vật liệu học cơ khí - 113.160.134.160113.160.134.160/sach/02200010.pdf · vật liệu...
TRANSCRIPT
Vật liệu học Cơ khí
1
MỤC LỤC
MỤC LỤC ............................................................................................................. 1
Bài mở đầu: TỔNG QUAN VỀ VẬT LIỆU HỌC ............................................... 6
Chương 1: CẤU TRÚC TINH THỂ VÀ SỰ HÌNH THÀNH .............................. 9
1.1. Cấu tạo và liên kết nguyên tử ..................................................................... 9
1.1.1. Khái niệm cơ bản về cấu tạo nguyên tử .............................................. 9
1.1.2. Các dạng liên kết nguyên tử ................................................................ 9
1.2. Sắp xếp nguyên tử trong vật chất ............................................................. 11
1.2.1. Không trật tự hoàn toàn – chất khí .................................................... 11
1.2.2. Trật tự lý tƣởng – chất rắn tinh thể ................................................... 11
1.2.3. Chất lỏng, chất rắn vô định hình và vi tinh thể ................................. 11
1.3. Khái niệm về mạng tinh thể ..................................................................... 12
1.3.1. Tính đối xứng của tinh thể ................................................................ 12
1.3.2. Ô cơ sở – ký hiệu phƣơng, mặt ......................................................... 12
1.3.3. Mật độ nguyên tử .............................................................................. 13
1.4. Cấu trúc tinh thể điển hình của chất rắn .................................................. 14
1.4.1. Cấu trúc tinh thể của chất rắn với liên kết KL (KL nguyên chất) .... 14
1.4.2. Mạng tinh thể vật rắn có liên kết đồng hoá trị .................................. 15
1.4.3. Mạng tinh thể vật rắn có liên kết ion ................................................ 17
1.4.5. Dạng thù hình .................................................................................... 17
1.5. Sai lệch mạng tinh thể .............................................................................. 18
1.5.1. Sai lệch điểm ..................................................................................... 18
1.5.3. Sai lệch mặt ....................................................................................... 19
1.6. Đơn tinh thể và đa tinh thể ....................................................................... 20
1.6.1. Đơn tinh thể ....................................................................................... 20
1.6.2. Đa tinh thể ......................................................................................... 20
1.7. Sự kết tinh và sự hình thành tổ chức kim loại.......................................... 20
1.7.1 Điều kiện xảy ra kết tinh .................................................................... 20
1.7.2. Hai quá trình của sự kết tinh ............................................................. 21
1.7.3. Sự hình thành hạt............................................................................... 23
1.7.4. Các phƣơng pháp tạo nhỏ hạt khi đúc ............................................... 23
1.7.5. Cấu tạo tinh thể của thỏi đúc ............................................................. 25
Chương 2: BIẾN DẠNG DẺO VÀ CƠ TÍNH.................................................... 27
2.1. Biến dạng dẻo và phá huỷ ........................................................................ 27
2.1.1. Khái niệm .......................................................................................... 27
2.1.2. Trƣợt đơn tinh thể ............................................................................. 28
2.1.3. Trƣợt đa tinh thể ................................................................................ 29
2.1.4. Phá huỷ .............................................................................................. 30
2.2. Các đặc trƣng cơ tính thông thƣờng và ý nghĩa ....................................... 31
2.2.1. Độ bền (tĩnh) ..................................................................................... 31
2.2.2. Độ dẻo ............................................................................................... 33
2.2.3. Độ dai va đập..................................................................................... 33
Vật liệu học Cơ khí
2
2.2.4. Độ cứng ............................................................................................. 34
2.3. Nung KL đã qua biến dạng dẻo-thải bền-biến dạng nóng ....................... 36
2.3.1. Trạng thái KL đã qua biến dạng dẻo ................................................. 36
2.3.2. Các giai đoạn chuyển biến khi nung ................................................. 36
2.3.3. Biến dạng nóng.................................................................................. 37
Chƣơng 3: HỢP KIM VÀ GIẢN ĐỒ PHA ........................................................ 38
3.1. Cấu trúc tinh thể của hợp kim .................................................................. 38
3.1.1. Khái niệm về hợp kim ....................................................................... 38
3.1.2. Dung dịch rắn .................................................................................... 39
3.2. Giản đồ pha hai cấu tử.............................................................................. 41
3.2.1. Quy tắc pha và ứng dụng .................................................................. 41
3.2.2. Giản đồ pha và công dụng ................................................................. 42
3.2.3. Giản đồ loại I ..................................................................................... 43
3.2.4. Giản đồ loại II ................................................................................... 44
3.2.5. Giản đồ loại III .................................................................................. 45
3.2.6. Giản đồ loại IV .................................................................................. 45
3.2.7. Quan hệ giữa giản đồ pha và tính chất của hợp kim ......................... 46
3.3. Giản đồ pha Fe - C (Fe - Fe3 C) ................................................................ 47
3.3.1. Tƣơng tác giữa Fe và C ..................................................................... 47
3.3.2. Giản đồ pha Fe - Fe3 C và các tổ chức .............................................. 48
3.3.3. Phân biệt thép và gang trên giản đồ .................................................. 52
Chƣơng 4: NHIỆT LUYỆN THÉP ..................................................................... 54
4.1. Khái niệm về nhiệt luyện thép ................................................................. 54
4.1.1. Sơ lƣợc về nhiệt luyện ....................................................................... 54
4.1.2. Tác dụng của nhiệt luyện đối với sản xuất cơ khí............................. 55
4.2. Các tổ chức đạt đƣợc khi nung nóng và làm nguội thép .......................... 55
4.2.1. Các chuyển biến xảy ra khi nung nóng thép – Sự tạo thành austenit 55
4.2.4. Các chuyển biến của austenit khi làm nguội nhanh – Chuyển biến
mactenxit ..................................................................................................... 60
4.2.5. Chuyển biến khi nung nóng thép đã tôi ............................................ 62
4.3. Ủ và thƣờng hoá ....................................................................................... 64
4.3.1. Ủ thép ............................................................................................... 64
4.3.2. Thƣờng hoá thép ............................................................................... 66
4.4. Tôi thép .................................................................................................... 66
4.4.1. Định nghĩa và mục đích .................................................................... 66
4.4.2. Chọn nhiệt độ tôi thép ....................................................................... 67
4.4.3. Tốc độ tôi tới hạn và độ thấm tôi ...................................................... 68
4.4.4. Các phƣơng pháp tôi thể tích và công dụng. Các môi trƣờng tôi ..... 69
4.4.5. Cơ nhiệt luyện thép ........................................................................... 72
4.5. Ram thép .................................................................................................. 72
4.5.1. Mục đích và ý nghĩa .......................................................................... 72
4.5.2. Các phƣơng pháp ram ....................................................................... 72
4.6. Các khuyết tật xảy ra khi nhiệt luyện thép ............................................... 73
Vật liệu học Cơ khí
3
4.6.1. Biến dạng và nứt ............................................................................... 73
4.6.2. Ôxy hoá và thoát các bon .................................................................. 74
4.6.3. Độ cứng không đạt ............................................................................ 74
4.6.4. Tính giòn cao ..................................................................................... 74
4.7. Hoá bền bề mặt ......................................................................................... 75
4.7.1. Khái niệm về hoá bền bề mặt ............................................................ 75
4.7.2. Tôi bề mặt nhờ nung nóng bằng cảm ứng điện ................................. 75
4.7.3. Hoá - nhiệt luyện ............................................................................... 75
Chương 5: THÉP VÀ GANG ............................................................................. 79
5.1. Khái niệm về thép các bon và thép hợp kim ............................................ 79
5.1.1. Thép các bon ..................................................................................... 79
5.1.2. Thép hợp kim .................................................................................... 83
5.2. Thép xây dựng .......................................................................................... 89
5.2.1. Đặc điểm chung – phân loại .............................................................. 89
5.2.2. Thép thông dụng ............................................................................... 90
5.2.3. Thép hợp kim thấp độ bền cao HSLA .............................................. 91
5.2.4. Thép làm cốt bêtông .......................................................................... 91
5.3. Thép chế tạo máy ..................................................................................... 92
5.3.1. Các yêu cầu chung ............................................................................ 92
5.3.2. Thép thấm cácbon ............................................................................. 94
5.3.3. Thép hoá tốt ....................................................................................... 96
5.3.4. Thép đàn hồi ...................................................................................... 98
5.3.5. Các thép kết cấu có công dụng riêng ................................................ 99
5.4. Thép dụng cụ .......................................................................................... 101
5.4.1. Các yêu cầu chung .......................................................................... 101
5.4.2. Thép làm dụng cụ cắt ...................................................................... 102
5.4.3. Thép làm dụng cụ đo ....................................................................... 105
5.4.4. Thép làm dụng cụ biến dạng nguội ................................................. 105
5.4.4. Thép làm dụng cụ biến dạng nóng .................................................. 106
5.5. Thép hợp kim đặc biệt ............................................................................ 108
5.5.1. Đặc điểm chung và phân loại .......................................................... 108
5.5.2. Thép không gỉ.................................................................................. 108
5.5.3. Thép bền nóng ................................................................................. 109
5.5.4. Thép có tính chống mài mòn đặc biệt cao dƣới tải trọng va đập (thép
Hađfiel) ...................................................................................................... 110
5.6. Gang ....................................................................................................... 110
5.6.1. Đặc điểm chung của các loại gang chế tạo máy ............................. 110
5.6.2. Gang xám ........................................................................................ 112
5.6.3. Gang cầu .......................................................................................... 113
5.6.4. Gang dẻo ......................................................................................... 114
Chương 6 : HỢP KIM MÀU VÀ BỘT............................................................. 116
6.1. Hợp kim nhôm........................................................................................ 116
6.1.1. Nhôm nguyên chất và phân loại nhôm............................................ 116
Vật liệu học Cơ khí
4
6.1.2. HK nhôm biến dạng không hoá bền bằng nhiệt luyện .................... 117
6.1.3. Hợp kim nhôm biến dạng hoá bền bằng nhiệt luyện .......................... 118
6.1.4. Hợp kim nhôm đúc .......................................................................... 119
6.2. Hợp kim đồng ......................................................................................... 120
6.2.1. Đồng nguyên chất và phân loại hợp kim đồng ............................... 120
6.2.2. Latông .............................................................................................. 121
6.2.3. Brông ............................................................................................... 122
6.2.4. Hợp kim Cu - Ni và Cu - Zn – Ni ................................................... 122
6.3. Hợp kim ổ trƣợt ...................................................................................... 122
6.3.1. Yêu cầu đối với hợp kim làm ổ trƣợt .............................................. 122
6.3.2. Hợp kim ổ trƣợt có nhiệt độ chảy thấp ........................................... 123
6.3.3. Hợp kim nhôm ................................................................................ 123
6.3.4. Các hợp kim khác ............................................................................ 123
6.4. Hợp kim bột ............................................................................................ 124
6.4.1. Khái niệm chung ............................................................................. 124
6.4.2. Vật liệu cắt và mài ........................................................................... 124
Chƣơng 7: CERAMIC (Vật liệu vô cơ) ............................................................ 127
7.1. Khái niệm chung .................................................................................... 127
7.1.1. Bản chất và phân loại ...................................................................... 127
7.1.2. Liên kết nguyên tử........................................................................... 127
7.1.3. Trạng thái tinh thể và trạng thái vô định hình ................................. 128
7.1.4. Cơ tính ............................................................................................. 128
7.2. Gốm và vật liệu chịu lửa ........................................................................ 129
7.2.1. Bản chất và phân loại ...................................................................... 129
7.2.2. Gốm silicát ...................................................................................... 129
7.2.3. Gốm ôxyt ......................................................................................... 130
7.3. Thuỷ tinh và gốm thuỷ tinh .................................................................... 131
7.3.1. Bản chất và phân loại ...................................................................... 131
7.3.2. Thuỷ tinh thông dụng ...................................................................... 132
7.3.3. Các thuỷ tinh khác ........................................................................... 132
7.3.4. Gốm thuỷ tinh.................................................................................. 132
Chƣơng 8: VẬT LIỆU POLYME ..................................................................... 133
8.1. Khái niệm chung .................................................................................... 133
8.2. Cấu trúc phân tử ..................................................................................... 133
8.2.1. Phân tử hyđrôcacbon ....................................................................... 133
8.2.2. Phân tử polyme ................................................................................ 133
8.2.3. Cấu trúc mạch của polyme .............................................................. 135
8.2.4. Cấu trúc tinh thể của polyme .......................................................... 136
8.3. Tính chất của polyme ............................................................................. 137
8.4. Các loại VL polyme và ứng dụng .......................................................... 138
8.4.1. Phân loại .......................................................................................... 138
8.4.2. Phối liệu của polyme ....................................................................... 139
8.4.3. Các loại VL polyme - ứng dụng ...................................................... 139
Vật liệu học Cơ khí
5
Chƣơng 9: COMPOZIT .................................................................................... 142
9.1. Khái niệm về compozit .......................................................................... 142
9.1.1. Đặc điểm và phân loại ..................................................................... 142
9.1.2. Liên kết nền – cốt ............................................................................ 142
9.2. Compozit hạt .......................................................................................... 143
9.2.1. Compozit hạt thô ............................................................................. 143
9.2.1. Compozit hạt mịn ............................................................................ 143
9.3. Compozit cốt sợi .................................................................................... 143
9.4. Compozit cấu trúc .................................................................................. 145
9.4.1. Compozit dạng lớp .......................................................................... 145
9.4.2. Compozit cấu trúc ba lớp (panel sandwich) .................................... 145
Vật liệu học Cơ khí
6
Bài mở đầu: TỔNG QUAN VỀ VẬT LIỆU HỌC
Vật liệu học là khoa học nghiên cứu mối quan hệ giữa cấu trúc và tính chất
của VL, trên cơ sở đó tìm ra các biện pháp công nghệ nhằm cải thiện tính chất và sử
dụng thích hợp ngày một tốt hơn.
1. Khái niệm về VL
VL để chỉ những vật rắn mà con ngƣời sử dụng để chế tạo dụng cụ, máy móc,
thiết bị, xây dựng và để cả thay thế các bộ phận cơ thể và thể hiện ý đồ nghệ thuật. Đối
tƣợng nghiên cứu của môn học là các vật rắn.
Theo cấu trúc - tính chất đặc trưng phân ra bốn nhóm VL chính sau:
H 0.1. Sơ đồ minh hoạ các nhóm VL và quan hệ giữa chúng:
1. bán dẫn, 2. siêu dẫn, 3. silicon, 4. polyme dẫn điện.
VL kim loại. Thƣờng là tổ hợp chủ yếu của các nguyên tố KL, trong đó có
nhiều điện tử là chung không thuộc về nguyên tử nào. Có các tính chất điển hình:
- dẫn nhiệt, dẫn điện cao,
- có ánh kim, phản xạ ánh sáng, không cho ánh sáng đi qua,
- dễ biến dạng dẻo (cán, kéo, rèn ,ép),
- có độ bền cơ học, kém bền hoá học.
VL vô cơ (ceramic). Có nguồn gốc vô cơ, là hợp chất giữa KL, silic với á kim
(ôxyt, nitrit, cacbit), gồm khoáng vật đất sét, ximăng, thuỷ tinh. Có các tính chất điển
hình:
- dẫn nhiệt, dẫn điện rất kém (cách nhiệt và cách điện),
- cứng, giòn, bền ở nhiệt độ cao, bền hoá học hơn VL KL và hữu cơ.
VL hữu cơ (polyme). Phần lớn có nguồn gốc hữu cơ mà thành phần hoá học
chủ yếu là cacbon, hyđrô và các á kim, có cấu trúc đại phân tử. Có các tính chất điển
hình:
- dẫn điện kém, khối lƣợng riêng nhỏ,
- dễ uốn dẻo, đặc biệt ở nhiệt độ cao,
- bền vững hoá học ở nhiệt độ thƣờng và trong khí quyển; nóng chảy, phân huỷ
ở nhiệt độ tƣơng đối thấp.
Compozit. Đƣợc tạo thành do sự kết hợp của hai hay cả ba loại VL kể trên,
mang hầu nhƣ các đặc tính tốt của các VL thành phần. VD bêtông cốt thép (vô cơ -
KIM
LOẠI
HỮU CƠ -
POLYME
VÔ CƠ -
CERAMIC
COMPZIT
4
3
1
2
Vật liệu học Cơ khí
7
KL) vừa chịu kéo tốt (nhƣ thép) lại chịu nén cao (nhƣ bêtông). Hiện nay dùng phổ
biến các loại compozit hệ kép: KL - polyme, KL - ceramic, polyme - ceramic với
những tính chất mới lạ, rất hấp dẫn.
Ngoài ra còn những nhóm phụ khó ghép vào một trong bốn loại trên:
- bán dẫn, siêu dẫn nhiệt độ thấp và nhiệt độ cao, chúng nằm trung gian giữa
KL và ceramic (nhóm đầu gần với KL, nhóm sau gần với ceramic),
- silicon nằm trung gian giữa VL vô cơ với hữu cơ (gần với VL hữu cơ hơn).
2. Vai trò của VL
- Muốn thực hiện được các giá trị vật chất đều phải thông qua sử dụng VL cụ
thể, nhƣ để chế tạo máy móc, ôtô, năng lƣợng ... phải có KL và HK; thiết bị, đồ dùng
điện tử phải có chất bán dẫn; xây dựng nhà cửa, công trình phải có ximăng và thép;
các đồ dùng hàng ngày thƣờng là chất dẻo; máy bay, xe đua rất cần compozit, tƣợng
đài thƣờng bằng HK đồng - thiếc.
- Sự phát triển của xã hội loài người gắn liền với sự phát triển của công cụ
sản xuất và kỹ thuật mà cả hai điều này được quyết định một phần lớn nhờ VL. Xã
hội loài ngƣời phát triển qua các thời kỳ khác nhau gắn liền với VL để chế tạo công
cụ.
Hiện nay VLKL thực sự đóng vai trò quyết định trong tiến hoá của loài ngƣời.
KL và HK đang chiếm vị trí chủ đạo trong chế tạo công cụ và máy móc thƣờng: công
cụ cầm tay, máy công cụ, máy móc nói chung, ôtô, tàu biển, máy bay, đƣờng sắt, cầu,
tháp, cột, truyền dẫn điện, nhiệt ... và trong sản xuất vũ khí. Tóm lại cho đến nay
VLKL vẫn có tầm quan trọng hàng đầu trong sản xuất cơ khí, giao thông vận tải, năng
lƣợng, xây dựng và quốc phòng.
Chất dẻo - polyme từ giữa thế kỷ trƣớc đã trở thành nhóm VL mới, hiện đang
đóng vai trò ngày càng quan trọng và chiếm tỷ lệ ngày càng cao trong đời sống hàng
ngày cũng nhƣ trong thiết bị máy móc.
VL vô cơ - ceramic có lịch sử lâu đời hơn cả (từ thời kỳ đồ đá). Trong quá trình
phát triển, VL này đƣợc sử dụng một cách phổ biến, rộng rãi trong xây dựng và đời
sống hàng ngày từ đồ gốm, sứ đến ximăng - bê tông, thuỷ tinh, VL chịu lửa cho đến
các ceramic hiện đại và thuỷ tinh siêu sạch làm cáp quang.
VL compozit phát triển mạnh trong những năm gần đây, đáp ứng đƣợc các yêu
cầu rất cao của chế tạo máy mà ba loại VL trên không có đƣợc nhƣ rất nhẹ lại rất bền.
Tƣơng lai VL này sẽ tạo ra những thay đổi quan trọng trong ngành cơ khí.
3. Đối tƣợng của VL học cho ngành cơ khí Quan hệ cấu trúc - tính chất hay sự phụ thuộc của tính chất của VL vào cấu
trúc là nội dung cơ bản của toàn bộ môn học.
Cấu trúc (hay tổ chức) là sự sắp xếp của các thành phần bên trong, bao gồm cả
cấu trúc vĩ mô và vi mô.
• Cấu trúc vĩ mô (tổ chức thô đại): là hình thái sắp xếp của các phần tử lớn với
kích thƣớc quan sát đƣợc bằng mắt thƣờng (tới giới hạn khoảng 0,3 mm), bằng kính
lúp (0,01 mm).
• Cấu trúc vi mô: là hình thái sắp xếp của các phần tử nhỏ, không quan sát đƣợc
bằng mắt hay kính lúp. Nó bao gồm:
- Tổ chức tế vi hay vi mô là hình thái sắp xếp của các nhóm nguyên tử hay phân
tử với kích thƣớc cỡ micromet hay cỡ các hạt tinh thể với sự giúp đỡ của kính hiểm vi
quang học hay kính hiển vi điện tử.
Vật liệu học Cơ khí
8
- Cấu tạo tinh thể là hình thái sắp xếp và tƣơng tác giữa các nguyên tử trong
không gian, các dạng khuyết tật của mạng tinh thể. Để làm đƣợc việc này phải sử dụng
tới phƣơng pháp nhiễu xạ tia rơnghen cũng nhƣ một số kỹ thuật khác.
4. Các tiêu chuẩn
- Tiêu chuẩn Việt Nam - TCVN: Dùng từ ký hiệu để mã hoá các HK đƣợc qui
định tổng quát trong TCVN 1759 - 75 ( dựa theo các tiêu chuẩn ГOCT).
- Tiêu chuẩn Liên xô hay tiêu chuẩn Nga ГOCT.
- Các tiêu chuẩn VLKL phổ biến trên thế giới của Mỹ theo các hệ thống:
ASTM, AI SI, SAE, A A, CDA, ACI, UNS.
- Tiêu chuẩn Nhật Bản JIS thông dụng ở châu Á và trên thế giới
- Tiêu chuẩn châu Âu EN và các nƣớc châu Âu: Đức DIN, Pháp NF, Anh BS.
Vật liệu học Cơ khí
9
Chương 1: CẤU TRÚC TINH THỂ VÀ SỰ HÌNH THÀNH
1.1. Cấu tạo và liên kết nguyên tử (tự đọc- tự nghiên cứu)
1.1.1. Khái niệm cơ bản về cấu tạo nguyên tử
Nguyên tử là một hệ thống bao gồm: Hạt nhân mang điện dƣơng và các điện tử
(electron) bao quanh mang điện âm mà ở trạng thái bình thƣờng đƣợc trung hoà về
điện. Hạt nhân gồm prôtôn (điện tích dƣơng) và nơtrôn (không mang điện). Các điện
tử phân bố quanh hạt nhân tuân theo các mức năng lƣợng từ thấp đến cao.
1.1.2. Các dạng liên kết nguyên tử
Dạng liên kết khác nhau là nguyên nhân tạo nên cơ tính khác nhau giữa các loại
VL.
a. Liên kết đồng hoá trị
Đƣợc tạo ra khi hai (hoặc nhiều) nguyên tử góp chung một số điện tử hoá trị để
có đủ tám điện tử ở lớp ngoài cùng.
VD: Mêtan (CH4) (H1.1)
- Liên kết đồng hoá trị là loại liên kết mạnh, cường độ của nó phụ thuộc vào
đặc tính liên kết giữa điện tử hoá trị với hạt nhân. VD: cacbon có 6 điện tử thì có 4
điện tử hoá trị hầu nhƣ liên kết trực tiếp với hạt nhân, nếu nó ở dạng kim cƣơng sẽ có
cƣờng độ liên kết rất mạnh - T nóng chảy tới 35500C; còn thiếc có tới 50 điện tử
nhƣng chỉ có 4 điện tử hoá trị nằm xa hạt nhân nên có liên kết yếu với hạt nhân - T
nóng chảy tới 2700C.
- Liên kết đồng hoá trị là loại có liên kết định hướng vì các điện tử tham gia
liên kết lớn nhất theo phƣơng nối tâm các nguyên tử.
b. Liên kết ion
Xảy ra giữa nguyên tử có ít điện tử hoá trị dễ cho bớt để tạo thành ion dƣơng
với nguyên tử có nhiều điện tử hoá trị dễ nhận thêm điện tử để trở thành ion âm.
- Liên kết ion là loại liên kết mạnh, nó càng mạnh khi các nguyên tử càng
chứa ít điện tử, tức là các điện tử cho và nhận nằm càng gần hạt nhân.
- Liên kết ion là loại không định hướng, nó thể hiện tính giòn cao.
H1.2. biểu diễn liên kết ion trong phân tử LiF.
c. Liên kết kim loại
Liên kết KL là liên kết đặc trƣng cho các VLKL, nó quyết định tính chất đặc
trƣng của VL. Đƣợc hình dung nhƣ:
H1.1. Sơ đồ biểu diễn liên kết đồng hoá trị
điên tử góp chung của C điên tử góp của H
Vật liệu học Cơ khí
10
Các ion dương tạo thành mạng xác định, đặt trong không gian điện tử tự do
“chung”. Năng lượng liên kết là tổng hợp (cân bằng) của lực hút (giữa ion dương và
điện tử tự do bao quanh) và lực đẩy (giữa các ion dương). Nhờ sự cân bằng này các
nguyên tử, ion KL luôn luôn có vị trí cân bằng và xác định trong đám mây điện tử.
Liên kết này thƣờng tạo ra trong các KL có ít điện tử hoá trị, chúng liên kết yếu
với hạt nhân dễ dàng bứt ra khỏi nguyên tử trở nên tự do, tạo nên ―mây‖ hay ―biển‖
điện tử.
ion dƣơng
mây điện tử
Liên kết này tạo cho KL có các tính chất điển hình:
- Ánh kim hay vẻ sáng. Bề mặt KL (khi chƣa bị ôxi hoá) sáng khi bị ánh sáng
chiếu vào, điện tử tự do nhận năng lƣợng và bị kích thích, có mức năng lƣợng cao hơn
song không ổn định, khi trở về mức cũ sẽ phát ra sóng ánh sáng.
- Dẫn nhiệt và dẫn điện cao. Nhờ có điện tử tự do rất dễ chuyển động định
hƣớng dƣới một hiệu điện thế làm KL có tính dẫn điện cao. Tính dẫn nhiệt cao đƣợc
giải thích do sự truyền động năng của các điện tử tự do và ion dƣơng.
- Tính dẻo. Là đặc tính quan trọng, nhờ có nó mà KL có thể cán, dát mỏng
thành tấm, lá, cán kéo thành sợi, dây, ... Sự có mặt của điện tử tự do là nguyên nhân
của tính dẻo cao.
Dƣới tác dụng cơ học, các ion dƣơng KL rất dễ dịch chuyển giữa các lớp đệm
là mây điện tử, hơn nữa khi KL bị biến hình (tức là các ion chuyển chỗ) liên kết KL
vẫn đƣợc bảo tồn do vị trí tƣơng quan giữa các ion dƣơng và điện tử tự do không thay
đổi. Ngoài ra KL có cấu tạo mạng đơn giản và xít chặt, trong đó các mặt tinh thể có
mật độ chênh lệch nhau, dƣới tác dụng cơ học thì các mặt dày đặc hơn có liên kết bền
chắc hơn, dễ dàng trƣợt lên nhau.
d. Liên kết hỗn hợp
Trong các chất, VL thông dụng không mang tính chất thuần tuý của một loại
liên kết duy nhất nào, mà mang tính hỗn hợp của nhiều loại, nhƣ trong KL vẫn có liên
kết đồng hoá trị.
e. Liên kết yếu (Van der Walls) Trong nhiều phân tử có liên kết đồng hoá trị, do sự khác nhau về tính âm điện
của các nguyên tử, trọng tâm điện tích dƣơng và điện tích âm không trùng nhau, ngẫu
cực điện đƣợc tạo thành và phân tử bị phân cực. Liên kết yếu là do hiệu ứng hút nhau
giữa các nguyên tử hay phân tử bị phân cực nhƣ vậy. Liên kết này rất yếu, rất dễ bị
phá vỡ khi tăng nhiệt độ nên VL có liên kết này có nhiệt độ chảy thấp.
H1.2. Sơ đồ biểu diễn liên kết ion trong phân tử LiF. H 1.3. Sơ đồ biểu diễn liên kết KL
+
+ +
+
+
+ +
+
+
+
+
+ +
+ +
+
Li F
Li+ F
-
Vật liệu học Cơ khí
11
1.2. Sắp xếp nguyên tử trong vật chất
1.2.1. Không trật tự hoàn toàn – chất khí (tự đọc- tự nghiên cứu)
Trong chất khí các nguyên tử sắp xếp hỗn loạn, hoàn toàn không trật tự. Khoảng
cách giữa các nguyên tử không cố định mà phụ thuộc thể tích của bình chứa, nó không
chịu nén.
1.2.2. Trật tự lý tưởng – chất rắn tinh thể
Trong chất rắn tinh thế mỗi nguyên tử có vị trí hoàn toàn xác định với các
nguyên tử bên cạnh – gọi là trật tự gần và cả những nguyên tử khác ở xa hơn – gọi là
trật tự xa.
Chất rắn tinh thể có cấu trúc tinh thể do các nguyên tử sắp xếp có trật tự nên
được xác định bằng kiểu mạng tinh thể, tức là các nguyên tử của nó được sắp xếp
thành hàng lối với
qui luật nhất định. Nối tâm các nguyên tử bằng các đường thẳng tưởng tượng sẽ
được hình ảnh của mạng tinh thể, nơi giao nhau của các đường thẳng được gọi là
nút mạng.
VD H1.4. biểu diễn một phần mạng tinh thể lập phƣơng (không thể và cũng
không cần vẽ hết cả mạng tinh thể gồm vô vàn nguyên tử, do tuân theo qui luật hình
học vị trí của các nút
tiếp theo hoàn toàn xác định trên cơ sở tịnh tiến theo cả ba chiều đo).
Nút mạng đƣợc coi nhƣ một điểm của mạng, tƣơng ứng chỉ có một nguyên tử (ion)
nhƣ ở mạng tinh thể KL. Còn mạng tinh thể hợp chất hoá học với liên kết ion hay
đồng hoá trị, ứng với một nút mạng có thể là phân tử (hai hay nhiều nguyên tử).
Do có sắp xếp trật tự (qui luật, lập lại theo ba chiều trong không gian) nên theo
các phƣơng khác nhau hình thái sắp xếp và mật độ nguyên tử cũng khác nhau, tạo nên
tính dị hƣớng hay có hƣớng.
1.2.3. Chất lỏng, chất rắn vô định hình và vi tinh thể (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Chất lỏng
Cấu trúc giống chất rắn tinh thể là có các nguyên tử có xu thế tiếp xúc (xít) nhau
trong những nhóm nhỏ của một không gian hình cầu khoảng 0,25 nm, nên nó không
chịu nén.
H1.4. Cấu trúc mạng tinh thể lập phƣơng (đơn giản)
Vật liệu học Cơ khí
12
Sự khác nhau với chất rắn tinh thể:
- Vị trí nguyên tử không xác định, tức là trong không gian nhỏ các nguyên tử
tuy có sắp xếp có trật tự nhƣng không ổn định, luôn bị phá vỡ do ba động nhiệt rồi lại
hình thành với các nguyên tử khác và ở ni khác – cấu trúc trật tự gần.
- Mật độ xếp chặt của chất lỏng kém hơn chất rắn nên khi kết tinh hay đông đăc
thƣờng kèm theo giảm thể tích (co ngót).
b. Chất rắn vô định hình
Một số chất, ở trạng thái lỏng có độ sệt cao, các nguyên tử không đủ độ linh
hoạt để sắp xếp lại theo chuyển pha lỏng – rắn; chất rắn tạo thành không có cấu trúc
tinh thể và gọi là chất rắn vô định hình - điển hình thuỷ tinh (cấu tạo cơ bản SiO2).
Về mặt cấu trúc, các chất rắn thƣờng gặp chia làm hai nhóm là tinh thể và
không tinh thể (vô định hình). Sự phân chia này là không hoàn toàn tuyệt đối vì chỉ
phù hợp với điều kiện sản xuât (chủ yếu làm nguội) thông thƣờng, VD:
- Làm nguội bình thƣờng với thuỷ tinh lỏng, các phân tử SiO2 không đủ thời
gian sắp xếp lại tạo nên thuỷ tinh thƣờng. Còn khi làm nguội chậm các phân tử SiO2 có
đủ thời gian sắp xếp lại theo trật tự xa sẽ đƣợc thuỷ tinh tinh thể.
- KL và HK khi làm nguội bình thƣờng từ trạng thái lỏng sẽ cho cấu trúc tinh
thể, nếu làm nguội với tốc độ vô cùng lớn (> 10000C/s) sẽ nhận đƣợc cấu trúc vô định
hình.
c. Chất rắn vi tinh thế
Với VL tinh thể khi làm nguội từ trạng thái lỏng rất nhanh (trên dƣới 10000C/s)
sẽ nhận đƣợc cấu trúc tinh thể nhƣng với kích thƣớc hạt rất nhỏ (cỡ nm) – gọi là chất
rắn vi tinh thể.
1.3. Khái niệm về mạng tinh thể
1.3.1. Tính đối xứng của tinh thể (tự đọc- tự nghiên cứu)
Mạng tinh thể bao giờ cũng mang tính đối xứng, nó là đặc điểm quan trọng, thể
hiện cả bên ngoài, bên trong cũng nhƣ các tính chất. Tính đối xứng là là tính chất ứng
với một biến đổi hình học, các điểm, các đƣờng, mặt tự trùng lặp lại, gồm có:
- Tâm đối xứng: bằng phép nghịch đảo qua tâm chúng trùng lại nhau.
- Trục đối xứng: các điểm có thể trùng lặp lại nhau bằng cách quay quanh trục
một góc.
- Mặt đối xứng: bằng phép phản chiếu gƣơng qua một mặt phẳng, các mặt sẽ
trùng lặp lại.
1.3.2. Ô cơ sở – ký hiệu phương, mặt
a. Ô cơ sở
Ta không thể biểu diễn cả mạng tinh thể với vô vàn nguyên tử. Trong cả mạng
tinh thể với các chất điểm (ion, nguyên tử, phân tử) sắp xếp theo trật tự, có quy luật đó
bao giờ cũng tìm đƣợc hình không gian nhỏ nhất đặc trưng cho quy luật sắp xếp đó
gọi là ô cơ sở.
Nhƣ mạng tinh thể lập phƣơng (đơn giản) có thể đƣợc đặc trƣng, biểu thị một
cách đầy đủ bằng hình (khối) lập phƣơng. Khi trình bày các kiểu mạng tinh thể ta chỉ
cần đƣa ra ô cơ sở của nó là đủ.
Vật liệu học Cơ khí
13
z
c
α β
γ b
y
a
x
b. Chỉ số phƣơng
c. Mật độ nguyên tử
b. Chỉ số Miller của mặt tinh thể
1.3.3. Mật độ nguyên tử
Quan niệm nguyên tử (ion) nhƣ những quả cầu thì dù xếp chặt đến đâu cũng
không thể đặc kín hoàn toàn, nên có khái niệm về mật độ nguyên tử.
a. Mật độ xếp Mật độ xếp là mức độ dày đặc trong sắp xếp nguyên tử. Mật độ xếp theo
phƣơng (chiều dài) Ml, theo mặt Ms hay trong mạng Mv : Ml = l / L; Ms = s / S; Mv
= v / V;
Trong đó: - l, s, v lần lƣợt là chiều dài, diện tích, thể tích bị nguyên tử (ion) chiếm chỗ,
- L, S, V lần lƣợt là tổng chiều dài, diện tích, thể tích đem xét.
b. Số sắp xếp
Số sắp xếp là số lượng nguyên tử cách đều gần nhất một nguyên tử đã cho.
Số sắp xếp càng lớn chứng tỏ mạng tinh thể càng dày đặc.
c. Lỗ hổng
Lỗ hổng là không gian trống bị giới hạn bởi hình khối nhiều mặt mà mỗi
đỉnh khối là tâm nguyên tử, ion nút mạng. Kích thƣớc lỗ hỏng đƣợc đánh giá bằng
đƣờng kính hay bán kính của quả cầu lớn nhất có thể đặt lọt vào không gian trống đó.
Hình dạng, kích thƣớc lỗ hổng phụ thuộc vào cấu trúc (kiểu) mạng. Kích thƣớc lỗ
hỏng đóng vai trò quyết định cho phép các nguyên tử khác loại hoà trộn vào, đặc biệt
là á kim vào KL.
H1.5. Ô cơ sở và hệ toạ độ.
Phƣơng là đƣờng thẳng đi qua các nút của
mạng, đƣợc ký hiệu [u, v, w], chỉ cần biết hai nút
mạng sẽ xác định đƣợc phƣơng đã cho. Do tính qui
luật sắp xếp nguyên tử mà các phƣơng song song
với nhau có tính chất hoàn toàn nhƣ nhau nên sẽ có
cùng một chỉ số phƣơng lấy theo phƣơng đi qua gốc
toạ độ O. H1.6. biểu diễn ba phƣơng điển hình
trong mạng tinh thể của hệ lập phƣơng:
- Đƣờng chéo khối [111]
- Đƣờng chéo mặt [110]
- Cạnh [100]
H1.6. Các phƣơng điển hình
của hệ lập phƣơng
Ô cơ sở đƣợc xây dựng trên ba vectơ đơn vị
a, b, c tƣơng ứng với ba trục toạ độ Ox, Oy, Oz đặt
trên ba cạnh của ô nhƣ H1.5. Mô đun của ba vectơ
đó a, b, c là kích thƣớc của ô cơ sở còn gọi là hằng
số mạng hay thông số mạng, vì chúng đặc trƣng cho
từng nguyên tố hoá học hay đơn chất. Các góc α, β,
γ hợp bởi các vectơ đơn vị.
Vật liệu học Cơ khí
14
1.4. Cấu trúc tinh thể điển hình của chất rắn
1.4.1. Cấu trúc tinh thể của chất rắn với liên kết KL (KL nguyên chất)
a. Lập phƣơng tâm khối A2 - Ô cơ sở là hình lập phƣơng với cạnh bằng a, các nguyên tử (ion) nằm ở các
đỉnh và các trung tâm khối nhƣ ở các H1.7 a, b và c.
- Tuy có 9 nguyên tử để biểu thị cho một ô, song thuộc về ô này chỉ có: nv = 8
đỉnh. 1/8 + 1 giữa = 2 nguyên tử (mỗi nguyên tử ở đỉnh thuộc về 8 ô bao quanh nên
thuộc về ô đang xét chỉ là 1/8, nguyên tử ở trung tâm khối thuộc về ô đang xét).
H1.7. Ô cơ sở mạng lập phƣơng tâm khối (a, b, c).
- Các nguyên tử xếp xít nhau theo phƣơng đƣờng chéo khối, về mặt hình học
thấy: đƣờng kính dng.t và bán kính rng.t lần lƣợt bằng a.31/2
/2 và a.31/2
/4,
- mỗi nguyên tử trong mạng này đƣợc bao quanh bằng 8 nguyên tử gần nhất với
khoảng cách ngắn nhắt là a.31/2
/2 (và 6 nguyên tử tƣơng đối gần với khoảng cách là a),
nên có số sắp xếp là 8 (hay đôi khi biểu thị bằng 8 + 6).
- Các KL có kiểu mạng này là Fe, crôm, môlipđen, vonfram với hằng số mạng
a lần lƣợt bằng 0,2866; 0,2884; 0,3147; 0,3165 nm.
Mạng chính phương tâm khối chỉ khác mạng A2 ở a = b ≠ c, hay nói cách
khác là có hai thông số mạng a và c, tức là c/a ≠ 1, đó là kiểu mạng của mactenxit
thƣờng gặp khi nhiệt luyện (tôi) đƣợc trình bày ở chƣơng 4.
b. Lập phƣơng tâm mặt A1
H1.8. Ô cơ sở mạng lập phƣơng tâm mặt (a, b, c).
- Ô cơ sở là hình lập phƣơng với cạnh bằng a, các nguyên tử (ion) nằm ở các
đỉnh và nằm ở trung tâm các mặt bên, nhƣ H1.8 a, b và c.
- Tuy có 14 nguyên tử để biểu thị cho một ô, song thuộc về ô chỉ có: nv = 8
đỉnh . 1/8 + 6 mặt . 1/2 = 4 nguyên tử.
Vật liệu học Cơ khí
15
- Các nguyên tử xếp xít nhau theo phƣơng đƣờng chéo mặt, về mặt hình học
thấy:
đƣờng kính dng.t và bán kính rng.t lần lƣợt bằng a . 21/2
/ 2 và a . 21/2
/ 4,
- Mỗi nguyên tử đƣợc bao quanh bởi 12 nguyên tử gần nhất với khoảng cách là
a. 21/2
/ 2, nên có số sắp xếp là 12.
- Các KL điển hình có kiểu mạng này: Feγ, niken, đồng, nhôm với hằng số
mạng a bằng 0,3656; 0,3524; 0,3615; 0,4049 nm; ngoài ra còn có chì, bạc, vàng.
c. Mạng sáu phƣơng xếp chặt A3 Ô cơ sở là khối lăng trụ lục giác (6 lăng trụ tam giác đều), các nguyên tử nằm
trên 12 đỉnh, tâm của hai mặt đáy và tâm của ba khối lăng trụ tam giác cách nhau nhƣ
ở H1.9 a, b, c. Để biểu thị một ô cần tới 17 nguyên tử, song thực tế thuộc về ô này chỉ
có:
nv = 12 đỉnh . 1/6 + 2 giữa mặt . 1/2 + 3 = 6 nguyên tử.
H1.9. Ô cơ sở mạng sáu phƣơng xếp chặt (a, b, c).
Các nguyên tử xếp xít nhau theo các mặt đáy (0001) [hiểu là mặt gồm 3 nguyên
tử ở giữa song song với mặt đáy cũng là mặt đáy (0001) này] và đáy nọ lại chồng khít vào
khe lõm do mặt đáy trƣớc tạo nên.
- nếu tỉ số c/a nằm trong khoảng 1,57 - 1,64 thì mạng đƣợc coi là xếp chặt,
- Khi tỉ số c/a nằm ngoài khoảng trên thì mạng đƣợc coi là không xếp chặt.
Trƣờng hợp xếp xít chặt mỗi nguyên tử có 12 nguyên tử bao quanh gần nhất với
khoảng cách a, nên có số sắp xếp là 12. Còn trƣờng hợp không xếp xít chặt có số sắp
xếp là 6 + 6.
Các KL có kiểu mạng này ít thông dụng hơn là:
- titan ( Tiα ) với a = 0,2951 nm, c = 0,4679 nm, c/a = 1,5855 (xếp chặt),
- magiê với a = 0,3209 nm, c = 0,5210 nm, c/a = 1,6235 (xếp chặt),
- kẽm với a = 0,2664 nm, c = 0,4945 nm, c/a = 1,8590 (không xếp chặt).
1.4.2. Mạng tinh thể vật rắn có liên kết đồng hoá trị (tự đọc - tự nghiên cứu)
a. Kim cƣơng A4
Kim cƣơng là một dạng tồn tại của cacbon với số sắp xếp là 4 tức là mỗi một
nguyên tử cacbon có 4 nguyên tử bao quanh gần nhất. Nhƣ vây ô cơ sở của nó đƣợc
tạo thành trên cơ sở của A1 có thêm 4 nguyên tử bên trong với các toạ độ nhƣ hình vẽ
(nếu chia ô cơ sở A1thành tám khối lập phƣơng nhỏ thì 4 nguyên tử này nằm ở tâm của
4 khối cách nhau trong 8 khối đó).
Cứ 4 nguyên tử cacbon tạo nên một khối tứ diện tam giác đều. Các khối xếp
chung đỉnh tạo nên mạng kim cƣơng. Mỗi nguyên tử cách đều 4 nguyên tử khác với
Vật liệu học Cơ khí
16
khoảng cách gần nhất a.31/2
/4(a = 0,375nm) và liên kết đồng hoá trị (H.c). Góc cố định
giữa các liên kết đồng hoá trị trong mạng kim cƣơng là 109,50. Với các nguyên tử
cacbon đều có liên kết đồng hoá trị với năng lƣợng lớn nên kim cƣơng có độ cứng rất
cao (cao nhất trong thang đo độ cứng).
b. Mạng grafit
Grafit là dạng tồn tại của cacbon, phổ biến trong thiên nhiên và VL (gang). Nó
có mạng tinh thể 6 phƣơng nhƣ H.a, các nguyên tử đƣợc phân bố trên các mặt phẳng
tại các đỉnh của hình lục giác đều, trong đó mỗi nguyên tử đều tạo nên liên kết đồng
hoá trị mạnh với 3 nguyên tử bao quanh và có góc lệch 1200, khoảng cách giữa các
nguyên tử trong mặt lục giác đều khá nhỏ, a = 0,246 nm, giữa các lớp lục giác đều
lớn hơn, c = 0,671 nm tương ứng với liên kết yếu Van der Walls. Do vậy Grafit rất
dễ bị tách lớp và có tính chất gần nhƣ hoàn toàn trái ngƣợc với kim cƣơng là rất mềm,
nó đƣợc coi là chất rắn có độ cứng thấp nhất. c. Cấu trúc sợi cacbon và fullerene
Những chất cấu tạo bằng nguyên tử cacbon với cấu trúc mạng là các mặt lục
giác đều nhƣ của grafit chỉ gồm các liên kết đồng hoá trị nên sẽ cho độ bền cao hơn rất
nhiều.
- Cấu trúc của sợi cacbon (H.b) nhƣ những lớp ―vỏ‖ nguyên tử cacbon, sắp xếp
theo hình lục giác, có liên kết đồng hoá trị mạnh, cuốn quanh trục sợi. Nó đƣợc làm
cốt trong compzit cho độ bền gấp ba lần song lại nhẹ hơn tơid bốn lần so với thép.
- Phân tử cacbon C60 (H.c) gọi là fullerene (đƣợc tìm ra năm 1985), cấu trúc của
nó gồm 60 nguyên tử cabon xếp trên một mặt cầu theo đỉnh của 12 ngũ giác đều và 20
ngũ giác đều, các ngũ giác không itếp xúc nhau mà liên kết với nhau qua các lục giác
đều. Một phần tử fullerene C60 có hình dáng giống quả bóng đá nhiều múi. Cấu trúc
H1.11. Cấu trúc mạng của grafit sợi, cacbon và fullerene
H1.10. Ô cơ sở của mạng tinh thể kim cƣơng (a), vị trí nguyên tử (b) và liên kết (c)
Vật liệu học Cơ khí
17
đối xứng tròn, ứng với độ bền và độ cứng rất cao tƣơng lai sẽ có nhiều ứng dụng kỳ lạ
trong kỹ thuật.
1.4.3. Mạng tinh thể vật rắn có liên kết ion (tự đọc- tự nghiên cứu)
Cấu trúc tinh thể của hợp chất hoá học có liên kết ion phụ thuộc vào hai yếu tố:
- Tỷ số lượng ion âm trên lương ion dương: tỷ số này cố định đối với từng hợp
chất, phụ thuộc vào số điện tử tham gia liên kết, đảm bảo tính trung hoà về điện của hệ
thống.
- Tương quan kích thước giữa ion âm và ion dương: liên kết ion không định
hƣớng nên trong mạng tinh thể, các ion có xu hƣớng sắp xếp sao cho đạt đƣợc độ xếp
chặt và tính đối xứng cao nhất.
Mạng tinh thể của hợp chất hoá học có liên kết ion vẫn có kiểu mạng đơn giản
(A1, A2) nhƣng sự phân bố cácion trong đó khá phức tạp nên đƣợc coi là mạng phức
tạp. Có thể hình dung nó được tạo thành trên cơ sở của ion âm, các ion dương còn
lại chiếm một phần hay toàn bộ các lỗ trống.
1.4.4. Cấu trúc polyme (tự đọc- tự nghiên cứu) Ô cơ sở của polyme đƣợc tạo nên bởi rất nhiều phân tử mà mỗi phân tử lại gồm
hàng triệu nguyên tử (ion). Vdpolyme trên cơ sở của polyêtylen (C2H4)n lần lƣợt nhƣ
sau:
H H H H H H H H
| | | | | | | |
C = C → ─ C ─ C ─ → ─ C ─ C ─ C ─ C ─
| | | | | | | |
H H H H H H H H
Mạch kín “mở” nối tiếp mạch hở dạng thẳng
Các mạch polyme sắp xếp và liên kết với nhau bằng liên kết yếu Van der Walls,
sự sắp xếp có trật tự tạo nên cấu trúc tinh thể, hoặc không trật tự tạo nên trạng thái vô
định hình.
1.4.5. Dạng thù hình
Thù hình hay đa hình là sự tồn tại hai hay nhiều cấu trúc mạng tinh thể khác
nhau của cùng một nguyên tố hay một hợp chất hoá học, mỗi cấu trúc khác biệt đó
được gọi là dạng thù hình và theo chiều nhiệt độ tăng đƣợc ký hiệu lần lƣợt bằng các
chữ cái Hy lạp , β, γ, δ, ε, ... Quá trình thay đổi cấu trúc mạng từ dạng thù hình
này sang dạng thù hình khác được gọi là chuyển biến thù hình.
Thù hình là hiện tƣợng thuộc về bản chất của một số nguyên tố và hợp chất, nó
thể hiện rất rõ ở một số VL thƣờng dùng: thép, gang (trên cơ sở của sắt), cacbon ... với
ứng dụng rất quan trọng. Các yếu tố dẫn đến chuyển biến thù hình thƣờng là nhiệt độ,
sau đó là áp suất.
VD sắt: dƣới 9110C gọi là Feα và từ 1392
0C đến nhiệt độ chảy 1539
0C gọi là Feδ
tồn tại mạng A2; trong khoảng nhiệt độ còn lại 911- 13920C gọi là Fγ tồn tại mạng A1.
Khi chuyển biến thù hình bao giờ cũng đi kèm theo sự thay đổi về thể tích (nở
hay co) và cơ tính. VD: khi nung nóng sắt qua 9110C sắt co lại đột ngột (do tăng mật
Vật liệu học Cơ khí
18
độ xếp từ 68 lên 74% khi chuyển từ Fα → Feγ) và hoàn toàn ngƣợc lại khi làm nguội
(điều này trái với quan niệm thƣờng gặp là nung nóng thì nở ra, còn làm nguội thì co
lại).
1.5. Sai lệch mạng tinh thể
Trong thực tế không phải 100% nguyên tử đều nằm đúng vị trí quy định, gây nên
những sai hỏng đƣợc gọi là sai lệch mạng tinh thể hay khuyết tật mạng, ảnh hƣởng xấu
về cơ tính dƣới tác dụng của ngoại lực. Phụ thuộc vào kích thƣớc ba chiều trong không
gian, có các dạng:
1.5.1. Sai lệch điểm
Là loại sai lệch có kích thƣớc rất nhỏ (cỡ kích thƣớc nguên tử) theo ba chiều
không gian, có dạng bao quanh một điểm (H1.12).
- Nút trống và nguyên tử xen kẽ Trong tinh thể, nguyên tử luôn bị dao động nhiệt quanh vị trí quy định gọi là vị
trí cân bằng. Do ba động nhiệt (phân bố năng lƣợng không đều) một số nguyên tử có
năng lƣợng cao, biên độ dao động lớn có khả năng bứt khỏi nút mạng để lại nút không
có nguyên tử gọi là nút trống. Sau khi rời khỏi nút mạng, nguyên tử có thể chuyển
sang vị trí xen kẽ giữa các nút mạng trở thành nguyên tử xen kẽ (H1.12a).
Mật độ nút trống phụ thuộc vào nhiệt độ, nó tăng rất nhanh theo nhiệt độ và có
giá trị lớn nhất khi sắp chảy lỏng. Nút trống có ảnh hƣởng đến cơ chế và tốc độ khuếch
tán của KL và HK ở trạng thái rắn.
H1.12. Các dạng sai lệch điểm: nút trống và nguyên tử xen kẽ (a)
và các nguyên tử tạp chất (b).
- Nguyên tử tạp chất
Trong thực tế không thể có VL hoặc KL sạch tuyệt đối (thƣờng sạch nhất cũng
chỉ đạt tới 99,99 hay 99,999%). Phụ thuộc vào kích thƣớc, nguyên tử lẫn vào - thƣờng
gọi là tạp chất, có thể thay thế các nguyên tử nền ở các nút mạng hoặc xen vào giữa
các nút (H1.12 b).
Do sự khác nhau về đƣờng kính giữa các nguyên tố nền và tạp chất nên khi thay
thế cho nhau bao giờ cũng làm cho mạng của nền giãn nở hay co lại. Còn khi tự
xen kẽ bao giờ cũng làm nền giãn ra vì kích thƣớc của lỗ hổng luôn nhỏ hơn đƣờng
kính nguyên tử. Các nguyên tử nền xung quanh lỗ hổng có khuynh hƣớng xích lại gần
nhau.
Vật liệu học Cơ khí
19
1.5.2. Sai lệch đường (tự đọc- tự nghiên cứu)
Là loại có kích thƣớc nhỏ (cỡ kích thƣớc nguyên tử) theo hai chiều và lớn theo
chiều thứ ba - tức là có dạng đƣờng (thẳng, cong, xoáy trôn ốc). Cũng có thể coi sai
lệch đƣờng là tập hợp các sai lệch điểm - song cơ bản là lệch.
a. Lệch biên - Mô hình tạo thành (H. a) : chèn thêm bán mặt ABCD vào nửa phân trên của
mạng tinh thể lý tƣởng, làm cho các mặt phẳng nguyên tử khác nằm về hai phía không
hoàn toàn song song với nhau nữa.
- Sự sắp xếp nguyên tử (H .b) trên mặt cắt vuông góc vuông góc với trục AD:
vùng bị xô lệch quá nhỏ, chỉ 4-5 thông số mạng trong phạm vi vòng tròn, sự xô lệch
này kéo dài theo đƣờng AD gọi là trục lệch, nó chính là biên của bán mặt nên có tên là
lệch biên.
b. Lệch xoắn
Lệch xoắn đƣợc hình dung nhƣ mô hình trƣợt dịch (H a) : cắt tinh thể lý tƣởng
theo bán mặt ABCD rồi trƣợt dịch hai mép ngoài ngƣợc chiều nhau đi một hằng số
mạng trên đƣờng BC, làm cho các nguyên tử trong vùng hẹp giữa hai đƣờng AD và
BC sắp xếp lại có dạng đƣờng xoắn ốc giống nhƣ mặt vít nên gọi là lệch xoắn (H b).
Đƣờng AD là tâm của sự xô lệch nên đƣợc gọi là trục lệch.
H1.13. Lệch biên: mô hình tạo thành lệch(a), sự sáp xếp nguyên tử trong vùng lệch(b) và mô
hình không gian(c). Lệch xoắn: Mô hình tạo thành (a), mô hình không gian (b) và sự sắp xếp
nguyên tử trong vùng lệch
1.5.3. Sai lệch mặt (tự đọc- tự nghiên cứu)
Sai lệch mặt là loại sai lệch có kích thƣớc lớn theo hai chiều đo và nhỏ theo
chiều thứ ba, tức có dạng của một mặt (có thể là mặt phẳng, cong hay uốn lƣợn). Có
các dạng điển hình của sai lệch mạng là:
- biên giới hạt và siêu hạt,
- bề mặt tinh thể.
Vật liệu học Cơ khí
20
1.6. Đơn tinh thể và đa tinh thể (tự đọc- tự nghiên cứu)
1.6.1. Đơn tinh thể
Đơn tinh thể là chất rắn tinh thể chỉ là một khối mang đồng nhất tức là có
cùng kiểu mạng và hằng số mạng cũng như phương không đổi hướng trong toàn
bộ thể tích.
H1.14. Mô hình đơn tinh thể (a), đa tinh thể (b)
Trong thiên nhiên tìm đƣợc một số khoáng vật có thể tồn tại dƣới dạng đơn tinh
thể. Chúng có bề mặt ngoài nhẵn, hình dáng xác định, đó là những mặt phẳng nguyên
tử giới hạn (thƣờng các mặt xếp chặt nhất). Các đơn tinh thể KL không tồn tại trong tự
nhiên, muốn có phải dùng công nghệ ―nuôi‖ đơn tinh thể.
Đơn tinh thể có tính chất rắt đặc thù là dị hướng vì theo các phƣơng mật độ xếp
chặt nguyên tử khác nhau. Trong sản xuất cơ khí hầu nhƣ không sử dụng đơn tinh thể,
nó chỉ sử dụng rộng rãi trong công nghiệp điện tử ở dạng bán dẫn.
1.6.2. Đa tinh thể
Trong thực tế chỉ gặp các VL đa tinh thể. Đa tinh thể gồm rất nhiều (đơn) tinh
thể nhỏ (cỡ m) được gọi là hạt tinh thể hay đơn giản là hạt, chúng tuy có cùng cấu
trúc và thông số mạng song phương lại định hướng khác nhau (mang tính ngẫu
nhiên) và liên kết với nhau qua vùng ranh giới được gọi là biên giới hạt.
1.7. Sự kết tinh và sự hình thành tổ chức kim loại
1.7.1 Điều kiện xảy ra kết tinh
a. Cấu trúc ở trạng thái lỏng
Chất lỏng chỉ có trật tự gần (không có trật tự xa), nghĩa là trong nó có những
nhóm nguyên tử sắp xếp trật tự, chúng ở trạng thái cân bằng động tức là chỉ có khả
năng tồn tại trong thời gian ngắn, nhanh chóng tan ra rồi lại tạo thành chỗ khác. Về
mặt cấu trúc trạng thái lỏng gần trạng thái tinh thể hơn là trạng thái khí, điều này giúp
nó kết tinh (tạo nên mạng tinh thể và hạt) một cách dễ dàng.
Vật liệu học Cơ khí
21
b. Biến đổi năng lƣợng khi kết tinh
Sự biến đổi năng lƣợng quyết định chiều hƣớng của mọi chuyển biến (nhƣ phản
ứng hoá học, chuyển pha, kết tinh…). Động lực thúc đẩy để chuyển trạng thái xảy ra
theo chiều hướng giảm năng lượng dự trữ - chuyển động của nguyên tử, phân tử,
ion - được đặc trưng bằng đại lượng được gọi là năng lượng tự do F (vì không đo
đƣợc giá trị tuyệt đối nên biểu thị bằngF). Năng lƣợng tự do của các trạng thái phụ
thuộc nhiều vào nhiệt độ.
- ở nhiệt độ T > Ts vật thể tồn tại ở trạng thái lỏng vì năng lƣợng tự do của
trạng thái lỏng nhỏ hơn rắn, F1 < Fr , sự kết tinh chƣa xảy ra.
- ở nhiệt độ T < Ts vật thể tồn tại trạng thái tinh thể vì Fr < F1
Khi làm nguội qua Ts (tại đó F1 = Fr) sẽ có sự chuyển trạng thái từ lỏng sang
tinh thể, tức là xảy ra kết tinh, nên Ts được gọi là nhiệt độ kết tinh (hay nóng chảy)
nhưng chỉ có tính lý thuyết. Vì trong điều kiện thông thƣờng, tại đúng nhiệt đó (T =
Ts) khi làm nguội vẫn chƣa xảy ra kết tinh, khi nung nóng vẫn chƣa xảy ra nóng chảy
do hai trạng thái lỏng – rắn cân bằng nhau, tức là vẫn duy trì trạng thái ban đầu.
Điều kiện xảy ra kết tinh: sự kết tinh chỉ xảy ra ở nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ
kết tinh (lý thuyết) Ts một khoảng nhất định để tại đó Fr < F1 một cách rõ rệt.
c. Độ quá nguội
Là hiệu số giữa nhiệt độ kết tinh lý thuyết Ts và nhiệt độ kết tinh thực tế Tkt:
T = Ts - Tkt
Vậy: sự kết tinh chỉ xảy ra với độ quá nguội.
Độ quá nguội có thể thay đổi từ rất nhỏ ( từ 1 20C ) đến rất lớn (hàng chục
đến hàng trăm 0C ) tuỳ theo tốc độ làm nguội khi kết tinh là chậm hay nhanh. Vì vậy
không thể có nhiệt độ kết tinh thực tế nói chung (cho mọi trƣờng hợp), VD: với cùng
một KL, nhiệt độ kết tinh thực tế trong khuôn cát cao hơn trong khuôn KL.
Tƣơng tự khi nung nóng: sự nóng chảy thực tế sẽ xảy ra ở nhiệt độ Tnc > Ts, độ
chênh lệch giữa chúng gọi là độ quá nung.
1.7.2. Hai quá trình của sự kết tinh
Tại nhiệt độ T < Ts sự kết tinh xảy ra đƣợc là nhờ hai quá trình cơ bản nối tiếp
nhau là tạo mầm và phát triển mầm.
a. Tạo mầm
Tạo mầm là quá trình sinh ra các phân tử rắn có cấu trúc tinh thể tức những
nhóm trật tự gần (luôn có sẵn trong KL lỏng) với kích thước đủ lớn, được cố định lại,
H1.15. Sơ đồ biến đổi năng lƣợng tự
do của các trạng thái rắn, lỏng phụ
thuộc vào nhiệt độ
F
Ts0 Nhiệt độ
vF
FR
FL
Vật liệu học Cơ khí
22
chúng không bị tan đi nhƣ trƣớc đó mà phát triển lên nhƣ trung tâm của tinh thể (hạt).
Có hai loại mầm:
- Mầm tự sinh: Tạo thành từ KL lỏng đồng nhất không có sự trợ giúp của các
phần tử rắn có sẵn ở trong nó. Những nhóm nguyên tử trật tự gần nào có kích thƣớc
đủ lớn r rth (với giả thiết chúng là các khối hình cầu bán kính r) trở nên ổn định,
không bị tan đi, phát triển lên thành hạt. Đó là các mầm tự sinh
Theo tính toán nhiệt động học, rth (bán kính tới hạn của mầm) đƣợc tính theo
công thức:
rth = 2 / fv
trong đó: - sức căng bề mặt giữa rắn và lỏng
fv - độ chênh năng lƣợng tự do (F1 - Fr) tính cho một đơn vị thể tích.
Khi kết tinh ở nhiệt độ càng thấp, độ quá nguội T càng lớn thì fv cũng càng
lớn, rth càng nhỏ; đồng nghĩa với có càng nhiều nhóm trật tự gần có sẵn trong chất lỏng
dễ dàng thoả mãn điều kiện về kích thƣớc này nên càng có nhiều mầm.
- Mầm ký sinh: Tạo thành ở trên bề mặt phân tử rắn có sẵn ở trong KL lỏng
không đồng nhất và là dạng tạo mầm thực tế và đơn giản hơn nhiều.
Thực tế KL nguyên chất luôn luôn có tạp chất trong đó các phân tử rắn khó
chảy hơn nữa trong sản xuất không thể tránh đƣợc sự lẫn vào của những phân tử rắn
khác nhƣ: bụi tƣờng lò, bụi than, bụi chất sơn khuôn … và ngay cả thành khuôn.
Nhiều trƣờng hợp ngƣời ta cố ý tạo ra và đƣa các phần tử rắn vào để giúp cho quá
trình kết tinh.
b. Phát triển mầm
Khi đạt đến kích thƣớc tới hạn rth, sự phát triển lên về kích thƣớc của mầm là
quá trình tự nhiên vì làm giảm năng lƣợng tự do. Trong các điều kiện thông thƣờng
(làm nguội tƣơng đối nhanh) đầu tiên sự phát triển mầm mang tính dị hướng tức rất
nhanh theo một số phương tạo nên nhánh cây (H1.16): lúc đầu mầm phát triển theo
trục chính bậc I (A), rồi từ trục chính này tạo nên trục bậc II (B) vuông góc với trục
bậc I, rồi từ trục bậc II phân nhánh tiếp tạo nên trục bậc III (C) … cứ nhƣ vậy nhánh
cây đƣợc hình thành. Sau đó KL giữa nhánh cây mới kết tinh tạo nên hạt (tinh thể) đặc kín. Cần chu
ý là mầm cũng phát triển nhanh theo phƣơng tản nhiệt mạnh hơn.
H1.16. Các trục nhánh cây (a) và tinh thể
nhánh cây (b)
Vật liệu học Cơ khí
23
1.7.3. Sự hình thành hạt
Hạt là yếu tố quan trọng của tổ chức tinh thể, ta xét sự hình thành của hạt nhƣ
sau.
a. Tiến trình kết tinh
Ta hình dung kết tinh nhƣ là sự tiếp nối liên tục của hai quá trình cơ bản trên:
Trong khi các mầm sinh trƣớc phát triển lên thì trong KL lỏng vẫn tiếp tục sinh
ra các mầm mới, quá trình cứ xảy ra nhƣ vậy cho đến khi các mầm đi đến gặp nhau và
KL lỏng hết, cuối cùng đƣợc tổ chức đa tinh thể gồm các hạt. Ta thấy:
- từ mỗi mầm tạo nên một hạt
- các hạt xuất phát từ mầm sinh ra trƣớc có nhiều thời gian và KL lỏng bao
quanh, có điều kiện phát triển nên hạt sẽ to hơn; còn các hạt từ mầm sinh sau sẽ nhỏ
hơn, nên các hạt không thể có kích thƣớc hoàn toàn đồng nhất.
- Do các mầm định hƣớng trong không gian một cách ngẫu nhiên nên phƣơng
mạng ở các hạt cạnh nhau không đồng hƣớng, lệch nhau làm xuất hiện vùng biên giới
hạt với mạng tinh thể bị xô lệch.
b. Hình dạng hạt
Do tƣơng quan về tốc độ phát triển mầm theo các phƣơng mà hạt tạo nên có
hình dạng khác nhau, một số dạng hạt thƣờng gặp:
- Khi tốc độ phát triển đều theo mọi phƣơng, hạt nhận đƣợc có dạng đa cạnh
hay cầu.
- Khi tốc độ phát triển mạnh theo hai phƣơng (tức theo một mặt nào đó), hạt sẽ
có dạng tấm, lá, phiến nhƣ grafit trong gang xám.
- Khi tốc độ phát triển mạnh theo một phƣơng nào đó, hạt sẽ có dạng đũa, cột,
hình trụ.
- Dạng tinh thể hình kim (đầu nhọn) tồn tại trong một số trƣờng hợp (khi nhiệt
luyện).
1.7.4. Các phương pháp tạo nhỏ hạt khi đúc
Thƣờng VLKL sử dụng có hạt nhỏ mịn sẽ cho cơ tính cao hơn đặc biệt là độ
dai.
H1.17. Quá trình tạo mầm và phát triển theo thời gian
Vật liệu học Cơ khí
24
a. Nguyên lý
Kích thƣớc hạt phụ thuộc tƣơng quan hai quá trình cơ bản trên. Số mầm được
tạo ra càng nhiều thì hạt càng nhỏ, nhưng mầm phát triển càng nhanh thì hạt càng
lớn. Bằng thực nghiệm xác định kích thƣớc hạt A:
A = 1,1 4 3
nv
Trong đó: n. tốc độ sinh mầm trong một đơn vị thời gian (…/s).
v. tốc độ phát triển theo chiều dài của mầm (mm/s).
Vậy nguyên lý tạo hạt nhỏ khi đúc: là tăng tốc độ sinh mầm n và giảm tốc độ
phát triển dài v của mầm.
b. Các phương pháp làm hạt nhỏ khi đúc
• Tăng độ quá nguội
Khi tăng độ quá nguội T, tốc độ sinh mầm và tốc độ phát triển dài của mầm
đều tăng.
Để tăng T, khi đúc phải làm nguội nhanh, có các phƣơng pháp:
- Làm nguội trong khuôn cát là phƣơng pháp đúc nguội chậm nhất, nhất là trong
khuôn đẵ đƣợc sấy khô.
- Thay VL làm khuôn bằng KL nhƣ gang, thép, đồng có tính dẫn nhiệt cao hơn
làm tốc độ nguội tăng lên.
- Làm nguội thêm khuôn KL bằng nƣớc.
0
• Biến tính
Cho vào KL lỏng trƣớc khi rót vào khuôn một lƣợng rất nhỏ (nó không ảnh
hƣởng đến thành phần hoá học) chất đặc biệt được gọi là chất biến tính có tác dụng
làm nhỏ hạt, thậm chí đôi khi thay đổi cả hình dạng. Theo cơ chế sau:
- Khi hoà tan vào KL lỏng nó kết hợp với tạp chất hoặc khí hoà tan để tạo ra
các hợp chất khó chảy, không tan, ở dạng các phân tử rắn nhỏ, lơ lửng, phân tán đều
trong thể tích, chúng giúp cho sự tạo mầm ký sinh.
VD1: Cho nhôm vào thép lỏng với lƣợng nhỏ (khoảng vài trăm gam/tấn thép)
chỉ đủ kết hợp với ôxy, nitơ thành ôxyt (Al2O3), nitrit (AlN) khó chảy tạo nên các phần
tử rắn nhỏ mịn, phân tán đều, là bề mặt để mầm ký sinh phát triển, nhờ vậy tạo ra hạt
nhỏ đều trong cả thể tích lớn, cỡ hạt giảm từ 0,2 – 0,3 nm xuống 0,01 – 0,002 nm.
- Khi hoà tan vào KL lỏng nó bị hấp thụ vào bề mặt mầm, làm giảm tốc độ
phát triển dài của mầm. Số chất tác dụng theo cơ chế này là không nhiều.
VD2: khi đúc HK Al – Si cho vào HK lỏng một lƣợng muối natri, khi hoà tan
nó làm chậm sự phát triển của các tinh thể Si, làm chúng rất nhỏ mịn.
H1.18. ảnh hƣởng của độ quá
nguội đến n và v
n,v
n
v 0T
Vật liệu học Cơ khí
25
1.7.5. Cấu tạo tinh thể của thỏi đúc
a. Ba vùng tinh thể của thỏi đúc
Một thỏi thép đúc điển hình (H1.19), từ ngoài vào trong có ba vùng tinh thể lần
lƣợt sau
• Vỏ ngoài cùng là lớp hạt nhỏ đẳng trục1. Ban đầu KL lỏng tiếp xúc với
thành khuôn nguội nên đƣợc kết tinh với T lớn, cộng thêm tác dụng tạo mầm của bề
mặt khuôn nên hạt tạo thành khá nhỏ mịn. Do thành khuôn có độ nhấp nhô (nhờ chất
sơn khuôn) các mầm phát triển theo các phƣơng ngẫu nhiên, nên trục hạt phát triển
theo đều mọi phía.
• Vùng tiếp theo là lớp hạt tương đối lớn theo hình trụ 2 kéo dài vuông góc
với thành khuôn, do thành khuôn bắt đầu nóng lên, KL lỏng kết tinh với T nhỏ dần,
hạt tạo thành có xu hƣớng lớn hơn. Hạt phát triển mạnh theo chiều ngƣợc với chiều tản
nhiệt, do vậy có phƣơng vuông góc với thành khuôn. Kết quả nhận đƣợc vùng hạt
tƣơng đối lớn kéo dài (hình trụ) theo phƣơng vuông góc với thành kh
• Vùng ở giữa là vùng các hạt lớn đẳng trục 3. Cuối cùng khi KL lỏng ở giữa kết tinh
thì thành khuôn đã nóng lên nhiều, dẫn đến:
- KL lỏng kết tinh với T nhỏ hơn nên hạt trở nên lớn
- Phƣơng tản nhiệt qua thành khuôn không rõ ràng nên hạt lại phát triển đều
thêo mọi phƣơng (đẳng trục).
Trong ba vùng, vùng ngoài cùng luôn là lớp vỏ mỏng, hai vùng sau có mối
tƣơng quan phụ thuộc vào điều kiện làm nguội:
+ Khi khuôn đƣợc làm nguội mãnh liệt thì vùng 2 sẽ lấn áp vùng 3, thậm chí có
khi mất hẳn vùng 3, lúc đó thỏi đúc nhƣ chỉ có vùng tinh thể hình trụ vuông góc với
thành khuôn nhƣ bó đũa. Tổ chức này tuy có mật độ cao nhƣng khó dạng dẻo.
+ Khi khuôn đƣợc làm nguội chậm thì vùng 3 lại lấn áp vùng 2, thỏi trở nên dễ
cán hơn.
b. Các khuyết tật của vật đúc
Các khuyết tật khi đúc làm giảm rất nhiều chất lƣợng của vật đúc.
• Rỗ co và lõm co: Chúng đều là nguyên nhân do thể tích KL khi kết tinh bị co
lại nhƣng hình thức thể hiện thì khác nhau.
H1.19. Ba vùng tinh thể của thỏi đúc
Vật liệu học Cơ khí
26
- Rỗ co c¸c lỗ hổng nhỏ nằm giữa nhánh cây hay biên giới hạt tạo nên do sự co
của KL lỏng khi kết tinh đƣợc phân bố rải rác trên khắp vật đúc. Rỗ co làm giảm mật
độ KL, làm xấu cơ tính vật đúc, nếu đƣợc qua biến dạng dẻo ở nhiệt độ cao thì chúng
đƣợc hàn kín lại.
- Lõm co lµ phần lỗ hổng ở trên cùng và ở phần dày nhất thỏi đúc. Đây là phần
kết tinh sau cùng, nó tạo ra lỗ hổng tập trung. Phần khuyết của lõm co phải đƣợc cắt
bỏ triệt để vì thế tỷ lệ thể tích sử dụng của thỏi chỉ còn khoảng 85 - 95%.Cách tốt nhất
để làm dạng khuyết tật này nằm ngoài sản phẩm đúc là đúc liên tục.
• Rỗ khí: Khi nấu chảy thông thƣờng, KL lỏng có khả năng hoà tan một lƣợng
khí đáng kể, sau khi kết tinh độ hoà tan của khí trong KL rắn giảm đi đột ngột, khí
thoát ra không kịp, tạo nên các túi rỗng nhỏ (thƣờng thấy đƣợc bằng mắt thƣờng) đƣợc
gọi là rỗ khí hay bọt khí.
Rỗ khí làm giảm mạnh mật độ và cơ tính mạnh hơn rỗ co do kích thƣớc lớn
hơn. Mặt khác nó dễ bị ôxy hoá nên ngay cả biến dạng nóng cũng không thể hàn kín
đƣợc, gây ra nứt khi sử dụng.
Để tránh khuyết tật này bằng cách khử khí tốt trƣớc khi rót khuôn, sấy khuôn cát
hoặc đúc trong chân không.
• Thiên tích: Là sự không đồng nhất về thành phần và tổ chức của sản phẩm
đúc, xảy ra không những đối với HK (khi thành phanà phức tạp) mà cả KL do tích tụ
tạp chất. Nó dẫn đến sự sai khác nhau về tính chất giữa các phần, sử dụng kém hiệu
quả.
Vật liệu học Cơ khí
27
Chương 2: BIẾN DẠNG DẺO VÀ CƠ TÍNH
2.1. Biến dạng dẻo và phá huỷ
2.1.1. Khái niệm
Khi kéo từ từ theo chiều trục một mẫu KL tròn, dài ra ta đƣợc biểu đồ kéo hay
còn gọi là biểu đồ tải trọng (hay ứng suất) - biến dạng (H 2.1).
H2.1. Sơ đồ biểu đồ tải trọng – biến dạng điển hình của KL
- Khi tải trọng đặt vào nhỏ, F < Fđh, độ biến dạng (độ giãn dài Äl) tỷ lệ bậc
nhất với tải trọng, khi bỏ tải trọng biến dạng mất đi - đó là biến dạng đàn hồi. VD,
dƣới tải trọng F1 mẫu bị dài thêm một đoạn O1, khi bỏ tải trọng đi thì mẫu lại trở lại
kích thƣớc ban đầu.
- Khi tải trọng đặt vào lớn, F > Fđh, độ biến dạng tăng nhanh theo tải trọng, khi
bỏ tải trọng biến dạng không bị mất đi mà vẫn còn lại một phần - đó là biến dạng dẻo.
VD, khi đặt tải trọng Fa, mẫu bị kéo dài theo đƣờng oea tức là bị dài thêm đoạn oa‖,
khi bỏ tải trọng mẫu bị co lại theo đƣờng song song với đoạn thẳng oe nên cuối cùng
vẫn bị dài thêm một đoạn oa’. Phần này chính là phần biến dạng dẻo hay dƣ còn lại sau
quá trình; còn a’a
‖ là phần biến dạng đàn hồi bị mất đi sau quá trình.
Nhờ biến dạng dẻo ta có thể thay đổi hình dạng, kích thƣớc KL tạo ra nhiều
chủng loại phong phú đáp ứng nhu cầu sử dụng.
- Nếu tiếp tục tăng tải trọng đến giá trị cao nhất F = Fb, lúc đó trong KL xảy ra
biến dạng cục bộ (hình thành cổ thắt), tải trọng tác dụng giảm đi mà biến dạng vẫn
tăng (cổ thắt hẹp lại) dẫn đến đứt và phá huỷ ở điểm c.
Cả hai trƣờng hợp biến dạng trên lực liên kết giữa các nguyên tử vẫn đƣợc bảo
tồn, còn khi phá huỷ các liên kết bị huỷ dẫn đến đứt rời VL.
Ta khảo sát biến dạng dẻo dƣới hình thức trƣợt sau.
Vật liệu học Cơ khí
28
2.1.2. Trượt đơn tinh thể
- Trượt là sự chuyển dời tương đối giữa các phần của tinh thể theo những
mặt và phương nhất định gọi là mặt và phương trượt (H 2.2).
- §Æc ®iÓm: Khi hai mặt nguyên tử dịch chuyển tƣơng đối với nhau, liên kết
giữa các nguyên tử đối diện nhau sẽ bị đứt, trong khi đó mối liên kết giữa các nguyên
tử cạnh nhau trong mỗi mặt vẫn được bảo tồn.
- Điều kiện: Các mặt nguyên tử này phải có mật độ nguyên tử lớn nhất (hay
khoảng cách nguyên tử nhỏ nhất) và nhờ đó có liên kết vững chắc nhất. Khoảng cách
giữa hai mặt có mật độ nguyên tử lớn nhất này cũng là lớn nhất (do mật độ khối
không thay đổi) do đó có liên kết yếu nhất, dễ bị đứt, vì thế hai mặt này dễ dịch
chuyển đi với nhau.
- Mặt trượt là mặt (tưởng tượng) phân cách giữa hai mặt nguyên tử dày đặc
nhất mà theo đó sự trượt xảy ra. Lý luận tƣơng tự khi trƣợt các phần của tinh thể sẽ dịch chuyển tƣơng đối với
nhau theo các mặt trƣợt và trên mặt đó theo phƣơng có mật độ lớn nhất vì có liên kết
mạnh nhất.
a) b)
- Sự kết hợp giữa một mặt trượt và một phương trượt trên mặt trượt đó gọi là
hệ trượt. Các mặt, phƣơng dày đặc nhất và là các mặt và phƣơng có thể trƣợt của ba kiểu
mạng tinh thể cơ bản (H2.3)
(110) (110) (0001)
(111) (111)
a) b) c) H 2.3. Các mặt và phƣơng trƣợt cơ bản của KL
a. lập phƣơng tâm khối b. lập phƣơng tâm mặt, c. lục giác xếp chặt
H 2.2. Sơ đồ biểu diễn sự trƣợt:
a. hình dạng đơn tinh thể và
mạng tinh thể trƣớc khi trƣợt, b.
hình dạng đơn tinh thể và mạng
tinh thể sau khi trƣợt,
mặt trượt
phương
trượt
mặt
trượt
Vật liệu học Cơ khí
29
+ Mạng lập phương tâm khối A2: Các mặt dày đặc nhất là mặt chéo chữ nhật
đi qua nguyên tử ở giữa tâm khối, tất cả có sáu mặt. Trên mỗi mặt lại có hai phƣơng
dày đặc nhất thuộc họ <111> là các phƣơng đối đỉnh của khối lập phƣơng. Mạng này
có 12 (6 mặt x 2 phương) hệ trượt chính khác nhau.
+ Mạng lập phương tâm mặt A1: Các mặt dày đặc nhất là mặt chéo tạo bởi ba
đƣờng chéo của ba mặt bên có chung một đỉnh, tất cả có bốn mặt. Trên mỗi mặt có ba
phƣơng dày đặc nhất là đƣờng chéo thuộc họ <110>. Mạng này có 12 (4 mặt x 3
phương) hệ trượt chính khác nhau.
+ Mạng lục giác xếp chặt: chỉ có một mặt dày đặc nhất là mặt đáy, có ba
phƣơng dày đặc nhất. Mạng có 3 (1mặt x 3phương) hệ trượt chính khác nhau.
Khả năng biến dạng dẻo của KL tỉ lệ thuận với hệ trượt chính. Do KL có hệ
trƣợt càng cao khả năng thích ứng với sự trƣợt càng lớn nên KL với mạng hệ lập
phương dễ biến dạng dẻo hơn hệ lục giác. Thực tế : sắt, nhôn, bạc, vàng, đồng ... rất
dẻo và dễ dát mỏng, còn kẽm thì kém hơn. Trong cùng hệ lập phƣơng, KL nào có số
phương trượt cao hơn sẽ có tính dẻo cao hơn, tức loại tâm mặt dẻo hơn tâm khối, ở
nhiệt độ thƣờng đồng, nhôm ... dẻo hơn sắt.
2.1.3. Trượt đa tinh thể
a. Các đặc điểm Trƣợt ®a tinh thÓ kh«ng ph¶i là tổng rời rạc của sự trƣợt của từng tinh thể hay
hạt trong nó, mµ có những đặc điểm: • Các hạt bị biến dạng không đều:
Hạt nào có định hướng thuận lợi với sự trượt sẽ trượt trước với ứng suất bé,
ngƣợc lại hạt nào có định hướng không thuận lợi sẽ trượt sau với ứng suất lớn hơn,
thậm chí có hạt không thể trƣợt đƣợc.
• Có tính đẳng hƣớng:
Do sự định hƣớng phƣơng và mặt của các hạt mang tính ngẫu nhiên cho nên dù
lực bên ngoài tác dụng nhƣ thế nào cũng cho một kết quả chung như nhau, tức là có
tính đẳng hướng (tuy từng hạt vẫn có tính dị hƣớng nhƣng tổng hợp lại không còn).
• Có độ bền cao hơn:
Các hạt không rời rạc mà gắn bó với nhau qua vùng biên. Thực tế sự trƣợt của
hạt này đều kéo theo các hạt bên cạnh, rồi chính nó lại bị các hạt này cản trở. Vùng
biên giới hạt có sắp xếp không trật tự rất khó tạo nên mặt và phƣơng trƣợt nên có thể
coi nó nhƣ lớp vỏ cứng cản trƣợt. Do có nhiều cản trƣợt nhƣ vậy, để trƣợt đƣợc nói
chung phải tác dụng lực cao hơn, nói cách khác có độ bền cao hơn độ bền trung bình
(theo các phƣơng) của đơn tinh thể.
• Hạt càng nhỏ độ bền và độ dẻo càng cao:
Do hạt nhỏ có tổng diện tích biên giới hạt lớn hơn, sẽ cản trƣợt mạnh hơn nên
làm tăng độ bền. Đồng thời số lƣợng hạt cũng tăng lên làm cho số thích ứng với sự
trượt theo phương bất kỳ tăng lên tƣơng ứng, điều đó sự trượt được phân bố trên
nhiều hạt hơn và lượng biến dạng dư (tính dẻo) tăng lên. Do làm tăng cả độ bền lẫn độ
dẻo nên làm tăng mạnh độ dai, VL khó bị phá huỷ giòn. Do vậy VL với hạt nhỏ ƣu
việt hơn hẳn hạt lớn.
Vật liệu học Cơ khí
30
b. Tổ chức và tính chất của KL sau khi biến dạng dẻo
Biến dạng dẻo làm thay đổi rất mạnh tổ chức, tính chất đặc biệt là cơ tính của
KL.
- Trong và sau khi trƣợt mạng tinh thể ở xung quanh mặt trƣợt bị xô lệch, các
hạt bị biến dạng không đều, song đều có khuynh hƣớng bị kéo dài, bẹt ra theo phƣơng
biến dạng.
- Trong KL tồn tại ứng suất dƣ do xô lệch mạng, biến dạng không đều giữa các
hạt và trên tiết diện. Nói chung ứng suất bên trong có hại cho cơ tính, song cũng có
trƣờng hợp cố ý tạo nên lớp ứng suất dƣ để nâng cao giới hạn mỏi bằng cách lăn ép,
phun bi.
- Do mạng tinh thể bị xô lệch, cơ tính KL thay đổi rất mạnh theo chiều hƣớng:
tăng độ cứng và độ bền song giới hạn đàn hồi ζđh và giới hạn chảy ζ0,2 tăng mạnh hơn.
KL có xu hƣớng biến cứng, hoá bền, làm giảm độ dẻo, độ dai, dễ biến giòn - gọi là
hoá bền biến dạng.
2.1.4. Phá huỷ (tự đọc- tự nghiên cứu)
Thƣờng khi tiếp tục tăng ứng suất lên cao nữa VL bị phá huỷ do gãy, vỡ hoặc
đứt. Sự phá huỷ tuân theo cơ chế chung là: đầu tiên bao giờ cũng xuất hiện vết nứt tế
vi ở trên bề mặt hay ở sâu bên trong, tiếp theo vết nứt phát triển lên rồi cuối cùng mới
dẫn đến tách đứt, rời.
a. Trong điều kiện tải trọng tĩnh
Phá huỷ giòn và phá huỷ dẻo: tuỳ theo vùng gãy có tiết diện biến đổi hay không
mà phân biệt hai dạng này. Khi vùng gãy vỡ có tiết diện biến đổi gọi là phá huỷ dẻo.
Khi vùng gãy có tiết diện hầu như không biến đổi gọi là phá huỷ giòn.
Phá huỷ dẻo phát triển rất chậm, cần nhiều năng lƣợng, còn phá huỷ giòn phát
triển với tốc độ rất lớn (khoảng 1000 m/s), chỉ cần năng lƣợng nhỏ.
Phá huỷ ở dạng nào chủ yếu là phụ thuộc loại VL: VL dẻo nhƣ thép thƣờng bị
phá huỷ dẻo, còn VL giòn nhƣ gang thƣờng bị phá huỷ giòn.
• Cơ chế phá huỷ: Có thể cho rằng sự phá huỷ cũng theo cơ chế tạo mầm nứt
và mầm nứt phát triển dẫn đến tách rời, theo năm giai đoạn sau.
1) hình thành vết nứt (tế vi),
2) vết nứt tế vi phát triển đến kích thƣớc dƣới tới hạn,
3) vết nứt tế vi phát triển đạt đến kích thƣớc tới hạn,
4) vết nứt tới hạn phát triển nhanh,
5) nứt chấm dứt và gãy rời,
Vết nứt tế vi có thể là có sẵn hay sinh ra trong giai đoạn biến dạng dẻo. Trong
VL khó tránh khỏi những vết rỗng đã có nhƣ rỗ co, bọt khí, nứt khi kết tinh, các pha có
độ bền quá thấp nhƣ grafit trong gang ..., chúng đóng vai trò của mầm khi phá huỷ.
Vật liệu học Cơ khí
31
b. Trong điều kiện tải trọng thay đổi theo chu kỳ
Thực tế nhiều kết cấu và chi tiết máy nhƣ cầu, trục, bánh răng chịu tác dụng của
tải trọng không lớn (ngay cả <ζ0,2 khá nhiều) nhƣng thay đổi theo chu kỳ, có thể bị phá
huỷ sau thời gian dài và tƣơng đố dài ( > 105 - 10
6 chu kỳ) - gọi là phá huỷ mỏi.
Phá huỷ mỏi cũng xuất phát từ vết nứt đầu tiên song với đặc điểm là nó thường
nằm ở trên bề mặt là nơi chịu ứng suất kéo lớn nhất, tạo điều kiện thuận lợi cho sự tạo
thành và phát triển vết nứt. Vết nứt tế vi trên bề mặt có thể có sẵn nhƣ rỗ co, bọt khí,
tạp chất, xƣớc, lồi lõm; do vậy tăng độ bóng bề mặt khi gia công cắt có ý nghĩa quan
trọng để chống phá huỷ mỏi.
2.2. Các đặc trƣng cơ tính thông thƣờng và ý nghĩa
Cơ tính của VL đƣợc biểu thị bằng các đặc trƣng cơ học, chúng cho biết: khả
năng chịu tải của VL trong các điều kiện tƣơng ứng, là cơ sở của tính toán sức bền,
khả năng sử dụng vào một mục đích nhất định và để so sánh các loại VL với nhau.
2.2.1. Độ bền (tĩnh)
Thử tĩnh là dạng thử phổ biến nhất trong đó tải trọng đặt vào một cách từ từ hay
với tốc độ tăng tải trọng không đáng kể.
Độ bền là tập hợp của các đặc trưng cơ học phản ánh sức chịu đựng tải
trọng trong cơ học tĩnh của VL, chúng được xác định bằng ứng suất quy ước của
tải trọng gây ra các đột biến về hình học cho mẫu đo.
a. Các chỉ tiêu
Các chỉ tiêu độ bền tĩnh là: giới hạn đàn hồi, chảy và bền, đo theo đơn vị của
ứng suất: kG/mm2, Pa, MPa, N/mm
2, psi, ks (theo xu hƣớng chung, sách dùng đơn vị
MPa nhƣng các tiêu chuẩn về VL của TCVN hiện hành vẫn dùng kG/mm2). Quan hệ
giữa các đơn vị thƣờng:
1kG/mm2 ≈ 10MPa, 1MPa ≈ 0,1kG/mm
2, 1kG/mm
2 ≈ 10N/ mm
2,
1ksi ≈
0,703kG/mm2,
1kG/mm2 ≈ 1,45ksi 1MPa ≈ 0,145 ksi, 1ksi ≈ 6,9 MPa.
Theo giới hạn tăng dần lần lƣợt đƣợc các giới hạn:
• Giới hạn đàn hồi σđh: là ứng suất lớn nhất tác dụng lên mẫu khi bỏ tải
trọng mẫu không bị thay đổi hình dạng và kích thước (thƣờng quy định tạo ra độ
H 2.4. Các dạng mặt gãy khi phá huỷ:
a. dạng co thắt mạnh thành điểm
b. dạng co thắt côn về hai phía
c. dạng co thắt vừa phải kiểu chén - đĩa
d. dạng không thắt, bằng phẳng ngang
Vật liệu học Cơ khí
32
biến dạng dƣ là 0,01 - 0,05% của chiều dài ban đầu, lúc đó ký hiệu là σ0,01 hay σ0,05)
theo công thức:
σđh = Fđh / S0 MPa hay σ0,01 = F0,01 / S0 MPa hay σ0,05 = F0,05 / S0
MPa
Trong đó: - Fđh , F0,01 , F0,05 . lần lƣợt là tải trọng (lực) kéo ứng với đoạn nằm nghiêng
trên biểu đồ kéo và gây nên biến dạng dƣ rất nhỏ nhƣng có thể nhận thấy 0,01% hay
0,05%, tính theo N,
- S0 . diện tích mặt cắt ngang ban đầu của mẫu tính theo mm2.
• Giới hạn chảy vật lý σch là ứng suất tại đó VL bị “chảy”, tức là ứng suất bé
nhất bắt đầu gây nên biến dạng dẻo, thƣờng đƣợc xác định với đoạn nằm ngang trên
biểu đồ kéo. Đa số KL và HK không có đoạn nằm ngang này nên thƣờng dùng giới
hạn chảy quy ƣớc.
Giới hạn chảy quy ước σ0,2 là ứng suất dưới tác dụng của nó sau khi bỏ tải
trọng mẫu bị biến dạng dư là 0,20% của chiều dài ban đầu.
σ0,2 = F0,2 / S0 MPa
trong đó: - F0,2 . tải trọng (lực) kéo ứng với tạo ra độ biến dạng dƣ là 0,20% của chiều
dài ban đầu của mẫu, N.
• Giới hạn bền σ b là ứng suất cao nhất gây ra biến dạng cục bộ rồi dần đến
phá huỷ.
σ b = Fb / S0 MPa
Trong đó: Fb . tải trọng (lực) kéo cao nhất trên biểu đồ kéo, N .
Các chỉ tiêu này có thể xác định khả năng làm việc của VL dƣới tải trọng
kéo: - Giới hạn đàn hồi rất quan trọng đối với lò xo, nhíp vì khi làm việc quá σ đh VL
không còn đàn hồi hoàn toàn
- Giới hạn chảy rất quan trọng với các chi tiết lắp ghép không cho phép làm việc
quá σ 0,2 vì VL bị biến dạng dẻo
- Các kết cấu thông thƣờng đƣợc tính toán trên cơ sở của σ b chỉ với yêu cầu
không bị gãy, vỡ.
b. Các biện pháp hoá bền VL
Độ bền là chỉ tiêu cơ tính quan trọng nhất. Nâng cao độ bền trong khi vẫn đảm
bảo tốt độ dẻo, độ dai là phƣơng hƣớng chủ yếu của VL học. Độ bền thoả mãn đƣợc
các yêu cầu:
- tăng khả năng chịu tải
- tăng tuổi thọ
- giảm nhẹ khối lƣợng VL sử dụng,
• Các biên pháp hoá bền VL:
- Biến dạng dẻo. Ngoài tác dụng làm thay đổi hình dạng, kích thƣớc còn làm
tăng xô lệch mạng nên khó tạo nên mặt trƣợt và tăng mật độ lệch, làm tăng độ bền.
- Hợp kim hoá. (đƣa thêm nguyên tố thứ hai vào KL nguyên chất) để tạo nên
dung dịch rắn (thay thế hoặc xen kẽ) làm tăng xô lệch mạng và mật độ lệch, có khi
giảm giá thành tạo nên hiệu quả kinh tế - kỹ thuật cao. Thực tế chủ yếu nhằm tăng độ
bền nhƣng không làm giảm độ dẻo, độ dai - đáp ứng tốt yêu cầu của VL kết cấu.
- Tạo các pha cứng phân tán hay hoá bền tiết pha. Đƣa vào HK một nguyên
tố thứ hai (với lƣợng nhỏ) để tạo nên các phần tử có độ cứng cao song có kích thƣớc
rất nhỏ và phân tán, có tác dụng nhƣ những chốt cản trở trong nền dung dịch rắn bền
và dẻo trên, làm tăng độ bền lên mức cao hơn nữa.
Vật liệu học Cơ khí
33
- Nhiệt luyện tôi + ram. Tạo nên sự quá bão hoà cao của nguyên tố thứ hai trong
dung dịch rắn thông thƣờng nên làm tăng độ bền của HK lên mức cao hơn nữa. Đƣợc
ứng dụng rộng rãi trong cơ khí để tăng độ bền, độ cứng, tính chống mài mòn của chi
tiết máy và dụng cụ.
- Làm nhỏ hạt. Các phƣơng pháp trên có nhƣợc điểm là ít nhiều làm giảm độ
dẻo dai, riêng phƣơng pháp này làm tăng tất cả các chỉ tiêu bền, dẻo, dai.
Để đạt đƣợc độ bền càng cao càng phải áp dụng tổng hợp nhiều phƣơng pháp
hoá bền .
2.2.2. Độ dẻo
Là tập hợp của các chỉ tiêu cơ tính phản ánh độ biến dạng dư của VL khi bị
phá huỷ dưới tải trọng tĩnh, nó quyết định khả năng chịu biến dạng dẻo của VL.
a. Các chỉ tiêu
Đƣợc đánh giá bằng đo sự thay đổi tƣơng đối của độ dài và tiết diện mẫu sau khi
bị phá huỷ qua hai chỉ tiêu: độ giãn dài tƣơng đối và độ thắt tiết diện tƣơng đối.
Độ giãn dài tương đối % và độ thắt tiết diện tương đối % đƣợc xác định
theo:
% = [(l1 – l0) / l0] . 100% ; % = [(S0 - S1)/ S0]. 100%
trong đó: - l0 , S0 . chiều dài, diện tích mặt cắt ngang ban đầu của mẫu thử,
- l1, S1 . chiều dài, diện tích mặt cắt ngang sau khi đứt của mẫu thử.
b. Tính siêu dẻo
VL khi có độ giãn dài tƣơng đối khoảng vài chục phần trăm, trong một số điều
kiện có thể đạt tới giá trị cao hơn 100% (từ 100% - 1000%) - gọi là siêu dẻo. Nó đƣợc
sử dụng để chế tạo các sản phẩm có dạng rỗng, dài với tiết diện không đồng đều nhƣ
chai, lọ, ống ...
Có thể đạt đƣợc siêu dẻo bằng cách:
- làm cho hạt nhỏ mịn (cỡ khoảng 10 m), đẳng trục, đồng đều và ổn định khi
biến dạng,
- biến dạng ở nhiệt độ cao ( 0,6 - 0,85%) Ts,
- tốc độ biến dạng (0,01 - 0,1%/s).
2.2.3. Độ dai va đập
Độ dai va đập đánh giá khả năng chống phá huỷ của VL khi chịu tải trọng
động. Nhiều chi tiết máy làm việc dƣới tải trọng đặt vào với tốc độ lớn, đột ngột hay
nói khác là chịu va đập, nhƣ ôtô khi gặp chƣớng ngại, bị xóc hay phanh đột ngột.
Ký hiệu độ dai va đập theo TCVN bằng ak, là công phá huỷ một đơn vị diện tích
mặt cắt ngang của mẫu thử, tính theo công thức:
ak = Ak/ S Nm/cm2
hay kJ/m2 hay kGm /cm
2
trong đó: - Ak là công phá huỷ
- S tiết diện mặt cắt ngang hình chữ nhật
• Các yếu tố ảnh hƣởng đến độ dai va đập là:
- Làm cho hạt nhỏ mịn là phƣơng pháp tốt nhất.
Vật liệu học Cơ khí
34
- Để tránh tác hại đó áp dụng kiểu hoá bền bề mặt (lõi vẫn giữ nguyên tổ chức
ban đầu với độ dẻo cao) - nhƣ tôi bề mặt, hoá - nhiệt luyện - có tác dụng tốt vừa nâng
cao độ bền, độ cứng, tính chống mài mòn mà vẫn duy trì độ dai cao, chống va đập tốt.
Độ dai va đập không đƣa vào các công thức tính toán sức bền, tuy vậy vẫn
đƣợc sử dụng độc lập để so sánh khả năng chịu tải va đập giữa các VL với nhau.
2.2.4. Độ cứng (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Đặc điểm • Kh¸i niÖm: ấn (ép) một tải trọng xác định lên bề mặt VL cần đo thông qua
mũi đâm làm bằng VL hầu nhƣ không chịu biến dạng dẻo (thép tôi cứng, HK cứng,
kim cƣơng) sẽ để lại trên bề mặt một vết lõm; lõm càng sâu thì độ cứng càng thấp và
ngƣợc lại.
Vậy độ cứng là khả năng chống lại biến dạng dẻo cục bộ của VL thông qua
mũi đâm.
H 2.5. Sơ đồ tác dụng tải trọng của các phƣơng pháp đo độ cứng:
a. Brinen, b. Rôcvel, c. Vicke.
• §ặc điểm:
- chỉ biểu thị tính chất của bề mặt mà không biểu thị chung cho toàn sản phẩm
một khi VL có cấu trúc không đồng nhất (có sự khác nhau giữa bề mặt và lõi),
- biểu thị khả năng chống mài mòn của VL; độ cứng càng cao thì tính chống
mài mòn càng tốt.
- Với VL đồng nhất (trạng thái ủ), độ cứng có quan hệ xác định với giới hạn
bền và khả năng gia công cắt; độ cứng cao thì giới hạn bền tăng và tính gia công cắt
càng kém.
Tất cả độ cứng đƣợc ký hiệu bắt đầu bằng chữ H (hardeness) với chữ tiếp theo
chỉ loại.
b. Độ cứng Brinen HB
• Đƣợc xác định bằng cách ấn một tải trọng F xác định lên bề mặt phẳng VL
qua viên bi cứng có đường kính D, sau khi thôi tác dụng, tải trọng để lại trên bề mặt
vết lõm với đƣờng kính d (H 2.6a). Ký hiệu bằng chữ HB và số đo đƣợc, VD HB 229.
- Số đo độ cứng đƣợc xác định:
HB = F / S = 2F / π D [ D - ( D2 - d
2)
1/2] kG/mm
2
§ối với thép, gang dùng bi có D = 10 mm, F = 3000 kG, thời gian giữ tải trọng
15s - đƣợc coi là điều kiện tiêu chuẩn và ký hiệu HB.
• Đặc điểm: + Giữa giá trị HB với ζb có quan hệ bậc nhất với nhau nên có thể không cần
thử kéo vẫn xác định đƣợc giới hạn bền, nhƣ:
- Thép cán (trừ không gỉ, bền nóng) σ b ≈ 0,34 HB
- Thép đúc σ b ≈ (0,3 - 0,4) HB
Vật liệu học Cơ khí
35
- Gang xám σ b ≈ (HB - 60)/6
+ Không thể đo đƣợc các vật có độ cứng cao hơn HB 450 (vì bi chỉ làm bằng
thép đƣợc tôi cứng, lúc đó chính nó sẽ bị méo, làm sai kết quả đo), không đo
cho thép tôi, lớp hoá bền, chỉ đo các VL có độ cứng thấp và trung bình.
+ Mẫu đo phải có mặt bằng phẳng và đủ dày,
+ Không cho phép đo trên các loại trục (vì có mặt cong)
+ Tƣơng đối chậm vì quy trình hơi dài
c. Độ cứng Rôcvel HR ( HRC, HRA, HRB)
• Đo độ cứng Rôcvel (H2.6b) nhanh, cho ngay kết quả đo trên máy và đo đƣợc
các VL từ tƣơng đối mềm đến cứng, vết lõm lại khá nhỏ, có thể đo các vật mỏng, lớp
hoá bền và ngay trên thành phẩm.
HR là loại độ cứng quy ƣớc, xác định bởi chiều sâu dƣ quy ƣớc e gây ra bởi tác
dụng của việc đặt vào rồi bỏ đi của tải trọng chính F. Số đo Rôcvel đƣợc xác định: cứ
chiều sâu thực h tăng thêm 0,002 thì độ cứng giảm đi một đơn vị so với mức khởi tính,
HR = k - e
Trong đó: - k. hệ số (hay mức khởi tính), k = 100 với các thang A, C - dùng mũi nón
góc đỉnh 1200 bằng kim cƣơng, k = 130 cho thang B - dùng mũi bi thép,
- e = h/ 0.002, h tính theo mm (xác định bằng đồng hồ so).
• Độ cứng Rôcvel phổ biến có ba thang A, B, C:
+ Theo thang C, A ký hiệu HRC, HRA đƣợc đo bằng mũi hình nón bằng kim
cƣơng (là VL cứng nhất) nên đo đƣợc VL cứng nhƣ thép tôi, lớp hoá - nhiệt luyện ...
Tải trọng F = 140 kG cho thang C và F = 50 kG cho thang A. HRC dùng cho thép sau
khi tôi, tôi + ram, thấm cacbon; còn HRA dùng cho thép với các lớp thấm mỏng
như thấm nitơ, cacbon - nitơ ... Do vết lõm khá nhỏ nên có thể đo ngay trên thành
phẩm và trên mặt trục rất tiện lợi.
+ Theo thang B ký hiệu HRB đƣợc đo bằng mũi bi bằng thép tôi song có đƣờng
kính nhỏ hơn, D = 1,588 mm (1/16 in), nên chỉ có thể đo các VL có độ cứng vừa phải
như thép ủ, thường hoá, gang đúc ... Tải trọng chính F = 90 kG.
Thƣờng dùng cách đo Rôcvel vì áp dụng đƣợc cho thép, gang ở mọi dạng nhiệt
luyện.
d. Độ cứng Vicke HV
Là loại độ cứng có phƣơng pháp đo tƣơng tự nhƣ Brinen, tức là cũng đo bằng tỷ
số F / S và có thứ nguyên ứng suất (kG/mm2), song có những khác biệt sâu:
- Mũi đâm làm bằng kim cương hình tháp bốn mặt đều với góc ở đỉnh giữa hai
mặt đối diện là 1360 nhƣ H2.6c,
- Tải trọng tác dụng nhỏ, từ 1 - 100 kG, trong đó mức 30 kG với thời gian giữ
tải trọng 10 - 15s đƣợc coi là điều kiện tiêu chuẩn,
- Khi thay đổi tải trọng tỷ lệ giữa tải trọng và bình phƣơng đƣờng chéo vết lõm
nhận đƣợc luôn không đổi, nên cho phép tải trọng thay đổi mà không ảnh hƣởng đến
kết quả đo, với vật mỏng có thể dùng tải trọng nhỏ thích hợp.
Vì vậy độ cứng Vicke dùng để đo độ cứng cho mọi VL từ rất mềm đến rất
cứng với lớp cần đo rất mỏng (tới 0,04 - 0,06 mm) trong các mẫu mỏng (dày 0,3 -
0,5 mm), đƣợc coi là độ cứng chuẩn trong nghiên cứu khoa học.
Số đo đƣợc xác định theo công thức:
HV = F / S = 2Psin(α/2) / d2 = 1,854 F/d
2 kG/mm
2
trong đó: - F. tải trong, kG,
- α = 1360,
Vật liệu học Cơ khí
36
- d. giá trị trung bình số học của hai đƣờng chéo vết lõm, mm.
Cũng giống nhƣ HB, độ cứng Vicke ở điều kiện tiêu chuẩn chỉ cần viết bằng
HV với số đo, VD. HV300. Nếu ở điều kiện phi tiêu chuẩn ghi thêm về tải trọng, thời
gian giữ, VD. HV 10/30 300 khi đo dƣới tải trọng 10 kG, thời gian giữ 30s là 300kG /
mm2.
e. Chuyển đổi giữa các thang độ cứng
Giữa các loại, thang độ cứng trên không có công thức chuyển đổi bằng toán
học. Muốn biết tƣơng quan giữa chúng phải dùng bảng tra đƣợc xác lập bằng thực
nghiệm. Các giá trị trên cùng một hàng ngang là cứng nhƣ nhau.
Quy ƣớc, đối với thép có thể phân chia các mức độ cứng nhƣ sau:
- mềm: HB ≤ 150, - thấp: HB ≈ 200,
- trung bình HB ≈ 300 - 450, - tƣơng đối cao: HRC ≈ 50 - 58,
- cao: HRC ≈ 60 - 65, - rất cao: HRC > 65.
2.3. Nung KL đã qua biến dạng dẻo-thải bền-biến dạng nóng (tự đọc- tự nghiên
cứu)
2.3.1. Trạng thái KL đã qua biến dạng dẻo
Sau biến dạng dẻo KL bị biến cứng, hoá bền (do mạng tinh thể bị xô lệch, tồn
tại ứng suất bên trong...) ở trạng thái không cân bằng với năng lƣợng dự trữ cao và có
xu hƣớng trở về cân bằng với các diễn biến ngƣợc lại, trở về mạng cân bằng ban đầu
không có xô lệch mạng.
Đa số KL và HK quá trình xảy ra rất chậm ở nhiệt độ thƣờng, còn khi nung
nóng sẽ làm tăng khả năng dịch chuyển của nguyên tử, làm quá trình nhanh hơn. Nếu
biến đổi tính chất chủ yếu khi biến dạng dẻo là hoá bền thì khi nung nóng nó (KL đã
qua biến dạng dẻo) là thải bền.
Ta phải khôi phục lại trạng thái ban đầu: dẻo, mềm bằng cách nung nóng lại.
Vì : - để tiếp tục biến dạng
- có thể dễ gia công cắt gọt
- khử bỏ ứng suất bên trong để tránh phá huỷ giòn.
2.3.2. Các giai đoạn chuyển biến khi nung
a. Hồi phục
Xảy ra ở nhiệt độ thấp (< 0,1 0,2 Ts), có sự biến đổi nhỏ trong mạng tinh thể
bị xô lệch : giảm sai lệch mạng (chủ yếu sai lệch điểm và nút trống), giảm độ lệch và
ứng suất bên
trong ... khi đó tổ chức tế vi chƣa biến đổi, tính chất vật lý có thay đổi chút ít (giảm
điện trở), cơ tính hầu nhƣ chƣa thay đổi, vẫn còn ở trạng thái hoá bền.
b. Kết tinh lại (lần thứ nhất)
- Bản chất: Khi nung nóng cao hơn nhiệt độ nhất định (gọi là nhiệt độ kết tinh),
trong mạng tinh thể bị xô lệch có quá trình hình thành các hạt mới không có sai lệch
do biến dạng dẻo gây ra theo cơ chế tạo mầm và phát triển mầm.
Vật liệu học Cơ khí
37
- Nhiệt độ kết tinh (Tkt): là nhiệt độ nhỏ nhất mà tại đó xảy ra quá trình kết tinh
lại (tạo mầm và phát triển mầm) với tốc độ đáng kể: Tkt = a. Ts (Ts- là nhiệt độ nóng
chảy tính theo 0K, a phụ thuộc vào độ sạch của Kl, mức độ biến dạng và thời gian giữ
nhiệt).
- Tổ chức tế vi: Sau kết tinh đƣợc các hạt mới đa cạnh, đẳng trục, độ hạt nhỏ.
Độ hạt phụ thuộc 3 yếu tố:
+ Mức độ biến dạng dẻo KL càng mạnh thì sau khi ủ kết tinh lại hạt tạo thành
càng nhỏ do xô lệch mạng tạo nên nhiều mầm.
+ Nhiệt độ ủ càng cao, tốc độ tạo mầm và phát triển mầm đều tăng nhƣng nếu
tốc độ phát triển tăng nhanh sẽ làm hạt to thêm.
+ Thời gian giữ nhiệt tại nhiệt độ ủ càng dài thì hạt càng có điều kiện phát triển
và hạt lớn lên.
c. Kết tinh lại lần hai
Sau kết tinh lần một nếu tiếp tục nâng cao nhiệt độ hay kéo dài thời gian giữ
nhiệt sẽ có quá trình sát nhập các hạt nhỏ hơn bao quanh hạt lớn, hạt lớn nuốt hạt bé
làm hạt to thêm. Sự phát triển hạt là quá trình tự nhiên vì nó làm giảm tổng biên giới
hạt, do đó giảm tổng năng lƣơng dự trữ - đƣợc gọi là kết tinh lần hai và thƣờng phải
loại bỏ.
2.3.3. Biến dạng nóng
a. Khái niệm
Theo quan điểm của VL học thì biến dạng nóng là biến dạng ở nhiệt độ cao hơn
nhiệt độ kết tinh lại của nó, còn thấp hơn là biếndạng nguội.
Nhƣ vậy nung nóng không phải là đặc trƣng của biến dạng nóng, VD: biến
dạng dẻo vonfram ở > 10000C vẫn là biến dạng nguội vì vẫn < Tkt của nó là 1200
0C ;
trong khi đó chì, thiếc, kẽm ở nhiệt độ thƣờng bao giờ cũng đƣợc coi là biến dạng
nóng vì nhiệt Tkt của chúng
< 00C. Thƣờng biến dạng nóng ở nhiệt độ 0,7 – 0,8 Ts .
b. Các quá trình
Bao giờ cũng là hai quá trình đối lập nhau : - biến dạng dẻo làm xô lệch mạng tạo nên hoá bền, biến cứng, nhƣng sau đó là
- kết tinh lại làm mất xô lệch mạng gây ra thải bền, giảm độ cứng.
Vật liệu học Cơ khí
38
Chƣơng 3: HỢP KIM VÀ GIẢN ĐỒ PHA
3.1. Cấu trúc tinh thể của hợp kim
3.1.1. Khái niệm về hợp kim
a. Định nghĩa
HK là vật thể của nhiều nguyên tố và mang tính KL (dẫn điện, dẫn nhiệt cao,
dẻo, dễ biến dạng, có ánh kim). HK đƣợc tạo thành trên cơ sở KL: giữa hai KL
(latông: Cu và Zn), giữa một KL với một á kim (thép, gang: Fe và C), song nguyên tố
chính vẫn là KL, là HK đơn giản, hay giữa nguyên tố chính là KL với hai hay nhiều
nguyên tố khác, là HK phức tạp.
b. Ƣu việt của HK
1) Tăng độ bền, độ cứng để chịu được tải cao, tăng tuổi bền lên rất nhiều,
thƣờng dẫn đến giảm độ dẻo, dai gây ra giòn song vẫn còn đủ tốt khi sử dụng.
2) Tính công nghệ đa dạng và thích hợp. Tính công nghệ là khả năng chế biến
VL thích hợp để tạo thàmh sản phẩm. KL nguyên chất tuy dễ biến dạng dẻo nhƣng khó
cắt gọt, đúc và không hoá bền đƣợc bằng nhiệt luyện. HK có tính trái lại, cụ thể:
- HK có thể tạo hình bằng một trong hai phƣơng pháp: biến dạng dẻo (cán, kéo,
ép chảy, rèn, dập) và đúc.
- HK có tính gia công cắt nhất định để đảm bảo sản phẩm có kích thƣớc, hình
dáng chính xác, bề mặt nhẵn bóng.
- Nhiều HK, đặc biệt là thép (chiếm tới 90% tổng sản lƣợng VLKL) rất nhạy
cảm với nhiệt luyện để tạo ra cơ tính đa dạng phù hợp với điều kiện làm việc và
gia công.
3) Nhiều trƣờng hợp luyện HK đơn giản và rẻ hơn so với luyện KL nguyên
chất, do không phải chi phí để khử nhiều nguyên tố lẫn vào. VD:
- Luyện HK Fe - C (thép và gang) đơn giản hơn luyện sắt nguyên chất do nhiệt
độ chảy thấp, không hay ít phải khử bỏ cácbon.
- Khi pha Zn vào KL chủ Cu ta đƣợc latông vừa bền lại vừa rẻ hơn (do Zn rẻ
hơn Cu khá nhiều).
c. Một số khái niệm
• Cấu tử là các nguyên tố (hay hợp chất hoá học bền vững) cấu tạo nên HK. VD
latông (HK Cu - Zn) có hai cấu tử là Cu và Zn.
• Hệ là từ dùng để chỉ một tập hợp vật thể riêng biệt của HK trong điều kiện xác
định hoặc là một loạt HK khác nhau với các cấu tử giống nhau.
• Pha là tổ phần đồng nhất của hệ (HK) có cấu trúc và các tính chất cơ - lý - hoá
xác định, giữa các pha có bề mặt phân cách. Các đơn chất, các dung dịch lỏng, dung
dịch rắn, chất khí, các dạng thù hình là các pha khác nhau.
• Trạng thái cân bằng (ổn định): khi các pha của nó đều có năng lƣợng tự do
nhỏ nhất trong các điều kiện về nhiệt độ, áp suất và thành phần xác định. Năng lƣợng
tự do là đại lƣợng phụ thuộc vào năng lƣợng dự trữ (nội năng) của hệ cũng nhƣ mức
độ sắp xếp trật tự của các nguyên tử, phân tử. Có nghĩa là trong các điều kiện đó các
đặc tính (cấu trúc, tính chất) của hệ hoàn toàn không biến đổi theo thời gian, cứ tồn tại
nhƣ vậy mãi.
• Trạng thái không cân bằng (không ổn định): Khi thay đổi nhiệt độ và áp suất
sẽ kéo theo sự tăng năng lƣợng tự do, hệ trở nên không cân bằng, lúc đó rất có thể hệ
Vật liệu học Cơ khí
39
biến đổi đột ngột sang trạng thái cân bằng mới có năng lƣợng tự do nhỏ hơn tức là có
chuyển pha.
Trạng thái không cân bằng có ý nghĩa quan trọng vì thƣờng đáp ứng đƣợc các
yêu cầu về cơ tính (bền, cứng) cao hơn; nó đƣợc hình thành với tốc độ nguội nhanh và
rất nhiều HK, đặc biệt là thép đƣợc sử dụng (làm việc) ở trạng thái này.
• Trạng thái giả ổn định: Khi trạng thái cân bằng hay ổn định tuyệt đối chỉ tồn
tại trên lý thuyết, đòi hỏi phải làm nguội vô cùng chậm đến mức rất khó xảy ra trong
thực tế. Vậy giả ổn định thực chất là không ổn định nhƣng thực tế lại tồn tại một cách
ổn định ngay cả khi bị nung nóng trong một phạm vi nào đó.
d. Phân loại các tƣơng tác
Có hai trƣờng hợp xảy ra: không và có tƣơng tác với nhau.
• Khi hai cấu tử A và B không có tương tác với nhau, các nguyên tử, ion của
từng cấu tử không đan xen vào nhau, chúng giữ lại cả hai kiểu mạng của các cấu tử
thành phần, dƣới dạng các hạt riêng rẽ của hai pha nằm cạnh nhau với tổ chức tế vi
biểu thị ở H3.1a, hỗn hợp A + B.
• Khi hai cấu tử A và B có tương tác với nhau, tức nguyên tử của các cấu tử đan
xen vào nhau tạo nên một pha duy nhất, không còn lại các hạt riêng rẽ của từng cấu tử,
lúc này có thể có hai trƣờng hợp xảy ra:
- hoà tan thành dung dịch rắn, lúc đó HK giữ lại một trong hai kiểu mạng ban
đầu làm nền, có tổ chức một pha nhƣ KL nguyên chất (H3.1b).
- phản ứng hoá học với nhau thành hợp chất hoá học, lúc đó không còn cả hai
kiểu mạng ban đầu, mà tạo nên kiểu mạng mới khác hẳn.
H 3.1. Tổ chức tế vi của HK của hai KL: a. không tƣơng tác với nhau A+B,
b. hoà tan với nhau thành dung dịch rắn A (B).
3.1.2. Dung dịch rắn
a. Khái niệm - phân loại
Cấu tử nào giữ đƣợc kiểu mạng đƣợc gọi là dung môi, cấu tử nào không giữ
đƣợc kiểu mạng gọi là cấu tử hoà tan, các cấu tử hoà tan sắp xếp lại trong mạng dung
môi một cách đều đặn và ngẫu nhiên.
Dung dịch rắn là pha đồng nhất có cấu trúc mạng như của dung môi nhưng
với thành phần (nồng độ) có thể thay đổi trong một phạm vi mà không làm mất đi
sự đồng nhất đó. Ký hiệu dung dịch rắn là A(B) có kiểu mạng của A là cấu tử dung
môi, B là cấu tử hoà tan; nhƣ vậy B(A) có kiểu mạng của B là dung môi, A - chất tan.
A(B
) A A
B
b) a)
Vật liệu học Cơ khí
40
H 3.2. Sơ đồ sắp xếp nguyên tử
hoà tan thay thế và xen kẽ vào
dung môi có mạng lập phƣơng
tâm mặt.
Các nguyên tử hoà tan đƣợc sắp xếp lại trong mạng tinh thể dung môi theo hai
kiểu khác nhau, tƣơng ứng với hai loại dung dịch rắn: thay thế và xen kẽ nhƣ biểu thị ở
H3.2.
trong đó: - vòng tròn gạch chéo và tô đen biểu thị các nguyên tử hoà tan,
- vòng tròn trắng biểu thị các nguyên tử dung môi.
b. Dung dịch rắn thay thế
Các nguyên tử hoà tan chiếm chỗ hay thay thế vào đúng các vị trí nút mạng
của KL chủ, tức là vẫn có kiểu mạng và số nguyên tử trong ô cơ sở đúng như của cấu
tử dung môi. Sự thay thế ít nhiều đều gây ra xô lệch mạng vì không có hai nguyên tố
nào có đƣờng kính nguyên tử giống nhau.
Sự thay thế thƣờng là có hạn vì nồng độ chất tan càng tăng mạnh càng bị xô
lệch cho đến nồng độ bão hoà. Tuy nhiên trong thực tế có một số cặp KL (nhƣ: Ag -
Au, Cu - Ni có mạng A1, Feỏ - Cr có mạng A2) có thể hoà tan vô hạn vào nhau, tạo
nên một dãy các dung dịch rắn có nồng độ thay đổi một cách liên tục từ 100%A +
0%B qua 50%A + 50%B cho đến 0%A + 100%B nhƣ biểu thị H3.3.
H 3.3. Sơ đồ thay thế để tạo nên dãy dung dịch rắn liên tục (hoà tan vô hạn) giữa hai KL
A và B: a. nguyên tố A; b, c, d. dãy dung dịch rắn liên tục của A và B; e. nguyên tố B.
c. Dung dịch rắn xen kẽ
Các nguyên tử hoà tan phải có kích thước bé hơn hẳn để có thể “lọt” vào lỗ
hổng trong mạng của KL chủ (dung môi), tức là vẫn có kiểu mạng như KL chủ nhưng
số nguyên tử trong ô cơ sở tăng lên.
Tất cả các lỗ hổng đều rất nhỏ nên chỉ một số á kim với bán kính nguyên tử bé
nhƣ hyđrô (0,046nm), nitơ (0,071nm), cacbon (0,077nm), bo (0,091nm) mới có khả
năng xen kẽ vào các nguyên tử chuyển tiếp có bán kính nguyên tử lớn nhƣ sắt
(0,1241nm), crôm (0,1249 nm), vonfram (0,1371nm), môlipđen (0,136nm), ... Lỗ hổng
lớn nhất trong các mạng tinh thể KL là loại tám mặt của A1 có rlỗ / rchủ là 0,414, trong
thực tế trừ H ra không có á kim nào nhỏ đến mức vừa kích thƣớc này, tuy nhiên vẫn có
thể chen vào ở một số lỗ hổng và đẩy các nguyên tử chủ bao quanh giãn ra, gây ra xô
lệch mạng (H3.4a).
thay thế
xen kẽ
A
d) a) b) c) e)
B
)
%B)
Vật liệu học Cơ khí
41
H 3.4. Sự xô lệch mạng trong dung dịch rắn: a. hoà tan xen kẽ,
b. hoà tan thay thế khi rht > rchủ, c. hoà tan thay thế khi rht < rchủ .
Do số lỗ hổng này có hạn và các nguyên tử á kim không thể chui vào mọi lỗ
hổng của mạng (vì nhƣ thế sẽ gây ra xô lệch mạng quá mạnh làm mất ổn định) nên
dung dịch rắn xen kẽ không thể có loại hoà tan vô hạn, chỉ có thể là loại có hạn.
d. Các đặc tính của dung dịch rắn
• Mạng tinh thể có kiểu đơn giản và xít chặt (A1, A2 ...) của KL với liên kết
KL.
• Do có cấu trúc nhƣ vậy nên về cơ bản nó vẫn có cơ tính nhƣ KL cơ sở, đó là
tính dẻo, tuy nhiên có thay đổi theo hƣớng phù hợp hơn cho VL kết cấu, đó là:
- tính dẻo tuy có giảm song đủ cao, dễ biến dạng dẻo.
- tăng độ bền, độ cứng, khả năng chịu tải hơn hẳn KL nguyên chất.
Sự biến đổi tính chất nhƣ trên càng mạnh khi nồng độ chất tan càng lớn.
• Dung dịch rắn cũng có tính dẫn nhiệt, dẫn điện song kém hơn KL nguyên chất.
3.2. Giản đồ pha hai cấu tử
Giản đồ pha chính là giản đồ biểu thị sự biến đổi tổ chức pha vào nhiệt độ và
thành phần của hệ ở trạng thái cân bằng. Nó chỉ hoàn toàn đúng và phù hợp với HK
ở trạng thái cân bằng (làm nguội rất chậm hay ở trạng thái ủ), nó là cơ sở xác định cấu
trúc của HK đã cho (ứng với nhiệt độ và thành phần xác định).
3.2.1. Quy tắc pha và ứng dụng
Trạng thái cân bằng của hệ đƣợc xác định bởi các yếu tố bên trong (thành phần
hoá học) và bên ngoài (nhiệt độ, áp suất), tuy nhiên trong đó có các yếu tố phụ thuộc
lẫn nhau.
Bậc tự do: là số lƣợng các yếu tố độc lập có thể thay đổi đƣợc trong giới hạn
xác định mà không làm thay đổi trạng thái của hệ, tức là không làm thay đổi số pha đã
có. Quan hệ giữa số pha P (phase), số cấu tử C (component) và số bậc tự do F
(freedom) đƣợc xác định bằng định luật hay quy tắc pha của Gibbs.
Do việc nghiên cứu và sử dụng VL thƣờng diễn ra trong khí quyển nên ảnh
hƣởng của áp suất không đƣợc tính đến nên số yếu tố bên ngoài chỉ còn lại một (là
nhiệt độ) và quy tắc pha có dạng sau: F = C - P +1
- Nếu F = 0 hệ là vô biến, không có yếu tố nào có thể thay đổi đƣợc, lúc đó P =
C + 1 (số pha nhiều hơn số cấu tử là một). VD: KL nguyên chất (C = 1) khi nóng chảy
hay kết tinh tồn tại hai pha (P = 2, lỏng, rắn), số bậc tự do bằng không (F = 1 - 2 +1),
chứng tỏ KL nguyên chất kết tinh hay nóng chảy luôn xảy ra ở nhiệt độ không đổi.
- Nếu F = 1 hệ là đơn biến, chỉ có một yếu tố (nhiệt độ hoặc thành phần) có thể
thay đổi đƣợc, lúc đó P = C (số pha bằng số cấu tử). VD: HK Cu - Ni ở nhiệt độ
a) b) c)
Vật liệu học Cơ khí
42
thƣờng tổ chức là dung dịch rắn, khi nung nóng sẽ chảy thành dung dịch lỏng. Vậy
trong quá trình nung nóng chảy số pha của HK là hai (dung dịch rắn, lỏng), số bậc tự
do bằng một (F = 2 - 2 + 1), chứng tỏ quá trình trên xảy ra trong một khoảng nhiệt
độ (tức là nhiệt độ biến đổi) hoặc tại một nhiệt độ nào đó trong quá trình nóng chảy
ta có thể thay đổi chút ít thành phần (thêm bớt Cu, Ni) mà vẫn giữ HK ở trạng thái
hai pha này.
- Nếu F = 2 hệ là nhị biến, cùng một lúc có thể thay đổi cả hai yếu tố nhiệt độ
và thành phần, lúc đó P = C - 1 (số pha ít hơn số cấu tử là một). VD, phần lớn các hệ
hai cấu tử ở trạng thái lỏng đều hoà tan vô hạn vào nhau nên lúc đó chỉ có một pha là
dung dịch lỏng và số bậc tự do bằng hai (F = 2 -1 +1), chứng tỏ ở trạng thái lỏng của
hệ ta có thể thay đổi đồng thời nhiệt độ và thành phần khá dễ dàng mà vẫn chỉ tồn
tại một pha.
3.2.2. Giản đồ pha và công dụng
Giản đồ pha của một hệ là công cụ để biểu thị mối quan hệ giữa nhiệt độ,
thành phần và số lượng (tỷ lệ) giữa các pha (hoặc tổ chức) của hệ đó ở trạng thái
cân bằng. Hệ một cấu tử không có sự biến đổi thành phần nên giản đồ pha của nó chỉ có
một trục, trên đó đánh dấu nhiệt độ chảy (kết tinh) và các nhiệt độ chuyển biến thù
hình.
Giản đồ pha hệ hai cấu tử có hai trục: trục tung biểu thị nhiệt độ, trục hoành
biểu thị thành phần (% khối lƣợng).
Có những đƣờng phân chia các khu vực pha theo nguyên tắc:
- Xen giữa hai khu vực một pha là khu vực hai pha tƣơng ứng.
- Mỗi điểm trên trục hoành biểu thị một thành phần xác định của hệ. Theo
chiều từ trái sang phải tỷ lệ cấu tử B tăng, còn từ phải sang trái tỷ lệ cấu tử A tăng, hai
đầu mút tƣơng ứng với hai cấu tử nguyên chất: A (trái), B (phải). VD H3.6 điểm C
ứng với thành phần có 30% B (tỷ lệ của cấu tử thứ hai là phần còn lại, tức 70% A),
điểm D: 80% B + 20% A.
- Đƣờng thẳng đứng bất kỳ biểu thị một thành phần xác định ở các nhiệt độ khác
nhau.
- Hai trục chính là giản đồ pha của từng cấu tử tƣơng ứng (trái cho A, phải cho
B).
L(lỏng)
1539 Feọ(A2)
1392
Feó(A1)
911 Feỏ(A2) 0 10 20 30 40 50 60 70 80 90 100
A %B B
H 3.5. Giản đồ pha của sắt. H 3.6. Các trục của giản đồ pha hệ hai cấu tử.
nhiệ
t độ 0
C
n
hiệ
t độ
Vật liệu học Cơ khí
43
Giản đồ pha của hệ hai cấu tử có thể xác định các thông số sau:
+ Các pha tồn tại. Căn cứ vào điểm nhiệt độ - thành phần đã cho (gọi là toạ độ)
nằm trong vùng nào của giản đồ pha sẽ có tổ chức pha tƣơng ứng với vùng đó: nằm ở
vùng một pha, HK có tổ chức một pha: nằm ở vùng hai pha - có tổ chức hai pha.
+ Thành phần hoá học. Nếu toạ độ nằm trong vùng một pha thì thành phần của
pha cấu tạo nên HK bằng chính thành phần của HK đã chọn, nếu nó nằm trong vùng
hai pha thì xác
định: kẻ đƣờng nằm ngang (đẳng nhiệt) qua toạ độ này, hai giao điểm của nó với hai
đƣờng biên giới với hai vùng một pha gần nhất sẽ chỉ rõ thành phần của từng pha
tƣơng ứng.
+ Tỷ lệ (về số lƣợng) giữa các pha hoặc tổ chức. Nhờ quy tắc đòn bảy hay cánh
tay đòn theo nguyên tắc sau: ba điểm trên (tọa độ và hai pha) tạo nên hai đoạn thẳng
mà độ dài của mỗi đoạn biểu thị tỷ lệ tƣơng đối của pha đối diện trong HK, hay đơn
giản:
Lƣợng pha trái Độ dài đoạn thẳng phải (đòn phải)
=
Lƣợng pha phải Độ dài đoạn thẳng trái (đòn phải)
pha trái HK pha phải
H 3.7. Sự cân bằng của đòn bảy.
giống nhƣ sự cân bằng của đòn bảy: lƣợng pha trái x đòn trái = lƣợng pha phải x đòn
phải
+ Suy đoán tính chất của HK. Tính chất của HK Phk là tổng hợp tính chất của
từng pha Ppha theo tỷ lệ bậc nhất
+ Nhiệt độ chảy (kết tinh). Thƣờng HK nóng chảy (kết tinh) trong một khoảng
nhiệt độ (bắt đầu và kết thúc) tƣơng ứng với hai đƣờng đƣờng lỏng và đƣờng đặc.
+ Các chuyển biến pha. Sự xuất hiện hoặc biến mất của các pha (khi nung nóng
và khi làm nguội chậm) cũng nhƣ nhiệt độ xảy ra, tƣơng ứng với các đƣờng ở dƣới
đƣờng đặc.
+ Dự đoán các tổ chức tạo thành ở trạng thái không cân bằng (khi nguội nhanh).
3.2.3. Giản đồ loại I
Là giản đồ pha của hệ hai cấu tử không có bất kỳ tương tác nào, chúng tạo
nên hỗn hợp riêng rẽ của hai cấu tử, có dạng tổng quát ở H3.8a và hệ điển hình có
kiểu mạng này là hệ chì - antimoan (Pb - Sb) ở H3.8b.
Giản đồ chỉ gồm cặp đƣờng lỏng - đặc: đƣờng trên AEB là đƣờng lỏng, đƣờng
nằm ngang dƣới CED (2450C) là đƣờng đặc A là nhiệt độ chảy (kết tinh) của cấu tử A
(Pb với 3270C), B - nhiệt độ chảy (kết tinh) của cấu tử B (Sb với 631
0C). HK sẽ nóng
chảy hay kết tinh trong khoảng giữa hai đƣờng này với sự tồn tại của hai hay ba pha
(pha lỏng với một hoặc cả hai pha rắn A, B).
Vật liệu học Cơ khí
44
H 3.8. Dạng tổng quát của giản đồ pha loại I (a) và giản đồ pha Pb - Sb (b).
Các HK của giản đồ loại I kết tinh theo thứ tự sau: Đầu tiên pha lỏng kết tinh
ra một trong hai cấu tử nguyên chất trước và làm cho pha lỏng nghèo cấu tử này và
biến đổi thành phần đến điểm cùng tinh E, đến đây pha lỏng còn lại mới kết tinh ra
cấu tử rhứ hai tức ra hai cấu tử cùng một lúc.
Quy ƣớc:
• HK có thành phần ở chính điểm E (E’) hay lân cận đƣợc gọi là HK cùng tinh
(có nhiệt độ chảy thấp nhất, thấp hơn cả cấu tử dễ chảy nhất, nó kết tinh ngay ra
hai cấu tử cùng một lúc và ở nhiệt độ không đổi.
• HK có thành phần ở bên trái, bên phải điểm E đƣợc gọi lần lƣợt là HK trƣớc
cùng tinh, sau cùng tinh, so với loại cùng tinh chúng có nhiệt độ chảy cao hơn,
kết tinh ra một cấu tử trƣớc và xảy ra trong một khoảng nhiệt độ nào đó.
3.2.4. Giản đồ loại II (tự đọc- tự nghiên cứu)
Là giản đồ pha của hệ hai cấu tử với tương tác hoà tan vô hạn vào nhau, có
dạng tổng quát H3.10a và các hệ điển hình có kiểu này là hệ Cu - Ni (H3.9b) và hệ
Al2O3 - Cr2O3 (H c), có dạng của hai đƣờng cong khép kín, trong đó đƣờng trên là
H 3.9. Dạng tổng quát của giản đồ pha loại II (a) và
các giản đồ pha hệ Cu - Ni (b), hệ Al2O3 - Cr2O3 (c).
Vật liệu học Cơ khí
45
đƣờng lỏng, đƣờng dƣới là đƣờng đặc, dƣới đƣờng đặc là vùng tồn tại của dung dịch
rắn ỏ có thành phần thay đổi liên tục.
Các HK của hệ này có quy luật kết tinh giống nhau: nếu lấy đơn vị là cấu tử
thành phần khó chảy hơn thì đầu tiên HK lỏng kết tinh ra dung dịch rắn, vì thế pha
lỏng còn lại bị nghèo đi, song khi làm nguội chậm tiếp tục dung dịch rắn tạo thành
biến đổi thành phần theo hướng nghèo đi và cuối cùng đạt đúng như thành phần
của HK.
3.2.5. Giản đồ loại III (tự đọc- tự nghiên cứu)
H 3.10. Dạng tổng quát của giản đồ loại III (a) và giản đồ pha hệ Pb - Sn
cũng nhƣ sơ đồ hình thành tổ chức khi kết tinh ở trạng thái cân bằng của HK40% Sn (b).
Là giản đồ pha của hệ hai cấu tử với tương tác hoà tan có hạn vào nhau, có
dạng tổng quát H3.10a và hệ điển hình có kiểu này là hệ Pb - Sn (H3.10b). Giản đồ
khá giống với giản đồ loại I với sự khác nhau ở đây là các dung dịch rắn có hạn ỏ và õ
thay cho các cấu tử A và B. Các dung dung dịch rắn có hạn trên cơ sở (nền) của các
cấu tử nguyên chất nằm về hai phía đầu mút của giản đồ, đƣờng AEB là đƣờng lỏng,
ACEDB - đƣờng đặc.
3.2.6. Giản đồ loại IV (tự đọc- tự nghiên cứu)
H 3.11. Dạng tổng quát của giản đồ loại IV (a) và giản đồ pha hệ Mg - Ca (b)
Vật liệu học Cơ khí
46
Là giản đồ pha hai cấu tử với tương tác phản ứng hoá học với nhau tạo ra
pha trung gian AmBn , có dạng tổng quát ở H3.11a và hệ điển hình là Mg - Ca
(H3.11b) có dạng ghép của hai giản đồ loại I: A - AmBn (Mg - Mg4Ca3) và AmBn - B
(Mg4Ca3 - Ca). Ở đây AmBn là pha trung gian ổn định với nhiệt độ chảy cố định, không
bị phân huỷ trƣớc khi nóng chảy đƣợc coi nhƣ một cấu tử. HK đem xem xét có thành
phần nằm trong giản đồ nào sẽ đƣợc xét trong một phạm vi của giản đồ đó.
3.2.7. Quan hệ giữa giản đồ pha và tính chất của hợp kim (tự đọc- tự nghiên cứu)
Trên H3.12 đƣa ra bốn dạng giản đồ pha thƣờng gặp và sự thay đổi tính chất
theo thành phần của mỗi dạng giản đồ.
Trƣờng hợp hai cấu tử hoà tan vô hạn vào nhau, tính chất biến đổi theo thành
phần với quan hệ đƣờng cong có cực trị (H a cho trƣờng hợp cực đại).
Trƣờng hợp hai cấu tử tạo nên hỗn hợp thì tuỳ theo dạng hỗn hợp có ba kiểu
sau:
- H b. là giản đồ pha với hỗn hợp của hai cấu tử nguyên chất. Có tính chất biến
đổi theo thành phần với quan hệ đƣờng thẳng chạy suốt trục hoành từ PA đến PB.
- H c. là giản đồ pha với hỗn hợp của hai dung dịch rắn có hạn, do vậy tính chất
biến đổi theo thành phần với hai quy luật: phần đƣờng cong ở hai đầu mút ứng với hai
dung dịch có hạn và đạt đến Pỏ và Põ khi bão hoà và phần đƣờng thẳng nối Pỏ với Põ
khi HK là hỗn hợp của hai dụng dịch rắn có hạn ở nồng độ bão hoà này.
- Hd. là giản đồ pha với hỗn hợp của dung dịch rắn có hạn và pha trung gian, do
vậy tính chất biến đổi theo thành phần với hai quy luật: phần dung dịch rắn có hạn
theo quan hệ đƣờng cong và đạt đến Pỏ khi nồng độ đạt đến giới hạn bão hoà, phần
hỗn hợp theo quan hệ đƣờng thẳng nối Pỏ PH (PH là tính chất của pha trung gian).
Vật liệu học Cơ khí
47
H 3.12. Tính chất của HK và giản đồ pha,
trong đó PA và PB là tính chất của các cấu tử nguyên chất tƣơng ứng.
3.3. Giản đồ pha Fe - C (Fe - Fe3 C)
3.3.1. Tương tác giữa Fe và C
Sắt là KL khá phổ biến trong vỏ quả đất. Sắt nguyên chất kỹ thuật có cơ tính
sau:
HB ≈ 80; ζb ≈ 250 MPa; ζ0,2 ≈ 120 MPa;
δ ≈ 50%; ψ ≈ 85%; ak ≈ 2500kJ/ m2
So với KL khác (AL, Cu) nó cũng khá dẻo (dễ biến dạng nguội), dai, tuy bền,
cứng hơn nhiều song vẫn còn rất thấp so với yêu cầu sử dụng. Khi đƣa C vào sắt, giữa
hai nguyên tố xảy ra cả hai tƣơng tác (hoà tan thành dung dịch rắn và tạo nên pha
trung gian) đều có tác dụng hoá bền, nhờ đó HK Fe- C bền cứng hơn và đƣợc sử dụng
nhiều nhất.
Vật liệu học Cơ khí
48
a. Sự hoà tan của cacbon vào sắt
Cacbon chỉ có thể hoà tan vào sắt ở dạng dung dịch rắn xen kẽ (vì C nhỏ hơn
sắt rc = 0.077nm, rFe = 0,1241nm). Sắt có hai kiểu mạng: lập phƣơng tâm khối A2 (tồn
tại ở < 9110C - Feα và 1392 - 1539
0C - Feδ) và lập phƣơng tâm mặt A1 (911- 1392
0C -
Feγ) với các lỗ hổng có kích thƣớc khác nhau và do đó khả năng hoà tan khác nhau.
Bằng tính toán hình học thấy:
- Feα , Feδ tuy mật độ xếp thấp, có nhiều lỗ hổng song mỗi lỗ hỏng lại có kích
thƣớc quá nhỏ (vì a ≈ 0,2866 nm) nên khả năng hoà tan C là không đáng kể.
- Feγ tuy mật độ thể tích cao hơn, ít lỗ hổng hơn nhƣng lại có kích thƣớc lớn
hơn (vì a ≈ 0,3656 nm) nên hoà tan được C, nhƣng có giới hạn.
b. Tƣơng tác hoá học giữa Fe và C Khi lƣợng C đƣa vào sắt vƣợt qua giới hạn hoà tan (phụ thuộc dạng thù hình và
nhiệt độ), sau khi đi vào các lỗ hổng để tạo nên dung dịch rắn xen kẽ, các nguyên tử C
thừa ra sẽ kết hợp với sắt thành Fe3C gọi là xêmentit - là pha xen kẽ với kiểu mạng
phức tạp, có thành phần 6,67%C + 93,33%Fe.
Thực ra còn có grafit là pha ổn định hơn xêmentit, tuy nhiên trong HK thuần Fe
- C sự tạo thành grafit là rất khó khăn (có thể nói là không thể đƣợc).
3.3.2. Giản đồ pha Fe - Fe3 C và các tổ chức
a. Giản đồ pha Fe - Fe3 C
H 3.13. Giản đồ pha Fe - C (Fe - Fe3C)
Vật liệu học Cơ khí
49
• Giản đồ pha Fe - C đƣợc biểu diễn với các ký hiệu các toạ độ (nhiệt độ, 0C -
thành phần cacbon, %) đƣợc quốc tế hoá:
A (1539 - 0); B (1499 - 0,5); C (1147 - 4,3); D (~ 1250 -
6,67);
E (1147 - 2,14); F (1147 - 6,67); G (911 - 0); H (1499 - 0.10);
J (1499 - 0,16); K (727 - 6,67); L (0 - 6,67); N (1392 - 0);
P (727 - 0,02); Q ( 0 - 0,006); S (727 - 0,80).
• Một số đƣờng có ý nghĩa thực tế rất quan trọng:
- ABCD là đƣờng lỏng để xác định nhiệt độ chảy lỏng hoàn toàn hay bắt đầu
kết tinh.
- AHJECF là đƣờng đặc để xác định nhiệt độ bắt đầu chảy hay kết thúc kết tinh,
- ECF (11470C) là đƣờng cùng tinh, xảy ra phản ứng cùng tinh,
- PSK (7270C) là đƣờng cùng tích, xảy ra phản ứng cùng tích,
- ES - giới hạn hoà tan cacbon trong Feα,
- PQ - giới hạn hoà tan cacbon trong Feγ.
b. Các chuyển biến khi làm nguội - Chuyển biến bao tinh xảy ra ở 1499
0C trong các HK có 0,1 - 0,5%C (đƣờng
HJB)
δH + LB → γH hay δ0,10 + L0,50 → γ0,16 (3.1)
song thƣờng không để ý đến phản ứng này vì xảy ra ở nhiệt độ quá cao và không có
ảnh hƣởng gì đến tổ chức của thép khi gia công và sử dụng.
- Chuyển biến cùng tinh xảy ra ở 1147 0C trong các HK có > 2,14 %C (đƣờng
ECF)
LC → ( γE + Fe3CF ) hay L4,3 → ( γ2,14 + Fe3C6,67 ) (3.2)
- Chuyển biến cùng tích xảy ra ở 727 0C hầu nhƣ với mọi HK (đƣờng PSK)
γS → ( αP + Fe3CK ) hay γ0,8 → ( α0,02 + Fe3C6,67 ) (3.3)
- Sự tiết pha Fe3C dƣ ra khỏi dung dịch rắn của cacbon trong các dung dịch rắn:
trong Feγ theo đƣờng ES và trong Feα theo đƣờng PQ.
c. Các tổ chức một pha
Ở trạng thái rắn có thể gồm 4 pha:
H 3.14. Tổ chức tế vi của ferit (a) và austenit (b).
1) Ferit (ký hiệu bằng hay F hay Feα):
- Là dung dịch rắn xen kẽ của cacbon trong Feα với mạng lập phƣơng tâm khối
(a = 0,286 - 0,29nm).
Vật liệu học Cơ khí
50
- Lƣợng hoà tan C quá nhỏ (lớn nhất là 0,02%C ở 727 0C - điểm P, ở nhiệt độ
thƣờng còn 0,006%C - điểm Q) nên có thể coi nó là Feα .
- Ferit có tính sắt từ nhƣng chỉ đến 7680C.
- Tồn tại trong vùng GPQ.
- Do không chứa C nên cơ tính chính là sắt nguyên chất: dẻo, dai, mềm và kém
bền, thực tế nó có thể hoà tan Si, Mn, P, Cr ... nên cứng và bền hơn, dẻo dai giảm.
- Tổ chức tế vi của Ferit trình bày ở H3. 14a có dạng các hạt sáng, đa cạnh.
2) Austenit [ký hiệu bằng γ , A, Feγ (C)]:
- Là dung dịch rắn xen kẽ của C trong Feγ , mạng lập phƣơng tâm mặt (a ≈
0,364 nm).
- Lƣợng hoà tan đáng kể C (cao nhất tới 2,14% hay khoảng 8,5% về số nguyên
tử ở 11470C - điểm E.
- Không có tính sắt từ mà có tính thuận từ.
- Tồn tại ở nhiệt độ cao (>727 0
C) trong vùng NJESG, không có quan hệ trực
tiếp trong việc sử dụng của HK, có vai trò quyết định trong biến dạng nóng và nhiệt
luyện.
3) Xêmentit (ký hiệu bằng Xê, Fe3C):
- Là pha xen kẽ với kiểu mạng phức tạp có công thức Fe3C và thành phần
6,67%C, ứng với đƣờng thẳng đứng DFKL.
- Đặc tính: cứng và giòn, cùng với F nó tạo nên các tổ chức khác nhau của HK
Fe - C.
- Có bốn loại Xêmentit:
+ Xêmentit thứ nhất (XêI) tạo thành do giảm nồng độ C trong HK lỏng theo
đƣờng DC khi hạ nhiệt độ, chỉ có ở HK > 4,3%C. Do tạo thành ở nhiệt độ cao (
>11470C ) nên XêI có dạng thẳng, thô to có thể thấy bằng mắt thƣờng.
+ Xêmentit thứ hai (XêII) tạo thành do giảm nồng độ C trong austenit theo
đƣờng ES khi hạ nhiệt độ, có ở HK > 0,80 - 2,14%C. Do tạo thành ở nhiệt độ (>727
0C) tạo điều kiện cho sự tập trung biên giới hạt, nên khi XêII với lƣợng đủ lớn sẽ tạo
thành lƣới liên tục bao quanh các hạt austenit (peclit), tạo thành khung giòn, làm giảm
mạnh tính dẻo và dai của HK.
+ Xêmentit thứ ba (XêIII) tạo thành do giảm nồng độ C trong F theo đƣờng PQ
khi hạ nhiệt độ, với số lƣợng (tỷ lệ) rất nhỏ (nhiều nhất chỉ 20/00
) nên rất khó phát hiện
trên tổ chức tế vi và thƣờng đƣợc bỏ qua.
+ Xêmentit cùng tích đƣợc tạo thành do chuyển biến cùng tích Austenit →
Peclit . Loại này có vai trò quan trọng, đƣợc trình bày ở phần sau.
• Grafit chỉ đƣợc tạo thành trong HK Fe - C cao và chứa lƣợng đáng kể Si, là
pha quan trọng trong tổ chức của gang.
d. Các tổ chức hai pha
1) Peclit [ký hiệu bằng P, (Feα + Fe3C)]:
- Là hỗn hợp cơ học cùng tích của ferit và xêmentit đƣợc tạo thành từ austenit
với 0,8%C và ở 7270C nhƣ phản ứng 3.3.
- Peclit có 88% ferit và 12% xêmentit phân bố đều trong nhau, nhờ kết hợp giữa
một lƣợng lớn pha dẻo với lƣợng nhất định pha cứng, nó là tổ chức khá bền, cứng
nhƣng cũng đủ dẻo, dai đáp ứng rất tốt các yêu cầu của VL kết cấu và công cụ.
- Peclit và các biến thể (xoocbit, trôxtit, bainit) có trong hầu hết các HK Fe - C.
Vật liệu học Cơ khí
51
- Phân biệt hai loại peclit tấm và peclit hạt:
+ Peclit tấm: thƣờng gặp hơn, có cấu trúc tấm (lớp hoặc phiến), hai pha này
đều ở dạng tấm đan xen đều nhau, trên mặt cắt ngang là các vạch theo cùng một hƣớng
hay đa hƣớng. Các vạch tối mỏng (với lƣợng ít hơn) là xêmentit, vạch sáng dày (với
lƣợng nhiều hơn, gọi là nền) là ferit nên tổng thể có dạng vân.
H 3.15. Tổ chức tế vi của peclit tấm (a), peclit hạt (b) và tổ chức tế vi của lêđêburit - (P + Xê).
+ Peclit hạt: ít gặp hơn, có cấu trúc hạt tức xêmentit ở dạng thu nhỏ nhất (bề
mặt ít nhất), nó phân bố đều trên nền ferit.
Giữa hai loại peclit có sự khác biệt về cơ tính: peclit tấm có độ bền, độ cứng
cao hơn, độ dẻo, dai thấp hơn peclit hạt đôi chút. Austenit đồng nhất dễ tạo thành
peclit tấm, còn austenit kém đồng nhất dễ tạo thành peclit hạt. Peclit hạt ổn định hơn
peclit tấm nên khi nung lâu ở nhiệt độ tƣơng đối cao (VD 600 - 7000C) peclit tấm có
xu hƣớng chuyển thành peclit hạt.
2) Lêđêburit [ký hiệu bằng Le, hay ( γ + Xê) hay (P + Xê)]:
- Là hỗn hợp cơ học cùng tinh của austenit và xêmentit tạo thành từ pha lỏng
với 4,3%C ở 1147 0
C nhờ phản ứng (3.2), khi làm nguội tiếp tục lại có phản ứng cùng
tích (3.3.) để austenit chuyển biến thành peclit nên tổ chức quan sát đƣợc là hỗn hợp
của peclit tấm (các hạt tối nhỏ) trên nền xêmentit sáng.
- Lêđêburit cứng và giòn (vì có tới 2/3, quá nhiều xêmentit) và chỉ có trong
HK Fe - C ở dạng gang trắng, ít gặp.
Các tên gọi pha và tổ chức trên có các ý nghĩa và xuất xứ nhƣ sau: để kỷ niệm
các nhà khoa học lỗi lạc trong ngành là Robert Austen (nguời Anh) cho austenit,
Ledebur (ngƣời Đức) cho lêđêburit; từ bản chất hay đặc trƣng tính chất là fêrrum (sắt,
tiếng latinh) cho ferit, pearl (vân) cho peclit, cement (ximăng, cứng) cho xêmentit.
Vật liệu học Cơ khí
52
3.3.3. Phân biệt thép và gang trên giản đồ (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Khái niệm chung về thép, gang Thép và gang đều là HK Fe - C (ngoài ra có thể có ít nhiều các nguyên tố khác),
trong đó phân biệt: < 2,14%C là thép, > 2,14%C là gang.
Điểm E trên giản đồ pha cũng phân biệt: bên trái E là thép, bên phải E là gang.
- Với thép . Tất cả các loại thép dù có hàm lƣợng C, tổ chức, cơ tính rất khác
nhau ở nhiệt độ thƣờng và tƣơng đối cao (< 7270C ), nhƣng khi đã đƣợc nung nóng
cao hơn đường GSE, đều chỉ còn lại một pha duy nhất là austenit với độ dẻo rất cao
nên rất dễ biến dạng. Thép đƣợc coi là VL dẻo, cung cấp dƣới dạng bán thành phẩm
cán nóng (dây, thanh, ống, tấm, hình, ...) rất tiện cho sử dụng. Một số loại thép ít C
mềm, dẻo có khả năng biến dạng nguội. Tính đúc của thép nói chung là thấp (do nhiệt
độ chảy cao, không có tổ chức cùng tinh) và ít đƣợc sử dụng để chế tạo vật đúc.
- Với gang. Khi nung nóng không thể đạt tổ chức một pha austenit mà bao giờ
cũng còn xêmentit (hay grafit) nên không thể đem biến dạng nguội lẫn nóng. Gang
có nhiệt độ chảy thấp, có tổ chức cùng tinh với khả năng điền đầy khuôn cao. Vì vậy
gang là VL đúc, chỉ cung cấp dƣới dạng vật đúc, thành phần càng gần cùng tinh thì
tính đúc càng tốt. Tính dẻo của gang rất thấp nên không bao giờ đem biến dạng dẻo.
Khi lƣợng cacbon (1,8 - 2,20%) cả tính đúc lẫn tính biến dạng đều kém và lúc
đó xếp HK Fe - C đó vào loại nào là tuỳ thuộc vào các thành phần khác, cách tạo
hình và công dụng. Nhƣ vậy cũng cũng có thể gang có 1,80 - 2,00%C, thép lại có
2,20%C - 2,40%C.
b. Các loại thép, gang theo giản đồ pha Fe - C
Căn cứ vào tổ chức khác nhau trên giản đồ, ta có ba loại thép, ba loại gang khác
nhau.
1) Thép là loại HK ngoài Fe với C < 2,14% và chứa một lƣợng nhỏ không đáng
kể các nguyên tố khác đƣợc gọi là thép cacbon hay thép thƣờng, gồm ba loại: - Thép trước cùng tích với C từ 0,01 - 0,70% (bên trái điểm S) có tổ chức là
ferit (sáng) + peclit (tối), phần lớn thép có hạt nhỏ. Khi lƣợng C tăng thì trên tổ chức tế
vi tỷ lệ phần peclit cũng tăng lên, còn phần ferit giảm đi. Nếu không chứa C hoặc quá
ít (0,02 - 0,05%) thì coi là sắt nguyên chất với tổ chức hầu nhƣ ferit, tức là chỉ có các
hạt sáng.
Với 0,10%C phần tối (peclit tấm) chiếm khoảng 1/8, với 0,4%C là 1/2 và với
0,60%C là 3/4, cuối cùng là 0,8%C thì toàn bộ là màu tối (peclit tấm). Vậy với loại
thép này lƣợng cacbon của nó đƣợc tính bằng tỷ lệ phần tối nhân với 0,8%.
- Thép cùng tích với thành phần 0,8%C (có thể xê dịch một chút) tức ứng với
điểm S có tổ chức chỉ gồm peclit.
- Thép sau cùng tích với thành phần ≥ 0,90%C (thƣờng chỉ tới 1,5%, cá biệt có
thể tới 2,0 - 2,2%) tức ở bên phải điểm S có tổ chức peclit + xêmentit thứ hai ở dạng
lƣới sáng bao bọc lấy peclit tấm .
2) Gang tƣơng ứng trên giản đồ Fe - C là gang trắng, rất ít đƣợc sử dụng do quá
cứng, giòn, không thể gia công cắt đƣợc. Theo tổ chức tế vi, có ba loại gang trắng sau:
- Gang trắng trước cùng tinh với thành phần C < 4,3% ở bên trái điểm C, có tổ
chức peclit + xêmentit thứ hai + lêđêburit.
- Gang trắng cùng tinh với thành phần C = 4,3% ứng với điểm C hay lân cận,
có tổ chức chỉ là lêđêburit.
Vật liệu học Cơ khí
53
- Gang trắng sau cùng tinh với thành phần C > 4,3% ở bên phải điểm C, có tổ
chức lêđêburit + xêmentit thứ nhất.
c. Các điểm tới hạn
Trên giản đồ pha Fe - C, trong khu vực của thép có rất nhiều đƣờng ứng với
các chuyển biến pha khác nhau. Để đơn giản, thay việc gọi tên các chuyển biến pha
này là ký hiệu (đánh số) các đƣờng tƣơng ứng bằng chữ A (tiêng Pháp arrêt có nghĩa là
dừng), vì khi chuyển biến pha nhiệt độ biến đổi chậm lại đôi khi dừng hẳn với các số
thứ tự 0, 1, 2, 3, 4, ...và cm, chúng đƣợc gọi là các điểm tới hạn. Các điểm tới hạn
thƣờng dùng bao gồm:
A1 - đƣờng PSK (727 0
C) ứng với chuyển biến austenit ↔ peclit, có trong mọi
loại thép.
A3 - đƣờng GS (911 - 727 0
C), bắt đầu tiết ra ferit khỏi austenit khi làm nguội
hay kết thúc hoà tan ferit vào austenit khi nung nóng, chỉ có trong thép trƣớc cùng tích.
Acm - đƣờng ES (1147 - 727 0
C), bắt đầu tiết ra xêmenti khỏi austenit khi làm
nguội hay kết thúc hoà tan xêmentit vào austenit khi nung nóng, chỉ có trong thép sau
cùng tích.
[Các điểm tới hạn khác là A0 (2100C) - điểm Curi của xêmentit, A2 (768
0C) - điểm
Curi của ferit, A4 đƣờng JN (1499 - 13920C) ứng với chuyển biến γ ↔ δ].
Vật liệu học Cơ khí
54
Chƣơng 4: NHIỆT LUYỆN THÉP
4.1. Khái niệm về nhiệt luyện thép
4.1.1. Sơ lược về nhiệt luyện
a. Định nhĩa Nhiệt luyện là công nghệ nung nóng KL, HK đến nhiệt độ xác định, giữ nhiệt
tại đó một thời gian thích hợp rồi sau đó làm nguội với tốc độ nhất định để làm thay
đổi tổ chức, do đó biến đổi cơ tính và các tính chất khác theo phƣơng hƣớng đã chọn
trƣớc.
Phân biệt nguyên công nhiệt luyện với các nguyên công gia công cơ khí khác:
- Khác với đúc, hàn nó không nung nóng đến trạng thái lỏng, luôn luôn chỉ ở
trạng thái rắn (tức nhiệt độ nung nóng phải thấp hơn đƣờng đặc).
- Khác với cắt gọt, biến dạng dẻo (rèn, dập), nó không thay đổi hình dạng và
kích thước sản phẩm hoặc thay đổi không đáng kể.
- Kết quả của nhiệt luyện đƣợc đánh giá bằng biến đổi của tố chức tế vi và cơ
tính, không thể kiểm tra bằng bên ngoài.
b. Các yếu tố đặc trƣng cho nhiệt luyện
T0
n gn
Vnguội
thời gian
Quá trình nhiệt luyện đƣợc đặc trƣng bằng ba thông số quan trọng nhất (H 4.1),
nó tƣơng ứng với ba giai đoạn nối tiếp nhau là nung nóng - giữ nhiệt - làm nguội:
- Nhiệt độ nung nóng T0
n: nhiệt độ cao nhất mà quá trình phải đạt tới,
- Thời gian giữ nhiệt ηgn : thời gian ngƣng ở nhiệt độ nung nóng,
- Tốc độ nguội Vnguội sau khi giữ nhiệt.
Đánh giá kết quả nhiệt luyện bằng các chỉ tiêu:
+ Tổ chức tế vi gồm cấu tạo pha, kích thƣớc hạt, chiều sâu lớp hoá bền, ... Đây
là chỉ tiêu gốc, cơ bản nhất, song để thực hiện khá mất nhiều thời gian.
+ Độ cứng là chỉ tiêu cơ tính dễ xác định và có liên quan đến các chỉ tiêu khác
nhƣ độ bền, độ dẻo, độ dai.
+ Độ cong vênh, biến dạng thƣờng là nhỏ nhƣng trong một số trƣờng hợp quan
trọng yêu cầu này rất khắt khe, nếu vƣợt qua phạm vi cho phép sẽ không thể sử dụng
đƣợc.
c. Phân loại nhiệt luyện
1) Nhiệt luyện - thƣờng gặp nhất: chỉ dùng cách thay đổi nhiệt độ (không có
biến đổi thành phần và biến dạng dẻo) để biến đổi tổ chức trên toàn tiết diện. Gồm
nhiều phƣơng pháp:
nhiệ
t độ
H 4.1. Sơ đồ của quá trình nhiệt
luyện đơn giản nhất.
Vật liệu học Cơ khí
55
- Ủ: nung nóng rồi làm nguội chậm để đạt tổ chức cân bằng với độ cứng, độ bền
thấp nhất, độ dẻo cao nhất.
- Thường hoá: nung nóng đến tổ chức hoàn toàn là austenit, làm nguội bình
thƣờng trong không khí tĩnh để đạt đƣợc tổ chức gần cân bằng.
Mục đích của ủ và thƣờng hoá là làm cho thép mềm để dễ gia công cắt và dập
nguội.
- Tôi: nung nóng làm xuất hiện austenit rồi làm nguội nhanh để đạt đƣợc tổ
chức không cân bằng với độ cứng cao nhất (nhƣng cũng kèm theo độ giòn cao). Nếu
hiệu ứng này chỉ xảy ra ở bề mặt gọi là tôi bề mặt.
- Ram: là nguyên công bắt buộc sau khi tôi, nung nóng lại thép tôi để điều chỉnh
độ cứng, độ bền theo đúng yêu cầu làm việc.
Mục đích của tôi và ram là tạo cơ tính phù hợp với yêu cầu làm việc cụ thể, đó
là hai nguyên công nhiệt luyện đi kèm với nhau.
2) Hoá nhiệt luyện: là phƣơng pháp thay đổi nhiệt độ và biến đổi thành phần
hoá học ở bề mặt nhằm biến đổi tổ chức và cơ tính mạnh hơn ở vùng này. Thƣờng tiến
hành bằng cách thấm, khuếch tán một hay nhiều nguyên tố nhất định, gồm:
- Thấm đơn nguyên tố có: thấm cabon, thấm nitơ ...
- Thấm đa nguyên tố có: thấm cabon - nitơ, thấm cacbon - nitơ - lƣu huỳnh ...
3) Cơ - nhiệt luyện:
4.1.2. Tác dụng của nhiệt luyện đối với sản xuất cơ khí
a. Tăng độ cứng, tính chống mài mòn và độ bền của thép
- Tăng tuổi bền (thời hạn làm việc) của máy do hệ số an toàn cao (không gãy,
vỡ) hoặc khả năng chống mài mòn nâng cao.
- Giảm trọng lƣợng của máy nên tiết kiệm KL, năng lƣợng (nhiên liệu) khi vận
hành.
- Tăng khả năng chịu tải của máy, động cơ, phƣơng tiện vận tải (ôtô, toa xe, tàu
biển) và kết cấu (cầu, nhà, xƣởng, ...), dẫn đến hiệu quả kinh tế cao.
b. Cải thiện tính công nghệ
Để đảm bảo sản xuất dễ dàng với năng suất lao động cao, chi phí thấp thép phải
có cơ tính sao cho phù hợp với điều kiện gia công tiếp theo nhƣ cần mềm để dễ cắt,
cần dẻo để dễ biến dạng, muốn vậy phải áp dụng các biện pháp nhiệt luyện thích hợp:
ủ hoặc thƣờng hoá - gọi là nhiệt luyện sơ bộ, chúng nằm giữa các nguyên công gia
công cơ khí.
4.2. Các tổ chức đạt đƣợc khi nung nóng và làm nguội thép
4.2.1. Các chuyển biến xảy ra khi nung nóng thép – Sự tạo thành austenit (tự đọc- tự
nghiên cứu)
a. Cơ sở xác định chuyển biến khi nung
Cơ sở xác định chuyển biến khi nung là giản đồ pha Fe - C (chỉ giới hạn khu
vực thép và ở trạng thái rắn). Ở nhiệt độ thƣờng mọi loại thép đều cấu tạo bởi hai pha:
ferit và xêmentit (peclit là hỗn hợp của hai pha này.
- Thép cùng tích có tổ chức đơn giản nhất, chỉ có peclit.
Vật liệu học Cơ khí
56
- Thép trƣớc và sau cùng tích có tổ chức phức tạp: ngoài peclit còn có thêm ferit
hoặc xêmentit II.
Khi nung nóng lên nhiệt độ cao, sẽ lần lƣợt xảy ra các chuyển biến sau:
+ Khi nung thấp hơn A1, trong mọi loại thép vẫn chƣa có chuyển biến gì (nên
sau đó khi làm nguội tổ chức của thép vẫn không bị biến đổi).
+ Khi nung đạt đến A1, tổ chức peclit của mọi loại thép chuyển biến thành
austenit theo phản ứng:
[ Feα + Fe3C ] 0,8%C → Feγ (C) 0,8%C
Khi đó ferit và xêmentit II của thép trƣớc và sau cùng tích chƣa có chuyển biến.
Vậy nếu chỉ nung nóng quá A1 một chút, ta thấy:
Thép cùng tích đã chuyển biến hoàn toàn: có tổ chức hoàn toàn là austenit.
Thép trƣớc và sau cùng tích có chuyển biến nhƣng chƣa hoàn toàn: có tổ chức
chƣa hoàn toàn austenit, tƣơng ứng là austenit + ferit và austenit + xêmentit II.
+ Khi nung từ A1 lên đến A3 và Acm sẽ có sự hoà tan ferit, xêmentit II vào
austenit, lƣợng hai pha này trong tổ chức sẽ giảm đi. Khi nung cao hơn A3 và Acm sự
hoà tan các pha dƣ ferit và xêmentit II vào austenit của thép trƣớc và sau cùng tích
cũng kết thúc và chỉ còn một pha: hoàn toàn là austenit với thành phần đúng nhƣ của
thép.
Vậy khi nung nóng quá đường GSE với mọi loại thép đều có tổ chức giống
nhau là dung dịch rắn austenit với nồng độ khác nhau và bằng chính thành phần
cacbon của thép.
b. Đặc điểm của chuyển biến peclit thành austenit
• Nhiệt độ chuyển biến
Nhiệt độ chuyển biến này xảy ra ở A1 = 7270C, chỉ đúng khi nung nóng vô cùng
chậm, khi nung nóng thực tế nhiệt độ chuyển biến phải luôn cao hơn.
Tốc độ nung nóng càng cao chuyển biến peclit thành austenit xảy ra ở nhiệt
độ càng cao trong thời gian càng ngắn. Thực tế để đạt đƣợc chuyển biến phải nung
nóng quá nhiệt độ tới hạn ít nhất là 20 - 300C khi nung chậm và có thể tới hàng trăm
0C khi nung nhanh.
• Kích thƣớc hạt austenit
Cần phải đạt đƣợc tổ chức hạt austenit hạt nhỏ vì các sản phẩm tạo thành từ các
hạt nhỏ austenit có độ dẻo, dai hơn so với từ hạt lớn austenit.
Quy luật hình thành và sự lớn lên của hạt austenit:
- Chuyển biến peclit → austenit theo cơ chế tạo mầm và phát triển mầm nhƣ kết
tinh. Mầm austenit tạo nên giữa hai pha ferit và xêmentit của peclit, do bề mặt phân
chia giữa chúng rất nhiều nên số mầm cũng rất nhiều, vì thế hạt austenit lúc mới tạo
thành rất nhỏ mịn.
- Ở nhiệt độ A1, lúc mới tạo thành hạt austenit khá nhỏ mịn, nếu tăng nhiệt độ
hoặc giữ nhiệt lâu sẽ làm cho hạt lớn lên, đó là quá trình tự nhiên.
Sự lớn lên của hạt theo cơ chế: các hạt bé bao quanh nhập vào hạt lớn. Khi làm
nguội kích thƣớc hạt austenit không giảm đi, vẫn giữ nguyên cấp hạt lớn nhất đã đạt
trƣớc đó.
Hạt to biên giới ít đi làm giảm năng lƣợng dự trữ.
Kết luận: Lúc mới tạo thành các hạt austenit là nhỏ mịn và khi nung nóng
tiếp tục (hay giữ nhiệt) chúng lại lớn dần lên.
Vật liệu học Cơ khí
57
4.2.2. Các chuyển biến xảy ra khi giữ nhiệt (tự đọc- tự nghiên cứu)
Tiếp theo là giai đoạn giữ nhiệt, tuy không xảy ra các chuyển biến mới song lại
cần thiết:
- Nhiệt độ trên tiết diện đồng đều, làm cho lõi cũng có chuyển biến nhƣ ở bề
mặt,
- Có đủ thời gian hoàn thành các chuyển biến khi nung nóng,
- Làm đồng đều thành phần hoá học của austenit vì lúc đầu hạt austenit có thành
phần không đồng nhất: nơi trƣớc ferit sẽ nghèo cacbon, nơi trƣớc xêmentit sẽ giàu
cacbon. Trong giai đoạn này cacbon (và nguyên tố HK) sẽ san bằng nồng độ.
- Thời gian giữ nhiệt chỉ cần vừa đủ, không nên kéo dài quá mức cần thiết sẽ
làm hạt lớn và đƣợc chọn phụ thuộc với các công việc nhiệt luyện cụ thể.
4.2.3. Các chuyển biến của austenit khi làm nguội chậm
a. Giản đồ chuyển biến đẳng nhiệt của austenit quá nguội của thép cùng
tích (giản đồ chữ “C”).
Từ giản đồ pha Fe - C, austenit chỉ chuyển biến thành peclit ở 7270C (tức ΔT =
0) khi làm nguội rất chậm, điều này không xảy ra trong thực tế. Xét một dạng làm
nguội ít gặp trong thực tế nhƣng lại tiện để xác định ảnh hƣởng của độ quá nguội đến
chuyển biến - làm nguội đẳng nhiệt đƣợc tiến hành cho thép cùng tích:
• Khái niệm chuyển biến: Làm nguội nhanh austenit xuống dưới Ac1, giữ
nhiệt rồi đo thời gian bắt đầu và kết thúc chuyển biến từ austenit thành hỗn hợp
ferit - xêmentit, sau đó đánh dấu chúng trên biểu đồ hệ trục nhiệt độ - thời gian, nối
các điểm bắt đầu với nhau, các điểm kết thúc với nhau ta được giản đồ chuyển biến
đẳng nhiệt của austenit quá nguội - giản đồ hai đường cong hình chữ “C” (đƣợc
thực hiện bằng cách nhúng các mẫu nhỏ, mỏmg đã austenit hoá vào các bể muối với nhiệt độ
khác nhau).
H 4.2. Giản đồ đƣờng cong hình chữ ―C‖ của thép cùng tích.
• Các sản phẩm của sự phân hoá đẳng nhiệt của austenit quá nguội:
- ở trên 7270C là khu vực tồn tại của austenit ổn định,
Vật liệu học Cơ khí
58
- bên trái chữ ―C‖ đầu tiên - là austenit quá nguội, không ổn định (vì khi
austenit bị nguội tức thời xuống dƣới 7270C nó chƣa chuyển biến ngay mà còn tồn tại
một thời gian nhất định trƣớc khi chuyển biến, phân hoá).
- giữa hai chữ ―C‖ - austenit chuyển biến (tồn tại cả ba pha γ, F, Xê),
- bên phải chữ ―C‖ thứ hai - các sản phẩm phân hoá đẳng nhiệt của austenit quá
nguội là hỗn hợp của F - Xê với mức độ nhỏ mịn khác nhau,
- dƣới đƣờng Ms (~ 220 - 2500C) - mactenxit + austenit dƣ (nói tới phần sau).
• Làm nguội đẳng nhiệt với các mức độ nguội khác nhau, austenit quá
nguội sẽ phân hoá thành các hỗn hợp F - Xê có đặc điểm khác nhau:
- Khi giữ austenit quá nguội ở sát A1 (trên dưới 7000C, ΔT nhỏ, ~ 25
0C), sau
thời gian dài (~ 100s) nó mới bắt đầu phân hoá và tiếp theo (sau ~ 2000s) nó mới kết
thúc chuyển biến. Hỗn hợp F - Xê tấm tạo thành rất thô to với khoảng cách d giữa các
tấm khoảng 10-3
mm (cỡ micrômet) - gọi là peclit (tấm) với độ cứng thấp nhất (10 - 15
HRC).
- Khi giữ ở nhiệt độ thấp hơn (trên dưới 6500C, ΔT lớn hơn, ~ 75
0C), nó sẽ bắt
đầu và kết thúc phân hoá sau thời gian ngắn hơn rõ rệt ( sau gần 3 - 100s). Hỗn hợp F -
Xê tạo thành sẽ nhỏ mịn hơn đến mức không thể phân biệt đƣợc bằng kính hiển vi
quang học (với d ≈ 0,25 - 0,3μm) - gọi là xoocbit có độ cứng cao (25 - 35 HRC).
- Khi giữ ở nhiệt độ thấp hơn nữa, ứng với đỉnh lồi chữ ―C‖ (là lúc austenit quá
nguội kém ổn định nhất, khoảng 500 - 6000C), nó sẽ chuyển biến rất nhanh (khoảng
0,5 - 0,8s và 8s). Hỗn hợp F - Xê tạo thành sẽ nhỏ mịn hơn nữa, càng không thể phân
biệt đƣợc bằng kính hiển vi quang học (với d ≈ 0,10 - 0,15μm) - gọi là trôxtit với độ
cứng cao hơn nữa (40 HRC).
Cả ba chuyển biến trên đều là chuyển biến peclit, còn xoocbit, trôxtit đƣợc coi
là dạng phân tán của peclit.
- Tiếp tục giữ ở nhiệt độ thấp hơn nữa, ứng với đoạn dƣới của chữ ―C‖, khoảng
450 - 2000C, thời gian chuyển biến sẽ lại kéo dài ra, cơ chế chuyển biến có thay đổi
chút ít - tổ chức gọi là bainit. Có thể coi bainit là hỗn hợp F - Xê ở dạng tấm nhƣ trên
song nhỏ mịn hơn nữa với độ cứng cao hơn (50 - 55 HRC).
Vậy về cơ bản có thể coi peclit (tấm), xoocbit, trôxtit và cả bainit có bản chất
giống nhau là hỗn hợp cơ học cùng tích của F và Xê tấm, trong đó theo thứ tự tấm
càng nhỏ mịn hơn và độ cứng càng cao hơn.
Giải thích: Khi tăng độ quá nguội của chuyển biến, số mầm kết tinh tăng lên
do đó xêmentit (cacbit) nhỏ mịn đi. Mặc dù lƣợng xêmentit không thay đổi (cùng
0,80%C với 12%
Xê + 88%F), nhƣng kích thƣớc xêmentit nhỏ đi tức là số các phần tử rắn này sẽ làm
tăng sự cản trƣợt ferit, nâng cao độ cứng, độ bền.
Tóm lại tổ chức nào tạo thành là ứng với nhiệt độ giữ đẳng nhiệt đó:
- khi ở nhánh trên sát A1 đƣợc peclit,
- khi ở đoạn ứng với phần lồi đƣợc trôxtit,
- khi ở giữa hai mức trên đƣợc xoocbit,
- khi ở nhánh dƣới đƣợc bainit.
• Sau khi làm nguội đẳng nhiệt tổ chức nhận được là đồng nhất trên tiết
diện.
b. Sự phân hoá của austenit khi làm nguội liên tục
Thực tế thƣờng làm nguội liên tục, nên sự phân hoá austenit có đặc điểm sau:
Vật liệu học Cơ khí
59
1) Với các tốc độ nguội khác nhau, austenit bị quá nguội đến các nhiệt độ khác
nhau (tới điểm gặp các đƣờng cong chữ ―C‖) và phân hoá thành các tổ chức tương
ứng (hình 4.3):
- làm nguội chậm cùng lò - vectơ V1, nó cắt đƣờng cong chữ ―C‖ ở sát A1:
austenit quá nguội phân hoá ở nhiệt độ cao đƣợc peclit tấm với độ cứng thấp nhất.
- làm nguội trong không khí tĩnh - vectơ V2, nó cắt đƣờng cong chữ ―C‖ ở phần
giữa của nhánh trên: austenit quá nguội phân hoá thành xoocbit.
- làm nguội trong không khí nén - vectơ V3, nó cắt đƣờng cong chữ ―C‖ ở phần
lồi: austenit quá nguội phân hoá thành trôxtit.
- làm nguội trong dầu - vectơ V4, nó chỉ cắt phần lồi của đƣờng cong chữ ―C‖
thứ nhất: austenit quá nguội chỉ chuyển biến một phần thành trôxtit và phần còn lại sẽ
chuyển biến thành mactenxit, cuối cùng có tổ chức trôxtit + mactenxit.
- làm nguội trong nƣớc lạnh - vectơ V5, nó không cắt đƣờng cong chữ ―C‖ nào,
tức là austenit không chuyển biến chút nào thành hỗn hợp F - Xê, phần lớn austenit
quá nguội chuyển thành mactenxit.
Vậy, khi làm nguội liên tục tạo thành tổ chức nào là hoàn toàn tuỳ thuộc vào
vị trí của vectơ biểu thị tốc độ nguội trên đường cong chữ “C”.
2) Tổ chức đạt được thường là không đồng nhất trên toàn tiết diện nhất là
trong trƣờng hợp tiết diện lớn (do mặt ngoài bị nguội nhanh hơn trong lõi).
3) Không đạt được tổ chức hoàn toàn là bainit (thấy về mặt hình học trên giản
đồ), mà chỉ đạt đƣợc nó khi làm nguội đẳng nhiệt.
4) Những điều trên chỉ đúng với thép cacbon. Với thép HK, vị trí của đƣờng
cong chữ ―C‖ dịch sang phải với các mức độ khác nhau nên các đặc điểm trên có thể
phù hợp hay không phù hợp hoàn toàn:
- Tốc độ nguội cần thiết để đạt đƣợc tổ chức trên sẽ giảm đi một cách tƣơng
ứng, VD: khi làm nguội cùng lò (V1) cũng có thể đạt được xoocbit, trôxtit; với một
số thép HK cao khi làm nguội trong không khí (V2, V3) có thể đạt được tổ chức
mactenxit.
- Sự không đồng nhất về tổ chức trên tiết diện giảm đi thậm chí có thể đạt
đƣợc đồng nhất ngay với tiết diện lớn.
c. Giản đồ đƣờng cong hình chữ “C” của thép khác cùng tích
Các thép trƣớc và sau cùng tích cũng có dạng giản đồ hình chữ ―C‖ nhƣ thép
cùng tích song phức tạp hơn - có thêm nhánh phụ ở phía trên, bên trái chữ ―C‖ thứ
nhất biểu thị sự tiết ra F hoặc Xê (tuỳ thuộc vào thép trƣớc hay sau cùng tích) trƣớc
H 4.3. Giản đồ đƣơng cong hình chữ
―C‖ của thép cùng tích và các vectơ
biểu thị tốc độ nguội
V1<V2<V3<V4<V5
Vật liệu học Cơ khí
60
khi phân hoá thành hỗn hợp F - Xê và đƣờng ngang A3 hay Acm (H 4.4). Có ba đặc
điểm khác biệt sau:
1) Vị trí các đƣờng cong dịch sang trái một chút, càng xa cùng tích sự lệch càng
nhiều, nghĩa là tính ổn định của austenit quá nguội kém hơn, điều đó giải thích bằng sự
khó đạt đƣợc austenit đồng nhất khi nung nóng.
2) Khi làm nguội đẳng nhiệt với độ quá nguội nhỏ (đƣờng 1) hay làm nguội
chậm liên tục (đƣờng 2), đầu tiên austenit quá nguội tiết ra F (với thép trƣớc cùng tích)
và XêII (với thép sau cùng tích) trƣớc (khi vectơ nguội gặp nhánh phụ), sau đó mới
phân hoá ra hỗn hợp F - Xê. Tổ chức đạt đƣợc sau khi nguội là:
- Với thép trƣớc cùng tích là F + P (đôi khi F + xoocbit),
- Với thép sau cùng tích là P + XêII (đôi khi xoocbit + XêII).
3) Khi làm nguội đẳng nhiệt với độ quá nguội đủ lớn hay làm nguội (liên tục)
đủ nhanh, vectơ biểu diễn quá trình nguội không gặp nhánh phụ, austenit quá nguội
phân hoá ngay ra hỗn hợp F - Xê dƣới dạng xoocbit, trôxtit, bainit (riêng bainit chỉ khi
làm nguội đẳng nhiệt).
Thép HK ngoài ảnh hƣởng của cacbon còn chịu ảnh hƣởng mạnh của các
nguyên tố HK, đƣờng cong chữ ―C‖ dịch rất mạnh sang phải, làm tăng tính ổn định
của austenit quá nguội.
4.2.4. Các chuyển biến của austenit khi làm nguội nhanh – Chuyển biến mactenxit
a. Thực chất chuyển biến Làm nguội nhanh austenit với tốc độ thích hợp sao cho vectơ biểu diễn quá
trình nguội của nó không cắt đường cong chữ “C”, thì nó không kịp chuyển biến
thành hỗn hợp F - Xê, mà chỉ có chuyển biến thù hình (chuyển kiểu mạng tinh thể)
của Feγ sang Fe (tức không có sự tập trung của cacbon để tạo nên xêmentit Fe3C)
xảy ra ở nhiệt độ thấp (từ 250 - 2200C trở xuống).
Tốc độ nguội nhỏ nhất để gây ra chuyển biến này là tốc độ ứng với vectơ tiếp
xúc đƣờng ―C‖ thứ nhất ở phần lồi, gọi là tốc độ tôi tới hạn Vth (H 4.6). Vậy khi làm
nguội nhanh
H 4.4. Dạng tổng quát của giản đồ
đƣờng cong hình chữ ―C‖của thép
khác cùng tích.
H 4.5. Sự tiết ra F hay XêII khi làm nguội
đẳng nhiệtvới độ quá nguội nhỏ (1) và
chậm liên tục(2).
Vật liệu học Cơ khí
61
liên tục austenit (với tốc độ ≥Vth) sẽ nhận đƣợc mactenxit, đó là tổ chức đặc trƣng của
quá trình làm nguội nhanh liên tục (tôi).
b. Bản chất của mactenxit
Mactenxit là dung dịch rắn xen kẽ quá bão hoà cacbon trong Feα với nồng
độ cacbon như của austenit, có kiểu mạng chính phương tâm khối và có độ cứng
cao.
Giải thích:
- Do làm nguội nhanh, cacbon trong Feγ không kịp tiết ra (để tạo thành Xê), khi
đạt đến nhiệt độ tƣơng đối thấp chỉ xảy ra quá trình chuyển mạng của Feγ sang Feγ:
(austenit) Feγ (C) → Feα (C) (mactenxit)
vì thế nồng độ cacbon trong hai pha này luôn bằng nhau.
- Với nồng độ cacbon thông thƣờng(VD 0,80%) trong Feγ sẽ quá bão hoà ở
trong Fe vì độ hoà tan cacbon trong dạng thù hình này rất thấp (0,006 - 0.02%).
- Nguyên tử cacbon hoà tan trong Fe bằng cách xen vào các lỗ hổng của mạng
này. Cacbon nằm ở trong lỗ hổng tám mặt tức là ở giữa các mặt bên hay giữa các cạnh
của ô cơ sở. Do lỗ hổng này không đối xứng nên quả cầu cacbon khi lọt vào sẽ làm
giãn các nguyên tử Fe ra xa không đều, kéo dài một cạnh ra mạnh hơn so với hai cạnh
kia, làm cho mạng từ lập phƣơng tâm khối của Fe chuyển sang chính phƣơng tâm
khối. Tỉ số c/a đƣợc gọi là độ chính phƣơng của mactenxit, có giá trị thay đổi trong
khoảng từ 1,001 - 1,06.
c H 4.7. Ô cơ sở của mạng
tinh thể mactenxit.
a
- Nguyên tử cacbon chui vào lỗ hổng của Fe làm cho mạng tinh thể của sắt bị
xô lệch, trở nên khó biến dạng dẻo, có độ cứng cao nhất (cao hơn cả bainit, trôxtit ...,
chúng chỉ là hỗn hợp F - Xê, trong đó F dẻo nên vẫn có thể biến dạng đƣợc).
c. Đặc điểm của chuyển biến mactenxit
1) Chỉ xảy ra khi làm nguội nhanh và liên tục austenit với tốc độ ≥ Vth , nó không
xảy ra khi làm nguội đẳng nhiệt.
- Fe
- C
H 4.6. Giản đồ đƣờng cong chữ ―C‖ và tốc
độ tôi tới hạn Vth ( m và T0
m - thời gian và
nhiệt độ ứng với austenit kém ổn định
nhất).
.
Vật liệu học Cơ khí
62
2) Chuyển biến là không khuyếch tán: cacbon hầu nhƣ không khuếch tán, còn
sắt chuyển dời vị trí để tạo kiểu mạng mới là lập phƣơng tâm khối (không vƣợt qua
thông số mạng).
3) Là quá trình tạo ra không ngừng các tinh thể mới với tốc độ phát triển rất lớn,
hàng nghìn m/s. Tinh thể mactenxit có dạng hình kim, đầu nhọn làm với các góc 600
hay 1200.
4) Chỉ xảy ra khoảng giữa hai nhiệt độ (điểm) bắt đầu Ms và kết thúc Mf (vói
nghĩa s - start - bắt đầu, f - finish kết thúc). Ngoài khoảng đó austenit quá nguội không
chuyển biến thành mactenxit. Vị trí của hai điểm này không phụ thuộc vào tốc độ
nguội mà chỉ phụ thuộc vào thành phần cacbon và HK của austenit, nói chung càng
nhiều cacbon và nguyên tố HK (trừ Si, Co, Al) thì các điểm này càng thấp.
5) Chuyển biến xảy ra không hoàn toàn. Khi càng gần điểm Mf , lƣợng
mactenxit tạo thành càng nhiều song không bao giờ đạt tỉ lệ 100% mactenxit, mà vẫn
còn một lƣợng nhất định pha ban đầu (austenit) không thể chuyển biến - gọi là austenit
dƣ.
d. Cơ tính của mactenxit
• Độ cứng cao: là do cacbon hoà tan xen kẽ làm xô lệch mạng tinh thể cảu sắt,
nên nó chỉ phụ thuộc nồng độ cacbon quá bão hoà trong nó - nồng độ cacbon càng cao,
xô lệch mạng càng mạnh, c/a càng lớn - độ cứng sẽ càng cao. Qua thực nghiệm thấy
rằng:
- mactenxit chứa ít cacbon, ≤ 0,25%C, độ cứng không cao chỉ khoảng ≤ 40
HRC,
- mactenxit chứa cacbon trung bình 0,40 - 0,50%, độ cứng tƣơng đối cao, ≥ 50
HRC.
- mactenxit chứa cacbon cao, ≥ 0,60%C, độ cứng cao, khoảng ≥ 60 HRC.
Độ cứng của thép tôi là độ cứng tổng hợp của mactenxit + austenit dƣ, đôi khi
cả cacbit (XêII) nữa.
Độ cứng cao dẫn đến nâng cao tính chống mài mòn là ƣu điểm của pha
mactenxit, song nó chỉ phát huy ở những thép có ≥ 0,40%C.
• Tính giòn cao: là nhƣợc điểm của mactenxit, sẽ hạn chế hoặc thậm chí không
sử dụng đƣợc. Nguyên nhân là do xô lệch mạng, ngoài ra còn do ứng suất dƣ (ứng suất
bên trong) trong nó. Thƣờng khi độ cứng cao thì tính giòn cũng cao, nó còn phụ thuộc
vào các yếu tố sau:
+ Kim mactenxit càng nhỏ, tính giòn càng thấp, muốn đạt đƣợc điều này hạt
austenit khi nung nóng phải nhỏ,
+ Ứng suất bên trong càng nhỏ tính giòn càng thấp.
4.2.5. Chuyển biến khi nung nóng thép đã tôi (khi ram) (tự đọc- tự nghiên cứu)
Thép sau khi tôi đạt tổ chức mactenxit và một lƣợng austenit dƣ, có độ cứng cao
song lại có tính giòn lớn, tồn tại ứng suất bên trong, tổ chức không ổn định chƣa phù
hợp với điều kiện làm việc, cần phải có thêm sau đó một nguyên công chính - nung
nóng lại , gọi là ram.
a. Tính không ổn định của mactenxit và austenit
Từ nhiệt độ thƣờng đến 7270C tổ chức ổn định của thép là hỗn hợp F - Xê tức
peclit. Do vậy mactenxit và austenit dƣ đều là các pha không ổn định, có khuynh
hƣớng chuyển biến thành hỗn hợp đó.
Vật liệu học Cơ khí
63
• Mactenxit không ổn định là do quá bão hoà cacbon, lƣợng cacbon thừa sẽ tiết
ra ở dạng Xê và phần còn lại mất hết cacbon trở thành ferit:
Feα (C) → Fe3 C + Feα
• Austenit không tồn tại ổn định dƣới 727 0C và có khuynh hƣớng chuyển thành
F - Xê:
Feγ (C) → Fe3 C + Feα
Chú ý:
- Mactenxit và austenit có khuynh hƣớng biến thành hỗn hợp F - Xê, song ở
nhiệt độ thƣờng chuyển biến này xảy ra rất chậm đến mức khó nhận thấy, vì thế trong
thực tế phải nung nóng để thúc đẩy quá trình chuyển biến này.
- Cả hai pha này đều không chuyển biến ngay thành hỗn hợp F - Xê mà phải qua
tổ chức trung gian là mactenxit ram theo sơ đồ:
mactenxit
mactenxit ram → [F - Xê] .
austenit dƣ
b. Các chuyển biến xảy ra khi ram
Theo sự tăng nhiệt độ nung nóng, thép cùng tích (0,80%C) đã tôi với tổ chức
mactenxit + austenit dƣ lần lƣợt qua các giai đoạn với các chuyển biến nhƣ sau:
1) Giai đoạn I (< 2000C)
- < 80 0C chƣa có chuyển biến gì,
- Từ 80 - 200 0C chỉ có mactenxit chuyển biến: cacbon trong nó tập trung lại,
tiết ra ở dạng các phần tử cacbit ε với công thức Fex C (x thay đổi trong phạm vi từ 2,0
- 2,4) ở dạng tấm mỏng và phân tán, lƣợng cacbon còn lại giảm từ 0,8% xuống khoảng
0,25 - 0,4% với tỉ số c/a giảm đi. Hỗn hợp mactenxit ít cacbon và cacbit ε đó gọi là
mactenxit ram, có sơ đồ:
(mactenxit tôi) Feα (C)0,8 → [Feα (C)0,25 - 0,4 + Fe2 - 2,4 C] (mactenxit ram)
Vậy cuối giai đoạn này thép có tổ chức mactenxit ram và austeniti dƣ.
2) Giai đoạn II (200 - 2600C)
Cacbon vẫn tiếp tục tiết ra khỏi mactenxit làm cacbon trong dung dịch rắn chỉ
còn khoảng 0,15 - 0,20%, đồng thời có chuyển biến mới - austenit dƣ thành mactenxit
ram:
(austenit dư) Feγ (C)0,8 → [Feα (C)0,15 - 0,20 + Fe2 - 2,4 C] (mactenxit ram)
Cuối giai đoạn này thép tôi có tổ chức mactenxit gồm cacbit ε và mactenxit
nghèo cacbon (0,15 - 0,20%C).
Mactenxit ram là tổ chức cứng không kém (nếu có chỉ là chút ít) mactenxit tôi,
song lại ít giòn hơn do giảm được ứng suất bên trong (do cacbon tiết ra bớt khỏi
dung dịch rắn, giảm chút ít xô lệch mạng).
3) Giai đoạn III (260 - 4000C)
Cả hai pha mactenxit nghèo cacbon và cacbit ε đều chuyển biến:
- Tất cả cacbon bão hoà tiết ra khỏi mactenxit dƣói dạng cacbit, độ chính
phƣơng không còn, c/a = 1, mactenxit nghèo cacbon trở thành ferit.
- Cacbit ε (Fe2 - 2,4 C) ở dạng tấm mỏng biến thành xêmentit Fe3 C ở dạng
hạt.
Sơ đồ chuyển biến của giai đoạn:
Feα (C)0,15 - 0,20 → Feα + Fe3 Chạt
Fe2 - 2,4 C → Fe3 Chạt
Vật liệu học Cơ khí
64
là hỗn hợp của F - Xê ở dạng hạt rất nhỏ mịn và phân tán, được gọi là trôxtit ram. Do
cacbon tiết ra hết khỏi dung dịch rắn (mactenxit) nên đến giai đoạn này:
- Độ cứng giảm đi rõ rệt song vẫn còn tƣơng đối cao (45 HRC với thép cùng
tích).
- Mất hoàn toàn ứng suất bên trong, tăng mạnh tính đàn hồi.
4) Giai đoạn IV (> 4000C)
Thép tôi lúc này không có chuyển biến pha gì mới, chỉ có quá trình kết tụ (sát
nhập, lớn lên) của các phần tử Xê ở dạng hạt.
- Từ 500 - 6500C được hỗn hợp F - Xê hạt nhỏ mịn và khá phân tán gọi là
xoocbit ram với đặc tính có giới hạn chảy cao và độ dai va đập tốt nhất.
- Gần A1 (7270C) được hỗn hợp F - Xê hạt có thể phân biệt đƣợc dƣới kính
hiển vi quang học, gọi là peclit hạt.
Do Xê kết tụ nên khi nung nóng đến giai đoạn này độ cứng của thép tôi giảm đi
mạnh, thép càng dễ gia công cắt gọt..
Tóm lại, ram là quá trình phân huỷ mactenxit, làm giảm độ cứng cao, ứng
suất bên trong đạt được của thép khi tôi, tuy nhiên tuỳ thuộc nhiệt độ tiến hành có
thể đạt được các yêu cầu cơ tính khác nhau phù hợp với các điều kiện tải trọng tác
dụng rất đa dạng trong chế tạo cơ khí.
4.3. Ủ và thƣờng hoá
4.3.1. Ủ thép
a. Định nghĩa và mục đích
• Định nghĩa
Ủ thép là phƣơng pháp nung nóng thép đến nhiệt độ nhất định, giữ nhiệt lâu rồi
làm nguội chậm cùng lò để đạt đƣợc tổ chức ổn định peclit với độ cứng thấp nhất và
độ dẻo cao.
• Mục đích
Có nhiều phƣơng pháp ủ mà mỗi phƣơng pháp chỉ đạt đƣợc một, hai hay ba
trong số năm mục đích sau:
1) Giảm độ cứng thép để dễ gia công cắt.
2) Tăng độ dẻo để dễ biến dạng (dập, cán, kéo) nguội.
3) Làm giảm hay làm mất ứng suất bên trong gây nên bởi gia công cắt, đúc,
hàn, biến dạng dẻo.
4) Làm đồng đều thành phần hoá học trên vật đúc bị thiên tích.
5) Làm nhỏ hạt thép.
Theo chuyển biến peclit → austenit xảy ra khi nung nóng, chia ra hai nhóm ủ:
có và không có chuyển biến pha.
b. Các phƣơng pháp ủ không có chuyển biến pha
Là phƣơng pháp có nhiệt độ ủ < Ac1 nên không có chuyển biến khi nung nóng,
do đó không làm biến đổi tổ chức của thép.
• Ủ thấp
- Nhiệt độ ủ 200 - 600 0C.
- Mục đích làm giảm hay khử bỏ ứng suất bên trong ở vật đúc hay sản phẩm qua
gia công cơ khí. Nếu nhiệt độ ủ là 200 - 3000C chỉ khử bỏ một phần, còn nếu ở 450 -
6000C sẽ khử bỏ hoàn toàn ứng suất bên trong.
Vật liệu học Cơ khí
65
- Áp dụng cho các chi tiết máy chỉ đòi hỏi làm giảm hay khử bỏ ứng suất bên
trong.
• Ủ kết tinh lại
- Đối với thép cacbon nhiệt độ ủ ở 600 - 7000C, mục đích làm giảm độ cứng.
- Áp dụng cho các thép qua biến dạng nguội, bị biến cứng cần khôi phục tính
dẻo, độ cứng ở mức nhƣ trƣớc biến dạng.
Nói chung phƣơng pháp ủ này không đƣợc áp dụng cho thép vì phần bị biến
dạng sau khi kết tinh lại sẽ có hạt rất lớn, thép bị giòn. Thƣờng áp dụng với KL, HK
không có chuyển biến thù hình nhƣ nhôm, đồng.
c. Các phƣơng pháp ủ có chuyển biến pha Có nhiệt độ ủ > Ac1 nên có xảy ra chuyển biến peclit → austenit khi nung
nóng với tác dụng làm nhỏ hạt, nên khi làm nguội chậm austenit hạt nhỏ lại chuyển
biến thành peclit với kích thƣớc hạt nhỏ. • Ủ hoàn toàn
Áp dụng cho thép trƣớc cùng tích với cacbon khoảng 0,30 - 0,65% với đặc
điểm nung nóng thép tới trạng hoàn toàn là austenit, tức > Ac3: T0
ủ = Ac3 + (20 -
300C).
Mục đích:
- Làm nhỏ hạt: nếu chỉ nung quá Ac3 khoảng (20 - 300C) thì hạt austenit nhận
đƣợc vẫn nhỏ, nên khi làm nguội tiếp theo tổ chức F - P nhận đƣợc cũng có hạt nhỏ.
- Làm giảm độ cứng và tăng độ dẻo để dễ cắt gọt dập nguội với độ cứng (160 -
200) HB. Khi nung nóng để ủ hoàn toàn ta đƣợc austenit đồng nhất nên khi làm
nguội sẽ phân hoá ra tổ chức F - P , trong đó P ở dạng tấm.
• Ủ không hoàn toàn
- Áp dụng cho thép dụng cụ có thành phần cacbon cao ≥ 0,70% (các thép cùng
tích, sau cùng tích và thép trƣớc cùng tích với 0,70%C).
- Đặc điểm là nung thép tới trạng thái không hoàn toàn là austenit tức > A1
nhƣng < Accm: T0
ủ = Ac1 + (20 - 300C) = 750 - 760
0C.
- Mục đích: tạo thành peclit hạt với độ cứng thấp HB < 220 dễ gia công cắt hơn.
Tổ chức tạo thành peclit hạt do nhiệt độ nung thấp, austenit tạo thành chƣa kịp
tiến hành đồng đều hoá thành phần hoặc vẫn còn phần tử xêmentit của peclit chƣa
chuyển biến xong hoặc xêmentit II, làm cho sự tạo thành peclit hạt dễ dàng.
• Ủ cầu hóa
Là dạng đặc biệt của ủ không hoàn toàn, nhiệt độ nung dao động tuần hoàn
trên dưới Ac1: nung lên 750 - 760 0C giữ nhiệt khoảng 5 phút làm nguội xuống 650 -
660 0C giữ nhiệt khoảng 5 phút ... , lặp đi lặp lại nhiều lần nó sẽ xúc tiến nhanh quá
trình cầu hoá xêmentit để tạo thành peclit hạt.
• Ủ đẳng nhiệt
Đối với thép HK cao do austenit quá nguội có tính ổn định quá lớn (đƣờng cong
chữ ―C‖ dịch sang phải rất mạnh), nên dù làm nguội chậm cùng lò cũng không đạt
đƣợc tổ chức peclit mà ra các tổ chức cứng hơn peclit - xoocbit, xoocbit, xoocbit -
trôxtit ... nên thép không đủ mềm để dễ gia công cắt. Muốn vậy để nhận được tổ chức
peclit, ta làm nguội đẳng nhiệt ở nhiệt độ < Ar1 khoảng 500 0C trong thời gian nhất
định. Áp dụng: cho thép HK cao để rút ngắn thời gian ủ.
• Ủ khuếch tán
Vật liệu học Cơ khí
66
- Nung nóng thép lên đến nhiệt độ rất cao 1100 – 11500C trong nhiều giờ (10 -
15 giờ) để làm tăng khả năng khuếch tán, làm đều thành phần hoá học giữa các vùng.
- Áp dụng: cho thép HK cao khi bị đúc thiên tích phải làm đều thành phần. Sau
khi ủ xong hạt rất to nên sau đó phải đƣa đi cán nóng hoặc ủ lại theo một trong ba
phƣơng pháp trên.
Cần chú ý: Các phƣơng pháp ủ có chuyển biến pha, chỉ cần làm nguội trong lò
đến 600 – 6500C, lúc đó sự tạo thành peclit đã hoàn thành nên có thể đƣa vật ra nguội
ngoài không khí.
4.3.2. Thường hoá thép (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Định nghĩa
Là phƣơng pháp nhiệt luyện bao gồm nung nóng thép đến trạng thái hoàn toàn
là austenit (cao hơn A3 hay Acm), giữ nhiệt rồi làm nguội tiếp theo trong không khí
tĩnh để austenit phân hoá thành tổ chức gần ổn định: peclit phân tán hay xoocbit với
độ cứng tƣơng đối thấp (nhƣng cao hơn ủ một chút).
Một số nét đặc trƣng so với ủ:
- Nhiệt độ: giống nhƣ ủ hoàn toàn nhƣng đƣợc áp dụng cho cả thép sau cùng tích:
T0
th = A3 + (30 500C) cho thép trƣớc cùng tích
T0
th = Acm + (30 500C) cho thép sau cùng tích.
- Tốc độ nguội: nhanh hơn đôi chút, trong không khí tĩnh - đây là cách làm nguội
thông thƣờng, đơn giản nhất nên có tên là thƣờng hoá.
- Tổ chức và cơ tính: tổ chức đạt đƣợc gần cân bằng với độ cứng cao hơn ủ đôi
chút.
b. Mục đích và lĩnh vực áp dụng
Mục đích gần giống với ủ, thƣờng nhằm vào ba mục đích sau.
1) Đạt độ cứng thích hợp để gia công cắt cho thép cacbon thấp (≤ 0,25%). Nếu
ủ hoàn toàn thép sẽ đạt độ cứng quá thấp (140 - 160 HB), quá dẻo, phoi khó gãy nên
khó cắt gọt, nếu thƣờng hoá sẽ có độ cứng cao hơn, thích hợp cho gia công cắt.
Cần nhớ để bảo đảm tính gia công cắt:
+ thép ≤ 0,25%C - phải thƣờng hoá,
+ thép 0,30 - 0,65%C - phải ủ hoàn toàn,
+ thép ≥ 0,70%C - phải ủ không hoàn toàn (ủ cầu hoá)
2) Làm nhỏ xêmentit chuẩn bị cho nhiệt luyện kết thúc. Khi thƣờng hoá tạo ra
tổ chức peclit phân tán hay xoocbit trong đó có xêmentit hạt nhỏ, rất thuận lợi để tạo
hạt austenit nhỏ mịn khi nung nóng cho nhiệt luyện kết thúc, áp dụng cho các thép kết
cấu trƣớc khi tôi.
3) Làm mất lưới xêmentit II của thép sau cùng tích. Thép sau cùng tích thƣờng
có XêII ở dạng lƣới làm thép giòn (pha giòn ở dạng liên tục vừa tăng mạnh tính giòn,
vừa ảnh hƣởng xấu đến nhẵn bóng khi cắt gọt). Thƣờng hoá với tốc độ nguội nhanh
hơn ủ làm XêII không kịp tiết ra ở dạng liền nhau (liên tục), mà rời rạc, cách xa nhau,
do đó ít làm hại tính dẻo.
4.4. Tôi thép
4.4.1. Định nghĩa và mục đích
a. Định nghĩa
Vật liệu học Cơ khí
67
Là phƣơng pháp nhiệt luyện bao gồm: nung thép lên cao quá nhiệt độ tới hạn A1
để làm xuất hiện austenit, giữ nhiệt, rồi làm nguội nhanh thích hợp để biến nó thành
mactenxit hay các tổ chức không ổn định khác với độ cứng cao.
Một số đặc trƣng:
- Nhiệt độ tôi > A1 để có austenit (có thể giống ủ hoặc thƣờng hoá).
- Tốc độ làm nguội nhanh làm cho ứng suất nhiệt cũng nhƣ ứng suất tổ chức đều
lớn, dẽ gây nứt, biến dạng, cong vênh.
- Tổ chức tạo thành cứng và không ổn định.
b. Mục đích
1) Nâng cao độ cứng và tính chống mài mòn (kết hợp với ram thấp), nhờ đó
kéo dài tuổi thọ của các chi tiết máy chịu mài mòn và tất cả dụng cụ. Tuy nhiên không
phải mọi loại thép đem tôi đều đạt độ cứng và tính chống mài mòn theo ý muốn.
Thép có cacbon ≤ 0,35% khi tôi độ cứng < 50 HRC - chƣa đủ để có tính chống
mài mòn, chỉ các thép ≥ 0,40%C mới đạt mục đích này, trong đó:
+ thép 0,40 - 0,65%C đạt độ cứng 52 - 58 HRC có tính chống mài mòn đáng
kể,
+ thép 0,70 - 1,00%C đạt độ cứng 60 - 64 HRC có tính chống mài mòn cao,
+ thép 1,00 - 1,50%C đạt độ cứng 65 - 66 HRC có tính chống mài mòn rất cao.
2) Nâng cao độ bền và sức chịu tải của chi tiết máy. Sau khi tôi kết hợp với
ram ở nhiệt độ cao hơn tuy độ cứng, tính chống mài mòn giảm đi, song do mất hoàn
toàn ứng suất bên trong và đạt hỗn hợp F - Xê hạt ở các độ phân tán khác nhau sẽ
đạt đƣợc các kết hợp cơ tính khác nhau: giới hạn bền, giới hạn đàn hồi cao đến giới
hạn chảy cao cùng với độ dẻo, dai thích hợp với điều kiện làm việc khác nhau của chi
tiết máy.
Tuy nhiên nếu cacbon quá thấp ≤ 0,10% hiệu quả tăng độ bền thấp, còn ≥
0,65% thì lại có tính giòn cao nên khó tăng độ bền đƣợc. Vậy để đạt độ bền cao mà
không bị giòn thƣờng dùng thép 0,15 - 0,65% qua tôi + ram.
4.4.2. Chọn nhiệt độ tôi thép
a. Đối với thép trƣớc cùng tích ( ≤ 0,80%C)
Nhiệt độ tôi lấy cao hơn A3, tức nung nóng tới trạng thái hoàn toàn là austenit -
gọi là tôi hoàn toàn:
T0
tôi = Ac3 + (30 - 500C)
tỏ chức đạt đƣợc là mactenxit + austenit dư.
b. Đối với thép sau cùng tích ( ≥ 0.90%C)
Nhiệt độ tôi chỉ lấy cao hơn A1, tức nung nóng tới trạng thái không hoàn toàn là
austenit ( ó + XêII) - gọi là tôi không hoàn toàn:
T0
tôi = Ac1 + (30 - 500
C) ≈ 760 - 7800 C
tổ chức đạt đƣợc là mactenxit + xêmentit + austenit dư.
c. Giải thích lý do chọn nhiệt độ tôi
+ Với thép trƣớc cùng tích, khi tôi không hoàn ngoài mactenxit ra vẫn còn ferit
(γ + → M + ), đó là pha mềm ngoài làm giảm độ cứng còn gây ảnh hƣởng xấu tới
độ bền, tính chống mài mòn cho thép. Còn khi tôi hoàn toàn tất cả ferit hoà tan vào
austenit, nên tổ chức sau khi tôi chủ yếu là mactenxit, không có ferit dƣ nên độ cứng
đạt đƣợc giá trị cao nhất.
Vật liệu học Cơ khí
68
+ Với thép sau cùng tích, khi nung để tôi hoàn toàn sẽ đạt đƣơc hoàn toàn là tổ
chức austenit với nồng độ cacbon cao nhƣ thành phần của thép, nên sau khi làm nguội
nhanh ngoài mactenxit còn có nhiều austenit dƣ làm giảm độ cứng của thép tôi. Hơn
nữa khi tôi hoàn toàn thép sau cùng tích, nhiệt độ tôi sẽ quá cao (do đƣờng SE dốc hơn
và lồi cong lên), dễ gây hạt lớn, thoát cacbon, ôxy hoá và giòn sau khi tôi.
Ngƣợc lại khi nung để tôi không hoàn toàn sẽ đƣợc tổ chức không hoàn toàn là
austenit (gồm austenit chứa khoảng 0,85%C và XêII), do đó khi làm nguội nhanh
austenit biến thành mactenxit. Mặt khác XêII có độ cứng cao không kém gì mactenxit,
lại còn làm tăng mạnh tính chống mài mòn của thép.
d. Đối với thép HK
Đƣợc phân làm hai trƣờng hợp:
+ Với thép HK thấp (VD 0,40%C + 1,00%Cr), nhiệt độ tôi không khác gì thép
cacbon tƣơng đƣơng (tức chỉ có 0,40%C) hay có sai khác thƣờng tăng lên (10 - 20%).
+ Với thép HK trung bình và cao, nhiệt độ tôi khác nhiều với thép cacbon tƣơng
đƣơng, không thể lấy nó làm cơ sở để tính ra nhiệt độ cụ thể, mà phải tra trong các
sách tra cứu và sổ tay kỹ thuật.
4.4.3. Tốc độ tôi tới hạn và độ thấm tôi (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Tốc độ tôi tới hạn
Là tốc độ nguội nhỏ nhất cần thiết để austenit chuyển biến thành mactenxit. Có
thể xác định giá trị gần đúng theo giản đồ hình chữ ―C‖ và theo công thức sau:
Vth = (A1 - T0
m) / m 0C/s
trong đó: A1 - nhiệt độ tới hạn dƣới của thép, 0C.
T0
m , m - nhiệt độ và thời gian ứng với austenit kém ổn định nhất, 0C, s.
Tốc độ tôi tới hạn càng nhỏ càng dễ tôi, tức là không cần làm nguội nhanh
cũng có thể đặt đƣợc tổ chức mactenxit. Việc làm nguội chậm cũng có thể đạt đƣợc tổ
chức mactenxit sẽ rất có lợi vì nó có khả năng tạo ra độ cứng cao đồng thời sự biến
dạng nhỏ và không bị nứt.
b. Các yếu tố ảnh hƣởng đến tốc độ tôi tới hạn
Mọi yếu tố làm tăng hay giảm tính ổn định của austenit quá nguội đều làm giảm
hay tăng giá trị của Vth, các yếu tố đó là:
- Thành phần HK của austenit. Austenit càng giàu các nguyên tố HK (trừ
côban) đƣờng ―C‖ càng dịch sang phải, Vth càng nhỏ.
- Sự đồng nhất của austenit. Austenit càng đồng nhất càng dễ biến thành
mactenxit. Khi nó không đồng nhất, ở những vùng giàu cacbon dễ biến thành xêmentit
hay cacbit, vùng nghèo cacbon dễ biến thành ferit. Nâng cao nhiệt độ tôi sẽ giúp hoà
tan và làm đồng đều hoá cacbon, sẽ nâng cao tính đồng nhất của austenit, làm giảm
Vth.
- Các phần tử rắn chưa tan hết vào austenit thúc đẩy chuyển biến tạo thành hỗn
hợp ferit - cacbit, làm tăng Vth.
- Kích thước hạt austenit càng lớn, biên giới hạt càng ít, càng khó chuyển biến
thành hỗn hợp ferit - cacbit, làm giảm Vth.
c. Độ thấm tôi
Vật liệu học Cơ khí
69
Độ thấm tôi là chiều sâu lớp tôi cứng có tổ chức mactenxit. Vì trong nhiều
trƣờng hợp mactenxit không thể tạo thành trên toàn tiết diện, mà chỉ có ở bề mặt ăn
sâu vào bên trong đến chiều sâu nhất định.
• Cách xác định (biểu diễn trên H 4.8):
Khi làm nguội (lúc tôi) tốc độ nguội ở bề mặt bao giờ cũng cao hơn trong lõi
nên phân bố trên đƣờng kính có dạng hình chữ ―V‖, do đó chỉ có lớp bề mặt với chiều
dày ọ có Vnguội ≥ Vth mới có tổ chức mactenxit cứng, còn phần lõi còn lại có Vnguội ≤
Vth có tổ chức ferit - xêmentit mềm hơn. Chiều dày δ của lớp đƣợc tôi cứng đồng nhất
là độ thấm tôi.
• Các yếu tố ảnh hưởng
- Tốc độ tôi tới hạn Vth càng nhỏ, độ thấm tôi càng cao. Mọi yếu tố làm giảm Vth
đều làm tăng độ thấm tôi.
- Tốc độ làm nguội nhanh cũng làm tăng độ thấm tôi (chữ ―V‖ sẽ nâng lên cao,
giao điểm của nó với đƣờng ngang Vth sẽ đi sâu vào lõi ...). Biện pháp này dễ gây nứt,
biến dạng
D A1
Vbm
Vth Vlõi
Vlõi Ms
Vbm Vth
Thời gian
.
• Ý nghĩa
Độ thấm tôi biểu thị khả năng hoá bền của thép bằng tôi + ram, hay nói cho
đúng hơn là biểu thị tỷ lệ tiết diện của chi tiết đƣợc hoá bền nhờ tôi + ram.
d. Tính thấm tôi và tính tôi cứng
- Tính tôi cứng là khả năng đạt độ cứng cao khi tôi, nó phụ thuộc vào lƣợng
cacbon của austenit (của thép) mà ít phụ thuộc lƣợng nguyên tố HK. Thép có cacbon
càng cao tính tôi cứng càng lớn.
- Tính thấm tôi là khả năng tăng chiều dày của lớp tôi cứng, nó phụ thuộc chủ
yếu vào mức độ HK hoá của austenit mà ít phụ thuộc vào lƣợng cacbon. Thép HK
càng cao có tính thấm tôi càng lớn.
4.4.4. Các phương pháp tôi thể tích và công dụng. Các môi trường tôi
a. Các môi trƣờng tôi
• Yêu cầu đối với môi trường tôi
- Phải làm nguội nhanh thép sao cho đạt tổ chức mactenxit, là yêu cầu đầu tiên.
- Không làm thép bị nứt, biến dạng (cho phép biến dạng nhỏ trong phạm vi cho
phép),
Do vậy môi trƣờng tôi đem dùng phải có khả năng làm nguội khác nhau ở các
khoảng nhiệt độ khác nhau, biểu diễn bằng vectơ nguội tƣơng quan H 4.9, nhƣ sau:
H 4.8. Sơ đồ giải
thích độ thấm tôi.
Vật liệu học Cơ khí
70
A1
Ms
thời gian
• Các môi trường tôi thường dùng
+ Nƣớc: là môi trƣờng tôi mạnh, an toàn, rẻ, dễ kiếm và thƣờng dùng.
Nước lạnh (10 - 300C) là môi trường tôi cho thép cacbon (là loại có Vth lớn,
400 - 8000C/s), song không thích hợp cho chi tiết có hình dạng phức tạp.
Khi hoà tan vào nƣớc một lƣợng (10%) các muối (NaCl, Na2CO3) hay xút
(NaOH), khả năng tôi cứng thép của dung dịch tăng lên (do tăng tốc độ nguội ở nhiệt
độ cao) song không tăng khả năng gây nứt (vì hầu nhƣ không tăng tốc độ nguội ở nhiệt
độ thấp) so với nƣớc. Dung dịch này đƣợc dùng để tôi thép cacbon có Vth lớn (>
6000C/s), chủ yếu cho thép dụng cụ cacbon (loại cần độ cứng cao).
+ Dầu: có đặc tính đối lập với thép, nó làm nguội chậm thép ở cả hai khoảng
nhiệt độ nên ít gây biến dạng, nứt nhƣng khả năng tôi cứng lại kém.
Dầu là môi trường tôi cho thép HK (loại có Vth nhỏ, < 1500C/s), các chi tiết có
hình dạng phức tạp.
Tuy nhiên khi sử dụng tôi nƣớc hay tôi dầu cần lƣu ý:
- Chi tiết tuy bằng thép cacbon song có tiết diện nhỏ (Φ < 10), hình dạng đơn
giản (nhƣ trục trơn) có thể đem tôi dầu. Chi tiết tiết diện nhỏ song hình dạng phức tạp
dù về mặt độ bền với thép cacbon cũng đƣợc vẫn phải chuyển sang làm bằng thép HK.
- Chi tiết tuy bằng thép HK song có tiết diện lớn, hình dạng đơn giản nếu tôi
dầu không đạt độ cứng có thể chuyển sang tôi nƣớc.
Hiện nay đã dùng các môi trƣờng tôi mới: dung dịch nƣớc có pha chất hoá học
(nhƣ polyme), có tác dụng giảm tốc độ nguội ở nhiệt độ thấp nên giảm đƣợc nứt, cong
vênh.
Ngoài ra có thể dùng môi trƣờng tôi là khí nén, luồng gió thổi, không khí tĩnh ...
có tốc độ nguội chậm, thích hợp cho thép HK cao.
b. Các phƣơng pháp tôi thể tích và công dụng
1) Tôi trong một môi trường và các môi trường tôi thường dùng
Là phƣơng pháp tôi quan trọng nhất, đƣợc sử dụng rộng rãi nhất. Đƣờng làm
nguội khi tôi biểu diễn bằng đường a (H 4.10), tức là nhúng, đưa vào trong một môi
trường làm nguội nhanh thích hợp cho đến khi thép đƣợc nguội hẳn.
H 4.9. Đƣờng cong lý tƣởng làm
nguội khi tôi
Vật liệu học Cơ khí
71
A1
Ms
a b c d
thời gian
2) Tôi trong hai môi trường (nước qua dầu)
Biểu thị bằng đường b, nó tận dụng đƣợc ƣu điểm của nƣớc lẫn dầu. Đầu tiên
thép đƣợc làm nguội nhanh trong môi trường tôi mạnh - nƣớc, nƣớc pha muối, xút đến
khi sắp xảy ra chuyển biến mactenxit (300 - 4000C) thì chuyển sang làm nguội chậm
trong môi tường tôi yếu là dầu (hay không khí) cho đến khi nguội hẳn. Nhƣ vậy vừa
đảm bảo độ cứng cao cho thép vừa ít gây biến dạng, nứt.
Nhƣợc điểm về mặt công nghệ là khó xác định thời điểm chuyển môi trƣờng
(thƣờng rất ngắn, chỉ vài giây): nếu quá sớm (khi nhiệt độ của thép còn cao) không đạt
độ cứng cao do có chuyển biến thành hỗn hợp F - Xê khi làm nguội chậm tiếp theo,
nếu quá muộn thì chuyển biến mactenxit sẽ xảy ra ngay trong môi trƣờng tôi mạnh, dễ
gấy biến dạng, nứt, điều này đòi hỏi phải đƣợc xác định theo kinh nghiệm.
3) Tôi phân cấp
Biểu thị bằng đường c. Khắc phục đƣợc khó khăn về xác định thời điểm chuyển
môi trƣờng tôi. Thép nung nóng đƣợc nhúng vào môi trường lỏng (muối nóng chảy) có
nhiệt độ cao hơn điểm Ms khoảng 50 - 1000C, thép bị nguội đến nhiệt độ này và giữ
nhiệt (từ 3 - 5 phút) để đồng đều trên tiết diện rồi nhấc ra làm nguội trong không khí để
chuyển biến mactenxit.
Ƣu điểm là đạt độ cứng cao, ứng suất bên trong rất nhỏ, độ biến dạng thấp. Có
hạn chế là cho năng suất thấp, chỉ áp dụng cho các thép có Vth nhỏ (thép HK cao nhƣ
thép gió) và với tiết diện nhỏ nhƣ mũi khoan, dao phay ...
Cả ba phƣơng pháp tôi kể trên đều đạt đƣợc tổ chức mactenxit.
4) Tôi đẳng nhiệt
Biểu thị bằng đường d. Chỉ khác tôi phân cấp là giữ đẳng nhiệt lâu hơn (hàng
giờ) cũng trong môi trƣờng lỏng (muối nóng chảy) để austenit quá nguội phân hoá
hoàn toàn thành hỗn hợp F - Xê nhỏ mịn có độ cứng tƣơng đối cao, độ dai tốt. Tuỳ
theo nhiệt độ giữ đẳng nhiệt sẽ đƣợc các tổ chức khác nhau: 250 - 4000C - bainit, 500 -
6000C - trôxtit. Sau khi tôi đẳng nhiệt không phải ram.
Phƣơng pháp này có mọi ƣu nhƣợc điểm nhƣ của tôi phân cấp, chỉ khác là có độ
cứng thấp hơn, độ dai cao hơn.
5) Gia công lạnh
Đối với nhiều thép dụng cụ HK, do %C cao và HK hoá, các điểm Ms và Mf quá
thấp nên khi làm nguội đến nhiệt độ thƣờng (trong ba phƣơng pháp đầu) vẫn còn nhiều
austenit dƣ, làm độ cứng không đạt. Để đạt độ cứng cao nhất có thể đem thép tôi tiếp
tục làm nguội (lạnh) đến nhiệt độ âm (-50 hay -700C) để austenit tiếp tục chuyển biến
thành mactenxit - quá trình đó là gia công lạnh. Độ cứng có thể tăng thêm 1 - 10 HRC
H 4.10. Phƣơng thức làm nguội trong các
phƣơng pháp tôi:
a. trong một môi trường,
b. trong hai môi trường,
c.phân cấp,
d. đẳng nhiệt.
Vật liệu học Cơ khí
72
tuỳ theo lƣợng austenit dƣ sau khi tôi ít hay nhiều, thƣờng đƣợc áp dụng cho chi tiết
máy, dụng cụ cần độ cứng cao nhƣ ổ lăn, vòi phun cao áp, dao cắt KL.
6) Tôi tự ram
Là cách tôi khi làm nguội không triệt để, chỉ trong thời gian ngắn (từ vài giây
đến vài chục giây) rồi sau đó nhiệt của lõi hay các phần khác truyền đến, nung nóng
tức ram ngay phần vừa đƣợc tôi. Đƣợc ứng dụng khi tôi bộ phận (nhƣ tôi đục, chạm),
tôi cảm ứng các chi lớn (băng máy, trục dài ...).
4.4.5. Cơ nhiệt luyện thép (tự đọc- tự nghiên cứu)
Dùng cách thay đổi nhiệt độ và biến dạng dẻo để biến đổi tổ chức và cơ tính trên
toàn tiết diện mạnh hơn khi nhiệt luyện đơn thuần. Thƣờng tiến hành ở xƣởng cán
nóng thép (ở các xí nghiệp luyện kim).
4.5. Ram thép
4.5.1. Mục đích và ý nghĩa
Sau khi tôi đạt tổ chức mactenxit có độ cứng cao nhất song không thể đem dùng
ngay vì:
- thép rất giòn, kém dẻo, dai với ứng suất bên trong lớn, nếu đem dùng ngay sẽ
chóng gãy do bị phá huỷ giòn.
- trong nhiều trƣờng hợp không yêu cầu độ cứng và tính chống mài mòn cao mà
cần độ bền (ζb, ζ0,2, ζđh) cao kết hợp với độ dẻo và độ dai khác nhau rất đa dạng.
Mục đích:
- Giảm ứng suất bên trong đến mức không làm thép quá giòn, là điều cần thiết
tối thiểu.
- Khử bỏ hoàn toàn ứng suất bên trong,
- Điều chỉnh cơ tính cho phù hợp với điều kiện làm việc của chi tiết máy và
dụng cụ.
Định nghĩa: Ram là phương pháp nhiệt luyện nung nóng thép đã tôi thành mactenxit lên đến
các nhiệt độ thấp hơn A1, để mactenxit và austenit dư phân hoá thành các tổ chức
có cơ tính phù hợp với điều kiện làm việc qui định.
4.5.2. Các phương pháp ram
a. Ram thấp (150 - 2500C)
Là phương pháp nung nóng thép đã tôi trong khoảng 150 - 2500C tổ chức đạt
được là mactenxit ram. Độ cứng không giảm hoặc chỉ giảm rất ít ( chỉ 1 hay 2 đơn vị
HRC), cá biệt có trƣờng hợp tăng lên (khi một lƣợng austenit dƣ → mactenxit), còn
ứng suất bên trong giảm đi đáng kể nên có tính dẻo, dai tốt hơn, khó bị phá huỷ giòn
hơn.
Đƣợc áp dụng cho dụng cụ và chi tiết máy cần độ cứng và tính chống mài mòn
cao nhƣ: dao cắt, khuôn dập nguội, bánh răng, chi tiết thấm cacbon, ổ lăn, trục, chốt ...
cùng các chi tiết qua tôi bề mặt. Độ cứng về cơ bản vẫn giữ nhƣ mức tôi thép: với thép
0,4%C HRC khoảng 52 - 55, thép ≥ 0,7%C HRC khoảng 62 - 64.
Vật liệu học Cơ khí
73
b. Ram trung bình ( 300 - 4500C)
Tổ chức đạt đƣợc là trôxtit ram. Độ cứng giảm đi rõ rệt, nhƣng vẫn còn khá
cứng: với thép 0,55 - 0,65%C HRC còn khoảng 40 - 45, còn ứng suất bên trong khử bỏ
hoàn toàn, giới hạn đàn hồi đạt giá trị cao nhất, độ dẻo, dai tăng lên.
Đƣợc áp dụng cho chi tiết máy, dụng cụ cần độ cứng tƣơng đối cao và đàn hồi
nhƣ khuôn dập nóng, khuôn rèn, lòxo, nhíp ...
c. Ram cao (500 - 6500C)
Tổ chức đạt đƣợc là xoocbit ram. Độ cứng giảm đi rất mạnh, thép trở nên tƣơng
đối mềm: với thép 0,40%C có HB khoảng 200 - 300 (15 - 25 HRC), tuy độ bền có
giảm đi song lại đạt đƣợc sự kết hợp tốt nhất của các chỉ tiêu cơ tính: độ bền, độ dẻo,
độ dai.
d. Ram màu và tự ram
Khi nung (ram) ở nhiệt độ thấp (200 - 3500C), trên mặt thép xuất hiện lớp ôxyt
mỏng với chiều dày khác nhau có màu sắc đặc trƣng nhƣ:
- vàng (~ 0,045μm) ở 220 - 240 0C; - nâu (~ 0,050μm) ở 255 - 265
0C;
- tím ( ~ 0,065μm) ở 285 - 295 0C; - xanh (~ 0,070μm) ở 310 - 320
0C.
Nhờ đó dễ dàng xác định nhiệt độ ram mà không cần dụng cụ đo nhiệt.
Đặc điểm của quá trình tự ram:
- xảy ra ngay sau khi tôi thép nên ít gây ra nứt, biến dạng, lại không phải dùng
lò.
- xảy ra rất nhanh, trong thời gian ngắn, do đó lấy nhiệt độ ram cao hơn khi nung
ram trong lò vài chục 0C.
- Không thể đo nhiệt độ trên chi tiết bằng dụng cụ đo nhiệt, phải bằng cách nhìn
màu.
e. Ảnh hƣởng của thời gian ram
Thời gian ram có ảnh hƣởng đến chuyển biến khi ram tuy không mạnh bằng
nhiệt độ, kéo dài thời gian ram cũng có tác dụng nhƣ tăng nhiệt độ. Cần chú ý là sau
khi tôi nên ram ngay để vừa tránh nứt xảy ra, vừa tránh hiện tƣợng ổn định hoá
austenit.
4.6. Các khuyết tật xảy ra khi nhiệt luyện thép (tự đọc- tự nghiên cứu)
4.6.1. Biến dạng và nứt
a. Nguyên nhân
Là do ứng suất bên trong (ứng suất nhiệt và ứng suất tổ chức) mà chủ yếu là do
làm nguội nhanh khi tôi. Nếu ứng suất bên trong > ζb, thép bị nứt (không thể chữa
đƣợc), nếu ứng suất bên trong > ζ0,2, thép bị biến dạng, cong vênh.
b. Ngăn ngừa
Đề phòng khuyết tật này bằng cách hƣớng giảm ứng suất bên trong:
- Nung nóng và đặc biệt làm nguội với tốc độ hợp lý để đạt độ cứng yêu cầu,
không nên dùng tốc độ nguội quá cao một cách không cần thiết.
- Nung nóng các trục dài ở thế treo để tránh cong.
- Khi làm nguội phải theo các quy tắc nhƣ: nhúng thẳng đứng, phần dày xuống
trƣớc,
- Nên tận lƣợng dùng tôi phân cấp, hạ nhiệt trƣớc khi tôi.
Vật liệu học Cơ khí
74
- Với các vật mỏng phải tôi trong khuôn ép.
c. Khắc phục
Khi biến dạng, cong vênh với một số dạng chi tiết nhƣ trục dài, tấm có thể đem
nắn,
ép nóng hoặc nguội. Còn khi bị nứt không thể sửa đƣợc.
4.6.2. Ôxy hoá và thoát các bon
Ôxy hoá là hiện tƣợng tạo nên lớp vảy ôxyt sắt (sắt kết hợp với ôxy), còn thoát
cacbon là mất cacbon ở bề mặt (VD cacbon kết hợp với ôxy).
a. Nguyên nhân
Là do môi trƣờng xung quanh có chứa thành phần gây ôxy hoá Fe và C nhƣ: O2,
CO2, hơi nƣớc... chúng có trong không khí và đi vào khí quyển của lò nung. Thoát
cacbon dễ xảy ra hơn là ôxy hoá, khi ôxy hoá thƣờng đi kèm theo thoát cacbon.
Tác hại của ôxy hoá là khi tạo nên lớp vảy ôxyt sắt FeO, lớp vảy này dày lên, vỡ
rồi bong ra, rồi lại tạo nên lớp vảy mới ... làm hụt kích thƣớc, xấu bề mặt sản phẩm.
Còn thoát cacbon sẽ làm giảm độ cứng sau khi tôi. Vấn đề là cần biết chiều sâu lớp
khuyết tật này lớn hay nhỏ hơn so với lƣợng dƣ gia công để xử lý.
b. Ngăn ngừa
Nung nóng trong khí quyển không có tác dụng ôxy hoá và thoát cacbon.
c. Khắc phục
Khi đã xảy ra rất khó khắc phục. Khi thoát cacbon có thể dùng cách thấm cacbon
lại song sẽ làm tăng biến dạng.
4.6.3. Độ cứng không đạt
Là loại khuyết tật mà độ cứng có giá trị không phù hợp (cao hoặc thấp hơn) với
giá trị quy định cho mỗi thành phần cacbon và phƣơng pháp nhiệt luyện.
a. Độ cứng cao
Xảy ra khi ủ và thƣờng hoá thép HK, do tốc độ nguội lớn. Nó sẽ làm khó khăn
cho gia công cắt. Khắc phục bằng cách nhiệt luyện lại với tốc độ chậm hơn hay đem ủ
đẳng nhiệt.
b. Độ cứng thấp
Thƣờng xảy ra khi tôi, nó sẽ không đảm bảo khả năng làm việc, nguyên nhân là do:
- Thiếu nhiệt: nhiệt độ chƣa đủ, thời gian giữ nhiệt ngắn.
- Làm nguội không đủ nhanh theo yêu cầu đề ra để tạo nên mactenxit.
- Thoát cacbon bề mặt.
Khắc phục bằng cách làm lại, song sẽ tăng biến dạng.
4.6.4. Tính giòn cao
Sau khi tôi, thép có thể bị giòn quá mức trong khi độ cứng vẫn ở mức bình
thƣờng. Nguyên nhân là do nhiệt độ nung tôi quá cao (quá nhiệt), hạt thép bị lớn. Khắc
phục bằng cách thƣờng hoá để làm hạt nhỏ đi rồi tôi lại, nhƣng nó sẽ tăng biến dạng.
Vật liệu học Cơ khí
75
4.7. Hoá bền bề mặt
4.7.1. Khái niệm về hoá bền bề mặt
Nhiều chi tiết yêu cầu bề mặt vừa có độ cứng, tính chống mài mòn cao trong
khi lõi vẫn bền, dẻo, dai. Muốn vậy phải dùng cách biến đổi tổ chức của lớp bề mặt
theo hƣớng hoá bền (làm cứng lên). Có thể dùng các phƣơng pháp cơ học: phun bi, lăn
ép, dập làm biến dạng dẻo, biến cứng, ... để năng cao độ cứng bề mặt thép, song hiệu
quả không cao, năng suất thấp. Do vậy tôi bề mặt và hoá - nhiệt luyện có nhiều ƣu
điểm hơn.
4.7.2. Tôi bề mặt nhờ nung nóng bằng cảm ứng điện (tự đọc- tự nghiên cứu)
Là phƣơng pháp tôi bề mặt có chỉ tiêu kinh tế - kỹ thuật cao nhất, đƣợc áp dụng
rất rộng rãi trong sản xuất cơ khí , đặc biệt là sản xuất hàng loạt.
a. Nguyên lý nung nóng bề mặt
Nung nóng cảm ứng xảy ra do hiệu ứng nhiệt của dòng điện cảm ứng ở trong
chi tiết đƣợc đặt trong từ trƣờng biến thiên. Để nung nóng, chi tiết đƣợc đặt trong
vòng cảm ứng là các vòng uốn từ các ống (tròn, vuông, chữ nhật) bằng đồng đỏ có
nƣớc làm nguội chảy bên trong. Dòng điện xoay chiều chạy qua vòng cảm ứng tạo nên
từ trƣờng biến thiên. Nhờ hiện tƣợng cảm ứng trên lớp bề mặt xuất hiện dòng điện
xoáy (fucô) cùng tần số, nung nóng thép nhờ hiệu ứng Jun - Lenxơ.
b. Các phƣơng pháp tôi
Vòng cảm ứng uốn có dạng bao, ôm lấy bề mặt cần nung để tôi song không
đƣợc tiếp xúc với chi tiết, có khe hở 1,5 - 5,0mm, càng nhỏ càng đỡ tổn hao. Có ba
kiểu tôi sau:
- Nung nóng rồi làm nguội toàn bộ bề mặt đến nhiệt độ tôi rồi chuyển phần
nung nóng xuống vòng phun làm nguội hay nhấc ra nhúng vào bể tôi ở cạnh - áp dụng
cho với vật tôi nhỏ.
- Nung nóng rồi làm nguội tuần tự từng phần riêng biệt. Đây là cách tôi lần lƣợt
từng răng cho bánh răng lớn (m > 6) hay các cổ trục khuỷu.
- Nung nóng và làm nguội liên tục liên tiếp. Ap dụng cho các trục dài, băng
máy, ... với bề mặt tôi lớn. Chi tiết dịch chuyển tƣơng đối với vòng cảm ứng và vòng
phun: phần đã đƣợc nung nóng lần lƣợt đi qua vòng phun (nung đến đâu làm nguội
đến đó một cách liên tục).
4.7.3. Hoá - nhiệt luyện
a. Nguyên lý chung
• Định nghĩa và mục đích
Là phương pháp thấm, bão hoà nguyên tố hoá học (cacbon, nitơ ...) vào bề
mặt thép bằng cách khuếch tán ở trạng thái nguyên tử từ môi trường bên ngoài và ở
nhiệt độ cao. Thành phần hoá học ở lớp bề mặt sẽ thay đổi, do vậy tổ chức và cơ tính
bị biến đổi mạnh hơn.
Nhằm một trong hai mục đích sau:
- Nâng cao độ cứng, tính chống mài mòn, độ bền mỏi. Thuộc về loại này là
thấm cacbon, thấm nitơ, thấm cacbon - nitơ ... đƣợc ứng dụng rộng rãi trong sản xuất
cơ khí.
Vật liệu học Cơ khí
76
- Nâng cao tính chống ăn mòn điện hoá và hoá học (chống ôxy hoá ở nhiệt độ
cao) nhƣ thấm crôm, thấm nhôm, thấm silic. Các quá trình thấm này phải tiến hành ở
nhiệt độ cao và thời gian dài, ít đƣợc thực hiện.
• Các giai đoạn
Khi tiến hành đặt chi tiết thép vào môi trƣờng (rắn, lỏng, hoặc khí) có khả năng
tạo ra nguyên tử hoạt của nguyên tố cần thấm rồi nung nóng đến nhiệt độ thích hợp.
Có ba giai đoạn nối tiếp nhau xảy ra:
1) Phân hoá: quá trình phân tích phân tử, tạo nên nguyên tử hoạt của nguyên tố
định thấm.
2) Hấp thụ: nguyên tử hoạt đƣợc hấp thụ (xâm nhập, hoà tan vào mạng tinh thể
sắt) vào bề mặt thép với nồng độ cao.
3) Khuếch tán: tiếp theo nguyên tử hoạt ở lớp hấp thụ sẽ đi sâu vào bên trong theo
cơ chế khuếch tán, tạo nên lớp thấm với chiều sâu nhất định.
b. Thấm cacbon
• Định nghĩa và mục đích - yêu cầu đối với lớp thấm
- Định nghĩa: Là phƣơng pháp làm bão hoà (thấm, khuếch tán) cacbon vào bề
mặt của thép cacbon thấp (0,10 - 0,25 %C) rồi tiếp theo tôi và ram thấp làm bề mặt có
độ cứng, tính chống mài mòn cao (do lƣợng C cao), còn lõi có độ bền tốt và dẻo dai
(lƣợng C thấp nhƣ cũ).
- Mục đích: chủ yếu là làm cho bề mặt của thép có độ cứng tới 60 - 64 HRC với
tính chống mài mòn cao, còn lõi bền, dẻo, dai với độ cứng 30 - 40 HRC.
- Yêu cầu:
- Đối với bề mặt: có lƣợng cacbon khoảng 0,80 - 1,00% để sau khi tôi và ram có
tổ chức mactenxit ram và cacbit nhỏ mịn, phân tán với độ cứng > 60 HRC.
- Đối với lõi: có tổ chức hạt nhỏ với tổ chức mactenxit hình kim, không có ferit
tự do, để đảm bảo độ bền, độ dai cao, 30 - 40 HRC.
• Nhiệt độ và thời gian
Nguyên tắc chọn nhiệt độ thấm cacbon là phải sao cho thép ở trạng thái
hoàn toàn là austenit vì chỉ có pha này mới có khả năng hoà tan nhiều cacbon (tới
2,14% giản đồ Fe - C). Vậy nhiệt độ thấm phải cao hơn A3 tức trong khoảng 900 -
9500C, càng cao hơn thì càng nhanh đạt chiều sâu lớp thấm quy định, song nếu cao
quá hạt austenit lớn, làm thép giòn.
Thời gian thấm (giữ nhiệt ở nhiệt độ thấm) phụ thuộc hai yếu tố:
- Chiều dày lớp thấm yêu cầu, nếu chiều dày càng lớn, thời gian càng phải dài.
- Tôc độ thấm, nó phụ thuộc môi trƣờng thấm và nhiệt độ. Cùng một nhiệt độ,
tốc độ thấm trong môi trƣờng lỏng là cao nhất, sau đến khí, thấp nhất là rắn
Nói chung thời gian thấm đƣợc tính cho lớp thấm trên dƣới 1 mm (thƣờng gặp nhất)
là:
+ Khi thấm thể rắn ở 9000C, cứ 0,10 mm chiều sâu cần 1 giờ nung nóng và giữ
nhiệt hay 0,15 mm /1giờ giữ nhiệt,
+ Khi thấm thể khí ở 9000C, cứ 0,15 mm chiều sâu cần 1 giờ nung nóng và giữ
nhiệt hay 0,20 mm /1giờ giữ nhiệt; ở 930 - 9500C thì 0,25 - 0,30 mm /1giờ giữ nhiệt.
• Chất thấm và quá trình xảy ra * Chất thấm thể rắn: Là phƣơng pháp cũ, dùng chủ yếu là than gỗ (có thể là
mùn cƣa) chiếm 80 – 95%, và lƣợng nhỏ các muối cacbonnat (Na2CO3, BaCO3 ...) có
tác dụng chất xúc tác, làm nhanh quá trình thấm. Hỗn hợp trộn đều rồi cho vào hộp
cùng với chi tiết, đậy kín rồi đem nung nóng đến nhiệt độ thấm, có các quá trình sau:
Vật liệu học Cơ khí
77
- Than gỗ cháy trong điều kiện thiếu ôxy sẽ tạo nên ôxyt cacbon
2C + O2 → 2CO
- Khí CO khi gặp bề mặt thép lại bị phân tích
2CO → CO2 + Cng. tử
- Cacbon nguyên tử vừa mới tạo thành có tính hoạt cao, bị hấp thụ rồi khuếch
tán vào bề mặt thép ở dung dịch rắn xen kẽ trong Feγ, tức austenit với nồng độ cacbon
tăng dần theo thời gian và đạt đến giới hạn bão hoà (đƣờng SE ở các nhiệt dộ tƣơng
ứng)
Cng. tử + Feγ → Feγ (C)0,1 → 0,8 → (1,2 - 1,3)
hình thành lớp thấm có chiều sâu nhất định: bề mặt ngoài cùng C cao nhất và giảm dần
vào lõi.
- Các muối chỉ đóng vai trò xúc tác: bị phân hoá tạo ra CO2, CO2 kết hợp với
cacbon của than thành CO, rồi lại bị phân hoá thành cacbon nguyên tử.
Đặc điểm của thấm cacbon ở thể rắn
+ Thời gian dài, điều kiện lao động xấu, khó cơ khí hoá,
+ Khó đảm bảo chất lƣợng cao do thời gian dài hạt dễ bị lớn và do nồng độ
cacbon ở bề mặt quá cao nên khi làm nguội dễ tạo nên lƣới XêII, gây giòn, dễ
tróc.
+ Đơn giản, dễ tiến hành.
* Chất thấm thể khí: Là phƣơng pháp hiện đại, dùng trực tiếp các khí có khả
năng sinh ra cacbon nguyên tử hoạt nhƣ CO, CH4 để thấm. Thực tế thƣờng dùng khí
đốt thiên nhiên mà thành phần chủ yếu là CH4 với tỷ lệ 3 - 5% trong hỗn hợp (với CO
phải > 95%), theo phản ứng
CH4 → 2H2 + Cng. tử
Trong sản xuất hàng loạt lớn, thấm cacbon thể khí đƣợc tiến hành trong các băng
tải có phân các vùng nhiệt độ và khí thấm theo yêu cầu để sau khi hết chiều dài lò chi
tiết đƣợc lần lƣợt nung nóng, thấm cácbon, tôi ram, làm sạch.
Thấm ở thể lỏng ít dùng do năng suất thấp, chỉ áp dụng cho chi tiết bé, điều kiện
lao động nặng nhọc.
• Nhiệt luyện sau khi thấm Thép bắt buộc phải tôi + ram thấp để đạt đƣợc yêu cầu: bề mặt cứng (nhờ
cacbon cao), lõi bền, dai (nhờ cacbon thấp).
• Công dụng Thấm cacbon cho cơ tính và công dụng nhƣ tôi bề mặt: bề mặt cứng, lõi dẻo,
dai, song ở mức độ cao hơn (60 - 64 HRC so với 52 - 58 HRC ở bề mặt, 30 - 40 HRC
so với 15 - 40 HRC. Thƣờng áp dụng cho các chi tiết làm việc trong điều kiện nặng
hơn, VD: cùng là bánh răng hộp số song ở ôtô phải qua thấm cacbon, ở máy cắt chỉ
qua tôi bề mặt. Hạn chế của thấm cacbon là giá thành đắt, do: tốn nhiệt, thời gian dài,
năng suất thấp.
c. Thấm nitơ (tự đọc- tự nghiên cứu) • Định nghĩa và mục đích Là phƣơng pháp làm bão hoà (thấm, khuếch tán) nitơ vào bề mặt thép nhằm
mục đích chủ yếu là nâng cao độ cứng và tính chống mài mòn (65 - 70 HRC hơn hẳn
thấm cacbon).
• Tổ chức của lớp thấm Độ cứng cao của lớp thấm là bản chất tự nhiên của nó, không phải qua nhiệt
luyện. Quá trình thấm thƣờng trong dòng khí NH3 (amôniăc) có nhiệt độ trong khoảng
Vật liệu học Cơ khí
78
480 - 6500C, nó sẽ bị phân hoá mạnh nhất theo phản ứng: 2NH3 → 3H2 + 2
Nng.tử
Nitơ nguyên tử có tính hoạt cao bị hấp thụ rồi khuếch tán vào thép tạo thành lớp
thấm gồm các nitrit (Fe2N, Fe4N) - là pha xen kẽ có độ cứng rất cao và tính chống mài
mòn tốt.
• Đặc điểm của thấm nitơ - Do tiến hành ở nhiệt độ thấp sự khuếch tán khó khăn nên thời gian dài mà lớp
thấm vẫn mỏng. VD: thấm ở 5200C trong 24 giờ đạt 0,25 - 0,30 mm , trong 48 giờ đạt
0,40 mm.
- Sau khi thấm không tiến hành tôi và mài.
- Thép dùng để thấm thƣờng là thép HK chuyên dùng, nếu dùng thép cacbon
lớp thấm có nitrit sắt tuy cứng nhƣng giòn.Trƣớc khi thấm thép đƣợc tôi + ram để định
hình cơ tính cho lõi, nhiệt độ ram phải > nhiệt độ thấm để quá trình thấm tiếp theo
không giảm độ bền lõi.
- Lớp thấm cứng hơn và độ cứng rất cao giữ đƣợc cả khi chi tiết làm việc ở nhiệt
độ cao trên 5000C (do tổ chức lớp thấm không thay đổi).
• Công dụng Đƣợc áp dụng chủ yếu cho những chi tiết cần độ cứng và tính chống mài mòn
rất cao, làm việc ở nhiệt độ > 5000C, song chịu tải không lớn (do lớp thấm mỏng) nhƣ
một số trục, bánh răng, dụng cụ cắt, dụng cụ đo.
d. Thấm cacbon - nitơ (tự đọc- tự nghiên cứu) • Định nghĩa và mục đích Đó là phƣơng pháp hoá - nhiệt luyện làm bão hoà (thấm, khuếch tán) đồng thời
cả cacbon và nitơ vào bề mặt thép để nâng cao độ cứng và tính chống mài mòn (về mặt
này nó nằm trung gian giữa hai cách thấm trên - tốt hơn thấm cacbon).
• Đặc điểm Tuỳ thuộc vào tỷ lệ giữa cacbon và nitơ mà nó gần với một trong hai dạng thấm
trên.
- Nếu quá trình xảy ra ở nhiệt độ cao, trên dƣới 8500C, sự khuếch tán của
cacbon mạnh, lớp thấm chủ yếu là cacbon (ít nitơ), nên có tính chất gần thấm cacbon
hơn.
- Nếu quá trình xảy ra ở nhiệt độ thấp, trên dƣới 5600C, sự khuếch tán của
cacbon yếu, lớp thấm chủ yếu là ít nitơ, nên có tính chất gần thấm nitơ hơn.
Vật liệu học Cơ khí
79
Chương 5: THÉP VÀ GANG
5.1. Khái niệm về thép các bon và thép hợp kim
5.1.1. Thép các bon
Đƣợc dùng rất phổ biến chiếm tỷ trọng rất lớn (80 - 90%) trong tổng sản lƣợng
thép.
a. Thành phần hoá học
Thép C là thép thông thƣờng, ngoài cacbon ra còn chứa một số nguyên tố với
hàm lƣợng giới hạn mà trong thép nào cũng có, chúng đƣợc gọi là tạp chất thường có
hay chất lẫn vì không phải do cố ý đƣa vào, trong đó có một số có lợi và một số có
hại.
Tạp chất có lợi: mangan và silic
Mọi loại thép đều có Mn và Si với lƣợng không vƣợt quá 1%, là do:
- quặng sắt có lẫn các hợp chất (khoáng vật) nhƣ MnO, SiO2, trong quá trình
luyện gang chúng bị hoàn nguyên (MnO → Mn, SiO2 → Si) đi vào gang rồi vào thép.
- khi luyện thép phải dùng ferô mangan và ferô silic để khử ôxy, phần không tác
dụng hết với ôxy sẽ đi vào thành phần của thép.
Chúng là các nguyên tố có lợi: nâng cao độ cứng, độ bền (cũng làm giảm độ
dẻo, dai).
Tạp chất có hại: phốt pho và lƣu huỳnh
Nó có lẫn trong quặng sắt và nhiên liệu (than coke khi luyện gang), làm cho
thép giòn nên thƣờng phải ≤ 0,05% (cho mỗi nguyên tố).
Vậy với mọi loại thép đều chứa:
C ≤ 2,14%. Mn ≤ 0,80%, Si ≤ 0,40%, P ≤ 0,05%, S ≤ 0,05%.
Các tạp chất khác
- Ngoài P, S trong thép luôn chứa các nguyên tố H, O, N do chúng hoà tan vào
thép lỏng từ khí quyển của lò luyện. Chúng đặc biệt có hại vì làm thép không đồng
nhất về tổ chức (gây tập trung ứng suất) và giòn song với lƣợng chứa quá nhỏ (nhƣ
0,006 - 0,008% với O2) nên rất khó phân tích - gọi là tạp chất ẩn.
- Công nghiệp luyện kim hiện đại sử dụng lại (tái chế) thép, gang và HK phế
liệu, nên trong đó có chứa lƣợng nhỏ các nguyên tố HK: Cr, Ni, Cu ≤ 0,30%; W, Mo,
Ti ≤ 0,050%. Chúng đƣợc coi là tạp chất vì không cố ý đƣa vào, không ảnh hƣởng
đáng kể đến tổ chức, cơ tính (với lƣợng quá nhỏ) của HK Fe - C.
b. Ảnh hƣởng của cacbon đến tổ chức, tính chất và công dụng của thép
Cacbon là nguyên tố quan trọng nhất, quyết định chủ yếu đến tổ chức, tính chất
(cơ tính), công dụng của thép (cả với thép HK thấp).
1) Tổ chức tế vi
Từ giản đồ pha Fe - C, khi %C tăng lên thì tỷ lệ Xê là pha giòn cũng tăng
tƣơng ứng (cứ thêm 0,10% C sẽ tăng thêm 1,50% Xê) do đó làm thay đổi tổ chức tế vi.
- C ≤ 0,05% - thép có tổ chức thuần F, coi nhƣ sắt nguyên chất,
- C = 0,10 - 0,70% - thép có tổ chức F + P, khi %C tăng thì lƣợng P tăng, đó là
thép trƣớc cùng tích.
- C = 0,8% - thép có tổ chức P, là thép cùng tích,
- C ≥ 0,90% - thép có tổ chức P + XêII, khi %C tăng thì lƣợng XêII sẽ
tăng tƣơng ứng, đó là thép sau cùng tích.
Vật liệu học Cơ khí
80
2) Vai trò của cacbon - Công dụng của thép theo thành phần cacbon
- Thép C thấp (≤ 0,25%) có độ dẻo, dai cao nhƣng độ bền, độ cứng lại thấp,
hiệu quả nhiệt tôi + ram không cao (muốn cao phải qua thấm C), đƣợc dùng làm kết
cấu xây dựng, tấm lá dập nguội.
- Thép C trung bình (0,30 - 0,50%) có độ bền, độ cứng, độ dẻo, độ dai đều khá
cao, hiệu quả tôi + ram tốt, tóm lại có cơ tính tổng hợp cao nên dùng chủ yếu làm các
chi tiết máy chịu tải trọng tĩnh và va đập cao.
- Thép C tương đối cao (0,55 - 0,65%), độ cứng tƣơng đối cao, giới hạn đàn
hồi cao nhất, đƣợc dùng làm các chi tiết đàn hồi.
- Thép có C cao (≥ 0,70%), độ cứng và tính chống mài mòn đều cao, dùng làm
các công cụ nhƣ dao cắt, khuôn dập, dụng cụ đo.
3) Cơ tính (biểu diễn trên H 5.1)
* Tính công nghệ
- Thép càng có %C ít thì tính hàn và khả năng dập nguội, dập sâu của thép càng
dễ.
- Thép có %C cao thì cứng khó gia công cắt, song nếu %C quá thấp, thép mềm
dẻo cũng khó gia công cắt.
- Nói chung tính đúc của thép không cao.
c. Ảnh hƣởng của các tạp chất
- Mangan
Đƣợc cho vào dƣới dạng ferô Mn để khử ôxy thép ở trạng thái lỏng tức là loại
trừ FeO:
Mn + FeO → Fe + MnO (MnO nổi lên đi vào xỉ và bị cào ra khỏi
lò)
Ngoài ra nó cũng loại trừ đƣợc tác hại của lƣu huỳnh.
Mn có ảnh hƣởng tốt đến cơ tính của thép, khi hoà tan vào ferit nó nâng cao độ
bền, độ cứng của pha này, song vì Mn chỉ có 0,50 - 0,80% nên ảnh hƣởng này không
quan trọng.
- Silic
Đƣợc cho vào mọi thép dƣới dạng ferô Si để khử ôxy triệt để thép ở trạng thái
lỏng:
Si + FeO → Fe + SiO2 (SiO2 nổi lên đi vào xỉ và bị cào ra khỏi lò)
Si cũng hoà tan vào ferit, nâng cao độ bền, độ cứng của pha này nên làm tăng
cơ tính của thép, song %Si chỉ có 0.20 - 0,40% nên ảnh hƣởng không rõ rệt.
- Phôt pho
H5.1. ảnh hƣởng của cacbon đến
cơ tính của thép thƣờng (ở trạng
thái ủ)
Vật liệu học Cơ khí
81
Có khả năng hoà tan vào ferit làm xô lệch rất mạnh mạng tinh thể làm tăng
mạnh tính giòn, khi P vƣợt quá giới hạn hoà tan sẽ tạo nên Fe3P cứng giòn - gây tính
giòn nguội hay bở nguội (ở nhiệt độ thƣờng), chỉ cần 0,10% P hoà tan, ferit đã trở nên
giòn. Ngoài ra P cũng là nguyên tố thiên tích rất mạnh nên P ≤ 0,050%. Song P cũng
có có lợi cho gia công cắt gọt.
- Lƣu huỳnh
Hoàn toàn không có khả năng hoà tan trong Fe (cả Fe lẫn Feγ) mà tạo nên hợp
chất FeS. Khi nung để cán, kéo thép dễ bị đứt, gãy - gọi là giòn nóng hay bở nóng.
Khi đƣa Mn vào nó sẽ tạo nên MnS, kết tinh ở nhiệt độ cao 16200 C, dƣới dạng
các hạt nhỏ rời rạc nên không bị chảy, gây đứt, gãy. Sunfua mangan cũng có lợi cho
gia công cắt.
d. Phân loại thép cacbon
1) Theo độ sạch tạp chất có hại và phương pháp luyện:
- Chất lượng thường: lƣợng P, S đƣợc khử đến mức ≤ 0,050% (hay cao hơn
một chút) cho mỗi nguyên tố. Phƣơng pháp luyện thép là L-D (lò thổi từ đỉnh) cho
năng suất rất cao và giá thành rẻ, áp dụng cho nhóm thép yêu cầu không cao nhƣ một
số thép xây dựng thông dụng.
- Chất lượng tốt: lƣợng P, S khử đến mức ≤ 0,040% cho mỗi nguyên tố.
Phƣơng pháp luyện thép bằng lò điện hồ quang, thƣờng áp dụng cho các nhóm thép
dùng trong chế tạo máy thông dụng, tức có yêu cầu cao hơn.
- Chất lượng cao: lƣợng P, S khử khá cẩn thận ≤ 0,030% cho mỗi nguyên tố.
Phƣơng pháp luyện thép bằng lò điện hồ quang với các biện pháp kỹ thuật bổ sung
nhƣ dùng chất khử mạnh, tuyển chọn nguyên liệu vào.
- Chất lượng rất cao: lƣợng P, S đƣợc khử ở mức triệt để nhất ≤ 0,020% cho
mỗi nguyên tố. Thép sau khi luyện bằng lò điện hồ quang sẽ đƣợc tinh luyện tiếp tục:
khử tạp chất ở ngoài lò bằng xỉ tổng hợp, bằng điện xỉ. Ngoài ra để giảm tối đa lƣợng
khí chứa trong thép phải áp dụng đúc rót thép trong chân không.
Các thép cacbon được cung cấp ở ba cấp: thường, tốt và cao (ít gặp). Các
thép HK chỉ có từ cấp tốt, cao và rất cao. Thép xây dựng chỉ yêu cầu chất lƣợng
thƣờng, thép chế tạo máy phải có chất lƣợng từ tốt trở nên. Riêng thép ổ lăn phải đạt
chất lƣợng rất cao.
2) Theo phương pháp khử ôxy - Thép sôi: là loại không khử ôxy triệt để, tức chỉ bằng chất khử không mạnh
là ferô mangan, nên trong thép lỏng vẫn còn FeO và do đó có phản ứng:
FeO + C → Fe + CO↑
Khí CO bay lên làm mặt thép lỏng chuyển động nhƣ thể bị ―sôi‖ và tạo ra bọt
(rỗ) khí trong thỏi đúc. Khi cán nóng tiếp theo lớp bọt khí đƣợc hàn kín lại, nên không
làm ảnh hƣởng xấu đến cơ tính của thép đã qua biến dạng nóng, các đặc điểm:
+ do không khử bằng ferô silic nên chứa rất ít silic, thƣờng ≤ 0,05 - 0,07%, nên
ferit của thép rất mềm và dẻo, dễ dập nguội,
+ không cho phép dùng thép sôi để chế tạo các vật đúc định hình vì các rỗ khí
làm giảm mật độ, tập trung ứng suất gây ảnh hƣởng xấu đến cơ tính,
+ không cho phép dùng thép sôi để làm các kết cấu hàn chảy, do trong thép vẫn
còn ôxy (FeO) nên khi chảy lỏng phản ứng tạo CO lại xảy ra, mối hàn chứa nhiều bọt
khí,
Vật liệu học Cơ khí
82
+ không cho phép dùng thép sôi để làm chi tiết thấm cacbon do không đƣợc
khử ôxy triệt để nên thuộc loại thép hạt bản chất lớn.
- Thép lặng: là loại khử ôxy triệt để (bằng cả ferô silic, ferô mangan và nhôm),
nên trong thép lỏng không xảy ra phản ứng trên, mặt thép lỏng luôn ―phẳng lặng‖, các
đặc điểm: + có chứa một lƣợng Si, thƣờng khoảng 0,15 - 0,35%, nên ferit của thép cứng
và bền hơn, khó dập nguội,
+ không có rỗ khí nên cấu trúc xít chặt hơn, có cơ tính cao hơn thép sôi, các vật
đúc phải chế tạo từ thép lặng,
+ trong kết cấu hàn chảy chỉ đƣợc phép dùng thép lặng,
+ các chi tiết thấm cacbon chỉ đƣợc làm từ thép lặng.
Nằm giữa hai thép trên là thép nửa lặng, nó chỉ khử ôxy bằng ferô mangan và
nhôm. Tính chất của nó nằm trung gian giữa thép sôi và thép lặng, xu hƣớng nó thay
cho thép sôi. Thép cacbon có thể có cả ba loại: sôi, lặng và nửa nặng, còn thép HK chỉ
có loại thép lặng.
3) Theo công dụng
• Thép kết cấu: đƣợc dùng làm các kết cấu, chi tiết chịu tải (lực). Ngoài yêu
cầu đảm bảo độ bền còn cần có đủ độ dẻo, độ dai tức là cơ tính tổng hợp. Đây là nhóm
thép đƣợc sử dụng nhiều nhất, nó còn phân tiếp thành:
- Thép xây dựng là loại chủ yếu dùng trong xây dựng để làm các kết cấu thép,
chúng đòi hỏi có cơ tính tổng hợp cao: vừa cần bền song phải có độ dẻo cao để dễ uốn,
độ dai cao để khó bị phá huỷ giòn.
- Thép chế tạo máy đòi hỏi cơ tính tổng hợp cao hơn nên nói chung đòi hỏi
chất lƣợng cao hơn, đặc biệt là độ bền cao trong khi vẫn đảm bảo tốt độ dẻo dai.
• Thép dụng cụ: là loại chỉ chuyên dùng làm công cụ nên có yêu cầu chủ yếu
là cứng và chống mài mòn (dao cắt, khuôn dập, dụng cụ đo, ...).
e. Tiêu chuẩn thép cacbon
• Tiêu chuẩn Việt Nam
TCVN 1765-75. Quy định các mác thép kết cấu cacbon chất lượng thường để
làm các kết cấu xây dựng, đƣợc sử dụng ở trạng thái cung cấp, không qua nhiệt luyện.
Do yêu cầu chất lƣợng không cao nên lƣợng P, S cho phép khá lớn: P ≈ 0,040 -
0,070%, S ≈ 0,050 - 0,060%.
Mác thép đƣợc ký hiệu bằng CT với các chữ số ở sau cùng: s chỉ thép sôi, n
chỉ thép nửa nặng, nếu không có chữ gì là thép lặng. Quy định thép chia làm ba phân nhóm A, B và C:
- Nhóm A: Chỉ quy định cơ tính (không quy định thành phần hoá học) theo
giới hạn bền kéo tối thiểu (бb min) đạt đƣợc tính theo đơn vị kG/mm2. VD, CT38,
CT38n,CT38s là ba mác thép cùng có ζb ≥ 38kG/mm2 hay 380 MPa, song có ba
phƣơng pháp khử ôxy khác nhau: lặng, nửa lặng, và sôi nên các chỉ tiêu cơ tính khác
nhau đôi chút. Ngoài ra nhóm này cũng quy định chặt chẽ các chỉ tiêu cơ tính khác
nhƣ ζ0,2, δ, ψ, ak.
- Nhóm B và C: về cơ bản giữ nguyên ký hiệu nhƣ ở nhóm A, song ở đầu ký
hiệu tƣơng ứng có thêm chữ B và C. Nhóm B không quy định cơ tính mà quy định
thành phần hoá học (phải tra bảng), còn nhóm C lại quy định cả: cơ tính lẫn thành
phần hoá học. VD, CCT38 có cơ tính của CT38 còn thành phần của BCT38.
TCVN 1766-75. Quy định các mác thép kết cấu cacbon chất lượng tốt để chế
tạo máy qua nhiệt luyện, do vậy phải đảm bảo cả thành phần hoá học và cơ tính.
Vật liệu học Cơ khí
83
Mác thép đƣợc ký hiệu bằng chữ C và số phần vạn cacbon trung bình. VD,
C40 có khoảng 0,40%C (0,38 - 0,45%) và các tạp chất trong giới hạn. Do chất lƣợng
tốt nên P và S là ≤ 0,040% cho mỗi nguyên tố, nếu mác có chất lƣợng cao (P, S ≤
0,03%) thì ở cuối ký hiệu có thêm chữ A.
TCVN 1822- 76. Quy định các mác thép dụng cụ cacbon bằng CD (C là
cacbon, D là dụng cụ) với số tiếp theo chỉ lượng cacbon trung bình theo phần vạn.
VD, CD80 và CD80A là hai mác cùng có khoảng 0,80%C (0,75 - 0,84%), với CD80A
có chất lƣợng tốt và cao hơn.
• Tiêu chuẩn các nước
ГOCT. Quy định các thép kết cấu chất lượng thường bằng CT với con số từ 0, 1
- 6 chỉ cấp độ bền (số càng to độ bền càng tăng). Cũng ký hiệu các phân nhóm A, B, C
của TCVN. Về thép kết cấu chất lượng tốt quy định các mác ký hiệu theo số phần vạn
cacbon trung bình, nhƣ mác 40 có 0,4%C nhƣ mác C40 của TCVN. Về thép cácbon
dụng cụ quy định bằng chữ Y với số tiếp theo chỉ lƣợng cacbon theo phần nghìn trung
bình nhƣ Y12 có khoảng 1,20%C.
Hoa kỳ. Dùng nhiều loại tiêu chuẩn cho thép cacbon: ASTM dùng cho thép
xây dựng, AISI và SAE cho thép chế tạo máy và dụng cụ.
f. Ƣu nhƣợc điểm của thép cacbon
Ƣu điểm
- Rẻ, dễ kiếm không phải dùng các nguyên tố đắt tiền.
- Có cơ tính tổng hợp nhất định phù hợp với các điều kiện thông dụng.
- Có tính công nghệ tốt: dễ đúc, cán, rèn, kéo sợi, hàn, gia công cắt (so với HK).
Nhƣợc điểm
- Độ thấm tôi thấp nên hiệu quả hoá bền bằng nhiệt luyện tôi + ram thấp, do đó
ảnh hƣởng đến độ bền, đặc biệt với tiết diện lớn.
- Tính chịu nhiệt độ cao kém: khi nung nóng độ bền cao của trạng thái tôi giảm
đi nhanh chóng do mactenxit bị phân hoá ở trên 2000C, trên 750
0C bị phân hoá
mạnh.
- Không có các tính chất vật lý hoá học đặc biệt nhƣ cứng nóng, chống ăn mòn.
Thép C dùng làm các chi tiết với mặt cắt ngang nhỏ, hình dạng đơn giản, chịu
tải trọng nhẹ và vừa phải, làm việc ở nhiệt độ thƣờng. Thép HK dùng cho các trƣờng
hợp ngƣợc lại.
5.1.2. Thép hợp kim
a. Thành phần hoá học
Thép HK là loại thép mà ngƣời ta cố ý đưa thêm vào các nguyên tố có lợi với
lượng đủ lớn để làm thay đổi tổ chức và cải thiện tính chất (cơ, lý, hoá).
Các nguyên tố có lợi đƣợc đƣa vào một cách đặc biệt với lƣợng đủ lớn đƣợc
gọi là nguyên tố HK, gồm các nguyên tố có hàm lƣợng lớn hơn các giới hạn sau:
Mn ≥ 0,80 - 1,00%, Si ≥ 0,50 - 0,80%, Cr ≥ 0,50 - 0,80%,
Ni ≥ 0,50 - 0,80%, W ≥ 0,10 - 0,50%, Mo ≥ 0,05 - 0,20%,
Ti ≥ 0,10%, Cu ≥ 0,30%, B ≥ 0,0005%. Nhỏ hơn giới hạn kể trên đƣợc coi là tạp chất. Tuy nhiên các giới hạn trên cũng
chỉ là quy ƣớc và không cứng nhắc một cách quá chặt chẽ. Thép HK có chất lƣợng từ
tốt trở lên.
b. Các đặc tính của thép HK
1) Cơ tính
Vật liệu học Cơ khí
84
- Độ bền cao nhƣng phải qua nhiệt luyện tôi + ram. Ở trạng thái không tôi +
ram (VD ở trạng thái ủ) độ bền không cao hơn nhiều so với thép C, nên dùng thép HK
ở trạng thái cung cấp hay ủ là sự lãng phí lớn về độ bền.
- Độ bền cao càng rõ rệt khi tiết diện của thép càng lớn và lượng HK đủ để
bảo đảm tôi thấu. Khi tiết diện nhỏ (≤ 20mm) ƣu việt của thép HK không thể hiện
đƣợc (vì với tiết diện nhỏ đó thép C cũng đƣợc tôi thấu).
- Do tính thấm tôi tốt, dùng môi trƣờng tôi chậm (dầu) nên khi tôi ít bị biến
dạng và nứt. Do vậy các chi tiết có hình dạng phức tạp phải qua tôi đều phải làm bằng
thép HK.
- Khi tăng mức độ HK hoá sẽ tăng độ thấm tôi làm tăng độ cứng, độ bền song
thƣờng làm giảm độ dẻo, độ dai nên lƣợng HK cần thiết chỉ cần vừa đủ bảo đảm tôi
thấu tiết diện đã cho là đủ, không nên dùng thừa. Nguyên tắc chọn mác thép HK cao
hay thấp là phụ thuộc kích thước (tiết diện).
- Tuy đạt độ cứng, độ bền cao nhƣng thƣờng có độ dẻo, độ dai thấp hơn. Do vậy
phải chú ý mối quan hệ ngược này để có xử lý thích hợp (bằng ram).
Nói chung thép HK có tính công nghệ kém hơn thép C (trừ tính thấm tôi).
2) Tính chịu nhiệt độ cao Các nguyên tố HK cản trở sự khuếch tán của C nên làm mactexit khó phân hoá
và cacbit khó kết tụ ở nhiệt độ cao hơn 2000C, do vậy tại các nhiệt độ này thép HK bền
hơn. Một số loại có lớp vảy ôxyt tạo thành ở nhiệt độ cao khá xít chặt, có tính bảo vệ
tốt.
3) Tính chất vật lý, hoá học đặc biệt Bằng cách đƣa vào thép các nguyên tố khác nhau với lƣợng lớn quy định có thể
tạo ra các tính chất đặc biệt:
- không gỉ, chốn ăn mòn trong axit, bazơ, muối,
- từ tính đặc biệt hoặc không từ tính,
- giãn nở nhiệt đặc biệt, ...
c. Tác dụng của nguyên tố HK đến tổ chức của thép
1) Hoà tan vào sắt thành dung dịch rắn
Là trƣờng hợp của phần lớn nguyên tố mà điển hình là Mn, Si, Cr, Ni.
• Với lượng ít nguyên tố HK (khoảng vài %) chúng không làm thay đổi cấu
hình của giản đồ Fe - C, chúng hoà tan vào sắt tức Feα ở nhiệt độ thấp và Feγ ở nhiệt
độ cao.
Khi hoà tan vào Feα chúng làm xô lệch mạng do đó tăng độ cứng, độ bền và
thƣờng làm giảm độ dẻo, độ dai. Có hai nhóm khác nhau:
- Mn và Si làm tăng rất mạnh độ cứng (bền), giảm mạnh độ dẻo (dai), đặc
biệt khi có 2%Si hoặc 3,5%Mn thì Feα có độ dai rất thấp (≤ 500kJ) làm thép giòn
không sử dụng đƣợc, thƣờng Mn, Si giới hạn từ 1 - 2%.
- Ni, Cr (tới 4%) làm tăng độ cứng và tăng chút ít độ dai. HK hoá Cr, Ni là rất
tốt vì ngoài làm tăng độ thấm tôi, chúng còn nâng cao độ cứng, độ bền và vẫn duy trì
độ dẻo dai.
• Với lượng nhiều (> 10%) Cr, Ni, Mn chúng làm thay đổi hẳn cấu hình của
giản đồ pha Fe - C, đặc biệt rõ thay đổi các khu vực Feα và Feγ .
- Mn (cả Ni) mở rộng (nhiệt độ tồn tại) khu vực γ (thu hẹp khu vực α). Với 10 -
20%, austenit tồn tại cả ở nhiệt độ thƣờng, tức là khi nung nóng hay làm nguội không
có chuyển biến pha, thép đó gọi là thép austenit.
Vật liệu học Cơ khí
85
- Cr thu hẹp khu vực γ (mở rộng khu vực α). Với lƣợng Cr đủ lớn (khoảng
20%) khu vực γ không còn tồn tại, tổ chức ferit tồn tại cả ở nhiệt độ cao cho tới khi
chảy lỏng. Thép này cũng không có chuyển biến pha và gọi là thép ferit - thƣờng chỉ
gặp ở thép đặc biệt.
Chú ý: Các thép này không thể áp dụng hoá bền bằng tôi.
2) Tạo thành cacbit
Trừ các nguyên tố Si, Ni, Al, Cu, Co không tạo thành đƣợc cacbit (chỉ có thể
hoà tan vào sắt), các nguyên tố HK còn lại gồm Mn, Cr, Mo, W, Ti, Zr, Nb ngoài khả
năng hoà tan vào sắt còn có thể kết hợp với cacbon thành cacbit, trong đó:
Mn, và Cr là các nguyên tố tạo thành cacbit trung bình,
Mo và W là các nguyên tố tạo thành cacbit khá mạnh,
V là nguyên tố tạo thành cacbit mạnh, và
Ti, Zr, Nb là các nguyên tố tạo thành cacbit rất mạnh.
Khi đƣa vào thép, cacbon sẽ ưu tiên kết hợp với các nguyên tố mạnh trước.
Tuỳ theo nguyên tố HK (Me) đƣa vào và hàm lƣợng của nó, trong thép HK có các pha
cacbit sau:
- Xêmentit HK (Fe, Me)3C. Có ít (1 - 2%) các nguyên tố tạo cacbit trung bình
và khá mạnh là Mn, Cr, Mo, W chúng hoà tan thay thế vị trí các nguyên tử Fe trong
xêmentit HK (Fe, Me)3C. Loại này có tính ổn định cao, nhiệt độ tôi có tăng đôi chút
hơn xêmentit.
- Cacbit với kiểu mạng phức tạp. Khi HK hoá đơn giản (bằng một nguyên tố
HK) nhƣng với lƣợng lớn (>10%) Cr hoặc Mn, chúng tạo cacbit kiểu mạng phức tạp
nhƣ Cr7C3, Cr23C6, Mn3C. Có độ cứng , tính ổn định cao (hơn Xê một chút), nhiệt độ
tôi phải > 10000C.
- Cacbit kiểu Me6C. Trong đó Me là nguyên tố Cr, W, Mo và cả Fe. Loại này
khó hoà tan vào Feó và ổn định hơn loại trên, nhiệt độ tôi khoảng 1200 - 13000C (mục
thép gió).
- Cacbit kiểu mạng đơn giản MeC (Me2C). Là các cacbit VC, TiC, ZrC,
NbC, là pha xen kẽ với kiểu mạng đơn giản. Chúng có độ cứng cao nhƣng ít giòn,
nhiệt độ chảy rất cao (≈ 30000C) nên khó phân huỷ và hoà tan vào Feγ khi nung, chúng
không làm tăng độ thấm tôi, có tác dụng giữ cho hạt nhỏ và nâng cao tính chống mài
mòn.
Do các nhóm thép sử dụng các loại nguyên tố HK và lƣợng chứa khác nhau,
nên thƣờng mỗi nhóm chỉ gặp 1 - 2 loại cacbit kể trên, cụ thể:
+ xêmentit HK trong thép kết cấu.
+ cacbit kiểu mạng phức tạp trong thép không gỉ và bền nóng (nhóm thép đặc
biệt),
+ cacbit kiểu Me6C trong thép gió (nhóm thép dụng cụ),
+ cacbit kiểu mạng đơn giản MeC tạo thành với lƣợng ít ở các nhóm thép khác
nhau.
• Vai trò của cacbit HK - Giống Xê chúng làm tăng độ cứng, tính chống mài mòn song mạnh hơn.
- Do khó hoà tan vào Feγ khi nung nóng nên một mặt nâng cao nhiệt độ tôi, mặt
khác lại giữ đƣợc hạt nhỏ khi nung, giúp nâng cao độ dai và cơ tính nói chung.
- Khi ram cacbit HK tiết ra khỏi mactenxit và kết tụ ở nhiệt độ cao hơn so với
Xê trong thép C, nên giữ đƣợc độ cứng cao ở trạng thái tôi ở nhiệt độ > 2000C, đôi khi
tới 500 - 6000C, tức là có tính cứng hay bền nóng cao.
Vật liệu học Cơ khí
86
d. Ảnh hƣởng của nguyên tố HK đến quá trình nhiệt luyện
1) Chuyển biến khi nung nóng thép để tôi
Khi nung nóng để tôi có các chuyển biến: peclit → austenit, cacbit hoà tan
vào austenit, hạt austenit phát triển (nhƣ thép C với Xê), song có một số đặc trƣng:
- Sự hoà tan cabit HK khó hơn, đòi hỏi nhiệt độ tôi cao hơn và thời gian giữ
nhiệt dài hơn so với Xê trong thép C.
- Cacbit HK do hoà tan vào austenit, nằm ngoài biên giới hạt, nhƣ hàng rào giữ
cho hạt nhỏ. Vì vậy thép HK thƣờng giữ đƣợc hạt nhỏ hơn thép C khi nung nóng ở
cùng nhiệt độ.
2) Sự phân hoá đẳng nhiệt của austenit quá nguội và độ thấm tôi
Đây là tác dụng quan trọng và điển hình nhất, cần nắm vững và tận dụng.
• Sự phân hoá đẳng nhiệt của austenit quá nguội:
Khi hoà tan vào austenit, tất cả các nguyên tố HK (trừ Co) với các mức độ khác
nhau đều làm chậm tốc độ phân hoá đẳng nhiệt của austenit quá nguội tức làm
đường cong hình chữ “C” dịch sang phải do đó làm giảm tốc độ tới hạn Vt.h.
Khi nguyên tố HK không hoà tan vào austenit mà ở dạng cacbit không những
làm tăng mà còn làm giảm tính ổn định của austenit quá nguội, dẫn tới tăng Vt.h.
• Độ thấm tôi:
Do làm giảm Vt.h, các nguyên tố HK (trừ Co) khi hoà tan vào austenit đều làm
tăng độ thấm tôi, có Vt.h 2 của thép HK < Vt.h 1 của thép C, nhƣng độ thấm tôi của thép
HK δ2 > δ1 - độ thấm tôi của thép C. Nhờ đó mà trong thép HK có thể xảy ra các
trƣờng hợp:
- Vt.h bé đến mức nhỏ hơn cả Vnguội của lõi, nên sau khi tôi lõi cũng có tổ chức
mactenxit, đây là trƣờng hợp tôi thấu.
- Vnguội trong không khí cũng lớn hơn Vt.h, nên thƣờng hoá cũng đạt tổ chức
mactenxit, đó là hiện tƣợng tự tôi (với thép C chỉ đạt đƣợc xoocbit).
Do độ thấm tôi tăng lên sẽ có hai hiệu quả chính sau:
+ Hiệu quả hoá bền của tôi - ram tăng lên rõ rệt, đặc biệt khi tôi thấu sẽ đạt
tới cơ tính cao và đồng nhất trên toàn tiết diện, nâng mạnh sức chịu tải của chi tiết.
+ Khi tôi có thể dùng các môi trường làm nguội chậm mà vẫn đạt được
mactenxit như tôi trong dầu, trong muối nóng chảy (phân cấp hay đẳng nhiệt).
3) Chuyển biến mactenxit
Khi hoà tan vào austenit, các nguyên tố HK (trừ Co, Al, Si) đều hạ thấp nhiệt
độ chuyển biến austenit thành mactenxit, làm tăng lượng austenit dư sau khi tôi.
Do austenit dƣ tăng mạnh ở thép C cao, HK cao, nên độ cứng sau khi tôi có thể
giảm từ 1 - 10 đơn vị HRC so với mức cao nhất có thể đạt đƣợc. Khắc phục bằng gia
công lạnh hay ram nhiều lần ở nhiệt độ thích hợp để austenit dƣ → mactenxit.
e. Chuyển biến khi ram
Nói chung các nguyên tố HK hào tan trong mactenxit đều cản trở sự phân
hoá của pha này khi ram hay nói cụ thể hơn là làm tăng các nhiệt độ chuyển biến
khi ram. Nguyên nhân là do các nguyên tố HK cản trở sự khuếch tán của cacbon, đặc
biệt W, Mo, Cr có xu hƣớng giữ C lại trong mactenxit, duy trì độ cứng cao ở nhiệt độ
cao hơn. Nhờ đó dẫn đến:
- Nâng cao tính chịu nhiệt độ cao, tính bền nóng, tính cứng nóng.
- Khi ram ở nhiệt độ thích hợp làm austenit → mactenxit và cacbit tiết ra ở
dạng phân tán, nhỏ mịn làm tăng độ cứng - gọi là độ cứng thứ hai.
Vật liệu học Cơ khí
87
- Cùng ram hay cùng làm việc ở nhiệt độ, thép HK bao giờ cũng cứng, bền cao
hơn.
* Tóm tắt các tác dụng của thép HK: - Khi hoà tan vào dung dịch rắn:
+ ferit làm tăng xô lệch mạng gây hoá bền (C không có tác dụng này),
+ austenit làm tăng tính ổn định của austenit quá nguội, giảm Vt.h, tăng độ thấm
tôi, thép tôi ít bị biến dạng và gãy vỡ nhờ dùng dầu và các môi trƣờng nguội chậm
hơn.
- Khi tạo thành cacbit:
+ pha này cứng và chống mài mòn hơn Xê, khó hoà tan khi nung giữ cho hạt
nhỏ,
+ khó tiết ra khỏi mactenxit hơn nên có tính bền nóng và cứng nóng hơn,
+ khi ram đƣợc tiết ra dƣới dạng phân tử nhỏ mịn, phân tán gây hoá bền.
g. Phân loại thép HK
• Theo tổ chức cân bằng (ở trạng thái ủ)
- Thép trƣớc cùng tích: peclit + ferit tự do,
- Thép cùng tích: peclit,
- Thép sau cùng tích peclit + cacbit tự do,
- Thép lêđêburit (cacbit) có lêđêburit
Riêng trƣờng hợp thép đƣợc HK hoá cao chủ yếu bằng một trong hai nguyên tố
Cr, Mn hay Cr - Ni, sẽ có:
- Thép ferit: loại có Cr rất cao (>17%) và thƣờng rất ít C,
- Thép austenit: loại có Mn cao (>13%) và thƣờng có C cao
và loại có Cr (>18%) + Ni (>8%).
• Theo tổ chức thường hoá Theo tổ chức thƣờng hoá các mẫu nhỏ Φ25, theo lƣợng nguyên tố HK tăng lên
sẽ có các thép sau (H 5.2):
- thép họ peclit: loại HK thấp, đƣờng cong chữ ―C‖ sát trục tung, nguội trong
không khí đƣợc hỗn hợp ferit - xêmentit tức peclit, xoocbit, trôxtit.
- thép họ mactenxit: loại HK hoá trung bình (> 4 - 6%) và cao, đƣờng cong chữ
―C‖ dịch sang phải khá mạnh, nguội trong không khí cũng đƣợc mactenxit,
H 5.2. Tổ chức sau khi thƣờng hoá của các thép
với lƣợng HK tăng dần: a. peclit, b. mactenxit, c. austenit.
- thép họ austenit: loại có chứa Ni (> 8%) hoặc Mn (> 13%) cao, chúng mở
rộng khu vực γ và hạ đến điểm Ms (< 00C) nên làm nguội trong không khí (chỉ đến
thời gian
Nhiệ
t độ
Ms
thép họ peclit
Nhiệ
t độ
Ms
thép họ mactenxit
Nhiệ
t độ
Ms
thép họ austenit
thời gian thời gian
0C
0C
Vật liệu học Cơ khí
88
nhiệt độ thƣờng, cao hơn Ms) cũng không có chuyển biến gì, giữ nguyên tổ chức
austenit.
• Theo nguyên tố HK
- Thép HK thấp: có tổng lƣợng < 2,5% (thƣờng là thép họ peclit).
- Thép HK trung bình: có tổng lƣợng từ 2,5 - 10% ( thép họ từ peclit đến
mactenxit)
- Thép HK cao: có tổng lƣợng > 10% (thƣờng là họ mactenxit hay austenit).
• Theo công dụng
- Thép HK kết cấu,
- Thép HK dụng cụ,
- Thép HK đặc biệt.
Hai nhóm đầu cũng có trong thép cacbon, còn nhóm ba thì không có (nhóm này
thƣờng chứa tổng lƣợng nguyên tố HK rất cao > 20%).
h. Tiêu chuẩn thép HK
• Tiêu chuẩn Việt Nam. TCVN 1759 - 75 quy định:
- Số chỉ hàm lƣợng C trung bình theo phầnvạn, nếu ≥ 1,00% không cần biểu
thị.
- Các nguyên tố HK theo ký hiệu hoá học và ngay sau đó là hàm lƣợng theo
phần trăm trung bình (thƣờng đã quy tròn số nguyên), khi lƣợng chứa của nguyên tố
khoảng 1% thì không cần biểu thị (bằng số). VD:
+ Loại thép 40Cr có: 0,36 - 0,44%C và 0,80 - 1,00%Cr.
+ Loại thép 12CrNi3 có: 0,09 - 1,16%C; 0,60 - 0,90%Cr; 2,75 - 3,75%Ni,
+ Loại thép 140CrW5 hay đơn giản CrW5 có: 1,25 - 1,5%C; 0,40 - 0,70%Cr;
4,5 - 5,5%W.
+ Loại thép 90CrSi có: 0,85 - 0,95%C; 1,20 - 1,60%Si; 0,95 - 1,25%Cr.
• Tiêu chuẩn Nga. ГOCT ký hiệu thép HK theo:
- Số chỉ hàm lƣợng C trung bình theo phần vạn (nếu là thép kết cấu) và phần
nghìn (nếu là thép dụng cụ, loại có C cao), nếu ≥ 1,00% không cần biểu thị.
- Các nguyên tố HK theo chữ cái Nga (thƣờng là chữ đầu theo tên gọi, nếu
trùng phải lấy chữ khác) nhƣ sau:
+ Theo chữ cái đầu tiên có: X cho crôm, H cho niken, B cho vonfram, M cho
molipđen, T cho titan, K cho côban;
+ Theo chữ cái tiếp sau có: Г mangan, C cho silic, Φ cho vanađi, Д cho đồng,
Ю cho nhôm, P cho bo,
- Thành phần của từng nguyên tố đƣợc biểu thị phần trăm đặt ngay sau mỗi chữ
cái tƣơng ứng, khi lƣợng chứa < 1,5% thì không cần biểu thị.
- Các thép chuyên dùng nhƣ thép gió, ổ lăn, kỹ thuật điện, ... có quy ƣớc riêng.
Theo đó: 40Cr là 40X, 12CrNi3 là 12XH3, 140CrW5 hay CrW5 là XB5, nhƣng
90CrSi là 9XC.
• Tiêu chuẩn Hoa Kỳ
- Đối với thép HK kết cấu. Sử dụng AISI và SAE, chúng biểu thị giống nhau
bằng bốn số xxxx nên đƣợc viết là AISI/ ASE xxxx, trong đó hai số cuối biểu thị
lƣợng cacbon theo phần vạn trung bình. Một số quy ƣớc:
thép cacbon 10xx,
thép cacbon có mangan nâng cao 15xx,
thép dễ cắt (2 loại) 11xx, 12xx,
thép mangan 13xx,
Vật liệu học Cơ khí
89
thép niken (2loại) 23xx, 25xx,
thép niken - crôm (4 loại) 31xx, 32xx, 33xx, 34xx,
thép môlipđen (2loại) 40xx, 44xx,
thép crôm-môlipđen 41x,
thép niken-crôm-môlipđen (11 loại) 43xx, 43BVxx, 47xx, 81xx, 86xx,
87xx, 88xx, 93xx, 94xx,
97xx, 98xx,
thép niken-môlipđen (2loại) 46xx, 48xx,
thép crôm (2loại) 50xx, 51xx,
thép crôm với khoảng 1,00%C 50xxx, 51xxx, 52xxx,
thép crôm- vanađi 61xx,
thép vonfram- crôm 72xx,
thép silic-mangan 92xx,
thép bo xxBxx,
- Đối với thép dụng cụ. Sử dụng AISI với ký hiệu gồm một chữ cái chỉ nhóm
thép và số thứ tự. Sau đây các chữ cái (thƣờng lấy theo chữ cái đầu tiên chỉ nhóm
thép) đó:
W - thép tôi nƣớc (water),
O - thép tôi dầu (oil),
S - thép dụng cụ chịu va đập (shock),
T - thép gió vonfram (tungsten),
M - thép gió môlipđen-vonfram,
H - thép làm dụng cụ biến dạng nóng (hot),
C - thép làm dụng cụ biến dạng nguội (cold),
A - thép làm dụng cụ biến dạng nguội, tự tôi trong không khí (air).
5.2. Thép xây dựng (tự đọc- tự nghiên cứu)
Là nhóm thép đƣợc dùng ở trạng thái cung cấp không qua nhiệt luyện, chủ yếu
làm các kết cấu xây dựng.
5.2.1. Đặc điểm chung – phân loại
a. Đặc điểm chung
Về cơ tính: Ngoài yêu cầu độ bền, thép xây dựng phải có:
- Độ dẻo tốt và cao (δ ~ 15 - 35%) để phù hợp với đòi hỏi trong quá trình chế
tạo kết cấu các thanh, dầm thƣờng phải chịu uốn.
- Độ dai tốt (ak ~ 500 kJ/m2) để có thể chịu các tải trọng va đập do phƣơng tiên
giao thông hay gió, bão gây ra một cách đột ngột, ở các xứ lạnh phải quan tâm đến độ
dai va đập ở nhiệt độ âm do xu hƣớng biến giòn khi hạ thấp nhiệt độ.
Về tính công nghệ: Nổi bật là tính hàn cao và bảo đảm vì phần lớn các kết cấu
KL đƣợc ghép lại bằng cách hàn chảy.
Về thành phần hoá học: Hạn chế hàm lƣợng cacbon và nguyên tố HK để đảm
bảo tính hàn, thép phải có C ≤ 0,22% (nếu C > 25% tính hàn đã kém). Nếu tính cả các
nguyên tố khác để xác định tính hàn thƣờng dùng khái niệm cacbon đƣơng lƣợng Cđ.l
theo công thức:
Cđ.l = C + Mn/6 + (Cr + Mo + V)/5 + (Ni + Cu)/15
không đƣợc vƣợt quá 0,55%.
Vật liệu học Cơ khí
90
b. Phân loại
Theo thành phần hoá học hay độ bền, nó có hai phân nhóm chính: cacbon hay
thông dụng và HK thấp độ bền cao.
Theo công dụng có thể chia ra các phân nhóm: công dụng chung và công dụng
riêng nhƣ chuyên làm cốt bêtông, chuyên đóng tàu, làm cầu, ...
5.2.2. Thép thông dụng
a. Đặc điểm chung
Đó là thép cacbon (thép thƣờng) với chất lƣợng thƣờng, đƣợc sản xuất nhiều
nhất, thƣờng gặp nhất với độ bền bình thƣờng (ζ0,2 < 300 - 320 MPa), giá rẻ, ở dạng
các bán thành phẩm cán nóng khác nhau (ống, thanh, góc, hình, lá, tấm, băng, sợi dây,
...) thƣờng đƣợc dùng ở trạng thái cung cấp không qua nhiệt luyện - ta gọi là sắt.
b. Tiêu chuẩn Việt Nam Quy định các mác và yêu cầu kỹ thuật cho thép cacbon kết cấu thông thƣờng,
đƣợc chia thành ba nhóm A, B và C, trong đó phân nhóm A đƣợc sử dụng rất phổ
biến.
Phân nhóm A
Quy định các mác bằng CTxx, trong đó xx là số chỉ giới hạn bền tói thiểu
kG/mm2 gồm bảy mác từ CT31 đến CT61, nó chỉ bảo đảm về mặt cơ tính mà không
bảo đảm về thành phần hoá học. VD CT38 có ζb ≥ 38 kG/mm2 hay 380 MPa, các chỉ
tiêu khác nhƣ ζ0,2 , δ, ψ, ak phải tra bảng. Bảng 5.1. trình bày cơ tính của loại thép này.
Phân nhóm B
Chỉ quy định thành phần hoá học mà không quy định cơ tính, đƣợc ký hiệu nhƣ
phân nhóm trên nhƣng đằng trƣớc có chữ B, tức là BCTxx (nhƣ vậy xx không phải là
số chỉ ζb). Có mác từ BCT31 đến BCT61, muốn biết thêm thành phần hoá học phải tra
bảng.
Phân nhóm C
Quy định cả cơ tính lẫn thành phần hoá học, đƣợc ký hiệu nhƣ phân nhóm A
nhƣng đằng trƣớc có chữ C, tức CCTxx. Cơ tính và thành phần hoá học đƣợc tuân theo
các mác tƣơng ứng của các phân nhóm A và B. VD: CCT38 có cơ tính nhƣ CT38, còn
thành phần nhƣ BCT38.
Nếu phân nhóm A có chất lƣợng thƣờng thì phân nhóm B và C có chất lƣợng
nâng cao tuy chƣa đạt chất lƣợng tốt.
c. Tiêu chuẩn các nƣớc
- ГOCT 380: ký hiệu bằng CTx. Trong đó x là số thứ tự từ 0 - 6, có sự tƣơng
đƣơng về các yêu cầu kỹ thuật giữa nhóm thép này của TCVN và ГOCT: 31- 0, 33 - 1,
34 -2, 38 - 3, 42 - 4, 51 - 5, 61 – 6 (TCVN chỉ đổi cách đánh số từ thứ tự sang chỉ ζb
mà thôi).
- ГOCT cũng có phân nhóm thứ hai (nhóm Ь) với loạt mác ЬCTx (VD: ЬCT3
là BCT38 của TCVN) và nhóm thứ ba (B) với loạt mác BCTx (VD: BCT5 là CCT51
của TCVN).
- Hoa kỳ: thƣờng dùng các thép thông dụng theo ASTM với nhiều tiêu chuẩn
khác nhau (283, 284, 328, 529, 570, ...) với đặc điểm chung là chúng đều là loại đƣợc
quy định cả cơ tính và thành phần hoá học. Chúng đƣợc ký hiệu theo cấp (Grades) độ
bền, VD: ASTM 570 có Grades 30, 33, 36, 40, 45, 50 và 55, trong đó chỉ số ζ0,2 theo
ksi, nhƣ Grades 30 có ζ0,2 ≥ 30 ksi hay 205 MPa (tƣơng đƣơng CT34). Các tiêu chuẩn
khác đánh số theo Grades A, B, C ... theo trật tự độ bền tăng dần.
Vật liệu học Cơ khí
91
- Nhật Bản: JIS G3101 có các mác chỉ đƣợc bảo đảm cơ tính nhƣ phân nhóm A
của TCVN, gồm các mác SS 330, 400, 490 và 540, trong đó ζb tối thiểu theo MPa. JIS
3106 quy định các thép thông dụng chuyên để hàn đƣợc bảo đảm cơ tính lẫn thành
phần hoá học, có các mác SM 400, 490, 520, 570 (có thể có các đuôi: A, B, C, YA,
YB); với ζb tối thiểu theo MPA.
- EN: ký hiệu thép thông dụng bằng Fe với số tiếp theo chỉ ζb tối thiểu theo
MPa, VD Fe 360B, Fe 430C, Fe 510D1, ...
5.2.3. Thép hợp kim thấp độ bền cao HSLA
a. Đặc điểm chung
Nhóm này có tên (High Strength Low Alloy steel) viết tắt là HSLA có nhiều
tính năng cao hơn thép thông dụng đặc biệt độ bền cao hơn (ζ0,2 > 300 - 320 MPa),
trong khi các chỉ tiêu cơ tính khác vẫn đảm bảo yêu cầu của thép xây dựng.
- Độ bền đƣợc nâng cao bằng cách HK hoá thấp thép bằng nhiều nguyên tố hoà
tan vào ferit nhƣng ít làm hại tính hàn nhƣ Mn, Si, Cr, Cu và Ni, B, và N. Để duy trì
độ dẻo, độ dai có thể HK hoá thấp bằng các nguyên tố tạo cacbit mạnh nhƣ V, Nb để
giữ cho hạt nhỏ. Tính chống ăn mòn trong khí quyển tăng (gấp 2 - 4 lần), đặc biệt khi
thép chứa 0,20 - 0,30% Cu.
- Để giảm giá thành, tận dụng việc HK hoá tự nhiên (luyện từ vùng quặng giàu
nguyên tố HK) hay sử dụng lại phế liệu là thép HK và dùng các nguyên tố rẻ nhƣ Mn,
Si. Do vậy tổng lƣợng HK < 2,0 - 2,5%, trong đó tổng lƣợng Cu + Ni + V + Mo chỉ
khoảng 1,00%.
Hiệu quả sử dụng thép HSLA rất tốt. Chỉ nói về mặt tiết kiệm KL, khi thay thế
cho thép thông dụng: dùng HSLA có ζ 0,2 = 350 MPa tiết kiệm 15%KL; ζ 0,2 = 400
MPa tiết kiệm 25 - 30%; ζ 0,2 = 600 MPa tiết kiệm 50%.
Nhƣợc điểm là tính hàn có phần hơi kém hay nâng cao nhiệt độ giòn lạnh, dễ bị
phá huỷ ở nhiệt độ âm sâu.
b. Tiêu chuẩn Vịêt Nam
TCVN 3104-79 quy định các mác thép cho thép kết cấu HK thấp HSLA làm
hai nhóm.
- Dùng kết cấu KL nhƣ:
+ loại ~ 1%Mn (14 Mn, 15MnV, 19Mn),
+ loại ~ 2%Mn (09Mn2, 14Mn2, 18Mn2),
+ loại ~ 1%Mn + 0,6%Si (12MnSi, 16MnSi, 17MnSi),
+ loại ~ 1%Mn + 0,6%Si + 0,6%Cr (14CrMnSi),
+ loại ~ 1,50%Mn + 0,60 hay 1,00%Si (09Mn2Si, 10Mn2Si1),
+ loại ~ 0,80%Cr + 0,80%Si + 0,60% Ni + 0,40%Cu (10CrSiNiCu,
15CrSiNiCu)
- dùng làm cốt bêtông (trình bày ở phần sau).
5.2.4. Thép làm cốt bêtông
Là loại chuyên dùng làm cốt cho bêtông với mục đích tăng khả năng chịu kéo,
uốn và tải trọng động cho cấu kiện. TCVN 1651-85 chia thép này làm bốn cấp:
Cấp C I - chịu lực thấp nhất dùng thép tròn trơn vớimác CT38,
Cấp C II - dùng có đốt với mác CT51,
Cấp C III, C IV - là cấp chịu lực cao hơn dùng thép HSLA với các mác
35MnSi, 18Mn2Si, 25Mn2Si, 20CrMn2Zr của TCVN 3104-79.
Vật liệu học Cơ khí
92
Hoa Kỳ dùng theo ASTM:
Loại tròn trơn - ζ b ≥ 485 MPa, ζ 0,2 ≥ 385 MPa,
Loại có đốt - ζ b ≥ 550 MPa, ζ 0,2 ≥ 485 MPa,
tức là có độ bền cao hơn C I và C II của TCVN.
JIS 3112 có hai mác thép tròn trơn: SR 235 và SR 295, bốn mác thép có đốt SD
295, SD 345, SD 390, SD 490; trong đó ζ 0,2 tối thiểu theo MPa
5.2.5. Các loại thép khác
- Dây thép : qua nhiều lần kéo nguội làm hoá bền thép. Mọi loại dây thép đều
là thép cacbon, với lƣợng cacbon và mức độ bến dạng khác nhau dây có cơ tính khác
nhau.
- Đƣờng ray cho xe lửa đƣợc coi nhƣ là thép xây dựng nhƣng lại là thép khá
cứng, bền với chất lƣợng tốt.
5.3. Thép chế tạo máy
5.3.1. Các yêu cầu chung
a. Cơ tính
- Độ bền cao: phải coi trọng giới hạn chảy, vì các chi tiết máy ở dạng lắp ghép
không cho phép có biến dạng dẻo khi làm việc.
- Độ dai va đập: rất quan trọng với các chi tiết máy chịu tải trọng động do phải
tăng tải một cách đột ngột, bảo đảm không bị phá huỷ giòn, yêu cầu đặc biệt quan
trọng đối với các phƣơng tiện giao thông.
- Độ cứng bề mặt cao: để bảo đảm tính chống mài mòn khi làm việc bị ma sát
hay cọ sát. Rất nhiều chi tiết máy làm việc dƣới tải trọng thay đổi theo chu kỳ (trục,
bánh răng, ...) nên đòi hỏi giới hạn mỏi cao.
b. Tính công nghệ
- Biến dạng nóng (rèn) để tạo phôi, tạo ra hình dạng gần đúng với hình dạng,
kích thƣớc của chi tiết, giúp tạo ra tổ chức tốt hơn (làm nhỏ mịn hạt, tạo thớ phù hợp.
Cắt gọt để tạo ra hình dạng, kích thƣớc chính xác và độ bóng yêu cầu quy định.
Muốn vậy phải chọn đúng mác thép và chế độ nhiệt luyện thích hợp .
c. Tính kinh tế
Nói chung phải rẻ, nên thƣờng dùng thép C và thép HK thấp, trƣờng hợp thật
quan trọng mới dùng đến HK trung bình, không dùng HK hoá cao.
d. Thành phần hoá học
Do các yêu cầu trên nên thép phải có thành phần hoá học phù hợp.
1) Cacbon và thép C
Lƣợng C = 0,10 - 0,65%, tuỳ theo yêu cầu khác nhau lại chia ra ba nhóm nhỏ sau:
- Nhóm yêu cầu nặng về độ dẻo, độ dai: cacbon thấp 0,10 - 0,25%C, phải qua
tôi + ram thấp để đạt độ bền cao, qua thấm cacbon để có độ cứng bề mặt cao.
- Nhóm yêu cầu nặng về giới hạn chảy và độ dai: cacbon trung bình 0,30 -
0,50%C và tôi + ram cao. muốn có độ cứng bề mặt cao phải qua tôi bề mặt.
- Nhóm yêu cầu nặng về giới hạn đàn hồi: thành phần cacbon tƣơng đối cao
0,55 - 0,65% và tôi ram trung bình.
Vật liệu học Cơ khí
93
Nói chung thép C kết cấu chế tạo máy có tính công nghệ tốt và rẻ, chiếm tỷ lệ
tới 80 - 90% trong cơ khí, dùng để làm các chi tiết chịu tải trọng thấp hay trung
bình, có tiết diện nhỏ (< 20 mm), hình dạng đơn giản (để khi phải tôi trong nước
không bị nứt).
Nhƣợc điểm của thép C:
+ khi có tiết diện lớn (> 30 - 40mm) không thể đạt độ bền tốt nhƣ ở tiết diện
nhỏ,
+ không thể tạo chi tiết có hình dáng phức tạp (tiết diện thay đổi đột ngột),
+ tính chống ram kém, không duy trì đƣợc độ bền, độ cứng sau khi tôi khi bị
nung đến 2000C và cao hơn, nên nói chung không làm việc đƣợc ở nhiệt độ cao.
1) Thành phần HK và thép HK
Theo tác dụng và hàm lƣợng, các nguyên tố HK đƣợc chia thành hai nhóm:
• Nhóm các nguyên tố HK chính chiếm tỷ lệ chủ yếu, có tác dụng tăng độ bền
nhờ nâng cao độ thấm tôi, đó là Cr, Mn, Si và Ni (ngoài ra có B), đặc tính:
- rẻ, dễ kiếm (riêng Ni đắt song vẫn phải dùng khi thật cần), tổng lƣợng đƣa vào
thƣờng khoảng 1,0 - 3,0%,
- có tác dụng nâng cao độ thấm tôi.
Với một tổng lƣợng HK nhƣ nhau khi dùng nhiều nguyên tố HK có tác dụng
thấm tôi mạnh hơn là khi chỉ dùng một nguyên tố (HK hoá đơn giản). VD: không
dùng thép với 3%Cr vì cho độ thấm tôi (bền) kém hơn 1%Cr + 2%Ni hay1%Cr +
15Mn + 1%Si. Thƣờng gặp:
- khi tổng lƣợng HK ~ 1% dùng một nguyên tố, VD thép Cr,
- khi tổng lƣợng HK ~ 2% dùng hai nguyên tố, VD thép Cr - Ni,
- khi tổng lƣợng HK ~ 3% dùng hai hoặc ba nguyên tố, VD thép Cr - Mn - Si,
- khi tổng lƣợng HK ≥ 4% dùng hai, ba hoặc bốn nguyên tố.
• Nhóm các nguyên tố HK phụ đƣa vào với lƣợng rất ít, thƣờng < 0,1%, cao
nhất đến 0,2% để cải thiện nhƣợc điểm nào đó do nguyên tố chính đƣa vào, đó là Ti,
Zr, Nb, V và Mo.
- Ti, Zr, Nb, V giữ cho thép có hạt nhỏ khi nung, đặc biệt trong thép Cr - Mn
(Mn có khuynh hƣớng gây hạt lớn), thƣờng dùng khoảng 0,10%Ti.
- Mo (khoảng 0,20%) tránh đƣợc giòn ram, thƣờng đƣa vào thép Cr - Ni với độ
thấm tôi cao có lƣợng cacbon khoảng 0,20 - 0,40%. Nguyên tố W cũng có tác dụng
này nhƣng phải nhiều (khoảng 0,50%). Ngoài ra các loại thép này còn nâng cao độ
thấm tôi, nên thép Cr - Ni - Mo (hoặc W ) đƣợc coi là thép chế tạo máy tốt nhất.
* Tóm lại thép HK chế tạo máy có những đặc điểm sau:
- Có độ bền cao, thể hiện rất rõ khi tiết diện lớn nhờ tính thấm tôi cao, đặc biệt
khi tôi thấu sẽ đạt đƣợc cơ tính cao và đồng nhất trên toàn tiết diện.
- Do tôi dầu, thậm chí áp dụng tôi phân cấp nên có thể làm đƣợc các chi tiết có
hình dạng phức tạp mà không sợ nứt, biến dạng lớn.
- Tính chống ram tốt nên giữ đƣợc độ bền ở nhiệt độ cao, mặt khác thép HK
đƣợc ram ở nhiệt độ cao hơn nên ứng suất bên trong thấp hơn.
e. Quan hệ giữa tổng lƣợng HK và đƣờng kính tôi thấu
- Thép có độ thấm tôi thấp, chỉ tôi thấu tới đƣờng kính 15 mm, là loại không HK
hoá tức thép cacbon.
- Thép có độ thấm tôi trung bình, tôi thấu tới đƣờng kính 35 mm, là loại HK
hoá thấp và đơn giản nhƣ 1%Cr hoặc 2%Mn hoặc 1%Cr + 0,5%Si.
Vật liệu học Cơ khí
94
- Thép có độ thấm tôi tương đối cao, tôi thấu tới đƣờng kính 75 mm, là loại đƣợc
HK hoá thấp nhƣng phức tạp nhƣ Cr - Ni thƣờng, Cr - Mo, Cr - Mn - Si.
- Thép có độ thấm tôi cao, tôi thấu tới đƣờng kính 100 mm, là loại HK hoá phức
tạp nhƣ tới 5 ữ 6% nhƣ Cr - Ni cao hay Cr - Ni - Mo.
f. Các nhóm thép chế tạo máy
- Thép thấm C với thành phần C thấp (dẻo, dai), để đạt độ bền cao phải tôi +
ram thấp, muốn đạt độ cứng bề mặt cao phải qua thấm C.
- Thép hoá tốt có thành phần C trung bình (khá bền, dẻo, dai), để nâng cao cơ
tính hơn nữa phải tôi + ram, muốn đạt độ cứng bề mặt tốt cuối cùng phải qua tôi
bề mặt.
- Thép đàn hồi có thành phần C tƣơng đối cao (kém dẻo, dai nhƣng khá cứng,
rất đàn hồi), để đạt giới hạn đàn hồi cao phải tôi + ram trung bình.
5.3.2. Thép thấm cácbon
a. Đặc điểm về thàmh phần hoá học
Thép thấm C là loại thép có thành phần C thấp: 0,10 - 0,25% (có thể tới 0,3%)
để chế tạo các chi tiết chịu tải trọng tĩnh và va đập cao nhƣng bề mặt bị mài mòn
mạnh nhƣ bánh răng, cam, chốt, ... Thép phải qua thấm C (tôi + ram thấp sau khi
thấm).
Cacbon: Lƣợng C đƣợc quy định trong khoảng trên để đảm bảo độ dẻo, độ dai
cao của lõi ở cả trạng thái tôi + ram thấp để đạt độ bền cao nhất.
Các thép C có độ thấm tôi thấp, chỉ dùng cho chi tiết nhỏ (Ф < 10 - 20) và hình
dạng đơn giản (vì phải tôi nƣớc), chỉ chịu mài mòn bình thƣờng. Do phải chịu lâu ở
nhiệt độ cao khi thấm C, nên thép để thấm C phải là loại khử ôxy triệt để (thép lặng),
tốt nhất là loại hạt nhỏ để hạt không bị to, làm thép giòn.
Hợp kim: Thép HK có độ thấm tôi cao, dùng cho chi tiết lớn (Ф > 30 - 50),
hình dạng phức tạp và chịu mài mòn cao. Các nguyên tố HK dùng cho thép thấm C
phải đảm bảo: làm tăng tính thấm tôi để nâng cao độ bền và thúc đẩy quá trình thấm C.
Nguyên tố HK cơ bản có mặt trong mọi thép HK thấm C là Cr, có thể riêng rẽ
hay kết hợp với Ni, Mn.
Ƣu điểm của thép HK thấm C so với thép C là:
- độ bền cao do độ thấm tôi cao (tiết diện chi tiết càng lớn thể hiện càng rõ),
- tính chống mài mòn cao do sau khi thấm C tạo nên cacbit HK ổn định hơn,
phân tán hơn và cứng hơn,
- duy trì độ bền, tính chống mài mòn ở nhiệt độ cao hơn 2000C,
- ít biến dạng, nứt khi tôi do đƣợc làm nguội trong dầu, nên làm đƣợc các chi
tiết có hình dạng phức tạp,
- rút ngắn thời gian thấm do có thể nâng cao nhiệt độ thấm.
b. Thép cacbon
TCVN: C10, C15, C20, C25 và đôi khi cả CCT38. Tƣơng ứng với ГOCT là
10, 15, 20, 25, BCT3; SAE/AISI là 1010, 1015, 1020, 1025; JIS là S10C, S15C, S20C,
S25C.
Đặc điểm:
- sau khi thấm C đạt đƣợc yêu cầu thấp kể trên ở tiết diện nhỏ: độ cứng bề mặt
60 - 62 HRC, chống mài mòn tƣơng đối tốt, lõi 30 - 40 HRC, độ dai , độ bền tốt, ζb ~
500 - 600 MPa,
- không thể làm đƣợc các chi tiết phức tạp và lớn do phải tôi nƣớc, độ thấm tôi thấp,
Vật liệu học Cơ khí
95
- khi thấm không thể nâng cao quá 9000C, tốc độ thấm kéo dài, hạt vẫn bị to.
Công dụng: làm các chi tiết không quan trọng nhƣ một số phụ tùng xe đạp, xe
cải tiến (trục, côn, bi), chi tiết dù nhỏ nhƣng hình dạng phức tạp cũng không thể làm
bằng thép C.
c. Thép crôm
Nguyên tố Cr tƣơng đối rẻ, nó không những nâng cao độ thấm tôi mà còn xúc
tiến quá trình thấm C, do vậy đƣợc dùng trong mọi thép HK thấm C.
Thép Cr đơn giản có khoảng 1% Cr, đƣợc dùng phổ biến, thƣờng dùng các ký
hiệu theo TCVN 1659-75: 15Cr, 29Cr, 15CrV, 20CrV (tƣơng ứngvới ГOCT là 15X,
20X, 15XêФ, 20XêФ; SAE/AISI là 5015, 5115, 5120; JIS là SCr415, SCr420).
Đặc điểm (so với thép thƣờng):
- sau khi thấm C cũng đạt độ cứng 60 - 62 HRC song có tính chống mài mòn
cao hơn,
- do nâng cao chút ít độ thấm tôi và dùng môi trƣờng tôi dầu nên có thể làm
đƣợc chi tiết có hình dạng tƣơng đối phức tạp,
- độ bền cao hơn đôi chút, ζb ~ 700 - 800 MPa,
- nhiệt độ thấm C khoảng 900 - 9200C, tốc độ thấm nhanh hơn, độ hạt bình
thƣờng, sau thấm không cần thƣờng hoá, vẫn áp dụng cách tôi nhƣ thép C. Ngoài ra
thép này còn có khuynh hƣớng quá bão hoà C tạo nên lƣới cacbit gây ra giòn (dễ xảy
ra khi thấm).
Công dụng: làm các chi tiết loại nhỏ (Φ 20 - 40), có hình dạng tƣơng đối phức
tạp nhƣ bánh răng, trục bậc, chốt với đòi hỏi tính chống mài mòn tƣơng đối cao.
d. Thép Cr - Ni và Cr-Ni-Mo
Thép Cr - Ni: Có đặc trưng bền và dai nên được dùng cho các chi tiết quan
trọng, cần độ tin cậy cao như trong ôtô, máy bay ...
- Thép Cr - Ni thường
Là loại thép HK thấp, trong đó 0,50 - 1,00% Cr còn Ni > 1%, cải thiện đáng kể
độ thấm tôi, tôi rất dễ trong dầu. Tuy nhiên nó không có hiệu quả kinh tế cao nên hầu
nhƣ không đƣợc dùng ở các nƣớc phƣơng Tây. Hiện còn đƣợc dùng ở Nga là 20XH,
làm các chi tiết có hình dạng phức tạp với kích thƣớc trung bình (50 - 70 mm), chịu tải
trọng va đập cao nhƣ các bánh răng ôtô tải nhẹ và du lịch.
- Thép Cr - Ni cao
Thép đƣợc dùng làm các chi tiết thấm C rất quan trọng: chịu tải nặng và bị mài
mòn mạnh, hình dáng lớn và phức tạp, yêu cầu độ tin cậy cao nhƣ các chi tiết máy bay,
ôtô mà các hƣ hỏng có thể gây tai họa cho ngƣời.
Điển hình là 12XH3A và 20X2H4A của ΓOCT (SNC415 và SNC815 của JIS)
có thể đạt đƣợc tổng hợp cơ tính cao tới ζb ~ 1000 - 1200 MPa, ak = 900 - 1000kJ/m2.
- Thép Cr - Ni - Mo
Chủ yếu là nhóm thép Cr - Ni cao nhƣng có thêm 0,10 - 0,40%Mo với tác
dụng nâng cao hơn nữa độ thấm tôi (không có tác dụng chống giòn ram do chỉ phải
ram thấp), đƣợc coi là thép thấm C tốt nhất, dùng vào các mục đích quan trọng nhất
và cho tiết diện lớn nhất.
Điển hình là: 20XH2M, 18X2H4MA của ГOCT (SNCM415, SNCM815 của
JIS, 4320, 4720, 8115, 8615, 8822, 9310, 94B17 của AISI/SAE). Các mác này giống
nhƣ các mác Cr - Ni cùng loại song có tính thấm tôi cao hơn (VD SNCM 415 có tính
thấm tôi > SNC415, còn cách nhiệt luyện giống nhƣ SNC415).
e. Thép Cr-Mn-Ti
Vật liệu học Cơ khí
96
Nhóm này có các chỉ tiêu kinh tế - kỹ thuật cao đƣợc dùng rất rộng rãi ở Nga
và ở nƣớc ta trong chế tạo bánh răng ôtô tải nhẹ và trung bình.
Về mặt kinh tế: tƣơng đối rẻ vì HK hoá thấp chủ yếu bằng các nguyên tố rẻ
(Mn) và không đắt (Cr), không phải dùng Ni đắt.
Về độ bền: đối với các chi tiết trung bình (< 50mm) nó có độ bền tƣơng đƣơng
nhƣ thép Cr-Ni do có thể tôi thấu (ζb = 1100 -1150 MPa), tuy độ dẻo, độ dai có kém
hơn đôi chút (ak = 600 - 900kJ/m2).
ГOCT quy định hai mác thép làm bánh răng rất phổ biến là 18XГCT, 25XГM.
Mác đầu dùng trong trƣờng hợp thấm C, mác sau dùng thấm C - N ở thể khí với nhiệt
độ 8500C, thời gian thấm vẫn rút ngắn, tôi trực tiếp + ram thấp, độ biến dạng đạt giá trị
nhỏ nhất.
5.3.3. Thép hoá tốt
Thành phần C trung bình (0,30 - 0,50%C), để chế tạo các chi tiết máy chịu tải
trọng tĩnh và va đập tương đối cao mà bề mặt có thể bị mài mòn nhƣ trục, bánh răng,
chốt ..., để đạt cơ tính tổng hợp cao nhất thép phải qua nhiệt luyện hoá tốt (tôi + ram
cao).
a. Đặc điểm về thành phần hoá học
- Cacbon: Với lƣợng C = (0,30 - 0,50%C) sẽ bảo đảm sự kết hợp tốt nhất các
chỉ tiêu cơ tính (cơ tính tổng hợp): độ bền, độ dẻo, độ dai sau khi tôi + ram cao và độ
cứng, tính chống mài mòn tƣơng đối cao sau khi tôi bề mặt. Nếu dùng nhiều C cơ tính
tổng hợp thấp tuy có độ cứng, tính chống mài mòn cao hơn, thƣờng dùng phổ biến
(0,35 - 0,45%C).
- Hợp kim: Thép đƣợc HK hoá thích hợp để đạt tới độ thấm tôi mong muốn, do
đó tiết diện càng lớn lƣợng HK đƣa vào càng phải cao.
Nguyên tố HK chính: Cr, Mn với lƣợng chứa 1 - 2%, Ni 1 - 4% nhƣ nhóm thép
C, ngoài ra còn cho phép dùng Si (< 1%). Nguyên tố HK phụ thƣờng dùng là Mo, W,
có tác dụng tăng độ thấm tôi, song chủ yếu là khắc phục giòn ram khi ram cao tiết diện
lớn.
b. Đặc điểm về nhiệt luyện
Nhiệt luyện thực hiện hai bƣớc:
Bước 1: Tạo cho lõi có cơ tính tổng hợp cao để chịu đƣợc tải trọng tĩnh và va
đập bằng cách tôi + ram cao để đạt tổ chức xoocbit ram với 240 - 280 HB (25 - 30
HRC).
Bước 2: Tạo cho bề mặt độ cứng và tính chống mài mòn. Sau khi gia công tinh,
chi tiết thành phẩm đƣợc qua tôi bề mặt và ram thấp. Với lƣợng C nhƣ trên sau tôi bề
mặt dễ dàng đạt độ cứng 52 - 58 HRC, cùng với độ cứng lõi 25 - 30 HRC đạt yêu cầu
đề ra.
Riêng với thép có 0,30 - 0,35%C tôi bề mặt không đạt độ cứng 50 HRC nên
phải thay bằng thấm C - N nhiệt độ thấp (550 - 5600C) tức không vƣợt quá nhiệt độ
ram cao để không làm hỏng tổ chức xoobit ram của lõi với cơ tính tổng hợp cao.
c. Thép Cacbon
Là các mác thép C30, C35, C40, C45, C50 và C40Mn song thƣờng dùng là
hai mác giữa (tƣơng ứng với các mác 40, 45, 40Γ, 58 của ГOCT; 1040, 1045 của
AISI/SAE; S45C của JIS). Thƣờng dùng làm các chi tiết máy nhỏ (Φ20 - Φ30), hình
dạng đơn giản nhƣ các trục, chốt phẳng, thành truyền lực. Chúng đạt yêu cầu đề ra
nhƣng mức thấp ζb = 750 - 850 MPa.
Vật liệu học Cơ khí
97
d. Thép crôm
Với 0,50 hay 1,00%Cr, chủ yếu để cải thiện tính tôi (tôi trong dầu) và nâng cao
một phần độ thấm tôi. Dùng làm các chi tiết máy nhỏ (Φ20 - Φ40) nhƣng có hình dạng
tƣơng đối phức tạp nhƣ trục bậc, bánh răng. Thƣờng dùng 40X, 40XΦA của ΓOCT
(tƣơng đƣơng 50B40, 5140 của AISI/SAE, SCr440 của JIS), trong đó mác 40 đƣợc
quen dùng ở nƣớc ta.
e. Thép Cr-Mo
Đƣa thêm Cr kể trên khoảng 0,25%Mo sẽ cải thiện thêm độ thấm tôi và chống
đƣợc giòn ram, dùng làm các chi tiết máy trung bình (Φ >50mm) hình dạng tƣơng đối
phức tạp nhƣ bánh răng. Thƣờng dùng 38XMA của ΓOCT (4140 của AISI/SAE,
SCM440 của JIS).
f. Thép Cr-Mn và Cr-Mn-Si
Thép có chứa 1%Cr + 1%Mn hay 1%cr + 1%Mn + 1%Si là loại HK hoá phức
tạp nên có độ thấm tôi cao, dùng làm chi tiết khá lớn (Φ5 - 60). Do HK hoá cả Mn lẫn
Si nên cứng và giòn hơn các loại thép HK khác, ít dùng phổ biến ở nƣớc ta. Nga có
dùng thép này với mác 40XΓ, 30XΓC; hoa Kỳ và Nhật không dùng.
g. Thép Cr-Ni và Cr-Ni-Mo
- Thép Cr - Ni thường
Thép chứa khoảng 1%Cr + 1%Ni, do Ni thấp nên chƣa có độ thấm tôi cao, chỉ
đƣợc làm các chi tiết với tiết diện 50 - 60mm với ζb ~ 700 MPa, ak ~ 700kJ/m2. Nhờ
tính tôi tốt nên thép này đƣợc làm các chi tiết có hình dạng khá phức tạp nhƣ chi tiết
truyền lực hay hệ thống lái trong ôtô, ГOCT có mác điển hình là 40XH (Hoa Kỳ và
Nhật không có loại thép này).
- Thép Cr - Ni cao Thƣờng chứa khoảng 1 - 2%Cr + 3 - 4%Ni (với Ni/Cr = 3 - 4) thuộc nhóm thép
HK trung bình với độ thấm tôi cao, tôi thấu với tiết diện trên 100mm (thực tế là bất
kỳ). Nhờ vậy thép có cơ tính tổng hợp cao: ζb = 1100 MPa, ζ0,2 = 1000 MPa, ak =
800kJ/m2 . ГOCT dùng điển hình là 30XH3A (tƣơng đƣơng với SNC631 và SNC836
của JIS, Hoa Kỳ không có thép này). Thép này cũng có nhƣợc điểm là bị giòn ram và
tính gia công cắt kém.
- Thép Cr - Ni cao với Mo
Là loại thép hoá tốt chế tạo máy tốt nhất vì chỉ có thêm lƣợng nhỏ (0,15 -
0.40%) Mo không những tăng độ thấm tôi, làm các chi tiết với hình dạng phức tạp, tiết
diện lớn (≥ 100mm) mà loại trừ giòn ram (làm nguội nhanh trong dầu, nƣớc sau khi
ram không đủ nhanh để làm mất giòn ram). Thép thuộc nhóm mactenxit, đƣợc coi tôi
thấu với tiết diện bất kỳ. Thép có cơ tính tổng hợp cao nhất: ζb = 1200 MPa, ζ0,2 =
1100 MPa, ak = 800kJ/m2.
Nhóm thép này đƣợc dùng ở mọi nƣớc: ГOCT có 38X2H2MA, 38XH3MФA
(ứng với 4340 của AISI/SAE; SNCM439 của JIS). Thép vẫn còn nhƣợc điểm là tính
gia công cắt kém.
h. Thép dùng để thấm nitơ
Thép thấm N phải là thép HK đặc biệt trong đó có Cr (~ 1,6%), Mo (~ 0,30%),
Al (~ 1,00%) tạo nên nitrit cứng, phân tán và ổn định hơn nitrit sắt. Lƣợng C khoảng
0,40% nên đƣợc nhiệt luyện hoá tốt để tạo cơ tính tổng hợp cao cho lõi trƣớc khi thấm
nitơ nâng cao độ cứng bề mặt. Cần chú ý là nhiệt độ thấm N bao giờ cũng phải thấp
hơn nhiệt độ ram cao.
Vật liệu học Cơ khí
98
ГOCT dùng mác 38X2MЮA (tƣơng đƣơng với 7140 của SAE và SACM645
của JIS). Chế độ nhiệt luyện hoá tốt của các mác thép này gồm tôi ở 930 - 9500C trong
dầu, ram 640 ữ 6800C, cơ tính đạt ζb = 1030 MPa, ζ0,2 = 880 MPa, ak = 600kJ/m
2.
Thấm N ở 520 - 5400C đạt độ cứng 850 - 1050 HV (~ 63 - 72 HRC).
5.3.4. Thép đàn hồi (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Điều kiện làm việc
Đặc điểm làm việc của các chi tiết đàn hồi là chịu tải trọng tĩnh và va đập cao
mà không cho phép bị biến dạng dẻo. Thép phải đạt các yêu cầu sau:
- Giới hạn đàn hồi cao là khả năng chống biến dạng dẻo cao (giới hạn bền
không có nghĩa vì không cho phép bị biến dạng dẻo), tỷ lệ ζđh / ζb càng gần tới1 càng
tốt, thƣờng đạt trong giới hạn 0,85 - 0,95.
- Độ cứng khá cao trong khoảng 35 - 45 HRC là thích hợp độ dẻo, độ dai thấp
không để xảy ra biến dạng dƣ trong quá trình làm việc, song không quá thấp dễ bị phá
huỷ giòn.
- Giới hạn mỏi cao để thích ứng với điều kiện tải trọng thay đổi theo chu kỳ.
b. Đặc điểm về thành phần hoá học và nhiệt luyện
• Thành phần hoá học
- Lƣợng C thích hợp khoảng 0,55 - 0,70%, tốt nhất 0,55 - 0,65%, khi lƣợng
nguyên tố HK tăng lên thành phần C có thể giảm đôi chút.
- Các nguyên tố HK đƣa vào phải đạt các yêu cầu sau:
+ Nâng cao giới hạn đàn hồi và độ cứng - dùng Mn, Si là tốt nhất.
+ Nâng cao độ thấm tôi để bảo đảm giới hạn đàn hồi cao và đồng nhất trên tiết
diện - dùng Cr, Ni (Mn, Si cũng có tác dụng).
Trong thép thƣờng dùng: 1%Mn, 2%Si, 2% (Cr + Ni) vì tiết diện của chúng
không lớn, nếu quá mức đặc biệt là Mn, Si thép sẽ quá cứng và giòn.
• Đặc điểm về nhiệt luyện
Tôi + ram trung bình để có tổ chức trôxtit ram, đạt giới hạn đàn hồi cao nhất với
tỷ lệ
ζđh / ζb ≈ 0,90. Cần phải chú ý tới chất lƣợng bề mặt:
- Chống thoát C. Khi thành phần C bề mặt thấp hơn giới hạn quy định có thể
tích riêng nhỏ hơn, chịu ứng suất kéo và do đó dễ phát sinh vết nứt mỏi.
- Tạo nên ứng suất nén trên bề mặt. Biện pháp có hiệu quả hơn là phun bi, lăn
ép, thậm chí cán, kéo nguội sau khi nhiệt luyện tôi + ram trung bình, nhờ đó tuổi bền
tăng 50 - 100%.
- Nâng cao độ nhẵn bề mặt. Loại bỏ các vết xƣớc là mầm mống của nứt mỏi,
muốn vậy phải qua cán, kéo tinh, thậm chí qua mài.
c. Các mác thép và đặc điểm
Theo TCVN 1767 - 75:
• Thép thƣờng và thép mangan
Thép thƣờng có tính đàn hồi tốt là loại thép C: C65, C70 và cả CD80, CD100.
Thép với khoảng 1%Mn với mác 65Mn cũng đƣợc dùng rộng rãi. Có đặc điểm:
- Giới hạn đàn hồi thấp ζđh ≤ 800MPa do hầu nhƣ không đƣợc HK hoá (vì
trong thép C cũng có thể có 0,80%Mn).
- Độ thấm tôi thấp, chỉ tôi thấu tới Ф15. Dạng phổ biến nhất là dây (Ф 0,15 - Ф
8) đƣợc cung cấp ở trạng thái tôi chì rồi sau đó kéo nguội với tốc độ biến dạng < 70%,
giới hạn đàn hồi sẽ tăng mạnh. Nhƣ vậy dây đã có tính đàn hồi cao, nên để làm lò xo
Vật liệu học Cơ khí
99
chỉ cần qua quấn nguội tạo hình rồi ủ thấp (200 - 3000C) để khử bỏ ứng suất bên trong
vừa tạo thành là đủ.
• Thép Si và các thép HK khác
Là nhóm có giới hạn đàn hồi cao đƣợc dùng vào các mục đích quan trọng hơn.
Mác thép Si là 60Si2 đƣợc dùng với 2%Si là mác phổ biến với các đặc điểm:
- Giới hạn đàn hồi cao, ζđh ≥ 1000MPa với giá thành tƣơng đối rẻ.
- Độ thấm tôi tốt hơn (tôi trong dầu với tiết diện dày (20 - 30mm).
- Dễ thoát C khi nung nóng để tôi, vì vậy phải chú ý bảo vệ bề mặt khi nhiệt
luyện.
Để khắc phục nhƣợc điểm trên và nâng cao độ thấm tôi, tiến hành HK hoá thêm
bằng Cr, Mn, Ni, và V với các mác 50CrMn, 60Si2CrVA, 60Si2Ni2A 60Si2 đƣợc
dùng chủ yếu làm lòxo trong toa xe, nhíp ôtô, trục mềm. Chúng thƣờng đƣợc cung cấp
dƣới dạng bán thành phẩm (dây > Ф 6, thanh, băng) chƣa qua nhiệt luyện. Sau khi tạo
hình (quấn, dập, uốn) ở trạng thái nóng tiến hành tôi + ram trung bình để tạo tính đàn
hồi cao.
ГOCT có các mác tƣơng tự 65, 70, Y8, Y10, 60C2, 65Г, 60C2, 50XГ,
60C2XФA, 60C2H2A, ...
AISI / SAE không có ký hiệu riêng, các mác có thành phần C trong giới hạn quy
định đều là thép đàn hồi nhƣ: AISI / SAE 1065, AISI / SAE 1070, AISI / SAE 1566,
SAE 9255, AISI / SAE 4161, AISI / SAE 50B60, AISI / SAE 5160 và 51B60, AISI /
SAE 8655, ... JIS ký hiệu bằng SUP với số thứ tự tiếp theo, có SUP3 (thép C), SUP6 và
SUP7 (thép Si), SUP9 và SUP9A (thép Cr-Mn), ngoài ra còn SUP10, SUP11A,
SUP12 và SUP13.
5.3.5. Các thép kết cấu có công dụng riêng (tự đọc- tự nghiên cứu)
Nhóm thép này dùng rộng rãi trong chế tạo máy, dùng vào các mục đích chuyên
dùng.
a. Thép lá để dập nguội.
Thép để dập nguội phải đƣợc cung cấp ở dạng lá mỏng hoặc tấm với yêu cầu cơ
tính chủ yếu là phải có tính dẻo cao. Do vậy thép phải có thành phần hoá học và tổ
chức tế vi nhƣ sau:
- Lƣợng C thấp ≤ 0,20% (thƣờng dùng ≤ 0,10%) với tổ chức chủ yếu là ferit (có
thể có không đáng kể peclit).
- Lƣợng Si rất thấp (≤ 0,05 - 0,07%. là thép sôi), vì trong thép nguyên tố này chỉ
hoà tan vào ferit, làm tăng mạnh độ cứng, giòn.
- Hạt nhỏ đều.
Với các mác: C5s, C8s (phổ biến nhất), C10s, C15s.
b. Thép dễ cắt
• Khái niệm về tính dễ cắt
Khả năng gia công cắt bằng dao cắt (gọi tắt là tính dễ cắt) đƣợc xác định bằng
nhiều yếu tố gồm: tốc độ cắt cho phép, lực cắt, độ bóng bề mặt, tuổi bền của dao.
Về bản chất của thép, tính gia công cắt phụ thuộc vào các yếu tố;
- Độ cứng và độ bền. Nếu độ cứng, độ bền càng cao, tính gia công cắt càng kém
vì lực và công để tách phoi càng lớn, dao càng nhanh mòn. Tuy nhiên độ cứng quá
thấp (độ dẻo sẽ cao) cũng không tốt vì phoi dẻo, khó gãy, quấn lấy dao, làm bề mặt sần
sùi.
Vật liệu học Cơ khí
100
- Tính dẫn nhiệt. Khi cắt sinh nhiệt do ma sát ở lƣỡi dao làm nóng (ram), giảm
độ cứng, làm dao cắt mất khả năng cắt. Nếu phôi có tính dẫn nhiệt kém, nhiệt sẽ tập
trung ở vùng lƣỡi cắt, mau chóng làm giảm độ cứng, gây ―cùn‖ dao. Thép C có tính
dẫn nhiệt cao hơn thép HK.
Thành phần hoá học và tổ chức tế vi
Lƣợng C trong giới hạn 0,10 - 0,40% để bảo đảm độ cứng thấp vừa phải với tổ
chức phần lớn là ferit và một phần peclit. Đặc điểm quan trọng về tổ chức của thép dễ
cắt là tạo ra các pha có tính giòn nhất định để phoi dễ gãy và cũng nhờ đó bề mặt nhẵn
bóng hơn, nên nó có thêm các thành phần sau:
- P và S cao hơn mức bình thƣờng: P = 0,08 - 0,15%, S = 0,15 - 0,35%. Để
tránh ảnh hƣởng của S, lƣợng Mn phải ở giới hạn trên, 0,80 - 1,00%.
- Có thêm Pb = 0,15 - 0,30%, là loại thép dễ cắt tốt nhất.
• Các mác thép và công dụng
TCVN chƣa quy định các mác thép dễ cắt, song có quy định bằng ký hiệu xx5,
trong đó xx là số chỉ phần vạn C trung bình, S chỉ là thép chứa S và P cao (VD, 12S).
ГOCT ký hiệu bằng chữ A hay AC, số tiếp theo chỉ phần vạn C trung bình, có
các mác:
- loại thƣờng chứa P, S nhƣ A12, A20, A30 và AC40,
- loại đặc biệt chứa P, S và Pb nhƣ AC11, AC12HX, AC40, AC20X ГHM.
AISI/ASE ký hiệu với thép chứa P, S bằng 11xx hay 12xx, trong đó xx là sỗ
chỉ lƣợng C trung bình theo phấn vạn, Vd 1110, 1118, 1140, 1151, 1212, 1214; nếu có
thêm Pb thì bằng 12Lxx, VD 12l14 (có thành phần nhƣ 1214 chỉ khác thêm Pb).
JIS ký hiệu bằng SUMxx, trong đó xx là số thứ tự (11, 12, 21, 22, 23, 25, 31,
32, 41, 42, 43) và một mác chứa P, S và Pb là SUM24L
Công dụng: dùng làm các chi tiết không quan trọng nhƣng phải qua cắt gọt và
yêu cầu bề mặt gia công phải nhẵn, chúng đƣợc gia công trên các máy cắt tự động
chuyên dùng với năng suất rất cao (2 - 4 lần hay hơn so với thép C cùng loại).
c. Thép ổ lăn
Là loại thép HK thấp với chất lƣợng rất cao chuyên dùng.
• Điều kiện làm việc và yêu cầu
Các bề mặt làm việc của ổ lăn (gồm các vòng, bi, đũa) chịu ứng suất tiếp xúc
cao với số lƣợng chu trình rất lớn, do trƣợt lăn với nhau nên ở từng thời điểm chúng bị
mài mòn. Do vậy nó phải đạt các yêu cầu sau:
- Độ cứng và tính chống mài mòn cao (≥ 64 HRC, cao hơn cả bề mặt thấm C).
- Cơ tính phải thật đồng nhất, tức tuyệt đối không có điểm mềm, để tránh mài
mòn điểm, gây nên rỗ và phải tôi thấu.
- Độ bền mỏi tiếp xúc cao.
• Đặc điểm về thành phần hoá học và nhiệt luyện
Về thành phần hoá học:
- Để đảm bảo độ cứng và tính chống mài mòn cao thép phải có thành phần C
cao tới 1% và qua tôi + ram thấp.
- Để đạt cơ tính đồng nhất (tôi thấu) thép phải đƣợc HK hoá thích hợp để bảo
đảm tôi thấu trong dầu. Tuỳ theo kích thƣớc của tiết diện chi tiết (bi, đũa, vòng ...) mà
lƣợng Cr có 0,50 - 1,50%, đôi khi có thêm cả Mn, Si (mỗi nguyên tố 1%).
- Để tránh điểm mềm và nâng cao độ bền mỏi tiếp xúc, thép phải chứa ít nhất
các tạp chất phi KL nhƣ P, S, khí ... vì chúng tạo nên các pha mềm (FeS, MnS) hoặc
các phần tử giòn (P thiên tích, ôxyt, nirit ...) dễ bị phá huỷ giòn, gây rỗ và là nơi tập
Vật liệu học Cơ khí
101
trung ứng suất làm giảm độ bền mỏi. Do vậy thép tuy thuộc HK hoá thấp nhƣng có
chất lƣợng đặc biệt cao: P ≤ 0,02%, S ≤ 0,02%, không chứa khí.
- Do có nhiều C nên thép có cacbit dƣ. Để có tính chống mài mòn cao nhất,
thép phải đƣợc biến dạng nóng sao cho các cacbit đó trở nên nhỏ mịn và phân bố đều.
Về nhiệt luyện:
- Phôi thép phải đƣợc ủ không hoàn toàn (cầu hoá) vì: ở trạng thái ủ thép ổ lăn
có tổ chức peclit hạt và cacbit dƣ nhỏ mịn với độ cứng 187 - 205 HB, đảm bảo tính gia
công cắt tốt.
- Để đạt độ cứng cao, chi tiết phải qua nhiệt luyện tôi + ram thấp (tôi trong dầu
ở 850 - 8600C, ram 150 - 180
0C).
• Các mác thép và công dụng
- TCVN chƣa có các mác thép này, song đã quy định cách ký hiệu, có thêm hai
chữ OL và tiếp theo nhƣ bình thƣờng, VD OL100Cr1,5 là loại có 1,00%C, 1,5%Cr.
- ГOCT ký hiệu bắt đầu bằng hai chữ ЩX và số tiếp theo chỉ lƣợng Cr trung
bình theo phần nghìn, thƣờng dùng ЩX6, ЩX9, ЩX15, ЩX15CT với các cấp tôi
thấu từ thấp đến cao, lần lƣợt là <10, 10 - 20, 20 - 30, >30mm.
- AISI/SAE quy định là 5195, 50100, 51100, 52100 (tuy có trùng với các mác
thép Cr chế tạo máy có thành phần P, S cực thấp).
JIS ký hiệu bằng SUJx, trong đó x là số thứ tự (từ 1 - 5).
Để làm các ổ lăn không gỉ dùng thép không gỉ Cr (>13%Cr) với lƣợng C cao
(~ 1,00%), nhƣ ГOCT dùng mác 95X18, ASTM dùng 440C và 440MOD.
Công dụng: Dùng làm ổ lăn ở các nhà máy chuyên môn hoá. Ngoài ra đƣợc
dùng để làm bộ đôi bơm cao áp trong động cơ điêzen, và làm trục cán nguội, bàn ren,
tarô, dụng cụ đo.
5.4. Thép dụng cụ
5.4.1. Các yêu cầu chung
a. Phân loại
Theo bản chất của quá trình gia công, chia thành ba nhóm sau
- Dụng cụ cắt (dao cắt) với đặc trƣng tạo ra phoi, nhƣ dao tiện, phay, bào,
- Dụng cụ biến dạng với đặc trƣng tạo hình biến dạng dẻo nhƣ trục cán, khuôn
dập, khuôn ép chảy, ... cả ở trạng thái nguội và trạng thái nóng.
- Dụng cụ đo nhƣ palme, thƣớc cặp, dƣỡng, ... không thể thiếu trong sản xuất cơ
khí.
b. Cơ tính
Yêu cầu cơ bản là có độ cứng cao và tính chống mài mòn cao:
- Độ cứng phải cao hơn hẳn độ cứng của phôi, sản phẩm; do vậy tuỳ từng loại
dụng cụ cần độ cứng yêu cầu tối thiểu khác nhau.
- Tính chống mài mòn cao để đảm bảo cho dụng cụ làm việc đƣợc lâu dài, gia
công đƣợc khối lƣợng sản phẩm lớn mà không bị giảm hay mất cấp chính xác.
Ngoài ra phải đảm bảo độ dai va đập để tránh gãy vỡ, tính chịu nhiệt ở trạng thái
nóng.
c. Tính công nghệ và kinh tế
- Có khả năng biến dạng dẻo ở trạng thái nóng và đủ mềm ở trạng thái ủ để dễ cắt gọt.
Vật liệu học Cơ khí
102
- Tuy giá thành cao song bù lại kéo dài tuổi bền và tăng năng suất.
d. Thành phần hoá học
Cacbon:
- Với loại dụng cụ cần độ cứng, tính chống mài mòn cao lƣợng C tối thiểu 0,70
- 1,00%, thƣờng ≥ 1,00%, thậm chí > 2%.
- Với các dụng cụ gia công phôi mềm hay trạng thái nóng khoảng 0,30 - 0,50%.
Thép dụng cụ C chỉ phù hợp các loại có kích thƣớc nhỏ, hình dạng đơn giản (do
độ thấm tôi thấp) và năng suất thấp, chủ yếu là các dụng cụ bằng tay.
Hợp kim:
- Lƣợng nguyên tố HK đƣa vào thép ít chủ yếu tăng độ thấm tôi, ngoài ra cũng
làm tăng ít tính chống ram do đó nâng cao tính cứng nóng.
- Lƣợng nguyên tố HK đƣa vào thép nhiều (chủ yếu là W, Mo) ngoài tăng mạnh
tính thấm tôi còn gây cản trở mạnh quá trình ram do nâng cao mạnh nhiệt độ phân hoá
của mactenxit, nâng cao tính cứng nóng.
5.4.2. Thép làm dụng cụ cắt
a. Yêu cầu đối với VL làm dụng cụ cắt
1) Phải có độ cứng cao hơn hẳn phôi: Thường dao phải có độ cứng ≥ 60 HRC
(khi cắt thép, gang khoảng 200 HB). Có thể thấp hơn (khi cắt HK màu) hoặc cao hơn
(khi cắt thép bền nóng, không gỉ, độ bền cao) giá trị trên. Để đạt đƣợc yêu cầu này dao
phải làm bằng thép với lượng C tối thiểu là 0,70% và qua tôi cứng + ram thấp thành
mactenxit ram.
2) Phải có tính chống mài mòn cao: do khi cắt KL lƣỡi dao bị mài sát, tính
chống mài mòn phụ thuộc các yếu tố:
- Độ cứng: có giá trị càng cao tính chống mài mòn càng tốt. Khi độ cứng ≥ 60
HRC, cứ tăng thêm 1 đơn vị thì tuổi bền của dao tăng khoảng 25 - 30%.
- Lƣợng cacbit dƣ: càng cao tính chống mài mòn cũng càng tốt.
3) Phải có tính cứng nóng cao: Công tách phoi và ma sát biến thành nhiệt
phần lớn tập trung ở lƣỡi cắt làm nóng lên gây xấu khả năng cắt gọt. Đặc biệt khi cắt
với tốc độ lớn, nhiệt độ lƣỡi cắt vƣợt quá 200 - 3000C, mactenxit bị phân hoá, độ cứng
sẽ < 60 HRC. Do vậy với dao cắt cần năng suất cao, phải đƣa vào thép các nguyên tố
tạo cho thép tính cứng nóng: chúng hoà tan vào sắt (trong austenit rồi mactenxit) và do
có ái lực mạnh với C nên giữ nó trong mactenxit tới 500 - 6000C. Tính cứng nóng
được xác định bằng nhiệt độ (ram) cao nhất mà ở đó độ cứng của thép vẫn còn tới
58 HRC. Thép còn phải đảm bảo: độ bền (uốn khi tiện, xoắn khi khoan, ... nhờ kết hợp
với thiết kế), độ dai (tránh mẻ, gãy lƣỡi cắt), có tính công nghệ nhất định (tính thấm
tôi tốt, gia công áp lực ở trạng thái nóng, chịu gia công cắt ở trạng thái ủ, có tính mài
tốt sau khi tôi).
b. Thép làm dao có năng suất thấp
Là loại thép làm dao chỉ cắt đƣợc với tốc độ 5 - 10 m/phút.
1) Thép cacbon
TCVN 1822-76 có các mác CD70, CD80, CD80Mn, CD90, CD100, CD110,
CD120 và CD130 với chất lƣợng tốt (P ≤ 0,035%, S ≤ 0,030%) và cũng các mác nhƣ
vậy nhƣng có chất lƣợng cao (P ≤ 0,030%, S ≤ 0,020%) có thêm chữ A ở cuối nhƣ từ
CD70A đến CD130A.
Đặc tính:
Vật liệu học Cơ khí
103
- Sau khi tôi + ram thấp độ cứng ≥ 60 HRC. Chế độ tôi: CD70, CD80 - tôi hoàn
toàn ở 800 - 8200C; CD90 - CD130 tôi không hoàn toàn ở 760 - 780
0C - Dễ biến dạng
nóng, gia công cắt và rẻ.
Nhược điểm:
- Độ thấm tôi thấp (chỉ tôi các chi tiết trên dƣới 10 mm).
- Tính cứng nóng thấp do mactenxit không đƣợc HK hoá, nó không vƣợt quá
200 - 2500C, tốc độ cắt ≤ 5m/phút.
Công dụng: rất ít làm dao cắt, nếu có sử dụng chỉ để làm dao nhỏ, hình dạng
đơn giản với năng suất thấp hay bằng tay, điển hình là làm dũa với mác CD120.
2) Thép hợp kim
Là nhóm thép có thành phần C cao (~ 1% và cao hơn) và đƣợc HK hoá thấp với
đặc tính có độ thấm tôi tốt hơn hay tính chống mài mòn cao.
- Loại có tính thấm tôi tốt: là loại đƣợc HK hoá thấp bằng 1% Cr (có thể thêm
1% Si), điển hình 90CrSi, có tác dụng:
+ Cải thiện tính thấm tôi: môi trƣờng tôi dầu vẫn đảm bảo độ cứng > 60 HRC, vì
vậy đƣợc dùng làm dao nhỏ với hình dạng phức tạp nhƣ mũi khoan, doa, tarô, bàn ren,
+ Nâng cao chút ít tính cứng nóng: Si và Cr cản trở mạnh quá trình ram ở dƣới
250 - 3000C, vì thế tính cứng nóng đến trên dƣới 300
0C, cắt với tốc độ 10 m/phút hay
hơn một chút.
Thép đƣợc tôi ở 840 - 8600C trong dầu, ram 150 - 200
0C, độ cứng 62 - 64 HRC.
- Loại có tính chống mài mòn cao: là loại có C rất cao (> 1,30%) với 0,50% Cr
và 4,0 ữ 5,0% W, với mác CrW5 (140CrW5). Do C cao và nhiều W nên trong thép
tồn tại một lƣợng cacbit làm tăng mạnh tính chống mài mòn.
Tính thấm tôi thấp (do ít Cr, nhiều cacbit thúc đẩy chuyển biến thành hỗn hợp
ferit - cacbit) nên môi trường tôi là nước, tôi ở 800 - 8200C, ram ~ 150
0C, độ cứng 66
- 68 HRC. Thép đƣợc dùng làm dao tiện, phay với tốc độ cắt không lớn để sửa cắt phôi
cứng (VD bề mặt trục cán đã tôi).
c. Thép làm dao có năng suất cao - Thép gió
Là loại thép làm dao tốt nhất, thoả mãn các yêu cầu đối với việc làm dao:
- tốc độ cắt 35 - 80 m/phút (3 - 7 lần so với loại trên),
- tính chống mài mòn và tuổi bền cao (8 - 10 lần),
- độ thấm tôi đặc biệt cao (tôi thấu với tiết diện bất kỳ).
• Thành phần hoá học và tác dụng của các nguyên tố
Có tổng lƣợng hai nguyên tố W và Mo cao (> 10%) và lƣợng khá lớn Cr (4%),
ngoài ra có thể có V và Co.
- Cacbon (0,70 - 1,50%) đủ để hoà tan vào mactenxit và tạo thành cacbit với
các nguyên tố W, Mo và đặc biệt là V (khi thêm 1%V phải thêm 0,10 - 1,15%C). Có
tác dụng làm cho thép gió cứng tăng mạnh tính chống mài mòn.
- Crôm có trong mọi loại thép gió khoảng 4% (3,8 - 4,4%) làm tăng mạnh độ
thấm tôi, có khả năng tự tôi.
- Vonfram là nguyên tố HK quan trọng nhất (6 - 18%) tạo ra tính cứng nóng
cao, nên có năng suất cao. Nó tạo cacbit mạnh, chủ yếu nằm ở dạng Me6C hay
Fe3W3C, khi nung nóng nó hoà tan vào austenit nên sau khi tôi mactenxit chứa nhiều
W. Khi nung nóng lại nó chỉ tiết ra khỏi mactenxit ở khoảng (550 - 5700C), nên duy trì
độ cứng cao sau khi tôi tới 6000C.
- Molipđen dùng để thay thế W đắt lại có tỷ lệ quá cao, cứ 1%Mo thay thế gần
2%W - sẽ đem lại hiệu quả kinh tế cao (Mo rẻ và nhẹ hơn).
Vật liệu học Cơ khí
104
- Vanađi là nguyên tố tạo cacbit rất mạnh. VC rất ít hoà tan vào austenit khi
nung, trong thép ở dạng các phân tử cứng, phân tán, làm tăng tính chống mài mòn và
giữ cho hạt nhỏ khi tôi. Mọi thép gió có ít nhất 1%V, khi vƣợt quá 2% tính chống mài
mòn tăng lên, song đến 5% làm xấu mạnh tính mài.
- Côban không tạo thành cacbit, chỉ hoà tan vào sắt ở dạng dung dịch rắn và
với hàm lƣợng vƣợt quá 5% tính cứng nóng tăng lên rõ rệt. Nhƣợc điểm của thép gió
chứa Co là dễ bị thoát C khi tôi và khi chứa quá nhiều (> 10 - 12%) thép bị giòn.
• Tổ chức tế vi và nhiệt luyện
- Tổ chức tế vi: do thành phần HK cao (10 - 20%) và C cao nên thép gió thuộc loại
lêđêburit (khi ủ), mactenxit (khi thƣờng hoá, ở trạng thái cung cấp). Thép chứa nhiều
cacbit (15 - 25%) chủ yếu ở dạng cùng tinh lêđêburit hình xƣơng cá nên rất giòn và
phải làm nhỏ chúng bằng biến dạng nóng (cán, rèn).
- Nhiệt luyện: Tôi + ram tạo độ cứng, tính chống mài mòn đặc biệt là tính cứng nóng.
Nhiệt độ tôi (~ 13000C), khoảng dao động rất hẹp (chỉ 10
0C), không cho phép
tôi ở nhiệt độ thấp hơn (vì austenit chƣa bão hoà đủ W để nâng cao tính cứng nóng)
hoặc cao hơn giới hạn quy định (vì cacbit hoà tan nhiều, hạt lại phát triển mạnh, thép
bị giòn).
Tôi thép gió có nhiều cách:
+ Tôi trong dầu nóng (> 600C) áp dụng cho các dao có hình dạng đơn giản.
+ Tôi phân cấp trong muối nóng chảy (400 - 6000C) và giữ nhiệt 3 - 5 phút, áp
dụng cho các dao nhỏ , hình dạng phức tạp, có yêu cầu độ cong vênh rất nhỏ nhƣ mũi
khoan.
+ Gia công lạnh để khử austenit dƣ sau khi tôi, áp dụng khi cần ổn định kích
thƣớc.
+ Tôi trong không khí (tự tôi) tuy vẫn đạt độ cứng cao đối với dao mỏng, song
có thể cho độ cứng không đều (độ cứng thấp ở chỗ dày), dễ bị ôxy hoá, thoát C bề mặt,
tiết cacbit ra khỏi austenit làm giảm tính cứng nóng, nên ít dùng.
+ Tôi đẳng nhiệt ra bainit (giữ 240 - 2800C hàng giờ) cho biến dạng nhỏ nhất
song độ cứng < 60 HRC, năng suất thấp, ít dùng.
Ram thép gió: nhằm làm mất ứng suất bên trong, khử bỏ austenit dƣ, tăng độ
cứng (tăng thêm 2 - 3 đơn vị HRC - gọi là độ cứng thứ hai). Tiến hành ram từ 2 - 4 lần
(thƣờng là 3) ở 550 - 5700C, mỗi lần trong 1 giờ.
• Các mác và công dụng
TCVN chƣa quy định mác thép gió. Bảng 5.4. giới thiệu bốn trong số các loại
thép gió thƣờng gặp của Nga, Mỹ, Nhật.
- Thép gió với năng suất thường: có tính cứng nóng đến 615 - 6200C, loại
không chứa co và có < 2%V, gồm các ký hiệu nhƣ 80W18Cr4V(P18, T1, SKH2) và
85W6Mo5Cr4V2 (P6M5, M2, SKH51).
- Thép gió với năng suất cao: tính cứng nóng cao hơn, khoảng 630 - 6500C,
cắt với tốc độ ≥ 40 m/phút, có tính chống mài mòn cao, chúng chứa Co hoặc có >
2%V, gồm các ký hiệu nhƣ 85W18Co5Cr4V (P18K5Ф2, T4, SKH3),
150W12Co5V5Cr4 (P12Ф4K5, T15, SKH10).
Công dụng chính của thép gió: làm các dụng cụ cắt lớn, hình dạng phức
tạp, điều kiện cắt nặng với năng suất cao (tốc độ cắt lớn) và tuổi thọ cao.
Vật liệu học Cơ khí
105
5.4.3. Thép làm dụng cụ đo (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Điều kiện làm việc và yêu cầu kỹ thuật
Các loại dụng cụ đo với cấp chính xác khác nhau: palme, thƣớc cặp, thƣớc đo
độ dài, đo góc, dƣỡng, calip ..., khi làm việc chúng luôn cọ sát với chi tiết gia công nên
dễ bị mòn, biến dạng, làm sai lệch kết quả đo. Do vậy thép làm dụng cụ đo phải đạt
các yêu cầu sau:
- Độ cứng, tính chống mài mòn cao, đối với cấp chính xác cao yêu cầu là 63 -
65 HRC.
- Ổn định kích thƣớc.
- Độ nhẵn bóng bề mặt cao (tới cấp 14) khi mài và ít bị biến dạng khi nhiệt
luyện.
b. Thép làm dụng cụ đo cấp chính xác cao
Dùng loại thép có khoảng 1%C HK hoá thấp (do các dụng cụ đo đều có tiết
diện nhỏ) qua tôi cứng.
- Để HK hoá thƣờng dùng Cr và Mn (1% mỗi nguyên tố), chúng nâng cao độ
thấm tôi (tôi thấu trong dầu), ít biến dạng.
- Để ổn định kích thƣớc sau khi tôi phải đƣợc hoá già (chú ý không ram thấp,
nhiệt độ hoá già dƣới ram thấp, < 1500C).
Nhiệt luyện kết thúc thép phải đạt đƣợc tổ chức mactenxit (tôi) thì mới thoả
mãn cả ba yêu cầu trên.
Các mác thép thƣờng dùng: 100Cr, 100CrWMn (TCVN1823 - 76) và ký hiệu
140CrMn (mác XГ của ГOCT).
c. Thép làm dụng cụ đo cấp chính xác thấp
Loại này chỉ yêu cầu bề mặt làm việc cứng và chống mài mòn là đủ. Do đó
dùng các mác thép kết cấu thông qua hoá bền bề mặt.
- Thép C thấp ≤ 0,25%, nhƣ C15, C20, BCT3 qua thấm C, tôi + ram thấp.
- Thép có C trung bình C45, C50, C55 qua tôi bề mặt + ram thấp.
Cũng có thể dùng thép dụng cụ C qua tôi + ram thấp.
5.4.4. Thép làm dụng cụ biến dạng nguội (tự đọc- tự nghiên cứu)
Biến dạng dẻo thép ở nhiệt độ thƣờng đƣợc gọi là biến dạng nguội, dụng cụ để
biến dạng nhƣ trục cán, khuôn dập, đột ...
a. Điều kiện làm việc và yêu cầu
Dụng cụ biến dạng nguội khi làm việc chịu áp lực lớn, chịu ứng suất uốn, lực
va đập, ma sát và bị nóng lên (thƣờng < 200 - 2500C). Yêu cầu phải đạt:
- Độ cứng cao, khoảng 58 - 62 HRC, phụ thuộc loại khuôn, chiều dày và độ
cứng của thép lá dập.
- Tính chống mài mòn cao bảo đảm đƣợc hàng vạn - hàng chục vạn lần dập.
- Độ bền và độ dai bảo đảm để chịu đƣợc tải trọng lớn và chịu va đập.
Với khuôn dập lớn cần có thêm yêu cầu độ thấm tôi và ít thay đổi kích thƣớc.
b. Đặc điểm của thép làm dụng cụ biến dạng nguội
- Thành phần C cao (trên dƣới 1%), bảo đảm độ cứng, tính chống mài mòn sau
khi tôi, song ở một số trƣờng hợp cần lấy khác đi.
+ khi chịu va đập mạnh, lƣợng C giảm , còn 0,40 - 0,60%,
+ khi cần chống mài mòn thật cao, lƣợng C cao đến 1,50 - 2,00% hay hơn.
Vật liệu học Cơ khí
106
- Thành phần HK phụ thuộc vào hình dạng, kích thƣớc khuôn và tính chống
mài mòn yêu cầu do tác dụng nâng cao độ thấm tôi và tạo ra cacbit cứng. Để tăng độ
thấm tôi dùng Cr, Mn, Si, W với lƣợng ít (~ 1% mỗi loại). Để nâng cao tính chống mài
mòn phải dùng lƣợng lớn Cr (~ 12%) cùng với lƣợng C cao (1,50 - 2,00% hay hơn).
- Nhiệt luyện tôi + ram thấp để đạt tổ chức mactenxit ram với độ cứng cao.
c. Thép làm khuôn bé
Với khuôn dập bé, hình dạng đơn giản, chịu tải trọng nhỏ có thể dùng thép
dụng cụ C nhƣ CD100, CD120, tôi trong nƣớc, mức độ thấm tôi thấp song bảo đảm độ
cứng tuy tính chống mài mòn không lớn, lõi vẫn có độ dẻo nhất định nên khuôn có khả
năng chịu va đập.
d. Thép làm khuôn trung bình
Để làm khuôn trung bình (75 - 100 mm) hay loại bé nhƣng có hình dạng phức
tạp, chịu tải trọng lớn phải dùng thép có khoảng 1%C và các nguyên tố HK Cr, W,
Mn, Si (~ 1% mỗi loại) để nâng cao độ thấm tôi, với các mác 110Cr, 100CrWMn,
100CrWSiMn.
e. Thép làm khuôn lớn và có tính chống mài mòn cao
Để làm khuôn dập lớn (200 - 300 mm), chịu tải trọng nặng và bị mài mòn rất
mạnh phải dùng nhóm thép Cr cao tới 12% và C rất cao (1,50 - 2,20%), với các mác
Cr12 (210Cr12), Cr12Mo (160Cr12Mo) và Cr12V1 (130Cr12V1). Chúng có đặc
điểm:
- Tính chống mài mòn rất cao do có tỷ lệ lớn (~ 30%) cacbit Cr nên tuổi bền rất cao.
- Độ thấm tôi cao, tôi thấu kích thƣớc 150 x 200mm khi tôi trong dầu do vậy đảm
bảo độ bền, độ cứng cao.
- Có thể áp dụng nhiều chế độ tôi + ram khác nhau để đạt các yêu cầu khác nhau về
cơ tính và sự ổn định kích thƣớc:
+ Tôi nhiệt độ thấp (1050 - 10750C), ít austenit dƣ, đạt 64 - 65 HRC, nhƣng tính
cứng nóng thấp (gọi là tôi ra độ cứng thứ nhất). Ram ở 150 - 2000C.
+ Tôi ở nhiệt độ cao (1125 -11500C), austenit đƣợc HK hoá, mactenxit có tính
cứng nóng cao, nhƣng độ cứng đạt thấp 54 - 56 HRC vì có nhiều austenit dƣ (~ 60%).
Ram nhiều lần ở 500 - 5300C austenit dƣ sẽ chuyển biến thành mactenxit và độ cứng
tăng lên đến 58 - 60 HRC (tôi ra độ cứng thứ hai).
+ Tôi nhiệt độ trung bình (1100 - 11250C), có tỷ lệ austenit dƣ khá lớn (~ 40%)
nên kích thƣớc hầu nhƣ không thay đổi, đạt độ cứng khoảng 58 HRC (tôi ổn định kích
thƣớc). Ram ở 150 - 2000C.
- Có thể dập với tốc độ cao, khuôn chịu đƣợc nhiệt độ nung nóng tới 200 - 3500C.
f. Thép làm khuôn chịu tải trọng va đập
Các dụng biến dạng nguội chịu va đập nhƣ đục, bú hơi, khuôn dập cắt thép tấm
dày 3 - 4mm trở lên phải làm bằng loại thép HK với 3 - 5% nguyên tố HK song có
lƣợng C thấp hơn, chỉ 0,40 - 0,60% để đảm bảo độ dai va đập nhất định. Thƣờng dùng:
40CrSi, 60CrSi, 40CrW2Si, 50CrW2Si, 60CrW2Si và 60CrWMn, có 1%Cr, 1%Si và
1 - 2%W. Sau khi tôi phải ram cao hơn khuôn dập bình thƣờng.
5.4.5. Thép làm dụng cụ biến dạng nóng (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Điều kiện làm việc và yêu cầu
• Đặc điểm điều kiện làm việc:
- Dụng cụ (khuôn) luôn tiếp xúc với phôi nóng tới ~ 10000C nên bản thân
khuôn cũng bị nó tới 500 - 7000C song không thƣờng xuyên, liên tục.
Vật liệu học Cơ khí
107
- Do phôi dập có tính dẻo cao (đƣợc nung nóng đến trạng thái austenit) nên độ
cứng của khuôn không yêu cầu cao.
- Khuôn thƣờng có kích thƣớc lớn, chịu tải trọng lớn, có thể tới vài trăm - vài
nghìn tấn.
• Yêu cầu:
1) Độ bền và độ dai cao, độ cứng vừa phải trong khoảng 350 - 450 HB (35 -
46HRC) để chịu đƣợc tải trọng lớn và va đập.
2) Tính chống mài mòn cao bảo đảm tạo ra đƣợc hàng nghìn - hàng vạn sản
phẩm.
3) Tính chịu nhiệt độ cao, chống mỏi nhiệt để chịu đƣợc trạng thái nhiệt độ thay
đổi tuần hoàn dễ gây ra rạn nứt. Thép phải có tính chống ram cao.
b. Đặc điểm của thép làm dụng cụ biến dạng nóng
- Thành phần C trung bình, dao động khoảng 0,30 - 0,50% tuỳ theo loại khuôn.
- Thành phần HK thích hợp để bảo đảm tôi thấu, cơ tính đồng nhất trên toàn tiết
diện, bảo đảm tính chịu nóng, chống ram tốt đặc biệt khi phải tiếp xúc lâu với
phôi nóng.
Để thấm tôi tốt và độ dai cao thƣờng dùng Cr - Ni; để bảo đảm thấm tôi, chịu
nóng và chống ram phải dùng tới 8 - 10%W.
- Nhiệt luyện tôi + ram để đạt tổ chức trôxtit ram (đôi khi cả trôxtit - xoocbit
ram) có độ bền, độ dai, độ cứng phù hợp
c. Thép làm khuôn rèn
Thƣờng dùng thép Cr - Ni (hay Cr - Mn) có HK hoá thêm bằng Mo hay W và
có khoảng 0,50%C với các mác 50CrNiMo, 50CrNiW, 50CrNiSiW, 50CrMnMo trong
đó 50CrNiMo là mác điển hình và đƣợcc dùng phổ biến. Thép này có đặc điểm:
- Tính thấm tôi cao, tôi thấu trong dầu với khối thể tích 400 x 300 x 300mm, có
thể tôi phân cấp hay đẳng nhiệt với khuôn bé.
- Tôi + ram 500 - 600 0C, tuỳ theo yêu cầu độ cứng với từng loại khuôn: nhỏ 40
- 45HRC ram khoảng 500 - 5400C, lớn 35 - 38 HRC ram khoảng 540 - 580
0C đạt tổ
chức trôxtit ram hay trôxtit - xoocbit ram. Cơ tính tốt ở 5000C: ζb = 900MPa, ζ0,2 =
650MPa, δ = 20 - 22%, ψ = 70%.
- Độ cứng phần đuôi nên thấp hơn phần làm việc từ 5 - 10 đơn vị HRC do đó
phải ram thêm phần này ở trong lò muối 600 - 6500C hay bằng nung cảm ứng.
d. Thép làm khuôn ép chảy
Khuôn này có kích thƣớc bé nhƣng lại chịu nhiệt độ cao hơn (do tiếp xúc lâu
với phôi), chịu áp suất cao, tải trọng va đập lại nhỏ.
Để có tính cứng nóng khá cao (bề mặt khuôn bị nung tới 600 - 7000C) phải
dùng loại thép có đặc tính gần nhƣ thép gió. Là loại đƣợc HK hoá cao (~ 10%) bằng
Cr + W và có khoảng 0,3 - 0,4%C, có thể thêm V (1%) để nâng cao tính chống mài
mòn và giúp duy trì nhỏ hạt và Mo (1%) cải thiện tính thấm tôi hơn nữa.
Các mác thép thƣờng dùng: 30Cr2W8V và 40Cr5W2VSi. Đƣợc tôi ở nhiệt độ
cao ~ 11000C, ram ở 600 - 650
0C, độ cứng khoảng 40 - 50 HRC.
Vật liệu học Cơ khí
108
5.5. Thép hợp kim đặc biệt (tự đọc- tự nghiên cứu)
5.5.1. Đặc điểm chung và phân loại
- Về thành phần C: phần lớn thép có rất thấp (< 0,10 - 0,15%C) thậm chí không
có C, cũng có thép ngược lại yêu cầu C rất cao (> 1%C), rất ít trường hợp có lượng C
trung gian.
- Về thành phần HK: phần lớn thuộc loại HK hoá cao (> 10%) hay rất cao (>
20%) song chỉ dùng một (HK hoá đơn giản nhƣ Cr hoặc Si) hay hai nguyên tố HK chủ
yếu (nhƣ Cr - Ni).
- Về tổ chức tế vi: có thể có tổ chức austenit, ferit, mactenxit ở trạng thái cung cấp.
5.5.2. Thép không gỉ
Thép không gỉ (inôc) có tính chống ăn mòn cao trong các môi trƣờng ăn mòn
mạnh nhƣ axit các loại nên dùng nhiều trong công nghiệp hoá học, thực phẩm. Ngoài
ra nó ổn định trong khí quyển nên cũng đƣợc dùng rộng rãi làm hàng tiêu dùng và
trang trí trong xây dựng.
1) Thép không gỉ hai pha: là loại có 0,10 - 0,40%C và 13%Cr với các mác
12Cr13, 20Cr13, 30Cr13 và 40Cr13 có tổ chức hai pha là ferit (hoà tan Cr cao) và
cacbit Cr.
- Loại 12Cr13, 20Cr13 là thép trƣớc cùng tích khá dẻo, dai, có thể chịu biến
dạng nguội. Nhiệt luyện tôi + ram ở 700 - 7750C, có ζb = 600 - 660MPa, ζ0,2 = 420 -
450MPa, δ = 16%, ak = 800 - 900 kJ/m2 đƣợc dùng làm các chi tiết thông dụng nhƣ
trục bơm, ốc, vít không gỉ.
- Loại 30Cr13 và 40Cr13 là thép khá cứng và kém dẻo hơn. Sau khi tôi + ram
150 - 2000C với độ cứng 40 - 55 HRC nên đƣợc dùng làm kim phun động cơ, lòxo, ổ
lăn không gỉ và dụng cụ phẫu thuật, dao, kéo.
- Loại 13%Cr hoàn toàn ổn định trong khí quyển, nƣớc ngọt, chống ăn mòn cao
trong HNO3, bị ăn mòn trong các axit khác.
2) Thép không gỉ một pha ferit: nếu dùng 13%Cr song với ít C (< 0,08%) hay
dùng 0,10 - 0,20%C song nhiều Cr hơn (17 - 25%) thép chỉ có tổ chức một pha ferit,
với tính chống ăn mòn cao hơn. Có các mác 08Cr13, 12Cr17, 15Cr25Ti.
Loại 08Cr13 có thể dùng để hàn, dùng nhiều trong công nghiệp hoá dầu.
Loại 12Cr17 dùng nhiều nhất để thay loại Cr - Ni đắt hơn, không dùng để hàn.
Loại 15Cr25Ti dùng nhƣ thép chịu nhiệt.
Về cơ tính có giới hạn chảy tốt (ζ0,2 = 300 - 350MPa), khả năng hoá bền biến
dạng thấp nên dễ biến dạng nguội.
3) Thép không gỉ một pha austenit: không những có Cr cao ( > 16 - 18%) mà
chứa Ni cao ( ≥ 6 - 8%) là nguyên tố mở rộng khu vực austenit, đủ để có tổ chức
austenit. Nó còn có tên gọi là thép họ 18 - 8 (>18%Cr, > 8% Ni) đƣợc dùng nhiều nhất
(ở Mỹ là 70%)
4) Thép không gỉ hoá bền tiết pha:
- Thành phần và tổ chức nó gần giống với họ austenit nhƣng với lƣợng Cr, Ni
thấp hơn đôi chút (13 - 17%Cr, 4 - 7%Ni), có thêm Al, Cu, Mo, ... và tổ chức austenit
không ổn địmh.
Vật liệu học Cơ khí
109
- Có tính công nghệ và cơ tính cao: rất dễ biến dạng và gia công cắt thép ở trạng
thái mềm, sau đó hoá bền nó bằng hoá già ở nhiệt độ thấp nhờ đó tránh biến dạng ôxy
hoá.
- Có tính chống ăn mòn tốt gần nhƣ thép họ 18 - 8.
Nhờ cơ tính cao họ thép này đƣợc dùng làm kết cấu máy bay. Mác thép điển
hình là AISI 361 (hay ký hiệu là 17-7 PH với ý nghĩa 17%Cr, 7%Ni, còn thêm ~
1,2%Al, ~ 15Mn).
5.5.3. Thép bền nóng
Là loại thép có khả năng chịu tải lâu dài ở trên 5000C đƣợc dùng vào các mục
đích tƣơng ứng nhƣ: nồi hơi, tuabin khí, động cơ phản lực, tên lửa, ...
a. Yêu cầu đối với thép làm việc ở nhiệt độ cao
Khi làm việc ở nhiệt độ cao thép có sự suy giảm rõ rệt cơ tính và tính chống ăn
mòn.
- KL bị biến dạng dẻo chậm chạp theo thời gian gọi là dão. Đánh giá độ bền của
thép làm việc ở nhiệt độ cao bằng chỉ tiêu cơ tính riêng là giới hạn dão và độ bền dão.
+ Độ bền dão là ứng suất gây ra phá huỷ dão sau một thời gian ấn định (VD,
sau 1000giờ đƣợc ký hiệu là ζb/1000 = 170 MPa).
+ Giới hạn dão là ứng suất cần thiết để có độ biến dạng xác định (VD 0,2%) sau
một thời gian ấn định (VD 1000giờ) đƣợc ký hiệu ζ0,2/1000 = 1650 MPa.
- Làm giảm tính bền hoá học do sự ăn mòn hoá học - ôxy hoá thép trong không
khí cháy khô, tạo thành lớp vảy ôxyt, làm giảm nhanh tiết diện chịu tải và giảm độ
bền. Vì vậy phải HK hoá thép bằng Cr, Mo, Si để tạo nên các ôxyt tƣơng ứng với cấu
tạo xít chặt có tính bảo vệ cao, nhiệt độ làm việc càng cao thì lƣợng nguyên tố đó đặc
biệt là Cr càng phải cao hơn.
Thép bền nóng là rất rộng, ta chỉ giới hạn khảo sát thép làm xupap xả của động cơ.
b. Thép làm xupap xả
Xupap xả là chi tiết làm việc chịu tải trọng cao, chịu nhiệt độ cao 650 - 7000C
do khí cháy thải ra và bị mài mòn ở đuôi và cạnh vát khi va đập. Thép để chế tạo là hai
loại thép mactenxit và austenit với lƣợng C khoảng 0,40 - 0,50% để có tính chống ăn
mòn nhất định.
Thép mactenxit
Có chứa Cr cao (9,0 - 10,0%) và Si (2%), có thể thêm Mo, đó là các nguyên tố
vừa nâng cao tính chống ăn mòn hoá học (tạo lớp vảy ôxit Cr2O, SiO2 bền, xít chặt),
vừa có tính chống ram tốt để không làm giảm độ bền, độ cứng - tính cứng nóng.
Nƣớc ta thƣờng dùng là ГOCT 40X9C2 và 40X10C2M - loại mactenxit tự tôi,
nhiệt luyện bao gồm tôi (1000 - 11000C) + ram (700 - 750
0C) với các chú ý:
- nhiệt độ ram cao hơn nhiệt độ làm việc,
- mác 40X9C2 bị giòn ram loại II khá mạnh, sau khi ram phải làm nguội trong
nƣớc,
- tiến hành tôi đầu mút đuôi (để nâng cao tính chống mài mòn) bằng cách nung
cảm ứng ngọn lửa hay điện phân. Sau đó ram thấp đạt độ cứng 45 - 50 HRC.
Thép austenit
Có C trung bình 0,35 - 0,50%, Cr và Ni cao để mở rộng khu vực ó. Nhƣợc điểm
là độ cứng thấp 160 - 200HB và không thể nâng cao bằng cách tôi, nên đầu mút đƣợc
thấm nitơ, cạnh vát hàn đắp bằng stêlit (loại HK cứng nấu chảy có 35%Cr, 1 - 2%C,
còn lại là Co).
Vật liệu học Cơ khí
110
Xupap nạp không chịu nhiệt độ cao nên đƣợc làm bằng ГCT 40XH.
5.5.4. Thép có tính chống mài mòn đặc biệt cao dưới tải trọng va đập (thép Hađfiel)
Dùng cho các chi tiết bị mài mòn rất mạnh trong điều kiện ma sát do mài sát
dƣới áp lực cao và va đập [nhƣ xích máy xúc, xe tăng, hàm nghiền đập, răng gàu xúc
(đất, đá), thanh gạt, ghi (nơi giao nhau) đƣờng sắt, ...]. Đó là thép HK đặc biệt đƣợc
dùng ở trạng thái đúc (do tính gia công cắt kém) với thành phần cơ bản gồm 0,90 -
1,30%C, 11,4 - 14,5%Mn (TCVN ký hiệu là 110Mn13Đ) và tổ chức là austenit.
Các mác thép: ГOCT là 110Г13A, Mỹ theo ASTM A128, Nhật SCMnHx (x là
số thứ tự).
5.6. Gang
5.6.1. Đặc điểm chung của các loại gang chế tạo máy
a. Tổ chức tế vi
Phần lớn hay toàn bộ C trong các gang chế tạo máy ở dạng tự do hay grafit
(rất ít hay không có C ở dạng liên kết hay cacbit).
Tổ chức tế vi đƣợc chia thành hai phần; phần phi KL là grafit hay C tự do,
phần còn lại là nền KL với tổ chức khác nhau:
- ferit khi toàn bộ C ở dạng tự do (không còn C để kết hợp với Fehay các KL
để tạo thành Xê hay cacbit), không có C liên kết.
- ferit-peclit hay peclit khi phần lớn C ở dạng tự do và rất ít (< 0,80%) ở dạng
liên kết.
Các gang khác nhau chỉ là ở dạng của grafit:
+ gang xám: grafit có dạng tấm (phiến, lá, ...), là dạng tự nhiên khi đúc,
+ gang cầu: grafit có dạng có dạng quả cầu tròn, phải qua biến tính đặc biệt,
+ gang dẻo: grafit có dạng cụm (tụ tập thành đám), qua phân hoá từ Xê.
b. Thành phần hoá học và cách chế tạo
• Sự tạo thành grafit hay grafit hoá
Trong gang cacbon có thể tồn tại ở cả hai dạng: tự do và liên kết.
Grafit là pha ổn định nhất, còn xêmentit kém ổn định hơn (giả ổn định), nhƣng
sự tạo thành grafit lại khó khăn hơn, do: thành phần cacbon và cấu trúc của grafit sai
khác quá nhiều với pha lỏng và austenit. Tuy nhiên nhờ có ảnh hƣởng của thành phần
hoá học và chế độ làm nguội khi đúc, sự tạo thành grafit của gang dễ dàng hơn.
• Thành phần hoá học
Bản thân C cũng là yếu tố thúc đẩy sự tạo thành grafit. Trong các nguyên tố, Si
có ảnh hưởng mạnh nhất đến sự tạo thành grafit (grafit hoá). Si càng nhiều hay tổng
lƣợng %(C + Si) càng cao sự grafit hoá càng mạnh, càng hoàn toàn, C liên kết (Xê)
càng ít, thậm chí không có. Vì vậy có thể coi gang là HK ba cấu tử Fe - C - Si.
Trong các điều kiện khác nhƣ nhau, khi giảm % (C + Si) sự grafits hoá giảm dần.
- (C + Si) lớn, khoảng ≥ 6%, grafit tạo thành mạnh nhất với nền F (không có C liên
kết),
- (C + Si) tƣơng đối cao, khoảng 5,0 - 6,0%, có nền F - P (0,10 - 0,50%C liên kết),
- (C + Si) vừa phải, khoảng 4,2 - 5,0%, có nền P (0,60 - 0,80%C liên kết),
- (C + Si) thấp, < 4,0 - 4,30%C, có gang trắng (toàn bộ C của gang ở dạng liên kết).
Vật liệu học Cơ khí
111
Trong gang có thể có các nguyên tố thúc đẩy tạo thành cacbit (gọi là gây hoá
trắng) hay chống lại grafit hoá, chúng đƣợc đƣa vào có chủ định, riêng các gang đều
có khoảng 0,50%Mn (gây biến trắng, làm cứng gang, nó là tạp chất thƣờng có của HK
Fe - C, với hàm lƣợng nhƣ vậy có lợi cho cơ tính).
• Tốc độ nguội khi đúc và cách chế tạo
Tốc độ nguội khi đúc cũng ảnh hƣởng đến grafit hoá: làm nguội chậm thúc
đẩy grafit, còn nguội nhanh thúc đẩy tạo thành cacbit, tạo ra gang trắng, gây biến
trắng.
Bảng . Thành phần hoá học (%) của các loại gang
Loại gang C (%) Si(%) Mn(%) S(%) P(%)
Trắng 3,3-3,6 0,4-1,2 0,25-0,80 0,06-0,20 0,05-0,20
Xám 3,0-3,7 1,2-2,5 0,25-1,00 < 0,12 0,05-1,00
Cầu 3,0-4,0 1,8-3,0 0,10-0,80 < 0,03 < 0,10
Dẻo 2,0-2,6 1,0-1,6 0,20-1,00 0,04-0,20 < 0,20
Theo các phƣơng pháp khác nhau sẽ tạo dạng grafit khác nhau:
- Gang xám với grafit tấm là dạng tự nhiên đƣợc hình thành dễ dàng và đơn
giản nhất - đúc thông thường.
- Gang cầu với grafit cầu là dạng thu gọn nhất, hình thành từ biến tính đặc biệt
gang lỏng thông dụng (gang xám).
- Gang dẻo với grafit cụm (dạng đám) hình thành qua hai bƣớc: tạo ra Xê
(gang trắng) rồi ủ để phân hoá nó thành grafit cụm.
Vật liệu học Cơ khí
112
5.6.2. Gang xám
Là loại gang phổ biến nhất (nếu không chỉ rõ loại gang thì phải hiểu đó là gang xám)
a. Cơ tính Tuy dễ chế tạo, rẻ nhƣng cơ tính kém.
- Độ bền thấp, ζbk < 350 - 400MPa, (thƣờng 150 - 350MPa), chỉ bằng nửa của
thép thông dụng, 1/3 - 1/5 của thép HK.
- Độ dẻo và độ dai thấp (δ ≈ 0,5%, ak < 1000kJ/m2), có thể coi là VL giòn.
Nguyên nhân: do có tổ chức grafit tấm với độ bền rất thấp (coi bằng không),
có dạng bề mặt lớn, coi nhƣ vết nứt, rỗng chia cắt rất mạnh nền KL (thép) và sự tập
trung ứng suất ở các đầu nhọn của tấm grafit làm giảm rất mạnh độ bền kéo. Tuy nhiên
cấu trúc này làm hại ít độ bền nén (giới hạn bền nén của gang xám không kém thép).
Grafit nói chung và grafit tấm nói riêng cũng có mặt có lợi:
+ grafit mềm (~ 2 HB) và giòn, làm gang có độ cứng thấp (<< gang trắng) và
phoi dễ gãy nên dễ gia công cắt,
+ grafit có tính bôi trơn nên làm tăng tính chống mài mòn (> thép khi có cùng
độ cứng),
+ grafit có khả năng làm tắt dao động, nên gang xám thƣờng dùng làm đế, bệ
máy (và cũng để tận dụng khả năng chịu nén tốt).
b. Phƣơng pháp nâng cao cơ tính
Bảng . Cơ tính của các loại gang xám
Nền KL b, MPa bnén, Mpa HB , %
ferit < 150 < 500 150 0,5
ferit-peclit 150-200 500-700 200 0,5
peclit 210-350 900-1200 220-250 0,5
Cải thiện tổ chức sẽ dẫn đến nâng cao cơ tính, chủ yếu là giới hạn bền kéo.
- Làm giảm lƣợng grafit tức giảm số lƣợng vết nứt, rỗng. Muốn vậy phải làm
giảm lƣợng C (tổng) của gang (vì Ctổng = Ctự do + Clk).
Vật liệu học Cơ khí
113
- Làm nhỏ mịn (làm ngắn) grafit, tức giảm kích thƣớc vết nứt rỗng. Muốn vậy
phải biến tính gang lỏng bằng ferô Mn, ferô Si.
- Tạo nền KL có độ bền cao hơn. Coi cơ tính của gang là sự kết hợp giữa cơ
tính của nền KL và grafit, do đó nền có độ bền cao giúp gang có độ bền cao hơn và
ngƣợc lại.
Sau khi đúc, gang xám tốt nhất là loại có grafit nhỏ mịn và nền KL. Để làm
tăng hơn nữa độ bền, gang xám đƣợc hợp kim hoá và tiến hành tôi + ram:
+ HK hoá có tác dụng chủ yếu là hoá bền nền KL (tạo peclit phân tán nhỏ mịn
dạng xoocbit), nâng cao độ cứng, tính chống mài mòn, chịu nhiệt và hiệu quả đối với
nhiệt luyện.
+ Tôi + ram. Khi tôi + ram, grafit là pha ổn định nên không có biến đổi gì về tỷ
lệ, hình dạng, kích thƣớc và sự phân bố.
+ Khi nung nóng (> 8500C) để tôi, nền KL chuyển biến nhƣ thép đứng riêng rẽ:
ferit thành Feγ , ferit - peclit thành austenit ít C, peclit thành austenit với 0,6 - 0,8%C.
+ Khi làm nguội nhanh austenit chuyển biến thành mactenxit + grafit tấm, tuỳ
thuộc vào nhiệt độ ram có mactenxit ram hay trôxtit ram hay xoocbit ram + grafit tấm.
c. Các mác gang và công dụng
Đánh số các mác gang theo giới hạn bền kéo tối thiểu theo kG/mm2 (xx) hoặc
MPa (xxx), riêng Mỹ theo ksi (xxx).
TCVN 1659-75 ký hiệu là GX xx - xx: hai nhóm số lần lƣợt chỉ giới hạn bền
kéo và giới hạn bền uốn tối thiểu tính theo kG/mm2, giống nhƣ ГOCT 1412-70 là CЧ
xx - xx. Nhƣng theo ГOCT 1412-85 các mác gang xám gồm: CЧ10, CЧ15, CЧ20,
CЧ25, CЧ30 và CЧ35 (chỉ giới hạn bền kéo).
- Các mác gang có độ bền thấp, ζb ≤ 150MPa, với nền ferit + grafit tấm thô nhƣ
CЧ10, CЧ15 đƣợc dùng làm các vỏ, nắp không chịu lực (chỉ để che chắn).
- Các mác gang có độ bền trung bình, ζb = 150 - 200MPa, với nền ferit - peclit
tấm tƣơng đối thô nhƣ CЧ20, CЧ25 dùng làm các chi tiết chịu tải trọng nhẹ, ít chịu
mài mòn nhƣ vỏ hộp giảm tốc, thâm máy, bích, ống nƣớc, ...
- Các mác gang có độ bền tƣơng đối cao, ζb = 200 - 300MPa, với nền peclit +
grafit tấm nhỏ mịn qua biến tính nhƣ CЧ25, CЧ30 dùng làm các chi tiết chịu tải trọng
tƣơng đối cao nhƣ bánh răng (bị động, tốc độ chậm), bánh đà, xecmăng, thân máy
quan trọng, ...
- Các mác gang có độ bền cao, ζb ≥ 300MPa, với nền peclit nhỏ mịn và grffit
tấm rất nhỏ mịn qua biến tính cẩn thận nhƣ CЧ30 và CЧ35 dùng làm các chi tiết chịu
tải trọng cao, chịu mài mòn nhƣ bánh răng chữ V, trục chính, vỏ bơm thuỷ lực, ...
d. Gang xám biến trắng
Trong cơ khí hầu nhƣ không dùng gang trắng do quá cứng, không thể gia công
cắt đƣợc, và giòn, song có sử dụng gang xám biến trắng (ở bề mặt) có tính chống mài
mòn cao, nhƣ để làm bi, trục nghiền, trục xay sát. Muốn vậy khi đúc gang xám sẽ làm
nguội nhanh những phần, những bề mặt cần cứng.
Đôi khi dù không mong muốn, khi đúc vẫn nhận đƣợc gang xám biến trắng (do
đúc trong khuôn KL, ly tâm, áp lực, ở các thành mỏng). Để gia công cắt phải đem ủ ở
700 - 7500C.
5.6.3. Gang cầu
Là loại gang có độ bền cao nhất do grafit ở dạng thu gọn nhất.
a. Cơ tính
Vật liệu học Cơ khí
114
Do grafit ở dạng thu gọn nhất (quả cầu tròn), ít chia cắt nền KL nhất, hầu nhƣ
không có đầu nhọn để tập trung ứng suất, nên nó làm giảm rất ít cơ tính của nền, vì
vậy nó duy trì 70 - 90% độ bền của nền KL (thép), có thể thay thế thép. Các đặc điểm
về cơ tính:
- Giới hạn bền kéo và giới hạn chảy khá cao (ζb = 400 - 800MPa, ζ0,2 = 250 -
600MPa), tức tƣơng đối với thép C chế tạo máy.
- Độ dẻo và độ dai nhất định (δ = 2 - 15%, ak = 300 - 600kJ/m2), tuy có kém
thép nhƣng cao hơn gang xám rất nhiều.
b. Đặc điểm chế tạo
• Về phối liệu: chế tạo bằng cách biến tính gang xám (lỏng) nên về cơ bản
thành phần của chúng giống nhau (C + Si cao), song để làm biến tính tạo ra grafit cầu
đƣợc thuận lợi thì:
- (C + Si) cao hơn (bảng 5.9).
- P, đặc biệt S thấp hơn (< 0,03%) do S kết hợp Mg thành MgS làm xấu cơ tính
và tổn hao chất biến tính.
- Không có hay có rất ít nguyên tố cản trở cầu hoá nhƣ Ti, Al, Sn, Zn, Bi.
- HK hoá bằng Ni (< 2%), Mn (< 1%) để nâng cao hiệu quả của tôi + ram.
• Về biến tính:
- Gang lỏng có nhiệt độ cao hơn bình thƣờng khoảng 50 - 800C (khoảng
14500C).
- Biến tính (đặc biệt) cầu hoá: đƣa Mg hay Ce (xêri) vào gang lỏng.
- Biến tính grafit hoá bằng ferô Si, silicô Ca để chống biến trắng.
c. Các mác gang và công dụng
Đánh số theo giới hạn bền kéo tối thiểu kG/mm2 (xx) hay MPA (xxx), riêng Mỹ
theo ksi (xxx), cũng có khi thêm chỉ tiêu thứ hai là giới hạn chảy tói thiểu và nếu có
chỉ tiêu thứ ba là độ giãn dài δ%) tối thiểu thì thứ tự là ζb - ζ0,2 - δ.
TCVN 1659-75 ký hiệu là GC xx-xx (các nhóm số lần lƣợt là giới hạn bền kéo
và độ giãn dai) giống nhƣ của ГOCT 7393-70 là BЧ xx-xx. Nhƣng theo ГOCT 7393-
85 có BЧ40, BЧ50, BЧ60, BЧ70, BЧ80 (chỉ giới hạn bền kéo).
- Mác ferit BЧ40 có độ bền thấp, ζb ≤ 400MPa, độ dẻo khá cao (δ = 15%) ít
dùng.
- Mác ferit - peclit BЧ45 với ζb = 400 - 500MPa, độ dẻo trung bình δ = 5 - 10%,
đƣợc dùng làm các chi tiết thông thƣờng thay thép nói chung.
- Mác peclit BЧ60 với ζb = 550 - 600MPa, có độ dẻo nhất định, δ = 2%, đƣợc
dùng làm trục khuỷu, trục cán.
- Các mác BЧ70, BЧ80 với ζb ≥ 600MPa là loại gang cầu tôi đẳng nhiệt ra
bainit, đƣợc dùng làm các chi tiết quan trọng.
Chi tiết quan trọng điển hình làm bằng gang cầu là trục khuỷu.
5.6.4. Gang dẻo
a. Cơ tính
Do grafit ở dạng cụm (đám) và lƣợng C rất thấp nên gang dẻo có độ bền gần
nhƣ gang cầu, nhƣng cao hơn gang xám (ζb = 300 - 600MPa, ζ0,2 = 200 - 450MPa), độ
dẻo cao nhƣ gang cầu ọ = 3 - 5%.
b. Đặc điểm chế tạo
Về phối liệu: đƣợc chế tạo bằng cách ủ từ gang trắng nên về cơ bản thành phần
hoá học của chúng giống nhau: (C + Si) thấp, song có nét khác biệt để khi đúc vừa tạo
Vật liệu học Cơ khí
115
ra gang hoàn toàn trắng vừa để dễ grafit hoá khi ủ sau đó nên khi lấy C thấp đi thì Si
lấy cao hơn.
Về lựa chọn sản phẩm: sản phẩm đúc bằng gang dẻo phải có thành mỏng,
không cho phép có thành dày quá 40mm (thƣờng chỉ 20 - 30mm) để bảo đảm nguội
nhanh tạo ra gang hoàn toàn trắng.
Về ủ grafit hoá: là giai đoạn dài nhất (2 - 3) ngày, chiếm tỷ lệ cao trong giá
thành. Gang trắng đƣợc ủ trong khoảng 1000 - 7000C với sự grafit hoá của Xê nhƣ sau.
+ trên A1 Fe3C → Feγ(C) + Cgrafit cụm
+ dƣới A1 Fe3C → Feγ + Cgrafit cụm
c. Các mác gang và công dụng
Đắnh số các mác gang dẻo theo giới hạn bền kéo tối thiểu và độ giãn dài tương
đối.
TCVN 1659-75 ký hiệu bằng GZ xx-xx giống nhƣ ГOCT 1215 - 79 là KЧ xx-
xx. Theo tiêu chuẩn các mác: KЧ 30-6, KЧ33-8, KЧ35-10, KЧ37-12 (gang dẻo ferit),
KЧ45-7, KЧ50-5, KЧ55-4, KЧ60-3, KЧ63-3 (gang dẻo peclit).
Những chi tiết làm bằng gang dẻo phải thoả mãn đồng thời ba yêu cầu: hình
dạng phức tạp, thành mỏng, chịu va đập. Nếu không thoả mãn một trong ba yêu cầu
trên việc chế tạo bằng gang dẻo hoặc là không thể đƣợc hoặc là không kinh tế, lúc đó
làm bằng VL khác rẻ hơn (VD, nếu không chịu va đập làm bằng gang xám, nếu hình
dạng đơn giản làm bằng thép hàn ...).
Vật liệu học Cơ khí
116
Chương 6 : HỢP KIM MÀU VÀ BỘT
6.1. Hợp kim nhôm
6.1.1. Nhôm nguyên chất và phân loại nhôm
a. Các đặc tính của nhôm nguyên chất
• Các đặc tính nổi trội:
- Khối lượng riêng nhỏ (2,7 g/cm3), khoảng 1/3 của thép
- Tính chống ăn mòn nhất định trong khí quyển nhờ luôn có một lớp màng ôxyt
(Al2O3), xít chặt bám chắc vào bề mặt.
- Dẫn điện cao, tuy chỉ bằng 62% của đồng nhƣng do khối lƣợng riêng chƣa
bằng 1/3 nên với các đặc tính về truyền điện và truyền dòng điện có cƣờng độ nhƣ
nhau, dây dẫn nhôm chỉ nhẹ bằng nửa dây dẫn đồng, lại bị nung nóng ít hơn.
• Các đặc tính cần phải để ý:
- Nhiệt độ chảy tương đối thấp (660 0C) làm dễ nấu chảy khi đúc nhƣng cũng
làm nhôm và HKkhông sử dụng ở nhiệt độ cao hơn 300 - 4000C.
- Độ bền, độ cứng thấp, ở trạng thái ủ ζb = 60MPa, ζ0,2 = 20MPa, 25HB. Tuy
nhiên do có kiểu mạng A1 nó có hiệu ứng hoá bền biến dạng lớn, nên thƣờng dùng
biện pháp hoá bền nhôm và HK bằng biến dạng nguội với lƣợng ép khác nhau.
b. HK nhôm và phân loại Để có độ bền cao phải HK hoá nhôm và tiến hành nhiệt luyện.
Khi đƣa nguyên tố HK vào nhôm (ở trạng thái lỏng), tạo nên giản đồ pha Al -
nguyên tố HK nhƣ H 6.1:
Lúc đầu (khi lƣợng ít) nguyên tố HK sẽ hoà tan vào Al tạo nên dung dịch rắn
thay thế ỏ nền Al, khi vƣợt qua giới hạn hoà tan (đƣờng CF) sẽ tạo thêm pha thứ hai
(thƣờng là hợp chất hoá học của hai nguyên tố), sau đó khi vƣợt qua giới hạn hoà tan
cao nhất (điểm C hay C’) tạo ra cùng tinh của dung dịch rắn và pha thứ hai kể trên.
Dựa vào giản đồ pha thì bất cứ hệ HK nhôm nào cũng đƣợc phân thành hai
nhóm lớn:
- HK nhôm biến dạng là HK với ít HK (bên trái điểm C, C’) tuỳ thuộc nhiệt độ
có tổ chức hoàn toàn là dung dịch rắn nền nhôm nên có tính dẻo tốt, dễ biến dạng
nguội hay nóng. Trong loại này lại chia ra hai nhóm:
+ Nhóm không hoá bền được bằng nhiệt luyện. Chứa ít HK hơn (bên trái F), ở
mọi nhiệt độ chỉ có tổ chức là dung dịch rắn, không có chuyển biến pha nên không thể
hoá bền bằng nhiệt luyện, chỉ có thể hoá bền bằng biến dạng nguội.
H6.1.Góc nhôm của giản đồ pha Al
– nguyên tố HK
Vật liệu học Cơ khí
117
+ Nhóm hoá bền được bằng nhiệt luyện là loại chứa nhiều HK hơn (từ điểm F
đến C hay C’), ở nhiệt độ thƣờng có tổ chức hai pha (dung dịch rắn + pha thứ hai),
nhƣng ở nhiệt độ cao pha thứ hai hoà tan hết vào dung dịch rắn, tức có chuyển pha nên
ngoài biến dạng nguội có thể hoá bền thêm bằng nhiệt luyện.
- HK nhôm đúc là HK với nhiều HK hơn (bên phải điểm C, C’), có nhiệt độ
chảy thấp hơn, trong tổ chức có cùng tinh nên có tính đúc cao. Do có nhiều pha thứ hai
(thƣờng là hợp chất hoá học) HK giòn hơn, không thể biến dạng đƣợc. Khả năng hoá
bền bằng nhiệt luyện của nhóm này nếu có cũng không cao vì không có biến đổi mạnh
của tổ chức khi nungnóng.
c. Hệ thống ký hiệu cho HK nhôm
Thƣờng dùng hệ thống đánh số theo AA (Aluminum Association) của Hoa Kỳ
bằng xxxx cho loại biến dạng và xxx.x cho loại đúc, trong đó:
- Số đầu tiên có các ý nghĩa sau.
Loại biến dạng Loại đúc
1xxx - nhôm sạch (≥ 99,0%), 1xx.x - nhôm thỏi sạch thƣơng
phẩm,
2xxx - Al - Cu, Al - Cu - Mg, 2xx.x - Al -Cu,
3xxx - Al - Mn, 3xx.x - Al - Si - Mg, Al - Si -
Cu,
4xxx - Al - Si, 4xx.x - Al - Si,
5xxx - Al - Mg, 5xx.x - Al - Mg,
6xxx - Al - Mg - Si, 6xx.x - không có,
7xxx - Al - Zn - Mg, Al - Zn - Mg - Cu, 7xx.x - Al - Zn,
8xxx - Al - các nguyên tố khác, 8xx.x - Al - Sn.
- Ba số tiếp theo đƣợc tra theo bảng trong các tiêu chuẩn cụ thể.
Để ký hiệu trạng thái gia công và hoá bền, cá nƣớc phƣơng Tây thƣờng dùng các ký
hiệu:
F: trạng thái phôi thô,
O: ủ và kết tinh lại,
H: hoá bền bằng biến dạng nguội,
T: hoá bền bằng tôi + hoá già.
TCVN1659-75 có quy định cách ký hiệu HK nhôm đƣợc bắt đầu bằng Al và
tiếp theo lần lƣợt từng ký hiệu hoá học của nguyên tố HK cùng chỉ số % của nó, nếu là
HK đúc sau cùng có chữ Đ. VD AlCu4Mg là HK nhôm chứa khoảng 4%Cu, 1%Mg.
Với nhôm sạch bằng Al và số chỉ phần trăm của nó, VD Al99, Al99,5.
6.1.2. HK nhôm biến dạng không hoá bền bằng nhiệt luyện (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Nhôm sạch
Có ít nhất 99,0%Al với hai mác điển hình AA1060 và AA1100. ở trạng thái ủ
có độ bền thấp, mềm nhƣng rất dẻo, dễ biến dạng nguội, nhờ đó giới hạn chảy tăng lên
rất mạnh (2 đến 4 lần) và cứng lên nhiều. Nhờ có tính chống ăn mòn nhất định (do độ
sạch cao), chúng đƣợc dùng trong công nghiệp hoá học, thực phẩm, đông lạnh, tấm ốp
trong xây dựng. Để làm dây (trần, bọc) hay cáp điện dùng AA1350.
b. HK Al - Mn Giới hạn hoà tan cao nhất của Mn trong Al là 1,8% ở 659
0C và giảm nhanh
theo nhiệt độ, khi vƣợt quá giới hạn hoà tan hai nguyên tố trên kết hợp với nhau thành
Al6Mn. Lƣợng Mn thƣờng dao động trong khoảng từ 1 ữ 1,6%.
Vật liệu học Cơ khí
118
Về cơ tính, hệ HK này rất nhạy cảm với biến dạng nguội (giới hạn chảy tăng 2
- 4 lần) và có nhiệt độ kết tinh lại tăng lên, ngoài ra do hình thành pha ỏ là dung dich
rắn ở dạng nhỏ mịn, phân tán.
HK Al - Mn dễ biến dạng dẻo, đƣợc cung cấp dƣới dạng bán thành phẩm khác
nhau (lá mỏng, thanh, dây, hình, ống ...), chống ăn mòn tốt trong khí quyển và dễ hàn,
đƣợc dùng thay thế các mác AA 1xxx khi yêu cầu cơ tính cao hơn.
c. Hệ HK Al - Mg
Giới hạn hoà tan của Mg trong Al thay đổi mạnh theo nhiệt độ: 15% ở 4510C,
không đáng kể ở nhiệt độ thƣờng, vƣợt qua giới hạn hoà tan hai nguyên tố này kết hợp
với nhau thành Mg2Al3, thƣờng chỉ dùng < 4%Mg (đặc biệt có thể lên tới 6 - 7% tuy
đạt độ bền cao hơn nhƣng dễ bị ăn hơn) với các mác điển hình A A 5050, AA 5052,
AA 5454, chúng có đặc tính:
- nhẹ nhất trong các HK Al và có độ bền khá, có thể cải thiện bằng biến dạng
nguội,
- khả năng biến dạng nóng, nguội và hàn đều tốt,
- tính chống ăn mòn tốt và có thể cải thiện bằng anod hoá.
6.1.3. Hợp kim nhôm biến dạng hoá bền bằng nhiệt luyện (tự đọc- tự nghiên cứu)
Là loại HK Al quan trọng nhất có cơ tính cao nhất không thua kém gì thép
cacbon.
a. Hệ Al - Cu và Al - Cu - Mg
• HK AlCu4 và nhiệt luyện
Xét cơ chế hoá bền khi nhiệt luyện HK Al chứa 4%Cu
Từ giản đồ pha Al - Cu thấy rằng Cu hoà tan đáng kể trong Al ở nhiệt độ cao
(cực đại là 5,65% ở 5480C), song lại giảm mạnh khi hạ nhiệt độ (còn 0,5% ở nhiệt độ
thƣờng). Khi vƣợt quá giới hạn hoà tan lƣợng Cu thừa đƣợc tiết ra ở dạng CuAl2II (II -
chỉ pha này tiết ra từ trạng thái rắn nhƣ Fe3CII trong thép).
Nhƣ vậy HK AlCu4:
- Lúc đầu ở nhiệt độ thƣờng và ở trạng thái cân bằng (ủ), tổ chức gồm dung dịch
rắn ,
- Al (0,5%Cu) và một lƣợng (khoảng 7%) là pha CuAl2II, có độ cứng và độ bền
thấp nhất (ζb = 200MPa),
- Khi nung nóng quá đƣờng giới hạn hoà tan (5200C), các phần tử CuAl2II hoà
tan hết vào ỏ và chỉ có tổ chức một pha ỏ - Al (4%Cu) và khi làm nguội nhanh tiếp
theo (tôi) CuAl2II không kịp tiết ra, tổ chức ỏ giàu Cu đƣợc cố định lại ở nhiệt độ
thƣờng.
Sau khi tôi, ở nhiệt độ thƣờng HK có tổ chức khác hẳn lúc ban đầu, là dung
dịch rắn quá bão hoà (với giới hạn hoà tan là 0,5%Cu thì 4%Cu là quá bão hoà) với độ
bền tăng lên đôi chút (do mạng bị xô lệch nhất định), ζb = 250 ữ 300MPa và vẫn còn
khá dẻo (có thể sửa, nắn đƣợc).
Có hiện tƣợng đặc biệt khác thép: sau khi tôi theo thời gian độ bền, độ cứng
tăng lên dần và đạt giá trị cực đại sau 5 - 7 ngày, ζb = 400MPa tức đã tăng gấp đôi so
với trạng thái ủ. Quá trình nhiệt luyện hoá bền nhƣ vậy gọi là tôi + hoá già tự nhiên (để
lâu ở nhiệt độ thƣờng).
• Họ AA2xx (đura)
Thuộc hệ Al - Cu - Mg: Là HK với trên dƣới 4%Cu (2,6 - 6,3%) và 0,5 -
1,5%Mg có tên là đura (từ tiếng Pháp duraluminium - nhôm bền, cứng), Cu và đặc biệt
Vật liệu học Cơ khí
119
Mg có tác dụng nâng cao hiệu quả của nhiệt luyện tôi + hoá già vì chúng tạo nên các
pha hoá bền, ngoài CuAl2 còn có CuMg5Al5, CuMgAl2 có tác dụng mạnh hơn.
Ngoài ra trong đura còn có Fe, Si và Mn: Fe và Si là hai tạp chất có hại vì nó
không hoà tan vào Al khi nung nóng nên không có tác dụng hoá bền, lại còn làm giảm
lƣợng pha hoá bền. Mn đƣa vào với lƣợng nhỏ để tăng tính chống ăn mòn.
Đặc điểm:
- Độ bền cao (ζb = 450 - 480MPa), khối lượng riêng nhỏ (γ ≈ 2,7g/cm3) nên có
độ bền riêng (xác định = ζb/ γ với thứ nguyên là chiều dài) cao, tới 15 - 16 (km) trong
khi đó CT51 là 6,0 - 6,5, gang là 1,5 - 6,0.
- Tính chống ăn mòn kém do có nhiều pha với điện thế điện cực khác nhau.
Khắc phục bằng cách phủ các lớp nhôm nguyên chất mỏng (~ 4% chiều dày tấm) lên
bề mặt khi cán nóng, nên có tính chống ăn mòn không khác gì nhôm sạch.
Các mác AA 2014 và AA 2024 đƣợc dùng nhiều trong kết cấu máy bay, dầm
khung chịu lực xe tải, sƣờn tàu biển, dụng cụ thể thao ...
b. Hệ Al - Mg - Si và Al - Zn - Mg
• Họ AA6xxx
Thuộc hệ Al - Mg - Si với pha hoá bền Mg2Si và các mác điển hình là AA 6061
và AA 6070 với các đặc tính là:
- có độ bền kém đura (ζb = 400MPa),
- có tính dẻo cao hơn (cả trạng thái nóng và nguội) và có tính hàn cao.
Đƣợc sử dụng để ép chảy thành các khung nhôm có tác dụng bảo vệ tốt, chống
ăn mòn trong khí quyển, có nhiều màu sắc dùng làm các kết cấu có tính mỹ thuật,
trang trí rất đa dạng từ khung (các loại cửa, tƣờng vách ngăn trang trí, tủ, hộp ...), ống
cho đến bản in.
• Họ AA 7xxx
Thuộc hệ Al - Zn - Mg, có thể thêm Cu. Là loại sau nhiệt luyện có độ bền cao
nhất (ζb >550MPa), thƣờng dùng 4 - 8% Zn, 1 - 3% Mg. Ngoài ra còn có đặc tính là
nhiệt luyện dễ (khoảng tôi rộng, 350 - 5000C), tốc độ tôi tới hạn nhỏ (nguội trong
không khí). Loại này có nhiều tiềm năng, sử dụng trong trong hàng không, chế tạo vũ
khí, dụng cụ thể thao.
6.1.4. Hợp kim nhôm đúc (tự đọc- tự nghiên cứu)
a. Các đặc điểm Có tổ chức chủ yếu là cùng tinh và nên chứa nhiều HK hơn. Trong các hệ Al -
nguyên tố HK chỉ có hệ Al - Si có thành phần HK ít nhất (11,3%Si), nên tốn ít HK, rẻ,
thƣờng dùng để đúc. Các hệ khác cùng tinh có lƣợng chứa HK cao hơn rất nhiều nhƣ
Al - Cu với 33%Cu, Al - Mg với 34,5%MG nên đắt và hạn chế sử dụng.
Cơ tính: phụ thuộc nhiều vào tốc độ nguội và biến tính. Đúc trong khuôn KL (ly
tâm, áp lực) do nguội nhanh nên tổ chức nhận đƣợc nhỏ mịn hơn, cải thiện mạnh cơ
tính. Biến tính có tác dụng mạnh đến tổ chức và cơ tính của HK Al - Si.
b. HK Al - Si (silumin)
- Biến tính
HK Al - Si đơn giản chỉ gồm hai cấu tử với 10 - 13% Si (AA 423. 0 hay AA2).
Nó có nhiệt độ chảy thấp nhất, tổ chức hầu nhƣ là cùng tinh với tính đúc tốt nhất. Tuy
nhiên khi đúc thƣờng dễ bị tổ chức cùng tinh thô và tinh thể Si có dạng hình kim nên
cơ tính không cao, đặc biệt độ dai phá huỷ nhỏ.
Vật liệu học Cơ khí
120
Nếu qua biến tính bằng muối Na (2/3 NaF + 1/3 NaCl) với tỷ lệ 0,05 - 0,08%,
điểm cùng tinh sẽ hạ thấp xuống khoảng 10 - 200C và dịch sang phải, nhƣ vậy HK
luôn là trƣớc cùng tinh với tổ chức ỏ và cùng tinh ( + Si), trong đó kết tinh quá nguội
lớn hơn nên Si trong cùng tinh rất nhỏ mịn, làm cải thiện mạnh cơ tính, ζb = 180MPa,
δ = 8%.
Tuy nhiên với cơ tính nhƣ vậy không đáp ứng đƣợc yêu cầu thực tế nên thƣờng
ít sử dụng. Thực tế thƣờng sử dụng các silumin phức tạp ngoài Si ra còn có thêm Mg
hoặc Cu.
- Các HK Al - Si - Mg (Cu)
Là HK với khoảng Si rộng hơn (5 - 20%), và có thêm Mg (0,3 - 0,5%) để tạo ra
hoá pha hoá bền Mg2Si nên hệ Al - Si - Mg (VD mác AA 356.0) phải qua nhiệt luyện
hoá bền. Cho thêm Cu (3 - 5%) vào sẽ cải thiện cơ tính và có tính đúc tốt (do có thành
phần gần với cùng tinh Al - Si - Cu) nên đƣợc dùng nhiều trong đúc piston (AA 390.0,
AA 4) của động cơ đốt trong, ngoài ra HK nhôm còn đƣợc dùng làm ổ trƣợt.
6.2. Hợp kim đồng
6.2.1. Đồng nguyên chất và phân loại hợp kim đồng
a. Các đặc tính của đồng đỏ
Đồng nguyên chất có màu đỏ nên đƣợc gọi là đồng đỏ với đặc tính sau.
- Tính dẫn nhiệt, dẫn điện cao. Về tính dẫn điện nó chỉ đứng sau Ag, với độ
sạch 99,9%Cu ở trạng thái ủ, ở 200C điện trở suất = 1,7241cm và độ dẫn nhiệt =
358W/m.0K. Thƣờng sử dụng để làm dây dẫn điện. Các tạp chất hoà tan vào Cu, đặc
biệt là P, Fe với lƣợng nhỏ cũng làm giảm mạnh tính dẫn điện (0,1%P giảm 46%,
0,1%Fe giảm 23%).
- Chống ăn mòn khá tốt trong các môi trƣờng thƣờng gặp: khí quyển, nƣớc,
nƣớc biển hay kiềm, axit hữu cơ.
- Tính dẻo rất cao do có mạng A1 nên rất dễ biến dạng nóng và nguội, dễ chế
tạo thành các bán thành phẩm dài, tiện cho sử dụng.
- Có độ bền không cao ở trạng thái ủ (với 99,97%Cu có ζb = 220MPa, ζđh =
70MPa) nhƣng sau biến dạng dẻo độ bền tăng rất mạnh (với = 60%, ζb = 425MPa,
ζđh = 375MPa). Với đồng và HK, biến dạng nguội là biện pháp hoá bền rất quan trọng.
- Tính đàn hồi của Cu khá tốt, song khi hàm lƣợng tạp chất đặc biệt là ôxy tăng
lên thì tính hàn giảm đi rõ rệt.
Nhƣợc điểm:
+ khối lƣợng riêng lớn ( = 8,94g/cm3),
+ tính gia công cắt kém do phoi quá dẻo, không gãy, cho thêm Pb để cải thiện,
+ tính đúc kém, tuy nhiệt độ nóng chảy là 10830C, song độ chảy loãng nhỏ.
b. Phân loại HK đồng
Giống nhƣ HK Al, HK Cu cũng đƣợc phân loại thành: biến dạng và đúc trên
cùng nguyên tắc. Ngoài ra do lịch sử các HK khác nhau của Cu mang những tên riêng:
Latông là HK Cu - Zn, brông là tên chung chỉ các HK Cu - nguyên tố không phải Zn.
c. Hệ thống ký hiệu cho HK đồng
Thƣờng dùng hệ thống đánh số theo CDA (Copper Development Association)
của Hoa Kỳ bằng xxx, trong đó số đầu tiên có ý nghĩa nhƣ sau.
Vật liệu học Cơ khí
121
1xx - đồng đỏ và các HK Cu - Be, 2xx - latông (Cu - Zn) đơn giản,
4xx - latông phức tạp, 5xx - brông thiếc,
6xx - brông nhôm, 7xx - brông nhôm,
8xx và 9xx - HK đồng đúc.
Để ký hiệu các trạng thái gia công và hoá bền, các nƣớc phƣơng Tây dùng ký
hiệu 0, H, T nhƣ của Al (riêng trạng thái tạo phôi thô đƣợc ký hiệu là M), song có các
chữ và số tiếp theo khác . VD, hoá bền bằng biến dạng nguội có từ H00 (tƣơng đƣơng
với H11 của Al) đến H04, H08, H10, H12, H13, H14.
6.2.2. Latông (tự đọc- tự nghiên cứu)
Latông là HK của Cu mà nguyên tố HK chính là Zn (do TCVN 1659- 75 quy
định trên cơ sở thuật ngữ đã đƣợc dùng phổ biến ở nƣớc ta từ tiếng Pháp, còn gọi là
đồng thau).
Latông đơn giản đƣợc dùng nhiều nhất, đó là HK chỉ có hai nguyên tố là Cu và
Zn. Giản đồ pha Cu - Zn là loại rất phức tạp, tạo nên rất nhiều pha, song trong thực tế
chỉ dùng loại có ít hơn 45%Zn nên chỉ gặp hai pha và .
Pha . Là dung dịch rắn thay thế của Zn trong Cu với mạng A1, nó có thể chứa
tới 39%Zn ở 4540C. Đó là pha cơ bản của latông và là pha duy nhất của latông ít Zn,
nó quyết định các tính chất cơ bản của latông.
Khi Zn hoà tan vào Cu không những nâng cao độ bền mà cả độ dẻo của dung
dịch rắn cũng tăng, đồng thời hiệu ứng hoá bền biến dạng cao. Do vậy cơ tính của
latông một pha cao hơn và rẻ hơn Cu, độ dẻo cao nhất ứng với khoảng 30%Zn. Khi
pha thêm Zn, màu đỏ của Cu nhạt dần và chuyển thành màu vàng.
Pha . Là pha ứng với công thức CuZn có thành phần dao động trong khoảng
46 -50%Zn, pha này cứng giòn hơn, ở nhiệt độ thấp (< 4570C) khi nó bị trật tự hoá
thành pha ’. Do vậy không thể dùng latông quá 45%Zn với tổ chức hoàn toàn là
’.
Trong thực tế thƣờng dùng ≤ 40%Zn với loại một pha và hai pha + .
• Latông một pha ().
Thƣờng chứa < 35%Zn, có tính dẻo cao nên là loại biến dạng đƣợc cán nguội
thành các bán thành phẩm, làm các chi tiết máy qua dập:
- Latông chứa Zn thấp, 5 - 12%, có màu đỏ nhạt và tính chất khá giống Cu
(nhƣng tốt hơn), dùng làm các đồ dùng và các chi tiết giả Cu nhƣ tiền xu, huy chƣơng,
khuy áo, fecmơtuya
- Latông với khoảng 20%Zn (CDA 240, A80) có màu vàng giống nhƣ Au, dùng
làm đồ trang sức, giả vàng (ngạn ngữ có câu ―vàng, thau lẫn lộn‖, thau là đồng thau,
latông)
- Latông với khoảng 30%Zn (CDA 260, A70) có tính dẻo cao nhất và độ bền
cao nên đƣợc dùng làm các chi tiết dập sâu với công dụng chủ yếu làm vỏ đạn.
Các latông một pha bền và dẻo cao nên khó gia công cắt, để cải thiện tính cắt
thƣờng đƣa thêm Pb vào với lƣợng 0,4 - 3,0% với cơ chế tác dụng nhƣ thép dễ cắt.
Loại latông với ≥ 20%Zn ở trạng thái biến cứng hay chịu ứng suất cao có khuynh
hƣớng bị ăn mòn khi có hơi nƣớc, amôniăc, ôxy, để tránh phải đem ủ.
• Latông hai pha ( + ) thƣờng dùng với 40% Zn (CDA 280, OCT A60) hay
có pha thêm Pb để cải thiện tính gia công cắt (CDA 370, OCT AC59 - 1). Tuy cứng
và bền hơn loại một pha, HK vẫn có thể biến dạng dẻo đƣợc ở trạng thái nóng (do >
4540C pha dẻo hơn).
Vật liệu học Cơ khí
122
• Các latông đúc có thành phần Zn và các nguyên tố HK khác cao hơn, nhƣ
mác CDA 863 với tổng lƣợng các nguyên tố đƣa vào cao tới 46%.
Cả hai loại biến dạng và đúc, ngoài các thành phần trên còn có thể đƣa thêm
vào các nguyên tố khác để tăng cơ tính cũng nhƣ tăng tính chống ăn mòn.
6.2.3. Brông (tự đọc- tự nghiên cứu)
Brông là HK của Cu với các nguyên tố không phải Zn nhƣ Sn, Al, Be ... và
đƣợc gọi là brông thiếc, brông nhôm, brông berili ...(riêng Cu - Ni không đƣợc gọi là
brông).
a. Brông thiếc (Cu - Sn)
Là HK cổ xƣa nhất mà loài ngƣời biết sử dụng.
- Brông thiếc biến dạng thƣờng < 8%Sn (có thể tới 10%) có cơ tính cao và
chống ăn mòn trong nƣớc biển tốt hơn latông. Để cải thiện gia công cắt thƣờng có
thêm Pb (CDA 521, CDA 524) hay có thêm Zn để vừa thay cho Sn rẻ hơn vừa có tác
dụng hoá bền khi dùng 4% cho mỗi nguyên tố (4%Sn - 4%Zn - 4%Pb) với mác CDA
544.
- Brông thiếc đúc chứa > 10%Sn hay với tổng lƣợng các nguyên tố đƣa vào >
12% nhƣ loại 5%Sn - 5%Zn - 5%Pb với các mác CDA 835 hay 10%Sn - 2%Zn với
mác CDA 905.
Loại này có tính đúc tốt, chống ăn mòn tốt trong khí quyển, có bề mặt nâu -
đen (do tạo nên ôxyt thiếc) nên brông thiếc chứa Zn, Pb đƣợc dùng để đúc các tác
phẩm nghệ thuật: tượng đài, chuông, hoạ tiết trang trí ...
b. Brông nhôm
- Brông nhôm một pha (với 5 - 9%Al) đƣợc sử dụng khá rộng rãi để chế tạo
bộ ngƣng tụ hơi, hệ thống trao đổi nhiệt, lòxo tải dòng, chi tiết bơm, đồ dùng cho lính
thuỷ (CDA 614), tiền xu (CDA 608).
- Brông hai pha (> 9,4%Al) với sự xuất hiện của pha õ (hợp chất điện tử mạng
A2 là Cu3Al) chỉ ổn định ở trên 5650C và chịu biến dạng tốt.
- Các brông nhôm đúc có lƣợng Al ≥ 9% nên cũng có thể có các thành phần
nhƣ loại biến dạng nhƣ CDA 952 (giống nhƣ CDA 614).
c. Brông berili
HK Cu với 2%Be (CDA 172) sau khi tôi 750 -7900C trong nƣớc, hoá già
khoảng 320 - 3500C có tính đàn hồi rất cao, lại không phát ra tia lửa điện nên đƣợc
dùng làm các chi tiết đàn hồi trong mỏ và thiết bị điện.
6.2.4. Hợp kim Cu - Ni và Cu - Zn – Ni (tự đọc- tự nghiên cứu)
Ni hoà tan vào Cu làm tăng mạnh độ bền, độ cứng, tính chống mài mòn trong
nƣớc biển. HK Cu - Ni với 10 -30% Ni (VD CDA 715 có 30%Ni) đƣợc dùng làm bộ
ngƣng tụ của tàu biển, ống dẫn nƣớc biển, trong công nghiệp hoá học.
HK Cu với 17 - 27%Zn và 8 -18%Ni đƣợc dùng làm dây biến trở, với tổ chức
là dung dịch rắn nên có điện trở suất rất cao và có màu bạc nhƣ của Ni.
6.3. Hợp kim ổ trƣợt
6.3.1. Yêu cầu đối với hợp kim làm ổ trượt
- Hệ số ma sát nhỏ với bề mặt trục thép.
Vật liệu học Cơ khí
123
- Ít làm mòn cổ trục thép và chịu đƣợc áp lực cao đ
- Tính công nghệ tốt: dễ đúc, khả năng dính bám vào máng thép cao ...
- Rẻ
Hình 6.2. Hình thái tổ chức của hợp kim ổ trƣợt nền mềm - hạt cứng
6.3.2. Hợp kim ổ trượt có nhiệt độ chảy thấp
Là loại HK ổ trƣợt trên cơ sở của các KL dễ chảy: Sn, Pb, ... đƣợc gọi là babit
(babbitt). Đặc tính chung là rất mềm nên rất ít làm mòn cổ trục thép, có hệ số ma sát
nhỏ và giữ dầu tốt, nhƣợc điểm là không chịu đƣợc áp suất và nhiệt độ cao.
a. Babit thiếc
Thƣờng dùng làm các ổ trƣợt quan trọng với tốc độ lớn và trung bình nhƣ trong
tuabin, động cơ điêzen. Thƣờng dùng hai mác 83%Sn - 11%Sb - 6% Cu (OCT Б83,
UNS L13820) và 88%Sn - 8%Sb - 3%Cu - 1% (Ni + Cd) (OCT Б 88, UNS L13890).
b. Babit chì
Là HK trên cơ sở Pb với 6 - 16%Sn, 6 - 16%Sb và ~ 1%Cu với tổ chức là cùng
tinh (Pb + Sb) là nền mềm, các phần tử SnPb, Cu3Sn là hạt cứng, ở Nga dùng hai mác
b6 (với 6%Sn, 6%Sb) và b16 (với 16%Sn, 16%Sb), trong đó b16 có nhiều hạt cứng
hơn, giòn hơn đƣợc dùng nhiều trong điều kiện không chịu va đập, b6 đƣợc dùng
nhiều hơn trong các động cơ xăng, chịu va đập hơn và rẻ hơn.
6.3.3. Hợp kim nhôm
Là loại đáp ứng khá toàn diện các yêu cầu đối với ổ trƣợt và hiện đã đƣợc dùng
khá rộng rãi nhờ ma sát nhỏ, nhẹ, tính dẫn nhiệt cao, chống ăn mòn cao trong dầu, đặc
biệt là cơ tính cao hơn, tuy tính công nghệ hơi kém.
Phổ biến là hệ Al - Sn, lƣợng Sn có thể biến đổi từ 3 - 20% (còn Cu, Ni, Si),
chúng tạo nên các pha mềm ngay trong hạt dung dịch rắn của Al, nhờ đó làm tăng tính
chống ma sát.
6.3.4. Các hợp kim khác
Các HK trên cơ sở của Cu đƣợc dùng làm ổ trƣợt có nhiều loại:
Brông thiếc với các mác CDA 836, OCT БpOЦ C5-5-5 (đúc) và CDA544,
OCT C4- БpOЦ 4-4 (biến dạng), với Pb không tan là các hạt mềm, nền cứng là Cu
hoà tan Sn, Zn.
Brông chì thƣờng dùng với các mác OCT Бp C30 (30%Pb), với các phân tử
Pb không tan là hạt mềm, Cu là nền cứng.
Gang xám, gang cầu, gang dẻo: với tổ chức grafitlaf phần mềm có tính bôi
trơn tốt, rãnh chứa dầu và nền KL là phần cứng cũng đƣợc làm các ổ trƣợt không quan
trọng do hệ số ma sát lớn và có thể không cần bôi trơn (do đã có grafit).
Vật liệu học Cơ khí
124
6.4. Hợp kim bột
6.4.1. Khái niệm chung
a. Phƣơng pháp chế tạo Theo quy trình: chế tạo bột ép rồi thiêu kết, tức không cần nấu chảy, kết tinh và
gia công cắt. Để chế tạo phải qua 3 công đoạn chính sau:
- Tạo bột KL hay HK có thành phần đúng với yêu cầu ở dạng rắn, nhỏ mịn (bột)
và đƣợc trộn đều. có thể chế tạo bột theo cách nhƣ: nghiền (cho VL giòn), phun tia KL
lỏng vào môi trƣờng nguội nhanh, hoàn nguyên từ ôxyt, điện phân ...
- Tạo hình: từ các bột rời rạc tạo ra vật rắn có hình dạng kích thƣớc xác định
với độ dính kết nhất định. Có thể tạo hình bằng ép, nén với áp suất 100 - 1000MPa,
tuỳ theo yêu cầu về khối lƣợng riêng. Muốn đƣợc khối lƣợng riêng lớn và đồng đều
phải ép với áp suất lớn và rung cơ học.
- Thiêu kết: làm cho các hạt bột liên kết bền vững với nhau, tăng cơ lý tính cho
sản phẩm đến giá trị mong muốn. Thƣờng nung nóng đến nhiệt độ = 0,75 Ts (theo 0K)
của KL trong thời gian 0,5 - 6,0h trong khí quyển bảo vệ hay chân không. Trong quá
trình thiêu kết sản phẩm sẽ co lại, mật độ tăng lên. có thể kết hợp hai khâu ép và thiêu
kết bằng cách ép nóng, đạt đƣợc mật độ cao nhất.
- Về kinh tế: có thể đạt hiệu quả kinh tế - kỹ thuật cao nếu sản lƣợng lớn mặc
dù chi phí đầu tƣ ban đầu cao.
b. Đặc điểm của phƣơng pháp
- Kinh tế: nguyên liệu bột sử dụng gần nhƣ triệt để, không hay ít phải gia công
cắt, sửa.
- Chất lƣợng: dễ đảm bảo độ đồng nhất của sản phấm về thành phần, tổ chức,
kích thƣớc và tính chất khi chế tạo hàng loạt khi có VL chuẩn và trộn đều.
- Tổ chức tế vi: cấu trúc không xít chặt, luôn có lỗ hổng (rỗ xốp), có cơ tính
không cao.
- Một số sản phẩm chỉ có thể chế tạo bằng phƣơng pháp này hay nó rẻ hơn so
với luyện kim truyền thống nhƣ với KL có nhiệt độ chảy cao, VL cứng, siêu cứng, bạc
xốp ...
6.4.2. Vật liệu cắt và mài
Ứng dụng quan trọng nhất của luyện kim bột trong cơ khí là HK cứng và đá
mài.
a. HK cứng
HK cứng là loại VL có tính cứng nóng cao nhất, tới 800 - 10000C, tốc độ cắt có
thể đạt tới hàng trăm m/phút.
• Thành phần hoá học và cách chế tạo
Thành phần chủ yếu là cacbit: WC (chiếm tỷ lệ cao nhất), TiC, TaC rất cứng và
nhiệt độ chảy rất cao, ngoài ra còn có lƣợng nhỏ côban làm chất dính kết, nên đảm bảo
độ cứng, tính chống mài mòn và cứng nóng rất cao, đó là bản chất tự nhiên không
phải qua nhiệt luyện.
HK cứng đƣợc chế tạo qua các bƣớc sau:
- Tạo bột cacbit bằng cách hoàn nguyên WO3 bằng H2 ở 700 - 9000C rồi đem
nghiền, sàng lấy cỡ hạt nhỏ, trộn bột W với bồ hóng và nung lên 14000C trong 1 giờ để
đƣợc bột WC.
Vật liệu học Cơ khí
125
- Trộn bột cacbit với bột Co trong nhiều giờ cho thật đều rồi đem ép thành lƣỡi
cắt nhỏ, hình dạng đơn giản.
- Thiêu kết: nung ở nhiệt độ cao (14500C) để Co biến mềm, bắt đầu chảy, dính
chặt các hạt cacbit với nhau thành khối chắc.
• Phân loại và các mác
Có 3 nhóm: mhóm một, hai và ba cacbit:
- Nhóm một cacbit: WC + Co với các mác có từ 2 - 25%Co, còn lại là WC,
- Nhóm hai cacbit: chủ yếu vẫn là WC, thêm 5 - 30% TiC và 4 - 12%Co,
- Nhóm ba cacbit: chủ yếu vẫn là WC, thêm 3 - 8% TiC và 3 - 12%TaC và 8 -
12%Co.
• Tổ chức và cơ tính
- Tổ chức tế vi: gồm các hạt cacbit sắc cạnh (màu sáng) đƣợc gắn dính với
nhau bằng Co (màu tối) với yêu cầu là các hạt nhỏ mịn và phân bố đều, bao giờ cũng
có rỗ xốp song phải là ít nhất (~ 2%). Không cho phép có muội than (bồ hóng) vì nó
gây ra điểm mềm.
- Cơ tính: rất cứng tới 82 - 90 HRA (70 75 HRC), chống mài mòn rất cao, cứng
nóng rất tốt, cắt đƣợc với tốc độ rất cao (hàng trăm m/phút), có nhƣợc điểm là giòn. Cơ
tính của HK cứng phụ thuộc vào:
+ Với lƣợng Co nhƣ nhau, nhóm hai cacbit cứng hơn nhóm một cacbit vì TiC
(hay TaC) hoà tan WC (tới 70%) có độ cứng cao hơn, giòn hơn và có hệ số ma sát với
thép nhỏ hơn so với WC. Vì vậy thƣờng dùng nhóm hai, ba cacbit để gia công gang.
+ Trong từng nhóm nếu mác nào chứa nhiều Co hơn sẽ dẻo hơn, độ cứng và
giới hạn bền uốn giảm đi đôi chút. Để kết hợp giữa độ cứng và độ dẻo nhất định hay
dùng với 6 - 8%Co (BK8, T15K6, TT10K8). Nếu cỡ hạt cacbit và Co càng nhỏ mịn thì
tuy không ảnh hƣởng đến độ cứng nhƣng cải thiện rất mạnh tính chống mài mòn, độ
bền và độ dai va đập.
• Công dụng
HK cứng đƣợc sử dụng rộng rãi làm dao cắt, khuôn kéo sợi, khuôn dập và chi
tiết máy.
Hiệu quả sử dụng HK cứng trong cắt gọt cao hơn hẳn thép gió (tới 10 lần nếu
tính từ hiệu quả sử dụng W) nhƣng không thể làm mất vị trí của thép gió vì có những
nhƣợc điểm sau:
- không tạo hình phức tạp đƣợc vì dùng cách ép bột chỉ tạo đƣợc các mảnh nhỏ
đơn giản và sau đó cũng không thể gia công định hình đƣợc vì quá cứng.
- tính giòn tƣơng đối cao, dễ gãy, vỡ, mẻ dƣới tải trọng va đập,
- tính dẫn nhiệt kém: ~ 50% của thép.
Khi làm dao, miếng HK cứng nhỏ đƣợc hàn (hàn đồng) hay kẹp chặt vào thân dao
bằng thép C45 có độ bền uốn và độ dẻo tốt, tránh các nhƣợc điểm của thép HK cứng.
+ Nhóm một cacbit: có tính cứng nóng tới 8000C: BK2 - BK8 dùng để cắt phôi
có phoi vụn nhƣ gang, sứ, gốm, HK màu; BK10 - BK15 làm khuôn kéo sợi, mũi khoan
(địa chất) có tuổi bền hơn thép hàng chục lần; BK20 - BK25 có độ dai tốt hơn làm
khuôn dập, chi tiết máy chống mài mòn.
+ Nhóm hai cacbit: tính cứng nóng tới 900 - 10000C, chủ yếu đƣợc dùng để gia
công tinh thép, kể cả thép đặc biệt.
+ Nhóm ba cacbit: do có mặt của TaC có độ bền chống rung, chống mẻ cao
hơn, chủ yếu đƣợc dùng để gia công thô thỏi đúc, cán, rèn.
Vật liệu học Cơ khí
126
b. VL làm đĩa cắt
Dao (đĩa) cắt bằng kim cƣơng nhân tạo hay nitrit bo (BN) lập phƣơng đƣợc
dùng rộng rãi trong cắt KL, đá. Chúng là VL siêu cứng (8000 - 10000C). Có các dạng:
- Bột kim cƣơng trộn với 1 - 2% bột B, Be hoặc Si (chất dính kết) đƣợc ép nóng
dƣới áp suất cao tới 12GPa ở nhiệt độ ~ 30000C, đạt 8000 HV.
- Bột kim cƣơng hoặc bột BN rải lên bề mặt HK cứng rồi ép nóng dƣới áp suất
5 - 8 GPa ở ~ 18000C, lúc đó một phần nhỏ Co, thậm chí cả W, Ti của HK cứng tiết ra
thành chất dính kết với lớp siêu cứng, đạt 5000 -8000HV.
- Bột kim cƣơng hoặc bột BN trộn với khoảng 20 - 30% bột KL (chất dính kết),
ép nóng dƣới áp suất 3 - 6 GPa ở 1200 - 16000C, đạt 4000 - 5000HV, thích hợp với
dụng cụ cắt đá.
Kim cƣơng tuy có độ cứng rất cao (10000HV) nhƣng lại bị hạn chế nhiệt độ sử
dụng (khi cắt với tốc độ cao, cacbon khuếch tán vào sắt, thép) nên dao cắt với BN có
ƣu việt hơn. VD có thể cắt gang xám với tốc độ 1800 - 2000 m/phút.
c. VL mài
Bột mài là các hạt cứng có kích thƣớc không đều nhƣng luôn có các góc cạnh
sắc nhọn. Theo độ cứng tăng lên thƣờng dùng cát trắng (SiO2), êmêri (hỗn hợp tự
nhiên của Al2O3), Al2O3, SiC, BN lập phƣơng, kim cƣơng. Có thể dùng ở ba dạng:
- tự do, trong máy phun cát, bột mài ra, bột đánh bóng,
- gắn trên giấy, vải (gọi là giấy, vải ráp hay nhám) để làm nhẵn ggõ, Kl,
- khối (đá mài các loại): thƣờng làm bằng SiC, các hạt mài đƣợc liên kết với
nhau bằng chất dính kết gốm thuỷ tinh hay nhựa hữu cơ.
d. Thép gió bột
Loại thép gió với lƣợng C và HK cao (> 2%C, > 6%V, > 10%Co) rất khó luyện,
bị thiên tích mạnh và khó rèn. Khi chế tạo bằng phƣơng pháp luyện kim bột nhờ có bột
mịn mà thành phần trở nên đồng nhất hơn. Xuất phát từ nguyên liệu bột (Fe, C, W, Cr,
Mo, V, Co) qua ép nóng dƣới áp suất 100MPa ở 11000C trong khí bảo vệ argông (Ar),
tạo nên các bán thành phẩm thỏi lớn. Chế độ rèn và nhiệt luyện nhƣ thép gió nấu chảy
với nhiệt độ thấp hơn.
Vật liệu học Cơ khí
127
Chƣơng 7: CERAMIC (Vật liệu vô cơ)
7.1. Khái niệm chung
7.1.1. Bản chất và phân loại
Đƣợc tạo thành từ các hợp chất hoá học giữa:
- KL (Me) với các á kim bao gồm B, C, N, O và Si (bán KL hay bán dẫn) bao
gồm các borit, cacbit, nitrit, ôxyt, silicat KL.
- Các á kim kết hợp với nhau nhƣ các cacbit, nitrit, ôxyt của bo và silic (SiC,
BN, Si2O)
H 7.1. Các khả năng kết
hợp giữa các nguyên tố
hoá học để tạo nên
ceramic.
Do sự kết hợp đa dạng làm cho ceramic cũng đa dạng về thành phần hoá học và
tính chất. Theo các dạng hợp chất hình thành, có:
+ đơn ôxyt KL (Al2O3 trong gốm corindon),
+ đơn ôxyt bán KL (SiO2 trong thuỷ tinh thạch anh),
+ hỗn hợp nhiều ôxyt KL (sứ, thuỷ tinh silicat),
+ các đơn nguyên tố (bo, cacbo),
+ cacbit, nitrit của KL và á kim (TiC, SiC, BN, ZrN ...).
Có thể phân loại ceramic theo thành phần hoá học, theo cấu trúc, theo phƣơng
pháp công nghệ, lĩnh vực sử dụng. Thƣờng phân theo ba nhóm chính:
• gốm và VL chịu lửa,
• thuỷ tinh và gốm thuỷ tinh
• ximăng và bêtông.
7.1.2. Liên kết nguyên tử (tự đọc- tự nghiên cứu)
VL vô cơ đƣợc tạo thành từ các nguyên tố KL và các nguyên tố không phải KL,
tức là từ các nguyên tử với bản chất hóa học khác nhau. Liên kết nguyên tử trong VL
vô cơ là sự kết hợp giữa liên kết ion và liên kết đồng hóa trị nên năng lƣợng liên kết
trong VL vô cơ là tƣơng đối lớn khoảng 100 – 500kJ.mol-1
(với KL 60 - 250
500kJ.mol-1
), nó quyết định tính chất đặc trƣng: nhiệt độ nóng chảy cao, mậƣt độ cao,
cứng, giòn trong suốt và cách điện cao.
C N
O
Si Me
B
Vật liệu học Cơ khí
128
7.1.3. Trạng thái tinh thể và trạng thái vô định hình (tự đọc- tự nghiên cứu)
VL vô cơ có thể tồn tại ở các trạng thái cấu tạo khác nhau: trạng thái tinh thể (nhƣ
gốm SiC, các gốm đơn ôxyt), trạng thái vô định hình (nhƣ VL thủy tinh) hoặc vừa tinh
thể vừa vô định hình (nhƣ sứ, gốm thủy tinh).
7.1.4. Cơ tính (tự đọc- tự nghiên cứu)
Dễ dẫn đến phá huỷ giòn một cách nguy hiểm với năng lƣợng hấp thụ rất thấp.
a. Phá huỷ giòn
Ở nhiệt độ thƣờng, dƣới tác dụng của tải trọng kéo cả ceramic tinh thể lẫn vô
định hình thƣờng bị phá huỷ giòn mà không xảy ra bất kỳ biến dạng dẻo nào trƣớc đó
mà nguyên nhân chủ yếu là do nứt (đặc biệt nứt trên bề mặt), rỗng với số lƣợng lớn. Trƣờng hợp chịu ứng suất nén, không có tập trung ứng suất do có nứt, nên nó có
độ bền ở trạng thái nén cao hơn kéo và thƣờng dùng trong điều kiện tải trọng nén.
b. Biểu đồ ứng suất - biến dạng và môđun phá huỷ
Với ceramic tiến hành thử uốn ngang: ở mặt trên mẫu chịu nén, mặt dƣới chịu
kéo.
Môđun phá huỷ hay giới hạn bền uốn là ứng suất lớn nhất hay ứng suất khi
phá huỷ trong thử uốn, là chỉ tiêu quan trọng với ceramic giòn. Phần đàn hồi trên biểu
đồ có quan hệ bậc nhất giữa ứng suất và biến dạng. H 7.2 trình bày biểu đồ này của
hai ceramic điển hình là ôxyt nhôm (alumin) và thuỷ tinh.
c. Cơ chế biến dạng dẻo
Mặc dù ở nhiệt độ thƣờng ceramic bị phá huỷ trƣớc khi biến dạng, song ở một
số điều kiện nào đó cũng có thể bị biến dạng dẻo, tuy nhiên có sự khác nhau giữa
ceramic tinh thể và ceramic vô định hình.
Ceramic tinh thể
Giống nhƣ KL là VL tinh thể, biến dạng dẻo cũng xảy ra bằng sự dịch chuyển
của lệch. Nguyên nhân làm độ cứng, tính giòn của VL này cao là do khó trƣợt hay lệch
khó chuyển động vì quá ít hệ trƣợt và do liên kết ion
Ceramic vô định hình
H 7. 2. Biểu đồ ứng suất - biến dạng khi thử uốn
ngang cho ôxyt nhôm và thuỷ tinh.
Vật liệu học Cơ khí
129
Biến dạng dẻo cũng không xảy ra do không có sắp xếp nguyên tử trật tự, VL bị
biến dạng bằng chảy nhớt giống nhƣ sự biến dạng của chất lỏng: tốc độ biến dạng tỷ lệ
thuận với ứng suất đặt vào. Dƣới tác dụng của ứng suất tiếp, các nguyên tử và ion
đƣợc trƣợt dịch đi với nhau bằng cách phá vỡ và hình thành lại lên kết giữa các
nguyên tử không theo cách mô tả theo mô hình mặt, phƣơng trƣợt với cơ chế lệch. Sự
chảy nhớt đƣợc mô tả ở H 7. 3.
7.2. Gốm và vật liệu chịu lửa
7.2.1. Bản chất và phân loại
Gốm là VL nhân tạo có sớm nhất trong lịch sử loài ngƣời. Khái niệm gốm ban
đầu dùng để chỉ VL chế tạo từ đất sét, cao lanh (gốm đất nung). Sau này nó đƣợc mở
rộng và bao gồm thêm đồ sứ, các VL trên cơ sở ôxyt (VD gốm Al2O3) và các chất vô
cơ không phải là ôxyt (VD SiC). Khái niệm gốm liên quan đến hai nội dung: PP công
nghệ và đặc điểm tổ chức.
- PP công nghệ gốm điển hình là phương pháp thiêu kết bột (nhƣ HK bột): khi
tạo hình nguyên liệu có liên kết tạm thời, sau đƣợc nung đến nhiệt độ cao để liên kết
khối.
- Tổ chức điển hình là đa pha. Vì nó có hai pha chính là pha tinh thể và pha vô
định hình, trong đó pha vô định hình phân bố xen giữa các vùng pha tinh thể và gắn
kết chúng lại với nhau. Ngoài hai pha chính trong gốm luôn có lỗ xốp (trong gạch: 10 -
15%, gốm nhẹ: > 40%, sứ: < 5%) mà tỷ lệ, hình dáng, kích thƣớc và sự phân bố có ảnh
hƣởng rõ rệt đến các tính chất nhƣ độ bền cơ học, độ dẫn nhiệt, khả năng hút nƣớc.
7.2.2. Gốm silicát
Chế tạo từ các VL silicat thiên nhiên độ sạch thấp, chủ yếu từ đất sét và cao
lanh để tạo nên các sản phẩm gốm xây dựng (gạch, ngói, ống dẫn, sứ vệ sinh ...), gốm
gia dụng (ấm chén, bát đĩa) và gốm công nghiệp (cách điện, bền hoá, nhiệt).
Đất sét là silicat nhôm gồm có Al2O3, SiO2 và nƣớc ngậm. Tính chất của nó
biến đổi rộng phụ thuộc lƣợng tạp chất mà chủ yếu là các ôxyt (Fe, Ba, Ca, Na, K ...)
và một ít chất hữu cơ. Cấu trúc tinh thể phức tạp, có đặc trƣng quan trọng là cấu trúc
tầng nên khi có nƣớc các phân tử nƣớc điền kín các tầng này và tạo ra lớp màng mỏng
bao quanh các hạt đất sét làm cho các hạt này dễ dịch chuyển với nhau, tạo ra độ dẻo
cao cho hỗn hợp đất sét - nƣớc.
H 7. 3. Mô hình chảy nhớt của chất lỏng và thuỷ
tinh lỏng dƣới tác dụng của ứng suất đặt vào
Vật liệu học Cơ khí
130
Cao lanh là khoáng phổ biến nhất của đất sét có công thức Al2(Si2O5)(OH)4 hay
Al2O3.2SiO2.2H2O. Ngoài ra cao lanh còn dung các nguyên liệu phụ nhƣ thạch anh
SiO2 làm chất độn, tràng thạch KAlSi3O8 làm chất trợ dung. VD một sứ điển hình chứa
50% đất sét (cao lanh), 25% thạch anh, 25% tràng thạch.
Quy trình sản xuất gốm silicat:
- Gia công, tuyển chọn nguyên liệu: quặng thô đƣợc nghiền mịn, sàng để có
đƣợc độ hạt yêu cầu. Do nguyên liệu thô có chứa nhiều FeO, FeO2 nên khi cần thiết
(khi cần màu trắng) phải qua tuyển từ khử ôxyt triệt để ( < 1%).
- Cân, trộn phế liệu.
- Nhào luyện phối liệu (cho thêm nƣớc với lƣợng khác nhau tạo độ dẻo).
- Tạo hình sản phấm.
- Sấy. Ban đầu các hạt đất sét đƣợc bọc bởi nƣớc, khi sấy khô hơi nƣớc bay đi
làm khoảng trống giữa các hạt giảm đi gây ra co và rỗng.
- Nung đến 900 - 14000C hay cao hơn tuỳ thuộc thành phần, cơ tính yêu cầu.
VD gốm xây dựng: gạch ở 9000C, sứ : 1400
0C, gốm cao alumin: 1600
0C). Trong quá
trình nung mật độ của gốm tăng lên (do giảm lỗ xốp) và cơ tính đƣợc cải thiện.
Gốm có loại tráng men và không tráng men. Lớp men này có thể đƣợc nung
chảy cùng một lần với sản phẩm hoặc nung lần thứ hai.
Theo đặc điểm kết cấu của xƣơng gốm: Gốm thô có cấu trúc xƣơng tạo bởi các
hạt VL rắn có kích thƣớc và không đồng đều (VD gạch ngói, gạch chịu lửa). Gốm tinh
đƣợc tạo bởi các hạt mịn và đồng đều (VD sứ, gốm, coridon Al2O3).
7.2.3. Gốm ôxyt
Có thành phần hoá học là một đơn ôxyt (Al2O3 hoặc TiO2) hoặc một ôxyt phức
xác định (VD MgO.Ai2O3, BaO.TiO2), nhƣ vậy không có SiO2. Gốm ôxyt có độ tinh
khiết hoá học cao (tỷ lệ tạp chất rất thấp), có tỷ lệ pha tinh thể cao hơn hẳn pha vô định
hình, thƣờng để làm VL kỹ thuật có độ bền nhiệt và độ bền cơ học rất cao, có các tính
chất điện và từ đặc biệt.
a. Gốm ôxyt trên cơ sở các ôxyt có nhiệt độ nóng chảy cao.
Tiêu biểu là Al2O3 (20500C), MgO (2850
0C), ZrO2 (2500 ữ 2600
0C),
MgO.Al2O3 (21350C) bằng công nghệ gốm tinh (độ tinh khiết > 98%), thiêu kết ở nhiệt
độ cao với tổ chức tinh mịn và hầu nhƣ chỉ là một pha.
- Gốm corindon (Al2O3 ở dạng thù hình ỏ) sử dụng ở khoảng 19000C, dùng làm
chén, nồi nấu KL, với độ cứng 2000 HB dùng làm VL cắt, hạt mài, ...
- Gốm pericla (MgO) với nhiệt độ sử dụng cao 24000C và có tính kiềm, dùng
làm nồi nấu chảy KL bền với muối clorit và fluorit nóng chảy.
- Gốm ziêcona (ZrO2) với nhiệt độ sử dụng cao 23000C, giãn nở nhiệt ít và gốm
spinel (MgO.Al2O3) đƣợc dùng vào các mục đích đặc biệt ở nhiệt độ cao
b. Gốm trên cơ sở TiO2
Có các tính chất đặc biệt (điện môi, sắt từ, áp điện) đƣợc sử dụng rộng rãi trong
kỹ thuật điện và điện tử. Có thể chỉ là đơn ôxyt nhƣ gốm rutil (TiO2) hay có pha thêm
các ôxyt khác để điều chỉnh các tính chất điện từ.
c. Gốm trên cơ sở Fe2O3 và ôxyt KL nặng
Loại này dùng để tạo ra các VL bán dẫn và VL từ. Có công thức chung
MeO.Fe2O3 (Me có thể là Mn, Ni, Mg, Co, Cu, Cd, Ti ...) - gọi là ferit từ hay đơn giản
là ferit, thuộc loại VL từ mềm, dùng nhiều trong kỹ thuật điện tần số cao. do có điện
trở rất lớn (103 - 10
12 Ù.cm) nên dòng fucô sinh ra rất nhỏ, tổn thất điện cũng rất nhỏ.
Vật liệu học Cơ khí
131
d. Gạch chịu lửa
Dùng để xây lắp các lò (luyện kim, thuỷ tinh, hơi, nung KL, nhiệt luyện ...) và
thiết bị công nghiệp làm việc ở nhiệt độ cao. Theo quy ƣớc chung VL chịu lửa có độ
chịu lửa lớn hơn 12500C, nó có nhiều dạng nhƣng gạch là loại quan trọng và phổ biến
hơn, đƣợc sản xuất theo công nghệ gốm thô. Có các loại gạch chịu lửa điển hình sau.
- Đinat (silicat) với thành phần > 93% SiO2 đƣợc sản xuất bằng phƣơng pháp
thiêu kết bột. Nó có tính axit với nhiệt độ làm việc cao (> 15500C) dùng để xây lò
coke, vòm lò thuỷ tinh, một số lò luyện kim, ...
- Samôt là gốm thô Al2O3 - SiO2 với nguyên liệu chính là đất sét, cao lanh.
Theo thành phần hoá học có samôt thƣờng (30 - 40%Al2O3) - trung tính và samôt bán
axit (chỉ chứa 20 - 30%Al2O3). Với độ chịu lửa tƣơng đối tốt (~ 14000C) tuỳ từng loại
chúng đƣợc dùng trong lò nung clinke, khí hoá, hơi và một số lò luyện kim.
- Cao alumin cũng thuộc hệ Al2O3 - SiO2 nhƣ samôt nhƣng hàm lƣợng Al2O3
cao hơn (45 ữ 95%) nên độ chịu lửa cao hơn (≥ 16000C), đƣợc sử dụng khi có yêu cầu
cao về độ chịu lửa mà samôt không đáp ứng nổi.
- Gạch kiềm tính là hệ gạch chịu lửa có MgO với thành phần khác nhau: pericla
hay manhêzit (MgO), pericla - crômit hay crôm - manhêzit (Cr2O3 - MgO), đôlômit
(MgO - CaO) ..., chúng rất bền với xỉ kiềm là yêu cầu quan trọng với luyện thép và
một số KL để có thể tạo ra xỉ kiềm (CaO), khử tạp chất có hại và cũng đƣợc dùng
trong một số lò khác.
e. VL chịu lửa khác
Đó là loại không sản xuất theo phƣơng pháp gốm mà dùng cách nấu chảy hay
vẫn dùng cách thiêu kết bột nhƣ gốm nhƣng nguyên liệu không phải là ôxyt.
Sản xuất theo nấu chảy ôxyt đƣợc gốm thô, độ xít chặt cao với tỷ lệ pha vô định
thấp, có rỗ khí lớn và phân bố không đều gồm corindon (92 - 98% Al2O3), corindon
mulit (80% Al2O3, 20% SiO2) ...
Với grafit và cacbit silic (SiC) có nhiệt độ nóng chảy cao 23000C - 2500
0C cũng
có thể tạo ra VL chịu lửa (bằng phƣơng pháp thiêu kết bột) có những ứng dụng nhất
định.
7.3. Thuỷ tinh và gốm thuỷ tinh
7.3.1. Bản chất và phân loại
- Cấu trúc hoàn toàn là vô định hình, là một pha đồng nhất (gốm phần lớn là
tinh thể).
- Sản xuất theo công nghệ nấu chảy và tạo hình tiếp theo bằng kéo (tấm, ống,
sợi), cán, ép, dập, thổi.
- Đƣợc sử dụng rộng rãi trong kỹ thuật và đời sống. Nguyên liệu để sản xuất
thuỷ tinh cũng phỏ biến và rẻ tiền nhƣ gốm, nó dùng cát trắng (SiO2), sôđa (Na2CO3),
đá vôi (CaCO3), tràng thạch [(K.Na)AlSi2O3], đôlômit (CaCo3.MgCO3), ...
Theo thành phần hoá học và công dụng có thể có loại thông dụng và các loại
khác.
Vật liệu học Cơ khí
132
7.3.2. Thuỷ tinh thông dụng
Là loại thƣờng gặp dƣới tên kính với các thành phần: SiO2 (65 - 75%), CaO (8
- 15%), Na2O (12 - 18%), ... (do vậy có tên là silicat - SiO2 - kiềm - Na, kiềm thổ - Ca) với nguyên
liệu cát trắng (cung cấp SiO2), đá vôi (CaO), đôlômit (CaO và MgO), sôđa (Na2O).
Sô đa cho vào để làm giảm nhiệt độ nấu chảy của hỗn hợp, để điều chỉnh tính
chất có thêm một ít K2O, Al2O3, BaO, B2O3. Để tạo độ trong suốt cao phải khử rất triệt
để ôxyt sắt trong nguyên liệu (< 0,1% Fe2O3 với thuỷ tinh không màu, <0,01% với loại
quang học), trộn đều hỗn hợp và nấu chảy hoàn toàn. Khi nung nóng hay làm nguội
thuỷ tinh không có thay đổi thể tích rõ rệt vì ở mọi trạng thái nó đều là vô định hình.
• Các phương pháp tạo hình thuỷ tinh ở nhiệt độ tạo hình như sau:
- Ép là phƣơng pháp tạo hình gần nhƣ dập nóng trong khuôn, dùng để chế tạo
các sản phẩm có thành tƣơng đối dày.
- Thổi để tạo hình các sản phẩm rỗng, thành mỏng nhƣ bóng đèn, phích nƣớc,
chai, lọ, đồ mỹ nghệ, ... có thể thực hiện thủ công hay cơ khí hoá - tự động hoá.
- Kéo dùng để sản xuất các vật dài nhƣ tấm mỏng, thanh, ống và sợi, chúng có
tiết diện ngang không đổi. VD khi chế tạo kính tấm, thuỷ tinh nóng chảy đƣợc kéo
dâng lên vào khe giữa hai trục đặt ngay trên mặt thoáng mặt thoáng bể nấu nhƣ thể cán
nóng.
Sau khi tạo hình thuỷ tinh, cần làm nguội chậm hay nung nóng lại đến nhiệt độ
ủ để làm mất ứng suất bên trong (do làm nguội và co không đều giữa các phần của sản
phẩm), giảm mạnh độ bền xung nhiệt (độ bền xung nhiệt cao dễ gây gãy, vỡ).
7.3.3. Các thuỷ tinh khác
- Thuỷ tinh borosilicat (SiO2 - B2O5 - Na2O), aluminosilicat (SiO2 - Al2O3 -
Na2O) và aluminoborosilicat (kết hợp cả hai loại trên): có hệ số giãn nở nhiệt nhỏ, bền
nhiệt tốt, bền hoá cao, đƣợc dùng làm dụng cụ thí nghiệm.
- Thuỷ tinh chì silicat (SiO2 - PbO - Na2O): có khúc xạ cao, làm thuỷ tinh
quang học và pha lê.
- Thuỷ tinh thạch anh trong suốt (đơn ôxyt SiO2): là VL kỹ thuật có nhiều tính
năng quí nhƣ hệ số giãn nở nhiệt rất nhỏ, bên hoá và bền xung nhiệt cao dùng để chế
tạo dụng cụ, thiết bị chịu nhiệt cao và bền hoá. Loại thạch anh có độ tinh khiết cao, có
chứa thêm B2O3 đƣợc dùng làm cáp (sợi) quang.
- Thuỷ tinh không phải silicat (không có hay có ít SiO2) gồm các ôxyt P2O5,
B2O3, GeO2, ... hay không phải ôxyt nhƣ halogenit (BF2, AlF2) cũng đƣợc nghiên cứu
và sử dụng.
7.3.4. Gốm thuỷ tinh
Có thành phần hoá học cũng gần nhƣ thuỷ tinh (VD SiO2 - Al2O3 - Na2O), có
cấu trúc và cách chế tạo hơi khác:
- Có cấu trúc giống gốm tinh, kết hợp giữa tinh thể và vô định hình.
- Cách chế tạo khác hẳn gốm tinh: đầu tiên theo công nghệ thuỷ tinh (nấu chảy,
tạo hình, cấu trúc vô định hình), sau đó đƣợc sử lý nhiệt theo chế độ xác định để thực
hiện quá trình tạo mầm và kết tinh, tạo nên các vi tinh thể (< 1ỡm) với tổng thể tích 60
- 95%, chúng phân bố đều trên pha vô định hình (pha này đóng vai trò chất liên kết).
Để tạo mầm phải chọn thuỷ tinh gốc phù hợp và cho thêm các chất xúc tác nhƣ Pt,
TiO2, ZrO2, SnO2, sunfit, fluorit, ...
Vật liệu học Cơ khí
133
Chƣơng 8: VẬT LIỆU POLYME
8.1. Khái niệm chung
Polyme là một hợp chất gồm các phân tử đƣợc hình thành do sự lặp lại nhiều
lần của một loại hay nhiều loại nguyên tử hoặc một nhóm nguyên tử (đơn vị cấu tạo
mônôme) liên kết với nhau với số lƣợng khá lớn để tạo nên một loạt các tính chất mà
chúng thay đổi không đáng kể khi lấy đi hoặc thêm vào một vài đơn vị cấu tạo.
Phân loại:
- Theo nguồn gốc: polyme thiên nhiên, polyme tổng hợp.
- Theo cấu trúc: polyme mạch thẳng, nhánh, mạng lƣới và polyme không gian.
- Theo nhiệt tinh: polyme nhiệt đặc, nhiệt rắn.
- Theo ứng dụng: chất dẻo, sợi cao su, sơn, keo dán.
Nguyên liệu ban đầu để chế tạo polyme là thực vật, than đá, dầu mỏ. Từ đó tạo
ra các hợp chất ban đầu (mônômen). Quá trình chuyển mônômen thành polyme thực
hiện bằng phƣơng pháp trung hợp (xảy ra ở các nối đôi) và phản ứng trung ngƣng (ở
các nhóm chức).
8.2. Cấu trúc phân tử (tự đọc- tự nghiên cứu)
8.2.1. Phân tử hyđrôcacbon
Phần lớn polyme có nguồn gốc hữu cơ nên đƣợc hình thành từ các phân tử
hyđrôcacbon, liên kết giữa các nguyên tử là liên kết đồng hoá trị. Mỗi nguyên tử
cacbon có bốn điện tử tham gia vào liên kết, trong đó mỗi nguyên tử hyđrô chỉ có một
điện tử liên kết. Liên kết đơn tồn tại khi mỗi một trong hai nguyên tử liên kết (là C và
H) đều góp chung một điện tử; còn kiên kết giữa hai nguyên tử cacbon là nhờ mỗi
nguyên tử trong chúng góp chung hai điện tử, tức có liên kết đôi. VD phân tử êtylen
C2H4 đƣợc trình bày dƣới dạng:
H H
│ │
C = C , trong đó: — là liên kết đơn
│ │ = là liên kết đôi (hay hai liên kết đơn)
H H
Có trƣờng hợp tồn tại liên kết ba ≡ nhƣ axêtylen C2H2: H — C ≡ C — C
Hyđrôcacbon đơn giản nhất thuộc họ parafin CnH2n + 2 gồm mêtan (CH4), êtan
(C2H6), prôpan (C3H8), butan (C4H10), pentan (C5H12), hexa (C6H14).
Liên kết trong nội bộ là liên kết đồng hoá trị mạnh, nhƣng giữa các phân tử là
liên kết yếu Van der Waals, nên các hyđrôcacbon thƣờng có nhiệt độ nóng chảy và
nhiệt độ sôi thấp (tuy nhiên các nhiệt độ này tăng lên theo sự tăng lên của khối lƣợng
phân tử).
Từ các phân tử hữu cơ (hyđrôcacbon) ta có thể tổng hợp thành phân tử polyme.
8.2.2. Phân tử polyme
a. Bản chất hoá học và me
Vật liệu học Cơ khí
134
Phân tử polyme rất lớn so với phân tử hiđrôcacbon. Đa số chúng có dạng mạch
dài và mềm dẻo mà cốt lõi của nó là một chuỗi các nguyên tử cacbon:
│ │ │ │ │ │
— C — C — C — C — C — C — ,
│ │ │ │ │ │
trong đó mỗi nguyên tử cacbon liên kết với hai nguyên tử cacbon khác về hai phía.
Phân tử polyme đƣợc ký hiệu bằng đƣờng thẳng — và đƣợc gọi là mạch hay
mặt chính.
Mỗi phân tử cực lớn polyme như gồm bởi các đơn vị cấu trúc như những mắt
xích lặp đi lặp lại và nối với nhau được gọi là me ( mer từ tiếng Hy Lạp ―meros‖ có
nghĩa là hợp phần). Me đơn giản nhất đƣợc gọi là monome (tức phân tử chỉ gồm một
me), còn polyme có nghĩa là nhiều me.
b. Cấu trúc phân tử của PE (polyêtylen)
Từ các phân tử êtylen C2H4 (ở dạng hơi) dƣới tác dụng của xúc tác, nhiệt độ, áp
suất thích hợp, liên kết đôi bị gãy, mở về hai phía và sự hợp nhất lại của chúng sẽ tạo
nên mạch và phân tử polyêtylen (PE) nhƣ H 8. 1.
H H H H H H H H
│ │ │ │ │ │ │ │
(C = C)n (— C — C —)n — C — C — C — C —
...
│ │ │ │ │ │ │ │
H H H H H H H H
a) b) c)
H 8.1. Quá trình hình thành phân tử polyêtylen: a. phân tử êtylen, b. nối đôi gãy và mở về hai phía, c. mắt xích (me) hợp nhất thành polyêtylen.
c. Cấu trúc phân tử của các polyme thƣờng gặp
H 8.2. trình bày các me của năm polyme thƣờng gặp khác ngoài polyêtylen.
H H H H H H H H
│ │ │ │ │ │ │ │
— C — C— — C — C — — C — C — —C — C —
│ │ │ │ │ │ │ │
H Cl H CH3 H H C — O
— CH3
││
O
a. PVC b. PP c. PS d. PMMA
F F
│ │
— C — C —
│ │
F F H 8.2. Cấu trúc phân tử (me) của các
polyme có dáng dấp nhƣ PE.
e. PTFE
Vật liệu học Cơ khí
135
Nếu cứ một nguyên tử hyđrô của me trong PE - polyêtylen đƣợc thay thế bởi
nguyên tử Cl, gốc mêtyl CH3, gốc benzyl (mạch vòng) sẽ lần lƣợt đƣợc PVC -
polyvinyl clorit (H. a), PP - polyprôpylen (H. b), PS - polystyren (H. c).
Nếu cứ hai trong bốn nguyên tử hyđrô trong PE đƣợc thay thế bởi gốc metyl
CH3 và gốc C2H3O sẽ đƣợc PMMA - polymetyl metacrylat còn goi là thuỷ tinh hữu cơ
hay plexiglass (H.d). Khi cả bốn nguyên tử hyđrô trong PE đƣợc thay thế bằng bốn
nguyên tử fluor sẽ đƣợc PTFE - polyêtra fluoroetylen (H. e).
Ngoài ra còn có các me của bốn polyme khác là bakêlit (phênol formaldehyte),
nylon 6,6, PET (polyêtylen terephthalate, apolyester) và polycacbonat.
d. Khối lƣợng phân tử
Các phân tử polyme có khối lƣợng (chiều dài) rất khác nhau: một số phân tử
tƣơng đối nhỏ (mạch ngắn), một số lớn (mạch dài), còn đa số là trung bình. Độ dài của
mạch có ảnh hƣởng lớn đến các nhiệt độ chảy và biến mềm, các nhiệt độ này tăng lên
theo sự tăng của khối lƣợng phân tử cũng tức là chiều dài của mạch. Ngƣời ta cố gắng
tạo nên polyme với khối lƣợng phân tử lớn và đồng đều.
8.2.3. Cấu trúc mạch của polyme
Về cấu trúc mạch đƣợc chia ra làm bốn nhóm.
H 8.3. Cấu trúc của polyme: a. mạch thẳng, b. mạch nhánh,
c. mạch lƣới, d. mạch không gian (các nút tròn là các me).
Polyme thẳng (linear polymer): gồm các me liên kết với nhau thành một mạch
duy nhất dài và mềm dẻo, có thể hình dung nhƣ những sợi dài (H. a). Liên kết giữa các
mạch thẳng là loại Van der Waals đóng vai trò quan trọng. Các polyme thông dụng
thuộc nhóm này là PE, PVC, PS, PMMA, chúng thƣờng là nguyên liệu chính để chế
tạo polyme.
Polyme nhánh (branched polymer): là loại có những mạch ngắn hơn (gọi là
mạch nhánh) nối vào mạch chính (H. b). Các mạch ngắn đƣợc xem nhƣ là một phần
của phân tử, hình thành từ phản ứng phụ trong quá trình tổng hợp polyme. Vì vƣớng
các mạch nhánh nên các mạch chính không thể nằm sát bên nhau, do vậy khối lƣợng
riêng nhỏ hơn.
Polyme lưới (crosslinked polymer): Các mạch chính cạnh nhau nối với nhau
bằng liên kết đồng hoá trị ở một số vị trí trên mạch nhờ đƣa thêm nguyên tử hoặc phân
tử vào, nên mạch có dạng lƣới (H. c), điển hình là cao su.
Vật liệu học Cơ khí
136
Polyme mạch không gian (network polymer): Do các me có ba nhóm hoạt
động tạo nên polyme không gian ba chiều, chúng có tính chất cơ, lý, nhiệt đặc biệt
điển hình là nhựa êpoxy và bakêlit.
8.2.4. Cấu trúc tinh thể của polyme
Các polyme thƣờng tồn tại ở cả hai trạng thái tinh thể và vô định hình.
a. Tinh thể polyme và tiểu cầu
Trong polyme tinh thể các mạch sẽ sắp xếp sao cho các nguyên tử ở trong một
trật tự nhất định, đƣợc xác định bằng các ô cơ sở. Gần đây nhất trạng thái tinh thể của
polyme đƣợc hình dung theo mô hình mạch gấp: các tinh thể polyme có hình dạng đều
đặn, là tấm mỏng với chiều dày cỡ 10nm và chiều dài cỡ 10μm, đƣợc tạo thành từ các
mạch phân tử tự gấp đi gấp lại nhiều lần với các nếp gấp nằm ở trên bề mặt (H 8.4).
Chiều dài trung bình của mạch rõ ràng lớn hơn rất nhiều chiều dày của tấm.
Một số polyme kết tinh từ trạng thái nóng chảy tạo thành các tiểu cầu
(spherulit), chúng có dạng hình cầu. Có thể coi tiểu cầu là các tấm (dày ~ 10nm) tinh
thể mạch gấp và vô định hình đan xen nhau, hƣớng từ tâm ra ngoài. Phân cách giữa
các tấm này là vùng vô định hình (H 8.5), nói cách khác là các tấm này đƣợc liên kết
với nhau bằng các mạch nối qua các vùng vô định hình. PE, PP, PVC, nylon hình
thành cấu trúc tiểu cầu khi chúng kết tinh từ trạng thái nóng chảy.
H 8.5. Tổ chức của tiểu cầu gồm từ các tiểu tinh thể gấp khúc dạng tấm.
Vật liệu học Cơ khí
137
b. Mức độ kết tinh
H 8. 7. Tổ chức của polyme.
Có thể xem tổ chức của polyme thực tế nhƣ ở H 8.7. Trong đó ở H a. coi
polyme gồm bởi các mạch và gồm hai vùng: tinh thể (các mạch xếp thứ tự) và vô định
hình (các mạch xếp
ngẫu nhiên). H b coi polyme gồm các tiểu cầu trong đó các tấm tinh thể có vạch sáng,
vùng tối giữa các tiểu cầu là miền vô định hình.
Mức độ kết tinh của polyme dao động rất mạnh từ không (0) đến gần nhƣ hoàn
toàn (95%), phụ thuộc vào tốc độ làm nguội khi đông rắn và hình thái cấu tạo của
mạch. Để có sắp xếp trật tự, polyme phải đƣợc làm nguội chậm để các mạch có thời
gian chuyển động và sắp xếp lại theo trật tự. Các polyme với me phức tạp (nhƣ
polyizopren) kết tinh khó khăn, các polyme với me đơn giản nhƣ PE, PTFE có thể kết
tinh ngay cả khi làm nguội nhanh.
Với mức độ nào đó, tính chất của polyme bị ảnh hƣởng của mức độ kết tinh.
Polyme tinh thể bền hơn và nóng chảy ở nhiệt độ cao hơn, có khối lƣợng riêng cao hơn
so với polyme vô định hình.
8.3. Tính chất của polyme (tự đọc- tự nghiên cứu)
Cơ tính
Trên H 8.8. biểu diễn các dạng biểu đồ kéo của các VL polyme chính.
H 8.8. Biểu đồ kéo của VL polyme giòn (đƣờngA), dẻo (đƣờng B) và đàn hồi cao
(đƣờng C).
- Với polyme giòn, nó bị đứt ngay khi bị biến dạng đàn hồi (đƣờng A). Còn với
polyme dẻo, nhƣ nhiều KL: qua ba giai đoạn đàn hồi - dẻo - phá huỷ (đƣờng B). Trong
polyme có nhóm với độ đàn hồi cao nhƣ cao su, nó bị biến dạng hoàn toàn đàn hồi tức
Vật liệu học Cơ khí
138
loại biến dạng lớn gây ra do ứng suất thấp song hồi phục đƣợc - hoàn toàn bị mất đi
khi bỏ tải trọng (đƣờng C).
- Cơ tính của VL polyme rất nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ, ngay cả ở
khoảng nhiệt độ thƣờng. Khi tăng nhiệt độ làm giảm mạnh E, úb, tăng mạnh ọ. Có thể
xem PMMA ở 40C là VL giòn, còn 50 - 60
0C là VL đàn hồi.
- Tốc độ biến dạng cũng ảnh hƣởng đến cơ tính, theo quy luật chung giảm tốc
độ biến dạng cũng có tác dụng tƣơng tự nhƣ tăng nhiệt độ.
Lý tính
- Khối lƣợng riêng của polyme nhỏ nên nó nhẹ và có độ bền riêng cao. Hệ số
giãn nở nhiệt lớn dễ phá vỡ liên kết trong các kết cấu polyme - KL.
- Dẫn nhiệt kém nên đƣợc dùng làm các VL cách nhiệt (VD: bọt, mút).
- Điện trở rất cao, là VL cách điện rất tốt (VD: vỏ cáp điện, cầu dao, công tắc, ổ
cắm điện). Gần đây bằng phƣơng pháp tích điện vĩnh cửu cho polyme mà xuất hiện
các polyme dẫn điện đƣợc (nylon, polypropylen) dùng làm điện châm (electret), các
micrôphôn tụ điện.
- Một sốpolyme có thể truyền ánh sáng (ở trạng thái vô định hình) dùng làm
kính không vỡ hay thấu kính.
8.4. Các loại VL polyme và ứng dụng
8.4.1. Phân loại
a. Theo nguồn gốc hình thành
- Polyme thiên nhiên là loại có nguồn gốc thực vật hay động vật nhƣ xenlulô,
cao su, prôtêin, enziym.
- Polyme tổng hợp là loại đƣợc sản xuất từ các loại mônme bằng các phản ứng
trùng hợp, trùng ngƣng nhƣ các loại polyolèin, polyvinylclorit, nhựa fenolformandehit,
polyamit ...
b. Theo cấu trúc
Theo cấu trúc phân tử phân biệt polyme mạch thẳng, polyme mạch nhánh,
polyme lƣới và polyme mạch không gian.
c. Theo tính chịu nhiệt
- Polyme nhiệt dẻo: Thƣờng là các polyme mạch thẳng. Loại VL này, dƣới tác
dụng của lực tại một nhiệt độ nhất định, các phân tử có thể trƣợt nên nhau, có nghĩa là
phân tử có đủ năng lƣợng để thắng lực tƣơng tác giữa các phân tử. Nói cách khác ở
nhiệt độ nhất định nào đó VL có thể chảy, trở thành dẻo và ở dƣới nhiệt độ này nó rắn
trở lại. Polyme nhiệt dẻo có giá trị thƣơng mại quan trọng nhất hiện nay (nguyên liệu
ban đầu để sản xuất các loại VL polyme).
- Polyme nhiệt rắn: Thƣờng là các polyme mạch không gian. Để sản xuất đƣợc
loại VL này phải đi từ polyme mạch thẳng hay có nhánh bé đƣợc nung nóng một mình
hoặc với chất đóng rắn, dƣới tác dụng của nhiệt, nhựa nguyên liệu sẽ chảy mềm để tạo
dáng và chuyển sang trạng thái mạch không gian. Polyme nhiệt rắn ở nhiệt độ cao
không thể chảy mềm và cũng không thể hoà tan trong các dung môi, nó dần dần đen
lại và cháy.
d. Theo lĩnh vực sử dụng
Đƣợc chia thành chất dẻo, sợi, elastome, sơn và keo (sẽ trình bày VL polyme
theo cách phân loại này).
Vật liệu học Cơ khí
139
8.4.2. Phối liệu của polyme
a. Các chất phụ gia
Chúng đƣợc cho vào với các mục đích khác nhau để hoàn thiện các tính chất
của polyme, làm chúng trở nên hữu ích hơn.
Chất độn. Để cải thiện một số tính chất cơ - lý của polyme, nhƣng có công
dụng chủ yếu làm giảm giá thành phẩm, vì chúng rất rẻ nhƣ bột gỗ (mùn cƣa), bột talc,
đất sét, bột nhẹ ... với kích thƣớc từ 10nm đến lớn hơn rất nhiều.
Chất hoá dẻo. Cải thiện độ mềm dẻo của sản phẩm polyme, khi làm tăng tính
dẻo chúng sẽ làm giảm độ cứng VL. Các chất hoá dẻo thƣờng ở dạng lỏng, có áp suất
hoá hơi thấp và có khối lƣợng phân tử không cao lắm. Các phân tử hoá dẻo chiếm vị
trí giữa các mạch polyme, làm tăng khoảng cách giữa các mạch do làm giảm lực liên
kết giữa chúng. Chất hoá dẻo thƣờng dùng cho các polyme giòn ở nhiệt độ thƣờng nhƣ
PVC, nhựa êpôxy ... Các chất hoá dẻo thông dụng nhất là các este: phtalat, adipat,
sebacat, ...
Chất ổn định. Làm giảm hay ức chế quá trình phá huỷ polyme dƣới tác dụng
của ánh sáng, đặc biệt tia tử ngoại và ôxy. Đó là các chất nhƣ amin, phenon, photphit,
muội than.
Chất tạo màu. Tạo ra màu sắc riêng biệt cho sản phẩm polyme, đƣợc dùng ở
dạng thuốc nhuộm hoặc bột màu. Thuốc nhuộm thƣờng tan và trở thành một thành
phần trong cấu trúc của polyme, còn bột màu là chất độn và do đó không hoà tan, tạo
thành pha riêng biệt. Thƣờng sử dụng các loại nhƣ: trắng - TiO2, ZnO; vàng- CdS và
crômat chì; đỏ - ôxyt sắt; xanh - aluminat côban, màu đen - muội than, ...
Chất chống cháy. Sẽ ức chế các phản ứng ôxy hoá bằng cách thu nhiệt
(alumin, ôxyt Sn) hoặc giảm trao đổi khí (phốt phát).
b. Các chất tăng cƣờng
Dùng để cải thiện tính chất cơ lý của VL, cung cấp dƣới dạng hạt, bột, sợi, vải
hoặc cụm bông. Thƣờng dùng là sợi thuỷ tinh (làm tăng độ bền cơ học), bột grafit (cải
thiện tính bôi trơn cho bạc,đệm), sợi grafit (làm tăng độ bền), mica (tăng độ cách điện,
bền hoá, bền nhiệt, chống tia tử ngoại), amian (dùng làm phanh, khớp nối) và các
polyme (nhƣ sợi polyamit thơm - Kelva làm tăng độ bền).
Như vậy thực tế VL polyme thường là hỗn hợp của nhiều chất và tính chất của
VL khác nhiều với polyme ban đầu.
8.4.3. Các loại VL polyme - ứng dụng
a. Chất dẻo
Chất dẻo hay nhựa là loại VL polyme có số lƣợng chủng loại và sản lƣợng cao
nhất, nên đôi khi dùng tên này để chỉ chung cho sản phẩm polyme. Chất dẻo là loại VL
có thể biến dạng mà không bị phá huỷ và có thể định hình với áp lực thấp nhất.
Polyme thuộc loại này có thể ở dạng tinh thể theo một tỷ lệ nào đó và có tất cả các loại
cấu trúc và hình thái cấu tạo (mạch thẳng, mạch nhánh, ...), ở dạng nhiệt dẻo và nhiệt
rắn.
Ứng dụng:
- Loại có độ dẻo cao nhƣ PE, PP, ... thƣờng dùng làm màng bao gói sản phẩm,
chai lọ mềm, đồ chơi.
Vật liệu học Cơ khí
140
- Loại có độ trong suốt quang học cao nhƣ PMMA, PS (lúc này phải có vô định
hình cao) thƣờng dùng làm kính, cửa máy bay, dụng cụ đo đạc, thiết kế, dụng cụ gia
đình.
- PVC đƣợc ứng dụng để làm đƣờng ống, bọc dây điện, thảm trải nhà, băng ghi
âm.
- PET loại dẻo nhất, có độ bền xé rách và mỏi rất cao, bền với độ ẩm, axit, chất
béo và dung môi nên đƣợc làm băng từ tính, vải sợi, mành cho lốp xe, chai lọ đựng
nƣớc uống.
- Các loại nhựa nhiệt rắn nhƣ êpôxy, bakêlit ... do có độ cứng và chịu nhiệt độ
cao hơn nên đƣợc dung làm nhiều các chi tiết máy, silicon có tính cách điện cao, rất
trơ với hoá chất đƣợc dùng làm chất dẻo lớp, cách điện ở nhiệt độ cao và để chỉnh
hình.
Chất dẻo đƣợc gia công bằng các phƣơng pháp giống nhƣ cho KL và gốm,
trong đó đúc là phổ biến nhất, nhƣng ở nhiệt độ cao và có áp suất nhất định. Đầu tiên
chúng đƣợc nung nóng chảy, rồi ép vào khuôn có hình dạng mong muốn.
b. Elastome
Một nhóm sản phẩm của VL polyme là loại có tính đàn hồi cao nhƣ cao su dƣới
tên khoa học là elastome. Chúng có cấu trúc mạch lưới thưa, đây là nguyên công cơ
bản trong quá trình chế tạo elastome đƣợc gọi là lƣu hoá.
Lưu hoá. Là phản ứng không thuận nghịch xảy ra chủ yếu ở nhiệt độ cao, trong
đó lƣu huỳnh cho vào trong polyme sẽ nối các mạch cạnh nhau và tạo nên mạng lƣới.
Các cầu nối lƣu huỳnh hình thành trong polyzopren theo phản ứng sau:
H C H3 H H H CH3 H H
│ │ │ │ │ │ │ │
— C — C = C — C — — C — C = C — C —
│ │ │ │ │ │
H H H H
+ 2S → S S
H H H H
│ │ │ │ │ │
— C — C = C — C — — C — C = C — C —
│ │ │ │ │ │ │ │
H C H3 H H H CH3 H H
Khi chƣa lƣu hoá cao su rất mềm và dính không thể làm các sản phẩm sử dụng
đƣợc. Sau khi lƣu hoá cao su vẫn giữ đƣợc các đặc tính đàn hồi nhƣng cơ tính đƣợc cải
thiện hơn (E và úb tăng). Giá trị E tăng tỷ lệ thuận với mật độ mạng lƣới. Để tạo cho
cao su có ọ lớn mà không đứt các liên kết đồng hoá trị, mạng lƣới phải thƣa và cách xa
nhau. Thƣờng các cao su chứa 1 ữ 5% S. Tăng S sẽ làm cho độ cứng cao su tăng lên,
làm nó trơ và khó mòn, chống ôxy hoá tốt hơn đáp ứng yêu cầu sử dụng nhƣng làm
giảm độ giãn dài.
Các loại elastome
Cao su tự nhiên polyizopren hay NR (natural rubber) vẫn đƣợc ứng dụng rộng
rãi vì nó kết hợp tốt các tính ƣu việt kể trên. Elastome tôngt hợp quan trọng nhất là cao
su styren - butadien (SBR) dùng chủ yếu làm lốp ôtô với chất tăng cƣờng muội than.
Khi dùng trong môi trƣờng xăng, dầu, mỡ phải dùng loại cao su nitril - butadien
(NBR).
Vật liệu học Cơ khí
141
c. Sợi
Polyme dùng làm sợi là loai:
- Có khả năng kéo thành sợi đến tỷ lệ 100 : 1 giữa chiều dài và đƣờng kính.
- Đáp ứng các yêu cầu về cơ - lý - hoá khắt khe, vì khi sử dụng sợi phải chịu
các lực cơ học nhƣ kéo căng, uốn mài mòn, xé; về lý học nhƣ cách nhiệt, điện, ổn định
hoá học với môi trƣờng.
Về cơ học sợi phải có giới hạn bền kéo lớn trong khoảng nhiệt độ rộng, mô đun
đàn hồi cao, chịu mài mòn tốt. Các tính chất này đƣợc quyết định bởi bản chất của
polyme và quá trình kéo sợi. Nhƣ vậy polyme đem dùng phải là loại có khối lƣợng
phân tử tƣơng đối cao, mức độ kết cao với cấu trúc mạch thẳng không có mạch nhánh,
cân đối và điều hoà.
Về cách kéo sợi, phổ biến là polyme đƣợc nung đến trạng thái lỏng nhớt, rồi
đƣợc bơm qua khuôn có rất nhiều lỗ bé, tạo thành các sợi đơn và hoá rắn ngay khi tiếp
xúc với không khí.
Các polyme kéo sợi: polyamit, polyeste PTE, polyacrylonitril và polyuretan.
d. Màng
Màng là VL phẳng, mỏng có chiều dày từ 0,025 ữ 0,125 mm. Nó chủ yếu dùng
làm túi, bao bì thực phẩm và các hàng hoá khác. Polyme làm màng phải đáp ứng đƣợc
các tính chất: khối lƣợng riêng nhẹ, xé rách cao, bền với nƣớc và hoá chất, độ thấm
các loại khí nhất là hơi nƣớc phải thấp. Thƣờng dùng polyetylen, polypropylen,
xenlophan, xeluloaxetat.
Đa số màng đƣợc sản xuất bằng cách đùn qua một khe hẹp của khuôn, sau đó
qua trục (cán) để giảm chiều dày và tăng độ bền.
e. Chất dẻo xốp (foarms)
Là loại chất dẻo (cả loại nhiệt dẻo và nhiệt rắn) có độ xốp rất cao. Ngƣời ta cho
vào trong mẻ liệu mọt chất nào đó khi nung nóng sẽ giải phóng ra khí. Các khí sinh ra
trong khắp khối chất lỏng nóng chảy khi làm nguội bị kẹt lại tạo ra rỗ xốp. Có thể
dùng cách khác: phun khí trơ vào VL ở trạng thái nóng chảy nhƣ polyuretan, cao su,
polystyren và PVC. Chất dẻo xốp đƣợc dùng để làm đệm ghế ngồi, nội thất gia đình và
bao gói sản phấm.
f. Tái sinh polyme
Có tới 20 - 25% chất dẻo đƣợc phế thải hàng năm.
- polyme nhiệt dẻo và elastoplast tái sinh bằng cách làm sạch tạo tấm, trộn phụ
gia hoặc polyme cùng loại.
- Phế thải của polyme nhiệt rắn và elastome không tái sinh đƣợc bằng cách cơ
học, chung chỉ dùng nhƣ chất độn.
Phế liệu sử dụng lại rất khó vì cơ lý tính rất kém . Chúng có thể là nguồn năng
lƣợng rẻ tiền khi đốt trong các lò chuyên dụng hoặc làm nguồn sản xuất các nguyên
liệu đầu nhƣ mônôme, chất thơm, các cặn là cacbon và sáp.
Vật liệu học Cơ khí
142
Chƣơng 9: COMPOZIT
9.1. Khái niệm về compozit
9.1.1. Đặc điểm và phân loại
Định nghĩa: Compozit là loại VL nhiều pha khác nhau về bản chất hoá học,
hầu nhƣ không tan vào nhau, phân cách nhau bằng ranh giới pha, kết hợp lại nhờ sự
can thiệp kỹ thuật của con ngƣời (một cách nhân tạo) theo những sơ đồ thiết kế trước,
nhằm tận dụng và phát triển những tính chất ƣu việt của từng pha trong cômpzit cần
chế tạo.
a. Đặc điểm
- Có cấu tạo nhiều pha mà chúng thƣờng rất khác nhau về bản chất, không hoà
tan lẫn nhau và phân cách nhau bằng ranh giới pha. Phần lớn compzit là loại hai pha
gồm nền là pha liên tục trong toàn khối, cốt là pha phân bố gián đoạn.
- tỷ lệ hình dáng, kích thƣớc và phân bố của nền và cốt đƣợc quy định bởi một
thiết kế đã định trƣớc.
- Tính chất của các pha thành phần đƣợc kết hợp lại để tạo nên tính chất chung
của compzit. Nhƣng đó không phải là sự cộng đơn thuần tất cả các tính chất của các
pha thành phần khi chúng đứng riêng rẽ mà chỉ lựa chọn trong đó những tính chất tốt
và phát huy thêm.
b. Phân loại
Thƣờng dùng cách phân loại theo các đặc trƣng của nền và cốt, tức các pha cơ bản.
Theo bản chất nền có: - Compozit nền chất dẻo (polyme),
- Compozit nền KL,
- Compozit nền ceramic,
- Compozit nền hỗn hợp nhiều pha.
Theo đặc điểm cấu trúc của cốt có:
- Compozit cốt hạt,
- Compozit cốt sợi,
- Compozit cấu trúc.
Loại cốt hạt và cốt sợi khác nhau ở kích thƣớc hình học của cốt: cốt sợi có tỷ lệ
chiều dài trên đƣờng kính khá lớn, còn cốt hạt là phần tử đẳng trục. Loại compozit cấu
trúc để chỉ các bán thành phẩm dạng tấm, lớp là VL đồng nhất.
9.1.2. Liên kết nền – cốt
a. Cốt
Cốt là pha không liên tục, tạo nên độ bền cao, môđun đàn hồi (độ cứng vững)
cao cho copomzit, do vậy cốt phải là loại có đặc tính đó, đồng thời phải nhẹ để tạo nên
độ bền riêng cao, thƣờng cốt làm từ KL, ceramic (cacbon, bo, gốm) và polyme.
b. Nền
Là pha liên tục đóng vai trò chủ yếu ở các mặt sau:
- Liên kết toàn bộ các phần tử cốt thành một khối compozit thống nhất.
- Tạo khả năng cho các phƣơng pháp gia công thành các chi tiết theo thiết kế.
- Che phủ, bảo vệ cốt tránh hƣ hỏng do tác động hoá học, cơ học và của môi trƣờng.
Vật liệu học Cơ khí
143
Yêu cầu chủ yếu đối với nền là phải nhẹ và có độ dẻo cao. Phụ thuộc vào tính
chất của compozit cần chế tạo, có thể chọn loại nền: KL, ceramic, polyme và hỗn hợp.
c. Liên kết nền - cốt
- Liên kết cơ học, thực hiện nhờ khớp nối thông qua độ mấp mô trên bề mặt do
lực ma sát nhƣ kiểu bêtông cốt thép có gân (đốt).
- Liên kết nhờ thấm ƣớt do năng lƣợng sức căng bề mặt vì pha nền bị nung chảy
và dính ƣớt với cốt nên có sự khuyếch tán tuy rất nhỏ, tạo nên sức căng bề mặt.
- Liên kết phản ứng, xuất hiện khi trên ranh giới pha xảy ra phản ứng tạo hợp
chất hoá học, nó nhƣ lớp keo dính chặt cốt với nền - là loại liên kết tốt nhất.
- Liên kết ôxyt, loại liên kết phản ứng đặc trƣng cho nền KL với cốt là ôxyt của
chính KL đó.
9.2. Compozit hạt
Compozit hạt chứa các phần cốt hoặc là pha cứng và bền hơn nền để tạo
compozit kết cấu (VD: các ôxyt, nitrit, borit, cacbit) hoặc là pha mềm hơn nền trong
compozit chống ma sát (VD: grafit, mica). Có một số loại thông dụng sau.
9.2.1. Compozit hạt thô
- Nền polyme: Các hạt cốt (chất độn) sẽ cải thiện độ bền, độ chống mài mòn, độ
ổn định kích thƣớc, tính chịu nhiệt của compozit. Chất độn thƣờng là bột thạch anh,
thuỷ tinh, ôxyt nhôm, đá vôi, đất sét.
- Nền KL: Các HK cứng chế tạo bằng phƣơng pháp luyện kim bột với hạt cốt là
WC, TiC, trên nền Co, dùng làm dụng cụ cắt gọt. Các giả HK hệ W - Cu, W - Ag, Mo
- Ag dùng làm tiếp điểm với điện trở tiếp xúc nhỏ, tuổi thọ cao.
- Nền gốm: Bêtông nền xi măng atphan dùng làm mặt đƣờng, cầu cống. Nền xi
măng poctan dùng trong kết cấu xây dựng. Cốt thƣờng là: cát vàng (hạt nhỏ mịn) và đá
sỏi (hạt thô). Bêtông xây dựng dễ đúc hình, đông rắn ở nhiệt độ thƣờng nhƣng kém
bền và dễ nứt. Để tăng độ bền của bêtông poctan, gia cố thêm bằng dầm thép, sợi thép
- gọi là bêtông cốt thép.
9.2.1. Compozit hạt mịn
Nền compozit hạt mịn thƣờng là KL hoặc HK, cốt là các loại ôxyt, cacbit, nitrit,
borit nhỏ mịn (< 0,1 μm) bền, cứng và ổn định ở nhiệt độ cao, có tác dụng hoá bền và
phân tán. Hiện có hai loại thông dụng sau:
- SAP (bột nhôm đã đƣợc thiêu kết) có nền nhôm, cốt hạt ôxyt Al2O3 (6 - 17%),
thƣờng đƣợc sản xuất ở dạng bán thành phẩm nhƣ ống, đay, tấm có khả năng chống ăn
mòn, có độ bền nóng cao (tới 300 - 5000C).
- T - D Nickel: gồm nền là Ni với cốt là ôxyt tôri ThO2 (2%), hoá bền cao ở
nhiệt độ cao (tới 1000 - 11000C). Đƣợc dùng trong công nghiệp hàng không, vũ trụ,
chế tạo tuabin, ống dẫn bình áp lực làm việc ở nhiệt độ cao trong môi trƣờng ăn mòn.
9.3. Compozit cốt sợi (tự đọc- tự nghiên cứu)
Compozit sợi có nền dẻo, cốt sợi cứng và bền hơn nền, chúng đều có mật độ
thấp hơn nên compozit có độ bền riêng và môđun đàn hồi riêng cao. Tính chất của
compozit sợi phụ thuộc vào bản chất VL cốt và nền, độ bền liên kết trên ranh giới pha,
sự phân bố và định hƣớngsợi cũng nhƣ kích thƣớc và hình dạng của nó ...
Vật liệu học Cơ khí
144
- Cốt râu đơn tinh thể: Cốt có đƣờng kính rất nhỏ (1 đến vài ỡm), chiều dài rất
lớn (gấp hàng nghìn lần đƣờng kính), đƣợc chế tạo bằng nuôi đơn tinh thể, chứa rất ít
khuyết tật nên có độ bền gần gần với lý thuyết. Các râu tinh thể thƣờng gặp là grafit,
SiC, Si3N4, Al2O3.
- Cốt sợi: Cốt có đƣờng kính khá nhỏ (vài chục ỡm), có thể là đa tinh thể hoặc
vô định hình. Nó thƣờng đƣợc chế tạo từ VL hữu cơ nhƣ polyamit; VL vô cơ nhƣ thuỷ
tinh, Al2O3, SiC hoặc Bo, cacbon bằng phƣơng pháp kéo hoặc chuốt.
- Cốt dây: Là các loại dây có đƣờng kính lớn (50 ữ 300ỡm), thƣờng đƣợc chế
tạo từ thép cacbon cao, vonfram, môlipđen, berili và titan, dùng để gia bền lốp xe,
khung tên lửa, vỏ cáp dây cao áp.
• VL làm sợi:
Nói chung các VL làm cốt rất đa dạng:
- Thuỷ tinh: có thành phần thay đổi gồm SiO2, Al2O3, BO3, CaO, MgO làm việc
ở nhiệt độ 500 - 7000C. Nó dễ chế tạo từ trạng thái mềm lỏng và có độ bền cao.
- Cacbon: thƣờng dùng dƣới dạng grafit hoàn toàn (râu đơn tinh thể) hoặc hốn
hợp tinh thể grafit và cacbon vô định hình hoặc giả tinh thể (sợi C). So với sợi thuỷ
tinh thì sơi C có khối lƣợng riêng một nửa nhƣng chịu tới nhiệt độ 2000 - 25000C.
- Polyme: sử dụng dạng sợi polyamit cũng nhẹ hơn thuỷ tinh nhƣng chịu nhiệt
độ thấp hơn 2000C.
- Bo và ceramic (Al2O3, SiC, Si3N4, BeO) có độ cứng và mô đun đàn hồi rất
cao, nhiệt độ sử dụng từ 500 - 9000C. Tuy nhiên công nghệ chế tạo còn phức tạp nên
hạn chế ứng dụng.
• VL làm nền:
VL làm nền cho compozit cốt sợi thƣờng là polyme và KL vì chúng có tính dẻo
tốt. KL thƣờng dùng là nhôm và đồng. Tuy nhiên polyme là pha nền dùng phổ biến
hơn với đủ chủng loại cả nhiệt rắn lẫn nhiệt dẻo: polyeste, nylon, epoxy, nhựa fenol,
polyamit, melamin. Hiện nay còn ít dùng ceramic trừ bêtông cốt thép là loại phổ biến
nhất hiện nay.
Sau đây là một số compozit sợi khá phổ biến với nền polyme
Compozit nền polyme: là loại compozit có nền là polyme nhiệt dẻo và nhiệt
rắn, nhẹ và dễ gia công (VD: polyeste, nylon, epoxy), còn cốt là sợi thuỷ tinh, cacbon,
bo, ceramic, polyamit.
+ Compozit sợi thuỷ tinh đƣợc ứng dụng rộng rãi trong công nghiệp đóng tàu,
contenơ, ống dẫn, tấm lợp, sàn, công nghiệp ôtô.
+ Compozit sợi cacbon, sợi bo nhẹ, chịu nhiệt và chống ăn mòn cao dùng trong
công nghiệp hàng không.
+ Compozit sợi polyamit nhẹ, độ bền riêng cao, thích hợp trong các kết cấu tàu
vũ trụ, tàu biển, dụng cụ thể thao.
Compozit nền KL: Nền KL thƣờng là Al, Mg, Ti, Ni, Cu, chúng có cơ tính tốt,
vùng nhiệt độ làm việc rộng, dẫn điện, dẫn nhiệt và hàn đƣợc. Có nhƣợc điểm là tỷ
trọng lớn, có thể phản ứng với cốt tạo thành pha giòn, tính đàn hồi không cao, tạo
hình khó nên giá thành cao.
+ Compozit nền nhôm sợi bo có khả năng cạnh tranh các compozit nền polyme
trong hàng không, vũ trụ, chế tạo động cơ. Công nghiệp động cơ tuabin đang cần các
compozit nền Co và Ni với cốt sợi W có cơ tính cao, chịu nhiệt và chống ăn mòn tốt.
Compozit cốt sợi pha: Cốt sợi pha thƣờng bao gồm sợi thuỷ tinh và sợi cacbon
trong nền polyme. Loại này thƣờng rẻ và không bị phá huỷ đột ngột nhƣ cốt sợi đơn.
Vật liệu học Cơ khí
145
Đƣợc sử dụng rộng rãi nhƣ trong vận tải bộ, thuỷ, hàng không, thể thao, phẫu thuật,
chỉnh hình.
9.4. Compozit cấu trúc
Compozit cấu trúc là VL kết hợp các VL đồng nhất với VL compozit theo các
kết cấuhình học khác nhau. Thông thƣờng là compozit dạng lớp và dạng tấm nhiều
(≥3) lớp, chúng đƣợc sử dụng rộng rãi trong hàng không, công trình xây dựng, các
dụng cụ máy và thể thao.
9.4.1. Compozit dạng lớp (tự đọc- tự nghiên cứu)
Đƣợc hình thành từ các lớp compozit cơ sở (VD cốt sợi định hƣớng song song).
Các lớp đƣợc xếp xen kẽ nhau, đổi hƣớng và đƣợc ép dính lại. Bán thành phẩm là các
thanh, tấm, ống. VD gỗ dán: các lớp có thể là các tấm vải bông, vải sợi thuỷ tinh hoặc
cacbon đƣợc ép lại nhờ chất dính kết polyme. Độ bền theo phƣơng vuông góc với các
lớp là nhỏ so với phƣơng song song mặt của lớp.
9.4.2. Compozit cấu trúc ba lớp (panel sandwich)
Chúng gồm ba lớp có cấu trúc và chức năng khác nhau.
- Hai lớp mặt là các VL có độ bền cao (nhƣ HK nhôm, titan và thép hoặc các
tấm compozit dạng lớp khác nhƣ gỗ dán) có chức năng chịu toàn bộ tải trọng tác dụng
theo các phƣơng song song với mặt tấm.
- Lớp giữa (lõi) có hai chức năng: ngăn cách hai lớp trên, chống biến dạng theo
phƣơng vuông góc và tạo độ cứng vững tránh cong vênh.
VL chế tạo có thể là polyme xốp, cao su nhân tạo, chất dính vô cơ, gỗ nhẹ hoặc
có cấu trúc tổ ong, trong đó vách mỏng liên kết định hƣớng các ô lục giác vuông góc
với mặt nhƣ H 9.2. (vách này thƣờng làm bằng cùng VL nhƣ hai lớp mặt). Cấu trúc
này giống nhƣ sandwich - bánh mỳ kẹp (thịt, dăm bông), khác với loại trên ở giữa
không phải là tấm song song.
H 9.2. Sơ đồ cấu trúc tầng ong (lớp lõi) của compozit cấu trúc ba lớp.
Vật liệu học Cơ khí
146