thủbiếtTrươngTươngBình túmđượchắn,nhưngnhấtthờikhôngnghĩralàmthếnàođểxửlýđượcsợiởtrongmóngtay.Màhungthủlạikhôngmangnhữngloạicôngcụnhưdaotháiđểcóthểcứađượcngóntay.Bởivìcôngcụgâyáncủahungthủlàlưỡilê,thứnàykhôngthểnàocứađứtngóntayđược.Chodùcóđem theodaogăm, cũng rấtkhóđể cắtđứtngón tay, chỉ có loạihungkhínhưdaotháimớicóthểnhanhchóngcứađứt.

Loạikhảnăngthứba,hungthủlolắngkhingóntaybịcứađứt,cóquánhiềumáuchảyra,dínhlênngườimình,khitrốnthoátkhỏihiệntrườngthìdễgâynênsựchúýcủangườikhác.

Loạikhảnăngthứtư,hungthủgặpphảisựviệcđộtngộtnàođó,vộivàngchạytrốnrờikhỏihiệntrường,khôngkịpsuynghĩvẹntoànđượchết.Giốngnhưhungthủvẫnđểlạidấuchân,đènxebậtsáng,TrươngTươngBìnhnằmởvịtrínổibật,chínhlàcùngchungmộtlýdonày.

Xem ra, vẫn cần phải tìmđược người báo án phát hiện ra nạnnhânđầutiênđểhỏichorõ,cóthểngườibáoánđãnhìnthấychínhhungthủrồi.

Anhđứngdậy,chuẩnbịkiểmtratìnhhìnhchiếcxe.

Hailốpxeđềubịthủng,đâylàviệckhônghềbìnhthường,chắcchắn làcóẩntình,nếuviệcnày trởthànhđiểmđộtphátrongkhâuđiềutra,cóthểcũngpháthiệnđượcđiềugìđó.

Đúnglúcnày,diđộngcủaanhvanglên.CaoĐôngtháogăngtay,lôidiđộng,nhìnmànhình,làbốvợanh.

Anhmímmôi,rờikhỏihiệntrường,bướcnhanhđếnchỗkhôngcóngười,ngheđiện:“Bốạ.”

“AĐông, sự việc lần này hơi phiền phức, trongmột tháng, haiphó giámđốc SởCông anbị giết hại, hơnnữa lại là vụ án giết hạinhữngvịquanchứccótínhchấtvôcùngnghiêmtrọng,BắcKinhlolắngchínhquyềncơsởkhôngổnđịnh,mộtvịphóbộtrưởngtrongBộmấygiờsausẽlênmáybay,buổichiềuởHàngChâusẽmởmộtcuộchọp.Látnữasẽcóngườithôngbáochoconđidựcuộchọp,convàQuáchHồngÂnđềuphảiđi.”

CaoĐôngnói:“Cuộchọpnàysẽcótínhchấtnhưthếnàoạ?”

“Chủyếu là truycứutráchnhiệm.Conkhôngcần lo lắng,bốđãthươnglượngvớigiámđốcSởCôngancủacácconvàmấyngườibạnở trong tỉnh rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ con. Về phíaQuáchHồngÂn,ông ta làngườicủaanhDiêu-phógiámđốcSởCôngantỉnh, cũng sẽ cóngườibảovệ,nhưng cái ghếgiámđốcSởCôngannàycủaôngtathìchắclàkhônggiữđượcrồi.”

CaoĐôngcười:“Vậythìcũngchẳngcógìghêgớmcả.”

“Bốnghebạnbèở trong tỉnhnói, lầnnàyVươngHiếuVĩnh cókhảnăngsẽkhaihỏavớiconvàQuáchHồngÂn.”

“VươngHiếu Vĩnh? Là trưởng phòng ở trong Sở Công an tỉnhphảikhôngạ?”

“Ừ,anhtalàconcháucủanhữngcánbộcấpcao,bốanhtalàphóviệntrưởngViệnKiểmsáttốicaotiềnnhiệm,vợanhtalàthiênkimcủathưkýLýcủaỦybanKiểmtrakỷluậtđươngnhiệm,nghenóivốnlàbốtríchoanhtamấynămnayđếnlàmnhânvậtđứngđầutronghệthốngcôngancấpthànhphố.Mấyhômtrước,anhtađãcóýkiếnđốivớiviệcconvàQuáchHồngÂnmãichưapháđượcán,nhiềulầnxintựmìnhđếnđônđốcxửlývụán.”

“Anhta?”CaoĐôngcườikhẩy“mộtkẻthưsinh”chưabaogiờxửlývụánhìnhsự,ngàynàocũngngồitrướcmáyvitính,đọcmấytài

liệu,cóthểpháđượcvụánkhỉnàochứ!

“Anhtacónhiềunguồnnhânlực,cóthểđiềuđộngmộtsốlượnglớnnguồnlựctrinhsáthìnhsựđểgiúpanhtapháán,tựmìnhanhtađươngnhiên cũngkhông cầnphảipháán.Chiềunay chủyếu làđềphònglựclượngcủaphíaanhta.”

“Vậyconphảilàmthếnào?”

“Concũngkhôngcầnphảiquálolắng,sựviệcởchỗconcầnphảisắpxếpổnthỏa,mangđủtàiliệu,sángsớmhãyvàothànhphố,bốvàgiámđốcSởCôngancác consẽnói choconbiết cầnphảiứngphónhưthếnào.BuổitrưachúngtacùngđiđếnHàngChâu,nóitómlại,tínhchấtcủacuộchọpbuổichiềunaysẽ là truycứutráchnhiệmlàchính.Chúngtacầnphảinghĩcáchđểchuyểnnộidungcuộchọpsangchủđềtrinhsátpháán.Phảirồi, tốtnhất làconhãytròchuyệnvớiQuáchHồng Ânmột chút, hai người nếu như cùng đùn đẩy tráchnhiệmchonhau,ngượclạilạitrúngvàotâmýcủaVươngHiếuVĩnh.Conhãy chuẩnbịmột chút đi, cuộchọpbuổi chiều sẽ có rất nhiềunhân vật cấp cao, ngoài Viện kiểm sát trong hệ thống, mấy ngườitrongbanlãnhđạotỉnhcũngsẽđến.”

Tắtdi động,CaoĐôngđãkhông còn tâm tư gì đểđiều tra tìnhhìnhcủachiếcxeAudinữa,toànbộđềugiaochobácsĩphápyTrầnkiểmtrakhámxét.AnhnhìnthấyQuáchHồngÂnlúcnàyđãcómặtởhiệntrường,chỉlàtrôngôngtacóbộdạnglơđễnh,rõràng,ôngtacũngđãnhậnđượctintứcrồi.

Cao Đông bước lên trước, khẽ kéo QuáchHồng Ân, hai ngườibướcsangmộtbên,CaoĐôngnói:“GiámđốcQuách,việcchiềunaymởcuộchọp,anhđãbiếtrồichứ?”

QuáchHồngÂncườithêthảm:“Ừm,vừamớinhậnđược.”

CaoĐôngchaumày,gậtđầu:“KhôngngờvụánLýÁiQuốccònchưapháđượclạithêmmộtngườinữa,sựviệcnàyhaingườichúngta,cảanhvàtôichẳngaimuốnxảyracả.”

QuáchHồngÂnừmmộttiếng.

CaoĐôngngừngmộtlát,nói:“VịtrưởngphòngVươngHiếuVĩnh

của Sở Công an tỉnh, anh biết rồi chứ?”QuáchHồngÂn nhìn CaoĐông,giơtayra,vỗvỗvaiCaoĐông,nói:“Ngườianhem,tôihiểuýcủaanh,chúngtacùngtrênmộtchiếcthuyền,khôngthểnàođểchokẻkhácđượcđắcý.”

CaoĐôngcười,nóichuyệnphiếmvớiQuáchHồng

Ânmấycâu,rồiquayđầutìmkiếmTrươngNhấtNgang.“Anhcả,tiếptheochúngtaphảiđiềutrathếnào,haycócầnxemlạimáyquaycameragiámsátkhông?”

CaoĐôngsuynghĩgiâylát,nói:“Cậutựxemcầnxửlýthếnàođi.”

“A,tôixemtựxửlý?”TrươngNhấtNgangvôcùngkinhngạc.

CaoĐôngcườinhạt,nói:“Tạmthờihãythuthậpcácthứcóliênquan,bảoquảnkỹ,cụthểcầnphảiđiềutranhưthếnào,đợitôiquayvềhẵnghay.”

“Anhphảiđiđâuvậy?”

CaoĐôngnói:“TrênBộcómộtvị lãnhđạochiềunayđếnHàngChâu,tôivàGiámđốcQuáchđềuphảiđếnđóđểhọp,xảyrasựviệcnày,việcbịtruycứutráchnhiệmlàđiềukhótránhkhỏi.Cóthểkhitôiquaytrởlạithìđãkhôngcònlàngườigiámsátxửlývụánnàynữarồi.”

“Vậycôngviệchiệntạicủachúngtathìphảilàmthếnào?”

CaoĐônghạgiọngnói:“Hãycứthuthậpnhữngmanhmối liênquan,nhưngtìnhhìnhtrinhsáttạmthờikhôngđượctiếtlộrangoài.Bâygiờcáccậuchỉcầnloviệcđiềutravụáncủamình,điềutracàngtỉmỉcàngtốt,nhưngkhôngđượctiếtlộnhữngthứmàmìnhđãđiềutrađượcvớingườikhác,baogồmcảngườitrongSởCônganhuyện,chỉ cóngười củaSởCôngan thànhphốchúng tabiết làđược.Nếunhưsaukhitôiquaylạikhôngcònlàtổtrưởngcủatổchuyênán,đếnlúcđónhữngmanhmốitrinhsátcầnphảichuyểngiaothếnào,nghetheosựsắpxếpcủatôi.Ýtứcủacâunóinàythìcậuhãytruyềnxuốngdưới,nhưngngoàianhTrần,khôngđượcnóivớibấtcứai làýcủatôi.CậucứnóilàcậuvàanhTrầnquyếtđịnh,cóhiểukhông?”

TrươngNhấtNganghiểuý,nói:“Anhcả,tôibiếtrồi.”CaoĐôngnóinhữngcâunày,TrươngNhấtNganglậptứchiểungay,điềuCaoĐônglolắngchínhlàanhsẽkhôngcònlàngườiphụtráchvụánnàynữa,tổtrưởngcủatổchuyênánmớiđếnmuốnbắttayvàovụánchắcchắncầnphảibắtđầulạitừđầuđếncuối,tiếpxúcvớitìnhhìnhvụánvànhữngmanhmốichứngcứmộtcáchtoàndiện.Nếunhưviệctrinhsáthômnaycủahọcópháthiệnlớn,tổtrưởngtổchuyênánvừamớivào cuộc chẳngbao lâuđãpháđược vụ án, vậy thì sĩ diện củaCaoĐôngchẳngphảilàmấtcảsao?

Anhđãlàmtổtrưởngtổchuyênánhơnhaimươingàynay,tìnhhìnhvụánkhônghềcóbấtcứsựtiếntriểncótínhthựcchấtnàocả.

Đổingườilàmtổtrưởng,lậptứcliềnpháđượcán.

VậythìsaunàyCaoĐôngcònlàmviệcởngànhcảnhsátthếnào?

ChonênCaoĐôngchỉthịTrươngNhấtNgang,dốchếtsứcđểpháán, nhưng không được nói với người khác về các manh mối. CaoĐôngvẫnhyvọnganhlàngườisẽpháđượcvụán,chứkhôngphảilàngườikhác.

Những lời này chỉ có thểnói vớiTrươngNhấtNgang và bác sĩphápyTrần,họlànhữngngườitâmphúcđãđitheomìnhnhiềunăm,nhữngthuộchạkhácthìchưachắcđãtintưởngđược.

Cuốicùng,CaoĐônglạidặndòTrươngNhấtNgang:“Látnữatôiphảiđivàothànhphố,bâygiờcậutạmthờihãygáccôngviệcđiềutrahiệntrườnglại,làmtrướcchotôiviệcchuẩnbịtậphồsơ,ghichép,vàcácloạitàiliệuliênquanđếnvụánnày,đểtôiđemđi.Ngoàirahômnaycậucầnphảiluônchúýngheđiệnthoại,hãyđợiởtrongSởCônganhuyện,tôicóthứgìđểsót,sẽtìmcậuđểgửichotôi.”

CaoĐông gõ cửa, tiếp đó liền xoay nắm tay cửa,mở cửa bướcvào.

“Bố,anhcả,mọingườiđềuởđâyạ.”

Đây là một văn phòng rất rộng, bày biện sang trọng, phía sauchiếcbàngỗthịtrộngrãi,mộtngườinamgiớingoài50tuổi,đeocặpkínhviềnvàng,đầutócchảichuốtrấtcẩnthận,đangngồiđó.

Trên chiếc ghế sofa trước mặt, cũng có một người nam giớichừngngoài50 tuổihơimậpđangngồi,đỉnhđầuông tađãbịhói,nhưnglạidùngtócmaihấtsang.

NgườingồisaubànlàmviệclànhạcphụcủaCaoĐông:LýMậuSơn.

Người ngồi trên ghế sofa là giám đốc Sở Công an thành phốTrươngQuốcThịnh.

Giám đốc Trương Quốc Thịnh nhìn anh mỉm cười, nói: “TiểuCao,đợtnàymệtlắmphảikhông?”

KhoangmắtCaoĐôngđầy tiamáu,đó là kếtquả củamộtđêmthức trắng, anhmiễn cưỡngmỉm cười, tới gần ghế sofa, nói: “Vẫntạmổn.”

NhạcphụLýMậuSơnđirakhỏibàn,đưachoanhmộtchaitràxanh,nói:“Contốtnhấtlàhãytĩnhdưỡngtinhthần,cuộchọphômnaychắclàsẽdiễnrarấtlâuđấy.”

Cao Đông rút ra bao thuốc, rútmột điếu, nói: “Con không saođâu.”

TrươngQuốcThịnhchỉvàoanhcười:“Trẻtrungđúnglàlợithế,tôisángnayngủbùmộtgiấc,đếngiờvẫncảmthấybuồnngủđây,haha.”

LýMậuSơnthởdài,nói:“Đượcrồi,buổitrưaởtrênxeconngủbùsau,bâygiờchúngtacầnphảixácđịnhvớiconmộtsốtìnhhình,ràsoátlạivấnđềvànguyêntắcgiảiquyết.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Tiểu Cao, cậu đã biết tình hình rồichứ?”

CaoĐônggậtđầu,cườiđaukhổ,nói:“Vụánđãđiềutrabatuầnrồi,kếtquảlàthêmTrươngTươngBìnhbịgiết,hậuquảcủasựviệc

này,tôiđãchuẩnbịtâmlýrồi.”

LýMậuSơnanủi:“Khôngcóviệclớn,bốđãnóivớianhTrươngrồi,chúngtachắcchắnsẽbảovệcon,mấyvịlãnhđạotrongtỉnhcũngđồngýrồi,chắcchắnsẽnóiđỡchocon.”

CaoĐôngnói: “Vậy thìviệc truycứutráchnhiệmlầnnày, tráchnhiệmsẽdoaigánhvác?”

LýMậuSơnchumôi,bướcmấybước,nói:“Cuộchọpcuốicùngsẽđiđếnđâu,bâygiờchúngtakhôngaibiếttrướcđược.Bốđãthămdòtintứcởtrongtỉnh,nghenóilàchuẩnbịtráchphạtQuáchHồngÂn,đồngthờicáchchứcgiámđốcSởCônganhuyện.”

“CáchchứcQuáchHồngÂn,thếthìaisẽlàmgiámđốcSở?”CaoĐônghỏi.

LýMậuSơnnói:“Bốđoán,chắccũngkhôngphảilàsẽcáchchứcngaybâygiờ,bâygiờ là lúcđầusóngngọngió,vụánvẫnchưapháđược,nếucáchchứcgiámđốcSở,sẽ làmxáođộngcácchiếnsĩ.BốđoánkếtquảcuốicùngcủacuộchọpsẽlàvẫnđểchoQuáchHồngÂntiếptụctạmthờigiữchứcvụgiámđốcSởCôngan,đợisaukhivụánphá được rồi, thì cách chức ông ta, đổimột người giám đốc khác.Tómlạithờiđiểmlúcnàychắclàkhôngtruycứutráchnhiệmcụthể.”

CaoĐôngnói:“Cònconthìsao?”AnhkhôngquantâmđếntiềnđồquanchứccủaQuáchHồngÂn,anhnônnóngquantâmđếntiềnđồcủamình.

LýMậuSơnmímmôi:“TổtrưởngtổchuyênánchắclàsẽchuyểnsangVươngHiếuVĩnh,conlàmtổphó.Vềphíaconchủyếulàvụánlầnnàyđãđiều tra lâunhưvậymàkhông cókết quả,ngược lại lạithêmmộtphógiámđốcSởCôngannữabịgiếthại,cấptrêncóvẻhơibuồnbực,nóilàtrongSởCônganthànhphốkhôngcóngườitài.Bốnghĩ,nămsaukhiđổinhiệmkỳ,elàconsẽgặpchútphiềntoái.”

Vốn dĩ theo như sự sắp xếp của LýMậu Sơn và Trương QuốcThịnh,đổinhiệmkỳnămsau,sẽcấtnhắcCaoĐônglênlàmphógiámđốcSởCônganthànhphố.DoCaoĐônglàngườibảnđịa,anhkhôngthểnàođảmnhiệmchứcvụgiámđốcSởCônganthànhphố,chonênchuẩnbịtíchlũyvàinămkinhnghiệmởtrêncươngvịphógiámđốc

Sởrồi sẽvào tỉnhhoặcBộCôngan.Nếunhưcócơhội, có thể làmngười lãnh đạo cao nhất ở trong thành phố trọng điểm thì còn tốthơnnữa.

Trướcđâykếhoạchnàycóthểnóilàluônthuậnbuồmxuôigió.BởivìCaoĐôngvốnđãrấtcókhảnăng,điềuthenchốtnhất làanhvẫncòntrẻ,anhtamới36,37tuổi,chỉcầntrướcnăm40tuổicóthểngồiởvịtríphógiámđốcSởCôngantỉnh,thìtiềnđồsaunàysẽcàngrộngmở.

GiámđốcSởCônganthànhphốTrươngQuốcThịnhcủabọnhọcũngrấtcoitrọngCaoĐông,cuộchônnhâncủaCaoĐôngcũnglàdoTrương Quốc Thịnh giới thiệu, Cao Đông đã phá cho Sở Công anthànhphốrấtnhiềuvụánlớn,nhậnđượcsựtínnhiệmsâusắccủaTrươngQuốcThịnh.

Đươngnhiên,TrươngQuốcThịnhhết sứcđềbạtCaoĐông,LýMậuSơncũnggiúpcongáivàcon traicủaTrươngQuốcThịnhsắpxếp vào những đơn vị anh em. Chỉ có điều con gái và con trai củaTrươngQuốcThịnhvốnkhôngcónănglựcgì,chỉcóthểgiữnhữngchứcvụnhonhỏnhưchủnhiệmcủaHộiủyviênquảnlýkhuvựcmởcửa, không đủ khả năng để giữ những chức vụ đứng đầu có thựcquyền.

CaoĐôngnghĩ,vụánvẫncònchưapháđượcđãlạicóthêmvụánmới,chođếntậnbâygiờthậtkhôngngờvẫnchưađiềutrađượcgì,dođóanhcũngcoinhưlàcóvết,erằngviệcđượctrởthànhphógiámđốcSởCônganthànhphốtrongnhiệmkỳnămtớisẽcókhánhiềubiếnđộng.

Anhcườikhẩymột tiếng: “Đổi chứcvụ tổ trưởng tổ chuyênáncủacon,hừhừ,conxemVươngHiếuVĩnhcóbảnlĩnhgìđểpháán.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Vương Hiếu Vĩnh có mối quen biếtrộng,nghenóilầnnàyđãđiềumấyvịchuyêngiatrinhsáthìnhsựnổitiếngđểhỗtrợanhtapháán.”

CaoĐôngnóivẻtỉnhbơ:“Thếthìcũngchẳngcótácdụnggì,anhtavốnchẳngbiếtđượcthựctìnhcủavụánnày,đếnlúcđóxemxemanhtarútluinhưthếnào.”

Trương Quốc Thịnh và Lý Mậu Sơn cùng nhìn nhau, TrươngQuốcThịnhnói:“Chúngtôikhônghiểulắmvềtiếntriểncụthểviệcđiềutracủavụán,cậucảmthấyđến lúcđóVươngHiếuVĩnhcũngkhôngthểpháđượcvụán?”

CaoĐôngnói:“Anhcả,khảnăngphááncủatôi,chắc làanhđãbiết.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Đương nhiên rồi, mấy vụ án lớn ởtrongSởđềulàdocậupháđược,nếucậumàkhôngpháđược,ngườibìnhthườngcàngđừngmongcóthểpháđượcvụán.”

CaoĐôngnói:“Tôilàmmườimấynămtrongnghềcảnhsátcũngchưatừnggặpphảihungthủnhưthếnày,khôngđểlạibấtcứchứngcứgì,hơnnữathủphápphạmtộichođếnlúcnàychúngtôicònchưathểbiếtđược.Nhânchứngvậtchứngđềukhôngcó,độngcơphạmtộicũngchưalàmrõđược.”

LýMậuSơnnói:“Liệucóphảilàcóchỗnàođểsótcònchưađiềutrara?”Ông takhônghiểugìvề trinhsáthìnhsự,chonênmớihỏithậntrọngnhưthế.

CaoĐông lắc đầu: “Đã làm hếtmọi việc, kiểm tramáy cameragiámsát,xemxéthiệntrường,đihỏithămxungquanh,đềukhôngcómanhmối.”

Lý Mậu Sơn đi đi lại lại mấy vòng rồi giao lưu bằng mắt vớiTrươngQuốcThịnhmộtlát,nói:“NếunhưVươngHiếuVĩnhđếnlúcđócũngkhôngđiềutrarađược,vậythìchúngtacóthểnghĩracáchkhác,anhTrương,anhthấycóphảilànhưvậykhông?”

TrươngQuốcThịnh cườinói: “Đúngvậy,nếunhưVươngHiếuVĩnhcũngkhôngthểđiềutrarađược,thìsựviệcdễxửlýrồi,khôngcóaidámnóilànănglựccủaSởCônganthànhphốchúngtakhôngđủ.”

LýMậuSơnlạimộtlầnnữaxácnhậnlại:“Concómấyphầnchắcchắn là đến lúc đó VươngHiếu Vĩnh cũng không thể phá được vụán?”

CaoĐôngnói:“Nếuhungthủvẫnhànhđộngnhưtrước,khôngđể

lộ ra sơhở lớn,VươngHiếuVĩnh chắc chắnkhông thểđiều tra rađược.”

Trương Quốc Thịnh gật đầu cười nói: “Nếu như Vương HiếuVĩnhcũngkhôngphánổivụán,vậythìviệccủacậucũngchẳngcógìlớncả,nămsauthayđổinhiệmkỳ,sẽkhôngcóaidámđàmtiếu.”

LýMậuSơnnói: “Được,cứ làmnhưvậy,chúngtađiphânchialàmhaibước.Bướcthứnhất,hômnaytrongcuộchọp,chúngtaphảinghĩ cáchđể chuyểnđề tài truy cứu tráchnhiệm chuyển sang côngviệcpháán.Ngoàiracầnphảinhấnmạnhphântíchsựphứctạpcủavụán,xóabỏsựnghingờcủacấptrênvềnănglựccảnhsátcủaSởCông an thành phố chúng ta. Đương nhiên, điều quan trọng nhấtchính là làm cho lãnh đạo trên Bộ tin tưởng đối với tình hình củathànhphốchúngta,chínhquyềncơsởcủachúngtarấtổnđịnhvữngchắc.Bướcthứhai,chúngtacầnphảichúý,nếunhưngườicủaconpháthiệnramanhmốigìquantrọng,trướctiêncầnphảihộibáovớicon,rồiconhãycânnhắcxemcónêncungcấpchoVươngHiếuVĩnhhaykhông.Ừm, chỉ cầnkéodài thời gian chođếnkhiVươngHiếuVĩnhkhôngcócáchnàokhác,anhtarútlui,conlạitiếpquản.Vụándùsaocũngxảyratrongthànhphốchúngta,chắcchắn làcầnphảipháđượcvụán.Bốhyvọnglàconpháđược.Conthấythếnào?

CaoĐôngcười:“Trướckhiconđếnđâyđãnóivớithuộchạrồi,pháthiệnramanhmốigìthìcầnnóichoconbiếtđầutiên,tạmthờikhôngtiếtlộchobấtkỳai.”

LýMậuSơnvàTrươngQuốcThịnhđềubậtcườikhenngợiCaoĐôngxửlýcôngviệccànglúccàngtinhtếkỹlưỡng.

Từ Sách - hung thủ thực sự đến nằmmơ cũng không thể ngờđược, vụ án giết người liên hoàn anh ta gây ra, thật không ngờ lạibiến thànhcôngcụ tranhgiànhquyền lực trong tay cácvị lãnhđạonày.

Đươngnhiênrồi,CaoĐôngmặcdùkhôngmuốnđểVươngHiếuVĩnhpháán,nhưnganhbêncạnhđócũngvẫnrấtquyếttâmđểpháđượcvụánnày,nếukhông,nósẽtrởthànhvếtnhơlớnnhấttrongmấychụcnămlàmnghềcảnhsátcủaanh.

Anhxácđịnhhungthủđãdầndầnlộrasơhở,anhtinrằng,anh

sẽnhanhchóngcóthểbắtđượchungthủ.

CònTừSách,anhtaliệucósựchuẩnbịgìđốivớitươnglaihaykhông?

Cáchmộtngày,CaoĐôngtrởvềhuyệnBạchTượng,anhvừatrởvềphònglàmviệc,TrươngNhấtNgangliềnchạytới:“Anhcả,anhbịđổirồià?”

Cao Đông cười thản nhiên: “Cấp trên điều động trưởng phòngVươngHiếuVĩnhởSởCôngantỉnhtrởthànhtổtrưởngtổchuyênáncủavụámsátliênhoàn12.6,tôitạmthờiluivềtuyếnhai.”

“Việcnày…”TrươngNhấtNgangkhônghiểuđượcýtứtrongnétmặtcủaCaoĐông,nói:“Vậychúngtasẽquayvềthànhphốà?”

Cao Đông lắc đầu: “Không, chúng ta cùng phối hợp để hỗ trợTrưởngphòngVươngđiềutravụán,tấtcảmọingườiđềuphảitiếptụcởlại.”

Trương Nhất Ngang càng không hiểu nổi, lắp bắp nói: “Ngộnhỡ…ngộnhỡvụánnàybịtổtrưởngVươngpháđược,vậythìanhcả…”

Cao Đông hạ giọng nói: “Tôi nói chúng ta cùng hỗ trợ trưởngphòngVươngđiềutravụán,khôngnóihỗtrợtrưởngphòngVươngpháán.”

TrươngNhấtNgangnói:“Anhcả,vậy…vậychúngtacầnphảilàmnhưthếnào?”

“Vẫnlàmtheonhưlúctrướctôinóivớicậu,cómanhmốigìthìhãynói cho tôi, trongnội bộ chúng taphải bảomật.Đươngnhiên,nếunhưVươngHiếuVĩnhhỏiđến,vậythìsẽnóichoanhta,nếunhưanhtakhônghỏi,thìkhôngcầnnóinhiều.Tốinayanhtasẽđến,đếnlúcđósẽmởmộtcuộchọp,cụthểcầnphảilàmthếnào,látnữatôisẽnói với cậu.Bâygiờhãynói tìnhhình củaTrươngTươngBìnhmà

cậuđiềutrađượcthếnàorồi?”

“ĐểtôigọibácsĩphápyTrầnđếncùngnóimộtthể.”“Được.”

Mấyphút sau,bác sĩTrầnđẩy cửabướcvào,CaoĐông rahiệuđóngcửalạirồinói:“AnhTrần,tấtcảđãtìmđượcnhữngmanhmốigì?”

BácsĩTrầnnói: “Anhcả,vếtchânđãxácnhậnrồi,hung thủcóchiềucaotừ1m70-1m75,cânnặngởtrongkhoảngtừ60-70kg,đigiàyda.TôiđãhóanghiệmsợiđểlạiởtrongmóngtayTrươngTươngBình,làchấtliệuđượcchếxuấttừlôngcừu,hơnnữahàmlượnglôngcừurấtcao.Tôiđãđặcbiệttìmchuyêngiakỹthuậtcủacôngtymaymặc, nói rằng loại chất liệu này rất cao cấp, rất nhẹ rấtmỏng, giữnhiệtcựctốt,làloạinhậpkhẩutừchâuÂuvào,trongnướctạmthờivẫnchưathểsảnxuấtraloạichấtliệunày.Nếunhưsảnxuấtthànhphẩm,giábánítnhấtcũngphảibốn,nămnghìntệtrởlên.”

Cao Đông gật đầu: “Quả đúng như vậy, hung thủ ít nhất cũngkhôngphải làmộtngườinghèo,rấtnhấtquánvớihìnhtượnghungthủtrongsuynghĩcủatôi.”

Bác sĩTrầnnói: “Vết thương trênxácnạnnhângiốngnhư tìnhhìnhcủaLýÁiQuốc,trênxáckhôngcópháthiệngìcógiátrịcả.”

“Trong móng tay của Trương Tương Bình chỉ túm được trangphụccủahungthủ,khôngtúmđượctổchứcdacủahungthủà?”

“Ừm,mùađôngmọingườiđềumặckhánhiềuquầnáo,tổchứcdalộrangoàirấtít,hơnnữahungthủvẫndùngdùicuikíchđiệnchonạnnhânngấtđirồiđâmmộtnhátchímạng,khôngxảyrasựxungđột giằng co chân tay trực tiếp với đối phương, cho nên TrươngTươngBìnhtrướckhichếtkhôngcócơhộitrựctiếpchạmvàodacủahungthủ.”

“Trênxecópháthiệngìkhông?”

“Hailốpxetrướcsauởphíabênphảixe,đềubịaiđóđâmthủng,chínhlàthứnày.”

Bác sĩ Trần lấy ra haimiếng sắt, trên đó cắm đầy những chiếc

đinhto,đâychínhlànhữngchiếcđinhchâmvàolốpxe.

CaoĐôngđónlấyngắmnghíatỉmỉ,suynghĩgiây lát,nói:“Thứnàylàdohungthủtựlàmhaylàmuađượcởđâu?”

BácsĩTrầnnói:“Tôiđoánchắclàhungthủtựlấyđinhcắmvào.”

CaoĐôngquayngười,nói:“Hungthủtạisaolạiphảiđâmthủnghailốpxetrướcsauởmébênphảivậy?”

BácsĩTrầnlắcđầu:“Tôicũngkhôngnghĩrađượcnguyênnhân.”

CaoĐông lại nói: “Phải rồi, hôm trước nhìn thấy nhữngmảnhchaibiavỡởtrênđường,cóliênquanđếnvụánkhông?”

BácsĩTrầnnói:“Khôngrõ,bâygiờvẫnkhôngnhậnrađượclànócóliênquantớivụánhaykhông.Chúngtôiđangnghĩcáchđểthôngquađiềutracameragiámsát,xemxemhômđócóngườinàohayxenàovậnchuyểnchaibiađiquađườngPhongTâyhaykhông,chỉcóđiềutrarađượcnguồngốccủavỏchaibia,mớicóthểphánđoánlàcóliênquanđếnvụánhaykhông.”

CaoĐôngừmmộttiếngvẻkhônghàilòng:“Cũngtứclà,chođếnbâygiờcũngchỉcóchútítmanhmốinàythôisao?”

TrươngNhấtNgangnói:“Chúngtôiđãhỏingườibáoánhômđórồi, người báo án chính là một nhân viên trong đội cảnh sát giaothôngsốngtrongtiểukhuPhongTây,tốihômđóanhtađirangoàitụtậpvớibạnbè,khiquaytrởvề,láixetiếnvàođườngPhongTây,đènxechiếuđếnphíatrướcnhìnthấycómộtchiếcxeđangdừng,thânxebị nghiêng lệch, anh ta nhìn kĩ, thì thấy ởmé bên phải xe cómộtngườiđangnằmdướiđất,chonênbáocảnhsát.Theonhưhiểnthịtrênmáycameragiámsát,chiếcxecủaTrươngTươngBình10giờ25phúttốitiếnvàođườngPhongTây,cònchiếcxecủangườibáoánlúc10giờ31phúttiếnvàođườngPhongTây,chỉcáchchưađầysáuphút.Chúngtôiđoán,khixecủangườibáoántiếnvàođườngPhongTây,hungthủđãhoànthànhviệcgiếtngườinhưngvẫnchưakịpthudọnhiện trường, hung thủ vừa nhìn thấy có người đi tới, cho nên quáhoảng hốt, không kịp xử lý chứng cứ, trực tiếp chạy trốn, cho nêntrongmóngtaycủaTrươngTươngBìnhmớiđể lạisợiquầnáocủahắn,cũngkhôngcóthờigianđểxóadấuvếtchântrênđất.”

“Ngườibáoáncónhìnthấybêncạnhchiếcxelúcđócóngườihaykhông?”

TrươngNhấtNgangnói:“Ngườibáoánnóianhtakhôngchúýđượcnhiềunhưvậy,anhtachỉchúýđếnngườinằmởdướiđất,cóthểlúchungthủpháthiệnracóxetiếnvàođườngPhongTây,lậptứcđãchạyđếnvùngruộnghoang.Nhưng lầnnàythì lạicómộtngườitậnmắtchứngkiến.”

“Ngườitậnmắtchứngkiến?”MắtCaoĐôngrựcsáng.

TrươngNhấtNgangnói: “Phóđội trưởngcủađội cảnh sát giaothônghọLý tối hômđó khi lái xe tiến vàođườngPhongTây, nhìnthấyxecủaTrươngTươngBìnhdừngởbênđường,TrươngTươngBìnhđứngởbêncạnhxe,độitrưởngLýdừngxe,kéocửasổxe,nhìnthấybênphảichiếcxeAudicómộtngườiđangquỳxổm,chắclàđangkiểmtralốpxe.AnhtahỏiTrươngTươngBìnhđãgặpphảichuyệngì, Trương Tương Bình nói lốp xe bị thủng. Đội trưởng Lý hỏiTrươngTươngBìnhcócầngiúpđỡkhông,TrươngTươngBìnhnóicảhailốpxeđềuhỏng,trênxeôngtachỉcómộtlốpxe,cógiúpcũngchẳngcótácdụnggì,chỉcóthểđợingàymaigọicửahàngsửaxeđến,chonênvịphóđộitrưởngLýđãvềnhàtrước.Chúngtasuyđoán,lúcđóngườiquỳxổmkiểmtralốpxephíabênphải,chắclàhungthủrồi.TheonhưlờiphóđộitrưởngLýmiêutả,lúcđóanhtakhôngxuốngxe, người đó cũng quay lưng về phía anh ta, không nhìn thấymặt.Nhưnganhtanhớlại,ngườiđómặcmộtchiếcáokhoácmàubevàng,sợiquầnáoởtrongmóngtacủaTrươngTươngBình,saukhiphóngto độ nét cao cũng làmàu be vàng. Tóc người này không dài cũngkhôngngắn,cảmgiácnhìntừphíasaulưng,anhtachắckhoảng40tuổi.Vàsaukhisựviệcxảyrachúngtôiđãđiềutrakỹlưỡngkhôngtìm ra đượcngười đãở cùngTrươngTươngBình lúc đó. Chonênchúngtôiphánđoánngườinàychắcchắnlàhungthủ.”

CaoĐông nghe TrươngNhất Ngang nói, thầm phân tích tronglòng,hungthủtầm40tuổi,quenbiếtvớiTrươngTươngBình.Quátrình xảy ra vụ án này rất giống với vụ án của LýÁiQuốc, xem rangườinày cũngquenbiết LýÁiQuốc.Cũng chính là hung thủ vừaquenLýÁiQuốclạivừaquenvớiTrươngTươngBình.Cólẽ…cólẽhắncũngquenbiếtvớingườicótênLâmTiêubịmấttíchđó.

NghĩđếnLâmTiêu,anhlạithầmlẩmbẩm,tênLâmTiêunàymất

tíchthìcứđểhắnmấttíchđi,đừngcóđếnmộthômnàođấylạilòiracáixác.BâygiờngoàiQuáchHồngÂnvàngườicủaôngta,cấptrênkhôngaibiếtrằngchođếnbâygiờ,nhânviêncôngvụgặpnạnrấtcókhảnăngkhôngchỉhaingười,màlàbangười.Nếunhưbiếtđượclàbangười, cuộc họphôm trước e rằng không dễ dàng kết thúc nhưvậy.

Quay lại nói về hung thủ, hung thủ là một kẻ có tiền, mặc dùkhông thể phán đoán được độ giàu có của hắn, chí ít cũng có thểchứng minh hắn không phải là một người nghèo khó. Hoàn toànkhônggiốngnhưmộtkẻnghèokhóchỉđơnthuầnmuốngâyrachútviệc,báothùxãhội.

Đồngthời,hungthủ lạiquenbiếtđượcvớinhững lãnhđạocấpcaonhưLýÁiQuốc,TrươngTươngBình,xemrahắnlàmộtngườicóđịavịxãhội,mộtngườinhưvậycólýdogìmàlạiphạmphảimộtloạtcácvụánlớn,chắcchắnbịtửhìnhchứ?

Vềđiềunày,anhsuynghĩmãimàvẫnkhôngthểnàohiểunổi.

Tiếpđến,quaytrởlạivụviệccủaTrươngTươngBình.CaoĐôngvốncứtưởng,chiếcxeAudiđóbịnghiênglệch,lốpxebịrách,anhcứtưởnghungthủsaukhigâyánkhôngbiếtxuấtpháttừmụcđíchgì,đãchọccholốpxebịthủng.

Bây giờ người tận mắt chứng kiến đã chứng minh, trước khiTrươngTươngBìnhchết,lốpxeđãbịthủngrồi.

Lốp xe vừa dày vừa cứng, hai miếng đinh châm này, nếu nhưdùngsứcngườiấnvàotronglốpxelàmộtviệckhônghềdễdàng.

Chắclàtrongquátrìnhxechuyểnđộngđèlênmớicắmsâuvàotronglốpxe.

Hungthủcắmnhữngchiếcđinhnàyvàotronglốpxetừkhinào?Hắnlàmnhưvậynhằmmụcđíchgì?

Còncảnhữngmảnhchaivỡởtrênđường,thựcsựlàkhôngliênquanđếnvụánsao?

CaoĐôngnhấtthờirơivàotrạngtháimônglung.Nhưngđốivới

việcnày,anhcóvàiphầnthíchthú.

Xem ra vụ gây án lầnnày củahung thủ,mặcdùđể lạimấy vậtchứng, nhưng vẫn không phải là những vật chứng then chốtmangtínhthựcchất.Muốnbắtđượchungthủ,elàcũngkhôngdễdàng.

Huốnghồđộng cơ gây án củahung thủ vẫn làmột bí ẩn, chọcthủnglốpxenhưthếnào,cảquátrìnhgâyánnàycũnglàmộtđiềubíẩn.

Cao Đông không tài nào nghĩ ra được, anh tin rằng người củaVươngHiếuVĩnhcũngcàngchẳngthểnghĩrađược.

Điềuthiếtyếutrướcmắtkhôngphảilàbắtđượchungthủ,màlàđểchoVươngHiếuVĩnhkhôngbắtđượchungthủ.

Anh tin tưởng rằng,người cuối cùngđiều tra rahung thủ chắcchắnlàanh,cũngchỉcóthểlàanh-CaoĐông.

HaingàynayTừSáchcảm thấyhơibấtan,anh ta cảm thấyvụmưusátTrươngTươngBìnhlầnnàyhơivộivàng.Nếunhưđểanhtađượcchọnlựalạilầnnữa,rấtcókhảnănganhtasẽtừbỏcơhộinày.

Trướctiên,thờigianlầnnàylà10giờrưỡi,vàokhoảngthờigiannày,trênđườngmặcdùkhôngđôngngười,nhưngkhônggiốngnhưvụcủaLýÁiQuốclúc11giờ,suốtmườimấyphútởtrênđườngđềukhôngnhìnthấybóngngườivàxecộnàocả.Nếunhưanhtanhẫnnạihơnmộtchút,mấtthêmkhoảngthờigianmấytuần,chắcchắnsẽchờđượccơhộiTrươngTươngBìnhvềnhàlúc11giờ.Lúcđóhẵngrataythìsẽgiảmbớtmốinguyhiểmhơnnhiều.

Thứhai,tốihômđócònxảyrasựcố.

LúcnóivớiTrươngTươngBìnhlốpxebịthủng,lúcôngtaxuốngxe,vừavặncómộtchiếcxeđiđến.ChiếcxenàyđãlàmxáotrộntâmtưcủaTừSách.MặcdùTừSáchtrướckhigâyánđãvạchracáchứngphóđốivớitìnhhuốngtronglúcphạmtộivừavặncóngườiđiqua.

Nhưngdùsaoanhcũngchỉlàmộtngườibìnhthường,tốchấttâmlývẫnkhôngdânglêncaođộgiốngnhưtênsátthủđiêncuồngbiếntháikhônglosợđếnsựsốngchết.Dùcósuytínhchuđáođếnđâu,khisựviệcthựcsựxảyra,chưachắcđãcóthểứngphótựnhiêngiốngnhưtrongtưởngtượng.

Sựcốnàycũngkhiếnchoanh ta trong lúchànhđộngphía sau,luôncảmthấythấpthỏmkhôngyên,huốnghồngườichủxeđiquađường lúc đó còn quen biết với Trương Tương Bình, dừng lại hỏithămtìnhhìnhchiếcxe.TừSáchmặcdùcảquátrìnhđóđềuquỳxổmởbênlốpxe,giảvờnhưđangkiểmtralốpxe,nhưngdùsaocũngbịngườiđónhìnthấyphíasaurồi,khôngbiếtngườiđócóấntượngsâusắcđốivớiphíasaulưngcủamìnhthếnào.

Ngoàira,saukhianhtabịchiếcxeđógâynhiễuloạn,lúcgiếtchếtTrươngTươngBình trong lòng cũnghơihoảng loạn.Khi kíchđiệnôngta,taykhẽrunrẩy,TrươngTươngBìnhlúcđóthậmchícònphátramột tiếng kêu, cho đến khi anh bồi thêm cú kích điện nữamớikhiếnchoôngtangấtlịm.Sauđóvộivàngđâmnhátdao,lúcthudọnhiệntrườngchỉmớithudọnđượcmộtnửa,từđằngxađãnhìnthấycómộtchiếcxerẽvàođườngPhongTây,anhtalậptứcquayđầuchạythẳngđếnvùngđồngruộnghoang,khôngdámquayđầu lại, cứ thếlaothẳngvềphíatrước.

Chiếcxeđórốtcuộcthếnàoanhtacũngkhôngbiếtđược.Hiệntrườngrốtcuộc làcóđể lạigìkhông, trínhớcủaanhtarấtmơhồ,thựcsựkhôngdámchắc.

Mấyhômnayanhtacốgắnghồi tưởng lại tấtcảnhữngchi tiếttronglầnhànhđộngtốiđó,muốnbiếtđượcrốtcuộccóđểlạisơsuấtchímạngnào không, nhưng thời gian càng trôi đi, phần kýức nàycàngmơhồ,trongkýức,cònmangtheomộtsốyếutốcủasựtưởngtượng.Việcnàygiốngnhưlàlúcđithi,khigặpmộtcâuhỏilựachọnkhôngbiếtlàm,anhtùytiệnkhoanhtrònmộtvịtrí.Saukhithixongnhìnkếtquảchínhxác, anhmuốnnhớ lạixem lúcđó rốt cuộcanhchọnAhayB,thìlạikhôngthểnàonhớrađược.

VàđiềuanhtacảmthấylolắngbấtannhấtchínhlàanhtalolắngTrươngTươngBìnhchưachết.

Lầntrước,saukhiLýÁiQuốcbịgiết,ngàyhômsautrongkhắp

tỉnhthànhthôngtintruyềnđirầmrộ.NhưnglầnnàyTrươngTươngBìnhchết,đếngiờthậtkhôngngờvẫnchưanghethấynhữngngườixung quanh nhắc đến, chỉ một lần có nghe nói ở đồn công an cóngườicảnhsátnửađêmbịđánh lén trênđườngPhongTây,nhưngkếtquảcủaviệcđánhlénlàsốnghaychếtthìlạikhôngbiếtrõ.

Người đó nói là cảnh sát trong đồn công an, chắc chắn là chỉTrươngTươngBình,bởivìnhữngngườidânbìnhthườngkhônghaybiết họ tên của lãnhđạo trongSởCông anhuyện, nhất loạt gọi SởCônganlàđồncôngan.

TừSáchcómộtthờigiancònnghingờTrươngTươngBìnhchưachết.

Anhtabiếtmộtkiếnthứctrongyhọc,cómộtsốítngườigiốngnhưngườitronggương,tứclàvịtrínộitạnghoàntoànngượclạivớinhững người bình thường. Ngộ nhỡ vị trí tim của Trương TươngBìnhkhácvớingườibìnhthường,chẳngphảilàôngtasẽkhôngchếtsao?

AnhtamuốnvàotiểukhuPhongTâyđểnghengóngtintức,xemtrongnhàTrươngTươngBìnhliệucóbạnbèvàhọhàngthânthíchtập trungđể chuẩnbị cho tang lễhaykhông.Nhưngvào thờiđiểmnày, hành động này rõ ràng là đã quá mạo hiểm, cho nên anh takhônglàm.

Anhta lo lắngthấpthỏmđếnhaingày,chođếntậnbâygiờvẫnchưacócảnhsátđếntìmmình.

Anh taphân tíchmột lượt, xem raTrươngTươngBình chắc làchếtrồi,nếunhưchưachết,TrươngTươngBìnhđãkhaingayra làTừSáchratay,cảnhsátđãchạyđếnđâytừlâurồi.

Vậy thì tin tứcTrươngTươngBìnhbịgiếtđãbị cônganphongtỏa, họ chắc chắn khôngmuốn sự việc này lại một lần nữa bị lantruyềntạonêncơnphongbakhắptronghuyệnthành,tăngthêmáplựcphảiphááncủahọ.

Đốivớicảquátrìnhgâyán,anhtacóthểkhẳngđịnhđượcmộtđiều, lúc đó quyết không trực tiếp tiếp xúc da với Trương TươngBình,khôngthểnàođểlạinhữngmanhmốithenchốtnhưDNA.

Ừm, chỉ cần không để lại nhữngmanhmối có tính then chốt,nhữngchitiếtdohoảngloạnmàchưakịpxửlý,cũngkhôngthểnàouyhiếpđếnanhtađược.

Huốnghồ,việcđómặcdùlàviệcdở,nhưngcũngkhôngphải làrấttồitệ,haha.

Khóemiệnganhtanhếchlênmỉmcười.

Được rồi, tạm thờimặc kệTrươngTươngBìnhđi, phải nhanhchóngratayđểchuẩnbịngườitiếptheo.

Cònbamụctiêunữa.

Kẻđầusỏ,kẻmắcnợnhiềunhấtchínhlàVươngTuBangcủaSởĐịachính.Ngườinàytínhcáchhướngnộikhépkín,khôngcónhữngsởthíchhứngthúvốncóởchốnquantrường,hoạtđộngrấtcóquyluật,hằngngàyđềuláixevềnhàkhásớm,lạisốngởtrongtiểukhuởnơitrungtâmnhộnnhịp,rấtkhócóthểtrựctiếpratay.

ĐươngnhiênnếunhưdùngsúngcủaLýÁiQuốc,muốnchơitròcùngchếtvớiVươngTuBang,thìviệcđóhiểnnhiênchẳngcầnphảibàn.NhưngTừSáchcóvợ,cócon,anhtakhôngthểvôtráchnhiệmnhưthế.

Đối phó với anh ta cần phải tạo nên vài lần hỗn loạn, còn cầndùngthêmcảmộtchiếcthòng lọng lớn,đểthítchặtanhtachođếnchết.

HaimụctiêukhácchínhlàPhógiámđốccủasởXâydựngthànhphố Hồ Sinh Sở và Phó giám đốc Sở Quản lý thành phố - ThiệuCương.

HồSinhSở,ngườiAnHuy,đếnhuyệnBạchTượngnàyđãhơnmườinăm,ngườidânởBạchTượngđềugọiôngtalà“Hồsúcsinh”,nghenóicontraiôngtavàcontraichủtịchhuyệnhợptácvớinhaumởcông ty, bao thầu công trình của chínhphủ tronghuyện, có rấtnhiềutiền.Độiphádỡcảitạokhuvựccũnghenóicómộtbộphậnlàdocontraiôngtagọiđến.Ôngtađươngnhiênlàcầnphảichếtrồi.Ôngtalàquanchứckhátẻnhạt,chắclàdođãhơilớntuổi,khônghaychè chén tiếp khách, cũng khôngbồbịch.Ông ta rất quý trọng sức

khỏe,6,7giờtốihằngngàyđềuđibộởbênngoàitiểukhu.Thờigianrataychỉcóthểchọnlựalúcôngtađibộ.

ThiệuCương,khihuyệnBạchTượngvừamớithànhlậpsởQuảnlýthànhphố,thìanhtađến.NhữngnămtrướclàđộitrưởngcủađộiChấppháp,tínhkhíhunghãn,khôngaidámđộngtớianhta.Sauđókhôngbiếtanhtađãvậnđộngthếnàomàlạingoilênđượcchứcphógiámđốc.Anhtatrôngcóvẻrấtgiàucó,nhưngtiềncủaanhtatừđâuđến,TừSáchkhôngbiếtrõ.TừSáchchỉbiết,ThiệuCươngngoàitrởvềnhàcònthườngxuyênđếnnghỉquađêmtạimộttiểukhudâncưcaocấpởngoạithànhhuyện,anhtađoán,chắclàanhtanuôimộtcôtìnhnhânởđó.Nhàanhtaởkhuvựctrungtâmđôngđúc,xemra,cầnphảiratayởchỗnhàngườitìnhbénhỏcủaanhtarồi.

CònvềtênLâmTiêucuốicùngxửlýnhưthếnào,tronglòngTừSáchcũngđãcódựđịnhsẵn.

Loàicầmthúdámtànbạogâythươngtíchđếnconngười,bởivìnó có nanh vuốt.Nếu như rút sạch nanh vuốt của cầm thú, thì nóchẳngcócáchnàogâythươngtíchchoconngườiđượcnữa.

TừSáchthườngxuyênsuynghĩ, tạisaonhữngngườikhaokhátsựcôngbằngchínhnghĩalạichịuứchiếplàmnhục,cuộcsốngkhôngthểnàotiếptụcđượcnữa,cứluônchọnlựaphươngthứctựhủyhoạibảnthânđểphảnkháng.Hoặclànhảylầu,hoặclànằmdướigầmxe,hoặclàlấyxăngtẩmvàongườichâmlửa.

Tạmthờikhôngnóiđếnhìnhthứcphảnkhángcủabọnhọlàngâyngô,TừSáchchorằngmọingườicănbảnthiếuđisựluyệntậpvàsựhunđúctưduylogic.

Họchorằngnhữngquanchứcởcấpdướituytồitệ,ứchiếplàmnhụchọ,nhưnghọvẫntinnhữngvịquanởcấpcaothìvẫntốt.

Họkhôngbiếtrằng,cộttrênkhôngthẳngthìcộtdướisẽnghiêngsao.

Dùng tưduybiện chứngđểphân tíchvà chứngminh.Nếunhưbêntrênđềulànhữngvịquanthanhliêm,thìanhcócầnphảidùngphương thức cực đoan hy sinh bản thân mình để xin khiếu nạikhông?

Nếunhưcấptrêntoànlàthamquan,anhdùngphươngthứcnàyđểhysinhbảnthânmìnhthìcó tácdụnggìchứ?Có thểnói, tựsátkhôngthểgiảiquyếtbấtcứvấnđềnàocả.

Dùngtựsátđểtốcáo,cósựthiếuhụtvềtrí lực,hơnnữahồiđihọcthànhtíchhọcmôntoánhọcvậtlýchắcchắncũngkhôngtốt.

Nếunhưhọđậptanmọihyvọngtươnglaicủaanh,thìphảilàmthếnào?Rấtđơngiản,giếtchếtbọnhọ.

Từ Sách tin rằng, chỉ cần những vị quan chức từ cấp tỉnh trởxuống,nếuanhđãkhôngbuồnquantâmđếnsựsốngchếtcủamình,hoàn toàn có thể thành công 100% liều mình cùng chết với hắn.Đươngnhiên,nếuanhcóconcái,anhsợrằngsaukhimìnhliềumìnhcùngchết,concáianhcũngsẽbịconcáicủabọnhọứchiếp,vậythìnhanhgọn,giếtcảnhàư?

Chonên,xinkhuyênnhủ tấtcảnhữngngườicóchútquyền thếtrongxãhội,cólàmviệcxấuthìcũngkhôngnêntháiquá,dùsaocũngphảiđểlạichútlươngtâm,anhkhôngthểnàovĩnhviễnkhôngcólúcbịrơilạimộtmình,chodùnhưvậy,anhcũngđừngquên,anhcòncóbốmẹ,cóvợ,khôngchừngđứaconđanghọctiểuhọccủaanh,lúctanhọc,cókẻtuyệtvọngđangđứngtrướccổngtrườngđợinó.

TừSáchcười,anhtacảmthấy,anhtađãlàmmộtviệcmàcómộtsốngườimuốnlàmnhưnglạithiếu“trítuệ”giốngnhưanhtamớicóthểlàmđược.

Cầnphảibiếtrằng,anhtachỉlàmuốnlấylại“mónnợ”củabọnhọ,anhtavốnkhôngmuốnliềumìnhcùngchết.

VCHƯƠNG37

ươngHiếuVĩnhnhiềuhơnCaoĐông vài tuổi, cấpbậchànhchínhnhưnhau,chứcvụtronghệthốngthìcaohơnCaoĐôngmộtbậc.

Anhtakhôngbiếtđãnghelờikhuyênnhủcủaai,haylàdonóng lòngmuốn tích lũyvốn liếng thành tíchđểnhằmthăng

chức,mộtngườikhônghềcóchuyênmônlàmvềtrinhsáthìnhsựlạikéo theonămsáungườihướngdẫn trinhsáthìnhsựcaocấpđượcthànhphốđiềuđộngtới,muốntiếpquảnvụán12.6.

MặcdùCaoĐôngcũngtừngnghetênmấyvịhướngdẫntrinhsáthình sự này, biết được họ đã phá được khá nhiều vụ án lớn trongphạmviquảnhạtcủamình,nhưngmộtvịchỉhuychỉbiếtngồitrongvănphònglãnhđạocảđội,hừhừ,CaoĐôngkhôngnghĩanhtacóthểpháán.

Hôm nay trong cuộc họp các thành viên phá án, Trương NhấtNgangvàđộitrưởngTrầncủaSởCônganhuyệnmiêutảtỉmỉvềviệcđiềutraphááncủavụánvớinhómVươngHiếuVĩnh,mộtphầnchitiếtthìđượcCaoĐôngbổsung.

CaoĐôngbiết,dựavàonhữngmanhmốivàchứngcứhiệnđangnắm giữ, nói toàn bộ cho người của VươngHiếuVĩnh cũng chẳngsao,nhữngmanhmốihiệngiờcũngkhôngđủđểpháán.Hơnnữa,anhrấttựtinđốivớithủphápvàcảquytrìnhtrinhsáthìnhsựcủamìnhởgiaiđoạnđầu,họkhôngtìmrađượctìvếtnàođểcóthểkhiểntráchmìnhkhôngdốcsứclàmviệc.

Về tổng thể,mặc dù nói VươngHiếu Vĩnh là tổ trưởng của tổchuyênánhiệnthời,CaoĐôngbịgiángchứclàmtổphó,nhưngtrongthànhviêncủatổchuyênán,ítnhấtcũngcómộtnửasốngườiđềulàdo CaoĐông đem từ Sở Công an thành phố tới. Dù sao thì huyệnBạchTượngcũngthuộcsựquảnhạtcủaSởCônganthànhphốcủaanh,chonêntrênthựctế,CaoĐôngcòncóquyềnphátngônhơncảVươngHiếuVĩnh.

CaoĐônglàngườibiếtchừngmực,cũngbiếtcoduỗi.Trongcuộchọp,anhtỏrarấtkhiêmtốn,đềcaoVươngHiếuVĩnh,tỏrõtháiđộ

dườngnhưrấttôntrọnglãnhđạo.Dùsaođâylàdocấptrênbốtrí,vừamớibắtđầulàmviệcđãgâykhódễ,nhưvậythìchỉcóảnhhưởngxấuđốivớianhmàthôi.

Ngượclại,ngoàimặtkhenngợiVươngHiếuVĩnh,đếncuốicùngnếunhưVươngHiếuVĩnhkhôngpháđượcán,chỉcóthểsượngsùngrút lui, cũngkhôngcó lýdogìnóingười củaCaoĐôngkhôngphốihợp,vậythìcuốicùngđượclợivẫnlàbảnthânmình.

QuáchHồngÂntrongcuộchọpgầnnhưkhôngnóigì,ôngtalúcnày là “thânmang trọng tội”, bất luận có thể phá được vụ án haykhông,chứcvụgiámđốcSởđềubịcáchsaumấythángnữa.Hiệngiờchỉlàvìđểổnđịnhlòngquân,đểôngtatạmthờitiếptụclàmgiámđốcSở,côngviệcnămsaucủaôngtaerằngcũngđầytrởngại.

Cònhai vịphógiámđốcSởCônganhuyệnđã lui về tuyếnhai,đềukhông thamgiacuộchọp lầnnày.CaoĐôngngheQuáchHồngÂnnói,trongSởCônganhuyện,liềnhaivịphógiámđốcbịgiếthại,haivịphógiámđốcđã luivề tuyếnhainày lo lắng tiếp theosẽđếnlượtmình,chonênxinnghỉvớilýdokhôngđượckhỏe,tạmthờiđếnthànhphốkhácđểsinhsốngvớiconcáihọ.

Cuộchọpkếtthúc,mộtmìnhCaoĐônglạilầnnữađiđếnđườngPhong Tây, lúc này trời đã tối, gió lạnh thổi vù vù, CaoĐôngmặcchiếcáokhoáclôngcừu,trongđầuvẫnluônsuynghĩ.

Vẫncầnphảitừngbướctiếnhànhphântíchtừđầu.Hungthủlàmộtngườicókinh tếvàđịavịxãhộinhấtđịnh,hắnvì sao lạiphảiliêntiếpgiếtngười?

Hắncótâmlýbiếnthái?Hắnvôcùngthùhậncácvịquanchức?Tâmlýbiếntháicólẽcũngkhôngphải,hungthủgiếtngườidùngdùicuikíchđiệnchongấtxỉu,rồilạiđâmmộtnhátdaovàotim,làmrấtsạchsẽgọngàng, thủphápcũngkhôngcoi là tànnhẫn,càngkhôngthểcoiđólàsởthíchhaylàmộtloạisởthíchtàácnàođó.

Cònvềviệcvôcùngcăngthẳngđốivớicácvịquanchức,nếunhưlàmộtkẻcuộcsốngnghèokhó,khôngcóchút lưu luyếngì, thìmớimạohiểmgâynêntộilớn,liêntụcgâyán.Vớimộtngườicókinhtếvà địa vị xã hội, lẽ ra không nên làm như vậy, người như vậy, sẽkhông đi báo thù xã hội. Cho dù báo thù xã hội, đã giết đượcmột

ngườiphógiámđốcSởđểraoairồi,tạisaovẫncòngiếttiếpmộtphógiámđốcSởnữa?Chodùlàcóthùhằnđốivớihệthốngcôngan,thìcóliênquangìđếnLâmTiêu-độitrưởngđộiChấpphápcủaSởĐịachínhnàychứ?

Phảirồi,khảnănglớnnhấtchínhlà,hắnnhấtđịnhcótưthù.

TrướctiênlàLýÁiQuốcbịgiết,tiếpđếnlàLâmTiêumấttích,rồiđếnTrươngTươngBìnhgặpnạn.

Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình là đồng nghiệp, TrươngTươngBình và LâmTiêu quen biết nhau, LýÁiQuốc và LâmTiêukhôngcóchútliênquangì.

Ngườinàolạicùngđồngthờicómốitưthùvớibangườinày?

LẽnàohungthủlàLâmTiêu?Anhtagiếtngườinêntựmìnhđãphảilẩntrốn?NhưnganhtahoàntoànkhôngcóthùoángìvớiLýÁiQuốcmà.

Cũngcó thểLâmTiêu thậmchí làkết thùvớiLýÁiQuốc trongtrườnghợpmànhữngngườikhácđềukhônghaybiết?NhưnganhtavàTrươngTươngBìnhkhôngcómâuthuẫngìmà.

TrongđầuóccủaCaoĐông lúcnày, têncủabangườinàyđượcviết lênởbađỉnh củahình tamgiác, giữaLýÁiQuốcvàLâmTiêukhôngcóđường liênkết.Trongbangười, chỉ cómộtmìnhTrươngTươngBìnhlàđềuliênquanvớihaingườikia.

ĐiểmđộtphácólẽlàTrươngTươngBình!

Người làm chứng nhìn thấy hung thủ đang giúp đỡ TrươngTươngBìnhkiểmtralốpxe,hungthủcóquenbiếtvớiTrươngTươngBình,liệulàaichứ?

TrọngđiểmvẫnlàcầnphảinắmbắtđượctoànbộquátrìnhphạmtộitrongvụáncủaTrươngTươngBình.

TốiđóTrươngTươngBìnhđánhbàiởkháchsạnBánĐảo,lúcrờikhỏikháchsạnlàmườigiờhaimươimấyphút.Bạnbècủaôngtađãchứng thực, khi ông ta rời khỏi đó là lái xemộtmình. Trongmáy

quaycameragiámsátcũngchứngthực, trongxecủaôngta, ít ra làtrênghếphụ,khôngcóngười.

Tiếpđếnquađoạnđườnghaiki-lô-mét,TrươngTươngBìnhtiếnvàođườngPhongTây,dừngxeởđịađiểmgặpnạn.

HaimảnhđinhcắmvàohaichiếclốpxetrướcsauởméphảichắcchắnlàđãláiđèlêntrongquátrìnhôngtađitừkháchsạnBánĐảođếnđịađiểmgặpnạn.

Hungthủkhôngcócáchnàođểbốtríđinhởbênđườngcái,đợihaibánhxe trướcsaucủaTrươngTươngBìnhvừavặnđè lên.Nếunhư hung thủ muốn làm như vậy ở trên đường, một là hung thủkhôngcócáchnàodựliệutrướcđượcquỹđạovậnhànhcủalốpchiếcxe,hailànếunhưhungthủđặtrấtnhiềuđinh,bảođảmchiếcxechắcchắnsẽđè lên,vậy thìkhôngchỉ cắmvàomỗi chiếcxe củaTrươngTươngBình.Bởivìthuộchạcủaanhtasaukhixảyravụánđãđặcbiệtcầmchiếcđinhchâm lốp tìmcáccửahàngsửachữaxeđểhỏi,đềunói làsảnphẩmtựchế,họchưatừngnhìnthấy loạiđinhchâmlốpxenày, hơnnữamấyhômnay cũngkhônggặpphải lốp xe củanhữngchiếckhácbịloạiđinhnàychâmthủng.

MắtCaoĐôngrựcsáng,khảnăngduynhấtchínhlà,khiTrươngTươngBìnhdừngxeởbãiđỗxecủakháchsạnBánĐảo,bịngườitađặtđinh cắm lốpởdưới lốp xe, nhưvậy thì xe củaTrươngTươngBìnhchắcchắnsẽbịcắmđinh!

Đúngvậy,chínhlànhưvậy!

Tiếpđến,cầnphảisuynghĩxemvìsaohungthủlạiphảiđặtđinhchâm lốp, việc này giúp đỡ gì cho quá trình sát hại TrươngTươngBìnhchứ?

CaoĐôngsuynghĩmột lúc,phảirồi,ngàymaisẽ tìmmộtchiếcxe,tựmìnhlàmcuộcthínghiệm.

CHƯƠNG38Ngàyhômsau,CaoĐôngđicùngvớibácsĩphápyTrần,cầmhai

mảnhđinhchâmlốp,láimộtchiếcxeToyotatrongSởCônganhuyệnđiđếnkháchsạnBánĐảo.

Haingườibọnhọđềumặcthườngphục,khôngmuốngâyrasựchúýcủangườikhác.

Sau khi xuống xe, Cao Đông cầmmảnh đinh châm lốp đi đếntrước lốpxe,anhtỉmỉnghiêncứumộthồi.Nếunhưtrựctiếpđểởbêndướilốp,saukhixekhởiđộng,cóthểsẽđèlênvàbịcong,chưachắcđãcóthểcắmthẳngđượcvào lốpxe,chắc làhungthủấnmộtphầnđinhvàolốp,saukhixekhởiđộng,mớicóthểhoàntoànđèvào.

CaoĐônglàmtheocáchđó,lênxekhởiđộng,anhtachúýthấy,khi đinh châm lốp hoàn toàn chọc vào lốp xe, không hề nghe thấytiếngvỡlốpxechóitai,thảonàoTrươngTươngBìnhlúcđókhônghềpháthiệnra.

Tiếpđólạiđikhoảnghơnhainghìnmét,đếnđườngPhongTâyvàdừnglại.

CaoĐông và bác sĩ pháp y Trần cùng xuống xe đứng bên cạnhquansát,mặcdùđinhchâmlốpđãcắmhếtvàotronglốp,nhưngđếnlúcnày,chiếcxechỉxuấthiệnđộnghiênglệchnhỏ,nếukhôngchúýquansát,khôngpháthiệnrahaibánhxenàyhơinonhơi.

CaoĐôngvôcùngbănkhoăn:“TừkháchsạnBánĐảođếnđườngPhongTâychỉcóhaiki-lô-mét,đinhchâmlốptrongkhoảngthờigiannàykhôngpháthuyđượchiệuquả,TrươngTươngBìnhlúcđótạisaolạibiếtlốpxebịthủng,xuốngxeđểkiểmtralốpxe?”

BácsĩTrầnnói:“Liệucóphảilàđinhchâmlốpvàvụámsátlàhaiviệckhácnhau?”

Cao Đông lắc đầu: “Không thể nào, chắc chắn là có liên quan.Trước tiên đinh châm lốp này là tự chế, những cửa hàng sửa xequanhđâyđềuchưatừngnhìnthấy loạiđinhcắmlốpcóhìnhdạngnhư thếnày. Tiếpđến, người làm chứngnói lúc đóTrươngTươngBìnhnói lốpxebị thủng,bêncạnhcòncómộtngườiđangkiểmtralốp xe. Hai điểm này đủ để chứng minh, lốp xe hỏng và TrươngTươngBìnhgặpnạncómốiquanhệrấtquantrọng.Cóthểhungthủchínhlàmượncớlốpxehỏng,dụTrươngTươngBìnhxuốngxekiểm

tra.Nhưng,kháchsạnBánĐảocáchđườngPhongTâychỉcóhaiki-lô-métđixe,đinhchâmlốpkhôngpháthuyđượchiệuquả,TrươngTươngBìnhlẽrakhôngthểcảmnhậnđượclốpxebịthủng.”

“LiệucóphảikhichiếcxecủaTrươngTươngBìnhđỗởkháchsạnBánĐảođãbịđinhchâmlốpnàycắmvào,chứkhôngphảilàđếnkhixe khởi động, mới đè lên? Như vậy thì, thời gian đủ dài, TrươngTươngBìnhmớicóthểcảmnhậnđượcthânxebịnghiênglệch.”

CaoĐôngphủnhận:“Cũngkhôngthểnào,tôiđãhỏitấtcảnhữngngườibạncủaTrươngTươngBình,thờigianhọkếtthúcbuổiđánhbài không cố định, có khi đánh xong còn uống trà ngồi nói chuyệntiếp,hungthủkhôngthểnàobiếttrướcđượcTrươngTươngBìnhlúcnàosẽrờikhỏikháchsạnđểtrởvềnhà.Nếunhưhắncắmđinhchâmlốpvàotronglốpxetừtrước,nóikhôngchừngkhiTrươngBìnhrờikhỏi,đãnhìnthấythânxebịnghiênglệchrồi,ôngtasẽkhôngkhởiđộngxeđểđinữa.Nhưvậy,chẳngphảilàđãphụchiêuchuẩnbịtinhtếnàycủahungthủsao,cũngkhiếnchoTrươngTươngBìnhđềcaocảnhgiác,hungthủlầnsaumuốnnghĩcáchgiếthạiôngta,sẽcàngkhókhănhơn.”

“Ồ... để tôi nghĩ, anh cả, chiếc xe này của anh là Toyota, xeTrươngTươngBình làAudi, chiếcxeAudinặnghơnrấtnhiều,nóikhôngchừngcùngmộtloạiđinhcắmlốp,nhưngnhữngchiếcxekhácnhausaukhibịcắmvào,tốcđộxìhơisẽkhônggiốngnhauthìsao?”

CaoĐôngthoángsuynghĩ,lậptứccảmthấyphánđoáncủabácsĩTrầncó lý, anh lập tứcgọiđiện thoại choTrươngNhấtNgang,bảocậutatìmởtrongSởCônganhuyệnmộtchiếcxeAudicùngloạivớixecủaTrươngTươngBìnhvàláiđến.

LầnnàydùngcùngmộtloạixeAudiđểlàmthínghiệmvớiđinhcắmlốp,đãgiúpCaoĐôngcóđượcthuhoạchlớn.

ChiếcxeAudiđikhoảnghơnhainghìnmét,saukhiđếnđườngPhongTây,ngườitrongxecóthểthoángcảmnhậnthấyđộnghiênglệchcủathânxe,mặcdùcảmgiácnàykhôngrõlắm,nhưngxuốngxeđiraphíabênngoài,làcóthểnhìnrõđượcthânxenghiênglệch,vừanhìnlàđãbiếtlốpxebịthủngrồi.

Phát hiện này đúng là đã khiến CaoĐông kinh hoàng thất sắc,

đồngthờianhcũngnảysinhnỗihoangmangsợhãimãnhliệtđốivớihungthủ.

Mảnhđinhcắmlốptựchếnàycủahungthủ,khôngthểnàokhiếnchochiếcxeToyotasaukhiđihaiki-lô-métđườngcóthểnhìnthấyrõđộnghiênglệchcủathânxe,chỉcóthểkhiếnchochiếcxeAudicùngloạicóthểnhìnthấyđượcrõđộnghiênglệchcủathânxe.

Sựtínhtoáncủatênhungthủnàychẳngphảilàđãquácaothâmkhiếnngườitasợhãisao?

Ngoài ra, Cao Đông suy đoán, số lượng và đường kính nhữngchiếc đinh trên bàn đinh cắm lốp cũng đã đều được hung thủ tínhtoánrấttỉmỉ,vừavặncóthểkhiếnchochiếcxeAudiđihaiki-lô-métlàxuấthiệntìnhtrạngxịtlốp.

CaoĐôngmímmôi, hung thủ chắc chắn là xuất thân từ ngànhKhoahọckỹthuật,nếukhông,hắnsẽkhôngcóđượcthiếtkếtinhtếvidiệuđếnnhườngnày.

CaoĐôngcảm thấynhịp timmình tăng lên, thủphápcủahungthủquácaosiêu,rõràngvượtquabấtcứtênhungthủnàomàanhđãtừnggặptrướcđây,đồngthời,anhtacũngnhậnthấyrõnéthơnvềtênhungthủnày.

Có thể gây ra được vụ án này, chắc chắn là đã phải làm thínghiệm,nếuđãlàmthínghiệm,hungthủcũngcómộtchiếcxeAudi,đồngthờitrongquátrìnhhắnlàmthínghiệm,chắcchắncũngphảiválốpxenhiềulần.

Phảirồi,sẽphảitiếnhànhđiềutraloạitrừtừngcửahàngsửaxe!

CHƯƠNG39CaoĐôngrõràngkhôngthểngờđượchungthủthậmchíđãđề

phòngđếnviệccảnhsátsẽđiềutraloạitrừtấtcảcáccửahàngsửaxe.TừSáchluônsuynghĩđếntìnhhuốngxấunhất,tìnhhuốngxấunhấtchínhlàcảnhsátnghĩđượcratạisaoanhtalạiđâmthủnglốpxecủaTrươngTươngBình,vàtiếptụcsuyđoánrahungthủtrướckhigiết

ngườiđãtiếnhànhrấtnhiềulầnthínghiệm,vậythìchắcchắnsẽlàmhỏngrấtnhiều lốpxe.Hơnnữahìnhdạngđinhchâm lốpmàhungthủsửdụngrấtđặcbiệt,nếunhưđưalốpxeđếncửahàngsửaxeđểvá,rấtcókhảnănggâynênsựchúýcủanhânviênsửachữa,cảnhsátvừahỏilàbiếtmấytuầntrước,đúnglàcómộtchiếcxeAudi,lỗthủngcủalốpxebịthủngrấtđặcbiệt,đãtừngđếnđâyválốp.Hơnnữa,bâygiờphần lớnnhữngcửahàngsửaxechínhquy,vìmuốn tránhgâynên những tranh cãi với người chủ xe trong lúc sửa xe và rửa xe,trong cửa hàng đều lắpmáy quay camera, vậy thì cảnh sát chỉ cầnkiểmtra,làđãlộhếtchântướng.

PhươngthứcTừSáchchọnlựachínhlàtựmìnhvá.Anhtamuanguyênliệuvàdụngcụđểváxe,tựváxetrongsânnhàmình,đươngnhiên,mộtchiếc lốpxesaukhivávài lần,cóquánhiều lỗhổng,sẽảnhhưởngđếnhiệuquảcủacuộcthínghiệm,thìanhtasẽđimualốpxemới.

CaoĐông không biết, cuộc điều tra lần này của anh, cuối cùngcũngvẫncứlàmấtcôngvôích.Chodùanhcànglúccàngnhìnrõđặctrưngcủahungthủ,nhưngvẫnkhôngđủđểanhxácđịnhthànhcôngđượchungthủ.

NếunhưngayđầutiênTừSáchlàmchoLâmTiêumấttích,thứhai là giết Trương TươngBình, CaoĐông chắc chắn 100% sẽ nghingờđếnsựviệccủaBanCảitạokhuvựccũ.NhưngngườiđầutiênbịgiếthạilạilàLýÁiQuốc-ngườikhôngcóchútliênquangìđếnBanCải tạokhuvựccũcả,chonênsaukhibangườinàyxảyrachuyện,anhvẫnkhôngthểnàonắmbắtđượcchuẩnxácđộngcơphạmtội.

Mộtngườinamgiớikhoảng40 tuổi, cókinh tếvàđịavịxãhộinhấtđịnh,chắclàcómộtchiếcxeAudi,đươngnhiên,chiếcxeAudicũngcókhảnănglàđimượn,cólẽlàxuấtthântừngànhKhoahọckỹthuật,trítuệhơnngười,khảnăngphảntrinhsátrấttốt,cósựnhẫnnạivànănglựcđểlàmthínghiệm.

Một người như vậy, mặc dù xem ra có đặc trưng rất nổi bật,nhưng tất cả những đặc trưng đó đều chỉ mang tínhmiêu tả kháiquát,vẫnchưađạtđượcmứcđộđểcóthểxácđịnhmụctiêurõràng.Chođếntậnhômnayvẫnchưatìmrađượcnhữngmanhmốicótínhchấtthenchốt.

CaoĐôngcósựkỳvọngtươngđốilớnvềviệcđiềutraloạitrừcáccửahàngsửachữaxe,anhtinrằngcuộcđiềutra lầnnàyrấtcókhảnăngtrựctiếpkhiếnchohungthủlộdiện.

Anhđươngnhiênkhôngmuốnbâygiờpháđượcvụán,nhưvậythì hời cho Vương Hiếu Vĩnh quá, cho nên anh bảo Trương NhấtNgangtìmgặpriêngđộitrưởngTrầnđểthươnglượng,lặnglẽbốtríngườilấydanhnghĩalàđiềutravụánmấtcắpxeôtô,đểđếnđiềutracáccửahàngsửachữaxeôtôởkhuvựcngoạithànhvàtronghuyệnthành,xemxemdạonàycóaiđếnvá lại lốpxebịhưhỏngnhưthếnàykhông.

MặcdùnóiVươngHiếuVĩnh là tổ trưởngtổchuyênán,nhưngđộitrưởngTrầnlàngườicủahuyệnBạchTượng,thuộcvềsựquảnlýcủaSởCônganthànhphố,anhtađươngnhiênlàcàngnghetheolờidặndòcủaCaoĐônghơn.Saukhinhậnđượcmệnhlệnh,lậptứctìmngườicảnhsátởđồncôngantuyếndướiđểlàmviệc.

Saukhiđãbiếtrõhungthủlàmthếnàodùngđinhchâmlốplàmthủng lốp xe của Trương Tương Bình, Cao Đông cần phải tiếp tụcphântíchcảquátrìnhxảyravụáncủaTrươngTươngBình.

Tốiđó,hungthủởbãiđỗxecủakháchsạnBánĐảo,dùngđinhchâmlốpấnvàotronglốpxecủaTrươngTươngBình.TrươngTươngBìnhsaukhilênxe,bánhđèvàođinhchâmlốp.Lúcđóôngtakhônghềpháthiệnracóđiềugìkhácthường.Saukhiláixekhoảnghơnhainghìnmét,điđếnđườngPhongTây,lúcnày,tạisaoôngtalạidừngxe?

Nếunhưlúcđóôngtađãcảmnhậnrathânxenghiênglệch,theonhưthínghiệmcủabọnhọ,thìcảmgiácnàyrấtkhẽ,ngườitrongxevốnkhôngcảmnhậnrađược,TrươngTươngBìnhkhôngcólýgìlạixuốngđểkiểmtraxeởnơichỉcáchtiểukhumấytrămmét,thườngthìmọingườisẽđềuvàotrongtiểukhutrướcrồimớikiểmtraxe.

Lúcđótạisaoôngtalạidừngxe?

Phảirồi,chắcchắnlàhungthủvừavặnxuấthiệntrướcchiếcxe,ngănxelại,nóivớiôngtalàlốpxebịxẹprồi.Theolẽthường,nếulàmộtngườilạthìTrươngTươngBìnhchắcsẽkhôngxuốngxe.Chỉcólàngườiquenmàôngtacảmthấyyêntâm,nóivớiôngta lốpxebị

xẹp,ôngtađươngnhiênsẽxuốngđểkiểmtra.Hungthủnhâncơhộiđómớicóthểratayvớiôngtađược.

Đúngvậy,quátrìnhchắccólẽlàsẽnhưthế.

BâygiờquátrìnhphạmtộitrongvụáncủaTrươngTươngBìnhvẫnđểlạihaiđiểmnghivấn.

Thứ nhất, hung thủ làm thế nào để biết được tối đó TrươngTươngBìnhsẽvềmuộn?

Theonhưlờivợôngtanói,TrươngTươngBìnhtiếpkháchởbênngoài,thờigianvềsớmmuộncũngkhôngcốđịnh,phầnlớnthờigianđềuvềnhàlúc9giờ,khôngmấykhivềnhàsau10giờ.BạnbèTrươngTươngBìnhcũngnói,thờigianhọkếtthúcviệcđánhbàicũngkhôngcố định.Hung thủ không có cách nào dự đoán trước được khoảngthờigianTrươngTươngBìnhvềnhà.

Nhưngrõ ràng, thủphápchâm lốpxecủaTrươngTươngBình,hungthủchỉdùngmỗimộtlầnnày,tìmhiểuquabạnbèđồngnghiệpcủaôngta,trướcđâychưatừngxảyravụviệctươngtự.

Hungthủmột lầnđãgặpngayđượclúcTrươngTươngBìnhvềnhàmuộn,quyếtkhôngphảilàsựtrùnghợp.

Thứhai,ởbêncạnhnơixảyravụáncóhaichỗcómảnhchaibiavỡ,liệucóliênquangìđếnvụánhaykhông?

Thựcra,nếunhưCaoĐôngtựmìnhláixelàmthínghiệm,thìsẽpháthiệnra,khi láixephíatrướcgặpphảimộtmảngchaibiavỡởtrênđường,đươngnhiênsẽgiẫmphanhvàđivòngqua.Màchỗphíatrước làở luồngđườngbênphải, chỗphía sau là luồngđườngbêntrái,bảođảmxesaukhiphanhlạisẽrẽsangbêntrái,rồilạiphanhxevàrẽsangbênphải,cuốicùngkhibịhungthủgọilại,vừavặncóthểkhiếnchochiếcxedừnglạiởtrênluồngđườngbênphải.Nhưvậythìsẽđảmbảokhihungthủgâyán,hắnsẽởphíabênphải,tầmnhìnbịchekhuất,khôngdễbịngườikhácpháthiệnra,đồngthờisaukhigâyán,trựctiếpchạytrốnvàovùngđồngruộng.

SaukhiCaoĐônghỏihannhữngngườicảnhsát,điđếnbãiđỗxecủakháchsạnBánĐảo,điềutraratrongbãiđỗxecủakháchsạnBán

Đảo không cómáy quay camera giám sát, xem ramuốn thông quamáycameragiámsátđểtìmrađượcngườiđặtđinhchâmlốplàđiềukhôngthểrồi.BâygiờchỉcóthểkiểmtrabachiếcmáyquaycameraởtrênđườngPhongTây.

Saukhixảyravụán,CaoĐôngngaylúcđóđãchỉhuyđộitrưởngTrần lấy cuộn băng video giám sát của ba chiếcmáy quay này, cầnphải lần lượt điều tra loại trừ từng người và từng chiếc xe, tìm rangườitốiđódừnglạiởtrênđườngPhongTây.

VụánlầnnàycóthểnóilàcórấtnhiềuđiểmtươngđồngvớivụáncủaLýÁiQuốc,hungthủxuấthiệntrênđườngPhongTây,cũngchắcchắnlàđitừđườngcáitới,chắcchắnphảiđivàotrongtầmquaycủamáyquaycameragiámsát.

LầntrướctrongvụáncủaLýÁiQuốc,dùsaothìlúcbắtđầukiểmtramáyquaycameragiámsát,đãcáchthờigianxảyravụánhơnmộtngày,cólẽmộtsốngườitàixếđãquênviệccóngườixuốngxeởgiữađườngPhongTây.

Lầnnàyvụánmớixảyracóvàitiếngđồnghồđãtiếnhànhđiềutraloạitrừ,CaoĐôngchorằngrấtcókhảnăngsẽtìmrađượcngườilưulạiởtrênđường.

Thật đáng tiếc, đến tận lúc này, đã điều tra loại trừ hàng trămchiếcxe,vẫnkhônghỏirađượcngườinàoxuốngxegiữađường.

Trong hai vụ án này, rốt cuộc hung thủ đã làm thế nào để đếnđượchiệntrườngxảyravụántrênđườngPhongTâychứ?Việcnàymãivẫnkhôngnghĩrađượccáchgiảithíchnàohợplý.

CaoĐôngmímmôi,thầmnghĩ,haylàtìmTừSáchđểnóichuyện,cáchnhìnnhậncủaanhấytrongmấylầnnóichuyệntrướcđãgợimởchomìnhkhánhiều,TừSách thôngminhnhưvậy, lại đã từnghọcTâmlýhọctộiphạmởMỹ,biếtđâuanhấycóthểđưaranhiềuýkiếnhữuíchhơn.

CHƯƠNG40

"Dạonày thếnào?”Hômnay làTếtDương lịch, là bắt đầu củamộtnămmới.Trongmộtphòngriêngởquántrà,CaoĐôngđangróttràchoTừSách.

“Thìvẫnnhưthếthôi.”TừSáchnói.

CaoĐôngcười:“HạngmụcởMỹcủaanhđãcótiếntriểnchưa?”

“ThủtụcởMỹvẫncònđanglàm,cólẽmấytuầnsaulàmxongthìtôitrởvềMỹmộtchuyến.”

“Mấytuầnnữaà?VậychẳngphảilàsắpđếnTếtNguyênĐánrồisao?”

“Đúngvậy,trướcTếtcóthểlàmxong,trởvềMỹđoàntụvớivợcon, con trẻ không có nhiều khái niệm về Tết cổ truyền của TrungQuốc,vẫncầnphảibồiđắpchonómộtchút.ĂnTếtxongquaylại,làcó thể bắt đầu công việc củamình, đến lúc đó vợ và con cũng làmxongvisa,cũngcóthểquayvềnước.”

CaoĐôngcườinói: “Thành tích trướcđâycủaanh tốtnhưvậy,họckhoaToán,sauđólạiduhọchọcngànhTâmlýhọc,vốndĩmọingườibọntôicứtưởnganhsẽlàmcôngviệcnghiêncứu,saukhivềsẽtrởthànhnhàchuyêngiavềtâmlýhọc.Thậtkhôngngờsauđóanhlại làmvềđầutưngânhàng, thếnàomàbâygiờ lạibắtđầu làmănkinhdoanhrồi.”

TừSách cườinhànnhạt: “Bất luận là làmvềđầu tưngânhànghaylàlàmănkinhdoanh,thựcratrongsuynghĩcủatôi,đềulàmộtphươngthứcnghiêncứutâmlýhọc.Khihọcởtrongtrường,luônlànhữngkiếnthứcchếtởtrongsáchvở,tâmlýhọcthậtsự,nhấtđịnhcầnphảiởtrongxãhội.Vídụnhưlàmvềđầutư,suyxétđếncùng,chínhlàquyếtsáchtrênphươngdiệntâmlý.Baogồmcảviệcmìnhtựlàmănkinhdoanh,cũnglàtrướctiêncầnphảikhiếnchonộitâmcủamình đủ vữngmạnh, đồng thời phải tìm hiểu suy nghĩ tâm lý củanhữngngườimàmìnhgiaotiếp,đâyđềulànghiêncứu.Anhbiếtrồiđấy,khoảngthờigianđihọc,tôikhôngbiếtănnói,bâygiờlàmviệcbao nhiêu năm rồi, đã hơn hồi đó rất nhiều rồi, nhưng nếu so vớinhữngngườikhác,khảnăngbiểuđạtbằngngônngữcủatôivẫncònkém.Việcnàykhôngảnhhưởngđếncôngviệccủatôi.Bởivìbấtluậnlàlàmvềđầutưhaylàtựlàmănkinhdoanh,tàiănnóichỉlànguyên

tố thứyếuđểđạtđượcgiaodịchcuối cùng,nắmbắtđượcnhucầutâmlýcủaconngười,mới làđiềukiệnquantrọngnhấtảnhhưởngđếnviệcbuônbánkinhdoanh.Vídụnhưmuanhàmuaxe,phầnlớnnhữngngườimuađềukhôngbịmêhoặcbởilờinóicủanhữngngườibánhàng, thứảnhhưởngđếnviệchoàn thànhgiaodịchcuối cùng,chủyếuchínhlàphảibiếtđượcmongmuốnmuasắmcủangườimuahàngvàđịnhgiá.Nếunhưnắmbắtđượcnhucầutrong lòngngườimua,cungcấpchohọnhữngthứmàhọthựcsựmongmuốn,chodùlàngườiănnóikémcỏi,cũngcóthểhoànthànhđượcgiaodịch.”

CaoĐôngmímmôi: “Kếtbạnvới anhđúng làđáng sợ, lúcnàocũngbịanhtoantính.

TừSáchcười:“Nếuthựcsựmuốntoantính,thìsaolạinóithẳngluônvớianhchứ?Phảirồi,việccủaemhọtôithếnàorồi?”

“Anhyêntâmđi,bâygiờđanglàmtheoquytrình,mấyhômnaynghỉTếtTây[1],sauđợtnghỉTếtlàcậutasẽđượcthảra.”

“Cócầnphảitácđộnggìkhông?”

CaoĐôngmỉmcười lắcđầu: “Khôngphải làviệcgì lớn,SởĐịachínhvàcông tyThànhKiếnđềuđãgậtđầu rồi,đươngnhiên là sẽkhôngcóvấnđềgì.Huốnghồtôicũngđãcólời,khôngcầnphảiquàcápgìđâu.”

“Vậy...vậythìngạiquá,anhCao,tôicầnphảicảmơnanhthếnàođây?”

“Anhnóinhưvậy thìkháchsáoquá.Mốiquanhệxãhội làmốiquanhệxãhội,bạnhọclàbạnhọc,loạiquanhệthứnhấtthìmốinợântìnhsẽphảitrả,còngiữachúngtachỉthuầntúylàbạnhọcgiúpđỡnhauthôi.”

TừSáchcườitrêuchọc:“Xemraanhlàmquanchứcnhiềunăm,tronglòngvẫncòngiữlạimộtkhoảngthuầnkhiếtdànhchobạnhọcnhưvậy.”

CaoĐôngbậtcườihaha:“Thậtrasuychocùngbấtluậnlàlàmvềthươngmạihaylàmtrongcơquanhànhchínhsựnghiệp,thuộctínhbảnchấtcủaconngười,vẫnlàmộtngười,trongnộitâmcủamộtcon

ngườiluôncómộtkhoảngtâmhồntrongsạch.Conngườinàychodùởxétởbênngoài, tínhkhí rất tệ vớinhữngngười anh ta tiếp xúc,nhưnganhtasẽluônđốixửthựcsựtốtđốivớimộtvàingườinàođó.Huốnghồ, tôi cũngkhôngphải làngườicó tínhkhí tồi tệ, từ trướcđến nay tôi vẫn rất coi trọng những người bạn thực sự và nhữngngườibạnhọccũ,khôngtheonhưquytắccủamốiquanhệxãhộiđểtiếnhànhgiao tiếp,hyvọngmọingườicũngchỉgiao lưuvớingườibạncũbằngchínhcáitên“CaoĐông”nàymàthôi.”

TừSáchgậtđầu:“Tôicũngrấtđồngýquanđiểmcủaanh.Chúngtađềulànhữngngườihọctâmlýhọc,xemracũngcókhánhiềuđiểmtươngđồngvềcáchnhìnnhậnđốivớinhữngngườixungquanh.”

CaoĐôngmỉmcườinói:“Được,chúngtahãylấytràthayrượu,cạnmộtchén.Nóithực,tôithíchuốngtràhơn,uốngrượuđềulàvìtiếpkháchmàthôi.”

Haingườilạinóichuyệnphiếmvàicâu,TừSáchhỏi:“HômnaychẳngphảilàTếtTâysao,saoanhkhôngquaytrởvềthànhphốđểởbêncạnhvợcon,lẽnàovụáncủaLýÁiQuốcvẫnchưakếtthúc?”

CaoĐông cười đau khổ: “Mộtmình Lý Ái Quốc thì cũng đànhvậy,bâygiờTrươngTươngBìnhcũngchếtrồi.”

“Cáigì?”TừSáchgiảvờtỏrakinhngạc,“Trương

TươngBìnhchếtrồi?”

CaoĐôngbấtlựcgậtđầu:“VốndĩemhọanhcóthểđượcthảratrướcTếtDươnglịch,chínhlàbởivìTrươngTươngBìnhchếtrồi,sựviệckhôngcóaiđônđốc, sauđó tôimớinhớđếnđể thúcgiụcmộtchút.”

TừSáchnói:“Khôngthểnàochứ,việcTrươngTươngBìnhchếtlàmộtviệcrấtlớn,saolạikhôngnghethấynhữngngườixungquanhnhắcđến?”

CaoĐôngcũnghơikinhngạc:“Xungquanhanhkhôngcólờiđồnđạigìvềviệcnàysao?”

TừSáchlộranétmặthồitưởnglại:“Hìnhnhưnghecóngườinói

cóngườicảnhsátbịđánhtrọng thương lúcnửađêmởtrênđườngPhongTây, khôngngờ làTrươngTươngBình, hơnnữa cònbị giếtchết.”

Cao Đông nói: “Đúng vậy, sự việc này xảy ra lúc đêm khuya,chúng tôi lập tức đến ngay hiện trường, tạm thời phải phong tỏathôngtin,thôngtinnàycũngkhôngthểgiữmãiđược,chắclàchẳngđượcbaolâu,nhândântronghuyệncácanhcũngđềusẽbiếthết.”

TừSáchlộrathầnsắc lo lắng:“VụánLýÁiQuốcvẫnchưapháđược,giờ lạichết thêmTrươngTươngBình,áp lựccủaanh liệucóphảisẽcànglớnhaykhông?”

CaoĐôngcườihaha:“Áplựcngượclạilạinhỏđirồi,chẳngphảisao, cấp trên đã cách chức tổ trưởng tổ chuyên án của tôi, chuyểnthànhtổphó,pháimộtngườikhácđếnxửlývụán,tôibâygiờthìlạinhàn rỗi quá, vụ án cópháđược, thì công laođầu tiên cũng chẳngphảilàcủatôi,vụánkhôngpháđược,thìtôicũngkhôngcầnlàmconcừugánhtộithay.”

TừSáchlắcđầucười:“Khôngphải,nhữnglờinàycủaanhchỉlàtựmỉamaimình,tìmkiếmsựanủi,thựcratronglònganhrấtkhôngvui.”

“Ồ?Saoanhcóthểnhậnra?”

“Đừngquênlàchúngtahọcchuyênngànhnào.”

CaoĐôngbậtcười:“TôichỉlàanhthạcsĩquènngànhTâmlýhọctrongnước,quảnhiênkhôngthểsođượcvớianhtiếnsĩởtrườngnổitiếng củaMỹ, có thể giấu được người khác nhưng không thể giấuđược anh.Đúng vậy, nói thực lòng, bây giờ tôi tạm thời không hyvọngpháđượcvụán,nhưngđểtôitìmthấyđượcchứngcứ,đếnlúcđósẽdotôihướngdẫnpháán.”

TừSáchgậtđầu:“Làsuynghĩthườngtìnhcủaconngườithôimà,aicũngđềucónhucầudanhlợichomình,cóthểhiểuđược.Thếnào,bâygiờanhđãtìmđượcchứngcứgìrồià?”

CaoĐôngkhổnão lắcđầu: “Khó lắm,vềvụáncủaLýÁiQuốc,gầnnhưchẳngđểlạibấtcứnhânchứngvậtchứngnào.Trongvụán

củaTrươngTươngBình,mặcdùpháthiệnravếtchâncủahungthủvàsợiquầnáomàhungthủmặc,nhưngnhữngmanhmốicógiátrịthìtạmthờivẫnchưatìmrađược.”

“Sợiquầnáomàhungthủmặc?”TừSáchkhẽmởtomắt.

CaoĐôngnói:“Bácsĩphápyđãtìmngườitronglĩnhvựcchuyênmônxemrồi,nóilàđâylàloạichấtliệunhậpkhẩuởnướcngoài,làáokhoácchấtliệulôngcừucaocấp,giáxuấtxưởngítnhấtcũngphảimấynghìntệ,hungthủlàmộtngườicónềntảngkinhtếkhávững.”

TừSáchnói: “Nhưngchỉdựavàovậtchứngnày,khôngcócáchnàođểphánđoánđượchungthủ.”

CaoĐôngthừanhận:“Đúngvậy,sợidâychứngcứquámỏng.”

TừSáchnói: “Theonhưvật chứnghiện thời các anh tìmđược,liệucóđủđểxácđịnhđượcnhânchứnghayvậtchứnghaykhông?Vídụnhưdấuvântay,DNA?”

CaoĐông lắc đầu: “Không có những chứng cứmang tính thenchốt.”

Từ Sách nói: “Vậy thì cho dù bây giờ anh biết hung thủ là ai,khôngcóchứngcứmangtínhthenchốt,nếunhưhungthủnhấtđịnhkhông nhận tội, tòa án cũng không thể nào phán xử được phảikhông?”

CaoĐông bật cười: “AnhTừ, xem ra anh vẫn dùng tư duy củanướcMỹđểsuynghĩvấnđề,tìnhhìnhđấtnướckhônggiốngnhau,quy tắc thẩm phán tư pháp đương nhiên cũng không giống nhau,trongtòaánnướcMỹ,cómộtnhómbồithẩmđoàn,cơquancôngtốcầnphảiđưaranhânchứngvậtchứngrõràng,đặcbiệtlàchứngcứthenchốtcótínhduynhất,nhưlàDNA,mớicóthểthuyếtphụcđượcbồithẩmđoànđểxácđịnhhungthủcótội.Chúngtôikhôngcần,bâygiờmặcdùsợidâychứngcứchưahoànchỉnh,nhưngnếunhưđãxácđịnhđượcailàhungthủ,khithẩmphán,khẩucunglàmộtkhâuquantrọngnhất.”

“Nếunhưhungthủkhôngchịukhaithìsao?”

CaoĐông cười ha ha: “Không có phạmnhân nào vào trong SởCônganmàcóthểkhôngkhaikhẩucungđược.”

TừSáchsuynghĩmột lát,nói:“Cácanhdùnghình...”CaoĐônghạgiọngnói:“Đâygọilàthủđoạntrinhsát.”

TừSáchthởdài:“Đượcrồi,vậynếunhưphạmnhânmặcdùkhaikhẩucung,nhưngthựcralàkhẩucunggiả,đếnlúcphánquyết,pháthiệnrakhẩucungsailệchvớisựthựctrongquátrìnhphạmtội,vậythìcácanhsẽlàmthếnào?”

CaoĐôngnóivẻđầyýtứ:“Tôiquyếtkhôngđểchosựviệcnàyxảyra. Chỉ cần vào trong Sở Công an,muốn có khẩu cung gì thì sẽ cókhẩucungđó.”

TừSáchbỗngchốccảmthấycơthểlạnhngắt,nói:“Vậy...vậyanhcầnpháánlàmgì,cứbắtmộtngười,nóilàanhtalàm.”

Cao Đông nghiêm túc lắc đầu: “Điều này không được, chỉ cónhữngvụánnhỏởnhữngkhuvựcnhỏ,bọnquanchứcngungốcmớilàmnhưvậy.Nhữngvụánlớnthìchắcchắnphảilàmhếtsứcnghiêmtúc,nếukhônghậuquảsẽrấtkhólường,nếunhưsaunàylậtlạivụán,làphảitruycứutráchnhiệm,sẽvôcùngphiềntoái.Thựcra,anhđừngthấymọingườitrongxãhộiđánhgiákhônghayvềchúngtôi,trênthựctế,gặpphảinhữngchuyệnlớn,chúngtôivẫnlàmviệchếtsứcnghiêmtúc,đòihỏidựavàochứngcứxácthực,khôngdámlàmbừa. Nếu như chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể làm bừa, thì đấtnước này còn có thể giữ vững được sao? Cho nên, bây giờở chốnquan trường,nhữngviệcnhỏ thì thườngxảy ra tình trạng làmqualoa,nhưngviệclớnthìmọingườiđềubiếtrấtrõvạchgiớihạn,nếuchạmvàovạch,khôngnhữngảnhhưởngđến tiềnđồ, thậmchí còngâynênsựphẫnnộcủadânchúng,nhữngngườiđồngnghiệpvàcấptrên,sẽđiềutraxétxửanhđấy.Sựthựcđúngnhưlờianhnói,theonhư vật chứng hiện thời mà chúng tôi đang nắm giữ, cho dù biếtđượchung thủ làai,nếunhưhắnngậmchặtmiệng,kiênquyếtnóikhônglàm,đếntòaáncũngkhôngxửtộiđược.Nhưngtôisốngchođếnbâygiờcũngchưanhìnthấytồntạinhânvậtnày,giốngnhưtôivừanói,chỉcầntiếnvàoSởCôngan,muốncókhẩucunggìthìsẽcókhẩucungđó.”

NhữnglànsónglantỏadaođộngtronglòngTừSách,chỉcóthể

gậtđầunói:“Xemrahiệnnayviệccấpbáchnhấtcủaanhchínhlàtìmrađượcrốtcuộcailàhungthủ.”

CaoĐôngnói:“Đúngvậy,nhânchứngvậtchứngkhôngxácđịnhrađượchungthủ, lạithiếuphạmvitrinhsát,tìmrađượcngườiđóđúnglàkhókhăngiốngnhưmòkimđáybiển.Huốnghồ,đốivớiquátrìnhphạmtộicủavụánnày,nhiềuchỗtôivẫncònchưanghĩđượcra.Hômnay tôimời anhuống trà, là xuất phát từnguyênnhân cánhânmuốnnhờanhgiúptôiphântíchmộtchútvềquátrìnhphạmtội.”

TừSáchnghethấyCaoĐôngnóitìmanhtađểgiúpphântíchtìnhhìnhvụán,anhtathoángnheomắt,tronglòngphântíchthậtnhanhxemrốtcuộcCaoĐônglàmuốnthămdòmìnhhaylàthựcsựchỉtìmanhtaphântíchtìnhhìnhvụán.

Đượcrồi,bấtluậnlàthămdòhaylàđơnthuầnphântíchvụán,đềuphảiđónnhận,trongcuộcnóichuyệnsauđâysẽcầnphảihếtsứcthậntrọng,khôngthểnóibấtcứđiềugìmâuthuẫnvớisựthực,nếukhôngsẽrấtdễgâynênsựcảnhgiáccủaCaoĐông.

___________________________________

Chúthích:

[1]ỞTrungQuốc,quyđịnhTếtTâyđượcnghỉbangày.

TừSáchcười,nói:“Anhnóixem.”

CaoĐôngmiêutảtỉmỉtấtcảnhữngchitiếtmàanhbiếtvềvụáncủaTrươngTươngBình,baogồmcảviệcanhđoánhungthủchắcchắnđãlàmrấtnhiềulầnthínghiệm,mớicóthểchếtạo ra được bảng đinh châm lốp xe dùng cho chiếc xe Audi,

khiếnchochiếcxesaukhi láihơnhainghìnmétthìngườitrongxekhôngcảmnhậnrađiềugìkhácthườngnhưngngườingoàixelạicóthểnhìnthấyđượcxenghiênglệch.Nếunhưxìhơiquánhanh,ngườitrongxesẽcảmthấyđượclốpxebịxìhơi,rấtcókhảnăngtrướckhirẽvàođườngPhongTây,đãđừngxexuốngđểkiểmtra.Nhưvậythìhungthủsẽđểlỡmấtcơhộiphạmtội.

Anhphântíchxong,nóitiếp:“Cómộtđiềutôikhôngnghĩra,cáchchỗTrươngTươngBìnhgặpnạncóhaichỗmảnhchaibiavỡ,đâyrốtcuộclàdohungthủbốtrínênhaylàvốndĩxechởhàngởtrênđườngbịlàmrơixuống.”

TừSáchthoángchămchúsuyngẫm,sauđónói:“Lý

ÁiQuốccũngchếtởtrênconđườngnày.”

“Ừm,đúngvậy,địađiểmhailầncáchnhaukhoảngba,bốntrămmét.Quátrìnhphạmtộicũngcókhôngítđiểmtươngđồng.”

“Nếutôikhôngnhầm,lốpxecủaLýÁiQuốckhôngbịchâmnhỉ?”

“Ừm,xecủaôngtavẫnnguyênvẹn.”

“Vậythìtứclà,cáchthứcmàhungthủkhiếnchoLýÁiQuốcdừngxevàTrươngTươngBìnhdừngxekhônggiốngnhau.”

“Đúngvậy.”

“Cạnh chỗ xảy ra vụ án của Lý Ái Quốc, liệu có phải cũng cónhữngmảnhvỏchaibiavỡhaykhông?”

CaoĐôngchợtbừngtỉnh,nóimộtcâu:“Đợiđã”,vộivàngrútdi

động,gọichođộitrưởngTrần:“TiểuTrần,lầntrướckhixảyravụáncủaLýÁiQuốc,gầnđócómảnhchaibiavỡkhông?”

Đầubênkiađiệnthoạitrảlời:“Tôikhôngphảilànhómđầutiênđếnhiệntrườngvụán,đểtôihỏixem.”

Mộtlúcsau,điệnthoạigọitới:“AnhCao,tôivừagọiđiệnhỏirồi,nhómcảnhsátđầutiênđếnhiệntrườngvụáncủaGiámđốcLýsaukhi nhận được điện thoại báo án kể lại, lúc đó, ở nơi cách khoảngmườimấyhaimươimétcũngcónhữngmảnhchaibiavỡ,saukhihọnhìnthấychorằngkhôngliênquangìđếnvụán,nênmớibảonhữngngườicôngnhânquétdọnvệsinhdọnsạch,đểthuậntiệnchoviệcxửlývụánởhiệntrường.”

CaoĐônggácđiệnthoại, thởhắtra,nói:“AnhTừ,quảnhiênbịanhđoántrúngrồi,trongvụáncủaLýÁiQuốclúcđócũngcómảnhchaibiavỡ.”

“Ồ?”Mắt Từ Sách hơi rực sáng, nói: “Có bức ảnh chụp nhữngmảnhchaibiavỡkhông?”

CaoĐônglậptứcgọiđiệnthoạichoTrươngNhấtNgang,bảocậutagửiảnhhiện trườngvàohòmthưcủaanh ta.Mấyphútsau,CaoĐôngmởdiđộng,giởtừngtrangchụpảnhhiệntrườnglúcxảyravụáncủaTrươngTươngBìnhchoTừSáchxem.

TừSách lần lượtxemxonghết, suynghĩ rồinói: “Vị tríhaichỗmảnhchaibiavỡđềuởphíasauxecủaTrươngTươngBình,cónghĩalàlúcTrươngTươngBìnhláixe,đãđiquakhuvựcnày.”

“Đúngvậy.”

“Nhìntrênbứcảnh,haimảngmảnhchaibiavỡnàyliềnsátvàonhau.Tôiđoán,nếunhưlàchaibiarơitừxechởhàngxuống,chắcsẽkhôngphânbố tập trungởgầnnhauvậy,mà là tảnmạnkhắpnơi.Đươngnhiên,sựphânbốcủamảnhchaibiaởtrênđường,rốtcuộccóthểlàdoxechởhàngrơixuốnghaykhông,thìcầnphảitìmchuyêngialựchọcphântích,tôichỉcóthểnóiđếntìnhhuốngthườnggặp.”

“Ừm,cólý.”

TừSáchtiếptụcnhìnvàotấmảnh,xoamũi,giâylátsaubènnói:“Tôihiểurồi!”

CaoĐôngvộihỏingay:“Hiểugìvậy?”

TừSáchnói:“Anhđãnóicảhailầngâyán,hungthủđềukhôngphảingồisẵntừtrongxemàlàxuấthiệntừbênngoàixe,dụchoLýÁiQuốc vàTrươngTươngBìnhdừng xe.Anhnghĩ xem,nửađêm,trên đường không có người, tình trạng đường xá rất tốt, trong ấntượngcủatôithìđènđườngtrênđườngPhongTâycũngrấtsángthìphải.”

“Đúngvậy,đoạnđườngđóđiđếntiểukhucủanhânviêncôngvụ,chonênđènđườngđềuchọnloạicóđộsángtỏ,khoảngcáchgiữađènđườnglạirấtgầnnhau,ánhsángbuổitốirấttốt,cũngchínhvìvậy,chúng tôimới có thểkiểm tra rađượcngười và xe cộở trongmáyquaycameragiámsát.”

TừSáchnói:“Nửađêmtrênđườngxátrơnnhẵn,ánhsángđủ,LýÁiQuốcvàTrươngTươngBìnhđềuđixeAudi,theolýthìtốcđộxecầnphảirấtnhanh.”

CaoĐôngnheomắt,nói:“Đúngvậy,tốcđộxesẽkhôngchậm.”

TừSáchnóitiếp:“Bâygiờlàmùađông,lạilàvàobuổitốimuộn,LýÁiQuốcvàTrươngTươngBình láixe chắcchắnsẽđóngcửasổxe.”

CaoĐônghiểuýcủaTừSách,hạgiọngnói:“Anhhãynóitiếpđi.”

TừSáchnói:“Nửađêm,tốcđộxenhanh,đóngcửasổxe,chodùhungthủcóquenbiếtvớiLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình,hungthủởphíatrướcgọithìLýÁiQuốcvàTrươngTươngBìnhcũngchưachắcđãchúýđếnngườiquenởphíatrước.Chodùnhìnthấyngườiquen,cũngchỉloángcáilàláixequa,rấtítkhicóngườiđangláixeởtốcđộnhanhmànhìnthấyngườiquenlạidừngxeđểchàohỏi.”

“Anhnóiphảilắm!”

“Hung thủ giữa đêm khuyamuốn gọi để cho chiếc xe đang laonhanhdừnglại,chỉcóhaicách,mộtlàhungthủlàmmộtviệcgìđó

rấtlàđặcbiệtvídụnhưlàđứngchặnởgiữađườngkhiếnchochiếcxekhôngthểkhôngdừnglại.Nhưnglàmnhưvậymặcdùcóthểkhiếnxe dừng lại nhưng sẽ gây nên sự cảnh giác của người ở trong xe,không hợp tình hợp lý. Cònmột cách chính là thông qua phươngthứckháckhiếnchoxedừnglại.Anhthấyđấy,mảnhchaibiavỡđãcó được tác dụng này, bất cứ người lái xe nào khi nhìn thấy phíatrướccómộtđámmảnhchaibiavỡ,chắcchắnsẽđivòngqua.Anhhãynhìnvịtrícủahainơicómảnhchaibiavỡmàxem,chỗđầutiênnằmởphía luồngxebênphảichiếmhếtcả luồngxebênphảithậmchí còn lấn sangmộtphầnởđườngbên trái, vậy chiếc xe cầnphảivòngqua, thì bắt buộc cần giẫmphanh,hạ tốcđộ xuống thật thấp,mớicóthểquànhđượcsangphíabêntrái.Saukhiquànhsangphíabêntrái,cáchbảy,támmétlạilàmộtvùngmảnhchaivỡ,lúcnàyxebắtbuộcphảigiẫmphanhmộtlầnnữa,rẽsangbênphải.

Lúc này tốc độ của xe rất chậm, chính lúc đó xuất hiện ngườiquenlêntiếnggọi,chiếcxeđươngnhiênsẽtiệnđàgiẫmphanhchodừnglại.”

CaoĐônggậtmạnhđầu:“Ngheanhnóivậy,tôihoàntoànhiểurarồi!Đúngvậy,chắcchắnlànhưlờianhnói,tácdụngcủamảnhchaibiavỡchínhlàđểchoxeđichậmlại.”

“Lần trước anh nói, hung thủ chạy trốn từ vùng đồng ruộng ởphíabênphảià?”

“Ừ,vụáncủaTrươngTươngBìnhcũngnhưvậy.”

TừSáchnói:“Vậythìđúngrồi,vịtrícủanhữngmảnhchaibiavỡcũng được hung thủ tính toán kĩ lưỡng mới bố trí nên, bên phảitrước,bêntráisau,vừavặncóthểkhiếnchochiếcxedừnglạiởluồngđườngbênphải,nhưvậysaukhihắngâyán,việcchạytrốnsẽcàngantoànhơn.”

CaoĐôngthởhắtra,nói:“Đượcrồi,trítuệcủatênhungthủnàythựcsựkhôngthuakémgìanh!”

TừSách thoángngẩnngười, nhưng lập tức thả lỏng tâm trạng,mỉmcười,khôngnóigì.

CaoĐôngnói: “Nếunhưquá trìnhphạmtội lànhưvậy,vậy thì

hung thủ tại saohai lầnđềubố trímảnhchaibiavỡ.Cầnphảibiếtrằng,TrươngTươngBìnhlàchủquảntrinhsáthìnhsự,vụáncủaLýÁiQuốcđãxảyrarồi,hungthủvìsaokhônglolắngphíacảnhsátđãchúýthấymảnhchaibiavỡ,lúcđốiphóvớiTrươngTươngBìnhlạidùngchiêutươngtựchứ?NếunhưTrươngTươngBìnhbiếtđượctácdụngcủamảnhchaibiaởtrongvụáncủaLýÁiQuốc,vậythìtốiđókhi lạimột lầnnữanhìnthấymảnhchaibia,sẽ lậptứcđềcaocảnhgiác,hungthủlẽnàolạikhônglolắngđếnđiềunày?”

TừSáchnói:“Tôinghĩtênhungthủmàanhnóiđãthôngquathínghiệmđểtiếnhànhphạmtội,chắcchắnđãnghĩđếnđiềunày.CólẽnguyênnhânlàdosaukhixảyravụáncủaLýÁiQuốc,hungthủđãẩnnấpởtrongđoànngườiđếnxem,tậnmắtnhìnthấyngaytừđầucảnhsátđãbảolaocôngquétdọnsạchsẽnhữngmảnhchaibiađóđirồi,hơnnữa lúcđóTrươngTươngBìnhcũngchưacómặtngay tạihiệntrường,chonênhungthủmớiyêntâmsửdụngcùngmộtchiêunhưvậy.”

CaoĐôngnhớrahìnhảnhlúcanhbắtđầutiếpnhậnvụáncủaLýÁiQuốc,lúcđóanhđãnghĩ,nóikhôngchừnghungthủẩnnấpngayởtrongđámđông, anh còn từngômấphy vọngmaymắn có thể tìmđượcnhânvậtkhảnghiở trongđámđông,kếtquả làgặpđượcTừSách.

TrừkhiđúngnhưTừSáchnói,lúcđótênhungthủđóởngaybêncạnhbọnhọ,nhìnthấytấtcảmọihànhđộngcủabọnhọ?

Mộttênhungthủtừđầuđếncuối lạnhlùng, lýtrí,kinhnghiệmphongphú,thựcsựchưatừnggặpbaogiờ.

Hơnnữatênhungthủsaukhixảyravụánthậtkhôngngờdámđứngởbêncạnh,lạnhlùngquansátnhấtcửnhấtđộngcủacảnhsát.

CònTừSáchsaukhi“bộcbạch”xongnhữnglờinàylậptứcthấylosợ,lúcđórõràngmìnhđứngởtrongđoànngười,hơnnữacònbịCaoĐôngnhậnra,CaoĐôngliệucónghingờmìnhhaykhông?HaylàlờinóinàycủamìnhngượclạilạikhiếnCaoĐôngdùthếnàocũngkhôngthểnàonghingờmìnhđược?NếunhưtổtrưởngtổchuyênánkhôngphảilàCaoĐông,màlàmộtngườixalạvốnkhôngquenbiếtmình, anh ta có thể chắc chắn 100%, vớinhữngmanhmốihiện cóquyết không thể nào nghi ngờ đượcmình.Nhưng lại là CaoĐông,

xemrađốithủlàngườiquen,lợibấtcậphại.

Bắtbuộcphảitranhthủthờigianđểhànhđộng,chỉcầnchotôithêmmấyngày là có thể xử lý toàn bộmấyngười còn lại! Chỉ cầntrongmấyngàytớikhôngxảyrachuyệngì,tấtcảmọiviệcđềusẽgióyênbiểnlặng!

Vẫncòncómộtkhẩusúngchắccầnphảidùngđếnrồi!CaoĐôngnghexongnhữnglờinày,hítthởmộthơithậtsâu,liếcnhìnTừSách,cườinói:“AnhTừà,anhquảnhiênthậtlợihại,vấnđềmàmấyhômnaytôikhôngnghĩra,đãđượcanhgiảiquyếtmộtcáchdễdàngmaulẹ. Anh đấy, cứ như là đứng ngay bên cạnh hung thủ để nhìn hắnhànhđộng,nhấtcửnhấtđộngđềubịanhnắmrõ.”

SốnglưngTừSáchbỗngchốctoátmồhôi lạnh,anhtachợtnínthở,cầmcốclênuốngtrà,dùanhtacólýtríthếnàothìanhtavẫnchỉlàmộtconngười,cũnggiốngnhưtấtcảmọingườikhác,đềucósựsợhãiđốivớinhữngđiềumìnhkhôngbiết.AnhtakhôngbiếtrốtcuộcCaoĐôngđãnắmđượcnhữngmanhmốinào,anhtacũngkhôngbiếtCaoĐôngthựcsựchỉlàđơnthuầntròchuyệnvớianhtavềtìnhhìnhvụánhaykhông?Độngtácuốngtràcủaanhtatừtrongtiềmthứclàmuốn để cho cốc trà che phầnmặt, cản trở người khác có thể lénquansátnétmặtcủaanhta,tăngthêmcảmgiácantoàn.

Anhtavừamớiuốngmộtngụmliềnbừngtỉnh, tưthếuốngtrànàychequánhiềuphầngươngmặt,khôngtựnhiên,anhtacũngchợtnghĩrađượcnétmặtnàycủamình,chínhlàbiểuhiệnbênngoàicủaviệcbấtgiácngụytrangtừtrongtiềmthức.

CaoĐôngtừnghọctâmlýhọc,anhấycóthểcũnggiốngmình,cóthói quen tỉ mỉ quan sát những hành động của người xung quanhtrong lúc giao lưu, từđóphân tích tâm trạng lúcđó củangườibêncạnhxemlàcóđangnóidối,xemlàcóđangcốchegiấubảnthân.

KhiTừSáchgiaotiếpvớingườikhác,trongđầuluônxửlýnhữngthôngtinnày,phântíchphánđoánxemđặctrưngtâmlýlúcnàycủangườitrướcmặtmình,từđócónhữnghànhviphùhợpnhất.KhôngbiếtCaoĐôngcólàmnhưvậyhaykhông?

Anhtachỉuốngmộtngụm, trongđầuđãvang lên tiếngchuôngcảnh tỉnhnày,vộivàngđặtcốcxuống,pháthiệnraCaoĐôngđang

khôngnhìnmình, thầm thởphào, giải thích: “Khôngphải là tôi lợihại,màlàanhlàmquanchứcquálâu,thiếukinhnghiệmsống.”

“Ồ?Câunóinàylàthếnào?”CaoĐôngcườinhìnanhta.

TừSáchnói:“Bởivìbâygiờanhrấtítkhitựmìnhláixethìphải?”

CaoĐônggậtđầu:“Đúngvậy,thườngthìtàixếlái.”TừSáchnói:“Nếu bây giờ anh chỉ làmột người cảnh sát bình thường, phải tựmìnhláixe,vớinănglựcphântíchvàphánđoáncủaanh,thìngaytừđầuđãnghĩrakhixegặpphảimảnhkínhvỡ,sẽchủđộngrẽsangchỗkhác,chứtrongđầukhôngcầnphảinhọccôngsuynghĩtácdụngcủamảnh chai bia vỡ, sự phân tích suy đoán xa rời kinh nghiệm cuộcsống,chẳngkhácgìnóichuyệndùngbinhtrêngiấy.”

“Đượcrồi,tôithừanhậnđạolýnàyrấtđơngiản,chỉcóđiềumấyhômnaytôivẫnkhôngrẽđượcquakhúcngoặtnày.”

TừSáchcười,lạicầmcốclên,lầnnàyuốngmộtngụmhếtsứctựnhiên.

CaoĐôngnói:“Bâygiờnhữngvấnđềcơbảnđềuđãlàmhếtrồi,chỉthiếumộtđiều,tronghaivụáncủaLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình, hung thủ chắc chắn đều là đi từ trên đường cái đến, cũngđươngnhiênphảiđiquamáyquaycamera,tạisaocảhailầnđãđiềutraloạitrừtấtcảngườivàxecộ,thậtkhôngngờđềukhôngtìmthấyngườigiữađườngxuốngxevàlưulạiởtrênđườngPhongTây?”

Từ Sách nghĩmột lát, nói: “Vấn đề này tôi cũng không nghĩ rađượcđápán,chỉcóthểnhờvàoviệctiếptụcđiềutracủaanhthôi.”

CaoĐôngbấtlựcbĩumôi,nghĩthầmtronglòng,xemra,điềutrarõhungthủrốtcuộcđãdùngcáchnàomàcóthểlưulạiởtrênđườngPhongTâymớilàđiềuthenchốtnhất.

CòntronglòngTừSáchthìđãlậptứcquyếtđịnh,bắtbuộcphảinhanhchóngratay,nếukhôngcứtiếptụcnhưvậy,sớmmuộngìCaoĐôngcũngnghingờmình.HồSinhSởcủaSởXâydựngthànhphốvàThiệuCươngcủaSởQuảnlýthànhphố,muốngiếthọkhôngkhó,chỉcócáitênVươngTuBangnày,xemracầnphảilậptứcgâyramộtsốsựhỗnloạn,mớicóthểgiănglướiđượctênnày.

Cửavănphòngmởra,TrươngNhấtNgangbướcvào.CaoĐôngđưachoanhtamộtđiếuthuốc,nói:“PhíaVươngHiếuVĩnhdạonàyđanglàmgìvậy?”

“NghenóiđangđiềutravụmấttíchcủaLâmTiêu.”

“Ồ?Saobọnhọlạiđặcbiệtquantâmđếnsựviệcnày?”

“Tôiđã tròchuyệnvớingườicủađộiTrinhsáthìnhsựbọnhọ,bọnhọnóiLýÁiQuốcvàTrươngTươngBìnhđềuởtronghệthốngcôngan,hơnnữatìnhhìnhbịgiếtcũnggiốngnhau,chỉduynhấtLâmTiêu làmất tích,hơnnữachođếngiờ trong toànhuyệnđềukhôngpháthiệnraxácchếtvôdanh,khôngbiếtđượcrốtcuộcđãđiđâu.VụáncủaLâmTiêuđượccoilàđặcbiệtnhấttrongbavụán,họmuốntừđó tìm được điểm đột phá. Đương nhiên, cũng có người nghi ngờLâmTiêuchínhlàhungthủ.”

“Vậycóđiềutrađượcmanhmốigìkhông?”

“Chưanghenói,tôisẽtiếptụcđinghengóng.”

“VươngHiếuVĩnhcócáchnhìnnhậnnhưthếnàođốivớimấyvụánnày?”

“Nghenóianhtatrongmộttuầnđãnổinóngmấylầnrồi.”

CaoĐôngcườikhẩy:“Vụánkhôngcótiếntriểngì,anhtađứngngồikhôngyênrồisao.”

“Ừm,anh ta tiếpnhậnvụánđãmột tuần rồi, chođếnbâygiờ,không tìmrabấtcứmanhmốinàocógiá trị,nghengười trongđộiTrinh sáthình sự của anh tanói, anh tađãbắtđầuhốihận vì tiếpnhậnvụánnàyrồi.”

CaoĐôngtỉnhbơnói:“Sớmmuộngìthìcũngsẽnhưvậy,mộtkẻthưsinhchỉngồiởvănphòng,cóthểđiềutravụángìchứ,hừhừ.”

TrươngNhấtNgang hạ giọng, nói: “Anh cả, chỗ chúng ta cũng

chẳngđiềutrarathứgìcógiátrị,tiếptheođâychúngtaphảilàmthếnào?”

“Việc điều tra lốp xe ở cửa hàng sửa xe thế nào rồi?” “Tất cảnhữngcửahàngởxungquanhhuyệnthànhđềuđãhỏirồi,khôngcóaitừngválốpcókiểubịthủngnhưthếnày.”

CaoĐôngmímmôi,rítmộthơithuốc,nói:“Côngtáchỏithămcưdânxungquanhcũngkhôngcótiếntriểngìà?”

“Vâng.”

CaoĐônglẩmnhẩm:“Bâygiờtấtcảmanhmốiđềuđứtrồi.”

TrươngNhấtNgang nói: “Anh cả, tiếp theo đây chúng ta trọngđiểmđiềutraviệcgì?”

CaoĐôngthởdài:“ChỉcóthểvừađiềutranhữngngườiquencủaLýÁiQuốc,TrươngTươngBình, vừađợihung thủ giết người tiếptheothôi.”

TrươngNhấtNgangkinhhãi:“Hungthủvẫncòngâyán?”

“Đươngnhiên,”CaoĐôngtỉnhbơ,“khẩusúnghắnlấyđượcđếngiờvẫnchưadùng.”

“Vậy…vậynếunhưlạixảyravụánmới,chẳngphảilàcàngphiềnphứchơnsao?”

CaoĐôngmỉmcườibấtcần:“BâygiờlàVươngHiếuVĩnhxửlývụ án, nếu lại xảy ra vụ ánmới, cũng sẽ do anh ta gánh vác tráchnhiệm, tháng ngày củaQuáchHồng Ân càngmệtmỏi hơn, còn vềphíatôi,dùcóxửlýcũngphảiđượcchiếtkhấu,haha,tôichảsaocả.”

Lúcnày,diđộngcủaTrươngNhấtNgangvanglên,anhtanhậncuộcgọivànóimấycâu,saukhitắtmáy,liềnnóingay:“Anhcả,lốpxecópháthiệnmớirồi.Cómộtcửahàngsửaxegầnđâythumuasáuchiếclốpxe,toànbộđềuđầynhữnglỗhổngdokimchâmlốpđểlại.”

CaoĐôngvô cùngbấtngờ, vộinói: “Hãydẫnngườiđếnngay.”Vừanóixong,anhbổsungthêm,“Sựviệcnày,ngườicủaVươngHiếu

Vĩnhcóbiếtkhông?”

“Khôngbiết,ngườicủaSởCônganthànhphốchúngtavừavặnhỏirađượcmanhmối.”

CaoĐôngsuynghĩmộtlát,nói:“TạmthờikhôngnênđưangườiđóvềSởđểhỏi,cậuđicùngtôimộtchuyến.”

CaoĐôngvàTrươngNhấtNgangdẫntheohaingườicảnhsát,điđếncửahàngsửaxeđó.

Đây làmộtcửahàngnhỏsửachữaxe,nằmởvùngngoạiôcủahuyện,CaoĐôngxuốngxe,yêucầucảnhsátgọiôngchủra,đồngthờilấychiếclốpxecũra.

Chủcửahàng làmộtnamgiớingoài30 tuổi,mặcmộtchiếcáomàuxanh lam laođộng, tất cả cácngón tayđềudínhđầydầunhớtđenngòm,nhìnthấybốnvịcảnhsáttìmanhta,trongđómộtngườinhìncóvẻlàlãnhđạo,bấtgiáctrởnêncăngthẳng,nói:“Lãnh…lãnhđạotìmtôicóviệcgì?”

CaoĐôngrútramộtđiếuthuốcđưachoanhta,điđếnbêncạnhchỗđểchiếclốpmớivừađưara,cúingườixuốngquansáttỉmỉtrênlốp xe dày đặc những lỗ nhỏ, anh lấy ramảnh đinh châm lốp, thửđemsosánhkhoảngcáchgiữahai lỗthủngởtrênlốpxe,vừakhớpvớikhoảngcáchgiữacácđinhởtrênmảnhđinhchâmlốp.Chỉlàsốlượng lỗ hổng không khớp, rõ ràng là hung thủ đang ở trong giaiđoạnthínghiệm.

CaoĐôngđứngdậynóivớiTrươngNhấtNgang: “Giốngnhau.”Tiếpđóliềnquaysangôngchủnói:“Mấychiếclốpnàyởđâumàcó?”

Ôngchủkhônghiểugì,hỏivẻsợhãi:“Lãnhđạo,cái…cáilốpnàycóvấnđềgì?”

CaoĐôngnói dối: “Bản thân chiếc lốp này không có vấn đề gì,nhữngchiếclốpnàydínhlíuđếnmộtchiếcxechạytrốntrongmộtvụtainạnnghiêmtrọng,chúngtôicầnphảitiếnhànhđiềutra.”

Lúcnàyôngchủmớiyêntâmnói:“Làmộtngườiđànôngtrungniênbánchotôi,tôithumualốpxecũ,rồibánchocôngxưởngthu

muacaosu.”

“Đànôngtrungniên!”MắtCaoĐôngrựcsángnói:“Làviệcxảyrakhinào?”

“Khoảngba,bốntuầntrước.”“Cótấtcảmấycáilốp?”

“Sáucáigìđó.”

“Ngườinamgiớiđóđemtớimộtlầnà?”

“Khôngphải,lầnđầutiênanhtađemtớihaicái,sauđócáchmấyngàythìlạicầmhaicái,rồicáchmấyngàylạiđemđến.”

CaoĐôngnói:“Anhcócáchnàođểliênhệvớingườiđókhông?”

Ôngchủlắcđầu:“Không,anhtabánlốpchotôixongthìđingay.”

“Trongcửahàngcủaanhcómáyquaycameragiámsátkhông?”

Ôngchủvẫnlắcđầu:“Khôngcó.”

CaoĐôngmímmôi: “Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi, trông nhưthếnào,cóđặctrưnggì,anhcónhớkhông?”

Ôngchủnói: “Ngườiđókhoảng40tuổi, trôngrấtbìnhthường,khôngcógìđặcbiệt,láichiếcxegìmàtôiquênrồi,cáchkhoảngmột,haituầnthìđếncửahàngtôirửaxe,tôinghĩchắclàsốngởgầnđâythìphải.”

“Anhcóghichépgìvềbiểnsốcủaxekhông?”

“Không có, cửa hàng chúng tôi rất nhỏ, không làmquy củ nhưvậy.”

CaoĐônghơinhụtchí,chỉvàomộtngườicảnhsát,nói: “Đượcrồi,TiểuLưu,cậuởlạiđểghichéplạitấtcảnhữngtìnhhìnhmàôngchủnói,đặcbiệtlàđặctrưngkhuônmặtcủangườiđó,baogồmtócdàingắn,caothấp,béogầy,vv…,ghichépthậttỉmỉ.Ôngchủ,ngườiđótrôngnhưthếnào,cầnphiềnônghãysuynghĩ thậtkĩ.Ngoàira,lầntớinếunhưngườiđócònđếnrửaxe,anhhãygọiđiệnthoạingay

chotôi,tôilúcnàocũngmởmáy.”AnhnóichoôngchủsốđiệnthoạicủaTrươngNhấtNgang.

Tiếpđến,lúcđangđịnhrờikhỏiđó,TiểuLưunói:“Anhcả,sốlốpxenàycóđưavềSởkhôngạ?”

“Đươngnhiên,vậtchứngđươngnhiênphảilưugiữ,cònphảihỏisao?”

TiểuLưulậptứcnóivớiôngchủ:“Ôngchủ,sốlốpxenàychúngtôitạmthờiđưavề…”

Cậutavẫncònchưanóixong,CaoĐôngquayngườilạnhlùngcắtngang:“Khôngphảilàđưavề,làmuavề,ôngchủ,mấylốpxenàyôngbánchocôngxưởnggiábaonhiêu, thìhãyviếthóađơnchocậu ta.TiểuLưu,cậutrảtiền,trởvềbáosau.”

CaoĐôngquayngườiđivớivẻkhôngvui,quaytrởlạitrongxe.Trong lòng thầm chửi cậu Tiểu Lưu này đúng là đần độn, bây giờđangcầnông chủkhingườiđó lần tớiđến rửaxe thì gọiđiệnbáo,thật không ngờ còn dám lấy tài sản của người khác đem về. Loạingườinhưcậutasớmmuộngìthìcũngcầnphảiđáđếnphòngbankhác,ở trongđộicủamìnhnóikhôngchừngngàynàođó lạigâyrachuyện,cònphảiđếnlượtmìnhgiảiquyếthậuquả.

Tínhcáchnhữngngười thuộchạcủaCaoĐôngđềurấtbiếtyênphận,trướcnayvốnkhôngrangoàitácoaitácquái,tiếngtămởtrongSởCôngancũngrấttốt.ĐươngnhiênCaoĐôngcũngkhôngđểchongười củamình thiệt thòi, ngoài tiền lương, thu nhập không côngkhaicủabọnhọkhônghề thuakémgìnhữngphòngbankhác.ĐâychínhlàsựthôngminhcủaCaoĐông.

PhóSởĐịachínhVươngTuBanggầnđâytâmthầnbấtan.

SựviệcTrươngTươngBìnhbịgiếthại,dạonàyđãlantruyềnởtronghuyệnBạchTượng,dùgìđãxảyrasựviệclớnthếnày,bấtluậncảnhsátmuốnphongtỏathôngtin thếnào,vẫncứkhôngthểngăn

cảnđượcsựlantruyền.

TrướctiênlàLýÁiQuốc,tiếpđếnlàTrươngTươngBình,khôngítngườiởtrongthểchếcủahuyệnđềuhoangmanglolắng,đặcbiệtlàcâu“Giếtđủmườilămgiámđốc,giámđốckhôngđủtrưởngphòngbù” , khiến cho không ít người ở vị trí lãnh đạo vốn dĩ tác phongkhông được chính trực, trước đây lúc đi làm và tan ca thường tựmình láixe,bâygiờcóviệcđi rangoài, chấpnhậnphiềnphứcmộtchút,vẫnyêucầutàixếđếnđưađón.Khôngítđơnvịcũngnhâncơhộibốtríthêmrấtnhiềutàixếlàmtheogiờ,nhữngngườilãnhđạocấpthấpvốnchưađủtầmđểđượccótàixếriêng,cũngdanhchínhngônthuậncóđượcngườitàixếriêng.

VươngTuBangtìmhiểumộtsốnộitình,khiTrươngTươngBìnhvẫncònsống,TrươngTươngBìnhđãtiếtlộchoanhtatìnhhìnhvụán,baogồmcảviệcLâmTiêumấttích.LâmTiêu làtrợthủđắc lựccủaanhta,cóthểnóilàcánhtayphảicánhtaytrái.SaukhiLâmTiêumấttích,côngviệccủaanhtađãgặpkhánhiềuphiềnphức.AnhtangheTrươngTươngBìnhnói,việcLâmTiêumấttíchởtrongSởcóhaicáchsuynghĩ,mộtlàLâmTiêucũngbịhungthủbắtđirồi.CáchnóikiathìlạinóiLâmTiêuchínhlàhungthủ,anhtasợtộinênchạytrốn,cốýdùngcáchthứcmấttíchđểchegiấumình.Nhưngđócũngchỉlàsuyđoán,khôngcóainóichorõđượcLâmTiêu-ngườicánbộtrưởngphòngsựnghiệpđangtrongthờikỳlênphơiphới,tạisaolạigiếthạihaivịlãnhđạothựcquyềncủabanngànhkhác.

BốmẹLâmTiêu trongkhoảng thời giannàynhiều lần tìmđếnđơnvị,VươngTuBangcũngphảiứngphóvớihọ,cảmthấyvôcùngmệtmỏi.

Hômnaylàchủnhật,VươngTuBangsángsớmlúctỉnhdậy,điđếnsiêuthịởbênngoàitiểukhuđểmuađồănvàrau,sauđóquaytrởvềcănnhàbiệtthự.Saukhitậpluyệntrênmáychạybộmộtlúc,ănchútđồ,sauđócầmmộtchùmchìakhóa,mởmộtngănkéotrongnhà, lấytừtrongđórabốnnămlọthuốc,đổởtừng lọramột ítđểuống,trongsốđócómộtloạilà“Lụcvịđịahoànghoàn”.

Uốngxong,anhtađếnthưphòng,đứacontraihọctiểuhọcđangchuyêntâmluyệnvẽ.

Anhtachorằngcontraimìnhvẽrấtđẹp,trongtiếtmụcvănnghệ

củatrường,lầnnàocũngđềunhậnđượcgiảiđặcbiệthoặcgiảinhất.Đươngnhiên,anhtacũngkhôngthểkhẳngđịnhđâylàvìcontraianhtavẽđẹphaylàthầycôbiếtđứabénàycómộtôngbốlàphógiámđốc

Sở.Nhưngcũngkhôngquantrọng,bấtluậnlàvẽđẹphayxấu,chỉcầnnóthíchvẽtranhlàcứđểnóthoảimáitựdobồidưỡngsởthíchcủamình.

Vương Tu Bang thừa nhận cuộc sống của mình hơi đơn điệu,ngườiđànônghơn40tuổi,lydịvợ,bìnhthườnganhlạicũngkhôngcósởthíchuốngrượuđánhbài.Việctiếpkháchcũnglàkhibắtbuộcthìmớiđi,nếusovớinhữngvịquanchứcngàyngàyuốngrượuđánhbàibồbịch,anhtađượccoilàđãtốthơnrấtnhiều.Đươngnhiên,đâykhôngphảibởivìanhtamuốngiữgìnsựtrongsạchchomình,màlàanhtamắcphảibệnhliệtdương,khôngcònhứngthúđốivớinữgiới,đươngnhiêncũngkhông thíchcùnguốngrượuđánhbàivớingườikhác.

Liệtdươngchínhlàtâmbệnhcủaanhta,mấynămtrướcvợlydị,một phầnnguyênnhân lớn cũng là vì điềunày.Vợ anh ta rất đẹp,đang trong thờikỳ sungmãn,đốidiệnvớimộtngườiđànôngnhưthếnày,mặcdùngoàimiệngkhông trách tội, trong lòngVươngTuBangcũngthườngxuyênvìtựtimànổinóng,cuốicùngtranhcãiquánhiều,haingườilydị.

VươngTuBangmuốnchữa trị, cũngnhiều lần lénđếnThượngHảiđểchữa,nhưngđềukhônghiệuquả.Theonhưbácsĩphântích,rấtcókhảnăngnguyênnhânlànămxưakhianhtađibộđội,trongquá trình huấn luyệnđã bị tổn thương cơhọc, không thể chữa trị,tuổicàngcaocàngkhóhồiphụclạiđược.Hiệnnayđiềuduynhấtanhtacóthểlàmchínhlàluyệntậpsứckhỏe,đồngthờithôngquathuốcđể cứu vãn tình hình này của mình, nhưng hình như cũng khôngđượclýtưởngcholắm.

ThếlàtrọngtâmcuộcsốngcủaVươngTuBangđềudồnvàocontrai,hyvọngnócó thể trưởng thành trongsựvuivẻ.Anh takhôngyêucầucontraiphảihọcgiỏi,chỉmuốnnóđượcvuivẻ.

Làmconngười,vuivẻlàquantrọngnhất.

Bấtluậnsaunàycậucontraicóthểthiđượcvàotrườngđạihọc

danhtiếnghaykhông,đốivớiVươngTuBang-mộtngườiđànôngmớingoài40tuổiđãcóthểlàmphógiámđốcSởĐịachính-mộtđơnvịbéobởnhưthếnày,anhtahoàntoàncókhảnăngbốtrísẵnmộttươnglairạngngờichocậucontraicủamình.

Con cái củanhữngvị quan chức, tấtnhiênđượcdựbáo sẵn sựthànhcôngtrongtươnglai.

Nhưngđểchotươnglaicủacontrẻcàngthànhcônghơn,chínhanhtatrênconđườngquanlộcũngcầnphảitiếnthêmmộtbướcmớiđược.Chonêntrongchốnquantrường,anhtatínhcáchnhamhiểm,baogồm,nhữngchỉlệnhmạnhtaylàmthếnàođểxửlýđượcnhữngngười phản kháng, đều là do anh ta đưa ra.Do đó, hiệu suất chấphànhcôngviệccủaanhtarấtcao,lãnhđạocấptrênrấthàilòngđốivớibiểuhiệncủaanhta.

GiốngnhưtrongsựviệccủagiađìnhnhàTừSách,mẹTừSáchsaukhibịchết,cậuemhọđâmbị thươngngườicủacôngtyThànhKiến,mộtsốlãnhđạotronghuyệnthấyrằng,nhàđốiphươngdùsaocũng đã chết người, người của công ty Thành Kiến chỉ bị đâm bịthương, hai bên cùng hòa giảimột chút là xong.NhưngVươngTuBangnói không, anh ta tìmngườiđiều tra vềTừgia,Từgiakhôngphải là gia tộc lớn, khôngđôngngười, sẽkhông cóđôngngười tậphợplạigâychuyện.

Chonênanhtaralệnh,bắtbuộccầnphảibắtngườivàxửlýthậtnặng.Nhưvậymớikhiếnchocôngtácsaunàyđượcthuậnlợi.Côngviệcsauđócũngđúngnhưanhtanói,vôcùngthuậnlợi.

VươngTuBanghàilòngnhìncậucontraivẽtranh,đúnglúcnày,diđộngchợtvang lên, làmột tinnhắn,anh ta cầm lênmởraxem,trênđóchỉcóhaichữ:“Cứumạng.”

Vàngườigửitinnhắn,thậtkhôngngờlạilàLâmTiêu-ngườiđãmấttíchnhiềungàynay!

VươngTuBangnhậnđược tinnhắn: “Cứumạng”này củaLâm

Tiêu, vô cùng kinh ngạc, đang vừa định gọi điện thoại trở lại, độtnhiênnghĩđếnLâmTiêubâygiờchắcchắnlàđãbịngườikháckhốngchế,khôngtiệngọiđiệnthoại,nếukhôngcậutacũngkhôngchỉgửimộtcáitinchỉcóhaichữnhưthếnày.

BâygiờLâmTiêuchắcchắnđangởvàohoàncảnhrấtnguyhiểm,nếunhưmìnhgọiđiệnthoạitới,rấtcókhảnăngkhiếnchohungthủbiếtđượcLâmTiêuđãgửitinnhắn,sẽgâyhọasátthânchocậuấy.

VươngTuBangsaukhisuyngẫm,vộivàngtìmrasốđiệnthoạicủatrưởngđồncôngancủahuyệnthành,gọiđếnbáoán.

Đồntrưởngvừanghelàmanhmốicủavụámsátliênhoàn12.6,khôngdámchậm trễ,báo choSởCônganhuyện.Nửagiờđồnghồsau, Vương Tu Bang đã ngồi ở trong phòng họp của Sở Công anhuyện.

Cửabậtmở,từbênngoàibướcvàomộtnhómngười,baogồmtổtrưởngtổchuyênánVươngHiếuVĩnh,Quách

HồngÂn,CaoĐôngvànhữngnhânviêntrinhsáthìnhsựcốtcán.

VươngHiếuVĩnhđến trướcmặtVươngTuBangđầu tiên,nói:“AnhlàGiámđốcVươngcủaSởĐịachínhphảikhôngnhỉ,tinnhắnđâu,chotôixemnào!”

VươngTuBangđưadiđộngchoanhta,anhtanhìnmộtlátrồiđưachonhữngngườikhác.CaoĐôngchỉnhìnlướtqua,khôngphátbiểuýkiếngì.

VươngHiếuVĩnhnghĩmột lát, nói: “Việcnày... tìnhhuống thếnày...chứngtỏLâmTiêuvẫncònsống.”

Mộtvịcảnhsáthìnhsựcótuổimàanhtadẫntớinói:“LâmTiêumấttíchđãcảthángrồi,khôngcóbấtcứtintứcgì, lạimọcrađượcmộttinnhắncầucứu,tôinghĩliệucóphảilàhungthủđangcốtìnhbốtrí?”

Mộtngườikhácnói:“Hungthủlàmnhưvậythìcólợigìchứ?”

“Hắnmuốndụchúngtađiềutratheohướngsailầm.Mọingười

nghĩxem,saukhiLâmTiêumấttích,khôngthểdòrađượctínhiệudiđộng,chứngtỏdiđộngcủaLâmTiêuđãbịhungthủkhốngchếrồi,bâygiờdiđộngsaocóthểtrởlạivàotayLâmTiêuchứ?Điềunàyrấtđángnghingờ.”

“Nhưnghungthủ làmnhưvậy,chẳngcótácdụnggìcả,hắncoicảnhsátchúngtalànhữngtênngốc,muốnđùabỡnchúngtasao?”

“Tôithấysựviệcnàykhônghềđơngiảnnhưvậy,LâmTiêumấttíchđãmộttháng,diđộngquaytrởvềtrongtayanhta,trongđóchắcchắnlàcógìđóuẩnkhúc.”

“Tôithấychỉđơngiảnthếnày,tìnhhuốngrấtcókhảnănglàLâmTiêuvẫnluônbịhungthủkhốngchế,hômnayLâmTiêuđãnghĩracách,giằngthoátrakhỏisựkhốngchế,nhưngvẫnchưachạytrốnrangoàiđược,có thể làhung thủđangđứngởbênngoàicửađểcanhgiữ,khôngbiếtLâmTiêuđãthoátđượcsựtróibuộc,LâmTiêuđãlấyđượcdiđộng,khôngdámgọiđiệnthoại,sợlàhungthủsẽbiếtđược,chonênlénlútgửimộttinnhắncầucứu.”

“Đâythuầntúylàsựsuyđoáncủaanh,khôngcóchứngcứgìcả,nghecứnhưlàđọckịchbảnphimvậy,anhlàđạodiễnà?”Ngườiđótỉnhbơcườikhẩychếgiễu.

Ngườinàycũngkhôngchịuthuakém:“Tôithấyanhmớilàngườicólòngnghingờquálớn,đâylàtinnhắncầucứucủaLâmTiêuhếtsứcrõràng,anhvẫncảmthấytrongđócóbẫy,đểlỡmấtkhoảngthờigianthuậnlợichoviệccứuviện,ngộnhỡcógìbấttrắc,anhcógánhđượctráchnhiệmkhông?”

Hainhânvậttrinhsáthìnhsựcốtcánnàylàngườicủahaivùng,trướcđâyđã từng làmviệc cùngnhau, vẫn luôn cómâu thuẫn, lầnnàyđượcVươngHiếuVĩnhkéođếncùngpháán,cũngthườngxuyênđấukhẩuvớinhaurấtgaygắt.VươngHiếuVĩnhrấtbựcbội,ởgiữađiềuđìnhrấtnhiềulần,nhưngchẳngcótácdụnggì.Bâygiờcómặtngườingoài,haingườivẫncứđốichọi,VươngHiếuVĩnhcuốicùngcũnglớntiếnghétlên:“Đượcrồi,đừngtranhcãinữa!”Anhtacũngkhôngđưarađượcýkiếncủamình,chỉcóthểtrưngcầuýkiếncủaCaoĐông-lãnhđạothứhaiởđây:“AnhCao,anhthấythếnào?”

TronglòngCaoĐôngcườikhẩyVươngHiếuVĩnhlàkẻthưsinh

đươngnhiênkhôngthểcầmtrịchđượcnhữngngườicảnhsáthìnhsựghêgớmnày,nếukhôngphảilàanhtacóngọnnúicaochốngđỡ,aicònthèmđitheoanhtađểpháánlậpcông.

Hừ,cônglaolầnnàyerằngkhôngphânchohọđượcrồi,lạiphảilàmchobọnhọthấtvọngrồi,cũngmấthếtcảthểdiện.

TronglòngCaoĐôngmặcdùbấtcần,nhưngngoàimiệngvẫnnóivẻvôcùngnghiêmtúcthậntrọng:“Ừm,tôithấysựviệcnày,vẫncòncầnphảiđiềutrathêm.”

Câu nói này đúng là bằng thừa, nhưng người khác cũng khôngtiệnnóigì,bởivìcâunóinàykhônghềsai,bâygiờkhôngbiếtđượccảnhngộcủaLâmTiêu,chonêntấtcảnhữngsựsuyđoánđềulàvôích,điềuduynhấtcóthểkhẳngđịnhchínhlàsựviệcnàyđúnglàcòncầnphảiđiềutrathêm.

MộtngườicảnhsáthìnhsựkhácđềnghịvớiVươngHiếuVĩnh:“AnhVương,hay là trước tiênhãy thôngquađịnhvịdiđộng,kiểmtravịtrícủaLâmTiêuđi.”

VươngHiếuVĩnh lập tứcbừng tỉnh,dặndòcấpdưới: “Lập tứcliênhệvớicôngtydiđộng,điềutravịtrídiđộngcủaLâmTiêu.”

CaoĐôngnói: “Chỗ tôi đã liênhệ vớimạngdi động, luônpháingườitheodõi,mộtkhidiđộngcủaLâmTiêumởra,sẽđiềutrarađược.”

VươngHiếuVĩnhthầmchửiCaoĐôngđúnglàconcáogià,thảonàomàcóbộdạngthảnnhiênnhưvậy,thìraanhtađãđiềutratừlâurồi.Anhtachỉcóthểnhẫnnhịn,nói:“AnhCao,vậybaogiờcóthểcókếtquả?”

CaoĐôngnói:“Sắprồi,vừarồitôinhậnđượcthôngbáo,liềngọingườiđiđiềutra,chắclàmộtlúcnữasẽcókếtquảthôi.”

Mườimấyphúttrôiqua,mộtnhânviêncủakhoaVậtchứngcấpdưới củaCaoĐôngbước vào, trong tay cầmmột chiếc laptop, nói:“Anhcả,đãđiềutrarồi.HiệntạidiđộngcủaLâmTiêuđangởtrongtrạngtháitắtmáy,pincũngbịlấyrarồi,khôngnhậnđượcbấtcứtínhiệunào.Sángnaydiđộngcủaanhtatừlúcmởmáychođếnlúctắt

máy,khoảngthờigianchưađếnbaphút.Địnhvịchínhxáccụthểcầnphải căn cứ theo tínhiệuđể theodõi, bâygiờkhông có tínhiệuđểtheodõi,chỉcó thểdựavàomộtchútsố liệusángnaykhimởmáy,thôngqua so sánhđộmạnhyếu của tínhiệuở trạmdiđộng, phánđoánvị trícủachiếcdiđộngchính lànằmtrongkhuvựcphíađôngcủa đườngKiến Thiết, cả khu vực đó đường kính là hơn ba nghìnmét,chỉcónhưvậythôi.”

Cậutamởramộttấmảnhởtrênmáytính,làbảnđồmộtkhuvựccủahuyệnthành, trênđónơibóngtốichephủbiểuthịkhuvựcmàchiếcdiđộnghiệndiện.

CaoĐôngchaumày:“Diệntíchkhuvựcnàyrộngbaonhiêu?”

“Hơnnămki-lô-métvuông.”

CaoĐôngmímmôi:“Vùngnàydiệntíchrộngquá,khôngcócáchnàođểđịnhvịđượcchuẩnxáchơnmộtchútsao?”

“Thờigianmởmáyquángắn, chúng ta cũngkhôngphải làbiếtngaykhidiđộngmởmáy.Nếunhưngaybanđầuđãbiếtdiđộngmởmáy,kịpthời theodõi, thìđộchuẩnxácchắc làsẽxácđịnhđượcởtrongphạmvimộtki-lô-métvuông,bâygiờsốliệutínhiệucóhạn,látnữatôisẽtiếnhànhchỉnhlýđểloạitrừ,nhưngdiệntíchtổngthểsẽkhônghẹphơnbốnki-lô-métvuông.”

Nétmặtcủatấtcảmọingườitrôngđềuhơinặngnề,trongbốnki-lô-mét vuông, chính là hình vuông có cạnh dài hơn hai nghìnmét,mộtmảngdiệntíchnhưthếnày,khuvựccóthểchứađượcmấyvạnngười,nếunhưmuốntìmravịtrícủaLâmTiêu,đâucódễdàng!

Điềukhiếnchomọingườicómặtởđâylolắngchínhlà,buổisángthờigianLâmTiêumởvàtắtmáykéodàichưađếnbaphút,sauđópinđiệnthoạicũngbịlấyra,làLâmTiêutựđểmọithứtrởvềnguyêndạnghay là bị hung thủphát hiện rồi?Nếubị hung thủphát hiện,LâmTiêuchắcchắnlàlànhítdữnhiều.Mấyhômsaulạimọcramộtxácchết,haivụánvẫncònchưapháđược,vụánthứbalạiphátsinh,lãnhđạocấptrênchẳngphảilạitruycứutráchnhiệmsao?

Lúc trước sau khi Vương Hiếu Vĩnh biết được vụ án của LâmTiêu,anhtacũngkhôngbáolênSởCôngantỉnh,dùsaothìtạmthời

vẫnchưapháthiệnra thi thểcủaLâmTiêu,chỉ làcăncứ theomáycameragiámsáthiểnthịcũngcómộtngườiđixemáyđiệnbámtheoLâmTiêu,từđóphánđoánanhtacũngcóliênquanđếnvụáncủaLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình,báolênSởCôngantỉnhthìcũngchỉtăngthêmphiềnphứcmàthôi.

Lần này thì càng tồi tệ hơn, lúc CaoĐông làm tổ trưởng, LâmTiêuchỉlàmấttích.

Bây giờ đến lượtmình đảm nhận chức vụ tổ trưởng, tên LâmTiêunàythậtkhôngngờlạixuấthiện,nếunhưtrongthờigianmìnhlàmtổtrưởngmàLâmTiêulạichết,chẳngphảilàmìnhlạigánhtộivạhộchoCaoĐôngsao?

SaukhitrongđầuócVươngHiếuVĩnhlướtquamộtloạtcácsuynghĩ, trong lòngcảmthấyvôcùngbựcbội,nhưngbựcbộicũngchỉmấtcôngvôích,bâygiờđiềuquantrọngnhấtlàtìmđượcLâmTiêu,bất luận là sốnghaychết,nhấtđịnhphải tìmrađược.ChodùLâmTiêuchết rồi, chỉ cầncó thểbắtđượchung thủ, thìvẫn là lậpcôngđầu.

VươngHiếuVĩnhliềnnói:“Nhiệmvụcấpbáchtrướcmắtchínhlà nhất địnhphải tìm ra được vị trí củaLâmTiêu, phải không anhCao?”

CaoĐônggậtđầu:“Ừm,cầnphảilậptứcpháithêmnguồnnhânlựccảnhsátlớn,trongkhuvựcmàtínhiệuphủsóng,tiếnhànhcôngtácdòhỏiởtrongphạmvilớn.NếunhưbâygiờLâmTiêuvẫncònởtrongkhuvựctínhiệuphủsóngnày,hungthủmuốnthayđổivịtrí,cũngkhôngphảilàviệcdễdàng,nóikhôngchừngcuộcdòhỏisẽpháthiệnrađượcnhữngtìnhhuốngkhảnghi.”

Lúcnày,VươngTuBangnhìnmànhìnhvitínhnói:“Ơ,khuvựctrênbảnđồnày,cũngbaogồmcảtiểukhucủanhàtôi,lẽnàolúcLâmTiêugửitinnhắn,cũngởgầnkhunhàtôi?”

VươngTuBangchỉvàomộtchỗtrongđó,nói:“Chínhlàtiểukhunày.”

CaoĐông nói: “Trong khu vực này,mấy chỗ khác, trên bản đồnhìntrôngcũnggiốngtiểukhuà?”

VươngTuBanggiảithích:“Ừm,đúngvậy,conđườngKiếnThiếtnàycũngcoinhưlàconđườnglớnmớimởởtronghuyệnthành,haibênđường có rấtnhiềuhộdân sinh sống, chỗ tôiở trênđường cómấytiểukhudâncư,đều làmớixâydựngtrongmấynămgầnđây.Phíabênđườngđốidiệncómấytiểukhu,làxâydựngởthậpniên90.Đitiếpđếnbênnày,nơingoàikhuvựctínhiệu,làkhuvựcthànhphốcũvànhàđấtcủatưnhân,cómộtsốchỗhiệnthờivẫnchưađượccảitạo.”

CaoĐônggậtđầu,quaysangVươngHiếuVĩnhnói:“AnhVương,vậythìsựviệcnàykhôngchậmtrễđược,anhhãymauhạlệnhpháingườiđidòhỏiởtrongkhuvựcphạmvinàyđi.”

VươngHiếuVĩnhgậtmạnhđầu,nói:“Lầnnàychúngtanhấtđịnhphảibỏrarấtnhiềucôngsức,giăngmộttấmlướilớn,nhấtđịnhtómđượchungthủ.”

ECHƯƠNG45

mhọcuốicùngcũngrakhỏitù,hômnayTừSáchđặcbiệtđóncảnhàcậuđếnkháchsạnđểănbữacơmtẩytrần.Saukhikếtthúc,TừSáchtrởvềnhà,viênđánặngtronglònganhtacuốicùngcũngđãđượcđặtxuống,cóthểchuẩnbịngườitiếptheorồi.

Anhtađiquacănphòngphíatrước,bướcvàocănphòngởnhàsau,cănphòngnàyrấtrộng,đểmộtsốđồlặtvặt,coinhưlànhàkho.Bên cạnh đặtmột thiết bị vá sửa lốp xe, còn có cả những công cụtươngứng.Bênphảicómộtchiếckétsắtnặngcókhóa,bêntrongđólàmộtkhẩusúngK64.

TừSáchđiđếnphíatâybắccủacănphòng,dướisànnhàcómộtmiếng gỗ, anh ta nhấcmiếng gỗ lên, lộ ramột lỗ hổng lớnở phíadưới,từtrongđócóánhsángchiếurangoài.

Đâyvốndĩlàmộthầmngầmđượcđàotrongvườnởnhàsau,sauđó cùng với sựphát triển của thời đại, hầmngầmnày khôngdùngđếnnữa,chonênvàonhữngnăm90,bènxây thêmmộtcănphòngbêntrênmảnhđấtnày,chínhlànhàkhobâygiờ.Lốivàohầmngầmđượctrétximăngbịtkínlại,chođếnmấythángtrước,TừSáchmớigọingườiđậpvỡximăngra,lộrahầmngầm,bêntrongđócũngsửachữagiacốthêm.

Anhtađitheocầuthangsắtởcửahầmxuốngdưới,đixuốngbamét,thìrẽđếnhầmngầm.

Tổngdiệntíchcủacănhầmkhoảngmườimấymétvuông,chiềucaohơnbamét,bêntrongđãđượcsửachữamớilại,ốpgạchtrángmen, trên trần làmộtchiếcđèn tuýpsáng trưng.Bêncạnhđặtmộtchiếctivi,đangmở.Thựcranhìnlạigiốngnhưmộtcănphòngđểở.

Ởgóctườngđốidiệnvớichiếctiviđặtmộtchiếclồngsắtvuôngrộng một mét, trong lồng sắt, thật không ngờ có một người đangngồi!

Ngườinàyhoàntoàntrầntruồng,quầnáođãbịlộtbỏtừlâu,tóctairũrượi,râuquanhmiệngvàdướicằmmọclởmchởm.Bêncạnh

anhtađặtđồăn,ăncònlạimộtnửa,ởmộtgócđặtmộtcáibô,bốclênmùihôithối.Bêncạnhtayanhtalàchiếcđiềukhiểntivi,lúcnàyđây anh ta đangnhìn ti vi với ánhmắt vô hồn, khi TừSách xuốnghầm,anhtachỉquayđầunhìnmộtcái,rồiliềnquaytrởlạixemtivi.

Chiếclồngsắtnàyvốnlàlồngnuôiloạichógiốngtolớn,trêncửacómườimấyổkhóalớnđangkhóa,ởtrênlồngcómộtônhỏ,cóthểđểthứcănvàbôđưavàođưara,nhưngtrongphạmvixungquanhlồnghaimét,toànbộđềulàkhoảngkhônggiantrống,khôngcóbấtcứđồvậtnào,điềunàyđươngnhiênlàTừSáchmuốnđềphònganhtalợidụngcôngcụđểđậpvỡkhóacửa.

Từ Sáchmỉm cười, đi lên trước, trước tiên kiểm tramột lượtkhóatrênlồngsắt,pháthiệnratấtcảkhóađềuvẫnkhóachặt,khôngcócáinàokhácthường.Sauđóanhtalạitỉmỉkiếmtratừngsongsắtcủachiếclồng,đềuổncả,lúcnàyanhtamớiyêntâm.

Kiểmtramột lượt tất cảkhóavàsongsắt làcôngviệcbắtbuộchàngngàycủaTừSách.Anhtabiếtmuốncạyphámườimấyổkhóalớntrongmộtkhoảngthờigianngắnlàđiềukhôngthể,nhưngkhôngthểloạitrừngườibịnhốtcótrítuệ,cónghịlực,cólòngquyếttâm,sẽlênkếhoạchmỗingàypháhoạimộtchút,cuốicùngtrốnđượcrabênngoài.Giốngnhưnhânvậtchínhtrong“TheShawshankRedemption”và“BátướcMonteCristo”,dànhthờigiansuốtmườimấynăm,đàođượcđườngngầmchạy thoát.Anh takhôngmongmuốn lại có thểxảyrasựviệctươngtựnhưvậy.

TừSáchkéomộtchiếcghếởphíađốidiệnlồngsắtvàngồixuống,nhìnngườitronglồngsắt,nụcườithoảimáihiệnlêntrênmặtanhta:“Thếnào,LâmTiêu,lâunhưvậyrồi,anhvẫnthấychưaquenà?”

LâmTiêukhôngnóigì,nétmặtđờđẫn,vẫnnhìnchằmchằmvàotivi.

TừSáchkhôngbuồnđểtâm,nóitiếp:“Anhthấyđấy,mặcdùtôiđãnhốtanhlại,nhưngsovớinhữngkẻbắtcóckhác,tôivẫnđượccoilàngườirấtcónhântínhnhỉ.Tôisợanhsẽbịsợhãitrongbóngđêm,chonênđặcbiệtbậtđèntrongphòng.Trướckhiđingủ,tôilạilolắngđểđènanhsẽkhôngngủđược,nênđãgiúpanhchuyểnsangchếđộđènngủánhsángvàng.Banngàytôithườngkhôngởnhà,cảmthấyanhrấtcôđộc,chonênđãđểtivichoanh,điềukhiểncũnggiaocho

anh rồi, anhmuốnxemgì thì có thể tự chuyểnkênh.Nếunhưanhmuốnchơigamevitính,tôicũngcóthểlấymộtchiếcmáykhôngcóbộđiềuhợpmạng[1] để cho anh chơi.Đươngnhiên rồi, có bộđiềuhợpmạngthìtôikhôngthểnàoyêntâmđược,ngộnhỡnhànàolắpbộđịnh tuyếnwifi, làanhcó thể lênmạngđược.Ngoài ra, tôicũnggắnghếtsứcđểthayđổicácmónănchoanh,đảmbảotrongmộttuầnđềukhôngbịlặplại.Tôicònnóivớianh,nếuanhđặcbiệtmuốnănthứgì,nóivớitôi,chodùlàcáđỏdạ,vâycá,tôicũngnhấtđịnhmuavềđểchoanhhài lòng.Anhthấyđấy,tôicònngàynàocũngđổtiểutiệnchoanh,nhữngloạiviệcnàytôichưabaogiờphảilàm.Anhnghĩxem,cuộcsốngbâygiờcủaanhtốtquá,khôngcầnđilàm,ngàynàocũngcóđồănthứcuống,cóngườihầuhạanh,còncótiviđểxem,cũngcóthểchơivitính.Đươngnhiên,suyxétđếnviệcanhtuổitrẻsức lựcdồidào,anhchắcchắnmuốncómộtngườiphụnữ,nhưngviệcnàythìtôithựcsựkhôngthểthỏamãnanhđược,nhưngtôinóirồi,chỉcầnanhbằnglòng,tôicóthểmuachoanhmộtconbúpbêmôhìnhgiốngngườithật.Anhnhìnanhmàxem,ngàynàocũngmặtmàyrầurĩ,khôngrửamặt,khônggộiđầu, lôithôi lếchthếch,nhưthểlàtôiđangngượcđãianhvậy.”

LâmTiêuhừmộttiếng,khôngđáplời.

TừSáchcườitỉnhbơ,nói:“Đượcrồi,cóthểnhậnraanhkhôngđượchàilòngđốivớicuộcsốngmàtôibốtríchoanh,nếunhưanhcókiếnnghịgìthìcứnóichotôibiết.Tiếptheo,chúngtatiếptụcđềtàimấyhômtrước.TạisaotôichưabaogiờnhìnthấyVươngTuBangcặpkèvớinữgiới?Cóphảilàbởivìthờigianmàtôitheodõikhôngphùhợp,cònanhtathìđãgiấugiếmngườitìnhquátốt?”

LâmTiêuvẫnkhôngtrảlời.

TừSáchnhìnchămchămvàomắtanhtamộtlúc,tiếpđó,hítthởmộthơithậtsâu,nói:“Chúngtađãởcạnhnhaukhoảngthờigiandàinhưvậyrồi,anhchắclàcũnghiểubiếtítnhiềuvềtôi,tôikhôngphảilàmộtngườicónộitâmtànnhẫn,cóhammuốnđượcgiàyvòngườikhác.Từlúcanhđếnđâyđếnbâygiờ,trênngườianh,gầnnhưkhôngcóvếtthươngngoàidanào,ngoàilúcbanđầu,từkhiquayvềđâytôichưađánhanhbaogiờnhỉ?Nhưngdạonàyanhliêntụckhôngchịuphốihợp,khiếnsựkiênnhẫncủatôiđãdầnlênđếngiớihạnrồi,tôikhôngmuốnlàmnhữngviệcgiàyvòngườikhác,nhưvậykhiếnchotôibuồnnôn,anhcóhiểukhông?”

LâmTiêuvẫnkhôngnóigì.

TừSáchnhíumày,đứngdậyrútnguồnđiệntivi,nhưngánhmắtcủaLâmTiêuvẫnkhônghềlayđộng,vẫnnhìnchămchămvàomànhìnhđensìđó.

Từ Sách nói: “Tôi biết, một người trong thời gian dài bị nhốttrongkhônggiankínmít,tinhthầnsẽdầnxuấthiệnáplựcngàycànglớn.Giốngnhưlúcanhvừamớibịnhốtởđây,anhlớntiếnggàothét,anhlớntiếngxintha,biểuhiệntrôngvôcùnglolắng,tronglòngchỉhyvọngcảnhsátnhanhchóngbiếtđượctìnhhìnhcủaanh,tìmthấyanh,cứuanhrangoài.Tronglúctôirờikhỏiđây,anhchắcchắnhéttođểcầucứu,hyvọngcóaiđónghethấytiếngkêucứucủaanh,kịpthờibáocảnhsát.

Khi tôinóivớianhđây làhầmngầm,hơnnữaxungquanhbaogồmcảtrầnnhàđềudùngnguyênliệuxốpchephủ,hiệuquảcáchâmrất tốt, cho dù đứng ngay ở sàn nhà trên nóc hầm, gần như cũngkhôngnghethấytiếngkêucứucủangườiởbêndưới,anhhãytừbỏsuynghĩ gào thét cầu cứuđi. Sauđó, anh lạimuốnphá chiếc lồng,nhưnganhpháthiện ra làmnhưvậy càngphí côngvô ích.Saukhianhbịnhốthơnmộttuần,sựlo lắngcồncàocủaanhbắtđầugiảmxuống,cùngvớidòngtrôicủathờigian,niềmmongngóngđượccảnhsáttìmthấyvàcứuracủaanhcũngngàycàngxuốngthấp,anhdầndần bất lực tiếp nhận cảnh ngộ củamình, hơn nữa trên tinh thầncũngdầnbiểuhiệnrabộdạngvôcùngthấtvọng,tâmtrạngcànglúccàngủrũ,dầnbịsựtuyệtvọngkhốngchế.”

TừSáchnóitiếp:“Nếumộtngườibịnhốtmấynămtrongkhônggiankínmít,erằngáplựctinhthầnsẽkhiếnchongườiđóbịsuysụp,xuấthiệnsựtrởngạivềtinhthầnvôcùngnghiêmtrọng.Chonêntôimớiđặcbiệtnhân tínhbằngcáchkhông tăng thêmáp lựcchoanh,hơnnữacònchoanhcóđượccuộcsốnggiảitrínhấtđịnhđểcảithiệntâm trạng, điều này khiến anh cảm thấy đây không đến nỗi làmộtkhônggianbịtkín.Anhcóbiếtởtrongtù,ngườicaitùgiàyvòphạmnhân làđángsợnhất, thủđoạngiếtngườikhông thấymáu tànbạonhấtlàgìkhông?Chínhlànhốtchặt.Nhốtvàotrongmộtcănphòngdàibamươicen-ti-mét,rộngbamươicen-ti-mét,trongmấyngàyởđó,anhởtrongmộtnơitốiđen,điềuđángsợchínhlà,anhchỉcóthểcứthếđứngmãi,cònkhôngđủchỗđểmàngồixổmxuống,chứđừng

nóiđếnnằmxuốngđểngủ.Nhưvậyanhsẽbiếtcảmgiácsốngkhôngbằngchết lànhư thếnào.Anhchắckhôngmuốn thửmộtchútcảmgiácđóchứ?”

LâmTiêuvẫnkhôngphốihợp,vẫnkhônglêntiếng.TừSáchnói:“Đượcrồi,anhđừnggiảvờnữa,tôi làngườinghiêncứutâmlý,tôibiếtanhvẫncònlâumớiđếnđộtuyệtvọng,bịnhốtđếnmứcxảyratrởngạitinhthần,đừngcóđóngkịchnữa.”

LâmTiêuchợtchớpmắt,nhưthểbịngườitanhìnthấutâmcan.

TừSáchcười:“Anhbiếttôiđãpháthiệnnhưthếnàokhông?Tôipháthiệnanhđãđổikênhtivi.”

Anhgiơtaylênnhìnđồnghồđeotay,ồmộttiếng,tiếpđếnnói:“Vàothờigiannày,nhữngkênhtivikhácchẳngcógìthúvị,kênhduynhất có thể xem chính là tin tức về dân sinh, kênh anh vừa xem,chẳngphảichínhlàbảntinsao?Thếnhưngsángnaylúctôirờikhỏiđây,tôinhớlàtiviđangdừngởkênhđiệnảnh.Nếuanhthựcsựđãhoàn toàn tuyệt vọng, liệu còn biết chuyển kênh xem sao? Ha ha,không cần giả vờnữa, khảnăngdiễn xuất của anh khôngđược tốtlắm.”

Lúcnày,LâmTiêucuốicùngcũngmởmiệngnói:“Rốtcuộcanhmuốnnhưthếnàomớichịuthảtôira?”

“Anhthấyđấy,anhlạilộrasuynghĩthựcsựtronglòngrồi,nếunhưanhthựcsựthấytuyệtvọng,thìanhnênhỏitôibaogiờgiếtanh,tronglònganhvẫncònômấphyvọngđượcthoátrangoài,chonênmớihỏitôilàmthếnàomớichịuthảanhra.”

LâmTiêuhừmộttiếng.

TừSáchnói:“Chỉcầnanhnóichotôinhữnggìtôimuốnbiết,tôisẽthảanhđi.”

LâmTiêulắcmạnhđầu:“Anhsẽkhônglàmnhưvậyđâu!”

TừSáchngẩnngườimộtlát,rồinói luôn:“Anhrấtthôngminh,đãnhậnralờinóidốicủatôi.Nóithực,tôithựcsựvốnkhôngđịnhthảanhcònsốngmàrờikhỏiđây.Anhrangoàirồi,tôichẳngphảilà

sẽbịbắnchếtsao?Anhchắcchắnchorằng,chỉcầnanhkhôngnóihếtnhữnggìanhbiết,thìanhvẫncòngiátrịlợidụng,tôitạmthờicũngkhôngnỡgiếtanh.Anhmuốnkéodài thêmthờigianmộtngày, thìxácsuấtcảnhsáttìmthấyanhcũngcaothêm1%,chonênanhkhôngmuốnphốihợpvớitôi.Thựcrasuynghĩcủaanhlàsai lầm,chodùhômnayanhkhôngnóichotôitoànbộsựviệcanhbiết,tôitạmthờicũng sẽ không giết anh. Bởi vì tôi bắt buộc phải đợi đến sau khiVương Tu Bang chết,mới có thể giết anh. Ít nhất để cho anh cònsống,ngộnhỡhànhđộngsaunàycủatôithấtbại,tôicòncóthứđểmàthươnglượngvớicảnhsát.”

LâmTiêunghexong,imlặngkhônglêntiếng,ủrũcúiđầu.

TừSáchnói:“Hômnaynóihơinhiềuđiềuthừathãi,hãybắtđầuchủđềtròchuyệncủachúngtanào.Tôihyvọnganhcóthểnhìnrõtìnhthế,nếunhưvẫnkhôngphốihợp,vậythìtôisẽdùngmộtsốthủđoạn,đểchoanhtỉnhngộ.Đượcrồi,tôihỏianh,VươngTuBangrốtcuộccóngườitìnhhaykhông?”

LâmTiêutrầmmặcgiây lát,cuốicùngmởmiệngnói:“Tôi... tôikhôngbiết.”

TừSáchnhìnchằmchằmvàomắtanhtahồilâu,lắcđầuvẻquảquyết: “Không, anh đang nói dối, anh chắc chắn biết. Nétmặt củangườinóithậtkhônggiốngnhưbộdạngcủaanhbâygiờ.”

CHƯƠNG46TừSáchlấytừtrênbànởphíaxamộtchiếcdùicuinhỏ,nghịch

ngợmtrêntay,nói:“Cảmgiácbịkíchđiệnchắclàkhôngdễchịuchútnào.Nếunhưtôihạthấpđiệnáp,nguồnđiệnsẽkhôngđủđểkhiếnchongười tangấtđi,mùivịđóchắc làcàngkhóchịu.Tôichưabaogiờthử,anhcómuốnthửmộtlầnkhông?”

LâmTiêu hoảng sợ nhìn anh ta bước từng bước lại gần, tuyếntâm lýphòngngự triệtđểbị sụpđổ, vộinói: “Không có,VươngTuBangkhôngcóngườitình.”

TừSáchbántínbánnghi,hỏi:“Tạisaoanhcóthểmặcđịnhnhư

vậy?”

LâmTiêudodựrồinói:“Bởivì...bởivìanhtabịliệtdương.”

TừSáchnhìnchằmchằmvàomắtanh ta,vộihỏi: “Điềubímậtnàysaoanhlạibiết?”

“Tôi...”

“Maunói!”TừSáchbiết,nếunhưtrảlờinhanh,vậythìnếunhưLâm Tiêu đang nói dối, sự sơ hở của lời nói dối đương nhiên sẽnhiều,chonênanhtakhôngchoLâm

Tiêucóthờigianđểsuynghĩ.

“Cómột lầnanhtauốngthuốcquênđể lạivị trícũ, tôivừavặnnhìnthấy.”

“Anhtauốngthuốcgì?”

“Viagra, thuốcbổ thận,Lụcvịđịahoànghoàn[2], còn có cảmấyloạitiếngAnh,tôiquênrồi.”

“Anh tốt nghiệp thạc sĩ trường Phúc Đán, lại không hiểu tiếngAnh?”

“Là...lànhấtthờitôikhôngnhớđượctên,dùsaocũnglàdoMỹsảnxuất,tênthuốctiếngAnh,bêntrêncótừđơnlàliệtdương.”

ConngươimắtTừSáchchuyểnđộng,đungđưachiếcdùicuiởtrongtay,lạnhlùnghỏi:“Anhkhônglừatôichứ?”

“Việc này... việc này tại sao tôi phải lừa anh?Không chỉ có tôi,trongSởcòncóngườikhácbiết,BácVạnCường,anh ta chắcchắnbiết.”

“BácVạnCườnglàai?”

“ThưkýcủaVươngTuBang.”

TừSáchsuynghĩmộtlát,xemratìnhhìnhmàLâmTiêunói,chắc

chắnlàchuẩnrồi.Bởivìanhtakhôngcầnthiếtphảinóidối,cũngchảđượclợiíchgì.

Nếunhưhỏiđến tìnhhình thamôhủbại củaVươngTuBang,LâmTiêu có thểnói giảmnói tránh, không tiết lộ thực tình.Bởi vìLâmTiêunếunhưvẫnmuốnsốngsótrangoài,tiếptụclàmnhânviêncôngvụ,vậythìtiếtlộviệcthamôhủbạicủalãnhđạo,rõrànglàsẽhủyhoạitiềnđồcủamình.NhưngLâmTiêunóiVươngTuBangliệtdương,đâykhôngphảilàlờinóitốtđẹpgì,chodùLâmTiêucònsốngsótrangoài,VươngTuBangnếubiếtđượcanhta tiết lộvớingườikháclàanhtabịliệtdương,cũngsẽkhôngđểyênchoLâmTiêu.Cóthểnói,LâmTiêuvốnkhôngcólýdogìđểnóidối.

Liệtdương,đâylàmộtvấnđềlớn.

VươngTuBangkhôngcócáchnàođểđốiphóvớiphụnữ,ngườinhưvậy thì trong lòngchắcchắnsẽ tự ti, chonênanh tacũng ítđitiếpkhách.Chodù là tiếpkhách,cũngvềnhàrấtsớm,khônggiốngnhưnhữngngườikhácthườngănuốngcờbạcgáigúđếntậnmuộnmớivềnhà.Cũngbởivìvậy,mớikhócóthểtìmracơhộiđểratay.

TừSáchcuốicùngcũnggiảiquyếtđượcnhữngđiềunghihoặcởtrong lòng. Lúc trước anh ta suy đoán Vương Tu Bang có lối sốngsinhhoạthoàntoànkhônggiốngvớinhữngvịquanchứckhác,chắckhôngphảichỉlàvìvấnđềtâmlývàthóiquensinhhoạtcủaanhta,thìrađápánchínhlàởđây.

Từ Sách suy nghĩmột hồi, nở nụ cười ranhmãnh: “Vương TuBangkhôngcóhứngthúvớinữgiới,vậythìanhtavớinamgiớithìsao?”

“Đương...đươngnhiênlàkhôngrồi.”

TừSáchcườikhanmộttiếng,nói:“Anhthìsao,giữaanhvàanhta, liệu có tồn tại thứ tình cảm không được xã hội công nhận haykhông?Anhtabịliệtdương,anhtacósựtựtiđốivớiphụnữ,trongrấtnhiềutrườnghợp,thườngdồnsựchúýsangnamgiới.Anhmớivàođơnvịcómấynăm,đãnhậnđượcsựtínnhiệmcủaanhta,saumấyđợtđềbạt,đãlàmđộitrưởngđộiChấppháp.Anhkhôngphảilàcóloạiquanhệđóvớianhta,tiềnđồcủaanhmớiđượcthuậnlợinhưthếchứ?”

LâmTiêucảmthấyrấtbuồnnôn,conngườitrướcmặtđây,thựcsựtâmlýquábiến thái,anhtagắngsứcbiệnhộ:“Saocó thểđược,anhđangnóigìthế!Tôi...tôilàngườibìnhthường!”

Từ Sách chép miệng, nói: “Được rồi, coi như là anh nói thực.ChúngtahãynóimộtchútvềcontraicủaVươngTuBangnhỉ.Contraianhtathếnào?”

“Cáigìmàthếnào?”

“Ừm,vídụnhưthànhtíchhọctập?”

“Nghenóithànhtíchkhôngđượctốtlắm,nhưngVươngTuBangkhôngđểtâm,anhtanóitrẻconcònnhỏ,chỉcầnsốngvuivẻlàđược.Contraianhtathíchvẽ,vẽcũngđượclắm.”

“Ồ.Vậythì,contraianhtaởtrongtrườnglàmộtcậubénhưthếnào?Vídụcóhuênhhoangkhông?”

“Việcnày,việcnàynóinhưthếnàonhỉ?”“Cứnóitheonhưnhữnggìanhbiết.”

“Nghenóihơihuênhhoang,cóđôilúcdựavàođịavịcủabốnó,bắtnạtnhữngngườikhác.”

“Con trai anh ta vẫn làhọc sinh tiểuhọcnhỉ,học sinh tiểuhọcchắc làkhôngphảidựavàohoàncảnhgiađình, chủyếu làdựavàothanhthếcủaaichứnhỉ?”

“Lần trước tôi nghe người khác nói, con trai anh ta ở trongtrườngkéobèkếtphái,tậphợpmấyđứaởlớptrênđiđánhnhau,cólầnđánhchohọcsinhkhácbịthương,VươngTuBangphảiđứngragiảiquyết.”

TừSáchchửithềmộtcâu:“Cóloạibốthếnàothìcóloạiconthếấy!Loạichóchếtnày,ởbênngoàiứchiếpngườidân,concáicủakẻquanchức,mớitítuổiđầuđãkếtbèkếtpháitrongtrường,hừhừ.”

TừSáchhỏixong,tronglòngđãcóýđồ,đangmuốnquayngườiđilêntrên,LâmTiêuđộtnhiênquỳxuống,khóclóccầuxin:“Tôicầuxinanh,anhhãychotôimộtconđườngsống,tôithựcsựkhôngchịu

đựngđượcnữarồi!”

Từ Sách quay người lại, nhìn anh ta đầy hào hứng: “Lúc cácngườibứchạinhữngngười khác, cónghĩ đến chongười khácmộtconđường sốngkhông?Nhữngđứa trẻkhácnhìn thấyngôinhàbịpháđổ,nhìnthấybốmẹcoroởtronggóckhóclóc,cũngchỉcóthểkhóctheo,đâylàmộtthứtâmtrạngthếnào?Cònconcáichúngmàythì sao,hừhừ,bé tí tuổiđầu,đãcậy thế lựccủanhàmình,ở trongtrườngkếtbèkếtpháiđánhnhau,khiđánhngườibịthương,ôngbốđứngragiảiquyết.Hừhừ,chúngmàythếmàcũngratayđược!”

“Tôisairồi,tôithựcsựsairồi,saunàytôisẽkhôngnhưvậynữa!Lầnđó,lầnmẹanh,làdoVươngTuBangralệnh,tôilúcđócũngnóicóngườichặntrướccănnhà,ngộnhỡhọkhôngđi,khimáyxúclàmviệc, rất dễ xảy ra chuyện.NhưngVươngTuBangnói, là anh ta ralệnh,cứđểchomáyxúcmạnhdạntiếnlên,họchắcchắnsẽbỏchạy.Cho dù họ không chạy, người của Viện kiểm sát đều là người củachúngta,chỉcầndọachokẻcầmđầusợhãi,nhữngcôngviệcvềsausẽdễdànghơnnhiều.Tôi, tôi cũngkhôngcócáchnàocả,nếunhưanhlàmcôngviệcnàycủatôi,cũngchắcchắn...chắcchắnkhôngcósựlựachọn,chỉcóthểralệnhtheonhưlờinóicủaanhta.Tôicầuxinanh...”

TừSáchbìnhthảnnói:“Nếunhưtôilàmcôngviệcnàycủaanh,tôisẽtừchức,tôisẽkhôngtiếptụclàmviệcác.Tấtcảđềulàđểcáicớđểhiệnthựchóalợiíchcủabảnthânmình.”

Nóixong,anhtaquayngườiđilêntrên.

Trải qua cuộc nói chuyện này hôm nay, anh ta đã cơ bản nắmđượctấtcảnhữngthôngtinanhtacầnrồi,kếhoạchtiếptheotrongđầuanhtacàngtrởnênrõnét.Anhtanhớđếnnhữnglờinói“tâmlýbiếnthái”vừarồinóivớiLâmTiêucũngcảmthấykhóchịu.

Tâmlýcủaanhtarấtlànhmạnh,anhtamuốnthểhiệnramìnhlàngườicó“tâmlýbiếnthái”,làvìsựcầnthiếtcủavởkịchnày.TừSáchvớivai tròvừa làđạodiễnvừa làdiễnviên,cóđôi lúcvìmuốndốclòngdiễnxuất,cũngkhôngcócáchnàokhác.

AnhtanghĩđếnđứacontraicủaVươngTuBang,qualờikểcủaLâmTiêu,ánhmắtchợt trởnênsắc lạnh.Anhtađã tậnmắtchứng

kiếnnhữngđứatrẻkhác,giađìnhgặpđiềubấthạnhchỉvìsựngôngcuồngcủabọnngườiđó,chỉcóthểkhóclócthảmthiết.

Concáicủabọnđóthìsaochứ?Chỉmuốnchocontrẻđượcsốngvuivẻ.Hừhừ,hysinhniềmvuicủanhữngngườidânthườngđểđổilấyniềmvuicủaconcáibọnchúng?Mớitítuổiđầuđãkếtbèkếtpháiđánhngười.

Nhữngđứabétrongtrườnghọclẽracầnphảibìnhđẳng,khôngcósựkhácbiệtvềcấpbậcđịavị, tấtcảchẳngquachỉvìbốmẹbọnchúnglànhữngngườicóquyềnthế.

ContraicủaVươngTuBangphảikhông,hừhừ,nhữngngàytươiđẹpcủatêntiểuquỷnàysắpkếtthúcrồi.

CHƯƠNG47Hômnay CaoĐông đến Sở Công an huyện làm việcmới được

mộttiếngđồnghồ,TrươngNhấtNgangđãchạyvào,vộinói:“Anhcả,VươngTuBanglạiđếnnữa,nóiLâmTiêugọiđiệnthoạichoanhta.”

“Gìcơ?”CaoĐôngkinhngạc,đứngdậy,vộivàngratheo.

Đếnmộtvănphòng,VươngHiếuVĩnhđãởđórồi,bêncạnhanhtalàmấyngườicảnhsáthìnhsựcótuổi,VươngTuBangđangngồitrongđó,đangcầmdiđộng,nóirõtìnhhình.

VươngHiếuVĩnhnói:“AnhCaođếnrồi,vậythì

GiámđốcVươnghãykể lạimột lầnnhững lờivừanóiđi.”NgữkhícủaVươngTuBanghơicăngthẳng,nói:

“Lúc9giờrưỡi,diđộngcủatôinhậnđượcmộtcuộcđiệnthoạilạ,tôiấnnútnghe,trongđóphátragiọngnóicủaLâmTiêu,cậutanói:“Tôi...tôi,anhcả,tôiở...”,cậutavẫnchưanóixong,thìđiệnthoạiđộtngộtbịngắt.”

CaoĐôngkinhngạcnói:“Cóviệcnàysao?Làmộtsốđiệnthoạilạà?Sốđiệnthoạinhưthếnào?”

VươngTuBanglậptứcđưadiđộngchoanhxem,CaoĐôngliềndặndònhânviênkỹthuậtmauđiđiềutra.Sauđóliềnhỏi:“AnhchắcchắnlàgiọngnóicủaLâmTiêuchứ?”

VươngTuBanggậtđầu:“Đúngvậy,tôicóthểkhẳngđịnh.”

Tấtcảmọingườiđềulộranétmặtbănkhoănkhóhiểu,sựviệcnàyrấtkỳlạ!

Trướctiên,bâygiờLâmTiêuchắcchắnđangởtrongtrạngtháibịkhống chế, nhưng thật không ngờ hôm qua anh ta lại lấy được diđộngcủamình,gửitinnhắncầucứu.Hômnay,thậtkhôngngờlạilấyđượcsốdiđộnglạ,gọiđiệnthoạicầucứu.

“Tôiở...”Phầntiếp theocủacâunóinàychắcchắn làmuốnnóianhtađangởnơinào,thìlạiđộtnhiênbịtắtmáy,khôngnóiđượcramanhmối quan trọng nhất. Vậy thì chắc chắn là bị hung thủ pháthiệnra.

Điểmnghi vấn chính là, hômqua anh ta đã làm thếnàođể lấyđượclạidiđộngcủamình?Tạisaolạichỉgửitinnhắncóhaichữmàkhôngnóirõnhữngtìnhhìnhkhác?Chodùkhianhtagửitinnhắnlànhânlúchungthủkhôngchúý,thờigiancấpbách,nhưngcũngcầnphảigửithêmmấychữđểlộramanhmốichứ.Thếnhưnghômnay,saoanh ta lại cóđượcmộtsốđiện thoại lạ,gọicuộcđiện thoạicầucứu,trướckhinóirađượcthôngtinthenchốtnhấtthìđộtnhiêntắtmáy.

CóphảilàlúcnàyLâmTiêuđãxảyrachuyệnrồikhông?

Elàlànhítdữnhiềurồi.

Tronglòngtấtcảmọingườiđềuthấpthỏmbấtan,chỉcóthểlolắngchờđợitiếntriểncôngviệccủanhânviênkỹthuật.

Khoảngnửatiếngđồnghồsau,ngườinhânviênkhoaVậtchứngngàyhômquabướcvào,báocáovớimọingười:“Đãđiềutratươngđốirồi,sốđiệnthoạinàychưađượcđăngkýbằngtênthật, thườngthì những cuộc điện thoại lừa đảo đều dùng loại số này. Chúng tôiđangđiềutrasốliệuởchỗnhàkinhdoanh,thẻsimnàysảnxuấttừkhinào,kíchhoạttừkhinàovàliệucóthểđiềutrarađượcdanhsách

nạptiềnvàothẻ,hyvọngcóthểxácđịnhđượcnhânvậtliênquan.Tintứcsángnayhiểnthị,tínhiệusốđiệnthoạinàyphátrathờigianchưađếnmộtphút,chỉcómộtlúcgọiđiệnthoạiđó,cũngtứclà,diđộngcủathẻsimnàysángnaysaukhimởmáy,thựchiệncuộcđiệnthoạinày,liềntắtmáy.Căncứsốliệutínhiệucòníthơncảhômqua,dõitheonguồntínhiệu,cóthểnhậnđịnhkháiquát,lúcđódiđộngđangởvị trí lấykhuvựcquảng trườngTháiBìnhDương làmtrung tâm,trongkhuvựcnămki-lô-métvuông.”

“QuảngtrườngTháiBìnhDương?”ĐộitrưởngTrầnnóivẻkinhngạc,“Đâylàkhuvựcmớixâydựngmấynămtrởlạiđây,baogồmcảrất nhiều cơ quan hành chính nhà nước của huyện cũngở đây.Ơ,GiámđốcVương,SởĐịachínhcủacácanhchẳngphải cũngởbêncạnhsao?”

Tấtcảmọingườiđềuvôcùngkinhngạc,sắcmặtVươngTuBangcàngtrởnêncăngthẳng,saovậynhỉ,tinnhắncầucứuhômquađượcgửiđigầnkhuvựcnhàcủaanhta?Hômnaythứhai,anhtađilàm,cuộcđiệnthoạicầucứusaolạichạyđếnbêncạnhđơnvịcủaanhta?Lẽnàohungthủđangthịuyvớianhta?Hungthủdạonàyđangtheodõianhta?Mụctiêutiếptheocủahungthủlàanhta?

TronglòngVươngTuBangkhôngkìmđượctràodângnỗibuồnbựclolắngbấtan.

VươngVĩnhHiếuvàCaoĐôngcùngnhìnnhau,sauđónói:“AnhCao,sựviệcnàyhơikỳlạ,anhcảmthấythếnào?”

CaoĐônggậtđầu,hỏicậunhânviênkia:“Khuvựcphủsóngtínhiệucủahômquavàhômnay,cóđiểmtrùnglặpkhông?”

“Có,nhưngkhuvựctrùnglặpchủyếulàmấychỗngoạiôhuyện,phầnlớnlàchỗđồngruộng.Hơnnữa,khuvựctrùnglặpđềunằmởvùngvenkhuvựcphủsóngtínhiệu,nếunhưcảhailầntínhiệuđềuphátra từmộtkhuvực,kếtquảphântích tínhiệucủachúngtôisẽkhôngxuấthiệntìnhtrạnghaitrungtâmcáchxanhaunhưvậy.”

“Ýcậu là,địađiểmphát ra tínhiệucủahômquavàhômnay làkhôngcùngmộtchỗ?”

“Vâng,chắcchắnlàkhôngcùngmộtchỗ.”

VươngVĩnhHiếunghĩmột lát,hỏi: “Côngviệcđiều tra loại trừkhuvựctínhiệuhômquatiếnhànhthếnàorồi?”

Mộtngườitrảlờianhta:“Cómấynhómngườibáoán,nóirằnggầnđâynghethấytiếngđộnglạthườngởnhàsátváchhaytrêntầngtrên.Nhưngsaukhichúngtôiđiềutratỉmỉ,pháthiệnrađềulàxíchmích giữa nhữngngười hàng xóm, hoặc là người báo án tự bịa ra.Tạmthờikhôngpháthiệnđượcmanhmốinàocógiátrị.”

VươngHiếuVĩnhchaumày,suynghĩgiâylát,nói:“Vậythìhômnaycầnphải tiếp tụcđiều thêm lực lượngcảnhsát, cũng tiếnhànhđiềutraloạitrừđốivớikhuvựcphủsóngtínhiệuhômnayđi.”

Mộtsốngườitánthành,nhưngmộtvàingườinói,nếunhưLâmTiêubịkhốngchế,vậythìchắclàsẽbịtróivàomộtnơinàođó,hungthủkhôngthểnàochuyểntớichuyểnluiLâmTiêugiữathanhthiênbạchnhậtđược.Việc tínhiệucủahômquavàhômnayxuấthiệnởhaiđịađiểmkhácnhau,càngcókhảnănglàhungthủcốtìnhmuốnphântánlựclượngcảnhsátchúngta,chuyểndờitầmnhìn.

VươngHiếuVĩnhkhôngđưađượcraquyếtđịnhcuốicùng,chỉcóthểquaysanghỏiCaoĐông:“AnhCao,anhthấysao?”

CaoĐôngnheomắt,hỏiVươngTuBang:“Sángnaykhianhngheđiệnthoại,chỉnghethấyLâmTiêunóimấychữ,anhcónóichuyệnvớianhtakhông?”

VươngTuBanglắcđầu:“Tôivừamuốnhỏicậuta,cậutađãtắtmáyrồi.”

CaoĐôngnói: “Khi anhnhấcmáy, cảmgiácđốiphương có thểđangởnơinào?Làởbênđườngcáihaylàxungquanhrấtyêntĩnh?”

VươngTuBangnhớlạimộtlát:“Nếunhưtôinhớkhôngnhầm,ởđầudâybênkialúcđóvẫncònnghethấytiếngcòixe,chắclàởbênđườngcáinhỉ?”

Mộtvịcảnhsátnói:“VậythìchứngtỏlúcđórấtcóthểLâmTiêuđangở trongxe,hoặc làở trong cănnhà sátngaybên cạnhđườngcái.”

Mộtngườikháclắcđầu:“Nếunhưởtrongxehoặclàởtrongcănnhàởbêncạnhđườngcái, lẽnàohung thủkhôngởbêncạnhsao?Hungthủởbêncạnh,saocóthểchophépanhtagọiđiệnthoạichứ?Nếuhungthủkhôngởbêncạnh,LâmTiêuđãcóthểgọiđiệnthoại,đươngnhiêncũngcóthểchạytrốnkhỏixeôtô,hoặclàmởcửasổxeđểkêucứu.”

CaoĐông nói với VươngHiếu Vĩnh: “AnhVương, việc này rấtkhảnghi,tôithấy,chúngtavẫncứcầnphảiđiềutra,mặcdùcókhảnănglàsẽkhôngđiềutrarađượcmanhmốigìcógiátrị,nhưngcũngkhôngthểbỏsótđượcquytrìnhcầnlàm.”

VươngHiếuVĩnhgậtđầu,vộibốtrícấpdướitiếnhànhdòhỏiởkhuvựctínhiệuhômnayphủsóng.

Tiếpđến,VươngHiếuVĩnhnóivớiVươngTuBang:“GiámđốcVương,hômquavàhômnayđềulàanhnhậnđượcđiệnthoại,sựviệcnàyrấtkỳlạ,anhxem,liệucócầnchúngtôipháingườiđitheoanhkhông?”

VươngTuBangnghĩmộtlát,lắcđầunói:“Tôithườngchỉởđơnvịvàởnhà,haituyếnđườngđi,cảdọcđườngđềulàkhuvựctrungtâm,khôngcónơinàovắngvẻ.Chỉlàtôicócậucontrai,nóvẫncònđanghọctiểuhọc,tôisợ…”

VươngHiếuVĩnhnói:“Tôihiểurồi,tôisẽbốtríngườiđểýđếnnó,anhyêntâm.”

SaukhitiễnVươngTuBangravề,mọingườiainấyđềulàmcôngviệccủamình.CaoĐôngsaukhibướcrakhỏiphònghọp,khóemôikhẽlộranụcườikhinhmạn.

CHƯƠNG48Sau khi Cao Đông quay trở lại văn phòng làm việc của mình,

TrươngNhấtNgangliềnvàotheo,hỏi:“Anhcả,chỗGiámđốcVươngđiềuđộngnguồnnhân lực lớnđểđiều tra loại trừkhuvực tínhiệuhômquavàhômnay.Chúngtaliệucócầnphảinghĩcáchđểtheosátkhông?”

CaoĐônglắcđầu,bìnhthảnnói:“Mặckệanhta!”TrươngNhấtNgangnói:“Ngộnhỡbịbọnhọđitrướcmộtbước,chúngta…chúngtachẳngphảilàsẽrấtmấtmặtsao?”

CaoĐôngcười,“Sợgìchứ?Bọnhọthuầntúychỉlàphícôngvôích, tôi dám khẳng định, cuối cùng họ cũng chẳng tìm được chútmanhmốinàocógiátrịđâu.Cứbịgiàyvòvàilầnnhưvậy,khôngchỉngười củahuyệnBạchTượng,ngay cảngườimàVươngHiếuVĩnhdẫntớicũngsẽnảysinhbấtmãnđốivớianhta,côngviệcnày,anhtacòncóthểtiếptụclàmthếnàođược?”

TrươngNhấtNganghiếukỳhỏi: “Anhcả,saoanhcó thểkhẳngđịnhlàhọsẽkhôngđiềutrarađượcmanhmốinào?”

CaoĐôngnói: “Cậuvẫnchưanhận ra,đếngiờhung thủvẫn làđangbỡncợtchúngtasao?”“Bỡncợtchúngta?”

“Cậu nghĩ xem, làm gì có vụ án bắt cóc nào, hôm qua để chongườibịbắtdùngđiệnthoạicủamìnhđểgửitinnhắn,hômnaylạimộtlầnnữađểchongườibịbắtdùngsốđiệnthoạilạgọiđiện?Hungthủngunhưlợnsao?”

“Ừm…đâyđúnglàrấtkhảnghi.”

“ĐốiphóvớiLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình,hungthủ trựctiếpgiếtluônhaingườitạihiệntrường,nhưnglạimangLâmTiêuđi.MangLâmTiêuđiđếnnayđãlâunhưvậy,cũngkhôngthấyhungthủliênhệvớibấtcứaingườinhàcủaLâmTiêu,hắncũngkhôngđưarabấtcứyêucầunào,hắnmấtbaocôngsứcđểbắtcócmộtconngười,vớimụcđíchgì?Khôngaibiếtrõcả.LâmTiêubâygiờcònsốnghayđãchết,cũngkhôngaibiếtđược.”

“Nhưng…trongđiệnthoạisángnay,chẳngphảilà

LâmTiêuvẫnnóisao?”

“Cuộc điện thoại chỉ kéo dàimấy giây, trong suốt cả cuộc điệnthoại,chỉcómìnhLâmTiêunóimấychữ,VươngTuBangkhôngnóiđượccâunào,saocóthểphánđoánởđầudâybênkiachínhlàLâmTiêu?CóthểhungthủghiâmlờinóicủaLâmTiêu,gọimộtcuộcđiệnthoại,bậtghiâmlênthìsao?”

TrươngNhấtNgangnói: “Vâng, đúngnhư vậy!” “Huốnghồ, từhômquađếnhômnay,chỉmớimộtngày,địađiểmphátratínhiệuđãbịdịchchuyển.NếunhưLâmTiêuởđầubênkiađiệnthoại,cuộcđiệnthoạihômnaylàphátđitừbênđườngcái,LâmTiêuởtrongxeôtô,hoặclàởtrongcănnhàsátbêncạnhđườngcái,anhtađãcóthểdùngtaygọiđượcđiệnthoại,lẽnàokhôngthểgâyrachútđộngtĩnhđểcầucứusao?”

“Đúngvậy.”TrươngNhấtNgangsuyngẫm,nói: “Hung thủ làmnhưvậy,mụcđíchcủahắnchínhlàmuốnchúngtalãngphílựclượngcảnh sát, phí công vô ích, cuối cùng khôngđiều tra ra được bất cứmanhmốinàocả.”

“Cậu sai rồi.” CaoĐôngnói, “Hung thủ làmnhư vậy là cómụcđích,cóthểlàlàmlãngphílựclượngcảnhsátcủachúngta,khiếnchochúngtađiềutrasaiphươnghướng,nhưngđâychưachắcđãlàmụcđíchchínhcủahungthủ.Côngtáctrinhsátcủachúngta,chođếngiờvẫnkhôngcóđượcbấtcứsựtiếntriểnnàocóthểtạonênmốiuyhiếpchohungthủ,saohắnlạiphảimạohiểmgửitinnhắn,gọiđiệnthoại,đểgâylạisựquantâmcủachúngtasao?Theonhưphongcáchgâyánthậntrọngvàhướngtớiđộhoànmỹcủahungthủ,hắnluôncốgắnghếtsứcđểhạnchếtốiđamanhmối,chứkhôngphải làđểlạinhiềumanhmối.Nếunhưhắnmuốnlãngphínhânlựccảnhsátđểđiềutrabừa,thìngaytừvụáncủaLýÁiQuốc,hắnmởngănkéoởtrongxe,lấy súngđi, lúcđócó thể lấy luônmấyvạn tệ tiềnmặt,nhưvậy thìngay lúcđầuchúng tasẽphánđoán làgiếtngườicướpcủa.Nhưnghắnđãkhông làmnhưvậy, hắnđể lại tiền,nói thẳng cho chúng tabiết,hắnkhôngvìtiền.Hắnlàmnhưvậy,hoặclàhắntựsuyxétthấythủđoạnphạmtộicủamìnhrấtcaosiêu,cảnhsátkhônglàmgìđượchắn;hoặclàhắnkhôngmuốngâythêmviệcrườmrà,hắnchỉmuốnmưusát.Chonên,hômquahắngửitinnhắn,hômnaygọiđiệnthoại,trướckhicôngtáctrinhsátcủacảnhsátvốnkhônghềtạothànhmốiuyhiếp chohắn,hắnđãvẽ rắn thêmchân, làm thêmhai việc, chắcchắnlàcóđộngcơnàođó.Chỉcóđiều,độngcơnàylàgì,thìtạmthờichúngtavẫnkhôngthểnàobiếtđược.”

“Cólẽ,hungthủlàmộtkẻtâmlýhơibiếnthái,đồngthờicũngrấttựtinlàtrítuệmìnhrấtcao,thấycảnhsátchúngta lâuthếmàmãivẫnchưapháánđược, cốýmuốnđể lại chútmanhmốichochúngta.”

CaoĐôngnóivẻphớtlờ:“Cậuđãgặpmộttênsátthủtrítuệcaolạiđặcbiệtmuốncảnhsátbắtđượcmìnhchưa?”

“Việcnày…tôivẫnchưatừnggặp.”TrươngNhất

Ngangcúiđầu.

CaoĐôngnói:“Loạingườimắcbệnhthầnkinhđóchỉxuấthiệntrong phim ảnh của nước ngoài thôi, kẻ phạm tội trong cuộc sốngthực, làmgì có tênhung thủnào lạimongmuốncảnhsátbắtđượchắnchứ?”

TrươngNhấtNgangnói:“Vậythì,nếuđiềutrakhuvựctínhiệukhôngcótácdụnggì,hãycứđểchobọnGiámđốcVươngđiềutrađi.Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta có cần bám theo Vương Tu Bangkhông?”

CaoĐôngnói: “Cóphải là cậu cảm thấymục tiêu tiếp theo củahungthủlàVươngTuBang?”

TrươngNhấtNgangnói:“Đúngvậy,tôiđoánrấtnhiềungườiđềunghĩnhưvậy.”

CaoĐôngcười,gậtđầunói:“VươngHiếuVĩnhnhấtđịnhsẽpháingườiđểýđếnVươngTuBang,nhưngnếucónạnnhântiếptheo,vậythìchắcchắnkhôngphảilàVươngTuBang.”

“Tạisao?”

“Thứnhất,hungthủmuốngiếtVươngTuBang,quákhó.Khôngcầncônganbảovệ,hungthủcũngrấtkhócóthểgiếtđượcVươngTuBang.Tôiđãtìmhiểurồi,conngườiVươngTuBangnàyhằngngàyđilàmvàtanlàmđềurấtquycủ,hơnnữagầnnhưkhôngbaogiờvềnhàmuộn.Quãngđườnggiữanhàanhtavàđơnvịkhôngcóchỗvắngvẻ,hungthủkhôngcócơhộiratay.Trừphicuốicùnghungthủsửdụngloạithủđoạnnàođó,lừaVươngTuBangđếnmộtnơikhác,nhưng…haha,VươngTuBangđãbiếtđượcnhiềuvềtìnhhìnhvụán,liệuanhtacóthểkhôngcảnhgiácđượcsao?Hắnkhôngngốcđâu.Thêmnữa,nếunhưmụctiêutiếptheocủahungthủthựcsựlàVươngTuBang,hắn liệu có cố ý gửi tin nhắn và điện thoại cho anh ta không?Đâychẳngphảilàvừavặnnhắcnhởcôngan,cầnphảiđểýbảovệVương

TuBangvàcontraianhtasao?”

TrươngNhấtNgangnóivẻkhônghiểu:“Vậy…vậythìtạisaotinnhắnvàcuộcđiệnthoạiđềulàVươngTuBangnhậnđược,hơnnữađềulàtínhiệudiđộngđượcphátraởkhuvựcnơiVươngTuBangcómặtchứ?”

CaoĐôngnói:“LâmTiêubịbắt,tinnhắnvàđiệnthoạicóthểgọichoai?Trongđơnvị,ngườilãnhđạotrựctiếpcủaLâmTiêu,cũnglàngườicómốiquanhệthânthiếtnhấtvớianhta,chínhlàVươngTuBang,tinnhắnvàcuộcđiệnthoạiđươngnhiênlàgửichoanhtarồi.Gửichonhữngngườiởcấpbậcthấpkhác,hoặclàgửichongườinhàcủaLâmTiêu, thìkhôngđủsứcảnhhưởng.CấpbậccủaVươngTuBangđủcao,càngdễdànggâynênsựchúýcủacảnhsátchúngta.Tôiđãnóirồi,bâygiờhungthủchínhlàđangbỡncợtchúngta,chúngtakhôngnênbịhungthủdắtmũi.”

“Anhcả,vậyýcủaanhlàgì?”

“Bất luậnngườicủaVươngHiếuVĩnhđiềutrathếnào,phươnghướngcủachúngtacũngkhôngthayđổi,chínhlàcứtheodõisátsaonguồngốccủalốpxe.”

Họvừanóichuyệnxongmộtlúc,diđộngcủaTrươngNhấtNgangvanglên,saukhinghexongđiệnthoại,anhtavộinói:“Anhcả,ôngchủcửahàngsửachữaxegọiđiệnthoạitới,cáingườibánlốpxechoanhtađãđếnrồi.”

CaoĐônghạ giọng nói: “Đi thôi,maudẫn theomấyngười củachúngta,mặcthườngphục,bắtgiữkín!”

_________________________________

Chúthích:

[1]Networkadapter.

[2]Làphươngthuốckinhđiểnđượclưutruyềnhàngngànnăm,cótácdụngbổâm,bổthủy,giúpđiềutrịchứngthậnâmhư.

TrongphòngThẩmvấncủađồncônganĐôngThành,mộtngườiđànôngtrungniênngồiởđằngsauôcửasổsắt,haitaybịkhóatrái rasau lưng,miệng luônhétđihét lại: “Cácanhvì sao lạibắttôi,cácanhlàcảnhsát,saocóthểtùytiệnbắtngườiđượcchứ!”

CaoĐôngngồiở trênghế,bêncạnhcòncómấynhânviên.CaoĐôngnhìnđốiphương,đeokính,chiềucaovàvócngườiđềuphùhợpvớiđặctrưnghungthủđểlại,mỉmcười,nghĩbụng,lầnnàyxemracóvẻkhảquanđây.

Mộtngườicảnhsátgiaochođốiphươngmộttờbảngbiểu,bảoanhtađiềnvào.Banđầungườinàykhôngchịuphốihợp,nhưngdướisựdọanạtcủacảnhsát,anhtađànhphảilàmtheo.

CaoĐôngcầmtờgiấylên,nói:“ĐỗVănDuy?Đãđốichiếucáitênnàyvớichứngminhthưcủaanhtachưa?”

Mộtngườitrảlời:“Đãđốichiếurồiạ!”

CaoĐôngnhìnxuốngdưới,thoángngạcnhiên:“Anhlàgiáoviêncấp3?”

Ngườiđànôngtrungniêntrảlờivớivẻbấtmãn:

“Đúngvậy,cóvấnđềgì?”

“Trường cấp 3 số 1 Bạch Tượng.” Cao Đông quay sang hỏi,“Trườngcấp3số1BạchTượngởđâu?”

Mộtngườicảnhsáttrongvùngtrảlời:“ỞtrênđườngKiếnThiết,là trường trung học trọng điểm loại 1 của tỉnh, là trường tốt nhấthuyện.”

CaoĐôngcười,quay sangnhìnngườiđó,nói: “Nói vậy thì anhcònlàthầygiáomộttrườngcấp3trọngđiểmà?Dạymôngìthế?”

“Ngữvăn!”NgườiđànôngtrungniêncótênĐỗVănDuyđólạnh

lùngtrảlờianh.

TronglòngCaoĐôngcảmthấyhơibănkhoăn,giáoviêndạyngữvăn thì chắc làkhôngcóđầuócphạmtội chặt chẽcẩnmậtđến thếchứ,nếunhưdạymônkhoahọckỹ thuật thìhợp lýhơn.Hơnnữahungthủcólẽlàmộtngườicóđiềukiệnkinhtếkhá,cònanhtathì…

CaoĐônghỏitiếp:“AnhcóxeAudikhông?”“Anhnóigìcơ?”Anhtakhônghiểunổi.

“TôihỏilàcóphảianhcómộtchiếcxeAudikhông?”Ngườiđànôngtrungniênđóquảquyếttrảlời:

“Khôngcó,tôichỉcómộtchiếcxeSkoda.”

CaoĐôngmímmôi:“Cóphảimộtquãngthờigiantrước,anhcómượnmộtchiếcxeAudi?”

Ngườiđànôngtrungniênđóhét lớn:“Cácanhđangnóigì thế!Muốnvuvạgìchotôi!TôichưabaogiờláixeAudi,tôisaocóthểcóxeAudiđược!”

CaoĐôngchaumàynói:“Vậymấytuầntrước,tạisaoanhlạibánsáulốpxechocửahànghômnayanhđếnrửaxe?ChiếcxeSkodacủaanhkhôngdùngloạilốpnàythìphải?”

Ngườiđànôngtrungniênnghĩmộtlát,chợtnói:“Mấychiếclốpnày là do tôi nhặt được, tôi không biết là của người khác, tôi thấychúngđể trênđườngmấyhôm,khôngaiđểý,nên tiện thểđemđi.Đượcrồi,tôiđãnhặtmấychiếclốpxe,đúnglàchúngkhôngphảicủatôi,cácanhcũngkhôngđếnnỗiphảiđốixửvớitôinhưvậychứ!Nếucần thì tôi trả tiền, bồi thường cũng được, như vậy lẽ nào lại cấuthànhtộiăntrộmsao?”

“Anhnhặtđược?”CaoĐônghơibấtngờ,thoángnhậnra,lầnnàylại làbikịchrồi,anhđànhhỏi: “Ởđâumàcónhiều lốpxechoanhnhặtthế?Anhnóilànhặtđược,vậyanhnhặtđượcởđâu?”

“TrênđườngKiếnThiết,cáchtrườngcủachúngtôikhoảngbảy,támtrămmét,ởđócómộtconđườngnhỏrẽquặtvào,ngayởngãrẽ,balầnđềulàtôinhặtđược.”

“Anhnhặtlốpxebalần?”

Người đàn ông trungniên hơi đỏmặt: “Đúng vậy, điều này tôithừanhận,lầnthứnhấtnhìnthấycóhaichiếclốpxeởđó,nhìncóvẻnhưđãđượcvárấtnhiềulần.Hômsautôiđiqua,pháthiệnralốpxevẫnởđó,tôinghĩchắclàngườikhácđemvứt.Trướcđâykhithaylốpxecủatôi,đãbánchocửahàngsửaxe,tôibiết lốpxecũcóthểbánđược,chonêntôiđãdừngxe,khiêng lốpxeđóvàocốpxe,rồiđembánchocửahàngsửaxe.”

“Sauđóthìsao?”

“Lầnđầu là tôinhặtđượchai cái, cáchmấyhômsau, lúc tôiđilàmvềlạinhìnthấyhaichiếclốpxeđểởvịtrícũ,tôilại lấyđi.Lầnthứbacũnglàmấyngàysauđó,vàcũnglàhaichiếclốp.Tìnhhìnhlànhưvậy.”

“Vìsaocảbalầnđềumộtmìnhanhnhặtđược,cóquátrùnghợpkhông?”

“Ngãrẽđórấtvắngvẻ,lốpxelớnnhưvậy,ngườinhặtráccóthểsẽtưởnglàcủangườikhác,khôngdámnhặt.Lúctôiđilàmvềnhìnthấynênđươngnhiênlànhặtrồi.”

Theo lời kể của anh ta, có vẻ như tạm thời khôngphát hiện rađiểmnàobấtổn,loạitìnhhuốngnàyhìnhnhưcũngrấthợptìnhhợplý.Hungthủvứtlốpxehỏnglạiởbênđường,thầygiáodạycấp3láixeđiqua,nhặt lốpxevàbánchocửahàngsửaxe,hơnnữađịachỉnhàởtrêntờkhaicủangườithầygiáonày,vừavặnlàtiệnđường.

Cũngchínhlà,saukhithầygiáođilàmvề,láixementheođườngKiến Thiết, phát hiện ra lốp xe, đemđi, vẫn tiếp tụcmen theo conđườngKiếnThiếttrởvềnhà.Trênđường,điquacửahàngsửaxemàanhtavẫnthườngrửaxe,bènbánlốpxelạichocửahàng.Nơinhặtđượclốpxevàcửahàngsửaxeđềunằmởgiữaconđườngtừnhàvàtrườnganhta.Hợptìnhhợplý.

CaoĐôngkhôngcamtâm,mấtbaonhiêunguồnnhânlựcđểđiềutrarađượcmanhmốivềlốpxe,kếtquảlạigiốngnhưchiếcxemáyđiệnlầntrướcsao?

Anhnói:“AnhquenLýÁiQuốcchứ?”“LýÁiQuốc?LýÁiQuốcnàocơ?”

“TrướcđâylàphógiámđốcSởCônganhuyện.”

“Anh ta à?” Thầy giáo nói vẻ kích động: “Chẳng phải anh ta đãchếtrồisao,tôisaolạicóthểquenvớianhtachứ?Cácanhđừngcóvuvạchotôi,tôichỉnhặtmấychiếclốp,cácanhnhắcanhtavớitôiđểlàmgì!”

CaoĐông nhìn chằm chằm vào phản ứng của người thầy giáo,mỉmcười:“Saoanhlạikíchđộngnhưthế,liệucóphảilàcósuynghĩgìkhông?”

Thầy giáo đành phải cố gắng kìm nén giữ bình tĩnh, nói: “Rốtcuộclàcácanhcóýgì?”

CaoĐôngnói:“AnhquenbiếtLýÁiQuốckhông?”Thầygiáokiênquyếttrảlời:“Khôngquenbiết!”

CaoĐônghỏi:“AnhquenbiếtTrươngTươngBìnhkhông?”

“AilàTrươngTươngBình?”

CaoĐôngkhôngtrựctiếptrảlờianhta,chỉnói:“AnhcósuynghĩgìvềvụánLýÁiQuốcbịgiếtkhông?”

“Tôicóthểcósuynghĩgìchứ,tôiđâucóquenvới lãnhđạocấpcaonhưthế.”

CaoĐông thởdài,nói: “Bâygiờanhnói sự thật cònđược.Nếunhưchúngtôiđiềutrara,anhcóquenbiếtLýÁiQuốchoặcTrươngTươngBình,đếnlúcđóthìphiềnphứclớnđấy.”

Thầygiáonóivẻkíchđộng:“Anhnóilinhtinhgìthế!Tôilàmộtthầygiáo,mộtngười thầygiáoanphận thủ thường, tôi chẳngphảicũngchỉlànhặtmấychiếclốpthôisao?Rốtcuộccácanhmuốnthếnào?”

CaoĐôngnói:“Anhcóbiếtlàmấychiếclốpanhnhặtđượcnày,cóliênquanđếnvụánmạngđặcbiệt12.6không?”

“Không… không phải chứ.” Thầy giáo bị Cao Đông dọa cho sợchếtkhiếp,mặttrắngnhợt.

CaoĐôngcười:“Nếukhôngchúngtôi tìmanh làmgì?Việcanhnhặtmấychiếclốp,chúngtôithừahơià,mấtbaonhiêucôngsứcvấtvảmớitìmthấyanh.”

“Anh,anhkhôngđượcnóibừa,đểtôinghĩxemnào.”Thầygiáođộtnhiênbìnhtĩnhhẳn,sauđónói:“Thựcsựkhôngliênquangìđếntôi,tôinhớlạirồi,sựviệccủaLýÁiQuốcxảyravàođầutháng12nhỉ,trướcđótôiđangởHọcviệngiáodụctỉnhHàngChâuđểhọclớpbồidưỡnghuấnluyện,họccảngàytrongvònghaituần,trongtrườnghọccòn có ba giáo viên cùng đi với tôi, anh có thể hỏi bọn họ. TrongkhoảngthờigiannàychúngtôichưatừngrờikhỏiHàngChâu,khôngthểnàochạyvềhuyệnBạchTượng,tôikhôngthểnàocóliênquangìđếnvụáncả.”

CaoĐônggiậtmình,nếunhưngườinàycóđượcchứngcứngoạiphạm,vậythìngười thầygiáođangởtrướcmặtđâyhoàntoàn loạitrừkhảnănglàhungthủrồi.Cuộcđiềutra lầnnàylạicũnggiốngyhệtnhưcuộcđiềutrachiếcxemáyđiệnlầntrước,thấtbạihoàntoàn.

CaoĐôngthấtvọngđứngdậy,dặndònhữngngườikhácđiềutraxácminhtìnhhìnhanhtanóivớinhàtrường.

Đếnchậptối,TrươngNhấtNgangquay lạibáocáo:“Anhcả,đãđiềutrararồi,ngườigiáoviêncótênĐỗVănDuynàytừngày2tháng12đếnngày14tháng12vẫnluônởcùngvớibagiáoviênkhácởtrongtrường,họcbồidưỡngởHọcviệngiáodụctỉnhHàngChâu.Sángvàchiều họ đều phải lên lớp, bốn người ở cùng trongmột ký túc xá,khôngcóaigiữachừngrờikhỏiđó.Tốimỗingàycũngđềucómặt.

Hơnnữa,nămkia,anh ta làgiáoviêncaocấpđượcđiều từAnHuyđến,đúnglàkhôngquenbiếtvớiLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình.NgoàiraanhtacũngkhôngcóxeAudi.Lờikhaicủaanhtavềthờigianbán lốpxecũng trùngkhớpvới sổghi chépcủacửahàngsửaxe.”

CaoĐôngthởdài:“Xemrahungthủlạigiởtròchemắtrồi.Thôibỏđi,thảanhtara,xinlỗianhta,nóilàbởivìđiềutravềtangvậtlốpxenênđãảnhhưởngcôngviệc cảmộtngàycủaanh ta,bảoanh ta

bảomậtchochúngta,sựviệcnàykhôngđượcnóivớingườikhác.”

“Vâng.”

CaoĐôngđiđếnbêncửasổ,lặnglẽchâmmộtđiếuthuốc,nhìnrađằngxa:“Tênhungthủ,rốtcuộcmàyđangởđâu?”

Đếncuốituần,làvàothángChạp.

Vàothángcuốicùngtrongnăm,thườnglàgiaiđoạnxảyranhiềuvụántrongxãhộinhất,cómộtsốcôngnhânsiêngănnháclàmmuốnrạngrỡtrởvềquê,nênđãgâyramộtvàivụ.

Chonên,thángnàylàgiaiđoạnxảyranhiềuvụtrộmcắptrấnlộtnhất.

Côngancũngkhôngthểnàovìvụán12.6chưapháđượcmàcứkéodàimãi,nếunhưlạixảyramấyvụánxãhộigâyảnhhưởnglớn,thìnămnaycôngancàngkhôngđượcthoảimái.Hơnnữamặcdùvụánvẫnchưapháđược,nhưngphầnthưởngcuốinămvẫncứcầnphảitrao, vẫn phải dồn một ít nhân lực để càn quét mại dâm, cờ bạc,nghiệnhút.

Huốnghồ,vụánchođếnbâygiờ,đãrơivàongõcụt.VươngHiếuVĩnhvôcùnghốihậnđãnhậnvụánnày,vốndĩanhtatưởngrằngvụán này ảnh hưởng rất lớn, có thể điều phối được nhiều lực lượngcảnh sát.Huống hồ gần nơi xảy ra vụ án bố trí dày đặcmáy quaycameragiámsát,cóthểdễdàngbắtđượchungthủ.Pháđượcvụánlớn

loạinày,làcóthểtíchlũyđượcvốnliếngchínhtrịnhất.

Aingờtìnhhìnhvụánmặcdùkhôngphứctạp,chỉ làhungthủquáxảoquyệt,tấtcảchứngcứđềuchỉđểchohọđiềutramộtnửađãmất hếtmanhmối.Những chuyên gia trinh sát hình sựmà anh tađemtớicũngthậtsựkhôngbiếtcầnphảibắttaytừđâu,chỉhyvọngđột nhiênmộtngàynàođó, hung thủngộnhỡbị bắt vìmột vụ án

khác,từđó“vôtình”pháđượcvụán12.6.”

Nhưngaicũngđềubiết,loạikhảnăngnàygầnnhưkhôngtồntại,bởivìhungthủ làmộtngườicó trí tuệcao,muốnthựchiệnnhữnghànhđộngnàycũngsẽkhôngtìmđồngbọn,càngkhônggiốngnhưnhững tên thổphỉở trongxãhội, cókhi saukhiuống rượu liền lỡmiệngkhairasựthật,vàbịbắtgọn.

VươngHiếuVĩnhbâygiờđangnghĩlàmcáchnàođểcóthểphủitay không làm nữa,mời thần đến thì dễ còn đuổi thần đi thì khó.Nhấtthờianhtacũngkhôngnghĩrađượclàmthếnàomớicóthểgỡbỏđượcchứcvụtổtrưởngtổchuyênán,trởvềSởCôngantỉnhđểtiếptụcvịtrítrưởngphòngcủamình.

Chonên,VươngHiếuVĩnhkhôngcóýkiếngìđốivớiviệccônganhuyệnkiếnnghịtạmthờiđiềunguồnnhânlựccủavụán12.6trởvềđểtậptrungtinhlựcvàonhữngvụántrịanthángcuốinăm.

VàanhtađãpháingườitheodõibảovệVươngTuBangmấyngàynay,pháthiệnraquỹđạohànhđộngcủaVươngTuBangrấtcóquyluật,nhữngnơianhtađiquahằngngàyvốnkhôngcócơhộiđểchohungthủratay.Lúcnàyanhtamớibừngtỉnh,thảonàomàbọnCaoĐôngchẳngbuồnquantâmđếnsựannguycủaVươngTuBang,thìraCaoĐôngđã sớmpháthiện rađiềunày.Hơnnữacũngnhận rahung thủgửi tinnhắn,gọiđiện thoạichoVươngTuBang, làbởivìVươngTuBang là lãnhđạo trực tiếp củaLâmTiêu, không gửi choanhtacòncóthểgửichoai?

VươngHiếuVĩnhcũngđươngnhiênlàrútnguồnnhânlựctheodõibảovệVươngTuBangđểlàmnhữngviệckhác.

Đươngnhiên,việccảnhsátkhôngtheodõiVươngTu

Bangnữa,TừSáchcũngđãchúýthấy.

Một tiểukhudâncưcao cấpquymônhỏởngoạiôhuyện,hoaviênKimỐc.

Tiểukhunàynămngoáimớixâydựngxong,chonênmớichỉcóítngườivàoở,cómộtsốcănhộvẫnđangsửachữa,phầnlớncănhộđềuchưacóngườiở.NhữngcôngtrìnhkỳII,kỳIIIphíasaucủatiểu

khu vẫn cònđang triển khai. Chonên, phòngQuản lý của tiểu khucũngchưađượchoànbị.

Bảygiờtối,PhógiámđốcSởQuảnlýthànhphốThiệuCươngđếnhoaviênKimỐc,đâylànơianhtanuôinhântình.

Anh ta hơn 40 tuổi, sức lực dồi dào, có tiền có quyền, đươngnhiênkhôngmuốnngàyngàyphảiđốidiệnvới“conmụgià”ởnhà.

Nămkia anh tamới quenđượcmột cô sinh viên học cao đẳngxinhđẹpnontơ,đặcbiệt lànhữngchiêutròđiêuluyệntrêngiườngkhiếnanhtađiênđảo,thếlàanhtabènmuacănhộnày,bốtrícôtìnhnhânbénhỏởđây.

Thôngthườnganhtamộttuầnítnhấtcũngởlạiđâybađêm,bàvợanhtađươngnhiêncũngcónghephongthanh,nhưngcôtacũngnghĩthoáng,ngườiđànôngngoilênđượcđếnchứcvụnày,làmgìcóai không ra ngoài chơi bời chứ? Nhìn thấy những vị quan chức ởxungquanhcũngđềunhưvậy,tronglòngcôtacũngđượccânbằng,thườngxuyênđánhmạtchượcvớimấybàvợcủacácvịquanchứckhác,hoặclàđimuasắm,hưởngthụcuộcsống.Khôngcanthiệpđếnđờisốngriêngtưcủaanhta.

ThiệuCương bước vào trong hành lang tòa lầu số năm, anh tavừamớibậtsángđèncầu thang,một thứcứngchắcđãgíngayvàosaugáyanhta,tiếpđếntruyềnđếnmộtgiọngnóilạnhlùng:“Khôngđượcđộngđậy,độngđậylàtaobắnngay!”

TínhcáchThiệuCươngvốnrất“hung”,chonênnhữngnămtrướckhi vừa mới vào đội Quản lý thành phố, đi ra ngoài quản lý, mọingườiđềusợanhta.Nhưngkhianhta làmmấynămphógiámđốcSở,tínhcáchhunghãnđóđãbớtđikhánhiều.Lúcnàykhibiếtphíasaugáymìnhlàmộtkhẩusúng,phảnứngđầutiênchínhlà,gayrồi,gặpphảicướpbóccuốinămrồi.

Đây là vùng ngoại ô huyện, lại là tiểu khumới xây dựng, trộmcướpchạyđếnđâycũngrấthợplý.

Khóemiệnganhtakhẽgiật,khôngphátratiếngnào,haitaydangđểgiữakhôngtrung,vẫngiữnguyêntưthếấncôngtắcđèn,chânhơirunrẩy,khóemắttừtừliếcvềphíasau,nhìnthấymộtngườiđànông

độimũlenvàđeokhẩutrangtrắng,đangdùngsúnggívàođầuanhta.

Têncướpnói:“Ngườianhem,mượnchúttiềnvềnhàănTết,hãyphốihợpmộtchút,nếuanhhétlên,haianhemchúngtacùngxuốnghoàngtuyền.”

ThiệuCươngcổhọngkhôkhốc,nghĩthầmmìnhdùsaocũnglàngười từng trải, cần phải bình tĩnh, không được ép đối phương,nhữngtênchócùnnàynếuépchúngquá,sẽnổsúngthật.Hắnchẳngphảimuốntiềnsao,muốnbaonhiêucứđưahếtchohắnlàđược.Anhtanóigiọngrunrẩy:“Anhà,tôi…anhmuốntiền,thìcứlấyđi.”

Têncướpcườikhẩy:“Được,đi,lênlầu,vàonhàmàylấytiền.”

“Vì…vìsaophảilênlầu,trongtúitôicótiền.”

“Màyđừngcónhiềulời,màytưởngrằngbốmàyđâymuốncầmsúnggívàođầumàyà!Ômtúitrướcngực,đilên,vàotrongphòng!”

ThiệuCươngđànhphảilàmtheo,ômtúitrướcngực,bịtêncướpgí súng vào đầu, thận trọng bước từng bước lên trên, đến tầng 2trướccửanhàanhta,têncướpnói:“Trongnhàcóngườichứ?”

“Ừm,cómộtngười.”

Tên cướp lôi ramộtmảnhbăngdínhđã chuẩnbị sẵn, dán vàomắtthầntrêncửa,bởivìhắnlolắngnếunhưngườiởbêntrongnghethấytiếngmởcửa,nhòmvàomắtthầntrêncửavàthấycảnhtượngbênngoài,rấtcókhảnăngsẽkhóatráicửa,khôngchohọvào,chạyvàophòngđểbáocảnhsát.Đồngthời,cũngdánluônmắtthầntrêncửacủacănhộđốidiện.

Têntrộmnàysuynghĩtinhtếtỉmỉthật.

“Saukhimởcửamàybảonókhôngđượclêntiếng,nómàhétlên,taonổsúngbắnmàyngay.Màynhìnchorõ,đây làsúng thật!”Têncướpcốtìnhhuơsúngtrướcmặtanhta,đểanhtanhìnrõ.Vỏkimloại,đólàkhôngphảilàsúngđồchơi.

ThiệuCươngđaukhổcắnmôi, runrẩynhétchìakhóavàonắm

cửa,cửavừamởra,mộtcôgáiởbêntrongđangđịnhlaovềphíaanhta,độtnhiênpháthiệnracóngườiđangcầmsúnggívàođầuanhta,đangđịnh lên tiếng,ThiệuCươngvộihét: “Đừngkêu!Đây…đây làbạnanh.”

Côgáiđờđẫnđứng im,khôngbiếtphảixửtrírasao.Têncướpcườihihi: “Ngườianhem,nhưvậy làđúng rồi, tôi chỉmượnchúttiềnrồiđithôi,mọingườiđềukhôngmuốngâyồnào.”

Nóirồi,giơtayđóngcửalại,épThiệuCươngvàcôgáingồixuốngghếsofa.Tiếpđến lại lấy từ trong túiáo ramộtsợidây thừng,nói:“Màyhãytróiconnhântìnhbénhỏcủamàylại.”

“Việcnày…”

“Khônglàmtheoà?Chúngmàykhôngbịtróilại,saotaocóthểlấytiềnđược?”

ThiệuCươngvẫnkhôngnhúcnhích.

Têncướpcườihihi,chĩanòngsúngvềphíaThiệuCương,anhtacàngcóthểnhìnrõ,đâyđúnglàkhẩusúngthật.

ThiệuCươngđànhphảilàmtheo,tróicôgáilại,sauđó,dướisựépbuộccủatêncướp,ThiệuCươngđànhphảitróichânmìnhlại,têncướpmột tay cầm súng chỉ vào anh ta, trói hai bàn tay của ThiệuCươngởhai tayvịn trênghế sofa.Sauđó,hắn thận trọngkiểm tramộthồi,nhétsúngvàotrongtúiáo,lấyramộtsợidâythừngmới,tróicảThiệuCươngvà côgáiđó lại vớinhau, tróihaingười chặt cứngnhưchiếcbánhtétkhôngthểnhúcnhíchđược,miệngthìbịnhétgiẻ.

Saukhi làmxonghếtnhữngviệcnày, têncướpbậtcười:“GiámđốcThiệu,anhthậtbiếtphốihợpđấy.”

Miệng Thiệu Cương bị nhét giẻ không phát ra được âm thanhnào,nhưngtrongánhmắtcủaanhtahiệnrasựchấnđộngkinhngạctrong lòng lúc này. Tên cướp này sao lại biết được thân phận củamình?Têncướpnói tiếp: “Khẩusúngnày là súng thật.Màycóbiếtsúngnàylấytừđâukhông?Hihi,đâylàsúngcủaLýÁiQuốc.”

MắtThiệuCươngtrợntrừngvừatovừatròn,anhtabiếtđiềunày

cónghĩalàgì.

Têncướpnóitiếp:“Vậythìmàychắccũngbiết,hômnaytaotìmđếnmày,chẳngphảilàvìmuốnmượntiềnđểvềquêănTết,thứtaomuốnmượnchínhlàmạngcủamày.Cònvềcôem,vốndĩcôkhôngliênquangìđếnsựviệcnày,aibảocôlàmngườitìnhcủaGiámđốcThiệuchứ?Mấynămnay,côđãđượchưởngđủnhữngđiềukiệnvậtchấtưuviệtrồinhỉ,đangtuổitrẻkhỏelạikhôngchịulàmlụngkiếmăn,côcũnglàkẻsiêngănnháclàm.Từngđồngtiềncôtiêu,thựcracũngthấmđẫmsựđãingộbấtcôngmànhiềungườiphảichịuđựng.Chonên,haingườicácngươi,tạmbiệtnhé!”

Anhtarútramộtchiếcdùicuiđiệnnhỏ,bướcđến…

PhógiámđốcSởXâydựngthànhphốHồSinhSở,ngườiAnHuy,đếnhuyệnBạchTượngcũnghơnmườinăm,mọingườiđềugọiôngtalà“HồSúcSinh”,nghenóicontraiôngtavàcontraichủtịchhuyệnhợp tácmởcông ty,bao thầu rấtnhiều công trìnhchínhphủ tronghuyện,làmănchẳngragì,trongnhàcórấtnhiềutiền.

Độiphádỡcủacảitạokhuvựccũ,nghenóicómộtbộphậnlàdocontraiôngtađưatới.

Ôngtađươngnhiênlàcàngphảichếtrồi.

HồSinhSởđãhơn50tuổi,ôngtarấtchúýdưỡngsinh,chỉcầnkhôngcóbuổitiếpkhách,trờikhôngmưa,hằngngàysaubữacơmtốimộtgiờđồnghồ,ôngtađềuchạybộởkhuvựcbênngoàitiểukhu.Đâylàmộtthóiquencủaôngta,dùmùađôngcũngnhưmùahè.

Hômnaycũngnhưvậy,chỉcóđiềuhômnayôngtaluôncảmthấytronglòngbấtan,nhưngkhôngnóirađượclýdotạisao.

Cũngnhưmọingày,ôngtachạybộtrênconđườngrợpbóngcâyởphíabênngoài tiểukhu, conđườngnày ítngườiqua lại,mùahècũngchỉcómấyngườigiốngnhưôngluyệntậpthânthể.NhưnggiờđãlàthángChạp,ngườitậpluyệnkháthưathớt.

Ông ta chạybộ trênphầnđườngdành chokháchbộhành, tiếnvàotrongbóngtốicủamộtcâyđạithụởbênđường,tiếpđóđộtnhiênmấtđitrigiác.

Hơn 11 giờ đêm, cómột người ở đằng xa đốt pháo hoa, chỉ làkhôngaingờđược,ởchỗsâutrongvùngđồngruộnghoang,đúnglúcnày,lạixảyramộtvụánmạng.

Ngàyhômsau,trênconđườngrợpbóngcâyđầynhữngxecảnhsát,VươngHiếuVĩnh,CaoĐôngvàQuáchHồngÂnđềuđứngởbênđường.VươngHiếuVĩnhsắcmặtnhợtnhạt,lúchútthuốc,ngóntaycònbấtgiácrunrẩy.

Trôi quamột khoảng thời gian, bác sĩ pháp y Trần bước ra từtrongđồngruộng,VươngHiếuVĩnhvộihỏi:“Thếnào,cópháthiệngìkhông?”

BácsĩphápyTrầnnói:“Bướcđầuphánđoánkhoảngthờigiantửvong lànửađêmhômqua, cụ thể thì vẫnphải làmgiámđịnh thựcnghiệm.Nạnnhân cũng giốngnhưhai vụ án trước, đều là bị dùnglưỡilêbacạnhđâmthẳngvàotim.Hiệntrườngpháthiệnravếtchân,dùngmắtthườngquansátướclượng,chínhlàcùngmộtvếtchânđểlạiởvụáncủaTrươngTươngBình.”

Mộtchuyêngiatrinhsáthìnhsựnói:“Xemrahungthủbiếtđượcchúngtađãnắmđượcvếtchâncủahắn,hắncũngkhôngcầnphảichegiấunữa.”

VươngHiếuVĩnhrítmạnhmộthơi thuốc: “Còncógìkhácnữakhông?”

“Nạn nhân bị hung thủ khống chế trên phần đường dành chokháchbộhành,rồikéovàotrongđồngruộng,tôiđoán,hungthủvẫndùngcáchthứccũ,trướctiênkíchđiệnlàmchongấtxỉu.Tấtcảlàkéokhoảnghơnnămmươimét,vàophíasâuởtrongvùngđồngruộng,lạilàlúcnửađêm,chonêntôinghĩlàrấtkhócóngườitậnmắtchứngkiến.”

“Chỉ có vậy thôi sao? Không có những manh mối khác sao?”GiọngnóiVươngHiếuVĩnhrunrẩy.

BácsĩTrầnnói:“KhoaVậtchứngchúngtôichỉcóthểlàmđượcnhững điều này, trên đoạn đường này không cómáy quay cameragiámsát,erằng…erằngcòncóítmanhmốihơnhaivụántrước.”

VươngHiếu Vĩnhmắt lấp lánh lay động, giằng comột lúc lâu,cuốicùngcũnghướngánhmắtvềphíaCaoĐôngvàQuáchHồngÂn:“AnhCao,anhQuách,lạicóthêmmộtphógiámđốccủaSởXâydựngthànhphốnữa,việcnày,cácanhxem…”

QuáchHồngÂnkhônglêntiếng,CaoĐôngmímmôinghĩgiâylát,nói: “Khôngcó cáchnàokhác,mấyngười chúng taquayvề tỉnhđểtiếpnhậnđiềutrathôi.”

TừSáchmộttaycầmchiếcgậynhựatrônggiốnghìnhquảchuối,mộttaycầmmộtốngthépnhỏđixuốngdướitầnghầm.

LâmTiêuđangngồiủrũ,haimắtvôthầnnhìnvàotivi.TừSáchđiđếntrướcchiếclồng,tươicườirạngrỡ,nói:“Giơtayra.”

LâmTiêurụtngười,nói:“Anhmuốnlàmgì?”TừSáchcườixảotrá:“Tôibảoanhgiơtayra.”

LâmTiêusợhãinhìnTừSách,càngrụtngườilại,nói:“Anh…rốtcuộcanhmuốnlàmgì?”

“Anhkhôngthòtayraà?”TừSáchkhôngvội,quayngười,lấymộtchiếcbậtlửakimloại,bậtlửalên,tiếpđó,bènhơmộtđầuốngthéplêntrênngọnlửa,kéodàiđúngmộtphút,ốngthéphồngrực.TừSáchcườivàgiơốngthépvàotronglồng,nói:“Anhkhônggiơtayra,làtôisẽthòvàođấy!”

LâmTiêuvộivàngkinhhãihétlên:“Tôithòtayra,tôithòtayra.”

TừSáchcườivàthuốngthéplại.

SaukhiLâmTiêugiơtayra,TừSáchlấymộtsợidâythừng,buộcchặttayLâmTiêuvàolồng,sauđócùngmộtcáchtươngtự,cũngtrói

bàntaykialạinhưvậy.

Anhtalầnlượtmởmườimấyổkhóaởtrênlồngra.“Anh…rốtcuộcanhmuốnlàmgì?”LâmTiêukêuthétlên.

TừSáchmặckệanhta,mởlồngra,kéochânanhtara,cũngtróivàolồng.

Thế là,LâmTiêuphủphụcxuốngdướiđất, cả cơ thể và tứ chiđềubịnhốtchặtvàobốnphíatronglồng,khôngthểnàonhúcnhíchđược.

SauđóTừSáchlấyracáigậynhựa,bôithêmmộtítVaselinevàophíađầu,nởnụcườiquáidị:“Lầnđầuđúnglàhơiđau,chịukhómộtchútnhé.”

GiữatiếngkêuthétđauđớncựcđộcủaLâmTiêu,Từ

SáchnhétthứđóvàotronghậumôncủaLâmTiêu.

“Mày,màybiếnthái…”LâmTiêuđauđớnrãrờithốtlên.

TừSáchdừnglại,mỉmcườinhìnanhta,lắcđầunói:“Tôikhôngbiến thái, anh sẽ nhanh chóng biết được đáp án thôi. Thế nào, tôimuốnbiếtkhianhbịthứđótiếnvào,rốtcuộclàcócảmgiácgì?Nóithậtsuynghĩcủamình.”

“Cầu…cầuxinanh,anhhãycho tôiuống thuốcngủ,giết tôiđi.Đừngcógiàyvòtôithêmnữa.”

“Uốngthuốcngủđểchết?”TừSáchcười,“Thuốcngủkêđơnrấtkhómua, tôi sao có thể lấy đượcnhiều thuốcngủ thế chứ.Nhưng,anhnóicũngcólý,giàyvòanhbằngphươngthứcnày,tronglòngtôicũngthấyrấtcólỗi.Đượcrồi,nếunhưanhcóthểphốihợptốt,tôisẽcóthểnghĩrađượccáchnàođểanhchếtthoảimáinhất.”

“Anh…anhthựcsựchuẩnbịgiếttôirồià?”TrongmắtLâmTiêulộrasựđaukhổvànỗituyệtvọngvôhạn.

“Chẳngphải anhbảo tôi giết anh sao?”TừSách cười trêu chọcanhta.

“Tôi…tôi…”

“Đừngcóquên,anhlàmộtnhânviêncôngvụ,còn làmộtĐảngviên,chỉcóthếmàanhđãđầuhàng,nếulàtrướcthờikỳgiảiphóng,ngườinhưanhmàbịbắtchẳngphảisẽtrởthànhkẻphảnđồhaysao?Đừngnhưvậy,haylàchúngtathửxem,tôilàmmộtkẻxấu,saukhibắtđượcanh, giàyvò tra tấnanh, anhkiênquyếtkhôngphục tùngđiềukiệncủatôi?”

Lâm Tiêu vội nói: “Không không, tôi khôngmuốn thử, anh cóđiềukiệngìcứnóiđi,tôiđềuđồngýhết.”

“Thậtà?”

“Thật,cầuxinanhhãythachotôiđi.”LâmTiêubậtkhóc.

TừSáchnói:“Anhđãchịuphốihợpnhưvậy,tôicũngkhôngnỡnhẫn tâm.Được rồi, anhhãygiúp tôi làm thêmmộtviệc cuối cùngnày,thìtôisẽkhônggiàyvòanhnữa.”

TừSáchlôiramộttờgiấycóchữ,giởra,đặtđếntrướcmặtLâmTiêu,đồngthờilấybàivịcủamẹđểởtrênbànlại,đặtdướiđất,châmhương,nói:“Anhhãymangtheotấmchântìnhđọchếtbàitếvănnày,nếunhưanhkhiếntôicảmthấyanhthậtlòngthayđổi,tôisẽkhônglàmkhódễanhnữa.”

“Thậtà?”LâmTiêukhôngdámtin.

TừSáchgậtđầunghiêmtúc:“Ừ,tintôiđi.Anhđọcbàivăntếchomẹtôi,anủilinhhồncủamẹtôiởtrêntrời,cũngcoinhưlàđãxinlỗitôirồi.”

LâmTiêungướcnhìntờgiấy,mớiđọcmấyhàng,cảcơthểđềukhôngkìmlòngđượcrunrẩy,nướcmắttuônrơilãchã.

TừSáchcườinói:“Xemrabàivăntếtôiviết,cósứctruyềncảmrất lớn,chưagìanhđãkhócnhanhnhưvậy,điềunàychứngtỏanhvẫn là người có lương tâm. Được rồi, tôi tiếp nhận lời xin lỗi củaanh.”

Làmxongnhữngviệcnày,TừSáchquaylêntrên,nhữngviệcvừa

rồianhlàmvớiLâmTiêu,chínhanhtacũngcảmthấyvôcùngbuồnnôn,anh tacốkìmnén,bướcrakhỏiphòngphíasau,nhìn lênbầutrời.

Dựbáokhítượngnóibắtđầusángmaicómột luồngkhôngkhílạnh kéo đến, đến lúc đó sẽ có gió to, có lúc cómưa, nhưng luồngkhôngkhílạnhnàysẽtrôiquarấtnhanh,ngàykialàhếtmưatrờilạitạnhráothôi.

Hếtmưa trời tạnh ráo, bầu không khí lúc đó chắc là khá tronglànhnhỉ.

LúcđómìnhcũngđãđượcđoàntụvớivợconởbênMỹrồi.

KhóemiệngTừSáchhiệnlênnụcười.

CCHƯƠNG53

aoĐôngsasầmnétmặtquaytrởvềSởCônganhuyện,TrươngNhấtNgangghétớithậntrọnghỏi:“Anhcả,tìnhhìnhthếnàorồi?”

CaoĐôngbĩumôi:“VươngHiếuVĩnhphủitaykhônglàmnữarồi!”

“Gìcơ?”TrươngNhấtNgangtỏravôcùngkinhngạc.“Tôikhôngngờlàanhtalạichủđộngnhậnlỗixintừ

chức,đượcđiềuvềSởCôngantỉnh.Hừ,chắclàanhtathấy

vụáncủaHồSinhSở,ngaycảmáyquaycameragiámsát cũngkhôngcó,manhmốicònmơhồhơncảhaivụántrước,lorằngvừaraTếtlàlạixảyrathêmvụán,lúcđấycòntồitệhơn.AnhtachủđộngnhậnlỗivớilãnhđạoSởCôngantỉnh,tựnhậnnănglựccủamìnhcóhạn, khôngnắmvữngđượcphươnghướng trinh sát phá án, khiếnchohungthủlạitiếptụcgâyán.Bâygiờthìhayrồi,anhtalạiđáquảbóngnàylạichotôi.”CaoĐônghậmhựcnói.

TrươngNhấtNgangnói:“Nóivậycónghĩalà,tỉnhlạimuốnanhphụtráchvụánphảikhông?”

CaoĐônghừmộttiếng,gậtđầu.

TrươngNhấtNganghỏi: “Tỉnhxử lýVươngHiếuVĩnhnhưthếnào?”

“Chưaxửlýgìcả,quanhệcủaanhtarấtvững.Thêmnữa,nhữngchuyêngiatrinhsáthìnhsựcácvùngdẫntheođềunóiquátrìnhtrinhsátpháánkhôngcósaisótgì,chỉlàhungthủquáxảoquyệt,trongtayhắnlạicósúng,khôngdễđốiphó.Chonênlầnnày,tỉnhchưaxửlýaihết,chỉnóicầnphảinhanhchóngpháán.”

“Vậy…vậyanhcả,anhlạiphảiđônđốcxửlývụánrồi,coiđâylàviệctốthayviệcxấunhỉ?”

CaoĐôngnói:“Pháđượcvụánthìđươngnhiênlàviệctốt.Còn

nếucứkéodàimãithế,đươngnhiênlàviệcxấurồi!Bahômnữa,BộCôngansẽđến,nhưnglãnhđạocấptrênsuyxétđếnviệc,chuyêngiahành chính của Bộ Công anmặc dù cấp bậc cao, nhưng khả năngquảnlýđiềuđộnglựclượngcảnhsátkhuvựclạicóhạn,chonênvẫntiếptụcđểtôi làmtổtrưởngtổchuyênán,họhỗtrợ.Hừ,cảcáiSởCông an tỉnh, không ai dám tiếp nhận, chỉ có thể đùn đẩy cho tôithôi!”

Trương Nhất Ngang nhìn khuôn mặt lạnh tanh, bất giác cũngcăngthẳng,nói:“Anhcả,vậytiếptheođâychúngtaphảilàmsao?”

CaoĐôngthởhắtra,nói:“Kêuthanthìcứkêuthan,cònviệcxảyđếnthìkhôngngănđược,tôicũngchỉcóthểnhẫnnạiđiềutratỉmỉthôi.Phảirồi,việcđiềutravụánHồSinhSởcótiếntriểngìkhông?”

“Khoảng6giờrưỡitốihômkia,HồSinhSởrangoàichạybộđểtậpluyệnthểthao,ôngtatrướcnayđềucóthóiquennày,thườngthì7giờrưỡitốisẽvềnhà.Tốiđó,saukhiôngtarangoàithìkhôngvềnhànữa.Ngườinhàgọiđiệnthoạichoôngta,diđộngvẫnđổchuông,nhưngkhôngainghemáy.Ngườinhàtưởngrằngônggặpbạnởbênngoài,điănuốngluôn,nênkhôngnghethấytiếngchuôngđiệnthoại,chođếnngàyhômsaumớibiếtđãxảyrachuyện.”

“HồSinhSởchếtlúcmấygiờ?”

“BácsĩphápyTrầnnóilàvàokhoảng11đến12giờđêm.”

“Ồ?”CaoĐôngsuynghĩ,nói:“Vậycónghĩalà,6giờrưỡitốiôngtachạybộ,chạyđếngầnconđườngrợpbóngcâythìbịtấncông,bịkéovàosâutrongvùngđồngruộng,nhưnglạikhôngbịgiếtchếtngay,màlàbốngiờđồnghồsaumớibịgiếtà?”

“Đúngvậy,anhTrầnnói,điềunàyrấtkỳlạ.”

CaoĐông thởdài, suyngẫm:“Hung thủvì sao lạiphảiđợibốngiờđồnghồ,sao lạikhôngtrựctiếpgiếtôngta luôn?Trongkhoảngthờigiannày,hungthủchắclàkhôngrờikhỏihiệntrường,bởivìlúcđóHồSinhSởchỉbịkíchđiệnchongấtxỉu,cóthểtỉnhlạibấtcứlúcnào.”

“AnhTrầnnói,quakhámnghiệmthithểHồSinhSở,lúcđóchân

tayôngtachắclàbịtrói,trongmiệngcũngbịnhétgiẻ.”

“Hung thủ kéo Hồ Sinh Sở vào trong đồng ruộng, trói lại, bịtmiệng, vì sao hắn lại phải đợi bốn tiếng đồng hồmới giết ông ta?Trongkhoảngthờigiannày,hắnlàmgì?”

“Liệu cóphải, trongbốngiờđồnghồnày,hắnđi làmviệckháckhông?”

“Không thểnào,mặcdùđã tróiông ta lại,nhưngđể lạiở trongđồngruộngđểđilàmviệckhác,nhỡmaybịngườikhácnhìnthấythìsao?HoặclàHồSinhSởtựnghĩcáchcóthểnhổđượcgiẻbịtmiệngmình ra thì sao?Mấy lần hành động trước, hung thủ đều vô cùngthậntrọng,hắnsẽkhônglàmnhưvậyđâu.Hắnchắcchắnlàluônởbêncạnh.”

“Ôi,đángtiếclàhiệntrườngkhôngcómáyquaycamera.”

CaoĐônglạnhlùnghừmộttiếng:“Cómáyquaythìcótácdụnggì,hungthủlầnnàomàchẳngtrốnđượckhỏimáyquaychứ?”

TrươngNhấtNgangnóivẻbấtlực:“Anhcả,anhTrầnnói,manhmốicủavụánnàychỉcóbấynhiêuthôi,việcđiềutravậtchứngchỗanhấychẳngcócáchnàotiếptụcđượcnữa.Anhxem,chúngtabâygiờphảilàmgìchứ?”

“Cácnhânviênphỏngvấnxungquanhhiệntrườngthếnào?”

“Vẫnđangtiếnhành,khôngpháthiệnramanhmốinào.”

CaoĐônggậtđầu,nghĩthầmxungquanhchắcchắnlàkhôngcóngườichứngkiến,nếumàcóngườitậnmắtnhìnthấyhungthủkéongười vào trong đồng ruộng, chắc chắn lập tức báo cảnh sát, vốnkhôngcầnphảiđợiđếnngàyhômnay.

Anh thầm suy ngẫm tìm kiếm, người đầu tiên là Lý Ái Quốc,người thứ hai là Lâm Tiêu, người thứ ba là Trương Tương Bình,ngườithứtưlàHồSinhSở.Trongsốnhữngngườinày,chắcchắncómộtloạiquanhệnàođấy.

Phântheođơnvịcôngtác,bốnngườilàmởbađơnvị,khôngcó

mốiquanhệtrựctiếpvớinhau.

Phântheochứcvịcấpbậc,bangườilàphógiámđốc,mộtngườilàtrưởngphòng,nhưnggiữabangườicóchứcvụphógiámđốcnàylạikhôngtìmrađượcmốiliênhệnàosâusắchơn.

Phân theophương thức gặpnạn, bangười đềubị dùngdùi cuikíchđiệnlàmchohônmê,sauđóđâmchết,mộtngườimấttích,đếnnayvẫnbiệtvôâmtín.

Xéttừbềngoài,trongbốnngườigặpnạnnày,LâmTiêulàngườiđặcbiệtnhất,cấpbậccủaanhtathấp,hơnnữacũngkhôngthểnàophánđoánđượclàcònsốnghayđãchết.

NếunhưhungthủlàLâmTiêu?

Khôngthểnào,họvẫncònchưađiềutrarađượcmanhmối,màLâmTiêuđãsợtộichạytrốn?

Huốnghồtrongmáyquaycamerahiểnthị,LâmTiêuđãtừngbịhungthủđixemáyđiệntheodõi,đươngnhiênkhôngthểnàocùnglàmộtngườiđược.

CaoĐôngnói: “LýÁiQuốc,LâmTiêu,TrươngTươngBình,HồSinhSở,mứcđộquenbiếtcủabốnngườinàyvớinhaunhưthếnào?”

TrươngNhấtNgangnói:“Việcnàytôikhôngrõlắm,tôiđigọiđộitrưởngTrầntới.”

“Được.”

TừkhiCaoĐôngbắttayvàophântíchmốiquanhệgiữaHồSinhSởvàbangườikia,rõràng,anhđãgầntiếpcậnđượcchântướngrồi.

CHƯƠNG54"ĐộitrưởngTrần,LýÁiQuốc,LâmTiêu,TrươngTươngBìnhvà

HồSinhSở,mứcđộquenbiếtcủabốnngườinàyvớinhaunhưthếnào?”

Đội trưởng Trần nghĩ một lát, nói: “Ngoài Lâm Tiêu và Lý ÁiQuốckhôngquenbiết,nhữngngườikhácđềuquenbiết.”

CaoĐônggậtđầu,nói:“LâmTiêuvàHồSinhSởcũngquenbiếtà?”

“Ừm,haingườibọnhọcólẽlàcònbiếtrấtrõ,HồSinhSởcũnglàngườicủaBanDuy trìổnđịnhcải tạokhuvựccũ,LâmTiêu làcấpdướicủaVươngTuBang,trongcôngviệcthườngngàychắclàcũnghaytiếpxúcvớinhau.”

“BanCảitạokhuvựccũ…”CaoĐônglẩmnhẩm,nói,“NgoàiLýÁiQuốc,bangườikhácđềulàngườicủaBanCảitạokhuvựccũà?”

“Vâng,đúngthế.”

“BanCảitạokhuvựccũcòncóainữa?”

“PhógiámđốcSởĐịachínhVươngTuBangvàPhógiámđốcSởQuản lý thành phố Thiệu Cương. Bốn người phó giám đốc bọn họhợpthànhnhữngngườiphụtráchBanCảitạokhuvựccũ,LâmTiêulànhânviêncôngtáccốtcánởđó.”

CaoĐônglạiphảichâmmộtđiếuthuốc,ngẫmnghĩrấtlâu.

Suốtbaolâunay,họvẫnkhôngthểnàođoánđượcđộngcơphạmtộithựcsựcủahungthủlàgì.

TừSáchtừngnóivớianh,nếunhưđơnthuầnlàthùhậnxãhội,việc lựa chọnnạnnhân chắc cũng không theo thứ tự thế này, giữahungthủvànạnnhân,chắcchắnlàcómộtmốiquanhệnàođó.

Rốtcuộclàmốiquanhệgì?

Rốtcuộclàđộngcơphạmtộigì?CaoĐôngmãivẫnkhôngnghĩra.

Đúng lúcnày,đôimắtanhchợtrựcsáng,mộtsựsuyđoánmớimẻchợtnảyra.

Anhvội quayngười lại, lên tiếnghỏi: “LýÁiQuốc từ trước tới

nayvẫnđềumangsúngbênngườisao?”

ĐộitrưởngTrầnngẩnngười,nói:“Đúngvậy,GiámđốcLýcóthóiquennày.”

“Saoanhlạibiếtđượccóthóiquennày?”

Đội trưởng Trần bị hỏi dồn không biết nên xử trí ra sao, cũngkhônghiểuđượcýtứcủaCaoĐông,lắpbắp:“Rấtnhiều…rấtnhiềungườiđềubiết.”

“Ýcủaanhlà,nhữngngườidânthườngcũngbiếtLý

ÁiQuốcmangtheosúngbênmình?”

“Ơ,cóthểnóinhưvậy.”

CaoĐôngvộihỏi:“NgườidânthườngsaolạibiếtLýÁiQuốccóthóiquennày?”

ĐộitrưởngTrầnlúngtúngkhôngbiếtnêntrảlờinhưthếnào.

CaoĐôngnói:“Anhcứnóihếtđi,anhtađãchếtbaolâunhưvậy,đểlộravấnđềkỷluậtcủaanhtalúcsinhthờithìcósaochứ!”

Đội trưởngTrầnừmmột tiếng,nói: “Là thếnày, tácphongcủaGiámđốcLýcóphầnhơihunghãn…”

“Anhcứtrựctiếpnóithẳngralàkhôngcóvươngphápgìcảđúngkhông,đừngcómàlằngnhằngthế!”CaoĐôngkhôngđợiđượcnữa,anhtanônnóngcầnphảibiếtđượcđápánnày.

ĐộitrưởngTrầnkhôngdámnhìnthẳngvàomắtanh,vộitườngthuật lại:“TrướcđâytácphongcủaGiámđốcLýcóvấnđề, thườngngàyrấtthíchraoai,trongcảhuyệnkhôngaidámđắctộivớianhta.Anhtathườngxuyênuốngrượuláixe,cảnhsátgiaothôngbiếtđượcxecủaanhtathìđềukhôngdámhỏi.Cómộtlần,GiámđốcLýuốngrượusay,tốiđó,ởquánhátkaraoke,anhtacãicọvớimộtnhómducôn.NhómducônđókhôngbiếtanhtalàphógiámđốcSởCôngan,cũngrấtvênhváo,haibênđộngthủ.GiámđốcLýbịđấmmấyđấm,lạikhôngcóaiởbêncạnh,anhtamộtmìnhkhôngđánhlạiđượcsố

đông,sauđóchắclàhơirượubốclên,lôisúngra.”

“Anhtanổsúngà?”

“Ừm,nổmộttiếng,nhưnglàgiơlêntrời,mấytênducônđóđềusợchếtkhiếp,khôngdámnhúcnhích,anhtagísúngvàođầutênducôndámđánhanhta,chửinó,bảomàyvênhváođi,màytinhtướngđi,màyratayđi.Rấtnhiềungườiởxungquanhđềunhìnthấy,khôngaidámkhuyênnhủ.Sauđóngườicủađồncônganđến,khuyênanhtaquayvề,bọnducônđócũngđềubịđemvềtrạitạmgiamnhốtmộttrận.SauđóbởivìmốiquanhệcủaGiámđốcLývữngmạnh,sựviệcnàykhôngbịxửlý,màlạinóimấytênducônđógâychuyện,cảnhsátmặcthườngphụcchấppháp,bắnmộtphátsúnglêntrờiđểcảnhcáo.SauđómọingườiđềubiếtGiámđốcLýthườngmangsúngbênmình,rấtnhiềungườiđềunhìnthấyanhtamỗi lầnđirangoài,phầnthắtlưngđềuphồnglên,biếtđólàsúngnêncàngchẳngcóaidámchốngđốilạianhta.”

CaoĐôngnói:“Chínhvìsựviệcnày,mọingườidântronghuyệnthànhđềubiếtLýÁiQuốcmangsúngbênmìnhphảikhông?”

ĐộitrưởngTrầnnói:“Đúngvậy.”

Cao Đông bảo đội trưởng Trần về, một mình anh châm điếuthuốc,nghĩgiâylát,lạnhlùngnói:“LýÁiQuốcơilàLýÁiQuốc,cáichếtcủaanhvốnlàdoanhtựtìmtới.Vốndĩanhkhôngcómộtchútquanhệnàovớikếhoạchgiếtngườicủahungthủ,aibảoanhthườngngàyhuênhhoangnhưvậy,nênđãtrựctiếpmấtluôncảcáimạng.”

CaoĐôngđãdầndầnvẽrađượccảquátrìnhphạmtội.

Mụcđích sẵncó củahung thủchính làgiết chếtngười củaBanCảitạokhuvựccũ.

Vàviệcngườiđầu tiênmàhung thủgiết làLýÁiQuốc -ngườihoàn toànkhông liênquangìđếnBanCải tạokhuvựccũ, làcóhaimụcđích.

Thứnhất,hungthủbiếtđượcLýÁiQuốcluônđemtheosúng,chỉcầngiếtđượcLýÁiQuốc,lấyđượcsúng,việcthựcthikếhoạchsaunày củahắn sẽ thuận lợihơnnhiều.Nếunhưgặpphảiđối thủmà

không có cơ hội để trực tiếp dùng dùi cui kích điện làm cho ngất,hungthủcòncómộtkhẩusúngthậtcóthểđốiphó.

Thứhai,ngườiđầutiênhắngiếtlàLýÁiQuốc,mộtngườikhôngliên quan gì tới Ban Cải tạo khu vực cũ, chính là triệt để đánh lạchướng trinh sát của chúng ta. Cho dù nạn nhân thứ hai, thứ ba làngườicủaBanCải tạokhuvựccũ,nhưngdongười thứnhấtkhôngphải,chonênchúngtavốnkhôngthểnàonghĩđượcrằngmụctiêucủahung thủ chính lànhữngngườiphụ trách củaBanCải tạokhuvựccũ.Chỉcóđếnkhinạnnhânthứtưxuấthiện,mớicăncứtheođặctrưngthânphậnchungcủabanạnnhân,suyđoánđượcramụctiêucủahungthủchínhlàBanCảitạokhuvựccũ.

Được rồi,nếuđãnhưvậy,độngcơphạmtộiđã rõ, vậy thì tiếptheođâycầnphảilàmhaiviệc,mộtlàbảovệhaivịphógiámđốccònlại,khôngđểhungthủtiếptụcgâyán.HailàtriệtđểđiềutranhữngngườinàocómốithùvớiBanCảitạokhuvựccũ.

AnhvừanghĩxemailàngườicóthùvớiBanCảitạokhuvựccũ,trongnãolậptứchiệnlênmộtcáitên.

TừSách,lẽnàolàanh?

CHƯƠNG55CaoĐônglậptứcgọiTrươngNhấtNgang,nói:“Tôinghingờvụ

án12.6hungthủchínhlànhằmvàonhữngngườicủaBanCảitạokhuvựccũ.BốnngườiphógiámđốcphụtráchBanCải tạokhuvựccũ,haingườiđãbịgiếtrồi,cònlạihaingườikhôngthểnàoxảyrachuyệnđược.CậumauthươnglượngvớiđộitrưởngTrần,xemxemlàmthếnàođểngầmbảovệchoVươngTuBangvàThiệuCương.”

“Vâng,tôilậptứcđilàmngay.”

Nửagiờđồnghồsau,TrươngNhấtNgangchạyvề,nói: “KhônggọiđượcđiệnthoạichoThiệuCương.”

“Cáigì,khônggọiđược!”ÁnhmắtCaoĐôngtrởnênhoảnghốt.

“Đãmấyngàyliềnđềukhônggọiđượcrồi.”

“Việcnày…ngườinhàanhtathấyvậymàkhôngcóphảnứnggìsao?”

“Mốiquanhệgiữaanhtavàvợkhôngđượctốtlắm,ThiệuCươngbênngoài có thể cóngười tình, chonên vợanh ta không cầnquantâmxemanhtacótrởvềnhàhaykhông.”

Cao Đông chép miệng: “Nhanh, mau bảo người của khoa Vậtchứngđiềutratínhiệudiđộng,nhanhchóngtìmra.Tôisợđêmdàilắmmộng.BênVươngTuBangthếnào?”

“Chỗ anh ta tất cảmọi việc đều bình thường, chúng tôi khôngđịnhnóivớianhta,màchỉlénpháingườitheodõibảovệ.”

CaoĐôngchâmmộtđiếuthuốc,điđilạilại,suynghĩhồilâu,lôidiđộngra,ấnsốmáycủaTừSách.

Diđộngtắtmáy.

CaoĐôngnhíumày,nói:“HãygọiđộitrưởngTrầnlạichotôi.”

Mộtlúcsau,độitrưởngTrầntới.

CaoĐôngnói:“BanCảitạokhuvựccũtronglúclàmviệckhiđó,ngoàiTừgiachếtngười,còncónhànàoxuấthiệnsựxungđộtkịchliệt?”

ĐộitrưởngTrầnlậptứcgọiđiệnthoạitìmhiểutìnhhình,sauđónói: “Những người khác đều là những sự xung đột nhỏ, không cókhúcmắcgìlớn.”

CaoĐônggậtđầu:“Được,anhgiúptôiđiđếnphòngQuảnlýhộtịchđểđiềutramộtngười,contraiđộcnhấtcủanhàhọTừ,têngọiTừSách,Sáchtrongchữsáchlược.”

ĐộitrưởngTrầnnói:“AnhCao,anhnghingờ…”

CaoĐôngnóivẻquảquyết:“Anhđừnghỏivội,hãymauđiđiềutra.”

ĐộitrưởngTrầnnhanhchóngquaylại,nói:“ĐịachỉđăngkýtrênhộkhẩucủaTừgia làsố15TrungNhai,nhưngởđógiờđãphádỡrồi,tôiđanggọikhuvựcquảnhạtđiềutrarađịachỉhiệnnaycủahọ.”

“Anhnóigì!”CaoĐôngvộihỏi,“Thìrađịachỉnhàhọlàsố15?”

“Đúngvậy,số15TrungNhai.”

Bỗngchốc trong lòngCaoĐôngchợtvang lêncâunói: “Giếtđủmười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù”, lẽ nàongaytừbanđầu,consốmườilămnày,đãámchỉsốnhà?

Khônglâusau,độitrưởngTrầnnhậnđượcmộtcuộcđiệnthoại,nói choCaoĐôngbiếtđịa chỉhiệnnaynhàTừSách.CaoĐôngnói“tốt”,rồibảođộitrưởngTrầnrangoàitrước.

CaoĐôngchâmđiếuthuốc,điđiđi lạimấylần,cuốicùng,hìnhnhưhạquyết tâm,nói vớiTrươngNhấtNgang: “Được rồi, bây giờcậuhãyđivớitôirangoàimộtchuyến,phảirồi,mangsúngchotôi.”

“Mangsúng?”TrươngNhấtNgangmởtomắt.

“Ừ,cậucũngmangsúngtheo.Bâygiờtạmthờiđừnghỏi,tôitìmmộtngườibạnđểnóichuyện.”

Bênngoài trờimưa lâm thâm,nhưnggió rất to,CaoĐôngngồitrênghếphụ,nhìn từnggiọtmưa tungbaybênngoài cửasổ, tronglòngvừakíchđộngvừalolắng.

TừSách,nếunhưhungthủthựcsựlàanhấy,vậythìtấtcảđềurấtdễgiảithích.

Anhấycókinhtếvàđịavịxãhội,trítuệcủaanhấycao,tưduylogicmạnhmẽ, tính cách anh ấy hướngnội, anh ấy lại có động cơphạmtội,anhấycũngcónănglựcphạmtội.

Mẹanhấyquađời, trong lònganhấyômmối thùhận sâu sắc,chonênanhấyđãdựnglênvụángiếtngườibáothùliênhoànnày.

Toànbộkếhoạchphạm tội củaanhấy có thểđượccoi làhoànmỹ,khôngđểlạibấtcứmanhmốicógiátrịnàochochúngtôi.

Anhấylạilàmộtchuyêngiatâmlýphạmtội,khảnăngphảntrinhsátrấttốt.

Thảonàomàchúngtôimãivẫnkhôngcótiếntriểngì,thìrađốithủlàanh,TừSách!

Mặtkhác,tronglòngCaoĐôngcũngbấtgiáclolắng,diđộngTừSáchđãtắtmáy,lẽnàoanhấyđãphátgiácrađiềugì,bỏchạyrồi?

NếunhưanhấychạytrốnvềMỹ,mặcdùloạivụánhìnhsựlớnnày có thểdẫnđộvềnước,nhưngcũngcầnphảihaophí rấtnhiềuthờigianvàthủtục.

Hyvọnganhấyvẫnchưađi,hyvọnganhấyvẫncònởđây.

Xeôtôlaonhanh,nhanhchóngđếnđượctrướccửanhàTừSách.

Cổng lớn đang mở, Cao Đông khẽ thở phào, dù sao cũng cóngười,vẫnmaycònchưađi.

AnhbảoTrươngNhấtNgangdừngxeởbênngoài,ởlạitrênxe,anhsờkhẩusúngởbên thắt lưng,nhủ thầm,phải rồi,đợi látnữa,khôngđượcbạilộ,chỉlàthămdò,sẽkhôngthựcsựdùngđếnsúng.

Anhkéomépáoxuống,sauđóbèncầmô,bướcxuốngkhỏixe,đivàotrongnhàTừSách.

CHƯƠNG56Từcổngngoàisân,đãnhìnthấyđèntrongphòngcònsáng.

CaoĐôngcầmô,chậmrãibướcvào,anhchúýthấytrongsânđỗhai chiếcxeô tô,đềuphủbạt chắnnắngmưa.Anhđiqua,khẽkéophíađầumộtchiếcxelên,làchiếcxeHyundai,anhđãtừngnhìnthấy.Tiếpđến,anhlạiđiđếntrướcchiếcxethứhai,kéoranhìn,đólàmộtchiếcxeAudi!

LàchiếcxeAudicùngđờivớixecủaLýÁiQuốc,TrươngTươngBình!

CaoĐôngcốgắngkìmnénsựchấnđộngtronglòng,đangđứngthẳnglên,ởcửaphòngvanglênmộttiếng:“Này,aiđấy,anhlàmgìthế?”

CaoĐôngngướcmắtlênnhìn,mộtcậuthanhniênngoài20tuổi,anhcóquen,đâylàngườiemhọcủaTừSách-TừTửHào.

TừTửHàocũnglậptứcnhậnraCaoĐông,vộivàngchạyra,tươicườichàođón:“LãnhđạoCao,saolạilàanh,anhđếntìmanhhọtôiphảikhông?”

CaoĐôngừmmộttiếng,gậtđầu.

TừTửHàonói:“AnhhọtôihômquavừavềMỹrồi.”

“VềMỹrồi?”MiệngCaoĐônghára.

“Vâng, chuyến bay vào sáng hôm qua, bây giờ chắc đã đếnMỹrồi.”

“Ồ…”CaoĐôngtỏravôcùngthấtvọng.

TừTửHàonói:“Thưalãnhđạo,anhhãyvàotrongnhàngồichútnhé.”

CaoĐônggậtđầuđồngý, liềntheocậutavàotrongphòng.CaoĐôngđi rất chậm,mỗibướcđiđều tỉmỉquansát tất cảnhữngvậtdụngởtrongphòng,nhưngkhôngpháthiệnrathứgìcógiátrị.

TừTửHàonhìnbộdạngcủaCaoĐông,lấylàmlạ,nhưnganhdùsaocũnglàlãnhđạođãcứucậutara,đươngnhiênkhôngthểnóigì,nghĩthầmkhimộtngườilãnhđạocấpcaođếnthịsát,chắclàthườngxuyêncónétmặtnhưthếnày.

CậutaróttràchoCaoĐông,lấyramộtítđồănvặt,CaoĐôngxuatay,rahiệukhôngăn.CậutalạilấythuốclángonramờiCaoĐông.CaoĐôngbènchâmmộtđiếu,nói:“AnhhọcậuvềMỹrồi,saocậulạiởnhàanhấy?”

TừTừHàonói:“Anhhọtôinóimấyngàynàyanhcóthểsẽđếntìmanhấy…”

Lờicủacậutavẫnchưanóihết,đãbịCaoĐôngcắtngang:“AnhTừnóimấyngàynàycókhảnăngtôisẽđếntìmanhấyà?”

“Vâng,đúngvậy,anhấybảo tôimấyhômnayở lạiđây,dùsaocũng sắpTết rồi, giúpanhấy trôngnomcănnhà, tiện thểnếunhưanhđến,anhấybảotôinóichoanhbiếtsốđiệnthoạiởMỹcủaanhấy.”

“Thếà?”CaoĐôngthấpthỏmnhậnlấysốđiệnthoạiởMỹcủaTừSách,chovàotrongtúiáo.

TừSáchlẽnàođãtínhtoánchínhxácmấyngàynàymìnhsẽtớitìmanhấy?

Việcnàythậtlàđángsợ!

CaoĐôngkhôngcótâmtrạngnàođểhútthuốc,nhìntấtcảmọithứxungquanh,nhưnglạikhôngnhìnthấybấtcứmanhmốigì.Anhđànhphảinóibângquơ:“NhàanhTừrộngthậtđấynhỉ.”

“Đúng vậy, anh họ, trước đây bố anh ấy là người làm ăn buônbán,cónhiềutiền,mảnhđấtcủangôinhànàycũngrấtrộng,phíasauvẫncònphòngnữakia.”

“Phíasauvẫncònphòngà?”

“Vâng,đúngvậy,diệntíchnhỏhơnchỗnàymộtchút.”CaoĐôngliềnphảnứngngay:“Cóthểdẫntôiđixemđượckhông?”

“Việcnày…”TừTửHàokhônghiểunổitạisaovịlãnhđạonàylạimuốnđithămquanởphíasau,nói:“Phíasauchỉtoànlàđểnhữngđồtạpvặt,khôngcóthứgìcả.”

CaoĐôngcười,nói:“ĐểtôiđixemnhàanhTừrộngthếnào,đithôi,đếnđóxem.”

AnhkéoTừTửHàobướcđi.

TừTửHàodẫnanhđếncănphòngphíasau,dùngchìakhóamởcửa,cửavừamởraCaoĐôngđãngửithấythoangthoảngmùixăngdầu.Saukhibậtđèn,anhbướcvàocănphòngphíasaunày,ánhmắt

thămdòtìmkiếmxungquanh.

Chỉcómộtsốđồgiadụngcũ,khôngcóthứgìkhác.Đúnglúcnày,anhchúýthấytrênnềnđấtcómộtchỗximăngmớitráng,diệntíchkhoảnghaimétvuông,ximăngvẫncònchưakhô.Anhhỏivẻhiếukì:“Mảnhđấtchỗnàysaolạiphảivá?”

TừTừHàonói:“Chỗnàyà,đâyvốndĩlàmộtcănhầmphíasaunhà, sau đó không dùng đến tầng hầm này nữa, bèn xây một cănphònglênphíatrêntầnghầmnày,còntầnghầmthìđểnhữngđồtạpvặt.Mấyhômtrướcphòngdướitầnghầmbịcháy,sauđóanhhọtôiđãxâybịtkínlạirồi.”

CaoĐônghỏi:“Cănhầmngầmsaolạibịcháy?”

“Anhcóngửithấymùixăngdầukhông,bâygiờcònchưabayhếtmùi.Anhhọnóitrongcănhầmngầmlưutrữmộtthùngxăng,khôngngờlạibịcháytừkhinào,maymàlửakhônglớnlắm,cũngchỉcháyhếtnhữngđồ tạpvặtở tầnghầm,những cănphòngkhác vàngườiđềukhôngbịảnhhưởng.”

Trong lòngCaoĐôngcảmthấyvôcùngủdột.Vụcháycănhầmngầm, rõ ràng không phải là nó tự cháy, chắc chắn là Từ Sách đãphónghỏa,anhấythiêuhủychứngcứ.

Tầngngầmđãbịđốtsạchsànhsanh,việcnàyđiềutratiếpthếnàođượcđây?

CaoĐôngbấtlựcquayngười,chàotừbiệtTừTửHào,bướctrởlạigiữalànmưavàcơngiógàothét,bướcchâncủaanhrấtnặngnề,rõràng,chodùbâygiờanhcóthểđoánđượcTừSáchchínhlàhungthủthậtsự,tiếpsauđâythìcầnphảilàmthếnào?

SaukhitrởvềSởCônganhuyện,CaoĐôngcầmlấysốđiệnthoạicủaTừSách,lưỡnglựmãi.

TừSáchnếunhư thựcsựmuốnđể lại sốđiện thoạiởMỹchomình,trựctiếpnhắntinlàđượcrồi,vìsaolạiphảibảoTừTửHàoởlạitrongnhàđểđợianhđếnnhàchứ?TừSáchsaocó

thểđoánđược trongmấyngàynàymình chắc chắn sẽđếnnhà tìmanhấy?CaoĐôngnhìndãysốđiệnthoạiởtrêngiấy,đắnđosuynghĩ,vẫncứquyếtđịnhgọiđiệnthoại.Cònvềviệccuộcđiệnthoạinàycứtrực tiếpngửabàihay làcòngiấugiếmmụcđíchđể tránhsựchúýcủaTừSách,ôi,cứthuậntheotựnhiênthôi.

Anhmộtmìnhởtrongvănphòng,đóngcửa lại,dặndòTrươngNhấtNgangcanhgiữởbênngoàicửa,nói làcầnphảigọimộtcuộcđiệnthoạirấtquantrọng,khôngaiđượcphépbướcvào.

Anhmởthiếtbịghiâm,đặtởbêncạnh,ấnsốđiệnthoạiởMỹcủaTừSách.

Điệnthoạiđượckếtnối,trongđótruyềnragiọngnóitrẻconnonnớt,nóibằngtiếngAnh:“CháutênJimmy,xinhỏibáctìmai?”

CaoĐôngcũngtrảlờicậubébằngtiếngAnh:“Báctìmbốcháu.”

Giâylátsau,truyềntớigiọngnóicủaTừSách:“Aivậy?”

“AnhTừ,làtôi.”

“AnhCaoà,saothế,tìmtôicóviệcgìà?”

“Ơ, lần trướcanhnói trởvềMỹđể làmthủ tụcđầu tư, sao rồi,baogiờthìlạiquayvềnước?”

“Ồ, việc này à, đợi ăn Tết Âm lịch xong hẵng nói. Phải rồi, lầntrướcvềvụáncủaLýÁiQuốcvàTrươngTươngBình,anhhỏitôilàhungthủlàmthếnàođểnétránhđượcmáyquaycameragiámsátđểđiđượcđếnđườngPhongTây,tôiđãnghĩrađượcmộtcách,đươngnhiên,tôikhôngbiếtcóphảilàhungthủthựcsựdùngcáchnàyhay

không.”

CaoĐôngngẩnngười,đànhphảicườinói: “Được,anhnóixemnào.”

TừSáchnói:“Tốiđóhungthủgọimộtchiếcxetaxi,ngồiởvịtríhàngghếphíasaucủaxetaxi,bảotàixếđitừđườngDuyênHảiBắcrẽvàođườngPhongTây,điđếncổngtiểukhuPhongTây.Lúchungthủởtrênxe,luôncầmdiđộng,giảvờgọiđiệnthoại.Khitaxiđiđếnđịa điểmbáo trước, cũng chính là cổng tiểu khu, hung thủnói vàotrongđiệnthoại,ồ,nhưvậyà,nếuanhkhôngởđây,tôiđànhphảiđểhômkhácđếnthămrồi.Nóixong,hungthủtiếptụcgọiđiệnthoại,vànóivớitàixếtiếptụclạivềphíatrước,anhtakhôngxuốngxeởđâynữa.Xetaxivừamớiđi thêmđượcmấymét,rờikhỏiphạmvimáyquay camera giám sát ở trước cổng tiểu khu Phong Tâymới đượcmấymét,hungthủlậptứcbảotàixếdừnglại,vừanóivàođiệnthoại,thìraanhsắptrởvềrồià,vậythìtôiđứngngoàicửanhàanhđợianhvềnhé.Thếlàhungthủtắtmáy,trảtiền,xuốngxe.NhưvậythìtrênthựctếlàhungthủđãxuốngxeởphíanamđườngPhongTây,nhưngngườitàixếkhiđượchỏiđến,đươngnhiênsẽnóikhôngcóaixuốnggiữa đường,mà là xuống ở tiểu khu. Sau khi hỏi hàng nghìn lượtngười,tôitinrằngcảnhsátkhôngthểnàohỏiđượcrahànhkháchcụthểxuốngxeởđiểmchínhxácnàotrướccổngtiểukhu.HungthủđãdùngkếManthiênquáhải[1],đươngnhiênđãlừaquađượcmáyquaycameragiámsát,cũnglừaquađượccảnhsát.Nhưngchodùcảnhsátđặcbiệttỉmỉ,hỏiđihỏilạikiểmtraxácminhtừngcâunóicủatàixế,cuốicùngpháthiệnrachiếcxetaxiđócũngkhôngcótácdụnggì,dùsaođốivớimộtngườilạ,conngườichỉtồntạiđượcmộtkhoảngkýứcrấtngắn,cáchmộtngàymàanhyêucầuanhtamiêutảlạigươngmặtcủangườimàanhtachỉnhìnmộtlần,thìkhôngthểnàonóichorõđược,cácanhkhôngcócáchnàođểcầmbứcvẽmiêutảgươngmặtđểđibắtngười.Huốnghồ,hungthủ lúcở trênxe,nếunhưtừđầuđếncuốiđềucúiđầuthìsao?”

CaoĐôngthởhắtra:“Thìralànhưvậy.”

“Ngoàira,tạisaohungthủlầnnàocũngđềucóthểchọnđểratayđúnglúcnạnnhântrởvềnhàmuộn.Tôinghĩhungthủchắclàthámthính thămdòởgầnnơinạnnhânvui chơi giải trí, thămdònhiềungàymớinắmđượcmộtcơhội.Vídụ,hômnaynạnnhân8giờtốiđãvềnhà,vậythìhungthủsẽtiếptụcchờđợi,khôngratay.Hômsau,

nạnnhân9giờđãvềnhà,hungthủvẫnkhôngratay,vẫnkiênnhẫn.Ngàythứba,hungthủđợiđến10giờ,pháthiệnraxecủanạnnhânvẫndừngởđó,vậythìhungthủsẽbiết,hômnaynạnnhânchắcchắnsẽvềnhàmuộn.Thếlàhungthủliềnratay,giốngnhưcáchthứcbắttaxi vừa rồi, điđếnphíanamđườngPhongTây, chờđợinạnnhânxuấthiện.”

CaoĐôngcườingượngngùng:“Thìralànhưvậy,cuốicùngcũngđãgiảiquyếtđượcmốinghihoặclớnnhấttronglòngtôi.”

TừSáchnói:“Tìnhhìnhtôicóthểđoánđượcchỉcónhưvậythôi,còncóviệcgìtôicóthểgiúpđỡanhđượckhông?”

“Ơ…” Cao Đông do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Tạm thờikhôngcó,cóvấnđềgìtôilạigọianhđểnhờanhgiúptôinghĩnhé.”

“Được,anhCao,anhgiúpemtraitôiđượcthảra,tôicầnphảibáođápanhmộtchút.”Anhtacườimangtheoýtứsâusắc,“Khôngthểnàoluôncứgâythêmphiềnphứcchoanh.Tôinghĩ,trongmấyngàytớichắcanhcóthểpháđượcánrồi, tôi tintưởnganhchắcchắnsẽđượcthăngchức.”

Cao Đông hắng giọngmấy tiếng, cố gắng kìm nén sự khó chịutronglòng,nói:“Được,cảmơn.”

Saukhigácmáy,tronglòngCaoĐôngchợttràodângnhữngconsónglớn.

“Khôngthểnàocứgâythêmphiềnphứcchoanh”,câunóinày,hừhừ,quảnhiênlàanhấy!

Tiếptheo,cầnphảinghĩcáchđểtìmrađượcnhữngnhânchứngvậtchứngkhác,chỉcósợidâychứngcứđầyđủ,mớicóthểđịnhđượctộicủaTừSách,mớicóthểnghĩcáchdẫnđộanhấyvềnước.

BâygiờcóphảilànênlụcsoátnhàởcủaTừSáchkhông?

Nhưngmộtmồilửađãthiêusạchcănhầmngầmrồi,cóthểtìmthấyđượcvậtchứngkhông?

Khẩusúngđóthìkhôngthểnàothiêutrụiđược.NhưngTừSách

ngốcnhưvậysao,bảnthânmìnhđãrakhỏinướcrồi,màvẫnđểlạikhẩu súngở trongnhà sao?Không sợTừTửHàovô tình lục raà?Súngcũngchắcchắnđãbịanhtavứtởnơinàođórồi.

Đâylàvùnggầnbiển,chỉcầnTừSáchnémxuốngdướibiển,thìsẽkhôngcònchútmanhmốinàonữa.

Làmthếnào?

Điềutranhưthếnào?

CócáchnàođểTừSáchbịxửtửkhông?

Lúcanhđangcăngóccốgắnghếtsứcđểsuynghĩ,chợtvanglêntiếnggõcửakhekhẽ,CaoĐôngnóivẻbấtmãn:“Aiđấy!”

“Anhcả, là tôi.”Bênngoài vang lên tiếng trả lời thận trọngcủaTrươngNhấtNgang.

“Tôichẳngphảiđãnóivớicậu,bảocậuởbênngoàisao,cậucóviệcgìà?”Anhrấtkhônghàilòngvớiviệcngườikháccắtngangdòngsuynghĩcủamình.

TrươngNhấtNgangnóinhỏ:“Tôicũngkhôngmuốn,chỉ là… làđãtìmthấythithểcủaThiệuCươngrồi.”

“Cáigì!Vẫnchếtrồi?”CaoĐôngmởcửara,bướcnhanhrangoài.

Vụ án xảy ra ở hoa viênKimỐc ở ngoại ô huyện, di động củaThiệuCươngkhôngtắtmáy,khoaVậtchứngxácđịnhđượckhuvựctín hiệu trước, sau đó liền phái cảnh sát khu vực đến gõ cửa, pháthiện rakhôngcóai trả lời.Cuối cùngđếnbanquản lýnhà lấy chìakhóa,saukhi tiếnvào,pháthiệnraThiệuCươngvàngười tìnhcủaanhtacảhaicùngbịdâythừngtrói,vịtrítimđềubịmộtvếtđâm,rõràngvẫnlàkiệttáccủalưỡilêbacạnhđó.

Trongphòng rấtngayngắn, sànnhàđãđược lau sạch, chổi lau

nhàđểởtrướccửa,việcthudọnhiệntrườnggiốngynhưtrongnhàcủaLâmTiêu.

Mỗi lầnhung thủra tay,đềukhônghềnảysinhsựxungđộtcơthểvớinạnnhân,muốnđểlạivậtchứng,quákhó!

Chỉcó lầnvớiTrươngTươngBình,để lạisợiquầnáocủahungthủ,nhưngđiềunàythìcótácdụnggìchứ.TừSáchchắcchắnlàđãxửlýquầnáođórồi.

CaoĐôngdayhuyệttháidương,nhìnmộtlượtkhắphiệntrường,rồiquayngườiđirangoài.

Sauđó,đợibácsĩphápyTrầnđến,cảhaingườicùngtròchuyệnmộthồi,quathithểởhiệntrường,đoánlàđãchếthơnbangàyrồi,cũngtứclà,ThiệuCươngcònbịgiếtchếttrướcHồSinhSởmộtngày.Bây giờ ở hiện trường không lưu lại vật chứng. Mặc dù nói rằngkhônghyvọnggìởxungquanhcónhânchứng,nhưngcôngviệcđiềutraphỏngvấnloạitrừtheothônglệvẫncầnphảitiếnhành.

Đượcrồi,TừSách,coinhưanhtànnhẫn,coinhưthủđoạncủaanhcaocường,coinhưanhđãđitrướcmộtbước!

TronglòngCaoĐôngvôcùngcămhận,nhưngbâygiờanhcũngbấtlựckhôngcócáchnàokhác.NếuđơnthuầnchỉlàTừSáchcómốithùvớimấynạnnhânđó,tòaáncóthểxétxửlàdoanhấygâynênsao?Nhânchứngvậtchứngđềukhôngcó!

TừSáchđã giết xongngười rồi, chỉ để lạimộtmìnhVươngTuBang,xemrabiếtthậntrọngtrongcuộcsốngluônlàviệccầnthiết.Ítra,đốivớiVươngTuBang,TừSáchkhôngcócơhộiratay,chỉcóthểtrốnchạyvềMỹthôi.

CaoĐônghơiđauđầu,anhnghĩmớihômkiaHồSinhSởchết,ngay cảVươngHiếuVĩnh cũng phủi tay không chịu làmnữa, hômnay lậptứcpháthiệnrathi thểcủaThiệuCương,việcnàycầnphảigiảiquyếtthếnàođây?Sựviệchômnaybáolêntrên,chắclàmộthaihômnữalạiphảiđilêntỉnhđểbịtruycứutráchnhiệm.CáiTếtnămnaykhôngtrôngmonggìđượcănTếtnữarồi.

Điềucàngtồitệhơnchínhlà,liêntụcxuấthiệncácvụán,không

nhữngkhiếnchoanhmấthếtcảsĩdiệnởhaicấplãnhđạothànhphốvàtỉnh.Ngaycảnhómngườithuộchạcấpdướicủaanh,cũngđitheoanhchịuvấtvảsuốtkhoảngthờigiandàinhưvậy,lạichẳngcóđượcchúttiếntriểngì,ngaycảcáiTếtnàycũngkhóănngon,biếtănnóithếnàovớicácanhemđây?

Đúnglúcnày,diđộngcủaCaoĐôngvanglên,saukhinghemáy,là TiểuNgô,một cậu cảnh sát trẻ cấp dưới củamình: “Anh cả, SởCônganhuyệncómộttúibưukiệngửichoanh.”

CaoĐôngbựcbộigắtlên:“Cậukhôngbiếtlàtôiđangbậnà!Mộtgóibưukiệnthìnóivớitôilàmkhỉgì!”Anhtâmtrạngthựcsựquátệ,chonênmắngluôn.

TiểuNgôthậntrọnghạgiọng:“Anh…anhcả,góibưukiệnnày,emnghĩ…emnghĩanhvẫnquayvềđểtựmìnhxemthìhayhơn.”

CaoĐôngngherađiềukhácthường,hỏi:“Làgóibưukiệngì?”

TiểuNgôkhẽ trả lời: “Manhmối thenchốt liênquanđếnvụán12.6.”

“Manhmốithenchốtcủa12.6?”CaoĐôngsuynghĩmộtlát,chợtlớntiếngtráchmắng:“Thằngnhócnày,dámmởbưukiệncủataà?”

TiểuNgôkiênquyếtphủnhận:“Khôngkhông,emkhôngmở.”

CaoĐônghét lên: “Cậukhôngmởbưukiệncủa tôi, sao lạibiếtbêntronglàmanhmốithenchốtcủavụán12.6!”

TiểuNgônói vẻoanức: “Vừanhìn làbiếtngay rồi.”Quảnhiênvừanhìnlàbiếtngayrồi,CaoĐôngquaytrởlạivănphònglàmviệccủa SởCông an huyện, bèn nhìn thấymột gói bưu kiện đặt ở trênbàn,trênbiênlaicủabưukiệnghi“Manhmốithenchốtcủa12.6”.

CaoĐôngnhấc thửbưukiện,bên trong rấtnhẹ, không thểnàođặtbomđạngì,anhlấycáikéo,cắtgóibưukiệnra,trongđócómộttờgiấyinchữđánhmáy,trêntờgiấyviết:“Chàolãnhđạo,

Tôilàngườibiếtđượctìnhhìnhcácvụán12.6.Tôisợhungthủbiết,chonêntôikhôngthểtiếtlộdanhtínhthựcsựcủamìnhchocác

anh.Chỉcóthểđiđếnvùngkhác,gửichoanhbưukiệnnày.Cácanhkhôngcầnmấtcôngđiềutratôilàai,tôiđeokhẩutrang,ngườinhânviênbưuđiệncũngkhôngnhìnthấykhuônmặtcủatôi.

ChúngtahãybắtđầunóitừvụáncủaLýÁiQuốcnhé.HungthủvàLýÁiQuốckhôngcó liênquangìđếnnhau,bởivìhungthủbiếtđượcLýÁiQuốcluônđemtheosúng,chonênhắnmuốngiếtLýÁiQuốc trước, như vậymới có thể có được sự chuẩn bị tốt hơn chohànhđộngsaunày.

Hungthủlàmộtngườirấttinhtếvàxảoquyệt,mụctiêuthựcsựcủahắnlàbangườiTrươngTươngBình,HồSinhSở,ThiệuCương.Hung thủ lo lắnghànhđộngsaunàysẽxảyrasai sót, chonênmụctiêu đầu tiên đã chọn lựa Lý Ái Quốc, sau khi lấy được súng, nếutronglúchànhhungsaunàycủahắnxuấthiệnbiếncố,hắncũngcóthểlôisúngrađểgiảiquyếtđốithủ.Nhưngtiếngsúngkhálớn,nếukhôngphảilàvạnbấtđắcdĩ,hungthủsẽkhôngmuốnlôisúngra.Sốhắnkhámaymắn, lầnhànhđộngnàocũng thànhcông,chonên từđầuđếncuốihắnkhônghềphảinổsúng.

HungthủquenbiếtvớiLýÁiQuốc,hắnởtrênđườngPhongTâygọiđểLýÁiQuốcdừngxe,sauđóngồilênxe,giảvờmờithuốcLýÁiQuốc,dùngdùicuikíchđiệnlàmchoLýÁiQuốchônmê,tiếpđóliềnthực hiện việc mưu sát. Sau khi giết chết Lý Ái Quốc, hắn nhanhchóngthudọnhiệntrường,trốnthoáttừvùngđồngruộng.

SaukhigiếtchếtLýÁiQuốc,lấyđượcsúng,hungthủbắtđầukếhoạchchínhthứccủahắn.

TrướctiênhắntabắtcócLâmTiêu, tôicũngkhônghiểutạisaohắnlạiphảibắtcócLâmTiêu,chỉbiếtlà,hắnđãlàmnhưvậy.HungthủcũngquenvớiLâmTiêu,hắnđếnnhàLâmTiêu,nhân lúcLâmTiêukhôngchúý,dùngcáchthứctươngtự,kíchđiện làmchoLâmTiêungấtxỉu.Sauđóbèn trói chặtLâmTiêukhông thểnhúcnhíchđược, cho vào trong chiếc va li cỡ lớn, kéo từ cầu thang bộ xuốngdướitầngngầm,đặtvàotrongcốpxe.SaukhichởLâmTiêuđi,hungthủquay trở lại hiện trường, lấymột chiếc thùng rácnhựa cỡ lớn,ngụytạothànhhiệntượngvậnchuyểnLâmTiêubằngcầuthangmáy.Nhữngquá trìnhnày tin rằng là các anh cũngđã điều tra ra được.Hắnlàmnhưvậy, làđểchocácanhkhôngthểnàophánđoánđượcthờigianđưaLâmTiêurakhỏi tiểukhu, từđócũngkhôngthểnào

thôngquamáyquaycameragiámsátđểđiềutraloạitrừnhữngchiếcxekhảnghi.

Saukhibắt cócLâmTiêuđi,hung thủ lạinhằm thẳngvàomụctiêuTrươngTươngBình.Hắnthôngquathínghiệm,biếtđượcquãngđườngđicủalốpxeAudisaukhibịchâmxìhơi,thựcthivụánnày.ThủphápcũngtươngtựvớivụáncủaLýÁiQuốc.

Sauđó,hungthủlạibámtheoThiệuCương,hungthủcầmkhẩusúng ngắn lấy được của LýÁiQuốc, sau khi ThiệuCương tiến vàotronghành lang tòa lầu, hung thủđột nhiên xuất hiện, gí súng vàođầuThiệuCương,épanhtalàmtheochỉlệnhcủamình,mởcửara,sauđódùngdâythừngbuộcThiệuCươngvàngườitìnhcủaanhta,rồigiếtchếthaingườiđó.

Tốingàyhômsau,hắnbiếtHồSinhSởcóthóiquenchạybộbuổitối,khiHồSinhSởchạyđếnphíasaumộtgốccâyto,hungthủdùngdùicuikíchđiệnlàmHồSinhSởngấtxỉu,sauđólạinhiềulầnkíchđiện,khiếnchoHồSinhSởrơivàotrongtrạngtháihônmêsâu,rồikéoôngtavàotrongđồngruộng,giếtchết.

Độngcơvìsaohungthủgiếtnhữngngườinàythìtôicũngkhôngrõ,nhưngtôinghĩchắccácanhcũngsẽmauchóngcóđượckếtquảthôi.”

Hàngchữcuốicùngcủaláthưnày,còncómộtcâu:“ChỉcầnvàotrongSởCôngan,muốncókhẩucunggì,thìsẽcókhẩucungđó!”

CaoĐôngvừanhìn thấy câunói cuối cùng,buộtmiệng thốt ra:“QuảnhiênlàTừSách!”

Bởivìcâunóicuốicùng,chínhlàlờimàCaoĐôngtừngnóivớiTừSách.

Saukhixemxongláthưnày,anhcũngbiếtvìsaoTừSáchlạicóthểđoánbiếtđượctrongmấyngàynàyanhsẽđếnnhàTừSách.Chỉcần Cao Đông nhận được bưu kiện này, nhìn thấy bức thư ở bêntrong,đươngnhiêncũngsẽđiđếnnhàTừSáchrồi.

Anhcầmláthư,đọcđiđọclạimấylượt,ngoàiviệctómtắttrọngđiểmquátrìnhphạmtội,khônghềtiếtlộranhữngthôngtinkhác.

CaoĐông vô cùng băn khoăn, Từ Sách gửi lá thư này đến, rốtcuộc là cómụcđích gì chứ?Câunói cuối cùng của anh ấy,mang ýnghĩagì?Làmuốnnóihếtchotôibiếtquátrìnhphạmtội,biếtrằngtôikhôngnắmđượcbấtcứnhânchứngvậtchứng,muốnthịuyvớitôi?

Thịuyvớitôi,thìcólợiíchgìđốivớianhấy?

Dùsaocũnglàbạnhọcvớinhau,tạisaolạiphảiéptôiđếnđườngcùng?

Tôi chưa từngđắc tội với anh, tôi còn giúp anh, tại sao anh lạiphảigâykhódễchotôi?

Lúcnàyđây,CaoĐôngvẫncònchưabiết,đápánđượcvénmởvàongayngàyhômsau.

Ngàyhômsau,đúnglàhếtmưalạinắng,bầutrờiđãquang,mâyđãtạnh.

CaoĐông vẫn chưadậy, đãnhậnngay cuộc gọi củađội trưởngTrần:“AnhCao,khônghayrồi,tìmthấythithểcủaLâmTiêurồi!”

Nửagiờđồnghồsau,mộtlựclượngcảnhsátlớnxuấthiệnởtrênđồiởngoạiôhuyện.

Rất nhiều người trung niên và người giàmỗi sáng tối đều đếnngọnđồinàyđể luyệntập,mấyhômtrướcmưatogió lớn,chonênkhông ai đến.Hômnay đã hếtmưa trời đã tạnh ráo, nhữngngườisángsớmđãlênnúiliềnpháthiệnramộttúinilontrongsuốtlộraởbêncạnhsườndốc,nhìntrôngcóvẻkhôngbìnhthường.Điđếngầnpháthiện,trongđóhìnhnhưđựngrấtnhiềuđồ.

Sauđó,ônggiàngườiđầutiênnhìnthấyđãnhìnthấybêntrongtúiniloncó tóc, lập tứcmềmnhũnngồibệtxuốngđất, rồivộivàngbáocảnhsát.

SắcmặtQuáchHồngÂntáinhợt,bâygiờlàmộtngàychếtmộtngười,thựcsựkhôngbiếtănnóithếnào,tiềnđồcủamìnhcũngcoinhưlàthựcsựđitoongcảrồi.

CaoĐôngđứngbêncạnhcốgắngkìmnénkhônglêntiếng,tronglònganhvẫnđangnghĩ làTừSáchgâyán,không thểnàovĩnhviễnđềuphạmtộimộtcáchhoànmỹ,sẽđểlạichứngcứ,làmthếnàođểtìmrađượcchứngcứ,đểTừSáchnhậntộivàbịxửtử.

Suynghĩ trong lòng anh vàQuáchHồngÂn không giốngnhau,anh vốnđã không thèmquan tâmđến vụ ánmạng vừamới xảy ranữa,bởivìtronglònganhđãbiếtrõailàhungthủrồi,chỉhiềmmộtnỗikhôngcóchứngcứmàthôi.

Tất cả nhữngngười cảnh sátởhiện trườngbao gồm cảnhữngngườicảnhsátkéođườngdâycảnhgiớibênngoài,ngăncảnnhữngngườikéođếnxem, sắcmặt ainấy cũngđều sa sầmnặngnề, chaumàyủrũ,vụánmạngliêntiếpxảyrakhiếnhọthựcsựmệtmỏirãrời.

Nửagiờđồnghồsau,thithểởtrongchiếctúinilonđãđượclấylên,saukhibácsĩphápyTrầntỉmỉquansát,bước tớihộibáovớiCaoĐôngvàQuáchHồngÂn:“Anhcả,thithểđượclưugiữrấttốt,docó túi nilon bọc kín, nướcmưa củamấy ngày hôm nay đều khôngngấmvàođược.Quahiện trạng, chắc là chết khoảnghơnhaingày,cáchchếttươngtự,cũnglàlưỡilêbacạnhđâmvàotim.”

CaoĐồng ồmột tiếng, nói: “Có nghĩa là ngày hôm sau sau khiThiệuCươngbịgiết,hungthủđãgiếtHồSinhSở,ngàyhômsaunữa,hungthủlạigiếtLâmTiêuphảikhông?”

“Đúng vậy. Trong vụ án này hung thủ có vẻ không được thậntrọng, hắn đào hố để chôn quá nông, nếu như hắn đào sâu thêmkhoảnghaimươi,bamươicen-ti-métnữa,erằngtrongkhoảngthờigianngắncũngsẽkhôngcóaipháthiệnrathithể.Đếnlúcpháthiệnthấy,cóthểcũngđãbịphânhủytừlâurồi,càngkhôngthểnàocóthểnhậndiệnđượcralàLâmTiêunữa.Hơnnữa,saohungthủlạingốcnghếchdùngtúinilonđểbọcthithểlại,bọcchặtlắm,nướcmưamấyngày hômnay cũng không chui được vào, cộng thêm thời tiết lạnhnhưvậy, càngkhông thểnàobị thối rữa.Bâygiờbọcvào túinilon,đàohốlạikhôngđủsâu,mấyhômnaymưalớn,đươngnhiênsẽlộrangoài.”

Đội trưởngTrầnởbêncạnhnói: “Đúngvậy,nếukhôngphải làtrậnmưanày,thithểkhôngbiếtđếnkhinàomớilộrangoàinữa.”

Bác sĩphápyTrầngậtđầu: “Hung thủkhôngngờsaukhi chônxác,lậptứclạigặpthờitiếtmưatogiólớn,xemrahắnkhôngxemdựbáothờitiếtrồi.”

BácsĩTrầnmuốncốtìnhnóinhữngcâuhàihướcbôngđùachogiảmbớtbầukhôngkhí căng thẳng,nhưng rõ rànghai vị lãnhđạođềukhôngcótâmtrạngnàođểbôngđùavớianhta,anhtađànhphảiimlặng.

Đúnglúcnày,TrươngNhấtNgangởbêntrongkêulên:“Anhcả,lạiđàorađượcmộtthứ,xemralàmộtchiếchộpnhỏ.”

Nghevậy,CaoĐôngvàmộtđoànngườiđangđứngởbênngoàivộivàngđivàobêntrong.

HaingườinhânviêncấpdướicủabácsĩTrầnđangđặtmộtchiếchộpmớiđàođược xuốngđất, làmột chiếchộpgỗ, bênngoài cũngđượcbọcbằng túinilon, lộ rađồvậtbên trongđượcbảoquản tốt,khôngbịnướcmưathấmvào.

Họđeogăngtay,thậntrọnglấychiếctúinilonbọcbênngoàira.Bêntronglàmộtchiếchộpgỗbìnhthường.

Bác sĩ Trần chỉ huy cấp dưới trước tiên hãy kiểm tra xem bênngoàichiếchộpcònlưulạidấuvântayhaykhông,saukhixácđịnhkhôngcó,mớimởhộpra,bêntrongđặtmấyđồvật.

Tấtcảconmắtcủamọingườiđềumởto,ngoàimấyngườicảnhsátgiăngđườngdâycảnhgiớibênngoài,nhữngngườicảnhsátkháccũngđềuvâytới!

Mónđồ đầu tiên rơi vào trong tầmmắtmọi người, thật khôngngờlàhungkhí!Lưỡilêbacạnh!

Bên trên là lưỡi lêbacạnhsắcnhọn, trênđóvẫncòndínhmộtchútmáuthẫmđãkhô.Phíasaulàcáinắmtaybằngcaosu.

BácsĩphápyTrầnquỳxổmxuống,thậntrọngcầmlấychiếclưỡi

lêbacạnhđó,đặtđếnchỗngượcsáng,bậtmộtchiếcđènđặcbiệt,soithậtkĩ.Tiếpđó,bácsĩTrầnvôcùngkíchđộng:“Bêntrêncódấuvântay!”

Tất cả mọi người nghe thấy câu nói này, trong lòng đều chấnđộng,kiên trì chiếnđấubao lâunhưvậy, cuối cùngcũngđã có thuhoạch,hơnnữalạilàvậtchứngcógiátrịduynhất-dấuvântay.

NgaycảtrênmặtQuáchHồngÂncũngkhôngkìmnổihiệnlênnụcười.

CaoĐôngkhôngvuimừngkinhngạc, lặnglẽquansátcôngviệccủahọ,chiếclưỡilêbacạnhnàytrônghơiquen,nhưngnhấtthờianhkhôngnhớrađược.

BácsĩTrầnnóitiếp:“Vếtmáutrênđó,cólẽlàcủaLâmTiêu.TiểuVương,nhanhlên,mauthulại,đợilátnữalậptứctrởvềđểlấydấuvântay.”

Sauđó,bácsĩTrầnlấytừtronghộpramộtmónđồcóhìnhdạnggiốngnhưchiếcgậynhỏ,nhìnmấy lượt,pháthiệnrakhôngcódấuvântay,nóivớimọingười:“Đâylàchiếcdùicui,chắcchắnlàhungthủdùng thứnày,nhưngkhông códấuvân tay,đãbịhung thủ lauchùirồi,thậtlàđángtiếc.Chiếclưỡilêbacạnhvừarồi,nắmtaylàmbằngchấtliệucaosu,rấtdính,mộtkhiđãdínhdấuvântay,rấtkhócóthể loạibỏ, tôinghĩhungthủvốndĩcũngđã lautaycầm,nhưnghắnkhôngngờđượcdấuvântayởtrênchấtliệucaosukhôngphảimộtlầnlàcóthểxóađi.”

Tiếpđến,bácsĩTrầnlạilấyramộtchiếcgậynhựahìnhdạngquảchuối,kiểmtramộtvòng,pháthiệnkhôngcódấuvântay,nhưngtrênđócódínhmột ít chấtdịchnhờn,anh tagiơchiếcgậynhựađó lênchomọingườixem:“Cáinàytrôngcóvẻgiốngnhưsextoydùngchonữgiới,trênđầuhìnhnhưcònbôiVaseline,haha,tôichưatừngnhìnthấy,xemracólẽkhôngliênquangìđếnvụán,khôngbiếttạisaolạixuấthiệnởđây.TiểuVương,cậuhãybảoquản,quaytrởvềlàmhóanghiệm.”

Cuốicùng,bácsĩTrầnlôibathứcònlạira,mộtcụcpinđiệnthoạidiđộng,mộtthẻsimđiệnthoạivàmộtchiếcmáydiđộngcaocấpmạvàng.

BácsĩTrầnkiểmtramộtlượt,trênnhữngđồnàycũngkhôngcódấu vân tay, anh ta hỏi vẻ băn khoăn: “Chiếc di độngnày là của aivậy?”

TrươngNhấtNgang đứng bên cạnh nói: “Tôi đoán là của LâmTiêu.”

Bác sĩTrầnnói: “Có lẽở trongđâycũngcómanhmốigìđó thìsao.”

Anhtalậtđilậtlạikiểmtra,saukhichắcchắnkhôngđểsótmanhmốinào,bènlắpthẻsimvàpinvàotrongmáy,ấncôngtắcmởmáy.

“Thậtkhôngngờvẫncònđiện.”Anhtalẩmnhẩmmộtcâu.

Đâylàmáydiđộngcảmứngsmartphone,bácsĩTrầntháogăngtayra,tìmkiếmmộthồitrêndiđộng,nhìnthấymộtfile,saukhiấnmở,trongđócòncómộtfilekhác,lạimởlầnnữa,vẫnlàmộtfile,anhtacảmthấyhơikìlạ,nóirõtìnhhìnhvớilãnhđạo.

QuáchHồngÂnnói:“Tiếptụcmởraxem.”

Saukhilạimởramộtfilekhác,xuấthiệnmộtfileghiâm.

BácsĩTrầnbậtfileghiâm,liềnsauđó,trongdiđộngphátramộtgiọngnóisụtsịt:“TôilàLâmTiêu…”

Tấtcảmọingườiđềutrợntrừngmắt,vôcùngkinhngạc!

QuáchHồngÂnlậptứcnói:“Gìcơ,LâmTiêu!Hãytạmdừng,bậtloalên,tôinghekhôngrõ.”

BácsĩphápyTrầnlàmtheo,sauđó,trongdiđộngvanglêngiọngnóirànhrọtcủaLâmTiêu,tấtcảmọingườiđềungherấtrõ:

“TôilàLâmTiêu,tôikhôngbiếtđoạnghiâmnàycuốicùngcóaicóthểnghethấyđượckhông,bấtluậnlàcóthểngheđượchaykhông,

tôinghĩlúcđótôichắclàđãchếtrồi.Tôihyvọnghungthủcóthểbịbắt giữ, hắn giày vò tôi quá khốn khổ, tôi thực sự không thể chịuđựngđượcnữa,VươngTuBang,màylàthằngsúcsinh!”

Câunóinàygầnnhưxéganxéruột.

Nétmặtmọingườiđềulộravẻvôcùngchấnđộng,kinhngạc.

VươngTuBang!

LẽnàohungthủlàVươngTuBang?

CaoĐôngcàngbănkhoănhồnghihơn,biến cốnàyđãvượt rangoàisựtưởngtượngcủaanh.

Mọingườitiếptụclắngnghegiọngnóiởtrongdiđộng:

“VươngTuBangrấtthamtiền,nhưngmãikhôngcócơhộiđểlấyđượcmón tiền lớn.NămngoáiBanCải tạokhuvựccũđược thànhlập,anhtalàmtổtrưởng.CôngtyThànhKiếnvànhàđầutưcùnglấyrabamươitriệunhândântệ,chuyểnđếntàikhoảncủaBanCảitạokhuvựccũ,đểlàmnguồnvốnđặcbiệtchoviệcphádỡvàduytrìổnđịnh.Bởivìnguồnvốnđặcbiệtlàkinhphíchuyêndùngđểtìmngườiduy trìổnđịnh,việcdùngnórấtđặcbiệt, số tiềnnàykhôngđiquaconđườngtàichính.Sốtiềnnàynói làkinhphíđểduytrìổnđịnh,thựctếlàđểchomấyđơnvịcủaBanCảitạokhuvựccũchianhau,coinhưlàmộtsốtiềnlóttaybênngoài,chonêntrongBanCảitạokhuvựccũ,ngoàibốnvịlãnhđạophụtrách,nhữngngườikhácgầnnhưđềukhôngbiếtcósốtiềnnày,vànhữngngườingoàicàngkhôngthểnàobiếtđược.

VươngTuBangkhôngmuốnchiasốtiềnnàychonhữngđơnvịkhác cùng chung hưởng, anh tamuốnmộtmình nuốt trọn số tiềnkhổng lồ này, dù sao số tiền này cũng không đi vào quỹ đạo chínhquy,cấptrênkhôngbiết,cũngkhôngcócáchnàođểquảnlýgiámsát.Thế là anh ta bèn nghĩ đến việc giết ba vị Phó giám đốc TrươngTươngBình,ThiệuCương,HồSinhSở.Còntôi,từtrướctớinayvẫnlàtrợlýcủaVươngTuBang,biếtđượctìnhhìnhvềsốtiềnnày,anhtamuốnlôikéotôi,tôikhôngdám,tôicảmthấylàmnhữngviệcnàygâytổnhạicholợiíchcủachínhphủ,quốcgia,nhândân.Tôilàmộtnhânviêncôngvụcủanhândân,saocóthểphảnbộilạilươngtâmđể

làm loạiviệcnàychứ?Tôikiênquyếtphảnđối.Banđầuanh ta thểhiệnbỏqua,khôngchuẩnbịthamôsốtiềnnàynữa,thậtkhôngngờvàomộtbuổitối,anhtachạyđếnnhàtôi,tôikhôngthểnàongờđượcanhtalạidùngdùicuiđểkíchđiệnlàmtôingấtxỉu,sauđóliềnbắtcóctôi.

Bâygiờtôikhôngbiếtmìnhđangởđâu,chỉlàluônbịanhtatróilại,khôngthểnàotrốnthoát.Saukhitôibịanhtabắt,anhtamớinóivớitôikếhoạchanhtamuốngiếtbavịphógiámđốc.Anhtacònnóivớitôi,anhtađãgiếtxongLýÁiQuốc,lấyđượcsúng,sauđósẽgiếtbavịphógiámđốc,vốnlàviệcdễnhưtrởbàntay.

Tôikhôngbiếtbâygiờanhtađãhoànthànhkếhoạchhaychưa,anhtatừngnóivớitôi,nếunhưanhtacóthểthuậnlợihoànthànhcảkế hoạch giết người này, tiếp theo sẽ đến lượt tôi. Nếu như trongchặngđườngxảyrasựcố,còncóthểlấytínhmạngcủatôiđểuyhiếpcôngan.

Sựsốngchếtcủa tôikhôngquan trọng,chỉ cầncó thểbắtđượctênácmanày,tôicóchếtcũngxứngđángvớilươngtâmmình.

VươngTuBanglàmộttênácma,mộttênsúcsinh,hắn…hắncònmuốncưỡngdâmtôi.Hắnvốn làkẻ liệtdương,khôngcóhứngthúvớiphụnữ,saukhihắntróitôilại,hắn…thậtkhôngngờđãlàmcáiviệc kinh tởm đó đối với tôi. Tôi thực sựmuốn chết ngay lập tức.Nhưngnhưvậythìhungthủvẫnnhởnnhơngoàivòngphápluật,tôithựcsựkhôngthểchịuđựngnổi.

Ông trời, nếu ông cómởmắt thì hãy để cho cảnh sát sớm bắtđượcVươngTuBangđi!Tôikhôngbiếttôicòncóthểsốngđượcbaolâu,chỉhyvọnghắnkhôngpháthiệnrađượcfileghiâmởtrongdiđộng,nhưvậy,sẽcómộtngày,tênsúcsinhnàychắcchắnsẽchịutộibịxửtử!”

Đoạn ghi âmnàyđếnđây kết thúc. Tất cảmọi người đềungẩnngườiđứngyêntạichỗ,rồisauđó,chợtvanglêntiếnghoanhôreohòầmĩ.

Cuối cùng cũng đã phá án được rồi!Đây là khẩu cung lúc sinhthờicủanạnnhân,còncóvậtchứngnàocứngrắnđanhthéphơnthứnàychứ!

Đừngnói thànhphốcủabọnhọ,ngaycả trongmấychụcvụánmạngtrongtoànquốc,làmgìcóvụánnàocònmọcrafileghiâmtốcáocủanạnnhânlúcsinhthờichứ!

CaoĐôngkhôngthểnàonởranụcười,sao…saosựviệclạicóthểpháttriểntheohướngnàyđượcchứ?Anhcảmthấybănkhoănkhôngbiếtlàmthếnào.

KhôngcóaiđểýđếnnétmặtquáilạlúcnàytrêngươngmặtcủaCaoĐông,mọingườiđềuđangthảoluậnbàntánxônxao.

Đúnglúcnày,bácsĩphápyTrầnnói:“Vừarồikhôngchúý,bâygiờđãkiểmtrarồi,thànhhậumôncủaLâmTiêubịbiếndạng,chắcchắnlàbịthứgìđóởbênngoàinhétvào,cácvịbiếtrồiđấy,hóarachínhlàcáiviệcđó.”

Mộtngườicảnhsátnói: “Thảonàovừarồi tronghộpcònđựngmộtquả“chuối”,khẩuvịcủatênsúcsinhVươngTuBangnàyđúnglàđặcbiệtthậtđấy.”

Mộtngườinói:“Anhkhôngnghetrongfileghiâmnóià,tênbiếntháinàybịliệtdương,hắnkhôngcóhứngthúđốivớiphụnữ,đươngnhiênlàphảichơitrònàyrồi.”

“Ha ha, đề nghị đưa hắn sangNhật, nhưng cái thứ đó của hắncũngkhôngkhálênđượcđâu.”Mộtngườikháccườivang.

Mộtngườihiếukỳhỏi:“Tôithấylạđấy,VươngTu

Bangthôngminhnhưvậy,saocuốicùng lạicóthểbị thấtbạiởtrên tiểu tiết này, ngay cả phần ghi âm ở trong di động mà cũngkhôngpháthiệnra.”

Một người khác lập tức nói: “Người trí tuệ suy tính kín kẽ thếnào,tấtcũngcómộtlầnsơsẩy.Têncáogiànàychắclàkhôngbiếtsửdụngmáydiđộngcôngnghệmới,hắnchắckhôngthểnàongờđượcrằngtrongbaonhiêutầnglớpfiledữliệu,còncómộtthứcóthểlấyđượcmạngcủahắn.”

“Thế nhưng, LâmTiêu trước khi chết, làm thế nào lấy được diđộngđểghiâmchứ?”

“Điềunàychẳngphảiquáđơngiảnsao,VươngTuBangmặcdùđãtróiLâmTiêulại,khôngmayđểdiđộngởbêncạnh,LâmTiêughiâm,rồilénđặttrởlạivịtrícũ,thầnkhôngbiếtquỷkhônghay.Trongcácvụánbắt cóc,hung thủxuấthiện sựsơsuất làđiềukhócó thểtránhkhỏi.Anhthấynhữngngườicóthểtrốnthoátkhỏitaybọnbắtcóc,khôngphảiđềulàlợidụngsựsơýcủabọnbắtcócsao?”

“Nói cũng phải, nhưng Lâm Tiêu lấy được di động, tại sao lạikhônggọiđiệnthoạiđểbáoánchứ?”

“Anhngốcà,VươngTuBangrõrànglàđãlấyđithẻsim,hắnđâucóngốcnhư thế,để thẻ sim lại trongdiđộng?Nhưvậy sẽphát tínhiệurabênngoài.”

“Áà,tôinhớrarồi,khoảngthờigiantrướcVươngTuBangchẳngphảilàhailầnliêntiếpbáoán,nóilàhômđầutiêndiđộngcủaLâmTiêugửichohắnmộttinnhắncầucứu,hômsaulạigọichohắncuộcđiệnthoạicầucứu.Kếtquảtheodõitínhiệucủachúngta,pháthiệnrahômtrướcVươngTuBangởnhà,tínhiệuđượcphátratừkhuvực

lấyvịtrígầnnhàhắnlàmtrungtâm.Ngàyhômsau,hắnởđơnvị,tínhiệulạibiếnthànhlàtừđơnvịhắnlàmtrungtâmphátra.Thìrađềulàhắnđangdiễnkịch,cốý làmlãngphí lực lượngcảnhsátcủachúngta,cứthếlùngsụctìmkiếmkhắpcảhuyệnthành.Thìrachiếcdiđộngnày, chính làphát ra từ trong tayhắn, thảonàohai lần tínhiệuđềuởbêncạnhhắn.”

“Đúng thếmà, tênsúc sinhnàyđãhại chúng taphải chịuđựngkhốnkhổvấtvảbaolâunay,mấtcôngvôích,thậtđúnglàđángchết.”

“Trămđaovạnxẻocũnglàđángđờihắn!”

“VươngTuBangsaukhigiếtchếtLâmTiêu,tạisaolạichôntấtcảnhữngcôngcụgâyánởđây?”

“Điềunàycòncầnnóisao,hắnsợvứtcôngcụgâyánbừabãi,bịngườikhácnhặtđượcthìkhônghay,bènnghĩcáchchônkín.Aingờlạinhanhchóngbịpháthiệnranhưvậychứ.”Lờigiảithíchnàymặcdùcóphầnhơikhiêncưỡng,nhưngnhữngngườicómặtởđâycũngkhôngnghingờ,bởivìvậtchứngđãbàyratrướcmắtmọingườinhưvậy,cóthểlạilàmộtlầnhungthủsơsuất,cóthểlàhungthủmuốn

tạmthờiđểđó,mộtkhoảngthờigiansausẽtiếnhànhxửlý.Dùsaocó rất nhiều kiểu giải thích, hơnnữabất luận là giải thíchnhư thếnào,đềukhôngảnhhưởngđếncôngtáctrinhsátphááncủavụán.

TrươngNhấtNgangcũngvuimừnghớnhởxenvào:“Tôinhớrarồi, lúcđầukhitôiđiềutranguyênliệumàuviếthàngchữtrêntấmbăng rôn đó, là loại nguyên liệumàu cao cấp thương hiệu đạt tiêuchuẩn, trong huyện thành chỉ cómột cửa hàng bán. Khi chúng tôiđiềutramáyquaycameragiámsát,pháthiệnraVươngTuBangđãmualoạinguyênliệumựcnày, lúcđóđãtrựctiếp loạitrừkhảnănghắnlàtộiphạm,ôi,đềutạinhấtthờisơý.”

Mộtngười cảnh sát của SởCông anhuyện tráchmóc: “Sự việcnàysaochúng tôikhônghềhaybiết,ôi, cácđồngchíởSởCônganthànhphốcáccậuthậtkhôngphải,manhmốinàynếunhưkịpthờitruylầntheo,thìđãgiảiquyếtđượcvụánnàytừlâurồi.”

Đội trưởngTrầngiảivâychoSởCôngan thànhphố: “ĐiềunàycũngkhôngthểtráchcácđồngchíởSởCônganthànhphốđược,chủyếulàVươngTuBangđanglàmphógiámđốcSở,đổilạilàchúngta,chúngtacũngkhôngthểnàongờđượcrằng,mộtquanchứcnhưhắnlạilàmchuyệnthếnàychứ.”

“Ừm,đúnglànhưvậy.”Ngườinàylậptứcliềntỏrahòanhã,thấyvụánpháđượcrồi, tấtcảnhữngsựkhókhănnhọcnhằnaioánlúctrướcphảigánhchịuđềuđãtantheomâykhói.

QuáchHồngÂnnóivớibácsĩphápyTrần:“AnhTrần,côngviệclấychứngcứcủacácanhchắccũnggầnxongrồichứ?”

“Ừm,cũngsắpxongrồi,thudọnmộtchútrồiquaytrởvềphòngthínghiệmđểchỉnhlýlại.”

QuáchHồngÂn vỗ tay vềphíamọingười: “Được rồi, chúng tađừngvuimừngvội, trướctiênhãybắt tênsúcsinhVươngTuBangnàyđã,rồimấyhômtớichúngtasẽlàmmộtbuổitấtniênratrò.Tôisẽtổchứcmộtbữatiệcchúcmừngthànhcôngkhiếnmọingườithậthài lòng,mọingười có thểđược thưgiãnhoàn toàn!AnhCao, anhthấy

thếnào,bâygiờđibắtluônchứ?”

CaoĐôngdodựmột lát,anh lúcnàykhôngbiếtnênhìnhdungsuynghĩtronglòngmìnhthếnào,anhcàngkhôngthểnàohiểuđượcsựviệctạisaolạipháttriểnđếnbướcnày.Anhđànhnói:“GiámđốcQuách,cácanhlậptứcdẫnngườiđếnđơnvịcủaanhtađểbắtgiữ,chỗchúngtôilậptứcđếnnhàanhtađểlụcsoát.”

“Hoanhô!Bắt giữngười nào!”Mọi người đều reohòhoanhô,tưngbừngphấnkhởirờikhỏiđó,chỉđểlạimấyngườicảnhsátcóítnămkinhnghiệm,rầurầutiếptụccanhgiữhiệntrường,khôngđượcthamgiacôngviệcvâybắtnày.

Công việc cuối cùng được triển khai vô cùng gấp rút, khi CaoĐôngdẫntheomườimấyngườiđếnnhàVươngTuBang,điệnthoạiphíabênkiathôngbáotintứctốtlành,VươngTuBangđãbịbắtgiữ,ápgiảivềSởCônganhuyện.Mặcdùđếnbâygiờhắnvẫngiảvờngớngẩnngốcnghếchkhôngbiếtđãxảyraviệcgì,nhưngkhônglolàhắnkhôngkhai.

CaoĐôngchỉcóthểcườikhổnão.

Cảnhsátkhôngcóchìakhóa,họkhôngđợiđượclấychìakhóaởchỗVươngTuBang,nỗicămhậndângtràotrongsuốthơnmộtthángquakhôngcóchỗpháttiết,trựctiếpdùngcưacưacánhcổngsắttòanhàbiệtthựcủaVươngTuBang.Mọingườirầmrậplaovào.

CaoĐôngđứngởbênngoàicổng,lòngbồnchồnlolắngchờđợitintứctừbêntrong.

Mấyphútsau,ngườicủakhoaVậtchứngchạyra,trongtúinilontrongsuốtđựngmộtkhẩusúngvàmấyviênđạn,nói:“Anhcả,ởdướigócphảicủakhómcâypháthiệnrakhẩusúngK64này,còncócảđạn,anhnhìnnày.”Cậu ta vô cùngđắc ýđungđưa súng trướcmắtCaoĐông.

CaoĐôngnói:“Đừngquênchụpảnhhiệntrường.”

Anhvừanhìnvịtrítìmthấykhẩusúnglàđãbiếtngay,chắcchắn

làTừSáchcáchbứctườngbaonémvàobêntrong,chonênvừavặnmớirơivàotrongchậuhoaởmécủatườngbaoquanh.

“Tấtnhiênrồiạ,việcnàykhôngdámbỏsót,đãchụpxongtừlâurồi.”Cậutalúclắcchiếcmáyảnhkĩthuậtsốcầmtrongtay.

“Được, tiếp tụcđi.”CaoĐông lạnh lùngnóimộtcâu,cậuchàngđóvuivẻchạyđếntrướcchiếcxeôtô,ởđócómộtngườiởkhoaVậtchứngkhácnhậnlấyvậtchứngvàsắpxếp.

Khônglâusau, lạicómộtngườichạyra,báocáovớiCaoĐông:“Anhcả,ởđâycóbệnháncủaVươngTuBang,hắntừngđếnThượngHảikhámbệnh,đúng là liệtdương, trênđóviết lànhữngnămthờitrẻ bị chấn thương cơ học, sau khi độ tuổi dần tăng lên, càng ảnhhưởnghơn,khảnăngtìnhdụcrấtkhócóthểphụchồilại.Thảonàomàhắnlạithíchthúđốivớinamgiới.Haha,ởtrongđâycòncómộtđốngthuốc,đềulàthuốccườngdương.”

CaoĐôngbấtđắcdĩcườivớicậuta,khencậutalàmtốtlắm,tiếptụclụcsoát.

Ngay sau đó có một người chạy ra, hội báo: “Anh cả, ở trongphòngngủpháthiệnragiấychứngnhậntòngquân,VươngTuBangtrướcđâylàbộđội,thảonàocóđượcýthứcphảntrinhsáttốtnhưvậy.”

Một lúc sau, lại cómộtngười củakhoaVật chứngchạy ra,nói:“Anh cả, đã tìm thấy nguyên liệumàuở trong thư phòng, chính lànguyênliệumàudùngđểviếthàngchữởtrêntấmbăngrônđó.”

SắcmặtCaoĐông càng lúc càng tồi tệ, nhưng anh vẫn luôn cốgắngkìmnéntâmtrạng,mỉmcườinhìnbọnhọlàmviệc.

Lại trôiquahơnmộtgiờđồnghồnữa,bácsĩphápyTrầnđi từbêntrongra,taycầmmộtđôigiàyvàmộtchiếcáomàubevàng,nói:“Anhcả, sốđovàhoavăndướiđếgiàycủađôigiàynày,hoàn toàntrùngkhớpvớidấugiàymàchúngtađãlấyđượcởhiệntrường.Cònnữa, anhnhìn chiếc áonày, sợiở trênđó cũng giống y hệt với sợitrongmóngtaycủaTrươngTươngBình.”

CaoĐônggậtđầuvớibácsĩTrần,quay lưng lại châmmộtđiếu

thuốc, tâm trạng củaanhđã rấtkhócó thểdùngngônngữđểhìnhdungnổi.

TừSách, anh làm thếnàomà có thể khiến cho sự việc lại pháttriểnthànhrathếnàyđược?

Phảirồi,chiếcáokhoácnày,CaoĐôngnhớra,lúcđókhiVươngTuBangđiđếnăntốicùngvớiTừSách,TrươngTươngBình,TrịnhKiếnDân,anhtahìnhnhưmặcchiếcáomàubevàngnày.Nóikhôngchừng,TừSáchđãlénlấydiđộngchụpảnhlại.Nhữngvịquanchứccấpcaonàythườngrấtchúýđếnănmặc,trangphụcmặctrênngườithườnglànhữngsảnphẩmmớiđượcbàybán,thươnghiệuvềcơbảnthì cũng là mấy thương hiệu ở trong bách hóa Kim Quang ở khuthànhthị,muốnmuachiếcáotươngtự,quádễ.

ThếlàTừSáchmuamộtchiếcáogiốngyhệt,mặclúcgâyán,sợiquần áo ở trongmóng tay Trương TươngBình, vốn không phải làTrươngTươngBình lúcsắpchết túmđượchung thủnênđãđể lại,màlàTừSáchđặcbiệtlấyngóntaycủaôngtachotúmvàoáomình.

CaoĐôngvôcùngchấnđộng.

Nhưnganhvĩnhviễnkhôngthểnàohiểunổi,TừSáchchodùlàcóchụpđượcgiàydacủaVươngTuBang,anhấymuađượcđôigiàytương tự, nhưng sao anh ấy lại có thể biết được cả số đo giày củaVươngTuBangchứ?

ThựcraCaoĐôngkhôngthểnàođoánđược,lúcđókhiăncơm,Từ Sách uống rượu, khi cúi người đặt chai rượu, anh cố ý làm đổrượu, rượu chảy xuống đất, như vậy sau khi chânVương TuBanggiẫmvào,trênnềngạchsẽcórấtnhiềuvếtchânbẩn.TừSáchsauđótìmcớquaytrởlạiphòngăn,chỉcầndùngmộtgiâylàcóthểđođượckíchthướccủachiếcgiày.Thế làTừSáchmuamộtđôigiàycókíchthướcvàkiểudángtươngtự,đilúcgâyán.

CũngchínhlàbởivìlầnđầutiênkhiTừSáchgiếtchếtLýÁiQuốc,anhtakhôngbiếtđượcVươngTuBangđigiàygì,kíchcỡrasao,thếnênđãdùngmộtđếbọcngoài.

Sauđó,anhtamuađượcđôigiàygiốnghệtcủaVươngTuBang,chonên lúc gây ánmới cố tình lưu lại dấu giày, chính là dành cho

ngàyhômnay.

Còncảnhsátthìsao, lạicứtưởngrằnglầnthứhaigâyán,hungthủtronglúcquáhoảngloạnkhôngkịpthờiđổibộđếgiàykhác,chonênđãđểlạidấuchân.Thếnênnhữnglầngâyánsau,đãbịcảnhsátpháthiệnrồi,hungthủcũngkhôngcầnphảichegiấudấuchânnữa,chonênmỗilầnđềuđểlạidấuchân.

Lúcnày,cómấyxecảnhsátláivềphíahọ,QuáchHồngÂnxuốngxe,mặt tươi cười rạng rỡ, nói: “Anh Cao, bên các anh đã điều trađượcthếnàorồi?”

CaoĐôngđànhnói:“Rấtnhiềuvậtchứng,tiếntriểnkhátốt.”

QuáchHồngÂnnói:“Chỗchúngtôicũngrất tốt, tênVươngTuBangquỷquyệtđếnbâygiờvẫnkhôngchịukhai,đãxử lýmột trậnrồi,cứnghọnglắm,nhưngcóbaonhiêuchứngcứbàyratrướcmắtthế,hắnkhôngkhaicũngphảikhai!FileghiâmcủaLâmTiêuđãtìmngười quen của anh ta nghe, chắc chắn chính là anh ta. Tôi đã nóichuyện với giámđốc củabọnhọ, giámđốcbọnhọnóiBanCải tạokhuvựccũhìnhnhưlàcósốtiềnhơnhaimươitriệutệkhôngchạyquakênhtàichínhchínhthức,sựviệcnàyVươngTuBangphụtrách,ôngtakhôngbiếtrõ.”

Quách Hồng Ân lại miêu tả rất sinh động cảnh tượng vây bắtVươngTuBang.

Lúc đóVươngTuBang đang ngồi ở văn phòng nói chuyện vớingườikhác,giámđốccủabọnhọđứngởcửavẫytaygọihắnđến,nóilàcóchuyệncầnthươnglượng.VươngTuBangvừamớibướcchânra khỏi văn phòng, bốn người cảnh sát hình sự đã lao tới, ấn hắnxuốngdướiđất,hétlên:“Khôngđượccửđộng!”

Vương Tu Bang bị bốn người ấn mạnh sao có thể nhúc nhíchđượcchứ?

Nhưng bốn người cảnh sát hình sự đó bởi vì tức giận chínhVươngTuBangđãhạibọnhọphảivấtvảlàmtăngcasuốtthờigianqua,liềnchohắnmộttrậnnhừtử,vừađấmđávừachửibớiVươngTuBangđãkhôngthểnhúcnhíchđượcgì:“Bảomàykhôngđượccửđộngmàyvẫncòndámcửđộng!”VươngTuBangbỗngdưngbịđánh

mộttrậntơitả,sauđólạibịnémvàoxecảnhsát,ápgiảivềSở.

QuáchHồngÂntìmgặpgiámđốcSởĐịachínhcủabọnhọđểnóichuyệntìnhhình,giámđốccủabọnhọbanđầuhơikinhngạc,vềsausaukhibiếtđượcchứngcứghiâmcủaLâmTiêulúcsinhthời,lậptứcvôcùngphẫnnộ, tiện thểgiậuđổbìm leo, chủđộng thừanhậnnộidungghiâmcủaLâmTiêulàsựthực,nóiôngtađúnglàcónghenóiBanCải tạokhuvựccómộtkhoản tiềnhàngchục triệu tệkhôngđiqua con đường tài vụ chính quy, nhưng sự việc này do Vương TuBang phụ trách, ông ta không biết rõ sự tình, cho nên sự việc nàykhôngliênquangìđếnôngtacả,saunàylãnhđạocấptrêntráchcứngườiđứngđầuđơnvịquảngiáokhôngnghiêm,cònmongGiámđốcQuáchgiảithíchđỡhộcho.

CònnóiconngườiVươngTuBangtừmấynămtrướcsaukhilyhôn,tínhtìnhcổquái,nhómngườicấpdướiởSởĐịachínhthườngxuyêntụtập,mấyvịphógiámđốckháclúcrảnhrỗithườngthamgia,nhưngVươngTuBangthìrất ítkhi thamdự.Anhtagâyrachuyệnnhưthếnày,mặcdùbấtngờ,nhưngphântíchtỉmỉvẫnlàcódấuvếtđểlầntheo,chỉtráchlàmìnhthườngngàykhôngquansátđầyđủvấnđề tư tưởng của cấp dưới. Ngoài ra, gần đây ông ta mới biết conngườiVươngTuBangrấtthamlam,bìnhthườngthườnglấyhóađơnnhữngđồmuasắmănuốngmấy trămđếnmấynghìn tệđểđưavềđơnvịthanhtoán,ôngtađangđịnhxửlýhắn,thậtkhôngngờvụánđãbịbạilộ.Bâygiờchămchămvàosốtiềnthamômấychụctriệutệ,cũnglàkếtquảtấtyếucủaviệcbiếntừlượngthànhbiếnvềchất.Loạingựa hại bầy đàn này cần phải nghiêm khắc xử lý, bắn chết luôn,quyếtkhôngdungtha!

CaoĐôngnghexong,lặngimkhôngnói.

QuáchHồngÂnnóitiếp:“Phảirồi,ngoàira,dấuvântaytrênlưỡilêbacạnhđóbướcđầuđãxétnghiệmrarồi,quảnhiênchínhlàcủaVươngTuBang.”

“Dấuvântaycũnglàcủachínhanhta?”CaoĐôngkinhngạcthấtsắc.

“Đúngvậy,cóvấnđềgìkhông?”QuáchHồngÂnnhìnnétmặtkỳlạcủaCaoĐông,hỏivẻhiếukì.

CaoĐôngđànhphảinói:“Khôngvấnđềgìcả,thếthìtốt,sợidâychứngcứđãđượchoànchỉnhrồi.”

QuáchHồngÂncười,khônghềđểýtớitháiđộkhácthườngvừarồicủaCaoĐông.ÔngtachỉnghĩCaoĐôngvấtvảmệtmỏibaolâunaynhưvậy,độtnhiênbấtngờpháđượcán,chắc làquávuimừngthôi.Ôngtachuyệntròxong,bènđixemngườikhoaVậtchứngthuhoạchđượcnhữnggì.

CaoĐôngsuyđingẫmlại,cứluôncảmthấylưỡilêbacạnhtrôngrấtquenmắt.

Anh lạimột lầnnữanhớđếnbuổi tốinămngườicùngăncơm,độtnhiênnhớramộtviệc.Lúcđó,TừSáchlấyramấycâygậynhựacaosunói lànguyênliệuchấtbándẫn,nói làthứmìnhđịnhđầutưsảnxuất,đưagậycaosuđếntậntaychotừngngườixem,sauđólấylại.

Đúngvậy,cántaycầmcủalưỡilêbacạnhchínhlàcáigậycaosuđó!

Từ Sách chắc chắn đãmoi hết phần bên trong của gậy cao su,chỉnhsửahìnhdángbênngoài,chỉđểlạidấuvântaycủaVươngTuBang,cắmlưỡilêbacạnhvàotrongtaycầmcaosunày.

Nhưngsựviệcnày,hìnhdạngbênngoàicủacâygậycaosucũngđã thayđổi, liệu ai còn có thểnhớđược chứ?TrươngTươngBìnhcùngăncơmlúcđócũngchếtrồi,bâygiờcóchứngcứgìchứngminhTừSáchdàndựnglênđểhãmhạiVươngTuBangchứ?

ThứquantrọngnhấtchínhlàđoạnghiâmđócủaLâmTiêu,đoạnghiâmcủamộtnạnnhânlúcsinhthời,đâylàchứngcứvôcùngđanhthép.

Trong tất cả các vụ ám sát trong toàn quốc cũng không tìm rađượcloạichứngcứđanhthépthếnày!

Làmgìcóvụánnào,nạnnhânbịgiếtchết,cònđểlạiđượcđoạnghiâmđểbuộctộihungthủchứ?

Nếunhưcóchứngcứđanhthépnhưthếnày,cònlậtlạivụánthế

nàođược?

Đây đã được định sẵn là một vụ án chứng cứ rành rành, vốnkhôngthểnàolậtlạiđược.

Chứngcứcủavụánnày từkhibắtđầuchođếnngàyhômqua,vẫn cònkhông có chút chứng cứnàomang tính thực chất,đếnbâygiờ,nhânchứngvật chứngđềuđầyđủ, chứngcứgắnkết liênquanvới nhau, thật không ngờ còn tìm ra cả được lời buộc tội của nạnnhânlúcsinhthời.

CaoĐông rõ ràng không thể ngờđược lại cómột số lượng vậtchứnglớnđềucùngnhằmvàoVươngTuBangnhưvậy.

Lúcnày,QuáchHồngÂnnhậncuộcđiệnthoại,sauđóbướctới,tươi cườihạ giọngnói vớiCaoĐông: “AnhCao, tôi đãhội báo vớitỉnhvềvụánnàyrồi,đươngnhiênrồi,tôikhôngnóivụánnàylàdosángnaychúngtavôtìnhpháthiệnrađượcbaonhiêuchứngcứnhưvậynênmớicóthểpháđượcán.Khitôihộibáonói,chúngtađãtrảiquakhoảng thờigian trinh sát vô cùngvất vả,khónhọc, lâudài vàcẩnmật,pháthiệnraVươngTuBangcómốihiềmnghilớn,sauđóđào ra được từngmanhmối, gắn kết lại với nhau, xác định đượcchínhlàhắn.Anhthấynhưvậyđượcchứ?”

CaoĐôngbấtlựcmỉmcườigậtđầu:“MaymàcóGiámđốcQuáchứngbiếnnhanh,nếucấptrênbiếtđượcchúngtavôtìnhpháđượcán,thìcũnghơibẽmặt.”

QuáchHồngÂn rất hài lòng với sự “túc trí đamưu” củamình,nói:“Chitiếtcụthể,haingườichúngtasaunàyvẫncầnphảithốngnhấtmộtchút.LãnhđạocủaSởCôngantỉnhvàBộCônganrấtkhenngợicông tácpháán lầnnàycủacácanh,nóimấyhômnữasẽmởcuộchọpbiểudươngcácanh.”

CaoĐôngcườinói:“Nóirathìcũngthấyhơihổthẹn.”

QuáchHồngÂnnói:“AnhCao,anhđừngnghĩnhưvậy,dùsaovụáncũngđãpháđượcrồimà.”

CaoĐôngnói:“XemralầnnàyVươngTuBangbịxửtộiởmứccaonhấtrồi.”

QuáchHồngÂnhừmộttiếng,nói:“Đólàđiềuđươngnhiênrồi,chắcchắnphảilàtửhìnhkhôngcầnphảinghingờgìnữa,anhxem,đãlãngphíbaonhiêunhânlựcsuốtbaonhiêuthờigianvấtvảnhưvậy, tinrằngtấtcảmọingườiđềugiốngtôi,chỉhậnmộtnỗikhôngthểchémhắnthànhnghìnmảnh.TrướcđâytôicũngcóquenbiếtvớiVươngTuBang,thậtkhôngngờhắnlạilàtênsúcsinhnhưvậy.LãnhđạoHộiủyviênthườngủytỉnhđãtuyênbố,lãnhđạololắngVươngTuBangdùsaocũnglàmộtphógiámđốcSởởtronghuyện,ítnhiềucũngcómốiquanhệ,sợrằngsẽcóngườimuốnxinxỏchohắn,ảnhhưởngtớitrinhsátvàthẩmphán.LãnhđạoThườngủynói,phàmlàngườinàoxinxỏchoVươngTuBang,toànbộđềubịghisổlại,báolêntổchứcThườngủytỉnh,sauđósẽtínhsổ.Thựcracólẽkhôngcầnlolắngđếnđiềunày,anhnhìnVươngTuBang,giếtmấyngườiphógiámđốccủacácSở,đãđắctộivớihếttấtcảnhữngngườiởSởCônganchúngtôi,thậmchínhưanhđâylàlãnhđạotrongthànhphố,cònđắc tộivớinhữngngười lãnhđạocủaBộ,của tỉnh,saocó thểchứachấphắn,aidámxinxỏchohắnchứ,anhnóiphảivậykhông?”

Nghe xongnhững câunóinày, vốndĩ trong lòngCaoĐông suynghĩmuốnlật lạivụánchoVươngTuBang,đểbắtđượcTừSách-hungthủthựcsự,đãchợtbiếnmất.

Lạitrôiquamộtkhoảngthờigian,việclụcsoátcănnhàđãhoànthành,tấtcảmọingườiđềukéođườngdâycảnhgiới,lầnlượtrútluikhỏicănnhà.

BácsĩphápyTrầnđilêntrước,tươicườihộibáovớihaivịlãnhđạo:“Đãđiềutrađượcgầnxonghếtrồi,lầnnàychứngcứrấtđầyđủ,động cơ phạm tội đã có trong ghi âm của LâmTiêu. Trên phươngdiệnvậtchứng,trongnhàVươngTuBangđãlụcsoátrađượckhẩusúngvàđạncủaLýÁiQuốc;nguyênliệumàudùngđểviếttấmbăngrôn đó cũng để ở nhà anh ta; dấu chân ở hiện trường và giày củaVương Tu Bang cũng đồng nhất; sợi quần áo ở trong móng tayTrươngTươngBình sơbộdùngmắtướcđoán cũngđồngnhất vớichiếcáomàubevàngcủaVươngTuBang;VươngTuBangđãtừngđilính,chonêncónănglựcphảntrinhsátrấtlớn;VươngTuBangliệtdương,thựcsựtiếnhànhxâmphạmtìnhdụcđốivớiLâmTiêu,quahồsơbệnháncủaanh ta có thểchứng thựcđược, cũngcócâygậyhìnhgiốngquảchuốiđóchứngminh;vũkhísửdụngcódấuvântaycủaVươngTuBang;cũngđãtìmthấyhungkhílàchiếcdùicuiđiện.Trên phương diện nhân chứng, mặc dù không có người trực tiếp

chứngkiến, nhưngquan trọngnhất là có file ghi âm củanạnnhânLâm Tiêu lúc sinh thời, lời trong đoạn ghi âm đã được xác nhận,chínhlàLâmTiêu.Ngoàira,theokhẩucungcủangườitậnmắtchứngkiến trongvụáncủaTrươngTươngBình,chiềucao thểhìnhvàđộtuổiướcđoáncủahungthủcũnghoàntoànphùhợpvớiVươngTuBang.Đâytuyệtđối tạothànhmộtchuỗichứngcứhoànmỹđếnđộkhông thểnàohoànmỹhơnđượcnữa.Tôi làm cảnh sátmấy chụcnămnay,chưabaogiờchứngkiếnmộtchuỗichứngcứcủavụánlạivữngchắcnhưvậy,càngchưatừngnghethấyghiâmcủanạnnhânlúc sinh thời. Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, động cơphạmtộirõràng,chỉthiếumỗikhẩucungphạmtộicủachínhVươngTuBangthôi.Nhưngđâykhôngphảilàvấnđề,chodùlàhắncóchếtcũngkhôngthừanhận,tấtcảnhữngchứngcứbâygiờđủđểxửhắntử hình rồi!” Giọng nói của bac sĩ Trần rõ ràng cũng có phần kíchđộng.

CaoĐôngnhớtớiláthưmàTừSáchgửichoanh,trongláthưđóviết,chínhlàquátrìnhphạmtội.

Cuốicùngđểlạimộtcâu:“ChỉcầnvàotrongSởCôngan,muốncókhẩucunggì,thìsẽcókhẩucungđó!”RõràngđâylànhắcnhởCaoĐông.VươngTuBangvốnkhônghềcóbấtcứmốiliênquannàođốivớivụán,đươngnhiênkhôngbiếtcầnphải trả lờicâuhỏinhưthếnào.ĐâychínhlàđểchoCaoĐônglàmtheonhữngđiềumàtrongláthưnói,ghilạikhẩucungchoVươngTuBang.

Chắcchắnsẽghilạiđượcmộtbảnkhẩucunghoàntoànhợptìnhhợplý.

BởivìVươngTuBangđã“vàotrongSởCôngan”.Đươngnhiênrồi,nếunhưkhôngphảilàCaoĐônglàmngườixửlývụán,TừSáchcũngchẳngmấtcôngđểviếtláthưnày,bởivìnếungườinhưQuáchHồngÂnmàlàmchỉhuyxửlývụán,chodùVươngTuBangkhôngnóirađượcquátrìnhphạmtội,QuáchHồngÂncũngtựpháthuysứctưởngtượngphongphúcủamình,viếtsẵnkhẩucungchoVươngTuBangrồi.

Đồngthờianhcũngđãhiểu,vìsaoTừSáchkhigiếtchếtHồSinhSở,kéovào trongđồng ruộnghoangmãikhông ra tay,màđợihơnbốngiờđồnghồsaumớiratay.

BởivìTừSáchlolắng,nếurataysớm,ngộnhỡVươngTuBangvẫnchưavềnhà,chẳngphảilàsẽcóchứngcứngoạiphạmsao?

VàtheonhưthóiquencủaVươngTuBang,hơn11giờđêm,anhtachắcchắncómặtởnhà.LúcnàyHồSinhSởbịhại,anhtađươngnhiênkhôngcóchứngcứngoạiphạm.

Nhữngnạnnhânkhác,đềulàvàolúcđêmkhuyathìkhôngtồntạimốilolắngnày.

ThảonàoTừSáchsaukhigiếtxongbaphógiámđốcSở,lậptứctrởvềMỹluôn,khônggiếtchếtngườichủnhiệmBanCảitạokhuvựccũnày.Bởivì sự thùhậncủaanh tađốivớiVươngTuBang là lớnhơn cả, anh ta khôngmuốn trực tiếp để choVươngTuBangđượcchếtmộtcáchdễdàng.

Anh ta đạo diễn ra vở kịch này,mục đích là để cho Vương TuBangbịxửtửhình,hơnnữatrướckhibịxửtửhình,cònbịngườiđờichửi rủa làkẻbiến thái, làmột thằngđànôngbiến thái liệtdương.ContraicủaVươngTuBang,cậuthiếugiaconcủangười làmquanchức,sẽkhôngcòndámhốngháchngangngượcởtrườngnữa.Bốnógánhchịutộilỗitàyđìnhnày,hơnnữacònđắctộivớitấtcảnhữnglãnh đạo lớn nhỏ của các đơn vị ở trong khắp huyện, bao gồm cảnhữnglãnhđạoởthànhphốvàtỉnh.Vềphíangườinhàcủanhữngnạnnhân,VươngTuBangđãbị xử tửhình,họkhông có cáchnàokhác,chẳngphảisẽtìmcậucontrai thíchvẽvờivàhamđánhnhaucủaanhtađểgâyphiềntoáisao?

Cảđờicủađứacontraiyêuquýcủaanhtacũngvìthếmàbịhủyhoại.

Ngoài ra, Cao Đông cũng hiểu, Từ Sách đào hố chôn xác LâmTiêu,chínhanhtacốtìnhđàonôngnhưvậy,mụcđíchlàđểchocảnhsátpháthiệnra.Nếunhưanhtađàosâuthêmhaimươicen-ti-mét,xácLâmTiêumãikhôngđượcpháthiệnthìsao?

Đồngthời,anhtacònđựngxácLâmTiêuvàvậtchứngvàotronglớptúinilonbọclại,chínhlàvìsợlàmhưhỏngthithểvàvậtchứng,thếthìsẽkhôngcóđượctácdụnghãmhạiVươngTuBangnữa.

Nướcmưa, phải rồi nướcmưa, Từ Sách đào hố nông chôn thi

thể,tiếpđếnngàyhômsautrờiđổmưa,sauđóthìbịngườitapháthiệnra,mọingườiđềutưởngrằngnướcmưađãlàmlộratúiđựngxác,màkhôngquánghingờtạisaolạiđàohốnôngnhưvậy.

TừSáchơi làTừSách, tụcngữnóingười tínhkhôngbằng trờitính,nhưnganhngaycảnhântốthờitiếtcũngđãtínhtoánvàorồi,tôicòncógìđểnóiđượcđây?

TrươngNhấtNgangbổ sung thêm: “Lúc trướcVươngTuBangcòncốýbáoángiả,nào là tinnhắncầucứu,nào làcuộcđiệnthoạicầucứu,đúnglàtênsúcsinh.Tôinhớrarồi,lúcđóvịtríchiếcxemáyđiện đó và cả vị trí vứt chiếc lốp xe, đều ở trên đườngKiến Thiết,cũngchínhlàđoạnđườnggiữanhàvàđơnvịVươngTuBang.”

Cụcdiệnđãđượcđịnhđoạtnhưvậy,TừSáchtriệtđểhoànthànhkếhoạchhoànmỹđócủaanhta.

CaoĐôngkhôngtìmrađượcbấtcứsơhởnàotrongkếhoạchcủaTừSách,nhânchứngvậtchứngđềuđầyđủcả,chuỗivậtchứngquálớnmạnhđếnđộvượtquacảbấtcứmộtvụánmạngnàotrongvònghơnmườinămlàmnghềcảnhsátcủaanh.KhôngcóaitinrằngvụánnàykhôngphảidoVươngTuBanggâynên,lãnhđạoHộiủyviêntỉnhrachỉthịaixinxỏchoVươngTuBangthìsẽbịxửlý.

Đâysẽlàmộtvụánchắcchắnđượcviếtvàotrongsáchgiáokhoatrinhsátphááncủacôngan!

Còncógìđểmàdodựnữađây?

CaoĐôngmỉmcười:“Vụánnàycuốicùngcũngđãlàmổnthỏarồi,tốinaychúngtahãymởbữatiệcchúcmừngnhonhỏtrước.TiếptheochúngtahãynhanhchóngthẩmvấnlấylờikhaicủaVươngTuBang,vềquátrìnhphạmtộicủaanhta,tôicũngđãnghĩraphầnlớnrồi,khôngsợanhtakhôngkhai,tôitựmìnhthẩmvấn.”

Trênmặtmọingườitràodângnụcườivuimừnghânhoan.

CaoĐôngtừtừquayngườilại,châmmộtđiếuthuốc,thầmthanthở:“Sớmbiếtđốithủlàanh,tôisaodámnhậnvụánnàychứ?”

Lầnnàyanhđãbiếtthếnàođượcgọilàphạmtộihoànmỹthực

sự.Khôngphải làđể cho cảnh sát khôngbắtđượchung thủ,mà làcảnhsátrõràngbiếtđượchungthủlàai,nhưnglạikhôngthểnàobắtđượcanhta.

Thôi,sựviệccứtạmđếnđâyđã,trênmặtanhthêmmộtlầnnữahiệnlênnụcười.

HẾT

______________________________

Chúthích:

[1]Giảinghĩa:giấutrờiquabiển,lợidụngsươngmùđểlẩntrốn.Làkếđầutiêntrong36kếcủaTônTử.GiaCátLượngdùngmộtbiếnthểlàkếThuyềncỏmượntênđểlừalấytêncủaTàoTháotrongtrậnXíchBích.