hoa dai langtucodoc

140

Upload: phuc-nguyen

Post on 06-Jul-2018

214 views

Category:

Documents


0 download

TRANSCRIPT

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 1/140

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 2/140

langtucodoc

HOA DẠI

 Thư viện onlineisach.info

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 3/140

 Thông tin về ebook 

 Hoa Dại

Tác giả: langtucodocThể loại: Ngôn Tình

Bìa: Minh Khoa

Định dạng ebook PDF-A4

Ngày xuất bản: 25-November-2015

Tổng số 140 trang Click vào đây để đọc online

 T  h 

 ư v i   ệ   n o  n l   i   n e  i   s  a  c  h  . i   n f   o 

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 4/140

 

CHƯƠNG 1

  Một cốt truyện hay dựa trên những gì có thật, những mảnh vỡ ẩn sâu trongtâm hồn một người con gái, một bức thư nhở vả, một số phận long đong. Đã đủđể làm nên một tác phẩm chưa? Câu trả lời là có thể? Nhưng có thể với mộtnhà văn chứ không phải có thể với một kẻ nghiệp dư như tôi, một kẻ vẫn cònlăn lộn kiếm sống cả ngày tối về chỉ muốn thư giãn bên những bản nhạc, bộ  phim, một kẻ gần gũi với những chiếc server, với những đường dây mạng,

những cốc bia với khách hàng nhiều hơn là sách và bút. Tôi chỉ có vốn sống khakhá bởi va chạm với nhiều tầng lớp khác nhau, từ những anh cửu vạn bốc xếp,cho đến những công tử chịu chơi hay các giám đốc công ty lớn. Nhưng điềuđấy cũng chẳng giúp gì được tôi để trở thành một cây viết được. Tôi đã đắn đo suy nghĩ mãi, trước khi quyết định viết hay không và khi đọc điđọc lại những trang word ấy tôi thấy mình nên viết tiếp, viết không phải vìnghĩ rằng mình có khả năng mà viết để những người khác thấy được sự tànnhẫn của cuộc đời. Nó không đẹp như những câu truyện mà các bạn hay đượcđọc. Không có hậu, không có may mắn, không có phép lạ. Có thể tôi không lột tảđược hết cảm xúc của nhân vật chính nhưng quả thật nhân vật chính có nhữnglí do để không thể viết được và tôi cũng không thể từ chối một người con gáinhư thế. Tôi sẽ bắt đầu viết từ hôm nay, mong rằng các bạn hãy để câu chuyệnnày như một bài học khác về cuộc sống, tôi sẽ cố viết để nó đủ sức bay thật xa,vươn tới đủ các thành phần của xã hội. Các bạn hãy comm để động viên, góp  y’ vào tác phẩm này giúp tôi nhé! Tks 

o O o Câu chuyện bắt đầu ở một làng chài ven biển, nơi sóng biển ngày đêmkhông biết mệt mỏi xô lên những bờ cát trắng. Biển nuôi làng chài bằngnhững tài nguyên tôm cá vô tận trong lòng, bằng những hạt muối trắngtinh mặn chát nhưng biển cũng đôi khi tàn nhẫn để lại trong bờ nhữngngôi mộ tượng trưng mà chẳng có gì bên dưới bởi những cơn giông tố  bất chợt, bởi những cơn sóng cả bất ngờ đã lấy đi cả thuyền và người.

Tàn nhẫn là thế nhưng những người dân chài chẳng bao giờ oán trách biển, họ vẫn cặm cụi đan lưới đóng thuyền rồi bước bàn chân chai sạn bị

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 5/140

Chương 1 Trang 5

cứa ngang dọc bởi những con hà để lên thuyền ra khơi hy vọng vàonhững mẻ lưới bội thu nuôi sống gia đình. Đã bao đời nay như thànhcái lệ, trai tráng đàn ông sẽ lên thuyền đánh cá, soi mực, câu đêm, phụnữ đan lưới làm muối, trẻ em thì đứa đan lưới, đứa dậm bề bề, cào mỏquạ để kiếm những bữa canh cho gia đình hoặc có thể là lên chợ bánkiếm ít tiền mua quần áo mới. Và vòng quay dường như luôn định sẵncho mỗi mái nhà trên cái làng chài bé nhỏ này. Mặt trời đỏ ối đã bắt đầu trồi dần từ đường chân trời được kẻ bằngnhững con sóng biển đang chầm chậm đổ vào bờ tạo nên những âmthanh rì rào quen thuộc như bao buổi sáng khác. Lác đác những thuyềncâu đêm về muộn đang cập bờ để các chị em phụ nữ tranh nhau nhữngmẻ cá tôm tươi rói mang lên chợ bán hy vọng kiếm lời, phía xa nơi

những mỏm đá, đám trẻ con vạn chài vừa nô đùa vừa bước thoăn thoắttrên những phiến đá đầy hà bám để cào những con mỏ quạ. Những đứacon trai con gái vui vẻ cười đùa trong bãi đá, cả đám đều có chung một bộ dạng quần áo lấm lem bùn, mái tóc khô vì nắng và gió biển, làn bánhmật đặc trưng của dân miền biển. Chợt có tiếng trẻ con hướng từ bờ cátphía ngòai những hòn đá lởm chởm đầy hà vọng vào - Chị Trinh ơi! Em dậy rồi em dậy rồi

 Một đứa con gái tóc có mái tóc xơ xác dài ngang vai được buộc tạm bằng sợi dây thun ngẩng cái trán đã lấm tấm mồ hôi hướng về nơi bờcát nhoẻn hàm răng trắng bóc cười hớn hở - Chích chòe hả! Chờ chị tí chị vào ngay đây! Rồi Trinh thoăn thoăt bàn chân trần chai sạn bước lên những phiến đáđi vào bờ. Thằng bè độ 6 tuổi đen nhẻm trông khá là tinh nghịch, đôi

mắt tròn đen láy như con gái vừa lấy chân té nước đùa với sóng vừa vẫytay với chị - Nhanh lên chị Trinh ơi không nước biển lên cao mất Trinh rảo chân nhanh hơn trên bãi cát chạy về phía thằng em trai vừamắng yêu - Hư thể! Ai cho dậy sớm thế này!

 Thằng bé không đáp lời Trinh nó lấy ngay chiếc que đã chuẩn bị từtrước huơ huơ trước mặt

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 6/140

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 7/140

Chương 1 Trang 7

 - Chị ơi! Hôm nay em chỉ bị không kịp mất 2 chữ thôi! Mai em không để cho biển xóa kịp đâu. Trinh tiến lại gần đứa em trai bé bỏng xoa mái tóc khô như rễ tre của nó

động viên; - Chích chòe hôm nay giỏi lắm! mai chị sẽ dậy chích chòe viết các chữ số nhé! Tiếng chích chòe hớn hở đáp lại: - Vâng chị nhớ đấy! Chị sai lời em mach mẹ đánh chị đấy! Trinh gật đầu nhìn em không đáp lời rồi hướng ra bãi đá cất giọng gọi - Ngọc ơi! Ngọc ơi! Về thôi em! Về còn ôn bài nào! Hôm nay đủ rồi! Có tiếng đáp “vâng” vọng lại từ bãi đá rồi một bóng con gái tóc cắt ngắnđến mang tai, bước chân thoăn thoắt khỏe khoắn trái ngược hẳn với cáidáng người mảnh mai của nó chạy về phía Trinh. - Hôm nay em đựoc nhiều phết chị ah! Thằng Cường nó nhường cho emmột ít đấy! Trinh với lấy chiếc rá nhỏ của em đổ những con mỏ quạ đầy bùn đấtvào rổ của mình rồi cắp lên ngang lưng: - Thôi đi về thôi! Về tắm rửa còn ôn bài! Không mấy hôm nữa bố đi biểnvề đứa nào lười học bố lại phạt đứng góc nhà đấy! Tiếng “Dạ” chỉ còn vang lại chỗ Trinh đứng vì hai đứa đã vừa chạy vừatrêu nhau trên con đường về nhà để lại những vết chân bé xíu trên cát.Trinh bước theo sau nhìn hai đứa em cười hạnh phúc, chợt nhớ lại lời bố “Bố sẽ cố gắng để 3 đứa được học đến nơi đến chốn, Con là chị phải đônđốc các em không được quên việc học! 3 Đứa chúng mày phải thoátkhỏi cái làng chài này để trở thành kỹ sư, bác sĩ chứ không lênh đên trên biển được” Trinh liền rảo bước nhanh hơn để về kèm Ngọc năm nayvào lớp sáu, để quản thằng em tinh nghịch lúc nào cũng sẵn sàng tót ra biển chơi với lũ nhóc trong xóm. Dường như cái khao khát thoát khỏilàng chài và trách nhiệm của một người chị cả trong nhà đã khiến Trinhgià dặn hơn so với cái tuổi 14 của mình..... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 8/140

 

CHƯƠNG 2

 Ngôi nhà cấp 4 lợp ngói đỏ nhưng đã xỉn màu bởi thời gian quen thuộcđã hiện dần ra trong tầm mắt của Trinh, tiếng đùa nhau của Ngọc vàChích chòe từ trong nhà vượt qua bức tường xây bằng gạch xỉ cắm đầynhững vỏ sò vọng đến tai Trinh. Hơi cau mày vì 2 đứa em vẫn còn đùanghịch Trinh đẩy chiếc cổng sắt sơn đã tróc gần hết đang khép hờ bướcvào nhà. Hai đứa em Trinh đang nô đùa vui vẻ chạy lên chạy xuống bậctam cấp dẫn từ sân lên gian nhà chính trống hoác chỉ có bộ bàn ghế gỗcũ mèm và cái tivi đen trắng 14”. - Hai đứa không rửa ráy thay quần áo ăn sáng rồi học bài hả! chị chomỗi đứa một trận giờ! Ngọc không trêu em nữa, mau đưa em đi rửa ráyrồi lên nhà ăn sáng. Câu nói kèm cái lườm của Trinh có tác dụng ngay tức thì, Ngọc và chíchchòe lấm lét nhìn Trinh rồi bước ra bể nước rửa ráy. Nhìn bộ dạng của 2

đứa nhất là Chích chòe vừa đi theo Ngọc vừa đưa con mắt tròn xoelườm trộm Trinh với cái mặt hậm hực làm Trinh muốn bật cười. Cúingười đặt cái rổ mỏ quạ xuống để tránh phải bụm miệng cười Trinhthoăn thoắt bước vào nhà lấy nồi cơm nguội ra xớt thật kỹ cho tơi rồivới cái chảo và liễn mỡ xuống gian bếp. Châm cái bếp dầu rồi đặt chảođã được cho sẵn mỡ lên bếp, Trinh đổ cơm nguội đã đánh tơi vào chảođể rang, hôm nay có thêm ít tóp mỡ còn lại từ chiều qua nên trông chảocơm ngon hơn hẳn, mùi cơm rang quyện vào mỡ chẳng mấy chốc đã

vượt qua khuôn mặt đỏ gay dính vài lọn tóc mai bết lại trên mặt bởi mồhôi để đánh động dạ dày của thằng em láu cá. Thế nên khi Trinh vừaquay người lại để gọi 2 đứa xuống ăn cơm đã thấy Chích Chòe ôm sẵncái bát con và chiếc thìa nhôm đứng sau tự bao giờ. Bộ mặt chả còn tínào hậm hực mà toe toét nịnh nọt - Em rửa mặt đánh răng rồi! Chị Trinh lấy trước cho em ăn rồi em cònhọc bài! Câu nói quen thuộc trước mỗi khi có gì ăn của Chích Chờe làm Trinhkhông thể nìn cười được 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 9/140

Chương 2 Trang 9

 - Cứ có ăn là lấy lí do học bài ra để ăn! Hôm nay mà lại trốn đi chơi làchị về mách bố đấy! Biét chưa! Đưa bát đây nào ông tướng. Đưa cái bát với bộ dạng ngập ngừng chích chòe ra điều kiện 

- Nhưng chị phải cho em nhiều tóp mỡ cơ! Không em không ăn! Khôngăn được thì không học được! Về em mách mẹ đấy! Trinh ngao ngán bởi cái giọng lấy mẹ ra dọa suốt ngày của thằng emquái quỷ - Được rồi đưa bát đây nào! Không nhanh chị cho hết chị Ngọc bây giờ Không chờ nói thêm câu nữa Chích chòe đưa vội chiếc bát cho Trinh rồi

đưa thìa lên miệng liếm láp tỏ vẻ háo hức và đói lắm rồi. Trinh lựa chỗnhiều cơm ít cháy và nhặt cho thằng em những miếng tóp mỡ ngon nhấtrồi đưa cho nó. Chích chòe chả buồn nói câu gì cầm chiếc bát chạy biếnlên nhà hò hét - Em có cơm rồi nhé chị Ngọc! chị không ăn chị Trinh ăn hết đấy Trinh với thêm chiếc bát con xới thêm cho Ngọc một bát cơm phần cònlại trong nồi chỉ vẻn vẹn 3 thìa cơm Trinh lấy chiếc muôi nhôm sứt mẻlồi lõm vét ăn nốt rồi mang nồi ra bể nước. Nhìn chiếc bể đã cạn nước Trinh vội vàng buông gàu xuống chiếc giếngđục ngàu múc những gàu nước vàng khè mang mùi tanh tanh đổ vàochiếc bể lọc được làm bởi sỏi trắng và cát. Múc nước đã thấy tạm đủ để sinh họat trong ngày Trinh vấn mái tóc xơ xác lên cao hơn gáy, rửa quacái mặt. Giật chiếc khăn mặt treo trên sợi thép chăng ngang bể nướcTrinh lau qua mặt rồi bước vào nhà.

Ngọc đang cặm cụi trên chiếc bàn học kê sát cửa sổ với những chấnsong sắt hoen gỉ để đón sáng, thằng em trai thì ngồi trên giường của bachị em liền kề với bàn học nghịch những viên bi sắt bóng lóang mà thithoảng bố xin được của mấy chú thợ máy làm đồ chơi cho nó. Vừa nhìnthấy Trinh bước vào nó dấu biến mấy viên bi vào vỏ chăn rồi xoen xoétcái giọng: 

- Em vừa ăn xong no lắm! Cho em nghỉ tí lát nữa e học chị Trinh nhé Lắc cái đầu dứt khoát Trinh đáp lời: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 10/140

Chương 2 Trang 10

 - Không được Chích chòe hư chiều chị không cho đi tắm biển đâu đấy!Lấy vở ra viết lại bảng chữ cái chị xem nào! Không thấy chị Ngọc ngồihọc chăm chỉ ah! Xị cái mặt ra thằng em trai vùng vằng rời khỏi giường đến bàn học lấycuốn vở bìa xộc xệch được Trinh đóng lại từ những trang giấy ôly cònthừa từ những cuốn vở cũ và lấy chiếc bút chì bị nó cắn nham nhở phầncuối bút ra ngồi nắn nót viết từng chữ. Tạm hài lòng với thằng em Trinhgấp gọn chăn mà vừa bị xới tung bởi nó rồi kéo từ gầm giường chiếchòm sắt cũ kỹ. Mở chiếc hòm bên trong toàn sách Trinh lựa bộ sách lớp6 bìa được bọc cẩn thận bằng những tờ giấy báo của Trinh ngày xưa để cho Ngọc năm nay học. Những cuốn sách được mua bằng không biết

 bao nhiêu tôm và cá của bố khiến Trinh rất cẩn thận giữ gìn khi học,ngay cả cái nhãn vở ghi tên Pham Ngọc Trinh lớp 6A ngày nào vẫn cònrõ nét.

Ôm bộ sách ra ngòai và đẩy cái hòm trở về vị trí cũ Trinh tiếng ra bànHọc nơi Ngọc đang cặm cụi ôn lại kiến thức cũ, gương mặt bướng bỉnhcủa Ngọc thường ngày mỗi khi học trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo vôcùng, dường như Ngọc cũng đã thấm nhuần cái tư tưởng của bố vàTrinh nhồi vào đầu là “Chỉ có học mới có được cuộc sống no ấm”. - Từ mai em bọc lại sách vở và thay nhãn đi nhé! Nửa tháng nữa là vàonăm học rồi em thay nhanh rồi đọc trước những bài học trong sách dầnđi cho đỡ bỡ ngỡ khi vào năm học mới như chị ngày xưa. Ngọc ngầng đầu lên đưa đôi mắt háo hức vào chồng sách trên tay Trinhvà ôm vội lấy vào lòng như được nhận món quà qúy giá. - Vâng nhưng em chỉ thay nhãn thôi! Chứ bìa bọc vẫn đẹp mà chị!

 Trinh gật đầu vơi ngọc rồi đưa tay chỉnh lại cái khung kính bị lệch dánchi chit những tấm bằng khen học sinh giỏi của Trinh và Ngọc được bố đóng lên bức tường phía trên bàn học. Bức tường ố màu vì nước thấm ratừ những vết nứt chi chit do được trát bằng cát biển càng làm nổi bật cáikhung kính lúc nào cũng được lau chùi cẩn thận bởi bàn tay của bố. Với bố nó là thứ qúy giá nhất trong nhà và mỗi khi nghỉ ngơi bố Trinh hayngắm nhìn nó với một gương mặt đầy tự hào.

Chợt có tiếng mở cổng và tiếng mẹ réo rắt ngòai sân 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 11/140

Chương 2 Trang 11

- Trinh, Ngọc đâu rồi nắng lên cao thế này chưa giặt quần áo mà phơiah! Định ngày mai ở truồng hết cả hay sao thế. Trinh vừa mới kịp “Dạ” một tiếng thì thằng em trai đã chạy biến ra khỏichiếc bạn học kêu ầm lên:

 - A! mẹ về! Mẹ đi chợ về rồi! Tiếng mẹ vọng lại từ ngòai sân - Chích chòe của mẹ hả! Hôm nay có ngoan không con! Viết được nhiềuchữ chưa! Bánh rán của Chích chòe đây! Tiếng chích chòe hớn hở vâng dạ nhồm nhòam không làm Trinh và

Ngọc ghen tị, bởi cả 2 chị em đã quá quen thuộc với việc đứa em trai bé bỏng được mẹ chiều chuộng. Trinh vỗ vào vai em - Em cứ học đi để quần áo đấy chị giặt với giúp mẹ cơm nước cho! Látăn trưa xong thì em rửa bát cũng được. Trinh vừa dứt lời cũng là lúc mẹ Trinh réo gọi thêm lần nữa: - Đâu rồi không đứa nào ra đỡ tao một tí ah! Suốt ngày học với hành

sách với chả vở! Đã bảo thằng bố mày cho một đứa theo tao chợ búa đỡđần tao thì không nghe. Khéo đời con chưa kịp nồi thì tao với bố chúngmày đã chìm xuống bùn xuống biển cả rồi.

Tiếng cằn nhằn của mẹ khiến Trinh hơi tủi thân dù cũng đã nghe không biết bao lần nhưng Trinh vẫn thoăn thoắt đôi bàn chân ra dắt chiếc xedạp vào nhà cho mẹ, mang mấy cái thúng, mẹt vẫn còn dính đầy muốitrắng và bốc mùi tanh nồng của những mẻ tôm cá mẹ bán ngòai chợ buổi sớm, rửa thật sạch rồi phơi ra trước nắng để ngày mai mẹ lại tất tảmang đi trong khi trời còn chưa sáng hẳn. Mở chiếc làn có ít rau mùngtơi Trinh đem rửa qua để nấu canh với mỏ quạ, ít cá bị dập còn thừa lạiđược mẹ ướp sẵn với muối trong chiếc túi nilon Trinh bỏ ra ngoài để látnữa kho làm thức ăn mặn. Tiếng mẹ đầy ngán ngẩm vọng ra từ gianphòng của bố mẹ vọng ra khi Trinh đang chuẩn bị vò những chiếc áođầu tiên - Chẳng biết bao giờ thuyền bố mày về! Cứ đi lấy cá nhà người khác rồi

đem lên chợ bán lời lãi chẳng được bao nhiêu mà toàn bị chúng nó đẩycho cá nhỏ với cá ươn! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 12/140

Chương 2 Trang 12

 Khiến Trinh đang tủi thân vì mẹ mắng tự nhiên thấy thương mẹ vôcùng và càng quyết tâm học thật giỏi hơn nữa để bố không phải đi biển,mẹ không còn chạy chợ, các em không còn phải lem luốc thế này... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 13/140

 

CHƯƠNG 3

 Dòng điện thất thường cung cấp cho làng chài hôm nay lại không hoạtđộng. Từng ngôi nhà, từng con đường, ngõ xóm chìm dần vào bóng tốitrong tiếng sóng biển xô bờ cát. Nhưng bóng tối không ngự trị được lâu,ánh trăng đã ló mình ra khỏi đám mây để rọi những tia sáng nhờ nhợyếu ớt xuống làng chài. Con sóng phản chiếu ánh trăng bàng bạc khiếnvạn vật hiện dần lên một cách lung linh và huyền ảo lạ thường. 

Cả nhà Trinh ngồi quây quần bên mâm cơm tối. Ngôi nhà mở rộng cửađón ánh trăng cùng gió biển mằn mặn. Chiếc đèn dầu khơi nhỏ lửađược đặt giữa mâm. Những con bề bề vàng ruộm bên cạnh đĩa cá khovà bát canh mùng tơi nấu với ngao quen thuộc bắt mắt. Sau những giâyphút hờn dỗi bởi không được xem chương trình Những Bông Hoa Nhỏ,Chích Chòe đã lấy lại nét tinh quái thường ngày. - Bề bề này em dậm với chị Ngọc lúc sáng đấy! Chị Trinh không được

ăn đâu nhé! Chị Ngọc 1 con, mẹ 1 con! Còn lại của em hết đấy Trinh chỉ hờ hững đáp lời thằng em “Rõ! Ông tướng cứ ăn hết đi” rồicất giọng gọi mẹ - Mẹ... Mẹ ơi! Vào ăn cơm rồi còn đi nghỉ - Uhh Mấy đứa ăn trước đi! Xới cho Chích chòe ăn trước kẻo em đói Vẫn là cái giọng đầy thiên vị dành cho đứa con trai duy nhất trong nhànhưng Trinh dường như không bận tâm đến. Trinh chỉ mong chóng đếnsáng sớm mai. Với chiếc đũa cả xới từng bát cơm cho Ngọc và Chíchchòe lúc này đang nhồm nhòam nhai rau ráu những con bề bề mà nó xíphần trước, chỉ sớm mai thôi Trinh sẽ được ra đón tàu bố về theo nhưlời mẹ nói lúc chiều. Mẹ còn dặn hôm nay ngủ sớm để mai kịp ra, vàkhông được để thằng Chích chòe biết, nó vốn hay đòi theo ra. - Hnay mất điện ăn xong thì Ngọc cho em đi chơi một lát rồi về ngủ nhé!

Không phải học bài nữa. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 14/140

Chương 3 Trang 14

Câu nói của Trinh có tác động tức thì tới thằng em ham chơi. Nó phồngmang trợn má nhai nuốt thật nhanh con bề bề còn đang ăn dở trongmồm rồi hí hứng - Thật hả chị? Thế chị Ngọc ăn nhanh lên còn đi chơi nào! Nhanh lên!

Chị Trinh đưa cơm em ăn nào. Không chờ Trinh vừa ăn vừa quát nó như mọi hôm, Chích chòe và vộihai bát cơm rồi tót ra bên cạnh Ngọc đang chậm rãi ăn phần cơm củamình phụng phịu: - Chị Ngọc nhanh lên! Nhanh còn đi nào Không biết khó chịu bởi sự giục giã của thằng em, hay vì Ngọc cũng

ham chơi với bọn trẻ con trong xóm chả kém gì đứa con trai nào màNgọc cũng và vội bát cơm của mình. Ngọc kéo Chích Chòe ra khỏi cổngnhà trong tiếng dặn với theo của mẹ - Ngọc trông em cẩn thận! Nhớ về sớm còn ngủ Lúc này mẹ mới bước vào, mái tóc vẫn còn giỏ vài giọt nước long tongvì chưa kịp khô hết. Ẩn hiện trong ánh đèn dầu, Trinh thoáng thấynhững nếp nhăn hằn trên gương mặt mẹ. Thời gian và những lo toancho cơm áo gạo tiền đã làm phai mờ đi chút dấu vết còn sót lại củangười con gái đẹp nhất làng chài thủa nào. Trinh xới cơm vào bát, haitay đưa cho mẹ - Mẹ ăn đi ạ! Thế sáng mai mấy giờ mình ra bến đón tàu bố? Cầm lấy bát cơm và nhặt vài miếng cá, mẹ Trinh thờ ơ trả lời: - Vẫn như mọi lần thôi! 3h sáng thì ra đợi! Mong là tàu bố mày về kháhơn các tàu mới cập bến hôm qua! Không thì chả đủ tiền cho ba đứanộp học đầu năm một lúc đâu. Trinh không dám hỏi thêm sợ mẹ lại đay nghiến về vấn đề học hành của ba chị em, mà thực chất chỉ là của Trinh và Ngọc. Với mẹ thì con gái họcnhiều cũng chẳng để làm gì, chỉ cần đủ để kiếm được một tấm chồng làđược. Nếu không có bố nhất nhất bắt hai chị em học hành đến nơi đếnchốn thì hẳn Trinh giờ này đã ở nhà chạy chợ từng bữa với mẹ.

 Bữa tối im lìm kết thúc bằng tiếng bát đũa chồng lên nhau. Mẹ Trinh uể 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 15/140

Chương 3 Trang 15

oải đứng lên đi vào gian phòng của mẹ - Dọn rửa rồi chờ hai đứa kia về bắt chúng nó ngủ sớm! Nhớ dặn cáiNgọc mai phải ở nhà mà trông em không để nó thức giữa chừng chạy ra bến đâu đấy!

 Trinh vừa bê mâm ra sân giếng vừa nhỏ nhẹ đáp lời mẹ: - Vâng. Mẹ cứ vào nghỉ đi! Sớm mai mẹ thức trước thì gọi con nhé! Không có tiếng mẹ đáp, chỉ có những cơn sóng biển rì rào từ ngoài xavọng vào. Trinh dọn dẹp tắm rửa xong cũng là lúc Ngọc và Chích Chòeđi chơi về. Gió biển lồng lộng mát rượi là thế nhưng hai đứa vẫn mồ hôinhễ nhại thấm cả ra ngoài áo. Trinh hắng giọng:

 - Hai đứa rửa chân tay mặt mũi rồi lên giường ngủ nào, mai còn dậysớm học bài Ngọc vâng dạ đáp lời còn Chích Chòe vênh mặt lên ra điều kiện: - Nhưng tí chị Trinh phải đọc truyện cổ tích cho em nghe đấy! - Mất điện này chị đọc làm sao được! Để tối mai - Trinh khẽ cau mày Nhưng ông tướng con quen được mẹ chiều ăn vạ ngay: - Không! Ứ ừ đâu! Không đọc thì chị phải kể cho em! Không em bắt mẹkể! Ngao ngán với cái yêu sách của nó Trinh đành tặc lưỡi: - Rồi thế phải rửa chân tay thật sạch mới được lên giường rõ chưa! 

Thằng em cười hì hì rồi lon ton ra bờ giếng theo sát Ngọc để rửa taychân. Leo lên giường rồi mà Chích Chòe vẫn luôn miệng léo nhéo nhắc Trinhkể chuyện. Trinh đặt vội mình xuống giường, thủ thỉ vào tai chích chòe“Thế em muốn chị kể chuyện gì nào?”. Tiếng chích chòe đáp lời háohức: - Em thích nghe Cô bé bán diêm, chị Trinh kể cho em đi. Câu chuyện này Trinh đã đọc cho nó nghe không biết bao nhiêu lần mà

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 16/140

Chương 3 Trang 16

nó vẫn cứ đòi. Tuy ngán ngẩm nhưng Trinh cũng không dám từ chối sợnó nhõng nhẽo mẹ mất ngủ, mai không dậy sớm mà đón cá được nênTrinh bắt đầu cất giọng chậm rãi kể truyện cho em. - Ngày xưa có một cô bé bán diêm, hàng ngày cô phải đi bán diêm lấy

tiền về đưa bố. Một hôm trời noel giá rét cô bé vẫn chưa bán được quediêm nào nên không dám về nhà. Ngồi ngoài đường cô bé thấy lạnh quá bèn lấy 1 que diêm ra bật lên. Huơ đôi bàn tay trước ánh lửa, cô bétưởng tượng ra mình đang ngồi trước lò sưởi. Lửa vụt tắt, lò sưởi biếnmất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở. Cô bé bật que diêm thứ hai, bức tường trước mặt bỗng trở nên trongsuốt, em nhìn thấy trong nhà là một bàn ăn phủ khăn trắng như tuyết

với con ngỗng quay nhồi táo và mận khô đang bốc hơi nghi ngút. Và lạkỳ chưa! con ngỗng bỗng từ trên đĩa nhảy xuống, lạch bạch tiến về phíaem với dĩa và dao cắm ở ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, chẳng còn gìngoài bức tường dày tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo ngay trước mặt. Cô bé bật một que diêm nữa, và thấy mình đang ngồi dưới cây thôngNoel trang hoàng dây nến và tranh rực rỡ. Với tay về phía cây thông,que diêm tắt lịm, cô bé thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như

những vì sao. Rồi một vì sao rơi xuống. "Ai đó đang từ giã cõi đời!" - Cô bé nghĩ vì nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý mình trên cõi đờinày. Cô bé bật que diêm thứ tư, ánh sáng bỗng bao trùm, giữa vầng sáng, bàđang đứng đó, mỉm cười hiền hậu và âu yếm. "Bà ơi!", cô bé khóc nấclên, "Bà mang cháu đi cùng nhé! Cháu biết bà sẽ rời bỏ cháu khi quediêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chúngỗng quay và cây thông rực rỡ". Cô bé vội vàng cho cả gói diêm vàongọn lửa, ánh sáng bừng lên còn hơn cả vầng dương và bà trông nhưchưa đẹp lão, cao lớn đến thế bao giờ. Bà ôm cô bé trong vòng tay rồi cảhai cùng bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, xa dần mãi mặt đất,đến với Chúa, đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau. Và ngày hôm sau bà cô bé đã sống lại đưa cô bé và người cha nghèo khổ đến một ngôi nhà thật đẹp, có thật nhiều thức ăn ngon, có chiếc lò sưởithật to và họ sống hạnh phúc cho đến cuối đời.

 Quay sang nhìn em đã thấy 2 đứa ngủ từ bao giờ, Trinh mỉm cười vuốtnhẹ lên mái tóc xơ xác của thằng em trai bé bỏng. Nó vẫn cứ nghĩ câu

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 17/140

Chương 3 Trang 17

truyện kết thúc là như vậy từ bé đến giờ, Trinh đã không cho nó biếtrằng ngày hôm sau người ta đã thấy cô bé bán diêm ấy chết cóng bên lềđường trên tay vẫn nắm chặt những que diêm, một nhúm đã cháy tàn.Trinh luôn thích những câu truyện cổ tích kết thúc có hậu, tốt dẹp với bất kỳ ai luôn cố gắng học hành và là người tốt bụng. Rồi Trinh cũngthiếp đi vào giấc ngủ của mình, nơi có giấc mơ chiếc tàu của bố chở đầycá đang dần cập bến trong nụ cười của mẹ. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 18/140

 

CHƯƠNG 4

 Thoăn thoắt bước chân theo mẹ trên con đường ra bến đón tàu về trongcái ánh sáng trăng vẫn còn nhờ nhợ chiếu xuống. Gió biển thốc vào mặtkhiến trinh co ro dù dậy sớm đón tàu kiểu này không phải lần đầu. Kéochiếc áo công nhân sờn rách mà ngày xưa bố xin được của mấy chúcông nhân sát vào người hơn, Trinh đã thấy thấp thóang bóng người lônhô phía bến tàu, chắc là gia đình của mấy người chung tiền đóng tàuvới bố. Tiếng mẹ Trinh giục gấp gáp hơn - Nhanh chân lên xem nào! Người nhà chú Thắng chú Long ra cả rồiđấy! Chỉ ăn với ngủ thôi. Trinh dạ nhẹ một tiếng, xốc cái thúng cắp ngang lưng cho thăng bằnghơn rồi rảo bước chạy theo mẹ cho kịp. Cái bến tàu trở nên chật chộihơn khi Trinh và mẹ chen vào đám đông toàn người quen trong xóm.Tiếng chào hỏi, phỏng đóan về lượng cá, giở tàu về rộ lên làm cái bến

thường hoang vắng vào những đêm khuya nhộn nhịp hẳn lên. Xa xaphía bãi cát ngoài bến Trinh thấy lờ mờ chiếc xe hàng loại nhỏ trùm bạtcủa đám thương lái vẫn hay lấy hàng từ tàu bố Trinh.

Trời sáng hơn, tầm nhìn về phía chân trời của Trinh được cải thiện dần,sau một hồi căng mắt ra ngoài khơi Trinh đã thấy cái đốm đen nho nhỏchậm rãi tiến về bờ. Mọi người trên bến xôn xao chỉ về cái đốm đenngày một lớn “Kia rồi”, “Về rồi kìa”, “Muộn thế”...Chẳng bao lâu chiếc

tàu của bố đã hiện rõ mồn một trước mắt trinh, màu sơn xanh sơn trênthân tàu có vài chỗ tróc không chệch đi đâu được, phần đáy tàu màu đỏxỉn xỉn chìm nổi dưới nước đầy hà bám. Dáng bố Trinh cao lớn nhưnggày đét và đen nhẻm đứng đàu mũi tàu đưa tay vẫy. Đôi mắt bố vẫnsáng như ánh sao mai buổi sớm dù gò má hốc hác, râu tóc rối bù, “Chắc bố phải tiết kiệm nước ngọt lắm đây” Trinh thầm nghĩ. Đang định nhảylên cái cầu gỗ vừa được bố kê từ tàu vào thành bến để ôm lấy bố saugần tháng xa cách nhưng giọng mẹ Trinh đã réo rắt vang lên: - Con Trinh đâu rồi còn đứng đấy làm gì? Mang thúng lên đây xem nào!Cứ như người mất hồn thế. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 19/140

Chương 4 Trang 19

 Như sực tỉnh Trinh hớt hải bê vội mấy cái thúng chạy theo mẹ lên tàu,mùi cá tanh nồng xộc từ khoang chứa cộng với gương mặt hớn hở củamẹ và mọi người làm Trinh biết đây là một chuyến bội thu. Mặc cho conthuyền vẫn tròng trành bởi gió và sóng biển Trinh xắn tay xông vào chỗ

mẹ cùng mọi người để đỡ cá từ khoang lên. Từng đợt hải sản dính đấymuối trắng được bàn tay khẳng khiu đầy sức mạnh của bố đưa lên,Trinh nở nụ cười tươi rói đón cá, mực, tôm, ghẹ, cua... chuyển vàothúng phân loại. Những hàng tươi ngon được giá mẹ Trinh cân đo cẩnthận rồi chuyển cho đám thương lái đang túc trực dưới bến, cuốn vở cũquăn tít ẩm ướt được Trinh lấy ra kê lên đùi ghi chép cẩn thận để khônglãng phí bất kỳ một giọt mồ hôi nào của bố đổ ra biển. Chẳng bao lâutiếng cười đùa vui vẻ bởi một chuyến tàu bội thu đã lặng dần xuống

nhường chỗ cho lời rầm rì tính toán của các bà vợ, rồi thì những đồngtiền xanh đỏ trao vội cho nhau trong đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Mẹ Trinh vui như tết cười nói liên tục chỉ tay vào những thúng hải sảnkhông đạt được độ tươi ngon cần thiết bị bỏ lại bởi đám thương lái: - Mọi người chia nhau nốt chỗ này lên chợ bán hoặc về nhà liên hoancũng được, chuyến này tính ra mỗi nhà được 5 triệu rồi(một số tiền khálớn khi mà hồi ấy vàng chỉ có 300k/chỉ) Tất nhiên là mẹ Trinh chỉ để lại một phần nhỏ cho Trinh mang về cònđâu thì gánh hai thúng nặng trĩu tôm cá cất bước về phía chợ với hyvọng kiếm thêm đồng nào hay đồng đấy dù bố đã lên tiếng cản: - Thôi cái đấy bán rẻ lại cho mấy chị em chạy chợ trong làng để họhưởng chút lộc biển đi bà. Nhưng mẹ vẫn bước chân đều chỉ để lại câu nói ngược gió biển:

 - Bán rẻ rồi thì ai bán rẻ cho vợ ông ở nhà! Ông có chạy chợ đâu mà biết!2 bố con về trước đi trưa tôi về sau. Lúc này bố mới quay sang nhìn đứa con gái đầu lòng của mình, đưa đôi bàn tay đầy những vết chai sạn và xước sát bởi lưới cọ khi kéo vuốt lênmái tóc của Trinh. - Về thôi con! Bố dấu mấy con ghẹ trong kia rồi! về luộc cho các em ăn

và phần mẹ một con! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 20/140

Chương 4 Trang 20

Trinh cười hạnh phúc nhìn bố đang nháy đôi mắt đầy hàm y’: - Đúng là chỉ có bố hiểu mẹ thôi! Bố về tắm rửa đi hôi lắm rồi đấy Nói xong Trinh chạy vào buồng lái tìm đến góc buồng quen thuộc lấy

mấy con ghẹ được bố buộc cẩn thận rồi chạy xuống tàu đuổi theo cáidáng lênh khênh của bố trong ánh bình minh đang le lói phía chân trời.

Bên bố Trinh chả còn tí già dặn nào, Trinh lại trở thành cô bé 14 tuổingây thơ, tung tăng bên cạnh bố cười nói. Trinh níu lấy tay bố khoenhững chuyện ở nhà, khoe chán Trinh lại háo hức nghe bố kể về nhữngkỳ thú ngoài khơi, kể về những đêm lạnh giá chỉ biết tu những hụmmắm cốt(loại mắm nguyên chất nồng độ đạm cao giúp người ta xua đicái lạnh ngoài biển), những buổi trưa nắng chói chang oi bức mà khôngdám nhảy xuống biển vì nước biển cũng sôi sùng sục dưới ánh mặt trờinhư thiêu đốt. Trinh cứ thế vừa nghe vừa bám vào cánh tay gầy guộcđen nhẻm của bố dù mùi tanh cá và mùi mồ hôi bốc ra liên tục. GiọngTrinh khi thì hớn hở “Thế ạ”, “Ồ”, “Hay thế”.. theo những lời kể thú vịcủa bố, cũng có lúc im thin thít rồi nắm chặt lấy tay bố bởi thương cảmtrước những vất vả bố phải chịu. Hai cái bóng 1 cao một thấp nói cườikhông ngớt bên nhau chẳng mấy chốc đã đến cổng ngôi nhà quen

thuộc.Trinh chạy vụt lên đẩy cánh cổng lao vào nhà kêu lên “Dậy đi! Dậy đi!Bố về rồi” rồi nhào vào giường cù nách thằng em bé bỏng vẫn còn saygiấc. Hai đứa tỉnh dậy dụi mắt ngỡ ngàng nhìn Trinh như quái vậtdường như chúng không nhận ra bà chị khó tính hàng ngày nữa.Nhưng ánh mắt hai đứa chẳng nhìn Trinh được lâu khi cái bóng bố  bước vào kèm cái giọng khàn khàn: 

- Chích chòe của bố đâu rồi! không dậy đón bố ah? Chích chòe bật ra khỏi chăn như một con sóc nhỏ lao vào lòng bố: - Bố! Bố đây rồi! Sao bố đi lâu thế! Bố mang gì về cho con không! Ôm chặt thằng con trai duy nhất của mình vào lòng, bố cà những sợirâu lởm chởm vào mặt vào cổ làm thằng bé ré lên cười liên tục vì buồn. 

- Bố đi làm để Chích Chòe có quần áo mới! Có tiền đi học mà! Thế chíchchòe ở nhà có ngoan không mà đòi quà! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 21/140

Chương 4 Trang 21

Đôi mắt chích chòe hơi lấm lét nhìn Trinh như sợ bị Trinh mach tội mộtvài giây rồi cũng hớn hở đáp: - Con ngoan lắm ạ! Con viết được hết bảng chữ cái rồi! Chị Trinh đangdạy con viết số nữa. Bố ra đây con viết cho mà xem.

 Nói chưa dứt chích chòe đã vội nhào người chạy ra bàn học định lấy bútvở để khoe bố, nhưng bố đã níu nó lại cắp lấy hai bên nách và tung lênhạ xuống đầy phấn khích trong tiếng cười nắc nẻ của Chích chòe. Đùachán với thằng con cưng bố ngồi vào bàn rít một điếu thuốc lào và lấytrong túi ra những con ốc biển rõ to - Đây quà của mấy đứa đây! Có cái này nghe sóng biển quanh năm nhé!Thích chưa Những con ốc biển hồng hào đầy gai nhọn đã được bố dũa cẩn thận để không làm bị thương khi nghịch chuyển đến tay 3 chị em trong đôi mắtháo hức. Vậy là Trinh lại có thêm một con ốc trong bộ sưu tập vỏ ốc củamình, Ngọc thì úp ngay con ốc biển vào tai để nghe những tiếng rì ràonhư sóng vỗ. Còn ông kễnh con chích chòe thì cho ngay mấy viên bi sắtvào lắc lắc ra chiều thích thú lắm.

Để kệ ba chị em mân mê mấy con ốc biển, bố vào phòng lấy đồ rồi ragiếng tắm, tiếng dội nước ào ào liên tục hơn 10’ thể hiện rõ khát khaođược tắm nước ngọt của bố lớn đến thế nào. Tắm xong, bố chọn bộ đồtươm tất nhất mặc vào rồi lên nhà hắng giọng: - Nào giờ chị Trinh ở nhà luộc ghẹ, để bố đưa Ngọc với Chích chòe lênchợ huyện sắm sửa cho năm học mới nào. Ngọc reo lên nho nhỏ vì vui sướng còn chích chòe thì khỏi nói nó nhảy

cẫng lên lao vào bố như lao vào ông bụt nào đấy trong chuyện cổ tíchgào thét: - Bố tuyệt vời! Đi luôn thôi bố! Đi luôn nào?

Nhừng ngày bố ở nhà thật là vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ không cằn nhằn chìchiết gì Trinh, chích chòe thì ngoan ngõan vui vẻ, Ngọc bớt trốn đi chơivới bọn con trai trong xóm ở nhà ôn bài. Trinh cũng có thời gian kèm

cặp các em và chuẩn bị cho năm học mới của minh. Bố sắm cho Chíchchòe chiếc cặp sách mới tinh, may cho Trinh và Ngọc bộ quần áo chongày khai giảng. Thằng em Trinh thì sáng nào dậy cũng khoác ngay cái

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 22/140

Chương 4 Trang 22

cặp xanh đỏ lên vai ra vẻ là đi học khiến cả nhà cười ầm ĩ, còn Trinhcũng đôi khi lén chạy vào gian trong ướm thử chiếc áo mới trắng tinhlên người với niềm hãnh diện nho nhỏ. Rồi những ngày vui vẻ cũng dầnqua, một buổi trưa đang rửa bát ngoài sân giếng Trinh nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện trên nhà vọng ra

- Sáng mai tôi lại đi với các chú ấy! Tàu thuyền đã chuẩn bị xong hết rồi Giọng mẹ hơi trùng xuống đáp lại: - Sao vội thế! Để 1,2 hôm nữa hãy đi không được ah! Ông mới về có 1tuần thôi mà Bố cười nhẹ tiếp lời:

 - Giờ đang trời yên biển lặng mình phải tận dụng thời gian chứ thángnữa là mùa bão chẳng biết có ra khơi được không mà đi. Mẹ im lặng một lúc rồi cũng đồng tình: - Uhh! Ông nói cũng phải! thế để tôi bảo cái Trinh tối làm cơm nắmmuối vừng để ông đi, chăn chiên thì mới mua rồi chỉ còn mắm cốt lát tôisang nhà chị Hạnh lấy cho.

 - Vậy mẹ con bà chuẩn bị đi! Tôi chạy lên chợ mua thêm ít lưỡi câu vàđất đèn không thiếu! Muối thì chú Long chuẩn bị hết rồi bà không phảilo nữa! Dứt lời Trinh thấy bóng bố ra khỏi nhà lấy chiếc xe đạp đi về hướng chợhuyện.

Sáng hôm sau cả nhà ra bến tiễn bố cùng các chú đi cùng, người tiễn

cũng đông chẳng kém gì số người đón chỉ có điều là thiếu đi sự nhộnnhịp, háo hức. Những ánh mắt bịn rịn, những lời chúc may mắn, độngviên thốt ra trong cái giọng buồn buồn làm không khí nơi bến tàu trùnghẳn xuống. Chỉ đến khi bố cất giọng pha trò “Các bà muốn chúng tôiđánh cá hay cá đánh chúng tôi đây mà sưng mặt lên thế! Vui vẻ lên xemnào” thì không khí mới dãn ra để tiếng cười nói xuất hiện xua đi nét rầurĩ trên từng gương mặt. Trinh cũng tỏ ra người lớn khi lên tiếng chúc bố thượng lộ bình an rồi vẫy tay cùng mọi người trên bến khi chiếc tàu

mang theo khát vọng của bao người dần dần rời bến.

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 23/140

Chương 4 Trang 23

Tàu khuất xa nơi đường chân trời ai lại về nhà nấy để tiếp tục một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Tay dắt chích chòe và bước chân theo mẹ về nhà Trinh tự dưng thấy trống trải và buồn bã vôcùng, sao 1 tuần trôi đi nhanh thế Trinh chỉ ước là tôm cá tự bò vào nhàđể bố suốt ngày cười đùa với Trinh và các em, để Trinh được sống đúngvới cái tuổi của mình. Đang mải nghĩ thì chích chòe giật tay Trinh chỉ vềphía bãi biển gần bờ - Chị Trinh người ta làm gì thế kia? Trinh phóng đôi mắt theo tầm tay của nó, nơi ngón tay chích chòe chỉ cómấy người đang hỳ hục đào những hố trên bãi biển. - Ah người ta lấy cát biển để xây nhà! Nhà mình cũng xây bằng cát biểnđấy! Chích chòe tròn xoe mắt: - Ơ Thế hả chị! Thế mà chả ai bảo em cả. Trinh xoa đầu em cười không đáp, sợ trả lời nó lại hỏi thêm thì mệt rồithầm nghĩ “Vậy là làng chài bé nhỏ lại thêm nhà mới rồi!”

Bố đi biển, cuộc sống lại trở về quen thuộc như những ngày vắng bố, mẹlại chạy chợ vào những buổi sáng sớm, Trinh trở lại cái giáng vẻ bà giàđể đôn đúc quán xuyến 2 đứa em thay mẹ và bố. Những ngày nhớ bố rồi cũng lùi xa để nhường chỗ cho lo toan đời thường.

Một buổi sáng Trinh dậy sớm ra biển để kiếm ít mỏ quạ và ngao về nấucháo cho Ngọc, hôm trước nó đi dặm bề bề bị con vật đầy ngạnh cứngtrên thây ấy đâm vào bàn chân. Tối qua sưng to và sốt làm mẹ phải tất

tả đi mua thuốc uống và rắc kháng sinh lên vết thương. Hôm nay nó đãđỡ hơn nên Trinh nấu cháo để nó ăn bồi bổ. Sọ Chích chòe ở nhà nghịchngợm trêu Ngọc nên Trinh cũng cho nó theo ra. Tìm đến bãi đá quenthuộc đề cào những con mỏ quạ dính đầy bùn Trinh dặn Chích chòe

- Chích chòe ở trên bãi viết chữ nhé! Đừng cậy biết bơi mà chạy ra ngòai biển chị mắng đấy! Chích chòe nhăn cái mặt đáp lời Trinh:

 - Vâng nhưng chị phải vào nhanh đấy! Em ứ chờ lâu đâu! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 24/140

Chương 4 Trang 24

Trinh gật đầu dặn e thêm vài câu nữa rồi bước chân thoăn thoắt tiến vào bãi đá. Mải mê cào thật nhanh những con mở quạ để về nấu cháo choem, Trinh quên béng thằng em cho đến khi nó gào réo sau lưng - Chị Trinh ơi! E viết nhiều lắm rồi! Mỏi tay không viết nữa đâu! Cho em

lội nước 1 tí nhé! E chỉ lội gần bờ thôi! Quẹt những giọt mồ hôi đang lăn trên trán Trinh quay vào phía bờ nóithật to: - Uhh được rồi! Nhưng chỉ chạy dọc bờ thôi nhé! Ra xa ướt áo chị đuổivề đấy! Tiếng chích chòe “vâng ạ” làm Trinh yên tâm cào tiếp, cào được thêm

vài phút Trinh quay lại để ngó em xem có chắc chắn là nó chạy dọc bờkhông bơi ra xa nhưng cả bãi biển vắng lặng như tờ, không một bóngngười nào cả, chỉ có tiếng sóng biền vẫn đang rì rào vỗ nhè nhẹ vào bờcát.... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 25/140

 

CHƯƠNG 5

 Hơi giật mình Trinh vội vã cất tiếng gọi thật to “Chích chòe”, “Dũngơi!” tiếng gọi của Trinh chẳng hề có lời nào đáp lại, chỉ có tiếng sóng vôcảm nuốt dần lấy những câu gọi em của Trinh. Bỏ chiếc cào vào rá Trinhchạy ngay về phía bờ cát “Thằng này hư thế! Chắc là bỏ vào xóm chơirồi! Không thèm bảo mình” trinh thầm nghĩ. Nhìn lên bờ cát trắng quenthuộc còn vương vài nét chữ nguệch ngọac của Chích Chòe, Trinh cố tìm lấy dấu chân của em hy vọng nó cho Trinh biết hướng chạy vào xómcủa Chích Chòe. Nhưng chỉ có những dấu chân nhỏ xíu quen thuộchướng về phía biển chằng còn vết nào đi vào bờ cả, ánh mắt trinh từnôn nóng chuyển qua hoảng sợ, chiếc rá rơi xuống bờ cát không mộttiếng động, những con mỏ quạ còn dính bùn tanh vương vãi ra quanhchỗ Trinh đứng. Trinh gào tên em lạc giọng, rồi lao xuống biển, sải chânTrinh muốn căng ra hết cỡ dù con nước biển đang lên như muốn đùacợt níu chân Trinh lại. Tiếng gọi em thảm thiết rồi lạc đi, Trinh sải tay

 bơi ra thật xa lặn những hơi thật dài căng con mắt dỏ au vì nước biển vànước mắt tìm em. Càng cố bơi, cố lặn Trinh càng đuối dần, vài ngụmnước biển mặn chát xộc vào cổ vào họng làm đôi mắt Trinh mờ đi, cáidạ dày từ sáng chưa ăn gì không tiếp được sức cho Trinh nữa, sải tayTrinh cào mỏ quả từ sáng vùng vẫy yếu dần trong những ngọn sóngngược chiều bơi đập vào. Trinh chìm dần xuống với sự tuyệt vọng, cáimiệng mỗi khi trồi lên hớp được tí không khí nào lại sặc sụa gọi emtrong tiếng nức nở. Nhưng Trinh quyết không từ bỏ, sức mạnh không biết từ đâu kéo đếnkhiến Trinh nín thở bơi một mạch vào bờ, lảo đảo bước trên bờ cát rồitrinh chạy, dáng chạy xiêu vẹo như muốn ngã bất kỳ lúc nào thẳng vềlàng chài. Cái miệng tưởng như đã không thể nói được hướng vàonhững mái nhà quen thuộc trong làng gào lên “Ai cứu em cháu với!Cứu với!” rồi cái bóng xiêu vẹo ấy ngã vật xuống trên con đường đầysỏi. Những tiếng người lớn bé xôn xao, tiếng chân chạy huỳnh huỵch,tiếng hô hóan lớn dần lên hướng về bờ biển. Một người đàn ông to lớnđỡ Trinh dậy, khuôn mặt Trinh giờ đã trắng bệch vì mất sức và ngấmnước. Trinh run run chỉ tay ra bãi biển “E..m ch..áu, e..m ch..áu, cứ...u”,

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 26/140

Chương 5 Trang 26

có lẽ chỉ có thế là đủ với người dân làng chài đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ tai nạn kiểu như thế. Họ huy động nhau tìm kiếm, nhữngchiếc thuyền câu nhỏ được giăng lưới phía ngoài xa đề phòng em Trinh bị sóng cuốn ra xa. Trinh chạy dọc bờ nhìn ngóng từng chú, từng bác,từng anh với niềm hy vọng khôn cùng. Chỉ một tiếng nói hơi to mộtchút của những người đang đào xới biển tìm Chích Chòe cũng khiếnTrinh giật mình dõi mắt về đấy. Gần một tiếng tìm kiếm trong nhữngcon sóng đang ngày một to hơn vì nước biển đang lên, những ngườiTrinh đặt hy vọng cũng chán nản lắc đầu dần, họ đã cất bước vào bờ vớicái lắc đầu ngao ngán, có vài người đã hướng ra ngòai xa cất giọng: - Chăng thêm lưới ngòai đấy đi! Chỉ sợ sóng đánh ra ngòai đấy rồi! 

Người ta không dám nhắc đến chữ “xác” để Trinh khỏi đau lòng nhưngTrinh vẫn biết là họ đang dừng lại dần, Trinh tuyệt vọng gào thét vớitừng người đi vào: - Không! Cháu xin chú! Xin bác! Quay lại đi! Chích chòe là niềm hyvọng của bố cháu, của cả nhà cháu! Cháu xin mọi người! Đừng vào bờ!Cháu xin... Trinh không nói ra được lời nữa, những câu sau chỉ là tiếng thều thào,

đôi chân Trinh toét máu vì bị xẻ ra bởi những con hà, những mảnh đánhọn mà Trinh chạy qua trong lúc tìm em. Hai cái đầu gối qùy ngậptrong nước biển hướng về phía mọi người mà van lạy. Ai đó xốc náchtrinh lên kéo vào bờ: - Không! Để mặc cháu! Cháu phải tìm em! Tìm chích chòe! Em cháuđang cần cháu cứu! 

Tiếng gào yếu ớt và cái dãy dụa chẳng còn tí lực nào không đủ để giữTrinh lại, người ta đã kéo Trinh vào đến cái kè đá chắn sóng biển rồi.Dường như những lời nói của Trinh khiến đám người lại ngụp mình bơira ngoài lần nữa dù cũng có kẻ đã bị chuột rút phải tập tễnh vào bờ.Nhưng cái kẻ tập tễnh được người ta dìu vào bờ ấy lại là người tìm rachích chòe. Từng bước khập khễnh được dìu bởi người khác vào bờkhiến họ bị tụt xuống một cái hố cát ai đó đào lên lấy cát không cắm queđánh dấu như mọi lần. Và khi 2 người họ trồi lên khỏi hố cát ấy một

người đã bế theo Chích chòe cùng tiếng gào vang vọng cả bãi biển: - Thấy rồi! Tìm ra rồi! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 27/140

Chương 5 Trang 27

 Toàn thân rã rời Trinh cố lết từng bước về phía người đàn ông đang bế Chích Chòe mềm nhũn và ướt sũng đi lên, Trinh muốn nhìn mặt em,muốn gọi e dậy nhưng có ai đó đã giữ lại: - Vào bờ đã cháu! Để các bác ấy cứu tỉnh nó đã Từng thanh niên trai tráng lực lưỡng luân phiên cõng lấy thân hìnhmềm oặt của em Trinh chạy dọc bãi, cách sơ cứu thường thấy dành chongười bị chết đuối mong tống được những ngụm nước biển mặn chátmà Chích chòe nuốt phải. Từng người thở dốc trao em Trinh cho ngườikhác mà mãi Chích Chòe của Trinh vẫn chưa tỉnh và họ không còn chạydọc bờ biển để sơ cứu nữa, họ ôm chích chòe bé bỏng trắng nhợt bấtđộng hướng về trạm y tế nhỏ nằm cách làng chài vài ba km. Trinh cũng

chạy, chạy xiêu vẹo, chạy như muốn ngã ra bất kỳ lúc nào, Trinh níu tayvào từng người đi trước mà chạy theo. Trinh sợ người ta lấy mất Chíchchòe bé bỏng của cà nhà, Trinh vừa đuổi vừa nghĩ  - Mình sẽ nấu cháo cho Chích chòe ăn! Không mắng nó nữa! Cho nó hết bộ sưu tập ốc của mình, đọc truyện cả đêm cho Chích chòe. Cái trạm y tế bé xíu đã hiện dần ra trong con mắt nhìn cái gì cũng mờ ảo

của Trinh bởi mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi. Trinh bám vào cánh cửa trạm y tế thở dốc lấy thêm không khí rồi cố gắng bước tiếp về phòng cấp cứu. Cáiphòng cấp cứu đông nghị người chen lấn ngó vào bên trong bỗng dưngyên lặng, không còn tiếng quát tháo, giục dã nữa, chỉ còn những gươngmặt tiếc nuối nhìn vào trong rồi quay lại ngó Trinh đầy thương cảm.Mỗi bước chân run run như có thế ngã ra bất kỳ lúc nào là vài ba ngườilại dạt ra nhường lối, đôi lúc còn đưa bàn tay khẳng khiu chai sạn ra đỡTrinh để Trinh có thể vững vàng hơn. Đôi tai Trinh vừa khôi phục được

một phần thính lực giờ lại ù dần đi bởi những câu nói từ trong phòngcấp cứu vọng lại: - Tội nghiệp! Muộn quá - Cả nhà sinh mãi mới được thằng con trai - Ai đi gọi mẹ nó chưa - Chị nó đâu rồi! Cho vào nhìn mặt em đi

 - Cho người đi ra trạm phát thanh nhờ đánh tín hiệu ra ngòai khơi đi!

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 28/140

Chương 5 Trang 28

Bố nó đi biển được 1 tuần nay rồi - Thằng bé ngoan thế mà... ...................................... Nhiều lắm Trinh không nghe được nữa, đám nguời đã dãn ra để Trinhnhìn thấy Chích Chòe bé bỏng nằm bất động trên chiếc giường sắt hoengỉ. Trinh đã đến gần để đủ nhìn thấy em, đứa em tinh nghịch, hiếu độngcủa Trinh giờ không cử động được, mái tóc rễ tre dựng đứng giờ dính bết vào đầu và trán bởi nước biển, đôi mắt tròn xoe đen láy như đôi mắtmẹ đã nhắm nghiền, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng sao giờ lại trắng bệchra thế kia. Bàn chân chân chạy nhảy khắp nhà, bàn tay hay bứt tóc trêuTrinh giờ sao lạnh giá thế, Trinh ngơ ngác nhìn lên cô y tá đôi mắtcũng đỏ hoe vì thương cảm: - Em cháu sao hả cô! Bao giờ thì tỉnh ạ Cô y tá thở một hơi dài cúi xuống vuốt mái tóc Trinh: - Em cháu đi rồi! cháu nhìn em lần cuối đi! Muộn quá cô không cứu kịp Tiếng cô y tá dịu dàng mà như những tiếng sét đánh vào màng nhĩ  

Trinh, Trinh nhìn cô, nhìn Chích chòe rồi như hiều ra Trinh ôm chặt lấycái thân thể bất động lạnh giá của em mà gào khóc: - Dũng ơi! Là tại chị! Chích chòe ơi! Chị có lỗi! Tại chị ham mỏ quạ màhại em rồi! Tại chị! Em đừng đi em sống lại đi Trinh gào thét Trinh phục lên người em như muốn truyền hơi ấm vàocái thân thể giá lạnh đang cứng dần ấy, tiếng Trinh khóc khiến ai cũngmuốn nưc nở theo Trinh. Rồi khi tiếng nức nở gào thét của Trinh yếudần xuống thì người ta lại nghe thấy ai đấy gào từ ngòai kèm với tiếngchạy thình thịch - Chích chòe đâu! Chích chòe nhà tôi đâu! Nó đâu? Chưa ai kịp trả lời một dáng người lam lũ vẫn còn đầy mùi tanh cá laovào bên Trinh, giọng mẹ Trinh lạc đi từ khi nào: - Trời ơi! Con tôi! Sao lại thế này hả con! Sao không ở nhà mà lại ra biểnhả con 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 29/140

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 30/140

Chương 5 Trang 30

Đôi bàn tay chới với, và sóng dập vùi em! Chưa bao giờ em dám nghĩ phải đề phòng đến thế  Ngay cả biển cũng quay đi, em còn biết dựa vào đâu? Đôi bàn tay níu chơi vơi... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 31/140

 

CHƯƠNG 6

 Sóng! Từng đợt từng đợt mạnh dần theo con nước đang lên, khi connước nuốt chửng bờ cát trắng và chạm vào bờ kè cũng là lúc con sónggào thét. Những mảng bọt trắng xóa bắn tung tóe như một bịch nướcngười ta ném hết sức vào tường. Tiếng sóng xô bờ kè đá ầm ì vang vọngkhắp bờ biển, cảm tưởng như tiếng động ấy trùm lên cả cái làng chài bénhỏ sát biển. Nhưng tiếng gầm của sóng đầy dữ tợn bỗng như tan biếnvào bầu không khí thê lương của ngôi nhà ngói bé nhỏ nằm giữa làng.Cánh cổng sắt hoen gỉ áp dọc vào hai bên tường gạch xỉ như đôi bàn tay buông buông thõng xuống để từng người từng người tiến vào cái sânnhà vốn đã chật, sao dân làng tập trung đông thế mà chẳng ai cảm nhậnđược không khí tấp nập. Chỉ có những ánh mắt buồn bã nằm sâu tronggò má hốc hác bởi nghèo khó nhìn nhau đầy thương xót, tiếc nuối. Mộtđám tang giữa làng chài đã lấy đi cái bầu không khí thường ngày vẫn cócủa ngôi làng. Tang lễ nhưng sao không có khăn trắng buộc đầu, không

có vải màn che thân, không có lấy cả người chống gậy tiếp khách mà chỉcó 2 cô bé gày gò mắt đỏ hoe bờ vai rung lên liên tục khi đón người đếnviếng. Có ai đó đi ngoài cổng vào chép miệng “Khổ! Chết trẻ quá đếncái khăn cũng không được đội! May mà 6 tuổi rồi nên chưa mất giỗ”

Trinh đứng bên cửa cắn chặt răng làm tiếng nấc nghẹn không thể thoátra khỏi bở môi nứt nẻ, cả thân hình bé nhỏ chỉ giật lên từng đợt kèmnước mắt tuôn rơi khi nhận những lời chia buồn, động viên của hàngxóm, của những số phận cũng lênh đênh sóng biển như Trinh và gia

đình. Trong buồng mẹ Trinh đàng gào thét co giật trên chiếc giường để đòi ra với Chích chòe “Không buông tôi ra! Tôi xin các người buông tôira! Để tôi đến với con tôi! Tôi không còn thiết sống nữa đâu! Chích chòecủa mẹ ơi! Sao con khổ thế! Con đã được học hành đâu! Mẹ còn chưađưa con đến trường mà! Con còn chưa đi chợ với mẹ mà! Chích chòeơi”. Nhưng chẳng ai dám buông mẹ Trinh ra cả họ sợ chiếc quan tài lại bị phá ra bởi đôi tay gầy guộc với những chiếc móng tay nứt toác vì càocấu suốt 2 hôm nay. Tiếng mẹ đau xót trong buồn vọng tới tai Trinh làmlòng Trinh nhói đau, ôm chặt lấy Ngọc và lại để những giọt nước mắtthấm vào chiếc áo ướt sũng nước mắt của Ngọc. Đôi mắt nhòa lệ nhìn

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 32/140

Chương 6 Trang 32

lên bàn thờ mới dựng ảnh chích chòe với đôi mắt long lanh như con gáinhìn Trinh cười toe toét. Đau lòng quá ánh mắt Trinh cụp vội xuống để tránh cái khung ảnh vô hồn thì Trinh lại gặp phải chiếc quan tài đóng bằng những miếng ván cũ kĩ, nghe chú Thành em bố bảo rằng Chíchchòe chết trẻ quá nên không được đóng ván mới phải đi tìm ván cũđóng cho em.

Chao ôi! Sao Trinh thấy em mình khổ thế! Ra đi khi mà bụng còn đóimeo chưa ăn sang, khi cái ngày khai giảng năm học đã gần kề. Chíchchòe còn chưa biết đến ngôi trường mái đỏ nơi có thầy cô và bạn bè ê ahọc tập trên những chiếc bàn 4 ngăn kéo mà em Trinh vẫn hay tự tưởngtượng qua lời kể của Ngọc và Trinh. Thậm chí đến kết thúc của câuchuyện cổ tích Trinh kể Chích chòe cũng bị chị dấu nhẹm đi, để rồi giờ

lại nhắm mắt nằm trong cỗ quan tài cũ rich và lạnh lẽo. Trinh thấy giận,rồi hận mình ghê gớm “Tại mình mà Chích chòe phải nằm đấy! phải xalìa cuộc sống vẫn còn bao nhiêu điều thú vị để khám phá” Dòng lệ vừavơi bớt đi lại tuôn ra xối xả trong tiếng khóc rưng rức. Các thím các mợmắt đỏ hoe vội vã chạy lại ôm lấy Trinh an ủi “Cháu phải vững vànglên! Mẹ cháu như thế rồi! Bố chưa về! giờ chỉ còn cháu là chị cả phải bớtđau thương lại để e cháu còn thanh thản ra đi!” Trinh gật đầu trả lờingắt quãng “Vâ..ng .. ạ” nhưng Trinh cũng chỉ biết trả lời như thế, cònnước mắt vẫn không thể ngừng rơi bởi tình thương dành cho đứa e bé bỏng. Đã đến giờ đưa em Trinh ra nghĩa trang, các chú đã quyết định đưachích chòe đi vì không thể để lâu hơn được nữa cho dù Bố Trinh vẫnchưa về. Chú Thành đứng ra trước nhà thay mặt ra đình nói vài câu cảmơn mọi người và thong báo đã đến giờ đưa chích chòe đi, đi về với đấtcát lạnh lẽo tối tăm tron cái quan tài ghép vội bằng những mảnh ván cũ

rich. Chiếc hòm bé nhỏ được mấy thanh niên khỏe mạnh chọn từ trướcnâng lên vai chuẩn bị cho ra xe. Tiếng mẹ trinh như xé toạc không khí“Không! Đừng mang nó đi! Trả con trai cho tôi! Chích chòe là của tôi!Các người cho tôi đi theo nó với! Chich chòe của mẹ ơi! Con ở lại đi conơi! Các người cho nó ở lại đi”, phải thêm 2 người nữa mới giữ được mẹTrinh nơi cửa buồng nhằm tránh việc mẹ Trinh cản trở. Trinh muốn gàothét theo mẹ muốn xông vào đám người kia để dành lại em, dành lạichích chòe nhưng ai đó đã vỗ vai Trinh “Mẹ cháu không được đưa em

đi dâu! Chỉ có 2 chị em thôi! 2 dứa cố nén lại đưa em một đoạn đườngnhé” Trinh sụt sùi gật đầu rồi cất bước như cái máy đi theo em.

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 33/140

Chương 6 Trang 33

 Đám đông tách dần ra để nhường lối, những ánh mắt lạ lẫm của đámtrẻ con, xót xa của người lớn nhìn vào đoàn người đang đi dần ra chiếcxe tang đang chờ sẵn ngoài cổng. Bỗng có những tiếng xôn xao, rồi đámngười ngoài cổng dạt ra với tốc độ nhanh hơn đám đông tách đường

cho chị em Trinh. Tiếng lao xao vọng lên làm đoàn người đưa linh cữudừng bước “Bố nó về rồi đây này!” “May mà vẫn kịp”, “Khổ quá”...Vành tai trinh động đậy và đôi mắt sang lên hướng về đám người dangdãn ra đấy, bố về rồi vậy là trinh đã có bờ vai để dựa, có giọng nói khànkhàn ấm áp an ủi, có đôi bàn tay chai sạn vuốt ve để dịu đi cơn đau,Trinh như được tiếp thêm luồn sinh khí mới xiết chặt lấy đôi bàn taycủa Ngọc cũng đang hướng về đám đông với mục đích như Trinh. Mộtdáng người lênh khênh bước những bước xiêu vẹo hiện ra, cả người bố 

Trinh nước biển nhỏ tong tong từng giọt, chắc hẳn bố Trinh đã khôngchờ đến khi con tàu cập bến mà lao mình bơi thẳng vào bờ mặc chonhững con sóng dữ quật liên tục vào người.

Đôi mắt bố Trinh đỏ hoe nhìn thẳng vào chiếc quan tài chậm rãi gằntừng tiếng “Bỏ xuống”. Chú Thành tiến vội ra đỡ bố Trinh: - Anh về rồi ah! Vào thắp nén nhang rồi đi tiễn cháu luôn anh ah! 

Nhưng bố trinh không để y đến người em ruột của mình: - Tao bảo bỏ xuống Tiếng bố Trinh lạnh lung hơn làm chú Thành và ngay cả Trinh cũnghoảng sợ: - Anh cứ bình tĩnh đi! Dù sao cháu cũng đi rồi anh ạ! 

Nhưng bố Trinh chẳng nói thêm nữa cánh tay khẳng khiu vung mạnhlên gạt chú sang một bên làm chú Thành lảo dảo rồi ngã xuống sân.Nhanh như chớp bố Trinh đã giật được chiếc quan tài của chích chòe,đôi bàn tay gân guốc như muốn nhổ từng chiếc đinh đã đóng chặt vàován. Đám thanh niên sau phút ngỡ ngàng khi bị giật quan tài vội vã laovào chặn bố Trinh lại. Trinh cũng lao đến bên bố ôm chặt bố khóc nứcnở - Bố ơi! Bố đừng làm thế mà! Bố làm thế Chích chòe không đi dược

 Bố Trinh nhìn Trinh nhìn cái áo quan trong tay rồi như tỉnh ra bố Trinh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 34/140

Chương 6 Trang 34

nhỏ nhẹ với mọi người: - Tôi hoàn toàn bình tĩnh! Chú mở cho tôi nhìn cháu lần cuối Chú Thành sau một lúc đắn đo rồi cũng đưa chiếc quan tài vào lại trong

nhà mở ra để bố Trinh ngắm lần cuối. Ánh mắt của người cha nhìn đứa con trai duy nhất thê lương xót xa,tiếng khóc không bật ra được bởi nỗi đau câm lặng chỉ có nhữn dòngnước mắt nhỏ theo từng giọt nước biển vẫn còn bám nơi tay áo rơi lầnlượt vào chiếc quan tài. Rồi bố đứng dậy đi đến bàn học cẩn thận nângchiếc cặp mà hàng sang chích chòe vẫn khoác lên người chạy khắp nhàlàm ngôi nhà đơn sơ rộ lên tiếng cười vui vẻ. Lau thật kỹ từng đườngmay, từng chiếc quai đeo bố chậm rãi quay lại bên Chích chòe cẩn thậnđặt nó vào trong áo quan đôi môi mấp máy “Con vẫn phải học con nhé!Đừng dừng lại Mạnh Dũng của bố” và bố khóc nức nở như chưa baogiờ được khóc bên em, bên chích chòe của bố... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 35/140

 

CHƯƠNG 7 

 Đám tang kết thúc, ngôi làng bé nhỏ trở vè với vòng quay cuộc sống bình thường. Biển vẫn đầy tôm cá, người thì vẫn phải sống phải tồn tạivà đàn ông lại ra biển đàn bà lại chạy chợ đan lưới, làm muối. Nhưngcăn nhà bé nhỏ của Trinh thì không bình thường được nữa, tiếng cườiđùa nói chuyện đã theo chích chòe nằm sâu dưới lòng đất. Mọi ngườidường như đang sống như những bóng ma ngay trong chính nhà mình.Trinh và Ngọc lặng lẽ đi học về nhà nấu cơm giặt rũ rồi ru rú bên bànhọc. Mẹ Trinh sau những ngày tháng đau buồn vật vã cũng cất bước rachợ để duy trì sức sống cho cái gia đình bé nhỏ này. Chỉ có bố Trinh đãthành con người khác, bố không đánh cá, không câu đêm, không kéolưới không buồn lau cả cái khung kính tràn ngập những tấm bằng khennữa. Bố chỉ có rượu và thuốc bữa ăn đến chỉ qua loa chén cơm rồi câmlặng nhìn vào chiếc bát đôi đũa nằm im lìm ở 1 góc mâm dành riêng choChích Chòe và đổ những chén rượu trắng vào cái cổ gân guốc.

Không ai khuyên bảo được bố cả, bố cả ngày say sưa bên chai rượu lúcđầy rồi lúc vơi. Mà khuyên bảo vào lúc nào bây giờ khi Trinh nửa buổiđi học nửa buổi phải chạy chợ với mẹ để còn duy trì được cái việc học.Mẹ Trinh sau bau lần mắng mỏ chì chiết với Bố không ăn thua cũng đãđể mặc cho bố vật vờ như cái bóng trong làng. Rồi thì sự im lặng của mẹcũng đến mức giới hạn khi những món nợ bắt đầu tìm đến nhà, nợ tiềnhàng, nợ tiền đóng tàu từ những ngày trước... khiến mẹ Trinh như phátrồ.

Vào một buổi sau bữa cơm trưa, Ngọc rửa bát ngòai sân, Trinh tranhthủ ôn lại bài chiều còn đi học, bố ngồi nốc nốt những giọt rượu cuốicùng trong chai. Mẹ Trinh lên giọng đay nghiến: - Ông uống cho lắm vào! Giờ trăm thứ tiền người ta đòi kia kìa! Ôngkhông làm thì lấy gì mà trả cho người ta bây giờ! Hay là ông muốn bánnhà mà đi biệt xứ. Bố im lặng tiếp tục rót thêm một ly để nhâm nhi khiến mẹ càng tức tốihơn gào lên 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 36/140

Chương 7 Trang 36

 - Ông thế này thì còn làm chồng tôi làm gì! Sao ông không biến đi để tôikhông phải nuôi không ông! Sao tôi cứ phải cố làm để trả tiền rượu choông! Để nuôi 2 cái đứa lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học với hành thế này! Không nói gì bố xách chai rượu ra khỏi cửa hướng về cái cổng sắt hoengỉ. Mẹ Trinh dường như đã không thể chịu nổi dậm chân dậm tay nhìntheo bố, rồi dường như không biết phát tác với ai mẹ Trinh lao vào bànhọc đẩy Trinh ngã dúi vào tường - Còn cái con có học mà không có khôn này nữa! Từ nay mày ở nhà đi bán rau mà kiếm tiền bỏ mồm tao không nuôi không chúng mày nữađâu! Cả thằng bố mày nữa, kéo nhau đi mà tự kiếm sống. 

Chưa hả giận mẹ Trinh lôi cái khung kính đầy bằng khen treo trêntường ném thẳng ra ngòai sân: - Này thì học, này thì bằng khen, tiền thì đéo có mà cứ thich lên mặt vớiđời Trinh hoảng sợ nhìn mẹ, có tíếng kính vỡ vụn ngoài sân làm Trinh đứttừng khúc ruột. Sau tiếng vỡ loảng xoảng ấy Bố Trinh hiện ngay ra cửara vào nhìn vào mẹ trầm giọng quát:

 - Nhặt ngay vào! Mẹ Trinh dường như làm được bố Trinh mở lời hả hê lắm: - Nhặt làm gì! Cái đấy không bán được ra tiền đâu! Chả đáng một xu!Ông thử cầm đi xem có đổi được 1 chén rượu ông vẫn uống không! Cáiloại nghèo còn sĩ  

Bố không nói đập mạnh chai rượu xuống nền làm Trinh hoảng hốt comạnh người vào góc tường hơn. Còn mẹ Trinh thì mai mỉa: - Sao thế? Không làm được gì giờ về dọa vợ đánh con ah! Giỏi giang raxem chồng người ta kiếm tiền nuôi vợ con kìa! Đừng có mà ra oai vớitôi! Cái loại đàn ông không ra đàn ông Bóng bố tiến nhanh vào bên mẹ đưa bàn tay chai sạn lên tát thật mạnh“Bốp”, mẹ Trinh bị cái tát thật lực của bố nên mất thăng bằng ngã vào

cái bàn học. Sau phút ngỡ ngàng vì bị đánh mẹ Trinh tru tréo gào thét: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 37/140

Chương 7 Trang 37

- Ôi zời ơi! Giờ chúng nó đàn áp tôi, nó giết tôi, tôi nuôi chúng nó màchúng nó định giết tôi làng nước ơi. Sao mày không giết tao luôn đi để tao theo con tao, giết ngay đi... Sự ân hận hiện rõ trên mặt bố, bờ môi nứt nẻ mấp máy muốn nói gì đó

với mẹ nhưng không lên lời, rồi không chịu nổi những lời đay nghiếnngày một tăng cấp bố Trinh ra khỏi nhà để lại tiếng gào thét của mẹ.

Từ ngày hôm ấy! Mẹ chẳng bao giờ quan tâm đến bố nữa, cơm khôngthèm ngồi chung mâm, ngủ thì sang nằm với 2 chị e Trinh. Căn nhà vốnđã vắng tiếng người giờ lại bao trùm bởi bầu không khí thù địch khiếnTrinh cảm thấy ngột ngạt và khó thở.

Nếu cứ thế thì bố mẹ Trinh chắc chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nữacả nhưng rồi mẹ Trinh không chạy chợ nữa. Mẹ xin được một chân phụ bếp ở một nhà hàng hải sản trước vẫn lấy đồ từ tàu của bố Trinh. Côngviệc mới của mẹ đỡ vất vả mà không phải dậy sớm, ngòai tiền lươnghàng tháng khá tốt mẹ còn mang về được rất nhiều đồ ăn thừa mà vớiTrinh và Ngọc nó chẳng khác gì nem công chả phượng. Không phải dậysớm chạy chợ, không phải vật lộn với từng rổ hải sản tanh ngòm, đượcăn uống đày đủ mẹ Trinh thay da đổi thịt nhanh chóng, vẻ đẹp của hoa

hậu làng chài ngày nào trở lại bên mẹ. Mẹ Trinh có da có thịt hơn, trắnghơn, trở nên mặn mà khiến những người quen cũng phải ngạc nhiên. Vàcùng với vẻ đẹp đang trở lại ấy mẹ Trinh được làm bếp trưởng phụtrách việc mua thức ăn cho nhà hàng khiến các tàu bè trong làng luônxun xoe nịnh nọt để mẹ lấy hàng với giá hời từ tàu họ. Tất nhiên là cái gìcũng có giá của nó, để được mẹ đồng y’ lấy hàng họ cũng lót tay chomẹ.

Tiền kiếm được khiến ngôi nhà khang trang hơn, chiếc tivi đen trắng đãđược đổi thành tivi màu, những bức tưởng xỉn màu vôi ve lại trông đẹphơn, bộ bàn ghế ọp ẹp thay bằng bộ salon êm ái. Trinh và ngọc được mẹmua nhiều đồ cho hơn, chỉ có bố là mẹ mặc kệ chỉ thi thoảng đưa tiền để trinh ra đầu ngõ thanh toán tiền rượu hoặc tiền bố vay mượn ai đấy. Mẹcũng không quên sắm quần áo là lượt cho mình, vẻ đẹp đang dần hồisinh lại thêm quần áo lượt là càng khiến mẹ Trinh nổi bật ở cái làng chài bé nhỏ này. Nhừng lời xuyt xoa ngưỡng mộ bay về nhà khiến Trinhcũng thấy tự hào khi có mẹ giỏi giang như thế, nhưng rồi Trinh cònđược nghe cả những lời đàm tiếu của họ về quan hệ của mẹ với ông chủnhà hàng góa vợ. Ban đầu Trinh không tin nhưng rồi ngay cả các chú

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 38/140

Chương 7 Trang 38

thím cũng qua nhà cảnh báo với Trinh và bố khiến Trinh cũng ngờ ngợ.Trinh bắt đầu chú y’ đến mẹ hơn, thấy mẹ đi làm nhiều khi đi guốc caogót xịt nước hoa thơm nức, đeo trang sức thì Trinh không nghĩ là mẹlàm bếp trưởng được. Chưa kể có đêm mẹ Trinh về muộn sực nức mùirượu tây làm Trinh phải nép mình thật sâu vào góc giường với em gái.

Không chỉ có Trinh nhận ra những điểm đáng ngờ ấy mà bố Trinhngười đàn ông đã trải qua khôgn biết bao thứ cũng ngấm ngầm nhận ra.Bố không thèm lầm lì quan sát qua những chén rượu nữa, bố đá thúngđụng nia gắt gỏng chửi bới mẹ nhiều hơn. Mẹ Trinh cũng chỉ cười nhạtrồi lại diện đồ bước ra khỏi nhà để mặc bố con Trinh ngơ ngác nhìntheo. Không chịu nổi bố Trinh đuổi theo kéo xềnh xệch mẹ vào nhà mặccho mẹ cào cấu chửi rủa. Thả tay lẳng mẹ vào bộ salon bố gào lên:

 - Còn muốn ra ngoài làm đĩ để người ta chửi vào mặt bố con tôi ah! Bàtưởng bố con tôi cần những cái thứ phù phiếm mang về bằng cái thânthể bà ah? Mẹ chỉnh lại chiếc váy vừa bị xộc xệch ngồi dậy cười nhạt: - Thế ông nhìn lại cái thân ông chưa! Ông làm gì cho ra cái nhà nàychưa! Hay mình con đĩ này nuôi cả cái nhà này! Ông giỏi thì đi kiếm

tiền xem nào, ngồi nhà ôm chai rượu thì để con này kiếm về cho. Bố tát mẹ và chẳng có tí nào hối hận trên gương mặt xương xẩu ấy, nỗithống khổ hiện rõ ra trong đôi mắt bố: - Được từ nay bà ở nhà! Tôi cấm bà ra khỏi nhà để tôi kiếm tiền cho bàăn diện! Đừng có bôi tro trát trấu vào cái họ này Mẹ xoa tay vào mặt để dịu đi cái tát của bố, nước mắt bắt đầu rơm rớm:

 - Nói thì hay lắm! Ông đi kiếm đi! Từ bây giờ tôi sẽ ở nhà để vểnh mắtxem ông nuôi cái nhà này như nào! Bố Trinh không nói nữa lẳng lặng thu xếp đồ đạc chuẩn bị những đồđạc vốn đã nằm rất lâu trong góc nhà phủ đầy màng nhện chuẩn bị chomột chuyến ra khơi. Trinh lao vào níu vội tay bố: - Đừng đi bố ơi! Mùa này đang mùa bão mà! Bố để qua mùa bão hãy đi

 Bố không nói gì vẫn cứ nín thinh gói gém đồ đạc làm trinh hoảng sợ

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 39/140

Chương 7 Trang 39

nhìn qua mẹ: - Mẹ! Mẹ ngăn bố lại đi! Đừng để bố đi Mẹ không buồn nhìn sang lạnh nhạt: - Cứ để bố mày đi! Uống rượu mãi không sao thì ăn nhằm gì mấy cơn bão! Mà mùa bão hải sản mới được giá! Mới có tiền mà nuôi cái nhà này Và bố lên tàu chỉ với 2 đứa con gái bé nhỏ đứng bến trong sóng biểnđập từng đợt vào thành tàu đưa tiễn. Bố xoa lên tóc hai đứa cất giọngtrầm ấm: - Đừg buồn nữa! Bố sẽ trở về! Gia đình mình sẽ lại như xưa bố hứa đấy!

Bố sẽ không buông xuôi nữa! Các con cùng giúp sức với bố bằng việc cố gắng học nhé! Con tàu rời đi mang theo sự lo lắng của Trinh, Trinh sợ sẽ không gặp lại bố nữa, trinh sợ những nấm mồ tượng trưng, sợ những cơn bão tố cóthể đến bất cứ lúc nào. Những ngày bố đi Trinh túc trực bên chiéc đàiphát thanh và ti vi để đón tin về những cơn bão. Nhưng Trinh đã nhầm,trời yên biển lặng, bão đã không xuất hiện cho đến khi con tàu của bố dần cập bến dù nó về sớm hơn thường lệ...... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 40/140

 

CHƯƠNG 8

 Con tàu đánh cá quen thuộc từ từ tiến vào bến, tiếng cót két khi nó đánh bánh lái để tiến sát vào bờ khiến Trinh rợn người. Ngước mắt nhìn lên boong Trinh không thấy cái bóng dáng thân thương của bố đâu cả chỉthấy từng người từng người trên tàu hướng về Trinh với khuôn mặt ảmđạm vô cảm làm đôi bàn tay đang đưa lên vẫy tàu phải buông thongxuống. Tàu cập bến, chẳng ai đi xuống cho dù Trinh và đám người ởdưới đã nhao nhao chuẩn bị lên boong xếp cá. Chú Long quét tia nhìnlạnh lẽo xuống từng khuôn mặt háo hức lên boong trầm giọng: - Chuyến này không có cá đâu! Mọi người tản ra xem nào! Mặc những tiếng xôn xao đang rộ lên bởi câu nói của mình chú Long âuyếm quay sang Trinh nhỏ nhẹ: - Trinh! Lên đây với chú! 

Bước từng bước trên cái miếng ván bắc vội từ thành tàu vào bờ đá,Trinh bước thoăn thoắt lên boong tàu dù miếng ván không ít lần tròngtrành bởi con sóng biển xô vào thân tàu bắn lên những bọt trắng xóa.Boong tàu hôm nay sạch sẽ lạ thường, chẳng có đám dây thừng vứt bừa bãi, chẳng vảy cá trắng tinh, ngay cả những chiếc lưới cũng được nằmgọn gẽ phía đuôi tàu. Trinh ngơ ngác đảo mắt vào phòng lái tìm bố thìchú Long đã đến bên cạnh vuốt lên mái tóc chưa kịp chải vì vội vàng rađón bố:

 - Mẹ đâu cháu? Trinh im lặng nhìn chú rồi lắc cái đầu: - Mẹ cháu bảo bố cháu bắt ở nhà nên nhất quyết không ra khỏi nhà đâuạ! Chú Long quay sang chú Thắng đứng gần đấy như hội y’ rồi gật nhẹ

với nhau một cái. Sau đó chú hít vào một hơi thật dài dù không khí của biển hôm nay vô cùng trong lành. Ngồi xuống trươc mặt Trinh, đôi bàn

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 41/140

Chương 8 Trang 41

tay rắn chắc của chú ôm nắm chặt vào hai bả vai Trinh nghiêm giọng: - Cháu phải hết sức bình tĩnh nhé! Bố cháu... Trinh không chờ chú nói hết mà ngắt lời: - Bố cháu ốm hả chú! Sao cháu không thấy bố đâu Chú Long mím chặt bờ môi, đôi mắt đỏ hoe, những chiếc răng xỉn vàngcắn chặt vào nhau bật từng tiếng ngắt quãng nhưng với Trinh nó chẳngkhác nào sét đánh: - Bố cháu.. mâ..t rồ..i Trinh ơi! Chá..u và..o đó..n bố về đi! Tai Trinh ù đi, lắp bắp: - Chú.. nó..i gì c..ơ ạ! Chú Long không nói nữa chú gục mặt xuống để tránh cái nhìn củaTrinh bàn tay run run chỉ vào khoang nghỉ giữa tàu. - Chá..u và..o.. Trinh chẳng chờ được đến hết câu nói, lao vào khoang nghỉ như một

cơn lốc, mùi tanh nồng của cá quen thuộc không làm tan đi cái mùi củatử thi xộc vào mũi. Nơi góc khoang Bố Trinh nằm yên bất động đôi bàntay đặt hờ lên ngực cứng nhắc, cánh mũi thẳng đơ không phầp phồng,đôi gò má gầy gò bữa nào giờ phồng lên vì bị chương, gương mặt đenđúa giờ trắng bệch khiến Trinh bất động. Đôi môi run rẩy nhìn người bố thân yêu ngày nào định cất tiếng gọi nhưng đầu óc Trinh quay cuồng, bàn chân Trinh run rẩy, đôi mắt hoa lên và cả người Trinh đổ sậpxuống. Cái thân thể bé nhỏ của Trinh dường như không đứng vững

trước sự mất mát này.Tỉnh dậy trong tiếng khóc, tiếng quát tháo om sòm, tiếng xỉ vả cãi cọ.Trinh hé dần đôi mắt nhìn ra. Ngọc đội khăn tang ôm lấy cái quan tàigào thét “bố ơi! Sao bố bỏ con đi thế này!”, mẹ đứng bên quan tài đôimắt vô cảm nhìn ra cửa để mặc các cô các chú đay nghiến trong nướcmắt: - Tại cái con đĩ này! Mà anh phải chết anh ơi! Nó có thèm nhỏ giọt nướcmắt nào đâu cho anh tôi đâu! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 42/140

Chương 8 Trang 42

- Anh ơi là anh! Sao anh lại vì nó ra khơi để rồi phải trúng gió ngãxuống biển thế anh ơi. Và cô út dường như ko chịu nôi lao vào mẹ Trinh cào cấu: 

- Chính mày! Mày giết anh tao, mày biết anh tao yếu như thế chỉ vì suốtngày rượu từ những đồng tiền nhơ bẩn của mày, mà mày còn ép anhtao phải ra khơi ah. Giờ anh tao chết thảm mày đền mạng cho anh tao. Các chú phải xúm vào kéo cô út vào tận buồng trong mới giúp mẹ Trinhcó thể đứng cúi đầu bên linh cữu bố. Trinh cấu mạnh vào tay mình, cố nhắm mắt lại và tự nhủ ‘có lẽ đây là giấc mơ! Mình phải mau tỉnh để còn đi đón bố” nhưng cái cảm giác đau từ chỗ véo vào làm Trinh biết nókhông phải giấc mơ. Chiếc khăn tang ai đó đeo cho Trinh buông thongxuống cổ làm Trinh trở về với thực tế. Lao cái hộp gỗ tạo bở nhữngmiếng ván Trinh ôm chặt lấy gào nức nở: - Bố ơi! Bố đi rồi! chích chòe đi rồi! sao không mang con theo! Bố ơi giờcon biết sống thế nào! Ai động viên con học nữa! Sao bố nỡ để lại đứacon gái của bố. Rồi Trinh lại ngất đi, nhưng cứ tỉnh là Trinh lại lao vào chiếc quan tài

của bố mà khóc, đôi chân tê dại không cản được đoi bàn tay Trinh bámxuống nền nhà lết từng đoạn về áo quan bố mà khóc. Đôi bàn tay bé nhỏcố níu vào miếng ván lạnh lẽo để kéo bố lại. Trong cơn mơ màng bởimệt mỏi và đau đớn Trinh thấy gió biển từng cơn nhè nhàng lướt quangười như vỗ về, tiếng sóng ì ào đâu đó vọng đến tai Trinh như muốnan ủi. Nó khiến Trinh như chiếc đèn sắp cạn dầu vụt sáng “Phải rồi!Chính biển! Chính những cơn sóng, những ngọn gió đã đánh cắp hạnhphúc của gia đình Trinh! Lấy đi chích chòe bé bỏng! Cướp đi người bố 

thân yêu” Trinh hận biển và Trinh muốn rời xa khỏi biển, tránh xa nócàng xa càng tốt....

Thêm một lần nữa dân xóm chài lại tụ tập ngòai nhà Trinh để chia buồn,để thắp cho bố Trinh nén nhang và đưa tiễn người con của biển về vớicát bụi, có tiếng chép miệng đầy ai óan “Sao cái nhà này khổ thế! Hơnmột năm thôi mà cả cha và con trai duy nhất kéo nhau rời cuộc sống”.Tiếng kèn tiếng trống thê lương vọng ra liên hồi khiến ai cũng thương

cảm ngậm ngùi. Đoàn người nối đuôi nhau mang theo tiếng nức nở hờntrách, tiếng khóc thảm thương, tiềng kèn trống ai óan. Ngôi làng bé nhỏtrở lên yên tĩnh lạ thường khi đòan đưa tiễn khuất bóng. Gió vẫn thồi

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 43/140

Chương 8 Trang 43

vào những hàng phi lao, sóng vẫn rì rào vô tri giác xô bờ cát ngòai xa,thiên nhiên vẫn là chính nó vẫn lạnh lùng và đôi khi rất tàn nhẫn. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 44/140

 

CHƯƠNG 9

 Mặt trời mùa hè bắn những tia nắng chói chang và phả hơi nóng nhưthiêu như đốt xuống sân trường trong tiếng ve kêu râm ran. Bóng râmcủa vài cây phượng đỏ ối lác đác quanh sân không giúp được gì chođám đông học sinh đang chen chúc xô đẩy cố lần mò tên mình trên cái bảng đen dán chi chit giấy thông bao điểm thi vào cấp 3. Mặc chiếc áotrắng chuyển qua màu cháo lòng từ lâu lắm rồi bởi thời gian Trinh đưa bàn tay khẳng khiu đen nhẻm lên mặt quẹt những giọt mồ hôi đua nhaulăn dài trên gương mặt mặt cũng đen chả kém, rướn cái dáng dongdỏng cao nhìn vào phía trong tìm tên nhưng hàng người phía trên xôđẩy khiếp quá nên Trinh không tài nào đứng yên mà ngó được. Vật lộnmãi rồi cũng lách được đám đông để áp sát cái bảng đen dán điểm ấy,Trinh căng đôi mắt cay xè bởi mồ hôi chảy vào nhìn theo đầu ngón tayrun run dò tên mình, từng cái tên Phạm Ngọc Trinh hiện ra làm toànthân Trinh run rẩy, tim trinh đập từng tiếng thình thịch rõ ràng.

Cái tên đầu trượt nhưng ngày sinh không phải làm Trinh thở hắt ra mộthơi nhẹ nhõm rồi lại dò tiếp tên thứ hai 18 điểm cho 2 môn Tóan 10 văn8, ngày sinh trùng khớp. Trinh muốn nhảy lên reo hò như bao nhiêuđứa khác đỗ vào cái trường chuyên này nhưng Trinh kịp dừng lại. Láchmình ra khỏi đám đông Trinh thở một hơi thật dài đưa tay buộc lại máitóc xơ xác rối bời Trinh sung sướng nhảy cẫng lên tự reo trong lòng“Mình đỗ rồi! Mình vào trường chuyên rồi! Bố ơi con đã đỗ rồi” nghĩ đến đấy Trinh co giò chạy thục mạng về phía nhà gửi xe, lấy xe đạp một

mạch về nhà Trinh muốn đến bên bàn thờ bố để bao công này.

Hớn hở dựng xe trước cổng đưa bàn tay đầy vết chai của mình tháo sợixích sắt cuốn quanh cánh cổng hoen gỉ tróc sơn gần hết Trinh định bụngvào sân sẽ gào thật to cho mẹ và Ngọc biết rằng mình đã đỗ, đỗ với số điểm rất cao vào cái trường nhất nhì huyện này. Để hàng xóm nghe thấymà biết rằng dân làng chài không phải kẻ nào cũng ít học, suốt ngày chỉ biết đến mớ tôm con cá. Chợt đôi bàn tay Trinh phải dừng lại vì có tiếng

tranh cãi trong nhà vọng ra, ngừng mọi họat động hướng đôi tai về phíacăn nhà cấp 4 quen thuộc Trinh nhận ra từng giọng người: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 45/140

Chương 9 Trang 45

- Giọng của chú ruột: Nhà này bố(ông nội) chưa sang tên anh cả, bây giờchích chòe xấu số, anh không may mà chết thảm bởi cái thói đĩ điếm củamày(mẹ Trinh) nên giờ họ nhà tao lấy lại. - Giọng của cô thứ: Hết ngày giỗ đầu anh tao mày biến ngay lên cái nhà

hàng cao đẹp kia thoải mái mà đàn đúm chứ đừng lởn vởn ở cái nhànày cho vấy bẩn vong hồn anh tao. Nhà này không phải của mày, đấtnày không có chỗ cho đứa như mày - Giọng mẹ gào lên: chúng mày lấy quyền gì đuổi tao ra khỏi nhà này,tao vẫn là vợ của chồng tao, còn hai đứa Trinh và Ngọc nữa chẳng lẽchúng mày cũng không coi chúng nó là con dòng họ chúng mày ah.Anh chúng mày chưa kịp giỗ đầu mà chúng mày đã xâu xé mẹ con tao

thế này hả. Chúng mày ác thế! - Tiếng cô út the thé át lời: Mày câm miện lại đi đừng có già mồm ăn vạ,làm đĩ thì đi chỗ khác mà làm. Hai đứa sẽ ở đây, cái Trinh thì mai mối bên nhà ông Hùng đầu xóm sang năm sẽ gả chồng, còn cái Ngọc sẽ ởvới tao tại căn nhà này, tao sẽ nuôi nó. - Tiếng những người khác nhao nhao phản đối: Không được, Ngọc sẽ ởvới anh(với chị) mày là út đừng có mà chuyên quyền anh(chị)...

 Thu đôi bàn tay khẳng khiu khỏi cánh cổng, Trinh vô cảm đưa đôi mắtmọng nước chực trào ra nhìn vào phía trong. Tự tưởng tượng ra các côcác chú xúm xít quanh mẹ đay nghiến tranh dành ngôi nhà mặc dù trênđầu những thân thiết của Trinh là bàn thờ bố. Không chịu nổi thêmTrinh nhảy lên chiếc xe đạp nữ ọp ẹp phóng vọt đi trong cái nắng changchang. Trinh muốn đạp ra biển ngồi để mặc mọi người nhưng Trinhghét biển ghét những con sóng ngọn gió nên đổi hướng đạp về nghĩa

trang nơi bố và Chích chòe nằm sâu dưới lòng đất mát rượi. Dốc sạchtúi Trinh mua một bó hương nhỏ một bao diêm rồi dắt chiếc xe dọc theocon đường mòn tiến sâu vào nghĩa trang. Áo trinh ướt đẫm mồ hôi bởiánh nắng như lửa đốt nhưng Trinh vẫn cảm nhận được không khí lạnhlẽo cô quạnh từ những nấm mồ trắng toát dọc hai bên đường phả ra.

Mộ chích chòe chỉ là cái ụn đất đắp nhô cao phía sâu bên trong nơi cóhàng cây phi lao tỏa bóng râm xuống che cho em Trinh khỏi cái nắng.

Trinh sụt sùi thắp vài nén nhang cắm lên mộ em và mấy ngôi mộ xungquanh, quỳ xuống bên mộ em Trinh nức nở, Trinh thương em quá, “giámà em còn sống giờ này chắc gia đình mình vui vẻ lắm em biêt không

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 46/140

Chương 9 Trang 46

chích chòe của chị, nếu chị không lơ đãng trông em hẳn giờ em đã có bao nhiêu bạn bè ở mái ngói sân trường, giá như...” Trinh không nóiđược nữa chỉ còn tiếng nấc cụt thoát ra liên tục từ cái miệng mếu máovà đôi mắt dàn dụa. Vái lậy mộ em Trinh bước thật nhanh khỏi chỗ emnằm, bước chân bắt đầu xiêu vẹo bởi đói, mệt, xúc động tìm đến nơingười bố thân yêu nằm yên dưới ba tấc đất.

Cái ụn đất nơi bố nằm hiện ra trước mắt khiến Trinh bình tâm lại, quẹttay lau thật sạch những giọt nước mắt, hít thở thật sâu để những cơnnấc kìm lại. Trinh muốn bố thấy mình thật vững vàng rắn rỏi, để bố thấy bố không uổng công dạy dỗ tin tưởng vào Trinh những ngày bố còn sống. Thắp những nén nhang trong khi mồ hôi tua túa rơi lên mộ bố, Trinh nâng niu từng nén cắm lên mộ. Quỳ trước bố với đôi mắt ánh

lên niềm vui Trinh thầm khấn “Bố ơi! Con đã vào được trường chuyênrồi! Con đã không phụ lòng tin của bố bố ạ! Con sẽ cho bố xem điểm củacon bây giờ bố nhé”, lấy tờ giấy ôly trắng được gấp nếp cẩn thận mở ra,điểm từng môn đã được Trinh nắn nót ghi vào khi xem điểm hiện ra.Cẩn thận nhìn lại một lần nữa Trinh đưa đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôivuốt cho thật phẳng rồi lấy bao diêm ra. Cúi đầu vài một lần nữa Trinhquẹt que diêm, mùi diêm sinh xộc lên mũi và ánh lửa đỏ hiện lên trongcái nắng hè chói chang, nhẹ nhàng đưa tờ giấy vào ngọn lửa Trinh chợtnhớ đến câu chuyện “Cô bé bán diêm” năm nào vẫn đọc cho chích chòevà Trinh như thấy bố đang mỉm cười với mình khi xem điểm thi, đôimắt sáng ngời và nụ cười hạnh phúc nở trên gương mặt xương xẩu nhưhiện ra trước mặt Trinh trong ánh lửa của que diêm . Trinh nhìn bố thầm nói “Bố ơi! Con sẽ không chịu lấy chồng sớm! Con sẽ học để vàohọc đại học! Con sẽ cho bố xem nhiều thứ nữa qua những que diêm con bật! Bố hãy chờ bố nhé! Con sẽ không từ bỏ đâu”.

Rời khỏi nghĩa trang với khuôn mặt đỏ gay vì nắng nhưng Trinh chẳngmàng đến, Trinh quyết phải cho bố thêm nhiều niềm vui nữa dù bố đãnằm sâu dưới lòng đất lạnh. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 47/140

 

CHƯƠNG 10

 - Chúng mày chọn đi! Hoặc là theo tao ở cùng với chú Tuấn(bồ của mẹ)hoặc là ở lại cái nhà này mà chờ ngày lấy chồng. Mà tao báo trước chúngmày chọn ở lại thì đừng bao giờ tìm đến tao. Tiếng mẹ Trinh lạnh tanh nhưng rành rọt từng từ làm không khí cănnhà sau bữa tối trở nên ngột ngạt dù gió biển vẫn lồng lộng thổi vào.Ngọc cắn môi đắn đo nhìn sang như trông chờ vào quyết định của chị.

Lẽ ra Ngọc chẳng phải đắn đo thế này đâu, nó sẽ hét ngay vào mặt mẹkhông chút lưỡng lự nào là nó không đời nào đi theo mẹ cả, có đánhchết cũng thế thôi. Chỉ bởi vì Trinh đã kể cho em gái mình về cái buổitrưa nay khi những người ruột thịt của hai chị em tranh dành nhau ngôinhà và sẽ đẩy những đứa cháu mình đi lấy chồng như bán mớ rau concá, Thế nên Trinh chỉ nhìn lại em ra dấu cho nó im lặng rồi quay sangnhìn mẹ: 

- Mẹ định lấy chú ấy khi còn chưa mãn tang bố sao? Mẹ Trinh nhìn sang ánh mắt có chút gì bối rối: - Không! Tao không lấy thêm chồng nữa đâu mà chúng mày lo! Đời taomột chồng đã đủ khốn khổ rồi! - Nếu chúng con theo mẹ thì sẽ như nào! Mẹ tính sao với hai đứa chúngcon Giọng Trinh chua chát mặc cả với mẹ ruột mình - Chúng mày yên tâm! Nhà chú Tuấn cũng chỉ có mình chú ấy! Hòancảnh không đến nỗi nào, chúng mày vẫn được học hành đầy đủ, cóphòng riêng. Ngưng lại một lúc mẹ Trinh đe nẹt: - Nhưng chúng mày đừng nghĩ là lên đấy để ăn và chơi, hàng ngày cònphải ra cửa hàng ăn mà phụ giúp bán hàng và bưng bê. Đừng nghĩ làtao nuôi không chúng mày, ai cũng phải làm hết.

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 48/140

Chương 10 Trang 48

 Trinh im lặng không hỏi gì thêm nữa, cái đầu óc hẵng còn non nớt củaTrinh bắt đầu tính tóan. “Mình không thể ở lại đây chờ lấy chồng được!Mình còn phải học, Ngọc cũng thế! Đời nào các bà cô ông chú chịu nuôikhông công hai đứa chờ đến ngày 2 chị em học hành nên người. Họ chỉ

chực tống mình và em ra khỏi cai nhà này càng sớm càng tốt. Mình sẽkhông bao giờ phải nhìn thấy biển nữa, mình sẽ được học tốt hơn, mìnhsẽ vào đại học”. Nhìn lên bàn thờ bố Trinh cắn răng dưa ra quyết địnhcủa mình: - Vậy thì chúng con theo mẹ! Chỉ cần mẹ vẫn đảm bảo cho chúng conhọc tập đầy đủ việc gì chúng con sẽ nghe theo mẹ Mẹ Trinh hơi ngỡ ngàng trước quyết định đấy, bà không nghĩ là 2 đứalại chịu theo bà, đời nào chúng nó chịu tiếng là bỏ bố theo người mẹnhư thế. Nhưng giây phút ngỡ ngàng trên gương mặt đẹp mặn mà củađàn bà hồi xuân cũng qua đi. Mẹ Trinh đằng hắng 1 tiếng để lấy lạigiọng: - Được! Nếu chúng mày đã quyết định thế thì giỗ đầu bố mày xong cảnhà dọn đi! Trả lại mấy bức tường để các chú các cô chúng mày đục rachia nhau.

 Cái giọng mỉa mai của mẹ làm Trinh chua chát, người ta vẫn có câu“sểnh cha còn chú” vậy mà 2 chị em bây giờ phải đi tìm sự sống nơikhác để những gì còn sót lại của bố cho những người em ruột bố xâu xé.Trinh hận, hận lắm nhưng biết làm sao khi Trinh còn chưa lo nổi cho cáithân mình ăn học huống chi còn cho đứa e gái duy nhất của mình.

Giỗ đầu bố! Khách đến lưa thưa, chẳng phải vì bố sống không biết trước

sau trên dưới, mà vì họ sợ những anh chị em của bố, sợ khi từng người bóng gió nhắc khéo rằng trước bố cho vay cái này, giúp cái kia, giờ saochưa thấy đánh tiếng trả. Những ai không nợ nần gì bố thì cũng ái ngại bởi cái cảnh cả nhà xúm vào xâu xé bắt nạt ba mẹ con Trinh và họ biếtnhững đồng tiền phúng cũng chẳng bao giờ đến tay được 2 đứa mà sẽlại vào túi những kẻ hằm hè cắn xé nhau để tranh dành nó.

Không khí ảm đạm thưa thớt chẳng ảnh hường gì đến cái mâm trên củacác bậc chú bác trong họ đang ngồi dưới bàn thờ bố mà hăng say cườinói đánh chén. Tiếng cụng li, tiếng nhai xương rau ráu, tiếng bàn tánrôm rả làm Trinh không dám nghĩ đây là giỗ bố chỉ biết câm lặng dưới

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 49/140

Chương 10 Trang 49

 bếp nuốt nước mắt vào trong chờ đợi những câu gọi gần như ra lệnh để  bưng bê dọn dẹp. Dường như cái tin Trinh và Ngọc sẽ theo mẹ đã khiến buổi giỗ thành bữa tiệc mừng thì đúng hơn, những người khách cũng áingại mà xin phép ra về trước sau khi ăn uống qua loa. Hai chị em Trinhdọn dẹp mấy mâm tít phía ngòai sân mà vẫn nghe rõ mồn một từng câu: - Cái phần vốn anh cả đóng vào thuyền thì tính thế nào nhỉ? Hay haiđứa mày lấn phần đấy cho chồng xuống tàu đi biển cùng mà chia chác.Chỉ cần đưa anh 1/3 số vốn góp bằng tiền mặt là được 2 bà cô ruột Trinh nhao nhao lên: - Anh khôn vừa thôi! Nhà anh đã lấy rồi giờ lại còn đòi lấy 1/3 phần vốnnữa là sao! Mình ăn biết ăn cơm để bọn này húp cháo ah. Bữa tiệc đang dần tàn tự dưng lại huyên náo bởi chủ đề ngừoi ngoàinhìn vào mà xót xa, họ lại tranh lại cãi khi chị em Trinh, con người anhcả của họ đang cặm cụi lau dọn ngòai sân. Mãi rồi thì mọi người cũngtạm hài lòng bởi phần xâu xé được từ những gì còn lại của người anh cả,lúc đấy họ mới để y đến 2 đứa cháu ruột của mình đang cắm mặt dọndẹp ngòai sân: 

- Đúng là con nhà tông có khác! Thấy chỗ nào có thịt là bỏ đi ngay chảphải ở lại ăn cá muối làm gì. - Chả biết có nhớ đến sức bố nó cày ngòai biển nuôi chúng nó không màgiờ phủi áo bỏ đi như con mẹ nó. - Học cho lắm vào mà không biết nhận thức thì học làm cái gì! Cứ nhưcon mình ít học lại hay chỉ biết bám bố bám mẹ chứ không vong ân bộinghĩa.

 ....................................................... Nhiều lắm những câu cay nghiệt nhằm vào Trinh và Ngọc, bờ vai runlên rồi khóc nấc thành tiếng mà Trinh vẫn lặng lẽ thu bát dọn mâm. Mặckệ cho từng giọt nước mặn chát lăn dài trên gò má xương xẩu Trinh tự biết mình chẳng nên đôi co với những kẻ không đáng làm cô làm chúmình như thế. Nhưng Trinh quên mất Ngọc, đứa con gái vốn chẳng biết

sợ thằng con trai nào trong cái xóm chài này vứt ngay bó đũa trên tayrồi lao vào nhà gào lên: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 50/140

Chương 10 Trang 50

- Các cô các chú tốt đẹp lắm đấy! Đẩy bọn cháu đi được rồi, chia xongnhà rồi chưa mừng ah sao còn phải rỉa rói nữa, ở đây thì bọn cháu cũngra ôm bờ kè mà ngủ chứ chẳng được nằm nhà khi làm gì có cái gì bố  cháu để lại cho bọn cháu. Các người không đáng làm cô làm chú tôi. 

Đám người trong nhà ngỡ ngàng im lặng vài giây rồi cũng sấn sổ mà laovào Ngọc với đủ các giọng điệu đe dọa và thóa mạ khiến Trinh phải laovào chắn trước em: - Các cô chú thông cảm Ngọc còn nhỏ dại, có gì cháu sẽ bảo ban lại emnó Quay sang em cao giọng quát: 

- Ngọc! Không được hỗn! Chị đánh cho đấy Mặc cho Ngọc cự nự muốn đôi co tiếp Trinh lôi xềnh xệch em ra ngòaicổng: - Em đi chơi đi! Để đấy chị làm nốt cho, kệ họ đừng quan tâm! Rồi trinh quay vào mặc cho Ngọc vẫn dậm chân giọng đầy uất hận: 

- Nhưng.. Nhưng.. Bọn họ...Cùng mẹ và em thu dọn đám đồ đạc cá nhân ít ỏi của mình để chuẩn bịđi, tất cả chẳng có gì nhiều ngoài sách vở và vài bộ quần áo, cái gì trongnhà cũng đã được các cô chú đánh dấu lấy phần từ trước. Bộ salong mẹmua, chiếc tivi màu, cái tủ bích phê, đồng hồ treo tường, giường vàthậm chí cả cái bàn học mọt sắp hỏng cũng đã có chủ. Mẹ kéo Trinh vàNgọc ra bàn thờ bố và chích chòe, thắp mấy nén nhang rồi rầm rì khấnvái. Trinh không nghe rõ mẹ khấn gì, chỉ nhìn bố thầm hứa “Con sẽ họcthật tốt! Sẽ thành người có ích cho xã hội! Con sẽ về thăm bố thườngxuyên! Bố nhớ phù hộ cho chúng con bố nhé”

Ngôi nhà 3 tầng khang trang nằm sát mặt đường quốc lộ làm Trinh vàNgọc ngập ngừng không dám bước vào. Tầng một là nhà hàng ăn uốngkhá rộng, khách khứa ra vào tấp nập, có vài người khách quen nhận ramẹ cất giọng thân mật chào hỏi “Ah Bà chủ! Lâu lắm mới gặp”, “Hômnay có món gì hay không em?”... Mẹ cũng đon đả trả lời rất vui vẻ,

dường như mẹ đã quá quen với từng người khách, từng công việc ởđây. Một người đàn ông cao lớn đầu cắt cua khá dữ dằn, gương mặt hơi

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 51/140

Chương 10 Trang 51

rỗ bước nhanh ra chỗ 3 mẹ con đang đứng: - Em mới lên ah! Có đưa hai đứa lên không Mẹ nở nụ cười tưoi roi rói nhìn người đàn ông vừa bước ra rất âu yếm: - Vâng em vừa lên! Đây là Trinh và Ngọc Rồi quay sang 2 chị em nghiêm giọng: - Đây là chú Tuấn mẹ đã nói, 2 đứa chào chú đi Lí nhí cất tiếng chào Trinh và Ngọc cũng chả dám nói gì hơn vì vừa sợvừa lạ lẫm bởi cái không khí đông đúc như này.

Chú Tuấn tỏ ra khá niểm nở tiến đến xoa đầu hai chị em thân mật: - Rồi hai đứa lên phòng đi chú chuẩn bị phòng riêng rồi, cứ coi như đâylà nhà, học hành được đến đâu cứ học, thi thoảng chạy xuống phụ giúpchú là được rồi. Nhà chỉ có mình chú nhiều khi cũng buồn lắm. Thái độ của chú Tuấn làm Trinh và Ngọc bớt đi sự ngượng ngùng riuríu theo chú lên phòng dành riêng cho 2 chị em. Căn phòng đẹp ngòaisức tưởng tượng của Trinh, rộng phải đến 40m2, tường quét ve xanhtoát lên cảm giác mát mẻ, bộ bàn học mica còn đẹp hơn cả bàn giáo viêntrên trường kê gọn gẽ trong góc, chiếc giường ngủ rộng rãi còn mới tinhnằm sát ngay bên cái tủ quần áo cũng đẹp chả kém... Tất cả cứ làmTrinh mắt tròn mắt dẹt nhìn vào. Chú Tuấn phải lên tiếng mới khiếnTrinh trở về với hiện tại: - Phòng chú kê tạm cho hai chị em nên chắc còn thiếu nhiều thứ! Thiếugì cứ bảo chú, chú mua dần cho đừng ngại!

 Câu nói làm Trinh phải vội vã xua tay: - Dạ thế này tốt quá rồi chú ạ! Bọn cháu chẳng cần gì hơn nữa đâu! Sau đó chú dẫn Trinh qua phòng tắm, sân phơi quần áo, phòng ăn,phòng khách, chỗ nào cũng khiến Trinh và Ngọc đờ đẫn bởi sự sangtrọng, hiện đại. Chẳng có cái gì trong nhà chú là Trinh không lóngngóng khi đụng vào cả

Chú Tuấn rất chiều 2 chị em Trinh nên chẳng bao lâu Trinh và Ngọc

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 52/140

Chương 10 Trang 52

cũng tỏ ra quy chú mặc dù trong lòng Trinh chẳng ai có thể thay thế bố,mỗi khi nhìn mẹ vui vẻ âu yếm bên chú Trinh lại quặn lòng nhớ bố vàophòng tắm để nước mắt trào ra trên chiếc bồn rửa mặt sang trọng. Côngviệc của chị em Trinh hàng ngày khá nhàn hạ, hàng ngày chỉ xuống bưng bê vào giờ ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, nhiều hôm cũng chẳng phải bưng bê gì nhiều vì dù có thêm chị em Trinh chú Tuấn vẫn thuê ngườilàm thêm.

Về vấn đề học hành chị em Trinh được chú Tuấn rất ủng hộ, sách vởmua không thiếu dù là những cuốn ngoài chương trình hay nâng cao.Trinh có nhiều thời gian học tập nên lực học rất khá, nhờ được tiếp xúcnhiều người Trinh cũng trở nên họat bát hơn tham gia được rất nhiềuhọat động đòan đội trong trường, Trinh còn được bầu làm bí thư của

lớp nhờ sự năng nổ của mình. Ngoài ra Trinh còn là thành viên của độituyển học sinh giỏi của trường.

Ăn uống đầy đủ, cả ngày trong nhà, đi học gần trường khiến Trinh nhưlột xác ở cái tuổi dậy thì. Làn da đen đúa bởi nắng và sóng biển ngàynào đã được thay bởi màu trắng hồng hào. Mái tóc dài đen nhánh thảdọc theo cái lưng phẳng phiu kéo dài đến tận hông đã chiếm chỗ của cáimái tóc xơ xác năm nào. Thừa hường cái dáng cao ráo của bố giờ ăn

uống đầy đủ khiến cơ thể Trinh nảy nở đẹp đến kỳ lạ. Bộ ngực căngphồng nhựa sống lúc nào cũng phập phồng thổn thức bên dưới lớp áoTrinh mặc. Đôi chân thẳng tắp trắng mịn màng. Khuôn mặt thanh tútrắng trẻo, đôi mắt buồn ươn ướt nằm ngay trên gò má cao lúc nào cũngchực ửng hồng bởi nắng, mệt hay đơn giản là tập trung học cao độ .Trinh đẹp một cách lạ thường, ngay cả Trinh cũng không hề nhận biếtđược vẻ đẹp của mình đến như nào. Chỉ biết khách hàng đến quán ngàymột đông mong được chiêm ngưỡng cái dáng thướt tha của Trinh,

những dôi mắt hau háu thèm khát luôn nhìn vào bộ ngực căng phồngnhún nhảy theo từng bước Trinh chạy ngang dọc bê đồ, cái đuôi tóc dàingúng nguẩy trên 2 cái mông nảy nở khiến ai cũng có thể dừng ăn mànhỏ dãi ngó theo.

Những cây si và cái đuôi mọc ngày một nhiều hơn đằng sau cái đuôi tócmượt mà của cô nữ sinh lớp 11 nhưng Trinh không màng đến, Trinh chỉmuốn học, học thật giỏi để vào đại học, để mang bảng điểm ra khoe bố 

 bên cạnh những que diêm dù bây giờ bật lửa lúc nào cũng sẵn. Chẳngcó người con trai nào làm Trinh thấy tin tưởng như bố, quy như chích

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 53/140

Chương 10 Trang 53

chòe cả thế nên trái tim Trinh vẫn đóng chặt cửa trước những cây si,khuôn mặt đẹp không tì vết chỉ biết nở nụ cười làm người ta mê đắm từchối khéo những câu ong bướm sỗ sàng hay những lời tỏ tình lãng mạn.Trinh cứ thế, cứ học, cứ lớn và vẻ đẹp ngày một rực rỡ hơn, nó đánhthức bản năng của bất kỳ thằng đàn ông con trai nào đứng trước Trinhvà vô tình nó cũng đánh thức một người mà ngay cả Trinh cũng khôngngờ đến.... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 54/140

 

CHƯƠNG 11

 Cân số hải sản tanh nồng của cô bán hàng một lần nữa để ghi sổ, Trinhcố gắng ghi tăng thêm 1KG và đánh giá chất lượng hàng tốt hơn mức bình thường một chút để có giá cao hơn. Trinh thương những ngườimang hàng giao cho nhà lắm, luôn bị mẹ chèn ép quá đáng, đánh tụtcân, chê hàng tươi và dập nát để ép giá. Bởi vì mẹ Trinh quá hiểu cáinghề cá như thế nào, nếu không bán được cho nhà Trinh, mang sang cáccửa hàng khác họ chỉ chọn hàng ngon còn vứt lại phần ươn đơn giản làhọ không đông khách để lấy tất như nhà Trinh, còn ôm ra chợ thì phảingồi giữa chợ cả ngày bạc mặt khản cổ mời chào mà chưa chắc đã bánđược hết có khi còn phải ôm về nhà ăn thay cơm. Cô bán hàng gươngmặt già nua đen đúa, cánh tay khẳng khiu run run cầm tờ giấy Trinh ghiđể ra ngòai nhận tiền trong ánh mắt đầy cảm kích. Những lời nói cảmơn còn đang mấp máy sau bờ môi khô cằn nứt nẻ thì mẹ Trinh bướcvào. Bà giật lấy tờ giấy đọc kỹ rồi nhìn vào chậu tôm cá dưới nền nhà

giọng hoạnh họe: - Sao hàng thế này mà mày đánh giá hàng loại 2 hả Trinh, mày có mắtnhìn không đấy? Bới tay vào đống tôm cá bà the thé cái giọng: - Toàn dập nát thế này mà loại 2 ah, đổ cho lợn chưa chắc nó ăn ấy chứ,cái này được loại 3 là tốt lắm rồi. Mà sao còn nhiều nước thế này Trinh!

Mày làm cho nhà này hay mày đi làm thuê thế vào lấy cái rổ ra đây! Đổ vào vẩy hết nước đi rồi cân lại cho tao xem nào! Toàn cái lũ ăn hại chảđược việc gì! Cô giao hàng đưa đôi mắt như van lơn nhìn mẹ Trinh: - Chị ah! Hàng này sao loại 3 được chị cũng từng làm nghề chị biết mà,chỉ có một ít bị dập do vận chuyển từ xa về, mùa này sóng lớn tránh làmsao được cá nó bị dập trong khoang 1 ít. Chị nhìn lại giúp em với! nhà

em đợt này cần tiền quá thằng con trai mới bị gẫy chân. Mẹ Trinh chẳng buồn nhìn lại lấy một cái lạnh giọng:

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 55/140

Chương 11 Trang 55

 - Nhà này cũng chạy ăn từng bữa chẳng phải đi làm từ thiện, hợp tìnhthì mua không thì mang đi chỗ khác. Mà báo trước đã mang đi thì đừng bao giờ mang lại cái nhà này nhé! Đây không thiếu gì chỗ mua đâu. 

Trinh nhìn người đàn bà giao hàng cúi đầu bên chậu hải sản tanh ngòmtrả lời “vâng” run run dưới cái nhìn đầy thỏa mãn và hả hê của mẹ màuất ức. Không chịu nổi Trinh cao giọng bênh vực: - Mẹ vừa phải thôi! Người ta khó khăn mới nhờ đến mẹ! Nhà mình bánhàng tốt nhập cao cho người ta một tí có sao đâu! Trước mẹ cũng phảichạy chợ từng ngày mẹ hiểu mà! Trợn tròn mắt một lúc rồi mẹ Trinh gào lên:

 - Mày bị điên hả con! Học nhiều quá lú lẫn rồi ah? Tiền ăn học của màylấy từ đâu ra biết không, mày có giỏi thì cút đi theo nó mà sống đượckhông? Tiếng ồn ào vọng ra ngòai khiến dượng Trinh chạy vào: - Sao? Có chuyện gì mà ồn ào thế? 

Mẹ đưa mắt nhìn Trinh giọng rít lên: - Cái con nhiều chữ kia nó đang bắt tôi phải trả thêm tiền mồ hôi xươngmáu cho người ngòai kia kìa, anh cứ bênh cho nó học nhiều bây giờ thìhậu quả đấy. Dượng nhìn Trinh và mẹ rồi giọng cười nói làm không khí căng thẳnggiãn ra: 

- Ôi giời tưởng có chuyện gì mà mẹ con cãi nhau, bà ra tính tiền chokhách đi để đấy tôi lo, hôm nay mồng 1 mà cãi cọ nhau mất vui. Không chờ mẹ phản ứng thêm dượng đẩy mẹ ra ngòai hàng rồi đóngcửa lại đưa đôi mắt trìu mền nhìn Trinh: - Con lên nhà học đi để đấy dượng lo cho! Quay sang bà hàng cá giọng dượng nhỏ nhẹ: - Tiền cứ theo phiếu cũ Trinh nó ghi tôi trả cho chị, đây chị cầm lấy 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 56/140

Chương 11 Trang 56

Người phụ nữ lập cập cầm vội những đồng bạc từ bàn tay dượng lí nhícám ơn trong đôi mắt biết ơn nhìn vào Trinh rồi đi ra. Trinh thấy nhẹnhõm cả người và thấy cảm kích dượng vô cùng. Hơn một năm nay lúcnào dượng cũng luôn bênh Trinh như vậy, không những thế còn thuênhiều người hơn để Trinh chẳng phải làm việc nhiều thi thoảng lén mẹdúi tiền cho Trinh để “mua sắm lặt vặt và chơi bạn bè” như dượng nói

Tiến đến sát Trinh, dượng đưa bàn tay vuốt nhẹ gò má trắng trẻo: - Thôi lên nhà tắm rửa rồi học bài đi, việc dưới này có người làm vớidượng lo rồi Bàn tay dượng vuốt má trượt xuống cổ và vai làm Trinh hơi gai người,vội vàng lách mình khỏi Trinh nhỏ nhẹ “vâng” rồi tung tăng lên gác.Không ngoái nhìn lại nhưng Trinh vẫn có cảm giác nóng bừng sau gáynhư có ai đang nhìn xóay vào cơ thể mình.

Cài chặt cửa phòng tắm Trinh để dòng nước mát lạnh từ chiếc vòi hoasen mơn trớn trên cơ thể mình. Từng tia nước mát xa nhè nhẹ lên cơ thể nõn nà khiến Trinh cảm thấy vô cùng thư thái.. Đang thả mình theo cảmgiác đê mê thì tiếng mẹ réo rắt dưới nhà khiến Trinh bừng tỉnh: 

- Con Trinh đâu rồi! Xuống đây giúp một tay nào! Nghỉ hè rồi còn chếtdí trên phòng làm cái gì! Nhanh lên! Khẩn trương lau người mặc quần áo, Trinh bám vào cái lan can gỗ chạydọc theo từng bậc cầu thang lát đá hoa xuống nhà: - Mẹ bảo gì ạ? Con vừa tắm xong Mẹ Trinh dúi vội vào tay Trinh xấp tiền: - Sang nhà bác Nghị thanh tóan tiền mấy két bia với lại bảo bác chuyểnthêm cho 10 két nữa! Nhớ đếm đủ đấy! Cầm xấp tiền Trinh lách cửa ngách tránh khỏi ánh mắt như muốn đốtcháy quần áo và những câu trêu đùa sàm sỡ của đám thực khác để đi bộsang cái đại lí bia rượu bánh kẹo nằm bên kia đường. Đứng dưới gốc bàng râm mát trong ánh nắng gay gắt trưa hè Trinh cất giọng gọi vượtqua đám bánh kẹo lổn nhổn xếp trước cửa hàng:

 - Bác Nghị ơi! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 57/140

Chương 11 Trang 57

Không có tiếng trả lời khiến Trinh phải gọi to thêm vài lần nữa mới thấy bóng người đi ra. Một anh chàng mặc chiếc quần bò và áo phông đi racất giọng lạ lẫm hỏi: - Em mua gì! Bác Nghị đi vắng rồi lát mới về

 Trinh định thần nhìn lại người vừa đáp lời mình, một anh chàng códáng vẻ thư sinh, gương mặt sáng sủa thông minh, làn da trắng trẻo nụcười có vẻ hơi gượng gạo nhưng cũng đủ để khoe ra hàm răng trắngtinh nằm phía trong đôi môi đỏ hồng như con gái. Trinh chưa gặp anhchàng này bao giờ dù sang đây lấy hàng không biết bao lần, chắc chắnkhông phải dân vùng này bởi cái nước da và dáng vẻ thư sinh khôngchút cháy nắng cơ bắp như dân vùng biển. Hơi rụt rè Trinh lên tiếng:

 - Dạ em ở hàng ăn Thái Tuấn bên kia đường sang thanh tóan tiền hàngđợt trước và lấy thêm ạ Anh chàng ra vẻ khổ sở gãi đầu gãi tai ấp úng: - Nh..ưng bác anh chưa về! mà anh chẳng biết em là ai cả và giá bán thế nào, hay em chờ một lúc bác anh về được không? Ngập ngừng 1 lát rồi Trinh cũng đồng y: - Vâng thế cũng được vậy e đợi bác một lúc ạ!

Anh chàng thư sinh cao ráo trắng trẻo đẹp trai mời Trinh vào nhà ngồiđợi, sau một vài câu xã giao bỡ ngỡ Trinh cũng biết anh chàng đó tênPhong, vừa học hết năm 1 đại học trên HN, hè năm nay về thăm bác tiệnthể nghỉ mát luôn. Lần đầu được gặp một sinh viên đại học, Trinh tỏ ravô cùng háo hức, đôi má ửng hồng đầy phấn khích hỏi Phong liên tục

về thủ đô, về cuộc sống của một sinh viên về những khó khăn gặp phải.Phong cũng không hề dấu diếm kể cho Trinh nghe mọi thứ vui buồncủa sinh viên năm 1, cái giọng điềm đạm từ tốn thi thoảng pha trò làmTrinh cứ rúc rich cười mà không để y đến ánh mắt Phong cũng dần nhìnTrinh say đắm. Hai người mải miết trò truyện mãi đến khi bác Nghị vềmới giật mình dứt ra. Thanh tóan tiền hàng cũ và đưa bác số hàng mớimẹ cần lấy chiều nay Trinh chào bác và Phong ra về. Nụ cười kèm câuchào nhỏ nhẹ của Phong làm Trinh thấy vui vui và quên hết việc bị mẹ

mắng sáng ngày.Từ buổi đó vào những lúc chiều muộn vắng khách, Trinh thường bắt

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 58/140

Chương 11 Trang 58

gặp Phong ngồi một mình ở chiếc bàn kê tít ngòai vỉa hẻ của cửa hàng.Đôi mắt thông minh đằng sau cặp kính trắng luôn sáng ngời mỗi khithấy bóng dáng yêu kiều thướt tha của Trinh đi ra, sau vài lần chỉ biếtđỏ bừng đôi gò má lí nhí chào Phong rồi vào nhà, dần dà Trinh cũngmạnh dạn ngồi lại nói chuyện với Phong. Hai người trở nên thân mậthơn từ lúc nào ko rõ chỉ biết rằng đôi mắt buồn ươn uớt sau hàng micong vút của Trinh luôn ngóng chờ bóng dáng Phong ở góc bàn ấy, mỗikhi không thấy cái bóng dáng ấy Trinh lại thẫn thờ cả chiều và tối vềngồi trong phòng thẫn thờ bên đống sách vở học chẳng vào được vì tâmhồn còn để đâu đó ngòai kia.

Nhưng rồi những buổi thân mật cười đùa trước hiên nhà Trinh khôngcòn được thoải mái như xưa nữa, dượng Trinh luôn tìm cách sai Trinh

đi đâu đó hoặc bắt lên nhà học, ánh mắt luôn khó chịu khi Phong bướcvào quán khiến Phong cũng ái ngại còn Trinh thì ấm ức bởi thái độ kỳ lạcủa dượng. Có thắc mắc thì dượng cũng chỉ qua loa giải thích “nókhông phải người vùng này cần đề phòng hơn con ạ! Với lại sang nămlên lớp 12 rồi con tập trung mà học”. Dượng Trinh có thể cấm cản trướcmặt chứ làm sao ngăn được 2 con tim rung động lén lút gặp nhau. Haingười thường hẹn nhau ở đầu con dốc cách nhà 1 đoạn vào những buổichiều tàn để đi dạo bên nhau. Cái kiểu gặp gỡ dấu diếm như này làmcho Trinh vừa cảm thấy hồi hộp vừa phấn khích, mặc dù chỉ là đi dạo bên nhau chuyện trò về bạn bè, gia đình, triết lí cuộc sống hay đôi khiPhong cất tiếng hát những bài hát tiếng anh ấm áp. Nhiều lúc Trinh cảmthấy tim mình như ngừng đập khi ánh mắt của Phong xóay vào đôi mắt buồn của Trinh cùng giai điệu ngọt ngào của bài Hello “Hello! Is this meyou’re loking for! I can see it in your eyes...”.

Tháng hè của Phong nhanh chóng kết thúc, chàng thư sinh Hải Phòng

đã đến lúc phải từ biệt Trinh để lên đường về Hà Nội. Một ngày trướckhi đi Phong muốn Trinh dẫn mình đi thăm biển, dù anh biết Trinhkhông hề muốn ra đó bởi những nỗi đau anh đã được Trinh chia sẻ.Nhưng Phong vẫn nhất định muốn ra làm thái độ cương quyết từ chốicủa Trinh phải mềm lòng trước anh. Hai bóng người im lặng giữ mộtkhoảng cách nhất định đi dạo trên bờ cát trong nắng chiều đang dần tànphía chân trời. Từng cơn sóng biển vẫn nhè nhẹ vỗ vào hai đôi chân trầnđang in dấu chân trên cát. Mỗi đợt sóng đến Trinh lại thấy mình run rẩy

sợ hãi, bước đi của Trinh hướng dần về phía bờ kè chắn sóng để khôngphải chạm vào nước biển mặn chát. Phong như hiểu được tâm trạng bèn

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 59/140

Chương 11 Trang 59

kéo Trinh ngồi lền bờ kè đá, nhìn vào đôi mắt long lanh của Trinh anhthấy một nỗi buồn vô hạn trong đấy nó còn sâu thẳm hơn biển cả ngòaikia khiến lòng anh chơi vơi. Cất giọng xóa tan bầu không khí u buồn: - Em biết sóng biển từ đâu mà có không?

 Im lặng hồi lâu Trinh khe khẽ đáp lời: - Từ gió anh ạ! - Vậy những cơn sóng lớn chôn vùi thuyền bè có từ đâu? Trinh cắn môi đáp lời: - Từ những cơn bão ạ Phong vẫn đều đều cái giọng: - Thế còn những hố cát kia là do ai tạo ra? Trinh ngỡ ngàng quay sang nhìn Phong, ánh mắt buồn bã đã có phầnchuyển sang phẫn nộ, nhưng Phong không màng đến anh tự đáp lờimình: 

- Là do con người tạo ra em ạ! Ngay cả những vết hà xé ngang dọc bànchân người cũng không phải của biển. Sóng là do gió, biển động là do bão, biển chỉ có mang lại sự ấm no hạnh phúc bằng những của ngon vậtlạ trong lòng nó. Thế nên em đừng giận biển nữa, đừng oán trách nữa. Rồi mặc Trinh ngồi trên bờ kè tóc xõa bay dài trong gió Phong nhảyxuống bờ cát cầm một chiếc que. Anh vạch chi chit những đường ngangdọc lên bờ cát rồi hướng lên bờ kè nói tiếp: - Em nhìn xem, nếu a rạch lên bờ cát những đường ngang dọc này thì biển cũng dịu dàng tìm đến hàn gắn lại cho nó như chưa từng bị rạch,em là người con của biển, hãy bao dung như biển em nhé! Hãy thứ thacho những ngọn gió vô tình, hãy như biển để xoa dịu những vết thươnglòng của chính em và người thân nữa.

Những câu nói đầy tình cảm và chân thành của Phong làm Trinh xúcđộng, như cảm thấy mình được cởi bỏ niềm óan hận từ bấy lâu, nụ cười

Trinh nở dần như đóa hoa lan rừng trên gương mặt thanh tú, đôi mắtnhòe lệ nhìn Phong đang nô đùa với biển. Không chờ hơn nữa, Trinh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 60/140

Chương 11 Trang 60

thả thân hình thon thả của mình xuống bờ cát, Trinh chạy, cười, té nướcvào Phong, Trinh đã trở về với cô bé ngày xưa, vô tư, không hận thù,không oán trách. Tiếng cười trong sáng liên tục hòa với sóng biển rì ràotạo nên khúc hòa tấu cùa tình yêu quê hương, tình yêu đôi lứa chớm nởvà Trinh đã biết đến tình yêu đầu đời khi người con trai ấy ôm Trinhvào lòng đặt lên má Trinh một nụ hôn khi dòng nước mắt vẫn cònvương trên khuôn mặt..... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 61/140

 

CHƯƠNG 12

 Sau buổi chiều hôm ấy Phong đã đi về HN mang theo lời hẹn ước củaTrinh “Em sẽ đỗ đại học để đến với anh! Anh chờ em nhé”. Trinh ở lạivới phố phường quen thuộc mà thấy trong lòng nỗi nhớ phong cồn cào,đi đâu Trinh cũng tưởng tượng ra được bên canh Phong cười nói vàTrinh dồn nỗi nhớ ấy vào những dòng thư tay gửi đi liên tục. Trinh chỉmong cho mùa hè mau hết để Trinh lao vào học, rồi sẽ thi đại học vàđược bên Phong cả ngày. Những cơn mộng mị của Trinh luôn có hình bóng Phong trong đấy, anh cầm tay dẫn Trinh đi khắp các con phố HNtrong tiếng cười hạnh phúc của cả hai. Thấm thoát mấy tháng hè cũng trôi đi, Trinh lại cắp sách đến trường vớiquyết tâm học còn cao hơn cả năm trước khi bây giờ còn có thêm tìnhyêu chấp cánh cho ước mơ. Năm cuối cấp bài vở nhiều cộng thêm việcôn luyện kiến thức ngoài chương trình chưa kể còn phải tham gia độituyển học sinh giỏi khiến Trinh bận túi bụi không có thời gian phụ giúp

mẹ và dượng nữa. Nhưng dượng Trinh hòan toàn ủng hộ đôi khi cònquát cả mẹ để Trinh không phải làm việc vặt trong nhà tòan tâm tòan yhọc hành khiến Trinh vô cùng biết ơn dượng. Tuy nhiên Trinh cũng cócảm giác đôi mắt dượng nhìn Trinh ngày một khác, nó không còn ấm ápquan tâm như ngày Trinh mới đến mà có cái gì đấy thèm khát nhưnhững đôi mắt của những kẻ sàm sỡ Trinh vẫn hay gặp. Tự cho là mìnhhay tưởng tượng vớ vẩn nên rồi Trinh cũng gạt bỏ đi những suy nghĩ không hay về dượng mình để tập trung học.

 Vào một buổi tối muộn, khi trời đã về khuya, Trinh vẫn miệt mài bênchiếc đèn bàn nơi góc phòng kệ cho Ngọc đã cuộn tròn mình trong chiếcvỏ chăn ngủ ngon lành. Tiết trời mùa thu mát mẻ làm cho đôi mắt Trinhcả ngày chưa ngủ cứ chực sụp xuống, cố gắng giải xong bài toán thìTrinh cũng không chịu được nữa mà thiếp luôn đi trên chiếc bàn họccủa mình. Trong cơn mộng mị của mình Trinh mơ mình chạy tung tăngnhư chú chim sẻ non ra khỏi lớp hướng về phía cổng trường đại học nơi

Phong đang mỉm cười dang tay đón Trinh. Anh ôm Trinh vào lòng vuốtve mái tóc mượt mà đen nhánh, rồi thơm lên đôi má bầu bĩnh của Trinh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 62/140

Chương 12 Trang 62

trong khi tay còn lại xiết chặt chiếc eo tròn lẳn để cả bộ ngực nảy nở củaTrinh áp vào ngực anh hòa chung nhịp đập con tim. Bất ngờ anh đưatay luồn cổ áo lách chiếc áo lót trắng hồng của Trinh mân mê lên đôi gò bồng đào xinh xắn làm Trinh hốt hoảng. Trinh cố cựa ra khỏi tay anhnhưng anh không cho thoát, bàn tay anh tham lam mân mê vày vò bộngực thiếu nữ mặc kệ tiếng phản đối của Trinh. . Trinh hoảng sợ cứ ú ớkhông lên lời, cơ thể cứ cứng đờ lại, rồi như không chịu đựơc Trinh dãymạnh người choàng tỉnh giấc. Đôi mắt chưa kịp mở Trinh đã cảm thấycái gì đó vừa vội vã chạy khỏi chiếc quần chun như một tia chớp, vẫncòn gục trên bàn nên bầu ngực no tròn của Trinh nằm trong chiếc áo conxộc xệch đập ngay vào đôi mắt vừa mở. Vừa ngóc đầu lên Trinh đã giật mình bởi tiếng dượng với cái giọng

khàn khàn khác hẳn ngày thường: - Con thức khuya vừa thôi! Dượng mang nước cam cho con này Tỉnh hẳn ngủ Trinh đưa dưa tay lên kéo vội lại cái cổ áo xộc xệch ngỡngàng hỏi: - Sao dượng chưa ngủ còn sang đây làm gì ạ? 

Câu trả lời ậm ừ có phần lấp liếm làm Trinh hơi nghi ngờ: - À.. ừ thì dượng vừa đi wc thấy phòng con vẫn để đèn tưởng quên tắt, bước vào lại thấy con ngủ quên trên bàn nên dượng xuống pha nướcmang lên cho con Câu nói vừa dứt dượng đưa đôi tay nung núc thịt lên vuốt vào mái tócmượt mà khiến Trinh gai người: 

- Thôi con học tiếp đi! Dượng về phòng ngủ tiếp đây Và bước vội vã ra khỏi phòng Trinh Ngồi lại một mình đưa đôi mắt vào cốc nước cam để trên bàn Trinh cảmthấy có gì đó ngờ ngợ, cúi xuống nhìn vào chiếc quần thun đang mặcTrinh thấy mép quần lót trắng lộ hẳn ra phía bên ngoài, đưa vội tayxuống chỉnh lại quần Trinh thầm nghĩ “Rõ ràng lúc nãy có cảm giác nhưai đó sờ soạng cơ thể mình! Chẳng lẽ là dượng, nhưng mình cũng mơ là

 bị anh sàm sỡ mà?” mông lung giữa hai dòng suy nghĩ Trinh cũng thấyđau đầu nên thôi không ngồi võ đóan nữa. Với tay tắt chiếc đèn bàn để 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 63/140

Chương 12 Trang 63

căn phòng chìm trong bóng tối, Trinh lò dò về giường vén màn chui vàonằm cạnh Ngọc để cái cơ thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Sau hôm đấy Trinh chỉ hơi nghi ngờ dượng nhưng rồi dượng vẫn tỏ ra bình thường nên Trinh chẳng để y’ gì đến nữa lại vui vẻ và thân mật

như mọi lần. Cho đến một hôm vào lúc nửa đêm khi Trinh vừa mới gụcmặt xuống bàn cho bớt mỏi cổ và nhắm đôi mắt lại thư dãn một lúc thìđột ngột cánh cửa phòng két nhẹ một tiếng rồi có ai đó bước vào. Hé đôimắt nhìn xuống sàn thấy đôi dép nam bước từng bước nhẹ nhàng trêncái nền gạch hoa làm Trinh chắc chắn đấy là dượng. Cái thái độ rón réncủa dượng làm mối nghi ngờ bấy lâu nay tưởng đã nằm im lại bùng lêntrong tâm trí của Trinh. Vẫn ra vẻ đang ngủ, Trinh để mặc dượng đếngần, tiếng cạch khô khan đập vào tai khi dượng để cốc nước lên bàn

kèm hơi thở gấp gáp của dượng làm Trinh sợ hãi, phải cố gắng lắm mớikhông run người lên dù gai ốc đã nổi đầy. Dượng đứng bên một lúc rồivuốt nhẹ lên mái tóc dài óng ả của Trinh sau đó hơi lay nhẹ vào bờ vaithon thả như để thăm dò. Thấy Trinh không có phản ứng gì, đôi bàn taydượng bắt đầu luồn vào chiếc cổ trắng ngần của Trinh rồi bò vào ngựcnhư một con rắn độc trườn đi, mỗi lần nhích xuống là mỗi lần Trinh bàng hoàng, ghê tởm, cái kẻ Trinh yêu qúy vẫn hàng ngày tỏ thái độquan tâm hóa ra lại là một tên bệnh hoạn. Làm sao Trinh để đôi bàn taynhơ nhớp ấy chạm vào bầu ngực trinh nguyên của mình được, Trinh giảvờ cựa mình ú ớ khiến cái tay thô ráp nhơ bẩn ấy rút vội về chuẩn bị lặplại màn kịch “mang nước cho con” đêm hôm trước. Trinh cũng cố néncơn giận dữ để tham gia cái vở kịch dượng đang đóng cho yên chuyện,nhưng cố ném theo một câu lạnh lùng khi dượng rời khỏi phòng: - Lần sau dượng cứ kệ con! Không cần phải vào tận phòng như này đâuạ !

 Đó cõ lẽ là câu gọi “dượng” xưng “con” cuối cùng vì Trinh chẳng còn títôn trọng con người bệnh hoạn đấy từ khi phát hiện ra bộ mặt thật.Trinh tránh mọi cuộc tiếp xúc riêng chỉ có 2 người, ăn cơm thì ừ hứchẳng nói gì, hỏi chỉ vâng dạ lấy lệ, buổi tối học Trinh khóa thật chặtcửa phòng lại mặc cho Ngọc ngơ ngác: - Chị khóa làm gì cho bí phòng! 

Với Trinh bây giờ mỗi lời ngọt ngào quan tâm của lão chẳng bằngnhững câu trêu ghẹo sỗ sàng của đám thanh niên mất nết thi thoảng

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 64/140

Chương 12 Trang 64

Trinh gặp. Trinh thấy lợm giọng khi phải vâng dạ với cái kẻ dâm dụcnhư lão. Trinh chỉ mong sao mình mau mau kết thúc năm học để rờikhỏi cái mảnh đất này lên trường ĐH. Trinh sẽ tự vừa học vừa làm nhưanh Phong vẫn kể để nuôi sống bản thân chứ không thèm đồng nào củalão nữa. Nhưng Trinh không biết rằng cuộc sống chẳng có gì là theomong muốn của Trinh cả, dù đã bao lần ông trời chứng minh điều đócho Trinh. Và có lẽ trời cao lại muốn chứng minh thêm một lần nữa vềcái gọi là số phận nghiệt ngã. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 65/140

 

CHƯƠNG 13

 Vào một buổi tối khi mẹ và ngọc đi ăn cỗ bên nhà ngoại rồi chẳng hiểusao bị trúng gió nhẹ phải nằm lại nghỉ bên đấy. Ngọc cũng ở cùng chămmẹ để sáng hôm sau cùng về, nghe lão ta hí hửng báo tin mà Trinh rợnhết cả người. Mặc kệ lão ăn cơm một mình với đám người làm dưới nhàTrinh vẫn ru rú trên gác ôm đống sách vở với lí do là mệt không muốnăn tránh phải chạm mặt lão. Trời tối muộn là Trinh lập tức khóa chặtcửa phòng lại, Trinh ám ảnh bởi bước chân của lão ta, sợ hãi bởi căn nhàrộng rãi giờ chỉ còn có 2 kẻ 1 là con 1 là người. Rồi thì vừa lo cho mẹ,vừa đề phòng lão nên Trinh học mãi cũng không vào. Hơi mệt mỏi vìkhông ăn uống mấy lại nghĩ ngợi nhiều nên Trinh kiểm tra cửa một lầnnữa buông màn và thiếp đi mong trời nhanh sáng. Chập chờn một lúc rồi Trinh cũng an tâm say giấc bởi chiếc chìa khóaphòng đã để dưới gối êm ái. Nhưng Trinh không ngờ rằng căn nhà nàyphòng nào cũng có chìa khóa phụ và khi bóng đêm bao phủ xuống cả

căn nhà tĩnh mịch, chỉ thi thoảng có tiếng ôto chạy ngòai đường vọngvào cũng là lúc ông bố dượng đểu cáng của Trinh đã có mặt bên giường.Bao ngày khao khát cái cơ thể nõn nà của Trinh giờ đã đến lúc lão tậnhưởng. Lão run rẩy vén chiếc màn lên đưa cái tấm thân nung núc thịtvào giường, cổ họng của lão thi thoảng lại vang lên những tiếng ực nhonhỏ khi nuốt nước bọt. Lão tự biết hôm nay là cơ hội có một không hainên đã không hề ngủ chỉ ngồi nhìn đồng hồ căn đúng 3h sáng mò vàođây. Lão mừng húm vì tính toán đúng giờ Trinh say giấc, cái công chăm

 bẵm chiều chuộng bảo vệ Trinh giờ đã đến lúc tận hưởng.

Nằm cạnh, sát vào hơn, sát nữa mùi cơ thể trinh nguyên của người congái mới lớn đập vào mũi, toàn thân lão nóng bừng lên, đôi bàn tay nhớpnháp mồ hôi trộm vòng qua bờ eo thon thả sau lớp áo ngủ của Trinh,lão lê sát thân hình béo ị của mình vào sát lưng Trinh, cái vật giống đựccủa lão căng phồng lên tự bao giờ bên trong chiếc quần đùi cọ vào môngTRinh. Đưa miệng đầy râu ria lởm chởm áp vào mái tóc Trinh hít hà, lão

như con thú dữ vờn con mồi trước khi tận hường, ngón tay chạm khẽvào bầu ngực nảy nở đang phập phồng theo nhịp thở, đôi chân lông lá

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 66/140

Chương 13 Trang 66

áp sát vào cặp chân dài thẳng tắp của đứa con hờ.Rồi dường như conthú dữ bắt đầu hết kiên nhẫn, lão đưa dần những ngón tay như móngvuốt tách nhẹ cúc áo Trinh, từng cái từng cái một rất chuyên nghiệp vàkhéo léo. Khi lão hòan tất công việc thì cơ thể nõn nà ấy cựa mình nằmngửa người lại phơi ra bộ ngực trắng ngần nhấp nhô trong chiếc áo lótdưới ánh đèn đường nhờ nhợ chiếu qua cửa sổ. Lão ngẩn ngơ nhìn vưuvật của tạo hóa, chao ôi! Cả đời lão chưa bao giờ thấy cái thân thể nàohòan mỹ thế dù rắng miếng bánh ngon lành ấy lão còn chưa bóc xong.

Cánh mũi Trinh thở đều trên gương mặt đẹp ngây thơ trong sáng khônghay biết bàn tay lão đã khéo léo lột chiếc áo con của mình ra. Giờ đâytrước mặt lão là hai của núi hùng vĩ vươn thẳng trên bộ ngực trắngngần, sườn núi chạy thẳng tắp xuống cái bụng phẳng phiu như con

đường quốc lộ trước nhà, nó bị chặn lại bởi chiếc quần thun mỏng manh bó sát vào vùng cấm càng khiến lão như hóa rồ. Lão không chịu thêmđược nữa, úp mặt thẳng vào một bên mà nút mạnh, bàn tay thô nhámôm lấy bên còn lại bóp. Mùi cơ thể con gái chưa biết đến cơ thể đàn ôngxộc thẳng vào miệng vào mũi lão, cái cảm giác mềm mại mát rượitruyền vào đôi bàn tay lão làm lão đê mê. Cái dục vọng đen tối căngphồng khắp từng mạch máu thớ thịt lão, gò thái dương lão giật giật.Không còn sợ sệt gì, lão kéo mạnh quần Trinh xuống mặc cho hànhđộng thô bạo của lão đã đánh thức Trinh

Choàng tỉnh bởi cảm giác lạnh lẽo và bị dày xéo trên cơ thể, Trinh cứngngười mất vài giây để nhận ra cái bóng đen như con đười ươi đang liêntục phả hơi thở hôi hám vào mặt mình, tiếng nhóp nhép từ cái miệngtham lam và đôi bàn tay chiếm lĩnh các vị trí nhạy cảm trên cơ thể làmTrinh kinh hoàng. Trinh gồng sức giãy mạnh ra gào lên: 

- Ông làm gì tôi! Ông cút ngay ra khỏi đây Nhưng làm gì có ai nghe thấy tiếng Trinh trong căn nhà rộng rãi vắngvẻ này, lão đáp lời Trinh trong tiếng khàn khàn bởi ham muốn: - Chiều dượng đi! Rồi dượng sẽ cho con tất! Dượng yêu con, yêu từ lâulắm rồi! Cố kéo chiếc áo che bầu ngực tránh khỏi đôi mắt hau háu của lão đang

nhìn vào, Trinh run run nói trong tiếng nấc: - Ông cút đi! Tôi ghê tởm ông 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 67/140

Chương 13 Trang 67

 Tiếng nói vừa thốt ra từ cái miệng xinh xắn cũng là lúc lão dượng nhảychồm thân hình lông lá từ đầu đến chân như con đười ươi lao vào Trinh.Lão đè cả khối thịt gần 1 tạ lên người làm Trinh muốn nghẹt thở, cáimồm lởm chởm râu của lão liên tục áp vào bộ ngực Trinh, bàn tay còn

lại luồn xuống phía dưới để lột quần. Trinh gào thét dãy dụa, phía dướithân thể lão trong từng tiếng ngắt quãng: - Không! Cút đi! Cút đi đồ khốn nạn! Càng dãy dụa thì bụng và đôi chân mịn màng của Trinh càng tiếp xúcnhiều với cái vật quái quỷ cứng như cây gậy chọc lên chọc xuống thânthể Trinh. Nó khiến cho ham muốn của lão dượng càng lên tợn và lãođẩy nhanh tiến độ nhằm chiếm đọat cơ thể nõn nà này. Cả hai cái quần

đã bị bàn tay thô bạo giật rách tơi tả, những miếng vải rách cứa vào đùilàm Trinh đau thấu tim, mọi thứ giờ đã phơi bày ra trước con quỷ dâmdục. Sự lạnh lẽo thấm vào vùng cấm làm Trinh như được tiếp thêm sứcmạnh, ghé răng vào bàn tay đang chặn cổ, Trinh dồn sức cắn thật mạnh,cơn đau bất ngờ làm lão dãy nảy người lên khiến cơ thể Trinh được thảlỏng. Lập tức Trinh đẩy lão qua một bên rồi lấy sức đạp thật mạnh vào bộ hạ lão. Tiếng rú như con lợn bị chọc tiết thoát ra khỏi cái miệng hôihám át cả tiếng khóc của Trinh. Dù đau đớn thấu tim nhưng khi nhìnthấy cái cơ thể trần truồng của Trinh đang loay hoay chui khỏi màn để trốn chạy thì lão chẳng còn cảm thấy gì từ vết cắn và cái đạp nữa.

Lao thân hình nung núc thịt đè Trinh suống sàn nhà lạnh toát lão giangtay tát thật mạnh vào gương mặt hốt hoảng cực độ và đầm đìa nước mắtcủa Trinh. Cái tát từ cánh tay tòan thịt và thịt của lão làm Trinh nổ đomđóm mắt súyt chút nữa ngất đi, có cái gì mằn mặn thấm vào đầu lưỡicủa Trinh, chưa kịp đưa tay quẹt miệng xem đó là gì, cái tát thứ hai lại

giáng xuống khiến Trinh đập hẳn đầu vào sàn nhà, giọng lão rít lên nhưmột con rắn độc: - Mày cắn ai hả con đĩ này! Sướng không muốn sướng muốn khổ àh!Mày gào lên đi xem ai giúp mày, mà có người giúp mày thì sao. Ba mẹcon mày mà tao đuổi ra khỏi nhà có dám về bên nhà thằng bố mày ởkhông hay là lại ra đứng đường cả lũ. Tao với con mẹ mày chẳng có hônthú gì thế nên chúng mày chỉ như người ở thôi, đừng có mà ra vẻ trinh

nguyên. Tao mà đuổi thì cả nhà thành hoa dại cỏ dại ngòai đường chomấy thằng nghiện nó dày xéo hết biết chưa? Biết điều nằm im đấy tao

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 68/140

Chương 13 Trang 68

vẫn còn tử tế.

Cơn đau rát trên khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt có lẽ không bằngnhững lời nói trắng trợn của lão. Phải! Lão nói đúng quá, cả ba mẹ congiờ lão đuổi thì chẳng thể sống được khi đã quen ăn trắng mặc trơn, 2

cái tát thật lực, cú vật người xuống sàn và những câu chửi rủa của lãokhiến cơ thể Trinh rã rời chẳng thể nào ngọ nguậy được, đôi bàn tay vôlực đẩy thân hình lên không được, nhịn đói từ chiều càng không giúp gìcho đôi chân rã rời bởi vật lộn. Trinh chỉ còn dãy dụa phản kháng yếu ớttrong tuyệt vọng khi thân thể lông lá của lão kèm hơi thở phì phò áp lêntừng khúc thân trắng ngần của mình. Tiếng thờ ồ ề của lão càng rõ hơn,cái miệng đầy nhớt dãi áp lên bầu ngực Trinh, lão hả hê luồn tay xuốngkê cái đầu tù tù bóng nhãy vào cửa mình Trinh, quẫy đạp chẳng làm

được gì khi cả thân thể và tâm hồn Trinh bị đánh chóang váng.

Cái vật ghê tởm tách mép lao vào vội vã, nó trượt dọc lên theo con lạchnhỏ bật ra khiến lão dượng càng nôn nóng vội vã, lão thò hẳn tay xuốngdí vào rồi trân người ấn xuống. Cảm giác như có ai đấy xé tọac thân thể mình ra mà trinh không có sức kêu, nước mắt lã chã rơi trêng gươngmặt giờ đã oán hận nhìn vào kẻ làm dượng mình. Nhưng lão có thèm để y’ đến cái gương mặt Trinh đâu lão còn đang sung sướng tận hưởng cơ

thể trinh nguyên. Những cú đi vào cơ thể Trinh vang lên tiếng lạch bạchvà nỗi đau xé lòng, Trinh lả người đi trong nỗi đau đớn và ê chề. Mỗilần cái bụng mỡ đập vào người trinh kèm cơn đau rát phía dưới cơ thể vọng lên Trinh lại vẽ cho mình những hình ảnh như cô bé bán diêm.

Phạch, cái đau xé toạc thân thể: Trinh nhìn thấy mẹ vui vẻ bán hàng, thutiền, đon đả chào khác với nụ cười tươi rói trên môi. Phạch, rát buốt nơi cửa mình: Trinh thấy em đùa vui với lũ bạn trênchiếc mini nhật mới cứng mẹ mua cho quay lại vẫy tay chào Trinh đihọc.

Bạch, cú thúc sâu đau thấu tim gan: Trinh cầm tờ giẫy đỗ đại học rờikhỏi căn nhà ghê tởm, Phong đón Trinh trong vòng tay che chở vỗ vềtừng cơn đau trong Trinh.

Khi hơi thở lão ồ ề nặng nhọc và cái vật kinh tởm căng phồng trong

người Trinh: Trinh thấy bố nhìn Trinh rồi lặng lẽ quay đầu bước đi vềphía con sóng dữ. Trinh đưa đôi tay như muốn kéo bố lại gào thét lên“Bố ơi! Sao bố nỡ bỏ lại chúng con? Sao bố để con khổ thế này! Bố mang

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 69/140

Chương 13 Trang 69

con đi với con muốn bên bố, bên chích chòe”

Và lúc lão dượng nhấc cái tấm thân nhơ nhớp ra khỏi cơ thể Trinh vớikhuôn mặt hả hê thỏa mãn cũng là lúc Trinh không còn tin vào câutruyện cổ tích nào nữa. Trinh không chết gục như cô bé bán diêm mà

tâm hồn Trinh đã chết, chết như đóa hoa dại bên đường không ai hay biết. Lão bỏ đi rồi chỉ còn Trinh nằm lại cái sàn nhà lạnh ngắt, cả vùng dướiđau rát như ai đấy cầm dao xể ngang dọc, Trinh chẳng buồn ngồi dậycứ để mình lão lồ giữa phòng, ánh mắt trân trân nhìn lên trần. Trinh đãmất đi đời con gái bởi con quỷ khốn nạn trong nhà, bởi kẻ mà Trinh dãtừng yêu quy’ coi như cha mình rồi Trinh cười, tiếng cười như điên dại,

như mỉa mai cuộc đời, mỉa mai những câu truyện cổ tích. Nhưng chẳngcười được lâu, Trinh lại khóc, khóc cho sự mất mát, khóc cho số phậncủa mình, khóc cho cái giá của từng miếng ăn ba mẹ con Trinh vẫn ănhàng ngày.

Cười, khóc, nấc, trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, Trinh lịm đilúc nào không biết, chỉ khi được đánh thức bởi những tiếng thở phì phòvà cảm giác đau rát trở lại phía dưới Trinh mới mở mắt. Vẫn là lão

dượng, hình như chưa thỏa mãn và còn tiếc rẻ, lão quay lại để tiếp tụcnhấp nhô cái thân tòan thịt đầy lông trên đóa hoa bị dày xéo cả đêm vẫncòn vương nơi sàn nhà. Trinh không buồn dãy dụa mà làm sao dãy dụakhi cơ thể Trinh bải hoải khi tâm hồn Trinh đã chết. Mặc cho trời đãsáng trưng kẻ khốn nạn ấy vẫn cưỡi lên thân thể phía dưới rống lêntừng tiếng khóai lạc. Bỗng cái cửa phòng bật tung, lão hốt hoảng dừnglại nhìn ra. Nơi cửa phòng Mẹ Trinh đang giương ánh mắt căm hậnnhìn vào...... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 70/140

 

CHƯƠNG 14

 Nhấc tấm thân khỏi cơ thể Trinh, ông dượng hờ ôm đống quần áo láchkhỏi cửa phòng, vứt lại câu xin lỗi lí nhí với mẹ Trinh: - A..nh xi..n lỗi! Anh không kiềm chế được với lại Trinh cũng... Từng lời nói lí nhí như muỗi vo ve nhưng chẳng khác nào sét đánhngang tai, Trinh không ngờ lão có thể bịa ra được những lời bỉ ổi đấy.

Uất hận Trinh dồn sức đứng người dậy, thân thể trần truồng đầy vết bầm tím xiêu vẹo giữa gian phòng. Chỉ tay vào cái kẻ bỉ ổi Trinh cố thétlên trong tiếng nấc: - Ông dám bịa đặt thế ah! Đồ khốn nạn! Ông tưởng có thể lừa được mẹtôi sao! Nhưng lão chẳng thanh minh mà bước thẳng về phòng với thái độ trơtráo kệ mặc Trinh run rẩy xiêu vẹo. Mẹ Trinh tiến đến đứa con gái mình

với gương mặt phủ sương mờ, bà chậm rãi từng bước, toàn thân runglên nhè nhẹ biểu hiệu sự tức giận cực độ. Trinh nào có thấy thái độ đấykhi thân thể rã rời mỏi mệt. Hướng về mẹ run run gọi “mẹ ơi!” rồi òakhóc nức nở Trinh nhấc cái chân đầy những vết máu nham nhở lao vàomẹ mong được mẹ ôm như ngày thơ bé.

“Bốp” một cái tát thẳng tay vào mặt kèm tiếng gào thét làm Trinh bànghoàng: - Mày định làm đĩ trong nhà này hả? Mày ngủ cả với chồng tao là sao?Mà có biết thế nào là luân thường đạo l y nữa không. Giây phút ngỡ ngàng qua đi Trinh căm phẫn gào lên với mẹ: - Mẹ tin lời con hay tin lời lão đấy! Mẹ không thấy hay mẹ cố tình khôngthấy cái cảnh con mẹ bị người ta cưỡng hiếp! Mẹ có phải là ngườikhông? Những tưởng mẹ sẽ tỉnh ra mà lao đi tìm lão dượng khốn nạn thế màngười mẹ Trinh tôn kính lao vào con cấu xé như kẻ cướp chồng mình:

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 71/140

Chương 14 Trang 71

 - Phải tao chẳng tin lời ai cả, tao chỉ nhìn thấy mày nằm phơi thân chogiai nó làm thôi, mày thèm thế sao không ra đường mà kiếm ai. Màyđịnh cướp cái nhà này rồi tống tao ra khỏi nhà phải không, tao là mẹmày cơ mà. Nếu cái đấy là cưỡng hiếp thì cả cái huyện này đi tù hết rồi

và ngay cả tao cũng bị cưỡng hiếp đấy đồ con đĩ con già mồm. Trinh bị đánh bị cấu xé chửi bới, tóc tai rũ rượi phủ lên bộ ngực đầy vếtcắn vết dày xéo thâm tím, đôi chân xiêu vẹo chực ngã vẫn tiếp tục đượcvẽ những vết chỉ màu đỏ ối từ cửa mình Trinh tuôn ra. Vậy mà Trinhvẫn không để mình nằm xuống không những thế Trinh còn nghiến chặthàm răng chống trả lại, Trinh chẳng việc gì phải tôn thờ mẹ nữa, cũnglao vào mẹ đánh, cào, cấu, cắn xé:

 - Bà không phải mẹ tôi, bà chỉ biết có tiền và tiền thôi! - À mày đánh lại tao hả con đĩ! Giờ thì mày trở mặt rồi ah! - Chính bà mới là đĩ khi theo trai làm bố tôi chết thảm Hai mẹ con như hai con thú lao vào nhau gầm thét, sức mạnh của Trinhtừ sự oan ức, phẫn uất, căm hận khiến mẹ Trinh cũng phải hoảng sợ, bàvừa chống trả vừa tru tréo: - Nó định giết tôi! Nó giết tôi cướp chồng cướp nhà tôi! Đôi mắt đỏ ngàu bắn tia nhìn lạnh lẽo xuyên qua mớ tóc rối bời phủ lêntrên gương mặt đầy vết cào cấu, Trinh mặc kệ mẹ mình gào thét tiếp tụclao vào, bỗng một vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy Trinh kéo lại: - Chị dừng lại ngay đi! 

Tiếng Ngọc như quát khiến Trinh bừng tỉnh, nhìn mẹ vẫn đang cố laovào mình, nhìn em kéo thân thể lõa lồ của Trinh rời xa mẹ rồi Trinh òakhóc nức nở. Tiếng khóc còn chưa thoát ra khỏi căn phòng đã bị chặn lại bởi tiếng Ngọc: - Chị khóc cái nỗi gì nữa! Em cũng thấy chị và dượng như thế nào rồi!Sao chị không nhận lỗi mà còn làm thế với mẹ! Trinh nín bặt, chẳng khóc nổi “em gái mình đấy ư! Mẹ mình kia sao?Người thân duy nhất của mình trong nhà sao lại thế này?”. Đầu óc quaycuồng Trinh không hiểu mình mơ hay tỉnh nhưng một cái tát nữa đến

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 72/140

Chương 14 Trang 72

từ mẹ khiến Trinh hiểu ra rằng đây là cơn ác mộng có thật: - Mày cút ngay khỏi nhà tao! Đi mà làm điếm ở chỗ khác đừng có ở nhànày mà cướp chồng tao. 

Đôi bàn tay đưa lên gỡ từng ngón tay Ngọc xiết quanh mình Trinh nhẹnhàng bảo em: - Em cứ buông chị ra, chị không sao đâu Ngọc nới dần cánh tay ra khỏi người chị cất giọng buồn bã: - Dù sao nó cũng xảy ra rồi! Chị xin lỗi mẹ đi! Em không trách chị đâu Lắc mái tóc rối bời giọng Trinh vô hồn: - Không em ạ! Rồi ngày nào đó em sẽ hiểu Quay sang mẹ gằn giọng: - Bà không phải đuổi tôi cũng đi khỏi cái nhà này cho bà thỏa lòng! Lê từng bước khóc nhọc mặc lại quần áo trong cái nhìn chả chút thươngxót của mẹ và sự thương hại của em. Trinh lặng lẽ xếp ít quầ áo vào

chiếc balo cũ sờn bố để lại ngày xưa, chưa bao giờ Trinh thấy mình côđộc đến thế, Trinh muốn đi khỏi đây mãi mãi để không bao giờ chịuthêm nỗi đau nào nữa. Ngọc nhìn chị rồi quay sang mẹ van lơn: - Mẹ tha lỗi cho chị ấy đi! Đừng để chị ấy đi! Mẹ Trinh cất tiếng cười mai mỉa: - Để xem nó đi được bao lâu! Đói rũ xương phải mò về thôi! Không quỳ

xuống xin lỗi tao thì đừng có mong bước vào cái nhà này. Tí tuổi ranhmà đã gái đĩ già mồm. Trinh chẳng buồn quay lại nhìn cười nhạt đáp lời: - Bà yên tâm! Tôi không về lại cái nhà này nữa đâu! Tôi sống thế là đủrồi

Lầm lũi rời khỏi căn nhà rộng rãi nhưng chẳng còn chỗ cho mình, Trinh

lê từng bước khó nhọc về bến xe. Giờ trong đầu Trinh chỉ còn Phong để nghĩ đến, Trinh cảm thấy cần Phong hơn lúc nào hết. Bước chân Trinh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 73/140

Chương 14 Trang 73

mạnh mẽ dần hơn dù sau mỗi bước nỗi đau thể xác và tinh thần vẫnnhói lên trong tấm thân vừa bị vùi dập.

Phong đứng ngóng chờ nơi bến xe lòng dạ bồn chồn, giọng Trinh vôcảm yếu ớt qua cú điện thoại gọi đến nhà trọ làm Phong lo lắng. Gác lại

 buổi học sáng nay Phong vội vã đạp ra bến xe đợi Trinh. Cũng khôngphải chờ lâu do Trinh bắt chuyến xe sớm nhất vào cái dịp ít người đi lạinên mới được 30’ Phong đã thấy Trinh phờ phạc, xơ xác đôi mắt đỏ hoe bước từng bước khó nhọc về phía mình. Chưa kịp hỏi han Trinh đã laovào Phong khóc như mưa, tấm thân kiều diễm run lên liên tục trongvòng tay làm Phong vừa hoang mang vừa thương cảm. Anh không dámhỏi chỉ đưa tay vuốt mái tóc rối bời của người yêu cất giọng an ủi: 

- Thôi em! Có gì về phòng trọ anh rồi nói! Bao nhiêu người nhìn chúngmình kìa Trinh gật nhẹ đầu leo lên xe áp cái má đẫm lệ vào lưng Phong trongtiếng ồn ào của bến xe buổi sớm. Phía xa xa mặt trời đang nhô dần tỏaánh nắng chói chang đánh dấu một ngày mới đã đến.... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 74/140

 

CHƯƠNG 15

 “Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng, trời làm cơn mưa xanh dướinhững hàng me...” tiếng hát trong trẻo trong buổi sớm mùa đông khiếnvài người vội vã đi học đi làm trong cái rét thấy ấm lòng hẳn. Trinh vừahát vừa phơi chiếc khăn mặt lên sợi dây thép kéo ngang phòng trọ, cấtgiọng dịu dàng Trinh gọi: - Anh ơi! Dậy đi học đi

 Tiếng Phong ngái ngủ đáp lời chẳng rõ làm Trinh bật cười khúc khích: - Ngủ gì mà ghê thế! Dậy còn đèo em đi làm nữa chứ Lật chiếc chăn ấm áp ra khỏi người, Phong co ro bước xuống chiếcgiường của mình. Với chiếc áo khoác treo trên cái mắc áo được đóng cẩnthận vào bức tường với đủ các loại giấy dán, Phong bước ra bể nướcđánh răng. Hàng xóm đã đi làm cả như mọi khi giúp Phong thoải mái

ngồi ra giữa sân đánh răng không phải chen chúc như các xóm trọ sinhviên khác. Chọn khu trọ mà đại đa số là những người đi làm giúpPhong cảm thấy an tâm hơn khi che dấu thân phận Trinh. Rửa lại mặtmột lần lữa Phong lê đôi dép tổ ong về phòng của mình. Trinh đã gấpgọn chăn màn giường Phong như mọi khi và đang ngồi trên giường củaTrinh xếp đồng phục vào túi để đi làm. Phong ngáp thêm 1 cái thật dàivưon vai vận động: 

- Hôm nay làm ca sáng hả em? Trinh vẫn cúi đầu bên chiếc váy tối màu ngoan ngoãn đáp lời Phong: - Vâng ạ! Hôm nay chị cùng làm có việc nên đổi cả cho em! Thế cũnghay vì em ghét nhất ca tối vừa đông khách mà tòan những kẻ vô duyên! Với chiếc áo len mặc thêm vào người Phong đáp lời: - Thì quán đấy nó phục vụ cả đồ ăn nước giải khát và rượu nữa nên lắmhạng người là chuyện bình thường, em cứ hòa nhã không hùa vào để bịtrêu quá trớn là được mà.

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 75/140

Chương 15 Trang 75

 Bữa sáng bằng nồi mì gói nấu với rau cải cúc kết thúc buổi sáng thườngngày của Phong và Trinh. Khóa lại chiếc cửa gỗ, dắt chiếc xe đạp ra khỏicổng Phong chống chân chờ người yêu khép cổng xóm trọ bước ra vớimình. Áp thân hình thon thả vào lưng Phong, Trinh cảm thấy hơi ấm từ

anh truyền ra làm trái tim rộn ràng, gò má nóng bừng. Nhìn chợt thấychiếc áo khoác của anh đã sờn rách Trinh hơi chạnh lòng “tháng nàylĩnh lương phải mua cho anh cái áo khoác mới được”. Đường phố HNdù là mùa đông rét buốt vẫn tấp nập người và xe, Trinh vòng tay ômchặt Phong hơn khi thấy vài đôi trai gái đèo nhau trên đường cũng làmthế. Vậy là đã 3 tháng kể từ ngày Trinh bỏ lên đây với Phong, nhớnhững ngày đầu anh thức cả đêm để làm dịu đi những cơn ác mộng,anh chăm sóc Trinh cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh dùng tình yêu của

mình hàn gắn những vết thương trong lòng Trinh dù rằng thời gian quángắn vẫn khiến nó chưa lành nhưng phần nào đó giúp Trinh có thêmnghị lực để bên anh.

Giờ Trinh chỉ có gia đình duy nhất đấy là anh, anh đã bảo Trinh đừng lolắng bởi những cái mà Trinh bị tước đọat, với anh sự trinh trắng là mộttâm hồn và ty trọn vẹn dành cho người mình yêu chứ không phải cáimàng nhỏ bé ấy. Anh sẽ học thật giỏi, tốt nghiệp ra trường đi làm để 

cưới Trinh, để hai đứa sẽ là một gia đình hạnh phúc. Anh cũng khônghề phản đối khi Trinh muốn đi làm thêm nơi quán xá nhiều hạng ngườikhác nhau và cũng vô vàn cám dỗ với cô gái với vẻ đẹp thánh thiện nhưTrinh. Thậm chí nhiều lúc Trinh cảm nhận rõ sự ham muốn mỗi lần anhôm cặt bờ eo hôn lên đôi môi chin mọng. Nhưng khi bàn tay khôngkiềm chế của anh tìm đến những điểm nhạy cảm là cảm giác đêm hômấy lại ập về khiến Trinh hoảng sợ đẩy mạnh anh ra rồi khóc nức nở.Trinh biết là lỗi ở mình vậy mà anh không trách không mắng mỏ, lại vỗ

về an ủi để Trinh ngủ trong vòng tay anh.Chiếc xe đạp phanh nhẹ trươc cửa quán cafe quen thuộc, Trinh xuốngxe giục Phong: - Anh đi học luôn đi không muộn! Trưa anh học ở thư viện nên ở nhà ekhông chuẩn bị thức ăn đâu, anh chịu khó ăn cơm bụi nhé! 4h chiều đónem, 

Phong gật đầu chào Trinh rồi vội vã đạp xe về trường để kịp giờ vàolớp. Tan giờ học Phong không vào thư viện mà phóng thẳng xe về nhà,

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 76/140

Chương 15 Trang 76

hôm nay là sinh nhật Trinh nên Phong muốn dành cho người yêu mìnhmột điều bất ngờ nho nhỏ. Phong hỳ hục dọn lại nhà cửa, thay giấy dántường khu vực Trinh nằm bằng cách hình thù ngộ nghĩnh đáng yêu. Sauđấy Phong ra chợ chọn mua vài món hải sản chuẩn bị cho bữa cơmchiều đặc biệt. Xong xuôi đâu đấy Phong mới tạm hài lòng phóng xe điđón Trinh với bông hồng nhỏ trong giỏ xe. Khỏi phải nói Trinh đã bấtngờ như nào, nụ cười nở hết cỡ thể hiện sự ngạc nhiên, đôi gò má ửnghồng vì xấu hổ khi các chị trong cửa hàng nói vọng ra trêu. Trinh chẳng biết nói gì khi nhận lời chúc của người yêu ngòai việc ôm lấy anh thậtchặt lúc ngồi sau lưng anh trên đường về. Niềm vui kèm với sự ngạcnhiên thích thú của cô gái đang yêu nhân lên gấp bội khi phong mở cửacăn phòng được trang trí đẹp đẽ, bữa cơm chiều với các món ăn vùng

 biển khiến nước mắt Trinh chực trào ra vì hạnh phúc. Phong gắp cho côtừng miếng mực cháy xém bởi trình độ nấu ăn “bán chuyên nghiệp”,húp bát canh ngao mặn chát mà Trinh thấy ngọt lừ. Trinh ăn không sótmón nào dù rằng Phong mua phải hàng ươn để tủ lạnh, nấu không biếtcách khử mùi tanh.

Ăn xong bữa cơm đáng nhớ ấy! đôi tình nhân trẻ rong ruổi đạp xe lên bờ hồ nơi có tháp rùa nghiêng mình soi bóng bên ánh đèn điện xanh đỏ.Một tay Phong dắt xe trên vỉa hè cổ kính tay còn lại ôm lấy bờ eo thonthả của Trinh kéo sát vào người như muốn truyền hơi ấm. Nép sát thânthể kiều diễm bên người yêu Trinh kéo chiếc khen lăn của mình cuốnchung với Phong khúc khích cười: - Cái này là trói anh đấy! Sợ không Phong trìu mến nhìn lại Trinh giọng trầm ấm: - Em mới là người phải sợ anh chứ, trói chặt này e chạy sao khỏi anh Trinh dẩu đôi môi bóng bẩy bởi son dưỡng chỉ bàn tay đeo găng vàomặt người yêu: - Em chỉ có anh thì còn biết chạy đi đâu hả anh Dở Nguời! Không đáp lời mà Phong cúi sát xuống môi Trinh hôn nhẹ một nụ hônấm áp: 

- Em sẽ không chỉ có mình anh đâu! Chúng mình sẽ có gia đình sẽ cónhững đứa trẻ em ạ! Đừng sợ em nhé! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 77/140

Chương 15 Trang 77

Nép sát vào Phong hơn Trinh e lệ gật đầu “vâng ạ”. Trinh thấy mìnhhôm nay thật là hạnh phúc, dù không có món quà cụ thể nào được tặngnhưng Trinh cảm giác như chẳng có gì hơn được giây phút này. TiếngPhong gọi khẽ đánh thức Trinh khỏi dòng suy tư: 

- Về thôi em! Muộn rồi! Và hai cái bóng lại ôm chặt lấy nhau trên chiếc xe đạp hướng về nhàtrên những con phố vắng người.

Cánh cửa phòng trọ đóng lại cũng là lúc Phong âu yếm nhìn Trinh, đôimắt anh nồng nàn và chan chứa, bàn tay anh run run nâng chiếc cằm lênkhe khẽ thốt “Em đẹp quá! Anh yêu em”, Trinh đóng dần cửa sổ tâmhồn sâu thẳm ướt át của mình lại để hé bờ môi xinh xắn đón chiếc lưỡiấm áp ngọt ngào của người con trai mình yêu vào miệng. Cơ thể Trinhcứ nóng lên bởi những nụ hôn và đôi bàn tay Phong vuốt ve.

Anh bế bổng Trinh đặt vào giường, chiếc lưỡi nóng rẫy của anh láchkhỏi bờ môi xinh xắn tìm đến cái cổ trắng ngần, người Trinh nổi gai ốctheo từng nhịp quét vào vành tai, vào gáy kèm những cái vuốt ve dịudàng trên cái eo tròn lẳn. Hơi thở gấp gáp Trinh kéo mạnh anh xuốnggiường đôi bàn tay vòng ra sau lưng ghì chặt anh như sợ anh biến mất.

Trinh cứ tê dại theo cảm xúc của bản thân được khơi dậy bởi cái lữoiram ráp, bàn tay nóng bỏng. Nhưng khi cái miệng anh tham lam chuisâu vào ngực áo tìm đến hai trái bửoi căng tròn mát rượi, từng ngón tayanh tách cúc quần jean thọc sâu xuống dứoi thì mọi cảm giác của Trinh biến mất. Cái đêm định mệnh lại hiện ra trong tâm trí, Trinh nhớ đến cáimiệng hôi hám với hơi thở hồng hộc cắn xé lên bẩu ngực, nhớ bàn taythô kệch cũng thọc sâu vào xé nát chiếc quần thun. Trinh co rúm người,nấc lên, bàn tay không dám ôm lấy cơ thể đang gục trên người Trinhkhám phá, nước mắt trảo ra khỏi bờ mi cong cong từ lúc nào.

Phong sực tỉnh thu lại cái lưỡi tham lam đang mải miết mài lên bầungực nảy nở, rút bàn tay đang cố thọc sâu vào thượng nguồn của đôicặp giò thẳng tắp nhưng lại đang cố khép thật chặt lại. Anh nhìn vàonhững giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má người yêu mà thảng thốt: - Anh xin lỗi! Anh không cố y’! Tại anh không kiềm chế được Trinh không câm lặng nữa mà òa khóc khiến Phong càng bối rối chỉ biếtôm chặt lấy Trinh vỗ về: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 78/140

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 79/140

Chương 15 Trang 79

khứ hiện về không bằng gương mặt đỏ gay đầy sung sướng của ngườiyêu mình. Sức nặng cơ thể anh dồn xuống Trinh theo từng nhịp nhanhdần, phía dưới bỏng rát vì đau chẳng làm Trinh thay đổi cảm xúc trêngương mặt. Ngay cả khi Trinh muốn gào thét đấm đá giãy dụa thậtmạnh nhằm thoát khỏi từng giọt đam mê đang rơi rớt trên ngực trên bụng với mùi tanh nồng xộc vào mũi, Trinh vẫn ôm chặt anh vào ngườithủ thỉ: - Em thích lắm! Em yêu anh! Rồi Phong cũng chỉ ôm Trinh được một vài phút trước khi nằm lăn sang bên cạnh ngủ ngon lành với gương mặt hằn nguyên cảm giác thỏa mãnvà sung sướng. Lúc này Trinh mới để những giọt nước mắt trào ra khắp

gương mặt diễm lệ của mình... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 80/140

 

CHƯƠNG 16

 Múc xô nước dội vào nhà vệ sinh chung của khu trọ ẩm thấp đầy rêu bám, Trinh khó nhọc bước về phòng thầm than thở “Sao sáng nào cũngđau bụng rồi đi vệ sinh thế nhỉ? Trước giờ có thế này đâu”. Phong vẫncuộn người như con mèo mướp trên giường Trinh nơi góc phòng, ởphần đối diện là cái giường Phong đã lâu rồi chẳng buồn nằm đến có lẽnó chỉ để tượng trưng cho ai đó nhìn vào không mất thiện cảm vớiPhong và Trinh. Kệ cho người yêu ngủ thêm vì cả đêm qua hò hét bóngđá bên nhà hàng xóm, Trinh với chậu quần áo cao nghễu ngệu mang rangòai bể nước. Nhúng quần áo qua nước Trinh với gói xà phòng giặtdốc vào đánh tan để từng bong bóng trắng xóa nổi lên ngày một dàyhơn trong cái thau nhựa đỏ. Mùi xà phòng bốc lên làm Trinh thấy lợmgiọng nôn nao khó tả, cảm giác này còn mạnh hơn cả mấy hôm trướckhiến Trinh vô cùng khó chịu. Cố gắng nín thở vò quần áo nhưng chỉđược 10’ là Trinh không chịu nổi, cảm giác nôn nao cứ ngày một tăng

cuối cùng thì Trinh phải bỏ ngay chậu giặt lau vào nhà vệ sinh nôn thốcnôn tháo. Bủôi sáng chưa ăn gì nên chỉ có ít men tiêu hóa kèm nước bọttuôn ra khỏi miệng để lại vài vệt dớt dãi kéo từ bờ môi xám ngoét trêngương mặt trắng bệch xuống sàn nhà vệ sinh, kèm với nó là những âmthanh “ọe, ọ. ọe” vọng ra liên tục.

Kinh nghiệm chẳng có và chưa từng trải qua cái cảm giác thế này baogiờ khiến Trinh lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cảngười cứ lâng lâng như kẻ say rượu Trinh lảo đảo bước về phòng, lao

vào giường nơi Phong nằm ngủ ngon lành Trinh cố gắng dùng cái sứcđang lả đi của mình lay anh dậy: - Dậy! Dậy anh ơi! Em bị làm sao ấy khó chịu lắm! Dãy nảy lên vài cái vì khó chịu khi bị đánh thức giữa chừng Phong cằnnhằn: - Có chuyện gì? Để trưa nói cũng được anh đang buồn ngủ lắm

 Rồi quay mặt vào trong tường cuộn cái vỏ chăn chặt vào người hơn.

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 81/140

Chương 16 Trang 81

Trong người vẫn nôn nao khó chịu nên Trinh cố lay Phong thêm lần nữadù biết Phong có thể sẽ gắt gỏng như bao lần bị quấy rầy hay Trinh làmgì không vừa y’ thời gian gần đây. - Em lo lắm! A dậy đi

 Lần này thì Phong chẳng gắt gỏng mà ném mạnh cái vỏ chăn như cáigiẻ xuống góc giường quát lên bực tức: - Thế có chuyện gì! Đã bảo để yên người ta ngủ cứ léo nhéo là sao! Trinh rúm ró người lắp bắp trả lời: - Em cũng không biết nữa, nhưng cơ thể e dạo này lạ lắm. Mà đã quá 2

tuần rồi chưa thấy đến ngày! Em sợ.... Phong thu bớt cái nhìn hằn học lại cất giọng lãnh đạm: - Thế đã bao giờ chậm thế này chưa? Trinh hơi phân vân rồi đáp lời: - Cũng có nhưng chưa bao giờ thấy khó chịu như thế này, cứ ngửi thấymùi gì khó chịu e lại buồn nôn. Phong xua tay: - Thế thì có gì mà phải lo, chắc em bị ốm thôi, anh khỏe mạnh khi sốtcòn nôn ẹo nữa là em, cứ nghĩ vớ va vớ vẩn. Nhưng Trinh không chịu thôi lo như Phong bảo được, bản năng mách bảo Trinh có gì đó thực sự không như bình thường trong người, vội níulấy tay người yêu đang chuẩn bị nằm xuống giường: - Hay anh đưa em đi khám đi! Xem có vấn đề gì không chứ cứ thế này echẳng yên tâm làm gì cả, bệnh thì cũng phải biết uống thuốc gì chứ. Lần này thì Phong cũng chả còn tí kiên nhẫn khi mà mắt díu lại cònngười yêu cứ léo nhéo bên tai, giọng Phong gào lên: - Bệnh thì ra nhà thuốc mô tả triệu trứng cho bác sĩ ấy! Rồi người ta chothuốc! Ai bệnh cũng đi viện như cô thì lấy đâu ra bệnh viện nữa. Bàng hoàng bởi sự vô tâm của người yêu Trinh bật khóc thút thít: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 82/140

Chương 16 Trang 82

 - Em không biết mới bảo anh đi cùng, ra nhà thuốc mỗi người bảo mộtkiểu biết uống gì, mà họ toàn phán cho mình mua thuốc chứ có bao giờcho về người không. Em biết hỏi ai khi em có mỗi anh Phong lặng thinh trước câu nói có phần quá đúng của Trinh, thần ngườimột lúc Phong với chiếc áo sơ mi mặc vào xẵng giọng: - Thôi được rồi! Đi thì đi! Nhớ là lần này thôi đấy lần sau em tự mà đi,có bé bỏng gì nữa đâu. Trinh cúi đầu lau vài giọt lệ nóng hổi đang lăn trên má: - Vâng ạ!

Nhưng Phong cũng chẳng đưa Trinh vào viện mà lựa một phòng khámgần nhà trông có vẻ sạch sẽ rộng rãi đưa Trinh vào: - Thôi vào đây khám sơ bộ trước! Vào viện đông lắm Trinh không đáp lời chỉ nín lặng bước theo Phong vào. Căn Phòngkhám tư khá gọn gàng, hàng ghế xanh xếp ngay ngắn trước 1 cái bảngghi rõ các bước thăm khám điều trị. Phía trong sau cái quầy kính có chịy tá ngồi ngay ngắn gọi với ra từ sau ô kính được khoét thành hình bánnguyệt: - Hai em khám gì! Phong quay sang gọi Trinh rồi đáp lời chị y tá: - Dại em muốn khám cho bạn em ạ! Chị y tá cất giọng nhẹ nhàng hỏi Trinh:

 - Thế em muốn khám gì? Trinh kéo ghế ngồi sát vào ô kính rụt rè: - Em cũng không biết khám gì? Nhưng dạo này e thấy nôn nao khó chịuvà sáng nào cũng thấy đau bụng đi ngoài mặc dù không ăn gì lạ! Chị y tá với lấy cuốn sổ y bạ vừa ghi vừa hỏi tiếp: - Thế chậm kinh bao lâu rồi 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 83/140

Chương 16 Trang 83

- Dạ được 2 tuần rồi ạ - Đã bao giờ chậm như thế chưa - Dạ có! Nhưng thỉnh thoảng lắm ạ! Ghi thêm họ tên Trinh vào cuốn sổ khám màu xanh, chị y tá phát phiếukhám xong thu tiền lệ phí và bảo Trinh: - Em vào phòng khám sản nhé! Bác sĩ trong đấy sẽ hướng dẫn làm tiếp,đi thẳng vào trong rồi rẽ trái là đến! Mùi thuốc sát trùng liên tục đập vào mũi Trinh dọc con đường đếnphòng khám sản làm cả người cứ nôn nao. Người Trinh cứ run run bởi

cảm giác lạnh lẽo toát ra từ bức tường trắng toát và những chiếc áo bluetrắng đi ngược chiều. Đưa tay bám vào Phong để thêm tinh thần khithấy cái biển mê-ca ghi rõ “Khám Sản” hiện ra trước mặt.

Phòng khám vắng vẻ nên Trinh được vào khám ngay để Phong ngồighế đợi ngay phía ngoài. Ông bác sĩ râu ria xồm xoàm mái tóc muối tiêuđang hí hóay ghi chép cái gì đó không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ trợnđôi mắt sau cặp kính lão giọng vô cảm: 

- Ngồi đi! Trinh ngồi xuống ghế trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi ông bác sĩ trướcmặt mình. Phải đến 5’ sau ông mới nẩng gương mặt xạm đen lên nhìnTrinh hất hàm: - Thế khám gì? Trinh cắn môi lặp lại những gì đã nói với chị y tá và đưa cuốn sổ khám

lên bàn. Ông bác sĩ chẳng hồi đáp câu nào mà giật 1 tờ giấy ở cái tập hồsơ trên bàn ghi vội vài dòng rồi đưa Trinh: - Cầm giấy này sang phòng bên cạnh siêu âm! Chờ kết quả rồi mang vềđây

Cầm tờ kết quả Trinh mang về, ông bác sĩ nhíu mày đưa ra xa khỏi tầmmắt một chút để nhìn rõ hơn mấy cái dòng chữ đen trắng lờ mờ in từ cáimáy siêu âm. Săm soi chán ông bác sĩ gập tờ giấy lại với cái dập ghimtrên bàn đính nó vào cuốn sổ khám của Trinh: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 84/140

Chương 16 Trang 84

- Lần cuối cùng có kinh là ngày nào! Cách đây bao lâu Nhẩm tính một hồi Trinh rụt rè đáp: - Dạ khoảng 6 hay 7 tuần gì đó cháu cũng không nhớ rõ ạ! Giọng làu bàu ông bác sĩ cúi xuống ghi cái gì đó vào cuốn sổ: - Có cái ngày dấy cũng không nhớ! Trao lại cuốn sổ khám cho Trinh với cái giọng lạnh tanh: - Xong rồi đấy! Có mang 6 tuần rồi! Tất cả mọi thứ ghi trong đấy hết Tai Trinh ù đi “Mình có con rồi sao! Mình sắp làm mẹ sao?”, hốt hoảng

Trinh lập cập hỏi lại: - Nghĩa là sao hả bác sĩ? Cháu có con ạ Ông bác sĩ tháo cái kính trợn mắt trắng dã nhìn Trinh nói như quát: - Chứ còn gì nữa! Mở sổ ra mà xem kết quả siêu âm! Thế giờ tĩnh bỏ haylà giữ nào! 

Nghe câu hỏi của ông bác sĩ mà Trinh thấy lợm cả giọng, lao vội ra khỏiphòng khám kéo tay Phong với cái giọng đã lạc hẳn đi: - Đi anh! Ra khỏi đây đi Mặc cho Phong nhìn Trinh với gương mặt khó hiểu kém ánh mắt khônghài lòng, Trinh vẫn lôi tuột anh khỏi cái hành lang lạnh lẽo ấy.

Phong gò lưng đạp xe đưa Trinh đến các phòng khám khác mong một

kết quả trái ngược mặc kệ cho mỗi lần Trinh bước ra khỏi phòng khámlà chạy như ma đuổi nước mắt dàn dụa. Các kết quả chẳng khác gì nhaungay cả câu hỏi lạnh lùng của người khám cũng thế luôn luôn là “Pháhay giữ”. Ôm cả đống sổ khám về lại căn phòng trọ Trinh nhẹ nhàngngồi xuống mép giường trong khi Phong thả mạnh thân hình uể oảixuống khiến cái dát giường rung lên bần bật làm Trinh phải ôm lấy bụng sợ cơn rung động nhỏ ấy ảnh hưởng đến sinh linh đanh hìnhthàng trong bụng. Trinh xoa nhẹ lên cái bụng phẳng phiu của mình

“Giờ mình không được lo lắng nữa, phải gạt bỏ hết đi, để con có thể yêntâm ngủ” tự bảo mình như thể rồ Trinh quay sang Phong đang thất thần

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 85/140

Chương 16 Trang 85

nằm nhìn lên trần nhà: - Giờ thế nào đây anh! Liệu mình có cưới được không hay là cứ sinh em bé đã! Em bối rối quá 

Phong nhỏm người dậy há hốc mồm nhìn Trinh: - Cưới làm sao được! Anh còn đang đi học mà bố mẹ anh chưa biết gì vềem giờ dẫn về bảo cưới có mà... Phong bỏ lửng câu nói nhưng cũng đủ để Trinh nhận ra cái có mà đấy làgì chắc hẳn nó phải là “Hâm, khùng, dở hơi, điên....”. Nhưng Trinh vẫncố không để sự tủi thân của mình lộ ra trên gương mặt trắng trẻo đangnhòa lệ:

 - Vậy em sẽ sinh con mà chưa cần cưới cũng được! Khi nào anh đi làmchúng mình tính tiếp được không anh! Phương án này của Trinh khiến Phong dãy nảy lên như đỉa phải vôi: - Em bị làm sao thế? Sinh thì lấy gì mà nuôi, anh đi học tiền còn phải xin bố mẹ, nuôi sao nổi. Còn bao nhiêu thứ phải lo nữa đâu phải cứ sinhxong để đấy là được.

 Trinh tê tái nhìn gương mặt lo lắng cho tương lai của bản thân chứkhông phải cho Trinh và đứa trẻ trong bụng cất giọng buồn rầu: - Vậy anh tính sao? Không cưới, không nuôi không lẽ mình đem cho conmình đi! Phong tiến đến sát bên Trinh vòng tay ôm lấy âu yếm: 

- Chúng mình vẫn còn cách lựa chọn khác mà em? Bỏ đi em ạ! Càngsớm càng đỡ đau! Tiếng phong nhẹ nhàng mà như từng luồng sét giật sát màng tai Trinh.Cô rùng mình dưa đôi mắt hốt hoảng nhìn lên Phong: - Bỏ! sao lại bỏ đấy là con của chúng mình! Chúng mình yêu nhau cơmà! 

Phong vẫn thủ thỉ vào vành tai Trinh: - Anh biết! Nhưng chúng mình chưa thể có con được! Em bỏ nó đi rồi

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 86/140

Chương 16 Trang 86

sau này cưới nhau mình sẽ có thật nhiều những đứa con khác em ạ! Giờanh phải học em cũng phải cố gắng kiếm việc tốt để ổn định mà. Nhưng Trinh không để những lời ngọt ngào ấy làm thay đổi quyết địnhcủa mình:

 - Em vẫn vừa đi làm vừa nuôi con được mà! Anh đừng sợ e sẽ dạy conchúng mình thật tốt a cứ yên tâm học cho giỏi đi. Em tin con sẽ rất đángyêu đấy! Nài nỉ thêm một hồi mà quyết định của Trinh chẳng có hy vọng gì laychuyển được Phong gào lên: - Thế em muốn như nào! Ăn vạ anh ah? Phải thế nào em mới chịu bỏ nó

đi! Trinh bàng hoàng nhìn Phong, nhìn gương mặt người yêu mình đangméo mó vì sợ hãi và tức giận. Phải rồi anh sợ Trinh uy hiếp anh bằngđứa con, đứa con của anh và Trinh, a tức giận vì Trinh không chịu bỏcon đi, dù chẳng phải của mình Trinh. Trinh òa khóc nức nở nói ngắtquãng: - Sa..o a..nh lại nói thế! Co..n có tội gì đâu! Con đang là phần cơ thể  đanh bám lấy em sống cơ mà? Nhưng Phong nào có nghĩ được như Trinh, Phong nào bị cái cái cơ thể ấy bám vào người đón nhận từng giọt sống đâu. Với Phong nó chỉ nhưcục thịt đang lớn dần bám víu vào cuộc sống của Phong. Rồi sẽ ra saonếu Trinh làm như lời nói, làm bố ở cái tuổi này thì đúng là không biếtchui vào đâu, không biết phải làm thế nào với sự trông ngóng của giađình nơi quê nhà. Tiếng trẻ con gào khóc suốt ngày bên hàng xóm đã

khiến phong phát sợ, cảnh ông bố trẻ nhà bên tất bật với tã lót ru con rồichăm con ốm như hiện dần ra trước mắt Phong. Nhìn Trinh với ánh mắtlạnh lùng Phong rành rọt: - Em phải bỏ nó đi! Càng sớm càng tốt! Sau này cưới nhau đàng hoàngthì em muốn sinh bao nhiêu cũng được. Anh chờ em quyết định Rồi mặc Trinh nước mắt ngắn dài Phong về lại chiếc giường đã lâu

không dùng đến của mình nằm dài than thở. Từ hôm ấy hai người như nước và lửa suốt ngày cãi cọ nhau. Rồi Phong

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 87/140

Chương 16 Trang 87

cũng chẳng thèm ăn cơm nhà mà đi biền biệt tối mới về có hôm nồngnặc mùi bia rượu khiến Trinh đang nghén sẵn lại phải bụm miệng chạyra khỏi phòng nôn ọe trong cái giọng mỉa mai đằng sau: - Sướng chưa! Đã bảo bỏ đi mà không nghe! Cô định hành cả tôi lẫn cô

đấy ah? Những ngày cchiến tranh lạnh như thế Trinh chỉ biết xoa lên cái bụngphẳng phiu như để lấy thêm niềm tin từ sinh linh bé nhỏ trong người.Chỉ cần 1 cơn sôi bụng nho nhỏ Trinh cũng tưởng tượng ra đôi bàn chân bé xíu quẫy đạp trong người. Trinh cố gắng lén lút tìm tài liệu về cáchchăm sóc con trẻ ra sao trong khi Phong lại tìm những kiến thức khác,những thứ Phong biết được đều nói vu vơ với cái giọng hờ hững hướng

về Trinh: - Để lâu lúc đấy nó có tim thai thì có nghĩa đã là một sinh linh rồi thì côgiết người đấy - Bỏ sớm đi còn không bị đau! Có đứa chết ngất đi vì đau đấy Hoặc đe dọa: - Cô mà để nó to ra làm xong có thể vô sinh đấy lúc đó thì đừng cómong sẽ có thêm đứa nào nữa nhé .................

Còn nhiều nữa mà Trinh ko thể nào nghe ra nổi hoặc có nghe nhưng nóđau đớn quá nên cô thành vô cảm. Chỉ đến khi Phong đập phá gào théttrước mặt Trinh và cầm lấy con dao lam chìa ra trướt đôi mắt sâu thămthẳm của Trinh ngã giá: - Bây giờ em chọn đi! Hoặc là bỏ nó đi hoặc là bỏ anh! Anh sẽ không cómặt mũi nào mà sống nổi khi em sinh nó ra đâu! Anh hứa với em đấy Trinh nước mắt lưng tròng lao vào Phong để mong cản anh lại nhưngPhong đã lùi hẳn vào góc phòng, lưỡi lam sắc nhọn đã đặt sẵn vào cáicổ tay gân guốc: - Em có 5s để trả lời anh! Rồi phong đếm khi số 5 bật ra khỏi bờ môi đang mím chặt cánh tayphong ấn nhẹ lưỡi lam xuống vẽ ra 1 đường máu nho nhỏ thì Trinh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 88/140

Chương 16 Trang 88

không thể nín thinh được thêm nữa. Trinh khụy người xuống nền nhàtóc tai rối bời cất giọng nức nở: - Được! em đồng y’ anh hãy dừng lại đi! Em đồng y’ rồi

Phong buông vội lưỡi dao xuống nhà lao đến ôm Trinh vào lòng an ủi: - Đừng sợ! chỉ lần này thôi! Anh hữa rồi mình sẽ cưới nhau mà Trinh không đáp lại dúi mặt sâu vào ngực Phong mà khóc, tiếng khócđầy ai oán, thương xót. Nhưng tiếng khóc của Trinh hình như khônghợp lắm với gương mặt của người đang ôm Trinh. Một gương mặt dãndần ra vì nhẹ nhõm, hơi thở như thoải mái hơn vì cất được nỗi lo lắngtrong lòng. Nó thể hiện niềm vui nho nhỏ khi đạt được mục đích của

 bản thân “Bỏ đi đứa con của chính mình”...Phong đạp nhanh lắm, mặc cho Trinh sợ hãi nhìn cảnh vật lao đi vùnvụt trước mặt mình. Phong sợ Trinh sẽ đổi y’, sợ phải trở về cái chuỗingày lo lắng bởi cái vật trong bụng Trinh. Thế nên vừa dựng xe trướcphòng khám là Phong kéo tuột vào bên trong, Phong muốn làm cơ sở tưcho nhanh chóng không phải xếp hàng ở bệnh viện vừa khó chịu vừamất thời gian. Mà với Phong bây giờ thời gian là vàng là kim cương,

mỗi giây trôi qua đều có thể khiến Trinh thay đổi suy nghĩ. Lúc đấy sợrằng Phong có đủ can đảm rạch tay mình thật chứ không phải dọa nhưhồi sáng cũng không khiến Trinh mềm lòng được.

Mắt cứ mờ dần, Trinh như người mộng du khi được Phong kéo chạyqua chạy lại các phòng xét nghiệm máu, nước tiểu rồi siêu âm. Chỉ đếnkhi từng dụng cụ kim loại tách cửa mình ra thì Trinh mới choàng tỉnh,Trinh dãy dụa gào thét khiến cô y tá phải bực mình dừng tay lại: 

- Có muốn làm nữa không! Sướng được thì phải chịu đau được! Sao lúcsướng không kêu đau đi! Trinh trả lời trong hơi thở ngắt quãng: - Kh..ông, chá..u không muốn làm nữa! Ch..áu sẽ nuôi con Cô y tá há hốc mồm nhìn Trinh một lúc rồi gắt lên: 

- Không muốn làm sao không nói luôn từ đầu! Mất thời gian quá! Ngườinhà đâu vào đưa bệnh nhân ra ngòai đi! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 89/140

Chương 16 Trang 89

Giọng Phong có phần hấp tấp: - Xong rồi hả bác sĩ! Nhanh vậy ah! Cô y tá xẵng giọng: - Xong cái gì mà xong! Vào cho người nhà về đi! Không muốn làm thìvào đây làm cái gì? Phong ú ớ một lúc nhìn sang Trinh nằm trên cái giường inox giữaphòng đang cố lắc cái đầu ra hiệu muốn ngừng. Như chợt hiểu ra Phonglại ngay gần bên Trinh gào lên: - Em làm sao thế! Vào đây thì làm cho nhanh còn về! Em muốn dồn a

vào chỗ chết mới được hả! Bác sĩ ơi cứ làm cho cháu đi ạ! Bạn cháu đồng y’ rồi Sau đó quay sang Trinh thì thầm: - Em chịu khó tí đi! Một lát là xong thôi! Hay em muốn anh chết tại đây Cái giọng an ủi thì ít đe dọa thì nhiều làm Trinh chẳng buồn phảnkháng nữa, Trinh để mặc cho từng cái dụng cụ lạnh lẽo xé tọac phần cơ

thể phía dưới. Đau, rát, quằn quại mà không dám co chân lại. Có cái gìnhư đầu chiếc máy hút bụi đưa vào, ruột gan Trinh như bị ai đấy lôimạnh ra ngoài theo từng đợt hút. Trinh muốn ngất đi mà cơn đau cứ bắtTrinh phải cắn chặt môi câm nín. Cô y tá nhìn Trinh méo mó trào lệ liềncất giọng an ủi - Sắp xong rồi! Tuần nữa là bay nhảy được ngay mà! Cố gắng! Trinh lẩm nhầm trong đầu “Phải sắp xong rồi!” Trinh ước cuộc sống của

mình cũng xong luôn như lời co y tá... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 90/140

 

CHƯƠNG 17 

 Mệt mỏi vì phải đi bộ dưới trời nắng một đoạn khá dài từ bến xe buytvề nhà trọ, Trinh lục cái túi sờn cũ lấy chiếc chìa khóa tra vào ổ khóahoen gỉ gắn giữa bức tường vôi vữa và cánh cửa gỗ. Mùi của thức ănthừa, quần áo bẩn xộc thẳng vào mũi làm Trinh hơi nhăn mặt lại, vẫn làcái cảnh nhà cửa bề bộn bát đĩa vứt tứ tung làm Trinh ngao ngán cởitrước áo sơ mi mặc để che nắng lên móc rồi thả mạnh người xuống chiếcgiường còn nguyên chăn màn chưa gấp. Dạo này Trinh chẳng đượcPhong đưa đón lấy một lần đi làm lúc nào cũng gắt gỏng “Có vé xe buytrồi sao không tự mà đi”, mà còn biền biệt tối ngày, hỏi lúc nào cũng bảo bận học làm Trinh chẳng biết thế nào mà lần.

Nằm được một lúc thấy cũng muộn mà hàng xóm bên nhà đi làm đã vềcả nên Trinh cố gắng nhỏm người dậy thu dọn căn phòng bừa bộn ngậpngụa bát đũa vỏ thuốc lá và các lá bài tứ tung trong phòng, hệ quả củamột buổi “học nhóm” của Phong để lại mà lịch “học” đợt này có vẻ dày

hơn khi mà ngày nào đi về Trinh cũng phải làm lao công. Trinh thấymệt mỏi thật sự, 3 năm ở với nhau nhưng chưa thời gian nào Trinh cócảm giác chán chường như thế này. Cả ngày đi làm mệt mỏi, tối về dọndẹp cơm nước hầu hạ người yêu mà không được một câu an ủi nào. Đãnửa năm nay Trinh không nhận được bất kỳ món quà bó hoa nào dùcho các ngày lễ qua đi không phải ít. Đi làm va vấp đủ các hạng ngườivào quán trêu gẹo rồi sàm sỡ chưa kể bị đồng nghiệp đố kỵ vì khách vàoai cũng muốn hỏi thăm tán chuyện với Trinh và cả cái ông quản lí có

phần hơi thiên vị Trinh, nhưng nào Trinh có muốn thế đâu vì cái bọn họcần cũng chỉ là ngắm nhìn cái cơ thể con gái nõn nà, khoét ánh mắt vàosâu cái cổ áo hay đôi khi vô tình chạm tay vào cặp mông mây mẩy củacô. Ức chế lắm mà không thể phản kháng được, làm thế khách hàng họlàm ầm nên rồi chả mấy chốc lại ra đường lang thang tìm việc trong khiphải khó khăn lắm mới trụ được ở đây hơn nữa Trinh chẳng có bất kỳgiấy tờ gì ngòai cái chứng minh thư mang theo từ khi rời khỏi nhà.Trinh nhớ những ngày trước kia Phong luôn lắng nghe những nỗi ấmức của cô mà phân tích động viên Trinh cố gắng vậy mà bây giờ thì cứđề cập đến là Phong gạt phắt đi bằng cái giọng ngán ngẩm “Biết rồi! Có

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 91/140

Chương 17 Trang 91

mỗi chuyện đấy mà em nhai mãi thế” rồi lại đè nghiến Trinh xuống cáigiường ọp ẹp mà hành động theo bản năng chẳng màng đến những nụhôn ngọt ngào hay những vòng tay vuốt ve kèm lời thì thào khơi gợiham muốn nơi Trinh. Càng nghĩ mà Trinh càng muốn trào dòng lệ tủithân từ đôi mắt buồn sâu thẳm.

Nhìn căn phòng đã tạm ngăn nắp Trinh lấy mấy chiếc quần bò và áophông vứt lăn lóc khắp giường cho vào chậu để mang đi giặt khôngmấy hôm nữa không có gì mặc Phong lại gào lên “Làm cái gì mà có mấycái quần không giặt! Em để anh mặc quần đùi đi học ah”. Cẩn thận lụclại các túi xem có gì Phong quên không lấy ra, Trinh lượm lặt được vàimẩu giấy nhàu nhò trong túi. Hơi tò mò và cũng muốn vuốt nó phẳngphiu hơn nên Trinh mở từng cái ra. Trong đám giấy tờ nhàu nhĩ là

phiếu cầm đồ chiếc máy tính mà Phong bảo đi sửa, là những con số ghivội vàng kèm theo chữ kí của ai đó, nó khá giống mô tả về các tờ phiếughi lô đề mà Trinh hay nghe mấy đồng nghiệp nói. Trinh thần người bởinhững thông tin mà các mánh giấy vô tri giác cung cấp, hóa ra Phong đãnghiện lô đề từ khi nào mà cô không hay, nó giải thích cho những lầncần tiền đột xuất vào lúc 6h tối của Phong, những lần chiếc máy tính đisửa một cách khó hiểu dù trước đấy vẫn còn đang chạy tốt hay cả chiếcxe máy mà Phong mới đem từ nhà lên cũng đôi khi “cho bạn muợn”mấy ngày hoặc 1 tuần. Mệt mỏi, chán chường lại thêm cái cảm giác thất vọng vì bị người yêunói dối làm Trinh chẳng muốn động chân động tay vào bất cứ việc gìnữa. Ngồi thu lu trong phòng đóng cửa Trinh chờ bằng được Phong vềđể nói chuyện nhưng càng chờ càng biệt tăm, đã 8h tối rồi mà chẳngthấy Phong đâu. Ruột gan bắt đầu sôi réo khiến Trinh bắt đầu mất dầnkiên nhẫn, đang định nấu tạm gói mì ăn thì có tiếng của bác hàng xóm:

 - Cái Trinh đâu rồi sang nghe điện thoại nhé! “Dạ” một tiếng Trinh cầm mấy đồng tiền lẻ bước sang nhà hàng xóm,chẳng cần nhấc máy hỏi Trinh cũng đóan ra đấy là Phong và quả đúngnhư vậy giọng Phong có vẻ khẩn trương và lo lắng: - Em về rồi ah! Em còn tiền đấy không 

Trinh không buồn đáp lời mà hơi khó chịu hỏi lại: - Anh đang ở đâu đấy! Anh về ngay đi em có chuyện muốn nói? 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 92/140

Chương 17 Trang 92

 Phong vẫn cái giọng như đang bị ai đấy uy hiếp: - Anh không thể về được! Em còn tiền đấy không? Thấy Phong cuống cuồng hỏi gấp Trinh cũng đành dằn lòng xuống mà

trả lời: - Có nhưng mà tiền này để mai nộp học tiếng anh? Hôm trước e đã nóivới anh rồi còn gì Có tiếng thở hắt ra bên kia đầu dây rồi giọng Phong giục giã: - Em mang ngay ra địa chỉ... này cho anh nhé! Nhanh không anh khôngvề được đâu, rồi mình nói chuyện sau!

 Trinh chưa kịp hỏi thêm gì đầu bên kia đã cúp máy để lại những tiết túttút vô nghĩa. Lo lắng có điều gì xảy ra với Phong, Trinh dằn cơn giậndỗi mượn xe chị hàng xóm đạp ra cái địa chỉ Phong cung cấp qua điệnthoại không quên mở cái tủ vải vét hết số tiền định mai đóng học tiếnganh nhằm nâng cao kiến thức để sau này kiếm được công việc ổn địnhhơn. Cái địa chỉ Phong đưa hóa ra lại là một cái cửa hiệu cầm đồ, cònđang ngơ ngác không biết có đúng địa điểm chưa thì Phong đã chạy vội

ra đón Trinh: - Sao lâu thế! Em có mang đây không! Trinh vừa mới móc ra khỏi ví chưa kịp nói số tiền Phong đã giật lấychạy vào trong tiệm. Ngó theo thấy Phong khúm núm bên một ngườiđàn ông(chắc là chủ tiệm), tướng tá dữ dằn, mái tóc cắt cua sát da đầucàng tô điểm thêm cho cái vẻ ngoài hung tợn, sợi dây chuyền vàng tonhư xích lủng lẳng trước cái cổ ngấn mỡ, bàn tay với những ngón múp

míp giật lấy mớ tiền Phong vừa cầm vào cất giọng đe dọa: - Có đủ không đấy! Không đủ tiền trả lãi là tao cho đồ đạc của mày bayhết và báo trường báo bố mẹ mày lên giải quyết đấy! Phong bám vào cánh tay đầy vết xăm trổ của ông chủ tiệm khúm núm: - Dạ ! Dạ đủ mà anh, cái này thừa đấy ạ! Anh cho em xin cái thẻ sinhviên mai đi thi a nhé!

 Quẹt ngón tay vào chiếc lưỡi vừa thò ra khỏi bờ môi thâm sì và những

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 93/140

Chương 17 Trang 93

cái răng ố vàng, người đàn ông đếm qua chỗ tiền trên tay rồi quay đáplời Phong: - Đủ rồi đấy! Lần sau đừng để tao phải cho người đi tìm mày như thế!Rõ chưa! Không lấy đồ ra thì phải biết đường đến mà trả lãi cho tao chứ!

Hôm nay tao tạm thời cho mày cầm lại thẻ sinh viên, lần sau tao vào tậntrường đấy. Phong cầm vội chiếc thẻ sinh viên được vứt xoạch ra bàn như một khúcxương thừa trong cái giọng xu nịnh: - Cảm ơn anh ạ! May hôm nay anh linh động cho em! Mấy hôm nữa tiềnnhà gửi lên em sẽ ra thanh toán lấy đồ về. 

Người đàn ông không buồn đáp lời Phong mà hướng ánh mắt như cúvọ về gốc cây bàng nơi Trinh đang đứng với vẻ mặt thất vọng chánchường nhìn Phong. Đôi mắt của lão ấy chợt sáng rực lên như lửa rọivào thân hình Trinh, nó lướt qua gương mặt thanh tú với gò má cao vútrồi gắn chặt lên bộ ngực nảy nở đang phập phồng theo từng nhịp thởcủa Trinh. Có cảm giác như lão đang bóc trần Trinh dưới cái ánh mắtnhư con hổ đói thấy mồi. Đã quen với những ánh mắt kiểu thế nhưngTrinh vẫn cảm thấy sợ hãi trước tia nhìn của lão, Trinh vội vàng dắt xe

quay ra đường, vậy mà cô vẫn thấy gáy mình nóng ran và cặp môngnảy nở bỏng rát. Có tiếng lão cười hềnh hệch với Phong: - Bồ mày đấy hả! Ngon mắt gớm!

Cánh cửa phòng trọ đóng lại cũng là lúc Trinh chẳng thể nín nặng thêmđược nữa, Trinh chì chiết Phong, nói hết những cái cảm giác thất vọngkhi bị lừa dối khi Phong sa vào cờ bạc như thế. Trinh chỉ muốn gào thật

to lên cho thỏa cơn giận dữ của mình nhưng Phong chẳng để Trinh gào bởi Phong gào còn to hơn Trinh: - Làm sao! Chơi bời một tí đã kêu ầm lên! Khối thằng nó còn đánh bóngnợ cả trăm triệu ra đấy, anh chỉ mới có tí lô giải sầu chứ có cái gì đâu! Trinh phẫn uất vặc lại: - Anh giải sầu kiểu đấy mà được ahh? Giờ xe đâu, máy tính đâu? Nằm

hết ngòai tiệm rồi chứ gì? Cà tiền đóng học của em anh cũng lấy giải sầuluôn rồi đấy! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 94/140

Chương 17 Trang 94

Phong sửng cồ với Trinh: - Có mấy đồng bạc mà cô to tát thể hả? Mai tôi trả, tôi lô đề cũng muốnkiếm chút tiền để nuôi cô đấy! Biết điều thì ngậm cái miệng lại đi khônghàng xóm người ta cười cho!

 Trinh bàng hoàng tê tái, “hóa ra là vì mình sao, tại mình hết sao, mìnhcũng đi làm cơ mà có ăn bám đâu”. Chẳng cãi Phong được câu nàoTrinh gục mặt xuống nức nở: - Phải! Là tại em, vậy sao anh còn bảo sẽ che chở bảo vệ em ngày anhđón em lên là gì? Sao anh không đuổi e đi luôn từ ngày đấy để phải váccái của nợ này vào thân anh? 

Tự cảm thấy mình quá đáng Phong ngồi thụp xuống bên Trinh ôm vàolòng an ủi: - Anh xin lỗi! Tại anh hơi quá lời! Anh chỉ ham vui thôi! Đợi lấy được xevà máy tính ra anh sẽ không chơi nữa! Em đừng buồn nữa! Trinh dụi mái tóc óng ả vào ngực người yêu thổn thức: - Anh đừng chơi nữa nhé! Em không cần tiền từ những cái đỏ đen ấy,

chúng mình cứ sống tạm bằng tiền mẹ anh gửi lên và lương em cũng đủrồi mà. Phong ậm ừ trong miệng rồi bế Trinh lên giường, đôi bàn tay bắt đầuchạy dọc cơ thể mặc Trinh phản đối: - Đừng mà anh! Hôm nay em mệt! Em không muốn! Nhưng PHong chẳng để y’ đến lời Trinh vẫn đè thân hình mơn mởn

của Trinh xuống rồi ngụp lặn trong tiếng rên rỉ khóai trá.......... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 95/140

 

CHƯƠNG 18

 Gục mặt xuống chiếc bàn gỗ xỉn màu đầy những vết mực nham nhở,Phong chẳng buồn ra khỏi lớp dù đang là giờ giải lao. Bạn bè mấy đứa bàn trên hào hứng bàn tán về việc đi thực tập năm tới và kế hoạchchuẩn bị ra trường thế nào, nghe mà não hết cả lòng. Phong sợ ngày tốtnghiệp lắm, lúc đấy sẽ phải thực hiện cái lời hứa cưới Trinh năm nàoPhong đã thốt. Phong không thể cưới vợ được, đời nào bố mẹ Phongchấp nhận Trinh không học hành, không bố rồi bị mẹ đuổi khỏi nhà nhưvậy. Cưới rồi sẽ ra sao chắc phải đưa cả vợ cả con về quê rồi xin việcdưới đấy luôn mà Phong muốn bám trụ lại cái đất Hà Nội này muốnmỗi lần về quê được vênh cái mặt lên như bao thằng khác vì làm việc ởThủ Đô. Luẩn quẩn đến vỡ cả đầu với mớ suy nghĩ rối như bong bongấy khiến Phong chẳng buồn để y’ chuông báo hiệu vào lớp đã reo, mãicho đến khi lớp trưởng thông báo thầy giáo hôm nay có việc bận cả lớpđược nghỉ sớm thì Phong mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn đám bạn

lục tục ra về.Lững thững dắt chiếc cub ra khỏi nhà gửi xe Phong chẳng muốn về nhà,cái nhà trọ giờ thành nơi Phong ghét bỏ hơn bất kỳ môn học nào. Về lạinghe mấy câu than thở kêu ca của Trinh về công việc, rồi chì chiết cái tậtchơi lô đề quần áo bừa bãi, không giúp Trinh một tay. Nhiều lúc Phongcũng muốn nói chuyện với Trinh mà cảm thấy khó thế, ngày trước còndễ chứ bây giờ Phong thật sự chẳng biết nói gì với Trinh, mấy câu trềuđùa tếu táo giữa đám sinh viên với nhau nói ra cũng ngơ ngác chả hiểu

gì, rồi học hành thi cử lúc nào cũng chỉ phán 1 câu “Anh cố lên!” là hết.Đám bạn bè cứ khen Phong có người yêu xinh nhưng chúng nó nào biếtlà những lúc Trinh xinh đẹp chỉnh tề là những lúc Trinh đi làm hoặc đichơi còn đa phần là quanh đi quẩn lại vài bộ quần áo ở nhà cũ kĩ ngaycả đồ lót Phong chỉ nhìn thoáng qua cũng biết hôm nay mặc bộ nào màcái đa phần đấy lại là đa phần của riêng Phong bởi 2 người sống cùngnhà với nhau. Tự dưng nhìn người yêu mấy đứa bạn khi nào gặp cũngtóc tai gọn gàng, quần bó áo chít nhìn bắt mắt nói năng thì hiểu biết hợpgu Phong thấy thèm thuồng khủng khiếp. Đang mên man với dòng suynghĩ chợt co tíếng gọi từ hàng trà đá gần cổng trường “Ê! Phong ra làm

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 96/140

Chương 18 Trang 96

cốc nước rồi hãy về”, đưa ánh mắt về phía giọng nói Phong nhận rangay thằng bạn cùng lớp đang ngồi trên viên gạch vẫy vẫy mình. Đằng nào cũng chả muốn về nhà nên Phong không ngần ngừ dắt thẳngxe vào cái quán cóc ấy ngồi kế bên thằng bạn. Cốc trà đá vừa mới đưa

lên miệng thì thằng Tuấn đã hất hàm hỏi: - Thế nào? Dự định thực tập ở đâu chưa? Tốt nghiệp xong mày ở trênnày hay về quê? Mà chắc cưới luôn em Trinh chứ hả? Em đấy ngon mắtthế không cưới nhanh thằng khác nó hớt mất đấy! Cốc trà đá mát lạnh mà Phong khó lắm mới nuốt trôi được một hợm: - Tao à? Chưa biết thực tập ở đâu, tao muốn ở đây nhưng xin việc khó

quá, ông bà già dưới nhà chưa chắc đã lo đủ tiền để chạy việc, chưa kể nhà cửa không có. Còn cưới xin thì chắc chịu, chưa phải lúc giờ. Ai lấyđược thì lấy chứ tao bó tay Thằng bạn trố mắt nhìn Phong lạ lẫm: - Thế mày định buông hàng ah! Phũ thế em đấy tận tụy với mày mấynăm thế cơ mà? 

Phải đúng là Phong muốn buông thật, nhưng buông ra thì Trinh đi đâuvề đâu khi một thân một mình trên này, giá mà Trinh yêu ai đấy rồi bỏPhong đi thì mừng biết mấy vừa không mang tiếng phũ phàng nhưthằng bạn nói mà cũng yên tâm về cuộc sống sau này của Trinh khônglo vướng bận gì cả: - Tao chẳng biết nhưng thôi kệ đi, tạm thời cứ thế này đã. Vậy mày thìthế nào thực tập với công việc định ra làm sao mà hỏi tao ghê vậy? Nốc ừng ực một hơi cốc nhân trần trên tay Tuấn liếm mép khề khà: - Tao thì xin thực tập ở chỗ bố con vợ rồi, tiền nong chạy chọt vào đấychắc là ông bà già tao lo được. Ra trường là tao cưới luôn, ông bà ấy cómỗi đứa con gái tuy hơi xấu tí nhưng nhà cao cửa rộng, tao chả phải lonhà cửa nữa cứ thế mà làm việc thôi. Nhìn thằng bạn với ánh mắt ghen tị Phong thấy nó chẳng hơn mình cái

gì mà kiếm được cô người yêu như kiếm được kho báu, cứ như nó lạihay chả cần vợ xinh vợ đẹp miễn sau đạt được cái mục đích bám trụ ở

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 97/140

Chương 18 Trang 97

cái đất này mà đường hoàng kiếm tiền vênh mặt với thiên hạ là chuẩnlắm rồi. Chưa kể người yêu nó cũng học hành đến nơi đến chốn lo gìkhông kiếm được việc ra hồn để hai vợ chồng thoải mái tiêu. Càng nghĩ Phong lại càng so đo với bản thân, người yêu mình đến cái bằng cấp 3cũng không có khéo lấy về thì mình mình nuôi cả vợ lẫn con sức đâu màchịu nổi cơ chứ. Tiếng thằng bạn lại cắt đứt dòng suy nghĩ của Phonglần nữa: - Thôi tao té đây! Về còn thả ít điểm lô kiếm tiền đi thầy đợt này! Dạonày đang đỏ phải cố gắng cày kiếm ít không đến vận đen lại đi cả đống.Mà thấy bảo thằng Long lớp bên cày lô 1 tuần mà mua được con Spacyđấy! Đúng là vào vận có khác. 

Thằng bạn phóng xuống đường hòa với dòng người hối hả khi mà giờtan tầm sắp đến, Phong liếc nhìn đồng hồ đã thấy gần 5h bèn vội vãuống nốt cốc trà đá của mình rồi phóng vội đi trực chỉ tiệm cầm đồ.“Dạo này đen quá đánh quả nào đứt quả đấy! Hôm nay phải thả mạnhhơn mới được” miệng Phong lẩm bẩm trong khi tay lái đang hướngchiếc xe về tiệm cầm đồ quen thuộc. Vừa dừng ở cửa Phong đã thấy lãochủ tiệm đang ngồi chơi game trên con máy tính của Phong đang đặt ởđấy thi thoảng lại phá lên cười hô hố làm hai cái má đầy thịt rung lên

 bần bật. Nhìn thấy Phong lão đã cất giọng nửa săn đón nửa mỉa mai: - Phong đấy hả! Hôm nay đặt xe hay thả lô nào! Cứ thả tẹt ga đi anh vẫnghi sổ cho cuối tháng có trả anh cũng được. Đã quen với cái giọng săn đón của lão gần đây nên Phong không ngạcnhiên lắm mà cũng chẳng buồn thắc mắc như mọi hôm là tại sao dạonày mình lại được cho nợ nhiều thế, có hôm thả gần trăm điểm mà lãochẳng buồn hỏi han tiền nong đâu chỉ ghi sổ bắt kí nhận là xong. Kéochiếc ghế nhựa ngồi xuống và với tập kết quả nhàu nát cáu bẩn trên bànPhong lật vội vài trang để cố tự đưa ra một quy luật nào đấy thả lô.Hôm nay nhât định phải thả thật đậm để vừa kéo con máy tính về vừacó tiền đi thầy kiếm điểm tốt một chút đặng ra trường có cái bằng khá.Ngồi mãi rồi Phong cũng chọn được 1 con ưng y’ rồi lẩm nhẩm tínhtóan “Hiện tại đang nợ lão 4triệu cộng với con máy tính đặt 4 triệu nữamuốn kéo đủ về và có dư ra ít tiền thì phải đánh 150 điểm”, một con số không phải nhỏ với thằng chỉ quen chơi vài chục điểm một lần nhưPhong nhưng rồi nghĩ đến thằng bạn trúng liên tục và cả cái thằng lớp bên cày được con xe máy trong chỉ có 1 tuần làm Phong tự tin hơn. Đưa

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 98/140

Chương 18 Trang 98

lưỡi liếm bờ môi khô khốc Phong cât giọng e dè với ông chủ tiệm vẫnmải mê bấm những ngón tay múp míp lên con chuột máy tính: - Anh cho em ghi con này 150 điểm nhé! 

Con số Phong nói làm lão ngừng tay lại ngay quay cái bản mặt bặm trợnvà đưa đôi mắt ti hí nham hiểm nhìn Phong: - Sao hôm nay đánh to thế! Không được đâu! Chú mày nợ nhiều rồi! Tốiđa 50 điểm thôi! Phong nhìn lão chủ khẩn khoản: - Thôi mà anh! Hôm nay e kết con này quá! Anh chiếu cố em một hôm

đi! Anh biết cả lớp em, biết địa chỉ nhà em, phòng trọ em, em chạy làmsao được! Hai cái chữ “phòng trọ” làm đôi mắt lão có vẻ sáng lên hơn, ra chiềuđắn đo rồi lão cũng phán một câu: - Thôi được nhưng phải làm cam kết là sẽ thanh tóan hết vào cúôi tuầnnày cho anh! Không thì chú mày hiểu anh rồi đấy! Không có gì là chokhông chơi không hết được đâu!

 Nghe lão nhận lời mà Phong chỉ muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng vàtất nhiên chẳng buồn để y’ đến việc không trúng khi kí vội vào tờ giấycam kết lão yêu cầu viết tay ra, Phong chỉ sợ lão đổi y’ thì muốn kí cũngkhó. Về đến nhà mặc Trinh lúi húi dọn dẹp nấu nướng Phong nằm dài trêngiường ngó đồng hồ chờ đến giờ quay số, tai hóng ra ngòai đường đợinhững câu rao “kết quả đi” của đám nhóc con trong xóm. Cả ngườiPhong cứ nóng ra như lửa đốt, cái cảm giác chờ đợi nó vừa hồi hộp vừaphấn khích làm Phong cảm thấy thời gian trôi đi chậm quá. Mãi rồi cáigiờ phút ấy cũng đến, vừa nghe lóang thóang tiếng rao Phong đã bắnngười như một mũi tên ra khỏi nhà để lại tiếng Trinh gọi giật từ phíasau: - Anh đi đâu đấy! E dọn cơm ngay giờ mà! 

Cầm tờ kết quả trong tay Phong run rẩy đưa bàn tay nhớp nháp mồ hôigắn chặt đôi mắt kính vào từng con số lờ mờ ẩn hiện dưới ánh đèn

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 99/140

Chương 18 Trang 99

đường. Càng so Phong càng tuyệt vọng và đến giải 7 thì Phong túa mồhôi như tắm mặc dù trời tối gió đang rất mát. Không tin vào mắt mìnhPhong so đi so lại gần 10 lần nữa, mua thêm vài tờ kết quả để hy vọngrằng cái tờ mình cầm người ta ghi nhầm nhưng không phải vậy chẳngcó từ kết quả hay lần so nào làm Phong thỏa mãn. Từng tờ giấy đọ kếtqủa cứ lần lượt nhàu nát buông mình xuống con đường mà về phòngtrọ mà Phong thất thểu bước. Mắt Phong cứ hoa dần, người run lên vì lolắng “Đào đâu ra tiền để trả nợ bây giờ, sao cái số mình nó đen thế  không biết”. Vào nhà như 1 cái xác không hồn mặt mày xanh mướt mồihôi chảy dọc hai bên thái dương khiến Trinh đang ngồi bên mâm cơmchờ người yêu hốt hoảng: - Anh làm sao mà mặt mũi thế kia! Anh bị trúng gió phải không? Nằm

nghỉ đi để e lấy dầu xoa cho Thái độ quan tâm lo lắng của Trinh làm Phong thấy bực mình bèn gạtmạnh tay ra càu nhàu: - Anh không sao! Em cứ ăn đi ! Nhưng Trinh nào chịu nghe theo lời Phong vẫn cứ sốt sắng hỏi han xemlàm sao rồi đòi cạo gió bôi dầu làm Phong phải gào lên:

 - Đã bảo không làm sao mà! Cô ra ăn đi, để tôi yên cái! Cơn giận dữ bộc phát có tác dụng tức thì, Trinh cun cút quay về mâmcơm với vẻ mặt buồn bã còn Phong nhìn theo như một cái gai trong mắt.Cả đêm hôm ấy phong cứ chập chờn với cơn ác mộng về tiền bạc và nợnần. Đầu óc Phong tính tóan vay mượn đủ kiểu để kịp cái hẹn cuối tuầnthanh tóan hết cho lão theo cái cam kết rồ dại lúc chiều, nhưng chẳng

nghĩ ra được ai có thể giúp mình ai vay được Phong đã vay hết rồi. Lănlộn cả đêm mà không nghĩ ra được phương pháp nào khả thi cuối cùngPhong cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi. Thời gian hai ngày không đủ để Phong xoay được đâu ra số tiền hơn 7triệu để trả lão chủ, bán chiếc xe này đi thì bố Phong biết sẽ giết chưa kể có bán cũng chả đủ tiền trả cho lão đấy. Lo lắng rồi Phong lại nghĩ đếnthằng Tuấn mấy lần tạch lô nặng đều được người yêu bỏ tiền hoặc vay bạn bè giúp để cứu còn người yêu mình chỉ biết chì chiết, khuyên nhủtheo kiểu sách vở nửa vời chả giúp được gì trong những lúc nước sôilửa bóng. Chẳng còn cách nào khả thi Phong đành lái xe hướng về tiệm

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 101/140

 

CHƯƠNG 19

 Lò dò vừa dắt chiếc xe đạp Trinh vừa căng mắt tìm biển số nhà màPhong cho Trinh qua cú điện thoại vội vàng. Dù Trinh cũng đã nói trướcvới Phong là hết sạch tiền rồi và dẫu còn Trinh cũng không bao giờ nhảra thêm đồng nào cho Phong nướng vào cái trò đỏ đen chết người ấynữa nhưng Phong vẫn muốn Trinh đến và quả quyết là có điều bất ngờdành cho Trinh. Nó làm Trinh khá tò mò và háo hức bởi cái cách Phongnói vừa có gì đó bí mật vừa có gì đó thú vị đang chờ Trinh. Biển số nhà theo địa chỉ của Phong đưa đã hiện ra trước mắt, chẳng phảitiệm cầm đồ, không phải quán nước cũng chẳng phải quán ăn mà là mộtnhà nghỉ bình dân. Ngôi nhà ba tầng quét ve vàng đã xỉn màu bởi bụiđường bám, cái biển Nhà Nghỉ treo phía trên lệch hẳn một bên nhưmuốn rơi xuống, tấm rẻm thưa trước cửa thi thoảng đung đưa để lọtánh sáng nhờ nhợ từ phía trong ra làm Trinh có cảm giác không lành.Chưa kịp nhìn kỹ lại xem có đúng địa chỉ hay không thì Phong đã bước

nhanh ra khỏi tấm rèm cửa nở nụ cười tươi rói đón Trinh. - Sao em lâu thế? Anh chờ mãi! Nào vào đây với anh đi! Trinh ngỡ ngàng nhìn người yêu miệng lắp bắp hỏi và giương đôi mắtđen láy tròn xoe nhìn Phong: - Sao lại vào đây! Đây là nhà nghỉ mà anh! 

Mặc kệ sự ngạc nhiên pha chút sợ sệt của Trinh, Phong vẫn giằng lấychiếc xe từ tay Trinh dắt vào giọng dịu dàng: - Em cứ theo anh! Hôm nay anh có điều bất ngờ dành cho em! Anhmuốn mình có không gian riêng và mới mẻ Giọng nói van nài bàn tay Phong kéo làm Trinh cứ như bị thôi miên mà bước theo trong đầu chẳng nghĩ được gì cho đến khi cánh cửa phòngmở ra để mùi nước hoa xịt phòng nồng nặc xộc vào mũi Trinh mới bụm

mặt giọng hơi cau có hỏi Phong: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 102/140

Chương 19 Trang 102

- Sao lại dẫn em vào đây! Anh biết chỗ này là chỗ dành cho hạng ngườinhư nào không? Phong chẳng buồn trả lời mà đóng vội cửa phòng lại như sợ Trinh đổiy’ chạy khỏi rồi kéo Trinh vào giường để Trinh ngồi xuống. Cái nệm lò

xo vẫn còn rung rinh bởi cú thả mình của Trinh thì Phong đã gần nhưquỳ xuống bên cạnh giường, gương mặt tươi tỉnh và ánh mắt sáng ngờiđã chuyển qua ủ dột vào buồn bã lúc nào không hay. Cất cái giọng thểunão Phong hướng ánh mắt vào Trinh: - Em ạ! Anh có chuyện quan trọng này muốn nói! Trước khi nói ra anhmuốn e biết rằng anh luôn yêu em, tin tưởng em và anh chưa bao giờquên y’ định cười em làm vợ cả.

 Trinh nghe rõ từng từ nhưng chẳng hiểu gì cả, trợn tròn mắt nhìn ngườiyêu vẫn đang ngồi như quỳ dưới chân Trinh cất giọng lo lắng: - Có chuyện gì nghiêm trọng thế anh! Sao không nói ở nhà mà phải đếntận đây? Anh làm em chẳng hiểu gì cả Ngừng một lúc giọng Trinh lại trở lên buồn bã: - Hay anh có ai khác rồi phải không, a phản bội em rồi đúng không Lời Trinh còn chưa dứt Phong đã nhảy chồm lên bên Trinh đưa đôi bàntay nhớp nháp mồ hôi nắm chặt lấy tay Trinh giọng phân bua: - Không! Làm gì có chuyện đấy! Em là tình yêu duy nhất của anh!Không đời nào anh làm thế với em cả Ánh mắt đã bớt đi nỗi buồn nhưng sự lo lắng lại tăng thêm trong giọngTrinh: - Vậy có chuyện gì! Anh nói ngay đi đừng úp mở thế này nữa! Buông đôi bàn tay búp măng trắng hồng của Trinh ra, Phong lùi lại thảmình xuống chiếc ghế gỗ ngay gần chiếc giường. Từng đầu ngón tayluồn lên đầu vày vò mái tóc đã rối bời sẵn. Cúi người một lúc Phongcuối cùng cũng dưa tay lấy trong túi quần ra một mảnh giấy nhàu nátđưa cho Trinh giọng buồn bã: - Em xem cái này đi! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 103/140

Chương 19 Trang 103

Chẳng chờ Phong đưa tận tay Trinh đã vội vàng đón lấy tờ giấy đọc.Vừa lướt qua được một lượt giọng Phong đã đều đều vang lên: - Anh xin lỗi! tại anh cứ ham quá nên bây giờ nợ người ta như thế! Nếukhông có tiền trả trong tối nay thì anh sẽ bị họ lên trường báo ban giám

hiệu, họ còn dọa sẽ về tận nhà anh để làm cho ra nhẽ! Vừa cầm tờ giấy vừa nhìn người yêu gần như đã gục nguời trên ghế Trinh vừa thương vừa giận, muốn gào lên cho hả cơn uất ức nhưng rồicũng cố kìm lại để động viên: - Sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ! Giờ anh đi khất người ta đi rồi maianh và em đi vay bạn bè để trả cho họ. 

Phong lắc đầu quầy quậy: - Không được đâu em, người ta đã cho anh 3 ngày để đi vay rồi mà số nợ bạn bè của anh cũng nhiều lắm, giờ chẳng vay được ở đâu nữa, cả cáixe máy giấy tờ cũng bị giữ rồi. Ông đấy mà làm thật thì anh sẽ bị đuổihọc, mẹ anh lại bị bệnh tim nữa nếu mà biết tin anh chẳng biết mẹ sẽnhư thế nào. Cái giọng Phong đến đoạn cuối thì đã gần như khóc làm Trinh bối rối,hàm răng trắng ngần liên tục cắn vào bờ môi như muốn tìm phương áncho Phong nhưng càng nghĩ càng chẳng ra được cái nào khả thi. Một vàitrăm Trinh có thể vay mượn được chứ gàn chục triệu thế này thì đàođâu ra. Đang nghĩ nát óc không ra chợt Phong lên tiếng - Vẫn còn có một cách nhưng em phải giúp anh may ra sẽ được! Như người chết đuối vớ được cọc Trinh lao đến bên Phong lay bờ vai

giọng khẩn trương: - Cách nào! Cách gì! Anh nói ngay đi! Nếu cần đến em giúp đỡ thìkhông cần phải hỏi y’ kiến em đâu! Anh nói ngay đi để em làm! Buồn rầu ngước mắt nhìn Trinh, bàn tay phong kéo Trinh vào ngồitrong lòng thủ thỉ: - Em chắc chắn là làm được nhưng anh sợ em không chịu nổi? Rúc sâu mái tóc mượt mà vào ngực Phong, Trinh thỏ thẻ: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 104/140

Chương 19 Trang 104

- Anh đừng ngại! Mình đã là của nhau thì không bao giờ em sợ khổ cả,miễn là sau đợt này anh đừng bao giờ dính đến cờ bạc nữa nhé! Vẫn ôm chặt Trinh vào lòng Phong đắn đo: 

- Nhưng anh chẳng muốn em khổ chút nào! Anh thương em lắm! Ngẩng đầu lên nhìn người yêu, Trinh cương quyết: - Anh cứ nói đi, em chịu khổ từ bé quen rồi! Anh không phải sợ Phong ngập ngừng: - Nhưng cái này, cái này... 

- Không nhưng nhị gì hết, anh nói luôn đi không muộn rồi Cái giọng dứt khoát của Trinh làm Phong chẳng biết nói gì hơn đànhnhỏ nhẹ rót vào tai Trinh: - Ông ấy.... Ông ấy bảo... - Ông ấy bảo sao? 

- Ông ấy bảo nếu... nếu... nếu em với ông ấy một đêm thì sẽ không tínhkhoản nợ này nữa Từng câu nói rất nhẹ nhàng của Phong mà Trinh cứ ngỡ như từng hồisét giật ngang tai. Đứng ngay dậy khỏi người Phong, mắt Trinh long lênnhìn người yêu: - Sao anh không tát ngay vào mặt cái lão già khốn nạn ấy ngay đi! Loạingười gì mà bỉ ổi đến thế! Ra điều kiện như thế thì khác gì bắt anh phải

trả ngay cho lão ấy! Lão đấy bị điên rồi Những tưởng Phong cũng sẽ gật đầu đồng y’ với Trinh, nhưng không,Phong cúi mặt xuống nhỏ nhẹ: - Dù sao lão vẫn cho mình một cơ hội mà em! Vậy nên anh mới bảo emphải chịu khổ  Trinh bàng hoàng lùi lại vài bước nhìn Phong,

 - Nghĩa là... nghĩa là 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 105/140

Chương 19 Trang 105

Phong chuyển qua giọng nài nỉ: - Chỉ một làn thôi mà em, thế anh mới nói là dù thế nào anh vẫn yêu em,vẫn lấy em làm vợ 

Trinh run người gào vào mặt Phong: - Anh bị điên ah! Anh lấy em lấy người yêu anh ra cho kể khác mượnnhư mượn đồ vật thế ah! Tôi là người chứ không phải là điếm, Anhđừng có nhượng bộ lão. Đã thế để em đi báo công an Phong hốt hoảng kéo vội Trinh lại: - Đừng.. Đừng em! Làm thế a sẽ bị đuổi học! Bố mẹ anh biết thì đời nào

anh được ở đây với em nữa! Giọng Trinh đầy uất ức: - Nhưng cũng không thể để lão ấy ép mình đến thế được- - Em đừng nói thế! Đấy là họ cho mình cơ hội rồi! Em hãy giúp anh!Hãy cứu anh đi! Anh hết cách rồi! anh cùng đường rồi Giọng nói của Phong đã có chút nghẹn ngào làm Trinh thương xót,nhưng nghĩ đến lão chủ tiệm cầm đồ toàn thịt với cái dáng người thôkệch đôi mắt gian dối thì Trinh chỉ muốn nôn. Hình ảnh lão như tiếpthêm sức mạnh, Trinh cương quyết gạt tay Phong ra khỏi người: - Không anh ạ! Không đời nào em làm thế đâu! Em sẵn sàng có thể chịukhổ chịu chết vì anh nhưng đây là chịu nhục anh ạ! Em không thể! Emxin lỗi! Giờ em sẽ về đi vay tiền xem được bao nhiêu thì trả đỡ cho lão tachứ không thể nào bán mình cho lão được

 Trinh bước từng bước mạnh mẽ về phía cửa phòng, mặc kệ phong vẫnrên rỉ phía sau như con thú sắp chết: - Em không thương anh ah! Làm sao vay đâu được! mà vay được thìmình trả bằng gì! Em nghĩ lại đi! Trinh hơi khựng người lại có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, một cảmgiác xót xa bỗng trào dâng lên trong lòng:

 - Vậy ra anh muốn bán người yêu anh hơn là đi làm trả nợ phải không?

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 106/140

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 107/140

 

CHƯƠNG 20

 Viết tiếp hay không! Có lẽ tôi chọn là không vì tôi thấy tôi không lột tảđược hết cảm xúc và tâm trạng của nhân vật chính phải trải qua. Tôicảm thấy bất lực đã không biết bao lần viết để rồi delete. Và phần tiếptheo này tôi nghĩ tôi sẽ bê nội dung của bức thư tôi nhận được có chỉnhsửa một chút cho mạch lạc và đọc dễ hiểu hơn. Trong bức thư thì tấtnhiên nhân vật chính xưng “tôi” các bạn hãy coi như đó là những dòngTrinh tự viết nhé! Tôi mơ màng chóang váng, có cảm giác cơ thể tôi cứ bồng bềnh từngnhịp như bị những cơn sóng đánh dạt vào bờ, nhưng không có tiếngsóng mà chỉ có những tiếng thở ồ ề khó nhọc ngay phía trên người tôi.Tôi mất hẳn cảm nhận lúc nào không hay chỉ đến khi có cái gì đó mátlạnh chạy dọc trên mặt tôi mới cố gắng mở dần đôi mắt ra. Phong ngồi bên giường gương mặt đầy vẻ ăn năn và thống khổ nhìn tôi, bàn tayđang cố gắng lau chiếc khăn mặt ướt như để gột rửa cái gì đó vừa bám

vào tôi. Tôi hốt hoảng nhìn xuống cơ thể mình, quần áo vẫn nguyên vẹntuy hơi xộc xệch nhưng cái cơ thể đau nhừ và rát buốt phía dưới giúptôi nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra. Tôi hất mạnh bàn tay của Phongco mình lại giường rồi nức nở khóc. Phong đến bên tôi cố luồn tay vàomái tóc rối bời của tôi an ủi bằng những câu xin lỗi thề thốt vô nghĩa.Tôi gạt mạnh ra, tôi căm, tôi hận, ngay đến cả lão dượng rồi người tôihết sức tin tưởng hóa ra tòan là những kẻ bỉ ổi. Không chịu được hơn tôilao vào cấu xé chửi bới Phong, tôi muốn PHong chết đi, tôi chết đi để 

không bao giờ tôi phải đối mặt với nỗi đau này. Tôi không nhớ tôi đã hành động như nào để về được nhà vào cái đêmhôm đấy, nhưng tôi chỉ nhớ là tôi không để Phong chạm vào cơ thể tôithêm một lần nào cả, tôi cấm cửa Phong, ném toàn bộ đồ đạc ra ngòai,tôi muốn gào để cả cái xóm trọ biết Phong đã làm gì với tôi nhưng cuốicùng cũng nín lại được. Rồi khi tôi nguôi ngoai chúng tôi cũng đã ngồinói chuyện một cách nghiêm túc với nhau, tôi muốn chấm dứt tất cả, tôi

không muốn ở bên Phong thêm 1 ngày nào nữa, tôi nói rằng cả đời nàytôi căm hận hắn và sẽ đừng mong mỏi ở tôi một cơ hội nào nữa. Khi tôi

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 108/140

Chương 20 Trang 108

cương quyết đến mức độ đấy tôi mới nhận được ra con người củaPhong, hắn vứt lại cho tôi một câu trước khi ra khỏi nhà “Đằng nào thìem cũng có nguyên vẹn khi đến với anh đâu mà ra vẻ thanh cao thế!Cũng chỉ là một lần khác trong bao lần mà thôi! Đừng có để tâm thế”, vàtôi lại phát điên ném đồ đạc đuổi hắn khỏi tầm mắt 1 lần nữa. Tôi dựđịnh sẽ đi khỏi cái đất Hà Nội này, sẽ vào Nam và không bao giờ phảiđối mặt với quá khứ của mình nữa. Nhưng Phong chính hắn, hắn lại tước đi cơ hội của tôi. Một ngày hắnmang cho tôi một tờ giấy bảo tôi kí sẵn vào để hắn mang ra công anphường gia hạn tạm trú với một câu nói “em kí mau đi để còn đăng kítạm trú thêm, em ở đây không giấy tờ tùy thân không có xác nhận củaphường xã quê em, anh làm giúp cái này để em không bị khó khăn với

công an phường ở đây”. Tôi nào biết gì bởi đúng là từ trước đến giờ mọivấn đề này đều một mình hắn gánh vác che đậy, giờ hắn đi rồi thì đúnglà tôi không biết xoay sở thế nào với các thủ tục hành chính này, về quêxin giấy thì đời nào tôi chịu về. Và tôi nhắm mắt kí đại để hắn mang đicho khuất mắt mà cũng chẳng thèm đọc cái gì trên giấy. Tôi không hề biết đấy là giấy vay nợ giữa tôi và lão chủ cầm đồ với số tiền lên đến 30triệu, một con số kinh khủng mà nằm mơ tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. 

Tôi bị chặn lại giữa đường bởi đám người của lão vào một buổi tốimuộn khi đi làm về, những kẻ bặm trợn không nói không rằng lao vàođánh, đạp, tát tôi mà không cần giải thích. Chỉ đến khi tôi gần như gụchẳn lão mới đưa cái tờ giấy nợ chìa ra yêu cầu tôi trả, tất nhiên tôi phảnkháng, làm sao tôi biết được cái đấy. Nhưng lão dọa sẽ báo công an, sẽlôi cổ tôi về tận quê để tố cáo, lão còn đọc vanh vách địa chỉ nhà, hoàncảnh của tôi như thế nào và tôi biết ai là người giúp lão có được nhữngthông tin đấy. Tôi chỉ biết van xin lão để tôi đi làm trả nợ dần trong vô

vọng, thật bất ngờ là lão đồng ý nhưng với điều kiện đi làm tại một cửahàng café nào đấy của gã, lí do là lương lão trả sẽ trừ dần vào nợ, khi tôicòn đang phân vân lão còn ngọt nhạt là sẽ trả lương cao hơn chỗ tôiđang làm đồng thời mỗi tháng chỉ trừ bằng 1 nửa số lương đến khi nàohết nợ thì thôi và cam đoan không tính lãi ngoài ra còn có chỗ ăn ở trongnhà cho tôi chứ không mất tiền thuê trọ hàng tháng. Nghe đến đây tấtnhiên tôi như người chết đuối vớ được cọc gật đầu để ngay tối hôm ấycun cút theo lão đến cái quán café tồi tàn nằm sâu trong một cái ngõ tối.

 Làm 1 tuần tôi nhận ra quán này chẳng bao giờ thật sự bán café nó là

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 109/140

Chương 20 Trang 109

một ổ mại dâm trá hình do bà chị gái của lão điều hành, tầng 1 bán cafénhưng tầng 2 là các phòng dành cho họat động mại dâm, tôi chỉ phảilàm việc là pha nước đằng sau nhà nhưng cũng đủ để nhận ra các cuộcmua bán chớp nhóang trên nhà. Những gã đàn ông ra vào quen lạ đềucó tất cả đều nhìn tôi như một miếng mồi ngon rồi đánh mắt hỏi bà chủcái giá, tôi mừng thầm là bà ta luôn đưa ra cái lắc đầu ý nhị rồi đưa đẩykhách đến với những cô gái son phấn đậm đặc và mùi nước hoa rẻ tiềnnồng nặc. Tôi không biết đấy là một cách làm giá của bà chủ, để nhữngkẻ thèm khát thân thể tôi phải kín đáo mặc cả với một cái giá ngày mộtcao. Khi cái giá đã gần đạt đến mức mà bà trông đợi thì bà bắt đầu gặpriêng tôi ngọt nhạt, nào là “nhàn hạ lắm”, “nhắm mắt 15’ là xong ấymà”, “như em chỉ 1 tháng là đủ trả nợ thôi”... tôi cự tuyệt hòan tòan, tuy

chẳng còn trong trắng gì nhưng thực sự tôi thấy ghê tởm cái lũ đàn ôngchỉ chầu chực ấn cái vật giống đực vào những thân hình theo bọn chúnglà nõn nà bắt và bắt mắt. Từ chối sự mềm mỏng, tôi đương nhiên phải đối mặt với cứng rắn, mộtvài gã xăm trổ gầy tong teo với gương mặt dữ tợn và giọng nói the théđã bắt đầu xuất hiện đe dọa tôi. Tôi vẫn cứng đầu thì chúng chuyển quađánh đập, dường như chúng rất có nghề với những kẻ như tôi nên khiđánh chúng cứ bụng lưng, vùng kín mà đánh, có những hôm tôi ngấtlên ngất xuống vì những trận đòn liên mien và bị bỏ đói. Tôi vẫn kiênđịnh, tôi biết giờ tôi buông tôi sẽ không bao giờ có cơ hội là một conngười thực sự nữa. Thế nên các trận đòn ngày một nhiều và thâm độchơn. Khi tôi bị đòn, bị bỏ đói đến lả người luôn có 1 bà chị dường nhưđã từng trải qua cái giai đoạn như tôi để bây giờ đang phải lai nưngphục vụ lũ đàn ông háo sắc kiếm tiền cho bà chủ lén lút chăm sóc tôi.Chị hay mang sữa, bánh mì, cao, dầu gió vào xoa bóp giúp tôi mỗi khivãn khách. Mỗi lần chăm sóc chị thường bảo tôi cố lên đừng ngã gụcnhư chị để rồi không ngẩng mặt lên với đời được thì tôi vô cùng cảmkích. Nhưng tôi vẫn bị hành hạ ngày một nhiều hơn chúng còn nhổ từng móng chân móng tay tôi và xát muối vào khiến cả đêm tôi ko thể nào ngủ được. Những cơn đau như thế thì chẳng thuốc nào giúp tôi dịuđi cả. Một ngày chị mang cho tôi một điếu thuốc rồi bảo tôi hút thử 1 hơi vừagiúp xua đi cái lạnh vừa đỡ đau(chị bảo cái này giúp mấy người chịu

được đau để thoát khỏi đây rồi). Tôi hút vào sặc sụa ho đến chảy cả mắtở những hơi đầu tiên nhưng được hướng dẫn cẩn thận tôi đã thành thục

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 110/140

Chương 20 Trang 110

hơn. Tôi thấy ấm áp hẳn, thấy đau đớn biến đi đâu cả, cảm giác lânglâng hạnh phúc cứ bay nhảy trong người tôi cho đến khi tôi chìm vàogiấc ngủ ngon lành. Công dụng ban đầu của ma túy là thế, phải cho đếnkhi tôi thành 1 kẻ nghiện chính hiệu tôi mới biết đó là cái gì. Và bà chịtốt bụng hóa ra cũng chỉ là tay sai thân tín của bà chủ mà thôi. Tôi chiếnthắng sự hành hạ nhưng không thể chiến thắng được cái cảm giác thèmmuốn làm một người hạnh phúc quên hết bao nhiêu đau khổ phải gánhchịu khi được rít những hơi thuốc ấy. Và tôi đồng ý trở thành công cụkiếm tiền của bà chủ, món đồ chơi của những gã đàn ông lắm tiền hámgái chỉ để đổi lấy những giây phút ngọt ngào sau làn khói thuốc phiện.Những giây phút mà tôi như thấy bố, thấy chích chòe, tháy gia đìnhhạnh phúc ngày thơ ấu của mình.... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 111/140

 

CHƯƠNG 21

 1 Năm sau Nép người dấu mình sát vào hàng rào của công viên Thống Nhất, tôi cố gắng căng đôi mắt thầm quầng nhìn ra ngòai ngòai đường nơi có ánhsáng nhờ nhợ của ánh đèn cao áp chiếu xuống. Mỗi chiếc xe máy đichậm lại tôi lại tiến ra sát vỉa hè cố gắng uốn éo cái thân hình tàn tạ bởima túy và thức đêm hòng kiếm được tí tiền. Có chiếc xe máy cà tang đi

chầm chậm hướng về phía tôi, người cầm lái có gương mặt đặc trưngcủa kẻ máu gái với hơi thở nồng nặc mùi rượu. “Mồi ngon đây” tôi nghĩ nhan trong đầu rồi bước vội ra đon đả “Tàu nhanh hay qua đêm anh?”,đôi mắt cú vọ của kẻ đấy trượt từ đôi mắt thâm quầng, gò má hốc hácvới son phấn trang điểm đậm như một tử thi rồi hướng xuống thân hìnhkhẳng khiu như thân sậy đang run rẩy trước gió vì sắp đến giờ cầnthuốc. Chẳng buồn ngó vào thân hình tôi thêm lần nào, gã đưa ánh mắtvọt qua người tôi gọi về phía sau “Em kia có đi không?”, cũng đúng

thôi con bé mới ra ràng kia bắt mắt hơn, có da có thịt hơn và vẫn còn cáivẻ e ấp sợ sệt của một con chim non. Nhưng đời nào tôi chịu, kín đáođánh ánh mắt hằn học và đe dọa như những ngày đầu tôi nhận đượckhi phải lao ra đường kiếm ăn, ánh mắt tôi dường như đã làm con bé têcứng người, nó chỉ im lặng cúi đầu và dựa hẳn người vào tường. Còntôi thì lạnh tanh cái giọng “Nó có khách quen hẹn rồi!” rồi nhổ tọet bãinước bọt xuống đường kèm câu nói với theo chiếc xe máy đã lăn bánh“Ít tiền còn đòi chọn với chả lựa, cũng chỉ là leo lên rồi leo xuống chứ

làm cái đ gì” Tôi lại bước vào vùng tối đứng cạnh con bé đấy, trời hình như sắp mưahay sao mà những cơn gió mang hơi nước lạnh toát đang thổi mạnhdần, xa xa đã có ánh chớp lóe lên. Móc lấy bao thuốc tôi rít một hơi dàirồi hất hàm hỏi con bé mới được Long “sùi”(tay bảo kê) nhận thêm vàođội hôm nay “Tên gì?”, đưa con mắt có vẻ sợ sệt nhìn tôi nó ấp úng“Ngoan ạ”, nhìn nó tôi biết cũng thuộc dạng hết dat trong cái quán đèn

mờ nào đấy rồi bị bán rẻ cho mấy thằng bảo kê theo từng khu vực.Gương mặt nó vẫn còn trang điểm nhẹ nhàng, mùi nước hoa thoang

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 112/140

Chương 21 Trang 112

thoảng chứ không hề đậm đặc. Ôi nó vẫn nghĩ là nó sẽ được người tanâng niu chiều chuộng như gái cao cấp khi đứng ngòai này sao? Nó đầu biết là không trát cật lực son phấn loại đểu lên mặt thì cái lũ người đủthể loại ngòai đường này sẽ chẳng ngần ngại mà phả những hơi thở hôithối, tanh ngòm, đầy mùi bia rượu kèm dớt rãi kinh tởm lên khuôn mặtmộc mạc ấy ư, nếu không dùng cái loại nước hoa rẻ tiền đậm đặc hơn cảnước rửa bát thì chỉ đến thằng khách thứ hai là cả thân hình sẽ hôi hámnhư một con chuột chết lâu ngày sao! Tôi chỉ thầm nghĩ và nhếch mépcười khinh khỉnh chứ cũng chả phải dạy dỗ gì, rồi đói há mồm, khôngcó tiền nộp cho cai và ăn đòn liên mien sẽ khôn ra thôi. Như thế mớitrưởng thành được, đời chẳng ai tự dưng dậy khôn ai bao giờ! Lại có khách đến, tôi cố gắng nắn cái bộ ngực đang xẹp dần theo sức

sống của tôi lộ ra thêm một tí để đò đưa. Vẫn vậy không có gì khác, lãokhách mới quá quen những khuôn mặt từng “con hàng” trên khu nàynhận ngay ra sự có mặt của Ngoan, tôi định làm theo kịch bản cũ để đuổi con dê già đi nhưng Long sùi đã phóng xe đến, chiếc mũ cối khôngđủ để che hết khuôn mặt bặm trợn của một thằng không ngại đâmchem. Dù đã làm việc lâu với hắn ngủ với hắn phục vụ hắn gần 1 nămnhưng tôi vẫn không khỏi run người vì sợ mỗi khi ánh mắt hắn rọi vàongười. Giọng hắn gầm gừ trong cổ họng “Mày không để con Ngoan nóđi khách hay là để tao đi thay đây!”, tôi không dám đáp lời chỉ từ từ lùilại vào bóng tối sâu hơn tránh đi ánh nhìn đấy, tiếng chửi thề và đe dọavẫn cứ bám theo tôi “Mẹ chúng mày! Không kiếm đủ hôm nay thì bố mày cho ở ngòai hết cấm về nhà trọ” rồi hắn phóng xe sang bên kiađường đóng giả xe ôm như bao ngày khác. Ngoan đi rồi chỉ còn lại mình tôi đứng đấy chờ khách, mưa đã bắt đầurơi xuống con đường ngày một vắng, vài hạt mưa đã lách qua những

hàng lá trên đầu chạm nhẹ vào người. Thân hình tôi bắt đầu run rẩy,không phải vì lạnh hay mưa mà vì cơn thèm thuốc của tôi đang kéo đến, bàn tay tôi lập cập rút thêm điếu thuốc châm vội rít lấy những hơi thậtdài thật mạnh để làm dịu cơn vật thuốc đang dần đến. Cố gắng châmđiếu thứ 2 thì Long sùi đã đứng cạnh tôi bao giờ giọng lạnh lẽo “Lêncơn rồi ah”, thấy hắn tôi như người chết đuối vớ được cọc bám vội vàochiếc áo hắn van vỉ “Anh! Cho em 1 tép đi! Em sắp không chịu đượcrồi!”, hắn hất mạn người tôi ra gằn giọng “Hôm nay đéo có gì đâu!

Không kiếm được thì đừng có đòi! Bố mày không nuôi báo cô đâu! Cứ ởđây mà bắt khách rồi lấy tiền mà mua thuốc, trời mưa cũng cố mà trụ

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 113/140

Chương 21 Trang 113

 biết chưa! Tao về trước!” Rồi hắn phũ phàng bỏ đi trong ánh mắt sợ hãicủa tôi, nhưng hắn quay lại rất nhanh làm đôi mắt tôi sáng lên nhìn hắnđầy hy vọng. Và ánh sáng hy vọng ấy lập tức bị đôi bàn tay của hắn dậptắt, đôi bàn tay gân guốc ấy thọc mạnh vào ngực tôi khua khoắng cố tìmxem có đồng nào tôi cất kín không. Chẳng được gì thì hắn lại thọc sâutay qua cạp quần mò mẫm kiếm tìm phía dưới, những móng tay củahắn cứ thản nhiên vừa lục soát vừa cào mạnh lên than hình khiến tôi cứoằn lên từng đợt mà chẳng dám kêu. Không tìm được gì hắn đạp mạnhtôi vào tường chửi thề “D.m mày sáng mai mà không mang về nổi chotao 200k thì bố mày bỏ đói con ạ!” rồi bỏ đi. Cơn đau vì bị đạp vào tường chỉ được vài giây thì tôi bắt đầu cảm thấyxương cốt bắt đầu nhức nhối như có hàng vạn con kiến cắn vào xương,

 bụng tôi bắt đầu sôi lên, cảm giác buồn nôn đang ngày một tăng. Nó báo hiệu cơn vật thuốc đã đến, tôi bắt đầu lập cập không tự chủ đượcmình, cơn đau khiến tôi quằn quại lăn lóc trên vìa hè dù trời đã mưanặng hạt hơn, những giọt nứoc theo gió đập mạnh vào da thịt không hềlàm tôi thấy đau đớn bởi cơn đau từ phía trong thân thể đang ngày mộtmạnh hơn. Tôi vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng căng đôi mắt nhìn trongmàn mưa sang phía bên kia đường xem Long sùi còn ở đấy không. Vàkhi đủ chắc chắn là hắn đã biến về bỏ lại tôi với cơn mưa ngày một tothì tôi mới thọc tay vào quần lót. Bàn tay gày gò đen xạm của tôi kéo rachiếc BVS đã ngả sang màu gì sét, chỉ còn viền phía ngoài ố vàng mớigiúp cho người khác nhận ra đấy là một chiếc BVS. Bàn tay không cònđủ độ chính xác như lúc bình thường bởi nó cứ run lên từng đợt làm tôiphải đưa chiếc BVS đủ các mùi vị nên miệng mà xé mạnh ra, 1 tép thuốcnhỏ như cái kẹo lăn ra đường kèm vài đồng tiền xanh đỏ mà tôi hay bớtlại mỗi khi khách cho thêm và nhét vào chiếc BVS qua đường rạch bằngdao lam khéo léo. Mặc kệ những đồng tiền lăn lóc trong màn mưa trên vìa hè tôi vồ vội lấytép thuốc nhỏ bé vừa văng ra rồi lao vào trong bụi cây, luồn tay với lấychiếc xilanh vẫn còn nằm trong túi nilon dấu kín đáo sau đám cỏ dại tôixé ngay tép thuốc dốc từng đám bột trắng vào xi lanh. Cơn đau khắpmình mẩy đang kéo đến mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn làm tôi vừarên rỉ trong hơi thờ gấp gáp và tiếng mưa gió thét gào. Từng đợt mưa vàgió quất vào mặt như nhắc nhở tôi phải lấy nước ở đâu. Đưa chiếc

xilanh ra hứng từng giọt nước mưa đang chảy dọc theo các tán lá câychưa đầy phút tôi đã có đầy xilanh nước. Một tay lắc đều chiếc xi lanh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 114/140

Chương 21 Trang 114

tay còn lại tôi với xuống kéo mạnh cả 2 chiếc quần xuuống quá gối. Runrầy rò đầu kim theo những vết tiêm cũ chi chit dọc bẹn và háng, tôikhông cần đợi ven nổi bởi cái này tôi chuyên nghiệp hơn cả một nữ y tálâu năm ấn mạnh vào và tiêm thứ chát độc ấy vào cơ thể như bao lầnkhác. Cơn đau dần dịu đi nhường chỗ cho cảm giác đờ đãn và sảngkhóa đang kéo đến dần, kéo lại 2 chiếc quần tôi mừng là mình vẫn cònđủ tỉnh táo để không tiêm vào tay bởi như thế sẽ dễ bị phát hiện là dânnghiện và chẳng mấy chốc mà mất khách. Đôi mắt tôi nhắm dần lạitrong màn mưa, tôi lại mơ màng như bao lần khác, lại nhìn thấy bố, tháychích chòe, ngừi thấy mùi cá tanh, tiếng mưa rào rào dường như lànhững cơn sóng biền xô bờ cát mỗi đêm hè. Và tôi hiểu tại sao cô bé bándiêm có thể bật diêm liên tục cho đến khi chết cóng mà không hề thấy

đau đớn...... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 115/140

 

CHƯƠNG 22

 Các cô đứng gọn thành hàng xem nào! Anh công an mặt còn búng da sữa hua hua cái dùi cui chỉ về phía chúngtôi đang lố nhố chen đẩy trước phòng lấy lời khai của công an quận. Cáigiọng nhẹ nhàng và khuôn mặt trẻ măng của anh chẳng dọa được ai.Đám con gái đứng đường như chúng tôi quá quen với cái cảnh bắt bớnày nên không hề có tí sợ hãi nào mà còn ngang nhiên trêu ghẹo:

 - Bọn “iem” đang đứng gọn đấy chứ có dạng ra đâu mà anh hua dùi cuithế? - Dùi cui của anh sao to thế  - Anh ơi! Hay là cho em cầm thử cái dùi cui của anh đi .................. Một lọat những câu trêu đùa có thể với người khác là tục tĩu nhưng vớiđám chúng tôi thì nó như những câu chào hỏi thông thường hàng ngàythế nên tôi cũng chẳng lấy làm khó chịu mà còn bật cười khi thấy anhcông an mặt mũi đỏ gay không biết phải phản ứng như thế nào vớichúng tôi. Tiếng cười suồng sã cứ vang lên liên tục trong đám ngườiquần áo hở hang son phấn trát kín mặt kéo dài dọc hành lang lát gạchxỉn màu cho đến khi một chú công an tuổi trung niên, da mặt xạm đenvì nắng, chiếc cằm nung núc thịt và cái dáng bệ vệ bước ra gằn giọngquát: - Mấy con đ... này có ngậm miệng lại không! Đứng gọn thành hàng rồilần lượt từng đứa vào lấy lời khai cho tao. Vào đây không thấy nhục haysao mà còn hớn hở thé Nói rồi ông giật lấy chiếc dùi cui từ anh công an trẻ tuổi vụt liên tiếpvào đám chúng tôi không cần biết là người đấy đứng thẳng hàng hay

không đứng thẳng dường như ông đang vụt vào những bao cát di độngchứ chẳng phải vào người. Mọi thứ lại yên ắng trở lại chỉ còn những

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 116/140

Chương 22 Trang 116

tiếng xuýt xoa nho nhỏ kèm vài câu chửi thề trong cuống họng mà phảiở gần lắm mới nghe rõ được. Tôi cũng bị vụt một gậy tuy nhẹ nhưng cái thân tàn tạ của tôi cảm thấy buốt đến tận xương và cái miệng khô khốc nứt nẻ không còn sức để rên

nổi lấy một tiếng huống chi là chửi thầm. Khi tôi đang cố xoa tay vàovết dùi cui trên đùi chợt một cánh tay đằng sau hơi khều vào vai làm tôivội ngoảnh mặt lại với ánh mắt hơi khó chịu nhìn vào gương mặt cònkhá non trong bộ dạng hơi sợ sệt: - Sao! Tôi hơi gắt nhẹ bởi cơn đau vì bị đánh oan vẫn còn chưa đi hết. Cô gáikhều tôi thì thào: - Vào đây thì bao giờ được ra hả chị? Có bị phạt gì không? Có phải đi tùkhông chị Sự cáu gắt nhường hẳn chỗ cho ngỡ ngàng và ngạc nhiên trên khuônmặt tôi: - Hả? thế cô em chưa vào đây lần nào hoặc chưa ai truyền đạt cho tíkinh nghiệm gì ah? Cô bé cắn môi cúi khuôn mặt tuy trát phấn nhưng vẫn không dấu hếtđược bộ mặt trẻ con: - Không ạ! Đây buổi đầu của em! Tôi cất giọng thông cảm hơn đôi chút: - Không sao! Đa phần là nộp phạt hành chính lấy lời khai rồi thả về còn

đặc biệt lắm thì mới được đi trại phục hồi nhân phẩm. Đôi mắt cô bé đã có nét sợ sệt: - Đ..i trại hả chị? Liệu e..m... Tôi ngắt ngay lời cô bé: - Yên tâm muốn vào trại cũng khó lắm phải hội tụ nhiều yếu tố mới đi

được chứ không lấy đâu ra chỗ. Nói đến đây thì tôi cũng đã đứng sát cánh cửa gỗ nứt dọc ngang và

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 117/140

Chương 22 Trang 117

 bong tróc gần hết lớp sơn xanh của phòng thường trực. Chỉ còn mộtngười nữa sẽ đến lượt tôi và tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc để rangay gốc cây nào đấy với bộ đồ nghề quen thuộc nhằm dịu đi cơn đautrong cơ thể bắt đầu xuất hiện. Hơi dựa vào tường nhằm giúp đôi chân bớt mỏi tôi nghe có giọng nói kèm theo tiếng sụt sùi vọng ra: - D..ạ người ta ép em! Đánh em nếu em không làm sẽ bị bỏ đói Tiếng anh công an ghi lời khai nạt nộ: - Ai đánh! người ta là ai! Là tôi hả hay là cô, là mẹ cô bố cô! Nói phải rõràng ra chứ khóc lóc cái gì? Tiếng nấc bé dần thay vào đấy là cái giọng run rẩy sợ sệt:

 - Là.. l..à ông chủ của em! Các anh giúp em với! em sợ lắm, đừng để equay về đấy cho em vào trại cải tạo cũng được Có tiếng chép miệng ngán ngẩm: - Thôi thế này nhé! Tôi chỉ là người ghi lời khai thống kê cho các cô thôi!Mọi vấn đề về kiện cáo giúp đỡ lát tôi sẽ chuyển qua bên hình sự. 

Lời khai ư! Hình sự ư? Làm gì có ai điều tra mấy cái vụ kiểu như nàynếu nó không dính dáng gì đến giết người hoặc là án trọng điểm. Ai sẽđứng ra nhận là điều hành gái, bắt ép, đánh đập. Công an có đến cũngchỉ nhận được bộ mặt ráo hoảnh với những câu “không biết”, “khôngliên quan”, “trước nó có làm ở đây nhưng bây giờ chịu không dính líugì”. Để rồi sau đó sẽ có những trận đòn thực sự đến hỏi thăm chínhmình để dạy cho cách ăn nói mỗi lần bị bắt như thế này. Không! chẳng bao giờ hy vọng vào việc như thế, những kẻ chăn dắt có pháp luật riêng

của họ trừ khi bạn tan vào không khí hoặc quá date đến mức trở thànhgánh nặng may ra bạn mới thoát được thôi. Nghĩ đến đây thì tôi cũngđã đứng trong căn phòng rộng chừng 20m2, trang trí bởi những tấm biển trắng ghi lịch công tác, lịch trực. Chưa kịp ngồi xuống ghế anhcông an đã chào tôi với một cái giọng mỉa mai: - Lại là cô ah! Cô không thấy nhục nhã khi số tờ khai của cô trong nàyđang dầy lên sao? Không biết làm je bỏ mồm ngoài ngửa bụng cho thiên

hạ nó đè hả? Tôi cúi đầu không nói gì, chả phải bởi xấu hổ mà tôi đã quá quen những

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 118/140

Chương 22 Trang 118

lời này từ vài năm gần đây rồi. Giọng anh công an lại tiếp tục xa xả: - Cô phải biết liêm sỉ tí chứ! Thôi ra ngoài khỏi phải khai Tôi lại về cái hành lang dài hun hút ấy nhưng lần này tôi đứng ở phía

 bên kia cánh cửa nơi dành cho những người đã khai xong. Đám ngườidứng cạnh tôi đã tỏ vẻ sốt ruột bởi mãi chưa thấy phạt hành chính rồicho về để í ới gọi các đại ca đón về. Lùi hẳn ra phía sau đứng riêng chomình một góc, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều về nộp phạt và ai đón bởi gầnđây tôi đã bị đá ra đường như một cái giẻ rách hôi hám không còn chúttác dụng nào với đám anh chị chăn dắt. Không bị ràng buộc vào nhữngtrận đòn, chửi mắng liên miên nhưng cái thân thể tôi đã bị ràng buộc vôhình vào ma túy. Chẳng có cái nghề nào giúp tôi một tối có thể kiếm

được 1 vài liều thuốc, chẳng nghề nào có thời gian dành cho vật thuốc,lên cơn. Vả lại bản thân tôi cũng chỉ tính thời gian bằng cách đếm nhữnglần đói thuốc này cho đến những cơn co giật khác. Biết đâu may mắn tôisẽ lại được co quắp nằm bất động trên vỉa hè hoặc bụi cây công viên nàođấy để kiếp sống này kết thúc. Có đôi khi những cơn phê thuốc đi quatôi lại thấy bản thân mình bệ rạc quá, muốn vào trại cai tự nguyện nàođấy để bước sang một cuộc sống khác cuộc sống bây giờ. 

Một bàn tay rụt rẻ khều nhẹ vào áo tôi: - Chị ơi! Vẫn là cô bé lúc nãy hỏi tôi lúc chưa vào phòng thường trực. Đôi mắt cóvẻ sợ sệt chắc lại sợ tôi gắt như lúc nãy. Nhìn nó tôi chợt nhớ đến Ngọcchắc giờ cũng học đại học rồi cũng nên chẳng biết đã thành một cô thiếunữ chưa hay vẫn nghịch như con trai. 

- Sao vậy em? Cái giọng nhẹ nhàng của tôi khiến đôi mắt to tròn của cô bé thể hiện rõsự ngạc nhiên: - Bao giờ được thả ra hả chị? Em thấy bảo lấy lời khai nộp phạt xong làcho về cơ mà Câu hỏi của cô bé cũng làm tôi hơi thắc mắc, sao giờ này vẫn chưa thấy

động tĩnh gì nhỉ hay là định tạm giam cả đám thì ốm. - Chắc có trục trặc gì thôi! kiểu gì tí chẳng được về, ở đây không có chỗ

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 119/140

Chương 22 Trang 119

để giam hết chị em mình đâu mà sợ - Vâng em cũng mong được thả quá chị ạ! Mai là em về quê rồi! Tôi nhíu mày nhìn vào vóc dáng tròn trịa của cô bé: - Về quê? Cái đấy thì lúc nào về chẳng được liên quan gì đến bắt bớ tạmgiam? Cô bé nở một nụ cười tươi rói, một nụ cười trong sáng đến kỳ lạ khônghề có sự đưa đẩy mời khách, không có sự giả tạo làm duyên: - Không! Em về hẳn cơ! Em đã kiếm đủ tiền trả nợ cho bà chủ rồi chị ah? Ô! Cái này nghe lạ quá, được cho về vì đã trả hết nợ ah, mà ai nợ ai cơchứ, đã gọi là bà chủ thì có nghĩa là cái thân xác này thuộc về người ta.Chắc hẳn cô bé đã được người ta vẽ ra một cái viễn cảnh tươi sáng khivào nghề này rồi. Một thân thể tròn trịa, một gương mặt ngây thơ nhưcừu non thế này sao lại thả về với đồng cỏ cơ chứ. Không nỡ làm cô béthất vọng tôi cố vui vẻ chúc mừng: - Thế thì tốt rồi! về với quê hương có ba có mẹ tốt hơn em ạ? 

Nói được câu này mà tôi thấy nhói trong lòng, bởi cái tờ khai trong kialúc nào cũng là ba mẹ mất sớm, lang thang ăn xin từ nhỏ và bây giờ làmgái. - Vâng chị ạ! Em sẽ về mở tiệm làm đầu, em học được khá nhiều củamấy chị ở cửa hàng bên cạnh chỗ e ở đấy! Rồi giọng cô bé hơi trùng xuống: 

- Và nếu có ai đấy chịu lấy thì e cũng muốn có một gia đình Tôi không nói thêm gì nữa, bởi ước mơ ấy cũng là ước mơ của ngày xaxưa tôi rời nhà lên phố, cũng là ước mơ bị vùi dập không thương tiếc để  bây giờ đứng tàn tạ trước một giấc mơ tương tự. Chợt có tiếng thông báo văng vẳng trên loa “ Tất cả tập trung lại hômnay sở y tế thành phố kết hợp với công an quận tổ chức xét nghiệm máucho tất cả mọi người, các thủ tục hành chính hay tạm giam sẽ được tiến

hành sau khi có kết quả xét nghiệm”. Hóa ra đây là câu trả lời cho cáiviệc đến giờ này chúng tôi vẫn còn vất vưởng ở ngòai hành lang. Tôi lấy

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 120/140

Chương 22 Trang 120

tay kéo nhẹ cô bé: - Đi nào em! Cái này phải lên đầu cho nhanh thì mới về được Lách vào đám đông khi cánh tay khẳng khiu như cây gỗ mục không rời

khỏi người cô bé, tôi cố kéo em đến càng gần chiếc bàn phủ khăn trắngmuốt nơi có các cô y tá đang lấy mẫu máu cho từng người. Cô bé riu ríu bước theo tôi như một người em gái nhỏ, tự dưng tôi thấy mắt mình caycay bởi đã lâu lắm rồi tôi quên mình đã từng là một người chị lo lắng bảo ban cho chích chòe và Ngọc. Cho cô bé đứng ra phía trước tôi để đôimắt thâm quầng của tôi gắn chặt vào cô bé, từng bước nhích dần vềphía bàn xét nghiệm cứ như những giây đếm ngược dành cho tôi. Chỉcần xong thủ tục này thôi chắc tôi và cô bé ấy sẽ chẳng gặp lại nhau nữa

rồi thế nên tôi chỉ biết ngắm nhìn, đưa đôi bàn tay gầy guộc thi thoảngvuốt nhẹ lên mái tóc đen láy của cô bé. Cứ thế tôi không thèm dành lấymột phút giây nào suy nghĩ về khả năng bị HIV của mình như bao kẻxung quanh tôi đang hoang mang lấn cấn, cho đến khi tôi và cô bé vàocung một lượt lấy máu. Giây phút mũi kim lạnh buốt cắm vào cơ thể rút đi những giọt máu đỏhồng nhanh chóng kết thúc, tôi và cô bé áp mẩu bông cồn vào vết kim

chích lấy máu đứng gọn vào một góc hành lang chờ kết quả: - Đau quá chị ạ! Em chẳng thích mùi thuốc sát trùng tí nào cả ngửi buồnnôn quá Tôi nặn một nụ cười thật hiền hậu đáp lời: - Không sau! Như kiến cắn ấy mà chỉ một lát là hết thôi! Mà em tên gìnhỉ, nói chuyện mãi mà không biết tên em, chị tên là Trinh 

Đôi mắt cô bé lấp lánh nhìn tôi hớn hở như trẻ con được quà dù lớpphấn dầy bịch vẫn còn bám chặt trên gò má: - Em tên Vy chị ah! Thế chị quê ở đâu thế  Quê! Câu hỏi làm tôi nhớ đến những cơn sóng xô bờ cát, nhớ đến cơngió đêm hè mang vị mặn chát luồn qua tóc, nhớ con nước lên rồi xuốngtheo thủy triều, nhớ... 

- Chị cũng không biết quê mình ở đâu! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 121/140

Chương 22 Trang 121

Câu trả lời thiếu hồn của tôi làm Vy ngạc nhiên hết sức: - Sao lại không biết ở đâu hả chị! Quê là nơi mình sinh ra ấy, là nơi bố mẹ chị sống ấy! 

Bố, mẹ! Tâm trí tôi hiện ra nấm mồ xanh cỏ chắc chẳng có ai ngó ngàngđến! Rồi nhớ đến người mẹ đuổi tôi khỏi nhà chẳng hề hối tiếc - Chị mồ côi từ nhỏ em ạ! Đến khi chị biết suy nghĩ thì cũng đã vấtvưởng ăn xin ngòai đường rồi! Vy nhìn tôi miệng lắp bắp như muốn tìm một câu gì đó để an ủi hoặcxin lỗi nhưng vốn sống ít ỏi không giúp Vy tìm được từ ngữ thích hợp: 

- Không sao đâu em! Chị quen rồi mà! Vào lấy kết quả thôi em! Có rồikìa Tôi cúi gằm mặt để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trêngò má xương xẩu, tôi không biết mình có thực sự sống hay chỉ là một cáixác di động chờ đến ngài thối rữa rồi đem chôn. Tôi mong cái kết quảsắp nhận được kia sẽ giúp tôi có một cái quan tài để yên nghỉ, thoát khỏichũôi ngày vật vã này. 

”Âm tính” dòng chữ ghi trong tờ giấy kết quả như một lần trêu đùa nữacủa số phận đối với tôi, nó làm tôi không thể nở nụ cười thở phào như bao kẻ cùng kết quả này hay đau đớn gào thét như những người códòng chữ “dương tính”. Nó khiến tôi cứ đứng trân trân như một bứctượng, đầu óc trống rỗng và đôi mắt nhìn vào hư vô. Đột nhiên có tiếngla hét om xòm đánh thức tôi “Có người tự tử!”, “Ai kéo nó lại đi”, “Chắcdính rồi mới lao đầu vào cột thế”. ... 

Tôi giật mình không phải bởi những tiếng ồn ào huyên náo đấy, bởi thithoảng nhìn thấy ai đó co quắp người chết vì sốc thuốc hay tự tử bởikhông chịu nổi cơn đói thuốc hoành hành quá quen với tôi rồi. Mà tôithảng thốt bởi không thấy bóng dáng Vy từ lúc nhận kết quả đến giờ,linh tính báo điều gì đó không hay tôi vạch vội đám đông đang bu kínlấy cái cột chống mái ở góc hành lang lao vào. Vy nằm đấy máu từ trán chảy tràn lên mặt vạch ra những đường loằn

ngoằn tựa như những tia sét hay vạch lên bầu trời, đôi mắt Vy lờ đờ cònđôi tay đang cố bám víu vào cái gì đấy để đứng lên, hình như Vy cố  đứng lên để lao đầu lần nữa vào tường. Mặc đám người xung quanh lùi

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 122/140

Chương 22 Trang 122

dần vì sợ vấy vào máu Vy, mặc cho mấy ông công an chỉ dương mắtnhìn chằng thèm can thiệp tôi lao vào đỡ lấy Vy, tôi không sợ dòng máuđộc ấy tôi chỉ sợ những con người độc địa đang đứng bao quanh tôi vàVy lúc này. Vy run run đôi môi: 

- chị ơi! E..m b..ị rồ..i! E..m mu..ốn ch..ết! E..m kh..ông v..ề v..ới mẹ đ...âu Tôi áp chặt tay vào trán em ngăn dòng máu nóng chảy ra liên tục gàolên: - Bác sĩ đâu! Ai gọi bác sĩ đi! Loáng thóang đáp lời tôi là bác sĩ đang đi lấy găng tay và đồ bảo vệ cơthể trước rồi mới quay ra được. Cố gắng đè nén cơn uất hận xuống tôi

nắm chặt lấy tay Vy: - Em phải bình tĩnh! kết quả này khôgn chính xác đâu vì ở đây quánhiều người và họ làm nhanh! Phải ra bệnh viện lớn và xét nghiệm trên3 lần mới có câu trả lời được Đôi môi mấp máy kèm theo ánh nhìn đầy hy vọng vào tôi: - Thâ..t hả ch..ị?

 Tôi cố gắng ko nhìn vào mắt Vy: - Thật mà! trước chị cũng mấy lần bị như thế rồi! Và Vy mỉm cười yếu ớt: - Thế chị gọi bác sĩ ngay đi! E..m vẫ.n muố..n về với mẹ! 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 123/140

 

CHƯƠNG 23

 Cơn mưa xuân nhè nhẹ bay trên phố rải những hạt nước nhỏ li ti lêntừng bóng người hối hả cho các công việc cuối năm. Tôi tựa mình vào bức tường rêu phong bên cạnh cái hố ga hở nắp liên tục bốc lên nhữngmùi thum thủm tuy khó chịu mà quen thuộc với tôi. Những hạt mưaxuân ngày nào tôi còn là cô học trò nhỏ dang tay nhắm mắt và há miệngthật to để từng hạt mưa vờn nhẹ lên gò má lên đôi tay, để cảm nhận vịngọt của mùa xuân. Vậy mà giờ đây tôi đang run rẩy bởi mưa, từng hạtmỗi khi chạm vào cơ thể có cảm giác như cả cái búa tạ đập lên người.Lại là nó, cơn vật thuốc quen thuộc ngày càng dày đặc đang bắt đầuhành hạ cơ thể tôi. Tôi không biết đến khi nào tôi sẽ thoát khỏi chuỗingày chỉ có thể mô tả bằng vài từ hết cơn và lên cơn. Như một thói quentôi đưa tay vào người tìm thuốc, nhưng cái đầu óc mụ mị vì đau đớn đãquên mất là ngay cả cả cái ống chích sái(loại ống sau khi cho heroin vàochich 1 lần gọi là ống sái) tôi cũng đã cho nước vào mà tráng sạch. 

Không tiền, không thuốc tôi chỉ biết thả cơ thể còm cõi xuống vỉa hè đálạnh chờ cho cơn vật thuốc đi qua, buộc chặt cái khăn ngang qua miệngrồi ôm chặt lấy hai chiếc đầu gối tôi ngồi đợi những phút dày vò thể xácđi qua. Tôi cứ thế oằn người và cắn chặt hai hàm răng liên tục cho đếnkhi đôi mắt mờ đi, nhận thức với xung quanh dần dần là cái je đó mờ ảorồi biến mất. Rất lâu sau đó tôi mới có thể mở mắt ra, cơ thể tôi gần nhưkhông thể điều khiển được gì ngoài đôi mắt, tai tôi chỉ nghe nhữngtiếng ù ù. Cảnh vật xung quanh tôi cũng rõ dần hơn, tôi đã thấy được

những ánh mắt ái ngại đi qua tôi, tôi thấy sự ghê tởm trên từng gươngmặt dành cho tôi, tôi thấy cả cô lao công quét rác cũng chỉ quét phía xaxa tôi chứ ko hề tiến đến, có lẽ với cô ấy tôi cũng chẳng bằng đống rácmà cô ấy vẫn phải thu dọn hàng ngày. Tay tôi đã cử động được, tôi cố chống để có thể ngồi tựa vào tường cho dễ chịu hơn. Thính giác cũngđược hồi phục đủ để tôi nghe thấy một đoạn đối thoại của người mẹ vớiđứa con gái nhỏ đứng xa xa đang mặc áo mưa bởi từng giọt mưa có vẻnặng hơn lúc tôi nằm xuống. - Mẹ ơi! Sao chuyện cô bé bán diêm buồn thế mà lại là chuyện cổ tích hả

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 124/140

Chương 23 Trang 124

mẹ! Cuối truyện cô bé ấy bị chết rét Tiếng cô bé trong trẻo vọng đến làm tôi tập trung hơn, đúng là câutruyện cổ tích tôi vẫn đọc cho Chích chòe đây mà. Tiếng người mẹ dịudàng trong giọng cười khẽ

 - Con phải hiểu câu truyện ấy là dù cho bị đói bị rét cô bé ấy cũng cố  gắng tìm đến những thứ cô bé ấy mong muốn chỉ bằng những que diêm bé nhỏ. Mặc áo vào đi, sau này lớn con sẽ hiểu. Hai mẹ con đã đi xa rồi chỉ còn lại tôi ngồi đờ đẫn vô hồn “phải rồi! ýnghĩa câu truyện là ở đấy chỉ là tôi luôn kể theo một hướng khác chochích chòe nên tôi không nhận ra. Tôi đã hiểu vì sao cô bé bán diêm nọtrên môi vẫn có nụ cười khi chết cóng, tôi đã hiểu vì sao gương mặt Vylại sáng bừng chỉ bởi một lời nói dối từ người mới quen. Tôi đã nhận ralà tôi chẳng hề cố gắng, tôi dang mặc mọi thứ với bản thân, thờ ơ vớichính mình và cuộc sống và tôi để mặc cho tâm hồn mình trong mànđêm với ý nghĩ sẽ chẳng bao giờ có ánh sáng”. Như có cái je đó bừng lêntrong người, từng ngón tay run rẩy bám chặt vào tường để đứng lên,đôi mắt tôi trở lên kiên định, tôi bước men theo tường, tôi đi lảo đảo, rồi bước nhanh, chạy, chạy thật nhanh về cái đồn công an mà thi thoảng tôi

 bị bắt vào, chạy về phía có những người không tiếc lời miệt thị và xúcphạm tôi, chạy về chỗ tôi đã từng ước nó biến đi mãi mãi, hôm nay lầnđầu tôi đã thấy nơi ấy có một lối ra cho mình. Dừng lại gần 30’ để thở lấy hơi ngoài cánh cổng sắt xanh để cả người tôi bớt run rẩy như những nhành liễu trước gió. Tôi bước nhẹ từng bướcvào phòng trực ban. Bước dọc theo cái hành lang quét ve xỉn vàng vànhững viên gạch hoa cũ mèm tôi bước đến phòng dành cho cán bộ trực ban. Cánh cửa mở sẵn nên tôi bước vào, căn phòng vắng tanh chỉ có bộ bàn ghế và cái tủ tài liệu phía sau chiếc bàn toát ra một không khí lạnhlẽo. Chợt tôi giật mình bởi tiếng người quát phía sau: - Sao có việc gì nào? Tôi giật người lại như một thói quen mỗi khi nghe thấy giọng quát rồiquay lại, một chị công an trong bộ đồng phục và gương mặt như phủsương mờ kèm đôi mắt sắc như dao nhìn tôi. Tôi run rẩy lắp bắp: - Dạ... dạ...em, cháu có... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 125/140

Chương 23 Trang 125

Không để tôi hết câu chị hất hàm rồi chỉ tay vào chiếc ghế gỗ đã bay hếtlớp vecni - Có gì mời cô ngồi xuống kia trình bày 

Rồi chị thong thả bước vào bàn làm việc của mình. Tôi ngồi đối diện chị,cánh tay đặt trên bàn vẫn chưa hết run rẩy tôi thu hết can đảm nói ra cáidự định của mình: - Dạ! thưa chị, em muốn xin đi cai nghiện ạ! Đôi mắt của chị trực ban nhìn xoáy vào tôi đầy lạ lẫm làm tôi cúi vộixuống nhìn vào đôi chân gày gò đang đá qua đá lại phía dưới gầm bàn.Khi tôi đang trông chờ một câu đồng ý hay đại loại là chấp nhận gì đó

thì chị trực trả lời tôi với một câu ráo hoảnh - Nhầm chỗ rồi nhé! Mời cô lên trung tâm phòng chống tệ nạn xã hộiđăng ký nhé! ở đây chúng tôi không giải quyết. Tôi tái mặt nhìn chị trực ban: - Sao lại thế ạ! E nhớ mấy lần trước các anh chị đều giải quyết cho mộtsố trường hợp đi cai nghiện từ đây mà

 Trán chị trực ban nhăn lại: - Đấy là cai nghiện bắt buộc chỉ áp dụng với một số đối tượng có tiền ántiền sự quá nặng không có khả năng cai tại nhà hoặc địa phương chúngtôi mới làm thế. Còn như cô là cai nghiện tự nguyện phải có người nhàlàm bảo lãnh dẫn lên trung tâm phòng chống tệ nạn và hỗ trợ cai nghiệnđăng ký và nộp phí. 

Tôi bàng hoàng, tai tôi ù đi, chẳng lẽ như thế thật sao, tôi lấy ai bảo lãnhlấy đâu ra tiền dể đi cai, chẳng nhẽ tôi không còn có một lối thoát nàosao. Tiếng chị trực ban lại vang lên - Vấn đề của cô chúng tôi không giải quyết nhé! Mời cô đi cho Rồi chị dứng dậy tiến dần ra phía cửa, mỗi bước của chị cứ xa dần làmcho tôi cảm giác như hy vọng cuối cùng của mình cũng đang rời xa.Không tôi không thể đầu hàng, tôi luống cuống đuổi theo chị đưa đôitay bám vào tay chị: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 126/140

Chương 23 Trang 126

- Chị ơi Chị ơi! Chị giúp em... Đôi tay tôi bị đánh mạnh ra kèm theo một câu gắt gỏng: - Ơ hay cái cô này! Tôi đã bảo là không giúp gì được cơ mà chúng tôi

không thể  Tôi quỳ xuống, tôi nhìn chị đầy van xin: - Chị ơi! Em van chị, em lạy chị chị giúp em, em không gia đình, khôngngười thân, không tiền bạc em lên đấy người ta cũng đuổi em đi, chịgiúp em đi... Trong ánh mắt chị có cái je đó bất nhẫn rồi chị thở dài: - Thôi được tôi sẽ cho cô vào danh sách cai nghiện bắt buộc đợt này, côvào trong kia với tôi làm đơn. Tôi vâng thật to như trẻ con được kẹo, lúc này nếu bảo tôi phải làm bấtkỳ thứ gì tôi cũng làm, tôi cầm tờ giấy hẹn chạy ra khỏi phòng chị vớichữ cám ơn vội vàng mà không hề nghe được câu nói của chị với a đồngnghiệp trong tiếng thở dài: 

- Cai nghiện bắt buộc, không biết nó có chịu nổi quá 1 tuần không. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 127/140

 

CHƯƠNG 24

 Tờ giấy hẹn vài dòng chữ nguệch ngoạc kèm theo con dấu đỏ chótdường như có thể tan biến đi bất kỳ lúc nào khi nó mỏng dính và nằmtrên bàn tay xương xẩu đang run lên từng cơn vì xúc động. Nhìn ngượcxuôi lên xuống khắp cơ thể tàn tạ tôi vẫn chưa tìm được cho mình chỗcất lý tưởng cho chiếc chìa khóa đem lại niềm hy vọng vào một tươnglai tốt đẹp hơn cái hiện tại đen tối bây giờ. Để vào chiếc áo nịt ngực tôilại nhớ đến những bàn tay hôi hám sẵn sàng giật tung nó ra và ném vàođâu đó ở vệ cỏ hay là vứt thẳng xuống dòng sông tô lịch đen ngòm tanhtưởi. Để vào băng vệ sinh như những lần giấu tiền và thuốc ư, rồi nó sẽthấm đầy máu đỏ bởi những kẻ man rợ khi dùng những chiếc bao caosu gai góc hoặc những phụ kiện lắp khắp cơ thể. Và khi đã tìm chán chêchỗ để tấm vé bước vào cuộc sống mới tôi nhận ra bản thân mình khôngcó nổi một chỗ để cái tấm vé bước vào tương lai ấy, có lẽ nó đã ngấm bùn quá sâu để có thể có làm lại cuộc đời. Không tôi cắn răng tự nhủ

“không thể như thế được” và tôi không buồn tìm chỗ cất trên thân hìnhlúc nào cũng như muốn đổ rập xuống đường nữa. Đảo mắt nhìn quanhvô tình đôi mắt tôi dừng lại trên một bao diêm lăn lóc góc vỉa hè, như vôthức tôi đưa đôi tay cầm lấy bao diêm ngắm nghía, chỉ là một bao diêmnhư bao nhiêu bao diêm khác đã từng qua tay tôi đốt không biết baonhiêu thuốc lá, thuốc phiện. Ấy vậy mà hôm nay sao Tôi cảm thấy nóthân thiết ấm cúng thế, dù không còn nổi một cây nào để quẹt, gấp tờgiấy làm tư tôi đặt nó vừa khít vào trong khoảng không gian chật hẹp

của chiếc bao diêm. Đóng nắp lại nhìn ngắm tôi tự mỉa với chính bảnthân mình “một cái bao diêm đầy các que lại đốt đi bao hy vọng vàotương lai mà một chiếc bao rỗng lại có thể nhét một niềm tin một niềmhy vọng”. Rồi tôi lấy túi ny long bay đầy khắp vỉa hè để cuộn lại, 1 lớp,2 lớp, 3 lớp... tôi cũng không nhớ là mình đã dùng bao nhiêu túi nylonđể bọc lại nữa chỉ biết đến khi không thể tìm thêm chiếc túi nào xungquanh tôi mới tạm yên tâm dừng tay đến gốc cây quen thuộc đứng chờkhách hàng đêm đào một cái lỗ nhỏ chôn xuống và cũng không quên

đặt vài ký hiệu nhỏ để có thể tìm ra dễ dàng. Vậy là tạm yên tâm, tôi vươn vai để thân thể vẽ lên vỉa hè chiếc bóng

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 128/140

Chương 24 Trang 128

dài lênh khênh trong nắng chiều tà, vậy là sắp tối rồi thời gian trôinhanh quá, lần đầu trong đời tôi có khái niệm về nhanh chậm của thờigian. Chậm vì tôi đang mong ngóng từng ngày để bước vào một trangkhác, nhanh vì tôi thấy mình cần phải tận dụng để kiếm đủ tiền chonhững ngày vào trại. Không để cái suy nghĩ vẩn vơ giữ mình ở lại tôinheo mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn đang tắt dần rồi lạng người vàocông viên bắt đầu kế hoạch săn tiền. Hình như đấy là ánh hoàng hôncuối cùng trước khi vào trại tôi được nhìn thấy bởi sau đấy trong đầu tôichỉ còn duy nhất chữ tiền, mắt tôi chỉ thấy tiền, tai tôi chỉ nghe được chữtiền và mũi tôi chỉ mong đánh hơi thấy mùi tiền. Tôi làm tất cả mọi thứđể kiếm tiền, ban ngày tôi lê la xin rửa bát thuê cho các hàng cơm bụi để kiếm 10, 20k và gom góp thức ăn thừa được trộn lẫn vào nhau như cám

lợn cho vào túi bóng để ăn cả bữa trưa và tối. Tôi tranh thủ ngủ trên ghế đá những lúc chiều tà dành sức cho cả đêm lăn lộn cho bao người đè lênthân thể mình. Tôi không còn nằm im như khúc gỗ, tôi cố gắng uốn éo,rên rỉ làm đủ mọi thứ mánh khóe mà tôi từng biết cốt làm sao chèo kéothêm được đồng nào hay đồng đó. Nhưng như thế là chưa đủ, tôi còn cóthể gào thét đuổi theo những thằng ko đủ tiền để trả, những thằng chỉmuốn hưởng mà ko muốn mất gì. Tôi sẵn sàng lăn xả cấu xé tru tréotrên đường phố giữa đêm mặc cho cơ thể ko có nổi mảnh vài che thân

để đòi cho bằng được 50k, rồi hả hê cầm được đồng tiền nhàu nát vứtlăn lóc vệ đường kèm những cái tát hay lời chửi đổng. Cứ vậy suốt 10 ngày tôi sống với cơm thừa canh thui, thức đêm với đôimắt sáng rực tìm đàn ông. Để khi bình minh lấp ló nơi chân trời đôi bàntay cáu bẩn lại run run đào bao diêm để kiểm tra cái mầm hy vọng cócòn đó không rồi lại chôn xuống cùng với những đồng tiền nhàu nát. Vàcái ngày tôi đào mầm hy vọng ấy lên và thề sẽ rút khỏi cuộc sống thế này đã đến, tôi bước từng bước mạnh mẽ vững vàng về địa điểm tậptrung mà không thể biết được cái gì đang chờ tôi phía trước ngoài niềmtin nơi bản thân. 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 129/140

 

CHƯƠNG 25

 Địa điểm tập trung là sân của một cơ quan trong ngành cảnh sát chuyênvề phòng chống tệ nạn xã hội, vì đã dành ra nửa ngày để đi tìm trước đónên tôi dễ dàng có mặt sớm trước nửa tiếng theo giờ ghi trên giấy hẹn.Trái với cái không khí náo nhiệt tôi tưởng tượng từ trước thì bên trongcái cổng sắt cũ rỉ sét ai đó kéo hờ sẵn chỉ đủ cho 2 người đi vào là cả mộtkhoảng không gian ảm đạm. Trong cái sân xi măng nứt ngang dọc tôichỉ thấy lèo tèo vài mống người ngồi túm năm tụm ba ở các gốc cây bàng hoặc ghế đá, nhân viên bảo vệ bên trong chốt gác vẫn đang ngồivắt ngược chân lên bàn xem thời sự chào buổi sáng. Không thấy ai hỏihan gì đến mình tôi liền vào sân tìm cho mình một gốc cây bàng nhỏngồi lên mấy viên gạch vỡ nham nhở được quây xung quanh gốc, sươngsớm vẫn còn đọng nguyên trên mấy chiếc lá thi thoảng nhỏ xuống. Đặt bọc quần áo sang một bên bây giờ tôi mới đưa mắt nhìn quanh, nhữngngười có mặt ở sân đa số là nam với một bộ dạng chung là mắt đờ đẫn,

đầu gật gà những cánh tay đen gầy đầy vết chich được còng gọn ghẽvào thành ghế hoặc những thanh sắt chạy dọc tường. Tôi nhìn đámngười với ánh mắt tò mò vì không hiểu sao ai cũng bị còng như thế,dường như bị ánh mắt của tôi đánh động vài ba kẻ bắt đầu nhìn về phíatôi và chỉ mất vài giây định hình là những tiếng trêu đùa thô tục cất lêntừ những cái mồm lúc nào cũng chực ngáp ấy. Tự dưng cái không gianvắng lặng trở nên ồn ào hơn làm cho anh cảnh sát ở phòng trực ban phíatrong cùng cũng phải chạy ra ngoài ngó nghiêng. Đưa đôi mắt lừ về đám người đang trêu chọc tôi một cái rồi anh cảnhsát ấy cũng bước về phía tôi ngồi gằn giọng hỏi: - Ở đâu đến! Vào đây làm gì? - Dạ! e..m đến để đi cai ạ! Trán của anh cảnh sát hơi nhăn lại có vẻ như hơi ngạc nhiên: 

- Đi cai! Thế ai đưa vào đây! Sao không thấy bàn giao cho tôi! - Dạ! Không ai đưa! Em tự đến ạ! Đây là giấy của em!

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 130/140

Chương 25 Trang 130

 Tôi run run đưa tờ giấy cho anh cảnh sát và thót tim khi bàn tay giậtmạnh tờ giấy của tôi mà ko thèm đoái hoài đến việc có thể làm rách nó.Nheo mắt liếc qua tờ giấy rồi anh cảnh sát làu bàu: 

- Được rồi! cái này tôi giữ! Cứ ngồi đây chờ đến giờ rồi đi! Rồi anh cảnh sát quay bước ko thèm nghe tôi vâng dạ chỉ vẳng lại tiếnglẩm bẩm: - Ép đi cai chả được lại có đứa tự chui vào! Ánh bình minh cũng bắt đầu phủ đầy cái sân xua dần đi ít sương sớmcòn lác đác, cửa cơ quan đã được ai đó mở rộng hơn, bắt đầu có những

người đến tập trung xen kẽ giữa các cán bộ mặc đồng phục hoặc thườngphục đến bắt đầu cho ngày làm việc mới. Hình như chỉ duy nhất tôi đếntập trung một mình bởi tất cả những đợt đến sau đều có những chiếc xethùng kín mít kèm công an áp tải và chiếc còng số 8 trên tay dường nhưlà vật trang sức bắt buộc cho tất cả những ai đi xuống từ thùng xe ấy.Cho đến khi chiếc xe Ba Đình màu vàng lợt chạy đến cổng để chuẩn bịđón đi thì tôi thấy trong sân có khoảng 40 người, đa số là nam và phảikhó khăn lắm tôi mới nhận ra được là có 3 người cùng giới tính với

mình. “Thế là trên xe đỡ phải điếc tai hay bị mấy thằng đầu trâu mặtngựa kia quấy rối” tôi tự nhủ với mình khi cánh cửa ọp ẹp của chiếc xe bắt đầu đón những người đầu tiên lên. Tôi được anh cảnh sát ban đầu dẫn tôi ra xe rồi yêu cầu ký tên vào cái biên bản chằng chịt chữ và dấu vân tay điểm chỉ(của những người ko biết ký) sau đó khi bước vào xe một chú cảnh sát mặt mày lạnh tanh chỉtôi ngồi vào một ghế gần đầu xe, bên cạnh đã có một người nữ đã ngồi

từ trước. Khi tôi vừa ôm bọc quần áo ngồi xuống cũng là lúc cánh tay tôi bị giằng lấy thô bạo bấm vào còng số tám và gắn lên ghế trước. Tuy hơiđau vì bị giật mạnh nhưng tôi cũng chẳng hé nửa lời kêu hay phản ứng,đơn giản là cả cái xe này ai cũng phải như thế cả, cũng bởi trong gần 40người này ngoài tôi ra chắc ai cũng là tội phạm thuộc dạng bắt buộcphải cai. Chiếc xe bắt đầu gầm rú rời khỏi trung tâm thành phố, gió lùa quakhuôn cửa trống huếch hoác làm tung bay những lọn tóc xác xơ củangười con gái ngồi cạnh tôi, một gương mặt hốc hác vẫn còn chút dấuvết phấn son từ ngày hôm qua đọng lại. Cả người đổ gập về phía trước

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 131/140

Chương 25 Trang 131

như muốn gục ngã đến nơi, nơi khóe miệng khô khốc thi thoảng có vàigiọt nước giãi nhỏ ra kéo dài xuống tận cái đùi khẳng khiu. Định cấttiếng hỏi xem ng ta có làm sao không thì vô tình tôi nhìn thấy chiếc xilanh đang được cắm vào một cách kín đáo sau cánh tay, ngón tay runrun ấn từng nấc vào trong tiếng thở hổn hển làm cơ thể tôi cũng trở nênrạo rực thèm khát chiếc xi lanh ấy. Tôi cứ đưa đôi mắt cháy bỏng nhìnvào từng giọt chất lỏng trong xi lanh cho đến khi được đánh thức bởigiọng nói lạnh lẽo: - Sao! Thèm ak! Lấy tí sái không! Gương mặt của người con gái ngồi cạnh tôi đã có sức sống hơn một chútdù đôi mắt vẫn còn đờ đẫn khi đưa tôi chiếc xi lanh còn sót lại ít chất

độc. Tôi cố hết sức để lắc đầu từ chối: - Không! Mới bắn sáng nay rồi! Không sợ chó săn ngồi trên đầu xe ah? Thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt trắng dã rồi phá lên cười: - Sợ! Sợ chứ! Sợ mới phải lén lút thế này, vào được đến trại rồi thì có màtao ngồi giữa trại tao chích cũng chẳng sao Tôi hơi giật mình bởi cái giọng ra điều rất hiểu biết của bà chị này: - Thế bà chị đến đấy rồi hay sao mà biết rõ vậy Ngáp một cái thật dài giọng uể oải: - Nhiều rồi! Bắt đi trại, thả, vào trại chả nhớ bao lần như thế rồi! Trên xenày cũng cơ số người quen đấy Rồi đánh ánh mắt sang tôi khinh khỉnh:

 - Sao! Lần đầu ak? Làm gì? Sao bị bắt? Bập vào trắng lâu chưa? Tôi trả lời cho xong chuyện: - Ừ lần đầu, đứng bắt khách lộ quá nó gom, xét nghiệm thấy nghiện nócho đi, bập từ cái lúc đứng đường chả nhớ bao lâu cả. Rồi tôi cũng chỉ trao đổi thêm dăm ba câu nữa và để cho bà chị thả hồn

theo số thuốc đã bơm vào cơ thể. Những thông tin tôi biết thêm đại loạilà trại ở một tỉnh khác, trong đấy thì cũng không khác tù là mấy, phòng

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 132/140

Chương 25 Trang 132

ở như phòng giam, đừng mong được dối xử tốt cố mà tự sống để ra chứđừng nghĩ đến việc cai khỏi rồi ra cả. Và cũng như thông tin tôi được biết thì đúng là trên xe toàn những kẻ trên bến dưới thuyền với nhau,nhìn cách họ cười nói ôn kỷ niệm cũ trong trại hay ngoài phố đếnnhững bàn tay len lén chuyền nhau từng chiếc xi lanh là tôi đủ hiểu tôiđang đi về đâu. Nó chẳng phải là thiên đường như tôi vốn nghĩ, đơngiản là một chỗ người ta không những phải dẫm đạp nhau để sống màcòn phải tự chiến đấu sinh tồn với bản thân mình. Lần đầu tiên có mộtnỗi sợ hãi dâng lên trong lòng tôi, một sự linh cảm cho điều gì đó kinhkhủng đang chờ tôi nơi chiếc xe này dừng lại... 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 133/140

 

CHƯƠNG 26

 Chiếc xe lăn đều trên đường quốc lộ kèm với những cơn gió lùa qua cửasổ làm tôi thấy buồn ngủ và chẳng biết từ lúc nào mắt tôi đã cụp xuốngchìm vào những cơn mộng mị. Tôi mơ thấy gió biển thổi lồng lộng lùaqua mái tóc xơ xác, rồi tiếng chích chòe đọc từng chữ cái nơi bờ cát phíatrước mặt. Tôi mỉm cười nhìn chích chòe quần xắn ống thấp ống cao hìhụi vạch trên bờ cát vàng những đường nét nguệch ngoạc thi thoảngđưa mắt nhìn về phía tôi với dáng vẻ hãnh diện mỗi khi hoàn thành mộtchữ. Ngoài khơi xa một cánh buồm quen thuộc lao nhanh về phía bờ, tôiđứng dậy phủi vội đám cát bám trên mông quần rồi nhanh chóng kéochích chòe chạy nhanh ra bến. Thuyền bố về đầy ắp tôm cá, dáng lênhkhênh của bố phủ lên 2 chị em đang hí hoáy bên những vỏ ốc thật lớn bố mang về, bố ôm chích chòe vào lòng hôn lên mái tóc rễ tre cháy vàngvà đưa bàn tay chai sạn xương xẩu vuốt má tôi. Tôi dang tay định chạyđến thật gần thật gần bố để ôm chặt. Nhưng có ai đó giữ lại đằng sau,

tôi quay lại một gương mặt đầy dục vọng của gã dượng đang thèmthuồng nhìn tôi, đôi bàn tay to khỏe của hắn vật tôi ra, tôi ú ớ muốn gọi bố nhưng quanh tôi chỉ còn tôi và gã dượng. Dớt dãi kèm mùi hơi thởnồng nặc mùi bia rượu phả lên mặt tôi đôi bàn tay gân guốc trườn vào bầu ngực căng tròn e ấp sau chiếc áo sơ mi. Tôi muốn gào lên muốn cắnxé muốn đẩy gã ra khỏi cơ thể tôi để tìm bố tìm em. Bất chợt tỉnh giấc vàtôi thở phào khi gã dượng đáng ghét đấy biến mất chỉ còn hàng ghế phía trước đập vào mắt, nhưng khi nhìn xuống ngực tôi thấy một cánh

tay khẳng khiu đen đúa đầy vết chích và những hình xăm trổ như mộtnhành cây tầm ma đang luồn vào ngực áo tôi mà nhún nhảy trên bầungực đầy khoái trá. Cơn căm hận gã dượng chưa kịp qua khiến tôi vồ lấy ngay bàn tay đấymà cào cấu, đường như chả ăn thua gì với những kẻ nghiện vừa chichcó thể uống nước sôi hoặc lấy tay hơ lửa cầm than nên cánh tay đấycàng bám vào sâu trong áo tôi kèm tiếng cười thô bỉ từ hàng ghế sauvọng lên. Mắt tôi mờ đi vì thù hận cũ và mới khiến tôi không còn nhớmình là một con điếm sẵn sàng để bất kỳ ai đụng lên cơ thể, tôi quênluôn là mình phải nhẫn nhịn để sinh tồn thế nên tôi ghé miệng vào cánh

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 134/140

Chương 26 Trang 134

tay đấy cắn thật lực, tiếng kêu đau kèm sự dãy dụa của cánh tay ko làmtôi nhả ra tôi vẫn cắn thật chặt chỉ đến khi máu từ cánh tay trào ra khỏimiệng tôi kèm cái tát thật mạnh vào mặt tôi mới hé đôi hàm răng tê rầnra khỏi. Thêm một cái tát mạnh vào đầu khiến tôi đập mặt vào thànhghế trước kèm tiếng rít căm hận: - Cái con phò này! Mày cắn tao hả! Tôi không quay đầu lại vì choáng váng, lại thêm một cái tát, cái nữa, cáinữa tôi chỉ nghe loáng thoáng những câu thóa mạ kèm tiếng cười củanhững kẻ ngồi quanh nhằm vào tên bị tôi cắn cho đến khi có tiếng gầmcủa chú công an đi kèm xe: - Ngồi yên vị trí, trật tự lại hết cho tao! Tao còng tay vứt xuống đườngcho chúng mày chết luôn giờ! Thì tôi mới có thể ngẩng đầu lên đưa đôi mắt biết ơn nhìn chú công anmặt mày dữ tợn đang trong cơn ngái ngủ. Tôi quay sang, bà chị ngồi bên đã tỉnh từ lúc nào nhìn tôi đầy ngạc nhiên pha chút thương xót.Xung quanh những tràng cười châm biếm vẫn không ngừng vọng lên.Chắc hẳn một con điếm như tôi mà ra vẻ đoan trang đài các đã khiếnnhững kẻ ngồi đây giống được xem hài. Kẻ bị tôi cắn có vẻ không chịu

nổi sự đả kích và cảm thấy bị mất mặt đã thò hẳn cái đầu trọc lốc kèmkhuôn mặt xương xẩu đầy sẹo cất giọng như từ cõi âm: - Con ranh con! Mày chưa biết thằng Thắng “ba tai” này là ai đâu? Ngồitận hưởng nốt đi, đến trại tao cho mày giở sống giở chết nghe chưa. Tôi không buồn đáp mà mím môi thật chặt sau đó nhổ mạnh những giọtmáu còn sót trong miệng kèm nước bọt xuống sàn xe. 

- Được! Mày khá! Vào đấy tao sẽ tống nhiều thứ có giá trị hơn vào họngmày cho mày nhổ tiếp. Tiếng chú giám thị vang lên lần nữa kèm chiếc dùi cui đập mạnh vàothành xe giúp cho cái không khí náo động lắng xuống. Tôi ngồi lại ngănngắn tựa vào hàng ghế cố làm bản thân bớt bị kích động. Gương mặt cóđôi chút lo sợ của tôi làm động lòng bà chị ngồi kế bên: 

- Đừng sợ! vào đấy nam nữ ở riêng nó muốn xử mày cũng khó! Tôi lí nhí như sợ lọt vào tai kẻ vừa đe dọa tôi: 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 135/140

Chương 26 Trang 135

 - Chị biết nó a? - Cũng một chút! Thằng này thuộc dạng tù tội thì chưa đến nhưng cainghiện bắt buộc thì nhiều. Cũng có tí số má nhưng chưa đủ tầm làm đạica trong đó đâu. Nhưng mấy thằng như nó thì thù vặt và nhớ dai cố  gắng mà biết điều với nó. Rồi bà chị buông thêm câu cuối trước khi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ: - Cô em cũng nên biết điều tí đi, ai động vào mà cũng thế thì không quá7 ngày sẽ ra ma đấy! Tôi chỉ biết im lặng gật đầu, vậy là tôi đã tự đặt trên đầu mình một hònđá tảng lúc nào cũng chực rơi xuống để nghiền nát hy vọng trở lại cuộcsống bình thường. Có lẽ tôi nghĩ mình lăn lộn được ngoài đường để sinh tồn thì mình chả việc gì phải sợ ai chăng? Mình đã qua tay baonhiêu tên anh chị thì mình đủ tự tin để bật lại chăng? Tự cảm thấy mìnhđang bước sang một thế giới khác, một xã hội khác mà ở đó những cáitôi trải qua chẳng là cái gì cả. Tôi miên man trong những toan tính của mình ko để ý tốc độ chiếc xeđang chậm dần, kèm với những chiếc vươn vai của mọi người báo hiệu

cuộc hành trình sắp kết thúc. Trước mặt tôi là một tổ hợp các dãy nhàngăn cách nhau bằng những bức tường nằm lọt thỏm giữa một vùng đồirậm rạp. Cánh cửa sắt hoen gỉ màu xanh nhạt là điểm nhấn duy nhấtcủa dãy tường bao cắm thép gai và mảnh sành tua tủa. Đưa mắt sanghai bên đường chỉ thấy những đám hoa dại mọc chi chít, từng đám hoatranh nhau vươn ra khỏi bụi để đón nắng. Có lẽ đám hoa đấy không hề biết dẫu thế nào chúng chỉ là hoa dại để nếu chẳng may bị ai đó dày xéolên thì cùng lắm sẽ là câu nói “Hoa dại ấy mà”...

 

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 136/140

 

CHƯƠNG 27 

 Chiếc xe đã dừng hẳn lại! Tiếng lách cách khô khan của những chiếccòng số 8 khi tháo vang vọng khắp cả xe lẫn với tiếng cười hềnh hệch vànhững câu chửi thề quen thuộc. Tôi lầm lũi ôm chặt chiếc bọc quần áovào người bước ra cửa xe theo đoàn người. Đặt chân xuông sân đất nệnmàu vàng vàng tôi dáo dác bước nhanh theo bà chị ngồi cạnh sợ sẽ bị lọtthỏm trong đám đàn ông đang hau háu nhìn vào thân thể tôi. Cũng maylà tôi bà chị và một người con gái nữa trông có vẻ rất phong trần và bấtcần với mái tóc tém nhuộm vàng nổi bật trên bộ jeans mài, được gomvào một chỗ riêng để đứng. Khi đã yên tâm tôi lúc này mới phóng tầmmắt ra xung quanh. Khung cảnh trước mắt đập vào tôi là cả một khu trại nằm lọt thỏm trongmột vùng rừng và đồi, chỉ có cây cối xanh mướt xung quanh các bứctường bao. Có cảm tưởng con đường chiếc oto vào trại là con đườngduy nhất nối những kẻ bên trong bức tường với thế giới bên ngoài.

Ngoài một dãy nhà 3 tầng nhô hẳn lên thì còn lại đều là những khu nhàcấp 4 với bậc tam cấp và ngói đã chuyển hết qua màu đen bởi sự lâu đờicủa nó. Lác đác trên mặt sân rộng tôi chỉ thấy có vài người với bộ quầnáo kẻ sọc đặc trưng đang quét dọn và tưới vài cây bàng mới trồng.Ngoài ra thì tôi thấy có những bức tường chạy dọc phân chia các khunhà riêng biệt “Chắc dành cho nam và nữ” tôi thầm nghĩ. Tiếng chúcông an phụ trách hộ tống chúng tôi vang lên mệt mỏi: 

- Tất cả đứng nguyên tại chỗ nghe điểm danh! Ai có tên trong danh sáchcó thật to và đứng sang 1 bên. Nên nhớ là tôi chỉ đọc một lần không cólần 2, tập trung mà nghe. Tiếng điểm danh vang lên đều đều giữa buổi trưa nắng gắt, tôi chămchú nghe cho đến tên tôi rồi bước khẽ sang một bên, và khi đến khi 2người phụ nữ bước sang đứng cạnh tôi mới biết được tên của hai người.Bà chị tên Oanh còn cô gái trẻ hơn với vẻ mặt lúc nào cũng bất cần tên

Trang. Mục điểm danh qua đi rất nhanh ngoài có vài kẻ tên thật ít dùngtoàn dùng tên giang hồ lên thắc mắc là không thấy tên mình đâu thì mọiviệc đều ổn. Chú công an sau khi cạu cọ mắng chửi những đứa thắc mắc

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 137/140

Chương 27 Trang 137

tên tuổi liền chui tọt vào phòng bảo vệ gần đấy bắn thuốc lào trong đôimắt lim dim rồi gật gà trên ghế chẳng buồn đếm xỉa tới lũ người đangphơi nắng ngoài sân. Tôi len lén nhìn bà chị thắc mắc: - Sao cứ đứng nắng thế này hả chị? Không làm gì nữa ak

 Bà chị chưa kịp đáp lời thì một giọng lạnh tanh sát bên tai vang lên làmtôi sởn da gà: - Chưa đến giờ giám thị về! Còn chờ bọn nó đi làm “công quả” về đã! Tôi quay sang người con gái tên Trang cố nặn ra một nụ cười hỏi thêm: - “Công quả” là sao? Có lẽ câu hỏi này làm cô gái đó thôi không giữ bộ mặt lạnh lùng thayvào đó là nét mặt nhìn tôi giống 1 kẻ trên trời rơi xuống: - Sao! Chưa ăn cơm tù với phục hồi nhân phẩm lần nào ak! Đi lao độngkhổ sai đấy, trồng cây, chăn bò, làm đường, làm thuê, xây nhà, bónphân, chặt củi, cắt cỏ... có hết không thiếu việc gì không làm miễn là ratiền cho cái trại này và các “cán bộ”. 

Tiếng cán bộ được Trang ngân dài một cách châm biếm làm tôi bật cườinhưng cũng không hỏi gì thêm nữa. Vậy là tôi là kẻ ít kinh nghiệm nhấttrong 3 người ở đây một thứ kinh nghiệm mà không hẳn ai cũng muốncó nhưng với tôi nó lại rất cần thiết. Đứng phơi nắng gần nửa tiếng tôi cũng bắt chuyện được nhiều hơn vớiTrang, hoàn cảnh vào trại cũng chẳng khác gì nhau có điều Trang cònkiêm cả buôn hàng trắng lẽ ra là vào tù nhưng vì nghiện cộng thêm chạychọt nên được sang đây cai, nếu cai xong sẽ quay về thi hành án. Đangmuốn chuyển qua hỏi thêm một số thông tin nữa để làm sao trụ tốt lại ởcái trại này thì cánh cổng phía sau lưng tôi kèn kẹt mở ra. Tôi quayngười lại thấy một giám thị nam đầu đội mũ cối đồng phục là bộ quầnáo như những chiếc lá xanh chuẩn bị chuyển qua màu ố vàng nghênhngang đi vào. Phía sau đó là từng đoàn phạm nhân nam trong trangphục chung là quần kẻ sọc dính đầy bùn đất, những gương mặt mồ hôinhễ nhại và uể oải, đầu tóc đa phần trọc lốc hoặc cắt đinh lầm lũi tiến

vào. Nhưng khi nhìn thấy đám người chúng tôi thì không khí chợt náonhiệt hẳn lên, những tiếng chào hỏi vang lên dành cho đám con traitiếng huýt sáo trêu chọc thô thiển tất nhiên là dành cho chúng tôi như

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 138/140

Chương 27 Trang 138

một nghi thức không thể thiếu. Mọi thứ trở nên bớt ồn ào hơn chút khinhững phạm nhân nữ theo sau chị quản giáo về trại, chỉ một vài ánhmắt nhìn vào ba người chúng tôi còn lại mọi người đều vừa đi vừa nóinhững câu chuyện phiếm xảy ra trong ngày. Vì biết mình sẽ ở chung vớisố phạm nhân này nên tôi rất tập trung quan sát chứ không cúi gằm mặtnhư khi đối diện với đám con trai. Không khó để nhận ra trong đámđông một vài người nổi hẳn lên bởi quần áo sạch sẽ và được bâu kín bởinhững kẻ xung quanh một cách xu nịnh. Tôi giật khẽ tay Trang thì thào: - Này! Đó là những ai vậy! trông rất có quyền thế  - Hừ! trưởng phòng đó liệu mà nhớ mặt đi, vào phòng còn biết mà chàohỏi Rồi Trang hơi đánh mắt về một phạm nhân nữ khá to béo, gương mặt bịmột vết chàm chạy gần nửa mặt kèm với đôi mắt sắc như dao luôn khéphờ nói với tôi một giọng rất e dè: - Bà đấy là Hằng “bao công” là kẻ có quyền thế nhất ở đây bao năm rồiđấy!

 Tôi nhìn lại gương mặt đấy một lần rồi khe khẽ: - Bao năm là sao! Chẳng nhẽ bà ta không chịu rời đi - Không phải không chịu rời mà theo tao biết bà này chịu án nặng lắmthấy bảo là chung thân hay 30-40 năm gì đó! Buôn trắng, bảo kê, hànhhung, gây thương tích, nhiều tội lắm sang được trại này để cai chắc phảichạy chọt ghê lắm. Nếu ở chung phòng với bà này thì cực kỳ khốn khổ 

nhất là lính mới, nghe đâu có kẻ chung phòng đã chết vì bà ta rồi đấy! Giọng Trang vừa nói vừa nhìn về bà ta với một gương mặt có chút gì đóvừa sợ hãi vừa tôn sùng khác hẳn với cái vẻ bất cần mà tôi thấy khi bước xuống xe. Như để khẳng định cho lời của Trang chị Oanh đứng im lìm từ lúc nãycũng chen ngang vào: 

- Không phải là đồn đâu! Mà là thật đấy, con mụ này quả thực là ác quỷở đây tốt nhất là không phải vào chung phòng với nó. Mà nếu có phải ở

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 139/140

Chương 27 Trang 139

chung với nó thì tao khuyên chúng mày đừng có phản kháng hay giờtrò gì để nó điên lên. Chợt tiếng chú công an hộ tống lần nữa lại vang lên: 

- Tất cả nghe đây! Giờ tôi sẽ bàn giao các người cho giám thị của trại,mọi phân công sắp xếp phòng sẽ tuân theo cán bộ trại này. Yêu cầu mọingười chấp hành nghiêm chỉnh và cải tạo cho tốt. Rồi tiếp đến là tiếng quát tháo lùa chúng tôi vào một dãy hàng lang củamột dãy nhà trông giống như là nhà làm việc của trại nhiều hơn là mộtkhu giam giữ nào đó. Tại nơi này chúng tôi phải xếp hàng để kiểm traxem có mang các thứ không được phép theo quy định của trại haykhông ngoài ra sẽ nhận đồng phục và chỉ định phòng ở. Chỉ có 3 chúngtôi là nữ nên được ưu tiên làm trước tên tôi được gọi đầu tiên vàophòng. Khi bước vào căn phòng trống huếch hoác chỉ duy nhất một chiếc bàn 1một chiếc giường gấp kê 2 góc. Một cán bộ nữ ngồi góc bàn lấy tay vẫytôi bước vào: - Trinh phải không?

 - Dạ! - Có phạm tội gì không? Bị bắt lâu chưa - Dạ không phạm tội! Cai nghiện bắt buộc thôi ạ - Có người nhà gì không? - Không ạ!

 Tôi cố gắng tỏ ra một cách lễ phép nhất nhằm tạo chút thiện cảm nhưnghình như gương mặt người đối diện tôi được nặn bằng đất sét bởi tôichẳng thấy chút phản ứng nào trên đó cả ngoài cái trán nhăn lại khi thấytôi thông báo không hề có người nhà. Giọng người phụ nữ trở nên lơđễnh - Đưa đồ đạc và xoay người lại đây tôi kiểm tra! 

Màn kiểm tra cũng chẳng kỹ lưỡng như tôi tưởng tượng bởi bà giám thịchỉ nhìn qua người tôi rồi ngó nghiên vào bọc quần áo tôi đặt trên bàn

Hoa Dại langtucodoc

8/16/2019 Hoa Dai Langtucodoc

http://slidepdf.com/reader/full/hoa-dai-langtucodoc 140/140

Chương 27 Trang 140

khiến tôi có đôi chút hối hận khi không mang theo nhiều thứ hơn. - Được rồi! đây là 2 bộ quần áo đồng phục để thay hàng ngày! Nhớ là tấtcả các hoạt động ngoài phòng đều phải mặc đồng phục nếu khôngchúng tôi sẽ xử phạt. Thế muốn vào phòng nào!

 Tôi ngớ người bởi câu hỏi của bà giám thị! Chẳng biết trả lời ra sao chỉấp úng: - Dạ phòng nào cũng được ạ! Cháu lần đầu đến Bà nhìn tôi một lần nữa giọng hơi kỳ quái như muốn nhắc tôi cái gì đó: - Thật sự là không có mong muốn gì chứ hả? Tôi cố nghĩ ra trong đầu một câu trả lời nào đó hợp với thái độ của bàgiám thị nhưng ko được đành cất tiếng “vâng” ngập ngừng. Có vẻ như không hài lòng với câu trả lời cuối cùng của tôi, bà ta lặng lẽchỉ tay tôi ra ngoài đứng chờ để làm nốt cho hai người còn lại. Vì cửaphòng cách bàn làm việc không xa nên khi đến câu hỏi “phòng nào”dành cho 2 người còn lại tôi thấy có một khoảng im lặng tiếp đó là tiếngcười của người được hỏi:

 - cô biết cháu muốn ở phòng nào rồi còn gì! Có chút gọi là...!